Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 464


CHƯƠNG 464

Khi biết cô nhóc kia chính là Lâm Bảo Châu, không phải Cố Mặc Ngôn chưa từng thất vọng.

Sao anh có thể ngờ được cô gái mình đau khổ tìm kiếm, đến giờ lại biến thành dáng vẻ khiến mình chán ghét như vậy.

“Cố Mặc Ngôn?”

Đang lúc anh miên man suy nghĩ, chợt nghe được giọng Tô Thư Nghi vang lên sau lưng.

Anh quay đầu, thấy Tô Thư Nghi vừa tắm rửa xong đi ra.

Nhìn gò má đỏ bừng của cô, bao nhiêu phiền muộn trong lòng anh chợt tan biến hết.

Anh cười rộ lên, cất đi mọi suy nghĩ miên man.

Lâm Bảo Châu như thế nào thì có liền quan gì đến anh đâu.

Bây giờ anh đã không cần một ảo ảnh từ mười năm trước để thoát khỏi ác mộng nữa rồi. Bởi vì anh đã có người quan trọng hơn.

Hôm sau, cuối tuần.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cố Mặc Ngôn có cuộc họp nên không ở nhà, Tô Thư Nghỉ nghĩ hôm nay là ngày nghỉ, chuẩn bị đi thăm Tô Ninh Kiều.

Nhưng khi cô xách túi lớn túi nhỏ thuốc bổ và hoa quả đi vào căn hộ nhỏ của bà thì gặp phải một người không tưởng được.

Thấy người này, mặt Tô Thư Nghi lập tức lạnh xuống, đặc biệt là khi thấy Tô Ninh Kiều khó chịu đứng bên cạnh, cô càng không nhịn được cơn giận.

“Ông tới đây làm gì?”

Là Lâm Kim Minh.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi, Lâm Kim Minh nở nụ cười hòa nhã: “Thư Nghi, con đến rồi à.”

“Ông đến đây làm gì!?” Giọng điệu Tô Thư Nghi không vui chút nào: ‘Ai cho ông đến đây?”

“Thôi mà, con đừng giận, đừng giận, ảnh hưởng đến thai nhi sẽ không tốt đâu.”

Lâm Kim Minh kéo tay Tô Thư Nghi ngồi xuống, lựa lời khuyên bảo.

“Ông biết rồi sao?” Vẻ mặt Tô Thư Nghi rất lạnh lùng, trước giờ cô không thích phí lời với loại người ‘không mấy quan trọng” với cô như Lâm Kim Minh.

Trong mắt cô, ngoại trừ việc Lâm Kim Minh cưỡng hiếp Tô Ninh Kiều và cô có cùng huyết thống với ông ta ra, Lâm Kim Minh không khác người xa lạ là bao.

“Đúng vậy, đúng vậy.’ Lâm Kim Minh rót trà cho Tô Thư Nghỉ: ‘Chuyện vui như thế mà con không báo với ba. Sao ba lại không biết được chứ!”

“Ồ, rồi sao?” Tô Thư Nghi không muốn nói nhiều với ông ta: ‘Ông đã nói xong chưa?

Không còn việc gì nữa thì ông về đi.”

“Thư Nghị, có ai nói chuyện với ba mình như con không?” Sắc mặt Lâm Kim Minh có đôi chút bực bội.

Nhưng nghĩ lại, Lâm Kim Minh vẫn kiêng dè Cố Mặc Ngôn đang làm hậu thuần cho.

Tô Thư Nghị, thấy không thể quá gay gắt với cô nên ông ta đành nhẹ nhàng nói: ‘Ây da, Thư Nghi à, tại ba nóng nảy quá, làm con sợ rồi.”

Nhìn Lâm Kim Minh lật mặt như lật bánh tráng, Tô Thư:Nghi chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh.
 
Chương 465


CHƯƠNG 465

“Khụ khụ.”

Lâm Kim Minh hăng giọng rồi nói: ‘Là thế này. Khương Dĩ Mai không có ở đây, ba nghĩ mẹ con cũng khỏe lên nhiều rồi nên _ muốn muốn đón mẹ con về nhà mình chăm sóc, Cố Mặc Ngôn cũng đỡ tốn tiền mời giúp việc. Dù sao thì người nhà chăm sóc lúc nào cũng cẩn thận chu đáo hơn mà, Thư Nghi, con thấy có đúng không?”

“Không cần đâu.” Tô Thư Nghi chẳng buồn suy nghĩ mà từ chối ngay “lòng tốt” của Lâm Kim Minh, ai mà biết ông ta có ý đồ gì. ‘Mẹ ở đây rất ổn, không cần ông lo lắng.

Có thời gian rảnh thế này thì ông nên lo mà chăm sóc chu đáo cho Lâm Bảo Châu đi.

Dù gì trong mắt các mấy người tôi cũng không đáng một xu, còn cô ta là báu vật.”

“Thư Nghỉ, con ăn nói kiểu gì thế!” Lâm Kim Minh không ngờ Tô Thư Nghi lại dễ dàng từ chối lòng tốt của mình như vậy, lời thuyết phục ông ta mất rất lâu để chuẩn bị trong phút chốc cũng tan thành mây khói.

Tô Thư Nghi hỏi ngược lại Lâm Kim Minh: “Nhắc mới nhớ, ông không lo Khương Dĩ Mai sống chết ra sao à? Bà ta đang ở nước ngoài chịu khổ đấy.”

Lâm Kim Minh ngoảnh đầu lại, tỏ ý coi thường: “Nào giờ ba có ưa gì Khương Dĩ Mai đâu, Thư Nghi, con biết đấy, người ba yêu là mẹ con. Ngày xưa ba đến với Khương Dĩ Mai chỉ vì thế lực nhà Khương Dĩ Mai thôi, bây giờ nhà bà ta tiêu rồi, ba cũng không cần phải lệ thuộc vào họ nữa.

Ba muốn ở bên cạnh mẹ con.”

Tô Ninh Kiều đứng bên nghe thấy vậy thì cực kỳ ớn lạnh, nhìn Lâm Kim Minh bằng ánh mắt khó tin.

Tô Thư Nghi biết Lâm Kim Minh là người vô cảm, nhưng không ngờ ông ta lại vô cảm đến mức đó.

Cô chỉ ước gì có thể rút cạn máu mình, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với con người này.

“Ông đúng là vô tình” Cô mỉa mai.

Lâm Kim Minh lấy làm bình thường: ‘Sao thế, chẳng lẽ tôi thế này mà còn chưa vừa lòng mấy người à? Mày dám chửi tao, đồ mất dạy!”

“Ông đi ngay cho khuất mắt tôi!” Tô Thư Nghi chỉ về phía cửa, lười nói nhiều.

Lâm Kim Minh cũng nổi giận: “Tô Thư Nghị, mày có ghét tao đi chăng nữa thì tao vân là ba mày.”

“Tôi không quan tâm ông có phải ba tôi hay không, tôi và mẹ không muốn nhìn thấy mặt ông nữa, ông đi đi!” Giọng Tô Thư Nghỉ có hơi mất bình tĩnh.

Lâm Kim Minh e dè Cố Mặc Ngôn nên không muốn gây hấn trực tiếp với Tô Thư Nghi, chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Kim Minh rời đi, Tô Thư Nghi căm hận con người nhu nhược và hèn hạ như ông ta, lòng chua xót nhớ tới mình ngày còn nhỏ.

Nghĩ đến hồi đó Lâm Kim Minh biết Khương Dĩ Mai chèn ép mình mà cũng không dám nổi nóng với bà ta.

Ông ta cứ trơ mắt đứng nhìn, không cần biết đúng sai, thậm chí còn hùa với Khương Dĩ Mai đánh chửi mình nữa.

Nếu như không gặp Cố Mặc Ngôn thì có lẽ đến bây giờ cô và mẹ vẫn bị họ bắt nạt, sống một cuộc sống không ngóc đầu lên được.

Tô Ninh Kiều đứng bên nhìn thấy cảnh này cũng lắng lặng rơi nước mắt.

Tô Thư Nghỉ an ủi mẹ mất một lúc lâu, dỗ bà ngủ xong mới đi về.

Tô Thư Nghỉ về đến nhà mà Gố Mặc Ngôn vân chưa về.

Cô nhìn thấy tin nhắn Cố Mặc Ngôn báo tối nay tăng ca nên ăn đại thứ gì đó rồi lên giường năm nhăn tin Zalo với cô bạn thân Trương Bội.
 
Chương 466


CHƯƠNG 466

Trương Bội là bạn đại học của Tô Thư Nghi, cũng đang làm việc ở thành phố S.

Ngày đó Tô Thư Nghi bị hãm hại, bị cả trường sỉ vả, chỉ có một mình cô ấy là người tin tưởng cô.

Trương Bội nhãn tin hỏi Tô Thư Nghỉ ngày mai có lịch làm gì không.

Tô Thư Nghỉ nghĩ nghĩ rồi trả lời cô ấy là không có lịch gì cả, thế là Trương Bội rủ cô đến nhà cô ấy chơi.

Tô Thư Nghỉ thấy lâu rồi họ không gặp nhau, vả lại cũng cần đi giải tỏa tâm trạng nên đã đồng ý.

Lúc Tô Thư Nghi đến, Trương Bội đang chơi đùa cùng con gái.

Trẻ con một tuổi mới bắt đầu lớn, đường nét khuôn mặt lẫn cử chỉ đều rất non nớt.

Tô Thư Nghi mới vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng chào lanh lảnh của con gái Trương Bội: ‘Em chào chị!”

“Ù!” Được gọi chị làm tâm trạng Tô Thư Nghỉ vui vẻ lên hẳn, mọi buồn phiền ngày hôm qua cũng đều tan biến.

Tô Thư Nghi xoa đầu con gái Trương Bội, lấy ra một chiếc kẹo từ trong túi xách đưa cho cô bé.

“Cảm ơn chị!”

Nói xong, con gái Trương Bội lại chạy đi chơi.

“Thư Nghị, lâu rồi không gặp.” Kết hôn sinh con xong, cuộc sống của Trương Bội càng thêm nhàn hạ, mặc dù có hơi phát tướng nhưng trông có vẻ rất hạnh phúc.

Tô Thư Nghỉ xúc động nhìn Trương Bội: “Đã mấy năm rồi không gặp, không ngờ tốc độ của cậu nhanh thật, con đấ lớn thế này rồi cơ à?”

“Cậu cũng có kém gì đâu.” Trương Bội đùa lại: “Lấy Cố Mặc Ngôn là cậu cũng giỏi rồi, kết hôn mà cũng không báo cho tớ biết.”

Hai người ngồi tám chuyện với nhau, Trương Bội thật lòng quan tâm đến Tô Thư Nghi, chân chừ một lát nhưng vẫn không thể không hỏi khéo: ‘À phải rồi, Cố tổng…

có biết hồi đó cậu…

Tô Thư Nghi cười nhạt: “Anh ấy biết.”

“Cố tổng đúng là bao dung thật đấy.”

Trương Bội thật lòng vui thay cho cô: ‘Đàn ông tốt không bao giờ để ý mấy chuyện đó đâu.”

Tô Thư Nghi mỉm cười: ‘Không phải anh ấy không để ý, mà là vì… người năm đó chính là anh ấy.”

Tô Thư Nghỉ kể đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy nghe.

“Trời đất ơi!’ Trương Bội ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng: “Vậy thì hai người đúng là có duyên phận rồi! Ông trời đã quyết định là phải ở bên nhau.”

“Đúng đó, tớ cũng đâu có ngờ. Một năm qua xảy ra bao nhiêu chuyện mới thấy duyên phận thật thần kỳ.’ Tô Thư Nghi cúi đầu sờ bụng mình: “Bây giờ tớ và anh ấy cũng đã có kết tinh của tình yêu rồi.”

“Cậu có thai rồi hả?” Trương Bội ngạc nhiên nhìn Tô Thư Nghĩ.

Đúng là những chuyện xảy đến với Tô Thư Nghi rất nhiều, rất phức tạp nhưng cũng rất thân kỳ, người bình thường thật sự không thể chịu đựng nổi.

“Ừ, mới hơn một tháng thôi.”

“Này này.” Trương Bội ra vẻ úp mở: “Chồng tớ là bác sĩ Đông y khoa phụ sản khoa đó, có cần bảo anh ấy bắt mạch cho cậu không?”

“Vậy thì còn gì bằng!” Tô Thư Nghi vui mừng đáp.

Đợi một lúc lâu chồng Trương Bội mới về.
 
Chương 467


CHƯƠNG 467

Anh ta là một người hiền lành, ăn mặc giản dị, có đeo mắt kính. Có thể nhận ra anh ta rất yêu thương Trương Bội, Tô Thư Nghi cũng thấy yên tâm phần nào.

Trương Bội nói qua với chồng về tình hình của Tô Thư Nghĩ, chồng cô ấy không nói nhiều mà lập tức đồng ý.

“Dạo này cô thấy thế nào?” Trước khi bắt mạch, chồng Trương Bội hỏi.

“Vấn ổn”” Tô Thư Nghỉ suy nghĩ cẩn thận rồi lại nói: “Chỉ là bị nôn nghén dữ dội.”

“Nôn nghén dữ dội sao?” Chồng Trương Bội ngạc nhiên nhìn Tô Thư Nghĩ: ‘Cô mới mang thai một tháng mà sao lại có phản ứng mạnh thế được, không thể nào. Để tôi xem giúp cô liệu có phải dạ dày có vấn đề gì hay không, nếu có vấn đề thì rắc rối đấy.

Nói xong anh ta đặt tay cô lên để bắt mạch, vừa mới bắt mạch, mặt chồng Trương Bội đã biến sắc.

“Sao rồi anh!” Thấy sắc mặt chồng thay đổi, Trương Bội căng thẳng hỏi.

Trái tim Tô Thư Nghi cũng treo ngược lên, cả người thấp thỏm lo lắng.

“Cô… Chồng Trương Bội ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghi, ngập ngừng nói: “Theo như mạch tượng của cô thì… hình như cô không hề có thai.”

“Sao lại thế được!” Cả Trương Bội và Tô Thư Nghi đều sửng sốt.

“Tôi vẫn luôn đi khám ở bệnh viện nhà họ Cố mà…”

Tô Thư Nghi tự lẩm bẩm.

Nhưng có vẻ như chồng Trương Bội không lừa gạt mình, vậy là…

Tô Thư Nghi chợt hiểu ra.

Là do bệnh viện có vấn đề!

Xảy ra chuyện này, Tô Thư Nghi cũng không có tâm trạng ở lại ăn cơm nữa, vội vàng tạm biệt vợ chồng Trương Bội rồi ra ngoài cổng khu nhà, bắt xe đến bệnh viện ở thành phố kế bên làm kiểm tra.

Sau khi có kết quả kiểm tra, đúng là…

Tô Thư Nghi ra khỏi bệnh viện, cầm trên †ay tờ kết quả kiểm tra mà cô như mất hồn mất vía, nghĩ đến lời bác sĩ nói.

Sự thật là Tô Thư Nghỉ không hề có thai, chỉ là không may uống phải một loại thuốc khiến kỳ kinh nguyệt tới trễ, còn làm tổn thương dạ dày nên mới bị nôn ói.

Vậy nên tất cả đều là do có người cố ý dựng lên màn kịch để mọi người tưởng răng Tô Thư Nghỉ mang thai. Sau đó lại có người mua chuộc người trong bệnh viện nhà họ Cố, làm giả kết quả khám thai.

Nghĩ đến sự quan tâm của ông cụ Cố, sự mừng rỡ của Cố Mặc Ngôn, sự vui vẻ của mọi người, Tô Thư Nghi bỗng cảm thấy đau đớn, thấy rất có lỗi với họ.

Tô Thư Nghỉ ngồi trên băng ghế ở bến xe buýt, lướt đi lướt lại danh bạ trên điện thoại, đắn đo mất một lúc lâu mới gọi cho Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn đang xử lý công việc trong phòng làm việc thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Thấy số của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lập tức nghe máy.

“A lô?”

“Cố Mặc Ngôn…”

Tiếng khóc thút thít của Tô Thư Nghi vang lên ở đầu dây bên kia khiến Cố Mặc Ngôn bỗng chốc lo lắng.

“Em sao thế?” Anh sốt sắng hỏi.

“Em xin lỗi, em xin lỗi…” Tô Thư Nghi bật khóc nức nở: ‘Em không mang thai con anh, em làm mọi người thất vọng rồi.”
 
Chương 468


CHƯƠNG 468

Cố Mặc Ngôn sững sờ.

Không có con ư?

Trong lòng anh cũng thoáng mất mát, nhưng anh không thể để ý nhiều đến sự mất mát đó được.

Bởi vì tiếng khóc nức nở của Tô Thư Nghỉ khiến anh rất đau lòng.

“Em đang ở đâu?” Anh vội vàng lên tiếng: “Anh đến chỗ em”

Báo tên bệnh viện xong, Tô Thư Nghi cúp điện thoại.

Trời bắt đầu đổ mưa lấm tấm, rồi mưa càng lúc càng nặng hạt, giống như những giọt nước mắt không ngừng rơi và tâm trạng hụt hãng của Tô Thư Nghỉ lúc này.

Tô Thư Nghi không mang theo ô nên không thể về nhà, cũng không muốn làm gì cả. Cô cứ ngồi thừ trên ghế ở bến xe buýt, lòng như nguội lạnh, bị nước mưa hắt vào người mà cô cũng không có cảm giác gì.

Nhớ tới khoảng thời gian vừa qua mọi người đã vui mừng biết bao, Tô Thư Nghỉ lại cảm thấy trớ trêu như tự tát vào mặt mình, càng nghĩ càng tự trách bản thân.

Bồng nhiên Tô Thư Nghỉ bị bế lên, được bao bọc trong lồng ngực ấm áp, xua tan đi phần nào giá lạnh.

Tô Thư Nghỉ quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt vừa giận vừa thương của Cố Mặc Ngôn.

Cô cứ nghĩ Cố Mặc Ngôn đang giận mình vì không có thai, chỉ biết nép vào lòng anh, luôn miệng nói xin lỗi: “Em xin lỗi… em xin lỗi…”

Cố Mặc Ngôn cảm thấy trái tim mình càng đau đớn hơn!

“Ngốc quá, không phải lỗi của em, em đừng tự trách mình nữa.” Anh bế cô ngồi lên đùi mình.

“Nhưng mọi người đều rất mừng, chắc chắn họ sẽ rất thất vọng về em…” Tô Thư Nghỉ càng nói giọng càng nhỏ dần.

Cố Mặc Ngôn cảm thấy có gì đó không ổn, đưa tay sờ trán Tô Thư Nghi mới nhận ra cô bị sốt cao.

Cố Mặc Ngôn không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức bảo Dương Tùng Đức lái xe về nhà với tốc độ nhanh nhất, đồng thời gọi bác sĩ riêng đến.

Bác sĩ riêng kê ít thuốc hạ sốt và thuốc cảm, cho Tô Thư Nghỉ uống thuốc xong rồi võ về để cô ngủ.

Sau khi Tô Thư Nghỉ ngủ say, Cố Mặc Ngôn gọi Dương Tùng Đức đến, sắc mặt sa sâm: “Cậu đi điều tra xem rốt cuộc chuyện Tô Thư Nghi mang thai là như thế nào!”

Đến gần tối ngày hôm sau Tô Thư Nghi mới từ từ tỉnh lại.

Cố Mặc Ngôn đỡ cô ngồi dậy, đút cho cô uống thuốc.

Tô Thư Nghi cúi đầu, lại bắt đầu tự trách bản thân.

“Em xin lỗi, Cố Mặc Ngôn, em không có thai, em khiến mọi người thất vọng rồi.”

Cố Mặc Ngôn ngồi bên mép giường, lấy chăn bọc quanh người cô, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, đó không phải là lỗi của em, em không cần phải tự trách mình. Mang thai là do ý trời mà”

Trong lòng Tô Thư Nghi vẫn còn buồn bã, nhưng Cố Mặc Ngôn nói cũng có lý, cô bèn gật đầu.

‘Em yên tâm, anh sẽ điều tra rõ chuyện này.’ Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghị, nói một cách chắc nịch.

“Nhưng còn phía ông nội…’ Tô Thư Nghi không thể không cảm thấy áy náy và tự trách bản thân, nghĩ đến ông cụ đã ngoài sáu mươi lẽ ra là được hưởng niềm vui con cháu, vậy mà bây giờ lại phải chịu nỗi thất vọng.

“Anh nói rồi, đó không phải là lỗi của em.”
 
Chương 469


CHƯƠNG 469

Cố Mặc Ngôn cau mày, nắm lấy cằm Tô Thư Nghi, buộc cô nhìn về phía mình: ‘Ông nội là người sáng suốt. Chờ đến khi điều tra ra ngọn nguồn, ông nội chắc chắn sẽ biết phân biệt đúng sai, sẽ không trách em đâu.”

Cố Mặc Ngôn hôn lên từng giọt nước mắt của Tô Thư Nghỉ rồi nuốt vào miệng, cuối cùng hôn lên môi cô, như thể anh muốn trao cho cô cảm giác an toàn vậy.

Tô Thư Nghi cảm nhận được sự an ủi của Cố Mặc Ngôn, dần dần tâm trạng cũng bình tĩnh hơn. Cô hít thở chậm rãi, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Cố Mặc Ngôn để Tô Thư Nghi nằm xuống, đắp chăn cho cô, xong xuôi anh mới đẩy xe lăn đi ra phòng khách.

Dương Tùng Đức đã đi điều tra về.

“Cậu Cố.”

“Điều tra thế nào rồi?” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng hỏi.

“Có kết quả rồi. Tôi đã đi hỏi người làm nhà họ Cố và người của bệnh viện, họ khai là do Lâm Bảo Châu và Gố Thành Vũ làm. Hai người đó cố tình đánh tráo thuốc bổ ông cụ đưa cho mợ Gố, dựng vở kịch là mợ Cố mang thai nhưng thực chất chỗ thuốc kia đều có độc tố tác dụng chậm, nếu sử dụng lâu dài thì sẽ khiến mợ Cố không thể có con được nữa. Họ còn mua chuộc bệnh viện, làm giả kết quả khám thai của mợ (0 Dương Tùng Đức báo cáo kết quả rõ ràng rành mạch, lúc mới biết được sự thật anh †a cũng rất phần nộ, tức Lâm Bảo Châu và Cố Thành Vũ không có nhân tính.

“Giỏi lắm.” Cố Mặc Ngôn nổi giận cực độ nhưng vân rất tỉnh táo, ngón trỏ gõ vào †ay vịn một cách nhịp nhàng: “Dương Tùng 19)Uf© “Có tôi.”

“Lôi cổ Lâm Bảo Châu đến nhà kho cho tôi, tôi phải dạy dỗ cô ta tử tế mới được, để cô †a biết thế nào là trả giá.”

Nhìn vẻ mặt Cố Mặc Ngôn lạnh như băng, Dương Tùng Đức lập tức hiểu ý…

Lần này cậu Cố nổi giận thật rồi, không còn màng đến ơn huệ của Lâm Bảo Châu nữa.

Bên này Lâm Bảo Châu chưa kịp chuẩn bị tỉnh thần thì đã bị người ta đột ngột bắt đi, sau đó bị ném vào trong một căn phòng ngầm dưới đất.

Trong lòng cô ta dấy lên sự sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết lúc này ai dám bắt cô ta giữa thanh thiên bạch nhật như thế, cho đến khi…

Dương Tùng Đức đẩy xe lăn của Cố Mặc Ngôn xuất hiện ở cửa, từng bước tiến lại gần, từ trong bóng tối bước ra ánh sáng, hệt như một con ác quỷ đang lặng lẽ đến bên Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu bất giác hoảng sợ, nhưng cô ta biết mình không được cuống. Gô ta vẫn chưa biết rõ nguyên nhân, không thể yếu đuối được.

“Cố Mặc Ngôn! Anh bắt tôi đến đây làm gì!”

Cô ta vùng vấy: “Anh đối xử với người từng cứu mạng mình thế này sao?”

Cố Mặc Ngôn chẳng buồn đếm xỉa, anh dừng xe lăn trước mặt cô ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Chuyện Tô Thư Nghi mang thai là ị do cô làm phải không”

Lâm Bảo Châu thầm hoảng hốt, nhưng chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lại được trạng thái, nói: “Là tôi làm thì đã sao.

Chẳng phải chỉ là ngụy trang để cô ta mang thai, tiện thể định khiến cô ta không thể mang thai thôi à. Nhưng Cố Mặc Ngôn anh cũng không thể làm gì được tôi, bởi vì tôi là ân nhân cứu mạng của anh.”

Lâm Bảo Châu ngạo nghề nhìn Cố Mặc Ngôn, cô ta thích nhìn dáng vẻ người khác chướng mắt mình nhưng lại hết cách và không làm gì được cô ta.

Đây là một loại khoái cảm, khoái cảm ngược đãi và trả thù.

Cố Mặc Ngôn cười mỉa: “Cô đừng tưởng răng cô đã cứu tôi nên muốn làm gì thì làm. Tôi nói rồi, tôi sẽ báo đáp cô, với điều kiện tiên quyết là cô không được động tới Tô Thư Nghi”
 
Chương 470


CHƯƠNG 470

Lúc Cố Mặc Ngôn nói ra câu này với Lâm Bảo Châu, anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng trái tim cô ta, khiến cô ta muốn trốn cũng không có chõ nào để trốn.

Lâm Bảo Châu bồng trở nên hốt hoảng, cô †a sợ rồi, mắt nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Cố Mặc Ngôn, anh định làm thế nào?”

“Dương Tùng Đức.” Cố Mặc Ngôn gọi anh †a tới: ‘Cậu nhốt Lâm Bảo Châu lại trước đã.”

Lập tức có bốn gã đàn ông vai hùm lưng gấu giữ cô ta ngay tại chỗ.

Cố Mặc Ngôn quay đầu lại, cười nói với cô ta: ‘Lâm Bảo Châu, quả thật cô là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ báo đáp. Nhưng cô đã động tới Tô Thư Nghị, tôi sẽ trả thù, đòi lại cho cô ấy. Tạm thời cô cứ ở lại đây đi, coi như dưỡng thai. Tôi xử lý người quan trọng hơn trước đã, chờ tôi trở lại, chúng ta từ từ giải quyết vấn đề giữa hai ta.

“Cố Mặc Ngôn! Anh không thể làm vậy!”

Lòng Lâm Bảo Châu rối bời: ‘Tôi là ân nhân cứu mạng của anh, sao anh có thể đối xử với tôi như thết Anh có biết anh làm vậy sẽ bị trời phạt không!”

Lâm Bảo Châu nói năng không lựa lời, chỉ muốn gọi anh ở lại.

“Cố Mặc Ngôn anh quay lại ngay! Cố Mặc Ngôn anh không thể động vào tôi!” Cô ta giấy dụa muốn kéo anh trở lại, nhưng lại bị mấy gã đàn ông vạm vỡ ấn trên đất: ‘Anh đối xử với tôi thế này, Gia Huy và Cố Thành Vũ sẽ không tha cho anh đâu!”

Nhưng Cố Mặc Ngôn chẳng thèm đáp lại một lời, bỏ đi luôn.

Lâm Bảo Châu nhìn anh đi xa, cõi lòng như rơi vào hố băng, cảm nhận nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Rơi vào trong tay Cố Mặc Ngôn, ai có thể cứu mình đây?

Huống chỉ, anh ta không động vào mình là bởi mình là ân nhân cứu mạng của anh ta, nếu anh ta biết…

Lâm Bảo Châu không dám nghĩ tiếp, co gối cuộn người run lẩy bẩy, lẩm bẩm nói: “Gia Huy…

Ở một nơi khác, trong văn phòng của Cố Thành Vũ.

Bồng dưng, trợ lý La chẳng thèm gõ cửa, vội vàng chạy xộc vào.

“Cố tổng, xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì thế?” Cố Thành Vũ cau mày.

“Cổ phiếu của toàn bộ mấy công ty con thuộc nhà họ Cố chúng ta đều bị giảm mạnh! Thậm chí đã chạm mức sàn! Hơn nữa, sau khi mấy cổ phiếu của nhà họ Cố rớt giá đã lập tức bị thu mua ác ý, mà bên †hu mua lại chính là Tập đoàn Ngôn Diệu.”

Mặt Cố Thành Vũ lập tức biến sắc!

Cố Mặc Ngôn… Cố Mặc Ngôn định làm phản à?

Ông ta lập tức cho người xuống dưới chống lại và ngăn chặn, nhưng kết quả báo cáo lên trên vấn khiến ông ta suy sụp.

Hoàn toàn công cốc.

“Sao lại như vậy?”

Cố Thành Vũ ngồi trên ghế, nhìn từng mảng màu xanh lục trên màn hình máy tính mà choáng váng, trước mắt như thể chỉ còn lại màu này.

Đột nhiên, trong văn phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, rung từng hồi trên mặt bàn, giờ ông ta nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh dễ nghe này lại cảm thấy cực kỳ bực bội và mỉa mai.
 
Chương 471-472


CHƯƠNG 471

Cố Thành Vũ cầm di động lên, nhìn thấy ba chữ “Cố Mặc Ngôn’ to đùng trên màn hình, trong lòng vốn đã tức giận không thôi lại bùng lửa giận, suýt nữa đá ném điện thoại †ừ cửa sổ cao tầng xuống dưới.

Ông ta nhấn nút nghe, chất giọng bình tĩnh của Cố Mặc Ngôn vang lên ở đầu bên kia…

“Anh trai, đây là quà của tôi, anh có hài lòng không?”

“Cố Mặc Ngôn!” Cố Thành Vũ nổi trận lôi đình, tức muốn hộc máu hét lên trong điện thoại: “Tại sao cậu lại làm như thế? Rốt cuộc cậu định làm gì!”

“Cũng chẳng có gì cả đâu.” So với Cố Thành Vũ đang nổi giận đùng đùng thì Cố Mặc Ngôn lại tỏ ra ề à điềm nhiên: ‘Lúc trước anh tặng cho thăng em này một món quà, thân là em trai, dù thế nào tôi cũng nên đáp chút lễ chứ nhỉ?”

Cố Thành Vũ thâm khiếp sợ, lẽ nào Cố Mặc Ngôn đã biết chuyện của Tô Thư Nghi rồi?

Nhưng ông ta vẫn cố gắng làm mình bình tính lại: ‘Cố Mặc Ngôn, cậu làm như vậy là thật sự muốn đối đầu với tôi đúng không?”

Trong lòng ông ta vẫn tự tin rằng Cố Mặc Ngôn e dè mình, nếu không sẽ không tới mức suốt ngần ấy năm mà chẳng tới trành giành cổ phần của nhà họ Cố.

Nhưng rõ ràng là ông ta đã nghĩ sai.

Cố Mặc Ngôn cười mỉa trong điện thoại: ‘Anh đừng tưởng rằng tôi không ra tay là vì cố ky anh, chẳng qua tôi khinh không thèm động tới anh thôi. Nếu anh còn dám động tới Tô Thư Nghi nữa thì tôi sẽ khiến anh trăng tay đấy.”

Tiếng tút tút vang lên ở đầu bên kia, Cố Mặc Ngôn đã cúp máy, chỉ còn lại mình Cố Thành Vũ ngây ngốc trước điện thoại.

Ông ta giận dữ đập luôn di động.

Từ nhỏ tới lớn, Cố Mặc Ngôn luôn ưu tú hơn mình, lúc nào ông cụ cũng thích nó hơn.

Bất kể ông ta làm gì cũng chỉ nhận được một câu qua loa lấy lệ, còn Cố Mặc Ngôn thì lại khác.

Thứ tốt nhất luôn cho nó trước, ngoài miệng thì nói mỹ miều rằng, anh cả thì phải nhường em.

Nhưng trên thực tế, dù tốt hay xấu trước giờ chỉ có phần của Cố Mặc Ngôn chứ không đến lượt ông ta. Thậm chí đứng bên cạnh xem cũng bị nói là lòng dạ hẹp hòi.

Vì thế ông ta mới tức quá, lên kế hoạch tai nạn xe năm đó, lên kế hoạch vụ bắt cóc kia, khiến Cố Mặc Ngôn trở thành tàn tật!

Ông ta tưởng rằng làm vậy thì sẽ có thể hoàn toàn đè bẹp thằng em chết tiệt này, nhưng ai ngờ, sau khi anh trở lại vẫn trở thành nhân vật chói mắt trong mắt người khác.

Còn ông ta thì lại bị làm lơ như cát bụi lần nữa, trở nên không đáng một đồng.

Ông ta phải thừa nhận rằng, Cố Mặc Ngôn thật sự ưu tú hơn mình, nhưng ông ta không cam lòng, tất cả mọi người đều yêu thương Cố Mặc Ngôn mà không quan tâm đến ông ta.

Vì thế lần này, ông ta nhất định không thể để Cố Mặc Ngôn giẫm lên đầu mình tiếp được!

Bên kia, Tô Thư Nghi nghỉ ngơi đủ, tỉnh lại, vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của Cố Gia Huy.

Cô còn đang tò mò anh ta gọi cho mình có việc gì, ai dè vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Cố Gia Huy.

“Thư Nghỉ, có phải Cố Mặc Ngôn cố ý muốn thu mua công ty của ba anh không?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chú ta điên rồi à, tốt xấu gì mọi người cũng đều là người nhà, sao chú ta có thể tuyệt tình như thế chứ?

Tô Thư Nghi ngạc nhiên lắng nghe, không dám tin.

CHƯƠNG 472

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 473


CHƯƠNG 473

“Tôi thật sự không nhớ nữa!”

Cố Mặc Ngôn hất cô ta ra rồi đẩy xe lăn rời đi.

Rời khỏi hâm ngầm, Dương Tùng Đức hỏi anh ‘sao thế, anh nói: “Cô bé năm đó cõng tôi chứ không phải kéo tôi. Tôi nghi ngờ Lâm Bảo Châu không phải là người năm đó. Dương Tùng Đức, cậu cho người điều tra kỹ càng đi.”

“Vâng.”

Mấy ngày sau, Tô Thư Nghi đã hồi phục sức khỏe, trở lại công ty.

Đám Hiểu Khiết thấy vậy, vội xúm lại hỏi han: “Chị Thư Nghỉ, đứa bé sao rồi?”

Ánh mắt Tô Thư Nghỉ trở nên ảm đạm nói: “Đứa bé mất rồi.”

Bọn Hiểu Khiết tưởng cô bị sảy thai, dù sao Cố Mặc Ngôn xin nghỉ giúp cô gấp như vậy, làm mọi người tưởng rằng cô xảy ra chuyện, đều tỏ ra đồng tình với Tô Thư Nghi.

Buổi trưa, mọi người đi ăn cơm hết, lúc Cố Gia Huy đi ra thì trông thấy Tô Thư Nghi đang chỉnh sửa tài liệu một mình.

“Thư Nghỉ, sức khỏe của em thế nào rồi?”

Cố Gia Huy lưỡng lự hồi lâu mới lên tiếng hỏi.

Tô Thư Nghi chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái, không thèm đáp lại.

Thấy thế, Cố Gia Huy tiếp tục được voi đòi tiên, thử thăm dò.

“Thư Nghĩ, em biết Lâm Bảo Châu ở đâu không? Em có biết tại sao Cố Mặc Ngôn lại bắt cô ấy đi không? Với cả vì sao chú ấy lại ra tay với ba anh thế…”

Cố Gia Huy cứ quấy rầy bên tai Tô Thư ¡ Nghi, cô tức giận nói: “Anh tự đi mà hỏi ba mình ấy!”

Anh ta sững sờ, liên tưởng mấy chuyện vào cùng nhau, thầm đoán lẽ nào có liên quan đến đứa trẻ của Tô Thư Nghi?

Anh ta lập tức gọi điện cho Cố Thành Vũ: ‘Ba, có phải ba động tay động chân với đứa trẻ của Thư Nghi không?”

“Đúng thế thì đã sao!” Trong điện thoại, Cố Thành Vũ cáu kỉnh trả lời.

Cố Gia Huy tức giận: ‘Ba đã nói ba sẽ không động tới Thư Nghi rồi mài”

“Là tự cô ta không biết điều, nhất quyết đứng về phía Cố Mặc Ngôn!” Cố Thành Vũ vốn đã bực bội rồi, bây giờ lại càng cáu hơn, dập luôn máy của con trai.

Cố Gia Huy cúp máy, lòng vô cùng buồn bã.

Anh ta thấy bây giờ quan hệ giữa mình và Tô Thư Nghi không những không thể làm người yêu, mà hai người họ còn dần trở thành kẻ địch.

Bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Ngôn Diệu.

Dương Tùng Đức vội vã đi vào, sắc mặt lúc trăng lúc xanh, nhỏ giọng nói: “Cậu Cố, xin lỗi.

Cố Mặc Ngôn nhướng mày: “Sao thế?”

“Tôi đã điều tra kỹ cô bé cứu anh mười năm trước, thời điểm anh bị bắt cóc, Lâm Bảo Châu đang ở trại hè nên không thể nào cứu anh được.” Dương Tùng Đức cảm thấy áy náy: ‘Là khi đó tôi điều tra ra được bộ váy kích động quá nên quên mất xác nhận thêm lần nữa, là sơ sót của tôi.”

Trong lòng Cố Mặc Ngôn đã đoán được Lâm Bảo Châu không phải là người năm đó từ lâu, anh không hề ngạc nhiên, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

May mà không phải là Lâm Bảo Châu.
 
Chương 474-475


CHƯƠNG 474

Nhưng không phải cô ta thì là ai chứ?

Cả thành phố S, ở tuổi này mà mua được bộ quân áo đó thì chỉ có một mình Lâm Bảo Châu. Nếu không phải là cô ta thì sẽ là ai đây?

Lễ nào cô ta cho người khác mượn quần áo? Hay bộ quần áo đó vốn không phải là hàng chính hãng?

Cố Mặc Ngôn cảm giác mọi chuyện lại phải bắt tay từ đầu.

Lúc Cố Mặc Ngôn dặn dò Dương Tùng Đức điều tra tiếp chuyện bé gái mười năm trước thì Tô Thư Nghi gọi điện đến. Cô nói muốn đi thăm mẹ, nhưng cô không biết nói ra sao về chuyện đứa trẻ, cô mong anh có thể đi cùng mình.

“Được.’ Cố Mặc Ngôn nhanh chóng đồng ý, bảo Dương Tùng Đức đưa mình về nhà đón Tô Thư Nghi, sau đó cùng đến chung cư nhỏ của Tô Ninh Kiều.

Cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng kể văn tắt lại chuyện này cho mẹ nghe, gồm cả hiện tượng mang thai giả và chuyện Cố Mặc Ngôn trả thù ra sao.

Tô Ninh Kiều nhớ tới quãng thời gian khổ không nói hết ban đầu kia, lại chứng kiến cuộc sống rối rắm và mờ mịt hiện tại của con gái, không khỏi buồn bã, thất vọng bật khóc.

Tô Ninh Kiều nói: ‘Mẹ đã nói với con biết bao lần rồi, nhà giàu có thật sự rất phức tạp. Tính con như này, không cẩn thận một chút thì sẽ bị gặm đến nỗi xương cốt cũng chả còn!”

Tô Ninh Kiều quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn, cất tiếng quở trách: ‘Anh Cố, tôi giao con gái cho anh là vì tin tưởng anh có thể gánh vác và yêu thương che chở tử tế cho nó.

Nếu anh không thể bảo vệ tốt cho con gái tôi thì anh đừng ở bên nó nữa”

“Mẹ!” Tô Thư Nghỉ ngăn lời.

Tô Thư Nghi thấy mẹ mình nói hơi quá đáng, chuyện này cũng không thể trách Cố Mặc Ngôn hết được.

Nhưng anh lại nhận lõi với Tô Ninh Kiều đầy chân thành: “Vâng thưa dì, lần này thật sự là con không đúng, là con lơ là nên mới khiến Thư Nghi bị như vậy, là con có lỗi với “Cố Mặc Ngôn…

Thấy Cố Mặc Ngôn chân thành như vậy, Tô Ninh Kiều trừng mắt với anh hai cái, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

“Cố Mặc Ngôn, anh tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, em và mẹ tùy ý trò chuyện một lát.”

Tô Thư Nghi có ý kêu anh tránh mặt cũng là vì không muốn mẹ trách cứ anh nữa.

Cố Mặc Ngôn cũng không từ chối, để lại không gian cho hai người phụ nữ, còn anh thì đến phòng sách.

Tuy ngày thường nhà họ Tô chỉ có một mình Tô Ninh Kiều ở, nhưng thứ cơ bản mà phòng sách nên có thì đều có hết, không thiếu thứ gì.

Cố Mặc Ngôn nhìn đông ngó tây, vô tình trông thấy một tập album đặt trong góc nhỏ.

Bức ảnh trên cùng thu hút sự chú ý của Cố Mặc Ngôn.

Anh lật ra xem một chút, phát hiện tất cả đều là ảnh của Tô Thư Nghi khi còn nhỏ.

Dù sao cũng rảnh rồi không có chuyện gì, Cố Mặc Ngôn nhìn lướt qua, cảm thấy rất đáng yêu, thế là dứt khoát lật xem.

Nhưng bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tấm ảnh, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Ở bên này, Tô Thư Nghỉ an ủi Tô Ninh Kiều, nhấn mạnh với bà ấy rằng mình sống rất tốt, cuối cùng mới khiến bà ấy bớt giận đôi chút.

An ủi xong, Tô Thư Nghỉ lên lâu đến phòng sách nhưng phát hiện vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn rất kỳ quái.

“Sao thế?”

CHƯƠNG 475

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 476


CHƯƠNG 476

Chứ không hèn hạ như Lâm Bảo Châu.

Nghĩ đến Lâm Bảo Châu, gương mặt của Cố Mặc Ngôn bỗng trở lên lạnh lùng.

Trước kia Cố Mặc Ngôn cho rằng Lâm Bảo Châu có ơn với mình, thành ra lo sợ đủ thứ.

Nhớ đến ơn cứu mạng, anh không đành lòng ra tay, thế nên mới để cho Tô Thư Nghi xử lý.

Bây giờ Cố Mặc Ngôn đã biết người cứu mình là Tô Thư Nghi chứ không phải Lâm Bảo Châu rồi, anh cũng không cần thiết phải lo ngại, lo lăng không trả được ơn của Lâm Bảo Châu nữa.

Anh định tự tay xử lý Lâm Bảo Châu.

Tô Thư Nghỉ hỏi: “Anh định làm gì?”

“Em không cần lo chuyện này.’ Cố Mặc Ngôn trả lời.

Quả thật Tô Thư Nghi cũng không muốn quản.

Về nhà, cô nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau tỉnh dậy thì nhận được điện thoại của Lâm Kim Minh, trong điện thoại, Lâm Kim Minh hét lớn: “Tô Thư Nghi, mày muốn hại chết cả nhà họ Lâm hải”

Tô Thư Nghỉ nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Mày còn không biết xấu hổ mà hỏi có chuyện gì sao! Mày tự đọc tin tức đỉ.”

Xem Facebook, Tô Thư Nghỉ mới biết thì ra nhà họ Lâm phá sản rồi, hiện giờ Lâm Kim Minh đang nợ mấy trăm tỷ, cũng là chuyện mà tập đoàn Ngôn Diệu làm ra.

Lâm Kim Minh lớn tiếng mắng chửi Tô Thư Nghỉ: “Mày là loại ăn cây táo rào cây sung, mày giúp thăng họ Cố kia bắt nạt nhà họ Lâm, mày cũng mưu mô lắm! Cho dù không mang họ Lâm thì mày cũng là con gái của tao, trên người đang chảy một nửa dòng máu của tao, ba mày và em gái mày đều đang chịu khổ, mẹ mày cũng đổ bệnh rồi. Mày không những không quan tâm mà còn đẩy chúng tao vào trong hố lửa, mày ác lắm! Cái thứ mất dạy không có liêm sỉ, chó má, ăn cây táo rào cây sung…”

Lâm Kim Minh càng chửi càng khó nghe, Tô Thư Nghi tức đến nỗi tay cũng bắt đầu run rẩy.

Lúc này, Cố Mặc Ngôn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh quay lại, cách một chiếc điện thoại mà anh vẫn có thể nghe được tiếng gào thét của Lâm Kim Minh, anh hơi ngây người rồi giãng lấy chiếc điện thoại trong tay Tô Thư Nghỉ sau đó cúp máy.

“Tại sao anh lại làm như thế?” Tô Thư Nghi ngẩng đầu hỏi Cố Mặc Ngôn: “Tại sao lại phá hủy doanh nghiệp Lâm Thị?”

‘Báo thù cho em, không phải là thù lần này mà là những gì cả nhà họ Lâm đã nợ hai mẹ con em trong hơn hai mươi năm qua.”

“Vậy Lâm Bảo Châu thì sao?”

“Anh muốn đưa cô ta đến quân doanh ở châu Phi.” Cố Mặc Ngôn trả lời ngay lập tức.

Tô Thư Nghi ngẩn người, cô nhanh chóng hiểu ra, một người phụ nữ xinh đẹp ở trong quân doanh sẽ gặp phải những chuyện gì.

Cô thấy làm như thế hơi quá đáng, gương mặt thoáng hiện vẻ không đành, nhưng Cố Mặc Ngôn lại nói: “Em không cần quan tâm đến chuyện này, cứ giao hết cho anh là được.”

Tô Thư Nghi do dự, nhưng cuối cùng cô vần mệt mỏi gật đầu.

Cô không phải là kẻ thích tỏ vẻ ngây thơ, Lâm Bảo Châu năm lần bảy lượt hãm hại cô, cô cũng không muốn nói những lời tốt đẹp cho cô ta.

Con người đều có số mệnh, nếu như không phải Lâm Bảo Châu vẫn luôn tìm cách hãm hại cô thì cô ta cũng sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay.

Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng ầm ï từ dưới tầng vọng tới.
 
Chương 477


CHƯƠNG 477

Người làm hốt hoảng chạy lên, nói Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy tìm đến nhà.

Cố Mặc Ngôn bảo Tô Thư Nghi năm nghỉ trong phòng rồi một mình anh xuống dưới †âng.

Tô Thư Nghỉ vẫn không yên tâm, cô không kìm lòng được mà đi đến đầu cầu thang, sau đó thấy Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy đang đỏ mặt tía tai làm ầm ïtrước mặt Cố Mặc Ngôn.

Bọn họ hy vọng Cố Mặc Ngôn có thể tha cho Lâm Bảo Châu.

Dù gì Lâm Bảo Châu cũng chỉ là một cô gái, hơn nữa cô ta còn đang mang thai, đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Cố, dù thế nào thì họ cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta bị đưa đến châu Phi được.

Nhất là Cố Thành Vũ, hiện giờ ông ta đang rất hối hận.

Dù ông ta có vô tình hơn nữa thì hố dữ cũng không ăn thịt con, trước đây ông ta dám để Lâm Bảo Châu ra tay hãm hại Tô Thư Nghi là vì ông ta nghĩ Lâm Bảo Châu là người có ơn với Cố Mặc Ngôn, cô ta có kim bài miễn tử.

Nhưng không ngờ, Tô Thư Nghỉ lại là giới hạn của Cố Mặc Ngôn, động đến Tô Thư Nghĩ, kim bài miễn tử gì đó cũng vô dụng.

Huống hồ, Lâm Bảo Châu vốn chẳng phải là người có ơn cứu mạng với Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn, cậu không thể châm chước một lân được sao?” Cố Thành Vũ nghiến răng nghiến lợi: ‘Dù gì chúng ta cũng là người thân mài”

“Chú út, chú cứ coi như cháu nợ ơn chú đi.”

Cố Gia Huy cầu xin: “Cho dù có trách tội Bảo Châu thì cũng vì đứa trẻ ở trong bụng cô ấy mà tha cho cô ấy đi.”

“Không được!” Cố Mặc Ngôn không hề bị bọn họ thuyết phục: “Cô ta dám động vào Tô Thư Nghỉ thì cũng phải chuẩn bị sẵn tỉnh thân chấp nhận kết cục này.”

Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy tuyệt vọng.

Bọn họ biết Cố Mặc Ngôn ra tay tàn ác cỡ nào, nếu anh đã nói không tha cho Lâm Bảo Châu, vậy thì cô ta thật sự không còn đường sống nữa rồi.

E là đứa trẻ ở trong bụng cô ta cũng sẽ…

Ở trên cầu thang, Tô Thư Nghi đã nghe được cuộc trò chuyện của ba người họ, có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

Lúc Cố Thành Vũ và Gố Gia Huy tuyệt vọng, Tô Thư Nghi chậm rãi bước xuống cầu thang rồi lên tiếng.

“Hai người muốn Cố Mặc Ngôn đồng ý tha cho Lâm Bảo Châu cũng không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện.”

Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy ngạc nhiên nhìn Tô Thư Nghi, họ không ngờ cô lại đồng ý tha cho Lâm Bảo Châu.

“Điều kiện gì?” Cố Thành Vũ vội hỏi.

“Hai người phải chuyển một nửa cổ phần của tập đoàn nhà họ Gố cho Cố Mặc Ngôn.” Tô Thư Nghi nói rõ ràng từng chữ.

Tô Thư Nghỉ còn nhớ trước đây ông cụ Cố từng nói với mình, Cố Mặc Ngôn không có cổ phần ở nhà họ Cố đều do một tay Cố Thành Vũ gây khó dễ, cho nên cô muốn nhân cơ hội này giành lại chút lợi ích cho Cố Mặc Ngôn.

“Không được!” Cố Thành Vũ bật thốt.

“Vậy thì hai người đừng mong giữ lại Lâm Bảo Châu và đứa trẻ trong bụng cô ta.” Tô Thư Nghi vô tình nói.

Gương mặt của Cố Thành Vũ lập tức trở nên khó coi.

Ũ Ngay cả Cố Mặc Ngôn, sau khi nghe thấy điều kiện của Tô Thư Nghi cũng hơi ngạc nhiên.
 
Chương 478


CHƯƠNG 478

Anh không ngờ Tô Thư Nghi lại biết những chuyện này, càng không ngờ, lúc này cô vân còn nghĩ cho anh.

Cố Thành Vũ và Gố Gia Huy lưỡng lự, nhưng cuối cùng họ vẫn cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý! Cố Mặc Ngôn, cậu hãy nhanh chóng thả Lâm Bảo Châu ra đi.”

Đứa trẻ trong bụng Lâm Bảo Châu rất quan trọng với bọn họ.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại không thèm đoái hoài đến họ, anh chỉ nhíu mày nhìn Tô Thư Nghỉ: ‘Lâm Bảo Châu làm những chuyện đó với em, lẽ ra nên chịu sự trừng phạt, em không cần vì anh mà khiến mình phải ấm ức.

Tô Thư Nghi mỉm cười: “Nhưng em không ấm ức, em thật sự muốn giúp anh.”

Cố Mặc Ngôn xúc động.

Lâm Bảo Châu được yên ổn nhưng tập đoàn Lâm Thị lại không được như thế. Tô Thư Nghỉ nhanh chóng nhận được tin tức, vì mắc nợ nên Lâm Kim Minh đã trốn ra nước ngoài.

Hôm sau ông cụ Cố tới, đây cũng là lần đầu tiên ông cụ tới sau lần giả mang thai.

Ông cụ Gố rất quan tâm đến tình hình sức khỏe của Tô Thư Nghi, không hề nhắc gì đến chuyện mang thai cả.

Ông cụ Cố càng như thế, Tô Thư Nghi lại càng thấy áy náy.

Tô Thư Nghi ngồi đối diện ông cụ Cố, cô liên tục nói lời xin lõi.

“Ông nội, cháu xin lỗi… để ông phải thất vọng rồi.”

“Con bé ngốc.” Ông cụ Cố trìu mến nhìn Tô Thư Nghi rồi nói: “Đây không phải là lỗi của cháu. Ông nội biết hết rồi, biết hết những việc Lâm Bảo Châu và Cố Thành Vũ làm.

Khốn kiếp, ông cũng không ngờ bọn súc sinh này nữa lại làm ra những chuyện như thế, đúng là nỗi sỉ nhục của nhà họ Cố ma.

Ông cụ Cố không muốn Tô Thư Nghi buồn nên đã chủ động nói sang chuyện khác.

Nói đến chuyện cổ phần, ông cụ nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt tán thưởng.

‘Lần này thiệt thòi cho cháu rồi, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng ông cũng được hạ xuống.”

Nghĩ đến chuyện này Tô Thư Nghi mới có tỉnh thần một chút, cô trả lời: ‘Dù sao thì giữ Lâm Bảo Châu lại cũng không có †ác dụng gì. Bọn họ muốn Lâm Bảo Châu, chẳng thà chúng ta nhân cơ hội này thả con săn sắt để Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy cảm kích Cố Mặc Ngôn rồi nhân tiện lấy lại một ít cổ phần, như thế Cố Mặc Ngôn mới có thể danh chính ngôn thuận được.”

“Cháu ngoan.” Ông cụ Gố cảm động nhìn cô: ‘Cháu đấy, chính vì quá lương thiện, lúc nào cũng đối xử quá tốt với người khác, luôn nghĩ cho người khác như thế, cháu có từng nghĩ cho mình không?”

“Cho mình ư?” Tô Thư Nghi ngẩn người hai giây, sau đó cô cười nói: ‘Có gì đâu mà nghĩ ạ.”

“Cháu không sợ Lâm Bảo Châu lại tới trả thù cháu sao?” Ông cụ Cố lắc đầu: “Dù sao thì sau này cháu vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”

Ông cụ Cố nhanh chóng rời đi, sau khi ông cụ cố đi, Tô Thư Nghỉ vẫn còn nghĩ đến câu nói trước lúc rời đi của ông cụ.

Sợ Lâm Bảo Châu? Sợ cô ta báo thù?

Nhưng như thế thì có sao.

Cô có Cố Mặc Ngôn là đủ rồi.

Chuyện này cũng coi như xong, Cố Thành Vũ, Cố Gia Huy và cả Lâm Bảo Châu dạo này cũng không đến tìm Tô Thư Nghỉ gây chuyện nữa, cô cũng rất vui vẻ, nhàn hạ.

Bị Cố Mặc Ngôn ép ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, là một phóng viên, cách giết thời gian của Tô Thư Nghỉ cũng chỉ có lên mạng lướt Facebook.

Tô Thư Nghỉ lướt Facebook rồi đăng một dòng trạng thái khá buồn trên đó: “Từng nghĩ có được nhưng sau cùng cũng chỉ là một thứ không có thật.”

Lúc chuẩn bị thoát ra, đột nhiên Tô Thư Nghi nhìn thấy có một tin nhắn riêng.
 
Chương 479


CHƯƠNG 479

Đến từ “Quay về quá khứ”, chính là acc Facebook từng đăng bài có liên quan đến Trình Thu Uyển.

Tại sao đối phương lại nhắn tin riêng cho cô?

Tô Thư Nghỉ ấn vào.

[Đừng buồn, những thứ không thuộc về mình rồi cũng rời đi thôi, cô cũng đừng quá bận tâm.] Tô Thư Nghỉ: [Ữm ừm, cảm ơn.] Quay về quá khứ: [Không có gì, tôi cũng chỉ muốn bày tỏ lòng mình trả lời cô thôi.] Tô Thư Nghỉ: [Cảm ơn cô đã an ủi, tôi sẽ xốc lại tỉnh thần.] Tô Thư Nghỉ nghĩ đối phương là nữ, nhớ tới chuyện bình luận bên dưới bài đăng Facebook lần trước, cô không kìm nổi sự †ò mò.

Tô Thư Nghi: [Cô là nữ phải không? Sao cô lại biết được chuyện giữa Cố Mặc Ngôn và bạn gái cũ của anh ấy vậy?] Nhưng đáng tiếc câu hỏi này lại không có câu trả lời.

Hình như đối phương có ý lảng tránh, không trả lời nữa.

Tô Thư Nghi thấy hơi lạ, nhưng hình như đối phương không online nữa, Tô Thư Nghi cũng không thể hỏi tiếp được.

Đợi lân sau cô ấy online thì cô lại hỏi vậy.

Tô Thư Nghi thật sự rất tò mò, rốt cuộc cô ấy là người như thế nào.

Ở bên kia, tập đoàn Cố Thị, hội đồng quản trị.

Cố Thành Vũ nghẹn một cục tức nhưng không thể trút từ chỗ của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ, nghĩ đến vị trí vốn trong tầm tay nhưng chớp mắt lại không còn nữa.

Các công ty con của ông ta cũng sắp đóng cửa, hại ông ta không thể không nhanh chóng mở cuộc họp hội đồng quản trị để ổn định lại thị trường và lòng người.

Có lẽ đây cũng được coi như là điềm báo trước khi Cố Mặc Ngôn hành động.

Ý thức được điều này khiến Cố Thành Vũ thấy rất bất ổn, ông ta cảm giác Cố Mặc Ngôn như con rắn độc núp sau bụi cỏ, màu sắc của nó hòa làm một thể với tự nhiên, đang đứng trong bóng tối lặng lẽ quan sát Cố Thành Vũ, đợi đến khi ông ta mệt mỏi sẽ lao tới cho ông ta một đòn trí mạng.

Nghĩ vậy, Cố Thành Vũ chỉ thấy sống lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, có cảm giác làm gì cũng lo lắng lo sợ, không được tự nhiên.

Điềm báo trước của Cố Thành Vũ không phải là không có lý.

Cố Thành Vũ đang nói rất xúc động thì cánh cửa lớn của phòng họp đột nhiên được mở ra.

Dương Tùng Đức dẫn đầu đẩy Cố Mặc Ngôn đi vào.

Cố Thành Vũ giật thót, sau đó lập tức nối giận. Chẳng lẽ tên Cố Mặc Ngôn này còn không định cho ông ta một chút thời gian để thở sao?

Vì để giấu đi sự căng thẳng trong lòng mình, không để cho các cổ đông thấy ông ta bất tài, Cố Thành Vũ võ bàn, sau đó đứng bật dậy rồi lạnh lùng nói: “Cố Mặc Ngôn, cậu đến đây làm gì! Chúng tôi đang họp, cậu làm thế này còn ra thể thống gì nữa! Cho dù chúng ta đều là con cháu của nhà họ Cố thì cũng không có nghĩa cậu là chủ tịch của những công ty khác, có thể ra vào thoải mái, nghe lén chuyện của nhà họ cố”

Nghe Cố Thành Vũ nói như thế, mấy người trong hội đồng quản trị vốn đã ủng hộ Cố Thành Vũ ghét Cố Mặc Ngôn lập tức gật đầu tán thưởng, rồi lên tiếng ủng hộ ông ta.

Cố Thành Vũ thấy mọi người ở hội đồng quản trị đều nghiêng về phía mình, hòn đá đè nặng trong lòng ông ta cũng được buông xuống, ông ta thở phào, định lắng lặng nhìn Cố Mặc Ngôn bẽ mặt.

Dương Tùng Đức đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa.

Mấy ông già này mù hết rồi sao? Rõ ràng Cố Mặc Ngôn tài giỏi hơn nhiều, nhưng bọn họ lại thà bám chặt lấy Cố Thành Vũ dễ khống chế hơn chứ nhất định không muốn nghe theo người tốt hơn là Cố Mặc Ngôn.

Dương Tùng Đức tức giận bất bình, nhưng Cố Mặc Ngôn thì lại chẳng có cảm xúc gì, anh bình tính nói: “Tôi đã có được một nửa cổ phần của Cố Thị rồi, lẽ nào không có tư cách ngồi xuống tham gia hội đồng quản trị sao?”

Anh vừa nói xong, có rất nhiều thành viên trong ban quản trị đều biến sắc.

Cố Mặc Ngôn cũng không muốn để ý đến họ, anh đẩy xe lăn đến bên cạnh Gố Thành Vũ, nhìn bản kế hoạch ông ta vừa mới đưa ra, đọc nhanh một lượt rồi cười nói: “Kế hoạch này của Gố tổng, nghe thì rất hoàn hảo, thế nhưng… lại không hề khả thi.”
 
Chương 480


Chương 480

Dương Tùng Đức đẩy Cố Mặc Ngôn đến trước màn hình lớn. Cố Mặc Ngôn cầm chiếc bút hồng ngoại trên bàn rồi xoay người và dùng bút khoanh tròn vài cụm từ lên trên đó.

“Ở đây… Ở đây… Còn ở đây nữa..”

“Những phương án này trông có vẻ rất hoàn hảo. Mọi thứ đều có tác dụng chèn ép đối thủ và ra sức đề cao mình.”

“Nhưng tôi không biết có phải là do gấp rút lập ra và suy nghĩ vội vàng hay không, những phương án này hoàn toàn không cân nhắc đến sự phản kháng hay suy xét về việc lập ra chính sách tạm thời để đối phó với sự phản kích của đối phương.”

“Theo tôi, thay vì nói phương án này là một kế hoạch khẩn cấp và tạm thời thì nên nói răng nó là một trò đùa theo chủ nghĩa lý tưởng hóa.”

“Nếu những phương án của tổng giám đốc Gố đều giống như vậy thì tôi nghĩ rằng công ty của ông không cần chúng cũng được.”

Cố Mặc Ngôn hùng hổ dọa người từng bước một khiến Cố Thành Vũ vô cùng tức giận nhưng lại chẳng biết làm thế nào.

Nhưng hình như Cố Mặc Ngôn vẫn chưa chịu buông tha cho ông ta.

“ồ, không đúng” Cố Mặc Ngôn cười như không cười, câu nói tiếp theo lại gần như khiến Cố Thành Vũ sụp đổ thêm lần nữa.

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì gần đây, hình như công ty của ông thật sự là “không có cũng được”.

“Cậu…

Không hề băn khoăn hay do dự, Cố Mặc Ngôn nói tiếp: “Gần đây, lợi nhuận và giá cổ phiếu của các công ty của tổng giám đốc Cố nói chung đều trong tình hình sụt giảm nhanh chóng, thậm chí có một số công ty đã bị mất giá đến mức tôi có thể mua lại chúng một cách dễ dàng như trở bàn tay.”

Khi Cố Mặc Ngôn nói điều này thì vài người vốn dĩ muốn bác bỏ anh cũng hoàn toàn im lặng.

Quả thật từng câu từng chữ đều là sự thật nên bọn họ không thể phản bác.

Giá như Cố Mặc Ngôn có thể dễ dàng kiểm soát như Cố Thành Vũ thì tốt rồi…

Các thành viên hội đồng quản trị thở dài trong lòng.

Nếu đúng như vậy thì với đầu óc nhạy bén và thận trọng của Cố Mặc Ngôn, chắc chăn tập đoàn Cố Thị sẽ có thể đạt đến một tâm cao khác.

Đáng tiếc anh lại là đại diện của Ngôn Diệu, điều này đã định trước là mọi người phải đối địch với nhau.

Khi Cố Mặc Ngôn rời đi, không ai dám nói gì. Cho dù mọi người rất tức giận thì cũng không dám nói một lời nào bởi vì họ bị ảnh hưởng bởi khí thế mạnh mẽ của Cố Mặc Ngôn.

Mà lần này, nhất định sẽ có người vui mừng và có kẻ lo âu.

Sau cuộc họp hội đồng quản trị, Cố Thành Vũ trở lại văn phòng.

Nhìn đống tài liệu đang chờ ký tên trên bàn, ông ta thở không ra hơi.

Ông ta vung tay lên khiến số tài liệu và cái ly trên bàn rơi vãi đầy đất. Thư ký đang ở ngoài cửa nghe thấy thì vô cùng hoảng hốt.

Mà lúc này, Lâm Bảo Châu đã tới nơi.

Sau khi được thả về, Lâm Bảo Châu không có nơi nào để đi nên đã tạm thời ở chỗ Cố Gia Huy.

Ngay khi nghe tin Cố Mặc Ngôn đến công ty của nhà họ Cố, cô ta lo lắng sẽ có tai họa gì đó nên vội vàng chạy đến công ty.

“Cháu tới đây làm gì?” Cố Thành Vũ tức giận hỏi.
 
Chương 481


Chương 481

“Cháu tới xem thử có xảy ra chuyện gì không.

“Có chuyện cái rắm ấy! Toàn bộ đều xảy ra chuyện!” Cố Thành Vũ chửi ầm lên: “Tất cả là do cháu đã phá hỏng kế hoạch! Đây đều là chuyện tốt do cháu làm ra nên Cố Mặc Ngôn mới có cơ hội tới cuộc họp hội đồng quản trị đấy!”

“Nếu không phải vì đứa bé trong bụng cháu thì bác đâu cần phải nhượng lại cổ phần công ty ra bên ngoài để chuộc cháu về!”

“Đồ phụ nữ không làm nên chuyện mà lại có thừa chuyện xấu! Cháu còn mặt mũi tới gặp bác sao?”

Lâm Bảo Châu bị măng chửi một cách nhục nhã như vậy thì trong lòng càng thêm oán hận Tô Thư Nghi.

Đột nhiên trong đầu cô ta lại có thêm một mưu kế mới.

“Trước mắt bác đừng sốt ruột!” Lâm Bảo Châu thử cố găng trấn an cảm xúc của Cố Thành Vũ: “Cháu đã nghĩ ra biện pháp mới rồi, lần này nhất định có thể công kích Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi một cách nặng nề.

“Bác nghe cháu nói này…

Lâm Bảo Châu ghé vào tai Cố Thành Vũ và nhẹ nhàng nói với ông ta về kế hoạch mới.

Vẻ mặt Cố Thành Vũ hơi hòa hoãn lại và miễn cưỡng đồng ý, nói: “Bác tạm thời tin tưởng cháu một lần cuối cùng. Lần này chúng ta không thể để xảy ra sai lâm nào nưa.

Ở bên kia, Cố Mặc Ngôn bước vào văn phòng trong tập đoàn Cố Thị mà anh mới chiếm được. Tất cả những gì cần bố trí đều đã có đủ, như thể Cố Mặc Ngôn đã ở đây từ lâu và trước sau gì cũng dùng tới.

Quý Trung Khánh đi tới, ngồi trên ghế sô pha một cách biếng nhác và nhìn Cố Mặc Ngôn đang ngồi trên ghế.

“Tôi thấy hôm nay anh kiêu ngạo như Vậy, không sợ Cố Thành Vũ sẽ trả thù anh sao?”

“Quý Trung Khánh, cậu nghĩ tôi đã ẩn giấu bao lâu rồi?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên nhìn anh ta một cách nghiêm túc và hỏi ngược lại.

Quý Trung Khánh hồi tưởng một lúc rồi nói một con số: “Cũng gần mười năm rồi.”

“Ừ, gần mười năm rồi.’ Cố Mặc Ngôn nói với giọng điệu xúc động: “Đã đến lúc bùng nổ rồi”

Nghe câu này, Quý Trung Khánh âm thầm giật mình.

Nhìn vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn, anh ta thâm nghĩ rằng có lẽ cái tên Cố Thành Vũ sắp xong đời rồi.

Bên kia, nhìn chung cũng đã mất một thời gian để điều trị, Tô Thư Nghỉ cảm thấy cơ thể và tỉnh thần của mình cũng đã được hồi phục đáng kể.

Tô Thư Nghỉ nghĩ đã đến lúc quay về nên cô đã nói với Cố Mặc Ngôn một tiếng và hủy bỏ đơn xin phép nghỉ với Cố Gia Huy trước đó.

Sáng hôm sau, Cố Mặc Ngôn nhờ Dương Tùng Đức đưa Tô Thư Nghi đến dưới tòa soạn tạp chí rồi rời đi. Tô Thư Nghi tự đi thang máy lên trên.

“Chị Thư Nghi, chào buổi sáng! Chị đi làm rồi à?” Tiểu Trương, người đang đứng ở bàn lễ tân, vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi thì ngạc nhiên chào hỏi cô.

“Ừm. Tôi sắp hồi phục đáng kể như bình thường rồi. Tôi vẫn cảm thấy bản thân thích hợp ở lại tòa soạn tạp chí hơn nên đã trở lại làm việc”

Tô Thư Nghi đáp lại lời chào của Tiểu Trương bằng một nụ cười và quẹt thẻ mở cửa để bước vào.

“Chị Thư Nghi!” Hiểu Khiết là người đầu tiên phát hiện ra Tô Thư Nghỉ và cũng kêu lên một cách kinh ngạc.

Giọng nói của Hiểu Khiết thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều rời mắt khỏi máy tính và công việc rồi quay đầu nhìn về phía cửa.
 
Chương 482


Chương 482

“Hi Chào mọi người, tôi đã trở lại rồi đây.”

Đột nhiên bị mọi người nhìn chăm chăm, Tô Thư Nghỉ cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng như thể bản thân là một con khỉ đang bị mọi người vây xem.

Nhưng mọi người cũng chỉ liếc nhìn Tô Thư Nghi lúc đầu mà thôi, sau đó họ nhanh chóng vùi đầu vào các loại tài liệu khác nhau.

Chỉ có Khưu Duyệt nói vài câu châm chọc và khiêu khích.

“Chao ôi, vợ tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu của chúng ta đã đi làm rồi này. Thật sự đã khiến cô uất ức khi phải khom mình trước tòa soạn tạp chí nhỏ bé của chúng tôi rồi. Tại sao cô không ở nhà luôn và làm cái chức vụ bà chủ toàn thời gian đi.”

“Chí ít thì tôi yêu công việc của mình nên muốn quay lại làm việc.” Tô Thư Nghi bác lại một cách không hề khách sáo.

“Ô kìa! Cô nói chuyện như thể nó là sự thật vậy, suýt chút nữa tôi đã tin điều đó rồi đấy! Nếu có khả năng thì hãy giành lấy nhiệm vụ phỏng vấn này đi.” Khưu Duyệt thách thức Tô Thư Nghi.

Từ câu nói của Khưu Duyệt thì xem ra, nhiệm vụ phỏng vấn mới này đã thuộc về cô ta rồi.

Lúc này, Tô Thư Nghỉ mới phát hiện biểu hiện khác thường của những người đang vùi đầu làm việc.

Gần đây không có tin tức gì lớn, lẽ ra việc phỏng vấn đang ở trong mùa ế ẩm, tại sao mọi người lại bận rộn như vậy?

Trong lòng Tô Thư Nghi thầm nghĩ như vậy nên quay sang hỏi Hiểu Khiết đang ở bên cạnh.

“Gần đây mọi người đang bận bịu làm gì vậy?”

Tô Thư Nghỉ vừa hỏi xong thì trong nháy mắt, Hiểu Khiết giống như vừa được lên dây cót. Cô ấy bắt đầu lải nhải giới thiệu với Tô Thư Nghi.

“Này này này, chị Thư Nghĩ! Chị trở lại rất đúng lúc. Chị có biết Elena không? Chính là nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài và vừa trở về nước, Elena đấy!”

Trong khoảng thời gian này, Tô Thư Nghi đang bận đối đầu với Lâm Bảo Châu nên làm gì có tâm trạng và thời gian để chú ý đến những chuyện này!

Tô Thư Nghi cố gắng cẩn thận lục lọi trí nhớ của mình nhưng vẫn trả lời Hiểu Khiết một cách chán chường: “Gần đây chị không có thời gian để đọc tin tức nên không biết.”

“Không sao, không sao.” Hiểu Khiết đột nhiên trở nên phấn khích: “Chị Thư Nghi, để em nói cho chị biết, Elena này siêu tài giỏi đấy nhé!”

“Cô ấy không chỉ là người gốc Hoa mà còn có tài năng thiết kế trời ban, quả thật là xưa nay chưa từng có ai được như cô ấy và sau này cũng vậy. Cô ấy đã vượt qua mọi khó khăn và giành được rất nhiều giải thưởng lớn trong vô số cuộc thi dành cho nhà thiết kế ở nước ngoài. Ôi em còn nghe nói cô ấy là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả nữ ngôi sao xinh đẹp nhất làng giải trí cơ đấy!”

Mỗi lần Hiểu Khiết nói những câu chuyện đã hóng hớt được, vẻ mặt cô ấy luôn đầy kích động.

“Tuy nhiên, cô ấy luôn rất bí ẩn. Hầu như không có phương tiện truyền thông giải trí hay phóng viên nào từng phỏng vấn hay chụp được ảnh của cô ấy! Nhưng lần này, tòa soạn tạp chí của chúng ta thật sự là vừa rơi xuống đáy vực lại được sống lại!

Em nghe nói gần đây Elena đã tung tin tức răng cô ấy đồng ý tiếp nhận một buổi phỏng vấn từ một tòa soạn tạp chí. Đây là một cơ hội rất lớn! Các đồng nghiệp cùng ngành cũng đang tranh nhau đến vỡ đầu!”

“Chị nhìn kìa!” Hiểu Khiết chỉ vào văn phòng của tổng biên tập Cố Gia Huy: “Tổng biên tập cũng đang liều mạng tranh thủ cơ hội đấy!”

Trong khi cả tòa soạn tạp chí đang thảo luận sôi nổi về cách làm thế nào để phỏng vấn Elena thì Cố Gia Huy đột nhiên bước ra.
 
Chương 483


Chương 483

“Mọi người trật tự nào, tôi có chuyện muốn thông báo.”

Khi tổng biên tập lên tiếng, tất cả mọi người đều ngừng tranh luận và nhìn Cố Gia Huy bằng ánh mắt đầy mong đợi. Trong nháy mắt, văn phòng chìm vào im lặng và lặng ngắt như tờ.

Cố Gia Huy ho nhẹ một tiếng: “Tin tốt là Elena đã đồng ý tiếp nhận buổi vấn từ tòa soạn tạp chí của chúng ta.”

Mọi người nghe xong thì cùng nhau hoan hô một cách mừng rỡ.

Đang phấn khích được nửa chừng thì mọi người lại bắt đầu chú ý xem ai sẽ là người may mãn có thể được lựa chọn để phỏng vấn Elena.

Khưu Duyệt hếch cằm đầy kiêu ngạo và nhìn Cố Gia Huy như thể cô ta đã dự đoán được tương lai của mình sẽ tươi sáng như thế nào.

“Người phụ trách phỏng vấn Elena lần này.”

Cố Gia Huy xoay người và nhìn xung quanh văn phòng làm việc một vòng, sau đó dán chặt ánh mắt vào Tô Thư Nghỉ: ‘Là Tô Thư Nghĩ.”

Khưu Duyệt như bị tát vào mặt ngay lập †ức. Cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu và bứt rứt.

Rõ ràng cô ta đã năm chắc phần thẳng rồi mài Tại sao?

Tại sao vinh dự đặc biệt này lại rơi xuống đầu Tô Thư Nghi ngay khi cô trở lại?

“Tổng biên tập! Tôi không phục!” Khưu Duyệt kiêu ngạo lên tiếng khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta.

‘Không có chuyện phục hay không phục.

Đây là mệnh lệnh và kế hoạch. Trừ khi cô muốn toàn bộ tòa soạn tạp chí phải tuột xuống dốc vì cái tính khư khư cố chấp của cô.’ Cố Gia Huy quát lên.

Khưu Duyệt không dám và cũng không thể phản bác được nữa. Cô ta chỉ có thể cắn chặt môi dưới và nhìn Tô Thư Nghi một cách hung dữ. Trong ánh mắt cô ta có sự bướng bỉnh, không cam lòng và oán giận.

Tô Thư Nghi cảm thấy tê dại vì ánh mắt chăm chăm sau lưng nhưng khi cô quay đầu lại thì Khưu Duyệt đã khôi phục vẻ mặt bình thường.

Sau khi nghe tin tức và sự sắp xếp này, cả văn phòng lập tức đầy tiếng thở dài, xen lân một vài âm thanh bất mãn và nghỉ ngờ.

Tại sao lại để cho Tô Thư Nghỉ đi phỏng vấn?

Xét về trình độ chuyên môn, khả năng đối đáp và lý lịch thì đều không đến lượt cô.

Lễ nào là do trên người Tô Thư Nghi mang hào quang từ thân phận vợ của tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu sao?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều nhìn Tô Thư Nghỉ bằng ánh mắt chất chứa một chút ghen tị và khinh thường.

Nhưng khi nhớ tới thân phận vợ tổng giám đốc của Tô Thư Nghi thì mọi người vẫn chúc mừng cô với vẻ hời hợt: “Thư Nghi, cô giỏi thật đấy! Buổi phỏng vấn này phải dựa vào cô rồi!”

“Chúc mừng chị Thư Nghĩ.” Từ tận đáy lòng, Hiểu Khiết thật sự rất mừng cho Tô Thư Nghi.

Theo quan điểm của cô ấy, thà rằng Tô Thư Nghi là người được chọn để phỏng vấn Elena còn hơn là những đồng nghiệp miệng nói một đăng mà lòng nghĩ một nẻo này.

“Cảm ơn em” Tuy ngoài miệng Tô Thư Nghỉ nói lời cảm ơn nhưng sự nghi ngờ trong lòng cô lại chỉ tăng lên chứ không giảm xuống.

Rốt cuộc Cố Gia Huy có ý định gì khi giao nhiệm vụ phỏng vấn Elena cho mình?

“Tại sao? Tại sao anh muốn làm vậy?”
 
Chương 484


Chương 484

Cố Gia Huy vừa bước vào văn phòng thì Tô Thư Nghi cũng theo sát phía sau để tiến vào trong. Cô không khỏi nhíu mày: “Cố Gia Huy, có phải anh lại cố ý muốn làm khó tôi không?”

Không phải cô cố ý nghĩ xấu về Cố Gia Huy, nhưng mà dựa vào biểu hiện gần đây của anh ta thì mỗi lần chỉ định nhiệm vụ phỏng vấn người khác cho mình, anh ta đều có ý đồ riêng.

“Cái gì?” Cố Gia Huy nhất thời không hiểu được ý tứ của Tô Thư Nghi, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhăn đầy phòng bị của cô thì anh ta mới hiểu ra.

Cố Gia Huy chỉ cảm thấy hơi nực cười và đáng buồn.

Lễ nào bây giờ anh ta đã suy đồi đến mức khiến Tô Thư Nghỉ phải nghi ngờ những gì anh ta nói và làm, cũng chẳng đáng được cô tin tưởng?

Việc bản thân và Tô Thư Nghi rơi vào kiểu quan hệ như hiện giờ khiến anh ta luôn tự oán trách mình. Tất cả là do anh ta đã làm tổn thương Tô Thư Nghi quá sâu đậm.

Dẫu đã nghĩ như vậy nhưng anh ta vẫn cần giải thích.

“Em hiểu lầm anh rồi.” Cố Gia Huy cười khổ và giải thích với Tô Thư Nghỉ: ‘Là Elena đã chỉ định rằng muốn em phỏng vấn cô ấy.”

Sợ Tô Thư Nghi không tin, Cố Gia Huy còn đặc biệt mở bản ghi chép tin nhăn mà mình đã liên lạc với Elena trong di động và đưa cho cô xem.

Sau khi câm lấy di động và nhìn bản ghi chép, Tô Thư Nghỉ mới biết mình đã hiểu lầm Cố Gia Huy nên hơi xấu hổ: “Xin lỗi anh! Ngại quái”

“Không sao đâu.” Cố Gia Huy giải thích: “Thành thật mà nói, thật ra ngay cả anh cũng không biết tại sao Elena lại chỉ định em phỏng vấn cô ấy. Cô ấy đã hỏi anh rằng em có phải là người của tòa soạn tạp chí không, anh nói phải, thế là cô ấy lập tức đồng ý. Anh vẫn luôn cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng lại không thể nghĩ ra nguyên nhân, vì vậy em hãy tự cẩn thận một chút!”

Thực ra ngay cả Cố Gia Huy cũng không biết tại sao Elena lại làm như vậy.

Tuy nhiên gần đây, tòa soạn tạp chí đang sa sút. Việc để Tô Thư Nghỉ đi phỏng vấn Elena chính là cơ hội duy nhất và tốt nhất đế bọn họ xoay chuyển tình thế, không được phép xem thường.

Vì vậy, bất kể là vì lý do gì, Tô Thư Nghi đều phải đi phỏng vấn.

Hơn nữa, nếu làm mất lòng Elena thì tương lai của tòa soạn tạp chí sẽ càng đáng lo ngại hơn.

“Được.’ Tô Thư Nghi biết lần phỏng vấn này mình không muốn đi cũng phải đi.

Nhưng cô thực sự không hiểu, cô và Elena hoàn toàn không quen biết nhau, tại sao đối phương lại chỉ định cô đi phỏng vấn?

Tuy Cố Gia Huy không trực tiếp công khai chuyện Elena chỉ định Tô Thư Nghĩ đi phỏng vấn nhưng tới buổi chiều thì nó vẫn được lan truyền khắp tòa soạn tạp chí.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bây giờ mọi người càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Rốt cuộc Tô Thư Nghi có năng lực gì mà khiến cho Elena – người rất bí ẩn và khó phỏng vấn – lại chỉ định cô làm việc này?

Dù sao thì không phải ai cũng có tâm lý bình thường, vì vậy sẽ luôn có một vài lời nói tỏ vẻ nghỉ ky và kỳ quái không hề ăn khớp.

Tất nhiên ở nơi nào cũng có một vài đồng nghiệp biết tâng bốc.

“Ôi chao, thật không hổ danh là mợ Cố mài Đúng là tài giỏi mà!”

Một người khác tiếp tục phụ họa: ‘”Đúng vậy! Đây không phải là chuyện mà những người bình thường, nhỏ bé và nông cạn như chúng ta có thể làm được đâu!”

Mặc dù Tô Thư Nghỉ cũng rất nghi ngờ động cơ của Elena nhưng cho dù thế nào, cô vân muốn đi phỏng vấn cô ta. Đây cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của cô.
 
Chương 485


Chương 485

Vì vậy, cô vấn dự định chuẩn bị thật tốt cho buổi phỏng vấn vào ba ngày sau.

Để buổi phỏng vấn một nhân vật bí ẩn như Elena thật sự tốt đẹp, Tô Thư Nghi đã lên mạng để điều tra một chút thông tin về Elena này.

Phải nói rằng thông tin của Hiểu Khiết cực kỳ chính xác. Quả nhiên Elena này giống như Hiểu Khiết đã nói, vô cùng bí ẩn.

Không có ảnh chụp, không có tên thật, chỉ có vài trang viết không đầy đủ sơ yếu lý lịch xuất sắc.

Tốt nghiệp trường đại học, bằng cao học, tất cả những điểm không hoàn hảo đều không thể tìm thấy trên người Elena.

Nhưng không phải chỉ có như thế, cô ta đã tham gia nhiều cuộc thi thiết kế lớn sau khi tốt nghiệp học viện thiết kế ở nước ngoài trong những năm qua, liên tiếp giành được nhiều giải thưởng lớn, luôn là người vô cùng xuất sắc.

Theo thông tin nhỏ bên đường, Elena này rất đẹp, hơn nữa còn rất trẻ.

Kiếu thông tin mập mờ này cái nào cũng khiến Elena trở nên bí ẩn hơn, đồng thời cũng khiến mọi người, kể cả Tô Thư Nghi càng tò mò hơn về cô ta.

Tô Thư Nghỉ bắt đầu có chút chờ mong cuộc phỏng vấn vào ba ngày sau.

Tô Thư Nghỉ đi làm về, thấy trong tin nhắn riêng, “Quay về quá khứ” kia còn đang trò chuyện với mình.

Tô Thư Nghỉ: [Bạn vẫn online hả?] Quay về quá khứ: [Ừm.] Tô Thư Nghĩ: [Này, tôi nói này, bạn không thể nói cho tôi biết bạn là ai sao?] Quay về quá khứ: [Không thể.] Tô Thư Nghi: [Vì sao?] Quay về quá khứ: [Vì chưa đến lúc.] Tô Thư Nghĩ: [Tôi cảm thấy bạn biết tôi, hơn nữa chắc là tôi cũng biết bạn. Tại sao không thể nói cho tôi biết chứ?] Quay lại quá khứ: [Bạn sẽ sớm biết thôi.

Tôi offline trước đây. Hãy nhớ rằng bạn phải quý trọng những gì mà bạn đang có bây giờ.] Tô Thư Nghĩ: [Ý bạn là gì?] Quay lại quá khứ: [Không có gì. Chỉ là cảm thấy bây giờ bạn rất hạnh phúc.] Tô Thư Nghĩ: [Cho nên…] Bên kia không trả lời.

Liên tiếp mấy ngày, hình thức trò chuyện của Tô Thư Nghỉ và “Quay về quá khứ” đều là như vậy.

Điều khiến Tô Thư Nghỉ thấy kỳ lạ là cho dù mỗi lần cô hỏi cái gì thì “Quay về quá khứ”

đều nói bạn sẽ sớm biết thôi.

Giống như đưa một viên kẹo rồi nói với cô còn niềm vui bất ngờ ở phía sau, nhưng không nói cho cô biết cụ thể đó là gì.

Cô luôn cảm thấy “Quay về quá khứ” luôn nói những lời kỳ lạ, khiến cô bối rối không thể đoán được.

Dù sao Tô Thư Nghỉ luôn cảm thấy facebook “Quay về quá khứ” này giống như vân luôn sống bên cạnh cô, như thể luôn để mắt đến xung quanh cô, biết tất cả mọi thứ về cô như lòng bàn tay.

Chắc “Quay về quá khứ” này là người mà cô quen biết nhưng cô đã vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra có thể là ai.

Trong khi điều này khiến cô thấy nghi ngờ, có một cảm giác cực kỳ không ổn, cảm giá rất khó chịu, giống như có chuyện gì đó Sắp xảy ra.

Giống như có thứ gì đó rất quan trọng của cô sắp mất đi, cô cố găng hết sức để níu giữ, liều mạng muốn nắm lấy nhưng lại không bắt được, cô cũng không thể nào lấy lại được.

Rốt cuộc người này là ai? Tô Thư Nghi lẩm bẩm tự hỏi.

Lúc này, đèn ở lối vào bật sáng. Cố Mặc Ngôn cởi giày bỏ vào tủ, thay dép lê.

“Cố Mặc Ngôn, anh đã về rồi!” Tô Thư Nghỉ thò đầu ra từ phòng bếp, hai tay ướt sũng võ vào tạp dề.

Tô Thư Nghi bê một đĩa rau muống ra: “Anh đi rửa tay đi, còn món canh nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi.”

Trong nhà chỉ có Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ nên cũng ăn không nhiều. Bảo mẫu không ở đây, Tô Thư Nghỉ cũng chỉ tùy tiện nấu một món mặn một món chay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom