Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 761


CHƯƠNG 761

Lưu Diễm Mai cười nhẹ, mang theo ý xin lỗi rõ ràng: “Nhã Tịnh, xin lỗi em, mấy ngày nay Trung Văn nó giả ngu, thật ra chị đã sớm nhìn ra rồi, nhưng chị… chị đã chọn cùng giả ngu với nó.”

Thấy trên mặt Nhan Nhã Tịnh cũng không có nhiều bất ngờ mấy, trong lòng Lưu Diễm Mai hiểu rõ: “Nhã Tịnh, em cũng nhìn ra Trung Văn đang giả ngu đúng không? Đứa nhỏ này, kỹ thuật diễn cũng vụng thật đấy.”

“Đêm qua em mới nhận ra thôi.” Nhan Nhã Tịnh thành thật nói: “Chị Lưu, vết thương trên người Hách béo vẫn chưa ổn, sao cậu ấy lại đột nhiên ra nước ngoài chứ?”

“Ra nước ngoài cũng có thể dưỡng thương, em không cần lo cho nó quá.”

Lưu Diễm Mai tiến lên một bước, nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, mấy ngày nay thật sự xin lỗi em, chị không nên hùa cùng Trung Văn lừa gạt em. Nhưng mà chị cũng có nỗi khổ tâm riêng, chị không đành lòng để con trai mình đau lòng như vậy.”

“Chị Lưu, không sao đâu, em có thể hiểu chị mà, hơn nữa nếu không phải Hách béo đã cứu em thì bây giờ không biết em đã thế nào rồi!”

“Nhã Tịnh, em đúng là một cô gái tốt.” Lưu Diễm Mai nói lời từ tận đáy lòng, nhớ lại tối qua Hách Trung Văn mở lòng nói chuyện với bà, trong lòng bà có đau lòng, nhưng vui mừng và thoải mái vẫn nhiều hơn.

Trung Văn của bà, cuối cùng cũng đã học được cách buông tay rồi.

“Nhã Tịnh, Trung Văn có nhờ chị chuyển lời đến em.”

“Nói gì ạ?”

“Thằng bé nói, nó chúc em và Thiên Hàn đầu bạc răng long.” Lưu Diễm Mai đánh mắt nhìn chiếc hộp được Nhan Nhã Tịnh đặt trên bàn: “Khi em và Thiên Hàn kết hôn, có lẽ nó sẽ không trở lại, đây là quà cưới thằng bé tặng cho tụi em.”

Nhan Nhã Tịnh kinh hãi nhìn Lưu Diễm Mai, cô thật sự không ngờ Hách Trung Văn lại có thể nghĩ thông rồi!

Trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy mình nợ Hách Trung Văn, cô coi anh ta như bạn tốt, không đành lòng làm tổn thương anh ta. Cô vẫn luôn lo lắng rằng khi mình và Lưu Thiên Hàn ở bên nhau thì Hách Trung Văn sẽ rất đau lòng, nhưng may là anh ta đã có thể nghĩ thông suốt rồi.

“Chị Lưu, cám ơn chị!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói với Lưu Diễm Mai, cũng chỉ có người lớn trong nhà sáng suốt như Lưu Diễm Mai thì mới có thể dạy dỗ ra được một người con tốt như Hách Trung Văn, không có oán hận, không có tự sa ngã, chỉ biết một lòng một dạ đối xử tốt với người khác.

Sau khi Lưu Diễm Mai rời đi, Lưu Thiên Hàn liền đi vào, anh đánh mắt nhìn hộp quà ở trên bàn: “Trung Văn đưa tới à?”

“Đúng vậy!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng cười: “Đây là quà kết hôn mà Hách béo tặng chúng ta đó.”

“Không mở ra xem thử sao?” Lưu Thiên Hàn vừa nói vừa tiến lên mở hộp quà kia ra.

Khi thấy rõ món quà bên trong rồi, Nhan Nhã Tịnh giật nảy mình, quá khoa trương luôn rồi đấy, bên trong hộp quà lại là một viên kim cương cực lớn.

Này phải đến mấy chục cara luôn đó!

“Chị đại, tôi không thể tới tham gia lễ cưới của em và cậu nhỏ được, viên kim cương này coi như là quà cưới tôi tặng cho hai người vậy. Chị đại, con gái đều thích trang sức hoặc nhẫn gì gì đó, đúng lúc em có thể dùng viên kim cương này tạo ra một chiếc nhẫn.”

Nhìn bức thư để lại trong hộp quà kia, Lưu Thiên Hàn hừ lạnh một tiếng.

Mơ đẹp lắm!

Lại còn muốn Nhan Nhã Tịnh dùng kim cương mà anh ta tặng để chế nhẫn?! Kim cương trên nhẫn của vợ anh, chỉ có thể là anh tặng tôi!
 
Chương 762


CHƯƠNG 762

Nói cái gì mà chúc phúc anh và Nhan Nhã Tịnh đầu bạc răng long chứ, anh ta rõ ràng là âm hồn không tan!

Nhưng mà, chỉ cần anh còn ở đây một ngày thì đừng ai hòng cướp Nhan Nhã Tịnh đi!

Nghĩ đến đây, Lưu Thiên Hàn không thể không nắm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh.

Khi đó, Lưu Thiên Hàn vẫn luôn cho rằng anh có thể luôn luôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, thần cướp giết thần, Phật cướp giết Phật, sao anh có thể ngờ được, có một ngày, anh lại buông tay Nhan Nhã Tịnh ra mà không chút do dự.

Nhưng mà, những cái đó để sau này hẵng nói.

Lúc Lý Hoài Nam lừa An Tình nói ra chân tướng sáu năm trước thì đã ghi âm lại, Nhan An Bảo cũng không định đưa đoạn ghi âm kia lên mạng luôn, cậu định chờ ngày An Tình và Chiến Mục Hàng kết hôn thì sẽ công khai đoạn video này cho mọi người.

Tuy rằng Nhan An Bảo vẫn còn là một đứa nhóc, nhưng thủ đoạn trả thù của cậu có đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả người lớn nhiều.

Cậu cảm thấy, phương pháp tốt nhất để trả thù một người không phải là đâm thẳng cho cô ta một đao, muốn lấy cái mạng hèn của cô ta, mà là chờ đến khi cô ta đứng trên mây rồi thì sẽ thẳng tay đánh cô ta xuống địa ngục bất tận, không có cách nào trở mình.

Có câu giết người cũng chỉ là đầu cụng xuống đất thôi, phải tru tâm mới càng tràn trề vui sướng.

Thủ đoạn trả thù của Nhan An Bảo đối với An Tình chính là tru tâm.

Hôn lễ của An Tình và Chiến Mục Hàng nhất định là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của An Tình, khi cô ta đang cười tươi như hoa thì cậu sẽ công bố đoạn ghi âm này, để cho cô dâu tỏa sáng rực rỡ kia biến thành một đống thối tha người người ghê tởm!

Cậu nghĩ, chỉ cần một ngày An Tình không chết thì hôn lễ của cô ta sẽ là cơn ác mộng mà cả đời này cô ta không thể nào thoát khỏi!

Tuy rằng vẫn còn không ít lời nhục mạ Tô Thu Quỳnh. Nhưng trong khoảng thời gian này, dưới sự nỗ lực của Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ, trên mạng cũng đã xuất hiện kha khá tiếng nói bảo vệ Tô Thu Quỳnh.

Đối với bài viết đổi trắng thay đen kia, Nhan Nhã Tịnh cũng đăng một bài viết lên, có thể nói bài viết của Nhan Nhã Tịnh đã khôi phục lại sự thật khúc mắc giữa ba người Tô Thu Quỳnh, An Tình và Chiến Mục Hàng.

Bài đăng này của Nhan Nhã Tịnh không thể nào khiến tất cả mọi người đều tin tưởng cô không chút nghi ngờ gì, nhưng trên mạng có nhiều người như thế, vẫn luôn có người tin tưởng cô.

Hơn nữa trong đoạn video hoàn chỉnh của quán bar, cũng không phải Tô Thu Quỳnh không biết xấu hổ mà nhảy múa quyến rũ đàn ông, mà là An Trí Dũng ức hiếp Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh mới bất đắc dĩ mà lựa chọn thỏa hiệp mà thôi.

Vốn dĩ thanh danh của An Trí Dũng ở Vân Hải đã không tốt lành gì rồi, chuyện anh ta ức hiếp Tô Thu Quỳnh không nơi nương tựa lại còn xinh đẹp như hoa cũng coi là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, cũng không phải tất cả cư dân mạng đều không phân biệt được thị phi, sau khi bài đăng của Nhan Nhã Tịnh và đoạn video đầy đủ kia được tiết lộ, đã có không ít người trên mạng bình luận, hát ở quán bar và làm gái ngành là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Hát ở quán bar, không ăn cắp không ăn cướp, không lừa không dối, kiếm tiền bằng sức lao động của chính mình, không hề mất mặt!

Tô Thu Quỳnh bị An Trí Dũng ức hiếp, cô nhảy điệu nhảy như vậy trước mặt mọi người cũng không mất mặt, ngược lại là tình chị em giữa cô và Nhan Nhã Tịnh lại thật sự khiến người ta hâm mộ, vả một cú thật mạnh vào tình chị em bằng mặt không bằng lòng trong giới giải trí.
 
Chương 763


CHƯƠNG 763

Một bộ phận cư dân mạng có tam quan đàng hoàng lại càng nhất trí cho rằng, Tô Thu Quỳnh từng ngồi tù thì đã làm sao?

Chẳng lẽ người đã từng ngồi tù, sau khi ra tù rồi thì cả đời đều không được thấy ánh sáng sao?

Có biết bao nhiêu ngôi sao đã từng ngồi tù, không phải sau khi ra tù rồi vẫn tỏa sáng vạn dặm ư!

Huống chi, nhìn từ bài viết của Nhan Nhã Tịnh thì An Tình mới là con giáp thứ mười ba. Cho dù Tô Thu Quỳnh đấu đá với người thứ ba rồi không cẩn thận hại chết đứa nhỏ của An Tình thì năm năm tù của cô cũng trả hết rồi, dựa vào cái gì mà cứ phải mãi chỉ trích Tô Thu Quỳnh không buông tha?

Đương nhiên, những người lên tiếng vì Tô Thu Quỳnh cũng chỉ là một phần nhỏ trong cả cộng đồng mạng, phần lớn mọi người vẫn đứng ở góc độ của An Tình mà chửi rủa Tô Thu Quỳnh.

Những lời bàn luận trên mạng ấy, hôm nay An Tình đều không có tâm lý để ý đến. Giờ cô ta đang mặc váy cưới, trong lòng tràn đầy vui mừng, chuẩn bị trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của Chiến Mục Hàng.

Ngày 18 tháng 1.

Khách sạn Lật Thiên.

Hôn lễ của Chiến Mục Hàng và An Tình được tổ chức ở đại sảnh tầng 1.

Hai gia tộc lớn như nhà họ Chiến với nhà họ An liên hôn, hầu như tất cả nhân vật nổi tiếng đều tới để chúc mừng.

Là mợ Lưu danh chính ngôn thuận, đương nhiên Nhan Nhã Tịnh cũng phải tham dự cùng với Lưu Thiên Hàn.

Chỉ là, Nhan Nhã Tịnh xuất hiện ở hôn lễ của Chiến Mục Hàng và An Tình không phải vì chúc phúc họ hạnh phúc tới già, cô chỉ muốn nhìn xem đôi mèo mả gả đồng này hôm nay sẽ bị xấu mặt thế nào.

Đương nhiên Tô Thu Quỳnh cũng biết chuyện Chiến Mục Hàng kết hôn với An Tình, nhưng cô cố gắng làm lơ những tin tức này.

Dù gì cô cũng đã nỗ lực bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới rồi, những người khiến cô chán ghét này, cô thực sự không muốn nhắc tới nữa.

Thủy quân mà An Tình mua điên cuồng bôi đen cô ở trên mạng, ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp diễn xuất của cô, rất nhiều doanh nghiệp chú trọng danh tiếng với hình tượng của diễn viên, những tin tức tiêu cực này làm cô đánh mất không ít công việc.

Nhưng Tô Thu Quỳnh không để ý.

Cô ca hát, trước giờ chưa từng nghĩ phải quá nổi tiếng, đời này của cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, được hay mất từ lâu đã chẳng còn quan trọng nữa.

Tô Thu Quỳnh biết ngày 18 tháng 1 là ngày Chiến Mục Hàng và An Tình kết hôn, nhưng cô lại không biết bọn họ tổ chức hôn lễ ở khách sạn Lật Thiên.

Nếu như sớm biết bọn họ tổ chức hôn lễ ở khách sạn Lật Thiên, tối ngày hôm qua, sau khi thu âm bài hát xong, có đánh chết cô cũng không vào khách sạn Lật Thiên ở.

Hôm nay Tô Thu Quỳnh không có công việc gì, sáng sớm cô nằm ì trên giường mãi mới rề rà ra ngoài.

Cô cảm thấy hôm nay bầu không khí ở khách sạn Lật Thiên quá mức vui mừng, nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều, ấn thang máy rồi đi thẳng xuống tầng 1.

Không ngờ cửa thang máy vừa mở ra, cô liền nhìn thấy Chiến Mục Hàng đang mặc trang phục chú rể.

Lúc này Tô Thu Quỳnh mới nhận ra Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh kết hôn ở đây.

Nhìn thấy Chiến Mục Hàng áo quần bảnh bao, cài hoa ở ngực áo, trong lòng Tô Thu Quỳnh không biết có cảm giác gì.
 
Chương 764


CHƯƠNG 764

Bọn họ cũng đã từng tổ chức một hôn lễ hoành tráng, nhưng buổi hôn lễ ấy là một mình cô vui mừng trong lạc lõng, từ đầu tới cuối, Chiến Mục Hàng chẳng nở một nụ cười.

Lần này, cuối cùng anh ta cũng có thể kết hôn với An Tình mà anh ta luôn mong nhớ, chắc anh ta phải vui sướng lắm nhỉ?

Nhưng điều ấy có liên quan gì tới cô đâu chứ?

Tô Thu Quỳnh cười khẩy, đúng vậy, thực sự chẳng có tí liên quan nào với cô cả!

Cô chỉ mong đôi mèo mả gà đồng này cả đời đừng tới khiến cô kinh tởm nữa là được.

Tô Thu Quỳnh chẳng nhìn Chiến Mục Hàng lấy một cái, cô nhấc chân nhanh chóng đi về trước.

Chiến Mục Hàng lại chẳng bằng lòng tha cho cô như vậy, anh ta tóm lấy bàn tay của cô: “Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!”

“Chiến Mục Hàng, buông tay ra!”

Tô Thu Quỳnh thực sự chẳng muốn tốn chút nước bọt nào với Chiến Mục Hàng, cô dồn sức ở tay, nhưng bàn tay vẫn bị Chiến Mục Hàng nắm chặt không buông.

Xung quanh người tới người lui, đều là nhà giàu có tiếng tới tham gia hôn lễ của Chiến Mục Hàng và An Tình, Tô Thu Quỳnh không muốn dây dưa không dứt với Chiến Mục Hàng trước mặt những người này.

“Chiến Mục Hàng, anh bị bệnh không đấy?! Anh buông tôi ra mau!”

Tô Thu Quỳnh thấy Chiến Mục Hàng vẫn chẳng có ý buông cô ra, cô bất giác cười mỉa: “Sao nào? Anh muốn mọi người đều nhìn thấy anh đã kết hôn với An Tình rồi còn nhập nhằng không rõ với người vợ cũ là tôi à?”

“Tô Thu Quỳnh, em im miệng cho anh!”

Chiến Mục Hàng hét lên, người phụ nữ này lúc nào cũng có thể khiến anh ta tức điên cả người: “Tô Thu Quỳnh, hôn lễ còn chưa bắt đầu, anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu em cầu xin anh về bên em, hôn lễ hôm nay sẽ hủy bỏ!”

Tô Thu Quỳnh cảm giác đây đúng là lời nói buồn cười nhất trong những năm qua cô nghe được.

Anh ta muốn cô cầu xin anh ta về bên cô á?

Là ai cho anh ta dũng khí để anh ta cảm thấy cô sẽ cầu xin anh ta thế?

Não cô bị chập mới xin một thằng tệ bạc như anh ta tiếp tục đọa đày cô!

“Chiến Mục Hàng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không có sở thích đặc biệt như đi thích người mình thấy ghê tởm đâu.”

Tô Thu Quỳnh hít sâu một hơi, tiếp tục nhếch môi giả cười với Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, tôi chúc anh hạnh phúc, gái ngành với chó, mãi mãi dài lâu!”

“Tô Thu Quỳnh, em mắng ai là chó!”

Chiến Mục Hàng tức nhảy dựng lên: “Em nói lại lời em mới nói lần nữa cho anh xem?!”

“Tôi nói, gái ngành với chó, mãi mãi dài lâu.” Tô Thu Quỳnh cười xinh đẹp điên đảo, cũng cười tới mức khiến người khác tức chết: “Chiến Mục Hàng, tôi đang chúc anh và An Tình hạnh phúc dài lâu mà!”

“Tô Thu Quỳnh, em rõ ràng biết người anh muốn cùng sống hạnh phúc dài lâu là em!” Chiến Mục Hàng đột nhiên mạnh tay, đẩy Tô Thu Quỳnh vào lại thang máy.
 
Chương 765


CHƯƠNG 765

Bên cạnh thang máy có mấy vị khách tới khá sớm, bọn họ thấy Chiến Mục Hàng đi cùng với Tô Thu Quỳnh, trong mắt ánh lên sự nghi ngờ.

Nhưng Chiến Mục Hàng là người bọn họ không đắc tội nổi, chỉ có thể liều mình nịnh hót người ta, có những lời, bọn họ không dám nói.

Thang máy đóng kín luôn khiến người khác cảm thấy không an toàn, đặc biệt là bên cạnh còn có một bệnh nhân thần kinh cảm xúc không ổn định như Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh muốn ấn mở thang máy, duy trì khoảng cách tương đối an toàn với Chiến Mục Hàn. Nhưng Chiến Mục Hàng sống chết kìm lấy tay cô, hoàn toàn chẳng cho cô cơ hội ra ngoài.

“Chiến Mục Hàng, anh đừng chạm vào tôi!” Tô Thu Quỳnh căm ghét cau mày: “Tôi chẳng cần biết anh sống hạnh phúc dài lâu với ai, dù sao, người tôi muốn sống hạnh phúc dài lâu cũng chẳng phải Chiến Mục Hàng anh!”

“Không phải anh, là Lâm Tiêu phải không?” Chiến Mục Hàng ép sát Tô Thu Quỳnh vào tường thang máy: “Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc Lâm Tiêu có gì tốt mà em cứ khăng khăng một lòng với cậu ta như vậy!”

“Sao? Lâm Tiêu tốt ở đâu, tôi cần phải nói cho anh biết chắc?” Tô Thu Quỳnh cười mỉa, nói tiếp: “Cái tốt của anh ấy, tự tôi biết là được, không cần thiết phải nói cho Chiến Mục Hàng anh!”

“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu khiến em thoải mái lắm đúng không?!” Chiến Mục Hàng phẫn nộ gầm lên: “Tô Thu Quỳnh, em nói cho anh!”

Với lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh thực sự không biết nói gì. Kiểu lời như Lâm Tiêu khiến cô thoải mái, cô đã chẳng đếm được Chiến Mục Hàng nói câu ấy bao nhiêu lần rồi. Cứ hỏi đi hỏi lại như vậy, không thấy phiền sao?

“Nói! Tô Thu Quỳnh, em đừng giả vờ câm với anh, em nói mau!”

Tô Thu Quỳnh cười tươi rực rỡ, nếu anh ta đã thích nghe cô nói, cũng được, vậy cô nói.

“Đúng vậy, Lâm Tiêu khiến tôi thấy rất thoải mái.” Tô Thu Quỳnh nói chẳng nhanh chẳng chậm: “Thoải mái tới mức cả đời này tôi cũng chẳng muốn rời xa anh ấy!”

Thực ra, Chiến Mục Hàng hỏi câu ấy cốt chỉ muốn nghe đáp án phủ định. Giờ nghe được đáp án khẳng định của Tô Thu Quỳnh, anh ta ghen tị đến phát điên.

“Cho nên em cứ hầu hạ anh ta như vậy sao? Còn có người khác ở đó mà em đã gấp gáp sốt sắng hầu hạ anh ta ngay trong phòng tắm rồi à? Tô Thu Quỳnh, sao em lại ti tiện tới mức ấy!”

Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ ngầu, anh ta bóp chặt cổ của Tô Thu Quỳnh, thực sự hận không thể bóp chết Tô Thu Quỳnh, để hôn lễ của anh ta biến thành tang lễ của Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh thực sự cảm thấy Chiến Mục Hàng gây sự vô lý, vì cô thực sự không biết cô hầu hạ Lâm Tiêu trong phòng tắm lúc nào cả.

Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, Chiến Mục Hàng liền coi như cô ngầm thừa nhận. Cửa thang máy vừa hay lên tới tầng trên cùng, anh ta nắm lấy bả vai của cô, bất chấp xông ra ngoài: “Em thích hầu hạ đàn ông trong phòng tắm đúng không? Được, hôm nay anh để em hầu hạ cho đủ!”

Chiến Mục Hàng vừa nói vừa mạnh mẽ kéo Tô Thu Quỳnh vào phòng tổng thống mà anh ta bao ở trên tầng trên cùng.

Nghe được tiếng cửa nặng nề đóng chặt, trong lòng Tô Thu Quỳnh hoảng hốt vô cùng.

“Chiến Mục Hàng, anh cút đi, tôi nói anh đừng chạm vào tôi!”

Tô Thu Quỳnh liều mạng đấm Chiến Mục Hàng, đôi mắt anh ta đỏ đục ngầu, hệt như chó sói ăn thịt người không nhả xương khiến cô sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Chiến Mục Hàng, thả tôi ra! Đây là hôn lễ của anh và An Tình đấy!”

Tô Thu Quỳnh cố gắng nói gì đó khiến Chiến Mục Hàng tỉnh táo lại: “Chiến Mục Hàng, hôn lễ của các người sắp bắt đầu rồi, anh mau ra ngoài mau!”
 
Chương 766


CHƯƠNG 766

Chiến Mục Hàng chẳng hề có ý tha cho Tô Thu Quỳnh, anh ta cứ thế bế ngang người cô lên.

“Tô Thu Quỳnh, cho dù hôm nay đã định sẵn là trò cười thì em cũng đừng mong anh tha cho em! Tô Thu Quỳnh, chúng ta không chết không thôi! Cả đời này, chỉ cần chúng ta còn một hơi thở, em đừng hòng chạy thoát!”

Trong lòng Tô Thu Quỳnh rất sợ hãi, nhưng cô đấu với Chiến Mục Hàng như châu chấu đá xe, hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Nhưng cho dù không thắng được, cô cũng không muốn bị anh ta cưỡng hiếp như vậy!

Những lần bị anh ta cưỡng hiếp sau khi ra tù, mỗi một lần, cô đều sống chẳng bằng chết.

Cô nghĩ, nếu lần này thực sự để anh ta đạt được ý đồ, cô có thể sẽ chết thật mất.

Tô Thu Quỳnh không nói gì, cô chỉ cười nhìn Chiến Mục Hàng, cười giễu đầy chán chường cuộc đời.

Cô cảm thấy thực sự nực cười từ tận sâu trong lòng, Chiến Mục Hàng nực cười, thế giới này nực cười, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh còn nực cười hơn, trái tim cô càng ngày càng lạnh lẽo.

Lạnh lẽo tới mức, sức lực muốn cố gắng sống tiếp mà khó khăn lắm cô mới nhặt nhạnh được từng chút lập tức bị đánh tan thành mây khói, sụp đổ tan tành, cuối cùng, chỉ có thể một lòng xin được chết.

Ngay giây phút xoay người, Chiến Mục Hàng chợt muốn ôm Tô Thu Quỳnh.

Nhưng anh ta còn chưa ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, tiếng điện thoại của anh ta chợt vang lên dồn dập.

“Đại ca, hôn lễ đã bắt đầu rồi, anh đi đâu vậy? Cô An đang gấp sắp điên rồi đây!”

Giọng của Minh Quân nghe khá sốt ruột, nhưng thực ra trong lòng anh ta lại mong ngóng Chiến Mục Hàng hủy hôn.

Tô Thu Quỳnh có ơn với anh ta, dù có ra sao, anh ta càng hy vọng Tô Thu Quỳnh được hạnh phúc. Mà muốn Tô Thu Quỳnh hạnh phúc thì An Tình bắt buộc phải bất hạnh.

Anh ta thiên vị Tô Thu Quỳnh.

Minh Quân lén lút nghĩ, đại ca, đào hôn đi, chạy trốn đi, tốt nhất là để An Tình khóc chết mới được!

Người đàn bà An Tình kia, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì rồi, đáng bị người ta vứt bỏ! Cô Tô tốt biết bao, đánh mất cô là tổn thất đời này của đại ca!

Đương nhiên, lời này Minh Quân không thể nói với Chiến Mục Hàng, anh ta chỉ có thể giả vờ nôn nóng nói: “Đại ca, khách khứa và phóng viên đều tới cả rồi, anh là chú rể không thể chậm trễ quá lâu được đâu! Đại ca, anh mau tới đây đi! Nếu anh còn không tới thì em thực sự không biết ăn nói sao với mọi người cả!”

Nghe thấy giọng nói của Minh Quân, trong lòng Chiến Mục Hàng bỗng bình tĩnh đến đáng sợ. Anh ta nhận ra chỉ cần nghĩ đến cảnh cả quãng đời còn lại sau này của mình, vợ của Chiến Mục Hàng sẽ biến thành một cô gái tên là An Tình, anh ta chợt cảm thấy trái tim mình trống rỗng đến lạ.

Nhưng trái tim anh ta dù có chết lặng đi chăng nữa thì buổi hôn lễ này vẫn phải tiếp tục.

Đây là những gì anh ta đã nợ An Tình.

Nghĩ đến cảnh mình sắp phải cử hành nghi thức hôn lễ với An Tình, Chiến Mục Hàng bỗng nhiên không dám nhìn vào Tô Thu Quỳnh nữa. Anh ta đột ngột xoay người rồi nói: “Tô Thu Quỳnh, kể cả anh có kết hôn rồi thì ngày nào em cũng vẫn sẽ bị anh đè ra mà làm thôi!” Dứt lời, anh ta lao ra khỏi phòng tổng thống như đang trốn chạy.

Chỉ cần anh ta liếc nhìn Tô Thu Quỳnh một cái thôi thì hôm nay anh ta chắc chắn không thể rời khỏi căn phòng tổng thống này.
 
Chương 767


CHƯƠNG 767

Bởi vì nếu anh ta quay lại nhìn Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ nhận ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Thu Quỳnh chỉ còn sự im lặng vô hồn.

Đó là sự trầm tĩnh và thản nhiên khi đã một lòng muốn chết.

Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, Tô Thu Quỳnh bắt đầu ngâm mình trong bồn tắm.

Cô cảm thấy cơ thể mình cực kì dơ bẩn, dù có kì cọ bao nhiêu lần cũng không thể sạch nổi.

Cô kì mạnh làm da của mình, da dẻ trên người cô gần như bị cô kì đến xây xước hết cả rồi, nhưng cái cảm giác ghê tởm, cảm giác dơ bẩn đó vẫn chỉ tăng chứ không giảm như trước.

Tại sao lại bẩn như vậy chứ?

Kể cả rơi xuống đầm lầy cũng không bẩn đến mức này.

Tô Thu Quỳnh càng dùng nhiều sức hơn kì cọ làn da của mình, sau đó cô nhận ra, thì ra bẩn là bẩn ở trong lòng.

Trái tim này đã lấm lem bùn đất, bị phủ đầy bụi mờ, làm sao có thể quay lại dáng vẻ sạch sẽ ban đầu được nữa!

Trong đầu cô bỗng vang lên câu nói vừa rồi của Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh, kể cả anh có kết hôn rồi thì ngày nào em cũng vẫn sẽ bị anh đè ra mà làm thôi.

Những lời đó lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu cô, đến cuối cùng Tô Thu Quỳnh chỉ biết nở nụ cười đau đớn.

Điều đó có nghĩa là kể cả anh ta có kết hôn với An Tình, trở thành chồng của người khác đi chăng nữa thì cô vẫn không thể thoát khỏi anh ta sao?!

Tên Chiến Mục Hàng đó dựa vào đâu chứ!

Vì sao anh ta không cho cô một cơ hội, không để lại cho cô một con đường sống chứ!

Cô sẽ không để anh ta chặt đứt đường sống của cô đâu. Cô tình nguyện tự tay bóp nát cơ hội đó cũng sẽ không cho phép Chiến Mục Hàng có thể chà đạp cô được nữa!

Tô Thu Quỳnh dùng sức lau đi nước mắt trên khóe mi của mình. Con người kì diệu như vậy đấy. Nước mắt vẫn còn chưa khô mà vẫn có thể kéo ra một nụ cười hoàn hảo đến thế.

Tô Thu Quỳnh đứng dậy, cô cười yếu ớt ra khỏi bồn tắm. May mắn là trong phòng tổng thống có chuẩn bị sẵn quần áo mới, vẫn có thể để lại chút thể diện cho cô, không cần phải chết trong cái bồn tắm này với trang phục rách rưới.

Sau khi ăn mặc gọn gàng xong, Tô Thu Quỳnh lại quay về trong bồn tắm. Cô lại lần nữa biết ơn phòng tổng thống này có đầy đủ dụng cụ sinh hoạt vô cùng tiện nghi, khiến cô dễ dàng tìm được một chiếc dao gọt hoa quả.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại ấy, trong đầu Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên vang lên một câu mà lúc nhỏ ba mẹ thường nói với cô.

Bọn họ nói là, Thu Quỳnh à, cha mẹ không mong con phải nổi bật hơn người, chỉ cần cả đời con hạnh phúc, bình an là được rồi.

Hạnh phúc, bình an sao…

Dòng nước mắt vất vả lắm mới kìm nén được của Tô Thu Quỳnh lại mất kiểm soát trào ra lần nữa, cuối cùng cô vẫn phụ sự chờ mong của ba mẹ rồi.

Ba ơi, mẹ ơi, Thu Quỳnh tới tìm cha mẹ đây…

Không chần chờ gì nữa, tay Tô Thu Quỳnh ấn mạnh xuống, con dao gọt hoa quả sắc bén cứ thế mà xẹt mạnh qua cổ tay trái của cô.
 
Chương 768


CHƯƠNG 768

Nhiều lần trước cô cắt cổ tay tự sát không thành, vẫn còn sống sót là do có người kịp thời phát hiện ra tình trạng của cô. Còn hiện tại, cô đã khoá trái cửa phòng tắm lại, mọi người ở bên ngoài đều đang chúc mừng hôn lễ hoành tráng của Chiến Mục Hàng và An Tình. Cuối cùng thì cô cũng có thể hoàn toàn nắm chắc mạng sống của chính mình.

Nhã Tịnh, xin lỗi cậu nhé, mình đã phụ lòng mong đợi của cậu rồi.

Là do mình quá yếu đuối, cuối cùng mình vẫn không đủ can đảm để kiêu ngạo sống dưới ánh mặt trời.

An Bảo, An Mỹ, dì yêu hai đứa lắm, cả đời này của dì Thu Quỳnh không thể có được sự hạnh phúc bình an. Nhưng cuộc đời hai đứa chắc chắn sẽ hạnh phúc vô lo.

Lâm Tiêu, tôi xin lỗi. Tôi biết anh đối xử với tôi rất tốt, cả cuộc đời này của tôi cuối cùng vẫn phụ tấm lòng sâu nặng của anh. Nếu có kiếp sau, tôi được gặp anh trước thì chắc chắn tôi sẽ nắm chặt lấy tay anh…

Buổi hôn lễ này của Chiến Mục Hàng và An Tình có thể nói là hôn lễ thế kỷ long trọng nhất Vân Hải trong gần mười năm tới.

Tuy Chiến Mục Hàng không thèm quan tâm đến buổi hôn lễ này nhưng địa vị, của cải, quyền thế của nhà họ Chiến và nhà họ An vẫn sờ sờ ra đó. Bây giờ hai nhà trở thành thông gia thì sự khoe khoang này chắc chắn không thể nhỏ được.

Tần Khánh Đan, mẹ của Chiến Mục Hàng đứng từ xa nhìn An Tình đang đứng ở cuối thảm đỏ, bà không nhịn được mà nặng nề thở dài một hơi.

Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh đã ly hôn được sáu năm nhưng bà vẫn không thể quên được dáng vẻ Tô Thu Quỳnh khi đứng trên thảm đỏ ở hôn lễ năm đó.

Khi đó, Tô Thu Quỳnh giống như một đoá hoa đang nở rộ, dường như mọi màu sắc trên thế gian này đều tập trung lại trên người cô, đó là sự vui mừng và hạnh phúc toát ra từ tận đáy lòng. Nhưng mấy hôm trước khi bà gặp lại Tô Thu Quỳnh, bà cảm thấy đoá hoa Tô Thu Quỳnh này đã tàn phai nhan sắc rồi.

Mà kẻ chủ mưu đã biến Tô Thu Quỳnh trở thành như vậy lại chính là con trai bảo bối của bà.

Đứa trẻ Tô Thu Quỳnh này, bà đã dõi theo cô từ bé đến lớn nên vô cùng hiểu tính tình của cô. Đến tận bây giờ bà vẫn không tin Tô Thu Quỳnh đã ra tay hại chết đứa con của An Tình.

Bà từng khóc, từng gây chuyện ầm ĩ, nhưng biết làm sao được, tính cách của con trai bà quá cứng rắn, bà không thể đưa Tô Thu Quỳnh ra khỏi tù được.

Nhớ tới dáng vẻ hiện tại của Tô Thu Quỳnh, Tần Khánh Đan không nhịn được mà lau nước mắt, ba của Chiến Mục Hàng, Chiến Trung Sơn, vỗ nhẹ lên vai bà, an ui: “Hôm nay là ngày vui mà, bà còn khóc gì nữa!”

“Tôi nhớ đến Thu Quỳnh.” Càng nói, nước mắt của Tần Khánh Đan càng rơi như nước thác: “Trung Sơn, ông nói thử xem, nếu năm đó Thu Quỳnh không ly hôn với Mục Hàng thì tốt biết mấy! Bây giờ có lẽ chúng ta đã được bế mấy đứa cháu trai rồi!”

Chiến Trung Sơn liếc về phía An Tình đang đứng đằng xa một cái, không nhịn được thở dài một hơi: “Là do Mục Hàng không có phúc.”

“Trung Sơn à, có lẽ là do tôi quá bất công, An Tình và Thu Quỳnh đều trưởng thành ở bên cạnh chúng ta nhưng tôi vẫn không thể thích nổi An Tình.” Tần Khánh Đan dường như lại thở dài một tiếng: “Ai bảo con bé Thu Quỳnh tốt đến thế cơ chứ! Thu Quỳnh tốt đẹp đến vậy cơ mà!”

“Khánh Đan, bà đừng đau lòng nữa, là con trai chúng ta có mắt như mù, có lẽ Thu Quỳnh sẽ tìm được người tốt hơn thôi.” Thực ra Chiến Trung Sơn không có quá nhiều cảm xúc đối với An Tình và Tô Thu Quỳnh. Ông chỉ thấy nếu vợ mình thích thì chắc chắn là tốt.
 
Chương 769


CHƯƠNG 769

“Tôi nghe nói thằng nhóc nhà họ Lâm kia vẫn luôn theo đuổi Thu Quỳnh, chẳng lẽ Thu Quỳnh muốn ở bên cạnh thằng bé đó sao?” Tần Khánh Đan nhớ tới mẹ của Lâm Tiêu là Kiều Hạ đã nghiễm nhiên coi Tô Thu Quỳnh là con dâu của mình, trong lòng bà ấy không khỏi chua xót: “Nếu Thu Quỳnh và Lâm Tiêu ở bên nhau thì tôi biết làm thế nào bây giờ!”

Không đợi Chiến Trung Sơn kịp an ủi bà, Tần Khánh Đan đã nói với vẻ mặt buồn thiu: “Trung Sơn, anh thấy hôm nay Mục Hàng sẽ thật sự kết hôn với An Tình sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ đó của Tần Khánh Đan, Chiến Trung Sơn cũng không đành lòng, nhưng ông vẫn nói đúng sự thật: “Khánh Đan, hôn lễ đã bắt đầu rồi.”

Chiến Trung Sơn vừa dứt lời, Tần Khánh Đan đã thấy Chiến Mục Hàng chậm rãi đi vào hội trường hôn lễ. Cả người anh ta lạnh băng, mặt mày u ám đến đáng sợ, nhìn không giống đang tham dự hôn lễ mà giống đến dự tang lễ hơn.

Vẻ mặt An Tình vốn đang nôn nóng, buồn bực, nhưng khi nhìn thấy Chiến Mục Hàng, mọi sự tức giận trên mặt cô ta đều biến thành vẻ ngọt ngào, êm ấm.

Cuối cùng anh ta vẫn chọn cô ta.

Hôn lễ đúng thực là đã bắt đầu rồi, chỉ vì tâm trạng Chiến Mục Hàng khó chịu nên Minh Quân mới phối hợp dời nghi thức hôn lễ lại nửa tiếng sau.

Bởi vì Chiến Mục Hàng không thèm để tâm tới hôn lễ hôm nay chút nào cho nên anh ta cũng không ngăn cản phóng viên tại buổi lễ tới phỏng vấn.

Hôn lễ thế kỉ của Chiến Mục Hàng và An Tình, tin tức nóng hổi thế này thì tất nhiên đám phóng viên sẽ không thể nào bỏ lỡ.

Thấy nghi thức hôn lễ mãi vẫn chưa tiến hành, cuối cùng cũng có cơ hội để tận dụng, bọn họ liền vây xung quanh An Tình, đua nhau đặt câu hỏi, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ tin tức trọng đại nào đó.

“Cô An, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời cô và cậu Chiến, tôi có thể hỏi hiện giờ tâm trạng cô thế nào không?”

“Cô An, nghe nói cô và Tô Thu Quỳnh, vợ trước của cậu Chiến là bạn thân của nhau, xin hỏi cô có gửi thiệp mời tham dự hôn lễ cho Tô Thu Quỳnh không?”

“Cô An, xin hỏi Tô Thu Quỳnh có gửi lời chúc mừng kết hôn tới cô và cậu Chiến hay không?”

“Cô An, cô thật sự đã tha thứ cho Tô Thu Quỳnh rồi sao? Dù sao chính tay cô ta cũng đã hại chết đứa con đầu lòng của cô và cậu Chiến mà!”



Những phóng viên phần lớn đặt câu hỏi đều do An Tình tìm tới, đương nhiên hôm nay cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội để hạ thấp Tô Thu Quỳnh, tâng bốc mình lên tận mây xanh rồi.

Cô ta bày ra dáng vẻ bối rối nhưng vẫn lễ phép trả lời lại câu hỏi: “Đúng vậy, tôi và Thu Quỳnh là bạn thân của nhau. Tôi và anh Mục Hàng kết hôn thì tất nhiên cô ấy cũng có chúc phúc rồi.”

“Còn chuyện của sáu năm trước thì… Chuyện quá khứ đã trôi qua lâu lắm rồi, tôi không còn trách Thu Quỳnh nữa, tôi chỉ mong sau này Thu Quỳnh sẽ có một cuộc sống bình yên.”

“Cô An, thù giết con không thể đội trời chung, cô thực sự có thể tha thứ cho Tô Thu Quỳnh sao?”

“Đúng vậy, mối thù lớn như thế có khi đến tận kiếp sau cũng không buông bỏ được, không phải cô bao dung với cô ta quá rồi đó chứ?”

“Sáu năm trước khi tôi mất đi đứa con của mình và anh Mục Hàng, tôi đau đớn như đứt lìa từng khúc thịt. Tôi của lúc ấy cực kì căm hận Thu Quỳnh, nhưng đứa trẻ đã ra đi thì không thể quay lại được nữa. Tôi không muốn những người ở lại chỉ vì việc đó mà phải sống một cuộc đời dằn vặt, đau đớn.”

“Thu Quỳnh là chị em thân thiết của tôi, cả đời này sẽ không thay đổi. Tôi đồng ý tha thứ cho Thu Quỳnh, tôi hi vọng Thu Quỳnh sẽ có được một cuộc sống tốt hơn bây giờ nữa. Tôi cũng mong mọi người có thể cho Thu Quỳnh một cơ hội để thay đổi bản thân, đừng nắm chặt lấy vết nhơ năm đó của cô ấy không bỏ.”
 
Chương 770


CHƯƠNG 770

“Con người chứ đâu phải là thánh thần, ai mà không mắc sai lầm chứ. Chỉ cần đồng ý sửa sai thì Thu Quỳnh sẽ mãi mãi là Thu Quỳnh tốt nhất.”

“Cô An, cô thật là tốt bụng! Cậu Chiến có thể cưới được người vợ hiền như cô đúng là có phúc.”

“Đúng đó, nếu tôi là cậu Chiến, chắc chắn cũng sẽ không cưới ai khác ngoài cô An đâu!”

“Cậu Chiến ly hôn với Tô Thu Quỳnh đúng là thoát khỏi bể khổ! Tôi chỉ mong sau này Tô Thu Quỳnh đừng gây rối nhằm phá hỏng tình cảm của cô An và cậu Chiến nữa!”



Nghe mấy lời nịnh nọt đó của đám phóng viên cùng tiếng mắng chửi Tô Thu Quỳnh, khoé môi An Tình dù đã kìm nén thế nào cũng không nhịn được mà cong lên.

Nhưng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ tốt bụng, bao dung như trước. Cô ta khiêm nhường mà chân thành nói với đám phóng viên: “Không phải đâu, được gả cho anh Mục Hàng là phúc của tôi mới phải.”

“Anh Mục Hàng đối xử với tôi rất tốt, tôi biết điều đó, cả đời này tôi cũng sẽ không gả cho ai khác ngoài anh Mục Hàng.”

“Còn về phần Thu Quỳnh, tôi tin cô ấy sẽ không phá hỏng tình cảm của tôi và anh Mục Hàng nữa đâu. Thu Quỳnh là một cô gái tốt bụng, sau này cô ấy sẽ gặp được một người thích hợp với cô ấy hơn. Tôi và anh Mục Hàng đều thật lòng chúc phúc cho Thu Quỳnh có thể sớm gặp được bạch mã hoàng tử của mình.”

Những lời An Tình nói vừa dối trá vừa ghê tởm, ngay cả một câu Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn nghe. Nhưng không còn cách nào khác, chỗ ngồi của cô ở phía trước, cách An Tình rất gần, dù cô không muốn nghe cũng đành chịu.

“Mẹ ơi, da mặt của bà bác An đúng là dày thật đấy.”

Nhan An Mỹ ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh không nhịn nổi nữa: “Bà bác đó còn không biết xấu hổ nói mình và dì Thu Quỳnh là chị em tốt nữa chứ. May mà dì Thu Quỳnh không tới đây, nếu không thể nào cũng bị buồn nôn chết mất!”

Nhan An Mỹ biết anh trai nhà mình hôm nay sẽ tung một chiêu rất mạnh, cô bé bỗng thấy không chờ nổi nữa: “Anh ơi, rốt cuộc thì bao giờ anh mới dạy cho bà bác An một bài học thế? Bà bác An giả vờ làm hoa sen trắng không tanh mùi bùn, em không muốn bị bà bác đó chọc mù mắt nữa đâu!”

“Gấp làm gì, nếu bây giờ cô ta càng khua môi múa mép thì lát nữa khi bản ghi âm được công bố mới càng thú vị.” Nhan An Bảo rất có khí phách giống ba mình, thong thả nói.

“Ghi âm? Bản ghi âm gì cơ?” Cao Bắc Vinh ngồi bên cạnh Lưu Thiên Hàn chuẩn xác bắt được từ khóa quan trọng trong lời của Nhan An Bảo. Anh ta bắt đầu phát huy trí tưởng tượng viển vông hão huyền của mình: “Chẳng lẽ An Tình vụng trộm với người khác bị con ghi lại à?!”

“Ôi, đến đi… Come on, baby! Ưm a…”

Lưu Thiên Hàn sợ dáng vẻ chọc người ta mù mắt này của Cao Bắc Vinh sẽ vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của mấy đứa trẻ vị thành niên, bèn lạnh lùng mở miệng: “Cao Đại, cậu im miệng ngay cho tôi!”

Cao Bắc Vinh đang hăng say biểu diễn nên tất nhiên là không cam lòng cứ vậy mà ngậm miệng. Nhưng khi nghĩ tới giá trị vũ lực quá mạnh mẽ của người nào đó, anh ta chỉ còn dám thì thầm lẩm bẩm một câu: “Đồ vô nhân tính! Bạo quân!”

Bây giờ Nhan An Mỹ đã nhận người ba Lưu Thiên Hàn này rồi. Thấy ba mình bị người khác mắng, dĩ nhiên là cô bé phái kiên quyết bảo vệ người phe mình.
 
Chương 771


CHƯƠNG 771

Cô bé hơi chu cái môi xinh xắn lên, khuôn mặt tròn trịa, nhỏ nhắn ngập tràn vẻ chán ghét: “Chú Cao này, sao chú lại mắng ba của cháu chứ? Ba của cháu bảo chú im miệng cũng vì muốn tốt cho chú thôi mà!”

“Rõ ràng là ba cháu đang bắt nạt chú mà, muốn tốt cho chú ở chỗ nào chứ?” Cao Bắc Vinh hoàn toàn không đồng ý với cách nói của Nhan An Mỹ, anh ta nhịn không được mở miệng.

Nhan An Mỹ trợn trừng hai mắt, kiêu ngạo nhìn anh ta: “Lúc nãy chú biểu diễn lố lăng quá mức, vẻ mặt đáng khinh không nhịn nổi, ba của cháu không muốn chú tự làm xấu mặt chính mình nữa, chẳng lẽ không phải vì muốn tốt cho chú hay sao?”

Cao Bắc Vinh: “…”

Trái tim của một người chịu kiếp độc thân suốt mấy thế kỉ là anh ta bị tàn phá nghiêm trọng, một lát sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chú… chú đáng khinh bỉ chỗ nào chứ?! An Mỹ bé yêu, cháu nói rõ ràng cho chú, với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời thế này mà cháu bảo chú đáng khinh á?!”

Không đợi Nhan An Mỹ mở miệng thì Nhan An Bảo đã lời ít ý nhiều ngầm kết luận: “Đáng khinh mà còn không tự biết, bảo sao không cưới được vợ.”

Đáng khinh mà còn không tự biết…

Lúc này, Cao Bắc Vinh đã thẳng thừng bị Nhan An Bảo làm tổn thương tới mức hộc máu.

Cao Bắc Vinh không cam lòng bị bắt nạt đến mức thảm hại như thế, anh ta biết nếu mình cầu xin Lưu Thiên Hàn có khi sẽ còn bị bắt nạt thảm hại hơn nữa. Vậy là anh ta bèn nhanh trí cầu xin Nhan Nhã Tịnh giúp đỡ: “Chị dâu Cửu, bọn họ đều đang bắt nạt tôi kia.”

Nhan Nhã Tịnh xoa đầu Nhan An Bảo rồi lại xoa nhẹ đầu Nhan An Mỹ, nói: “Ngoan nào, sau này hai đứa đừng bắt nạt những người dễ bị tổn thương nữa nghe chưa.”

Gì cơ?

Những người dễ bị tổn thương?

Hai mắt Cao Bắc Vinh lệ rơi thành dòng, một người đàn ông độc thân hoàng kim có thể mê hoặc muôn vàn cô gái xinh đẹp như anh ta sao lại biến thành những người dễ bị tổn thương rồi?

Cao Bắc Vinh còn định thanh minh giúp mình vài câu thì hôn lễ đã bắt đầu. Giọng nói của người dẫn chương trình như chảy vào trong tai mọi người như trút nước, không ai thèm để ý tới anh ta nữa.

“Cô An Tình xinh đẹp, hôm nay, ngay tại đây, ở trước mặt toàn bộ khách khứa, dưới sự chứng kiến của trời đất, cô có bằng lòng gả cho anh Chiến làm vợ không? Dù nghèo khó hay sang giàu, dù sóng gió hay êm đềm, dù đau ốm hay khỏe mạnh, cô có bằng lòng ở bên anh Chiến, mãi mãi không rời bỏ hay không?”

“Tôi bằng lòng!” An Tình vội vàng trả lời.

“Anh Chiến, xin hỏi anh có bằng lòng cưới cô An làm vợ không? Dù nghèo khó hay sang giàu, dù sóng gió hay êm đềm, dù đau ốm hay khỏe mạnh, anh có bằng lòng che mưa chắn gió bảo vệ cô ấy không?”

“Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng!”

Không chờ Chiến Mục Hàng trả lời, bạn bè thân thích của An Tình đã bắt đầu ồn ào kêu lên.

Nghe người chủ trì nói xong, tầm mắt của Chiến Mục Hàng vẫn không tự chủ được mà phóng nhìn về phía xa.

Trong đầu cũng không nhịn được mà dấy lên hình ảnh cũ, lúc anh ta và Tô Thu Quỳnh kết hôn, người chủ trì cũng đã hỏi anh ta giống như vậy.

Lúc đó, người chủ trì nói là “Anh Chiến, xin hỏi anh có bằng lòng cưới cô Tô làm vợ không? Anh có bằng lòng cho dù hạnh phúc hay khổ đau, dù giàu sang hay là nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật thì anh vẫn bằng lòng tay trong tay với vợ mình, cùng cô ấy đi đến bạc đầu không?”
 
Chương 772


CHƯƠNG 772

Lúc đó anh ta không trả lời, bầu không khí có chút gượng gạo. Vẫn là người chủ trì đứng ra cứu vãn không khí, nói rằng: “Chú rể vì đám cưới này mà vui đến choáng váng luôn rồi, câu nói tôi bằng lòng đó tất cả mọi người chúng ta cùng nhau nói giúp anh ấy nhé.”

Viền mắt Chiến Mục Hàng hơi ẩm ướt, có phải vì lúc đó anh ta không tự mình nói ra một câu “Tôi bằng lòng”, cho nên anh ta với Tô Thu Quỳnh mới không thể dắt tay nhau tới bạc đầu đúng không?

Anh ta muốn cùng Tô Thu Quỳnh đi tới răng long đầu bạc, anh ta chấp nhận nói thêm một ngàn lần một tỷ lần câu tôi bằng lòng, nhưng mà Tô Thu Quỳnh lại không muốn nghe.

Lúc đó người chủ trì cũng hỏi Tô Thu Quỳnh y như vậy, cô đã mỉm cười xinh đẹp như hoa mà đáp tôi bằng lòng.

Khi ấy Tô Thu Quỳnh thật sự rất tươi tắn rạng ngời, rạng ngời đến mức mỗi một ánh mắt của cô đều như được mặt trời soi chiếu qua.

Sau khi đáp xong một câu đó, Tô Thu Quỳnh còn không chút rụt rè mà tự mình chèn thêm một đoạn. Cô nói “Mục Hàng, em yêu anh, cho dù giữa chúng ta có bao nhiêu trở ngại thì em vẫn yêu anh, một đời không hối hận.

Chiến Mục Hàng, em yêu anh, không chỉ yêu anh lúc còn son sắt mà đến khi về già rồi, trên mặt toàn là nếp nhăn cũng sẽ mãi yêu thương anh như vậy.

Cho nên Chiến Mục Hàng à, chúng ta nhất định sẽ sống đến bạc đầu!”

Tô Thu Quỳnh, em còn chưa kịp nhìn thấy trên mặt anh có nếp nhăn mà đã không cần anh nữa rồi.

Tô Thu Quỳnh, em nợ anh một lần răng long đầu bạc!

“Anh Chiến, xin hỏi anh có bằng lòng cưới cô An làm vợ không? Cho dù giàu có hay nghèo khổ, êm đềm hay sóng gió, bệnh tật hay khỏe mạnh thì vẫn sẽ bằng lòng che mưa chắn gió bảo vệ cô ấy không?”

Thấy Chiến Mục Hàng chậm chạp không trả lời, người chủ trì gặng hỏi thêm lần nữa.

Buổi lễ đám cưới hôm nay đã được An Tình chuẩn bị rất chu toàn, nhưng nhìn thấy Chiến Mục Hàng như vậy cũng khiến trong lòng cô ta bỗng dấy lên một cảm giác khủng hoảng không nói được nên lời.

Nhiều người bên dưới đều đang nhìn chằm chằm bọn họ, đám cưới này của họ là được giới truyền thông phát trực tiếp, nếu như Chiến Mục Hàng nói một câu không muốn thì sau này cô ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

An Tình nhỏ giọng hỏi: “Anh Mục Hàng, đừng khiến em khó xử được không?”

Trước lời nói của An Tình, Chiến Mục Hàng như vẫn còn chưa tỉnh táo được. Bên tai của anh ta đâu đâu cũng là giọng của Tô Thu Quỳnh, trong mắt của anh ta cũng chỉ có thể nhìn thấy được mỗi một khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh.

Tại sao, tất cả mọi thứ trước mặt đều biến mất, chỉ còn lại mỗi một mình Tô Thu Quỳnh thế này?

Bởi vì, sâu trong lòng của anh ta chỉ có một mình Tô Thu Quỳnh mà thôi!

“Chắc là anh Chiến vì quá yêu cô An nên sướng đến lớ ngớ luôn rồi, kích động đến mức không thể thốt được thành lời! Không cần phải trả lời nữa, anh Chiến có thể chuẩn bị cho cô An một đám cưới thế kỷ vang dội như này thì dĩ nhiên là yêu thương cô An không để đâu cho hết rồi. Sao lại có thể không muốn cười cô An làm vợ được chứ!”

Người chủ trì lo sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn trong đám cưới nên vội vã mỉm cười giải vây, anh ta giơ micro về phía khách khứa bên dưới sân khấu: “Chúng ta cùng giúp anh Chiến hô lên tôi bằng lòng nhé, được không nào?”
 
Chương 773


CHƯƠNG 773

“Anh bằng lòng!”

Người chủ trì vừa dứt lời, Chiến Mục Hàng đã kêu to lên.

Nghe được giọng nói của Chiến Mục Hàng, An Tình mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh ta vẫn bằng lòng cưới cô ta làm vợ, hơn nữa giọng điệu lại lớn như vậy, kích động như vậy nữa, quả thật có thể khiến cô giữ được mặt mũi rồi.

Trái tim của An Tình đập dồn dập liên tục, trong lòng anh Mục Hàng của cô ta vẫn có hình bóng cô ta.

An Tình còn chưa thỏa mãn được quá ba giây, bầu không khí lại lần nữa vang lên giọng của Chiến Mục Hàng.

Anh ta nói: “Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng!”

Cả hội trường đều khiếp đảm.

Các phóng viên ngơ ngác đến quên mất chụp ảnh.

Đây là đám cưới của Chiến Mục Hàng và An Tình, sao người kia lại có thể vào thời khắc quan trọng như vậy mà gọi tên của vợ cũ chứ?

Thế này, không hợp logic chút nào hết!

Nhưng mà chuyện phi logic đó thật sự đã xảy ra vào đúng lúc này.

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng sẽ bỗng hô lên một câu như vậy, nhưng cũng vào đúng lúc này thì cô đã hiểu, Chiến Mục Hàng đã vô thức yêu Tô Thu Quỳnh rồi.

Chỉ là so với những gì cô tưởng tượng, người kia còn yêu thương Tô Thu Quỳnh nhiều hơn thế.

Nhưng mà, như thế thì đã sao?

Thứ gọi là tình yêu cũng không phải là cái cớ hợp tình hợp lý để biện minh cho những tổn thương đã gây ra cho người khác. Cho dù Chiến Mục Hàng có yêu Tô Thu Quỳnh nhiều như nào đi nữa cũng không thể bù đắp được những đau khổ mà cô ấy đã chịu vì anh ta.

Thời gian qua đi không thể lấy lại, những tội lỗi, thương tổn mà Tô Thu Quỳnh đã gánh chịu, cả đời này cũng đều không thể xóa bỏ được.

“Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng!”

Giọng của Chiến Mục Hàng vẫn đang vang lên, vừa nãy lúc anh ta vừa nói ra câu này đã khiến toàn bộ người ở hội trường khiếp sợ, đến mức không ai dám thở mạnh, cả hội trường đám cưới rộng lớn bỗng chốc im lặng như tờ.

Bây giờ tất cả mọi người đều lấy lại được bình tĩnh rồi, khắp hội trường đều xôn xao bàn tán.

“Cậu Chiến sao vậy chứ? Sao có thể bỗng gọi tên vợ cũ ra được?”

“Chẳng lẽ, cậu Chiến lại thâm tình với Tô Thu Quỳnh đến thế à?”

“Sao có thể chứ, sáu năm trước chính cậu Chiến đã tự tay tống Tô Thu Quỳnh vào ngục giam cơ mà!”

“Chẳng lẽ, cậu Chiến bị trúng tà rồi à?”



Nghe tiếng bàn tán sôi nổi quanh hội trường, nước mắt của An Tình từng giọt từng giọt rơi xuống. Từ trước đến giờ, trong lòng cô ta chưa từng cảm thấy thê thảm như lúc này, đây là đám cưới mà cô ta đã mong chờ nhiều năm, là thời khắc hạnh phúc nhất cuộc đời của cô ta. Vậy mà, người đàn ông cô ta yêu lại gọi tên con đàn bà đê tiện Tô Thu Quỳnh kia ở ngay trước mặt mọi người!

Chuyện như vậy thì bảo cô ta không hận thế nào được!

“Anh Mục Hàng, em là An Tình mà. Người kết hôn với anh hiện tại là em, An Tình!”
 
Chương 774


CHƯƠNG 774

An Tình khóc lóc nhào vào trong lòng Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, đừng khiến mọi người cười nhạo em có được không? Em không muốn trở thành trò cười của thiên hạ đâu!”

Nghe được tiếng khóc của An Tình, ý thức của Chiến Mục Hàng mới khôi phục lại được đôi chút. Anh ta cứng nhắc như máy móc vỗ vỗ lưng của An Tình, sau đó lại đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn khách khứa bên dưới, nói một câu giải thích cho trạng thái thất thố khi nãy của mình.

“Xin lỗi, tôi nói nhầm.”

Nói nhầm?

Ai mà tin được vào thời khắc quan trọng như thế, Chiến Mục Hàng lại đi nói nhầm được chứ! Sở dĩ anh ta hô lên tên của Tô Thu Quỳnh chẳng qua là vì trong lòng lưu quyến không quên đó thôi!

Nhưng bọn họ lại bị rén bởi địa vị của Chiến Mục Hàng nên tất cả mọi người đều không dám nói lời đó ra khỏi miệng.

Người chủ trì tiếp tục cứu vãn: “Chú rể đúng là phấn khích quá rồi, đến nói sai cả lời luôn. Chú rể đã kích động như thế nhất định là rất yêu thương cô An xinh đẹp của chúng ta. Cũng đúng thôi, cô An thướt tha như hoa vậy kia mà, cưới được cô An nhất định là rất vui vẻ rồi, anh Chiến thật là có phước.”

Người chủ trì chỉ e là lại xảy ra sơ suất gì đó bèn vội vã bỏ qua câu hỏi, sang giai đoạn kế tiếp: “Tiếp theo, mời cô dâu và chú rể của chúng ta cùng trao nhẫn cưới!”

Chiến Mục Hàng cả người u ám, nhìn không ra một chút dáng vẻ của một chú rể vui vẻ nào cả, nhưng anh ta vẫn cứng nhắc mà đeo nhẫn cho An Tình.

Nhẫn còn chưa đeo lên tay An Tình thì toàn hội trường đang phát ca khúc ngày cưới lại bỗng đổi sang một âm thanh khác.

Tiếng nói phát ra đó chính là giọng của An Tình.

“Lý Hoài Nam, đứa nhỏ trong bụng em lúc đó không phải của anh Mục Hàng.”

Nghe thấy âm thanh đó, sắc mặt An Tình thay đổi đột ngột, cô ta quay phắt đầu lại, khuôn mặt như nhìn thấy ma nhìn chằm chằm về phía cái loa ở đằng sau.

Đang yên đang làm, tại sao cái loa này lại phát ra âm thanh đó chứ?!

Rốt cuộc là ai muốn hãm hại cô ta!

Là con đàn bà đê tiện Tô Thu Quỳnh có phải hay không!

Lẽ ra cô ta nên giết chết con nhỏ đó mới đúng, không nên để cô ta còn sống tới tận bây giờ!

Lúc nãy Chiến Mục Hàng bỗng gọi tên Tô Thu Quỳnh, khách khứa tại buổi hôn lễ đã bị kinh ngạc không ít rồi. Bây giờ trong loa lại đột nhiên phát ra những âm thanh như thế, mọi người tại hiện trường càng được một phen hít ngược một hơi.

Ngay cả Chiến Mục Hàng vốn bình lặng thì bây giờ sắc mặt cũng đã hiện lên nét kinh hoàng, trái tim không khỏi căng lên.

Trái tim Chiến Mục Hàng căng lên không phải bởi anh ta ghen vì An Tình có gian díu với người đàn ông khác, mà thực ra là đang sợ hãi.

Đúng vậy, cậu Chiến của Vân Hải trước giờ cao quý, lạnh lùng không ai bì nổi mà bây giờ lại biết sợ. Anh ta sợ rằng tiếp theo sau đó sẽ càng nghe được những sự thật mà anh ta không dám thừa nhận.

Anh ta sợ phải biết, thực ra Tô Thu Quỳnh vô tội.

“Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao từ trong loa lại đột nhiên phát ra một câu như thế? Nếu nghe kĩ thì hình như là… là giọng của cô An đúng không nhỉ?”
 
Chương 775


CHƯƠNG 775

Sau khi tỉnh táo lại, khách khứa có mặt đều không nhịn lòng được mà ngạc nhiên thốt lên.

“Còn hình như cái gì nữa! Đó rõ ràng là giọng nói của cô An rồi còn gì! Tại sao cô An lạ nói đứa trẻ trong bụng mình không phải của cậu Chiến vậy? Chẳng lẽ cô An cắm sừng cậu Chiến, qua lại với người đàn ông khác hay sao?”

“Nhưng lúc trước tôi nghe người ta nói, đứa con trong bụng cô An là của cậu Chiến cơ mà? Chẳng lẽ cậu Chiến bị đổ vỏ rồi hả?”

“Có lẽ là vậy rồi, cái sừng mà cô An cắm cho cậu Chiến đúng là vừa to vừa dài!”

“Tội nghiệp cho Tô Thu Quỳnh, cô ấy còn vì đứa nhỏ đó mà bị cậu Chiến tự mình đưa vào ngục, ngồi tù suốt năm năm!”



Giọng nói trong loa vẫn còn tiếp tục: “Anh Mục Hàng, anh ấy, anh ấy chưa từng chạm vào em, kể cả anh ấy có uống say, em chủ động bò lên giường anh ấy thì anh ấy cũng không chạm vào em.”

Mặt An Tình biến sắc, cô ta điên cuồng lao tới cạnh chiến loa, lạnh giọng ra lệnh cho một nhân viên công tác ở đó: “Tắt loa đi! Tắt loa nhanh lên!”

Nhà họ An cũng không ngờ sẽ đột ngột xuất hiện một biến cố như vậy. Cả An Tình và ông bà chủ nhà họ An đều không bận quan tâm tới hình tượng của mình nữa, đều hét to với nhân viên công tác: “Ai cho các anh mở thứ ô uế như thế này! Mau tắt loa đi!”

Thấy đám nhân viên ở đó vẫn thờ ơ, An Tình tức đến mức dậm chân: “Tắt đi! Mau tắt đi cho tôi! Các người có tin tôi sẽ giết chết hết lũ mấy người không hả?!”

Mấy nhân viên công tác kia làm lơ An Tình hoàn toàn, bọn họ có cậu Lưu chống lưng rồi, cần gì sợ thứ nực cười An Tình đang nhảy nhót diễn trò này nữa?

Tuy bọn họ vẫn không chịu tắt loa nhưng âm thanh trong loa đột nhiên tạm dừng trong giây lát. An Tình cứ tưởng loa sẽ không phát ra tiếng nữa, cô ta vội cướp chiếc micro trong tay người dẫn chương trình rồi tẩy trắng giúp mình.

“Mọi người đừng hiểu lầm, chắc chắn vừa rồi có người cố ý muốn bày trò hòng phá huỷ hôn lễ của tôi và anh Mục Hàng, mọi người đừng tin những lời kẻ xấu nói!”

Nếu An Tình không nói gì thì có khi mọi người còn không dám chắc chủ nhân của giọng nói đó chính là An Tình. Nhưng cô ta đã lên tiếng vậy rồi thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, không còn ai nghi ngờ không rõ chủ nhân giọng nói kia là ai nữa.

An Tình vừa mới dứt lời thì giọng nói của cô ta lại phát ra từ trong loa: “Tối hôm sau, em thấy khó chịu nên đã đi đến quán bar để tự chuốc say, rồi em say rượu, bất tỉnh nhân sự, đến khi em thức dậy rồi thì mới phát hiện ra …”

An Tình quay phắt đầu lại, cuối cùng cô ta cũng không thể khống chế được sự hoảng loạn và nóng nảy trong lòng được nữa, hung dữ đe dọa đám nhân viên công tác: “Tôi bảo các anh mau tắt loa đi! Các anh có tin tôi bảo anh Mục Hàng sa thải các anh hay không hả!”

Thấy bọn họ hoàn toàn thờ ơ, An Tình vội vàng chạy đi muốn ngắt nguồn điện của chiếc loa, ba An và mẹ An cũng tiến lên hỗ trợ An Tình. Dù nguồn điện của chiếc loa đã bị rút ra nhưng giọng nói đó vẫn vang lên vang vọng trong không khí.

“Lý Hoài Nam, anh có tưởng tượng được chuyện đó đối với em như sét đánh giữa trời quang như thế nào không? Điều làm em đau đớn hơn nữa, đó chính là em đã phát hiện rằng mình đang mang thai.”

An Tình ngơ ngác nhìn xung quanh, cô ta muốn tìm được nơi đang phát ra âm thanh nhưng tìm hoài mà không thấy.

Mà giọng nói đó vẫn như một thứ âm thanh ma quỷ, thi nhau lọt vào trong tai mọi người.

Đúng rồi, một nơi lớn như thế này, ở hội trường chắc chắn có chuẩn bị rất nhiều loa, mà những cái loa này bị giấu ở đâu rồi chứ?! Vì sao cô ta lại không tìm ra!
 
Chương 776


CHƯƠNG 776

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” An Tình lấy hai tay bịt mạnh tai mình lại, giọng nói này sẽ huỷ hoại cô ta mất! Vì sao giọng nói đó dừng hoài mà không được chứ!

“Em thật sự rất yêu anh Mục Hàng, em sợ mình sẽ mất đi anh ấy, thế nên em chỉ có thể giả vờ rằng đứa nhỏ trong bụng em là của anh ấy.”

“Tuy em nói với anh Mục Hàng rằng em mang thai, nhưng em cũng sợ sinh đứa bé kia ra. Bởi vì em lo lắng, lo rằng anh Mục Hàng sẽ phát hiện rằng đó không phải là con của anh ấy. Cho nên, trong tình thế nguy hiểm như thế, em chỉ có thể tàn nhẫn với chính mình, ra tay giết chết đứa nhỏ trong bụng, tiện thể đổ tội cho Tô Thu Quỳnh.”

“Lý Hoài Nam, có phải em hèn hạ lắm không? Nhưng lúc đó thực lòng em rất khó chịu, là do cô ả Tô Thu Quỳnh không biết xấu hổ, dám cướp anh Mục Hàng của em đi. Lúc đấy em thực sự cứ như bị ma nhập vậy, chỉ muốn cướp anh Mục Hàng về mà thôi.”

Âm thanh từ trong loa đột nhiên im bặt.

An Tình suy sụp ngã ngồi trên đất, xong rồi, cô ta xong đời thật rồi!

Bây giờ mọi người đều biết cô ta không biết xấu hổ, biết cô ta mang thai đứa con của người khác mà còn muốn đổ lên đầu Chiến Mục Hàng, không những thế cô ta còn ác độc tự tay bóp chết đứa con của mình để hãm hại Tô Thu Quỳnh! Cô ta đã xong đời thật rồi!

Cô ta không thể trở mình được nữa!

Không!

Cô ta không cam lòng!

Hôm nay cô ta khó khăn lắm mới được gả cho anh Mục Hàng mà cô ta ngày đêm nhung nhớ, chỉ cần một bước nữa thôi là cô ta danh chính ngôn thuận trở thành mợ Chiến rồi. Những ngày tháng tươi đẹp của cô ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi, sao cô ta có thể để tương lai rực rỡ chói lọi của mình cứ thế bị một đoạn ghi âm phá hỏng được!

An Tình dùng sức thật mạnh lau đi nước mắt nơi khóe mi, cô ta làm lơ ánh mắt hoặc là khinh bỉ, hoặc trào phúng, hoặc chán ghét của tất cả mọi người dưới sân khấu. Cô ta cố gắng ưỡn thẳng ngực, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi bị người khác hãm hại!”

“An Tình tôi vốn làm người trong sạch, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh Mục Hàng cả, có người cố ý hãm hại tôi!”

“Là Tô Thu Quỳnh! Là cô ta không muốn nhìn thấy tôi được yên thân! Cô ta không nhịn được phải thấy cảnh âu yếm của tôi và anh Mục Hàng! Chính cô ta cố ý muốn chia rẽ quan hệ của tôi và anh Mục Hàng, cô ta muốn hại tôi! Mọi người đừng để bị Tô Thu Quỳnh lừa, mọi người đừng tin lời của con đàn bà đó! Đúng, mọi người đừng để lời của Tô Thu Quỳnh đánh lừa!”

Dứt lời, An Tình lại vội vàng quay người lại, nắm chặt lấy tay của Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, anh đừng bị Tô Thu Quỳnh lừa! Tô Thu Quỳnh đang muốn ly gián tình cảm của hai chúng ta đấy! Anh Mục Hàng, anh phải tin em! Trong lòng em chỉ có anh thôi, sao em lại làm ra chuyện có lỗi với anh được chứ!”

“Anh Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đã hại chết con của chúng ta, bây giờ cô ta còn muốn phá hỏng hôn lễ của chúng ta nữa. Cô ta là người ác độc như vậy, anh nhất định đừng để cô ta được toại nguyện!”

An Tình còn muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Chiến Mục Hàng, cô ta đột nhiên không tìm thấy giọng nói của mình nữa.

Cô ta chỉ có thể sững sờ nhìn Chiến Mục Hàng, lắc đầu với đôi mắt ầng ậng nước.

Chiến Mục Hàng lúc này thực sự quá đáng sợ, cực kỳ đáng sợ. Anh như một con sư tử đang trên bờ vực điên cuồng, dường như ngay sau đó sẽ hung hăng cắn đứt cổ họng người ta vậy, khiến xương cốt người ta tan thành tro bụi.
 
Chương 777


CHƯƠNG 777

Nhất là sự chán ghét trong mắt anh ta, giống như con dao khắc từng chút một lên trên mắt, rồi lại đâm vào lòng người, khiến người ta không thể thở nổi.

Cuối cùng, anh ta cất lời, giọng nói lạnh lẽo dường như phát ra từ ngọn núi băng âm mười mấy độ: “An Tình, Tô Thu Quỳnh không giết con của cô có đúng không! Nói! Vì sao lại hãm hại Tô Thu Quỳnh! Nói đi! Vì sao hả!”

Chiến Mục Hàng bóp chặt lấy cổ An Tình, sức lực của anh ta lớn như vậy, bóp cổ An Tình đến mức kêu răng rắc. An Tình không thể hít thở nổi, cô ta sắp lè cả cả lưỡi ra rồi, nhưng anh ta vẫn không hề có ý định buông cô ta ra.

An Tình không nói gì, Chiến Mục Hàng gằn giọng hỏi từng câu từng chữ lại lần nữa: “Nói! Vì sao cô lại hãm hại Tô Thu Quỳnh như vậy! Vì sao hả!”

“Mục Hàng, con buông Tiểu Tình ra đi! Con làm như vậy sẽ giết Tiểu Tình đấy!” Mẹ An sợ con gái mình tắt thở mà chết, vội vàng tiến lên muốn kéo Chiến Mục Hàng ra. Nhưng sức lực của bà ta sao có thể là đối thủ của Chiến Mục Hàng được, bàn tay lớn của Chiến Mục Hàng như gọng kìm sắt, vẫn bóp lấy cổ An Tình không chút nương tay.

“Anh rể, anh mau buông chị hai tôi ra!” An Trí Dũng cũng bị hành động của Chiến Mục Hàng dọa sợ: “Anh rể, chị hai yêu anh như vậy, trả giá vì anh nhiều như vậy, anh không thể đối xử với chị ấy như vậy được!”

“Đúng đấy Mục Hàng, tấm lòng của Tiểu Tình đối với con, lẽ nào con còn không biết rõ sao? Mục Thành, con mau dừng tay đi!” Ba An cũng nói với vẻ mặt hoảng sợ.

“Phải, An Tình, cô trả giá vì tôi nhiều thật đấy!” Câu nói này của Chiến Mục Hàng gần như là nghiến từng câu từng chữ ra một.

“Cô khiến tôi hiểu nhầm rằng tôi đã ngủ cùng cô, cô khiến tôi hiểu nhầm rằng Tô Thu Quỳnh giết con của cô. Còn tôi, tôi cho cô cơ hội hành hạ Tô Thu Quỳnh năm năm. Những gì cô trả giá cho tôi, đúng là nhiều thật đấy!”

“Mục Hàng, buông tay ra đi!” Tần Khánh Đan lao lên sân khấu, bà dồn sức túm lấy cánh tay Chiến Mục Hàng, đôi mắt bà rưng rưng, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt. Nhưng nước mắt của bà là vì Tô Thu Quỳnh chứ không phải là vì An Tình.

Bà biết ngay mà. Bà nhìn Thu Quỳnh trưởng thành, Thu Quỳnh sẽ không làm chuyện táng tận lương tâm như thế. Đúng thật là vậy, là An Tình hại Tô Thu Quỳnh!

Tần Khánh Đan cũng từng nghe nói lúc Tô Thu Quỳnh ở trong tù từng bị người khác hành hạ. Thực ra khi đó bà cũng đã mua chuộc người trong tù chăm sóc cho Tô Thu Quỳnh, không ngờ rằng An Tình còn mua chuộc luôn cả người của bà, khiến bà không thể biết được tình huống thực sự của Tô Thu Quỳnh ở trong tù.

Nghĩ tới những chuyện ngược đãi Tô Thu Quỳnh phải chịu trong tù mà Minh Quân kể với bà, Tần Khánh Đan còn muốn giết An Tình hơn cả Chiến Mục Hàng.

Nhưng bây giờ, Chiến Mục Hàng không thể giết An Tình được.

Trước mắt bao người thế này, nếu như Chiến Mục Hàng giết An Tình, đây rõ ràng là chuyện vi phạm pháp luật, cho dù quyền thế của nhà họ Chiến có lớn mạnh như thế nào cũng không thể hoàn toàn đè được vụ bê bối này xuống.

Đánh mất tương lai cả đời của con trai nhà mình vì An Tình, thực sự không đáng!

“Mục Hàng, dừng tay lại!” Chiến Trung Sơn cũng lạnh giọng quát Chiến Mục Hàng.

Chiến Mục Hàng không hề muốn dừng tay lại, vừa nghĩ tới đứa con chết thảm trong tù của Tô Thu Quỳnh, vừa nhớ tới những khổ sở mà Tô Thu Quỳnh phải chịu đựng, anh ta chỉ hận không thể chém An Tình ngàn vạn nhát dao.

“Anh rể, anh không thể giết chị hai tôi được! Lẽ nào anh quên rằng ai là người mặc kệ sống chết cứu anh ra khỏi đám cháy sao? Anh rể, chị hai của tôi từng cứu mạng anh đấy, anh không thể giết chị ấy!” Nhớ tới chuyện này, trong lòng An Trí Dũng cũng dâng thêm được chút dũng khí: “Anh rể, anh không thể lấy oán báo ơn được!”
 
Chương 778


CHƯƠNG 778

“Rầm!”

Chiến Mục Hàng ném mạnh An Tình xuống đất không hề thương tiếc, đôi mắt anh ta đủ ngầu, anh ta bây giờ không hề giống một người sống sờ sờ mà trông như một con thú dữ khát máu vậy.

Cũng chính vì năm đó An Tình từng cứu mạng anh ta, nếu không bây giờ An Tình đã là một cái xác rồi!

Cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng buông An Tình ra, Tần Khánh Đan cũng được thở phào được một hơi, bà dồn sức kéo lấy Chiến Mục Hàng: “Mục Hàng, con bình tĩnh lại chút đã! Món nợ của An Tình, sau này từ từ rồi chúng ta tính với cô ta! Bây giờ điều quan trọng nhất là con nên xin lỗi Thu Quỳnh!”

Chiến Trung Sơn nhớ tới những chuyện tốt mà con trai nhà mình làm, cũng cảm thấy hổ thẹn với Tô Thu Quỳnh, không nhịn được mà cất lời nói: “Đúng đấy, Tô Thu Quỳnh thực sự rất vô tội!”

Tô Thu Quỳnh rất vô tội…

Cơ thể Chiến Mục Hàng run lên gần như không thể đứng vững.

Làm sao anh ta có thể không biết được, Tô Thu Quỳnh thực sự rất vô tội!

Tô Thu Quỳnh không hề làm hại tới con của An Tình, cô không làm gì sai, nhưng cô lại phải chịu đựng cơn giận dữ của anh ta hết lần này đến lần khác, còn phải ngồi tù oan năm năm, cô chịu nhiều uất ức như vậy, sao cô không vô tội cho được!

Chiến Mục Hàng, nếu như một ngày anh phát hiện ra rằng tôi không hề giết chết con của anh và An Tình, thì năm năm tôi sống không bằng chết, hai đứa con chết thảm của tôi, các người sẽ trả như thế nào đây!

Trả như thế nào ư?

Không thể trả được! Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chiến Mục Hàng che mặt lại, người đàn ông kiên cường kia, người đàn ông luôn ở trên vị trí cao kia đột nhiên muốn khóc trước mặt tất cả mọi người.

Phải làm sao đây, anh ta từng bước ép Tô Thu Quỳnh đến mức không còn đường để lùi, nhưng cuối cùng anh ta lại phát hiện ra rằng Tô Thu Quỳnh không hề nợ anh ta gì cả, tội nghiệt của anh ta, nên trả giá như thế nào đây!

Sáu năm trước, Tô Thu Quỳnh từng nói cô vô tội, cô bị An Tình vu oan, nhưng anh ta không tin, anh ta chỉ tin vào lời nói từ một phía của An Tình. Lúc đó chỉ cần anh ta có thể tin cô dù chỉ là một chút, giữa bọn họ cũng sẽ không đi đến bước đường này.

Tô Thu Quỳnh, anh vẫn luôn nói rằng em có lỗi với anh, nhưng hóa ra là anh có lỗi với em.

Chiến Mục Hàng muốn lao đến trước mặt Tô Thu Quỳnh, dùng sức ôm lấy cô thật chặt, gào thét sám hối với cô, nói với cô rằng, Tô Thu Quỳnh à, anh sai rồi, anh hiểu lầm em rồi, anh có lỗi với em, Tô Thu Quỳnh, hãy tha thứ cho anh đi, anh thực sự sai rồi, anh hối hận rồi.

Nhưng anh ta không có dũng khí xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh.

Anh ta hành hạ Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác, anh ta chà đạp tôn nghiêm của Tô Thu Quỳnh dưới chân mình, anh ta khiến Tô Thu Quỳnh sống không bằng chết, anh ta còn có mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh nữa!

Chiến Mục Hàng, nếu anh còn chạm vào tôi nữa, tôi sẽ chết! Tôi nhất định sẽ chết!

Giọng nói của Tô Thu Quỳnh đột nhiên xông vào trong đầu óc của Chiến Mục Hàng, cơ thể của anh ta run như cầy sấy.

Khi đó, anh ta vẫn luôn cảm thấy Tô Thu Quỳnh đang mạnh miệng mà thôi. Bây giờ anh ta đột nhiên thấy rằng Tô Thu Quỳnh thực sự sẽ chết.
 
Chương 779


CHƯƠNG 779

Nhớ tới giọng điệu kiên quyết kia của Tô Thu Quỳnh, nhớ tới nụ cười lạnh nhạt chán ghét cuộc đời trên khóe môi cô, trong lòng Chiến Mục Hàng tràn ngập hoảng sợ khó tả.

Nhỡ đâu Tô Thu Quỳnh chết rồi, anh ta phải làm sao đây?

Anh ta cũng không cần phải sống nữa!

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng không quan tâm tới An Tình đang khóc nức nở, không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của các vị khách, đôi chân dài bước ra chạy với tốc độ nước rút một trăm mét, lao thẳng về phía phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

“Anh Mục Hàng, anh định đi đâu vậy?!” An Tình tiến lên, cô ta ngã nhào xuống đất, dùng sức ôm lấy chân Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, cầu xin anh đấy! Em biết em sai rồi, nể tình em từng cứu anh, anh đừng vứt bỏ em có được không?”

Nghe thấy An Tình nói lời này, Chiến Mục Hàng đột nhiên bật cười.

Nhưng anh ta cười như thế này còn đang sợ hơn khi anh ta sầm mặt.

Dường như anh ta cười như thế này lại có thể biến thành vô số con dao, tùng xẻo người ta từng chút một.

“An Tình, cũng vì cô từng cứu mạng tôi, nếu không, với những chuyện mà cô đã làm, tôi đã lấy cái mạng hèn của cô từ lâu rồi!”

Lấy cái mạng hèn của cô ta…

An Tình run như cầy sấy, cô ta kinh hãi nhìn Chiến Mục Hàng, ơn cứu mạng năm đó còn chưa đủ sao?

Không! Bây giờ sự dựa dẫm duy nhất của cô ta cũng chỉ là ơn cứu mạng Chiến Mục Hàng năm đó mà thôi, cô ta tuyệt đối không thể mất đi con át chủ bài này được!

“Anh Mục Hàng, anh không thể tàn nhẫn với em như vậy được! Em thực sự bị người khác hãm hại mà! Anh không thể bị con hồ ly tinh Tô Thu Quỳnh kia lừa được! Cô ta không muốn thấy em được sống tốt! Cô ta không muốn thấy em được hạnh phúc gả cho anh!”

“Anh Mục Hàng, cầu xin anh đấy, cầu xin anh đừng vứt bỏ em có được không? Anh Mục Hàng, em thực sự yêu anh mà!”

“Tàn nhẫn?” Chiến Mục Hàng cười âm hiểm: “An Tình, hai đứa con của tôi đều chết vì cô, tôi không đòi cô đền mạng là đã đủ nhân từ rồi. Cô đừng có mà không biết xấu hổ!”

“Anh Mục Hàng, em không có mà! Thực sự đều là Tô Thu Quỳnh hãm hại em! Em không làm gì cả! Em bị người khác hãm hại!”

Chiến Mục Hàng cười càng thêm lạnh lùng, anh ta thô lỗ bóp cằm An Tình, nói từng câu từng chữ đâm thẳng vào lòng người: “An Tình, cô nói đi, năm năm đó cô cho người hành hạ Tô Thu Quỳnh là có người ép buộc cô à. Còn chuyện cô cố ý lăn từ trên cầu thang xuống, vu oan cho Tô Thu Quỳnh, cũng là có người ép cô hả!”

Thấy An Tình bị lời nói này của mình chặn cho không nói được gì, Chiến Mục Hàng nói tiếp: “Cô đừng nói với tôi là Tô Thu Quỳnh ép cô hành hạ cô, cô ấy còn ép cô cố ý hãm hại cô ấy chắc!”

“Em…”

An Tình cắn chặt môi, cô ta còn muốn tiếp tục bao biện cho mình, nhưng Chiến Mục Hàng đã ném cô ta xuống đất như ném rác rưởi.

“Nếu như đã không còn gì để nói, vậy thì cút đi!”

Nói xong câu này, Chiến Mục Hàng không ở lại thêm chút nào nữa, nhanh chân lao vào thang máy VIP.

Buổi hôn lẽ này bỗng chốc xuất hiện nhiều tin tức bất ngờ như vậy, đương nhiên các phóng viên phải phỏng vấn Chiến Mục Hàng thật nhiều, đào ra yêu hận tình thù giữa ba người bọn họ. Nhưng khí thế trên người Chiến Mục Hàng lúc này quá đáng sợ, bọn họ không dám sờ vào mông hổ, chỉ có thể đè nén xúc động muốn đi phỏng vấn anh mà chuyển sang phỏng vấn An Tình.
 
Chương 780


CHƯƠNG 780

An Tình vẫn không muốn tin rằng hôn lễ thế kỷ của cô ta đang tốt đẹp như vậy, Chiến Mục Hàng lại cứ thế vứt cô ta lại rồi bỏ đi.

Cô ta lảo đảo chạy tới trước mặt Tần Khánh Đan và Chiến Trung Sơn, đáng thương cầu xin: “Ba mẹ, hai người làm chủ cho con với! Chuyện ghi âm đó, con thực sự bị người khác hãm hại mà! Là Tô Thu Quỳnh cấu kết với Lý Hoài Nam hại con, cô ta và Lý Hoài Nam có quan hệ mờ ám! Ba, mẹ, hai người không thể cứ nhìn người khác hại con như vậy được, để người thân đau xót kẻ thù mừng reo!”

“Người thân đau xót kẻ thù mừng reo? Ai là người thân ai là kẻ thù đây!” Tần Khánh Đan cười khẩy: “Người hại con trai tôi và Thu Quỳnh ly hôn mới là kẻ thù, người hại chết cháu trai tôi mới là kẻ thù, đầu sỏ cho người hành hạ Thu Quỳnh trong tù mới là kẻ thù! An Tình, cô nói xem, ai là kẻ thù của Tần Khánh Đan tôi đây!”

“Mẹ…”

An Tình tái cả mặt, bỗng chốc không biết nên nói cái gì mới phải.

Mất một lúc bình tĩnh lại, cô ta mới nghẹn ngào nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại không chịu tin con chứ! Con thực sự chưa từng hại bất kì ai cả! Đoạn ghi âm này là giả!”

“Giả ư?” Tần Khánh Đan nhìn An Tình như nhìn một đứa ngốc: “An Tình, cô đang muốn nói với tôi rằng nhưng lời này là có người ép cô nói, hay là có người giả dạng giọng nói của cô?!”

“Mẹ, con…”

Mặt mày Tần Khánh Đan tràn ngập vẻ chán ghét: “Đừng gọi tôi là mẹ! Tần Khánh Đan tôi không dám có đứa con dâu tâm địa rắn rết như cô đâu!”

Mẹ An thực sự không thể chịu nổi cảnh con gái cưng nhà mình chịu uất ức như vậy, bà ta không nhịn được mà bước lên nói với Tần Khánh Đan: “Bà thông gia này, bà đừng nói năng khó nghe như vậy, cho dù Tiểu Tình có sai thì cũng là vì nó quá thích Mục Hàng thôi! Bà thông gia, nể tình Tiểu Tình thích Mục Hàng, bà tha thứ cho nó một lần đi có được không?”

“Sao nào? An Tình thích Mục Hàng nhà chúng tôi nên cô ta hại người là điều đương nhiên phải không? Có phải chỉ cần mượn cái danh nghĩa là thích thì cho dù có giết người phóng hỏa, trong mắt các người cũng là chuyện bình thường có đúng không!”

Nhớ tới nỗi uất ức mà Tô Thu Quỳnh phải chịu, Tần Khánh Đan cũng chẳng muốn giả vờ ôn hòa nữa: “Còn nữa, đừng gọi tôi là bà thông gia! Tôi không có bà thông gia nối giáo cho giặc như bà đâu!”

“Bà thông gia, bà không thể nói như thế được, Tiểu Tình và Mục Hàng đều đã kết hôn rồi, chúng ta…”

“Kết hôn?” Ánh mắt của Tần Khánh Đan lạnh lùng chặn lời ba An: “Chẳng qua chỉ là một hôn lễ như trò đùa thôi, kết hôn gì mà kết hôn! Tổng giám đốc An đâu có thiếu hiểu biết về pháp luật, chúng nó còn chưa đăng ký ở ủy ban, quan hệ của chúng nó bây giờ chẳng là cái quái gì cả!”

Lời này của Tần Khánh Đan lập tức chặn lại lời ba An muốn nói, nhưng Tần Khánh Đan cảm thấy như thế này còn chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận. Bà tiến lên trước một bước, khí thế cao ngất nhìn người nhà họ An: “Tôi cho mấy người một lời khuyên chân thành, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi khó chịu nữa, nếu không, tôi thấy lần nào là đánh lần đó!”

Dù thế nào ba An cũng không ngờ rằng Tần Khánh Đan lại nói chuyện quá đáng như vậy. Bà ấy không cho người nhà họ An xuất hiện trước mặt mình, cũng có nghĩa là hợp tác giữa nhà họ An và nhà họ Chiến…

Tuy rằng nhà họ An cũng được coi là gia đình giàu có ở Vân Hải, nhưng mức độ giàu có không thể so sánh với nhà họ Chiến được. Những năm qua, nhà họ An bọn họ có thể phát triển tốt, đa số nguyên nhân là dựa vào một số đơn hàng mà nhà họ Chiến cho bọn họ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom