Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 209


Bùi Quan Sơn thấy vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra thẹn thùng hiếm thấy, hắn nhìn về phía Du thân vương, thăm dò nói.

"Bằng không ngày mai phủ chúng ta mua chút lương khô và rau xanh nhé? Ngày mai Đoàn Đoàn sẽ gom đơn rau xanh, giá rất ưu đãi."

Du thân vương: "...?"

Du thân vương: "!II"

Dung Chiêu trời đánh!

Đem đứa con trai một thân ngạo cốt kinh thành song kiệt của hắn biến thành bộ dáng gì vậy?!...

Những phủ không có nhi tử tham dự đều đang xem kịch hay, mà phủ có nhi tử tham dự thì đều kinh hãi, cảm xúc phức tạp.

Lấy Vinh thân vương và Du thân vương làm ví dụ.

Lộc thân vương và Nhạc thân vương rất vui vẻ, trong phủ bọn họ không có ai tham gia.

Hai người hiếm khi ở cùng một chỗ, cười không khép miệng được.

Lộc thân vương: "Nhị ca và tam ca ngày thường ỷ mình có nhi tử kinh thành song kiệt, lúc nào cũng vênh váo đắc ý, hôm nay ngươi xem, ha ha ha, vẫn là tiểu bối của chúng ta hiểu chuyện, không có mù quáng tham gia Đoàn Đoàn gì đó."

Nhạc thân vương: "Còn phải nói sao, huống hồ song kiệt gì đó cũng chỉ là một danh hiệu, cũng không biết là ai phong? Bình thường nhìn có chút tiền đồ, không ngờ lại kém cỏi như vậy."

Lộc thân vương: "Đáng tiếc nhị ca và tam ca hôm nay không tới, nếu không ta nhất định sẽ hỏi kỹ càng."

Nhạc thân vương: "Ha ha ha, đến đây, cạn ly."

Ở một quán trà quen thuộc.

"Sao hôm nay các ngươi đều tới đây?" Bùi Thừa Quyết nhướng mày.

Tất cả người có mặt ỉu xìu cúi đầu, có người hữu khí vô lực trả lời: "Bởi vì ở nhà bị cha mẹ ghét bỏ, còn bị những người khác châm chọc, không ở được..."

Những người khác gật đầu tán thành.

Có người cảm thán: "Ta không hiểu, chúng ta rõ ràng là đang làm việc lợi dân huệ dân, tại sao lại có nhiều người cười nhạo chúng ta như vậy?" Nếu thật sự là vì kiếm tiền, bọn họ làm việc này làm gì?

Quan Mộng Sinh không có phiền não, nhưng hắn vẫn nhìn về phía Bùi Quan Sơn, tò mò hỏi: "Bùi thế tử, ngươi hình như cũng không lo lắng mấy?"

Bùi Quan Sơn đang uống trà, tương đối bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-209.html.]

Nghe vậy, vẻ mặt hắn không thay đổi: "Kế hoạch Đoàn Đoàn vừa mới bắt đầu, rất nhiều người không biết đây rốt cuộc là việc làm ăn mang lại lợi ích cho dân chúng như thế nào, chờ sau này Đoàn Đoàn đi vào quỹ đạo, bọn họ sẽ có thể nhìn thấy sức ảnh hưởng của nó."

"Nói hay lắm!" Ngoài cửa, Dung Chiêu cất giọng khen ngợi.

Dung Chiêu xuất hiện, mọi người cả kinh, nhất thời đều đứng lên kinh ngạc nói: "Sao Dung thế tử lại tới đây?"

Dung Chiêu luôn rất bận rộn, bọn họ họp mặt mười lần, cô có thể đến một hoặc hai lần đã là tốt lắm rồi.

Cho nên cô xuất hiện ở chỗ này đúng là làm cho người ta kinh ngạc.

Dung Chiêu cười nói: "Thế nào? Không hoan nghênh ta sao?"

Nói đùa gì vậy, kinh thành đang bàn tán cái gì cô cũng không có điếc, làm sao có thể không nghe thấy?

Đương nhiên cũng biết hiện tại là thời điểm các "cổ đông" vô cùng sa sút, nếu như cô không đến cổ vũ, làm sao khiến các "cổ đông" tiếp tục góp sức đây?

Bùi Thừa Quyết là người đầu tiên nở nụ cười, lắc đầu: "Sao có thể? Người chúng ta hoan nghênh nhất chính là Dung đệ."

Hắn chậm rãi đứng lên, thấy Dung Chiêu tùy ý ngồi trên một cái ghế trống liền đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, Bùi Quan Sơn vốn đang ngồi, thấy vậy cũng đứng lên đi sang bên kia ngồi xuống.

Vì thế, hai nhóm người vốn lấy bọn họ làm trung tâm lại vây quanh bọn họ, lấy Dung Chiêu làm trung tâm.

Cho dù cô ngồi ở vị trí gần cửa nhất, cũng là vị trí trung tâm.

Dung Chiêu: "Thừa Quyết huynh khách khí rồi."

Có người thấy Dung Chiêu tươi cười như thường ngày, nhíu mày: "Dung thế tử, ngươi không phải là không nghe thấy lời bàn tán trong kinh đó chứ?"

Dung Chiêu bình tĩnh, gật đầu: "Ta có nghe, nói chúng ta không làm việc đàng hoàng, vì một hai văn tiền mà đánh mất thanh danh, suy nghĩ hạn hẹp vân vân, thế nhưng vậy thì sao?" Dung Chiêu nhẹ nhàng nhếch môi: "Thứ chúng ta muốn vốn không phải là cách nhìn của bọn họ, chờ sau khi dân chúng tán dương chúng ta, các ngươi cảm thấy những người đó còn có thể không phục sao?"

Có người lắc đầu.

Không, không ai không thuận theo lòng dân.

Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn, lúc cô cười mặt mũi bừng sáng, mắt phượng cong cong, có cảm giác thong dong nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.

Nói theo cách hiện đại, đây gọi là... cảm giác thả lỏng tự tin.

Bùi Quan Sơn nhìn cô, sửng sốt một chút.

Dung thế tử này...

Tuy là nam tử nhưng tướng mạo quả thật cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ đáng yêu.
 
Chương 209


Bùi Quan Sơn thấy vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra thẹn thùng hiếm thấy, hắn nhìn về phía Du thân vương, thăm dò nói.

"Bằng không ngày mai phủ chúng ta mua chút lương khô và rau xanh nhé? Ngày mai Đoàn Đoàn sẽ gom đơn rau xanh, giá rất ưu đãi."

Du thân vương: "...?"

Du thân vương: "!II"

Dung Chiêu trời đánh!

Đem đứa con trai một thân ngạo cốt kinh thành song kiệt của hắn biến thành bộ dáng gì vậy?!...

Những phủ không có nhi tử tham dự đều đang xem kịch hay, mà phủ có nhi tử tham dự thì đều kinh hãi, cảm xúc phức tạp.

Lấy Vinh thân vương và Du thân vương làm ví dụ.

Lộc thân vương và Nhạc thân vương rất vui vẻ, trong phủ bọn họ không có ai tham gia.

Hai người hiếm khi ở cùng một chỗ, cười không khép miệng được.

Lộc thân vương: "Nhị ca và tam ca ngày thường ỷ mình có nhi tử kinh thành song kiệt, lúc nào cũng vênh váo đắc ý, hôm nay ngươi xem, ha ha ha, vẫn là tiểu bối của chúng ta hiểu chuyện, không có mù quáng tham gia Đoàn Đoàn gì đó."

Nhạc thân vương: "Còn phải nói sao, huống hồ song kiệt gì đó cũng chỉ là một danh hiệu, cũng không biết là ai phong? Bình thường nhìn có chút tiền đồ, không ngờ lại kém cỏi như vậy."

Lộc thân vương: "Đáng tiếc nhị ca và tam ca hôm nay không tới, nếu không ta nhất định sẽ hỏi kỹ càng."

Nhạc thân vương: "Ha ha ha, đến đây, cạn ly."

Ở một quán trà quen thuộc.

"Sao hôm nay các ngươi đều tới đây?" Bùi Thừa Quyết nhướng mày.

Tất cả người có mặt ỉu xìu cúi đầu, có người hữu khí vô lực trả lời: "Bởi vì ở nhà bị cha mẹ ghét bỏ, còn bị những người khác châm chọc, không ở được..."

Những người khác gật đầu tán thành.

Có người cảm thán: "Ta không hiểu, chúng ta rõ ràng là đang làm việc lợi dân huệ dân, tại sao lại có nhiều người cười nhạo chúng ta như vậy?" Nếu thật sự là vì kiếm tiền, bọn họ làm việc này làm gì?

Quan Mộng Sinh không có phiền não, nhưng hắn vẫn nhìn về phía Bùi Quan Sơn, tò mò hỏi: "Bùi thế tử, ngươi hình như cũng không lo lắng mấy?"

Bùi Quan Sơn đang uống trà, tương đối bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-209.html.]

Nghe vậy, vẻ mặt hắn không thay đổi: "Kế hoạch Đoàn Đoàn vừa mới bắt đầu, rất nhiều người không biết đây rốt cuộc là việc làm ăn mang lại lợi ích cho dân chúng như thế nào, chờ sau này Đoàn Đoàn đi vào quỹ đạo, bọn họ sẽ có thể nhìn thấy sức ảnh hưởng của nó."

"Nói hay lắm!" Ngoài cửa, Dung Chiêu cất giọng khen ngợi.

Dung Chiêu xuất hiện, mọi người cả kinh, nhất thời đều đứng lên kinh ngạc nói: "Sao Dung thế tử lại tới đây?"

Dung Chiêu luôn rất bận rộn, bọn họ họp mặt mười lần, cô có thể đến một hoặc hai lần đã là tốt lắm rồi.

Cho nên cô xuất hiện ở chỗ này đúng là làm cho người ta kinh ngạc.

Dung Chiêu cười nói: "Thế nào? Không hoan nghênh ta sao?"

Nói đùa gì vậy, kinh thành đang bàn tán cái gì cô cũng không có điếc, làm sao có thể không nghe thấy?

Đương nhiên cũng biết hiện tại là thời điểm các "cổ đông" vô cùng sa sút, nếu như cô không đến cổ vũ, làm sao khiến các "cổ đông" tiếp tục góp sức đây?

Bùi Thừa Quyết là người đầu tiên nở nụ cười, lắc đầu: "Sao có thể? Người chúng ta hoan nghênh nhất chính là Dung đệ."

Hắn chậm rãi đứng lên, thấy Dung Chiêu tùy ý ngồi trên một cái ghế trống liền đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, Bùi Quan Sơn vốn đang ngồi, thấy vậy cũng đứng lên đi sang bên kia ngồi xuống.

Vì thế, hai nhóm người vốn lấy bọn họ làm trung tâm lại vây quanh bọn họ, lấy Dung Chiêu làm trung tâm.

Cho dù cô ngồi ở vị trí gần cửa nhất, cũng là vị trí trung tâm.

Dung Chiêu: "Thừa Quyết huynh khách khí rồi."

Có người thấy Dung Chiêu tươi cười như thường ngày, nhíu mày: "Dung thế tử, ngươi không phải là không nghe thấy lời bàn tán trong kinh đó chứ?"

Dung Chiêu bình tĩnh, gật đầu: "Ta có nghe, nói chúng ta không làm việc đàng hoàng, vì một hai văn tiền mà đánh mất thanh danh, suy nghĩ hạn hẹp vân vân, thế nhưng vậy thì sao?" Dung Chiêu nhẹ nhàng nhếch môi: "Thứ chúng ta muốn vốn không phải là cách nhìn của bọn họ, chờ sau khi dân chúng tán dương chúng ta, các ngươi cảm thấy những người đó còn có thể không phục sao?"

Có người lắc đầu.

Không, không ai không thuận theo lòng dân.

Nụ cười của Dung Chiêu càng thêm sáng lạn, lúc cô cười mặt mũi bừng sáng, mắt phượng cong cong, có cảm giác thong dong nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.

Nói theo cách hiện đại, đây gọi là... cảm giác thả lỏng tự tin.

Bùi Quan Sơn nhìn cô, sửng sốt một chút.

Dung thế tử này...

Tuy là nam tử nhưng tướng mạo quả thật cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ đáng yêu.
 
Chương 210


Thanh âm Dung Chiêu trong trẻo: "Chuyện chúng ta phải làm vốn trái ngược với rất nhiều người trong thế đạo, chúng ta muốn huệ dân lợi dân, có rất nhiều người chỉ trích chúng ta, chẳng lẽ đây là lỗi của chúng ta ư? Chẳng lẽ thế đạo này không chấp nhận được người thanh lưu chân chính? Chẳng lẽ chúng ta phải để ý cái nhìn của những người hạn hẹp như bọn họ? Nếu là như vậy thì sớm ngày rút cổ phần đi."

Ba chữ "chẳng lẽ" làm bọn họ giác ngộ.

Mọi người lại ngơ ngác nhìn Dung Chiêu, hiển nhiên bị những lời này hỏi đến mơ hồ.

"Kế hoạch Đoàn Đoàn hiện tại đã bắt đầu, bây giờ mà dừng tay thì chỉ còn lại tiếng chửi mắng, chúng ta không chỉ phải tiếp tục, còn phải làm thật tốt, nói cho những người đó biết ai mới thật sự là suy nghĩ hạn hẹp."

Cô liếc một lượt tất cả người ở đây, thanh âm nhẹ nhàng: "Cho nên các ngươi đã chuẩn bị cùng ta đón nhận phong ba và những lời bàn tán, làm người thanh minh trên thế gian hay chưa?"

Lúc trước là tuyên truyền giác ngộ, hiện tại lại là mưa phùn gió hòa.

Hai giọng điệu trái ngược nhau, mang theo một sức mạnh không nói nên lời, làm cho những người trẻ tuổi trong lòng vẫn còn chí khí không nhịn được tim đập liên hồi, lập tức nhiệt huyết dâng trào.

Bọn họ có muốn không?

Đương nhiên là muốn

Nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không tham gia kế hoạch Đoàn Đoàn, nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy ngột ngạt như thế.

Dung thế tử nói đúng, thế gian này có quá nhiều người ngu ngốc, tầm thường vô vị. Thế gian này có quá nhiều người chỉ coi trọng quyền thế và lợi ích, bọn họ không nên vì bị những người này bàn tán mà tức giận.

Chuyện bọn họ đang làm vốn là chuyện sẽ bị người đời nghị luận, bọn phải phải đón nhận nó.

Bọn họ muốn làm người thanh minh trên thế gian!

Không biết là ai mở miệng trước, ngữ khí kiên định: "Ta chuẩn bị rồi!"

Lập tức những thanh âm kiên định vang lên.

"Chuẩn bị xong rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-210.html.]

"^“ Chúng ta không sợ chỉ trích chúng ta phải làm chuyện chúng ta nên làm."

Dung Chiêu nghe vậy nở nụ cười: "Chư vị yên tâm, chuyện chúng ta làm, dân chúng và lịch sử đều có phán xét, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ xem."

Lời này, những người vốn đang ủ rũ lần nữa nhiệt huyết dâng trào, từng người vẻ mặt kích động, một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, quét sạch lo lắng lúc trước.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cũng bị cảm xúc của bọn họ ảnh hưởng, không hiểu sao cũng có chút kích động. Mắt hai người chạm nhau, lại đồng thời nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt phức tạp.

Mà những người khác đã đốt lại ý chí chiến đấu, đang thảo luận về Đoàn Đoàn, bàn bạc đối sách...

"Để mang lại lợi ích cho người dân tốt hơn, ta cảm thấy giá bán có thể thấp hơn nữa."

"Nếu ép giá nữa sẽ lỗ vốn, có thể không kiếm được tiền nhưng không thể lỗ vốn, ta không phải không chịu được lỗ, nhưng nếu không ngừng lỗ tiền, rồi cũng có ngày chống đỡ không nổi, Đoàn Đoàn phải nhìn về lâu dài."

"Giá thu mua kỳ thật còn có thể ép được, giá nhập hàng của những đại tiểu thương kia cũng không phải rất cao, bỏ qua chi phí nhân lực và vật lực vẫn còn không ít lợi nhuận, chúng ta tranh thủ mặc cả, ép giá một chút."

"Đúng, cho dù bớt một văn cũng được."...

Nghe đến đó, ý cười trong mắt Dung Chiêu càng đậm, cô nhìn nhóm nhà đầu tư của mình, trên mặt lộ ra chút rối rắm, rốt cuộc vẫn nói: "Đoàn Đoàn vừa mới đi vào quỹ đạo, quản sự, nhân viên thu mua, nhân viên phân phối, nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn đều chưa quen việc, những thương nhân kia cũng không quá tín nhiệm Đoàn Đoàn..."

Cô vừa nói, đám người vốn đang kích động thảo luận lập tức im lặng, tất cả đều nhìn về phía cô.

Quan Mộng Sinh lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Hôm nay trong kinh đã có rất nhiều người trào phúng bọn họ, bây giờ mà dừng lại, tiếng trào phúng sẽ không biến mất, Đoàn Đoàn là căn cơ để bọn họ xoay người, không thể để mất.

Dung Chiêu lại rối rắm.

"Dung thế tử không ngại nói thẳng, chúng ta đều là cổ đông của Đoàn Đoàn, đều muốn Đoàn Đoàn càng ngày càng tốt."

"Đúng đó, bây giờ có nhiều người không coi trọng Đoàn Đoàn, thậm bọn họ xem!"

Vì thế, Dung Chiêu lúc này mới giơ tay khách khí nói: "Ta hy vọng các vị cổ đông có thể gia nhập hoạt động hàng ngày của Đoàn Đoàn, hiệp trợ Đoàn Đoàn duy trì trật tự, để Đoàn Đoàn sớm đi lên con đường chính đạo, mọi việc thuận lợi."
 
Chương 210


Thanh âm Dung Chiêu trong trẻo: "Chuyện chúng ta phải làm vốn trái ngược với rất nhiều người trong thế đạo, chúng ta muốn huệ dân lợi dân, có rất nhiều người chỉ trích chúng ta, chẳng lẽ đây là lỗi của chúng ta ư? Chẳng lẽ thế đạo này không chấp nhận được người thanh lưu chân chính? Chẳng lẽ chúng ta phải để ý cái nhìn của những người hạn hẹp như bọn họ? Nếu là như vậy thì sớm ngày rút cổ phần đi."

Ba chữ "chẳng lẽ" làm bọn họ giác ngộ.

Mọi người lại ngơ ngác nhìn Dung Chiêu, hiển nhiên bị những lời này hỏi đến mơ hồ.

"Kế hoạch Đoàn Đoàn hiện tại đã bắt đầu, bây giờ mà dừng tay thì chỉ còn lại tiếng chửi mắng, chúng ta không chỉ phải tiếp tục, còn phải làm thật tốt, nói cho những người đó biết ai mới thật sự là suy nghĩ hạn hẹp."

Cô liếc một lượt tất cả người ở đây, thanh âm nhẹ nhàng: "Cho nên các ngươi đã chuẩn bị cùng ta đón nhận phong ba và những lời bàn tán, làm người thanh minh trên thế gian hay chưa?"

Lúc trước là tuyên truyền giác ngộ, hiện tại lại là mưa phùn gió hòa.

Hai giọng điệu trái ngược nhau, mang theo một sức mạnh không nói nên lời, làm cho những người trẻ tuổi trong lòng vẫn còn chí khí không nhịn được tim đập liên hồi, lập tức nhiệt huyết dâng trào.

Bọn họ có muốn không?

Đương nhiên là muốn

Nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không tham gia kế hoạch Đoàn Đoàn, nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy ngột ngạt như thế.

Dung thế tử nói đúng, thế gian này có quá nhiều người ngu ngốc, tầm thường vô vị. Thế gian này có quá nhiều người chỉ coi trọng quyền thế và lợi ích, bọn họ không nên vì bị những người này bàn tán mà tức giận.

Chuyện bọn họ đang làm vốn là chuyện sẽ bị người đời nghị luận, bọn phải phải đón nhận nó.

Bọn họ muốn làm người thanh minh trên thế gian!

Không biết là ai mở miệng trước, ngữ khí kiên định: "Ta chuẩn bị rồi!"

Lập tức những thanh âm kiên định vang lên.

"Chuẩn bị xong rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-210.html.]

"^“ Chúng ta không sợ chỉ trích chúng ta phải làm chuyện chúng ta nên làm."

Dung Chiêu nghe vậy nở nụ cười: "Chư vị yên tâm, chuyện chúng ta làm, dân chúng và lịch sử đều có phán xét, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ xem."

Lời này, những người vốn đang ủ rũ lần nữa nhiệt huyết dâng trào, từng người vẻ mặt kích động, một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, quét sạch lo lắng lúc trước.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cũng bị cảm xúc của bọn họ ảnh hưởng, không hiểu sao cũng có chút kích động. Mắt hai người chạm nhau, lại đồng thời nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt phức tạp.

Mà những người khác đã đốt lại ý chí chiến đấu, đang thảo luận về Đoàn Đoàn, bàn bạc đối sách...

"Để mang lại lợi ích cho người dân tốt hơn, ta cảm thấy giá bán có thể thấp hơn nữa."

"Nếu ép giá nữa sẽ lỗ vốn, có thể không kiếm được tiền nhưng không thể lỗ vốn, ta không phải không chịu được lỗ, nhưng nếu không ngừng lỗ tiền, rồi cũng có ngày chống đỡ không nổi, Đoàn Đoàn phải nhìn về lâu dài."

"Giá thu mua kỳ thật còn có thể ép được, giá nhập hàng của những đại tiểu thương kia cũng không phải rất cao, bỏ qua chi phí nhân lực và vật lực vẫn còn không ít lợi nhuận, chúng ta tranh thủ mặc cả, ép giá một chút."

"Đúng, cho dù bớt một văn cũng được."...

Nghe đến đó, ý cười trong mắt Dung Chiêu càng đậm, cô nhìn nhóm nhà đầu tư của mình, trên mặt lộ ra chút rối rắm, rốt cuộc vẫn nói: "Đoàn Đoàn vừa mới đi vào quỹ đạo, quản sự, nhân viên thu mua, nhân viên phân phối, nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn đều chưa quen việc, những thương nhân kia cũng không quá tín nhiệm Đoàn Đoàn..."

Cô vừa nói, đám người vốn đang kích động thảo luận lập tức im lặng, tất cả đều nhìn về phía cô.

Quan Mộng Sinh lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Hôm nay trong kinh đã có rất nhiều người trào phúng bọn họ, bây giờ mà dừng lại, tiếng trào phúng sẽ không biến mất, Đoàn Đoàn là căn cơ để bọn họ xoay người, không thể để mất.

Dung Chiêu lại rối rắm.

"Dung thế tử không ngại nói thẳng, chúng ta đều là cổ đông của Đoàn Đoàn, đều muốn Đoàn Đoàn càng ngày càng tốt."

"Đúng đó, bây giờ có nhiều người không coi trọng Đoàn Đoàn, thậm bọn họ xem!"

Vì thế, Dung Chiêu lúc này mới giơ tay khách khí nói: "Ta hy vọng các vị cổ đông có thể gia nhập hoạt động hàng ngày của Đoàn Đoàn, hiệp trợ Đoàn Đoàn duy trì trật tự, để Đoàn Đoàn sớm đi lên con đường chính đạo, mọi việc thuận lợi."
 
Chương 210


Thanh âm Dung Chiêu trong trẻo: "Chuyện chúng ta phải làm vốn trái ngược với rất nhiều người trong thế đạo, chúng ta muốn huệ dân lợi dân, có rất nhiều người chỉ trích chúng ta, chẳng lẽ đây là lỗi của chúng ta ư? Chẳng lẽ thế đạo này không chấp nhận được người thanh lưu chân chính? Chẳng lẽ chúng ta phải để ý cái nhìn của những người hạn hẹp như bọn họ? Nếu là như vậy thì sớm ngày rút cổ phần đi."

Ba chữ "chẳng lẽ" làm bọn họ giác ngộ.

Mọi người lại ngơ ngác nhìn Dung Chiêu, hiển nhiên bị những lời này hỏi đến mơ hồ.

"Kế hoạch Đoàn Đoàn hiện tại đã bắt đầu, bây giờ mà dừng tay thì chỉ còn lại tiếng chửi mắng, chúng ta không chỉ phải tiếp tục, còn phải làm thật tốt, nói cho những người đó biết ai mới thật sự là suy nghĩ hạn hẹp."

Cô liếc một lượt tất cả người ở đây, thanh âm nhẹ nhàng: "Cho nên các ngươi đã chuẩn bị cùng ta đón nhận phong ba và những lời bàn tán, làm người thanh minh trên thế gian hay chưa?"

Lúc trước là tuyên truyền giác ngộ, hiện tại lại là mưa phùn gió hòa.

Hai giọng điệu trái ngược nhau, mang theo một sức mạnh không nói nên lời, làm cho những người trẻ tuổi trong lòng vẫn còn chí khí không nhịn được tim đập liên hồi, lập tức nhiệt huyết dâng trào.

Bọn họ có muốn không?

Đương nhiên là muốn

Nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không tham gia kế hoạch Đoàn Đoàn, nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, nếu không muốn, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy ngột ngạt như thế.

Dung thế tử nói đúng, thế gian này có quá nhiều người ngu ngốc, tầm thường vô vị. Thế gian này có quá nhiều người chỉ coi trọng quyền thế và lợi ích, bọn họ không nên vì bị những người này bàn tán mà tức giận.

Chuyện bọn họ đang làm vốn là chuyện sẽ bị người đời nghị luận, bọn phải phải đón nhận nó.

Bọn họ muốn làm người thanh minh trên thế gian!

Không biết là ai mở miệng trước, ngữ khí kiên định: "Ta chuẩn bị rồi!"

Lập tức những thanh âm kiên định vang lên.

"Chuẩn bị xong rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-210.html.]

"^“ Chúng ta không sợ chỉ trích chúng ta phải làm chuyện chúng ta nên làm."

Dung Chiêu nghe vậy nở nụ cười: "Chư vị yên tâm, chuyện chúng ta làm, dân chúng và lịch sử đều có phán xét, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ xem."

Lời này, những người vốn đang ủ rũ lần nữa nhiệt huyết dâng trào, từng người vẻ mặt kích động, một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, quét sạch lo lắng lúc trước.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cũng bị cảm xúc của bọn họ ảnh hưởng, không hiểu sao cũng có chút kích động. Mắt hai người chạm nhau, lại đồng thời nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt phức tạp.

Mà những người khác đã đốt lại ý chí chiến đấu, đang thảo luận về Đoàn Đoàn, bàn bạc đối sách...

"Để mang lại lợi ích cho người dân tốt hơn, ta cảm thấy giá bán có thể thấp hơn nữa."

"Nếu ép giá nữa sẽ lỗ vốn, có thể không kiếm được tiền nhưng không thể lỗ vốn, ta không phải không chịu được lỗ, nhưng nếu không ngừng lỗ tiền, rồi cũng có ngày chống đỡ không nổi, Đoàn Đoàn phải nhìn về lâu dài."

"Giá thu mua kỳ thật còn có thể ép được, giá nhập hàng của những đại tiểu thương kia cũng không phải rất cao, bỏ qua chi phí nhân lực và vật lực vẫn còn không ít lợi nhuận, chúng ta tranh thủ mặc cả, ép giá một chút."

"Đúng, cho dù bớt một văn cũng được."...

Nghe đến đó, ý cười trong mắt Dung Chiêu càng đậm, cô nhìn nhóm nhà đầu tư của mình, trên mặt lộ ra chút rối rắm, rốt cuộc vẫn nói: "Đoàn Đoàn vừa mới đi vào quỹ đạo, quản sự, nhân viên thu mua, nhân viên phân phối, nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn đều chưa quen việc, những thương nhân kia cũng không quá tín nhiệm Đoàn Đoàn..."

Cô vừa nói, đám người vốn đang kích động thảo luận lập tức im lặng, tất cả đều nhìn về phía cô.

Quan Mộng Sinh lo lắng hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Hôm nay trong kinh đã có rất nhiều người trào phúng bọn họ, bây giờ mà dừng lại, tiếng trào phúng sẽ không biến mất, Đoàn Đoàn là căn cơ để bọn họ xoay người, không thể để mất.

Dung Chiêu lại rối rắm.

"Dung thế tử không ngại nói thẳng, chúng ta đều là cổ đông của Đoàn Đoàn, đều muốn Đoàn Đoàn càng ngày càng tốt."

"Đúng đó, bây giờ có nhiều người không coi trọng Đoàn Đoàn, thậm bọn họ xem!"

Vì thế, Dung Chiêu lúc này mới giơ tay khách khí nói: "Ta hy vọng các vị cổ đông có thể gia nhập hoạt động hàng ngày của Đoàn Đoàn, hiệp trợ Đoàn Đoàn duy trì trật tự, để Đoàn Đoàn sớm đi lên con đường chính đạo, mọi việc thuận lợi."
 
Chương 211


Vừa nói xong, hiện trường trong nháy mắt trầm mặc, trên mặt rất nhiều người lộ ra chần chờ.

Bỏ tiền, đưa ra chủ ý, chọn địa điểm vân vân, những thứ này đều là làm sau lưng, bọn họ đương nhiên không sao cả, nhưng gia nhập "hoạt động" hằng ngày, vậy cũng có nghĩa là bọn họ cần xuất hiện trước mặt người khác, cùng Đoàn Đoàn vận hành.

Hôm nay đã có không ít lời đàm tiếu, đến lúc đó bọn họ lộ diện sẽ càng ngày càng nhiều.

Mà nói thật, bọn họ nghe người ta trào phúng cũng có chút mất mặt.

Ví dụ như những người đó nói bọn họ đầu tư vào Đoàn Đoàn, vì một hai đồng lợi nhuận mà đánh mất thanh danh.

Sau này những người đó sẽ nói, ai ai ai làm cái gì, thật sự là rất mất mặt đó.

Vì thế, mọi người chần chờ.

Dung Chiêu thở dài: "Dung Chiêu cũng sẽ gia nhập, ta đã có ý định cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn, đương nhiên phải đi phía trước, chê cười thì chê cười, nhưng dân chúng cũng có thể nhìn thấy nỗ lực của chúng ta."

Hả?

Đúng vậy, bọn họ lộ diện trước mặt người khác, không chỉ những người trào phúng kia có thể nhìn thấy, dân chúng cũng có thể nhìn thấy!

Vậy "danh tiếng" mà bọn họ muốn đạt được, chẳng phải là càng dễ đạt được hơn sao?

Huống hồ Dung thế tử còn nguyện ý, bọn họ có gì phải sợ?

Nghĩ vậy, trên mặt rất nhiều người lộ ra kiên định, mồm năm miệng mười...

"Được, ta đồng ý."

"Ta sẽ cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn, trợ giúp Đoàn Đoàn mau chóng đi vào cuộc sống của dân chúng."

"Còn có ta còn có ta!"

"Ai thích nói thì cứ nói, dù sao hiện tại cũng nói không ít rồi!"...

Mục đích đạt được, Dung Chiêu rất hài lòng.

Cô cũng không phải muốn hãm hại bọn họ, lộ diện trước mặt người khác là có lợi, cùng với những lời chế giễu của đám quý tộc là sự ủng hộ và yêu mến của dân chúng, dựa theo bầu không khí của triều Đại Nhạn hôm nay, làm sao có thể không có lợi?

Hơn nữa, hiện giờ Đoàn Đoàn cần bọn họ mới có thể đi vào quỹ đạo cũng là sự thật.

Bọn họ nguyện ý toàn lực ứng phó, kế hoạch Đoàn Đoàn hẳn là có thể thuận lợi tiến hành....

Hàn huyên một lúc, lại gọi mấy quản sự của Đoàn Đoàn tới hỏi thăm, những thế gia công tử bắt đầu thương lượng phân chia nhiệm vụ, rất nhanh liền giải tán, hôm nay là ngày đầu tiên Đoàn Đoàn chính thức làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-211.html.]

Quản sự có rất nhiều chuyện phải làm, bọn họ cũng sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.

Đoàn người vây quanh Dung Chiêu cùng Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn rời khỏi trà lâu, cũng trùng hợp chạm mặt ba huynh đệ Trương gia.

Mọi người nhìn nhau, đều ngẩn ra.

Chỉ có Dung Chiêu hết sức bình tĩnh, tươi cười chào hỏi: "Trương Đại công tử, Trương Nhị công tử, Trương Tam công tử, đã lâu không gặp."

Trương Nhị, Trương Tam: "..."

Kỳ thật cũng không lâu lắm, mấy hôm trước mới lén gặp ở Phúc Lộc Trang.

Trương Trường Hành liếc trộm đại ca, nhếch miệng: "A, đã lâu không gặp."

Dung Chiêu là huynh đệ của bọn họ, nhìn thấy huynh đệ đương nhiên cao hứng.

Nhưng có đại ca ở bên cạnh, hắn không dám biểu hiện quá mức thân cận, chỉ có thể cố gắng khắc chế, nhưng vẫn lén lút nháy mắt với Dung Chiêu, ý bảo cô đi nhanh lên.

Mà tâm tình Trương Tam lại có chút phức tạp.

Dung Chiêu lại mặc một bộ quần áo mới thoạt nhìn khiêm tốn nhưng rất đắt tiền...

Hắn thừa nhận huynh đệ Dung Chiêu này đối xử với bọn họ rất tốt, nhìn Phúc Lộc Trang Chi Lưu Ly Mộng Cảnh liền biết người này thật sự là hảo huynh đệ.

Nhưng ngoại trừ cuối tháng ra, hắn không muốn gặp Dung Chiêu, hắn là chủ nợ, mỗi lần thấy đối phương ăn ngon mặc đẹp hơn mình, dáng vẻ xuân phong đắc ý, hắn cũng rất ghen tị.

Hết lần này tới lần khác đây lai là "huynh đê" tết của hắn. không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nghẹn trong lòng.

Nghẹn lâu rồi ánh mắt cũng trở nên phức tạp.

Lão đại Trương Trường Tri thấy mọi người vây quanh Dung Chiêu, khóe miệng lộ ra châm chọc,"Kế hoạch Đoàn Đoàn của chư vị đã bắt đầu, hôm nay tụ tập chẳng lẽ là bởi vì bị các đại gia tộc trong kinh khinh bỉ?"

Mọi người: "..."

Đúng là như vậy, nhưng nghe hắn nói không thoải mái chút nào.

Quan Mộng Sinh cắn răng: "Trương Đại công tử, lời này của ngươi là có ý gì? Là cười nhạo chúng ta sao?"

Trương Trường Tri buông tay, chẩm rãi liếc mắt nhìn Dung Chiêu: "Ta không có, ta chỉ thuật lại sự thật, nghe nói hành vi của các ngươi đã truyền đến trong cung... Hoàng hậu có chút không vui."

Trong lòng mọi người nhất thời lộp bộp.

Bùi Quan Sơn mặt không thay đổi: "Chuyện của chúng ta Trương Đại công tử đừng xen vào."
 
Chương 211


Vừa nói xong, hiện trường trong nháy mắt trầm mặc, trên mặt rất nhiều người lộ ra chần chờ.

Bỏ tiền, đưa ra chủ ý, chọn địa điểm vân vân, những thứ này đều là làm sau lưng, bọn họ đương nhiên không sao cả, nhưng gia nhập "hoạt động" hằng ngày, vậy cũng có nghĩa là bọn họ cần xuất hiện trước mặt người khác, cùng Đoàn Đoàn vận hành.

Hôm nay đã có không ít lời đàm tiếu, đến lúc đó bọn họ lộ diện sẽ càng ngày càng nhiều.

Mà nói thật, bọn họ nghe người ta trào phúng cũng có chút mất mặt.

Ví dụ như những người đó nói bọn họ đầu tư vào Đoàn Đoàn, vì một hai đồng lợi nhuận mà đánh mất thanh danh.

Sau này những người đó sẽ nói, ai ai ai làm cái gì, thật sự là rất mất mặt đó.

Vì thế, mọi người chần chờ.

Dung Chiêu thở dài: "Dung Chiêu cũng sẽ gia nhập, ta đã có ý định cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn, đương nhiên phải đi phía trước, chê cười thì chê cười, nhưng dân chúng cũng có thể nhìn thấy nỗ lực của chúng ta."

Hả?

Đúng vậy, bọn họ lộ diện trước mặt người khác, không chỉ những người trào phúng kia có thể nhìn thấy, dân chúng cũng có thể nhìn thấy!

Vậy "danh tiếng" mà bọn họ muốn đạt được, chẳng phải là càng dễ đạt được hơn sao?

Huống hồ Dung thế tử còn nguyện ý, bọn họ có gì phải sợ?

Nghĩ vậy, trên mặt rất nhiều người lộ ra kiên định, mồm năm miệng mười...

"Được, ta đồng ý."

"Ta sẽ cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn, trợ giúp Đoàn Đoàn mau chóng đi vào cuộc sống của dân chúng."

"Còn có ta còn có ta!"

"Ai thích nói thì cứ nói, dù sao hiện tại cũng nói không ít rồi!"...

Mục đích đạt được, Dung Chiêu rất hài lòng.

Cô cũng không phải muốn hãm hại bọn họ, lộ diện trước mặt người khác là có lợi, cùng với những lời chế giễu của đám quý tộc là sự ủng hộ và yêu mến của dân chúng, dựa theo bầu không khí của triều Đại Nhạn hôm nay, làm sao có thể không có lợi?

Hơn nữa, hiện giờ Đoàn Đoàn cần bọn họ mới có thể đi vào quỹ đạo cũng là sự thật.

Bọn họ nguyện ý toàn lực ứng phó, kế hoạch Đoàn Đoàn hẳn là có thể thuận lợi tiến hành....

Hàn huyên một lúc, lại gọi mấy quản sự của Đoàn Đoàn tới hỏi thăm, những thế gia công tử bắt đầu thương lượng phân chia nhiệm vụ, rất nhanh liền giải tán, hôm nay là ngày đầu tiên Đoàn Đoàn chính thức làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-211.html.]

Quản sự có rất nhiều chuyện phải làm, bọn họ cũng sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.

Đoàn người vây quanh Dung Chiêu cùng Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn rời khỏi trà lâu, cũng trùng hợp chạm mặt ba huynh đệ Trương gia.

Mọi người nhìn nhau, đều ngẩn ra.

Chỉ có Dung Chiêu hết sức bình tĩnh, tươi cười chào hỏi: "Trương Đại công tử, Trương Nhị công tử, Trương Tam công tử, đã lâu không gặp."

Trương Nhị, Trương Tam: "..."

Kỳ thật cũng không lâu lắm, mấy hôm trước mới lén gặp ở Phúc Lộc Trang.

Trương Trường Hành liếc trộm đại ca, nhếch miệng: "A, đã lâu không gặp."

Dung Chiêu là huynh đệ của bọn họ, nhìn thấy huynh đệ đương nhiên cao hứng.

Nhưng có đại ca ở bên cạnh, hắn không dám biểu hiện quá mức thân cận, chỉ có thể cố gắng khắc chế, nhưng vẫn lén lút nháy mắt với Dung Chiêu, ý bảo cô đi nhanh lên.

Mà tâm tình Trương Tam lại có chút phức tạp.

Dung Chiêu lại mặc một bộ quần áo mới thoạt nhìn khiêm tốn nhưng rất đắt tiền...

Hắn thừa nhận huynh đệ Dung Chiêu này đối xử với bọn họ rất tốt, nhìn Phúc Lộc Trang Chi Lưu Ly Mộng Cảnh liền biết người này thật sự là hảo huynh đệ.

Nhưng ngoại trừ cuối tháng ra, hắn không muốn gặp Dung Chiêu, hắn là chủ nợ, mỗi lần thấy đối phương ăn ngon mặc đẹp hơn mình, dáng vẻ xuân phong đắc ý, hắn cũng rất ghen tị.

Hết lần này tới lần khác đây lai là "huynh đê" tết của hắn. không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nghẹn trong lòng.

Nghẹn lâu rồi ánh mắt cũng trở nên phức tạp.

Lão đại Trương Trường Tri thấy mọi người vây quanh Dung Chiêu, khóe miệng lộ ra châm chọc,"Kế hoạch Đoàn Đoàn của chư vị đã bắt đầu, hôm nay tụ tập chẳng lẽ là bởi vì bị các đại gia tộc trong kinh khinh bỉ?"

Mọi người: "..."

Đúng là như vậy, nhưng nghe hắn nói không thoải mái chút nào.

Quan Mộng Sinh cắn răng: "Trương Đại công tử, lời này của ngươi là có ý gì? Là cười nhạo chúng ta sao?"

Trương Trường Tri buông tay, chẩm rãi liếc mắt nhìn Dung Chiêu: "Ta không có, ta chỉ thuật lại sự thật, nghe nói hành vi của các ngươi đã truyền đến trong cung... Hoàng hậu có chút không vui."

Trong lòng mọi người nhất thời lộp bộp.

Bùi Quan Sơn mặt không thay đổi: "Chuyện của chúng ta Trương Đại công tử đừng xen vào."
 
Chương 211


Vừa nói xong, hiện trường trong nháy mắt trầm mặc, trên mặt rất nhiều người lộ ra chần chờ.

Bỏ tiền, đưa ra chủ ý, chọn địa điểm vân vân, những thứ này đều là làm sau lưng, bọn họ đương nhiên không sao cả, nhưng gia nhập "hoạt động" hằng ngày, vậy cũng có nghĩa là bọn họ cần xuất hiện trước mặt người khác, cùng Đoàn Đoàn vận hành.

Hôm nay đã có không ít lời đàm tiếu, đến lúc đó bọn họ lộ diện sẽ càng ngày càng nhiều.

Mà nói thật, bọn họ nghe người ta trào phúng cũng có chút mất mặt.

Ví dụ như những người đó nói bọn họ đầu tư vào Đoàn Đoàn, vì một hai đồng lợi nhuận mà đánh mất thanh danh.

Sau này những người đó sẽ nói, ai ai ai làm cái gì, thật sự là rất mất mặt đó.

Vì thế, mọi người chần chờ.

Dung Chiêu thở dài: "Dung Chiêu cũng sẽ gia nhập, ta đã có ý định cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn, đương nhiên phải đi phía trước, chê cười thì chê cười, nhưng dân chúng cũng có thể nhìn thấy nỗ lực của chúng ta."

Hả?

Đúng vậy, bọn họ lộ diện trước mặt người khác, không chỉ những người trào phúng kia có thể nhìn thấy, dân chúng cũng có thể nhìn thấy!

Vậy "danh tiếng" mà bọn họ muốn đạt được, chẳng phải là càng dễ đạt được hơn sao?

Huống hồ Dung thế tử còn nguyện ý, bọn họ có gì phải sợ?

Nghĩ vậy, trên mặt rất nhiều người lộ ra kiên định, mồm năm miệng mười...

"Được, ta đồng ý."

"Ta sẽ cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn, trợ giúp Đoàn Đoàn mau chóng đi vào cuộc sống của dân chúng."

"Còn có ta còn có ta!"

"Ai thích nói thì cứ nói, dù sao hiện tại cũng nói không ít rồi!"...

Mục đích đạt được, Dung Chiêu rất hài lòng.

Cô cũng không phải muốn hãm hại bọn họ, lộ diện trước mặt người khác là có lợi, cùng với những lời chế giễu của đám quý tộc là sự ủng hộ và yêu mến của dân chúng, dựa theo bầu không khí của triều Đại Nhạn hôm nay, làm sao có thể không có lợi?

Hơn nữa, hiện giờ Đoàn Đoàn cần bọn họ mới có thể đi vào quỹ đạo cũng là sự thật.

Bọn họ nguyện ý toàn lực ứng phó, kế hoạch Đoàn Đoàn hẳn là có thể thuận lợi tiến hành....

Hàn huyên một lúc, lại gọi mấy quản sự của Đoàn Đoàn tới hỏi thăm, những thế gia công tử bắt đầu thương lượng phân chia nhiệm vụ, rất nhanh liền giải tán, hôm nay là ngày đầu tiên Đoàn Đoàn chính thức làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-211.html.]

Quản sự có rất nhiều chuyện phải làm, bọn họ cũng sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.

Đoàn người vây quanh Dung Chiêu cùng Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn rời khỏi trà lâu, cũng trùng hợp chạm mặt ba huynh đệ Trương gia.

Mọi người nhìn nhau, đều ngẩn ra.

Chỉ có Dung Chiêu hết sức bình tĩnh, tươi cười chào hỏi: "Trương Đại công tử, Trương Nhị công tử, Trương Tam công tử, đã lâu không gặp."

Trương Nhị, Trương Tam: "..."

Kỳ thật cũng không lâu lắm, mấy hôm trước mới lén gặp ở Phúc Lộc Trang.

Trương Trường Hành liếc trộm đại ca, nhếch miệng: "A, đã lâu không gặp."

Dung Chiêu là huynh đệ của bọn họ, nhìn thấy huynh đệ đương nhiên cao hứng.

Nhưng có đại ca ở bên cạnh, hắn không dám biểu hiện quá mức thân cận, chỉ có thể cố gắng khắc chế, nhưng vẫn lén lút nháy mắt với Dung Chiêu, ý bảo cô đi nhanh lên.

Mà tâm tình Trương Tam lại có chút phức tạp.

Dung Chiêu lại mặc một bộ quần áo mới thoạt nhìn khiêm tốn nhưng rất đắt tiền...

Hắn thừa nhận huynh đệ Dung Chiêu này đối xử với bọn họ rất tốt, nhìn Phúc Lộc Trang Chi Lưu Ly Mộng Cảnh liền biết người này thật sự là hảo huynh đệ.

Nhưng ngoại trừ cuối tháng ra, hắn không muốn gặp Dung Chiêu, hắn là chủ nợ, mỗi lần thấy đối phương ăn ngon mặc đẹp hơn mình, dáng vẻ xuân phong đắc ý, hắn cũng rất ghen tị.

Hết lần này tới lần khác đây lai là "huynh đê" tết của hắn. không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nghẹn trong lòng.

Nghẹn lâu rồi ánh mắt cũng trở nên phức tạp.

Lão đại Trương Trường Tri thấy mọi người vây quanh Dung Chiêu, khóe miệng lộ ra châm chọc,"Kế hoạch Đoàn Đoàn của chư vị đã bắt đầu, hôm nay tụ tập chẳng lẽ là bởi vì bị các đại gia tộc trong kinh khinh bỉ?"

Mọi người: "..."

Đúng là như vậy, nhưng nghe hắn nói không thoải mái chút nào.

Quan Mộng Sinh cắn răng: "Trương Đại công tử, lời này của ngươi là có ý gì? Là cười nhạo chúng ta sao?"

Trương Trường Tri buông tay, chẩm rãi liếc mắt nhìn Dung Chiêu: "Ta không có, ta chỉ thuật lại sự thật, nghe nói hành vi của các ngươi đã truyền đến trong cung... Hoàng hậu có chút không vui."

Trong lòng mọi người nhất thời lộp bộp.

Bùi Quan Sơn mặt không thay đổi: "Chuyện của chúng ta Trương Đại công tử đừng xen vào."
 
Chương 212


"Ngươi..." Trương Đại bị châm chọc, lập tức lạnh mặt.

Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn vội vàng một trái một phải giữ chặt hắn, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Trương Trường Tri dù sao cũng là người lý trí, sau khi tỉnh táo thì hít sâu một hơi, lần nữa liếc nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt như có như không dừng lại trên người Dung Chiêu, nhàn nhạt châm ngòi...

"Nói là tạo dựng thanh danh, kết quả thanh danh không có còn đánh mất luôn thanh danh của thế gia đại tộc, người nào đó nguyện ý làm những việc này là bởi vì người ta đã có việc làm ăn kiếm tiền như nước, lại còn là người thừa kế chắc như đỉnh đóng cột."

"Những người khác thì sao? Xuất tiền lại xuất lực, cẩn thận gà bay trứng vỡ, may áo cưới cho người khác."

Một phen châm ngòi này vừa sâu sắc vừa có lý lẽ, rất nhiều người trong bọn họ mặc dù là con chính thất, nhưng cũng không phải là trưởng tử, cũng không nhất định sẽ làm người thừa kế, bao gồm cả Bùi Thừa Quyết.

Thậm chí sau lưng Bùi Quan Sơn còn có các đệ đệ nhìn chằm chằm, chỉ có Dung Chiêu là con một, việc Dung Chiêu thừa kế là không thể thay đổi, cô có thể mất mặt, có thể tùy tiện làm bất cứ thứ gì, An Khánh Vương cũng không có khả năng lấy vị trí người thừa kế của cô xuống.

Nhưng những người khác thì không.

Vạn nhất thật sự may áo cưới cho Dung Chiêu...

Nghe vậy, người có phản ứng lớn nhất không phải Dung Chiêu, cũng không phải những người sau lưng cô, mà là Trương Nhị cùng Trương Tam.

Trong lòng hai người đồng thời lộp bộp.

Hỏng rồi!

Bọn họ biết đại ca bọn họ bởi vì phụ thân nên rất oán hận Dung Chiêu, nhưng trực tiếp châm ngòi nhắm vào Dung Chiêu có phải không tốt lắm không?

Dung Chiêu chính là huynh đệ tốt khác cha khác mẹ của bọn họ.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cuối tháng nhận hoa hồng, lúc này sao có thể đắc tội Dung Chiêu?

Trương Trường Ngôn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Trương Trường Hành cũng vội vàng kéo tay áo Trương Trường Tri, hạ giọng: "Đại ca, chúng ta đi nhanh đi, còn có chuyện cần làm."

Dung Chiêu vẫn chưa tức giận, cô nhìn ba người, ánh mắt chủ yếu tập trung lên Trương Trường Tri, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm bình tĩnh: "Kế hoạch Đoàn Đoàn vừa mới bắt đầu, Trương Đại công tử không biết thì đừng vội đánh giá, dù sao khác nghề như cách núi."

Nụ cười trên môi cô hạ xuống, giọng càng lạnh nhạt: "Về phần Đoàn Đoàn rốt cuộc như thế nào, thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Cô không muốn nói nhảm với người này, quét mắt nhìn Trương Nhị và Trương Tam, lành lạnh mở miệng: "Sắp đến cuối tháng rồi, Đoàn Đoàn bên này lại bề bộn nhiều việc, nếu có người cản trở, chà, có lẽ sẽ không làm được chuyện khác..."

Ý ngươi là sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-212.html.]

Chuyện khác... Chẳng lẽ ám chỉ phát tiền?

Không được! Ai cũng không thể cản trở ta nhận tiền!

Trương Trường Tri nghe không hiểu, nhíu mày vừa muốn mở miệng, hai người em ruột của hắn một trái một phải nâng hắn lên, lập tức kéo người rời đi.

"Chư vị, chúng ta còn có việc, đi trước một bước!" Nói xong, hai người mang theo đại ca chạy mất, bóng lưng vội vàng.

Những người có mặt sửng sốt.

Trương Trường Tri nói có đạo lý, tự nhiên là có người tin.

Dung Chiêu không để ý, cô chỉ nhìn về phía những người sau lưng, cười khẽ: "Các vị không phải đã chuẩn bị xuất hiện trước mặt người khác, cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn sao?"

Mọi người ngẩn ra, lập tức nghĩ cũng đúng, bọn họ xuất hiện trước mặt dân chúng, ai có thể nói bọn họ không phải cổ đông của Đoàn Đoàn?

Sao có thể bị Dung Chiêu cướp đi toàn bộ hào quang?

Bọn họ lần lượt thu lại hoài nghỉ và lo lắng, đáy mắt càng thêm kiên định...

Bọn họ không chỉ muốn xuất hiện trước mắt dân chúng mà còn muốn toàn lực ứng phó, để cho dân chúng biết bọn họ đã làm cái gì.

Tuyệt đối không thể chấm dứt ở đây, để cho những lời đàm tiếu của đám người kia trở thành sự thật!

Hơn nữa...

Nếu bọn họ tận tâm hơn người bên cạnh, có phải còn có thể cướp đi vào chính mình?

Nghĩ tới đây lại càng kích động.

Thấy mọi người càng ngày càng kích động, Dung Chiêu thu hồi tầm mắt.

Lời châm chọc này của Trương Trường Tri cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Bên kia.

Trương Trường Tri vùng vẫy thoát khỏi hai đệ đệ, đen mặt quát: "Hai đứa rốt cuộc làm gì vậy?"

Trương Trường Hành hô hấp dồn dập, một bên thở hổn hển, một bên nói: "Đại ca, chúng ta ra ngoài là có chuyện quan trọng phải làm, bọn họ không chỉ có một mình Dung Chiêu mà còn có kinh thành song kiệt cùng những người khác, chúng ta không cần phải đắc tội bọn họ."
 
Chương 212


"Ngươi..." Trương Đại bị châm chọc, lập tức lạnh mặt.

Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn vội vàng một trái một phải giữ chặt hắn, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Trương Trường Tri dù sao cũng là người lý trí, sau khi tỉnh táo thì hít sâu một hơi, lần nữa liếc nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt như có như không dừng lại trên người Dung Chiêu, nhàn nhạt châm ngòi...

"Nói là tạo dựng thanh danh, kết quả thanh danh không có còn đánh mất luôn thanh danh của thế gia đại tộc, người nào đó nguyện ý làm những việc này là bởi vì người ta đã có việc làm ăn kiếm tiền như nước, lại còn là người thừa kế chắc như đỉnh đóng cột."

"Những người khác thì sao? Xuất tiền lại xuất lực, cẩn thận gà bay trứng vỡ, may áo cưới cho người khác."

Một phen châm ngòi này vừa sâu sắc vừa có lý lẽ, rất nhiều người trong bọn họ mặc dù là con chính thất, nhưng cũng không phải là trưởng tử, cũng không nhất định sẽ làm người thừa kế, bao gồm cả Bùi Thừa Quyết.

Thậm chí sau lưng Bùi Quan Sơn còn có các đệ đệ nhìn chằm chằm, chỉ có Dung Chiêu là con một, việc Dung Chiêu thừa kế là không thể thay đổi, cô có thể mất mặt, có thể tùy tiện làm bất cứ thứ gì, An Khánh Vương cũng không có khả năng lấy vị trí người thừa kế của cô xuống.

Nhưng những người khác thì không.

Vạn nhất thật sự may áo cưới cho Dung Chiêu...

Nghe vậy, người có phản ứng lớn nhất không phải Dung Chiêu, cũng không phải những người sau lưng cô, mà là Trương Nhị cùng Trương Tam.

Trong lòng hai người đồng thời lộp bộp.

Hỏng rồi!

Bọn họ biết đại ca bọn họ bởi vì phụ thân nên rất oán hận Dung Chiêu, nhưng trực tiếp châm ngòi nhắm vào Dung Chiêu có phải không tốt lắm không?

Dung Chiêu chính là huynh đệ tốt khác cha khác mẹ của bọn họ.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cuối tháng nhận hoa hồng, lúc này sao có thể đắc tội Dung Chiêu?

Trương Trường Ngôn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Trương Trường Hành cũng vội vàng kéo tay áo Trương Trường Tri, hạ giọng: "Đại ca, chúng ta đi nhanh đi, còn có chuyện cần làm."

Dung Chiêu vẫn chưa tức giận, cô nhìn ba người, ánh mắt chủ yếu tập trung lên Trương Trường Tri, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm bình tĩnh: "Kế hoạch Đoàn Đoàn vừa mới bắt đầu, Trương Đại công tử không biết thì đừng vội đánh giá, dù sao khác nghề như cách núi."

Nụ cười trên môi cô hạ xuống, giọng càng lạnh nhạt: "Về phần Đoàn Đoàn rốt cuộc như thế nào, thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Cô không muốn nói nhảm với người này, quét mắt nhìn Trương Nhị và Trương Tam, lành lạnh mở miệng: "Sắp đến cuối tháng rồi, Đoàn Đoàn bên này lại bề bộn nhiều việc, nếu có người cản trở, chà, có lẽ sẽ không làm được chuyện khác..."

Ý ngươi là sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-212.html.]

Chuyện khác... Chẳng lẽ ám chỉ phát tiền?

Không được! Ai cũng không thể cản trở ta nhận tiền!

Trương Trường Tri nghe không hiểu, nhíu mày vừa muốn mở miệng, hai người em ruột của hắn một trái một phải nâng hắn lên, lập tức kéo người rời đi.

"Chư vị, chúng ta còn có việc, đi trước một bước!" Nói xong, hai người mang theo đại ca chạy mất, bóng lưng vội vàng.

Những người có mặt sửng sốt.

Trương Trường Tri nói có đạo lý, tự nhiên là có người tin.

Dung Chiêu không để ý, cô chỉ nhìn về phía những người sau lưng, cười khẽ: "Các vị không phải đã chuẩn bị xuất hiện trước mặt người khác, cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn sao?"

Mọi người ngẩn ra, lập tức nghĩ cũng đúng, bọn họ xuất hiện trước mặt dân chúng, ai có thể nói bọn họ không phải cổ đông của Đoàn Đoàn?

Sao có thể bị Dung Chiêu cướp đi toàn bộ hào quang?

Bọn họ lần lượt thu lại hoài nghỉ và lo lắng, đáy mắt càng thêm kiên định...

Bọn họ không chỉ muốn xuất hiện trước mắt dân chúng mà còn muốn toàn lực ứng phó, để cho dân chúng biết bọn họ đã làm cái gì.

Tuyệt đối không thể chấm dứt ở đây, để cho những lời đàm tiếu của đám người kia trở thành sự thật!

Hơn nữa...

Nếu bọn họ tận tâm hơn người bên cạnh, có phải còn có thể cướp đi vào chính mình?

Nghĩ tới đây lại càng kích động.

Thấy mọi người càng ngày càng kích động, Dung Chiêu thu hồi tầm mắt.

Lời châm chọc này của Trương Trường Tri cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Bên kia.

Trương Trường Tri vùng vẫy thoát khỏi hai đệ đệ, đen mặt quát: "Hai đứa rốt cuộc làm gì vậy?"

Trương Trường Hành hô hấp dồn dập, một bên thở hổn hển, một bên nói: "Đại ca, chúng ta ra ngoài là có chuyện quan trọng phải làm, bọn họ không chỉ có một mình Dung Chiêu mà còn có kinh thành song kiệt cùng những người khác, chúng ta không cần phải đắc tội bọn họ."
 
Chương 212


"Ngươi..." Trương Đại bị châm chọc, lập tức lạnh mặt.

Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn vội vàng một trái một phải giữ chặt hắn, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Trương Trường Tri dù sao cũng là người lý trí, sau khi tỉnh táo thì hít sâu một hơi, lần nữa liếc nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt như có như không dừng lại trên người Dung Chiêu, nhàn nhạt châm ngòi...

"Nói là tạo dựng thanh danh, kết quả thanh danh không có còn đánh mất luôn thanh danh của thế gia đại tộc, người nào đó nguyện ý làm những việc này là bởi vì người ta đã có việc làm ăn kiếm tiền như nước, lại còn là người thừa kế chắc như đỉnh đóng cột."

"Những người khác thì sao? Xuất tiền lại xuất lực, cẩn thận gà bay trứng vỡ, may áo cưới cho người khác."

Một phen châm ngòi này vừa sâu sắc vừa có lý lẽ, rất nhiều người trong bọn họ mặc dù là con chính thất, nhưng cũng không phải là trưởng tử, cũng không nhất định sẽ làm người thừa kế, bao gồm cả Bùi Thừa Quyết.

Thậm chí sau lưng Bùi Quan Sơn còn có các đệ đệ nhìn chằm chằm, chỉ có Dung Chiêu là con một, việc Dung Chiêu thừa kế là không thể thay đổi, cô có thể mất mặt, có thể tùy tiện làm bất cứ thứ gì, An Khánh Vương cũng không có khả năng lấy vị trí người thừa kế của cô xuống.

Nhưng những người khác thì không.

Vạn nhất thật sự may áo cưới cho Dung Chiêu...

Nghe vậy, người có phản ứng lớn nhất không phải Dung Chiêu, cũng không phải những người sau lưng cô, mà là Trương Nhị cùng Trương Tam.

Trong lòng hai người đồng thời lộp bộp.

Hỏng rồi!

Bọn họ biết đại ca bọn họ bởi vì phụ thân nên rất oán hận Dung Chiêu, nhưng trực tiếp châm ngòi nhắm vào Dung Chiêu có phải không tốt lắm không?

Dung Chiêu chính là huynh đệ tốt khác cha khác mẹ của bọn họ.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cuối tháng nhận hoa hồng, lúc này sao có thể đắc tội Dung Chiêu?

Trương Trường Ngôn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Trương Trường Hành cũng vội vàng kéo tay áo Trương Trường Tri, hạ giọng: "Đại ca, chúng ta đi nhanh đi, còn có chuyện cần làm."

Dung Chiêu vẫn chưa tức giận, cô nhìn ba người, ánh mắt chủ yếu tập trung lên Trương Trường Tri, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm bình tĩnh: "Kế hoạch Đoàn Đoàn vừa mới bắt đầu, Trương Đại công tử không biết thì đừng vội đánh giá, dù sao khác nghề như cách núi."

Nụ cười trên môi cô hạ xuống, giọng càng lạnh nhạt: "Về phần Đoàn Đoàn rốt cuộc như thế nào, thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Cô không muốn nói nhảm với người này, quét mắt nhìn Trương Nhị và Trương Tam, lành lạnh mở miệng: "Sắp đến cuối tháng rồi, Đoàn Đoàn bên này lại bề bộn nhiều việc, nếu có người cản trở, chà, có lẽ sẽ không làm được chuyện khác..."

Ý ngươi là sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-212.html.]

Chuyện khác... Chẳng lẽ ám chỉ phát tiền?

Không được! Ai cũng không thể cản trở ta nhận tiền!

Trương Trường Tri nghe không hiểu, nhíu mày vừa muốn mở miệng, hai người em ruột của hắn một trái một phải nâng hắn lên, lập tức kéo người rời đi.

"Chư vị, chúng ta còn có việc, đi trước một bước!" Nói xong, hai người mang theo đại ca chạy mất, bóng lưng vội vàng.

Những người có mặt sửng sốt.

Trương Trường Tri nói có đạo lý, tự nhiên là có người tin.

Dung Chiêu không để ý, cô chỉ nhìn về phía những người sau lưng, cười khẽ: "Các vị không phải đã chuẩn bị xuất hiện trước mặt người khác, cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn sao?"

Mọi người ngẩn ra, lập tức nghĩ cũng đúng, bọn họ xuất hiện trước mặt dân chúng, ai có thể nói bọn họ không phải cổ đông của Đoàn Đoàn?

Sao có thể bị Dung Chiêu cướp đi toàn bộ hào quang?

Bọn họ lần lượt thu lại hoài nghỉ và lo lắng, đáy mắt càng thêm kiên định...

Bọn họ không chỉ muốn xuất hiện trước mắt dân chúng mà còn muốn toàn lực ứng phó, để cho dân chúng biết bọn họ đã làm cái gì.

Tuyệt đối không thể chấm dứt ở đây, để cho những lời đàm tiếu của đám người kia trở thành sự thật!

Hơn nữa...

Nếu bọn họ tận tâm hơn người bên cạnh, có phải còn có thể cướp đi vào chính mình?

Nghĩ tới đây lại càng kích động.

Thấy mọi người càng ngày càng kích động, Dung Chiêu thu hồi tầm mắt.

Lời châm chọc này của Trương Trường Tri cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Bên kia.

Trương Trường Tri vùng vẫy thoát khỏi hai đệ đệ, đen mặt quát: "Hai đứa rốt cuộc làm gì vậy?"

Trương Trường Hành hô hấp dồn dập, một bên thở hổn hển, một bên nói: "Đại ca, chúng ta ra ngoài là có chuyện quan trọng phải làm, bọn họ không chỉ có một mình Dung Chiêu mà còn có kinh thành song kiệt cùng những người khác, chúng ta không cần phải đắc tội bọn họ."
 
Chương 213


Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi "Bọn họ đều tham gia Đoàn Đoàn gì đó, làm mất hết mặt mũi của quý tộc trong kinh, đắc tội thì thế nào?"

"Vạn nhất Đoàn Đoàn kia thật sự cho bọn họ thanh danh thì sao?" Trương Tam không phục.

Trương Trường Tri cười lạnh ra tiếng: "Chạy đông chạy tây kiếm được một vai hăn thì có thể làm ra thanh danh gì? Còn không bằng ra ngoài thành phát cháo, quyên góp chút ngân lượng cho chùa miếu còn có tác dụng hơn."

Hai người: "..."

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, đại ca nói đúng.

Đây cũng là lý do chính mà hôm nay rất nhiều quý tộc trong kinh trào phúng bọn họ, giày vò như vậy còn không bằng quyên tiền cho chùa miếu, dù sao triều Đại Nhạn không thích đạo sĩ, lại coi trọng Phật giáo, những năm gần đây Phật giáo càng phát triển hưng thịnh.

Dân chúng tín ngưỡng, nếu quyên góp tượng Phật nói không chừng có thể đạt được không ít thanh danh.

Hai người á khẩu không trả lời được, Trương Trường Ngôn ngập ngừng nửa ngày, lẩm bẩm một câu: "Vậy cũng không cần thiết đắc tội hết bọn họ, vạn nhất những gia tộc sau lưng bọn họ cho rằng chúng ta..."

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi ngắt lời hắn: "Lão Tam, Trương gia chúng ta kiên định với Đảng Bảo Hoàng, những người đó đều là thế lực phía sau ba vị hoàng tử, Trương gia chúng ta vốn không cần có quan hệ gì với bọn họ, hòa thuận ngược lại hỏng bét. Các ngươi cũng phải tránh tiếp xúc, ở bên ngoài không nên quá thân cận với thế lực phía sau ba vị hoàng tử, tốt nhất chỉ kết giao với phái trung lập."

Trương Trường Tri không phải kẻ ngu xuẩn, dám trào phúng người trước công chúng đương nhiên là có chỗ dựa, những lời đó cũng là hắn có thể nói.

Hai người lần nữa á khẩu không trả lời được, thậm chí còn bị giáo huấn, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy dỗ.

Trương Trường Tri lại nhìn bọn họ thật sâu, ánh mắt hồ nghỉ: "Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn sờ cằm, nghi ngờ chất vấn: "Ta luôn cảm thấy hai đệ gần đây rất kỳ lạ, có phải có chuyện gì giấu chúng ta hay không?"

Trương Trường Hành lập tức trừng mắt, chắc chắn nói: "Đại ca ngươi nói gì vậy? Chúng ta sao có thể giúp bọn họ được? Đại ca cũng không phải không biết đệ ghét Dung Chiêu nhất, đệ không phải là sợ Trương gia chúng ta đắc tội với người khác sao?"

Trương Trường Ngôn vội vàng gật đầu theo.

Trương Trường Tri: "Thật sự ghét Dung Chiêu?"

Trương Trường Hành: "Thật! Hắn ỷ vào danh tiếng, cả ngày vênh váo đắc ý, nhìn là thấy ghét rồi."

Trương Trường Ngôn: "Nhìn hắn ăn mặc xa hoa lãng phí, nghe nói gần đây còn mới đổi xe ngựa, tác phong làm việc không có chút thanh lưu khiêm tốn, làm gì giống người thiếu tiền hoa hồng của tứ đại thân vương?"

Huynh đệ, xin lỗi, chúng ta không phải cố ý.

Trương Trường Tri nghe vậy, nghi ngờ trên mặt rốt cục tản đi, thu hồi tầm mắt, ghét bỏ nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu kia đúng là đáng ghét, đường đường thế tử vương phủ lại kinh doanh buôn bán kiếm lời, mất mặt c.h.ế.t đi được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-213.html.]

Hai người: "..."

Trương Trường Tri: "Các ngươi không đồng ý?"

Trương Trường Hành làm mặt dữ tợn: "Đồng ý, đệ rất đồng ý, làm thương nhân là chuyện quá đỗi mất mặt!"

Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Làm ăn kiếm lời lại càng không biết xấu hổ!"

Mặt đau quá.

Trương Trường Tri được đệ đệ tán đồng, lúc này mới hài lòng đi tiếp.

Hai người liếc nhau, cúi đầu ủ rũ đuổi theo.

Ánh mắt Trương Trường Tri chú ý tới cảnh này, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm.

Hai đệ đệ này làm việc quả thật có chút cổ quái, quay về vẫn nên sai người điều tra, nếu thật sự giấu hắn và phụ thân làm chuyện không tốt, cần phải mau chóng giải quyết....

Hôm nay trong kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện.

Những quý tộc kia cười nhạo đám thế gia công tử trẻ tuổi bị Dung Chiêu dụ dỗ tham dự kế hoạch Đoàn Đoàn, đánh mất thanh danh mặt mũi.

Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn lại được Dung Chiêu cổ vũ, Dân chúng lại không nghĩ nhiều như vậy.

Đoàn Đoàn chính thức đưa ra thị trường, hôm qua bọn họ đã đặt hàng trước, hôm nay thật sự đã giao tới nhà.

Trịnh Trụ Tử hôm nay đánh xe ngựa đi tới, hắn phụ trách con đường này, vừa mới đánh xe đến đầu phố đã thét to: "Giao hàng!"

Dân chúng đầu phố lập tức đi ra xem náo nhiệt.

"Nhanh cho ta xem vải bố đi."

"Còn có gì khác không?"

"Ai nha, vải bố này chất lượng rất tốt, sớm biết vậy ta đã đặt nhiều một chút!"

"Ai, ngô này cũng không tệ, cho ta mười cân."...

Trịnh Trụ Tử cười nói: "Hôm nay chỉ giao hàng, nếu hôm qua không đặt trước thì hôm nay không có hàng, ở trên có ghi tên, đừng gấp, để ta chia cho mọi người."
 
Chương 213


Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi "Bọn họ đều tham gia Đoàn Đoàn gì đó, làm mất hết mặt mũi của quý tộc trong kinh, đắc tội thì thế nào?"

"Vạn nhất Đoàn Đoàn kia thật sự cho bọn họ thanh danh thì sao?" Trương Tam không phục.

Trương Trường Tri cười lạnh ra tiếng: "Chạy đông chạy tây kiếm được một vai hăn thì có thể làm ra thanh danh gì? Còn không bằng ra ngoài thành phát cháo, quyên góp chút ngân lượng cho chùa miếu còn có tác dụng hơn."

Hai người: "..."

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, đại ca nói đúng.

Đây cũng là lý do chính mà hôm nay rất nhiều quý tộc trong kinh trào phúng bọn họ, giày vò như vậy còn không bằng quyên tiền cho chùa miếu, dù sao triều Đại Nhạn không thích đạo sĩ, lại coi trọng Phật giáo, những năm gần đây Phật giáo càng phát triển hưng thịnh.

Dân chúng tín ngưỡng, nếu quyên góp tượng Phật nói không chừng có thể đạt được không ít thanh danh.

Hai người á khẩu không trả lời được, Trương Trường Ngôn ngập ngừng nửa ngày, lẩm bẩm một câu: "Vậy cũng không cần thiết đắc tội hết bọn họ, vạn nhất những gia tộc sau lưng bọn họ cho rằng chúng ta..."

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi ngắt lời hắn: "Lão Tam, Trương gia chúng ta kiên định với Đảng Bảo Hoàng, những người đó đều là thế lực phía sau ba vị hoàng tử, Trương gia chúng ta vốn không cần có quan hệ gì với bọn họ, hòa thuận ngược lại hỏng bét. Các ngươi cũng phải tránh tiếp xúc, ở bên ngoài không nên quá thân cận với thế lực phía sau ba vị hoàng tử, tốt nhất chỉ kết giao với phái trung lập."

Trương Trường Tri không phải kẻ ngu xuẩn, dám trào phúng người trước công chúng đương nhiên là có chỗ dựa, những lời đó cũng là hắn có thể nói.

Hai người lần nữa á khẩu không trả lời được, thậm chí còn bị giáo huấn, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy dỗ.

Trương Trường Tri lại nhìn bọn họ thật sâu, ánh mắt hồ nghỉ: "Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn sờ cằm, nghi ngờ chất vấn: "Ta luôn cảm thấy hai đệ gần đây rất kỳ lạ, có phải có chuyện gì giấu chúng ta hay không?"

Trương Trường Hành lập tức trừng mắt, chắc chắn nói: "Đại ca ngươi nói gì vậy? Chúng ta sao có thể giúp bọn họ được? Đại ca cũng không phải không biết đệ ghét Dung Chiêu nhất, đệ không phải là sợ Trương gia chúng ta đắc tội với người khác sao?"

Trương Trường Ngôn vội vàng gật đầu theo.

Trương Trường Tri: "Thật sự ghét Dung Chiêu?"

Trương Trường Hành: "Thật! Hắn ỷ vào danh tiếng, cả ngày vênh váo đắc ý, nhìn là thấy ghét rồi."

Trương Trường Ngôn: "Nhìn hắn ăn mặc xa hoa lãng phí, nghe nói gần đây còn mới đổi xe ngựa, tác phong làm việc không có chút thanh lưu khiêm tốn, làm gì giống người thiếu tiền hoa hồng của tứ đại thân vương?"

Huynh đệ, xin lỗi, chúng ta không phải cố ý.

Trương Trường Tri nghe vậy, nghi ngờ trên mặt rốt cục tản đi, thu hồi tầm mắt, ghét bỏ nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu kia đúng là đáng ghét, đường đường thế tử vương phủ lại kinh doanh buôn bán kiếm lời, mất mặt c.h.ế.t đi được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-213.html.]

Hai người: "..."

Trương Trường Tri: "Các ngươi không đồng ý?"

Trương Trường Hành làm mặt dữ tợn: "Đồng ý, đệ rất đồng ý, làm thương nhân là chuyện quá đỗi mất mặt!"

Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Làm ăn kiếm lời lại càng không biết xấu hổ!"

Mặt đau quá.

Trương Trường Tri được đệ đệ tán đồng, lúc này mới hài lòng đi tiếp.

Hai người liếc nhau, cúi đầu ủ rũ đuổi theo.

Ánh mắt Trương Trường Tri chú ý tới cảnh này, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm.

Hai đệ đệ này làm việc quả thật có chút cổ quái, quay về vẫn nên sai người điều tra, nếu thật sự giấu hắn và phụ thân làm chuyện không tốt, cần phải mau chóng giải quyết....

Hôm nay trong kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện.

Những quý tộc kia cười nhạo đám thế gia công tử trẻ tuổi bị Dung Chiêu dụ dỗ tham dự kế hoạch Đoàn Đoàn, đánh mất thanh danh mặt mũi.

Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn lại được Dung Chiêu cổ vũ, Dân chúng lại không nghĩ nhiều như vậy.

Đoàn Đoàn chính thức đưa ra thị trường, hôm qua bọn họ đã đặt hàng trước, hôm nay thật sự đã giao tới nhà.

Trịnh Trụ Tử hôm nay đánh xe ngựa đi tới, hắn phụ trách con đường này, vừa mới đánh xe đến đầu phố đã thét to: "Giao hàng!"

Dân chúng đầu phố lập tức đi ra xem náo nhiệt.

"Nhanh cho ta xem vải bố đi."

"Còn có gì khác không?"

"Ai nha, vải bố này chất lượng rất tốt, sớm biết vậy ta đã đặt nhiều một chút!"

"Ai, ngô này cũng không tệ, cho ta mười cân."...

Trịnh Trụ Tử cười nói: "Hôm nay chỉ giao hàng, nếu hôm qua không đặt trước thì hôm nay không có hàng, ở trên có ghi tên, đừng gấp, để ta chia cho mọi người."
 
Chương 213


Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi "Bọn họ đều tham gia Đoàn Đoàn gì đó, làm mất hết mặt mũi của quý tộc trong kinh, đắc tội thì thế nào?"

"Vạn nhất Đoàn Đoàn kia thật sự cho bọn họ thanh danh thì sao?" Trương Tam không phục.

Trương Trường Tri cười lạnh ra tiếng: "Chạy đông chạy tây kiếm được một vai hăn thì có thể làm ra thanh danh gì? Còn không bằng ra ngoài thành phát cháo, quyên góp chút ngân lượng cho chùa miếu còn có tác dụng hơn."

Hai người: "..."

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, đại ca nói đúng.

Đây cũng là lý do chính mà hôm nay rất nhiều quý tộc trong kinh trào phúng bọn họ, giày vò như vậy còn không bằng quyên tiền cho chùa miếu, dù sao triều Đại Nhạn không thích đạo sĩ, lại coi trọng Phật giáo, những năm gần đây Phật giáo càng phát triển hưng thịnh.

Dân chúng tín ngưỡng, nếu quyên góp tượng Phật nói không chừng có thể đạt được không ít thanh danh.

Hai người á khẩu không trả lời được, Trương Trường Ngôn ngập ngừng nửa ngày, lẩm bẩm một câu: "Vậy cũng không cần thiết đắc tội hết bọn họ, vạn nhất những gia tộc sau lưng bọn họ cho rằng chúng ta..."

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi ngắt lời hắn: "Lão Tam, Trương gia chúng ta kiên định với Đảng Bảo Hoàng, những người đó đều là thế lực phía sau ba vị hoàng tử, Trương gia chúng ta vốn không cần có quan hệ gì với bọn họ, hòa thuận ngược lại hỏng bét. Các ngươi cũng phải tránh tiếp xúc, ở bên ngoài không nên quá thân cận với thế lực phía sau ba vị hoàng tử, tốt nhất chỉ kết giao với phái trung lập."

Trương Trường Tri không phải kẻ ngu xuẩn, dám trào phúng người trước công chúng đương nhiên là có chỗ dựa, những lời đó cũng là hắn có thể nói.

Hai người lần nữa á khẩu không trả lời được, thậm chí còn bị giáo huấn, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy dỗ.

Trương Trường Tri lại nhìn bọn họ thật sâu, ánh mắt hồ nghỉ: "Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn sờ cằm, nghi ngờ chất vấn: "Ta luôn cảm thấy hai đệ gần đây rất kỳ lạ, có phải có chuyện gì giấu chúng ta hay không?"

Trương Trường Hành lập tức trừng mắt, chắc chắn nói: "Đại ca ngươi nói gì vậy? Chúng ta sao có thể giúp bọn họ được? Đại ca cũng không phải không biết đệ ghét Dung Chiêu nhất, đệ không phải là sợ Trương gia chúng ta đắc tội với người khác sao?"

Trương Trường Ngôn vội vàng gật đầu theo.

Trương Trường Tri: "Thật sự ghét Dung Chiêu?"

Trương Trường Hành: "Thật! Hắn ỷ vào danh tiếng, cả ngày vênh váo đắc ý, nhìn là thấy ghét rồi."

Trương Trường Ngôn: "Nhìn hắn ăn mặc xa hoa lãng phí, nghe nói gần đây còn mới đổi xe ngựa, tác phong làm việc không có chút thanh lưu khiêm tốn, làm gì giống người thiếu tiền hoa hồng của tứ đại thân vương?"

Huynh đệ, xin lỗi, chúng ta không phải cố ý.

Trương Trường Tri nghe vậy, nghi ngờ trên mặt rốt cục tản đi, thu hồi tầm mắt, ghét bỏ nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu kia đúng là đáng ghét, đường đường thế tử vương phủ lại kinh doanh buôn bán kiếm lời, mất mặt c.h.ế.t đi được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-213.html.]

Hai người: "..."

Trương Trường Tri: "Các ngươi không đồng ý?"

Trương Trường Hành làm mặt dữ tợn: "Đồng ý, đệ rất đồng ý, làm thương nhân là chuyện quá đỗi mất mặt!"

Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Làm ăn kiếm lời lại càng không biết xấu hổ!"

Mặt đau quá.

Trương Trường Tri được đệ đệ tán đồng, lúc này mới hài lòng đi tiếp.

Hai người liếc nhau, cúi đầu ủ rũ đuổi theo.

Ánh mắt Trương Trường Tri chú ý tới cảnh này, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm.

Hai đệ đệ này làm việc quả thật có chút cổ quái, quay về vẫn nên sai người điều tra, nếu thật sự giấu hắn và phụ thân làm chuyện không tốt, cần phải mau chóng giải quyết....

Hôm nay trong kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện.

Những quý tộc kia cười nhạo đám thế gia công tử trẻ tuổi bị Dung Chiêu dụ dỗ tham dự kế hoạch Đoàn Đoàn, đánh mất thanh danh mặt mũi.

Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn lại được Dung Chiêu cổ vũ, Dân chúng lại không nghĩ nhiều như vậy.

Đoàn Đoàn chính thức đưa ra thị trường, hôm qua bọn họ đã đặt hàng trước, hôm nay thật sự đã giao tới nhà.

Trịnh Trụ Tử hôm nay đánh xe ngựa đi tới, hắn phụ trách con đường này, vừa mới đánh xe đến đầu phố đã thét to: "Giao hàng!"

Dân chúng đầu phố lập tức đi ra xem náo nhiệt.

"Nhanh cho ta xem vải bố đi."

"Còn có gì khác không?"

"Ai nha, vải bố này chất lượng rất tốt, sớm biết vậy ta đã đặt nhiều một chút!"

"Ai, ngô này cũng không tệ, cho ta mười cân."...

Trịnh Trụ Tử cười nói: "Hôm nay chỉ giao hàng, nếu hôm qua không đặt trước thì hôm nay không có hàng, ở trên có ghi tên, đừng gấp, để ta chia cho mọi người."
 
Chương 214


"Của nhà chúng ta đâu?"

"Đừng gấp, đồ đạc nhà các ngươi tương đối nhiều, lát nữa ta đánh xe giao tới cho các ngươi."

"Ai nha, ta không chờ được nữa."

"Này, đây là của ai vậy? Chữ này ta không biết đọc."

Trịnh Trụ Tử: "Khụ khụ, ta vừa mới học chữ, viết tương đối khó coi, chư vị đừng lo lắng, ta biết là nhà ai, hàng là do ta nhận đem đi giao."

"Những thứ này là của ta, ta cầm đi nhé?"

"Chờ một chút, ngươi đứng ở đây kiểm tra hàng, xác định không có vấn đề thì ký tên hoặc ấn dấu tay là có thể lấy đi."

"Chà, tốt quá, hôm qua ta còn sợ bọn họ thu tiền chạy trốn, không dám đặt trước, không nghĩ tới chất lượng vải bố và ngô lại tốt như thế, thật sự đã bỏ lỡ, bây giờ ta sẽ đặt trước cho ngày mai."

"Không vội, ngày mai đợi lát nữa hãy đặt, buổi chiều còn một lô hàng củ quả, có trái lớn trái nhỏ, nhưng không có trái xấu, giá cả rất rẻ, số lượng có hạn, tới trước được trước, buổi chiều sẽ giao tới nhà, gồm có bí đỏ, khoai lang..."

"Ta muốn ta muốn!"

"Ta muốn một quả bí ngô."

"Giá rẻ thật, chỉ là không có nhiều chủng loại, lát nữa còn phải ra ngoài mua những thứ khác, tạm mua khoai lang ở đây vậy."

"Trịnh Trụ Tử, mau đăng ký cho ta, trước đây ngươi buôn bán ở chỗ này, chúng ta đều là người quen cũ, ngươi đừng bên nặng bên nhẹ đó nha."

"Đúng đúng, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi giúp ta chọn vài thứ tốt...

Trịnh Trụ Tử sang sảng đáp ứng, mặt mày hớn hở.

Những người này trước kia cùng hắn làm ăn, lúc nào cũng kén cá chọn canh, thậm chí nói hắn bán quá đắt, trong mắt chỉ có tiền, làm gì thân thiết coi trọng như bây giờ?

Lại nhìn những người này nhận hàng mặt mày hớn hở, Trịnh Trụ Tử cất tiếng nói.

"Chư vị yên tâm, cho dù lô hàng này không đặt kịp thì vẫn còn có lần sau, Dung thế tử và các công tử khác trong kinh xây dựng Đoàn Đoàn vốn Đoàn sẽ còn mở rất lâu."

Nghe được lời khen vang lên tứ phía, nụ cười của Trịnh Trụ Tử càng thêm sáng lạn.

Hắn sẽ không quên mình và đệ đệ có ngày hôm nay là nhờ ai.

Bên này của hắn đều thuận lợi, bên kia của đệ đệ chắc cũng rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-214.html.]

Trên con đường quê nào đó.

Một người đàn ông mặc quần áo màu xám lam, đội mũ có hai chữ Đoàn Đoàn đang ngồi trên xe bò, đi về thôn làng phía trước.

Con đường này Trịnh Xuyên Tử trước đây dùng chân đi qua vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đánh xe bò đi tới.

Xe bò là Đoàn Đoàn cung cấp.

Cũng không sợ bọn họ ôm xe bỏ trốn, hiện giờ hộ tịch quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa lúc chọn người huấn luyện cũng đã sàng lọc qua một lần, những người ở lại đều là người Đoàn Đoàn có thể yên tâm.

Trịnh Xuyên Tử sờ sờ cái hộp thô ráp đặt bên hông, trên khuôn mặt phúc hậu lộ ra nụ cười chân thành.

Đây là bữa trưa của hắn.

Thời buổi này rất nhiều người vì tiết kiệm tiền đều không ăn cơm trưa, Trịnh Xuyên Tử cũng vậy.

Vốn tưởng rằng Đoàn Đoàn đã cho bọn họ rất nhiều tiền, không nghĩ tới Đoàn Đoàn còn tuyển hai đầu bếp nữ lo cơm trưa cho bọn họ, mỗi người tự chuẩn bị một cái hộp, buổi sáng khi rời khỏi kho hàng hoặc điểm phân phối sẽ nhận đồ ăn, trên đường đói bụng có thể ăn lót dạ.

Thức ăn bình thường, nhưng số lượng rất lớn.

Hắn nghĩ buổi trưa ăn ít một chút, phần còn lại để làm cơm tối.

Chẳng qua...

Hiện tại hắn đã làm việc ở Đoàn Đoàn, lương cơ bản cộng thêm tiền hoa hồng cũng không ít, hắn ngược lại có thể ăn ngon.

Không, vẫn nên để dành tiền sau này cưới vợ sinh hai đứa con thì hơn.

Nghĩ tới đây, Trịnh Xuyên Tử nhếch môi, ngâm nga khúc nhạc không thành điệu.

Thôn Lĩnh là một thôn làng bình thường nằm ngoài rìa kinh thành, cách kinh thành khá xa, muốn đi cũng mất hơn nửa ngày, nếu đi bộ sợ là phải cả ngày mới tới được kinh thành.

Điều này eñna dẫn đến dân chúng nếu không cần thiết eẽ không vào kinh, cũng ít khi mang đồ vào kinh thành bán, chỉ bán cho lái buôn, lái buôn có người phúc hậu cũng có người rất gian thương.

Mấy ngày gần đây, củ cải chín của bách tính thôn Lĩnh bán không được.

Củ cải giá cả vốn không cao, bọn họ nếu thuê xe vận chuyển đến kinh thành bán, không chỉ phiền phức mà còn sợ bán không hết sẽ tổn thất tiền bạc.

Người gánh đòn gánh vào kinh thành bán rau đều là người ở những thôn xóm gần kinh thành, thôn Lĩnh bọn họ đi lại không tiện.

Cho nên từ trước tới nay đều bán cho lái buôn đến thu mua.
 
Chương 214


"Của nhà chúng ta đâu?"

"Đừng gấp, đồ đạc nhà các ngươi tương đối nhiều, lát nữa ta đánh xe giao tới cho các ngươi."

"Ai nha, ta không chờ được nữa."

"Này, đây là của ai vậy? Chữ này ta không biết đọc."

Trịnh Trụ Tử: "Khụ khụ, ta vừa mới học chữ, viết tương đối khó coi, chư vị đừng lo lắng, ta biết là nhà ai, hàng là do ta nhận đem đi giao."

"Những thứ này là của ta, ta cầm đi nhé?"

"Chờ một chút, ngươi đứng ở đây kiểm tra hàng, xác định không có vấn đề thì ký tên hoặc ấn dấu tay là có thể lấy đi."

"Chà, tốt quá, hôm qua ta còn sợ bọn họ thu tiền chạy trốn, không dám đặt trước, không nghĩ tới chất lượng vải bố và ngô lại tốt như thế, thật sự đã bỏ lỡ, bây giờ ta sẽ đặt trước cho ngày mai."

"Không vội, ngày mai đợi lát nữa hãy đặt, buổi chiều còn một lô hàng củ quả, có trái lớn trái nhỏ, nhưng không có trái xấu, giá cả rất rẻ, số lượng có hạn, tới trước được trước, buổi chiều sẽ giao tới nhà, gồm có bí đỏ, khoai lang..."

"Ta muốn ta muốn!"

"Ta muốn một quả bí ngô."

"Giá rẻ thật, chỉ là không có nhiều chủng loại, lát nữa còn phải ra ngoài mua những thứ khác, tạm mua khoai lang ở đây vậy."

"Trịnh Trụ Tử, mau đăng ký cho ta, trước đây ngươi buôn bán ở chỗ này, chúng ta đều là người quen cũ, ngươi đừng bên nặng bên nhẹ đó nha."

"Đúng đúng, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi giúp ta chọn vài thứ tốt...

Trịnh Trụ Tử sang sảng đáp ứng, mặt mày hớn hở.

Những người này trước kia cùng hắn làm ăn, lúc nào cũng kén cá chọn canh, thậm chí nói hắn bán quá đắt, trong mắt chỉ có tiền, làm gì thân thiết coi trọng như bây giờ?

Lại nhìn những người này nhận hàng mặt mày hớn hở, Trịnh Trụ Tử cất tiếng nói.

"Chư vị yên tâm, cho dù lô hàng này không đặt kịp thì vẫn còn có lần sau, Dung thế tử và các công tử khác trong kinh xây dựng Đoàn Đoàn vốn Đoàn sẽ còn mở rất lâu."

Nghe được lời khen vang lên tứ phía, nụ cười của Trịnh Trụ Tử càng thêm sáng lạn.

Hắn sẽ không quên mình và đệ đệ có ngày hôm nay là nhờ ai.

Bên này của hắn đều thuận lợi, bên kia của đệ đệ chắc cũng rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-214.html.]

Trên con đường quê nào đó.

Một người đàn ông mặc quần áo màu xám lam, đội mũ có hai chữ Đoàn Đoàn đang ngồi trên xe bò, đi về thôn làng phía trước.

Con đường này Trịnh Xuyên Tử trước đây dùng chân đi qua vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đánh xe bò đi tới.

Xe bò là Đoàn Đoàn cung cấp.

Cũng không sợ bọn họ ôm xe bỏ trốn, hiện giờ hộ tịch quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa lúc chọn người huấn luyện cũng đã sàng lọc qua một lần, những người ở lại đều là người Đoàn Đoàn có thể yên tâm.

Trịnh Xuyên Tử sờ sờ cái hộp thô ráp đặt bên hông, trên khuôn mặt phúc hậu lộ ra nụ cười chân thành.

Đây là bữa trưa của hắn.

Thời buổi này rất nhiều người vì tiết kiệm tiền đều không ăn cơm trưa, Trịnh Xuyên Tử cũng vậy.

Vốn tưởng rằng Đoàn Đoàn đã cho bọn họ rất nhiều tiền, không nghĩ tới Đoàn Đoàn còn tuyển hai đầu bếp nữ lo cơm trưa cho bọn họ, mỗi người tự chuẩn bị một cái hộp, buổi sáng khi rời khỏi kho hàng hoặc điểm phân phối sẽ nhận đồ ăn, trên đường đói bụng có thể ăn lót dạ.

Thức ăn bình thường, nhưng số lượng rất lớn.

Hắn nghĩ buổi trưa ăn ít một chút, phần còn lại để làm cơm tối.

Chẳng qua...

Hiện tại hắn đã làm việc ở Đoàn Đoàn, lương cơ bản cộng thêm tiền hoa hồng cũng không ít, hắn ngược lại có thể ăn ngon.

Không, vẫn nên để dành tiền sau này cưới vợ sinh hai đứa con thì hơn.

Nghĩ tới đây, Trịnh Xuyên Tử nhếch môi, ngâm nga khúc nhạc không thành điệu.

Thôn Lĩnh là một thôn làng bình thường nằm ngoài rìa kinh thành, cách kinh thành khá xa, muốn đi cũng mất hơn nửa ngày, nếu đi bộ sợ là phải cả ngày mới tới được kinh thành.

Điều này eñna dẫn đến dân chúng nếu không cần thiết eẽ không vào kinh, cũng ít khi mang đồ vào kinh thành bán, chỉ bán cho lái buôn, lái buôn có người phúc hậu cũng có người rất gian thương.

Mấy ngày gần đây, củ cải chín của bách tính thôn Lĩnh bán không được.

Củ cải giá cả vốn không cao, bọn họ nếu thuê xe vận chuyển đến kinh thành bán, không chỉ phiền phức mà còn sợ bán không hết sẽ tổn thất tiền bạc.

Người gánh đòn gánh vào kinh thành bán rau đều là người ở những thôn xóm gần kinh thành, thôn Lĩnh bọn họ đi lại không tiện.

Cho nên từ trước tới nay đều bán cho lái buôn đến thu mua.
 
Chương 214


"Của nhà chúng ta đâu?"

"Đừng gấp, đồ đạc nhà các ngươi tương đối nhiều, lát nữa ta đánh xe giao tới cho các ngươi."

"Ai nha, ta không chờ được nữa."

"Này, đây là của ai vậy? Chữ này ta không biết đọc."

Trịnh Trụ Tử: "Khụ khụ, ta vừa mới học chữ, viết tương đối khó coi, chư vị đừng lo lắng, ta biết là nhà ai, hàng là do ta nhận đem đi giao."

"Những thứ này là của ta, ta cầm đi nhé?"

"Chờ một chút, ngươi đứng ở đây kiểm tra hàng, xác định không có vấn đề thì ký tên hoặc ấn dấu tay là có thể lấy đi."

"Chà, tốt quá, hôm qua ta còn sợ bọn họ thu tiền chạy trốn, không dám đặt trước, không nghĩ tới chất lượng vải bố và ngô lại tốt như thế, thật sự đã bỏ lỡ, bây giờ ta sẽ đặt trước cho ngày mai."

"Không vội, ngày mai đợi lát nữa hãy đặt, buổi chiều còn một lô hàng củ quả, có trái lớn trái nhỏ, nhưng không có trái xấu, giá cả rất rẻ, số lượng có hạn, tới trước được trước, buổi chiều sẽ giao tới nhà, gồm có bí đỏ, khoai lang..."

"Ta muốn ta muốn!"

"Ta muốn một quả bí ngô."

"Giá rẻ thật, chỉ là không có nhiều chủng loại, lát nữa còn phải ra ngoài mua những thứ khác, tạm mua khoai lang ở đây vậy."

"Trịnh Trụ Tử, mau đăng ký cho ta, trước đây ngươi buôn bán ở chỗ này, chúng ta đều là người quen cũ, ngươi đừng bên nặng bên nhẹ đó nha."

"Đúng đúng, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi giúp ta chọn vài thứ tốt...

Trịnh Trụ Tử sang sảng đáp ứng, mặt mày hớn hở.

Những người này trước kia cùng hắn làm ăn, lúc nào cũng kén cá chọn canh, thậm chí nói hắn bán quá đắt, trong mắt chỉ có tiền, làm gì thân thiết coi trọng như bây giờ?

Lại nhìn những người này nhận hàng mặt mày hớn hở, Trịnh Trụ Tử cất tiếng nói.

"Chư vị yên tâm, cho dù lô hàng này không đặt kịp thì vẫn còn có lần sau, Dung thế tử và các công tử khác trong kinh xây dựng Đoàn Đoàn vốn Đoàn sẽ còn mở rất lâu."

Nghe được lời khen vang lên tứ phía, nụ cười của Trịnh Trụ Tử càng thêm sáng lạn.

Hắn sẽ không quên mình và đệ đệ có ngày hôm nay là nhờ ai.

Bên này của hắn đều thuận lợi, bên kia của đệ đệ chắc cũng rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-214.html.]

Trên con đường quê nào đó.

Một người đàn ông mặc quần áo màu xám lam, đội mũ có hai chữ Đoàn Đoàn đang ngồi trên xe bò, đi về thôn làng phía trước.

Con đường này Trịnh Xuyên Tử trước đây dùng chân đi qua vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đánh xe bò đi tới.

Xe bò là Đoàn Đoàn cung cấp.

Cũng không sợ bọn họ ôm xe bỏ trốn, hiện giờ hộ tịch quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa lúc chọn người huấn luyện cũng đã sàng lọc qua một lần, những người ở lại đều là người Đoàn Đoàn có thể yên tâm.

Trịnh Xuyên Tử sờ sờ cái hộp thô ráp đặt bên hông, trên khuôn mặt phúc hậu lộ ra nụ cười chân thành.

Đây là bữa trưa của hắn.

Thời buổi này rất nhiều người vì tiết kiệm tiền đều không ăn cơm trưa, Trịnh Xuyên Tử cũng vậy.

Vốn tưởng rằng Đoàn Đoàn đã cho bọn họ rất nhiều tiền, không nghĩ tới Đoàn Đoàn còn tuyển hai đầu bếp nữ lo cơm trưa cho bọn họ, mỗi người tự chuẩn bị một cái hộp, buổi sáng khi rời khỏi kho hàng hoặc điểm phân phối sẽ nhận đồ ăn, trên đường đói bụng có thể ăn lót dạ.

Thức ăn bình thường, nhưng số lượng rất lớn.

Hắn nghĩ buổi trưa ăn ít một chút, phần còn lại để làm cơm tối.

Chẳng qua...

Hiện tại hắn đã làm việc ở Đoàn Đoàn, lương cơ bản cộng thêm tiền hoa hồng cũng không ít, hắn ngược lại có thể ăn ngon.

Không, vẫn nên để dành tiền sau này cưới vợ sinh hai đứa con thì hơn.

Nghĩ tới đây, Trịnh Xuyên Tử nhếch môi, ngâm nga khúc nhạc không thành điệu.

Thôn Lĩnh là một thôn làng bình thường nằm ngoài rìa kinh thành, cách kinh thành khá xa, muốn đi cũng mất hơn nửa ngày, nếu đi bộ sợ là phải cả ngày mới tới được kinh thành.

Điều này eñna dẫn đến dân chúng nếu không cần thiết eẽ không vào kinh, cũng ít khi mang đồ vào kinh thành bán, chỉ bán cho lái buôn, lái buôn có người phúc hậu cũng có người rất gian thương.

Mấy ngày gần đây, củ cải chín của bách tính thôn Lĩnh bán không được.

Củ cải giá cả vốn không cao, bọn họ nếu thuê xe vận chuyển đến kinh thành bán, không chỉ phiền phức mà còn sợ bán không hết sẽ tổn thất tiền bạc.

Người gánh đòn gánh vào kinh thành bán rau đều là người ở những thôn xóm gần kinh thành, thôn Lĩnh bọn họ đi lại không tiện.

Cho nên từ trước tới nay đều bán cho lái buôn đến thu mua.
 
Chương 215


Năm nay thời tiết tốt, sản lượng củ cải rất cao, người thôn Lĩnh đều rất vui mừng, ngóng trông lái buôn nhanh chóng đến thu mua.

Thế nhưng đợi đến khi củ cải sắp nát, dân làng cũng gấp đến độ không chờ được, lái buôn mới chậm rãi đến.

Mà lái buôn vừa đến đã nói: "Năm nay sản lượng củ cải rất cao, dân chúng sống gần đó đã mang củ cải vào trong kinh thành tiêu thụ, kinh thành không cần nhiều củ cải như vậy, ta có thu của các ngươi cũng không có chỗ để bán."

Người thôn Lĩnh còn trông cậy tiền bán củ cải sống qua ngày, nghe thấy thì sốt ruột...

"Vậy phải làm sao?"

"Không thể vận chuyển ra vùng khác bán sao?

"Cùng lắm thì bán rẻ hơn một chút."...

Lái buôn kia nghe vậy, lúc này mới nói: "Làm sao vận chuyển đến nơi khác được? Không phải là lỗ nhiều tiền hơn sao? Bắt đầu từ tiền triều, củ cải khoai lang đã là mặt hàng có sản lượng cực cao, khắp Đại Nhạn đâu đâu cũng có, bán không được giá."

Dừng một chút, hắn lúc này mới chậm rãi nói: "Có điều nếu giá rẻ thì cũng có thể bán."

Nghe hắn nói, những nông dân có củ cải sắp hỏng vội vàng nói: "Năm ngoái đều là một văn tiền năm cân, năm nay sản lượng cao, vậy một văn tiền tám cân ngươi thấy sao?"

Thế nhưng lái buôn lắc đầu, chậm rãi phun ra một câu: "Một văn hai mươi cân."

Lời vừa dứt, ngay lập tức tiếng ồn ào vang lên...

"Một văn hai mươi cân?!"

"Không được, giá này bán không huề vốn!"

"Đúng đó, không được đâu, một văn hai mươi cân thì coi như trồng không công rồi, còn phải lỗ tiền hạt giống và tiền thuế."

"Không được không được."...

Lái buôn rất bình tĩnh, năm nay hắn cố ý đến muộn, không đơn thuần là vì củ cải ở nơi khác sản lượng cao, còn chính là vì muốn ép giá, bây giờ không bán cho hắn còn có thể làm sao? đi."

Nói xong lái buôn muốn rời đi, bóng lưng lạnh lùng.

Những người khác vội vàng giữ chặt hắn, mồm năm miệng mười...

"Một văn tiền hai mươi cân thật sự không được, giá này thật sự lỗ vốn."

"Nếu không một văn tiền mười cân?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-215.html.]

"Lưu Đại, ngươi rủ lòng thương cho chúng ta thêm một ít đi."...

Người được xưng Lưu Đại chính là lái buôn, hắn quanh năm chạy khắp nơi thu mua, biết cách ép giá, từng bàn tay thô ráp, từng khuôn mặt nhăn nhúm này cũng không thể khiến cho hắn d.a.o động.

Chỉ vì hắn biết, những người trước mặt chỉ có một lựa chọn là hắn.

Nếu hôm nay hắn rời đi, dựa theo thị trường hiện tại, cho dù là củ cải nát, bọn họ cũng tìm không thấy người mua.

Cho dù có thể để trong hầm một thời gian, nhưng ai lại hy vọng chỉ kiếm được tiền nhờ củ cải?

Nông dân cần tiền.

Mùa thu vừa qua lại tới mùa đông, nếu không tiết kiệm tiền, bọn họ sống không nổi qua mùa đông.

Bởi vậy, Lưu Đại vẫn lạnh lùng cắn c.h.ế.t cái giá này.

Người thôn Lĩnh đều không biết làm sao, trên mặt bọn họ mang theo bất lực, hai mắt mờ mịt nhìn về phía những người khác, như là cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết khác.

Năm nay củ cải tăng sản lượng là một chuyện tốt, người thôn Lĩnh rất vui mừng, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vàng vọt của bọn họ chung quy không thể duy trì được lâu, giá thu mua đối với nông dân mà nói là nguồn thu duy nhất, quyết định bọn họ sống hay chết.

Trưởng thôn run rẩy đi ra nói chuyện, cũng mang theo cầu xin: "Lưu Đại, mười lăm cân đi..."

Mười lăm cân miễn cưỡng có thể hồi vốn, đây chính là tính toán xấu nhất hiện giờ của bọn họ.

Lưu Đại lắc đầu: "Không được, hai mươi cân."

Có một tiểu tử trẻ tuổi đem cuốc ném trên mặt đất, hai mắt đục ngầu: "Vậy thì không bán!"

Củ cải là hắn trồng xuống, mụn nước trên tay là do hắn nhổ củ cải mà ra, năm nay thời tiết tốt, củ cải khỏe mạnh, nhưng bọn họ cũng phơi nắng Nếu bán rẻ sẽ lỗ vốn không ít.

Làm sao có thể?

Đây chính là nông dân, trong mắt rất nhiều người bọn họ, bọn họ sẽ không tính đến thời gian và chi phí nhân lực, chỉ cần có thể thu hồi vốn, kiếm thêm chút tiền, vậy công việc này sẽ không lỗ.

Nhân lực nhiều khi là thứ rẻ nhất.

Lưu Đại xoay người rời đi,"Nếu không bán thì thôi, dù sao năm nay củ cải nhiều, không thiếu nguồn hàng."

Trưởng thôn run rẩy vươn tay giữ chặt hắn, cũng có một ít lão nông ánh mắt c.h.ế.t lặng giữ lấy hắn, bọn họ tuổi tác lớn, gặp qua không ít chuyện, tổn thất như vậy... cũng không phải chưa từng có.

Trưởng thôn: "Dù sao cũng phải bán để mua cái khác... Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hai mươi thì hai..."
 
Chương 215


Năm nay thời tiết tốt, sản lượng củ cải rất cao, người thôn Lĩnh đều rất vui mừng, ngóng trông lái buôn nhanh chóng đến thu mua.

Thế nhưng đợi đến khi củ cải sắp nát, dân làng cũng gấp đến độ không chờ được, lái buôn mới chậm rãi đến.

Mà lái buôn vừa đến đã nói: "Năm nay sản lượng củ cải rất cao, dân chúng sống gần đó đã mang củ cải vào trong kinh thành tiêu thụ, kinh thành không cần nhiều củ cải như vậy, ta có thu của các ngươi cũng không có chỗ để bán."

Người thôn Lĩnh còn trông cậy tiền bán củ cải sống qua ngày, nghe thấy thì sốt ruột...

"Vậy phải làm sao?"

"Không thể vận chuyển ra vùng khác bán sao?

"Cùng lắm thì bán rẻ hơn một chút."...

Lái buôn kia nghe vậy, lúc này mới nói: "Làm sao vận chuyển đến nơi khác được? Không phải là lỗ nhiều tiền hơn sao? Bắt đầu từ tiền triều, củ cải khoai lang đã là mặt hàng có sản lượng cực cao, khắp Đại Nhạn đâu đâu cũng có, bán không được giá."

Dừng một chút, hắn lúc này mới chậm rãi nói: "Có điều nếu giá rẻ thì cũng có thể bán."

Nghe hắn nói, những nông dân có củ cải sắp hỏng vội vàng nói: "Năm ngoái đều là một văn tiền năm cân, năm nay sản lượng cao, vậy một văn tiền tám cân ngươi thấy sao?"

Thế nhưng lái buôn lắc đầu, chậm rãi phun ra một câu: "Một văn hai mươi cân."

Lời vừa dứt, ngay lập tức tiếng ồn ào vang lên...

"Một văn hai mươi cân?!"

"Không được, giá này bán không huề vốn!"

"Đúng đó, không được đâu, một văn hai mươi cân thì coi như trồng không công rồi, còn phải lỗ tiền hạt giống và tiền thuế."

"Không được không được."...

Lái buôn rất bình tĩnh, năm nay hắn cố ý đến muộn, không đơn thuần là vì củ cải ở nơi khác sản lượng cao, còn chính là vì muốn ép giá, bây giờ không bán cho hắn còn có thể làm sao? đi."

Nói xong lái buôn muốn rời đi, bóng lưng lạnh lùng.

Những người khác vội vàng giữ chặt hắn, mồm năm miệng mười...

"Một văn tiền hai mươi cân thật sự không được, giá này thật sự lỗ vốn."

"Nếu không một văn tiền mười cân?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-215.html.]

"Lưu Đại, ngươi rủ lòng thương cho chúng ta thêm một ít đi."...

Người được xưng Lưu Đại chính là lái buôn, hắn quanh năm chạy khắp nơi thu mua, biết cách ép giá, từng bàn tay thô ráp, từng khuôn mặt nhăn nhúm này cũng không thể khiến cho hắn d.a.o động.

Chỉ vì hắn biết, những người trước mặt chỉ có một lựa chọn là hắn.

Nếu hôm nay hắn rời đi, dựa theo thị trường hiện tại, cho dù là củ cải nát, bọn họ cũng tìm không thấy người mua.

Cho dù có thể để trong hầm một thời gian, nhưng ai lại hy vọng chỉ kiếm được tiền nhờ củ cải?

Nông dân cần tiền.

Mùa thu vừa qua lại tới mùa đông, nếu không tiết kiệm tiền, bọn họ sống không nổi qua mùa đông.

Bởi vậy, Lưu Đại vẫn lạnh lùng cắn c.h.ế.t cái giá này.

Người thôn Lĩnh đều không biết làm sao, trên mặt bọn họ mang theo bất lực, hai mắt mờ mịt nhìn về phía những người khác, như là cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết khác.

Năm nay củ cải tăng sản lượng là một chuyện tốt, người thôn Lĩnh rất vui mừng, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vàng vọt của bọn họ chung quy không thể duy trì được lâu, giá thu mua đối với nông dân mà nói là nguồn thu duy nhất, quyết định bọn họ sống hay chết.

Trưởng thôn run rẩy đi ra nói chuyện, cũng mang theo cầu xin: "Lưu Đại, mười lăm cân đi..."

Mười lăm cân miễn cưỡng có thể hồi vốn, đây chính là tính toán xấu nhất hiện giờ của bọn họ.

Lưu Đại lắc đầu: "Không được, hai mươi cân."

Có một tiểu tử trẻ tuổi đem cuốc ném trên mặt đất, hai mắt đục ngầu: "Vậy thì không bán!"

Củ cải là hắn trồng xuống, mụn nước trên tay là do hắn nhổ củ cải mà ra, năm nay thời tiết tốt, củ cải khỏe mạnh, nhưng bọn họ cũng phơi nắng Nếu bán rẻ sẽ lỗ vốn không ít.

Làm sao có thể?

Đây chính là nông dân, trong mắt rất nhiều người bọn họ, bọn họ sẽ không tính đến thời gian và chi phí nhân lực, chỉ cần có thể thu hồi vốn, kiếm thêm chút tiền, vậy công việc này sẽ không lỗ.

Nhân lực nhiều khi là thứ rẻ nhất.

Lưu Đại xoay người rời đi,"Nếu không bán thì thôi, dù sao năm nay củ cải nhiều, không thiếu nguồn hàng."

Trưởng thôn run rẩy vươn tay giữ chặt hắn, cũng có một ít lão nông ánh mắt c.h.ế.t lặng giữ lấy hắn, bọn họ tuổi tác lớn, gặp qua không ít chuyện, tổn thất như vậy... cũng không phải chưa từng có.

Trưởng thôn: "Dù sao cũng phải bán để mua cái khác... Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hai mươi thì hai..."
 
Chương 215


Năm nay thời tiết tốt, sản lượng củ cải rất cao, người thôn Lĩnh đều rất vui mừng, ngóng trông lái buôn nhanh chóng đến thu mua.

Thế nhưng đợi đến khi củ cải sắp nát, dân làng cũng gấp đến độ không chờ được, lái buôn mới chậm rãi đến.

Mà lái buôn vừa đến đã nói: "Năm nay sản lượng củ cải rất cao, dân chúng sống gần đó đã mang củ cải vào trong kinh thành tiêu thụ, kinh thành không cần nhiều củ cải như vậy, ta có thu của các ngươi cũng không có chỗ để bán."

Người thôn Lĩnh còn trông cậy tiền bán củ cải sống qua ngày, nghe thấy thì sốt ruột...

"Vậy phải làm sao?"

"Không thể vận chuyển ra vùng khác bán sao?

"Cùng lắm thì bán rẻ hơn một chút."...

Lái buôn kia nghe vậy, lúc này mới nói: "Làm sao vận chuyển đến nơi khác được? Không phải là lỗ nhiều tiền hơn sao? Bắt đầu từ tiền triều, củ cải khoai lang đã là mặt hàng có sản lượng cực cao, khắp Đại Nhạn đâu đâu cũng có, bán không được giá."

Dừng một chút, hắn lúc này mới chậm rãi nói: "Có điều nếu giá rẻ thì cũng có thể bán."

Nghe hắn nói, những nông dân có củ cải sắp hỏng vội vàng nói: "Năm ngoái đều là một văn tiền năm cân, năm nay sản lượng cao, vậy một văn tiền tám cân ngươi thấy sao?"

Thế nhưng lái buôn lắc đầu, chậm rãi phun ra một câu: "Một văn hai mươi cân."

Lời vừa dứt, ngay lập tức tiếng ồn ào vang lên...

"Một văn hai mươi cân?!"

"Không được, giá này bán không huề vốn!"

"Đúng đó, không được đâu, một văn hai mươi cân thì coi như trồng không công rồi, còn phải lỗ tiền hạt giống và tiền thuế."

"Không được không được."...

Lái buôn rất bình tĩnh, năm nay hắn cố ý đến muộn, không đơn thuần là vì củ cải ở nơi khác sản lượng cao, còn chính là vì muốn ép giá, bây giờ không bán cho hắn còn có thể làm sao? đi."

Nói xong lái buôn muốn rời đi, bóng lưng lạnh lùng.

Những người khác vội vàng giữ chặt hắn, mồm năm miệng mười...

"Một văn tiền hai mươi cân thật sự không được, giá này thật sự lỗ vốn."

"Nếu không một văn tiền mười cân?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-215.html.]

"Lưu Đại, ngươi rủ lòng thương cho chúng ta thêm một ít đi."...

Người được xưng Lưu Đại chính là lái buôn, hắn quanh năm chạy khắp nơi thu mua, biết cách ép giá, từng bàn tay thô ráp, từng khuôn mặt nhăn nhúm này cũng không thể khiến cho hắn d.a.o động.

Chỉ vì hắn biết, những người trước mặt chỉ có một lựa chọn là hắn.

Nếu hôm nay hắn rời đi, dựa theo thị trường hiện tại, cho dù là củ cải nát, bọn họ cũng tìm không thấy người mua.

Cho dù có thể để trong hầm một thời gian, nhưng ai lại hy vọng chỉ kiếm được tiền nhờ củ cải?

Nông dân cần tiền.

Mùa thu vừa qua lại tới mùa đông, nếu không tiết kiệm tiền, bọn họ sống không nổi qua mùa đông.

Bởi vậy, Lưu Đại vẫn lạnh lùng cắn c.h.ế.t cái giá này.

Người thôn Lĩnh đều không biết làm sao, trên mặt bọn họ mang theo bất lực, hai mắt mờ mịt nhìn về phía những người khác, như là cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết khác.

Năm nay củ cải tăng sản lượng là một chuyện tốt, người thôn Lĩnh rất vui mừng, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vàng vọt của bọn họ chung quy không thể duy trì được lâu, giá thu mua đối với nông dân mà nói là nguồn thu duy nhất, quyết định bọn họ sống hay chết.

Trưởng thôn run rẩy đi ra nói chuyện, cũng mang theo cầu xin: "Lưu Đại, mười lăm cân đi..."

Mười lăm cân miễn cưỡng có thể hồi vốn, đây chính là tính toán xấu nhất hiện giờ của bọn họ.

Lưu Đại lắc đầu: "Không được, hai mươi cân."

Có một tiểu tử trẻ tuổi đem cuốc ném trên mặt đất, hai mắt đục ngầu: "Vậy thì không bán!"

Củ cải là hắn trồng xuống, mụn nước trên tay là do hắn nhổ củ cải mà ra, năm nay thời tiết tốt, củ cải khỏe mạnh, nhưng bọn họ cũng phơi nắng Nếu bán rẻ sẽ lỗ vốn không ít.

Làm sao có thể?

Đây chính là nông dân, trong mắt rất nhiều người bọn họ, bọn họ sẽ không tính đến thời gian và chi phí nhân lực, chỉ cần có thể thu hồi vốn, kiếm thêm chút tiền, vậy công việc này sẽ không lỗ.

Nhân lực nhiều khi là thứ rẻ nhất.

Lưu Đại xoay người rời đi,"Nếu không bán thì thôi, dù sao năm nay củ cải nhiều, không thiếu nguồn hàng."

Trưởng thôn run rẩy vươn tay giữ chặt hắn, cũng có một ít lão nông ánh mắt c.h.ế.t lặng giữ lấy hắn, bọn họ tuổi tác lớn, gặp qua không ít chuyện, tổn thất như vậy... cũng không phải chưa từng có.

Trưởng thôn: "Dù sao cũng phải bán để mua cái khác... Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hai mươi thì hai..."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom