Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 162


Lầu bốn Phúc Lộc Hiên rất thần bí, đúng là càng khiến người ta hướng tới.

Hôm nay còn chưa đánh ra danh tiếng, qua chút thời gian nữa, lầu bốn sợ là sẽ bị cướp sạch, ngàn vàng khó cầu.

Sau khi Dung Chiêu trả lời, Ngũ hoàng tử ngồi trên sô pha liền ngẩng đầu nhìn lại.

Hôm nay ánh nắng rực rỡ, cửa ban công đẩy ra, khu vực tatami cũng không được che chắn, ánh sáng chiếu vào trong phòng tựa như bên ngoài, nhìn không sót gì, mà Dung Chiêu lúc này mặc một bộ thanh sam đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười.

Vóc dáng cô không cao, nhưng khí chất rất tốt, cô đứng ở cửa, gió từ ban công thổi vào lay động y phục, cô mỉm cười đứng đó, nốt ruồi đỏ trên trán rõ ràng, khuôn mặt như bạch ngọc phản chiếu dưới ánh mặt trời, trong mắt rạng rỡ sinh huy.

Trong đầu Bùi Khâm đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái...

Cửu Thiên Lãm Nguyệt chẳng lẽ là thưởng thức người dưới trăng?

Bùi Khâm là người yêu cái đẹp, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy những mỹ nhân trong phủ đều thua kém người trước mặt, đứng cạnh người này chỉ làm những người khác trở nên ảm đạm u tối.

Hắn mạnh mẽ đứng lên nhìn chằm chằm Dung Chiêu, kinh diễm trong mắt không chút che giấu.

Dung Chiêu khẽ nhíu mày.

Trước khi đến An Khánh Vương đã phổ cập cho cô về Ngũ hoàng tử, chẳng qua mấy năm nay Dung Vĩ giả chết, đối với Ngũ hoàng tử hiểu biết không sâu, chỉ nói là một người thông minh, có chút háo sắc.

Không ngờ đối phương lại như vậy...

Bùi Khâm không thể nghỉ ngờ là một người anh tuấn, thiếu niên mười chín tuổi mang theo ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn, sạch sẽ trong trẻo, cùng Bùi Tranh chỉ chạm mặt một lần hoàn toàn tương phản, cũng không giống Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết.

Bị người như vậy "si ngốc" nhìn chằm chằm, kỳ thật cũng không ghê tởm.

Nhưng Dung Chiêu lại biết...

Xong rồi. Cô hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ, che đi sắc bén trong mắt: "Dung Chiêu bái kiến Ngũ hoàng tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-162.html.]

"Mau, mau miễn lễ!" Ngũ hoàng tử tiến lên vài bước, muốn đỡ Dung Chiêu.

Dung Chiêu nghiêng người tránh đi, khẽ mỉm cười: "Ngũ hoàng tử."

Bùi Khâm và Trương Tam không giống nhau, Bùi Khâm háo sắc, lại là hoàng tử, tất nhiên là hiểu rõ nữ tử, cô tuyệt đối không thể để cho hắn tới gần.

Dung Chiêu bây giờ còn chưa lớn mạnh, bị Ngũ hoàng tử nhìn ra đoan dị đó chính là đem tính mạng vào tay người khác.

Thấy cô tránh đi, Ngũ hoàng tử khế nhíu mày: "Thế nào? Dung thế tử không thích bổn hoàng tử?"

Hắn tuy rằng nhíu mày, nhưng tuyệt không tức giận, đối mặt với nam tử như bạch ngọc, hắn tức không nổi.

Ngũ hoàng tử là một nhan khống, đối với người xinh đẹp, hắn có thể khoan dung gấp mấy lần.

Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, Dung Chiêu quanh năm ở nhà, đã lâu không gặp người ngoài, không thích quá mức thân cận với người khác, mong Ngũ hoàng tử tha thứ."

Nói xong, cô không đợi Ngũ hoàng tử trả lời, đi về phía bàn tròn: "Ngũ hoàng tử lần đầu tiên đến Phúc Lộc Hiên, nếm thử rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên chúng ta đi, nếu không tốt thì nhất định phải đưa ra chút ý kiến."

"Rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên rất ngon, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ thích." Nhạc thân vương nói xong liền đi tới ngồi xuống.

Nhưng Ngũ hoàng tử ngăn hắn lại, cười nói: "Vương thúc, ta cùng Dung thế tử có chút chuyện quan trọng trao đổi, Vương thúc đi lầu ba dùng bữa trước, sau đó Bùi Khâm lại mời Vương thúc?"

Nhạc thân vương: "..."

Không ngờ bữa cơm này không có phần của hắn!

Nhạc thân vương còn tưởng rằng có thể ở lầu bốn ăn bữa cơm, kết quả hiện tại Ngũ hoàng tử đuổi người...

Dung Chiêu: "Ngũ hoàng tử, nếu không để vương thúc ở lại dùng cơm, chờ..."

Bùi Khâm nhìn Nhạc thân vương, nháy mắt với hắn.

Nhạc thân vương trong lòng tiếc nuối không mang tiếng thở dài ruốt cuộc vẫn cho Ngũ hoàng tử mặt mũi, khoát tay: "Bổn vương vừa lúc có việc, Ngũ hoàng tử cùng hiền chất ăn đi, ngày khác chúng ta gặp lại." Nói xong hắn liền đi ra nhã gian, có chút mất hứng.
 
Chương 163


Hắn thầm nghĩ, rõ ràng Phúc Lộc Hiên kiếm nhiều tiền như vậy, vì sao hắn muốn ở lầu bốn ăn bữa cơm còn phải dựa vào ăn chực Ngũ hoàng tử?

Mà quá đáng nhất chính là Ngũ hoàng tử không cho hắn ăn chực!

Hắn hôm nay tích cực như vậy chính là muốn ăn chực bữa cơm, không nghĩ tới chỉ có thể đói bụng hồi phủ.

Nhạc thân vương nổi giận đùng đùng rời đi.

Về phần xuống lầu ba ăn cơm?

Căn bản là không có đặt bàn trước, hắn có thể ăn được mới là lại

Hơn nữa, Nhạc thân vương phủ gần đây tiền bạc không đủ, sáu mươi lượng bạc ăn bữa cơm cũng phải thoáng chần chờ một chút...

Quên đi, vẫn là hồi phủ ăn vậy.

Tuy nói quý phủ gần đây đang tiết kiệm tiền, đồ ăn chỉ bình thường, nhưng cũng không thể để hắn đói bụng chứ?

Nhạc thân vương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Dung Chiêu và Bùi Khâm.

Ánh mắt Dung Chiêu hơi trầm xuống.

Bùi Khâm lại hài lòng đi tới bên cạnh Dung Chiêu ngồi xuống, hắn lúc này bất chấp Nhạc thân vương tức giận, hắn đã bị Dung Chiêu chiếm hết toàn bộ tâm thần.

Đột nhiên bị khuôn mặt của Dung Chiêu tập kích, Bùi Khâm choáng váng đầu óc.

Hắn ngồi vào ghế gần Dung Chiêu nhất, còn xê người sát lại: "Dung thế tử, Khâm không biết ngươi lại có phong thái như thế..."

Ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng càng ngày càng tới gần Dung Chiêu.

Dung Chiêu tránh né, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc: "Ngũ hoàng tử mời ta đến đây chính là đãi khách như vậy sao?"

Lời này có chút nghiêm trọng, nếu là một vị hoàng tử đầu óc tỉnh táo khác, ý định có lớn hơn nữa cũng phải đè xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-163.html.]

Nhưng Bùi Khâm còn trẻ, vả lại hiện tại đã choáng váng, hắn nắm lấy tay Dung Chiêu, thanh âm kích động giải thích: "Sao lại không thích?"

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Chiêu, giọng khàn khàn: "A Chiêu cần phải giới thiệu cho ta rốt cuộc Phúc Lộc Hiên này có món gì ngon?" Trên bàn chỉ có một tờ giấy thật dài, mặt trên là tất cả đồ ăn của Phúc Lộc Hiên cùng với đồ ăn kèm, còn có một cây bút lông ngỗng, có thể chọn đồ ăn muốn ăn, chờ người đưa lên.

Vẻ mặt Dung Chiêu càng lãnh đạm,"Nếu muốn ta giới thiệu, Ngũ hoàng tử có thể buông ra trước không? Hoặc là Ngũ hoàng tử tự mình ăn đi, ta còn có thiếp mời của Tam hoàng tử."

Đầu óc cho dù choáng váng, chung quy vẫn là hoàng tử, là người muốn đoạt đích, nghe được "Tam hoàng tử" không có khả năng sẽ thờ ơ, Dung Chiêu đây là hạ mãnh dược.

Bùi Khâm dừng lại, đầu óc thoáng tỉnh táo, đôi mắt vốn mê ly hơi nhíu lại,"A Chiêu đang uy h.i.ế.p ta?"

Trong lúc nói chuyện, tay hắn rốt cuộc vẫn chậm rãi buông ra, chỉ là trong nháy mắt buông ra kia, ngón tay hắn vuốt ve, lẩm bẩm: "Tay A Chiêu tỉnh tế như nữ tử, không giống nam tử chút nào..."

Nói xong, hắn nhìn về phía n.g.ự.c Dung Chiêu.

"Xoảng..."

Dung Chiêu trực tiếp ném chén trà đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi, gân xanh trên trán nhô lên, dường như cực kỳ giận dữ.

Bùi Khâm sửng sốt.

Dung Chiêu lớn tiếng quát: "Ngũ hoàng tử mời, Dung Chiêu vui vẻ tới hẹn, không ngờ Ngũ hoàng tử lại động tay động chân, ngươi xem ta là gì? Dung Chiêu mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng có cốt khí nam nhi, không chịu được vũ nhục như thế!"

"Ta

Dung Chiêu mặt trầm như nước, thẹn quá hóa giận: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, An Khánh Vương phủ ta cho dù thế yếu, thế tử cũng không thể bị coi thường, càng không thể để Ngũ hoàng tử giẫm nát thể diện của An Khánh Vương phủ trên mặt đất!"

Cô vung ống tay áo, giẫm lên mảnh sứ rời đi, để lại một câu: "Từ biệt!"

Nói xong người đã nổi giận đùng đùng biến mất không thấy đâu.

Bùi Khâm theo bản năng đứng lên đuổi theo, hô to: "Dung thế tử, chờ một chút!"

Dung Chiêu bước chân không ngừng, bóng lưng rất nhanh biến mất trong hành lang.

Bùi Khâm sững sờ nhìn bóng lưng cô, một lúc lâu mới ôm n.g.ự.c lẩm bẩm: "Cho dù nổi giận cũng đẹp như vậy..." Dung Chiêu rời khỏi lầu bốn,"thẹn quá hóa giận" trên mặt cô rút đi, nhưng vẫn nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
 
Chương 163


Hắn thầm nghĩ, rõ ràng Phúc Lộc Hiên kiếm nhiều tiền như vậy, vì sao hắn muốn ở lầu bốn ăn bữa cơm còn phải dựa vào ăn chực Ngũ hoàng tử?

Mà quá đáng nhất chính là Ngũ hoàng tử không cho hắn ăn chực!

Hắn hôm nay tích cực như vậy chính là muốn ăn chực bữa cơm, không nghĩ tới chỉ có thể đói bụng hồi phủ.

Nhạc thân vương nổi giận đùng đùng rời đi.

Về phần xuống lầu ba ăn cơm?

Căn bản là không có đặt bàn trước, hắn có thể ăn được mới là lại

Hơn nữa, Nhạc thân vương phủ gần đây tiền bạc không đủ, sáu mươi lượng bạc ăn bữa cơm cũng phải thoáng chần chờ một chút...

Quên đi, vẫn là hồi phủ ăn vậy.

Tuy nói quý phủ gần đây đang tiết kiệm tiền, đồ ăn chỉ bình thường, nhưng cũng không thể để hắn đói bụng chứ?

Nhạc thân vương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Dung Chiêu và Bùi Khâm.

Ánh mắt Dung Chiêu hơi trầm xuống.

Bùi Khâm lại hài lòng đi tới bên cạnh Dung Chiêu ngồi xuống, hắn lúc này bất chấp Nhạc thân vương tức giận, hắn đã bị Dung Chiêu chiếm hết toàn bộ tâm thần.

Đột nhiên bị khuôn mặt của Dung Chiêu tập kích, Bùi Khâm choáng váng đầu óc.

Hắn ngồi vào ghế gần Dung Chiêu nhất, còn xê người sát lại: "Dung thế tử, Khâm không biết ngươi lại có phong thái như thế..."

Ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng càng ngày càng tới gần Dung Chiêu.

Dung Chiêu tránh né, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc: "Ngũ hoàng tử mời ta đến đây chính là đãi khách như vậy sao?"

Lời này có chút nghiêm trọng, nếu là một vị hoàng tử đầu óc tỉnh táo khác, ý định có lớn hơn nữa cũng phải đè xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-163.html.]

Nhưng Bùi Khâm còn trẻ, vả lại hiện tại đã choáng váng, hắn nắm lấy tay Dung Chiêu, thanh âm kích động giải thích: "Sao lại không thích?"

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Chiêu, giọng khàn khàn: "A Chiêu cần phải giới thiệu cho ta rốt cuộc Phúc Lộc Hiên này có món gì ngon?" Trên bàn chỉ có một tờ giấy thật dài, mặt trên là tất cả đồ ăn của Phúc Lộc Hiên cùng với đồ ăn kèm, còn có một cây bút lông ngỗng, có thể chọn đồ ăn muốn ăn, chờ người đưa lên.

Vẻ mặt Dung Chiêu càng lãnh đạm,"Nếu muốn ta giới thiệu, Ngũ hoàng tử có thể buông ra trước không? Hoặc là Ngũ hoàng tử tự mình ăn đi, ta còn có thiếp mời của Tam hoàng tử."

Đầu óc cho dù choáng váng, chung quy vẫn là hoàng tử, là người muốn đoạt đích, nghe được "Tam hoàng tử" không có khả năng sẽ thờ ơ, Dung Chiêu đây là hạ mãnh dược.

Bùi Khâm dừng lại, đầu óc thoáng tỉnh táo, đôi mắt vốn mê ly hơi nhíu lại,"A Chiêu đang uy h.i.ế.p ta?"

Trong lúc nói chuyện, tay hắn rốt cuộc vẫn chậm rãi buông ra, chỉ là trong nháy mắt buông ra kia, ngón tay hắn vuốt ve, lẩm bẩm: "Tay A Chiêu tỉnh tế như nữ tử, không giống nam tử chút nào..."

Nói xong, hắn nhìn về phía n.g.ự.c Dung Chiêu.

"Xoảng..."

Dung Chiêu trực tiếp ném chén trà đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi, gân xanh trên trán nhô lên, dường như cực kỳ giận dữ.

Bùi Khâm sửng sốt.

Dung Chiêu lớn tiếng quát: "Ngũ hoàng tử mời, Dung Chiêu vui vẻ tới hẹn, không ngờ Ngũ hoàng tử lại động tay động chân, ngươi xem ta là gì? Dung Chiêu mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng có cốt khí nam nhi, không chịu được vũ nhục như thế!"

"Ta

Dung Chiêu mặt trầm như nước, thẹn quá hóa giận: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, An Khánh Vương phủ ta cho dù thế yếu, thế tử cũng không thể bị coi thường, càng không thể để Ngũ hoàng tử giẫm nát thể diện của An Khánh Vương phủ trên mặt đất!"

Cô vung ống tay áo, giẫm lên mảnh sứ rời đi, để lại một câu: "Từ biệt!"

Nói xong người đã nổi giận đùng đùng biến mất không thấy đâu.

Bùi Khâm theo bản năng đứng lên đuổi theo, hô to: "Dung thế tử, chờ một chút!"

Dung Chiêu bước chân không ngừng, bóng lưng rất nhanh biến mất trong hành lang.

Bùi Khâm sững sờ nhìn bóng lưng cô, một lúc lâu mới ôm n.g.ự.c lẩm bẩm: "Cho dù nổi giận cũng đẹp như vậy..." Dung Chiêu rời khỏi lầu bốn,"thẹn quá hóa giận" trên mặt cô rút đi, nhưng vẫn nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
 
Chương 163


Hắn thầm nghĩ, rõ ràng Phúc Lộc Hiên kiếm nhiều tiền như vậy, vì sao hắn muốn ở lầu bốn ăn bữa cơm còn phải dựa vào ăn chực Ngũ hoàng tử?

Mà quá đáng nhất chính là Ngũ hoàng tử không cho hắn ăn chực!

Hắn hôm nay tích cực như vậy chính là muốn ăn chực bữa cơm, không nghĩ tới chỉ có thể đói bụng hồi phủ.

Nhạc thân vương nổi giận đùng đùng rời đi.

Về phần xuống lầu ba ăn cơm?

Căn bản là không có đặt bàn trước, hắn có thể ăn được mới là lại

Hơn nữa, Nhạc thân vương phủ gần đây tiền bạc không đủ, sáu mươi lượng bạc ăn bữa cơm cũng phải thoáng chần chờ một chút...

Quên đi, vẫn là hồi phủ ăn vậy.

Tuy nói quý phủ gần đây đang tiết kiệm tiền, đồ ăn chỉ bình thường, nhưng cũng không thể để hắn đói bụng chứ?

Nhạc thân vương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Dung Chiêu và Bùi Khâm.

Ánh mắt Dung Chiêu hơi trầm xuống.

Bùi Khâm lại hài lòng đi tới bên cạnh Dung Chiêu ngồi xuống, hắn lúc này bất chấp Nhạc thân vương tức giận, hắn đã bị Dung Chiêu chiếm hết toàn bộ tâm thần.

Đột nhiên bị khuôn mặt của Dung Chiêu tập kích, Bùi Khâm choáng váng đầu óc.

Hắn ngồi vào ghế gần Dung Chiêu nhất, còn xê người sát lại: "Dung thế tử, Khâm không biết ngươi lại có phong thái như thế..."

Ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng càng ngày càng tới gần Dung Chiêu.

Dung Chiêu tránh né, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc: "Ngũ hoàng tử mời ta đến đây chính là đãi khách như vậy sao?"

Lời này có chút nghiêm trọng, nếu là một vị hoàng tử đầu óc tỉnh táo khác, ý định có lớn hơn nữa cũng phải đè xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-163.html.]

Nhưng Bùi Khâm còn trẻ, vả lại hiện tại đã choáng váng, hắn nắm lấy tay Dung Chiêu, thanh âm kích động giải thích: "Sao lại không thích?"

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Chiêu, giọng khàn khàn: "A Chiêu cần phải giới thiệu cho ta rốt cuộc Phúc Lộc Hiên này có món gì ngon?" Trên bàn chỉ có một tờ giấy thật dài, mặt trên là tất cả đồ ăn của Phúc Lộc Hiên cùng với đồ ăn kèm, còn có một cây bút lông ngỗng, có thể chọn đồ ăn muốn ăn, chờ người đưa lên.

Vẻ mặt Dung Chiêu càng lãnh đạm,"Nếu muốn ta giới thiệu, Ngũ hoàng tử có thể buông ra trước không? Hoặc là Ngũ hoàng tử tự mình ăn đi, ta còn có thiếp mời của Tam hoàng tử."

Đầu óc cho dù choáng váng, chung quy vẫn là hoàng tử, là người muốn đoạt đích, nghe được "Tam hoàng tử" không có khả năng sẽ thờ ơ, Dung Chiêu đây là hạ mãnh dược.

Bùi Khâm dừng lại, đầu óc thoáng tỉnh táo, đôi mắt vốn mê ly hơi nhíu lại,"A Chiêu đang uy h.i.ế.p ta?"

Trong lúc nói chuyện, tay hắn rốt cuộc vẫn chậm rãi buông ra, chỉ là trong nháy mắt buông ra kia, ngón tay hắn vuốt ve, lẩm bẩm: "Tay A Chiêu tỉnh tế như nữ tử, không giống nam tử chút nào..."

Nói xong, hắn nhìn về phía n.g.ự.c Dung Chiêu.

"Xoảng..."

Dung Chiêu trực tiếp ném chén trà đứng lên, sắc mặt vô cùng khó coi, gân xanh trên trán nhô lên, dường như cực kỳ giận dữ.

Bùi Khâm sửng sốt.

Dung Chiêu lớn tiếng quát: "Ngũ hoàng tử mời, Dung Chiêu vui vẻ tới hẹn, không ngờ Ngũ hoàng tử lại động tay động chân, ngươi xem ta là gì? Dung Chiêu mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng có cốt khí nam nhi, không chịu được vũ nhục như thế!"

"Ta

Dung Chiêu mặt trầm như nước, thẹn quá hóa giận: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, An Khánh Vương phủ ta cho dù thế yếu, thế tử cũng không thể bị coi thường, càng không thể để Ngũ hoàng tử giẫm nát thể diện của An Khánh Vương phủ trên mặt đất!"

Cô vung ống tay áo, giẫm lên mảnh sứ rời đi, để lại một câu: "Từ biệt!"

Nói xong người đã nổi giận đùng đùng biến mất không thấy đâu.

Bùi Khâm theo bản năng đứng lên đuổi theo, hô to: "Dung thế tử, chờ một chút!"

Dung Chiêu bước chân không ngừng, bóng lưng rất nhanh biến mất trong hành lang.

Bùi Khâm sững sờ nhìn bóng lưng cô, một lúc lâu mới ôm n.g.ự.c lẩm bẩm: "Cho dù nổi giận cũng đẹp như vậy..." Dung Chiêu rời khỏi lầu bốn,"thẹn quá hóa giận" trên mặt cô rút đi, nhưng vẫn nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
 
Chương 164


Cô vội vàng di chuyển tới cửa trước Phúc Lộc Hiên, sai Vô Danh dắt xe ngựa đi tới.

Tạ Hồng hiện tại đi theo cô, tự nhiên rất nhanh nhìn thấy Dung Chiêu, lập tức nghênh đón, vội vàng nói: "Thế tử làm sao vậy?"

Vẻ mặt lão lo lắng.

Cơm còn chưa ăn, đây là tan rã trong không vui?

Vô Danh đang đánh xe ngựa ngẩng đầu nhìn sau lưng, liền nhìn thấy Bùi Khâm đang đuổi theo, đối phương không chú ý đến hắn, ánh mắt lo lắng nhìn Dung Chiêu.

"Dung thế tử..." Thanh âm đối phương vang lên, bước nhanh hơn.

Lông mày Vô Danh trong nháy mắt nhíu chặt.

Hắn vươn tay đỡ Dung Chiêu, nhanh chóng đưa cô vào trong xe ngựa, run dây cương, đánh xe ngựa rời đi.

Khi Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đuổi theo chỉ còn lại đ.í.t xe ngựa.

Bùi Khâm giậm chân: "Sao lại chạy nhanh như vậy!"...

Dung Vĩ không ngờ Dung Chiêu trở về nhanh như thế, hơn nữa sắc mặt rất khó coi.

Ông tiến lên vài bước: "Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại về nhanh thế?"

Nhìn thời gian, giờ này ngay cả cơm cũng chưa ăn, ông vội truy vấn: "Là không thấy người, hay là tan rã trong không vui?"

Chỉ có hai khả năng này, Dung Vĩ hy vọng là cái trước...

"Tan rã trong không vui." Dung Chiêu ngồi xuống ghế, kéo cổ áo, làm cho hô hấp càng thêm thông thuận, cô bưng chén trà lên uống hai ngụm, lúc này mới bình tĩnh hô hấp, nói đơn giản sự tình đã xảy ra.

Tạ Hồng thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.

Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Bùi Khâm người này nhìn thấy sắc đẹp liền mê muội, hoặc cũng có thể là không để chúng ta vào mắt, cho nên không chút cố ky. Nếu hắn chỉ háo sắc thì con còn có thể đối phó, nhưng hắn tiếp xúc vô số nữ tử, con không có biện pháp với hắn."

An Khánh Vương phủ dù sao cũng đã khiêm tốn nhiều năm, Dung Chiêu cho dù được hoàng đế khen một câu thì thế nào? Có thể so sánh với tiểu nhỉ tử mà hoàng đế sủng ái nhất sao?

Bùi Khâm là tiểu nhi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất sau Tứ hoàng tử c.h.ế.t non, cho nên Bùi Khâm không cố kỵ An Khánh Vương phủ như vậy cũng bình thường.

Nếu hắn đơn thuần háo sắc, Dung Chiêu tuyệt đối có thể ứng đối với hắn, thậm chí Dung Chiêu không ngại dùng "mặt" đùa giỡn hắn, mưu cầu lợi ích lớn nhất.

Nhưng Bùi Khâm còn tiếp xúc qua vô số nữ nhân, nhãn quang sắc bén, cô tuyệt đối không thể cùng hắn ở lâu, sẽ bị hắn nhìn thấu thân phận!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-164.html.]

Vừa rồi Bùi Khâm vì tay cô tinh tế không giống đàn ông cho nên tò mò muốn tìm hiểu.

Khi đó hắn còn không hoài nghi, nếu hoài nghi, chắc chắn rất nhanh sẽ nhìn thấu.

Dung Chiêu một giây cũng không thể ở lại, phải rời đi, cho nên cô giả bộ "thẹn quá hóa giận","không chịu nổi nhục nhã" phất tay áo bỏ chạy.

Vốn tưởng rằng trong ba vị hoàng tử, người dễ đối phó nhất chính là Ngũ hoàng tử trẻ tuổi nhất, lòng dạ nông cạn nhất.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới...

Đối với Dung Chiêu mà nói, chỉ sợ khó khăn nhất chính là Ngũ hoàng tử.

Cô tuy là có muôn vàn thủ đoạn, nhưng ở trước mặt Ngũ hoàng tử chỉ sợ cũng không có bao nhiêu cơ hội thi triển!

Nữ cải nam trang cho dù tốt đến mấy cũng sẽ có chút dấu vết.

Mà Bùi Khâm, chính là người có thể nhìn thấu những dấu vết này.

Dung Chiêu tuy rằng mặt không chút thay đổi, ánh mắt lại u ám sâu không thấy đáy, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển, suy tư tìm biện pháp.

Dung Vĩ sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên giận tím mặt: "Làm càn... thằng nhãi Bùi Khâm này!"

Dung Vĩ thật sự tức giận.

Dung Chiêu tức giận không có biện pháp đối phó Bùi Khâm trước mặt, mà Dung Vĩ tức giận vì Bùi Khâm động tay động chân, không quan tâm ông bình thường mắng Dung Chiêu như thế nào, đây là con gái của ông a.

Dung Vĩ ném chén trà, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Chuẩn bị xe, ta muốn vào cung!"

Nhưng Dung Chiêu giữ chặt ông, lắc đầu: "Phụ thân, bình tĩnh một chút."

Dung Vĩ ánh mắt lạnh băng: "Dung Vĩ ta khiêm tốn nhiều năm như vậy, triều năm đó hơn phân nửa có liên quan đến Dung gia ta, ta muốn nhìn xem, ta có phải không bảo vệ được con gái nhà ta hay không!"

Ông hất tay Dung Chiêu ra, tiếp tục đi về phía trước: "Địa vị của Dung gia ta dùng m.á.u và tính mạng đổi lấy, Dung Vĩ ta ẩn nhẫn mười bảy năm, cũng không phải vì để cho người ta khi dễ con."

Ông thật sự muốn tiến cung, chân cũng bước ra cửa.

Dung Chiêu không nhúc nhích, chỉ thở dài: "Chính bởi vì Dung gia lấy tính mạng cả nhà mới đổi được vinh quang, cho nên phụ thân càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, con tin tưởng phụ thân có thể làm chủ cho con, thế nhưng đây không phải là hành động sáng suốt, phụ thân bớt giận nghe con nói xong."

Dung Vĩ dừng bước, gân xanh trên trán nhảy dựng, trong mắt là tức giận không thể đè nén.

Giọng nói Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh: "Phụ thân đương nhiên có thể tìm được Hoàng thượng nhờ ngài làm chủ, nhưng việc làm tổn hại thanh danh hoàng tử này, Hoàng thượng đương nhiên muốn che giấu, phụ thân có thể làm lớn chuyện để Hoàng thượng trừng phạt Ngũ hoàng tử."

"Nhưng hôm nay cục diện phức tạp, chúng ta vừa động, liền cho hai vị hoàng tử khác cơ hội hung hăng ra tay với Ngũ hoàng tử. Đến lúc đó Ngũ hoàng tử bị tổn thương bao nhiêu, An Khánh Vương phủ chúng ta sẽ gánh vác bấy nhiêu phẫn nộ của Hoàng thượng."
 
Chương 164


Cô vội vàng di chuyển tới cửa trước Phúc Lộc Hiên, sai Vô Danh dắt xe ngựa đi tới.

Tạ Hồng hiện tại đi theo cô, tự nhiên rất nhanh nhìn thấy Dung Chiêu, lập tức nghênh đón, vội vàng nói: "Thế tử làm sao vậy?"

Vẻ mặt lão lo lắng.

Cơm còn chưa ăn, đây là tan rã trong không vui?

Vô Danh đang đánh xe ngựa ngẩng đầu nhìn sau lưng, liền nhìn thấy Bùi Khâm đang đuổi theo, đối phương không chú ý đến hắn, ánh mắt lo lắng nhìn Dung Chiêu.

"Dung thế tử..." Thanh âm đối phương vang lên, bước nhanh hơn.

Lông mày Vô Danh trong nháy mắt nhíu chặt.

Hắn vươn tay đỡ Dung Chiêu, nhanh chóng đưa cô vào trong xe ngựa, run dây cương, đánh xe ngựa rời đi.

Khi Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đuổi theo chỉ còn lại đ.í.t xe ngựa.

Bùi Khâm giậm chân: "Sao lại chạy nhanh như vậy!"...

Dung Vĩ không ngờ Dung Chiêu trở về nhanh như thế, hơn nữa sắc mặt rất khó coi.

Ông tiến lên vài bước: "Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại về nhanh thế?"

Nhìn thời gian, giờ này ngay cả cơm cũng chưa ăn, ông vội truy vấn: "Là không thấy người, hay là tan rã trong không vui?"

Chỉ có hai khả năng này, Dung Vĩ hy vọng là cái trước...

"Tan rã trong không vui." Dung Chiêu ngồi xuống ghế, kéo cổ áo, làm cho hô hấp càng thêm thông thuận, cô bưng chén trà lên uống hai ngụm, lúc này mới bình tĩnh hô hấp, nói đơn giản sự tình đã xảy ra.

Tạ Hồng thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.

Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Bùi Khâm người này nhìn thấy sắc đẹp liền mê muội, hoặc cũng có thể là không để chúng ta vào mắt, cho nên không chút cố ky. Nếu hắn chỉ háo sắc thì con còn có thể đối phó, nhưng hắn tiếp xúc vô số nữ tử, con không có biện pháp với hắn."

An Khánh Vương phủ dù sao cũng đã khiêm tốn nhiều năm, Dung Chiêu cho dù được hoàng đế khen một câu thì thế nào? Có thể so sánh với tiểu nhỉ tử mà hoàng đế sủng ái nhất sao?

Bùi Khâm là tiểu nhi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất sau Tứ hoàng tử c.h.ế.t non, cho nên Bùi Khâm không cố kỵ An Khánh Vương phủ như vậy cũng bình thường.

Nếu hắn đơn thuần háo sắc, Dung Chiêu tuyệt đối có thể ứng đối với hắn, thậm chí Dung Chiêu không ngại dùng "mặt" đùa giỡn hắn, mưu cầu lợi ích lớn nhất.

Nhưng Bùi Khâm còn tiếp xúc qua vô số nữ nhân, nhãn quang sắc bén, cô tuyệt đối không thể cùng hắn ở lâu, sẽ bị hắn nhìn thấu thân phận!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-164.html.]

Vừa rồi Bùi Khâm vì tay cô tinh tế không giống đàn ông cho nên tò mò muốn tìm hiểu.

Khi đó hắn còn không hoài nghi, nếu hoài nghi, chắc chắn rất nhanh sẽ nhìn thấu.

Dung Chiêu một giây cũng không thể ở lại, phải rời đi, cho nên cô giả bộ "thẹn quá hóa giận","không chịu nổi nhục nhã" phất tay áo bỏ chạy.

Vốn tưởng rằng trong ba vị hoàng tử, người dễ đối phó nhất chính là Ngũ hoàng tử trẻ tuổi nhất, lòng dạ nông cạn nhất.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới...

Đối với Dung Chiêu mà nói, chỉ sợ khó khăn nhất chính là Ngũ hoàng tử.

Cô tuy là có muôn vàn thủ đoạn, nhưng ở trước mặt Ngũ hoàng tử chỉ sợ cũng không có bao nhiêu cơ hội thi triển!

Nữ cải nam trang cho dù tốt đến mấy cũng sẽ có chút dấu vết.

Mà Bùi Khâm, chính là người có thể nhìn thấu những dấu vết này.

Dung Chiêu tuy rằng mặt không chút thay đổi, ánh mắt lại u ám sâu không thấy đáy, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển, suy tư tìm biện pháp.

Dung Vĩ sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên giận tím mặt: "Làm càn... thằng nhãi Bùi Khâm này!"

Dung Vĩ thật sự tức giận.

Dung Chiêu tức giận không có biện pháp đối phó Bùi Khâm trước mặt, mà Dung Vĩ tức giận vì Bùi Khâm động tay động chân, không quan tâm ông bình thường mắng Dung Chiêu như thế nào, đây là con gái của ông a.

Dung Vĩ ném chén trà, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Chuẩn bị xe, ta muốn vào cung!"

Nhưng Dung Chiêu giữ chặt ông, lắc đầu: "Phụ thân, bình tĩnh một chút."

Dung Vĩ ánh mắt lạnh băng: "Dung Vĩ ta khiêm tốn nhiều năm như vậy, triều năm đó hơn phân nửa có liên quan đến Dung gia ta, ta muốn nhìn xem, ta có phải không bảo vệ được con gái nhà ta hay không!"

Ông hất tay Dung Chiêu ra, tiếp tục đi về phía trước: "Địa vị của Dung gia ta dùng m.á.u và tính mạng đổi lấy, Dung Vĩ ta ẩn nhẫn mười bảy năm, cũng không phải vì để cho người ta khi dễ con."

Ông thật sự muốn tiến cung, chân cũng bước ra cửa.

Dung Chiêu không nhúc nhích, chỉ thở dài: "Chính bởi vì Dung gia lấy tính mạng cả nhà mới đổi được vinh quang, cho nên phụ thân càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, con tin tưởng phụ thân có thể làm chủ cho con, thế nhưng đây không phải là hành động sáng suốt, phụ thân bớt giận nghe con nói xong."

Dung Vĩ dừng bước, gân xanh trên trán nhảy dựng, trong mắt là tức giận không thể đè nén.

Giọng nói Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh: "Phụ thân đương nhiên có thể tìm được Hoàng thượng nhờ ngài làm chủ, nhưng việc làm tổn hại thanh danh hoàng tử này, Hoàng thượng đương nhiên muốn che giấu, phụ thân có thể làm lớn chuyện để Hoàng thượng trừng phạt Ngũ hoàng tử."

"Nhưng hôm nay cục diện phức tạp, chúng ta vừa động, liền cho hai vị hoàng tử khác cơ hội hung hăng ra tay với Ngũ hoàng tử. Đến lúc đó Ngũ hoàng tử bị tổn thương bao nhiêu, An Khánh Vương phủ chúng ta sẽ gánh vác bấy nhiêu phẫn nộ của Hoàng thượng."
 
Chương 164


Cô vội vàng di chuyển tới cửa trước Phúc Lộc Hiên, sai Vô Danh dắt xe ngựa đi tới.

Tạ Hồng hiện tại đi theo cô, tự nhiên rất nhanh nhìn thấy Dung Chiêu, lập tức nghênh đón, vội vàng nói: "Thế tử làm sao vậy?"

Vẻ mặt lão lo lắng.

Cơm còn chưa ăn, đây là tan rã trong không vui?

Vô Danh đang đánh xe ngựa ngẩng đầu nhìn sau lưng, liền nhìn thấy Bùi Khâm đang đuổi theo, đối phương không chú ý đến hắn, ánh mắt lo lắng nhìn Dung Chiêu.

"Dung thế tử..." Thanh âm đối phương vang lên, bước nhanh hơn.

Lông mày Vô Danh trong nháy mắt nhíu chặt.

Hắn vươn tay đỡ Dung Chiêu, nhanh chóng đưa cô vào trong xe ngựa, run dây cương, đánh xe ngựa rời đi.

Khi Ngũ hoàng tử Bùi Khâm đuổi theo chỉ còn lại đ.í.t xe ngựa.

Bùi Khâm giậm chân: "Sao lại chạy nhanh như vậy!"...

Dung Vĩ không ngờ Dung Chiêu trở về nhanh như thế, hơn nữa sắc mặt rất khó coi.

Ông tiến lên vài bước: "Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại về nhanh thế?"

Nhìn thời gian, giờ này ngay cả cơm cũng chưa ăn, ông vội truy vấn: "Là không thấy người, hay là tan rã trong không vui?"

Chỉ có hai khả năng này, Dung Vĩ hy vọng là cái trước...

"Tan rã trong không vui." Dung Chiêu ngồi xuống ghế, kéo cổ áo, làm cho hô hấp càng thêm thông thuận, cô bưng chén trà lên uống hai ngụm, lúc này mới bình tĩnh hô hấp, nói đơn giản sự tình đã xảy ra.

Tạ Hồng thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ.

Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Bùi Khâm người này nhìn thấy sắc đẹp liền mê muội, hoặc cũng có thể là không để chúng ta vào mắt, cho nên không chút cố ky. Nếu hắn chỉ háo sắc thì con còn có thể đối phó, nhưng hắn tiếp xúc vô số nữ tử, con không có biện pháp với hắn."

An Khánh Vương phủ dù sao cũng đã khiêm tốn nhiều năm, Dung Chiêu cho dù được hoàng đế khen một câu thì thế nào? Có thể so sánh với tiểu nhỉ tử mà hoàng đế sủng ái nhất sao?

Bùi Khâm là tiểu nhi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất sau Tứ hoàng tử c.h.ế.t non, cho nên Bùi Khâm không cố kỵ An Khánh Vương phủ như vậy cũng bình thường.

Nếu hắn đơn thuần háo sắc, Dung Chiêu tuyệt đối có thể ứng đối với hắn, thậm chí Dung Chiêu không ngại dùng "mặt" đùa giỡn hắn, mưu cầu lợi ích lớn nhất.

Nhưng Bùi Khâm còn tiếp xúc qua vô số nữ nhân, nhãn quang sắc bén, cô tuyệt đối không thể cùng hắn ở lâu, sẽ bị hắn nhìn thấu thân phận!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-164.html.]

Vừa rồi Bùi Khâm vì tay cô tinh tế không giống đàn ông cho nên tò mò muốn tìm hiểu.

Khi đó hắn còn không hoài nghi, nếu hoài nghi, chắc chắn rất nhanh sẽ nhìn thấu.

Dung Chiêu một giây cũng không thể ở lại, phải rời đi, cho nên cô giả bộ "thẹn quá hóa giận","không chịu nổi nhục nhã" phất tay áo bỏ chạy.

Vốn tưởng rằng trong ba vị hoàng tử, người dễ đối phó nhất chính là Ngũ hoàng tử trẻ tuổi nhất, lòng dạ nông cạn nhất.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới...

Đối với Dung Chiêu mà nói, chỉ sợ khó khăn nhất chính là Ngũ hoàng tử.

Cô tuy là có muôn vàn thủ đoạn, nhưng ở trước mặt Ngũ hoàng tử chỉ sợ cũng không có bao nhiêu cơ hội thi triển!

Nữ cải nam trang cho dù tốt đến mấy cũng sẽ có chút dấu vết.

Mà Bùi Khâm, chính là người có thể nhìn thấu những dấu vết này.

Dung Chiêu tuy rằng mặt không chút thay đổi, ánh mắt lại u ám sâu không thấy đáy, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển, suy tư tìm biện pháp.

Dung Vĩ sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên giận tím mặt: "Làm càn... thằng nhãi Bùi Khâm này!"

Dung Vĩ thật sự tức giận.

Dung Chiêu tức giận không có biện pháp đối phó Bùi Khâm trước mặt, mà Dung Vĩ tức giận vì Bùi Khâm động tay động chân, không quan tâm ông bình thường mắng Dung Chiêu như thế nào, đây là con gái của ông a.

Dung Vĩ ném chén trà, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Chuẩn bị xe, ta muốn vào cung!"

Nhưng Dung Chiêu giữ chặt ông, lắc đầu: "Phụ thân, bình tĩnh một chút."

Dung Vĩ ánh mắt lạnh băng: "Dung Vĩ ta khiêm tốn nhiều năm như vậy, triều năm đó hơn phân nửa có liên quan đến Dung gia ta, ta muốn nhìn xem, ta có phải không bảo vệ được con gái nhà ta hay không!"

Ông hất tay Dung Chiêu ra, tiếp tục đi về phía trước: "Địa vị của Dung gia ta dùng m.á.u và tính mạng đổi lấy, Dung Vĩ ta ẩn nhẫn mười bảy năm, cũng không phải vì để cho người ta khi dễ con."

Ông thật sự muốn tiến cung, chân cũng bước ra cửa.

Dung Chiêu không nhúc nhích, chỉ thở dài: "Chính bởi vì Dung gia lấy tính mạng cả nhà mới đổi được vinh quang, cho nên phụ thân càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, con tin tưởng phụ thân có thể làm chủ cho con, thế nhưng đây không phải là hành động sáng suốt, phụ thân bớt giận nghe con nói xong."

Dung Vĩ dừng bước, gân xanh trên trán nhảy dựng, trong mắt là tức giận không thể đè nén.

Giọng nói Dung Chiêu vô cùng bình tĩnh: "Phụ thân đương nhiên có thể tìm được Hoàng thượng nhờ ngài làm chủ, nhưng việc làm tổn hại thanh danh hoàng tử này, Hoàng thượng đương nhiên muốn che giấu, phụ thân có thể làm lớn chuyện để Hoàng thượng trừng phạt Ngũ hoàng tử."

"Nhưng hôm nay cục diện phức tạp, chúng ta vừa động, liền cho hai vị hoàng tử khác cơ hội hung hăng ra tay với Ngũ hoàng tử. Đến lúc đó Ngũ hoàng tử bị tổn thương bao nhiêu, An Khánh Vương phủ chúng ta sẽ gánh vác bấy nhiêu phẫn nộ của Hoàng thượng."
 
Chương 165


Dung Chiêu đứng lên kéo Dung Vĩ trở về, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ: "Tiếp theo con vẫn còn rất nhiều kế hoạch, tạm thời không thể để cho Hoàng thượng tổn hại đến An Khánh Vương phủ, chuyện Ngũ hoàng tử tuyệt đối không thể để cho Hoàng thượng biết, thậm chí cũng không thể để lộ ra ngoài, để cho người ta mượn con hãm hại Ngũ hoàng tử."

Dung Chiêu không tức giận sao?

Bởi vì cô biết tức giận cũng vô dụng, làm một thương nhân, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện "đả thương địch thủ tám trăm, tự mình tổn hại một ngàn".

Huống hồ đây còn không phải tự tổn hại một ngàn.

Ngũ hoàng tử nhiều nhất là mất mặt, nhiều nhất là mất khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai, mà trên thực tế, Ngũ hoàng tử hơn phân nửa đấu không lại hai ca ca của hắn.

Nhưng An Khánh Vương phủ thì sao?

Trong phủ bọn họ còn có đại tội khi quân, đây chính là tội lớn có thể đem trên dưới An Khánh Vương phủ cùng với gia đình nhà chồng của năm tỷ tỷ toàn bộ đều đưa lên đoạn đầu đài.

Cô không vì mình cũng phải vì nhiều mạng người mà suy nghĩ.

Ngũ hoàng tử có lẽ nhìn thấu ngụy trang của cô, trước khi Dung Chiêu chưa nghĩ ra cách ứng phó Ngũ hoàng tử, bọn họ vẫn không thể đối địch với Ngũ hoàng tử.

Hôm nay mặc dù tan rã trong không vui, nhưng chỉ cần không chống lại Ngũ hoàng tử, vẫn còn có thể cứu vãn.

Dung Vĩ nhìn cô, mím môi: "Cứ như vậy buông tha hắn?"

Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn nên là người tức giận nhất, nhưng cô tỉnh táo đến mức khiến Dung Vĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, liền đè xuống cơn giận ngập trời, không đến mức làm việc lỗ mãng.

Dung Chiêu nở nụ cười, nhưng trong mắt một mảng lạnh lẽo: "Con không xử lý hắn là vì bây giờ con không có năng lực xử lý hắn, không phải là con không muốn xử lý hắn."

Người làm đại sự, nếu chỉ một chút tức giận trước mắt cũng không nhịn được, làm sao đi được xa?

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ là Dung Chiêu.

Hàn mang trong mắt, cho dù là An Khánh Vương cũng không nhịn được sau lưng phát lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-165.html.]

Ông hít sâu một hơi, lại thở ra, theo lực đạo của Dung Chiêu ngồi trở lại, nhưng vẫn tức giận nói: "Phải chịu đựng sao?"

"Cũng có thể trút giận trước." Dung Chiêu đưa cho ông một chén trà, nhếch môi.

"Phụ thân không phải còn có rất nhiều người quen trong đám võ quan sao? Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, để cho hắn ốc còn không mang nổi mình ốc."

Bùi Khâm hiện tại chỉ sợ sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu có thể tìm chút phiền toái cho hắn, làm cho hắn thân mình còn lo không xong, tạm thời không có tỉnh lực để ý Dung Chiêu, cho Dung Chiêu thời gian nghĩ biện pháp giải quyết.

Phải xem Dung Vĩ có thể điều động được thế lực có thể gây phiền toái lớn cho Bùi Khâm hay không.

Càng lớn càng tốt.

Dung Vĩ nghe vậy, gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Được, ta nhất định phải khiến hắn hối hận!"

Cùng lúc đó.

Ngoài cửa sau An Khánh Vương phủ, Vô Danh đứng ở dưới tàng cây cong hai ngón tay lên huýt sáo, sau đó ngọn cây khẽ nhúc nhích.

Vô Danh: "Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm."

Ánh mắt của hắn lãnh đạm, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng rõ ràng không có biểu tình lại tràn đầy hàn ý.

Nói xong hắn cũng không ngẩng đầu, ngược lại giơ tay kéo khăn quàng trên cổ che khuất nửa khuôn mặt, lúc này mới nhấc chân đi về hướng cửa sau.

Khôi phục thành tên phu xe Vô Danh không lộ mặt kia...

Phủ Trương thừa tướng.

"Thật sao?!" Trương thừa tướng mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt kích động.

Hạ nhân gật đầu, hạ giọng: "Theo tin tức chúng ta nhận được chính là như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì, Ngũ hoàng tử cùng thế tử An Khánh Vương tan rã trong không vui, Dung thế tử rời khỏi Phúc Lộc Hiên trước, sau đó Ngũ hoàng tử rời đi, bọn họ đều không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên."

Khuôn mặt nghiêm túc của Trương thừa tướng lộ ra nụ cười, ngữ khí thoải mái: "Dung Chiêu này rất cuộc vẫn còn trẻ. sau khi sáng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên khó tránh khỏi đắc ý, bỏ lại hoàng tử rời đi trước... Đây là đắc tội Ngũ hoàng tử a."
 
Chương 165


Dung Chiêu đứng lên kéo Dung Vĩ trở về, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ: "Tiếp theo con vẫn còn rất nhiều kế hoạch, tạm thời không thể để cho Hoàng thượng tổn hại đến An Khánh Vương phủ, chuyện Ngũ hoàng tử tuyệt đối không thể để cho Hoàng thượng biết, thậm chí cũng không thể để lộ ra ngoài, để cho người ta mượn con hãm hại Ngũ hoàng tử."

Dung Chiêu không tức giận sao?

Bởi vì cô biết tức giận cũng vô dụng, làm một thương nhân, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện "đả thương địch thủ tám trăm, tự mình tổn hại một ngàn".

Huống hồ đây còn không phải tự tổn hại một ngàn.

Ngũ hoàng tử nhiều nhất là mất mặt, nhiều nhất là mất khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai, mà trên thực tế, Ngũ hoàng tử hơn phân nửa đấu không lại hai ca ca của hắn.

Nhưng An Khánh Vương phủ thì sao?

Trong phủ bọn họ còn có đại tội khi quân, đây chính là tội lớn có thể đem trên dưới An Khánh Vương phủ cùng với gia đình nhà chồng của năm tỷ tỷ toàn bộ đều đưa lên đoạn đầu đài.

Cô không vì mình cũng phải vì nhiều mạng người mà suy nghĩ.

Ngũ hoàng tử có lẽ nhìn thấu ngụy trang của cô, trước khi Dung Chiêu chưa nghĩ ra cách ứng phó Ngũ hoàng tử, bọn họ vẫn không thể đối địch với Ngũ hoàng tử.

Hôm nay mặc dù tan rã trong không vui, nhưng chỉ cần không chống lại Ngũ hoàng tử, vẫn còn có thể cứu vãn.

Dung Vĩ nhìn cô, mím môi: "Cứ như vậy buông tha hắn?"

Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn nên là người tức giận nhất, nhưng cô tỉnh táo đến mức khiến Dung Vĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, liền đè xuống cơn giận ngập trời, không đến mức làm việc lỗ mãng.

Dung Chiêu nở nụ cười, nhưng trong mắt một mảng lạnh lẽo: "Con không xử lý hắn là vì bây giờ con không có năng lực xử lý hắn, không phải là con không muốn xử lý hắn."

Người làm đại sự, nếu chỉ một chút tức giận trước mắt cũng không nhịn được, làm sao đi được xa?

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ là Dung Chiêu.

Hàn mang trong mắt, cho dù là An Khánh Vương cũng không nhịn được sau lưng phát lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-165.html.]

Ông hít sâu một hơi, lại thở ra, theo lực đạo của Dung Chiêu ngồi trở lại, nhưng vẫn tức giận nói: "Phải chịu đựng sao?"

"Cũng có thể trút giận trước." Dung Chiêu đưa cho ông một chén trà, nhếch môi.

"Phụ thân không phải còn có rất nhiều người quen trong đám võ quan sao? Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, để cho hắn ốc còn không mang nổi mình ốc."

Bùi Khâm hiện tại chỉ sợ sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu có thể tìm chút phiền toái cho hắn, làm cho hắn thân mình còn lo không xong, tạm thời không có tỉnh lực để ý Dung Chiêu, cho Dung Chiêu thời gian nghĩ biện pháp giải quyết.

Phải xem Dung Vĩ có thể điều động được thế lực có thể gây phiền toái lớn cho Bùi Khâm hay không.

Càng lớn càng tốt.

Dung Vĩ nghe vậy, gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Được, ta nhất định phải khiến hắn hối hận!"

Cùng lúc đó.

Ngoài cửa sau An Khánh Vương phủ, Vô Danh đứng ở dưới tàng cây cong hai ngón tay lên huýt sáo, sau đó ngọn cây khẽ nhúc nhích.

Vô Danh: "Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm."

Ánh mắt của hắn lãnh đạm, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng rõ ràng không có biểu tình lại tràn đầy hàn ý.

Nói xong hắn cũng không ngẩng đầu, ngược lại giơ tay kéo khăn quàng trên cổ che khuất nửa khuôn mặt, lúc này mới nhấc chân đi về hướng cửa sau.

Khôi phục thành tên phu xe Vô Danh không lộ mặt kia...

Phủ Trương thừa tướng.

"Thật sao?!" Trương thừa tướng mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt kích động.

Hạ nhân gật đầu, hạ giọng: "Theo tin tức chúng ta nhận được chính là như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì, Ngũ hoàng tử cùng thế tử An Khánh Vương tan rã trong không vui, Dung thế tử rời khỏi Phúc Lộc Hiên trước, sau đó Ngũ hoàng tử rời đi, bọn họ đều không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên."

Khuôn mặt nghiêm túc của Trương thừa tướng lộ ra nụ cười, ngữ khí thoải mái: "Dung Chiêu này rất cuộc vẫn còn trẻ. sau khi sáng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên khó tránh khỏi đắc ý, bỏ lại hoàng tử rời đi trước... Đây là đắc tội Ngũ hoàng tử a."
 
Chương 165


Dung Chiêu đứng lên kéo Dung Vĩ trở về, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ: "Tiếp theo con vẫn còn rất nhiều kế hoạch, tạm thời không thể để cho Hoàng thượng tổn hại đến An Khánh Vương phủ, chuyện Ngũ hoàng tử tuyệt đối không thể để cho Hoàng thượng biết, thậm chí cũng không thể để lộ ra ngoài, để cho người ta mượn con hãm hại Ngũ hoàng tử."

Dung Chiêu không tức giận sao?

Bởi vì cô biết tức giận cũng vô dụng, làm một thương nhân, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện "đả thương địch thủ tám trăm, tự mình tổn hại một ngàn".

Huống hồ đây còn không phải tự tổn hại một ngàn.

Ngũ hoàng tử nhiều nhất là mất mặt, nhiều nhất là mất khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai, mà trên thực tế, Ngũ hoàng tử hơn phân nửa đấu không lại hai ca ca của hắn.

Nhưng An Khánh Vương phủ thì sao?

Trong phủ bọn họ còn có đại tội khi quân, đây chính là tội lớn có thể đem trên dưới An Khánh Vương phủ cùng với gia đình nhà chồng của năm tỷ tỷ toàn bộ đều đưa lên đoạn đầu đài.

Cô không vì mình cũng phải vì nhiều mạng người mà suy nghĩ.

Ngũ hoàng tử có lẽ nhìn thấu ngụy trang của cô, trước khi Dung Chiêu chưa nghĩ ra cách ứng phó Ngũ hoàng tử, bọn họ vẫn không thể đối địch với Ngũ hoàng tử.

Hôm nay mặc dù tan rã trong không vui, nhưng chỉ cần không chống lại Ngũ hoàng tử, vẫn còn có thể cứu vãn.

Dung Vĩ nhìn cô, mím môi: "Cứ như vậy buông tha hắn?"

Theo lý mà nói, Dung Chiêu vốn nên là người tức giận nhất, nhưng cô tỉnh táo đến mức khiến Dung Vĩ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, liền đè xuống cơn giận ngập trời, không đến mức làm việc lỗ mãng.

Dung Chiêu nở nụ cười, nhưng trong mắt một mảng lạnh lẽo: "Con không xử lý hắn là vì bây giờ con không có năng lực xử lý hắn, không phải là con không muốn xử lý hắn."

Người làm đại sự, nếu chỉ một chút tức giận trước mắt cũng không nhịn được, làm sao đi được xa?

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ là Dung Chiêu.

Hàn mang trong mắt, cho dù là An Khánh Vương cũng không nhịn được sau lưng phát lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-165.html.]

Ông hít sâu một hơi, lại thở ra, theo lực đạo của Dung Chiêu ngồi trở lại, nhưng vẫn tức giận nói: "Phải chịu đựng sao?"

"Cũng có thể trút giận trước." Dung Chiêu đưa cho ông một chén trà, nhếch môi.

"Phụ thân không phải còn có rất nhiều người quen trong đám võ quan sao? Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm, để cho hắn ốc còn không mang nổi mình ốc."

Bùi Khâm hiện tại chỉ sợ sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu có thể tìm chút phiền toái cho hắn, làm cho hắn thân mình còn lo không xong, tạm thời không có tỉnh lực để ý Dung Chiêu, cho Dung Chiêu thời gian nghĩ biện pháp giải quyết.

Phải xem Dung Vĩ có thể điều động được thế lực có thể gây phiền toái lớn cho Bùi Khâm hay không.

Càng lớn càng tốt.

Dung Vĩ nghe vậy, gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Được, ta nhất định phải khiến hắn hối hận!"

Cùng lúc đó.

Ngoài cửa sau An Khánh Vương phủ, Vô Danh đứng ở dưới tàng cây cong hai ngón tay lên huýt sáo, sau đó ngọn cây khẽ nhúc nhích.

Vô Danh: "Tìm chút phiền toái cho Bùi Khâm."

Ánh mắt của hắn lãnh đạm, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng rõ ràng không có biểu tình lại tràn đầy hàn ý.

Nói xong hắn cũng không ngẩng đầu, ngược lại giơ tay kéo khăn quàng trên cổ che khuất nửa khuôn mặt, lúc này mới nhấc chân đi về hướng cửa sau.

Khôi phục thành tên phu xe Vô Danh không lộ mặt kia...

Phủ Trương thừa tướng.

"Thật sao?!" Trương thừa tướng mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt kích động.

Hạ nhân gật đầu, hạ giọng: "Theo tin tức chúng ta nhận được chính là như thế, không biết đã xảy ra chuyện gì, Ngũ hoàng tử cùng thế tử An Khánh Vương tan rã trong không vui, Dung thế tử rời khỏi Phúc Lộc Hiên trước, sau đó Ngũ hoàng tử rời đi, bọn họ đều không ăn cơm ở Phúc Lộc Hiên."

Khuôn mặt nghiêm túc của Trương thừa tướng lộ ra nụ cười, ngữ khí thoải mái: "Dung Chiêu này rất cuộc vẫn còn trẻ. sau khi sáng Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên khó tránh khỏi đắc ý, bỏ lại hoàng tử rời đi trước... Đây là đắc tội Ngũ hoàng tử a."
 
Chương 166


Trương Trường Tri tò mò: "Hắn rời đi trước là không muốn đầu nhập Ngũ hoàng tử?"

Trương Trường Hành: "Vậy hắn muốn đầu nhập Nhị hoàng tử hoặc Tam hoàng tử?"

Trương thừa tướng lắc đầu: "Hắn chọn đầu nhập hoàng tử thì tốt, chỉ sợ hắn không chọn... vậy thì khó giải quyết. Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh làm hỏng việc."

"Phụ thân, vậy chúng ta nên làm như thế nào?"

"Trước tiên điều tra xem giữa hắn và Ngũ hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dung Chiêu rời đi trước, rất có thể là Ngũ hoàng tử đã làm gì, nếu có thể điều tra được, có thể giúp hai vị hoàng tử khác đối phó với Ngũ hoàng tử."

Trương Trường Hành nghi hoặc: "Chúng ta tại sao phải đối phó Ngũ hoàng tử?"

Trương thừa tướng trừng hắn một cái: "Ngu xuẩn, chúng ta không phải đối phó Ngũ hoàng tử mà là Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử nếu bởi vì hắn mà bị chỉ trích, Hoàng thượng cùng Ngũ hoàng tử đều sẽ gây khó dễ cho hắn, đây chính là mục đích của chúng ta!"

Quả nhiên là lão cáo già, lý do Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ chính là thủ đoạn Trương thừa tướng nghĩ đến để đối phó Dung Chiêu.

Cũng may Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ, nếu không cũng không cần Trương thừa tướng tính kế, cục diện liền rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất.

Hai người bừng tỉnh đại ngộ.

Trương thừa tướng thu hồi tầm mắt: "Dung Chiêu kia những ngày gần đây ở trong kinh thanh danh vang xa, Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, đến lúc đó thanh danh sẽ ngày càng lan rộng, nếu chúng ta không ngăn chặn bầu không khí này, chẳng lẽ thật sự để cho hắn dương danh thiên hạ?"

Nói tới đây lão lại cười: "Chẳng qua Dung Chiêu tuổi còn trẻ, đã tạo cho chúng ta cơ hội. Nếu là ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui."

Trương Trường Tri lập tức tiến lên cười nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu gần đây thanh danh hiển hách, người người đều nâng hắn lên, thế mà không nể mặt hoàng tử như thế."

Trước đó Trương Trường Hành có chút hoang mang: "Ngũ hoàng tử trước đến nay thích người đẹp, Dung Chiêu bộ dáng xuất chúng, theo lý mà nói sẽ có quan hệ tốt với Ngũ hoàng tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-166.html.]

Thanh âm im bặt, Trương thừa tướng và Trương Trường Tri đột nhiên nhìn về phía hắn.

Trương Trường Hành ngẩn ra.

Trương thừa tướng đứng lên dạo bước trong thư phòng, trên mặt mang theo hưng phấn: "Đúng! Ngũ hoàng tử ham luyến sắc đẹp, Dung Chiêu lại nổi bật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui..."

Lời này là câu nghi vấn, nhưng lão lại tựa hồ có đáp án.

Trương Trường Hành cả kinh: "Làm sao có thể? Ngũ hoàng tử không cố kỵ như thế sao?!"

Thời điểm đoạt đích quan trọng, Ngũ hoàng tử điên rồi mới có thể như vậy?

Hắn tuy rằng háo sắc thật, nhưng cũng là người thông minh, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?!

Trương Trường Tri lắc đầu: "Cũng chưa chắc, nếu Ngũ hoàng tử thật sự thích hắn, đầu óc mụ mị cũng có thể làm ra hành vi thất lễ."

Trương Trường Hành cau mày: "Dung Chiêu cũng không phải nữ tử, Ngũ hoàng tử sao lại..."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Huống hồ cho dù Ngũ hoàng tử nhất thời mụ mị, Dung Chiêu cũng có thể uy h.i.ế.p để Ngũ hoàng tử thành thật lại, sao có thể đến mức tan rã trong không vui?"

Hắn vẫn không tin Ngũ hoàng tử lớn mật như vậy, cũng không tin Dung Chiêu không ứng đối được.

Trên thực tế, Trương Trường Hành suy đoán không sai, Dung Chiêu dùng "Tam hoàng tử" uy hiếp, Ngũ hoàng tử rốt cuộc buông tay, nếu lời nói sắc bén hơn một chút, lý trí của Ngũ hoàng tử cũng có thể chậm rãi trở về.

Nhưng hắn không đoán được, là Dung Chiêu không dám ở lại với Ngũ hoàng tử, chỉ có thể "tan rã trong không vui".

Nghe vậy, Trương thừa tướng dừng chân, nhíu mày suy tư: "Con nói cũng có đạo lý, không thể khẳng định là nguyên nhân này..."

Suy nghĩ một chút, lão nhìn về phía Trương Trường Tri: "Ta sẽ cho người hỏi thăm thái độ của Ngũ hoàng tử bên kia, các con nghĩ biện pháp để Ngũ hoàng tử và Dung Chiêu gặp nhau, nếu thật sự bởi vì Ngũ hoàng tử thất thố, đây chính là cơ hội cho chúng ta đối phó với Dung Chiêu!"
 
Chương 166


Trương Trường Tri tò mò: "Hắn rời đi trước là không muốn đầu nhập Ngũ hoàng tử?"

Trương Trường Hành: "Vậy hắn muốn đầu nhập Nhị hoàng tử hoặc Tam hoàng tử?"

Trương thừa tướng lắc đầu: "Hắn chọn đầu nhập hoàng tử thì tốt, chỉ sợ hắn không chọn... vậy thì khó giải quyết. Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh làm hỏng việc."

"Phụ thân, vậy chúng ta nên làm như thế nào?"

"Trước tiên điều tra xem giữa hắn và Ngũ hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dung Chiêu rời đi trước, rất có thể là Ngũ hoàng tử đã làm gì, nếu có thể điều tra được, có thể giúp hai vị hoàng tử khác đối phó với Ngũ hoàng tử."

Trương Trường Hành nghi hoặc: "Chúng ta tại sao phải đối phó Ngũ hoàng tử?"

Trương thừa tướng trừng hắn một cái: "Ngu xuẩn, chúng ta không phải đối phó Ngũ hoàng tử mà là Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử nếu bởi vì hắn mà bị chỉ trích, Hoàng thượng cùng Ngũ hoàng tử đều sẽ gây khó dễ cho hắn, đây chính là mục đích của chúng ta!"

Quả nhiên là lão cáo già, lý do Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ chính là thủ đoạn Trương thừa tướng nghĩ đến để đối phó Dung Chiêu.

Cũng may Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ, nếu không cũng không cần Trương thừa tướng tính kế, cục diện liền rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất.

Hai người bừng tỉnh đại ngộ.

Trương thừa tướng thu hồi tầm mắt: "Dung Chiêu kia những ngày gần đây ở trong kinh thanh danh vang xa, Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, đến lúc đó thanh danh sẽ ngày càng lan rộng, nếu chúng ta không ngăn chặn bầu không khí này, chẳng lẽ thật sự để cho hắn dương danh thiên hạ?"

Nói tới đây lão lại cười: "Chẳng qua Dung Chiêu tuổi còn trẻ, đã tạo cho chúng ta cơ hội. Nếu là ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui."

Trương Trường Tri lập tức tiến lên cười nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu gần đây thanh danh hiển hách, người người đều nâng hắn lên, thế mà không nể mặt hoàng tử như thế."

Trước đó Trương Trường Hành có chút hoang mang: "Ngũ hoàng tử trước đến nay thích người đẹp, Dung Chiêu bộ dáng xuất chúng, theo lý mà nói sẽ có quan hệ tốt với Ngũ hoàng tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-166.html.]

Thanh âm im bặt, Trương thừa tướng và Trương Trường Tri đột nhiên nhìn về phía hắn.

Trương Trường Hành ngẩn ra.

Trương thừa tướng đứng lên dạo bước trong thư phòng, trên mặt mang theo hưng phấn: "Đúng! Ngũ hoàng tử ham luyến sắc đẹp, Dung Chiêu lại nổi bật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui..."

Lời này là câu nghi vấn, nhưng lão lại tựa hồ có đáp án.

Trương Trường Hành cả kinh: "Làm sao có thể? Ngũ hoàng tử không cố kỵ như thế sao?!"

Thời điểm đoạt đích quan trọng, Ngũ hoàng tử điên rồi mới có thể như vậy?

Hắn tuy rằng háo sắc thật, nhưng cũng là người thông minh, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?!

Trương Trường Tri lắc đầu: "Cũng chưa chắc, nếu Ngũ hoàng tử thật sự thích hắn, đầu óc mụ mị cũng có thể làm ra hành vi thất lễ."

Trương Trường Hành cau mày: "Dung Chiêu cũng không phải nữ tử, Ngũ hoàng tử sao lại..."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Huống hồ cho dù Ngũ hoàng tử nhất thời mụ mị, Dung Chiêu cũng có thể uy h.i.ế.p để Ngũ hoàng tử thành thật lại, sao có thể đến mức tan rã trong không vui?"

Hắn vẫn không tin Ngũ hoàng tử lớn mật như vậy, cũng không tin Dung Chiêu không ứng đối được.

Trên thực tế, Trương Trường Hành suy đoán không sai, Dung Chiêu dùng "Tam hoàng tử" uy hiếp, Ngũ hoàng tử rốt cuộc buông tay, nếu lời nói sắc bén hơn một chút, lý trí của Ngũ hoàng tử cũng có thể chậm rãi trở về.

Nhưng hắn không đoán được, là Dung Chiêu không dám ở lại với Ngũ hoàng tử, chỉ có thể "tan rã trong không vui".

Nghe vậy, Trương thừa tướng dừng chân, nhíu mày suy tư: "Con nói cũng có đạo lý, không thể khẳng định là nguyên nhân này..."

Suy nghĩ một chút, lão nhìn về phía Trương Trường Tri: "Ta sẽ cho người hỏi thăm thái độ của Ngũ hoàng tử bên kia, các con nghĩ biện pháp để Ngũ hoàng tử và Dung Chiêu gặp nhau, nếu thật sự bởi vì Ngũ hoàng tử thất thố, đây chính là cơ hội cho chúng ta đối phó với Dung Chiêu!"
 
Chương 166


Trương Trường Tri tò mò: "Hắn rời đi trước là không muốn đầu nhập Ngũ hoàng tử?"

Trương Trường Hành: "Vậy hắn muốn đầu nhập Nhị hoàng tử hoặc Tam hoàng tử?"

Trương thừa tướng lắc đầu: "Hắn chọn đầu nhập hoàng tử thì tốt, chỉ sợ hắn không chọn... vậy thì khó giải quyết. Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh làm hỏng việc."

"Phụ thân, vậy chúng ta nên làm như thế nào?"

"Trước tiên điều tra xem giữa hắn và Ngũ hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dung Chiêu rời đi trước, rất có thể là Ngũ hoàng tử đã làm gì, nếu có thể điều tra được, có thể giúp hai vị hoàng tử khác đối phó với Ngũ hoàng tử."

Trương Trường Hành nghi hoặc: "Chúng ta tại sao phải đối phó Ngũ hoàng tử?"

Trương thừa tướng trừng hắn một cái: "Ngu xuẩn, chúng ta không phải đối phó Ngũ hoàng tử mà là Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử nếu bởi vì hắn mà bị chỉ trích, Hoàng thượng cùng Ngũ hoàng tử đều sẽ gây khó dễ cho hắn, đây chính là mục đích của chúng ta!"

Quả nhiên là lão cáo già, lý do Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ chính là thủ đoạn Trương thừa tướng nghĩ đến để đối phó Dung Chiêu.

Cũng may Dung Chiêu ngăn cản Dung Vĩ, nếu không cũng không cần Trương thừa tướng tính kế, cục diện liền rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất.

Hai người bừng tỉnh đại ngộ.

Trương thừa tướng thu hồi tầm mắt: "Dung Chiêu kia những ngày gần đây ở trong kinh thanh danh vang xa, Lâm Phủ Phúc Lộc Hiên sắp khai trương, đến lúc đó thanh danh sẽ ngày càng lan rộng, nếu chúng ta không ngăn chặn bầu không khí này, chẳng lẽ thật sự để cho hắn dương danh thiên hạ?"

Nói tới đây lão lại cười: "Chẳng qua Dung Chiêu tuổi còn trẻ, đã tạo cho chúng ta cơ hội. Nếu là ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không cùng Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui."

Trương Trường Tri lập tức tiến lên cười nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu gần đây thanh danh hiển hách, người người đều nâng hắn lên, thế mà không nể mặt hoàng tử như thế."

Trước đó Trương Trường Hành có chút hoang mang: "Ngũ hoàng tử trước đến nay thích người đẹp, Dung Chiêu bộ dáng xuất chúng, theo lý mà nói sẽ có quan hệ tốt với Ngũ hoàng tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-166.html.]

Thanh âm im bặt, Trương thừa tướng và Trương Trường Tri đột nhiên nhìn về phía hắn.

Trương Trường Hành ngẩn ra.

Trương thừa tướng đứng lên dạo bước trong thư phòng, trên mặt mang theo hưng phấn: "Đúng! Ngũ hoàng tử ham luyến sắc đẹp, Dung Chiêu lại nổi bật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử tan rã trong không vui..."

Lời này là câu nghi vấn, nhưng lão lại tựa hồ có đáp án.

Trương Trường Hành cả kinh: "Làm sao có thể? Ngũ hoàng tử không cố kỵ như thế sao?!"

Thời điểm đoạt đích quan trọng, Ngũ hoàng tử điên rồi mới có thể như vậy?

Hắn tuy rằng háo sắc thật, nhưng cũng là người thông minh, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?!

Trương Trường Tri lắc đầu: "Cũng chưa chắc, nếu Ngũ hoàng tử thật sự thích hắn, đầu óc mụ mị cũng có thể làm ra hành vi thất lễ."

Trương Trường Hành cau mày: "Dung Chiêu cũng không phải nữ tử, Ngũ hoàng tử sao lại..."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Huống hồ cho dù Ngũ hoàng tử nhất thời mụ mị, Dung Chiêu cũng có thể uy h.i.ế.p để Ngũ hoàng tử thành thật lại, sao có thể đến mức tan rã trong không vui?"

Hắn vẫn không tin Ngũ hoàng tử lớn mật như vậy, cũng không tin Dung Chiêu không ứng đối được.

Trên thực tế, Trương Trường Hành suy đoán không sai, Dung Chiêu dùng "Tam hoàng tử" uy hiếp, Ngũ hoàng tử rốt cuộc buông tay, nếu lời nói sắc bén hơn một chút, lý trí của Ngũ hoàng tử cũng có thể chậm rãi trở về.

Nhưng hắn không đoán được, là Dung Chiêu không dám ở lại với Ngũ hoàng tử, chỉ có thể "tan rã trong không vui".

Nghe vậy, Trương thừa tướng dừng chân, nhíu mày suy tư: "Con nói cũng có đạo lý, không thể khẳng định là nguyên nhân này..."

Suy nghĩ một chút, lão nhìn về phía Trương Trường Tri: "Ta sẽ cho người hỏi thăm thái độ của Ngũ hoàng tử bên kia, các con nghĩ biện pháp để Ngũ hoàng tử và Dung Chiêu gặp nhau, nếu thật sự bởi vì Ngũ hoàng tử thất thố, đây chính là cơ hội cho chúng ta đối phó với Dung Chiêu!"
 
Chương 167


Trương Trường Tri lập tức gật đầu: "Hài nhỉ đã biết, chỉ là hài nhi không quen Dung thế tử, e là cần lão Tam giật dây."

Lão Tam...

Trương thừa tướng nhướng mày, tâm tình liền không tốt lắm, thanh âm sắc bén: "Lão Tam đâu? Sao lại không ở trong phủ?"

Trương Trường Tri lắc đầu: "Không biết, sáng sớm hôm nay lão Tam đã đi ra ngoài, bọn con cũng không biết đệ ấy đi đâu."

Trương thừa tướng mắng: "Cả ngày cũng không biết chạy đi đâu, cả ngày không tìm thấy người, chỉ biết đòi tiền, có phải nó dính vào thứ không nên dính hay không?"

Trương Trường Hành: "Theo hài nhi được biết, lão Tam gần đây tiêu tiền phung phí, nhưng cũng không phải dính vào đồ vật không tốt, lão Tam mấy ngày gần đây luôn đi theo Dung Chiêu kia..."

Trương thừa tướng nhíu mày càng chặt, sắc mặt khó coi,"Bảo nó đi trông chừng Dung Chiêu, ngược lại một chút tin tức cũng không có, còn cả ngày chạy loạn, tiêu tiền vô độ, đi bắt nó về, ta muốn dạy dỗ nó một trận!"

Trương Trường Hành: "Vâng."

Trương thừa tướng vẫn còn mắng: "Dung Chiêu kia tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, có chút sản nghiệp, nó thì có cái gì? Đi theo Dung Chiêu cũng không học được gì, nếu không phải nó họ Trương ta còn tưởng nó là gian tế do An Khánh Vương phủ sắp xếp!"

Không thể không nói, Trương thừa tướng thiếu chút nói ra chân tướng.

Trương Tam họ "Trương", nhưng hắn cũng có thể là "gián điệp"...

Đợi đến khi Trương thừa tướng vào lại trong cung, Trương Nhị thiếu gia Trương Trường Hành nhận được một tin tức.

Người hầu ghé tai nói nhỏ vài câu.

Trương Trường Hành nhướng mày: "Thật sao? Nó thật sự nợ tiền?"

Người hầu mạnh mẽ gật đầu.

Trương Trường Hành nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-167.html.]

Trương Trường Tri ở bên cạnh nghi hoặc: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Trường Hành vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Lão Tam ở bên ngoài thiếu không ít tiền." Trương Trường Tri kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ đệ ấy dính tật xấu?!"

Trương thừa tướng tuy rằng quản bọn họ nghiêm ngặt, không cho bao nhiêu tiền, nhưng chung quy là người của phủ Trương thừa tướng, không đến mức đi ra ngoài thiếu tiền a.

Trương Trường Hành lắc đầu, giải thích đơn giản.

Từ lâu hắn đã cảm thấy lão Tam có vấn đề, rất sớm trước đó, chính là lần đầu tiên lão Tam tiếp xúc với Dung Chiêu, cũng chính là lần hắn xông vào An Khánh Vương phủ.

Sau đó Trương Trường Hành cho người canh chừng lão Tam, phát hiện lão Tam lén lén lút lút, hơn nữa dường như... đặc biệt thiếu tiền.

Có lần đi Đức Thuận Hiên ăn cơm tốn chín mươi lượng bạc, lại còn bảo hắn đi trả tiền.

Hơn nữa phong cách làm việc của lão Tam dường như cũng thay đổi, cực kỳ tiết kiệm, còn cố gắng lấy vài thứ từ chỗ bọn họ, luôn đi sớm về trễ, khi thì thần thái sáng láng, khi thì ủ rũ.

Cực kỳ khác thường.

Cũng giống như Trương thừa tướng, Trương Nhị cũng từng hoài nghi Trương Tam có dính vào thứ không nên dính hay không.

Ví dụ như mê muội một vị nương tử nào đó của thanh lâu, hoặc là dính vào cờ bạc, nhưng căn cứ vào điều tra, Trương Trường Ngôn đã lâu không xuất hiện ở những nơi này!

Trước kia hắn còn thỉnh thoảng xuất hiện ở những nơi đó chơi đùa một chút.

Bây giờ thì đi đường vòng, chưa bao giờ lui tới.

Trương Trường Hành vẫn không đoán được lý do, nhưng hôm nay người hầu điều tra được tin tức, ấy thế mà là: Trương Tam công tử còn ở bên ngoài thiếu mấy ngàn lượng vay nặng lãi, mà bản thân hắn hiện giờ đang ở Phúc Lộc Trang.

Trương Đại công tử nghe xong hoang mang, vẻ mặt mờ mịt: "Lão Tam đúng là có hơi khác thường, ta cũng nhìn ra đệ ấy dường như rất thiều tiền tiêu, nhưng ta chỉ cho rằng lão Tam ra ngoài vui chơi, nhưng bây giờ ăn uống vui chơi lão Tam đều không đụng vào nữa, tại sao lại thiếu tiền như vậy?"

Trương Trường Tri không biết, khiến phú nhị đại phá sản nhanh nhất cũng không phải là ăn nhậu chơi bời, mà là... đầu tư.
 
Chương 167


Trương Trường Tri lập tức gật đầu: "Hài nhỉ đã biết, chỉ là hài nhi không quen Dung thế tử, e là cần lão Tam giật dây."

Lão Tam...

Trương thừa tướng nhướng mày, tâm tình liền không tốt lắm, thanh âm sắc bén: "Lão Tam đâu? Sao lại không ở trong phủ?"

Trương Trường Tri lắc đầu: "Không biết, sáng sớm hôm nay lão Tam đã đi ra ngoài, bọn con cũng không biết đệ ấy đi đâu."

Trương thừa tướng mắng: "Cả ngày cũng không biết chạy đi đâu, cả ngày không tìm thấy người, chỉ biết đòi tiền, có phải nó dính vào thứ không nên dính hay không?"

Trương Trường Hành: "Theo hài nhi được biết, lão Tam gần đây tiêu tiền phung phí, nhưng cũng không phải dính vào đồ vật không tốt, lão Tam mấy ngày gần đây luôn đi theo Dung Chiêu kia..."

Trương thừa tướng nhíu mày càng chặt, sắc mặt khó coi,"Bảo nó đi trông chừng Dung Chiêu, ngược lại một chút tin tức cũng không có, còn cả ngày chạy loạn, tiêu tiền vô độ, đi bắt nó về, ta muốn dạy dỗ nó một trận!"

Trương Trường Hành: "Vâng."

Trương thừa tướng vẫn còn mắng: "Dung Chiêu kia tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, có chút sản nghiệp, nó thì có cái gì? Đi theo Dung Chiêu cũng không học được gì, nếu không phải nó họ Trương ta còn tưởng nó là gian tế do An Khánh Vương phủ sắp xếp!"

Không thể không nói, Trương thừa tướng thiếu chút nói ra chân tướng.

Trương Tam họ "Trương", nhưng hắn cũng có thể là "gián điệp"...

Đợi đến khi Trương thừa tướng vào lại trong cung, Trương Nhị thiếu gia Trương Trường Hành nhận được một tin tức.

Người hầu ghé tai nói nhỏ vài câu.

Trương Trường Hành nhướng mày: "Thật sao? Nó thật sự nợ tiền?"

Người hầu mạnh mẽ gật đầu.

Trương Trường Hành nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-167.html.]

Trương Trường Tri ở bên cạnh nghi hoặc: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Trường Hành vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Lão Tam ở bên ngoài thiếu không ít tiền." Trương Trường Tri kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ đệ ấy dính tật xấu?!"

Trương thừa tướng tuy rằng quản bọn họ nghiêm ngặt, không cho bao nhiêu tiền, nhưng chung quy là người của phủ Trương thừa tướng, không đến mức đi ra ngoài thiếu tiền a.

Trương Trường Hành lắc đầu, giải thích đơn giản.

Từ lâu hắn đã cảm thấy lão Tam có vấn đề, rất sớm trước đó, chính là lần đầu tiên lão Tam tiếp xúc với Dung Chiêu, cũng chính là lần hắn xông vào An Khánh Vương phủ.

Sau đó Trương Trường Hành cho người canh chừng lão Tam, phát hiện lão Tam lén lén lút lút, hơn nữa dường như... đặc biệt thiếu tiền.

Có lần đi Đức Thuận Hiên ăn cơm tốn chín mươi lượng bạc, lại còn bảo hắn đi trả tiền.

Hơn nữa phong cách làm việc của lão Tam dường như cũng thay đổi, cực kỳ tiết kiệm, còn cố gắng lấy vài thứ từ chỗ bọn họ, luôn đi sớm về trễ, khi thì thần thái sáng láng, khi thì ủ rũ.

Cực kỳ khác thường.

Cũng giống như Trương thừa tướng, Trương Nhị cũng từng hoài nghi Trương Tam có dính vào thứ không nên dính hay không.

Ví dụ như mê muội một vị nương tử nào đó của thanh lâu, hoặc là dính vào cờ bạc, nhưng căn cứ vào điều tra, Trương Trường Ngôn đã lâu không xuất hiện ở những nơi này!

Trước kia hắn còn thỉnh thoảng xuất hiện ở những nơi đó chơi đùa một chút.

Bây giờ thì đi đường vòng, chưa bao giờ lui tới.

Trương Trường Hành vẫn không đoán được lý do, nhưng hôm nay người hầu điều tra được tin tức, ấy thế mà là: Trương Tam công tử còn ở bên ngoài thiếu mấy ngàn lượng vay nặng lãi, mà bản thân hắn hiện giờ đang ở Phúc Lộc Trang.

Trương Đại công tử nghe xong hoang mang, vẻ mặt mờ mịt: "Lão Tam đúng là có hơi khác thường, ta cũng nhìn ra đệ ấy dường như rất thiều tiền tiêu, nhưng ta chỉ cho rằng lão Tam ra ngoài vui chơi, nhưng bây giờ ăn uống vui chơi lão Tam đều không đụng vào nữa, tại sao lại thiếu tiền như vậy?"

Trương Trường Tri không biết, khiến phú nhị đại phá sản nhanh nhất cũng không phải là ăn nhậu chơi bời, mà là... đầu tư.
 
Chương 167


Trương Trường Tri lập tức gật đầu: "Hài nhỉ đã biết, chỉ là hài nhi không quen Dung thế tử, e là cần lão Tam giật dây."

Lão Tam...

Trương thừa tướng nhướng mày, tâm tình liền không tốt lắm, thanh âm sắc bén: "Lão Tam đâu? Sao lại không ở trong phủ?"

Trương Trường Tri lắc đầu: "Không biết, sáng sớm hôm nay lão Tam đã đi ra ngoài, bọn con cũng không biết đệ ấy đi đâu."

Trương thừa tướng mắng: "Cả ngày cũng không biết chạy đi đâu, cả ngày không tìm thấy người, chỉ biết đòi tiền, có phải nó dính vào thứ không nên dính hay không?"

Trương Trường Hành: "Theo hài nhi được biết, lão Tam gần đây tiêu tiền phung phí, nhưng cũng không phải dính vào đồ vật không tốt, lão Tam mấy ngày gần đây luôn đi theo Dung Chiêu kia..."

Trương thừa tướng nhíu mày càng chặt, sắc mặt khó coi,"Bảo nó đi trông chừng Dung Chiêu, ngược lại một chút tin tức cũng không có, còn cả ngày chạy loạn, tiêu tiền vô độ, đi bắt nó về, ta muốn dạy dỗ nó một trận!"

Trương Trường Hành: "Vâng."

Trương thừa tướng vẫn còn mắng: "Dung Chiêu kia tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng, có chút sản nghiệp, nó thì có cái gì? Đi theo Dung Chiêu cũng không học được gì, nếu không phải nó họ Trương ta còn tưởng nó là gian tế do An Khánh Vương phủ sắp xếp!"

Không thể không nói, Trương thừa tướng thiếu chút nói ra chân tướng.

Trương Tam họ "Trương", nhưng hắn cũng có thể là "gián điệp"...

Đợi đến khi Trương thừa tướng vào lại trong cung, Trương Nhị thiếu gia Trương Trường Hành nhận được một tin tức.

Người hầu ghé tai nói nhỏ vài câu.

Trương Trường Hành nhướng mày: "Thật sao? Nó thật sự nợ tiền?"

Người hầu mạnh mẽ gật đầu.

Trương Trường Hành nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-167.html.]

Trương Trường Tri ở bên cạnh nghi hoặc: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Trường Hành vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: "Lão Tam ở bên ngoài thiếu không ít tiền." Trương Trường Tri kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ đệ ấy dính tật xấu?!"

Trương thừa tướng tuy rằng quản bọn họ nghiêm ngặt, không cho bao nhiêu tiền, nhưng chung quy là người của phủ Trương thừa tướng, không đến mức đi ra ngoài thiếu tiền a.

Trương Trường Hành lắc đầu, giải thích đơn giản.

Từ lâu hắn đã cảm thấy lão Tam có vấn đề, rất sớm trước đó, chính là lần đầu tiên lão Tam tiếp xúc với Dung Chiêu, cũng chính là lần hắn xông vào An Khánh Vương phủ.

Sau đó Trương Trường Hành cho người canh chừng lão Tam, phát hiện lão Tam lén lén lút lút, hơn nữa dường như... đặc biệt thiếu tiền.

Có lần đi Đức Thuận Hiên ăn cơm tốn chín mươi lượng bạc, lại còn bảo hắn đi trả tiền.

Hơn nữa phong cách làm việc của lão Tam dường như cũng thay đổi, cực kỳ tiết kiệm, còn cố gắng lấy vài thứ từ chỗ bọn họ, luôn đi sớm về trễ, khi thì thần thái sáng láng, khi thì ủ rũ.

Cực kỳ khác thường.

Cũng giống như Trương thừa tướng, Trương Nhị cũng từng hoài nghi Trương Tam có dính vào thứ không nên dính hay không.

Ví dụ như mê muội một vị nương tử nào đó của thanh lâu, hoặc là dính vào cờ bạc, nhưng căn cứ vào điều tra, Trương Trường Ngôn đã lâu không xuất hiện ở những nơi này!

Trước kia hắn còn thỉnh thoảng xuất hiện ở những nơi đó chơi đùa một chút.

Bây giờ thì đi đường vòng, chưa bao giờ lui tới.

Trương Trường Hành vẫn không đoán được lý do, nhưng hôm nay người hầu điều tra được tin tức, ấy thế mà là: Trương Tam công tử còn ở bên ngoài thiếu mấy ngàn lượng vay nặng lãi, mà bản thân hắn hiện giờ đang ở Phúc Lộc Trang.

Trương Đại công tử nghe xong hoang mang, vẻ mặt mờ mịt: "Lão Tam đúng là có hơi khác thường, ta cũng nhìn ra đệ ấy dường như rất thiều tiền tiêu, nhưng ta chỉ cho rằng lão Tam ra ngoài vui chơi, nhưng bây giờ ăn uống vui chơi lão Tam đều không đụng vào nữa, tại sao lại thiếu tiền như vậy?"

Trương Trường Tri không biết, khiến phú nhị đại phá sản nhanh nhất cũng không phải là ăn nhậu chơi bời, mà là... đầu tư.
 
Chương 168


Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm lạnh như băng: "Không cần biết trên người lão Tam rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuyệt đối có liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Tri cũng nghiêm túc, cắn răng: "Đệ mau đi đưa lão Tam về thẩm vấn cho rõ ràng."

Trương Trường Hành chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nói: "Đại ca, huynh nói xem... có phải lão Tam hợp tác với Dung Chiêu làm ăn gì không?"

Ngoại trừ suy đoán này, hắn không nghĩ ra được gì khác.

Hơn nữa tứ đại thân vương chính là ví dụ, việc này rất dễ dàng liên tưởng.

Trương Trường Tri ngẩn ra, lập tức nhíu mày: "Lão Tam điên rồi sao? Lại hợp tác với Dung Chiêu!"

Hắn thở dài, lắc đầu: "Làm ăn cũng không được, đệ cũng không phải không biết phụ thân chán ghét Dung gia bao nhiêu, sao có thể để cho lão Tam cùng Dung Chiêu làm ăn?"

Trương Trường Hành thở dài theo: "Ai, đệ cũng nghĩ như vậy."

Trương Trường Tri lập tức phân phó: "Đệ đi bắt người về, nếu thật sự đầu tư tiền thì lấy về hết, nhà chúng ta không thể liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Hành gật đầu, lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuẩn bị xe, đi Phúc Lộc Trang."...

Phúc Lộc Trang.

Sắc trời dần tối, Trương Trường Ngôn từ buổi sáng vẫn đợi đến buổi chiều, cũng từ vẻ mặt kích động đợi đến vẻ mặt u oán, từ tính toán tiêu tiền như thế nào đến rối rắm có thể lấy được tiền hay không...

Lúc này hắn đang ngồi ở sảnh tiếp khách của Phúc Lộc Trang, nằm sấp trên bàn trà lẩm bẩm cả ngày...

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"A, Dung Chiêu sao còn chưa về!"...

Ngọc Trúc ngoáy ngoáy lỗ tai, thanh âm hữu khí vô lực: "Tam công tử, cổ họng ngài khàn cả rồi, im lặng một lát đi." Thiếu gia lẩm bẩm không mệt, người hầu này nghe cũng mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-168.html.]

Cổ họng Trương Tam quả thật đã khàn, gắng gượng giọng vịt đực thì thào: "Dung Chiêu à, sao ngươi còn chưa..."

Ngoài cửa, hạ nhân Phúc Lộc Trang cũng bị hắn lẩm bẩm đến đau đầu, cất tiếng nói: "Thế tử đến rồi!"

Lời vừa dứt, tiếng bước chân vang lên.

Mà Trương Trường Ngôn trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng, cả người linh hoạt như khỉ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ra cửa: "Dung Chiêu, ngươi rốt cục về rồi!"

Hắn tiến lên vài bước, nhiệt tình nghênh đón.

Không thể không nói, có thể làm cho Trương Tam chờ một ngày còn không dám tức giận, đại khái chỉ có con nợ Dung Chiêu của hắn.

Dung Chiêu vừa lúc bước vào cửa, bình tĩnh gật đầu, trực tiếp đi vào ngồi xuống.

Trương Tam lại gần, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có biết ta đợi cả ngày rồi không, có phải ngươi không muốn trả tiền cho ta không, ta nói cho ngươi biết..."

Dung Chiêu giơ tay, phòng thu chỉ Phúc Lộc Trang liền mang một mâm sổ sách đặt lên bàn.

Trương Trường Ngôn sững sờ nhìn, có chút mờ mịt.

Dung Chiêu vạch tấm vải đỏ ra, phía trên là sổ sách, phía dưới là ngân lượng, cô cầm lấy sổ sách nhìn lướt qua, xác định không sai sau đó nói: "Bởi vì tính sổ giữa tháng rất phiền phức cho nên mới không tính tiền cho ngươi, sau này cũng sẽ thống nhất tính tiền cuối tháng như hôm nay."

Cô rút ra một tờ biên lai đã viết xong, đẩy về phía trước: "Đây là tiền hoa hồng tháng trước và tháng này, ngươi chiếm bốn mươi phần trăm, tổng cộng là tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, sổ sách hôm nay ngươi hẳn là đã xem qua, nếu không có dị nghị thì đây là biên lai, ngươi ký tên đi."

Trương Trường Ngôn: "..."

Cả người hắn đều ngơ ngẩn, nhìn Dung Chiêu, lại cúi đầu nhìn biên lai, lại nhìn về phía ngân lượng trắng bóng...

Dễ vậy sao?

Hắn đã não bổ nhiều lần cảnh tượng cầu xin, uy hiếp, cãi nhau, thậm chí còn não bổ nếu Dung Chiêu không trả tiền, phải làm sao buộc Dung Chiêu trả tiền.

Kết quả Dung Chiêu vừa xuất hiện đã đưa tiền? Sảng khoái đến mức khiến Trương Tam nghèo lâu như vậy cảm thấy không chân thật, thậm chí còn hoài nghi mình đang nằm mơ.

Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ mặt bàn: "Ký tên, lấy tiền."

Trương Trường Ngôn cử động, cũng không phải ký tên, mà là tiến lên trước vài bước, đặt tay lên trán Dung Chiêu, sờ sờ, vẻ mặt nghi hoặc: "Cũng không có bệnh nha... Vậy tại sao lại sảng khoái như vậy?"
 
Chương 168


Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm lạnh như băng: "Không cần biết trên người lão Tam rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuyệt đối có liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Tri cũng nghiêm túc, cắn răng: "Đệ mau đi đưa lão Tam về thẩm vấn cho rõ ràng."

Trương Trường Hành chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nói: "Đại ca, huynh nói xem... có phải lão Tam hợp tác với Dung Chiêu làm ăn gì không?"

Ngoại trừ suy đoán này, hắn không nghĩ ra được gì khác.

Hơn nữa tứ đại thân vương chính là ví dụ, việc này rất dễ dàng liên tưởng.

Trương Trường Tri ngẩn ra, lập tức nhíu mày: "Lão Tam điên rồi sao? Lại hợp tác với Dung Chiêu!"

Hắn thở dài, lắc đầu: "Làm ăn cũng không được, đệ cũng không phải không biết phụ thân chán ghét Dung gia bao nhiêu, sao có thể để cho lão Tam cùng Dung Chiêu làm ăn?"

Trương Trường Hành thở dài theo: "Ai, đệ cũng nghĩ như vậy."

Trương Trường Tri lập tức phân phó: "Đệ đi bắt người về, nếu thật sự đầu tư tiền thì lấy về hết, nhà chúng ta không thể liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Hành gật đầu, lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuẩn bị xe, đi Phúc Lộc Trang."...

Phúc Lộc Trang.

Sắc trời dần tối, Trương Trường Ngôn từ buổi sáng vẫn đợi đến buổi chiều, cũng từ vẻ mặt kích động đợi đến vẻ mặt u oán, từ tính toán tiêu tiền như thế nào đến rối rắm có thể lấy được tiền hay không...

Lúc này hắn đang ngồi ở sảnh tiếp khách của Phúc Lộc Trang, nằm sấp trên bàn trà lẩm bẩm cả ngày...

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"A, Dung Chiêu sao còn chưa về!"...

Ngọc Trúc ngoáy ngoáy lỗ tai, thanh âm hữu khí vô lực: "Tam công tử, cổ họng ngài khàn cả rồi, im lặng một lát đi." Thiếu gia lẩm bẩm không mệt, người hầu này nghe cũng mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-168.html.]

Cổ họng Trương Tam quả thật đã khàn, gắng gượng giọng vịt đực thì thào: "Dung Chiêu à, sao ngươi còn chưa..."

Ngoài cửa, hạ nhân Phúc Lộc Trang cũng bị hắn lẩm bẩm đến đau đầu, cất tiếng nói: "Thế tử đến rồi!"

Lời vừa dứt, tiếng bước chân vang lên.

Mà Trương Trường Ngôn trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng, cả người linh hoạt như khỉ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ra cửa: "Dung Chiêu, ngươi rốt cục về rồi!"

Hắn tiến lên vài bước, nhiệt tình nghênh đón.

Không thể không nói, có thể làm cho Trương Tam chờ một ngày còn không dám tức giận, đại khái chỉ có con nợ Dung Chiêu của hắn.

Dung Chiêu vừa lúc bước vào cửa, bình tĩnh gật đầu, trực tiếp đi vào ngồi xuống.

Trương Tam lại gần, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có biết ta đợi cả ngày rồi không, có phải ngươi không muốn trả tiền cho ta không, ta nói cho ngươi biết..."

Dung Chiêu giơ tay, phòng thu chỉ Phúc Lộc Trang liền mang một mâm sổ sách đặt lên bàn.

Trương Trường Ngôn sững sờ nhìn, có chút mờ mịt.

Dung Chiêu vạch tấm vải đỏ ra, phía trên là sổ sách, phía dưới là ngân lượng, cô cầm lấy sổ sách nhìn lướt qua, xác định không sai sau đó nói: "Bởi vì tính sổ giữa tháng rất phiền phức cho nên mới không tính tiền cho ngươi, sau này cũng sẽ thống nhất tính tiền cuối tháng như hôm nay."

Cô rút ra một tờ biên lai đã viết xong, đẩy về phía trước: "Đây là tiền hoa hồng tháng trước và tháng này, ngươi chiếm bốn mươi phần trăm, tổng cộng là tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, sổ sách hôm nay ngươi hẳn là đã xem qua, nếu không có dị nghị thì đây là biên lai, ngươi ký tên đi."

Trương Trường Ngôn: "..."

Cả người hắn đều ngơ ngẩn, nhìn Dung Chiêu, lại cúi đầu nhìn biên lai, lại nhìn về phía ngân lượng trắng bóng...

Dễ vậy sao?

Hắn đã não bổ nhiều lần cảnh tượng cầu xin, uy hiếp, cãi nhau, thậm chí còn não bổ nếu Dung Chiêu không trả tiền, phải làm sao buộc Dung Chiêu trả tiền.

Kết quả Dung Chiêu vừa xuất hiện đã đưa tiền? Sảng khoái đến mức khiến Trương Tam nghèo lâu như vậy cảm thấy không chân thật, thậm chí còn hoài nghi mình đang nằm mơ.

Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ mặt bàn: "Ký tên, lấy tiền."

Trương Trường Ngôn cử động, cũng không phải ký tên, mà là tiến lên trước vài bước, đặt tay lên trán Dung Chiêu, sờ sờ, vẻ mặt nghi hoặc: "Cũng không có bệnh nha... Vậy tại sao lại sảng khoái như vậy?"
 
Chương 168


Trương Trường Hành vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm lạnh như băng: "Không cần biết trên người lão Tam rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuyệt đối có liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Tri cũng nghiêm túc, cắn răng: "Đệ mau đi đưa lão Tam về thẩm vấn cho rõ ràng."

Trương Trường Hành chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nói: "Đại ca, huynh nói xem... có phải lão Tam hợp tác với Dung Chiêu làm ăn gì không?"

Ngoại trừ suy đoán này, hắn không nghĩ ra được gì khác.

Hơn nữa tứ đại thân vương chính là ví dụ, việc này rất dễ dàng liên tưởng.

Trương Trường Tri ngẩn ra, lập tức nhíu mày: "Lão Tam điên rồi sao? Lại hợp tác với Dung Chiêu!"

Hắn thở dài, lắc đầu: "Làm ăn cũng không được, đệ cũng không phải không biết phụ thân chán ghét Dung gia bao nhiêu, sao có thể để cho lão Tam cùng Dung Chiêu làm ăn?"

Trương Trường Hành thở dài theo: "Ai, đệ cũng nghĩ như vậy."

Trương Trường Tri lập tức phân phó: "Đệ đi bắt người về, nếu thật sự đầu tư tiền thì lấy về hết, nhà chúng ta không thể liên quan đến Dung Chiêu."

Trương Trường Hành gật đầu, lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuẩn bị xe, đi Phúc Lộc Trang."...

Phúc Lộc Trang.

Sắc trời dần tối, Trương Trường Ngôn từ buổi sáng vẫn đợi đến buổi chiều, cũng từ vẻ mặt kích động đợi đến vẻ mặt u oán, từ tính toán tiêu tiền như thế nào đến rối rắm có thể lấy được tiền hay không...

Lúc này hắn đang ngồi ở sảnh tiếp khách của Phúc Lộc Trang, nằm sấp trên bàn trà lẩm bẩm cả ngày...

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"Dung Chiêu sao còn chưa về..."

"A, Dung Chiêu sao còn chưa về!"...

Ngọc Trúc ngoáy ngoáy lỗ tai, thanh âm hữu khí vô lực: "Tam công tử, cổ họng ngài khàn cả rồi, im lặng một lát đi." Thiếu gia lẩm bẩm không mệt, người hầu này nghe cũng mệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-168.html.]

Cổ họng Trương Tam quả thật đã khàn, gắng gượng giọng vịt đực thì thào: "Dung Chiêu à, sao ngươi còn chưa..."

Ngoài cửa, hạ nhân Phúc Lộc Trang cũng bị hắn lẩm bẩm đến đau đầu, cất tiếng nói: "Thế tử đến rồi!"

Lời vừa dứt, tiếng bước chân vang lên.

Mà Trương Trường Ngôn trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng, cả người linh hoạt như khỉ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm ra cửa: "Dung Chiêu, ngươi rốt cục về rồi!"

Hắn tiến lên vài bước, nhiệt tình nghênh đón.

Không thể không nói, có thể làm cho Trương Tam chờ một ngày còn không dám tức giận, đại khái chỉ có con nợ Dung Chiêu của hắn.

Dung Chiêu vừa lúc bước vào cửa, bình tĩnh gật đầu, trực tiếp đi vào ngồi xuống.

Trương Tam lại gần, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có biết ta đợi cả ngày rồi không, có phải ngươi không muốn trả tiền cho ta không, ta nói cho ngươi biết..."

Dung Chiêu giơ tay, phòng thu chỉ Phúc Lộc Trang liền mang một mâm sổ sách đặt lên bàn.

Trương Trường Ngôn sững sờ nhìn, có chút mờ mịt.

Dung Chiêu vạch tấm vải đỏ ra, phía trên là sổ sách, phía dưới là ngân lượng, cô cầm lấy sổ sách nhìn lướt qua, xác định không sai sau đó nói: "Bởi vì tính sổ giữa tháng rất phiền phức cho nên mới không tính tiền cho ngươi, sau này cũng sẽ thống nhất tính tiền cuối tháng như hôm nay."

Cô rút ra một tờ biên lai đã viết xong, đẩy về phía trước: "Đây là tiền hoa hồng tháng trước và tháng này, ngươi chiếm bốn mươi phần trăm, tổng cộng là tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, sổ sách hôm nay ngươi hẳn là đã xem qua, nếu không có dị nghị thì đây là biên lai, ngươi ký tên đi."

Trương Trường Ngôn: "..."

Cả người hắn đều ngơ ngẩn, nhìn Dung Chiêu, lại cúi đầu nhìn biên lai, lại nhìn về phía ngân lượng trắng bóng...

Dễ vậy sao?

Hắn đã não bổ nhiều lần cảnh tượng cầu xin, uy hiếp, cãi nhau, thậm chí còn não bổ nếu Dung Chiêu không trả tiền, phải làm sao buộc Dung Chiêu trả tiền.

Kết quả Dung Chiêu vừa xuất hiện đã đưa tiền? Sảng khoái đến mức khiến Trương Tam nghèo lâu như vậy cảm thấy không chân thật, thậm chí còn hoài nghi mình đang nằm mơ.

Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ mặt bàn: "Ký tên, lấy tiền."

Trương Trường Ngôn cử động, cũng không phải ký tên, mà là tiến lên trước vài bước, đặt tay lên trán Dung Chiêu, sờ sờ, vẻ mặt nghi hoặc: "Cũng không có bệnh nha... Vậy tại sao lại sảng khoái như vậy?"
 
Chương 169


Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta cũng không biết ta sẽ làm gì đâu."

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của cô nhìn về phía một thỏi ngân lượng trong mâm.

Trương Trường Ngôn: "II"

Hắn mạnh mẽ lùi về sau, thành thật ngồi đối diện Dung Chiêu.

Trương Tam cầm lấy bút chuẩn bị ký tên, cúi đầu, sau đó hít một hơi khí lạnh: "8567 lượng, nhiều tiền như vậy!"

Vừa rồi Dung Chiêu nói ra số tiền, hắn còn đang khiếp sợ vì sự sảng khoái của Dung Chiêu, lúc này mới chính thức đem lực chú ý tập trung vào số tiền chia hoa hồng, cả người bị con số này làm cho sợ ngây người.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Hai tháng này là nhiều nhất, sau này hoa hồng mỗi tháng sẽ ít đi rất nhiều."

Phúc Lộc Trang hoạt động theo mô hình đặt tiệc, mà người cổ đại đều sẽ chọn ngày trước đó rất lâu, Phúc Lộc Trang hai tháng này đang đứng đầu, rất nhiều người tới chọn ngày, cho nên hai tháng này tiền chia hoa hồng sẽ tương đối cao.

Kế tiếp là tổ chức yến tiệc, tuy rằng khách nhân vẫn sẽ kết toán đợt tiền tiếp theo, nhưng cũng còn rất nhiều chi phí tổ chức yến tiệc cần phải khấu trừ, đến lúc đó tiền hoa hồng sẽ không nhiều như hai tháng này.

Chẳng qua đây dù sao vẫn là vụ làm ăn kiếm nhiều tiền nhất.

Nghe vậy Trương Trường Ngôn cũng không thất vọng, ngược lại run rẩy nhìn con số kia, ngay cả bàn tay ký tên cũng run rẩy, sau lưng hắn, Ngọc Trúc cũng kích động đến mặt đỏ tới mang tai.

Tay run rẩy ký xong, hắn đẩy biên lai qua, lập tức kéo mâm bạc kia đến trước mặt.

Cuối cùng!

Đôi mắt của hắn si ngốc nhìn chằm chằm ngân lượng, trong nháy mắt này, hắn giống như là uống say, vẻ mặt say mê. Trong mắt hắn những ngân lượng này đều sáng lấp lánh, Trương Tam lệ nóng doanh tròng.

Dung Chiêu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-169.html.]

Sau một lúc, cô phun ra hai chữ: "Tiền đồ."

Trương Trường Ngôn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô: "Ngươi thì biết cái gì): ngươi có biết hơn nửa năm nay ta sống thế nào không ^?" Nói xong hắn ôm tiền gào khóc: "Ô ô ô ô, ngươi cái gì cũng không biết, ngay từ đầu ta lén lút tham ô tiền trong nhà, về sau vì lấp l.i.ế.m mà phải vét sạch toàn bộ của cải của ta mang đi cầm, còn xin đồ của mẫu thân và hai ca ca cầm nốt, còn mượn tiền đám hồ bằng cẩu hữu, thậm chí đến bước đường cùng phải đi vay nặng lãi, ngươi có biết lợi tức đáng sợ cỡ nào không!"

Dung Chiêu: "..."

Cô lặng lẽ đưa khăn tay cho hắn.

Trương Tam cầm lấy lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, tiếp tục gào khóc: "Từ ngày đó trở đi, vì trả lãi, ta mỗi ngày ăn uống tiết kiệm, một văn tiền cũng không dám tiêu, xin tiền mẫu thân và phụ thân ra ngoài ăn cơm, thật ra là đi ăn chực khắp nơi, ăn chực đến mức những hồ bằng cẩu hữu kia cũng không để ý tới ta nữa."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam: "Ngươi câm miệng, nghe ta nói!"

Hắn tiếp tục: "Về sau nữa, ta đem đồ đạc trong phòng ta đều cầm sạch, thậm chí thiếu chút nữa trộm chén đĩa trong nhà đi ra ngoài cầm! Ta còn đến phòng hai ca ca ta khuân đồ, vừa mới khuân xong lập tức mang ra ngoài cầm trả nợ, một giây cũng không dám giữ lại."

Dung Chiêu: "Ta..."

Trương Tam: "Ta bảo ngươi đừng nói chuyện!"

Hắn tiếp tục lau khóe mắt: "Nỗi khổ này nghẹn trong lòng quá khó chịu, ta phải nói ra hết. Ngươi có biết ta thảm cỡ nào, thiếu tiền đến mức nào không? Ta đường đường là tam công tử nhà Trương thừa tướng, lại không có tiền ăn cơm, ngươi nhìn ta xem, ta gầy đi mấy vòng rồi."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam lau mặt, ngửi ngửi khăn tay, lẩm bẩm: "Thơm nhỉ?"

Nói xong hắn thuận tay nhét vào trong ngực, lại vươn tay vuốt ve từng thỏi ngân lượng: "Cũng may cuộc sống như vậy cuối cùng cũng kết thúc, nhiều tiền quá! Có số tiền này, ngày tháng khổ sở của Trương Tam ta coi như kết thúc rồi."

Dung Chiêu đã không còn muốn nói gì nữa.

Trương Tam lắc lắc ngón tay, kích động tính toán...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom