Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1315


 

CHƯƠNG 1315

“Nam Châu, Cao Chí Minh thua Lê Mặc, em rất buồn. Anh cũng biết đấy, Cung Đình đối với em mà nói rất quan trọng.”

“Nam Châu, anh sẽ không để em thua đúng không? Nam Châu, tại sao hôm nay anh không chấm Lê Mặc điểm thấp? Bán kết và chung kết, anh có thể để Lê Mặc điểm kém được không? Tốt nhất là điểm không.”

“Nam Châu, em biết, thỉnh cầu của em có phần làm khó anh, nhưng anh ơi, em biết mà, anh sẽ không để em thua.”

“Nam Châu, cầu xin anh đừng để em thua, anh sẽ không để em thua, phải không?”

Phí Nam Châu đã không ngại thỏa hiệp với gia tộc và kết hôn với Liễu Đào để thực hiện ước mơ thiết kế của mình, điều này cho thấy rằng anh ta thực sự thích thiết kế thời trang.

Đối với anh ta mà nói, thiết kế thời trang là thiêng liêng và bất khả xâm phạm.

Anh ta không muốn làm ô uế mảnh đất thuần ấy trong lòng vì một lý do nào đó.

Nhưng bây giờ, Cung Tư Mỹ cầu xin anh ta.

Đi theo Cung Tư Mỹ, bất chấp mọi thứ làm cho Cung Tư Mỹ hài lòng và thỏa mãn, nhiều năm trôi qua, Phí Nam Châu dần dần không xác định rõ đây là do anh ta quá yêu Cung Tư Mỹ hay chỉ là thói quen trong nhiều năm qua.

Nhưng dù là vì tình yêu hay chỉ là thói quen, anh ta cũng sẽ không từ chối yêu cầu của Cung Tư Mỹ.

Trầm mặc hồi lâu, Phí Nam Châu nhẹ giọng nói: “Tư Mỹ, anh sẽ không để em thua.”

Nghe lời này của Phí Nam Châu, Cung Tư Mỹ biết rằng anh ta đồng ý cho Lê Mặc điểm kém bất chấp ánh mắt của công chúng.

Vị thế của Phí Nam Châu trong số các giám khảo là rất quan trọng, Cao Chí Minh đã nhận được sự ủng hộ hết mình của anh ta, đang tiến gần hơn một bước tới chức vô địch.

Ngày cô ta toàn quyền nắm giữ Cung Đình không còn xa.

Cách làm việc Phí Nam Châu chưa từng làm cô ta thất vọng, nhưng chuyện này đối với cô ta quá đỗi quan trọng, cô ta không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.

Cô ta nghĩ bản thân đã kiểm soát được Phí Nam Châu.

Cô ta biết Phí Nam Châu thích mình đến nhường nào, chỉ cần tốt với anh ta một chút, anh ta nhất định sẽ tâm cân tình nguyện làm trâu làm bò cho cô ta, có chết cũng không từ.

Nghĩ đến đây, Cung Tư Mỹ nhẹ giọng nói với anh ta: “Nam Châu, tối nay anh ở bên em được không? Em vừa gặp ác mộng, em sợ lắm.”

“Tư Mỹ, đừng sợ, anh qua ngay.”

Tư Mỹ, đừng sợ …

Nụ cười trên môi Liễu Đào nhợt nhạt và có phần bất lực.

Thực ra anh ta cũng có lúc ôn nhu, nhưng tất cả sự ôn nhu của anh ta đều dành cho Cung Tư Mỹ.

Nhìn thấy anh ta đi ra ngoài, Liễu Đào bỗng nhiên muốn giữ anh ta lại.

Có thể trước khi chết con người thực sự có cái gì đó gọi là linh tính, cô ấy cảm thấy khi anh ta rời khỏi cánh cửa này, cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh ta.

Anh ta chưa bao giờ ôm cô ấy một cách thật lòng.

Trước khi chết, cô ấy muốn một lần cảm nhận được cái ôm của anh ta.

“Nam Châu!”

Nghe tiếng gọi của Liễu Đào, Phí Nam Châu cứng nhắc quay người: “Có chuyện gì? Tư Mỹ đang đợi tôi.”
 
Chương 1316


CHƯƠNG 1316

Liễu Đào cười khổ, xem kìa, lúc anh ta nhắc đến Cung Tư Mỹ luôn không chút kiêng dè như thế, dường như Cung Tư Mỹ mới chính là vợ anh ta, còn cô ấy giống như kẻ thứ ba khuất trong bóng tối.

“Nam Châu, anh có thể… ôm tôi một lát không?”

Phí Nam Châu ngây người, anh ta chưa từng nghĩ tới Liễu Đào sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Nhìn người phụ nữ với đôi môi nhợt nhạt trước mặt, Phí Nam Châu không kìm được bước tới, suýt chút nữa đưa tay ra ôm chặt cô ấy vào lòng.

Nhưng khi nghĩ đến cô ấy lấy lòng những người đàn ông khác, trong lòng anh ta chỉ còn lại sự mỉa mai.

Lạnh lùng quay người đi, Phí Nam Châu đi về phía trước không quay đầu lại, Lưu Đào cắn chặt răng, lao tới và ôm chặt lấy anh ta từ phía sau.

“Nam Châu, anh chưa bao giờ ôm tôi tử tế.”

“Thôi bỏ đi, Nam Châu, Anh không chịu ôm tôi, tôi chủ động ôm anh một lát cũng được.”

Phí Nam Châu đơ người, anh ta suýt chút nữa quay người lại ôm cô ấy. Nhưng nghĩ tới việc cô ấy mập mờ với nhiều người đàn ông khác, trong lòng chỉ còn lại căm hận lạnh lẽo.

Anh ta gần như dùng hết sức để xô cô ấy ra.

“Liễu Đào, nếu muốn ôm thì đi tìm tên mặt trắng đó đi!”

Anh ta chán ghét phủi chỗ áo mà Liễu Đào đã chạm vào: “Đừng có đụng vào tôi! Bẩn thỉu!”

Nói xong, Phí Nam Châu rời đi không chút lưu luyến.

Liễu Đào không ngờ Phí Nam Châu lại dùng sức đẩy cô ấy ra như vậy, cô ấy không kịp đề phòng mà đập mạnh cả người vào chiếc bàn.

Thật trùng hợp, góc bàn cứng ngắc đập vào bụng dưới của cô ấy.

Trong phút chốc, Liễu Đào chỉ cảm thấy giữa trời và đất, tất cả cảm giác đều chỉ còn lại đau đớn.

Cô ấy cũng là một thanh niên văn chương, đầu óc văn thơ phong phú, nhưng hiện tại, cô ấy không tìm được từ ngữ nào có thể diễn tả sự đau đớn của thân thể.

Thì ra ở giai đoạn cuối căn bệnh này sẽ gây đau đớn như vậy.

Đau đến mức không thể sống nổi.

Cho dù đau đến mức chết đi sống lại, Liễu Đào vẫn cố chật vật bò về phía tủ quần áo, từ ngăn dưới cùng lôi ra hai tờ đơn ly hôn dự phòng và một bản di chúc.

Trên di chúc cô ấy đã ký rồi nên không cần vướng bận gì nữa.

Kỳ thực cũng sẽ không vướng bận gì, ba cô ấy không thiếu chút tiền này, cô ấy không có con cái, không có người thân thích nào khác, toàn bộ tài sản chỉ có thể để lại cho Phí Nam Châu.

Anh ta khinh rẻ cô ấy cũng được.

Máu đã thấm ướt váy của cô ấy, nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu, cô ấy vội vàng lấy khăn bông trong tủ ra lau.

Anh ta ưa sạch sẽ, cô ấy làm bẩn sàn rồi, anh ta nhất định sẽ nổi giận.

Ngay cả khi anh ta không thích cô ấy, cô ấy vẫn không nỡ để anh tức giận.

Cô ấy lau phía trước, máu tươi lại chảy ròng ròng phía sau.

Dường như có từng khóm hoa bỉ ngạn nở rộ, xóa thế nào cũng không sạch được.

Nếu đã không thể lau sạch, Liễu Đàn quyết định không lau nữa.

 
 
Chương 1317


CHƯƠNG 1317

Ý thức càng lúc càng hỗn loạn, cô ấy ấn mạnh vào bụng dưới, đau đến mức tưởng như có thứ gì đó đang vỡ ra từng chút từng chút một.

Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mò tìm giấy bút trên tủ đầu giường, để lại nguyện vọng cuối cùng.

Đầu ngón tay cô run lẩy bẩy, vài chữ quá đỗi dễ dàng với cô ấy thường ngày, nhưng vào lúc này, cô lại không thể viết ra.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, cô ấy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng máu chảy, giọt máu nhỏ giọt cùng với sinh mệnh của cô ấy biến mất từng chút một.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ dày vò, những giọt mồ hôi túa ra trên trán, cuối cùng, cô ấy đã viết xong vài dòng ngắn ngủi đó.

Ngồi sụp xuống đất, tầm mắt của Liễu Đào dần trở nên mờ mịt.

Cô ấy biết rằng mình có thể đang trải qua những giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy rất muốn nghe giọng nói của Phí Nam Châu.

Đó là người đàn ông mà cô ấy đã ngày nhớ đêm mong, mến mộ từ khi còn nhỏ.

Liễu Đào phải mất rất nhiều sức lực mới nhặt được chiếc điện thoại rơi trên mặt đất.

Cô ấy không còn nhìn thấy màn hình điện thoại, nhưng cô ấy vẫn dễ dàng tìm được số điện thoại của Phí Nam Châu.

Cho dù đó là công cụ liên lạc của cô ấy nào, tên của Phí Nam Châu sẽ luôn được xếp đầu tiên trong danh bạ.

“Nam Châu…”

Đầu dây bên kia nhấc máy, Liễu Đào vừa mở miệng thì nghe thấy một giọng nữ ám muội.

“Nam Châu, chậm lại … ừm…”

Nước mắt lặng lẽ khẽ lăn từ khóe mắt, cô ấy đột nhiên bật cười trong hàng nước mắt.

Cô ấy cười nói với đầu dây bên kia: “Tốt lắm”.

Cuối cùng thì anh ta cũng đã hoàn toàn có được người mình yêu, cuối cùng anh ta đã có được thứ mình muốn.

Tốt lắm.

Điện thoại chậm rãi tuột khỏi tay Liễu Đào, cô ấy muốn cúp điện thoại, nhưng còn chưa kịp nhặt điện thoại rơi trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé của cô ấy đột ngột buông thõng.

Đôi mắt nhắm chặt, lông mi không chút run rẩy, cô ấy đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới này…

Nhan Nhã Tịnh không biết chuyện gì xảy ra với mình, sau khi trở về từ Lam Điều, mí mắt phải của cô không ngừng nhảy loạn xạ, cô tự véo mình nhiều lần, nhưng mí mắt phải vẫn nhảy dữ dội.

Nhan Nhã Tịnh không phải là người mê tín, nhưng việc mí mắt phải nháy một cách dữ dội vẫn khiến cô cảm thấy có điềm báo rất xấu.

Cho đến khi, cô nhận được cuộc gọi từ Lê Mặc.

“Nhã Tịnh, cô mang ít thuốc đến đây.” Lê Mặc bị Phí Nam Châu đánh cho tơi tả, anh cảm thấy phải đến bệnh viện trong tình trạng này rất mất mặt nên quyết định để Nhan Nhã Tịnh đến xử lý vết thương trên mặt.

Anh ta không quan tâm đ ến vẻ ngoài, nhưng vài ngày nữa vẫn muốn xin chữ ký nữ thần của mình, anh ta không muốn dọa sợ nữ thần.

“Thuốc? Thuốc gì?” Nhan Nhã Tịnh nắm chặt điện thoại trong tay, linh cảm xấu trong lòng càng mạnh.
 
Chương 1318


CHƯƠNG 1318

Lê Mặc không định giấu Nhan Nhã Tịnh, trực tiếp đem việc đánh nhau với Phí Nam Châu tối nay kể cho cô.

Nghe xong lời của Lê Mặc, toàn thân Nhan Nhã Tịnh lập tức run lên, “Lê Mặc, anh nói Liễu Đào đỡ cho anh? Phí Nam Châu đánh cô ấy vào đâu?”

“Bụng!”

Nghĩ đến Phi Nam Châu ra tay tàn nhẫn với Liễu Đào, Lê Mặc sắc mặt tối sầm lại:, “Nhã Tịnh, Phí Nam Châu thật sự không phải là người! Sao nữ thần của tôi mắt nhìn kém như vậy, gả cho một tên khốn nạn!”

“Lúc đó tôi rất muốn liều một trận với Phí Nam Châu, nhưng sợ nữ thần của tôi khó xử nên tôi về trước. Nhã Tịnh, nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của nữ thần, tôi hận không thể gi3t chết Phí Nam Châu. ”

“Lê Mặc, Phí Nam Châu đánh vào bụng Liễu Đào thật sao?” Nhan Nhã Tịnh run giọng hỏi lại.

Lê Mặc không ngốc, cũng nghe thấy giọng nói khác thường của Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cô hình như rất căng thẳng. Nữ thần của tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Lê Mặc, hiện tại tôi không có thời gian giải thích với anh, tôi phải đi gặp Liễu Đào ngay bây giờ!”

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng bấm số của Liễu Đào, nhưng gọi liên tiếp mấy lần, vẫn là giọng nữ lạnh lùng và máy móc lặp đi lặp lại.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Đến cuộc gọi thứ tư vẫn không có người trả lời, Nhan Nhã Tịnh không dám đợi thêm nữa, cầm lấy chìa khóa xe, vội vàng ra khỏi phòng.

Nhan Nhã Tịnh tới biệt thự của Liễu Đào và Phí Nam Châu, Lê Mặc vừa hay cũng có mặt ở đó.

Anh ta nghe giọng điệu của Nhan Nhã Tịnh, biết rằng Liễu Đào đã xảy ra chuyện, không được chính mắt nhìn thấy cô ấy có ổn không, anh ta không an tâm.

“Nhã Tịnh, sao cô lại căng thẳng khi nghe tin nữ thần của tôi bị Phí Nam Châu đánh vào bụng? Nữ thần của tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Cửa biệt thự của Liễu Đào không khóa, Nhan Nhã Tịnh vừa đẩy cửa xông vào, vừa nói với Lê Mặc: “Liễu Đào bị ung thư tử c ung, giai đoạn cuối.”

Vẻ mặt của Lê Mặc thoáng chốc biến sắc, miệng vẫn há hốc không ngậm lại được.

Đôi tay vốn đã trắng hơn nhiều so với người đàn ông bình thường khẽ run lên, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh, anh ta ước gì mình đã nghe nhầm. Anh ta thích nữ thần như thế, sao cô ấy có thể mắc căn bệnh chết tiệt đó chứ!

Một lúc lâu sau, Lê Mặc mới run rẩy cất được giọng: “Nhã Tịnh, nữ thần của tôi còn có thể phẫu thuật, đúng không? Liệu cô ấy có còn cơ hội sống  không?”

“Bây giờ phẫu thuật với cô ấy mà nói là vô ích.”

Phòng khách trống không, cửa phòng ngủ của Liễu Đào lại mở, hiển nhiên khi nãy Phí Nam Châu đang rất vội, anh ta còn không có thời gian giúp Liễu Đào đóng cửa lại.

“Phẫu thuật là vô ích…”

Môi Lê Mặc không ngừng run rẩy, nói phẫu thuật vô ích là sao?

Ý của Nhã Tịnh là, nữ thần của anh ta, cô ấy không thể sống sao?

Lê Mặc đau đớn ôm ngực, chàng trai khó khăn lấy lại được chút ánh sáng, liêu xiêu đứng không vững, cô ấy lẽ nào, lại không đợi được ngày anh trở nên hoàn hảo, mạnh mẽ và cùng anh ta kề vai sát cánh sao?

Nghĩ đến nắm đấm của Phí Nam Châu đáng ra đáp xuống mình hồi tối, tàn nhẫn đáp vào bụng dưới của Liễu Đào, trên mặt Lê Mặc không còn chút huyết sắc.
 
Chương 1319


CHƯƠNG 1319

Căn bệnh ung thư tử c ung giai đoạn cuối, cơ thể chắc hẳn đã suy nhược khủng khiếp, còn đỡ một cú đấm như vậy, sao mà cô ấy chịu nổi!

Lê Mặc dựa vào tường cho vững, đi theo Nhã Nhan Tịnh nhanh chóng lao vào phòng khách, còn chưa vào tới phòng ngủ của Liễu Đào anh ta đã ngửi thấy nồng nặc mùi máu.

Đang yên đang lành, tại sao lại có mùi máu tanh nồng như vậy?

Lê Mặc nhận ra được điều gì đó, đôi chân bỗng chốc nặng như đeo chì, không đủ dũng khí bước vào căn phòng trước mặt.

“Liễu Đào!”

Mãi cho đến khi tiếng kêu đau đớn của Nhan Nhã Tịnh vang lên trong không gian, lý chí của Lê Mặc mới quay trở lại.

Anh ta cứng nhắc từng bước đi tới căn phòng trước mặt, hiện lên trong tầm mắt là một vùng lớn màu đỏ nhức nhối.

Còn nữ thần trong trái tim anh ta, niềm tin duy nhất của anh ta, nằm giữa sắc đỏ rực rỡ đó, bất động.

“Nhã Tịnh, cô ấy ngất rồi, chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”

Lê Mặc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cấp cứu.

Nhưng chưa kịp gọi, anh lại nghe thấy thanh âm đau đớn của Nhan Nhã Tịnh, “Lê Mặc, vô ích thôi! Liễu Đào đã đi rồi.”

Lê Mặc tay run lên, điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống.

Sét đánh ngang tai, anh ta cứng ngắc, từ từ cúi đầu nhìn Nhan Nhã Tịnh đang ôm Liễu Đào trong lòng.

“Nhã Tịnh, cô nói cái gì? Ai đi rồi? Đã đi rồi có nghĩa là gì?”

“Lê Mặc, Liễu Đào không còn nữa.”

Giọng của Nhan Nhã Tịnh run lên, nhìn thấy bộ dạng của bạn thân, cô không đành lòng, nhưng cô không thích lừa dối bản thân, vì vậy cô chỉ có thể nói với Lê Mặc sự thật.

“Không còn……”

Tất cả tia sáng còn lại trong mắt Lê Mặc đều tan biến trong tích tắc, tất cả chỉ còn lại là nỗi đau và sự cô đơn vô bờ bến.

Tình yêu anh theo đuổi, chỉ vừa mới bắt đầu, sao lại vụt tắt?

Nhìn dáng vẻ của Liễu Đào, Nhan Nhã Tịnh chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng biết rõ tối nay Phí Nam Châu nhất định đã ức hiếp cô ấy. Trên cánh tay của cô ấy lồ lộ những vết bầm tím, có lẽ anh ta đã làm tổn thương cô ấy một cách thô bạo.

Nhìn Liễu Đào nằm bất động trong vòng tay, đôi mắt Nhan Nhã Tịnh cũng hằn lên nỗi buồn nặng trĩu.

Cô thực sự cảm thấy tiếc nuối cho Liễu Đào, càng đau lòng hơn.

Cô biết, chính Phí Nam Châu là người đã đẩy nhanh cái chết của Liễu Đào, hận không thể chính tay tát anh ta vài cái thật nặng, nhưng dù sao thì Liễu Đào vẫn là vợ anh ta, cô vẫn phải thông báo cho anh ta về cái chết của Liễu Đào.

Điện thoại của Liễu Đào không cài đặt mật khẩu, Nhan Nhã Tịnh run rẩy cầm lấy điện thoại của cô ấy, gọi cho Phí Nam Châu từ cuộc gọi gần nhất.

Đêm nay Phí Nam Châu thực sự không cùng Cung Tư Mỹ phát sinh quan hệ.

Khi anh đến căn hộ của Cung Tư Mỹ, cô ta đã chủ động ôm hôn.

Nhưng anh không biết đầu óc mình bị lừa đá hay sao mà khi đối mặt với sự nhiệt tình của người con gái mình theo đuổi bao nhiêu năm qua, anh chỉ cảm thấy nhàm chán.
 
Chương 1320


CHƯƠNG 1320

Thứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu anh chỉ có khuôn mặt nhỏ bé lãnh đạm, điệu bộ luôn dè dặt lấy lòng anh ta của Liễu Đào.

Cả thế giới đều biết Liễu Đào yêu anh ta.

Anh ta cũng đã từng cho rằng Liễu Đào yêu anh ta đến tận xương tủy.

Thế nhưng, nếu Liễu Đào thực sự yêu anh ta, sao có thể vá lớp màng đó hết lần này đến lần khác!

Anh ta không tin mỗi lần anh ta muốn cô ấy, cô ấy lại vừa hay tới kinh nguyệt!

Họ đã quan hệ vô số lần rồi, nếu vì anh ta, cô ấy thật sự không cần vá lớp màng đó hết lần này đến lần khác, cô ấy vá lớp màng đó chỉ có thể là vì lấy lòng những người đàn ông khác.

Nghĩ tới bây giờ Liễu Đào rất có thể đang đi tìm Lê Mặc hoặc người đàn ông nào đó, Phí Nam Châu đột nhiên đứng ngồi không yên ở chỗ Cung Tư Mỹ.

Anh ta cực kỳ muốn bắt lấy Liễu Đào – người phụ nữ trăng hoa ấy trói ở bên mình!

Dẫu sao cô ấy cũng là người phụ nữ của anh ta, sao anh ta có thể cho phép một người phụ nữ không biến tiết chế cắm lên đầu mình một chiếc sừng vừa to vừa dài!

Xối nước lạnh thẳng vào mặt, Phí Nam Châu đi ra từ phòng tắm, định về nhà.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh ta tình cờ nhìn thấy Cung Tư Mỹ đang cầm điện thoại của mình.

Cung Tư Mỹ không ngờ anh ta ra khỏi phòng tắm sớm như vậy, cô ta vội vàng đặt điện thoại lại lên bàn trước mặt.

Cung Tư Mỹ luôn giỏi che giấu cảm xúc, trong nháy mắt, cô ta đã lấy lại được vẻ ngoài dịu dàng và cởi mở.

Cô ta dịu dàng cười với Phí Nam Châu, “Nam Châu, vừa rồi Liễu Đào gọi điện thoại cho anh, nhưng em vô tình trả lời rồi. Nam Châu, cô ấy bảo anh về nhà.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nghĩ đến những lời diễn kịch của mình qua điện thoại vừa rồi, Cung Tư Mỹ có chút bồn chồn.

Nhưng cô ta biết tính cách của Liễu Đào , tính cách của cô ấy giống như khuôn mặt thờ ơ, luôn lãnh đạm, cô ấy chắc chắn sẽ không chất vấn Phí Nam Châu về cuộc điện thoại.

Cung Tư Mỹ cảm thấy dùng lời nói dối này để gạt Phí Nam Châu, vì chưa kịp xóa nhật ký cuộc gọi, thật quá dễ dàng.

Về nhà?

Trong lòng Phí Nam Châu bỗng nảy sinh một chút ấm áp khó tả, hóa ra Liễu Đào người phụ nữ này không hề nhân lúc anh ta không có nhà đi tìm gã mặt trắng nào hết.

Cô ấy rất mong anh ta về nhà.

Phí Nam Châu cũng rất muốn rất muốn về nhà.

Mặc dù trước đây anh ta chưa bao giờ coi biệt thự của anh ta và Liễu Đào là nhà của mình.

Nhìn Phí Nam Châu ánh mắt phức tạp nhìn mình chằm chằm, lại không nói lời nào, Cung Tư Mỹ đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ bất an khó tả.

Nhưng nghĩ đến Phí Nam Châu nhất mực si mê mình, cô ta lập tức cảm thấy an tâm và lấy lại tự tin.

Cô ta bước từng bước tới chỗ Phí Nam Châu, nhón chân nhẹ nhàng như cánh hoa sen lướt trên hồ nước, đôi mắt hạnh ươn ướt mờ ảo, đôi môi cong cong, khuôn mặt xinh đẹp như ánh trăng, vô cùng xinh đẹp.

“Nam Châu, anh sẽ không về phải không? Nếu anh về, em sẽ buồn lắm.”

 
 
Chương 1321


CHƯƠNG 1321

Cung Tư Mỹ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Phí Nam Châu, người đàn ông này yêu cô ta như sinh mệnh, người đàn ông thà để bản thân máu chảy đầu rơi chứ không nỡ để cô ta buồn.

Thân thể mềm mại không điểm tựa của cô ta cọ xát vào người Phí Nam Châu, cố gắng làm cho d*c vọng trong anh ta bùng cháy.

Nếu là mấy ngày trước, Cung Tư Mỹ sẽ không chủ động như vậy với Phí Nam Châu, bởi vì cô ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến kết quả thụ tinh nhân tạo của mình, nhưng hôm qua cô ta mới biết lần thụ tinh nhân tạo này thất bại rồi.

Cô ta bây giờ vừa hay không cần kiêng kị gì cả, dù sao thì ngày kia cô ta cũng sẽ tiếp nhận lần thụ tinh nhân tạo tiếp theo.

“Tư Mỹ, anh phải trở về.”

Điều khiến Cung Tư Mỹ ngạc nhiên là Phí Nam Châu không hề hấn gì đẩy cô ta ra.

Khuôn mặt của Phí Nam Châu có một thứ cảm xúc mà cô ta không thể đoán được, anh mấp máy môi, như muốn nói gì đó với cô ta, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

Phí Nam Châu hướng tầm mắt về một nơi xa xăm, anh ta đột nhiên nhớ ra khi rời khỏi biệt thự, anh ta cũng dùng lực đẩy Liễu Đào ra.

Nhớ lại hình ảnh cuối cùng lướt qua khi ấy chính là anh ta thấy bụng cô ấy đập mạnh vào góc bàn.

Hồi tối, cô ấy đỡ thay cho Lê Mặc một cú đấm, trên bụng còn có vết bầm loang lổ đáng sợ, vừa rồi lại đập vào góc bàn, không biết có đau nhiều không.

“Nam Châu, anh nói gì cơ?”

Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ có chút nghẹn ngào: “Nam Châu, có phải anh đã yêu Liễu Đào rồi phải không? Nếu anh đã yêu người khác, em sẽ buồn lắm đấy.”

Lúc trước, Cung Tư Mỹ nói cô ta buồn, Phí Nam Châu hận không thể vì cô ta xông pha khói lửa, nhưng bây giờ, khi cô ta nói ra lời này, trong lòng anh ta không có lấy một chút thương hại, chỉ có mệt mỏi và thiếu nhẫn nại khó tả.

Dù vậy, đối xử tốt với Cung Tư Mỹ đã trở thành một thói quen, anh ta cố gắng hết sức nhẹ nhàng nói với Cung Tư Mỹ, “Tư Mỹ, anh sẽ không yêu Liễu Đào!”

Làm sao anh ta có thể yêu người phụ nữ nghiện may vá cái thứ màng ấy!

Cô ấy thật bẩn thỉu!

Phí Nam Châu vẫn muốn nói lời an ủi Cung Tư Mỹ như trước đây, trong lòng anh chỉ có em.

Nhưng anh ta không biết vì sao, lâu dần không thốt ra được.

Dường như nó không còn xuất phát từ trái tim nữa.

“Tư Mỹ, nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây.” Nói xong, Phí Nam Châu cầm lấy điện thoại trên bàn, bước nhanh ra khỏi phòng Cung Tư Mỹ.

“Nam Châu!”

Cung Tư Mỹ ôm chặt Phí Nam Châu từ phía sau, hào quang của Cung Đinh, lần này, cô ta vẫn phải dựa vào Phí Nam Châu, nhất định bám lấy anh ta thật chặt, quyến rũ lấy anh ta, khiến anh ta giống như trước đây bán mạng vì cô ta.

“Nam Châu, đừng đi…”

Cung Tư Mỹ áp mặt vào lưng Phí Nam Châu xoa nhẹ, “Nam Châu, nếu anh thật lòng yêu em, anh hãy ở lại đây, được không?”

Phí Nam Châu không nói gì, chỉ là không khỏi nhớ tới vừa rồi khi rời khỏi biệt thự, Liễu Đào cũng đã ôm chặt lấy anh ta từ phía sau như thế.

Chỉ một cái ôm như vậy, anh ta đã thực sự có phản ứng.
 
Chương 1322


CHƯƠNG 1322

Nói ra có chút nực cười, bi người phụ nữ mà bản thân ghét nhất ôm như vậy, anh ta lại có phản ứng, tại sao Cung Tư Mỹ — người phụ nữ anh ta nâng niu trong lòng bàn tay đang ôm anh ta như thế này, nhưng thân thể anh ta lại không có chút cảm giác.

Phí Nam Châu bỗng nhiên bối rối khôn tả, anh ta thực sự yêu Cung Tư Mỹ sao?

Nếu thực sự yêu cô ta sâu sắc, nhất định sẽ muốn khảm cô ta vào từng tấc máu thịt, vì sao tiếp xúc thân mật như vậy lại không chút rung động?

Nhưng nếu người anh ta yêu không phải Cung Tư Mỹ thì người anh ta yêu là ai?

Cảm xúc của Phí Nam Châu hỗn loạn, anh ta cũng không muốn nghĩ thêm nữa.

Vừa định đẩy Cung Tư Mỹ ra tiếp tục đi về phía trước, điện thoại của anh ta vang lên, tiếng chuông réo rắt như thúc giục.

Nhìn thấy người gọi đến là Liễu Đào, Phí Nam Châu khẽ nhíu mày, nhưng avẫn nhanh chóng bắt máy, ngay cả bản thân anh ta cũng không để ý hành động của mình gấp gáp đến mức nào.

“Liễu Đào, con đàn bà này, cô còn muốn làm gì?!”

Phí Nam Châu khẽ xoa cái tên trên ID người gọi trên màn hình, lòng đã mềm nhũn, nhưng giọng nói vẫn toàn là sự thiếu nhẫn nại theo thói quen.

“Phí Nam Châu, tôi là Nhã Nhan Tịnh.”

Nhã Nhan Tịnh thanh âm nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng xa cách, tựa hồ còn hàm chứa sự uất hận.

Phí Nam Châu quen biết Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy, đương nhiên anh ta biết Nhan Nhã Tịnh, chỉ là không hiểu sao Nhan Nhã Tịnh lại dùng điện thoại của Liễu Đào để gọi cho anh ta, lại là với giọng điệu oán hận rõ ràng như vậy.

Ngay khi định hỏi Nhan Nhã Tịnh có việc gì, anh ta lại nghe ra giọng như đang khóc của cô.

“Phí Nam Châu, Liễu Đào chết rồi, anh về đi, tiễn cô ấy đoạn đường cuối cùng cuối cùng.”

Thời gian như ngưng lại trong thoáng chốc, rất lâu sau, khóe môi Phí Nam Châu mấp máy: “Cô nói cái gì? Cô nói ai chết?”

“Phí Nam Châu, Liễu Đào mất rồi. Anh là chồng của cô ấy. Dù anh không thích cô ấy thế nào, anh cũng nên quay về chuẩn bị hậu sự cô ấy.”

Phi Nam Châu lại hé môi, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhan Nhã Tịnh nhắc lại lần thứ hai rằng Liễu Đào đã chết, cho dù muốn lừa gạt bản thân thế nào, anh ta cũng phải tự thừa nhận rằng đó không phải là ảo giác.

Cho dù không phải là ảo giác, anh ta cũng sẽ không tin lời Nhan Nhã Tịnh, anh ta chỉ tin rằng đó là một câu đùa ác ý mà thôi.

“Nhan Nhã Tịnh, Liễu Đào kêu cô gọi cho tôi đúng không? Thứ đàn bà không biết xấu hổ đó, cô ta lại muốn bày trò gì nữa đây”

Khuôn mặt tựa ngọc lạnh của Phí Nam Châu không hề có chút hơi ấm nào, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong con ngươi đen sâu hun hút của anh ta lộ rõ nét hoang mang.

Dù anh ta có cố kìm nén thế nào đi chăng nữa thì cơn đau trong lồ ng ngực vẫn không thể nguôi ngoai.

“Phí Nam Châu, Liễu Đào đã ra đi rồi, tôi hy vọng anh có thể cô ấy cho một chút tôn trọng.”

Nhan Nhã Tịnh không muốn nói chuyện với Phí Nam Châu nữa, cô biết anh ta đối với Liễu Đào tệ như thế nào, cô không ngờ đến cả khi Liễu Đào đã không còn nữa, vẫn luôn bị anh ta gọi là thứ đàn bà không biết xấu hổ.

Nhan Nhã Tịnh không thể kiềm chế được chua xót, Liễu Đào, tại sao cô lại kết hôn với một người đàn ông vô tâm như vậy?
 
Chương 1323


CHƯƠNG 1323

Nhan Nhã Tịnh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bản di chúc và một mảnh giấy dính đầy máu trên chiếc bàn gần đó.

Cô ấy khịt mũi, khó khăn lấy lại giọng, “Phí Nam Châu, lời tôi nói anh không tin cũng được. Tôi sẽ lo liệu tang lễ cho Liễu Đào. Di chúc và lời trăn trối của cô ấy để trên bàn trong phòng anh, khi nào có thời gian thì hãy xem một lát. ”

Nhan Nhã Tịnh nói xong, liền trực tiếp cúp máy.

Cô biết Liễu Đào thích Phí Nam Châu đến nhường nào, cô ấy nhất định mong anh ta tiễn mình đoạn dường cuối cùng, đáng tiếc, anh lại không bằng lòng.

Nếu đã không bằng lòng, thì thôi đi, cô và Liễu Đào làm bạn một đời, cô sẽ tiễn đưa cô ấy, cô sẽ không để cô ấy lẻ loi một mình lên đường trong đêm đen vắng lặng này.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh cúp máy, Phí Nam Châu hồi lâu không định thần lại được.

Anh vẫn không muốn tin lời của Nhan Nhã Tịnh, nhưng những gì Nhan Nhã Tịnh vừa nói có vẻ không phải là nói dối, cô còn nói cái gì mà di chúc, di ngôn… của Liễu Đào.

Phí Nam Châu đột nhiên trợn to hai mắt, hai tròng mắt hằn tơ máu đỏ.

Chẳng lẽ Liễu Đào người phụ nữ đó thật sự chết rồi?

Tai họa chờ ngàn năm, thứ đàn bà không biết xấu hổ đó, sao có thể cứ thế mà chết chứ!

Không, Liễu Đào không thể chết!

Phí Nam Châu dùng lực ấn mạnh lồ ng ngực, cơ thể không khỏi nghiêng về phía trước, anh ta không biết trái tim mình đau đớn đến thế là vì ai. Anh ta không muốn trái tim mình đau như thế này, nhưng dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cơn đau này chỉ càng tăng lên bội phần.

Trong lòng rối bời, Phí Nam Châu lao ra như điên, cho dù cú điện thoại này là chiêu trò của Liễu Đào, là một trò đùa lố bịch, anh ta vẫn phải quay lại xác nhận Liễu Đào có ổn không, nếu không sẽ rất bất an.

Liễu Đào, cô lừa tôi quay trở lại, sẽ như cô mong muốn!

Cô thắng rồi đấy!

“Nam Châu!”

Cung Tư Mỹ muốn níu tay Phí Nam Châu, nhưng anh ta chạy quá nhanh khiến cô ta đuổi không kịp.

Nhìn bóng dáng của Phí Nam Châu dần dần biến mất trong màn đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như ánh trăng của Cung Tư Mỹ nhăn nhó gần như biến dạng.

Người đàn ông lụy cô ta nhất, đêm nay lại xảy ra chuyện quái quỷ gì thế này? !

Cô ta sẽ không để anh ta qua chỗ Liễu Đào! Cô ta còn muốn anh ta làm trâu làm ngựa cho cô ta cả đời!

Không bắt kịp Phí Nam Châu, Cung Tư Mỹ mở máy gọi cho anh ta.

Trước đây, cho dù Cung Tư Mỹ là gọi điện hay nhắn tin, Phí Nam Châu sẽ ưu tiên trả lời ngay lập tức, nhưng bây giờ, nghe tiếng chuông không ngừng vang lên trong lòng anh ta chỉ có sự chán nản khó tả.

Anh ta đã… kết hôn.

Kết hôn được năm năm.

Trong 5 năm chung sống, anh ta chưa từng nở một nụ cười với vợ, anh dành hết sự kiên nhẫn và dịu dàng cho Cung Tư Mỹ.

Nghĩ đến vẻ mặt luôn tỏ ra tẻ nhạt của Liễu Đào, Phí Nam Châu chỉ cảm thấy tim mình càng thêm đau.

Tuy rằng chưa phát sinh quan hệ với Cung Tư Mỹ, nhưng anh ta là một người đàn ông đã có gia đình, không để vợ vào trong mắt, trước sau như một cung phụng Cung Tư Mỹ, đây cũng coi là… ngoại tình.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Phí Nam Châu nhận ra rằng hình như bản thân đối xử với Liễu Đào có chút không ra gì.
 
Chương 1324


CHƯƠNG 1324

Thời gian trôi qua, Phí Nam Châu càng ngày càng nóng ruột, đạp hết chân ga, dọc đường đã vượt mấy cái đèn đỏ, điên cuồng lao về biệt thự của hai người.

Bình thường mất hơn bốn mươi phút chạy xe, lần này, anh ta đã đến nơi chưa đầy hai mươi phút.

Bên ngoài biệt thự đậu hai chiếc ô tô, cửa biệt thự cũng không đóng, anh ta mặc kệ hai chiếc xe của ai, lao thẳng về phía phòng khách như nhanh như tên bắn.

“Liễu Đào!”

Trong giọng nói của Phí Nam Châu lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, “Thứ đàn bà là cô, cút ra đây cho tôi! Đừng giở trò giả ma giả quỷ với tôi!”

“Liễu Đào, tôi sẽ không sập bẫy đâu!”

Đêm nay Phí Nam Châu thực sự không muốn to tiếng với Liễu Đào, nhưng anh ta đang rất sốt ruột và còn có một nỗi lo lắng khôn tả, chỉ có thể dùng tính khí nóng nảy của mình để che đậy những cảm xúc khó giải thích này.

Cửa phòng ngủ của hai người không đóng, Phí Nam Châu rảo bước tiến lên, “Liễu Đào, tôi kêu thứ đàn bà không biết xấu hổ, cút ra đây cho …”

Giọng của Phí Nam Châu đột ngột tắt lịm vì ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Phí Nam Châu hít thở khó khăn trong chốc lát, trong phòng bọn họ sao có thể có mùi máu tanh nồng nặc như vậy?

Chẳng lẽ không phải là một trò đùa, thứ đàn bà đó thật sự đã chết rồi sao?

Một người đang yên đang lành sao có thể đột nhiên chết!

Chẳng lẽ những gì anh ta nói tối nay quá lực sát hương quá lớn khiến Liễu Đào không chịu nổi mà tự sát?

Phí Nam Châu cứng ngắc đứng ở cửa phòng ngủ, bỗng nhiên không dám nhấc chân bước vào.

Nhưng cho dù anh ta không sẵn sàng đối mặt với mọi thứ sau cánh cửa kia, thì những gì đã xảy ra cũng không thể thay đổi được.

Đứng ở cửa phòng ngủ, anh ta có thể thấy rõ trong phòng có một mảng máu đỏ lớn lan tràn trên mặt đất.

Liễu Đào đã được Lê Mặc bế lên giường, môi cong lên một nụ cười nhẹ và nhẹ nhõm, cô ấy nằm trên giường… không cử động.

Da mặt trắng hơn mọi khi, vẫn là khuôn mặt tỏ ra vẻ tẻ nhạt ấy, xinh đẹp hoàn mỹ, mái tóc buông lơi, cô ấy nằm trên giường thật yên tĩnh, giống như một người đẹp đang say ngủ chờ được đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử.

Chỉ là một bức tranh diễm lệ như vậy, không có một chút tức giận, chỉ có sự im lặng đến thê lương.

Phí Nam Châu hai mắt đỏ quạch thoạt cất bước, lao về phía giường.

Nhìn thấy Lê Mặc đứng ở bên giường, anh ta chào hỏi bằng cách giơ tay đấm một quyền thật mạnh vào mặt Lê Mặc: “Lê Mặc, mày đã làm gì cô ấy?!”

Lê Mặc trầm lặng không nói, đôi mắt đỏ hoe hằn tia giễu cợt chết người.

Anh ta thấy lời nói của Phí Nam Châu thực sự rất nực cười, Liễu Đào thành ra bộ dạng này, rốt cuộc ai là thủ phạm?

Qua lời kể của Nhan Nhã Tịnh, anh ta đã biết sự tình giữa Liễu Đào và Phí Nam Châu, nếu Phí Nam Châu không cưỡng ép cô ấy bỏ thai, nếu anh ta không hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy khi đang bị căn bệnh ung thư giai đoạn cuối dày vò, sao trái tim cô ấy có thể ngừng đập giữa những năm tháng đẹp nhất của đời người!
 
Chương 1325


CHƯƠNG 1325

Lê Mặc rất muốn đánh Phí Nam Châu, đánh đến mức anh ta phải hoài nghi nhân sinh, nhưng hiện tại, thi thể của Liễu Đào vẫn ở nằm đây, anh ta không muốn cô ấy mất rồi mà vẫn phải đối mặt với những trận cãi vã ồn ào không dứt.

Nhan Nhã Tịnh đã thay cho Liễu Đào một bộ quần áo mới.

Sau khi tắt thở, cơ thể con người sẽ dần trở nên đông cứng, lúc đó sẽ rất khó thay quần áo.

Vì vậy, cho dù Nhan Nhã Tịnh có buồn thế nào, cô vẫn thay quần áo cho Liễu Đào sớm một chút.

Bộ dạng hồi nãy của Liễu Đào có phần nhếch nhác, Nhan Nhã Tịnh hy vọng rằng cô ấy có thể rời đi một cách đàng hoàng.

“Liễu Đào!”

Lê Mặc giữ im lặng, Phí Nam Châu cũng không tiếp tục phí lời với anh ta, loạng choạng đi tới bên giường, ôm lấy thân thể Liễu Đào thật chặn.

Anh ta muốn cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô ấy, anh ta muốn nghe thấy giọng nói của cô ấy khi ôm cô vào lòng.

Anh ta muốn nghe câu cô ấy vẫn hay nói trước kia: Nam Châu, anh đã về.

Anh ta muốn nhìn thấy một nụ cười lấy lòng nhẹ nhàng trên khuôn mặt lãnh đạm của cô ấy.

Anh ta biết Liễu Đào là người tình trong mộng của vô số đàn ông, là mỹ nhân đặc sắc nhất làng giải trí, bất kể đối với ai, cô ấy đều lãnh đạm, chỉ có ở trước mặt anh ta, cô ấy mới tỏ ra sùng bái nịnh bợ như một đứa trẻ..

Nhưng Phí Nam Châu không nghe thấy giọng nói của Liễu Đào, cũng không cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô ấy.

Cơ thể cô ấy vẫn còn một chút hơi ấm, nhưng đôi mắt của cô ấy sẽ không bao giờ mở ra nữa.

Cô ấy sẽ không còn mỉm cười dịu dàng nói với anh ấy: Nam Châu, tôi đã làm những món anh thích ăn nhất, anh ăn thử một chút có được không?

Cô ấy sẽ không còn nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, lo lắng van xin: Nam Châu, tối nay đừng đến chỗ Cung Tư Mỹ, được không?

Cô sẽ không còn nhìn anh trìu mến bằng đôi mắt trong veo và lạnh như sương ấy ẩn chứa một tình cảm sâu nặng không thể tách rời.

Cô ấy sẽ không còn …

“Liễu Đào!”

Phí Nam Châu lay động thân thể Liễu Đào, anh ta tự nhủ rằng cô ấy chỉ là đang ngủ mà thôi, chỉ cần anh ta gọi tên, cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng cho dù hắn có gọi lớn tiếng như thế nào, gọi đến khản giọng, cô ấy vẫn nằm im trong vòng tay anh ta.

Anh ta thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể cô ấy đang cứng dần, lạnh dần.

Trong lòng Phí Nam Châu dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.

Anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Liễu Đào, muốn sưởi ấm cơ thể cô ấy, thân thể cô ấy lại càng cứng ngắc, lạnh lẽo, cô ấy thật đáng ghét, cô ấy từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu bám lấy anh ta, thì phải bám lấy anh ta cả đời!

Cô ấy cứ như vậy chết đi mà được sao? !

Cô ấy thật vô trách nhiệm!

“Liễu Đào,em tỉnh lại!”

Phí Nam Châu như mê sảng nói với Liễu Đào: “Liễu Đào, dậy đi! Anh biết em chỉ đang ngủ thôi! Tỉnh lại đi! Chỉ cần em tỉnh lại, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt. Anh sẽ không tìm Cung Tư Mỹ nữa, anh sẽ không về nhà khuya, anh sẽ ở cùng em mỗi ngày, cùng em ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng em ngắm phong cảnh mây trời, được không? “
 
Chương 1326


CHƯƠNG 1326

Phí Nam Châu đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Đào, làn da của cô ấy mịn màng như ngọc, trắng mịn như kem, chỉ là đã có chút lạnh lẽo, khiến lòng anh ta như bị dao cắt lạnh buốt.

Cuộc sống, đôi khi thật là nực cười.

Một số người, khi cô ấy đang sống, bạn thấy chẳng sao, nhưng khi cô ấy đi rồi, bạn cảm thấy trái tim ấm nóng còn đập thình thịch của mình đã bị móc ra khỏi lồ ng ngực, không bao giờ đập lại được nữa.

Phí Nam Châu đôi mắt đỏ hoe nhìn người phụ nữ bất động trong vòng tay , anh ta không còn cảm nhận được nhịp tim mình nữa.

Anh ta luôn từ chối thừa nhận mình thực sự đã bị Liễu Đào thu hút, nhưng cho dù có lừa mình dối người thế nào đi chăng nữa, thì giờ anh ta thực sự đã hiểu.

Anh ta thích Liễu Đào.

Không, là yêu.

Tính tình anh ta lạnh lùng, lãnh đạm, hiếm khi có tấm lòng nhân ái, khi thấy Liễu Đào đau khổ vì mất mẹ, anh ta sẽ đưa cho cô một miếng sô cô la, thật ra bắt đầu từ khi ấy anh ta đã vô tình cảm động rồi.

Chỉ là, tình yêu của anh ta với Cung Tư Mỹ đã trở thành thói quen, anh luôn ép mình cố gắng lấy lòng Cung Tư Mỹ, từ lâu đã quên mất thế nào gọi là rung động.

Về sau, bị gia đình ép cưới cô ấy, người ngang ngược bẩm sinh như anh ta, đối với cô ấy càng chán ghét.

“Liễu Đào, anh không ghét am nữa, anh sẽ không hung dữ với em, em mở mắt ra, có được không?”

Phí Nam Châu nhẹ nhàng vuốt v e lông mày của Liễu Đào, hy vọng khi đầu ngón tay lướt qua mi mắt, đôi mắt với cặp lông mày cong vút sẽ chợt mở ra cười với anh ta.

Nam Châu, tôi giả chết lừa anh đấy!

Tôi gạt để anh về nhà thôi mà!

Liễu Đào, anh hy vọng biết bao, em chỉ đang gạt anh …

Nhan Nhã Tịnh vốn tưởng rằng trong lòng Phí Nam Châu chỉ có Cung Tư Mỹ, cô chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ ôm Liễu Đào như thế này, giống như sợ bảo vật quý giá nhất trong tay sẽ bị cướp mất.

Nhan Nhã Tịnh đã từng yêu, nên cô dễ dàng nhìn ra Phí Nam Châu thực sự yêu Liễu Đào sâu sắc, chỉ là khi anh ta hiểu được trái tim của mình thì đã quá muộn.

Nhan Nhã Tịnh không khỏi tiếc nuối, nếu như, khi Liễu Đào còn sống, Phí Nam Châu trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy, thì tốt biết bao!

Dòng suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh bị đứt đoạn khi nghe thấy tiếng gào đau lòng của Phí Nam Châu, “Làm sao cô ấy có thể chết được! Đang yên đang lành, cô ấy làm sao mà chết được!”

Phí Nam Châu chất vấn Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc, nhưng giống như đang nói với chính mình hơn, “Liễu Đào, tại sao em lại bỏ rơi anh? Em tự sát để trả thù anh đúng không! Liễu Đào, ai cho phép em làm tự tổn thương bản thân ”

Đã đến nước này rồi, Phí Nam Châu còn cho rằng Liễu Đào tự sát, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy anh ta thật đáng thương.

Cô cũng biết nếu Phí Nam Châu biết Liễu Đào chết vì bệnh, anh ta sẽ càng buồn hơn, nhưng cô không thương hại Phí Nam Châu, anh ta vì Cung Tư Mỹ mà làm tổn thương Liễu Đào thê thảm như vậy, cho dù có buồn đến mức nào, cũng là đáng đời anh ta.

Huống hồ, Phí Nam Châu với tư cách là chồng của Liễu Đào có quyền biết sự thật.

“Liễu Đào không tự sát.” Mặc kệ Phí Nam Châu cả người bắt đầu đơ ra, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Cô ấy chết vì ung thư tử c ung, giai đoạn cuối.”
 
Chương 1327


CHƯƠNG 1327

Trên mặt Phí Nam Châu, có thứ gì đó vỡ vụn từng chút trừng chút, anh ta thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn như thể bị bánh xe cán qua.

“Ung thư giai đoạn cuối……”

“Làm sao cô ấy có thể bị ung thư! Làm sao cô ấy lại mắc phải căn bệnh chết tiệt đó!”

Phí Nam Châu hai mắt đỏ hoe, anh ta chợt nhớ ra, đêm nay lúc anh ta dày vò Liễu Đào, cô ấy vẫn luôn chống cự.

Cô ấy nói mình bị ốm, trong người rất khó chịu, nhưng anh ta cho rằng cô ấy nói dối, cô ấy chỉ đang muốn giữ mình cho tên mặt trắng đó, trong cơn tức giận anh ta lại càng tàn nhẫn với cô ấy hơn, ngờ đâu cô ấy thật sự đang bệnh.

Mà lại là một căn bệnh chết tiệt đó.

Phí Nam Châu không phải là bác sĩ, nhưng vẫn biết những kiến thức cơ bản.

Anh ta biết ung thư tử c ung giai đoạn cuối sẽ ra máu từng đợt, đặc biệt là phải kiêng quan hệ vợ chồng.

Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi khi anh ta cùng Liễu Đào quan hệ, trên ga giường đều có vết máu rõ ràng.

Lúc đó, anh ta nghĩ Liễu Đào lại làm chuyện vô liêm sỉ, thậm chí anh ta còn làm tổn thương cô ấy bằng những lời lẽ ác độc nhất, chê cô ấy dơ bẩn.

Thật ra cô ấy không dơ bẩn, cô ấy càng không phẫu thuật vá màng trinh để lấy lòng người khác, cô ấy chỉ đang bị bệnh.

Cô ấy bị bệnh, tại sao lại không nói cho anh ta biết?

Không, kể cả nói với anh ta cũng vô ích.

Anh ta quá mù quáng, mù quáng đến mức tẩu hỏa nhập ma, tối nay khi cô ấy nói cô ấy đau, cô ấy khó chịu, cô ấy còn nói mình bị ốm, nhưng anh ta lại không tin lấy nửa lời!

Phí Nam Châu ôm ngực, tại sao ở đây đau quá!

Hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim, chẳng qua cũng chỉ có thế.

Nỗi đau còn chưa kịp nguôi ngoai, giọng nói đầy mỉa mai của Nhan Nhã Tịnh lại truyền vào tai anh ta.

“Phí Nam Châu, Liễu Đào mắc căn bệnh này có lẽ có chút liên quan đến anh!”

“Anh đã cưỡng ép cô ấy phá thai.”

“Bác sĩ mà anh tìm đến xử lý cho cô ấy rất tệ, không nạo sạch tử c ung cho cô ấy ”

“Mặc dù lần sẩy thai đó không phải là nguyên nhân trực tiếp gây ra bệnh của Liễu Đào, nhưng nó đã làm tăng xác suất mắc bệnh ở một mức độ nhất định.”

Lời Nhan Nhã Tịnh nói đều là sự thật, không phải phụ nữ nào sẩy thai hay vì nạo không sạch mà bị ung thư tử c ung hoặc ung thư cổ tử c ung, nhưng sẩy thai và nạo không sạch sẽ làm tăng khả năng mắc các bệnh này.

Liễu Đào thuộc trong số ít những người phụ nữ không may mắn đó.

Phí Nam Châu trợn to mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh đang đứng một bên, mỗi lời cô nói đều là một lời tuyên phán đánh vào tâm lý anh ta..

Anh ta không dám nghĩ chính mình là hung thủ gián tiếp gi3t chết cô ấy!

Nếu sớm biết việc cho người phá đứa con của họ, cô ấy sẽ mắc phải căn bệnh chết tiệt này, cho dù Cung Tư Mỹ có khóc lóc đến chết đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không tự tay gi3t chết đứa con của họ!

Vẻ mặt của Phí Nam Châu thất thần.
 
Chương 1328


CHƯƠNG 1328

Năm đó, anh ta sao có thể là một tên khốn nạn như vậy, chỉ vì một câu nói của Cung Tư Mỹ mà gi3t chết đứa con của bọn họ ?

Hối hận không?

Thực ra anh ta từ đầu đến cuối đều hối hận.

Khi đó buộc phải kết hôn với Liễu Đào, do cực kỳ chán ghét nên Phí Nam Châu muốn tìm đủ mọi cách làm cho cô ấy tổn thương.

Lấy đi đứa con của cô ấy chỉ là khiến cô ấy thêm tổn thương.

Nhưng khi nhìn thấy phần máu thịt lẫn lộn mà bác sĩ đẩy ra từ phòng mổ,  anh ta đã hối hận rồi.

Chẳng qua anh ta quá tự cao, cho dù hối hận bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ nói Liễu Đào đáng bị như vậy, anh ta chưa bao giờ mong đợi đứa nhỏ đó.

Chỉ có thâm tâm anh ta tự biết đã bao nhiêu lần gặp ác mộng, chợt tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Anh ta hết lần này đến lần khác mơ thấy một đứa nhỏ mũm mĩm gọi anh ta là ba, ba ơi, sao ba không cần con?

Mỗi lần như vậy, đôi mắt của anh ta lại không kiểm soát được mà rơm rớm nước, anh mở mắt ra, muốn ôm Liễu Đào, nhưng cuối cùng, tất cả sự dịu dàng lại trở thành những điều ác độc hơn đối với cô ấy.

“Đáng ra Liễu Đào sẽ không đi nhanh như vậy.”

Nhan Nhã Tịnh vẫn tiếp lời, “Khi Liễu Đào phát hiện ra bệnh của mình, tuy đã ở giai đoạn cuối, nhưng chỉ cần cô ấy phối hợp điều trị, cô ấy vẫn gượng được qua sinh nhật của anh.”

Nhan Nhã Tịnh cười chua chán, tiếp tục nói: “Ung thư tử c ung giai đoạn cuối, kiêng kỵ nhất là chuyện làm vợ chồng, anh thậm chí còn làm tổn hại thân thể với cô ấy.”

“Phí Nam Châu, chính anh đẩy nhanh cái chết của Liễu Đào.”

Phí Nam Châu đau đớn đến bần thần, ngày sinh của anh ta …

Còn gần hai tháng nữa mới đến sinh nhật anh.

Nói cách khác, cô vốn còn hai tháng, nhưng vì chịu tổn thương do anh ta gây ra hết lần này đến lần khác, cuộc sống tươi đẹp của cô ấy đã lụi tàn sớm hơn dự tính.

Đúng thế, đêm nay, cú đấm của anh ta thúc thật mạnh vào bụng dưới của cô ấy.

Những dấu vết đáng sợ như vậy, anh ta còn nghĩ chỉ khiến cô ấy đau đớn một chút, nhưng cô ấy đang bệnh nặng, đó là muốn lấy mạng cô ấy!

Hơn nữa, đêm nay khi rời khỏi biệt thự, anh ta còn đẩy cô ấy rất mạnh.

Anh ta thấy bụng cô đập mạnh vào cạnh bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì đau, cả người run lẩy bẩy.

Lúc đó, không biết cô ấy đau đớn đến nhường nào!

Cô ấy rất đau, cho nên không bao giờ muốn tỉnh lại nữa!

“Liễu Đào, là anh hại chết em”

Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong cổ họng Phí Nam Châu, anh ta cúi mặt, lưu luyến ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Đào.

Khóe môi cô ấy cong nhẹ, có phải cô ấy cảm thấy cái chết là một sự giải thoát đối với bản thân không?

Hay là nói rời xa anh ta, là một sự giải thoát?

Liễu Đào, sao em lại muốn rời xa anh chứ!

Nhìn thấy một tờ giấy với vài dòng viết trên chiếc bàn cạnh đó, Phí Nam Châu biết đó là lời cuối cùng của Liễu Đào để lại cho mình.
 
Chương 1329


CHƯƠNG 1329

Anh ta vội vàng cầm lấy mảnh giấy, chữ trên đó méo mó khó đọc, không giống nét chữ uyển chuyển và tao nhã thường ngày của Liễu Đào.

Rõ ràng, cô ấy viết những dòng này khi đang vô cùng đau đớn.

“Nam Châu, cám ơn vì anh đã bằng lòng lấy em.”

“Nam Châu, anh sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất trên thế giới.”

“Nam Châu, em xin lỗi vì đã phá hỏng tình yêu của anh và chiếm giữ anh lâu như vậy.”

“Nam Châu, chúc anh và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời.”

“Nam Châu, chôn hãy em bên cạnh mẹ nhé. Em đã chiếm giữ anh lâu như vậy, chết rồi, em sẽ trả tự do cho anh.”

Phí Nam Châu đau đến mức không thể ngồi vững trên giường, cô ấy chúc anh ta và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời…

Cô ấy làm sao có thể chúc anh ta và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời!

Cô ấy còn nói rằng cô ấy có lỗi với anh ta, rõ ràng người có lỗi chính là anh ta.

Cô ấy còn muốn trả tự do cho anh ta.

Phí Nam Châu ôm ngực, Liễu Đào, em sao nỡ, đến chết cũng không muốn chôn cùng một chỗ với anh! Em như vậy không phải trả tự do cho anh, em như vậy, đang gi3t chết trái tim của Phí Nam Châu anh!

Trái tim này đã ngừng đập theo em rồi, nó vĩnh viễn không thể tự do!

“”Liễu Đào, em đừng hòng rời xa anh! Em chỉ có thể chôn cùng một chỗ với anh! Em chỉ có thể chôn cùng một chỗ với anh!”

Phí Nam Châu lặp đi lặp lại điên rồ như một gã điên.

Nghĩ đến vừa rồi ở bên cạnh Cung Tư Mỹ, Liễu Đào có gọi cho mình một cuộc điện thoai, Phí Nam Châu rất muốn nghe giọng nói của cô ấy.

Điện thoại của anh ta có chức năng ghi âm cuộc gọi, tay run run, anh tìm cuộc gọi vừa rồi và bấm mở.

Anh ta tưởng rằng có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Liễu Đào, cô ấy sẽ nói: Nam Châu, anh về nhà đi được không?

Đến lúc đó, anh ta chắc chắn sẽ nói với cô ấy một cách không chút do dự, Liễu Đào, anh sẽ về nhà, về sau, sau mỗi buổi chiều tan làm, anh sẽ về nhà sớm nhất có thể để ở bên em.

Thế nhưng, sau khi mở đoạn ghi âm cuộc gọi, những gì anh nghe được không phải là giọng nói của Liễu Đào, mà là giọng của Cung Tư Mỹ.

“Nam Châu, chậm lại … ừm …”

Phía sau còn có rất nhiều âm thanh Cung Tư Mỹ cố tình tạo ra.

Chút tia máu cuối cùng trên mặt Phí Nam Châu hoàn toàn biến mất, rất lâu sau, hắn mới nghe được giọng nói của Liễu Đào, thanh thản mà lại có phần tự giễu:

“Tốt lắm.”

Cạch!

Điện thoại trong tay Phí Nam Châu nặng nề trượt xuống, anh ta không nhịn xuống được ngụm máu tanh trong cổ họng, dùng sức che miệng lại, kẽ hở giữa các ngón tay vẫn rỉ ra một màu đỏ tươi.

Lúc này, sự khó chịu anh ta lúc này không thể diễn tả đơn giản bằng hai chữ đau lòng, anh ta chỉ biết rằng trái tim thật sự rất đau, đau đến mức hận không thể tự kết liễu.

Thì ra vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy không hề nói muốn anh ta về nhà, cô ấy chỉ nói một câu: tốt lắm.
 
Chương 1330


CHƯƠNG 1330

Giọng nói nhẹ nhõm như vậy lại khiến anh run lên.

Cô ấy không cần anh ta nữa.

Trước khi chết, cô ấy đã quyết định bỏ mặc anh ta.

Anh ta không biết cô ấy gọi điện hay viết mấy dòng chữ đó trước, càng không biết cô ấy viết mấy chữ đó với tâm trạng gì.

Cô ấy yêu anh ta như vậy, yêu đến mức đánh mất chính mình, trước khi chết cô ấy gọi điện cho anh ta nhưng lại nghe được những âm thanh như vậy, trái tim cô hẳn là rất đau đúng không?

Làm sao mà không đau cho được!

“Liễu Đào, anh không … Anh không có đụng vào Cung Tư Mỹ, anh không có đụng vào cô ta…”

Phí Nam Châu lặp đi lặp lại những lời này, nhưng dù anh ta có nói bao nhiêu lần, cô ấy cũng không thể nghe thấy được.

Sau đau đớn dữ dội, Phí Nam Châu chợt cảm thấy có chút căm ghét Cung Tư Mỹ.

Nếu cô ta không tự ý trả lời điện thoại, nếu cô ta không cố ý phát ra những âm thanh ám muội đó, có lẽ anh ta đã có cơ hội nghe thấy giọng nói của Liễu Đào thêm lần nữa.

Hóa ra người anh ta đã dành bao nhiêu năm để theo đuổi và si mê lại là một phụ nữ hai mặt như thế!

Thậm chí anh ta còn vì loại phụ nữ đó tự tay gi3t chết đứa con duy nhất của mình với Liễu Đào!

Anh ta hận không thể tự khoét mắt mình!

“Liễu Đào, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”

“Liễu Đào, anh hình như…yêu em mất rồi…”

Tiếc thay, anh ta hiểu rằng đã quá muộn, người đã đi rồi, hối hận mấy đi chăng nữa, cũng không đổi lại được …

Hôm đám tang của Liễu Đào, trời đổ mưa, không phải kiểu mưa rào như trút nước mùa hè mà là mưa phùn lất phất.

Có vẻ như ông trời cũng đang thương tiếc cho người phụ nữ xinh đẹp nhưng bất hạnh này.

Nhan Nhã Tịnh cũng đến dự tang lễ, cô đứng trước phần mộ của Liễu Đào, bía mộ có ốp một bức hinh cô ấy từng chụp trước đây.

Khi lên hình, cô ấy rất ít khi cười, biểu cảm trên gương mặt nhẹ nhàng và thờ ơ, khuôn mặt lãnh đạm như vậy nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Phí Nam Châu mặc một bộ âu phục màu đen, uy nghiêm trang trọng, đeo kính râm màu đen, Nhan Nhã Tịnh đứng cách anh ta khá xa, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.

Khi tang lễ kết thúc, mọi người tản ra, nhưng Phí Nam Châu vẫn chưa rời đi.

Đứng trước bia mộ của Liễu Đào, anh ta đột nhiên quỳ một gối xuống, như là đang cầu hôn.

Anh ta luôn cầm ô che bia mộ của Liễu Đào, như thể sợ rằng mưa sẽ rơi trên bia mộ của cô ấy.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng Phi Nam Châu sẽ cứ quỳ một gối như thế, anh ta đột nhiên cúi mặt xuống và đặt một nụ hôn thật sâu lên bia mộ của Liễu Đào.

Đến dự tang lễ của Liễu đào ngày hôm nay, Nhan Nhã Tịnh đã cố gắng hết sức để không khóc, nhưng khi chứng kiến nụ hôn của Phí Nam Châu, cô đã không thể kiềm được nước mắt.

Phí Nam Châu, hóa ra anh ta đã yêu Liễu Đào nhiều như vậy!

Liễu Đào, cô dưới suối vàng có biết, chắc cũng cảm thấy được an ủi đúng không?

Hoặc là, cô đã không còn để tâm đ ến nữa phải không.
 
Chương 1331


CHƯƠNG 1331

Phí Nam Châu không chôn cất Liễu Đào bên cạnh mộ của mẹ cô ấy, anh ta đã lập một bia mộ chưa đề tên bên cạnh phần mộ của Liễu Đào, Nhan Nhã Tịnh biết rằng đó là bia mộ Phí Nam Châu lập cho chính mình.

Khi sống không thể đi cùng Liễu Đào già đi, đợi khi anh ta chết sẽ cùng Liễu Đào thiên hoang địa lão.

Sau khi rời khỏi nơi chôn cất Liễu Đào, tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh

vẫn rất suy sụp.

Lê Mặc trông cỏ vẻ còn đau khổ hơn cô, vẫn là chàng trai tỏa nắng nhưng những giọt nước mắt ướt đẫm khóe mắt.

Lê Mặc vẫn cố gắng nhìn Nhan Nhã Tịnh cười thật tươi, anh ta nói, Nhã Tịnh, tôi sẽ trở thành nhà thiết kế trang phục xuất sắc nhất, tôi sẽ không làm thần tượng của mình thất vọng.

Nghe những lời này của Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh không biết phải nói gì.

Trong 25 năm cuộc đời của Liễu Đào, tất cả sự giàu sang, tiền tài đều để lại cho Phí Nam Châu. Có lẽ trong lòng cô ấy, Lê Mặc chẳng qua chỉ là một người qua đường không quan trọng, dù anh có xuống dốc trong cuộc sống hay trở nên nổi tiếng, cô ấy cũng không quan tâm .

Nhưng Nhan Nhã Tịnh muốn Lê Mặc phấn chấn lên, vì vậy cô chỉ mỉm cười an ủi anh ta.

Con người luôn phải có mục tiêu và sự kiên trì trong cuộc sống Có lẽ, sự cố chấp của Lê Mặc với Liễu Đào sẽ giúp anh ta có thể thiết kế ra những tác phẩm xuất sắc hơn và có động lực để sống tiếp.

Cái chết của Liễu Đào khiến Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cuộc đời thật sự ngắn ngủi và không thể đoán trước được, có thể một giây trước, một người vẫn còn sống, một giây sau, người đó đã âm thầm rời khỏi thế giới này.

Cô nghĩ rằng phải trân trọng từng giây từng phút của cuộc đời, dành nhiều thời gian hơn cho những người mình yêu thương, dù có chết tức tưởi thì ít nhất cũng sẽ không cô phụ khoảng thời gian sống hạnh phúc.

Vào buổi tối, sau khi Nhan Nhã Tịnh tự tay nấu đồ ăn cho hai đứa nhỏ, dưới sự ủng hộ nhiệt tình của chúng, cô đi siêu thị mua nguyên liệu, đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn, cố gắng cùng anh hàn gắn lại tình xưa.

Biệt thự của Lưu Thiên Hàn vẫn chưa thay mật khẩu, căn biệt thự rộng lớn nhưng trống vắng, cảm giác rất lạnh lẽo .

Nhan Nhã Tịnh cất những nguyên liệu không dùng tới vào tủ lạnh, cô chọn ra một vài nguyên liệu và chuẩn bị nấu một bữa ăn ngon cho Lưu Thiên Hàn.

Hai người, bốn món ăn và một bát canh, rất thịnh soạn.

Nhan Nhã Tịnh nấu xong, Lưu Thiên Hàn vẫn chưa về biệt thự, lúc này cô mới nhận ra mình chú tâm nấu ăn mà quên hỏi trước xem tối nay anh có về biệt thự ăn tối không.

Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lấy điện thoại ra, gửi cho anh một tin nhắn.

“Anh hai, khi nào anh tan làm?”

“Có chuyện gì vậy?”

Nhìn câu trả lời ngắn gọn của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh có thể đoán được biểu cảm trên gương mặt anhlúc này lạnh đến mức nào.

Nhưng Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không cảm thấy chán ghét, cô tiếp tục đáp lại một cách rất nịnh nọt: “Anh hai, em đang ở nhà anh, em nấu bữa tối rồi, anh trở về cùng nhau ăn cơm đi.”

“Không rảnh!”

 
 
Chương 1332


CHƯƠNG 1332

Nhan Nhã Tịnh dở khóc dở cười, thôi xong, bởi vì không muốn nhìn thấy cô, anh không có thời gian về nhà luôn rồi.

Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn chia tay với anh Lưu, cô biết rõ tình hình hiện tại, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, nếu không đến cơ hội đến gần anh Lưu cô cũng không có.

“Anh hai, tuy rằng anh và em đã chia tay, nhưng bây giờ chúng ta vẫn coi là bạn bè bình thường đúng không?”

Rất lâu sau, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cũng đợi được câu trả lời của anh.

“Ừm.”

“Nếu đã là bạn bè bình thường, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm là chuyện bình thường mà! Anh hai, chẳng lẽ anh không dám dùng cơm với một người bạn bình thường như em sao?”

Sau khi gửi tin nhắn này, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút tự mãn, đối xử với một số người, không thể chỉ thỏa hiệp, phải dùng biện pháp gián tiếp.

Cậu trẻ là người ưa thể diện, cô đã nói như vậy thì chắc chắn anh sẽ không nói là không dám.

Thông báo Zalo vang lên, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhìn xuống kiểm tra, cô đang đợi cậu trẻ thỏa hiệp với mình!

Dựa vào những gì Nhan Nhã Tịnh biết về cậu trẻ, cô cảm thấy nếu nói như vậy, anh chắn chắn sẽ trả lời một cách ngạo mạn, ai nói anh không dám!

Thật bất ngờ, câu trả lời của Lưu Thiên Hàn lại là một “ừm” ngắn gọn.

Ừm? !Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, ý của Lưu Thiên Hàn là gì, rốt cuộc anh có muốn ăn bữa cơm với người bạn bình thường này không?

Nhan Nhã Tịnh không đi guốc trong bụng Lưu Thiên Hàn, cô thực sự không hiểu người đàn ông thâm trầm này đang nghĩ gì, cô cũng không muốn lãng phí chất xám nghĩ ngợi, quyết định ngồi trong phòng khách ôm cây đợi thỏ.

Coi như là anh Lưu không muốn cùng cô ăn cơm tối, thì dù sao đây cũng là biệt thự của anh, cô không tin không đợi được anh trở về!

Nhan Nhã Tịnh đợi chưa đầy nửa tiếng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe, biết anh Lưu đã trở về, vội vàng đem thức ăn hâm nóng.

Khi Lưu Thiên Hàn từ cửa bước vào, Nhan Nhã Tịnh đã đứng ở cửa phòng khách như một cô vợ nhỏ, nhìn anh cười híp mắt, “Anh hai, từ nay về sau chúng ta là bạn bè bình thường, đã là bạn bè thì chúng ta nên tương thân tương ái!” ”

Tương thân tương ái?

Lưu Thiên Hàn chau mày, ai mà thèm thân tương thân tương ái với một người phụ nữ vô lương tâm!

Lưu Thiên Hàn bụng chứa một cục tức, anh lười nói nhảm với Nhan Nhã Tịnh.

Lưu Thiên Hàn không nói gì, Nhan Nhã Tịnh cũng không vì thế mà giận, mặt mũi tươi tỉnh vào bếp lấy thức ăn từ lò vi sóng bày lên bàn.

Tối nay cô làm món canh hải sản, canh múc hơi đầy, khi bưng ra bàn thì nước canh bị tràn ra, đổ vào tay cô bỏng rát, cảm giác đó chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn tả bằng lời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh có chút tái đi vì đau, thật tình cô rất muốn đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt Lưu Thiên Hàn để giành lấy chút đồng cảm, nhưng cô biết hiện tại anh rất ghét cô, làm như vậy anh sẽ nghĩ cô làm màu. Nghĩ vậy, cô đành lặng lẽ đưa bàn tay bị bỏng của mình ra sau.
 
Chương 1333


CHƯƠNG 1333

Những cử chỉ này của Nhan Nhã Tịnh đều bị Lục Đình Thâm thu vào đáy mắt. Làn da của cô rất trắng, trắng đến mức có chút mỏng manh, mu bàn tay bị nước canh nóng đổ vào lập tức đỏ rực một mảng, lát nữa kiểu gì cũng sưng mọng lên.

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh gần như không kìm được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, cẩn thận xem xét vết thương trên mu bàn tay cô, nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ đã chia tay, chỉ là bạn bè bình thường, anh lại đứng chôn chân một chỗ, không nói một lời.

Nhan Nhã Tịnh không muốn bầu không khí quá gượng gạo, trong bữa ăn, cô ấy liên tục gợi chuyện với Lưu Thiên Hàn để khuấy động bầu không khí, ngay cả khi cô không nhận được sự hồi đáp nào, trên mặt cũng không biểu lộ một chút ủ rũ chán nản.

Phải làm sao đây? Cô thích anh Lưu như vậy, cho dù người ta chỉ cho cô một khuôn mặt lạnh, nhưng được ở gần anh thế này, cô đã vui lắm rồi.

Ăn xong, Nhan Nhã Tịnh dọn dẹp bàn ăn rồi đi vào bếp rửa bát.

Lưu Thiên Hàn đang định lên lầu, nhìn thấy Diệp Vấn bưng bát vào bếp, không khỏi nghĩ đến trên mu bàn tay cô có vết đỏ lớn.

Anh không nhịn được quay người đi theo Nhan Nhã Tịnh về phía nhà bếp.

Khi bước tới cửa phòng bếp, bước chân dừng lại, suy cho cùng quan hệ của bọn họ bây giờ là bạn bè, đừng nói cô bị thương ở tay, thậm chí có bị chặt tay cũng không liên quan gì anh.

Nghĩ đến đây, Lưu Thiên Hàn xoay người bước lên phòng tầng trên.

Mu bàn tay của Nhan Nhã Tịnh vốn đã rất đau, khi rửa bát tay dính nước càng đau hơn.

Cô muốn đi ra ngoài mua một ít thuốc trị bỏng để bôi, nhưng anh Lưu không đuổi cô đi, cô không nỡ cứ thế rời đi, nghĩ một lát, cô quyết định phớt lờ vết thương trên tay, tiếp tục ở lại chỗ Lưu Thiên Hàn.

Ở lại nhà một người bạn bình thường, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ!

Nhan Nhã Tịnh cười tủm tỉm lên lầu, đứng ở cửa phòng Lưu Thiên Hàn, “Anh hai, khuya thế này rồi, em thân con gái đi đường một mình không an toàn, hay là cho em ở lại đây qua đêm.”

Sợ bị Lưu Thiên Hàn ném ra ngoài, cô vội vàng nói: “Anh hai, anh yên tâm, em ngủ trên sô pha. Em biết chúng ta là bạn bè bình thường, em tự biết chừng mực.”

“Tùy!”

Lưu Thiên Hàn không muốn để cô ở lại đây, nhưng lời này của anh cũng không có ý đuổi cô đi, Nhan Nhã Tịnh vui vẻ đi xuống lầu, định đi tắm rửa xong sẽ đánh một giấc trên sô pha phòng khách.

Biệt thự của Lưu Thiên Hàn rất rộng, phòng nghỉ cho khách cũng không ít, chỉ có điều anh không có dự định tiếp khách ở đây, nên trong phòng khách không có giường.

Trong một biệt thự rộng lớn như vậy lại vỏn vẹn chỉ có một cái giường, kê trong phòng anh.

Nghĩ sáng mai mở mắt ra cùng Lưu Thiên Hàn ăn sáng, Nhan Nhã Tịnh dù không thích ngủ trên ghế sô pha, cô vẫn vui vẻ ôm chăn ra nằm ghế sô pha sau khi tắm xong.

Bữa sáng ngày mai nấu gì đây?

Bánh bao hấp?

Bánh bao chiên?

Nhan Nhã Tịnh suy đi tính lại thì quyết định sẽ nấu mì, bánh bao hấp cô nấu lần trước đều đã bị anh ném đi, chắc là anh không thích ăn, từ trước đến nay anh thích nhất là ăn mỳ cô nấu.

Nghĩ đến hình ảnh Lưu Thiên Hàn ăn mỳ cô nấu một cách ngon lành, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không khỏi nhếch lên, cứ thế rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lưu Thiên Hàn tắm xong vẫn chưa muốn ngủ.

Vừa rồi anh đối xử với người phụ nữ đó rất lạnh nhạt, cô hẳn là đã về rồi.
 
Chương 1334


CHƯƠNG 1334

Mặc dù cho rằng Nhan Nhã Tịnh đã về rồi, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn định xuống lầu thử xem.

Không ngờ, vừa đi tới cửa cầu thang, anh đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh nằm co ro dưới sàn.

Vừa rồi cô vốn ngủ trên ghế sô pha, nhưng bởi vì ngủ không ngoan, lại thêm ghế sô pha tương đối hẹp, nên cô đã lăn xuống đất.

Cô đang ngủ rất say, hẳn là đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe môi mới không tự chủ được mà cong lên.

Có lẽ vì sàn quá cứng, ngủ được một lát cô lại cau mày, dường như muốn bản thân thoải mái hơn một chút, liền trở mình, nằm sấp mà ngủ tiếp.

Anh xoay người định ngó lơ sự tồn tại của Nhan Nhã Tịnh, nhưng sàn nhà lạnh, dù đã là đầu mùa hè, ngủ trên sàn vẫn rất dễ ốm.

Rốt cuộc, anh vẫn không thể ngoài mặt lạnh trong lòng cũng lạnh với Nhan Nhã Tịnh, anh bước nhanh xuống lầu, vác cô ném lên phòng.

Bạn bè bình thường?

Lưu Thiên Hàn cười giễu, ừm, làm bạn bình thường, mối quan hệ giữa bọn họ, cũng bình thường thật đấy!

Tuy nhiên họ đã chia tay, Lưu Thiên Hàn không có ý định đụng vào Nhan Nhã Tịnh.

Anh đặt cô ở sát mép giường bên kia, sau đó anh nằm ở sát mép bên này của chiếc giường lớn.

Ở giữa là một khoảng trống lớn, như thể là khoảng cách giữa sông Chu và biên giới Hán.

Chỉ là ắt có người muốn vượt qua ranh giới Chu – Hán này.

Nửa đêm rồi mà Lưu Thiên Hàn không có cách nào ngủ được.

Cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa, gằn giọng uy hiếp: “Nhan Nhã Tịnh, ngoan ngoãn chút cho tôi! Nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân em!”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Nhan Nhã Tịnh nghe thấy có người nói muốn đánh gãy chân cô, cô lại càng tin chắc anh Lưu đã quay lại.

Trên đời này cũng chỉ có anh Lưu, cả ngày mặt mũi tối sầm như mặt Bao Công, kêu cái gì mà đánh gãy chân cô, sau cùng, chẳng phải là đến một sợi lông của cô cũng không nỡ đụng vào sao!

Cô rất muốn, muốn chạm vào khuôn mặt đen như bị vẩy mực thối tha của anh Lưu.

Nhan Nhã Tịnh cười ngốc, mạnh dan vươn bàn tay nhỏ của mình ra xờ xoạng khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn.

Thấy người bạn bình thường táo bạo nào đó dám động vào mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng đen hơn.

Ngay khi anh định chặt đôi tay nhỏ không ngoan ngoãn của Nhan Nhã Tịnh, anh liền để ý thấy trên mu bàn tay có vài vết phồng rộp.

Làn da mỏng manh như vậy, còn nổi mụn nước sưng tấy, trông có chút đáng sợ mà lại đáng thương đến khó tả.

Trái tim lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn bất giác trở nên ấm áp, anh lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng ghét của Nhan Nhã Tịnh, vẫn là cam chịu tìm thuốc mỡ trong tủ thoa lên cho cô.

Sau khi thoa thuốc mỡ, Lưu Thiên Hàn lo cô cử động lung tung sẽ nhòa mất lớp thuốc, anh chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, không để cô cử động lung tung.

Lần này Nhan Nhã Tịnh ngược lại rất ngoan, thuốc mỡ trên mu bàn tay man mát, cô ngay lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom