Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 861


CHƯƠNG 861

Buổi tụ họp như thế này cậu ta chơi rất thoải mái, không lâu sau đã hòa hợp với người trong phòng triêng, tối nay cậu ta cũng khá xui, vừa chơi phát đầu của trò sự thật hay thử thách đã dính bom rồi.

Người như Lâm Tư Hãn đương nhiên sẽ không chọn nói thật, cậu ta ném bom nổ lên bàn, kiêu ngạo hét một tiếng: “Tôi chọn thử thách!”

Đương nhiên Triệu Nghị sẽ không bỏ qua cơ hội dày vò người ta, anh ta nhìn Lâm Tư Hãn, nở nụ cười như có như không: “Chi bằng, cậu hoàn thành chuyện khi nãy mà cậu hai Lưu và Tư Mỹ chưa làm đi, nụ hôn kiểu Pháp, ít nhất nửa tiếng đồng hồ!”

“Nửa tiếng đồng hồ thôi á?”

Lâm Tư Hãn ra vẻ quá là bình thường: “Đừng nói là nửa tiếng, cho dù có nửa ngày thì tôi cũng không có vấn đề gì hết!”

Lâm Tư Hãn mạnh miệng như vậy, mọi người lại càng hận không thể nhìn thấy cậu ta nhanh chóng diễn một nụ hôn kiểu Pháp dài nửa ngày, Triệu Nghị cười híp mắt nhìn quanh một vòng: “Hôm nay các cô gái trong phòng riêng của chúng ta có phúc lắm nhé, Tư Hãn có thể hôn lâu như vậy, chắc chắn kỹ thuật là hàng đầu! Chỉ là không biết Tư Hãn cậu nhìn trúng cô gái nào trong phòng riêng chúng ta đây?”

Thực ra ấn tượng của Triệu Bảo Ngọc và Chu Tịnh về Lâm Tư Hãn đều không tệ, trai trẻ như thế này nhìn tươi mới ngon miệng, điên cuồng một đêm gì đó là phù hợp nhất.

Triệu Nghị nhìn thấy Triệu Bảo Ngọc bên cạnh đang nôn nóng muốn thử, anh ta định thuận nước đẩy thuyền, cho Triệu Bảo Ngọc một nhân tình.

“Tôi thấy cô gái bên cạnh tôi cũng được đấy, hay là Tư Hãn này, cứ coi Bảo Ngọc làm người ghép đôi với cậu nhé?”

“Tôi sợ bạn gái tôi ghen.” Lâm Tư Hãn quay mặt sang, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, em yên tâm, anh một lòng một dạ với em, anh sẽ không dây dưa với người phụ nữ khác đâu!”

Lâm Tư Hãn vừa mới dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc, tuy rằng ban nãy cậu ta cùng vào với Nhan Nhã Tịnh, nhưng mọi người thực sự không ngờ rằng cậu ta với Nhan Nhã Tịnh lại là một đôi. Dù sao thì Nhan Nhã Tịnh cũng vừa mới nói rồi, cô không thể tái giá được, Lưu Thiên Hàn vĩnh viễn ở trong lòng cô.

Ánh mắt Triệu Nghị nhìn sang mang theo sự đùa cợt rõ ràng, đúng là lòng dạ phụ nữ như kim đáy bể, lời nói ra nửa chữ cũng không được tin.

Tôn Lệ cũng không ngờ rằng Nhan Nhã Tịnh lại đến với Lâm Tư Hãn, thế nhưng Nhan Nhã Tịnh có thể thoát ra khỏi nỗi đau khi Lưu Thiên Hàn bị tai nạn xe chết thảm, cô ta vẫn rất vui mừng cho cô, cô ta cười tươi tắn cất lời: “Nếu như Tư Hãn đã sợ bác sĩ Nhan ghen, vậy thì để bác sĩ Nhan làm người ghép đôi đi!”

Nói xong câu này, Tôn Lệ còn đẩy Nhan Nhã Tịnh một cái, nói nhỏ bên tai cô: “Đồng chí Nhã Tịnh, trai trẻ tươi ngon mọng nước lắm, đêm nay sung sướng đừng để uổng nhé!”

Đêm nay sung sướng đừng để uổng…

Nhan Nhã Tịnh vừa định lặng lẽ phỉ nhổ thì liền cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo dừng trên mặt cô.

Cô ngẩng mặt lên, đúng thật là nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ đó chứ như hận không thể chặt cô ra làm tám mảnh vậy.

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một ngụm, anh Lưu lúc này đáng sợ quá, thế nhưng cũng chứng minh rằng kế sách nam phụ rất có ích, chắc là hôm nay giấm trong ngực anh Lưu đủ để làm cải thảo ngâm giấm luôn rồi.

Nhan Nhã Tịnh không có sở thích trâu già gặm cỏ non, trông cô rất nhỏ, có lúc còn bị người khác nhận nhầm là học sinh cấp ba, nhưng dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ hai mươi tư tuổi rồi, hôn với một cậu thanh niên hai mươi tuổi, cô thực sự không làm được.

Cô đang băn khoăn không biết nên nói gì để mọi người đừng chơi quá trớn thì Lâm Tư Hãn đã đi tới trước mặt cô.
 
Chương 862


CHƯƠNG 862

“Nhã Tịnh, em yên tâm, anh sẽ không để em thất vọng đâu! Tối nay, chúng ta cứ hôn thật dữ dội cho bọn họ xem!”

Lâm Tư Hãn bá đạo giữ lấy gáy Nhan Nhã Tịnh, muốn biểu diễn một nụ hôn kiểu Pháp dài mấy tiếng đồng hồ cho mọi người xem. Lưu Thiên Hàn cứ nhìn chằm chằm bàn tay đặt sau gáy Nhan Nhã Tịnh của Lâm Tư Hãn, anh cũng không biết bây giờ mình bị làm sao nữa, anh không kìm chế được, rất muốn chặt cái tay này đi.

Cung Tư Mỹ cũng chú ý tới sự khác thường của Lưu Thiên Hàn, cô ta cắn chặt môi, nếu như Lưu Thiên Hàn thực sự ra tay ngăn cản Lâm Tư Hãn hôn Lưu Thiên Hàn, vậy thì tối nay mặt mũi của Cung Tư Mỹ cô ta thực sự sẽ mất sạch!

“Anh Gia Thành, bụng em hơi khó chịu, chúng về sớm…”

Lưu Thiên Hàn như thể không nghe thấy lời Cung Tư Mỹ nói, đôi chân dài thẳng tắp bước lên, anh đã đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn, bàn tay to với khớp xương rõ ràng bóp lấy cổ tay Lâm Tư Hãn không chút khách sáo.

Nụ hôn của Lâm Tư Hãn còn chưa rơi xuống, bỗng nhiên cổ tay bị bóp thật mạnh làm cậu ta đau đến mức suýt chút nữa thì kêu mẹ. Cậu ta vô thức quay mặt lại, muốn đánh một trận cho ra nhẽ với cái người tự dưng túm cổ tay cậu ta, nhưng cơ thể của cậu ta đã không khống chế được mà ngã xuống sofa bằng da thật bên cạnh.

“Ai…”

Lâm Tư Hãn đang định lớn tiếng chửi, nhưng vừa ngẩng mặt lên nhìn thấy Lưu Thiên Hàn mặt mày lạnh lùng thì không nhịn được mà rùng mình, lời tới bên miệng lại bị cậu ta cố nuốt trở về.

“Cậu hai Lưu, anh… anh có ý gì vậy?” Vẻ mặt Triệu Nghị khó hiểu, không nhịn được cất lời hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cung Tư Mỹ trắng bệch như tờ giấy, cô ta đi tới dồn sức túm lấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành, chúng ta về đi có được không?”

Lưu Thiên Hàn lại không hất tay cô ta ra, mà nên nói là bây giờ anh cũng không có tâm trạng để ý xem tay của mình có phải đang bị Cung Tư Mỹ túm lấy không.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Tư Hãn với vẻ mặt lạnh lùng, Lâm Tư Hãn chỉ cảm thấy có vô số cây kim bằng băng đâm lên người cậu ta, lạnh đến mức cậu ta không thở nổi.

Thế nhưng là một diễn viên chuyên nghiệp, Lâm Tư Hãn vẫn căng da đầu cất lời: “Cậu hai Lưu, tôi và bạn gái tôi hôn môi, cũng đâu ảnh hưởng gì tới anh chứ?”

Cung Tư Mỹ căng thẳng tới mức trái tim vọt lên tận cổ họng, thử thách ban nãy Lưu Thiên Hàn không hôn cô ta mà mượn cớ rời khỏi phòng riêng, cô ta đã đủ mất mặt rồi. Nếu như lần này Lưu Thiên Hàn nói rằng anh không cho Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn hôn môi gì đó, cô ta thực sự không cần làm người nữa!

“Anh Gia Thành…”

Bờ môi mỏng của Lưu Thiên Hàn run rẩy, cuối cùng anh cũng lạnh lùng cất lời: “Đàn ông và phụ nữ hôn môi thì nhàm chán biết bao nữa! Nếu như đã là thử thách, vậy thì phải làm chút việc khác với bình thường, ví dụ như, hôn môi đồng tính.”

Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn chậm rãi dừng lại trên người Lâm Tư Hãn gần như sắp cứng đờ: “Nụ hôn kiểu Pháp trên nửa tiếng, tìm đàn ông làm người ghép đôi!”

“Hả?”

Lâm Tư Hãn không kìm chế được mà bật thốt thành tiếng, những người còn lại trong phòng riêng cũng đều được mở mang tầm mắt. Bọn họ không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Sau khi khiếp sợ qua đi, ánh mắt của không ít người nhìn sang Lưu Thiên Hàn đều không khỏi có chút mập mờ khó nói.
 
Chương 863


CHƯƠNG 863

Đang yên đang lành, sao cậu hai Lưu lại yêu cầu nụ hôn dài kiểu Pháp này đổi thành nam nam hôn nhau chứ?

Ban nãy anh còn nói trò chơi thử thách quá nhạt nhẽo, từ chối hôn Cung Tư Mỹ, bây giờ anh lại tự mình đưa ra yêu cầu, lẽ nào bây giờ anh không cảm thấy trò chơi này nhàm chán nữa sao?

Hay là, ban nãy anh cảm thấy nhàm chán bởi vì người ghép đôi là khác giới tính, mà anh càng thích nụ hôn đồng tính hơn?

Mọi người nhìn nhau, tối nay không ít người trong phòng riêng đều bỗng nhiên cảm thấy hình như mình biết được một bí mật động trời lắm.

Tuy rằng bên cạnh cậu hai Lưu có Cung Tư Mỹ, nhưng tính hướng của anh, hình như càng giống cong hơn.

Nếu như người khác cong, đương nhiên mọi người sẽ đem ra cười đùa, nhưng cậu hai Lưu đáng sợ y như cậu Lưu năm đó, ai dám đem ra cười đùa cơ chứ!

Ý kiến anh đưa ra, cũng không có ai dám không nghe theo.

Triệu Nghị cười khan một tiếng, anh ta nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ vô cùng nịnh nọt, sau đó nói với Lưu Thiên Hàn: “Đúng, theo như cậu hai Lưu thì hôn môi nam nữ mọi người đều biết cả rồi, nhàm chán quá! Thử thách này thì phải thử thách thật chứ! Tối nay chúng ta chơi hôn môi đồng tính đi!”

“Tư Hãn, phòng riêng chúng ta có nhiều gái đẹp, trai đẹp cũng không ít, cậu cứ tìm một người đàn ông làm người ghép đôi đi!”

Cơ thể Lâm Tư Hãn bỗng nhiên co rút, như cây non lung lay trong gió.

Cậu ta tự nhận mình có năng khiếu diễn tổng giám đốc bá đạo bẩm sinh, nhưng đáng tiếc, sinh không gặp thời. Cho dù cậu ta có anh họ ruột là đạo diễn lớn siêu cấp cũng chưa từng được diễn nam chính, thậm chí nam phụ số năm cũng chưa từng. Cho nên lần này, Lâm Tiêu cho cậu ta cơ hội diễn nam hai, cậu ta mới nắm lấy không hề do dự.

Nhưng dù cậu ta cực kỳ thích đóng phim cũng không thể hôn một người đàn ông được chứ!

Là một thằng đàn ông thẳng như sắt thép, kêu cậu ta hôn đàn ông, còn không bằng lấy mạng cậu ta luôn đi cho rồi!

Bỗng chốc, Lâm Tư Hãn không nghĩ ra cách giải quyết, anh ta chỉ có thể gửi tin nhắn cho hai nhóc quỷ tinh ranh là Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xin giúp đỡ.

Nhan An Bảo hồi âm trước, vẫn điềm tĩnh trước sau như một: “Chàng trai trẻ, diễn xuất không phân biệt giới tính và biên giới, đây là cơ hội tôi luyện kỹ năng diễn xuất rất tốt.”

Lâm Tư Hãn yên lặng rơi lệ đầy mặt, ai cần cơ hội mài giũa kỹ năng diễn xuất thế này chứ!

Lâm Tư Hãn nghe di động lại đổ chuông, vội vàng cầm lên, nhìn thấy là tin nhắn của cục cưng đáng yêu Nhan An Mỹ gửi, trong lòng cậu ta không khỏi dâng trào hy vọng cháy bỏng.

Nhan An Mỹ lanh lợi như vậy, chắc chắn có thể nghĩ ra cách hay.

Nhưng điều làm cậu ta tuyệt vọng chính là, Nhan An Mỹ lại nhắn trả lời rằng: “Anh chọn người đàn ông nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được là ba em!”

Lâm Tư Hãn nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt oanh liệt, đúng là cậu ta muốn chọn Lưu Thiên Hàn thật. Chính mình không dễ chịu nên cậu ta cũng muốn để Lưu Thiên Hàn chịu trận chung, nhưng mà, cậu ta lại không có lá gan này.

Thấy Lâm Tư Hãn nhìn Lưu Thiên Hàn chằm chằm, tim Triệu Nghị đập thình thịch, chẳng lẽ Tư Hãn muốn chọn cậu hai Lưu thật ư?
 
Chương 864


CHƯƠNG 864

Chẳng lẽ cái cậu Tư Hãn này cũng cong?

Hay nói cách khác, Tư Hãn và cậu hai Lưu mới là một đôi, vừa rồi cậu hai Lưu ngăn cản Tư Hãn và Nhan Nhã Tịnh hôn môi, thực ra là ghen vì bạn trai nhỏ của mình?

Dường như anh ta lại biết thêm một bí mật khó lường gì rồi.

Triệu Nghị nhìn Lưu Thiên Hàn và Lâm Tư Hãn bằng ánh mắt săm soi, đột nhiên cảm thấy môi mình đau nhói, đã bị Lâm Tư Hãn cắn một cái.

“Tôi hôn xong rồi! Có thể tiếp tục trò chơi!” Nói xong, Lâm Tư Hãn lập tức chồm người tới thùng rác, không kìm được nôn mửa dữ dội.

Triệu Nghị phản ứng chậm, sau khi tỉnh táo lại cũng lập tức ôm thùng rác khác bên trong phòng riêng điên cuồng ói mửa.

Nhan Nhã Tịnh nhìn Lâm Tư Hãn và Triệu Nghị nôn đến tối tăm mặt mày, không khỏi len lén liếc nhìn Lưu Thiên Hàn, chỉ thấy khóe môi anh cong lên, lại hiếm khi lộ ra ý cười như có như không.

Anh Lưu thật hung tàn!

Chỉ đôi ba câu đã hành hạ Lâm Tư Hãn thành ra như vậy, cô rất lo lắng, trải qua chuyện tối hôm nay, Lâm Tư Hãn sẽ không muốn tiếp tục diễn vai nam hai này nữa.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu như Lâm Tư Hãn tiếp tục ở lại phòng riêng này chắc chắn sẽ bị anh Lưu hành hạ thê thảm hơn. Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tặng quà cho Tôn Lệ sau, dẫn Lâm Tư Hãn rời khỏi phòng riêng trước đã.

Nhan Nhã Tịnh kéo Lâm Tư Hãn đi thẳng ra hầm gửi xe, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai cô mới hỏi nhỏ: “Cậu sao rồi? Không sao chứ?”

“Chị Nhan Nhã Tịnh, yên tâm đi, tôi không dễ gục ngã vậy đâu!” Lâm Tư Hãn lại nôn khan, vỗ ngực nói với Nhan Nhã Tịnh.

“Cậu còn muốn diễn vai nam hai kia nữa không?” Nhan Nhã Tịnh hơi thấp thỏm hỏi, đúng là cô rất lo Lâm Tư Hãn sẽ không diễn nữa. Dù sao tốn ba mươi triệu tìm một nam phụ chuyên nghiệp như vậy cũng không dễ.

“Diễn chứ! Sao lại không diễn!” Lâm Tư Hãn nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh. Cậu ta vốn không thích hợp đóng vai tổng giám đốc bá đạo, vừa cười như thế làm trên người càng không có chút khí chất tổng giám đốc bá đạo nào cả.

“Chị Nhã Tịnh, An Bảo nói rất đúng, kỹ năng diễn xuất không phân biệt giới tính hay biên giới. Tôi cảm thấy trải qua lần cọ xát tối nay, kỹ năng diễn xuất của tôi đã tăng vọt rồi! Nếu sau này tôi có thể diễn nam chính, chị Nhã Tịnh à, vậy tôi sẽ phải cảm ơn chị đàng hoàng!”

Lâm Tư Hãn không “bỏ con giữa chợ” khiến Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao tìm nam phụ để kích thích Lưu Thiên Hàn thế này cũng rất có hiệu quả, bọn họ phải không ngừng cố gắng mới được.

Nhớ tới bó hoa hồng to kia, Nhan Nhã Tịnh sốt sắng nói với Lâm Tư Hãn: “Đúng rồi, tôi sẽ gửi tiền hoa hồng cho cậu qua zalo. Tôi cũng sẽ thanh toán những đạo cụ mà cậu dùng sau này, cho nên cậu không cần cảm thấy áp lực tâm lý.”

“Không cần đâu chị Nhã Tịnh, thật sự không cần đâu.” Lâm Tư Hãn cười rạng rỡ như ánh mặt trời xán lạn, mặt mày tươi sáng, trông đúng chất thiếu niên rực rỡ.

Cậu ta đè thấp giọng, kề sát tai Nhan Nhã Tịnh nói nhỏ: “Chị Nhã Tịnh, tôi nói thật cho chị biết, số hoa hồng kia là tôi trộm ở chỗ anh họ đấy. Anh ấy vốn định tặng cho chị Thu Quỳnh, lát nữa anh ấy trở về phát hiện hoa hồng không cánh mà bay, chắc chắn sẽ khóc ngất!”

Nghe Lâm Tư Hãn nói xong, Nhan Nhã Tịnh không khỏi bật cười, cô cũng không ngờ nam hai mà Lâm Tiêu tìm giúp mình lại là kẻ dở hơi như vậy.

 
 
Chương 866


CHƯƠNG 866

“Anh hai, khẩu vị của anh không nặng như vậy thì tại sao anh lại quan tâm em ở bên ai để làm gì?” Nhan Nhã Tịnh học dáng vẻ cười mỉa của Lưu Thiên Hàn: “Anh yên tâm, khẩu vị của em cũng không nặng vậy đâu, anh hai thật sự không phải gu của em!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Lưu Thiên Hàn nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này còn dám nói anh không phải gu của cô? Cô coi thường anh thế cơ à!

“Anh hai, đừng kêu tên em lớn tiếng như thế, em không có điếc!” Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo hất cằm: “Anh hai, em muốn ở bên ai là chuyện riêng của em, sau này xin anh đừng xen vào việc của người khác nữa!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô làm ra chuyện như vậy không thấy có lỗi với Thiên Hàn đã mất à?” Thật ra, Lưu Thiên Hàn cũng cảm thấy mình hơi lo chuyện bao đồng, nhưng anh không nhìn nổi Nhan Nhã Tịnh tình cảm bao la như vậy.

Nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, Nhan Nhã Tịnh không phản bác lại ngay mà chỉ nhìn anh thật sâu, giống như muốn khắc sâu gương mặt kia vào tận đáy lòng.

Như thể đã trải qua một thế kỷ, Nhan Nhã Tịnh mới giống như si ngốc nói: “Không phải em có lỗi với anh ấy, mà là anh ấy có lỗi với em.”

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh quên mất em rồi, là anh có lỗi với em!

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh ở bên cạnh Cung Tư Mỹ, anh phản bội lại lời thề của chúng ta, là anh có lỗi với em!

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh làm em buồn như vậy, anh khiến em sống không bằng chết, là anh có lỗi với em!

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh có biết hay không, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xa lạ và lạnh nhạt của anh, tim em đau như cắt! Anh Lưu, là anh có lỗi với em!

Nhan Nhã Tịnh không nói với Lưu Thiên Hàn những lời này, cô chỉ lập lại một lần nữa như bị tẩu hỏa nhập ma: “Anh ấy có lỗi với em, là anh ấy không cần em, anh ấy có lỗi với em.”

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ngẩng mặt lên, cô cắn chặt môi, ngay sau đó nói đầy tàn nhẫn: “Nếu anh ấy đã không cần em, vậy em sẽ ở bên người đàn ông khác! Em nói rồi, em phải để anh ấy đầu nhiều sừng nhất cái đất Vân Hải này. Nếu anh ấy kiên quyết không cần em, em sẽ dẫn theo con gả cho người đàn ông khác! Để cho vợ anh ấy gọi người đàn ông khác là chồng, để con anh ấy gọi người khác là ba!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô dám!”

“Anh xem em có dám hay không!” Nhan Nhã Tịnh cũng rất cứng rắn, cô hét lên với Lưu Thiên Hàn với vành mắt đỏ hoe.

“Anh ấy dám không cần em, em còn có gì mà không dám nữa! Nhan Nhã Tịnh em không có gì mà không dám!”

Ngón tay Lưu Thiên Hàn không tự chủ được mà cong gập lại, anh tức giận đến muốn mức muốn vặn gãy cổ Nhan Nhã Tịnh, nhưng khi đối diện với ánh mắt bất giác hiện lên vẻ yếu ớt của cô, anh lại không đành lòng.

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng tức hơn: “Em nói được thì làm được! Anh ấy không cần em, em sẽ tìm người đàn ông khác! Đúng, ngày mai em sẽ đi đăng ký kết hôn với Tư Hãn! Dù sao thì Tư Hãn cũng bằng lòng cưới em!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Lưu Thiên Hàn tức giận đến mức không biết nên dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh thế nào. Thấy cô lại lên tiếng, anh thật sự không muốn tiếp tục nghe được lời nào khiến mình khó chịu từ miệng cô nữa. Anh cúi đầu, không màng hết thảy khóa môi Nhan Nhã Tịnh lại.
 
Chương 867


CHƯƠNG 867

“Anh Gia Thành?” Giọng Cung Tư Mỹ tràn đầy đau đớn đột nhiên vang lên phía sau Lưu Thiên Hàn: “Hai người đang làm gì thế?”

Nghe thấy giọng Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn mới nhận ra bản thân thất thố, anh lại đi hôn người phụ nữ lả lơi ong bướm kia!

Hơn nữa, chỉ là một cái hôn đơn giản lại làm anh cầm lòng không đặng, gần như hoàn toàn mất khống chế!

“Cút!”

Lưu Thiên Hàn hoàn hồn, đẩy Nhan Nhã Tịnh ra không chút thương tiếc. Người phụ nữ trăng hoa này am hiểu câu dẫn đàn ông nhất, sau này anh nhất định không thể bị cô mê hoặc nữa!

“Anh Gia Thành, đau quá…” Cung Tư Mỹ bỗng nhiên ôm bụng, đau đớn ngồi xổm xuống đất: “Anh Gia Thành, em đau quá…”

“Tư Mỹ, em sao vậy?” Mặt Lưu Thiên Hàn tràn đầy lo lắng, bước nhanh tới trước mặt Cung Tư Mỹ, ôm chặt cô ta vào lòng: “Chúng ta đến bệnh viện!”

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn ôm chặt Cung Tư Mỹ, ngực Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không thở nổi. Cô cho rằng mình đã làm rất tốt rồi, sắp sửa thành công tới nơi rồi. Nhưng Cung Tư Mỹ vừa xuất hiện đã khiến mọi cố gắng của cô đổ sông đổ biển.

Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh không cam lòng cứ để Lưu Thiên Hàn ôm Cung Tư Mỹ đi như vậy, cô gộp ba bước thành hai xông lên: “Không cần đến bệnh viện! Em là bác sĩ, có thể khám cho cô ta!”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh đã kéo cổ tay Cung Tư Mỹ không cho phép chối từ, bắt đầu bắt mạch cho cô ta.

Sắc mặt Cung Tư Mỹ tái nhợt, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nằm yên trong lòng Lưu Thiên Hàn, để Nhan Nhã Tịnh bắt mạch cho mình.

Mạch đập mạnh mẽ, khí huyết tràn đầy…

Quả nhiên Cung Tư Mỹ đang giả vờ!

Nhan Nhã Tịnh rút tay về, lạnh nhạt nói: “Giả bệnh thôi, không cần đến bệnh viện.”

“Anh Gia Thành, đau quá, bụng em thật sự rất đau…”

Cung Tư Mỹ làm ra vẻ rất đau đớn, trán đổ mồ hôi lạnh, cứ như thể đang phải chịu đau đớn tra tấn sắp chết tới nơi rồi.

“Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi thật đấy!” Lưu Thiên Hàn cười mỉa mai, không thèm nhìn Nhan Nhã Tịnh nữa, bế Cung Tư Mỹ lên xe thể thao của mình rồi nghênh ngang rời đi.

Nhan Nhã Tịnh đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nở nụ cười vừa châm chọc lại vừa cô đơn.

‘Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi thật đấy.’ Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Thì ra, bị người mình yêu nhất không tin tưởng, trong lòng sẽ đau đớn như vậy.

Nhan Nhã Tịnh chạy tới cửa gara như phát điên, muốn đuổi theo xe Lưu Thiên Hàn. Nhưng đôi chân làm sao có thể so với tốc độ như sấm sét của xe thể thao. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của mình lòng nóng như lửa đốt vì người phụ nữ khác.

Nhan Nhã Tịnh suy sụp ngồi trước cửa gara, nước mắt âm thầm lăn dài trên khóe mắt.

Anh Lưu, anh sẽ hối hận, chắc chắn anh sẽ hối hận.

Anh làm em đau như vậy, chắc chắn anh sẽ phải hối hận!

Mưa to tầm tã.
 
Chương 868


CHƯƠNG 868

Mùa xuân ở Vân Hải thường xuyên có mưa phùn liên miên, nhưng mưa to như vậy thực sự hơi hiếm.

Nhan Nhã Tịnh lái xe, chạy như điên trong màn mưa xối xả, tưởng tượng đến bây giờ Lưu Thiên Hàn đang dịu dàng ôm Cung Tư Mỹ vào lòng, cẩn thận yêu thương quan tâm cô ta, tim cô lập tức đau đến mức sắp không thở nổi.

Lúc sắp đến Tầm Viên, có một đoạn đường gồ ghề bùn lầy. Cho dù trong lòng cô rối loạn đến khó chịu thì cũng không dám tiếp tục lái xe quá nhanh.

Nhan Nhã Tịnh nghe di động đổ chuông, biết là Nhan An Bảo hoặc là Nhan An Mỹ gửi tin nhắn đến. Cô vừa định xem bọn trẻ nói gì thì bỗng nhiên chú ý tới có một người nằm trong vũng bùn phía trước xe thể thao của cô.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh run lên, cô lập tức phanh xe, mới không cán qua người kia.

Nhan Nhã Tịnh không dám chần chừ mở cửa xe, đi xuống.

“Anh bị sao vậy? Anh có bị thương không?”

Nương theo đèn xe sáng tỏ, Nhan Nhã Tịnh có thể nhìn rõ tình hình trước mặt. Cô đỡ người đàn ông kia lên, lúc thấy rõ gương mặt người kia, cô khiếp sợ đến nổi không kìm được kêu thành tiếng.

“Minh Tự!”

Không phải Nhan Minh Tự.

Người đàn ông này thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại có thể xác định, anh ta không phải em trai Nhan Minh Tự của cô.

Bây giờ Nhan Minh Tự còn đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, không thể nào bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này được. Quan trọng hơn là rõ ràng cơ thể người đàn ông này cường tráng hơn Nhan Minh Tự hàng năm nằm trên giường nhiều.

Tuy có câu lương y như từ mẫu, nhưng Nhan Nhã Tịnh càng ghét xen vào việc của người khác.

Xã hội bây giờ, có lòng tốt cứu người, cuối cùng rất có thể còn bị người ta trả đũa, rước họa vào thân.

Nhưng nhìn gương mặt giống Nhan Minh Tự bảy tám phần này, dù thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Nhan Nhã Tịnh vốn định đưa anh ta đến thẳng bệnh viện, nhưng cô bắt mạch cho anh ta, phát hiện trong người anh ta lại bị tiêm một loại thuốc cấm từ nước T nhập sang.

Nhan Nhã Tịnh biết được loại thuốc này là do trước kia lúc cô đi theo sư phụ Tần Kì đến châu Phi làm tình nguyện viên đã từng nhìn thấy.

Thật ra, loại thuốc này là một loại độc vô cùng đáng sợ. Loại độc này sẽ gây nghiện, nếu dùng trong thời gian dài, không đến một tháng sẽ làm cơ thể hoàn toàn hư thối từ trong ra ngoài.

Lúc ấy có mấy người bệnh bị tiêm vào loại thuốc cấm này. Khi đó loại thuốc cấm này không chữa được, nhưng cuối cùng mấy người bệnh kia vẫn còn sống.

Trải qua gần một tháng nghiên cứu, Tần Kì mới nghiên cứu ra thuốc giải, dùng một phương pháp châm cứu đặc biệt có thể trừ tận gốc dược tính của loại thuốc này.

Về mặt lâm sàng hiện giờ, vẫn chưa có cách chữa trị loại thuốc cấm này. Nếu đưa người đàn ông này đến bệnh viện thì chỉ có một con đường chết. Hiện giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn còn mấy viên thuốc giải, cũng biết phương pháp châm cứu kia. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đưa người đàn ông kia về Tầm Viên, tự mình cứu chữa.

Kéo một người đàn ông cao to lên lầu thật sự rất không dễ dàng. Đêm hôm khuya khoắt Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn làm phiền bảo mẫu, nên chỉ có thể lôi người đàn ông kia tới phòng cho khách dưới lầu.

Tình trạng người đàn ông này thật sự không tốt, trên người anh ta có nhiều vết dao. Hơn nữa, vết thương trên vai còn sâu thấy cả xương, ngay cả trên bắp đùi cũng có vết thương rất rõ.
 
Chương 869


CHƯƠNG 869

Xử lý vết thương cho anh ta không thể tránh khỏi chạm đến vài nơi riêng tư trên cơ thể người kia. Nhưng là bác sĩ cứu người, không liên quan đến tình sắc, cô chỉ muốn người đàn ông cực giống em trai mình sống sót thôi.

Có người nói, tướng do tâm sinh ra.

Cô cảm thấy người đàn ông cực kỳ giống Nhan Minh Tự này hiển nhiên cũng là một người ấm áp tử tế, chắc chắn không có ác ý.

Đối với Nhan Nhã Tịnh thì xử lý vết thương trên cơ thể người đàn ông này không khó, quan trọng là phải giải độc trong người cho anh ta.

Sau khi thoa thuốc cho anh ta xong, Nhan Nhã Tịnh nhét một viên thuốc giải vào trong miệng anh ta, sau đó lấy túi châm cứu của mình ra, định châm cứu cho anh ta.

Châm cứu bình thường gần như không cảm thấy đau, nhưng bộ châm cứu Tần Kì tự nghĩ ra lại cực kỳ đau đớn. Hơn nữa, lúc độc phát tác có thể đau đến mức làm người ta không thiết sống nữa.

Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta sẽ tự làm mình bị thương, nên trước khi châm cứu đã nhét một miếng vải bông vào miệng anh ta.

“Anh cố chịu một chút nhé, sẽ hơi đau đấy, có điều chỉ cần chịu được qua đêm nay thì sẽ không sao.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho anh ta.

Người đàn ông trên giường vốn luôn không động đậy, cô vừa châm xuống, anh ta đã đau đến mức đột nhiên mở bừng mắt.

Lúc anh ta nhắm mắt ngủ say thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng khi anh ta mở mắt ra lại khác hẳn cậu ấy.

Trong mắt Nhan Minh Tự có sao trời, có gió xuân, nhưng đôi mắt người đàn ông này lại hung ác như thể đến từ mười tám tầng địa ngục.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình, nhưng nghĩ đến anh ta chỉ là một người bệnh, cô lập tức bình tĩnh lại.

Cô vừa định kêu anh ta đừng lộn xộn thì cổ cô đã bị bàn tay to lớn giống như kìm sắt bóp chặt.

Hai mắt Cung Trí Cương giăng đầy tơ máu, trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Hiển nhiên là bây giờ anh ta đang cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất cao quý bẩm sinh trên người.

Anh ta thô lỗ bóp cổ Nhan Nhã Tịnh, sức lực lớn như vậy làm cô hoàn toàn không thở nổi: “Cô là ai? Ai kêu cô tới đây!”

“Anh buông tôi ra!” Nhan Nhã Tịnh cảm thấy người đàn ông này đúng là có chứng vọng tưởng bị hại rồi. Cô có lòng tốt cứu anh ta mà bây giờ anh ta lại nghĩ cô đang hại mình.

“Nói! Rốt cuộc cô là ai!” Cơ thể Cung Trí Cương mềm nhũn, nhưng nếu chưa xác định được bản thân an toàn thì anh ta vẫn không dám lơ là.

“Anh bị bệnh! Mau buông tôi ra! Tôi đang cứu anh đấy!” Nhan Nhã Tịnh đâm mạnh một châm lên mu bàn tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương bị đau, cô vội vàng nhân cơ hội thoát khỏi tay anh ta, giữ một khoảng cách tương đối an toàn.

Thấy Cung Trí Cương vẫn nhìn mình chằm chằm đầy hung dữ, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất bất đắc dĩ. Đó xem đi, cô có lòng làm chuyện tốt, cuối cùng lại cứu một kẻ vô ơn.

Con người đúng là không thể quá lương thiện mà.
 
Chương 870


CHƯƠNG 870

“Cô là người của gã à?” Cung Trí Cương sầm mặt lên tiếng: “Gã kêu cô đến đây hại tôi đúng không!”

“Anh bị điên thật đấy à!” Nhan Nhã Tịnh không thể nhịn được nữa: “Tôi nói này, tôi đang cứu anh đấy, hại anh lúc nào! Nếu tôi muốn hại anh thật thì đã nhân lúc anh hôn mê thọc một dao cho gọn rồi, còn lãng phí thời gian lãng phí tinh lực xử lý vết thương cho anh làm gì!”

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, cuối cùng sắc mặt Cung Trí Cương đã bớt đáng sợ hơn. Sau khi trầm ngâm một lát, anh ta mới lên tiếng: “Cô đã cứu tôi à?”

“Đúng vậy, vừa rồi suýt chút nữa anh đã lấy oán trả ơn, giết chết ân nhân cứu mạng của mình rồi đấy!”

Nhan Nhã Tịnh thấy sát khí trên người Cung Trí Cương không nặng như trước nữa, mới tiếp tục bước tới: “Nằm xuống đi, để tôi châm cứu cho anh. Nếu không thì không đến một tháng cả người anh sẽ biến thành màu đen, thịt trên người sẽ thối rữa từng chút một.”

“Cô có thể giải GT?” Cung Trí Cương hoài nghi liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, anh ta sống gần ba mươi năm, lần đầu ngã đau như vậy. Anh ta cho rằng mình bị thân tín phản bội, trúng GT là đã định sẵn chỉ có một con đường chết rồi. Không ngờ nghe ý của người phụ nữ này thì hình như cô có thể cứu được anh ta.

“Đúng vậy, chỉ cần anh đừng hở một chút là vặn gãy cổ tôi thì tôi có thể cứu anh!” Nhan Nhã Tịnh mở túi châm cứu ra lần nữa: “Châm cứu sẽ rất đau, anh cố chịu đựng một chút.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh nhét lại vải bông vừa rồi bị Cung Trí Cương lấy ra vào trong miệng anh ta.

“Mà thôi, có lẽ lát nữa anh sẽ không chịu nổi đâu, nhưng đừng cắn lưỡi là được!” Nhan Nhã Tịnh vốn muốn dặn dò vài câu, nhưng nghĩ đến chắc chắn lát nữa Cung Trí Cương sẽ lên cơn nghiện đánh mất lý trí, cô vẫn nên đừng tiếp tục lãng phí sức lực thì hơn.

Lúc Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho Cung Trí Cương, tuy rằng anh ta đau đến không muốn sống nữa, nhưng sức chịu đựng mạnh mẽ vẫn khiến anh ta chống đỡ được, không để bản thân mất mặt.

Nhưng lúc đang châm cứu được một nửa, cơn nghiện phát tác, hơn nữa khắp người đau đớn khiến Cung Trí Cương hoàn toàn mất đi lý trí.

Anh ta bỗng nhiên bật dậy khỏi giường, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm, gằn từng câu từng chữ: “Đưa thuốc cho tôi! Đưa thuốc cho tôi!”

Dĩ nhiên Nhan Nhã Tịnh không thể cho Cung Trí Cương thuốc được. Nếu bây giờ cô đưa loại thuốc cấm này cho Cung Trí Cương tiêm vào thì mọi cứu chữa của cô sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Huống hồ trong tay cô cũng không có loại thuốc này.

Nhan Nhã Tịnh còn chưa mở miệng thì Cung Trí Cương đã bóp cổ cô, đè chặt trên tường: “Đưa thuốc cho tôi! Nếu không tôi sẽ vặn gãy cổ cô ngay bây giờ!”

Sức lực Cung Trí Cương rất lớn, Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không nói nên lời.

Vừa rồi cô đã đề phòng, dùng dây thừng cột anh ta lên giường rồi.

Nhưng tác dụng của thuốc GT quá đáng sợ, hơn nữa sức Cung Trí Cương quá lớn, dây thừng đã bị anh ta giật đứt.

“Anh bình tĩnh lại chút đi! Bây giờ tôi đang cứu anh đấy! Nếu như anh giết tôi thì anh cũng không sống được đâu!”

“Cho tôi thuốc! Cho tôi thuốc!”

Cung Trí Cương gào thét như lên cơn điên loạn, đôi mắt đáng sợ như dã thú muốn ăn thịt người, anh ta bóp cổ Nhan Nhã Tịnh răng rắc: “Thuốc! Đưa thuốc cho tôi!”

Nhan Nhã Tịnh biết nếu cứ tiếp tục mặc kệ như vậy nữa thì không chỉ cô không cứu được Cung Trí Cương mà đến mạng nhỏ của mình cũng ‘bay màu’ luôn. Cô dồn hết sức toàn thân tát người kia một cái thật mạnh.

“Anh buông tôi ra! Muốn chết đấy à!”
 
Chương 871


CHƯƠNG 871

Cung Trí Cương sững người, rõ ràng là anh ta không ngờ lại có kẻ dám đánh một người cao quý như anh ta.

Cung Trí Cương bị Nhan Nhã Tịnh tát một cái như vậy cũng dần lấy lại được chút tỉnh táo ngắn ngủi. Nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức co rụt con ngươi lại.

Nhan Nhã Tịnh nhân cơ hội này dồn sức đè anh ta xuống giường, lấy dây thừng trói lại lần nữa. Thật ra cô cũng từng có suy nghĩ ném Cung Trí Cương ra ngoài mặc kệ anh ta sống hay chết. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt kia, cô lại không nhẫn tâm ra tay.

Không biết khi nào em trai Nhan Minh Tự của cô mới có thể tỉnh lại. Nhìn gương mặt sống động cực giống Nhan Minh Tự kia, cứ như thể Minh Tự của cô cũng sẽ khỏe lại vậy.

“Anh phải chịu đựng! Chắc chắn sẽ khỏe lại thôi!”

Nhan Nhã Tịnh đối xử với anh ta như Nhan Minh Tự, nắm chặt tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương vốn còn đang bất an cựa quậy bởi vì cơn nghiện và đau đớn tra tấn, nhưng được Nhan Nhã Tịnh nắm tay như vậy, kỳ tích là anh ta đã bình tĩnh trở lại.

Nhan Nhã Tịnh thấy Cung Trí Cương đã an phận, vội vàng tiếp tục châm cứu cho anh ta. Thấy miếng vải bông trong miệng anh ta lại rơi ra, cô vội vàng nhét lại, nhưng anh ta lại cắn chặt răng không chịu há miệng ra.

Thấy miệng Cung Trí Cương chảy máu, Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta cắn đứt lưỡi, cô lo sốt vó, lập tức đưa tay bẻ miệng anh ta ra.

Lúc này Cung Trí Cương mở miệng ra thật, nhưng lại cắn ngón tay Nhan Nhã Tịnh. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay Nhan Nhã Tịnh lập tức xuất hiện dấu răng thật sâu, tay đứt ruột xót, đau đến mức cô phải nghi ngờ cuộc đời luôn.

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng rút tay về, hung dữ trừng mắt với Cung Trí Cương: “Tôi nói cho anh biết, anh mà còn cắn tôi nữa thì tôi sẽ mặc kệ anh đấy, sống chết thế nào tùy anh!”

Bây giờ Cung Trí Cương đã hoàn toàn không thể nghe được Nhan Nhã Tịnh nói gì nữa rồi. Anh ta như một con thú bị trói, điên cuồng giật dây thừng trên tay. Dáng vẻ kia như thể chỉ cần giành lại được tự do là anh ta sẽ lập tức nhào tới xé nát Nhan Nhã Tịnh ra thành từng mảnh.

Thấy Cung Trí Cương như vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng rất sợ hãi. Nhưng cô không thể bỏ dở giữa chừng, đành căng da đầu tiếp tục châm cứu cho anh ta.

Máu trong miệng Cung Trí Cương càng lúc càng nhiều, Nhan Nhã Tịnh biết, lúc này có nhét vải vào cũng không được. Cô cắn răng, đưa thẳng cánh tay mình vào miệng Cung Trí Cương.

Bị anh ta cắn thật sự rất đau, nhưng cắn cánh tay cô còn hơn để anh ta cắn đứt lưỡi mình.

Ban đầu Nhan Nhã Tịnh rất sợ cánh tay bị cắn bị thương, nhưng nghĩ đến gương mặt tươi cười dịu dàng của Nhan Minh Tự, cô bỗng nhiên không còn sợ nữa.

Trước nửa đêm, Cung Trí Cương còn đáng sợ hơn cả thú hoang, nhưng sau khi cắn cánh tay Nhan Nhã Tịnh chảy máu đầm đìa, anh ta đột nhiên yên tĩnh lại, nằm im cho Nhan Nhã Tịnh châm cứu, im lặng nhìn cô xử lý những vết thương mới trên người do anh ta tự hành hạ bản thân, sau đó lại yên tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.

Vật lộn hơn nửa buổi tối, Nhan Nhã Tịnh cũng mệt không chịu nổi. Cô không còn sức xử lý vết thương trên cánh tay mình cẩn thận, chỉ thoa sơ thuốc cầm máu rồi ngồi bệt xuống đất, dựa vào mép giường ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, lúc Cung Trí Cương tỉnh lại thì đã trông thấy cảnh này, Nhan Nhã Tịnh tựa vào mép giường ngủ ngon lành, trong sáng và thanh thuần đến mức y như thiên sứ rơi xuống trần gian.
 
Chương 872


CHƯƠNG 872

Cung Trí Cương lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khôi của Nhan Nhã Tịnh, chợt nghĩ tới câu năm tháng tĩnh lặng.

Khung cảnh trước mặt thật đẹp.

Có điều vết đỏ trên cổ Nhan Nhã Tịnh cùng với vết thương dữ tợn trên cánh tay trái đã phá hủy hết cảnh đẹp này.

Cung Trí Cương vô thức nhíu mày, anh ta biết, những vết thương kia đều là do mình gây ra. Trải qua một đêm vật vã với GT, bây giờ anh ta đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng cái giá cho anh ta được bình yên là cô phải vất vả và chịu đau đớn cả đêm.

Người như Cung Trí Cương, từ lúc còn trẻ đã đi qua trận tu la, con tim đã lạnh lẽo như sắt thép từ lâu. Nhưng lúc này nhìn Nhan Nhã Tịnh tựa vào mép giường, lòng anh ta lại sinh ra một cảm giác mềm mại, ấm áp vốn không nên thuộc về mình.

Thế hệ người cầm quyền mới của nhà họ Cung, một người mà cả hai giới hắc bạch châu Âu nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật, trái tim hẳn nên lạnh lẽo, dịu dàng gì đó quá xa xỉ.

Nhưng đôi khi, có chút tình cảm và dịu dàng hoàn toàn không phải thứ mà bản thân có thể tự kiểm soát được.

Cung Trí Cương hơi cúi người xuống, anh ta vốn định kiểm tra vết thương của Nhan Nhã Tịnh để tiện thoa thuốc.

Nhưng đột nhiên nhớ tới phụ tá đắc lực đã phản bội mình, anh ta lại nhanh chóng rút tay lại.

Những thế lực lăm le nhà họ Cung như hổ rình mồi kia, chờ anh ta trở về sẽ xử lý. Còn cả những kẻ phản bội anh ta nữa, anh ta cũng phải trở về thanh trừng thay máu. Bây giờ anh ta không có nhiều thời gian.

Sau khi trầm ngâm một lát, Cung Trí Cương nhanh tay cởi sợi dây chuyền trên cổ đặt lên tủ đầu giường trong phòng.

“Tôi thiếu cô một mạng, nếu như cô có yêu cầu gì, Cung Trí Cương tôi sẽ cố gắng đáp ứng, trả lại cho cô ân tình này!”

Nói xong, Cung Trí Cương không chần chừ thêm chút nào, lách người lao ra khỏi phòng.

Tới khi Cung Trí Cương diệt tận gốc vài thế lực ngầm châu Âu rồi xử lý xong kẻ phản bội thì đã là hai ngày sau.

Anh ta vừa định kêu người điều tra người phụ nữ đã cứu mình đêm đó là ai thì đã nhận được điện thoại của Cung Tư Mỹ.

“Anh, có thể giúp em một việc không?” Giọng Cung Tư Mỹ mang theo nức nở rất rõ, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

Cung Trí Cương cũng chẳng nhiều nhằn tình cảm gì với đứa em gái cùng ba khác mẹ này của mình. Nhưng dù sao trong người cũng chảy dòng máu nhà họ Cung, nếu Cung Tư Mỹ cần anh ta giúp đỡ, đương nhiên anh ta không thể bỏ mặc.

“Chuyện gì?”

“Anh, anh có thể… có thể giúp em giết một người không?” Cung Tư Mỹ ngừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Anh, chỉ có anh mới có thể khiến cô ta hoàn toàn biến mất mà thần không biết quỷ không hay thôi. Anh, anh nhất định phải giúp em!”

“Anh, em biết yêu cầu của em hơi đường đột, nhưng em thật sự rất yêu anh Gia Thành. Chỉ cần ngày nào cô ta vẫn còn sống thì em sẽ không thể hoàn toàn có được trái tim của anh Gia Thành! Anh giúp em lần này có được không?”

Làm một người hoàn toàn biến mất, đúng là chẳng có gì khó đối với Cung Trí Cương. Dĩ nhiên là anh ta sẽ không từ chối yêu cầu của đứa em gái duy nhất của mình.

“Gửi thông tin của cô ta cho Chung Vĩ Thành, Chung Vĩ Thành sẽ ném cô ta cho sói ăn.” Cung Trí Cương nói xong liền cúp điện thoại ngay.
 
Chương 873


CHƯƠNG 873

Nghe Cung Trí Cương nói xong, trong lòng Cung Tư Mỹ mừng như điên. Nếu hôm nay Cung Trí Cương đã muốn giết một người thì người kia đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhan Nhã Tịnh, chết chắc rồi.

Cho sói ăn à…

Cung Tư Mỹ tươi cười rạng rỡ, cô ta biết cấp dưới của Cung Trí Cương có nuôi mấy con sói tuyết, e là đến lúc đó Nhan Nhã Tịnh ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.

Nhưng mà bây giờ Cung Tư Mỹ không có tâm trạng thưởng thức Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát thảm tới cỡ nào. Cô ta có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là phải lập tức mang thai con của Lưu Thiên Hàn.

Không đúng, nói chính xác là đứa con của Lưu Gia Thành đã chết.

Cô ta nhớ đến mấy hôm trước mình cố ý giả vờ đau bụng, muốn mượn cơ hội giành sự thương tiếc của Lưu Thiên Hàn, gạo nấu thành cơm với anh. Nhưng cho dù cô ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Lưu Thiên Hàn cũng không hề có ý định chạm vào cô ta.

Thậm chí, cô ta còn cởi sạch cả quần áo rồi nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn không hề dao động.

Cung Tư Mỹ cảm thấy có thể Nhan Nhã Tịnh thật sự không lừa mình. Lưu Thiên Hàn có vấn đề về phương diện kia thật. Nếu không, sao cô ta đã cố gắng đến vậy rồi mà anh vẫn còn kìm chế được mình.

Đàn ông toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Liễu Hạ Huệ chân chính vốn không hề tồn tại, trừ khi phương diện kia không được.

Nhưng cho dù Lưu Thiên Hàn không được thì cô ta vẫn yêu anh.

Cung Tư Mỹ cắn răng, bây giờ khả năng cô ta có thể mang thai con của Lưu Thiên Hàn gần như bằng không rồi. Cách duy nhất cô ta có thể nghĩ đến chính là mang thai của Lưu Gia Thành đã chết.

Lưu Gia Thành và Lưu Thiên Hàn là anh em sinh đôi cùng trứng, độ tương đồng gen của anh và Lưu Thiên Hàn rất cao. Cho dù làm xét nghiệm ADN con của Lưu Gia Thành với Lưu Thiên Hàn thì độ tương đồng ít nhất cũng từ 90% trở lên.

Cho nên, chỉ cần cô ta có thể mang thai con của Lưu Gia Thành là có thể trở thành con của Lưu Thiên Hàn. Chỉ cần không làm đến bước xét nghiệm ADN tinh vi hơn thì mãi mãi sẽ không ai biết được bí mật này.

Mà cô ta có thể thông qua phương pháp thụ tinh nhân tạo để mang thai, bằng tinh trùng mà Lưu Gia Thành đã từng đông lạnh ở chỗ anh họ cô ta.

Cung Tư Mỹ cắn chặt môi, cô ta thật sự không muốn sinh con cho người đàn ông mình không yêu. Nhưng mà có một đứa con chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ giữa cô ta và Lưu Thiên Hàn thân mật hơn. Vì để buộc chặt Lưu Thiên Hàn bên cạnh mình cả đời, cô ta không còn cách nào khác.

Vì cả đời của mình và Lưu Thiên Hàn, cô ta cần phải đập nồi dìm thuyền!

Cung Tư Mỹ nghĩ vậy xong, lập tức gọi điện thoại cho anh họ cô ta, Cung Trạch Dương.

“Tư Mỹ, em tìm anh chuyện gì vậy?” Khác với Cung Trí Cương lạnh lùng, giọng Cung Trạch Dương dịu dàng như khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

“Anh Dương, anh giúp em một việc với. Em biết chỗ anh có tinh trùng đông lạnh của Lưu Gia Thành. Em muốn anh giúp em mang thai con của Lưu Gia Thành.”

“Cái gì cơ?” Dù tính tình Cung Trạch Dương có điềm tĩnh hơn nữa thì nghe Cung Tư Mỹ nói xong cũng không kìm được mà kêu lên: “Tư Mỹ, em điên rồi! Chính tay em đã giết chết Lưu Gia Thành cơ mà, sao em có thể sinh con cho anh ta được! Nếu như sinh con ra rồi để nó biết sự thật cái chết thảm của Lưu Gia Thành thì em định đối mặt thế nào đây!”
 
Chương 874


CHƯƠNG 874

“Anh Dương, sự thật cái chết của Lưu Gia Thành ngoài em và anh ra, cũng chỉ có mẹ em biết thôi, chỉ cần hai người không nói thì ai biết được!”

Từ trước đến nay Cung Tư Mỹ là người kiêu ngạo ung dung. Nhưng giờ phút này, giọng cô ta lại khó giấu được vẻ yếu ớt không nói nên lời.

“Anh Dương, em thật sự không còn cách nào khác, em muốn cố gắng bảo vệ tình yêu của mình. Anh Dương, cầu xin anh đấy, anh giúp em lần này được không?”

“Tư Mỹ, em điên thật rồi! Sinh con ra rồi em định giải thích với Lưu Thiên Hàn như thế nào đây? Nếu như anh ta biết được sự thật thì sẽ không tha cho em đâu!”

“Anh ấy sẽ không biết!” Cung Tư Mỹ kích động hét lên: “Em sẽ không cho anh ấy biết sự thật! Mãi mãi không! Gen của anh ấy và Lưu Gia Thành có độ tương đồng cao như vậy, anh ấy sẽ chỉ cho rằng đó là con của mình! Em sẽ nói với anh ấy, em nhân lúc mấy năm anh ấy biến thành người thực vật mà lấy tinh trùng đông lạnh của anh ấy. Em muốn sinh con cho anh ấy, nhưng anh ấy lại không chịu chạm vào em, em chỉ có thể dùng cách thụ tinh nhân tạo để có con thôi!”

“Anh Dương, giúp em đi! Bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em thôi! Không có anh ấy em không sống nổi! Anh Dương, em biết em điên rồi, điên đến mức hết thuốc chữa rồi. Nhưng làm sao bây giờ, em quá yêu anh ấy, em muốn cùng anh ấy đầu bạc răng long! Anh Dương, cầu xin anh giúp em được không?”

Cung Tư Mỹ vẫn chưa nghe được câu trả lời chắc chắn của Cung Trạch Dương, sốt sắng đến độ gần như suy sụp phát điên: “Anh Dương, nếu anh không muốn em chết thì hãy giúp em đi! Anh Dương, em không đùa với anh đâu. Nếu không thể mang thai thành công, nếu mất đi anh ấy, em nhất định sẽ chết!”

“Tư Mỹ, không đáng đâu! Vì một người đàn ông không yêu mình, không đáng đâu!” Nghe Cung Tư Mỹ nói xong, Cung Trạch Dương vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Anh ta không hiểu nổi tại sao đứa em gái vừa cao quý vừa tốt đẹp của mình lại trở nên điên dại vì một người đàn ông như thế này!

Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, cho dù mình phản đối gay gắt cách làm của Cung Tư Mỹ thì cuối cùng anh ta vẫn không lay chuyển được thỉnh cầu của cô ta, nước mắt của cô ta, rồi sau đó sẽ giúp cô ta làm những chuyện trái với lương tâm.

Ai kêu anh ta thích cô ta nhiều như vậy chứ!

Từ lúc anh ta biết Cung Tư Mỹ không phải con gái nhà họ Cung, anh ta đã yêu cô ta đến điên cuồng, như cái cách mà cô ta si mê Lưu Thiên Hàn vậy.

Yêu cô ta, yêu đến mức nhập ma. Yêu cô ta, yêu đến mức không phân biệt được trắng đen phải trá, chỉ cần cô ta vui là được. Yêu cô ta, yêu đến mức tay dính đầy máu tươi cũng không oán than không hối hận.

“Không có gì là đáng hay không đáng cả! Em tình nguyện! Chỉ cần em cam tâm tình nguyện là được!” Cung Tư Mỹ điên cuồng hét lên, sau đấy đột nhiên cô ta dịu giọng: “Anh Dương, giúp em với, cầu xin anh đó, giúp em đi, xin anh…”

Sau đó chỉ còn lại tiếng khóc nức nở. Nghe Cung Tư Mỹ khóc, Cung Trạch Dương lập tức buông vũ khí đầu hàng, anh ta thở dài một hơi: “Được rồi, Tư Mỹ, anh giúp em!”

Cho dù phía trước là vực sâu không thể ngóc đầu dậy được, thì Tư Mỹ, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.

Sau khi ngắt điện thoại, cuối cùng trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Cung Tư Mỹ cũng nở nụ cười hiếm thấy.

Cung Trạch Dương đồng ý giúp cô ta rồi. Tốt quá, cô ta biết ngay mà, cho dù là chuyện hoang đường thế nào thì anh ta cũng sẽ không từ chối cô ta.

Tốt quá rồi, Nhan Nhã Tịnh sắp chết rồi, Lưu Thiên Hàn cũng sẽ cho rằng cô ta mang thai con của anh. Từ nay về sau đừng ai nghĩ đến chuyện cướp anh khỏi cô ta nữa!

Thật tốt quá!

Nhan Nhã Tịnh không biết có phải thần kinh mình quá nhạy cảm rồi không, mà sáng sớm ra khỏi Tầm Viên đã cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.
 
Chương 875


CHƯƠNG 875

Nhan Nhã Tịnh cười khẽ lắc đầu, đáng lẽ đêm qua cô không nên thức khuya xem phim kinh dị, để đến bây giờ có suy nghĩ lung tung thế này.

Nhan Nhã Tịnh vừa lên xe là mí mắt phải đã bắt đầu giật liên hồi, người xưa thường nói, mắt trái giật tài, mắt phải giật tai. Cô không phải người mê tín, nhưng mắt phải giật liên tục đến nỗi khiến trong lòng cô không thoải mái.

Hôm nay là cuối tuần, Nhan Nhã Tịnh không cần đến bệnh viện, nên lái xe thẳng đến đoàn phim luôn.

Tôn Lệ rất yêu thích phim truyền hình về phi tần làm nghề y này. “Thịnh thế y phi” vừa đóng máy, cô ta đã bắt đầu một bộ được đầu tư lớn tên là “Nữ y trân phi truyện”, Nhan Nhã Tịnh và Tôn Lệ hợp tác rất ăn ý, đương nhiên cô ta sẽ giao vị trí cố vấn y học của bộ này cho cô.

Nhan Nhã Tịnh đã nhận được tin từ chỗ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, tối hôm nay Lưu Thiên Hàn sẽ đi xem phim với bọn trẻ. Đến lúc đó cô có thể cho nam phụ Lâm Tư Hãn lên sàn, kích thích Lưu Thiên Hàn, cho anh sớm ngày nhận rõ tình cảm thật của mình.

Tốt nhất là có thể kích thích cho anh lập tức hồi phục ký ức luôn, vậy là cả nhà cùng vui rồi.

Nhan Nhã Tịnh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên phát hiện từ một bên giao lộ, một chiếc xe hơi màu đen không biển số chợt lao ra. Cô không có ấn tượng tốt với xe không biển số lắm, cô đánh tay lái, muốn tránh xa chiếc xe kia, nhưng chiếc xe lại đến đây là vì cô, dù cô có tránh thế nào thì nó vẫn hung hăng lao thẳng vào xe cô.

Đầu Nhan Nhã Tịnh đập mạnh vào cửa kính bên cạnh, trên người cũng không biết bị thương ở đâu mà vô cùng đau nhức. Nhưng Nhan Nhã Tịnh không dám lề mề chút nào, cô đạp mạnh chân ga, quay đầu xe rồi phóng về hướng ngược lại.

Cô không ngốc, chiếc xe này đến đây vì cô, nếu như lúc này cô xuống xe thì e là sẽ càng khó tìm được đường sống hơn.

Tuy nhiên, cho dù quay đầu lại thì cô vẫn không có đường để đi. Cô phát hiện, không biết từ lúc nào mà mấy chiếc xe con màu đen đã bao vây chiếc Beetle của cô. Cô tiến không được mà lùi không xong.

“Xuống xe!”

Một người đàn ông áo đen bước xuống xe, thô lỗ đập vào cửa xe của Nhan Nhã Tịnh.

Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh sẽ không đồng ý xuống xe. Nếu cô xuống xe thì chính là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, cô đã biết được số điện thoại mới của Lưu Thiên Hàn từ chỗ Nhan An Bảo. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, người đầu tiên cô nghĩ tới luôn là anh.

Những người đàn ông ngoài cửa đã bắt đầu đập cửa xe của cô, không bao lâu sau cửa xe đã bị đập nát. Cô trở thành món đồ trong tay bọn họ.

Nhan Nhã Tịnh bấm số của Lưu Thiên Hàn, trong lòng nóng như lửa đốt. Cô không ngừng cầu nguyện anh có thể nhận điện thoại nhanh một chút.

Có lẽ là thỉnh cầu của cô đã làm thần linh cảm động, gần như Lưu Thiên Hàn nhấc máy ngay lập tức.

“Ai đấy?”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo sự lạnh lùng và xa cách thường thấy. Nghĩ đến lúc tình cảm của bọn họ đang mặn nồng, anh dịu dàng với cô, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên muốn khóc.

Trong giọng nói của cô cũng thật sự mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, cô run rẩy nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, cứu em với! Em đang ở giao lộ của đường Long Hà và đường Nam Sơn, em gặp phải kẻ xấu! Anh Lưu, cứu em với.”
 
Chương 876


CHƯƠNG 876

“Nhan Nhã Tịnh, cô bệnh rồi!”

Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn không hề có chút quan tâm hay lo lắng nào. Anh vừa định ngắt điện thoại thì lại nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh: “Anh Lục, em không lừa anh, em thật sự gặp phải kẻ xấu! A!”

Cửa xe đột nhiên bị đập bung ra, Nhan Nhã Tịnh không kìm lòng được mà sợ hãi thét lên, vội vàng hét lớn với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, cứu em!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng có giả thần giả quỷ! Lời nói của cô, một chữ tôi cũng không tin!”

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh ửng đỏ. Trước kia anh Lưu tin tưởng cô vô điều kiện, bây giờ lại nói với cô rằng, những lời cô nói, một chữ anh cũng không tin.

Quá mỉa mai!

Quá… tàn nhẫn!

Bàn tay to lớn cục mịch của người đàn ông áo đen mạnh mẽ tóm lấy bả vai Nhan Nhã Tịnh, cơ thể cô mất khống chế ngã xuống đất.

Cô không màng đánh lại người đàn ông kia, tiếp tục hét lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, em không lừa anh! Em thật sự gặp phải kẻ xấu! Nếu hôm nay em chết trong tay đám người này, anh sẽ phải hối hận! Anh nhất định sẽ hối hận!”

Nghe những lời nói của Nhan Nhã Tịnh, lông mày Lưu Thiên Hàn bất giác cau lại. Trong lòng của anh vô cùng hỗn loạn, ngực căng ra, còn có cơn đau không thể giải thích được.

Nhưng nghĩ tới xưng hô Nhan Nhã Tịnh vừa gọi mình, trái tim Lưu Thiên Hàn lại trở nên lạnh lẽo và cứng rắn.

Người phụ nữ này, lúc thì gọi anh là anh hai, lúc thì gọi là anh Lưu, cô đúng là hay thay đổi!

Bây giờ cô lại coi anh như thế thân của em trai mình, cho nên giả bộ ra vẻ đáng thương, muốn anh mắc câu sao?

Ha!

Nhưng anh không có sở thích làm thế thân của người khác đâu!

Lưu Thiên Hàn gằn từng chữ một, mỗi chữ đều như thoát ra từ hầm băng ngàn năm: “Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không hối hận! Loại phụ nữ lăng loàn như cô có chết cũng đáng đời!”

Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không hối hận! Loại phụ nữ lăng loàn như cô có chết cũng đáng đời!

Chết cũng đáng đời…Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bỗng chốc, trên người Nhan Nhã Tịnh mất hết sức lực. Cô muốn khóc, nhưng cuối cùng lại bật cười thê lương.

Đúng là không thể trông chờ vào anh Lưu được mà!

Anh Lưu đã từng yêu cô nhiều như vậy, làm sao có thể nói cô chết cũng đáng đời!

Cho dù anh Lưu không cần cô nữa thì cô cũng không muốn ù ù cạc cạc rơi vào tay đám người xấu một cách thê thảm như vậy được.

Cô nắm chặt điện thoại, muốn gọi cho cảnh sát. Nhưng lúc này, điện thoại còn chưa kết nối thì đã bị một người đàn ông trong đó đá văng.

“Đưa cô ta đi!”

Không biết là ai nói, mấy bàn tay to lớn cứng rắn lạnh lẽo liền tóm lấy cánh tay của Nhan Nhã Tịnh.
 
Chương 877


CHƯƠNG 877

Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh sẽ không cam chịu ngoan ngoãn để người ta bắt đi. Cô chẳng quan tâm trên đùi mình đang chảy máu, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn những người đàn ông kia, nói: “Rốt cuộc các người là ai? Để tôi rời khỏi đây ngay!”

Thấy mấy người đàn ông kia không muốn để ý đến ý kiến của mình, Nhan Nhã Tịnh vội nói: “Các người nhận tiền của người khác đến bắt cóc tôi đúng không? Bọn họ cho các người bao nhiêu tiền? Tôi trả cho các người gấp mười lần, thả tôi ra đi!”

Nhan Nhã Tịnh vừa nói vừa đánh giá tình hình xung quanh. Ở đây hơi gần ngoại ô, xung quanh hoàn toàn không có người đi đường tới gần. Còn cô thì bị những người đàn ông áo đen bao vây, cô có mọc cánh cũng khó thoát.

“Bọn tôi không cần tiền, bọn tôi chỉ cần mạng của cô thôi!”

Chung Vĩ Thành chậm rãi mở cửa xe, tao nhã bước xuống. Anh ta mặc một bộ vest vải kaki được may thủ công hoàn toàn, trên sống mũi còn đeo một cặp mắt kính gọng vàng giống hệt Nhạc Dũng. Trông anh ta không giống như kẻ giết người điên cuồng vô nhân tính, mà lại giống như một cậu ấm điềm đạm hơn.

Thế nhưng, người đàn ông rõ ràng có vẻ ngoài nho nhã này, bây giờ lại muốn làm chuyện giết người.

“Là ai muốn tôi chết?” Nhan Nhã Tịnh lùi lại một bước, không kiêu ngạo cũng không tự ti, cô nhìn Chung Vĩ Thành rồi hỏi: “Dù sao các anh cũng người đông thế mạnh, tôi không thể nào đánh lại các anh được. Cho dù các anh muốn giết tôi cũng nên để tôi làm quỷ được thông suốt chứ!”

Biết rốt cuộc là ai muốn giết mình, ít nhất sau khi biến thành lệ quỷ, cô có thể tìm đúng người để đòi mạng!

“Cô không cần biết ai muốn cô chết. Cô chỉ cần biết kiểu chết của mình hôm nay thôi.”

Biểu cảm trên mặt Chung Vĩ Thành không hề dao động, dáng vẻ bình tĩnh kia không hề giống như đang thảo luận về chuyện sống chết của một người, mà giống như đang nói hôm nay thời tiết rất đẹp.

Nhìn khuôn mặt trong sáng nho nhã kia của Chung Vĩ Thành, Nhan Nhã Tịnh bất giác rùng mình.

Cô vẫn cho rằng đàn ông nho nhã sẽ khiến người ta như tắm mình trong gió xuân ấm áp. Nhưng hóa ra, có đôi khi đàn ông nho nhã cũng có thể đáng sợ hơn cả ác quỷ hung tợn.

Nhan Nhã Tịnh lại lùi một bước, lần này cô dựa thẳng lên xe, gần như hỏi theo bản năng: “Chết kiểu gì?”

“Cho sói ăn!”

Nói xong lời này, Chung Vĩ Thành không muốn phí lời nói nhảm với Nhan Nhã Tịnh nữa, anh ta liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ ở sau lưng. Mấy tên thuộc hạ không giải thích câu nào đã nhấc Nhan Nhã Tịnh lên, nhét cô vào cốp sau của chiếc xe đi đầu.

Trái tim Nhan Nhã Tịnh đập loạn xạ, đến khi cốp xe đóng sầm lại, cô vẫn không thể nào bình tĩnh lại từ lời nói của Chung Vĩ Thành.

Cho sói ăn.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà bọn họ còn muốn lấy người cho sói ăn!

Bọn họ là người nguyên thủy ăn lông ở lỗ đấy à!

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh chợt dâng lên nỗi hoảng sợ trước nay chưa từng có, cô gặp phải đám quái thai gì thế này!

Mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng Nhan Nhã Tịnh biết, trong tình huống này cô không thể tự loạn trận tuyến được.

Thấy Chung Vĩ Thành cũng lên xe, Nhan Nhã Tịnh hít sâu mấy hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, định thương lượng với anh ta một lần nữa.
 
Chương 878


CHƯƠNG 878

“Tôi nói này, các người vẫn nên thả tôi ra đi, mang tôi đi nuôi sói cũng không có ý nghĩa gì cả. Nhưng nếu thả tôi ra, ít nhất tôi còn có thể cho các người một khoản tiền.”

Thật ra bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng không tính là có nhiều tiền, nhưng so với mạng sống nhỏ bé của mình, cô sẽ không quan tâm đến chút tiền tài trong tay.

“Các anh muốn mạng của tôi, thật ra cũng là nhận được lợi ích của người ta đúng không? Các anh đừng cố chấp như vậy chứ, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau, các anh thả tôi ra, tôi thật sự có thể cho các anh nhiều thù lao hơn.”

“Câm miệng!”

Chung Vĩ Thành lạnh lùng ngắt lời Nhan Nhã Tịnh, liếm máu trên mũi dao trong thời gian dài khiến trên người Chung Vĩ Thành như phủ một tầng sát khí vô hình. Khuôn mặt nhã nhặn như vậy nhưng vẫn có thể khiến người ta không rét mà run.

“Đừng chọc anh Thành của chúng tôi tức giận, nếu không bây giờ chúng tôi sẽ cắt lưỡi chặt đầu của cô trước!” Người đàn ông áo đen lái xe lên tiếng, dáng vẻ kia như thể chỉ cần Nhan Nhã Tịnh nói thêm một tiếng nữa, lưỡi và đầu của cô sẽ không còn.

Nhan Nhã Tịnh mấp máy miệng, sau đấy biết điều ngậm miệng lại. Cô là người thức thời, sẽ không thật sự lấy lưỡi và đầu của mình ra đùa.

Lời nói của những người này tuyệt đối không phải chỉ đang nói giỡn với cô. Bọn họ đã nói cắt lưỡi chặt đầu của cô, nếu cô còn tiếp tục nói gì nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không nương tay.

Nhan Nhã Tịnh ngồi dậy trong cốp xe, điều may mắn duy nhất của cô chính là những người đàn ông này không trói tay chân cô, để cô có thể tự do hoạt động trong cốp sau.

Nhìn cốp xe đóng chặt, cảm xúc của Nhan Nhã Tịnh cũng dần bình tĩnh lại.

Những người đàn ông này quá tự tin, bọn họ không trói cô cũng không nhét cô vào bao bố. Bọn họ đang nghĩ chắc chắn một cô gái yếu đuối như cô ở trong tay bọn họ sẽ không thể giở trò gì.

Nhưng bọn họ không để ý đến một điểm rất quan trọng, bên trong cốp xe có thiết bị thoát hiểm khẩn cấp, có lẽ rất nhiều người không biết được điều này, nhưng Nhan Nhã Tịnh biết.

Nhan Nhã Tịnh cẩn thận quan sát bố trí trong cốp xe. Thiết bị thoát hiểm khẩn cấp được chia thành rất nhiều loại, loại dễ mở nhất chính là thiết bị thoát hiểm kiểu dây kéo, sau đó là loại chốt mở. Rõ ràng là thiết bị thoát hiểm trong cốp chiếc xe này không phải là hai loại đó, mà là loại khó mở nhất, thiết bị thoát hiểm ẩn trong cốp.

Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng tìm kiếm trên cửa cốp xe. Đột nhiên, mắt cô sáng lên, phát hiện chỗ dưới cùng của cửa xe có một tấm che rất nhỏ.

Nhan Nhã Tịnh lén sờ vào túi, trong túi áo của cô có chìa khóa, mượn chiếc chìa khóa này, nhất định cô có thể mở công tắc nhỏ bên dưới tấm che thành công.

Nhan Nhã Tịnh cũng không lập tức móc chìa khóa mở công tắc nhỏ bên dưới tấm che ra. Mở cửa cốp xe rất dễ nhưng nhảy xuống lại rất nguy hiểm.

Nhất là đằng sau chiếc xe này còn có mấy chiếc nữa, cô vừa thoát khỏi hang sói thì sẽ lại rơi vào hang cọp.

Nhan Nhã Tịnh quay mặt lại, lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ ghế sau. Ban đầu chiếc xe này quả thật dẫn trước, nhưng có lẽ vì đã xác định Nhan Nhã Tịnh có mọc cánh cũng khó thoát nên sau đó mấy chiếc xe con vốn chạy theo sau chiếc xe này đều tản đi khắp nơi.

Để ý thấy trên đoạn đường này có không ít xe tải chạy qua, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vui mừng. Chỉ cần cô có thể nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy đến trước xe tải để nhờ tài xế chở cô một đoạn thì có lẽ cô vẫn còn một chút hy vọng sống.

 
 
Chương 880


CHƯƠNG 880

Bây giờ, cuộc sống càng ngày càng tốt, nhưng tình người trong xã hội lại ngày càng bạc bẽo.

Tiền tài, quyền thế còn quý hơn một sinh mạng đang sống sờ sờ.

Thật sự không biết đây là điều may hay là điều đáng buồn nữa.

Cho dù người tài xế này không muốn giúp đỡ thì Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn từ bỏ con đường sống như vậy. Trên đùi lẫn trên chân cô đều bị thương rất đau, nhưng cô không quan tâm đến vết thương trên người. Nhan Nhã Tịnh cắn răng đứng vững người, sau đó lao sang bên kia đường.

Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, họng súng đen ngòm đã đặt trên thái dương cô.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi không ngại lấy cái mạng nhỏ của cô ngay bây giờ đâu!”

Cơ thể Nhan Nhã Tịnh cứng đờ, bước chân giơ lên kia mãi vẫn chẳng thể bước xuống được.

Không ai thích chết cả.

Chỉ cần có thể giữ lại được một hơi thở, không có ai muốn chết một cách bi thảm như vậy.

Nhan Nhã Tịnh muốn sống.

Cho dù biết rằng sau mạng sống ngắn ngủi vẫn sẽ phải đối mặt với cái chết, thì cô cũng không muốn bước vào vực sâu địa ngục sớm.

Thấy Nhan Nhã Tịnh không chạy về phía trước nữa, Chung Vĩ Thành chậm rãi thu súng lại. Anh ta vẫy tay với thuộc hạ của mình, hai người đàn ông có cơ thể cường tráng xông về phía trước, ấn mạnh Nhan Nhã Tịnh xuống.

Đôi mắt lạnh lùng âm u của Chung Vĩ Thành đánh giá Nhan Nhã Tịnh, anh ta tưởng rằng người mà Cung Tư Mỹ muốn anh ta giết chỉ là một bình hoa thôi, không ngờ rằng người phụ nữ này cũng khá nhạy bén.

Thế nhưng đối mặt với thực lực tuyệt đối, cái gọi là nhạy bén chẳng thể nào hoàn toàn xoay chuyển được cục diện.

Nhận được bài học ban nãy suýt chút nữa thì để Nhan Nhã Tịnh chạy mất, lần này Chung Vĩ Thành bảo thuộc hạ trói hai tay hai chân Nhan Nhã Tịnh lại thật chặt. Anh ta không tin, bọn họ đã trói cô thành cái bánh chưng như thế này rồi mà cô còn có thể gây ra được sóng gió gì.

Chung Vĩ Thành đưa Nhan Nhã Tịnh lên thẳng núi Đại Thanh, cho sói ăn.

Bốn con sói tuyết này là do Cung Trí Cương nuôi ở châu Âu. Hai năm nay Cung Trí Cương tạm thời đặt trọng tâm ở trong nước nên anh ta cũng đem bốn con sói tuyết mà mình yêu thương nhất về.

Bởi vì Nhan Nhã Tịnh là do Cung Tư Mỹ chỉ định cho sói ăn nên khi vứt Nhan Nhã Tịnh vào trong rừng cho sói ăn, Chung Vĩ Thành còn gọi một cuộc cho Cung Tư Mỹ trước.

“Chung Vĩ Thành, các anh bắt được Nhan Nhã Tịnh rồi à?” Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ mang theo sự kích động rõ ràng, hoàn toàn không giống dáng vẻ tiểu thư thế gia nho nhã cao quý kia.

“Đúng vậy, giờ Nhan Nhã Tịnh đang ở trong tay tôi.” Chung Vĩ Thành đáp đúng sự thật: “Cô chủ, tôi sắp đưa Nhan Nhã Tịnh vào rừng cho sói ăn rồi, cô có muốn qua đây chiêm ngưỡng không?”

“Không cần đâu.” Thực ra Cung Tư Mỹ rất muốn qua đó chiêm ngưỡng khung cảnh thảm thiết Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát, nhưng còn chưa tới một tiếng nữa là cô ta phải bắt đầu cuộc phẫu thuật rồi, cô ta không rời đi được.

Không thể tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh chết thảm, suy cho cùng trong lòng Cung Tư Mỹ vẫn cảm thấy có hơi tiếc nuối.

Cô ta ngẫm một lát rồi vội vàng dặn dò Chung Vĩ Thành: “Chung Vĩ Thành, phiền anh một việc, giúp tôi quay một đoạn video đi. Tôi muốn video quay cảnh Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát.”

Quay đoạn video là chuyện quá đơn giản với Chung Vĩ Thành, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối Cung Tư Mỹ: “Cô chủ cứ yên tâm, đợi Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát, cô sẽ nhận được video tôi quay.” Sau khi cúp máy, Chung Vĩ Thành quay về chiếc xe con. Anh ta mở cánh cửa cốp xe ra rồi thẳng thừng lôi Nhan Nhã Tịnh từ bên trên xuống.
 
Chương 881


CHƯƠNG 881

Vốn dĩ Chung Vĩ Thành định ném thẳng Nhan Nhã Tịnh vào trong rừng luôn, nhưng nhớ tới Nhan Nhã Tịnh bị trói tay trói chân như thế này, không cần giãy dụa là đã bị sói tuyết xé nát rồi, không có cảm giác đẹp đẽ khi chết cho lắm, anh ta ngẫm nghĩ rồi cho người cởi trói trên người Nhan Nhã Tịnh ra.

Bản chất Chung Vĩ Thành cũng không độc ác, chỉ là trên tay dính máu tươi nhiều rồi, tim lạnh rồi, cho nên nhìn một người chết thảm, anh ta sẽ chẳng thương tiếc một chút nào. Anh ta càng thích nhìn một người sống sờ sờ phải vật lộn trong đau đớn nhưng vẫn không được cứu vớt, chỉ có một con đường chết.

Chung Vĩ Thành chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh, khí chất trên người anh ta rất cao quý: “Nhan Nhã Tịnh, cô có biết vì sao tôi lại cởi trói trên người cô ra không?”

“Vì sao?” Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi.

“Bởi vì, tôi chắc chắn rằng cô sẽ không thể thoát khỏi nanh vuốt của sói tuyết.” Chung Vĩ Thành điềm nhiên nói: “Để sói tuyết cứ thế xé nát cô thì nhàm chán lắm! Tôi càng muốn nhìn thấy cô khổ sở vật lộn, muốn tìm một con đường sống cho mình nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng bị sói tuyết xé nát!”

“Anh thật biến thái!” Nhan Nhã Tịnh không nhịn được nói: “Anh chính là một kẻ cuồng giết người!”

Chung Vĩ Thành không đáp lại ngay, anh ta chỉ cúi mặt xuống, nhìn đôi tay trắng nõn sạch sẽ của mình.

Đôi tay này, nhìn trông thì sạch sẽ mềm mại, nhưng máu tươi từng dính trên đó, đến cả bản thân anh ta cũng không đếm rõ được.

“Đúng, cô đã rơi vào tay một kẻ cuồng giết người thì đừng mong được sống!” Chung Vĩ Thành cũng chẳng phản bác lời Nhan Nhã Tịnh, anh ta bình tĩnh nói.

Không có ai sinh ra đã muốn đôi tay mình dính đầy máu tươi, nhưng những người đi ra từ trận tu la như bọn họ, không giết người không dính máu thì chỉ có thể trở thành linh hồn dưới tay người khác thôi.

“Phì!”

Nhan Nhã Tịnh tiếp tục phỉ nhổ Chung Vĩ Thành, cô biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ không sống được, nhưng cho dù cô có chết, những người hãm hại cô cũng đừng mong được sung sướng.

Nhan Nhã Tịnh cũng biết, cô giãy dụa phản kháng thì sẽ chỉ chết càng thảm hơn thôi, nhưng cô không cam lòng!

Nhan Nhã Tịnh túm chặt cái túi trong tay, cô dùng hết sức lực trên người đập mạnh lên người Chung Vĩ Thành.

Mặt Chung Vĩ Thành không đổi sắc, anh ta trở tay bẻ lại, thẳng tay hất ngã Nhan Nhã Tịnh xuống đất.

Nhan Nhã Tịnh đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn rúm lại. Thực ra với kỹ năng của cô mà đối phó với hai người đàn ông bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng kỹ năng của Chung Vĩ Thành quá đáng sợ, đến cả cơ hội đánh trả cô cũng không có, chỉ có thể bị đánh bại thảm hại.

Chung Vĩ Thành thong thả thủ tay về, anh ta cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ của mình, như thể đang kiểm tra xem tay của anh ta có bị Nhan Nhã Tịnh làm bẩn hay không.

“Nhan Nhã Tịnh, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không lãng phí sức lực một cách vô ích như vậy đâu, mà ngoan ngoãn đợi cho sói ăn.”

“Cho cái con mẹ nhà anh!”

Nhan Nhã Tịnh tức đến mức muốn chửi ầm lên: “Anh bảo tôi cho sói ăn, anh nói như thể đương nhiên thế, có giỏi thì tự anh cho sói ăn đi! Đứng nói chuyện không đau eo à, đúng là đồ biến thái ngang ngạnh vô lý!”
 
Chương 882


CHƯƠNG 882

Biểu cảm trên khuôn mặt nhã nhặn kia của Chung Vĩ Thành cứng đờ, lần đầu tiên anh ta lại bị một người phụ nữ chặn không không nói lên lời.

Anh ta cũng không thèm luyên thuyên với Nhan Nhã Tịnh thêm nữa, anh ta quay mặt qua, ánh mắt lạnh lùng lướt qua thuộc hạ của anh ta: “Đưa cô ta tới khu rừng trước mặt!”

Mấy con sói tuyết của Cung Trí Cương được nuôi nhốt riêng, khu rừng trước mặt nuôi nhốt một con sói tuyết mà Cung Trí Cương thích nhất, tên là Leo.

Trước khi đưa Nhan Nhã Tịnh vào khu rừng kia, Chung Vĩ Thành còn rất biến thái, để cô chiêm ngưỡng trước một màn kịch hay.

Leo vừa mới bắt được một con dê, chỉ trong chớp mắt con dê kia đã bị hàm răng sắc nhọn của nó cắn phập xuống, chia năm xẻ bảy.

Nhìn cảnh tượng tanh đỏ trước mặt, dạ dày Nhan Nhã Tịnh đảo lộn, cô không ngừng nôn khan. Cô không dám nghĩ, sau đó cô cũng sẽ giống như con dê kia, bị một con sói hung tàn xé nát.

Chung Vĩ Thành vô cùng hài lòng trước phản ứng của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cứ hưởng thụ đi nhé.”

Anh ta vừa nói xong, hai thuộc hạ kia của Chung Vĩ Thành không nói câu nào đã lập tức ném Nhan Nhã Tịnh vào trong khu rừng kia.

Nhan Nhã Tịnh lại chửi bới trong lòng lần nữa.

Hưởng thụ con mẹ nhà anh ấy!

Chỉ có loại biến thái mới cảm thấy bị sói tuyết xé nát là một loại hưởng thụ thôi!

Trước đây Nhan Nhã Tịnh không bao giờ dám tưởng tượng tới một ngày mình sẽ tới gần chỗ của một con sói như vậy. Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn chút, nhưng đôi chân của cô vẫn không kiềm chế được mà run lên.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn đó là con sói kia vừa mới ăn thịt con mồi xong. Nếu như nó đã ăn no rồi thì chắc sẽ không lập tức xông tới xé nát cô đâu.

Nhan Nhã Tịnh muốn trốn thoát, muốn trèo ra khỏi khu rừng bị bao vây này, nhưng tường bao quá cao, cô không trèo ra được.

Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng con sói tuyết này đừng chú ý tới cô, tốt nhất là nó bị con dê kia làm cho no chết luôn đi. Nhưng chuyện không được như mong đợi, nó vẫn phát hiện ra cô, hơn nữa còn gầm lên rồi lao về phía người cô…

Lúc Lưu Thiên Hàn nhận được cuộc gọi của Nhan Nhã Tịnh thì đang mở một cuộc họp video.

Anh biết, người phụ nữ Nhan Nhã Tịnh này quỷ kế đa đoan, mưu mô thâm sâu, anh không nên để tâm tới lời cô nói.

Nhưng vừa cúp máy, trong đầu anh đã lặp đi lặp lại toàn là tiếng cầu cứu của Nhan Nhã Tịnh.

Anh Lưu, cứu mạng!

Nhỡ đâu cô thực sự gặp phải nguy hiểm thì sao?

Lưu Thiên Hàn đứng phắt dậy, anh kết thúc cuộc họp video sớm, cầm chìa khóa xe lái về chỗ giao lộ của đường Long Hà và đường Nam Sơn.

Cả một đường Lưu Thiên Hàn vượt mấy cái đèn đỏ, chặng đường vốn dĩ gần bốn mươi phút đồng hồ, anh chỉ dùng chưa tới hai mươi phút đã tới.

Có những lúc, con người chính là như vậy, miệng thì nói chẳng quan tâm, nhưng trái tim lại rất thành thật, sự lo lắng đó làm thế nào cũng không thể che giấu được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom