Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 236


Hai người đều không nói quá rõ ràng, Lưu lão phu nhân ám chỉ, lão Vương phi lại một mực đùn đẩy.

Bà biết mình không có khả năng đáp ứng, cho nên cũng ám chỉ từ chối.

Nhưng Lưu lão phu nhân cứ như không hiểu ý của bà, tiếp tục khen ngợi Dung Chiêu, nói hai người bọn họ là trời sinh một cặp vân vân.

Lão vương phi nói, cao tăng khẳng định Dung Chiêu không thể kết hôn sớm, muốn kết hôn phải đợi sau hai mươi tuổi.

Lưu lão phu nhân nói có thể đính hôn trước, nếu không sẽ bỏ lỡ một cô nương tốt.

Lão vương phi còn nói chỉ sợ đính hôn cũng không được.

Lưu lão phu nhân nói có thể trao đổi bát tự trước, khiến cho lão vương phi Triệu thị vô cùng bất đắc dĩ.

Mãi cho đến khi gặp nha hoàn, Triệu thị đột nhiên thở dài, ngữ khí ôn hòa: "Hôn sự của Chiêu nhi, Vương gia chỉ sợ đã có an bài, huống hồ Chiêu nhi tính cách nhu hòa, lại là con trai độc nhất, tương lai sợ rằng cần nạp thêm thiếp thất nối dõi tông đường, hưng thịnh Dung gia chúng ta."

Triệu thị bày ra tư thế lão thái thái cổ hủ, tựa hồ lời này chính là suy nghĩ trong lòng bà.

Bà không muốn bôi nhọ vương gia và thế tử, cũng chỉ có thể tự bôi đen chính mình, giả vờ bản thân là một lão thái thái cổ hủ, chỉ một lòng một dạ muốn tôn tử khai chỉ tán diệp.

Dung gia chỉ có một nam đinh, thái độ này bà cũng có thể hiểu được.

Lưu lão phu nhân lúc này hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin.

Đây không chỉ là trực tiếp cự tuyệt Lưu gia, mà còn nói rõ về sau muốn nạp nhiều thiếp.

Còn chưa đính hôn đã nói như vậy, quý tộc nhà ai dám gả nữ lang lại đây?!

Lưu lão phu nhân lúc rời đi không vui lắm.

Vì thế, quý tộc trong kinh rất nhanh lan truyền một tin tức nho nhỏ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-236.html.]

Thế tử An Khánh Vương phủ còn chưa định thân, tổ mẫu trong nhà đã tính toán sau này nạp thiếp cho thế tử khai chỉ tán diệp, làm hưng thịnh nhân khẩu của An Khánh Vương phủ. Ai lại đi nói như vậy chứ?

Cho dù thật sự muốn, cũng phải đợi thành hôn rồi nói sau!

Trương Tam vuốt cằm, lông mày nhướng lên: "Lão tổ mẫu nhà bọn họ làm sao vậy? Là không muốn Dung Chiêu thành thân sao?"

Trương Nhị: "Cũng không nhất định, dù sao cũng chỉ là lời của lão vương phi, con người Dung Chiêu rất tốt, nhìn cũng không giống kẻ phong lưu, lại không háo sắc. Nếu ta có muội muội, ta vẫn nguyện ý gả cho người như hắn."

Dung Chiêu xuất phủ đã hơn nửa năm, chưa bao giờ đi tới thanh lâu, cũng không có bất kỳ tin đồn phong lưu nào, quả thật là không gần nữ sắc.

Khóe miệng Trương Tam giật giật.

Hắn nghĩ đến khuôn mặt Dung Chiêu, nhịn không được lẩm bẩm: "Tướng mạo hắn còn đẹp hơn nữ lang, có thể dựa vào khuôn mặt này khiến đám quý nữ trong kinh thầm thương trộm nhớ."

Khuôn mặt đó thật sự có thể mê hoặc các cô nương không còn muốn thành thân nữa.

Huống hồ hắn danh lợi song thu, hiện giờ còn là kinh thành tam kiệt.

Trương Nhị nhìn đệ đệ: "Nói đến chuyện này, đệ bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên quan tâm chuyện hôn sự rồi."

Trương Tam trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng từ chối: "Không muốn!"

Trương Nhị nhíu mày: "Đến tuổi rồi sao lại không muốn cưới vợ? Đệ thích nữ lang như thế nào? Lát nữa để mẫu thân chọn ra cho đệ vài người."

Trương Tam còn lớn hơn Dung Chiêu mấy tuổi, Dung Chiêu đã cân nhắc đến chuyện thành thân, Trương Tam cũng không thể ngoại lệ.

Trương Tam theo bản năng nói: "Thê tử như thế nào sao? Ừm... đẹp như Dung Chiêu là được." Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt kia, không hiểu sao có chút đỏ mặt.

Trương Nhi: "... Đệ đang nằm mơ à."

Mặt Trương Nhị không chút thay đổi: "Lời này đừng để Dung Chiêu nghe được, nếu không đánh c.h.ế.t đệ. Chờ chút, đệ đỏ mặt làm gì? Chẳng lẽ đệ thích nam tử?"

Nói xong, Trương Nhị trừng to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Tam, ánh mắt hồ nghi.
 
Chương 236


Hai người đều không nói quá rõ ràng, Lưu lão phu nhân ám chỉ, lão Vương phi lại một mực đùn đẩy.

Bà biết mình không có khả năng đáp ứng, cho nên cũng ám chỉ từ chối.

Nhưng Lưu lão phu nhân cứ như không hiểu ý của bà, tiếp tục khen ngợi Dung Chiêu, nói hai người bọn họ là trời sinh một cặp vân vân.

Lão vương phi nói, cao tăng khẳng định Dung Chiêu không thể kết hôn sớm, muốn kết hôn phải đợi sau hai mươi tuổi.

Lưu lão phu nhân nói có thể đính hôn trước, nếu không sẽ bỏ lỡ một cô nương tốt.

Lão vương phi còn nói chỉ sợ đính hôn cũng không được.

Lưu lão phu nhân nói có thể trao đổi bát tự trước, khiến cho lão vương phi Triệu thị vô cùng bất đắc dĩ.

Mãi cho đến khi gặp nha hoàn, Triệu thị đột nhiên thở dài, ngữ khí ôn hòa: "Hôn sự của Chiêu nhi, Vương gia chỉ sợ đã có an bài, huống hồ Chiêu nhi tính cách nhu hòa, lại là con trai độc nhất, tương lai sợ rằng cần nạp thêm thiếp thất nối dõi tông đường, hưng thịnh Dung gia chúng ta."

Triệu thị bày ra tư thế lão thái thái cổ hủ, tựa hồ lời này chính là suy nghĩ trong lòng bà.

Bà không muốn bôi nhọ vương gia và thế tử, cũng chỉ có thể tự bôi đen chính mình, giả vờ bản thân là một lão thái thái cổ hủ, chỉ một lòng một dạ muốn tôn tử khai chỉ tán diệp.

Dung gia chỉ có một nam đinh, thái độ này bà cũng có thể hiểu được.

Lưu lão phu nhân lúc này hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin.

Đây không chỉ là trực tiếp cự tuyệt Lưu gia, mà còn nói rõ về sau muốn nạp nhiều thiếp.

Còn chưa đính hôn đã nói như vậy, quý tộc nhà ai dám gả nữ lang lại đây?!

Lưu lão phu nhân lúc rời đi không vui lắm.

Vì thế, quý tộc trong kinh rất nhanh lan truyền một tin tức nho nhỏ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-236.html.]

Thế tử An Khánh Vương phủ còn chưa định thân, tổ mẫu trong nhà đã tính toán sau này nạp thiếp cho thế tử khai chỉ tán diệp, làm hưng thịnh nhân khẩu của An Khánh Vương phủ. Ai lại đi nói như vậy chứ?

Cho dù thật sự muốn, cũng phải đợi thành hôn rồi nói sau!

Trương Tam vuốt cằm, lông mày nhướng lên: "Lão tổ mẫu nhà bọn họ làm sao vậy? Là không muốn Dung Chiêu thành thân sao?"

Trương Nhị: "Cũng không nhất định, dù sao cũng chỉ là lời của lão vương phi, con người Dung Chiêu rất tốt, nhìn cũng không giống kẻ phong lưu, lại không háo sắc. Nếu ta có muội muội, ta vẫn nguyện ý gả cho người như hắn."

Dung Chiêu xuất phủ đã hơn nửa năm, chưa bao giờ đi tới thanh lâu, cũng không có bất kỳ tin đồn phong lưu nào, quả thật là không gần nữ sắc.

Khóe miệng Trương Tam giật giật.

Hắn nghĩ đến khuôn mặt Dung Chiêu, nhịn không được lẩm bẩm: "Tướng mạo hắn còn đẹp hơn nữ lang, có thể dựa vào khuôn mặt này khiến đám quý nữ trong kinh thầm thương trộm nhớ."

Khuôn mặt đó thật sự có thể mê hoặc các cô nương không còn muốn thành thân nữa.

Huống hồ hắn danh lợi song thu, hiện giờ còn là kinh thành tam kiệt.

Trương Nhị nhìn đệ đệ: "Nói đến chuyện này, đệ bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên quan tâm chuyện hôn sự rồi."

Trương Tam trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng từ chối: "Không muốn!"

Trương Nhị nhíu mày: "Đến tuổi rồi sao lại không muốn cưới vợ? Đệ thích nữ lang như thế nào? Lát nữa để mẫu thân chọn ra cho đệ vài người."

Trương Tam còn lớn hơn Dung Chiêu mấy tuổi, Dung Chiêu đã cân nhắc đến chuyện thành thân, Trương Tam cũng không thể ngoại lệ.

Trương Tam theo bản năng nói: "Thê tử như thế nào sao? Ừm... đẹp như Dung Chiêu là được." Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt kia, không hiểu sao có chút đỏ mặt.

Trương Nhi: "... Đệ đang nằm mơ à."

Mặt Trương Nhị không chút thay đổi: "Lời này đừng để Dung Chiêu nghe được, nếu không đánh c.h.ế.t đệ. Chờ chút, đệ đỏ mặt làm gì? Chẳng lẽ đệ thích nam tử?"

Nói xong, Trương Nhị trừng to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Tam, ánh mắt hồ nghi.
 
Chương 236


Hai người đều không nói quá rõ ràng, Lưu lão phu nhân ám chỉ, lão Vương phi lại một mực đùn đẩy.

Bà biết mình không có khả năng đáp ứng, cho nên cũng ám chỉ từ chối.

Nhưng Lưu lão phu nhân cứ như không hiểu ý của bà, tiếp tục khen ngợi Dung Chiêu, nói hai người bọn họ là trời sinh một cặp vân vân.

Lão vương phi nói, cao tăng khẳng định Dung Chiêu không thể kết hôn sớm, muốn kết hôn phải đợi sau hai mươi tuổi.

Lưu lão phu nhân nói có thể đính hôn trước, nếu không sẽ bỏ lỡ một cô nương tốt.

Lão vương phi còn nói chỉ sợ đính hôn cũng không được.

Lưu lão phu nhân nói có thể trao đổi bát tự trước, khiến cho lão vương phi Triệu thị vô cùng bất đắc dĩ.

Mãi cho đến khi gặp nha hoàn, Triệu thị đột nhiên thở dài, ngữ khí ôn hòa: "Hôn sự của Chiêu nhi, Vương gia chỉ sợ đã có an bài, huống hồ Chiêu nhi tính cách nhu hòa, lại là con trai độc nhất, tương lai sợ rằng cần nạp thêm thiếp thất nối dõi tông đường, hưng thịnh Dung gia chúng ta."

Triệu thị bày ra tư thế lão thái thái cổ hủ, tựa hồ lời này chính là suy nghĩ trong lòng bà.

Bà không muốn bôi nhọ vương gia và thế tử, cũng chỉ có thể tự bôi đen chính mình, giả vờ bản thân là một lão thái thái cổ hủ, chỉ một lòng một dạ muốn tôn tử khai chỉ tán diệp.

Dung gia chỉ có một nam đinh, thái độ này bà cũng có thể hiểu được.

Lưu lão phu nhân lúc này hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin.

Đây không chỉ là trực tiếp cự tuyệt Lưu gia, mà còn nói rõ về sau muốn nạp nhiều thiếp.

Còn chưa đính hôn đã nói như vậy, quý tộc nhà ai dám gả nữ lang lại đây?!

Lưu lão phu nhân lúc rời đi không vui lắm.

Vì thế, quý tộc trong kinh rất nhanh lan truyền một tin tức nho nhỏ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-236.html.]

Thế tử An Khánh Vương phủ còn chưa định thân, tổ mẫu trong nhà đã tính toán sau này nạp thiếp cho thế tử khai chỉ tán diệp, làm hưng thịnh nhân khẩu của An Khánh Vương phủ. Ai lại đi nói như vậy chứ?

Cho dù thật sự muốn, cũng phải đợi thành hôn rồi nói sau!

Trương Tam vuốt cằm, lông mày nhướng lên: "Lão tổ mẫu nhà bọn họ làm sao vậy? Là không muốn Dung Chiêu thành thân sao?"

Trương Nhị: "Cũng không nhất định, dù sao cũng chỉ là lời của lão vương phi, con người Dung Chiêu rất tốt, nhìn cũng không giống kẻ phong lưu, lại không háo sắc. Nếu ta có muội muội, ta vẫn nguyện ý gả cho người như hắn."

Dung Chiêu xuất phủ đã hơn nửa năm, chưa bao giờ đi tới thanh lâu, cũng không có bất kỳ tin đồn phong lưu nào, quả thật là không gần nữ sắc.

Khóe miệng Trương Tam giật giật.

Hắn nghĩ đến khuôn mặt Dung Chiêu, nhịn không được lẩm bẩm: "Tướng mạo hắn còn đẹp hơn nữ lang, có thể dựa vào khuôn mặt này khiến đám quý nữ trong kinh thầm thương trộm nhớ."

Khuôn mặt đó thật sự có thể mê hoặc các cô nương không còn muốn thành thân nữa.

Huống hồ hắn danh lợi song thu, hiện giờ còn là kinh thành tam kiệt.

Trương Nhị nhìn đệ đệ: "Nói đến chuyện này, đệ bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên quan tâm chuyện hôn sự rồi."

Trương Tam trực tiếp nhảy dựng lên, lớn tiếng từ chối: "Không muốn!"

Trương Nhị nhíu mày: "Đến tuổi rồi sao lại không muốn cưới vợ? Đệ thích nữ lang như thế nào? Lát nữa để mẫu thân chọn ra cho đệ vài người."

Trương Tam còn lớn hơn Dung Chiêu mấy tuổi, Dung Chiêu đã cân nhắc đến chuyện thành thân, Trương Tam cũng không thể ngoại lệ.

Trương Tam theo bản năng nói: "Thê tử như thế nào sao? Ừm... đẹp như Dung Chiêu là được." Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt kia, không hiểu sao có chút đỏ mặt.

Trương Nhi: "... Đệ đang nằm mơ à."

Mặt Trương Nhị không chút thay đổi: "Lời này đừng để Dung Chiêu nghe được, nếu không đánh c.h.ế.t đệ. Chờ chút, đệ đỏ mặt làm gì? Chẳng lẽ đệ thích nam tử?"

Nói xong, Trương Nhị trừng to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Tam, ánh mắt hồ nghi.
 
Chương 237


Trương Tam lắc đầu, tức giận giậm chân nói: "Nói hươu nói vượn! Đệ chỉ là không muốn thành thân, làm sao có thể thích nam tử? Hơn nữa Dung Chiêu là huynh đệ của đệ, còn rất xấu xa, đệ làm sao có thể thích hắn?"

Trương Nhị thấy Trương Tam tức giận, lúc này mới yên tâm thu hồi tầm mắt.

Không thích nam tử là tốt rồi, nếu không thể diện Trương gia vứt ra chuồng heo....

Tin tức trong kinh chỉ là bề ngoài.

Một vài người biết rõ những tin đồn này có ý gì...

Dung gia từ chối hôn sự của Lưu gia, là đang từ chối lời mời gia nhập của Tam hoàng tử.

Đây mới là tin tức quan trọng nhất!

Nhận được mật báo, các đại gia tộc phản ứng không giống nhau.

Thân là đương sự, Tam hoàng tử Bùi Ngọc có chút không vui, nhướng mày mất hứng nói: "Dung Chiêu có ý gì? Là tuyệt đối không muốn giúp bổn hoàng tử sao?"

Lộc thân vương ngồi bên cạnh, đối với kết quả này cũng không phải rất thất vọng.

Dung Chiêu lựa chọn Tam hoàng tử đối với hắn có lợi, không lựa chọn cũng có lợi, ít nhất Phúc Lộc Hiên sẽ không xảy ra chuyện, còn có thể tiếp tục tồn tại, giúp bọn họ hốt bạc.

Tuy rằng còn nợ bọn họ tiền hoa hồng, nhưng chờ Phúc Lộc Hiên kết thúc việc mở rộng, Dung Chiêu sẽ ngay lập tức chia tiền cho bọn họ.

Cùng đồng nghĩa bọn họ vẫn hốt bạc mỗi ngày.

Lúc này Lộc thân vương liền trấn an: "Hắn như vậy đã là khách khí với Tam hoàng tử rồi, lúc trước còn trở mặt với Ngũ hoàng tử, hai bên tan rã trong không vui."

Bùi Ngọc vẻ mặt lạnh như băng: "Hôn sự của biểu muội Uyển Quân mà hắn còn có thể từ chối, thái độ này là không muốn cùng ta hợp tác, chỉ sợ là muốn đứng về phe lão Nhị."

Lưu Uyển Quân có thể nói là nữ lang mà bất kỳ thế gia công tử kinh thành nào cũng muốn cưới về nhà, Dung Chiêu nếu như không phải có mục đích khác, thì chính là kiên quyết muốn theo Nhị hoàng tử.

Kiên quyết đến mức không muốn cưới Lưu Lyển Quân: Trong ba vị hoàng tử, người có uy h.i.ế.p lớn nhất chính là Nhị hoàng tử.

Cũng may quý phi bệnh nặng, phụ hoàng cũng không phải thích Nhị hoàng tử nhất, cho nên mới không bị Nhị hoàng tử thâu tóm toàn cục.

Lộc thân vương suy nghĩ một lát, lý trí lắc đầu,"Không đúng, nếu Dung Chiêu đứng về phía Nhị hoàng tử, không có khả năng đến bây giờ còn chưa hành động, hắn và Nhị hoàng tử còn chưa tiếp xúc qua."

Bùi Ngọc nghe vậy, khẽ nhíu mày, vẻ mặt dễ nhìn hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-237.html.]

Nhưng trong lòng vẫn không vui như cũ, thanh âm của hắn lãnh đạm: "Mọi người đều biết Dung gia và Trương gia bất hòa, Dung Chiêu cho dù trở mặt với Ngũ đệ cũng không chịu gia nhập phe ta, đồng thời không có ngã về phía Nhị hoàng huynh, An Khánh Vương thế tử hơi quá quắt rồi."

Lộc thân vương im lặng thở dài.

Kỳ thật hắn cũng rất thưởng thức Dung Chiêu, nhưng lúc này Dung Chiêu quả thật đã đắc tội Tam hoàng tử.

Nếu sau này Tam hoàng tử đăng cơ, chỉ sợ Dung gia không có kết cục tốt đẹp.

Như nghĩ đến gì đó, Lộc thân vương đột nhiên nói: "Tam hoàng tử, Dung Chiêu mặc dù cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, nhưng cho tới bây giờ Ngũ hoàng tử vẫn luôn nói tốt về Dung Chiêu, lúc trước Đoàn Đoàn bị chỉ trích, Ngũ hoàng tử còn lên tiếng nói giúp Đoàn Đoàn."

Bùi Ngọc ngẩn ra, lập tức nhíu mày,"Chẳng lẽ tan rã trong không vui là giả? Bọn chúng lén lút hợp tác?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Nếu Dung Chiêu đồng ý hợp tác với Ngũ hoàng tử, giả vờ bất hòa, vậy hắn cũng sẽ không từ chối hôn sự của Lưu gia, quan hệ của hắn và Ngũ hoàng tử không tốt, lại từ chối lời mời của Tam hoàng tử, chỉ sợ thật sự là không muốn tham dự đoạt đích."

Bùi Ngọc không nói lời nào.

Lộc thân vương nhìn hắn, khuyên nhủ: "Dung Chiêu rất có bản lĩnh, Ngũ hoàng tử cũng không trở mặt với hắn, thậm chí còn nói tốt cho hắn trước mặt mọi người, chỉ sợ chính là vì để cho những người khác hiểu lầm, hoặc là không muốn đắc tội An Khánh Vương phủ. Hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt, không nhẫn nhịn sẽ loạn đại mưu, Tam hoàng tử, đừng làm sai, một động không bằng một tĩnh."

Bùi Ngọc hiểu, Lộc thân vương khuyên hắn không nên đẩy Dung Chiêu về phía vòng tay của kẻ thù.

Cho dù không thích, cũng tốt nhất nhịn một chút, vẫn còn nhiều thời lan. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.

Tạm thời không động thủ với Dung Chiêu, không có nghĩa là sẽ không ghi hận, cũng không có nghĩa là sẽ không phòng bị.

Trong phủ Ngũ hoàng tử.

Phụ tá có chút nghi hoặc: "Ngũ hoàng tử, Dung Chiêu đây là ý gì? Hắn muốn đứng về phía Nhị hoàng tử?"

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm không giống như trong tưởng tượng của những người khác, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, đuôi lông mày nhướng lên: "Dung Chiêu là một người thông minh, sẽ không đứng về phía ai, liên hôn của Tam hoàng huynh... Ha ha ha."

Nói xong hắn bật cười.

Các phụ tá vẻ mặt nghi hoặc.

Cảm thấy cười đủ rồi, Bùi Khâm mới nói: "Trước tiên không cần phòng bị Dung Chiêu sẽ về phía ai, việc cấp bách vẫn là nghĩ biện pháp để mẫu phi phục vị."

Nói tới đây, hắn nhíu mày.

Chuyện của Trịnh phi hắn đã sớm nghe ngóng được, việc Trịnh phi làm lúc trước đã bị bại lộ.
 
Chương 237


Trương Tam lắc đầu, tức giận giậm chân nói: "Nói hươu nói vượn! Đệ chỉ là không muốn thành thân, làm sao có thể thích nam tử? Hơn nữa Dung Chiêu là huynh đệ của đệ, còn rất xấu xa, đệ làm sao có thể thích hắn?"

Trương Nhị thấy Trương Tam tức giận, lúc này mới yên tâm thu hồi tầm mắt.

Không thích nam tử là tốt rồi, nếu không thể diện Trương gia vứt ra chuồng heo....

Tin tức trong kinh chỉ là bề ngoài.

Một vài người biết rõ những tin đồn này có ý gì...

Dung gia từ chối hôn sự của Lưu gia, là đang từ chối lời mời gia nhập của Tam hoàng tử.

Đây mới là tin tức quan trọng nhất!

Nhận được mật báo, các đại gia tộc phản ứng không giống nhau.

Thân là đương sự, Tam hoàng tử Bùi Ngọc có chút không vui, nhướng mày mất hứng nói: "Dung Chiêu có ý gì? Là tuyệt đối không muốn giúp bổn hoàng tử sao?"

Lộc thân vương ngồi bên cạnh, đối với kết quả này cũng không phải rất thất vọng.

Dung Chiêu lựa chọn Tam hoàng tử đối với hắn có lợi, không lựa chọn cũng có lợi, ít nhất Phúc Lộc Hiên sẽ không xảy ra chuyện, còn có thể tiếp tục tồn tại, giúp bọn họ hốt bạc.

Tuy rằng còn nợ bọn họ tiền hoa hồng, nhưng chờ Phúc Lộc Hiên kết thúc việc mở rộng, Dung Chiêu sẽ ngay lập tức chia tiền cho bọn họ.

Cùng đồng nghĩa bọn họ vẫn hốt bạc mỗi ngày.

Lúc này Lộc thân vương liền trấn an: "Hắn như vậy đã là khách khí với Tam hoàng tử rồi, lúc trước còn trở mặt với Ngũ hoàng tử, hai bên tan rã trong không vui."

Bùi Ngọc vẻ mặt lạnh như băng: "Hôn sự của biểu muội Uyển Quân mà hắn còn có thể từ chối, thái độ này là không muốn cùng ta hợp tác, chỉ sợ là muốn đứng về phe lão Nhị."

Lưu Uyển Quân có thể nói là nữ lang mà bất kỳ thế gia công tử kinh thành nào cũng muốn cưới về nhà, Dung Chiêu nếu như không phải có mục đích khác, thì chính là kiên quyết muốn theo Nhị hoàng tử.

Kiên quyết đến mức không muốn cưới Lưu Lyển Quân: Trong ba vị hoàng tử, người có uy h.i.ế.p lớn nhất chính là Nhị hoàng tử.

Cũng may quý phi bệnh nặng, phụ hoàng cũng không phải thích Nhị hoàng tử nhất, cho nên mới không bị Nhị hoàng tử thâu tóm toàn cục.

Lộc thân vương suy nghĩ một lát, lý trí lắc đầu,"Không đúng, nếu Dung Chiêu đứng về phía Nhị hoàng tử, không có khả năng đến bây giờ còn chưa hành động, hắn và Nhị hoàng tử còn chưa tiếp xúc qua."

Bùi Ngọc nghe vậy, khẽ nhíu mày, vẻ mặt dễ nhìn hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-237.html.]

Nhưng trong lòng vẫn không vui như cũ, thanh âm của hắn lãnh đạm: "Mọi người đều biết Dung gia và Trương gia bất hòa, Dung Chiêu cho dù trở mặt với Ngũ đệ cũng không chịu gia nhập phe ta, đồng thời không có ngã về phía Nhị hoàng huynh, An Khánh Vương thế tử hơi quá quắt rồi."

Lộc thân vương im lặng thở dài.

Kỳ thật hắn cũng rất thưởng thức Dung Chiêu, nhưng lúc này Dung Chiêu quả thật đã đắc tội Tam hoàng tử.

Nếu sau này Tam hoàng tử đăng cơ, chỉ sợ Dung gia không có kết cục tốt đẹp.

Như nghĩ đến gì đó, Lộc thân vương đột nhiên nói: "Tam hoàng tử, Dung Chiêu mặc dù cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, nhưng cho tới bây giờ Ngũ hoàng tử vẫn luôn nói tốt về Dung Chiêu, lúc trước Đoàn Đoàn bị chỉ trích, Ngũ hoàng tử còn lên tiếng nói giúp Đoàn Đoàn."

Bùi Ngọc ngẩn ra, lập tức nhíu mày,"Chẳng lẽ tan rã trong không vui là giả? Bọn chúng lén lút hợp tác?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Nếu Dung Chiêu đồng ý hợp tác với Ngũ hoàng tử, giả vờ bất hòa, vậy hắn cũng sẽ không từ chối hôn sự của Lưu gia, quan hệ của hắn và Ngũ hoàng tử không tốt, lại từ chối lời mời của Tam hoàng tử, chỉ sợ thật sự là không muốn tham dự đoạt đích."

Bùi Ngọc không nói lời nào.

Lộc thân vương nhìn hắn, khuyên nhủ: "Dung Chiêu rất có bản lĩnh, Ngũ hoàng tử cũng không trở mặt với hắn, thậm chí còn nói tốt cho hắn trước mặt mọi người, chỉ sợ chính là vì để cho những người khác hiểu lầm, hoặc là không muốn đắc tội An Khánh Vương phủ. Hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt, không nhẫn nhịn sẽ loạn đại mưu, Tam hoàng tử, đừng làm sai, một động không bằng một tĩnh."

Bùi Ngọc hiểu, Lộc thân vương khuyên hắn không nên đẩy Dung Chiêu về phía vòng tay của kẻ thù.

Cho dù không thích, cũng tốt nhất nhịn một chút, vẫn còn nhiều thời lan. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.

Tạm thời không động thủ với Dung Chiêu, không có nghĩa là sẽ không ghi hận, cũng không có nghĩa là sẽ không phòng bị.

Trong phủ Ngũ hoàng tử.

Phụ tá có chút nghi hoặc: "Ngũ hoàng tử, Dung Chiêu đây là ý gì? Hắn muốn đứng về phía Nhị hoàng tử?"

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm không giống như trong tưởng tượng của những người khác, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, đuôi lông mày nhướng lên: "Dung Chiêu là một người thông minh, sẽ không đứng về phía ai, liên hôn của Tam hoàng huynh... Ha ha ha."

Nói xong hắn bật cười.

Các phụ tá vẻ mặt nghi hoặc.

Cảm thấy cười đủ rồi, Bùi Khâm mới nói: "Trước tiên không cần phòng bị Dung Chiêu sẽ về phía ai, việc cấp bách vẫn là nghĩ biện pháp để mẫu phi phục vị."

Nói tới đây, hắn nhíu mày.

Chuyện của Trịnh phi hắn đã sớm nghe ngóng được, việc Trịnh phi làm lúc trước đã bị bại lộ.
 
Chương 237


Trương Tam lắc đầu, tức giận giậm chân nói: "Nói hươu nói vượn! Đệ chỉ là không muốn thành thân, làm sao có thể thích nam tử? Hơn nữa Dung Chiêu là huynh đệ của đệ, còn rất xấu xa, đệ làm sao có thể thích hắn?"

Trương Nhị thấy Trương Tam tức giận, lúc này mới yên tâm thu hồi tầm mắt.

Không thích nam tử là tốt rồi, nếu không thể diện Trương gia vứt ra chuồng heo....

Tin tức trong kinh chỉ là bề ngoài.

Một vài người biết rõ những tin đồn này có ý gì...

Dung gia từ chối hôn sự của Lưu gia, là đang từ chối lời mời gia nhập của Tam hoàng tử.

Đây mới là tin tức quan trọng nhất!

Nhận được mật báo, các đại gia tộc phản ứng không giống nhau.

Thân là đương sự, Tam hoàng tử Bùi Ngọc có chút không vui, nhướng mày mất hứng nói: "Dung Chiêu có ý gì? Là tuyệt đối không muốn giúp bổn hoàng tử sao?"

Lộc thân vương ngồi bên cạnh, đối với kết quả này cũng không phải rất thất vọng.

Dung Chiêu lựa chọn Tam hoàng tử đối với hắn có lợi, không lựa chọn cũng có lợi, ít nhất Phúc Lộc Hiên sẽ không xảy ra chuyện, còn có thể tiếp tục tồn tại, giúp bọn họ hốt bạc.

Tuy rằng còn nợ bọn họ tiền hoa hồng, nhưng chờ Phúc Lộc Hiên kết thúc việc mở rộng, Dung Chiêu sẽ ngay lập tức chia tiền cho bọn họ.

Cùng đồng nghĩa bọn họ vẫn hốt bạc mỗi ngày.

Lúc này Lộc thân vương liền trấn an: "Hắn như vậy đã là khách khí với Tam hoàng tử rồi, lúc trước còn trở mặt với Ngũ hoàng tử, hai bên tan rã trong không vui."

Bùi Ngọc vẻ mặt lạnh như băng: "Hôn sự của biểu muội Uyển Quân mà hắn còn có thể từ chối, thái độ này là không muốn cùng ta hợp tác, chỉ sợ là muốn đứng về phe lão Nhị."

Lưu Uyển Quân có thể nói là nữ lang mà bất kỳ thế gia công tử kinh thành nào cũng muốn cưới về nhà, Dung Chiêu nếu như không phải có mục đích khác, thì chính là kiên quyết muốn theo Nhị hoàng tử.

Kiên quyết đến mức không muốn cưới Lưu Lyển Quân: Trong ba vị hoàng tử, người có uy h.i.ế.p lớn nhất chính là Nhị hoàng tử.

Cũng may quý phi bệnh nặng, phụ hoàng cũng không phải thích Nhị hoàng tử nhất, cho nên mới không bị Nhị hoàng tử thâu tóm toàn cục.

Lộc thân vương suy nghĩ một lát, lý trí lắc đầu,"Không đúng, nếu Dung Chiêu đứng về phía Nhị hoàng tử, không có khả năng đến bây giờ còn chưa hành động, hắn và Nhị hoàng tử còn chưa tiếp xúc qua."

Bùi Ngọc nghe vậy, khẽ nhíu mày, vẻ mặt dễ nhìn hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-237.html.]

Nhưng trong lòng vẫn không vui như cũ, thanh âm của hắn lãnh đạm: "Mọi người đều biết Dung gia và Trương gia bất hòa, Dung Chiêu cho dù trở mặt với Ngũ đệ cũng không chịu gia nhập phe ta, đồng thời không có ngã về phía Nhị hoàng huynh, An Khánh Vương thế tử hơi quá quắt rồi."

Lộc thân vương im lặng thở dài.

Kỳ thật hắn cũng rất thưởng thức Dung Chiêu, nhưng lúc này Dung Chiêu quả thật đã đắc tội Tam hoàng tử.

Nếu sau này Tam hoàng tử đăng cơ, chỉ sợ Dung gia không có kết cục tốt đẹp.

Như nghĩ đến gì đó, Lộc thân vương đột nhiên nói: "Tam hoàng tử, Dung Chiêu mặc dù cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, nhưng cho tới bây giờ Ngũ hoàng tử vẫn luôn nói tốt về Dung Chiêu, lúc trước Đoàn Đoàn bị chỉ trích, Ngũ hoàng tử còn lên tiếng nói giúp Đoàn Đoàn."

Bùi Ngọc ngẩn ra, lập tức nhíu mày,"Chẳng lẽ tan rã trong không vui là giả? Bọn chúng lén lút hợp tác?"

Lộc thân vương lắc đầu: "Nếu Dung Chiêu đồng ý hợp tác với Ngũ hoàng tử, giả vờ bất hòa, vậy hắn cũng sẽ không từ chối hôn sự của Lưu gia, quan hệ của hắn và Ngũ hoàng tử không tốt, lại từ chối lời mời của Tam hoàng tử, chỉ sợ thật sự là không muốn tham dự đoạt đích."

Bùi Ngọc không nói lời nào.

Lộc thân vương nhìn hắn, khuyên nhủ: "Dung Chiêu rất có bản lĩnh, Ngũ hoàng tử cũng không trở mặt với hắn, thậm chí còn nói tốt cho hắn trước mặt mọi người, chỉ sợ chính là vì để cho những người khác hiểu lầm, hoặc là không muốn đắc tội An Khánh Vương phủ. Hiện giờ chính là thời điểm mấu chốt, không nhẫn nhịn sẽ loạn đại mưu, Tam hoàng tử, đừng làm sai, một động không bằng một tĩnh."

Bùi Ngọc hiểu, Lộc thân vương khuyên hắn không nên đẩy Dung Chiêu về phía vòng tay của kẻ thù.

Cho dù không thích, cũng tốt nhất nhịn một chút, vẫn còn nhiều thời lan. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.

Tạm thời không động thủ với Dung Chiêu, không có nghĩa là sẽ không ghi hận, cũng không có nghĩa là sẽ không phòng bị.

Trong phủ Ngũ hoàng tử.

Phụ tá có chút nghi hoặc: "Ngũ hoàng tử, Dung Chiêu đây là ý gì? Hắn muốn đứng về phía Nhị hoàng tử?"

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm không giống như trong tưởng tượng của những người khác, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, đuôi lông mày nhướng lên: "Dung Chiêu là một người thông minh, sẽ không đứng về phía ai, liên hôn của Tam hoàng huynh... Ha ha ha."

Nói xong hắn bật cười.

Các phụ tá vẻ mặt nghi hoặc.

Cảm thấy cười đủ rồi, Bùi Khâm mới nói: "Trước tiên không cần phòng bị Dung Chiêu sẽ về phía ai, việc cấp bách vẫn là nghĩ biện pháp để mẫu phi phục vị."

Nói tới đây, hắn nhíu mày.

Chuyện của Trịnh phi hắn đã sớm nghe ngóng được, việc Trịnh phi làm lúc trước đã bị bại lộ.
 
Chương 238


Ngũ hoàng tử cũng không phải con trai cuối cùng của hoàng đế, năm đó tuy rằng Trịnh phi được sủng ái, nhưng cũng có phi tử khác mang thai, thậm chí còn có một tiểu cung phi sinh hạ Lục hoàng tử.

Là Trịnh phi hạ thủ làm cho Lục hoàng tử vừa mới sinh c.h.ế.t non, giữ vững địa vị "tiểu nhi tử" của Ngũ hoàng tử.

Chuyện này không biết bằng cách nào lại bị đào ra, Vĩnh Minh Đế giận dữ xuống tay với Trịnh phi, nhưng cũng nể mặt Ngũ hoàng tử từng được sủng ái, bằng không Trịnh phi sẽ không chỉ bị giáng vị.

Cũng may Vĩnh Minh Đế yêu thương hắn, sai người đè tin tức xuống, nếu không... hai ca ca của hắn có thể ăn tươi nuốt sống Ngũ hoàng tử.

Lực chú ý của Ngũ hoàng tử chuyển tới đoạt đích.

Còn có phụ tá chần chờ, nhíu mày, nhịn không được nghi hoặc nói: "Ngũ hoàng tử, vì sao ngài còn ở bên ngoài nói tốt cho Dung Chiêu? Thậm chí còn thể hiện thái độ tán thưởng hắn."

Bùi Khâm nhìn hắn: "Bởi vì ta quả thật rất tán thưởng Dung Chiêu."

Phụ tá ngẩn ra....

Lời đồn khiến cho rất nhiều nữ lang trong kinh thất vọng, thậm chí có người còn khóc sưng mắt.

Hai vị kinh thành song kiệt Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết được rất nhiều nữ lang yêu thích, Dung Chiêu là tam kiệt tự nhiên cũng có rất nhiều nữ lang ái mộ.

Lúc các cô nương tụ tập thường nhịn không được nhỏ giọng bàn tán...

"Dung thế tử chưa có thê tử lại muốn nạp thiếp, cô nương nào sau này gả vào An Khánh Vương phủ chỉ sợ sẽ phải chịu ủy khuất."

"Bản thân Dung thế tử rất xuất chúng, nhưng lời của lão thái thái..."

"Ngươi cũng nói là ý của lão thái thái nhà bọn họ, Dung thế tử tuyệt đối không phải người háo sắc."

"Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản tổ mẫu nhà mình, chuyện sau này vẫn phải do trưởng bối trong nhà quyết định."...

Thời đại này, hiếu đạo vô cùng quan trọng.

Lập gia đình không chỉ phải xem nhân phẩm, còn phải xem gia phong và trưởng bối trong nhà, nếu không sẽ chịu khổ cả đời.

Tình yêu thoáng cái sẽ biến mất. Nhưng trưởng bối vẫn luôn ở đây.

Vẫn còn cô nương chưa từ bỏ ý định, thấp giọng nói: "Lão Vương phi đã tám mươi tuổi, e là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-238.html.]

Câu sau không thể nói, nói tiếp chính là bất kính.

Ở đây đều là tỷ muội tốt, nếu không lời này tuyệt đối không thể nói.

Những người khác đều hiểu ý cô nương nọ, một cô nương nhìn tương đối thành thục bình tĩnh hỏi lại: "Lão Vương phi lớn tuổi nhưng Vương phi vẫn còn trẻ, nếu Vương phi cũng nghĩ giống lão Vương phi thì cô tính thế nào?"

Trong chốc lát, rất nhiều nữ hài mặt trắng bệch.

Nhất là người vừa mới nói chuyện kia, hốc mắt càng ửng đỏ.

Cô nương thành thục thở dài, cầm tay cô nương nọ nhẹ giọng khuyên bảo: "Đừng nghĩ đến Dung thế tử nữa, tướng mạo hắn còn đẹp hơn chúng ta, từ nhỏ đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hậu trạch khó an."

Mấy cô nương còn lại đều trầm mặc.

Dung Chiêu không biết mình còn chọc cho một ít tiểu nương tử rơi nước mắt, cô lúc này đang trên đường đi tới Phúc Lộc Trang.

Tuy rằng chuyện Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều đã giao cho hạ nhân xử lý, nhưng vẫn có đại sự cần cô quyết định.

Một ngày cũng không rảnh rỗi.

Tạ Hồng báo cáo lại các tin đồn trong kinh, mặt lão có chút ưu sầu: "Thế tử, người không biết chuyện đều nghĩ xấu cho ngài, người biết chuyện lại xem kịch hay, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Người không biết chuyện là những người nghe tin đồn, người biết chuyện thì biết Dung Chiêu từ chối lời mời gia nhập của Tam hoàng tử.

Dung Chiêu tùy ý nói: "Không sao, đều không quan trọng."

Tay cô cầm quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, tâm trạng có chút bất đắc dĩ.

Giao thông thời xưa rất bất tiện.

Mỗi ngày ra ngoài, hơn phân nửa thời gian đều dùng để di chuyển trên đường, thật sự rất phiền.

Nhưng muốn cải tiến phương tiện giao thông, chỉ sợ sẽ cần không ít thời gian.

Tạ Hồng nghe vậy, ngẩn ra.

Hình như cũng đúng. Thế tử nhà lão là nữ lang, những thanh danh này đối với cô mà nói cũng không có gì quan trọng.
 
Chương 238


Ngũ hoàng tử cũng không phải con trai cuối cùng của hoàng đế, năm đó tuy rằng Trịnh phi được sủng ái, nhưng cũng có phi tử khác mang thai, thậm chí còn có một tiểu cung phi sinh hạ Lục hoàng tử.

Là Trịnh phi hạ thủ làm cho Lục hoàng tử vừa mới sinh c.h.ế.t non, giữ vững địa vị "tiểu nhi tử" của Ngũ hoàng tử.

Chuyện này không biết bằng cách nào lại bị đào ra, Vĩnh Minh Đế giận dữ xuống tay với Trịnh phi, nhưng cũng nể mặt Ngũ hoàng tử từng được sủng ái, bằng không Trịnh phi sẽ không chỉ bị giáng vị.

Cũng may Vĩnh Minh Đế yêu thương hắn, sai người đè tin tức xuống, nếu không... hai ca ca của hắn có thể ăn tươi nuốt sống Ngũ hoàng tử.

Lực chú ý của Ngũ hoàng tử chuyển tới đoạt đích.

Còn có phụ tá chần chờ, nhíu mày, nhịn không được nghi hoặc nói: "Ngũ hoàng tử, vì sao ngài còn ở bên ngoài nói tốt cho Dung Chiêu? Thậm chí còn thể hiện thái độ tán thưởng hắn."

Bùi Khâm nhìn hắn: "Bởi vì ta quả thật rất tán thưởng Dung Chiêu."

Phụ tá ngẩn ra....

Lời đồn khiến cho rất nhiều nữ lang trong kinh thất vọng, thậm chí có người còn khóc sưng mắt.

Hai vị kinh thành song kiệt Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết được rất nhiều nữ lang yêu thích, Dung Chiêu là tam kiệt tự nhiên cũng có rất nhiều nữ lang ái mộ.

Lúc các cô nương tụ tập thường nhịn không được nhỏ giọng bàn tán...

"Dung thế tử chưa có thê tử lại muốn nạp thiếp, cô nương nào sau này gả vào An Khánh Vương phủ chỉ sợ sẽ phải chịu ủy khuất."

"Bản thân Dung thế tử rất xuất chúng, nhưng lời của lão thái thái..."

"Ngươi cũng nói là ý của lão thái thái nhà bọn họ, Dung thế tử tuyệt đối không phải người háo sắc."

"Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản tổ mẫu nhà mình, chuyện sau này vẫn phải do trưởng bối trong nhà quyết định."...

Thời đại này, hiếu đạo vô cùng quan trọng.

Lập gia đình không chỉ phải xem nhân phẩm, còn phải xem gia phong và trưởng bối trong nhà, nếu không sẽ chịu khổ cả đời.

Tình yêu thoáng cái sẽ biến mất. Nhưng trưởng bối vẫn luôn ở đây.

Vẫn còn cô nương chưa từ bỏ ý định, thấp giọng nói: "Lão Vương phi đã tám mươi tuổi, e là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-238.html.]

Câu sau không thể nói, nói tiếp chính là bất kính.

Ở đây đều là tỷ muội tốt, nếu không lời này tuyệt đối không thể nói.

Những người khác đều hiểu ý cô nương nọ, một cô nương nhìn tương đối thành thục bình tĩnh hỏi lại: "Lão Vương phi lớn tuổi nhưng Vương phi vẫn còn trẻ, nếu Vương phi cũng nghĩ giống lão Vương phi thì cô tính thế nào?"

Trong chốc lát, rất nhiều nữ hài mặt trắng bệch.

Nhất là người vừa mới nói chuyện kia, hốc mắt càng ửng đỏ.

Cô nương thành thục thở dài, cầm tay cô nương nọ nhẹ giọng khuyên bảo: "Đừng nghĩ đến Dung thế tử nữa, tướng mạo hắn còn đẹp hơn chúng ta, từ nhỏ đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hậu trạch khó an."

Mấy cô nương còn lại đều trầm mặc.

Dung Chiêu không biết mình còn chọc cho một ít tiểu nương tử rơi nước mắt, cô lúc này đang trên đường đi tới Phúc Lộc Trang.

Tuy rằng chuyện Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều đã giao cho hạ nhân xử lý, nhưng vẫn có đại sự cần cô quyết định.

Một ngày cũng không rảnh rỗi.

Tạ Hồng báo cáo lại các tin đồn trong kinh, mặt lão có chút ưu sầu: "Thế tử, người không biết chuyện đều nghĩ xấu cho ngài, người biết chuyện lại xem kịch hay, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Người không biết chuyện là những người nghe tin đồn, người biết chuyện thì biết Dung Chiêu từ chối lời mời gia nhập của Tam hoàng tử.

Dung Chiêu tùy ý nói: "Không sao, đều không quan trọng."

Tay cô cầm quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, tâm trạng có chút bất đắc dĩ.

Giao thông thời xưa rất bất tiện.

Mỗi ngày ra ngoài, hơn phân nửa thời gian đều dùng để di chuyển trên đường, thật sự rất phiền.

Nhưng muốn cải tiến phương tiện giao thông, chỉ sợ sẽ cần không ít thời gian.

Tạ Hồng nghe vậy, ngẩn ra.

Hình như cũng đúng. Thế tử nhà lão là nữ lang, những thanh danh này đối với cô mà nói cũng không có gì quan trọng.
 
Chương 238


Ngũ hoàng tử cũng không phải con trai cuối cùng của hoàng đế, năm đó tuy rằng Trịnh phi được sủng ái, nhưng cũng có phi tử khác mang thai, thậm chí còn có một tiểu cung phi sinh hạ Lục hoàng tử.

Là Trịnh phi hạ thủ làm cho Lục hoàng tử vừa mới sinh c.h.ế.t non, giữ vững địa vị "tiểu nhi tử" của Ngũ hoàng tử.

Chuyện này không biết bằng cách nào lại bị đào ra, Vĩnh Minh Đế giận dữ xuống tay với Trịnh phi, nhưng cũng nể mặt Ngũ hoàng tử từng được sủng ái, bằng không Trịnh phi sẽ không chỉ bị giáng vị.

Cũng may Vĩnh Minh Đế yêu thương hắn, sai người đè tin tức xuống, nếu không... hai ca ca của hắn có thể ăn tươi nuốt sống Ngũ hoàng tử.

Lực chú ý của Ngũ hoàng tử chuyển tới đoạt đích.

Còn có phụ tá chần chờ, nhíu mày, nhịn không được nghi hoặc nói: "Ngũ hoàng tử, vì sao ngài còn ở bên ngoài nói tốt cho Dung Chiêu? Thậm chí còn thể hiện thái độ tán thưởng hắn."

Bùi Khâm nhìn hắn: "Bởi vì ta quả thật rất tán thưởng Dung Chiêu."

Phụ tá ngẩn ra....

Lời đồn khiến cho rất nhiều nữ lang trong kinh thất vọng, thậm chí có người còn khóc sưng mắt.

Hai vị kinh thành song kiệt Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết được rất nhiều nữ lang yêu thích, Dung Chiêu là tam kiệt tự nhiên cũng có rất nhiều nữ lang ái mộ.

Lúc các cô nương tụ tập thường nhịn không được nhỏ giọng bàn tán...

"Dung thế tử chưa có thê tử lại muốn nạp thiếp, cô nương nào sau này gả vào An Khánh Vương phủ chỉ sợ sẽ phải chịu ủy khuất."

"Bản thân Dung thế tử rất xuất chúng, nhưng lời của lão thái thái..."

"Ngươi cũng nói là ý của lão thái thái nhà bọn họ, Dung thế tử tuyệt đối không phải người háo sắc."

"Nhưng hắn cũng không thể ngăn cản tổ mẫu nhà mình, chuyện sau này vẫn phải do trưởng bối trong nhà quyết định."...

Thời đại này, hiếu đạo vô cùng quan trọng.

Lập gia đình không chỉ phải xem nhân phẩm, còn phải xem gia phong và trưởng bối trong nhà, nếu không sẽ chịu khổ cả đời.

Tình yêu thoáng cái sẽ biến mất. Nhưng trưởng bối vẫn luôn ở đây.

Vẫn còn cô nương chưa từ bỏ ý định, thấp giọng nói: "Lão Vương phi đã tám mươi tuổi, e là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-238.html.]

Câu sau không thể nói, nói tiếp chính là bất kính.

Ở đây đều là tỷ muội tốt, nếu không lời này tuyệt đối không thể nói.

Những người khác đều hiểu ý cô nương nọ, một cô nương nhìn tương đối thành thục bình tĩnh hỏi lại: "Lão Vương phi lớn tuổi nhưng Vương phi vẫn còn trẻ, nếu Vương phi cũng nghĩ giống lão Vương phi thì cô tính thế nào?"

Trong chốc lát, rất nhiều nữ hài mặt trắng bệch.

Nhất là người vừa mới nói chuyện kia, hốc mắt càng ửng đỏ.

Cô nương thành thục thở dài, cầm tay cô nương nọ nhẹ giọng khuyên bảo: "Đừng nghĩ đến Dung thế tử nữa, tướng mạo hắn còn đẹp hơn chúng ta, từ nhỏ đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt, hậu trạch khó an."

Mấy cô nương còn lại đều trầm mặc.

Dung Chiêu không biết mình còn chọc cho một ít tiểu nương tử rơi nước mắt, cô lúc này đang trên đường đi tới Phúc Lộc Trang.

Tuy rằng chuyện Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên đều đã giao cho hạ nhân xử lý, nhưng vẫn có đại sự cần cô quyết định.

Một ngày cũng không rảnh rỗi.

Tạ Hồng báo cáo lại các tin đồn trong kinh, mặt lão có chút ưu sầu: "Thế tử, người không biết chuyện đều nghĩ xấu cho ngài, người biết chuyện lại xem kịch hay, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Người không biết chuyện là những người nghe tin đồn, người biết chuyện thì biết Dung Chiêu từ chối lời mời gia nhập của Tam hoàng tử.

Dung Chiêu tùy ý nói: "Không sao, đều không quan trọng."

Tay cô cầm quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, tâm trạng có chút bất đắc dĩ.

Giao thông thời xưa rất bất tiện.

Mỗi ngày ra ngoài, hơn phân nửa thời gian đều dùng để di chuyển trên đường, thật sự rất phiền.

Nhưng muốn cải tiến phương tiện giao thông, chỉ sợ sẽ cần không ít thời gian.

Tạ Hồng nghe vậy, ngẩn ra.

Hình như cũng đúng. Thế tử nhà lão là nữ lang, những thanh danh này đối với cô mà nói cũng không có gì quan trọng.
 
Chương 239


Nếu có một ngày thế tử có thể khôi phục thân phận nữ tử, những lời đồn này có ý nghĩa gì đâu?

Tạ Hồng đang nói gì đó, xe ngựa đột nhiên thắng gấp, thân thể hai người nẩy lên.

Tạ Hồng lúc này nhíu mày, lại muốn mắng.

Vô Danh bên ngoài hạ giọng: "Con đường phía trước bị một chiếc xe ngựa chặn lại."

Dung Chiêu nhướng mày.

Nghe giọng điệu này tựa hồ không phải việc ngoài ý muốn, là có người cố ý chặn đường?

Cô ra hiệu cho Tạ Hồng vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài.

Chiếc xe ngựa kia vô cùng khiêm tốn, giống như xe ngựa của người bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện xe ngựa được chế tác cực kỳ tỉnh xảo, vật liệu cũng rất đắt tiền.

Hiển nhiên, người trên xe lựa chọn chiếc xe ngựa này chỉ vì nó không bắt mắt.

Xe ngựa nằm ngang chặn đường bọn họ, xa phu không có ý muốn tránh đi.

Vô Danh nghiêng đầu, đôi mắt bị mái tóc che khuất lộ ra sắc bén, thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng: "Đi tiếp sao?"

Hắn có chút bản lĩnh đánh xe, cho dù bị người khác ngăn cản cũng có biện pháp tiến lên.

Dung Chiêu lắc đầu: "Xem bọn họ có ý gì."

Khuôn mặt Tạ Hồng có chút tức giận, cố ý cao giọng nói: "Là ai cản đường? Đây là xe ngựa của An Khánh Vương phủ!"

Không để cho bọn họ chờ lâu, trong nháy mắt nói xong, một tiểu nha hoàn ở xe ngựa phía trước đi xuống, mấy người hơi ngẩn ra.

Nữ quyến?

Tiểu nha hoàn đi tới trước xe ngựa Dung Chiêu, nhìn Dung Chiêu một cái, hốt hoảng cúi đầu cung kính hành lễ: "Bái kiến Dung thế tử, là tiểu thư nhà ta muốn gặp Dung thế tử, không biết có tiện hay không?"

Dung Chiêu dừng một chút, như là nghĩ đến điều gì, nhướng mày hỏi: "Tiểu thư Lưu gia?" Từ khi đến thế giới này cô vẫn luôn nữ cải nam trang, tiếp xúc với thế gia công tử trong kinh tương đối nhiều, nữ lang gần như không có cơ hội tiếp xúc, gần đây người duy nhất mà cô có tiếp xúc đại khái chính là Lưu Uyển Quân bị từ hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-239.html.]

Quả nhiên, từ trên xe ngựa có một người đội mũ đi xuống, chậm rãi đi tới chỗ này.

Nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy thân hình thon thả như liễu yếu phù phong, sống lưng lại thằng tắp, từng bước chân vô cùng kiên định, trong lúc di chuyển, mũ che gần như không nhúc nhích.

Tư thái hoàn mỹ.

Người nọ đi tới bên cạnh xe ngựa cúi người chào, thanh âm thanh thúy dễ nghe: "Lưu gia Uyển Quân bái kiến Dung Chiêu thế tử."

Rõ ràng là cô ta chặn xe ngựa của Dung Chiêu, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh, vừa không có áy náy cũng không có cao ngạo, càng không có dáng vẻ kệch cỡm, hết thảy đều rất tự nhiên.

Chỉ nhìn hành động này đã làm cho người ta có hảo cảm.

Dung Chiêu cười cười, nhảy xuống xe ngựa.

Lúc cô nhảy xuống, Vô Danh đưa tay ra đỡ cô, sau đó quét mắt nhìn Lưu Uyển Quân, mặt không chút thay đổi.

Dung Chiêu đứng trước mặt Lưu Uyển Quân, hai người vẫn duy trì khoảng cách gần một trượng, cho dù có bị người khác bắt gặp cũng không thể tìm ra lỗi sai.

Cô hành lễ nam nhi, cười nói: "Không biết Lưu tiểu thư tìm Dung Chiêu có chuyện gì?"

Lưu Uyển Quân ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, cách mũ che không thấy rõ thần sắc.

Thanh âm Lưu Uyển Quân nhẹ nhàng: "Uyển Quân muốn hỏi Dung thế tử một câu, ngài không thích Uyển Quân?"

Ngữ khí vẫn vô cùng khách khí, không chất vấn cũng không ủy khuất, giống như chỉ muốn một đáp án sảng khoái.

Dung Chiêu cầm quạt xếp, lắc đầu.

Ngữ khí Lưu Uyển Quân lúc này mới có một tia biến hóa, vội vàng nói: "Vậy Dung thế tử vì sao muốn từ hôn? Uyển Quân làm sai gì sao?"

Dung Chiêu nhìn cô ta, cách mũ che chỉ có thể quan sát được đại khái.

Cô không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: "Hôn sự không thành, vì sao Lưu tiểu thư lại muốn tìm vấn đề từ trên người mình? Không thể là vấn đề của Dung Chiêu sao?"

Lưu Uyển Quân sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Dung Chiêu sẽ trả lời như vậy.

Dung Chiêu thở dài, lắc đầu: "Lưu tiểu thư có hiểu Dung Chiêu không?"
 
Chương 239


Nếu có một ngày thế tử có thể khôi phục thân phận nữ tử, những lời đồn này có ý nghĩa gì đâu?

Tạ Hồng đang nói gì đó, xe ngựa đột nhiên thắng gấp, thân thể hai người nẩy lên.

Tạ Hồng lúc này nhíu mày, lại muốn mắng.

Vô Danh bên ngoài hạ giọng: "Con đường phía trước bị một chiếc xe ngựa chặn lại."

Dung Chiêu nhướng mày.

Nghe giọng điệu này tựa hồ không phải việc ngoài ý muốn, là có người cố ý chặn đường?

Cô ra hiệu cho Tạ Hồng vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài.

Chiếc xe ngựa kia vô cùng khiêm tốn, giống như xe ngựa của người bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện xe ngựa được chế tác cực kỳ tỉnh xảo, vật liệu cũng rất đắt tiền.

Hiển nhiên, người trên xe lựa chọn chiếc xe ngựa này chỉ vì nó không bắt mắt.

Xe ngựa nằm ngang chặn đường bọn họ, xa phu không có ý muốn tránh đi.

Vô Danh nghiêng đầu, đôi mắt bị mái tóc che khuất lộ ra sắc bén, thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng: "Đi tiếp sao?"

Hắn có chút bản lĩnh đánh xe, cho dù bị người khác ngăn cản cũng có biện pháp tiến lên.

Dung Chiêu lắc đầu: "Xem bọn họ có ý gì."

Khuôn mặt Tạ Hồng có chút tức giận, cố ý cao giọng nói: "Là ai cản đường? Đây là xe ngựa của An Khánh Vương phủ!"

Không để cho bọn họ chờ lâu, trong nháy mắt nói xong, một tiểu nha hoàn ở xe ngựa phía trước đi xuống, mấy người hơi ngẩn ra.

Nữ quyến?

Tiểu nha hoàn đi tới trước xe ngựa Dung Chiêu, nhìn Dung Chiêu một cái, hốt hoảng cúi đầu cung kính hành lễ: "Bái kiến Dung thế tử, là tiểu thư nhà ta muốn gặp Dung thế tử, không biết có tiện hay không?"

Dung Chiêu dừng một chút, như là nghĩ đến điều gì, nhướng mày hỏi: "Tiểu thư Lưu gia?" Từ khi đến thế giới này cô vẫn luôn nữ cải nam trang, tiếp xúc với thế gia công tử trong kinh tương đối nhiều, nữ lang gần như không có cơ hội tiếp xúc, gần đây người duy nhất mà cô có tiếp xúc đại khái chính là Lưu Uyển Quân bị từ hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-239.html.]

Quả nhiên, từ trên xe ngựa có một người đội mũ đi xuống, chậm rãi đi tới chỗ này.

Nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy thân hình thon thả như liễu yếu phù phong, sống lưng lại thằng tắp, từng bước chân vô cùng kiên định, trong lúc di chuyển, mũ che gần như không nhúc nhích.

Tư thái hoàn mỹ.

Người nọ đi tới bên cạnh xe ngựa cúi người chào, thanh âm thanh thúy dễ nghe: "Lưu gia Uyển Quân bái kiến Dung Chiêu thế tử."

Rõ ràng là cô ta chặn xe ngựa của Dung Chiêu, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh, vừa không có áy náy cũng không có cao ngạo, càng không có dáng vẻ kệch cỡm, hết thảy đều rất tự nhiên.

Chỉ nhìn hành động này đã làm cho người ta có hảo cảm.

Dung Chiêu cười cười, nhảy xuống xe ngựa.

Lúc cô nhảy xuống, Vô Danh đưa tay ra đỡ cô, sau đó quét mắt nhìn Lưu Uyển Quân, mặt không chút thay đổi.

Dung Chiêu đứng trước mặt Lưu Uyển Quân, hai người vẫn duy trì khoảng cách gần một trượng, cho dù có bị người khác bắt gặp cũng không thể tìm ra lỗi sai.

Cô hành lễ nam nhi, cười nói: "Không biết Lưu tiểu thư tìm Dung Chiêu có chuyện gì?"

Lưu Uyển Quân ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, cách mũ che không thấy rõ thần sắc.

Thanh âm Lưu Uyển Quân nhẹ nhàng: "Uyển Quân muốn hỏi Dung thế tử một câu, ngài không thích Uyển Quân?"

Ngữ khí vẫn vô cùng khách khí, không chất vấn cũng không ủy khuất, giống như chỉ muốn một đáp án sảng khoái.

Dung Chiêu cầm quạt xếp, lắc đầu.

Ngữ khí Lưu Uyển Quân lúc này mới có một tia biến hóa, vội vàng nói: "Vậy Dung thế tử vì sao muốn từ hôn? Uyển Quân làm sai gì sao?"

Dung Chiêu nhìn cô ta, cách mũ che chỉ có thể quan sát được đại khái.

Cô không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: "Hôn sự không thành, vì sao Lưu tiểu thư lại muốn tìm vấn đề từ trên người mình? Không thể là vấn đề của Dung Chiêu sao?"

Lưu Uyển Quân sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Dung Chiêu sẽ trả lời như vậy.

Dung Chiêu thở dài, lắc đầu: "Lưu tiểu thư có hiểu Dung Chiêu không?"
 
Chương 239


Nếu có một ngày thế tử có thể khôi phục thân phận nữ tử, những lời đồn này có ý nghĩa gì đâu?

Tạ Hồng đang nói gì đó, xe ngựa đột nhiên thắng gấp, thân thể hai người nẩy lên.

Tạ Hồng lúc này nhíu mày, lại muốn mắng.

Vô Danh bên ngoài hạ giọng: "Con đường phía trước bị một chiếc xe ngựa chặn lại."

Dung Chiêu nhướng mày.

Nghe giọng điệu này tựa hồ không phải việc ngoài ý muốn, là có người cố ý chặn đường?

Cô ra hiệu cho Tạ Hồng vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài.

Chiếc xe ngựa kia vô cùng khiêm tốn, giống như xe ngựa của người bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện xe ngựa được chế tác cực kỳ tỉnh xảo, vật liệu cũng rất đắt tiền.

Hiển nhiên, người trên xe lựa chọn chiếc xe ngựa này chỉ vì nó không bắt mắt.

Xe ngựa nằm ngang chặn đường bọn họ, xa phu không có ý muốn tránh đi.

Vô Danh nghiêng đầu, đôi mắt bị mái tóc che khuất lộ ra sắc bén, thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng: "Đi tiếp sao?"

Hắn có chút bản lĩnh đánh xe, cho dù bị người khác ngăn cản cũng có biện pháp tiến lên.

Dung Chiêu lắc đầu: "Xem bọn họ có ý gì."

Khuôn mặt Tạ Hồng có chút tức giận, cố ý cao giọng nói: "Là ai cản đường? Đây là xe ngựa của An Khánh Vương phủ!"

Không để cho bọn họ chờ lâu, trong nháy mắt nói xong, một tiểu nha hoàn ở xe ngựa phía trước đi xuống, mấy người hơi ngẩn ra.

Nữ quyến?

Tiểu nha hoàn đi tới trước xe ngựa Dung Chiêu, nhìn Dung Chiêu một cái, hốt hoảng cúi đầu cung kính hành lễ: "Bái kiến Dung thế tử, là tiểu thư nhà ta muốn gặp Dung thế tử, không biết có tiện hay không?"

Dung Chiêu dừng một chút, như là nghĩ đến điều gì, nhướng mày hỏi: "Tiểu thư Lưu gia?" Từ khi đến thế giới này cô vẫn luôn nữ cải nam trang, tiếp xúc với thế gia công tử trong kinh tương đối nhiều, nữ lang gần như không có cơ hội tiếp xúc, gần đây người duy nhất mà cô có tiếp xúc đại khái chính là Lưu Uyển Quân bị từ hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-239.html.]

Quả nhiên, từ trên xe ngựa có một người đội mũ đi xuống, chậm rãi đi tới chỗ này.

Nhìn không rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy thân hình thon thả như liễu yếu phù phong, sống lưng lại thằng tắp, từng bước chân vô cùng kiên định, trong lúc di chuyển, mũ che gần như không nhúc nhích.

Tư thái hoàn mỹ.

Người nọ đi tới bên cạnh xe ngựa cúi người chào, thanh âm thanh thúy dễ nghe: "Lưu gia Uyển Quân bái kiến Dung Chiêu thế tử."

Rõ ràng là cô ta chặn xe ngựa của Dung Chiêu, nhưng ngữ khí lại cực kỳ bình tĩnh, vừa không có áy náy cũng không có cao ngạo, càng không có dáng vẻ kệch cỡm, hết thảy đều rất tự nhiên.

Chỉ nhìn hành động này đã làm cho người ta có hảo cảm.

Dung Chiêu cười cười, nhảy xuống xe ngựa.

Lúc cô nhảy xuống, Vô Danh đưa tay ra đỡ cô, sau đó quét mắt nhìn Lưu Uyển Quân, mặt không chút thay đổi.

Dung Chiêu đứng trước mặt Lưu Uyển Quân, hai người vẫn duy trì khoảng cách gần một trượng, cho dù có bị người khác bắt gặp cũng không thể tìm ra lỗi sai.

Cô hành lễ nam nhi, cười nói: "Không biết Lưu tiểu thư tìm Dung Chiêu có chuyện gì?"

Lưu Uyển Quân ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, cách mũ che không thấy rõ thần sắc.

Thanh âm Lưu Uyển Quân nhẹ nhàng: "Uyển Quân muốn hỏi Dung thế tử một câu, ngài không thích Uyển Quân?"

Ngữ khí vẫn vô cùng khách khí, không chất vấn cũng không ủy khuất, giống như chỉ muốn một đáp án sảng khoái.

Dung Chiêu cầm quạt xếp, lắc đầu.

Ngữ khí Lưu Uyển Quân lúc này mới có một tia biến hóa, vội vàng nói: "Vậy Dung thế tử vì sao muốn từ hôn? Uyển Quân làm sai gì sao?"

Dung Chiêu nhìn cô ta, cách mũ che chỉ có thể quan sát được đại khái.

Cô không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: "Hôn sự không thành, vì sao Lưu tiểu thư lại muốn tìm vấn đề từ trên người mình? Không thể là vấn đề của Dung Chiêu sao?"

Lưu Uyển Quân sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Dung Chiêu sẽ trả lời như vậy.

Dung Chiêu thở dài, lắc đầu: "Lưu tiểu thư có hiểu Dung Chiêu không?"
 
Chương 240


Lưu Uyển Quân trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu.

Không hiểu.

Nữ lang thời đại này ngoại trừ phụ mẫu, đối với những nam tử khác chỉ biết đại khái hoặc là nghe người ta truyền miệng.

Khóe miệng Dung Chiêu càng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Ta biết vì sao hôm nay cô tìm ta, cô hiểu rõ chính mình, cũng biết ưu điểm của bản thân, cô không hiểu vì sao Dung gia lại từ chối cô, cho rằng vấn đề xuất phát từ bản thân mình."

Phương thức giáo dục không tốt dẫn đến rất nhiều người gặp phải chuyện không như ý đều cảm thấy đó là vấn đề của bản thân, rất hay tự trách kiểm điểm chính mình.

Nhất là người cổ đại.

Lưu Uyển Quân hôm nay tìm Dung Chiêu chính là muốn hỏi... Dung Chiêu vì sao từ chối cô?

Trong lời nói đều đang chất vấn, bản thân có chỗ nào làm không tốt?

Chính mình hiểu rõ chính mình, lại không hiểu rõ người khác, chúng ta nên tự nhìn nhận điểm tốt của mình, cũng nên nhìn nhận khuyết điểm của người khác.

Lưu Uyển Quân hồi lâu không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ có gió nhẹ lay động màn che trước mặt.

Dung Chiêu thấy vậy, chớp mắt, ngữ khí mang theo ý cười: "Lưu tiểu thư nên nghĩ rằng Dung Chiêu từ chối Lưu tiểu thư, nếu không phải ánh mắt không tốt, thì chính là thân thể có bệnh."

Lưu Uyển Quân phì cười.

Lưu Uyển Quân bị từ hôn quả thật có chút buồn bã, mười mấy năm nay cô cố gắng rèn luyện bản thân thành một tiểu thư thế gia hoàn mỹ, là một thê tử hoàn hảo nhất, nhưng vẫn bị Dung gia từ chối, làm sao có thể không tủi thân được?

Cũng may Lưu Uyển Quân bản tính cởi mở, nếu không tuyệt đối sẽ không đến đây hỏi rõ nguyên do.

Việc từ hôn sẽ làm cho hai nhà từ nay về sau không còn liên hệ, hai người cũng sẽ không xuất hiện cùng một nơi.

Nhưng Lưu Uyển Quân tìm Dung Chiêu, mà Dung Chiêu chỉ nói đơn giản vài câu đã làm cho hiểm khích giữa hai người phai nhạt. Lưu Uyển Quân nhẹ giọng nói: "Ta không biết Dung thế tử là người như vậy..."

Lời này như khen như chê, làm cho người ta rất khó phân biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-240.html.]

Dung Chiêu cười nói: "Ta chính là người như vậy."

Nói xong cô giơ tay hành lễ, tươi cười: "Dung Chiêu cáo từ."

Vấn đề đã được giải quyết, cô có thể rời đi rồi.

"Chờ một chút!" Lưu Uyển Quân tiến lên một bước.

Dung Chiêu dừng lại, kiên nhẫn hỏi: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì sao?"

Lưu Uyển Quân dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng véo lòng bàn tay, khôi phục bình tĩnh: "Dung thế tử, ta muốn nói riêng với ngài vài câu."

Tạ Hồng cùng với nha hoàn bên cạnh Lưu Uyển Quân đồng thời nhíu mày.

Bọn họ đều đang lo lắng cho chủ tử nhà mình.

Dung Chiêu quay đầu nhìn cô, Lưu Uyển Quân vô cùng kiên định, đứng tại chỗ bất động, mũ che mặt thấy không rõ thần sắc, nhưng nhìn kỹ ngón tay của cô sẽ phát hiện đang run nhè nhẹ.

Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật rất khẩn trương.

Dung Chiêu giơ tay: "Các ngươi lui đi."

Thế tử lên tiếng, những người khác cho dù lo lắng nhưng vẫn tuân mệnh lui ra.

Lưu Uyển Quân bên kia đương nhiên cũng vậy.

Vì vậy, bên cạnh xe ngựa chỉ còn lại hai người, những người khác vẫn đứng cách một khoảng có thể nhìn thấy bọn họ nhưng không nghe được nội dung trò chuyện, khoảng cách của Dung Chiêu và Lưu Uyển Quân vẫn gần một trượng.

Dung Chiêu hỏi Lưu Uyển Quân: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì?"

Đuổi những người khác đi, khẳng định là còn có chuyện muốn nói, cô đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Uyển Quân mím môi, vẻ mặt dưới mũ làm cho người ta không thấy rõ, nhưng thanh âm vẫn dễ nghe êm tai như cũ: "Ta biết An Khánh Vương phủ vì sao từ chối hôn sự của Lưu gia, thế tử chí hướng cao xa, không muốn gia nhập tranh đấu trong triều, cho nên sẽ không đồng ý lời mời gọi của Tam hoàng tử."

Những lời này kỳ thật Lưu Uyển Quân không nên nói, nhưng cô vẫn Dung Chiêu nhìn Lưu Uyển Quân, quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, chờ cô nói tiếp.
 
Chương 240


Lưu Uyển Quân trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu.

Không hiểu.

Nữ lang thời đại này ngoại trừ phụ mẫu, đối với những nam tử khác chỉ biết đại khái hoặc là nghe người ta truyền miệng.

Khóe miệng Dung Chiêu càng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Ta biết vì sao hôm nay cô tìm ta, cô hiểu rõ chính mình, cũng biết ưu điểm của bản thân, cô không hiểu vì sao Dung gia lại từ chối cô, cho rằng vấn đề xuất phát từ bản thân mình."

Phương thức giáo dục không tốt dẫn đến rất nhiều người gặp phải chuyện không như ý đều cảm thấy đó là vấn đề của bản thân, rất hay tự trách kiểm điểm chính mình.

Nhất là người cổ đại.

Lưu Uyển Quân hôm nay tìm Dung Chiêu chính là muốn hỏi... Dung Chiêu vì sao từ chối cô?

Trong lời nói đều đang chất vấn, bản thân có chỗ nào làm không tốt?

Chính mình hiểu rõ chính mình, lại không hiểu rõ người khác, chúng ta nên tự nhìn nhận điểm tốt của mình, cũng nên nhìn nhận khuyết điểm của người khác.

Lưu Uyển Quân hồi lâu không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ có gió nhẹ lay động màn che trước mặt.

Dung Chiêu thấy vậy, chớp mắt, ngữ khí mang theo ý cười: "Lưu tiểu thư nên nghĩ rằng Dung Chiêu từ chối Lưu tiểu thư, nếu không phải ánh mắt không tốt, thì chính là thân thể có bệnh."

Lưu Uyển Quân phì cười.

Lưu Uyển Quân bị từ hôn quả thật có chút buồn bã, mười mấy năm nay cô cố gắng rèn luyện bản thân thành một tiểu thư thế gia hoàn mỹ, là một thê tử hoàn hảo nhất, nhưng vẫn bị Dung gia từ chối, làm sao có thể không tủi thân được?

Cũng may Lưu Uyển Quân bản tính cởi mở, nếu không tuyệt đối sẽ không đến đây hỏi rõ nguyên do.

Việc từ hôn sẽ làm cho hai nhà từ nay về sau không còn liên hệ, hai người cũng sẽ không xuất hiện cùng một nơi.

Nhưng Lưu Uyển Quân tìm Dung Chiêu, mà Dung Chiêu chỉ nói đơn giản vài câu đã làm cho hiểm khích giữa hai người phai nhạt. Lưu Uyển Quân nhẹ giọng nói: "Ta không biết Dung thế tử là người như vậy..."

Lời này như khen như chê, làm cho người ta rất khó phân biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-240.html.]

Dung Chiêu cười nói: "Ta chính là người như vậy."

Nói xong cô giơ tay hành lễ, tươi cười: "Dung Chiêu cáo từ."

Vấn đề đã được giải quyết, cô có thể rời đi rồi.

"Chờ một chút!" Lưu Uyển Quân tiến lên một bước.

Dung Chiêu dừng lại, kiên nhẫn hỏi: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì sao?"

Lưu Uyển Quân dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng véo lòng bàn tay, khôi phục bình tĩnh: "Dung thế tử, ta muốn nói riêng với ngài vài câu."

Tạ Hồng cùng với nha hoàn bên cạnh Lưu Uyển Quân đồng thời nhíu mày.

Bọn họ đều đang lo lắng cho chủ tử nhà mình.

Dung Chiêu quay đầu nhìn cô, Lưu Uyển Quân vô cùng kiên định, đứng tại chỗ bất động, mũ che mặt thấy không rõ thần sắc, nhưng nhìn kỹ ngón tay của cô sẽ phát hiện đang run nhè nhẹ.

Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật rất khẩn trương.

Dung Chiêu giơ tay: "Các ngươi lui đi."

Thế tử lên tiếng, những người khác cho dù lo lắng nhưng vẫn tuân mệnh lui ra.

Lưu Uyển Quân bên kia đương nhiên cũng vậy.

Vì vậy, bên cạnh xe ngựa chỉ còn lại hai người, những người khác vẫn đứng cách một khoảng có thể nhìn thấy bọn họ nhưng không nghe được nội dung trò chuyện, khoảng cách của Dung Chiêu và Lưu Uyển Quân vẫn gần một trượng.

Dung Chiêu hỏi Lưu Uyển Quân: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì?"

Đuổi những người khác đi, khẳng định là còn có chuyện muốn nói, cô đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Uyển Quân mím môi, vẻ mặt dưới mũ làm cho người ta không thấy rõ, nhưng thanh âm vẫn dễ nghe êm tai như cũ: "Ta biết An Khánh Vương phủ vì sao từ chối hôn sự của Lưu gia, thế tử chí hướng cao xa, không muốn gia nhập tranh đấu trong triều, cho nên sẽ không đồng ý lời mời gọi của Tam hoàng tử."

Những lời này kỳ thật Lưu Uyển Quân không nên nói, nhưng cô vẫn Dung Chiêu nhìn Lưu Uyển Quân, quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, chờ cô nói tiếp.
 
Chương 240


Lưu Uyển Quân trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu.

Không hiểu.

Nữ lang thời đại này ngoại trừ phụ mẫu, đối với những nam tử khác chỉ biết đại khái hoặc là nghe người ta truyền miệng.

Khóe miệng Dung Chiêu càng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Ta biết vì sao hôm nay cô tìm ta, cô hiểu rõ chính mình, cũng biết ưu điểm của bản thân, cô không hiểu vì sao Dung gia lại từ chối cô, cho rằng vấn đề xuất phát từ bản thân mình."

Phương thức giáo dục không tốt dẫn đến rất nhiều người gặp phải chuyện không như ý đều cảm thấy đó là vấn đề của bản thân, rất hay tự trách kiểm điểm chính mình.

Nhất là người cổ đại.

Lưu Uyển Quân hôm nay tìm Dung Chiêu chính là muốn hỏi... Dung Chiêu vì sao từ chối cô?

Trong lời nói đều đang chất vấn, bản thân có chỗ nào làm không tốt?

Chính mình hiểu rõ chính mình, lại không hiểu rõ người khác, chúng ta nên tự nhìn nhận điểm tốt của mình, cũng nên nhìn nhận khuyết điểm của người khác.

Lưu Uyển Quân hồi lâu không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, chỉ có gió nhẹ lay động màn che trước mặt.

Dung Chiêu thấy vậy, chớp mắt, ngữ khí mang theo ý cười: "Lưu tiểu thư nên nghĩ rằng Dung Chiêu từ chối Lưu tiểu thư, nếu không phải ánh mắt không tốt, thì chính là thân thể có bệnh."

Lưu Uyển Quân phì cười.

Lưu Uyển Quân bị từ hôn quả thật có chút buồn bã, mười mấy năm nay cô cố gắng rèn luyện bản thân thành một tiểu thư thế gia hoàn mỹ, là một thê tử hoàn hảo nhất, nhưng vẫn bị Dung gia từ chối, làm sao có thể không tủi thân được?

Cũng may Lưu Uyển Quân bản tính cởi mở, nếu không tuyệt đối sẽ không đến đây hỏi rõ nguyên do.

Việc từ hôn sẽ làm cho hai nhà từ nay về sau không còn liên hệ, hai người cũng sẽ không xuất hiện cùng một nơi.

Nhưng Lưu Uyển Quân tìm Dung Chiêu, mà Dung Chiêu chỉ nói đơn giản vài câu đã làm cho hiểm khích giữa hai người phai nhạt. Lưu Uyển Quân nhẹ giọng nói: "Ta không biết Dung thế tử là người như vậy..."

Lời này như khen như chê, làm cho người ta rất khó phân biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-240.html.]

Dung Chiêu cười nói: "Ta chính là người như vậy."

Nói xong cô giơ tay hành lễ, tươi cười: "Dung Chiêu cáo từ."

Vấn đề đã được giải quyết, cô có thể rời đi rồi.

"Chờ một chút!" Lưu Uyển Quân tiến lên một bước.

Dung Chiêu dừng lại, kiên nhẫn hỏi: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì sao?"

Lưu Uyển Quân dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng véo lòng bàn tay, khôi phục bình tĩnh: "Dung thế tử, ta muốn nói riêng với ngài vài câu."

Tạ Hồng cùng với nha hoàn bên cạnh Lưu Uyển Quân đồng thời nhíu mày.

Bọn họ đều đang lo lắng cho chủ tử nhà mình.

Dung Chiêu quay đầu nhìn cô, Lưu Uyển Quân vô cùng kiên định, đứng tại chỗ bất động, mũ che mặt thấy không rõ thần sắc, nhưng nhìn kỹ ngón tay của cô sẽ phát hiện đang run nhè nhẹ.

Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thật rất khẩn trương.

Dung Chiêu giơ tay: "Các ngươi lui đi."

Thế tử lên tiếng, những người khác cho dù lo lắng nhưng vẫn tuân mệnh lui ra.

Lưu Uyển Quân bên kia đương nhiên cũng vậy.

Vì vậy, bên cạnh xe ngựa chỉ còn lại hai người, những người khác vẫn đứng cách một khoảng có thể nhìn thấy bọn họ nhưng không nghe được nội dung trò chuyện, khoảng cách của Dung Chiêu và Lưu Uyển Quân vẫn gần một trượng.

Dung Chiêu hỏi Lưu Uyển Quân: "Lưu tiểu thư còn có chuyện gì?"

Đuổi những người khác đi, khẳng định là còn có chuyện muốn nói, cô đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Uyển Quân mím môi, vẻ mặt dưới mũ làm cho người ta không thấy rõ, nhưng thanh âm vẫn dễ nghe êm tai như cũ: "Ta biết An Khánh Vương phủ vì sao từ chối hôn sự của Lưu gia, thế tử chí hướng cao xa, không muốn gia nhập tranh đấu trong triều, cho nên sẽ không đồng ý lời mời gọi của Tam hoàng tử."

Những lời này kỳ thật Lưu Uyển Quân không nên nói, nhưng cô vẫn Dung Chiêu nhìn Lưu Uyển Quân, quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào hổ khẩu, chờ cô nói tiếp.
 
Chương 241


Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, mở miệng lần nữa: "Nếu Uyển Quân ủng hộ Dung thế tử, không can thiệp vào lựa chọn của An Khánh Vương phủ, cũng không phải vì lợi ích của Tam hoàng tử và Lưu gia thì sao?"

Dung Chiêu nhướng mày, gắt gao nhìn cô: "Lưu tiểu thư đây là ý gì?"

Lưu Uyển Quân: "Nếu Uyển Quân không phải người Lưu gia, cũng không liên quan đến cuộc chiến chia bè kết phái trong triều, thế tử có cảm thấy Uyển Quân phù hợp không?"

"Cô rất phù hợp." Dung Chiêu bình tĩnh trả lời: "Nhưng không phải người dành cho ta."

Lưu Uyển Quân rất xuất sắc.

Nhưng Dung Chiêu lại là giả.

Lưu Uyển Quân đột nhiên giơ tay gỡ màn che xuống, lộ ra một gương mặt kinh diễm.

Cô cắn cánh môi có chút tái nhợt, hiển nhiên chuyện hôm nay đối với cô mà nói là một thử thách rất lớn, đôi môi hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Lưu Uyển Quân quả thật rất xinh đẹp, những lời nhận xét trong kinh không phải là giả.

Lưu Uyển Quân và Dung Chiêu là hai nét đẹp khác nhau, Dung Chiêu mắt phượng, ngũ quan tỉnh xảo xinh đẹp, Lưu Uyển Quân là hào sảng, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, Lưu Uyển Quân có một khuôn mặt quốc thái dân an.

Nhưng lúc này bị mỹ nhân như vậy nhìn chằm chằm, Dung Chiêu có chút đau đầu.

Đưa tay xoa xoa mi tâm, Dung Chiêu khẽ nói: "Lưu tiểu thư, Dung gia và Lưu gia không thể kết thân, chúng ta lại càng không thể."

Lưu gia và Tam hoàng tử vẫn chưa từ bỏ sao?

Lưu Uyển Quân tiến lên một bước, hốc mắt ửng đỏ, thanh âm như trước trầm ổn đại khí, lại ẩn ẩn mang theo chút run rẩy: "Dung thế tử, ngài vừa mới nói chính mình hiểu rõ chính mình, lại không hiểu rõ người khác, ngài còn không hiểu rõ Uyển Quân tại sao lại từ chối Uyển Quân?"

Dung Chiêu: "...!"

Không biết vì sao trong đầu cô đột nhiên vang lên lời thoại kinh điển của quốc vương Nữ Nhi Quốc trong Tây Du Ký... Nếu ngài mở to mắt nhìn ta, ta không tin trong mắt ngài không có gì.

Mỹ nhân kế...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-241.html.]

Nhưng lại sử dụng mỹ nhân kế với kẻ nữ giả nam trang là cô?

Vẻ mặt Dung Chiêu rất cổ quái.

Lưu Uyển Quân thấy vậy, trong giọng nói càng thêm run rẩy: "Dung thế tử vì sao nhìn ta như thế? Ngài cảm thấy Uyển Quân không biết xấu hổ sao?"

Quan hệ nam nữ đương thời không quá khắt khe, nhưng Lưu Uyển Quân là nữ lang được thế gia bồi dưỡng ra, rất coi trọng thể diện, loại chuyện này quả thật có chút đường đột, cũng xem như đã vứt bỏ bản tính rụt rè của nữ tử.

"Không phải..." Dung Chiêu lập tức lắc đầu.

Lưu Uyển Quân chăm chú nhìn Dung Chiêu, không nói lời nào.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Lưu tiểu thư thật sự nguyện ý sao? Hay chỉ là vì Lưu gia, vì Tam hoàng tử? Trong lòng cô chắc là rõ mục đích của Lưu gia khi bồi dưỡng mình đúng chứ?"

Triều Đại Nhạn có rất nhiều nữ tử tồn tại bởi vì "thân phận", Lưu gia bồi dưỡng Lưu Uyển Quân chính là vì đoạt đích.

Ngay từ đầu mục đích của bọn họ là Bùi Quan Sơn và Trương gia công tử, sau lại đổi thành Dung Chiêu.

Hiện tại Dung Chiêu muốn hỏi...

Đây là đáp án trong lòng Lưu Uyển Quân sao?

Dung Chiêu không cảm thấy vậy.

Nhưng nói xong, Lưu Uyển Quân đỏ mặt, thanh âm nhẹ nhàng: "Nếu là người khác thì không phải. Nhưng Dung thế tử thì có."

Dung Chiêu: "... 2"

Nói đến đây, lá gan cũng lớn lên, hơn nữa Lưu Uyển Quân có trực giác... cho dù cô nói gì Dung Chiêu cũng sẽ không chê cười cô, cũng sẽ không mang ra ngoài bôi nhọ cô.

Do đó Lưu Uyển Quân đỏ mặt nói thẳng: "Yến hội hôm đó của Phúc Lộc Trang, thế tử mặc bạch y khom lưng hành lễ bên ngoài Phúc Lộc Trang, sau lưng pháo hoa nở rộ, Uyển Quân vừa gặp đã yêu, cho nên hôm nay gặp mặt đã muốn nói cho thế tử biết, Uyển Quân nếu gả là thật lòng thật dạ, không liên quan đến đảng phái triều đình."

Tay cô nắm chặt mũ, thanh âm run rẩy, ngón tay cũng đang run rẩy.
 
Chương 241


Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, mở miệng lần nữa: "Nếu Uyển Quân ủng hộ Dung thế tử, không can thiệp vào lựa chọn của An Khánh Vương phủ, cũng không phải vì lợi ích của Tam hoàng tử và Lưu gia thì sao?"

Dung Chiêu nhướng mày, gắt gao nhìn cô: "Lưu tiểu thư đây là ý gì?"

Lưu Uyển Quân: "Nếu Uyển Quân không phải người Lưu gia, cũng không liên quan đến cuộc chiến chia bè kết phái trong triều, thế tử có cảm thấy Uyển Quân phù hợp không?"

"Cô rất phù hợp." Dung Chiêu bình tĩnh trả lời: "Nhưng không phải người dành cho ta."

Lưu Uyển Quân rất xuất sắc.

Nhưng Dung Chiêu lại là giả.

Lưu Uyển Quân đột nhiên giơ tay gỡ màn che xuống, lộ ra một gương mặt kinh diễm.

Cô cắn cánh môi có chút tái nhợt, hiển nhiên chuyện hôm nay đối với cô mà nói là một thử thách rất lớn, đôi môi hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Lưu Uyển Quân quả thật rất xinh đẹp, những lời nhận xét trong kinh không phải là giả.

Lưu Uyển Quân và Dung Chiêu là hai nét đẹp khác nhau, Dung Chiêu mắt phượng, ngũ quan tỉnh xảo xinh đẹp, Lưu Uyển Quân là hào sảng, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, Lưu Uyển Quân có một khuôn mặt quốc thái dân an.

Nhưng lúc này bị mỹ nhân như vậy nhìn chằm chằm, Dung Chiêu có chút đau đầu.

Đưa tay xoa xoa mi tâm, Dung Chiêu khẽ nói: "Lưu tiểu thư, Dung gia và Lưu gia không thể kết thân, chúng ta lại càng không thể."

Lưu gia và Tam hoàng tử vẫn chưa từ bỏ sao?

Lưu Uyển Quân tiến lên một bước, hốc mắt ửng đỏ, thanh âm như trước trầm ổn đại khí, lại ẩn ẩn mang theo chút run rẩy: "Dung thế tử, ngài vừa mới nói chính mình hiểu rõ chính mình, lại không hiểu rõ người khác, ngài còn không hiểu rõ Uyển Quân tại sao lại từ chối Uyển Quân?"

Dung Chiêu: "...!"

Không biết vì sao trong đầu cô đột nhiên vang lên lời thoại kinh điển của quốc vương Nữ Nhi Quốc trong Tây Du Ký... Nếu ngài mở to mắt nhìn ta, ta không tin trong mắt ngài không có gì.

Mỹ nhân kế...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-241.html.]

Nhưng lại sử dụng mỹ nhân kế với kẻ nữ giả nam trang là cô?

Vẻ mặt Dung Chiêu rất cổ quái.

Lưu Uyển Quân thấy vậy, trong giọng nói càng thêm run rẩy: "Dung thế tử vì sao nhìn ta như thế? Ngài cảm thấy Uyển Quân không biết xấu hổ sao?"

Quan hệ nam nữ đương thời không quá khắt khe, nhưng Lưu Uyển Quân là nữ lang được thế gia bồi dưỡng ra, rất coi trọng thể diện, loại chuyện này quả thật có chút đường đột, cũng xem như đã vứt bỏ bản tính rụt rè của nữ tử.

"Không phải..." Dung Chiêu lập tức lắc đầu.

Lưu Uyển Quân chăm chú nhìn Dung Chiêu, không nói lời nào.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Lưu tiểu thư thật sự nguyện ý sao? Hay chỉ là vì Lưu gia, vì Tam hoàng tử? Trong lòng cô chắc là rõ mục đích của Lưu gia khi bồi dưỡng mình đúng chứ?"

Triều Đại Nhạn có rất nhiều nữ tử tồn tại bởi vì "thân phận", Lưu gia bồi dưỡng Lưu Uyển Quân chính là vì đoạt đích.

Ngay từ đầu mục đích của bọn họ là Bùi Quan Sơn và Trương gia công tử, sau lại đổi thành Dung Chiêu.

Hiện tại Dung Chiêu muốn hỏi...

Đây là đáp án trong lòng Lưu Uyển Quân sao?

Dung Chiêu không cảm thấy vậy.

Nhưng nói xong, Lưu Uyển Quân đỏ mặt, thanh âm nhẹ nhàng: "Nếu là người khác thì không phải. Nhưng Dung thế tử thì có."

Dung Chiêu: "... 2"

Nói đến đây, lá gan cũng lớn lên, hơn nữa Lưu Uyển Quân có trực giác... cho dù cô nói gì Dung Chiêu cũng sẽ không chê cười cô, cũng sẽ không mang ra ngoài bôi nhọ cô.

Do đó Lưu Uyển Quân đỏ mặt nói thẳng: "Yến hội hôm đó của Phúc Lộc Trang, thế tử mặc bạch y khom lưng hành lễ bên ngoài Phúc Lộc Trang, sau lưng pháo hoa nở rộ, Uyển Quân vừa gặp đã yêu, cho nên hôm nay gặp mặt đã muốn nói cho thế tử biết, Uyển Quân nếu gả là thật lòng thật dạ, không liên quan đến đảng phái triều đình."

Tay cô nắm chặt mũ, thanh âm run rẩy, ngón tay cũng đang run rẩy.
 
Chương 241


Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, mở miệng lần nữa: "Nếu Uyển Quân ủng hộ Dung thế tử, không can thiệp vào lựa chọn của An Khánh Vương phủ, cũng không phải vì lợi ích của Tam hoàng tử và Lưu gia thì sao?"

Dung Chiêu nhướng mày, gắt gao nhìn cô: "Lưu tiểu thư đây là ý gì?"

Lưu Uyển Quân: "Nếu Uyển Quân không phải người Lưu gia, cũng không liên quan đến cuộc chiến chia bè kết phái trong triều, thế tử có cảm thấy Uyển Quân phù hợp không?"

"Cô rất phù hợp." Dung Chiêu bình tĩnh trả lời: "Nhưng không phải người dành cho ta."

Lưu Uyển Quân rất xuất sắc.

Nhưng Dung Chiêu lại là giả.

Lưu Uyển Quân đột nhiên giơ tay gỡ màn che xuống, lộ ra một gương mặt kinh diễm.

Cô cắn cánh môi có chút tái nhợt, hiển nhiên chuyện hôm nay đối với cô mà nói là một thử thách rất lớn, đôi môi hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Lưu Uyển Quân quả thật rất xinh đẹp, những lời nhận xét trong kinh không phải là giả.

Lưu Uyển Quân và Dung Chiêu là hai nét đẹp khác nhau, Dung Chiêu mắt phượng, ngũ quan tỉnh xảo xinh đẹp, Lưu Uyển Quân là hào sảng, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, Lưu Uyển Quân có một khuôn mặt quốc thái dân an.

Nhưng lúc này bị mỹ nhân như vậy nhìn chằm chằm, Dung Chiêu có chút đau đầu.

Đưa tay xoa xoa mi tâm, Dung Chiêu khẽ nói: "Lưu tiểu thư, Dung gia và Lưu gia không thể kết thân, chúng ta lại càng không thể."

Lưu gia và Tam hoàng tử vẫn chưa từ bỏ sao?

Lưu Uyển Quân tiến lên một bước, hốc mắt ửng đỏ, thanh âm như trước trầm ổn đại khí, lại ẩn ẩn mang theo chút run rẩy: "Dung thế tử, ngài vừa mới nói chính mình hiểu rõ chính mình, lại không hiểu rõ người khác, ngài còn không hiểu rõ Uyển Quân tại sao lại từ chối Uyển Quân?"

Dung Chiêu: "...!"

Không biết vì sao trong đầu cô đột nhiên vang lên lời thoại kinh điển của quốc vương Nữ Nhi Quốc trong Tây Du Ký... Nếu ngài mở to mắt nhìn ta, ta không tin trong mắt ngài không có gì.

Mỹ nhân kế...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-241.html.]

Nhưng lại sử dụng mỹ nhân kế với kẻ nữ giả nam trang là cô?

Vẻ mặt Dung Chiêu rất cổ quái.

Lưu Uyển Quân thấy vậy, trong giọng nói càng thêm run rẩy: "Dung thế tử vì sao nhìn ta như thế? Ngài cảm thấy Uyển Quân không biết xấu hổ sao?"

Quan hệ nam nữ đương thời không quá khắt khe, nhưng Lưu Uyển Quân là nữ lang được thế gia bồi dưỡng ra, rất coi trọng thể diện, loại chuyện này quả thật có chút đường đột, cũng xem như đã vứt bỏ bản tính rụt rè của nữ tử.

"Không phải..." Dung Chiêu lập tức lắc đầu.

Lưu Uyển Quân chăm chú nhìn Dung Chiêu, không nói lời nào.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Lưu tiểu thư thật sự nguyện ý sao? Hay chỉ là vì Lưu gia, vì Tam hoàng tử? Trong lòng cô chắc là rõ mục đích của Lưu gia khi bồi dưỡng mình đúng chứ?"

Triều Đại Nhạn có rất nhiều nữ tử tồn tại bởi vì "thân phận", Lưu gia bồi dưỡng Lưu Uyển Quân chính là vì đoạt đích.

Ngay từ đầu mục đích của bọn họ là Bùi Quan Sơn và Trương gia công tử, sau lại đổi thành Dung Chiêu.

Hiện tại Dung Chiêu muốn hỏi...

Đây là đáp án trong lòng Lưu Uyển Quân sao?

Dung Chiêu không cảm thấy vậy.

Nhưng nói xong, Lưu Uyển Quân đỏ mặt, thanh âm nhẹ nhàng: "Nếu là người khác thì không phải. Nhưng Dung thế tử thì có."

Dung Chiêu: "... 2"

Nói đến đây, lá gan cũng lớn lên, hơn nữa Lưu Uyển Quân có trực giác... cho dù cô nói gì Dung Chiêu cũng sẽ không chê cười cô, cũng sẽ không mang ra ngoài bôi nhọ cô.

Do đó Lưu Uyển Quân đỏ mặt nói thẳng: "Yến hội hôm đó của Phúc Lộc Trang, thế tử mặc bạch y khom lưng hành lễ bên ngoài Phúc Lộc Trang, sau lưng pháo hoa nở rộ, Uyển Quân vừa gặp đã yêu, cho nên hôm nay gặp mặt đã muốn nói cho thế tử biết, Uyển Quân nếu gả là thật lòng thật dạ, không liên quan đến đảng phái triều đình."

Tay cô nắm chặt mũ, thanh âm run rẩy, ngón tay cũng đang run rẩy.
 
Chương 242


Ngày đó dưới trời pháo hoa, Dung Chiêu làm cho vô số nữ lang trong kinh đỏ mặt, thiếu niên mộ ngải* chính là như thế.

*Thiếu niên mộ ngải/: ý chỉ thiếu niên yêu cái đẹp, cũng chỉ tình cảm thời niên thiếu.

Vốn đã có chút ái mộ, hôm nay cùng Dung Chiêu nói mấy câu này lại càng động tâm.

Lưu Uyển Quân biết Dung Chiêu khác với những nam tử khác.

Dung Chiêu: "..."

Cô nương này hiển nhiên nói lời thật lòng, chứ không phải là cố ý nói vì Lưu gia và Tam hoàng tử...

Mẹ nó, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi đây!

Cô nương, ánh mắt cô không tốt lắm nha.

Dung Chiêu không ngờ đóa hoa đào đầu tiên của cô ở triều Đại Nhạn đến từ một nữ tử.

À không, trước đó còn có một đóa "hoa đào nát" háo sắc Ngũ hoàng tử.

Bị ba vị hoàng tử lôi kéo, kế hoạch làm giàu xuất hiện vấn đề cũng không làm Dung Chiêu đau đầu bằng bây giờ.

Rất đau đầu, thậm chí còn khó xử lý.

Lưu Uyển Quân nói xong, cầm mũ cúi người hành lễ,"Uyển Quân cáo lui."

Lưu Uyển Quân đương nhiên sẽ không ép buộc Dung Chiêu, nói xong lời mình muốn nói, dũng khí của nữ hài tử lúc này đã tiêu hao hết bèn rời đi, sau này Dung Chiêu lựa chọn như thế nào, Lưu Uyển Quân cũng sẽ không nói gì nữa.

"Chờ một chút." Lúc này Dung Chiêu gọi Lưu Uyển Quân lại.

Không thể để người ta đi như vậy được!

Dung gia và Lưu gia không có khả năng trở thành thông gia, Lưu Uyển Quân đã nói tới mức này, nếu trở về đợi được một đáp án không như ý, vậy không phải sẽ tự làm khó dễ chính mình sao?

Lưu Uyển Quân vui mừng quay đầu lại, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn Dung Chiêu: "Dung thế tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-242.html.]

Dung Chiêu càng đau đầu. Trong đầu suy nghĩ rối ren, lúc này đầu óc nhanh chóng di chuyển, điên cuồng suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, gõ gõ quạt xếp, mỉm cười nói: "Lưu tiểu thư, chỉ sợ cả đời Dung Chiêu cũng sẽ không thành thân."

Lưu Uyển Quân ngẩn ra.

Một lát sau, hốc mắt hoàn toàn đỏ lên,"Thế tử nếu muốn từ chối cứ nói thẳng là được, vì sao lại nói như thế?"

Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ta không lừa cô, con người vốn tự do, tùy tâm sở dục, chuyện có thể làm trên thế gian này quá nhiều, Dung Chiêu đã có mục tiêu, chuyện nam nữ không quan trọng bằng mục tiêu ta muốn làm."

Nụ cười trên khóe miệng cô càng sâu, mắt phượng cong cong: "Không ai có thể thập toàn thập mỹ, trong lòng có lý tưởng, chúng ta chỉ sống một lần, nên dốc hết toàn lực làm điều chúng ta muốn."

Cô cầm quạt xếp, hành lễ từ biệt: "A Chiêu trong lòng có lý tưởng, những thứ khác đều không quan trọng."

Lưu Uyển Quân nghỉ hoặc: "Ta không thể làm cùng ngài sao?"

Nếu cô gả cho Dung Chiêu làm thê tử, cho dù Dung Chiêu muốn làm gì cô đều sẽ ủng hộ, thậm chí dốc hết toàn lực đi trợ giúp.

Đó là trách nhiệm của một thê tử.

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt ôn hòa: "Đây là lý tưởng của Dung Chiêu, không phải của Lưu tiểu thư."

Lưu Uyển Quân hoàn toàn ngơ ngẩn.

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Nhân sinh chẳng qua ngắn ngủi mấy chục năm, nên làm một ít chuyện thật sự muốn làm, vứt bỏ thân phận đích nữ Lưu gia, biểu muội của Tam hoàng tử, vứt bỏ thân phận mẫu thân, thê tử, nữ nhỉ của người khác, Uyển Quân, cô muốn làm cái gì?"

Lần đầu tiên Dung Chiêu gọi cô là Uyển Quân, càng làm cho Lưu Uyển Quân sửng sốt.

Lưu Uyển Quân không có bởi vì xưng hô này mà thẹn thùng, ngược lại càng suy nghĩ sâu xa, ánh mắt trống rỗng.

Những lời này của Dung Chiêu đối với cô mà nói không khác gì cảnh tỉnh, là những lời cô chưa từng được nghe.

Lúc mới nghe chỉ muốn nói... Hoang đường.

Nhưng từng chữ vào tim, làm cho cô rất khó quên. mà thong dong, Dung Chiêu giống như lời cô vừa nói... Sinh ra đã tự do. Lưu Uyển Quân vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ. Trong nháy mắt này, thế giới luôn theo khuôn phép của cô giống như mở ra một cánh cửa mới, ngoài cửa là phong cảnh cùng sắc thái cô chưa từng thấy qua.
 
Chương 242


Ngày đó dưới trời pháo hoa, Dung Chiêu làm cho vô số nữ lang trong kinh đỏ mặt, thiếu niên mộ ngải* chính là như thế.

*Thiếu niên mộ ngải/: ý chỉ thiếu niên yêu cái đẹp, cũng chỉ tình cảm thời niên thiếu.

Vốn đã có chút ái mộ, hôm nay cùng Dung Chiêu nói mấy câu này lại càng động tâm.

Lưu Uyển Quân biết Dung Chiêu khác với những nam tử khác.

Dung Chiêu: "..."

Cô nương này hiển nhiên nói lời thật lòng, chứ không phải là cố ý nói vì Lưu gia và Tam hoàng tử...

Mẹ nó, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi đây!

Cô nương, ánh mắt cô không tốt lắm nha.

Dung Chiêu không ngờ đóa hoa đào đầu tiên của cô ở triều Đại Nhạn đến từ một nữ tử.

À không, trước đó còn có một đóa "hoa đào nát" háo sắc Ngũ hoàng tử.

Bị ba vị hoàng tử lôi kéo, kế hoạch làm giàu xuất hiện vấn đề cũng không làm Dung Chiêu đau đầu bằng bây giờ.

Rất đau đầu, thậm chí còn khó xử lý.

Lưu Uyển Quân nói xong, cầm mũ cúi người hành lễ,"Uyển Quân cáo lui."

Lưu Uyển Quân đương nhiên sẽ không ép buộc Dung Chiêu, nói xong lời mình muốn nói, dũng khí của nữ hài tử lúc này đã tiêu hao hết bèn rời đi, sau này Dung Chiêu lựa chọn như thế nào, Lưu Uyển Quân cũng sẽ không nói gì nữa.

"Chờ một chút." Lúc này Dung Chiêu gọi Lưu Uyển Quân lại.

Không thể để người ta đi như vậy được!

Dung gia và Lưu gia không có khả năng trở thành thông gia, Lưu Uyển Quân đã nói tới mức này, nếu trở về đợi được một đáp án không như ý, vậy không phải sẽ tự làm khó dễ chính mình sao?

Lưu Uyển Quân vui mừng quay đầu lại, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn Dung Chiêu: "Dung thế tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-242.html.]

Dung Chiêu càng đau đầu. Trong đầu suy nghĩ rối ren, lúc này đầu óc nhanh chóng di chuyển, điên cuồng suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, gõ gõ quạt xếp, mỉm cười nói: "Lưu tiểu thư, chỉ sợ cả đời Dung Chiêu cũng sẽ không thành thân."

Lưu Uyển Quân ngẩn ra.

Một lát sau, hốc mắt hoàn toàn đỏ lên,"Thế tử nếu muốn từ chối cứ nói thẳng là được, vì sao lại nói như thế?"

Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ta không lừa cô, con người vốn tự do, tùy tâm sở dục, chuyện có thể làm trên thế gian này quá nhiều, Dung Chiêu đã có mục tiêu, chuyện nam nữ không quan trọng bằng mục tiêu ta muốn làm."

Nụ cười trên khóe miệng cô càng sâu, mắt phượng cong cong: "Không ai có thể thập toàn thập mỹ, trong lòng có lý tưởng, chúng ta chỉ sống một lần, nên dốc hết toàn lực làm điều chúng ta muốn."

Cô cầm quạt xếp, hành lễ từ biệt: "A Chiêu trong lòng có lý tưởng, những thứ khác đều không quan trọng."

Lưu Uyển Quân nghỉ hoặc: "Ta không thể làm cùng ngài sao?"

Nếu cô gả cho Dung Chiêu làm thê tử, cho dù Dung Chiêu muốn làm gì cô đều sẽ ủng hộ, thậm chí dốc hết toàn lực đi trợ giúp.

Đó là trách nhiệm của một thê tử.

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt ôn hòa: "Đây là lý tưởng của Dung Chiêu, không phải của Lưu tiểu thư."

Lưu Uyển Quân hoàn toàn ngơ ngẩn.

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Nhân sinh chẳng qua ngắn ngủi mấy chục năm, nên làm một ít chuyện thật sự muốn làm, vứt bỏ thân phận đích nữ Lưu gia, biểu muội của Tam hoàng tử, vứt bỏ thân phận mẫu thân, thê tử, nữ nhỉ của người khác, Uyển Quân, cô muốn làm cái gì?"

Lần đầu tiên Dung Chiêu gọi cô là Uyển Quân, càng làm cho Lưu Uyển Quân sửng sốt.

Lưu Uyển Quân không có bởi vì xưng hô này mà thẹn thùng, ngược lại càng suy nghĩ sâu xa, ánh mắt trống rỗng.

Những lời này của Dung Chiêu đối với cô mà nói không khác gì cảnh tỉnh, là những lời cô chưa từng được nghe.

Lúc mới nghe chỉ muốn nói... Hoang đường.

Nhưng từng chữ vào tim, làm cho cô rất khó quên. mà thong dong, Dung Chiêu giống như lời cô vừa nói... Sinh ra đã tự do. Lưu Uyển Quân vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ. Trong nháy mắt này, thế giới luôn theo khuôn phép của cô giống như mở ra một cánh cửa mới, ngoài cửa là phong cảnh cùng sắc thái cô chưa từng thấy qua.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom