Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 229


Trương Tam nghĩ tới đây, đột nhiên nói: "Giải thưởng mười vạn lượng của Dung Chiêu đúng là xứng đáng, có một đám đầu bếp lợi hại trong phủ, tùy tiện có thể làm ra đồ ăn ngon, nếu đệ có tiền..."

"Vậy đệ cũng xót của, mười vạn lượng nhiều lắm đó, chờ đồ của công xưởng Đoàn Đoàn làm ra vậy. Sau dưa chuột còn có đậu phộng và khoai lang, nghĩ đến là thấy chảy nước miếng."

Hắn chép miệng, rất là chờ mong.

Trương Trường Hành dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Tam, chớp chớp mắt, tâm tình phức tạp,"Đệ tiếp nhận công việc mua sắm trong phủ cũng không phải chuyện xấu, hiện tại ngay cả việc nhà nông cũng rành rẽ."

"Tiếp xúc nhiều với nhân viên giao hàng nên biết thôi." Trương Trường Ngôn tùy ý nói, không để trong lòng.

Trương Trường Hành cũng có chút cảm khái.

Lão Tam nhà bọn họ trước kia là điển hình của hoa hoa công tử, tiêu tiền như nước, bằng không cũng sẽ không một lần bỏ hai vạn lượng hợp tác với Dung Chiêu.

Nhưng từ sau khi thiếu tiền, hắn không còn chơi bời sòng bạc thanh lâu nữa, không chỉ biết cách tiết kiệm, còn biết nhiều chuyện của dân chúng hơn, trước kia Trương Nhị cảm thấy Trương Tam không nên thân, à, hiện tại Trương thừa tướng cũng cảm thấy Trương Tam không nên thân.

Nhưng so với trước kia... Trương Tam thật sự thay đổi rất nhiều.

Trương Nhị trầm mặc.

Chính hắn hình như cũng thay đổi chút ít?

Vừa nghĩ tới đây đã nghe thấy trang viên phía trước truyền đến tiếng cười đùa náo nhiệt, toàn bộ Phúc Lộc Trang đều sôi trào, đồ ăn ngon liên tục được đưa vào yến tiệc.

Hai người tuy rằng rất thèm, nhưng đồng thời lại vui vẻ.

Phúc Lộc Trang của bọn họ làm ăn tốt thật.

Làm ăn tốt thì có nhiều tiền.

Trương Trường Ngôn vẻ mặt kiêu ngạo: "Cha còn nói đệ không theo kịp chuyện tốt, Phúc Lộc Trang lớn như vậy bày ra ngay đây, cái này còn không phải chuyện tốt?!"

Chỉ tiếc là không thể tùy tiện lấy ra khoe khoang. thân phận cổ đông của chúng ta có thể được tiết lộ rồi."

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ gật đầu, cũng hy vọng ngày đó mau tới.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới đại sảnh Phúc Lộc Trang.

Dung Chiêu ngồi trước bàn đang viết viết vẽ vẽ, hai người lập tức nhấc chân nhanh chóng bước vào.

Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu: "Đến rồi?"

Trương Trường Hành lộ ra nụ cười: "Đến rồi, chúng ta đến nhận hoa hồng tháng này."

Trương Trường Ngôn nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ: "Ngươi không phải là không muốn đưa tiền cho chúng ta đó chứ?"

Tiền hoa hồng lần trước cũng không rơi vào tay hắn, trải qua gần nửa năm khổ cực, hắn luôn cảm thấy Dung Chiêu không thể nào sảng khoái chia hoa hồng cho bọn họ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-229.html.]

Ảo tưởng kỳ lạ.

Dung Chiêu ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, thanh âm thản nhiên: "Ngươi nhìn kiểu gì ra ta không muốn đưa cho ngươi? Cầm tiền đi tìm Đoàn Đoàn mua hạch đào ăn đi."

Hắn đoán đúng rồi, cô quả thật có chút không muốn đưa.

Chẳng qua hiện tại đưa cho hắn, tương lai cũng không phải không có cách lấy về.

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn ngẩn người, mờ mịt mở miệng hỏi: "Vì sao?"

"Bổ não." Dung Chiêu cầm lấy biên lai bên cạnh đưa cho bọn họ: "Ngươi ngu quá."

Trương Trường Ngôn: "!II"

Hắn tức giận nha.

Trương Trường Ngôn muốn bùng nổ, nhưng Trương Trường Hành đã kích động tiến lên liếc nhìn biên lai, lập tức vẻ mặt hưng phấn, hai mắt trừng lớn, chà xát tay...

"Một tháng đã có hơn sáu ngàn lượng?! Tốt quá rồi!"

Lần trước là hơn tám ngàn lượng, nhưng đó là tiền của hai tháng cộng lại.

Hắn vốn cho rằng tháng này sẽ ít hơn rất nhiều, dù sao đã có rất nhiều người đặt bàn trước không nghĩ tới lại cao hơn nữa, Dung Chiêu nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì Phúc Lộc Trang lại mở chi nhánh mới, cho nên có thể tiếp đãi thêm nhiều khách nhân, tháng này chia hoa hồng mới nhiều như vậy, sổ sách ở đây ngươi có muốn xem không?"

Cô ngược lại không có mập mờ số tiền này, tới số lẻ cũng thanh toán cho bọn họ.

Trương Trường Hành cầm bút ký tên, lắc đầu: "Không cần, chúng ta tin Dung thế tử."

Chủ yếu là một tháng chia hoa hồng hơn sáu ngàn lượng là rất nhiều, không cần lo lắng bị người ta mập mờ, huống hồ bọn họ mỗi lần thiếu tiền đến cực điểm đều sẽ đến Phúc Lộc Trang xem sổ sách, biết sẽ không có sai sót.

Trương Trường Ngôn vẫn nghi ngờ nhìn Dung Chiêu.

Tiền này...

Cầm sảng khoái như vậy sao?

Mãi cho đến khi ký tên xong, Trương Trường Ngôn vẫn có cảm giác cực kỳ không chân thật.

Đợi đến khi Dung Chiêu sai người đưa ngân lượng cho bọn họ, lại sai người "đưa" bọn họ ra ngoài, hắn sờ sờ ngân lượng nhiều lần, rốt cục mới xác định...

Dung Chiêu sảng khoái chia hoa hồng cho bọn họ.

Tháng trước lúc thanh toán cũng rất sảng khoái, chỉ có tháng đầu tiên là không sảng khoái, chẳng qua khi đó Dung Chiêu quá bận rộn, hơn nữa chưa phải cuối tháng nên không dễ tính toán sổ sách, việc này cũng có thể lý giải.

Trương Trường Ngôn: "Trước kia đệ thật sự đã hiểu lầm A Chiêu, hắn quả thực không phải loại người gian manh, tháng đầu tiên không cho đệ chia hoa hồng cũng không phải cố ý, huynh xem, lần sau hắn rất sảng khoái chia hoa hồng cho chúng ta."

Trương Trường Hành mạnh mẽ gật đầu: "Đương nhiên rồi, Dung thế tử là người sảng khoái, thật sự coi chúng ta là huynh đệ. Hơn nữa Lưu Ly Mộng Cảnh khẳng định không chỉ tiêu phí hai vạn lượng, nói bốn vạn lượng, năm vạn lượng còn có lý, hắn lại dựa theo tỉ lệ cũ chia hoa hồng cho chúng ta..."
 
Chương 229


Trương Tam nghĩ tới đây, đột nhiên nói: "Giải thưởng mười vạn lượng của Dung Chiêu đúng là xứng đáng, có một đám đầu bếp lợi hại trong phủ, tùy tiện có thể làm ra đồ ăn ngon, nếu đệ có tiền..."

"Vậy đệ cũng xót của, mười vạn lượng nhiều lắm đó, chờ đồ của công xưởng Đoàn Đoàn làm ra vậy. Sau dưa chuột còn có đậu phộng và khoai lang, nghĩ đến là thấy chảy nước miếng."

Hắn chép miệng, rất là chờ mong.

Trương Trường Hành dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Tam, chớp chớp mắt, tâm tình phức tạp,"Đệ tiếp nhận công việc mua sắm trong phủ cũng không phải chuyện xấu, hiện tại ngay cả việc nhà nông cũng rành rẽ."

"Tiếp xúc nhiều với nhân viên giao hàng nên biết thôi." Trương Trường Ngôn tùy ý nói, không để trong lòng.

Trương Trường Hành cũng có chút cảm khái.

Lão Tam nhà bọn họ trước kia là điển hình của hoa hoa công tử, tiêu tiền như nước, bằng không cũng sẽ không một lần bỏ hai vạn lượng hợp tác với Dung Chiêu.

Nhưng từ sau khi thiếu tiền, hắn không còn chơi bời sòng bạc thanh lâu nữa, không chỉ biết cách tiết kiệm, còn biết nhiều chuyện của dân chúng hơn, trước kia Trương Nhị cảm thấy Trương Tam không nên thân, à, hiện tại Trương thừa tướng cũng cảm thấy Trương Tam không nên thân.

Nhưng so với trước kia... Trương Tam thật sự thay đổi rất nhiều.

Trương Nhị trầm mặc.

Chính hắn hình như cũng thay đổi chút ít?

Vừa nghĩ tới đây đã nghe thấy trang viên phía trước truyền đến tiếng cười đùa náo nhiệt, toàn bộ Phúc Lộc Trang đều sôi trào, đồ ăn ngon liên tục được đưa vào yến tiệc.

Hai người tuy rằng rất thèm, nhưng đồng thời lại vui vẻ.

Phúc Lộc Trang của bọn họ làm ăn tốt thật.

Làm ăn tốt thì có nhiều tiền.

Trương Trường Ngôn vẻ mặt kiêu ngạo: "Cha còn nói đệ không theo kịp chuyện tốt, Phúc Lộc Trang lớn như vậy bày ra ngay đây, cái này còn không phải chuyện tốt?!"

Chỉ tiếc là không thể tùy tiện lấy ra khoe khoang. thân phận cổ đông của chúng ta có thể được tiết lộ rồi."

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ gật đầu, cũng hy vọng ngày đó mau tới.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới đại sảnh Phúc Lộc Trang.

Dung Chiêu ngồi trước bàn đang viết viết vẽ vẽ, hai người lập tức nhấc chân nhanh chóng bước vào.

Dung Chiêu cũng không ngẩng đầu: "Đến rồi?"

Trương Trường Hành lộ ra nụ cười: "Đến rồi, chúng ta đến nhận hoa hồng tháng này."

Trương Trường Ngôn nheo mắt tỏ vẻ nghi ngờ: "Ngươi không phải là không muốn đưa tiền cho chúng ta đó chứ?"

Tiền hoa hồng lần trước cũng không rơi vào tay hắn, trải qua gần nửa năm khổ cực, hắn luôn cảm thấy Dung Chiêu không thể nào sảng khoái chia hoa hồng cho bọn họ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-229.html.]

Ảo tưởng kỳ lạ.

Dung Chiêu ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, thanh âm thản nhiên: "Ngươi nhìn kiểu gì ra ta không muốn đưa cho ngươi? Cầm tiền đi tìm Đoàn Đoàn mua hạch đào ăn đi."

Hắn đoán đúng rồi, cô quả thật có chút không muốn đưa.

Chẳng qua hiện tại đưa cho hắn, tương lai cũng không phải không có cách lấy về.

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn ngẩn người, mờ mịt mở miệng hỏi: "Vì sao?"

"Bổ não." Dung Chiêu cầm lấy biên lai bên cạnh đưa cho bọn họ: "Ngươi ngu quá."

Trương Trường Ngôn: "!II"

Hắn tức giận nha.

Trương Trường Ngôn muốn bùng nổ, nhưng Trương Trường Hành đã kích động tiến lên liếc nhìn biên lai, lập tức vẻ mặt hưng phấn, hai mắt trừng lớn, chà xát tay...

"Một tháng đã có hơn sáu ngàn lượng?! Tốt quá rồi!"

Lần trước là hơn tám ngàn lượng, nhưng đó là tiền của hai tháng cộng lại.

Hắn vốn cho rằng tháng này sẽ ít hơn rất nhiều, dù sao đã có rất nhiều người đặt bàn trước không nghĩ tới lại cao hơn nữa, Dung Chiêu nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì Phúc Lộc Trang lại mở chi nhánh mới, cho nên có thể tiếp đãi thêm nhiều khách nhân, tháng này chia hoa hồng mới nhiều như vậy, sổ sách ở đây ngươi có muốn xem không?"

Cô ngược lại không có mập mờ số tiền này, tới số lẻ cũng thanh toán cho bọn họ.

Trương Trường Hành cầm bút ký tên, lắc đầu: "Không cần, chúng ta tin Dung thế tử."

Chủ yếu là một tháng chia hoa hồng hơn sáu ngàn lượng là rất nhiều, không cần lo lắng bị người ta mập mờ, huống hồ bọn họ mỗi lần thiếu tiền đến cực điểm đều sẽ đến Phúc Lộc Trang xem sổ sách, biết sẽ không có sai sót.

Trương Trường Ngôn vẫn nghi ngờ nhìn Dung Chiêu.

Tiền này...

Cầm sảng khoái như vậy sao?

Mãi cho đến khi ký tên xong, Trương Trường Ngôn vẫn có cảm giác cực kỳ không chân thật.

Đợi đến khi Dung Chiêu sai người đưa ngân lượng cho bọn họ, lại sai người "đưa" bọn họ ra ngoài, hắn sờ sờ ngân lượng nhiều lần, rốt cục mới xác định...

Dung Chiêu sảng khoái chia hoa hồng cho bọn họ.

Tháng trước lúc thanh toán cũng rất sảng khoái, chỉ có tháng đầu tiên là không sảng khoái, chẳng qua khi đó Dung Chiêu quá bận rộn, hơn nữa chưa phải cuối tháng nên không dễ tính toán sổ sách, việc này cũng có thể lý giải.

Trương Trường Ngôn: "Trước kia đệ thật sự đã hiểu lầm A Chiêu, hắn quả thực không phải loại người gian manh, tháng đầu tiên không cho đệ chia hoa hồng cũng không phải cố ý, huynh xem, lần sau hắn rất sảng khoái chia hoa hồng cho chúng ta."

Trương Trường Hành mạnh mẽ gật đầu: "Đương nhiên rồi, Dung thế tử là người sảng khoái, thật sự coi chúng ta là huynh đệ. Hơn nữa Lưu Ly Mộng Cảnh khẳng định không chỉ tiêu phí hai vạn lượng, nói bốn vạn lượng, năm vạn lượng còn có lý, hắn lại dựa theo tỉ lệ cũ chia hoa hồng cho chúng ta..."
 
Chương 230


Trương Trường Ngôn: "Huynh đệ tốt a!"

Trương Trường Hành: "Huynh đệ tốt!"

Cảm thán xong, hai người nhìn ngân lượng trong lòng, nhất thời mặt mày hớn hở, bước chân nhảy nhót hồi phủ.

"Có tiền rồi."

"Lần này rốt cục có tiền rồi!"

"Ha ha ha, những ngày khổ cực của chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt."

Mãi cho đến khi trở lại Trương phủ, hai người tâm tình vui sướng, ánh mắt chạm nhau, chạy một mạch đến tiểu viện của Trương Trường Ngôn chuẩn bị bắt đầu chia tiền, bóng lưng đều lộ ra vui sướng cùng hưng phấn không thể áp chế.

Bọn họ không để ý...

Trương Đại Trương Trường Tri nghi hoặc nhìn bóng lưng hai người, nghi hoặc nói: "Hai người này thật sự là càng ngày càng kỳ quái, tại sao đột nhiên tâm tình lại tốt như vậy?"

Hắn quay đầu hỏi hạ nhân: "Điều tra thế nào rồi?"

Hạ nhân: "Bẩm công tử, còn chưa tra ra, nhưng chắc là sắp rồi."

Trương Trường Tri gật đầu: "Nhất định phải theo dõi bọn chúng, mau chóng tra ra bọn chúng có bí mật gì."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Trong phòng Trương Trường Ngôn.

Đóng cửa lại, thắp nến, hai người ngồi đối diện vui vẻ chia tiền.

Trương Trường Hành nghiêm túc,"Phải trả hết tiền mượn bên ngoài, tránh để lộ tin tức miễn cho phụ thân tra ra được."

Trương Trường Ngôn: "Gần đây bọn họ quả thật có giục đệ, năm trăm lượng của tiểu tử Lư gia kia cũng phải nhanh chóng trả, còn một trăm lượng của Tứ thiếu Tôn gia, Lục công tử Chu gia..."

Hắn đếm số tiền cần trả để qua một bên, chồng tiền trước mặt càng ngày càng ít.

Trương Trường Hành: "Chúng ta còn lấy trộm mấy ngàn lượng trong phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, ít nhất phải trả trước ba ngàn lượng, như vậy không đến mức nhìn vào sẽ thấy thiếu mất nhiều tiền."

Trương Trường Ngôn: "Vậy lại khấu trừ ba ngàn lượng còn lại Năm lượng?!"

Hai người: "..."

Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-230.html.]

Chia tiền xong...

Sao lại không có tiền?!

Bọn họ không phải vừa mới nhận được tiền hoa hồng sao?!

Trương Tam khiếp sợ, nhìn rồi lại nhìn ngân lượng trước mặt.

Trương Nhị suy tư một lúc, thống khổ nói: "Vì trả nợ, tiền hoa hồng lần này quả thật không giữ được, chúng ta... lại không có tiền rồi."

Sấm sét giữa trời quang!

Tưởng tượng cuộc sống khổ cực còn thêm một tháng nữa... Trương Tam đau đớn.

Trương Nhị trầm mặc một lúc, chỉ có thể an ủi: "Tháng sau, tháng sau là sẽ có tiền thôi, tháng sau nhận hoa hồng, chúng ta cũng không còn bao nhiêu nợ nữa, có thể giữ lại phân nửa tiền, sống những ngày có tiền trong tay."

Trương Tam: "Nhị ca, tháng sau chia hoa hồng đệ muốn bao Phúc Lộc Hiên một tháng!"

Lão Nhị không ngăn cản, ngược lại nhìn năm lượng bạc lẻ loi trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Bao lầu bốn."

Trương Trường Ngôn nghiến răng theo: "Được, chúng ta bao lầu bốn!"

Hai vị công tử Trương gia chỉ có thể dựa vào ảo tưởng tốt đẹp đối với tương lai, sống sót qua "cuộc sống khổ cực" trước mắt.

Khổ tận cam lai.

Khổ cực qua đi ngày lành sẽ tới!

Đến lúc đó, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, bọn họ đều có thể ăn được.

Đêm đó, Trương Nhị cùng Trương Tam chìm trong mộng đẹp, tiền hoa hồng đặt ở giữa hai người bọn họ, lần trước có được đãi ngộ tốt như thế này, ngoại trừ khoản tiền hoa hồng này ra, đại khái cũng chỉ có tờ giấy nợ của An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu.

Hai người ôm tiền hoa hồng đi ngủ, dù sao niềm vui như vậy... chỉ có thể kéo dài đến ngày mai.

Ngày mai qua đi, bọn họ liền chỉ còn lại năm lượng bạc. Phúc Lộc Trang.

Sau khi Dung Chiêu tiễn hai người đi, xử lý xong chuyện Phúc Lộc Trang, thấy sắc trời đã tối liền vội vàng ngồi xe ngựa chạy về An Khánh Vương phủ.

Vẫn là Vô Danh đánh xe, Tạ Hồng cùng Thạch Đầu đi cùng.

Tạ Hồng tò mò: "Thế tử thật sự muốn chia nhiều hoa hồng cho bọn họ sao?"

Đi theo Dung Chiêu lâu ngày, lại là tâm phúc của An Khánh Vương phủ, Tạ Hồng cái gì cũng biết, tự nhiên cũng hiểu Dung Chiêu muốn "nợ" tiền của rất nhiều người.
 
Chương 230


Trương Trường Ngôn: "Huynh đệ tốt a!"

Trương Trường Hành: "Huynh đệ tốt!"

Cảm thán xong, hai người nhìn ngân lượng trong lòng, nhất thời mặt mày hớn hở, bước chân nhảy nhót hồi phủ.

"Có tiền rồi."

"Lần này rốt cục có tiền rồi!"

"Ha ha ha, những ngày khổ cực của chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt."

Mãi cho đến khi trở lại Trương phủ, hai người tâm tình vui sướng, ánh mắt chạm nhau, chạy một mạch đến tiểu viện của Trương Trường Ngôn chuẩn bị bắt đầu chia tiền, bóng lưng đều lộ ra vui sướng cùng hưng phấn không thể áp chế.

Bọn họ không để ý...

Trương Đại Trương Trường Tri nghi hoặc nhìn bóng lưng hai người, nghi hoặc nói: "Hai người này thật sự là càng ngày càng kỳ quái, tại sao đột nhiên tâm tình lại tốt như vậy?"

Hắn quay đầu hỏi hạ nhân: "Điều tra thế nào rồi?"

Hạ nhân: "Bẩm công tử, còn chưa tra ra, nhưng chắc là sắp rồi."

Trương Trường Tri gật đầu: "Nhất định phải theo dõi bọn chúng, mau chóng tra ra bọn chúng có bí mật gì."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Trong phòng Trương Trường Ngôn.

Đóng cửa lại, thắp nến, hai người ngồi đối diện vui vẻ chia tiền.

Trương Trường Hành nghiêm túc,"Phải trả hết tiền mượn bên ngoài, tránh để lộ tin tức miễn cho phụ thân tra ra được."

Trương Trường Ngôn: "Gần đây bọn họ quả thật có giục đệ, năm trăm lượng của tiểu tử Lư gia kia cũng phải nhanh chóng trả, còn một trăm lượng của Tứ thiếu Tôn gia, Lục công tử Chu gia..."

Hắn đếm số tiền cần trả để qua một bên, chồng tiền trước mặt càng ngày càng ít.

Trương Trường Hành: "Chúng ta còn lấy trộm mấy ngàn lượng trong phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, ít nhất phải trả trước ba ngàn lượng, như vậy không đến mức nhìn vào sẽ thấy thiếu mất nhiều tiền."

Trương Trường Ngôn: "Vậy lại khấu trừ ba ngàn lượng còn lại Năm lượng?!"

Hai người: "..."

Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-230.html.]

Chia tiền xong...

Sao lại không có tiền?!

Bọn họ không phải vừa mới nhận được tiền hoa hồng sao?!

Trương Tam khiếp sợ, nhìn rồi lại nhìn ngân lượng trước mặt.

Trương Nhị suy tư một lúc, thống khổ nói: "Vì trả nợ, tiền hoa hồng lần này quả thật không giữ được, chúng ta... lại không có tiền rồi."

Sấm sét giữa trời quang!

Tưởng tượng cuộc sống khổ cực còn thêm một tháng nữa... Trương Tam đau đớn.

Trương Nhị trầm mặc một lúc, chỉ có thể an ủi: "Tháng sau, tháng sau là sẽ có tiền thôi, tháng sau nhận hoa hồng, chúng ta cũng không còn bao nhiêu nợ nữa, có thể giữ lại phân nửa tiền, sống những ngày có tiền trong tay."

Trương Tam: "Nhị ca, tháng sau chia hoa hồng đệ muốn bao Phúc Lộc Hiên một tháng!"

Lão Nhị không ngăn cản, ngược lại nhìn năm lượng bạc lẻ loi trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Bao lầu bốn."

Trương Trường Ngôn nghiến răng theo: "Được, chúng ta bao lầu bốn!"

Hai vị công tử Trương gia chỉ có thể dựa vào ảo tưởng tốt đẹp đối với tương lai, sống sót qua "cuộc sống khổ cực" trước mắt.

Khổ tận cam lai.

Khổ cực qua đi ngày lành sẽ tới!

Đến lúc đó, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, bọn họ đều có thể ăn được.

Đêm đó, Trương Nhị cùng Trương Tam chìm trong mộng đẹp, tiền hoa hồng đặt ở giữa hai người bọn họ, lần trước có được đãi ngộ tốt như thế này, ngoại trừ khoản tiền hoa hồng này ra, đại khái cũng chỉ có tờ giấy nợ của An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu.

Hai người ôm tiền hoa hồng đi ngủ, dù sao niềm vui như vậy... chỉ có thể kéo dài đến ngày mai.

Ngày mai qua đi, bọn họ liền chỉ còn lại năm lượng bạc. Phúc Lộc Trang.

Sau khi Dung Chiêu tiễn hai người đi, xử lý xong chuyện Phúc Lộc Trang, thấy sắc trời đã tối liền vội vàng ngồi xe ngựa chạy về An Khánh Vương phủ.

Vẫn là Vô Danh đánh xe, Tạ Hồng cùng Thạch Đầu đi cùng.

Tạ Hồng tò mò: "Thế tử thật sự muốn chia nhiều hoa hồng cho bọn họ sao?"

Đi theo Dung Chiêu lâu ngày, lại là tâm phúc của An Khánh Vương phủ, Tạ Hồng cái gì cũng biết, tự nhiên cũng hiểu Dung Chiêu muốn "nợ" tiền của rất nhiều người.
 
Chương 230


Trương Trường Ngôn: "Huynh đệ tốt a!"

Trương Trường Hành: "Huynh đệ tốt!"

Cảm thán xong, hai người nhìn ngân lượng trong lòng, nhất thời mặt mày hớn hở, bước chân nhảy nhót hồi phủ.

"Có tiền rồi."

"Lần này rốt cục có tiền rồi!"

"Ha ha ha, những ngày khổ cực của chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt."

Mãi cho đến khi trở lại Trương phủ, hai người tâm tình vui sướng, ánh mắt chạm nhau, chạy một mạch đến tiểu viện của Trương Trường Ngôn chuẩn bị bắt đầu chia tiền, bóng lưng đều lộ ra vui sướng cùng hưng phấn không thể áp chế.

Bọn họ không để ý...

Trương Đại Trương Trường Tri nghi hoặc nhìn bóng lưng hai người, nghi hoặc nói: "Hai người này thật sự là càng ngày càng kỳ quái, tại sao đột nhiên tâm tình lại tốt như vậy?"

Hắn quay đầu hỏi hạ nhân: "Điều tra thế nào rồi?"

Hạ nhân: "Bẩm công tử, còn chưa tra ra, nhưng chắc là sắp rồi."

Trương Trường Tri gật đầu: "Nhất định phải theo dõi bọn chúng, mau chóng tra ra bọn chúng có bí mật gì."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Trong phòng Trương Trường Ngôn.

Đóng cửa lại, thắp nến, hai người ngồi đối diện vui vẻ chia tiền.

Trương Trường Hành nghiêm túc,"Phải trả hết tiền mượn bên ngoài, tránh để lộ tin tức miễn cho phụ thân tra ra được."

Trương Trường Ngôn: "Gần đây bọn họ quả thật có giục đệ, năm trăm lượng của tiểu tử Lư gia kia cũng phải nhanh chóng trả, còn một trăm lượng của Tứ thiếu Tôn gia, Lục công tử Chu gia..."

Hắn đếm số tiền cần trả để qua một bên, chồng tiền trước mặt càng ngày càng ít.

Trương Trường Hành: "Chúng ta còn lấy trộm mấy ngàn lượng trong phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, ít nhất phải trả trước ba ngàn lượng, như vậy không đến mức nhìn vào sẽ thấy thiếu mất nhiều tiền."

Trương Trường Ngôn: "Vậy lại khấu trừ ba ngàn lượng còn lại Năm lượng?!"

Hai người: "..."

Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên trầm mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-230.html.]

Chia tiền xong...

Sao lại không có tiền?!

Bọn họ không phải vừa mới nhận được tiền hoa hồng sao?!

Trương Tam khiếp sợ, nhìn rồi lại nhìn ngân lượng trước mặt.

Trương Nhị suy tư một lúc, thống khổ nói: "Vì trả nợ, tiền hoa hồng lần này quả thật không giữ được, chúng ta... lại không có tiền rồi."

Sấm sét giữa trời quang!

Tưởng tượng cuộc sống khổ cực còn thêm một tháng nữa... Trương Tam đau đớn.

Trương Nhị trầm mặc một lúc, chỉ có thể an ủi: "Tháng sau, tháng sau là sẽ có tiền thôi, tháng sau nhận hoa hồng, chúng ta cũng không còn bao nhiêu nợ nữa, có thể giữ lại phân nửa tiền, sống những ngày có tiền trong tay."

Trương Tam: "Nhị ca, tháng sau chia hoa hồng đệ muốn bao Phúc Lộc Hiên một tháng!"

Lão Nhị không ngăn cản, ngược lại nhìn năm lượng bạc lẻ loi trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Bao lầu bốn."

Trương Trường Ngôn nghiến răng theo: "Được, chúng ta bao lầu bốn!"

Hai vị công tử Trương gia chỉ có thể dựa vào ảo tưởng tốt đẹp đối với tương lai, sống sót qua "cuộc sống khổ cực" trước mắt.

Khổ tận cam lai.

Khổ cực qua đi ngày lành sẽ tới!

Đến lúc đó, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, bọn họ đều có thể ăn được.

Đêm đó, Trương Nhị cùng Trương Tam chìm trong mộng đẹp, tiền hoa hồng đặt ở giữa hai người bọn họ, lần trước có được đãi ngộ tốt như thế này, ngoại trừ khoản tiền hoa hồng này ra, đại khái cũng chỉ có tờ giấy nợ của An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu.

Hai người ôm tiền hoa hồng đi ngủ, dù sao niềm vui như vậy... chỉ có thể kéo dài đến ngày mai.

Ngày mai qua đi, bọn họ liền chỉ còn lại năm lượng bạc. Phúc Lộc Trang.

Sau khi Dung Chiêu tiễn hai người đi, xử lý xong chuyện Phúc Lộc Trang, thấy sắc trời đã tối liền vội vàng ngồi xe ngựa chạy về An Khánh Vương phủ.

Vẫn là Vô Danh đánh xe, Tạ Hồng cùng Thạch Đầu đi cùng.

Tạ Hồng tò mò: "Thế tử thật sự muốn chia nhiều hoa hồng cho bọn họ sao?"

Đi theo Dung Chiêu lâu ngày, lại là tâm phúc của An Khánh Vương phủ, Tạ Hồng cái gì cũng biết, tự nhiên cũng hiểu Dung Chiêu muốn "nợ" tiền của rất nhiều người.
 
Chương 231


Sảng khoái thanh toán ngân lượng như vậy, có thể đạt được mục đích sao?

Dung Chiêu bình tĩnh nói: "Muốn ngựa làm việc, dù sao cũng phải cho ngựa ăn chút cỏ, ta nói lời giữ lời, không có khả năng quyt nợ không trả tiền."

Kế hoạch của cô mới chỉ bắt đầu, lúc này sao có thể làm việc tổn hại thanh danh?

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang nói cho toàn bộ người trong kinh thành biết, đi theo Dung Chiêu có thể hốt bạc.

Đoàn Đoàn lại nói cho toàn bộ quan to quý nhân biết, đi theo Dung Chiêu có thể kiếm được thanh danh trong lòng dân chúng.

Lợi và danh đều có thể đạt được, ấn tượng này mới bắt đầu, làm sao có thể tự mình phá đám, cố ý quyt tiền hoa hồng của người ta?

Dung Chiêu ý vị thâm trường: "Cũng giống như thả diều vậy, sợi chỉ trong tay ta phải lúc lỏng lúc chặt mới có thể điều khiển diều bay cao, sớm ngày đạt được mục đích."

Tạ Hồng bừng tỉnh đại ngộ.

Thạch Đầu vẻ mặt sùng bái: "Thế tử anh minh."

Tạ Hồng cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Thế tử An Khánh Vương phủ chúng ta mặc dù... nhưng tuyệt đối không kém bất kỳ vị công tử nào trong kinh thành. Trương gia, thân vương gì đó đều nằm trong tay thế tử. Hơn nữa, chỉ hơn sáu ngàn lượng, so với tài phú của thế tử thật sự là không đáng nhắc tới."

Nội dung lão bỏ đi là... Tuy là nữ tử, nhưng mạnh hơn nam tử khác gấp mấy lần.

Tạ Hồng là một người có chừng mực, không cần biết nội bộ vương phủ bọn họ nói thế nào, ở bên ngoài, cho dù là trong xe ngựa cũng tuyệt đối không nói từ mẫn cảm, tiết lộ thân phận của Dung Chiêu.

Tạ Hồng đi theo Dung Chiêu càng lâu, lại càng tự hào về thế tử nhà bọn họ.

Thế nhưng lão vừa dứt lời...

Vẻ mặt Dung Chiêu vốn bình tĩnh bỗng trở nên suy sụp, đau lòng nói: "Hơn sáu ngàn lượng, thật đau lòng."

Đại khái là bệnh chung của tư bản, lấy tiền từ trong túi cho người khác rất đau khổ.

Nhất là sau khi đi tới thế giới này, xác định mục tiêu là "thiếu tiền", mỗi lần chia tiền cho người ta cô liền cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tạ Hồng: "... 22?"

Dung Chiêu gõ quạt vào hổ khẩu, không ngừng thở dài: "Trương đại công tử Trương Trường Tri kia sao còn chưa phát hiện dị thường của hai đệ đệ hắn? Ta cũng sắp chờ không nổi rồi, hơn sáu ngàn lượng, đau lòng a đau lòng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-231.html.]

Nếu không...

Cô tìm cách tiết lộ thông tin cho Trương Đại?

Tạ Hồng: "..."

Tay Vô Danh bên ngoài khẽ run, khóe miệng giật giật....

Trả xong phân nửa nợ nần, Trương Trường Ngôn và Trương Trường Tri lại nghèo, cất năm lượng bạc còn sót lại vào trong túi, hai người đều cảm thấy trống rỗng.

Trương Tam thở dài: "Đệ đã trả tiền rồi, vậy mà bọn họ cũng không muốn mời chúng ta ăn bữa cơm, keo kiệt quá."

Trương Nhị: "..."

Tuy rằng hắn là anh ruột, nhưng cũng cảm thấy lời này của Trương Tam có chút không nói đạo lý.

Vay tiền lâu như vậy mới trả, không có lãi thì thôi đi, vậy mà còn trông cậy chủ nợ mời khách?

Không đánh bọn họ là tốt lắm rồi.

Có điều trong túi bọn họ chỉ có năm lượng bạc, thời buổi bây giờ mời khách lựa chọn đầu tiên là Phúc Lộc Hiên, tiếp theo là Đức Thuận Hiên, cái nào bọn họ cũng không mời nổi, còn không bằng... Giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Hành không dám nhìn nhiều, hắn sợ mình nhìn vài lần liền muốn đi vào ăn, vội vàng đi thẳng phía trước.

Trương Trường Ngôn lại dừng bước.

Trương Nhị nhíu mày: "Đệ làm gì vậy?"

Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên nói: "Nhị ca, huynh nói xem chúng ta đi lầu một có được không? Năm lượng bạc đủ rồi."

Trương Nhị: " " Đủ thì đủ.

Nhưng...

Trương Nhị vỗ hắn một cái, mắng to: "Không nói đệ có đặt được bàn hay không, tin tức công tử Trương thừa tướng ăn cơm ở lầu một nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười thối mũi!"

Hiện nay mọi người đều sĩ diện, bằng không Đoàn Đoàn cũng sẽ không bị công kích mạnh mẽ như thế.
 
Chương 231


Sảng khoái thanh toán ngân lượng như vậy, có thể đạt được mục đích sao?

Dung Chiêu bình tĩnh nói: "Muốn ngựa làm việc, dù sao cũng phải cho ngựa ăn chút cỏ, ta nói lời giữ lời, không có khả năng quyt nợ không trả tiền."

Kế hoạch của cô mới chỉ bắt đầu, lúc này sao có thể làm việc tổn hại thanh danh?

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang nói cho toàn bộ người trong kinh thành biết, đi theo Dung Chiêu có thể hốt bạc.

Đoàn Đoàn lại nói cho toàn bộ quan to quý nhân biết, đi theo Dung Chiêu có thể kiếm được thanh danh trong lòng dân chúng.

Lợi và danh đều có thể đạt được, ấn tượng này mới bắt đầu, làm sao có thể tự mình phá đám, cố ý quyt tiền hoa hồng của người ta?

Dung Chiêu ý vị thâm trường: "Cũng giống như thả diều vậy, sợi chỉ trong tay ta phải lúc lỏng lúc chặt mới có thể điều khiển diều bay cao, sớm ngày đạt được mục đích."

Tạ Hồng bừng tỉnh đại ngộ.

Thạch Đầu vẻ mặt sùng bái: "Thế tử anh minh."

Tạ Hồng cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Thế tử An Khánh Vương phủ chúng ta mặc dù... nhưng tuyệt đối không kém bất kỳ vị công tử nào trong kinh thành. Trương gia, thân vương gì đó đều nằm trong tay thế tử. Hơn nữa, chỉ hơn sáu ngàn lượng, so với tài phú của thế tử thật sự là không đáng nhắc tới."

Nội dung lão bỏ đi là... Tuy là nữ tử, nhưng mạnh hơn nam tử khác gấp mấy lần.

Tạ Hồng là một người có chừng mực, không cần biết nội bộ vương phủ bọn họ nói thế nào, ở bên ngoài, cho dù là trong xe ngựa cũng tuyệt đối không nói từ mẫn cảm, tiết lộ thân phận của Dung Chiêu.

Tạ Hồng đi theo Dung Chiêu càng lâu, lại càng tự hào về thế tử nhà bọn họ.

Thế nhưng lão vừa dứt lời...

Vẻ mặt Dung Chiêu vốn bình tĩnh bỗng trở nên suy sụp, đau lòng nói: "Hơn sáu ngàn lượng, thật đau lòng."

Đại khái là bệnh chung của tư bản, lấy tiền từ trong túi cho người khác rất đau khổ.

Nhất là sau khi đi tới thế giới này, xác định mục tiêu là "thiếu tiền", mỗi lần chia tiền cho người ta cô liền cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tạ Hồng: "... 22?"

Dung Chiêu gõ quạt vào hổ khẩu, không ngừng thở dài: "Trương đại công tử Trương Trường Tri kia sao còn chưa phát hiện dị thường của hai đệ đệ hắn? Ta cũng sắp chờ không nổi rồi, hơn sáu ngàn lượng, đau lòng a đau lòng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-231.html.]

Nếu không...

Cô tìm cách tiết lộ thông tin cho Trương Đại?

Tạ Hồng: "..."

Tay Vô Danh bên ngoài khẽ run, khóe miệng giật giật....

Trả xong phân nửa nợ nần, Trương Trường Ngôn và Trương Trường Tri lại nghèo, cất năm lượng bạc còn sót lại vào trong túi, hai người đều cảm thấy trống rỗng.

Trương Tam thở dài: "Đệ đã trả tiền rồi, vậy mà bọn họ cũng không muốn mời chúng ta ăn bữa cơm, keo kiệt quá."

Trương Nhị: "..."

Tuy rằng hắn là anh ruột, nhưng cũng cảm thấy lời này của Trương Tam có chút không nói đạo lý.

Vay tiền lâu như vậy mới trả, không có lãi thì thôi đi, vậy mà còn trông cậy chủ nợ mời khách?

Không đánh bọn họ là tốt lắm rồi.

Có điều trong túi bọn họ chỉ có năm lượng bạc, thời buổi bây giờ mời khách lựa chọn đầu tiên là Phúc Lộc Hiên, tiếp theo là Đức Thuận Hiên, cái nào bọn họ cũng không mời nổi, còn không bằng... Giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Hành không dám nhìn nhiều, hắn sợ mình nhìn vài lần liền muốn đi vào ăn, vội vàng đi thẳng phía trước.

Trương Trường Ngôn lại dừng bước.

Trương Nhị nhíu mày: "Đệ làm gì vậy?"

Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên nói: "Nhị ca, huynh nói xem chúng ta đi lầu một có được không? Năm lượng bạc đủ rồi."

Trương Nhị: " " Đủ thì đủ.

Nhưng...

Trương Nhị vỗ hắn một cái, mắng to: "Không nói đệ có đặt được bàn hay không, tin tức công tử Trương thừa tướng ăn cơm ở lầu một nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười thối mũi!"

Hiện nay mọi người đều sĩ diện, bằng không Đoàn Đoàn cũng sẽ không bị công kích mạnh mẽ như thế.
 
Chương 231


Sảng khoái thanh toán ngân lượng như vậy, có thể đạt được mục đích sao?

Dung Chiêu bình tĩnh nói: "Muốn ngựa làm việc, dù sao cũng phải cho ngựa ăn chút cỏ, ta nói lời giữ lời, không có khả năng quyt nợ không trả tiền."

Kế hoạch của cô mới chỉ bắt đầu, lúc này sao có thể làm việc tổn hại thanh danh?

Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang nói cho toàn bộ người trong kinh thành biết, đi theo Dung Chiêu có thể hốt bạc.

Đoàn Đoàn lại nói cho toàn bộ quan to quý nhân biết, đi theo Dung Chiêu có thể kiếm được thanh danh trong lòng dân chúng.

Lợi và danh đều có thể đạt được, ấn tượng này mới bắt đầu, làm sao có thể tự mình phá đám, cố ý quyt tiền hoa hồng của người ta?

Dung Chiêu ý vị thâm trường: "Cũng giống như thả diều vậy, sợi chỉ trong tay ta phải lúc lỏng lúc chặt mới có thể điều khiển diều bay cao, sớm ngày đạt được mục đích."

Tạ Hồng bừng tỉnh đại ngộ.

Thạch Đầu vẻ mặt sùng bái: "Thế tử anh minh."

Tạ Hồng cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Thế tử An Khánh Vương phủ chúng ta mặc dù... nhưng tuyệt đối không kém bất kỳ vị công tử nào trong kinh thành. Trương gia, thân vương gì đó đều nằm trong tay thế tử. Hơn nữa, chỉ hơn sáu ngàn lượng, so với tài phú của thế tử thật sự là không đáng nhắc tới."

Nội dung lão bỏ đi là... Tuy là nữ tử, nhưng mạnh hơn nam tử khác gấp mấy lần.

Tạ Hồng là một người có chừng mực, không cần biết nội bộ vương phủ bọn họ nói thế nào, ở bên ngoài, cho dù là trong xe ngựa cũng tuyệt đối không nói từ mẫn cảm, tiết lộ thân phận của Dung Chiêu.

Tạ Hồng đi theo Dung Chiêu càng lâu, lại càng tự hào về thế tử nhà bọn họ.

Thế nhưng lão vừa dứt lời...

Vẻ mặt Dung Chiêu vốn bình tĩnh bỗng trở nên suy sụp, đau lòng nói: "Hơn sáu ngàn lượng, thật đau lòng."

Đại khái là bệnh chung của tư bản, lấy tiền từ trong túi cho người khác rất đau khổ.

Nhất là sau khi đi tới thế giới này, xác định mục tiêu là "thiếu tiền", mỗi lần chia tiền cho người ta cô liền cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tạ Hồng: "... 22?"

Dung Chiêu gõ quạt vào hổ khẩu, không ngừng thở dài: "Trương đại công tử Trương Trường Tri kia sao còn chưa phát hiện dị thường của hai đệ đệ hắn? Ta cũng sắp chờ không nổi rồi, hơn sáu ngàn lượng, đau lòng a đau lòng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-231.html.]

Nếu không...

Cô tìm cách tiết lộ thông tin cho Trương Đại?

Tạ Hồng: "..."

Tay Vô Danh bên ngoài khẽ run, khóe miệng giật giật....

Trả xong phân nửa nợ nần, Trương Trường Ngôn và Trương Trường Tri lại nghèo, cất năm lượng bạc còn sót lại vào trong túi, hai người đều cảm thấy trống rỗng.

Trương Tam thở dài: "Đệ đã trả tiền rồi, vậy mà bọn họ cũng không muốn mời chúng ta ăn bữa cơm, keo kiệt quá."

Trương Nhị: "..."

Tuy rằng hắn là anh ruột, nhưng cũng cảm thấy lời này của Trương Tam có chút không nói đạo lý.

Vay tiền lâu như vậy mới trả, không có lãi thì thôi đi, vậy mà còn trông cậy chủ nợ mời khách?

Không đánh bọn họ là tốt lắm rồi.

Có điều trong túi bọn họ chỉ có năm lượng bạc, thời buổi bây giờ mời khách lựa chọn đầu tiên là Phúc Lộc Hiên, tiếp theo là Đức Thuận Hiên, cái nào bọn họ cũng không mời nổi, còn không bằng... Giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua Phúc Lộc Hiên.

Trương Trường Hành không dám nhìn nhiều, hắn sợ mình nhìn vài lần liền muốn đi vào ăn, vội vàng đi thẳng phía trước.

Trương Trường Ngôn lại dừng bước.

Trương Nhị nhíu mày: "Đệ làm gì vậy?"

Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên nói: "Nhị ca, huynh nói xem chúng ta đi lầu một có được không? Năm lượng bạc đủ rồi."

Trương Nhị: " " Đủ thì đủ.

Nhưng...

Trương Nhị vỗ hắn một cái, mắng to: "Không nói đệ có đặt được bàn hay không, tin tức công tử Trương thừa tướng ăn cơm ở lầu một nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười thối mũi!"

Hiện nay mọi người đều sĩ diện, bằng không Đoàn Đoàn cũng sẽ không bị công kích mạnh mẽ như thế.
 
Chương 232


Bọn họ đi lầu một cướp thức ăn cùng những thương nhân nhỏ lẻ, đây là chuyện vô cùng mất mắt, tuyệt đối không thể.

Trương Tam nghe vậy ủ rũ.

Trương Nhị: "Đi thôi."

Trương Tam không hiểu, tiếp tục đưa ra đề nghị: "Dùng thẻ vàng của cha thì sao?"

Trương Nhị mỉm cười: "Phúc Lộc Hiên có ghi chép lại thông tin, lần sau nếu cha đi ăn phát hiện, có thể đánh c.h.ế.t đệ."

Trương Tam: "..."

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đề nghị: "Nếu không chúng ta chờ một chút, xem có đợi được thế gia công tử nào đến ăn hay không? Chúng ta là người Trương gia, khẳng định có người mời chúng ta!"

Trương Nhị dừng lại, có chút chần chờ.

Hắn chưa từng làm vậy... cảm thấy có chút không ra thể thống.

Trương Tam sốt ruột vội nói: "Nhị ca, huynh nghĩ xem bên trong Phúc Lộc Hiên có bao nhiêu đồ ăn ngon? Đã lâu rồi chúng ta không đi ăn."

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục ra sức dụ dỗ: "Thịt kho tàu, thịt Đông Pha, vịt quay, mì tương đen, mì trộn dầu hành lá, bánh ngọt..."

Trương Nhị: "Chờ, chúng ta chờ!"

Tiếp đó...

Bọn họ chờ a chờ, đợi ít nhất mười lăm phút cũng không đợi được một thế gia công tử quen biết nào!

Chỉ có một vài tiểu thế gia công tử đi vào, nhưng những người đó cấp bậc quá thấp, ngày thường không xuất hiện cùng bọn họ, cũng không dám mời bọn họ, bọn họ càng không tiện chủ động ăn chực.

Trương Tam: "Chuyện gì vậy? Những người trước kia thích mời khách đâu? Sao bây giờ một người cũng không có? Bọn họ không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên nữa à?"

Không thể nào, bàn của Phúc Lộc Hiên vẫn phải tranh giành mới có, rõ ràng vẫn còn sức hấp dẫn.

Trương Nhị trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Hình như bọn họ đều là cổ đông của Đoàn Đoàn... Chẳng lẽ gần đây rất bận?"

Lời vừa dứt. Hai bóng người quen thuộc xuất hiện, là Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-232.html.]

Hai người này trước kia chán ghét lẫn nhau, hiếm khi có thể cùng xuất hiện, nhưng từ sau khi chung tay kinh doanh Đoàn Đoàn, ngược lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọn họ tương đối "hòa bình" đi cùng nhau.

Trương Nhị và Trương Tam nhìn sang.

Trương Tam vui vẻ: "Bọn họ muốn đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm?"

Trương Nhị vội vàng giữ chặt hắn, bất lực nói: "Chúng ta và bọn họ quan hệ không tốt, đệ đừng tới gần, lần trước đại ca còn trào phúng Đoàn Đoàn, đối chọi gay gắt với bọn họ."

Cũng bởi vì Trương Trường Tri lúc trước trào phúng Đoàn Đoàn, bây giờ thế cục khác trước, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi, hại hắn chỉ có thể ở nhà trốn một thời gian, không dám đi ra ngoài.

Gần đây tính tình Trương Đại không tốt lắm, bọn họ cũng không dám về nhà nghe đại ca mắng.

Bước chân Trương Trường Ngôn chần chờ.

Mà lúc này, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đang thảo luận xem ai mời khách, nhìn thấy hai người đứng trước cửa Phúc Lộc Hiên cách đó không xa, hơi ngẩn ra, lập tức trên mặt tươi cười, tự nhiên tiến lên chào hỏi.

Bùi Thừa Quyết: "Là Trương Nhị công tử và Trương Tam công tử sao? Đã lâu không gặp." Hắn cực kỳ nhiệt tình.

Bùi Quan Sơn không nói gì, nhưng cũng giật giật khóe miệng, thái độ khách khí.

Hiếm thấy nha!

Trương Trường Hành ngẩn người, nhưng vẫn khách khí nói: "Trường Hành bái kiến Bùi thế tử, Bùi nhị công tử."

Bùi Thừa Quyết nhanh chóng đỡ bọn họ, cười ôn nhu nói,"Hai vị muốn đi Phúc Lộc Hiên dùng bữa sao? Vừa lúc hai người bọn ta cũng chưa ăn, có thể đi cùng không?"

Trương Trường Hành vui vẻ.

Chuyện tốt, khà khà.

Mặc dù không biết Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn vì sao lại mời khách, nhưng có cơm ăn nha!

Trương Trường Hành đang muốn đáp ứng, lúc này Trương Trường Ngôn ngược lại tiến lên một bước, đột nhiên chen vào nói: "Bùi nhị công tử muốn mời huynh đệ chúng ta ăn sao" Thiếu tiền quá lâu, Trương Tam đối với tiêu tiền có trực giác đặc biệt mẫn cảm, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Có cảm giác ví tiền sắp gặp tai ương.

Huống hồ hắn đã từng bị Dung Chiêu hãm hại một lần!
 
Chương 232


Bọn họ đi lầu một cướp thức ăn cùng những thương nhân nhỏ lẻ, đây là chuyện vô cùng mất mắt, tuyệt đối không thể.

Trương Tam nghe vậy ủ rũ.

Trương Nhị: "Đi thôi."

Trương Tam không hiểu, tiếp tục đưa ra đề nghị: "Dùng thẻ vàng của cha thì sao?"

Trương Nhị mỉm cười: "Phúc Lộc Hiên có ghi chép lại thông tin, lần sau nếu cha đi ăn phát hiện, có thể đánh c.h.ế.t đệ."

Trương Tam: "..."

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đề nghị: "Nếu không chúng ta chờ một chút, xem có đợi được thế gia công tử nào đến ăn hay không? Chúng ta là người Trương gia, khẳng định có người mời chúng ta!"

Trương Nhị dừng lại, có chút chần chờ.

Hắn chưa từng làm vậy... cảm thấy có chút không ra thể thống.

Trương Tam sốt ruột vội nói: "Nhị ca, huynh nghĩ xem bên trong Phúc Lộc Hiên có bao nhiêu đồ ăn ngon? Đã lâu rồi chúng ta không đi ăn."

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục ra sức dụ dỗ: "Thịt kho tàu, thịt Đông Pha, vịt quay, mì tương đen, mì trộn dầu hành lá, bánh ngọt..."

Trương Nhị: "Chờ, chúng ta chờ!"

Tiếp đó...

Bọn họ chờ a chờ, đợi ít nhất mười lăm phút cũng không đợi được một thế gia công tử quen biết nào!

Chỉ có một vài tiểu thế gia công tử đi vào, nhưng những người đó cấp bậc quá thấp, ngày thường không xuất hiện cùng bọn họ, cũng không dám mời bọn họ, bọn họ càng không tiện chủ động ăn chực.

Trương Tam: "Chuyện gì vậy? Những người trước kia thích mời khách đâu? Sao bây giờ một người cũng không có? Bọn họ không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên nữa à?"

Không thể nào, bàn của Phúc Lộc Hiên vẫn phải tranh giành mới có, rõ ràng vẫn còn sức hấp dẫn.

Trương Nhị trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Hình như bọn họ đều là cổ đông của Đoàn Đoàn... Chẳng lẽ gần đây rất bận?"

Lời vừa dứt. Hai bóng người quen thuộc xuất hiện, là Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-232.html.]

Hai người này trước kia chán ghét lẫn nhau, hiếm khi có thể cùng xuất hiện, nhưng từ sau khi chung tay kinh doanh Đoàn Đoàn, ngược lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọn họ tương đối "hòa bình" đi cùng nhau.

Trương Nhị và Trương Tam nhìn sang.

Trương Tam vui vẻ: "Bọn họ muốn đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm?"

Trương Nhị vội vàng giữ chặt hắn, bất lực nói: "Chúng ta và bọn họ quan hệ không tốt, đệ đừng tới gần, lần trước đại ca còn trào phúng Đoàn Đoàn, đối chọi gay gắt với bọn họ."

Cũng bởi vì Trương Trường Tri lúc trước trào phúng Đoàn Đoàn, bây giờ thế cục khác trước, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi, hại hắn chỉ có thể ở nhà trốn một thời gian, không dám đi ra ngoài.

Gần đây tính tình Trương Đại không tốt lắm, bọn họ cũng không dám về nhà nghe đại ca mắng.

Bước chân Trương Trường Ngôn chần chờ.

Mà lúc này, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đang thảo luận xem ai mời khách, nhìn thấy hai người đứng trước cửa Phúc Lộc Hiên cách đó không xa, hơi ngẩn ra, lập tức trên mặt tươi cười, tự nhiên tiến lên chào hỏi.

Bùi Thừa Quyết: "Là Trương Nhị công tử và Trương Tam công tử sao? Đã lâu không gặp." Hắn cực kỳ nhiệt tình.

Bùi Quan Sơn không nói gì, nhưng cũng giật giật khóe miệng, thái độ khách khí.

Hiếm thấy nha!

Trương Trường Hành ngẩn người, nhưng vẫn khách khí nói: "Trường Hành bái kiến Bùi thế tử, Bùi nhị công tử."

Bùi Thừa Quyết nhanh chóng đỡ bọn họ, cười ôn nhu nói,"Hai vị muốn đi Phúc Lộc Hiên dùng bữa sao? Vừa lúc hai người bọn ta cũng chưa ăn, có thể đi cùng không?"

Trương Trường Hành vui vẻ.

Chuyện tốt, khà khà.

Mặc dù không biết Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn vì sao lại mời khách, nhưng có cơm ăn nha!

Trương Trường Hành đang muốn đáp ứng, lúc này Trương Trường Ngôn ngược lại tiến lên một bước, đột nhiên chen vào nói: "Bùi nhị công tử muốn mời huynh đệ chúng ta ăn sao" Thiếu tiền quá lâu, Trương Tam đối với tiêu tiền có trực giác đặc biệt mẫn cảm, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Có cảm giác ví tiền sắp gặp tai ương.

Huống hồ hắn đã từng bị Dung Chiêu hãm hại một lần!
 
Chương 232


Bọn họ đi lầu một cướp thức ăn cùng những thương nhân nhỏ lẻ, đây là chuyện vô cùng mất mắt, tuyệt đối không thể.

Trương Tam nghe vậy ủ rũ.

Trương Nhị: "Đi thôi."

Trương Tam không hiểu, tiếp tục đưa ra đề nghị: "Dùng thẻ vàng của cha thì sao?"

Trương Nhị mỉm cười: "Phúc Lộc Hiên có ghi chép lại thông tin, lần sau nếu cha đi ăn phát hiện, có thể đánh c.h.ế.t đệ."

Trương Tam: "..."

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đề nghị: "Nếu không chúng ta chờ một chút, xem có đợi được thế gia công tử nào đến ăn hay không? Chúng ta là người Trương gia, khẳng định có người mời chúng ta!"

Trương Nhị dừng lại, có chút chần chờ.

Hắn chưa từng làm vậy... cảm thấy có chút không ra thể thống.

Trương Tam sốt ruột vội nói: "Nhị ca, huynh nghĩ xem bên trong Phúc Lộc Hiên có bao nhiêu đồ ăn ngon? Đã lâu rồi chúng ta không đi ăn."

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục ra sức dụ dỗ: "Thịt kho tàu, thịt Đông Pha, vịt quay, mì tương đen, mì trộn dầu hành lá, bánh ngọt..."

Trương Nhị: "Chờ, chúng ta chờ!"

Tiếp đó...

Bọn họ chờ a chờ, đợi ít nhất mười lăm phút cũng không đợi được một thế gia công tử quen biết nào!

Chỉ có một vài tiểu thế gia công tử đi vào, nhưng những người đó cấp bậc quá thấp, ngày thường không xuất hiện cùng bọn họ, cũng không dám mời bọn họ, bọn họ càng không tiện chủ động ăn chực.

Trương Tam: "Chuyện gì vậy? Những người trước kia thích mời khách đâu? Sao bây giờ một người cũng không có? Bọn họ không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên nữa à?"

Không thể nào, bàn của Phúc Lộc Hiên vẫn phải tranh giành mới có, rõ ràng vẫn còn sức hấp dẫn.

Trương Nhị trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Hình như bọn họ đều là cổ đông của Đoàn Đoàn... Chẳng lẽ gần đây rất bận?"

Lời vừa dứt. Hai bóng người quen thuộc xuất hiện, là Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-232.html.]

Hai người này trước kia chán ghét lẫn nhau, hiếm khi có thể cùng xuất hiện, nhưng từ sau khi chung tay kinh doanh Đoàn Đoàn, ngược lại thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọn họ tương đối "hòa bình" đi cùng nhau.

Trương Nhị và Trương Tam nhìn sang.

Trương Tam vui vẻ: "Bọn họ muốn đi Phúc Lộc Hiên ăn cơm?"

Trương Nhị vội vàng giữ chặt hắn, bất lực nói: "Chúng ta và bọn họ quan hệ không tốt, đệ đừng tới gần, lần trước đại ca còn trào phúng Đoàn Đoàn, đối chọi gay gắt với bọn họ."

Cũng bởi vì Trương Trường Tri lúc trước trào phúng Đoàn Đoàn, bây giờ thế cục khác trước, Đoàn Đoàn được Hoàng thượng khen ngợi, hại hắn chỉ có thể ở nhà trốn một thời gian, không dám đi ra ngoài.

Gần đây tính tình Trương Đại không tốt lắm, bọn họ cũng không dám về nhà nghe đại ca mắng.

Bước chân Trương Trường Ngôn chần chờ.

Mà lúc này, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đang thảo luận xem ai mời khách, nhìn thấy hai người đứng trước cửa Phúc Lộc Hiên cách đó không xa, hơi ngẩn ra, lập tức trên mặt tươi cười, tự nhiên tiến lên chào hỏi.

Bùi Thừa Quyết: "Là Trương Nhị công tử và Trương Tam công tử sao? Đã lâu không gặp." Hắn cực kỳ nhiệt tình.

Bùi Quan Sơn không nói gì, nhưng cũng giật giật khóe miệng, thái độ khách khí.

Hiếm thấy nha!

Trương Trường Hành ngẩn người, nhưng vẫn khách khí nói: "Trường Hành bái kiến Bùi thế tử, Bùi nhị công tử."

Bùi Thừa Quyết nhanh chóng đỡ bọn họ, cười ôn nhu nói,"Hai vị muốn đi Phúc Lộc Hiên dùng bữa sao? Vừa lúc hai người bọn ta cũng chưa ăn, có thể đi cùng không?"

Trương Trường Hành vui vẻ.

Chuyện tốt, khà khà.

Mặc dù không biết Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn vì sao lại mời khách, nhưng có cơm ăn nha!

Trương Trường Hành đang muốn đáp ứng, lúc này Trương Trường Ngôn ngược lại tiến lên một bước, đột nhiên chen vào nói: "Bùi nhị công tử muốn mời huynh đệ chúng ta ăn sao" Thiếu tiền quá lâu, Trương Tam đối với tiêu tiền có trực giác đặc biệt mẫn cảm, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Có cảm giác ví tiền sắp gặp tai ương.

Huống hồ hắn đã từng bị Dung Chiêu hãm hại một lần!
 
Chương 233


Quả nhiên, Bùi Thừa Quyết cười sáng láng, thái độ tự nhiên, giọng điệu mềm mỏng: "Hai người chúng ta hôm nay không mang theo thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên, e là cần..."

Bọn họ mới là kẻ ăn chực!

Trương Trường Ngôn giật mình, nắm lấy tay Trương Trường Hành, giật giật khóe miệng, trực tiếp cắt đứt lời Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cũng không mang theo, không có hội viên chỉ sợ không vào được cửa Phúc Lộc Hiên."

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi bổ sung: "Đức Thuận Hiên cũng được."

Trương Trường Hành: "..."

Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa giậm chân, trừng mắt nhìn Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn như đang nói: Các ngươi lại muốn ta mời khách? Còn là con người sao?!

Trương Trường Ngôn kéo Trương Trường Hành đi, chỉ để lại một câu: "Hai bọn ta còn có hẹn, các ngươi cứ tự nhiên."

Nói xong, bóng lưng vội vàng biến mất bên ngoài Phúc Lộc Hiên.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, Bùi Quan Sơn thong dong nói: "Ta đã nói chiêu này vô dụng mà?"

Bùi Thừa Quyết cảm thán: "Ta nào có ngờ. Cổ đông Đoàn Đoàn không có tiền nên keo kiệt, Trương gia công tử không phải là cổ đông Đoàn Đoàn sao cũng keo kiệt như vậy. Chậc chậc, Trương gia công tử trước kia tiêu tiền như nước, hiện tại xem ra không khác gì chúng ta."

Quá keo kiệt.

Trước kia ai nói Trương Tam công tử hào sảng? Hôm nay xem ra keo vắt cổ chày ra nước.

Nhưng bọn họ không biết, huynh đệ nhà họ Trương còn nghèo hơn bọn họ.

"Thì ra Bùi thế tử và Bùi nhị công tử muốn chúng ta mời khách, may mà chạy nhanh, bằng không lấy tiền đâu mà trả." Trương Nhị thở dài: "Đi ăn mì thôi."

Hai mắt Trương Tam nhìn xe đẩy của Đoàn Đoàn đi ngang trước mặt, nuốt một ngụm nước miếng.

Trên xe đẩy của Đoàn Đoàn chở rất nhiều bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên, bây giờ hiển nhiên là thời gian đi giao điểm tâm, nhìn hấp dẫn đến mức hắn hiện tại còn muốn... chặn đường ăn cướp.

May mà kiềm được.

Trương Tam đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ đến Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết vừa rồi...

Tại sao bây giờ các thế gia công tử trong kinh thành càng ngày càng nghèo nhỉ?

Trước kia bọn họ ba ngày tụ tập nhỏ, năm ngày tụ tập lớn, nếu không phải vì thể diện, chỉ sợ lúc trả tiền còn giành nhau, ai cũng muốn làm chủ nhà mời khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-233.html.]

Sao bây giờ đều nghèo như vậy?

Tụ hội của thế gia công tử... hình như lâu rồi cũng không tổ chức, hắn ngay cả bánh ngọt miễn phí cũng không có mà ăn.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Quý tộc trong kinh thành sao có thể nghèo được? Rõ ràng tất cả mọi người đều có không ít sản nghiệp mà?

Hắn và nhị ca sở hữu Phúc Lộc Trang, nghèo.

Tứ đại thân vương có Phúc Lộc Hiên, cũng nghèo.

Thế gia công tử trong kinh thành có Đoàn Đoàn, vẫn nghèo!

Không phải đều làm ăn rất tốt sao? Tại sao sở hữu càng nhiều lại càng nghèo?

Trương Tam không hiểu!

Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng...

Trương Nhị: "Này, đệ đang nghĩ gì vậy?"

Trương Trường Ngôn lắc đầu: "Không có gì, đi ăn mì thôi."

Quên đi, không nghĩ nữa, hắn vẫn nên tiếp tục chờ hảo huynh đệ Dung Chiêu tháng sau chia hoa hồng cho hắn thì hơn!

Đến lúc đó hắn có thể giàu lại.....

Các công tử trong kinh đều nghèo, Dung Chiêu lúc này cũng gặp chút phiền toái.

Có người tới cửa làm mai.

Đương nhiên, thế gia công tử kinh thành không cần bà mối tới cửa, nếu hai bên nhìn nhau vừa mắt thì sẽ tiết lộ tin tức ra bên ngoài, nếu hai nhà đồng ý là có thể chính thức thành thân. Vị này thân phận rất cao, là mẫu thân của Lưu thục phi mẹ đẻ Tam hoàng tử Bùi Ngọc, Lưu gia là thế gia vang danh trong kinh thành, tới Hoàng thượng còn phải cho nhà bọn họ chút mặt mũi.

Lão vương phi mang theo vương phi tự mình tiếp kiến.

Đây là trao đổi giữa nữ quyến, Dung Vĩ ở thư phòng gấp đến độ đi vòng vòng.

Quay đầu lại thấy Dung Chiêu đang tự tay pha trà, ông lập tức đen mặt, u ám nói: "Lưu gia tới cửa, đây là tín hiệu Tam hoàng tử lôi kéo con, sao con còn bình tĩnh như vậy?"
 
Chương 233


Quả nhiên, Bùi Thừa Quyết cười sáng láng, thái độ tự nhiên, giọng điệu mềm mỏng: "Hai người chúng ta hôm nay không mang theo thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên, e là cần..."

Bọn họ mới là kẻ ăn chực!

Trương Trường Ngôn giật mình, nắm lấy tay Trương Trường Hành, giật giật khóe miệng, trực tiếp cắt đứt lời Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cũng không mang theo, không có hội viên chỉ sợ không vào được cửa Phúc Lộc Hiên."

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi bổ sung: "Đức Thuận Hiên cũng được."

Trương Trường Hành: "..."

Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa giậm chân, trừng mắt nhìn Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn như đang nói: Các ngươi lại muốn ta mời khách? Còn là con người sao?!

Trương Trường Ngôn kéo Trương Trường Hành đi, chỉ để lại một câu: "Hai bọn ta còn có hẹn, các ngươi cứ tự nhiên."

Nói xong, bóng lưng vội vàng biến mất bên ngoài Phúc Lộc Hiên.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, Bùi Quan Sơn thong dong nói: "Ta đã nói chiêu này vô dụng mà?"

Bùi Thừa Quyết cảm thán: "Ta nào có ngờ. Cổ đông Đoàn Đoàn không có tiền nên keo kiệt, Trương gia công tử không phải là cổ đông Đoàn Đoàn sao cũng keo kiệt như vậy. Chậc chậc, Trương gia công tử trước kia tiêu tiền như nước, hiện tại xem ra không khác gì chúng ta."

Quá keo kiệt.

Trước kia ai nói Trương Tam công tử hào sảng? Hôm nay xem ra keo vắt cổ chày ra nước.

Nhưng bọn họ không biết, huynh đệ nhà họ Trương còn nghèo hơn bọn họ.

"Thì ra Bùi thế tử và Bùi nhị công tử muốn chúng ta mời khách, may mà chạy nhanh, bằng không lấy tiền đâu mà trả." Trương Nhị thở dài: "Đi ăn mì thôi."

Hai mắt Trương Tam nhìn xe đẩy của Đoàn Đoàn đi ngang trước mặt, nuốt một ngụm nước miếng.

Trên xe đẩy của Đoàn Đoàn chở rất nhiều bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên, bây giờ hiển nhiên là thời gian đi giao điểm tâm, nhìn hấp dẫn đến mức hắn hiện tại còn muốn... chặn đường ăn cướp.

May mà kiềm được.

Trương Tam đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ đến Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết vừa rồi...

Tại sao bây giờ các thế gia công tử trong kinh thành càng ngày càng nghèo nhỉ?

Trước kia bọn họ ba ngày tụ tập nhỏ, năm ngày tụ tập lớn, nếu không phải vì thể diện, chỉ sợ lúc trả tiền còn giành nhau, ai cũng muốn làm chủ nhà mời khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-233.html.]

Sao bây giờ đều nghèo như vậy?

Tụ hội của thế gia công tử... hình như lâu rồi cũng không tổ chức, hắn ngay cả bánh ngọt miễn phí cũng không có mà ăn.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Quý tộc trong kinh thành sao có thể nghèo được? Rõ ràng tất cả mọi người đều có không ít sản nghiệp mà?

Hắn và nhị ca sở hữu Phúc Lộc Trang, nghèo.

Tứ đại thân vương có Phúc Lộc Hiên, cũng nghèo.

Thế gia công tử trong kinh thành có Đoàn Đoàn, vẫn nghèo!

Không phải đều làm ăn rất tốt sao? Tại sao sở hữu càng nhiều lại càng nghèo?

Trương Tam không hiểu!

Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng...

Trương Nhị: "Này, đệ đang nghĩ gì vậy?"

Trương Trường Ngôn lắc đầu: "Không có gì, đi ăn mì thôi."

Quên đi, không nghĩ nữa, hắn vẫn nên tiếp tục chờ hảo huynh đệ Dung Chiêu tháng sau chia hoa hồng cho hắn thì hơn!

Đến lúc đó hắn có thể giàu lại.....

Các công tử trong kinh đều nghèo, Dung Chiêu lúc này cũng gặp chút phiền toái.

Có người tới cửa làm mai.

Đương nhiên, thế gia công tử kinh thành không cần bà mối tới cửa, nếu hai bên nhìn nhau vừa mắt thì sẽ tiết lộ tin tức ra bên ngoài, nếu hai nhà đồng ý là có thể chính thức thành thân. Vị này thân phận rất cao, là mẫu thân của Lưu thục phi mẹ đẻ Tam hoàng tử Bùi Ngọc, Lưu gia là thế gia vang danh trong kinh thành, tới Hoàng thượng còn phải cho nhà bọn họ chút mặt mũi.

Lão vương phi mang theo vương phi tự mình tiếp kiến.

Đây là trao đổi giữa nữ quyến, Dung Vĩ ở thư phòng gấp đến độ đi vòng vòng.

Quay đầu lại thấy Dung Chiêu đang tự tay pha trà, ông lập tức đen mặt, u ám nói: "Lưu gia tới cửa, đây là tín hiệu Tam hoàng tử lôi kéo con, sao con còn bình tĩnh như vậy?"
 
Chương 233


Quả nhiên, Bùi Thừa Quyết cười sáng láng, thái độ tự nhiên, giọng điệu mềm mỏng: "Hai người chúng ta hôm nay không mang theo thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên, e là cần..."

Bọn họ mới là kẻ ăn chực!

Trương Trường Ngôn giật mình, nắm lấy tay Trương Trường Hành, giật giật khóe miệng, trực tiếp cắt đứt lời Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cũng không mang theo, không có hội viên chỉ sợ không vào được cửa Phúc Lộc Hiên."

Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi bổ sung: "Đức Thuận Hiên cũng được."

Trương Trường Hành: "..."

Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa giậm chân, trừng mắt nhìn Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn như đang nói: Các ngươi lại muốn ta mời khách? Còn là con người sao?!

Trương Trường Ngôn kéo Trương Trường Hành đi, chỉ để lại một câu: "Hai bọn ta còn có hẹn, các ngươi cứ tự nhiên."

Nói xong, bóng lưng vội vàng biến mất bên ngoài Phúc Lộc Hiên.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, Bùi Quan Sơn thong dong nói: "Ta đã nói chiêu này vô dụng mà?"

Bùi Thừa Quyết cảm thán: "Ta nào có ngờ. Cổ đông Đoàn Đoàn không có tiền nên keo kiệt, Trương gia công tử không phải là cổ đông Đoàn Đoàn sao cũng keo kiệt như vậy. Chậc chậc, Trương gia công tử trước kia tiêu tiền như nước, hiện tại xem ra không khác gì chúng ta."

Quá keo kiệt.

Trước kia ai nói Trương Tam công tử hào sảng? Hôm nay xem ra keo vắt cổ chày ra nước.

Nhưng bọn họ không biết, huynh đệ nhà họ Trương còn nghèo hơn bọn họ.

"Thì ra Bùi thế tử và Bùi nhị công tử muốn chúng ta mời khách, may mà chạy nhanh, bằng không lấy tiền đâu mà trả." Trương Nhị thở dài: "Đi ăn mì thôi."

Hai mắt Trương Tam nhìn xe đẩy của Đoàn Đoàn đi ngang trước mặt, nuốt một ngụm nước miếng.

Trên xe đẩy của Đoàn Đoàn chở rất nhiều bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên, bây giờ hiển nhiên là thời gian đi giao điểm tâm, nhìn hấp dẫn đến mức hắn hiện tại còn muốn... chặn đường ăn cướp.

May mà kiềm được.

Trương Tam đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ đến Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết vừa rồi...

Tại sao bây giờ các thế gia công tử trong kinh thành càng ngày càng nghèo nhỉ?

Trước kia bọn họ ba ngày tụ tập nhỏ, năm ngày tụ tập lớn, nếu không phải vì thể diện, chỉ sợ lúc trả tiền còn giành nhau, ai cũng muốn làm chủ nhà mời khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-233.html.]

Sao bây giờ đều nghèo như vậy?

Tụ hội của thế gia công tử... hình như lâu rồi cũng không tổ chức, hắn ngay cả bánh ngọt miễn phí cũng không có mà ăn.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Quý tộc trong kinh thành sao có thể nghèo được? Rõ ràng tất cả mọi người đều có không ít sản nghiệp mà?

Hắn và nhị ca sở hữu Phúc Lộc Trang, nghèo.

Tứ đại thân vương có Phúc Lộc Hiên, cũng nghèo.

Thế gia công tử trong kinh thành có Đoàn Đoàn, vẫn nghèo!

Không phải đều làm ăn rất tốt sao? Tại sao sở hữu càng nhiều lại càng nghèo?

Trương Tam không hiểu!

Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng...

Trương Nhị: "Này, đệ đang nghĩ gì vậy?"

Trương Trường Ngôn lắc đầu: "Không có gì, đi ăn mì thôi."

Quên đi, không nghĩ nữa, hắn vẫn nên tiếp tục chờ hảo huynh đệ Dung Chiêu tháng sau chia hoa hồng cho hắn thì hơn!

Đến lúc đó hắn có thể giàu lại.....

Các công tử trong kinh đều nghèo, Dung Chiêu lúc này cũng gặp chút phiền toái.

Có người tới cửa làm mai.

Đương nhiên, thế gia công tử kinh thành không cần bà mối tới cửa, nếu hai bên nhìn nhau vừa mắt thì sẽ tiết lộ tin tức ra bên ngoài, nếu hai nhà đồng ý là có thể chính thức thành thân. Vị này thân phận rất cao, là mẫu thân của Lưu thục phi mẹ đẻ Tam hoàng tử Bùi Ngọc, Lưu gia là thế gia vang danh trong kinh thành, tới Hoàng thượng còn phải cho nhà bọn họ chút mặt mũi.

Lão vương phi mang theo vương phi tự mình tiếp kiến.

Đây là trao đổi giữa nữ quyến, Dung Vĩ ở thư phòng gấp đến độ đi vòng vòng.

Quay đầu lại thấy Dung Chiêu đang tự tay pha trà, ông lập tức đen mặt, u ám nói: "Lưu gia tới cửa, đây là tín hiệu Tam hoàng tử lôi kéo con, sao con còn bình tĩnh như vậy?"
 
Chương 234


Lúc trước bởi vì mẹ đẻ Ngũ hoàng tử gặp chuyện không may, ba vị hoàng tử không rảnh để mắt tới Dung Chiêu.

Chờ sau này bọn họ để ý, Dung Chiêu đã mang theo thế gia công tử trong kinh tiến hành kế hoạch Đoàn Đoàn gì đó, thanh danh bấp bênh, ba vị hoàng tử liền không có động tĩnh, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Hiện tại sự tình đã được giải quyết, vả lại bọn họ còn nhìn thấy năng lực của Dung Chiêu, lúc này lại bắt đầu hành động.

Tam hoàng tử lúc trước vẫn không có động tĩnh, lần này vừa ra tay lại là động tĩnh cực lớn.

Liên hôn.

Dung Chiêu rót cho cha cô chén trà, tâm bình khí hòa nói,"Cha, người sốt ruột cũng vô dụng, chuyện này phải để tổ mẫu và mẫu thân đối phó, hai người họ chắc chắn sẽ không đồng ý."

Nói nhảm, cô là nữ cải nam trang, Triệu thị và Lâm thị trừ phi muốn chết, nếu không làm sao có thể đồng ý?

Dung Vĩ bưng chén trà lên uống cạn, nhướng mày: "Nóng quá, con pha trà kiểu gì vậy?"

Ông buông chén trà xuống, nói chính sự: "Lúc trước từ chối Ngũ hoàng tử, hiện tại từ chối lời mời liên hôn của Tam hoàng tử, con là muốn gia nhập phe của Nhị hoàng tử?"

Dung Chiêu lắc đầu.

Dung Vĩ biết nữ nhi sẽ không lựa chọn bên nào, cũng không ngoài ý muốn nói tiếp: "Vậy con còn phải từ chối thêm Nhị hoàng tử, nói như vậy con đã một hơi đắc tội hết ba vị hoàng tử!"

Dung Chiêu: "Cũng không chắc, biết đâu không đắc tội ai hết thì sao?"

Dung Vĩ lắc đầu: "Phái trung Lập không tiếp nhận con, ba vị hoàng tử sẽ lôi kéo con, nếu con không chọn lựa rõ ràng, bọn họ vẫn sẽ kiêng kị và không tín nhiệm con."

Dừng một chút, ông nói: "Hơn nữa, lúc con đắc tội Ngũ hoàng tử cục diện đã rất khó xử lý, bây giờ trực tiếp từ chối liên hôn của Tam hoàng tử, e rằng sẽ vô cùng khó khăn."

Lúc trước bọn họ đã thương lượng được biện pháp phá cục, chính là...

Từ chối khéo léo, không đắc tội ba vị hoàng tử.

Nhưng bây giờ rõ ràng là đắc tội với người ta. Cho dù có tứ đại thân vương bảo hộ, chỉ sợ tình hình cũng không tốt lắm, hơn nữa ba vị hoàng tử cho dù không nhắm vào Dung Chiêu, thì cũng sẽ không thân cận cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-234.html.]

Đừng quên, trong bọn họ còn có một vị Hoàng đế tương lai.

Dung Chiêu thổi thổi chén trà, uống hai ngụm, lúc này mới nói: "Nhưng không có lựa chọn nào khác."

Phương án lúc trước của cô là không đắc tội ba người, cô cũng tin tưởng thủ đoạn của mình có thể duy trì khoảng cách không xa không gần với cả ba.

Nhưng Bùi Khâm đã phá hỏng kế hoạch ban đầu của cô.

Bùi Khâm có thể nhìn thấu thân phận của cô, cô không thể quá thân cận hắn, vậy thì cũng không thể quá thân cận Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.

Hôm nay thủ đoạn của Tam hoàng tử là liên hôn, Dung Chiêu càng không thể không đắc tội.

Phương án phải thay đổi.

Dung Vĩ nghe mà đầu muốn nổ tung.

Ông cau mày, đi vài bước tới bên cạnh Dung Chiêu, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô,"Đây chỉ mới là một nguy cơ, con bây giờ thanh danh lớn, cũng đã đến tuổi kết hôn. Hôm nay là Tam hoàng tử, ngày khác trong kinh còn có vô số quý nữ đến cầu thân phải làm sao?"

Dung Chiêu mở to hai mắt: "Nếu không thì nói con khắc thê?"

Dung Vĩ: "... Vậy cũng phải có một người vợ cho con khắc chứ."

Dung Chiêu: "Nói thân thể con có bệnh, thằng em không lên?"

Dung Vĩ: "..."

Ông quả thực nghe không nổi nữa, trừng mắt nhìn cô: "Con im đi, muốn mất mặt khắp thiên hạ à."

Dung Vĩ đầu đau như muốn nứt ra.

Những lý do này đều không được, bọn họ bên này càng kéo dài, chỉ sợ Hoàng đế đột nhiên ban hôn.

Hơn nữa... Lục Nương nữ cải nam trang, cho dù đến tuổi cũng không thể kết hôn, Dung Vĩ rất đau lòng.

Dung Chiêu nghe thấy lý do này không dùng được, có chút thất vọng thu hồi tầm mắt, đặt chén trà xuống, lắc đầu: "Vậy đi một bước nhìn một bước, bây giờ còn chưa tới sơn cùng thủy tận, không vội."
 
Chương 234


Lúc trước bởi vì mẹ đẻ Ngũ hoàng tử gặp chuyện không may, ba vị hoàng tử không rảnh để mắt tới Dung Chiêu.

Chờ sau này bọn họ để ý, Dung Chiêu đã mang theo thế gia công tử trong kinh tiến hành kế hoạch Đoàn Đoàn gì đó, thanh danh bấp bênh, ba vị hoàng tử liền không có động tĩnh, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Hiện tại sự tình đã được giải quyết, vả lại bọn họ còn nhìn thấy năng lực của Dung Chiêu, lúc này lại bắt đầu hành động.

Tam hoàng tử lúc trước vẫn không có động tĩnh, lần này vừa ra tay lại là động tĩnh cực lớn.

Liên hôn.

Dung Chiêu rót cho cha cô chén trà, tâm bình khí hòa nói,"Cha, người sốt ruột cũng vô dụng, chuyện này phải để tổ mẫu và mẫu thân đối phó, hai người họ chắc chắn sẽ không đồng ý."

Nói nhảm, cô là nữ cải nam trang, Triệu thị và Lâm thị trừ phi muốn chết, nếu không làm sao có thể đồng ý?

Dung Vĩ bưng chén trà lên uống cạn, nhướng mày: "Nóng quá, con pha trà kiểu gì vậy?"

Ông buông chén trà xuống, nói chính sự: "Lúc trước từ chối Ngũ hoàng tử, hiện tại từ chối lời mời liên hôn của Tam hoàng tử, con là muốn gia nhập phe của Nhị hoàng tử?"

Dung Chiêu lắc đầu.

Dung Vĩ biết nữ nhi sẽ không lựa chọn bên nào, cũng không ngoài ý muốn nói tiếp: "Vậy con còn phải từ chối thêm Nhị hoàng tử, nói như vậy con đã một hơi đắc tội hết ba vị hoàng tử!"

Dung Chiêu: "Cũng không chắc, biết đâu không đắc tội ai hết thì sao?"

Dung Vĩ lắc đầu: "Phái trung Lập không tiếp nhận con, ba vị hoàng tử sẽ lôi kéo con, nếu con không chọn lựa rõ ràng, bọn họ vẫn sẽ kiêng kị và không tín nhiệm con."

Dừng một chút, ông nói: "Hơn nữa, lúc con đắc tội Ngũ hoàng tử cục diện đã rất khó xử lý, bây giờ trực tiếp từ chối liên hôn của Tam hoàng tử, e rằng sẽ vô cùng khó khăn."

Lúc trước bọn họ đã thương lượng được biện pháp phá cục, chính là...

Từ chối khéo léo, không đắc tội ba vị hoàng tử.

Nhưng bây giờ rõ ràng là đắc tội với người ta. Cho dù có tứ đại thân vương bảo hộ, chỉ sợ tình hình cũng không tốt lắm, hơn nữa ba vị hoàng tử cho dù không nhắm vào Dung Chiêu, thì cũng sẽ không thân cận cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-234.html.]

Đừng quên, trong bọn họ còn có một vị Hoàng đế tương lai.

Dung Chiêu thổi thổi chén trà, uống hai ngụm, lúc này mới nói: "Nhưng không có lựa chọn nào khác."

Phương án lúc trước của cô là không đắc tội ba người, cô cũng tin tưởng thủ đoạn của mình có thể duy trì khoảng cách không xa không gần với cả ba.

Nhưng Bùi Khâm đã phá hỏng kế hoạch ban đầu của cô.

Bùi Khâm có thể nhìn thấu thân phận của cô, cô không thể quá thân cận hắn, vậy thì cũng không thể quá thân cận Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.

Hôm nay thủ đoạn của Tam hoàng tử là liên hôn, Dung Chiêu càng không thể không đắc tội.

Phương án phải thay đổi.

Dung Vĩ nghe mà đầu muốn nổ tung.

Ông cau mày, đi vài bước tới bên cạnh Dung Chiêu, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô,"Đây chỉ mới là một nguy cơ, con bây giờ thanh danh lớn, cũng đã đến tuổi kết hôn. Hôm nay là Tam hoàng tử, ngày khác trong kinh còn có vô số quý nữ đến cầu thân phải làm sao?"

Dung Chiêu mở to hai mắt: "Nếu không thì nói con khắc thê?"

Dung Vĩ: "... Vậy cũng phải có một người vợ cho con khắc chứ."

Dung Chiêu: "Nói thân thể con có bệnh, thằng em không lên?"

Dung Vĩ: "..."

Ông quả thực nghe không nổi nữa, trừng mắt nhìn cô: "Con im đi, muốn mất mặt khắp thiên hạ à."

Dung Vĩ đầu đau như muốn nứt ra.

Những lý do này đều không được, bọn họ bên này càng kéo dài, chỉ sợ Hoàng đế đột nhiên ban hôn.

Hơn nữa... Lục Nương nữ cải nam trang, cho dù đến tuổi cũng không thể kết hôn, Dung Vĩ rất đau lòng.

Dung Chiêu nghe thấy lý do này không dùng được, có chút thất vọng thu hồi tầm mắt, đặt chén trà xuống, lắc đầu: "Vậy đi một bước nhìn một bước, bây giờ còn chưa tới sơn cùng thủy tận, không vội."
 
Chương 234


Lúc trước bởi vì mẹ đẻ Ngũ hoàng tử gặp chuyện không may, ba vị hoàng tử không rảnh để mắt tới Dung Chiêu.

Chờ sau này bọn họ để ý, Dung Chiêu đã mang theo thế gia công tử trong kinh tiến hành kế hoạch Đoàn Đoàn gì đó, thanh danh bấp bênh, ba vị hoàng tử liền không có động tĩnh, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Hiện tại sự tình đã được giải quyết, vả lại bọn họ còn nhìn thấy năng lực của Dung Chiêu, lúc này lại bắt đầu hành động.

Tam hoàng tử lúc trước vẫn không có động tĩnh, lần này vừa ra tay lại là động tĩnh cực lớn.

Liên hôn.

Dung Chiêu rót cho cha cô chén trà, tâm bình khí hòa nói,"Cha, người sốt ruột cũng vô dụng, chuyện này phải để tổ mẫu và mẫu thân đối phó, hai người họ chắc chắn sẽ không đồng ý."

Nói nhảm, cô là nữ cải nam trang, Triệu thị và Lâm thị trừ phi muốn chết, nếu không làm sao có thể đồng ý?

Dung Vĩ bưng chén trà lên uống cạn, nhướng mày: "Nóng quá, con pha trà kiểu gì vậy?"

Ông buông chén trà xuống, nói chính sự: "Lúc trước từ chối Ngũ hoàng tử, hiện tại từ chối lời mời liên hôn của Tam hoàng tử, con là muốn gia nhập phe của Nhị hoàng tử?"

Dung Chiêu lắc đầu.

Dung Vĩ biết nữ nhi sẽ không lựa chọn bên nào, cũng không ngoài ý muốn nói tiếp: "Vậy con còn phải từ chối thêm Nhị hoàng tử, nói như vậy con đã một hơi đắc tội hết ba vị hoàng tử!"

Dung Chiêu: "Cũng không chắc, biết đâu không đắc tội ai hết thì sao?"

Dung Vĩ lắc đầu: "Phái trung Lập không tiếp nhận con, ba vị hoàng tử sẽ lôi kéo con, nếu con không chọn lựa rõ ràng, bọn họ vẫn sẽ kiêng kị và không tín nhiệm con."

Dừng một chút, ông nói: "Hơn nữa, lúc con đắc tội Ngũ hoàng tử cục diện đã rất khó xử lý, bây giờ trực tiếp từ chối liên hôn của Tam hoàng tử, e rằng sẽ vô cùng khó khăn."

Lúc trước bọn họ đã thương lượng được biện pháp phá cục, chính là...

Từ chối khéo léo, không đắc tội ba vị hoàng tử.

Nhưng bây giờ rõ ràng là đắc tội với người ta. Cho dù có tứ đại thân vương bảo hộ, chỉ sợ tình hình cũng không tốt lắm, hơn nữa ba vị hoàng tử cho dù không nhắm vào Dung Chiêu, thì cũng sẽ không thân cận cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-234.html.]

Đừng quên, trong bọn họ còn có một vị Hoàng đế tương lai.

Dung Chiêu thổi thổi chén trà, uống hai ngụm, lúc này mới nói: "Nhưng không có lựa chọn nào khác."

Phương án lúc trước của cô là không đắc tội ba người, cô cũng tin tưởng thủ đoạn của mình có thể duy trì khoảng cách không xa không gần với cả ba.

Nhưng Bùi Khâm đã phá hỏng kế hoạch ban đầu của cô.

Bùi Khâm có thể nhìn thấu thân phận của cô, cô không thể quá thân cận hắn, vậy thì cũng không thể quá thân cận Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.

Hôm nay thủ đoạn của Tam hoàng tử là liên hôn, Dung Chiêu càng không thể không đắc tội.

Phương án phải thay đổi.

Dung Vĩ nghe mà đầu muốn nổ tung.

Ông cau mày, đi vài bước tới bên cạnh Dung Chiêu, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô,"Đây chỉ mới là một nguy cơ, con bây giờ thanh danh lớn, cũng đã đến tuổi kết hôn. Hôm nay là Tam hoàng tử, ngày khác trong kinh còn có vô số quý nữ đến cầu thân phải làm sao?"

Dung Chiêu mở to hai mắt: "Nếu không thì nói con khắc thê?"

Dung Vĩ: "... Vậy cũng phải có một người vợ cho con khắc chứ."

Dung Chiêu: "Nói thân thể con có bệnh, thằng em không lên?"

Dung Vĩ: "..."

Ông quả thực nghe không nổi nữa, trừng mắt nhìn cô: "Con im đi, muốn mất mặt khắp thiên hạ à."

Dung Vĩ đầu đau như muốn nứt ra.

Những lý do này đều không được, bọn họ bên này càng kéo dài, chỉ sợ Hoàng đế đột nhiên ban hôn.

Hơn nữa... Lục Nương nữ cải nam trang, cho dù đến tuổi cũng không thể kết hôn, Dung Vĩ rất đau lòng.

Dung Chiêu nghe thấy lý do này không dùng được, có chút thất vọng thu hồi tầm mắt, đặt chén trà xuống, lắc đầu: "Vậy đi một bước nhìn một bước, bây giờ còn chưa tới sơn cùng thủy tận, không vội."
 
Chương 235


Dung Vĩ: "..."

Ông vội muốn c.h.ế.t đây này!!

Dung Vĩ nói không ra lời, thuần thục lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, bỏ hai viên vào miệng, nhai một lúc mới nói: "May mà có thuốc, nếu không ta sẽ bị con làm cho tức chết."

Dung Chiêu: "... Cha, đó là thuốc bổ."

Dung Vĩ trừng cô: "Con quản ta?!"

Dung Chiêu: "Được, cha vui là được rồi, uống hết thì kêu người phối tiếp cho cha."

Dung Vĩ còn muốn nói gì, nha hoàn bên cạnh lão vương phi len lén đi tới, thần sắc có chút lo lắng.

Dung Vĩ nhanh chóng đứng lên hỏi: "Có tin tức gì không?"

Dung Chiêu cũng nhìn sang.

Nha hoàn kia nhanh chóng nói: "Nữ lang Lưu gia muốn làm mai là đích nữ Lưu gia, Lưu Uyển Quân."

Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh.

Dung Chiêu cũng khẽ nhíu mày.

Đi tới thế giới này lâu như vậy, cô biết không ít tin tức, đối với nhân vật trong kinh thành cũng có hiểu biết.

Nếu như Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn là nhân vật xuất chúng nhất trong các công tử kinh thành, vậy Lưu Uyển Quân chính là nhân vật xuất chúng nhất trong số tiểu thư vương tôn quý tộc. Mấy năm nay thanh danh Lưu Uyển Quân rất vang dội, tài mạo song toàn, rất nhiều công tử trong kinh đều mơ ước cưới được Lưu Uyển Quân làm vợ.

Nhưng Lưu gia vẫn không có động tĩnh.

Dung Vĩ lúc trước đã nói, vị đích nữ Lưu gia này có thể là quân cờ Tam hoàng tử chuẩn bị cho đoạt đích, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, mục tiêu của Lưu gia có thể là Bùi Quan Sơn hoặc Trương gia công tử, hòng lôi kéo phái trung lập.

Không nghĩ tới hôm nay lại làm mai cho Dung Chiêu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-235.html.]

Đây chính là biểu muội ruột của Tam hoàng tử, lúc còn nhỏ được Thái hậu nuôi dưỡng, Hoàng đế đối với Lưu Uyển Quân cũng rất hài lòng, nếu như không phải Lưu gia và Tam hoàng tử vì muốn phóng to lợi ích, Lưu phi.

Nữ hài trong kinh kết hôn sớm, Lưu gia nuôi Lưu Uyển Quân mười bảy năm mới chuẩn bị cho xem mắt, có thể thấy được hôn sự của Lưu Uyển Quân quan trọng như thế nào.

Dung Chiêu thầm nghĩ, quả nhiên là cổ đại.

Lưu gia và Tam hoàng tử Bùi Ngọc đều chỉ chú ý tối đa hóa lợi ích, không ai coi trọng suy nghĩ của Lưu Uyển Quân.

Ai thích hợp, ai có lợi cho cuộc chiến đoạt đích, người đó chính là phu quân tương lai của cô ấy.

Ở vương triều phong kiến như vậy, thân phận nữ tử trời sinh đã bị rất nhiều trói buộc.

Dung Chiêu nếu không phải sớm nữ cải nam trang, chỉ sợ cô đi tới thế giới này cũng không thể thi triển được thủ đoạn gì, có thể thấy được nữ tử bị ràng buộc nghiêm trọng cỡ nào.

Cô mím môi, không nói gì.

Dung Vĩ xoa đầu nói: "Từ chối Lưu Uyển Quân chính là nói cho Tam hoàng tử... Dung gia không cùng đường với hắn, khẳng định là sẽ đắc tội!"

Có thể dùng Lưu Uyển Quân làm mai, Tam hoàng tử đã đưa ra thành ý lớn nhất.

Dung Vĩ gấp đến độ đi quanh phòng, đáp án chỉ có một, nhưng hậu quả mang đến rất khó giải quyết.

Ông nhìn Dung Chiêu mặt không chút thay đổi, hỏi cô: "Bây giờ phải làm sao?"

Dung Chiêu đặt chén trà xuống, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói có vài phần sắc bén: "Lén nói với tổ mẫu, trực tiếp từ hôn, đừng để lại bất cứ cơ hội nào cho đối phương."

Dung Vĩ lại hít một hơi khí lạnh.

Cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, lại trực tiếp từ chối Tam hoàng tử, nếu có thêm một Nhị hoàng tử, đây chẳng phải là cùng lúc đắc tội ba vị hoàng tử hay sao?

Dung Chiêu còn muốn sống nữa không?!

Nhưng hai lần này đều không có lựa chọn nào khác, trước mặt bọn họ chỉ có một con đường, bọn họ chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Lão vương phi lấy cớ thay quần áo đi ra ngoài gặp tiểu nha hoàn, trở về vẫn duy trì nụ cười khách khí với Lưu lão phu nhân, bà lớn tuổi hơn, thái độ của Lưu lão phu nhân cũng rất khách khí Lưu lão phu nhân là mẹ đẻ của Thục phi, thái độ của Triệu thị với bà ta cũng rất nhún nhường.
 
Chương 235


Dung Vĩ: "..."

Ông vội muốn c.h.ế.t đây này!!

Dung Vĩ nói không ra lời, thuần thục lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, bỏ hai viên vào miệng, nhai một lúc mới nói: "May mà có thuốc, nếu không ta sẽ bị con làm cho tức chết."

Dung Chiêu: "... Cha, đó là thuốc bổ."

Dung Vĩ trừng cô: "Con quản ta?!"

Dung Chiêu: "Được, cha vui là được rồi, uống hết thì kêu người phối tiếp cho cha."

Dung Vĩ còn muốn nói gì, nha hoàn bên cạnh lão vương phi len lén đi tới, thần sắc có chút lo lắng.

Dung Vĩ nhanh chóng đứng lên hỏi: "Có tin tức gì không?"

Dung Chiêu cũng nhìn sang.

Nha hoàn kia nhanh chóng nói: "Nữ lang Lưu gia muốn làm mai là đích nữ Lưu gia, Lưu Uyển Quân."

Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh.

Dung Chiêu cũng khẽ nhíu mày.

Đi tới thế giới này lâu như vậy, cô biết không ít tin tức, đối với nhân vật trong kinh thành cũng có hiểu biết.

Nếu như Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn là nhân vật xuất chúng nhất trong các công tử kinh thành, vậy Lưu Uyển Quân chính là nhân vật xuất chúng nhất trong số tiểu thư vương tôn quý tộc. Mấy năm nay thanh danh Lưu Uyển Quân rất vang dội, tài mạo song toàn, rất nhiều công tử trong kinh đều mơ ước cưới được Lưu Uyển Quân làm vợ.

Nhưng Lưu gia vẫn không có động tĩnh.

Dung Vĩ lúc trước đã nói, vị đích nữ Lưu gia này có thể là quân cờ Tam hoàng tử chuẩn bị cho đoạt đích, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, mục tiêu của Lưu gia có thể là Bùi Quan Sơn hoặc Trương gia công tử, hòng lôi kéo phái trung lập.

Không nghĩ tới hôm nay lại làm mai cho Dung Chiêu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-235.html.]

Đây chính là biểu muội ruột của Tam hoàng tử, lúc còn nhỏ được Thái hậu nuôi dưỡng, Hoàng đế đối với Lưu Uyển Quân cũng rất hài lòng, nếu như không phải Lưu gia và Tam hoàng tử vì muốn phóng to lợi ích, Lưu phi.

Nữ hài trong kinh kết hôn sớm, Lưu gia nuôi Lưu Uyển Quân mười bảy năm mới chuẩn bị cho xem mắt, có thể thấy được hôn sự của Lưu Uyển Quân quan trọng như thế nào.

Dung Chiêu thầm nghĩ, quả nhiên là cổ đại.

Lưu gia và Tam hoàng tử Bùi Ngọc đều chỉ chú ý tối đa hóa lợi ích, không ai coi trọng suy nghĩ của Lưu Uyển Quân.

Ai thích hợp, ai có lợi cho cuộc chiến đoạt đích, người đó chính là phu quân tương lai của cô ấy.

Ở vương triều phong kiến như vậy, thân phận nữ tử trời sinh đã bị rất nhiều trói buộc.

Dung Chiêu nếu không phải sớm nữ cải nam trang, chỉ sợ cô đi tới thế giới này cũng không thể thi triển được thủ đoạn gì, có thể thấy được nữ tử bị ràng buộc nghiêm trọng cỡ nào.

Cô mím môi, không nói gì.

Dung Vĩ xoa đầu nói: "Từ chối Lưu Uyển Quân chính là nói cho Tam hoàng tử... Dung gia không cùng đường với hắn, khẳng định là sẽ đắc tội!"

Có thể dùng Lưu Uyển Quân làm mai, Tam hoàng tử đã đưa ra thành ý lớn nhất.

Dung Vĩ gấp đến độ đi quanh phòng, đáp án chỉ có một, nhưng hậu quả mang đến rất khó giải quyết.

Ông nhìn Dung Chiêu mặt không chút thay đổi, hỏi cô: "Bây giờ phải làm sao?"

Dung Chiêu đặt chén trà xuống, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói có vài phần sắc bén: "Lén nói với tổ mẫu, trực tiếp từ hôn, đừng để lại bất cứ cơ hội nào cho đối phương."

Dung Vĩ lại hít một hơi khí lạnh.

Cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, lại trực tiếp từ chối Tam hoàng tử, nếu có thêm một Nhị hoàng tử, đây chẳng phải là cùng lúc đắc tội ba vị hoàng tử hay sao?

Dung Chiêu còn muốn sống nữa không?!

Nhưng hai lần này đều không có lựa chọn nào khác, trước mặt bọn họ chỉ có một con đường, bọn họ chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Lão vương phi lấy cớ thay quần áo đi ra ngoài gặp tiểu nha hoàn, trở về vẫn duy trì nụ cười khách khí với Lưu lão phu nhân, bà lớn tuổi hơn, thái độ của Lưu lão phu nhân cũng rất khách khí Lưu lão phu nhân là mẹ đẻ của Thục phi, thái độ của Triệu thị với bà ta cũng rất nhún nhường.
 
Chương 235


Dung Vĩ: "..."

Ông vội muốn c.h.ế.t đây này!!

Dung Vĩ nói không ra lời, thuần thục lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, bỏ hai viên vào miệng, nhai một lúc mới nói: "May mà có thuốc, nếu không ta sẽ bị con làm cho tức chết."

Dung Chiêu: "... Cha, đó là thuốc bổ."

Dung Vĩ trừng cô: "Con quản ta?!"

Dung Chiêu: "Được, cha vui là được rồi, uống hết thì kêu người phối tiếp cho cha."

Dung Vĩ còn muốn nói gì, nha hoàn bên cạnh lão vương phi len lén đi tới, thần sắc có chút lo lắng.

Dung Vĩ nhanh chóng đứng lên hỏi: "Có tin tức gì không?"

Dung Chiêu cũng nhìn sang.

Nha hoàn kia nhanh chóng nói: "Nữ lang Lưu gia muốn làm mai là đích nữ Lưu gia, Lưu Uyển Quân."

Dung Vĩ hít một hơi khí lạnh.

Dung Chiêu cũng khẽ nhíu mày.

Đi tới thế giới này lâu như vậy, cô biết không ít tin tức, đối với nhân vật trong kinh thành cũng có hiểu biết.

Nếu như Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn là nhân vật xuất chúng nhất trong các công tử kinh thành, vậy Lưu Uyển Quân chính là nhân vật xuất chúng nhất trong số tiểu thư vương tôn quý tộc. Mấy năm nay thanh danh Lưu Uyển Quân rất vang dội, tài mạo song toàn, rất nhiều công tử trong kinh đều mơ ước cưới được Lưu Uyển Quân làm vợ.

Nhưng Lưu gia vẫn không có động tĩnh.

Dung Vĩ lúc trước đã nói, vị đích nữ Lưu gia này có thể là quân cờ Tam hoàng tử chuẩn bị cho đoạt đích, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, mục tiêu của Lưu gia có thể là Bùi Quan Sơn hoặc Trương gia công tử, hòng lôi kéo phái trung lập.

Không nghĩ tới hôm nay lại làm mai cho Dung Chiêu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-235.html.]

Đây chính là biểu muội ruột của Tam hoàng tử, lúc còn nhỏ được Thái hậu nuôi dưỡng, Hoàng đế đối với Lưu Uyển Quân cũng rất hài lòng, nếu như không phải Lưu gia và Tam hoàng tử vì muốn phóng to lợi ích, Lưu phi.

Nữ hài trong kinh kết hôn sớm, Lưu gia nuôi Lưu Uyển Quân mười bảy năm mới chuẩn bị cho xem mắt, có thể thấy được hôn sự của Lưu Uyển Quân quan trọng như thế nào.

Dung Chiêu thầm nghĩ, quả nhiên là cổ đại.

Lưu gia và Tam hoàng tử Bùi Ngọc đều chỉ chú ý tối đa hóa lợi ích, không ai coi trọng suy nghĩ của Lưu Uyển Quân.

Ai thích hợp, ai có lợi cho cuộc chiến đoạt đích, người đó chính là phu quân tương lai của cô ấy.

Ở vương triều phong kiến như vậy, thân phận nữ tử trời sinh đã bị rất nhiều trói buộc.

Dung Chiêu nếu không phải sớm nữ cải nam trang, chỉ sợ cô đi tới thế giới này cũng không thể thi triển được thủ đoạn gì, có thể thấy được nữ tử bị ràng buộc nghiêm trọng cỡ nào.

Cô mím môi, không nói gì.

Dung Vĩ xoa đầu nói: "Từ chối Lưu Uyển Quân chính là nói cho Tam hoàng tử... Dung gia không cùng đường với hắn, khẳng định là sẽ đắc tội!"

Có thể dùng Lưu Uyển Quân làm mai, Tam hoàng tử đã đưa ra thành ý lớn nhất.

Dung Vĩ gấp đến độ đi quanh phòng, đáp án chỉ có một, nhưng hậu quả mang đến rất khó giải quyết.

Ông nhìn Dung Chiêu mặt không chút thay đổi, hỏi cô: "Bây giờ phải làm sao?"

Dung Chiêu đặt chén trà xuống, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói có vài phần sắc bén: "Lén nói với tổ mẫu, trực tiếp từ hôn, đừng để lại bất cứ cơ hội nào cho đối phương."

Dung Vĩ lại hít một hơi khí lạnh.

Cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui, lại trực tiếp từ chối Tam hoàng tử, nếu có thêm một Nhị hoàng tử, đây chẳng phải là cùng lúc đắc tội ba vị hoàng tử hay sao?

Dung Chiêu còn muốn sống nữa không?!

Nhưng hai lần này đều không có lựa chọn nào khác, trước mặt bọn họ chỉ có một con đường, bọn họ chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Lão vương phi lấy cớ thay quần áo đi ra ngoài gặp tiểu nha hoàn, trở về vẫn duy trì nụ cười khách khí với Lưu lão phu nhân, bà lớn tuổi hơn, thái độ của Lưu lão phu nhân cũng rất khách khí Lưu lão phu nhân là mẹ đẻ của Thục phi, thái độ của Triệu thị với bà ta cũng rất nhún nhường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom