Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 364


Chương 364

Tô Thư Nghi muốn quay về tòa soạn, Cố Mặc Ngôn lại nói không được, nói là muốn đưa cô tới một nơi rất hay.

Tô Thư Nghi nghĩ, cũng được, hôm nay về tòa soạn, chắc chắn mấy người kia sẽ không tha cho cô, nhất định sẽ hỏi nhặng hết lên, cô còn chưa nghĩ xong sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ như thế nào nữa.

Thế là, Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn cùng lên xe.

Sau khi Tô Thư Nghỉ ngồi xuống, cuối cùng cô mới thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, đầu óc lập tức tỉnh táo.

Cố Mặc Ngôn cứ nhìn sắc mặt cô thay đổi, khi thấy cô bĩnh tĩnh lại chút thì mới khẽ nói: “Đã quen chưa?”

Tô Thư Nghi cười khổ một tiếng.

Tuy răng đã kết hôn với Cố Mặc Ngôn một thời gian rồi, nhưng khi công khai thân phận mợ Cố này, chắc cô vẫn chưa thể quen trong một sớm một chiều được.

Cố Mặc Ngôn đoán được suy nghĩ của cô thì hơi nhíu mày: “Em sẽ trách anh chứ?

Chưa được sự đồng ý của em mà đã công khai quan hệ của chúng ta.”

“Đương nhiên là không rồi.’ Tô Thư Nghi nhẹ nhàng läc đầu: “Em chỉ cảm thấy phô trương quá, em tưởng anh không thích thể hiện như vậy.”

“Đúng thế, trước đây anh không thích.” Cố Mặc Ngôn không tỏ rõ ý kiến.

“Thế mà anh còn nói em là mợ Cố trước mặt tất cả mọi người, anh không sợ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho anh sao?”

“Nhưng anh lại muốn để tất cả mọi người đều biết rằng.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghĩ, nói từng chữ một: ‘Em, Tô Thư Nghị, là người phụ nữ của anh.”

Tô Thư Nghi chỉ thấy trái tim mình đập trật một nhịp.

Còn Cố Mặc Ngôn nhìn bờ môi hơi hé cùng khuôn mặt đỏ phừng phừng của Tô Thư Nghi, không kìm được mà hôn khẽ cô.

Thần kinh căng thẳng của Tô Thư Nghi trong buổi họp báo đã hoàn toàn thả lỏng qua nụ hôn này.

Tô Thư Nghỉ cảm thấy mình không phải yêu Cố Mặc Ngôn, mà là yêu anh rất rất sâu đậm. Hơi ấm mà anh mang đến cho cô khiến cô không muốn rời khỏi anh nữa.

Cô muốn cứ thế ở bên anh cả đời.

Cô ngả vào lòng Cố Mặc Ngôn, khẽ nói rằng: “Cảm ơn anh, Cố Mặc Ngôn.”

Khóe miệng Cố Mặc Ngôn lặng lẽ cong lên.

Xem ra, quỹ và sự phô trương lần này vẫn xứng đáng.

Không chỉ là cho Tô Thư Nghi một niềm vui bất ngờ, quan trọng hơn đó là anh muốn quan hệ của bọn họ được công khai rõ ràng hơn.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc che giấu hôn nhân của mình và Tô Thư Nghỉ, chẳng qua là vì tính tình lạnh nhạt, cho nên mới lười không cố ý giải thích mà thôi.

Nhưng bây giờ, cho dù là chuyện của Cố Gia Huy hay là chuyện của Tả Dao, đều khiến anh muốn phô trương một lần.

Nói cho cả thế giới biết rằng, anh và Tô Thư Nghị, là vợ chồng, vợ chồng hợp pháp.
 
Chương 365


Chương 365

Trên xe, Cố Mặc Ngôn kéo tay cô, cứ thế năm mãi.

Tô Thư Nghi thấy trong lòng mình ấm áp, nhưng khi nhìn thấy phong cảnh tay đổi bên ngoài cửa sổ thì không khỏi cau mày: “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu vậy? Hình như đây không phải con đường về nhà?”

Cố Mặc Ngôn mỉm cười, nói: “Anh còn có một món quà muốn tặng cho em.”

Quà?

Tô Thư Nghi không đoán được, sau niềm vui bất ngờ ngày hôm nay, Cố Mặc Ngôn còn có quà gì muốn tặng mình nữa.

Cô gặng hỏi mấy câu, Cố Mặc Ngôn cũng không nói.

Một lúc sau chiếc xe mới lái tới điểm dừng chân.

Sau khi dừng lại, Tô Thư Nghi tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng khi nhìn thấy rõ kiến trúc bên ngoài thì vẻ mặt cô hoàn toàn thay đổi.

Ngoài cửa sổ, là một khách sạn.

Khách sạn Thế Kỷ.

Tô Thư Nghi không dám tin vào mắt mình.

Vậy mà Cố Mặc Ngôn lại đưa cô tới khách sạn Thế Kỷ, đây là nơi khiến cô đau đớn tuyệt vọng, nơi khiến cô mất đi sự trong trắng vào hai năm trước!

Tô Thư Nghỉ nhìn sang Cố Mặc Ngôn, sắc mặt tái nhợt: “Tại sao chúng ta lại tới đây?”

Cố Mặc Ngôn vẫn không nói gì, anh dẫn cô xuống xe, đi vào khách sạn.

Người trong khách sạn đều biết Cố Mặc Ngôn, cung kính đưa anh và Tô Thư Nghi vào trong thang máy, đi lên tầng.

Tay Tô Thư Nghi không kìm được mà khẽ run rẩy, cô không biết tại sao Cố Mặc Ngôn lại làm ra những chuyện này, nhưng cô biết rằng mình thực sự rất không muốn tới đây!

Rất không muốn!

Như thể cảm nhận được sự run rẩy của Tô Thư Nghỉ, Cố Mặc Ngôn năm lấy bàn tay cô.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, Cố Mặc Ngôn dân Tô Thư Nghi tới cửa một căn phòng, khi Tô Thư Nghỉ nhìn thấy số phòng, chút màu máu cuối cùng trên mặt cô cũng rút sạch.

Cô nhận ra số phòng này.

Căn phòng này chính là căn phòng cô mất đi sự trong trắng vào hai năm trước.

Tâm trạng Tô Thư Nghỉ lập tức rơi xuống tận đáy vực.

Kí ức đau đớn vào hai năm trước ùa về như thủy triều.

Tô Thư Nghi cảm thấy mình sắp ngất tới nơi rồi.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại nói: ‘Chúng ta đi vào nhé?”

“Không.’ Tô Thư Nghi từ chối: “Em không muốn vào đây nữa, em hận nơi này. Cố Mặc Ngôn, chúng ta đổi nơi khác đi.”

Cố Mặc Ngôn khuyên cô: “Tô Thư Nghi, có một số chuyện không thể trốn tránh được, phải dũng cảm đối mặt. Hơn nữa…”

Cố Mặc Ngôn muốn nói lại thôi.

Tô Thư Nghi chỉ không có can đảm đối mặt với chuyện tệ hại xảy ra vào hai năm trước trước mặt Cố Mặc Ngôn thôi.
 
Chương 366


Chương 366

Cô còn nhớ, trong một bữa tiệc hai năm trước, không biết cô bị ai bỏ thuốc mê, cơ thể cô cảm thấy yếu ớt vô lực, nhưng lại khô nóng khó chịu.

Khi đó đầu óc cô đã mơ hồ rồi, nhưng trong lòng biết rõ rằng cô phải mau chóng rời khỏi đây.

Nhưng cô vừa mới ra khỏi cửa, thì không biết ai đã đưa tới khách sạn Thế Kỷ, rồi vào thang máy đi lên tâng.

Cô vấn còn nhớ, có một người ôm chặt eo cø.

Tô Thư Nghi muốn vùng vây, nhưng cả người cô không có chút sức lực nào.

Cô muốn giấy dụa phản kháng, hoặc là kêu cứu. Nhưng giọng nói vô lực của cô không thu hút được sự chú ý và cảnh giác của bất kì ai cả.

Tô Thư Nghi thấy vô cùng đau khổ, cô biết mình sẽ phải đối mặt với tình huống gì tiếp theo!

Cô muốn chạy trốn, hất người đàn ông này ra. Nhưng cô không di chuyển được bước chân, không chạy trốn được.

Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng đầu lại càng choáng hơn.

Sau đó, cô bị người đàn ông đưa vào phòng, đẩy mạnh cô lên giường, nhào tới cô như sói như hổ, hết đợt này tới đợt khác, nuốt chửng cô hoàn toàn. Tác dụng của thuốc khiến cô mất đi năng lực phản kháng cuối cùng, để mặc cho người đàn ông chiếm lấy mình.

Chuyện sau đó, Tô Thư Nghi không muốn nhớ lại nữa, nhớ lại một lần, lòng sẽ đau một lần, như nôi đau đớn khi vết thương vẫn còn máu tươi vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Những năm qua, mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng cô đều vô cùng căm hận.

Rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc mê cho cô, vì sao lại hãm hại cô, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì.

Sau đêm hai năm trước đó, Tô Thư Nghi biết rằng không thể nào đối mặt với Cố Gia Huy được nữa, trong lòng vô cùng khó chịu, cả bầu trời đều là màu xám xit, cô chẳng thấy một chút màu sắc nào, giống như sắp tới tận thế. Cô đã mất hết hy vọng rÓI.

Nhìn căn phòng trước mắt, nhớ lại những kí ức kia, tâm trạng của Tô Thư Nghi rất tệ, cô muốn rời khỏi đây, không muốn đi tiếp với Cố Mặc Ngôn nữa.

Nhưng anh lại cưỡng ép đưa cô tới cửa.

Sắc mặt Tô Thư Nghi không vui: ‘Cố Mặc Ngôn, sao anh phải làm như vậy, em không muốn tới đây, em cũng không cần quà cáp gì nữa”

Không biết vì sao mà lần này Cố Mặc Ngôn lại vô cùng kiên quyết, anh nhìn Tô Thư Nghỉ, đôi mắt đen láy như có ánh sáng: “Tô Thư Nghị, tin tưởng anh.”

Chỉ mấy chữ đơn giản lại khiến Tô Thư Nghỉ thoáng do dự, cuối cùng vấn đi vào phòng với anh với vẻ không tình nguyện.

Trong phòng vấn là dáng vẻ khi đó, giống y hệt trong kí ức đen tối của Tô Thư Nghị, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Cố Mặc Ngôn lại như thể không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô vậy, kéo cô cùng ngồi xuống giường.

Tô Thư Nghi cúi đầu không dám nhìn Cố Mặc Ngôn, trong lòng cô sợ anh để ý quá khứ của mình rồi khinh thường cô. Nhỡ đâu, Cố Mặc Ngôn và cô tới đây, nhớ tớ chuyện hai năm trước của cô, cảm thấy cơ thể cô không sạch sẽ, có khi nào tình cảm của anh dành cho cô sẽ phai nhạt từ đây không?

“Nhìn anh, Tô Thư Nghi.” Giọng nói trầm thấp của Cố Mặc Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô: “Nhìn anh, ngoan nào.”
 
Chương 367


Chương 367

Tô Thư Nghĩ từ từ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng rực của Cố Mặc Ngôn.

Đáy mắt của Cố Mặc Ngôn như có thứ gì đang nhen nhóm, anh khẽ nói: “Bây giờ, nhăm mắt lại, nhắm lại đi.”

Tô Thư Nghỉ đã không còn sức suy nghĩ xem Cố Mặc Ngôn muốn làm gì nữa, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy Cố Mặc Ngôn tắt đèn đi.

Anh dịu dàng đặt Tô Thư Nghỉ nằm xuống giường, bờ môi hơi hé, anh khẽ hôn cô.

Tâm trạng của Tô Thư Nghỉ trở nên căng thẳng, hai người cùng ở trong căn phòng đau thương này, có ổn thật không?

Cô khẽ hô lên: ‘Cố Mặc Ngôn, chúng ta cứ ở đây sao, Cố Mặc Ngôn, không, không được…”

“Không được chỗ nào?” Cố Mặc Ngôn dịu dàng vừa hôn cô vừa nói khẽ: “Anh cảm thấy nơi này rất phù hợp với chúng ta”

Tô Thư Nghỉ bị Cố Mặc Ngôn hôn tới rối tỉnh rối mù, cơ thể đã dần mềm xuống.

bụng ngón tay anh ấm áp có lực, trượt qua lồng ngực cô, Tô Thư Nghi không kìm được mà bắt đầu chủ động.

Anh thuận theo ôm chặt lấy cô.

Trong bóng tối, cô thấy đôi mắt anh sáng lạ thường, cô mong chờ Cố Mặc Ngôn sẽ thăm dò và làm sâu thêm.

Nhưng ngay vào lúc quan trọng này, Cố Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại.

Trong bóng tối, anh khẽ hỏi cô: “Cảnh tượng như thế này, không khiến em nhớ ra gì sao?”

Anh tiếp tục chạm vào làn da mịn màng của cô, từng chút một, đi qua những nơi nguy hiểm, tràn ngập khiêu khích vô hạn, nhưng lại không cho Tô Thư Nghi thứ mà cô muốn nhất vào lúc này.

Câu hỏi của Cố Mặc Ngôn khiến Tô Thư Nghỉ hoảng loạn, nơi đây chỉ có kí ức không tốt, còn nhớ ra được gì nữa? Gó phải Cố Mặc Ngôn chán ghét cô rồi không…

cho nên, anh mới không tiếp tục nữa.

Tô Thư Nghỉ nói không mạch lạc: “Cái gì!?

Em nhớ ra cái gì!? Em không muốn nhớ ra gì hết.”

Cố Mặc Ngôn vẫn cố ám chỉ: “Tô Thư Nghị, em nghĩ thêm đi, không cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc sao?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới nhận ra Cố Mặc Ngôn có gì đó là lạ, nhíu mày: “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh muốn em nhớ ra cái gì”

Cố Mặc Ngôn thấy phản ứng của Tô Thư Nghỉ chậm chạp như vậy, biến rằng chắc chăn hai năm trước trong lòng cô rất bài xích, nếu không thì cũng không có ấn †ượng sâu sắc như vậy.

Cuối cùng Cố Mặc Ngôn không tra tấn Tô Thư Nghỉ nữa, khẽ nói rằng: “Nhớ ra người đàn ông hai năm trước kia.”

Cơ thể Tô Thư Nghỉ cứng đờ, chỉ nghe thấy Cố Mặc Ngôn lại nói: ‘Anh tìm thấy người đàn ông hai năm trước kia rồi.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, cơ thể căng chặt run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Tô Thư Nghi không ngờ răng, Cố Mặc Ngôn lại thật sự tìm được người đàn ông kia…

Đó là một gã đàn ông gớm ghiếc rất già rất xấu phải không…

Tô Thư Nghi nhớ lại trải nghiệm hai năm trước, cơ thể càng run rẩy hơn.
 
Chương 368


Chương 368

Không…

Cô không muốn biết…

Thật sự không muốn biết sự thật vào lúc này…

“Cố Mặc Ngôn… Giọng nói của Cố Mặc Ngôn run rẩy: ‘Em không muốn biết là ai, anh đừng nói cho em.”

“Không, anh phải nói cho em biết.”

“Cố Mặc Ngôn, anh… anh không thích em nữa rồi sao?” Nước mắt Tô Thư Nghỉ nhòe đi.

Cố Mặc Ngôn sững sờ, hỏi: “Sao em lại nghĩ như thế?”

“Nếu không sao anh lại nói ra điều này trong căn phòng này chứ, anh chán ghét em rồi.”

Cố Mặc Ngôn mỉm cười, Tô Thư Nghi còn có thể đáng yêu hơn được nữa không?

Cố Mặc Ngôn không muốn đùa cô nữa, nếu không cô thực sự sẽ buồn chết mất.

Cố Mặc Ngôn khom người, bờ môi mỏng dán lên vành tai cô, khẽ nói với cô: “Tô Thư Nghi, người đàn ông trong căn phòng này vào hai năm trước, chính là anh, thực sự là anh”

Tô Thư Nghỉ hoàn toàn dại cả người rồi!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Người đàn ông ở bên Tô Thư Nghỉ vào hai năm trước, lại là Cố Mặc Ngôn ư! Sao có thể trùng hợp như vậy được!

Tô Thư Nghi ngồi dậy khỏi giường, nhìn Cố Mặc Ngôn rồi nói: ‘Cố Mặc Ngôn, anh đang đùa có phải không? Chắc chắn là anh đã tra ra rồi. Nhất định là người đàn ông hai năm trước kia vừa già vừa xấu. Anh sợ em đau lòng cho nên mới nhận hết về mình, có phải không?”

Cố Mặc Ngôn đứng dậy bật đèn lên, căn phòng lập tức bừng sáng.

Tô Thư Nghi lại nói: “Anh tốt với em như vậy, thế nhưng em muốn muốn biết sự thật, em không muốn một mình anh phải gánh thứ nặng nề như vậy, em sợ… em sợ một ngày nào đấy anh sẽ chán ghét em.”

Cố Mặc Ngôn nâng căm cô lên, nói rằng: “Đồ ngốc, sao anh lại chán ghét em được.

Đừng nghĩ lung tung, lẽ nào sự thật là anh thế này, khiến em không vui như vậy sao?”

Nếu như người đàn ông kia thực sự là Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi nên vui mới phải.

Nhưng cô thực sự không còn ấn tượng về người đàn ông kia nữa rồi.

Cố Mặc Ngôn nhìn thẳng vào cô, nói với cô một lần nữa: “Tô Thư Nghỉ, em nghe rõ đây. Vào đêm hai năm trước đó, anh và em ở ngay đây.”

Tô Thư Nghi thấy vẻ mặt Cố Mặc Ngôn không giống như đang đùa. Thế là bèn hỏi: “Nói cho em biết rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao có thể là anh được?”

Cố Mặc Ngôn mỉm cười, quệt cái mũi nhỏ của cô.

Anh kể lại chuyện hai năm trước với cô.

Sau khi anh quay về từ nước M, Cố Thành Vũ vẫn luôn kiêng kị anh, sợ anh đoạt được tình yêu thương của ông nội, đe dọa tới sự nghiệp và địa vị của ông ta.

Cố Thành Vũ biết được đôi chân anh tàn tật, nhưng vấn chưa thể yên tâm về anh, còn muốn thăm dò xem rốt cuộc anh có thể có con được nữa hay không, bởi vì ông nội hy vọng nhất là nhà họ Gố có thể có người nối dõi.

Cố Thành Vũ tìm rất nhiều người đẹp, tạo ra những cuộc gặp gỡ ngấu nhiên với anh, nhưng Cố Mặc Ngôn lại không trúng mánh, cũng không thích những người phụ nữ kia.
 
Chương 369


Chương 369

Thế là Cố Thành Vũ bèn nghĩ ra một mánh khóe.

Hôm đó, ở nơi cách khách sạn Thế Kỷ không xa có một bữa tiệc. Cố Mặc Ngôn và Trình Nam Quyền cãi nhau trong bữa tiệc, cho nên mới để Cố Thành Vũ có cơ hội giở trò, bỏ thuốc mê vào.

Trình Nam Quyền xảy ra xung đột với Cố Mặc Ngôn vì chuyện của Trình Thu Uyển, cảm xúc của Cố Mặc Ngôn cũng hơi dao động, đại khái là khi đó bị người ta bỏ thuốc mê. Đợi khi anh uống xong ly rượu kia thì tất cả đã muộn rồi, kế hoạch của Cố Thành Vũ chỉ thiếu chút nữa thôi là thực hiện được.

Tô Thư Nghi nghe đến đây thì không kìm được mà nhíu mày.

Cô nhớ Cố Thành Vũ cũng là một thành viên trong nhà họ Gố, đều là người thân, sao ông ta có thể đối xử với Cố Mặc Ngôn như vậy chứ.

Cô không nhịn được hỏi: “Anh chắc chắn là Cố Thành Vũ chứ? Ông ta là anh ruột anh cơ mà?”

Cố Mặc Ngôn cười khẩy một tiếng, đáy mắt lóe lên vẻ chân chọc: “Sau đó anh cho người điều tra về Cố Thành Vũ. Suy đoán khi đấy của anh là chính xác. Anh ruột thì đã sao, Lâm Bảo Châu chẳng phải cũng là em ruột của em sao? Trước lợi ích được mất, người thân cũng có thể biến thành kẻ thù, khiến người ta cảm thán về cuộc đời, chẳng phải sao?”

Tô Thư Nghỉ không nói nên lời.

Không ngờ rằng, nhà họ Cố trông thì thịnh vượng như thế, vậy mà vẫn còn diễn tình tiết máu chó tranh đoạt địa vị như phim Hàn.

Tô Thư Nghỉ nhận ra được gánh nặng mà Cố Mặc Ngôn phải gánh vác còn nhiều hơn So với tưởng tượng của cô. Cảm giác phải giả vờ hai chân bị tàn tật không hề dễ chịu chút nào, nếu không phải ý chí của Cố Mặc Ngôn kiên cường, người thường rất khó có thể không để lộ sơ hở trong nhiều năm như vậy.

Tô Thư Nghi nói khế: “Hóa ra anh cũng bị người khác bỏ thuốc mê, cảm giác đó không phải cảm giác mà người thường có thể nhãn nhịn được.”

Cố Mặc Ngôn im lặng thừa nhận.

Tô Thư Nghi cảm thấy mình có chung hoàn cảnh với Cố Mặc Ngôn, cô rất hiểu anh.

Tô Thư Nghi hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”

Cố Mặc Ngôn rót hai ly rượu vang, đưa cho Tô Thư Nghỉ một ly.

Anh nói tiếp: “Anh biết mình không ổn, lập tức gọi điện cho Dương Tùng Đức, bảo cậu ta mau đưa anh rời đi, tới một khách sạn gân nhất. Bởi vì anh biết, sau đó Cố Thành Vũ chắc chắn sẽ tìm một người phụ nữ quyến rũ rồi lén nhét cho anh, anh dính thuốc mê, đương nhiên sẽ không chịu đựng được, anh tuyệt đối không thể trúng kế của ông ta được.”

Tô Thư Nghi nghe thấy những chuyện này, cảm giác quá nguy hiểm, vậy mà đẳng sau lại có nhiều chuyện như thế.

Cố Mặc Ngôn nói: ‘Không ngờ răng anh lại gặp được em, Tô Thư Nghi”

“Em sao?”

“Anh nhìn thấy một gã đàn ông lớn tuổi ôm một người phụ nữ uống say ở cửa phòng bên cạnh anh, anh đưa cho ông ta chút tiền rồi đuổi ông ta đi, sau đó vào phòng này cùng với em, sau đó chúng ta liền…”

Tô Thư Nghi vô cùng khiếp sợi Khi đó cô vẫn luôn trong trạng thái ý thức mơ hồ, cho nên không hề biết thực ra lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng phản ứng lại, cô siết chặt cánh tay của Cố Mặc Ngôn, vẫn không dám tin lắm, giọng nói hơi run rẩy: “Cố Mặc Ngôn, là anh sao? Hai năm trước, thực sự là anh sao? Chúng ta, khi đó chúng ta đã quen biết rồi, hơn nữa đã…

sau đó, chúng ta lại kết hôn.”
 
Chương 370


Chương 370

Tô Thư Nghỉ kinh ngạc trong lòng, không ngờ rằng người năm đó lại là Cố Mặc Ngôn. Nhưng cũng cảm thấy may mắn, như vậy cũng coi như là duyên phận.

Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng: “Cuối cùng em cũng hiểu rồi.”

Tô Thư Nghỉ thấy lòng mình như có một quả bóng bay, cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy không chân thật lắm.

Người đàn ông hai năm trước, lúc này đang ngồi trước mặt cô, hơn nữa còn là Cố Mặc Ngôn, là chồng của cô, là Cố Mặc Ngôn mà cô yêu.

Cố Mặc Ngôn vần còn hơi hoảng hốt: “Nói như vậy, em không bị tên đàn ông khác chạm vào, chỉ bị anh…”

Cô đỏ mặt nhìn anh, không nói tiếp nữa.

“Bị anh làm sao?” Cố Mặc Ngôn hôn lên cổ Tô Thư Nghị, từ từ trượt xuống: “Nếu vậy, hai năm trước không còn là ác mộng nữa rồi đúng không?”

Tô Thư Nghi mỉm cười, không nói nên lời.

Anh cởi bộ đồ cuối cùng của cô xuống, cúi đầu hôn lên.

Tô Thư Nghi ngoan ngoấn đón nhận.

Thật tốt.

Nỗi băn khoăn hai năm trước, cuối cùng cũng được giải tỏa rồi.

Cô cũng không còn oán hận ông trời, để cô phải trải qua những chuyện kia nữa.

Bởi vì…

Hóa ra những chuyện đó sớm đã là sự khởi đầu cho duyên phận giữa cô và Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi không kìm được kích động trong lòng, dịu dàng như nước.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi cùng ăn bữa sáng trong khách sạn.

Nỗi băn khoăn hai năm trước của Tô Thư Nghi đã được cởi bỏ, trông cô vô cùng vui vẻ.

Cố Mặc Ngôn gọi phục vụ bữa sáng của khách sạn, trên bàn toàn là bữa sáng kiểu †ây, rất phong phú, nhưng cứ luôn có nhân viên phục vụ ở bên cạnh thế này làm Tô Thư Nghi thấy không quen lắm.

Cố Mặc Ngôn đưa một cốc nước ép cam tươi cho Tô Thư Nghị, khẽ nói rằng: Đêm qua em mệt quá rồi, ăn nhiều chút nhé.”

“Cố Mặc Ngôn. Anh nhỏ giọng chút thôi, ở đây vẫn còn có người khác đấy, không biết xấu hổ” Tô Thư Nghỉ xấu hổ đỏ mặt, căng thắng nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh một cái.

Tố chất chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ vẫn rất tốt, mặt không biểu cảm, như thể không nghe thấy gì cả.

Tô Thư Nghỉ ăn cơm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi Cố Mặc Ngôn: “Nói như vậy, sáng sớm hai năm trước, là anh cho em 60 triệu, đặt ở trên giường sao?

Cố Mặc Ngôn gật đầu, nói rằng: “Sau đó anh phát hiện… khụ, là lần đầu tiên của em, cho nên hơi áy náy.’ Hai năm trước, lúc đầu khi anh nhìn thấy Tô Thư Nghị, bởi vì cô và gã đàn ông lớn tuổi kia đi cùng nhau, cho nên anh tưởng cô là loại phụ nữ kia.

Nhưng không ngờ, về sau anh mới phát hiện đó là lần đầu tiên của cô.

Tuy răng khi đó anh không có cảm xúc gì với Tô Thư Nghỉ, nhưng vần thấy hơi áy náy, bèn để lại 60 triệu.
 
Chương 371


Chương 371

Cô nói: ‘Anh không để ý em đem tiền này đi làm từ thiện chứ, em quyên cho quỹ trẻ em nghèo khó rồi.”

“Em làm đúng mà.” Cố Mặc Ngồn khen cô.

Tô Thư Nghi mỉm cười, nói: ‘Khi đó em chỉ muốn phát huy hết giá trị mà 60 triệu này nên có. Đối với em, số tiền kia cũng bẩn, em không muốn giữ nó lại.”

Cố Mặc Ngôn dùng bữa xong thì lau miệng, nói rằng: “Đương nhiên anh hiểu được. Tô Thư Nghỉ, em không thích tiền đến vậy sao?”

Trên đời này, làm gì có ai không thích tiền chứ. Tô Thư Nghi nghĩ.

Tô Thư Nghi nói với Cố Mặc Ngôn: “Sao em lại không thích tiên chứ. Em rất thích là đăng khác. Không có tiền, tiền thuốc men của mẹ em ở bệnh viện phải làm sao đây?

Không có tiền, môi tháng em ăn gì uống gì!

Hăng năm em đều mong mỏi tiền thưởng cuối năm, tháng nào cũng đợi phát lương, ai mà không thích tiền chứ?”

Tô Thư Nghi nói: “Thế nhưng số tiền đó đều là tiền bẩn, em không muốn nhìn thấy ¡ nó, cho nên mới quyên góp, cũng coi như là dùng cơ thể của mình để đổi lấy cuộc sống tốt hơn một chút cho người khác, như vậy trong lòng em mới dễ chịu hơn.”

“Giờ thì sao?” Cố Mặc Ngôn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Có còn cảm thấy số tiền kia bẩn nữa không?”

“Không bẩn.” Tô Thư Nghỉ lè lưỡi: ‘Nhưng em vần không muốn giữ chúng lại. Dù sao thì… em không muốn cảm thấy lần đầu tiên của mình lại giống như một cuộc mua bán vậy.”

Tô Thư Nghi đỏ mặt.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô, trong lòng mềm mại.

Ăn xong bữa sáng, Cố Mặc Ngôn lau miệng, khẽ nói rằng: “Đi thôi, ngồi xe anh tới chỗ làm nhé.”

Tô Thư Nghi vội vàng xua tay: “Không cần đâu không cần đâu, em vẫn nên tự đi thì hơn.”

Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Bây giờ mọi người đều biết quan hệ của chúng ta rồi, em còn sợ gì nữa?”

Tô Thư Nghỉ sững sờ.

Đúng rồi. Cố Mặc Ngôn nói cũng có lý thật.

Tô Thư Nghi nói: “Vậy được rồi, em cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Thế là Tô Thư Nghỉ ngồi vào trong chiếc bentley màu đen của Cố Mặc Ngôn, bọn họ cùng nhau xuất phát.

Cả quãng đường này Tô Thư Nghỉ đều băn khoăn, rốt cuộc nên đối mặt với mọi người trong văn phòng băng thân phận gì đây, chắc chăn bọn họ cũng rất mong đợi sự xuất hiện và lời giải thích của cô.

Cố Mặc Ngôn nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt Tô Thư Nghỉ, bèn hỏi rằng: ‘Em đang nghĩ xem phải đối mặt với những đồng nghiệp kia như thế nào à?”

“Ừm, Cố Mặc Ngôn, em thấy hơi sợ.”

“Đừng sợ.” Cố Mặc Ngôn nắm tay cô: “Có anh đây rồi.”

Chính vì có anh nên mới sợ đó.

Tô Thư Nghi lâm bầm trong lòng.

Chiếc xe dừng lại dưới tòa soạn.

Tô Thư Nghỉ hít sâu một hơi: “Vậy thì, em đi làm đây.”

Biểu cảm kia, cứ như anh dũng hiến thân vậy.

Cố Mặc Ngôn mím khóe môi, nhìn Tô Thư Nghi thấp thỏm xuống xe.
 
Chương 372


Chương 372

Tô Thư Nghi đi tới cửa tòa nhà, hít sâu vài hơi, sau đó sải bước đi vào trong.

Vừa tới quầy lễ tân của sảnh liền phát hiện cô đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm cô mà thầm thì to nhỏ.

“Nhìn thấy chưa? Cô ta chính là vợ của tổng giám đốc Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu đó, trước đây đúng là nhìn không ra, che giấu kĩ thật đấy.”

“Chỉ là một người phụ nữ quá bình thường thôi mà, thực sự không biết Cố Mặc Ngôn thích điểm nào ở cô ta nữa, hừ.”

“Váy và dây chuyền của cô ấy đẹp quá…”

“Nghe nói danh tiếng trước đây của cô ta chẳng ra sao hết, không phải con gái nhà lành gì đâu.”

Tô Thư Nghi che nửa mặt đi vào thang máy, nhưng vẫn bị những người lắm chuyện kia nhận ra. Trong hoàn cảnh bí bách thế này, Tô Thư Nghi cảm thấy như có côn trùng bò khắp người vậy.

Khó khăn lắm mới tới cửa văn phòng, Tô Thư Nghi cảm thấy quấng đường này dài như cả một thế kỷ vậy.

Cô vừa mới đi vào, mọi người đã vây quanh cô như một bầy sói đói rã họng.

Tô Thư Nghi đột nhiên thấy muốn khóc cũng khóc không nổi, bọn họ định làm gì vậy chứ.

Hiểu Khiết trợn trừng hai mắt, cô ấy nói: “Mợ Cố của chúng ta, chị đi làm rồi à!

Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chị Trịnh nói: “Tô Thư Nghi, cuối cùng lần này cô cũng đã có thể quang minh chính đại rồi, chúc mừng cô nhé.”

Tô Thư Nghi nhếch khóe miệng nói: ‘Cảm ơn chị Trinh.”

Lý Nam nói: “Tô Thư Nghi, cô đỉnh thật đấy, lại bắt được tổng giám đốc tập đoàn tài chính! Nói xem nào, hai người bắt đầu thế nào vậy?”

“Ui cha ui cha, chị Thư Nghi, Cố tổng có tốt với chị không, anh ấy có những sở thích gì, ở nhà cũng ngầu vậy hả?”

“Tô Thư Nghỉ, cô đã là vợ của tổng giám đốc rồi, cô định khi nào thì từ chức đây.

Nếu là tôi thì sẽ không làm việc nữa, cứ ở nhà làm mợ chủ là được rồi.”

Đúng là một đám người thích hóng hớt. Tô Thư Nghỉ cảm thán.

Tô Thư Nghi nói: “Tôi xin mọi người đó, mau tha cho tôi đi, tôi vẫn là Tô Thư Nghỉ đồng nghiệp của mọi người mà.”

Hiểu Khiết như không nghe thấy lời cô nói, nói rằng: ‘Sao chị chưa thay đồ vậy, còn mặc bộ váy ngày hôm qua, chị không về nhà sao?”

Lúc này Tô Thư Nghỉ mới chú ý thấy ban sáng dậy hơi muộn, không kịp từ khách sạn về nhà thay đồ mà đi làm luôn.

Hiểu Khiết đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc nói: “ồ, trời đất ơi, chắc chắn là chị và Cố tổng không về nhà! Hai người đi đâu vậy, có phải là tới khách sạn…”

“Hiểu Khiết, em đừng nói nữa.” Tô Thư Nghi đỏ mặt vội vàng che miệng cô ấy, ngăn cô ấy lại.

Tô Thư Nghi nhanh chân đi tới bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, vùi đầu xuống thật thấp.

Hiểu Khiết nhìn Tô Thư Nghỉ, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
 
Chương 373


Chương 373

Kết hôn rồi, còn ra ngoài… hai người này thực sự quá lãng mạn!

Trong phòng chỉ có Khưu Duyệt là sắc mặt lúc xanh lúc trăng, dù thế nào cô ta cũng không ngờ được Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn là vợ chồng!

Cô ta còn từng chửi chồng Tô Thư Nghỉ là nhân viên dọn vệ sinh của tập đoàn Ngôn Diệu, là một tên xấu quắc, không thể gặp người khác…

Trước đó cô ta nói nhiều lời tổn thương và cay nghiệt với Tô Thư Nghi như vậy, nhỡ đâu bị Cố Mặc Ngôn biết được, sợ là Khưu Duyệt cô ta sẽ bị hành cho chỉ còn lại nửa cái mạng mất.

Sau này cô ta vấn nên “cun cút cụp đuôi” trước mặt Tô Thư Nghỉ thì hơn.

Trông thấy dáng vẻ xấu hổ của Tô Thư Nghỉ mọi người cũng chỉ đành tản ra. Nghĩ lại thì cũng làm khó cho Tô Thư Nghi rồi, cô cũng không dám tùy tiện tiết lộ chuyện riêng của Cố Mặc Ngôn, nếu không cô đã không cần cố tình che giấu thân phận của mình như thế.

Nghĩ vậy, mọi người đều tản ra, sau đó ai làm việc của người nấy.

Buổi sáng trôi qua, Tô Thư Nghi cũng đã làm xong phần việc của mình, cô đứng dậy muốn uống một tách cà phê.

Lúc này Hiểu Khiết ngồi bật dậy, cứ như có chuyện gì đó lớn lắm vậy!

Cô ấy hét lên, chạy đến trước mặt Tô Thư Nghi rồi nói: “Tô Thư Nghi, chị nhìn Facebook của chị này, đã có một trăm nghìn người theo dõi rồi đấy! Chị nổi tiếng rồi!”

Tô Thư Nghỉ ngạc nhiên vô cùng! Chuyện này cũng không phải đùa đâu.

Cô vội mở trang Facebook của mình ra, quả nhiên mọi người đều đang thảo luận về cô! Số lượng người theo dõi cô cũng đang tiếp tục tăng lên.

Trên mạng cũng có rất nhiều người đăng bài trên trang Facebook của mình, quả thật họ đang thảo luận về chuyện giữa Cố Mặc Ngôn và cô.

[Mợ Cố xuất hiện rồi, thân tượng của chúng ta cứ thế bị chỉnh phục rồi. Tôi khóc ngất trong nhà vệ sinh mất thôi, đừng quan tâm đến tôil] [Ngưỡng mộ người phụ nữ đó ghê, trông cũng bình thường mà tốt số thế không biết] [Những lời Cố Mặc Ngôn nói thật sự rất cảm động, tại sao người phụ nữ bên cạnh anh ấy lại không phải là tôi chứ…] [Người phụ nữ này, dựa vào đâu mà cô ấy lại cướp mất người tình trong mộng của tôi .

như thết Tôi không phục] [Tôi ủng hộ người tình trong mộng, kể cả người anh ấy yêu. Tôi yêu cô, Tô Thư Nghi!

Em yêu anh, Cố Mặc Ngôn] Tô Thư Nghi đọc bình luận, mồ hôi trên trán túa ra, quả nhiên làm người của công chúng thật không dễ dàng. Tô Thư Nghi cô đã trở thành mục tiêu công kích rồi! Sau này cô ra ngoài thế nào đây, có ai cầm rau héo với trứng gà ném vào đầu cô không nhỉ?

Tô Thư Nghi rất bất lực.

Cô vừa định tắt Facebook thì lại đọc được một bình luận, Facebook của người này đã †hu hút được sự chú ý của cô.

[Thế là công khai rồi à? Xem ra Cố tổng đã quên mất người phụ nữ chết trong vụ hỏa hoạn đó rồi.] Tên Facebook của người này là “Quay về quá khứ”, Tô Thư Nghỉ có ấn tượng về người này, trước kia Facebook này cũng từng đăng bài về bạn gái cũ của Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghỉ vô thức cảm thấy người này hơi khác so với những người khác.

Cô ấn vào Facebook của “Quay về quá khứ”, người này lại follow cô, nhưng cũng không có bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận, cũng không đăng gì cả.

Tô Thư Nghĩ thấy lời nói của người này rất kỳ lạ.
 
Chương 374


Chương 374

Là ai đây nhỉ? Hình như cô ta vẫn luôn canh cánh vụ hỏa họa mười năm về trước, có phải là đương sự nào đó hoặc là một người thấy việc bất bình chẳng tha không?

“Quay về quá khứ” còn follow Facebook của cô, quan tâm đến cô và Cố Mặc Ngôn vậy sao? Có thể chủ của Facebook này là Tả Dao? Hoặc là một fan cứng của Cố Mặc Ngôn chăng?

Lúc Tô Thư Nghi đang đắm chìm trong đại chiến Facebook và không thể thoát khỏi thì tự dưng cô lại bị Cố Gia Huy gọi vào trong văn phòng.

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau rồi đoán xem Gố Gia Huy sẽ nói gì với Tô Thư Nghị, trông anh ta có vẻ như đang không vui.

Biết đâu Tô Thư Nghi lại bị măng vì chuyện họp báo quỹ ngày hôm qua cũng nên.

Tô Thư Nghỉ đi vào trong văn phòng, Cố Gia Huy bảo cô ngồi trước bàn làm việc.

Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng trong vài phút.

Cuối cùng Cố Gia Huy vần là người lên tiếng trước, anh ta nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Tô Thư Nghị, hiện giờ em đã là người của công chúng tôi. Cố Mặc Ngôn có đối xử tốt với em không?”

Tô Thư Nghi gật đầu.

Cố Gia Huy phá vỡ sự im lặng, đột nhiên anh ta nói: “Tô Thư Nghi, em có biết Trình Nam Quyền không?”

Trình Nam Quyền, anh trai của Trình Thu Uyển, người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng ấy, Tô Thư Nghỉ có ấn tượng về anh ta.

Cô nói: ‘Tôi biết, tôi từng gặp anh ta rồi.

Anh ta là anh trai của Trình Thu Uyển.”

Cố Gia Huy ngồi tựa ra sau rồi nói: ‘Là Cố Mặc Ngôn nói cho em biết sao?”

“Đúng vậy, anh ấy đã nói cho tôi biết mọi chuyện. Lần trước trong buổi đấu giá từ thiện, chẳng phải anh ta còn bán đấu giá chiếc bút máy của em gái mình sao?”

Cố Gia Huy không ngờ Cố Mặc Ngôn lại thẳng thắn với Tô Thư Nghỉ như thế, không hề có ý che giấu. Tình cảm giữa hai người họ thật sự rất sâu đậm, cả hai đều rất nghiêm túc.

Cố Gia Huy nói: “Được rồi, nếu như em đã quen biết Trình Nam Quyền thì càng dễ làm. Cậu ấm Trình Nam Quyền của nhà họ Trình sắp tổ chức một buổi triển lãm đồ cổ trong trung tâm Văn hóa Sáng Thượng, nhóm của em chuẩn bị đi, tạp chí của chúng ta muốn phỏng vấn người này.”

Phỏng vấn Trình Nam Quyền sao?

Tô Thư Nghi gật đầu: ‘Được, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị.”

Thấy Cố Gia Huy cứ nhìn mình mãi, Tô Thư Nghỉ cũng thấy mất tự nhiên, cô nói: “Tổng biên tập, còn chuyện gì nữa không?

Nếu như không có thì tôi ra ngoài làm việc đây.

Nói xong, Tô Thư Nghi quay người định rời đi.

“Đợi đã, Thư Nghỉ.” Cố Gia Huy đứng dậy, anh ta nói: “Anh có chuyện này muốn nói với em.”

Tô Thư Nghỉ quay người lại, vừa khéo bắt gặp ánh mắt sỉ tình của Cố Gia Huy. Cô đánh mắt nhìn sang chỗ khác, cô không muốn cho Gố Gia Huy cơ hội, cũng không muốn Gố Gia Huy có hiểu lầm với mình.

Cố Gia Huy nói: “Tô Thư Nghi, em có nghiêm túc với Cố Mặc Ngôn không? Em có tình cảm với chú ta không?”
 
Chương 375


Chương 375

Không ngờ Cố Gia Huy lại hỏi cô chuyện này, hình như anh ta đã vượt quyền hạn của mình rồi.

Tô Thư Nghỉ nói: “Hình như mấy chuyện này không liên quan đến anh thì phải, tổng biên tập Cố.”

“Thư Nghi, em đừng tùy hứng như thế được không?” Gố Gia Huy đi đến trước mặt cô: “Anh biết, em vì cứu bác gái nên mới đồng ý kết hôn với Cố Mặc Ngôn. Anh không trách em, cái này thể hiện rõ em là người con rất hiếu thuận. Nhưng em cứ định ở bên cạnh Cố Mặc Ngôn như thế mãi sao? Một cuộc hôn nhân giao dịch, em nghĩ mình sẽ hạnh phúc không?”

Đây là cái cớ gì vậy? Cô thấy hiện tại mình đang rất hạnh phúc.

Cô nói: “Tổng biên tập Cố, những gì anh vừa nói đều là chuyện riêng của tôi, anh không nên hỏi tới mới phải.”

“Thư Nghi, anh đang quan tâm đến em. Cố Mặc Ngôn là người máu lạnh, đến khi chú †a gặp được người phụ nữ tiếp theo, chắc chắn chú ta sẽ thẳng tay vứt bỏ em. Anh là cháu của chú ta, anh rất hiểu chú ta, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”

“Tốt cho tôi ư?” Tô Thư Nghỉ nghĩ, Cố Gia Huy đã có con với Lâm Bảo Châu, hai người cũng sắp sửa kết hôn rồi, thế mà anh ta vấn còn tâm trạng lo chuyện không đâu của cô và Cố Mặc Ngôn, có phải là quá nhàm chán rồi không: ‘Cố Gia Huy, anh không được nói xấu Cố Mặc Ngôn trước mặt tôi, tôi không vui.”

“Tô Thư Nghỉ, em hãy lý trí hơn đi, hãy suy nghĩ kỹ những lời anh nói.”

“Cố Gia Huy, tôi rất lý trí, đây là chuyện của tôi.”

Bỗng dưng trái tim Cố Gia Huy quặn đau, anh ta nói: “Thư Nghi, anh chỉ muốn biết rốt cuộc em có sống tốt hay không thôi?”

Tô Thư Nghi nghe thấy những lời Cố Gia Huy nói thì mềm lòng, thái độ của cô cũng mềm mỏng hơn. Tô Thư Nghỉ nói: ‘Được rồi, nếu như anh đã muốn biết như thế, tôi có thể nói cho anh biết. Hiện tại tôi đang rất hạnh phúc, Cố Mặc Ngôn rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy. Đúng, tôi thừa nhận, ban đầu cuộc hôn nhân của chúng tôi là giao dịch, nhưng hiện tại chúng tôi đang sống rất tốt.”

Cố Gia Huy rất ngạc nhiên, Tô Thư Nghỉ cứ thăng thắn bày tỏ tiếng lòng của mình với anh ta như thế. Nhưng trong lòng Cố Gia Huy, anh ta vẫn còn rất yêu Tô Thư Nghi, muốn quên cũng không tài nào quên được.

“Em yêu Cố Mặc Ngôn thật sao? Em muốn ở bên chú ta thật sao?” Cố Gia Huy đau khổ nhìn Tô Thư Nghi.

Hai năm trước Tô Thư Nghi yêu Cố Gia Huy như thế.

Nhưng đáng tiếc, duyên của bọn họ mỏng.

Bởi vì mấy bức ảnh chụp lén, anh ta không tin tưởng cô, cho nên trái tim cô đã nguội lạnh. Còn anh ta, lại hỏi cô có phải đã yêu người khác rồi không.

Tô Thư Nghỉ thấy hơi nực cười.

Cô trả lời anh ta: “Tôi yêu Cố Mặc Ngôn, rất yêu rất yêu anh ấy. Cố Gia Huy, nếu Lâm Bảo Châu đã có con của anh rồi thì anh hãy cố gắng trân trọng đi.”

Cố Gia Huy thấy bức bối trong lòng, anh ta rất ghen ty với Cố Mặc Ngôn, vậy mà Tô Thư Nghi lại tự mình thừa nhận cô yêu Cố Mặc Ngôn, cô còn khuyên nhủ anh ta hãy sống thật tốt bên cô gái khác. Đây có thật sự là Tô Thư Nghỉ của ban đầu nữa không?

Cố Gia Huy khâm phục Cố Mặc Ngồn, anh có thể lớn tiếng công khai thân phận của Tô Thư Nghỉ như thế. Sự thật là không một cô gái nào có thể cưỡng lại được sự cảm động và nhiệt tình ấy.

Cố Mặc Ngôn, anh làm được rồi, anh đã chinh phục được trái tim của Tô Thư Nghỉ rÕi.

Tô Thư Nghỉ nói: “Cố Gia Huy, giữa chúng †a chỉ có tình bạn thôi, hôm nay anh hỏi †ôi câu hỏi này đã là vượt quá mối quan hệ của chúng ta rồi. Đừng quên, tháng sau anh và Lâm Bảo Châu sẽ kết hôn.”
 
Chương 376


Chương 376

“Thư Nghĩ, bất đắc dĩ anh mới phải làm thế. Cô ta có con rồi nên anh chỉ có thể kết hôn với cô ta.” Cố Gia Huy vội vàng giải thích với Tô Thư Nghi.

Cố Gia Huy không thích Lâm Bảo Châu ư?

Tô Thư Nghi rất ngạc nhiên. Cô hơi thương Lâm Bảo Châu, cũng thương Cố Gia Huy, kết hôn vì con cái thì có thể duy trì được mấy năm?

Cố Gia Huy nắm chặt hai vai cô rồi nói: “Thư Nghị, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi, không ngày nào đêm nào anh không nhớ đến em. Anh hận! Hận em nằm bên cạnh một người đàn ông khác, còn anh lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn em. Tô Thư Nghỉ, em quay về bên anh được không? Chúng mình sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này.”

Tô Thư Nghi cho rằng, lúc này và cả sau này cô nên cách xa Cố Gia Huy ra một chút, cô lùi vê phía sau, hai tay của Cố Gia Huy buông thống.

Cô nói: “Cố Gia Huy, xin lỗi, tôi thật sự không còn yêu anh nữa. Lâm Bảo Châu cũng đã có con của anh rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm, hãy quên tôi đi, quá khứ đều đã trở thành quá khứ, anh nên đối diện với thực tại.”

Những lời Tô Thư Nghỉ nói không chỉ không khiến Cố Gia Huy buông tay, trái lại còn kích động dục vọng muốn chinh phục của người đàn ông, anh ta lao tới ôm chặt lấy Tô Thư Nghi.

“Thư Nghi, Thư Nghỉ, đừng, em đừng như thế, em không thể đối xử với anh như thế được!”

Hành động quá đáng của Cố Gia Huy khiến Tô Thư Nghỉ nhớ lại chuyện anh ta cưỡng hôn mình, cô dồn sức thoát khỏi vòng tay của anh ta rồi cho anh ta một cái bạt tai thật mạnh!

Tô Thư Nghĩ rời khỏi văn phòng của anh ta hệt như đang chạy trốn vậy.

Một mình Cố Gia Huy ở trong văn phòng, đột nhiên anh ta cảm nhận được cơn gió lạnh từ xung quanh, mãi đến khi trái tim anh ta lạnh buốt. Cô phản kháng và từ chối, là vì Cố Mặc Ngôn sao?

Cố Gia Huy nghĩ thầm trong bụng, Tô Thư Nghỉ ơi Tô Thư Nghị, đợi đến khi em và Trình Nam Quyền gặp nhau rồi, anh ta sẽ nói cho em biết một số chuyện của Cố Mặc Ngôn, để em có thể nhìn rõ bộ mặt thật ích kỷ của Cố Mặc Ngôn! Xem xem rốt cuộc người yêu em nhất là ail Anh ta sẽ chống mắt lên xem.

Lúc này, đột nhiên điện thoại trong văn phòng của Gố Gia Huy reo lên.

Cố Gia Huy cầm điện thoại lên nghe, thì ra là tin tức vê Cố Mặc Ngôn.

Người trong điện thoại nói với Cố Gia Huy, quả nhiên Cố Mặc Ngôn đang điều tra về chuyện bỏ thuốc hai năm trước và chuyện bức ảnh.

Cố Gia Huy biết, với tính cách của Cố Mặc Ngôn, anh sẽ không bao giờ từ bỏ việc điều tra sự thật chuyện hai năm trước Tô Thư Nghi bị hãm hại. Nếu như Cố Mặc Ngôn điều tra vụ này đến cùng, sớm muộn gì cũng có ngày anh điều tra ra được Lâm Bảo Châu.

Hơn nữa, nếu như Cố Mặc Ngôn biết Lâm Bảo Châu là người đứng đăng sau mọi chuyện, chắc chắn anh sẽ không tha cho cô ta! Chuyện nhà họ Lâm lần trước chính là một bài học đắt giá.

“Mấy người không bị phát hiện đấy chứ?”

Cố Gia Huy nói: “Vậy thì tốt, rất tốt. Vậy thì nhanh chóng xử lý đi, làm việc cho sạch sẽ, nhất định không được để người của Cố Mặc Ngôn tìm ra được bất kỳ dấu vết nào, biết chưa?”

“Vâng thưa Cố tổng. Tôi sẽ cố găng, giữ liên lạc nhé.” Người ở đầu dây bên kia nói.

Tuy Cố Gia Huy rất giận việc Lâm Bảo Châu vô duyên vô cớ chia rẽ anh ta và Tô Thư Nghi, nhưng hiện giờ, dù sao thì Lâm Bảo Châu cũng đang mang trong mình giọt máu của anh ta, anh ta không thể không bảo vệ hai mẹ con họ được.
 
Chương 377


Chương 377

Nếu như Cố Mặc Ngôn mà biết Lâm Bảo Châu chính là hung thủ bỏ thuốc năm đó, có thể tưởng tượng được Cố Mặc Ngôn sẽ vận dụng mọi sức mạnh và thủ đoạn của mình để nhà họ Lâm không bao giờ có thể ngóc đầu lên được, chắc chăn Lâm Bảo Châu sẽ chết rất khó coi.

Cố Gia Huy không hy vọng chuyện lớn thế này sẽ liên lụy đến đứa con còn chưa ra đời của mình, anh ta cân một gia đình hoàn chỉnh.

Vì vậy, trước đó Cố Gia Huy đã cho người xóa sạch những dấu vết và bằng chứng hai năm trước Lâm Bảo Châu đã hãm hại Tô Thư Nghi. Hy vọng có thể chặn được đường điều tra của Cố Mặc Ngôn, khiến anh không thể nào điều tra ra được.

Cùng lúc đó ở một nơi khác trong thành phố S.

Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Ngôn Diệu.

Cố Mặc Ngôn ngồi trong văn phòng, anh đang hỏi Dương Tùng Đức về chuyện điều tra.

Anh hỏi Dương Tùng Đức: “Điều tra lâu như vậy, mặt mày người hãm hại Tô Thư Nghỉ hai năm trước trông ra sao?”

Dương Tùng Đức rất khó xử, anh ta không làm tốt chuyện điều tra này.

Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Sao vậy? Còn có chuyện cậu không điều tra được sao?”

Thật ra trong lòng Dương Tùng Đức cũng có rất nhiều câu đố vẫn chưa có lời giải, anh ta nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, vốn dĩ chúng tôi đã điều tra ra được một chút rồi, nhưng đột nhiên manh mối lại bị đứt đoạn, dường như có kẻ nào đó đã cố tình xóa dấu vết, có rất nhiều bằng chứng, manh mối đều bị đứt.”

Cố Mặc Ngôn càng nhíu chặt mày hơn, anh không hiểu, người nào lại quan tâm đến chuyện hai năm về trước của Tô Thư Nghi như thế, hơn nữa còn cố tình che giấu ghê như vậy.

Cố Mặc Ngôn hỏi: ‘Thế các cậu đã điều tra được gì, rồi bị đứt đoạn từ đâu?”

“Chúng tôi điều tra đến trường đại học, ngoài Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy ra thì còn có người thứ ba thường xuyên xuất hiện _ nữa.

“Là ai?”

“Lâm Bảo Châu.”

“Lâm Bảo Châu ư?” Cố Mặc Ngôn nghĩ như thế cũng rất bình thường, tuy rằng tình cảm giữa hai người họ không được tốt nhưng dù gì cũng là chị em, ít ra cũng phải qua lại vài lần chứ.

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Sau đó thì sao?”

Dương Tùng Đức nói: “Sau đó… không có bất kỳ manh mối nào khác nữa, dường như có một thế lực nào đó vẫn luôn cản trở chúng ta.”

Cản trở điều tra ư? Lý do là gì! Sao kẻ đứng đăng sau lại biết được anh đang điều tra chuyện của hai năm về trước? Không lẽ là người quen của anh ư?

Cố Mặc Ngôn nghĩ mãi cũng không hiểu.

Hai năm trước anh và Tô Thư Nghi vốn không quen biết, kẻ đứng đằng sau chắc không nhằm vào anh. Vậy thì tại sao người này lại muốn cản trở anh điều tra ra sự thật. Trừ phi người này biết được mối quan hệ giữa Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ. Bọn họ sợ hãi nên mới phá.

Anh hỏi Dương Tùng Đức: “Biết đối phương là ai không?”

Dương Tùng Đức trả lời: “Tạm thời vấn chưa điều tra được, thế lực của đối phương cũng không phải là nhỏ, không phải là người bình thường.”

Cố Mặc Ngôn càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Hai năm trước, Tô Thư Nghi chỉ là một nữ sinh đại học, sao cô có thể động vào người có thế lực như vậy được? Cho dù là Cố Gia Huy của năm đó thì cũng sẽ không động đến người như thế.

 
 
Chương 378


Chương 378

Cố Mặc Ngôn căn dặn Dương Tùng Đức bất chấp mọi khó khăn, tiếp tục điều tra cho đến khi điều tra ra được sự thật mới thôi.

Dù đối phương có là ai, nhưng đã dám động đến người phụ nữ của anh, anh sẽ không bao giờ tha cho bọn họ.

Nhóm của Tô Thư Nghỉ đã chuẩn bị xong tài liệu, xuất phát đi phỏng vấn Trình Nam Quyên.

Không may là xe phỏng vấn của tòa soạn đều đã được điều đi hết, thế nên bọn họ chỉ đành tự bắt xe đi phỏng vấn Trình Nam Quyền.

Tô Thư Nghỉ đi đến ven đường giơ tay bắt xe, phía trước có một chiếc xe taxi đang phóng nhanh tới, nó thắng gấp rồi dừng ngay trước mặt Tô Thư Nghi.

Tài xế là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, ông ta thấy Tô Thư Nghi thì rất kích động.

Tài xế nói: ‘Mợ Cố! Chắc chắn cô là mợ Cố rồi. Mau lên xe đi, cô đi đâu, tôi chở mọi người đi!”

Đám Hiểu Khiết đều ngẩn người, cô ấy nói: “Tô Thư Nghỉ, chị được đấy, ngay cả tài xế †axi cũng nhận ra chị rồi.”

Lý Nam đã chui tọt vào trong xe taxi, cậu †a gọi bọn họ: “Đừng nói chuyện nữa, mau lên xe đi.”

Tô Thư Nghỉ ngồi vào vị trí phó lái trên xe taxi.

Tài xế liếc mắt đánh giá Tô Thư Nghi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Thư Nghi cảm thấy ngứa ngáy khắp người.

Tài xế nói: “Cô là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu nhỉ? Sao lại tự đi bắt xe vậy?”

Tô Thư Nghỉ nuốt nước miếng, cô nói: “Vâng, là tôi, chúng tôi muốn đi đến trung tâm Văn hóa Sáng Thượng để phỏng vấn.”

“Buổi triển lãm đồ cổ đó à?”

Hiểu Khiết nói: ‘Ông cũng biết buổi triển lãm đồ cổ đó sao?”

Tài xế mỉm cười, ông ta đắc ý nói: “Tất nhiên tôi biết chứ, tài xế taxi chúng tôi có gì không biết đâu, vật trưng bày trong buổi triển lãm đồ cổ này rất đặc biệt, có ý nghĩa, đáng để mọi người đi xem thử đấy.”

Lý Nam và Hiểu Khiết nghe tài xế nói như thế thì rất vui vẻ, họ hỏi thêm tài xế rất nhiều câu hỏi, trò chuyện với nhau.

Tô Thư Nghỉ ngồi ngay ngắn trên xe taxi, cô chỉ mong có thể nhanh chóng đến nơi.

Cuối cùng cũng đến nơi, bước xuống xe, Tô Thư Nghỉ thở phào nhẹ nhõm.

Tại sao chỉ trong một ngày mà hình như tất cả mọi người trong thành phố này đều quen biết cô thế. Quá đáng sợ, cứ như một cơn ác mộng vậy.

Lý Nam nói muốn đến siêu thị ở cổng mua nước uống, Tô Thư Nghỉ xung phong đi mua, cô mời.

Đến siêu thị, cô đang đứng ở quầy bán hàng lựa chọn xem nước của hãng nào tốt hơn.

Thì cảm nhận được hình như sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chăm. Cô quay đầu lại thì thấy nhân viên siêu thị đang nhìn mình, không lẽ cô ấy nghĩ cô là trộm sao? Tô Thư Nghỉ thấy không vui.

Cô mua nước và một ít đồ ăn, đi đến quây thanh toán, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng nhân viên lại không chú ý đến vẻ mặt của cô, cô ấy cười tươi rói: ‘Mợ Cố, cô đến siêu thị của chúng tôi mua đồ, quý hóa quá, thật sự rất vinh hạnh.”
 
Chương 379


Chương 379

Tô Thư Nghỉ nghĩ bụng, trời ạ, cô lại bị người ta nhận ra rồi, còn muốn cô sống nữa không đây.

Nhân viên còn ngó đầu nhìn ra ngoài cửa, cứ nhìn như thế mãi.

Tô Thư Nghỉ cũng nhìn về phía cô ấy đang nhìn, chẳng thấy gì cả.

Nhân viên hỏi: “Cố tổng không tới đây sao?”

Tô Thư Nghi cạn lời, cô nhìn cô ấy rồi lắc đầu nói: “Tôi đến đây để làm việc, đến triển lãm đồ cổ.” “Ồ” Gó vẻ như nhân viên rất thất vọng.

Tô Thư Nghi xách túi đồ rời khỏi siêu thị, Hiểu Khiết và Lý Nam nói: “Chị Thư Nghị, sao chị đi lâu thế, buổi triển lãm đồ cổ cũng bắt đầu rồi.”

“Đừng nhắc đến nữa, chị lại bị người ta nhận ra rồi. Đáng sợ thật sự”

Lý Nam và Hiểu Khiết bật cười.

Tô Thư Nghi biết tầm ảnh hưởng của Cố Mặc Ngôn, nhưng khi cô tự mình trải nghiệm thì mới biết nó lớn cỡ nào. Cũng chỉ có sự lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn mới có thể át đi được sức ảnh hưởng đó.

Bọn họ đi vào trong phòng triển lãm của buổi triển lãm đồ cổ.

Trình Nam Quyền đang giới thiệu cho khách hàng về xuất xứ của chiếc bình hoa thời xa xưa.

Nhìn một cái, Hiểu Khiết đã thấy ngay anh đẹp trail Hiểu Khiết nói: “Trời ạ, anh ấy đúng là người thật, không phải là bước ra từ trong truyện tranh sao? Sao có thể đẹp đến thế chứ.

Lý Nam trông thấy Trình Nam Quyền thì vừa yêu vừa hận: ‘Lại thêm một anh đẹp trai nữa, có thể nhường cho mấy thanh niên nghèo như tôi một con đường sống không. Chúng tôi có thể không độc thân được sao, đều là lỗi của mấy người đẹp trai giàu có đấy!”

Tô Thư Nghi nói: “Được rồi, một đứa mê trai một đứa hận đời, chúng ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn thôi.”

Thấy mấy người Tô Thư Nghi đang đứng đợi mình ở một bên, Trình Nam Quyền nói với khách hàng vài câu rồi đi về phía họ.

Hôm nay Trình Nam Quyền mặc một chiếc áo trắng họa tiết tối màu, hương nước hoa thoang thoảng, vừa hay kích thích khứu giác của bọn họ, khiến ai cũng thấy thoải mái.

Anh ta mỉm cười, ánh mắt sáng bừng lấp lánh.

Hiểu Khiết nhìn đến ngây người.

Ngón tay của Trình Nam Quyền thon dài lại sạch sẽ, dáng người cao thẳng, mái tóc mềm vào nếp, toát ra một khí chất rất quý tộc.

“Tô Thư Nghi?” Trình Nam Quyền nói: “Thật sự là cô à, xin chào.”

Anh ta giơ tay ra, rất lịch sự chào hỏi cô.

Tô Thư Nghi rất vui vẻ bắt tay với anh ta, cô nói: “Trình tổng, chào anh.”

Giọng nói của anh ta rất quyến rũ, cũng rất dễ nghe, khiến người ta cảm thấy vui vẻ, không cứng rắn giống như Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghỉ trả lời: “Là tôi, Trình tổng.

Chúng tôi đến từ tòa soạn Phong Thượng, chúng tôi đến đây để phỏng vấn anh, cảm ơn anh đã đồng ý tham gia cuộc phỏng vấn. Lần trước trong buổi đấu giá xảy ra ồn ào có chút hiểu lầm với Trình tổng, thật sự xin lôi.”

Trình Nam Quyền mỉm cười, đôi mắt cong cong, có chút đáng yêu.

 
 
Chương 380


Chương 380

Anh ta nói: “Tôi và Cố Gia Huy là người quen cũ, dù sao thì tôi cũng phải nể mặt cậu ta chứ. Chỉ là tôi không ngờ cậu ta lại cử cô đến phỏng vấn tôi thôi, thú vị thật đấy.

Trình Nam Quyền quen biết Cố Mặc Ngôn, tất nhiên anh ta cũng sẽ biết Cố Gia Huy.

Tô Thư Nghi nghĩ.

Nhà họ Trình là một trong ba dòng tộc lớn ở thành phố S, nhà họ Trình, nhà họ Quý, nhà họ Cố là những cây đa cây đề, dây mơ rễ má, mọi người cũng có làm ăn buôn bán với nhau, giúp đỡ lần nhau trong sự nghiệp, tâm huyết đi qua mấy đời.

Mà công việc chính của nhà họ Trình chính là buôn bán đồ cổ, còn kinh doanh cả bên nước ngoài, cũng khá có tiếng trong thành phố S. Tổ tiên của bọn họ xuất thân từ dòng dõi quyền quý, rất hiểu biết về lịch sử và đồ cổ, cũng rất có sức hiệu triệu và tâm ảnh hưởng.

Nhà họ Cố xuất thân từ quân đội, thế nên trong người của Cố Mặc Ngôn cũng có dục vọng khống chế và sự ngang tàng nam tính, thiên về khí chất rắn rỏi. Nếu như không phải Cố Mặc Ngôn phải ngồi xe lăn, Tô Thư Nghi cho rằng Cố Mặc Ngôn cũng có thể chiến đấu trên chiến trường.

Nhà họ Quý vẫn luôn làm ăn buôn bán, và rất thành công trong giới kinh doanh.

Trước khi Tô Thư Nghi tới phỏng vấn, cô có điều tra được một số thông tin về Trình Nam Quyền, thế nên cô cũng hiểu được tình hình của nhà họ Trình trong mấy năm gần đây.

Ba mẹ của Trình Nam Quyền và Trình Thu Uyến mất từ rất sớm, hai anh em sống nương tựa vào nhau. Trình Nam Quyền trưởng thành trước tuổi, một mình gánh vác sự nghiệp hùng mạnh như thế, lại còn phải chăm sóc cho em gái nhỏ tuổi nữa.

Nhưng tiếc thay, trận hỏa hoạn của mười năm về trước đã cướp đi người thân duy nhất của anh ta là Trình Thu Uyển, cô nghĩ chắc hẳn khi đó anh ta đã rất đau lòng.

Nay nhà họ Trình chỉ còn lại một mình Trình Nam Quyền, một mình anh ta chống đỡ nhà họ Trình, bên ngoài người ta đều nói nhà họ Trình đã sa cơ lỡ vận, các mặt khác cũng không thể sánh bằng trước kia nưa.

Nhưng Tô Thư Nghĩ lại không cho là thế, có thể sĩ khí của nhà họ Trình nhất thời suy giảm, nhưng cô cho rằng một người thông minh tài trí như Trình Nam Quyền, nhất định anh ta sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.

Con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, Tô Thư Nghi cũng không nghĩ nhiều nữa, cô bắt đầu phỏng vấn.

Tô Thư Nghỉ nói với Trình Nam Quyền: “Trình tổng, tôi có thể phỏng vấn anh mấy câu có liên quan đến triển lãm đồ cổ được không? Tôi thấy đồ cổ ở chỗ anh đều là những đồ vật cũ rất có cảm giác thời đại, anh có muốn chia sẻ câu chuyện nào với chúng tôi không?”

Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghi rồi khẽ nói: “Phỏng vấn ở đây không tiện lắm, đi thôi, đến văn phòng của tôi.”

Hiểu Khiết vốn đang đứng ngây ngốc ở một bên, lúc này cô ấy nhảy lên rồi nói: “Được đấy được đấy, Trình tổng chu đáo quá, không giống với các tổng giám đốc khác mặt lúc nào cũng xị ra, lạnh lùng, chắc hắn anh cho rằng phòng trưng bày lạnh, sợ chúng tôi đông cứng đúng không?”

Trình Nam Quyền nghe vậy thì đánh mắt nhìn Tô Thư Nghỉ. Tổng giám đốc mặt lúc nào cũng xị ra mà Hiểu Khiết nói, sao nghe có vẻ giống với Cố Mặc Ngôn thế nhỉ?

Tô Thư Nghỉ xấu hổ cúi đầu.

Trình Nam Quyền thấy biểu cảm này của cô rất đáng yêu, anh ta khẽ cười. Anh ta không hề ghét cô, chỉ vì mối quan hệ với Cố Mặc Ngôn nên ít nhiều cũng hơi oán giận Tô Thư Nghi mà thôi.

Anh ta cất tiếng: “Cố Gia Huy bảo cô tới đây phỏng vấn đúng là sáng tạo thật.
 
Chương 381


Chương 381

Được rồi, cô muốn hỏi gì tôi sẽ phối hợp với cô, nhưng mà điều kiện của tôi chính là tôi chỉ đồng ý cho cô phỏng vấn thôi, đồng nghiệp của cô có thể đến phòng trưng bày của tôi chụp ảnh tuyên truyền, như thế được không?”

Hiểu Khiết và Lý Nam hơi thất vọng, họ lắng lặng đi đến phòng trưng bày.

Tô Thư Nghi ngâm nghĩ, Trình Nam Quyền cũng không dễ hẹn, nếu như anh ta đã nói như thế thì cô cũng chỉ đành đồng ý thôi, _ ¡ hai người cùng nhau đi đến văn phòng của Trình Nam Quyền.

Trong văn phòng của Trình Nam Quyền có một chiếc máy pha cà phê tự chế, anh ta bỏ ít hạt cà phê vào, không lâu sau mùi hương cà phê đã tỏa ra ngào ngạt.

Trình Nam Quyên hỏi: “Cô thích cà phê à?”

“Sao anh biết.”

“Tôi đoán thôi.” Trình Nam Quyền nói.

Thật ra, Trình Nam Quyền đã từng điều tra Tô Thư Nghi, cho nên anh ta mới biết sở thích của cô.

Tô Thư Nghỉ còn đang suy nghĩ đến những lời Trình Nam Quyền vừa mới nói ban nấy thì Trình Nam Quyền đã hỏi thẳng cô.

Trình Nam Quyền đặt một cốc cà phê trước mặt Tô Thư Nghi, cà phê thơm nức mũi.

Trình Nam Quyền nói với Tô Thư Nghỉ: ‘Tôi có pha thêm chút sữa bò cho cô đấy, tốt cho sức khỏe. Sống cùng một người như Cố Mặc Ngôn lâu như thế, cô luôn cần những thứ ngọt ngào và ấm áp.”

Được rồi, có lẽ Trình Nam Quyên nói đúng, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi.

Tô Thư Nghỉ nghĩ thầm, trong mắt người khác, Cố Mặc Ngôn là một người lạnh lùng, nhưng bất cứ lúc nào cô cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh.

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

Trình Nam Quyền nói thẳng: “Tô Thư Nghị, tại sao cô lại lấy Cố Mặc Ngôn, vì tiền hay là vì tiếng tăm và địa vị?”

Sao anh ta lại giống như người khác, cũng nói cô như thế chứ? Tô Thư Nghỉ cảm thấy Trình Nam Quyền là một người mưa nắng thất thường, tuy ngoài mặt trông anh ta cực giống một người đàn ông dịu dàng đẹp trai.

Tô Thư Nghi nói: “Trình tổng, những gì anh nói không liên quan gì đến buổi phỏng vấn ngày hôm nay cả, thêm nữa đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn trả lời anh.”

Tô Thư Nghi không muốn chia sẻ với bất cứ ai chuyện giữa cô và Cố Mặc Ngôn, đó là thỏa thuận và bí mật giữa hai người, ngay cả ông cụ Cố cũng không thể nói.

Cô nói tiếp: “Tôi biết, vì Cố Mặc Ngôn nên anh cũng không có mấy thiện cảm với tôi, nhưng hôm nay tôi đến đây để phỏng vấn buổi triển lãm đồ cổ, nó là một cơ hội tuyên truyền rất tốt cho tập đoàn Trình Thị, biết đâu cổ phiếu sẽ tăng lên thì sao.”

Trình Nam Quyền nhún vai rồi nói: ‘Không đâu, không như những gì cô nghĩ đâu, tôi không hề ghét cô. Chỉ là tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô thôi, tốt nhất cô nên cẩn thận với loại đàn ông lạnh lùng vô tình như Cố Mặc Ngôn, cẩn thận sau này cậu ta lại vô tình vứt bỏ cô không quan tâm, cũng giống như Thu Uyển năm đó vậy!”

Lúc này Tô Thư Nghi mới thật sự hiểu ra, tại sao Trình Nam Quyên lại luôn nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt lạnh lùng, luôn có thái độ lồi lõm với cô. Thì ra anh ta vẫn còn để ý đến cái chết của em gái, anh ta vẫn luôn hiểu lầm Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghỉ nói: “Trình tổng, anh hiểu lầm rồi.
 
Chương 382


Chương 382

“Hiểu lầm ư? Tô Thư Nghi, cô ngây thơ đáng yêu thật đấy, trận hỏa hoạn đó ai ai cũng biết, không lẽ chỉ có một mình tôi hiểu lâm anh ta thôi sao? Cô đừng bị Cố Mặc Ngôn lừa phỉnh nữa, hãy thông minh lên một chút, nhanh chóng ly hôn rồi rời khỏi cậu ta đi.”

Rời khỏi Cố Mặc Ngôn ư? Sao Tô Thư Nghi có thể làm vậy được. Cô vấn luôn tin tưởng Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn sẽ không lừa co.

Trình Nam Quyền lại nói: “Vì bảo vệ mạng sống của mình mà cậu ta có thể vứt bỏ Thu Uyển rồi một mình tháo chạy, huống hồ với người chỉ là bèo nước gặp nhau như cô. Lỡ như sau này cô và cậu ta đều gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cô nghĩ cậu ta vẫn sẽ quan tâm đến cô sao? Cậu †a còn có thể ngang ngược khoe khoang tình cảm, nói yêu vợ mình nữa không? Tô Thư Nghỉ, giấc mộng đẹp này của cô, cô nên tỉnh lại rồi!”

Trình Nam Quyền nói Cố Mặc Ngôn thậm tệ như thế, cứ như anh chính là một tên khốn rất xấu xa vậy. Tô Thư Nghi cho rằng Trình Nam Quyền còn chưa biết rõ ràng sự thật của trận hỏa hoạn năm đó mà đã chỉ trích Cố Mặc Ngôn như thế thì rất bất công với anh.

Tô Thư Nghi nói: “Trình tổng, anh thật sự hiểu lầm rồi, năm đó Cố Mặc Ngôn không vứt bỏ Trình Thu Uyển, là Trình Thu Uyển bảo Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đi †Ìm người cứu hỏa! Cố Mặc Ngôn không ích kỷ tháo chạy một mình!”

“Vì chuyện này, Cố Mặc Ngôn đã rất đau khổ. Anh ấy luôn bảo quản rất tốt đồ đạc của Trình Thu Uyển, ngay cả tôi cũng không được động vào, trong lòng Cố Mặc Ngôn luôn có một người tên là Trình Thu Uyển, nó là mãi mãi…

“Mãi mãi.” Nhắc đến Thu Uyển, Trình Nam Quyền luôn không kìm nổi sự đau thương.

“Đúng vậy, một người đã chết chẳng phải là mãi mãi rồi sao? Cho nên, cô là mãi mãi à? Tô Thư Nghị, thật ra dù năm đó cậu †a có tháo chạy một mình, không quan tâm đến sống chết của Thu Uyển thì cũng không hẳn là sai. Dù sao cũng chẳng có ai phải bất chấp nguy hiểm vì một người khác, tôi chỉ ghét cái cách cậu ta cứ khăng khăng không chịu thừa nhận thôi.”

Tô Thư Nghi lập tức giải thích: “Đôi khi, sự thật mà mọi người nghĩ chưa chắc đã là sự thật, tại sao mọi người không chịu buông tha cho Cố Mặc Ngôn, tại sao cứ bắt anh ấy phải thừa nhận tội danh không có này chứ? Trình tổng…”

“Cô gọi tôi là Trình Nam Quyền đi, giữa tôi và cô không cần phải khách sáo như thế.”

Trình Nam Quyền thẳng thắn nói.

“Được rồi. Trình Nam Quyền, tôi có thể hiểu được sự đau khổ trong anh, tuy tôi chưa từng gặp Trình Thu Uyển nhưng tôi biết nhất định cô ấy rất xinh đẹp, rất dễ khiến người ta yêu thích, cô ấy cũng rất yêu Cố Mặc Ngôn. Vì vậy, tôi tin, chắc hẳn Trình Thu Uyển muốn để cho Cố Mặc Ngôn sống, là tôi thì tôi cũng sẽ làm như thế. Tôi cũng không bao giờ tin anh ấy sẽ vứt bỏ không quan tâm cô ấy. Nếu như thật sự là thế, vậy thì mắt nhìn người của tôi và Thu Uyển cũng kém quá rồi.”

Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghị, thì ra người phụ nữ này lại yêu Cố Mặc Ngôn đến vậy, cô đã hoàn toàn chìm sâu vào trong đó, hệt như Trình Thu Uyển của năm ấy.

Anh ta đã khuyên nhủ Thu Uyển không biết bao nhiêu lần, là đừng lại gần Cố Mặc Ngôn, cũng đừng yêu anh ta nữa, nhưng Trình Thu Uyển vấn thích Cố Mặc Ngôn như thế, thậm chí còn hy sinh cả thanh xuân rực rỡ của mình vì anh nữa…

Anh ta nói: “Cô không cần bào chữa cho cậu ta đâu, cô mới ở bên cậu ta có mấy ngày mà đã hiểu cậu ta như thế sao? Tôi và cậu ta đã quen biết nhau hai mươi ba mươi năm, tôi hiểu cậu ta hơn cô.”

Tô Thư Nghi thấy hiểu lầm được tích tụ qua từng năm tháng, nhất thời cô cũng không thể giải quyết hết được, thế là cô bèn nói lảng sang chuyện khác: “Anh rất thương em gái của mình nhỉ, chắc hẳn mối quan hệ giữa hai người rất tốt.”

Những lời Tô Thư Nghỉ nói khiến đôi mắt của Trình Nam Quyền thoáng hiện vẻ đau thương. Nhớ tới Thu Uyển, anh ta luôn nhớ tới thuở còn nhỏ mình và cô ấy đi đến công viên đùa nghịch.

Hồi bé Trình Thu Uyển luôn lẽo đếo theo Sau anh ta trông chẳng khác gì một cái đuôi, anh ta còn chê cô ấy rất phiền không muốn dân em gái đi chơi cùng nữa.

Cho đến khi ba mẹ của Trình Nam Quyền qua đời hết, anh ta mới nhận ra mình chỉ còn lại một người thân duy nhất giống như cái đuôi này thôi. Cô ấy còn nhỏ như thế, cần người chăm sóc như thế, khi đó anh ta mới hiểu được trọng trách và trách nhiệm mình phải gánh trên vai.
 
Chương 383


Chương 383

Trình Nam Quyền khẽ nói: “Ba mẹ của tôi đã qua đời hơn mười năm trước, Thu Uyển là người thân duy nhất của tôi.”

Tô Thư Nghỉ cũng tỏ vẻ buồn bã.

Cô muốn tiếp tục nói đến việc chính, phỏng vấn Trình Nam Quyền về những chuyện có liên quan đến buổi triển lãm đồ cổ, nhưng bất ngờ là Trình Nam Quyền lại không muốn nói chuyện nữa.

Trình Nam Quyền nói: “Được rồi, chúng ta nói chuyện đến đây thôi, những gì cần nói với cô tôi cũng nói cả rồi.’ Đây là câu nói đuổi khách anh ta nói với cô.

Tô Thư Nghỉ nghĩ, cô vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ phỏng vấn của tòa soạn thì không thể rời khỏi đây được.

Tô Thư Nghi nói: “Trình tổng, tôi chỉ hỏi anh vài vấn đề liên quan đến buổi triển lãm đồ cổ thôi, được không? Chúng ta không nói đến những vấn đề khác nữa nhé?”

Ánh mắt của Trình Nam Quyền thoáng hiện ý cười, có cảm giác nụ cười ấy như đang khinh thường Tô Thư Nghỉ, như thể những gì cô nói nực cười lắm vậy.

Anh ta nói: ‘Cô thật sự cho rằng Cố Gia Huy bảo cô tới phỏng vấn tôi là vì buổi triển lãm đồ cổ lần này sao? Tôi nhận ra, con người cô ngốc thật đấy, thảo nào cô lại bị Cố Mặc Ngôn lừa phỉnh, cũng đáng đời lăm.

Trình Nam Quyền nói thế là sao? Cố Gia Huy bảo cô tới phỏng vấn Trình Nam Quyền, ý định thật sự của anh ta không phải là vì tòa soạn thì là vì cái gì! Cố Gia Huy và cái người tên Trình Nam Quyền này chung hội chung thuyền sao? Có rất nhiều dấu hỏi chấm xuất hiện trong lòng Tô Thư Nghi.

Trình Nam Quyền nói: “Có lẽ cô hiểu rõ Cố Mặc Ngôn là loại người thế nào, chỉ là cô chung tình với cái danh mợ Cố và cả lợi ích nó mang lại thôi? Tô Thư Nghị, tính tình Cố Mặc Ngôn lạnh lùng như thế, cô đúng là giỏi chịu đựng đấy.”

Những gì Trình Nam Quyền nói quá chối tai. Tô Thư Nghi cũng không nghe lọt tai nữa. Quả thật, không cần thiết phải phỏng vấn nữa rồi.

Cà phê cô cũng chẳng buồn nhấp môi, cô đứng dậy định bỏ đi.

Cuối cùng Trình Nam Quyền nói: “Tô Thư Nghỉ, hy vọng cô biết thu xếp ổn thỏa, cẩn thận suy nghĩ lại những lời tôi nói, sau này đừng có mà hối hận, nói tôi không nhắc nhở cô.”

Cuộc phỏng vấn kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ.

Tô Thư Nghỉ chán nản đi về nhà.

Không hoàn thành được nhiệm vụ phỏng vấn, tài liệu cô chuẩn bị kỹ càng cũng chẳng hỏi được câu nào, lại còn bị Trình Nam Quyền trách mắng nữa.

Về đến nhà, cô nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí.

Cố Mặc Ngôn thấy cô về thì hỏi: ‘Sao hôm nay sao em tan làm sớm vậy?”

“À, hôm nay em có một buổi phỏng vấn, phỏng vấn xong em cũng về nhà luôn.” Tô Thư Nghỉ lơ đãng trả lời lại.

Gô nhìn bóng lưng của Cố Mặc Ngôn, do dự xem mình có nên nhắc nhở anh về những chuyện có liên quan đến trận hỏa hoạn đó không.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn không kìm lòng được mà hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, anh điều tra được chuyện em bị hãm hại hai năm trước nhưng lại không điều tra ra được người năm đó bắt cóc anh sao? Ông nội cũng không điều tra ra được sao?”

Tô Thư Nghỉ cho rằng, chỉ cần tìm được người năm đó bắt cóc anh, có lẽ sẽ biết được rốt cuộc tại sao năm đó Trình Thu Uyển lại mất, Cố Mặc Ngôn sẽ không cần chịu sự sỉ nhục này nữa.

Vậy thì nút thắt trong lòng Trình Nam Quyền cũng được gỡ bỏ, chưa biết chừng Cố Mặc Ngôn và anh ta còn có thể tốt đẹp được như xưa, dù sao thì hai người họ cũng đều rất thương yêu Trình Thu Uyển mà.

Cố Mặc Ngôn khó hiểu hỏi cô: “Sao tự dưng em lại nói đến chuyện này?”

“Em… em chỉ nghĩ lung tung rồi hỏi bâng quơ vậy thôi.”

Cố Mặc Ngôn bảo Tô Thư Nghi ngồi xuống bên cạnh mình.

Sau đó anh nói với cô: “Anh tìm được rồi, nhưng mà…

Cố Mặc Ngôn nói được một nửa, sau đó cũng không nói tiếp nữa.

Thật ra anh đã điều tra ra được chuyện năm đó từ lâu, chỉ là anh không muốn nói cho Tô Thư Nghi biết.

Không phải anh cố tình giấu giếm cô hay như thế nào, chỉ là, anh không muốn liên lụy đến cô khiến cô gặp nguy hiểm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom