Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 149


Rõ ràng là chuyện tốt, sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?

Trương Trường Ngôn hiện tại đã có chút nghỉ ngờ "chuyện tốt" Dung Chiêu đưa ra... nếu tốt như vậy, Dung Chiêu sẽ lấy ra chia sẻ cùng những người lén lút nói xấu và tính kế hắn sao?

Hắn đi theo Dung Chiêu thời gian không ngắn, biết người này tuyệt đối không phải là một người "lấy đức báo oán".

Cho nên, hắn mới hoài nghỉ động cơ Dung Chiêu đưa ra "chuyện tốt" này.

Dung Chiêu nghe vậy, thở dài: "Kế hoạch Đoàn Đoàn làm sao có thể không kiếm ra tiền? Cho dù giai đoạn đầu chưa kiếm được tiền, nhưng chúng ta vốn cũng không phải làm vì tiền, ta cầm cổ phần kỳ thật cũng không được bao nhiêu ngân lượng."

Trương Trường Ngôn còn muốn nói gì nữa, Bùi Thừa Quyết kề bên Dung Chiêu, thanh âm thản nhiên: "Trương Tam công tử, dường như ngươi có ý nhắm vào Dung thế tử..."

Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Trương Tam công tử, ngươi rốt cuộc có mua cổ phần hay không, nếu không mua thì người kế tiếp."

Trương Tam: "Ta không mua, nhưng..."

Dung Chiêu thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Trương Tam công tử, thù oán của bậc cha chú thật sự không cần thiết kéo dài đến thế hệ chúng ta, ta vốn tưởng rằng ngươi muốn làm bạn tốt với ta, không nghĩ tới Trương Tam công tử vẫn không bỏ xuống được oán hận chất chứa, ngay cả ý tốt của ta cũng có thể hiểu lầm."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Đang nói gì vậy?

Dung Chiêu không thể nghi ngờ có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, tuy nói ở trong mắt mọi người là "nam tử", nhưng khi cô cụp mắt, khóe mắt rũ xuống, ngay cả nốt ruồi đỏ trên trán cũng ảm đạm làm cho người ta không nhịn được mềm lòng.

Bùi Thừa Quyết liền tới gần cô: "Dung đệ, hai mươi cổ phần của ngươi, †a cam tâm tình nguyện, chớ vì người khác mà thương tâm."

Hắn vẫn đặc biệt tò mò về Dung Chiêu, lúc này tỏ ra thân thiết.

Bùi Quan Sơn nhướng mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-149.html.]

Hiện giờ bọn họ là ba cổ đông lớn của "kế hoạch Đoàn Đoàn", hai người này nếu có quan hệ tốt hơn...

Vì thế, Bùi Quan Sơn đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Dung Chiêu, ngồi ở bên kia của cô, như thể Bùi Thừa Quyết ở gần Dung Chiêu bao nhiêu thì hắn cũng muốn gần bấy nhiêu.

Vẻ mặt nghiêm nghị không chút thay đổi, an ủi Dung Chiêu: "Uống trà"

Lúc này, ngay cả Dung Chiêu cũng trầm mặc.

Bùi Quan Sơn an ủi quả nhiên là có phong cách riêng.

Bùi Quan Sơn lại cảm thấy Dung Chiêu sau khi hợp tác thuận mắt hơn rất nhiều, bỏ qua những thành kiến khác không nói, Dung Chiêu tướng mạo xuất sắc, lại không bị Bùi Thừa Quyết làm lung lay, quả nhiên là càng nhìn càng thuận mắt.

Kinh thành song kiệt một trái một phải ngồi bên cạnh Dung Chiêu, nghiễm nhiên là bày ra thái độ ủng hộ cô.

Trương Tam: "...??2"

Không phải, các ngươi lúc trước còn tụ tập mắng Dung Chiêu, sao bây giờ lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ?!

Lúc trước đưa thiếp mời không phải còn nói muốn nghĩ biện pháp cùng nhau chống lại Dung Chiêu, phá hư thanh danh Dung Chiêu sao?

Sao bây giờ lại thành "anh em tốt" rồi?

Trương Tam không hiểu, Trương Tam vô cùng khiếp sợ.

Dung Chiêu ngồi giữa hai người, không cảm thấy mất tự nhiên chút nào.

Cô vẫn là vẻ mặt có hơi mất mát, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trương Tam, lắc đầu: "Mấy năm nay Dung gia ta không dễ dàng, Trương gia vẫn không chịu buông tha sao? Mấy tháng trước phụ thân ta bệnh nặng, ta cũng thân thể suy nhược, rất ít khi ra ngoài gặp người khác, Trương Tam công tử còn xông vào An Khánh Vương phủ, ta đành phải chống đỡ thân thể đi ra gặp khách..."

Dừng một chút, trên mặt cô mang theo phức tạp: "Cũng từ ngày đó trở đi, Dung Chiêu biết mình phải chống đỡ An Khánh Vương phủ, cho nên mới gắng gượng, lấy lại tỉnh thần ứng phó thế cục. Bởi vậy, thân thể ta dường như dần dần chuyển biến tốt đẹp, mới có thể đi ra ngoài sáng lập Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên, gặp gỡ các vị."

Cô nghiêm túc nhìn Trương Trường Ngôn: "Bởi vì Trương Tam công tử, ta mới có thể phấn chấn lại, cố lấy dũng khí đi ra cửa lớn An Khánh Vương Trương Tam công tử sớm ngày buông bỏ oán hận cũ."
 
Chương 149


Rõ ràng là chuyện tốt, sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?

Trương Trường Ngôn hiện tại đã có chút nghỉ ngờ "chuyện tốt" Dung Chiêu đưa ra... nếu tốt như vậy, Dung Chiêu sẽ lấy ra chia sẻ cùng những người lén lút nói xấu và tính kế hắn sao?

Hắn đi theo Dung Chiêu thời gian không ngắn, biết người này tuyệt đối không phải là một người "lấy đức báo oán".

Cho nên, hắn mới hoài nghỉ động cơ Dung Chiêu đưa ra "chuyện tốt" này.

Dung Chiêu nghe vậy, thở dài: "Kế hoạch Đoàn Đoàn làm sao có thể không kiếm ra tiền? Cho dù giai đoạn đầu chưa kiếm được tiền, nhưng chúng ta vốn cũng không phải làm vì tiền, ta cầm cổ phần kỳ thật cũng không được bao nhiêu ngân lượng."

Trương Trường Ngôn còn muốn nói gì nữa, Bùi Thừa Quyết kề bên Dung Chiêu, thanh âm thản nhiên: "Trương Tam công tử, dường như ngươi có ý nhắm vào Dung thế tử..."

Bùi Quan Sơn nhíu mày: "Trương Tam công tử, ngươi rốt cuộc có mua cổ phần hay không, nếu không mua thì người kế tiếp."

Trương Tam: "Ta không mua, nhưng..."

Dung Chiêu thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Trương Tam công tử, thù oán của bậc cha chú thật sự không cần thiết kéo dài đến thế hệ chúng ta, ta vốn tưởng rằng ngươi muốn làm bạn tốt với ta, không nghĩ tới Trương Tam công tử vẫn không bỏ xuống được oán hận chất chứa, ngay cả ý tốt của ta cũng có thể hiểu lầm."

Trương Trường Ngôn: "...?"

Đang nói gì vậy?

Dung Chiêu không thể nghi ngờ có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, tuy nói ở trong mắt mọi người là "nam tử", nhưng khi cô cụp mắt, khóe mắt rũ xuống, ngay cả nốt ruồi đỏ trên trán cũng ảm đạm làm cho người ta không nhịn được mềm lòng.

Bùi Thừa Quyết liền tới gần cô: "Dung đệ, hai mươi cổ phần của ngươi, †a cam tâm tình nguyện, chớ vì người khác mà thương tâm."

Hắn vẫn đặc biệt tò mò về Dung Chiêu, lúc này tỏ ra thân thiết.

Bùi Quan Sơn nhướng mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-149.html.]

Hiện giờ bọn họ là ba cổ đông lớn của "kế hoạch Đoàn Đoàn", hai người này nếu có quan hệ tốt hơn...

Vì thế, Bùi Quan Sơn đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Dung Chiêu, ngồi ở bên kia của cô, như thể Bùi Thừa Quyết ở gần Dung Chiêu bao nhiêu thì hắn cũng muốn gần bấy nhiêu.

Vẻ mặt nghiêm nghị không chút thay đổi, an ủi Dung Chiêu: "Uống trà"

Lúc này, ngay cả Dung Chiêu cũng trầm mặc.

Bùi Quan Sơn an ủi quả nhiên là có phong cách riêng.

Bùi Quan Sơn lại cảm thấy Dung Chiêu sau khi hợp tác thuận mắt hơn rất nhiều, bỏ qua những thành kiến khác không nói, Dung Chiêu tướng mạo xuất sắc, lại không bị Bùi Thừa Quyết làm lung lay, quả nhiên là càng nhìn càng thuận mắt.

Kinh thành song kiệt một trái một phải ngồi bên cạnh Dung Chiêu, nghiễm nhiên là bày ra thái độ ủng hộ cô.

Trương Tam: "...??2"

Không phải, các ngươi lúc trước còn tụ tập mắng Dung Chiêu, sao bây giờ lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ?!

Lúc trước đưa thiếp mời không phải còn nói muốn nghĩ biện pháp cùng nhau chống lại Dung Chiêu, phá hư thanh danh Dung Chiêu sao?

Sao bây giờ lại thành "anh em tốt" rồi?

Trương Tam không hiểu, Trương Tam vô cùng khiếp sợ.

Dung Chiêu ngồi giữa hai người, không cảm thấy mất tự nhiên chút nào.

Cô vẫn là vẻ mặt có hơi mất mát, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trương Tam, lắc đầu: "Mấy năm nay Dung gia ta không dễ dàng, Trương gia vẫn không chịu buông tha sao? Mấy tháng trước phụ thân ta bệnh nặng, ta cũng thân thể suy nhược, rất ít khi ra ngoài gặp người khác, Trương Tam công tử còn xông vào An Khánh Vương phủ, ta đành phải chống đỡ thân thể đi ra gặp khách..."

Dừng một chút, trên mặt cô mang theo phức tạp: "Cũng từ ngày đó trở đi, Dung Chiêu biết mình phải chống đỡ An Khánh Vương phủ, cho nên mới gắng gượng, lấy lại tỉnh thần ứng phó thế cục. Bởi vậy, thân thể ta dường như dần dần chuyển biến tốt đẹp, mới có thể đi ra ngoài sáng lập Phúc Lộc Trang và Phúc Lộc Hiên, gặp gỡ các vị."

Cô nghiêm túc nhìn Trương Trường Ngôn: "Bởi vì Trương Tam công tử, ta mới có thể phấn chấn lại, cố lấy dũng khí đi ra cửa lớn An Khánh Vương Trương Tam công tử sớm ngày buông bỏ oán hận cũ."
 
Chương 150


Mọi người: "222"

Trong thoáng chốc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Trường Ngôn.

Ánh mắt đó tương đối không thân thiện.

Cho nên là Trương Trường Ngôn kích thích An Khánh Vương thế tử, người này từ trước đến nay không ra khỏi phủ, bấy giờ mới bị ép buộc ra ngoài hoạt động, thân thể dần tốt lên, cũng có tỉnh lực đại triển quyền cước?

Nghĩ tới đây, nhất thời tất cả mọi người đều tức giận.

Thứ nhất, bọn họ cảm thấy Trương gia làm việc không chú ý, khi dễ người khác.

Thứ hai, bọn họ tức giận Trương Trường Ngôn đem tai họa Dung Chiêu này, à không, anh tài này ra ngoài, gây ra động tĩnh lớn như hiện tại, hại những công tử thế gia bọn họ bị đem ra so sánh...

Tuy nói bọn họ sắp hợp tác với Dung Chiêu, nhưng không trở ngại bọn họ không vui vì Dung Chiêu nổi danh hơn mình!

Trương Tam còn chưa kịp phản ứng, tiếng chỉ trích liên tiếp vang lên.

"Tam công tử, lúc trước ngươi làm như vậy đúng là khi dễ người khác."

"Dung thế tử thân thể không tốt, Tam công tử nên khách khí một chút."

"Dung thế tử đã nguyện ý hóa giải cừu hận, tại sao Tam công tử còn tính toán chỉ li2"

"Trương Tam công tử, làm người vẫn phải lưu lại một đường lui..."...

Trương Trường Ngôn: "??2"

Hắn không nghĩ tới hỏa lực lập tức nhắm ngay chính mình, tuy nói những người này nể tình hắn là Tam công tử phủ thừa tướng, nói chuyện không tính là đặc biệt khó nghe, nhưng cũng làm cho người ta rất căm tức.

Hắn tức giận vỗ bàn, gắt gao trừng Dung Chiêu.

Nắm đ.ấ.m cứng rồi.

Hắn siết chặt nắm đấm, rất muốn một quyền đánh vào mặt Dung Chiêu.

Nhưng đối diện khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, lại không hiểu sao không hạ thủ được. Quên đi, nhịn.

Ngày mai hắn còn phải lấy tiền, hiện tại không thể đắc tội Dung Chiêu.

Vì thế, hắn cắn chặt răng, xoay người rời đi.

Dung Chiêu ở sau lưng phất phất tay, chớp chớp mắt, cất giọng nói: "Trương huynh, hy vọng huynh sớm buông bỏ thù hận, ngày mai gặp nha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-150.html.]

Trương Tam trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Nhịn.

Hắn nhịn thêm một ngày nữa!

Cũng chỉ nhẫn nhịn một ngày cuối cùng này!

Người làm đại sự nhất định phải học được cách nhẫn nhịn.

Trương Trường Ngôn nổi giận đùng đùng rời khỏi nhã gian, vừa mới đi ra ngoài, Ngọc Trúc tiến lên nghênh đón: "Tam công tử, ngài làm sao vậy?"

Trương Tam ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn đột nhiên có chút không rỡ, rốt cuộc ai mới là chủ nợ?

Tại sao Dung Chiêu là người nợ tiền, mà chủ nợ lại phải nén giận?

Hắn mới bước ra khỏi phòng, chưa đi xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng động trong phòng, hắn nghe được có người nói...

"Dung thế tử, chúng ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, nhưng kế hoạch Đoàn Đoàn rất phức tạp, sợ rằng còn cần thế tử chỉ điểm thêm cho chúng ta, ta dự định mấy ngày sau tới nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, đến lúc đó mời thế tử ăn bữa cơm, vừa vặn thương lượng chuyện này..."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn không nghe nổi nữa!

Bước chân nhanh hơn, nổi giận đùng đùng rời đi, chủ nợ là hắn cơm tối còn chưa biết có hay không, tên thiếu nợ kia lại muốn đi ăn Phúc Lộc Hiên một trăm lượng một người.

Tức giận nha....

Bên trong phòng.

Trương Tam đi rồi, Bùi Thừa Quyết ôn nhu an ủi Dung Chiêu: "Dung thế tử chớ để hắn ở trong lòng, chúng ta đều biết tính tình Trương Tam công tử, không cần phải so đo với hắn."

Ánh mắt của hắn có chút lười biếng, khinh miệt, giống như hoàn toàn không để Trương Trường Ngôn vào mắt.

Cũng đúng, bọn họ là tỉnh anh nhị đại, xác thực không để một tên Dung Chiêu hơi nhướng mày, không nói gì.

Sau khi kế hoạch Đoàn Đoàn bắt đầu chấp hành, chỉ sợ về lâu về dài cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận, mà Trương Trường Ngôn tay cầm hoa hồng Phúc Lộc Trang, ngày sau chỉ sợ sẽ dư dả hơn hai vị "tỉnh anh" này.

Bùi Quan Sơn thấy Bùi Thừa Quyết lại kể sát Dung Chiêu, nhất thời cũng hơi áp sát một chút.

Ngay sau đó, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi khẽ nhúc nhích,"Thơm quá..."
 
Chương 150


Mọi người: "222"

Trong thoáng chốc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Trường Ngôn.

Ánh mắt đó tương đối không thân thiện.

Cho nên là Trương Trường Ngôn kích thích An Khánh Vương thế tử, người này từ trước đến nay không ra khỏi phủ, bấy giờ mới bị ép buộc ra ngoài hoạt động, thân thể dần tốt lên, cũng có tỉnh lực đại triển quyền cước?

Nghĩ tới đây, nhất thời tất cả mọi người đều tức giận.

Thứ nhất, bọn họ cảm thấy Trương gia làm việc không chú ý, khi dễ người khác.

Thứ hai, bọn họ tức giận Trương Trường Ngôn đem tai họa Dung Chiêu này, à không, anh tài này ra ngoài, gây ra động tĩnh lớn như hiện tại, hại những công tử thế gia bọn họ bị đem ra so sánh...

Tuy nói bọn họ sắp hợp tác với Dung Chiêu, nhưng không trở ngại bọn họ không vui vì Dung Chiêu nổi danh hơn mình!

Trương Tam còn chưa kịp phản ứng, tiếng chỉ trích liên tiếp vang lên.

"Tam công tử, lúc trước ngươi làm như vậy đúng là khi dễ người khác."

"Dung thế tử thân thể không tốt, Tam công tử nên khách khí một chút."

"Dung thế tử đã nguyện ý hóa giải cừu hận, tại sao Tam công tử còn tính toán chỉ li2"

"Trương Tam công tử, làm người vẫn phải lưu lại một đường lui..."...

Trương Trường Ngôn: "??2"

Hắn không nghĩ tới hỏa lực lập tức nhắm ngay chính mình, tuy nói những người này nể tình hắn là Tam công tử phủ thừa tướng, nói chuyện không tính là đặc biệt khó nghe, nhưng cũng làm cho người ta rất căm tức.

Hắn tức giận vỗ bàn, gắt gao trừng Dung Chiêu.

Nắm đ.ấ.m cứng rồi.

Hắn siết chặt nắm đấm, rất muốn một quyền đánh vào mặt Dung Chiêu.

Nhưng đối diện khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, lại không hiểu sao không hạ thủ được. Quên đi, nhịn.

Ngày mai hắn còn phải lấy tiền, hiện tại không thể đắc tội Dung Chiêu.

Vì thế, hắn cắn chặt răng, xoay người rời đi.

Dung Chiêu ở sau lưng phất phất tay, chớp chớp mắt, cất giọng nói: "Trương huynh, hy vọng huynh sớm buông bỏ thù hận, ngày mai gặp nha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-150.html.]

Trương Tam trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Nhịn.

Hắn nhịn thêm một ngày nữa!

Cũng chỉ nhẫn nhịn một ngày cuối cùng này!

Người làm đại sự nhất định phải học được cách nhẫn nhịn.

Trương Trường Ngôn nổi giận đùng đùng rời khỏi nhã gian, vừa mới đi ra ngoài, Ngọc Trúc tiến lên nghênh đón: "Tam công tử, ngài làm sao vậy?"

Trương Tam ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn đột nhiên có chút không rỡ, rốt cuộc ai mới là chủ nợ?

Tại sao Dung Chiêu là người nợ tiền, mà chủ nợ lại phải nén giận?

Hắn mới bước ra khỏi phòng, chưa đi xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng động trong phòng, hắn nghe được có người nói...

"Dung thế tử, chúng ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, nhưng kế hoạch Đoàn Đoàn rất phức tạp, sợ rằng còn cần thế tử chỉ điểm thêm cho chúng ta, ta dự định mấy ngày sau tới nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, đến lúc đó mời thế tử ăn bữa cơm, vừa vặn thương lượng chuyện này..."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn không nghe nổi nữa!

Bước chân nhanh hơn, nổi giận đùng đùng rời đi, chủ nợ là hắn cơm tối còn chưa biết có hay không, tên thiếu nợ kia lại muốn đi ăn Phúc Lộc Hiên một trăm lượng một người.

Tức giận nha....

Bên trong phòng.

Trương Tam đi rồi, Bùi Thừa Quyết ôn nhu an ủi Dung Chiêu: "Dung thế tử chớ để hắn ở trong lòng, chúng ta đều biết tính tình Trương Tam công tử, không cần phải so đo với hắn."

Ánh mắt của hắn có chút lười biếng, khinh miệt, giống như hoàn toàn không để Trương Trường Ngôn vào mắt.

Cũng đúng, bọn họ là tỉnh anh nhị đại, xác thực không để một tên Dung Chiêu hơi nhướng mày, không nói gì.

Sau khi kế hoạch Đoàn Đoàn bắt đầu chấp hành, chỉ sợ về lâu về dài cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận, mà Trương Trường Ngôn tay cầm hoa hồng Phúc Lộc Trang, ngày sau chỉ sợ sẽ dư dả hơn hai vị "tỉnh anh" này.

Bùi Quan Sơn thấy Bùi Thừa Quyết lại kể sát Dung Chiêu, nhất thời cũng hơi áp sát một chút.

Ngay sau đó, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi khẽ nhúc nhích,"Thơm quá..."
 
Chương 150


Mọi người: "222"

Trong thoáng chốc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Trường Ngôn.

Ánh mắt đó tương đối không thân thiện.

Cho nên là Trương Trường Ngôn kích thích An Khánh Vương thế tử, người này từ trước đến nay không ra khỏi phủ, bấy giờ mới bị ép buộc ra ngoài hoạt động, thân thể dần tốt lên, cũng có tỉnh lực đại triển quyền cước?

Nghĩ tới đây, nhất thời tất cả mọi người đều tức giận.

Thứ nhất, bọn họ cảm thấy Trương gia làm việc không chú ý, khi dễ người khác.

Thứ hai, bọn họ tức giận Trương Trường Ngôn đem tai họa Dung Chiêu này, à không, anh tài này ra ngoài, gây ra động tĩnh lớn như hiện tại, hại những công tử thế gia bọn họ bị đem ra so sánh...

Tuy nói bọn họ sắp hợp tác với Dung Chiêu, nhưng không trở ngại bọn họ không vui vì Dung Chiêu nổi danh hơn mình!

Trương Tam còn chưa kịp phản ứng, tiếng chỉ trích liên tiếp vang lên.

"Tam công tử, lúc trước ngươi làm như vậy đúng là khi dễ người khác."

"Dung thế tử thân thể không tốt, Tam công tử nên khách khí một chút."

"Dung thế tử đã nguyện ý hóa giải cừu hận, tại sao Tam công tử còn tính toán chỉ li2"

"Trương Tam công tử, làm người vẫn phải lưu lại một đường lui..."...

Trương Trường Ngôn: "??2"

Hắn không nghĩ tới hỏa lực lập tức nhắm ngay chính mình, tuy nói những người này nể tình hắn là Tam công tử phủ thừa tướng, nói chuyện không tính là đặc biệt khó nghe, nhưng cũng làm cho người ta rất căm tức.

Hắn tức giận vỗ bàn, gắt gao trừng Dung Chiêu.

Nắm đ.ấ.m cứng rồi.

Hắn siết chặt nắm đấm, rất muốn một quyền đánh vào mặt Dung Chiêu.

Nhưng đối diện khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, lại không hiểu sao không hạ thủ được. Quên đi, nhịn.

Ngày mai hắn còn phải lấy tiền, hiện tại không thể đắc tội Dung Chiêu.

Vì thế, hắn cắn chặt răng, xoay người rời đi.

Dung Chiêu ở sau lưng phất phất tay, chớp chớp mắt, cất giọng nói: "Trương huynh, hy vọng huynh sớm buông bỏ thù hận, ngày mai gặp nha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-150.html.]

Trương Tam trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Nhịn.

Hắn nhịn thêm một ngày nữa!

Cũng chỉ nhẫn nhịn một ngày cuối cùng này!

Người làm đại sự nhất định phải học được cách nhẫn nhịn.

Trương Trường Ngôn nổi giận đùng đùng rời khỏi nhã gian, vừa mới đi ra ngoài, Ngọc Trúc tiến lên nghênh đón: "Tam công tử, ngài làm sao vậy?"

Trương Tam ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn đột nhiên có chút không rỡ, rốt cuộc ai mới là chủ nợ?

Tại sao Dung Chiêu là người nợ tiền, mà chủ nợ lại phải nén giận?

Hắn mới bước ra khỏi phòng, chưa đi xa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng động trong phòng, hắn nghe được có người nói...

"Dung thế tử, chúng ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, nhưng kế hoạch Đoàn Đoàn rất phức tạp, sợ rằng còn cần thế tử chỉ điểm thêm cho chúng ta, ta dự định mấy ngày sau tới nhã gian lầu bốn của Phúc Lộc Hiên, đến lúc đó mời thế tử ăn bữa cơm, vừa vặn thương lượng chuyện này..."

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn không nghe nổi nữa!

Bước chân nhanh hơn, nổi giận đùng đùng rời đi, chủ nợ là hắn cơm tối còn chưa biết có hay không, tên thiếu nợ kia lại muốn đi ăn Phúc Lộc Hiên một trăm lượng một người.

Tức giận nha....

Bên trong phòng.

Trương Tam đi rồi, Bùi Thừa Quyết ôn nhu an ủi Dung Chiêu: "Dung thế tử chớ để hắn ở trong lòng, chúng ta đều biết tính tình Trương Tam công tử, không cần phải so đo với hắn."

Ánh mắt của hắn có chút lười biếng, khinh miệt, giống như hoàn toàn không để Trương Trường Ngôn vào mắt.

Cũng đúng, bọn họ là tỉnh anh nhị đại, xác thực không để một tên Dung Chiêu hơi nhướng mày, không nói gì.

Sau khi kế hoạch Đoàn Đoàn bắt đầu chấp hành, chỉ sợ về lâu về dài cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận, mà Trương Trường Ngôn tay cầm hoa hồng Phúc Lộc Trang, ngày sau chỉ sợ sẽ dư dả hơn hai vị "tỉnh anh" này.

Bùi Quan Sơn thấy Bùi Thừa Quyết lại kể sát Dung Chiêu, nhất thời cũng hơi áp sát một chút.

Ngay sau đó, hắn giống như ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cánh mũi khẽ nhúc nhích,"Thơm quá..."
 
Chương 151


Dung Chiêu: "... 2"

Bùi Thừa Quyết trực tiếp cười ra tiếng: "Bùi thế tử, ngươi đây là đùa giỡn Dung thế tử sao?"

Bùi Quan Sơn giống như bị điện giật, theo bản năng lui xa một chút, bởi vì đang ngồi nên thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, mặt của hắn âm trầm đến vô cùng khó coi, lỗ tai lại đỏ bừng.

Hắn tức giận nghẹn một lúc lâu, rốt cục nghẹn ra một câu: "Ý ta là hương liệu của hắn!"

Hắn cũng rất tức giận.

Ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn Dung Chiêu.

"Không nghĩ tới Dung thế tử không chỉ có mặt mũi như nữ tử, lại còn thích dùng hương liệu." Bùi Quan Sơn hừ lạnh một tiếng.

Dung thế tử này tuy nói coi như có khí độ, nhưng thật sự không đủ anh khí, vốn là bộ dạng trắng nõn so với nữ lang còn đẹp hơn, lại còn lén lút dùng hương liệu...

Thật là, thật là... không trang trọng.

Bùi Quan Sơn lùi lại một chút.

Dung Chiêu cũng không dùng hương liệu.

Nhưng lúc này, cô mỉm cười với Bùi Quan Sơn: "Nếu Bùi thế tử cảm thấy thơm, vậy ta trở về liền sai người đưa hương liệu đến Du thân vương phủ."

Bùi Quan Sơn: "..."

Vành tai hắn càng đỏ hơn, lại không biết phản bác như thế nào.

Dù sao người vừa mới nói thơm quá theo bản năng là hắn.

Bùi Thừa Quyết nghiêng người về phía trước, xích lại gần Dung Chiêu, bởi vì hắn cao hơn Dung Chiêu không ít, lúc này thân thể nghiêng về phía trước, cúi đầu liền kể sát cổ của cô.

Cánh mũi Bùi Thừa Quyết giật giật, rõ ràng là muốn ngửi mùi thơm gì đó.

Trong mắt hắn mọi người đều là "nam nhân", không sao cả.

Thạch Đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, thiếu chút nữa xông vào.

Tiểu thư nhà hắn dù sao vẫn là nữ tử. trì tư thế cũ, ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Thừa Quyết, mặt không chút thay đổi...

"Cho nên Thừa Quyết huynh cũng muốn hương liệu sao? Vậy vừa vặn ba người chúng ta cùng dùng."

Bùi Thừa Quyết nghe vậy, yên lặng ngẩng đầu ngồi trở lại, sờ sờ mũi, ho khan một tiếng: "Quên đi, ta không cần hương liệu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-151.html.]

Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm, thu nắm đ.ấ.m lại.

Nhưng rất nhanh, hắn lại khế nhíu mày.

Tại sao lại cảm thấy vừa rồi là tiểu thư nhà bọn họ đùa giỡn người khác?...

Tụ hội kết thúc.

Một đám thế gia công tử tươi cười, trong n.g.ự.c mang theo giấy nợ cổ phần vây quanh tiễn Dung Chiêu rời khỏi trà lâu, sau đó đều tự ngồi lên xe ngựa nhà mình.

"Kế hoạch Đoàn Đoàn" là một kế hoạch lâu dài, hơn nữa Dung Chiêu đã nói, cô cũng không có bao nhiêu thời gian, cho nên kế hoạch này còn cần những người khác từ từ ngẫm nghĩ, chấp hành.

Lúc này bọn họ đều về nhà chuẩn bị tiền.

Bọn họ không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại làm kinh động vô số người trong kinh.

Người tụ hội hôm nay cũng không phải toàn bộ là quan nhị đại trong kinh, có một số người trong đó tương đối có quyền thế, thường xuyên tụ tập cùng với Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn.

Vẫn còn rất nhiều công tử trẻ tuổi không tham dự, nhưng bọn họ lại chú ý việc này.

Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời nghị luận sôi nổi...

"Có chuyện gì vậy?"

"Quan hệ của bọn họ sao lại tốt như vậy? Hôm qua còn nghe nói bọn họ rất không thích Dung Chiêu."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

"Dung thế tử ai cũng hạ cổ sao? Sao lại khiến cho người ghét hắn thân thiết với hắn?"

"Thật sự rất vô lý, Dung Chiêu dương danh, bọn họ đều bị đem ra so sánh, làm sao còn cười được?"

"Chẳng lẽ Dung Chiêu cho bọn họ lợi ích gì?" "Ngươi nghĩ lợi ích gì có thể thu mua được những thế gia công tử này?"

"Dung thế tử người này thật sự có chút năng lực!"...

Trong nhã gian, có người nhẹ giọng nói: "Nên gặp Dung Chiêu rồi."

Đương sự cũng không biết những tiếng nghị luận bên ngoài.

Bùi Quan Sơn về nhà liền trực tiếp đi tìm cha mình là Du thân vương, hai người gặp nhau ở tiền viện.

Du thân vương: "Ta cũng có việc tìm con."
 
Chương 151


Dung Chiêu: "... 2"

Bùi Thừa Quyết trực tiếp cười ra tiếng: "Bùi thế tử, ngươi đây là đùa giỡn Dung thế tử sao?"

Bùi Quan Sơn giống như bị điện giật, theo bản năng lui xa một chút, bởi vì đang ngồi nên thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, mặt của hắn âm trầm đến vô cùng khó coi, lỗ tai lại đỏ bừng.

Hắn tức giận nghẹn một lúc lâu, rốt cục nghẹn ra một câu: "Ý ta là hương liệu của hắn!"

Hắn cũng rất tức giận.

Ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn Dung Chiêu.

"Không nghĩ tới Dung thế tử không chỉ có mặt mũi như nữ tử, lại còn thích dùng hương liệu." Bùi Quan Sơn hừ lạnh một tiếng.

Dung thế tử này tuy nói coi như có khí độ, nhưng thật sự không đủ anh khí, vốn là bộ dạng trắng nõn so với nữ lang còn đẹp hơn, lại còn lén lút dùng hương liệu...

Thật là, thật là... không trang trọng.

Bùi Quan Sơn lùi lại một chút.

Dung Chiêu cũng không dùng hương liệu.

Nhưng lúc này, cô mỉm cười với Bùi Quan Sơn: "Nếu Bùi thế tử cảm thấy thơm, vậy ta trở về liền sai người đưa hương liệu đến Du thân vương phủ."

Bùi Quan Sơn: "..."

Vành tai hắn càng đỏ hơn, lại không biết phản bác như thế nào.

Dù sao người vừa mới nói thơm quá theo bản năng là hắn.

Bùi Thừa Quyết nghiêng người về phía trước, xích lại gần Dung Chiêu, bởi vì hắn cao hơn Dung Chiêu không ít, lúc này thân thể nghiêng về phía trước, cúi đầu liền kể sát cổ của cô.

Cánh mũi Bùi Thừa Quyết giật giật, rõ ràng là muốn ngửi mùi thơm gì đó.

Trong mắt hắn mọi người đều là "nam nhân", không sao cả.

Thạch Đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, thiếu chút nữa xông vào.

Tiểu thư nhà hắn dù sao vẫn là nữ tử. trì tư thế cũ, ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Thừa Quyết, mặt không chút thay đổi...

"Cho nên Thừa Quyết huynh cũng muốn hương liệu sao? Vậy vừa vặn ba người chúng ta cùng dùng."

Bùi Thừa Quyết nghe vậy, yên lặng ngẩng đầu ngồi trở lại, sờ sờ mũi, ho khan một tiếng: "Quên đi, ta không cần hương liệu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-151.html.]

Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm, thu nắm đ.ấ.m lại.

Nhưng rất nhanh, hắn lại khế nhíu mày.

Tại sao lại cảm thấy vừa rồi là tiểu thư nhà bọn họ đùa giỡn người khác?...

Tụ hội kết thúc.

Một đám thế gia công tử tươi cười, trong n.g.ự.c mang theo giấy nợ cổ phần vây quanh tiễn Dung Chiêu rời khỏi trà lâu, sau đó đều tự ngồi lên xe ngựa nhà mình.

"Kế hoạch Đoàn Đoàn" là một kế hoạch lâu dài, hơn nữa Dung Chiêu đã nói, cô cũng không có bao nhiêu thời gian, cho nên kế hoạch này còn cần những người khác từ từ ngẫm nghĩ, chấp hành.

Lúc này bọn họ đều về nhà chuẩn bị tiền.

Bọn họ không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại làm kinh động vô số người trong kinh.

Người tụ hội hôm nay cũng không phải toàn bộ là quan nhị đại trong kinh, có một số người trong đó tương đối có quyền thế, thường xuyên tụ tập cùng với Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn.

Vẫn còn rất nhiều công tử trẻ tuổi không tham dự, nhưng bọn họ lại chú ý việc này.

Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời nghị luận sôi nổi...

"Có chuyện gì vậy?"

"Quan hệ của bọn họ sao lại tốt như vậy? Hôm qua còn nghe nói bọn họ rất không thích Dung Chiêu."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

"Dung thế tử ai cũng hạ cổ sao? Sao lại khiến cho người ghét hắn thân thiết với hắn?"

"Thật sự rất vô lý, Dung Chiêu dương danh, bọn họ đều bị đem ra so sánh, làm sao còn cười được?"

"Chẳng lẽ Dung Chiêu cho bọn họ lợi ích gì?" "Ngươi nghĩ lợi ích gì có thể thu mua được những thế gia công tử này?"

"Dung thế tử người này thật sự có chút năng lực!"...

Trong nhã gian, có người nhẹ giọng nói: "Nên gặp Dung Chiêu rồi."

Đương sự cũng không biết những tiếng nghị luận bên ngoài.

Bùi Quan Sơn về nhà liền trực tiếp đi tìm cha mình là Du thân vương, hai người gặp nhau ở tiền viện.

Du thân vương: "Ta cũng có việc tìm con."
 
Chương 151


Dung Chiêu: "... 2"

Bùi Thừa Quyết trực tiếp cười ra tiếng: "Bùi thế tử, ngươi đây là đùa giỡn Dung thế tử sao?"

Bùi Quan Sơn giống như bị điện giật, theo bản năng lui xa một chút, bởi vì đang ngồi nên thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, mặt của hắn âm trầm đến vô cùng khó coi, lỗ tai lại đỏ bừng.

Hắn tức giận nghẹn một lúc lâu, rốt cục nghẹn ra một câu: "Ý ta là hương liệu của hắn!"

Hắn cũng rất tức giận.

Ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn Dung Chiêu.

"Không nghĩ tới Dung thế tử không chỉ có mặt mũi như nữ tử, lại còn thích dùng hương liệu." Bùi Quan Sơn hừ lạnh một tiếng.

Dung thế tử này tuy nói coi như có khí độ, nhưng thật sự không đủ anh khí, vốn là bộ dạng trắng nõn so với nữ lang còn đẹp hơn, lại còn lén lút dùng hương liệu...

Thật là, thật là... không trang trọng.

Bùi Quan Sơn lùi lại một chút.

Dung Chiêu cũng không dùng hương liệu.

Nhưng lúc này, cô mỉm cười với Bùi Quan Sơn: "Nếu Bùi thế tử cảm thấy thơm, vậy ta trở về liền sai người đưa hương liệu đến Du thân vương phủ."

Bùi Quan Sơn: "..."

Vành tai hắn càng đỏ hơn, lại không biết phản bác như thế nào.

Dù sao người vừa mới nói thơm quá theo bản năng là hắn.

Bùi Thừa Quyết nghiêng người về phía trước, xích lại gần Dung Chiêu, bởi vì hắn cao hơn Dung Chiêu không ít, lúc này thân thể nghiêng về phía trước, cúi đầu liền kể sát cổ của cô.

Cánh mũi Bùi Thừa Quyết giật giật, rõ ràng là muốn ngửi mùi thơm gì đó.

Trong mắt hắn mọi người đều là "nam nhân", không sao cả.

Thạch Đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, thiếu chút nữa xông vào.

Tiểu thư nhà hắn dù sao vẫn là nữ tử. trì tư thế cũ, ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Thừa Quyết, mặt không chút thay đổi...

"Cho nên Thừa Quyết huynh cũng muốn hương liệu sao? Vậy vừa vặn ba người chúng ta cùng dùng."

Bùi Thừa Quyết nghe vậy, yên lặng ngẩng đầu ngồi trở lại, sờ sờ mũi, ho khan một tiếng: "Quên đi, ta không cần hương liệu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-151.html.]

Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm, thu nắm đ.ấ.m lại.

Nhưng rất nhanh, hắn lại khế nhíu mày.

Tại sao lại cảm thấy vừa rồi là tiểu thư nhà bọn họ đùa giỡn người khác?...

Tụ hội kết thúc.

Một đám thế gia công tử tươi cười, trong n.g.ự.c mang theo giấy nợ cổ phần vây quanh tiễn Dung Chiêu rời khỏi trà lâu, sau đó đều tự ngồi lên xe ngựa nhà mình.

"Kế hoạch Đoàn Đoàn" là một kế hoạch lâu dài, hơn nữa Dung Chiêu đã nói, cô cũng không có bao nhiêu thời gian, cho nên kế hoạch này còn cần những người khác từ từ ngẫm nghĩ, chấp hành.

Lúc này bọn họ đều về nhà chuẩn bị tiền.

Bọn họ không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại làm kinh động vô số người trong kinh.

Người tụ hội hôm nay cũng không phải toàn bộ là quan nhị đại trong kinh, có một số người trong đó tương đối có quyền thế, thường xuyên tụ tập cùng với Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn.

Vẫn còn rất nhiều công tử trẻ tuổi không tham dự, nhưng bọn họ lại chú ý việc này.

Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời nghị luận sôi nổi...

"Có chuyện gì vậy?"

"Quan hệ của bọn họ sao lại tốt như vậy? Hôm qua còn nghe nói bọn họ rất không thích Dung Chiêu."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

"Dung thế tử ai cũng hạ cổ sao? Sao lại khiến cho người ghét hắn thân thiết với hắn?"

"Thật sự rất vô lý, Dung Chiêu dương danh, bọn họ đều bị đem ra so sánh, làm sao còn cười được?"

"Chẳng lẽ Dung Chiêu cho bọn họ lợi ích gì?" "Ngươi nghĩ lợi ích gì có thể thu mua được những thế gia công tử này?"

"Dung thế tử người này thật sự có chút năng lực!"...

Trong nhã gian, có người nhẹ giọng nói: "Nên gặp Dung Chiêu rồi."

Đương sự cũng không biết những tiếng nghị luận bên ngoài.

Bùi Quan Sơn về nhà liền trực tiếp đi tìm cha mình là Du thân vương, hai người gặp nhau ở tiền viện.

Du thân vương: "Ta cũng có việc tìm con."
 
Chương 152


Bùi Quan Sơn sửng sốt.

Đây không phải trùng hợp sao?

Vì thế, hai người ngồi ở thư phòng.

Nhưng đều duy trì an tĩnh, không ai mở miệng, hạ nhân rót trà cho bọn họ, sau khi rời khỏi, trong phòng vẫn an tĩnh như cũ.

Du thân vương cùng Bùi Quan Sơn đều có chút khó xử, bưng chén trà lên uống vài ngụm.

Sau đó hai người đồng loạt mở miệng: "Có chuyện gì sao?"

Lời vừa dứt, bầu không khí lần nữa an tĩnh lại.

Một lát sau, hai người buông chén trà, cắn răng trực tiếp nói thẳng, lại đồng loạt mở miệng...

Du thân vương: "Con còn tiền không?"

Bùi Quan Sơn: "Cha còn tiền không?"

Du thân vương: "22?"

Bùi Quan Sơn: "..."

Hai người ngồi đối diện, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Tại sao Du thân vương phủ bọn họ lại thiếu tiền như vậy?

Vinh thân vương phủ.

Lúc Bùi Thừa Quyết trở về, Vinh thân vương và đại ca Bùi Thừa Lăng đều ở trong phủ, hai người ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn vừa mới bước vào trong phòng đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Vinh thân vương vang lên: "Hôm nay con đi đâu?"

Bùi Thừa Quyết thấy Bùi Thừa Lăng ngồi đó, nhất thời trong đôi mắt hoa đào hiện lên trào phúng.

Thanh âm của hắn thản nhiên: "Tụ tập bằng hữu."

Nhìn tư thế này liền biết đại ca hắn lại ở trước mặt phụ thân gây khó dễ cho hắn, cho nên hai người đang chờ hắn trở về để chất vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-152.html.]

Đầu là con vợ cả, nhưng tính cách Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn lại khác nhau một trời một vực, rõ ràng là nguyên nhân gia đình, hắn quanh năm mang mặt nạ "dối trá", tất nhiên cũng do hoàn cảnh dẫn đến.

Không phải gia đình nào huynh đệ cũng hòa thuận.

Ba huynh đệ Trương gia tuy rằng quan hệ không phải rất thân thiết Trương Trường Ngôn còn luôn muốn áp đảo hai ca ca của hắn, nhưng bên ngoài bọn họ đều là người Trương gia, không đến mức nội đấu, hơn nữa còn xem như chiếu cố tương trợ lẫn nhau.

Nhưng Vinh thân vương phủ thì khác.

Bùi Thừa Quyết rõ ràng rất ưu tú, tuy là con vợ cả nhưng mẫu thân là điền phòng*, trước hắn còn có một đại ca do nguyên phối của Vinh thân vương sinh ra... Bùi Thừa Lăng.

*Điền phòng: Người vợ được cưới về sau khi vợ trước mất.

Bùi Thừa Lăng có vài phần tài cán, mẫu thân lại là bạch nguyệt quang của Vinh thân vương, Vinh thân vương thương hắn tuổi còn nhỏ đã mất mẹ cho nên rất bảo hộ hắn.

Hai người một người đã làm quan, nhậm chức Thị Ngự Sử trong cung, một người là một trong kinh thành song kiệt, miễn cưỡng xem như thế lực ngang nhau.

Vinh Thân Vương phủ đến bây giờ còn chưa lập thế tử, hai người tranh đấu không ngừng.

Quả nhiên sau khi Bùi Thừa Quyết trả lời, Bùi Thừa Lăng lập tức nói: "A? Thừa Quyết đi tụ tập với ai? Ta nhớ quan hệ giữa đệ và Bùi thế tử không hòa thuận..."

"Đại ca lại biết ta gặp người nào sao? Điều tra ta?" Bùi Thừa Quyết châm chọc.

Vinh thân vương lạnh mặt: "Thừa Quyết, nói chuyện kiểu gì vậy? Đại ca cũng là quan tâm con."

Bùi Thừa Quyết từ chối cho ý kiến.

Bùi Thừa Lăng giật giật khóe môi: "Đúng đó, ta lo lắng cho đệ đệ, hơn nữa ta nghe được tin đồn, nói đệ đệ hôm nay và đám người Bùi thế tử muốn cho An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu một bài học."

Có thể tra được rõ ràng như vậy, tin đồn ở đâu ra?

Rõ ràng là hắn cố ý thăm dò!

Hơn nữa còn nghe được tin tức nội bộ của bọn họ, Bùi Thừa Lăng này quả nhiên có chút thủ đoạn, chẳng qua tất cả tinh lực đều đặt vào việc tính toán hắn, thật sự là khó làm việc lớn.

Đáng tiếc, phụ thân hắn không nhìn ra.

Bùi Thừa Quyết còn chưa lên tiếng, Bùi Thừa Lăng lại nói: "Thừa Quyết, việc này đệ quả thật xúc động, không phải đại ca nói đệ, ta biết đệ không thích Dung thế tử kia dương danh, nhưng hư danh gì gì đó, chung phong?"

Đây là ám chỉ thanh danh kinh thành song kiệt của Bùi Thừa Quyết chỉ là hư danh!

Vinh thân vương gật đầu: "Đúng vậy, đại ca con nói đúng, con chỉ thấy Dung Chiêu thanh danh hiển hách, không thấy nguy hiểm dưới thân hắn. Huống hồ Phúc Lộc Hiên kiếm tiền như nước còn có một phần là của ta, con đi làm khó hắn làm gì?"
 
Chương 152


Bùi Quan Sơn sửng sốt.

Đây không phải trùng hợp sao?

Vì thế, hai người ngồi ở thư phòng.

Nhưng đều duy trì an tĩnh, không ai mở miệng, hạ nhân rót trà cho bọn họ, sau khi rời khỏi, trong phòng vẫn an tĩnh như cũ.

Du thân vương cùng Bùi Quan Sơn đều có chút khó xử, bưng chén trà lên uống vài ngụm.

Sau đó hai người đồng loạt mở miệng: "Có chuyện gì sao?"

Lời vừa dứt, bầu không khí lần nữa an tĩnh lại.

Một lát sau, hai người buông chén trà, cắn răng trực tiếp nói thẳng, lại đồng loạt mở miệng...

Du thân vương: "Con còn tiền không?"

Bùi Quan Sơn: "Cha còn tiền không?"

Du thân vương: "22?"

Bùi Quan Sơn: "..."

Hai người ngồi đối diện, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Tại sao Du thân vương phủ bọn họ lại thiếu tiền như vậy?

Vinh thân vương phủ.

Lúc Bùi Thừa Quyết trở về, Vinh thân vương và đại ca Bùi Thừa Lăng đều ở trong phủ, hai người ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn vừa mới bước vào trong phòng đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Vinh thân vương vang lên: "Hôm nay con đi đâu?"

Bùi Thừa Quyết thấy Bùi Thừa Lăng ngồi đó, nhất thời trong đôi mắt hoa đào hiện lên trào phúng.

Thanh âm của hắn thản nhiên: "Tụ tập bằng hữu."

Nhìn tư thế này liền biết đại ca hắn lại ở trước mặt phụ thân gây khó dễ cho hắn, cho nên hai người đang chờ hắn trở về để chất vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-152.html.]

Đầu là con vợ cả, nhưng tính cách Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn lại khác nhau một trời một vực, rõ ràng là nguyên nhân gia đình, hắn quanh năm mang mặt nạ "dối trá", tất nhiên cũng do hoàn cảnh dẫn đến.

Không phải gia đình nào huynh đệ cũng hòa thuận.

Ba huynh đệ Trương gia tuy rằng quan hệ không phải rất thân thiết Trương Trường Ngôn còn luôn muốn áp đảo hai ca ca của hắn, nhưng bên ngoài bọn họ đều là người Trương gia, không đến mức nội đấu, hơn nữa còn xem như chiếu cố tương trợ lẫn nhau.

Nhưng Vinh thân vương phủ thì khác.

Bùi Thừa Quyết rõ ràng rất ưu tú, tuy là con vợ cả nhưng mẫu thân là điền phòng*, trước hắn còn có một đại ca do nguyên phối của Vinh thân vương sinh ra... Bùi Thừa Lăng.

*Điền phòng: Người vợ được cưới về sau khi vợ trước mất.

Bùi Thừa Lăng có vài phần tài cán, mẫu thân lại là bạch nguyệt quang của Vinh thân vương, Vinh thân vương thương hắn tuổi còn nhỏ đã mất mẹ cho nên rất bảo hộ hắn.

Hai người một người đã làm quan, nhậm chức Thị Ngự Sử trong cung, một người là một trong kinh thành song kiệt, miễn cưỡng xem như thế lực ngang nhau.

Vinh Thân Vương phủ đến bây giờ còn chưa lập thế tử, hai người tranh đấu không ngừng.

Quả nhiên sau khi Bùi Thừa Quyết trả lời, Bùi Thừa Lăng lập tức nói: "A? Thừa Quyết đi tụ tập với ai? Ta nhớ quan hệ giữa đệ và Bùi thế tử không hòa thuận..."

"Đại ca lại biết ta gặp người nào sao? Điều tra ta?" Bùi Thừa Quyết châm chọc.

Vinh thân vương lạnh mặt: "Thừa Quyết, nói chuyện kiểu gì vậy? Đại ca cũng là quan tâm con."

Bùi Thừa Quyết từ chối cho ý kiến.

Bùi Thừa Lăng giật giật khóe môi: "Đúng đó, ta lo lắng cho đệ đệ, hơn nữa ta nghe được tin đồn, nói đệ đệ hôm nay và đám người Bùi thế tử muốn cho An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu một bài học."

Có thể tra được rõ ràng như vậy, tin đồn ở đâu ra?

Rõ ràng là hắn cố ý thăm dò!

Hơn nữa còn nghe được tin tức nội bộ của bọn họ, Bùi Thừa Lăng này quả nhiên có chút thủ đoạn, chẳng qua tất cả tinh lực đều đặt vào việc tính toán hắn, thật sự là khó làm việc lớn.

Đáng tiếc, phụ thân hắn không nhìn ra.

Bùi Thừa Quyết còn chưa lên tiếng, Bùi Thừa Lăng lại nói: "Thừa Quyết, việc này đệ quả thật xúc động, không phải đại ca nói đệ, ta biết đệ không thích Dung thế tử kia dương danh, nhưng hư danh gì gì đó, chung phong?"

Đây là ám chỉ thanh danh kinh thành song kiệt của Bùi Thừa Quyết chỉ là hư danh!

Vinh thân vương gật đầu: "Đúng vậy, đại ca con nói đúng, con chỉ thấy Dung Chiêu thanh danh hiển hách, không thấy nguy hiểm dưới thân hắn. Huống hồ Phúc Lộc Hiên kiếm tiền như nước còn có một phần là của ta, con đi làm khó hắn làm gì?"
 
Chương 152


Bùi Quan Sơn sửng sốt.

Đây không phải trùng hợp sao?

Vì thế, hai người ngồi ở thư phòng.

Nhưng đều duy trì an tĩnh, không ai mở miệng, hạ nhân rót trà cho bọn họ, sau khi rời khỏi, trong phòng vẫn an tĩnh như cũ.

Du thân vương cùng Bùi Quan Sơn đều có chút khó xử, bưng chén trà lên uống vài ngụm.

Sau đó hai người đồng loạt mở miệng: "Có chuyện gì sao?"

Lời vừa dứt, bầu không khí lần nữa an tĩnh lại.

Một lát sau, hai người buông chén trà, cắn răng trực tiếp nói thẳng, lại đồng loạt mở miệng...

Du thân vương: "Con còn tiền không?"

Bùi Quan Sơn: "Cha còn tiền không?"

Du thân vương: "22?"

Bùi Quan Sơn: "..."

Hai người ngồi đối diện, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Tại sao Du thân vương phủ bọn họ lại thiếu tiền như vậy?

Vinh thân vương phủ.

Lúc Bùi Thừa Quyết trở về, Vinh thân vương và đại ca Bùi Thừa Lăng đều ở trong phủ, hai người ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn vừa mới bước vào trong phòng đã nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Vinh thân vương vang lên: "Hôm nay con đi đâu?"

Bùi Thừa Quyết thấy Bùi Thừa Lăng ngồi đó, nhất thời trong đôi mắt hoa đào hiện lên trào phúng.

Thanh âm của hắn thản nhiên: "Tụ tập bằng hữu."

Nhìn tư thế này liền biết đại ca hắn lại ở trước mặt phụ thân gây khó dễ cho hắn, cho nên hai người đang chờ hắn trở về để chất vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-152.html.]

Đầu là con vợ cả, nhưng tính cách Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn lại khác nhau một trời một vực, rõ ràng là nguyên nhân gia đình, hắn quanh năm mang mặt nạ "dối trá", tất nhiên cũng do hoàn cảnh dẫn đến.

Không phải gia đình nào huynh đệ cũng hòa thuận.

Ba huynh đệ Trương gia tuy rằng quan hệ không phải rất thân thiết Trương Trường Ngôn còn luôn muốn áp đảo hai ca ca của hắn, nhưng bên ngoài bọn họ đều là người Trương gia, không đến mức nội đấu, hơn nữa còn xem như chiếu cố tương trợ lẫn nhau.

Nhưng Vinh thân vương phủ thì khác.

Bùi Thừa Quyết rõ ràng rất ưu tú, tuy là con vợ cả nhưng mẫu thân là điền phòng*, trước hắn còn có một đại ca do nguyên phối của Vinh thân vương sinh ra... Bùi Thừa Lăng.

*Điền phòng: Người vợ được cưới về sau khi vợ trước mất.

Bùi Thừa Lăng có vài phần tài cán, mẫu thân lại là bạch nguyệt quang của Vinh thân vương, Vinh thân vương thương hắn tuổi còn nhỏ đã mất mẹ cho nên rất bảo hộ hắn.

Hai người một người đã làm quan, nhậm chức Thị Ngự Sử trong cung, một người là một trong kinh thành song kiệt, miễn cưỡng xem như thế lực ngang nhau.

Vinh Thân Vương phủ đến bây giờ còn chưa lập thế tử, hai người tranh đấu không ngừng.

Quả nhiên sau khi Bùi Thừa Quyết trả lời, Bùi Thừa Lăng lập tức nói: "A? Thừa Quyết đi tụ tập với ai? Ta nhớ quan hệ giữa đệ và Bùi thế tử không hòa thuận..."

"Đại ca lại biết ta gặp người nào sao? Điều tra ta?" Bùi Thừa Quyết châm chọc.

Vinh thân vương lạnh mặt: "Thừa Quyết, nói chuyện kiểu gì vậy? Đại ca cũng là quan tâm con."

Bùi Thừa Quyết từ chối cho ý kiến.

Bùi Thừa Lăng giật giật khóe môi: "Đúng đó, ta lo lắng cho đệ đệ, hơn nữa ta nghe được tin đồn, nói đệ đệ hôm nay và đám người Bùi thế tử muốn cho An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu một bài học."

Có thể tra được rõ ràng như vậy, tin đồn ở đâu ra?

Rõ ràng là hắn cố ý thăm dò!

Hơn nữa còn nghe được tin tức nội bộ của bọn họ, Bùi Thừa Lăng này quả nhiên có chút thủ đoạn, chẳng qua tất cả tinh lực đều đặt vào việc tính toán hắn, thật sự là khó làm việc lớn.

Đáng tiếc, phụ thân hắn không nhìn ra.

Bùi Thừa Quyết còn chưa lên tiếng, Bùi Thừa Lăng lại nói: "Thừa Quyết, việc này đệ quả thật xúc động, không phải đại ca nói đệ, ta biết đệ không thích Dung thế tử kia dương danh, nhưng hư danh gì gì đó, chung phong?"

Đây là ám chỉ thanh danh kinh thành song kiệt của Bùi Thừa Quyết chỉ là hư danh!

Vinh thân vương gật đầu: "Đúng vậy, đại ca con nói đúng, con chỉ thấy Dung Chiêu thanh danh hiển hách, không thấy nguy hiểm dưới thân hắn. Huống hồ Phúc Lộc Hiên kiếm tiền như nước còn có một phần là của ta, con đi làm khó hắn làm gì?"
 
Chương 153


Nói đến đây, Vinh thân vương cũng có chút kinh ngạc, lại mơ hồ kinh hỉ.

Lúc trước Dung Chiêu nói mở tửu lâu, hắn liền biết phương diện này có lợi nhuận, lại thật sự không ngờ có lợi nhuận cao như vậy!

Dung Chiêu thổi phồng nhiều thế nào, cuối cùng cũng không khiến người ta rung động bằng thực tế.

Lầu một không kiếm được nhiều tiền, lầu hai, lầu ba, lầu bốn lại kiếm không ít.

Tứ đại thân vương cũng không phải người chỉ nhìn lợi nhuận trước mắt, nhưng lợi nhuận đêm qua của Phúc Lộc Hiên vẫn làm cho bốn người giật mình.

Phúc Lộc Trang vừa mới hoạt động, bọn họ vẫn còn cần Dung Chiêu, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy có người tìm Dung Chiêu gây phiền toái, ấy thế mà người này còn là con của hắn!

Bùi Thừa Lăng nghe vậy, trong mắt khó nén hưng phấn.

Bùi Thừa Quyết làm việc cẩn thận, lại ưa giả vờ, hắn rất ít khi bắt thóp được đệ đệ.

Hiện giờ Vinh thân vương đã bị lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên làm cho choáng váng đầu óc, Bùi Thừa Quyết muốn đối phó với Dung Chiêu, Vinh thân vương tuyệt đối không cho phép!

Thấy đại ca hả hê khi người gặp họa, Bùi Thừa Quyết trong lòng cười lạnh.

Trên mặt hắn cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc, mắt hoa đào mang theo ngạc nhiên: "A? Phụ thân đang nói gì vậy? Tại sao con lại tìm Dung Chiêu gây phiền phức chứ? Con và hắn không thù không oán, phụ thân cùng hắn hợp tác, tại sao con lại đi phá đám?"

Vinh thân vương ngẩn ra.

Bùi Thừa Lăng giống như bị đánh một gậy, cả người lập tức sửng sốt, hắn cất cao giọng: "Các ngươi không tìm Dung Chiêu gây sự?"

"Đệ và Bùi Quan Sơn đều rất muốn quen biết Dung Chiêu, cho nên tụ tập ở trà lâu mời hắn đến, chúng ta nhất kiến như cố, trò chuyện với nhau vui vẻ, sao lại gây sự?"

Bùi Thừa Lăng: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-153.html.]

Vinh thân vương nhìn hắn, ánh mắt mang theo hoài nghị. Bùi Thừa Lăng há miệng giải thích: "Ngươi, ngươi đang lừa chúng ta."

Bùi Thừa Quyết trong lòng càng cười lạnh, trên mặt lại mờ mịt: "Làm sao có thể? Chúng ta và A Chiêu nói cười vui vẻ rời khỏi trà lâu, rất nhiều người đều nhìn thấy, hơn nữa chúng ta còn hẹn mấy ngày sau gặp mặt ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên."

Hắn nhìn Bùi Thừa Lăng nói ra chữ cuối cùng, còn mang theo chút ý vị thâm trường.

Bùi Thừa Lăng không hiểu sao sống lưng phát lạnh.

Vinh thân vương nhìn hắn, cau mày: "Lão đại, con cả ngày không có việc gì làm sao? Lại rảnh rỗi gây chuyện thị phi, còn đổ oan cho đệ đệ ruột."

Bùi Thừa Lăng còn chưa lên tiếng, Bùi Thừa Quyết chớp chớp mắt đào hoa: "Phụ thân chớ hiểu lầm đại ca, huynh ấy cũng là lo lắng cho con cho nên mới điều tra con mỗi ngày làm những gì, âu cũng là lo lắng cho nên mới suy nghĩ linh tỉnh..."

Vừa nói xong, Bùi Thừa Lăng trong lòng lộp bộp.

Quả nhiên, Vinh thân vương mắng: "Ngươi còn điều tra đệ đệ ngươi? Đệ đệ ngươi một lòng coi ngươi là đại ca tín nhiệm, ngươi lại luôn tìm cách bắt lỗi đệ đệ, còn ăn nói lung tung đổ oan cho hắn."

Bùi Thừa Quyết: "Phụ thân bớt giận, chỉ là việc nhỏ, đại ca cũng chỉ hiểu nhầm con tìm Dung Chiêu gây phiền toái, cũng không phải chuyện lớn gì... Phụ thân đừng mắng đại ca."

Bùi Thừa Lăng: "...?"

Vinh thân vương nghe vậy, n.g.ự.c kịch liệt phập phồng: "Hôm nay dám bố trí việc nhỏ, ngày khác liền dám bố trí việc lớn, ngươi nhất định phải giày vò c.h.ế.t đệ đệ của ngươi mới hài lòng sao? Đệ đệ ngươi còn nói đỡ cho ngươi, bao che ngươi, ta thấy ngươi đúng là muốn bị đánh!"

Bùi Thừa Quyết thêm lửa: "Phụ thân! Đại ca hiện giờ đã xuất sĩ làm quan, phụ thân sao có thể đánh đại ca?"

Bùi Thừa Lăng: "...?"

Vinh thân vương đứng bật dậy đi khắp phòng tìm đồ, không tìm thấy chỉ có thể quơ lấy đế giày, mắng: "Lão tử đánh nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là tiểu quan thất phẩm, cho dù ngang hàng lão tử, lão tử cũng đánh được!"

Nói xong liền đánh.

"Ai! Cha, con sai rồi, đừng đánh nữa!" Bùi Thừa Lăng nhảy lên nhảy xuống.
 
Chương 153


Nói đến đây, Vinh thân vương cũng có chút kinh ngạc, lại mơ hồ kinh hỉ.

Lúc trước Dung Chiêu nói mở tửu lâu, hắn liền biết phương diện này có lợi nhuận, lại thật sự không ngờ có lợi nhuận cao như vậy!

Dung Chiêu thổi phồng nhiều thế nào, cuối cùng cũng không khiến người ta rung động bằng thực tế.

Lầu một không kiếm được nhiều tiền, lầu hai, lầu ba, lầu bốn lại kiếm không ít.

Tứ đại thân vương cũng không phải người chỉ nhìn lợi nhuận trước mắt, nhưng lợi nhuận đêm qua của Phúc Lộc Hiên vẫn làm cho bốn người giật mình.

Phúc Lộc Trang vừa mới hoạt động, bọn họ vẫn còn cần Dung Chiêu, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy có người tìm Dung Chiêu gây phiền toái, ấy thế mà người này còn là con của hắn!

Bùi Thừa Lăng nghe vậy, trong mắt khó nén hưng phấn.

Bùi Thừa Quyết làm việc cẩn thận, lại ưa giả vờ, hắn rất ít khi bắt thóp được đệ đệ.

Hiện giờ Vinh thân vương đã bị lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên làm cho choáng váng đầu óc, Bùi Thừa Quyết muốn đối phó với Dung Chiêu, Vinh thân vương tuyệt đối không cho phép!

Thấy đại ca hả hê khi người gặp họa, Bùi Thừa Quyết trong lòng cười lạnh.

Trên mặt hắn cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc, mắt hoa đào mang theo ngạc nhiên: "A? Phụ thân đang nói gì vậy? Tại sao con lại tìm Dung Chiêu gây phiền phức chứ? Con và hắn không thù không oán, phụ thân cùng hắn hợp tác, tại sao con lại đi phá đám?"

Vinh thân vương ngẩn ra.

Bùi Thừa Lăng giống như bị đánh một gậy, cả người lập tức sửng sốt, hắn cất cao giọng: "Các ngươi không tìm Dung Chiêu gây sự?"

"Đệ và Bùi Quan Sơn đều rất muốn quen biết Dung Chiêu, cho nên tụ tập ở trà lâu mời hắn đến, chúng ta nhất kiến như cố, trò chuyện với nhau vui vẻ, sao lại gây sự?"

Bùi Thừa Lăng: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-153.html.]

Vinh thân vương nhìn hắn, ánh mắt mang theo hoài nghị. Bùi Thừa Lăng há miệng giải thích: "Ngươi, ngươi đang lừa chúng ta."

Bùi Thừa Quyết trong lòng càng cười lạnh, trên mặt lại mờ mịt: "Làm sao có thể? Chúng ta và A Chiêu nói cười vui vẻ rời khỏi trà lâu, rất nhiều người đều nhìn thấy, hơn nữa chúng ta còn hẹn mấy ngày sau gặp mặt ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên."

Hắn nhìn Bùi Thừa Lăng nói ra chữ cuối cùng, còn mang theo chút ý vị thâm trường.

Bùi Thừa Lăng không hiểu sao sống lưng phát lạnh.

Vinh thân vương nhìn hắn, cau mày: "Lão đại, con cả ngày không có việc gì làm sao? Lại rảnh rỗi gây chuyện thị phi, còn đổ oan cho đệ đệ ruột."

Bùi Thừa Lăng còn chưa lên tiếng, Bùi Thừa Quyết chớp chớp mắt đào hoa: "Phụ thân chớ hiểu lầm đại ca, huynh ấy cũng là lo lắng cho con cho nên mới điều tra con mỗi ngày làm những gì, âu cũng là lo lắng cho nên mới suy nghĩ linh tỉnh..."

Vừa nói xong, Bùi Thừa Lăng trong lòng lộp bộp.

Quả nhiên, Vinh thân vương mắng: "Ngươi còn điều tra đệ đệ ngươi? Đệ đệ ngươi một lòng coi ngươi là đại ca tín nhiệm, ngươi lại luôn tìm cách bắt lỗi đệ đệ, còn ăn nói lung tung đổ oan cho hắn."

Bùi Thừa Quyết: "Phụ thân bớt giận, chỉ là việc nhỏ, đại ca cũng chỉ hiểu nhầm con tìm Dung Chiêu gây phiền toái, cũng không phải chuyện lớn gì... Phụ thân đừng mắng đại ca."

Bùi Thừa Lăng: "...?"

Vinh thân vương nghe vậy, n.g.ự.c kịch liệt phập phồng: "Hôm nay dám bố trí việc nhỏ, ngày khác liền dám bố trí việc lớn, ngươi nhất định phải giày vò c.h.ế.t đệ đệ của ngươi mới hài lòng sao? Đệ đệ ngươi còn nói đỡ cho ngươi, bao che ngươi, ta thấy ngươi đúng là muốn bị đánh!"

Bùi Thừa Quyết thêm lửa: "Phụ thân! Đại ca hiện giờ đã xuất sĩ làm quan, phụ thân sao có thể đánh đại ca?"

Bùi Thừa Lăng: "...?"

Vinh thân vương đứng bật dậy đi khắp phòng tìm đồ, không tìm thấy chỉ có thể quơ lấy đế giày, mắng: "Lão tử đánh nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là tiểu quan thất phẩm, cho dù ngang hàng lão tử, lão tử cũng đánh được!"

Nói xong liền đánh.

"Ai! Cha, con sai rồi, đừng đánh nữa!" Bùi Thừa Lăng nhảy lên nhảy xuống.
 
Chương 153


Nói đến đây, Vinh thân vương cũng có chút kinh ngạc, lại mơ hồ kinh hỉ.

Lúc trước Dung Chiêu nói mở tửu lâu, hắn liền biết phương diện này có lợi nhuận, lại thật sự không ngờ có lợi nhuận cao như vậy!

Dung Chiêu thổi phồng nhiều thế nào, cuối cùng cũng không khiến người ta rung động bằng thực tế.

Lầu một không kiếm được nhiều tiền, lầu hai, lầu ba, lầu bốn lại kiếm không ít.

Tứ đại thân vương cũng không phải người chỉ nhìn lợi nhuận trước mắt, nhưng lợi nhuận đêm qua của Phúc Lộc Hiên vẫn làm cho bốn người giật mình.

Phúc Lộc Trang vừa mới hoạt động, bọn họ vẫn còn cần Dung Chiêu, hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy có người tìm Dung Chiêu gây phiền toái, ấy thế mà người này còn là con của hắn!

Bùi Thừa Lăng nghe vậy, trong mắt khó nén hưng phấn.

Bùi Thừa Quyết làm việc cẩn thận, lại ưa giả vờ, hắn rất ít khi bắt thóp được đệ đệ.

Hiện giờ Vinh thân vương đã bị lợi nhuận của Phúc Lộc Hiên làm cho choáng váng đầu óc, Bùi Thừa Quyết muốn đối phó với Dung Chiêu, Vinh thân vương tuyệt đối không cho phép!

Thấy đại ca hả hê khi người gặp họa, Bùi Thừa Quyết trong lòng cười lạnh.

Trên mặt hắn cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc, mắt hoa đào mang theo ngạc nhiên: "A? Phụ thân đang nói gì vậy? Tại sao con lại tìm Dung Chiêu gây phiền phức chứ? Con và hắn không thù không oán, phụ thân cùng hắn hợp tác, tại sao con lại đi phá đám?"

Vinh thân vương ngẩn ra.

Bùi Thừa Lăng giống như bị đánh một gậy, cả người lập tức sửng sốt, hắn cất cao giọng: "Các ngươi không tìm Dung Chiêu gây sự?"

"Đệ và Bùi Quan Sơn đều rất muốn quen biết Dung Chiêu, cho nên tụ tập ở trà lâu mời hắn đến, chúng ta nhất kiến như cố, trò chuyện với nhau vui vẻ, sao lại gây sự?"

Bùi Thừa Lăng: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-153.html.]

Vinh thân vương nhìn hắn, ánh mắt mang theo hoài nghị. Bùi Thừa Lăng há miệng giải thích: "Ngươi, ngươi đang lừa chúng ta."

Bùi Thừa Quyết trong lòng càng cười lạnh, trên mặt lại mờ mịt: "Làm sao có thể? Chúng ta và A Chiêu nói cười vui vẻ rời khỏi trà lâu, rất nhiều người đều nhìn thấy, hơn nữa chúng ta còn hẹn mấy ngày sau gặp mặt ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên."

Hắn nhìn Bùi Thừa Lăng nói ra chữ cuối cùng, còn mang theo chút ý vị thâm trường.

Bùi Thừa Lăng không hiểu sao sống lưng phát lạnh.

Vinh thân vương nhìn hắn, cau mày: "Lão đại, con cả ngày không có việc gì làm sao? Lại rảnh rỗi gây chuyện thị phi, còn đổ oan cho đệ đệ ruột."

Bùi Thừa Lăng còn chưa lên tiếng, Bùi Thừa Quyết chớp chớp mắt đào hoa: "Phụ thân chớ hiểu lầm đại ca, huynh ấy cũng là lo lắng cho con cho nên mới điều tra con mỗi ngày làm những gì, âu cũng là lo lắng cho nên mới suy nghĩ linh tỉnh..."

Vừa nói xong, Bùi Thừa Lăng trong lòng lộp bộp.

Quả nhiên, Vinh thân vương mắng: "Ngươi còn điều tra đệ đệ ngươi? Đệ đệ ngươi một lòng coi ngươi là đại ca tín nhiệm, ngươi lại luôn tìm cách bắt lỗi đệ đệ, còn ăn nói lung tung đổ oan cho hắn."

Bùi Thừa Quyết: "Phụ thân bớt giận, chỉ là việc nhỏ, đại ca cũng chỉ hiểu nhầm con tìm Dung Chiêu gây phiền toái, cũng không phải chuyện lớn gì... Phụ thân đừng mắng đại ca."

Bùi Thừa Lăng: "...?"

Vinh thân vương nghe vậy, n.g.ự.c kịch liệt phập phồng: "Hôm nay dám bố trí việc nhỏ, ngày khác liền dám bố trí việc lớn, ngươi nhất định phải giày vò c.h.ế.t đệ đệ của ngươi mới hài lòng sao? Đệ đệ ngươi còn nói đỡ cho ngươi, bao che ngươi, ta thấy ngươi đúng là muốn bị đánh!"

Bùi Thừa Quyết thêm lửa: "Phụ thân! Đại ca hiện giờ đã xuất sĩ làm quan, phụ thân sao có thể đánh đại ca?"

Bùi Thừa Lăng: "...?"

Vinh thân vương đứng bật dậy đi khắp phòng tìm đồ, không tìm thấy chỉ có thể quơ lấy đế giày, mắng: "Lão tử đánh nhi tử là thiên kinh địa nghĩa, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là tiểu quan thất phẩm, cho dù ngang hàng lão tử, lão tử cũng đánh được!"

Nói xong liền đánh.

"Ai! Cha, con sai rồi, đừng đánh nữa!" Bùi Thừa Lăng nhảy lên nhảy xuống.
 
Chương 154


Bùi Thừa Quyết cười lạnh.

Còn gây chuyện với hắn, chỉ với đầu óc này của đại ca, chỉ cần hắn còn sống, Bùi Thừa Lăng cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện phong tước.

Bùi Thừa Quyết giả vờ giúp đỡ, kì thực giữ lấy Bùi Thừa Lăng không cho hắn chạy, trong miệng còn gào to: "Phụ thân, đừng đánh đại ca, đại ca tuổi trẻ khỏe mạnh sao có thể đánh hắn?"

Bùi Thừa Lăng: "..."

Ta cầu xin ngươi im miệng đi, đừng nói giúp ta nữa!

"Hắn cường tráng hơn nữa lão tử cũng có thể đánh!" Vinh thân vương tức giận rút đế giày đánh lên người Bùi Thừa Lăng, Bùi Thừa Lăng la oai oái.

"Phụ thân!" Bùi Thừa Quyết nắm chặt Bùi Thừa Lăng không cho hắn né tránh.

Bùi Thừa Lăng: "Ngươi buông ra, ta không cần ngươi nói giúp!" Đây không phải là nói giúp hắn, đây là giúp hắn bị đánh.

Vinh thân vương trách mắng: "Ngươi lại còn quát đệ đệ ngươi? Ta thấy ngươi thật sự là thiếu đánh!!"

Bùi Thừa Lăng: "..."

Mười lăm phút sau.

Ba người ngồi xuống, Vinh thân vương thở hồng hộc, Bùi Thừa Lăng mặt mũi bầm dập rụt ở góc, ngược lại Bùi Thừa Quyết mặc áo trắng tinh tươm, không nhiễm một hạt bụi ngồi ở đó.

Bùi Thừa Lăng vừa thấy hắn đã muốn nghiến răng.

Vinh thân vương trừng Bùi Thừa Lăng.

Bùi Thừa Quyết bưng chén trà lên uống, che giấu ý cười trên khóe miệng.

Vinh thân vương hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía Bùi Thừa Quyết, nghiêm mặt nói: "Dung Chiêu có chút bản lĩnh, nhưng cũng không cần thiết quá thân cận hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-154.html.]

Bùi Thừa Quyết nhướng mày, dường như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: "Nhị hoàng tử?"

Vinh thân vương chậm rãi gật đầu: "Nhị hoàng tử đối với chuyện ta và Dung Chiêu hợp tác dường như có chút bất mãn, hắn không thích ta và bọn Lạc thân vương, Lộc thân vương có liên quan..." Hiện giờ việc đoạt đích đã đến hồi cấp bách, Vinh thân vương là người của trận doanh Nhị hoàng tử, lại cùng người của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử như Lộc thân vương và Nhạc thân vương ở cùng một chỗ, Nhị hoàng tử Bùi Tranh đương nhiên mất hứng.

Bùi Thừa Lăng lập tức sốt sắng: "Vậy phải làm sao?"

Bùi Thừa Quyết ánh mắt trào phúng, đại ca hắn rõ ràng ngu xuẩn, nhưng vẫn luôn tự cho mình đúng, gặp phải chút chuyện liền vội vàng phát hoảng, khó mà đảm đương trọng trách.

Hết lần này tới lần khác phụ thân hắn Vinh thân vương lại mắt mù, còn rất thích đại ca.

Bùi Thừa Quyết chỉ thản nhiên nói: "Chuyện đã đến nước này còn có thể như thế nào, cũng không thể rút khỏi Phúc Lộc Hiên? Nhị hoàng tử còn chưa phải thái tử, hôm nay là hắn dựa vào Vinh Thân vương phủ chúng ta, không cần thiết vì thế mà buông tha Phúc Lộc Hiên. Huống hồ cho dù chúng ta muốn buông tha, Nhị hoàng tử cũng sẽ không nguyện ý, hắn sẽ không để cho việc làm ăn này rơi vào tay người khác."

Cho dù con trai lớn đã xuất quan, Vinh thân vương cũng không thể không thừa nhận vẫn là con trai thứ hai mẫn cảm với chính sự hơn.

Hắn gật đầu đồng ý.

Bùi Thừa Quyết hỏi ra nghỉ hoặc: "Vì sao phải cách xa Dung Chiêu? Nhị hoàng tử nếu muốn mời chào Dung Chiêu, vậy chúng ta cần gì phải xa cách hắn?"

Ngón tay Vinh thân vương gõ gõ mặt bàn, chỉ nói một câu: "Con cũng nói Nhị hoàng tử sẽ không buông tha, vậy Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử thì sao?"

Bùi Thừa Lăng mờ mịt.

Bùi Thừa Quyết lập tức phản ứng lại.

Đúng vậy!

Dung Chiêu hiện giờ hừng hực lửa, một tay Phúc Lộc Trang, một tay Phúc Lộc Hiên, không đơn thuần là sinh ý có tiền, còn là sinh ý có danh vọng có sức ảnh hưởng, huống chỉ hắn là An Khánh Vương tương lai, hắn họ Dung.

Nhị hoàng tử sẽ không buông tay, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng sẽ không để cho hắn ngã sang những người khác.

Đây chính là nguy cơ lớn nhất của Dung Chiêu.

Bùi Thừa Quyết mím môi, tình cảnh này, cho dù là hắn cũng không Nếu Dung Chiêu kiên định lựa chọn một phương, chỉ sợ hai vị hoàng tử khác sẽ tìm hắn gây khó dễ, nội bộ Phúc Lộc Hiên cũng sẽ bất ổn.
 
Chương 154


Bùi Thừa Quyết cười lạnh.

Còn gây chuyện với hắn, chỉ với đầu óc này của đại ca, chỉ cần hắn còn sống, Bùi Thừa Lăng cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện phong tước.

Bùi Thừa Quyết giả vờ giúp đỡ, kì thực giữ lấy Bùi Thừa Lăng không cho hắn chạy, trong miệng còn gào to: "Phụ thân, đừng đánh đại ca, đại ca tuổi trẻ khỏe mạnh sao có thể đánh hắn?"

Bùi Thừa Lăng: "..."

Ta cầu xin ngươi im miệng đi, đừng nói giúp ta nữa!

"Hắn cường tráng hơn nữa lão tử cũng có thể đánh!" Vinh thân vương tức giận rút đế giày đánh lên người Bùi Thừa Lăng, Bùi Thừa Lăng la oai oái.

"Phụ thân!" Bùi Thừa Quyết nắm chặt Bùi Thừa Lăng không cho hắn né tránh.

Bùi Thừa Lăng: "Ngươi buông ra, ta không cần ngươi nói giúp!" Đây không phải là nói giúp hắn, đây là giúp hắn bị đánh.

Vinh thân vương trách mắng: "Ngươi lại còn quát đệ đệ ngươi? Ta thấy ngươi thật sự là thiếu đánh!!"

Bùi Thừa Lăng: "..."

Mười lăm phút sau.

Ba người ngồi xuống, Vinh thân vương thở hồng hộc, Bùi Thừa Lăng mặt mũi bầm dập rụt ở góc, ngược lại Bùi Thừa Quyết mặc áo trắng tinh tươm, không nhiễm một hạt bụi ngồi ở đó.

Bùi Thừa Lăng vừa thấy hắn đã muốn nghiến răng.

Vinh thân vương trừng Bùi Thừa Lăng.

Bùi Thừa Quyết bưng chén trà lên uống, che giấu ý cười trên khóe miệng.

Vinh thân vương hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía Bùi Thừa Quyết, nghiêm mặt nói: "Dung Chiêu có chút bản lĩnh, nhưng cũng không cần thiết quá thân cận hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-154.html.]

Bùi Thừa Quyết nhướng mày, dường như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: "Nhị hoàng tử?"

Vinh thân vương chậm rãi gật đầu: "Nhị hoàng tử đối với chuyện ta và Dung Chiêu hợp tác dường như có chút bất mãn, hắn không thích ta và bọn Lạc thân vương, Lộc thân vương có liên quan..." Hiện giờ việc đoạt đích đã đến hồi cấp bách, Vinh thân vương là người của trận doanh Nhị hoàng tử, lại cùng người của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử như Lộc thân vương và Nhạc thân vương ở cùng một chỗ, Nhị hoàng tử Bùi Tranh đương nhiên mất hứng.

Bùi Thừa Lăng lập tức sốt sắng: "Vậy phải làm sao?"

Bùi Thừa Quyết ánh mắt trào phúng, đại ca hắn rõ ràng ngu xuẩn, nhưng vẫn luôn tự cho mình đúng, gặp phải chút chuyện liền vội vàng phát hoảng, khó mà đảm đương trọng trách.

Hết lần này tới lần khác phụ thân hắn Vinh thân vương lại mắt mù, còn rất thích đại ca.

Bùi Thừa Quyết chỉ thản nhiên nói: "Chuyện đã đến nước này còn có thể như thế nào, cũng không thể rút khỏi Phúc Lộc Hiên? Nhị hoàng tử còn chưa phải thái tử, hôm nay là hắn dựa vào Vinh Thân vương phủ chúng ta, không cần thiết vì thế mà buông tha Phúc Lộc Hiên. Huống hồ cho dù chúng ta muốn buông tha, Nhị hoàng tử cũng sẽ không nguyện ý, hắn sẽ không để cho việc làm ăn này rơi vào tay người khác."

Cho dù con trai lớn đã xuất quan, Vinh thân vương cũng không thể không thừa nhận vẫn là con trai thứ hai mẫn cảm với chính sự hơn.

Hắn gật đầu đồng ý.

Bùi Thừa Quyết hỏi ra nghỉ hoặc: "Vì sao phải cách xa Dung Chiêu? Nhị hoàng tử nếu muốn mời chào Dung Chiêu, vậy chúng ta cần gì phải xa cách hắn?"

Ngón tay Vinh thân vương gõ gõ mặt bàn, chỉ nói một câu: "Con cũng nói Nhị hoàng tử sẽ không buông tha, vậy Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử thì sao?"

Bùi Thừa Lăng mờ mịt.

Bùi Thừa Quyết lập tức phản ứng lại.

Đúng vậy!

Dung Chiêu hiện giờ hừng hực lửa, một tay Phúc Lộc Trang, một tay Phúc Lộc Hiên, không đơn thuần là sinh ý có tiền, còn là sinh ý có danh vọng có sức ảnh hưởng, huống chỉ hắn là An Khánh Vương tương lai, hắn họ Dung.

Nhị hoàng tử sẽ không buông tay, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng sẽ không để cho hắn ngã sang những người khác.

Đây chính là nguy cơ lớn nhất của Dung Chiêu.

Bùi Thừa Quyết mím môi, tình cảnh này, cho dù là hắn cũng không Nếu Dung Chiêu kiên định lựa chọn một phương, chỉ sợ hai vị hoàng tử khác sẽ tìm hắn gây khó dễ, nội bộ Phúc Lộc Hiên cũng sẽ bất ổn.
 
Chương 154


Bùi Thừa Quyết cười lạnh.

Còn gây chuyện với hắn, chỉ với đầu óc này của đại ca, chỉ cần hắn còn sống, Bùi Thừa Lăng cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện phong tước.

Bùi Thừa Quyết giả vờ giúp đỡ, kì thực giữ lấy Bùi Thừa Lăng không cho hắn chạy, trong miệng còn gào to: "Phụ thân, đừng đánh đại ca, đại ca tuổi trẻ khỏe mạnh sao có thể đánh hắn?"

Bùi Thừa Lăng: "..."

Ta cầu xin ngươi im miệng đi, đừng nói giúp ta nữa!

"Hắn cường tráng hơn nữa lão tử cũng có thể đánh!" Vinh thân vương tức giận rút đế giày đánh lên người Bùi Thừa Lăng, Bùi Thừa Lăng la oai oái.

"Phụ thân!" Bùi Thừa Quyết nắm chặt Bùi Thừa Lăng không cho hắn né tránh.

Bùi Thừa Lăng: "Ngươi buông ra, ta không cần ngươi nói giúp!" Đây không phải là nói giúp hắn, đây là giúp hắn bị đánh.

Vinh thân vương trách mắng: "Ngươi lại còn quát đệ đệ ngươi? Ta thấy ngươi thật sự là thiếu đánh!!"

Bùi Thừa Lăng: "..."

Mười lăm phút sau.

Ba người ngồi xuống, Vinh thân vương thở hồng hộc, Bùi Thừa Lăng mặt mũi bầm dập rụt ở góc, ngược lại Bùi Thừa Quyết mặc áo trắng tinh tươm, không nhiễm một hạt bụi ngồi ở đó.

Bùi Thừa Lăng vừa thấy hắn đã muốn nghiến răng.

Vinh thân vương trừng Bùi Thừa Lăng.

Bùi Thừa Quyết bưng chén trà lên uống, che giấu ý cười trên khóe miệng.

Vinh thân vương hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía Bùi Thừa Quyết, nghiêm mặt nói: "Dung Chiêu có chút bản lĩnh, nhưng cũng không cần thiết quá thân cận hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-154.html.]

Bùi Thừa Quyết nhướng mày, dường như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: "Nhị hoàng tử?"

Vinh thân vương chậm rãi gật đầu: "Nhị hoàng tử đối với chuyện ta và Dung Chiêu hợp tác dường như có chút bất mãn, hắn không thích ta và bọn Lạc thân vương, Lộc thân vương có liên quan..." Hiện giờ việc đoạt đích đã đến hồi cấp bách, Vinh thân vương là người của trận doanh Nhị hoàng tử, lại cùng người của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử như Lộc thân vương và Nhạc thân vương ở cùng một chỗ, Nhị hoàng tử Bùi Tranh đương nhiên mất hứng.

Bùi Thừa Lăng lập tức sốt sắng: "Vậy phải làm sao?"

Bùi Thừa Quyết ánh mắt trào phúng, đại ca hắn rõ ràng ngu xuẩn, nhưng vẫn luôn tự cho mình đúng, gặp phải chút chuyện liền vội vàng phát hoảng, khó mà đảm đương trọng trách.

Hết lần này tới lần khác phụ thân hắn Vinh thân vương lại mắt mù, còn rất thích đại ca.

Bùi Thừa Quyết chỉ thản nhiên nói: "Chuyện đã đến nước này còn có thể như thế nào, cũng không thể rút khỏi Phúc Lộc Hiên? Nhị hoàng tử còn chưa phải thái tử, hôm nay là hắn dựa vào Vinh Thân vương phủ chúng ta, không cần thiết vì thế mà buông tha Phúc Lộc Hiên. Huống hồ cho dù chúng ta muốn buông tha, Nhị hoàng tử cũng sẽ không nguyện ý, hắn sẽ không để cho việc làm ăn này rơi vào tay người khác."

Cho dù con trai lớn đã xuất quan, Vinh thân vương cũng không thể không thừa nhận vẫn là con trai thứ hai mẫn cảm với chính sự hơn.

Hắn gật đầu đồng ý.

Bùi Thừa Quyết hỏi ra nghỉ hoặc: "Vì sao phải cách xa Dung Chiêu? Nhị hoàng tử nếu muốn mời chào Dung Chiêu, vậy chúng ta cần gì phải xa cách hắn?"

Ngón tay Vinh thân vương gõ gõ mặt bàn, chỉ nói một câu: "Con cũng nói Nhị hoàng tử sẽ không buông tha, vậy Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử thì sao?"

Bùi Thừa Lăng mờ mịt.

Bùi Thừa Quyết lập tức phản ứng lại.

Đúng vậy!

Dung Chiêu hiện giờ hừng hực lửa, một tay Phúc Lộc Trang, một tay Phúc Lộc Hiên, không đơn thuần là sinh ý có tiền, còn là sinh ý có danh vọng có sức ảnh hưởng, huống chỉ hắn là An Khánh Vương tương lai, hắn họ Dung.

Nhị hoàng tử sẽ không buông tay, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng sẽ không để cho hắn ngã sang những người khác.

Đây chính là nguy cơ lớn nhất của Dung Chiêu.

Bùi Thừa Quyết mím môi, tình cảnh này, cho dù là hắn cũng không Nếu Dung Chiêu kiên định lựa chọn một phương, chỉ sợ hai vị hoàng tử khác sẽ tìm hắn gây khó dễ, nội bộ Phúc Lộc Hiên cũng sẽ bất ổn.
 
Chương 155


Nếu hắn không chọn phe nào, e rằng ba vị hoàng tử đều phòng bị hắn... Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Vinh thân vương thở dài: "Dung Chiêu có tài năng, Phúc Lộc Hiên vừa mới khởi bước, ta còn cần hắn, ta muốn bảo vệ hắn."

Bùi Thừa Lăng che vết bầm trên mặt, mờ mịt hỏi: "Phụ thân không hy vọng Dung Chiêu lựa chọn Nhị hoàng tử?"

Nếu Dung Chiêu lựa chọn Nhị hoàng tử, vậy bọn họ tự nhiên đứng ở cùng một trận doanh.

Không đợi Vinh thân vương trả lời, Bùi Thừa Quyết lắc đầu: "Phúc Lộc Hiên còn có cổ phần của ba đại thân vương khác, một khi Dung Chiêu ngã về phía Nhị hoàng tử, e rằng không có lợi cho phát triển của Phúc Lộc Hiên."

Phúc Lộc Hiên vừa mới khởi bước, tứ đại thân vương đầu tư mười sáu vạn lượng, Vinh thân vương phủ đầu tư bốn vạn lượng, việc làm ăn có tiền đồ như vậy, bọn họ làm sao có thể cam lòng để Phúc Lộc Hiên gặp chuyện không may?

Cho nên, kết quả tốt nhất là như bây giờ, Dung Chiêu bên nào cũng không chọn.

Mà đối với bọn họ mà nói, kết quả tệ nhất chính là Dung Chiêu chọn Tam hoàng tử hoặc Ngũ hoàng tử...

Bùi Thừa Quyết đột nhiên nghiêm mặt nói: "Phụ thân, con hiểu rồi, con sẽ chờ mọi chuyện lắng xuống..."

Vì tốt cho Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu tốt nhất cái gì cũng không chọn.

Nhưng bọn họ cũng sợ hắn lựa chọn Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, cho nên Bùi Thừa Quyết tạm thời không thể quá thân cận Dung Chiêu, tránh cho sau này Nhị hoàng tử bất mãn.

Hết thảy đều phải chờ Dung Chiêu xác định lựa chọn, bao gồm cả kế hoạch Đoàn Đoàn hiệp thương hôm nay chỉ sợ cũng tạm thời không thể nổi lên mặt nước, chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.

Cũng may...

Kế hoạch này vốn chỉ mới là hình thức, giai đoạn đầu chuẩn bị cần thời gian, có thể cho bọn họ và cho Dung Chiêu thời gian.

Kết quả tốt nhất là Dung Chiêu không đắc tội với ba vị hoàng tử, lựa chọn trung lập. Nhưng điều này khó biết bao?

Bùi Thừa Quyết cau mày, ít nhất hắn không nghĩ ra làm sao có thể không đắc tội ba vị hoàng tử lại có thể trung lập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-155.html.]

Trương thừa tướng phái trung lập lại không đội trời chung với An Khánh Vương phủ, không có biện pháp lôi kéo Dung Chiêu.

Cục diện này rất khó phá vỡ....

Dung Chiêu không biết có người ở sau lưng lo lắng cô phá cục như thế nào.

Ném ra "kế hoạch Đoàn Đoàn" chỉ là vì muốn bám vào những thế gia công tử trong kinh thành, thuận tiện cho cô tạo thêm chút thanh danh, cũng vì dân chúng mưu cầu lợi ích, mà cô trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần đối phó.

Rời khỏi trà lâu, Dung Chiêu mang theo Tiểu Thạch Đầu bước lên xe ngựa An Khánh Vương phủ.

Lúc lên xe, trước mắt cô hoa lên, lảo đảo một chút, vì thế mà thân thể không vững, ngã thẳng về phía sau.

"Thế tử!" Thạch Đầu kêu lên.

Vô Danh phản ứng nhanh, chân vươn ra, đồng thời tay cũng đỡ lấy Dung Chiêu, không để cho cô ngã trên mặt đất.

Thạch Đầu đi tới, vẻ mặt lo lắng: "Thế tử, ngài làm sao vậy? Thế tử?"

Dung Chiêu lắc đầu, trước mắt dần rõ ràng, cô khoát tay đẩy hai người ra, hít sâu một hơi: "Không có gì, có lẽ là đói bụng thôi."

Từ sáng sớm bận rộn cho đến bây giờ cô chưa kịp ăn cơm, lúc lên xe đã thấy đói, dẫn đến cảm giác chóng mặt, theo ngôn ngữ hiện đại là hạ đường huyết.

Chẳng qua có nói với đám người Thạch Đầu cũng vô dụng, bọn họ không hiểu.

Thạch Đầu khó nén lo lắng: "Thế tử, chúng ta bây giờ đi tửu lâu trước mặt ăn cơm nhé?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Hồi phủ ăn."

Hiện tại đi tửu lâu gọi đồ ăn xong, đợi đồ ăn đưa lên cũng cần thời gian, còn không bằng trực tiếp hồi phủ.

Lúc này, Vô Danh vẫn trầm mặc đột nhiên nói: "Trên xe có một hộp thức ăn, thế tử nếu không chê..."

Hắn tự mang cơm cho mình. bên cạnh giá xe ra, lại nhìn cái hộp kia, rõ ràng rất quen mắt, là hộp đồ ăn lúc trước Dung Chiêu gói cho hắn ở Đức Thuận Hiên...
 
Chương 155


Nếu hắn không chọn phe nào, e rằng ba vị hoàng tử đều phòng bị hắn... Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Vinh thân vương thở dài: "Dung Chiêu có tài năng, Phúc Lộc Hiên vừa mới khởi bước, ta còn cần hắn, ta muốn bảo vệ hắn."

Bùi Thừa Lăng che vết bầm trên mặt, mờ mịt hỏi: "Phụ thân không hy vọng Dung Chiêu lựa chọn Nhị hoàng tử?"

Nếu Dung Chiêu lựa chọn Nhị hoàng tử, vậy bọn họ tự nhiên đứng ở cùng một trận doanh.

Không đợi Vinh thân vương trả lời, Bùi Thừa Quyết lắc đầu: "Phúc Lộc Hiên còn có cổ phần của ba đại thân vương khác, một khi Dung Chiêu ngã về phía Nhị hoàng tử, e rằng không có lợi cho phát triển của Phúc Lộc Hiên."

Phúc Lộc Hiên vừa mới khởi bước, tứ đại thân vương đầu tư mười sáu vạn lượng, Vinh thân vương phủ đầu tư bốn vạn lượng, việc làm ăn có tiền đồ như vậy, bọn họ làm sao có thể cam lòng để Phúc Lộc Hiên gặp chuyện không may?

Cho nên, kết quả tốt nhất là như bây giờ, Dung Chiêu bên nào cũng không chọn.

Mà đối với bọn họ mà nói, kết quả tệ nhất chính là Dung Chiêu chọn Tam hoàng tử hoặc Ngũ hoàng tử...

Bùi Thừa Quyết đột nhiên nghiêm mặt nói: "Phụ thân, con hiểu rồi, con sẽ chờ mọi chuyện lắng xuống..."

Vì tốt cho Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu tốt nhất cái gì cũng không chọn.

Nhưng bọn họ cũng sợ hắn lựa chọn Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, cho nên Bùi Thừa Quyết tạm thời không thể quá thân cận Dung Chiêu, tránh cho sau này Nhị hoàng tử bất mãn.

Hết thảy đều phải chờ Dung Chiêu xác định lựa chọn, bao gồm cả kế hoạch Đoàn Đoàn hiệp thương hôm nay chỉ sợ cũng tạm thời không thể nổi lên mặt nước, chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.

Cũng may...

Kế hoạch này vốn chỉ mới là hình thức, giai đoạn đầu chuẩn bị cần thời gian, có thể cho bọn họ và cho Dung Chiêu thời gian.

Kết quả tốt nhất là Dung Chiêu không đắc tội với ba vị hoàng tử, lựa chọn trung lập. Nhưng điều này khó biết bao?

Bùi Thừa Quyết cau mày, ít nhất hắn không nghĩ ra làm sao có thể không đắc tội ba vị hoàng tử lại có thể trung lập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-155.html.]

Trương thừa tướng phái trung lập lại không đội trời chung với An Khánh Vương phủ, không có biện pháp lôi kéo Dung Chiêu.

Cục diện này rất khó phá vỡ....

Dung Chiêu không biết có người ở sau lưng lo lắng cô phá cục như thế nào.

Ném ra "kế hoạch Đoàn Đoàn" chỉ là vì muốn bám vào những thế gia công tử trong kinh thành, thuận tiện cho cô tạo thêm chút thanh danh, cũng vì dân chúng mưu cầu lợi ích, mà cô trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần đối phó.

Rời khỏi trà lâu, Dung Chiêu mang theo Tiểu Thạch Đầu bước lên xe ngựa An Khánh Vương phủ.

Lúc lên xe, trước mắt cô hoa lên, lảo đảo một chút, vì thế mà thân thể không vững, ngã thẳng về phía sau.

"Thế tử!" Thạch Đầu kêu lên.

Vô Danh phản ứng nhanh, chân vươn ra, đồng thời tay cũng đỡ lấy Dung Chiêu, không để cho cô ngã trên mặt đất.

Thạch Đầu đi tới, vẻ mặt lo lắng: "Thế tử, ngài làm sao vậy? Thế tử?"

Dung Chiêu lắc đầu, trước mắt dần rõ ràng, cô khoát tay đẩy hai người ra, hít sâu một hơi: "Không có gì, có lẽ là đói bụng thôi."

Từ sáng sớm bận rộn cho đến bây giờ cô chưa kịp ăn cơm, lúc lên xe đã thấy đói, dẫn đến cảm giác chóng mặt, theo ngôn ngữ hiện đại là hạ đường huyết.

Chẳng qua có nói với đám người Thạch Đầu cũng vô dụng, bọn họ không hiểu.

Thạch Đầu khó nén lo lắng: "Thế tử, chúng ta bây giờ đi tửu lâu trước mặt ăn cơm nhé?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Hồi phủ ăn."

Hiện tại đi tửu lâu gọi đồ ăn xong, đợi đồ ăn đưa lên cũng cần thời gian, còn không bằng trực tiếp hồi phủ.

Lúc này, Vô Danh vẫn trầm mặc đột nhiên nói: "Trên xe có một hộp thức ăn, thế tử nếu không chê..."

Hắn tự mang cơm cho mình. bên cạnh giá xe ra, lại nhìn cái hộp kia, rõ ràng rất quen mắt, là hộp đồ ăn lúc trước Dung Chiêu gói cho hắn ở Đức Thuận Hiên...
 
Chương 155


Nếu hắn không chọn phe nào, e rằng ba vị hoàng tử đều phòng bị hắn... Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Vinh thân vương thở dài: "Dung Chiêu có tài năng, Phúc Lộc Hiên vừa mới khởi bước, ta còn cần hắn, ta muốn bảo vệ hắn."

Bùi Thừa Lăng che vết bầm trên mặt, mờ mịt hỏi: "Phụ thân không hy vọng Dung Chiêu lựa chọn Nhị hoàng tử?"

Nếu Dung Chiêu lựa chọn Nhị hoàng tử, vậy bọn họ tự nhiên đứng ở cùng một trận doanh.

Không đợi Vinh thân vương trả lời, Bùi Thừa Quyết lắc đầu: "Phúc Lộc Hiên còn có cổ phần của ba đại thân vương khác, một khi Dung Chiêu ngã về phía Nhị hoàng tử, e rằng không có lợi cho phát triển của Phúc Lộc Hiên."

Phúc Lộc Hiên vừa mới khởi bước, tứ đại thân vương đầu tư mười sáu vạn lượng, Vinh thân vương phủ đầu tư bốn vạn lượng, việc làm ăn có tiền đồ như vậy, bọn họ làm sao có thể cam lòng để Phúc Lộc Hiên gặp chuyện không may?

Cho nên, kết quả tốt nhất là như bây giờ, Dung Chiêu bên nào cũng không chọn.

Mà đối với bọn họ mà nói, kết quả tệ nhất chính là Dung Chiêu chọn Tam hoàng tử hoặc Ngũ hoàng tử...

Bùi Thừa Quyết đột nhiên nghiêm mặt nói: "Phụ thân, con hiểu rồi, con sẽ chờ mọi chuyện lắng xuống..."

Vì tốt cho Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu tốt nhất cái gì cũng không chọn.

Nhưng bọn họ cũng sợ hắn lựa chọn Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, cho nên Bùi Thừa Quyết tạm thời không thể quá thân cận Dung Chiêu, tránh cho sau này Nhị hoàng tử bất mãn.

Hết thảy đều phải chờ Dung Chiêu xác định lựa chọn, bao gồm cả kế hoạch Đoàn Đoàn hiệp thương hôm nay chỉ sợ cũng tạm thời không thể nổi lên mặt nước, chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.

Cũng may...

Kế hoạch này vốn chỉ mới là hình thức, giai đoạn đầu chuẩn bị cần thời gian, có thể cho bọn họ và cho Dung Chiêu thời gian.

Kết quả tốt nhất là Dung Chiêu không đắc tội với ba vị hoàng tử, lựa chọn trung lập. Nhưng điều này khó biết bao?

Bùi Thừa Quyết cau mày, ít nhất hắn không nghĩ ra làm sao có thể không đắc tội ba vị hoàng tử lại có thể trung lập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-155.html.]

Trương thừa tướng phái trung lập lại không đội trời chung với An Khánh Vương phủ, không có biện pháp lôi kéo Dung Chiêu.

Cục diện này rất khó phá vỡ....

Dung Chiêu không biết có người ở sau lưng lo lắng cô phá cục như thế nào.

Ném ra "kế hoạch Đoàn Đoàn" chỉ là vì muốn bám vào những thế gia công tử trong kinh thành, thuận tiện cho cô tạo thêm chút thanh danh, cũng vì dân chúng mưu cầu lợi ích, mà cô trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần đối phó.

Rời khỏi trà lâu, Dung Chiêu mang theo Tiểu Thạch Đầu bước lên xe ngựa An Khánh Vương phủ.

Lúc lên xe, trước mắt cô hoa lên, lảo đảo một chút, vì thế mà thân thể không vững, ngã thẳng về phía sau.

"Thế tử!" Thạch Đầu kêu lên.

Vô Danh phản ứng nhanh, chân vươn ra, đồng thời tay cũng đỡ lấy Dung Chiêu, không để cho cô ngã trên mặt đất.

Thạch Đầu đi tới, vẻ mặt lo lắng: "Thế tử, ngài làm sao vậy? Thế tử?"

Dung Chiêu lắc đầu, trước mắt dần rõ ràng, cô khoát tay đẩy hai người ra, hít sâu một hơi: "Không có gì, có lẽ là đói bụng thôi."

Từ sáng sớm bận rộn cho đến bây giờ cô chưa kịp ăn cơm, lúc lên xe đã thấy đói, dẫn đến cảm giác chóng mặt, theo ngôn ngữ hiện đại là hạ đường huyết.

Chẳng qua có nói với đám người Thạch Đầu cũng vô dụng, bọn họ không hiểu.

Thạch Đầu khó nén lo lắng: "Thế tử, chúng ta bây giờ đi tửu lâu trước mặt ăn cơm nhé?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Hồi phủ ăn."

Hiện tại đi tửu lâu gọi đồ ăn xong, đợi đồ ăn đưa lên cũng cần thời gian, còn không bằng trực tiếp hồi phủ.

Lúc này, Vô Danh vẫn trầm mặc đột nhiên nói: "Trên xe có một hộp thức ăn, thế tử nếu không chê..."

Hắn tự mang cơm cho mình. bên cạnh giá xe ra, lại nhìn cái hộp kia, rõ ràng rất quen mắt, là hộp đồ ăn lúc trước Dung Chiêu gói cho hắn ở Đức Thuận Hiên...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom