Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1295


CHƯƠNG 1295

“Nhã Tịnh, cậu đừng hoảng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách! Không thể mặc người ta đánh đổ dễ dàng thế được!”

Gương mặt Tô Thu Quỳnh hiện lên sự giận dữ thấy rõ, không ai ngốc cả, chắc chắn cô ấy cũng đã nghĩ ra có người cố ý nhằm vào họ!

Thí sinh đồng ý đưa trang phục dự thi đến nơi thi đấu sớm theo quy định của cuộc thi cũng vì tin tưởng ban tổ chức cuộc thi, nào ngờ lại xảy ra chuyện trang phục bị phá hỏng!

E rằng nơi thi đấu đã tiếp tay cho người hủy hoại hai bộ trang phục do Lê Mặc thiết kế này!

“Thu Quỳnh, cậu đừng lo, tối nay nhất định chúng ta sẽ không thua đâu!”

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng động não. Khỏi cần điều tra, cô cũng biết thủ phạm làm hỏng trang phục Lê Mặc thiết kế là Cung Tư Mỹ.

Cung Tư Mỹ không nhận ra Lê Mặc lúc ở Lam Điều, nhưng trong cuộc thi này, Lê Mặc dùng tên thật nên đương nhiên cô ta sẽ không cho phép Lê Mặc dùng cuộc thi này mà trở mình.

Nhất là khi hiện giờ Lê Mặc còn đi cùng với Nhan Nhã Tịnh cô, Cung Tư Mỹ càng quyết không cho họ có đường sống!

“Ừm, chúng ta nhất định sẽ không thua đâu Nhã Tịnh!”

Tô Thu Quỳnh nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, hai người nhanh chóng trải bộ đồ dưới đất ra.

Trang phục bị hắt sơn màu xanh đen, trông vô cùng nhem nhuốc.

Nhất là khi Lê Mặc dùng màu nhạt để thiết kế váy của hai bộ trang phục này khiến cho màu sơn xanh đen càng xung đột hơn, vừa nhìn đã khiến người ta thấy khó chịu.

Nhan Nhã Tịnh thấy có cây kéo trên bàn bên cạnh bèn cầm lấy, dứt khoát cắt hết tất cả phần vải dính sơn.

Chỉ còn năm thí sinh nữa là sẽ tới phần thi của hai người, họ không còn nhiều thời gian nữa.

Cắt phần dính sơn xong cũng lộ rõ phần bị cắt rách của váy, Nhan Nhã Tịnh nhanh trí theo hoa văn cắt cả phần vải còn lại của váy, biến nó thành tua rua.

Bộ đồ của Tô Thu Quỳnh bị dính sơn chủ yếu ở nửa dưới váy, vì toàn bộ nửa dưới của váy đã bị dính sơn nên không thể cắt nó thành tua rua được.

Nhan Nhã Tịnh thảo luận với Tô Thu Quỳnh, hai người họ quyết định cắt phăng nửa dưới phần váy nhuốm đẫm sơn, biến chiếc váy đầm dài chấm đất thành váy ngắn tới đầu gối.

Cao Chí Minh vừa khéo bốc thăm trúng trước Lê Mặc, hôm nay anh ta cũng đưa tác phẩm trong một bộ sưu tập đến dự thi.

Tên của bộ sưu tập chứa tác phẩm anh ta mang đi thi là Phong Hoa Tuyệt Đại.

Bộ sưu tập Phong Hoa Tuyệt Đại có tổng cộng hai trang phục đều được thiết kế theo gam màu đỏ và đen.

Đỏ, đen là hai sắc màu nổi bật nhất, nhưng phối hợp với nhau lại hài hòa đến lạ lùng.

Cả hai trang phục đều được thiết kế theo phong cách nước C, phía trên thêu hoa văn phức tạp và tinh xảo. Người mẫu mặc hai bộ đồ kia đi trên sàn diễn trông như phượng hoàng niết bàn, như ánh sáng ngã xuống hố sâu của tội ác.

Không nghi ngờ gì nữa, hai bộ trang phục ấy đều là tác phẩm của Lê Mặc. Cao Chí Minh đã mặt dày ăn cắp lại còn mang hai tác phẩm ấy đi dự thi.

Sau khi người mẫu mặc hai bộ đồ ấy lên sàn diễn, cả giám khảo lẫn khán giả đều ngẩn ngơ.

Người mẫu chầm chậm đi qua sàn catwalk, các khán giả như nhìn thấy được vướng mắc ngàn đời của ánh sáng và bóng tối, cũng như chuyện tình bất hủ của ác quỷ trụy lạc và thiên sứ thuần khiết.
 
Chương 1296


CHƯƠNG 1296

Đẹp đẽ và lộng lẫy vô cùng, trông giống một giấc mộng vô vàn sắc thái hơn, chứ không còn chỉ những bộ trang phục nữa.

Sau khi giới thiệu tác phẩm của mình, Cao Chí Minh đắc chí đi xuống sàn diễn. Thấy Lê Mặc đang đứng chờ bên cạnh, anh ta không giấu nổi vẻ đắc thắng trong mắt.

“Lê Mặc, lâu rồi không gặp.”

Cao Chí Minh cảm thấy rất ái ngại khi Lê Mặc cũng tham gia cuộc thi này, bởi vì anh ta hiểu Lê Mặc có năng khiếu thiết kế cao siêu đến mức nào.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện trang phục dự thi của Lê Mặc đã bị phá hủy, sự ngạo mạn và hả hê trỗi dậy trong lòng Cao Chí Minh.

Đến cả vòng bán kết mà Lê Mặc cũng không vào được thì lấy gì mà tranh hạng nhất với anh ta!

Trong máy tính của anh ta hiện đang giữ rất nhiều tác phẩm Lê Mặc thiết kế ở giai đoạn dồi dào cảm hứng nhất, Khuynh Quốc Khuynh Thành lại là tác phẩm Lê Mặc tự hào nhất trên đời từ trước đến nay. Có Khuynh Quốc Khuynh Thành, đừng hòng ai cướp giải quán quân khỏi anh ta!

“Cao Chí Minh, anh còn dám dự thi bằng tác phẩm của tôi, đúng là đồ mặt dày!” Vẻ căm ghét và trào phúng hiện rõ trong đôi mắt đen tuyền của Lê Mặc.

Cao Chí Minh vẫn chưa thôi cười: “Lê Mặc, người mặt dày tối nay là anh chứ không phải Cao Chí Minh này đâu!”

Cao Chí Minh kề sát vào tai Lê Mặc, giọng điệu hả hê khi người khác gặp nạn thấy rõ: “Lê Mặc, anh thử nói xem, nếu người mẫu của anh mặc đồ rách lên sàn diễn thì thể diện của nhà thiết kế như anh sẽ bị vứt đi đâu đây?”

Dứt lời, Cao Chí Minh đắc chí chỉ vào màn hình rồi giơ ngón giữa với Lê Mặc, không màng đến sự ngỡ ngàng pha tức giận của anh ta.

Trên màn hình đang hiện số điểm giám khảo chấm tác phẩm của Cao Chí Minh.

Lưu Thiên Hàn: 96, Phí Nam Châu: 99, ông Hans: 98; ông Hàn: 96.

So với hơn tám mươi thí sinh trước đó gần như không ai trên 90 điểm thì có thể nói số điểm của Cao Chí Minh vô cùng nổi trội, anh ta tin chắc tác phẩm của Lê Mặc đã bị phá hỏng, những thí sinh dự thi đằng sau càng không ai có thể vượt quá số điểm của anh ta.

Cung Tư Mỹ nhìn số điểm hiển thị trên màn hình, gương mặt nhỏ nhắn, sắc sảo và quý phái cũng không giấu được vẻ mừng rỡ.

Lần trước Cao Chí Minh chỉ mới một lần đoạt giải nhất cuộc thi toàn quốc bằng tác phẩm cướp của Lê Mặc mà đã đem lại lợi ích lớn lao cho Cung Đình của họ. Nếu lần này Cao Chí Minh giành được hạng nhất thì giá trị của Cung Đình nhất định sẽ cao hơn theo Cao Chí Minh!

Không ai có thể vượt qua bọn họ!

Tâm trạng Cung Tư Mỹ lại càng vui sướng hơn khi nghĩ đến chuyện chốc nữa Nhan Nhã Tịnh sẽ ê chề mặc bộ đồ dính đầy sơn lên sàn diễn.

Cô ta đã mua chuộc sẵn phóng viên và viết sẵn đủ thứ bài báo bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh và Lê Mặc. Chỉ cần hai người họ mặc bộ đồ đó đi catwalk, cô ta bảo đảm họ sẽ bị cả mạng xã hội chế nhạo!

“Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh sắp lên trình diễn rồi, cô có hào hứng không?” Chu Tịnh biết chuyện trang phục, cô ta cười kệch cỡm nhìn Cung Tư Mỹ, nói: “Vừa nghĩ tới chuyện Nhan Nhã Tịnh sắp bị bẽ mặt là tôi đã vô cùng phấn khích!”

“Tư Mỹ, cô có nghĩ cậu Thẩm sẽ thấy ghê tởm khi nhìn thấy dáng vẻ mặc bộ đồ dính đầy sơn xấu xí của Nhan Nhã Tịnh không? Muốn thấy cảnh cậu Thẩm buồn nôn vì Nhan Nhã Tịnh quá!”
 
Chương 1297


CHƯƠNG 1297

Chu Tịnh biết rõ Cung Tư Mỹ ghét Nhan Nhã Tịnh nhường nào, cô ta cố gắng nịnh bợ Cung Tư Mỹ: “Không chỉ cậu Thẩm mà cả cậu hai Lục chắc chắn cũng kinh tởm Nhan Nhã Tịnh! Ha ha, váy màu hồng nhạt lại dính sơn xanh, mới nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi!”

Cung Tư Mỹ tỏ ra mình là người cao quý nên không thể hiện rõ thái độ cười trên sự đau khổ của người khác của mình, nhưng khóe môi cô ta thì cứ nhoẻn lên mãi.

Hội trường nổi nhạc lên lần nữa, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cùng nhau lên sàn diễn.

Chu Tịnh vốn đã rất háo hức, nghe tiếng nhạc này, cô ta lại càng vui đến độ khoa tay múa chân.

“Cuối cùng cũng thấy Nhan Nhã Tịnh bị bẽ mặt rồi, hào hứng quá đi mất!”

Chu Tịnh kích động ôm lấy cánh tay của Cung Tư Mỹ: “Nếu gương mặt xấu xí của Nhan Nhã Tịnh cũng bị hắt sơn lên thì tốt biết mấy, cô ta sẽ bớt mặt dày đi dụ dỗ đàn ông khắp nơi!”

Nhìn thấy Thịnh Vân Hiên và Kiều Hạ kích động quơ bảng LED trong tay mình, trên đó có viết tên của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, gương mặt nhỏ nhắn đang đắc chỉ của Chu Tịnh lập tức nhăn rúm lại.

Lại còn Nhã Tịnh cố lên, Thu Quỳnh cố lên nữa chứ!

Trên người toàn là nước sơn, không phải ‘thêm sơn’ à!

Trong xã hội thượng lưu, thể diện là quan trọng nhất. Trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn còn hình bóng của Nhan Nhã Tịnh. Cô mặc bộ đồ kinh tởm này đi catwalk, người mất mặt là toàn bộ nhà họ Lưu. Dù cho lúc trước Thịnh Vân Hiên thích cô ta ra sao, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của Nhan Nhã Tịnh, bà ta nhất định sẽ cực kỳ chán ghét cô!

“Tư Mỹ, cô nói xem, bà Lưu thấy dáng vẻ luộm thuộm này của Nhan Nhã Tịnh, liệu vẻ mặt sẽ rất đặc sắc đấy nhỉ?”

Vẻ mặt Cung Tư Mỹ cao ngạo, cô ta không trả lời câu hỏi của Chu Tịnh mà chỉ mang bộ mặt mong chờ nhìn chằm chằm lối vào của sàn diễn.

Khi thấy Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh chậm rãi bước ra từ cửa xoay màu vàng óng, nét mặt của Cung Tư Mỹ chợt thay đổi rõ rệt.

Sơn đâu?

Bị bẽ mặt đâu?

Sao lại không thấy chứ!

“Nhan Nhã Tịnh bị bẽ mặt…”

Giọng Chu Tịnh bỗng im bặt, khi nhìn rõ dáng vẻ của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lúc này, cô ta kinh hãi đến độ đờ người ngay tại chỗ.

Sao hai đứa xấu xí Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh tối nay lại xinh đẹp như thế?

Trang phục trên người kết hợp với nhan sắc của họ lại càng thêm sức bùng nổ, chắc chắn là phong cảnh đẹp nhất đêm nay.

Nhan Nhã Tịnh mặc chiếc váy màu hồng nhạt dài kiểu truyền thống trên người. Màu này mang đến cảm giác hoạt bát trong sáng, bên vai có thêm thiết kế nút thắt cổ điển tăng thêm nét xinh xắn tao nhã cho cô, cộng với gương mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô nữa, đẹp không sao tả xiết.

Theo lý mà nói, thiết kế lệch vai khá bắt trend, còn thiết kế của nút thắt lại giữ nét bảo thủ. Nhưng hai phong cách kết hợp với nhau sẽ rất lạc quẻ.

Nhưng thiết kế của Lê Mặc lại kết hợp một cách tinh tế hai phong cách này, thiết kế nút thắt ngược lại càng làm nổi bật kiểu lệch vai không giống bình thường, trông tươi mới thoát tục.

Phải nói câu kia thế nào nhỉ?

Đúng rồi, khác với mấy con khốn diêm dúa lòe loẹt bên ngoài kia.
 
Chương 1298


CHƯƠNG 1298

Thiết kế trên người đã khiến người ta nhìn vào mà trước mặt toả sáng rồi, thiết kế bên dưới của bộ váy dài lại càng khiến người khác thấy ngoạn mục.

Từng bước gót sen.

Xem Nhan Nhã Tịnh đi từng bước trên sàn catwalk, trong đầu của tất cả khán giả có mặt tại đó đều không kìm được mà hiện lên từ này.

Váy của Nhan Nhã Tịnh thêu hoa sen lập thể, giờ cô lại thay thiết kế liền thân lúc đầu sang thiết kế tua rua, càng làm từng đoá sen phân tầng rõ rệt. Cô vừa cất bước là như thể có vô số đóa hoa sen đang nở rộ dưới chân, đẹp đến mức như đang bước ra từ thế giới huyền ảo.

Rõ ràng trông trong sáng xinh đẹp giống tiên nữ hạ phàm, nhưng chiếc váy tua rua hở đến phần đùi lại tôn thêm vẻ gợi cảm nói không nên lời trên người của Nhan Nhã Tịnh.

Tiên nữ thánh thiện thoát tục, không nhiễm bụi trần, là nét quyến rũ tự nhiên mà thành. Vẻ đẹp ấy đúng là đẹp đến nỗi khiến người khác muốn làm điều sai trái!

Còn màu sắc chủ đạo trên bộ trang phục của Tô Thu Quỳnh là trắng và đỏ tươi. Trang phục trên người cô ấy được thiết kế hở lưng, vừa đủ để khoe ra xương bướm tinh xảo xinh xắn của cô ấy. Đóa hoa nạm châu sa to màu đỏ thêu trên thắt lưng, khéo léo che đi vết sẹo trên lưng, xinh đẹp vô hạn.

Bộ trang phục trên người cô ấy được thiết kế với cổ áo cao và có nút thắt. Nhìn từ phía trước, phần thân trên cực kỳ giống sườn xám của nước C, mang cảm giác cấm dục lạnh nhạt. Nhưng thiết kế sau lưng thì lại mê hoặc hơn cả yêu tinh. Hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau này lại được Tô Thu Quỳnh dung hòa hoàn hảo, đẹp đến mức cao quý thanh lịch, nghiêng nước nghiêng thành.

Ban đầu chiếc váy của Tô Thu Quỳnh dài chấm đất, phía trên tầng tầng lớp lớp, thêu cành lá của hoa mạn châu sa, tôn lên đóa hoa to màu đỏ trên thắt lưng, trông y như yêu tinh giáng xuống nhân gian.

Nhưng bây giờ làn váy bên dưới đã bị cắt xén, chỉ dài đến đầu gối. Thiết kế váy ngắn kiểu này lại tăng thêm vài phần tươi mới và hoạt bát khó tả cho toàn bộ khí chất của cô ấy.

Giống như yêu tinh lạc lối bao năm, đột nhiên nổi lòng từ bi, trong đôi mắt ánh lên nét ngây thơ vô tội, đẹp đến rung động lòng người.

Đêm nay, không thể nói rõ là thiết kế của Lê Mặc làm nên vẻ đẹp tuyệt trần của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, hay là vẻ đẹp của họ hoàn thiện thiết kế của anh ta nữa. Tóm lại, tất cả mọi người nhìn họ bước đi trên sàn catwalk đều có chung cảm giác này.

Đẹp.

Vẻ đẹp khó diễn tả thành lời.

Cung Tư Mỹ nhìn Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh biểu diễn trên sàn catwalk, mặt mày tái mét. Nhưng trước giờ cô ta rất giỏi quản lý cảm xúc. Chỉ chớp mắt, Cung Tư Mỹ đã trở lại dáng vẻ cao quý và tao nhã.

Chu Tịnh thì tức đến mức xém chút hộc máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Tôi sẽ không để con Nhan Nhã Tịnh xấu xí này đắc chí quá lâu đâu! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ để cho mọi người thấy rốt cuộc cô ta xấu xí cỡ nào!”

Giọng nói của Chu Tịnh đúng lúc truyền đến tai của người đàn ông vừa ngồi xuống trước mặt cô ta.

Anh ta không kìm được mà quay mặt sang, nhìn cô ta với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc: “Cô à, rốt cuộc mắt cô hay đầu óc cô có vấn đề thế? Nếu Nhan Nhã Tịnh như vậy còn gọi là xấu thì dáng vẻ này của cô còn xấu đau xấu đớn luôn đấy. Ai cho cô dũng cảm không đi chết mà ở đây nói nhăng nói cuội thế?”

“Anh nói ai xấu đau xấu đớn?” Chu Tịnh tức tối nhảy dựng lên, Cung Tư Mỹ ra sức kéo cô ta lại nhưng vẫn không khống chế được trái tim nóng nảy của cô ta: “Anh mới xấu đau xấu đớn nhé, cả nhà anh đều xấu ma chê quỷ hờn!”

Người đàn ông âm thầm nguýt mặt khinh bỉ, không so đo với kẻ ngốc. Cho dù cả nhà anh ta có xấu ma chê quỷ hờn, nhưng chí ít không não tàn như cô gái đằng sau này!
 
Chương 1299


CHƯƠNG 1299

Người kích động nhất ở đây có lẽ là Thịnh Vân Hiên và Kiều Hạ.

Thịnh Vân Hiên không ngừng quơ bảng LED trong tay: “Nhã Tịnh đẹp nhất! Nhã Tịnh đẹp cực kỳ!”

Thịnh Vân Hiên vừa la hét vừa không quên tìm sự đồng tình của Kiều Hạ: “Hạ Hạ, cậu xem có phải Nhã Tịnh nhà tớ đẹp nhất chỗ này không?”

Kiều Hạ quơ bảng LED trong tay: “Buồn cười, Thu Quỳnh nhà tớ mới là người đẹp nhất trên đời này nhé!”

“Nhã Tịnh đẹp nhất!”

“Thu Quỳnh đẹp nhất!”

Thịnh Vân Hiên và Kiều Hạ hét khản cả cổ, không ai nhường ai, như thể cổ họng của ai hét lớn hơn thì con dâu nhà người đó là người đẹp nhất thiên hạ.

Lưu Thiên Hàn nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh không hề chớp mắt, đột nhiên anh cảm thấy lỗ mũi mình hơi âm ấm.

Anh vô thức sờ lỗ mũi mình. Đậu! Không ngờ anh lại chảy máu mũi!

Lưu Thiên Hàn ung dung lấy chiếc khăn đã chuẩn sẵn trước cuộc thi, từ tốn che lên mũi. Trước nay anh đã không có sức chống cự với Nhan Nhã Tịnh rồi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô đúng là muốn mạng anh mà!

Hừ!

Ai nói anh chảy máu mũi là vì cô!

Anh bị như vậy là vì trời khô vật hạn, nóng trong người!

Khả năng kiềm chế của anh tốt như vậy mà nhìn thấy dáng vẻ của cô còn không chịu nổi. Người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ động lòng người của cô, không muốn suy nghĩ bậy bạ mới lạ!

Vậy mà dám mặc trang phục lộ liễu như thế trước nhiều người đàn ông như vậy, anh không cho cô không điểm mới lạ!

Không, âm điểm luôn!

Sau khi Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đi xuống sân khấu, khán giả có mặt ở đó còn chưa tỉnh táo lại sau một màn đặc sắc như vậy.

Ông Hans không khỏi cảm thán: “Wonderful!”

Ông ta quay sang, trao đổi với ông Hàn ở bên cạnh bằng giọng nước C lơ lớ của mình: “Đẹp quá, trang phục đẹp, mà người còn đẹp hơn!”

Ông Hàn chú trọng tới trang phục trên người của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, nhưng ông ta cũng đồng ý với lời ông Hans nói. Hai người mẫu nghiệp dư này thật sự rất xinh đẹp.

Trang phục thì lại càng hoàn mỹ hơn.

Giữa Lưu Thiên Hàn và ông Hans bị Phí Nam Châu ngồi chen giữa, nhưng anh vẫn nghe rõ giọng của ông Hans.

Sau khi Lưu Thiên Hàn chắc chắn mũi mình đã không còn chảy máu nữa, mới chậm rãi gỡ miếng vải trong mũi ra.

Anh nhìn Nhan Nhã Tịnh dưới sân khấu, quái gở khịt mũi một cái, xinh đẹp á?

Người phụ nữ vô tâm tuyệt tình này xấu chết đi được!

Lưu Thiên Hàn đang định quay sang chấm điểm cho thiết kế của Lê Mặc thì thấy Thẩm Quyện ôm một bó hồng lớn, cất bước tao nhã đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh.

Nhìn bó hồng đỏ thắm, Lưu Thiên Hàn không khỏi chau mày. Nhan Nhã Tịnh đã từ chối anh ta rồi mà tên ẻo lả này vẫn còn mặt dày tới tặng hoa, đúng là âm hồn không tan!
 
Chương 1300


CHƯƠNG 1300

Nếu cô dám nhận hoa của tên ẻo lả này…

Lưu Thiên Hàn viết loẹt xoẹt trên bảng điểm, anh trừ sạch toàn bộ điểm của Lê Mặc luôn!

Hừ!

Vì bốn vị giám khảo trong cuộc thi thiết kế quốc tế lần này đều là nhân vật có sức ảnh hưởng mang tầm quốc tế, cho nên cuộc thi này vốn không giống một số cuộc thi đấu thông thường như mọi lần. Lúc tính điểm không phải lấy điểm cao nhất và thấp nhất rồi tính điểm trung bình, mà là cộng điểm của cả bốn vị giám khảo rồi chia đều ra.

Nếu một vị giám khảo trong này cho điểm quá thấp, thí sinh nhất định sẽ bị đào thải.

Đừng nói Lưu Thiên Hàn trừ âm điểm thiết kế của Lê Mặc, dù anh cho thêm mấy con số thì chắc chắn Lê Mặc sẽ không thể lọt vào bán kết!

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Thẩm Quyện sẽ tới. Dù sao trưa nay cô cũng đã nói rõ ràng như thế rồi, cô nghĩ anh ta sẽ biết khó mà lui, không ngờ Thẩm Quyện lại cố chấp như vậy.

“Cậu Thẩm, anh tới rồi à.”

Nhan Nhã Tịnh không nhận hoa trong tay của Thẩm Quyện mà chỉ lịch sự nói mấy câu khách sáo.

“Nhã Tịnh, tặng cho em nè.” Thẩm Quyện dừng lại rồi chêm thêm một câu: “Lúc nãy em thể hiện trên sân khấu rất tuyệt, tỏa sáng lấp lánh.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn nhận hoa hồng Thẩm Quyện tặng, cô đang nghĩ phải làm thế nào để từ chối khéo thì Thịnh Vân Hiên đã kích động lao tới đây.

Bà ra sức ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, còn lắc lư người cô: “Nhã Tịnh, con quá tuyệt luôn! Nhã Tịnh, nhất định tụi con sẽ giành được điểm cao nhất đêm nay!”

Lúc này Thịnh Vân Hiên đứng cách Lưu Thiên Hàn không xa, cộng thêm cổ họng của bà khá lớn, anh có thể nghe rõ mồn một lời bà nói.

Điểm cao nhất đêm nay ấy hả?

Lưu Thiên Hàn âm trầm cười nhạo, vậy điểm âm của anh chắc chắn sẽ là một bất ngờ cực lớn đây.

Thịnh Vân Hiên buông Nhan Nhã Tịnh ra, thấy Thẩm Quyện đứng bên cạnh.

Bà là người từng trải, thấy bó hồng to đùng trong tay của Thẩm Quyện thì đã đoán được chuyện gì đang diễn ra.

Nhìn Thẩm Quyện vừa dịu dàng lại vừa thâm tình, trong lòng Thịnh Vân Hiên bỗng tràn ngập cảm giác áy náy khó tả bằng lời.

Ban đầu là bà tác hợp cho Thẩm Quyện và Nhan Nhã Tịnh, lúc bà tưởng Lưu Thiên Hàn là Lưu Gia Thành, đương nhiên bà hy vọng Nhan Nhã Tịnh có thể gặp được mối lương duyên tốt. Nhưng bây giờ bà đã biết người còn sống là Lưu Thiên Hàn, sao bà có thể đẩy cô cho người khác được chứ!

“Thẩm Quyện, cậu cũng tới rồi à?” Thịnh Vân Hiên cảm thấy cởi chuông phải do người buộc chuông, mọi chuyện đều do bà gây ra thì nên để bà tới giải quyết.

“Đúng ạ. Cháu nghe nói tối nay Nhã Tịnh biểu diễn catwalk, cháu tới cổ vũ cho cô ấy.” Khóe môi Thẩm Quyện khẽ nở nụ cười, mang đến cảm giác ấm áp và thoải mái cho người đối diện.

Thịnh Vân Hiên nhìn Thẩm Quyện cười ôn nhu ở trước mặt, cảm giác áy náy trong lòng càng tăng thêm. Bà nhìn sang Nhan Nhã Tịnh, biết rõ cô muốn từ chối anh ta thì nhẹ nhàng thở dài, cất lời đầy thấm thía: “Thẩm Quyện, bây giờ cậu có thời gian không? Nếu rảnh, chúng ta cùng ăn một bữa đi!”

Bây giờ anh ta rất muốn ở cạnh Nhan Nhã Tịnh, nhưng Thịnh Vân Hiên đã mở lời như vậy, anh ta cũng không tiện từ chối. Thẩm Quyện suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói với bà: “Dạ.”
 
Chương 1301


CHƯƠNG 1301

Nói xong, anh ta vội nhét bó hoa hồng to đùng vào lòng Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, em đừng từ chối, cứ coi như đây là lời chúc mừng của bạn bè với nhau đi.”

Thẩm Quyện như thể sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ trả lại bó hoa của mình, quay người bước nhanh ra ngoài.

Nhan Nhã Tịnh ngỡ ngàng ôm bó hoa hồng to đùng kia, cô thật sự rất muốn trả lại cho Thẩm Quyện, nhưng cô lại càng muốn xem ban giám khảo chấm điểm hơn, nên đành tạm thời không đuổi theo ra ngoài.

Tô Thu Quỳnh mỉm cười đi tới bên cạnh Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cậu Thẩm đúng là si tình với cậu nhỉ! Nếu anh Lưu còn chọc cậu giận, cậu dứt khoát chọn cậu Thẩm cho rồi.”

Tô Thu Quỳnh chỉ đơn thuần nói đùa với Nhan Nhã Tịnh thôi, cô ấy biết rõ tính cách của cô. Cho dù cả đời này anh Lưu không khôi phục trí nhớ, cô cũng sẽ không yêu người khác.

Lưu Thiên Hàn đang ngồi trên ghế giám khảo, Tô Thu Quỳnh liếc nhìn gáy anh, bỗng dưng rất muốn lấy búa bổ đôi đầu anh ra, để xem thử trong não anh chứa thứ gì mà cứ ức hiếp Nhã Tịnh đáng yêu của cô ấy.

Suy nghĩ này của cô ấy còn chưa biến thành hành động, thì một cơ thể mềm mại đã bổ nhào lên người cô ấy.

Tô Thu Quỳnh bị tình huống đột ngột thế này dọa giật nảy mình, cúi đầu nhìn lại hoá ra là Kiều Hạ.

Kiều Hạ hào hứng vô cùng, chỉ thiếu điều muốn ôm Tô Thu Quỳnh quay một vòng thôi: “Thu Quỳnh, con tuyệt quá! Tối nay con xinh cực kỳ luôn! Không đúng, bình thường con cũng xinh rồi. Con dâu của Kiều Hạ này đúng là nhìn thế nào cũng đẹp!”

Tô Thu Quỳnh bị Kiều Hạ khen đến mức hơi ngại: “Dì Kiều, cảm ơn lời khen của dì ạ.”

Chẳng qua lời khen này có vẻ hơi lố một chút.

“Mẹ, mẹ có thể buông Thu Quỳnh ra được không?”

Kiều Hạ ôm Tô Thu Quỳnh còn chưa chán thì giọng nói khó chịu của Lâm Tiêu đã vang lên ở phía sau: “Con còn chưa ôm Thu Quỳnh đâu!”

Bà âm thầm nguýt mắt lườm, đứa con trai này của bà chỉ được mỗi thế mà thôi, bà ôm con dâu nhà mình mà nó còn ghen bóng ghen gió.

“Không cho con ôm đấy! Hứ!” Kiều Hạ kiêu ngạo quay mặt đi. Tô Thu Quỳnh bật cười, thấy vẻ mặt thất thểu của Lâm Tiêu, cô ấy chủ động bước tới ôm chặt lấy anh.

“Lâm Tiêu, tối nay cảm ơn anh đã tới cổ vũ em!”

Lâm Tiêu bất chợt siết chặt hai tay, thật ra anh đã chuẩn bị quà tặng cho Tô Thu Quỳnh. Nhưng cảm giác cứ ôm cô ấy thế này rất tuyệt, anh ta không đành lòng buông ra, muốn ôm thêm một lúc nữa.

Bị Tô Thu Quỳnh ruồng bỏ như thế, lòng Kiều Hạ có hơi buồn bã, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của con trai mình, mọi bi thương của bà đều biến thành niềm vui.

Mỗi lần Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh đều dùng hết sức như thể muốn khảm cô ấy vào người mình. Tô Thu Quỳnh lúc nãy thật sự rất đẹp, hào quang muôn trượng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lâm Tiêu biết Tô Thu Quỳnh vốn dĩ nên tỏa sáng lấp lánh, nhưng anh lại sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Cô quá đẹp, anh không có cảm giác an toàn. Có lúc anh thật sự muốn nhốt Tô Thu Quỳnh cả đời này, chỉ để một mình anh ngắm vẻ đẹp của cô thôi.

Trong lòng anh biết rõ, làm vậy cô sẽ không vui. Cho nên anh ủng hộ mọi chuyện Tô Thu Quỳnh thích làm, chỉ cần cô vui vẻ đôi chút, có bảo anh chết ngay thì anh cũng cam lòng.

“Thu Quỳnh…” Lâm Tiêu vừa lên tiếng thì thấy Chiến Mục Hàng đang đứng đối diện, tay ôm một bó hoa hồng đỏ thắm to đùng.

Người Lâm Tiêu cứng đờ, câu nói tiếp theo lập tức như xương mắc ở cổ họng.

 
 
Chương 1302


CHƯƠNG 1302

Chiến Mục Hàng nhìn Lâm Tiêu, khóe môi anh ta lộ rõ nụ cười tự giễu. Anh ta không biết mình cầm bó hoa hồng lớn ngu ngốc đứng ở chỗ này để làm gì nữa.

Nhưng khi biết tối nay Tô Thu Quỳnh sẽ tham gia biểu diễn, anh ta vẫn dời hết các bữa tiệc xã giao tối nay, tự mình đến cửa hàng bán hoa, cẩn thận chọn một bó hoa thật to rồi đến cổ vũ cho cô như một kẻ ngốc.

Như thể đang tự lừa mình dối người, Chiến Mục Hàng cảm thấy anh ta cầm hoa đến cổ vũ cho cô, dường như chỉ cần cô nhận hoa là có thể hiểu được tấm lòng của anh ta.

Nhưng thật ra trong lòng anh biết rõ, nếu anh ta thực sự tặng hoa cho Tô Thu Quỳnh, trong lòng cô sẽ chỉ có chán ghét và hoảng sợ.

Lúc nãy nhìn Tô Thu Quỳnh tỏ sáng rực rỡ trên sàn catwalk, trong lòng Chiến Mục Hàng dĩ nhiên là vô cùng choáng ngợp.

Trong ấn tượng của mình, anh ta chưa bao giờ thấy Tô Thu Quỳnh như vậy.

Tô Thu Quỳnh trong ký ức của anh ta gần như rất thận trọng dè dặt. Sau khi bọn họ kết hôn, cô thu hết hào quang trên người mình, chỉ làm một người vợ hiền lành và bao dung.

Anh ta ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, tai tiếng khắp nơi. Thậm chí khi anh ta nói An Tình đang có thai với anh ta, cô vẫn hèn mọn, ngoan ngoãn để lấy lòng anh ta.

Hóa ra, Tô Thu Quỳnh mỗi ngày rửa tay nấu canh cho anh ta, Tô Thu Quỳnh dường như chỉ biết củi, dầu, mắm muối cũng có lúc rực rỡ như thế này.

Chỉ vì quá yêu anh ta nên cô sẵn sàng vì anh ta mà từ bỏ vẻ ngoài kiêu ngạo, cao quý của mình, cố gắng làm một người vợ tốt với dáng vẻ thấp kém nhất.

Vành mắt Chiến Mục Hàng không khỏi chua xót. Thời gian dần trôi, rốt cuộc anh ta cũng hiểu mình đã đánh mất thứ gì, nhưng thứ đã mất đi chính là mất đi rồi, không thể tìm lại được.

Không quấy rầy nữa chính là đền đáp tốt nhất đối với cô.

Chiến Mục Hàng nở nụ cười thê lương, nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt thật sâu, cầm bó hoa hồng to trong tay, cứng ngắc xoay người rời đi.

Ánh mắt Lâm Tiêu vẫn nhìn theo Chiến Mục Hàng, tình nghĩa anh em từ nhỏ đến lớn, nhìn dáng vẻ cô đơn của anh ta, trong lòng Lâm Tiêu cũng cảm thấy xót xa.

Nhưng dù xót xa đến mấy, anh ta cũng không thể chắp tay nhường Tô Thu Quỳnh được.

Tô Thu Quỳnh là niềm vui duy nhất, là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời của anh!

“Thu Quỳnh, em đừng rời xa anh…”

Bất chấp sự chú ý của rất nhiều người, thậm chí cuộc thi còn đang được phát sóng trực tiếp, Lâm Tiêu cúi mặt xuống dùng hết sức hôn mạnh lên môi Tô Thu Quỳnh.

Mặc dù tính cách của Tô Thu Quỳnh lạnh nhạt, nhưng da mặt cô lại mỏng, Lâm Tiêu hôn cô trước mặt nhiều người như vậy khiến cô rất xấu hổ.

“Lâm Tiêu, anh đừng thế mà, có biết nhiêu người đang nhìn đấy!”

Tô Thu Quỳnh dồn sức muốn đẩy Lâm Tiêu ra theo bản năng, nhưng khi đối diện với ánh mắt lo được lo mất kia của anh, cô lại không đành lòng.

Người đàn ông này quá yêu cô, quá thiếu thốn cảm giác an toàn khiến cô đau lòng.

Tô Thu Quỳnh nhắm mắt lại, mặc kệ ánh mắt của mọi người, dùng sức hôn đáp trả Lâm Tiêu. Cô muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, anh không cần phải lo được mất, trong lòng cô đã dần dần có anh rồi, cô sẽ càng ngày càng yêu anh.

Mãi mãi cho đến già.
 
Chương 1303


CHƯƠNG 1303

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu cứ tiếp tục đứng trước mặt Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh đang ôm hôn nhiệt tình thì sẽ giống bóng đèn sáng rực 1000W mất. Cô lặng lẽ đánh mắt nhìn hai người vẫn đang ôm hôn say đắm, liền ôm bó hoa hồng đỏ đi về phía Lê Mặc, chờ đợi số điểm được công bố.

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn vẫn luôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh chằm chằm. Vàng nhìn bó hoa hồng trong ngực cô, trong lòng anh càng thêm tức giận. Bị Lưu Thiên Hàn nhìn với ánh mắt lăng trì như vậy, dù Nhan Nhã Tịnh có vô tâm đến đâu cũng có cảm ứng.

Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa văng tung tóe khắp nơi. Nhan Nhã Tịnh bắt được sự giễu cợt và khó chịu trong mắt Lưu Thiên Hàn, dáng vẻ anh như muốn nói: Nhan Nhã Tịnh, cô hả hê lắm đúng không?

Có tin tôi sẽ dứt khoát cho cô âm điểm không!

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh giật thót, anh Lưu sẽ không cho thiết kế của Lê Mặc điểm âm thật đấy chứ?

Vậy lần này bọn họ thực sự bị loại hoàn toàn rồi!

“Nhã Tịnh, tối nay em và Thu Quỳnh làm tốt lắm.” Lê Mặc chân thành nói với Nhan Nhã Tịnh.

Lúc nãy nghe Cao Chí Minh kể lại, anh ta biết chắc quần áo đã bị người khác động tay động chân rồi. Khi ấy trong lòng anh ta vừa cảm thấy nặng nề và phẫn hận, nhưng không ngờ Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lại sửa quần áo khéo như vậy.

Thậm chí còn xuất sắc hơn so với thiết kế ban đầu của anh ta.

Phải nói rằng những thiết kế của anh ta đều là những tác phẩm tuyệt đỉnh hào hoa phong nhã, chỉ cần ban giám khảo chấm điểm công bằng, tối nay anh ta sẽ không thua.

Thấy sắc mặt của Nhan Nhã Tịnh hơi khó coi, Lê Mặc không khỏi lo lắng hỏi: “Nhã Tịnh, sao sắc mặt em khó coi vậy? Em thấy khó chịu ở chỗ nào sao?”

“Lê Mặc, thiết kế của anh rất đẹp.” Nhan Nhã Tịnh thật lòng khen Lê Mặc: “Cho dù tối nay chúng ta có bị loại cũng không phải vấn đề của anh. Anh là nhà thiết kế tốt nhất.”

Lê Mặc vốn là người thông minh, nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, dường như hiểu ra điều gì đó, Lê Mặc vô thức nhìn về phía Cao Chí Minh, thấy anh ta đang cười với vẻ đắc ý.

“Lê Mặc, thiết kế tối nay của anh thực sự rất tuyệt vời, nhưng nhiều lúc trên thế giới này không nói chuyện bằng thực lực.”

Ban đầu khi thấy Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lên sân khấu, nét mặt Cao Chí Minh rất khó coi, nhưng nghĩ tới phần lớn ban giám khảo đều đứng về phía anh ta, trong lòng anh ta lại tràn đầy hả hê.

Tối hôm nay, Lê Mặc đừng hòng thắng!

“Lê Mặc ơi là Lê Mặc, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng anh vẫn là kẻ thất bại dưới tay tôi thôi!”

“Cao Chí Minh, đúng là loại vô liêm sỉ thì đứng đầu thiên hạ! Nếu không phải anh lấy tác phẩm của Lê Mặc đi dự thi thì chưa chắc qua nổi vòng sơ tuyển!” Thấy Cao Chí Minh phách lối như vậy, Nhan Nhã Tịnh ngứa mắt không nhìn nổi, không nhịn được mà lên tiếng.

“Tác phẩm của Lê Mặc?” Cao Chí Minh cười càng thêm đắc chí và ngông cuồng: “Nhan Nhã Tịnh, tác phẩm đó rõ ràng là của Cao Chí Minh tôi! Chỉ cần tôi nói đó là của Cao Chí Minh tôi, người trên thế giới này đều khẳng định đấy là tác phẩm của tôi!”

“Chỉ cần tôi đoạt giải nhất trong cuộc thi lần này, mọi người sẽ chỉ biết Cao Chí Minh tôi, tôi sẽ được hàng nghìn người vây quanh, Lê Mặc là cái đếch gì chứ!”

“Bây giờ sẽ công bố thành tích của thí sinh số 87 Lê Mặc.”

Cao Chí Minh vừa nói xong, giọng nói của MC trên sân khấu chợt vang lên. Cao Chí Minh cười càng thêm rạng rỡ, liếc mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nghe nói cậu hai Lưu muốn cho Lê Mặc âm điểm đấy!”
 
Chương 1304


CHƯƠNG 1304

“Cô nói xem, nếu bị âm điểm thì các người phải làm sao đây? Ha ha, đừng chờ mong vào điểm số của cậu hai Lưu cho các người, cô nói xem, cậu hai Lưu sẽ cho mấy người bao nhiêu điểm nhỉ? Là âm một trăm hay là thẳng thừng cho không điểm luôn?”

“Tôi đoán… Cậu hai Lưu sẽ cho các người âm 100! Âm 100 điểm luôn đấy! Là trường hợp đầu tiên xuất hiện trong cuộc thi quốc tế suốt bao nhiêu năm qua. Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh, lần này hai người nổi tiếng chắc rồi! Ha ha!”

Nghe thấy tiếng cười ghê tởm của Cao Chí Minh, Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn xé miệng anh ta ra. Nhưng cô không thể không thừa nhận, lời Cao Chí Minh nói đúng. Ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi của Lưu Thiên Hàn rõ ràng chính là tín hiệu của âm điểm.

Trên màn hình lớn vẫn chưa hiện số điểm, để dẫn dắt bầu không khí ở hội trường, khi công bố số điểm MC còn cố tỏ ra thần bí.

“Đầu tiên, chúng ta hãy công bố số điểm của cậu hai Lưu. Mọi người đoán xem, cậu hai Lưu sẽ chấm cho thí sinh số 87 bao nhiêu điểm?”

Nghe MC hỏi xong, Nhan Nhã Tịnh hồi hộp đến nín thở.

Rõ ràng trong lòng cô biết chắc anh Lưu sẽ cho điểm bọn họ vô cùng thấp, nhưng tận sâu thâm tâm cô vẫn ôm một tia mong đợi, hy vọng anh có thể cho bọn cô điểm cao.

Đó là sự khẳng định với Lê Mặc, cũng là sự khẳng định với ước mơ của cô.

“Nhan Nhã Tịnh, Lê Mặc, cố mà nghe đi! Nhưng đừng nghe âm 100 điểm thành 100 điểm đấy nhé.” Cao Chí Minh cười đến khóe miệng sắp co rút tới nơi, Nhan Nhã Tịnh quắc mắt lườm anh ta. Bây giờ cô cũng không có tâm trạng so đo với anh ta, chỉ muốn biết anh Lưu có thể khiến giấc mơ của mình sụp đổ hay không.

“100 điểm!”

Giọng nói kích động của MC vang lên trong không khí, Nhan Nhã Tịnh không dám tin trợn trừng hai mắt, sau đó lập tức nhìn về phía Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn đã quay mặt đi rồi, Nhan Nhã Tịnh không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng trong lòng cô không kiềm chế được sự vui mừng.

Cuối cùng anh Lưu vẫn ủng hộ cô!

Hơn nữa, tối nay anh Lưu còn vì tình riêng mà hơi thiên vị!

Cô biết rằng tác phẩm của Lê Mặc thật sự rất tuyệt. Cô và Tô Thu Quỳnh biểu diễn cũng rất tốt, nhưng những mẫu thiết kế dự thi đêm nay vẫn chưa hoàn mỹ một trăm phần trăm, 100 điểm là có niệm tình riêng.

Lê Mặc cũng ngơ ngác, vừa rồi nhìn dáng vẻ của Nhan Nhã Tịnh, anh ta còn tưởng rằng Lưu Thiên Hàn sẽ cho bọn họ số điểm vô cùng thê thảm, không ngờ điểm lại cao như vậy.

Nét mặt của Cao Chí Minh lập tức trở nên đặc sắc vô cùng, tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa tin Lưu Thiên Hàn sẽ chấm tác phẩm của Lê Mặc điểm cao như thế.

Anh ta nghe Cung Tư Mỹ nói Lưu Thiên Hàn đã chia tay với Nhan Nhã Tịnh. Chia tay rồi là kẻ địch, không cho âm điểm đã là phong độ lắm rồi, sao có thể cho 100 điểm chứ!

Cao Chí Minh nhìn chằm chằm vào màn hình lớn ở phía xa, lúc này trên màn hình đang hiện lên số điểm của Lưu Thiên Hàn. Con mắt anh ta trừng to đến nỗi như sắp lồi ra ngoài tới nơi, anh ta muốn nhìn thử xem có phải thiếu dấu âm không. Nhưng anh ta nhìn tới nhìn lui, trên màn hình vẫn hiển thị 100 điểm cực lớn.

Sau khi công bố số điểm của Lưu Thiên Hàn, MC công bố điểm của Phí Nam Châu. Phí Nam Châu cho 96 điểm, thấp hơn điểm anh ta chấm cho Cao Chí Minh ba điểm.
 
Chương 1305


CHƯƠNG 1305

Nhìn số điểm mà Phí Nam Châu chấm, Cao Chí Minh mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Anh ta biết ông Hans cũng đứng về phía mình, chờ công bố số điểm của ông Hans, anh ta sẽ vượt lên dẫn đầu.

Ông Hans cho Lê Mặc 96 điểm điểm, thấp hơn Cao Chí Minh hai điểm.

Cao Chí Minh đã vượt lên dẫn trước về tổng điểm, điều này khiến anh ta thở phào một hơi.

Cho dù trong phần thi này không thể loại Lê Mặc, nhưng anh ta sẽ khiến Lê Mặc thua vô cùng thê thảm trong vòng bán kết!

Điểm số cuối cùng là của ông Hàn, Cao Chí Minh cảm thấy ông Hàn không thể chấm cho Lê Mặc điểm cao hơn mình được. Dù sao từ trước đến giờ, ông Hàn đều chấm điểm cho các thí sinh khác thấp hơn điểm của các vị giám khảo khác một chút.

Ai ngờ, MC lại cười khẽ rồi hét lên: “Điểm của ông Hàn là 99 điểm!”

Cao Chí Minh ngẩng phắt mặt lên, 99 điểm?

Trước giờ ông Hàn luôn chấm điểm theo kiểu bảo thủ, sao có thể cho Lê Mặc 99 điểm được!

Sau khi công bố điểm của ban giám khảo, điểm trung bình của Lê Mặc cũng xuất hiện, 97,75 điểm cao hơn điểm của Cao Chí Minh 97,25 là 0,5 điểm.

Nhìn số điểm trên màn hình vẫn như cũ, Cao Chí Minh hận đến nỗi mặt mày biến sắc.

Tại sao!

Anh ta cố gắng bò lên như vậy, nhưng trong trận thi đấu này vẫn bị Lê Mặc đè bẹp!

Với số điểm này, anh ta và Lê Mặc chắc chắn đều có thể lọt vào vòng trong. Tại vòng bán kết, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép sơ xuất như lần này xuất hiện nữa!

Bất kể là cậu hai Lưu hay là ông Hàn, anh ta đều phải nghĩ cách để bọn họ đứng về phía mình!

Cung Tư Mỹ nhìn số điểm trên màn hình, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Cô ta nhiều lần bày tỏ trước mặt Phí Nam Châu rằng mình không thích Nhan Nhã Tịnh.

Phí Nam Châu thích cô ta như vậy, cô ta cứ tưởng rằng anh ta sẽ vì mình mà cho Nhan Nhã Tịnh số điểm cực thấp, không ngờ lại chấm tận 96 điểm!

Cô ta nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Phí Nam Châu. Cô ta muốn Phí Nam Châu chèn ép Nhân Gian cô ta, cô ta muốn Nhân Gian phải “ngỏm” ngay khi vừa nảy mầm!

Cuộc thi lần này cũng nhanh chóng có kết quả, Lê Mặc xếp hạng nhất trong các thí sinh, Cao Chí Minh xếp hạng hai.

Hai người họ và tám thí sinh xuất sắc cùng nhau lọt vào vòng trong, chuẩn bị tham gia vào vòng bán kết được tổ chức vào nửa tháng tới.

Nhan Nhã Tịnh biết Lê Mặc rất xuất sắc, nhưng tối nay có thể giành được hạng nhất vẫn là bất ngờ ngoài ý muốn.

Nhan Nhã Tịnh lấy điện thoại ra, vui vẻ gửi một tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, cảm ơn anh nhé!”

Nhan Nhã Tịnh thực sự là một cô gái tốt không thù dai, Lưu Thiên Hàn cho Lê Mặc điểm cao, cô cũng quên hết những điều tồi tệ mà trưa nay anh đã đối xử với mình.

“Anh hai, vì để cảm ơn anh đã cho bọn em điểm cao, em mời anh ăn cơm!”

Nhan Nhã Tịnh gửi tin nhắn này, mục đích quan trọng nhất là mời Lưu Thiên Hàn ăn cơm.

Nếu anh đã cho bọn họ điểm cao thì chứng minh anh không lạnh lùng vô cảm với cô như những gì anh thể hiện ra. Cô cảm thấy mình vẫn còn cơ hội để xoay chuyển trái tim anh lần nữa!

“Không rảnh!”

Tin nhắn đáp lại lời ít ý nhiều khiến Nhan Nhã Tịnh dở khóc dở cười.
 
Chương 1306


CHƯƠNG 1306

Người đàn ông này, rõ ràng trong lòng để ý đến cô, nhưng lúc nào cũng tỏ ra rất chán ghét cô.

“Anh hai, vậy khi nào anh rảnh? Chờ anh có thời gian em mời anh ăn cơm được không?”

“Với cô, tôi mãi mãi không rảnh!”

Nhan Nhã Tịnh bất lực nhìn điện thoại, thôi được rồi, anh Lưu hoàn toàn không cho cô cơ hội!

Nhan Nhã Tịnh vừa định nhắn lại thì cô chợt nhận được một tin nhắn khác của anh.

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng tự mình đa tình. Tôi chấm 100 điểm không phải vì cô đâu. Dù sao cô cũng là người nhà họ Lưu, điểm số thấp sẽ khiến nhà họ Lưu chúng tôi mất mặt!”

Được rồi!

Có quỷ mới tin anh không phải vì cô!

Tuy nhiên, dù anh thực sự vì cô đi chăng nữa, tối nay cô cũng không hẹn được ông Phật này rồi!

Vừa nãy Lâm Tiêu nói muốn tổ chức tiệc ăn mừng cho bọn họ, Nhan Nhã Tịnh không quấn lấy Lưu Thiên Hàn nữa, cô đắc ý liếc nhìn Cao Chí Minh, sau đó kéo Tô Thu Quỳnh đi ra ngoài.

Tối nay vốn dĩ Cao Chí Minh đã bị đả kích sắp phát điên rồi, giờ lại nhìn thấy ánh mắt đắc chí của Nhan Nhã Tịnh, anh ta suýt nữa hộc máu ngay tại chỗ vì tức giận!

Lúc Lưu Thiên Hàn xoay người lại, thấy chỗ Nhan Nhã Tịnh vừa đứng đã trống trơn, anh không khỏi nhíu mày.

Người phụ nữ vô tâm tuyệt tình này cứ bỏ đi như vậy luôn ư?

Muốn mời người ta ăn cơm, chẳng lẽ không biết mời thêm vài lần sao?

Không có chút lòng thành nào hết!

Nhan Nhã Tịnh không có lòng thành đang chơi bời tới bến trong Lam Điều rồi. Sau một vài ly vào bụng, cô đã ngà ngà say nhưng cứ đòi uống rượu.

Tô Thu Quỳnh hãi cái tật xấu khi say của Nhan Nhã Tịnh lắm rồi, nói thế nào cũng không cho cô uống nữa!

Người khác đều đang uống rượu, chỉ có mình cô tội nghiệp ngồi một bên uống nước trái cây, cô cảm thấy mình thật đáng thương!

Dù cô nhìn Tô Thu Quỳnh bằng ánh mắt tội nghiệp thế nào, cô ấy vẫn bộc lộ dáng vẻ quyết không cho thương lượng. Nhan Nhã Tịnh không lay chuyển được Tô Thu Quỳnh, chỉ có thể uống nước trái cây thay rượu!

Đang lúc Nhan Nhã Tịnh cảm thán uống rượu không say người tự say, thì tiếng chuông điện thoại của cô chợt vang lên.

Là một tin nhắn gửi tới từ số lạ.

“Nhan Nhã Tịnh, cô biết mẹ mình chết như thế nào không?”

Nhan Nhã Tịnh híp mắt lại, vô thức nắm chặt điện thoại trong tay, ngay sau đó cô lại nhận được một tin nhắn khác.

“Nhan Nhã Tịnh, thật ra mẹ cô bị ngã mà chết.”

“Sức khỏe của bà ta vốn không tốt, tôi sai người đẩy bà ta từ trên lầu xuống, bà ta gần như sắp tắt thở rồi, tôi còn có lòng tốt để lại vài nhát vào tim bà ta.”

“Hết nhát này đến nhát khác. Cô nói xem, tại sao trên người mẹ cô lại có nhiều máu thế hả?”

Nhan Nhã Tịnh nhìn từng tin nhắn gửi đến trong điện thoại, chỉ cảm thấy cả trái tim như bị ai đó bóp chặt.

 
 
Chương 1307


CHƯƠNG 1307

Cô ôm chặt ngực mình, cảm giác đau đớn này vẫn chỉ tăng lên chứ không giảm.

Đầu ngón tay cô run rẩy, gửi một câu hỏi: “Mày là ai? Tại sao lại đối xử với mẹ tao như vậy?”

Nhớ đến tấm hình Lệ Bảo Khiết nằm trong vũng máu, Nhan Nhã Tịnh đau lòng đến nỗi không thở nổi.

Mẹ cô Lệ Bảo Khiết là một người dịu dàng, ôn hòa, xinh đẹp, tốt bụng, dù đối xử với ai bà cũng hết lòng thật dạ.

Cô không thể hiểu nổi mẹ cô tốt như vậy, sao lại bị người ta giết hại bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế!

Bị đẩy ngã từ trên lầu xuống, khi mẹ cô vẫn thở còn tiếp tục đâm nhiều nhát lên ngực bà ấy, bà ấy sẽ đau đớn đến nhường nào chứ!

“Nói! Rốt cuộc mày là ai!”

Người kia như thể không thấy tin nhắn mà Nhan Nhã Tịnh gửi đến, ngay sau đó cô lại nhận được một tin nhắn khác.

“Nhìn mẹ mày chảy máu, trong lòng tao vui lắm! Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện, tao thật sự muốn nhìn bà ta chảy hết máu rồi mới bỏ đi.”

“Nhan Nhã Tịnh, mày trông rất giống mẹ mày, giống như khuôn đúc ra vậy đó!”

“Haiz, mày trông giống mẹ mày như vậy, nếu cách chết đi cũng giống nhau thì chuyện này quả thực rất tuyệt vời!”

Ở tin nhắn cuối cùng mà Nhan Nhã Tịnh nhận được, dường như người bên kia đã không kiểm soát được lòng thù hận méo mó trong lòng mình: “Nhan Nhã Tịnh, mày cứ chờ mà tới đoàn tụ với con đĩ Lệ Bảo Khiết kia đi!”

“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai!”

Nhan Nhã Tịnh liên tục gửi vài tin nhắn, nhưng không nhận được câu trả lời.

Trong lòng cô cảm thấy khó chịu như thể có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm cắn, cô không gửi tin nhắn nữa mà dứt khoát gọi cho người kia.

Gần như ngay lập tức, điện thoại được kết nối, giọng Nhan Nhã Tịnh khàn khàn hét lên: “Mày là ai? Nói mau, cuối cùng mày là ai!”

“Cô bé à, có chuyện gì vậy? Sao lại hung dữ như thế?” Ở đầu dây bên kia là một giọng nói già nua hòa ái.

Nhan Nhã Tịnh sững sờ, cô không dám tin người gửi loại tin nhắn kia cho cô lại là một cụ già có giọng nói ôn hòa thế này.

Đột nhiên trong lúc đó, cô có chút không rõ, vô thức hỏi một câu: “Người vừa gửi tin nhắn cho tôi là ông phải không?”

“Tin nhắn gì? Tôi không biết gửi tin nhắn!”

Ông lão như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Vừa nãy có một người mượn điện thoại của tôi, nói là muốn gọi điện thoại cho con gái. Cô chính là con gái của người đó à!”

“Người mượn điện thoại trông như thế nào ạ?” Nhan Nhã Tịnh vội vàng hỏi.

“Tôi là người mù, sao có thể biết bà ta trông như thế nào được!” Ông lão khẽ thở dài: “Cô gái à, có phải cô cãi nhau với mẹ mình không? Mẹ con ruột với nhau đâu có chuyện gì giận hờn qua ngày được, cô đừng hờn dỗi mẹ mình nữa!”

“Ông ơi, bây giờ ông ở đâu? Cháu sẽ đến chỗ đó ngay!”

Nếu gần đó có camera có thể quay được cảnh người phụ nữ đã mượn điện thoại này, vậy thì cô sẽ tìm ra hung thủ giết chết mẹ mình.

“Tôi ở thôn Tiền Sơn!” Ông lão chống gậy nói: “Mẹ cô đã rời khỏi thôn chúng tôi rồi, cô tới đây cũng vô ích thôi. Sau này đừng cãi nhau với mẹ nữa, cố gắng sống hòa thuận với bà ấy đi!”
 
Chương 1308


CHƯƠNG 1308

Thôn Tiền Sơn…

Nhan Nhã Tịnh từng nghe qua cái tên này, là một thôn xóm nhỏ hẻo lánh ở Vân Hải, tất nhiên chỗ như vậy không thể nào có camera được.

Người đàn bà gửi tin nhắn cho cô đã rời khỏi thôn Tiền Sơn, bây giờ cô có đến đó cũng không được gì.

Cô vẫn không có cách nào đưa hung thủ giết mẹ mình ra trước vành móng ngựa!

Thậm chí hiện tại người đàn bà kia họ gì, trông thế nào, cô cũng không biết!

Nhưng tại sao người đàn bà kia lại giả yêu giả quỷ, còn muốn giết chết cô nữa. Chỉ cần cô biết được tin tức của bà ta, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ khiến bà ta trả một cái giá đắt nhất!

“Nhã Tịnh à, cậu nói chuyện điện thoại với ai vậy? Ông lão nào?” Tô Thu Quỳnh nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, lo lắng hỏi.

Giữa Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh không hề có bí mật gì hết, cô kể lại chi tiết cho cô ấy biết: “Thu Quỳnh… Kẻ giết mẹ tớ là một người phụ nữ! Bà ta đã xuất hiện rồi!”

“Bà ta ở đâu?” Tô Thu Quỳnh cũng lộ vẻ căm phẫn sục sôi: “Bây giờ chúng ta báo cảnh sát, để bà ta phải trả một cái giá thích đáng!”

“Thu Quỳnh, tớ không có bất kì manh mối gì, tớ cũng không biết bà ta là ai, giờ chúng ta báo cảnh sát cũng vô dụng thôi.” Nhan Nhã Tịnh hơi mệt mỏi thở dài: “Huống chi mẹ tớ đã chết nhiều năm, tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy qua đời vì bệnh, chỉ sợ báo cảnh sát cũng không thể lập án được!”

Mặc dù Tô Thu Quỳnh không cam lòng để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, nhưng cô ấy cũng phải thừa nhận Nhan Nhã Tịnh nói chính xác.

Nhà họ Nhan đã tuyên bố với bên ngoài Lệ Bảo Khiết qua đời vì bệnh, bây giờ Nhan Nhã Tịnh mà báo cảnh sát, chỉ sợ cảnh sát sẽ coi cô như kẻ điên!

“Nhã Tịnh, cậu đừng khó chịu, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, sớm muộn gì cũng có một ngày hung thủ giết người phải trả giá đắt!” Tô Thu Quỳnh nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, nhẹ giọng an ủi cô.

Nhan Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, cô tin kẻ giết mẹ mình phải nợ máu trả bằng máu!

Nhan Nhã Tịnh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ lo lắng nên cũng không nói cho cô biết kẻ đó uy hiếp mình. Thật ra cô cũng chẳng sợ người kia sẽ làm gì mình, cô chỉ lo cho sự an toàn của hai đứa con thôi.

Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Dũng, nhờ anh ta cử thêm vài vệ sĩ bảo vệ cho hai đứa nhỏ.

Cô có thể chết, nhưng hai đứa bé mà bị thương, cô sẽ chịu không nổi!

Tối nay là tiệc ăn mừng của bọn họ, Nhan Nhã Tịnh không muốn nghĩ tới quá nhiều chuyện bực mình. Có một số việc nên tới thì sẽ tới, dù là gió tanh mưa máu, cô cũng sẽ bình tĩnh đối mặt.

Nhan Nhã Tịnh cho rằng tối nay là tiệc ăn mừng của cô, Tô Thu Quỳnh, Lê Mặc và Lâm Tiêu. Nhưng không ngờ một lát sau, trong phòng riêng lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Liễu Đào.

Vừa nhìn thấy Liễu Đào, khuôn mặt Lê Mặc lập tức đỏ như tôm luộc.

Quen biết Lê Mặc nhiều năm như vậy, anh ta đang say rượu hay mắc cỡ, Nhan Nhã Tịnh nhìn một phát là nhận ra ngay!

Cô không ngờ một người ngày thường mặt dày như Lê Mặc, khi gặp Liễu Đào lại mắc cỡ đến như vậy!

Lê Mặc hồi hộp ngồi trên sô pha, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Anh ta lo lắng đứng lên nhìn Liễu Đào: “Liễu Đào, tôi là fan của cô, có thể ký tên cho tôi được không?”
 
Chương 1309


CHƯƠNG 1309

Liễu Đào không ngờ mình đến tìm Nhan Nhã Tịnh còn có thể chạm mặt fan hâm mộ, mặc dù cô ấy là người lạnh lùng, nhưng trước giờ rất hòa nhã với fan hâm mộ.

Cô lấy bút từ trong túi ra ký tên, thân thiết hỏi: “Ký ở chỗ nào?”

Liễu Đào đồng ý ký tên cho anh ta, khỏi phải bàn Lê Mặc sung sướng đến cỡ nào.

Anh ta chỉ lên mặt mình, vui vẻ cười nói: “Ký lên đây! Ký lên đây này!”

Anh ta muốn trên mặt mình ký đầy tên của nữ thần.

Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, Lê Mặc thật đúng là không biết xấu hổ!

Ký tên lên nguyên cái bản mặt, anh ta muốn thăng tiên luôn hả!

Thế nhưng nhìn thấy nụ cười vừa ngượng ngùng lại vừa vui sướng của Lê Mặc, đáy lòng Nhan Nhã Tịnh rất vui.

Mấy năm qua, Lê Mặc đã phải trải qua quá nhiều chuyện u ám. Ngày đó lúc cô nhặt được anh ta từ vũng bùn trên đường, trong đáy mắt giăng đầy vẻ mù mịt, cô rất mừng vì theo thời gian Lê Mặc ngày càng tươi sáng và cởi mở hơn, dường như lại trở về dáng vẻ ban đầu khi họ mới gặp nhau.

Liễu Đào cảm thấy bất đắc dĩ trước yêu cầu của Lê Mặc, cô đã ký tên cho fan hâm mộ rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn được ký tên trên mặt.

“Anh có muốn ký ở chỗ nào khác không?” Liễu Đào liếc nhìn Lê Mặc, hỏi dò.

“Chỉ muốn trên mặt thôi! Tôi muốn tên của nữ thần được ký trên mặt tôi!” Hai tai Lê Mặc đỏ lựng, nhưng anh ta vẫn vô cùng kiên quyết.

Liễu Đào không lay chuyển được Lê Mặc, chỉ đành cẩn thận ký tên lên trán của anh ta!

Sau khi Liễu Đào ký tên xong, Lê Mặc vui sướng cười đến nỗi khóe miệng sắp rút gân.

“Trên mặt tôi có tên nữ thần của tôi đấy!”

Lê Mặc vui vẻ, nhưng chưa được ba giây, Lê Mặc không khỏi buồn bã nói: “Lỡ như tên không còn thì sao đây? “Cho dù từ nay về sau tôi không rửa mặt, cái tên này chắc cũng không giữ được vài ngày!”

Lê Mặc nhìn Liễu Đào với vẻ mong đợi: “Đào Đào, vài ngày nữa cô có thể ký tên cho tôi tiếp không? À không, cứ cách vài ngày tôi muốn nhờ cô ký cho tôi một lần.”

Nghĩ đến mình không còn sống được bao lâu nữa, ánh mắt Liễu Đào trở nên ảm đạm. Sau một lúc im lặng, cô vẫn nhẹ giọng đồng ý: “Được!”

Hiếm khi có người thích mình như vậy, cô ấy rất cảm kích!

Nhưng đáng tiếc là, cô không thể ký tên cho fan hâm mộ của mình thêm bao nhiêu lần nữa!

Thấy Liễu Đào đồng ý, Lê Mặc sướng rần cả lên.

Tuy nhiên giờ phút này nhìn dáng vẻ vui sướng của Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh lại không vui.

Cô biết rõ hơn ai hết, Liễu Đào không cầm cự được bao lâu nữa.

Lúc đầu khi cô vừa châm cứu vừa phối thuốc đông y cho Liễu Đào, còn có thể giúp cô ấy cầm cự qua sinh nhật của Phí Nam Châu. Nhưng khoảng thời gian trước, bị Phí Nam Châu cưỡng ép phát sinh quan hệ nhiều lần khiến cô ấy xuất huyết ngày càng nhiều, sức khỏe chuyển biến xấu với tốc độ đáng sợ, cô ấy không còn sống được mấy ngày nữa.

Nhan Nhã Tịnh dời mắt khỏi Liễu Đào nhìn sang Lê Mặc, biểu cảm vui sướng trên mặt anh ta không lừa được cô. Anh ta thích Liễu Đào, tình cảm đó tuyệt đối không phải của fan dành cho thần tượng, mà là tình cảm của một đàn ông đối với một người phụ nữ.

Phí Nam Châu đối xử với Liễu Đào rất tệ, nếu Liễu Đào có thể sống lâu trăm tuổi, cô thực sự hy vọng cô ấy tìm được một người chồng tốt, ví dụ như Lê Mặc.

Đáng tiếc là, dù Lê Mặc có thích cô ấy nhiều đến đâu, cũng không thể kéo dài tuổi thọ của cô ấy.

Nhan Nhã Tịnh không nhìn nhầm, Lê Mặc rất thích Liễu Đào.
 
Chương 1310


CHƯƠNG 1310

Liễu Đào mãi mãi sẽ không biết anh ta thích cô ấy từ khi nào, thích nhiều đến cỡ nào.

Ban đầu anh ta thật sự coi Liễu Đào là thần tượng, là nữ thần trong lòng mình. Nhưng lúc anh chạy khỏi móng vuốt ma quỷ của Cung Trí Cương và Cao Chí Minh, đau khổ vật lộn giữa cuộc đời như một tên ăn mày thì anh ta gặp được Liễu Đào.

Khi đó, anh ta khát nước vô cùng, vừa khéo phía trước có một tiệm nước giải khát.

Vào lúc khó khăn nhất, con người chẳng còn quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, Lê Mặc không khống chế được mà chạy vào trong tiệm lấy một chai nước ướp lạnh.

Anh ta không có tiền trả, mở nắp chai nước ra, uống ừng ực để xoa dịu cơn khát.

Anh ta không trả tiền, chủ tiệm cũng không định bỏ qua. Anh ta còn tưởng rằng chờ đợi mình là một trận đánh no đòn, nhưng không ngờ một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng ấm áp một cách lạ thường chợt vang lên bên tai anh ta.

Cô ấy nói: “Tôi trả giúp anh ta.”

Vốn dĩ Liễu Đào đã rất xinh đẹp, khoảnh khắc khi Lê Mặc ngẩng khuôn mặt bẩn thỉu lên, anh ta cảm thấy dường như mình gặp được tiên nữ.

Sự yêu thích đối với thần tượng, không kiểm soát được mà biến chất thành tình yêu nam nữ kiềm nén và đầy mong đợi, dần dà nước tràn thành lụt.

Chỉ là lúc đó anh ta quá nhếch nhác, không dám nói cho thần tượng biết mình là fan hâm mộ của cô ấy.

Một ánh nhìn đầu tiên đã trở thành sự cứu rỗi cả đời của Lê Mặc.

Sau này anh ta mới biết Liễu Đào là vợ của Phí Nam Châu, người phụ nữ đã có chồng, anh ta biết mình không nên quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa, nhưng anh ta lại không thể nào kiềm chế được tình yêu mà mình dành cho cô ấy.

Anh ta không dám yêu cầu xa vời thay thế vị trí của Phí Nam Châu để ở bên cạnh cô ấy, nhưng anh ta muốn đến gần cô ấy hơn, gần hơn một chút.

Hôm nay Liễu Đào đến đây chỉ đơn giản là buổi gặp gỡ cá nhân thôi, cô ấy cũng không dẫn theo trợ lý.

Sức khỏe bây giờ của Liễu Đào không thích hợp để lái xe, Lê Mặc chủ động đề nghị đưa Liễu Đào về.

Tối nay Nhan Nhã Tịnh cũng không lái xe, đang định nhờ Lê Mặc đưa mình về, nhưng cô vẫn ủng hộ Lê Mặc trọng sắc khinh bạn. Cô bắt một chiếc xe, sau đó nói lời tạm biệt với Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh.

Lê Mặc rất hoạt bát ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh. Lần đầu tiên trong đời được ở chung với thần tượng, Lê Mặc có rất nhiều lời muốn nói với Liễu Đào, chỉ là anh ta quá kích động, quá lo lắng nên không biết mở miệng thế nào cả.

Lê Mặc đưa Liễu Đào về biệt thự của cô ấy và Phí Nam Châu, nhưng không ngờ lại gặp Phí Nam Châu ở ngoài biệt thự.

Trên khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lẽo của Phí Nam Châu hiện lên vẻ giễu cợt rõ ràng, nhất là khi nhìn thấy hai chữ “Liễu Đào” được viết tỉ mỉ trên trán Lê Mặc, Phí Nam Châu lại càng tức giận đến mức cười mỉa thành tiếng.

Phí Nam Châu không biết tại sao mình lại giận dữ như vậy. Anh ta nghĩ, có lẽ là do anh ta không thể nhìn nổi Liễu Đào này rõ ràng là một người phụ nữ dâm loàn, nhưng cả ngày cứ thích tỏ ra ngây thơ trong sáng ở trước mặt anh ta!

“Liễu Đào, cô hẹn hò với tên trai bao này đấy à!” Phí Nam Châu nở nụ cười mỉa mai: “Có phải tôi nên khen cô một câu hay không, bị tên trai bao đó làm cho say mê điếu đổ rồi mà vẫn còn biết đường về nhà?”

Liễu Đào thực sự cảm thấy lời của Phí Nam Châu vô lý đùng đùng, trước giờ cô luôn bảo vệ fan hâm mộ của mình, không muốn khiến Lê Mặc lúng túng, vì thế cô vội vàng nói: “Nam Châu, Lê Mặc không phải là trai bao! Lời nói của anh hơi quá đáng rồi đấy!”
 
Chương 1311


CHƯƠNG 1311

“Ha!” Phí Nam Châu cười càng thêm lạnh lẽo, phóng túng: “Liễu Đào, vì một thằng trai bao mà cô cãi nhau với tôi ư? Cô to gan thật!”

“Nam Châu, anh hiểu lầm rồi, Lê Mặc thật sự chỉ là fan hâm mộ của em thôi!” Mặc dù tính cách của Liễu Đào lạnh nhạt, nhưng cô cũng không thích tự dưng bị người ta hiểu lầm oan uổng như thế. Chỉ là lời giải thích của cô không khiến Phí Nam Châu tin tưởng, ngược lại nét mặt Phí Nam Châu còn càng lạnh lùng hơn.

Đường nét gương mặt Phí Nam Châu rất nhu hòa, không hề sắc bén hay góc cạnh quá mức, nhưng vì lúc nào trong mắt anh ta cũng lạnh lùng nên lần nào Liễu Đào nhìn anh ta cũng cảm thấy ớn người.

“Sao nào, dẫn trai bao về nhà rồi còn bảo hiểu lầm nữa à? Liễu Đào, có phải nếu tối nay tôi không về, cô và thằng trai bao này sẽ ngủ luôn trên giường của tôi đúng không?”

Thấy Phí Nam Châu càng nói càng quá đáng, Liễu Đào thật sự vô cùng cạn lời. Cô không giỏi cãi nhau với người khác, đối mặt với lời khó nghe đó của anh ta, bỗng dưng cô hoàn toàn không biết nên phản bác lại thế nào.

“Nói! Liễu Đào, cô đã lên giường với thẳng trai bao này rồi đúng không!” Phí Nam Châu bóp chặt cằm Liễu Đào, gằn từng chữ hỏi.

“Không phải!”

Liễu Đào hít sâu một hơi, vừa định sắp xếp lại lời nói để giải thích thì Lê Mặc đã đấm một cú thật mạnh vào mặt Phí Nam Châu.

Anh ta không ngờ thần tượng của mình ở bên Phí Nam Châu lại phải chịu ấm ức như vậy.

Lê Mặc biết Phí Nam Châu là một trong những giám khảo của cuộc thi thiết kế thời trang lần này, đắc tội với Phí Nam Châu sẽ rất bất lợi cho phần thi sau này của mình, nhưng nhìn thần tượng của mình bị bắt nạt như vậy, anh ta không nhịn nổi.

Phí Nam Châu không ngờ tên trai bao trông ẻo lả này lại dám đánh mình. Anh buông Liễu Đào ra, giơ tay tàn nhẫn đấm vào mặt Lê Mặc.

Lê Mặc bị đánh đến khóe miệng đầy mùi máu tanh, nhưng anh ta không hề quan tâm tới những điều này. Nghĩ đến vừa nãy Phí Nam Châu nhục mạ Liễu Đào, anh ta dốc hết sức tiếp tục xông về phía Phí Nam Châu.

Liễu Đào biết Phí Nam Châu đánh nhau rất giỏi, Lê Mặc sẽ không đánh lại anh ta. Cô không muốn Lê Mặc bị liên lụy, vì thế khi thấy nắm đấm của Phí Nam Châu sắp đánh vào người Lê Mặc, cô vội vã đứng bảo vệ trước mặt Lê Mặc.

Phí Nam Châu không ngờ Liễu Đào lại đột nhiên lao tới, anh ta không kiềm được sức lực trên tay, nắm đấm đó vừa vặn va thật mạnh vào bụng cô.

Đau quá…

Liễu Đào đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái mét. Thấy cô ấy như thế, trong lòng Lê Mặc càng đau hơn.

Anh ta nhanh chóng đỡ lấy Liễu Đào: “Liễu Đào, cô sao rồi?”

“Tôi không sao, Lê Mặc, anh mau về đi.”

Liễu Đào trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất là một cô gái lương thiên, lúc nào cũng thật lòng bảo vệ bạn bè và fan hâm mộ của mình.

Tình hình hiện tại của cô ấy không ổn chút nào, Liễu Đào không muốn Lê Mặc lo lắng cho mình nên cố mỉm cười: “Lê Mặc, tối nay cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi sẽ cố gắng giải thích với Nam Châu.”

Lê Mặc thực sự không yên lòng về Liễu Đào, nhưng anh ta không ngốc, cũng biết mâu thuẫn tối nay của Phí Nam Châu và Liễu Đào đều do mình mà ra. Nếu anh ta còn ở lại đây thì mối quan hệ của hai người họ sẽ càng thêm căng thẳng.

Lê Mặc nhìn Liễu Đào chằm chằm, sau đó quay người, lái xe ra khỏi khu biệt thự.

Anh ta thầm nghĩ, mình phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả Phí Nam Châu.
 
Chương 1312


CHƯƠNG 1312

Bây giờ anh ta hoàn toàn không có tư cách để sánh vai bên cạnh thần tượng của mình, chờ sau khi trở nên đủ mạnh, anh ta nhất định sẽ liều mạng cướp cô về.

Hôn nhân của cô không hạnh phúc, anh ta muốn mang hạnh phúc cho cô.

Lê Mặc vẫn luôn tin rằng, rồi sẽ có một ngày anh ta có thể đường hoàng đứng bên cạnh Liễu Đào. Vì mục tiêu này, anh ta đã âm thầm cố gắng đến mức khó mà tưởng tượng được vào những lúc người khác không nhìn thấy.

Nhưng anh ta không ngờ được rằng, Liễu Đào không đợi được anh ta trở nên mạnh mẽ hơn. Anh ta càng không dám nghĩ rằng đây là lần cuối cùng anh ta nhìn thấy Liễu Đào còn sống.

Sau khi Lê Mặc rời đi, Liễu Đào không để ý tới Phí Nam Châu mà đi thẳng vào bên trong biệt thự.

Khắp người Phí Nam Châu rét lạnh, tức đến mức lồ ng ngực không phập phồng dữ dội, nắm tay kia của anh ta bất cẩn đánh lên người Liễu Đào, lồ ng ngực anh ta giằng xé đau đớn, nhưng nghĩ tới Liễu Đào bảo vệ Lê Mặc, anh ta lại tức tới mức không thở nổi.

Vừa đi vào phòng ngủ, Phí Nam Châu đã ấn mạnh Liễu Đào lên giường: “Liễu Đào, cô thích thằng trai bao kia như vậy à?”

“Nam Châu, vừa nãy em đã giải thích với anh rồi, Lê Mặc chỉ là fans của em thôi, giữa em và anh ấy hoàn toàn trong sạch.”

Bụng Liễu Đào càng lúc càng đau, cơ thể cũng càng lúc càng mất sức. Bây giờ cô rất muốn tìm một nơi ấm áp để nằm xuống. Cô cảm thấy cơ thể mình đang rất rất lạnh, cô dồn sức ôm lấy cánh tay mình, nhưng cũng chẳng khiến cô ấm lên được.

“Hoàn toàn trong sạch?” Phí Nam Châu cười khẩy: “Trong sạch mà trên mặt anh ta lại viết tên của cô à? Liễu Đào, cô thực sự coi tôi là thằng ngu có phải không! Liễu Đào, tôi không tin một chữ nào trong lời cô nói hết!”

Vốn dĩ Liễu Đào đã không muốn giải thích nữa rồi, nghe thấy lời này của Phí Nam Châu, cô đột nhiên nghẹn lời.

Nếu như lời giải thích của cô chẳng có ý nghĩa gì, vậy cũng không cần phải tiếp tục nữa.

Ngoài mặt Liễu Đào cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, nhưng bụng cô đột nhiên đau như bị xé toạc, cuối cùng vẫn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi biến dạng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô biết, một cú đấm phải chịu đêm nay cực kỳ, cực kỳ hại cho cơ thể của cô.

Thậm chí, cô còn cảm thấy bây giờ cô đau như vậy, có khi còn chẳng sống nổi qua đêm nay.

Nếu đã không đợi được qua sinh nhật của Phí Nam Châu, vậy cô cũng không muốn tiếp tục níu kéo anh ta nữa.

Kết hôn với cô là chuyện khó chịu nhất đời này của anh ta, trước khi cô chết, cô muốn làm chuyện tốt một lần, để anh được tự do.

Tập tục của Vân Hải là sau khi vợ chồng bên trăm năm thì phải mai táng với nhau. Nếu như cô cứ chiếm lấy vị trí vợ của anh ta, cho dù cô có chết trước, tương lai bọn họ cũng phải chôn cùng nhau.

Lúc còn sống đã khiến anh ta cảm thấy ghê tởm lâu như vậy, lúc chết đi, cô không muốn tiếp tục khiến anh ta thấy ghê tởm nữa.

Cô thực sự rất ghét Cung Tư Mỹ, nhưng nếu như trên đời này chỉ có Cung Tư Mỹ có thể khiến anh ta thấy hạnh phúc, cô hy vọng anh ta có thể được như mong muốn.

“Nam Châu, anh có thể buông em ra trước được không? Em có thứ này cho anh xem.”
 
Chương 1313


CHƯƠNG 1313

Liễu Đào đột nhiên bình tĩnh nói như vậy, Phí Nam Châu không khỏi sững sờ, bàn tay ấn trên người cô không tự chủ được mà buông ra.

Cơ thể cuối cùng cũng được tự do, Liễu Đào vịn mép giường cẩn thận xuống giường.

Thực ra cô muốn cử động nhanh một chút, cô lề mà lề mề như thế này chắc chắn khiến anh ta rất chán ghét. Vào giây phút cuối cùng trong sinh mạng của cô, cô không muốn bị anh ta ghét bỏ quá nhiều.

Nhìn thấy dáng vẻ như cành liễu trước gió này của Liễu Đào, đầu lông mày Phí Nam Châu nhíu lại rất chặt.

Sao trông cô lại yếu ớt như vậy?

Giả vờ đáng thương à?

Đúng rồi, giả vờ đáng thương là trò mà người phụ nữ này hay dùng nhất!

Vẻ thương tiếc trong mắt dần biến mất, trên khuôn mặt đường nét ôn hòa kia của Phí Nam Châu chỉ còn lại sự rét lạnh tận xương.

Liễu Đào cảm thấy khi ung thư tới giai đoạn cuối, tốc độ cơ thể yếu đi thực sự nhanh tới đáng sợ.

Tối nay lúc cô ra ngoài còn có thể tự mình đi như thường, còn bây giờ cô không vịn tường thì đứng không vững.

Cô lê người tới cái tủ bên cạnh, lấy hai tờ đơn ly hôn mà cô đã chuẩn bị từ sớm ra.

Cô chậm rãi đánh mắt nhìn tờ đơn ly hôn, không thể che giấu nổi đau đớn trong mắt.

Bắt đầu từ hôm nay, cô đã không còn là người của Phí Nam Châu nữa, chết, cũng không phải là ma nhà anh nữa rồi!

Sống chết gả cưới, chẳng còn liên quan, chắc chắn anh ta sẽ rất vui!

Bờ môi không kiềm chế được run rẩy, cổ họng cũng nghẹn ứ lại.

Liễu Đào quay lưng lại với Phí Nam Châu hít sâu mấy hơi, lúc này cô mới từ từ quay mặt sang, cố gồng hết sức mình rồi nói với anh bằng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

“Nam Châu, chúng ta ly hôn đi.”

Ly hôn?!

Phí Nam Châu chợt trợn trừng hai mắt, dù thế nào anh ta cũng không dám tin rằng Liễu Đào sẽ nói như vậy với anh ta.

Người phụ nữ này, năm năm trước tính đủ mọi cách để gả cho anh ta, bây giờ cuối cùng cô cũng được như mong ước, sao cô lại đề nghị ly hôn?

Sao cô dám!

Thằng trai bao kia! Đúng, chắc chắn là cô vì thằng trai bao kia!

“Liễu Đào, cô nói lại lần nữa xem!”

Lưu Đào nét mặt bình thản, giọng điệu không thay đổi: “Nam Châu, chúng ta ly hôn đi”.

Ngừng một lát, cô ấy nói tiếp, “Nam Châu, tôi đã ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn, sau khi ký xong, anh sẽ được tự do. Đừng lo lắng, tôi sẽ không lấy bất cứ tài sản nào của anh, tôi sẽ ra đi tay trắng.”

Thực ra, Liễu Đào còn vài lời chưa nói với Phí Nam Châu.

Cô ấy không những tay trắng ra đi, mà còn lập xong di chúc, tất cả tài sản của cô ấy đều thuộc về anh ta. Dù trong lòng cô ấy biết rõ, Phí Nam Châu sẽ không coi trọng cái cô ấy gọi là tài sản.

Có điều cô ấy thực sự là người có rất nhiều tiền, ba cô ấy tuy ở ngoài gây nhiều thị phi, nhưng chưa bao giờ để cô ấy thiệt thòi về tiền bạc.
 
Chương 1314


CHƯƠNG 1314

Khoảng thời gian trước, cô ấy để trợ lý thanh lý phần tài sản đứng tên mình, thì vô cùng bàng hoàng nhìn thấy con số lên đến vài trăm tỷ.

Thì ra, cô ấy sớm đã trở thành một tiểu phú bà.

Chỉ là rất nhanh thôi cô ấy và khối tài sản sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì, người chết rồi, hóa thành cát bụt, lúc sinh ra không mang đến cái gì, lúc chết cũng chẳng mang được gì theo, tiền có nhiều hơn đi chăng nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Cô ấy gửi một khoản tiền vào thẻ nhân viên đã gắn bó với mình nhiều năm, phần còn lại cô ấy đều để lại cho Phí Nam Châu.

Đương nhiên, cô ấy hy vọng nhà họ Phí sẽ ngày càng rực rỡ, anh ta có thể sống yên ổn vĩnh viễn, nhưng với những di sản thừa kế này, cho dù một ngày nào đó nhà họ Phí có phá sản khiến anh ta rơi vào tuyệt vọng, thì ít nhất anh ta cũng sẽ có một hậu thuẫn vững chắc.

“Liễu Đào, cô sốt ruột về cùng một nhà với tên mặt trắng đó thế rồi sao?”

Không đợi Liễu Đào trả lời, Phí Nam Châu mặt đanh lại thét lên: “Liễu Đào, cô nằm mơ đi!”

Dứt lời, Phí Nam Châu liền tàn nhẫn xé đi hai tờ giấy ly hôn ngay trước mặt cô ấy.

Sau khi kết hôn với Liễu Đào, Phí Nam Châu hầu như ngày nào cũng nghĩa tới việc ly hôn, nhưng vào lúc này, khi cô ấy thực sự đưa ra đề nghị ly hôn, anh ta mới phát hiện mình không vui.

Trong lòng có chút khó chịu không rõ.

Giống như là anh ta bị người khác bỏ rơi.

Phí Nam Châu cảm thấy rất nực cười, anh ta sao lại có thứ cảm xúc khó hiểu này! Liễu Đào người phụ nữ này, cô ấy là cái thá gì chứ!

Trong lòng khó chịu thế này chẳng qua là vì anh ta có thói quen làm chủ tất cả, không thích người ta đề nghị ly hôn trước mà thôi!

“Nam Châu, anh hà tất gì phải thế!”

Liễu Đào không ngờ Phí Nam Châu sẽ không chịu ký thỏa thuận ly hôn, cô ấy cúi người muốn nhặt tờ giấy dưới đất.

Cô ấy chưa kịp chạm tay vào những mảnh vụn dưới đất, thì đã bị Phí Nam Châu hung hăng xô ngã lên giường.

Trời đất quay cuồng…

Xong việc, anh ta rất nhanh mặc lại quần áo trên người, chỉnh tề nhã nhặn, phong thái tao nhã ấy, là người đàn ông phong độ ngời ngời trong lòng biết bao cô gái.

Chỉ là, người đàn ông phong độ ngời ngời ấy chưa bao giờ dành cho Liễu Đào dù chỉ là một chút ân cần.

Cô ấy định mang hai lá đơn ly hôn này cho Phí Nam Châu ký lần nữa, đột nhiên cảm thấy một cơn khó chịu.

Cô ấy nhanh chóng mặc quần áo lên người, không muốn Phí Nam Châu nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác kinh tởm của mình.

Liễu Đào cực nhọc lết người đến tủ quần áo tìm hai tờ đơn ly hôn cô ta đã trù bị sẵn.

Cô ấy còn chưa mở được cánh tủ, di động của Phí Nam Châu vang lên.

Liễu Đào không cần nhìn cũng biết, là Cung Tư Mỹ gọi đến.

Nửa đêm nửa hôm, Cung Tư Mỹ là người duy nhất không cho Phí Nam Châu ngủ yên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom