Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 801


CHƯƠNG 801

Lưu Thiên Hàn đang trầm mình trong cảm xúc của bản thân thì giọng nói giận dữ của Nhan Nhã Tịnh chợt vang lên bên tai anh.

Anh bất giác cười giễu: “Sao nào? Gặp đàn ông là quấn lấy không buông, cô không phải gái bán hoa, lẽ nào còn là phụ nữ trung trinh tiết liệt?”

Nhan Nhã Tịnh rất yêu Lưu Thiên Hàn, nhưng cô cũng biết phát bực chứ.

Cô tưởng anh chết rồi, cô đau lòng không biết bao ngày bao đêm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh, vậy mà anh chẳng nói được một câu ấm lòng mà còn coi cô thành loại phụ nữ ấy, cô không nhịn được!

“Đúng, em chính là loại phụ nữ không sạch sẽ đấy!”

Nhan Nhã Tịnh đứng dậy khỏi mặt đất, đôi mắt cô đỏ hoe, mang theo nét tủi thân của cô gái nhỏ, tức giận hét lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, em nói anh biết, em chính là loại phụ nữ đó đấy!”

“Anh không cần em nữa chứ gì? Trong lòng anh chỉ có Cung Tư Mỹ thôi phải không? Được lắm! Tối hôm nay em sẽ đi tìm người đàn ông khác, bẩn thỉu dơ dáy!”

Mới đầu Nhan Nhã Tịnh nói lời này còn có sức lực tràn trề lời lẽ hùng hồn. Nhưng nói tới sau cùng, trong lòng cô quá khó chịu quá tủi thân, giọng của cô không nhịn được mà nức nở.

Sợ Lưu Thiên Hàn nhìn thấy nét yếu đuối trên khuôn mặt cô, nhìn ra cô miệng hùm gan thỏ, cô hoảng loạn quay mặt đi, nghẹn ngào nói: “Anh Lưu, nếu anh đã không cần em, em cũng chẳng cần anh nữa! Tối hôm nay, em sẽ cho anh cả một rừng sừng!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chỉ nói những câu này thôi vẫn chưa đỡ giận. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ừm, em đi tìm hai người đàn ông, không, em tìm hẳn mười người, hai mươi người đàn ông luôn, cho anh nhiều sừng nhất Vân Hải!”

“Anh Lưu, anh nghe cho rõ đây, tối nay em chắc chắn sẽ cho anh cái đầu nhiều sừng nhất đất Vân Hải này!”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh ném luôn chiếc áo khoác voan đang mặc rồi xoay người đi thẳng tới cửa lớn Lam Điều.

Thực ra, Nhan Nhã Tịnh thực sự không có dũng khí xông vào Lam Điều tìm nhiều đàn ông như vậy. Cô đang đánh cược, cô cược Lưu Thiên Hàn cho dù mất ký ức cũng không thể nhìn cô trầm mê trụy lạc.

Có thế nào Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ quăng chiếc áo voan đi mất, bây giờ cô đang mặc một chiếc áo dây màu trắng, không tới mức hở cái không nên hở. Nhưng nhìn cô ăn mặc như vậy vẫn khiến anh khó chịu không nói được thành lời.

Anh biết, một gái ngành như cô, cơ thể chắc chắn đã bị vô số người đàn ông nhìn thấy rồi. Nhưng giờ này phút này, anh không chịu nổi việc cô ăn mặc như vậy đi tìm bao nhiêu đàn ông như thế.

Cơ thể hành động còn nhanh hơn cả não, não anh còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh thì anh đã tóm Nhan Nhã Tịnh về, cứng rắn nhét cô vào ghế ngồi phía sau xe.

Động tác của Lưu Thiên Hàn vẫn thô lỗ hệt như sói dữ hung hiểm, nhưng khóe miệng của Nhan Nhã Tịnh lại không kiềm được mà nhếch lên.

Cô biết ngay mà, anh không thể hoàn toàn làm ngơ cô được.

Cho nên, kế hoạch cô lao về phía anh, khiến anh yêu cô lại lần nữa vẫn khá có khả năng đấy.

Lưu Thiên Hàn mạnh tay đóng cửa sau xe, mở cửa xe chỗ ghế lái rồi lạnh lùng lên xe, đạp chân ga, chiếc xe thể thao liền lao đi nhanh như chớp.

Lưu Thiên Hàn cảm thấy tối nay bản thân thực sự bị điên rồi. Không ngờ anh lại ngăn cản một người phụ nữ bán hoa đi tìm khách. Anh tốt bụng như thế từ khi nào vậy, còn bằng lòng cứu vớt thiếu nữ sa ngã?!

Hơn nữa, điều càng khiến anh suy sụp hơn là bây giờ anh còn đưa thiếu nữ sa ngã này về nhà!

Lưu Thiên Hàn vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy được Nhan Nhã Tịnh ngồi phía sau xe qua gương chiếu hậu.
 
Chương 802


CHƯƠNG 802

Nhìn xong, mũi anh nóng rực.

Lưu Thiên Hàn thực sự cảm thấy tối nay mình điên thật rồi. Mấy tháng anh và Cung Tư Mỹ ở bên nhau, cho dù cô ta có mặc thế nào để tiếp cận anh, anh cũng chẳng hề nảy sinh chút hứng thú nào với cô ta cả. Mà bây giờ người phụ nữ này vẫn còn mặc đồ trên người, nhưng anh lại gần như mất kiểm soát rồi.

Lưu Thiên Hàn đạp mạnh chân phanh, cởi áo vest ngoài ra rồi lạnh lùng quẳng cho cô: “Mặc vào!”

Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn áo vest của Lưu Thiên Hàn một cái, lôi xuống khỏi người mình rồi thuận tay đặt bên cạnh.

Nực cười, tối hôm nay cô tới quyến rũ anh đấy, cô mặc nhiều đồ như thế mới lạ!

Lưu Thiên Hàn trước giờ luôn thờ ơ biết tự kiềm chế. Nhưng khi thấy Nhan Nhã Tịnh lại cởi áo vest của anh ra, anh khó mà giữ vững sự bình tĩnh được.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh qua gương chiếu hậu, nhưng anh cũng đâu thể xông tới giúp cô mặc áo lên được?

Anh chẳng rảnh như thế!

Lưu Thiên Hàn trong ngoài bất nhất rời tầm mắt khỏi gương chiếu hậu, chuyên tâm lái xe.

Anh thẩm nhủ với bản thân, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng tầm nhìn của anh cứ không tự chủ được mà rơi vào gương chiếu hậu.

Tâm tư suýt chút nữa là loạn cào cào hết cả lên.

Vô lý!

Trước giờ anh chưa từng nghi ngờ khả năng kiềm chế của bản thân, anh tự cho rằng anh còn vững vàng hơn cả Liễu Hạ Huệ. Một người cấm dục tự kiềm chế vốn chẳng bao giờ động lòng với người con gái nào như anh, vậy mà chỉ mới như thế này thôi anh đã dâng trào cảm xúc tới vậy.

Lưu Thiên Hàn híp mắt đầy nguy hiểm, nghe nói ở chốn phong lưu, có rất nhiều phụ nữ vì để quyến rũ được đàn ông mà thích dùng những chiêu trò hạ lưu. Lẽ nào người phụ nữ này nhân lúc anh không để ý đã chuốc thứ gì đó cho anh rồi ư?

Đúng! Chắc chắn anh đã bị cô ta chuốc cho thứ gì rồi! Nếu không, anh tuyệt đối sẽ chẳng trở nên kỳ quái như vậy!

Ha!

Cho rằng cô hạ thuốc tôi thì sẽ leo lên được giường của tôi chắc?!

Nằm mơ đi!

“Đáng chết!”

Lưu Thiên Hàn cáu kỉnh gầm một tiếng. Nhìn người phụ nữ phía sau vẫn đang không đứng đắn, anh sắp điên lên mất rồi.

“Này cô kia, cô làm gì đấy!”

“Anh Lưu, gài áo của em bị bung thật rồi…” Nhan Nhã Tịnh tủi thân nói.

Mới này lúc chưa lái xe, Nhan Nhã Tịnh nói gài áo của mình bị bung, đúng là giả vờ để quyến rũ Lưu Thiên Hàn.

Nhưng mới nãy Lưu Thiên Hàn thô bạo kéo cô xuống xe, cô còn tức giận quẳng áo khoác đi nữa, gài áo của cô thật sự bị bung ra rồi.

Gài áo chưa đóng khiến cô cảm thấy rất không an toàn, cũng rất khó chịu.

Cho nên cô muốn đóng gài áo lại.
 
Chương 803


CHƯƠNG 803

Nhưng mà, cô còn chưa đóng được thì đã bị Lưu Thiên Hàn phát hiện rồi.

Nhan Nhã Tịnh là một người khá thông minh, nhưng mỗi lần đóng gài áo sau đều là cả một quá trình dày công vất vả. Đặc biệt là sau khi ở chung với Lưu Thiên Hàn, đều là anh cài lại giúp cô, khiến bây giờ cô cài càng không thuận tay.

Nghe thấy lời của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn tức tới mức muốn đạp gãy cả chân ga.

Anh cảm thấy vô cùng vô cùng nực cười, một người vững như Thái Sơn, vui giận chưa từng viết ra mặt như anh giờ lại bị người phụ nữ này chọc tức tới mức gần như mất đi lý trí.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đay nghiến nói, khuôn mặt tuấn tú sắc nét như được đẽo gọt trầm hẳn xuống, hiện rõ sự phẫn nộ, nhiệt độ bên trong xe tức thì thấp xuống âm độ.

Nhan Nhã Tịnh tủi thân chớp mắt một cái, ăn ngay nói thật: “Anh Lưu, em không đóng được gài áo!”

Lại là cái gài áo đấy!

Người phụ nữ này quyến rũ đàn ông đến nghiện rồi đúng không!

Lưu Thiên Hàn chẳng thể nhịn nổi nữa, anh cứ thế đỗ chiếc xe thể thao bên lề đường, nhanh chóng mở cửa xe rồi tóm chặt vai của Nhan Nhã Tịnh.

Sau một loạt động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, Lưu Thiên Hàn bỗng ngớ người, lúc tỉnh táo lại thì càng thêm chán nản bực dọc.

Chẳng lẽ anh thực sự định cài cúc áo cho đứa gái ngành này sao!

Khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh tràn ngập sự vui sướng dạt dào, đứng là niềm vui bất ngờ mà, không ngờ anh Lưu lại muốn đóng gài áo giúp cô.

Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng cúi mặt: “Anh Lưu, làm phiền anh nhé.”

Ngay giây sau, cô chợt cảm thấy vai mình đau đớn, sau đấy người cô bị Lưu Thiên Hàn thô bạo ném bên đường.

Nhan Nhã Tịnh không thể nào ngờ được tự dưng lại xảy ra biến cố như vậy, mới nãy tay của anh đã… sao lại thành như này chứ!

Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, chiếc xe thể thao của Lưu Thiên Hàn đã lao đi như một cơn gió, để lại trước mặt cô làn khói bụi bốc lên.

Nhan Nhã Tịnh bất lực ngồi xổm trên đất, vùi sâu chiếc đầu nhỏ của mình vào đầu gối.

Anh Lưu cứ vứt bỏ cô như vậy sao?

Đoạn đường này hơi hoang vu, xung quanh thậm chí còn không có đèn đường, bắt taxi cũng không dễ. Cậu trẻ ném cô ở đây, chẳng lẽ không sợ cô gặp nguy hiểm sao?

Đúng rồi, anh Lưu đã không còn là anh Lưu từng yêu cô sâu đậm nữa, anh sẽ không quan tâm đến sống chết của cô, càng không quan tâm cô có khó khăn gì không. Có lẽ, cho dù tối nay cô chết ở đây, lông mày của anh cũng sẽ không nhíu lại lấy một cái.

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng tủi thân, bờ vai cô không tự chủ được mà run lên. Cô còn chẳng buồn cài cúc áo bên trong của mình, mặc cho nước mắt tràn ra.

Trước đây anh Lưu sẽ không như vậy, anh thật sự sẽ không như vậy, cô chỉ nhíu mày một cái thôi là anh đã đau lòng rất lâu. Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ cô như rác rưởi hết lần này đến lần khác như thế.

Nhưng cho dù anh Lưu không tốt với cô như thế nào, anh đều là anh Lưu mà cô yêu nhất. Cho dù phía trước cách núi cách biển, cô cũng phải dời núi lấp biển, theo đuổi lại anh Lưu!

Hối hận và tự trách chưa bao giờ là phong cách của Nhan Nhã Tịnh. Cô siết chặt nắm đấm, âm thầm tự cổ vũ cho mình.

Cô còn chưa đứng dậy thì một giọng nói ngả ngớn đã truyền vào tai cô.
 
Chương 804


CHƯƠNG 804

“Ôi, cô em đi một mình à? Lại đây, phục vụ anh trai vui vẻ nào!”

Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng mặt lên thì mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi cô.

Nhìn người đàn ông say khướt không thể đứng vững trước mặt, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn tát anh ta một cái cho bay đi.

Mặc dù khả năng của cô không đạt tới trình độ một mình đấu được với một đám đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhưng để quật ngã một người say thất tha thất thểu thì vẫn dư sức.

“Cô em, đến đây nào, anh trai có tiền, anh trai sẽ cho em tiền.”

Nói rồi, người đàn ông say rượu móc một tờ năm trăm nghìn ra, nhét vào trong áo của Nhan Nhã Tịnh.

Con ma men kia lại còn muốn sàm sỡ cô, không thể nhịn được!

Nhan Nhã Tịnh vung tay lên, cô vừa định đấm lệch cái miệng hôi thối của người đàn ông say rượu kia thì ánh đèn đã chiếu lên người cô và anh ta.

Đây là xe của anh Lưu.

Anh Lưu không vứt bỏ cô, anh đã quay lại.

Ngay tức khắc, Nhan Nhã Tịnh lập tức thu lại nắm đấm của mình.

Phụ nữ yếu đuối một chút luôn có thể kích thích mong muốn bảo vệ của đàn ông. Tròng mắt Nhan Nhã Tịnh đảo một cái, cô vẫn quyết định cho anh Lưu một cơ hội, để anh làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhan Nhã Tịnh chưa từng đóng phim, nhưng bên cạnh cô có nhiều diễn viên như vậy, cô cũng học được chút điểm cốt lõi trong diễn xuất.

Cô cố nặn ra một giọt nước mắt, há miệng, muốn tỏ ra điềm đạm đáng yêu gọi một tiếng cứu mạng.

Thế nhưng, tiếng cứu mạng này của cô còn chưa kêu lên thì Lưu Thiên Hàn đã bước xuống xe, anh không chút lưu tình tung mạnh một cước đá bay người đàn ông say rượu nhét tiền vào áo cô.

Động tác này của anh Lưu thật sự quá nhanh, cô còn chưa kịp phát huy hết tài năng diễn xuất thiên phú của mình nữa mà!

Tuy nhiên, mặc dù vừa rồi không có cơ hội giả bộ đáng thương nhưng bây giờ cô có thể diễn khoa trương một chút, bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh Lưu.

Tốt nhất là lấy thân báo đáp, cảm tạ ơn cứu mạng của anh Lưu.

Nghĩ vậy, Nhan Nhã Tịnh tiến lên một bước, cứ thế nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn.

“Anh Lưu, cảm ơn anh nhé! Nếu không phải anh ra tay kịp thời, em… em đã bị người xấu ức hiếp rồi.”

Sau khi nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh cũng phải phỉ nhổ chính mình, giả… giả tạo quá mức. Xem ra cô thật sự không có thiên phú giả vờ yếu đuối.

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn cười mỉa, thô lỗ ném phăng Nhan Nhã Tịnh đi. Sau khi ném xong còn ghét bỏ phủi phủi trước ngực mình, như thể Nhan Nhã Tịnh là con ruồi, con muỗi gì đó cực kỳ ghê tởm.

“Bị người ta ức hiếp? Tôi lại thấy cô buôn bán rất vui vẻ đấy!”

Ánh mắt sắc như dao của Lưu Thiên Hàn quét qua cơ thể Nhan Nhã Tịnh, trong áo của cô còn đang nhét một tờ năm trăm.

Theo anh nhìn thấy thì vừa rồi rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh đang giao dịch không trong sáng với con ma men kia. Nếu anh không đến, có khi cô sẽ nhận tiền của con ma men kia, sau đó tối nay hai người sẽ thuận mua vừa bán.
 
Chương 805


CHƯƠNG 805

Vốn dĩ sau khi anh ném cô gái thích bán thân này đi thì lại không yên tâm rồi quay xe lại, tâm trạng Lưu Thiên Hàn đã đủ bực bội rồi. Bây giờ lại nhìn thấy cô gái này bán thân ở bên đường, sau khi bán xong còn giả vờ đáng thương trước mặt anh, ra vẻ mình là thánh mẫu ngây thơ. Trong lòng anh càng khó chịu hơn.

Anh đúng là bị lừa đá vào đầu mất rồi, nên mới đi lo lắng cho người phụ nữ bán thân này ở nơi hoang vắng bị người ta ức hiếp!

Anh thấy cô chỉ ước gì bị người ta ức hiếp đến không còn một mẩu xương vụn nữa kìa!

“Anh Lưu, anh thật sự hiểu lầm em rồi, em không bán, em…”

“Ha!” Nụ cười trên môi Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đến gần như tàn nhẫn, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của anh cứng nhắc đặt lên ngực Nhan Nhã Tịnh, rút tờ năm trăm kia ra: “Năm trăm một lần hay là một đêm?”

“Lúc nãy tôi cho cô nhiều tiền như vậy, đúng là nâng giá trị cơ thể cô lên mà!”

“Anh Lưu, em chưa từng làm loại chuyện đó! Em nói rồi, em là vợ của anh!”

Nhan Nhã Tịnh không thích Lưu Thiên Hàn hiểu lầm mình như vậy, cô sốt ruột đến nỗi hốc mắt đỏ lên: “Anh Lưu, trước đây anh không như thế này. Anh có biết anh nói với em như vậy khiến em rất khó chịu không!”

“Khó chịu?”

Lưu Thiên Hàn luôn luôn tích chữ như vàng, anh cũng không biết sao tối nay mình lại nói nhảm nhiều như vậy với cô gái đứng đường khiến người ta chán ghét này nữa: “Loại người như cô cũng biết khó chịu à? Tôi thấy không bán được nên cô mới cảm thấy khó chịu đấy chứ!”

Câu nói này của Lưu Thiên Hàn thật sự rất khó nghe, Nhan Nhã Tịnh bỗng nghẹn đến mức không nói nên lời.

Cô vừa định nói thêm gì đó thì giọng nói lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai cô: “Còn nữa, đừng nói cô là vợ tôi! Một ả bán thân như cô có quan hệ với tôi, tôi ngại bẩn!”

“Anh Lưu, cho dù anh có muốn tin hay không thì em đều phải nói, em chưa từng bán mình! Em thật sự là vợ của anh! Nếu anh không tin, em có thể lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho anh…”

Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói hết, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng ngắt lời cô: “Vừa rồi có phải cô cũng nói với người đàn ông mua cô rằng cô là vợ của anh ta không?”

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh nổ ‘ầm’ một tiếng. Cô không thể nào ngờ được, trong mắt Lưu Thiên Hàn, cô vừa đê tiện lại không đáng một đồng như thế.

Cô cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng cô chưa từng bán thân, tại sao anh lại cho rằng cô là loại phụ nữ đó chứ!

Nhan Nhã Tịnh còn chưa lấy lại được bình tĩnh từ trong cơn bối rối thì đã bị Lưu Thiên Hàn nhét vào chiếc xe thể thao.

“Cô sống ở đâu?” Để ngăn Nhan Nhã Tịnh tiếp tục tìm kiếm đàn ông để bán thân, Lưu Thiên Hàn quyết định tốt bụng đưa cô về nhà.

“Tầm Viên.”

“Tầm Viên?” Lưu Thiên Hàn cười mỉa: “Cô muốn tới đó bán à? Bên đó có không ít người giàu, nhưng đáng tiếc khẩu vị của họ đều không nặng vậy đâu!”

Lưu Thiên Hàn một câu bán hai câu bán, đâm trái tim Nhan Nhã Tịnh máu me đầm đìa. Cô có tiếp tục giải thích anh cũng không nghe, đã vậy rồi thì cô vò mẻ không sợ nứt luôn.

“Đúng, anh Lưu, tôi đúng là đến đó bán đấy!”
 
Chương 806


CHƯƠNG 806

Nhan Nhã Tịnh ném đống tiền mà lúc nãy Lưu Thiên Hàn đập lên mặt cô vào mặt anh: “Anh đã cho tôi tiền rồi, tối nay, anh không muốn mua cũng phải mua!”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh hạ quyết tâm, dứt khoát ôm lấy anh, đôi môi đỏ ửng lập tức dán chặt vào.

“Anh Lưu, đừng nói anh không mua, trừ khi anh không phải đàn ông!”

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen đến mức gần như nhỏ ra được mực. Anh vẫn luôn biết trên đời này có chuyện ép mua ép bán, nhưng anh chưa từng nghĩ tới có người dám làm chuyện đó với anh.

Đương nhiên trước đó cũng có những cô gái muốn nhào vào lòng anh, cố gắng bò lên giường anh. Tất nhiên, kết cục của những cô gái đó đều là thê thảm trong thê thảm.

Nhưng đối với cô gái vô liêm sỉ hết mức trước mặt, anh phát hiện mình lại không thể tàn nhẫn được.

Anh nghĩ, nguyên nhân chắc là đêm nay anh đã bị cô chuốc cho thứ gì đó, khiến cơ thể của anh không kiềm chế được, ngay cả trái tim anh cũng mềm mại một cách lạ thường.

Đôi môi cô thật sự rất mềm, lại còn rất ngọt nữa.

Cô gái này dám chủ động dán lên người anh, anh rất muốn dứt khoát ném cô vào gầm xe, nhưng khoảnh khắc môi cô chạm lên môi mình, trong lòng Lưu Thiên Hàn lại sinh ra sự rung động trước nay chưa từng có.

Anh muốn đảo khách thành chủ.

Lưu Thiên Hàn nghĩ như vậy, và anh cũng thật sự làm vậy luôn.

Anh không thể tự điều khiển mình nữa.

Bên đường có chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn chiếu vào mặt anh. Lưu Thiên Hàn như tỉnh lại từ trong mộng, chợt nhớ ra cô buôn bán cái gì.

Loại phụ nữ buôn bán thứ đó, không biết đã phục vụ bao nhiêu người đàn ông rồi. Một cơ thể dơ bẩn như vậy, nếu anh chạm vào thì sẽ buồn nôn cả đời!

Thế nên, cho dù cô có bản lĩnh làm anh không tự chủ được, anh cũng không thể để cô thành công khiến mình buồn nôn cả đời được!

Lưu Thiên Hàn đột nhiên đẩy Nhan Nhã Tịnh ra, anh từ trên cao nhìn xuống cô, trong đôi mắt không còn sự cuồng nhiệt vừa rồi nữa, chỉ có cái lạnh thấu xương.

Đôi mắt Nhan Nhã Tịnh rưng rưng nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ khó hiểu: “Anh Lưu, tại sao anh…”

“Tại sao tôi không đụng vào cô chứ gì?”

Lưu Thiên Hàn châm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.

Trong làn khói mù mịt, khuôn mặt đẹp trai của anh hơi mơ hồ. Cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ anh.

“Tôi sợ bị lây bệnh.”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn tàn nhẫn đến mức giống như tu la đến từ địa ngục vô gian: “Một người phụ nữ bán hoa như cô, ai biết trên người có bệnh kín gì! Tôi sợ bẩn!”

Anh sợ bị lây bệnh, lại còn chê cô bẩn…

Đột nhiên, Nhan Nhã Tịnh không còn sức lực để tiếp tục quyến rũ anh nữa. Cô sững người nhìn anh, không nói nên lời, lòng như bị dao cắt, không thể thở nổi.

Vốn dĩ cô đã không thở nổi rồi, mùi thuốc lá lại càng khiến cô khó thở.
 
Chương 807


CHƯƠNG 807

Nhan Nhã Tịnh không ngừng ho khan, ho đến mức nước mắt cũng sắp trào ra, nhưng cô vẫn không ngừng ho.

Cô ho đến khó chịu, cũng tủi thân đến khó chịu.

Trước kia, anh Lưu cũng có thói quen hút thuốc, nhưng sau khi biết cô không thích ngửi mùi khói thuốc, anh gần như không bao giờ hút thuốc trước mặt cô nữa.

Anh Lưu tốt như vậy, cho dù làm gì cũng đều đặt mình vào vị trí của cô để suy nghĩ cho cô, anh sẽ không để cô rơi nước mắt, càng không chê cô bẩn.

Đầu ngón tay Nhan Nhã Tịnh run lên, cô run rẩy mặc quần áo của mình vào. Thậm chí cúc áo bên trong còn chưa cài, cô cũng không để ý.

Cô đánh mắt nhìn chiếc áo vest của Lưu Thiên Hàn, lập tức kéo qua, từng chút từng chút mặc vào người mình.

Cô hắng giọng, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn một chút: “Anh Lưu, áo tôi không tìm lại được nữa rồi, mượn áo khoác của anh dùng trước nhé!”

“Anh yên tâm, tôi biết anh chê tôi bẩn. Cái áo vest này tôi sẽ không trả lại, sẽ đưa tiền cho anh luôn.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh mở cửa xe bên kia định xuống xe.

Cô cũng không định từ bỏ anh Lưu, cô thích anh như vậy, cho dù khó khăn thế nào cô cũng không thể buông tay.

Chỉ là, tối hôm nay trong lòng cô rất hỗn loạn, cô phải cho mình một chút thời gian để bình tĩnh lại đã. Chỉ sau khi bình tĩnh lại, cô mới có thể có sục sôi ý chí chiến đấu để theo đuổi anh trở về.

Lưu Thiên Hàn chưa bao giờ là một người lương thiện, nhưng nhìn thấy sự thê lương và đau đớn trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Nhan Nhã Tịnh, trái tim anh đột nhiên đau như bị xẻo đi từng khúc.

Không thể kiềm chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, anh đột nhiên kéo cô lại ghế sau, đôi môi mỏng lập tức phủ xuống.

Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn một cô gái như vậy. Nhưng cảm giác này lại quen thuộc đến khó tả.

Quen thuộc đến mức anh muốn ngừng mà không được.

Nghĩ đến lúc nãy anh nhục mạ mình, ban đầu trong lòng Nhan Nhã Tịnh còn có chút khó chịu. Nhưng dần dần, tất cả sự khó chịu trong lòng cô gần như đều biến mất trong nụ hôn này của anh.

Sao cô lại thích anh như vậy chứ! Dường như có bày tỏ thế nào cũng không đủ.

Anh chê cô bẩn cũng được, trong mắt anh có người khác cũng không sao. Trái tim cô vẫn luôn hướng về phía anh, cả đời cũng sẽ không thay đổi.

“Anh Lưu, em yêu anh…”

Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng thì thầm, trong mắt dâng lên niềm vui không hề che giấu. Đa số những tình yêu thời học sinh đều trong sáng mà rực rỡ, nhưng nam nữ trưởng thành thì không thể nào yêu đương theo kiểu thuần khiết không có nhu cầu tình dục được.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, chỉ cần bọn họ phá bỏ tầng quan hệ đó, thì cho dù anh vẫn không thể nào nhớ ra cô, nhưng giữa bọn họ sẽ có sự ràng buộc không cắt đứt được.

Cho nên, tối nay cô không ngừng cố gắng, khiến anh không nghĩ đến việc hất cô ra nữa.

Cô cảm thấy, lần này là cơ hội tốt nhất của mình.

Thế nhưng, cô còn chưa kịp hành động thì điện thoại của Lưu Thiên Hàn đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông dồn dập khiến người đàn ông đang mất kiểm soát lập tức tỉnh táo lại.
 
Chương 808


CHƯƠNG 808

Anh cầm điện thoại lên, từ góc độ của Nhan Nhã Tịnh, cô có thể thấy rõ đây là cuộc gọi từ Cung Tư Mỹ.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói trong trẻo dễ nghe của Cung Tư Mỹ: “Anh Gia Thành, em sắp lên máy bay rồi, anh phải nhớ em đó nhé! Còn nữa, không cho phép anh bị tiểu yêu tinh bên ngoài làm mê mẩn đâu đấy!”

Nhan Nhã Tịnh cách Lưu Thiên Hàn rất gần, cô có thể nghe rõ giọng nói của Cung Tư Mỹ ở đầu bên kia điện thoại. Cô thật sự chờ mong Lưu Thiên Hàn có thể nói với Cung Tư Mỹ ở bên kia một câu, tôi đã bị tiểu yêu tinh mê hoặc rồi.

Đáng tiếc Lưu Thiên Hàn lại không nói những lời này, anh chỉ hờ hững nói: “Ừ.”

Một chữ đơn giản như vậy đã thể hiện rõ lòng chung thủy với Cung Tư Mỹ, cũng đá cô ra ngoài.

Nghĩ đến trước đó có một lần cô gọi điện thoại cho anh Lưu, người nghe điện thoại là Cung Tư Mỹ. Cung Tư Mỹ còn cố tình làm ra giọng điệu không bình thường, chia rẽ tình cảm của cô và anh Lưu. Nhan Nhã Tịnh đột nhiên sinh lòng tà ác.

Cô ỏn à ỏn ẻn lên tiếng, đến chính cô cũng nổi da gà.

“Anh Lưu, anh giỏi quá! Anh Lưu, a…”

Nhan Nhã Tịnh gần như đã dùng hết sức lực nguyên thủy mới có thể nói ra những lời không thể miêu tả này.

Sau khi nói xong câu này, cô xấu hổ đến mức muốn cắn đứt lưỡi mình.

Cô không cảm thấy mình giở trò mờ ám, chia rẽ tình cảm giữa anh Lưu và Cung Tư Mỹ là có gì không đúng.

Anh Lưu và cô là vợ chồng được pháp luật bảo vệ. Là vợ, cô có quyền đưa chồng mình về.

Hơn nữa, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, vụ tai nạn xe ba tháng trước không khỏi có liên quan đến Cung Tư Mỹ.

Anh Lưu và Lưu Gia Thành hoán đổi thân phận, người được lợi nhiều nhất chính là Cung Tư Mỹ.

Trước đó cô đã nghe Thịnh Vân Hiên nói, Thịnh Vân Hiên và mẹ của Cung Tư Mỹ là bạn rất thân, bà cũng luôn yêu thương Cung Tư Mỹ.

Sau này Thịnh Vân Hiên ủng hộ Lưu Thiên Hàn và cô, bà vẫn cảm thấy ngại với Cung Tư Mỹ. Bà hy vọng có thể bù đắp cho Cung Tư Mỹ bằng cách khác.

Cho nên khi Cung Tư Mỹ nói với Thịnh Vân Hiên, người cô ta thật sự thích là Lưu Gia Thành, cô ta theo đuổi Lưu Thiên Hàn như vậy chỉ bởi vì bọn họ quá giống nhau, cô ta chỉ ký thác chân tình của mình lên người Lưu Thiên Hàn giống Lưu Gia Thành như đúc thôi, Thịnh Vân Hiên liền xúc động tác hợp cho Cung Tư Mỹ và Lưu Gia Thành.

Đặc biệt là Cung Tư Mỹ còn nói cô ta có thể tác thành Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn. Nhưng nếu Lưu Gia Thành tỉnh lại, cô ta hy vọng Thịnh Vân Hiên sẽ ủng hộ cô ta và Lưu Gia Thành ở bên nhau. Thịnh Vân Hiên càng ủng hộ điều đó vô điều kiện. Lúc ấy bà đã hứa với Cung Tư Mỹ, nếu một ngày nào đó Lưu Gia Thành có thể tỉnh lại, cô ta chính là mợ hai của nhà họ Lưu.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, có lẽ từ lúc bắt đầu nhận được lời hứa của Thịnh Vân Hiên, Cung Tư Mỹ đã bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này rồi.

Nếu như Cung Tư Mỹ thật sự sắp đặt hết thảy, cô ta đúng là lòng dạ ác độc. Ba tháng trước, Lưu Gia Thành đã có phản ứng rồi, bác sĩ cũng nói không đến mấy ngày nữa là anh ta có thể tỉnh lại. Nhưng Cung Tư Mỹ lại để Lưu Gia Thành đóng giả làm Lưu Thiên Hàn đã chết, làm vậy chính là hy sinh tính mạng của một người đang sống sờ sờ đấy!
 
Chương 809


CHƯƠNG 809

Vì để giành được Lưu Thiên Hàn mà cô ta tàn nhẫn giết chết anh ruột của anh, người phụ nữ Cung Tư Mỹ này thật sự điên rồi!

Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh không có bằng chứng, cô không thể chỉ ra Cung Tư Mỹ là hung thủ giết người. Nhưng nếu trong lòng đã có nghi ngờ, cô sẽ cố gắng tra ra tất cả manh mối!

“Anh Lưu, ưm…”

Nhan Nhã Tịnh vừa nghĩ vừa tiếp tục ra sức biểu diễn. Cô diễn đến mức lòng bàn tay mướt mồ hôi mới nhận ra điện thoại của Lưu Thiên Hàn đã ngắt từ lâu.

Nhan Nhã Tịnh trợn mắt há mồm.

Không phải sau khi Lưu Thiên Hàn nói xong chữ ‘ừ’ kia thì đã cúp điện thoại đấy chứ? Nói vậy thì chẳng phải màn diễn này của cô phí công vô ích rồi sao?

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh ngừng biểu diễn, anh khinh thường hừ lạnh: “Diễn đủ rồi à?”

Nhan Nhã Tịnh gật đầu theo bản năng, cô dùng hết sức để diễn một màn kịch không trong sáng như này, cuối cùng lại phát hiện là vô dụng, đúng là quá xấu hổ!

Cái mặt mo của Nhan Nhã Tịnh đỏ lựng lên. Cô không biết có phải tâm lý bị ảnh hưởng hay không, cô cảm thấy bầu không khí cũng trở nên vô cùng xấu hổ.

Nhan Nhã Tịnh mất tự nhiên ho một tiếng, muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí khó xử, nhưng giọng nói lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai cô: “Diễn xong rồi thì cút!”

“Sau này, nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, hoặc là vọng tưởng phá hoại tình cảm giữa tôi và Tư Mỹ, tôi sẽ để cô sống không bằng chết!”

Lưu Thiên Hàn nói xong những lời này, anh không chút thương tiếc đẩy Nhan Nhã Tịnh ra ngoài xe. Sau đó không hề dừng lại một chút nào, đạp chân ga, chiếc xe thể thao lao đi nhanh như chớp.

Lưu Thiên Hàn cảm thấy anh mềm lòng với một gái bán hoa không trong sáng này đúng là chuyện quá nực cười.

Cô không chỉ không biết xấu hổ, thấy đàn ông là muốn đưa đẩy mà còn được voi đòi tiên, muốn phá hoại tình cảm giữa anh và Cung Tư Mỹ nữa!

Loại phụ nữ dơ bẩn không biết điều này, hoàn toàn không đáng để anh thương hại!

Sau này, nếu cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, hoặc là vọng tưởng phá hoại tình cảm giữa tôi và Tư Mỹ, tôi sẽ để cô sống không bằng chết!

Câu nói của Lưu Thiên Hàn cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nhan Nhã Tịnh. Tối nay đủ mọi chuyện bất thường ập tới đã khiến Nhan Nhã Tịnh khó chịu lắm rồi. Bây giờ anh Lưu lại nói những lời giày xéo tim cô như vậy, cô càng khó chịu giống như bị ngàn dao băm xác.

Tình cảm của anh và Cung Tư Mỹ!

Anh thích Cung Tư Mỹ đến vậy sao?

Anh Lưu, anh nói anh muốn để em sống không bằng chết. Nhưng anh có biết không, mất đi anh, em mới thật sự sống không bằng chết!

Anh Lưu, anh cảm thấy em dơ bẩn cũng được, buồn nôn cũng được. Thậm chí, anh cảm thấy em ác độc, em là kẻ thứ ba muốn phá hoại tình cảm giữa anh và Cung Tư Mỹ cũng không sao. Em sẽ không buông tay đâu!

Cho dù năm tháng có đau đớn thế nào, cũng không thể nào đau bằng ba tháng không có anh. Cho nên, em sẽ còn vô liêm sỉ quấn lấy anh, cho dù kiệt sức cũng phải giành được anh về!

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng biết được tin tức Lưu Thiên Hàn còn sống từ chỗ Cao Bắc Vinh.
 
Chương 810


CHƯƠNG 810

Tin tức của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhanh nhạy như vậy, đương nhiên cũng biết chuyện Lưu Gia Thành tiếp quản Lưu Thị.

Bọn chúng biết bác hai của mình trông rất giống Lưu Thiên Hàn, cho nên lúc trước thấy ảnh chụp của Lưu Gia Thành trên tạp chí, bọn chúng cũng không suy nghĩ nhiều. Bây giờ nghe Cao Bắc Vinh nói như vậy, lại thêm sau khi Nhan Nhã Tịnh trở về tối hôm qua cũng khẳng định với bọn chúng rằng Lưu Thiên Hàn còn sống. Hai đứa nhỏ không thể không tin rằng Lưu Thiên Hàn đã thật sự trở về.

Hôm nay Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ phải đi nhà trẻ, nhưng tin tức ba bọn chúng còn sống khiến hai anh em quá kích động. Bọn chúng hoàn toàn không có tinh thần đi học, vất vả nhịn đến lúc tan học, hai đứa liền bảo vệ sĩ đưa cả hai đến thẳng tòa nhà Lưu Thị.

Nhân viên Lưu Thị đều biết hai bảo bối thiên tài của nhà họ Lưu, cả đường không ai ngăn cản, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ liền đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.

Lưu Thiên Hàn vừa kết thúc cuộc họp, anh đang định uống một ly nước để nhuận họng thì một giọng nói lanh lảnh đã vang lên bên tai anh.

“Ba!”

Ngay sau đó là một giọng nói chững chạc hơn một chút: “Ba, ba thật sự đã trở về rồi!”

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh và Cung Tư Mỹ còn chưa đính hôn đấy được không, anh lấy đâu ra hai đứa con lớn như vậy!

Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình của Nhan An Bảo, anh lập tức hiểu rõ, đây là cặp trai gái của người em trai đã mất sớm để lại.

Anh có nghe Cung Tư Mỹ nói, tình cảm giữa anh và người em trai chết thảm trong vụ tai nạn xe cộ thật sự rất tốt. Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, trái tim cứng rắn của anh lập tức mềm thành một vũng nước.

Anh đặt cái ly xuống, khá kiên nhẫn nói: “Bác không phải ba của hai đứa, bác là bác hai của các cháu.”

“Ba không phải bác hai! Ba là ba của bọn con!” Nhan An Mỹ nói cực kỳ chắc chắn.

Hôm nay Nhan An Mỹ đeo một chiếc kính râm lớn. Cô bé mang cặp kính mát to như thế, thật sự không phải để dọa người, mà chỉ là để che đi đôi mắt khóc đến sưng đỏ của mình.

“Ba, ba đã trở về rồi, tại sao ba không đi tìm bé? Ba có biết sau khi bé tưởng ba chết rồi, bé đã khóc muốn chết luôn không!”

“Bác thật sự là bác hai của bọn cháu, bác là anh em sinh đôi của ba các cháu, ngay cả mẹ còn nhận lầm, các cháu nhận lầm cũng là bình thường thôi.”

“Ba, con và An Mỹ không nhận lầm đâu!” Nhan An Bảo nói chắc nịch: “Ba, bây giờ chúng ta đi làm giám định ADN ngay lập tức đi! Nếu ba không phải là ba của bọn con, sau này bọn con sẽ gọi ba là bác hai. Nhưng nếu ba là ba của con và An Mỹ, ba đừng nghĩ đến việc chối nữa!”

Khí thế này, dáng vẻ này, thật sự là giống hệt anh!

Thế nhưng, Lưu Thiên Hàn vô cùng chắc chắn, anh không thể nào là ba của bọn chúng được.

Anh cũng rất chắc chắn mình chính là Lưu Gia Thành.

Sau khi anh tỉnh lại, các cơ bắp trên người anh bị teo lại nghiêm trọng. Nếu như anh là Lưu Thiên Hàn, thì chỉ một vụ tai nạn xe hơi không thể nào gây ra chứng teo cơ nghiêm trọng như vậy được. Cơ thể của anh teo lại nhiều thế này là bởi vì anh đã làm người thực vật nhiều năm, nằm bất động trên giường một thời gian dài, đương nhiên cơ bắp sẽ teo đi.

Cơ bắp bị teo, việc phục hồi chức năng gặp rất nhiều khó khăn, Cung Tư Mỹ hầu như luôn ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.
 
Chương 811


CHƯƠNG 811

Anh hồi phục rất tốt, thậm chí bác sĩ còn nói anh hồi phục còn khỏe mạnh hơn so với trước khi hôn mê, hơn phân nửa là nhờ công lao Cung Tư Mỹ cẩn thận chăm sóc. Cho nên anh không thể phụ tấm chân tình của Cung Tư Mỹ được.

“Không cần phải đi giám định ADN.”

Lưu Thiên Hàn nói chắc như đinh đóng cột: “Bác không phải là ba của hai đứa! Mặc dù bác đã quên rất nhiều chuyện, nhưng bác chắc chắn mình đã làm người thực vật nhiều năm. Ba của bọn cháu chưa từng làm người thực vật.”

Cả Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều sững sờ. Bọn chúng không thể nào ngờ Lưu Thiên Hàn lại chắc chắn bản thân đã làm người thực vật nhiều năm như vậy.

Thế này là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai đứa nhỏ đều là nhân tài trong nhân tài, sau khi bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau liền ra quyết định ngay lập tức.

Ba không đồng ý đi làm giám định ADN với bọn chúng mà bọn chúng lại ép buộc ba đi thì không nên.

Đương nhiên, giám định ADN không dễ như thường nghĩ, chỉ cần nhặt một sợi tóc của ba là có thể làm được.

Tóc mang đi giám định ADN ít nhất cũng phải có nang tóc, Lưu Thiên Hàn đã không đồng ý đi làm giám định, làm sao có thể để bọn chúng có cơ hội nhổ tóc trên đầu anh!

Hơn nữa, với tính cách của Lưu Thiên Hàn, cho dù bọn chúng trộm được tóc của anh rồi lén đi làm kết quả giám định ADN, anh cũng sẽ không tin.

Trước mắt chỉ có thể thực hiện kế nước ấm nấu ếch xanh thôi.

Để mẹ ra tay, đợi mẹ theo đuổi được ba rồi thì những chuyện khác chỉ là việc nhỏ như con thỏ.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ bí mật quyết định, bọn chúng phải làm thần trợ công, giúp mẹ đêm qua ra trận chưa thành công sẽ bắt được ba về tay.

“Bác hai, bây giờ bác đang độc thân đúng không ạ?” Mặc dù Nhan An Mỹ không cam tâm, nhưng vì để không làm Lưu Thiên Hàn ghét, cô bé vẫn hiểu chuyện sửa lại xưng hô.

“Không phải, bác có vợ chưa cưới rồi.” Vẻ mặt của Lưu Thiên Hàn thản nhiên, nói đúng sự thật.

“Vợ chưa cưới?” Đầu óc Nhan An Mỹ nhanh chóng xoay chuyển, lập tức kịp thời nhận ra, vợ chưa cưới mà Lưu Thiên Hàn nói chính là Cung Tư Mỹ.

Nhưng mà vợ chưa cưới chẳng phải là vẫn chưa kết hôn sao? Chỉ cần không để ba kết hôn với Cung Tư Mỹ, ba và mẹ vẫn có thể gương vỡ lại lành.

Xem ra, cô bé và anh trai càng phải cố gắng hơn nữa, làm thật tốt vai trò thần trợ công.

Nghĩ vậy, trong lòng Nhan An Mỹ lập tức dâng lên ý chí chiến đấu.

Cô bé tháo kính râm xuống, đáng thương chớp chớp đôi mắt hơi sưng đỏ: “Bác hai, cháu thật sự rất đói, cháu đói đến đau hết cả bụng luôn rồi đây này. Bác có thể mời cháu và anh trai ăn được không?”

Lưu Thiên Hàn không phải là một người kiên nhẫn, càng không thích trẻ con. Nhưng cũng có thể là bởi vì hai đứa nhỏ trước mặt chảy dòng máu của người em trai đã chết của anh, anh thật sự có thừa kiên nhẫn với bọn chúng.

“Được.”

“Bác hai, cháu muốn ăn cơm Tây. Chúng ta đến nhà hàng Tây mới mở ở tầng dưới được không ạ?” Nhan An Mỹ vừa nói vừa ra sức nháy mắt với Nhan An Bảo.

Nhan An Bảo ngầm hiểu: “Bác hai, cháu cũng đói lắm, cháu muốn ăn cơm Tây, chúng ta đi ngay bây giờ được không?”
 
Chương 812


CHƯƠNG 812

Đối mặt với hai đứa nhóc đáng yêu đến mức có thể làm tan chảy những trái tim lạnh lùng nhất, Lưu Thiên Hàn còn có thể nói gì? Đương nhiên là quẳng công việc trên tay, cùng bọn chúng đi ăn bữa cơm Tây tình cảm.

Đã quyết định trở thành thần trợ công cho ba mẹ mình, đương nhiên Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ phải làm hết trách nhiệm. Nhà hàng Tây mà bọn chúng chọn rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò. Trước khi xuống lầu, hai đứa đã âm thầm gửi tin nhắn cho Nhan Nhã Tịnh, chỉ còn chờ lát nữa Nhan Nhã Tịnh tới là bọn chúng sẽ rút lui một cách rất êm xuôi, nhường không gian cho ba mẹ bồi dưỡng tình cảm.

Sau khi Nhan Nhã Tịnh nhận được tin nhắn của Nhan An Bảo, cô nhanh chóng chạy tới nhà hàng Tây này. Nhan An Bảo mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng, từ xa đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh. Cậu bé vội vàng nháy mắt ra hiệu với Nhan An Mỹ.

Nhan An Mỹ nhướng mày, lập tức bật chế độ diễn kịch.

“Ui da, bụng cháu đột nhiên đau quá! Bác hai, có lẽ cháu bị tiêu chảy rồi, cháu đi toilet đã!” Nói rồi, Nhan An Mỹ lập tức xông vào toilet như một làn khói.

Đương nhiên Nhan An Bảo cũng không muốn làm một bóng đèn lớn một ngàn watt. Cậu bé cũng học theo dáng vẻ của Nhan An Mỹ, cau mày nói: “Bác hai, bụng cháu cũng hơi khó chịu, cháu cũng đi toilet đây.”

Lưu Thiên Hàn cũng không suy nghĩ nhiều, anh thản nhiên cắt miếng bò bít tết trước mặt. Trên người anh có sự lạnh lùng và tự phụ bẩm sinh, chỉ là động tác cắt bò bít tết đơn giản thôi nhưng động tác anh làm ra lại có sự hấp dẫn khiến người ta hoa mắt mê mẩn.

Lưu Thiên Hàn tự nhận mình tuyệt đối không phải là người quan tâm người khác, nhưng lần này, hiếm khi anh lại cắt bò bít tết cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ. Anh vừa đặt con dao trong tay xuống thì chợt thấy một hình ảnh khiến từ đôi mắt đến đáy lòng anh đều vô cùng khó chịu.

Anh lại nhìn thấy người phụ nữ không biết xấu hổ kia đang lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông có dáng vẻ hèn mọn đến mức không thể miêu tả.

Lưu Thiên Hàn không khỏi nhíu mày, người phụ nữ này, ngay cả loại đàn ông đó cũng không tha ư?

Cô đúng là bao dung mọi vật.

Khẩu vị đúng là nặng!

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật xui xẻo, cô nhiệt huyết dâng trào tới hẹn hò với anh Lưu, không ngờ lại gặp Kiều Phong ở nhà hàng Tây này.

Trước khi Lưu Thiên Hàn gặp tai nạn xe, đương nhiên Kiều Phong không còn dám trêu chọc cô nữa. Nhưng bây giờ người người đều biết Lưu Thiên Hàn đã chết rồi, cô đã trở thành góa phụ trẻ. Loại người vô liêm sỉ hiếm có khó tìm như Kiều Phong, ông ta nhìn thấy cô, tất nhiên sẽ không biết xấu hổ mà quấn lấy.

“Cô Nhan, trùng hợp quá nhỉ.”

Kiều Phong cười đến run cả người, ông ta thẳng thừng duỗi hai cánh tay ra, nắm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh: “Cô Nhan, cô đến đây một mình à?”

“Không phải.” Nhan Nhã Tịnh nhanh nhẹn rút tay ra khỏi tay Kiều Phong, nhưng bàn tay to béo mập của Kiều Phong lại không buông tha mà vồ tới: “Cô Nhan, cô đang đùa với tôi đấy à! Cô chỉ có một mình, đương nhiên là tới một mình rồi!”

“Cô Nhan, tôi cũng đã nghe nói về chuyện của anh Lưu rồi, mong cô bớt đau buồn!”

Kiều Phong giả vờ bi thương nói với Nhan Nhã Tịnh, nhưng thật ra bi thương cũng chỉ ba giây, ngay sau đó ông ta lại tươi cười hớn hở: “Cô Nhan, nếu bây giờ cô đã là người độc thân, vậy có phải chuyện xem mắt của chúng ta đã có thể tiếp tục rồi không?”

 
 
Chương 813


CHƯƠNG 813

Thấy ánh mắt Lưu Thiên Hàn quét tới, Nhan Nhã Tịnh không muốn anh hiểu lầm. Cô lạnh lùng hất tay Kiều Phong ra, bước nhanh về phía Lưu Thiên Hàn.

Ai ngờ, cô đã đánh giá quá thấp trình độ vô liêm sỉ của Kiều Phong, không ngờ ông ta lại đuổi theo cô.

Lần này, ông ta ôm lấy luôn cánh tay của Nhan Nhã Tịnh: “Cô Nhan, tôi từng nói tôi là người hơi quan tâm tới chuyện còn trong trắng. Nhưng chỉ cần cô chịu vá lại lớp màng kia, tôi có thể cho cô một cơ hội.”

“Cô Nhan, tôi biết cô rất có hứng thú với tôi. Hay là chúng ta chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ cô đi vá lại luôn đi? Cô yên tâm, tôi sẽ đi cùng cô!”

Nhan Nhã Tịnh tức tới mức nghiến răng kêu ken két. Cái tên Kiều Phong kỳ quặc này, ông ta đúng thật là nghiện rồi à, ai cho ông ta tự tin mà cảm thấy rằng cô sẽ làm phẫu thuật cho ông ta chứ!

Nếu như chỗ này không phải là nơi công cộng, thêm vào đó cô còn muốn giữ hình tượng thục nữ tốt đẹp trước mặt Lưu Thiên Hàn, thì cô sớm đã đạp bay cái tên Kiều Phong kỳ quặc này rồi.

Bây giờ Kiều Phong đứng rất gần Lưu Thiên Hàn, những câu mà ông ta nói, Lưu Thiên Hàn có không muốn nghe thấy cũng khó.

Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn đâm từng phát một lên trên khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh như mũi kim độc.

Người phụ nữ này, đúng thật là bụng đói vơ quàng đấy!

Cô nhận loại khách như thế này thì cũng thôi đi, vậy mà cô còn muốn vá cho thằng già ghê tởm này sao?

Rốt cuộc là cô đã từng vá cho bao nhiêu thằng đàn ông rồi!

Càng nghĩ càng tức, mà Lưu Thiên Hàn càng tức giận thì anh lại càng thích cười khẩy. Bờ môi mỏng hơi hé, một nụ cười khẩy lạnh lẽo tận xương bật ra từ khóe môi anh.

“Ha!”

Nghe thấy tiếng cười khẩy của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình, anh Lưu thực sự hiểu lầm rồi.

Anh Lưu trước đây sẽ không hiểu lầm cô khi cô bị Kiều Phong quấn lấy, chỉ đánh cho cái tên Kiều Phong kỳ quặc này một trận thôi.

Nhưng anh Lưu của bây giờ, chắc chắn sẽ cảm thấy cô là loại phụ nữ vô liêm sỉ, không có nguyên tắc, đến cả loại đàn ông như Kiều Phong cũng không buông tha.

Lúc này trong mắt Kiều Phong chỉ có Nhan Nhã Tịnh đẹp đến mức khiến ông ta say đắm, không hề chú ý tới Lưu Thiên Hàn đang ngồi ở bàn ăn trước mặt, ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh với vẻ si mê.

Kiểu phụ nữ như thế nào thì hấp dẫn nhất?

Kiều Phong cảm thấy chính là kiểu phụ nữ như Nhan Nhã Tịnh.

Rõ ràng đã từng sinh hai đứa con, nhưng trông còn trong sáng động lòng người hơn cả thiếu nữ vị thành niên, thêm vào đó còn cả cơ thể nóng bỏng đẹp đẽ này nữa, đúng là quyến rũ chết người!

Kiều Phong ra sức nuốt nước miếng, ông ta không nhịn được muốn vươn tay ra bóp lấy Nhan Nhã Tịnh.

Nhưng tay của ông ta còn chưa đặt lên, ông ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, cơ thể tròn trịa kia của ông ta không kiểm soát được mà văng ra ngoài.

“Áaa!!!”

Kiều Phong kêu ré lên như lợn bị chọc tiết, Lưu Thiên Hàn lại chẳng nhìn ông ta lấy một cái, anh lạnh lùng đứng dậy, nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh với đôi mắt lạnh lẽo gần như có thể nhỏ nước thành băng.

“Loại khách như thế này mà cô cũng nhận à, cô đúng thật là, đói bụng vơ quàng!”

“Ha! Vì nhận khách mà cô còn làm phẫu thuật, tận tâm thật đấy!”

 

Tận tâm là một từ khen ngợi, nhưng trong giọng của Lưu Thiên Hàn lại đầy vẻ mỉa mai. Nhan Nhã Tịnh không muốn Lưu Thiên Hàn hiểu lầm, vội vàng giải thích rằng: “Anh Lưu, anh hiểu lầm rồi! Ông ta không phải khách của em, ông ta là một tên thần kinh, ai lại muốn làm phẫu thuật vì ông ta chứ!”

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn tiếp tục cười khẩy, dáng vẻ đó của anh hiển nhiên là không tin lời Nhan Nhã Tịnh nói: “Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao ông ta không tìm người khác mà cứ phải tìm cô?!”

Kiều Phong hồi sức lại mất một lúc, cuối cùng cũng bò dậy từ dưới đất, ông ta thở hổn hển lao tới trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Thằng ranh kia, tao nói cho mày biết, mày đừng có mà lo chuyện bao đồng! Cô ấy là người phụ nữ của tao, cô ấy từng đồng ý với tao là sẽ làm phẫu thuật, nếu như mày còn lo chuyện bao đồng nữa, tao…”
 
Chương 814


CHƯƠNG 814

Dáng người Kiều Phong lùn tịt, nhìn khuôn mặt Lưu Thiên Hàn cũng hơi gian nan. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn, giọng nói của ông ta đột nhiên dừng lại.

Ông ta nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn như nhìn thấy ma, run lẩy bẩy gọi một tiếng “anh Lưu” rồi lao ra khỏi nhà hàng phương tây như đang chạy trốn.

“Cô phục vụ cũng chu đáo thật đấy!”

Rõ ràng là khóe môi Lưu Thiên Hàn hiện lên nụ cười, nhưng giọng nói của anh lại lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình.

Anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận, nhưng vừa nghĩ tới chuyện người phụ này lại đê tiện đến mức muốn làm phẫu thuật cho một thằng già ghê tởm, dù thế nào anh cũng không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng mình.

Đúng lúc này, Lưu Thiên Hàn vừa khéo nhận được Nhan An Bảo kết bạn Zalo với anh ở trên đường gửi tin nhắn cho anh, nói rằng đột nhiên Thịnh Vân Hiên tìm bọn chúng, nên bọn chúng về trước.

Anh cất điện thoại về túi, thẳng thừng vươn tay ra túm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, cưỡng ép đưa cô ra ngoài tiệm cà phê.

“Anh Lưu, anh làm đau em đấy!”

Động tác của Lưu Thiên Hàn quá thô lỗ, đau đến mức khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh không khỏi nhăn tít lại.

“Anh Lưu, anh định đưa em đi đâu vậy? Anh Lưu, anh buông em ra!”

Nhan Nhã Tịnh rất muốn quyến rũ Nhan Nhã Tịnh, nhưng chuyện đêm qua đã gây ra ám ảnh tâm lý cho cô. Nhỡ đâu anh lại tức giận ném cô tới một nơi khỉ ho cò gáy đồng không mông quạnh, có phải là cô còn phải dầm mưa đi bộ nửa đêm như hồn ma hay không!

Cho nên, khi Lưu Thiên Hàn nổi giận, Nhan Nhã Tịnh tuyệt đối không muốn lên xe của anh.

Nhưng sức lực của nam và nữ quá chênh lệch, anh vẫn cưỡng ép nhét Nhan Nhã Tịnh vào ghế sau.

“Không phải cô thích vá sao, bây giờ tôi đưa cô đi!” Dừng lại một chút, giọng nói lành lạnh của Lưu Thiên Hàn lại bổ sung thêm một câu: “Tiện thể kiểm tra xem cô có bệnh hay không!”

Nhan Nhã Tịnh thực sự bị Lưu Thiên Hàn làm cho tức muốn hộc máu, tại sao sau khi anh Lưu mất trí nhớ lại trở nên vô lý như vậy chứ!

Nhan Nhã Tịnh tức tới muốn cắn người, nhưng cô lại không nỡ cắn anh Lưu, chỉ đành nghiến răng kêu ken két.

Sau khi bình tĩnh một lúc, Nhan Nhã Tịnh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh Lưu, ban nãy anh thực sự nói oan cho em rồi! Em còn oan hơn cả Thị Kính nữa!”

“Kiều Phong kinh tởm như vậy, gu em không mặn thế đâu!”

Từ gương chiếu hậu, Nhan Nhã Tịnh chú ý thấy sắc mặt Lưu Thiên Hàn dịu đi một chút, cô tiếp tục nói: “Anh Lưu, người đàn ông lọt được vào mắt của em, chỉ có một mình anh thôi!”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thực sự điên mất rồi. Nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời này, vậy mà tâm trạng anh lại tốt hơn hẳn, nhất là khi cô nói rằng người đàn ông lọt được vào mắt cô chỉ có một mình anh thôi. Rõ ràng biết rằng cô đang cố ý nịnh nọt, nhưng trong lòng anh vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy phơi phới.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn từ mây mù chuyển sang trời trong, vốn dĩ trong lòng Nhan Nhã Tịnh còn rất vui mừng, nhưng nhớ tới cái từ bệnh này, tâm trạng của cô lập tức trở nên bi thương khó tả.

Anh Lưu trước đây, cho dù tưởng rằng cô có bệnh, anh cũng sẽ cùng chung hoạn nạn với cô, còn anh bây giờ lại chỉ vì vài câu nói vớ vẩn của Kiều Phong mà đã chê cô bẩn.

Anh Lưu, anh có biết rằng, em càng yêu anh thì lời mà anh nói lại càng như một con dao sắc bén. Chỉ là vài câu châm chọc đầu môi thôi đã có thể đâm cho trái tim em chảy máu đầm đìa.

Ngay khi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ chế giễu của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh: “Cô từng phục vụ bao nhiêu thằng đàn ông rồi?”
 
Chương 815


CHƯƠNG 815

Không đợi Nhan Nhã Tịnh trả lời, Lưu Thiên Hàn đã cười mỉa nói: “Loại phụ nữ bán thân, chỉ sợ là đàn ông nhiều đến mức thậm chí bản thân cũng không đếm được chứ gì!”

Màu máu trên mặt Nhan Nhã Tịnh rút đi, nhưng nghĩ đến mục tiêu lớn của mình là theo đuổi được Lưu Thiên Hàn một lần nữa, Nhan Nhã Tịnh lại cố gắng đè nén sự chua xót trong lòng, nở nụ cười tươi như hoa.

Theo đuổi anh Lưu mất trí nhớ là một công trình rất lớn, nếu như cô cứ động một chút là đau lòng buồn bã, chỉ sợ là kiếp sau cũng không thể thành công hạ gục được anh Lưu.

“Anh Lưu, cho dù anh có muốn tin hay không thì em cũng đều phải nói, cả đời này của em chỉ có một người đàn ông là anh thôi.”

Khóe miệng Nhan Nhã Tịnh mang ý cười, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên Lưu Thiên Hàn cảm thấy, nghe giọng nói của cô có chút đau đớn, có chút khổ sở.

Nghe mà trong lòng anh cũng nhói đau.

Nhưng cho dù có đau lòng đến đâu, anh cũng không thể tin lời cô nói được. Gái điếm vô tình, con hát vô nghĩa, phụ nữ làm loại việc đó, làm gì có tư cách nói tới cái thứ gọi là chung tình chứ!

Không muốn tiếp tục để cảm xúc của mình bị ả gái bán thân này quấn lấy nữa, Lưu Thiên Hàn khinh thường hừ một tiếng: “Giọng đêm qua của cô đâu giống chỉ từng trải qua với một người đàn ông đâu!”

Giọng gì cơ?

Nhan Nhã Tịnh sững sờ một lúc, nhưng gần như là ngay lập tức, cô hiểu được lời Lưu Thiên Hàn nói có ý gì.

Tiếng kêu mà anh nói rõ ràng là ám chỉ tối hôm qua lúc anh gọi điện với Cung Tư Mỹ, cô cố tình kêu ra chất giọng xấu hổ kia.

Đó cũng là lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh to gan cố ý kêu ra tiếng kêu như thế, nghĩ lại là đỏ mặt tía tai.

Cô ngẩng mặt lên, không biết có phải là ảo giác của cô không mà giờ cô lại cảm thấy vành tai của Lưu Thiên Hàn hơi đỏ.

Lẽ nào anh Lưu nói mấy lời không thuần khiết này xong cũng xấu hổ đấy chứ?

Nghĩ tới chuyện Lưu Thiên Hàn cũng có thể đang xấu hổ, Nhan Nhã Tịnh bỗng nảy sinh lòng tàn ác, muốn trêu chọc anh một chút.

“Anh Lưu à, trời đất chứng giám, em thực sự chỉ có một người đàn ông là anh thôi! Anh Lưu, lời anh vừa mới nói không phải là khen giọng em dễ nghe đấy chứ?”

Đúng thật là vậy, sau khi cô nói xong lời này, cô phát hiện vành tai Lưu Thiên Hàn lại càng đỏ thêm một chút.

Trong lòng cô không khỏi có hơi đắc ý, định trêu chọc đến cùng: “Anh Lưu, tất cả các kỹ thuật và giọng nói của em đều là anh dạy cả đấy, nếu như anh cảm thấy giọng nói của em dễ nghe, vậy thì chỉ có thể giải thích một điều rằng anh dạy rất tốt!”

“Anh Lưu, chúng ta thế này là danh sư xuất cao đồ đấy!”

“Khụ khụ…” Lưu Thiên Hàn suýt chút nữa thì sặc chết bởi nước bọt của mình, anh đang bị ả gái bán thân trêu chọc sao?

Loại gái ngành thế này đúng là vô liêm sỉ, trêu ghẹo đàn ông chẳng có chút giới hạn nào!

Nghĩ tới chuyện cô cũng thường xuyên trêu ghẹo những tên đàn ông khác như vậy, Lưu Thiên Hàn đột nhiên cảm thấy cả người khó chịu.
 
Chương 816


CHƯƠNG 816

Muốn giết người quá!

“Xuống xe!”

Lưu Thiên Hàn đạp mạnh chân ga, hạ lệnh đuổi khách với Nhan Nhã Tịnh. Hôm nay đầu anh thực sự úng nước rồi, nhìn thấy cô công khai gạ gẫm khách ở nơi công cộng nên mới có hành động kì lạ như thế này!

Lại bảo cô xuống xe.

Nhưng Nhan Nhã Tịnh nhất quyết không xuống.

Cô bĩu môi đáng thương, nói dối mà trong lòng hơi áy náy: “Anh Lưu, em không xuống xe được, chân em bị trẹo rồi, không đi đường nổi nữa.”

Chân bị trẹo hả?

Ha!

Ban nãy cố gắng gạ gẫm khách, chân vẫn còn ổn lắm cơ mà, vừa lên xe của anh mà chân đã bị trẹo rồi à?

Lưu Thiên Hàn đi thẳng xuống xe, định lôi Nhan Nhã Tịnh xuống khỏi ghế sau.

Nhan Nhã Tịnh biết, với sức lực của cô chắc chắn sẽ không phản kháng lại được Lưu Thiên Hàn, nhưng cô có thể nhân cơ hội này mà thực hiện thêm chút mục tiêu nhỏ mà.

Ví dụ như, nhân lúc anh kéo cô xuống, cô có thể thuận thế ngã lên người anh, khi đấy anh chắc chắn sẽ không phòng bị, đứng không vững, hai người chắc chắn sẽ cùng ngã xuống đường.

Tới lúc đó cô ở trên, anh ở dưới, nếu như ông trời độ cô thêm một chút, môi của hai người còn có thể vừa khéo chạm vào nhau, thực hiện một nụ hôn rung động con tim.

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ trong lòng càng vui sướng, mà cô cũng định cố gắng thực hiện tưởng tượng của mình luôn.

Nhưng ông trời không độ cô chút nào, từ đầu tới cuối những hành động như nghiêng về phía trước, xoay người, ngã xuống đất, đều là vở kịch của một mình cô, cuối cùng cô ngã sấp mặt xuống đất vô cùng hoành tráng.

Điều đáng buồn nhất đó là, lần này tự cô bị ngã trật cổ chân thật rồi.

“Cút!” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Sau khi lạnh lùng vứt lại một câu, Lưu Thiên Hàn định lái xe rời đi, nhưng đúng lúc Nhan Nhã Tịnh lại ngã ngay trước xe anh, chặn mất đường của anh luôn nên anh có muốn quay đầu cũng khó, không thể tiếp tục đi về phía trước được.

Lưu Thiên Hàn còn tưởng Nhan Nhã Tịnh sẽ tiếp tục ăn vạ trước chiếc siêu xe của anh, quấn lấy anh không rời, nhưng điều bất ngờ là lần này Nhan Nhã Tịnh lại tự mình bò dậy từ dưới đất.

Khóe miệng cô hơi cong lên, nhưng trong nụ cười lại là vẻ đau thương và yếu ớt, dù thế nào cũng không che giấu được.

“Anh Lưu, em cút đây.”

Hôm nay khiến anh khó chịu đến đây thôi, trong người em thấy khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, không thể làm keo 502 được nữa. Nhưng đợi em nghỉ ngơi lại sức, em vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy anh.

Mắt cá chân đau thật đấy, Nhan Nhã Tịnh cố gắng để đi lại bình thường một chút, nhưng lúc đi vẫn tập tễnh.

Ngay lúc quay người đi, Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà chảy nước mắt đầy mặt.

Có thể là trên người đau khiến tâm lý trở nên vô cùng yếu ớt, cô lại vô dụng mà rơi nước mắt rồi.

Cô vẫn còn có điều muốn nói với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô lại không muốn để anh nhìn thấy cô khóc, vậy là chỉ có thể quay lưng lại với anh, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Anh Lưu, cho dù em chỉ là một người làm loại nghề đó thì em cũng biết đau mà, anh có thể nào, đừng động một chút là đẩy ngã em không? Thôi vậy, anh thích thế nào thì cứ thế đi, dù sao thì bây giờ em trong lòng anh cũng chẳng đáng một xu.”
 
Chương 817


CHƯƠNG 817

“Nhưng anh Lưu, em sợ khi anh khôi phục lại ký ức rồi, lúc đó anh nghĩ lại những chuyện đã từng làm với em, thì anh sẽ đau lòng lắm!”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy, bây giờ anh đã đau lòng luôn rồi.

Nghe thấy giọng nói rõ ràng rất khó chịu nhưng cố tỏ ra thoải mái của cô, nhìn dáng vẻ tập tễnh của cô, bỗng nhiên trong lòng anh đau đến mức không thở nổi.

Anh nghĩ, có khi anh trúng tà thật tồi, lại sinh ra thứ tình cảm với người phụ nữ làm gái ngành này, thứ tình cảm mà đến cả với Cung Tư Mỹ anh cũng chưa từng có.

Tuy cơn đau trong lồng ngực như ngọn lửa thiêu đốt tim gan, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn nói không chút tình cảm: “Cô yên tâm, Lưu Thiên Hàn tôi sẽ không cảm thấy đau lòng vì một người phụ nữ bẩn thỉu đâu!”

Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, không đau lòng thì tốt rồi.

Nhưng hy vọng rằng, anh sẽ vĩnh viễn không đau lòng.

Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp tục nói những lời tự rước lấy nhục nữa, cô cố gắng duỗi thẳng thắt lưng, bước từng bước tiếp tục đi về phía trước.

Tối hôm qua, sau khi Lưu Thiên Hàn vứt cô lại giữa đường, cô không gọi được xe, sau đó trời lại đổ mưa, có thể nói là cô dầm mưa gần một đêm.

Sáng sớm nay cô vừa tỉnh lại đã nhận ra mình bị sốt, cô không muốn xin nghỉ nên uống chút thuốc hạ sốt rồi lại tới bệnh viện.

Lúc này có lẽ cô lại lên cơn sốt nữa rồi, đầu óc cô hơi choáng váng, mỗi một bước đi cô đều cảm thấy cảnh vật xung quanh như đang rung chuyển. Cuối cùng cơ thể của cô cũng bắt đầu lảo đảo, lảo đảo đến mức trời đất đảo lộn, cho tới khi trước mắt của cô chỉ còn lại một mảnh đen kịt.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh ngã mạnh xuống đất, Lưu Thiên Hàn chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên nhói lên.

Anh vô thức muốn lao tới ôm cô thật chặt vào lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm chế lại sự thôi thúc này.

Người phụ nữ này, vừa không biết xấu hổ lại vừa gian xảo, ai biết được có phải cô ta đang giả vờ ngất xỉu hay không!

Nghĩ như vậy, Lưu Thiên Hàn chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Đừng giả vờ nữa!”

Nhan Nhã Tịnh vẫn nằm bất động trên mặt đất, rõ ràng bờ môi của cô trắng bệch như vậy, trắng bệch gần như không nhìn thấy tia máu, nhưng khuôn mặt của cô lại đỏ bừng một cách đáng sợ, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt trên mặt cô vậy.

Càng nhìn khuôn mặt này của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm cáu kỉnh không thể dùng từ ngữ để hình dung được. Anh vươn tay ra định lôi Nhan Nhã Tịnh từ dưới mặt đất, để cô không thể tiếp tục giả chết được nữa.

Khi anh túm lấy cô tay cô, anh mới phát hiện trên người cô nóng tới đáng sợ.

Ban nãy anh cũng đã chạm vào cơ thể cô rồi, nhưng không hề chú ý tới sự khác thường trên người cô, không ngờ rằng cô lại sốt nặng như vậy.

Lưu Thiên Hàn rụt tay khỏi cổ tay cô, bờ môi mỏng vô thức mím lại, như thể đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý rất căng thẳng, sau đó anh lại vươn tay ra sờ lên trán cô.

Trán cô còn nóng hơn cổ tay, có thể là do sốt quá nặng, cơ thể cô không ngừng run rẩy, nhìn trông vô cùng đau khổ.
 
Chương 818


CHƯƠNG 818

“Đáng chết!”

Lưu Thiên Hàn rủa thầm một tiếng, nhưng vẫn bế Nhan Nhã Tịnh lên ném vào trong chiếc siêu xe của anh.

Anh tự nhủ với bản thân, anh đưa người phụ nữ này về nhà không phải vì anh quan tâm đến người phụ nữ này, chỉ là vì anh không muốn thấy chết mà không cứu thôi.

Suy nghĩ này thực ra có chút tự lừa mình dối người. Trước giờ anh không phải là người lương thiện gì, người bị bệnh nặng chết thảm trước mặt anh, anh cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, sao anh lại đột nhiên trở nên từ bi như vậy được!

Bây giờ Nhan Nhã Tịnh thực sự rất khó chịu, trong người khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.

Cô cảm thấy cơ thể của cô lúc thì như bị nướng trong lửa, lúc thì rơi xuống hầm băng, lạnh đến mức cô sống không bằng chết.

Nhưng thứ càng lạnh hơn, vẫn là trái tim của cô.

Một mình cô đơn độc, bước đi trong trời đất đầy băng tuyết, cô nhìn xung quanh, nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy người mà cô ngày nhớ đêm mong, nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả.

Cô mơ một giấc mơ vô cùng vô cùng đáng sợ, cô không tìm thấy anh Lưu mà cô yêu nhất nữa.

Cô đi khắp trời đất, đi hàng ngàn dặm, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của anh.

Rõ ràng là người đó nói rằng sẽ ở bên cô sớm chiều, sao cô lại không tìm thấy anh chứ!

Cô không cam lòng cứ thế vĩnh viễn mất tin tức của anh, cô chạy điên cuồng trong trời đất đầy băng tuyết.

Sau đó, có thể là ông trời thương tiếc cô, cuối cùng cô cũng tìm được bóng dáng của anh Lưu.

Cô hét lên tên của anh Lưu, lao về phía anh Lưu như phát điên, thế nhưng cô còn chưa tới gần anh, cô còn chưa thấy rõ được nụ cười trên mặt anh thì một chiếc xe tải đã đâm mạnh vào người anh.

Máu đỏ tươi nhuộm đỏ màn tuyết trắng tinh, anh ở ngay trước mặt cô, tan nát, không còn mở mắt ra nữa.

“Anh Lưu…”

Nhan Nhã Tịnh vươn tay ra, cô gắng sức muốn bắt lấy gì đó, nhưng cô không bắt được gì cả.

Sao lại không bắt được chứ! Rõ ràng là anh Lưu đang ở gần trong gang tấc, cho dù là thi thể lạnh lẽo cũng được, cô muốn bắt được anh Lưu. Nhưng thứ cô bắt được, chỉ có đống tuyết trộn lẫn với máu.

“Anh Lưu, đừng rời xa em mà… Anh Lưu, đừng rời xa em…”

Nhan Nhã Tịnh khẽ thút thít, nước mắt không kìm được lăn xuống từ khóe mắt cô: “Anh Lưu, cầu xin anh, đừng rời xa em có được không? Anh Lưu, không có anh, em sống không bằng chết…”

Lưu Thiên Hàn vừa bế cô tới chiếc giường lớn trong phòng anh, liền thấy cô im lặng nức nở.

Ngay sau đó, giọt nước mắt trong suốt long lanh chảy xuống từ khóe mắt cô, gọi từng tiếng anh Lưu gì đó.

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, lẽ nào, người phụ nữ này thực sự có một người khách họ Lưu, giữa hai người có tình cảm thật lòng, yêu đến mức gắn bó keo sơn, sống chết bên nhau sao?

Cô thích người đàn ông họ Lưu kia đến như thế sao! Đã thế này rồi mà còn nhớ nhung anh ta mãi chẳng quên!

Càng nghĩ trong lòng Lưu Thiên Hàn càng khó chịu, anh bực bội ném Nhan Nhã Tịnh lên giường, định để mặc cô tự sinh tự diệt.

Sau đó, cuối cùng trong lòng vẫn không nỡ, anh vẫn gọi vào số bác sĩ tư nhân.
 
Chương 819


CHƯƠNG 819

Lưu Thiên Hàn vừa định ra ngoài, coi như mắt không thấy tâm không phiền, thì đột nhiên Nhan Nhã Tịnh mở mắt ra, cô bò xuống khỏi giường, loạng choạng nhào lên người anh.

“Anh Lưu! Anh Lưu, em biết anh sẽ không rời xa em mà! Em biết là anh sẽ không vứt bỏ em mà…”

Bây giờ đầu óc Nhan Nhã Tịnh đang loạn hết cả lên, ý thức của cô có hơi mơ hồ. Cô chỉ nghĩ rằng phải gắng sức ôm lấy người đàn ông trước mặt, sống chết cũng không buông ra!

“Anh Lưu, em đau lòng lắm! Bọn họ đều nói anh chết rồi, em rất đau lòng! Nhìn thi thể của anh, em thực sự cũng muốn đi theo anh, nhưng em không thể chết được, hai bé cưng của chúng ta đã không có ba rồi, em không thể để chúng không có cả mẹ được.”

“May mà, may mà anh không sao, anh Lưu, anh quay về rồi, em thực sự vui lắm, cực kỳ vui! Anh Lưu, đừng rời xa em nữa, đừng rời xa em nữa có được không?”

Lưu Thiên Hàn ghét nhất chính là bị người khác đụng chạm vào cơ thể. Từng có một người phụ nữ không biết điều mà nhào lên người anh, thế là anh ném thẳng cô ta sang châu Phi luôn. Nhưng bây giờ anh lại không thể nhẫn tâm với người phụ nữ không biết xấu hổ này được.

“Cút!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng khẽ quát lên, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại ôm anh càng chặt hơn.

Bây giờ trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, chính là dù có chết cô cũng sẽ không buông anh Lưu ra!

“Anh Lưu, em không cút, em không cút! Anh Lưu, trước đây anh không đối xử với em như vậy! Anh hung dữ với em như vậy, trong lòng em thực sự đau lắm.”

“Nhưng anh vẫn còn sống là chuyện em vui nhất rồi. Chỉ cần anh vẫn còn sống, cho dù anh hung dữ với em đến mức nào thì trong lòng em vẫn vui vẻ.”

“Anh Lưu, em đau quá, nơi này của em thực sự rất đau…”

Nhan Nhã Tịnh dồn sức che ngực mình, sao lại đau như vậy chứ, đau đến mức, cô không biết được nên sống tiếp thế nào nữa!

“Anh Lưu, em đau lắm, đau đến mức không thở nổi…”

Nhan Nhã Tịnh thở hổn hển mấy hơi. Cô đỏ mắt mê man nhìn anh, muốn nói chút gì đó nhưng lại không nói thành lời được, tủi thân rưng rưng trực khóc.

Lưu Thiên Hàn cũng không cho cô cơ hội để nói, anh hất cô ra. Cô đứng không vững nên chật vật ngã thẳng xuống đất.

“Ha! Đau á? Cô diễn trò đến nghiện luôn rồi đúng không? Một người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng như cô mà cũng biết đau à?”

“Nếu như cô thực sự để ý tới anh Lưu gì đó của cô thì cô đã không nghĩ đủ mọi cách quyến rũ đàn ông! Làm một con điếm còn muốn giữ trinh tiết, cô khiến tôi thấy ghê tởm quá đấy!”

Trong đầu Nhan Nhã Tịnh vô cùng hỗn loạn, cụ thể Lưu Thiên Hàn nói cái gì, cô không nghe rõ được, trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại một câu nói.

Người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng.

Cô tủi thân bĩu môi: “Anh Lưu, em không phải người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng, em không bẩn! Đúng, em không tên là người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng, em có tên mà!”

“Anh Lưu, sao anh lại quên tên của em chứ!”

“Anh Lưu, em là Nhan Nhã Tịnh đây!”

Nhan Nhã Tịnh?
 
Chương 820


CHƯƠNG 820

Tự dưng trong lòng Lưu Thiên Hàn nghẹn lại, cái tên này quen thuộc không thể tả được, nhưng trong chốc lát đó anh không nhớ ra được đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu.

Đầu anh bỗng đau đớn, Lưu Thiên Hàn dồn sức ấn huyệt thái dương, cảm giác đau đớn đó vẫn tăng lên chứ không giảm.

Lưu Thiên Hàn không muốn nghĩ thêm nữa, dù sao thì trên đời này cũng có rất nhiều người họ Nhan, tên Nhã Tịnh cũng không ít, anh cảm thấy cái tên này quen thuộc cũng rất bình thường.

Chẳng mấy chốc bác sĩ tư nhân đã chạy tới, ông ta đo nhiệt độ cơ thể cho Nhan Nhã Tịnh, sốt 40,5 độ. Sau khi bác sĩ tiêm một mũi hạ sốt cho Nhan Nhã Tịnh, người cô mới bớt khó chịu, mê man ngủ thiếp đi.

Bác sĩ tư nhân kê không ít thuốc cho Nhan Nhã Tịnh, ông ta dặn dò Lưu Thiên Hàn, lát nữa nhất định phải cho cô uống thuốc.

Lưu Thiên Hàn sầm mặt đáp một tiếng, trong lòng lại kiêu ngạo nghĩ, người phụ nữ không biết kiềm chế này có bệnh chết cũng đáng đời! Đầu óc anh thực sự úng nước rồi mới tốt bụng gọi bác sĩ cho cô như thế.

Trước giờ Lưu Thiên Hàn mặt lạnh tâm lạnh, nhưng khi đối mặt với Nhan Nhã Tịnh lại không kìm được mà mặt lạnh tâm nóng.

Trong lòng anh nảy sinh suy nghĩ ném Nhan Nhã Tịnh vào trong biển cho cá ăn hàng trăm lần, cuối cùng sau khi bác sĩ tư nhân rời đi, anh vẫn cam chịu đút thuốc cho cô.

Loại thuốc mà bác sĩ tư nhân kê cho Nhan Nhã Tịnh hơi đắng, Lưu Thiên Hàn vừa đổ thuốc vào miệng Nhan Nhã Tịnh cô đã ọe một tiếng rồi nôn ra ngay.

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng thêm âm u, tám đời anh lần đầu tiên đút thuốc cho phụ nữ, cô thì hay rồi, còn nôn ra?

“Ngoan ngoãn uống thuốc cho tôi! Nếu không tôi đánh gãy chân cô!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đe dọa, anh múc một thìa thuốc lên, lại đưa tới bên miệng Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh nhíu mày, đắng đến mức khuôn mặt nhỏ cũng nhíu hết lại, đắng quá…

Nhan Nhã Tịnh vốn đã ghét uống thuốc, thuốc đắng như thế này cô càng không chịu uống, thuốc vừa đổ vào trong miệng là cô lại nôn ra.

Lưu Thiên Hàn sầm mặt nhìn người phụ nữ không biết điều, anh đập mạnh chiếc thìa xuống bàn, thật sự muốn mặc kệ người phụ nữ này luôn. Nhưng nhớ tới lời bác sĩ tư nhân vừa mới nói, anh vẫn gượng ép múc một thìa thuốc lên.

Bác sĩ tư nhân nói, Nhan Nhã Tịnh sốt quá nặng, nếu như không uống thuốc cẩn thận có thể sẽ sốt đến viêm phổi.

Nhưng cô có bị viêm phổi hay không thì liên quan quái gì tới anh đâu!

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn lạnh như băng, anh bực bội đưa thìa tới bên miệng Nhan Nhã Tịnh, lần này thì hay rồi, cô không há miệng luôn.

“Nhan Nhã Tịnh, uống thuốc!”

Lưu Thiên Hàn thực sự muốn bẻ miệng Nhan Nhã Tịnh ra hoặc là trực tiếp bổ đầu cô ra rồi rót thuốc vào.

Nhưng mà, anh không nỡ.

Lưu Thiên Hàn đứng dậy, anh chưa bao giờ phát cáu đến thế này, anh cảm thấy rất nực cười, anh không dám nghĩ một Lưu Thiên Hàn không bao giờ thể hiện vui giận ra ngoài, trầm tĩnh như núi, lại bị một người phụ nữ dơ bẩn làm cho nổi giận tới mức phát cáu!

“Không uống chứ gì?” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhếch môi: “Bệnh chết cũng đáng đời!”

Nói xong lời này, vốn dĩ anh định mặc kệ cô rồi ra ban công hút một điếu thuốc. Nhưng sau đó không biết anh lại trúng phải gió gì, vậy mà anh lại quay lại, còn uống một ngụm thuốc rồi đút thuốc cho Nhan Nhã Tịnh bằng miệng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom