Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 741


CHƯƠNG 741

“Đúng đấy, tôi thích đê tiện đấy.” Tô Thu Quỳnh cười quyến rũ tỏa sáng vô cùng: “Chiến Mục Hàng, anh yên tâm, cho dù tôi có đê tiện hơn đi chăng nữa cũng không gặm lại cỏ cũ đâu, huống hồ gì còn là một cọng cỏ nát!”

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng gầm lên, người phụ nữ này luôn có cách ép anh ta phát điên, anh ta muốn bình tĩnh nói chuyện tử tế với cô thôi mà sao lại khó đến thế!

Chiến Mục Hàng đang tức tới phát điên thì giọng nói mang ý cười của Tô Thu Quỳnh lại vang lên bên tai anh ta.

“Ồ, tôi quên mất, anh Chiến không phải là cỏ nát, anh là nấm kim châm. Nhưng tôi không thích đàn ông ngoài mạnh trong yếu đâu, xin lỗi nhé, anh Chiến thực sự không phải gu của tôi!”

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng cảm thấy mình thực sự sắp hộc máu đến nơi rồi. Anh ta bóp cằm Tô Thu Quỳnh đến mức kêu răng rắc, anh ta cảm thấy, sức lực anh ta bóp cằm Tô Thu Quỳnh mạnh như vậy, cô nhất định rất đau, nhưng đau đến thế sao cô vẫn còn có thể cười được!

“Sao thế, anh Chiến thẹn quá hóa giận à? Hóa ra anh Chiến cũng chỉ có chút bản lĩnh thẹn quá hóa giận đó thôi!”

“Anh Chiến, tôi bận lắm, không có thời gian thưởng thức cái gọi là thẹn quá hóa giận mà anh biểu diễn trước mặt tôi đâu. Mời anh cút đi! Không tiễn!”

Tô Thu Quỳnh bẻ bàn tay đang bóp lấy cằm mình của Chiến Mục Hàng ra từng chút một, tối nay cô thực sự rất mệt, cô không muốn lãng phí sức lực còn lại để đối phó với Chiến Mục Hàng nữa.

Cô cũng lười quan tâm xem Chiến Mục Hàng đã rời khỏi chung cư của cô chưa. Dù sao thì lát nữa Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ qua đây, anh ta cũng không thể mặt dày không đi được.

Bây giờ cô chỉ cần trốn trong phòng mình, khóa chặt cửa lại, một mình liếm vết thương trên người là được.

“Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!”

Chiến Mục Hàng gọi Tô Thu Quỳnh mấy tiếng mà Tô Thu Quỳnh đều không có ý định dừng lại, anh ta liền thẳng thừng xông lên chặn lại trước mặt cô.

Anh ta âm hiểm híp mắt lại: “Tô Thu Quỳnh, anh đã từng nói rồi, chọc giận anh, em không gánh được hậu quả đâu!”

“Sao nào, anh Chiến muốn giết tôi à, hay là đưa tôi vào tù lần nữa?” Trong mắt Tô Thu Quỳnh không có chút sợ hãi nào, chỉ có mỉa mai: “Tôi lại muốn xem thử xem anh Chiến có thể vô liêm sỉ tới mức độ nào đấy!”

Chiến Mục Hàng tức tới hai mắt tóe lửa, vô liêm sỉ! Lại là vô liêm sỉ!

Nhưng chuyện anh ta định làm tiếp theo đúng thật sự là có chút vô liêm sỉ.

Nhưng anh ta quá muốn Tô Thu Quỳnh về bên mình, cho dù có vô liêm sỉ thì anh ta cũng muốn Tô Thu Quỳnh về bên cạnh mình.

Nếu như mềm mỏng cô không chịu nghe, vậy anh ta chỉ có thể mạnh tay thôi!

Anh ta tà ác đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Tô Thu Quỳnh, khuôn mặt tuấn tú sắc nét góc cạnh kia lại càng thêm lạnh lùng bạc tình.

“Tô Thu Quỳnh, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”
 
Chương 742


CHƯƠNG 742

“Làm tình nhân của anh, chỉ cần anh muốn em thì anh gọi là phải tới! Nếu không, bây giờ anh sẽ cho người đăng những bức ảnh này lên mạng, để người khắp thiên hạ đều xem xem, Tô Thu Quỳnh em rốt cuộc bẩn thỉu tới mức độ nào!”

Màu máu trên môi Tô Thu Quỳnh dần rút đi, Chiến Mục Hàng, sao anh ta có thể nói ra lời như vậy chứ!

Đúng rồi, có lời gì mà loại người như Chiến Mục Hàng không nói được chứ!

Trong lòng Tô Thu Quỳnh thực sự rất khó chịu, không nói rõ được là cay đắng là chua xót hay là chật vật, nhưng cuối cùng tất cả sự cay đắng đều biến thành nụ cười mỉa mai mệt mỏi với cuộc đời.

Trước giờ cô đều trọng tôn nghiêm, cô hát, dù không muốn thành ca hậu tỏa sáng chói lòa nhưng cô cũng không muốn người trên cả thế giới biết cô là rác rưởi, là gái điếm.

Bây giờ, cư dân mạng đang chửi cô rất thậm tệ, nhưng trừ mấy tấm ảnh trong quán bar ra, trên mạng không có những bức ảnh khó coi khác của cô.

Nếu như Chiến Mục Hàng thực sự cho người đăng những bức ảnh này lên mạng, cho dù cô chưa từng làm chuyện đáng xấu hổ nhưng cái danh xưng gái điếm này, cả đời cô cũng không thể thoát nổi.

Tô Thu Quỳnh không muốn cả đời bị người khác chỉ vào mũi chửi là gái điếm, càng không muốn gặp phải tình huống suýt chút nữa bị người khác coi là gái điếm mà ức hiếp, nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm tình nhân của Chiến Mục Hàng.

Chiến Mục Hàng ghét nhất là nụ cười kia trên mặt Tô Thu Quỳnh, dường như giữa cô và anh ta có núi sông ngăn cách, rõ ràng là cổ tay của cô đang bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, nhưng anh ta vẫn không bắt được lấy cô.

Cảm giác không bắt được Tô Thu Quỳnh khiến sự hoảng loạn trong lòng Chiến Mục Hàng lên đến đỉnh điểm, cũng cực kì cáu kỉnh, anh ta cắn răng tiếp tục đe dọa cô: “Tô Thu Quỳnh, đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh, nếu em còn không gật đầu, anh nhất định sẽ khiến em cả đời này không trở mình được!”

Tô Thu Quỳnh vẫn đang cười, cuối cùng cô cũng cất lời, lời cô nói ra không phải cầu xin thỏa hiệp như trong suy nghĩ của Chiến Mục Hàng, cô nói bằng chất giọng vừa lạnh nhạt vừa mỉa mai: “Anh cứ tự nhiên.”

Bảo anh ta cứ tự nhiên ư?

Tất cả ngọn lửa trong lồng ngực Chiến Mục Hàng bỗng chốc cắn nuốt hoàn toàn đầu óc anh ta, anh ta đã đe dọa cô như vậy rồi mà người phụ nữ không biết điều này vẫn còn dám nói anh ta cứ tự nhiên?

Được, nếu cô bảo anh ta cứ tự nhiên, vậy bây giờ anh ta sẽ làm chút chuyện phóng túng!

Lúc Chiến Mục Hàng nổi giận, trong người như có một ác ma vậy, anh ta âm u nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, sau đấy bỗng dưng anh ta đẩy cô ngã ra đất, hung hăng túm lấy gáy cô.

Tối nay Tô Thu Quỳnh vừa trải qua một trận hãi hùng khiếp vía, đương nhiên là cô biết Chiến Mục Hàng định làm gì.

Cô dùng sức muốn tránh thoải khỏi sự kiềm chế của Chiến Mục Hàng, nhưng lại bị anh ta ấn càng chặt hơn.

“Chiến Mục Hàng, đồ ma quỷ nhà anh! Anh buông tôi ra!”

Chiến Mục Hàng đã hoàn toàn mất đi lý trí, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, như dã thú ăn thịt người: “Tô Thu Quỳnh, không phải cô thích phục vụ đàn ông sao?! Tôi cho cô phục vụ đủ luôn!”

Tô Thu Quỳnh khó chịu vô cùng, Tô Thu Quỳnh dùng hết sức giãy dụa, lớn tiếng hét cứu mạng.

Cô biết hiệu quả cách âm trong căn chung cư này khá tốt, cho dù cô có hét cứu mạng thì Lâm Tiêu cũng không thể nghe thấy tiếng mà qua cứu cô, nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng, hy vọng hôm nay cô còn có một đường sống.

Cô đã không phải là lần đầu tiên bị Chiến Mục Hàng cưỡng ép rồi, nếu như đêm nay lại để Chiến Mục Hàng thực hiện được, cô sẽ thực sự muốn chết mất.

Trước đây cô thực sự rất yêu rất yêu Chiến Mục Hàng, yêu anh ta vừa chân thành vừa hèn mọn, chỉ cần anh ta nhìn cô thêm một cái, cô cũng có thể vui mừng rất nhiều ngày.

Cho dù trong lòng anh ta không có cô, cho dù anh ta làm tổn thương cô rất nhiều lần, nhưng vì quá yêu anh ta cho nên cô đều nhịn được hết.

Thậm chí, đến việc anh ta vẫn dây dưa với An Tình ngay cả khi bọn họ đã kết hôn, cô cũng thử thuyết phục bản thân tha thứ cho anh ta.

Cô không ngừng cố gắng, muốn để anh ta nhìn thấy mặt tốt của mình. Cô luôn nghĩ rằng, nhất định là vì cô còn chưa đủ tốt nên trong lòng anh ta chỉ có An Tình.

Tô Thu Quỳnh khi đó, sao lại yêu Chiến Mục Hàng đến thế?
 
Chương 743


CHƯƠNG 743

Yêu đến mức, không có tôn nghiêm, không có nguyên tắc, không còn bản thân.

Tô Thu Quỳnh cũng luôn tưởng rằng, cả đời này cô sẽ yêu anh ta mà không hề hối tiếc, nhưng cuối cùng, cô vẫn hận anh ta.

Sống không bằng chết năm năm trong tù, hai đứa con chết thảm khiến Tô Thu Quỳnh hận Chiến Mục Hàng cùng cực, hận không thể ăn thịt anh ta, uống máu anh ta. Quãng thời gian yêu thương trước đây khắc cốt ghi tâm tới mức nào thì bây giờ, nỗi căm hận của cô đối với anh ta cũng nhiều như thế.

“Lâm Tiêu, cứu tôi! Cứu tôi với!”

Tô Thu Quỳnh hét to tên của Lâm Tiêu. Nghe thấy giọng nói của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng càng phẫn nộ hơn.

Vào lúc này rồi mà cô vẫn còn gọi tên của Lâm Tiêu! Cô ấy thích Lâm Tiêu đến vậy sao!

Rầm!

Cửa phòng ngủ của Tô Thu Quỳnh bật mở ra, Lâm Tiêu lao về phía Chiến Mục Hàng như một cơn gió.

Trong nháy mắt, nắm đấm của Lâm Tiêu đã chào hỏi khuôn mặt của anh ta một cách vô cùng mạnh bạo.

“Lâm Tiêu!”

Tô Thu Quỳnh như thể nhìn thấy sự cứu rỗi duy nhất trên cõi đời này, cô vội vàng bò dậy từ dưới đất, chui vào trong lòng Lâm Tiêu.

Cô biết, Lâm Tiêu đã tới, cô được an toàn rồi, nhưng cơ thể cô vẫn không kiềm chế được mà run lên.

Không phải sợ hãi, chỉ là phẫn nộ và chán ghét, còn có sự kinh tởm phát ra từ tận đáy lòng.

Có những lúc, Tô Thu Quỳnh cảm thấy rất nực cười, từng thích một người như vậy, sao bây giờ gặp rồi chỉ còn lại ghê tởm thế!

“Tô Thu Quỳnh, em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” Lâm Tiêu nhìn Tô Thu Quỳnh với vẻ quan tâm rồi hỏi.

Ban nãy sau khi Tô Thu Quỳnh rời đi, đúng thận là anh ta đã sững sờ mất một lát, sau khi sực tỉnh lại anh ta đã vội vàng đuổi theo ngay. Nhưng lại phát hiện Chiến Mục Hàng đã xông vào căn hộ của Tô Thu Quỳnh, còn đóng chặt cửa căn hộ lại.

Anh ta biết, anh ta có gõ cửa thì Chiến Mục Hàng cũng không cho Tô Thu Quỳnh cơ hội mở cửa cho anh ta, anh ta chỉ có thể nhảy từ ban công vào.

May mắn là anh ta tới kịp thời, không để cho Lâm Tiêu ức hiếp Tô Thu Quỳnh một lần nữa.

“Tôi không sao.” Tô Thu Quỳnh nhìn Lâm Tiêu với vẻ cảm kích: “Lâm Tiêu, cảm ơn anh.”

Vừa mới từ chối anh ta, vậy mà không ngờ rằng, người cứu cô lại chính là anh ta.

Tô Thu Quỳnh cảm ơn Lâm Tiêu với vẻ xa cách, nhưng trong mắt Chiến Mục Hàng lại biến thành cặp đôi đang quấn quýt.

Ban nãy Tô Thu Quỳnh tự mình trở về căn hộ của mình, anh ta còn tưởng rằng cô không ở bên Lâm Tiêu. Không ngờ rằng, cô về rồi là để tiện cho Lâm Tiêu âm thầm hành động à!

Có phải là nhảy cửa sổ càng kích thích hơn, lúc làm thì càng có cảm giác không?!

Anh ta siết nắm đấm kêu răng rắc, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu: “Lâm Tam, buông Tô Thu Quỳnh ra!”

“Chiến Thất, anh đang đùa đấy à? Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ của tôi, sao tôi phải buông cô ấy ra?!” Lâm Tiêu không hề yếu thế, nói gằn từng câu từng chữ.

“Lâm Tam, nếu như anh còn coi chúng ta là anh em thì đừng chạm vào Tô Thu Quỳnh nữa!” Chiến Mục Hàng lau vết máu nơi khóe môi, đôi mắt anh ta còn đỏ hơn máu nơi khóe môi nữa. Anh ta chưa từng bất lực như vậy bao giờ, anh ta nên làm thế nào thì mới cướp lại được Tô Thu Quỳnh đây?

“Chiến Thất, nếu như cái giá khi làm anh em với anh là mất đi Thu Quỳnh, thì người anh em như anh không cần cũng chẳng sao!”

Lâm Tiêu cúi mặt xuống, hôn lên nước mắt ẩm ướt nơi khóe mắt Tô Thu Quỳnh từng chút một: “Thu Quỳnh, xin lỗi, anh tới muộn rồi.”

Nhìn những nụ hôn Lâm Tiêu đặt lên khóe mắt Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy trái tim mình đau như bị xé nát. Anh ta cũng không quan tâm tới kiêu ngạo thể diện gì nữa, nói với Tô Thu Quỳnh bằng chất giọng khàn đặc: “Tô Thu Quỳnh, về bên anh đi! Chỉ cần em về bên anh, anh sẽ không kết hôn với An Tình nữa! Chúng ta tái hôn!”
 
Chương 744


CHƯƠNG 744

Nghe được những lời của Chiến Mục Hàng, bàn tay đang đặt trên người Tô Thu Quỳnh của Lâm Tiêu bỗng siết chặt lại.

Toàn bộ người ở Vân Hải đều biết Tô Thu Quỳnh yêu Chiến Mục Hàng nhiều như thế nào, cản trở lớn nhất giữa Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh chính là An Tình. Bây giờ Chiến Mục Hàng chấp nhận bỏ An Tình qua một bên, liệu Tô Thu Quỳnh sẽ quay đầu lại chứ?

Chiến Mục Hàng còn căng thẳng hơn Lâm Tiêu nhiều, anh ta cũng đã nhượng bộ đến mức này rồi, nếu như Tô Thu Quỳnh còn không đồng ý thì thật sự anh ta đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

“Tái hôn?”

Tô Thu Quỳnh mỉm cười, bên trong đôi mắt đẹp long lanh rúng động lòng người kia mang theo một vẻ xa cách cùng ghét bỏ rõ ràng: “Chiến Mục Hàng, là ai cho anh cái dũng cảm để nói mấy lời này với tôi vậy?”

“Tôi ly dị với anh chính là đã thoát ra được bể khổ, sao tôi có thể nghĩ không thông rồi tự đào hố chôn mình, cho anh có cơ hội ngày ngày chán ghét tôi thêm nữa chứ? Xin lỗi, khẩu vị của tôi không mặn như vậy đâu.”

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng giận đến tím người. Trong suy nghĩ của anh ta, thì anh ta đã bằng lòng vì Tô Thu Quỳnh mà bỏ An Tình, đã hạ cái tôi của mình xuống để mong người kia suy nghĩ lại, đây đã là giới hạn của anh ta rồi. Người phụ nữ không biết nặng nhẹ này còn muốn anh ta phải nhượng bộ như nào nữa chứ?

Anh ta càng giận, cũng biết rõ cô gái này không biết một vừa hai phải, nhưng anh ta vẫn không buông bỏ được cô!

Chiến Mục Hàng gọi to tên của Tô Thu Quỳnh như vậy, một là để bày tỏ cơn tức tối trong lòng mình, bên cạnh đó cũng là vì muốn kéo về được một chút cảm giác mình đang tồn tại.

Nhưng mà, Tô Thu Quỳnh lại thẳng thừng không hề để ý tới sự tồn tại của anh ta, cô âm thầm giữ khoảng cách giữa môi mình với Lâm Tiêu xa một chút, nhưng lời vừa nói ra lại khiến Chiến Mục Hàng tức đến suýt nổ phổi.

“Lâm Tiêu, tối nay chúng ta ở lại chỗ này của em đi, em đi xả nước, lát nữa tắm cho anh.”

Tô Thu Quỳnh biết mình nói thế là có hơi quá trớn, đang lợi dụng Lâm Tiêu. Nhưng nếu không nói nghe có vẻ mờ ám, phóng đãng như thế thì Chiến Mục Hàng sẽ không dễ cút xéo dễ dàng được.

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng tiến tới tóm lấy cổ tay của Tô Thu Quỳnh, cô gái này còn chưa từng tắm cho anh ta bao giờ đâu, vậy mà bây giờ lại muốn tắm cho Lâm Tiêu?

Có phải là tắm cho Lâm Tiêu xong, cô sẽ còn không biết nhục nhã mà hầu hạ luôn cho Lâm Tiêu hay không?

Nghĩ tới cảnh Tô Thu Quỳnh tận lực lấy lòng Lâm Tiêu trong phòng tắm, cơn ghen của Chiến Mục Hàng hoàn toàn bùng nổ.

Anh ta muốn đoạt lấy Tô Thu Quỳnh, cho dù cô có ám muội trong phòng tắm cùng với đàn ông thì kẻ đó cũng chỉ có thể là Chiến Mục Hàng anh ta mà thôi.

Nhưng Lâm Tiêu lại đứng ra che chắn cho Tô Thu Quỳnh không một khe hở, Chiến Mục Hàng hoàn toàn không thể đoạt lại Tô Thu Quỳnh được.

“Chiến Mục Hàng, còn không mau cút đi?” Tô Thu Quỳnh lạnh lùng nhìn Chiến Mục Hàng, rõ ràng là biểu cảm đã lạnh lùng như vậy rồi nhưng trên khóe môi cô vẫn có thể duy trì nụ cười.
 
Chương 745


CHƯƠNG 745

“Sao hả, anh muốn xem cảnh tôi tắm cho Lâm Tiêu à? Xin lỗi nha, tôi nghĩ khẩu vị của Lâm Tiêu không mặn như vậy đâu!”

Chiến Mục Hàng tức đến mức nghiến răng nghe ken két, sao anh ta lại không cắn chết Tô Thu Quỳnh đi cho rồi!

Anh ta cũng biết người ta đang muốn tắm rửa mà mình lại ngồi lì chỗ này không đi thì đúng là có hơi mặt dày thật. Nhưng mà cho dù có phải lột sạch lớp da trên mặt thì tối nay Lâm Tiêu cũng đừng hòng để cho Tô Thu Quỳnh tắm cho mình được!

Cửa lớn của căn hộ bỗng bị đẩy ra, Nhan Nhã Tịnh cầm một chùm chìa khóa đứng ở cửa ra vào, còn có bóng dáng của Lưu Thiên Hàn đứng ở sau lưng cô.

Nhan Nhã Tịnh đay nghiến lườm Chiến Mục Hàng một cái, người này xuất hiện ở chung cư của cô và Tô Thu Quỳnh, dùng ngón chân suy nghĩ thôi cũng biết ý đồ của anh ta tới đây là không có gì tốt đẹp rồi.

Nhưng mà hiện tại Tô Thu Quỳnh lại đang ngồi trong lòng của Lâm Tiêu, có vẻ tối nay Lâm Tiêu đang chiếm lợi thế rồi.

Nhìn Lâm Tiêu đang ôm chặt người đẹp trong lòng, Nhan Nhã Tịnh thầm cảm thán một câu trong lòng: Lâm Tiêu, làm tốt lắm, chọc tức cái tên khốn nạn Chiến Mục Hàng đó đi.

Nhớ tới mục đích trở về là để xử lý vết thương cho Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh vội vã chạy tới chỗ Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, vào trong phòng để mình kiểm tra vết thương của cậu đi.”

Chiến Mục Hàng ngẩn ra: “Cô ấy bị thương sao?”

Nói xong câu này, anh ta mới vội vã ngó về phía Tô Thu Quỳnh xem xét, cố gắng kiểm tra xem rốt cuộc Tô Thu Quỳnh đã bị thương ở chỗ nào.

Tối nay Tô Thu Quỳnh mặc bộ quần áo màu đen, cho dù có bị thương chảy máu cũng không dễ nhìn ra được, nhưng mà Chiến Mục Hàng vẫn rất để tâm tới vết thương của Tô Thu Quỳnh.

Đầu gối của cô bị thương rồi.

Lớp vải trên đầu gối của cô rõ ràng bị xước, bên trên còn có chút ẩm ướt. Dĩ nhiên đó không phải là nước, mà là máu của Tô Thu Quỳnh.

“Tô Thu Quỳnh, nói cho anh biết là ai làm em bị thương? Anh giết chết nó!”

Lần này động tác của Chiến Mục Hàng quá nhanh, tay của Tô Thu Quỳnh đã nhanh chóng bị anh ta tóm được. Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng gạt tay đang nắm Tô Thu Quỳnh của người kia ra, nhìn cô cứ như gà mẹ đang bảo vệ gà con mà che chắn cho Tô Thu Quỳnh ở phía sau.

“Chiến Mục Hàng, chuyện của Thu Quỳnh không mượn anh xen vào!” Nói xong, cô sải bước kéo tay của Tô Thu Quỳnh vào trong phòng.

“Không được! Anh nhất định phải kiểm tra vết thương của em!” Chiến Mục Hàng vẫn đuổi theo không buông, không đích thân kiểm tra vết thương của Tô Thu Quỳnh khiến anh ta không thể an tâm được.

Nhan Nhã Tịnh bị Chiến Mục Hàng làm phiền đến bực, cô quay mặt nhìn qua phía của Lưu Thiên Hàn, nói: “Anh Lưu, anh có thể giúp em ném những người không liên quan ra ngoài được không?”

Không cần Lưu Thiên Hàn ném, Lâm Tiêu cũng đã muốn ném Chiến Mục Hàng đi rồi.

Chiến Mục Hàng thoát khỏi sự kìm hãm của Lâm Tiêu, tức giận nhìn Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, nếu như cậu dám ngăn tôi, tôi tuyệt giao với cậu!”

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, Chiến Thất đúng là nghiêm túc thật rồi, lại còn mang cả chuyện tuyệt giao ra uy hiếp anh nữa!

Nhan Nhã Tịnh liếc mắt đưa tình về phía của Lưu Thiên Hàn, nói: “Chồng yêu, phiền anh ném những người không có liên quan ra ngoài được không?’
 
Chương 746


CHƯƠNG 746

Nghe xong lời này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn ngay lập tức như hít phải thuốc lắc, cả người nạp đầy sức chiến đấu.

Anh lạnh lùng nhíu mày nhìn Chiến Mục Hàng: “Chiến Thất, giữa chúng ta có tình bạn gì sao?’

Chiến Mục Hàng: “…”

Cuối cùng, Chiến Mục Hàng dù không cam tâm nhưng vẫn bị Lưu Thiên Hàn vô tình ném thẳng ra ngoài.

Chiến Mục Hàng tức giận đến nổ phổi, đều bị nghiện thói trọng sắc khinh bạn rồi chứ gì?

Bọn họ biết trọng sắc khinh bạn, anh ta cũng biết!

Nhưng nhớ tới vết thương ở đầu gối của Tô Thu Quỳnh cùng với gương mặt rõ ràng bị sưng lên nhưng lại bị anh ta ngó lơ đó của cô, trong lòng Chiến Mục Hàng lại bị xé rách đau đớn.

Mặc dù anh ta luôn bị chọc tức đến mức mất lí trí ở trước mặt Tô Thu Quỳnh, nhưng chỉ số thông minh của anh ta vẫn có.

Đêm nay Tô Thu Quỳnh bị người ta làm bị thương.

Tấm hình đó nhìn qua thì trông phóng đãng không thể miêu tả, nhưng thực chất cô nhất định là bị ép buộc.

Bỗng chốc, bên tai Chiến Mục Hàng lại vang lên lời nói của Minh Quân: “Đại ca, ở trong ngục giam cô Tô đã từng bị rất nhiều người đàn ông bắt nạt, nhưng liều chết không chịu thuận theo, còn cắn lưỡi tự sát.”

Đêm nay bị nhiều kẻ xấu ức hiếp như vậy, một Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo như thế nhất định chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát thêm lần nữa!

Nhưng vào lúc cô đau đớn đến mức không thiết sống, anh ta lại không ở bên cạnh che chở cho cô. Thứ mà anh ta cho cô, chỉ có sự châm biếm và nhục nhã.

Thậm chí còn ép cô phải dùng cách thức khuất nhục nhất mà hầu hạ mình.

Anh ta như thế, có khác gì những gã đàn ông đã ức hiếp cô đâu chứ?

Chả trách anh ta lại khiến cô ghê tởm đến vậy, anh ta thật sự không phải người!

Chiến Mục Hàng bỗng xoay người, từng bước một đi lên lầu, lần nữa quay trở lại căn hộ của Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh.

Xin lỗi cũng được, quỳ xuống cũng được. Anh ta muốn cho mình thêm một cơ hội nữa!

Tô Thu Quỳnh, lần này, em đừng hòng hất tay anh ra thêm lần nữa!

Người mở cửa cho Chiến Mục Hàng là Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn liếc mắt nhìn Chiến Mục Hàng với vẻ mặt thâm sâu khó lường, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Chiến Mục Hàng dồn sức nắm lấy bả vai của Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, Tô Thu Quỳnh đâu rồi?”

Những lời này của anh ta không giống như đang hỏi Lưu Thiên Hàn, ngay giây tiếp theo anh ta lại bỗng buông anh ra rồi chạy thẳng về phía phòng của Tô Thu Quỳnh.

Nhưng còn chưa đi tới cửa phòng của cô, Chiến Mục Hàng đã nghe âm thanh từ trong phòng tắm phát ra.

“Thu Quỳnh à, em đừng có cù lét anh nữa được không? Anh sợ nhất là bị nhột đó!”

Đúng vậy, chính là tiếng của Lâm Tiêu.

Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, ở trong phòng tắm!
 
Chương 747


CHƯƠNG 747

Đầu của Chiến Mục Hàng như nổ bùm một phát, cứ như ma đưa quỷ dắt mà từng bước tiến về phía phòng tắm.

Anh ta đứng yên ở cửa phòng tắm, không nhúc nhích. Từ trước giờ anh ta coi thường nhất chính là hành vi nghe lén người khác, nhưng mà lúc này đây, anh ta lại đang không khống chế được bản thân mình nữa.

Anh ta như phát điên, rất muốn biết Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu làm gì ở trong phòng tắm.

Tiếng của Lâm Tiêu vẫn còn đang tiếp tục: “Thu Quỳnh, nhột quá, nhột chết anh rồi. Thu Quỳnh à anh xin đấy, anh sai rồi mà. Anh đứng dắn một chút là được chứ gì, em đừng cù lét nữa mà, anh thật sự rất sợ nhột!”

Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh, thật sự là đang tắm chung trong phòng tắm.

Ngoại trừ tắm, bọn họ còn đang làm gì nữa?

Đứng đắn một chút là được?

Tô Thu Quỳnh đang làm chuyện ám muội gì đó với Lâm Tiêu?

Sau đó còn nghe tiếng nước bị tràn ra rơi xuống sàn. Ở trong bồn tắm mà có thể khiến nước tràn ra ngoài mãnh liệt như vậy, nhất định là hai người đó đang làm rất nhiều chuyện không được trong sáng rồi.

Đôi mắt Chiến Mục Hàng hằn lên tơ máu, Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, hai người bọn họ thật sự là không nhịn nổi nữa sao!

Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh còn đang ở trong căn hộ kia kìa, vậy mà hai người họ đã như vậy rồi.

Ha!

Bị thương á?

Bị thương mà còn có thể bay nhảy trong nước được như vậy à. Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc người phụ nữ này là mặt dày hay là không biết xấu hổ vậy!

Chiến Mục Hàng thật sự rất muốn đạp một phát đá bay cánh cửa phòng tắm, nhưng mà sau khi vào trong rồi thì sao nữa?

Anh ta có thể nói cái gì, có thể làm được gì? Chẳng qua chỉ là thưởng thức cảnh xuân nóng bỏng của Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu mà thôi!

Một người đàn ông cứng rắn quật cường như vậy, đội trời đạp đất như vậy lại không có dũng khí để đối mặt với cảnh tượng tình tứ của Tô Thu Quỳnh và người đàn ông khác.

Chiến Mục Hàng mắt đỏ như máu, dồn sức buông tay nắm cửa ra rồi chạy xộc ra ngoài.

Anh ta vẫn luôn cố gắng muốn cho mình và Tô Thu Quỳnh một cơ hội. Nhưng mà còn Tô Thu Quỳnh thì sao, cô hoàn toàn không hề quan tâm tới cơ hội đó!

Nếu cô đã không quan tâm đến, cũng không mong muốn nó, vậy anh ta còn phải tưởng bở làm gì nữa!

Nhưng mà Tô Thu Quỳnh, em muốn yêu đương gắn bó với Lâm Tiêu chứ gì? Nằm mơ đi!

Người phụ nữ của anh ta, dù có muốn ức hiếp cũng chỉ có mình anh ta được ức hiếp thôi, người khác muốn ức hiếp thì chỉ đáng nhận cái chết!

Chiến Mục Hàng chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Minh Quân, giọng nói lạnh đến mức như phát ra từ dưới mười tám tầng địa ngục: “Điều tra giúp tôi một số điện thoại, sau đó tiễn chủ nhân của số điện thoại đó lên đường cho tôi!”

Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, Lâm Tiêu cũng bước ra từ trong phòng tắm.

Lưu Thiên Hàn thật sự không ngờ Lâm Tiêu vào phòng tắm một mình lại có thể tự biên ra được nhiều màn li kì như vậy. Nhìn Lâm Tiêu như thể mang trong mình tài diễn xuất gạo cội như vậy, anh không kìm được mà buông một câu: “Lâm Tam, anh không đổi sang làm diễn viên thật sự là lãng phí lớn đó.”
 
Chương 748


CHƯƠNG 748

“Sao hả, ngưỡng mộ à?” Lâm Tiêu ung dung lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút. Nhưng rồi nhớ chuyện Tô Thu Quỳnh ghét mùi khói thuốc, anh ta lại nghiền đầu lọc đi: “Cái này gọi là làm chuyện lớn không ngại dối trá.”

Lâm Tiêu không cảm thấy hành vi của mình là bỉ ổi, anh ta vốn xuất hiện trong cuộc đời của Tô Thu Quỳnh sau Chiến Mục Hàng rất nhiều năm, nếu muốn vượt qua người đi trước với tư cách người đến sau thì dĩ nhiên phải giở một chút mánh khóe rồi.

Hơn nữa, tất cả những mánh khóe đó của anh ta đều chỉ là vì để cho Tô Thu Quỳnh có thể tránh xa khỏi tên đàn ông cặn bã đó thôi. Nếu Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng lừa gạt thì sẽ lại rơi vào biển lửa lần nữa.

“Nếu anh ngưỡng mộ thì tôi dạy anh vài chiêu.”

“Không cần.” Lưu Thiên Hàn dịu dàng đánh mắt nhìn về phía phòng của Nhan Nhã Tịnh một cái: “Trái tim của Nhan Nhã Tịnh dành cho tôi, tôi không cần giở mấy thứ âm mưu quỷ kế này.”

“Anh thật sự không cần?” Dĩ nhiên là Lâm Tiêu không tin vào những lời của Lưu Thiên Hàn, anh ta nói: “Tại sao tôi lại nghe nói dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với anh nhỉ?’

Lời này của Lâm Tiêu rõ ràng chọc trúng vào nỗi đau của Lưu Thiên Hàn, nhưng anh là một người sĩ diện nên sẽ không thừa nhận dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh hầu như đều phớt lờ mình.

“Cho dù Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với tôi thì cũng là vợ của tôi.”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Tiêu một cái: “Không như mấy người nào đó, theo đuổi lâu như vậy rồi cũng chưa thu hoạch được gì.”

“Coi như anh giỏi!” Lâm Tiêu âm thầm tức tối, nhưng mà anh ta sẽ không mãi giậm chân tại chỗ như này đâu, rồi một ngày nào đó anh ta cũng sẽ sánh vai cùng với Tô Thu Quỳnh mà ba năm hai đứa cho xem.

Lâm Tiêu vừa nói xong, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cũng đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn làm gì còn nét tổng tài bá đạo nào nữa, rõ ràng là anh chồng mang trong mình mũi tên uất hận ngồi trong khuê phòng chờ vợ rủ lòng thương xót mà.

“Nhan Nhã Tịnh, nếu tối nay em đã rời khỏi bệnh viện rồi thì cũng đừng quay lại đó nữa, chúng ta về lại Tầm Viên đi.”

Chuông điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bỗng vang lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của y tá ở bệnh viện: “Cô Nhan, khi nào thì cô quay lại? Anh Hách đã tỉnh lại rồi, nhưng mà tỉnh lại xong thì cứ ngồi khóc lóc ầm ĩ nói muốn tìm cô Nhan.”

Lúc Nhan Nhã Tịnh ra khỏi bệnh viện thì Hách Trung Văn vẫn còn đang ngủ, cô không nghĩ anh ta sẽ tỉnh lại nhanh như vậy. Nghe tiếng của Hách Trung Văn ở đầu dây bên kia khóc lóc, Nhan Nhã Tịnh lại nôn nóng muốn chết: “Phiền cô đưa điện thoại cho Hách béo một lúc, tôi nói mấy câu với cậu ta.”

“Hách béo, cậu đừng khóc.” Nhan Nhã Tịnh dốc sức mà nhẹ nhàng dỗ dành.

Hách Trung Văn vẫn khóc đến thảm thương, vô cùng uất ức: “Chị đại, em đi đâu rồi? Lúc tôi tỉnh lại đã không thấy em đâu rồi, tôi sợ lắm! Chị đại, có phải em không cần tôi nữa đúng không?”

Nghe giọng điệu chua xót đến cùng cực của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh lập tức bật chế độ mẹ hiền: “Hách béo, cậu nói nhăng nói cuội gì đó, sao tôi lại có thể không cần cậu được chứ!”

Những lời này của Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không có ý gì ám muội khác, bây giờ cô đã hoàn toàn xem Hách Trung Văn như một đứa trẻ rồi, cho nên mới dỗ dành người kia giống như cách năm đó đã từng dỗ dành An Bảo và An Mỹ vậy.

Nhưng lúc Lưu Thiên Hàn nghe được mấy lời này lại cảm thấy vô cùng chói tai. Cô sẽ không thể nào không cần Hách Trung Văn, nhưng lại có thể không cần chồng được có đúng vậy không?
 
Chương 749


CHƯƠNG 749

“Nhưng mà chị đại, tôi không tìm được em.”

Hách Trung Văn nức nở nói: “Chị đại, tôi rất sợ em sẽ bỏ rơi tôi.”

“Hách béo, cậu nói nhảm gì đấy! Sao tôi lại có thể bỏ rơi cậu được!” Nhan Nhã Tịnh rất lo Hách Trung Văn sẽ tiếp tục khóc, bèn vội vàng nói: “Hách béo, cậu đừng sốt ruột nha, lát nữa tôi sẽ trở về bệnh viện ngay thôi.”

“Được, vậy tôi chờ em nhé chị đại.” Nghe được câu khẳng định của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn mới hài lòng cúp máy.

Vừa nghe câu nói đó của Nhan Nhã Tịnh với Hách Trung Văn, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc từ đen thành sẫm, từ sẫm thành tím, từ tím chuyển sang tái xanh.

Thằng nhóc Hách Trung Văn này đúng là không biết xấu hổ! Ngoại trừ cả ngày giả vờ đáng thương ra còn có thể làm được gì nữa!

Nếu không phải anh ta là con của trai của chị ruột anh, Lưu Thiên Hàn đã bóp chết anh ta từ lâu rồi!

Không được, anh nhất định không thể để cho hành vi không biết xấu hổ đó của Hách Trung Văn thực hiện trót lọt được!

Lưu Thiên Hàn nhanh trí nghĩ ngợi, bỗng dưng, anh ôm lấy ngực rồi ngã khuỵu xuống đất.

“Anh Lưu, anh sao vậy?”

Nhan Nhã Tịnh bị hành động đột ngột này của Lưu Thiên Hàn dọa cho giật nảy mình, cô dùng sức ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, trong mắt không che giấu nổi sự lo lắng.

Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn vẫn luôn lạnh lùng cấm dục, đương nhiên diễn xuất không thể nhuần nhuyễn được như Lâm Tiêu.

Anh hơi xấu hổ mà cau mày lại, giọng nói cứng nhắc: “Anh khó chịu quá, có lẽ… có lẽ là bị bệnh rồi.”

Nhìn thấy diễn xuất vụng về này của Lưu Thiên Hàn, Lâm Tiêu ở bên cạnh suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Vừa nãy còn chê anh ta không ngại làm chuyện gian trá cơ mà?

Giờ Lưu Cửu lại cố tình giả vờ yếu đuối như thế này là vì điều gì đây!

Quan tâm ắt sẽ loạn, Nhan Nhã Tịnh lại không nhận ra rằng Lưu Thiên Hàn đang cố ý giả vờ, cô đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn: “Không phải là bị sốt đấy chứ? Anh Lưu, để em đi lấy kẹp nhiệt độ đo cho anh nhé.”

“Không cần đâu!” Lưu Thiên Hàn sợ bị vạch trần, vội vàng nói: “Anh chỉ thấy khó chịu thôi, có đo nhiệt độ cũng vô ích.”

Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ đặt đầu ngón tay lên trên cổ tay Lưu Thiên Hàn, tràn đầy năng lượng, khí huyết sục sôi, mạch đập ổn định và khỏe mạnh, đây cũng gọi là bị bệnh hả?

Đang đùa cô đấy à!

Giỏi lắm!

Nhan Nhã Tịnh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, vậy làm thế nào mới có ích đây?”

“Không cần làm gì cả, em cứ ở bên cạnh anh là được.” Lưu Thiên Hàn ngạo kiều dựa vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

Nhan Nhã Tịnh cười khẩy đến mức khóe miệng co giật, biết giả vờ thật đấy!

Người bình thường đều là càng sống càng trưởng thành, sao anh Lưu càng sống càng trẻ con vậy? Không phải anh đang ghen với Hách Trung Văn đấy chứ?

Có gì mà phải ghen với một người có tâm trí chỉ là một đứa trẻ ba tuổi chứ hả!
 
Chương 750


CHƯƠNG 750

Lâm Tiêu cũng không ngờ người lạnh lùng bình tĩnh nhất trong bốn cậu chủ của thủ đô mà cũng làm nũng chơi xấu một cách vô liêm sỉ như thế, bỗng cảm giác được mở mang tầm mắt.

Anh ta âm thầm thở ra một hơi, diễn xuất của Lưu Cửu dường như có ma lực biến thứ vô dụng thành thần kỳ. Mới đầu chẳng ra làm sao, sau đó càng ngày càng hoàn thiện, sau này anh ta phải học hỏi một chút mới được.

“Được, em ở bên anh.” Nhan Nhã Tịnh vô cùng tốt tính, giọng nói dịu dàng gần như sắp chảy nước.

Lưu Thiên Hàn đã đạt được mưu kế, trong lòng thỏa mãn. Anh vừa định ôm lấy cô vợ nhà mình hôn mạnh một cái thì Nhan Nhã Tịnh đã vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh sang một bên với vẻ ghét bỏ.

“Anh Lưu, đừng giả vờ nữa! Anh lớn tướng thế này rồi mà còn giở cái trò cỏn con này à, lẽ nào anh không cảm thấy mình già mà không nên nết sao!”

Già mà không nên nết…

Tâm hồn non nớt của Lưu Thiên Hàn lập tức bị tổn thương nặng nề, anh còn đang độ tuổi như hổ như sói, già đâu ra chứ!

Đều là tại cái xưng hô anh Lưu này hại cả!

Việc giả vờ yếu ớt bị vạch trần, Lưu Thiên Hàn cũng không đỏ mặt, anh nói với Nhan Nhã Tịnh một cách ngang nhiên: “Nhan Nhã Tịnh, anh đâu có lừa em, anh khó chịu thật mà. Trong mắt em chỉ có Trung Văn thôi, anh thấy khó chịu.”

“Anh Lưu, bây giờ tâm lý của Hách Trung Văn hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ, anh không cần phải ghen với cậu ấy làm gì cả. Trong lòng em, cậu ấy bây giờ cũng giống như An Bảo và An Mỹ vậy, lẽ nào anh còn ghen cả với An Bảo và An Mỹ sao?”

“Có chứ!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn vẫn rất ngang nhiên, Nhan Nhã Tịnh thực sự sắp phát điên rồi, người đàn ông này, sao chẳng thể nói lý với anh được vậy!

“Anh Lưu, anh ngang ngạnh thật đấy!” Dù không nói lý được, cô cũng không muốn tiếp tục lãng phí nước bọt mà đàn gảy tai trâu nữa. Nghĩ tới Hách Trung Văn vẫn còn đang đáng thương đợi cô về bệnh viện, cô phủi bụi trên người rồi nhanh chân bước ra khỏi căn hộ nhỏ.

Thấy Lưu Thiên Hàn phải chịu thua, trong lòng Lâm Tiêu sung sướng tột độ, to gan nói với Lưu Thiên Hàn: “Hình như có người nào đó bị ghét bỏ rồi kìa!”

Lưu Thiên Hàn đứng dậy, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua mặt Lâm Tiêu, Lâm Tiêu lập tức cảm thấy vô số cọc băng đâm vào mặt mình thành hàng ngàn lỗ thủng.

Vốn dĩ anh ta còn muốn cười nhạo Lưu Thiên Hàn thêm một lúc nữa, nhưng nhớ tới vũ lực của người nào đó quá đáng sợ, anh ta vẫn biết điều mà ngậm miệng lại.

Lưu Thiên Hàn không hề cảm thấy mình bị Nhan Nhã Tịnh chán ghét, anh nhanh chân đuổi theo cô: “Anh tới bệnh viện cùng với em!”

Nếu như đã không thể ngăn cản Nhan Nhã Tịnh chăm sóc cho Hách Trung Văn, vậy thì anh sẽ ở bên cô không rời bước nào. Anh muốn xem thử xem, Hách Trung Văn còn có thể giả điên giả dại đến bao giờ!

Thực ra Nhan Nhã Tịnh không muốn để Lưu Thiên Hàn cùng đến bệnh viện với cô, dù sao thì Hách Trung Văn cũng quá sợ anh, cô không muốn khiến Hách Trung Văn bị ám ảnh tâm lí.

Nhưng gần đây Lưu Thiên Hàn quấn lấy cô rất chặt, cô không thể thoát nổi anh, chỉ đành để anh qua đó cùng với cô.

Đúng thật, Hách Trung Văn vừa nhìn thấy cô thì còn đang rất vui mừng, nhưng vừa thấy Lưu Thiên Hàn cùng đi vào phòng bệnh với cô là anh ta đã không kiềm chế được mà bật gào khóc.
 
Chương 751


CHƯƠNG 751

“Quái vật! Người xấu!”

Hách Trung Văn vô cùng hoảng sợ vùi người vào trong lòng Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, quái vật đáng sợ quá đáng sợ quá, anh ta sẽ ăn tôi mất! Tôi sợ lắm!”

“Đừng sợ đừng sợ! Có tôi đây rồi, tôi sẽ không để quái vật bắt nạt cậu đâu!” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng vỗ bả vai Hách Trung Văn, khẽ giọng an ủi.

Được Nhan Nhã Tịnh an ủi như vậy, bờ vai không ngừng run rẩy của Hách Trung Văn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói của anh ta vẫn run lên rất rõ ràng.

“Nhưng mà chị đại, tôi không thích nhìn thấy quái vật đâu, em bảo quái vật ra ngoài có được không?” Hách Trung Văn ôm chặt lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh như đứa trẻ sợ bị vứt bỏ: “Chị đại, tôi chỉ muốn ở cùng em thôi.”

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn bị Hách Trung Văn làm cho tức tới mức bật cười, tên ranh này, đang cướp vợ anh ngay trước mặt anh đấy à!

Sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ tức giận, Lưu Thiên Hàn đè nén ý muốn ném Hách Trung Văn ra bên ngoài, anh nhướng mày lạnh lùng: “Trung Văn, một vừa hai phải thôi!”

Giọng nói Lưu Thiên Hàn không lớn, nhưng anh đã ở trên vị trí cao từ lâu, khí thế lại vô cùng lạnh lùng, giọng nói vô hình tản ra áp lực khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Hách Trung Văn từ nhỏ đã vô cùng kính trọng sợ hãi Lưu Thiên Hàn, bị uy thế quanh người Lưu Thiên Hàn chèn ép một lần nữa, cơ thể nhỏ bé của anh ta run bắn lên, nhưng nghĩ thấy bây giờ anh ta là một tên ngốc, Nhan Nhã Tịnh bảo vệ anh ta vô điều kiện nên anh ta cũng thêm tự tin hơn.

Anh ta dụi vào vòng tay của Nhan Nhã Tịnh, đôi mắt đen láy vừa vô tội vừa đáng thương như con nai con.

“Chị đại, quái vật thực sự sắp ăn thịt người rồi! Chị đại, quái vật hung ác quá, em mau đuổi quái vật ra ngoài đi có được không?” Hách Trung Văn bĩu môi, bắt đầu bật khóc huhu.

“Tôi không muốn bị quái vật ăn thịt đâu! Huhu, quái vật xấu xa lắm, tôi không muốn nhìn thấy quái vật, huhu…”

Nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra hơi của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh thương xót từ tận đáy lòng, cô không thể nhìn nổi cảnh người khác khóc, nhất là khi đây còn là người bạn tốt Hách béo thân thiết sống chết có nhau của cô.

Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Trung Văn, dáng vẻ như sắp ăn thịt người, Nhan Nhã Tịnh không thể nhịn nổi nữa: “Anh Lưu, anh có thể đừng sầm mặt dọa nạt Hách béo suốt như vậy được không?! Cậu ấy vốn đã sợ anh rồi, anh khiến cậu ấy khóc trông khó chịu thế nào kìa!”

“Sợ?!

Sợ anh mà còn dám giả ngu cướp vợ anh à!

Có Nhan Nhã Tịnh chống lưng cho anh ta, gan của Hách Trung Văn lập tức to lên, anh ta chớp đôi mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ ngây thơ vô tội: “Chị đại, chúng ta đuổi quái vật đi rồi đi ngủ có được không? Tôi muốn chị đại ôm tôi ngủ!”

Ôm anh ta ngủ?

Lưu Thiên Hàn tức tới ngứa răng, nếu như anh để vợ anh ôm Hách Trung Văn ngủ thì anh không phải là đàn ông nữa rồi!

Lưu Thiên Hàn không muốn tiếp tục dung túng cho hành động giả ngu của Hách Trung Văn nữa, anh bước lên trước một bước, nắm lấy bàn tay đang ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh của Hách Trung Văn: “Trung Văn, đừng giả vờ nữa! Cháu không hề ngốc!”

Lần này Hách Trung Văn không bật khóc huhu nữa, anh ta chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống kêu lộp bộp lộp bộp.
 
Chương 752


CHƯƠNG 752

Dáng vẻ tủi thân đó trông còn đáng thương hơn lúc anh ta gào khóc.

Anh ta co người lại bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, rõ ràng là đang lẳng lặng cầu cứu Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh vô cùng dễ mềm lòng, lúc An Bảo còn bé xíu xiu thì thường làm nũng với cô như vậy.

Nhan Nhã Tịnh tức giận trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, gỡ bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn ra, sau đó nói với Hách Trung Văn vô cùng dịu dàng: “Hách béo, đừng khóc nha đừng khóc nha! Chúng ta không quan tâm đến người đầu óc có vấn đề làm gì! Tôi hát cho cậu nghe, chúng ta đi ngủ có được không?”

“Được đó!” Hách Trung Văn lập tức nở nụ cười: “Tôi không những muốn nghe chị đại hát, tôi còn muốn nghe chị đại kể chuyện nữa.”

“Được, đêm nay tôi kể chuyện Cô bé quàng khăn đỏ cho cậu.” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh dịu dàng như gió thoảng: “Ngày xửa ngày xưa có một cô bé tên là Cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm cô bé tới nhà bà ngoại, gặp phải sói xám…”

Hách Trung Văn nghe tới thích thú, khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, Hách Trung Văn chính là con sói xám kia đấy! Sao Nhan Nhã Tịnh lại không nhận ra cơ chứ!

Nhưng hiển nhiên Hách Trung Văn không cho rằng mình là sói xám, sau khi anh ta nghe hết câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ bèn nhướng mày thị uy với Lưu Thiên Hàn: “Sói xám!”

Nhan Nhã Tịnh cười khẽ: “Đúng rồi, Hách béo thật giỏi, hôm nay còn nhận ra được cả sói xám nữa! Hách béo, cậu còn muốn nghe câu chuyện nào nữa?”

“Tôi còn muốn nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết.” Không đợi Nhan Nhã Tịnh bắt đầu kể, Hách Trung Văn đã vui vẻ nói rằng: “Lần trước chị đại kể cho tôi nghe, tôi nhớ kết cục rồi, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.”

“Chị đại, tôi chính là hoàng tử, chị đại là công chúa có đúng không?”

“Đúng.”

“Không đúng!”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Lưu Thiên Hàn lạnh lùng sửa lại lỗi sai của Hách Trung Văn: “Cậu mới là hoàng tử, cháu là người lùn!”

“Không đâu không đâu, tôi là hoàng tử, anh mới là người…” Hách Trung Văn suy nghĩ, cảm thấy Lưu Thiên Hàn không giống người lùn, mà là…

“Anh là người xấu! Anh là hoàng hậu độc ác! Anh đừng có mà chia rẽ tôi và chị đại! Chị đại, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi có đúng không?”

“Đúng, hoàng hậu độc ác xấu xa nhất, anh ta đừng mơ chia rẽ được chúng ta.” Nhan Nhã Tịnh kiên nhẫn dỗ dành Hách Trung Văn: “Hách béo, tôi lại kể tên câu chuyện khác về Ultraman cho cậu nhé…”

Nhìn Nhan Nhã Tịnh cẩn thận dỗ dành Hách Trung Văn, trong lòng Lưu Thiên Hàn ghen muốn chết, nhất là khi nhìn thấy Hách Trung Văn cười ngu đủ kiểu với Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt tuấn tú của anh đen tới mức có thể chảy được cả mực đen đặc.

Không thể nào chịu nổi việc Nhan Nhã Tịnh dịu dàng kể chuyện cho Hách Trung Văn như vậy được nữa, anh kéo Nhan Nhã Tịnh ra khỏi giường rồi ngồi xuống chỗ cô.

Người mềm mại ấm áp bên cạnh bỗng nhiên biến thành tảng băng cứng đờ, Hách Trung Văn lập tức bị dọa cho giật nảy mình.

Sau khi nhìn rõ người ngồi bên cạnh anh ta là Lưu Thiên Hàn rồi, anh ta càng bị dọa cho lông tơ trên lưng dựng hết cả lên.

Nỗi sợ hãi qua đi, giờ chỉ còn lại sự kháng cự mạnh mẽ, anh ta lau khóe mắt, đáng thương khóc lóc kể lể với Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, người xấu kìa! Người xấu muốn bắt nạt tôi! Chị đại, tôi không muốn nhìn thấy người xấu đâu, huhu, tôi không muốn nhìn thấy…”
 
Chương 753


CHƯƠNG 753

“Hách béo, đừng sợ, tôi sẽ không để người xấu bắt nạt cậu đâu.”

Thực ra Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn nói Lưu Thiên Hàn là người xấu, nhưng dáng vẻ bông hoa nhỏ bị ngược đãi này của Hách Trung Văn thực sự quá đáng thương, cô không chịu đựng nổi.

Cô bước tới muốn kéo Lưu Thiên Hàn ngồi bên cạnh giường ra, nhưng Lưu Thiên Hàn như một ngọn núi lớn, cô không kéo được nổi.

“Anh Lưu, anh có thể đừng bắt nạt Hách béo được không?” Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng thương lượng với Lưu Thiên Hàn.

“Không thể!”

Lưu Thiên Hàn nói rất thẳng thắn, chặn cho Nhan Nhã Tịnh bỗng thấy cạn lời. Nhan Nhã Tịnh đang cố gắng tìm lại giọng nói của mình thì Lưu Thiên Hàn đã sầm mặt cất lời.

“Không phải thích nghe kể chuyện sao? Cậu kể cho cháu nghe. Đêm nay chúng ta kể chuyện đánh gãy chân trước.”

Đánh gãy chân?!

Mi tâm Hách Trung Văn giật giật, anh ta còn chưa kịp bình tĩnh lại thì giọng nói lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai anh ta: “Kể xong chuyện đánh gãy chân, chúng ta lại kể tới chuyện bẻ cánh tay.”

Bẻ cánh tay?!

Mi tâm Hách Trung Văn lại càng giật mạnh hơn nữa, khóc không ra nước mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh. Anh ta muốn nghe chị đại kể chuyện cổ tích hạnh phúc vui vẻ bằng chất giọng mềm mại kia cơ, ai muốn nghe anh Lưu kể cho anh ta những chuyện đáng sợ như thế này chứ!

Hơn nữa, vì sao anh ta lại cảm thấy, trong những gì anh Lưu kể cho anh ta, nhân vật chính đáng thương bị đánh gãy chân còn bị bẻ cánh tay này chính là anh ta vậy?

Trong nỗi hoang mang, giọng nói lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn lại vang lên: “Còn có chuyện cắt lưỡi, chặt đầu, móc mắt, lột da người nữa.”

Hách Trung Văn thực sự không có dũng cảm nghe chuyện Lưu Thiên Hàn kể cho anh ta, anh ta định giở trò làm náo loạn để qua cửa.

Anh ta chớp mắt với Nhan Nhã Tịnh, vừa vô tội vừa đáng thương, ngay sau đó anh ta oa một tiếng rồi bật khóc thật to.

“Chị đại, người xấu muốn cắt lưỡi tôi kìa! Chị đại, cứu tôi! Cứu tôi với! Huhu…”

“Anh Lưu, anh đừng có dọa Hách béo nữa có được không?” Nhan Nhã Tịnh không nhìn nổi nữa: “Anh Lưu, độ tuổi tâm lý bây giờ của Hách béo còn nhỏ hơn An Bảo An Mỹ nữa, một trưởng bối như anh mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ, trông có mất mặt không chứ!”

“Không mất mặt!” Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, người nên cảm thấy xấu hổ là người giả ngu giả dại kia kìa.

Nhan Nhã Tịnh: “…”

Lưu Thiên Hàn thẳng thừng cầm lấy gối đầu của Hách Trung Văn, gối lên không hề khách sáo chút nào: “Không phải cháu muốn người khác kể chuyện cho cháu nghe sao, còn muốn người khác ngủ với cháu nữa? Được, vậy cậu ngủ với cháu.”

Hách Trung Văn hoang mang tột độ, anh ta muốn chị đại dịu dàng dễ gần ở bên anh ta nhé! Ai cần cậu nhỏ hung ác dữ tợn đầy máu me ở cùng anh ta chứ!

Nội tâm Hách Trung Văn kháng cự, suy sụp, nhưng bây giờ anh ta vẫn còn đang giả ngu, có rất nhiều lời anh ta vẫn chưa thể nói được, anh ta chỉ có thể tiếp tục bật khóc huhu.

“Chị đại, cứu tôi với! Tôi sợ, tôi sợ, tôi sợ lắm…”

Khóe miệng Lưu Thiên Hàn không nhịn được lại co giật, còn sợ lắm nữa…
 
Chương 754


CHƯƠNG 754

Tởm chết đi được!

Nhìn thấy Hách Trung Văn bị bắt nạt thảm thương như vậy, Nhan Nhã Tịnh không thể ngồi yên làm ngơ được, cô vô cùng bất lực mà nói với Lưu Thiên Hàn rằng: “Anh Lưu, anh bắt nạt người như thế này, em thực sự sẽ tức giận đấy!”

Lưu Thiên Hàn không nỡ để Nhan Nhã Tịnh tức giận, nhưng anh càng không muốn vợ mình bị người khác mặt dày quấn lấy. Đêm đêm anh một mình ở trong phòng, sắp thành oán phu nơi khuê phòng đến nơi rồi.

Cho nên, anh vẫn nghiêm túc kể câu chuyện đánh gãy chân lột da rút gân cho Hách Trung Văn.

Thấy Hách Trung Văn bị dọa cho mặt tái cả đi, Lưu Thiên Hàn cảm thấy cũng đủ rồi, anh chậm rãi đe dọa Hách Trung Văn: “Thực ra, đánh gãy chân lột da rút gân đều là chuyện nhỏ thôi, câu chuyện càng thú vị hơn vẫn nên là chém nghìn vạn nhát dao, lóc thành thịt băm, làm một nồi bánh bao nhân thịt người.”

“Trung Văn, nếu như cháu quyết định giả ngu tiếp, chúng ta sẽ kể câu chuyện bánh bao nhân thịt người. Sao? Còn muốn giả vờ nữa không?”

Cậu nhỏ quá quá quá hung ác luôn!

Hách Trung Văn có chết cũng không muốn tiếp tục bị Lưu Thiên Hàn đầu độc, kể chuyện bánh bao nhân thịt người gì đó nữa. Anh ta muốn cầu cứu Nhan Nhã Tịnh, thế nhưng Lưu Thiên Hàn không cho Nhan Nhã Tịnh cơ hội cứu anh ta, anh ta chỉ có thể nghiến chặt răng nuốt nước mắt lại.

Đương nhiên Hách Trung Văn sẽ không thừa nhận mình đang giả ngu, thế nhưng anh ta có thể giả vờ đi ngủ.

Thế là, sau khi đấu tranh hồi lâu, anh ta mới dứt khoát nhắm mắt lại.

Anh ta biết, bây giờ giả vờ ngủ, đêm nay sẽ không thể tiếp tục quấn lấy Nhan Nhã Tịnh được nữa, càng không thể để Nhan Nhã Tịnh ở bên cạnh giường bệnh với anh ta, nhưng anh ta càng sợ bị cậu nhỏ ngược đãi lỗ tai ngược đãi tâm hồn hơn!

Thấy Hách Trung Văn nhắm mắt lại giả vờ ngủ, Lưu Thiên Hàn cười khẩy một tiếng: “Trung Văn, cháu lợi hại thật đấy, không những biết giả ngu giả dại, bây giờ còn biết cả giả vờ ngủ nữa!”

“Anh Lưu, Hách béo ngủ thật rồi, cậu ấy không giả vờ ngủ đâu.” Nhan Nhã Tịnh thực sự không nỡ để Hách Trung Văn bị Lưu Thiên Hàn tiếp tục ngược đãi nữa, không nhịn được cất lời nói.

Cô khép quần áo trên người mình lại: “Anh Lưu, anh về trước đi, em ở lại đây chăm sóc Hách béo.”

“Cậu ta đã ngủ rồi, không cần em phải chăm sóc.”

Lưu Thiên Hàn độc đoán bế ngang Nhan Nhã Tịnh lên: “Người càng cần em chăm sóc là anh đây này.”

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt nước miếng, tứ chi anh khỏe khoắn, cơ thể cường tráng, nào cần cô chăm sóc chứ!

Đối diện với đôi mắt sâu hun hút của Lưu Thiên Hàn kia, Nhan Nhã Tịnh lập tức hiểu ra, chăm sóc mà anh nói rõ ràng là chuyện không trong sáng gì!

Cô không muốn bị người đàn ông có tư tưởng không trong sáng chạm vào đâu!

Khóe môi Lưu Thiên Hàn nhếch lên cười, lặng lẽ ôm cô vào trong lòng, bờ môi mỏng dán lên.

Trước giờ Nhan Nhã Tịnh đều không chống cự lại được nụ hôn của Lưu Thiên Hàn, hôn mãi hôn mãi rồi cô bị anh kéo lên xe, cuối cùng lại bị anh kéo tới Tầm Viêm, bị anh ăn đến xương cốt cũng chẳng còn ở trên giường xong, Nhan Nhã Tịnh lại có chút kinh thường mình, rõ ràng đêm qua rất tức giận vì anh Lưu vừa bắt nạt Hách Trung Văn vừa bắt nạt cô, sao cuối cùng vẫn ngã quỵ trước vẻ đẹp nghiêng thành của Lưu Thiên Hàn vậy?
 
Chương 755


CHƯƠNG 755

Nhân lúc Lưu Thiên Hàn đi tắm, Nhan Nhã Tịnh âm thầm lấy điện thoại ra tra google.

Chồng khiến bạn tức giận thì phải làm sao?

Google vạn năng lập tức đưa ra rất nhiều đáp án, có người bảo cho anh ta quỳ bàn phím, có người bảo cho anh ta quỳ bàn giặt, còn có người nói cho anh ta quỳ trên vỏ sầu riêng hát bài chinh phục.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cách thứ ba đúng là một cách tốt, nhớ tới trong tủ lạnh còn có một quả sầu riêng lớn, Nhan Nhã Tịnh lao xuống tầng, ôm sầu riêng hùng hổ quay trở về.

Lúc cô ôm sầu riêng đi vào trong phòng ngủ, Lưu Thiên Hàn cũng vừa mới đi ra từ phòng tắm. Nhìn thấy trong lòng Nhan Nhã Tịnh ôm một quả sầu riêng to gấp hai lần cái đầu cô, anh không khỏi sững sờ ra đấy.

“Muộn thế này rồi, em lấy sầu riêng làm gì vậy?”

Để anh quỳ trên sầu riêng hát bài chinh phục đó!

Nhớ tới anh Lưu cứ động một tý là thích đe dọa đánh gãy chân cô, tối nay còn lộng hành hơn, kể chuyện bánh bao nhân thịt người cho cô luôn, Nhan Nhã Tịnh cố gắng nuốt lời nói đã tới bên miệng xuống.

Cô cười tới mặt mày cong cong, vừa quyến rũ vừa nịnh nọt: “Lấy sầu riêng đương nhiên là bổ cho anh ăn rồi! Chúng ta cùng ăn sầu riêng!”

Lưu Thiên Hàn tỏ vẻ đã hiểu: “Hóa ra là khi mở khóa tư thế mới, em lại thích ăn sầu riêng à.”

Nhan Nhã Tịnh: “…”

Rốt cuộc trong đầu người đàn ông này chứa thứ gì vậy?

Thấy khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh đỏ bừng bừng, dáng vẻ bị anh khiến cho tức giận nói không lên lời, Lưu Thiên Hàn không nhịn được muốn trêu cô: “Hóa ra bị anh nói trúng rồi à.”

“Nhan Nhã Tịnh, em thích mở khóa tư thế mới với anh như vậy sao? Được, nếu như em đã nôn nóng như vậy, đương nhiên anh không thể để em thất vọng rồi!”

Đến giờ Nhan Nhã Tịnh vẫn còn hơi đau eo, cô sợ Lưu Thiên Hàn thực sự tiếp tục làm mấy chuyện không thuần khiết với cô, cô vội vàng vắt nát óc nghĩ xem nên nói gì để chuyển chủ đề.

“Anh Lưu, chuyện của Thu Quỳnh cảm ơn anh nhé, nếu không có anh giúp đỡ, không biết bây giờ trên mạng đã ầm ĩ như thế nào rồi.”

Nhan Nhã Tịnh nói lời này rất chân thành thật lòng, nếu không có Lưu Thiên Hàn đè tin tức của Tô Thu Quỳnh xuống, để giới truyền thông không dám viết lung tung, còn đăng toàn bộ video Tô Thu Quỳnh bị An Trí Dũng ức hiếp trong quán bar lên, e rằng bây giờ Tô Thu Quỳnh đã bị chửi đến chết rồi.

Nhưng cho dù Lưu Thiên Hàn đã đè tin tức xuống, nhưng chuyện lần này quá nổi, những bình luận tiêu cực về Tô Thu Quỳnh ở trên mạng vẫn không thể loại bỏ hết được.

Có không ít cư dân mạng vẫn cắn lung tung Tô Thu Quỳnh như chó điên, dù sao thì cho dù cuộc sống riêng của Tô Thu Quỳnh không có vấn đề gì, nhưng chuyện cô ấy từng ngồi tù là sự thật.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, chỉ khi tìm ra bằng chứng, chứng minh Tô Thu Quỳnh ngồi tù là bị oan, tới lúc đó mới có thể hoàn toàn giúp Tô Thu Quỳnh lật ngược tình thế được.

Nhan An Bảo chủ động nhận nhiệm vụ quan trọng là giúp Tô Thu Quỳnh giải nỗi oan khuất. Hy vọng đêm nay tất cả hành động bên chỗ Nhan An Bảo đều thuận lợi.

Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, nụ hôn của Lưu Thiên Hàn lại rơi xuống, vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh còn muốn chống cự, nhưng nhớ tới việc anh kiên quyết giúp cô giải quyết tên đàn ông cặn bã con đàn bà đê tiện kia, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cuối cùng vẫn dồn sức hôn lên môi anh…

Oanh Yến.

Trong ánh sáng bóng tối đan xen, An Tình uống đến say khướt.
 
Chương 756


CHƯƠNG 756

Rõ ràng trong đầu vô cùng hỗn loạn, trong lòng đau đớn nhưng lại tỉnh táo vô cùng.

Cô ta cầm lấy chai rượu ở bên cạnh, vừa định mở một bình ra thì một bàn tay to lớn thon dài đã nắm chặt lấy tay cô ta.

“An Tình, đừng uống nữa. Em như thế này làm anh đau lòng lắm.”

“Mặc kệ tôi, cứ để cho tôi uống!”

An Tình dồn sức hất tay ra: “Tôi muốn uống rượu! Uống rượu!”

An Tình liều mạng mở nắp chai rượu ra, tối nay tâm trạng của cô ta thật sự rất tệ, mặc dù biết uống rượu vào cũng sẽ không khiến cho cô ta dễ chịu hơn, nhưng mà cô ta vẫn muốn uống.

Như thể chỉ có uống rượu không ngừng như thế thì cô ta mới không lộ ra vẻ đáng thương như vậy.

Thật ra, gần đây trong cuộc chiến giữa cô ta và Tô Thu Quỳnh, đáng lẽ cô ta phải đang ở thế thượng phong mới đúng. Cô ta lợi dụng internet để Tô Thu Quỳnh bị toàn bộ cư dân mạng tẩy chay, cho dù có người ra tay đè áp scandal của Tô Thu Quỳnh xuống đi nữa thì bây giờ thanh danh của Tô Thu Quỳnh vẫn bị ô uế rồi.

Cô ta còn tưởng bây giờ Tô Thu Quỳnh đã nhếch nhác thê thảm vậy rồi thì Chiến Mục Hàng sẽ chán ghét Tô Thu Quỳnh.

Thế cho nên, buổi tối hôm nay cô ta đã tìm Chiến Mục Hàng rồi nói mọi chuyện xảy ra trên mạng cho Chiến Mục Hàng, cô ta nói Tô Thu Quỳnh không xứng với Chiến Mục Hàng, bảo Chiến Mục Hàng đừng lãng phí tình cảm với Tô Thu Quỳnh nữa.

Nhưng ngoài dự đoán lại là, Chiến Mục Hàng vẫn không hề ghét bỏ Tô Thu Quỳnh, thậm chí anh ta còn hung ác nhìn chằm chằm cô ta, nói với cô ta rằng, An Tình, cô tự thu xếp ổn thỏa đi!

Cả một ly rượu xuống bụng, nóng rát như muốn đốt cháy dạ dày của cô ta, nhưng cô ta vẫn không thể nào quên được ánh mắt mà Chiến Mục Hàng đã nhìn mình.

Đó là một loại lạnh lùng và ghê tởm phát ra từ sâu trong xương tủy.

Cô ta không dám nghĩ, anh Mục Hàng đã từng nói muốn cô ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, giờ đây lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn cô ta.

An Tình không rõ, tại sao Tô Thu Quỳnh đã biến thành độc phụ ai ai cũng đòi đánh, thành hồ ly tinh ai cũng có thể lấy làm chồng như vậy rồi mà Chiến Mục Hàng vẫn như bị ma ám không buông được Tô Thu Quỳnh. Có phải là chỉ khi Tô Thu Quỳnh chết rồi thì Chiến Mục Hàng mới có thể nhìn đến An Tình cô ta hay không?

Ly rượu trong tay lại bị cướp đi, An Tình phát cáu lên: “Tôi nói rồi, đừng có để ý đến tôi! Đưa rượu cho tôi! Tôi muốn uống rượu!”

An Tình biết, nếu như Chiến Mục Hàng đã đồng ý cưới cô ta thì vị trí mợ Chiến này không chạy đi đâu được. Nhưng mà cô ta thật sự yêu Chiến Mục Hàng, cái cô ta muốn không chỉ là vị trí mợ Chiến mà còn là trái tim chân thành của Chiến Mục Hàng.

“An Tình, đừng uống nữa!”

Lý Hoài Nam thẳng tay hung hăng ném vỡ chai rượu xuống đất, tiếng chai rượu vỡ vụn rất lớn, An Tình giật mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo đôi chút.

“Lý Hoài Nam, sao anh lại đến đây?” Trên mặt An Tình mang theo vẻ chua xót rõ ràng: “Anh tới đây để chê cười em sao?”

“An Tình, em biết rõ là anh sẽ không chê cười em mà.”
 
Chương 757


CHƯƠNG 757

Gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ của Lý Hoài Nam mang theo sự quan tâm rõ ràng. Mà nhắc đến cũng lạ, dù anh ta có một gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ nhưng lại hoàn toàn không khiến người ta xem anh ta là phụ nữ, mà khí thế u ám vô hình tản ra trên người anh ta lại khiến người khác phải bất giác chùn bước rụt người.

“Lý Hoài Nam, em biết.” An Tình nhẹ giọng nói. Cô ta quay mặt sáng, nhìn Lý Hoài Nam bằng ánh mắt mông lung ngà ngà say, nói: “Nhưng mà Lý Hoài Nam, em thật sự rất khó chịu! Em muốn uống rượu, không uống rượu thì em sẽ chết mất.”

“An Tình, cho dù em có uống đến chết đi nữa thì Chiến Thất cũng sẽ không đau lòng đâu, em tội gì phải chà đạp bản thân như vậy chứ!”

Lý Hoài Nam nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của An Tình, trong đôi mắt ánh lên vẻ thâm tình mãnh liệt: “Nhưng mà An Tình, anh sẽ đau lòng, em như vậy là đang tra tấn anh đấy.”

“Lý Hoài Nam, tại sao anh lại tốt với em như vậy chứ? Tất cả mọi người đều không thích em, anh Mục Hàng không thích em, bạn bè của anh ấy cũng không thích em. Lý Hoài Nam, em khiến người ta ghét như vậy, tại sao anh lại đối xử tốt với em đến thế?”

“An Tình, ai nói em đáng ghét nào.” Giọng nói của Lý Hoài Nam mang theo vẻ mê hoặc khiến người ta say lòng: “Trong lòng anh, em là cô gái đáng yêu nhất.”

“An Tình, em đừng đau lòng, anh biết vì sao em lại đau lòng, nhưng bây giờ Tô Thu Quỳnh đã không thể trở mình nữa rồi, em là người chiến thắng toàn cuộc, em không cần phải tự sa ngã như vậy.”

“Nhưng mà anh Mục Hàng vẫn không bỏ được Tô Thu Quỳnh! Bây giờ Tô Thu Quỳnh đã ti tiện như vậy rồi, sao anh ấy vẫn còn thích cô ta chứ!” An Tình ôm lấy cánh tay của Lý Hoài Nam: “Lý Hoài Nam, anh nói xem, có phải là em kém hơn Tô Thu Quỳnh hay không?”

“Sao có chuyện đó được!” Lý Hoài Nam cười ưu nhã, lòng nghĩ một đường, miệng nói một nẻo: “Dù là một đầu ngón tay thì Tô Thu Quỳnh cũng thua xa em!”

“An Tình, em đừng hoài nghi nữa, em chính là cô gái tốt nhất trên đời.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” An Tình hỏi theo bản năng.

“An Tình, bây giờ trên mạng đang lên tiếng phê phán Tô Thu Quỳnh, nhưng nếu như chân tướng sảy thai năm đó của em bị phơi bày, bị cư dân mạng lên án, vậy thì không phải là Tô Thu Quỳnh nữa rồi.”

“Lý Hoài Nam, anh nói vậy là sao?” An Tình tránh khỏi ngực Lý Hoài Nam, dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn anh ta rồi hỏi.

“An Tình, đừng sốt sắng như vậy, em biết đấy, anh vẫn luôn thương yêu em, đương nhiên là anh vẫn kiên định đứng về phía em mà.”

“Nhưng em cũng phải chuẩn bị dần đi, sự thật về chuyện sảy thai sáu năm trước của em, tuyệt đối không thể bị phơi bày được.”

“Sự thật gì chứ? Sự thật chính là Tô Thu Quỳnh kia không biết xấu hổ, giết chết con của em!” An Tình kích động lớn tiếng quát: “Lý Hoài Nam, không phải là anh nghe con ả đê tiện Tô Thu Quỳnh kia nói bậy gì đó rồi chứ hả?!”

“An Tình, không phải anh nghe Tô Thu Quỳnh nói bậy, là anh đã tận mắt nhìn thấy.” Lý Hoài Nam dừng một chút rồi nói tiếp: “Sáu năm trước, lúc em làm bộ ngã xuống cầu thang, anh cũng đang ở biệt thự Bán Sơn, đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng khôi hài ấy.”

Nghe xong lời Lý Hoài Nam nói, An Tình lập tức đứng phắt khỏi ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Hoài Nam: “Lý Hoài Nam, anh muốn nói chuyện này cho anh Mục Hàng biết, giúp Tô Thu Quỳnh cùng nhau đối phó với em đúng không?!”

“Tình Nhi, em đừng kích động.” Lý Hoài Nam nhẹ nhàng giữ chặt tay An Tình, dịu dàng trấn an: “Tình Nhi, sáu năm trước anh đã biết sự thật, nếu như anh thật sự muốn giúp Tô Thu Quỳnh đối phó với em thì sẽ không chờ tới bây giờ rồi.”
 
Chương 758


CHƯƠNG 758

“Tình Nhi, anh cảm thấy vô cùng may mắn rằng người ở trong biệt thự Bán Sơn là anh. Nếu như là người khác chứng kiến hết vụ việc thì e rằng Tô Thu Quỳnh không chỉ không ngồi tù, mà Chiến Thất còn có thể trách em nữa. Tình Nhi, em phải tin tưởng anh, anh luôn luôn đứng về phía em, bởi vì anh yêu em!”

Lý Hoài Nam gọi từng tiếng “Tình Nhi” buồn nôn chết người, thành công trấn an được cảm xúc nóng nảy của An Tình. Cô ta ngồi bên cạnh Lý Hoài Nam, mang theo sự hờn dỗi của thiếu nữ hỏi: “Lý Hoài Nam, anh thật sự sẽ không bán đứng em ư?”

“Trời đất chứng giám!” Lý Hoài Nam bày ra dáng vẻ thề thốt: “Tình Nhi, em là tâm can của anh, là bảo vật của anh, cho dù anh có tự bán đứng chính mình đi nữa thì cũng sẽ không bán đứng em.”

Thấy biểu cảm An Tình đã dịu đi, Lý Hoài Nam thừa thắng xông lên: “Tình Nhi, em nói đi, sao sáu năm trước em lại nghĩ không thông rồi làm ra việc ngu ngốc như vậy chứ? Nếu em muốn cho Tô Thu Quỳnh không trở mình được thì có cả trăm cả ngàn phương pháp mà. Tất nhiên là anh có thể cũng có thể giúp em, tại sao em lại dùng phương thức ngu ngốc nhất để tổn thương mình như thế?”

“Tình Nhi, em có biết không, nhìn thấy em nằm trong vũng máu, không còn động đậy, lúc ấy anh đã đau lòng thế nào! Anh chỉ hận không thể lập tức chạy tới chỗ em, bảo vệ em, nhưng anh sợ sẽ phá hỏng kế hoạch của em, thế nên chỉ có thể đau lòng nhìn em từ xa.”

“Lý Hoài Nam, em hãm hại Tô Thu Quỳnh thật sự là vì em không còn biện pháp nào khác.” Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt liếc mắt đưa tình, đêm nay An Tình bỗng nhiên xúc động muốn tâm sự.

Con người, ít nhiều gì vẫn luôn có chút hư vinh. An Tình không yêu Lý Hoài Nam, nhưng không khoảng thời gian này Lý Hoài Nam theo đuổi tỏ tình với cô ta, vẫn mang đến cho cô ta cảm giác hư vinh lớn lao.

Dù sao thì với thân phận và địa vị như Lý Hoài Nam đương nhiên là mắt cao hơn đầu, anh ta có thể tình sâu thắm thiết với cô ta, vậy chứng tỏ cô ta vẫn đầy mị lực.

Huống hồ, nếu có Lý Hoài Nam giúp cô ta thì việc cô ta muốn làm nhất định sẽ dễ dàng đạt được hơn.

Lý Hoài Nam là bạn tốt của Chiến Mục Hàng, nếu như anh ta dám theo đuổi cô ta ở sau lưng Chiến Mục Hàng thì chứng tỏ anh ta đã ngầm đồng ý cho cô ta một chân đạp hai thuyền rồi. Dù sao đi nữa thì Chiến Mục Hàng cũng không muốn chạm vào cô ta, cô ta cần một người bạn giường cố định, vậy chi bằng cứ lợi dụng Lâm Tiêu đi.

An Tình rúc vào ngực của Lý Hoài Nam, nhu nhược đáng thương mà nhìn anh ta: “Lý Hoài Nam, đứa nhỏ trong bụng em lúc đó không phải là của anh Mục Hàng.”

“Anh Mục Hàng, anh ấy, anh ấy chưa từng chạm vào em, kể cả anh ấy có uống say, em chủ động bò lên giường anh ấy thì anh ấy cũng không chạm vào em.”

“Tối hôm sau, em thấy khó chịu nên đã đi đến quán bar để tự chuốc say, rồi em say rượu, bất tỉnh nhân sự, đến khi em thức dậy rồi thì mới phát hiện ra rằng mình đã bị một tên đàn ông xa lạ cưỡng hiếp. Lý Hoài Nam, anh có tưởng tượng được chuyện đó đối với em như sét đánh giữa trời quang như thế nào không? Điều làm em đau đớn hơn nữa, đó chính là em đã phát hiện rằng mình đang mang thai.”

“Em thật sự rất yêu anh Mục Hàng, em sợ mình sẽ mất đi anh ấy, thế nên em chỉ có thể giả vờ rằng đứa nhỏ trong bụng em là của anh ấy.”

“Tuy em nói với anh Mục Hàng rằng em mang thai, nhưng em cũng sợ sinh đứa bé kia ra. Bởi vì em lo lắng, lo rằng anh Mục Hàng sẽ phát hiện rằng đó không phải là con của anh ấy. Cho nên, trong tình thế nguy hiểm như thế, em chỉ có thể tàn nhẫn với chính mình, ra tay giết chết đứa nhỏ trong bụng, tiện thể đổ tội cho Tô Thu Quỳnh.”

Hai mắt An Tình rưng rưng nước mắt nhìn Lý Hoài Nam: “Lý Hoài Nam, có phải em hèn hạ lắm không? Nhưng mà lúc đó em thật sự rất khó chịu, là do Tô Thu Quỳnh không biết xấu hổ, dám cướp anh Mục Hàng của em đi. Lúc đấy em thực sự cứ như bị ma nhập vậy, chỉ muốn cướp anh Mục Hàng về mà thôi.”
 
Chương 759


CHƯƠNG 759

Lý Hoài Nam cố nén sự kinh tởm trong lòng xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng An Tình: “Tình Nhi, đã qua hết rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em, còn Tô Thu Quỳnh hay Lý Thu Quỳnh gì đó, đừng ai hòng ức hiếp được em cả!”

“Em biết rồi…”

Giọng điệu của An Tình bỗng nhiên mềm mại đến mức gần như có thể tràn ra cả nước: “Lý Hoài Nam, anh đối xử tốt với em, em vẫn luôn biết.”

Nói rồi, An Tình ngẩng mặt lên, đôi môi từng chút từng chút một dán lên môi Lý Hoài Nam.

Nhìn thấy môi An Tình đang cách mình càng ngày càng gần, dạ dày Lý Hoài Nam cuộn trào không ngừng, cơ thể anh ta lập tức cứng đờ.

Anh ta đã có giao dịch với Nhan An Bảo, sau khi về nước sẽ bắt đầu dùng mỹ nhân kế với An Tình, gạt được An Tình để cô ta nói ra chân tướng năm đó, ghi âm lại đàng hoàng, rửa sạch oan ức của Tô Thu Quỳnh.

Nhưng mà mỹ nhân kế không có nghĩa là anh ta phải hiến thân cho An Tình!

Thật ra thì lời mà vừa rồi An Tình giả bộ đáng thương nói với anh ta là nửa thật nửa giả. Sáu năm trước cô ta mang thai, căn bản không phải là bị cô ta say rượu rồi bị người ta cưỡng hiếp, mà là cô ta đã gian díu với người khác ở bên ngoài sau lưng Chiến Mục Hàng.

Chuyện này thì Lý Hoài Nam biết, nói đúng ra cũng thật trùng hợp. Sáu năm trước khi anh ta về nước thăm người thân, lại không ngờ đúng lúc nhìn thấy An Tình và một người đàn ông xa lạ cùng nhau đi vào phòng khách sạn.

Cảm giác được môi An Tình đã dán lên môi mình, Lý Hoài Nam hoàn toàn đông cứng.

Anh ta vẫn là một người con trai thuần khiết đó, ai mà muốn lấy lần đầu tiên của mình ra để cho An Tình đạp hư chứ!

Huống chi anh ta cũng không có chút hứng thú nào với phụ nữ cả.

“Tình Nhi…”

Lý Hoài Nam nhẹ nhàng đè bàn tay nhỏ bé của An Tình lại, là một người hâm mộ trung thành của tiểu thuyết đam mỹ, anh ta học theo tổng tài bá đạo trong truyện, nói với An Tình: “Tình Nhi, em đang đùa với lửa đấy!”

“Lý Hoài Nam, em biết anh muốn. Em… em bằng lòng.”

Lý Hoài Nam âm thầm quay mặt sang một bên, thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn cự tuyệt nhưng còn dâng hiến đó của An Tình, cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày anh ta càng mãnh liệt.

Anh ta đè nén cơn buồn nôn của mình, cười dịu dàng say đắm nói với cô ta: “Tình Nhi, em thật sự khiến anh không thể nào kiềm chế nổi, nhưng anh, anh càng tôn trọng em hơn.”

Anh ta kề môi đến bên tay An Tình, gần như phải dùng hết sức bình sinh thì mới có thể tiếp tục giả vờ dáng vẻ liếc mắt đưa tình thế này: “Tình Nhi, nơi như quán bar này rất hỗn loạn phức tạp, mà thời điểm bây giờ lại đặc thù, anh sợ có người nhìn thấy chúng ta, như vậy sẽ gây bất lợi cho em.”

Lý Hoài Nam vô cùng lịch thiệp giữ vững khoảng cách với An Tình: “Tình Nhi, em phải nhớ rõ, em nợ anh một đêm tuyệt đẹp đấy. Chờ đến khi Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không xoay người được nữa là anh sẽ lập tức tìm tới em đòi lại. Tình Nhi, tối nay anh đưa em về nhà trước, đừng để những người rắp tâm lợi dụng được.”

Thật ra An Tình cũng thấy nhớ hơi đàn ông, đêm nay cô ta thật sự không muốn bỏ qua cho Lý Hoài Nam dễ dàng như vậy. Nhưng cô ta cảm thấy anh ta nói cũng có lý nên cuối cùng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ bông sen trắng thuần khiết đến mức thần thánh cũng không thể kinh nhờn.

Hôn lễ của cô ta và Chiến Mục Hàng đang ở ngay trước mắt, trong những ngày này, cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào!

“Lý Hoài Nam, anh yên tâm, thứ em nợ anh, em đều ghi tạc trong lòng! Chờ đến khi khoảng thời gian này qua đi, em nhất định sẽ bồi thường gấp bội cho anh!”
 
Chương 760


CHƯƠNG 760

Lý Hoài Nam cười mà không nói gì, ai thèm cô ta bồi thường chứ, anh ta chỉ cầu sao cho sau này không bị ghê tởm nữa thôi!

Sau khi Lý Hoài Nam đưa An Tình về đến căn hộ của cô ta, anh lập tức ngồi trong xe gọi video với Nhan An Bảo.

Nhan An Bảo còn chưa lên tiếng, Nhan An Mỹ đã kích động la lên: “Chú đẹp trai Lý Hoài Nam, mỹ nam kế của chú đã tiến hành như thế nào rồi? Chú có làm cho bà bác An kia mê mẩn điên đảo luôn không?!”

“Gọi ba nuôi…”

Lý Hoài Nam cảm thấy cái từ ba nuôi này thật sự có gì đó hơi bất ổn, anh ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói với Nhan An Mỹ: “Gọi ba nuôi đi!”

“Chú đẹp trai Lý Hoài… Ba nuôi, ý của chú là mỹ nam kế của chú đã thành công rồi sao?!” Nhan An Mỹ kích động reo lên: “Ba nuôi, ba thật sự quá đẹp trai!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Nhan An Mỹ trong video, Lý Hoài Nam bị đáng yêu đến mức mặt đỏ bừng.

Đúng rồi, nội dung giao dịch giữa anh ta và Nhan An Bảo chính là, nếu mỹ nam kế của anh ta mà được sử dụng thành công, nắm giữ được chứng cứ An Tình hãm hại Tô Thu Quỳnh, thì từ nay về sau, anh ta chính là ba nuôi của hai đứa nhỏ.

Vốn dĩ Lý Hoài Nam còn cảm thấy đến gần loại phụ nữ như An Tình thật sự rất ghê tởm, nhưng nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn trong video, anh ta lập tức cảm thấy như có thêm hai cục cưng vậy, cho dù có hy sinh chút nhan sắc đi nữa cũng đáng giá.

“Ba nuôi, ba thật sự rất tuấn tú.” Nhan An Bảo cũng kịp thời sửa miệng, dỗ đến mức tim Lý Hoài Nam như muốn bay cả lên.

Lý Hoài Nam vui vẻ nói: “Ba cũng thấy ba rất đẹp trai! Vậy mấy đứa cảm thấy ba đẹp trai hay là Lưu Cửu đẹp trai?”

Khóe môi Nhan An Bảo run rẩy: “Con người quý ở chỗ tự biết thân biết phận, con không thích nói dối đâu.”

Vẻ mặt Lý Hoài Nam bi thương, ý của đứa nhỏ xấu xa này là anh ta không đẹp trai bằng Lưu Cửu chứ gì?!

Nhan An Mỹ cười đến mức cơ thể run rẩy: “Ba nuôi, con có thể nói dối này! Đừng nghe anh trai con nói bậy, đương nhiên là ba nuôi đẹp trai hơn rồi!” Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lý Hoài Nam lại càng bi thương hơn, anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe thể thao lập tức lao ra ngoài nhanh như chớp, bây giờ anh ta vô cùng muốn đầu độc mầm non tương lai của đất nước thì phải làm sao đây?

Hách Trung Văn mất tích rồi!

Sáng sớm, lúc Nhan Nhã Tịnh đến phòng bệnh của Hách Trung Văn thì phát hiện tấm chăn trên giường bệnh của anh ta được gấp ngay ngắn chỉnh tề, nhưng lại không thấy anh ta đâu cả.

Trong đầu Nhan Nhã Tịnh lập tức xuất hiện cực nhiều loại suy nghĩ, suy nghĩ nào cũng khiến cô vô cùng lo lắng.

Cô vừa định ra bên ngoài hỏi y tá trực ban xem Hách Trung Văn đi đâu rồi thì Lưu Diễm Mai đã cầm một hộp quà tinh xảo đi đến.

“Nhã Tịnh, đây là đồ mà Trung Văn nhờ chị chuyển cho em.”

“Chị Lưu, Hách béo đâu rồi?” Nhan Nhã Tịnh nhận lấy hộp quà kia, vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng hỏi Lưu Diễm Mai.

“Nó ra nước ngoài rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom