Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 156


Thạch Đầu theo bản năng nhíu mày, chuẩn bị cự tuyệt.

Dung Chiêu ngược lại không chê, thấy Vô Danh mở lời liền gật đầu: "Vậy chúng ta lót dạ một chút, các ngươi cũng chưa ăn cơm, chúng ta cùng ăn một ít, hồi phủ lại dùng bữa."

Dừng một chút, cô bổ sung một câu: "Sau này nếu đói bụng thì tự mình ăn chút gì đi, không cần chờ ta."

Cô và người khác bàn chuyện không để ý tới giờ ăn, nhưng "tài xế" và "thư ký" chờ ở bên ngoài, nếu đói bụng có thể ăn một ít lót dạ, không cần phải đói bụng chờ cô.

Dung Chiêu cũng không phải là cấp trên không nói đạo lý.

Nói xong cô nhận lấy hộp thức ăn, lên xe ngựa liền trực tiếp mở ra.

Hai món một mặn một chay.

Dung Chiêu tiện tay cầm lấy cái đĩa đựng bánh ngọt trên bàn trà trong xe ngựa, bánh ngọt đã dùng hết, lúc này chỉ còn một cái đĩa trống.

Cô chia thức ăn ra một nửa, lại tùy ý lấy một chiếc đũa bẻ đôi, đẩy phần còn lại về phía trước,"Các ngươi cũng ăn đi.

Nói xong cô liền dùng đũa bẻ gãy ăn trước.

Thân thể này còn trẻ, thiếu niên mười bảy tuổi một khi đói bụng thì rất khó chịu.

Dung Chiêu không chú ý nhiều như vậy.

Lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở hiện đại, cô ở công trường ăn cơm với công nhân nhiều như cơm bữa, điều kiện còn đơn sơ hơn nơi này, ăn cũng kém hơn nơi này rất nhiều.

Thạch Đầu vẫn chưa tiến lên ăn, trong mắt đau lòng: "Thế tử..."

Thế tử kim tôn ngọc quý nhà bọn họ lại ủy khuất mình như vậy, hốc mắt Thạch Đầu đỏ lên.

Dung Chiêu đang ăn, giọng nói mơ hồ: "Nhanh ăn lót bụng đi, hồi phủ còn xa lắm."

Thạch Đầu lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-156.html.]

Nhưng Vô Danh lại tiến lên, ngồi trên mặt đất, cầm lấy chiếc đũa còn lại, học theo Dung Chiêu bẻ đũa bắt đầu ăn.

Thạch Đầu trợn tròn mắt, hắn theo bản năng muốn quát lớn, lại thấy Dung Chiêu lạnh nhạt, rốt cuộc nhịn xuống. Tiểu tử vô lễ này!

Trên thực tế Vô Danh ăn uống rất chú ý, cũng không phải là có yêu cầu đối với thức ăn, mà là lễ tiết. Cho dù hắn ăn nhanh hơn hay tùy ý hơn nữa thì cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vô cùng an tĩnh, nhai nuốt không mở miệng, bát đũa không có âm thanh.

Dung Chiêu ăn lót dạ, cơn đói trong bụng biến mất, lúc này cô đột nhiên nghe Vô Danh nói: "Thế tử hình như rất lo lắng."

Đường đường là thế tử An Khánh Vương phủ, vậy mà bận rộn đến không thèm ăn.

Là "phu xe chuyên dụng" của Dung Chiêu, hắn mỗi ngày đều chạy theo hành trình của Dung Chiêu, tự nhiên biết Dung Chiêu bận rộn bao nhiêu.

Tối hôm qua Phúc Lộc Hiên có rất nhiều người đăng ký hội viên, thu ngân tuy rằng đã được huấn luyện qua, nhưng cũng là lần đầu tiên đi làm, Dung Chiêu lo lắng cho nên theo dõi đến sau nửa đêm.

Buổi sáng vừa tỉnh lại đã phải xử lý thiếp mời gửi đến, bởi vì Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu ở kinh thành "nổi tiếng", kèm theo đó là các loại lời mời.

Có một số lời mời có thể bỏ qua, có một số lại phải tự mình từ chối, còn có một số là từ chối không được.

Đang xử lý thiếp mời lại có người đưa tới cái mới, còn chưa xử lý xong thì Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết lại đưa thiếp mời đến An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu đi đối phó với những người này, hơn nửa ngày cũng chỉ ở trên xe ngựa ăn chút điểm tâm, ở trà lâu uống chút trà.

Vô Danh nghiêng đầu, có chút không hiểu Dung Chiêu vì sao bận rộn như thế?

Rất nhiều chuyện đều có thể bỏ qua, có thể kéo dài.

Dung Chiêu là thế tử An Khánh Vương phủ, rất nhiều chuyện căn bản không cần làm tới mức này, cũng không cần liều mạng như vậy.

Đúng vậy, liều mạng.

Người ngoài đều thấy An Khánh Vương thế tử đối phó hết phiền toái này đến phiền toái khác, giải quyết khốn cảnh mà người khác không coi trọng, nhưng đằng sau chuyện này là Dung Chiêu mỗi ngày đi sớm về trễ, mất ăn mất ngủ.

Trong mắt Vô Danh... Dung Chiêu dường như rất lo lắng
 
Chương 156


Thạch Đầu theo bản năng nhíu mày, chuẩn bị cự tuyệt.

Dung Chiêu ngược lại không chê, thấy Vô Danh mở lời liền gật đầu: "Vậy chúng ta lót dạ một chút, các ngươi cũng chưa ăn cơm, chúng ta cùng ăn một ít, hồi phủ lại dùng bữa."

Dừng một chút, cô bổ sung một câu: "Sau này nếu đói bụng thì tự mình ăn chút gì đi, không cần chờ ta."

Cô và người khác bàn chuyện không để ý tới giờ ăn, nhưng "tài xế" và "thư ký" chờ ở bên ngoài, nếu đói bụng có thể ăn một ít lót dạ, không cần phải đói bụng chờ cô.

Dung Chiêu cũng không phải là cấp trên không nói đạo lý.

Nói xong cô nhận lấy hộp thức ăn, lên xe ngựa liền trực tiếp mở ra.

Hai món một mặn một chay.

Dung Chiêu tiện tay cầm lấy cái đĩa đựng bánh ngọt trên bàn trà trong xe ngựa, bánh ngọt đã dùng hết, lúc này chỉ còn một cái đĩa trống.

Cô chia thức ăn ra một nửa, lại tùy ý lấy một chiếc đũa bẻ đôi, đẩy phần còn lại về phía trước,"Các ngươi cũng ăn đi.

Nói xong cô liền dùng đũa bẻ gãy ăn trước.

Thân thể này còn trẻ, thiếu niên mười bảy tuổi một khi đói bụng thì rất khó chịu.

Dung Chiêu không chú ý nhiều như vậy.

Lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở hiện đại, cô ở công trường ăn cơm với công nhân nhiều như cơm bữa, điều kiện còn đơn sơ hơn nơi này, ăn cũng kém hơn nơi này rất nhiều.

Thạch Đầu vẫn chưa tiến lên ăn, trong mắt đau lòng: "Thế tử..."

Thế tử kim tôn ngọc quý nhà bọn họ lại ủy khuất mình như vậy, hốc mắt Thạch Đầu đỏ lên.

Dung Chiêu đang ăn, giọng nói mơ hồ: "Nhanh ăn lót bụng đi, hồi phủ còn xa lắm."

Thạch Đầu lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-156.html.]

Nhưng Vô Danh lại tiến lên, ngồi trên mặt đất, cầm lấy chiếc đũa còn lại, học theo Dung Chiêu bẻ đũa bắt đầu ăn.

Thạch Đầu trợn tròn mắt, hắn theo bản năng muốn quát lớn, lại thấy Dung Chiêu lạnh nhạt, rốt cuộc nhịn xuống. Tiểu tử vô lễ này!

Trên thực tế Vô Danh ăn uống rất chú ý, cũng không phải là có yêu cầu đối với thức ăn, mà là lễ tiết. Cho dù hắn ăn nhanh hơn hay tùy ý hơn nữa thì cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vô cùng an tĩnh, nhai nuốt không mở miệng, bát đũa không có âm thanh.

Dung Chiêu ăn lót dạ, cơn đói trong bụng biến mất, lúc này cô đột nhiên nghe Vô Danh nói: "Thế tử hình như rất lo lắng."

Đường đường là thế tử An Khánh Vương phủ, vậy mà bận rộn đến không thèm ăn.

Là "phu xe chuyên dụng" của Dung Chiêu, hắn mỗi ngày đều chạy theo hành trình của Dung Chiêu, tự nhiên biết Dung Chiêu bận rộn bao nhiêu.

Tối hôm qua Phúc Lộc Hiên có rất nhiều người đăng ký hội viên, thu ngân tuy rằng đã được huấn luyện qua, nhưng cũng là lần đầu tiên đi làm, Dung Chiêu lo lắng cho nên theo dõi đến sau nửa đêm.

Buổi sáng vừa tỉnh lại đã phải xử lý thiếp mời gửi đến, bởi vì Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu ở kinh thành "nổi tiếng", kèm theo đó là các loại lời mời.

Có một số lời mời có thể bỏ qua, có một số lại phải tự mình từ chối, còn có một số là từ chối không được.

Đang xử lý thiếp mời lại có người đưa tới cái mới, còn chưa xử lý xong thì Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết lại đưa thiếp mời đến An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu đi đối phó với những người này, hơn nửa ngày cũng chỉ ở trên xe ngựa ăn chút điểm tâm, ở trà lâu uống chút trà.

Vô Danh nghiêng đầu, có chút không hiểu Dung Chiêu vì sao bận rộn như thế?

Rất nhiều chuyện đều có thể bỏ qua, có thể kéo dài.

Dung Chiêu là thế tử An Khánh Vương phủ, rất nhiều chuyện căn bản không cần làm tới mức này, cũng không cần liều mạng như vậy.

Đúng vậy, liều mạng.

Người ngoài đều thấy An Khánh Vương thế tử đối phó hết phiền toái này đến phiền toái khác, giải quyết khốn cảnh mà người khác không coi trọng, nhưng đằng sau chuyện này là Dung Chiêu mỗi ngày đi sớm về trễ, mất ăn mất ngủ.

Trong mắt Vô Danh... Dung Chiêu dường như rất lo lắng
 
Chương 156


Thạch Đầu theo bản năng nhíu mày, chuẩn bị cự tuyệt.

Dung Chiêu ngược lại không chê, thấy Vô Danh mở lời liền gật đầu: "Vậy chúng ta lót dạ một chút, các ngươi cũng chưa ăn cơm, chúng ta cùng ăn một ít, hồi phủ lại dùng bữa."

Dừng một chút, cô bổ sung một câu: "Sau này nếu đói bụng thì tự mình ăn chút gì đi, không cần chờ ta."

Cô và người khác bàn chuyện không để ý tới giờ ăn, nhưng "tài xế" và "thư ký" chờ ở bên ngoài, nếu đói bụng có thể ăn một ít lót dạ, không cần phải đói bụng chờ cô.

Dung Chiêu cũng không phải là cấp trên không nói đạo lý.

Nói xong cô nhận lấy hộp thức ăn, lên xe ngựa liền trực tiếp mở ra.

Hai món một mặn một chay.

Dung Chiêu tiện tay cầm lấy cái đĩa đựng bánh ngọt trên bàn trà trong xe ngựa, bánh ngọt đã dùng hết, lúc này chỉ còn một cái đĩa trống.

Cô chia thức ăn ra một nửa, lại tùy ý lấy một chiếc đũa bẻ đôi, đẩy phần còn lại về phía trước,"Các ngươi cũng ăn đi.

Nói xong cô liền dùng đũa bẻ gãy ăn trước.

Thân thể này còn trẻ, thiếu niên mười bảy tuổi một khi đói bụng thì rất khó chịu.

Dung Chiêu không chú ý nhiều như vậy.

Lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở hiện đại, cô ở công trường ăn cơm với công nhân nhiều như cơm bữa, điều kiện còn đơn sơ hơn nơi này, ăn cũng kém hơn nơi này rất nhiều.

Thạch Đầu vẫn chưa tiến lên ăn, trong mắt đau lòng: "Thế tử..."

Thế tử kim tôn ngọc quý nhà bọn họ lại ủy khuất mình như vậy, hốc mắt Thạch Đầu đỏ lên.

Dung Chiêu đang ăn, giọng nói mơ hồ: "Nhanh ăn lót bụng đi, hồi phủ còn xa lắm."

Thạch Đầu lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-156.html.]

Nhưng Vô Danh lại tiến lên, ngồi trên mặt đất, cầm lấy chiếc đũa còn lại, học theo Dung Chiêu bẻ đũa bắt đầu ăn.

Thạch Đầu trợn tròn mắt, hắn theo bản năng muốn quát lớn, lại thấy Dung Chiêu lạnh nhạt, rốt cuộc nhịn xuống. Tiểu tử vô lễ này!

Trên thực tế Vô Danh ăn uống rất chú ý, cũng không phải là có yêu cầu đối với thức ăn, mà là lễ tiết. Cho dù hắn ăn nhanh hơn hay tùy ý hơn nữa thì cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vô cùng an tĩnh, nhai nuốt không mở miệng, bát đũa không có âm thanh.

Dung Chiêu ăn lót dạ, cơn đói trong bụng biến mất, lúc này cô đột nhiên nghe Vô Danh nói: "Thế tử hình như rất lo lắng."

Đường đường là thế tử An Khánh Vương phủ, vậy mà bận rộn đến không thèm ăn.

Là "phu xe chuyên dụng" của Dung Chiêu, hắn mỗi ngày đều chạy theo hành trình của Dung Chiêu, tự nhiên biết Dung Chiêu bận rộn bao nhiêu.

Tối hôm qua Phúc Lộc Hiên có rất nhiều người đăng ký hội viên, thu ngân tuy rằng đã được huấn luyện qua, nhưng cũng là lần đầu tiên đi làm, Dung Chiêu lo lắng cho nên theo dõi đến sau nửa đêm.

Buổi sáng vừa tỉnh lại đã phải xử lý thiếp mời gửi đến, bởi vì Phúc Lộc Hiên, Dung Chiêu ở kinh thành "nổi tiếng", kèm theo đó là các loại lời mời.

Có một số lời mời có thể bỏ qua, có một số lại phải tự mình từ chối, còn có một số là từ chối không được.

Đang xử lý thiếp mời lại có người đưa tới cái mới, còn chưa xử lý xong thì Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết lại đưa thiếp mời đến An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu đi đối phó với những người này, hơn nửa ngày cũng chỉ ở trên xe ngựa ăn chút điểm tâm, ở trà lâu uống chút trà.

Vô Danh nghiêng đầu, có chút không hiểu Dung Chiêu vì sao bận rộn như thế?

Rất nhiều chuyện đều có thể bỏ qua, có thể kéo dài.

Dung Chiêu là thế tử An Khánh Vương phủ, rất nhiều chuyện căn bản không cần làm tới mức này, cũng không cần liều mạng như vậy.

Đúng vậy, liều mạng.

Người ngoài đều thấy An Khánh Vương thế tử đối phó hết phiền toái này đến phiền toái khác, giải quyết khốn cảnh mà người khác không coi trọng, nhưng đằng sau chuyện này là Dung Chiêu mỗi ngày đi sớm về trễ, mất ăn mất ngủ.

Trong mắt Vô Danh... Dung Chiêu dường như rất lo lắng
 
Chương 157


Dung Chiêu nghe vậy hơi dừng lại, lập tức cười cười: "Đúng vậy, rất lo lắng."

Ánh mắt Vô Danh hoang mang.

Dung Chiêu cũng không giải thích cho hắn nữa.

Cô luôn vân đạm phong khinh, khốn cảnh gặp phải trong mắt cô cũng không phải là không giải quyết được.

Nhưng trên thực tế, tội danh khi quân đúng là một thanh đại đao treo trên đỉnh đầu, tùy thời có thể rơi xuống, đây là cổ đại, là thời đại giai cấp xã hội, là thời đại mà hoàng tộc tùy thời có thể muốn mạng của cô, cô sao có thể không lo lắng?

Liên quan đến tính mạng, dù sao cũng phải lo lắng.

Dung Chiêu không thích cảm giác không thể khống chế tính mạng này, sự quật khởi của cô cần thời gian, cũng bởi vì muốn hoàn thành kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, cho nên cô rất gấp gáp.

Vô Danh không hiểu, hắn mím môi: "Ngài đã hợp tác với Trương Tam công tử và tứ đại thân vương, tại sao còn muốn hợp tác với những người trẻ tuổi này?"

Hắn ở bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc bọn họ đi ra kề vai sát cánh, cảnh tượng quen thuộc, Vô Danh liền đoán được Dung Chiêu lại lôi kéo bọn họ hợp tác.

Nghe vậy, Dung Chiêu nở nụ cười, đôi mắt phượng nheo lại, nhìn về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới: "Ngươi không phải người trẻ tuổi?"

Vô Danh ngẩn ra.

Dung Chiêu cười càng thêm rực rỡ: "Tiểu tử, đừng lúc nào cũng giả bộ già dặn, ngươi còn trẻ, xem tuổi có lẽ so với Bùi Quan Sơn bọn họ còn nhỏ hơn một chút?"

Tuổi tác của tiểu phu xe này trong mắt Dung Chiêu đúng là "tiểu tử".

Vô Danh: "..."

Hắn quay đầu đi, không nói lời nào.

Nhưng rõ ràng là không ủng hộ Dung Chiêu, ở trong lòng hắn, hắn cùng những người trẻ tuổi kia bất đồng.

Dung Chiêu thấy bộ dạng không được tự nhiên của hắn, cười cười, bỏ đũa ra đứng lên: "Ta ăn xong rồi, thu dọn đi, nhanh chóng hồi phủ dùng bữa Nói xong, cô ngồi vào góc trong cùng của xe ngựa.

Vô Danh cũng đã ăn xong, thấy vậy thu dọn chén đĩa và hộp thức ăn, lúc này mới đánh xe trở về An Khánh Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-157.html.]

Sau khi hồi phủ.

Vô Danh đưa xe về mã phòng, lại cho ngựa ăn, đang muốn rời đi.

Cách đó không xa có người vẫy tay: "Vô Danh, mau tới đây!"

Vô Danh khẽ nhíu mày, đi tới.

Người nọ trên tay xách một hộp thức ăn, thấy hắn tới trực tiếp đưa cho hắn: "Thế tử cố ý phân phó cho ngươi, mau ăn đi."

Vô Danh ngẩn ra.

Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn cái hộp nặng trịch, nói cho hắn biết bên trong chứa không ít đồ ăn.

Đại khái là ăn một nửa bữa trưa của hắn, cho nên đoán được hắn chưa ăn no, bổ sung cho hắn.

Vô Danh một lúc lâu không nói gì, hắn đang nghĩ đến An Khánh Vương thế tử.

Thật sự là một người kỳ quái....

Dung Chiêu cũng đang ăn cơm.

Đáy mắt Dung Vĩ mang theo quan tâm, giọng nói lại có chút ghét bỏ: "Hiện tại người người đều nói con rất có bản lĩnh, cảm thấy thế nào?"

Ông lại nhìn Thạch Đầu: "Ngươi trông chừng thế tử kiểu gì thế? Thế tử quên ăn cơm, ngươi không nhớ nhắc nhở sao?"

Thạch Đầu thành thật cúi đầu.

Dung Vĩ đau đầu một trận.

Trước đây Dung Chiêu không thể che dấu thân phận, trên cơ bản người thân cận đều có thể nhìn ra cô là nam hay nữ, cho nên Dung Vĩ chỉ an bài cho cô hai người hầu tín nhiệm, Nguyên Bảo lanh lẹ hơn Thạch Đầu, Thạch Đầu là một tên khờ chỉ biết thành thật nghe lời.

Nhưng sau đó Nguyên Bảo phản bội, hiện tại chỉ còn lại một mình Thạch Đầu, không chăm sóc được Dung Chiêu.

Dung Chiêu nói gì, Thạch Đầu căn bản không dám phản bác.

Nhưng nhất thời nửa lúc, ông lại không tìm được người hầu nào có thể tín nhiệm, đừng tưởng rằng ông không biết, phủ Trương thừa tướng còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm đấy. hắn cũng có thể chăm sóc con."

Ông đang muốn nói gì đó khiến Dung Chiêu không có biện pháp cự tuyệt, lại không nghĩ tới Dung Chiêu gật đầu: "Được, sau này để Tạ thúc đi theo con."
 
Chương 157


Dung Chiêu nghe vậy hơi dừng lại, lập tức cười cười: "Đúng vậy, rất lo lắng."

Ánh mắt Vô Danh hoang mang.

Dung Chiêu cũng không giải thích cho hắn nữa.

Cô luôn vân đạm phong khinh, khốn cảnh gặp phải trong mắt cô cũng không phải là không giải quyết được.

Nhưng trên thực tế, tội danh khi quân đúng là một thanh đại đao treo trên đỉnh đầu, tùy thời có thể rơi xuống, đây là cổ đại, là thời đại giai cấp xã hội, là thời đại mà hoàng tộc tùy thời có thể muốn mạng của cô, cô sao có thể không lo lắng?

Liên quan đến tính mạng, dù sao cũng phải lo lắng.

Dung Chiêu không thích cảm giác không thể khống chế tính mạng này, sự quật khởi của cô cần thời gian, cũng bởi vì muốn hoàn thành kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, cho nên cô rất gấp gáp.

Vô Danh không hiểu, hắn mím môi: "Ngài đã hợp tác với Trương Tam công tử và tứ đại thân vương, tại sao còn muốn hợp tác với những người trẻ tuổi này?"

Hắn ở bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc bọn họ đi ra kề vai sát cánh, cảnh tượng quen thuộc, Vô Danh liền đoán được Dung Chiêu lại lôi kéo bọn họ hợp tác.

Nghe vậy, Dung Chiêu nở nụ cười, đôi mắt phượng nheo lại, nhìn về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới: "Ngươi không phải người trẻ tuổi?"

Vô Danh ngẩn ra.

Dung Chiêu cười càng thêm rực rỡ: "Tiểu tử, đừng lúc nào cũng giả bộ già dặn, ngươi còn trẻ, xem tuổi có lẽ so với Bùi Quan Sơn bọn họ còn nhỏ hơn một chút?"

Tuổi tác của tiểu phu xe này trong mắt Dung Chiêu đúng là "tiểu tử".

Vô Danh: "..."

Hắn quay đầu đi, không nói lời nào.

Nhưng rõ ràng là không ủng hộ Dung Chiêu, ở trong lòng hắn, hắn cùng những người trẻ tuổi kia bất đồng.

Dung Chiêu thấy bộ dạng không được tự nhiên của hắn, cười cười, bỏ đũa ra đứng lên: "Ta ăn xong rồi, thu dọn đi, nhanh chóng hồi phủ dùng bữa Nói xong, cô ngồi vào góc trong cùng của xe ngựa.

Vô Danh cũng đã ăn xong, thấy vậy thu dọn chén đĩa và hộp thức ăn, lúc này mới đánh xe trở về An Khánh Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-157.html.]

Sau khi hồi phủ.

Vô Danh đưa xe về mã phòng, lại cho ngựa ăn, đang muốn rời đi.

Cách đó không xa có người vẫy tay: "Vô Danh, mau tới đây!"

Vô Danh khẽ nhíu mày, đi tới.

Người nọ trên tay xách một hộp thức ăn, thấy hắn tới trực tiếp đưa cho hắn: "Thế tử cố ý phân phó cho ngươi, mau ăn đi."

Vô Danh ngẩn ra.

Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn cái hộp nặng trịch, nói cho hắn biết bên trong chứa không ít đồ ăn.

Đại khái là ăn một nửa bữa trưa của hắn, cho nên đoán được hắn chưa ăn no, bổ sung cho hắn.

Vô Danh một lúc lâu không nói gì, hắn đang nghĩ đến An Khánh Vương thế tử.

Thật sự là một người kỳ quái....

Dung Chiêu cũng đang ăn cơm.

Đáy mắt Dung Vĩ mang theo quan tâm, giọng nói lại có chút ghét bỏ: "Hiện tại người người đều nói con rất có bản lĩnh, cảm thấy thế nào?"

Ông lại nhìn Thạch Đầu: "Ngươi trông chừng thế tử kiểu gì thế? Thế tử quên ăn cơm, ngươi không nhớ nhắc nhở sao?"

Thạch Đầu thành thật cúi đầu.

Dung Vĩ đau đầu một trận.

Trước đây Dung Chiêu không thể che dấu thân phận, trên cơ bản người thân cận đều có thể nhìn ra cô là nam hay nữ, cho nên Dung Vĩ chỉ an bài cho cô hai người hầu tín nhiệm, Nguyên Bảo lanh lẹ hơn Thạch Đầu, Thạch Đầu là một tên khờ chỉ biết thành thật nghe lời.

Nhưng sau đó Nguyên Bảo phản bội, hiện tại chỉ còn lại một mình Thạch Đầu, không chăm sóc được Dung Chiêu.

Dung Chiêu nói gì, Thạch Đầu căn bản không dám phản bác.

Nhưng nhất thời nửa lúc, ông lại không tìm được người hầu nào có thể tín nhiệm, đừng tưởng rằng ông không biết, phủ Trương thừa tướng còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm đấy. hắn cũng có thể chăm sóc con."

Ông đang muốn nói gì đó khiến Dung Chiêu không có biện pháp cự tuyệt, lại không nghĩ tới Dung Chiêu gật đầu: "Được, sau này để Tạ thúc đi theo con."
 
Chương 157


Dung Chiêu nghe vậy hơi dừng lại, lập tức cười cười: "Đúng vậy, rất lo lắng."

Ánh mắt Vô Danh hoang mang.

Dung Chiêu cũng không giải thích cho hắn nữa.

Cô luôn vân đạm phong khinh, khốn cảnh gặp phải trong mắt cô cũng không phải là không giải quyết được.

Nhưng trên thực tế, tội danh khi quân đúng là một thanh đại đao treo trên đỉnh đầu, tùy thời có thể rơi xuống, đây là cổ đại, là thời đại giai cấp xã hội, là thời đại mà hoàng tộc tùy thời có thể muốn mạng của cô, cô sao có thể không lo lắng?

Liên quan đến tính mạng, dù sao cũng phải lo lắng.

Dung Chiêu không thích cảm giác không thể khống chế tính mạng này, sự quật khởi của cô cần thời gian, cũng bởi vì muốn hoàn thành kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, cho nên cô rất gấp gáp.

Vô Danh không hiểu, hắn mím môi: "Ngài đã hợp tác với Trương Tam công tử và tứ đại thân vương, tại sao còn muốn hợp tác với những người trẻ tuổi này?"

Hắn ở bên ngoài, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc bọn họ đi ra kề vai sát cánh, cảnh tượng quen thuộc, Vô Danh liền đoán được Dung Chiêu lại lôi kéo bọn họ hợp tác.

Nghe vậy, Dung Chiêu nở nụ cười, đôi mắt phượng nheo lại, nhìn về phía hắn, đánh giá từ trên xuống dưới: "Ngươi không phải người trẻ tuổi?"

Vô Danh ngẩn ra.

Dung Chiêu cười càng thêm rực rỡ: "Tiểu tử, đừng lúc nào cũng giả bộ già dặn, ngươi còn trẻ, xem tuổi có lẽ so với Bùi Quan Sơn bọn họ còn nhỏ hơn một chút?"

Tuổi tác của tiểu phu xe này trong mắt Dung Chiêu đúng là "tiểu tử".

Vô Danh: "..."

Hắn quay đầu đi, không nói lời nào.

Nhưng rõ ràng là không ủng hộ Dung Chiêu, ở trong lòng hắn, hắn cùng những người trẻ tuổi kia bất đồng.

Dung Chiêu thấy bộ dạng không được tự nhiên của hắn, cười cười, bỏ đũa ra đứng lên: "Ta ăn xong rồi, thu dọn đi, nhanh chóng hồi phủ dùng bữa Nói xong, cô ngồi vào góc trong cùng của xe ngựa.

Vô Danh cũng đã ăn xong, thấy vậy thu dọn chén đĩa và hộp thức ăn, lúc này mới đánh xe trở về An Khánh Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-157.html.]

Sau khi hồi phủ.

Vô Danh đưa xe về mã phòng, lại cho ngựa ăn, đang muốn rời đi.

Cách đó không xa có người vẫy tay: "Vô Danh, mau tới đây!"

Vô Danh khẽ nhíu mày, đi tới.

Người nọ trên tay xách một hộp thức ăn, thấy hắn tới trực tiếp đưa cho hắn: "Thế tử cố ý phân phó cho ngươi, mau ăn đi."

Vô Danh ngẩn ra.

Hắn chậm rãi cúi đầu nhìn cái hộp nặng trịch, nói cho hắn biết bên trong chứa không ít đồ ăn.

Đại khái là ăn một nửa bữa trưa của hắn, cho nên đoán được hắn chưa ăn no, bổ sung cho hắn.

Vô Danh một lúc lâu không nói gì, hắn đang nghĩ đến An Khánh Vương thế tử.

Thật sự là một người kỳ quái....

Dung Chiêu cũng đang ăn cơm.

Đáy mắt Dung Vĩ mang theo quan tâm, giọng nói lại có chút ghét bỏ: "Hiện tại người người đều nói con rất có bản lĩnh, cảm thấy thế nào?"

Ông lại nhìn Thạch Đầu: "Ngươi trông chừng thế tử kiểu gì thế? Thế tử quên ăn cơm, ngươi không nhớ nhắc nhở sao?"

Thạch Đầu thành thật cúi đầu.

Dung Vĩ đau đầu một trận.

Trước đây Dung Chiêu không thể che dấu thân phận, trên cơ bản người thân cận đều có thể nhìn ra cô là nam hay nữ, cho nên Dung Vĩ chỉ an bài cho cô hai người hầu tín nhiệm, Nguyên Bảo lanh lẹ hơn Thạch Đầu, Thạch Đầu là một tên khờ chỉ biết thành thật nghe lời.

Nhưng sau đó Nguyên Bảo phản bội, hiện tại chỉ còn lại một mình Thạch Đầu, không chăm sóc được Dung Chiêu.

Dung Chiêu nói gì, Thạch Đầu căn bản không dám phản bác.

Nhưng nhất thời nửa lúc, ông lại không tìm được người hầu nào có thể tín nhiệm, đừng tưởng rằng ông không biết, phủ Trương thừa tướng còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm đấy. hắn cũng có thể chăm sóc con."

Ông đang muốn nói gì đó khiến Dung Chiêu không có biện pháp cự tuyệt, lại không nghĩ tới Dung Chiêu gật đầu: "Được, sau này để Tạ thúc đi theo con."
 
Chương 158


Dung Vĩ: "...?"

Đột nhiên dễ nói chuyện như vậy ông lại cảm thấy có chút không quen?

Dung Chiêu cúi đầu ăn cơm.

Cô đương nhiên không có ý kiến, cô cũng không ngốc, bản lĩnh của Tạ Hồng không thể chê, hôm nay cô bận rộn muốn chết, bên người có một tổng trợ lý, trăm lợi mà không hại.

Dung Chiêu còn cảm thấy hiện tại nhân thủ bên người không đủ, không có một thư ký quan trọng.

Chẳng qua người này... cô hy vọng là một nữ tử, tính tình cẩn thận một chút.

Thấy cô thản nhiên tiếp nhận, Dung Vĩ không được tự nhiên ngồi xuống.

Một lát sau, ông lại hỏi: "Cho nên hôm nay con ra ngoài rốt cuộc làm cái gì? Nếu Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn làm khó con, ta đi tìm cha bọn hắn nói chuyện."

Nói đến câu cuối cùng, giọng của ông trở nên nghiêm khắc.

Dung Chiêu vừa ăn cơm, vừa nói đơn giản chuyện xảy ra hôm nay.

Dung Vĩ nghe xong, vẻ mặt cổ quái: "Nói cách khác, hiện tại con lại cùng những thanh niên tài tuấn trong kinh thành cùng nhau làm kế hoạch Đoàn Đoàn gì đó?"

Dung Chiêu bình tĩnh gật đầu.

Vẻ mặt Dung Vĩ càng thêm phức tạp: "Việc làm ăn này của con càng trải càng lớn, lại có nhiều người, cẩn thận không thể kết thúc! Một khi phân đoạn nào xảy ra vấn đề, toàn bộ sẽ sụp đổ, người hiện tại hợp tác với con cũng không phải là người thật sự tán thưởng con.."

Ngược lại, cho dù là Trương Tam hay tứ đại thân vương hay những quan nhị đại kia, ngay từ đầu đều cực kỳ không thích Dung Chiêu, chuẩn bị công kích cô, là cô dùng lợi ích đem những người này trói lại với nhau.

Cũng có nghĩa là một khi xảy ra vấn đề, những người này sẽ lập tức quay đầu, trở tay đối phó cô.

Dung Chiêu vẫn bình tĩnh như trước, nuốt thức ăn trong miệng, thanh âm thản nhiên: "Cái đó không quan trọng, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, chỉ cần vẫn có lợi là có thể trói buộc bọn họ." Dung Chiêu dường như không bao giờ để tâm đến những rắc rối đáng sợ đó, cô dường như luôn có thể vượt qua mọi khó khăn, không bị ràng buộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-158.html.]

Nhưng làm cha, Dung Vĩ không quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt "Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay" này của con gái.

Con gái một khi quá mức độc lập, người làm cha sẽ không có cảm giác tham dự, sẽ nhịn không được giội nước lạnh: "Ta đây ngược lại muốn xem con có thể nắm giữ hết thảy hay không."

Dung Chiêu nhún vai: "Vậy cha cứ từ từ xem đi."

Cô cuối cùng ăn xong, lau khóe miệng đang định đứng lên.

Mà lúc này, Dung Vĩ đột nhiên nghiêm mặt: "Nói chính sự, hiện tại con dự định làm thế nào?"

Dung Chiêu ngước mắt nhìn sang.

Trên tay Dung Vĩ cầm một thiếp mời bình thường, nhưng khi Dung Chiêu nhìn lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô thả khăn trên tay xuống, đưa tay nhận lấy tấm thiệp kia.

Thiếp mời của Ngũ hoàng tử.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, nhìn kỹ nội dung thiếp mời, nội dung rất đơn giản, Ngũ hoàng tử mời Dung Chiêu ngày mai cùng nhau ăn cơm ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên.

Dung Vĩ vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là vị hoàng tử thứ hai mời con rồi phải không?"

Dung Chiêu chậm rãi gật đầu, ngón tay thưởng thức thiếp mời, thanh âm thản nhiên: "Lần trước là Tam hoàng tử, con đẩy tới sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, không nghĩ tới Ngũ hoàng tử khẩn cấp như vậy, đưa thiếp mời tới trước Tam hoàng tử..."

Dung Vĩ nhìn chằm chằm cô: "Con đã nghĩ ra nên ứng phó với hoàng tử như thế nào chưa?

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Cha nói con mời ba vị hoàng tử cùng nhau gặp mặt thì thế nào?"

Dung Vĩ: "?22"

Ông cất cao giọng: "Con điên rồi sao?!"

Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị nữ nhi kích thích một chút, nhưng lúc này ông vẫn cảm thấy cực kỳ mất bình tĩnh, tim đập trong nháy mắt mất cân bằng. "Con chớ xằng bậy, Hoàng thượng lớn tuổi, việc lập trữ gần như đã định, ba vị hoàng tử đều đang tranh đấu gay gắt, đây đã là thời kỳ mấu chốt. Hoàng tử không thể so với ba vị thân vương, con phải suy nghĩ cho sau này, trong bọn họ có người là hoàng đế tương lai
 
Chương 158


Dung Vĩ: "...?"

Đột nhiên dễ nói chuyện như vậy ông lại cảm thấy có chút không quen?

Dung Chiêu cúi đầu ăn cơm.

Cô đương nhiên không có ý kiến, cô cũng không ngốc, bản lĩnh của Tạ Hồng không thể chê, hôm nay cô bận rộn muốn chết, bên người có một tổng trợ lý, trăm lợi mà không hại.

Dung Chiêu còn cảm thấy hiện tại nhân thủ bên người không đủ, không có một thư ký quan trọng.

Chẳng qua người này... cô hy vọng là một nữ tử, tính tình cẩn thận một chút.

Thấy cô thản nhiên tiếp nhận, Dung Vĩ không được tự nhiên ngồi xuống.

Một lát sau, ông lại hỏi: "Cho nên hôm nay con ra ngoài rốt cuộc làm cái gì? Nếu Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn làm khó con, ta đi tìm cha bọn hắn nói chuyện."

Nói đến câu cuối cùng, giọng của ông trở nên nghiêm khắc.

Dung Chiêu vừa ăn cơm, vừa nói đơn giản chuyện xảy ra hôm nay.

Dung Vĩ nghe xong, vẻ mặt cổ quái: "Nói cách khác, hiện tại con lại cùng những thanh niên tài tuấn trong kinh thành cùng nhau làm kế hoạch Đoàn Đoàn gì đó?"

Dung Chiêu bình tĩnh gật đầu.

Vẻ mặt Dung Vĩ càng thêm phức tạp: "Việc làm ăn này của con càng trải càng lớn, lại có nhiều người, cẩn thận không thể kết thúc! Một khi phân đoạn nào xảy ra vấn đề, toàn bộ sẽ sụp đổ, người hiện tại hợp tác với con cũng không phải là người thật sự tán thưởng con.."

Ngược lại, cho dù là Trương Tam hay tứ đại thân vương hay những quan nhị đại kia, ngay từ đầu đều cực kỳ không thích Dung Chiêu, chuẩn bị công kích cô, là cô dùng lợi ích đem những người này trói lại với nhau.

Cũng có nghĩa là một khi xảy ra vấn đề, những người này sẽ lập tức quay đầu, trở tay đối phó cô.

Dung Chiêu vẫn bình tĩnh như trước, nuốt thức ăn trong miệng, thanh âm thản nhiên: "Cái đó không quan trọng, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, chỉ cần vẫn có lợi là có thể trói buộc bọn họ." Dung Chiêu dường như không bao giờ để tâm đến những rắc rối đáng sợ đó, cô dường như luôn có thể vượt qua mọi khó khăn, không bị ràng buộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-158.html.]

Nhưng làm cha, Dung Vĩ không quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt "Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay" này của con gái.

Con gái một khi quá mức độc lập, người làm cha sẽ không có cảm giác tham dự, sẽ nhịn không được giội nước lạnh: "Ta đây ngược lại muốn xem con có thể nắm giữ hết thảy hay không."

Dung Chiêu nhún vai: "Vậy cha cứ từ từ xem đi."

Cô cuối cùng ăn xong, lau khóe miệng đang định đứng lên.

Mà lúc này, Dung Vĩ đột nhiên nghiêm mặt: "Nói chính sự, hiện tại con dự định làm thế nào?"

Dung Chiêu ngước mắt nhìn sang.

Trên tay Dung Vĩ cầm một thiếp mời bình thường, nhưng khi Dung Chiêu nhìn lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô thả khăn trên tay xuống, đưa tay nhận lấy tấm thiệp kia.

Thiếp mời của Ngũ hoàng tử.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, nhìn kỹ nội dung thiếp mời, nội dung rất đơn giản, Ngũ hoàng tử mời Dung Chiêu ngày mai cùng nhau ăn cơm ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên.

Dung Vĩ vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là vị hoàng tử thứ hai mời con rồi phải không?"

Dung Chiêu chậm rãi gật đầu, ngón tay thưởng thức thiếp mời, thanh âm thản nhiên: "Lần trước là Tam hoàng tử, con đẩy tới sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, không nghĩ tới Ngũ hoàng tử khẩn cấp như vậy, đưa thiếp mời tới trước Tam hoàng tử..."

Dung Vĩ nhìn chằm chằm cô: "Con đã nghĩ ra nên ứng phó với hoàng tử như thế nào chưa?

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Cha nói con mời ba vị hoàng tử cùng nhau gặp mặt thì thế nào?"

Dung Vĩ: "?22"

Ông cất cao giọng: "Con điên rồi sao?!"

Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị nữ nhi kích thích một chút, nhưng lúc này ông vẫn cảm thấy cực kỳ mất bình tĩnh, tim đập trong nháy mắt mất cân bằng. "Con chớ xằng bậy, Hoàng thượng lớn tuổi, việc lập trữ gần như đã định, ba vị hoàng tử đều đang tranh đấu gay gắt, đây đã là thời kỳ mấu chốt. Hoàng tử không thể so với ba vị thân vương, con phải suy nghĩ cho sau này, trong bọn họ có người là hoàng đế tương lai
 
Chương 158


Dung Vĩ: "...?"

Đột nhiên dễ nói chuyện như vậy ông lại cảm thấy có chút không quen?

Dung Chiêu cúi đầu ăn cơm.

Cô đương nhiên không có ý kiến, cô cũng không ngốc, bản lĩnh của Tạ Hồng không thể chê, hôm nay cô bận rộn muốn chết, bên người có một tổng trợ lý, trăm lợi mà không hại.

Dung Chiêu còn cảm thấy hiện tại nhân thủ bên người không đủ, không có một thư ký quan trọng.

Chẳng qua người này... cô hy vọng là một nữ tử, tính tình cẩn thận một chút.

Thấy cô thản nhiên tiếp nhận, Dung Vĩ không được tự nhiên ngồi xuống.

Một lát sau, ông lại hỏi: "Cho nên hôm nay con ra ngoài rốt cuộc làm cái gì? Nếu Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn làm khó con, ta đi tìm cha bọn hắn nói chuyện."

Nói đến câu cuối cùng, giọng của ông trở nên nghiêm khắc.

Dung Chiêu vừa ăn cơm, vừa nói đơn giản chuyện xảy ra hôm nay.

Dung Vĩ nghe xong, vẻ mặt cổ quái: "Nói cách khác, hiện tại con lại cùng những thanh niên tài tuấn trong kinh thành cùng nhau làm kế hoạch Đoàn Đoàn gì đó?"

Dung Chiêu bình tĩnh gật đầu.

Vẻ mặt Dung Vĩ càng thêm phức tạp: "Việc làm ăn này của con càng trải càng lớn, lại có nhiều người, cẩn thận không thể kết thúc! Một khi phân đoạn nào xảy ra vấn đề, toàn bộ sẽ sụp đổ, người hiện tại hợp tác với con cũng không phải là người thật sự tán thưởng con.."

Ngược lại, cho dù là Trương Tam hay tứ đại thân vương hay những quan nhị đại kia, ngay từ đầu đều cực kỳ không thích Dung Chiêu, chuẩn bị công kích cô, là cô dùng lợi ích đem những người này trói lại với nhau.

Cũng có nghĩa là một khi xảy ra vấn đề, những người này sẽ lập tức quay đầu, trở tay đối phó cô.

Dung Chiêu vẫn bình tĩnh như trước, nuốt thức ăn trong miệng, thanh âm thản nhiên: "Cái đó không quan trọng, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, chỉ cần vẫn có lợi là có thể trói buộc bọn họ." Dung Chiêu dường như không bao giờ để tâm đến những rắc rối đáng sợ đó, cô dường như luôn có thể vượt qua mọi khó khăn, không bị ràng buộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-158.html.]

Nhưng làm cha, Dung Vĩ không quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt "Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay" này của con gái.

Con gái một khi quá mức độc lập, người làm cha sẽ không có cảm giác tham dự, sẽ nhịn không được giội nước lạnh: "Ta đây ngược lại muốn xem con có thể nắm giữ hết thảy hay không."

Dung Chiêu nhún vai: "Vậy cha cứ từ từ xem đi."

Cô cuối cùng ăn xong, lau khóe miệng đang định đứng lên.

Mà lúc này, Dung Vĩ đột nhiên nghiêm mặt: "Nói chính sự, hiện tại con dự định làm thế nào?"

Dung Chiêu ngước mắt nhìn sang.

Trên tay Dung Vĩ cầm một thiếp mời bình thường, nhưng khi Dung Chiêu nhìn lại, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô thả khăn trên tay xuống, đưa tay nhận lấy tấm thiệp kia.

Thiếp mời của Ngũ hoàng tử.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, nhìn kỹ nội dung thiếp mời, nội dung rất đơn giản, Ngũ hoàng tử mời Dung Chiêu ngày mai cùng nhau ăn cơm ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên.

Dung Vĩ vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là vị hoàng tử thứ hai mời con rồi phải không?"

Dung Chiêu chậm rãi gật đầu, ngón tay thưởng thức thiếp mời, thanh âm thản nhiên: "Lần trước là Tam hoàng tử, con đẩy tới sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương, không nghĩ tới Ngũ hoàng tử khẩn cấp như vậy, đưa thiếp mời tới trước Tam hoàng tử..."

Dung Vĩ nhìn chằm chằm cô: "Con đã nghĩ ra nên ứng phó với hoàng tử như thế nào chưa?

Dung Chiêu đột nhiên nói: "Cha nói con mời ba vị hoàng tử cùng nhau gặp mặt thì thế nào?"

Dung Vĩ: "?22"

Ông cất cao giọng: "Con điên rồi sao?!"

Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị nữ nhi kích thích một chút, nhưng lúc này ông vẫn cảm thấy cực kỳ mất bình tĩnh, tim đập trong nháy mắt mất cân bằng. "Con chớ xằng bậy, Hoàng thượng lớn tuổi, việc lập trữ gần như đã định, ba vị hoàng tử đều đang tranh đấu gay gắt, đây đã là thời kỳ mấu chốt. Hoàng tử không thể so với ba vị thân vương, con phải suy nghĩ cho sau này, trong bọn họ có người là hoàng đế tương lai
 
Chương 159


Dung Chiêu ném thiếp mời trên tay lên bàn, thở dài: "Xem ra yến hội ngày mai không thể không đi."

Dung Vĩ không nói gì, bởi vì Dung Chiêu nói đúng, yến hội này không thể không đi.

Nếu như Dung Chiêu ba vị hoàng tử một người cũng không muốn đắc tội, vậy Tam hoàng tử mời, cô nhất định phải đi, dù sao trước đó đã nói sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương sẽ gặp Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử không thể kéo dài, như vậy cũng không thể thoái thác Ngũ hoàng tử.

Nếu hiện tại cự tuyệt Ngũ hoàng tử, sau đó lại tiếp nhận lời mời của Tam hoàng tử, đó chính là đã chọn phe, cục diện sụp đổ.

Việc kinh doanh của Dung Chiêu cũng biến mất.

Huống hồ phía trước còn có một Nhị hoàng tử.

Lo lắng của Bùi Thừa Quyết cũng là lo lắng của Dung Vĩ...

Như thế nào mới có thể cự tuyệt ba vị hoàng tử mà không đắc tội bọn họ?

Dung Vĩ bày ra vẻ mặt nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, thiếp mời này cùng những thiếp mời khác không giống nhau, đây là một nguy cơ cực lớn, đây cũng không phải là thiếp mời như của đám người Bùi Thừa Quyết, đây là thiếp mời đến từ hoàng tử, cũng có thể là thiên tử tương lai...

Đoạt đích cho tới bây giờ cũng không phải việc dễ tham dự.

Dung Chiêu thấy ông lo lắng, an ủi một câu: "Phụ thân đừng lo lắng, binh đến tướng đỡ nước đến đất đắp, chờ ngày mai gặp Ngũ hoàng tử rồi tính."...

Ngày thứ hai.

Trương Trường Ngôn sáng sớm đã đến An Khánh Vương phủ tìm Dung Chiêu.

Ngày hôm nay hắn thay quần áo, rửa sạch mặt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới.

Hắn biết Dung Chiêu gian xảo, cho nên hắn hạ quyết tâm, hôm nay nói cái gì cũng vô dụng, phải lập tức lấy được tiền.

Ngoại trừ tiền, tất cả đều miễn bàn. Trương Tam: "Cái gì?! Dung thế tử không ở đây?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Hắn đi tìm ai? Ta đi tìm hắn!"

Không quan tâm là gặp mặt ai, hắn cũng phải bắt được người, lấy được tiền!

Trong kinh này chẳng lẽ còn có người Trương Tam hắn không dám đắc tội?

Hạ nhân: "Ngũ hoàng tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-159.html.]

Lời mời của Ngũ hoàng tử cũng không bí mật, người của phủ hoàng tử tự mình đến hạ thiếp, người có năng lực hỏi thăm một chút liền biết, cho nên Dung Chiêu cũng không bảo hạ nhân lừa gạt Trương Tam.

Trương Trường Ngôn: "..." A, hắn thật đúng là không thể bắt được.

Trương Trường Ngôn tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, hắn hiện tại hoài nghỉ Dung Chiêu không muốn cho hắn tiền!

Tùy tùng của Dung Vĩ lúc này đột nhiên nói: "Thế tử nói nếu Trương Tam công tử đến sớm thì đến Phúc Lộc Trang chờ ngài ấy, sổ sách đã xong, chờ thế tử trở về ký tên liền có thể thanh toán hoa hồng cho Tam công tử."

Trương Tam: "..."

Hắn vỗ vỗ ngực,"Phải nói sớm chứ, thật sự là hù c.h.ế.t ta."

Nói xong, hắn nhấc chân đi về phía xe ngựa, bóng lưng đều mang theo sức mạnh khác hẳn bình thường, rất có tự tin.

Có lẽ là tự tin cuối cùng cũng thoát khỏi khốn cảnh.

Trương Tam rất vội, từ sớm đã muốn đi Phúc Lộc Trang chờ.

Trên xe ngựa.

Trương Trường Ngôn: "Ngọc Trúc ngươi chờ đi, hôm nay thanh toán tiền xong chúng ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa lớn!"

Thanh âm Ngọc Trúc kích động: "Vâng."

Trương Trường Ngôn: "Ta còn phải đi may hai bộ quần áo, đánh cược thêm hai ván nữa."

Ngọc Trúc điên cuồng gật đầu.

Trương Trường Ngôn: "Ta muốn đi..."...

Trong tiếng nói hưng phấn, hai người vui vẻ chạy tới Phúc Lộc Trang....

Dung Chiêu không phải cố ý trốn tránh Trương Tam, uy tín rất quan trọng trong kinh doanh. mới có thể mọi việc đều thuận lợi.

Uy tín là chiêu bài của một người.

Hố Dung Chiêu muốn đào là hố cho mọi người cam tâm tình nguyện nhảy, bánh Dung Chiêu muốn vẽ là bánh mọi người ăn còn có thể khen ngon...

Cho nên cô thật sự không phải cố ý trốn Trương Tam, cũng không cần phải trốn tên kia.

Trước mắt gặp Ngũ hoàng tử là quan trọng nhất, Bùi Khâm và cô hẹn cơm trưa, nhưng Dung Chiêu vì biểu thị thành ý liền đến Phúc Lộc Hiên sớm, cũng vừa lúc phải xử lý rất nhiều chuyện của Phúc Lộc Hiên.
 
Chương 159


Dung Chiêu ném thiếp mời trên tay lên bàn, thở dài: "Xem ra yến hội ngày mai không thể không đi."

Dung Vĩ không nói gì, bởi vì Dung Chiêu nói đúng, yến hội này không thể không đi.

Nếu như Dung Chiêu ba vị hoàng tử một người cũng không muốn đắc tội, vậy Tam hoàng tử mời, cô nhất định phải đi, dù sao trước đó đã nói sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương sẽ gặp Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử không thể kéo dài, như vậy cũng không thể thoái thác Ngũ hoàng tử.

Nếu hiện tại cự tuyệt Ngũ hoàng tử, sau đó lại tiếp nhận lời mời của Tam hoàng tử, đó chính là đã chọn phe, cục diện sụp đổ.

Việc kinh doanh của Dung Chiêu cũng biến mất.

Huống hồ phía trước còn có một Nhị hoàng tử.

Lo lắng của Bùi Thừa Quyết cũng là lo lắng của Dung Vĩ...

Như thế nào mới có thể cự tuyệt ba vị hoàng tử mà không đắc tội bọn họ?

Dung Vĩ bày ra vẻ mặt nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, thiếp mời này cùng những thiếp mời khác không giống nhau, đây là một nguy cơ cực lớn, đây cũng không phải là thiếp mời như của đám người Bùi Thừa Quyết, đây là thiếp mời đến từ hoàng tử, cũng có thể là thiên tử tương lai...

Đoạt đích cho tới bây giờ cũng không phải việc dễ tham dự.

Dung Chiêu thấy ông lo lắng, an ủi một câu: "Phụ thân đừng lo lắng, binh đến tướng đỡ nước đến đất đắp, chờ ngày mai gặp Ngũ hoàng tử rồi tính."...

Ngày thứ hai.

Trương Trường Ngôn sáng sớm đã đến An Khánh Vương phủ tìm Dung Chiêu.

Ngày hôm nay hắn thay quần áo, rửa sạch mặt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới.

Hắn biết Dung Chiêu gian xảo, cho nên hắn hạ quyết tâm, hôm nay nói cái gì cũng vô dụng, phải lập tức lấy được tiền.

Ngoại trừ tiền, tất cả đều miễn bàn. Trương Tam: "Cái gì?! Dung thế tử không ở đây?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Hắn đi tìm ai? Ta đi tìm hắn!"

Không quan tâm là gặp mặt ai, hắn cũng phải bắt được người, lấy được tiền!

Trong kinh này chẳng lẽ còn có người Trương Tam hắn không dám đắc tội?

Hạ nhân: "Ngũ hoàng tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-159.html.]

Lời mời của Ngũ hoàng tử cũng không bí mật, người của phủ hoàng tử tự mình đến hạ thiếp, người có năng lực hỏi thăm một chút liền biết, cho nên Dung Chiêu cũng không bảo hạ nhân lừa gạt Trương Tam.

Trương Trường Ngôn: "..." A, hắn thật đúng là không thể bắt được.

Trương Trường Ngôn tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, hắn hiện tại hoài nghỉ Dung Chiêu không muốn cho hắn tiền!

Tùy tùng của Dung Vĩ lúc này đột nhiên nói: "Thế tử nói nếu Trương Tam công tử đến sớm thì đến Phúc Lộc Trang chờ ngài ấy, sổ sách đã xong, chờ thế tử trở về ký tên liền có thể thanh toán hoa hồng cho Tam công tử."

Trương Tam: "..."

Hắn vỗ vỗ ngực,"Phải nói sớm chứ, thật sự là hù c.h.ế.t ta."

Nói xong, hắn nhấc chân đi về phía xe ngựa, bóng lưng đều mang theo sức mạnh khác hẳn bình thường, rất có tự tin.

Có lẽ là tự tin cuối cùng cũng thoát khỏi khốn cảnh.

Trương Tam rất vội, từ sớm đã muốn đi Phúc Lộc Trang chờ.

Trên xe ngựa.

Trương Trường Ngôn: "Ngọc Trúc ngươi chờ đi, hôm nay thanh toán tiền xong chúng ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa lớn!"

Thanh âm Ngọc Trúc kích động: "Vâng."

Trương Trường Ngôn: "Ta còn phải đi may hai bộ quần áo, đánh cược thêm hai ván nữa."

Ngọc Trúc điên cuồng gật đầu.

Trương Trường Ngôn: "Ta muốn đi..."...

Trong tiếng nói hưng phấn, hai người vui vẻ chạy tới Phúc Lộc Trang....

Dung Chiêu không phải cố ý trốn tránh Trương Tam, uy tín rất quan trọng trong kinh doanh. mới có thể mọi việc đều thuận lợi.

Uy tín là chiêu bài của một người.

Hố Dung Chiêu muốn đào là hố cho mọi người cam tâm tình nguyện nhảy, bánh Dung Chiêu muốn vẽ là bánh mọi người ăn còn có thể khen ngon...

Cho nên cô thật sự không phải cố ý trốn Trương Tam, cũng không cần phải trốn tên kia.

Trước mắt gặp Ngũ hoàng tử là quan trọng nhất, Bùi Khâm và cô hẹn cơm trưa, nhưng Dung Chiêu vì biểu thị thành ý liền đến Phúc Lộc Hiên sớm, cũng vừa lúc phải xử lý rất nhiều chuyện của Phúc Lộc Hiên.
 
Chương 159


Dung Chiêu ném thiếp mời trên tay lên bàn, thở dài: "Xem ra yến hội ngày mai không thể không đi."

Dung Vĩ không nói gì, bởi vì Dung Chiêu nói đúng, yến hội này không thể không đi.

Nếu như Dung Chiêu ba vị hoàng tử một người cũng không muốn đắc tội, vậy Tam hoàng tử mời, cô nhất định phải đi, dù sao trước đó đã nói sau khi Phúc Lộc Hiên khai trương sẽ gặp Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử không thể kéo dài, như vậy cũng không thể thoái thác Ngũ hoàng tử.

Nếu hiện tại cự tuyệt Ngũ hoàng tử, sau đó lại tiếp nhận lời mời của Tam hoàng tử, đó chính là đã chọn phe, cục diện sụp đổ.

Việc kinh doanh của Dung Chiêu cũng biến mất.

Huống hồ phía trước còn có một Nhị hoàng tử.

Lo lắng của Bùi Thừa Quyết cũng là lo lắng của Dung Vĩ...

Như thế nào mới có thể cự tuyệt ba vị hoàng tử mà không đắc tội bọn họ?

Dung Vĩ bày ra vẻ mặt nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, thiếp mời này cùng những thiếp mời khác không giống nhau, đây là một nguy cơ cực lớn, đây cũng không phải là thiếp mời như của đám người Bùi Thừa Quyết, đây là thiếp mời đến từ hoàng tử, cũng có thể là thiên tử tương lai...

Đoạt đích cho tới bây giờ cũng không phải việc dễ tham dự.

Dung Chiêu thấy ông lo lắng, an ủi một câu: "Phụ thân đừng lo lắng, binh đến tướng đỡ nước đến đất đắp, chờ ngày mai gặp Ngũ hoàng tử rồi tính."...

Ngày thứ hai.

Trương Trường Ngôn sáng sớm đã đến An Khánh Vương phủ tìm Dung Chiêu.

Ngày hôm nay hắn thay quần áo, rửa sạch mặt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới.

Hắn biết Dung Chiêu gian xảo, cho nên hắn hạ quyết tâm, hôm nay nói cái gì cũng vô dụng, phải lập tức lấy được tiền.

Ngoại trừ tiền, tất cả đều miễn bàn. Trương Tam: "Cái gì?! Dung thế tử không ở đây?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Hắn đi tìm ai? Ta đi tìm hắn!"

Không quan tâm là gặp mặt ai, hắn cũng phải bắt được người, lấy được tiền!

Trong kinh này chẳng lẽ còn có người Trương Tam hắn không dám đắc tội?

Hạ nhân: "Ngũ hoàng tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-159.html.]

Lời mời của Ngũ hoàng tử cũng không bí mật, người của phủ hoàng tử tự mình đến hạ thiếp, người có năng lực hỏi thăm một chút liền biết, cho nên Dung Chiêu cũng không bảo hạ nhân lừa gạt Trương Tam.

Trương Trường Ngôn: "..." A, hắn thật đúng là không thể bắt được.

Trương Trường Ngôn tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, hắn hiện tại hoài nghỉ Dung Chiêu không muốn cho hắn tiền!

Tùy tùng của Dung Vĩ lúc này đột nhiên nói: "Thế tử nói nếu Trương Tam công tử đến sớm thì đến Phúc Lộc Trang chờ ngài ấy, sổ sách đã xong, chờ thế tử trở về ký tên liền có thể thanh toán hoa hồng cho Tam công tử."

Trương Tam: "..."

Hắn vỗ vỗ ngực,"Phải nói sớm chứ, thật sự là hù c.h.ế.t ta."

Nói xong, hắn nhấc chân đi về phía xe ngựa, bóng lưng đều mang theo sức mạnh khác hẳn bình thường, rất có tự tin.

Có lẽ là tự tin cuối cùng cũng thoát khỏi khốn cảnh.

Trương Tam rất vội, từ sớm đã muốn đi Phúc Lộc Trang chờ.

Trên xe ngựa.

Trương Trường Ngôn: "Ngọc Trúc ngươi chờ đi, hôm nay thanh toán tiền xong chúng ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa lớn!"

Thanh âm Ngọc Trúc kích động: "Vâng."

Trương Trường Ngôn: "Ta còn phải đi may hai bộ quần áo, đánh cược thêm hai ván nữa."

Ngọc Trúc điên cuồng gật đầu.

Trương Trường Ngôn: "Ta muốn đi..."...

Trong tiếng nói hưng phấn, hai người vui vẻ chạy tới Phúc Lộc Trang....

Dung Chiêu không phải cố ý trốn tránh Trương Tam, uy tín rất quan trọng trong kinh doanh. mới có thể mọi việc đều thuận lợi.

Uy tín là chiêu bài của một người.

Hố Dung Chiêu muốn đào là hố cho mọi người cam tâm tình nguyện nhảy, bánh Dung Chiêu muốn vẽ là bánh mọi người ăn còn có thể khen ngon...

Cho nên cô thật sự không phải cố ý trốn Trương Tam, cũng không cần phải trốn tên kia.

Trước mắt gặp Ngũ hoàng tử là quan trọng nhất, Bùi Khâm và cô hẹn cơm trưa, nhưng Dung Chiêu vì biểu thị thành ý liền đến Phúc Lộc Hiên sớm, cũng vừa lúc phải xử lý rất nhiều chuyện của Phúc Lộc Hiên.
 
Chương 160


Một đại tửu lâu vừa mới khai trương, cho dù Cổ chưởng quỹ làm việc rất khá, giai đoạn đầu vẫn còn cần cô cầm lái.

Xử lý đơn giản chuyện của Phúc Lộc Hiên, nghe nói đám Nhạc thân vương tới, Dung Chiêu lập tức lên lầu.

Nhã gian do Ngũ hoàng tử chọn, lúc này Ngũ hoàng tử đã ở bên trong chờ cô.

Xuyên qua lâu như vậy, Dung Chiêu chỉ có duyên gặp Nhị hoàng tử một lần trên xe ngựa, mà lúc ấy cũng không thấy rõ tướng mạo đối phương, Ngũ hoàng tử này là vị hoàng tử đầu tiên cô sắp gặp.

Dung Chiêu sửa sang lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh bước lên lầu bốn.

Nhạc thân vương đang đợi cô ở lối vào.

Vừa thấy Dung Chiêu, hắn lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười: "Ha ha, Dung thế tử đến rồi."

"Dung Chiêu bái kiến Nhạc Vương thúc." Dung Chiêu mỉm cười hành lễ.

Nhạc thân vương chào đón vô cùng thân thiết, nhưng nếu cô không hành lễ, đó chính là không hiểu lễ nghĩa.

Quả nhiên, thấy Dung Chiêu hành lễ, Nhạc thân vương cười càng thêm ôn hòa, nếp nhăn trên mặt đều mang theo ý cười: "Ta hôm nay vẫn là lần đầu tiên tới lầu bốn Phúc Lộc Hiên, Cửu Thiên Lãm Nguyệt quả nhiên danh bất hư truyền, Dung thế tử, sao ngươi có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy?"

Nhạc thân vương thán phục mang theo hài lòng.

Người chưa từng tới lầu bốn chỉ biết lầu bốn thần bí, lại không biết chỉ tiết trong đó, mà một khi đã tới sẽ lập tức đem nơi này liệt vào danh sách tửu lâu dành dể tiếp khách quan trọng.

Chính diện Phúc Lộc Hiên có ba cánh cửa, một cánh vào lầu một, trái phải lên lầu hai, lầu ba.

Mà cửa lầu bốn lại ở sau lưng Phúc Lộc Hiên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-160.html.]

Ngược với đằng trước, cửa sau rất khiêm tốn, bọn họ vừa tới cửa sau lập tức liền có bồi bàn Phúc Lộc Hiên đi ra đón bọn họ xuống xe ngựa, mang bọn họ tiến vào đại sảnh.

Đại sảnh cửa sau trống không, mơ hồ có thể nghe được náo nhiệt cách một bức tường, nhưng náo nhiệt kia đều bị vách tường ngăn cản, sẽ không bị người ta nhìn thấy. Bốn nhã gian ở lầu bốn cũng không phải cùng một cầu thang đi lên, mà là ở bốn góc đại sảnh có bốn cửa đi lên.

Đại khái là Phúc Lộc Hiên đã sắp xếp thời gian đi vào của từng người.

Lúc Nhạc thân vương và Ngũ hoàng tử được dẫn lên cầu thang, xe ngựa của bọn họ đã được người hầu Phúc Lộc Hiên dắt đi, cửa sau trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết nào của bọn họ.

Đương nhiên, nếu là người có tâm cũng không phải là tra không được.

Nơi bàn chuyện tuyệt mật cũng sẽ không chọn ở tửu lâu trong kinh.

Chỉ là trên cơ sở nhã gian tửu lâu thêm chút bí ẩn, làm cho người ta rất hài lòng.

Mà từ cầu thang của nhã gian đi lên là một hành lang, hành lang này vì bí ẩn mà được đặt ở bên trong, vốn tưởng rằng cần phải thắp đèn, trăm triệu lần không nghĩ tới đỉnh đầu hành lang lại trong suốt!

Dùng lưu ly làm đỉnh!

Lưu ly này tựa hồ đã bị thay đổi, mức độ thấu quang cao hơn, hơn nữa bên trên dán vài thứ, buổi tối không thấy gì, ban ngày lại có thể xuyên qua ánh sáng in thành một bức tranh trên mặt đất.

"Vừa rồi Ngũ hoàng tử còn khen hành lang này thật khiến người ta thán phục." Nhạc thân vương cùng Dung Chiêu đi đến nhã gian, miệng không ngừng ca ngợi.

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Buổi tối sẽ đẹp hơn nữa, trên hành lang này sẽ chiếu ra tinh hà, trên đầu là trăng sáng, dưới chân bước lên tỉnh hà, cho nên mới gọi là Cửu Thiên Lãm Nguyệt."

Khóe miệng Nhạc thân vương cong lên, vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười: "Tốt lắm! Lầu bốn Phúc Lộc Hiên lầu bốn thật sự rất tốt, trách không được lầu bốn lại bị tranh giành nhiều hơn lầu ba, chờ sau này có nhiều người thấy được lầu bốn, phỏng chừng sẽ còn tranh giành lợi hại hơn, hiền chất không cho hội viên kim bài tùy ý đặt lầu bốn là đúng."

Lên lầu bốn mới biết được, lầu bốn cũng không phải hoàn toàn là một trăm lượng một vị, ngoại trừ hơn một trăm món ăn và các loại rượu của Phúc Lộc Hiên ra, khách nhân còn có thể gọi đồ ăn và rượu đắt tiền được mua từ nơi khác.
 
Chương 160


Một đại tửu lâu vừa mới khai trương, cho dù Cổ chưởng quỹ làm việc rất khá, giai đoạn đầu vẫn còn cần cô cầm lái.

Xử lý đơn giản chuyện của Phúc Lộc Hiên, nghe nói đám Nhạc thân vương tới, Dung Chiêu lập tức lên lầu.

Nhã gian do Ngũ hoàng tử chọn, lúc này Ngũ hoàng tử đã ở bên trong chờ cô.

Xuyên qua lâu như vậy, Dung Chiêu chỉ có duyên gặp Nhị hoàng tử một lần trên xe ngựa, mà lúc ấy cũng không thấy rõ tướng mạo đối phương, Ngũ hoàng tử này là vị hoàng tử đầu tiên cô sắp gặp.

Dung Chiêu sửa sang lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh bước lên lầu bốn.

Nhạc thân vương đang đợi cô ở lối vào.

Vừa thấy Dung Chiêu, hắn lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười: "Ha ha, Dung thế tử đến rồi."

"Dung Chiêu bái kiến Nhạc Vương thúc." Dung Chiêu mỉm cười hành lễ.

Nhạc thân vương chào đón vô cùng thân thiết, nhưng nếu cô không hành lễ, đó chính là không hiểu lễ nghĩa.

Quả nhiên, thấy Dung Chiêu hành lễ, Nhạc thân vương cười càng thêm ôn hòa, nếp nhăn trên mặt đều mang theo ý cười: "Ta hôm nay vẫn là lần đầu tiên tới lầu bốn Phúc Lộc Hiên, Cửu Thiên Lãm Nguyệt quả nhiên danh bất hư truyền, Dung thế tử, sao ngươi có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy?"

Nhạc thân vương thán phục mang theo hài lòng.

Người chưa từng tới lầu bốn chỉ biết lầu bốn thần bí, lại không biết chỉ tiết trong đó, mà một khi đã tới sẽ lập tức đem nơi này liệt vào danh sách tửu lâu dành dể tiếp khách quan trọng.

Chính diện Phúc Lộc Hiên có ba cánh cửa, một cánh vào lầu một, trái phải lên lầu hai, lầu ba.

Mà cửa lầu bốn lại ở sau lưng Phúc Lộc Hiên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-160.html.]

Ngược với đằng trước, cửa sau rất khiêm tốn, bọn họ vừa tới cửa sau lập tức liền có bồi bàn Phúc Lộc Hiên đi ra đón bọn họ xuống xe ngựa, mang bọn họ tiến vào đại sảnh.

Đại sảnh cửa sau trống không, mơ hồ có thể nghe được náo nhiệt cách một bức tường, nhưng náo nhiệt kia đều bị vách tường ngăn cản, sẽ không bị người ta nhìn thấy. Bốn nhã gian ở lầu bốn cũng không phải cùng một cầu thang đi lên, mà là ở bốn góc đại sảnh có bốn cửa đi lên.

Đại khái là Phúc Lộc Hiên đã sắp xếp thời gian đi vào của từng người.

Lúc Nhạc thân vương và Ngũ hoàng tử được dẫn lên cầu thang, xe ngựa của bọn họ đã được người hầu Phúc Lộc Hiên dắt đi, cửa sau trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết nào của bọn họ.

Đương nhiên, nếu là người có tâm cũng không phải là tra không được.

Nơi bàn chuyện tuyệt mật cũng sẽ không chọn ở tửu lâu trong kinh.

Chỉ là trên cơ sở nhã gian tửu lâu thêm chút bí ẩn, làm cho người ta rất hài lòng.

Mà từ cầu thang của nhã gian đi lên là một hành lang, hành lang này vì bí ẩn mà được đặt ở bên trong, vốn tưởng rằng cần phải thắp đèn, trăm triệu lần không nghĩ tới đỉnh đầu hành lang lại trong suốt!

Dùng lưu ly làm đỉnh!

Lưu ly này tựa hồ đã bị thay đổi, mức độ thấu quang cao hơn, hơn nữa bên trên dán vài thứ, buổi tối không thấy gì, ban ngày lại có thể xuyên qua ánh sáng in thành một bức tranh trên mặt đất.

"Vừa rồi Ngũ hoàng tử còn khen hành lang này thật khiến người ta thán phục." Nhạc thân vương cùng Dung Chiêu đi đến nhã gian, miệng không ngừng ca ngợi.

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Buổi tối sẽ đẹp hơn nữa, trên hành lang này sẽ chiếu ra tinh hà, trên đầu là trăng sáng, dưới chân bước lên tỉnh hà, cho nên mới gọi là Cửu Thiên Lãm Nguyệt."

Khóe miệng Nhạc thân vương cong lên, vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười: "Tốt lắm! Lầu bốn Phúc Lộc Hiên lầu bốn thật sự rất tốt, trách không được lầu bốn lại bị tranh giành nhiều hơn lầu ba, chờ sau này có nhiều người thấy được lầu bốn, phỏng chừng sẽ còn tranh giành lợi hại hơn, hiền chất không cho hội viên kim bài tùy ý đặt lầu bốn là đúng."

Lên lầu bốn mới biết được, lầu bốn cũng không phải hoàn toàn là một trăm lượng một vị, ngoại trừ hơn một trăm món ăn và các loại rượu của Phúc Lộc Hiên ra, khách nhân còn có thể gọi đồ ăn và rượu đắt tiền được mua từ nơi khác.
 
Chương 160


Một đại tửu lâu vừa mới khai trương, cho dù Cổ chưởng quỹ làm việc rất khá, giai đoạn đầu vẫn còn cần cô cầm lái.

Xử lý đơn giản chuyện của Phúc Lộc Hiên, nghe nói đám Nhạc thân vương tới, Dung Chiêu lập tức lên lầu.

Nhã gian do Ngũ hoàng tử chọn, lúc này Ngũ hoàng tử đã ở bên trong chờ cô.

Xuyên qua lâu như vậy, Dung Chiêu chỉ có duyên gặp Nhị hoàng tử một lần trên xe ngựa, mà lúc ấy cũng không thấy rõ tướng mạo đối phương, Ngũ hoàng tử này là vị hoàng tử đầu tiên cô sắp gặp.

Dung Chiêu sửa sang lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh bước lên lầu bốn.

Nhạc thân vương đang đợi cô ở lối vào.

Vừa thấy Dung Chiêu, hắn lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười: "Ha ha, Dung thế tử đến rồi."

"Dung Chiêu bái kiến Nhạc Vương thúc." Dung Chiêu mỉm cười hành lễ.

Nhạc thân vương chào đón vô cùng thân thiết, nhưng nếu cô không hành lễ, đó chính là không hiểu lễ nghĩa.

Quả nhiên, thấy Dung Chiêu hành lễ, Nhạc thân vương cười càng thêm ôn hòa, nếp nhăn trên mặt đều mang theo ý cười: "Ta hôm nay vẫn là lần đầu tiên tới lầu bốn Phúc Lộc Hiên, Cửu Thiên Lãm Nguyệt quả nhiên danh bất hư truyền, Dung thế tử, sao ngươi có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy?"

Nhạc thân vương thán phục mang theo hài lòng.

Người chưa từng tới lầu bốn chỉ biết lầu bốn thần bí, lại không biết chỉ tiết trong đó, mà một khi đã tới sẽ lập tức đem nơi này liệt vào danh sách tửu lâu dành dể tiếp khách quan trọng.

Chính diện Phúc Lộc Hiên có ba cánh cửa, một cánh vào lầu một, trái phải lên lầu hai, lầu ba.

Mà cửa lầu bốn lại ở sau lưng Phúc Lộc Hiên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-160.html.]

Ngược với đằng trước, cửa sau rất khiêm tốn, bọn họ vừa tới cửa sau lập tức liền có bồi bàn Phúc Lộc Hiên đi ra đón bọn họ xuống xe ngựa, mang bọn họ tiến vào đại sảnh.

Đại sảnh cửa sau trống không, mơ hồ có thể nghe được náo nhiệt cách một bức tường, nhưng náo nhiệt kia đều bị vách tường ngăn cản, sẽ không bị người ta nhìn thấy. Bốn nhã gian ở lầu bốn cũng không phải cùng một cầu thang đi lên, mà là ở bốn góc đại sảnh có bốn cửa đi lên.

Đại khái là Phúc Lộc Hiên đã sắp xếp thời gian đi vào của từng người.

Lúc Nhạc thân vương và Ngũ hoàng tử được dẫn lên cầu thang, xe ngựa của bọn họ đã được người hầu Phúc Lộc Hiên dắt đi, cửa sau trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết nào của bọn họ.

Đương nhiên, nếu là người có tâm cũng không phải là tra không được.

Nơi bàn chuyện tuyệt mật cũng sẽ không chọn ở tửu lâu trong kinh.

Chỉ là trên cơ sở nhã gian tửu lâu thêm chút bí ẩn, làm cho người ta rất hài lòng.

Mà từ cầu thang của nhã gian đi lên là một hành lang, hành lang này vì bí ẩn mà được đặt ở bên trong, vốn tưởng rằng cần phải thắp đèn, trăm triệu lần không nghĩ tới đỉnh đầu hành lang lại trong suốt!

Dùng lưu ly làm đỉnh!

Lưu ly này tựa hồ đã bị thay đổi, mức độ thấu quang cao hơn, hơn nữa bên trên dán vài thứ, buổi tối không thấy gì, ban ngày lại có thể xuyên qua ánh sáng in thành một bức tranh trên mặt đất.

"Vừa rồi Ngũ hoàng tử còn khen hành lang này thật khiến người ta thán phục." Nhạc thân vương cùng Dung Chiêu đi đến nhã gian, miệng không ngừng ca ngợi.

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Buổi tối sẽ đẹp hơn nữa, trên hành lang này sẽ chiếu ra tinh hà, trên đầu là trăng sáng, dưới chân bước lên tỉnh hà, cho nên mới gọi là Cửu Thiên Lãm Nguyệt."

Khóe miệng Nhạc thân vương cong lên, vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười: "Tốt lắm! Lầu bốn Phúc Lộc Hiên lầu bốn thật sự rất tốt, trách không được lầu bốn lại bị tranh giành nhiều hơn lầu ba, chờ sau này có nhiều người thấy được lầu bốn, phỏng chừng sẽ còn tranh giành lợi hại hơn, hiền chất không cho hội viên kim bài tùy ý đặt lầu bốn là đúng."

Lên lầu bốn mới biết được, lầu bốn cũng không phải hoàn toàn là một trăm lượng một vị, ngoại trừ hơn một trăm món ăn và các loại rượu của Phúc Lộc Hiên ra, khách nhân còn có thể gọi đồ ăn và rượu đắt tiền được mua từ nơi khác.
 
Chương 161


Chỉ cần khách nhân xuất tiền, lầu bốn cái gì cần có đều có.

Đây không thể nghỉ ngờ là lựa chọn tốt nhất để người có quyền thế gặp khách quan trọng.

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi nhanh đến cửa nhã gian.

Nhạc thân vương nhịn không được nói: "Nhã gian bên trong càng độc đáo sáng tạo, rất nhiều thiết kế tinh xảo, thế tử quả nhiên là hao tâm tổn trí, bản vương có dự cảm Phúc Lộc Hiên nhất định có thể truyền xướng ngàn năm!"

Hắn vừa mới xem qua nhã gian, quả thật cực kỳ kinh diễm, hắn cùng Ngũ hoàng tử đều tấm tắc lấy làm khen ngợi.

Tính ra Nhạc thân vương là thân vương đầu tiên lên lầu bốn, hắn có chút muốn biết phản ứng của ba lão gia hỏa kia, cùng với phản ứng của những người tuyên bố lầu bốn không đáng tiền...

Dung Chiêu cười gật đầu: "Cũng là công lao của các vương thúc, Phúc Lộc Hiên làm ăn thịnh vượng, các vương thúc cũng thu hoạch được nhiều."

Dung Chiêu chỉ cần nói nhiều lời khách sáo, những thân vương này cuối cùng sẽ tin.

Hơn nữa Phúc Lộc Hiên muốn khuếch trương, nhất thời không lấy được tiền, vậy dứt khoát dùng lời nói thiết lập mối quan hệ vững chắc giữa những thân vương này với Phúc Lộc Hiên.

Quả nhiên, Nhạc thân vương cười càng thêm rực rỡ, đắc ý.

Hai người đi tới cửa nhã gian, Nhạc thân vương chấn chỉnh nghiêm túc nhưng vẫn khó nén ý cười: "Ngũ hoàng tử là người dễ gần, hơn nữa còn chiêu hiền đãi sĩ, rất thưởng thức hiền chất, các ngươi tuổi tác tương đương, nghĩ đến hẳn là có thể trò chuyện không tệ."

Ngũ hoàng tử quả thật tuổi tác tương đương với Dung Chiêu, hắn năm nay mười chín tuổi, Tam hoàng tử đã hai mươi sáu, mà Nhị hoàng tử thì là tuổi nhi lập*, so sánh mà nói, Ngũ hoàng tử là "bạn cùng tuổi" của Dung Chiêu.

*Nhi lập: 30 tuổi.

Nhạc thân vương nói như vậy cũng là kéo gần quan hệ giữa Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử.

Dung Chiêu không đáp, chỉ cười gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-161.html.]

Cửa nhã gian mở rộng, hai vị thị vệ Phúc Lộc Hiên cùng với thủ hạ của Ngũ hoàng tử cúi đầu thối lui đến gian phòng nhỏ bên cạnh.

Nhạc thân vương vươn tay: "Hiền chất, mời."

Dung Chiêu ánh mắt thâm thúy, mỉm cười gật đầu: "Vương thúc, mời."

Hai người mới vừa bước vào cửa nhã gian đã nghe được một giọng nam thanh lãng vang lên: "Vương thúc, Dung thế tử, nơi này của các ngươi thật sự rất thú vị, cái này gọi là gì?"

Hai người nhìn về phía trong nhã gian, một nam tử mặc thường phục đang ngồi trên "trường kỷ" hình thù kỳ quái, ngữ khí mang theo tò mò, xoay tới xoay lui, tựa hồ cảm thấy rất mới lạ.

Nhạc thân vương không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu cười nói: "Bẩm Ngũ hoàng tử, đây là sô pha."

Hai người đã tiến vào nhã gian, toàn cảnh trong nhã gian tự nhiên đập vào trong mắt.

Nhã gian của Đức Thuận Hiên cũng rất tốt, trong kinh có rất nhiều quán trà tửu lâu thiết kế nhã gian cho quý nhân đều rất đẹp, nhưng không có phong cách đặc biệt làm người ta khó quên như Phúc Lộc Hiên.

Nhã gian là một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách đặt bàn tròn lớn dùng để ăn cơm, bên cạnh bàn tròn lớn là "sô pha" phiên bản cổ đại, khách nhân có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phòng ngủ được thiết kế chiếu tatami, dùng bình phong ngăn cách với phòng khách, dùng để uống trà, đỉnh đầu cũng phủ lưu ly giống hành lang bên ngoài, buổi tối có thể ngắm sao trời, cùng khách nhân vui vẻ trò chuyện, mà ban ngày có thể kéo dây thừng bên cạnh, che khuất lưu ly, không làm cho người trong phòng bị phơi nắng.

Lúc này cũng không che lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng càng thêm sạch sẽ sáng ngời.

Bên cạnh còn có một cánh cửa đẩy, bên ngoài là một sân thượng lớn đặt "ghế xích đu", đi ra đó có thể trông về phía kinh thành, cũng có thể nhìn xuống đường phố.

Xung quanh trồng đầy hoa cỏ, có tường hoa tránh cho khách nhân rơi xuống.

Thật ra chính là thiết kế thịnh hành của thời hiện đại.

Nhưng ở thời đại này cũng rất mới lạ, Ngũ hoàng tử kiến thức rộng rãi vẻ mặt thích thú, càng đừng nói là những khách nhân khác.
 
Chương 161


Chỉ cần khách nhân xuất tiền, lầu bốn cái gì cần có đều có.

Đây không thể nghỉ ngờ là lựa chọn tốt nhất để người có quyền thế gặp khách quan trọng.

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi nhanh đến cửa nhã gian.

Nhạc thân vương nhịn không được nói: "Nhã gian bên trong càng độc đáo sáng tạo, rất nhiều thiết kế tinh xảo, thế tử quả nhiên là hao tâm tổn trí, bản vương có dự cảm Phúc Lộc Hiên nhất định có thể truyền xướng ngàn năm!"

Hắn vừa mới xem qua nhã gian, quả thật cực kỳ kinh diễm, hắn cùng Ngũ hoàng tử đều tấm tắc lấy làm khen ngợi.

Tính ra Nhạc thân vương là thân vương đầu tiên lên lầu bốn, hắn có chút muốn biết phản ứng của ba lão gia hỏa kia, cùng với phản ứng của những người tuyên bố lầu bốn không đáng tiền...

Dung Chiêu cười gật đầu: "Cũng là công lao của các vương thúc, Phúc Lộc Hiên làm ăn thịnh vượng, các vương thúc cũng thu hoạch được nhiều."

Dung Chiêu chỉ cần nói nhiều lời khách sáo, những thân vương này cuối cùng sẽ tin.

Hơn nữa Phúc Lộc Hiên muốn khuếch trương, nhất thời không lấy được tiền, vậy dứt khoát dùng lời nói thiết lập mối quan hệ vững chắc giữa những thân vương này với Phúc Lộc Hiên.

Quả nhiên, Nhạc thân vương cười càng thêm rực rỡ, đắc ý.

Hai người đi tới cửa nhã gian, Nhạc thân vương chấn chỉnh nghiêm túc nhưng vẫn khó nén ý cười: "Ngũ hoàng tử là người dễ gần, hơn nữa còn chiêu hiền đãi sĩ, rất thưởng thức hiền chất, các ngươi tuổi tác tương đương, nghĩ đến hẳn là có thể trò chuyện không tệ."

Ngũ hoàng tử quả thật tuổi tác tương đương với Dung Chiêu, hắn năm nay mười chín tuổi, Tam hoàng tử đã hai mươi sáu, mà Nhị hoàng tử thì là tuổi nhi lập*, so sánh mà nói, Ngũ hoàng tử là "bạn cùng tuổi" của Dung Chiêu.

*Nhi lập: 30 tuổi.

Nhạc thân vương nói như vậy cũng là kéo gần quan hệ giữa Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử.

Dung Chiêu không đáp, chỉ cười gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-161.html.]

Cửa nhã gian mở rộng, hai vị thị vệ Phúc Lộc Hiên cùng với thủ hạ của Ngũ hoàng tử cúi đầu thối lui đến gian phòng nhỏ bên cạnh.

Nhạc thân vương vươn tay: "Hiền chất, mời."

Dung Chiêu ánh mắt thâm thúy, mỉm cười gật đầu: "Vương thúc, mời."

Hai người mới vừa bước vào cửa nhã gian đã nghe được một giọng nam thanh lãng vang lên: "Vương thúc, Dung thế tử, nơi này của các ngươi thật sự rất thú vị, cái này gọi là gì?"

Hai người nhìn về phía trong nhã gian, một nam tử mặc thường phục đang ngồi trên "trường kỷ" hình thù kỳ quái, ngữ khí mang theo tò mò, xoay tới xoay lui, tựa hồ cảm thấy rất mới lạ.

Nhạc thân vương không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu cười nói: "Bẩm Ngũ hoàng tử, đây là sô pha."

Hai người đã tiến vào nhã gian, toàn cảnh trong nhã gian tự nhiên đập vào trong mắt.

Nhã gian của Đức Thuận Hiên cũng rất tốt, trong kinh có rất nhiều quán trà tửu lâu thiết kế nhã gian cho quý nhân đều rất đẹp, nhưng không có phong cách đặc biệt làm người ta khó quên như Phúc Lộc Hiên.

Nhã gian là một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách đặt bàn tròn lớn dùng để ăn cơm, bên cạnh bàn tròn lớn là "sô pha" phiên bản cổ đại, khách nhân có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phòng ngủ được thiết kế chiếu tatami, dùng bình phong ngăn cách với phòng khách, dùng để uống trà, đỉnh đầu cũng phủ lưu ly giống hành lang bên ngoài, buổi tối có thể ngắm sao trời, cùng khách nhân vui vẻ trò chuyện, mà ban ngày có thể kéo dây thừng bên cạnh, che khuất lưu ly, không làm cho người trong phòng bị phơi nắng.

Lúc này cũng không che lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng càng thêm sạch sẽ sáng ngời.

Bên cạnh còn có một cánh cửa đẩy, bên ngoài là một sân thượng lớn đặt "ghế xích đu", đi ra đó có thể trông về phía kinh thành, cũng có thể nhìn xuống đường phố.

Xung quanh trồng đầy hoa cỏ, có tường hoa tránh cho khách nhân rơi xuống.

Thật ra chính là thiết kế thịnh hành của thời hiện đại.

Nhưng ở thời đại này cũng rất mới lạ, Ngũ hoàng tử kiến thức rộng rãi vẻ mặt thích thú, càng đừng nói là những khách nhân khác.
 
Chương 161


Chỉ cần khách nhân xuất tiền, lầu bốn cái gì cần có đều có.

Đây không thể nghỉ ngờ là lựa chọn tốt nhất để người có quyền thế gặp khách quan trọng.

Trong lúc hai người nói chuyện đã đi nhanh đến cửa nhã gian.

Nhạc thân vương nhịn không được nói: "Nhã gian bên trong càng độc đáo sáng tạo, rất nhiều thiết kế tinh xảo, thế tử quả nhiên là hao tâm tổn trí, bản vương có dự cảm Phúc Lộc Hiên nhất định có thể truyền xướng ngàn năm!"

Hắn vừa mới xem qua nhã gian, quả thật cực kỳ kinh diễm, hắn cùng Ngũ hoàng tử đều tấm tắc lấy làm khen ngợi.

Tính ra Nhạc thân vương là thân vương đầu tiên lên lầu bốn, hắn có chút muốn biết phản ứng của ba lão gia hỏa kia, cùng với phản ứng của những người tuyên bố lầu bốn không đáng tiền...

Dung Chiêu cười gật đầu: "Cũng là công lao của các vương thúc, Phúc Lộc Hiên làm ăn thịnh vượng, các vương thúc cũng thu hoạch được nhiều."

Dung Chiêu chỉ cần nói nhiều lời khách sáo, những thân vương này cuối cùng sẽ tin.

Hơn nữa Phúc Lộc Hiên muốn khuếch trương, nhất thời không lấy được tiền, vậy dứt khoát dùng lời nói thiết lập mối quan hệ vững chắc giữa những thân vương này với Phúc Lộc Hiên.

Quả nhiên, Nhạc thân vương cười càng thêm rực rỡ, đắc ý.

Hai người đi tới cửa nhã gian, Nhạc thân vương chấn chỉnh nghiêm túc nhưng vẫn khó nén ý cười: "Ngũ hoàng tử là người dễ gần, hơn nữa còn chiêu hiền đãi sĩ, rất thưởng thức hiền chất, các ngươi tuổi tác tương đương, nghĩ đến hẳn là có thể trò chuyện không tệ."

Ngũ hoàng tử quả thật tuổi tác tương đương với Dung Chiêu, hắn năm nay mười chín tuổi, Tam hoàng tử đã hai mươi sáu, mà Nhị hoàng tử thì là tuổi nhi lập*, so sánh mà nói, Ngũ hoàng tử là "bạn cùng tuổi" của Dung Chiêu.

*Nhi lập: 30 tuổi.

Nhạc thân vương nói như vậy cũng là kéo gần quan hệ giữa Dung Chiêu và Ngũ hoàng tử.

Dung Chiêu không đáp, chỉ cười gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-161.html.]

Cửa nhã gian mở rộng, hai vị thị vệ Phúc Lộc Hiên cùng với thủ hạ của Ngũ hoàng tử cúi đầu thối lui đến gian phòng nhỏ bên cạnh.

Nhạc thân vương vươn tay: "Hiền chất, mời."

Dung Chiêu ánh mắt thâm thúy, mỉm cười gật đầu: "Vương thúc, mời."

Hai người mới vừa bước vào cửa nhã gian đã nghe được một giọng nam thanh lãng vang lên: "Vương thúc, Dung thế tử, nơi này của các ngươi thật sự rất thú vị, cái này gọi là gì?"

Hai người nhìn về phía trong nhã gian, một nam tử mặc thường phục đang ngồi trên "trường kỷ" hình thù kỳ quái, ngữ khí mang theo tò mò, xoay tới xoay lui, tựa hồ cảm thấy rất mới lạ.

Nhạc thân vương không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Dung Chiêu.

Dung Chiêu cười nói: "Bẩm Ngũ hoàng tử, đây là sô pha."

Hai người đã tiến vào nhã gian, toàn cảnh trong nhã gian tự nhiên đập vào trong mắt.

Nhã gian của Đức Thuận Hiên cũng rất tốt, trong kinh có rất nhiều quán trà tửu lâu thiết kế nhã gian cho quý nhân đều rất đẹp, nhưng không có phong cách đặc biệt làm người ta khó quên như Phúc Lộc Hiên.

Nhã gian là một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách đặt bàn tròn lớn dùng để ăn cơm, bên cạnh bàn tròn lớn là "sô pha" phiên bản cổ đại, khách nhân có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phòng ngủ được thiết kế chiếu tatami, dùng bình phong ngăn cách với phòng khách, dùng để uống trà, đỉnh đầu cũng phủ lưu ly giống hành lang bên ngoài, buổi tối có thể ngắm sao trời, cùng khách nhân vui vẻ trò chuyện, mà ban ngày có thể kéo dây thừng bên cạnh, che khuất lưu ly, không làm cho người trong phòng bị phơi nắng.

Lúc này cũng không che lại, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng càng thêm sạch sẽ sáng ngời.

Bên cạnh còn có một cánh cửa đẩy, bên ngoài là một sân thượng lớn đặt "ghế xích đu", đi ra đó có thể trông về phía kinh thành, cũng có thể nhìn xuống đường phố.

Xung quanh trồng đầy hoa cỏ, có tường hoa tránh cho khách nhân rơi xuống.

Thật ra chính là thiết kế thịnh hành của thời hiện đại.

Nhưng ở thời đại này cũng rất mới lạ, Ngũ hoàng tử kiến thức rộng rãi vẻ mặt thích thú, càng đừng nói là những khách nhân khác.
 
Chương 162


Lầu bốn Phúc Lộc Hiên rất thần bí, đúng là càng khiến người ta hướng tới.

Hôm nay còn chưa đánh ra danh tiếng, qua chút thời gian nữa, lầu bốn sợ là sẽ bị cướp sạch, ngàn vàng khó cầu.

Sau khi Dung Chiêu trả lời, Ngũ hoàng tử ngồi trên sô pha liền ngẩng đầu nhìn lại.

Hôm nay ánh nắng rực rỡ, cửa ban công đẩy ra, khu vực tatami cũng không được che chắn, ánh sáng chiếu vào trong phòng tựa như bên ngoài, nhìn không sót gì, mà Dung Chiêu lúc này mặc một bộ thanh sam đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười.

Vóc dáng cô không cao, nhưng khí chất rất tốt, cô đứng ở cửa, gió từ ban công thổi vào lay động y phục, cô mỉm cười đứng đó, nốt ruồi đỏ trên trán rõ ràng, khuôn mặt như bạch ngọc phản chiếu dưới ánh mặt trời, trong mắt rạng rỡ sinh huy.

Trong đầu Bùi Khâm đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái...

Cửu Thiên Lãm Nguyệt chẳng lẽ là thưởng thức người dưới trăng?

Bùi Khâm là người yêu cái đẹp, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy những mỹ nhân trong phủ đều thua kém người trước mặt, đứng cạnh người này chỉ làm những người khác trở nên ảm đạm u tối.

Hắn mạnh mẽ đứng lên nhìn chằm chằm Dung Chiêu, kinh diễm trong mắt không chút che giấu.

Dung Chiêu khẽ nhíu mày.

Trước khi đến An Khánh Vương đã phổ cập cho cô về Ngũ hoàng tử, chẳng qua mấy năm nay Dung Vĩ giả chết, đối với Ngũ hoàng tử hiểu biết không sâu, chỉ nói là một người thông minh, có chút háo sắc.

Không ngờ đối phương lại như vậy...

Bùi Khâm không thể nghỉ ngờ là một người anh tuấn, thiếu niên mười chín tuổi mang theo ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn, sạch sẽ trong trẻo, cùng Bùi Tranh chỉ chạm mặt một lần hoàn toàn tương phản, cũng không giống Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết.

Bị người như vậy "si ngốc" nhìn chằm chằm, kỳ thật cũng không ghê tởm.

Nhưng Dung Chiêu lại biết...

Xong rồi. Cô hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ, che đi sắc bén trong mắt: "Dung Chiêu bái kiến Ngũ hoàng tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-162.html.]

"Mau, mau miễn lễ!" Ngũ hoàng tử tiến lên vài bước, muốn đỡ Dung Chiêu.

Dung Chiêu nghiêng người tránh đi, khẽ mỉm cười: "Ngũ hoàng tử."

Bùi Khâm và Trương Tam không giống nhau, Bùi Khâm háo sắc, lại là hoàng tử, tất nhiên là hiểu rõ nữ tử, cô tuyệt đối không thể để cho hắn tới gần.

Dung Chiêu bây giờ còn chưa lớn mạnh, bị Ngũ hoàng tử nhìn ra đoan dị đó chính là đem tính mạng vào tay người khác.

Thấy cô tránh đi, Ngũ hoàng tử khế nhíu mày: "Thế nào? Dung thế tử không thích bổn hoàng tử?"

Hắn tuy rằng nhíu mày, nhưng tuyệt không tức giận, đối mặt với nam tử như bạch ngọc, hắn tức không nổi.

Ngũ hoàng tử là một nhan khống, đối với người xinh đẹp, hắn có thể khoan dung gấp mấy lần.

Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, Dung Chiêu quanh năm ở nhà, đã lâu không gặp người ngoài, không thích quá mức thân cận với người khác, mong Ngũ hoàng tử tha thứ."

Nói xong, cô không đợi Ngũ hoàng tử trả lời, đi về phía bàn tròn: "Ngũ hoàng tử lần đầu tiên đến Phúc Lộc Hiên, nếm thử rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên chúng ta đi, nếu không tốt thì nhất định phải đưa ra chút ý kiến."

"Rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên rất ngon, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ thích." Nhạc thân vương nói xong liền đi tới ngồi xuống.

Nhưng Ngũ hoàng tử ngăn hắn lại, cười nói: "Vương thúc, ta cùng Dung thế tử có chút chuyện quan trọng trao đổi, Vương thúc đi lầu ba dùng bữa trước, sau đó Bùi Khâm lại mời Vương thúc?"

Nhạc thân vương: "..."

Không ngờ bữa cơm này không có phần của hắn!

Nhạc thân vương còn tưởng rằng có thể ở lầu bốn ăn bữa cơm, kết quả hiện tại Ngũ hoàng tử đuổi người...

Dung Chiêu: "Ngũ hoàng tử, nếu không để vương thúc ở lại dùng cơm, chờ..."

Bùi Khâm nhìn Nhạc thân vương, nháy mắt với hắn.

Nhạc thân vương trong lòng tiếc nuối không mang tiếng thở dài ruốt cuộc vẫn cho Ngũ hoàng tử mặt mũi, khoát tay: "Bổn vương vừa lúc có việc, Ngũ hoàng tử cùng hiền chất ăn đi, ngày khác chúng ta gặp lại." Nói xong hắn liền đi ra nhã gian, có chút mất hứng.
 
Chương 162


Lầu bốn Phúc Lộc Hiên rất thần bí, đúng là càng khiến người ta hướng tới.

Hôm nay còn chưa đánh ra danh tiếng, qua chút thời gian nữa, lầu bốn sợ là sẽ bị cướp sạch, ngàn vàng khó cầu.

Sau khi Dung Chiêu trả lời, Ngũ hoàng tử ngồi trên sô pha liền ngẩng đầu nhìn lại.

Hôm nay ánh nắng rực rỡ, cửa ban công đẩy ra, khu vực tatami cũng không được che chắn, ánh sáng chiếu vào trong phòng tựa như bên ngoài, nhìn không sót gì, mà Dung Chiêu lúc này mặc một bộ thanh sam đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười.

Vóc dáng cô không cao, nhưng khí chất rất tốt, cô đứng ở cửa, gió từ ban công thổi vào lay động y phục, cô mỉm cười đứng đó, nốt ruồi đỏ trên trán rõ ràng, khuôn mặt như bạch ngọc phản chiếu dưới ánh mặt trời, trong mắt rạng rỡ sinh huy.

Trong đầu Bùi Khâm đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ quái...

Cửu Thiên Lãm Nguyệt chẳng lẽ là thưởng thức người dưới trăng?

Bùi Khâm là người yêu cái đẹp, nhưng giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy những mỹ nhân trong phủ đều thua kém người trước mặt, đứng cạnh người này chỉ làm những người khác trở nên ảm đạm u tối.

Hắn mạnh mẽ đứng lên nhìn chằm chằm Dung Chiêu, kinh diễm trong mắt không chút che giấu.

Dung Chiêu khẽ nhíu mày.

Trước khi đến An Khánh Vương đã phổ cập cho cô về Ngũ hoàng tử, chẳng qua mấy năm nay Dung Vĩ giả chết, đối với Ngũ hoàng tử hiểu biết không sâu, chỉ nói là một người thông minh, có chút háo sắc.

Không ngờ đối phương lại như vậy...

Bùi Khâm không thể nghỉ ngờ là một người anh tuấn, thiếu niên mười chín tuổi mang theo ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn, sạch sẽ trong trẻo, cùng Bùi Tranh chỉ chạm mặt một lần hoàn toàn tương phản, cũng không giống Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết.

Bị người như vậy "si ngốc" nhìn chằm chằm, kỳ thật cũng không ghê tởm.

Nhưng Dung Chiêu lại biết...

Xong rồi. Cô hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ, che đi sắc bén trong mắt: "Dung Chiêu bái kiến Ngũ hoàng tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-162.html.]

"Mau, mau miễn lễ!" Ngũ hoàng tử tiến lên vài bước, muốn đỡ Dung Chiêu.

Dung Chiêu nghiêng người tránh đi, khẽ mỉm cười: "Ngũ hoàng tử."

Bùi Khâm và Trương Tam không giống nhau, Bùi Khâm háo sắc, lại là hoàng tử, tất nhiên là hiểu rõ nữ tử, cô tuyệt đối không thể để cho hắn tới gần.

Dung Chiêu bây giờ còn chưa lớn mạnh, bị Ngũ hoàng tử nhìn ra đoan dị đó chính là đem tính mạng vào tay người khác.

Thấy cô tránh đi, Ngũ hoàng tử khế nhíu mày: "Thế nào? Dung thế tử không thích bổn hoàng tử?"

Hắn tuy rằng nhíu mày, nhưng tuyệt không tức giận, đối mặt với nam tử như bạch ngọc, hắn tức không nổi.

Ngũ hoàng tử là một nhan khống, đối với người xinh đẹp, hắn có thể khoan dung gấp mấy lần.

Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, Dung Chiêu quanh năm ở nhà, đã lâu không gặp người ngoài, không thích quá mức thân cận với người khác, mong Ngũ hoàng tử tha thứ."

Nói xong, cô không đợi Ngũ hoàng tử trả lời, đi về phía bàn tròn: "Ngũ hoàng tử lần đầu tiên đến Phúc Lộc Hiên, nếm thử rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên chúng ta đi, nếu không tốt thì nhất định phải đưa ra chút ý kiến."

"Rượu và thức ăn của Phúc Lộc Hiên rất ngon, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ thích." Nhạc thân vương nói xong liền đi tới ngồi xuống.

Nhưng Ngũ hoàng tử ngăn hắn lại, cười nói: "Vương thúc, ta cùng Dung thế tử có chút chuyện quan trọng trao đổi, Vương thúc đi lầu ba dùng bữa trước, sau đó Bùi Khâm lại mời Vương thúc?"

Nhạc thân vương: "..."

Không ngờ bữa cơm này không có phần của hắn!

Nhạc thân vương còn tưởng rằng có thể ở lầu bốn ăn bữa cơm, kết quả hiện tại Ngũ hoàng tử đuổi người...

Dung Chiêu: "Ngũ hoàng tử, nếu không để vương thúc ở lại dùng cơm, chờ..."

Bùi Khâm nhìn Nhạc thân vương, nháy mắt với hắn.

Nhạc thân vương trong lòng tiếc nuối không mang tiếng thở dài ruốt cuộc vẫn cho Ngũ hoàng tử mặt mũi, khoát tay: "Bổn vương vừa lúc có việc, Ngũ hoàng tử cùng hiền chất ăn đi, ngày khác chúng ta gặp lại." Nói xong hắn liền đi ra nhã gian, có chút mất hứng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom