Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 249


Hơn nữa hiệu quả kinh tế không cao lắm, thuộc về hành vi bán từ thiện.

Còn không phải là hành vi từ thiện như Đoàn Đoàn,"từ thiện" này quá lớn, rất dễ dàng lật xe, thậm chí lật quốc gia!

Làm thế nào để đưa hành vi từ thiện này vào hành vi kinh tế, lại có thể lấy sức mạnh quốc gia và ngân khố để thực hiện? Bên trong khó khăn trùng trùng, còn cần phải tính toán kỹ lưỡng.

Loại chuyện này thật sự không thể làm bừa, nếu làm bừa, mấy vị hoàng đế cổ đại muốn nhanh chóng xây dựng cơ sở hạ tầng có kết cục như thế nào?

Lịch sử đã nói rất rõ ràng.

Dung Chiêu suy nghĩ một chút liền tạm thời để ở sau đầu, cô hiện tại bị xóc khó chịu, căn bản không có tỉnh lực suy nghĩ chuyện khác.

Vô Danh nhìn dáng vẻ của cô chỉ muốn cười.

Giọng hắn mang theo ý cười, lớn tiếng nói: "Bây giờ còn đỡ, càng rời xa kinh thành đường càng không dễ đi, lúc đó còn xóc hơn."

Dung Chiêu: "..."

Không bao giờ muốn đi công tác nữa, hay là lần sau lừa tứ đại thân vương đi nhỉ?

Cô giơ tay kéo khăn quàng cổ.

Đúng vậy, cô làm một tấm vải trùm lên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt phượng trong veo như nước, còn thường xuyên híp lại.

Hết cách rồi, bụi mịt mù.

Trước khi ra cửa Dung Chiêu còn không cảm thấy tồi tệ như vậy, sau khi ra ngoài mới biết... phim truyền hình quả thật gạt người!

Người cổ đại đi đường phong trần mệt mỏi, đó là từ hình dung chuẩn xác trăm phần trăm, bụi trên người cũng tích đủ hai tầng.

Giọng Dung Chiêu ú ớ: "Ta nhớ ngươi và Tuân đạo trưởng đi từ Hoài Châu tới đây? Hoài Châu như thế nào?"

Cô phải dời lực chú ý, nếu không căn bản chịu không nổi, xương cốt sắp rã ra hết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-249.html.]

Vô Danh ngược lại vẫn bất động như núi, một bên đánh xe ngựa, một bên trả lời người bên cạnh: "Hoài Châu rất tốt, tuy rằng không phồn hoa phần lớn không tệ."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Hoài Châu cũng rất nghèo."

Dung Chiêu gật đầu.

Cô kỳ thật đã sớm điều tra qua, Hoài Châu tuy rằng nghèo, nhưng nơi nào cũng có chênh lệch giàu nghèo rất lớn, Phúc Lộc Hiên có thể tồn tại.

Mặt trời ngã về tây, bọn họ phải chạy tới trạm dịch rồi dừng lại, Dung Chiêu dựa vào người Vô Danh, thở một hơi thật dài.

Lại qua hai ngày.

Dung Chiêu đã sắp điên rồi, Thạch Đầu và Tạ Hồng coi như miễn cưỡng có thể thích ứng, Vô Danh lại càng tự nhiên, chỉ có hai mắt Dung Chiêu dại ra.

Cô thậm chí bắt đầu tính toán...

Hay là quay về nhỉ?

Tuy nói hiện tại tới Hoài Châu chỉ có một ngày đường, trở về kinh thành cũng mất ba ngày, nhưng cô đến Hoài Châu, sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương vẫn phải trở về kinh thành, nói cách khác, cô còn sáu ngày đi đường!

Lắc lư, bụi bặm, ngủ không ngon, ăn không ngon, thật sự rất khó chịu đựng.

Cũng may ý nghĩ này chỉ xoay chuyển trong lòng, cô cố gắng nhịn xuống, chuyện Dung Chiêu muốn làm, có chịu bao nhiêu khổ cực cũng phải làm được.

Người làm đại sự cũng không phải là người ham ăn biếng làm.

Ba ngày nay, Dung Chiêu thường ngồi bên ngoài nói chuyện với Vô Danh.

Tạ Hồng và Thạch Đầu không chỉ là hạ nhân thái độ tất cung tất kính với cô, mà còn biết thân phận nữ tử của Dung Chiêu, không thể thoải mái giao tiếp, cũng chỉ có Vô Danh còn có thể trò chuyện.

Hai người gần đây trò chuyện càng ngày càng nhiều, đại khái Vô Danh cũng bắt đầu nhàm chán, vậy mà hỏi: "Tại sao thế tử không cưới đích nữ Lưu gia?"

Ánh mắt hắn nhìn phía trước, trong mắt là cảm xúc khó hiểu,"Đích nữ Lưu Uyển Quân ở trong kinh thanh danh rất lớn, dường như được rất nhiều công tử ái mộ."

Dung Chiêu nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc: "Nhìn không ra, ngươi còn rất. " Bát quái. Vô Danh không nhìn cô, bình tĩnh đánh xe. Dung Chiêu cũng nhàm chán, trò chuyện cùng hắn: "Tiểu thư Lưu gia rất tốt, nhưng tình cảnh hiện tại của ta sao có thể cưới cô ấy?"
 
Chương 249


Hơn nữa hiệu quả kinh tế không cao lắm, thuộc về hành vi bán từ thiện.

Còn không phải là hành vi từ thiện như Đoàn Đoàn,"từ thiện" này quá lớn, rất dễ dàng lật xe, thậm chí lật quốc gia!

Làm thế nào để đưa hành vi từ thiện này vào hành vi kinh tế, lại có thể lấy sức mạnh quốc gia và ngân khố để thực hiện? Bên trong khó khăn trùng trùng, còn cần phải tính toán kỹ lưỡng.

Loại chuyện này thật sự không thể làm bừa, nếu làm bừa, mấy vị hoàng đế cổ đại muốn nhanh chóng xây dựng cơ sở hạ tầng có kết cục như thế nào?

Lịch sử đã nói rất rõ ràng.

Dung Chiêu suy nghĩ một chút liền tạm thời để ở sau đầu, cô hiện tại bị xóc khó chịu, căn bản không có tỉnh lực suy nghĩ chuyện khác.

Vô Danh nhìn dáng vẻ của cô chỉ muốn cười.

Giọng hắn mang theo ý cười, lớn tiếng nói: "Bây giờ còn đỡ, càng rời xa kinh thành đường càng không dễ đi, lúc đó còn xóc hơn."

Dung Chiêu: "..."

Không bao giờ muốn đi công tác nữa, hay là lần sau lừa tứ đại thân vương đi nhỉ?

Cô giơ tay kéo khăn quàng cổ.

Đúng vậy, cô làm một tấm vải trùm lên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt phượng trong veo như nước, còn thường xuyên híp lại.

Hết cách rồi, bụi mịt mù.

Trước khi ra cửa Dung Chiêu còn không cảm thấy tồi tệ như vậy, sau khi ra ngoài mới biết... phim truyền hình quả thật gạt người!

Người cổ đại đi đường phong trần mệt mỏi, đó là từ hình dung chuẩn xác trăm phần trăm, bụi trên người cũng tích đủ hai tầng.

Giọng Dung Chiêu ú ớ: "Ta nhớ ngươi và Tuân đạo trưởng đi từ Hoài Châu tới đây? Hoài Châu như thế nào?"

Cô phải dời lực chú ý, nếu không căn bản chịu không nổi, xương cốt sắp rã ra hết rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-249.html.]

Vô Danh ngược lại vẫn bất động như núi, một bên đánh xe ngựa, một bên trả lời người bên cạnh: "Hoài Châu rất tốt, tuy rằng không phồn hoa phần lớn không tệ."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Hoài Châu cũng rất nghèo."

Dung Chiêu gật đầu.

Cô kỳ thật đã sớm điều tra qua, Hoài Châu tuy rằng nghèo, nhưng nơi nào cũng có chênh lệch giàu nghèo rất lớn, Phúc Lộc Hiên có thể tồn tại.

Mặt trời ngã về tây, bọn họ phải chạy tới trạm dịch rồi dừng lại, Dung Chiêu dựa vào người Vô Danh, thở một hơi thật dài.

Lại qua hai ngày.

Dung Chiêu đã sắp điên rồi, Thạch Đầu và Tạ Hồng coi như miễn cưỡng có thể thích ứng, Vô Danh lại càng tự nhiên, chỉ có hai mắt Dung Chiêu dại ra.

Cô thậm chí bắt đầu tính toán...

Hay là quay về nhỉ?

Tuy nói hiện tại tới Hoài Châu chỉ có một ngày đường, trở về kinh thành cũng mất ba ngày, nhưng cô đến Hoài Châu, sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương vẫn phải trở về kinh thành, nói cách khác, cô còn sáu ngày đi đường!

Lắc lư, bụi bặm, ngủ không ngon, ăn không ngon, thật sự rất khó chịu đựng.

Cũng may ý nghĩ này chỉ xoay chuyển trong lòng, cô cố gắng nhịn xuống, chuyện Dung Chiêu muốn làm, có chịu bao nhiêu khổ cực cũng phải làm được.

Người làm đại sự cũng không phải là người ham ăn biếng làm.

Ba ngày nay, Dung Chiêu thường ngồi bên ngoài nói chuyện với Vô Danh.

Tạ Hồng và Thạch Đầu không chỉ là hạ nhân thái độ tất cung tất kính với cô, mà còn biết thân phận nữ tử của Dung Chiêu, không thể thoải mái giao tiếp, cũng chỉ có Vô Danh còn có thể trò chuyện.

Hai người gần đây trò chuyện càng ngày càng nhiều, đại khái Vô Danh cũng bắt đầu nhàm chán, vậy mà hỏi: "Tại sao thế tử không cưới đích nữ Lưu gia?"

Ánh mắt hắn nhìn phía trước, trong mắt là cảm xúc khó hiểu,"Đích nữ Lưu Uyển Quân ở trong kinh thanh danh rất lớn, dường như được rất nhiều công tử ái mộ."

Dung Chiêu nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc: "Nhìn không ra, ngươi còn rất. " Bát quái. Vô Danh không nhìn cô, bình tĩnh đánh xe. Dung Chiêu cũng nhàm chán, trò chuyện cùng hắn: "Tiểu thư Lưu gia rất tốt, nhưng tình cảnh hiện tại của ta sao có thể cưới cô ấy?"
 
Chương 250


"Bởi vì Lưu gia? Vậy những cô nương khác thì sao?" Vô Danh hỏi tiếp.

Dung Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, buồn cười nói: "Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi tuổi tác lớn rồi, bắt đầu mến mộ cô nương?"

Vô Danh: "..."

Khóe miệng hắn giật giật, chỉ đáp lại một câu: "Ta thấy tiểu thư Lưu gia không tệ."

"Ngươi thích cô ta?" Dung Chiêu ghé sát lại, bắt đầu tò mò.

Thân thể Vô Danh hơi cứng đờ, lập tức mặt không chút thay đổi trả lời: "Không thích."

Dung Chiêu bĩu môi: "Tiêu chuẩn ngươi cao nhỉ, cô nương Lưu gia tốt như vậy cũng không thích."

Vô Danh mặt không chút thay đổi lặp lại: "Không thích."

"Ngươi thích thì có tác dụng gì? Cũng phải xem tâm tư tiểu thư Lưu gia thế nào." Dung Chiêu lại cười, hỏi hắn: "Vậy ngươi thích người như thế nào? Chờ sau này đến tuổi, ta có thể giới thiệu cho ngươi."

Vô Danh: "..."

Hắn trầm mặc, không nói gì.

Dung Chiêu: "Ha ha ha, lỗ tai đỏ hết rồi, tiểu tử này."

Dường như nghĩ đến gì đó, thân thể cô đột nhiên lui về sau, híp mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Vô Danh nắm chặt dây cương, tầm mắt thủy chung nhìn phía trước: "Làm sao vậy?"

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Nhắc mới nhớ, ngươi cũng rất thần bí, tên Vô Danh vừa nghe đã biết là tên giả, hơn nữa không hề có thái độ cung kính đối với bản thế tử, rất nhiều hành động còn có chút cổ quái..."

Cô đưa tay sờ cằm, ý vị thâm trường: "Ta cảm thấy ngươi giống đại nhân vật đang che giấu thân phận."

Vô Danh: "..."

Tay hắn càng siết chặt, không dám cử động, chỉ thản nhiên trả lời: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

"Là ta suy nghĩ nhiều hay là ngươi thật sự cất giấu gì đó?" Dung Chiêu tiếp tục thăm dò. Dựa theo những bộ phim truyền hình cô từng xem, người như Vô Danh cực kỳ bất ổn, thật sự rất giống đại nhân vật che giấu thân phận, không phải nam chính thì chính là... nhân vật phản diện.

Chẳng qua Dung Chiêu cảm thấy hắn giống phản diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-250.html.]

Chuyên tâm ở phủ cô làm xa phu nửa năm, đây mà là nam chính á? E rằng chỉ có nhân vật phản diện nằm gai nếm mật mới có thể làm được.

Vì thế cô lại nói: "Trên người ngươi mang theo huyết hải thâm thù, ngươi nằm gai nếm mật ẩn nấp ở phủ ta là vì báo thù."

Suy nghĩ ở góc độ này cũng rất hoàn mỹ.

Cũng không biết kẻ thù của hắn có phải An Khánh Vương phủ hay không? Hẳn là không phải đâu nhỉ, cô không phát hiện có gì không đúng.

Vô Danh: "..."

Đây là câu khẳng định, là Dung Chiêu đang tự não bổ, cũng không cần hắn trả lời.

Dung Chiêu: "Ngươi che giấu rất tốt, nhưng nhất định sẽ bị người khác phát hiện, sau đó mang đến phiền toái cho chúng ta."

Vô Danh: "..."

Ngươi cứ tiếp tục bịa chuyện đi.

Trời dần tối, Dung Chiêu não bổ xong tự hưng phấn, đôi mắt phượng trong ánh sáng ảm đạm lấp lánh phát sáng.

Dung Chiêu: "Phiền toái có thể là ám sát gì đó."

Vừa nói xong, xe ngựa đi tới rừng cây, chung quanh gió động, Vô Danh đột nhiên biến sắc.

Dung Chiêu còn đang tiếp tục não bổ, Vô Danh một tay bắt lấy tay kéo cô, tay kia kéo dây cương thắng gấp, mặt đất phía trước lõm một lỗ, bọn họ thiếu chút nữa ngã xuống!

May mắn Vô Danh kịp thời phanh lại, nhưng đồng thời mấy bóng đen cũng từ trên cây nhảy xuống.

Xe ngựa thắng gấp, phía trước lại sụp hố, ngựa nhất thời thất hồn giãy giụa, xe lật nghiêng.

Thạch Đầu lập tức xông ra ngoài muốn bảo vệ Dung Chiêu.

Tạ Hồng kinh hô: "Thích khách!!"

Dung Chiêu: "??2"

Đậu má, cô thành miệng quạ đen từ khi nào vậy? chính là... Sơ suất rồi, triều Đại Nhạn vậy mà còn có người tập võ!!

Tuy rằng không phải khinh công siêu nhiên, nhưng ẩn núp trên cây thừa dịp trời tối nhảy xuống, cầm đao thọc tới, những người này tuyệt đối không phải người bình thường, mà là võ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Càng làm người ta kinh ngạc chính là, Vô Danh thế nhưng từ trên đùi rút ra một thanh đao sắc bén, ngăn trở phi tiêu ném tới.
 
Chương 250


"Bởi vì Lưu gia? Vậy những cô nương khác thì sao?" Vô Danh hỏi tiếp.

Dung Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, buồn cười nói: "Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi tuổi tác lớn rồi, bắt đầu mến mộ cô nương?"

Vô Danh: "..."

Khóe miệng hắn giật giật, chỉ đáp lại một câu: "Ta thấy tiểu thư Lưu gia không tệ."

"Ngươi thích cô ta?" Dung Chiêu ghé sát lại, bắt đầu tò mò.

Thân thể Vô Danh hơi cứng đờ, lập tức mặt không chút thay đổi trả lời: "Không thích."

Dung Chiêu bĩu môi: "Tiêu chuẩn ngươi cao nhỉ, cô nương Lưu gia tốt như vậy cũng không thích."

Vô Danh mặt không chút thay đổi lặp lại: "Không thích."

"Ngươi thích thì có tác dụng gì? Cũng phải xem tâm tư tiểu thư Lưu gia thế nào." Dung Chiêu lại cười, hỏi hắn: "Vậy ngươi thích người như thế nào? Chờ sau này đến tuổi, ta có thể giới thiệu cho ngươi."

Vô Danh: "..."

Hắn trầm mặc, không nói gì.

Dung Chiêu: "Ha ha ha, lỗ tai đỏ hết rồi, tiểu tử này."

Dường như nghĩ đến gì đó, thân thể cô đột nhiên lui về sau, híp mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Vô Danh nắm chặt dây cương, tầm mắt thủy chung nhìn phía trước: "Làm sao vậy?"

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Nhắc mới nhớ, ngươi cũng rất thần bí, tên Vô Danh vừa nghe đã biết là tên giả, hơn nữa không hề có thái độ cung kính đối với bản thế tử, rất nhiều hành động còn có chút cổ quái..."

Cô đưa tay sờ cằm, ý vị thâm trường: "Ta cảm thấy ngươi giống đại nhân vật đang che giấu thân phận."

Vô Danh: "..."

Tay hắn càng siết chặt, không dám cử động, chỉ thản nhiên trả lời: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

"Là ta suy nghĩ nhiều hay là ngươi thật sự cất giấu gì đó?" Dung Chiêu tiếp tục thăm dò. Dựa theo những bộ phim truyền hình cô từng xem, người như Vô Danh cực kỳ bất ổn, thật sự rất giống đại nhân vật che giấu thân phận, không phải nam chính thì chính là... nhân vật phản diện.

Chẳng qua Dung Chiêu cảm thấy hắn giống phản diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-250.html.]

Chuyên tâm ở phủ cô làm xa phu nửa năm, đây mà là nam chính á? E rằng chỉ có nhân vật phản diện nằm gai nếm mật mới có thể làm được.

Vì thế cô lại nói: "Trên người ngươi mang theo huyết hải thâm thù, ngươi nằm gai nếm mật ẩn nấp ở phủ ta là vì báo thù."

Suy nghĩ ở góc độ này cũng rất hoàn mỹ.

Cũng không biết kẻ thù của hắn có phải An Khánh Vương phủ hay không? Hẳn là không phải đâu nhỉ, cô không phát hiện có gì không đúng.

Vô Danh: "..."

Đây là câu khẳng định, là Dung Chiêu đang tự não bổ, cũng không cần hắn trả lời.

Dung Chiêu: "Ngươi che giấu rất tốt, nhưng nhất định sẽ bị người khác phát hiện, sau đó mang đến phiền toái cho chúng ta."

Vô Danh: "..."

Ngươi cứ tiếp tục bịa chuyện đi.

Trời dần tối, Dung Chiêu não bổ xong tự hưng phấn, đôi mắt phượng trong ánh sáng ảm đạm lấp lánh phát sáng.

Dung Chiêu: "Phiền toái có thể là ám sát gì đó."

Vừa nói xong, xe ngựa đi tới rừng cây, chung quanh gió động, Vô Danh đột nhiên biến sắc.

Dung Chiêu còn đang tiếp tục não bổ, Vô Danh một tay bắt lấy tay kéo cô, tay kia kéo dây cương thắng gấp, mặt đất phía trước lõm một lỗ, bọn họ thiếu chút nữa ngã xuống!

May mắn Vô Danh kịp thời phanh lại, nhưng đồng thời mấy bóng đen cũng từ trên cây nhảy xuống.

Xe ngựa thắng gấp, phía trước lại sụp hố, ngựa nhất thời thất hồn giãy giụa, xe lật nghiêng.

Thạch Đầu lập tức xông ra ngoài muốn bảo vệ Dung Chiêu.

Tạ Hồng kinh hô: "Thích khách!!"

Dung Chiêu: "??2"

Đậu má, cô thành miệng quạ đen từ khi nào vậy? chính là... Sơ suất rồi, triều Đại Nhạn vậy mà còn có người tập võ!!

Tuy rằng không phải khinh công siêu nhiên, nhưng ẩn núp trên cây thừa dịp trời tối nhảy xuống, cầm đao thọc tới, những người này tuyệt đối không phải người bình thường, mà là võ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Càng làm người ta kinh ngạc chính là, Vô Danh thế nhưng từ trên đùi rút ra một thanh đao sắc bén, ngăn trở phi tiêu ném tới.
 
Chương 250


"Bởi vì Lưu gia? Vậy những cô nương khác thì sao?" Vô Danh hỏi tiếp.

Dung Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, buồn cười nói: "Sao ngươi lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi tuổi tác lớn rồi, bắt đầu mến mộ cô nương?"

Vô Danh: "..."

Khóe miệng hắn giật giật, chỉ đáp lại một câu: "Ta thấy tiểu thư Lưu gia không tệ."

"Ngươi thích cô ta?" Dung Chiêu ghé sát lại, bắt đầu tò mò.

Thân thể Vô Danh hơi cứng đờ, lập tức mặt không chút thay đổi trả lời: "Không thích."

Dung Chiêu bĩu môi: "Tiêu chuẩn ngươi cao nhỉ, cô nương Lưu gia tốt như vậy cũng không thích."

Vô Danh mặt không chút thay đổi lặp lại: "Không thích."

"Ngươi thích thì có tác dụng gì? Cũng phải xem tâm tư tiểu thư Lưu gia thế nào." Dung Chiêu lại cười, hỏi hắn: "Vậy ngươi thích người như thế nào? Chờ sau này đến tuổi, ta có thể giới thiệu cho ngươi."

Vô Danh: "..."

Hắn trầm mặc, không nói gì.

Dung Chiêu: "Ha ha ha, lỗ tai đỏ hết rồi, tiểu tử này."

Dường như nghĩ đến gì đó, thân thể cô đột nhiên lui về sau, híp mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Vô Danh nắm chặt dây cương, tầm mắt thủy chung nhìn phía trước: "Làm sao vậy?"

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Nhắc mới nhớ, ngươi cũng rất thần bí, tên Vô Danh vừa nghe đã biết là tên giả, hơn nữa không hề có thái độ cung kính đối với bản thế tử, rất nhiều hành động còn có chút cổ quái..."

Cô đưa tay sờ cằm, ý vị thâm trường: "Ta cảm thấy ngươi giống đại nhân vật đang che giấu thân phận."

Vô Danh: "..."

Tay hắn càng siết chặt, không dám cử động, chỉ thản nhiên trả lời: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

"Là ta suy nghĩ nhiều hay là ngươi thật sự cất giấu gì đó?" Dung Chiêu tiếp tục thăm dò. Dựa theo những bộ phim truyền hình cô từng xem, người như Vô Danh cực kỳ bất ổn, thật sự rất giống đại nhân vật che giấu thân phận, không phải nam chính thì chính là... nhân vật phản diện.

Chẳng qua Dung Chiêu cảm thấy hắn giống phản diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-250.html.]

Chuyên tâm ở phủ cô làm xa phu nửa năm, đây mà là nam chính á? E rằng chỉ có nhân vật phản diện nằm gai nếm mật mới có thể làm được.

Vì thế cô lại nói: "Trên người ngươi mang theo huyết hải thâm thù, ngươi nằm gai nếm mật ẩn nấp ở phủ ta là vì báo thù."

Suy nghĩ ở góc độ này cũng rất hoàn mỹ.

Cũng không biết kẻ thù của hắn có phải An Khánh Vương phủ hay không? Hẳn là không phải đâu nhỉ, cô không phát hiện có gì không đúng.

Vô Danh: "..."

Đây là câu khẳng định, là Dung Chiêu đang tự não bổ, cũng không cần hắn trả lời.

Dung Chiêu: "Ngươi che giấu rất tốt, nhưng nhất định sẽ bị người khác phát hiện, sau đó mang đến phiền toái cho chúng ta."

Vô Danh: "..."

Ngươi cứ tiếp tục bịa chuyện đi.

Trời dần tối, Dung Chiêu não bổ xong tự hưng phấn, đôi mắt phượng trong ánh sáng ảm đạm lấp lánh phát sáng.

Dung Chiêu: "Phiền toái có thể là ám sát gì đó."

Vừa nói xong, xe ngựa đi tới rừng cây, chung quanh gió động, Vô Danh đột nhiên biến sắc.

Dung Chiêu còn đang tiếp tục não bổ, Vô Danh một tay bắt lấy tay kéo cô, tay kia kéo dây cương thắng gấp, mặt đất phía trước lõm một lỗ, bọn họ thiếu chút nữa ngã xuống!

May mắn Vô Danh kịp thời phanh lại, nhưng đồng thời mấy bóng đen cũng từ trên cây nhảy xuống.

Xe ngựa thắng gấp, phía trước lại sụp hố, ngựa nhất thời thất hồn giãy giụa, xe lật nghiêng.

Thạch Đầu lập tức xông ra ngoài muốn bảo vệ Dung Chiêu.

Tạ Hồng kinh hô: "Thích khách!!"

Dung Chiêu: "??2"

Đậu má, cô thành miệng quạ đen từ khi nào vậy? chính là... Sơ suất rồi, triều Đại Nhạn vậy mà còn có người tập võ!!

Tuy rằng không phải khinh công siêu nhiên, nhưng ẩn núp trên cây thừa dịp trời tối nhảy xuống, cầm đao thọc tới, những người này tuyệt đối không phải người bình thường, mà là võ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Càng làm người ta kinh ngạc chính là, Vô Danh thế nhưng từ trên đùi rút ra một thanh đao sắc bén, ngăn trở phi tiêu ném tới.
 
Chương 251


Dung Chiêu: "Thật sự có người ám sát ngươi sao?"

Vừa nói xong, Vô Danh liền kéo Dung Chiêu nhảy xuống xe ngựa, hắn giật mạnh một cái, Dung Chiêu trực tiếp ngã xuống đất, ăn một miệng bụi.

Sau đó một hắc y nhân đánh úp tới, Vô Danh kéo cô né sang một bên, cánh tay Dung Chiêu cọ xát trên mặt đất, bị đá vụn cà rách da.

Phim truyền hình quả nhiên gạt người!

Xoay vòng vòng cái quần què, ôm eo bay tới bay lui không hề tồn tại, chỉ có bị người ta lôi kéo tránh né nguy hiểm, ăn đầy một họng bụi.

"Thế tử!"

Thạch Đầu lúc này đi tới, Dung Chiêu lập tức buông tay Vô Danh ra đứng lên, để Thạch Đầu bảo vệ cô lui về phía sau.

Những người này nếu là g.i.ế.c Vô Danh, cô ở lại bên cạnh Vô Danh chính là cản trở hắn.

Hơn nữa cô hoàn toàn không biết chiến đấu, trên người cũng không mang theo vũ khí, né tránh mới có thể bảo trụ tính mạng.

Chiến trường vẫn để lại cho Vô Danh đi.

Nhưng cô không ngờ mình đã rời xa vòng vây, mấy người công kích Vô Danh kia lại đồng thời buông tha Vô Danh, lập tức đuổi theo cô, đao kiếm đánh tới liên tiếp, sát khí đằng đằng.

"Phanh..."

Vô Danh từ phía sau đánh ngã Dung Chiêu, lại một tay kéo cô bị ngã đau đứng lên, giống như mang theo bao tải, vừa mạnh mẽ lui về sau, vừa dùng đao chống cự công kích.

Đồng thời, hắn còn nói một câu: "... Những người này tựa hồ là tìm ngươi."

Dung Chiêu: "..."

Cô nhìn ra rồi.

Phim truyền hình đúng là lừa người ta tới chết!

Sát thủ vậy mà không phải tìm Vô Danh đang ẩn giấu thân phận, bọn chúng đi tìm lương dân như cô?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-251.html.]

Không kịp nghĩ nhiều, Dung Chiêu nắm lấy góc áo Vô Danh, dưới điều kiện không ảnh hưởng đến chiến đấu của hắn, bám sát hắn, để hắn che chở. Cô cũng nhìn ra.

Thạch Đầu không lợi hại bằng Vô Danh.

Đồng thời, Dung Chiêu ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi...

Cô sơ suất một lần, chờ kiếp nạn này qua đi, cô muốn thuê một trăm bảo tiêu!!

Sát thủ tổng cộng có bốn người, một mình Vô Danh chống đỡ rất khó khăn, rất nhanh đã bị đả thương, đao kiếm sắc bén c.h.é.m lên người, bọn họ lại mặc áo vải, chỉ cần vạch một cái chính là một vết thương.

Sau khi Thạch Đầu phát hiện những người này đến vì thế tử, cắn răng, thay đổi sách lược, không còn muốn giành lại thế tử từ trên người Vô Danh nữa, hắn cầm đao vọt tới bên cạnh, đ.â.m điên cuồng về phía sát thủ.

Thạch Đầu là người hầu của Dung Chiêu, cũng có chút thân thủ, trên xe ngựa tự nhiên mang theo đao.

Lúc này hắn nắm đao điên cuồng chém, dư quang chú ý tới bên cạnh, đồng tử co rút, hô to: "Thế tử cẩn thận!"

Một sát thủ vòng ra sau đ.â.m về phía Dung Chiêu!

Vô Danh thân thể vừa chuyển, quần áo vải tung bay, đem Dung Chiêu chuyển ra sau lưng, đồng thời một cước đá bay tên đánh lén, nhưng lại cho tên đang chiến đấu với Vô Danh lúc trước cơ hội, đao sượt qua cánh tay Vô Danh, trong nháy mắt m.á.u tươi bốn phía.

Hai đánh bốn, Thạch Đầu có thể giữ chân một tên, nhưng Vô Danh không có biện pháp một chọi ba, nhất là hắn còn phải che chở Dung Chiêu.

Đao lần nữa c.h.é.m tới từ ba phía, những người đó giống như không cảm giác được đau đớn, một lòng một dạ muốn đạt thành mục đích, trên người m.á.u tươi đầm đìa nhưng vẫn còn công kích.

Trời càng ngày càng tối, gần như không thấy rõ, mà cục diện đối với đám người Dung Chiêu càng ngày càng bất lợi.

Vô Danh lắc mình tránh qua một tên, lại trở tay ngăn trở một tên khác, Dung Chiêu híp mắt nhìn thấy, nhấc chân đá về phía cổ tay người nọ.

Chân đau, tay đối phương cứng quá.

Phát hiện Dung Chiêu đạp hắn, người nọ lập tức vươn tay kia ra muốn bắt lấy Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu đã kịp thời rút chân về.

Vô Danh cũng xoay người, kéo Dung Chiêu lui về phía sau.

Dung Chiêu lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, Vô Danh lại kéo
 
Chương 251


Dung Chiêu: "Thật sự có người ám sát ngươi sao?"

Vừa nói xong, Vô Danh liền kéo Dung Chiêu nhảy xuống xe ngựa, hắn giật mạnh một cái, Dung Chiêu trực tiếp ngã xuống đất, ăn một miệng bụi.

Sau đó một hắc y nhân đánh úp tới, Vô Danh kéo cô né sang một bên, cánh tay Dung Chiêu cọ xát trên mặt đất, bị đá vụn cà rách da.

Phim truyền hình quả nhiên gạt người!

Xoay vòng vòng cái quần què, ôm eo bay tới bay lui không hề tồn tại, chỉ có bị người ta lôi kéo tránh né nguy hiểm, ăn đầy một họng bụi.

"Thế tử!"

Thạch Đầu lúc này đi tới, Dung Chiêu lập tức buông tay Vô Danh ra đứng lên, để Thạch Đầu bảo vệ cô lui về phía sau.

Những người này nếu là g.i.ế.c Vô Danh, cô ở lại bên cạnh Vô Danh chính là cản trở hắn.

Hơn nữa cô hoàn toàn không biết chiến đấu, trên người cũng không mang theo vũ khí, né tránh mới có thể bảo trụ tính mạng.

Chiến trường vẫn để lại cho Vô Danh đi.

Nhưng cô không ngờ mình đã rời xa vòng vây, mấy người công kích Vô Danh kia lại đồng thời buông tha Vô Danh, lập tức đuổi theo cô, đao kiếm đánh tới liên tiếp, sát khí đằng đằng.

"Phanh..."

Vô Danh từ phía sau đánh ngã Dung Chiêu, lại một tay kéo cô bị ngã đau đứng lên, giống như mang theo bao tải, vừa mạnh mẽ lui về sau, vừa dùng đao chống cự công kích.

Đồng thời, hắn còn nói một câu: "... Những người này tựa hồ là tìm ngươi."

Dung Chiêu: "..."

Cô nhìn ra rồi.

Phim truyền hình đúng là lừa người ta tới chết!

Sát thủ vậy mà không phải tìm Vô Danh đang ẩn giấu thân phận, bọn chúng đi tìm lương dân như cô?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-251.html.]

Không kịp nghĩ nhiều, Dung Chiêu nắm lấy góc áo Vô Danh, dưới điều kiện không ảnh hưởng đến chiến đấu của hắn, bám sát hắn, để hắn che chở. Cô cũng nhìn ra.

Thạch Đầu không lợi hại bằng Vô Danh.

Đồng thời, Dung Chiêu ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi...

Cô sơ suất một lần, chờ kiếp nạn này qua đi, cô muốn thuê một trăm bảo tiêu!!

Sát thủ tổng cộng có bốn người, một mình Vô Danh chống đỡ rất khó khăn, rất nhanh đã bị đả thương, đao kiếm sắc bén c.h.é.m lên người, bọn họ lại mặc áo vải, chỉ cần vạch một cái chính là một vết thương.

Sau khi Thạch Đầu phát hiện những người này đến vì thế tử, cắn răng, thay đổi sách lược, không còn muốn giành lại thế tử từ trên người Vô Danh nữa, hắn cầm đao vọt tới bên cạnh, đ.â.m điên cuồng về phía sát thủ.

Thạch Đầu là người hầu của Dung Chiêu, cũng có chút thân thủ, trên xe ngựa tự nhiên mang theo đao.

Lúc này hắn nắm đao điên cuồng chém, dư quang chú ý tới bên cạnh, đồng tử co rút, hô to: "Thế tử cẩn thận!"

Một sát thủ vòng ra sau đ.â.m về phía Dung Chiêu!

Vô Danh thân thể vừa chuyển, quần áo vải tung bay, đem Dung Chiêu chuyển ra sau lưng, đồng thời một cước đá bay tên đánh lén, nhưng lại cho tên đang chiến đấu với Vô Danh lúc trước cơ hội, đao sượt qua cánh tay Vô Danh, trong nháy mắt m.á.u tươi bốn phía.

Hai đánh bốn, Thạch Đầu có thể giữ chân một tên, nhưng Vô Danh không có biện pháp một chọi ba, nhất là hắn còn phải che chở Dung Chiêu.

Đao lần nữa c.h.é.m tới từ ba phía, những người đó giống như không cảm giác được đau đớn, một lòng một dạ muốn đạt thành mục đích, trên người m.á.u tươi đầm đìa nhưng vẫn còn công kích.

Trời càng ngày càng tối, gần như không thấy rõ, mà cục diện đối với đám người Dung Chiêu càng ngày càng bất lợi.

Vô Danh lắc mình tránh qua một tên, lại trở tay ngăn trở một tên khác, Dung Chiêu híp mắt nhìn thấy, nhấc chân đá về phía cổ tay người nọ.

Chân đau, tay đối phương cứng quá.

Phát hiện Dung Chiêu đạp hắn, người nọ lập tức vươn tay kia ra muốn bắt lấy Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu đã kịp thời rút chân về.

Vô Danh cũng xoay người, kéo Dung Chiêu lui về phía sau.

Dung Chiêu lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, Vô Danh lại kéo
 
Chương 251


Dung Chiêu: "Thật sự có người ám sát ngươi sao?"

Vừa nói xong, Vô Danh liền kéo Dung Chiêu nhảy xuống xe ngựa, hắn giật mạnh một cái, Dung Chiêu trực tiếp ngã xuống đất, ăn một miệng bụi.

Sau đó một hắc y nhân đánh úp tới, Vô Danh kéo cô né sang một bên, cánh tay Dung Chiêu cọ xát trên mặt đất, bị đá vụn cà rách da.

Phim truyền hình quả nhiên gạt người!

Xoay vòng vòng cái quần què, ôm eo bay tới bay lui không hề tồn tại, chỉ có bị người ta lôi kéo tránh né nguy hiểm, ăn đầy một họng bụi.

"Thế tử!"

Thạch Đầu lúc này đi tới, Dung Chiêu lập tức buông tay Vô Danh ra đứng lên, để Thạch Đầu bảo vệ cô lui về phía sau.

Những người này nếu là g.i.ế.c Vô Danh, cô ở lại bên cạnh Vô Danh chính là cản trở hắn.

Hơn nữa cô hoàn toàn không biết chiến đấu, trên người cũng không mang theo vũ khí, né tránh mới có thể bảo trụ tính mạng.

Chiến trường vẫn để lại cho Vô Danh đi.

Nhưng cô không ngờ mình đã rời xa vòng vây, mấy người công kích Vô Danh kia lại đồng thời buông tha Vô Danh, lập tức đuổi theo cô, đao kiếm đánh tới liên tiếp, sát khí đằng đằng.

"Phanh..."

Vô Danh từ phía sau đánh ngã Dung Chiêu, lại một tay kéo cô bị ngã đau đứng lên, giống như mang theo bao tải, vừa mạnh mẽ lui về sau, vừa dùng đao chống cự công kích.

Đồng thời, hắn còn nói một câu: "... Những người này tựa hồ là tìm ngươi."

Dung Chiêu: "..."

Cô nhìn ra rồi.

Phim truyền hình đúng là lừa người ta tới chết!

Sát thủ vậy mà không phải tìm Vô Danh đang ẩn giấu thân phận, bọn chúng đi tìm lương dân như cô?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-251.html.]

Không kịp nghĩ nhiều, Dung Chiêu nắm lấy góc áo Vô Danh, dưới điều kiện không ảnh hưởng đến chiến đấu của hắn, bám sát hắn, để hắn che chở. Cô cũng nhìn ra.

Thạch Đầu không lợi hại bằng Vô Danh.

Đồng thời, Dung Chiêu ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi...

Cô sơ suất một lần, chờ kiếp nạn này qua đi, cô muốn thuê một trăm bảo tiêu!!

Sát thủ tổng cộng có bốn người, một mình Vô Danh chống đỡ rất khó khăn, rất nhanh đã bị đả thương, đao kiếm sắc bén c.h.é.m lên người, bọn họ lại mặc áo vải, chỉ cần vạch một cái chính là một vết thương.

Sau khi Thạch Đầu phát hiện những người này đến vì thế tử, cắn răng, thay đổi sách lược, không còn muốn giành lại thế tử từ trên người Vô Danh nữa, hắn cầm đao vọt tới bên cạnh, đ.â.m điên cuồng về phía sát thủ.

Thạch Đầu là người hầu của Dung Chiêu, cũng có chút thân thủ, trên xe ngựa tự nhiên mang theo đao.

Lúc này hắn nắm đao điên cuồng chém, dư quang chú ý tới bên cạnh, đồng tử co rút, hô to: "Thế tử cẩn thận!"

Một sát thủ vòng ra sau đ.â.m về phía Dung Chiêu!

Vô Danh thân thể vừa chuyển, quần áo vải tung bay, đem Dung Chiêu chuyển ra sau lưng, đồng thời một cước đá bay tên đánh lén, nhưng lại cho tên đang chiến đấu với Vô Danh lúc trước cơ hội, đao sượt qua cánh tay Vô Danh, trong nháy mắt m.á.u tươi bốn phía.

Hai đánh bốn, Thạch Đầu có thể giữ chân một tên, nhưng Vô Danh không có biện pháp một chọi ba, nhất là hắn còn phải che chở Dung Chiêu.

Đao lần nữa c.h.é.m tới từ ba phía, những người đó giống như không cảm giác được đau đớn, một lòng một dạ muốn đạt thành mục đích, trên người m.á.u tươi đầm đìa nhưng vẫn còn công kích.

Trời càng ngày càng tối, gần như không thấy rõ, mà cục diện đối với đám người Dung Chiêu càng ngày càng bất lợi.

Vô Danh lắc mình tránh qua một tên, lại trở tay ngăn trở một tên khác, Dung Chiêu híp mắt nhìn thấy, nhấc chân đá về phía cổ tay người nọ.

Chân đau, tay đối phương cứng quá.

Phát hiện Dung Chiêu đạp hắn, người nọ lập tức vươn tay kia ra muốn bắt lấy Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu đã kịp thời rút chân về.

Vô Danh cũng xoay người, kéo Dung Chiêu lui về phía sau.

Dung Chiêu lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, Vô Danh lại kéo
 
Chương 252


Tiếp tục như vậy không được!

Vô Danh cắn răng, tay nắm chặt Dung Chiêu kéo mạnh vào trong ngực, hắn ôm chặt cô xong lập tức né tránh công kích, lao thẳng về phía một tên trong đó.

Đây là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên phá vỡ cục diện!

Vô Danh che chở Dung Chiêu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c một tên, một tên khác bên cạnh kịp phản ứng xông tới, Vô Danh không tránh, liều mạng bị thương cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên trong bọn chúng.

"Phốc..."

"Ưm..."

Tiếng đao đ.â.m vào n.g.ự.c cùng với tiếng cánh tay Dung Chiêu bị cứa rách đồng thời vang lên, vừa nhìn thấy đao đ.â.m vào Vô Danh, Dung Chiêu giơ tay ngăn cản giúp hắn.

Hiện giờ Vô Danh bị thương còn tệ hơn Dung Chiêu bị thương.

Nếu Vô Danh chết, đám sát thủ nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Chiêu.

Vô Danh là lực chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ.

Vô Danh thấy Dung Chiêu bị thương, ánh mắt mãnh liệt, Thạch Đầu càng nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng c.h.é.m tới.

Còn lại ba tên!

Thạch Đầu chiến đấu một tên, Vô Danh triền đấu hai tên, ai cũng không có biện pháp làm gì đối phương.

Nương theo một tiếng rít gào, Tạ Hồng bị xem nhẹ chẳng biết lúc nào tháo ngựa ra khỏi xe, cưỡi lên trực tiếp xông về phía bọn họ.

Con đường này cũng không rộng lắm, chung quanh đều là rừng cây, bọn chúng đào lỗ trên mặt đất, sau khi mặt đất lún xe ngựa không qua được, nhưng ngựa vẫn có thể di chuyển.

Tạ Hồng xông tới, một gã sát thủ lập tức nhảy ra, Vô Danh nắm lấy cơ hội đánh lui một sát thủ khác.

Hắn bất chấp toàn thân bị thương, tay gồng sức ném Dung Chiêu lên ngựa, đồng thời lấy đao đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa một cái, con ngựa chạy như điên về phía trước.

Tạ Hồng đỡ lấy Dung Chiêu, còn chưa hoàn hồn, siết chặt dây cương.

Dung Chiêu vội la lên: "Các ngươi cẩn thận!" Thạch Đầu lập tức bám lấy một sát thủ, Vô Danh một mình mạnh mẽ đấu với hai tên, ý đồ cho bọn Dung Chiêu thời gian chạy trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-252.html.]

Nhưng mục tiêu của bọn họ là Dung Chiêu.

Dung Chiêu vừa lên ngựa, ba người lập tức rút lui, đồng thời huýt sáo, bốn con khoái mã vọt tới.

Thế mà còn có một tên khác cưỡi ngựa đi tới, hắn buông dây thừng của bốn con ngựa khác ra, cưỡi ngựa của mình từ trong rừng cây xông về phía Dung Chiêu và Tạ Hồng ở phía trước!

Sắc mặt Vô Danh đại biến.

Chết tiệt!

Thạch Đầu kinh hô: "Thế tử, cẩn thận!"

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Dung Chiêu tự nhiên nghe thấy, cô vốn có thể miễn cưỡng ngồi vững trên ngựa, lúc này lập tức siết chặt dây cương, toàn thân run rẩy.

Cũng đúng, những người đó muốn g.i.ế.c cô, tự nhiên không có khả năng từ kinh thành đi tới, hóa ra còn có người thứ năm, hắn bí ẩn dắt ngựa, chờ bốn người giải quyết Dung Chiêu xong lập tức trở về.

Lúc này Dung Chiêu chạy trốn, hắn cưỡi ngựa đuổi theo Dung Chiêu.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Tạ Hồng ở phía sau kinh hô: "Thế tử, sắp đuổi kịp rồi!"

Trên ngựa bọn họ có hai người, ngựa đằng sau chỉ có một người, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của đối phương tốt hơn Dung Chiêu, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.

Trời đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, chung quanh ngoại trừ cây cối cái gì cũng không có.

Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thật sự rất đáng sợ, Dung Chiêu cả người đau đớn run rẩy.

Ngựa vừa mới bị đâm, trong lúc ngắn ngủi bộc phát tốc độ, nhưng sau khi chậm lại, tốc độ ngược lại giảm xuống làm cho người ta sốt ruột.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đuổi kịp!

Phía sau, ba tên kia chuẩn bị lên ngựa.

Thạch Đầu giơ đao lên c.h.é.m tới, gắt gao ngăn cản một tên.

Vành mắt Vô Danh đỏ như máu, cũng không đi ngăn cản, hắn và hai tên khác giống nhau, trực tiếp xoay người lên ngựa, tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn, kẹp bụng ngựa, nhanh chóng chạy về phía trước. Dung Chiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như thác, nhưng cô cắn chặt răng, quay đầu nhìn lướt đằng sau.

Người đuổi theo phía sau đã rất gần, giơ đao liền có thể c.h.é.m tới, mà bọn Vô Danh còn ở xa phía sau, ngoài tầm tay với.
 
Chương 252


Tiếp tục như vậy không được!

Vô Danh cắn răng, tay nắm chặt Dung Chiêu kéo mạnh vào trong ngực, hắn ôm chặt cô xong lập tức né tránh công kích, lao thẳng về phía một tên trong đó.

Đây là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên phá vỡ cục diện!

Vô Danh che chở Dung Chiêu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c một tên, một tên khác bên cạnh kịp phản ứng xông tới, Vô Danh không tránh, liều mạng bị thương cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên trong bọn chúng.

"Phốc..."

"Ưm..."

Tiếng đao đ.â.m vào n.g.ự.c cùng với tiếng cánh tay Dung Chiêu bị cứa rách đồng thời vang lên, vừa nhìn thấy đao đ.â.m vào Vô Danh, Dung Chiêu giơ tay ngăn cản giúp hắn.

Hiện giờ Vô Danh bị thương còn tệ hơn Dung Chiêu bị thương.

Nếu Vô Danh chết, đám sát thủ nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Chiêu.

Vô Danh là lực chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ.

Vô Danh thấy Dung Chiêu bị thương, ánh mắt mãnh liệt, Thạch Đầu càng nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng c.h.é.m tới.

Còn lại ba tên!

Thạch Đầu chiến đấu một tên, Vô Danh triền đấu hai tên, ai cũng không có biện pháp làm gì đối phương.

Nương theo một tiếng rít gào, Tạ Hồng bị xem nhẹ chẳng biết lúc nào tháo ngựa ra khỏi xe, cưỡi lên trực tiếp xông về phía bọn họ.

Con đường này cũng không rộng lắm, chung quanh đều là rừng cây, bọn chúng đào lỗ trên mặt đất, sau khi mặt đất lún xe ngựa không qua được, nhưng ngựa vẫn có thể di chuyển.

Tạ Hồng xông tới, một gã sát thủ lập tức nhảy ra, Vô Danh nắm lấy cơ hội đánh lui một sát thủ khác.

Hắn bất chấp toàn thân bị thương, tay gồng sức ném Dung Chiêu lên ngựa, đồng thời lấy đao đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa một cái, con ngựa chạy như điên về phía trước.

Tạ Hồng đỡ lấy Dung Chiêu, còn chưa hoàn hồn, siết chặt dây cương.

Dung Chiêu vội la lên: "Các ngươi cẩn thận!" Thạch Đầu lập tức bám lấy một sát thủ, Vô Danh một mình mạnh mẽ đấu với hai tên, ý đồ cho bọn Dung Chiêu thời gian chạy trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-252.html.]

Nhưng mục tiêu của bọn họ là Dung Chiêu.

Dung Chiêu vừa lên ngựa, ba người lập tức rút lui, đồng thời huýt sáo, bốn con khoái mã vọt tới.

Thế mà còn có một tên khác cưỡi ngựa đi tới, hắn buông dây thừng của bốn con ngựa khác ra, cưỡi ngựa của mình từ trong rừng cây xông về phía Dung Chiêu và Tạ Hồng ở phía trước!

Sắc mặt Vô Danh đại biến.

Chết tiệt!

Thạch Đầu kinh hô: "Thế tử, cẩn thận!"

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Dung Chiêu tự nhiên nghe thấy, cô vốn có thể miễn cưỡng ngồi vững trên ngựa, lúc này lập tức siết chặt dây cương, toàn thân run rẩy.

Cũng đúng, những người đó muốn g.i.ế.c cô, tự nhiên không có khả năng từ kinh thành đi tới, hóa ra còn có người thứ năm, hắn bí ẩn dắt ngựa, chờ bốn người giải quyết Dung Chiêu xong lập tức trở về.

Lúc này Dung Chiêu chạy trốn, hắn cưỡi ngựa đuổi theo Dung Chiêu.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Tạ Hồng ở phía sau kinh hô: "Thế tử, sắp đuổi kịp rồi!"

Trên ngựa bọn họ có hai người, ngựa đằng sau chỉ có một người, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của đối phương tốt hơn Dung Chiêu, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.

Trời đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, chung quanh ngoại trừ cây cối cái gì cũng không có.

Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thật sự rất đáng sợ, Dung Chiêu cả người đau đớn run rẩy.

Ngựa vừa mới bị đâm, trong lúc ngắn ngủi bộc phát tốc độ, nhưng sau khi chậm lại, tốc độ ngược lại giảm xuống làm cho người ta sốt ruột.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đuổi kịp!

Phía sau, ba tên kia chuẩn bị lên ngựa.

Thạch Đầu giơ đao lên c.h.é.m tới, gắt gao ngăn cản một tên.

Vành mắt Vô Danh đỏ như máu, cũng không đi ngăn cản, hắn và hai tên khác giống nhau, trực tiếp xoay người lên ngựa, tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn, kẹp bụng ngựa, nhanh chóng chạy về phía trước. Dung Chiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như thác, nhưng cô cắn chặt răng, quay đầu nhìn lướt đằng sau.

Người đuổi theo phía sau đã rất gần, giơ đao liền có thể c.h.é.m tới, mà bọn Vô Danh còn ở xa phía sau, ngoài tầm tay với.
 
Chương 252


Tiếp tục như vậy không được!

Vô Danh cắn răng, tay nắm chặt Dung Chiêu kéo mạnh vào trong ngực, hắn ôm chặt cô xong lập tức né tránh công kích, lao thẳng về phía một tên trong đó.

Đây là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên phá vỡ cục diện!

Vô Danh che chở Dung Chiêu, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c một tên, một tên khác bên cạnh kịp phản ứng xông tới, Vô Danh không tránh, liều mạng bị thương cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một tên trong bọn chúng.

"Phốc..."

"Ưm..."

Tiếng đao đ.â.m vào n.g.ự.c cùng với tiếng cánh tay Dung Chiêu bị cứa rách đồng thời vang lên, vừa nhìn thấy đao đ.â.m vào Vô Danh, Dung Chiêu giơ tay ngăn cản giúp hắn.

Hiện giờ Vô Danh bị thương còn tệ hơn Dung Chiêu bị thương.

Nếu Vô Danh chết, đám sát thủ nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Chiêu.

Vô Danh là lực chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ.

Vô Danh thấy Dung Chiêu bị thương, ánh mắt mãnh liệt, Thạch Đầu càng nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng c.h.é.m tới.

Còn lại ba tên!

Thạch Đầu chiến đấu một tên, Vô Danh triền đấu hai tên, ai cũng không có biện pháp làm gì đối phương.

Nương theo một tiếng rít gào, Tạ Hồng bị xem nhẹ chẳng biết lúc nào tháo ngựa ra khỏi xe, cưỡi lên trực tiếp xông về phía bọn họ.

Con đường này cũng không rộng lắm, chung quanh đều là rừng cây, bọn chúng đào lỗ trên mặt đất, sau khi mặt đất lún xe ngựa không qua được, nhưng ngựa vẫn có thể di chuyển.

Tạ Hồng xông tới, một gã sát thủ lập tức nhảy ra, Vô Danh nắm lấy cơ hội đánh lui một sát thủ khác.

Hắn bất chấp toàn thân bị thương, tay gồng sức ném Dung Chiêu lên ngựa, đồng thời lấy đao đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa một cái, con ngựa chạy như điên về phía trước.

Tạ Hồng đỡ lấy Dung Chiêu, còn chưa hoàn hồn, siết chặt dây cương.

Dung Chiêu vội la lên: "Các ngươi cẩn thận!" Thạch Đầu lập tức bám lấy một sát thủ, Vô Danh một mình mạnh mẽ đấu với hai tên, ý đồ cho bọn Dung Chiêu thời gian chạy trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-252.html.]

Nhưng mục tiêu của bọn họ là Dung Chiêu.

Dung Chiêu vừa lên ngựa, ba người lập tức rút lui, đồng thời huýt sáo, bốn con khoái mã vọt tới.

Thế mà còn có một tên khác cưỡi ngựa đi tới, hắn buông dây thừng của bốn con ngựa khác ra, cưỡi ngựa của mình từ trong rừng cây xông về phía Dung Chiêu và Tạ Hồng ở phía trước!

Sắc mặt Vô Danh đại biến.

Chết tiệt!

Thạch Đầu kinh hô: "Thế tử, cẩn thận!"

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Dung Chiêu tự nhiên nghe thấy, cô vốn có thể miễn cưỡng ngồi vững trên ngựa, lúc này lập tức siết chặt dây cương, toàn thân run rẩy.

Cũng đúng, những người đó muốn g.i.ế.c cô, tự nhiên không có khả năng từ kinh thành đi tới, hóa ra còn có người thứ năm, hắn bí ẩn dắt ngựa, chờ bốn người giải quyết Dung Chiêu xong lập tức trở về.

Lúc này Dung Chiêu chạy trốn, hắn cưỡi ngựa đuổi theo Dung Chiêu.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Tạ Hồng ở phía sau kinh hô: "Thế tử, sắp đuổi kịp rồi!"

Trên ngựa bọn họ có hai người, ngựa đằng sau chỉ có một người, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của đối phương tốt hơn Dung Chiêu, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.

Trời đã tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, chung quanh ngoại trừ cây cối cái gì cũng không có.

Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thật sự rất đáng sợ, Dung Chiêu cả người đau đớn run rẩy.

Ngựa vừa mới bị đâm, trong lúc ngắn ngủi bộc phát tốc độ, nhưng sau khi chậm lại, tốc độ ngược lại giảm xuống làm cho người ta sốt ruột.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đuổi kịp!

Phía sau, ba tên kia chuẩn bị lên ngựa.

Thạch Đầu giơ đao lên c.h.é.m tới, gắt gao ngăn cản một tên.

Vành mắt Vô Danh đỏ như máu, cũng không đi ngăn cản, hắn và hai tên khác giống nhau, trực tiếp xoay người lên ngựa, tốc độ của hắn còn muốn nhanh hơn, kẹp bụng ngựa, nhanh chóng chạy về phía trước. Dung Chiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như thác, nhưng cô cắn chặt răng, quay đầu nhìn lướt đằng sau.

Người đuổi theo phía sau đã rất gần, giơ đao liền có thể c.h.é.m tới, mà bọn Vô Danh còn ở xa phía sau, ngoài tầm tay với.
 
Chương 253


Tạ Hồng cắn răng: "Thế tử, để ta đi xuống."

Lão nhảy xuống, dù cho chỉ dọa được ngựa của đối phương, nhưng cũng có thể cho thế tử tranh thủ chạy trốn thời gian.

Dung Chiêu trực tiếp quát lớn: "Câm miệng!"

Lời vừa dứt, đối phương càng gần, hắn vung đao c.h.é.m tới, cho dù ánh sáng lờ mờ nhưng đao của đối phương cũng mang theo hàn mang lạnh lẽo, tựa hồ muốn c.h.é.m Dung Chiêu làm đôi.

Dung Chiêu cắn răng, trong nháy mắt đao c.h.é.m xuống, đột nhiên kéo dây cương quẹo vào rừng cây bên cạnh, quay đầu vòng lại đường cũ.

Tạ Hồng kinh hô: "Thế tử!"

Người nọ kinh ngạc nhưng vẫn lập tức vọt vào rừng cây đuổi theo.

Giờ khắc này đầu Dung Chiêu vô cùng rõ ràng, cô không quay đầu lại nữa, chạy như điên về phía trước, dư quang nhìn liếc qua Vô Danh trên đường cái.

Đối phương cũng xông vào rừng cây.

Ánh mắt Dung Chiêu sáng lên, có hi vọng!

Đầu cô hiện tại vô cùng thanh tỉnh, lúc này mà chạy về phía trước, không phải ngã xuống ngựa thì cũng bị đuổi theo g.i.ế.c chết, chỉ có vòng về, mà lại không thể trực tiếp vòng về.

Cô rễ vào rừng cây bên cạnh, Vô Danh cũng xông vào rừng cây, hai người hội hợp.

Đây là nửa canh giờ kích thích nhất từ lúc Dung Chiêu xuyên qua tới nay, m.á.u chảy không ngừng, thân thể đau đớn đều là việc nhỏ, sát thủ sau lưng và hằng hà sa số cổ thụ cao to mới là trở ngại lớn nhất.

Cưỡi ngựa trong hoàn cảnh như thế này, nếu dừng lại sẽ bị người phía sau vô tình c.h.é.m giết.

Cô có thể cảm nhận được hô hấp gần như ít ỏi và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.

Tùng tùng tùng...

Trong đêm tối, vừa mạo hiểm vừa khủng bố.

Tốc độ của Dung Chiêu thật sự không nhanh nổi, cô vốn cưỡi ngựa kém hơn sát thủ, di chuyển trong rừng cây càng gặp khó khăn, cũng may vừa nãy làm cho đối phương trở tay không kịp cho nên mới dẫn trước một Đối phương liên tiếp công kích cô hai lần, Dung Chiêu kéo dây cương chỉ huy ngựa né tránh cây, tránh đi nguy hiểm.

Mà lần thứ ba, đối phương lại càng gần hơn, trực tiếp c.h.é.m về phía cổ Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-253.html.]

Tạ Hồng ở trên ngựa, thậm chí không có biện pháp giúp cô ngăn cản, chỉ có thể kinh hô.

Lúc này, Vô Danh đã tới gần, nhìn thấy một màn này đồng tử co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ném đao trên tay đi.

"Nằm xuống!" Vô Danh quát.

Dung Chiêu nghe được thanh âm của Vô Danh, cúi đầu, tin tưởng vô điều kiện.

Cũng may là cô phối hợp vô điều kiện, thanh đao của sát thủ trong nháy mắt kề sát cổ Dung Chiêu rơi xuống.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn, đao Vô Danh cắm vào cổ đối phương, đối phương ngã xuống ngựa.

Tạ Hồng thở gấp.

Quá mạo hiểm!

Sát thủ rơi xuống ngay bên cạnh bọn họ, lộ ra cổ, hoàn toàn mặc cho người ta cứt đứt, nếu Vô Danh không g.i.ế.c c.h.ế.t sát thủ kia, cổ Dung Chiêu đã đứt lìa.

May mắn, may mắn!

Vô Danh xông tới, thân thể nghiêng về phía trước, một tay giữ chặt Dung Chiêu, kéo cô từ một con ngựa khác lên ngựa của mình, Dung Chiêu phối hợp, ngồi ở sau lưng hắn, nắm lấy góc áo hắn, không trở ngại hành động của đối phương.

Giọng Dung Chiêu khàn khàn mà dồn dập: "Để Tạ thúc đi trước."

Những người này tới g.i.ế.c cô, Tạ Hồng rời đi, Vô Danh lại khó chơi, bọn hắn sẽ không chia người đuổi theo, ít nhất phải giải quyết bọn họ trước mới có thể rời đi.

Tạ Hồng kinh hô: "Không được, thế tử!"

Vô Danh vừa mới khom lưng nhặt đao trên mặt đất lên, nghe vậy trực tiếp vỗ đầu ngựa, ngựa có linh tính, đầu chuyển hướng sang đường cái, thân thể cũng chạy về phía đường cái.

Mà lúc này, hai sát thủ đã đuổi theo.

Dung Chiêu quát lớn: "Tạ thúc đi mau, ngươi ở lại không có tác dụng, Tạ Hồng vốn chuẩn bị quay đầu ngựa, nghe vậy, cắn răng xông về phía trước, thân thủ lão không tốt, tuổi lại lớn, ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân.

Dung Chiêu phân phó, lão cắn răng đỏ mắt liền xông về phía trước.

Bọn họ lên đường rất có kế hoạch, buổi tối đều có thể dừng chân ở trạm dịch, phía trước mấy chục dặm có trạm dịch, lão đi báo tin còn kịp!
 
Chương 253


Tạ Hồng cắn răng: "Thế tử, để ta đi xuống."

Lão nhảy xuống, dù cho chỉ dọa được ngựa của đối phương, nhưng cũng có thể cho thế tử tranh thủ chạy trốn thời gian.

Dung Chiêu trực tiếp quát lớn: "Câm miệng!"

Lời vừa dứt, đối phương càng gần, hắn vung đao c.h.é.m tới, cho dù ánh sáng lờ mờ nhưng đao của đối phương cũng mang theo hàn mang lạnh lẽo, tựa hồ muốn c.h.é.m Dung Chiêu làm đôi.

Dung Chiêu cắn răng, trong nháy mắt đao c.h.é.m xuống, đột nhiên kéo dây cương quẹo vào rừng cây bên cạnh, quay đầu vòng lại đường cũ.

Tạ Hồng kinh hô: "Thế tử!"

Người nọ kinh ngạc nhưng vẫn lập tức vọt vào rừng cây đuổi theo.

Giờ khắc này đầu Dung Chiêu vô cùng rõ ràng, cô không quay đầu lại nữa, chạy như điên về phía trước, dư quang nhìn liếc qua Vô Danh trên đường cái.

Đối phương cũng xông vào rừng cây.

Ánh mắt Dung Chiêu sáng lên, có hi vọng!

Đầu cô hiện tại vô cùng thanh tỉnh, lúc này mà chạy về phía trước, không phải ngã xuống ngựa thì cũng bị đuổi theo g.i.ế.c chết, chỉ có vòng về, mà lại không thể trực tiếp vòng về.

Cô rễ vào rừng cây bên cạnh, Vô Danh cũng xông vào rừng cây, hai người hội hợp.

Đây là nửa canh giờ kích thích nhất từ lúc Dung Chiêu xuyên qua tới nay, m.á.u chảy không ngừng, thân thể đau đớn đều là việc nhỏ, sát thủ sau lưng và hằng hà sa số cổ thụ cao to mới là trở ngại lớn nhất.

Cưỡi ngựa trong hoàn cảnh như thế này, nếu dừng lại sẽ bị người phía sau vô tình c.h.é.m giết.

Cô có thể cảm nhận được hô hấp gần như ít ỏi và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.

Tùng tùng tùng...

Trong đêm tối, vừa mạo hiểm vừa khủng bố.

Tốc độ của Dung Chiêu thật sự không nhanh nổi, cô vốn cưỡi ngựa kém hơn sát thủ, di chuyển trong rừng cây càng gặp khó khăn, cũng may vừa nãy làm cho đối phương trở tay không kịp cho nên mới dẫn trước một Đối phương liên tiếp công kích cô hai lần, Dung Chiêu kéo dây cương chỉ huy ngựa né tránh cây, tránh đi nguy hiểm.

Mà lần thứ ba, đối phương lại càng gần hơn, trực tiếp c.h.é.m về phía cổ Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-253.html.]

Tạ Hồng ở trên ngựa, thậm chí không có biện pháp giúp cô ngăn cản, chỉ có thể kinh hô.

Lúc này, Vô Danh đã tới gần, nhìn thấy một màn này đồng tử co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ném đao trên tay đi.

"Nằm xuống!" Vô Danh quát.

Dung Chiêu nghe được thanh âm của Vô Danh, cúi đầu, tin tưởng vô điều kiện.

Cũng may là cô phối hợp vô điều kiện, thanh đao của sát thủ trong nháy mắt kề sát cổ Dung Chiêu rơi xuống.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn, đao Vô Danh cắm vào cổ đối phương, đối phương ngã xuống ngựa.

Tạ Hồng thở gấp.

Quá mạo hiểm!

Sát thủ rơi xuống ngay bên cạnh bọn họ, lộ ra cổ, hoàn toàn mặc cho người ta cứt đứt, nếu Vô Danh không g.i.ế.c c.h.ế.t sát thủ kia, cổ Dung Chiêu đã đứt lìa.

May mắn, may mắn!

Vô Danh xông tới, thân thể nghiêng về phía trước, một tay giữ chặt Dung Chiêu, kéo cô từ một con ngựa khác lên ngựa của mình, Dung Chiêu phối hợp, ngồi ở sau lưng hắn, nắm lấy góc áo hắn, không trở ngại hành động của đối phương.

Giọng Dung Chiêu khàn khàn mà dồn dập: "Để Tạ thúc đi trước."

Những người này tới g.i.ế.c cô, Tạ Hồng rời đi, Vô Danh lại khó chơi, bọn hắn sẽ không chia người đuổi theo, ít nhất phải giải quyết bọn họ trước mới có thể rời đi.

Tạ Hồng kinh hô: "Không được, thế tử!"

Vô Danh vừa mới khom lưng nhặt đao trên mặt đất lên, nghe vậy trực tiếp vỗ đầu ngựa, ngựa có linh tính, đầu chuyển hướng sang đường cái, thân thể cũng chạy về phía đường cái.

Mà lúc này, hai sát thủ đã đuổi theo.

Dung Chiêu quát lớn: "Tạ thúc đi mau, ngươi ở lại không có tác dụng, Tạ Hồng vốn chuẩn bị quay đầu ngựa, nghe vậy, cắn răng xông về phía trước, thân thủ lão không tốt, tuổi lại lớn, ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân.

Dung Chiêu phân phó, lão cắn răng đỏ mắt liền xông về phía trước.

Bọn họ lên đường rất có kế hoạch, buổi tối đều có thể dừng chân ở trạm dịch, phía trước mấy chục dặm có trạm dịch, lão đi báo tin còn kịp!
 
Chương 253


Tạ Hồng cắn răng: "Thế tử, để ta đi xuống."

Lão nhảy xuống, dù cho chỉ dọa được ngựa của đối phương, nhưng cũng có thể cho thế tử tranh thủ chạy trốn thời gian.

Dung Chiêu trực tiếp quát lớn: "Câm miệng!"

Lời vừa dứt, đối phương càng gần, hắn vung đao c.h.é.m tới, cho dù ánh sáng lờ mờ nhưng đao của đối phương cũng mang theo hàn mang lạnh lẽo, tựa hồ muốn c.h.é.m Dung Chiêu làm đôi.

Dung Chiêu cắn răng, trong nháy mắt đao c.h.é.m xuống, đột nhiên kéo dây cương quẹo vào rừng cây bên cạnh, quay đầu vòng lại đường cũ.

Tạ Hồng kinh hô: "Thế tử!"

Người nọ kinh ngạc nhưng vẫn lập tức vọt vào rừng cây đuổi theo.

Giờ khắc này đầu Dung Chiêu vô cùng rõ ràng, cô không quay đầu lại nữa, chạy như điên về phía trước, dư quang nhìn liếc qua Vô Danh trên đường cái.

Đối phương cũng xông vào rừng cây.

Ánh mắt Dung Chiêu sáng lên, có hi vọng!

Đầu cô hiện tại vô cùng thanh tỉnh, lúc này mà chạy về phía trước, không phải ngã xuống ngựa thì cũng bị đuổi theo g.i.ế.c chết, chỉ có vòng về, mà lại không thể trực tiếp vòng về.

Cô rễ vào rừng cây bên cạnh, Vô Danh cũng xông vào rừng cây, hai người hội hợp.

Đây là nửa canh giờ kích thích nhất từ lúc Dung Chiêu xuyên qua tới nay, m.á.u chảy không ngừng, thân thể đau đớn đều là việc nhỏ, sát thủ sau lưng và hằng hà sa số cổ thụ cao to mới là trở ngại lớn nhất.

Cưỡi ngựa trong hoàn cảnh như thế này, nếu dừng lại sẽ bị người phía sau vô tình c.h.é.m giết.

Cô có thể cảm nhận được hô hấp gần như ít ỏi và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.

Tùng tùng tùng...

Trong đêm tối, vừa mạo hiểm vừa khủng bố.

Tốc độ của Dung Chiêu thật sự không nhanh nổi, cô vốn cưỡi ngựa kém hơn sát thủ, di chuyển trong rừng cây càng gặp khó khăn, cũng may vừa nãy làm cho đối phương trở tay không kịp cho nên mới dẫn trước một Đối phương liên tiếp công kích cô hai lần, Dung Chiêu kéo dây cương chỉ huy ngựa né tránh cây, tránh đi nguy hiểm.

Mà lần thứ ba, đối phương lại càng gần hơn, trực tiếp c.h.é.m về phía cổ Dung Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-253.html.]

Tạ Hồng ở trên ngựa, thậm chí không có biện pháp giúp cô ngăn cản, chỉ có thể kinh hô.

Lúc này, Vô Danh đã tới gần, nhìn thấy một màn này đồng tử co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ném đao trên tay đi.

"Nằm xuống!" Vô Danh quát.

Dung Chiêu nghe được thanh âm của Vô Danh, cúi đầu, tin tưởng vô điều kiện.

Cũng may là cô phối hợp vô điều kiện, thanh đao của sát thủ trong nháy mắt kề sát cổ Dung Chiêu rơi xuống.

Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn, đao Vô Danh cắm vào cổ đối phương, đối phương ngã xuống ngựa.

Tạ Hồng thở gấp.

Quá mạo hiểm!

Sát thủ rơi xuống ngay bên cạnh bọn họ, lộ ra cổ, hoàn toàn mặc cho người ta cứt đứt, nếu Vô Danh không g.i.ế.c c.h.ế.t sát thủ kia, cổ Dung Chiêu đã đứt lìa.

May mắn, may mắn!

Vô Danh xông tới, thân thể nghiêng về phía trước, một tay giữ chặt Dung Chiêu, kéo cô từ một con ngựa khác lên ngựa của mình, Dung Chiêu phối hợp, ngồi ở sau lưng hắn, nắm lấy góc áo hắn, không trở ngại hành động của đối phương.

Giọng Dung Chiêu khàn khàn mà dồn dập: "Để Tạ thúc đi trước."

Những người này tới g.i.ế.c cô, Tạ Hồng rời đi, Vô Danh lại khó chơi, bọn hắn sẽ không chia người đuổi theo, ít nhất phải giải quyết bọn họ trước mới có thể rời đi.

Tạ Hồng kinh hô: "Không được, thế tử!"

Vô Danh vừa mới khom lưng nhặt đao trên mặt đất lên, nghe vậy trực tiếp vỗ đầu ngựa, ngựa có linh tính, đầu chuyển hướng sang đường cái, thân thể cũng chạy về phía đường cái.

Mà lúc này, hai sát thủ đã đuổi theo.

Dung Chiêu quát lớn: "Tạ thúc đi mau, ngươi ở lại không có tác dụng, Tạ Hồng vốn chuẩn bị quay đầu ngựa, nghe vậy, cắn răng xông về phía trước, thân thủ lão không tốt, tuổi lại lớn, ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân.

Dung Chiêu phân phó, lão cắn răng đỏ mắt liền xông về phía trước.

Bọn họ lên đường rất có kế hoạch, buổi tối đều có thể dừng chân ở trạm dịch, phía trước mấy chục dặm có trạm dịch, lão đi báo tin còn kịp!
 
Chương 254


Còn phải mang theo đại phu, bọn họ đều bị thương, nhất định phải tới đón người.

Tạ Hồng vừa đi, chỉ còn lại Vô Danh và Dung Chiêu trên ngựa, cùng với sát thủ cầm đao đánh tới.

Vô Danh cản một chút, thấy hai tên kia đánh bọc từ bên ngoài, hắn trực tiếp cưỡi ngựa đi sâu vào trong rừng.

Hai người kia không dám chia người, bọn hắn không đuổi theo Tạ Hồng, gắt gao đuổi g.i.ế.c bọn họ.

Vô Danh cưỡi ngựa rất tốt, nhưng trong rừng càng đi vào sâu cây cối càng rậm rạp, tốc độ căn bản không tăng lên nổi.

Vô Danh sợ bọn hắn từ phía sau công kích Dung Chiêu, cắn răng để ngựa chạy một vòng quanh một thân cây, lập tức trực tiếp c.h.é.m về phía một tên trong đó, người nọ cả kinh, rút đao ngăn trở.

Một tên khác cũng lập tức tấn công.

Dung Chiêu giờ khắc này vô cùng rõ ràng mình đang ở trong hiện thực, mà những người này thật sự sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng cho cô, người hầu Thạch Đầu bên cạnh cô không biết sống hay chết.

Vô Danh không phải là "nam chính" trong phim truyền hình, chỉ cần vung đao là người đối diện đồng loạt ngã xuống, cô cũng không phải "nữ chính" sau khi xuyên việt còn có thể bay lên đánh sát thủ.

Vô Danh rất mạnh, nhưng đây là thực tế, thực tế không tồn tại khả năng siêu nhiên.

Sát thủ giống như lính đánh thuê, Vô Danh cho dù là bộ đội đặc chủng mạnh hơn nữa, dưới tình huống phải bảo vệ cô, chiến đấu được như thế này đã rất không dễ dàng.

Tệ hơn nữa là...

Hắn liên tục bị thương.

Đây là thời cổ đại y học không phát triển.

Cho nên, bọn họ không thể cứ tiếp tục như vậy, đầu Dung Chiêu nhanh chóng chuyển động, chiến đấu trước mặt vẫn còn tiếp tục.

Thương thế của Vô Danh đã không nhẹ, sức chiến đấu đang giảm xuống, đối phương lại rõ ràng muốn đồng quy vu tận.

Cô hít sâu một hơi, hạ giọng nói bên tai hắn: "Phối hợp một chút, g.i.ế.c môt ngời trước" Nói xong cô đột nhiên vươn tay, bắt lấy thân cây bên cạnh, thân thể nhảy lên cây, đám người kia đồng thời cả kinh.

Một tên sát thủ lập tức tấn công cô, một tên sát thủ khác cũng nhìn về phía cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-254.html.]

Mục tiêu của bọn họ chỉ có Dung Chiêu.

Đồng tử Vô Danh co lại, kịp phản ứng... Dung Chiêu lấy mình làm mồi nhử!

Hắn không dám nhìn Dung Chiêu, trực tiếp một đao c.h.é.m về phía cổ sát thủ vì di chuyển công kích mà bại lộ.

Đao tựa hồ c.h.é.m không chuẩn, hắn hung hăng đè mạnh, người nọ ngã xuống ngựa, giải quyết được một tên.

Đồng thời, bên phía Dung Chiêu cực kỳ nguy hiểm!

Sát thủ chỉ còn một tên, đại khái là sợ không hoàn thành nhiệm vụ, hắn cầm một thanh đao khác c.h.é.m về phía cổ Dung Chiêu.

Vô Danh vừa mới g.i.ế.c xong một tên, sau khi xoay người đồng tử co lại, ném đao của mình ra, chặn thanh đao công kích Dung Chiêu.

Sát thủ một cước đá về phía Vô Danh không có vũ khí, lập tức nắm lấy cành cây, cầm đao đi g.i.ế.c Dung Chiêu.

Vô Danh cắn răng, trực tiếp nhào tới, đem người từ trên cành cây đánh ngã xuống đất.

Xung quanh động tĩnh rất lớn, ngựa vốn đang chấn kinh, lúc này không có người khống chế, nhanh chân bỏ chạy, cực kỳ dứt khoát.

Vô Danh không có đao, nhưng đối phương bị bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên hai người rất nhanh đã tung ra công kích.

Sát thủ đều là người ra tay tàn nhẫn, bằng không sẽ không tới bây giờ còn chưa chịu dừng tay, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận.

Vô Danh không có đao, rất nhanh liền từ đè sát thủ đến bị sát thủ đè ngược lại, hắn cắn răng bắt lấy tay đối phương, không cho đao phong hướng về phía Dung Chiêu.

Hai người triều đấu.

"Phốc..."

Máu tươi phun tung tóe trên mặt, Vô Danh cảm giác được cánh tay đang chống đỡ trở nên vô lực, sát thủ ngã xuống.

Hắn đẩy một cái, sát thủ bị hất sang bên cạnh.

Ánh mắt ngước lên, một thanh đao rơi xuống bên cạnh, tay Dung Bất chấp dơ bẩn, cô trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, toàn thân không có một chỗ nào không đau.
 
Chương 254


Còn phải mang theo đại phu, bọn họ đều bị thương, nhất định phải tới đón người.

Tạ Hồng vừa đi, chỉ còn lại Vô Danh và Dung Chiêu trên ngựa, cùng với sát thủ cầm đao đánh tới.

Vô Danh cản một chút, thấy hai tên kia đánh bọc từ bên ngoài, hắn trực tiếp cưỡi ngựa đi sâu vào trong rừng.

Hai người kia không dám chia người, bọn hắn không đuổi theo Tạ Hồng, gắt gao đuổi g.i.ế.c bọn họ.

Vô Danh cưỡi ngựa rất tốt, nhưng trong rừng càng đi vào sâu cây cối càng rậm rạp, tốc độ căn bản không tăng lên nổi.

Vô Danh sợ bọn hắn từ phía sau công kích Dung Chiêu, cắn răng để ngựa chạy một vòng quanh một thân cây, lập tức trực tiếp c.h.é.m về phía một tên trong đó, người nọ cả kinh, rút đao ngăn trở.

Một tên khác cũng lập tức tấn công.

Dung Chiêu giờ khắc này vô cùng rõ ràng mình đang ở trong hiện thực, mà những người này thật sự sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng cho cô, người hầu Thạch Đầu bên cạnh cô không biết sống hay chết.

Vô Danh không phải là "nam chính" trong phim truyền hình, chỉ cần vung đao là người đối diện đồng loạt ngã xuống, cô cũng không phải "nữ chính" sau khi xuyên việt còn có thể bay lên đánh sát thủ.

Vô Danh rất mạnh, nhưng đây là thực tế, thực tế không tồn tại khả năng siêu nhiên.

Sát thủ giống như lính đánh thuê, Vô Danh cho dù là bộ đội đặc chủng mạnh hơn nữa, dưới tình huống phải bảo vệ cô, chiến đấu được như thế này đã rất không dễ dàng.

Tệ hơn nữa là...

Hắn liên tục bị thương.

Đây là thời cổ đại y học không phát triển.

Cho nên, bọn họ không thể cứ tiếp tục như vậy, đầu Dung Chiêu nhanh chóng chuyển động, chiến đấu trước mặt vẫn còn tiếp tục.

Thương thế của Vô Danh đã không nhẹ, sức chiến đấu đang giảm xuống, đối phương lại rõ ràng muốn đồng quy vu tận.

Cô hít sâu một hơi, hạ giọng nói bên tai hắn: "Phối hợp một chút, g.i.ế.c môt ngời trước" Nói xong cô đột nhiên vươn tay, bắt lấy thân cây bên cạnh, thân thể nhảy lên cây, đám người kia đồng thời cả kinh.

Một tên sát thủ lập tức tấn công cô, một tên sát thủ khác cũng nhìn về phía cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-254.html.]

Mục tiêu của bọn họ chỉ có Dung Chiêu.

Đồng tử Vô Danh co lại, kịp phản ứng... Dung Chiêu lấy mình làm mồi nhử!

Hắn không dám nhìn Dung Chiêu, trực tiếp một đao c.h.é.m về phía cổ sát thủ vì di chuyển công kích mà bại lộ.

Đao tựa hồ c.h.é.m không chuẩn, hắn hung hăng đè mạnh, người nọ ngã xuống ngựa, giải quyết được một tên.

Đồng thời, bên phía Dung Chiêu cực kỳ nguy hiểm!

Sát thủ chỉ còn một tên, đại khái là sợ không hoàn thành nhiệm vụ, hắn cầm một thanh đao khác c.h.é.m về phía cổ Dung Chiêu.

Vô Danh vừa mới g.i.ế.c xong một tên, sau khi xoay người đồng tử co lại, ném đao của mình ra, chặn thanh đao công kích Dung Chiêu.

Sát thủ một cước đá về phía Vô Danh không có vũ khí, lập tức nắm lấy cành cây, cầm đao đi g.i.ế.c Dung Chiêu.

Vô Danh cắn răng, trực tiếp nhào tới, đem người từ trên cành cây đánh ngã xuống đất.

Xung quanh động tĩnh rất lớn, ngựa vốn đang chấn kinh, lúc này không có người khống chế, nhanh chân bỏ chạy, cực kỳ dứt khoát.

Vô Danh không có đao, nhưng đối phương bị bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên hai người rất nhanh đã tung ra công kích.

Sát thủ đều là người ra tay tàn nhẫn, bằng không sẽ không tới bây giờ còn chưa chịu dừng tay, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận.

Vô Danh không có đao, rất nhanh liền từ đè sát thủ đến bị sát thủ đè ngược lại, hắn cắn răng bắt lấy tay đối phương, không cho đao phong hướng về phía Dung Chiêu.

Hai người triều đấu.

"Phốc..."

Máu tươi phun tung tóe trên mặt, Vô Danh cảm giác được cánh tay đang chống đỡ trở nên vô lực, sát thủ ngã xuống.

Hắn đẩy một cái, sát thủ bị hất sang bên cạnh.

Ánh mắt ngước lên, một thanh đao rơi xuống bên cạnh, tay Dung Bất chấp dơ bẩn, cô trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, toàn thân không có một chỗ nào không đau.
 
Chương 254


Còn phải mang theo đại phu, bọn họ đều bị thương, nhất định phải tới đón người.

Tạ Hồng vừa đi, chỉ còn lại Vô Danh và Dung Chiêu trên ngựa, cùng với sát thủ cầm đao đánh tới.

Vô Danh cản một chút, thấy hai tên kia đánh bọc từ bên ngoài, hắn trực tiếp cưỡi ngựa đi sâu vào trong rừng.

Hai người kia không dám chia người, bọn hắn không đuổi theo Tạ Hồng, gắt gao đuổi g.i.ế.c bọn họ.

Vô Danh cưỡi ngựa rất tốt, nhưng trong rừng càng đi vào sâu cây cối càng rậm rạp, tốc độ căn bản không tăng lên nổi.

Vô Danh sợ bọn hắn từ phía sau công kích Dung Chiêu, cắn răng để ngựa chạy một vòng quanh một thân cây, lập tức trực tiếp c.h.é.m về phía một tên trong đó, người nọ cả kinh, rút đao ngăn trở.

Một tên khác cũng lập tức tấn công.

Dung Chiêu giờ khắc này vô cùng rõ ràng mình đang ở trong hiện thực, mà những người này thật sự sẽ mang đến nguy hiểm tính mạng cho cô, người hầu Thạch Đầu bên cạnh cô không biết sống hay chết.

Vô Danh không phải là "nam chính" trong phim truyền hình, chỉ cần vung đao là người đối diện đồng loạt ngã xuống, cô cũng không phải "nữ chính" sau khi xuyên việt còn có thể bay lên đánh sát thủ.

Vô Danh rất mạnh, nhưng đây là thực tế, thực tế không tồn tại khả năng siêu nhiên.

Sát thủ giống như lính đánh thuê, Vô Danh cho dù là bộ đội đặc chủng mạnh hơn nữa, dưới tình huống phải bảo vệ cô, chiến đấu được như thế này đã rất không dễ dàng.

Tệ hơn nữa là...

Hắn liên tục bị thương.

Đây là thời cổ đại y học không phát triển.

Cho nên, bọn họ không thể cứ tiếp tục như vậy, đầu Dung Chiêu nhanh chóng chuyển động, chiến đấu trước mặt vẫn còn tiếp tục.

Thương thế của Vô Danh đã không nhẹ, sức chiến đấu đang giảm xuống, đối phương lại rõ ràng muốn đồng quy vu tận.

Cô hít sâu một hơi, hạ giọng nói bên tai hắn: "Phối hợp một chút, g.i.ế.c môt ngời trước" Nói xong cô đột nhiên vươn tay, bắt lấy thân cây bên cạnh, thân thể nhảy lên cây, đám người kia đồng thời cả kinh.

Một tên sát thủ lập tức tấn công cô, một tên sát thủ khác cũng nhìn về phía cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-254.html.]

Mục tiêu của bọn họ chỉ có Dung Chiêu.

Đồng tử Vô Danh co lại, kịp phản ứng... Dung Chiêu lấy mình làm mồi nhử!

Hắn không dám nhìn Dung Chiêu, trực tiếp một đao c.h.é.m về phía cổ sát thủ vì di chuyển công kích mà bại lộ.

Đao tựa hồ c.h.é.m không chuẩn, hắn hung hăng đè mạnh, người nọ ngã xuống ngựa, giải quyết được một tên.

Đồng thời, bên phía Dung Chiêu cực kỳ nguy hiểm!

Sát thủ chỉ còn một tên, đại khái là sợ không hoàn thành nhiệm vụ, hắn cầm một thanh đao khác c.h.é.m về phía cổ Dung Chiêu.

Vô Danh vừa mới g.i.ế.c xong một tên, sau khi xoay người đồng tử co lại, ném đao của mình ra, chặn thanh đao công kích Dung Chiêu.

Sát thủ một cước đá về phía Vô Danh không có vũ khí, lập tức nắm lấy cành cây, cầm đao đi g.i.ế.c Dung Chiêu.

Vô Danh cắn răng, trực tiếp nhào tới, đem người từ trên cành cây đánh ngã xuống đất.

Xung quanh động tĩnh rất lớn, ngựa vốn đang chấn kinh, lúc này không có người khống chế, nhanh chân bỏ chạy, cực kỳ dứt khoát.

Vô Danh không có đao, nhưng đối phương bị bất ngờ không kịp đề phòng, cho nên hai người rất nhanh đã tung ra công kích.

Sát thủ đều là người ra tay tàn nhẫn, bằng không sẽ không tới bây giờ còn chưa chịu dừng tay, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận.

Vô Danh không có đao, rất nhanh liền từ đè sát thủ đến bị sát thủ đè ngược lại, hắn cắn răng bắt lấy tay đối phương, không cho đao phong hướng về phía Dung Chiêu.

Hai người triều đấu.

"Phốc..."

Máu tươi phun tung tóe trên mặt, Vô Danh cảm giác được cánh tay đang chống đỡ trở nên vô lực, sát thủ ngã xuống.

Hắn đẩy một cái, sát thủ bị hất sang bên cạnh.

Ánh mắt ngước lên, một thanh đao rơi xuống bên cạnh, tay Dung Bất chấp dơ bẩn, cô trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, toàn thân không có một chỗ nào không đau.
 
Chương 255


Vô Danh chống đỡ thân thể ngồi dậy, thanh âm khàn khàn: "Vết thương của ngươi sao rồi? Đưa ta xem."

Dung Chiêu lắc đầu: "Không sao, vết thương của ngươi cũng rất nghiêm trọng."

Dừng một chút, cô nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ một chút, xem trạm dịch có người đến hay không, Tạ thúc chắc có thể gọi được người tới."

Vết thương của bọn họ rất nghiêm trọng, ngựa lại chạy mất, hiện tại chỉ có thể ở tại chỗ chờ cứu viện.

Vô Danh hiểu, gật đầu.

Nhưng hắn vẫn không yên tâm, hắn vươn tay về phía Dung Chiêu, lúc này trong rừng cây rất tối, chỉ có ánh trăng mơ hồ miễn cưỡng có thể thấy rõ bóng người.

Vô Danh kéo Dung Chiêu lại gần, hắn chỉ ngửi thấy mùi m.á.u tươi.

Dung Chiêu chống đỡ đứng lên, hỏi hắn: "Có thể đi không? Chúng ta đi vài bước."

Chung quanh đây có hai cỗ thi thể, còn có một tên là cô động thủ, tuy rằng cũng không phải rất sợ hãi, nhưng ở lại có chút không thoải mái.

Cô không thánh mẫu đến mức không nhìn được người chết, hôm nay những người này không chết, người c.h.ế.t chính là bọn họ.

Nhưng ở cùng một chỗ với người chết, chung quy vẫn khó chịu.

Vô Danh gật đầu, gian nan chống đao đứng lên.

Dung Chiêu vươn tay giữ chặt hắn.

Hai người dìu nhau đi một đoạn, thấy phía dưới đại thụ có mảnh đất bằng phẳng, hai người liền ở chỗ này ngồi xuống.

Nghỉ ngơi một chút, Dung Chiêu hỏi: "Có đá lửa không?"

Cô hiện tại rất không thoải mái, chuẩn bị làm chút chuyện phân tán lực chú ý.

Vô Danh gật đầu.

Dung Chiêu vội vàng đi nhặt chút củi khô, không còn quan tâm có đụng trúng vết thương hay không, lúc này bất động cũng rất đau.

Ngọn lửa bốc lên, hai người có thể thấy rõ bộ dáng của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-255.html.]

Chật vật, người đầy bùn đất cùng miệng vết thương, cùng với khuôn mắt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi. Y phục Vô Danh là màu sậm còn đỡ, y phục Dung Chiêu màu nhạt, toàn thân toàn là bùn đất và lá cây, tóc cũng rối tung, khắp nơi đều nhuốm máu, trên người chật vật chưa từng có.

Vô Danh nhìn cô.

Vốn tưởng rằng Dung thế tử cơ hồ chưa từng thấy máu, lúc này hẳn là rất bất lực cùng khủng hoảng, nhưng trên thực tế cô luôn rất tỉnh táo, cho dù là lúc chiến đấu hay là hiện tại.

Dung Chiêu dùng gậy lật lửa, Vô Danh thu hồi tầm mắt, cảm giác tình huống thân thể khá hơn một chút, chống đỡ đứng lên, lại đi xung quanh nhặt chút cành cây sạch sẽ trở về.

Trong đêm tối, lửa cháy nổ tí tách.

Lúc Vô Danh đi nhặt cành cây, Dung Chiêu vẫn nhìn về phía hắn, thấy hắn trở về, rõ ràng thở phào một hơi.

Vô Danh đi tới, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Dung Chiêu giật giật khóe miệng.

Được rồi, cô thừa nhận, cô vẫn còn chút sợ hãi.

Vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, dẫn đến hiện tại tim đập loạn không thể kiểm soát, vết thương trên người cũng đau đớn kịch liệt, cô miễn cưỡng cười cười: "Là ta liên lụy ngươi."

Vô Danh: "Ta là phu xe."

Hắn dùng cành cây xốc lửa, nhìn một chút, thấy phía dưới đã có chút tro gỗ, lập tức nhìn về phía Dung Chiêu: "Ta xử lý vết thương cho ngươi trước, ngươi bị thương ở chỗ nào?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Xử lý cho ngươi trước, ta thấy ngươi bị đ.â.m tận mấy nơi."

Đốt lửa cũng không đơn thuần là vì sưởi ấm, tại niên đại không có kháng sinh và xe cứu thương, thuốc dự bị còn nằm trong xe ngựa, thứ duy nhất hiện tại có thể giúp bọn họ xử lý vết thương cũng chỉ có tro gỗ.

"Ta không sao." Vô Danh không để ý, trực tiếp vươn tay, cẩn thận kéo ống tay áo Dung Chiêu lên.

Một vết đao m.á.u tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt.

Lông mày của hắn nhíu chặt.

Dung Chiêu đã nhìn ra, hắn nhất định phải xử lý vết thương của cô trước mới có thể xử lý cho mình, cho nên vô cùng phối hợp, tay xắn ống tay áo lên hai vai cả cánh tay lộ ra. Vết thương ở cánh tay dưới, nhưng bởi vì đi đường xộc xệch nên khắp tay đều là vết máu.

Vô Danh sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa cẩn thận rắc tro gỗ cho cô, vừa nhẹ giọng nói: "Ngươi ra ngoài mang theo quá ít người, rất nguy hiểm."
 
Chương 255


Vô Danh chống đỡ thân thể ngồi dậy, thanh âm khàn khàn: "Vết thương của ngươi sao rồi? Đưa ta xem."

Dung Chiêu lắc đầu: "Không sao, vết thương của ngươi cũng rất nghiêm trọng."

Dừng một chút, cô nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ một chút, xem trạm dịch có người đến hay không, Tạ thúc chắc có thể gọi được người tới."

Vết thương của bọn họ rất nghiêm trọng, ngựa lại chạy mất, hiện tại chỉ có thể ở tại chỗ chờ cứu viện.

Vô Danh hiểu, gật đầu.

Nhưng hắn vẫn không yên tâm, hắn vươn tay về phía Dung Chiêu, lúc này trong rừng cây rất tối, chỉ có ánh trăng mơ hồ miễn cưỡng có thể thấy rõ bóng người.

Vô Danh kéo Dung Chiêu lại gần, hắn chỉ ngửi thấy mùi m.á.u tươi.

Dung Chiêu chống đỡ đứng lên, hỏi hắn: "Có thể đi không? Chúng ta đi vài bước."

Chung quanh đây có hai cỗ thi thể, còn có một tên là cô động thủ, tuy rằng cũng không phải rất sợ hãi, nhưng ở lại có chút không thoải mái.

Cô không thánh mẫu đến mức không nhìn được người chết, hôm nay những người này không chết, người c.h.ế.t chính là bọn họ.

Nhưng ở cùng một chỗ với người chết, chung quy vẫn khó chịu.

Vô Danh gật đầu, gian nan chống đao đứng lên.

Dung Chiêu vươn tay giữ chặt hắn.

Hai người dìu nhau đi một đoạn, thấy phía dưới đại thụ có mảnh đất bằng phẳng, hai người liền ở chỗ này ngồi xuống.

Nghỉ ngơi một chút, Dung Chiêu hỏi: "Có đá lửa không?"

Cô hiện tại rất không thoải mái, chuẩn bị làm chút chuyện phân tán lực chú ý.

Vô Danh gật đầu.

Dung Chiêu vội vàng đi nhặt chút củi khô, không còn quan tâm có đụng trúng vết thương hay không, lúc này bất động cũng rất đau.

Ngọn lửa bốc lên, hai người có thể thấy rõ bộ dáng của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-255.html.]

Chật vật, người đầy bùn đất cùng miệng vết thương, cùng với khuôn mắt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi. Y phục Vô Danh là màu sậm còn đỡ, y phục Dung Chiêu màu nhạt, toàn thân toàn là bùn đất và lá cây, tóc cũng rối tung, khắp nơi đều nhuốm máu, trên người chật vật chưa từng có.

Vô Danh nhìn cô.

Vốn tưởng rằng Dung thế tử cơ hồ chưa từng thấy máu, lúc này hẳn là rất bất lực cùng khủng hoảng, nhưng trên thực tế cô luôn rất tỉnh táo, cho dù là lúc chiến đấu hay là hiện tại.

Dung Chiêu dùng gậy lật lửa, Vô Danh thu hồi tầm mắt, cảm giác tình huống thân thể khá hơn một chút, chống đỡ đứng lên, lại đi xung quanh nhặt chút cành cây sạch sẽ trở về.

Trong đêm tối, lửa cháy nổ tí tách.

Lúc Vô Danh đi nhặt cành cây, Dung Chiêu vẫn nhìn về phía hắn, thấy hắn trở về, rõ ràng thở phào một hơi.

Vô Danh đi tới, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Dung Chiêu giật giật khóe miệng.

Được rồi, cô thừa nhận, cô vẫn còn chút sợ hãi.

Vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, dẫn đến hiện tại tim đập loạn không thể kiểm soát, vết thương trên người cũng đau đớn kịch liệt, cô miễn cưỡng cười cười: "Là ta liên lụy ngươi."

Vô Danh: "Ta là phu xe."

Hắn dùng cành cây xốc lửa, nhìn một chút, thấy phía dưới đã có chút tro gỗ, lập tức nhìn về phía Dung Chiêu: "Ta xử lý vết thương cho ngươi trước, ngươi bị thương ở chỗ nào?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Xử lý cho ngươi trước, ta thấy ngươi bị đ.â.m tận mấy nơi."

Đốt lửa cũng không đơn thuần là vì sưởi ấm, tại niên đại không có kháng sinh và xe cứu thương, thuốc dự bị còn nằm trong xe ngựa, thứ duy nhất hiện tại có thể giúp bọn họ xử lý vết thương cũng chỉ có tro gỗ.

"Ta không sao." Vô Danh không để ý, trực tiếp vươn tay, cẩn thận kéo ống tay áo Dung Chiêu lên.

Một vết đao m.á.u tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt.

Lông mày của hắn nhíu chặt.

Dung Chiêu đã nhìn ra, hắn nhất định phải xử lý vết thương của cô trước mới có thể xử lý cho mình, cho nên vô cùng phối hợp, tay xắn ống tay áo lên hai vai cả cánh tay lộ ra. Vết thương ở cánh tay dưới, nhưng bởi vì đi đường xộc xệch nên khắp tay đều là vết máu.

Vô Danh sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa cẩn thận rắc tro gỗ cho cô, vừa nhẹ giọng nói: "Ngươi ra ngoài mang theo quá ít người, rất nguy hiểm."
 
Chương 255


Vô Danh chống đỡ thân thể ngồi dậy, thanh âm khàn khàn: "Vết thương của ngươi sao rồi? Đưa ta xem."

Dung Chiêu lắc đầu: "Không sao, vết thương của ngươi cũng rất nghiêm trọng."

Dừng một chút, cô nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ một chút, xem trạm dịch có người đến hay không, Tạ thúc chắc có thể gọi được người tới."

Vết thương của bọn họ rất nghiêm trọng, ngựa lại chạy mất, hiện tại chỉ có thể ở tại chỗ chờ cứu viện.

Vô Danh hiểu, gật đầu.

Nhưng hắn vẫn không yên tâm, hắn vươn tay về phía Dung Chiêu, lúc này trong rừng cây rất tối, chỉ có ánh trăng mơ hồ miễn cưỡng có thể thấy rõ bóng người.

Vô Danh kéo Dung Chiêu lại gần, hắn chỉ ngửi thấy mùi m.á.u tươi.

Dung Chiêu chống đỡ đứng lên, hỏi hắn: "Có thể đi không? Chúng ta đi vài bước."

Chung quanh đây có hai cỗ thi thể, còn có một tên là cô động thủ, tuy rằng cũng không phải rất sợ hãi, nhưng ở lại có chút không thoải mái.

Cô không thánh mẫu đến mức không nhìn được người chết, hôm nay những người này không chết, người c.h.ế.t chính là bọn họ.

Nhưng ở cùng một chỗ với người chết, chung quy vẫn khó chịu.

Vô Danh gật đầu, gian nan chống đao đứng lên.

Dung Chiêu vươn tay giữ chặt hắn.

Hai người dìu nhau đi một đoạn, thấy phía dưới đại thụ có mảnh đất bằng phẳng, hai người liền ở chỗ này ngồi xuống.

Nghỉ ngơi một chút, Dung Chiêu hỏi: "Có đá lửa không?"

Cô hiện tại rất không thoải mái, chuẩn bị làm chút chuyện phân tán lực chú ý.

Vô Danh gật đầu.

Dung Chiêu vội vàng đi nhặt chút củi khô, không còn quan tâm có đụng trúng vết thương hay không, lúc này bất động cũng rất đau.

Ngọn lửa bốc lên, hai người có thể thấy rõ bộ dáng của đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-255.html.]

Chật vật, người đầy bùn đất cùng miệng vết thương, cùng với khuôn mắt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi. Y phục Vô Danh là màu sậm còn đỡ, y phục Dung Chiêu màu nhạt, toàn thân toàn là bùn đất và lá cây, tóc cũng rối tung, khắp nơi đều nhuốm máu, trên người chật vật chưa từng có.

Vô Danh nhìn cô.

Vốn tưởng rằng Dung thế tử cơ hồ chưa từng thấy máu, lúc này hẳn là rất bất lực cùng khủng hoảng, nhưng trên thực tế cô luôn rất tỉnh táo, cho dù là lúc chiến đấu hay là hiện tại.

Dung Chiêu dùng gậy lật lửa, Vô Danh thu hồi tầm mắt, cảm giác tình huống thân thể khá hơn một chút, chống đỡ đứng lên, lại đi xung quanh nhặt chút cành cây sạch sẽ trở về.

Trong đêm tối, lửa cháy nổ tí tách.

Lúc Vô Danh đi nhặt cành cây, Dung Chiêu vẫn nhìn về phía hắn, thấy hắn trở về, rõ ràng thở phào một hơi.

Vô Danh đi tới, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Dung Chiêu giật giật khóe miệng.

Được rồi, cô thừa nhận, cô vẫn còn chút sợ hãi.

Vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, dẫn đến hiện tại tim đập loạn không thể kiểm soát, vết thương trên người cũng đau đớn kịch liệt, cô miễn cưỡng cười cười: "Là ta liên lụy ngươi."

Vô Danh: "Ta là phu xe."

Hắn dùng cành cây xốc lửa, nhìn một chút, thấy phía dưới đã có chút tro gỗ, lập tức nhìn về phía Dung Chiêu: "Ta xử lý vết thương cho ngươi trước, ngươi bị thương ở chỗ nào?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Xử lý cho ngươi trước, ta thấy ngươi bị đ.â.m tận mấy nơi."

Đốt lửa cũng không đơn thuần là vì sưởi ấm, tại niên đại không có kháng sinh và xe cứu thương, thuốc dự bị còn nằm trong xe ngựa, thứ duy nhất hiện tại có thể giúp bọn họ xử lý vết thương cũng chỉ có tro gỗ.

"Ta không sao." Vô Danh không để ý, trực tiếp vươn tay, cẩn thận kéo ống tay áo Dung Chiêu lên.

Một vết đao m.á.u tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt.

Lông mày của hắn nhíu chặt.

Dung Chiêu đã nhìn ra, hắn nhất định phải xử lý vết thương của cô trước mới có thể xử lý cho mình, cho nên vô cùng phối hợp, tay xắn ống tay áo lên hai vai cả cánh tay lộ ra. Vết thương ở cánh tay dưới, nhưng bởi vì đi đường xộc xệch nên khắp tay đều là vết máu.

Vô Danh sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa cẩn thận rắc tro gỗ cho cô, vừa nhẹ giọng nói: "Ngươi ra ngoài mang theo quá ít người, rất nguy hiểm."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom