Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 721


CHƯƠNG 721

“Hu hu … tôi phải tìm chị đại! Chị đại, em đang ở đâu? Tôi phải tìm chị đại…”

Hách Trung Văn vừa ra sức quệt nước mắt vừa khóc thét lên: “Tôi phải tìm chị đại…”

“Trung Văn…” Lưu Diễm Mai cố gắng giữ chặt lấy tay Hách Trung Văn, không cho anh ta nghiêng ngả nữa. Mà cũng vì bà nắm lấy tay anh ta như vậy làm anh ta khóc càng to hơn.

“Bà trả chị đại lại cho tôi đi! Trả cho tôi! Tôi cần tìm chị đại! Tôi muốn tìm chị đại! Các người đều là người xấu! Các người trả chị đại lại cho tôi…”

Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác đứng tại chỗ, cô không ngờ rằng Hách Trung Văn sẽ trở nên như vậy.

Lưu Diễm Mai cầu cứu nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, người Hách Văn tìm có phải cháu không? Cháu mau tới dỗ nó đi, đừng để nó khóc nữa.”

Nghe thấy Lưu Diễm Mai gọi, Nhan Nhã Tịnh vội vàng đi tới: “Hách béo, cậu đừng khóc nữa, tôi ở đây.”

“Chị đại…”

Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn lập tức như đứa trẻ bị bọn buôn người bắt đi giờ lại tìm thấy người nhà vậy, anh ta òa khóc rồi bổ nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh.

Có điều, trên người anh ta còn có vết thương nên bây giờ cử động bất tiện, anh nhào lên như vậy xém chút nữa đã rơi xuống giường.

Nhan Nhã Tịnh sợ Hách Trung Văn còn chưa khỏi vết thương cũ đã gây thêm vết thương mới, cô vội vàng đỡ lấy anh ta: “Hách béo, cậu cẩn thận chút đi, trên người cậu có nhiều vết thương lắm đấy.”

“Chị đại, cuối cùng tôi cũng tìm thấy em rồi…”

Hách Trung Văn vùi đầu trong khuỷu tay của Nhan Nhã Tịnh: “Bọn họ đều là người xấu! Hu hu, bọn họ muốn bắt tôi đi! Chị đại, tôi không bị người xấu bắt đi đâu!”

“Người xấu, người xấu rất đáng sợ! Chị đại, tôi sợ lắm! Chị đại, em phải bảo vệ tôi…”

Trong mắt Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn của trước kia, cũng có chút trẻ con nhưng ít nhất vẫn còn bình thường. Nhưng Hách Trung Văn của bây giờ hoàn toàn bất thường, khiến Nhan Nhã Tịnh cảm giác anh ta còn ấu trĩ hơn cả đứa trẻ lên ba.

Trước đó cả trong lẫn ngoài nước cũng có không ít trường hợp tương tự. Trước khi hôn mê bị thương không phát hiện ra trí lực có vấn đề gì cả, nhưng rất nhiều người sau khi hôn mê tỉnh dậy lại xuất hiện tình trạng bị mất trí nhớ hoặc tổn hại tới trí lực.

Hiển nhiên Hách Trung Văn đã bị thương cả về trí nhớ lẫn trí lực.

Thịnh Vân Hiên cũng không ngờ đứa cháu ngoại của mình bỗng dưng biến thành dáng vẻ như vậy, bà thương xót nhìn Hách Trung Văn: “Trung Văn, con có nhớ bà không?”

Nghe được lời của Thịnh Vân Hiên, Hách Trung Văn đánh mắt nhìn về phía bà, nhưng ngay một giây sau lại òa khóc dữ dội.

“Người xấu! Bà là người xấu!” Anh ta càng ra sức ôm lấy cánh tay của Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, tôi không muốn bị người khác bắt đi đâu! Người xấu đừng hòng khiến tôi và chị đại rời xa nhau!”

Thịnh Vân Hiên: “…”

Nhìn thấy Hách Trung Văn ôm lấy Nhan Nhã Tịnh, còn rúc vào lòng Nhan Nhã Tịnh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen kịt lại.

Anh và Hách Tư Niên lại một lần tư tưởng lớn gặp nhau, anh nhìn Hách Trung Văn lại cảm thấy anh ta đang giả vờ.

Nhưng lời này, Lưu Thiên Hàn không dám nói ra, Hách Trung Văn vì cứu Nhan Nhã Tịnh nên mới bị thương, nếu anh nói lời ấy trước mặt Nhan Nhã Tịnh, chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ ghét bỏ anh mất.
 
Chương 722


CHƯƠNG 722

Hách Trung Văn cứu được Nhan Nhã Tịnh, anh cảm kích từ tận đáy lòng. Nhưng điều này không có nghĩa là anh bằng lòng nhường Nhan Nhã Tịnh cho anh ta!

Lưu Thiên Hàn bước lên một bước, chặn lấy cái đầu của Hách Trung Văn đang muốn tiến gần tới ngực của Nhan Nhã Tịnh: “Trung Văn, đừng đùa nữa!”

“Òa!”

Lần này Hách Trung Văn khóc thảm thiết đến mức kinh thiên động địa. Anh ta nhìn Lưu Thiên Hàn rồi khóc đến mức còn chẳng thở được ra hơi.

Anh ta tủi thân chui vào lòng Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, người xấu kìa! Người xấu biến thành con quái thú kìa! Quái thú muốn ăn thịt tôi! Chị đại, tôi sợ quá, tôi sợ…”

Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy liên hồi, lại còn quái thú?

Hách Trung Văn đúng là diễn đến nghiện luôn rồi!

“Trung Văn, đừng giả vờ nữa!” Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh cẩn thận ôm lấy Hách Trung Văn, trong lòng Lưu Thiên Hàn ghen gần chết, cô còn chưa bao giờ ôm anh dịu dàng như thế đâu!

“Ăn thịt người rồi! Quái thú ăn thịt người rồi!”

Cơ thể Hách Trung Văn không khống chế được mà co rụt lại, sau đó cả người run rẩy lẩy bẩy: “Chị đại, cứu tôi với! Tôi sợ lắm, hu hu, tôi sợ…”

Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn sắc lạnh vô cùng!

Dù cho Hách Trung Văn đã diễn tới mức xứng đáng cầm giải ảnh đế thì cũng chẳng thoát khỏi con mắt của anh được.

Nhưng diễn xuất này của Hách Trung Văn lại dụ dỗ cho mấy người phụ nữ trong phòng bệnh tin răm rắp, hoàn toàn không thể tin anh ta đang giả vờ.

Thực sự không thể nhìn nổi cảnh Hách Trung Văn làm nũng ương ngạnh trong lòng Nhan Nhã Tịnh nữa, Lưu Thiên Hàn đi về trước một bước, định tách anh ta và Nhan Nhã Tịnh ra.

Nhưng động tác của Lưu Diễm Mai còn nhanh hơn anh, anh còn chưa chạm được vào Nhan Nhã Tịnh, Lưu Diễm Mai đã cầm lấy cánh tay anh rồi.

“Thiên Hàn, con có thể nhường Trung Văn một chút được không? Dì cũng biết Nhã Tịnh là vợ của con, con không muốn Trung Văn gần gũi với Nhã Tịnh như vậy, nhưng bây giờ Trung Văn đang bị thương mà! Con cũng thấy tình hình bây giờ của nó rồi đấy, tâm trí của nó chỉ như một đứa bé thôi, con có thể đừng so đo với một đứa trẻ được không?”

Lưu Diễm Mai không ngăn nổi dòng nước mắt: “Thiên Hàn, nếu Trung Văn khỏe mạnh không bị làm sao, dì sẽ không để nó chen vào giữa con và Nhan Nhã Tịnh đâu. Nhưng bây giờ con coi như thương hại cho nó đi, đợi tình trạng của nó tốt hơn rồi hẵng để Nhã Tịnh rời đi có được không?”

“Đúng vậy đó Thiên Hàn, cháu nhìn Trung Văn bây giờ đã thành ra như vậy rồi! Nó đáng thương như vậy, cháu là cậu ruột của nó, cháu không thể thương xót nó chút nào ư?” Thịnh Vân Hiên nhìn thấy Hách Trung Văn như vậy cũng đau lòng vô cùng, không nhịn được mà cất lời.

“Mẹ, chị, Trung Văn đang giả vờ đấy! Nó không hê bị ngốc chút nào!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc nhìn Hách Trung Văn, anh càng nhìn Hách Trung Văn thì trong lòng lại càng phẫn nộ.

Giả vờ ngốc, giả thiểu năng, giả vờ não tàn, chiêu trò như vậy đúng là quá bỉ ổi quá đê hèn!
 
Chương 723


CHƯƠNG 723

Ngày kết hôn của anh và Nhan Nhã Tịnh đã được quyết định rồi. Nếu Hách Trung Văn cứ giả vờ ngốc như vậy rồi quấn lấy Nhan Nhã Tịnh không buông, thì sao anh có thể cho Nhan Nhã Tịnh một hôn lễ hoành tráng được!

“Thiên Hàn, con nói bậy cái gì đấy!” Thịnh Vân Hiên tức giận, đỏ mắt trừng Lưu Thiên Hàn, “Thiên Hàn, con còn ăn nói vớ vẩn nữa là mẹ không nhận con làm con nữa đâu!”

Lưu Diễm Mai: “Chị cũng chẳng có đứa em như em!”

Lưu Thiên Hàn: “…”

Nói thật, tại sao lại bị ghét bỏ như vậy chứ!

Lưu Thiên Hàn đánh mắt nhìn về phía Hách Trung Văn, mà vừa hay anh lại đúng lúc nhìn thấy khóe miệng của Hách Trung Văn đang khẽ nở nụ cười khoái chí.

Thấy Lưu Thiên Hàn nhìn về phía này, Hách Trung Văn lại vội vàng òa khóc, anh ta khóc cứ như thể chẳng được ai yêu thương, hệt như phải chịu đựng sự công kích của cả thế giới.

Sau cú đánh mắt này Lưu Thiên Hàn càng thêm khẳng định Hách Trung Văn đang giả vờ ngốc. Dù bây giờ anh có làm rõ thì cả nhà cũng chẳng tin, anh chỉ có thể nghĩ cách khiến Hách Trung Văn tự bị lộ ra thôi.

Muốn ngăn cản anh chính thức cưới Nhan Nhã Tịnh về nhà à, mơ đi!

Nhìn thấy Hách Trung Văn khóc rơi cả nước mắt nước mũi, Nhan Nhã Tịnh đau lòng vô cùng, cô đã hoàn toàn coi anh ta thành đứa bé rồi, dùng cách lúc trước dỗ An Bảo với An Mỹ để dỗ Hách Trung Văn: “Hách béo, đừng khóc nữa, nếu cậu nghe lời thì lát nữa tôi sẽ đi mua kẹo cho cậu ăn.”

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Hách Trung Văn ngừng khóc thật, anh ta khịt khịt mũi, trông rất ngây thơ vô tội: “Chị đại, em nói thật chứ?”

Thấy Nhan Nhã Tịnh gật đầu, Hách Trung Văn chợt cười rộ lên: “Tôi muốn ăn kẹo m út vị dâu.”

Thấy Hách Trung Văn cười rạng rỡ như ánh mặt trời với Nhan Nhã Tịnh, Lưu Diễm Mai càng bị tổn thương, trong lòng đứa con trai yêu quý của bà, bà chỉ là một người xấu thôi, đúng là con trai lớn rồi, cưới được vợ thì quên mẹ!

Hừm!

Con trai bà còn chưa có vợ mà đã quên cả người làm mẹ như bà rồi.

Lòng bà đau đớn.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ mua kẹo m út vị dâu cho cậu.” Nhan Nhã Tịnh dịu dàng nói với Hách Trung Văn.

Hách Trung Văn cười rộ lên, mắt cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm: “Chị đại, tôi biết em đối xử với anh tốt nhất mà!”

Hách Trung Văn nhìn Thịnh Vân Hiên, Lưu Diễm Mai và Lưu Thiên Hàn còn ở trong phòng bệnh, quấy rầy anh ta và Nhan Nhã Tịnh ở chung, anh ta cau mày: “Nhưng chị đại, tôi vẫn sợ lắm! Trong phòng có rất nhiều người xấu! Chị đại, tôi không muốn nhìn thấy người xấu đâu, hu hu…”

“Chị đại, tôi không muốn ở chung với người xấu, anh chỉ muốn ở cạnh em thôi!”

Lưu Thiên Hàn sôi máu, thằng ranh Hách Trung Văn này muốn Nhan Nhã Tịnh ở một mình với anh ta?

Đúng là quá đáng lắm rồi!

Lưu Thiên Hàn âm thầm nắm chặt tay, thực sự muốn đấm thẳng vào cái mặt đang giả ngô giả nghê kia của Hách Trung Vă. Nhưng ý đồ bạo lực của anh còn chưa kịp thực hiện đã bị Lưu Diễm Mai và Thịnh Vân Hiên một trái một phải kéo ra ngoài phòng bệnh.

Lưu Thiên Hàn đi một bước là ngoảnh đầu lại nhìn giường bệnh ba lần. Nhìn thấy Hách Trung Văn tựa lên vai Nhan Nhã Tịnh tỏ vẻ đáng yêu, anh xém tí nữa đã tức nổ đầu.

Anh đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói Hách Trung Văn bị chấn động não, trí lực và trí nhớ có vấn đề thì cũng không phải không thể.
 
Chương 724


CHƯƠNG 724

Kiến thức của bác sĩ không thể giúp anh chứng minh được Hách Trung Văn đang giả ngốc, anh chỉ có thể nghĩ cách khác, phải lột tr@n hành vi vô liêm sỉ này của Hách Trung Văn càng sớm càng tốt.

Bản chất Nhan Nhã Tịnh đã dễ mềm lòng, lại thêm việc Hách Trung Văn chẳng màng tính mạng mà cứu cô. Nếu Hách Trung Văn cứ tỏ vẻ đáng thương trước mặt Nhan Nhã Tịnh, quấy lấy cô không rời, vậy chẳng phải anh sẽ ngày đêm đơn côi trong phòng trống sao!

Không thể nhịn được!

Dù gì Hách Trung Văn cũng bị thương nặng, mấy người Lưu Thiên Hàn vừa ra ngoài là anh ta đã ngủ thiếp đi ngay.

Nhan Nhã Tịnh đang định đi gọi điện thoại cho Lưu Thiên Hàn thì Lưu Diễm Mai đã đi vào.

“Nhã Tịnh, chị có lời muốn nói với em.”

“Chị Lưu, xin lỗi, đều do em không tốt, nếu không Hách béo cũng không thành ra như vậy.”

“Nhã Tịnh, chuyện này không trách em được. Là do Nhan Bích Loan không có lương tâm, chị cũng không phải người vô lý không phân biệt được phải trái.” Lưu Diễm Mai tiến về phía trước, cầm lấy tay của Nhan Nhã Tịnh, trong mắt hiện lên ý cầu xin rõ ràng: “Nhã Tịnh, chị quay lại là muốn cầu xin em một việc.”

“Nhã Tịnh, chị biết trong lòng em chỉ có Thiên Hàn thôi, nhưng bây giờ Trung Văn thực sự rất cần em. Khoảng thời gian này, em có thể… có thể chăm sóc cho Trung Văn nhiều hơn được không?”

“Chị Lưu, chị yên tâm, Hách béo bị thương là do em, cho dù chị không nói thì em cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy, tới khi anh ấy khỏi thì thôi.”

“Nhan Nhã Tịnh, cảm ơn em.” Lưu Diễm Mai không nói nhiều thêm, lúc đi vào khóc, bà không nhịn được mà quay mặt qua nhìn Hách Trung Văn trên giường bệnh.

Trong mắt Lưu Diễm Mai hiện rõ vẻ đau lòng buồn khổ.

Thằng con ngốc này, không ai hiểu con hơn bậc cha mẹ, chút tâm tư đấy của con, sao mẹ lại không biết cho được!

Nhưng chuyện giả ngốc này, giả vờ được nhất thời chứ chẳng thể giả vờ được cả đời! Chuyện bây giờ mẹ có thể làm là tạm thời không vạch trần con, để tự con nghĩ cho rõ, thực sự buông tay thôi…

Mới nãy Lưu Thiên Hàn nhắn cho Nhan Nhã Tịnh rất nhiều tin nhắn. Nhan Nhã Tịnh biết nếu cô không trả lời tin nhắn của anh thì chắc chắn anh sẽ tức dựng ngược lên mất. Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô vừa mới cầm điện thoại lên đã nhìn thấy rất nhiều tin tức đề cử liên quan tới Tô Thu Quỳnh.

Nhìn thấy tiêu đề của những tin tức này, mặt Nhan Nhã Tịnh lập tức biến sắc.

Cô vội vàng mở trình duyệt web trên điện thoại ra, phát hiện top 5 hot search đều là Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh giết người.

Tô Thuy Quỳnh ngồi tù.

Tô Thu Quỳnh ghê tởm.

Tô Thu Quỳnh ra tòa.

Tô Thu Quỳnh ti tiện.

Nhìn thấy những hot search này, Nhan Nhã Tịnh tức tức tới mức cả người run lên, sau đó lại không thể nén nổi đau lòng.

Khó khăn lắm Tô Thu Quỳnh mới ép bản thân vực dậy lần nữa, cô ấy chẳng cướp chẳng trộm, cũng chẳng làm hại tới ai, cô ấy chỉ muốn sống bình thường thôi nhưng sao lại khó tới như vậy chứ?
 
Chương 725


CHƯƠNG 725

Dư luận có thể nâng một người lên tận mây cao cũng có thể đẩy một người rơi xuống vực sâu không ngóc đầu lên được.

Chiều hôm nay, sau khi một bài đăng có tiêu đề “Tô Thu Quỳnh nói bạn nghe cách làm một tiểu tam cao cấp” xuất hiện, trên mạng lập tức dâng trào sóng cuộn.

Người đăng bài tự nhận là bạn đại học cùng ký túc xá với Tô Thu Quỳnh.

Bài đăng của cô ta từ ngữ rành rọt, hành văn mạch lạc, nhưng những câu từ dạt dào cảm xúc này lại khiến Tô Thu Quỳnh rơi vào địa ngục.

Trong bài đăng, cô ta có nói mình và Tô Thu Quỳnh là bạn bè tốt nhiều năm, cô ta rất hiểu Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh có bối cảnh gia đình rất tốt, có đủ tư cách để kiêu ngạo.

Mà Tô Thu Quỳnh đúng thực là rất kiêu ngạo, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ nữ hoàng trong trắng vô ngần cao thượng vô cùng, nhưng thực ra, bên trong Tô Thu Quỳnh lại bẩn thỉu hơn ai hết.

Cô ta không biết trước kia Tô Thu Quỳnh có bao nhiều bạn trai, nhưng lúc học đại học, chính mắt cô ta nhìn thấy Tô Thu Quỳnh đổi mười mấy anh bạn trai rồi.

Cô ta cũng không biết Tô Thu Quỳnh đã phá thai bao nhiêu lần, nhưng chỉ riêng những lần cô ta đi cùng với Tô Thu Quỳnh tới bệnh viện thì đã là sáu lượt.

Bạn trai cũ của Tô Thu Quỳnh đều là con nhà giàu có tiền có thế, những người bạn trai đó chỉ yêu cái mã xinh đẹp của Tô Thu Quỳnh, nhưng sau khi biết rõ sự thối nát của Tô Thu Quỳnh, bọn họ đều dứt khoát chia tay với cô.

Sau này, Tô Thu Quỳnh khóa chặt mục tiêu là một trong bốn cậu ấm của Vân Hải, Chiến Mục Hàng.

Lúc ấy, Chiến Mục Hàng và An Tình đã ở bên nhau, bọn họ xứng đôi vừa lứa, tình cảm mặn nồng, hơn nữa cũng đã đính hôn rồi.

Nhưng Tô Thu Quỳnh lại vô liêm sỉ!

Tô Thu Quỳnh chuốc thuốc Chiến Mục Hàng, trèo lên giường của Chiến Mục Hàng, ép Chiến Mục Hàng phải chịu trách nhiệm với mình.

Tô Thu Quỳnh lợi dụng người lớn hai nhà Chiến Tô để ép Chiến Mục Hàng. Trước giờ Chiến Mục Hàng luôn hiếu thuận, dưới áp lực của người lớn trong nhà, anh ta chỉ có thể đau khổ chịu đựng chia tay với An Tình, cưới Tô Thu Quỳnh.

Nhưng lúc ấy, Chiến Mục Hàng không biết An Tình đã mang thai, sau khi anh ta và Tô Thu Quỳnh kết hôn một thời gian, anh ta mới biết An Tình mang thai.

Anh Tình yêu Chiến Mục Hàng sâu đậm, cô ta không muốn phá hoại cuộc hôn nhân của Chiến Mục Hàng nhưng lại không nỡ bỏ đứa bé kia đi, cô ta định trốn đi thật xa, sinh đứa bé ra.

Nhưng Tô Thu Quỳnh quá xấu xa!

Tô Thu Quỳnh cũng biết được tin An Tình mang thai, An Tình đã quỳ xuống xin tha với cô, còn bảo đảm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Chiến Mục Hàng nữa, nhưng cô vẫn tàn nhẫn đẩy An Tình từ cầu thang xuống, thẳng tay gi3t chết đứa con trong bụng An Tình.

Giết người đền mạng, Chiến Mục Hàng trong cơn tức giận ly hôn với Tô Thu Quỳnh, còn đưa cô vào tù.

Với sức ảnh hưởng của Chiến Mục Hàng ở Vân Hải, vốn dĩ có thể khiến Tô Thu Quỳnh cả đời này chẳng xoay mình nổi, là An Tình lương thiện, cô ta xin Chiến Mục Hàng tha cho Tô Thu Quỳnh một con đường sống nên mới có chuyện năm năm sau Tô Thu Quỳnh ra tù.

Tô Thu Quỳnh hại chết đứa con của An Tình, An Tình lại lấy ân báo oán, cầu xin cho Tô Thu Quỳnh trước mặt Chiến Mục Hàng. Đáng lý ra, Tô Thu Quỳnh nên cảm kích An Tình mới phải, nhưng cô lại chẳng biết đủ.
 
Chương 726


CHƯƠNG 726

Cô không chỉ không cảm kích An Tình mà còn muốn tiếp tục phá hoại An Tình và Chiến Mục Hàng đang chuẩn bị kết hôn.

Cô vô liêm sỉ quyến rũ Chiến Mục Hàng ở khắp mọi nơi, thậm chí, lúc An Tình đang thử váy cưới, cô còn quyến rũ Chiến Mục Hàng ngay trước mặt nhân viên trong tiệm

Mức độ vô liêm sỉ của cô thực sự khiến người khác căm phẫn.

Mà điều đáng sợ hơn là, Tô Thu Quỳnh vì chia rẽ Chiến Mục Hàng và An Tình mà còn tìm mấy người đàn ông cưỡng hiếp An Tình.

Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, An Tình đã được cảnh sát cứu. Nhưng An Tĩnh là người phụ nữ rất trọng thể diện, phải chịu sự tủi nhục như vậy, cô ta bèn cắt cổ tay tự sát.

Đương nhiên, An Tình ở hiền gặp lành, cuối cùng được cứu sống.

Nhưng Tô Thu Quỳnh không bằng lòng tha cho An Tình, cô đã mấy lần bỏ tiền ra thuê người giết An Tình. Khoảng thời gian trước đó, ngực của An Tĩnh còn bị người ta đâm một nhát, cô ta ở bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian dài mới xuất viện được.

Đọc hết bài đăng, Nhan Nhã Tịnh tức đến mức bật cười.

Đúng là đồ vô liêm sỉ cả thế giới chẳng ai bằng mà!

Cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bài đăng này là do An Tình tìm người đăng bài.

Rõ ràng An Tình mới là loại tiểu tam cao cấp, loại tình nhân không biết xấu hổ, vậy mà lại còn giả vờ làm người đẹp thiện lương.

Nhan Nhã Tịnh biết được mọi chuyện nên khi đọc hết bài đăng cô biết ngay bài này viết bừa bãi, cố ý bôi nhọ Tô Thu Quỳnh. Nhưng dân mạng nào biết chuyện gì đâu!

Thêm cả việc sau đó có người còn cố chỉnh sửa dựng chuyện, đăng tấm ảnh lần ấy Tô Thu Quỳnh bị An Trí Dũng ép c ởi đồ nhảy ở quán bar, cả tấm ảnh Tô Thu Quỳnh hát ở quán bar nữa, dân mạng càng hiểu sai về Tô Thu Quỳnh hơn.

Yêu càng sâu thì trách nhiệm cần gánh vác càng lớn.

Giọng hát và vẻ ngoài của Tô Thu Quỳnh khiến người khác yêu quá sâu đậm, cho nên, khi toàn bộ scandal của Tô Thu Quỳnh bị đưa lên, dân mạng mới mắng cô ấy kịch liệt như vậy.

Có lời nào khó nghe, dân mạng đều đã nói hết rồi.

Thanh thế của dân mạng càng ngày càng lớn, chửi Tô Thu Quỳnh ti tiện, loại hung thủ giết người mau cút khỏi giới giải trí.

Vốn dĩ sau khi cư dân mạng nghe xong bài hát của Tô Thu Quỳnh còn cảm giác như được tiếng hát trời ban này gột rửa tâm hồn. Nhưng con người Tô Thu Quỳnh lại thối nát như vậy, cư dân mạng lập tức cảm thấy lỗ tai của họ bị làm bẩn, bị sỉ nhục.

Mà tất cả sự tức giận của họ đều trút hết lên người Tô Thu Quỳnh.

“Sao nữ thần tôi thích lại là một gái ngành như thế được! Đúng là ghê tởm!”

“Ghê tởm á? Tôi lại cảm thấy cô nàng Tô Thu Quỳnh này khá hấp dẫn đấy chứ. Lúc cô ta còn “trong nganh”, tôi từng mua cô ta mấy lần, kỹ năng của cô ta ấy à, chậc, chậc, đến giờ tôi còn nhớ mãi không quên đây này.”

“Tôi cũng mua người đàn bà Tô Thu Quỳnh này rồi, lầu trên nói không sai, kỹ năng của cô ta phải công nhận là tốt nhất trong đống phụ nữ tôi biết.”

“Tôi còn nhớ đó là một đêm trăng thanh gió lặng, tôi và mấy người anh em của tôi ở Oanh Yến cùng nhau gọi Tô Thu Quỳnh, đêm ấy ấy, chậc chậc, chỉ có thể ngẫm không thể nói được.”
 
Chương 727


CHƯƠNG 727



Nhìn thấy bình luận của thủy quân mà An Tình mua, Nhan Nhã Tịnh tức tới mức muốn đập điện thoại. Nhưng cho dù cô đập điện thoại rồi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, Tô Thu Quỳnh vẫn bị người ta đạp xuống vũng bùn.

Có càng nhiều dân mạng mắng Tô Thu Quỳnh là phạm nhân giết người, nói phụ nữ đã vào tù như Tô Thu Quỳnh vốn chẳng xứng được ca hát, càng chẳng xứng làm thần tượng của bọn họ.

Lồ ng ngực Nhan Nhã Tịnh phập phồng kịch liệt, ngồi tù thì đã sao chứ? Lẽ nào một người bị hãm hại phải vào tù thì cả đời này phải sống trong góc tối u ám, không được thấy ánh mặt trời nữa sao?

Dựa vào đâu chứ!

Nhan Nhã Tịnh biết bây giờ Tô Thu Quỳnh nhất định rất buồn cực kỳ buồn, cô muốn gọi điện thoại an ủi cô ấy, nhưng cô lại càng nôn nóng muốn gọi cho Lưu Thiên Hàn hơn.

Cô hy vọng Lưu Thiên Hàn ra tay giúp dìm bớt mấy tin tức này xuống, cô không thể để những tin tức lẫn lộn thật giả này hủy hoại Tô Thu Quỳnh được.

Tô Thu Quỳnh của cô phải là người tỏa sáng rực rỡ, sao có thể bị mấy thứ dơ bẩn kia đánh đổ được!

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh hiểu rõ, chuyện lần này xảy ra quá nhanh, cho dù Lưu Thiên Hàn giúp cô ém tin tức xuống thì sự ảnh hưởng của chuyện này đối với cư dân mạng cũng chẳng thể triệt tiêu hoàn toàn được, cô bắt buộc phải làm gì đó, giúp Tô Thu Quỳnh phản lại một kích!

Sức chiến đấu của Nhan Nhã Tịnh bùng cháy, muốn càn quét bốn phương vì Tô Thu Quỳnh. Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ ngờ được, cô đã đánh giá thấp trình độ đen tối của lòng người trong xã hội này rồi, Tô Thu Quỳnh bây giờ, sống không bằng chết!

Nổi tiếng chỉ sau một đêm, đối với Tô Thu Quỳnh mà nói, đúng thật là một niềm vui bất ngờ, nhưng cô cũng không thể vui mừng đến mức quên đi hết thảy được.

Năm năm tù tội cô đã trải đủ rồi. Cái gọi là đại hỷ đại bi trong đời, đối với cô nó đã sớm mất đi sức hấp dẫn khiến cho lồ ng ngực cô kích động từ lâu.

Cô vẫn nghỉ ngơi, vẫn làm việc như bình thường, như thể sự hào nhoáng của thế giới bên ngoài chẳng hề liên quan tới cô vậy.

Thậm chí, phóng viên cũng không thể nào tưởng tượng nổi, Tô Thu Quỳnh hot lên sau một đêm mà đến cả người đại diện và trợ lý của riêng mình cũng không có. Cho nên những lúc Tô Thu Quỳnh bắt taxi đến phòng thu thật ra là để tránh bị phóng viên đuổi theo.

Mấy ngày gần đây, công việc của Tô Thu Quỳnh nhiều hơn rất nhiều, trước đây cô có thói quen thi thoảng sẽ đọc tin tức, nhưng mấy ngày gần đây chưa hề lên mạng, cho nên cô cũng không biết những thứ bẩn thỉu trên mạng ngày hôm nay.

Vốn dĩ sức khỏe của Tô Thu Quỳnh đã không tốt rồi, hôm nay lại liên tục quay một MV có nhiều động tác khó nên làm cô hơi mệt mỏi.

Buổi tối còn phải đi thu âm, sau khi cô quay về căn hộ chung cư nhỏ ngủ bù một giấc thì định tới phòng thu.

Giấc ngủ này của cô hơi dài, chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu ghi âm rồi, cô vội vàng gọi một chiếc xe tới bên ngoài khu nhà, hy vọng có thể tới kịp lúc.

Trước nay Tô Thu Quỳnh không ngửi được mùi nước hoa, ban ngày nam diễn viên đóng MV cùng vô xịt nước hoa rất nồng, ngửi mà cô đau hết cả đầu, cho dù đã ngủ bù một giấc thì đầu óc cô vẫn hơi choáng váng.

Sau khi nói địa điểm với tài xế taxi, cô liền ngồi vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Cô là… Tô Thu Quỳnh đúng không?”

Tài xế taxi là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi tên Lý Kiệt, gã ta nhìn khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh trong gương chiếu hậu mà nuốt nước bọt.
 
Chương 728


CHƯƠNG 728

Trong lúc lái xe, khi nào rảnh rỗi Lý Kiệt thường thích lên mạng, nghe nhạc, trước đây gã ta nghe được bài “Một suy nghĩ” của Tô Thu Quỳnh, chỉ cảm thấy hay đến mức tai của gã ta cũng muốn mang thai luôn.

Giọng ca hay đến như vậy khiến gã ta sinh ảo tưởng vô vàn với nữ ca sĩ hát bài này. Rồi khi nhìn thấy ảnh của Tô Thu Quỳnh ở trên mạng, gã ta càng coi Tô Thu Quỳnh là nữ thần.

Nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, trong những giấc mộng đẹp đẽ, nữ chính đương nhiên đều biến thành Tô Thu Quỳnh.

Trước đây Lý Kiệt cũng chỉ mơ tưởng về Tô Thu Quỳnh ở trong lòng mà thôi, dù sao thì nữ thần cũng như đóa hoa cách một tầng mây, không thể vấy bẩn được.

Nhưng từ khi scandal của Tô Thu Quỳnh liên tục lộ ra, Lý Kiệt bỗng chốc cảm thấy trái tim trong sáng của mình bị xúc phạm nặng nề.

Tô Thu Quỳnh cũng từ nữ thần xa vời không thể vấy bẩn trong mắt gã biến thành một người phụ nữ mà ai cũng có thể nhận làm chồng hơn cả Phan Kim Liên.

Trong những tiếng chửi rủa Tô Thu Quỳnh điên cuồng ở trên mạng, Lý Kiệt cũng cống hiến không ít nước bọt.

Hôm nay Lý Kiệt thực sự rất bận, sau khi phẫn nộ chửi Tô Thu Quỳnh một trận xong, gã ta vẫn quen thói đọc những bình luận của cư dân mạng khác ở bên dưới.

Từ những tin tức tiêu cực ngợp trời cho đến những bình luận của những cư dân mạng khác, gã ta biết được Tô Thu Quỳnh không chỉ từng giết người, ngồi tù, mà còn từng làm gái.

Là một người phụ nữ mà phục vụ mấy người đàn ông cũng là chuyện thường như cơm bữa.

Đọc những bình luận khó coi trong khi bình luận, Lý Kiệt cảm thấy ghê tởm, nhưng kì lạ là lại nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.

Đương nhiên, những suy nghĩ đáng sợ kia chỉ là suy nghĩ mà thôi, gã ta không gặp được Tô Thu Quỳnh, không có cơ hội để thực hiện. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Tô Thu Quỳnh đang ở ngay trong xe gã ta.

“Ừm.” Tô Thu Quỳnh không thích nói chuyện nhiều với người lạ, khẽ đáp một tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Bài cô hát rất hay.” Lý Kiệt si mê ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thu Quỳnh trong gương chiếu hậu, vô thức li3m bờ môi khô khốc: “Tôi là fan trung thành của cô đấy.”

Tô Thu Quỳnh không ngờ rằng tài xế taxi này lại là fan của cô, cô hơi bất ngờ. Mà được người khác công nhận làm cô cũng cũng thấy cảm kích.

Cô từ từ mở mắt ra: “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn tôi đâu, nên là tôi cảm ơn cô mới phải chứ. Tôi đã sắp tuyệt vọng về nền âm nhạc nước mình rồi, không ngờ rằng đời này còn có thể nghe được một bài hát hay như vậy.” Ánh mắt Lý Kiệt nhìn gương chiếu hậu càng ngày càng thèm thuồng.

Đẹp thật đấy, trên đời này sao lại có một người phụ nữ đẹp đến vậy chứ!

Lúc cô nhắm mắt lại sẽ trông lạnh cùng cao quý, giống như một đóa hoa lan âm thầm tỏa hương thơm trong thung lũng trống trải, còn khi mở mắt ra thì lại quyến rũ đến mê hồn, sắc đẹp nghiêng thành.

Lý Kiệt nuốt nước bọt mấy lần, gã ta thực sự muốn hỏi ngay xem phí ngủ với Tô Thu Quỳnh là bao nhiêu, gã ta sẵn sàng giao dịch tiền trao cháo múc với cô.

Nhưng nghĩ tới việc bây giờ Tô Thu Quỳnh nổi tiếng rồi, giá trị cũng khác đi, gã ta không chơi được, cuối cùng gã ta vẫn phải nuốt lời này lại.

 
 
Chương 729


CHƯƠNG 729

Nếu như đã không mua được, vậy thì chỉ có cưỡng ép thôi.

Chỗ này là khu vực sầm uất, không tiện ra tay, Lý Kiệt cố gắng bày ra dáng vẻ quân tử đứng đắn, định đưa Tô Thu Quỳnh tới một nơi hẻo lánh rồi tự mình trải nghiệm xem không biết Tô Thu Quỳnh có thực sự gây nghiện giống như những bình luận của cư dân mạng kia không.

“Cô… cô Tô này, tôi thực sự rất thích nghe bài hát của cô, lát nữa cô có thể kí tên cho tôi không?” Lý Kiệt tiếp tục tìm chủ đề để nói chuyện.

“Ừm, đương nhiên là được.” Tô Thu Quỳnh khẽ đáp.

Lý Kiệt không nói chuyện với cô tiếp nữa, Tô Thu Quỳnh vui mừng vì được yên tĩnh, cô lại nhắm mắt lại một lúc, sau khi mở mắt ra thì phát hiện vẫn chưa tới điểm đến.

Tô Thu Quỳnh nhìn đồng hồ, đã hơn bốn mươi phút trôi qua rồi, khu chung cư Thiên Mệnh cách phòng thu âm không xa, cho dù có tắc đường quá thì bây giờ cũng phải đến từ lâu rồi.

Cảm thấy nghi hoặc trong lòng, Tô Thu Quỳnh không nhịn được mà liếc nhìn bên ngoài cửa sổ. Cô không nhớ cụ thể đường tới phòng thu âm nhưng cô rất chắc chắn rằng đây không phải đường tới đó!

Nơi đây âm u tối đen, đến cả một cái đèn đường cũng không có, không giống khu đô thị mà giống một vùng hoang vu hẻo lánh hơn.

Tô Thu Quỳnh nhận ra sự nguy hiểm, cô ấy vội vàng hét lên với Lý Kiệt: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”

“Xuống xe à?” Lý Kiệt cười nham hiểm: “Vội vàng thế làm gì! Đợi tới nơi rồi, anh đây đương nhiên sẽ để em xuống xe thôi!”

“Anh dừng xe lại mau! Nếu như anh còn không dừng xe, tôi sẽ nhảy xuống đấy!” Tô Thu Quỳnh vừa nói vừa lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Nhưng rồi vừa mới lấy điện thoại ra thì điện thoại cô lại đổ chuông.

Là Lâm Tiêu gọi tới.

Tô Thu Quỳnh vội vàng nghe máy, nhưng cô còn chưa kịp cầu cứu Lâm Tiêu thì Lý Kiệt đã đoạt lấy điện thoại trong tay cô, ném mạnh ra ngoài cửa sổ.

“Tô Thu Quỳnh, đừng có giả vờ trong sạch đoan chính trước mặt tôi nữa! Cô là cái loại gì, bây giờ mọi người còn không biết sao! Cũng chỉ làm gái mại dâm thêm một ngày thôi, đêm nay cứ coi như cô vẫn còn làm gái ở Oanh Yến đi.”

“Oanh Yến gì? Tôi hoàn toàn không biết anh đang nói gì hết!”

Tô Thu Quỳnh cắn răng, cô định nhảy xuống xe, nhưng cảnh tượng hãi hùng khiếp vía khi cô nhảy xuống xe Lâm Tiêu vẫn hiển hiện ngay trước mắt, bây giờ cô muốn sống thật tốt, cô không muốn lấy cơ thể của mình ra để mạo hiểm nữa.

Mà điều bất ngờ đó là, sau khi cô nói xong câu này, Lý Kiệt đột nhiên đỗ xe taxi lại.

Gã ta quay đầu lại mỉm cười.

“Giả vờ đi! Cứ giả vờ tiếp đi! Tô Thu Quỳnh, đừng tưởng rằng trở thành nghệ sĩ là cô sạch sẽ nhé, mấy chuyện cô làm gái kia, ai ai cũng biết hết rồi! Cô nói xem, hôm nay cô nên phục vụ tôi như thế nào đây?”

Sắc mặt Tô Thu Quỳnh hơi tái nhợt, may là ánh sáng ở đây hơi tối nên không đến mức cô không thể che giấu nổi sự hoảng loạn.

Cô không biết vì sao người đàn ông này lại nói những lời kì lạ như thế, nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không thể phục vụ gã ta được.

Tô Thu Quỳnh ép bản thân phải bình tĩnh lại, cô cảnh giác đánh giá xung quanh, nơi đây chắc hẳn là một khu rừng bên ngoài thành phố, ban đêm ở nơi như thế này, sợ là cô có hét rách họng cũng không có ai tới cứu cô cả.

Cô chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, nghĩ cách tự cứu bản thân mình thôi.
 
Chương 730


CHƯƠNG 730

Tô Thu Quỳnh lùi về sau một bước, trên mặt cô là vẻ lạnh nhạt: “Muốn tôi phục vụ anh thì cũng không phải không thể, nhưng anh phải trả lời tôi vài câu đã.”

“Được, cô nói đi.” Thấy Tô Thu Quỳnh hợp tác như vậy, tâm trạng của Lý Kiệt không khỏi tốt lên rất lâu, gã ta mỉm cười âm u ám muội với Tô Thu Quỳnh: “Tôi hứa, đã biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói cho hết.”

“Vì sao anh lại nói tôi làm gái ở Oanh Yến?”

“Đương nhiên là vì tôi biết rồi!” Vẻ mặt Lý Kiệt đắc ý: “Tô Thu Quỳnh, những chuyện tệ hại mà cô từng làm đều bị tung hết lên mạng rồi, mọi người đều biết cô từng giết người, từng ngồi tù, còn là loại gái đi3m không biết liêm sỉ nữa!”

Từng giết người, từng ngồi tù, gái đi3m…

Khớp ngón tay Tô Thu Quỳnh trắng bệch, cô đã từng nghĩ rồi sẽ có một ngày chuyện cô từng ngồi tù sẽ bị bại lộ, nhưng cô không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Hơn nữa, gái đi3m…

Cô chưa từng làm gái đi3m bao giờ cả, cô thực sự không hiểu, vì sao những người trên mạng lại phải đảo lộn trắng đen như thế!

“Còn gì nữa?”

“Còn nữa à…” Lý Kiệt cười nham hiểm: “Còn cả những chuyện cũ giữa cô và anh Chiến nữa! Tô Thu Quỳnh, tôi khuyên cô một câu, sau này đừng quấn lấy anh Chiến nhà người ta nữa!”

“Anh Chiến nhà người ta đã nói rồi, đời này anh ta ghét nhất là ruồi nhặng, Tô Thu Quỳnh và phân, cô việc gì phải khiến người ta khó chịu chứ!”

“Hơn nữa anh Chiến nhà người ta sắp kết hôn với cô An rồi, loại gái đi3m như cô còn quấn lấy người ta không buông, cô khiến người ta thấy ghê tởm lắm đấy! Người ta chê cô bẩn đó!”

Sau đó Lý Kiệt lại nói gì đấy nữa, Tô Thu Quỳnh đều không nghe rõ nữa, khắp cô lúc này chỉ còn câu nói kia.

Ruồi nhặng, Tô Thu Quỳnh và phân.

Đúng rồi, sáu năm trước Chiến Mục Hàng đã từng nói câu này. Chỉ là khi đó cô còn đang kiên quyết dũng cảm yêu anh ta, cho dù anh ta khiến cô xấu hổ đến thế nào đi chăng nữa, sự nhiệt tình trong lòng cô vẫn không hề suy giảm.

Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Thứ tình yêu mà cô một lòng một dạ theo đuổi lại chỉ là một trò đùa khiến người khác khó chịu mà thôi.

Không cần hỏi thêm nữa, Tô Thu Quỳnh đã biết rằng bây giờ chắc chắn cô đang bị chửi bới khắp mạng rồi, mà tất cả những điều này, hiển nhiên là kiệt tác của Chiến Mục Hàng hoặc An Tình.

Tô Thu Quỳnh nặng nề nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở mắt ra, bọn họ làm vậy là vì không muốn để cô sống! Nhưng cô nhất định phải sống tiếp!

Cho dù bọn họ có đổ mọi thứ bẩn thỉu lên cô thì cô cũng phải ngẩng cao đầu, sống tiếp một cách kiêu ngạo, không ai bì nổi!

“Tô Thu Quỳnh, đêm nay cứ phục vụ tôi cho thật tốt đi! Tôi không chê cô bẩn đâu! Cho dù là cái miệng nào của cô thì tôi cũng không chê bẩn.”

Lý Kiệt nói xong liền cười đê tiện rồi nhào lên người Tô Thu Quỳnh.
 
Chương 731


CHƯƠNG 731

Đương nhiên Tô Thu Quỳnh không muốn bị gã ta nhào lên, cô vội vàng nghiêng người khiến gã vồ hụt.

Tô Thu Quỳnh không biết điều như vậy khiến trong lòng Lý Kiệt rất khó chịu, gã tay xoay người túm lấy cánh tay Tô Thu Quỳnh, hung hăng ấn cô xuống đất.

“Trốn à? Tô Thu Quỳnh, ai cho cô trốn? Cô đừng có mà không biết điều! Có có tin cô chọc ông đây tức giận rồi, đêm nay ông đây sẽ chơi chết cô không!”

“Tôi tin.”

Giọng điệu Tô Thu Quỳnh bình tĩnh không chút dao động, cứ như thể người bị đe dọa không phải cô cô. Giọng nói kia lạnh nhạt như vậy khiến trái tim đang bực bội của Lý Kiệt bỗng dưng bình tĩnh lại.

Cô chống cành cây khô ở bên cạnh rồi đứng dậy: “Đêm nay anh muốn tôi ngủ với anh đúng không? Nhưng muốn tôi ngủ thì phải trả phí chứ.”

Tô Thu Quỳnh khựng lại một chút rồi lại nói thêm một câu: “Chuyển tiền Zalo thì không được đâu, tôi chỉ lấy tiền mặt thôi.”

“Nói sớm như vậy có phải dễ hơn không!” Sau khi xác nhận Tô Thu Quỳnh quả thực bán thân, Lý Kiệt lại thêm khinh bỉ cô trong lòng một lần nữa, gã ta khinh thường nguýt một tiếng: “Nói đi, phí ngủ của cô là bao nhiêu?”

“Này, tôi nói trước đây nhé, đắt quá là không được đâu! Loại phụ nữ như cô từng phục vụ nhiều đàn ông như vậy, có khi sắp bị người ta chơi tới nát rồi, đắt thì không đáng đâu!”

Nếu như Lý Kiệt nói những lời này với phụ nữ khác, chắc chắn sẽ khiến người đó rất khó chịu, nhưng người mà gã ta đối mặt là Tô Thu Quỳnh.

Cho dù là chuyện xấu hổ hơn đi chăng nữa thì Tô Thu Quỳnh cũng đã từng đối mặt rồi, những lời sỉ nhục này của Lý Kiệt đối với cô thực sự không có sức sát thương gì cả.

Tô Thu Quỳnh cong môi cười lạnh nhạt, cho dù nụ cười của cô mang theo sự xa cách chán ghét cuộc đời, nhưng vẫn không che đi được vẻ quyến rũ trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô.

Tô Thu Quỳnh không nhanh không chậm duỗi ngón tay ra, Lý Kiệt cau mày: “Ba triệu?”

Với sắc đẹp của Tô Thu Quỳnh, đừng nói là ba triệu, cho dù có là ba mươi triệu thì cũng đáng, nhưng gã ta không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy.

Đêm nay Tô Thu Quỳnh đã là vật nằm trong lòng bàn tay gã rồi, cho dù gã có đòi miễn phí thì cũng được. Gã ta chỉ muốn hai người anh tình tôi nguyện chút thôi, cho nên mới nhịn đau đồng ý yêu cầu với giá tiền này của cô.

“Không, chúng ta có duyên, không cần nhiều như vậy.” Tô Thu Quỳnh dừng lại, sau đấy chậm rãi nói: “Ba trăm.”

Lý Kiệt vui mừng không tả nổi, ba trăm đối với gã thực sự chỉ là bớt hút vài gói thuốc lá thôi, gã ta vươn tay ra túm lấy cánh tay Tô Thu Quỳnh: “Được, chốt vậy đi! Chỉ cần cô phục vụ tôi thật tốt, tôi còn bo cho cô thêm một khoản nhỏ nữa!”

Nói rồi Lý Kiệt, định cúi mặt xuống muốn hôn Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh kinh tởm né mặt đi, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào: “Đừng! Tôi không thích xong việc mới nhận tiền. Tôi thích tiền trước việc sau hơn.”

Tô Thu Quỳnh hợp tác như vậy, sao Lý Kiệt còn có thể nói không được, ngay lúc đó gã ta buông Tô Thu Quỳnh ra liền vội vã đi về phía xe: “Cô đợi đó! Tôi để ví tiền trên xe, giờ tôi đi lấy tiền ngay đây!”

Nhìn thấy bóng lưng dần đi xa của Lý Kiệt, Tô Thu Quỳnh không dám chần chừ một chút nào, lập tức chạy về phía ngược lại.

Lần đầu tiên Tô Thu Quỳnh tới nơi này, cô cũng không biết đằng trước là nơi nào, nhưng cô không dám dừng lại, chỉ cần cô dừng lại một chút thôi thì đêm nay cô sẽ không trốn thoát được.
 
Chương 732


CHƯƠNG 732

Sau khi Lý Kiệt lấy tiền từ trong ví ra, phát hiện Tô Thu Quỳnh đã không thấy đâu nữa, gã ta đạp mạnh lên gốc cây khô bên cạnh: “Mẹ nó! Đồ gái đi3m, dám chơi tao à! Để xem hôm nay ông đây chơi mày như thế nào!”

Lý Kiệt cũng rất quen thuộc với địa hình đoạn này, gã ta biết Tô Thu Quỳnh chỉ có thể chạy về hướng ngược lại, bèn mở đèn pin trên điện thoại lên rồi đuổi theo.

Tô Thu Quỳnh gần như chạy về phía trước với tốc độ chạy nước rút một trăm mét, nhưng tốc độ của đàn ông và phụ nữ vẫn có khoảng cách lớn, chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Lý Kiệt.

Tô Thu Quỳnh biết, nếu như cô còn chạy tiếp về phía trước thì chỉ vài giây nữa thôi cô sẽ bị đuổi kịp, cô cắn răng rồi nấp trong một lùm cỏ rậm rạp ở bên cạnh.

“Đồ gái đi3m, trốn đi rồi đúng không?” Lý Kiệt cầm điện thoại cẩn thận tìm kiếm xung quanh: “Để ông đây tìm được mày thì ông đây lột da mày luôn!”

Tô Thu Quỳnh không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ bị Lý Kiệt tìm được. Nhìn thấy Lý Kiệt đi về phía ngã ba trước mặt, cô không nhịn được mà thở phào một hơi.

Nhưng cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì cách đó không xa đã vang lên tiếng bước chân.

Ánh sáng của đèn pin trên điện thoại chiếu thẳng vào lùm cỏ nơi Tô Thu Quỳnh đang trốn, khóe miệng Lý Kiệt nhếch lên nụ cười, âm u như ác ma đoạt mạng.

“Tô Thu Quỳnh, mày thực sự tưởng ông đây không tìm được mày chắc?”

Lý Kiệt vươn tay ra, muốn túm Tô Thu Quỳnh ra từ trong lùm cỏ. Đương nhiên Tô Thu Quỳnh sẽ không để gã ta thực hiện được, cô xoay người, mặc kệ tất cả mà xông về phía trước.

Cô biết, cho dù cô có chạy điên cuồng cả một đường, cuối cùng vẫn sẽ bị Lý Kiệt đuổi kịp, nhưng cô không thể dừng lại được, bởi nếu dừng lại thì đến cả 1% cơ hội cô cũng không còn nữa.

“Con đàn bà khốn nạn kia, mày đứng lại cho tao!”

Lý Kiệt cắn răng, thẳng tay đấm mạnh một phát vào ngực Tô Thu Quỳnh.

Lý Kiệt đấm rất mạnh, thêm vào đó Tô Thu Quỳnh lại bị trẹo chân, đến cả bò cô cũng không bò dậy nổi.

“Tô Thu Quỳnh, đêm nay ông đây sẽ chơi mày thật sung sướng!”

Nói rồi, Lý Kiệt ném mạnh ba trăm nghìn lên trên mặt Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh cong môi cười khẩy: “Muốn chơi tôi? Vậy thì cũng phải xem xem anh có cái mạng này không đã!”

Tô Thu Quỳnh co chân lại, dùng hết sức lực trên người hung hăng đạp lên chỗ yếu ớt nhất trên người tên đàn ông.

Cho dù thế nào Lý Kiệt cũng không ngờ được rằng Tô Thu Quỳnh dám tấn công mình, gã ta đau tới mức mặt cũng biến dạng.

Đau đớn qua đi là sự phẫn nộ như muốn hủy diệt cả đất trời, gã ta tát một phát thật mạnh lên mặt Tô Thu Quỳnh: “Con đàn bà khốn nạn này, mày tấn công tao à! Tao gi3t chết mày! Gi3t chết mày!”

“Anh đáng đời!”

Tô Thu Quỳnh phun ra một ngụm máu, nói mà không hề sợ hãi.

Lý Kiệt bị Tô Thu Quỳnh làm cho tức giận đến mức miệng bắt đầu co giật, gã ta còn định đánh Tô Thu Quỳnh tiếp, nhưng gã ta lại cảm thấy đánh sưng mặt Tô Thu Quỳnh rồi sẽ ảnh hưởng tới việc lát nữa hưởng thụ, bèn cố gắng nhịn lại xúc động muốn đánh chết cô.
 
Chương 733


CHƯƠNG 733

Một đạp ban nãy của Tô Thu Quỳnh thực sự rất tàn nhẫn, đến lúc này Lý Kiệt vẫn chưa đỡ, gã ta đau đến mức nhe răng nhếch miệng, chửi bới liên mồm, Tô Thu Quỳnh nhân lúc gã ta không phòng bị liền bốc một nắm đất lên ném vào mặt gã ta.

“Con đàn bà này, mày lại còn đánh lén tao nữa à!”

Nhân lúc Lý Kiệt đang dụi mắt, Tô Thu Quỳnh lăn lê bò toài chạy về phía trước.

Cô còn chưa trốn được khỏi tầm mắt của Lý Kiệt thì một tiếng cười bất thiện liền vang lên trước mặt cô.

Bạn thân của Lý Kiệt là Tôn Nguy nhìn Tô Thu Quỳnh từ trên cao xuống, sau đó gã ta ngước mặt lên, nhếch môi với Lý Kiệt đang chạy từ đằng trước tới: “Kiệt Tử, đúng thật là Tô Thu Quỳnh à! Nghe nói cô ta lợi hại lắm, đêm nay chúng ta có phúc rồi!”

Một Lý Kiệt đã đủ khiến Tô Thu Quỳnh không còn đường nào để trốn rồi, bây giờ lại có thêm một gã đàn ông, Tô Thu Quỳnh càng không còn đường sống.

Mắt cá chân Tô Thu Quỳnh cực kì đau, cô cắn răng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng còn chưa bước chân thì đã bị Tôn Nguy túm tới trước mặt gã ta.

Tôn Nguy cẩn thận đánh giá Tô Thu Quỳnh một vòng, sau đó túm lấy cánh tay cô kéo tới phía xe taxi.

“Nguy Tử, anh làm gì vậy?”

“Chụp ảnh!” Tôn Nguy cười xấu xa: “Tôi tham gia một nhóm chat thảo luận về Tô Thu Quỳnh, trưởng nhóm nói, chụp được một tấm kiểu kia của Tô Thu Quỳnh rồi gửi vào một số điện thoại thì sẽ cho ba trăm triệu.”

“Tốt đến thế ư?” Nụ cười của Lý Kiệt dần trở nên rạng rỡ: “Vậy chúng ta phải chụp thêm mấy tấm mới được.”

“Lát nữa anh trước đi, tôi chụp cho hai người mấy bức ảnh, chụp xong chúng ta cùng nhau luôn!” Tôn Nguy nói rồi cưỡng ép ấn Tô Thu Quỳnh lên ghế sau xe, tiện thể mở đèn trong xe taxi lên.

“Đừng chạm vào tôi!”

Tô Thu Quỳnh nhìn Lý Kiệt đang ép sát từng chút một, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh tởm.

Cô quay mặt đi, không ngừng nôn khan, suýt chút đã nôn ra cả mật.

Cô thực sự cảm thấy thế giới này rất buồn cười, cô chưa từng làm hại hai gã đàn ông này, bọn họ lại vì cô bị người khác cố ý bôi nhọ ở trên mạng mà coi cô thành loại đàn bà ai cũng nhận làm chồng được.

Bọn họ dựa vào đâu chứ!

Bọn họ tự cho rằng làm vậy là thay trời hành đạo, nhưng thật ra là đang phạm tội ác tày trời!

“Cút ra! Anh cút ra cho tôi!”

Thấy Lý Kiệt dần áp tới gần, Tô Thu Quỳnh không hề khách sáo mà vung một cái tát.

Cổ tay Tô Thu Quỳnh không dùng được bao nhiêu sức, cái tát này tát lên khuôn mặt thô ráp của Lý Kiệt chỉ như đang gãi ngứa thôi, không những không thể khiến gã ta lùi bước mà ngược lại còn khiến động tác của gã ta càng thêm điên cuồng.

Tô Thu Quỳnh không còn sức lực mà ngửa ra đằng sau, trong mắt cô đã không còn một chút tiêu cự nào, sự thê lương đó như thể thế giới này không còn cho cô thêm chút quyến luyến nào nữa.

“Nếu như hai người muốn gây ra án mạng thì cứ tiếp tục đi!”

Tô Thu Quỳnh nhìn gã đàn ông không ngừng cười vặn vẹo trước mặt, nôn khan càng kinh khủng hơn, rất nhiều kí ức đáng sợ xông vào trong não cô như thủy triều, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng nhớ tới những kí ức đáng sợ đó, cơ thể cô vẫn không nhịn được mà run lẩy bẩy.

“Án mạng?” Như thể nghe thấy một câu chuyện cực kì buồn cười, Tôn Nguy không nhịn được mà cười thành tiếng: “Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cho dù chúng tao có giết người chôn xác thì ai mà tra ra được?”
 
Chương 734


CHƯƠNG 734

Vốn dĩ Lý Kiệt chỉ muốn hưởng thụ Tô Thu Quỳnh một chút thôi, nhưng nghe thấy lời Tôn Nguy nói, gã ta cũng nổi sát tâm với Tô Thu Quỳnh.

Chuyện đêm nay, Tô Thu Quỳnh không hề tự nguyện, nhỡ đâu sau khi quay về cô lại báo cảnh sát thì gã ta không gánh chịu nổi đâu!

Cách tốt nhất để hưởng thụ xong rồi không cần trả giá chính là chôn Tô Thu Quỳnh ở đây!

Lý Kiệt và Tôn Nguy nhìn nhau, hai người lập tức đồng thuận.

Tô Thu Quỳnh không ngốc, đương nhiên biết bọn họ trao đổi ánh mắt như thế này tượng trưng cho điều gì.

Cô cố gắng hết sức như vậy mới sống được đến ngày hôm nay, sao cô có thể cam lòng mà chết trong tay hai gã đàn ông ghê tởm này được!

“Kiệt Tử, mau lên, tôi chụp cho các anh mấy tấm.”

Nói rồi, Tôn Nguy ấn điện thoại, chụp cho Tô Thu Quỳnh và Lý Kiệt mấy tấm ảnh.

Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả. Cô đẩy mạnh cửa xe đằng sau đầu, cắn răng lăn từ trên taxi xuống.

Số điện thoại trong nhóm là số điện thoại riêng của Chiến Mục Hàng. Sau khi tìm được số điện thoại này, Tôn Nguy nhanh chóng gửi ảnh vừa chụp được khi nãy đi, sau đó chụp ảnh màn hình để tiện lát đòi tiền trong nhóm.

Nói ra thì cũng trùng hợp, lúc Tô Thu Quỳnh nhảy xuống khỏi xe, đúng lúc đập phải một hòn đá, đầu gối cô lập tức rách da, nhưng cô cũng có thể dùng hòn đá này làm vũ khí duy nhất.

Thấy Lý Kiệt lại cười âm u muốn cô dùng miệng phục vụ gã ta, trong lòng cô hoảng hốt, ném mạnh hòn đá kia ra, Lý Kiệt lập tức rách đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.

“Kiệt Tử!” Tôn Nguy không kìm chế được mà giật mình kêu lên, gã ta túm lấy bả vai Tô Thu Quỳnh, ấn mạnh cô lên cửa xe: “Tô Thu Quỳnh, mày đang ép tao giết người chôn xác đấy!”

Nói rồi, Tôn Nguy rút một con dao từ eo ra, đè lên cổ Tô Thu Quỳnh không chút do dự.

Dáng vẻ hung hãn đó của gã ta rõ ràng là quyết tâm để lại mạng của Tô Thu Quỳnh ở đây.

Khoảnh khắc Tôn Nguy rút dao ra, Tô Thu Quỳnh dường như nhìn thấy sắc máu đầy trời.

Nếu nói không sợ hãi gì thì chắc chắn là giả, nhưng Tô Thu Quỳnh không chút e sợ, cô vẫn nở nụ cười như có như không kia, nhìn chằm chằm vào Tôn Nguy, trên mặt đều là vẻ trào phúng.

Quả thật Tô Thu Quỳnh rất muốn cố gắng vùng dậy, tốt nhất là giẫm đạp đôi mèo mả gả đồng Chiến Mục Hàng và An Tình kia dưới chân rồi đạp thật mạnh. Nhưng nếu đã định cô không sống qua được đêm nay thì cô cũng phải ung dung đối mặt thôi.

Con dao sáng loáng không cắt được chiếc cổ mảnh mai của Tô Thu Quỳnh, mà ngược lại cơ thể của Tôn Nguy lại ngã xuống đất như một mớ bùn nhão.

Tôn Nguy hùng hổ bò dậy từ dưới đất, vung con dao trong tay đâm về phía Lâm Tiêu đang tỏa khí lạnh khắp người.

Kỹ năng của Lâm Tiêu không đánh lại được Lưu Thiên Hàn và Chiến Mục Hàng nhưng đối phó với loại người như Tôn Nguy thì dư sức.

Lâm Tiêu nhảy lên tung một cước, lập tức mạnh mẽ đá bay con dao trong tay Tôn Nguy. Anh ta nện từng đấm lên mặt Tôn Nguy, đánh đến mức mũi Tôn Nguy cũng biến dạng.
 
Chương 735


CHƯƠNG 735

“Thằng nhóc thối, mày dám đánh tao thì tao sẽ giết…”

“Bộp!”

Tôn Nguy còn chưa kịp nói xong, Lâm Tiêu đã dứt khoát đá vào mặt gã ta, cái mũi của gã hoàn toàn bị Lâm Tiêu đạp lệch.

Tôn Nguy đau đến mức thở không nổi, nhưng so với Lâm Tiêu, gã ta hoàn toàn không chút sức lực nào để đánh trả. Sau một hồi đấm đá, gã ta cảm thấy xương cốt cả người đều bị sửa lại một lần. Cuối cùng, gã ta bị Lâm Tiêu đá thẳng một cước vào giữa hai chân, đau đến mức không gượng dậy nổi.

“A a a!”

Tôn Nguy tru lên như lợn bị chọc tiết, gã ta muốn cầu xin Lâm Tiêu tha thứ, nhưng trên người gã ta thật sự quá đau, ngoài ai ôi kêu loạn ra thì hoàn toàn không không thể nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Nghĩ đến vừa rồi Tôn Nguy đã chụp ảnh cô, Tô Thu Quỳnh vội vàng cầm lấy điện thoại của gã ta, lập tức xóa bỏ mấy tấm ảnh gã ta đã chụp.

Tô Thu Quỳnh nhìn thấy gã ta vừa gửi tin nhắn cho ai đó, cô cũng kiểm tra tin nhắn đã gửi thì thấy gã ta đã gửi mấy bức ảnh của cô đến một số điện thoại có đuôi 8.

Cô nhớ rõ số điện thoại kia, đó là số điện thoại riêng của Chiến Mục Hàng.

Những bức ảnh đó được chụp dưới ánh đèn mờ ảo, trông thật sự rất khó coi.

Mặc dù cô không để Lý Kiệt thành công, nhưng ảnh chụp vẫn khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.

Nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn.

Dạ dày Tô Thu Quỳnh cuộn trào, cô nằm sấp một bên, không nhịn được mà nôn ra một trận.

Thật buồn nôn, khiến cô cũng cảm thấy ghê tởm chính mình.

Cô biết, Chiến Mục Hàng đã nhận được mấy bức ảnh này. Cô không biết khi anh nhìn thấy những bức ảnh này sẽ có biểu cảm gì, nhưng điều đó đối với cô đã không còn quan trọng.

Giống như, Chiến Mục Hàng đột nhiên rời khỏi trái tim cô.

Trong lòng mỗi cô gái đều có một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, họ mơ tưởng rằng có một ngày nào đó, người yêu của mình sẽ đạp lên đám mây bảy màu xuất hiện trước mặt mình.

Lâm Tiêu không phải anh hùng vô song trong lòng cô, nhưng khoảnh khắc vừa rồi khi anh ta xuất hiện, dường như đã đạp lên đám mây bảy màu tới đây.

Không hẳn là động lòng, nhưng lại có cảm giác yên tâm và cảm động hiếm có.

“Tô Thu Quỳnh, em thế nào rồi? Có bị thương không?”

Sau khi Lâm Tiêu giải quyết Tôn Nguy xong, anh ta lo lắng nhìn Tô Thu Quỳnh rồi hỏi.

“Tôi không sao.” Tô Thu Quỳnh chân thành nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, cảm ơn anh.”

Nếu không phải Lâm Tiêu kịp thời xuất hiện thì bây giờ cô đã biến thành một cái xác rồi.

Mà cho dù cô có biến thành một cái xác, hai người đàn ông điên rồ này cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Lâm Tiêu không nói gì, anh ta chỉ đột nhiên ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng. Anh ta ôm rất chặt, như thể đã dồn hết sức lực cả đời vậy.

Khiến Tô Thu Quỳnh cảm thấy cô chính là báu vật duy nhất trong cuộc đời anh ta, là kiếp trước kiếp này của anh ta, đời đời kiếp kiếp.

Được Lâm Tiêu ôm như vậy, Tô Thu Quỳnh đột nhiên muốn khóc.

Hóa ra, cảm giác được người khác quý trọng là thế này!
 
Chương 736


CHƯƠNG 736

Không cần phải cố gắng nghĩ cách đi lấy lòng một người, không cần cẩn thận từng li từng tí ôm lấy trái tim đã bị người ta chà đạp, càng không cần bị người khác dùng những từ ngữ ác độc, hết lần này đến lần khác lăng trì thể xác và tinh thần của cô…

Cảm giác được người khác quý trọng thật tuyệt, thế nhưng cô đã không còn sức lực để nắm giữ nữa…

Đầu gối của Tô Thu Quỳnh bị thương, Lâm Tiêu vốn định đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô lại ghét nhất là mùi thuốc khử trùng ở đó. Cuối cùng, Lâm Tiêu chỉ có thể đưa cô trở về khu Thiên Mệnh, lát nữa Nhan Nhã Tịnh sẽ đến xử lý vết thương cho cô.

Vừa đến cửa căn hộ, Lâm Tiêu cúi người, đôi môi lập tức dán lên môi Tô Thu Quỳnh không một kẽ hở.

Tô Thu Quỳnh không quen thân mật như vậy với Lâm Tiêu, cô vô thức muốn tránh né, nhưng thế tấn công của Lâm Tiêu quá mạnh mẽ, cô vốn dĩ không có chỗ để trốn.

“Tô Thu Quỳnh, anh rất sợ.”

Trong giọng nói của Lâm Tiêu khàn khàn thấy rõ, anh ta ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh, như thể Tô Thu Quỳnh là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời này của anh ta.

Lâm Tiêu thật sự rất sợ.

Nếu không phải tối hôm đó Tô Thu Quỳnh để điện thoại trong căn hộ của anh ta, sau khi anh nhận điện thoại của Chiến Mục Hàng, tính cẩn thận trong lòng anh ta lại tăng thêm, lặng lẽ cài đặt định vị trên điện thoại của Tô Thu Quỳnh để phòng ngừa cô lại bị bắt nạt thì có lẽ tối hôm nay, anh ta sẽ vĩnh viễn mất đi Tô Thu Quỳnh.

Mà anh ta cũng may, nửa đêm đang đi lang thang mà vị trí lại cách không xa nơi Tô Thu Quỳnh xảy ra chuyện.

Anh ta càng may mắn hơn là, sau khi bọn xấu ném điện thoại của Tô Thu Quỳnh đi cũng không tiếp tục đi xa hơn. Nếu không, cho dù anh ta có tìm được vị trí điện thoại của Tô Thu Quỳnh thì muốn tìm được cô vẫn như mò kim đáy biển.

Vừa nghĩ tới việc nếu tối nay anh ta đến chậm thêm một bước thì sẽ có thể xảy ra chuyện gì, một Lâm Tiêu kiêu ngạo như vậy mà trái tim cũng không kìm được run lên.

Ban đầu Tô Thu Quỳnh còn muốn tiếp tục đẩy Lâm Tiêu ra, nhưng sau khi nghe được sự lo lắng rõ ràng trong giọng nói của Lâm Tiêu, trái tim cô không khỏi trở nên mềm mại.

“Lâm Tiêu, cảm ơn anh.”

Bây giờ Tô Thu Quỳnh không biết phải nói gì với Lâm Tiêu, chỉ có thể nói cảm ơn anh ta hết lần này đến lần khác.

Nhận ra được Tô Thu Quỳnh vẫn còn xa cách với mình, trong lòng Lâm Tiêu hơi mất mát. Nhưng ngay sau đó, ý chí chiến đấu của anh ta lập tức hừng hực bốc cháy trở lại.

Dù sao thì cô cũng không đẩy anh ta ra, sự đề phòng của đô đối với anh ta cũng đã ít đi rất nhiều. Đối với anh ta, một chút tiến bộ như vậy đã đáng để vui mừng rồi.

“Tô Thu Quỳnh, anh đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo như vậy.”

Thế nhưng, nếu xem như là bạn bè mà anh vẫn muốn hôn Tô Thu Quỳnh thì phải làm sao đây?

Vừa nghĩ đến là hoàn toàn không thể tự điều khiển được.

Mà một giây sau, Lâm Tiêu cũng thật sự không còn khống chế được mình. Anh ta biết hành động tối nay của mình đã mạo phạm Tô Thu Quỳnh, thế nhưng vừa nghĩ tới suýt chút nữa anh ta đã mất đi cô, Lâm Tiêu liền đau lòng đến mức hoàn toàn mất hết lý trí.
 
Chương 737


CHƯƠNG 737

Anh ta không thể làm gì, không thể nghĩ, không thể thở được, chỉ muốn điên cuồng hôn cô. Tốt nhất là kéo dài nụ hôn này đến vô tận, như thế thì cô sẽ không bao giờ rời xa anh ta được.

“Lâm Tiêu, anh…”

Tô Thu Quỳnh rất cảm kích Lâm Tiêu, thế nhưng cô cũng không muốn lấy thân báo đáp hay gì cả. Cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình nhất định sẽ mất kiểm soát.

Cô vừa định bảo Lâm Tiêu bình tĩnh lại thì giọng nói tức giận của Chiến Mục Hàng đã vang lên: “Hai người đang làm gì đấy?”

Cơ thể Tô Thu Quỳnh cứng đờ, quên mất phải đẩy Lâm Tiêu ra. Lâm Tiêu bảo vệ cô trong lòng, lạnh lùng nhìn Chiến Mục Hàng, trên khuôn mặt con lai tuấn tú kia là sự châm chọc rất rõ ràng.

“Sao nào, tôi và Thu Quỳnh làm gì còn cần phải báo cáo với anh chắc?”

Lời này của Lâm Tiêu lập tức chặn đứng lại lời Chiến Mục Hàng muốn nói, anh ta tức tới mức muốn giết người, thế nhưng anh ta lại không biết mình nên giết ai.

Sau khi Chiến Mục Hàng nhận được mấy tấm ảnh kia liền tức điên lên, anh ta có thể nhìn ra được quần áo trên người gã đàn ông trong ảnh rất rẻ rúng, đó hiển nhiên không phải là Lâm Tiêu.

Anh ta không ngờ, Tô Thu Quỳnh phục vụ đàn ông cũng nhiệt tình thật đấy!

Cô phục vụ tên đàn ông khác thì luôn hết mình, còn ở trước mặt anh ta lại cứ thích giả vờ trong sạch thuần khiết.

Nhớ tới cảnh tượng Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh hôn nhau khi nãy, rồi lại nhìn mấy tấm ảnh trong điện thoại mình, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, đúng là kinh tởm thực sự!

Tính cách con người anh ta có hơi ác độc, trước giờ anh ta chưa bao giờ cam lòng để một mình mình cảm thấy ghê tởm cả, cõi lòng anh ta khó chịu như bị dao đâm vào, đương nhiên anh ta muốn kéo cả Lâm Tiêu cùng khó chịu với anh ta!

“Lâm Tam, anh có biết Tô Thu Quỳnh vừa mới làm gì không?”

Khóe môi Chiến Mục Hàng mang ác ý và tàn nhẫn rất rõ ràng, tầm mắt anh ta chậm rãi lướt qua khuôn mặt Tô Thu Quỳnh, cuối cùng dừng trên mặt Lâm Tiêu.

“Lâm Tam, nếu như anh biết được Tô Thu Quỳnh vừa mới làm gì, tôi dám cược, anh mà còn hôn cô ta tiếp thì anh sẽ nôn ra đấy!”

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à!” Tô Thu Quỳnh biết rằng Chiến Mục Hàng rất ác độc, nhưng cô không ngờ được rằng, anh ta lại nhắc tới chuyện mấy bức ảnh kia trước mặt Lâm Tiêu.

Tô Thu Quỳnh không yêu Lâm Tiêu, nhưng cô vẫn cần thể diện, cô không muốn dáng vẻ chật vật bết bát đó của mình bày ra trước mặt Lâm Tiêu.

“Sao nào? Sợ Lâm Tam biết được chuyện tốt mà cô làm rồi đá cô đi à?” Chiến Mục Hàng cười dữ tợn: “Tô Thu Quỳnh, cô có gan quyến rũ đàn ông khắp nơi thì cũng nên chuẩn bị sẽ phải chịu đựng hậu quả chứ!”

Nói rồi, Chiến Mục Hàng thẳng tay ném điện thoại xuống đất.

Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đều có thể nhìn thấy rõ ràng bức ảnh đó khó coi tới mức độ nào.

Cơ thể Tô Thu Quỳnh không nhịn được mà run lên, không biết là hận hay là tức.

Chiến Mục Hàng luôn có cách để khiến cô sống không bằng chết.

“Chiến Mục Hàng, anh thật kinh tởm!” Tô Thu Quỳnh cắn răng quát từng câu từng chữ: “Chiến Mục Hàng, anh đúng là một con chó điên!”
 
Chương 738


CHƯƠNG 738

Chiến Mục Hàng không quan tâm tới Tô Thu Quỳnh mà âm u nhìn chằm chằm Lâm Tiêu: “”Lâm Tam, nhìn cho rõ đi, đây chính là người phụ nữ mà anh vừa hôn đấy!”

Tô Thu Quỳnh muốn bảo Chiến Mục Hàng cút đi, đời này cô không muốn nhìn thấy Chiến Mục Hàng nữa, thế nhưng cô lại run lẩy bẩy, không tìm được giọng nói của mình.

Cô chỉ có thể cắn môi thật chặt, máu tươi chảy ra nhưng chẳng cảm giác được.

Bỗng dưng Tô Thu Quỳnh lại thấy hơi sợ hãi, cô sợ Lâm Tiêu sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi.

Cô cũng sợ khi cô đã hơi để ý tới cái nhìn của Lâm Tiêu về mình, cô cũng sẽ trở thành ruồi nhặng trong mắt Lâm Tiêu, còn cả phân nữa.

Bàn tay đặt trên người Tô Thu Quỳnh của Lâm Tiêu buông bỏng xuống, Tô Thu Quỳnh còn tưởng rằng Lâm Tiêu đang thấy cô thật ghê tởm, muốn hất cô ta. Cô vô thức lùi về sau một bước, muốn giữ chút khoảng cách với Lâm Tiêu, khỏi phải khiến anh ta cảm thấy ghê tởm.

Nhưng nào ngờ, ngay sau đó nụ hôn của Lâm Tiêu lại đặt lên môi cô, mang theo sự yêu thương thuần khiết khiến người khác phải rung động, sự chân thành và thâm tình như thế, càng khiến người ta không thể nào cưỡng lại được.

Tô Thu Quỳnh lập tức bị Lâm Tiêu hôn tới choáng váng.

Chiến Mục Hàng cũng sững người.

Anh ta đứng chết trân ở đó nhìn hai người đang quấn lấy nhau, quên mất rằng phải cưỡng ép tách bọn họ ra.

Sao mọi việc lại không giống như dự tính của anh ta vậy?

Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy bức ảnh kia sẽ chán ghét Tô Thu Quỳnh đến mức không thèm nhìn cô tới một cái, sau đó đúng lúc anh ta có thể nhặt Tô Thu Quỳnh về nhà.

Anh ta sẽ nói với Tô Thu Quỳnh rằng, Tô Thu Quỳnh, em nhìn đi, em mù đúng không! Em tưởng rằng Lâm Tiêu tốt với em à, nhưng em quá nông cạn, Lâm Tiêu không thực sự để ý gì tới em cả, em bẩn rồi thì anh ta liền chán ghét em, nhưng Tô Thu Quỳnh à, anh không chán ghét em, cho nên quay trở lại bên anh đi.

Chiến Mục Hàng hơi khom người xuống, anh ta gần như dùng hết sức mình mới nhặt được điện thoại trên đất lên được. Vì sao, vì sao mọi chuyện không xảy ra như trong dự tính của anh ta?

Bình thường kinh tế thị trường thay đổi chóng mặt nhưng anh ta vẫn có thể điều khiển chính xác, chỉ có trước mặt người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, mọi tính toán của anh ta mới đều trở nên vô ích.

“Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.”

Lâm Tiêu khẽ lẩm bẩm bên tai Tô Thu Quỳnh, nhưng giọng nói của anh ta lại vang lên rõ ràng bên tai Chiến Mục Hàng.

Nghe thấy lời Lâm Tiêu nói, Chiến Mục Hàng như bị sét đánh.

Xin lỗi?

Tô Thu Quỳnh làm chuyện ghê tởm như vậy, vậy mà Lâm Tiêu còn xin lỗi cô sao?

Mẹ nó tên Lâm Tiêu này! Ai cần anh ta giả làm thánh nhân trước mặt người phụ nữ của anh chứ!

“Chiến Thất, còn chưa đi à?” Lâm Tiêu vừa mở cửa vừa cười khẩy nhìn Chiến Mục Hàng: “Sao thế, muốn vào nhà tôi ngồi à? Xin lỗi nhé, tối nay tôi và Thu Quỳnh còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian chiêu đãi khách quý đâu!”

Nói xong câu này, Lâm Tiêu bế ngang Tô Thu Quỳnh lên rồi nhanh chân đi vào căn chung cư, sau đó thẳng tay đóng cửa để lại Chiến Mục Hàng ở bên ngoài.
 
Chương 739


CHƯƠNG 739

Vừa vào chung cư của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh đã len người khỏi lòng anh ta, giữ khoảng cách tương đối lạnh nhạt với anh ta.

“Lâm Tiêu, tấm ảnh ban nãy không phải photoshop, tối nay, tôi suýt nữa bị ép…”

Có vài lời khó có thể mở miệng, nhưng Tô Thu Quỳnh vẫn muốn nói rõ với Lâm Tiêu.

Đúng thật là Lâm Tiêu cho cô rất nhiều ấm áp, nhưng cô không xứng được hưởng sự ấm áp mà anh ta dành cho cô.

“Lâm Tiêu, tối nay không phải là lần đầu. Lúc tôi ở trong tù cũng từng bị cưỡng ép rồi.”

Nhớ tới quá khứ đáng sợ kia, Tô Thu Quỳnh vẫn không nhịn được mà thấy hoảng sợ, cô phải hít sâu một hơi mới khiến cơ thể mình bớt run rẩy.

“Khi đó tôi vừa mới vào tù, nói ra thì có hơi buồn cười, có một số người thủ đoạn rất cao tay, nhà tù nữ mà vẫn có thể để mấy người đàn ông vào. Tối hôm đó, bọn họ ép tôi…”

“Tô Thu Quỳnh, đừng nói nữa!”

Lâm Tiêu đau lòng, anh ta không muốn Tô Thu Quỳnh tự rạch vết sẹo của mình ra, càng không muốn cô vạch rõ bản thân.

Anh ta yêu con người Tô Thu Quỳnh, anh ta không cần cô phải là cô gái trong trắng thuần khiết, cũng không cần cô không dính một hạt bụi, cho dù cô tỏa sáng chói lòa hay chỉ là một thân rỉ sắt, anh ta đều muốn có được cô.

“Lâm Tiêu, để tôi nói hết đã.”

Tô Thu Quỳnh nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt trong suốt: “Có một vài lời, tôi muốn nói rõ với anh.”

“Lần ở trong tù đó, cuối cùng bọn họ vẫn không thực hiện được, bởi vì tôi cắn lưỡi tự sát, bọn họ sợ xảy ra án mạng, sau đó không còn tìm đàn ông tới vũ nhục tôi nữa.”

“Lâm Tiêu, tôi nói với anh những điều này không phải muốn nói về ngày tháng tôi đã trải qua vất vả bao nhiêu. Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, tôi không phải một người phụ nữ trong sạch gì cả.”

“Với gia thế và tài hoa của anh, anh hoàn toàn có thể tìm một người phụ nữ tốt hơn tôi gấp trăm lần, anh không cần phải lãng phí thời gian với tôi làm gì, tôi từng gả cho người khác, từng ngồi tù. Bây giờ còn bị bôi nhọ khắp mạng, tôi đã không phải là Tô Thu Quỳnh mà anh đem lòng yêu lúc trước nữa rồi. Tình yêu của anh dành cho Tô Thu Quỳnh tỏa sáng chói lòa chứ không phải Tô Thu Quỳnh có đầy khuyết điểm như bây giờ.”

“Lâm Tiêu, tôi thừa nhận, tối nay anh cứu tôi khiến tôi cảm thấy rất ấm áp. Thậm chí, trong phút chốc tôi còn mơ hồ tưởng rằng mình có tình cảm với anh. Nhưng bây giờ tôi nghĩ kĩ rồi, cảm động suy cho cùng vẫn không phải là rung động. Lâm Tiêu, thực sự đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không xứng với anh.”

Nói xong câu này, Tô Thu Quỳnh quay người, muốn quay trở về căn chung cư đối diện.

Cô không cho Lâm Tiêu được bất cứ thứ gì, nếu như cô cậy vào việc Lâm Tiêu tốt với cô, mù quáng lấy sự ấm áp từ anh mà không đáp lại, thế thì quá đáng khinh..

Hơn nữa, gia tộc như nhà họ Lâm sẽ không chấp nhận một người phụ nữ từng ly hôn, càng không chấp nhận một người phụ nữ có bê bối. Cô sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng cũng tự biết thân biết phận.

“Tô Thu Quỳnh!” Lâm Tiêu nhanh chân đứng dậy, anh ta ấn Tô Thu Quỳnh lên cửa, không cho cô cơ hội rời đi.

“Tô Thu Quỳnh, đừng nói cái gì mà không xứng với anh! Em đang coi thường anh thôi!”

“Tô Thu Quỳnh, anh biết em coi thường anh, nhưng mà, em không thể cho anh một cơ hội được bảo vệ em sao? Anh không xin em yêu anh bằng tình cảm giống như thế, chỉ cần em sẵn lòng ở lại bên anh là được.”
 
Chương 740


CHƯƠNG 740

“Anh thừa nhận, ban đầu anh bị hấp dẫn bởi Tô Thu Quỳnh tỏa sáng chói lòa, nhưng bây giờ, anh càng yêu Tô Thu Quỳnh toàn thân đầy vết thương hơn. Anh không quan tâm em từng ở bên ai, anh cũng không quan tâm em từng bị ai ức hiếp, anh chỉ biết rằng, đời này Lâm Tiêu anh đã xác định là em rồi!”

Lâm Tiêu cố chấp ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, anh thích em mà, thích đến mức, chỉ nghĩ tới tên em thôi là trong lòng đã vui mừng. Tô Thu Quỳnh, cả đời này, Lâm Tiêu anh không có em thì không được.”

Lời Lâm Tiêu nói khiến cõi lòng Tô Thu Quỳnh khó chịu, nhưng cô càng sợ nếu cứ kéo Lâm Tiêu lùi lại mãi thế này, sau này sẽ khiến anh ta càng khó chịu hơn.

Có những lúc cần phải đâm thật mạnh, cắt đứt thật nhanh.

Tô Thu Quỳnh ngẩng mặt lên, nói với anh ta vô cùng nghiêm túc: “Nhưng Lâm Tiêu, tôi không thích anh! Tôi đâu thể ở bên một người tôi không thích được. Cho nên là Lâm Tiêu à, hãy quên Tô Thu Quỳnh vô tâm tàn nhẫn này đi!”

“Lâm Tiêu, xin lỗi, tạm biệt anh!”

Nhân lúc Lâm Tiêu đang sững sờ ra đó, Tô Thu Quỳnh nhanh chân mở cửa ra xông sang căn chung cư đối diện.

Tô Thu Quỳnh tưởng rằng Chiến Mục Hàng đã rời đi từ lâu rồi, ai ngờ cô vừa mở cửa căn chung cư của mình và Nhan Nhã Tịnh ra, Chiến Mục Hàng đã xông vào ngay theo đó.

Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh không ở lại trong chung cư của Lâm Tiêu, trong lòng anh ta lại dâng lên ánh sáng rực rỡ: “Tô Thu Quỳnh, em không ở cùng với Lâm Tiêu có đúng không?!”

“Chiến Mục Hàng, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh cút khỏi đây cho tôi!”

Nói rồi, Tô Thu Quỳnh dồn sức đẩy anh ta ra ngoài.

Chiến Mục Hàng thẳng tay đóng chặt cửa căn chung cư lại, anh ta vừa kích động vừa thấp thỏm hỏi lại câu ban nãy một lần nữa: “Tô Thu Quỳnh, nói cho anh biết, em không ở bên Lâm Tiêu có đúng không?!”

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à! Tôi ở bên ai là quyền tự do của tôi, không cần anh nhọc lòng! Mời anh, cút ra ngoài!”

“Tô Thu Quỳnh, nếu như em không ở bên Lâm Tiêu thì về bên anh đi có được không?” Gần như là dùng hết sức mình, anh Chiến cao quý ngạo nghễ mới hỏi được một câu hèn mọn như thế này.

Sự khép nép của Chiến Mục Hàng không hề khiến Tô Thu Quỳnh cảm động mà chỉ cảm thấy nực cười: “Chiến Mục Hàng, tôi từng nếm khổ vì bị mù rồi, sẽ không tự chịu khổ một lần nữa đâu.”

“Tô Thu Quỳnh, lần này anh sẽ đối xử tốt với em.” Chiến Mục Hàng nén lại cơn tức giận, kiên nhẫn dỗ dành Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh mỉm cười: “Chiến Mục Hàng, anh đối xử tốt với tôi, chính là để tôi làm người thứ ba của anh và An Tình à? Lòng tốt của anh, tôi thực sự không nhận nổi đâu!”

“Chiến Mục Hàng, tôi nói thật với anh nhé, tôi thấy kinh tởm anh từ tận đáy lòng luôn rồi, cho dù tôi có ở bên một tên ăn mày thì cũng không muốn quay lại bên anh! Chiến Mục Hàng, anh dẹp ngay suy nghĩ đó đi!”

Tô Thu Quỳnh không biết điều như thế khiến sức kiên nhẫn của Chiến Mục Hàng bị dồn tới cực hạn, anh ta thô lỗ bóp lấy cằm Tô Thu Quỳnh: “Thà ở bên một tên ăn mày cũng không về bên tôi? Cho nên Tô Thu Quỳnh, cô làm gái thật à, thật sự vô liêm sỉ tới mức đi quyến rũ đàn ông khác sao?!”

“Khốn khiếp! Tô Thu Quỳnh, ngoài đê tiện ra thì cô còn biết làm gì nữa hả!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom