Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 883


CHƯƠNG 883

Chiếc xe Beetle Nhan Nhã Tịnh kia đã bị thuộc hạ của Chung Vĩ Thành đưa đi rồi, Lưu Thiên Hàn không phát hiện xe của Nhan Nhã Tịnh ở đó, nhưng anh nhìn thấy rõ ràng, bên đường có một vết máu đỏ tươi rất lớn, còn có một chiếc điện thoại vỡ nát.

Anh Lưu, em không lừa anh! Em thật sự gặp phải kẻ xấu! Nếu hôm nay em chết trong tay đám người này, anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!”

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh xông vào đầu Lưu Thiên Hàn như một lời nguyền, anh mở khóa điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, nhìn ghi chú cuộc gọi vừa nãy của cô, anh biết, đây chính là điện thoại của cô!

Anh không phải anh Lưu của cô, nhưng anh vẫn hối hận, cô không cố ý giả vờ đáng thương để quyến rũ anh, cô thực sự gặp nguy hiểm!

Đống máu trên đất này, là chảy ra từ cô sao?

Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy đôi mắt mình nhuốm đầy màu máu đỏ.

Anh dồn sức ấn lồng ngực mình, trái tim, sao lại đau đến thế!

Nhỡ đâu cô bị người khác giết hại một cách tàn nhẫn, nhỡ đâu, cô gặp chuyện còn đáng sợ hơn cái chết, nhỡ đâu…

Lưu Thiên Hàn lớn mạnh như vậy, vào lúc này lại phát hiện ra anh đang sợ hãi, sợ hãi đến mức không dám nghĩ tiếp nữa.

Lưu Thiên Hàn không dám chần chừ thêm chút nào, lập tức gọi vào số điện thoại của Nhạc Dũng, dặn dò cho dù có đào ba tấc đất của Hải Thành lên thì cũng phải tìm ra được Nhan Nhã Tịnh!

Lồng ngực anh đập điên cuồng, Lưu Thiên Hàn không ngừng nói với bản thân rằng, anh nôn nóng như vậy không phải vì anh để ý người phụ nữ tên Nhan Nhã Tịnh này, anh chỉ không muốn người phụ nữ mà em trai sinh đôi của anh yêu nhất chết thảm vô cớ mà thôi!

Đúng, chỉ là như vậy thôi!

Hiệu suất làm việc của Nhạc Dũng luôn rất tốt, nhưng lần này anh ta cũng không tìm ra manh mối nào.

Anh ta phát hiện từ Tầm Viên tới ngoại ô, tất cả camera trên con đường này đều đã bị phá hủy hết sạch.

Không có camera, có muốn tìm thấy Nhan Nhã Tịnh thì thực sự còn khó hơn cả mò kim đáy bể.

Điều duy nhất anh ta có thể chắc chắn đó là vũng máu trên đất này, đúng thật là của Nhan Nhã Tịnh.

Có thể phá hủy hết camera gần đây thì chắc chắn là đã có kế hoạch từ trước, hơn nữa làm còn đầy đủ như vậy, chắc chắn thế lực cũng không tầm thường, Nhạc Dũng cũng nôn nóng không thôi, nhưng cho dù nôn nóng đến mức nào thì bọn họ cũng không tìm ra Nhan Nhã Tịnh ngay được.

Nhạc Dũng mất sức chín trâu hai hổ cuối cùng tìm ra được một cái camera ẩn trên một con đường nhỏ. Camera này thì không bị phá hoại, thực ra anh ta cũng không có bao nhiêu hy vọng về cái camera này cả. Con đường này không phải là con đường bắt buộc phải đi từ Tầm Viên tới ngoại thành, chưa chắc Nhan Nhã Tịnh đã đi qua đây.

Đúng thật, từ video giám sát được trích ra, Nhạc Dũng không phát hiện được xe của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cũng đang nôn nóng kiểm tra đoạn video giám sát, với trực giác nhạy bén của mình, Lưu Thiên Hàn kết luận những chiếc xe con màu đen không biển số đi qua con đường nhỏ này có vấn đề.

Một chiếc xe không có biển số thì không sao, nhưng có liên tiếp mấy chiếc xe không có biển số, vậy thì sẽ khiến người khác phải nghi ngờ rồi.

Sau khi xác định mục tiêu, việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nhiên tình hình vẫn không mấy khả quan.

 
 
Chương 884


CHƯƠNG 884

Nhỡ đâu đối phương đã giết con tin rồi thì sao?

Nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng đều không từ bỏ.

Bởi vì hôm nay Cung Trí Cương phải lên núi thăm mấy con sói tuyết mà anh ta yêu thương nhất nên Chung Vĩ Thành cũng không tự tay quay lại video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát, mà giao nhiệm vụ vừa vinh dự vừa vĩ đại này cho thuộc hạ của anh ta.

Lúc Chung Vĩ Thành đi từ biệt thự trên núi xuống thì vừa khéo đi qua nơi mà Nhan Nhã Tịnh xuống xe.

Đồ trong tay túi xách của Nhan Nhã Tịnh rải đầy trên đất. Chung Vĩ Thành không có bất kỳ hứng thú nào với những thứ đồ trong túi xách phụ nữ cả, anh ta lạnh lùng lướt mắt nhìn đồ trên đất rồi tiếp tục đi về phía trước.

Anh ta vừa thu hồi tầm mắt khỏi mặt đất thì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

Anh ta hoảng hốt quay người lại, phát hiện bên cạnh túi xách của Nhan Nhã Tịnh có một mặt dây chuyền bằng bạch ngọc.

Anh ta không thể nhìn nhầm mặt dây chuyền bằng bạch ngọc này được, đây là mặt dây chuyền mà Cung Trí Cương vẫn luôn đeo trên người.

Rõ ràng là mặt dây chuyền này rơi ra từ trong túi xách của Nhan Nhã Tịnh, Chung Vĩ Thành không hiểu, tại sao dây chuyền của đại ca nhà anh ta lại xuất hiện bên trong túi xách của người phụ nữ đáng chết này chứ.

Anh ta khom người ngồi xuống, nghi ngờ nhặt mặt dây chuyền này lên. Lẽ nào người phụ nữ này còn là một tên trộm, trộm dây chuyền của đại ca nhà anh ta?

Đây là điều mà Chung Vĩ Thành có thể nghĩ tới, là khả năng duy nhất có thể giải thích được việc dây chuyền của Cung Trí Cương xuất hiện bên trong túi xách của Nhan Nhã Tịnh. Nhưng trực giác nói cho Chung Vĩ Thành biết, chân tướng dường như không phải như vậy.

Trước khi ra tay với Nhan Nhã Tịnh, Chung Vĩ Thành đã điều tra hoàn cảnh của Nhan Nhã Tịnh rồi.

Người vợ của Lưu Thiên Hàn chết thảm vì tai nạn xe vào mấy tháng trước.

Cho dù Nhan Nhã Tịnh có không cần tài sản của nhà họ Lưu thì biệt thự Tầm Viên mà cô đang ở tính theo giá thị trường thì cô có tiêu mấy đời cũng không hết, cô đúng thật là không cần phải làm mấy chuyện trộm cắp kia.

Chuyện có uẩn khúc, Chung Vĩ Thành không dám kết luận lung tung, đúng lúc Cung Trí Cương tự mình đi lên núi, anh ta vội vàng đưa dây chuyền trong tay lên: “Đại ca, dây chuyền của anh.”

Nhìn thấy dây chuyền trong tay Chung Vĩ Thành, Cung Trí Cương không khỏi híp mắt lại: “Sao nó lại nằm trong tay cậu?”

“Đại ca, dây chuyền này rơi ra từ trong túi xách của người mà cô chủ muốn em giết, chắc là người phụ nữ kia trộm dây chuyền của anh…”

Thấy sắc mặt Cung Trí Cương càng ngày càng trầm, Chung Vĩ Thành giật thót trong lòng, bất giác im bặt.

Anh ta đã đi theo Cung Trí Cương mười mấy năm rồi, nhưng anh ta vẫn rất sợ đại ca vui giận bất thường này.

Sắc mặt của đại ca vô cùng vô cùng đáng sợ, âm trầm đến mức dường như có thể nhỏ ra mực, nhưng khuôn mặt tuấn tú âm trầm kia của anh ta sẽ không khiến màu mực chảy khắp thế giới này, mà sẽ chỉ khiến thế giới này đổ máu thành sông.

“Cậu nói lại lần nữa!” Giọng nói của Cung Trí Cương cũng âm trầm tới đáng sợ: “Dây chuyền này, từ đâu mà ra?”

“Đại ca, dây chuyền này rơi từ trong túi xách của người phụ nữ bị đem cho sói ăn kia, có phải cô ta trộm…”
 
Chương 885


CHƯƠNG 885

“Cho sói ăn? Cậu lại dám đem cô ấy cho sói ăn!” Cung Trí Cương kìm lại xúc động muốn ra tay xé nát thuộc hạ đắc lực nhất của mình, anh ta hỏi bằng chất giọng run rẩy: “Cô ấy qua đó bao lâu rồi?”

“Gần… gần hai mươi phút rồi.” Chung Vĩ Thành cũng nhận ra chuyện này không tầm thường, anh ta nói lắp bắp: “Leo hung dữ như vậy, chỉ sợ bây giờ, cô ta đã…”

Cung Trí Cương không lòng dạ nào để nghe Chung Vĩ Thành báo cáo tiếp. Anh ta cất bước điên cuồng lao về phía khu rừng nơi Leo đang sống.

Gần hai mươi phút rồi.

Sự hung tàn của Leo, anh ta hiểu rõ hơn ai hết, một con bò to khỏe đưa vào trong rừng chưa cần tới mười phút là đã bị Leo xét xác. Cô chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, cơ thể máu thịt này của cô sao có thể chịu đựng nổi sự hung tàn của Leo được!

Sáng sớm ngày hôm đó, anh ta rời đi quá vội vàng, cũng không kịp báo đáp ơn cứu mạng của cô, nhưng tấm lòng muốn được báo đáp của anh ta chưa bao giờ tắt cả.

Hơn nữa, trong lòng anh ta, trừ báo ơn ra thì còn có một thứ tình cảm rất mập mờ khó nói, một thứ tình cảm mà trước đây anh ta chưa từng gặp bao giờ, đến bản thân anh ta cũng không thể nào nói rõ được.

Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Cung Trí Cương, Chung Vĩ Thành không dám chần chờ thêm một chút nào, vội vàng đuổi theo.

Trước đó, để hoàn thành mệnh lệnh của Cung Trí Cương nên anh ta mong rằng Nhan Nhã Tịnh chết càng thảm càng tốt. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên anh ta lại hơi sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ chết.

Anh ta chưa bao giờ thấy đại ca nôn nóng đến mức này, trước đây cho dù là lúc nguy hiểm hơn nữa, đại ca cũng sẽ ung dung bình tĩnh. Nhưng bây giờ đại ca lại vì một người phụ nữ mà mất chừng mực, điều này có nghĩa là gì?

Chung Vĩ Thành không dám nghĩ tiếp nữa.

Nếu như trong khu rừng nuôi Leo không có mấy cái cây kia, Nhan Nhã Tịnh thực sự sẽ không chống đỡ được qua hai mươi phút này. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc còn nhỏ cô rất nghịch ngợm, cô thường hay leo cây trèo tường, khi đó Lệ Bảo Khiết thường hay nói, cô không thể quấy phá như một đứa trẻ nghịch ngợm được, nên làm một thục nữ.

Sau đó Nhan Nhã Tịnh cũng hướng mình trở thành một tiểu thư thục nữ. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng may mắn vì trong quãng thời gian mình từng làm đứa trẻ nghịch ngợm kia, cô đã học được cách leo cây.

Leo thực sự vô cùng hung tàn, có mấy lần nó suýt chút nữa cắn đứt cổ Nhan Nhã Tịnh, may mà cơ thể Nhan Nhã Tịnh linh hoạt, tránh được sự tấn công của nó hết lần này đến lần khác.

Cơ thể của cô đập vào tảng đá, sau khi quăng quật có thêm không ít vết thương, cuối cùng cô cũng leo lên được cái cây lớn bên cạnh mình.

Leo không ngừng gầm lên với cô, âm thanh đó như thể đang đe dọa.

Leo cũng không ngừng phẫn nộ lao lên trên cây, nhưng nó lại không biết trèo cây nên thực sự không thể trèo lên trên cây để bắt Nhan Nhã Tịnh xuống được.

Máu chảy xuống từ đùi từ chân Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng nhiều, nơi cọ xát ra vết thương trên cánh tay cô cũng không ngừng rỉ máu ra. Không biết có phải do ban nãy đầu cô đập vào đá hay không mà đầu óc cô vô cùng đau đớn, cũng choáng váng vô cùng.
 
Chương 886


CHƯƠNG 886

Nhan Nhã Tịnh dồn sức cố mở to mắt ra, cô thực sự sợ mình sẽ đột nhiên ngất đi, rơi từ trên cây xuống rồi bị con sói hung ác hung tàn này xé xác.

Nhan Nhã Tịnh cắn chặt môi, cơn đau dữ dội khiến ý thức của cô tỉnh táo thêm không ít. Cô không ngất xỉu nhưng cây cối trong rừng đều còn non, tuy rằng không thấp nhưng cành cây nhỏ tới đáng thương, cành cây mà Nhan Nhã Tịnh đang trèo kêu răng rắc gãy ra, cơ thể của Nhan Nhã Tịnh mất khống chế ngã xuống đất.

Leo đã lăm lăm nhìn Nhan Nhã Tịnh rất lâu rồi, cơ hội tốt như thế này, đương nhiên nó không thể bỏ qua được.

Nó gầm một tiếng thật lớn thị uy với Nhan Nhã Tịnh, rồi nhào về phía người cô.

Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã có không ít vết thương, ban nãy ngã từ trên cây xuống đúng lúc bị thương ở eo nên nhất thời khiến cô không thể bò dậy nổi.

Thấy Leo cách cô càng ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh không khỏi hoảng sợ nhắm mắt lại.

Cuối cùng thì vẫn không thể tránh được kiếp nạn này, cô cũng vẫn không đủ dũng cảm, không dám đối diện với dáng vẻ chết thảm của mình.

Tiếng súng đột nhiên vang lên trong không khí, khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh nóng bỏng, cô tưởng đó là máu của mình, nhưng kỳ lạ đó là cô không cảm nhận được một chút đau đớn nào.

Cô nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện đầu của Leo đã bị đạn găm xuyên, nó mềm oặt ngã xuống đất, tuy vẫn còn dữ tợn đáng sợ nhưng đã không còn khí thế đào núi lấp biển ban nãy nữa.

Nhan Nhã Tịnh vô thức lau máu trên mặt đi, hóa ra đây là máu của Leo.

Cô không biết vì sao mấy kẻ kia lại bỗng nhiên giết chết con sói này, cô cũng không biết sau đó bọn họ muốn tra tấn cô như thế nào, cô chỉ cảm thấy mệt, rất mệt cực kỳ mệt.

Mệt đến mức, cho dù là mở mắt ra cũng không nhìn rõ được cảnh vật trước mắt.

Trong cơn mơ hồ, Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy một bóng dáng đi về phía cô, trong sương khói lượn lờ, dường như cô nhìn thấy em trai Nhan Minh Tự của mình.

Trên người rất đau, đau đến mức cõi lòng cô vô cùng tủi thân, nước mắt của cô lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.

Bờ môi cô khẽ mấp máy, giọng điệu khi nói nhợt nhạt khàn khàn.

“Minh Tự, Minh Tự…”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy dường như mình được ôm trong một phòng tay mạnh mẽ vững trãi, cô lẩm bẩm nói như đang mơ: “Rốt cuộc chị đã làm sai điều gì, sao bọn họ lại đối xử với chị như vậy…”

Thực ra cô còn muốn cắn chết Chung Vĩ Thành, cùng với tất cả những người bắt nạt cô, nhưng bây giờ cô thực sự không còn sức lực nữa.

Cô chỉ muốn ngủ thật say, như vậy cho dù có bị sói tuyết xé xác, cô cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.

Ngay lúc Cung Trí Cương nổ súng với Leo, người bình tĩnh như Chung Vĩ Thành cũng khiếp sợ trợn tròn mắt. Anh ta không dám tin, đại ca lại nổ súng với con sói tuyết mà mình yêu thương nhất vì một người phụ nữ!

Cung Trí Cương cũng không ngờ rằng mình lại nổ súng một cách quả quyết với Leo như vậy, nhưng nhìn thấy Leo với cái đầu toàn máu, anh ta không hối hận.
 
Chương 887


CHƯƠNG 887

Anh ta chỉ hối hận rằng sao mình không tới đây sớm hơn, để Nhan Nhã Tịnh phải hoảng sợ bất lực lâu như vậy.

Nhìn cả người Nhan Nhã Tịnh đều là máu, vô lực ngã xuống đất, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết ập tới, Cung Trí Cương không thể diễn tả được khi đó rốt cuộc mình có tâm trạng gì.

Anh ta chỉ cảm thấy, có một đôi tay như sắt thép bóp mạnh lấy trái tim anh ta, khiến anh ta hít thở thôi mà cũng thấy đau đớn.

Nhất là khi nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời kia, trái tim của anh ta càng đau đớn như bị dao rạch vậy.

Đúng vậy, rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì, sao bọn họ lại đối xử với cô ấy như vậy!

Sai lầm lớn nhất của cô, có lẽ, chính là cứu mạng anh ta.

Nếu như vào tối hôm đó cô mặc kệ sống chết của anh ta, anh ta sẽ không giúp Cung Tư Mỹ đối phó cô, cô cũng không phải chịu cảnh mất hồn mất vía như thế này.

Cung Trí Cương dồn sức ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng, trên cánh tay trắng nõn như ngọc của cô có một vết cắn sâu hoắm, nhìn trông vô cùng nổi bật.

Vết thương trên cánh tay cô còn chưa khỏi, vậy mà trên người cô lại có thêm vết thương mới, mà tất cả đau đớn này của cô, đều là vì anh ta.

Trái tim cứng rắn lạnh lùng của Cung Trí Cương chưa bao giờ mềm yếu như vậy, cũng chưa bao giờ đau đến thế, càng chưa từng hối hận. Trái tim cô độc của anh ta sẽ có những cảm xúc phức tạp như thế này, chỉ có một lý do duy nhất.

Anh ta động lòng rồi.

Chung Vĩ Thành chưa từng yêu, nhưng anh ta cũng không phải đồ ngốc, anh ta có thể nhìn ra đại ca vô cùng để ý tới Nhan Nhã Tịnh, mà anh ta lại suýt chút nữa đem người phụ nữ mà đại ca để ý, cho sói ăn.

Chung Vĩ Thành đang định nhận tội thì chuông điện thoại của anh ta lại vang lên như đòi mạng.

Nhìn thấy người gọi tới là Cung Tư Mỹ, anh ta vẫn nghe máy: “Cô chủ, có chuyện gì vậy ạ?”

“Chung Vĩ Thành, anh làm ăn kiểu gì vậy! Sao anh còn chưa gửi video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác qua đây?” Giọng nói của Cung Tư Mỹ hiếm có khi trở nên cáu kỉnh và mất kiên nhẫn: “Mau gửi video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác qua đây cho tôi!”

Điện thoại của Chung Vĩ Thành cách Cung Trí Cương rất gần, anh ta có thể nghe thấy giọng nói của Cung Tư Mỹ trong điện thoại rất rõ ràng.

Anh ta dứt khoát cầm lấy điện thoại của Chung Vĩ Thành: “Là anh.”

“Anh?” Cung Tư Mỹ sững sờ, sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: “Anh à, anh bảo Chung Vĩ Thành gửi video Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác cho em đi! Không tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé xác, trong lòng em không yên tâm.”
 
Chương 888


CHƯƠNG 888

“Hóa ra cô ấy tên Nhan Nhã Tịnh.” Trong giọng nói của Cung Trí Cương phảng phất sự dịu dàng mà đến chính anh ta còn không nhận ra.

Nghe thấy giọng nói của Cung Trí Cương, Cung Tư Mỹ sững sờ, lần đầu tiên cô ta nghe thấy anh cả lạnh lùng vô tình nói bằng giọng điệu dịu dàng như vậy.

Cung Tư Mỹ giật thót trong lòng, trong đầu cô ta không khỏi lóe lên một suy nghĩ mà bản thân cô ta cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cô ta vừa định nói tiếp gì đó thì lại nghe thấy Cung Trí Cương nói “Nhan Nhã Tịnh sẽ không bị sói tuyết xé xác.”

“Anh, anh nói như vậy là có ý gì? Anh đã đồng ý với em rồi, anh nói anh sẽ giết Nhan Nhã Tịnh giúp em, anh sẽ đem cô ta cho sói ăn! Anh, anh không thể nói lời không giữ lấy lời như thế được!”

“Cung Tư Mỹ, em đang chất vấn anh đấy à?” Giọng của Cung Trí Cương không lớn, nhưng mỗi một chữ mà anh ta nói đều có sự âm trầm khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, không kìm được run rẩy.

Cô chủ nhà họ Cung vốn quen với sóng to gió lớn cũng bị khí thế của Cung Trí Cương khiến cho chấn động. Nhớ tới sự lạnh lùng tàn nhẫn của người anh cả này của cô ta, giọng cô ta không khỏi run lên.

“Anh cả, không phải vậy, em chỉ là…”

“Không phải thì câm miệng!”

Cung Trí Cương nói không chút nể nang, anh ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Sau này đừng động vào Nhan Nhã Tịnh.”

Trong câu nói này của Cung Trí Cương có sự cảnh cáo rất rõ ràng, mi tâm Cung Tư Mỹ không kìm được mà run rẩy, khuôn mặt đẹp còn hơn cả ánh trăng của cô ta tức tới mức gần như vặn vẹo tới biến dạng.

Gì mà bảo cô ta sau này đừng động vào Nhan Nhã Tịnh?

Anh trai cô ta bị cái đồ đê tiện Nhan Nhã Tịnh này mê hoặc rồi sao!

Mới có bao lâu đâu, vậy mà Nhan Nhã Tịnh lại chinh phục được anh cả lạnh lùng vô tình của cô ta rồi ư!

Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi quá đấy!

Cung Tư Mỹ hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô ta không dám dùng thế lực trong tay mẹ cô ta, nhiều năm trước mẹ cô ta đã giết chết một người phụ nữ họ Lệ mà thần không biết quỷ không hay. Nghe nói người phụ nữ kia có quan hệ sâu sắc với ba cô ta, bây giờ ba cô ta đã bắt đầu nghi ngờ mẹ cô ta rồi, hiện tại mẹ cô ta không dám manh động, cô ta chỉ có thể nhờ Cung Trí Cương hỗ trợ.

Nhưng Cung Trí Cương thì lại quay ra giúp Nhan Nhã Tịnh!

Bây giờ cô ta không thể âm thầm giết chết Nhan Nhã Tịnh được, nhưng chỉ cần Cung Tư Mỹ cô ta còn một hơi thở, Nhan Nhã Tịnh đừng mong được sống yên!

Sau khi cúp máy, Cung Trí Cương bế Nhan Nhã Tịnh nhanh chân lao về phía biệt thự. Không đợi Cung Trí Cương căn dặn, Chung Vĩ Thành đã chu đáo gọi điện cho bác sĩ tư nhân.

Còn chưa tới cổng biệt thự, Cung Trí Cương đã gặp mấy người Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng, Cao Bắc Vinh cùng với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

“Buông cô ấy ra!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cất lời, anh cũng không biết vì sao khi anh nhìn thấy người đàn ông khác ôm lấy Nhan Nhã Tịnh thì lại phẫn nộ như vậy, hơn nữa nhìn thấy cô bị thương anh còn đau lòng đến như thế.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh trong lòng Cung Trí Cương, Nhan An Mỹ oa lên một tiếng rồi bật khóc, cô bé chạy tới trước mặt, ôm chặt lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi! Mẹ, ai khiến mẹ bị thương thành ra thế này, bé sẽ liều mạng với kẻ đó!”
 
Chương 889


CHƯƠNG 889

“Người xấu! Là chú đánh cho mẹ tôi bị thương đúng không!” Nhan An Mỹ phẫn nộ trừng mắt nhìn Cung Trí Cương, vốn dĩ cô bé định nhào lên cắn Cung Trí Cương một cái, nhưng khi cô bé nhìn thấy rõ khuôn mặt y hệt Nhan Minh Tự của Cung Trí Cương, có thế nào cô bé cũng không cắn nổi.

“Cậu, cậu tỉnh lại rồi ư?” Nhan An Mỹ dùng sức lắc đầu, từ cái nhìn đầu tiên đúng thật là cô bé đã cảm thấy người trước mặt là Nhan Minh Tự, nhưng gần như ngay lập tức, cô bé đã xác định người này chắc chắn không phải cậu Nhan nằm trên giường bệnh của cô bé.

“Sao chú lại bắt mẹ tôi?!” Nhan An Bảo lại nhận ra khuôn mặt này của Cung Trí Cương, gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Cung châu Âu, anh cả ruột của Cung Tư Mỹ, không cần nghe đáp án, cậu bé đã biết ngay người này ra mặt cho Cung Tư Mỹ.

Mẹ?

Nghe thấy xưng hô của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ với Nhan Nhã Tịnh, Cung Trí Cương không nhịn được mà cau mày.

Anh ta không ngờ rằng trông cô còn trẻ vị thành niên mà đã có một đôi trai gái lớn như thế này rồi.

Trước giờ Cung Trí Cương không thích trẻ con, nhưng không biết vì sao khi đối diện với hai đứa nhóc này, anh ta chẳng thể nào lạnh lùng cứng rắn được.

Khó có khi anh ta giải thích với người khác: “Là hiểu lầm thôi, bắt nhầm người.”

“Hiểu lầm?” Đôi mắt Nhan An Mỹ đỏ bừng lên: “Mẹ tôi bị các người ức hiếp thành ra thế này rồi, một câu hiểu lầm của chú là có thể xóa sạch hết tất cả sao!”

“Cậu Cung, tôi thấy chuyện hôm nay, chắc chú nên có một lời giải thích với chúng tôi!” Nhan An Bảo tiến lên trước một bước, cất lời không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Chiều cao của Nhan An Bảo thấp hơn Cung Trí Cương gần một nửa, nhưng khí thế trên người cậu thiếu niên nho nhỏ lại không kém hơn khí thế trên người Cung Trí Cương là bao nhiêu.

“Đúng, chú phải cho chúng tôi một lời giải thích! Vì sao mẹ tôi lại bị thương? Rốt cuộc đám người xấu mấy người đã làm gì mẹ tôi rồi!”

Cung Trí Cương tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, nhưng nghe thấy Nhan An Mỹ cứ nói người xấu mãi như vậy, tự dưng trong lòng anh ta có hơi khó chịu, dường như anh ta không muốn bị hai đứa nhóc này coi thành quái vật giết người coi mạng người như cỏ rác.

Anh ta không muốn hai đứa nhóc này chán ghét anh ta, nhưng anh ta thực sự không làm được việc giải thích mọi chuyện với người khác.

Anh ta chỉ có thể sầm mặt cất lời: “Cô ấy từng cứu tôi, tôi sẽ không làm hại tới cô ấy!”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, Nhan Nhã Tịnh bị thương, bọn chúng thực sự rất đau lòng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt này của Cung Trí Cương, bọn chúng cũng thực sự không cứng rắn nổi!

“Buông cô ấy ra!” Lưu Thiên Hàn vẫn luôn đứng bên cạnh, càng nhìn bàn tay đang đặt trên người Nhan Nhã Tịnh của Cung Trí Cương thì anh lại càng cảm thấy khó chịu. Anh không nhịn nổi nữa, tiến thẳng lên cướp Nhan Nhã Tịnh khỏi lồng ngực Cung Trí Cương.

Nhan An Bảo vốn dĩ còn định cướp mẹ nhà mình khỏi lồng ngực Cung Trí Cương lặng lẽ cho Lưu Thiên Hàn một ngón cái ở trong lòng, ba quá ngầu luôn, cho dù là mất trí nhớ thì năng lực bạn trai vẫn max luôn nha!

Cung Trí Cương nhíu mày, anh ta cũng khó chịu khi Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức muốn cướp Nhan Nhã Tịnh lại từ trong lòng Lưu Thiên Hàn, nhưng nhớ tới chuyện thuộc hạ của anh ta làm với Nhan Nhã Tịnh ngày hôm nay, anh ta lại rụt tay lại.

Người như anh ta đương nhiên sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về anh ta, nhưng thần kỳ là anh ta lại quan tâm tới suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh về mình.

Anh ta không muốn bị Nhan Nhã Tịnh coi thành ác ma giết người không ghê tay.
 
Chương 890


CHƯƠNG 890

Nếu như cô biết kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc đem cô cho sói ăn ngày hôm nay là anh ta, cô chắc chắn sẽ hận chết anh ta, anh ta sợ cô sẽ chán ghét mình.

Cho nên bây giờ anh ta chỉ đành để người khác đưa Nhan Nhã Tịnh đi, vụng về che đậy sự thật rằng anh ta từng làm hại tới cô.

Sau khi Lưu Thiên Hàn bế Nhan Nhã Tịnh lên xe, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cảm thấy bọn chúng nên cho ba mẹ một chút không gian riêng tư để tiện bồi dưỡng tình cảm gì đó.

Cho nên sau khi để lại tài xế Nhạc Dũng, bọn chúng quả quyết bảo Cao Bắc Vinh mượn xe của Cung Trí Cương.

Nhạc Dũng ngồi trên ghế lái, không nhịn được mà nghẹn ngào mấy tiếng. Cũng không phải anh ta đau lòng vì Nhan Nhã Tịnh bị thương, anh ta chỉ cảm thấy mình không bảo vệ được Nhan Nhã Tịnh, áy náy với đại ca đã mất của anh ta.

Lưu Thiên Hàn nhạy bén nghe thấy tiếng nức nở của Nhạc Dũng, sắc mặt anh có hơi khó coi: “Cậu khóc cái gì!”

“Cô Nhan bị thương, tôi khó chịu.” Nhạc Dũng lau nước mắt, may mà Nhan Nhã Tịnh chỉ bị thương rồi hôn mê thôi, chứ nếu như cô có vấn đề gì ảnh hưởng tính mạng thì anh ta thực sự phải lấy cái chết đền tội.

Nghe thấy lời Nhạc Dũng nói, sắc mặt Lưu Thiên Hàn đen đến mức dường như có nước mực ở bên trong: “Cậu quan tâm tới cô ấy lắm à?”

“Ừm!” Nhạc Dũng gật đầu thật mạnh, quả phụ của đại ca, anh ta dám không quan tâm chắc!

Lại còn dám gật đầu?

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn như có mây đen kéo đến: “Cậu và cô ấy gian díu với nhau à?”

“Khụ khụ khụ…”

Nhạc Dũng suýt chút nữa thì bị chính nước miếng của mình sặc chết, cái gì mà anh ta và cô Nhan gian díu với nhau? Nếu như anh ta và cô Nhan dám gian díu với nhau, đại ca còn không đội mồ sống dậy cắn chết anh ta à!

Nhạc Dũng vốn định giải thích với Lưu Thiên Hàn, nhưng sặc nước miếng mạnh quá, anh ta ho đến mức bỗng chốc không tìm được giọng nói của mình.

Nghe thấy tiếng ho của Nhạc Dũng, Lưu Thiên Hàn càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình, người trợ lý này của anh đúng thật là đang gian díu với người phụ nữ này!

Nghe xem, tiếng ho này rõ ràng là có tật giật mình!

Vốn dĩ thấy Nhan Nhã Tịnh bị thương, trong lòng Lưu Thiên Hàn còn thấy đau đớn, nhưng bây giờ chỉ còn lại phẫn nộ.

Cái gì mà anh Giang, Tư Hãn, bây giờ đến cả người trợ lý này của anh mà cũng không buông ta, người phụ nữ này cũng giỏi quá đấy!

“Mấy người, giỏi lắm!”

Lưu Thiên Hàn nói câu này gần như là nghiến răng nghiến lợi, anh không biết mình đã tốn bao nhiêu sức lực mới kìm lại được xúc động muốn giết người trong lòng.

Nhạc Dũng thấy hiểu lầm này thực sự lớn quá rồi, anh ta dồn sức ho vài tiếng xong thì vội vàng giải thích với Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai, cậu hiểu lầm rồi, giữa tôi và cô Nhan làm sao có thể có quan hệ không rõ ràng được chứ! Cô ấy là người phụ nữ của đại ca đó! Có đánh chết tôi thì tôi cũng không dám mơ tưởng!”
 
Chương 891


CHƯƠNG 891

Thấy có vẻ Lưu Thiên Hàn vẫn không tin lời anh ta nói, Nhạc Dũng nói tiếp: “Cậu hai, ban nãy tôi khó chịu chỉ là vì cảm thấy hổ thẹn với đại ca thôi. Cô Nhan là người phụ nữ mà đại ca yêu nhất, đại ca yêu cô Nhan, đúng vậy, đại ca yêu cô Nhan hơn cả mạng mình, nếu như cô Nhan có chuyện gì, tôi có mổ bụng cũng không thể đối mặt được với đại ca!”

Lưu Thiên Hàn không nói gì nữa, anh nhìn Nhan Nhã Tịnh ở ghế sau với ánh mắt phức tạp, em trai sinh đôi của anh yêu cô hơn cả mạng sống, nhưng người phụ nữ này thì sao? cô dùng sự lăng nhăng ong bướm để đáp lại sự thâm tình của em trai anh sao!

Càng nghĩ càng tức, vốn dĩ Lưu Thiên Hàn còn đỡ lấy vai Nhan Nhã Tịnh, nhưng về sau tức tới mức anh muốn ném Nhan Nhã Tịnh ra ngoài cửa sổ luôn.

Trên đường Nhạc Dũng đã gọi điện cho bác sĩ Giang, lúc bọn họ đưa Nhan Nhã Tịnh về Tầm Viên thì bác sĩ Giang đã đợi ở bên trong từ lâu.

Người tới cùng với bác sĩ Giang còn có cả Giang Kiến Huy.

Giang Kiến Huy vừa nhìn thấy cả người Nhan Nhã Tịnh toàn là máu, bi thương lập tức chảy ngược thành sông, anh ta lao tới bên giường, dồn sức nắm tay Nhan Nhã Tịnh: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, em làm sao thế này? Sao lại chảy nhiều máu vậy? Là tên biến thái nào ức hiếp em!”

Lúc nói lời này, Giang Kiến Huy còn ngẩng mặt lên nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, như thể Lưu Thiên Hàn chính là cái tiên biến thái giết một ngàn nhát dao kia vậy.

“Cậu Giang, anh mau buông cô Nhan ra đi! Không được chạm vào vợ của bạn, anh không sợ buổi tối đại ca tới tính sổ với anh à!” Thấy Giang Kiến Huy nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, Nhạc Dũng không nhịn được mà cất lời nhắc nhở.

Cậu Giang này đúng là con gián đánh mãi không chết mà, trước đây đã nói là từ bỏ Nhan Nhã Tịnh rồi, vậy mà giờ đại ca vừa mới chết, anh ta đã sống lại trong gió xuân.

Sống lưng Giang Kiến Huy lạnh toát, nhưng anh ta vẫn anh dũng nói: “Có giỏi thì bảo Lưu Cửu ban đêm đến tìm tôi đi! Anh ta vô tình vô nghĩa vứt bỏ tiểu tiên nhữ Nhã Tịnh ở lại, tôi đối xử tốt với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh thì đã sao? Có giỏi thì bảo anh ta đội mộ sống dậy rồi đem tôi đi đi!”

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn âm trầm, Giang Kiến Huy, cậu Giang à!

Ha! Cái đồ anh hùng mõm này tới đây cũng kịp lúc đấy!

Bác sĩ Giang vẫn luôn thích Nhan Nhã Tịnh, bà ấy cũng thấy vui vẻ khi Giang Kiến Huy và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau.

Bà ấy vừa bắt mạch cho Nhan Nhã Tịnh vừa đuổi Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng ra bên ngoài: “Trợ lý Nhạc, Gia Thành, hai người ra ngoài trước đi, để tôi kiểm tra vết thương cho Nhã Tịnh đã.”

“Chúng tôi ra ngoài, vậy cậu Giang không cần ra ngoài sao?”

Lời này của Nhạc Dũng cũng hỏi cả nghi vấn trong lòng Lưu Thiên Hàn luôn. Cái tên Giang Kiến Huy này rất chướng mắt, cả ngày cứ dòm ngó người phụ nữ của em trai anh nên càng chướng mắt hơn.

Đương nhiên bác sĩ Giang phải nghiêng về phía cháu trai cả nhà mình rồi, bà ấy đánh mắt nhìn Giang Kiến Huy một cái: “Kiến Huy nhà chúng tôi đang làm bạn với Nhã Tịnh, nó không cần phải tránh đi.”

Làm bạn?

Ha!

Lưu Thiên Hàn cười lạnh lùng, người phụ nữ này cũng giỏi lắm, có một tên bạn trai muốn đi đăng ký kết hôn là Tư Hãn, bây giờ còn có một người bạn là cậu Giang gì đó!

Cô giỏi như thế, sao cô không lên trời luôn đi!
 
Chương 892


CHƯƠNG 892

“Đúng, tôi đang làm bạn với tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, tương lai chúng tôi sẽ kết hôn, tôi không cần ra ngoài!” Giang Kiến Huy kiêu ngạo giương cằm: “Cậu hai Lưu, Nhạc Dũng, hai người mau rời đi đi, đừng làm phiền cô tôi xử lý vết thương cho tiểu tiên nữ Nhã Tịnh.”

“Ra ngoài!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cất lời, không có chút giọng điệu thương lượng nào. Giọng nói lạnh lẽo như vậy lập tức đông Giang Kiến Huy thành đá.

Trước đây Giang Kiến Huy rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng bây giờ Lưu Thiên Hàn đã chết rồi, anh ta cảm thấy anh ta sẽ không sợ Lưu Gia Thành đứng trước mặt anh ta. Nhưng không biết vì sao, nghe thấy giọng nói này, cơ thể to cao của anh ta không kiềm chế được mà run rẩy, sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng.

Sao khí thế trên người Lưu Gia Thành lại ngang với mức độ đáng sợ của Lưu Cửu thế này!

“Tôi không ra ngoài!”

Giang Kiến Huy vừa kiêu ngạo cất lời vừa vô thức di chuyển. Đợi anh ta giương cằm kéo dài giọng quát câu này xong thì phát hiện mình đã ở bên ngoài phòng của Nhan Nhã Tịnh rồi.

Bác sĩ Giang hận sắt không thành thép mà nhìn cháu trai cả nhà mình một cái, bảo không ra ngoài cơ mà?

Còn chẳng phải là bị khí thế của người ta dọa cho run lẩy bẩy sao!

Có chút can đảm này thôi mà cũng muốn lấy được vợ, cứ độc thân cả đời luôn đi!

Bác sĩ Giang tức giận, tức đến mức trực tiếp khóa chặt cửa phòng lại.

Giang Kiến Huy nhận ra được mình lại bị khí thế trên người Lưu Thiên Hàn dọa cho đi ra khỏi phòng, mãi sau đó anh ta cũng cảm thấy có hơi mất mặt. Anh ta kiêu ngạo nguýt mắt với Lưu Thiên Hàn một cái, muốn quay về phòng Nhan Nhã Tịnh, nhưng lúc đẩy cửa thì lại phát hiện không mở ra được.

Vốn dĩ Nhạc Dũng còn không dám chắc chắn người trước mặt rốt cuộc là Lưu Thiên Hàn hay là Lưu Gia Thành. Nhưng ban nãy nghe thấy câu “ra ngoài” kia của anh, anh ta đột nhiên vô cùng chắc chắn, rằng người trước mặt chính là đại ca đã tai nạn xe chết thảm của anh ta.

Trên đời này, trừ đại ca ra thì không còn một ai ghen đến mức lên xuống phập phồng như vậy.

Nghĩ thấy rất có thể đại ca nhà mình còn chưa chết, Nhạc Dũng bỗng kích động đến mức mắt ầng ậng nước.

Giang Kiến Huy là một người dĩ diện, bị mất mặt đến như vậy khiến anh ta có chút không giữ nổi thể diện nữa.

Thấy Nhạc Dũng chảy nước mắt gớm như vậy, anh ta lập tức cảm thấy thời cơ xoay chuyển cục diện đã tới, anh ta có thể cười nhạo Nhạc Dũng rồi lấy lại chút mặt mũi cho mình.

“Nhạc Dũng, khóc đấy à! Khóc đau lòng quá vậy!” Giang Kiến Huy nói với giọng điệu xỉa xói.

Nhạc Dũng ngừng chảy nước mắt, nhã nhặn đẩy gọng kính trên sống mũi: “Đúng vậy, khóc rồi, khóc vì cậu Giang ngốc quá!”

“Nhạc Dũng!”

Giang Kiến Huy nghiến răng quát, Nhạc Dũng lại chẳng quan tâm tới sự đe dọa của anh ta, tiếp tục cười nhã nhặn: “Cậu Giang, để tránh sau này lại khóc vì anh ngốc nữa, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, cái chuyện như cướp vợ người khác này, sau này anh vẫn đừng nên làm làm gì! Với IQ này của anh thì sẽ chẳng cướp nổi đâu!”

“Ai bảo tôi không cướp được!” Giang Kiến Huy tiếp tục gào lên: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh là của tôi! Đừng hòng có ai cướp được tiểu tiên nữ Nhã Tịnh với tôi!”

Nhạc Dũng lạnh lùng cao quý nguýt mắt qua lườm, anh ta lười tiếp tục để ý tới Giang Kiến Huy, nếu như Lưu Gia Thành là đại ca của anh ta thì dù Giang Kiến Huy có dùng thủ đoạn ghê gớm gì cũng không cướp được đâu!
 
Chương 893


CHƯƠNG 893

Nhạc Dũng vừa định nói gì đó để thăm dò xem rốt cuộc người trước mặt là Lưu Thiên Hàn hay là Lưu Gia Thành thì điện thoại của anh ta đột nhiên đổ chuông.

Nhìn thấy điện thoại từ bên bệnh viện tâm thần gọi tới, anh ta không nhịn được nhíu mày.

“Trợ lý Nhạc, không hay rồi! Không thấy Nhan Vũ Trúc đâu cả!”

“Cái gì?” Nhạc Dũng ấn mạnh mi tâm: “Chuyện khi nào vậy?”

“Chắc… chắc là chuyện trước đây rất lâu rồi.” Người ở đầu bên kia điện thoại nói lắp bắp.

“Chuyện trước đây rất lâu vậy mà bây giờ các ông mới phát hiện!”

“Trợ lý Nhạc, chúng tôi vẫn luôn nghĩ rằng người trong phòng bệnh là Nhan Vũ Trúc, nhưng thực ra người trong phòng bệnh không phải là cô ta.”

“Không phải là cô ta thì là ai!”

“Là Nhan Bích Loan.”

Sau khi cúp máy, trong lòng Nhạc Dũng lập tức nảy sinh một dự cảm không lành, anh ta không ngờ rằng anh ta và Cao Bắc Vinh đã sắp xếp đưa Nhan Vũ Trúc vào bệnh viện tâm thần rồi, vậy mà Nhan Vũ Trúc vẫn có thể giở trò mận chết thay đào, trốn ra bên ngoài.

Hơn nữa rất có khả năng cô ta đã trốn ra ngoài được một khoảng thời gian không ngắn rồi.

Đáng lý ra, Nhan Vũ Trúc hận Nhan Nhã Tịnh tận xương, nếu như cô ta có được tự do thì cô ta chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù Nhan Nhã Tịnh. Nhưng thời gian lâu như vậy rồi mà cô ta mãi vẫn không hành động, vì sao?

Nhạc Dũng nhanh chóng động não, trong đầu anh ta bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất đáng sợ.

Nếu như Nhan Vũ Trúc vẫn còn là Nhan Vũ Trúc trước đây, muốn tìm được cô ta thì không khó.

Nhưng nếu như Nhan Vũ Trúc thay đổi bề ngoài thì sao!

Nhan Vũ Trúc đã ở trong bệnh viện tâm thần hơn một trăm ngày rồi, nhỡ đâu ngay từ khi bắt đầu cô ta đã trốn ra ngoài, thời gian lâu như vậy đủ để cô ta đổi sang một khuôn mặt mới. Nếu như Nhan Vũ Trúc thực sự đổi mặt, muốn tìm được cô ta thì khó như lên trời!

Hơn nữa còn khó lòng phòng bị!

Với sức mạnh của một mình Nhan Vũ Trúc, cô ta không thể trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần được canh giữ nghiêm ngặt được, rốt cuộc là ai đã giúp Nhan Vũ Trúc?

Nhạc Dũng không thể tìm ra được Nhan Vũ Trúc ngay lập tức, anh ta chỉ có thể tăng thêm người bảo vệ Nhan Nhã Tịnh, tránh cho xuất hiện tình huống như ngày hôm nay một lần nữa, cũng phòng ngừa Nhan Vũ Trúc đâm sau lưng!

Trên người Nhan Nhã Tịnh chảy rất nhiều máu, nhưng may mà cô chỉ toàn là vết thương ngoài da, bác sĩ Giang nói chỉ cần chú ý đừng để bị nhiễm trùng thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Xác định Nhan Nhã Tịnh không có nguy hiểm gì lớn, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều thở phào một hơi.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lặng lẽ chú ý thấy, tuy rằng Lưu Thiên Hàn ở lại Tầm Viên nhưng không hề có ý muốn chăm sóc Nhan Nhã Tịnh, chỉ ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với Nhạc Dũng.

Công ty Giang Kiến Huy có việc nên đã hoành tráng rút lui. Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều nhất trí cho rằng bây giờ lại tới lúc nam phụ hoành tráng lên sàn rồi.

Lâm Tư Hãn đang rảnh tới mức toàn thân chuột rút, nhận được cuộc gọi của Nhan An Bảo, cậu ta lập tức như được tiêm máu gà, lái chiếc siêu xe màu hồng đồng bóng của mình phóng nhanh như chớp đến Tầm Viên.
 
Chương 894


CHƯƠNG 894

Vừa vào phòng khách, Lâm Tư Hãn đã vô cùng nôn nóng hô lên: “Nhã Tịnh đâu rồi? Tôi nghe nói Nhã Tịnh bị thương, giờ Nhã Tịnh thế nào rồi?!”

Lời này của Lâm Tư Hãn vốn dĩ chỉ là tìm cảm giác tồn tại thôi, không cần người khác trả lời, cho nên không đợi Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng lên tiếng cậu ta đã lao lên tầng như một cơn gió thổi.

Nhan An Bảo đã đợi ở lối cầu thang, cậu bé nhìn Lưu Thiên Hàn dưới tầng một cái, sau đó nói với Lâm Tư Hãn: “Chú Tư Hãn, chú tới rồi ạ! Mẹ cháu bị thương, mẹ yếu ớt lắm, chú phải chăm sóc cho mẹ cháu thật cẩn thận đấy nhé.”

Tầm mắt của Nhan An Mỹ cũng dính chặt lên mặt Lưu Thiên Hàn: “Chú Tư Hãn, lúc con gái bị thương là lúc yếu ớt nhất! Chú nhất định phải khiến tâm hồn nhỏ bé của mẹ cháu cảm thấy ấm áp nhé!”

“Mấy bé cưng cứ yên tâm, chú nhất định sẽ chăm sóc cho Nhã Tịnh thật tốt!” Lâm Tư Hãn vỗ lồng ngực bảo đảm: “Chú nhất định sẽ dùng sự nhiệt tình như lửa của chú để làm ấm áp trái tim bị nhốt trong băng ngàn năm của Nhã Tịnh!”

Sự nhiệt tình như lửa…

Trái tim bị nhốt trong băng ngàn năm…

Khóe miệng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không kìm được mà run rẩy, cái kiểu diễn xuất này đúng là không phải khoa trương ở mức bình thường thôi đâu!

Sau này khi mời nam phụ xuất hiện, có phải hai đứa chúng nó nên viết kịch bản sẵn cho Lâm Tư Hãn không vậy?

Lưu Thiên Hàn bị sự nhiệt tình như lửa của Lâm Tư Hãn kích thích, vẫn còn ngồi ở sofa trong phòng khách. Nhìn thấy cậu ta ôm một bó bách hợp lớn lao ầm ầm vào, tâm trạng Lưu Thiên Hàn đã đủ khó chịu rồi, bây giờ nghe thấy cậu ta nói cái gì mà nhiệt tình như lửa, trong lòng anh càng khó chịu như bị kim đâm.

Ha!

Lại còn nhiệt tình như lửa?

Đã bị thương thành thế này rồi, còn rực lửa được nữa à!

Mẹ kiếp, khẩu vị của hai người này cũng nặng quá rồi đấy!

Lưu Thiên Hàn bị sự nhiệt tình như lửa này kích thích cho cả người đều khó chịu. Anh đứng phắt dậy, đi về phía phòng Nhan Nhã Tịnh. Anh đang muốn xem thử xem, một người bệnh thì có thể nhiệt tình như lửa kiểu gì!

Thấy tất cả hành động của Lưu Thiên Hàn, khóe môi Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhếch lên nụ cười như hồ ly nhỏ.

Nhưng để hiệu quả xuất hiện của nam phụ càng tốt hơn, hai đứa vẫn quyết định giả vờ giả vịt ngăn Lưu Thiên Hàn một lần.

“Bác hai, bác không ở dưới phòng khách uống trà đi, sao lại lên tầng vậy ạ?” Nhan An Bảo chặn trước mặt Lưu Thiên Hàn, ra vẻ bé cưng tò mò.

Đương nhiên Lưu Thiên Hàn sẽ không nói rằng anh muốn lên ngăn cản người nào đó nhiệt tình như lửa, anh điềm đạm trả lời: “Phòng khách ngột ngạt quá, lên tầng đi dạo.”

Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt lạnh lùng của Nhan An Bảo suýt chút nữa thì không giữ nổi, đi dạo dưới tầng sáng sủa thoáng đãng biết bao nhiêu, lần đầu tiên cậu bé nghe thấy người khác bảo lên tầng đi dạo đấy.
 
Chương 895


CHƯƠNG 895

Nhan An Bảo không nói gì, cậu bé sợ vừa cất lời sẽ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng mất.

Còn cô nhóc giỏi biểu diễn Nhan An Mỹ này lại kịp thời bình tĩnh lại, cô bé nói với bằng vẻ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn: “Bác hai, phòng khách ngột ngạt quá thật, trên tầng đúng là một nơi tốt để đi dạo. Nhưng bác hai à, lúc bác đi dạo trên tầng thì đừng tới phòng của mẹ nha!”

“Chú Tư Hãn tới rồi, có thể chú ấy và mẹ sẽ nói thầm với nhau đó, cháu sợ bác qua đó rồi sẽ làm phiền họ!”

Nói thầm?

Lưu Thiên Hàn cong môi cười mỉa, dùng sự nhiệt tình như lửa để nói thầm sao?

Thấy Lưu Thiên Hàn sầm mặt, Nhan An Mỹ cố gắng nín lại nụ cười vì đạt được ý định nơi khóe miệng, cô bé nói nghiêm túc: “Người xưa có câu, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, chúng ta làm phiền chú Tư Hãn và mẹ là bất lịch sự đó!”

Nhan An Bảo cố ý giả vờ ngây thơ che mắt lại: “Đúng vậy, nhìn thấy cảnh không thuần khiết thì sẽ bị đau mắt đó!”

Lại còn trẻ nhỏ không nên nhìn à!

Lưu Thiên Hàn tức đến mức sắp ứa máu tới nơi, nếu người phụ nữ này dám làm gì không thuần khiết với tên mặt non ẻo lả kia, anh sẽ…

Anh lại thực sự không biến anh có thể làm thế nào cả!

“Nhã Tịnh, sao em bị thương nặng quá vậy, anh đau lòng lắm đấy! Anh đau lòng như tim muốn nát ra!”

Nhan An Bảo còn định biểu diễn sự ngây thơ của cậu bé, nhưng căn phòng bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng hô to khoa trương của Lâm Tư Hãn.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cùng thức thời ngậm miệng lại, để cho Lâm Tư Hãn thể hiện hết khả năng diễn xuất khoa trương tới mức lạ lùng kia.

“Nhã Tịnh, cánh tay em chảy máu rồi! Đùi em chảy máu rồi! Bụng em cũng chảy máu luôn rồi! Nhã Tịnh, để anh kiểm tra giúp em xem em còn bị thương ở đâu nữa!”

Chân, bụng…

Cái tên mặt non ẻo lả kia nhìn bụng của cô!

Đến cái nơi không nên nhìn như bụng mà cũng nhìn luôn rồi, cậu ta còn định kiểm tra chỗ nào giúp cô nữa!

Lồng ngực Lưu Thiên Hàn bốc khói, không thể nhịn được!

“Đúng rồi, vén chăn lên, anh kiểm tra cho em…”

Nhan An Mỹ cố tỏ ra kinh ngạc xấu hổ, cô bé vội vàng vươn bàn tay bé xíu mập mạp ra dùng sức che lại lỗ tai Lưu Thiên Hàn: “Bác hai, phi lễ chớ nghe!”

Phi lễ chớ nghe?

Ha!

Lưu Thiên Hàn hất văng bàn tay mũm mĩm của Nhan An Mỹ ra, cái tên mặt non ẻo lả kia đã nhìn cả nơi không nên nhìn rồi, chắc đến cả nơi không nên sờ cũng sờ luôn rồi đúng không! Vậy mà anh nghe thôi cũng là bất lịch sự à?

Đây là đạo lý gì vậy!

Ba bước gộp thành hai bước, Lưu Thiên Hàn xông thẳng vào trong phòng Nhan Nhã Tịnh.
 
Chương 896


CHƯƠNG 896

Nói thì là như vậy nhưng Lâm Tư Hãn thực sự không nhìn cánh tay bắp chân với bụng của Nhan Nhã Tịnh, càng không định vén chăn của Nhan Nhã Tịnh lên, giọng nói khoa trương ban nãy của cậu ta chỉ đơn giản là biểu diễn thôi.

Thế nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Thiên Hàn, Lâm Tư Hãn vẫn giả vờ giả vịt nhấc một góc chăn của Nhan Nhã Tịnh lên.

“Ra ngoài!”

Bàn tay của Nhan Nhã Tịnh còn chưa lộ ra thì cái góc bị nhấc lên kia đã bị Lưu Thiên Hàn ấn chặt xuống.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ vẫn luôn lén lút nghe động tĩnh trong phòng Nhan Nhã Tịnh. Nghe thấy tiếng quát dữ dội của Lưu Thiên Hàn, Nhan An Mỹ không nhịn được mà rùng mình: “Anh à, ba hung dữ thật ấy, anh nói xem có khi nào ba sẽ đánh chú Tư Hãn không? Chúng ta có cần qua đó bảo vệ chú Tư Hãn không, tránh cho chú Tư Hãn bị đánh thảm luôn á?”

“Không cần!” Nhan An Bảo nói với vẻ nghiêm túc: “Chúng ta chỉ là trẻ con năm tuổi, chuyện của người lớn, trẻ con như chúng ta không được xen vào.”

Nhan An Mỹ gật đầu thấu tỏ: “Đúng, chúng ta chỉ là trẻ con ngây thơ vô tội thôi, không thể lo chuyện bao đồng được.”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ngây thơ vô tội nhìn nhau, sau đấy lại nở nụ cười ngây thơ vô tội đi về phòng mình.

Nghe thấy lời Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nói, khóe môi Nhạc Dũng không nhịn được mà run rẩy.

Ranh con bây giờ đúng là càng ngày càng láo rồi! Rõ ràng là hai con hồ ly nhỏ, ai cho chúng dũng khí mà cảm thấy mình ngây thơ vô tội vậy hả?

Nhưng mà ngưỡng mộ đại ca thật đấy, có được một đôi trai gái ma quái như thế này! Đáng thương cho kiếp FA của anh ta, đến đối tượng để sinh con cũng không tìm được!

Lâm Tư Hãn trong phòng Nhan Nhã Tịnh bị một tiếng này của Lưu Thiên Hàn dọa cho hãi hồn đến mức trên mặt ngập tràn vẻ ngơ ngác ngây thơ kinh hoảng.

Nhưng cậu ta đã phản ứng lại gần như ngay lập tức. Cậu ta diễn nam phụ tổng giám đốc bá đạo cơ mà, tuyệt đối không thể sợ sệt như vậy được.

Cậu ta dựa ra đằng sau, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà cơ thể cậu ta linh hoạt nên vẫn thành công vắt chéo hai chân theo tiêu chuẩn của tổng giám đốc bá đạo.

Cậu ta nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ tà mị bá đạo: “Gì đấy? Anh đang nói chuyện với tôi đấy à? Tôi là bạn trai chính thức của Nhã Tịnh, vì sao tôi phải ra ngoài? Có ra ngoài cũng nên là anh ra ngoài!”

Lâm Tư Hãn nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, tổng giám đốc bá đạo tà mị lập tức trở nên dịu dàng thâm tình: “Nhã Tịnh, nhìn vào đôi mắt của anh đi, đối diện với sự thâm tình của anh đi. Có phải trái tim của em đang đập vì anh không?”

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái. Cô vừa mới tỉnh lại đã phải hoảng sợ vì diễn xuất đáng sợ của Lâm Tư Hãn rồi, cô cũng có dễ dàng gì đâu?

“Tư Hãn, cảm ơn anh có thể tới thăm em nhé.” Nhan Nhã Tịnh nhịn lại xúc động nôn ra máu, nhìn Lâm Tư Hãn bằng ánh mắt dạt dào tình cảm rồi nói.

“Nhã Tịnh, đừng nói cảm ơn anh!” Lâm Tư Hãn hất đầu đầy bá đạo: “Thứ anh cần không phải lời cảm ơn của em, mà là tình yêu của em!”

Nhan Nhã Tịnh: “…”

Mức độ diễn xuất này lại phóng đại nữa rồi, cô nên đáp lời như thế nào đây?
 
Chương 897


CHƯƠNG 897

May mà Lâm Tư Hãn đã chuẩn bị kịch bản đầy đủ, không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, cậu ta lại nói bằng vẻ dịu dàng tràn ngập bá đạo: “Nhã Tịnh, em có biết không, khi biết tin em bị thương anh đã nôn nóng đến mức nào! Anh chỉ ước gì người bị thương là anh thôi! Suốt cả một đường, anh nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm ngàn lần, thà anh bị chém nghìn nhát dao, ném vào chảo dầu, cũng không muốn để em chịu đựng dù chỉ một chút uất ức!”

“Nhã Tịnh, em sờ lên trái tim anh đi, trái tim anh đang đau lên vì em, nó đau không muốn sống nữa, sống không bằng chết!”

Nhan Nhã Tịnh: “…”

Lần trước Lâm Tư Hãn diễn tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng, hôm nay cậu ta lại tìm được linh cảm trong phim của Quỳnh Dao rồi à?

Nhưng diễn xuất của cô thực sự không biểu diễn được nữ chính sướt mướt như trong phim của Quỳnh Dao đâu.

Lúc này Nhan Nhã Tịnh không thể phát huy được diễn xuất, chỉ đành để mặc cho Lâm Tư Hãn nắm lấy bàn tay đã cứng đờ đến mức không thể cứng đờ hơn, dán lên lồng ngực anh ta.

Tay của cô còn chưa đặt lên lồng ngực Lâm Tư Hãn thì cơ thể thon gầy của Lâm Tư Hãn đã bị Lưu Thiên Hàn nhấc lên khỏi ghế không chút khách sáo.

Sau đó ném phăng xuống đất đầy bạo lực.

“Cút!”

Nghe thấy tiếng Lâm Tư Hãn đập mạnh xuống, nhìn thấy dáng vẻ cậu ta bị Lưu Thiên Hàn đánh cho thảm tới mức lạc lõng trong gió, trong lòng Nhan Nhã Tịnh có hơi không nỡ.

Cô sợ nếu diễn tiếp, Lâm Tư Hãn sẽ bị Lưu Thiên Hàn đánh càng thảm hơn mất, vội vàng nói rằng: “Tư Hãn, em không sao đâu, hay là anh về trước đi.”

Lâm Tư Hãn kiên cường bò dậy khỏi đất, cậu ta cảm thấy cứ thế rút lui thì có chút bẽ mặt, vô cùng tổn hại tới khí chất tổng giám đốc bá đạo của cậu ta, nhưng khí thế trên người Lưu Thiên Hàn đáng sợ như vậy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc cậu ta phát huy diễn xuất, cậu ta chỉ đành cắn răng ủ rũ rời đi.

Cuối cùng không cam lòng khi lãng phí diễn xuất tốt của mình như vậy, lúc đi tới cửa, Lâm Tư Hãn còn bá đạo nhướng mày với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, em nghỉ ngơi cho tốt nhé! Đợi anh lấy lại sức rồi anh nhất định sẽ để cả thế giới này biết rằng anh yêu em đến thế nào!”

“Tư Hãn, anh cũng… nghỉ ngơi cho tốt.” Nhìn thấy đầu mũi hơi đỏ của Lâm Tư Hãn dính một bông hoa bách hợp bị nghiền nát, Nhan Nhã Tịnh nói một cách chân thành.

“Nhã Tịnh, em yên tâm, anh sẽ không để em chờ quá lâu đâu! Bây giờ anh về nhà lấy sổ hộ khẩu, thứ hai chúng ta đi đăng ký kết hôn!” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Được, em đợi anh.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Nhan Nhã Tịnh, Lâm Tư Hãn căng da đầu bá đạo nhướng mày thị uy với Lưu Thiên Hàn, sau đó mới lề mà lề mề đi xuống dưới tầng.

“Ha!”

Lâm Tư Hãn vừa mới ra ngoài, tiếng cười mỉa của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh.

“Anh hai, cổ họng anh khó chịu à? Nếu cổ họng anh khó chịu thì trong hộp thuốc có thuốc đấy, anh có thể uống thuốc!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô thực sự khiến tôi phải mở mang tầm mắt đấy!”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn lạnh như đỉnh núi tuyết: “Cô vội vã muốn tái giá đến vậy ư?”

“Đúng vậy, cô đơn trong phòng mà, không tái giá thì sao mà được.” Nhan Nhã Tịnh cố ý nói với Lưu Thiên Hàn một cách nhẹ bẫng.
 
Chương 898


CHƯƠNG 898

“Ha! Thiên Hàn đúng là mắt mù nên mới yêu loại phụ nữ lăng nhăng như cô!”

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn định cố gắng đoạt lại trái tim của Lưu Thiên Hàn, nhưng anh cứ suốt ngày nói cô là phụ nữ lăng nhăng, anh nói năng khó nghe như vậy, trong lòng cô rất khó chịu.

Thêm vào đó, lúc cô bị Chung Vĩ Thành bắt đi, trong điện thoại anh còn nói rằng cô chết cũng đáng đời, cõi lòng Nhan Nhã Tịnh càng thêm thảm hại.

Cô cười tự giễu: “Đúng vậy, anh ấy mắt mù! Anh Lưu đúng là mắt mù rồi!”

Anh mắt mù nên mới coi Cung Tư Mỹ là trân bảo trong trái tim, anh mắt mù nên mới nói rằng cô có chết cũng đáng đời!

Anh Lưu, mắt anh, thực sự mù rồi!

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói lại lần nữa cho tôi nghe xem!”

Lưu Thiên Hàn tức đến mức cả người rực lửa không thể phát tiết được, ngón tay anh siết lại hận không thể bóp gãy cổ Nhan Nhã Tịnh. Nhưng anh vừa cúi đầu, nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô, trái tim đang giận giữ kia bỗng nhiên mềm đi.

Cô bị thương rồi.

Anh cáu kỉnh với một người bị bệnh như vậy, hình như hơi vô nhân đạo.

Lưu Thiên Hàn vừa định nói gì đó nhẹ nhàng thì Hách Trung Văn đã xông vào như đạp phong hỏa luân, anh ta dồn sức nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, ai bắt nạt em vậy? Tôi giết tên đó!”

“Trung Văn, sao cháu lại tới đây?” Nhìn thấy Hách Trung Văn đang nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không nhịn được nhíu mày, anh vô thức hỏi một câu: “Hai người có quan hệ gì?”

“Cháu là bạn trai cũ của cô ấy!” Hách Trung Văn thẳng lưng lên, nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Khụ khụ khụ…”

Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, cái tên Hách béo này đừng có hù dọa người ta như vậy được không!

Hai người bọn họ đã quay trở lại tình bạn trong sáng từ lâu rồi, bây giờ bỗng nhiên lại thốt ra một câu bạn trai cũ, cậu ta lại định làm trò gì vậy!

Eo của Hách Trung Văn lại ngày càng thẳng tắp: “Cậu hai, tuy bây giờ cháu chỉ là bạn trai cũ của chị đại thôi, nhưng tương lai đầy hứa hẹn mà, ai biết được sau này cháu sẽ thành gì của chị đại chứ!”

“Cậu hai, một tên đàn ông như cậu ở lại đây chăm sóc cho chị đại cũng không tiện, hay là cậu về trước đi!

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen tới tái xanh, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh nằm trên giường, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy có vô số con dao đang rạch qua mặt cô, bị tầm mắt của anh rạch cho đau cả thịt, cô vô thức kéo chăn lên mặt.

Lưu Thiên Hàn không nói gì, nhưng muôn mặt tuấn tú đăng căng chặt của anh đã thể hiện hết được sự phẫn nộ của anh rồi.

Đúng, bây giờ anh rất phẫn nộ, phẫn nộ đến mức muốn xe nát người phụ nữ không biết điều trên giường này.

Anh tưởng rằng cô vừa mờ ám với cậu Giang gì đó, vừa chuẩn bị đi đăng lý kết hôn với Tư Hãn gì đó lại vừa muốn quyến rũ anh, chân đạp ba thuyền rồi đã là cực hạn rồi, không ngờ rằng bây giờ cô còn nhảy ra một tên bạn trai cũ!

Hơn nữa, bạn trai cũ này của cô còn là cháu ngoại cả của anh!

 
 
Chương 899


CHƯƠNG 899

Không thể nhịn được!

Bị Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm như vậy, Nhan Nhã Tịnh thấy hổ thẹn trong lòng, nhưng nhớ tới trong lòng anh chỉ có Cung Tư Mỹ, chút hổ thẹn mà cô có cũng biến mất sạch.

Cô bỏ cái chăn đang che cằm ra, cố gắng làm ra vẻ lạnh nhạt: “Đúng vậy đó anh hai, anh về trước đi, đàn ông như anh ở lại đây đúng thật là không tiện.”

“Ha!”

Khóe môi Lưu Thiên Hàn cong lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, lạnh lẽo tận xương, khiến người ta run rẩy.

“Tôi là đàn ông, Trung Văn thì không phải đàn ông à?”

Nội tâm Hách Trung Văn gào thét, ai nói cháu không phải đàn ông! Cháu chuẩn men 100% nhé! Chuẩn men 100%!

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hách Trung Văn vẫn không dám hô to gọi nhỏ với cậu hai đáng sợ y như cậu Lưu năm đó, anh ta tốt tính cất lời: “Cậu hai, không thể nói như vậy được! Cháu đương nhiên là đàn ông rồi! Nhưng cháu và cậu khác nhau…”

Cháu là bạn trai cũ của chị đại, cậu chỉ là anh hai của chồng chị đại…

“Khác nhau?” Không đợi Hách Trung Văn nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cậu ta: “Cháu khác cậu chỗ nào, cháu thiếu thứ gì à? Hay là, thiếu mất một chân?”

Thiếu mất một chân!

Cậu hai đang muốn đánh gãy chân anh ta sao?

Hách Trung Văn rùng mình, sao hai ông cậu của anh ta đều có sở thích đặc biệt là đánh gãy chân người khác vậy hả!

Còn nữa, thiếu thứ gì đó…

Lời cậu hai nói cứ như đang nói bên dưới anh ta thiếu mất thứ rất quan trọng vậy!

Hách Trung Văn vừa định nói gì đó để chứng minh với Nhan Nhã Tịnh rằng anh ta thực sự không thiếu thứ của đàn ông, thì giọng nói lanh lảnh của Nhan An Mỹ đã vang lên ở cửa: “Ba ơi, ba tới rồi đấy à!”

Lúc ở riêng với nhau Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều gọi Hách Trung Văn là anh họ, nhưng ở trước mặt Hách Trung Văn bọn chúng vẫn quen giống như trước đây, gọi anh ta là ba. Dù sao thì Hách Trung Văn thực sự rất tốt với bọn chúng, bọn chúng không nỡ làm tổn thương tâm hồn non nớt của anh ta.

Tiếng gọi ba này, Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn đều đã nghe thành quen, nghe rất tự nhiên rồi. Nhưng Lưu Thiên Hàn nghe thấy thì lại là chuyện khác.

Đầu lông mày của anh nhíu lại càng chặt hơn, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh. Con gái của cô lại gọi Hách Trung Văn là ba, cô và Hách Trung Văn đúng thật là có quan hệ không tầm thường nhỉ!

Cô vừa chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với tên mặt non ẻo lả kia vừa muốn để Hách Trung Văn làm người ba đổ vỏ, sao cô ta lại giỏi như vậy chứ!

Ha!

Lưu Thiên Hàn hừ lạnh khinh thường, để cháu trai cả của chồng làm ba của con mình, gu này của cô, đúng là mặn quá đấy!

“Bé cưng, con có nhớ ba không?” Hách Trung Văn ôm Nhan An Mỹ vào lòng, dáng vẻ y hệt người ba từ ái.

“Đương nhiên là nhớ rồi ạ! Con và anh trai đều rất nhớ ba đó!” Nhan An Mỹ vừa nói vừa dùng sức nháy mắt với Nhan An Bảo đứng ở cửa.
 
Chương 900


CHƯƠNG 900

Hai đứa chúng nó luôn chú ý tới tình hình chiến trường bên Nhan Nhã Tịnh. Chúng cảm thấy sau khi bị Lâm Tư Hãn kích thích, quan hệ của Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ phát triển thêm một bước, ai mà ngờ nửa đường lại có cái bóng đèn là Hách Trung Văn này nhảy ra.

Là thần trợ công của ba mẹ, đương nhiên bọn chúng phải phụ trách dẫn cái bóng đèn 1000W này đi.

“Ba ơi, con cũng nhớ ba lắm.” Nhan An Bảo có hơi xấu hổ nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Ba à, ba có thể đi chơi game với con được không ạ?”

“Ba còn định…” chăm sóc chị đại…

Hách Trung Văn không nỡ tách ra với Nhan Nhã Tịnh như vậy, nhưng chẳng mấy khi cây kem nhỏ Nhan An Bảo này thân thiết với anh ta như vậy, anh ta cũng không nỡ từ chối.

Dù sao thì chơi game xong cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta chăm sóc chị đại, anh ta cứ chơi với các bé cưng của anh ta trước vậy!

“Ba ơi, con thích nhìn ba với anh trai chơi game cùng nhau lắm! Ba à, ba chơi game cùng anh trai đi mà!” Nhan An Mỹ bật chế độ làm nũng ăn vạ, Hách Trung Văn hoàn toàn buông súng đầu hàng: “Được, ba chơi game với các bé cưng trước!”

Một tay Hách Trung Văn bế Nhan An Mỹ, một tay dắt Nhan An Bảo. Lúc đi tới bên cạnh Lưu Thiên Hàn, anh ta kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng, anh ta không cướp được với cậu trẻ cũng vì cậu trẻ là ba ruột của các bé cưng!

Thế nhưng trừ cậu trẻ ra, người đàn ông mà các bé cưng thích nhất chính là anh ta, cậu hai muốn cướp chị đại với anh ta à, không có cửa đâu!

“Ha!”

Hách Trung Văn vừa dẫn hai đứa nhỏ đi ra khỏi phòng, tiếng cười mỉa của Lưu Thiên Hàn đã bật ra từ bờ môi mỏng.

Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn rất giận Lưu Thiên Hàn, nhưng nghe thấy tiếng khịt mũi tràn ngập vẻ ghen tuông này của anh làm cô bỗng nhiên hơi buồn cười.

Mà cô cũng thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười thật luôn.

“Đi hết cả rồi còn cười ngu cái gì? Nhan Nhã Tịnh, sao cô lại không biết xấu hổ như thế hả!”

Nhan Nhã Tịnh bất đắc dĩ bĩu môi, cô cười thật sự không phải vì Hách Trung Văn, mà là nhìn thấy Lưu Thiên Hàn ghen, trong lòng cô vui sướng.

Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng âm trầm hơn, tầm mắt của anh lạnh lùng dính chặt lấy khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, để con của cô và Thiên Hàn gọi Trung Văn là ba, cô cũng không ngại loạn luân à!”

Nhan Nhã Tịnh tiếp tục lén cười, nhìn đi, anh Lưu cứ ghen là lại thích xù lông. Cứ xù đi, càng xù thì càng thể hiện anh để ý cô.

Thấy Nhan Nhã Tịnh còn dám cười, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm khó chịu. Anh tiến lên trước một bước, thực sự muốn xé nát khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ không biết điều này.

“Nhan Nhã Tịnh, loạn luân với Trung Văn làm cô vui lắm có phải không? Cô vô liêm sỉ đến vậy cơ à!”

Lưu Thiên Hàn nói lời này đúng thật là rất cay nghiệt, nhưng Nhan Nhã Tịnh không tức giận, không hề tức giận một chút nào. Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh cứ nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn.
 
Chương 901


CHƯƠNG 901

“Anh hai, nếu anh không muốn An Bảo và An Mỹ gọi Hách béo là ba thì cũng không phải là không có cách.”

Lại còn Hách béo? Đúng là buồn nôn tới kinh tởm!

Nhan Nhã Tịnh hơi gắng sức ngồi dậy khỏi giường, nắm chặt lấy tay Lưu Thiên Hàn, cười rạng rỡ mặt mày.

“Anh hai, anh cưới em đi! Như vậy thì sau này An Bảo và An Mỹ sẽ chỉ gọi anh là ba thôi!”

Nhan Nhã Tịnh biết, Lưu Thiên Hàn của bây giờ sẽ không thể nào đồng ý yêu cầu của cô được, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút hy vọng hèn mọn.

Cô cố chấp nắm lấy bàn tay Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, chia tay với Cung Tư Mỹ rồi kết hôn với em, em với An Bảo và cả An Mỹ sẽ không bao giờ rời xa anh!”

Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, vẻ mặt Lưu Thiên Hàn bỗng thoáng trở nên hoảng hốt, dường như anh nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh mặc váy cưới trắng tinh đứng trước mặt anh, mỉm cười xinh đẹp.

Nhưng gần như ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú của lại khôi phục vẻ lạnh lùng cứng nhắc.

Anh hất văng tay Nhan Nhã Tịnh ra: “Cô nằm mơ đi!”

Anh không thể ở bên người phụ nữ của em trai ruột mình được, càng không thể phụ lại tấm lòng chân thành của Cung Tư Mỹ đối với anh!

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không hề dừng lại một chút nào, quay người lạnh lùng rời khỏi phòng Nhan Nhã Tịnh.

Trong lòng Lưu Thiên Hàn rất rối bời, rối bời đến mức không có manh mối, bản thân anh cũng không rõ rốt cuộc anh đang muốn gì nữa.

Mà trong sự hỗn loạn đang bao trùm này, còn có cả sự phẫn nộ mà anh không thể nào hít thở được.

Đồ phụ nữ lăng nhăng Nhan Nhã Tịnh kia, lại quyến rũ anh nữa rồi!

Cô làm loại chuyện này thì sao xứng đáng với em trai ruột đã mất của anh chứ!

Vốn dĩ tâm trạng của Lưu Thiên Hàn đã khó chịu rồi, lúc đi qua căn phòng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lại đúng lúc anh nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ mỗi đứa một bên nằm trong lòng Hách Trung Văn qua cánh cửa đang mở ra. Dáng vẻ vui ngất trời đó, nhìn mà khiến vành mắt anh chua xót.

Anh là bác hai ruột của hai đứa, hai đứa còn chẳng thân thiết với anh như thế, vậy mà lại vô cùng thân cận với cháu trai cả đang bận làm ba đổ vỏ này của anh.

Khó chịu!

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng thu hồi tầm mắt khỏi phòng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, dường như chỉ cần nhìn thấy thứ liên quan tới người phụ nữ này là trong lòng anh bỗng thấy tràn ngập khói mù. Anh chỉ thể coi như mắt không thấy tâm không phiền thôi!

Lúc Lưu Thiên Hàn đi tới phòng khách, Nhạc Dũng đang cắn hạt dưa vội vàng đứng dậy đi tới: “Cậu hai, cậu chuẩn bị về à? Chúng ta không ở lại đây ăn cơm sao?”

Ở lại đây ăn cơm?

Lưu Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng, ăn cục tức à!

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn, trong lòng Nhạc Dũng giật thót, vội vàng lặng lẽ ném hạt dưa cuối cùng trong tay sang bên cạnh: “Cậu hai, hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Nhạc Dũng một cái, đi ra khỏi phòng khách trước: “Không cần!”

Anh đã ăn no rồi! Tức no rồi!

Cơ thể Nhạc Dũng run rẩy, vội vàng đuổi theo Lưu Thiên Hàn. Dáng vẻ ghen tuông này cũng giống y như đúc với đại ca năm đó!
 
Chương 902


CHƯƠNG 902

Nhạc Dũng cũng không biết nơi nào bị rút gân, còn chưa nghĩ kỹ đã buột miệng nói: “Cậu hai, chỉ ăn giấm thôi thì không được đâu, ăn giấm hại thân…”

Nhạc Dũng vội vàng che miệng lại. Đúng luôn, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt như muốn giết người của Lưu Thiên Hàn.

Nhạc Dũng cười khan một tiếng: “Cậu hai, ban nãy tôi bất cẩn miệng bị chuột rút, tôi…”

“Thưởng tháng này của cậu, không cần phát nữa!”

Nhạc Dũng khóc không ra nước mắt, tàn ác quá! Tàn ác quá! Tàn ác y như đại ca năm đó, phải biết rằng trợ lý đặc biệt cao cấp như anh ta, thưởng một tháng cũng đủ để người bình thường mua một căn nhà luôn đó…

Nhưng cho dù Lưu Thiên Hàn tàn ác đến mức nào, Nhạc Dũng cũng vui vẻ.

Anh ta lén lau khóe mắt, đại ca quen thuộc thực sự quay về rồi!

Bị Lưu Thiên Hàn hất tay mạnh như vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh có hơi mất mát.

Nhưng trong chớp mắt, cô đã khôi phục lại dáng vẻ chiến binh không bao giờ chịu khuất phục.

Lần này, dù sao thì anh cũng không hất tay cô ra ngay mà!

Tiến bộ hơn rồi, đã đủ để cô vui sướng rất nhiều ngày rồi.

Cô biết, bây giờ trong lòng anh vẫn không buông được Cung Tư Mỹ, nhưng chẳng phải tất cả đều đang phát triển theo hướng càng ngày càng tốt sao?

Dù sao thì trong tiềm thức anh cũng nghĩ rằng anh là Lưu Gia Thành, anh tốt với Cung Tư Mỹ, cô không trách anh.

Cô tin rằng chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, rồi sẽ có một ngày anh lại yêu cô thôi!

Anh Lưu, cho dù là anh nói em chết cũng đáng đời, em cũng sẽ không từ bỏ anh đâu!

Bởi vì, anh là người đàn ông mà em yêu nhất, là mạng của em mà!

Trước ngày Chiến Mục Hàng và An Tình kết hôn, tiếng mắng chửi Tô Thu Quỳnh che phủ ngập trời ở trên mạng.

Từ khi ghi âm của An Tình được tung ra ngay hồi trường hôn lễ của hai người bọn họ, tình thế trên mạng đã thay đổi hoàn toàn.

Tô Thu Quỳnh ca hát ở quán bar, không trộm không cướp, chỉ là để kiếm sống thôi, em trai An Trí Dũng của An Tình lại kiếm chuyện vô cớ, không biết xấu hổ!

Càng quan trọng hơn đó là, Tô Thu Quỳnh còn ngồi tù oan năm năm.

Năm năm tuổi thanh xuân đẹp nhất, vậy mà cứ thế chôn vùi trong ngục tù tối tăm không thấy ánh mặt trời, Tô Thu Quỳnh vô tội biết bao!

Những cư dân mạng từng thóa mạ Tô Thu Quỳnh trước đây đã bắt đầu xin lỗi Tô Thu Quỳnh, còn An Tình thì lại trở thành con chuột qua đường, người người đánh chửi.

Chỉ là, cho dù cả thế giới đã biết được oan khuất của Tô Thu Quỳnh thì cũng không giúp ích gì nhiều cho sự nghiệp diễn xuất của Tô Thu Quỳnh.

Bởi vì Tô Thu Quỳnh đã ngủ say gần một trăm ngày.

Giới giải trí vốn là nơi dễ quên người cũ, nó thay đổi nhanh như vậy, Tô Thu Quỳnh đã cách xa trung tâm dư luận lâu như vậy rồi, đã có không ít người quên đi uất ức và tài năng của cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom