Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 384


Chương 384

 

“Tại sao em lại hỏi cái này?” Cố Mặc Ngôn hỏi lại Tô Thư Nghĩ.

Tô Thư Nghi do dự một lúc, cô cắn răng nắm chặt tay Cố Mặc Ngôn, nhìn vào đôi mắt anh rồi nói: “Chỉ là em không thích người khác hiểu lầm anh, hiểu lầm anh bỏ mặc Trình Thu Uyển thôi.”

Hàng mày Cố Mặc Ngôn nhíu chặt.

Anh không đoán được hôm nay Tô Thư Nghi đã phải chịu đả kích gì? Có phải có người ăn nói linh tỉnh trên mạng, cô đọc được dâng trào cảm xúc bất bình thay cho anh không, hay là vì một lý do nào khác…

“Em yên tâm.” Cố Mặc Ngôn năm tay cô: “Những gì nên điều tra rõ ràng anh sẽ điều tra rõ ràng, có điều giờ vấn chưa phải lúc.”

Tuy Cố Mặc Ngôn nói không rõ ràng, nhưng Tô Thư Nghi rất có lòng tin ở anh, cô gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Ngày hôm sau lúc Tô Thư Nghỉ sắp đi làm, Cố Mặc Ngôn lại nói muốn đưa cô đi.

Trên xe, đột nhiên Cố Mặc Ngôn hỏi: “Sau khi công khai thân phận của em, ở tòa Soạn có ai tìm em gây chuyện không?”

Tô Thư Nghi lắc đầu, cô trả lời: ‘Không có ái cả, bọn họ biết em là vợ của tổng giám đốc thì nịnh bợ còn chẳng kịp ấy. Anh không biết đâu, hôm qua em đi phỏng vấn ở buổi triển lãm đồ cổ, có nhiều người nhận ra em lắm, em ngại kinh đi được, cảm giác cứ sao sao ấy, không quen tẹo nào.”

Cố Mặc Ngôn biết không có ai dám gây khó dễ cho cô là được rồi, dù sao thì suốt bao nhiêu năm qua anh cũng có không ít kẻ thù và fan mà. Cố Mặc Ngôn sợ Tô Thư Nghỉ sẽ gặp nguy hiểm.

Cố Mặc Ngôn đưa Tô Thư Nghi đến dưới †òa soạn, Tô Thư Nghỉ xuống xe rồi đi vào trong.

Cô vừa xuống xe, Dương Tùng Đức bèn lên tiếng: “Cố tổng, ban nãy mợ Cố ở trên xe nên tôi không tiện nói cho anh biết, sắp †ìm ra được người hãm hại Tô Thư Nghi hai năm về trước rồi, có điều vẫn cần thêm: một chút thời gian mới có thể điều tra rõ ràng được.”

Tuy gặp phải hòn đá ngáng chân giữa đường, nhưng rõ ràng, đám người gây trở ngại kia cũng không phải là đối thủ của Cố Mặc Ngôn. Tuy Dương Tùng Đức cần thêm một chút thời gian nhưng cũng sẽ nhanh chóng điều tra ra được thôi.

Cố Mặc Ngôn rất hài lòng, anh nói: “Tốt lăm, không được bỏ qua bất cứ manh mối nào, tôi đợi tin tốt lành từ cậu.”

Dương Tùng Đức cảm nhận được Cố Mặc Ngôn đang động viên mình thì rất vui vẻ.

Anh ta lại nói: ‘Còn nữa, cũng sắp điều tra ra được bé gái cứu anh năm đó rồi. Bởi vì chiếc váy đó là phiên bản giới hạn, cả thành phố S này chỉ có mười người mua, thế nên chúng ta chỉ cần tìm được danh sách khách hàng, loại trừ thì sẽ nhanh chóng tìm ra được rốt cuộc là người nào trong số mười người đấy thôi.”

Cố Mặc Ngôn gật đầu: “Cậu dốc sức đi điều tra đi”

Cố Mặc Ngôn rất mong chờ, không biết đến bao giờ sự thật Tô Thư Nghi bị hãm hại hai năm trước mới được phơi bày, anh cũng muốn báo đáp bé gái kia, là ân nhân cứu mạng anh hồi đó.

Ở bên kia, Tô Thư Nghỉ vừa đi vào trong sảnh lớn của tòa soạn đã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, kệ họ đi, cô làm quen dần với thân phận mợ Cố này là được.

Tuy cuộc phỏng vấn ngày hôm qua không được thuận lợi nhưng tâm trạng ngày hôm nay của Tô Thư Nghỉ vẫn rất tốt.

Trên đường đến văn phòng cô còn ngâm nga bài hát, sau đó cô trông thấy Hiểu Khiết hốt hoảng chạy tới, cô ấy hét toáng lên: ‘Không hay rồi! Không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
 
Chương 385


CHƯƠNG 385

Thấy sắc mặt Hiểu Khiết thay đổi chóng mặt, Tô Thư Nghỉ biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng thì cô ấy mới vậy, chẳng lẽ tòa soạn sắp phá sản rồi?

Tô Thư Nghi chẳng biết gì, cô khó hiểu hỏi: “Sao thế Hiểu Khiết, xảy ra chuyện lớn gì à?”

Hiểu Khiết ấp a ấp úng, không biết phải nói thế nào với Tô Thư Nghi.

“Hiểu Khiết, em mau nói chị nghe đi, chị sắp sốt ruột chết rồi đây.”

Ánh mắt của Hiểu Khiết cho Tô Thư Nghi biết, chuyện lớn vừa xảy ra có liên quan đến mình.

Hiểu Khiết nói: “Chị Thư Nghị, chị lên Facebook xem ngay đi, sắp nổ tung trời luôn rồi! Nhưng chị xem xong đừng có giận quá nhé.”

Tô Thư Nghi không đoán được chuyện gì liên quan đến mình, có vẻ không phải chuyện gì tốt, nếu không thì sao Hiểu Khiết ngày nào cũng ba la bô lô nay lại ấp úng thế này.

Cô vội mở Facebook, lập tức nhìn thấy top †rending.

Cô ngây cả người.

Mấy cái top trending đều liên quan đến GOSS [Tô Thư Nghi mặt dày] [Vạch trần Tô Thư Nghị] [Bộ mặt thật của mợ Cố] Chuyện này là sao?

Cô vội ấn vào hashtag, lập tức nhìn thấy mấy nick có tick xanh đều đang đào xới về côi Từ ảnh tốt nghiệp hồi nhỏ của cô, đến thân thế, xuất thân, thành tích học tập, câu lạc bộ ở trường của cô, đều bị đào ra sạch!

Đương nhiên bao gồm cả việc cô là con riêng của nhà họ Lâm, và cả chuyện hai năm trước cô bị đồn bán thân trong trường.

Họ nói Tô Thư Nghĩ là con gái riêng, Tô Ninh Kiều là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác. Hồi học đại học, cuộc sống của Tô Thư Nghi rất bậy bạ, thuê phòng với không biết bao nhiêu đàn ông, là một con nhỏ vô cùng rách nát bẩn tưởi, hoàn toàn không xứng với Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi nhận thấy mức độ nghiêm trọng của chuyện này, mặt cô trắng bệch.

Lời đồn thổi suốt hai năm khó lắm mới lặng đi một chút, nay lại bị đào ra trước mặt bàn dân thiên hạ, còn nói rõ từng chỉ tiết, sau này cô còn mặt mũi nào gặp người khác đây.

Mà nếu liên quan đến mình cô thì thôi, giờ cô còn có Cố Mặc Ngôn, vợ bị đồn đại như này, mặt mũi Cố Mặc Ngôn để đi đâu…

Tô Thư Nghi đờ người ra đó, không hề cử động.

Cô cảm giác mình như bị người ta lột sạch quần áo, đứng trước mặt mọi người, để người ta bình phẩm cô từ đầu đến chân, chế giễu cô.

Họ ngang nhiên chỉ trích, chửi rủa và cười nhạo vô cớ, như thể mẹ cô thật sự là kẻ thứ ba mặt dày, còn nói cô là đứa con gái mặt dày mê tiền!

Nhưng đó đâu phải chân tướng, đâu phải sự thật!

Tô Thư Nghỉ cô rất trong sạch, chuyện hai năm trước hoàn toàn không phải như vậy!

Không chỉ có thế, mẹ cô cũng rất trong sạch! Tô Ninh Kiều mới là người bị hại thật sự. Kẻ đáng bị đánh giá, bị chửi măng là hung thủ phía sau, là cả nhà Lâm Kim MinhI Tô Thư Nghi bỗng thấy trước mắt mình tối sầm lại.

Chị Trịnh quan tâm hỏi: “Tô Thư Nghi, em có sao không, trông sắc mặt em không tốt lắm.

Hiển nhiên, chị Trịnh cũng đã biết chuyện.

Đúng vậy, sợ là chỉ còn cô và Tô Ninh Kiều chẳng biết chuyện gì. Ánh mắt và cái nhìn của mọi người đã nói cho Tô Thư Nghi đáp án cô muốn biết.
 
Chương 386


CHƯƠNG 386

Trái tim Tô Thư Nghỉ càng trầm xuống, nói: “Em không sao, chị Trịnh, em không sao.”

Cô nói chuyện rất yếu ớt, giọng nói cũng nhỏ, cô đã chẳng còn hơi đâu nghĩ đến những chuyện khác.

Trong phòng làm việc yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng gõ phím vang lên khắp nơi.

Sáng nay Khưu Duyệt không tới, cô ta đi phỏng vấn luôn, phải đến trưa mới tới. Nếu không, Tô Thư Nghỉ thật sự không ở lại cái phòng làm việc này nổi, cái mỏ cô ta có thể dùng để giết người luôn.

Tô Thư Nghỉ cố gắng không để ý đến nội dung trên Facebook, nhưng cô lại không nhịn được xem đi xem lại.

Thời gian dần trôi, drama của cô cũng không ngừng lên men.

Trên Facebook có mấy cái lịch sử trò chuyện Zalo với “những người liên quan”

được đăng lên, nội dung đều là mắng chửi Tô Thư Nghi và nói bóng gió chuyện xưa, lời lẽ rất lộ liêu, cũng rất khó nghe.

Phần chia sẻ dưới bài đăng cũng bùng nổ, các kiểu giọng điệu tràn lan trên internet của thành phố S.

[Con riêng làm sao xứng với đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu, rẻ tiên quá đi mất! Bỏ thôi, bỏ thôi!] [Thân thế của mợ chủ nhà họ Gố ly kỳ như vậy, bảo sao Cố Mặc Ngôn phải che dấu.

Con gái ngoài giá thú thì thôi đi, mẹ ả cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, Cố Mặc Ngôn anh bị lừa rồil] [Mẹ vợ Cố Mặc Ngôn là một ả tuesday vô liêm sỉ, cướp chồng nhà người ta! Được cả đôi mẹ con dâm phụ] [Kiểu đàn bà rách nát gì đây, lúc học đại học còn đi bán thân, đúng là vô liêm sỉ] [Hồi học đại học tôi cũng biết nhỏ này, đúng là không sạch sẽ! Thuê phòng, bán thân, là một con đàn bà ô uế vô cùng!] Tô Thư Nghỉ cắn chặt môi để nước mắt không rơi xuống.

Trên mạng còn đăng tải video một người vô danh phỏng vấn bạn đại học của Tô Thư Nghi.

[Người vô danh: Bạn là bạn cùng lớp đại học với Tô Thư Nghỉ, còn là lớp trưởng, chắc bạn cũng biết rõ tính tình Tô Thư Nghi nhỉ, cô ấy có phải loại cơ thể không sạch sẽ, ra ngoài bán thân như trên mạng đồn thổi không?] [Lớp trưởng: Ừm… Haizz, đã qua bao nhiêu năm rồi còn nhắc lại cô ta làm gì, dù sao…

Haizz, thôi không nói nữa, nói ra đắc tội người ta, cứ biết là danh tiếng không tốt là được] [Người vô danh: Có vẻ lớp trưởng không dám nói ra sự thật, nhưng chúng ta có thể nghe ra ẩn ý trong câu nói này, những bạn học mà chúng tôi tìm đến sau đây, liệu họ có dám nói sự thật không?] [Bạn học: Hồi đó chuyện này là sự kiện chấn động luôn, rất nhiều người biết, hình như là thuê phòng với nhiều đàn ông gì đó.] [Bạn học: Hình như ban đầu cô ta có một cậu bạn trai, sau đó cậu ấy biết cô ta là một đứa rách nát nên chia tay để ra nước ngoài. Tôi chỉ biết đến thế thôi.] Chuyện xảy ra hai năm trước lại một lần nữa đánh úp như thủy triều, một lần nữa nhấn chìm cô trong ngọn lửa địa ngục!

Biểu cảm chán ghét và câu từ cay nghiệt của thầy cô và bạn bè hồi xưa lại lần nữa ập tới, rung chuyển trời đất!

Năm đó, nếu không nghĩ đến nửa đời sau của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghỉ đã nghĩ đến chuyện tự sát. Bây giờ, xô nước bẩn ác ý này lại hất lên người Tô Thư Nghi lần nữa, khiến cô chẳng còn sức lực bò dậy.

Cô không ngăn được nước mắt tràn bờ đê, Tô Thư Nghi rất đau lòng, đau như bị người đấm vào.

Cô cố nén tiếng khóc, vội chạy ra khỏi phòng làm việc, chạy vào nhà vệ sinh rồi nhốt mình trong đó, khóc nức nở.

Lý Nam đứng dậy nhìn bàn làm việc trống không của Tô Thư Nghị, hỏi Hiểu Khiết: “Cô ấy khóc rồi à.”

Hiểu Khiết nói: “Cậu im mồm đi, làm việc đi!”

Hiểu Khiết biết lúc này Tô Thư Nghi chỉ muốn ở yên một mình, giờ cô ấy đi an ủi mới là chuyện xấu. Cô ấy thở dài, toàn chuyện khỉ gió gì không biết. Trắc trở lần này của chị Thư Nghi cũng sâu thật.

Chiếc điện thoại trên bàn Tô Thư Nghỉ nhấp nháy sáng, là cuộc gọi của Cố Mặc Ngôn, còn có Cố Gia Huy gọi tới. Nhưng bây giờ Tô Thư Nghi chỉ ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, không ngừng rơi nước mắt.

 
 
Chương 387


CHƯƠNG 387

Tô Thư Nghi ngồi lì trên nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh, cơ thể không ngừng run rẩy, cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, toát mồ hôi lạnh.

Chuyện cũ như một cơn ác mộng vấn luôn bước theo cuộc đời cô, ngăn cô tận hưởng mọi khả năng hạnh phúc trong đời. Cô vừa nhận được tình yêu của Cố Mặc Ngôn thì đã lại bị hiện thức tàn nhân nghiền nát, vỡ vụn.

Ở một bên khác, trong phòng làm việc, Hiểu Khiết xem được video phỏng vấn trên mạng thì càng thêm tức, cô ấy mắng to: “Đám người này còn đạo đức không vậy, đâu ra cái trò đi khắp nơi đào bới đời tư của người ta như thết Các người biết chân tướng cái gì, đều là một đám gây chuyện cả thôi! Bà mày khinh!”

Tòa soạn phải đi chụp hình cho buổi khai trương của một khách sạn, đây vốn là công việc của Tô Thư Nghỉ. Nhưng sau khi Cố Gia Huy biết chuyện, lại không gọi được cho Tô Thư Nghi, anh ta vô cùng lo lắng.

Anh ta đến văn phòng, thấy điện thoại của Tô Thư Nghi trên bàn mà không thấy người đâu. Anh ta hỏi bọn Hiểu Khiết, Hiểu Khiết nhỏ giọng bảo anh ta, hình như Tô Thư Nghỉ vào nhà vệ sinh, cũng được một lúc rồi, có vẻ đang khóc.

Cố Gia Huy vội xoay người rời đi.

Chị Trịnh liếc nhìn bóng lưng Gố Gia Huy, đoán được gì đó nhưng lại không nói ra được, chỉ thấy từ đầu hai người này đã lạ lạ.

Lý Nam bảo chị Trình: “Tổng biên tập Cố của chúng ta quan tâm Tô Thư Nghi ghê, sức quyến rũ của chị Thư Nghi đúng là lớn thật, trước đây em lại không để ý thấy.”

Hiểu Khiết nói: “Haiz, hai người đàn ông Cố Mặc Ngôn với tổng biên tập Cố chỉ cần có một người yêu tôi, tôi tỉnh nguyện bị người ta chửi rủa như chị Thư Nghi!”

Chị Trịnh dở khóc dở cười lắc lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Cố Gia Huy đến trước cửa nhà vệ sinh, đợi Tô Thư Nghi đi ra.

Trong lúc đợi, anh ta bỗng dưng nhớ lại thời đại học.

Khi ấy Tô Thư Nghi ngây thơ như một đóa hoa tươi, nở rộ vô cùng sặc sỡ chói mắt.

Anh ta vân nhớ, ngày hội thể thao năm đó, Tô Thư Nghỉ tham gia chạy đường dài, nhưng trong lúc chạy bất cẩn bị trẹo chân.

Anh ta lo lắng nên bảo cô rút khỏi trận đấu, nhưng cô rất quật cường, nhất định phải chạy cho xong.

Thế là, anh ta chạy theo cô, cùng cô chạy hết cả đoạn đường.

Cuối cùng, ngay khi chạm được đến vạch đích, cả người cô đổ xuống đất, Cố Gia Huy bế ngang Tô Thư Nghỉ lên, bế cô đến phòng y tế.

Khi ấy, Tô Thư Nghỉ ở trong vòng tay anh †a, ngoan ngoấn đáng yêu, hoàn toàn chỉ dựa vào vòng tay anh.

Nghĩ đến đây, Cố Gia Huy không khỏi thở dài, những ngày tháng ánh nắng rực rỡ ấy, có lẽ không thể quay về nữa.

Thiếu niên, tạm biệt.

Tô Thư Nghỉ, cũng tạm biệt rồi sao?

Cố Gia Huy đợi ở bên ngoài nhà vệ sinh một lát thì Tô Thư Nghi mới đi ra, cặp mắt cô đỏ bừng.

Cố Gia Huy vội bước tới an ủi cô, cẩn thận đỡ lấy cơ thể mệt mỏi của Tô Thư Nghị, cảm nhận được cơ thể cô lạnh lẽo như băng.
 
Chương 388


CHƯƠNG 388

“Tô Thư Nghi, anh xin lỗi.”

Tô Thư Nghi ngước mắt lên nhìn Cố Gia Huy, trong mắt anh ta tràn ngập tình cảm trìu mến.

Tô Thư Nghi đáp: “Anh có gì phải xin lỗi tôi.

Lời xin lỗi của Cố Gia Huy là nói thay Lâm Bảo Châu, nhưng anh ta không thể cho cô biết, người gây chuyện năm đó là em gái ruột của cô, anh ta sợ cô không chịu nổi, nghĩ không thông suốt.

Nếu không phải năm đó Lâm Bảo Châu nghĩ ra chuyện xấu đánh thuốc mê rồi bị làm nhục, giờ với thân phận vợ tổng giám đốc, Tô Thư Nghi sẽ phải đứng ở nơi khiến người ta ngưỡng mộ biết bao.

Cố Gia Huy nói: “Anh không bảo vệ được em, không có tư cách yêu em, thế nên, anh xin lỗi, Tô Thư Nghi”

“Không liên quan gì đến anh.” Tô Thư Nghi thêu thào trả lời: “Anh tìm tôi có việc gì à?

Sao lại tới đây?”

Cố Gia Huy chỉ định đến đây an ủi Tô Thư Nghi, nhưng anh ta thấy cô khóc, hẳn là cô đã bị kích rất lớn.

Cố Gia Huy nói: “Ồ, là như này. Tầm trưa nay em phải qua khách sạn W phỏng vấn khai trương còn gì? Nếu em không tiện, anh có thể sắp xếp người khác, hôm nay anh cho em nghỉ một ngày, được không?”

Thì ra là tới an ủi mình. Tô Thư Nghi hiểu Cố Gia Huy rất rõ, mọi động tác mọi ánh mắt của anh ta cô đều hiểu được. Cô rất cảm kích nhìn anh ta.

Tô Thư Nghi nói: ‘Cảm ơn anh, tôi nghĩ tôi có thể chịu được. Nếu đã sắp xếp cho tôi đi phỏng vấn từ trước thì cứ để tôi đi đi, tôi không muốn văn phòng mình lời ra tiếng vào thêm nữa”

“Thư Nghi…

Tô Thư Nghi cúi đầu, chậm rãi rời đi.

Cố Gia Huy vốn định ôm cô, để cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng anh lại thấy hành động như vậy sẽ khiến những người xung quanh suy đoán, đào sâu hơn những lời đàm tiếu xung quanh cô nên anh †a đành thôi, đau lòng nhìn cô từng bước rời đi.

Tô Thư Nghi quay lại văn phòng, dặm lại lớp phấn, che đi đôi mắt đỏ bừng vì khóc của mình, rồi đưa bọn Hiểu Khiết ra ngoài.

Cô thấy cuộc gọi của Cố Mặc Ngôn, nghĩ một lát rồi không để ý nữa.

Cô không biết phải đối mặt với Cố Mặc Ngôn như nào, tâm trạng rất phức tạp.

Suốt dọc đường, trong xe không ai cười đùa, vô cùng tĩnh lặng.

Lúc xuống xe, họ đã đến nơi phỏng vấn khai trương của khách sạn W.

Có rất nhiều truyền thông và Influencer đến đây, cũng có rất nhiều người nhận ra Tô Thư Nghĩ, đều nhác nhác nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hiểu Khiết nói: “Chị Thư Nghi, chị kệ bọn họ đi, bọn họ rảnh rồi sinh nông nổi ấy mài”

Lý Nam cũng không nhìn nổi, nói: ‘Chị Thư Nghĩ, cười lên, cho bọn họ tức chết luôn!

Mình cây ngay không sợ chết đứng, việc gì phải sợ bọn họ. Bọn này á, không biết sau lưng có bao chuyện xấu không muốn người khác biết đâu! Hừ.”

Hiểu Khiết sợ lời Lý Nam nói kích thích Tô Thư Nghi nên vội ngăn lại: “Lý Nam, cậu nói ít thôi, bắt đầu làm việc đi!”

Lý Nam thấy sắc mặt khó coi của Tô Thư Nghị, vội ngậm miệng.

Tô Thư Nghi uể oải bước lên thảm vào sảnh chính.
 
Chương 389


CHƯƠNG 389

Suốt dọc đường, bên tai cô vang lên lời chế giêu của rất nhiều người, hết đợt này đến đợt khác, hoàn toàn không định kiềm chế.

“Cô ta còn dám ra ngoài ư? Đúng là vô liêm sỉ, làm mất mặt nhà họ GốI”

“Ê, hotgirl đến rồi kìa! Nhưng là hot kiểu tai tiếng, bán thân đó! Da mặt dày ghê, tôi mà là cô ta thì tôi đã nhảy xuống biển luôn rồi.

“Cô ta chính là vợ Cố Mặc Ngôn đấy, quỹ Thư Nghị, ha ha, đúng là chuyện cười lớn bằng trời! Trên đầu Cố Mặc Ngôn không biết có bao nhiêu cái sừng rồi.”

“Trông dáng dấp cũng bình thường, thế mà cũng đi bán, phẩm hạnh của mẹ cô ta cũng chẳng ra gì, là kẻ thứ ba, chuyên quyến rũ đàn ông.”

“Nghe nói số đàn ông động vào cô ta đếm không hết, bẩn thỉu không chịu được…

Vô số ánh mắt khinh thường như những cây kim, châm chích Tô Thư Nghi đến đau đớn.

Tô Thư Nghỉ bước đi mà thấy dưới chân như nặng ngàn cân, những lời họ nói như xát muối lên vết roi trên người cô.

Cô thấy mình rất vô dụng, không bảo vệ được mình thì thôi, còn hại mẹ cũng bị người ta mắng mỏ chửi rủa theo mình.

Buổi khai trương vấn diễn ra trong vô số lời măng mỏ và khinh thường. Nhất thời, tiếng trống vang rền, pháo nổ đì đùng, vô cùng náo nhiệt.

Âm nhạc sôi động, tiếng cười vui vẻ… lúc này đều trở thành những tiếng động như đập mạnh vào lòng Tô Thư Nghi. Cô đơn phía sau cảnh phồn hoa, Tô Thư Nghi tựa vào góc tường, nhìn lên trời xanh, như thể lúc này phải biến thành mội chú chim bay mất mới tốt.

Nước mắt lại lăn: đềiitrên mặt Tô Thư Nghi.

Lúc này đây, cô rất nhớ Cố Mặc Ngôn, rất mong anh: xuấïi (tiiận ngay bên mình…

Tô Thư Nghi vội phỏng vấn cho xong lễ khai trương, đợi bọn Hiểu Khiết chụp ảnh xong là về.

Tâm trạng cô đã rơi xuống tận đáy vực, yên lặng đứng một mình trong góc khuất.

Cô đang nghĩ, không biết bây giờ Cố Mặc Ngôn đã biết lời đàm tiếu trên mạng chưa, anh có tức giận không, có mặc kệ cô rồi đuổi cô ra khỏi nhà không, có khi nào ông nội cũng biết không, ông cụ cũng lớn tuổi…

Tô Thư Nghỉ chìm vào suy nghĩ vẩn vơ. Ở bên khác, trong tập đoàn Ngôn Diệu.

Sáng sớm nay lúc Cố Mặc Ngôn mới đến công ty, đột nhiên rất nhiều phóng viên chạy xông đến trước mặt anh như đã thông đồng từ trước, chen chúc xông đến, không thể cản nổi, điên cuồng đặt câu hỏi -_ cho anh.

Nhất thời, cổng tập đoàn Ngôn Diệu bị chen chúc đến khó coi.

Cố Mặc Ngôn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng với thần kinh nhạy bén của mình, anh biết có chuyện gì đó không ổn.

Phóng viên A: ‘Cố tổng, anh phát biểu suy nghĩ của mình về người vợ Tô Thư Nghi đi ạ”

Phóng viên B: “Cố tổng, Cố tổng, anh có giải thích gì cho thanh danh của vợ anh, cô Tô Thư Nghi không? Quỹ Thư Nghỉ còn tiếp tục phát hành không?”

Phóng viên C: “Xin hỏi Tô Thư Nghỉ thật sự là con riêng sao, lúc cô ấy học đại học… Ơ, Cố tổng, đừng đi mà, Cố tổng!”
 
Chương 390


CHƯƠNG 390

Tất cả phóng viên đều đang ồn ào hô tên của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lập tức hiểu ra, chuyện này có liên quan đến Tô Thư Nghi!

Lúc này, Dương Tùng Đức lại gần bên tai anh, sắc mặt khó coi nói cho anh nghe chuyện trên mạng.

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn cũng trở nên đáng sợ trong nháy mắt!

Quá khứ của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn biết rõ. Nếu có người dốc lòng sắp xếp và bịa đặt, một khi truyền bá trên mạng thì sẽ trở thành sát thương vô cùng đáng sợ đối với Tô Thư Nghi!

Nhất là khi anh mới phô trương công khai thân phận của Tô Thư Nghi, cô đã bị người †a nhận ra, lại thêm tin tức tiêu cực ác độc, vậy thì tình cảnh của Tô Thư Nghỉ bây giờ sẽ gian nan đến nhường nào chứ.

Chút dịu dàng hiếm hoi còn sót lại trong mắt Cố Mặc Ngôn cũng biến mất.

Dương Tùng Đức cố gắng duy trì trật tự sau lưng anh, nói: “Mọi người đừng đưa tin linh tỉnh, Tô Thư Nghỉ là vợ của Cố tổng, bọn họ vô cùng tình cảm, mong mọi người đừng để ý tới bất kỳ tin tức tiêu cực nào.

Cảm ơn đã hợp tác…”

Phóng viên C: ‘Cố tổng, Cố tổng, nghe nói Tô Thư Nghỉ là một cô gái có vấn đề, đức hạnh của mẹ cô ấy không đoan chính, anh nghĩ sao về chuyện này, có phải anh vẫn luôn bị họ lừa không?”

Cố Mặc Ngôn giật mình, hóa ra là tin sốc chửi bới Tô Thư Nghi, bảo sao đám phóng viên này lại điên cuông bất chấp tất cả, nhất định phải cản anh lại phỏng vấn.

Phóng viên A: “Cố tổng, anh nói gì đi, Tô Thư Nghỉ có phải như trên mạng nói không, là con riêng, cuộc sống thời đại học rất bừa bãi…

Phóng viên A còn chưa nói hết câu đã thấy Cố Mặc Ngôn quay xe lăn nhìn mình, trong ánh mắt lộ rõ sự hung ác, như một con dã thú đang nhìn mình như đang rình mồi.

Phóng viên A vội dừng lại, ngậm chặt miệng.

Mọi người đều hoảng sợ vì khí thế của Cố Mặc Ngôn. Ngọn lửa giận dữ của anh đã bùng cháy, ánh mắt cũng hừng hực lửa!

Quá đáng sợi Mọi người đều hít sâu một hơi, lập tức yên Tĩnh một lát. Bọn họ bị khí thế của Cố Mặc Ngôn dọa cho không dám lên tiếng.

Nhưng khi Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn đang định rời đi, họ lập tức khôi phục lại, cùng nhau chen chúc cãi cọ để hỏi Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn cắn răng, găn giọng: ‘Đủ rồi!

lm mồm!”

Cố Mặc Ngôn vừa mới mở miệng, mọi người đều yên tĩnh, nhìn Cố Mặc Ngôn đang vô cùng tức giận.

Biểu cảm của Cố Mặc Ngôn lạnh lùng như băng tuyết, không cho bất kì ai nghi ngờ lời nói của anh, anh nói: “Tô Thư Nghi là người thế nào, tôi rõ hơn bất cứ ai.”

Anh rất lo cho Tô Thư Nghi, cũng không để ý tới những câu hỏi dồn dập của phóng viên, đẩy xe lăn quay vào thang máy chuyên dụng, phóng viên bị chặn ở bên ngoài.

Anh nhất định sẽ tra kỹ xem chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc ai đã khiến Tô Thư Nghi lại lần nữa rơi vào sự chú ý của truyền thông, chẳng lẽ lần này vấn là Lâm Bảo Châu?

Anh cứ cảm thấy phía sau chuyện này không hề đơn giản chút nào.

Dương Tùng Đức ở bên cạnh anh, nói: ‘Cố tổng, có cần tôi điều tra không?”

“Tra thì chắc chắn phải tra, cậu theo tôi vào phòng làm việc trước đã.”

Cố Mặc Ngôn vừa vào phòng làm việc đã lập tức gọi cho Tô Thư Nghi, điện thoại vấn không có ai nhấc máy, Cố Mặc Ngôn vô cùng lo lắng.
 
Chương 391


CHƯƠNG 391

Cố Mặc Ngôn lên mạng tra tin tức, đâu đâu cũng thấy thân thế và chuyện hai năm trước của Tô Thư Nghị, lời đồn tràn ngập màn hình, toàn là lời măng chửi mẹ Tô Thư Nghi.

[Tô Thư Nghỉ là con của kỹ nữ] [Con đĩ khoác lớp vỏ bọc mợ chủ nhà họ Cố, không ưa nhỏ này lâu rồi.] [Đôi mẹ con chó má, một con bán thân, một ả chen chân, để tao gặp được chúng mày, chắc chắn tao sẽ không bỏ qual] [Vốn dĩ đã là cái loại phế phẩm, cái dòng nghèo hèn này sao mà xứng với ngài Cố Mặc Ngôn, mau ly hôn đi] Sắc mặt Cố Mặc Ngôn căng chặt, trên mặt như ngưng tụ thành băng sương!

Đây là lần đầu tiên Dương Tùng Đức thấy Cố Mặc Ngôn tức giận đến vậy, làm anh ta hoảng hồn.

Cố Mặc Ngôn suy tư một lát rồi lạnh lùng nói: “Trên mạng có rất nhiều lời đồn đại liên quan đến Tô Thư Nghị, cậu giải quyết sạch sẽ mấy nick tick xanh trên Facebook đó đi”

“Vâng! Gố tổng!”

Cố Mặc Ngôn nói: “Còn nữa, phong tỏa hết tin tức truyền thông, tất cả những bình luận chửi măng mẹ Tô Thư Nghỉ đều xóa hoặc chặn hết, không hợp tác nữa, sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện bước chân vào tập đoàn Ngôn Diệu.”

“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay!” Dương Tùng Đức vội gật đầu.

“Từ từ.’ Lần này Cố Mặc Ngôn rất nhãn tâm, tuyệt đối không buông tha cho người đứng sau: “Chuyện hai năm trước Tô Thư Nghỉ bị đánh thuốc phải nhanh chóng điều tra, những chuyện khác tạm thời cậu không cần quan tâm!”

Dương Tùng Đức nhận lệnh, không dám chậm trễ, lập tức đi ra ngoài.

Ở bên kia, trong khách sạn W.

Tô Thư Nghi cũng không biết mình đã hoàn thành chuyện phỏng vấn như này, tóm lại là cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi người ở đó vân chưa rời đi, rất nhiều người đứng đó nhìn cô.

Tô Thư Nghi bi phân đến cùng cực, ngược lại bật cười.

Đám người này mồm miệng xấu xa, thật đáng hận, cô thật sự muốn xé nát mặt nạ của họ, nhìn xem rốt cuộc cơ thể họ sạch sẽ đến đâu, có khi còn khó coi hơn côi Dưới cơ thể xấu xí, xấu xa nhất là trái tim và linh hồn con người.

Tô Thư Nghỉ ghê tởm đến buồn nôn, cơ thể rất khó chịu, trái tim cũng rất đau.

Hiểu Khiết và Lý Nam dọc đường không biết phải an ủi Tô Thư Nghĩ thế nào.

Hiểu Khiết mở miệng nói: “Chị Thư Nghị, đừng để ý bọn họ, bọn em đều tin tưởng chị.”

Lý Nam nói: “Tin tức trên mạng chẳng hề đáng tin chút nào, có khi ngày mai là có tin đính chính ngay thôi, chúng ta tìm thẳng cái người bịa chuyện kia đi, kiện kẻ đói”

Tô Thư Nghi nở một nụ cười miễn cưỡng, nói: ‘Cảm ơn hai đứa, chị không sao.”

Khi về đến tòa soạn, Tô Thư Nghỉ ngồi thừ người bên bàn làm việc, cô không muốn mở máy tính ra, nhìn thấy lời mắng mỏ cô và Tô Ninh Kiều tràn ngập màn hình, cô thực sự không chịu nổi.

Đột nhiên, Hiểu Khiết chạy tới, trên mặt hiện rõ sự kích động và hưng phấn: ‘Chị Thư Nghi, chồng chị đúng là ngầu chết mất! Quá đỉnh luôn!”

Tô Thư Nghi tự hỏi Cố Mặc Ngôn đã làm gì mà lại làm cho Hiểu Khiết khâm phục đến Vậy.

Hiểu Khiết vẫn đang kích động: “Chị mau xem video phỏng vấn của Cố Mặc Ngôn đi, có trên mạng đấy ạ, quá đỉnh luôn.” Cô ấy không kìm nổi giơ ngón tay cái lên với Tô Thư Nghĩ.

Tô Thư Nghi cầm điện thoại của mình lên, phát hiện ngoài Cố Gia Huy gọi cho cô ba cuộc, Cố Mặc Ngôn đã gọi cho cô tám cuộc, tiếc là vừa rồi cô vẫn luôn không kiểm tra điện thoại.
 
Chương 392


CHƯƠNG 392

Cố Mặc Ngôn gấp rút tìm cô như thế, không cần hỏi cô cũng biết anh muốn nói gì. Tô Thư Nghi cảm kích, nhưng bây giờ cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, trong lòng cô đầy áy náy, mang đến rắc rối cho anh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đoạn video là video Cố Mặc Ngôn được phóng viên phỏng vấn, được quay để nói về những scandal trên mạng liên quan đến Tô Thư Nghi, khung cảnh rất ồn ào và hỗn loạn.

Tô Thư Nghi nhìn thấy trong video, một nhóm phóng viên chen chúc quanh Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức đang giữ trật †ự, sau đó phóng viên bám theo anh, một mực gặng hỏi anh nghĩ gì về những tin tức liên quan đến Tô Thư Nghĩ, hiện trường rất hỗn loạn.

Mà trong khung cảnh hồn loạn này, chỉ có Cố Mặc Ngôn vẫn ngồi trên xe lăn, lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc từ băng.

Giữa tiếng ồn ào, tuy im lặng nhưng cách video vấn có khí thế mạnh mẽ từ từ toát ra †ừ trên người anh.

Cuối cùng có một phóng viên chen ra khỏi đám đông, lại gân Cố Mặc Ngôn lớn tiếng nói: ‘Cố tổng, xin hãy nói suy nghĩ của anh đi ạt”

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới nghiêng đầu nhìn về phía người người phóng viên kia.

Trong khung hình lắc lư, ánh mắt ấy khiến người ta không rét mà runI Đương nhiên Tô Thư Nghi nhìn ra được Cố Mặc Ngôn đang tức giận, hơn nữa còn rất †ức giận.

Mặc dù anh không la hét và cũng không thay đổi sắc mặt rõ rệt, nhưng chỉ một ánh mắt đã đủ khiến các phóng viên xung quanh cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, tất cả đều im lặng.

Trong sự yên tĩnh như chết đó, chỉ nghe thấy Cố Mặc Ngôn chậm rãi lên tiếng.

“Tô Thư Nghi là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn ai hết.”

Chỉ một câu đơn giản, nghe thì có vẻ vô tình nhưng lại nặng tựa nghìn cân khiến tất cả phóng viên ở đây đều nín thởi Không chỉ thế, dù nhóm Tô Thư Nghi theo dõi mọi chuyện qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sức nặng từ câu nói này của Cố Mặc Ngôn.

Anh tin Tô Thư Nghĩ, dù bây giờ tất cả mọi người trên thế giới đều đang mắng cô, anh vần tin cô.

Tô Thư Nghi cảm thấy mũi cay cay.

Cô có tài cán gì?

Giờ đây khi Cố Mặc Ngôn lên tiếng, tất cả những tủi nhục và căm giận mà cô phải chịu ngày hôm nay đều hóa thành hư không.

Lúc này Tô Thư Nghỉ cảm thấy tràn đầy sức mạnh và tươi sáng. Có Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh, dù là ngọn gió hạt mưa nào cũng không thể tạo thành uy hiếp!

Cô cảm thấy rất ấm áp trong lòng, tâm trạng không còn nặng nề như trước nữa.

Giữa vô số chỉ trỏ, tòa soạn kết thúc một ngày làm việc. Tô Thư Nghi thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi cổng tòa soạn.

Cô không muốn đối mặt với những lời bàn tán tẻ nhạt của những người đó, có những chuyện không thể giải thích rõ ràng bằng vài câu nên cô quyết định không giải thích.

Cây ngay không sợ chết đứng.

Vừa ra khỏi cổng tòa soạn, Tô Thư Nghi đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của Cố Mặc Ngôn đang đồ ở giao lộ.

Anh đến đón cô về nhà.

Có phải vì sợ cô bị người khác nhận ra trên tàu điện ngâm náo nhiệt nên anh mới đến đây đón cô không?

Nhất thời dâng trào cảm xúc, Tô Thư Nghi đứng thừa người tại chỗ, cô vận chưa biết nên đối diện với Cố Mặc Ngôn với vẻ mặt nào.
 
Chương 393


CHƯƠNG 393

Mãi đến khi Cố Mặc Ngôn hạ cửa sổ xe xuống, hạ giọng hỏi cô: “Sao vần chưa lên xe?”

Tô Thư Nghỉ cười với anh, đi về phía xe.

Vừa lên xe, Cố Mặc Ngôn đã bảo: “Anh xin lôi, buổi họp báo trước đó là do anh quá nóng vội, quên cân nhắc vấn đề này trước khi công khai em.”

Tô Thư Nghi vội vàng lắc đầu: ‘Không sao đâu, em quen rồi, chỉ là làm liên luy đến tập đoàn Ngôn Diệu và anh, em cảm thấy áy náy, sợ anh sẽ bỏ mặc em, sợ anh sẽ tức giận…

“Anh rất tức giận.” Cố Mặc Ngôn trả lời.

Tô Thư Nghi cuống quýt nhìn Cố Mặc Ngôn.

Anh nói tiếp: “Anh tức giận vì mình đã không thể bảo vệ em từ sớm.”

À,.

Lần này Tô Thư Nghi đã yên tâm, khóe miệng khẽ giật: ‘Việc này sao có thể trách anh được?”

Cố Mặc Ngôn bảo: “Anh đã điều tra những chuyện xảy ra hai năm trước rồi.”

Tô Thư Nghỉ ngẩn ra, lập tức hiểu được.

Điều tra rõ những gì đã xảy ra hai năm trước, tất cả những tin đồn này cũng có lời giải thích.

Có điều. không phải Tô Thư Nghi chưa từng nghĩ đến nguyên do của sự việc hai năm trước, nhưng chính cô cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô nói: “Hai năm trước, em cứ suy nghĩ rốt cuộc mình đã đắc tội ai hay là bị kẻ xấu hãm hại. Tại sao lại phải nhằm vào một nữ sinh viên không rành thế sự như em? Em tưởng là có người nhằm vào Cố Gia Huy để báo thù, nhưng sau khi Cố Gia Huy chia tay với em, em cảm thấy không phải nhằm vào anh ta.”

Ban đầu Cố Mặc Ngôn cũng nghĩ như vậy, sau này khi kẻ chủ mưu bắt đầu tiêu huỷ chứng cứ và manh mối, anh biết việc này không phải là do kẻ xấu gây ra, rất có thể là người quen biết Cố Gia Huy hoặc Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi cũng nghĩ đến khả năng do người xung quanh mình làm, ví dụ như mẹ con Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai, nhưng cô nghĩ không thể. Hai mẹ con cô ta đã diễu võ dương oai trước mặt cô đủ nhiều rồi, không cần phải ra tay độc ác như vậy.

Hơn nữa Lâm Bảo Châu và cô cũng không có tiếp xúc, chỉ là hồi đại học, Lâm Bảo Châu từng xuất hiện vài lần thôi, không có cãi vã hay tranh chấp gì cả, tại sao cô ta lại hận cô như vậy?

Một làn gió mát lạnh thổi vào cửa sổ, Tô Thư Nghỉ cảm thấy hơi lạnh nên xích lại gần Cố Mặc Ngôn hơn.

Tâm trạng căm uất khó tan cả ngày nay khiến cô cảm thấy rất khó chịu, bây giờ Cố Mặc Ngôn đã đến, anh ra mặt, cô có thể yên tâm.

Cuối cùng nụ cười cũng hiện lên trên khoé môi Tô Thư Nghi, vận mệnh của cô đã được định sẵn sẽ luôn gắn kết chặt chẽ, không bao giờ xa người đàn ông này.

Tô Thư Nghi tựa đầu vào vai Cố Mặc Ngôn như một chú mèo con, từ từ ngủ thiếp đi.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, giờ phút này khi nhìn thấy Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cảm thấy thần kinh căng thẳng cả ngày nay được thả lỏng hơn nhiều.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, anh chỉ cảm thấy hơi đau lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm xúc mềm mại.

Không biết xe chạy bao lâu, Dương Tùng Đức trên ghế phụ chợt nhận được một cuộc gọi qua tai nghe bluetooth.

Sau khi nói vài câu với đối phương, Dương Tùng Đức cúp máy, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt.
 
Chương 394


CHƯƠNG 394

Anh ta hạ giọng nói với Cố Mặc Ngôn: ‘Cố tổng, chúng tôi điều tra được một manh mối quan trọng, tôi tin lần này sẽ có trợ giúp lớn cho mợ chủ.”

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Tìm được kẻ chủ mưu rồi à?”

Dương Tùng Đức trả lời: “Hiện tại vẫn chưa biết ai là kẻ chủ mưu, nhưng Gố tổng, người của chúng ta điều tra được sự việc hai năm trước có một người trong cuộc bị đưa ra nước ngoài. Họ đã tìm được cậu ta ở nước ngoài, bây giờ cậu ta đang bị trói †rong gara ngầm đợi chúng ta thẩm vấn.”

Khoé môi Cố Mặc Ngôn hơi cong lên.

Tốt lắm, tin tức này thật đúng lúc.

Thời điểm báo thù đã đến.

Cố Mặc Ngôn cười khẩy.

Anh muốn những kẻ đã hãm hại Tô Thư Nghỉ phải lần lượt quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, nhất định phải khiến bọn họ trả giá bằng máu!

Trên xe Tô Thư Nghi ngủ rất say, Cố Mặc Ngôn không nỡ đánh thức cô.

Dương Tùng Đức hỏi: ‘Cố tổng, đã đến nhà, có cần đánh thức mợ chủ không ạ?”

“Không cần, để tôi bế cô ấy, cậu đẩy xe lăn đi, dù sao ở gara nhà mình cũng không có ai nhìn thấy chân của tôi.”

“Vâng ạ.”

Sau đó, Cố Mặc Ngôn xuống xe lăn bế cô vào nhà.

Dương Tùng Đức đẩy xe lăn trống đi theo Sau.

Cố Mặc Ngôn đưa Tô Thư Nghi về phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Tô Thư Nghỉ trông vô cùng mệt mỏi và ngủ rất say, có lẽ hôm nay cô đã rất vất vả và khó chịu.

Cố Mặc Ngôn đau lòng sờ lên trán cô, đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài.

Anh và Dương Tùng Đức đến gara ngầm bên cạnh.

Người trong cuộc hai năm trước đã bị bắt tới đây, cậu ta bị trói cả tay lẫn chân, sợ sệt ngồi xổm dưới đất, mặt mày có vẻ gian xảo, vừa nhìn là biết không phải hạng người tốt lành.

Cố Mặc Ngôn chậm rãi di chuyển xe lăn tới trước mặt người nọ, lạnh lùng hỏi: ‘Hai năm trước cậu đã làm gì, nói cho tôi biết đi”

Đôi mắt chuột của người đàn ông đảo một vòng, cậu ta nịnh nọt xin tha: “Vừa nhìn đã biết ngay anh là sếp lớn rồi, chuyện hai năm trước ai mà nhớ được chứ, tôi không làm gì cả…

Cố Mặc Ngôn cười khẩy, không nói gì, chỉ chậm rãi nhìn lướt qua người đàn ông trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh như dao.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn không nói lời nào nhưng người đàn ông kia lại cảm thấy lạnh cả người, không nhịn được run rẩy.

Dương Tùng Đức đá cậu ta một phát thật mạnh: “Đừng có giở trò! Chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, cậu mau khai ra hết đi! Nếu không tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị sống không bằng chết!”

Tên mắt chuột vừa nhìn đã biết hai người này có lai lịch không nhỏ, nếu không khai thì chỉ sợ sau này sẽ không được sống yên ổn, những thứ mà người giàu như họ có được chính là tiền bạc và thủ đoạn, cậu ta không cáng đáng nổi.

Cuối cùng cậu ta cầu xin: “Hai anh à, tôi sai rồi, tôi sẽ khai hết, các anh hỏi gì tôi sẽ trả lời cái đó.”

Dương Tùng Đức ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào tên mắt chuột hỏi: “Tôi hỏi cậu, vào một buổi tối hai năm trước, có phải cậu bị người khác mua chuộc để bán một người phụ nữ bị bỏ thuốc cho một ông già không?”
 
Chương 395


CHƯƠNG 395

“Một người phụ nữ… Ông già…” Tròng mắt của tên mắt chuột đảo qua đảo lại, cậu †a đang cố nhớ lại, biểu cảm có vẻ như là có ấn tượng, nhưng ngay sau đó lại lờ mờ không rõ vậy.

Cố Mặc Ngôn mất kiên nhẫn: ‘Cậu quên mục đích và nguyên nhân người kia đưa cậu ra nước ngoài nhanh thế à?”

Dương Tùng Đức lại đá cậu ta một cái thật mạnh, lớn tiếng cảnh cáo: “Đừng thử thách tính nhãn nại của sếp chúng tôi, tôi khuyên cậu nên khai nhanh lên đi.”

“Ai da, tôi biết rồi sếp ơi, tôi đang cố nhớ lại đây!”

Loại người này Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức đã gặp nhiều rồi, hiếp yếu sợ mạnh.

Dương Tùng Đức nói: “Có vẻ cậu đã làm việc xấu nhiều lần quá rồi, cậu cố mà nhớ lại hết cho tôi!”

“Vâng vâng vâng!” Tên mắt chuột vội vàng trả lời.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn không nói lời nào, nhưng tên mắt chuột vân cảm nhận được khí thế toát ra từ người đàn ông này, rất đáng sợ. Nếu không thành thật khai báo, chỉ sợ cậu ta sẽ không thể bước ra khỏi cửa.

Đương nhiên cậu ta còn nhớ chuyện hai năm trước, bởi vì chính người phụ nữ đó đã đưa cậu ta ra nước ngoài, cậu ta còn từng vì thế mà căm hận cô ta kìa.

“À, phải, phải, tôi nhớ rồi! Tôi nhớ rồi!” Tên mắt chuột nhanh chóng nói với họ.

Cậu ta nói: “Ngày đó hai năm trước, có một người phụ nữ đến tìm tôi, cô ta mặc đồ rất đắt tiền, trông cũng xinh đẹp. Tôi còn nghĩ là một người đẹp giàu có trẻ tuổi như thế mà đích thân tới tìm tôi thì cũng hơi can đảm đấy. Cô ta nhờ tôi tìm một ông già, càng xấu càng bẩn thì càng tốt, bảo là xong việc sẽ cho tôi một khoản tiền lớn.”

Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức nhìn nhau, đã đến lúc chân tướng được phơi bày rồi! Hung thủ sắp xuất hiện, hơn nữa còn là một người phụ nữ!

Tên mắt chuột nói tiếp: “Vậy nên tôi rất có ấn tượng với cô ta. Tôi đã giúp cô ta tìm một ông già nghiện cờ bạc, cô ta rất hài lòng, ra tay rất hào phóng, cho tôi một số tiền lớn, sau đó còn đưa tôi ra nước ngoài.

Tôi không muốn đi, tôi còn có vợ con ở nhà, nhưng cô ta uy hiếp tôi, vì sợ nên tôi đã đồng ý.”

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Người phụ nữ đó tên gì? Cậu có ảnh hay số điện thoại và thông tin của cô ta không?”

Tên mắt chuột cố nhớ lại: ‘Ảnh thì không có, nhưng tôi nhớ cô ta từng nhắc tới tên của mình, hình như tên là Bảo… Không đúng, không đúng, tên là Lâm… Đúng, cô ta họ Lâm, bởi vì cô ta luôn nói nhà họ Lâm gì tốn Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức đồng thanh lên tiếng: “Lâm Bảo Châu!”

“Đúng đúng đúng! Là cái tên này, không sai không sai!” Tên mắt chuột thừa nhận.

Lại là Lâm Bảo Châu!

Giỏi lắm!

Giỏi vô cùng!

Chút nhiệt độ cuối cùng trên mặt Cố Mặc Ngôn giảm xuống, ánh mắt u ám không thể nhìn thấu, trong đôi mắt đen không có chút độ ấm, lạnh đến mức khiến người ta nhìn thôi đã muốn bỏ chạy.

Ngay cả Dương Tùng Đức nhìn thấy dáng vẻ của Cố Mặc Ngôn cũng không nhịn được mà lùi về sau.

Tên mắt chuột sợ hãi cúi đầu, không dám phát ra tiếng, cảm thấy trong phòng như có gió lạnh thổi qua từng cơn, đáng sợ muốn chết.

Cậu ta thậm chí còn không dám nghĩ vị sếp trước mặt này có giết mình hay không, nhìn anh cứ như muốn đứng phắt dậy khỏi xe lăn để đánh cậu ta vậy.

Trong gara yên tĩnh như thể chỉ có tiếng hít thở lạnh lẽo và nặng nề của Cố Mặc Ngôn.

Một lúc lâu sau, Cố Mặc Ngôn kìm nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh suy nghĩ lại, sau đó yêu cầu tên mắt chuột: “Cậu đi tự thú ngay đi! Tự thú việc cậu đã giao dịch phi pháp.”
 
Chương 396


CHƯƠNG 396

“Việc này… Tên mắt chuột không muốn đi tÙ.

Cố Mặc Ngôn bảo: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu, chỉ cần cậu làm theo lời tôi, hiểu chưa?”

“Dạ hiểu, hiểu!” Tên mắt chuột nhìn thấy ánh mắt của Cố Mặc Ngôn, làm sao dám cãi lại nữa.

Dương Tùng Đức lập tức đưa tên mắt chuột đi tự thú.

Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn cậu ta rời đi.

Nếu là bình thường, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đàn ông đã tham gia vào việc hãm hại Tô Thư Nghi này. Nhưng bây giờ cô đang là tâm điểm của dư luận, anh cần một người làm bước ngoặt để thanh minh cho cô.

Tạm thời bỏ qua cho người đàn ông này!

Nghĩ tới đây, Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại lên bấm một dãy số, lạnh lùng nói: “Tôi có việc cần cậu đi xử lí”

Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Bảo Châu đang chìm trong giấc mơ cuộc sống hoàn hảo của mình với Cố Gia Huy thì bị đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy là Khương Dĩ Mai.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ánh mắt Khương Dĩ Mai lộ ra vẻ sợ hãi, còn hàm chứa đôi chút lo lắng và oán trách.

“Mẹ làm gì thế, mới sáng sớm mà mẹ bị sao vậy?” Lâm Bảo Châu xoa đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, khó hiểu hỏi.

Khương Dĩ Mai vừa tức vừa sốt ruột: “Bảo Châu, có chuyện rồi, con mau đọc tin tức ngày hôm nay đi!”

Chẳng phải chỉ là tin tức thôi sao, dù là động đất ở nước ngoài, bê bối của tổng thống, sự cố rò rỉ đầu cống cũng đâu cần phải lo lăng đến mức đánh thức cô ta, quấy rầy giấc mơ của cô ta? Trong mơ cô ta và Cố Gia Huy đang chơi trò chơi trên giường, cô ta đang hưởng thụ nhiệt độ cơ thể từ anh ta cơ mà.

“Ai da, con gái dậy nhanh lên, con cũng lên báo rồi kia kìa!”

“Con á?” Vừa nghe thấy có liên quan đến mình, Lâm Bảo Châu lập tức ngồi dậy.

Người lên báo không phải Tô Thư Nghỉ sao? Mấy ngày nay cô rất nổi tiếng, phải nói là cư dân mạng măng cô quá sướng tai, Lâm Bảo Châu vui vô cùng, đi dạo phố mua tận mấy bộ quần áo mới.

Nhưng sao cô ta có thể lên báo được chứ?

Nhìn Khương Dĩ Mai nôn nóng sắp khóc, có vẻ như không phải tin tức gì tốt.

“Con gái à, con đọc nhanh lên, trên mạng bùng nổ rồi kìa! Nhà họ Lâm sắp xong đời rồi!”

Nghiêm trọng thế ư? Lâm Bảo Châu mặc quần áo vào, sau đó mở laptop trong phòng lên.

Cô ta nhìn thấy tất cả truyền thông, các tài khoản Facebook có dấu tích xanh, Zalo đều đang nói rằng sau khi điều tra, họ phát hiện hai năm trước Tô Thư Nghi đã bị em gái ruột của mình bỏ thuốc hãm hại, không phải tự nguyện bán thân.

Lời nói vô căn cứ, nhưng mấu chốt là người giới thiệu bán Tô Thư Nghi năm đó đã tới đồn cảnh sát đầu thú! Nhân chứng đã đầy đủ, Tô Thư Nghi được lấy lại trong sạch, còn Lâm Bảo Châu thì bị mắng xối xả!

Ngoài ra trên mạng còn có người tung tin nói răng ba nào con nấy, lúc trước mẹ Tô Thư Nghi cũng là bị Lâm Kim Minh c**ng hi3p.

Họ còn tìm được ảnh của Lâm Bảo Châu, tàn nhân đăng lên các trang web lớn, đã vậy còn chụp cô ta xấu vô cùng.

Chân tướng cứ thế bại lộ! Mọi người nói rất nhiều về sự việc hai năm trước, từ nhỏ Lâm Bảo Châu đã bắt nạt chị mình như thế nào, sau đó sắp đặt người bỏ thuốc mê, tìm một ông già vừa xấu vừa tởm để c**ng hi3p Tô Thư Nghi, chụp lén rồi tung tin đồn khắp nơi khiến Tô Thư Nghi bị đối xử bất công và khinh thường ra sao…
 
Chương 397


CHƯƠNG 397

Lâm Bảo Châu khiếp sợ đến mức khó thở, tay cầm chuột run rẩy không ngừng.

Là ai? Ai đã làm việc này? Ngoài Cố Gia Huy thì còn ai biết rõ chuyện này như thế?

Lâm Bảo Châu có thể khẳng định rằng không phải do Cố Gia Huy làm. Kể từ khi biết cô ta mang thai, rõ ràng Cố Gia Huy đã dịu dàng với cô ta hơn nhiều, dù không gặp nhau mồi ngày nhưng cũng sẽ gọi điện hỏi thăm. Anh ta không cần phải làm như vậy.

Hơn nữa, vì sợ sẽ có người điều tra chuyện hai năm trước, Cố Gia Huy đã tiêu huỷ rất nhiều chứng cứ và manh mối giúp Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu cố bình tĩnh lại, tiếp tục đọc các tin tức trên mạng.

Tất cả mọi người trên Zalo, Facebook đều đang mắng cô ta và người của nhà họ Lâm.

[Tô Thư Nghỉ thật đáng thương, bị em gái mình hại thê thảm… Lâm Bảo Châu đúng là một con quỷ, đồ đàn bà ghen tuông! Nhìn ảnh kìa, cô ta xấu chết đi mất!] [Người nhà họ Lâm làm nhiều việc ác quá vậy, bắt nạt người mẹ thì thôi đi, còn hãm hại cả con gái bà ấy nữa chứ, thật đáng giận!] [Đồ đàn bà độc ác, không bằng lợn chó, hại chị gái mình sẽ bị trời phạt, không được chết tử tết] [Lâm Bảo Châu không được chết tử tết Lâm Bảo Châu sẽ bị sét đánh chết!] [Người nhà họ Lâm đều ác độc như thế, có lẽ công ty của họ cũng không đáng tin đâu, mau rút đil] Trái tim Lâm Bảo Châu đập loạn xạ, cô ta cảm thấy như tận thế sắp đến, làm sao cô †a dám gặp người khác, làm sao ra ngoài được nữa đây!

Trên báo nói rằng ngay sau khi tin tức được tung lên sáng nay, cổ phiếu của doanh nghiệp Lâm Thị giảm mạnh, có xu thế sụp đổi Cổ phiếu giảm mạnh khiến công việc kinh doanh của nhà họ Lâm chịu thiệt hại nặng nề, rất nhiêu khách hàng đơn phương chấm dứt hợp tác, công ty nhà họ Lâm đối mặt với nguy cơ phá sản nghiêm trọng.

Lâm Bảo Châu vô cùng lo sợ, toàn thân run rẩy, nhà họ Lâm sắp xong đời rồi ư? Cô ta bất cẩn trượt xuống khỏi ghế.

Khương Dĩ Mai thấy mà đau lòng, vội vàng đỡ Lâm Bảo Châu dậy.

“Mẹ, mẹ ơi, cứu con, cứu con với!” Lâm Bảo Châu túm chặt lấy quần áo Khương Dĩ Mai, con ngươi trợn trừng lên, trông như một con cá chết.

“Con không muốn chết, con không muốn chết… Anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho con đâu! Mẹ, con sắp xong đời rồi, con sắp xong đời rồi!”

“Ai, con nói ai? Ai sẽ không bỏ qua cho con?” Khương Dĩ Mai vẫn chưa biết gì.

“Cố Mặc Ngôn! Cố Mặc Ngôn đấy ạ! Anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con!” Lâm Bảo Châu hét lên.

Lâm Bảo Châu đã dần hiểu ra, dù tin tức này không phải do Cố Mặc Ngôn nhờ truyên thông đăng tải thì anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta vì những tin tức này.

Những lời uy hiếp của Cố Mặc Ngôn vẫn còn văng vắng bên tai Lâm Bảo Châu, cô †a thường xuyên tỉnh dậy từ cơn ác mộng vào ban đêm, không ngờ sáng nay nó đã biến thành sự thật.

Nhắc tới Cố Mặc Ngôn, Khương Dĩ Mai cũng bắt đầu sợ hãi. Cố Mặc Ngôn không gì không làm được kia, nếu muốn ra tay với bà ta và con gái bà ta thì chỉ dễ dàng như bóp ch3t một con kiến!

Khương Dĩ Mai gào khóc: “Con gái của tôi ơi, con đã gây ra tội nghiệp gì thế này! Con đừng sợ, có mẹ ở đây rồi! Hai mẹ con hồ ly tỉnh đó sẽ không được yên đâu, bọn chúng đều phải xuống địa ngục!”

Tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ ngoài cầu thang, Lâm Kim Minh lên đầu đi đến phòng của con gái Lâm Bảo Châu, chưa vào cửa đã nghe thấy lời nguyền rủa của Khương Dĩ Mai dành cho mẹ con Tô Thư Nghi vừa rồi.

Ông ta càng tức giận hơn!

Vừa bước vào Lâm Kim Minh đã măng thẳng vào mặt hai mẹ con cô †a.
 
Chương 398


CHƯƠNG 398

“Con khốn này!” Lâm Kim Minh quát Khương Dĩ Mai: “Tao đã nghe thấy hết những lời chúng mày vừa nói rồi! Nếu không phải do chúng mày ghét mẹ con cô ta, tìm mọi cách làm khó dễ và sỉ nhục họ thì nhà họ Lâm chúng ta có thể thành ra thế này được à? Đến giờ vẫn chưa biết dừng lại, còn ở đây la lối om sòm, chúng mày chán sống thật rồi!”

Lâm Kim Minh nhìn sang Lâm Bảo Châu, tiếp tục mắng: “Đồ súc sinh! Mày dám hãm hại chị mày, lòng dạ mày ác độc quá đấy!

Tô Thư Nghĩ là chị của mày cơ mài”

Thấy Lâm Kim Minh nổi giận với Lâm Bảo Châu vì Tô Thư Nghị, trong lòng Khương Dĩ Mai như có một ngọn núi lửa, ngọn lửa giận nóng rực có thể thiêu chết người lập tức phun trào!

Khương Dĩ Mai hét với Lâm Kim Minh: “Ông đừng mắng chúng tôi, nếu năm đó ông không chạm vào Tô Ninh Kiều thì làm sao đến nỗi có đứa con hoang Tô Thư Nghi này? Giờ thì nó đắc ý rồi, hại em gái mình mất hết danh dự, hại công ty nhà họ Lâm sắp phá sản, nó mới là kẻ gây rối, là mối tai ương! Bảo Châu nhà chúng ta chỉ không ưa nó, muốn dạy cho nó một bài học thôi, ông có cần phải chuyện bé xé ra to như thế không?”

Lâm Bảo Châu ở bên cạnh cũng khóc sướt mướt.

Khương Dĩ Mai tiếp tục mắng Lâm Kim Minh xối xả, nước miếng văng tứ tung: “Giờ Bảo Châu đang mang thai, con bé vì cái nhà này nên mới theo Cố Gia Huy, hai đứa nó cũng sắp kết hôn rồi. Còn đứa con gái ngoan Tô Thư Nghỉ của ông thì sao, nó đã làm được những gì? Kết hôn với Cố Mặc Ngôn, kết quả lại làm cho nhà họ Lâm gà bay chó sủa, ông đấy, ông phải đi tìm nó, bắt nó quỳ xuống xin tha mới đúng!”

Lâm Kim Minh bị Khương Dĩ Mai lăng mạ, lại nhìn sang Lâm Bảo Châu đang thần thờ, nỗi oán hận trong lòng không thể trút ra ngoài, thế là ông ta bắt đầu trách bản thân mình.

Nếu lúc trước ông ta không hồ đồ thì sao có thể dính dáng với những người phụ nữ này…

Khi cả gia đình Lâm Kim Minh đang ngồi trong phòng không biết làm sao thì chợt nghe thấy một tiếng ‘rầm’, một nhóm người áo đen cao lớn xông vào!

Người giúp việc nhà họ Lâm hét lên ngăn cản họ nhưng lại bị họ dồn vào góc tường.

Họ gặng hỏi người giúp việc Lâm Bảo Châu đang ở đâu, bà ta sợ đến mức vội vàng chỉ lên phòng ngủ trên tầng hai.

Sau đó, nhóm người này xông vào cưỡng chế bắt Lâm Bảo Châu đi.

Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai bị họ đẩy sang một bên, không kìm được sợ hãi, la hét muốn phản kháng, nhưng đối phương rất mạnh, kiểu người ăn ngon mặc đẹp như họ sao có thể là đối thủ, Lâm Bảo Châu lập tức bị lôi đi.

Ở nơi khác, Tô Thư Nghỉ vừa mới thức dậy.

Tối qua cô ngủ rất say, vừa dậy cô đã cảm thấy người mình tràn đầy năng lượng, quên hết mọi lo âu ngày hôm qua.

Cố Mặc Ngôn đang đợi ở phòng ăn, Tô Thư Nghỉ bước tới ngồi xuống với nụ cười mỉm trên môi.

Cố Mặc Ngôn nói: “Có vẻ em đã bình thường trở lại rồi.”

Tô Thư Nghi uống một hớp sữa đậu nành rồi đáp: ‘Ừm, em nạp máu sống lại rồi! Em không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần anh tin em là được.”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, khoé miệng cũng hơi cong lên: “Anh đã giúp em xin nghỉ ở toà soạn, anh muốn đưa em đến một nơi khác.”

Tô Thư Nghỉ khó hiểu, là nơi nào mà lại khiến Cố Mặc Ngôn coi trọng như vậy?

Lẽ nào lại là họp báo hay khai mạc gì đó?

Đang lúc tin đồn lan truyền rộng rãi này có ổn không? Cô không muốn gây thêm rắc rối cho anh nên không muốn đi.
 
Chương 399


CHƯƠNG 399

“Em không muốn đi.” Tô Thư Nghỉ trả lời.

Cố Mặc Ngôn đã đoán trước được suy nghĩ của Tô Thư Nghỉ: “Em cần phải đi. Em yên tâm, không phải họp báo gì đó đâu.”

Tô Thư Nghỉ nhíu mày, không biết Cố Mặc Ngôn định làm gì, nhưng thấy anh khăng khăng, cô đành phải ăn xong rồi đi theo anh lên xe.

Đến giờ điện thoại của Tô Thư Nghi vân còn tắt, vì không mở nên cô không biết trên mạng đã trở nên hỗn loạn, tình thế đã xoay ngược, tất cả sự chỉ trích đều nhằm vào Lâm Bảo Châu.

Tô Thư Nghi đi theo Cố Mặc Ngôn đến một nhà kho. Đây là một kho lạnh bỏ hoang, đồ đạc bên trong rất lộn xôn, vừa bước vào Tô Thư Nghỉ đã rùng mình.

Cố Mặc Ngôn nhạy bén nhận thấy: “Em có lạnh không? Mặc thêm áo khoác của anh này.”

“Không cần đâu, anh sẽ bị cảm mất.”

“Mặc vào đi.”

Tô Thư Nghỉ nghe lời Cố Mặc Ngôn ngoan ngoãấn mặc áo khoác vào, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Mở cửa bước vào, Tô Thư Nghi nhìn thấy Lâm Bảo Châu bị trói tay ra sau lưng, nằm dưới đất, miệng bị bịt kín, tóc tai bù xù.

Tô Thư Nghỉ giật mình: “Cố Mặc Ngôn, có chuyện gì với Lâm Bảo Châu thế?”

Lâm Bảo Châu trợn trừng mắt, không thể nói chuyện, thấy là Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi thì trong lòng vô cùng sợ hãi.

Cố Mặc Ngôn cười khẩy, vừa định lên tiếng thì lúc này đột nhiên có người xông vào.

Chỉ thấy Cố Gia Huy dẫn Khương Dĩ Mai thở hồng hộc chạy tới trước mặt họ, có vẻ như đã tốn rất nhiều sức lực mới đến được đây.

Tô Thư Nghi càng kinh hãi hơn! Không ngờ Lâm Bảo Châu bị bắt cóc? Đã vậy còn có nhiều người tới thế này nữa, ngay cả Khương Dĩ Mai cũng tới.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cố Mặc Ngôn cũng rất bất ngờ, không ngờ họ lại xông thắng vào, nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra.

Sau khi Lâm Bảo Châu bị bắt đi, Cố Gia Huy và Khương Dĩ Mai không phải kẻ ngốc, chắc chắn họ đoán được là do anh ra tay, nhưng họ tìm mãi không thấy Lâm Bảo Châu ở đâu, đành phải theo dõi anh, nhờ vậy nên mới tới được đây.

Có điều, họ nghĩ đến được thì sẽ có gì thay đổi ư?

Cố Mặc Ngôn cười mỉa mai, không để ý tới họ.

Lúc này Khương Dĩ Mai đã khóc nức nở, lập tức quỳ xuống trước mặt Cố Mặc Ngôn gào khóc.

“Cố tổng ơi, Cố tổng, xin cậu đại nhân đại lượng bỏ qua cho Bảo Châu nhà chúng tôi!

Nếu cậu muốn báo thù thì cứ nhằm vào chúng tôi đây này, xin cậu đấy! Làm ơn!”

Tô Thư Nghi sững sờ, Khương Dĩ Mai là một người rất sĩ diện, ngày thường không bao giờ cho phép người khác nói mình nửa chữ không, thế mà lúc này lại chật vật quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, làm cô quả thực được mở mang tâm mắt đấy.

Khương Dĩ Mai đánh mắt nhìn thấy Tô Thư Nghỉ bên cạnh Cố Mặc Ngôn, ngay sau đó quỳ về phía cô.

Tô Thư Nghỉ hoảng sợ trốn ra sau lưng Cố Mặc Ngôn.

Khương Dĩ Mai khóc lóc: “Thư Nghi à, dù Lâm Bảo Châu có sai thế nào thì con bé cũng là em gái ruột của con mà, con bỏ qua cho con bé đi! Dì thay nó xin lỗi con…

 
 
Chương 400


CHƯƠNG 400

Hai người bỏ qua cho con gái của dì với, nó, nó vô tội mà, hai người hiểu lầm rồi!”

“Hiểu lâm? Hừ, bây giờ mấy người vẫn chưa biết hối cải?” Dương Tùng Đức ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng.

Tô Thư Nghi mờ mịt, không hiểu gì, Lâm Bảo Châu đã làm gì, cô ta đắc tội Cố Mặc Ngôn ư? Hay là có liên quan đến cô?

Lâm Bảo Châu khóc lóc muốn giấy giụa, nhưng cô ta bị trói quá chặt, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm’ từ trong miệng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Bảo Châu, Cố Gia Huy không cầm được đau lòng.

Anh ta bước lên nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, xin chú hãy nể mặt cháu mà thả Lâm Bảo Châu đi, cô ấy đang mang thai! Có lỗi gì thì cháu sẽ bù đắp giúp cô ấy, chú thả cô ấy ra trước đi ạ”

Những lời của Cố Gia Huy làm khơi dậy cơn giận của Cố Mặc Ngôn.

Anh chế giêu: ‘Cố Gia Huy, cậu ích kỷ quá đấy! Lâm Bảo Châu đã làm nhiều chuyện quá đáng như thế, nhưng chỉ vì cô ta mang thai con của cậu mà cậu lại tha thứ cho cô †a dễ dàng như vậy. Đừng quên rằng năm đó cậu cũng là một trong số những người bị hại!”

Mặt Cố Gia Huy tái mét.

Phải, sao anh ta có thể không hận Lâm Bảo Châu được! Nhưng khi biết cô ta mang thai con mình, anh ta có thể làm sao bây giờ? Còn lựa chọn nào khác ư? Đó là một sinh mạng bé bỏng đấy!

Cố Gia Huy nghiêm túc đáp: “Cố Mặc Ngôn, chú thôi đi, ai bảo cô ấy đang mang thai chứ! Thả cô ấy đi, sự thật đã xảy ra, không thể thay đổi được, chẳng phải bây giờ Tô Thư Nghỉ vẫn đang sống rất tốt sao?”

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới hiểu, Lâm Bảo Châu bị trói, Cố Mặc Ngôn tức giận, Khương Dĩ Mai và Cố Gia Huy cầu xin, tất cả mọi thứ đều liên quan đến cô! Nhưng không phải lần trước đã nói rõ ràng rồi sao? Từ đó không còn qua lại, nước sông không phạm nước giếng.

Họ đều đang nói Lâm Bảo Châu làm chuyện sai không thể tha thứ, chuyện gì mà lại nghiêm trọng đến vậy, cô ta đắc tội Cố Mặc Ngôn à?

Lúc này Tô Thư Nghỉ vẫn đang nghĩ đến những chuyện khác, không hề nghĩ tới những gì đã xảy ra với cô hai năm trước.

Tô Thư Nghỉ còn đang mờ mịt lên tiếng hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc Lâm Bảo Châu đã làm chuyện gì sai?”

Cố Mặc Ngôn nhìn Lâm Bảo Châu rồi lại nhìn sang Tô Thư Nghi, sau đó mới hạ giọng đáp: “Người đã hại em hai năm trước là Lâm Bảo Châu.”

Là Lâm Bảo Châu?

Tô Thư Nghỉ không thể tin vào tai mình!

Suốt hơn hai năm qua, cô bị đối xử bất công, bị khinh thường, bị đồn đại, suýt chút nữa không giữ được trong sạch, Cố Gia Huy chia tay với cô… Cô không ngờ tất cả những việc này là do em gái ruột của mình gây nên!

Cô cảm thấy như bị điện giật!

Dương Tùng Đức giải thích: “Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Hai năm trước, chính Lâm Bảo Châu đã sai người bỏ thuốc vào rượu của mợ chủ, cũng chính cô ta đã tìm người cố tình vấy bẩn mợ chủ, bôi nhọ mợ chủ, còn chụp lén cô rồi phán tán ảnh khắp nơi và gửi cho Cố Gia Huy, đến trường nói xấu côi Tất cả những điều này đều do Lâm Bảo Châu gây ral”

Tô Thư Nghỉ nhìn Lâm Bảo Châu dưới đất trong bộ dạng nhếch nhác, nhìn thấy ánh mắt thù hẳn của cô ta, lúc này cô mới tin là sự thật, hóa ra là vậy.

“Không phải thế! Không phải Lâm Bảo Châu làm!” Lúc này, Khương Dĩ Mai đột nhiên lao ra nói với Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ: “Tất cả là do tôi làm, là kế hoạch của tôi! Cô cậu muốn chém giết gì thì cứ nhằm vào tôi đây này.”

 
 
Chương 401


CHƯƠNG 401

Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu sững sờ, Khương Dĩ Mai muốn làm gì? Tình mẹ vĩ đại đến mức bà ta sẵn sàng hi sinh bản thân ư? Nhưng bà ta làm vậy có ích gì không?

Khương Dĩ Mai kể lể: “Hai năm trước, tôi thấy Tô Thư Nghi quen một chàng trai xuất sắc như vậy nên mới muốn phá hỏng chuyện tốt của cô ta, vì thế tôi đã nghĩ đến thủ đoạn bỏ thuốc mê, thuê phòng và chụp lén. Sau đó tôi cảm thấy vân chưa hết hận nên đã cố tình tới trường tung tin đồn khiến Tô Thư Nghi mất hết danh dự, không thể ngẩng đầu lên trước mặt người khác…

Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm, không liên quan đến Bảo Châu thật mài”

Cố Mặc Ngôn biết Khương Dĩ Mai chỉ muốn làm cừu non thế tội mà thôi, vì hạnh phúc của Lâm Bảo Châu, bà ta thân là người mẹ cũng liều mạng thật đấy.

Anh lạnh lùng nói: ‘Cả hai mẹ con bà đều đừng hòng thoát tội!”

Lâm Bảo Châu vùng vây, dường như muốn nói chuyện, Cố Gia Huy bước tới lấy đồ bịt miệng cô ta ra.

Cô ta thở hổn hển, Cố Gia Huy xoa bóp ngực giúp để cô ta có thể thở đều đặn lại.

Khương Dĩ Mai tiếp lời: ‘Không không không, là do tôi, do tôi làm, không liên quan gì đến con gái tôi cả! Vì không muốn thấy con khốn Tô Thư Nghỉ này được hạnh phúc nên tôi mới muốn huỷ diệt cô ta hoàn toàn! Cô ta và mẹ cô ta đáng bị đẩy xuống chảo dầu dưới địa ngục!”

Cố Mặc Ngôn không muốn bỏ qua cho Lâm Bảo Châu chỉ vì Khương Dĩ Mai thế tội, sự kiên nhãn của anh càng lúc càng ít đi. Anh không muốn đàm phán quá nhiều với loại người như Khương Dĩ Mai, vẻ mất kiên nhân trên mặt anh càng lúc càng rõ.

Thấy biện pháp cầu xin không có tác dụng, Khương Dĩ Mai bạo gan hướng mũi dùi về phía Tô Thư Nghi.

Khương Dĩ Mai hét lớn: “Tô Thư Nghỉ, con ả đê tiện! Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì năm đó tao đã tìm mười gã đàn ông hi3p d@m mày rồi! Đầu là do mày hại cả! Mày còn đứng đây nhìn bọn tao làm †rò cười cho thiên hạ, mày đúng là quá trơ trến! Tô Thư Nghi, mày hãm hại em gái ruột của mày, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Mày…

Khương Dĩ Mai còn chưa nói hết, cơn giận nơi đáy mắt Cố Mặc Ngôn đã bùng nổ, Dương Tùng Đức nhanh chóng bước tới đè bà ta xuống đất, làm cho bà ta không thể nói tiếp.

Nghĩ tới đây, trong đáy mắt Lâm Bảo Châu. Ì chợt thoáng qua vẻ oán hận, cô ta hét lên với Tô Thư Nghỉ: “Bởi vì tôi đã từng gặp Gia Huy ở trường chị hơn hai năm trước! Đúng vậy! Tôi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên! Vậy nên tôi muốn huỷ hoại chị, huỷ hoại người phụ nữ trơ trến như chị, bởi vì chị hoàn toàn không xứng với Gia Huy!”

Bây giờ Cố Gia Huy mới hiểu vì sao lần đầu tiên gặp Lâm Bảo Châu, cô ta lại nhìn anh ta với vẻ tình cảm và chăm chú như vậy.

Tô Thư Nghỉ cũng kinh ngạc, chợt nhớ lại lúc nhỏ, rõ ràng Lâm Bảo Châu có rất nhiều búp bê cao cấp xinh đẹp nhưng vẫn muốn cướp con búp bê cũ nát của cô. Tô Thư Nghỉ oà khóc, trơ mắt nhìn con búp bê cũ nát ấy đi theo Lâm Bảo Châu về nhà. Vì chuyện này mà cô đã từng khóc liên tiếp mấy ngày.

Giờ đây cô đã lớn, cô ta không cướp búp bê cũ của cô mà là cướp bạn trai cô, phá huỷ hạnh phúc duy nhất của cô!

Tô Thư Nghi trừng mắt nhìn Lâm Bảo Châu, ánh mắt và giọng điệu cực kì lạnh lùng: “Hai năm trước Cố Gia Huy là bạn trai của tôi, cô dựa vào đâu mà làm thết”

“Tôi dựa vào đâu ư?” Lâm Bảo Châu hỏi ngược lại với giọng điệu ác độc: “Thế còn chị? Gia Huy đẹp trai và giỏi giang như thế, một đứa con hoang như chị làm sao xứng với anh ấy?”

Hoá ra năm đó sau khi gặp Cố Gia Huy, Lâm Bảo Châu đã thông qua quan hệ biết được Cố Gia Huy không phải một thanh niên lông bông mà là cậu ấm nhà giàu gia tài bạc triệu, cô ta có thể không rung động, không muốn chiếm cho riêng mình ư?

“Vậy nên, vậy nên cô đã lên kế hoạch hãm hại tôi, chia rẽ tôi và Cố Gia Huy?” Tô Thư Nghỉ vẫn không thể tin được Lâm Bảo Châu có thể làm vậy với mình: “Tôi là chị ruột của cô, dù cô có hận tôi, ghét tôi, muốn cướp Gố Gia Huy thì cũng không thể đối phó tôi bằng thủ đoạn đê tiện như vậy được chứ. Cô có biết điều này đã làm tôi tổn thương cỡ nào không hả Lâm Bảo Châu!”
 
Chương 402


CHƯƠNG 402

Cố Gia Huy cũng nhìn Lâm Bảo Châu với vẻ mặt lạnh lùng. Nếu năm đó không có Lâm Bảo Châu phá rối thì nay Tô Thư Nghi đã thành vợ anh ta rồi, chứ anh ta không phải gọi cô là thím như bây giờ.

Lâm Bảo Châu cười khẩy: “Đúng vậy, là tôi làm đấy! Ha ha ha, chị đã bị người đàn ông khác làm bẩn, không còn trong sạch nữa rồi, bây giờ chị có nói gì thì cũng đã muộn!”

Sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt!

Lâm Bảo Châu đúng là không muốn sống tiếp nữa rồi, cô ta nói thêm gì nữa thì sẽ chỉ càng chọc giận Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ thôi!

Cố Gia Huy vội ngăn lại, nói: ‘Lâm Bảo Châu, cô đừng nói nữa! Câm miệng ngay!”

Cố Mặc Ngôn đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt càng lạnh lùng hơn, nhưng anh vấn cười khẩy nói: ‘Bẩn? Lâm Bảo Châu, xin lỗi nhé, đã khiến cô thất vọng rồi, đêm đó hai năm trước của Tô Thư Nghỉ là cùng với tôi.”

Mặc dù Lâm Bảo Châu vốn đang sợ hãi, nhưng trên mặt cô ta vân có sự đắc ý và nham hiểm. Nhưng khi nghe thấy câu nói này của Cố Mặc Ngôn, sắc mặt cô ta hoàn toàn tái nhợt.

“Không, không thể nào!” Cô ta kinh ngạc thốt lên: ‘Năm đó rõ ràng là một ông già…

Cô ta muốn kêu lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn, cô ta biết Cố Mặc Ngôn không nói dối.

Lâm Bảo Châu lập tức như bị sét đánh.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ta không ngờ, hai năm trước mình chẳng những không hại được Tô Thư Nghị, ngược lại bây giờ còn vì vậy mà hủy hoại cả đời mình!

Cố Gia Huy ở bên cạnh nghe những lời Cố Mặc Ngôn nói cũng rất sốc.

Nhưng giờ phút này, trong lòng nghĩ đến đứa con trong bụng Lâm Bảo Châu, anh †a vẫn tái mặt nói: ‘Chú út, nếu sự thật hai năm trước đã là như vậy, chú cũng đừng truy cứu Lâm Bảo Châu nữa.”

Cố Mặc Ngôn cười mỉa một tiếng, anh không nói gì, nhưng Cố Gia Huy biết anh vấn không định buông tha cho Lâm Bảo Châu.

Còn Lâm Bảo Châu nghe Cố Gia Huy lên tiếng vì mình, trái tim vốn tăm tối của cô ta lại cảm nhận được một tia sáng, cô ta rơi nước mắt nói với Cố Gia Huy: “Gia Huy, anh đang nói giúp em sao? Có phải anh cũng không nỡ thấy em chết phải không?”

Lâm Bảo Châu cảm thấy giờ phút này mình không cần phải giả vờ trước mặt Cố Gia Huy nữa. Cô ta rất cảm động, anh ta có thể đối xử chân thành với cô ta và con, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vứt bỏ cô ta.

Cô ta nói: “Gia Huy, em thật sự rất yêu anh.

Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh, em đã hoàn toàn bị anh mê hoặc! Em điên cuồng si mê anh, yêu thầm anh. Gia Huy, vì anh em có thể làm bất cứ chuyện gì. Anh nhất định phải là của eml”

Khương Dĩ Mai cũng nói giúp Lâm Bảo Châu: “Gia Huy, Gia Huy! Bảo Châu nhà dì rất yêu cháu, con bé biết cháu thích Tô Thư Nghi, đêm nào nó cũng trốn trong phòng khóc. Thật ra con bé không xấu như vậy đâu, nó chỉ quá yêu cháu thôi! Cháu đừng trách nói”

Kẻ chủ mưu hai năm trước đang sống sờ sờ đứng trước mặt Tô Thư Nghi, nhưng cô lại không hận nổi. Cô cảm thấy rất nực cười, rất hoang đường, hệt như một trò hề.

Suốt hai năm qua, có ai quan tâm đ ến cuộc sống và tình cảm của cô không? Bị người ta vấy bẩn, bị người ta vứt bỏ, bị người ta chỉ trỏ sau lưng… Cảm giác này chua xót đến cỡ nào, nhưng có ai buồn bã đau lòng vì cô không?

Cô một mình âm thầm chịu đựng tổn thương do hai năm trước gây ra, mọi người xung quanh đều cho rằng cô là một con ả đ ĩ thõa, là sao chổi, nhìn thấy cô đều tránh xa. Đàn ông gặp cô, nếu không trêu ghẹo thì chính là khinh miệt.
 
Chương 403


CHƯƠNG 403

Đau đớn hơn cả là trái tim vốn đã vỡ nát †ừ lâu của cô. Nếu không phải gặp được Cố Mặc Ngôn, nếu không phải anh chịu tin tưởng cô, Tô Thư Nghỉ thật sự không dám nghĩ tương lai của mình sẽ ra saol Tô Thư Nghi cảm thấy không thể tha thứ cho Khương Dĩ Mai và Lâm Bảo Châu!

Nhưng Cố Gia Huy đã thoát khỏi sự lôi kéo của Khương Dĩ Mai, anh ta đi đến trước mặt Tô Thư Nghị, nói: “Tô Thư Nghỉ, nể mặt tình cảm của anh và em hai năm trước, hôm nay em bỏ qua cho Lâm Bảo Châu đi.

Con của anh vô tội, đó là một sinh mệnh nhỏ, nó không nên gánh chịu tội lỗi của thế hệ trước. Hơn nữa, cho dù Lâm Bảo Châu đã phạm vô số sai lầm thì cô ấy vẫn là em gái ruột của em. Đây là huyết thống, em không thể nào thay đổi được.”

Huyết thống? Nghe thật nực cười. Nếu như có thể lựa chọn, Tô Thư Nghi thà rằng mình không đến thế giới này. Cô hận dòng máu này! Cô hận Lâm Kim Minh đã cướp đi hạnh phúc của mẹ, để bà mang thai sinh Cô ra.

Vì mối quan hệ huyết thống với nhà họ Lâm này mà cô phải sống, hơn nữa còn phải làm người một nhà với hai mẹ con lòng dạ ác độc này… Tô Thư Nghi đã căm ghét cái gọi là huyết thống này từ lâu rồi.

Cô nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy Khương Dĩ Mai và Lâm Bảo Châu khi còn bé, một người là dì, một người là em gái.

Cô muốn sống hòa thuận vui vẻ với họ, thế nhưng Tô Thư Nghỉ đã chịu đựng, cảm thông, tha thứ nhiều năm như vậy, kết quả đổi lấy lại là tổn thương, sự tàn ác và đố ky, bọn họ làm cô quá thất vọng.

Buổi tối bị bỏ thuốc hai năm trước, may mà Gố Mặc Ngôn tình cờ cứu cô. Nếu không lúc này cô đã thật sự giống như hoa tàn bại liễu, còn nói gì đến huyết thống và tình thân nữa?

Bọn họ coi cô là gì chứ, là kẻ thù, là người qua đường, là cỏ dại tùy ý giãm đạp!

Tô Thư Nghi không muốn nói thêm gì nữa, bọn họ đã làm cô tổn thương chồng chất, cô còn có thể nói gì mà tha thứ hay không.

Tô Thư Nghỉ quay mặt đi, không muốn để ý tới Cố Gia Huy.

Cố Mặc Ngôn cười khẩy: ‘Đừng nói nhiều lời vô ích như vậy. Hôm nay tôi nhất định phải trả lại cả chì lân chài. Dương Tùng Đức.

“Vâng, Cố tổng!” Dương Tùng Đức đáp lời, sau đó nhanh chóng dân mấy người đàn ông lực lưỡng đang đợi ngoài cửa vào.

Dương Tùng Đức chỉ vào Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai, nói với mấy người đàn ông kia: “Đưa hai người phụ nữ này đi, cho bọn họ uống thuốc, sau đó muốn làm gì thì làm!”

Sau đó Dương Tùng Đức lại bổ sung thêm: “Nhớ quay video lại!”

Mấy người đàn ông lực lưỡng tỏ vẻ vui mừng, cùng nhau bước tới, bao vây Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai.

Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai sợ hãi hét toáng lên, Cố Gia Huy muốn can ngăn nhưng lại bị một người đàn ông vạm vỡ ném vào góc tường.

“Mẹ ơi! Cứu con! Đừng! Đừng!” Lâm Bảo Châu điên cuồng thét toáng lên, kêu gào: “Gia Huy! Cứu em! Thả tôi ra…”

Cố Gia Huy lay Cố Mặc Ngôn, nói: “Chú út!

Coi như cháu cầu xin chú! Chú làm vậy là muốn hủy hoại cốt nhục của cháu sao?

Cố Mặc Ngôn, chú không thể ác như vậy được, đây là huyết mạch của nhà họ CốI”

Tô Thư Nghỉ cắn răng, dứt khoát nhắm mắt lại!

Cố Mặc Ngôn cười mỉa: ‘Cố Gia Huy, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom