Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 242


Ngày đó dưới trời pháo hoa, Dung Chiêu làm cho vô số nữ lang trong kinh đỏ mặt, thiếu niên mộ ngải* chính là như thế.

*Thiếu niên mộ ngải/: ý chỉ thiếu niên yêu cái đẹp, cũng chỉ tình cảm thời niên thiếu.

Vốn đã có chút ái mộ, hôm nay cùng Dung Chiêu nói mấy câu này lại càng động tâm.

Lưu Uyển Quân biết Dung Chiêu khác với những nam tử khác.

Dung Chiêu: "..."

Cô nương này hiển nhiên nói lời thật lòng, chứ không phải là cố ý nói vì Lưu gia và Tam hoàng tử...

Mẹ nó, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi đây!

Cô nương, ánh mắt cô không tốt lắm nha.

Dung Chiêu không ngờ đóa hoa đào đầu tiên của cô ở triều Đại Nhạn đến từ một nữ tử.

À không, trước đó còn có một đóa "hoa đào nát" háo sắc Ngũ hoàng tử.

Bị ba vị hoàng tử lôi kéo, kế hoạch làm giàu xuất hiện vấn đề cũng không làm Dung Chiêu đau đầu bằng bây giờ.

Rất đau đầu, thậm chí còn khó xử lý.

Lưu Uyển Quân nói xong, cầm mũ cúi người hành lễ,"Uyển Quân cáo lui."

Lưu Uyển Quân đương nhiên sẽ không ép buộc Dung Chiêu, nói xong lời mình muốn nói, dũng khí của nữ hài tử lúc này đã tiêu hao hết bèn rời đi, sau này Dung Chiêu lựa chọn như thế nào, Lưu Uyển Quân cũng sẽ không nói gì nữa.

"Chờ một chút." Lúc này Dung Chiêu gọi Lưu Uyển Quân lại.

Không thể để người ta đi như vậy được!

Dung gia và Lưu gia không có khả năng trở thành thông gia, Lưu Uyển Quân đã nói tới mức này, nếu trở về đợi được một đáp án không như ý, vậy không phải sẽ tự làm khó dễ chính mình sao?

Lưu Uyển Quân vui mừng quay đầu lại, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn Dung Chiêu: "Dung thế tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-242.html.]

Dung Chiêu càng đau đầu. Trong đầu suy nghĩ rối ren, lúc này đầu óc nhanh chóng di chuyển, điên cuồng suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, gõ gõ quạt xếp, mỉm cười nói: "Lưu tiểu thư, chỉ sợ cả đời Dung Chiêu cũng sẽ không thành thân."

Lưu Uyển Quân ngẩn ra.

Một lát sau, hốc mắt hoàn toàn đỏ lên,"Thế tử nếu muốn từ chối cứ nói thẳng là được, vì sao lại nói như thế?"

Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ta không lừa cô, con người vốn tự do, tùy tâm sở dục, chuyện có thể làm trên thế gian này quá nhiều, Dung Chiêu đã có mục tiêu, chuyện nam nữ không quan trọng bằng mục tiêu ta muốn làm."

Nụ cười trên khóe miệng cô càng sâu, mắt phượng cong cong: "Không ai có thể thập toàn thập mỹ, trong lòng có lý tưởng, chúng ta chỉ sống một lần, nên dốc hết toàn lực làm điều chúng ta muốn."

Cô cầm quạt xếp, hành lễ từ biệt: "A Chiêu trong lòng có lý tưởng, những thứ khác đều không quan trọng."

Lưu Uyển Quân nghỉ hoặc: "Ta không thể làm cùng ngài sao?"

Nếu cô gả cho Dung Chiêu làm thê tử, cho dù Dung Chiêu muốn làm gì cô đều sẽ ủng hộ, thậm chí dốc hết toàn lực đi trợ giúp.

Đó là trách nhiệm của một thê tử.

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt ôn hòa: "Đây là lý tưởng của Dung Chiêu, không phải của Lưu tiểu thư."

Lưu Uyển Quân hoàn toàn ngơ ngẩn.

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Nhân sinh chẳng qua ngắn ngủi mấy chục năm, nên làm một ít chuyện thật sự muốn làm, vứt bỏ thân phận đích nữ Lưu gia, biểu muội của Tam hoàng tử, vứt bỏ thân phận mẫu thân, thê tử, nữ nhỉ của người khác, Uyển Quân, cô muốn làm cái gì?"

Lần đầu tiên Dung Chiêu gọi cô là Uyển Quân, càng làm cho Lưu Uyển Quân sửng sốt.

Lưu Uyển Quân không có bởi vì xưng hô này mà thẹn thùng, ngược lại càng suy nghĩ sâu xa, ánh mắt trống rỗng.

Những lời này của Dung Chiêu đối với cô mà nói không khác gì cảnh tỉnh, là những lời cô chưa từng được nghe.

Lúc mới nghe chỉ muốn nói... Hoang đường.

Nhưng từng chữ vào tim, làm cho cô rất khó quên. mà thong dong, Dung Chiêu giống như lời cô vừa nói... Sinh ra đã tự do. Lưu Uyển Quân vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ. Trong nháy mắt này, thế giới luôn theo khuôn phép của cô giống như mở ra một cánh cửa mới, ngoài cửa là phong cảnh cùng sắc thái cô chưa từng thấy qua.
 
Chương 243


Xe ngựa Lưu gia đã di chuyển, Dung Chiêu lúc này thuận lợi đi tiếp.

Xe ngựa lộc cộc đi xa.

Dung Chiêu thở dài một hơi, dùng quạt xếp gõ bả vai, nói thầm: "May mà ta kịp thời nghĩ đến đại chiêu vẽ bánh của mình, giải quyết hoàn hảo đóa hoa đào đầu tiên."

Tạ Hồng nghe không hiểu, nghỉ hoặc hỏi: "Thế tử?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không có gì, chuyện hôm nay gặp Lưu tiểu thư, tất cả đều phải kín miệng, không được nhắc với bất cứ ai."

Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.

Tạ Hồng lập tức đáp ứng: "Tuân lệnh."

Xe ngựa rất nhanh trở lại An Khánh Vương phủ, xe dừng lại, Dung Chiêu vén rèm lên, ngẩn người.

Lập tức mặt đen như đ.í.t nồi.

Hôm nay ra ngoài có phải không xem hoàng lịch hay không?

Bằng không sao có thể liên tiếp gặp được hai đóa hoa đào không bình thường nhất của mình chứ?

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Rèm xe ngựa vén lên, bên trong có một gương mặt quen thuộc cười sáng lạn, còn giơ tay ra hiệu với Dung Chiêu.

Rõ ràng là Ngũ hoàng tử Bùi Khâm!

Người cô không muốn gặp nhất.

Đầu Dung Chiêu muốn nổ tung.

Nếu nói trên thế giới này có người Dung Chiêu không muốn gặp nhất, vậy nhất định là Ngũ hoàng tử Bùi Khâm.

Còn lại những người khác, Dung Chiêu đều có thể đối phó.

Cô tuyệt đối không muốn tới gần Ngũ hoàng tử Bùi Khâm này, người này rất có khả năng nhìn thấu thân phận của cô, càng tiếp xúc lại càng nguy hiểm.

Cho nên, Dung Chiêu có thể trốn thì trốn.

Cô biết Trương thừa tướng cố tình muốn sắp xế bọn họ gặp mặt, nhưng Trương gia có hai nằm vùng, cô cũng không quá lo lắng. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới...

Bùi Khâm lại chủ động tìm tới cửa!

Ngươi đã quên lần trước chúng ta tan rã trong không vui rồi sao?

Hay là tên này nhan khống hết thuốc chữa?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-243.html.]

Nếu hắn đưa thiếp mời, Dung Chiêu khẳng định sẽ từ chối, nếu tìm người hẹn gặp, cô cũng sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Bùi Khâm lại chặn trước cửa nhà, làm cho cô muốn tránh cũng không thể tránh.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, buông rèm xuống, mặt nặng như chì: "Đi mã phòng trước, mặc kệ hắn."

Ánh mắt Vô Danh thâm trầm, dây cương run lên, chuẩn bị đánh ngựa rời đi.

Nhưng Bùi Khâm đã nhảy xuống khỏi xe ngựa hoàng tử, hô to: "A Chiêu, ta tới tìm ngươi đây, đừng đi mà."

Dung Chiêu: "... 2"

Ta và ngươi rất thân sao?

Vẻ mặt cô lạnh lẽo, giọng nói truyền ra từ trong xe ngựa cũng rất lạnh lùng: "Ngũ hoàng tử, Dung Chiêu chỉ muốn tiếp xúc với người tôn trọng ta, mời Ngũ hoàng tử về cho."

Hoàng tử nào nghe những lời này mà không tức giận.

Nhưng Ngũ hoàng tử thì không, hắn trả lời: "A Chiêu, lần trước là lỗi của ta, hôm nay ta tới để xin lỗi, thuận tiện báo cho ngươi biết, Trịnh gia của mẫu phi ta có một nữ...

Lại là liên hôn!

Chẳng lẽ cô từ chối Tam hoàng tử thì sẽ đồng ý Ngũ hoàng tử sao?

Mặt Dung Chiêu càng đen hơn, trực tiếp phân phó Vô Danh: "Đi."

Vô Danh cúi đầu, mái tóc hoàn toàn che khuất khuôn mặt.

Hắn có xúc động muốn trực tiếp đ.â.m c.h.ế.t Ngũ hoàng tử, nhưng rốt cuộc tỉnh táo nhịn xuống, kéo dây cương trên tay, dùng một động tác có độ khó cao vòng qua người Bùi Khâm.

Xe ngựa sắp rời đi.

Bùi Khâm dương giọng nói: "Ngươi từ chối Tam hoàng huynh, e rằng cũng sẽ từ chối ta, cho nên ta trực tiếp để cho phụ hoàng ban hôn, phụ hoàng trước nay sủng ái ta..."

Dung Chiêu- “"Dừng xel" Thanh âm của cô càng lạnh như băng, mỗi một chữ đều mang theo hàn ý nồng đậm.

Tay Vô Danh nắm chặt thành quyền, cuối cùng kéo dây cương, xe ngựa ngừng lại.

Bùi Khâm thấy xe ngựa dừng lại, trực tiếp nắm lấy cửa xe, thân hình mạnh mẽ nhảy lên.

Vô Danh biến sắc, giơ tay ngăn hắn lại.

Dung Chiêu ngăn cản: "Cho hắn vào."

Ban hôn...

Bùi Khâm lại một lần nữa bất tri bất giác nắm thóp được Dung Chiêu.

Nếu để cho hắn quậy tiếp, không biết sẽ còn phát sinh cái gì, chỉ có thể gặp mặt.

Dung Chiêu nắm chặt quạt xếp, thân thể lui vào góc khuất trong xe ngựa, giọng nói khàn khàn: "Ngũ hoàng tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
 
Chương 243


Xe ngựa Lưu gia đã di chuyển, Dung Chiêu lúc này thuận lợi đi tiếp.

Xe ngựa lộc cộc đi xa.

Dung Chiêu thở dài một hơi, dùng quạt xếp gõ bả vai, nói thầm: "May mà ta kịp thời nghĩ đến đại chiêu vẽ bánh của mình, giải quyết hoàn hảo đóa hoa đào đầu tiên."

Tạ Hồng nghe không hiểu, nghỉ hoặc hỏi: "Thế tử?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không có gì, chuyện hôm nay gặp Lưu tiểu thư, tất cả đều phải kín miệng, không được nhắc với bất cứ ai."

Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.

Tạ Hồng lập tức đáp ứng: "Tuân lệnh."

Xe ngựa rất nhanh trở lại An Khánh Vương phủ, xe dừng lại, Dung Chiêu vén rèm lên, ngẩn người.

Lập tức mặt đen như đ.í.t nồi.

Hôm nay ra ngoài có phải không xem hoàng lịch hay không?

Bằng không sao có thể liên tiếp gặp được hai đóa hoa đào không bình thường nhất của mình chứ?

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Rèm xe ngựa vén lên, bên trong có một gương mặt quen thuộc cười sáng lạn, còn giơ tay ra hiệu với Dung Chiêu.

Rõ ràng là Ngũ hoàng tử Bùi Khâm!

Người cô không muốn gặp nhất.

Đầu Dung Chiêu muốn nổ tung.

Nếu nói trên thế giới này có người Dung Chiêu không muốn gặp nhất, vậy nhất định là Ngũ hoàng tử Bùi Khâm.

Còn lại những người khác, Dung Chiêu đều có thể đối phó.

Cô tuyệt đối không muốn tới gần Ngũ hoàng tử Bùi Khâm này, người này rất có khả năng nhìn thấu thân phận của cô, càng tiếp xúc lại càng nguy hiểm.

Cho nên, Dung Chiêu có thể trốn thì trốn.

Cô biết Trương thừa tướng cố tình muốn sắp xế bọn họ gặp mặt, nhưng Trương gia có hai nằm vùng, cô cũng không quá lo lắng. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới...

Bùi Khâm lại chủ động tìm tới cửa!

Ngươi đã quên lần trước chúng ta tan rã trong không vui rồi sao?

Hay là tên này nhan khống hết thuốc chữa?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-243.html.]

Nếu hắn đưa thiếp mời, Dung Chiêu khẳng định sẽ từ chối, nếu tìm người hẹn gặp, cô cũng sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Bùi Khâm lại chặn trước cửa nhà, làm cho cô muốn tránh cũng không thể tránh.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, buông rèm xuống, mặt nặng như chì: "Đi mã phòng trước, mặc kệ hắn."

Ánh mắt Vô Danh thâm trầm, dây cương run lên, chuẩn bị đánh ngựa rời đi.

Nhưng Bùi Khâm đã nhảy xuống khỏi xe ngựa hoàng tử, hô to: "A Chiêu, ta tới tìm ngươi đây, đừng đi mà."

Dung Chiêu: "... 2"

Ta và ngươi rất thân sao?

Vẻ mặt cô lạnh lẽo, giọng nói truyền ra từ trong xe ngựa cũng rất lạnh lùng: "Ngũ hoàng tử, Dung Chiêu chỉ muốn tiếp xúc với người tôn trọng ta, mời Ngũ hoàng tử về cho."

Hoàng tử nào nghe những lời này mà không tức giận.

Nhưng Ngũ hoàng tử thì không, hắn trả lời: "A Chiêu, lần trước là lỗi của ta, hôm nay ta tới để xin lỗi, thuận tiện báo cho ngươi biết, Trịnh gia của mẫu phi ta có một nữ...

Lại là liên hôn!

Chẳng lẽ cô từ chối Tam hoàng tử thì sẽ đồng ý Ngũ hoàng tử sao?

Mặt Dung Chiêu càng đen hơn, trực tiếp phân phó Vô Danh: "Đi."

Vô Danh cúi đầu, mái tóc hoàn toàn che khuất khuôn mặt.

Hắn có xúc động muốn trực tiếp đ.â.m c.h.ế.t Ngũ hoàng tử, nhưng rốt cuộc tỉnh táo nhịn xuống, kéo dây cương trên tay, dùng một động tác có độ khó cao vòng qua người Bùi Khâm.

Xe ngựa sắp rời đi.

Bùi Khâm dương giọng nói: "Ngươi từ chối Tam hoàng huynh, e rằng cũng sẽ từ chối ta, cho nên ta trực tiếp để cho phụ hoàng ban hôn, phụ hoàng trước nay sủng ái ta..."

Dung Chiêu- “"Dừng xel" Thanh âm của cô càng lạnh như băng, mỗi một chữ đều mang theo hàn ý nồng đậm.

Tay Vô Danh nắm chặt thành quyền, cuối cùng kéo dây cương, xe ngựa ngừng lại.

Bùi Khâm thấy xe ngựa dừng lại, trực tiếp nắm lấy cửa xe, thân hình mạnh mẽ nhảy lên.

Vô Danh biến sắc, giơ tay ngăn hắn lại.

Dung Chiêu ngăn cản: "Cho hắn vào."

Ban hôn...

Bùi Khâm lại một lần nữa bất tri bất giác nắm thóp được Dung Chiêu.

Nếu để cho hắn quậy tiếp, không biết sẽ còn phát sinh cái gì, chỉ có thể gặp mặt.

Dung Chiêu nắm chặt quạt xếp, thân thể lui vào góc khuất trong xe ngựa, giọng nói khàn khàn: "Ngũ hoàng tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
 
Chương 243


Xe ngựa Lưu gia đã di chuyển, Dung Chiêu lúc này thuận lợi đi tiếp.

Xe ngựa lộc cộc đi xa.

Dung Chiêu thở dài một hơi, dùng quạt xếp gõ bả vai, nói thầm: "May mà ta kịp thời nghĩ đến đại chiêu vẽ bánh của mình, giải quyết hoàn hảo đóa hoa đào đầu tiên."

Tạ Hồng nghe không hiểu, nghỉ hoặc hỏi: "Thế tử?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không có gì, chuyện hôm nay gặp Lưu tiểu thư, tất cả đều phải kín miệng, không được nhắc với bất cứ ai."

Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc.

Tạ Hồng lập tức đáp ứng: "Tuân lệnh."

Xe ngựa rất nhanh trở lại An Khánh Vương phủ, xe dừng lại, Dung Chiêu vén rèm lên, ngẩn người.

Lập tức mặt đen như đ.í.t nồi.

Hôm nay ra ngoài có phải không xem hoàng lịch hay không?

Bằng không sao có thể liên tiếp gặp được hai đóa hoa đào không bình thường nhất của mình chứ?

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Rèm xe ngựa vén lên, bên trong có một gương mặt quen thuộc cười sáng lạn, còn giơ tay ra hiệu với Dung Chiêu.

Rõ ràng là Ngũ hoàng tử Bùi Khâm!

Người cô không muốn gặp nhất.

Đầu Dung Chiêu muốn nổ tung.

Nếu nói trên thế giới này có người Dung Chiêu không muốn gặp nhất, vậy nhất định là Ngũ hoàng tử Bùi Khâm.

Còn lại những người khác, Dung Chiêu đều có thể đối phó.

Cô tuyệt đối không muốn tới gần Ngũ hoàng tử Bùi Khâm này, người này rất có khả năng nhìn thấu thân phận của cô, càng tiếp xúc lại càng nguy hiểm.

Cho nên, Dung Chiêu có thể trốn thì trốn.

Cô biết Trương thừa tướng cố tình muốn sắp xế bọn họ gặp mặt, nhưng Trương gia có hai nằm vùng, cô cũng không quá lo lắng. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới...

Bùi Khâm lại chủ động tìm tới cửa!

Ngươi đã quên lần trước chúng ta tan rã trong không vui rồi sao?

Hay là tên này nhan khống hết thuốc chữa?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-243.html.]

Nếu hắn đưa thiếp mời, Dung Chiêu khẳng định sẽ từ chối, nếu tìm người hẹn gặp, cô cũng sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới Bùi Khâm lại chặn trước cửa nhà, làm cho cô muốn tránh cũng không thể tránh.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, buông rèm xuống, mặt nặng như chì: "Đi mã phòng trước, mặc kệ hắn."

Ánh mắt Vô Danh thâm trầm, dây cương run lên, chuẩn bị đánh ngựa rời đi.

Nhưng Bùi Khâm đã nhảy xuống khỏi xe ngựa hoàng tử, hô to: "A Chiêu, ta tới tìm ngươi đây, đừng đi mà."

Dung Chiêu: "... 2"

Ta và ngươi rất thân sao?

Vẻ mặt cô lạnh lẽo, giọng nói truyền ra từ trong xe ngựa cũng rất lạnh lùng: "Ngũ hoàng tử, Dung Chiêu chỉ muốn tiếp xúc với người tôn trọng ta, mời Ngũ hoàng tử về cho."

Hoàng tử nào nghe những lời này mà không tức giận.

Nhưng Ngũ hoàng tử thì không, hắn trả lời: "A Chiêu, lần trước là lỗi của ta, hôm nay ta tới để xin lỗi, thuận tiện báo cho ngươi biết, Trịnh gia của mẫu phi ta có một nữ...

Lại là liên hôn!

Chẳng lẽ cô từ chối Tam hoàng tử thì sẽ đồng ý Ngũ hoàng tử sao?

Mặt Dung Chiêu càng đen hơn, trực tiếp phân phó Vô Danh: "Đi."

Vô Danh cúi đầu, mái tóc hoàn toàn che khuất khuôn mặt.

Hắn có xúc động muốn trực tiếp đ.â.m c.h.ế.t Ngũ hoàng tử, nhưng rốt cuộc tỉnh táo nhịn xuống, kéo dây cương trên tay, dùng một động tác có độ khó cao vòng qua người Bùi Khâm.

Xe ngựa sắp rời đi.

Bùi Khâm dương giọng nói: "Ngươi từ chối Tam hoàng huynh, e rằng cũng sẽ từ chối ta, cho nên ta trực tiếp để cho phụ hoàng ban hôn, phụ hoàng trước nay sủng ái ta..."

Dung Chiêu- “"Dừng xel" Thanh âm của cô càng lạnh như băng, mỗi một chữ đều mang theo hàn ý nồng đậm.

Tay Vô Danh nắm chặt thành quyền, cuối cùng kéo dây cương, xe ngựa ngừng lại.

Bùi Khâm thấy xe ngựa dừng lại, trực tiếp nắm lấy cửa xe, thân hình mạnh mẽ nhảy lên.

Vô Danh biến sắc, giơ tay ngăn hắn lại.

Dung Chiêu ngăn cản: "Cho hắn vào."

Ban hôn...

Bùi Khâm lại một lần nữa bất tri bất giác nắm thóp được Dung Chiêu.

Nếu để cho hắn quậy tiếp, không biết sẽ còn phát sinh cái gì, chỉ có thể gặp mặt.

Dung Chiêu nắm chặt quạt xếp, thân thể lui vào góc khuất trong xe ngựa, giọng nói khàn khàn: "Ngũ hoàng tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
 
Chương 244


Ngũ hoàng tử vừa mới chui vào xe ngựa, không đáp, ngược lại nhìn bên trong nhíu mày: "Trong xe hơi tối."

Dung Chiêu chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Tất cả phản ứng của cô đều là muốn đối phương tức giận, nhưng Bùi Khâm có bài học lần trước, lần này tính tình rất tốt.

Hắn ngồi xuống, lần này không giống lần trước nhất định muốn đến gần Dung Chiêu nữa, chỉ nhìn cô, vẻ mặt lấy lòng: "Lần trước là lỗi của ta, hôm nay ta biết sai rồi, A Chiêu chớ có tức giận."

Khác với lần trước, lần này mặc dù Bùi Khâm giọng điệu rất thân thiết, nhưng lại không thể hiện thái độ si mê.

"Ngũ hoàng tử vẫn nên gọi ta là Dung Chiêu đi." Dung Chiêu vẻ mặt xa cách, thanh âm lãnh đạm: "Ngũ hoàng tử cho dù có nhờ Hoàng thượng ban hôn, Dung Chiêu cũng sẽ cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ."

"Vì sao?" Ngũ hoàng tử hỏi.

Dung Chiêu mặt không chút thay đổi: "Dung Chiêu không muốn tham gia tranh đấu trong triều, chỉ muốn làm sự nghiệp, còn phải trả nợ, Ngũ hoàng tử hà tất phải ép buộc người khác?"

Ngũ hoàng tử biết giấy nợ cô nói giấy nợ cổ phần, Nhạc thân vương có cho hắn xem qua.

Tứ đại thân vương hiện giờ còn chưa nhận được tiền, đây chính là món nợ Dung Chiêu thiếu bọn họ.

Dung Chiêu nói xong, còn tưởng rằng Ngũ hoàng tử muốn thao thao bất tuyệt nói cái gì, không nghĩ tới hắn lại cười, lắc đầu: "Được, nếu A Chiêu thật sự không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng A Chiêu."

Dung Chiêu nhìn hắn, khẽ nhíu mày.

Vậy thì lạ rồi đây, lúc trước còn quấn chặt không buông, hiện tại lại nói không miễn cưỡng?

Bùi Khâm: "Vậy A Chiêu cũng đừng chọn hai vị huynh trưởng của ta, Nhị ca lãnh khốc vô tình, ra tay tàn nhẫn; Tam ca thâm độc vô ân, bọn họ đều không phải người tốt."

Dung Chiêu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-244.html.]

Ở bên ngoài nói như vậy, thật sự tốt sao?

Bùi Khâm nhìn cô tươi cười sáng lạn: "Nhị ca không được phụ hoàng yêu thích. vì quyền thế mà không  từ thủ đọan. lại tâm thủ lừa gạt vô số thế lực, ngươi ủng hộ hắn, tương lai cũng sẽ không có bất kỳ lợi ích gì, thậm chí có thể bởi vì Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, Đoàn Đoàn mà bị hắn kiêng kị. Nhị ca ta đối xử với người bên cạnh cũng rất vô tình."

Bùi Khâm tổng kết Nhị hoàng tử rất chuẩn.

Dung Chiêu tuy rằng chỉ có duyên gặp Bùi Tranh một lần, nhưng nghe được không ít tin tức của Bùi Tranh, kiên nghị quả quyết, thủ đoạn lão luyện, phía sau những từ này có thể chính là tâm ngoan thủ lạt.

Bùi Khâm có lẽ sẽ thêm mắm dặm muối, nhưng cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Chỉ là cô không rõ, bình thường lôi kéo người khác đều là cho người ta lợi ích, tại sao thủ đoạn của Bùi Khâm lại là nói xấu hai ca ca?

Thủ đoạn này có phải quá ngây thơ rồi không?

Dung Chiêu còn đang suy tư, Bùi Khâm đã tới gần cô, tiếp tục nói: "Còn Tam ca của ta nữa, thâm độc vô ân cũng không đủ để hình dung hắn, người này bụng dạ hẹp hòi, chuyện như hạt mè hắn cũng có thể nhớ cả đời, ngươi từ chối liên hôn với hắn, cho dù hiện tại hắn không làm gì, tương lai cũng nhất định sẽ tìm ngươi báo thù."

Dung Chiêu mặt không chút thay đổi, giơ tay đẩy Bùi Khâm ra.

Bùi Khâm sờ sờ đầu, không hề xấu hổ tiếp tục nói: "Những lời ta nói đều là sự thật, nếu ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi vài ví dụ. Lúc trước có một người bên Nhị ca đầu quân cho Tam ca, ngày hôm sau trên đường lên triều không cẩn thận ngã chết."

Dung Chiêu: "..."

Bùi Khâm: "Tam ca của ta còn quá đáng hơn, khi còn bé ta cướp một miếng điểm tâm của hắn, hắn rõ ràng lớn hơn ta bảy tuổi nhưng lại ghi thù, mỗi lần nhìn thấy điểm tâm đều nhắc lại chuyện này."

Dung Chiêu: "..."

Bùi Khâm lắc lắc ngón tay: "Cho nên ngươi xem, Nhị ca, Tam ca đều không đáng tin cậy, A Chiêu vẫn nên về phe ta đi, ta tuyệt đối không giống bọn họ!"

Dung Chiêu: "..."

Cô hoài nghi Bùi Khâm đầu óc có vấn đề.
 
Chương 244


Ngũ hoàng tử vừa mới chui vào xe ngựa, không đáp, ngược lại nhìn bên trong nhíu mày: "Trong xe hơi tối."

Dung Chiêu chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Tất cả phản ứng của cô đều là muốn đối phương tức giận, nhưng Bùi Khâm có bài học lần trước, lần này tính tình rất tốt.

Hắn ngồi xuống, lần này không giống lần trước nhất định muốn đến gần Dung Chiêu nữa, chỉ nhìn cô, vẻ mặt lấy lòng: "Lần trước là lỗi của ta, hôm nay ta biết sai rồi, A Chiêu chớ có tức giận."

Khác với lần trước, lần này mặc dù Bùi Khâm giọng điệu rất thân thiết, nhưng lại không thể hiện thái độ si mê.

"Ngũ hoàng tử vẫn nên gọi ta là Dung Chiêu đi." Dung Chiêu vẻ mặt xa cách, thanh âm lãnh đạm: "Ngũ hoàng tử cho dù có nhờ Hoàng thượng ban hôn, Dung Chiêu cũng sẽ cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ."

"Vì sao?" Ngũ hoàng tử hỏi.

Dung Chiêu mặt không chút thay đổi: "Dung Chiêu không muốn tham gia tranh đấu trong triều, chỉ muốn làm sự nghiệp, còn phải trả nợ, Ngũ hoàng tử hà tất phải ép buộc người khác?"

Ngũ hoàng tử biết giấy nợ cô nói giấy nợ cổ phần, Nhạc thân vương có cho hắn xem qua.

Tứ đại thân vương hiện giờ còn chưa nhận được tiền, đây chính là món nợ Dung Chiêu thiếu bọn họ.

Dung Chiêu nói xong, còn tưởng rằng Ngũ hoàng tử muốn thao thao bất tuyệt nói cái gì, không nghĩ tới hắn lại cười, lắc đầu: "Được, nếu A Chiêu thật sự không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng A Chiêu."

Dung Chiêu nhìn hắn, khẽ nhíu mày.

Vậy thì lạ rồi đây, lúc trước còn quấn chặt không buông, hiện tại lại nói không miễn cưỡng?

Bùi Khâm: "Vậy A Chiêu cũng đừng chọn hai vị huynh trưởng của ta, Nhị ca lãnh khốc vô tình, ra tay tàn nhẫn; Tam ca thâm độc vô ân, bọn họ đều không phải người tốt."

Dung Chiêu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-244.html.]

Ở bên ngoài nói như vậy, thật sự tốt sao?

Bùi Khâm nhìn cô tươi cười sáng lạn: "Nhị ca không được phụ hoàng yêu thích. vì quyền thế mà không  từ thủ đọan. lại tâm thủ lừa gạt vô số thế lực, ngươi ủng hộ hắn, tương lai cũng sẽ không có bất kỳ lợi ích gì, thậm chí có thể bởi vì Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, Đoàn Đoàn mà bị hắn kiêng kị. Nhị ca ta đối xử với người bên cạnh cũng rất vô tình."

Bùi Khâm tổng kết Nhị hoàng tử rất chuẩn.

Dung Chiêu tuy rằng chỉ có duyên gặp Bùi Tranh một lần, nhưng nghe được không ít tin tức của Bùi Tranh, kiên nghị quả quyết, thủ đoạn lão luyện, phía sau những từ này có thể chính là tâm ngoan thủ lạt.

Bùi Khâm có lẽ sẽ thêm mắm dặm muối, nhưng cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Chỉ là cô không rõ, bình thường lôi kéo người khác đều là cho người ta lợi ích, tại sao thủ đoạn của Bùi Khâm lại là nói xấu hai ca ca?

Thủ đoạn này có phải quá ngây thơ rồi không?

Dung Chiêu còn đang suy tư, Bùi Khâm đã tới gần cô, tiếp tục nói: "Còn Tam ca của ta nữa, thâm độc vô ân cũng không đủ để hình dung hắn, người này bụng dạ hẹp hòi, chuyện như hạt mè hắn cũng có thể nhớ cả đời, ngươi từ chối liên hôn với hắn, cho dù hiện tại hắn không làm gì, tương lai cũng nhất định sẽ tìm ngươi báo thù."

Dung Chiêu mặt không chút thay đổi, giơ tay đẩy Bùi Khâm ra.

Bùi Khâm sờ sờ đầu, không hề xấu hổ tiếp tục nói: "Những lời ta nói đều là sự thật, nếu ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi vài ví dụ. Lúc trước có một người bên Nhị ca đầu quân cho Tam ca, ngày hôm sau trên đường lên triều không cẩn thận ngã chết."

Dung Chiêu: "..."

Bùi Khâm: "Tam ca của ta còn quá đáng hơn, khi còn bé ta cướp một miếng điểm tâm của hắn, hắn rõ ràng lớn hơn ta bảy tuổi nhưng lại ghi thù, mỗi lần nhìn thấy điểm tâm đều nhắc lại chuyện này."

Dung Chiêu: "..."

Bùi Khâm lắc lắc ngón tay: "Cho nên ngươi xem, Nhị ca, Tam ca đều không đáng tin cậy, A Chiêu vẫn nên về phe ta đi, ta tuyệt đối không giống bọn họ!"

Dung Chiêu: "..."

Cô hoài nghi Bùi Khâm đầu óc có vấn đề.
 
Chương 244


Ngũ hoàng tử vừa mới chui vào xe ngựa, không đáp, ngược lại nhìn bên trong nhíu mày: "Trong xe hơi tối."

Dung Chiêu chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Tất cả phản ứng của cô đều là muốn đối phương tức giận, nhưng Bùi Khâm có bài học lần trước, lần này tính tình rất tốt.

Hắn ngồi xuống, lần này không giống lần trước nhất định muốn đến gần Dung Chiêu nữa, chỉ nhìn cô, vẻ mặt lấy lòng: "Lần trước là lỗi của ta, hôm nay ta biết sai rồi, A Chiêu chớ có tức giận."

Khác với lần trước, lần này mặc dù Bùi Khâm giọng điệu rất thân thiết, nhưng lại không thể hiện thái độ si mê.

"Ngũ hoàng tử vẫn nên gọi ta là Dung Chiêu đi." Dung Chiêu vẻ mặt xa cách, thanh âm lãnh đạm: "Ngũ hoàng tử cho dù có nhờ Hoàng thượng ban hôn, Dung Chiêu cũng sẽ cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ."

"Vì sao?" Ngũ hoàng tử hỏi.

Dung Chiêu mặt không chút thay đổi: "Dung Chiêu không muốn tham gia tranh đấu trong triều, chỉ muốn làm sự nghiệp, còn phải trả nợ, Ngũ hoàng tử hà tất phải ép buộc người khác?"

Ngũ hoàng tử biết giấy nợ cô nói giấy nợ cổ phần, Nhạc thân vương có cho hắn xem qua.

Tứ đại thân vương hiện giờ còn chưa nhận được tiền, đây chính là món nợ Dung Chiêu thiếu bọn họ.

Dung Chiêu nói xong, còn tưởng rằng Ngũ hoàng tử muốn thao thao bất tuyệt nói cái gì, không nghĩ tới hắn lại cười, lắc đầu: "Được, nếu A Chiêu thật sự không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng A Chiêu."

Dung Chiêu nhìn hắn, khẽ nhíu mày.

Vậy thì lạ rồi đây, lúc trước còn quấn chặt không buông, hiện tại lại nói không miễn cưỡng?

Bùi Khâm: "Vậy A Chiêu cũng đừng chọn hai vị huynh trưởng của ta, Nhị ca lãnh khốc vô tình, ra tay tàn nhẫn; Tam ca thâm độc vô ân, bọn họ đều không phải người tốt."

Dung Chiêu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-244.html.]

Ở bên ngoài nói như vậy, thật sự tốt sao?

Bùi Khâm nhìn cô tươi cười sáng lạn: "Nhị ca không được phụ hoàng yêu thích. vì quyền thế mà không  từ thủ đọan. lại tâm thủ lừa gạt vô số thế lực, ngươi ủng hộ hắn, tương lai cũng sẽ không có bất kỳ lợi ích gì, thậm chí có thể bởi vì Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, Đoàn Đoàn mà bị hắn kiêng kị. Nhị ca ta đối xử với người bên cạnh cũng rất vô tình."

Bùi Khâm tổng kết Nhị hoàng tử rất chuẩn.

Dung Chiêu tuy rằng chỉ có duyên gặp Bùi Tranh một lần, nhưng nghe được không ít tin tức của Bùi Tranh, kiên nghị quả quyết, thủ đoạn lão luyện, phía sau những từ này có thể chính là tâm ngoan thủ lạt.

Bùi Khâm có lẽ sẽ thêm mắm dặm muối, nhưng cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Chỉ là cô không rõ, bình thường lôi kéo người khác đều là cho người ta lợi ích, tại sao thủ đoạn của Bùi Khâm lại là nói xấu hai ca ca?

Thủ đoạn này có phải quá ngây thơ rồi không?

Dung Chiêu còn đang suy tư, Bùi Khâm đã tới gần cô, tiếp tục nói: "Còn Tam ca của ta nữa, thâm độc vô ân cũng không đủ để hình dung hắn, người này bụng dạ hẹp hòi, chuyện như hạt mè hắn cũng có thể nhớ cả đời, ngươi từ chối liên hôn với hắn, cho dù hiện tại hắn không làm gì, tương lai cũng nhất định sẽ tìm ngươi báo thù."

Dung Chiêu mặt không chút thay đổi, giơ tay đẩy Bùi Khâm ra.

Bùi Khâm sờ sờ đầu, không hề xấu hổ tiếp tục nói: "Những lời ta nói đều là sự thật, nếu ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi vài ví dụ. Lúc trước có một người bên Nhị ca đầu quân cho Tam ca, ngày hôm sau trên đường lên triều không cẩn thận ngã chết."

Dung Chiêu: "..."

Bùi Khâm: "Tam ca của ta còn quá đáng hơn, khi còn bé ta cướp một miếng điểm tâm của hắn, hắn rõ ràng lớn hơn ta bảy tuổi nhưng lại ghi thù, mỗi lần nhìn thấy điểm tâm đều nhắc lại chuyện này."

Dung Chiêu: "..."

Bùi Khâm lắc lắc ngón tay: "Cho nên ngươi xem, Nhị ca, Tam ca đều không đáng tin cậy, A Chiêu vẫn nên về phe ta đi, ta tuyệt đối không giống bọn họ!"

Dung Chiêu: "..."

Cô hoài nghi Bùi Khâm đầu óc có vấn đề.
 
Chương 245


Lần đầu tiên lôi kéo cô thì động tay động chân, trực tiếp đắc tội người khác, lần thứ hai lôi kéo cô không được, ngược lại đi nói xấu hai vị hoàng tử khác...

Đây thật sự là hoàng tử có thể đoạt đích?

Loại thủ đoạn này sau này làm hoàng đế, thiên hạ có thể phát triển được sao?

Hắn rốt cuộc là tính tình thật hay là giả ngu?

Dung Chiêu chăm chú nhìn hắn đánh giá, đột nhiên nói: "Vậy Ngũ hoàng tử làm sao cam đoan ta ủng hộ ngươi sẽ có kết cục tốt?"

Bùi Khâm lộ ra nụ cười sáng lạn, ánh sáng rọi qua cửa sổ, Dung Chiêu nhìn thấy hắn có hai cái răng nanh nhỏ, cười rộ lên có vài phần đáng yêu.

Thanh âm của hắn mang theo ý cười, thản nhiên nói: "Bởi vì ta rất tán thưởng A Chiêu, ta thích mỹ nhân, A Chiêu xinh đẹp như vậy, về sau cho dù là để ngắm cũng phải trọng dụng, để A Chiêu mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mắt ta."

Dung Chiêu: "..."

Thật sự rất muốn đánh người.

Cô nghiêng đầu, khẽ mỉm cười.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm lập tức ngây dại.

Dung Chiêu khẽ nhếch môi, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta không tin ngươi."

Bùi Khâm kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Dung Chiêu lại nói như vậy.

Sau khi kinh ngạc, hắn vẫn không tức giận, ngược lại ngửa đầu cười to, trong mắt cười ra nước mắt.

Vẻ mặt Dung Chiêu không thay đổi: "Ta cam đoan với Ngũ hoàng tử, ta không đầu nhập Ngũ hoàng tử, cũng sẽ không đầu nhập hai vị hoàng tử khác. Ta chỉ muốn an ổn kinh doanh, cho dù là vì sản nghiệp của mình, ta cũng sẽ không đầu nhập bất cứ ai, xin Ngũ hoàng tử yên tâm."

Bùi Khâm thu lại nụ cười, ra vẻ ủy khuất: "A Chiêu thật sự không muốn sao?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Không muốn."

Còn tưởng rằng hắn muốn tiếp tục thuyết phục, không nghĩ tới Bùi Khâm thở dài: "Được rồi, ta nói được làm được, ta không miễn cưỡng A Hắn giơ tay, lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm đặt lên bàn trà, nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt nghiêm túc: "Đây là lễ vật ta tặng cho A Chiêu, Bùi Khâm vô cùng tán thưởng A Chiêu, nếu một ngày nào đó A Chiêu thay đổi chủ ý, nhớ rõ Bùi Khâm vẫn chờ A Chiêu tới cửa, quét giường đón tiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-245.html.]

Dừng một chút, hắn nghiêm túc bổ sung một câu: "Ngươi muốn cái gì cũng được."

Nói xong, Bùi Khâm không bám lấy Dung Chiêu nữa, khoát tay, sảng khoái nhảy xuống xe ngựa.

Dung Chiêu hơi dừng lại.

Ngũ hoàng tử vẫn không từ bỏ, nhưng câu hứa hẹn cuối cùng của hắn cũng rất có phân lượng, từ góc độ lôi kéo người khác mà nói, so với nói xấu hai vị hoàng tử trước đó hữu dụng hơn nhiều.

Bùi Khâm nhảy xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn phu xe không thấy rõ mặt bên cạnh, nhướng mày: "A Chiêu, phu xe này bản lĩnh đánh xe rất tốt, lá gan cũng lớn, ngươi tìm người này ở đâu vậy?"

Lần trước đã làm cho hắn đuổi không kịp, hôm nay lại dưới điều kiện không tổn thương hắn cho xe ngựa vòng qua người Bùi Khâm, thật sự là có chút bản lĩnh.

Hắn là hoàng tử, bên người cũng không có xa phu bản lĩnh như vậy.

Tuy rằng xa phu này không thấy rõ mặt, nhưng người muốn thượng vị bình thường cũng không quan tâm tướng mạo nô bộc, bọn họ càng coi trọng thực lực.

Vô Danh cúi đầu, không nói một lời.

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Không muốn, đây là người của ta, Ngũ hoàng tử tự mình tìm phu xe đi."

Bùi Khâm vẫn không tức giận, chỉ lắc đầu: "Được rồi, A Chiêu nhớ rõ lời ta nói là được, mấy ngày nữa đợi ta hết bận lại tới tìm ngươi."

Nói xong, hắn tiêu sái rời đi.

Dung Chiêu: "..." Lại tới?

Cô mặt không chút thay đổi phân phó: "Lần sau thấy Ngũ hoàng tử trực tiếp đi đi đường khác."

Cô xem như nhìn ra tứ hôn gì đó là giả, là lời Ngũ hoàng tử dùng để uy h.i.ế.p cô dừng xe.

Bên ngoài, Vô Danh chậm rãi đáp: "Tuân lệnh."

Trana ve naưa_ Buna Chiêu bảo Ta Hềng mở hôn aấm ra. hai naười lân tức đồng thời sửng sốt.

Ngọc quan.

Bùi Khâm lại tặng ngọc quan, chất liệu ngọc tuyệt đối không phải tầm thường, trên thị trường rất ít nhìn thấy, nhưng chạm trổ ngọc rất kém, thậm chí có thể nói là sơ sài.
 
Chương 245


Lần đầu tiên lôi kéo cô thì động tay động chân, trực tiếp đắc tội người khác, lần thứ hai lôi kéo cô không được, ngược lại đi nói xấu hai vị hoàng tử khác...

Đây thật sự là hoàng tử có thể đoạt đích?

Loại thủ đoạn này sau này làm hoàng đế, thiên hạ có thể phát triển được sao?

Hắn rốt cuộc là tính tình thật hay là giả ngu?

Dung Chiêu chăm chú nhìn hắn đánh giá, đột nhiên nói: "Vậy Ngũ hoàng tử làm sao cam đoan ta ủng hộ ngươi sẽ có kết cục tốt?"

Bùi Khâm lộ ra nụ cười sáng lạn, ánh sáng rọi qua cửa sổ, Dung Chiêu nhìn thấy hắn có hai cái răng nanh nhỏ, cười rộ lên có vài phần đáng yêu.

Thanh âm của hắn mang theo ý cười, thản nhiên nói: "Bởi vì ta rất tán thưởng A Chiêu, ta thích mỹ nhân, A Chiêu xinh đẹp như vậy, về sau cho dù là để ngắm cũng phải trọng dụng, để A Chiêu mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mắt ta."

Dung Chiêu: "..."

Thật sự rất muốn đánh người.

Cô nghiêng đầu, khẽ mỉm cười.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm lập tức ngây dại.

Dung Chiêu khẽ nhếch môi, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta không tin ngươi."

Bùi Khâm kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Dung Chiêu lại nói như vậy.

Sau khi kinh ngạc, hắn vẫn không tức giận, ngược lại ngửa đầu cười to, trong mắt cười ra nước mắt.

Vẻ mặt Dung Chiêu không thay đổi: "Ta cam đoan với Ngũ hoàng tử, ta không đầu nhập Ngũ hoàng tử, cũng sẽ không đầu nhập hai vị hoàng tử khác. Ta chỉ muốn an ổn kinh doanh, cho dù là vì sản nghiệp của mình, ta cũng sẽ không đầu nhập bất cứ ai, xin Ngũ hoàng tử yên tâm."

Bùi Khâm thu lại nụ cười, ra vẻ ủy khuất: "A Chiêu thật sự không muốn sao?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Không muốn."

Còn tưởng rằng hắn muốn tiếp tục thuyết phục, không nghĩ tới Bùi Khâm thở dài: "Được rồi, ta nói được làm được, ta không miễn cưỡng A Hắn giơ tay, lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm đặt lên bàn trà, nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt nghiêm túc: "Đây là lễ vật ta tặng cho A Chiêu, Bùi Khâm vô cùng tán thưởng A Chiêu, nếu một ngày nào đó A Chiêu thay đổi chủ ý, nhớ rõ Bùi Khâm vẫn chờ A Chiêu tới cửa, quét giường đón tiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-245.html.]

Dừng một chút, hắn nghiêm túc bổ sung một câu: "Ngươi muốn cái gì cũng được."

Nói xong, Bùi Khâm không bám lấy Dung Chiêu nữa, khoát tay, sảng khoái nhảy xuống xe ngựa.

Dung Chiêu hơi dừng lại.

Ngũ hoàng tử vẫn không từ bỏ, nhưng câu hứa hẹn cuối cùng của hắn cũng rất có phân lượng, từ góc độ lôi kéo người khác mà nói, so với nói xấu hai vị hoàng tử trước đó hữu dụng hơn nhiều.

Bùi Khâm nhảy xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn phu xe không thấy rõ mặt bên cạnh, nhướng mày: "A Chiêu, phu xe này bản lĩnh đánh xe rất tốt, lá gan cũng lớn, ngươi tìm người này ở đâu vậy?"

Lần trước đã làm cho hắn đuổi không kịp, hôm nay lại dưới điều kiện không tổn thương hắn cho xe ngựa vòng qua người Bùi Khâm, thật sự là có chút bản lĩnh.

Hắn là hoàng tử, bên người cũng không có xa phu bản lĩnh như vậy.

Tuy rằng xa phu này không thấy rõ mặt, nhưng người muốn thượng vị bình thường cũng không quan tâm tướng mạo nô bộc, bọn họ càng coi trọng thực lực.

Vô Danh cúi đầu, không nói một lời.

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Không muốn, đây là người của ta, Ngũ hoàng tử tự mình tìm phu xe đi."

Bùi Khâm vẫn không tức giận, chỉ lắc đầu: "Được rồi, A Chiêu nhớ rõ lời ta nói là được, mấy ngày nữa đợi ta hết bận lại tới tìm ngươi."

Nói xong, hắn tiêu sái rời đi.

Dung Chiêu: "..." Lại tới?

Cô mặt không chút thay đổi phân phó: "Lần sau thấy Ngũ hoàng tử trực tiếp đi đi đường khác."

Cô xem như nhìn ra tứ hôn gì đó là giả, là lời Ngũ hoàng tử dùng để uy h.i.ế.p cô dừng xe.

Bên ngoài, Vô Danh chậm rãi đáp: "Tuân lệnh."

Trana ve naưa_ Buna Chiêu bảo Ta Hềng mở hôn aấm ra. hai naười lân tức đồng thời sửng sốt.

Ngọc quan.

Bùi Khâm lại tặng ngọc quan, chất liệu ngọc tuyệt đối không phải tầm thường, trên thị trường rất ít nhìn thấy, nhưng chạm trổ ngọc rất kém, thậm chí có thể nói là sơ sài.
 
Chương 245


Lần đầu tiên lôi kéo cô thì động tay động chân, trực tiếp đắc tội người khác, lần thứ hai lôi kéo cô không được, ngược lại đi nói xấu hai vị hoàng tử khác...

Đây thật sự là hoàng tử có thể đoạt đích?

Loại thủ đoạn này sau này làm hoàng đế, thiên hạ có thể phát triển được sao?

Hắn rốt cuộc là tính tình thật hay là giả ngu?

Dung Chiêu chăm chú nhìn hắn đánh giá, đột nhiên nói: "Vậy Ngũ hoàng tử làm sao cam đoan ta ủng hộ ngươi sẽ có kết cục tốt?"

Bùi Khâm lộ ra nụ cười sáng lạn, ánh sáng rọi qua cửa sổ, Dung Chiêu nhìn thấy hắn có hai cái răng nanh nhỏ, cười rộ lên có vài phần đáng yêu.

Thanh âm của hắn mang theo ý cười, thản nhiên nói: "Bởi vì ta rất tán thưởng A Chiêu, ta thích mỹ nhân, A Chiêu xinh đẹp như vậy, về sau cho dù là để ngắm cũng phải trọng dụng, để A Chiêu mỗi ngày đều xuất hiện ở trước mắt ta."

Dung Chiêu: "..."

Thật sự rất muốn đánh người.

Cô nghiêng đầu, khẽ mỉm cười.

Ngũ hoàng tử Bùi Khâm lập tức ngây dại.

Dung Chiêu khẽ nhếch môi, thanh âm nhẹ nhàng: "Ta không tin ngươi."

Bùi Khâm kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Dung Chiêu lại nói như vậy.

Sau khi kinh ngạc, hắn vẫn không tức giận, ngược lại ngửa đầu cười to, trong mắt cười ra nước mắt.

Vẻ mặt Dung Chiêu không thay đổi: "Ta cam đoan với Ngũ hoàng tử, ta không đầu nhập Ngũ hoàng tử, cũng sẽ không đầu nhập hai vị hoàng tử khác. Ta chỉ muốn an ổn kinh doanh, cho dù là vì sản nghiệp của mình, ta cũng sẽ không đầu nhập bất cứ ai, xin Ngũ hoàng tử yên tâm."

Bùi Khâm thu lại nụ cười, ra vẻ ủy khuất: "A Chiêu thật sự không muốn sao?"

Dung Chiêu mỉm cười: "Không muốn."

Còn tưởng rằng hắn muốn tiếp tục thuyết phục, không nghĩ tới Bùi Khâm thở dài: "Được rồi, ta nói được làm được, ta không miễn cưỡng A Hắn giơ tay, lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm đặt lên bàn trà, nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt nghiêm túc: "Đây là lễ vật ta tặng cho A Chiêu, Bùi Khâm vô cùng tán thưởng A Chiêu, nếu một ngày nào đó A Chiêu thay đổi chủ ý, nhớ rõ Bùi Khâm vẫn chờ A Chiêu tới cửa, quét giường đón tiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-245.html.]

Dừng một chút, hắn nghiêm túc bổ sung một câu: "Ngươi muốn cái gì cũng được."

Nói xong, Bùi Khâm không bám lấy Dung Chiêu nữa, khoát tay, sảng khoái nhảy xuống xe ngựa.

Dung Chiêu hơi dừng lại.

Ngũ hoàng tử vẫn không từ bỏ, nhưng câu hứa hẹn cuối cùng của hắn cũng rất có phân lượng, từ góc độ lôi kéo người khác mà nói, so với nói xấu hai vị hoàng tử trước đó hữu dụng hơn nhiều.

Bùi Khâm nhảy xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn phu xe không thấy rõ mặt bên cạnh, nhướng mày: "A Chiêu, phu xe này bản lĩnh đánh xe rất tốt, lá gan cũng lớn, ngươi tìm người này ở đâu vậy?"

Lần trước đã làm cho hắn đuổi không kịp, hôm nay lại dưới điều kiện không tổn thương hắn cho xe ngựa vòng qua người Bùi Khâm, thật sự là có chút bản lĩnh.

Hắn là hoàng tử, bên người cũng không có xa phu bản lĩnh như vậy.

Tuy rằng xa phu này không thấy rõ mặt, nhưng người muốn thượng vị bình thường cũng không quan tâm tướng mạo nô bộc, bọn họ càng coi trọng thực lực.

Vô Danh cúi đầu, không nói một lời.

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Không muốn, đây là người của ta, Ngũ hoàng tử tự mình tìm phu xe đi."

Bùi Khâm vẫn không tức giận, chỉ lắc đầu: "Được rồi, A Chiêu nhớ rõ lời ta nói là được, mấy ngày nữa đợi ta hết bận lại tới tìm ngươi."

Nói xong, hắn tiêu sái rời đi.

Dung Chiêu: "..." Lại tới?

Cô mặt không chút thay đổi phân phó: "Lần sau thấy Ngũ hoàng tử trực tiếp đi đi đường khác."

Cô xem như nhìn ra tứ hôn gì đó là giả, là lời Ngũ hoàng tử dùng để uy h.i.ế.p cô dừng xe.

Bên ngoài, Vô Danh chậm rãi đáp: "Tuân lệnh."

Trana ve naưa_ Buna Chiêu bảo Ta Hềng mở hôn aấm ra. hai naười lân tức đồng thời sửng sốt.

Ngọc quan.

Bùi Khâm lại tặng ngọc quan, chất liệu ngọc tuyệt đối không phải tầm thường, trên thị trường rất ít nhìn thấy, nhưng chạm trổ ngọc rất kém, thậm chí có thể nói là sơ sài.
 
Chương 246


Tạ Hồng nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Dung Chiêu chậm rãi lắc đầu.

Tạ Hồng lại hỏi: "Có cần thu vào khố phòng không?"

Dung Chiêu mím môi: "Không, để ở bên ngoài, ta muốn nghiên cứu một chút."

Bùi Khâm này rốt cuộc là có ý gì?

Người bình thường tặng lễ đều là tranh chữ đồ cổ, hoặc là vật phẩm hiếm lạ, ít có người lại tặng ngọc quan.

Cô mẫn cảm nhận ra được vấn đề bên trong, ngọc quan này chỉ sợ cũng không đơn giản như bề ngoài, nhất định còn có hàm nghĩa gì....

Ngũ hoàng tử đột nhiên đến lại vội vàng rời đi, nhưng để lại cho Dung Chiêu một bí ẩn.

Mà gặp mặt Dung Chiêu cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu gia nữ lang Lưu Uyển Quân.

Trên đường về phủ, tỉnh thần Lưu Uyển Quân có chút hoảng hốt.

Nha hoàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho là tiểu thư thương tâm, vì thế trong lòng mắng to Dung Chiêu một trận hả giận.

Trở lại Lưu phủ.

Lưu đại nhân cùng Lưu phu nhân chờ ở trong phủ, thấy nữ nhi trở về, Lưu phu nhân liền lạnh mặt hỏi: "Uyển Quân, nghe nói hôm nay con ra ngoài một mình? Đi đâu vậy?"

Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cung kính hành lễ, sau đó trả lời: "Gặp An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu."

Chuyện này không có gì phải giấu diếm, Lưu phu nhân chờ ở đây chứng tỏ đã biết tin tức.

Bên cạnh Lưu Uyển Quân có rất nhiều người của Lưu phu nhân.

Lưu đại nhân nghe vậy, sờ sờ râu,"Thế nào? Dung Chiêu thay đổi chủ ý rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-246.html.]

Nữ nhỉ này của hắn lớn lên xinh đẹp, cũng được bồi dưỡng rất tốt, thế gia công tử kinh thành gặp qua có ai không thích? Hôm nay Dung Chiêu gặp Lưu Uyển Quân, chỉ sợ sẽ thay đổi chủ ý.

Nếu như vậy, ngược lại là kết quả tốt nhất.

Thế nhưng Lru Liyển Ouân lai châm rãi lắc đầu "Dung thế tử chưa thav đổi chủ ý, Uyển Quân e là không thể d.a.o động được tâm tư của ngài ấy."

Lưu Viễn Phương lúc này liền trầm mặt, nhíu mày.

Hắn thậm chí mơ hồ có ý trách nữ nhi vô dụng.

Sắc mặt Lưu phu nhân càng ngày càng khó coi, bà ta vỗ bàn,"Ngay cả Uyển Quân cũng từ chối, chẳng lẽ hắn thật sự kiên quyết không muốn đứng về phía Tam điện hạ?"

Lưu Uyển Quân dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Con thấy thế tử ánh mắt thanh minh, cũng không bất mãn với Tam hoàng tử, tựa hồ là... bởi vì sản nghiệp nên không muốn đầu nhập bất kỳ hoàng tử nào."

Dung Chiêu không nói như vậy, nhưng Lưu Uyển Quân biết phải trả lời phụ mẫu như thế nào.

Dung thế tử là người tốt, cô không hy vọng người nhà và Tam hoàng tử ghi hận đối phương.

Quả nhiên, Lưu Viễn Phương vẫn cau mày, lại lâm vào suy tư, Lưu mẫu cũng chậm rãi thu tay về.

Lưu Uyển Quân thấy vậy lại bổ sung một câu: "Về phần Uyển Quân... Có lẽ Dung thế tử trong lòng đã có người khác.".

So với lý do "ánh mắt không tốt""thân thể có bệnh" của Dung Chiêu "trong lòng có người khác" có thể duy trì hình tượng của hắn hơn.

Nghĩ đến hai lý do này của Dung Chiêu, trong mắt Lưu Uyển Quân mang theo chút ý cười.

Lưu phu nhân nhướng mày, cả giận nói,"Dung Chiêu chẳng qua chỉ là nhi tử của vương gia khác họ, lại học đòi buôn bán, chúng ta nguyện ý gả Uyển Quân cho hắn đã là vận may của hắn, hắn lại dám từ chối!"

"Mẫu thân!" Ý cười trong mắt Lưu Uyển Quân biến mất, không tán đồng nói: "Uyển Quân có ưu điểm của Uyển Quân, nhưng Dung thế tử cũng là thanh niên tài tuấn, là nhân vật khó gặp, sau này nhất định có thể có thành tựu lớn."

Nói đến đây, trong lòng Lưu Uyển Quân lại mơ hồ khó chịu.

Tựa hồ càng hiểu rõ Dung thế tử lại càng biết hắn là người tốt bao nhiêu, đặc biệt bao nhiêu, người có tư tưởng như hắn, thế gian còn có người sánh được sao?

Lưu phu nhân nhíu mày càng chặt, trừng mắt nhìn Lưu Uyển Quân, răn dạy nữ nhỉ: "Uyển Quân, Dung gia đã từ chối kết thông gia với nhà ta, con chớ hồ đồ, trượng phu tương lai của con là Bùi thế tử và Trương Tam công tử."
 
Chương 246


Tạ Hồng nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Dung Chiêu chậm rãi lắc đầu.

Tạ Hồng lại hỏi: "Có cần thu vào khố phòng không?"

Dung Chiêu mím môi: "Không, để ở bên ngoài, ta muốn nghiên cứu một chút."

Bùi Khâm này rốt cuộc là có ý gì?

Người bình thường tặng lễ đều là tranh chữ đồ cổ, hoặc là vật phẩm hiếm lạ, ít có người lại tặng ngọc quan.

Cô mẫn cảm nhận ra được vấn đề bên trong, ngọc quan này chỉ sợ cũng không đơn giản như bề ngoài, nhất định còn có hàm nghĩa gì....

Ngũ hoàng tử đột nhiên đến lại vội vàng rời đi, nhưng để lại cho Dung Chiêu một bí ẩn.

Mà gặp mặt Dung Chiêu cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu gia nữ lang Lưu Uyển Quân.

Trên đường về phủ, tỉnh thần Lưu Uyển Quân có chút hoảng hốt.

Nha hoàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho là tiểu thư thương tâm, vì thế trong lòng mắng to Dung Chiêu một trận hả giận.

Trở lại Lưu phủ.

Lưu đại nhân cùng Lưu phu nhân chờ ở trong phủ, thấy nữ nhi trở về, Lưu phu nhân liền lạnh mặt hỏi: "Uyển Quân, nghe nói hôm nay con ra ngoài một mình? Đi đâu vậy?"

Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cung kính hành lễ, sau đó trả lời: "Gặp An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu."

Chuyện này không có gì phải giấu diếm, Lưu phu nhân chờ ở đây chứng tỏ đã biết tin tức.

Bên cạnh Lưu Uyển Quân có rất nhiều người của Lưu phu nhân.

Lưu đại nhân nghe vậy, sờ sờ râu,"Thế nào? Dung Chiêu thay đổi chủ ý rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-246.html.]

Nữ nhỉ này của hắn lớn lên xinh đẹp, cũng được bồi dưỡng rất tốt, thế gia công tử kinh thành gặp qua có ai không thích? Hôm nay Dung Chiêu gặp Lưu Uyển Quân, chỉ sợ sẽ thay đổi chủ ý.

Nếu như vậy, ngược lại là kết quả tốt nhất.

Thế nhưng Lru Liyển Ouân lai châm rãi lắc đầu "Dung thế tử chưa thav đổi chủ ý, Uyển Quân e là không thể d.a.o động được tâm tư của ngài ấy."

Lưu Viễn Phương lúc này liền trầm mặt, nhíu mày.

Hắn thậm chí mơ hồ có ý trách nữ nhi vô dụng.

Sắc mặt Lưu phu nhân càng ngày càng khó coi, bà ta vỗ bàn,"Ngay cả Uyển Quân cũng từ chối, chẳng lẽ hắn thật sự kiên quyết không muốn đứng về phía Tam điện hạ?"

Lưu Uyển Quân dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Con thấy thế tử ánh mắt thanh minh, cũng không bất mãn với Tam hoàng tử, tựa hồ là... bởi vì sản nghiệp nên không muốn đầu nhập bất kỳ hoàng tử nào."

Dung Chiêu không nói như vậy, nhưng Lưu Uyển Quân biết phải trả lời phụ mẫu như thế nào.

Dung thế tử là người tốt, cô không hy vọng người nhà và Tam hoàng tử ghi hận đối phương.

Quả nhiên, Lưu Viễn Phương vẫn cau mày, lại lâm vào suy tư, Lưu mẫu cũng chậm rãi thu tay về.

Lưu Uyển Quân thấy vậy lại bổ sung một câu: "Về phần Uyển Quân... Có lẽ Dung thế tử trong lòng đã có người khác.".

So với lý do "ánh mắt không tốt""thân thể có bệnh" của Dung Chiêu "trong lòng có người khác" có thể duy trì hình tượng của hắn hơn.

Nghĩ đến hai lý do này của Dung Chiêu, trong mắt Lưu Uyển Quân mang theo chút ý cười.

Lưu phu nhân nhướng mày, cả giận nói,"Dung Chiêu chẳng qua chỉ là nhi tử của vương gia khác họ, lại học đòi buôn bán, chúng ta nguyện ý gả Uyển Quân cho hắn đã là vận may của hắn, hắn lại dám từ chối!"

"Mẫu thân!" Ý cười trong mắt Lưu Uyển Quân biến mất, không tán đồng nói: "Uyển Quân có ưu điểm của Uyển Quân, nhưng Dung thế tử cũng là thanh niên tài tuấn, là nhân vật khó gặp, sau này nhất định có thể có thành tựu lớn."

Nói đến đây, trong lòng Lưu Uyển Quân lại mơ hồ khó chịu.

Tựa hồ càng hiểu rõ Dung thế tử lại càng biết hắn là người tốt bao nhiêu, đặc biệt bao nhiêu, người có tư tưởng như hắn, thế gian còn có người sánh được sao?

Lưu phu nhân nhíu mày càng chặt, trừng mắt nhìn Lưu Uyển Quân, răn dạy nữ nhỉ: "Uyển Quân, Dung gia đã từ chối kết thông gia với nhà ta, con chớ hồ đồ, trượng phu tương lai của con là Bùi thế tử và Trương Tam công tử."
 
Chương 246


Tạ Hồng nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Dung Chiêu chậm rãi lắc đầu.

Tạ Hồng lại hỏi: "Có cần thu vào khố phòng không?"

Dung Chiêu mím môi: "Không, để ở bên ngoài, ta muốn nghiên cứu một chút."

Bùi Khâm này rốt cuộc là có ý gì?

Người bình thường tặng lễ đều là tranh chữ đồ cổ, hoặc là vật phẩm hiếm lạ, ít có người lại tặng ngọc quan.

Cô mẫn cảm nhận ra được vấn đề bên trong, ngọc quan này chỉ sợ cũng không đơn giản như bề ngoài, nhất định còn có hàm nghĩa gì....

Ngũ hoàng tử đột nhiên đến lại vội vàng rời đi, nhưng để lại cho Dung Chiêu một bí ẩn.

Mà gặp mặt Dung Chiêu cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu gia nữ lang Lưu Uyển Quân.

Trên đường về phủ, tỉnh thần Lưu Uyển Quân có chút hoảng hốt.

Nha hoàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho là tiểu thư thương tâm, vì thế trong lòng mắng to Dung Chiêu một trận hả giận.

Trở lại Lưu phủ.

Lưu đại nhân cùng Lưu phu nhân chờ ở trong phủ, thấy nữ nhi trở về, Lưu phu nhân liền lạnh mặt hỏi: "Uyển Quân, nghe nói hôm nay con ra ngoài một mình? Đi đâu vậy?"

Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cung kính hành lễ, sau đó trả lời: "Gặp An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu."

Chuyện này không có gì phải giấu diếm, Lưu phu nhân chờ ở đây chứng tỏ đã biết tin tức.

Bên cạnh Lưu Uyển Quân có rất nhiều người của Lưu phu nhân.

Lưu đại nhân nghe vậy, sờ sờ râu,"Thế nào? Dung Chiêu thay đổi chủ ý rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-246.html.]

Nữ nhỉ này của hắn lớn lên xinh đẹp, cũng được bồi dưỡng rất tốt, thế gia công tử kinh thành gặp qua có ai không thích? Hôm nay Dung Chiêu gặp Lưu Uyển Quân, chỉ sợ sẽ thay đổi chủ ý.

Nếu như vậy, ngược lại là kết quả tốt nhất.

Thế nhưng Lru Liyển Ouân lai châm rãi lắc đầu "Dung thế tử chưa thav đổi chủ ý, Uyển Quân e là không thể d.a.o động được tâm tư của ngài ấy."

Lưu Viễn Phương lúc này liền trầm mặt, nhíu mày.

Hắn thậm chí mơ hồ có ý trách nữ nhi vô dụng.

Sắc mặt Lưu phu nhân càng ngày càng khó coi, bà ta vỗ bàn,"Ngay cả Uyển Quân cũng từ chối, chẳng lẽ hắn thật sự kiên quyết không muốn đứng về phía Tam điện hạ?"

Lưu Uyển Quân dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Con thấy thế tử ánh mắt thanh minh, cũng không bất mãn với Tam hoàng tử, tựa hồ là... bởi vì sản nghiệp nên không muốn đầu nhập bất kỳ hoàng tử nào."

Dung Chiêu không nói như vậy, nhưng Lưu Uyển Quân biết phải trả lời phụ mẫu như thế nào.

Dung thế tử là người tốt, cô không hy vọng người nhà và Tam hoàng tử ghi hận đối phương.

Quả nhiên, Lưu Viễn Phương vẫn cau mày, lại lâm vào suy tư, Lưu mẫu cũng chậm rãi thu tay về.

Lưu Uyển Quân thấy vậy lại bổ sung một câu: "Về phần Uyển Quân... Có lẽ Dung thế tử trong lòng đã có người khác.".

So với lý do "ánh mắt không tốt""thân thể có bệnh" của Dung Chiêu "trong lòng có người khác" có thể duy trì hình tượng của hắn hơn.

Nghĩ đến hai lý do này của Dung Chiêu, trong mắt Lưu Uyển Quân mang theo chút ý cười.

Lưu phu nhân nhướng mày, cả giận nói,"Dung Chiêu chẳng qua chỉ là nhi tử của vương gia khác họ, lại học đòi buôn bán, chúng ta nguyện ý gả Uyển Quân cho hắn đã là vận may của hắn, hắn lại dám từ chối!"

"Mẫu thân!" Ý cười trong mắt Lưu Uyển Quân biến mất, không tán đồng nói: "Uyển Quân có ưu điểm của Uyển Quân, nhưng Dung thế tử cũng là thanh niên tài tuấn, là nhân vật khó gặp, sau này nhất định có thể có thành tựu lớn."

Nói đến đây, trong lòng Lưu Uyển Quân lại mơ hồ khó chịu.

Tựa hồ càng hiểu rõ Dung thế tử lại càng biết hắn là người tốt bao nhiêu, đặc biệt bao nhiêu, người có tư tưởng như hắn, thế gian còn có người sánh được sao?

Lưu phu nhân nhíu mày càng chặt, trừng mắt nhìn Lưu Uyển Quân, răn dạy nữ nhỉ: "Uyển Quân, Dung gia đã từ chối kết thông gia với nhà ta, con chớ hồ đồ, trượng phu tương lai của con là Bùi thế tử và Trương Tam công tử."
 
Chương 247


Lưu Uyển Quân cắn cắn môi, không nói gì.

Bên cạnh, Lưu Viễn Phương gật đầu đồng ý: "Mặc kệ Dung Chiêu có tâm tư gì, hiện giờ hai nhà chúng ta không thể kết thân, Uyển Quân, con đừng tiếp xúc với Dung thế tử nữa, ngày mai ta thương lượng với Tam hoàng tử chọn Bùi thế tử hoặc Trương Tam công tử cho con."

Lưu Uyển Quân cúi đầu đáp: "Vâng."

Sau đó Lưu Viễn Phương rời đi, Lưu phu nhân lại nhắc nhiều lần nữ tử nên hành sự như thế nào vân vân...

"Khóa huấn luyện người vợ hoàn mỹ" này trước đây Lưu Uyển Quân đều nghe rất chăm chú, nhưng lúc này, toàn bộ quá trình cô không nghe được gì, vẫn luôn xuất thần.

Buổi tối trở về phòng.

Lưu Uyển Quân ngồi ở thư phòng, làm một "thê tử hoàn mỹ", tỉnh thông văn mặc cũng là một yếu tố quan trọng, cho nên cô có một thư phòng có rất nhiều sách.

Lúc này trước mặt cô bày một quyển Nữ Giới, mẫu thân thường xuyên bắt cô xem và học theo.

Cô nhìn trang bìa quyển Nữ Giới, rơi vào trầm mặc.

Bùi thế tử và Dung Chiêu đều là thế tử, trước khi Dung Chiêu xuất đầu lộ diện, danh tiếng của Bùi Quan Sơn rất lớn, hơn nữa còn là kinh thành song kiệt tài mạo song toàn, là vị hôn phu trong mộng của rất nhiều nữ tử.

Trương Tam công tử Trương Trường Ngôn là nhi tử nhỏ nhất của Trương thừa tướng, cũng là vãn bối được Trương thừa tướng và Trương hoàng hậu sủng ái nhất, có bọn họ ở đây, Trương Trường Ngôn nhất định cả đời vinh hoa.

Nhưng cô nhớ tới những lời Dung Chiêu đã nói.

Vứt bỏ thân phận đích nữ Lưu gia này, vứt bỏ lợi ích gia tộc, lắng nghe suy nghĩ trong nội tâm, cô nguyện ý gả cho bọn họ sao?

Không muốn.

Bùi Quan Sơn ưu tú, nhưng làm người cao ngạo lãnh đạm, cô không thích.

Trương Trường Ngôn hoa tâm, cô lại càng không thích.

Nhưng vì gia tộc và Tam hoàng tử, cô phải gả cho bọn họ, thậm chí không cần hỏi ý kiến của mình, phụ thân chỉ cần nghe Tam hoàng tử an bài an hài. Lý tưởng của cô thì sao?

Cô cả đời phải sống dựa vào trượng phu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-247.html.]

Nếu trượng phu không phải là người mình thích và ngưỡng mộ thì sao?

Lưu Uyển Quân không nói gì, cô vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, nha hoàn quan sát thấy tiểu thư không khác thường ngày.

Nhưng chỉ có chính cô biết trong lòng mình sóng to gió lớn.

Lưu Uyển Quân nghĩ, cô không được thoải mái và tự do như Dung thế tử, cô tạm thời còn không biết lý tưởng của mình là gì.

Nhưng ngày mai, cô muốn đuổi đại nha hoàn Tắc Họa ra ngoài, đưa nha hoàn nhị đẳng Di Nhi đề bạt thành nha hoàn thiếp thân.

Bởi vì...

Tắc Họa là tâm phúc của mẫu thân, mà Di Nhi là người cô từng cứu khi còn bé, một lòng trung thành đối đãi với cô.

Di Nhi mấy năm nay không xuất hiện, bởi vì cô nguyện ý nghe theo mẫu thân an bài, không cần thiết phản kháng, nhưng cô vẫn theo bản năng giữ lại Di Nhi bên người, chuẩn bị sau khi lập gia đình sẽ mang theo.

Hôm nay phải đẩy nhanh tiến độ rồi.

Vẻ mặt Lưu Uyển Quân vô cùng bình tĩnh, cô chậm rãi cầm quyển Nữ Giới lên để vào giá sách.

Cô kỳ thật không thích đọc Nữ Giới.

Ngón tay cô xẹt qua từng quyển sách, lấy xuống quyển mình thích xem nhất.

Tư Trị Thông Giám....

Chuyện Bùi Khâm lần nữa tới cửa tìm Dung Chiêu vẫn được lan truyền rộng rãi, chuyện xảy ra ngay trước cửa chính An Khánh Vương phủ, lại là xe ngựa hoàng tử, có thể giấu được sao?

Trong kinh tin tức linh thông, tất cả đều nhận được tin tức.

Trong một tiểu viện bài trí đơn giản nhưng lại cực kỳ xa hoa, có một người đang ngồi uống trà, vẻ mặt bình thản xa cách, lại mang theo áp lực làm cho người ta sợ hãi.

Nam tử bưng chén trà lên, rũ mắt, thanh âm bình tĩnh: "Chuyện Trịnh phi lúc trước có liên quan đến Dung Chiêu không?"

Một người đứng bên cạnh vô cùng cung kính trả lời hắn.

"không có " Người no cúi đầu: thái đô càng thêm cung kính. Tay nam tử hơi khựng lại, sau một lúc cười nhẹ nói: "Thật trùng hợp, lão Ngũ vừa mới cùng Dung Chiêu tan rã trong không vui, Trịnh phi liền xảy ra chuyện, khiến chúng ta cũng không rảnh ra tay..."
 
Chương 247


Lưu Uyển Quân cắn cắn môi, không nói gì.

Bên cạnh, Lưu Viễn Phương gật đầu đồng ý: "Mặc kệ Dung Chiêu có tâm tư gì, hiện giờ hai nhà chúng ta không thể kết thân, Uyển Quân, con đừng tiếp xúc với Dung thế tử nữa, ngày mai ta thương lượng với Tam hoàng tử chọn Bùi thế tử hoặc Trương Tam công tử cho con."

Lưu Uyển Quân cúi đầu đáp: "Vâng."

Sau đó Lưu Viễn Phương rời đi, Lưu phu nhân lại nhắc nhiều lần nữ tử nên hành sự như thế nào vân vân...

"Khóa huấn luyện người vợ hoàn mỹ" này trước đây Lưu Uyển Quân đều nghe rất chăm chú, nhưng lúc này, toàn bộ quá trình cô không nghe được gì, vẫn luôn xuất thần.

Buổi tối trở về phòng.

Lưu Uyển Quân ngồi ở thư phòng, làm một "thê tử hoàn mỹ", tỉnh thông văn mặc cũng là một yếu tố quan trọng, cho nên cô có một thư phòng có rất nhiều sách.

Lúc này trước mặt cô bày một quyển Nữ Giới, mẫu thân thường xuyên bắt cô xem và học theo.

Cô nhìn trang bìa quyển Nữ Giới, rơi vào trầm mặc.

Bùi thế tử và Dung Chiêu đều là thế tử, trước khi Dung Chiêu xuất đầu lộ diện, danh tiếng của Bùi Quan Sơn rất lớn, hơn nữa còn là kinh thành song kiệt tài mạo song toàn, là vị hôn phu trong mộng của rất nhiều nữ tử.

Trương Tam công tử Trương Trường Ngôn là nhi tử nhỏ nhất của Trương thừa tướng, cũng là vãn bối được Trương thừa tướng và Trương hoàng hậu sủng ái nhất, có bọn họ ở đây, Trương Trường Ngôn nhất định cả đời vinh hoa.

Nhưng cô nhớ tới những lời Dung Chiêu đã nói.

Vứt bỏ thân phận đích nữ Lưu gia này, vứt bỏ lợi ích gia tộc, lắng nghe suy nghĩ trong nội tâm, cô nguyện ý gả cho bọn họ sao?

Không muốn.

Bùi Quan Sơn ưu tú, nhưng làm người cao ngạo lãnh đạm, cô không thích.

Trương Trường Ngôn hoa tâm, cô lại càng không thích.

Nhưng vì gia tộc và Tam hoàng tử, cô phải gả cho bọn họ, thậm chí không cần hỏi ý kiến của mình, phụ thân chỉ cần nghe Tam hoàng tử an bài an hài. Lý tưởng của cô thì sao?

Cô cả đời phải sống dựa vào trượng phu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-247.html.]

Nếu trượng phu không phải là người mình thích và ngưỡng mộ thì sao?

Lưu Uyển Quân không nói gì, cô vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, nha hoàn quan sát thấy tiểu thư không khác thường ngày.

Nhưng chỉ có chính cô biết trong lòng mình sóng to gió lớn.

Lưu Uyển Quân nghĩ, cô không được thoải mái và tự do như Dung thế tử, cô tạm thời còn không biết lý tưởng của mình là gì.

Nhưng ngày mai, cô muốn đuổi đại nha hoàn Tắc Họa ra ngoài, đưa nha hoàn nhị đẳng Di Nhi đề bạt thành nha hoàn thiếp thân.

Bởi vì...

Tắc Họa là tâm phúc của mẫu thân, mà Di Nhi là người cô từng cứu khi còn bé, một lòng trung thành đối đãi với cô.

Di Nhi mấy năm nay không xuất hiện, bởi vì cô nguyện ý nghe theo mẫu thân an bài, không cần thiết phản kháng, nhưng cô vẫn theo bản năng giữ lại Di Nhi bên người, chuẩn bị sau khi lập gia đình sẽ mang theo.

Hôm nay phải đẩy nhanh tiến độ rồi.

Vẻ mặt Lưu Uyển Quân vô cùng bình tĩnh, cô chậm rãi cầm quyển Nữ Giới lên để vào giá sách.

Cô kỳ thật không thích đọc Nữ Giới.

Ngón tay cô xẹt qua từng quyển sách, lấy xuống quyển mình thích xem nhất.

Tư Trị Thông Giám....

Chuyện Bùi Khâm lần nữa tới cửa tìm Dung Chiêu vẫn được lan truyền rộng rãi, chuyện xảy ra ngay trước cửa chính An Khánh Vương phủ, lại là xe ngựa hoàng tử, có thể giấu được sao?

Trong kinh tin tức linh thông, tất cả đều nhận được tin tức.

Trong một tiểu viện bài trí đơn giản nhưng lại cực kỳ xa hoa, có một người đang ngồi uống trà, vẻ mặt bình thản xa cách, lại mang theo áp lực làm cho người ta sợ hãi.

Nam tử bưng chén trà lên, rũ mắt, thanh âm bình tĩnh: "Chuyện Trịnh phi lúc trước có liên quan đến Dung Chiêu không?"

Một người đứng bên cạnh vô cùng cung kính trả lời hắn.

"không có " Người no cúi đầu: thái đô càng thêm cung kính. Tay nam tử hơi khựng lại, sau một lúc cười nhẹ nói: "Thật trùng hợp, lão Ngũ vừa mới cùng Dung Chiêu tan rã trong không vui, Trịnh phi liền xảy ra chuyện, khiến chúng ta cũng không rảnh ra tay..."
 
Chương 247


Lưu Uyển Quân cắn cắn môi, không nói gì.

Bên cạnh, Lưu Viễn Phương gật đầu đồng ý: "Mặc kệ Dung Chiêu có tâm tư gì, hiện giờ hai nhà chúng ta không thể kết thân, Uyển Quân, con đừng tiếp xúc với Dung thế tử nữa, ngày mai ta thương lượng với Tam hoàng tử chọn Bùi thế tử hoặc Trương Tam công tử cho con."

Lưu Uyển Quân cúi đầu đáp: "Vâng."

Sau đó Lưu Viễn Phương rời đi, Lưu phu nhân lại nhắc nhiều lần nữ tử nên hành sự như thế nào vân vân...

"Khóa huấn luyện người vợ hoàn mỹ" này trước đây Lưu Uyển Quân đều nghe rất chăm chú, nhưng lúc này, toàn bộ quá trình cô không nghe được gì, vẫn luôn xuất thần.

Buổi tối trở về phòng.

Lưu Uyển Quân ngồi ở thư phòng, làm một "thê tử hoàn mỹ", tỉnh thông văn mặc cũng là một yếu tố quan trọng, cho nên cô có một thư phòng có rất nhiều sách.

Lúc này trước mặt cô bày một quyển Nữ Giới, mẫu thân thường xuyên bắt cô xem và học theo.

Cô nhìn trang bìa quyển Nữ Giới, rơi vào trầm mặc.

Bùi thế tử và Dung Chiêu đều là thế tử, trước khi Dung Chiêu xuất đầu lộ diện, danh tiếng của Bùi Quan Sơn rất lớn, hơn nữa còn là kinh thành song kiệt tài mạo song toàn, là vị hôn phu trong mộng của rất nhiều nữ tử.

Trương Tam công tử Trương Trường Ngôn là nhi tử nhỏ nhất của Trương thừa tướng, cũng là vãn bối được Trương thừa tướng và Trương hoàng hậu sủng ái nhất, có bọn họ ở đây, Trương Trường Ngôn nhất định cả đời vinh hoa.

Nhưng cô nhớ tới những lời Dung Chiêu đã nói.

Vứt bỏ thân phận đích nữ Lưu gia này, vứt bỏ lợi ích gia tộc, lắng nghe suy nghĩ trong nội tâm, cô nguyện ý gả cho bọn họ sao?

Không muốn.

Bùi Quan Sơn ưu tú, nhưng làm người cao ngạo lãnh đạm, cô không thích.

Trương Trường Ngôn hoa tâm, cô lại càng không thích.

Nhưng vì gia tộc và Tam hoàng tử, cô phải gả cho bọn họ, thậm chí không cần hỏi ý kiến của mình, phụ thân chỉ cần nghe Tam hoàng tử an bài an hài. Lý tưởng của cô thì sao?

Cô cả đời phải sống dựa vào trượng phu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-247.html.]

Nếu trượng phu không phải là người mình thích và ngưỡng mộ thì sao?

Lưu Uyển Quân không nói gì, cô vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, nha hoàn quan sát thấy tiểu thư không khác thường ngày.

Nhưng chỉ có chính cô biết trong lòng mình sóng to gió lớn.

Lưu Uyển Quân nghĩ, cô không được thoải mái và tự do như Dung thế tử, cô tạm thời còn không biết lý tưởng của mình là gì.

Nhưng ngày mai, cô muốn đuổi đại nha hoàn Tắc Họa ra ngoài, đưa nha hoàn nhị đẳng Di Nhi đề bạt thành nha hoàn thiếp thân.

Bởi vì...

Tắc Họa là tâm phúc của mẫu thân, mà Di Nhi là người cô từng cứu khi còn bé, một lòng trung thành đối đãi với cô.

Di Nhi mấy năm nay không xuất hiện, bởi vì cô nguyện ý nghe theo mẫu thân an bài, không cần thiết phản kháng, nhưng cô vẫn theo bản năng giữ lại Di Nhi bên người, chuẩn bị sau khi lập gia đình sẽ mang theo.

Hôm nay phải đẩy nhanh tiến độ rồi.

Vẻ mặt Lưu Uyển Quân vô cùng bình tĩnh, cô chậm rãi cầm quyển Nữ Giới lên để vào giá sách.

Cô kỳ thật không thích đọc Nữ Giới.

Ngón tay cô xẹt qua từng quyển sách, lấy xuống quyển mình thích xem nhất.

Tư Trị Thông Giám....

Chuyện Bùi Khâm lần nữa tới cửa tìm Dung Chiêu vẫn được lan truyền rộng rãi, chuyện xảy ra ngay trước cửa chính An Khánh Vương phủ, lại là xe ngựa hoàng tử, có thể giấu được sao?

Trong kinh tin tức linh thông, tất cả đều nhận được tin tức.

Trong một tiểu viện bài trí đơn giản nhưng lại cực kỳ xa hoa, có một người đang ngồi uống trà, vẻ mặt bình thản xa cách, lại mang theo áp lực làm cho người ta sợ hãi.

Nam tử bưng chén trà lên, rũ mắt, thanh âm bình tĩnh: "Chuyện Trịnh phi lúc trước có liên quan đến Dung Chiêu không?"

Một người đứng bên cạnh vô cùng cung kính trả lời hắn.

"không có " Người no cúi đầu: thái đô càng thêm cung kính. Tay nam tử hơi khựng lại, sau một lúc cười nhẹ nói: "Thật trùng hợp, lão Ngũ vừa mới cùng Dung Chiêu tan rã trong không vui, Trịnh phi liền xảy ra chuyện, khiến chúng ta cũng không rảnh ra tay..."
 
Chương 248


"Người của chúng ta mưu đồ rất lâu cũng không lật đổ được Trịnh phi, An Khánh Vương thế tử hẳn là không có năng lực này." Người nọ trả lời.

Nam nhân: "Ta không phải nói Dung Chiêu làm, ta là nói chuyện này thật trùng hợp..."

Hắn dừng một chút, đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy Dung Chiêu thế nào?"

Người nọ cung kính đáp: "Rất có năng lực, ngắn ngủi mấy tháng đã làm cho tứ đại thân vương từ bỏ đối phó hắn, ngược lại trong sáng ngoài tối bảo vệ hắn, các công tử trẻ tuổi trong kinh vốn bất mãn Dung Chiêu, hôm nay lại đi theo hắn làm Đoàn Đoàn gì đó, hắn danh lợi song thu, làm kinh doanh lại được người người khen ngợi tán dương..."

Đây chính là bản lĩnh, có rất nhiều người nếu kinh doanh lập tức sẽ bị đàm tiếu bao vây.

Nhưng Dung Chiêu kinh doanh còn có người khen ngợi, không phải là bản lĩnh sao?

Sau khi phân tích tình huống xong, hắn nghiêm túc để nghị: "Tiểu nhân cảm thấy chúng ta nên mau chóng lôi kéo người này, mặc dù hắn cự tuyệt Ngũ hoàng tử, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn khen ngợi hắn, hôm nay lại chủ động tới cửa, tiểu nhân sợ Dung Chiêu bị Ngũ hoàng tử lôi kéo, vậy thì không tốt."

"Nếu hắn thông minh, sẽ không đồng ý lời mời của bất kỳ ai."

Nam nhân nói xong, dừng một chút: "Ta luôn có cảm giác kỳ lạ, hẳn là trực giác, dường như... người này có chút nguy hiểm."

Trầm mặc rất lâu, hắn tựa hồ có quyết định, đột nhiên nói: "Ta đã sớm có kế hoạch, không cho phép bất kỳ biến số nào làm hỏng, Dung Chiêu khiến người ta bất an như vậy, chỉ bằng đổi cách khác xử lý đi."

Người đứng sững sờ, ngẩng đầu lên.

Nam nhân uống một hơi cạn sạch nước trong chén trà, sau đó buông chén xuống, bình tĩnh viết xuống một chữ sắc bén trên bàn đá....

Phúc Lộc Hiên vẫn đang tiếp tục mở rộng, tuy rằng không nhanh, nhưng tiến độ vẫn có.

Dù sao nếu không có tiến độ, vậy thì phải đưa cho tứ đại thân vương khoản tiền đầu tiên, Dung Chiêu tạm thời chưa thể chia tiền cho bọn hắn, chỉ có thể chậm rãi mở thêm chỉ nhánh. Dung Chiêu vẫn đích thân tới hiện trường để xác thực tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Cho nên cô phải "đi công tác" mấy ngày, cũng may trong kinh không có chuyện gì, có thể cho cô thời gian ra ngoài một chuyến. Dung Vĩ và Lâm thị lo lắng, Dung Chiêu liền mang theo Tạ Hồng và Thạch Đầu cùng đi, Vô Danh đánh xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-248.html.]

Đường xá xa xôi, Dung Chiêu ngồi trong xe ngựa cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài ngồi một chút.

"Còn bao xa nữa?" Cô hỏi Vô Danh.

Vô Danh: "..."

Hắn chậm rãi mở miệng: "Chúng ta mới đi được một ngày, khoái mã cũng cần ba ngày mới tới."

Đối với hắn mà nói, không phải vừa mới khởi hành sao?

Dung Chiêu lại bày ra vẻ mặt thống khổ.

Xe ngựa được cô cải tiến một chút, tốc độ nhanh hơn, thoải mái hơn, nhưng đó cũng chỉ là so với xe ngựa ở triều đại này, đối với Dung Chiêu mà nói vẫn rất gian khổ.

Đây vẫn chỉ là châu quận tương đối gần kinh thành, nếu ngày khác Phúc Lộc Hiên thật sự mở rộng toàn bộ triều Đại Nhạn, cô rất có thể đi công tác một lần là một hai tháng!

Toàn bộ thời gian đều ở trên đường.

Mỗi khi bị xóc khó chịu, Dung Chiêu liền nhịn không được nhớ tới máy bay và tàu cao tốc.

Không thì cho cô tàu hỏa cũng được...

Ngồi lâu trên xe ngựa mới biết bên trong có bao nhiêu khó chịu, nhất là bọn họ di chuyển tốc độ nhanh, xe ngựa xóc nẩy làm người muốn ói, càng đừng nói là ở trong xe đọc sách hoặc là ăn gì đó.

Căn bản không có khả năng, đều là nằm mơ!

Đường xá cổ đại rất tệ, nếu muốn về sau giao thông thoải mái thì không chỉ đơn giản cải tiến xe ngựa, còn phải sửa đường.

Dung Chiêu không phải không có biện pháp hướng dẫn các đạo sĩ tạo ra xi măng, nhưng vấn đề hiện tại là điều kiện kinh tế không cho phép a!

Cổ đại đất rộng người thưa, sửa đường phải tốn bao nhiêu tiền, người có chút thường thức đều biết là một con số trên trời.
 
Chương 248


"Người của chúng ta mưu đồ rất lâu cũng không lật đổ được Trịnh phi, An Khánh Vương thế tử hẳn là không có năng lực này." Người nọ trả lời.

Nam nhân: "Ta không phải nói Dung Chiêu làm, ta là nói chuyện này thật trùng hợp..."

Hắn dừng một chút, đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy Dung Chiêu thế nào?"

Người nọ cung kính đáp: "Rất có năng lực, ngắn ngủi mấy tháng đã làm cho tứ đại thân vương từ bỏ đối phó hắn, ngược lại trong sáng ngoài tối bảo vệ hắn, các công tử trẻ tuổi trong kinh vốn bất mãn Dung Chiêu, hôm nay lại đi theo hắn làm Đoàn Đoàn gì đó, hắn danh lợi song thu, làm kinh doanh lại được người người khen ngợi tán dương..."

Đây chính là bản lĩnh, có rất nhiều người nếu kinh doanh lập tức sẽ bị đàm tiếu bao vây.

Nhưng Dung Chiêu kinh doanh còn có người khen ngợi, không phải là bản lĩnh sao?

Sau khi phân tích tình huống xong, hắn nghiêm túc để nghị: "Tiểu nhân cảm thấy chúng ta nên mau chóng lôi kéo người này, mặc dù hắn cự tuyệt Ngũ hoàng tử, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn khen ngợi hắn, hôm nay lại chủ động tới cửa, tiểu nhân sợ Dung Chiêu bị Ngũ hoàng tử lôi kéo, vậy thì không tốt."

"Nếu hắn thông minh, sẽ không đồng ý lời mời của bất kỳ ai."

Nam nhân nói xong, dừng một chút: "Ta luôn có cảm giác kỳ lạ, hẳn là trực giác, dường như... người này có chút nguy hiểm."

Trầm mặc rất lâu, hắn tựa hồ có quyết định, đột nhiên nói: "Ta đã sớm có kế hoạch, không cho phép bất kỳ biến số nào làm hỏng, Dung Chiêu khiến người ta bất an như vậy, chỉ bằng đổi cách khác xử lý đi."

Người đứng sững sờ, ngẩng đầu lên.

Nam nhân uống một hơi cạn sạch nước trong chén trà, sau đó buông chén xuống, bình tĩnh viết xuống một chữ sắc bén trên bàn đá....

Phúc Lộc Hiên vẫn đang tiếp tục mở rộng, tuy rằng không nhanh, nhưng tiến độ vẫn có.

Dù sao nếu không có tiến độ, vậy thì phải đưa cho tứ đại thân vương khoản tiền đầu tiên, Dung Chiêu tạm thời chưa thể chia tiền cho bọn hắn, chỉ có thể chậm rãi mở thêm chỉ nhánh. Dung Chiêu vẫn đích thân tới hiện trường để xác thực tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Cho nên cô phải "đi công tác" mấy ngày, cũng may trong kinh không có chuyện gì, có thể cho cô thời gian ra ngoài một chuyến. Dung Vĩ và Lâm thị lo lắng, Dung Chiêu liền mang theo Tạ Hồng và Thạch Đầu cùng đi, Vô Danh đánh xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-248.html.]

Đường xá xa xôi, Dung Chiêu ngồi trong xe ngựa cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài ngồi một chút.

"Còn bao xa nữa?" Cô hỏi Vô Danh.

Vô Danh: "..."

Hắn chậm rãi mở miệng: "Chúng ta mới đi được một ngày, khoái mã cũng cần ba ngày mới tới."

Đối với hắn mà nói, không phải vừa mới khởi hành sao?

Dung Chiêu lại bày ra vẻ mặt thống khổ.

Xe ngựa được cô cải tiến một chút, tốc độ nhanh hơn, thoải mái hơn, nhưng đó cũng chỉ là so với xe ngựa ở triều đại này, đối với Dung Chiêu mà nói vẫn rất gian khổ.

Đây vẫn chỉ là châu quận tương đối gần kinh thành, nếu ngày khác Phúc Lộc Hiên thật sự mở rộng toàn bộ triều Đại Nhạn, cô rất có thể đi công tác một lần là một hai tháng!

Toàn bộ thời gian đều ở trên đường.

Mỗi khi bị xóc khó chịu, Dung Chiêu liền nhịn không được nhớ tới máy bay và tàu cao tốc.

Không thì cho cô tàu hỏa cũng được...

Ngồi lâu trên xe ngựa mới biết bên trong có bao nhiêu khó chịu, nhất là bọn họ di chuyển tốc độ nhanh, xe ngựa xóc nẩy làm người muốn ói, càng đừng nói là ở trong xe đọc sách hoặc là ăn gì đó.

Căn bản không có khả năng, đều là nằm mơ!

Đường xá cổ đại rất tệ, nếu muốn về sau giao thông thoải mái thì không chỉ đơn giản cải tiến xe ngựa, còn phải sửa đường.

Dung Chiêu không phải không có biện pháp hướng dẫn các đạo sĩ tạo ra xi măng, nhưng vấn đề hiện tại là điều kiện kinh tế không cho phép a!

Cổ đại đất rộng người thưa, sửa đường phải tốn bao nhiêu tiền, người có chút thường thức đều biết là một con số trên trời.
 
Chương 248


"Người của chúng ta mưu đồ rất lâu cũng không lật đổ được Trịnh phi, An Khánh Vương thế tử hẳn là không có năng lực này." Người nọ trả lời.

Nam nhân: "Ta không phải nói Dung Chiêu làm, ta là nói chuyện này thật trùng hợp..."

Hắn dừng một chút, đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy Dung Chiêu thế nào?"

Người nọ cung kính đáp: "Rất có năng lực, ngắn ngủi mấy tháng đã làm cho tứ đại thân vương từ bỏ đối phó hắn, ngược lại trong sáng ngoài tối bảo vệ hắn, các công tử trẻ tuổi trong kinh vốn bất mãn Dung Chiêu, hôm nay lại đi theo hắn làm Đoàn Đoàn gì đó, hắn danh lợi song thu, làm kinh doanh lại được người người khen ngợi tán dương..."

Đây chính là bản lĩnh, có rất nhiều người nếu kinh doanh lập tức sẽ bị đàm tiếu bao vây.

Nhưng Dung Chiêu kinh doanh còn có người khen ngợi, không phải là bản lĩnh sao?

Sau khi phân tích tình huống xong, hắn nghiêm túc để nghị: "Tiểu nhân cảm thấy chúng ta nên mau chóng lôi kéo người này, mặc dù hắn cự tuyệt Ngũ hoàng tử, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn khen ngợi hắn, hôm nay lại chủ động tới cửa, tiểu nhân sợ Dung Chiêu bị Ngũ hoàng tử lôi kéo, vậy thì không tốt."

"Nếu hắn thông minh, sẽ không đồng ý lời mời của bất kỳ ai."

Nam nhân nói xong, dừng một chút: "Ta luôn có cảm giác kỳ lạ, hẳn là trực giác, dường như... người này có chút nguy hiểm."

Trầm mặc rất lâu, hắn tựa hồ có quyết định, đột nhiên nói: "Ta đã sớm có kế hoạch, không cho phép bất kỳ biến số nào làm hỏng, Dung Chiêu khiến người ta bất an như vậy, chỉ bằng đổi cách khác xử lý đi."

Người đứng sững sờ, ngẩng đầu lên.

Nam nhân uống một hơi cạn sạch nước trong chén trà, sau đó buông chén xuống, bình tĩnh viết xuống một chữ sắc bén trên bàn đá....

Phúc Lộc Hiên vẫn đang tiếp tục mở rộng, tuy rằng không nhanh, nhưng tiến độ vẫn có.

Dù sao nếu không có tiến độ, vậy thì phải đưa cho tứ đại thân vương khoản tiền đầu tiên, Dung Chiêu tạm thời chưa thể chia tiền cho bọn hắn, chỉ có thể chậm rãi mở thêm chỉ nhánh. Dung Chiêu vẫn đích thân tới hiện trường để xác thực tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Cho nên cô phải "đi công tác" mấy ngày, cũng may trong kinh không có chuyện gì, có thể cho cô thời gian ra ngoài một chuyến. Dung Vĩ và Lâm thị lo lắng, Dung Chiêu liền mang theo Tạ Hồng và Thạch Đầu cùng đi, Vô Danh đánh xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-248.html.]

Đường xá xa xôi, Dung Chiêu ngồi trong xe ngựa cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài ngồi một chút.

"Còn bao xa nữa?" Cô hỏi Vô Danh.

Vô Danh: "..."

Hắn chậm rãi mở miệng: "Chúng ta mới đi được một ngày, khoái mã cũng cần ba ngày mới tới."

Đối với hắn mà nói, không phải vừa mới khởi hành sao?

Dung Chiêu lại bày ra vẻ mặt thống khổ.

Xe ngựa được cô cải tiến một chút, tốc độ nhanh hơn, thoải mái hơn, nhưng đó cũng chỉ là so với xe ngựa ở triều đại này, đối với Dung Chiêu mà nói vẫn rất gian khổ.

Đây vẫn chỉ là châu quận tương đối gần kinh thành, nếu ngày khác Phúc Lộc Hiên thật sự mở rộng toàn bộ triều Đại Nhạn, cô rất có thể đi công tác một lần là một hai tháng!

Toàn bộ thời gian đều ở trên đường.

Mỗi khi bị xóc khó chịu, Dung Chiêu liền nhịn không được nhớ tới máy bay và tàu cao tốc.

Không thì cho cô tàu hỏa cũng được...

Ngồi lâu trên xe ngựa mới biết bên trong có bao nhiêu khó chịu, nhất là bọn họ di chuyển tốc độ nhanh, xe ngựa xóc nẩy làm người muốn ói, càng đừng nói là ở trong xe đọc sách hoặc là ăn gì đó.

Căn bản không có khả năng, đều là nằm mơ!

Đường xá cổ đại rất tệ, nếu muốn về sau giao thông thoải mái thì không chỉ đơn giản cải tiến xe ngựa, còn phải sửa đường.

Dung Chiêu không phải không có biện pháp hướng dẫn các đạo sĩ tạo ra xi măng, nhưng vấn đề hiện tại là điều kiện kinh tế không cho phép a!

Cổ đại đất rộng người thưa, sửa đường phải tốn bao nhiêu tiền, người có chút thường thức đều biết là một con số trên trời.
 
Chương 249


Hơn nữa hiệu quả kinh tế không cao lắm, thuộc về hành vi bán từ thiện.

Còn không phải là hành vi từ thiện như Đoàn Đoàn,"từ thiện" này quá lớn, rất dễ dàng lật xe, thậm chí lật quốc gia!

Làm thế nào để đưa hành vi từ thiện này vào hành vi kinh tế, lại có thể lấy sức mạnh quốc gia và ngân khố để thực hiện? Bên trong khó khăn trùng trùng, còn cần phải tính toán kỹ lưỡng.

Loại chuyện này thật sự không thể làm bừa, nếu làm bừa, mấy vị hoàng đế cổ đại muốn nhanh chóng xây dựng cơ sở hạ tầng có kết cục như thế nào?

Lịch sử đã nói rất rõ ràng.

Dung Chiêu suy nghĩ một chút liền tạm thời để ở sau đầu, cô hiện tại bị xóc khó chịu, căn bản không có tỉnh lực suy nghĩ chuyện khác.

Vô Danh nhìn dáng vẻ của cô chỉ muốn cười.

Giọng hắn mang theo ý cười, lớn tiếng nói: "Bây giờ còn đỡ, càng rời xa kinh thành đường càng không dễ đi, lúc đó còn xóc hơn."

Dung Chiêu: "..."

Không bao giờ muốn đi công tác nữa, hay là lần sau lừa tứ đại thân vương đi nhỉ?

Cô giơ tay kéo khăn quàng cổ.

Đúng vậy, cô làm một tấm vải trùm lên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt phượng trong veo như nước, còn thường xuyên híp lại.

Hết cách rồi, bụi mịt mù.

Trước khi ra cửa Dung Chiêu còn không cảm thấy tồi tệ như vậy, sau khi ra ngoài mới biết... phim truyền hình quả thật gạt người!

Người cổ đại đi đường phong trần mệt mỏi, đó là từ hình dung chuẩn xác trăm phần trăm, bụi trên người cũng tích đủ hai tầng.

Giọng Dung Chiêu ú ớ: "Ta nhớ ngươi và Tuân đạo trưởng đi từ Hoài Châu tới đây? Hoài Châu như thế nào?"

Cô phải dời lực chú ý, nếu không căn bản chịu không nổi, xương cốt sắp rã ra hết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-249.html.]

Vô Danh ngược lại vẫn bất động như núi, một bên đánh xe ngựa, một bên trả lời người bên cạnh: "Hoài Châu rất tốt, tuy rằng không phồn hoa phần lớn không tệ."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Hoài Châu cũng rất nghèo."

Dung Chiêu gật đầu.

Cô kỳ thật đã sớm điều tra qua, Hoài Châu tuy rằng nghèo, nhưng nơi nào cũng có chênh lệch giàu nghèo rất lớn, Phúc Lộc Hiên có thể tồn tại.

Mặt trời ngã về tây, bọn họ phải chạy tới trạm dịch rồi dừng lại, Dung Chiêu dựa vào người Vô Danh, thở một hơi thật dài.

Lại qua hai ngày.

Dung Chiêu đã sắp điên rồi, Thạch Đầu và Tạ Hồng coi như miễn cưỡng có thể thích ứng, Vô Danh lại càng tự nhiên, chỉ có hai mắt Dung Chiêu dại ra.

Cô thậm chí bắt đầu tính toán...

Hay là quay về nhỉ?

Tuy nói hiện tại tới Hoài Châu chỉ có một ngày đường, trở về kinh thành cũng mất ba ngày, nhưng cô đến Hoài Châu, sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương vẫn phải trở về kinh thành, nói cách khác, cô còn sáu ngày đi đường!

Lắc lư, bụi bặm, ngủ không ngon, ăn không ngon, thật sự rất khó chịu đựng.

Cũng may ý nghĩ này chỉ xoay chuyển trong lòng, cô cố gắng nhịn xuống, chuyện Dung Chiêu muốn làm, có chịu bao nhiêu khổ cực cũng phải làm được.

Người làm đại sự cũng không phải là người ham ăn biếng làm.

Ba ngày nay, Dung Chiêu thường ngồi bên ngoài nói chuyện với Vô Danh.

Tạ Hồng và Thạch Đầu không chỉ là hạ nhân thái độ tất cung tất kính với cô, mà còn biết thân phận nữ tử của Dung Chiêu, không thể thoải mái giao tiếp, cũng chỉ có Vô Danh còn có thể trò chuyện.

Hai người gần đây trò chuyện càng ngày càng nhiều, đại khái Vô Danh cũng bắt đầu nhàm chán, vậy mà hỏi: "Tại sao thế tử không cưới đích nữ Lưu gia?"

Ánh mắt hắn nhìn phía trước, trong mắt là cảm xúc khó hiểu,"Đích nữ Lưu Uyển Quân ở trong kinh thanh danh rất lớn, dường như được rất nhiều công tử ái mộ."

Dung Chiêu nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc: "Nhìn không ra, ngươi còn rất. " Bát quái. Vô Danh không nhìn cô, bình tĩnh đánh xe. Dung Chiêu cũng nhàm chán, trò chuyện cùng hắn: "Tiểu thư Lưu gia rất tốt, nhưng tình cảnh hiện tại của ta sao có thể cưới cô ấy?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom