Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 222


Nhu cầu sẽ thúc đẩy tiêu dùng, sẽ tạo ra nhiều việc làm và nhu cầu làm việc hơn.

Đây là một vòng tuần hoàn rất tốt, mà vòng tuần hoàn này một khi mở ra, Đoàn Đoàn liền trở nên cực kỳ quan trọng, không chỉ là đối với dân chúng trong kinh thành mà còn bao gồm nông dân ở nông thôn.

Tin tức truyền đến nông thôn.

Thôn Lĩnh sôi nổi bàn tán.

Bởi vì củ cải bán được giá tốt, giá rau xanh, trứng gà cũng rất ổn định, thường xuyên còn có thể nhận chút công việc thủ công, nông dân lúc nông nhàn còn có thể đi Đoàn Đoàn làm việc vặt.

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của người dân thôn Lĩnh dễ chịu hơn rất nhiều.

Thậm chí có một số nhà đã đặt mua những món đồ giá rẻ từ Đoàn Đoàn, trong nhà rất nhiều người còn có sọt và giày rơm mà Đoàn Đoàn muốn mua.

Hiện tại ngươi nói... Đoàn Đoàn sắp đóng cửa?

"Không được! Đoàn Đoàn làm ăn tốt như vậy tại sao phải đóng cửa?"

"Những quan lại kia thật sự là hồ đồ."

"Câm miệng, không được nói bậy."

"Ta nói thật mà, dưới chân thiên tử, ta còn không tin Đoàn Đoàn tốt như vậy lại không thể tồn tại!"

"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi muốn làm gì?"...

Dân chúng nghị luận, quan to hiển quý có lẽ biết, có lẽ không biết.

Nhưng bọn họ cũng không quá để ý.

Dù sao những tiếng nghị luận kia không tổn hại đến căn cơ của bọn họ.

Nhưng vào ngày thứ hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-222.html.]

Trên triều có Ngự sử buộc tội An Khánh Vương, Du thân vương, Vinh thân vương, Thiếu khanh Đại Lý Tự không biết dạy con.

Khiến An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu, Du thân vương thế tử Bùi Quan Sơn, Vinh thân vương đích thứ tử Bùi Thừa Quyết, nhỉ tử thiếu khanh Đại Lý Tự Quan Mộng Sinh cùng tất cả cổ đông của kế hoạch Đoàn Đoàn làm ra chuyện kinh doanh mất mặt, hoàn toàn không có phong phạm thế gia đại tộc.

Trong khoảnh khắc Ngự Sử đi ra kia, trong lòng mọi người cùng một ý niệm...

Tới rồi.

Khóe miệng Trương thừa tướng nhếch lên, hơi cụp mắt, che khuất niềm vui sướng khi người gặp họa.

Có người buộc tội, cũng có người cãi lại, trên triều một mảnh hỗn loạn.

Nhưng nhiều nhất vẫn là không ủng hộ, dù sao rất nhiều quan viên từ bỏ tranh luận cho nhi tử, bọn họ cũng không tán thành Đoàn Đoàn.

Vĩnh Minh Đế cũng không xử lý ngay.

Nhưng tất cả đại thần đều hiểu phải cho hoàng đế thời gian tìm hiểu tình huống, suy nghĩ phương thức xử lý.

Bọn họ đều cho rằng kết quả xử lý ngày hôm sau là có, cho nên ngày hôm đó tan triều trở về chia làm hai nhóm người.

Một nhóm người có vãn bối không tham dự, hả hê khi người gặp họa xem kịch hay, một nhóm là phẫn nộ đến cực điểm, lôi nhi tử ra mắng một trận, thuận tiện nghĩ biện pháp xử lý.

Nhưng không đợi bọn họ nghĩ ra biện pháp, buổi trưa, hoàng đế cấp bách gọi một ít đại thần vào cung, thoạt nhìn tựa hồ có việc gấp.

Đây là Vĩnh Minh Đế sau khi hỏi thăm rõ ràng, vô cùng tức giận, cho nên khẩn cấp muốn xử lý những tiểu bối làm xằng làm bậy kia?

"Cuộc họp gấp" được sắp xếp trong Ngự Hoa Viên, hoàng đế đã đến trước ngồi chờ bọn họ.

Chờ bọn họ vừa đến, hành lễ xong liền được ban chỗ ngồi.

Trước mặt Vĩnh Minh Đế đặt ba tấu chương, bọn họ không biết là cái gì, cũng không dám nhìn nhiều, tất cả đều cúi đầu, vẻ mặt trầm ổn.

Vĩnh Minh Đế cũng không mở miệng đã nói xử phạt, chỉ hỏi: "Những tiểu bối kia cùng Đoàn Đoàn gì đó, các ngươi thấy thế nào?"

Làm Hoàng đế nhiều năm, quyền uy rất lớn, lời nói của hắn mang theo áp bách, lại làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ.
 
Chương 223


Rất nhiều người đều không mở miệng, ngơ ngác nhìn nhau.

Vĩnh Minh Đế cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa thản nhiên nói: "Bây giờ không phải họp triều, ái khanh có thể thoải mái nói, nói sai cũng không sao."

Nhìn thái độ Vĩnh Minh Đế nhàn nhã, các triều thần cũng thả lỏng theo.

Vừa nói xong rốt cục có người mở miệng: "Việc này lúc trên triều Ngự Sử đã nói, thật sự là quá mất mặt, ảnh hưởng đến thể diện của con cháu quan lại triều Đại Nhạn chúng ta."

Người này cương trực, nói chuyện cũng khó nghe.

Trương thừa tướng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bất động như núi, nhưng lão biết nếu không có gì ngoài ý muốn, đám người Dung Chiêu sẽ bị xử phạt.

Vinh thân vương cùng Du thân vương lập tức đen mặt.

Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy chuyện này phát triển đến bây giờ rất mất mặt, nhưng dù sao cũng là con của bọn họ, nhi tử mất mặt, thể diện của bọn họ cũng bị giẫm nát dưới đất.

Giờ khắc này, bọn họ vô cùng hâm mộ An Khánh Vương không cần vào triều.

Dung Chiêu rõ ràng là người mất mặt nhất, nhưng An Khánh Vương lại không cần ở đây chịu tội.

Vinh thân vương một lúc lâu mới mím môi, xấu hổ nói: "Bọn hắn tuổi còn nhỏ, còn chưa thành hôn, làm việc chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, quả thật có chút không thỏa đáng..."

Du thân vương vội vàng gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy, ý định ban đầu của bọn hắn là tốt, hiện tại cũng đã biết sai mà sửa."

Nhạc thân vương đột nhiên chen vào nói: "Nhị ca, Tam ca, không thể nói như vậy được, bọn hắn trước nay đều là tấm gương của các công tử trẻ tuổi trong kinh thành, hôm nay lại bôi tro trát trấu lên mặt chúng ta, hai người cũng không nên dùng tuổi tác ra làm lý do bao biện chứ?"

Lộc thân vương vuốt râu, cười hiển lành,"Các thế gia công tử này trước đó có mời gọi khuyển tử, nhưng khuyển tử ngu xuẩn, tự thấy mình không phải kinh thành song kiệt cho nên cũng không dám tùy tiện xen vào." Dường như nghĩ đến gì đó, hắn ra vẻ kinh ngạc: "Tam ca nói bọn hắn đã biết sai, nhưng vừa rồi trước khi ta tiến cung còn nhìn thấy nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn đang chạy trên đường, tựa hồ cũng không phải biết sai liền sửa..."

Châm chọc!

Hai người này tuyệt đối đang châm chọc bọn họ!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-223.html.]

Vinh thân vương cùng Du thân vương tức giận đến nghiến răng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Hai người này một xướng một họa, rõ ràng là vạch trần toàn bộ khuyết điểm của bọn họ ra trước mặt Hoàng đế, hòng bôi nhọ Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết, vì tương lai nhi tử nhà mình mà dọn sạch đường.

Xấu xa!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Vinh thân vương và Du thân vương lại không biết phải phản bác như thế nào.

Hai người đen mặt, đối lập rõ ràng với Nhạc thân vương và Lộc thân vương đang tươi cười bên cạnh. Các triều thần xung quanh mang tâm tư khác nhau, nhưng khi nãy có thân vương mở lời, bọn họ đành ngậm miệng không nói gì.

Mà đúng lúc này, Hoàng đế từ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói: "Chỗ này của Trẫm có hai tấu chương đều đến từ phủ doãn kinh thành, các ngươi xem đi."

Nói xong, Hoàng đế vươn bàn tay có chút già nua, cầm lấy hai quyển tấu chương trên cùng đẩy về phía trước.

Đó là dấu hiệu cho bọn họ xem.

Mọi người đều ngẩn ra.

Bọn họ đầu tiên là bị hai tấu chương làm giật mình, phủ doãn kinh thành vì sao phải dâng hai tấu chương cùng một lúc? Là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Vừa nghĩ như vậy, Vinh thân vương và Du thân vương mỗi người cầm lấy một tấu chương mở ra xem.

Tầm mắt đảo qua, lập tức biến sắc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Nhạc thân vương và Lộc thân vương nghi hoặc, vội thò đầu nhìn, cũng ngẩn ra.

Hoàng đế lúc này nhàn nhạt giải thích: "Tấu chương thứ nhất là Vạn Dân Thư do bách tính trong kinh và dân làng sống ở thôn xóm xung quanh cùng nhau ký tên dâng lên, bách tính cảm kích Dung Chiêu, Bùi Quan Sơn, bọn họ, cũng hy vọng triều đình không trách tội bọn hắn, không gây sức ép lên Đoàn Đoàn."

Nghe vậy, rất nhiều người đồng tử co rụt, vẻ mặt khiếp sợ.

Thế mà là Vạn Dân Thư!

Hoàng đế vẫn tiếp tục: "Sau khi nhận được Vạn Dân Thư, phủ doãn kinh thành Triệu Phong lập tức đặt trong tấu chương đưa lên, đồng thời viết một tấu chương khác, trình bày sự trợ giúp của Đoàn Đoàn đối với kinh thành và dân chúng xung quanh, bao gồm thu mua cây trồng nông dân không bán được, cùng với thuê dân chúng làm việc, thay đổi cuộc sống của bọn họ. Triệu Phong khen ngợi đám người Dung Chiêu, gọi bọn hắn là tài năng hữu dụng, là rường cột quốc gia, lòng yêu nước làm người ta xúc động "
 
Chương 223


Rất nhiều người đều không mở miệng, ngơ ngác nhìn nhau.

Vĩnh Minh Đế cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa thản nhiên nói: "Bây giờ không phải họp triều, ái khanh có thể thoải mái nói, nói sai cũng không sao."

Nhìn thái độ Vĩnh Minh Đế nhàn nhã, các triều thần cũng thả lỏng theo.

Vừa nói xong rốt cục có người mở miệng: "Việc này lúc trên triều Ngự Sử đã nói, thật sự là quá mất mặt, ảnh hưởng đến thể diện của con cháu quan lại triều Đại Nhạn chúng ta."

Người này cương trực, nói chuyện cũng khó nghe.

Trương thừa tướng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bất động như núi, nhưng lão biết nếu không có gì ngoài ý muốn, đám người Dung Chiêu sẽ bị xử phạt.

Vinh thân vương cùng Du thân vương lập tức đen mặt.

Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy chuyện này phát triển đến bây giờ rất mất mặt, nhưng dù sao cũng là con của bọn họ, nhi tử mất mặt, thể diện của bọn họ cũng bị giẫm nát dưới đất.

Giờ khắc này, bọn họ vô cùng hâm mộ An Khánh Vương không cần vào triều.

Dung Chiêu rõ ràng là người mất mặt nhất, nhưng An Khánh Vương lại không cần ở đây chịu tội.

Vinh thân vương một lúc lâu mới mím môi, xấu hổ nói: "Bọn hắn tuổi còn nhỏ, còn chưa thành hôn, làm việc chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, quả thật có chút không thỏa đáng..."

Du thân vương vội vàng gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy, ý định ban đầu của bọn hắn là tốt, hiện tại cũng đã biết sai mà sửa."

Nhạc thân vương đột nhiên chen vào nói: "Nhị ca, Tam ca, không thể nói như vậy được, bọn hắn trước nay đều là tấm gương của các công tử trẻ tuổi trong kinh thành, hôm nay lại bôi tro trát trấu lên mặt chúng ta, hai người cũng không nên dùng tuổi tác ra làm lý do bao biện chứ?"

Lộc thân vương vuốt râu, cười hiển lành,"Các thế gia công tử này trước đó có mời gọi khuyển tử, nhưng khuyển tử ngu xuẩn, tự thấy mình không phải kinh thành song kiệt cho nên cũng không dám tùy tiện xen vào." Dường như nghĩ đến gì đó, hắn ra vẻ kinh ngạc: "Tam ca nói bọn hắn đã biết sai, nhưng vừa rồi trước khi ta tiến cung còn nhìn thấy nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn đang chạy trên đường, tựa hồ cũng không phải biết sai liền sửa..."

Châm chọc!

Hai người này tuyệt đối đang châm chọc bọn họ!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-223.html.]

Vinh thân vương cùng Du thân vương tức giận đến nghiến răng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Hai người này một xướng một họa, rõ ràng là vạch trần toàn bộ khuyết điểm của bọn họ ra trước mặt Hoàng đế, hòng bôi nhọ Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết, vì tương lai nhi tử nhà mình mà dọn sạch đường.

Xấu xa!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Vinh thân vương và Du thân vương lại không biết phải phản bác như thế nào.

Hai người đen mặt, đối lập rõ ràng với Nhạc thân vương và Lộc thân vương đang tươi cười bên cạnh. Các triều thần xung quanh mang tâm tư khác nhau, nhưng khi nãy có thân vương mở lời, bọn họ đành ngậm miệng không nói gì.

Mà đúng lúc này, Hoàng đế từ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói: "Chỗ này của Trẫm có hai tấu chương đều đến từ phủ doãn kinh thành, các ngươi xem đi."

Nói xong, Hoàng đế vươn bàn tay có chút già nua, cầm lấy hai quyển tấu chương trên cùng đẩy về phía trước.

Đó là dấu hiệu cho bọn họ xem.

Mọi người đều ngẩn ra.

Bọn họ đầu tiên là bị hai tấu chương làm giật mình, phủ doãn kinh thành vì sao phải dâng hai tấu chương cùng một lúc? Là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Vừa nghĩ như vậy, Vinh thân vương và Du thân vương mỗi người cầm lấy một tấu chương mở ra xem.

Tầm mắt đảo qua, lập tức biến sắc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Nhạc thân vương và Lộc thân vương nghi hoặc, vội thò đầu nhìn, cũng ngẩn ra.

Hoàng đế lúc này nhàn nhạt giải thích: "Tấu chương thứ nhất là Vạn Dân Thư do bách tính trong kinh và dân làng sống ở thôn xóm xung quanh cùng nhau ký tên dâng lên, bách tính cảm kích Dung Chiêu, Bùi Quan Sơn, bọn họ, cũng hy vọng triều đình không trách tội bọn hắn, không gây sức ép lên Đoàn Đoàn."

Nghe vậy, rất nhiều người đồng tử co rụt, vẻ mặt khiếp sợ.

Thế mà là Vạn Dân Thư!

Hoàng đế vẫn tiếp tục: "Sau khi nhận được Vạn Dân Thư, phủ doãn kinh thành Triệu Phong lập tức đặt trong tấu chương đưa lên, đồng thời viết một tấu chương khác, trình bày sự trợ giúp của Đoàn Đoàn đối với kinh thành và dân chúng xung quanh, bao gồm thu mua cây trồng nông dân không bán được, cùng với thuê dân chúng làm việc, thay đổi cuộc sống của bọn họ. Triệu Phong khen ngợi đám người Dung Chiêu, gọi bọn hắn là tài năng hữu dụng, là rường cột quốc gia, lòng yêu nước làm người ta xúc động "
 
Chương 223


Rất nhiều người đều không mở miệng, ngơ ngác nhìn nhau.

Vĩnh Minh Đế cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa thản nhiên nói: "Bây giờ không phải họp triều, ái khanh có thể thoải mái nói, nói sai cũng không sao."

Nhìn thái độ Vĩnh Minh Đế nhàn nhã, các triều thần cũng thả lỏng theo.

Vừa nói xong rốt cục có người mở miệng: "Việc này lúc trên triều Ngự Sử đã nói, thật sự là quá mất mặt, ảnh hưởng đến thể diện của con cháu quan lại triều Đại Nhạn chúng ta."

Người này cương trực, nói chuyện cũng khó nghe.

Trương thừa tướng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bất động như núi, nhưng lão biết nếu không có gì ngoài ý muốn, đám người Dung Chiêu sẽ bị xử phạt.

Vinh thân vương cùng Du thân vương lập tức đen mặt.

Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy chuyện này phát triển đến bây giờ rất mất mặt, nhưng dù sao cũng là con của bọn họ, nhi tử mất mặt, thể diện của bọn họ cũng bị giẫm nát dưới đất.

Giờ khắc này, bọn họ vô cùng hâm mộ An Khánh Vương không cần vào triều.

Dung Chiêu rõ ràng là người mất mặt nhất, nhưng An Khánh Vương lại không cần ở đây chịu tội.

Vinh thân vương một lúc lâu mới mím môi, xấu hổ nói: "Bọn hắn tuổi còn nhỏ, còn chưa thành hôn, làm việc chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, quả thật có chút không thỏa đáng..."

Du thân vương vội vàng gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy, ý định ban đầu của bọn hắn là tốt, hiện tại cũng đã biết sai mà sửa."

Nhạc thân vương đột nhiên chen vào nói: "Nhị ca, Tam ca, không thể nói như vậy được, bọn hắn trước nay đều là tấm gương của các công tử trẻ tuổi trong kinh thành, hôm nay lại bôi tro trát trấu lên mặt chúng ta, hai người cũng không nên dùng tuổi tác ra làm lý do bao biện chứ?"

Lộc thân vương vuốt râu, cười hiển lành,"Các thế gia công tử này trước đó có mời gọi khuyển tử, nhưng khuyển tử ngu xuẩn, tự thấy mình không phải kinh thành song kiệt cho nên cũng không dám tùy tiện xen vào." Dường như nghĩ đến gì đó, hắn ra vẻ kinh ngạc: "Tam ca nói bọn hắn đã biết sai, nhưng vừa rồi trước khi ta tiến cung còn nhìn thấy nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn đang chạy trên đường, tựa hồ cũng không phải biết sai liền sửa..."

Châm chọc!

Hai người này tuyệt đối đang châm chọc bọn họ!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-223.html.]

Vinh thân vương cùng Du thân vương tức giận đến nghiến răng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Hai người này một xướng một họa, rõ ràng là vạch trần toàn bộ khuyết điểm của bọn họ ra trước mặt Hoàng đế, hòng bôi nhọ Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết, vì tương lai nhi tử nhà mình mà dọn sạch đường.

Xấu xa!

Nhưng hết lần này tới lần khác, Vinh thân vương và Du thân vương lại không biết phải phản bác như thế nào.

Hai người đen mặt, đối lập rõ ràng với Nhạc thân vương và Lộc thân vương đang tươi cười bên cạnh. Các triều thần xung quanh mang tâm tư khác nhau, nhưng khi nãy có thân vương mở lời, bọn họ đành ngậm miệng không nói gì.

Mà đúng lúc này, Hoàng đế từ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói: "Chỗ này của Trẫm có hai tấu chương đều đến từ phủ doãn kinh thành, các ngươi xem đi."

Nói xong, Hoàng đế vươn bàn tay có chút già nua, cầm lấy hai quyển tấu chương trên cùng đẩy về phía trước.

Đó là dấu hiệu cho bọn họ xem.

Mọi người đều ngẩn ra.

Bọn họ đầu tiên là bị hai tấu chương làm giật mình, phủ doãn kinh thành vì sao phải dâng hai tấu chương cùng một lúc? Là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Vừa nghĩ như vậy, Vinh thân vương và Du thân vương mỗi người cầm lấy một tấu chương mở ra xem.

Tầm mắt đảo qua, lập tức biến sắc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Nhạc thân vương và Lộc thân vương nghi hoặc, vội thò đầu nhìn, cũng ngẩn ra.

Hoàng đế lúc này nhàn nhạt giải thích: "Tấu chương thứ nhất là Vạn Dân Thư do bách tính trong kinh và dân làng sống ở thôn xóm xung quanh cùng nhau ký tên dâng lên, bách tính cảm kích Dung Chiêu, Bùi Quan Sơn, bọn họ, cũng hy vọng triều đình không trách tội bọn hắn, không gây sức ép lên Đoàn Đoàn."

Nghe vậy, rất nhiều người đồng tử co rụt, vẻ mặt khiếp sợ.

Thế mà là Vạn Dân Thư!

Hoàng đế vẫn tiếp tục: "Sau khi nhận được Vạn Dân Thư, phủ doãn kinh thành Triệu Phong lập tức đặt trong tấu chương đưa lên, đồng thời viết một tấu chương khác, trình bày sự trợ giúp của Đoàn Đoàn đối với kinh thành và dân chúng xung quanh, bao gồm thu mua cây trồng nông dân không bán được, cùng với thuê dân chúng làm việc, thay đổi cuộc sống của bọn họ. Triệu Phong khen ngợi đám người Dung Chiêu, gọi bọn hắn là tài năng hữu dụng, là rường cột quốc gia, lòng yêu nước làm người ta xúc động "
 
Chương 224


Mọi người: "..."

So với tấu chương trước đó, tấu chương này thật sự vả thẳng vào mặt bọn họ!

Nếu bọn họ sớm biết có Vạn Dân Thư thì đã sớm khen ngợi đám người Dung Chiêu lên trời rồi.

Ai lại muốn đối nghịch với dân chúng kia chứ?

Trên đầu còn có Hoàng đế, nếu công khai đối nghịch với bách tính, đó chính là tìm chết.

Vạn Dân Thư xuất hiện giống như thanh đao nằm trong tay Hoàng đế, tùy thời có thể xử trí bọn họ!

Ai cũng không dám gánh tội danh khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng.

Nhất thời, sắc mặt rất nhiều người ở đây đều trở nên khó coi, nhất là tên quan viên mắng đám người Dung Chiêu kia, lúc này mặt hắn trắng bệch, cả người tinh thần hoảng hốt.

Nhanh quá.

Bọn họ cho dù biết bách tính rất coi trọng Đoàn Đoàn, cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã dâng lên Vạn Dân Thư.

Dân chúng vốn dĩ sợ quan lại, có thể lôi kéo bọn họ viết Vạn Dân Thư, vả lại trong thời gian nhanh như vậy đưa lên cho Hoàng đế, tất nhiên phải là dân chúng tự nguyện, hơn nữa bọn họ còn rất tích cực.

Một Đoàn Đoàn lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Rất nhiều người ở đây đều trầm mặc.

Vinh thân vương sau khi ngây người, rất nhanh phản ứng lại, con trai hắn là một trong ba cổ đông lớn!

Lúc này trên mặt liền lộ ra nụ cười, mở quyển Vạn Dân Thư trên bàn trà ra, thanh âm mang theo hưng phấn không thể kiềm chế: "Ai, thật sự không nghĩ tới bọn hắn lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra dân chúng rất thích Đoàn Đoàn."

Du thân vương khóe miệng giương lên, hai mắt híp thành một đường chỉ,"Đúng vậy, Đoàn Đoàn lại trợ giúp dân chúng nhiều thế kia, ai nha, tiểu tử nhà ta cũng thật là, lại không nói cho ta biết."

Vinh thân vương: "Tiểu tử thúi nhà ta cũng vậy, cái gì cũng không nói. Cũng đúng hắn trước nay không phải là người yêu tiền, luôn muốn cống hiến vì nước vì dân, hóa ra không màng thể diện đều là vì dân chúng."

Du thân vương: "Bọn hắn có lòng nhưng lại không muốn nói ra, để cho người ngoài hiểu lầm trào phúng, ai, đúng là khờ khạo mà."

Lại là kẻ xướng người họa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-224.html.]

Chẳng qua bây giờ đổi thành Vinh thân vương và Du thân vương kẻ xướng người họa, Nhạc thân vương và Lộc thân vương sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tình huống hoàn toàn đảo ngược.

Trương thừa tướng triệt để suy sụp, vẻ mặt khó coi gần như không che giấu được.

Lão thật sự không ngờ sức ảnh hưởng của Đoàn Đoàn lại lớn như vậy!

Xem ra lần này tên nhãi Dung Chiêu kia sẽ không bị bất cứ ảnh hưởng gì.

Không, không chỉ không bị ảnh hưởng, chỉ sợ...

Vừa mới nghĩ tới đây, liền thấy Hoàng đế quả nhiên lộ ra vẻ mặt tán thưởng, cuối cùng kết luận...

"Gần đây rất nhiều người trong các ngươi lo lắng không yên, ngay cả chuyện tốt lợi nước lợi dân cũng cảm thấy là chuyện mất mặt, Trẫm cảm thấy các ngươi mới là người thật sự mất mặt."

"Đoàn Đoàn lợi nước lợi dân là chuyện tốt, xứng đáng được người người ủng hộ, Trẫm sẽ miễn thương thuế cho Đoàn Đoàn, tạo điều kiện để bọn hắn giúp ích cho đất nước. Đám người Dung Chiêu, Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết tuổi trẻ tài cao, quả thật là tương lai của triều ta, Đại Nhạn có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, lo gì không hưng?"

Trong lòng Trương thừa tướng trầm xuống.

Đánh giá này...

Thật sự là có chút cao.

Vui mừng của Vinh thân vương và Du thân vương hiện rõ trên mặt, mà mặt của Lộc thân vương và Nhạc thân vương thì càng ngày càng đen.

Sắc mặt của những quan viên "lo lắng không yên" kia cũng càng ngày càng trắng, cơ hồ ngồi không vững.

Chuyện Đoàn Đoàn cứ như vậy được giải quyết, có Vạn Dân Thư, có bách tính kinh thành bảo hộ, bọn họ thật sự là không có cách nào làm khó dễ đám người Dung Chiêu, hơn nữa Hoàng đế cũng đã quyết định kết thúc việc này, không cho phép tiếp tục dị nghị. nhận là lợi nước lợi dân.

Mà các cổ đông của Đoàn Đoàn cũng được đóng dấu là... thanh niên tài tuấn.

Ra khỏi Ngự Hoa Viên.

Vinh thân vương ngẩng mặt cười lớn, thanh âm vang dội: "Dung Chiêu quả thật có bản lĩnh, không kiếm được tiền thì chuyển sang kiếm thanh danh, xem ra bản vương còn không suy nghĩ lâu dài bằng Thừa Quyết, mặc dù không thể vào triều làm quan, nhưng chuyện bọn hắn làm cũng không thua gì vào triều làm quan."

Du thân vương lập tức lớn tiếng phụ họa: "Đúng vậy, bổn vương biết Quan Sơn cùng Dung thế tử, Bùi nhị công tử đều là thanh niên tài tuấn, bọn hắn cùng nhau làm ăn, a không, hiện tại không thể nói làm ăn, nên nói là hành động vĩ đại của bọn hắn vô cùng có ý nghĩa."
 
Chương 224


Mọi người: "..."

So với tấu chương trước đó, tấu chương này thật sự vả thẳng vào mặt bọn họ!

Nếu bọn họ sớm biết có Vạn Dân Thư thì đã sớm khen ngợi đám người Dung Chiêu lên trời rồi.

Ai lại muốn đối nghịch với dân chúng kia chứ?

Trên đầu còn có Hoàng đế, nếu công khai đối nghịch với bách tính, đó chính là tìm chết.

Vạn Dân Thư xuất hiện giống như thanh đao nằm trong tay Hoàng đế, tùy thời có thể xử trí bọn họ!

Ai cũng không dám gánh tội danh khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng.

Nhất thời, sắc mặt rất nhiều người ở đây đều trở nên khó coi, nhất là tên quan viên mắng đám người Dung Chiêu kia, lúc này mặt hắn trắng bệch, cả người tinh thần hoảng hốt.

Nhanh quá.

Bọn họ cho dù biết bách tính rất coi trọng Đoàn Đoàn, cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã dâng lên Vạn Dân Thư.

Dân chúng vốn dĩ sợ quan lại, có thể lôi kéo bọn họ viết Vạn Dân Thư, vả lại trong thời gian nhanh như vậy đưa lên cho Hoàng đế, tất nhiên phải là dân chúng tự nguyện, hơn nữa bọn họ còn rất tích cực.

Một Đoàn Đoàn lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Rất nhiều người ở đây đều trầm mặc.

Vinh thân vương sau khi ngây người, rất nhanh phản ứng lại, con trai hắn là một trong ba cổ đông lớn!

Lúc này trên mặt liền lộ ra nụ cười, mở quyển Vạn Dân Thư trên bàn trà ra, thanh âm mang theo hưng phấn không thể kiềm chế: "Ai, thật sự không nghĩ tới bọn hắn lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra dân chúng rất thích Đoàn Đoàn."

Du thân vương khóe miệng giương lên, hai mắt híp thành một đường chỉ,"Đúng vậy, Đoàn Đoàn lại trợ giúp dân chúng nhiều thế kia, ai nha, tiểu tử nhà ta cũng thật là, lại không nói cho ta biết."

Vinh thân vương: "Tiểu tử thúi nhà ta cũng vậy, cái gì cũng không nói. Cũng đúng hắn trước nay không phải là người yêu tiền, luôn muốn cống hiến vì nước vì dân, hóa ra không màng thể diện đều là vì dân chúng."

Du thân vương: "Bọn hắn có lòng nhưng lại không muốn nói ra, để cho người ngoài hiểu lầm trào phúng, ai, đúng là khờ khạo mà."

Lại là kẻ xướng người họa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-224.html.]

Chẳng qua bây giờ đổi thành Vinh thân vương và Du thân vương kẻ xướng người họa, Nhạc thân vương và Lộc thân vương sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tình huống hoàn toàn đảo ngược.

Trương thừa tướng triệt để suy sụp, vẻ mặt khó coi gần như không che giấu được.

Lão thật sự không ngờ sức ảnh hưởng của Đoàn Đoàn lại lớn như vậy!

Xem ra lần này tên nhãi Dung Chiêu kia sẽ không bị bất cứ ảnh hưởng gì.

Không, không chỉ không bị ảnh hưởng, chỉ sợ...

Vừa mới nghĩ tới đây, liền thấy Hoàng đế quả nhiên lộ ra vẻ mặt tán thưởng, cuối cùng kết luận...

"Gần đây rất nhiều người trong các ngươi lo lắng không yên, ngay cả chuyện tốt lợi nước lợi dân cũng cảm thấy là chuyện mất mặt, Trẫm cảm thấy các ngươi mới là người thật sự mất mặt."

"Đoàn Đoàn lợi nước lợi dân là chuyện tốt, xứng đáng được người người ủng hộ, Trẫm sẽ miễn thương thuế cho Đoàn Đoàn, tạo điều kiện để bọn hắn giúp ích cho đất nước. Đám người Dung Chiêu, Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết tuổi trẻ tài cao, quả thật là tương lai của triều ta, Đại Nhạn có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, lo gì không hưng?"

Trong lòng Trương thừa tướng trầm xuống.

Đánh giá này...

Thật sự là có chút cao.

Vui mừng của Vinh thân vương và Du thân vương hiện rõ trên mặt, mà mặt của Lộc thân vương và Nhạc thân vương thì càng ngày càng đen.

Sắc mặt của những quan viên "lo lắng không yên" kia cũng càng ngày càng trắng, cơ hồ ngồi không vững.

Chuyện Đoàn Đoàn cứ như vậy được giải quyết, có Vạn Dân Thư, có bách tính kinh thành bảo hộ, bọn họ thật sự là không có cách nào làm khó dễ đám người Dung Chiêu, hơn nữa Hoàng đế cũng đã quyết định kết thúc việc này, không cho phép tiếp tục dị nghị. nhận là lợi nước lợi dân.

Mà các cổ đông của Đoàn Đoàn cũng được đóng dấu là... thanh niên tài tuấn.

Ra khỏi Ngự Hoa Viên.

Vinh thân vương ngẩng mặt cười lớn, thanh âm vang dội: "Dung Chiêu quả thật có bản lĩnh, không kiếm được tiền thì chuyển sang kiếm thanh danh, xem ra bản vương còn không suy nghĩ lâu dài bằng Thừa Quyết, mặc dù không thể vào triều làm quan, nhưng chuyện bọn hắn làm cũng không thua gì vào triều làm quan."

Du thân vương lập tức lớn tiếng phụ họa: "Đúng vậy, bổn vương biết Quan Sơn cùng Dung thế tử, Bùi nhị công tử đều là thanh niên tài tuấn, bọn hắn cùng nhau làm ăn, a không, hiện tại không thể nói làm ăn, nên nói là hành động vĩ đại của bọn hắn vô cùng có ý nghĩa."
 
Chương 224


Mọi người: "..."

So với tấu chương trước đó, tấu chương này thật sự vả thẳng vào mặt bọn họ!

Nếu bọn họ sớm biết có Vạn Dân Thư thì đã sớm khen ngợi đám người Dung Chiêu lên trời rồi.

Ai lại muốn đối nghịch với dân chúng kia chứ?

Trên đầu còn có Hoàng đế, nếu công khai đối nghịch với bách tính, đó chính là tìm chết.

Vạn Dân Thư xuất hiện giống như thanh đao nằm trong tay Hoàng đế, tùy thời có thể xử trí bọn họ!

Ai cũng không dám gánh tội danh khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng.

Nhất thời, sắc mặt rất nhiều người ở đây đều trở nên khó coi, nhất là tên quan viên mắng đám người Dung Chiêu kia, lúc này mặt hắn trắng bệch, cả người tinh thần hoảng hốt.

Nhanh quá.

Bọn họ cho dù biết bách tính rất coi trọng Đoàn Đoàn, cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã dâng lên Vạn Dân Thư.

Dân chúng vốn dĩ sợ quan lại, có thể lôi kéo bọn họ viết Vạn Dân Thư, vả lại trong thời gian nhanh như vậy đưa lên cho Hoàng đế, tất nhiên phải là dân chúng tự nguyện, hơn nữa bọn họ còn rất tích cực.

Một Đoàn Đoàn lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Rất nhiều người ở đây đều trầm mặc.

Vinh thân vương sau khi ngây người, rất nhanh phản ứng lại, con trai hắn là một trong ba cổ đông lớn!

Lúc này trên mặt liền lộ ra nụ cười, mở quyển Vạn Dân Thư trên bàn trà ra, thanh âm mang theo hưng phấn không thể kiềm chế: "Ai, thật sự không nghĩ tới bọn hắn lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, xem ra dân chúng rất thích Đoàn Đoàn."

Du thân vương khóe miệng giương lên, hai mắt híp thành một đường chỉ,"Đúng vậy, Đoàn Đoàn lại trợ giúp dân chúng nhiều thế kia, ai nha, tiểu tử nhà ta cũng thật là, lại không nói cho ta biết."

Vinh thân vương: "Tiểu tử thúi nhà ta cũng vậy, cái gì cũng không nói. Cũng đúng hắn trước nay không phải là người yêu tiền, luôn muốn cống hiến vì nước vì dân, hóa ra không màng thể diện đều là vì dân chúng."

Du thân vương: "Bọn hắn có lòng nhưng lại không muốn nói ra, để cho người ngoài hiểu lầm trào phúng, ai, đúng là khờ khạo mà."

Lại là kẻ xướng người họa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-224.html.]

Chẳng qua bây giờ đổi thành Vinh thân vương và Du thân vương kẻ xướng người họa, Nhạc thân vương và Lộc thân vương sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tình huống hoàn toàn đảo ngược.

Trương thừa tướng triệt để suy sụp, vẻ mặt khó coi gần như không che giấu được.

Lão thật sự không ngờ sức ảnh hưởng của Đoàn Đoàn lại lớn như vậy!

Xem ra lần này tên nhãi Dung Chiêu kia sẽ không bị bất cứ ảnh hưởng gì.

Không, không chỉ không bị ảnh hưởng, chỉ sợ...

Vừa mới nghĩ tới đây, liền thấy Hoàng đế quả nhiên lộ ra vẻ mặt tán thưởng, cuối cùng kết luận...

"Gần đây rất nhiều người trong các ngươi lo lắng không yên, ngay cả chuyện tốt lợi nước lợi dân cũng cảm thấy là chuyện mất mặt, Trẫm cảm thấy các ngươi mới là người thật sự mất mặt."

"Đoàn Đoàn lợi nước lợi dân là chuyện tốt, xứng đáng được người người ủng hộ, Trẫm sẽ miễn thương thuế cho Đoàn Đoàn, tạo điều kiện để bọn hắn giúp ích cho đất nước. Đám người Dung Chiêu, Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết tuổi trẻ tài cao, quả thật là tương lai của triều ta, Đại Nhạn có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, lo gì không hưng?"

Trong lòng Trương thừa tướng trầm xuống.

Đánh giá này...

Thật sự là có chút cao.

Vui mừng của Vinh thân vương và Du thân vương hiện rõ trên mặt, mà mặt của Lộc thân vương và Nhạc thân vương thì càng ngày càng đen.

Sắc mặt của những quan viên "lo lắng không yên" kia cũng càng ngày càng trắng, cơ hồ ngồi không vững.

Chuyện Đoàn Đoàn cứ như vậy được giải quyết, có Vạn Dân Thư, có bách tính kinh thành bảo hộ, bọn họ thật sự là không có cách nào làm khó dễ đám người Dung Chiêu, hơn nữa Hoàng đế cũng đã quyết định kết thúc việc này, không cho phép tiếp tục dị nghị. nhận là lợi nước lợi dân.

Mà các cổ đông của Đoàn Đoàn cũng được đóng dấu là... thanh niên tài tuấn.

Ra khỏi Ngự Hoa Viên.

Vinh thân vương ngẩng mặt cười lớn, thanh âm vang dội: "Dung Chiêu quả thật có bản lĩnh, không kiếm được tiền thì chuyển sang kiếm thanh danh, xem ra bản vương còn không suy nghĩ lâu dài bằng Thừa Quyết, mặc dù không thể vào triều làm quan, nhưng chuyện bọn hắn làm cũng không thua gì vào triều làm quan."

Du thân vương lập tức lớn tiếng phụ họa: "Đúng vậy, bổn vương biết Quan Sơn cùng Dung thế tử, Bùi nhị công tử đều là thanh niên tài tuấn, bọn hắn cùng nhau làm ăn, a không, hiện tại không thể nói làm ăn, nên nói là hành động vĩ đại của bọn hắn vô cùng có ý nghĩa."
 
Chương 225


Vinh thân vương quay đầu nhìn hai đệ đệ,"Đúng rồi, ta nhớ rõ bọn họ cũng từng mời vãn bối nhà tứ đệ và ngũ đệ, bọn hắn vì sao không tham gia? Không phải là không muốn làm chuyện lợi nước lợi dân đó chứ?"

Hắn cố ý!

Nhạc thân vương và Lộc thân vương đều xanh mặt.

Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi đi về trước, trong lòng mắng to ba đứa con trai bất tài.

Đêm nay, đại khái các phủ trong kinh lại vang lên tiếng đánh nhi tử.

Trong Ngự Hoa Viên.

Có thể nghĩ ra mối làm ăn tốt như Đoàn Đoàn, lại có thể mang theo các thế gia công tử trong kinh cùng nhau làm, Dung Chiêu có lẽ có một trái tim yêu dân, hơn nữa còn rất thông minh.

Vĩnh Minh Đế cụp mắt, ngón tay đặt lên cuốn tấu chương thứ ba, che khuất cảm xúc trong mắt.

Dung Chiêu thông minh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Tấu chương thứ ba đến từ Dung Chiêu, không khiếu nại, cũng không khoe công lao.

Đây là danh sách tất cả nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn, liệt kê lai lịch cùng với thông tin người thân, thậm chí còn có giới thiệu đơn giản của bọn họ.

Dung Chiêu đây là đem toàn bộ tin tức đưa cho Hoàng đế.

Hôm nay cho dù có Vạn Dân Thư hay không, có tấu chương của Triệu Phong hay không, chỉ bằng tấu chương này đã đưa ra kết luận.

Mấy ngày gần đây trong triều vốn có chút hỗn loạn, những người buộc tội Đoàn Đoàn, kỳ thật bản chất là đang công kích thế lực phía sau đám người Bùi Quan Sơn, cũng thuận đường một lưới bắt hết thanh niên tài tuấn, cắt giảm độ khó cho hậu bối nhà mình khi vào triều.

Phe phái của ba vị hoàng tử, phe trung lập, phe đục nước béo cò... Đảng phái trong triều quá nhiều, ngày thường cãi vã luận tội lẫn nhau cũng không ít.

Hoàng đế ngay từ đầu không tỏ thái độ, sau đó lại dẫn dụ nhiều người bày tỏ bất mãn, cuối cùng lại đưa ra Vạn Dân Thư, có thể nói là trực tiếp nắm chặt đám quan viên công khai gây chuyện kia trong lòng bàn tay.

Chuyện này kết thúc với kết quả mà Hoàng đế rất hài lòng, Những quan viên lúc trước bày tỏ bất mãn bao gồm Nhạc thân vương cùng Lộc thân vương đều ủ rũ hồi phủ.

Nhạc thân vương phủ.

Nhạc thân vương thế tử Bùi Luật đang chờ cha hắn trở về, từ xa nhìn thấy đã lập tức nghênh đón, vội vàng hỏi: "Phụ thân, thế nào rồi?"

Trong mắt hắn mang theo hào quang hưng phấn.

Đều là người cùng tuổi, lại là nhi tử của thân vương, hắn vẫn luôn bị Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết chèn ép, à không, bây giờ còn phải thêm một Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-225.html.]

Có thể xem kịch hay của bọn họ, hắn làm sao không hưng phấn cho được?

Nhạc thân vương nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn nhi tử, mặt không chút thay đổi,"Vì sao lúc đó con không tham gia kế hoạch Đoàn Đoàn?"

Bùi Luật sửng sốt, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bởi vì không có lợi nhuận, hơn nữa giày vò như vậy, thật sự..."

Thanh âm hắn bỗng nhiên im bặt, bởi vì Nhạc thân vương giơ chổi lông gà lên.

Bùi Luật kinh hãi: "Cha!!"

Có chuyện gì vậy?

Lúc trước cha hắn không phải còn khen hắn sao?

Nhờ kinh thành song kiệt mà hắn khó khăn lắm mới được phụ thân khen ngợi, chưa được bao lâu sao lại muốn đánh hắn?

Lộc thân vương phủ.

Nhi tử nhà Lộc thân vương cũng bị phụ thân đuổi đánh lên xuống, chuyện xảy ra ở phủ các cổ đông Đoàn Đoàn hôm qua, hôm nay lại tái hiện.

Người hôm qua đánh nhi tử và người hôm nay đánh nhi tử là hai nhóm người khác nhau.

"Cha! Con sai rồi!"

"Sau này con nhất định sẽ giữ quan hệ tốt đẹp với Dung thế tử, tranh thủ... Á! Sao cha còn đánh con!"...

Phủ Trương thừa tướng.

Cũng giống như Nhạc thân vương và Lộc thân vương, Trương thừa tướng hồi phủ nhìn thấy Trương Tam lén lút thậm thụt, lão lập tức cầm gậy lên muốn đánh người, vẻ mặt tức giận.

" “ha! Sao cha lại đánh con?!" Trương Tam không phục: Trương thừa tướng thở hổn hển, mắng: "Ngươi là đồ bất tài, lúc trước mỗi ngày đi theo Dung Chiêu, tin tức nghe được cũng không hồi bẩm, chuyện tốt thì ngươi lại không theo kịp, thật sự là không có tiền đồ!"

Trương Tam ủy khuất: "Con..."

Hắn rõ ràng là theo kịp, Phúc Lộc Trang lớn như vậy là của hắn!

Thế nhưng Trương thừa tướng cảm thấy hắn giảo biện, muốn tiếp tục đánh hắn, lão Đại ở bên cạnh quan sát, lão Nhị nhanh chóng cho người đi gọi phu nhân thừa tướng đến cứu viện.

Hết cách, ai bảo bọn họ hiện tại là huynh đệ đồng cam cộng khổ ngồi chung một thuyền.

Quả nhiên, phu nhân thừa tướng lập tức chạy đến ngăn cản, trừng mắt với Trương thừa tướng,"Trường Ngôn gần đây tiến bộ rất nhiều, còn giúp đỡ công việc trong phủ, ông đừng động một tý là đánh nó nữa."
 
Chương 225


Vinh thân vương quay đầu nhìn hai đệ đệ,"Đúng rồi, ta nhớ rõ bọn họ cũng từng mời vãn bối nhà tứ đệ và ngũ đệ, bọn hắn vì sao không tham gia? Không phải là không muốn làm chuyện lợi nước lợi dân đó chứ?"

Hắn cố ý!

Nhạc thân vương và Lộc thân vương đều xanh mặt.

Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi đi về trước, trong lòng mắng to ba đứa con trai bất tài.

Đêm nay, đại khái các phủ trong kinh lại vang lên tiếng đánh nhi tử.

Trong Ngự Hoa Viên.

Có thể nghĩ ra mối làm ăn tốt như Đoàn Đoàn, lại có thể mang theo các thế gia công tử trong kinh cùng nhau làm, Dung Chiêu có lẽ có một trái tim yêu dân, hơn nữa còn rất thông minh.

Vĩnh Minh Đế cụp mắt, ngón tay đặt lên cuốn tấu chương thứ ba, che khuất cảm xúc trong mắt.

Dung Chiêu thông minh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Tấu chương thứ ba đến từ Dung Chiêu, không khiếu nại, cũng không khoe công lao.

Đây là danh sách tất cả nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn, liệt kê lai lịch cùng với thông tin người thân, thậm chí còn có giới thiệu đơn giản của bọn họ.

Dung Chiêu đây là đem toàn bộ tin tức đưa cho Hoàng đế.

Hôm nay cho dù có Vạn Dân Thư hay không, có tấu chương của Triệu Phong hay không, chỉ bằng tấu chương này đã đưa ra kết luận.

Mấy ngày gần đây trong triều vốn có chút hỗn loạn, những người buộc tội Đoàn Đoàn, kỳ thật bản chất là đang công kích thế lực phía sau đám người Bùi Quan Sơn, cũng thuận đường một lưới bắt hết thanh niên tài tuấn, cắt giảm độ khó cho hậu bối nhà mình khi vào triều.

Phe phái của ba vị hoàng tử, phe trung lập, phe đục nước béo cò... Đảng phái trong triều quá nhiều, ngày thường cãi vã luận tội lẫn nhau cũng không ít.

Hoàng đế ngay từ đầu không tỏ thái độ, sau đó lại dẫn dụ nhiều người bày tỏ bất mãn, cuối cùng lại đưa ra Vạn Dân Thư, có thể nói là trực tiếp nắm chặt đám quan viên công khai gây chuyện kia trong lòng bàn tay.

Chuyện này kết thúc với kết quả mà Hoàng đế rất hài lòng, Những quan viên lúc trước bày tỏ bất mãn bao gồm Nhạc thân vương cùng Lộc thân vương đều ủ rũ hồi phủ.

Nhạc thân vương phủ.

Nhạc thân vương thế tử Bùi Luật đang chờ cha hắn trở về, từ xa nhìn thấy đã lập tức nghênh đón, vội vàng hỏi: "Phụ thân, thế nào rồi?"

Trong mắt hắn mang theo hào quang hưng phấn.

Đều là người cùng tuổi, lại là nhi tử của thân vương, hắn vẫn luôn bị Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết chèn ép, à không, bây giờ còn phải thêm một Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-225.html.]

Có thể xem kịch hay của bọn họ, hắn làm sao không hưng phấn cho được?

Nhạc thân vương nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn nhi tử, mặt không chút thay đổi,"Vì sao lúc đó con không tham gia kế hoạch Đoàn Đoàn?"

Bùi Luật sửng sốt, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bởi vì không có lợi nhuận, hơn nữa giày vò như vậy, thật sự..."

Thanh âm hắn bỗng nhiên im bặt, bởi vì Nhạc thân vương giơ chổi lông gà lên.

Bùi Luật kinh hãi: "Cha!!"

Có chuyện gì vậy?

Lúc trước cha hắn không phải còn khen hắn sao?

Nhờ kinh thành song kiệt mà hắn khó khăn lắm mới được phụ thân khen ngợi, chưa được bao lâu sao lại muốn đánh hắn?

Lộc thân vương phủ.

Nhi tử nhà Lộc thân vương cũng bị phụ thân đuổi đánh lên xuống, chuyện xảy ra ở phủ các cổ đông Đoàn Đoàn hôm qua, hôm nay lại tái hiện.

Người hôm qua đánh nhi tử và người hôm nay đánh nhi tử là hai nhóm người khác nhau.

"Cha! Con sai rồi!"

"Sau này con nhất định sẽ giữ quan hệ tốt đẹp với Dung thế tử, tranh thủ... Á! Sao cha còn đánh con!"...

Phủ Trương thừa tướng.

Cũng giống như Nhạc thân vương và Lộc thân vương, Trương thừa tướng hồi phủ nhìn thấy Trương Tam lén lút thậm thụt, lão lập tức cầm gậy lên muốn đánh người, vẻ mặt tức giận.

" “ha! Sao cha lại đánh con?!" Trương Tam không phục: Trương thừa tướng thở hổn hển, mắng: "Ngươi là đồ bất tài, lúc trước mỗi ngày đi theo Dung Chiêu, tin tức nghe được cũng không hồi bẩm, chuyện tốt thì ngươi lại không theo kịp, thật sự là không có tiền đồ!"

Trương Tam ủy khuất: "Con..."

Hắn rõ ràng là theo kịp, Phúc Lộc Trang lớn như vậy là của hắn!

Thế nhưng Trương thừa tướng cảm thấy hắn giảo biện, muốn tiếp tục đánh hắn, lão Đại ở bên cạnh quan sát, lão Nhị nhanh chóng cho người đi gọi phu nhân thừa tướng đến cứu viện.

Hết cách, ai bảo bọn họ hiện tại là huynh đệ đồng cam cộng khổ ngồi chung một thuyền.

Quả nhiên, phu nhân thừa tướng lập tức chạy đến ngăn cản, trừng mắt với Trương thừa tướng,"Trường Ngôn gần đây tiến bộ rất nhiều, còn giúp đỡ công việc trong phủ, ông đừng động một tý là đánh nó nữa."
 
Chương 225


Vinh thân vương quay đầu nhìn hai đệ đệ,"Đúng rồi, ta nhớ rõ bọn họ cũng từng mời vãn bối nhà tứ đệ và ngũ đệ, bọn hắn vì sao không tham gia? Không phải là không muốn làm chuyện lợi nước lợi dân đó chứ?"

Hắn cố ý!

Nhạc thân vương và Lộc thân vương đều xanh mặt.

Trương thừa tướng mặt không chút thay đổi đi về trước, trong lòng mắng to ba đứa con trai bất tài.

Đêm nay, đại khái các phủ trong kinh lại vang lên tiếng đánh nhi tử.

Trong Ngự Hoa Viên.

Có thể nghĩ ra mối làm ăn tốt như Đoàn Đoàn, lại có thể mang theo các thế gia công tử trong kinh cùng nhau làm, Dung Chiêu có lẽ có một trái tim yêu dân, hơn nữa còn rất thông minh.

Vĩnh Minh Đế cụp mắt, ngón tay đặt lên cuốn tấu chương thứ ba, che khuất cảm xúc trong mắt.

Dung Chiêu thông minh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Tấu chương thứ ba đến từ Dung Chiêu, không khiếu nại, cũng không khoe công lao.

Đây là danh sách tất cả nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn, liệt kê lai lịch cùng với thông tin người thân, thậm chí còn có giới thiệu đơn giản của bọn họ.

Dung Chiêu đây là đem toàn bộ tin tức đưa cho Hoàng đế.

Hôm nay cho dù có Vạn Dân Thư hay không, có tấu chương của Triệu Phong hay không, chỉ bằng tấu chương này đã đưa ra kết luận.

Mấy ngày gần đây trong triều vốn có chút hỗn loạn, những người buộc tội Đoàn Đoàn, kỳ thật bản chất là đang công kích thế lực phía sau đám người Bùi Quan Sơn, cũng thuận đường một lưới bắt hết thanh niên tài tuấn, cắt giảm độ khó cho hậu bối nhà mình khi vào triều.

Phe phái của ba vị hoàng tử, phe trung lập, phe đục nước béo cò... Đảng phái trong triều quá nhiều, ngày thường cãi vã luận tội lẫn nhau cũng không ít.

Hoàng đế ngay từ đầu không tỏ thái độ, sau đó lại dẫn dụ nhiều người bày tỏ bất mãn, cuối cùng lại đưa ra Vạn Dân Thư, có thể nói là trực tiếp nắm chặt đám quan viên công khai gây chuyện kia trong lòng bàn tay.

Chuyện này kết thúc với kết quả mà Hoàng đế rất hài lòng, Những quan viên lúc trước bày tỏ bất mãn bao gồm Nhạc thân vương cùng Lộc thân vương đều ủ rũ hồi phủ.

Nhạc thân vương phủ.

Nhạc thân vương thế tử Bùi Luật đang chờ cha hắn trở về, từ xa nhìn thấy đã lập tức nghênh đón, vội vàng hỏi: "Phụ thân, thế nào rồi?"

Trong mắt hắn mang theo hào quang hưng phấn.

Đều là người cùng tuổi, lại là nhi tử của thân vương, hắn vẫn luôn bị Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết chèn ép, à không, bây giờ còn phải thêm một Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-225.html.]

Có thể xem kịch hay của bọn họ, hắn làm sao không hưng phấn cho được?

Nhạc thân vương nghe vậy, chậm rãi quay đầu nhìn nhi tử, mặt không chút thay đổi,"Vì sao lúc đó con không tham gia kế hoạch Đoàn Đoàn?"

Bùi Luật sửng sốt, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bởi vì không có lợi nhuận, hơn nữa giày vò như vậy, thật sự..."

Thanh âm hắn bỗng nhiên im bặt, bởi vì Nhạc thân vương giơ chổi lông gà lên.

Bùi Luật kinh hãi: "Cha!!"

Có chuyện gì vậy?

Lúc trước cha hắn không phải còn khen hắn sao?

Nhờ kinh thành song kiệt mà hắn khó khăn lắm mới được phụ thân khen ngợi, chưa được bao lâu sao lại muốn đánh hắn?

Lộc thân vương phủ.

Nhi tử nhà Lộc thân vương cũng bị phụ thân đuổi đánh lên xuống, chuyện xảy ra ở phủ các cổ đông Đoàn Đoàn hôm qua, hôm nay lại tái hiện.

Người hôm qua đánh nhi tử và người hôm nay đánh nhi tử là hai nhóm người khác nhau.

"Cha! Con sai rồi!"

"Sau này con nhất định sẽ giữ quan hệ tốt đẹp với Dung thế tử, tranh thủ... Á! Sao cha còn đánh con!"...

Phủ Trương thừa tướng.

Cũng giống như Nhạc thân vương và Lộc thân vương, Trương thừa tướng hồi phủ nhìn thấy Trương Tam lén lút thậm thụt, lão lập tức cầm gậy lên muốn đánh người, vẻ mặt tức giận.

" “ha! Sao cha lại đánh con?!" Trương Tam không phục: Trương thừa tướng thở hổn hển, mắng: "Ngươi là đồ bất tài, lúc trước mỗi ngày đi theo Dung Chiêu, tin tức nghe được cũng không hồi bẩm, chuyện tốt thì ngươi lại không theo kịp, thật sự là không có tiền đồ!"

Trương Tam ủy khuất: "Con..."

Hắn rõ ràng là theo kịp, Phúc Lộc Trang lớn như vậy là của hắn!

Thế nhưng Trương thừa tướng cảm thấy hắn giảo biện, muốn tiếp tục đánh hắn, lão Đại ở bên cạnh quan sát, lão Nhị nhanh chóng cho người đi gọi phu nhân thừa tướng đến cứu viện.

Hết cách, ai bảo bọn họ hiện tại là huynh đệ đồng cam cộng khổ ngồi chung một thuyền.

Quả nhiên, phu nhân thừa tướng lập tức chạy đến ngăn cản, trừng mắt với Trương thừa tướng,"Trường Ngôn gần đây tiến bộ rất nhiều, còn giúp đỡ công việc trong phủ, ông đừng động một tý là đánh nó nữa."
 
Chương 226


Trương thừa tướng ngẩn ra, nghỉ ngờ nói: "Nó giúp phủ chúng ta làm gì?"

Tại sao lão không biết lão Tam tình nguyện giúp đỡ công việc trong phủ? Đây là lão Tam nhà mình sao?

Thừa tướng phu nhân: "Mua sắm vật dụng."

Chết tiệt!

Trong lòng Trương Trường Ngôn lộp bộp, quay đầu chạy như bay.

Trương thừa tướng vừa nhìn tư thế này liền hiểu, giơ gậy gộc đuổi theo, rít gào: "Đồ bất tài! Ngươi muốn tức c.h.ế.t lão tử sao! Ngươi còn dám sử dụng Đoàn Đoàn, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Khác với những phủ đánh nhi tử.

Đám trưởng bối hôm qua còn nhốt vãn bối trong nhà không cho ra ngoài, hôm nay thái độ hoàn toàn thay đổi, khác một trời một vực.

Ví dụ như Triệu gia công tử, chính là thế gia công tử bị đại nho nọ bắt gặp.

Lúc hắn được thả ra ngoài, còn tưởng rằng lão cha lại muốn đánh mình, hắn sợ hãi rụt cổ lại.

Hắn rất buồn, cũng rất tủi thân.

Vì sao rõ ràng là chuyện tốt lại bị phụ thân khiển trách như thế?

Thể diện thật sự quan trọng như vậy sao?

Tuy nhiên...

"Cái gì?! Dân chúng tâu Vạn Dân Thư, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi?!

Cha hắn cười vô cùng hòa nhã, ngữ khí ôn nhu: "Không chỉ Đoàn Đoàn được khen ngợi, mà con cũng được Hoàng Thượng nhớ kỹ tên, còn bảo các con phải tiếp tục phát triển Đoàn Đoàn cho tốt."

Triệu công tử sửng sốt thật lâu, đột nhiên đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất, gào khóc...

"Hu hu, quả nhiên tham gia Đoàn Đoàn là đúng đắn."

"Dung thế tử nói đúng, việc chúng ta làm là có ý nghĩa, dân chúng nhất định sẽ thấy."

"Hu hu, sau này con nhất định sẽ làm tốt Đoàn Đoàn, vì dân chúng tạo phúc hu hú "— Xứng đáng.

Những gì bọn họ làm đều xứng đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-226.html.]

Có lời khen của Vạn Dân Thư, chuyện bọn họ làm đều được bách tính để trong mắt, những vất vả kia đều xứng đáng.

Dung Chiêu quả nhiên nói đúng....

Dương gia công tử nằm trong nhóm người hối hận.

Nhiệt huyết của hắn ít hơn đám người kia một chút, hơn nữa tình cảnh của hắn cũng không phải rất tốt, hiện tại không chỉ vừa bị nhốt vừa bị mắng, còn liên lụy mẫu thân...

Dương công tử có chút hối hận.

Làm Đoàn Đoàn rõ ràng lợi ích gì cũng không có, tại sao còn bị phê phán như thế?

Hắn trợ giúp bách tính, nhưng rất nhiều quan viên trong triều lại không tán thành.

Nếu đã như vậy, tại sao hắn còn phải tiếp tục làm những chuyện tốn công sức nhưng không có lợi này? Hắn giúp dân chúng, nhưng dân chúng ngoại trừ lén khen hắn vài câu ra thì còn có thể làm được gì cho hắn đâu?

Phụ thân từng nói sinh tồn nơi quan trường, quan trọng nhất là khéo đưa đẩy, nước chảy bèo trôi, phải nhìn thấy được lợi ích thực tế chứ không phải là bồng bột và lỗ mãng của người trẻ tuổi...

Dương công tử nghĩ, chờ cha hắn trở về sẽ nói với cha, hắn đồng ý rời khỏi Đoàn Đoàn.

Trong lòng đã có quyết định, nhưng tâm tình lại không nhịn được sa sút.

Hắn ôm đầu gối ngồi trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng.

Dương công tử nhớ đến những ngày hỗ trợ giao hàng, trên mặt những nhân viên giao hàng kia tràn đầy nụ cười.

Cũng nhớ lại mỗi ngày đi ngang qua đầu phố nhìn dân chúng nhận hàng giao hàng, mặt người nào người nấy cũng vui tươi hớn hở, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn...

Rõ ràng rút cổ phần mới là lựa chọn chính xác nhất, cũng thích hợp nhất cho quan viên triều đình tương lai, nhưng vì sao trong lòng hắn lại chua xót như vậy?

Nghĩ đến đây lại thấy đại môn mở ra, cha hắn mang theo người hầu đi vào, mẹ hắn cũng đi theo sau. nhưng trong nháy mắt mở miệng, hốc mắt đỏ lên, trong lòng khó chịu.

Thế nhưng không đợi hắn mở miệng, cha hắn cao giọng nói: "Đi ra ngoài đi, Đoàn Đoàn kia tuy rằng không có lợi ích gì, nhưng có Vạn Dân Thư, có Hoàng Thượng tán thành, các ngươi tiếp tục cố gắng cũng có thể đạt được lợi ích, tương lai dễ vào triều..."

Câu nói kế tiếp Dương công tử không nghe rõ.

Hắn sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng lời vừa rồi cha hắn nói: Vạn Dân Thư, Hoàng Thượng tán thành...

Cha hắn ham mê làm quan, cũng là một người vô cùng biết làm quan.

Tuy rằng chức quan không cao, nhưng rất thông minh, tương lai mặc kệ ba vị hoàng tử ai thượng vị, cha hắn hẳn là đều có thể tiếp tục tồn tại ở trong triều.

Cho nên, cha hắn dù vẫn không tán thành Đoàn Đoàn, nhưng bởi vì thái độ của dân chúng, thái độ của Hoàng đế, ý thức được lợi ích của Đoàn Đoàn đối với bọn họ mới để cho hắn tiếp tục.
 
Chương 226


Trương thừa tướng ngẩn ra, nghỉ ngờ nói: "Nó giúp phủ chúng ta làm gì?"

Tại sao lão không biết lão Tam tình nguyện giúp đỡ công việc trong phủ? Đây là lão Tam nhà mình sao?

Thừa tướng phu nhân: "Mua sắm vật dụng."

Chết tiệt!

Trong lòng Trương Trường Ngôn lộp bộp, quay đầu chạy như bay.

Trương thừa tướng vừa nhìn tư thế này liền hiểu, giơ gậy gộc đuổi theo, rít gào: "Đồ bất tài! Ngươi muốn tức c.h.ế.t lão tử sao! Ngươi còn dám sử dụng Đoàn Đoàn, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Khác với những phủ đánh nhi tử.

Đám trưởng bối hôm qua còn nhốt vãn bối trong nhà không cho ra ngoài, hôm nay thái độ hoàn toàn thay đổi, khác một trời một vực.

Ví dụ như Triệu gia công tử, chính là thế gia công tử bị đại nho nọ bắt gặp.

Lúc hắn được thả ra ngoài, còn tưởng rằng lão cha lại muốn đánh mình, hắn sợ hãi rụt cổ lại.

Hắn rất buồn, cũng rất tủi thân.

Vì sao rõ ràng là chuyện tốt lại bị phụ thân khiển trách như thế?

Thể diện thật sự quan trọng như vậy sao?

Tuy nhiên...

"Cái gì?! Dân chúng tâu Vạn Dân Thư, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi?!

Cha hắn cười vô cùng hòa nhã, ngữ khí ôn nhu: "Không chỉ Đoàn Đoàn được khen ngợi, mà con cũng được Hoàng Thượng nhớ kỹ tên, còn bảo các con phải tiếp tục phát triển Đoàn Đoàn cho tốt."

Triệu công tử sửng sốt thật lâu, đột nhiên đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất, gào khóc...

"Hu hu, quả nhiên tham gia Đoàn Đoàn là đúng đắn."

"Dung thế tử nói đúng, việc chúng ta làm là có ý nghĩa, dân chúng nhất định sẽ thấy."

"Hu hu, sau này con nhất định sẽ làm tốt Đoàn Đoàn, vì dân chúng tạo phúc hu hú "— Xứng đáng.

Những gì bọn họ làm đều xứng đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-226.html.]

Có lời khen của Vạn Dân Thư, chuyện bọn họ làm đều được bách tính để trong mắt, những vất vả kia đều xứng đáng.

Dung Chiêu quả nhiên nói đúng....

Dương gia công tử nằm trong nhóm người hối hận.

Nhiệt huyết của hắn ít hơn đám người kia một chút, hơn nữa tình cảnh của hắn cũng không phải rất tốt, hiện tại không chỉ vừa bị nhốt vừa bị mắng, còn liên lụy mẫu thân...

Dương công tử có chút hối hận.

Làm Đoàn Đoàn rõ ràng lợi ích gì cũng không có, tại sao còn bị phê phán như thế?

Hắn trợ giúp bách tính, nhưng rất nhiều quan viên trong triều lại không tán thành.

Nếu đã như vậy, tại sao hắn còn phải tiếp tục làm những chuyện tốn công sức nhưng không có lợi này? Hắn giúp dân chúng, nhưng dân chúng ngoại trừ lén khen hắn vài câu ra thì còn có thể làm được gì cho hắn đâu?

Phụ thân từng nói sinh tồn nơi quan trường, quan trọng nhất là khéo đưa đẩy, nước chảy bèo trôi, phải nhìn thấy được lợi ích thực tế chứ không phải là bồng bột và lỗ mãng của người trẻ tuổi...

Dương công tử nghĩ, chờ cha hắn trở về sẽ nói với cha, hắn đồng ý rời khỏi Đoàn Đoàn.

Trong lòng đã có quyết định, nhưng tâm tình lại không nhịn được sa sút.

Hắn ôm đầu gối ngồi trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng.

Dương công tử nhớ đến những ngày hỗ trợ giao hàng, trên mặt những nhân viên giao hàng kia tràn đầy nụ cười.

Cũng nhớ lại mỗi ngày đi ngang qua đầu phố nhìn dân chúng nhận hàng giao hàng, mặt người nào người nấy cũng vui tươi hớn hở, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn...

Rõ ràng rút cổ phần mới là lựa chọn chính xác nhất, cũng thích hợp nhất cho quan viên triều đình tương lai, nhưng vì sao trong lòng hắn lại chua xót như vậy?

Nghĩ đến đây lại thấy đại môn mở ra, cha hắn mang theo người hầu đi vào, mẹ hắn cũng đi theo sau. nhưng trong nháy mắt mở miệng, hốc mắt đỏ lên, trong lòng khó chịu.

Thế nhưng không đợi hắn mở miệng, cha hắn cao giọng nói: "Đi ra ngoài đi, Đoàn Đoàn kia tuy rằng không có lợi ích gì, nhưng có Vạn Dân Thư, có Hoàng Thượng tán thành, các ngươi tiếp tục cố gắng cũng có thể đạt được lợi ích, tương lai dễ vào triều..."

Câu nói kế tiếp Dương công tử không nghe rõ.

Hắn sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng lời vừa rồi cha hắn nói: Vạn Dân Thư, Hoàng Thượng tán thành...

Cha hắn ham mê làm quan, cũng là một người vô cùng biết làm quan.

Tuy rằng chức quan không cao, nhưng rất thông minh, tương lai mặc kệ ba vị hoàng tử ai thượng vị, cha hắn hẳn là đều có thể tiếp tục tồn tại ở trong triều.

Cho nên, cha hắn dù vẫn không tán thành Đoàn Đoàn, nhưng bởi vì thái độ của dân chúng, thái độ của Hoàng đế, ý thức được lợi ích của Đoàn Đoàn đối với bọn họ mới để cho hắn tiếp tục.
 
Chương 226


Trương thừa tướng ngẩn ra, nghỉ ngờ nói: "Nó giúp phủ chúng ta làm gì?"

Tại sao lão không biết lão Tam tình nguyện giúp đỡ công việc trong phủ? Đây là lão Tam nhà mình sao?

Thừa tướng phu nhân: "Mua sắm vật dụng."

Chết tiệt!

Trong lòng Trương Trường Ngôn lộp bộp, quay đầu chạy như bay.

Trương thừa tướng vừa nhìn tư thế này liền hiểu, giơ gậy gộc đuổi theo, rít gào: "Đồ bất tài! Ngươi muốn tức c.h.ế.t lão tử sao! Ngươi còn dám sử dụng Đoàn Đoàn, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Khác với những phủ đánh nhi tử.

Đám trưởng bối hôm qua còn nhốt vãn bối trong nhà không cho ra ngoài, hôm nay thái độ hoàn toàn thay đổi, khác một trời một vực.

Ví dụ như Triệu gia công tử, chính là thế gia công tử bị đại nho nọ bắt gặp.

Lúc hắn được thả ra ngoài, còn tưởng rằng lão cha lại muốn đánh mình, hắn sợ hãi rụt cổ lại.

Hắn rất buồn, cũng rất tủi thân.

Vì sao rõ ràng là chuyện tốt lại bị phụ thân khiển trách như thế?

Thể diện thật sự quan trọng như vậy sao?

Tuy nhiên...

"Cái gì?! Dân chúng tâu Vạn Dân Thư, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi?!

Cha hắn cười vô cùng hòa nhã, ngữ khí ôn nhu: "Không chỉ Đoàn Đoàn được khen ngợi, mà con cũng được Hoàng Thượng nhớ kỹ tên, còn bảo các con phải tiếp tục phát triển Đoàn Đoàn cho tốt."

Triệu công tử sửng sốt thật lâu, đột nhiên đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất, gào khóc...

"Hu hu, quả nhiên tham gia Đoàn Đoàn là đúng đắn."

"Dung thế tử nói đúng, việc chúng ta làm là có ý nghĩa, dân chúng nhất định sẽ thấy."

"Hu hu, sau này con nhất định sẽ làm tốt Đoàn Đoàn, vì dân chúng tạo phúc hu hú "— Xứng đáng.

Những gì bọn họ làm đều xứng đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-226.html.]

Có lời khen của Vạn Dân Thư, chuyện bọn họ làm đều được bách tính để trong mắt, những vất vả kia đều xứng đáng.

Dung Chiêu quả nhiên nói đúng....

Dương gia công tử nằm trong nhóm người hối hận.

Nhiệt huyết của hắn ít hơn đám người kia một chút, hơn nữa tình cảnh của hắn cũng không phải rất tốt, hiện tại không chỉ vừa bị nhốt vừa bị mắng, còn liên lụy mẫu thân...

Dương công tử có chút hối hận.

Làm Đoàn Đoàn rõ ràng lợi ích gì cũng không có, tại sao còn bị phê phán như thế?

Hắn trợ giúp bách tính, nhưng rất nhiều quan viên trong triều lại không tán thành.

Nếu đã như vậy, tại sao hắn còn phải tiếp tục làm những chuyện tốn công sức nhưng không có lợi này? Hắn giúp dân chúng, nhưng dân chúng ngoại trừ lén khen hắn vài câu ra thì còn có thể làm được gì cho hắn đâu?

Phụ thân từng nói sinh tồn nơi quan trường, quan trọng nhất là khéo đưa đẩy, nước chảy bèo trôi, phải nhìn thấy được lợi ích thực tế chứ không phải là bồng bột và lỗ mãng của người trẻ tuổi...

Dương công tử nghĩ, chờ cha hắn trở về sẽ nói với cha, hắn đồng ý rời khỏi Đoàn Đoàn.

Trong lòng đã có quyết định, nhưng tâm tình lại không nhịn được sa sút.

Hắn ôm đầu gối ngồi trên giường, ánh mắt có chút trống rỗng.

Dương công tử nhớ đến những ngày hỗ trợ giao hàng, trên mặt những nhân viên giao hàng kia tràn đầy nụ cười.

Cũng nhớ lại mỗi ngày đi ngang qua đầu phố nhìn dân chúng nhận hàng giao hàng, mặt người nào người nấy cũng vui tươi hớn hở, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn...

Rõ ràng rút cổ phần mới là lựa chọn chính xác nhất, cũng thích hợp nhất cho quan viên triều đình tương lai, nhưng vì sao trong lòng hắn lại chua xót như vậy?

Nghĩ đến đây lại thấy đại môn mở ra, cha hắn mang theo người hầu đi vào, mẹ hắn cũng đi theo sau. nhưng trong nháy mắt mở miệng, hốc mắt đỏ lên, trong lòng khó chịu.

Thế nhưng không đợi hắn mở miệng, cha hắn cao giọng nói: "Đi ra ngoài đi, Đoàn Đoàn kia tuy rằng không có lợi ích gì, nhưng có Vạn Dân Thư, có Hoàng Thượng tán thành, các ngươi tiếp tục cố gắng cũng có thể đạt được lợi ích, tương lai dễ vào triều..."

Câu nói kế tiếp Dương công tử không nghe rõ.

Hắn sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng lời vừa rồi cha hắn nói: Vạn Dân Thư, Hoàng Thượng tán thành...

Cha hắn ham mê làm quan, cũng là một người vô cùng biết làm quan.

Tuy rằng chức quan không cao, nhưng rất thông minh, tương lai mặc kệ ba vị hoàng tử ai thượng vị, cha hắn hẳn là đều có thể tiếp tục tồn tại ở trong triều.

Cho nên, cha hắn dù vẫn không tán thành Đoàn Đoàn, nhưng bởi vì thái độ của dân chúng, thái độ của Hoàng đế, ý thức được lợi ích của Đoàn Đoàn đối với bọn họ mới để cho hắn tiếp tục.
 
Chương 227


Dương công tử cũng không quan tâm thái độ của phụ thân là gì.

Đột nhiên hai mắt hắn rưng rưng, trịnh trọng gật đầu.

Chuyện hắn làm sao có thể là vô dụng chứ?

Dân chúng nhớ rõ chuyện bọn họ đã làm, cảm kích bọn họ, nguyện ý vì bọn họ đưa lên Vạn Dân Thư...

Trợ giúp bách tính, kinh doanh Đoàn Đoàn cũng không phải là chuyện tốn công tốn sức, mà là vì nước vì dân, thiên hạ này cuối cùng vẫn thanh minh, triều đình này cuối cùng không phải là một đầm nước đọng.

Tâm trạng không yên đột nhiên kiên định.

Không chỉ hiện tại, cho dù tương lai vào triều làm quan cũng phải nhớ rõ... chuyện làm vì dân chúng chưa bao giờ là không có ý nghĩa.

Thế gian này cũng không phải chỉ chứa được quan viên khéo đưa đẩy.

Nếu muốn triều đình không đục ngầu, thiên hạ thanh minh, thì phải cố gắng nhiều hơn nữa!...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ cổ quái nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hồ nghi: "Con đã sớm biết sẽ như vậy?"

Đoàn Đoàn có Vạn Dân Thư bảo hộ, Hoàng đế đã quyết định, đương nhiên trước tiên phải báo tin tức cho dân chúng, nói cho dân chúng biết Hoàng thượng là Thiên tử yêu dân.

Cũng bởi vậy, hiện giờ toàn bộ kinh thành đều biết không ai có thể đả động kế hoạch Đoàn Đoàn. Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn đều là thanh niên tài tuấn do Hoàng đế chính miệng tán dương.

Lại liên tưởng đến sự bình tĩnh lúc trước của Dung Chiêu, Dung Vĩ rất khó không hoài nghi có phải cô đã chuẩn bị trước hay không.

Dung Chiêu bưng chén trà lên, vân đạm phong khinh,"Không phải con đã nói không cần lo lắng rồi sao?"

Dung Vĩ: "..." Ai biết con vững như vậy đâu?!

Ông chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là còn có chút chưa lấy lại tinh thần.

Dung Chiêu thấy vậy, nhớ tới ông là cha mình cho nên đành giải thích cặn kẽ: "Kế hoạch Đoàn Đoàn khẳng định không kiếm được bao nhiêu tiền, vậy dứt khoát định vị nó là phục vụ dân chúng chứ không phải kiếm lời." Tiền và danh, dù sao cũng phải kiếm một cái, mục đích ngay từ đầu của cô chính là cái sau.

Cho nên, cô kéo những thế gia công tử mang một bầu nhiệt huyết này đầu tư, chứ không phải người muốn kiếm tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-227.html.]

Tạo ra việc làm, đàm phán giá cả, giải quyết nông sản ế ẩm, phân phối thủ công... những thứ này đều không kiếm được tiền, nhưng có thể hình thành một chuỗi ngành nghề, đưa toàn bộ người dân vào cùng chuỗi sản nghiệp với Đoàn Đoàn.

Cũng giống như tứ đại thân vương và bọn Trương Tam, chỉ cần lên thuyền của cô, hưởng thụ lợi ích chung, bọn họ sẽ trăm sông đổ về một biển, đứng ở cùng một trận doanh.

Tất nhiên đây là phân tích từ góc độ lợi ích.

Trên thực tế, chuyện bọn họ làm vì dân chúng, dân chúng cũng đều nhìn thấy, hơn nữa còn vô cùng cảm kích, đây là tình ý.

Lợi ích cộng thêm tình ý, sự tình nên phát triển như dự đoán.

Huống hồ, tấu chương cuối cùng của cô cũng có thể bảo đảm Đoàn Đoàn và bản thân không bị tổn hại.

Chỉ sợ...

Cô đã hoàn toàn tiến vào tầm mắt của Hoàng đế.

Dung Vĩ có chút giật mình, ông chậm rãi gật đầu, suy tư.

Bất hiếu nữ nhà ông quả thật có chút thủ đoạn, tựa hồ không đơn thuần ở trên kinh doanh?

Sau nửa ngày, ông lại nói: "Nếu có thể kiếm được thanh danh, vì sao con không cố gắng phát triển theo hướng này, chỉ cần thanh danh đủ lớn, dân chúng ủng hộ con, cho dù ngày khác thân phận bại lộ..."

Dung Chiêu nhìn ông, lắc đầu: "Không được, thanh danh quá lớn không phải sẽ khiến Hoàng đế kiêng kị sao?"

Mục đích của cô là làm một người mà không ai có thể ra tay, cũng tuyệt đối không thể g.i.ế.c chết, chứ không phải khiến Hoàng đế kiêng kị sự tồn tại của cô!

Dung Vĩ thừa nhận Dung Chiêu nói rất có đạo lý.

Chẳng qua ông vẫn liếc Dung Chiêu một cái,"Hoàng thượng nhân từ, không câu nệ tiểu tiết, sẽ không bởi vì thanh danh của con quá lớn mà xử lý con."

Nhưng Dung Chiêu trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Vậy cũng chưa chắc" Dung Vĩ sửng sốt, nghi hoặc nhìn cô.

Dung Chiêu cũng không nói gì nữa....

Trịnh Trụ Tử đánh xe ngựa, ở đầu hẻm cất giọng hô to: "Giao hàng đây, hôm nay có một lô vải bố số lượng ít, tới trước được trước, còn có bình gốm lớn nhỏ giá cả ưu đãi, ai cần thì mau tới đặt trước!"

Tiếng hô vang lên, vô số người buông đồ trên tay xuống, theo thói quen đi về hướng xe ngựa, trên mặt mang theo ý cười.

"Ta lấy vải bố với bình gốm, cho ta xem danh sách còn có gì khác không?"
 
Chương 227


Dương công tử cũng không quan tâm thái độ của phụ thân là gì.

Đột nhiên hai mắt hắn rưng rưng, trịnh trọng gật đầu.

Chuyện hắn làm sao có thể là vô dụng chứ?

Dân chúng nhớ rõ chuyện bọn họ đã làm, cảm kích bọn họ, nguyện ý vì bọn họ đưa lên Vạn Dân Thư...

Trợ giúp bách tính, kinh doanh Đoàn Đoàn cũng không phải là chuyện tốn công tốn sức, mà là vì nước vì dân, thiên hạ này cuối cùng vẫn thanh minh, triều đình này cuối cùng không phải là một đầm nước đọng.

Tâm trạng không yên đột nhiên kiên định.

Không chỉ hiện tại, cho dù tương lai vào triều làm quan cũng phải nhớ rõ... chuyện làm vì dân chúng chưa bao giờ là không có ý nghĩa.

Thế gian này cũng không phải chỉ chứa được quan viên khéo đưa đẩy.

Nếu muốn triều đình không đục ngầu, thiên hạ thanh minh, thì phải cố gắng nhiều hơn nữa!...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ cổ quái nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hồ nghi: "Con đã sớm biết sẽ như vậy?"

Đoàn Đoàn có Vạn Dân Thư bảo hộ, Hoàng đế đã quyết định, đương nhiên trước tiên phải báo tin tức cho dân chúng, nói cho dân chúng biết Hoàng thượng là Thiên tử yêu dân.

Cũng bởi vậy, hiện giờ toàn bộ kinh thành đều biết không ai có thể đả động kế hoạch Đoàn Đoàn. Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn đều là thanh niên tài tuấn do Hoàng đế chính miệng tán dương.

Lại liên tưởng đến sự bình tĩnh lúc trước của Dung Chiêu, Dung Vĩ rất khó không hoài nghi có phải cô đã chuẩn bị trước hay không.

Dung Chiêu bưng chén trà lên, vân đạm phong khinh,"Không phải con đã nói không cần lo lắng rồi sao?"

Dung Vĩ: "..." Ai biết con vững như vậy đâu?!

Ông chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là còn có chút chưa lấy lại tinh thần.

Dung Chiêu thấy vậy, nhớ tới ông là cha mình cho nên đành giải thích cặn kẽ: "Kế hoạch Đoàn Đoàn khẳng định không kiếm được bao nhiêu tiền, vậy dứt khoát định vị nó là phục vụ dân chúng chứ không phải kiếm lời." Tiền và danh, dù sao cũng phải kiếm một cái, mục đích ngay từ đầu của cô chính là cái sau.

Cho nên, cô kéo những thế gia công tử mang một bầu nhiệt huyết này đầu tư, chứ không phải người muốn kiếm tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-227.html.]

Tạo ra việc làm, đàm phán giá cả, giải quyết nông sản ế ẩm, phân phối thủ công... những thứ này đều không kiếm được tiền, nhưng có thể hình thành một chuỗi ngành nghề, đưa toàn bộ người dân vào cùng chuỗi sản nghiệp với Đoàn Đoàn.

Cũng giống như tứ đại thân vương và bọn Trương Tam, chỉ cần lên thuyền của cô, hưởng thụ lợi ích chung, bọn họ sẽ trăm sông đổ về một biển, đứng ở cùng một trận doanh.

Tất nhiên đây là phân tích từ góc độ lợi ích.

Trên thực tế, chuyện bọn họ làm vì dân chúng, dân chúng cũng đều nhìn thấy, hơn nữa còn vô cùng cảm kích, đây là tình ý.

Lợi ích cộng thêm tình ý, sự tình nên phát triển như dự đoán.

Huống hồ, tấu chương cuối cùng của cô cũng có thể bảo đảm Đoàn Đoàn và bản thân không bị tổn hại.

Chỉ sợ...

Cô đã hoàn toàn tiến vào tầm mắt của Hoàng đế.

Dung Vĩ có chút giật mình, ông chậm rãi gật đầu, suy tư.

Bất hiếu nữ nhà ông quả thật có chút thủ đoạn, tựa hồ không đơn thuần ở trên kinh doanh?

Sau nửa ngày, ông lại nói: "Nếu có thể kiếm được thanh danh, vì sao con không cố gắng phát triển theo hướng này, chỉ cần thanh danh đủ lớn, dân chúng ủng hộ con, cho dù ngày khác thân phận bại lộ..."

Dung Chiêu nhìn ông, lắc đầu: "Không được, thanh danh quá lớn không phải sẽ khiến Hoàng đế kiêng kị sao?"

Mục đích của cô là làm một người mà không ai có thể ra tay, cũng tuyệt đối không thể g.i.ế.c chết, chứ không phải khiến Hoàng đế kiêng kị sự tồn tại của cô!

Dung Vĩ thừa nhận Dung Chiêu nói rất có đạo lý.

Chẳng qua ông vẫn liếc Dung Chiêu một cái,"Hoàng thượng nhân từ, không câu nệ tiểu tiết, sẽ không bởi vì thanh danh của con quá lớn mà xử lý con."

Nhưng Dung Chiêu trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Vậy cũng chưa chắc" Dung Vĩ sửng sốt, nghi hoặc nhìn cô.

Dung Chiêu cũng không nói gì nữa....

Trịnh Trụ Tử đánh xe ngựa, ở đầu hẻm cất giọng hô to: "Giao hàng đây, hôm nay có một lô vải bố số lượng ít, tới trước được trước, còn có bình gốm lớn nhỏ giá cả ưu đãi, ai cần thì mau tới đặt trước!"

Tiếng hô vang lên, vô số người buông đồ trên tay xuống, theo thói quen đi về hướng xe ngựa, trên mặt mang theo ý cười.

"Ta lấy vải bố với bình gốm, cho ta xem danh sách còn có gì khác không?"
 
Chương 227


Dương công tử cũng không quan tâm thái độ của phụ thân là gì.

Đột nhiên hai mắt hắn rưng rưng, trịnh trọng gật đầu.

Chuyện hắn làm sao có thể là vô dụng chứ?

Dân chúng nhớ rõ chuyện bọn họ đã làm, cảm kích bọn họ, nguyện ý vì bọn họ đưa lên Vạn Dân Thư...

Trợ giúp bách tính, kinh doanh Đoàn Đoàn cũng không phải là chuyện tốn công tốn sức, mà là vì nước vì dân, thiên hạ này cuối cùng vẫn thanh minh, triều đình này cuối cùng không phải là một đầm nước đọng.

Tâm trạng không yên đột nhiên kiên định.

Không chỉ hiện tại, cho dù tương lai vào triều làm quan cũng phải nhớ rõ... chuyện làm vì dân chúng chưa bao giờ là không có ý nghĩa.

Thế gian này cũng không phải chỉ chứa được quan viên khéo đưa đẩy.

Nếu muốn triều đình không đục ngầu, thiên hạ thanh minh, thì phải cố gắng nhiều hơn nữa!...

An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ cổ quái nhìn Dung Chiêu, ánh mắt hồ nghi: "Con đã sớm biết sẽ như vậy?"

Đoàn Đoàn có Vạn Dân Thư bảo hộ, Hoàng đế đã quyết định, đương nhiên trước tiên phải báo tin tức cho dân chúng, nói cho dân chúng biết Hoàng thượng là Thiên tử yêu dân.

Cũng bởi vậy, hiện giờ toàn bộ kinh thành đều biết không ai có thể đả động kế hoạch Đoàn Đoàn. Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn đều là thanh niên tài tuấn do Hoàng đế chính miệng tán dương.

Lại liên tưởng đến sự bình tĩnh lúc trước của Dung Chiêu, Dung Vĩ rất khó không hoài nghi có phải cô đã chuẩn bị trước hay không.

Dung Chiêu bưng chén trà lên, vân đạm phong khinh,"Không phải con đã nói không cần lo lắng rồi sao?"

Dung Vĩ: "..." Ai biết con vững như vậy đâu?!

Ông chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là còn có chút chưa lấy lại tinh thần.

Dung Chiêu thấy vậy, nhớ tới ông là cha mình cho nên đành giải thích cặn kẽ: "Kế hoạch Đoàn Đoàn khẳng định không kiếm được bao nhiêu tiền, vậy dứt khoát định vị nó là phục vụ dân chúng chứ không phải kiếm lời." Tiền và danh, dù sao cũng phải kiếm một cái, mục đích ngay từ đầu của cô chính là cái sau.

Cho nên, cô kéo những thế gia công tử mang một bầu nhiệt huyết này đầu tư, chứ không phải người muốn kiếm tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-227.html.]

Tạo ra việc làm, đàm phán giá cả, giải quyết nông sản ế ẩm, phân phối thủ công... những thứ này đều không kiếm được tiền, nhưng có thể hình thành một chuỗi ngành nghề, đưa toàn bộ người dân vào cùng chuỗi sản nghiệp với Đoàn Đoàn.

Cũng giống như tứ đại thân vương và bọn Trương Tam, chỉ cần lên thuyền của cô, hưởng thụ lợi ích chung, bọn họ sẽ trăm sông đổ về một biển, đứng ở cùng một trận doanh.

Tất nhiên đây là phân tích từ góc độ lợi ích.

Trên thực tế, chuyện bọn họ làm vì dân chúng, dân chúng cũng đều nhìn thấy, hơn nữa còn vô cùng cảm kích, đây là tình ý.

Lợi ích cộng thêm tình ý, sự tình nên phát triển như dự đoán.

Huống hồ, tấu chương cuối cùng của cô cũng có thể bảo đảm Đoàn Đoàn và bản thân không bị tổn hại.

Chỉ sợ...

Cô đã hoàn toàn tiến vào tầm mắt của Hoàng đế.

Dung Vĩ có chút giật mình, ông chậm rãi gật đầu, suy tư.

Bất hiếu nữ nhà ông quả thật có chút thủ đoạn, tựa hồ không đơn thuần ở trên kinh doanh?

Sau nửa ngày, ông lại nói: "Nếu có thể kiếm được thanh danh, vì sao con không cố gắng phát triển theo hướng này, chỉ cần thanh danh đủ lớn, dân chúng ủng hộ con, cho dù ngày khác thân phận bại lộ..."

Dung Chiêu nhìn ông, lắc đầu: "Không được, thanh danh quá lớn không phải sẽ khiến Hoàng đế kiêng kị sao?"

Mục đích của cô là làm một người mà không ai có thể ra tay, cũng tuyệt đối không thể g.i.ế.c chết, chứ không phải khiến Hoàng đế kiêng kị sự tồn tại của cô!

Dung Vĩ thừa nhận Dung Chiêu nói rất có đạo lý.

Chẳng qua ông vẫn liếc Dung Chiêu một cái,"Hoàng thượng nhân từ, không câu nệ tiểu tiết, sẽ không bởi vì thanh danh của con quá lớn mà xử lý con."

Nhưng Dung Chiêu trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Vậy cũng chưa chắc" Dung Vĩ sửng sốt, nghi hoặc nhìn cô.

Dung Chiêu cũng không nói gì nữa....

Trịnh Trụ Tử đánh xe ngựa, ở đầu hẻm cất giọng hô to: "Giao hàng đây, hôm nay có một lô vải bố số lượng ít, tới trước được trước, còn có bình gốm lớn nhỏ giá cả ưu đãi, ai cần thì mau tới đặt trước!"

Tiếng hô vang lên, vô số người buông đồ trên tay xuống, theo thói quen đi về hướng xe ngựa, trên mặt mang theo ý cười.

"Ta lấy vải bố với bình gốm, cho ta xem danh sách còn có gì khác không?"
 
Chương 228


"Đồ thủ công làm xong rồi, ngươi kiểm tra đi."

"Hôm nay giá rau quả sao lại giảm rồi? Các ngươi tìm được nguồn cung cấp giá thấp hơn sao?"...

Trịnh Trụ Tử lắc đầu: "Không có, là bởi vì miễn thuế thương mại, các cổ đông thương lượng xong thì quyết định chuyển tiền thuế này thành lợi ích thực tế cho chư vị, giảm giá cả xuống một chút."

"Tốt quá, Đoàn Đoàn quả nhiên không vì kiếm tiền, đúng là lợi nước lợi dân."

"Đúng vậy, hôm nay ta lại thấy Triệu công tử rồi, Hoàng thượng thông cảm cho chúng ta, không ai còn dám nói gì nữa."

"Còn không phải sao, Dung thế tử bọn họ đều là người tốt, đám người xấu kia làm sao có thể dễ dàng thương tổn bọn họ?"...

Trịnh Trụ Tử lúc này cười lấy ra một túi lớn, mặt mày hớn hở: "Dung thế tử nói lần này nhờ có chư vị ký Vạn Dân Thư giải cứu bọn họ, không thể không báo đáp, bảo công xưởng Đoàn Đoàn làm chút đậu khô, nào, mỗi người một bao."

"Ai nha, khách sáo quá, đây vốn là việc chúng ta nên làm."

"Đương nhiên rồi, nếu không phải hôm qua ta đang làm việc thì nhất định cũng phải ký tên."

"Hắc hắc, ta ký rồi."

"Ngươi có biết chữ đâu!"

"Ta nhờ người ký hộ, sau đó đóng dấu tay."...

Trịnh Trụ Tử nhìn một màn này, cảm thấy hạnh phúc.

Từ khi có Đoàn Đoàn, thu nhập của hắn tăng lên, đời sống càng thêm ổn định, lại được dân chúng yêu mến, mỗi ngày đi ngang qua đều sẽ có người nhiệt tình cùng hắn chào hỏi.

Trịnh Trụ Tử vô cùng thích cuộc sống như thế này.

Cho nên hắn không muốn Đoàn Đoàn gặp chuyện không may, cũng cầu nguyện cho đám người Dung thế tử có thể thuận buồm xuôi gió.

Đoàn Đoàn khôi phục trong những tiếng tán dương và chờ mong của dân chúng, những thế gia công tử được thả ra giống như được uống m.á.u gà, ai nấy đầu hừng hực khí thế, mong muốn vì Đoàn Đoàn đổ mồ hôi.

Vì thế Dung Chiêu cũng được giải phóng. Đã là cuối tháng chín, lại đến ngày chia hoa hồng một tháng một lần của Phúc Lộc Trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-228.html.]

Trương Tam hôm qua tuy rằng bị đánh cho tè ra quần, nhưng hôm nay sắp được nhận tiền, hắn hưng phấn bò ra khỏi giường, dưới sự yểm hộ của nhị ca, lén lút rời khỏi phủ đi tới Phúc Lộc Trang.

Phúc Lộc Trang vẫn chật ních như cũ.

Hai người hôm nay tới Phúc Lộc Trang Chi Lưu Ly Mộng Cảnh, có người đang đại yến tân khách cho nên vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cũng chật ních xe ngựa, xe ngựa của bọn họ kẹt ở đằng sau, tuyệt đối không thấy được.

Hai người lén lút đi tới cửa sau chuẩn bị tìm Dung Chiêu.

Trương Trường Ngôn bị Trương thừa tướng đánh một trận, lúc này mặt mũi vẫn bầm dập, vết thương còn chưa hết sưng.

Trương Trường Hành nhịn không được oán giận: "Đệ xem đệ, tại sao nhất định phải nhận việc mua sắm trong phủ làm gì, tuy rằng sử dụng Đoàn Đoàn có thể tiết kiệm tiền, nhưng chỉ mua chút đồ ăn cũng có tiết kiệm được bao nhiêu bạc đâu, còn bị đánh..."

Từ lúc Trương Tam bắt đầu làm việc này, đã định trước Trương thừa tướng có thể sẽ phát hiện.

Mà một khi phát hiện, chính là một trận hành hung.

Trương Trường Ngôn trừng mắt, khóe miệng đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói mơ hồ: "Cái gì mà không có bao nhiêu bạc? Chúng ta gần đây ra ngoài ăn mì còn có tiền gọi củ cải khô, chẳng lẽ không phải là công lao của số bạc này sao?"

Cũng đúng, nhưng nói đến chuyện này, Trương Trường Hành có ý kiến: "... Củ cải khô mùi vị quả thật không tệ, nhưng ăn lâu lại ngán."

Trong túi không có tiền, gần đây đi đâu cũng là củ cải khô.

Trương Trường Ngôn: "Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói, chủ yếu là vì xử lý củ cải ế ẩm trong kinh thành, huynh không biết đó thôi, nghe nói giá củ cải trong kinh không tệ, lại có nông dân ở Lâm Phủ gánh củ cải đến bán, không làm nhiều củ cải khô sao mà được?"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Có điều nghe nói củ cải còn lại cũng không nhiều lắm, củ cải khô cũng giữ lại từ từ bán, kế tiếp công xưởng Đoàn Đoàn tập trung chế biến dưa chuột."

Sau củ cải... dưa leo lại ế.

Đương nhiên cho dù không ế thì nhờ có hành động này của Đoàn Trương Tam ngược lại có chút chờ mong.

Củ cải ăn với bánh ngô ngán rồi, nhưng dưa chuột còn chưa ăn.

Cũng không biết công xưởng Đoàn Đoàn sẽ làm như thế nào?

Dung Chiêu cũng có chút bản lĩnh, rau quả bán không được cũng có thể chế biến thành món ăn cực kỳ ngon, được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành.
 
Chương 228


"Đồ thủ công làm xong rồi, ngươi kiểm tra đi."

"Hôm nay giá rau quả sao lại giảm rồi? Các ngươi tìm được nguồn cung cấp giá thấp hơn sao?"...

Trịnh Trụ Tử lắc đầu: "Không có, là bởi vì miễn thuế thương mại, các cổ đông thương lượng xong thì quyết định chuyển tiền thuế này thành lợi ích thực tế cho chư vị, giảm giá cả xuống một chút."

"Tốt quá, Đoàn Đoàn quả nhiên không vì kiếm tiền, đúng là lợi nước lợi dân."

"Đúng vậy, hôm nay ta lại thấy Triệu công tử rồi, Hoàng thượng thông cảm cho chúng ta, không ai còn dám nói gì nữa."

"Còn không phải sao, Dung thế tử bọn họ đều là người tốt, đám người xấu kia làm sao có thể dễ dàng thương tổn bọn họ?"...

Trịnh Trụ Tử lúc này cười lấy ra một túi lớn, mặt mày hớn hở: "Dung thế tử nói lần này nhờ có chư vị ký Vạn Dân Thư giải cứu bọn họ, không thể không báo đáp, bảo công xưởng Đoàn Đoàn làm chút đậu khô, nào, mỗi người một bao."

"Ai nha, khách sáo quá, đây vốn là việc chúng ta nên làm."

"Đương nhiên rồi, nếu không phải hôm qua ta đang làm việc thì nhất định cũng phải ký tên."

"Hắc hắc, ta ký rồi."

"Ngươi có biết chữ đâu!"

"Ta nhờ người ký hộ, sau đó đóng dấu tay."...

Trịnh Trụ Tử nhìn một màn này, cảm thấy hạnh phúc.

Từ khi có Đoàn Đoàn, thu nhập của hắn tăng lên, đời sống càng thêm ổn định, lại được dân chúng yêu mến, mỗi ngày đi ngang qua đều sẽ có người nhiệt tình cùng hắn chào hỏi.

Trịnh Trụ Tử vô cùng thích cuộc sống như thế này.

Cho nên hắn không muốn Đoàn Đoàn gặp chuyện không may, cũng cầu nguyện cho đám người Dung thế tử có thể thuận buồm xuôi gió.

Đoàn Đoàn khôi phục trong những tiếng tán dương và chờ mong của dân chúng, những thế gia công tử được thả ra giống như được uống m.á.u gà, ai nấy đầu hừng hực khí thế, mong muốn vì Đoàn Đoàn đổ mồ hôi.

Vì thế Dung Chiêu cũng được giải phóng. Đã là cuối tháng chín, lại đến ngày chia hoa hồng một tháng một lần của Phúc Lộc Trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-228.html.]

Trương Tam hôm qua tuy rằng bị đánh cho tè ra quần, nhưng hôm nay sắp được nhận tiền, hắn hưng phấn bò ra khỏi giường, dưới sự yểm hộ của nhị ca, lén lút rời khỏi phủ đi tới Phúc Lộc Trang.

Phúc Lộc Trang vẫn chật ních như cũ.

Hai người hôm nay tới Phúc Lộc Trang Chi Lưu Ly Mộng Cảnh, có người đang đại yến tân khách cho nên vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cũng chật ních xe ngựa, xe ngựa của bọn họ kẹt ở đằng sau, tuyệt đối không thấy được.

Hai người lén lút đi tới cửa sau chuẩn bị tìm Dung Chiêu.

Trương Trường Ngôn bị Trương thừa tướng đánh một trận, lúc này mặt mũi vẫn bầm dập, vết thương còn chưa hết sưng.

Trương Trường Hành nhịn không được oán giận: "Đệ xem đệ, tại sao nhất định phải nhận việc mua sắm trong phủ làm gì, tuy rằng sử dụng Đoàn Đoàn có thể tiết kiệm tiền, nhưng chỉ mua chút đồ ăn cũng có tiết kiệm được bao nhiêu bạc đâu, còn bị đánh..."

Từ lúc Trương Tam bắt đầu làm việc này, đã định trước Trương thừa tướng có thể sẽ phát hiện.

Mà một khi phát hiện, chính là một trận hành hung.

Trương Trường Ngôn trừng mắt, khóe miệng đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói mơ hồ: "Cái gì mà không có bao nhiêu bạc? Chúng ta gần đây ra ngoài ăn mì còn có tiền gọi củ cải khô, chẳng lẽ không phải là công lao của số bạc này sao?"

Cũng đúng, nhưng nói đến chuyện này, Trương Trường Hành có ý kiến: "... Củ cải khô mùi vị quả thật không tệ, nhưng ăn lâu lại ngán."

Trong túi không có tiền, gần đây đi đâu cũng là củ cải khô.

Trương Trường Ngôn: "Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói, chủ yếu là vì xử lý củ cải ế ẩm trong kinh thành, huynh không biết đó thôi, nghe nói giá củ cải trong kinh không tệ, lại có nông dân ở Lâm Phủ gánh củ cải đến bán, không làm nhiều củ cải khô sao mà được?"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Có điều nghe nói củ cải còn lại cũng không nhiều lắm, củ cải khô cũng giữ lại từ từ bán, kế tiếp công xưởng Đoàn Đoàn tập trung chế biến dưa chuột."

Sau củ cải... dưa leo lại ế.

Đương nhiên cho dù không ế thì nhờ có hành động này của Đoàn Trương Tam ngược lại có chút chờ mong.

Củ cải ăn với bánh ngô ngán rồi, nhưng dưa chuột còn chưa ăn.

Cũng không biết công xưởng Đoàn Đoàn sẽ làm như thế nào?

Dung Chiêu cũng có chút bản lĩnh, rau quả bán không được cũng có thể chế biến thành món ăn cực kỳ ngon, được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành.
 
Chương 228


"Đồ thủ công làm xong rồi, ngươi kiểm tra đi."

"Hôm nay giá rau quả sao lại giảm rồi? Các ngươi tìm được nguồn cung cấp giá thấp hơn sao?"...

Trịnh Trụ Tử lắc đầu: "Không có, là bởi vì miễn thuế thương mại, các cổ đông thương lượng xong thì quyết định chuyển tiền thuế này thành lợi ích thực tế cho chư vị, giảm giá cả xuống một chút."

"Tốt quá, Đoàn Đoàn quả nhiên không vì kiếm tiền, đúng là lợi nước lợi dân."

"Đúng vậy, hôm nay ta lại thấy Triệu công tử rồi, Hoàng thượng thông cảm cho chúng ta, không ai còn dám nói gì nữa."

"Còn không phải sao, Dung thế tử bọn họ đều là người tốt, đám người xấu kia làm sao có thể dễ dàng thương tổn bọn họ?"...

Trịnh Trụ Tử lúc này cười lấy ra một túi lớn, mặt mày hớn hở: "Dung thế tử nói lần này nhờ có chư vị ký Vạn Dân Thư giải cứu bọn họ, không thể không báo đáp, bảo công xưởng Đoàn Đoàn làm chút đậu khô, nào, mỗi người một bao."

"Ai nha, khách sáo quá, đây vốn là việc chúng ta nên làm."

"Đương nhiên rồi, nếu không phải hôm qua ta đang làm việc thì nhất định cũng phải ký tên."

"Hắc hắc, ta ký rồi."

"Ngươi có biết chữ đâu!"

"Ta nhờ người ký hộ, sau đó đóng dấu tay."...

Trịnh Trụ Tử nhìn một màn này, cảm thấy hạnh phúc.

Từ khi có Đoàn Đoàn, thu nhập của hắn tăng lên, đời sống càng thêm ổn định, lại được dân chúng yêu mến, mỗi ngày đi ngang qua đều sẽ có người nhiệt tình cùng hắn chào hỏi.

Trịnh Trụ Tử vô cùng thích cuộc sống như thế này.

Cho nên hắn không muốn Đoàn Đoàn gặp chuyện không may, cũng cầu nguyện cho đám người Dung thế tử có thể thuận buồm xuôi gió.

Đoàn Đoàn khôi phục trong những tiếng tán dương và chờ mong của dân chúng, những thế gia công tử được thả ra giống như được uống m.á.u gà, ai nấy đầu hừng hực khí thế, mong muốn vì Đoàn Đoàn đổ mồ hôi.

Vì thế Dung Chiêu cũng được giải phóng. Đã là cuối tháng chín, lại đến ngày chia hoa hồng một tháng một lần của Phúc Lộc Trang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-228.html.]

Trương Tam hôm qua tuy rằng bị đánh cho tè ra quần, nhưng hôm nay sắp được nhận tiền, hắn hưng phấn bò ra khỏi giường, dưới sự yểm hộ của nhị ca, lén lút rời khỏi phủ đi tới Phúc Lộc Trang.

Phúc Lộc Trang vẫn chật ních như cũ.

Hai người hôm nay tới Phúc Lộc Trang Chi Lưu Ly Mộng Cảnh, có người đang đại yến tân khách cho nên vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cũng chật ních xe ngựa, xe ngựa của bọn họ kẹt ở đằng sau, tuyệt đối không thấy được.

Hai người lén lút đi tới cửa sau chuẩn bị tìm Dung Chiêu.

Trương Trường Ngôn bị Trương thừa tướng đánh một trận, lúc này mặt mũi vẫn bầm dập, vết thương còn chưa hết sưng.

Trương Trường Hành nhịn không được oán giận: "Đệ xem đệ, tại sao nhất định phải nhận việc mua sắm trong phủ làm gì, tuy rằng sử dụng Đoàn Đoàn có thể tiết kiệm tiền, nhưng chỉ mua chút đồ ăn cũng có tiết kiệm được bao nhiêu bạc đâu, còn bị đánh..."

Từ lúc Trương Tam bắt đầu làm việc này, đã định trước Trương thừa tướng có thể sẽ phát hiện.

Mà một khi phát hiện, chính là một trận hành hung.

Trương Trường Ngôn trừng mắt, khóe miệng đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói mơ hồ: "Cái gì mà không có bao nhiêu bạc? Chúng ta gần đây ra ngoài ăn mì còn có tiền gọi củ cải khô, chẳng lẽ không phải là công lao của số bạc này sao?"

Cũng đúng, nhưng nói đến chuyện này, Trương Trường Hành có ý kiến: "... Củ cải khô mùi vị quả thật không tệ, nhưng ăn lâu lại ngán."

Trong túi không có tiền, gần đây đi đâu cũng là củ cải khô.

Trương Trường Ngôn: "Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói, chủ yếu là vì xử lý củ cải ế ẩm trong kinh thành, huynh không biết đó thôi, nghe nói giá củ cải trong kinh không tệ, lại có nông dân ở Lâm Phủ gánh củ cải đến bán, không làm nhiều củ cải khô sao mà được?"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Có điều nghe nói củ cải còn lại cũng không nhiều lắm, củ cải khô cũng giữ lại từ từ bán, kế tiếp công xưởng Đoàn Đoàn tập trung chế biến dưa chuột."

Sau củ cải... dưa leo lại ế.

Đương nhiên cho dù không ế thì nhờ có hành động này của Đoàn Trương Tam ngược lại có chút chờ mong.

Củ cải ăn với bánh ngô ngán rồi, nhưng dưa chuột còn chưa ăn.

Cũng không biết công xưởng Đoàn Đoàn sẽ làm như thế nào?

Dung Chiêu cũng có chút bản lĩnh, rau quả bán không được cũng có thể chế biến thành món ăn cực kỳ ngon, được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành.
 
Chương 229


Trương Tam nghĩ tới đây, đột nhiên nói: "Giải thưởng mười vạn lượng của Dung Chiêu đúng là xứng đáng, có một đám đầu bếp lợi hại trong phủ, tùy tiện có thể làm ra đồ ăn ngon, nếu đệ có tiền..."

"Vậy đệ cũng xót của, mười vạn lượng nhiều lắm đó, chờ đồ của công xưởng Đoàn Đoàn làm ra vậy. Sau dưa chuột còn có đậu phộng và khoai lang, nghĩ đến là thấy chảy nước miếng."

Hắn chép miệng, rất là chờ mong.

Trương Trường Hành dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Tam, chớp chớp mắt, tâm tình phức tạp,"Đệ tiếp nhận công việc mua sắm trong phủ cũng không phải chuyện xấu, hiện tại ngay cả việc nhà nông cũng rành rẽ."

"Tiếp xúc nhiều với nhân viên giao hàng nên biết thôi." Trương Trường Ngôn tùy ý nói, không để trong lòng.

Trương Trường Hành cũng có chút cảm khái.

Lão Tam nhà bọn họ trước kia là điển hình của hoa hoa công tử, tiêu tiền như nước, bằng không cũng sẽ không một lần bỏ hai vạn lượng hợp tác với Dung Chiêu.

Nhưng từ sau khi thiếu tiền, hắn không còn chơi bời sòng bạc thanh lâu nữa, không chỉ biết cách tiết kiệm, còn biết nhiều chuyện của dân chúng hơn, trước kia Trương Nhị cảm thấy Trương Tam không nên thân, à, hiện tại Trương thừa tướng cũng cảm thấy Trương Tam không nên thân.

Nhưng so với trước kia... Trương Tam thật sự thay đổi rất nhiều.

Trương Nhị trầm mặc.

Chính hắn hình như cũng thay đổi chút ít?

Vừa nghĩ tới đây đã nghe thấy trang viên phía trước truyền đến tiếng cười đùa náo nhiệt, toàn bộ Phúc Lộc Trang đều sôi trào, đồ ăn ngon liên tục được đưa vào yến tiệc.

Hai người tuy rằng rất thèm, nhưng đồng thời lại vui vẻ.

Phúc Lộc Trang của bọn họ làm ăn tốt thật.

Làm ăn tốt thì có nhiều tiền.

Trương Trường Ngôn vẻ mặt kiêu ngạo: "Cha còn nói đệ không theo kịp chuyện tốt, Phúc Lộc Trang lớn như vậy bày ra ngay đây, cái này còn không phải chuyện tốt?!"

Chỉ tiếc là không thể tùy tiện lấy ra khoe khoang. thân phận cổ đông của chúng ta có thể được tiết lộ rồi."

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ gật đầu, cũng hy vọng ngày đó mau tới.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới đại sảnh Phúc Lộc Trang.

Dung Chiêu ngồi trước bàn đang viết viết vẽ vẽ, hai người lập tức nhấc chân nhanh chóng bước vào.

Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu: "Đến rồi?"

Trương Trường Hành lộ ra nụ cười: "Đến rồi, chúng ta đến nhận hoa hồng tháng này."

Trương Trường Ngôn nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ: "Ngươi không phải là không muốn đưa tiền cho chúng ta đó chứ?"

Tiền hoa hồng lần trước cũng không rơi vào tay hắn, trải qua gần nửa năm khổ cực, hắn luôn cảm thấy Dung Chiêu không thể nào sảng khoái chia hoa hồng cho bọn họ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-229.html.]

Ảo tưởng kỳ lạ.

Dung Chiêu ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, thanh âm thản nhiên: "Ngươi nhìn kiểu gì ra ta không muốn đưa cho ngươi? Cầm tiền đi tìm Đoàn Đoàn mua hạch đào ăn đi."

Hắn đoán đúng rồi, cô quả thật có chút không muốn đưa.

Chẳng qua hiện tại đưa cho hắn, tương lai cũng không phải không có cách lấy về.

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn ngẩn người, mờ mịt mở miệng hỏi: "Vì sao?"

"Bổ não." Dung Chiêu cầm lấy biên lai bên cạnh đưa cho bọn họ: "Ngươi ngu quá."

Trương Trường Ngôn: "!II"

Hắn tức giận nha.

Trương Trường Ngôn muốn bùng nổ, nhưng Trương Trường Hành đã kích động tiến lên liếc nhìn biên lai, lập tức vẻ mặt hưng phấn, hai mắt trừng lớn, chà xát tay...

"Một tháng đã có hơn sáu ngàn lượng?! Tốt quá rồi!"

Lần trước là hơn tám ngàn lượng, nhưng đó là tiền của hai tháng cộng lại.

Hắn vốn cho rằng tháng này sẽ ít hơn rất nhiều, dù sao đã có rất nhiều người đặt bàn trước không nghĩ tới lại cao hơn nữa, Dung Chiêu nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì Phúc Lộc Trang lại mở chi nhánh mới, cho nên có thể tiếp đãi thêm nhiều khách nhân, tháng này chia hoa hồng mới nhiều như vậy, sổ sách ở đây ngươi có muốn xem không?"

Cô ngược lại không có mập mờ số tiền này, tới số lẻ cũng thanh toán cho bọn họ.

Trương Trường Hành cầm bút ký tên, lắc đầu: "Không cần, chúng ta tin Dung thế tử."

Chủ yếu là một tháng chia hoa hồng hơn sáu ngàn lượng là rất nhiều, không cần lo lắng bị người ta mập mờ, huống hồ bọn họ mỗi lần thiếu tiền đến cực điểm đều sẽ đến Phúc Lộc Trang xem sổ sách, biết sẽ không có sai sót.

Trương Trường Ngôn vẫn nghi ngờ nhìn Dung Chiêu.

Tiền này...

Cầm sảng khoái như vậy sao?

Mãi cho đến khi ký tên xong, Trương Trường Ngôn vẫn có cảm giác cực kỳ không chân thật.

Đợi đến khi Dung Chiêu sai người đưa ngân lượng cho bọn họ, lại sai người "đưa" bọn họ ra ngoài, hắn sờ sờ ngân lượng nhiều lần, rốt cục mới xác định...

Dung Chiêu sảng khoái chia hoa hồng cho bọn họ.

Tháng trước lúc thanh toán cũng rất sảng khoái, chỉ có tháng đầu tiên là không sảng khoái, chẳng qua khi đó Dung Chiêu quá bận rộn, hơn nữa chưa phải cuối tháng nên không dễ tính toán sổ sách, việc này cũng có thể lý giải.

Trương Trường Ngôn: "Trước kia đệ thật sự đã hiểu lầm A Chiêu, hắn quả thực không phải loại người gian manh, tháng đầu tiên không cho đệ chia hoa hồng cũng không phải cố ý, huynh xem, lần sau hắn rất sảng khoái chia hoa hồng cho chúng ta."

Trương Trường Hành mạnh mẽ gật đầu: "Đương nhiên rồi, Dung thế tử là người sảng khoái, thật sự coi chúng ta là huynh đệ. Hơn nữa Lưu Ly Mộng Cảnh khẳng định không chỉ tiêu phí hai vạn lượng, nói bốn vạn lượng, năm vạn lượng còn có lý, hắn lại dựa theo tỉ lệ cũ chia hoa hồng cho chúng ta..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom