Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Mắc Nợ Trăm Triệu Văn Võ Bá Quan Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 169


Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta cũng không biết ta sẽ làm gì đâu."

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của cô nhìn về phía một thỏi ngân lượng trong mâm.

Trương Trường Ngôn: "II"

Hắn mạnh mẽ lùi về sau, thành thật ngồi đối diện Dung Chiêu.

Trương Tam cầm lấy bút chuẩn bị ký tên, cúi đầu, sau đó hít một hơi khí lạnh: "8567 lượng, nhiều tiền như vậy!"

Vừa rồi Dung Chiêu nói ra số tiền, hắn còn đang khiếp sợ vì sự sảng khoái của Dung Chiêu, lúc này mới chính thức đem lực chú ý tập trung vào số tiền chia hoa hồng, cả người bị con số này làm cho sợ ngây người.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Hai tháng này là nhiều nhất, sau này hoa hồng mỗi tháng sẽ ít đi rất nhiều."

Phúc Lộc Trang hoạt động theo mô hình đặt tiệc, mà người cổ đại đều sẽ chọn ngày trước đó rất lâu, Phúc Lộc Trang hai tháng này đang đứng đầu, rất nhiều người tới chọn ngày, cho nên hai tháng này tiền chia hoa hồng sẽ tương đối cao.

Kế tiếp là tổ chức yến tiệc, tuy rằng khách nhân vẫn sẽ kết toán đợt tiền tiếp theo, nhưng cũng còn rất nhiều chi phí tổ chức yến tiệc cần phải khấu trừ, đến lúc đó tiền hoa hồng sẽ không nhiều như hai tháng này.

Chẳng qua đây dù sao vẫn là vụ làm ăn kiếm nhiều tiền nhất.

Nghe vậy Trương Trường Ngôn cũng không thất vọng, ngược lại run rẩy nhìn con số kia, ngay cả bàn tay ký tên cũng run rẩy, sau lưng hắn, Ngọc Trúc cũng kích động đến mặt đỏ tới mang tai.

Tay run rẩy ký xong, hắn đẩy biên lai qua, lập tức kéo mâm bạc kia đến trước mặt.

Cuối cùng!

Đôi mắt của hắn si ngốc nhìn chằm chằm ngân lượng, trong nháy mắt này, hắn giống như là uống say, vẻ mặt say mê. Trong mắt hắn những ngân lượng này đều sáng lấp lánh, Trương Tam lệ nóng doanh tròng.

Dung Chiêu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-169.html.]

Sau một lúc, cô phun ra hai chữ: "Tiền đồ."

Trương Trường Ngôn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô: "Ngươi thì biết cái gì): ngươi có biết hơn nửa năm nay ta sống thế nào không ^?" Nói xong hắn ôm tiền gào khóc: "Ô ô ô ô, ngươi cái gì cũng không biết, ngay từ đầu ta lén lút tham ô tiền trong nhà, về sau vì lấp l.i.ế.m mà phải vét sạch toàn bộ của cải của ta mang đi cầm, còn xin đồ của mẫu thân và hai ca ca cầm nốt, còn mượn tiền đám hồ bằng cẩu hữu, thậm chí đến bước đường cùng phải đi vay nặng lãi, ngươi có biết lợi tức đáng sợ cỡ nào không!"

Dung Chiêu: "..."

Cô lặng lẽ đưa khăn tay cho hắn.

Trương Tam cầm lấy lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, tiếp tục gào khóc: "Từ ngày đó trở đi, vì trả lãi, ta mỗi ngày ăn uống tiết kiệm, một văn tiền cũng không dám tiêu, xin tiền mẫu thân và phụ thân ra ngoài ăn cơm, thật ra là đi ăn chực khắp nơi, ăn chực đến mức những hồ bằng cẩu hữu kia cũng không để ý tới ta nữa."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam: "Ngươi câm miệng, nghe ta nói!"

Hắn tiếp tục: "Về sau nữa, ta đem đồ đạc trong phòng ta đều cầm sạch, thậm chí thiếu chút nữa trộm chén đĩa trong nhà đi ra ngoài cầm! Ta còn đến phòng hai ca ca ta khuân đồ, vừa mới khuân xong lập tức mang ra ngoài cầm trả nợ, một giây cũng không dám giữ lại."

Dung Chiêu: "Ta..."

Trương Tam: "Ta bảo ngươi đừng nói chuyện!"

Hắn tiếp tục lau khóe mắt: "Nỗi khổ này nghẹn trong lòng quá khó chịu, ta phải nói ra hết. Ngươi có biết ta thảm cỡ nào, thiếu tiền đến mức nào không? Ta đường đường là tam công tử nhà Trương thừa tướng, lại không có tiền ăn cơm, ngươi nhìn ta xem, ta gầy đi mấy vòng rồi."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam lau mặt, ngửi ngửi khăn tay, lẩm bẩm: "Thơm nhỉ?"

Nói xong hắn thuận tay nhét vào trong ngực, lại vươn tay vuốt ve từng thỏi ngân lượng: "Cũng may cuộc sống như vậy cuối cùng cũng kết thúc, nhiều tiền quá! Có số tiền này, ngày tháng khổ sở của Trương Tam ta coi như kết thúc rồi."

Dung Chiêu đã không còn muốn nói gì nữa.

Trương Tam lắc lắc ngón tay, kích động tính toán...
 
Chương 169


Dung Chiêu mặt không đổi sắc: "Hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta cũng không biết ta sẽ làm gì đâu."

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của cô nhìn về phía một thỏi ngân lượng trong mâm.

Trương Trường Ngôn: "II"

Hắn mạnh mẽ lùi về sau, thành thật ngồi đối diện Dung Chiêu.

Trương Tam cầm lấy bút chuẩn bị ký tên, cúi đầu, sau đó hít một hơi khí lạnh: "8567 lượng, nhiều tiền như vậy!"

Vừa rồi Dung Chiêu nói ra số tiền, hắn còn đang khiếp sợ vì sự sảng khoái của Dung Chiêu, lúc này mới chính thức đem lực chú ý tập trung vào số tiền chia hoa hồng, cả người bị con số này làm cho sợ ngây người.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Hai tháng này là nhiều nhất, sau này hoa hồng mỗi tháng sẽ ít đi rất nhiều."

Phúc Lộc Trang hoạt động theo mô hình đặt tiệc, mà người cổ đại đều sẽ chọn ngày trước đó rất lâu, Phúc Lộc Trang hai tháng này đang đứng đầu, rất nhiều người tới chọn ngày, cho nên hai tháng này tiền chia hoa hồng sẽ tương đối cao.

Kế tiếp là tổ chức yến tiệc, tuy rằng khách nhân vẫn sẽ kết toán đợt tiền tiếp theo, nhưng cũng còn rất nhiều chi phí tổ chức yến tiệc cần phải khấu trừ, đến lúc đó tiền hoa hồng sẽ không nhiều như hai tháng này.

Chẳng qua đây dù sao vẫn là vụ làm ăn kiếm nhiều tiền nhất.

Nghe vậy Trương Trường Ngôn cũng không thất vọng, ngược lại run rẩy nhìn con số kia, ngay cả bàn tay ký tên cũng run rẩy, sau lưng hắn, Ngọc Trúc cũng kích động đến mặt đỏ tới mang tai.

Tay run rẩy ký xong, hắn đẩy biên lai qua, lập tức kéo mâm bạc kia đến trước mặt.

Cuối cùng!

Đôi mắt của hắn si ngốc nhìn chằm chằm ngân lượng, trong nháy mắt này, hắn giống như là uống say, vẻ mặt say mê. Trong mắt hắn những ngân lượng này đều sáng lấp lánh, Trương Tam lệ nóng doanh tròng.

Dung Chiêu: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-169.html.]

Sau một lúc, cô phun ra hai chữ: "Tiền đồ."

Trương Trường Ngôn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô: "Ngươi thì biết cái gì): ngươi có biết hơn nửa năm nay ta sống thế nào không ^?" Nói xong hắn ôm tiền gào khóc: "Ô ô ô ô, ngươi cái gì cũng không biết, ngay từ đầu ta lén lút tham ô tiền trong nhà, về sau vì lấp l.i.ế.m mà phải vét sạch toàn bộ của cải của ta mang đi cầm, còn xin đồ của mẫu thân và hai ca ca cầm nốt, còn mượn tiền đám hồ bằng cẩu hữu, thậm chí đến bước đường cùng phải đi vay nặng lãi, ngươi có biết lợi tức đáng sợ cỡ nào không!"

Dung Chiêu: "..."

Cô lặng lẽ đưa khăn tay cho hắn.

Trương Tam cầm lấy lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, tiếp tục gào khóc: "Từ ngày đó trở đi, vì trả lãi, ta mỗi ngày ăn uống tiết kiệm, một văn tiền cũng không dám tiêu, xin tiền mẫu thân và phụ thân ra ngoài ăn cơm, thật ra là đi ăn chực khắp nơi, ăn chực đến mức những hồ bằng cẩu hữu kia cũng không để ý tới ta nữa."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam: "Ngươi câm miệng, nghe ta nói!"

Hắn tiếp tục: "Về sau nữa, ta đem đồ đạc trong phòng ta đều cầm sạch, thậm chí thiếu chút nữa trộm chén đĩa trong nhà đi ra ngoài cầm! Ta còn đến phòng hai ca ca ta khuân đồ, vừa mới khuân xong lập tức mang ra ngoài cầm trả nợ, một giây cũng không dám giữ lại."

Dung Chiêu: "Ta..."

Trương Tam: "Ta bảo ngươi đừng nói chuyện!"

Hắn tiếp tục lau khóe mắt: "Nỗi khổ này nghẹn trong lòng quá khó chịu, ta phải nói ra hết. Ngươi có biết ta thảm cỡ nào, thiếu tiền đến mức nào không? Ta đường đường là tam công tử nhà Trương thừa tướng, lại không có tiền ăn cơm, ngươi nhìn ta xem, ta gầy đi mấy vòng rồi."

Dung Chiêu: "Ngươi..."

Trương Tam lau mặt, ngửi ngửi khăn tay, lẩm bẩm: "Thơm nhỉ?"

Nói xong hắn thuận tay nhét vào trong ngực, lại vươn tay vuốt ve từng thỏi ngân lượng: "Cũng may cuộc sống như vậy cuối cùng cũng kết thúc, nhiều tiền quá! Có số tiền này, ngày tháng khổ sở của Trương Tam ta coi như kết thúc rồi."

Dung Chiêu đã không còn muốn nói gì nữa.

Trương Tam lắc lắc ngón tay, kích động tính toán...
 
Chương 170


"Ta nghĩ kỹ rồi, số tiền này một phần trả cho đám cho vay nặng lãi, một phần trả cho đám hồ bằng cẩu hữu, còn dư lại hơn một ngàn lượng..."

"Ta muốn một tháng kế tiếp mỗi ngày đều ăn uống no say ở Phúc Lộc Hiên! Ăn ngon, ăn no, ăn đủ!"

"Về phần tiền nợ còn lại, chờ tháng sau chia hoa hồng sẽ trả cho bọn họ, tiền còn dư sẽ đi chuộc lại từng món đồ mang đi cầm."

"Chờ kiếm đủ năm ngàn lượng, ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên làm một tấm thẻ vàng, mỗi ngày ba bữa đều đến ăn."

Trương Trường Ngôn tính toán cực kỳ đẹp, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, ngày tháng khổ tận cam lai của Trương Tam ta cuối cùng đã qua, từ nay về sau ngày lành sẽ tới!"

Trương Tam cười hết sức càn rỡ, rất có cảm giác kiêu ngạo của nhân vật phản diện "tiểu nhân đắc chí", trên mặt đã sớm không còn bất kỳ bi thương nào, chỉ có đắc ý.

"Vậy sao? Ngày lành của ngươi đã tới chưa?" Một giọng nam từ từ vang lên.

"Đương nhiên tới rồi!" Sau khi đáp lại, Trương Trường Ngôn ngẩn ra, chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.

Hắn nhìn Dung Chiêu đối diện.

Dung Chiêu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đồng tình, hất cằm, ý bảo hắn nhìn sau lưng.

Trương Tam có chút ngây người, mờ mịt quay đầu lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với người đứng ở cửa... nhị ca Trương Trường Hành.

Hắn chớp chớp mắt, hoài nghi mình nhìn lầm.

Lập tức hắn lại quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu, lại nhìn về phía Trương Trường Hành, rốt cục xác định: Không có nhìn lầm, đúng là nhị ca hắn tới rồi.

Đồng tử Trương Trường Ngôn co rụt lại, khiếp sợ trên mặt không kiềm chế được, hắn mạnh mẽ nhìn Dung Chiêu, dùng ánh mắt biểu thị: Ngươi vì sao không nhắc nhở ta?!

Hắn vừa mới nói cái gì?

Không chỉ bại lộ việc hợp tác giữa mình và Dung Chiêu, còn bại lộ tất cả quá trình và hành động trong khoảng thời gian này! Mà hiện tại, những thứ này đều bị nhị ca hắn nghe hết!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-170.html.]

Xong đời.

Dung Chiêu mặt không thay đổi: "Ta vẫn luôn muốn nói, nhưng ngươi không cho ta cơ hội."

Nơi này là phòng tiếp khách của Phúc Lộc Trang, cũng là nơi khách nhân đặt tiệc, cho nên được xây cách cửa ra vào Phúc Lộc Trang không xa, đương nhiên khi Trương Nhị đến, Thạch Đầu đã đứng ở cửa ra hiệu cho Dung Chiêu.

Là Dung Chiêu không ngăn cản hắn, cô cũng không ngại Trương Nhị đến, thậm chí còn rất hoan nghênh.

Chỉ là Trương Trường Ngôn thổ lộ quá mức "nhập thần", không phát hiện Trương Trường Hành ở cửa, cũng không cho Dung Chiêu cơ hội chen vào.

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngẫm lại chính mình đã nói cái gì, lại ngẫm lại tình cảnh hiện tại, hắn lúc này thật sự muốn khóc...

Hai mắt Trương Tam dại ra, cứng ngắc chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sau, giọng nói run rẩy: "Nhị, nhị, nhị ca... Sao huynh lại tới đây?"

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi: "Nếu ta không đến làm sao nghe được câu chuyện đặc sắc như vậy, lão Tam a lão Tam, ngươi thật đúng là có tiền đồ."

Nói xong hắn đi vào.

Trương Trường Hành không nghe được toàn bộ quá trình, hắn bắt đầu nghe từ đoạn Trương Tam kể khổ.

Mà Trương Tam quả thật rất có tiền đồ, tên công tử bột tam đệ này lại lén lút gây ra chuyện lớn như vậy sau lưng bọn họ, nghe quá trình hắn tự thuật vừa rồi mới biết, hóa ra mấy tháng trước Trương Tam đã hợp tác với Dung Chiêu!

Lợi hại hơn chính là, mấy tháng nay hắn lại thật sự có thể giấu diếm, cho dù thiếu nợ ngập đầu vẫn có thể ứng phó cho qua.

Giỏi lắm lão Tam.

Nói thì nói như vậy, nhưng sắc mặt Trương Trường Hành cũng không dễ coi, hắn tức giận đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn, Trương Tam sợ tới mức rụt cổ lại.

Cũng may trước khi đến hắn và lão Đại đã đoán được Trương Tam cùng Dung Chiêu hợp tác, cho nên cũng không phải là không có chuẩn bị. Trương Trường Hành nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Dung thế tử, ngươi dụ dỗ lão Tam hợp tác làm ăn cái gì? Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, lão Tam nói mấy tháng nay hắn sống rất khổ sở."
 
Chương 170


"Ta nghĩ kỹ rồi, số tiền này một phần trả cho đám cho vay nặng lãi, một phần trả cho đám hồ bằng cẩu hữu, còn dư lại hơn một ngàn lượng..."

"Ta muốn một tháng kế tiếp mỗi ngày đều ăn uống no say ở Phúc Lộc Hiên! Ăn ngon, ăn no, ăn đủ!"

"Về phần tiền nợ còn lại, chờ tháng sau chia hoa hồng sẽ trả cho bọn họ, tiền còn dư sẽ đi chuộc lại từng món đồ mang đi cầm."

"Chờ kiếm đủ năm ngàn lượng, ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên làm một tấm thẻ vàng, mỗi ngày ba bữa đều đến ăn."

Trương Trường Ngôn tính toán cực kỳ đẹp, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, ngày tháng khổ tận cam lai của Trương Tam ta cuối cùng đã qua, từ nay về sau ngày lành sẽ tới!"

Trương Tam cười hết sức càn rỡ, rất có cảm giác kiêu ngạo của nhân vật phản diện "tiểu nhân đắc chí", trên mặt đã sớm không còn bất kỳ bi thương nào, chỉ có đắc ý.

"Vậy sao? Ngày lành của ngươi đã tới chưa?" Một giọng nam từ từ vang lên.

"Đương nhiên tới rồi!" Sau khi đáp lại, Trương Trường Ngôn ngẩn ra, chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.

Hắn nhìn Dung Chiêu đối diện.

Dung Chiêu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đồng tình, hất cằm, ý bảo hắn nhìn sau lưng.

Trương Tam có chút ngây người, mờ mịt quay đầu lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với người đứng ở cửa... nhị ca Trương Trường Hành.

Hắn chớp chớp mắt, hoài nghi mình nhìn lầm.

Lập tức hắn lại quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu, lại nhìn về phía Trương Trường Hành, rốt cục xác định: Không có nhìn lầm, đúng là nhị ca hắn tới rồi.

Đồng tử Trương Trường Ngôn co rụt lại, khiếp sợ trên mặt không kiềm chế được, hắn mạnh mẽ nhìn Dung Chiêu, dùng ánh mắt biểu thị: Ngươi vì sao không nhắc nhở ta?!

Hắn vừa mới nói cái gì?

Không chỉ bại lộ việc hợp tác giữa mình và Dung Chiêu, còn bại lộ tất cả quá trình và hành động trong khoảng thời gian này! Mà hiện tại, những thứ này đều bị nhị ca hắn nghe hết!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-170.html.]

Xong đời.

Dung Chiêu mặt không thay đổi: "Ta vẫn luôn muốn nói, nhưng ngươi không cho ta cơ hội."

Nơi này là phòng tiếp khách của Phúc Lộc Trang, cũng là nơi khách nhân đặt tiệc, cho nên được xây cách cửa ra vào Phúc Lộc Trang không xa, đương nhiên khi Trương Nhị đến, Thạch Đầu đã đứng ở cửa ra hiệu cho Dung Chiêu.

Là Dung Chiêu không ngăn cản hắn, cô cũng không ngại Trương Nhị đến, thậm chí còn rất hoan nghênh.

Chỉ là Trương Trường Ngôn thổ lộ quá mức "nhập thần", không phát hiện Trương Trường Hành ở cửa, cũng không cho Dung Chiêu cơ hội chen vào.

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngẫm lại chính mình đã nói cái gì, lại ngẫm lại tình cảnh hiện tại, hắn lúc này thật sự muốn khóc...

Hai mắt Trương Tam dại ra, cứng ngắc chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sau, giọng nói run rẩy: "Nhị, nhị, nhị ca... Sao huynh lại tới đây?"

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi: "Nếu ta không đến làm sao nghe được câu chuyện đặc sắc như vậy, lão Tam a lão Tam, ngươi thật đúng là có tiền đồ."

Nói xong hắn đi vào.

Trương Trường Hành không nghe được toàn bộ quá trình, hắn bắt đầu nghe từ đoạn Trương Tam kể khổ.

Mà Trương Tam quả thật rất có tiền đồ, tên công tử bột tam đệ này lại lén lút gây ra chuyện lớn như vậy sau lưng bọn họ, nghe quá trình hắn tự thuật vừa rồi mới biết, hóa ra mấy tháng trước Trương Tam đã hợp tác với Dung Chiêu!

Lợi hại hơn chính là, mấy tháng nay hắn lại thật sự có thể giấu diếm, cho dù thiếu nợ ngập đầu vẫn có thể ứng phó cho qua.

Giỏi lắm lão Tam.

Nói thì nói như vậy, nhưng sắc mặt Trương Trường Hành cũng không dễ coi, hắn tức giận đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn, Trương Tam sợ tới mức rụt cổ lại.

Cũng may trước khi đến hắn và lão Đại đã đoán được Trương Tam cùng Dung Chiêu hợp tác, cho nên cũng không phải là không có chuẩn bị. Trương Trường Hành nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Dung thế tử, ngươi dụ dỗ lão Tam hợp tác làm ăn cái gì? Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, lão Tam nói mấy tháng nay hắn sống rất khổ sở."
 
Chương 170


"Ta nghĩ kỹ rồi, số tiền này một phần trả cho đám cho vay nặng lãi, một phần trả cho đám hồ bằng cẩu hữu, còn dư lại hơn một ngàn lượng..."

"Ta muốn một tháng kế tiếp mỗi ngày đều ăn uống no say ở Phúc Lộc Hiên! Ăn ngon, ăn no, ăn đủ!"

"Về phần tiền nợ còn lại, chờ tháng sau chia hoa hồng sẽ trả cho bọn họ, tiền còn dư sẽ đi chuộc lại từng món đồ mang đi cầm."

"Chờ kiếm đủ năm ngàn lượng, ta sẽ đi Phúc Lộc Hiên làm một tấm thẻ vàng, mỗi ngày ba bữa đều đến ăn."

Trương Trường Ngôn tính toán cực kỳ đẹp, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, ngày tháng khổ tận cam lai của Trương Tam ta cuối cùng đã qua, từ nay về sau ngày lành sẽ tới!"

Trương Tam cười hết sức càn rỡ, rất có cảm giác kiêu ngạo của nhân vật phản diện "tiểu nhân đắc chí", trên mặt đã sớm không còn bất kỳ bi thương nào, chỉ có đắc ý.

"Vậy sao? Ngày lành của ngươi đã tới chưa?" Một giọng nam từ từ vang lên.

"Đương nhiên tới rồi!" Sau khi đáp lại, Trương Trường Ngôn ngẩn ra, chỉ cảm thấy thanh âm này có chút quen thuộc.

Hắn nhìn Dung Chiêu đối diện.

Dung Chiêu cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đồng tình, hất cằm, ý bảo hắn nhìn sau lưng.

Trương Tam có chút ngây người, mờ mịt quay đầu lại, hắn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện với người đứng ở cửa... nhị ca Trương Trường Hành.

Hắn chớp chớp mắt, hoài nghi mình nhìn lầm.

Lập tức hắn lại quay đầu nhìn về phía Dung Chiêu, lại nhìn về phía Trương Trường Hành, rốt cục xác định: Không có nhìn lầm, đúng là nhị ca hắn tới rồi.

Đồng tử Trương Trường Ngôn co rụt lại, khiếp sợ trên mặt không kiềm chế được, hắn mạnh mẽ nhìn Dung Chiêu, dùng ánh mắt biểu thị: Ngươi vì sao không nhắc nhở ta?!

Hắn vừa mới nói cái gì?

Không chỉ bại lộ việc hợp tác giữa mình và Dung Chiêu, còn bại lộ tất cả quá trình và hành động trong khoảng thời gian này! Mà hiện tại, những thứ này đều bị nhị ca hắn nghe hết!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-170.html.]

Xong đời.

Dung Chiêu mặt không thay đổi: "Ta vẫn luôn muốn nói, nhưng ngươi không cho ta cơ hội."

Nơi này là phòng tiếp khách của Phúc Lộc Trang, cũng là nơi khách nhân đặt tiệc, cho nên được xây cách cửa ra vào Phúc Lộc Trang không xa, đương nhiên khi Trương Nhị đến, Thạch Đầu đã đứng ở cửa ra hiệu cho Dung Chiêu.

Là Dung Chiêu không ngăn cản hắn, cô cũng không ngại Trương Nhị đến, thậm chí còn rất hoan nghênh.

Chỉ là Trương Trường Ngôn thổ lộ quá mức "nhập thần", không phát hiện Trương Trường Hành ở cửa, cũng không cho Dung Chiêu cơ hội chen vào.

Trương Trường Ngôn: "..."

Ngẫm lại chính mình đã nói cái gì, lại ngẫm lại tình cảnh hiện tại, hắn lúc này thật sự muốn khóc...

Hai mắt Trương Tam dại ra, cứng ngắc chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sau, giọng nói run rẩy: "Nhị, nhị, nhị ca... Sao huynh lại tới đây?"

Trương Trường Hành mặt không chút thay đổi: "Nếu ta không đến làm sao nghe được câu chuyện đặc sắc như vậy, lão Tam a lão Tam, ngươi thật đúng là có tiền đồ."

Nói xong hắn đi vào.

Trương Trường Hành không nghe được toàn bộ quá trình, hắn bắt đầu nghe từ đoạn Trương Tam kể khổ.

Mà Trương Tam quả thật rất có tiền đồ, tên công tử bột tam đệ này lại lén lút gây ra chuyện lớn như vậy sau lưng bọn họ, nghe quá trình hắn tự thuật vừa rồi mới biết, hóa ra mấy tháng trước Trương Tam đã hợp tác với Dung Chiêu!

Lợi hại hơn chính là, mấy tháng nay hắn lại thật sự có thể giấu diếm, cho dù thiếu nợ ngập đầu vẫn có thể ứng phó cho qua.

Giỏi lắm lão Tam.

Nói thì nói như vậy, nhưng sắc mặt Trương Trường Hành cũng không dễ coi, hắn tức giận đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Trường Ngôn, Trương Tam sợ tới mức rụt cổ lại.

Cũng may trước khi đến hắn và lão Đại đã đoán được Trương Tam cùng Dung Chiêu hợp tác, cho nên cũng không phải là không có chuẩn bị. Trương Trường Hành nhìn Dung Chiêu, mặt không chút thay đổi: "Dung thế tử, ngươi dụ dỗ lão Tam hợp tác làm ăn cái gì? Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, lão Tam nói mấy tháng nay hắn sống rất khổ sở."
 
Chương 171


Dung Chiêu nhướng mày, nở nụ cười: "Trương Nhị công tử, không thể nói như vậy, cái gì gọi là dụ dỗ Tam công tử cùng ta làm ăn chứ? Là ta và Tam công tử có chút giao tình, hắn cầu xin góp vốn, ta mới miễn cưỡng đáp ứng hắn."

Trương Trường Hành muốn trào phúng, lại nghe Dung Chiêu nhàn nhạt bổ sung: "Nếu không Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, làm sao có thể để cho Tam công tử chiếm bốn phần lợi nhuận?"

Trào phúng trong miệng Trương Trường Hành nháy mắt nghẹn lại, đồng tử hắn chấn động, không thể tin nổi cất cao giọng: "Cái gì? Phúc Lộc Trang?! Lão Tam là một cổ đông khác của Phúc Lộc Trang?"

Trương gia và Du thân vương quan hệ rất tốt, tứ đại thân vương đều biết sau lưng Phúc Lộc Trang còn có một người rất có tầm nhìn xa, sớm đã đầu tư vào Phúc Lộc Trang, chỉ là bọn họ không biết là ai.

Cũng bởi vậy người Trương gia cũng biết còn có một cổ đông.

Hiện tại Trương Nhị lại phát hiện...

Thì ra cổ đông thần bí kia chính là Tam công tử Trương gia?

Trương Trường Ngôn nghe đến đó, nhất thời sắp khóc.

Thân phận của hắn rốt cục có thể vạch trần.

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ gật đầu, nhìn về phía Trương Trường Hành nói lớn: "Đúng vậy nhị ca, Trương Trường Ngôn ta chính là vị cổ đông thần bí còn lại của Phúc Lộc Trang, là người đầu tiên hợp tác làm ăn với Dung Chiêu, cũng là "nhà đầu tư" cực kỳ có tầm nhìn xa kia!"

Nói xong, hắn theo bản năng giương cằm.

Trương Trường Hành nghe vậy, thu lại vẻ khiếp sợ, quát hắn một tiếng, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Vậy thì sao? Ngươi còn không biết tình huống nhà chúng ta sao?"

Nghĩ đến lão cha, Trương Tam ôm đầu rụt cổ.

Phụ thân quả thật có thể đánh gãy chân hắn, tuy nói Phúc Lộc Trang có lợi nhuận, nhưng Trương thừa tướng một lòng một dạ muốn đối phó An Khánh Vương phủ, đoán chừng sinh ý lớn hơn nữa cũng sẽ không làm Trương thừa tướng động tâm.

Hơn nữa, hắn còn từng làm gián điệp, vụng trộm bảo vệ Phúc Lộc Trang...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-171.html.]

Những thứ này nếu bị Trương thừa tướng biết, khẳng định sẽ đánh hắn thừa sống thiếu chết.

Ánh mắt Trương Tam mang theo cầu khẩn: "Nhị ca, huynh đừng nói cho phụ thân."

Trương Nhị không để ý tới hắn, chỉ nhìn Dung Chiêu, hít sâu một hơi: "Cho dù là Phúc Lộc Trang, Trương gia chúng ta cũng không thể hợp tác với Dung gia, thế tử vẫn nên rút lại cổ phần, trả lại số tiền đầu tư của lão Tam đi."

Trương Tam muốn lên tiếng.

Trương Trường Hành hung hăng trừng hắn một cái, quát: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Dung Chiêu thấy vậy không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Ồ? Thật sự muốn rút cổ phần sao?"

Trương Trường Ngôn lắc đầu.

Trương Trường Hành giữ chặt hắn, ngữ khí kiên định: "Đúng."

Dung Chiêu cười khẽ: "Dung Chiêu ta không phải người làm khó huynh đệ, lúc trước là Phúc Lộc Trang đã xây xong, rõ ràng kiếm được bộn tiền Trương Tam công tử mới đến tìm ta muốn nhập cổ phần, Dung Chiêu cũng nể tình huynh đệ mà đồng ý hắn, thậm chí chia cho hắn bốn mươi phần trăm cổ phần..."

Trương Trường Hành không rõ Dung Chiêu vì sao nói những lời này, nhíu mày.

Trương Trường Ngôn còn đang điên cuồng lắc đầu, tràn ngập kháng cự không muốn rút cổ phần.

Chịu khổ lâu như vậy, hắn làm sao có thể rút lui bây giờ?

Dung Chiêu lại nói tiếp: "Cho nên Tam công tử muốn trả lại cổ phần bất cứ lúc nào cũng có thể, Tam công tử nhập cổ phần hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần, hoa hồng tháng trước và tháng này tổng cộng tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, vừa rồi đã đưa cho Tam công tử, ta lại trả cho Tam công tử một vạn một ngàn..."

Lời còn chưa dứt, Trương Trường Hành cất cao giọng, không thể tin: "Không đến hai tháng đã chia gần vạn lượng?!"

Hắn không nghe thấy Trương Trường Ngôn được chia bao nhiêu tiền, sau khi đi vào, bởi vì tức giận nên cũng không đi xem.

Lúc này nghe Dung Chiêu nói, hắn khiếp sợ nhìn mâm bạc Trương Trường Ngôn đang ôm trong ngực, từng thỏi bạc trên đó vô cùng chói mắt, không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Chương 171


Dung Chiêu nhướng mày, nở nụ cười: "Trương Nhị công tử, không thể nói như vậy, cái gì gọi là dụ dỗ Tam công tử cùng ta làm ăn chứ? Là ta và Tam công tử có chút giao tình, hắn cầu xin góp vốn, ta mới miễn cưỡng đáp ứng hắn."

Trương Trường Hành muốn trào phúng, lại nghe Dung Chiêu nhàn nhạt bổ sung: "Nếu không Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, làm sao có thể để cho Tam công tử chiếm bốn phần lợi nhuận?"

Trào phúng trong miệng Trương Trường Hành nháy mắt nghẹn lại, đồng tử hắn chấn động, không thể tin nổi cất cao giọng: "Cái gì? Phúc Lộc Trang?! Lão Tam là một cổ đông khác của Phúc Lộc Trang?"

Trương gia và Du thân vương quan hệ rất tốt, tứ đại thân vương đều biết sau lưng Phúc Lộc Trang còn có một người rất có tầm nhìn xa, sớm đã đầu tư vào Phúc Lộc Trang, chỉ là bọn họ không biết là ai.

Cũng bởi vậy người Trương gia cũng biết còn có một cổ đông.

Hiện tại Trương Nhị lại phát hiện...

Thì ra cổ đông thần bí kia chính là Tam công tử Trương gia?

Trương Trường Ngôn nghe đến đó, nhất thời sắp khóc.

Thân phận của hắn rốt cục có thể vạch trần.

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ gật đầu, nhìn về phía Trương Trường Hành nói lớn: "Đúng vậy nhị ca, Trương Trường Ngôn ta chính là vị cổ đông thần bí còn lại của Phúc Lộc Trang, là người đầu tiên hợp tác làm ăn với Dung Chiêu, cũng là "nhà đầu tư" cực kỳ có tầm nhìn xa kia!"

Nói xong, hắn theo bản năng giương cằm.

Trương Trường Hành nghe vậy, thu lại vẻ khiếp sợ, quát hắn một tiếng, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Vậy thì sao? Ngươi còn không biết tình huống nhà chúng ta sao?"

Nghĩ đến lão cha, Trương Tam ôm đầu rụt cổ.

Phụ thân quả thật có thể đánh gãy chân hắn, tuy nói Phúc Lộc Trang có lợi nhuận, nhưng Trương thừa tướng một lòng một dạ muốn đối phó An Khánh Vương phủ, đoán chừng sinh ý lớn hơn nữa cũng sẽ không làm Trương thừa tướng động tâm.

Hơn nữa, hắn còn từng làm gián điệp, vụng trộm bảo vệ Phúc Lộc Trang...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-171.html.]

Những thứ này nếu bị Trương thừa tướng biết, khẳng định sẽ đánh hắn thừa sống thiếu chết.

Ánh mắt Trương Tam mang theo cầu khẩn: "Nhị ca, huynh đừng nói cho phụ thân."

Trương Nhị không để ý tới hắn, chỉ nhìn Dung Chiêu, hít sâu một hơi: "Cho dù là Phúc Lộc Trang, Trương gia chúng ta cũng không thể hợp tác với Dung gia, thế tử vẫn nên rút lại cổ phần, trả lại số tiền đầu tư của lão Tam đi."

Trương Tam muốn lên tiếng.

Trương Trường Hành hung hăng trừng hắn một cái, quát: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Dung Chiêu thấy vậy không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Ồ? Thật sự muốn rút cổ phần sao?"

Trương Trường Ngôn lắc đầu.

Trương Trường Hành giữ chặt hắn, ngữ khí kiên định: "Đúng."

Dung Chiêu cười khẽ: "Dung Chiêu ta không phải người làm khó huynh đệ, lúc trước là Phúc Lộc Trang đã xây xong, rõ ràng kiếm được bộn tiền Trương Tam công tử mới đến tìm ta muốn nhập cổ phần, Dung Chiêu cũng nể tình huynh đệ mà đồng ý hắn, thậm chí chia cho hắn bốn mươi phần trăm cổ phần..."

Trương Trường Hành không rõ Dung Chiêu vì sao nói những lời này, nhíu mày.

Trương Trường Ngôn còn đang điên cuồng lắc đầu, tràn ngập kháng cự không muốn rút cổ phần.

Chịu khổ lâu như vậy, hắn làm sao có thể rút lui bây giờ?

Dung Chiêu lại nói tiếp: "Cho nên Tam công tử muốn trả lại cổ phần bất cứ lúc nào cũng có thể, Tam công tử nhập cổ phần hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần, hoa hồng tháng trước và tháng này tổng cộng tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, vừa rồi đã đưa cho Tam công tử, ta lại trả cho Tam công tử một vạn một ngàn..."

Lời còn chưa dứt, Trương Trường Hành cất cao giọng, không thể tin: "Không đến hai tháng đã chia gần vạn lượng?!"

Hắn không nghe thấy Trương Trường Ngôn được chia bao nhiêu tiền, sau khi đi vào, bởi vì tức giận nên cũng không đi xem.

Lúc này nghe Dung Chiêu nói, hắn khiếp sợ nhìn mâm bạc Trương Trường Ngôn đang ôm trong ngực, từng thỏi bạc trên đó vô cùng chói mắt, không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Chương 171


Dung Chiêu nhướng mày, nở nụ cười: "Trương Nhị công tử, không thể nói như vậy, cái gì gọi là dụ dỗ Tam công tử cùng ta làm ăn chứ? Là ta và Tam công tử có chút giao tình, hắn cầu xin góp vốn, ta mới miễn cưỡng đáp ứng hắn."

Trương Trường Hành muốn trào phúng, lại nghe Dung Chiêu nhàn nhạt bổ sung: "Nếu không Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, làm sao có thể để cho Tam công tử chiếm bốn phần lợi nhuận?"

Trào phúng trong miệng Trương Trường Hành nháy mắt nghẹn lại, đồng tử hắn chấn động, không thể tin nổi cất cao giọng: "Cái gì? Phúc Lộc Trang?! Lão Tam là một cổ đông khác của Phúc Lộc Trang?"

Trương gia và Du thân vương quan hệ rất tốt, tứ đại thân vương đều biết sau lưng Phúc Lộc Trang còn có một người rất có tầm nhìn xa, sớm đã đầu tư vào Phúc Lộc Trang, chỉ là bọn họ không biết là ai.

Cũng bởi vậy người Trương gia cũng biết còn có một cổ đông.

Hiện tại Trương Nhị lại phát hiện...

Thì ra cổ đông thần bí kia chính là Tam công tử Trương gia?

Trương Trường Ngôn nghe đến đó, nhất thời sắp khóc.

Thân phận của hắn rốt cục có thể vạch trần.

Trương Trường Ngôn mạnh mẽ gật đầu, nhìn về phía Trương Trường Hành nói lớn: "Đúng vậy nhị ca, Trương Trường Ngôn ta chính là vị cổ đông thần bí còn lại của Phúc Lộc Trang, là người đầu tiên hợp tác làm ăn với Dung Chiêu, cũng là "nhà đầu tư" cực kỳ có tầm nhìn xa kia!"

Nói xong, hắn theo bản năng giương cằm.

Trương Trường Hành nghe vậy, thu lại vẻ khiếp sợ, quát hắn một tiếng, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Vậy thì sao? Ngươi còn không biết tình huống nhà chúng ta sao?"

Nghĩ đến lão cha, Trương Tam ôm đầu rụt cổ.

Phụ thân quả thật có thể đánh gãy chân hắn, tuy nói Phúc Lộc Trang có lợi nhuận, nhưng Trương thừa tướng một lòng một dạ muốn đối phó An Khánh Vương phủ, đoán chừng sinh ý lớn hơn nữa cũng sẽ không làm Trương thừa tướng động tâm.

Hơn nữa, hắn còn từng làm gián điệp, vụng trộm bảo vệ Phúc Lộc Trang...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-171.html.]

Những thứ này nếu bị Trương thừa tướng biết, khẳng định sẽ đánh hắn thừa sống thiếu chết.

Ánh mắt Trương Tam mang theo cầu khẩn: "Nhị ca, huynh đừng nói cho phụ thân."

Trương Nhị không để ý tới hắn, chỉ nhìn Dung Chiêu, hít sâu một hơi: "Cho dù là Phúc Lộc Trang, Trương gia chúng ta cũng không thể hợp tác với Dung gia, thế tử vẫn nên rút lại cổ phần, trả lại số tiền đầu tư của lão Tam đi."

Trương Tam muốn lên tiếng.

Trương Trường Hành hung hăng trừng hắn một cái, quát: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Dung Chiêu thấy vậy không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Ồ? Thật sự muốn rút cổ phần sao?"

Trương Trường Ngôn lắc đầu.

Trương Trường Hành giữ chặt hắn, ngữ khí kiên định: "Đúng."

Dung Chiêu cười khẽ: "Dung Chiêu ta không phải người làm khó huynh đệ, lúc trước là Phúc Lộc Trang đã xây xong, rõ ràng kiếm được bộn tiền Trương Tam công tử mới đến tìm ta muốn nhập cổ phần, Dung Chiêu cũng nể tình huynh đệ mà đồng ý hắn, thậm chí chia cho hắn bốn mươi phần trăm cổ phần..."

Trương Trường Hành không rõ Dung Chiêu vì sao nói những lời này, nhíu mày.

Trương Trường Ngôn còn đang điên cuồng lắc đầu, tràn ngập kháng cự không muốn rút cổ phần.

Chịu khổ lâu như vậy, hắn làm sao có thể rút lui bây giờ?

Dung Chiêu lại nói tiếp: "Cho nên Tam công tử muốn trả lại cổ phần bất cứ lúc nào cũng có thể, Tam công tử nhập cổ phần hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần, hoa hồng tháng trước và tháng này tổng cộng tám ngàn năm trăm sáu mươi bảy lượng, vừa rồi đã đưa cho Tam công tử, ta lại trả cho Tam công tử một vạn một ngàn..."

Lời còn chưa dứt, Trương Trường Hành cất cao giọng, không thể tin: "Không đến hai tháng đã chia gần vạn lượng?!"

Hắn không nghe thấy Trương Trường Ngôn được chia bao nhiêu tiền, sau khi đi vào, bởi vì tức giận nên cũng không đi xem.

Lúc này nghe Dung Chiêu nói, hắn khiếp sợ nhìn mâm bạc Trương Trường Ngôn đang ôm trong ngực, từng thỏi bạc trên đó vô cùng chói mắt, không ngừng thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Chương 172


Trương Trường Hành sợ ngây người.

Mới hai tháng đã có nhiều tiền như vậy, nếu lấy hoa hồng thêm một thời gian nữa, đừng nói hai vạn lượng, cho dù là năm vạn lượng, mười vạn lượng... cũng có khả năng.

Trương Trường Hành cũng không biết hai tháng này là nhiều nhất, nhưng cho dù biết cũng sẽ không để ý.

Hai tháng này nhiều nhất, tháng sau cũng sẽ không ít, không đến hai tháng hồi vốn gần một nửa, lợi nhuận khổng lồ như vậy ai thấy mà không đỏ mắt?

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên liền trầm mặc.

Dung Chiêu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, ý bảo Trương Trường Hành ngồi xuống trước "Nhị công tử trước tiên ngồi xuống đã, nếu trả cổ phần, chúng ta tính xem rốt cuộc trả bao nhiêu, chỉ cần Tam công tử trả lại giấy nợ cho ta, cổ phần có thể trả lại bất cứ lúc nào."

Trương Trường Ngôn vội la lớn: "Không trả! Ta tuyệt đối không trả!"

Dung Chiêu vẻ mặt thản nhiên: "Ý định của ta là mang ngươi phát tài, chẳng qua người Trương gia các ngươi luôn nhớ thương thù cũ, ta đây cũng không còn gì để nói, ta trả lại ngươi một vạn một ngàn bốn trăm hai mươi ba lượng, chúng ta sòng phẳng."

Trương Trường Ngôn mặc kệ.

Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Không được, tám ngàn lượng này là tiền chia hoa hồng, lão Tam trong khoảng thời gian này chịu khổ, vì sao phải tính luôn tiền này?"

Dung Chiêu nở nụ cười châm chọc: "Nhị công tử, món nợ này của ngươi cũng biết tính quá nhỉ, không đến hai tháng đã muốn lấy không hơn tám ngàn lượng, đúng là người si nói mộng! Tiền hoa hồng có thể không trả, vậy ngươi có nghe nói tiền đầu tư có thể trả lại hay chưa?"

Trương Trường Hành bị nghẹn.

Dung Chiêu cười lạnh: "Thắng thì của ngươi, thua thì của ta, sổ sách không có tính như vậy, ta hảo tâm mang Trương gia ngươi kiếm tiền, ngươi lại không biết tốt xấu như thế, không cần nhiều lời nữa."

Cô giơ tay lên, giận dữ lớn tiếng nói: "Người đâu, đưa thêm một vạn hai ngàn lượng lại đây, sau này Phúc Lộc Trang cùng với chi nhánh của Phúc Lộc Trang không dính dáng chi đến Trương gia!" Trương Trường Ngôn hốt hoảng: "Chờ đã, ta không rút cổ phần!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-172.html.]

Ngay cả Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Chờ một chút.

Trương Trường Ngôn nhìn ca ca, rốt cục nhịn không được rống to: "Nhị ca, huynh mặc kệ ta! Huynh có phải ngốc hay không, chuyện tốt mưa bạc trên trời huynh cũng từ chối, Dung đệ và ta quan hệ tốt, chịu mang theo ta, tại sao huynh lại phá hỏng chuyện tốt của ta, chuyện này không liên quan đến huynh, huynh đừng nhúng tay vào."

Bị lão Tam mắng là kẻ ngốc, Trương Nhị không tức giận, hắn lúc này lòng tràn đầy rối rắm.

Nếu tiền hoa hồng không kinh người như vậy, chỉ là một con số bình thường thì hắn khẳng định không cho phép Trương gia có liên quan đến Dung gia, vì để phụ thân không tức giận mà bắt ép Trương Tam rút cổ phần.

Nhưng đây là lợi nhuận khổng lồ một tháng gần năm ngàn lượng a!

Thời buổi này không tham ô không nhận hối lộ, buôn bán bình thường, một tháng kiếm năm ngàn lượng, quả thực là người si nói mộng.

Càng đừng nói là ý tứ trong lời nói vừa rồi của Dung Chiêu...

Hắn tuy rằng đang rối rắm, nhưng cũng rõ ràng nghe được Dung Chiêu nói "chi nhánh Phúc Lộc Trang".

Đây có phải nghĩa là Phúc Lộc Trang sẽ giống như Phúc Lộc Hiên, cũng mở thêm cửa hàng ở nơi khác, sau đó kiếm được càng nhiều tiền, vậy tiền hoa hồng có phải cũng sẽ càng nhiều hay không?

Hai vạn lượng đầu tư có phải rất có thể không đến nửa năm liền hồi vốn, sau này tháng nào cũng có lợi nhuận kếch sù?

Nghĩ tới đây, hắn không còn trách Trương Tam nữa, ngay cả Trương Nhị cũng kích động đến đỏ mắt!

Mưa bạc, đây thật sự là mưa bạc.

Trương Tam cũng kích động nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt sáng ngời: "Phúc Lộc Trang còn xây dựng thêm sao? Mở rộng như thế nào? Phúc Lộc Trang hiện tại đã rất lớn rồi!"

Dung Chiêu nghe vậy, vân đạm phong khinh trả lời: "Mấy ngày gần đây luôn có khách nhân bởi vì không đặt được ngày mong muốn mà bất mãn, còn có một số thương nhân tay cầm bạc trắng tìm đến, bởi vì không có lịch trống chỉ có thể từ chối bọn họ."
 
Chương 172


Trương Trường Hành sợ ngây người.

Mới hai tháng đã có nhiều tiền như vậy, nếu lấy hoa hồng thêm một thời gian nữa, đừng nói hai vạn lượng, cho dù là năm vạn lượng, mười vạn lượng... cũng có khả năng.

Trương Trường Hành cũng không biết hai tháng này là nhiều nhất, nhưng cho dù biết cũng sẽ không để ý.

Hai tháng này nhiều nhất, tháng sau cũng sẽ không ít, không đến hai tháng hồi vốn gần một nửa, lợi nhuận khổng lồ như vậy ai thấy mà không đỏ mắt?

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên liền trầm mặc.

Dung Chiêu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, ý bảo Trương Trường Hành ngồi xuống trước "Nhị công tử trước tiên ngồi xuống đã, nếu trả cổ phần, chúng ta tính xem rốt cuộc trả bao nhiêu, chỉ cần Tam công tử trả lại giấy nợ cho ta, cổ phần có thể trả lại bất cứ lúc nào."

Trương Trường Ngôn vội la lớn: "Không trả! Ta tuyệt đối không trả!"

Dung Chiêu vẻ mặt thản nhiên: "Ý định của ta là mang ngươi phát tài, chẳng qua người Trương gia các ngươi luôn nhớ thương thù cũ, ta đây cũng không còn gì để nói, ta trả lại ngươi một vạn một ngàn bốn trăm hai mươi ba lượng, chúng ta sòng phẳng."

Trương Trường Ngôn mặc kệ.

Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Không được, tám ngàn lượng này là tiền chia hoa hồng, lão Tam trong khoảng thời gian này chịu khổ, vì sao phải tính luôn tiền này?"

Dung Chiêu nở nụ cười châm chọc: "Nhị công tử, món nợ này của ngươi cũng biết tính quá nhỉ, không đến hai tháng đã muốn lấy không hơn tám ngàn lượng, đúng là người si nói mộng! Tiền hoa hồng có thể không trả, vậy ngươi có nghe nói tiền đầu tư có thể trả lại hay chưa?"

Trương Trường Hành bị nghẹn.

Dung Chiêu cười lạnh: "Thắng thì của ngươi, thua thì của ta, sổ sách không có tính như vậy, ta hảo tâm mang Trương gia ngươi kiếm tiền, ngươi lại không biết tốt xấu như thế, không cần nhiều lời nữa."

Cô giơ tay lên, giận dữ lớn tiếng nói: "Người đâu, đưa thêm một vạn hai ngàn lượng lại đây, sau này Phúc Lộc Trang cùng với chi nhánh của Phúc Lộc Trang không dính dáng chi đến Trương gia!" Trương Trường Ngôn hốt hoảng: "Chờ đã, ta không rút cổ phần!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-172.html.]

Ngay cả Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Chờ một chút.

Trương Trường Ngôn nhìn ca ca, rốt cục nhịn không được rống to: "Nhị ca, huynh mặc kệ ta! Huynh có phải ngốc hay không, chuyện tốt mưa bạc trên trời huynh cũng từ chối, Dung đệ và ta quan hệ tốt, chịu mang theo ta, tại sao huynh lại phá hỏng chuyện tốt của ta, chuyện này không liên quan đến huynh, huynh đừng nhúng tay vào."

Bị lão Tam mắng là kẻ ngốc, Trương Nhị không tức giận, hắn lúc này lòng tràn đầy rối rắm.

Nếu tiền hoa hồng không kinh người như vậy, chỉ là một con số bình thường thì hắn khẳng định không cho phép Trương gia có liên quan đến Dung gia, vì để phụ thân không tức giận mà bắt ép Trương Tam rút cổ phần.

Nhưng đây là lợi nhuận khổng lồ một tháng gần năm ngàn lượng a!

Thời buổi này không tham ô không nhận hối lộ, buôn bán bình thường, một tháng kiếm năm ngàn lượng, quả thực là người si nói mộng.

Càng đừng nói là ý tứ trong lời nói vừa rồi của Dung Chiêu...

Hắn tuy rằng đang rối rắm, nhưng cũng rõ ràng nghe được Dung Chiêu nói "chi nhánh Phúc Lộc Trang".

Đây có phải nghĩa là Phúc Lộc Trang sẽ giống như Phúc Lộc Hiên, cũng mở thêm cửa hàng ở nơi khác, sau đó kiếm được càng nhiều tiền, vậy tiền hoa hồng có phải cũng sẽ càng nhiều hay không?

Hai vạn lượng đầu tư có phải rất có thể không đến nửa năm liền hồi vốn, sau này tháng nào cũng có lợi nhuận kếch sù?

Nghĩ tới đây, hắn không còn trách Trương Tam nữa, ngay cả Trương Nhị cũng kích động đến đỏ mắt!

Mưa bạc, đây thật sự là mưa bạc.

Trương Tam cũng kích động nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt sáng ngời: "Phúc Lộc Trang còn xây dựng thêm sao? Mở rộng như thế nào? Phúc Lộc Trang hiện tại đã rất lớn rồi!"

Dung Chiêu nghe vậy, vân đạm phong khinh trả lời: "Mấy ngày gần đây luôn có khách nhân bởi vì không đặt được ngày mong muốn mà bất mãn, còn có một số thương nhân tay cầm bạc trắng tìm đến, bởi vì không có lịch trống chỉ có thể từ chối bọn họ."
 
Chương 172


Trương Trường Hành sợ ngây người.

Mới hai tháng đã có nhiều tiền như vậy, nếu lấy hoa hồng thêm một thời gian nữa, đừng nói hai vạn lượng, cho dù là năm vạn lượng, mười vạn lượng... cũng có khả năng.

Trương Trường Hành cũng không biết hai tháng này là nhiều nhất, nhưng cho dù biết cũng sẽ không để ý.

Hai tháng này nhiều nhất, tháng sau cũng sẽ không ít, không đến hai tháng hồi vốn gần một nửa, lợi nhuận khổng lồ như vậy ai thấy mà không đỏ mắt?

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên liền trầm mặc.

Dung Chiêu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, ý bảo Trương Trường Hành ngồi xuống trước "Nhị công tử trước tiên ngồi xuống đã, nếu trả cổ phần, chúng ta tính xem rốt cuộc trả bao nhiêu, chỉ cần Tam công tử trả lại giấy nợ cho ta, cổ phần có thể trả lại bất cứ lúc nào."

Trương Trường Ngôn vội la lớn: "Không trả! Ta tuyệt đối không trả!"

Dung Chiêu vẻ mặt thản nhiên: "Ý định của ta là mang ngươi phát tài, chẳng qua người Trương gia các ngươi luôn nhớ thương thù cũ, ta đây cũng không còn gì để nói, ta trả lại ngươi một vạn một ngàn bốn trăm hai mươi ba lượng, chúng ta sòng phẳng."

Trương Trường Ngôn mặc kệ.

Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Không được, tám ngàn lượng này là tiền chia hoa hồng, lão Tam trong khoảng thời gian này chịu khổ, vì sao phải tính luôn tiền này?"

Dung Chiêu nở nụ cười châm chọc: "Nhị công tử, món nợ này của ngươi cũng biết tính quá nhỉ, không đến hai tháng đã muốn lấy không hơn tám ngàn lượng, đúng là người si nói mộng! Tiền hoa hồng có thể không trả, vậy ngươi có nghe nói tiền đầu tư có thể trả lại hay chưa?"

Trương Trường Hành bị nghẹn.

Dung Chiêu cười lạnh: "Thắng thì của ngươi, thua thì của ta, sổ sách không có tính như vậy, ta hảo tâm mang Trương gia ngươi kiếm tiền, ngươi lại không biết tốt xấu như thế, không cần nhiều lời nữa."

Cô giơ tay lên, giận dữ lớn tiếng nói: "Người đâu, đưa thêm một vạn hai ngàn lượng lại đây, sau này Phúc Lộc Trang cùng với chi nhánh của Phúc Lộc Trang không dính dáng chi đến Trương gia!" Trương Trường Ngôn hốt hoảng: "Chờ đã, ta không rút cổ phần!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-172.html.]

Ngay cả Trương Trường Hành cũng theo bản năng nói: "Chờ một chút.

Trương Trường Ngôn nhìn ca ca, rốt cục nhịn không được rống to: "Nhị ca, huynh mặc kệ ta! Huynh có phải ngốc hay không, chuyện tốt mưa bạc trên trời huynh cũng từ chối, Dung đệ và ta quan hệ tốt, chịu mang theo ta, tại sao huynh lại phá hỏng chuyện tốt của ta, chuyện này không liên quan đến huynh, huynh đừng nhúng tay vào."

Bị lão Tam mắng là kẻ ngốc, Trương Nhị không tức giận, hắn lúc này lòng tràn đầy rối rắm.

Nếu tiền hoa hồng không kinh người như vậy, chỉ là một con số bình thường thì hắn khẳng định không cho phép Trương gia có liên quan đến Dung gia, vì để phụ thân không tức giận mà bắt ép Trương Tam rút cổ phần.

Nhưng đây là lợi nhuận khổng lồ một tháng gần năm ngàn lượng a!

Thời buổi này không tham ô không nhận hối lộ, buôn bán bình thường, một tháng kiếm năm ngàn lượng, quả thực là người si nói mộng.

Càng đừng nói là ý tứ trong lời nói vừa rồi của Dung Chiêu...

Hắn tuy rằng đang rối rắm, nhưng cũng rõ ràng nghe được Dung Chiêu nói "chi nhánh Phúc Lộc Trang".

Đây có phải nghĩa là Phúc Lộc Trang sẽ giống như Phúc Lộc Hiên, cũng mở thêm cửa hàng ở nơi khác, sau đó kiếm được càng nhiều tiền, vậy tiền hoa hồng có phải cũng sẽ càng nhiều hay không?

Hai vạn lượng đầu tư có phải rất có thể không đến nửa năm liền hồi vốn, sau này tháng nào cũng có lợi nhuận kếch sù?

Nghĩ tới đây, hắn không còn trách Trương Tam nữa, ngay cả Trương Nhị cũng kích động đến đỏ mắt!

Mưa bạc, đây thật sự là mưa bạc.

Trương Tam cũng kích động nhìn về phía Dung Chiêu, ánh mắt sáng ngời: "Phúc Lộc Trang còn xây dựng thêm sao? Mở rộng như thế nào? Phúc Lộc Trang hiện tại đã rất lớn rồi!"

Dung Chiêu nghe vậy, vân đạm phong khinh trả lời: "Mấy ngày gần đây luôn có khách nhân bởi vì không đặt được ngày mong muốn mà bất mãn, còn có một số thương nhân tay cầm bạc trắng tìm đến, bởi vì không có lịch trống chỉ có thể từ chối bọn họ."
 
Chương 173


"Ta liền nghĩ có thể xây thêm một Phúc Lộc Trang ở kinh thành, rượu và thức ăn cũng giống bên này, nhưng phong cách cảnh trí thì hoàn toàn bất đồng, không chỉ có thể tổ chức càng nhiều yến tiệc, mà khách nhân cũng có thể chọn lựa cảnh trí, các tân khách cũng có thêm ý tưởng mới đãi tiệc."

Hai mắt Trương Trường Ngôn sáng lên.

Dung Chiêu bổ sung thêm một câu: "Còn có các quý tộc ở phủ thành khác hỏi ta, ta nghĩ nếu chỉ nhánh Phúc Lộc Trang ở kinh thành làm ăn thuận lợi, tương lai cũng có thể giống như Phúc Lộc Hiên, mở rộng ra khắp triều Đại Nhạn. Phúc Lộc Hiên đã có danh tiếng, Phúc Lộc Trang nếu mở thêm sẽ cực kỳ thuận lợi."

Trương Trường Ngôn nhất thời hưng phấn, Trương Trường Hành lúc này hiếm khi cùng tần số với lão Tam, trong đầu hiện lên nội dung giống nhau...

Thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền!

Một Phúc Lộc Trang đã như thế, vậy tương lai nhiều Phúc Lộc Trang thì sao?

Trương Tam cảm thấy bốn mươi phần trăm cổ phần của mình thật sự rất đáng giá, chỉ với hai vạn lượng phí tổn, nếu dựa theo dự tính của Dung Chiêu, tương lai mỗi tháng có lẽ đều kiếm được hai vạn lượng.

Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ, nhíu mày: "Cho nên rốt cuộc có rút hay không, Trương Tam, ngươi có mang theo giấy nợ không?"

"Không rút." Trương Tam ôm bạc, ngữ khí kiên định: "Tuyệt đối không rút!"

Dung Chiêu lại nhìn về phía Trương Trường Hành, bày ra thái độ không kiên nhẫn: "Nhị công tử thì sao? Lời của Tam công tử rốt cuộc có tác dụng không? Nếu Trương gia không đồng ý, ta hiện tại trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn trong thời gian ngắn lại có người tới tìm ta trả lại cổ phần, rất phiền toái."

Đôi khi đầu tư là như vậy, dự án tốt phải "ngạo mạn".

Ngươi càng đuổi theo người khác muốn đầu tư, người khác càng không muốn đầu tư, cảm thấy có gian trá, nhưng nếu ngươi tỏ vẻ ngạo mạn, vui mừng vì bọn họ rút lui, bọn họ ngược lại sẽ không muốn rút lui, thậm chí còn chạy theo đầu tư.

Huống hồ đây thực sự là làm ăn có lợi nhuận. Trương Trường Hành đã không còn nói được lời từ chối.

Nhưng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-173.html.]

Việc làm ăn này rốt cuộc là của lão Tam...

Việc làm ăn này nếu là của hắn, hắn cũng sẽ giống như lão Tam, kiên quyết không rút cổ phần.

Nhưng đây là việc làm ăn của lão Tam, hắn có cần phải vì lão Tam mà giấu diếm không? Nếu bị phụ thân phát hiện... Hắn không có lợi ích gì còn bị mắng.

Phụ thân và Dung gia thù oán quá sâu, là tình nguyện tự mình tổn hại tám trăm cũng muốn hại một ngàn người Dung gia. Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên có thể đả động bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đả động được phụ thân.

Trương Trường Ngôn sốt ruột: "Nhị ca, đệ phát tài sao có thể quên huynh được? Nếu huynh chịu giấu giúp đệ, mỗi tháng chia hoa hồng đệ đều sẽ chia cho huynh một ít, nhị ca!"

Nói đến phần sau, ngữ khí đã mang theo cầu khẩn.

Trương Nhị càng rối rắm.

Dung Chiêu lại càng không kiên nhẫn, đứng lên hỏi: "Các ngươi rốt cuộc chọn xong chưa? Nếu không phải mở chi nhánh thiếu chút đầu tư, ta mới lười chờ ngươi lựa chọn, Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đều muốn đầu tư, ngươi rút lui thì ta lôi kéo hai bọn hắn nhập cổ phần, đều như nhau."

"Không được!" Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thanh nói.

Đối với Trương Trường Ngôn mà nói, Phúc Lộc Trang này đã là sản nghiệp của hắn, làm sao có thể để Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn chen chân?

Hắn còn chờ về sau có thể mang đi khoe khoang, rửa sạch ấn tượng hoàn khố của bản thân.

Mà đối với Trương Trường Hành mà nói, hắn động tâm.

Nếu còn thiếu đầu tư, lôi kéo ai cũng được, vì sao không thể là hắn?

Tứ đại thân vương đều nguyện ý đầu tư Phúc Lộc Hiên, hắn vì sao không thể đầu tư vào Phúc Lộc Trang?

Phúc Lộc Trang rõ ràng là sản nghiệp có danh có lợi, Trương thừa tướng quản nhi tử rất nghiêm, hơn nữa lão lại là tâm phúc của hoàng đế, cũng không chịu nhận hối lộ, Trương gia không có tiền bằng tứ đại thân công tử khác trong kinh.
 
Chương 173


"Ta liền nghĩ có thể xây thêm một Phúc Lộc Trang ở kinh thành, rượu và thức ăn cũng giống bên này, nhưng phong cách cảnh trí thì hoàn toàn bất đồng, không chỉ có thể tổ chức càng nhiều yến tiệc, mà khách nhân cũng có thể chọn lựa cảnh trí, các tân khách cũng có thêm ý tưởng mới đãi tiệc."

Hai mắt Trương Trường Ngôn sáng lên.

Dung Chiêu bổ sung thêm một câu: "Còn có các quý tộc ở phủ thành khác hỏi ta, ta nghĩ nếu chỉ nhánh Phúc Lộc Trang ở kinh thành làm ăn thuận lợi, tương lai cũng có thể giống như Phúc Lộc Hiên, mở rộng ra khắp triều Đại Nhạn. Phúc Lộc Hiên đã có danh tiếng, Phúc Lộc Trang nếu mở thêm sẽ cực kỳ thuận lợi."

Trương Trường Ngôn nhất thời hưng phấn, Trương Trường Hành lúc này hiếm khi cùng tần số với lão Tam, trong đầu hiện lên nội dung giống nhau...

Thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền!

Một Phúc Lộc Trang đã như thế, vậy tương lai nhiều Phúc Lộc Trang thì sao?

Trương Tam cảm thấy bốn mươi phần trăm cổ phần của mình thật sự rất đáng giá, chỉ với hai vạn lượng phí tổn, nếu dựa theo dự tính của Dung Chiêu, tương lai mỗi tháng có lẽ đều kiếm được hai vạn lượng.

Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ, nhíu mày: "Cho nên rốt cuộc có rút hay không, Trương Tam, ngươi có mang theo giấy nợ không?"

"Không rút." Trương Tam ôm bạc, ngữ khí kiên định: "Tuyệt đối không rút!"

Dung Chiêu lại nhìn về phía Trương Trường Hành, bày ra thái độ không kiên nhẫn: "Nhị công tử thì sao? Lời của Tam công tử rốt cuộc có tác dụng không? Nếu Trương gia không đồng ý, ta hiện tại trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn trong thời gian ngắn lại có người tới tìm ta trả lại cổ phần, rất phiền toái."

Đôi khi đầu tư là như vậy, dự án tốt phải "ngạo mạn".

Ngươi càng đuổi theo người khác muốn đầu tư, người khác càng không muốn đầu tư, cảm thấy có gian trá, nhưng nếu ngươi tỏ vẻ ngạo mạn, vui mừng vì bọn họ rút lui, bọn họ ngược lại sẽ không muốn rút lui, thậm chí còn chạy theo đầu tư.

Huống hồ đây thực sự là làm ăn có lợi nhuận. Trương Trường Hành đã không còn nói được lời từ chối.

Nhưng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-173.html.]

Việc làm ăn này rốt cuộc là của lão Tam...

Việc làm ăn này nếu là của hắn, hắn cũng sẽ giống như lão Tam, kiên quyết không rút cổ phần.

Nhưng đây là việc làm ăn của lão Tam, hắn có cần phải vì lão Tam mà giấu diếm không? Nếu bị phụ thân phát hiện... Hắn không có lợi ích gì còn bị mắng.

Phụ thân và Dung gia thù oán quá sâu, là tình nguyện tự mình tổn hại tám trăm cũng muốn hại một ngàn người Dung gia. Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên có thể đả động bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đả động được phụ thân.

Trương Trường Ngôn sốt ruột: "Nhị ca, đệ phát tài sao có thể quên huynh được? Nếu huynh chịu giấu giúp đệ, mỗi tháng chia hoa hồng đệ đều sẽ chia cho huynh một ít, nhị ca!"

Nói đến phần sau, ngữ khí đã mang theo cầu khẩn.

Trương Nhị càng rối rắm.

Dung Chiêu lại càng không kiên nhẫn, đứng lên hỏi: "Các ngươi rốt cuộc chọn xong chưa? Nếu không phải mở chi nhánh thiếu chút đầu tư, ta mới lười chờ ngươi lựa chọn, Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đều muốn đầu tư, ngươi rút lui thì ta lôi kéo hai bọn hắn nhập cổ phần, đều như nhau."

"Không được!" Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thanh nói.

Đối với Trương Trường Ngôn mà nói, Phúc Lộc Trang này đã là sản nghiệp của hắn, làm sao có thể để Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn chen chân?

Hắn còn chờ về sau có thể mang đi khoe khoang, rửa sạch ấn tượng hoàn khố của bản thân.

Mà đối với Trương Trường Hành mà nói, hắn động tâm.

Nếu còn thiếu đầu tư, lôi kéo ai cũng được, vì sao không thể là hắn?

Tứ đại thân vương đều nguyện ý đầu tư Phúc Lộc Hiên, hắn vì sao không thể đầu tư vào Phúc Lộc Trang?

Phúc Lộc Trang rõ ràng là sản nghiệp có danh có lợi, Trương thừa tướng quản nhi tử rất nghiêm, hơn nữa lão lại là tâm phúc của hoàng đế, cũng không chịu nhận hối lộ, Trương gia không có tiền bằng tứ đại thân công tử khác trong kinh.
 
Chương 173


"Ta liền nghĩ có thể xây thêm một Phúc Lộc Trang ở kinh thành, rượu và thức ăn cũng giống bên này, nhưng phong cách cảnh trí thì hoàn toàn bất đồng, không chỉ có thể tổ chức càng nhiều yến tiệc, mà khách nhân cũng có thể chọn lựa cảnh trí, các tân khách cũng có thêm ý tưởng mới đãi tiệc."

Hai mắt Trương Trường Ngôn sáng lên.

Dung Chiêu bổ sung thêm một câu: "Còn có các quý tộc ở phủ thành khác hỏi ta, ta nghĩ nếu chỉ nhánh Phúc Lộc Trang ở kinh thành làm ăn thuận lợi, tương lai cũng có thể giống như Phúc Lộc Hiên, mở rộng ra khắp triều Đại Nhạn. Phúc Lộc Hiên đã có danh tiếng, Phúc Lộc Trang nếu mở thêm sẽ cực kỳ thuận lợi."

Trương Trường Ngôn nhất thời hưng phấn, Trương Trường Hành lúc này hiếm khi cùng tần số với lão Tam, trong đầu hiện lên nội dung giống nhau...

Thật nhiều tiền, thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền!

Một Phúc Lộc Trang đã như thế, vậy tương lai nhiều Phúc Lộc Trang thì sao?

Trương Tam cảm thấy bốn mươi phần trăm cổ phần của mình thật sự rất đáng giá, chỉ với hai vạn lượng phí tổn, nếu dựa theo dự tính của Dung Chiêu, tương lai mỗi tháng có lẽ đều kiếm được hai vạn lượng.

Dung Chiêu lúc này nhìn bọn họ, nhíu mày: "Cho nên rốt cuộc có rút hay không, Trương Tam, ngươi có mang theo giấy nợ không?"

"Không rút." Trương Tam ôm bạc, ngữ khí kiên định: "Tuyệt đối không rút!"

Dung Chiêu lại nhìn về phía Trương Trường Hành, bày ra thái độ không kiên nhẫn: "Nhị công tử thì sao? Lời của Tam công tử rốt cuộc có tác dụng không? Nếu Trương gia không đồng ý, ta hiện tại trả lại cho ngươi, ta cũng không muốn trong thời gian ngắn lại có người tới tìm ta trả lại cổ phần, rất phiền toái."

Đôi khi đầu tư là như vậy, dự án tốt phải "ngạo mạn".

Ngươi càng đuổi theo người khác muốn đầu tư, người khác càng không muốn đầu tư, cảm thấy có gian trá, nhưng nếu ngươi tỏ vẻ ngạo mạn, vui mừng vì bọn họ rút lui, bọn họ ngược lại sẽ không muốn rút lui, thậm chí còn chạy theo đầu tư.

Huống hồ đây thực sự là làm ăn có lợi nhuận. Trương Trường Hành đã không còn nói được lời từ chối.

Nhưng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-173.html.]

Việc làm ăn này rốt cuộc là của lão Tam...

Việc làm ăn này nếu là của hắn, hắn cũng sẽ giống như lão Tam, kiên quyết không rút cổ phần.

Nhưng đây là việc làm ăn của lão Tam, hắn có cần phải vì lão Tam mà giấu diếm không? Nếu bị phụ thân phát hiện... Hắn không có lợi ích gì còn bị mắng.

Phụ thân và Dung gia thù oán quá sâu, là tình nguyện tự mình tổn hại tám trăm cũng muốn hại một ngàn người Dung gia. Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên có thể đả động bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đả động được phụ thân.

Trương Trường Ngôn sốt ruột: "Nhị ca, đệ phát tài sao có thể quên huynh được? Nếu huynh chịu giấu giúp đệ, mỗi tháng chia hoa hồng đệ đều sẽ chia cho huynh một ít, nhị ca!"

Nói đến phần sau, ngữ khí đã mang theo cầu khẩn.

Trương Nhị càng rối rắm.

Dung Chiêu lại càng không kiên nhẫn, đứng lên hỏi: "Các ngươi rốt cuộc chọn xong chưa? Nếu không phải mở chi nhánh thiếu chút đầu tư, ta mới lười chờ ngươi lựa chọn, Phúc Lộc Trang làm ăn tốt như vậy, Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết đều muốn đầu tư, ngươi rút lui thì ta lôi kéo hai bọn hắn nhập cổ phần, đều như nhau."

"Không được!" Trương Trường Ngôn cùng Trương Trường Hành đồng thanh nói.

Đối với Trương Trường Ngôn mà nói, Phúc Lộc Trang này đã là sản nghiệp của hắn, làm sao có thể để Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn chen chân?

Hắn còn chờ về sau có thể mang đi khoe khoang, rửa sạch ấn tượng hoàn khố của bản thân.

Mà đối với Trương Trường Hành mà nói, hắn động tâm.

Nếu còn thiếu đầu tư, lôi kéo ai cũng được, vì sao không thể là hắn?

Tứ đại thân vương đều nguyện ý đầu tư Phúc Lộc Hiên, hắn vì sao không thể đầu tư vào Phúc Lộc Trang?

Phúc Lộc Trang rõ ràng là sản nghiệp có danh có lợi, Trương thừa tướng quản nhi tử rất nghiêm, hơn nữa lão lại là tâm phúc của hoàng đế, cũng không chịu nhận hối lộ, Trương gia không có tiền bằng tứ đại thân công tử khác trong kinh.
 
Chương 174


Nếu sản nghiệp danh lợi song thu này cũng là của hắn...

Trương Nhị tim đập như lôi, ý niệm này ở trong đầu hắn điên cuồng kêu gào, hắn nghe được giọng bản thân rất nhẹ nhàng, lại vô cùng kiên định nói: "Nếu mở chi nhánh còn thiếu tiền thì ta sẽ nhập cổ phần, ngươi thấy thế nào?"

Trương Trường Ngôn: "...!!"

Khóe miệng Dung Chiêu khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Ngươi muốn góp vốn?"

Trương Trường Hành đã nói ra, vẻ mặt liền kiên định trước nay chưa từng có, hắn gật gật đầu, nhìn Dung Chiêu: "Đối với ngươi mà nói, Bùi Thừa Quyết Bùi Quan Sơn cùng chúng ta không có gì khác nhau. Ngươi cùng lão Tam quan hệ tốt, lão Tam không rút cổ phần, ta bỏ thêm tiền chiếm chút cổ phần, thế nào?"

Dung Chiêu tựa hồ có chút d.a.o động.

Trương Trường Hành càng kích động, giọng nói ngày càng lớn: "Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đấu đá lẫn nhau, bọn họ nếu hợp tác chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa tứ đại thân vương đã xuất ra bốn vạn lượng, không còn bao nhiêu tiền có thể lấy ra. Ta và lão Tam là huynh đệ, chúng ta hợp tác càng thêm ăn ý, cũng có thể giúp đỡ giấu diếm phụ thân ta."

Dung Chiêu chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ động tâm.

Trương Trường Hành vui vẻ, bổ sung: "Phụ thân ta còn ghi nhớ thù cũ, có lẽ sẽ ra tay với Phúc Lộc Trang, ta và lão Tam có thể hỗ trợ trông chừng, chẳng lẽ không tốt hơn Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn?"

Dung Chiêu hoàn toàn động tâm, gật đầu: "Vậy được, ngươi chuẩn bị nhập bao nhiêu cổ phần?"

Trương Trường Hành mừng rỡ, hắn cố gắng ngăn chặn kích động, tầm mắt đảo một vòng mâm bạc hơn tám ngàn lượng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Ta ra một vạn lượng."

Dung Chiêu nghe vậy, gật đầu lại lắc đầu: "Ngươi ra một vạn năm ngàn lượng, chiếm mười phần trăm cổ phần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-174.html.]

Trương Trường Hành ngẩn ra, vẻ mặt nhất thời khó coi, nóng nảy truy hỏi: "Làm sao có thể? Lão Tam bỏ ra hai vạn lượng chiếm bốn mươi phần trăm, vì sao ta bỏ một vạn năm ngàn lượng mới chỉ chiếm được mười phần trăm?!"

Hắn cho rằng Dung Chiêu cố ý gạt hắn: mặt đen như mực. Dung Chiêu khoát tay áo, thờ ơ nói: "Không phải, Tam công tử chiếm cổ phần của Phúc Lộc Trang, còn thứ ta nói là bao gồm cổ phần của Phúc Lộc Trang sắp mở. Nói cách khác, chi nhánh khai trương, bất kể là cửa hàng cũ hay là chi nhánh mới, ngươi đều có mười phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, Tam công tử là bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này."

"Nói cách khác, đến lúc đó mười phần trăm hoa hồng của ngươi ít nhất có một nửa của Tam công tử, dù sao... Phúc Lộc Trang sắp xây dựng, địa bàn lớn hơn bên này."

Lời này của Dung Chiêu không khó lý giải, Trương Tam chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại, Trương Nhị lại có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại và tương lai.

Cho nên cổ phần của Trương Nhị sẽ rất ít, nhưng tỷ lệ là rất cao.

Trương Nhị ngẩn ra, cái hiểu cái không, trong đầu cố gắng suy tư.

Lúc này đến phiên Trương Tam mặc kệ, hắn nóng nảy: "Có ý gì? Ta làm sao lại không có toàn bộ cổ phần của Phúc Lộc Trang? Tại sao ta chỉ có bên này?"

Dung Chiêu nhìn hắn mỉm cười: "Trương Tam, ngươi vốn cũng chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang này thôi, thế nào? Ngươi còn muốn lấy không cổ phần của chi nhánh Phúc Lộc Trang khác sao?"

Cô vươn tay, từ trong túi lấy ra giấy nợ lúc trước, vẫy vẫy, chỉ cho hắn xem: "Chính ngươi xem, lúc trước chúng ta đã nói nếu sau này Phúc Lộc Trang mở rộng, vẫn dựa theo tỷ lệ ngân lượng mà phân chia."

Trương Trường Ngôn mờ mịt nhìn sang, trên đó quả thật có hàng chữ kia, hắn cũng nhớ rõ ràng.

Chỉ là...

Sao hắn lại không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác chứ?

Vẻ mặt Dung Chiêu lạnh nhạt, có chút ghét bỏ liếc hắn một cái,"Tam công tử, ta mang ngươi phát tài, nhưng ngươi cũng không nên khinh người quá đáng, ngươi ra hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này, Phúc Lộc Trang mở chi nhánh, ngươi cũng không có tiền, dựa vào cái gì lấy cổ phần của chi nhánh mới?"
 
Chương 174


Nếu sản nghiệp danh lợi song thu này cũng là của hắn...

Trương Nhị tim đập như lôi, ý niệm này ở trong đầu hắn điên cuồng kêu gào, hắn nghe được giọng bản thân rất nhẹ nhàng, lại vô cùng kiên định nói: "Nếu mở chi nhánh còn thiếu tiền thì ta sẽ nhập cổ phần, ngươi thấy thế nào?"

Trương Trường Ngôn: "...!!"

Khóe miệng Dung Chiêu khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Ngươi muốn góp vốn?"

Trương Trường Hành đã nói ra, vẻ mặt liền kiên định trước nay chưa từng có, hắn gật gật đầu, nhìn Dung Chiêu: "Đối với ngươi mà nói, Bùi Thừa Quyết Bùi Quan Sơn cùng chúng ta không có gì khác nhau. Ngươi cùng lão Tam quan hệ tốt, lão Tam không rút cổ phần, ta bỏ thêm tiền chiếm chút cổ phần, thế nào?"

Dung Chiêu tựa hồ có chút d.a.o động.

Trương Trường Hành càng kích động, giọng nói ngày càng lớn: "Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đấu đá lẫn nhau, bọn họ nếu hợp tác chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa tứ đại thân vương đã xuất ra bốn vạn lượng, không còn bao nhiêu tiền có thể lấy ra. Ta và lão Tam là huynh đệ, chúng ta hợp tác càng thêm ăn ý, cũng có thể giúp đỡ giấu diếm phụ thân ta."

Dung Chiêu chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ động tâm.

Trương Trường Hành vui vẻ, bổ sung: "Phụ thân ta còn ghi nhớ thù cũ, có lẽ sẽ ra tay với Phúc Lộc Trang, ta và lão Tam có thể hỗ trợ trông chừng, chẳng lẽ không tốt hơn Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn?"

Dung Chiêu hoàn toàn động tâm, gật đầu: "Vậy được, ngươi chuẩn bị nhập bao nhiêu cổ phần?"

Trương Trường Hành mừng rỡ, hắn cố gắng ngăn chặn kích động, tầm mắt đảo một vòng mâm bạc hơn tám ngàn lượng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Ta ra một vạn lượng."

Dung Chiêu nghe vậy, gật đầu lại lắc đầu: "Ngươi ra một vạn năm ngàn lượng, chiếm mười phần trăm cổ phần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-174.html.]

Trương Trường Hành ngẩn ra, vẻ mặt nhất thời khó coi, nóng nảy truy hỏi: "Làm sao có thể? Lão Tam bỏ ra hai vạn lượng chiếm bốn mươi phần trăm, vì sao ta bỏ một vạn năm ngàn lượng mới chỉ chiếm được mười phần trăm?!"

Hắn cho rằng Dung Chiêu cố ý gạt hắn: mặt đen như mực. Dung Chiêu khoát tay áo, thờ ơ nói: "Không phải, Tam công tử chiếm cổ phần của Phúc Lộc Trang, còn thứ ta nói là bao gồm cổ phần của Phúc Lộc Trang sắp mở. Nói cách khác, chi nhánh khai trương, bất kể là cửa hàng cũ hay là chi nhánh mới, ngươi đều có mười phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, Tam công tử là bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này."

"Nói cách khác, đến lúc đó mười phần trăm hoa hồng của ngươi ít nhất có một nửa của Tam công tử, dù sao... Phúc Lộc Trang sắp xây dựng, địa bàn lớn hơn bên này."

Lời này của Dung Chiêu không khó lý giải, Trương Tam chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại, Trương Nhị lại có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại và tương lai.

Cho nên cổ phần của Trương Nhị sẽ rất ít, nhưng tỷ lệ là rất cao.

Trương Nhị ngẩn ra, cái hiểu cái không, trong đầu cố gắng suy tư.

Lúc này đến phiên Trương Tam mặc kệ, hắn nóng nảy: "Có ý gì? Ta làm sao lại không có toàn bộ cổ phần của Phúc Lộc Trang? Tại sao ta chỉ có bên này?"

Dung Chiêu nhìn hắn mỉm cười: "Trương Tam, ngươi vốn cũng chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang này thôi, thế nào? Ngươi còn muốn lấy không cổ phần của chi nhánh Phúc Lộc Trang khác sao?"

Cô vươn tay, từ trong túi lấy ra giấy nợ lúc trước, vẫy vẫy, chỉ cho hắn xem: "Chính ngươi xem, lúc trước chúng ta đã nói nếu sau này Phúc Lộc Trang mở rộng, vẫn dựa theo tỷ lệ ngân lượng mà phân chia."

Trương Trường Ngôn mờ mịt nhìn sang, trên đó quả thật có hàng chữ kia, hắn cũng nhớ rõ ràng.

Chỉ là...

Sao hắn lại không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác chứ?

Vẻ mặt Dung Chiêu lạnh nhạt, có chút ghét bỏ liếc hắn một cái,"Tam công tử, ta mang ngươi phát tài, nhưng ngươi cũng không nên khinh người quá đáng, ngươi ra hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này, Phúc Lộc Trang mở chi nhánh, ngươi cũng không có tiền, dựa vào cái gì lấy cổ phần của chi nhánh mới?"
 
Chương 174


Nếu sản nghiệp danh lợi song thu này cũng là của hắn...

Trương Nhị tim đập như lôi, ý niệm này ở trong đầu hắn điên cuồng kêu gào, hắn nghe được giọng bản thân rất nhẹ nhàng, lại vô cùng kiên định nói: "Nếu mở chi nhánh còn thiếu tiền thì ta sẽ nhập cổ phần, ngươi thấy thế nào?"

Trương Trường Ngôn: "...!!"

Khóe miệng Dung Chiêu khẽ nhếch, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Ngươi muốn góp vốn?"

Trương Trường Hành đã nói ra, vẻ mặt liền kiên định trước nay chưa từng có, hắn gật gật đầu, nhìn Dung Chiêu: "Đối với ngươi mà nói, Bùi Thừa Quyết Bùi Quan Sơn cùng chúng ta không có gì khác nhau. Ngươi cùng lão Tam quan hệ tốt, lão Tam không rút cổ phần, ta bỏ thêm tiền chiếm chút cổ phần, thế nào?"

Dung Chiêu tựa hồ có chút d.a.o động.

Trương Trường Hành càng kích động, giọng nói ngày càng lớn: "Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đấu đá lẫn nhau, bọn họ nếu hợp tác chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa tứ đại thân vương đã xuất ra bốn vạn lượng, không còn bao nhiêu tiền có thể lấy ra. Ta và lão Tam là huynh đệ, chúng ta hợp tác càng thêm ăn ý, cũng có thể giúp đỡ giấu diếm phụ thân ta."

Dung Chiêu chậm rãi ngồi xuống, tựa hồ động tâm.

Trương Trường Hành vui vẻ, bổ sung: "Phụ thân ta còn ghi nhớ thù cũ, có lẽ sẽ ra tay với Phúc Lộc Trang, ta và lão Tam có thể hỗ trợ trông chừng, chẳng lẽ không tốt hơn Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn?"

Dung Chiêu hoàn toàn động tâm, gật đầu: "Vậy được, ngươi chuẩn bị nhập bao nhiêu cổ phần?"

Trương Trường Hành mừng rỡ, hắn cố gắng ngăn chặn kích động, tầm mắt đảo một vòng mâm bạc hơn tám ngàn lượng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Ta ra một vạn lượng."

Dung Chiêu nghe vậy, gật đầu lại lắc đầu: "Ngươi ra một vạn năm ngàn lượng, chiếm mười phần trăm cổ phần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-174.html.]

Trương Trường Hành ngẩn ra, vẻ mặt nhất thời khó coi, nóng nảy truy hỏi: "Làm sao có thể? Lão Tam bỏ ra hai vạn lượng chiếm bốn mươi phần trăm, vì sao ta bỏ một vạn năm ngàn lượng mới chỉ chiếm được mười phần trăm?!"

Hắn cho rằng Dung Chiêu cố ý gạt hắn: mặt đen như mực. Dung Chiêu khoát tay áo, thờ ơ nói: "Không phải, Tam công tử chiếm cổ phần của Phúc Lộc Trang, còn thứ ta nói là bao gồm cổ phần của Phúc Lộc Trang sắp mở. Nói cách khác, chi nhánh khai trương, bất kể là cửa hàng cũ hay là chi nhánh mới, ngươi đều có mười phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, Tam công tử là bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này."

"Nói cách khác, đến lúc đó mười phần trăm hoa hồng của ngươi ít nhất có một nửa của Tam công tử, dù sao... Phúc Lộc Trang sắp xây dựng, địa bàn lớn hơn bên này."

Lời này của Dung Chiêu không khó lý giải, Trương Tam chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại, Trương Nhị lại có cổ phần của Phúc Lộc Trang hiện tại và tương lai.

Cho nên cổ phần của Trương Nhị sẽ rất ít, nhưng tỷ lệ là rất cao.

Trương Nhị ngẩn ra, cái hiểu cái không, trong đầu cố gắng suy tư.

Lúc này đến phiên Trương Tam mặc kệ, hắn nóng nảy: "Có ý gì? Ta làm sao lại không có toàn bộ cổ phần của Phúc Lộc Trang? Tại sao ta chỉ có bên này?"

Dung Chiêu nhìn hắn mỉm cười: "Trương Tam, ngươi vốn cũng chỉ có cổ phần của Phúc Lộc Trang này thôi, thế nào? Ngươi còn muốn lấy không cổ phần của chi nhánh Phúc Lộc Trang khác sao?"

Cô vươn tay, từ trong túi lấy ra giấy nợ lúc trước, vẫy vẫy, chỉ cho hắn xem: "Chính ngươi xem, lúc trước chúng ta đã nói nếu sau này Phúc Lộc Trang mở rộng, vẫn dựa theo tỷ lệ ngân lượng mà phân chia."

Trương Trường Ngôn mờ mịt nhìn sang, trên đó quả thật có hàng chữ kia, hắn cũng nhớ rõ ràng.

Chỉ là...

Sao hắn lại không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác chứ?

Vẻ mặt Dung Chiêu lạnh nhạt, có chút ghét bỏ liếc hắn một cái,"Tam công tử, ta mang ngươi phát tài, nhưng ngươi cũng không nên khinh người quá đáng, ngươi ra hai vạn lượng, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang này, Phúc Lộc Trang mở chi nhánh, ngươi cũng không có tiền, dựa vào cái gì lấy cổ phần của chi nhánh mới?"
 
Chương 175


Lời này có lý...

Trương Trường Ngôn mỗi tháng đều lấy cổ phần của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu dùng tiền của cô và người khác mở Phúc Lộc Trang thứ hai, hắn dựa vào đâu đòi chia tiền?

Thật là không nói đạo lý.

Trương Tam hiểu, nhưng Trương Tam không thể chấp nhận.

Hắn nóng nảy: "Chỉ là bốn mươi phần trăm cổ phần của một Phúc Lộc Trang, nói cách khác, chi nhánh Phúc Lộc Trang mới xây không liên quan gì đến ta, tương lai cho dù Phúc Lộc Trang mở khắp triều Đại Nhạn cũng không liên quan đến ta?"

Dung Chiêu cười an ủi hắn: "Tam công tử, không sao cả, chỉ là không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, tiền lời của Phúc Lộc Trang hiện tại mỗi tháng vẫn đưa cho ngươi bốn mươi phần trăm, tiền ngươi được chia cũng không ít."

Trương Trường Ngôn: Có sao, rất có sao!

Có được cổ phần của một Phúc Lộc Trang và có được cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang khác nhau rất lớn, chẳng lẽ hắn đi ra ngoài phải nói... ta chỉ là ông chủ của một tòa Phúc Lộc Trang thôi?

Trương Tam không chỉ muốn lợi, còn muốn danh.

Hắn không cho phép mình không phải là một trong những ông chủ của Phúc Lộc Trang!

Nhưng lời Dung Chiêu nói cũng đúng, hắn không bỏ tiền ra xây chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, dựa vào cái gì lấy cổ phần?

Trương Trường Ngôn cắn răng: "Vậy nếu như ta muốn lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang, có phải phải bỏ hai vạn lượng nữa hay không?"

Dung Chiêu giơ ngón tay mảnh khảnh như hành lá của mình lên, lắc lắc, đồng thời giọng nói mang theo ý cười: "Không phải, muốn bốn mươi phần trăm phải thêm ba vạn lượng."

Trương Trường Ngôn: "II"

Ba vạn lượng, vậy mà còn muốn ba vạn lượng!

Trương Trường Hành lập tức lên tiếng: "Vì sao là ba vạn lượng? Hơn nữa vì sao một vạn năm ngàn lượng lại chỉ có mười phần trăm? Cho dù có xây thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang nữa, dựa theo cách tính hai vạn lượng được bốn mươi phần trăm cổ phần, thì hai chi nhánh là hai mươi phần trăm, một vạn lượng nên được mười phầm trăm mới đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-175.html.]

Vừa rồi Dung Chiêu nói một vạn năm ngàn lượng chỉ có mười phần trăm, hắn liền cảm thấy không ổn, cổ phần này sao lại tính như vậy?

Dung Chiêu bưng chén trà lên bình tĩnh uống một hớp: "Lúc trước cho Tam công tử hai vạn lượng bốn mươi phần trăm là do Phúc Lộc Trang chỉ có một chi nhánh, quy mô Phúc Lộc Trang còn chưa hoàn toàn lớn mạnh, cho nên có thể chiếm nhiều hơn một chút. Hiện tại Phúc Lộc Trang có sức ảnh hưởng, giá cả của Phúc Lộc Trang cũng tăng theo, cổ phần tự nhiên cũng phải tăng theo."

Hai người: "..."

Dung Chiêu chậm rãi nói: "Đây cũng là nguyên nhân chi nhánh Phúc Lộc Trang chưa mở, nếu mở chi nhánh, việc làm ăn càng ngày càng tốt, chỉ nhìn lợi nhuận thôi, các ngươi cảm thấy ba vạn lượng có thể mua được hai mươi phần trăm cổ phần sao?"

Hai người: "..."

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía tám ngàn lượng, trong thời gian ngắn như vậy, bốn mươi phần trăm đã được chia tám ngàn lượng, nếu có thêm chi nhánh, bốn mươi phần trăm chỉ sợ phải tới một vạn sáu ngàn lượng!

Không đáng sao?

Vô cùng xứng đáng!

Đổi góc độ khác, đầu tư năm vạn lượng, lợi nhuận của hai chi nhánh Phúc Lộc Trang hơn nửa năm chỉ sợ rất nhanh sẽ hồi được vốn, sau đó mỗi tháng thu nhập ước chừng vạn lượng, làm giàu không khó a.

Nếu những thương nhân muốn đặt tiệc kia nghe nói bọn họ mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang, vậy mưa bạc càng rơi mãnh liệt.

Năm vạn lượng bốn mươi phần trăm, thật sự không thiệt thòi.

Phải biết tứ đại thân vương xuất ra bốn vạn lượng cũng chỉ mua được chưa đến hai mươi phần trăm cổ phần Phúc Lộc Hiên.

Không thiệt thòi, tuyệt đối không thiệt thòi.

Nhưng mà...

Trương Tam muốn khóc: "Ta làm gì còn ba vạn lượng?!"

Hắn muốn bốn mươi phần trăm cổ phần, nhưng làm sao gom được ba vạn lượng? Hai vạn lượng thiếu chút nữa đã muốn mạng hắn!

Dung Chiêu nhìn bọn họ chớp chớp mắt, chân thành đề nghị: "Nếu không hai vì hai vị liên doanh tam công tử đã đầu tư hai vạn lượng . các ngươi gom thêm ba vạn lượng liền có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, tiền không đủ cũng không sao, tiền hoa hồng mỗi tháng của Phúc Lộc Trang đều sẽ theo lệ đưa cho Tam công tử, từ từ mà gom."
 
Chương 175


Lời này có lý...

Trương Trường Ngôn mỗi tháng đều lấy cổ phần của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu dùng tiền của cô và người khác mở Phúc Lộc Trang thứ hai, hắn dựa vào đâu đòi chia tiền?

Thật là không nói đạo lý.

Trương Tam hiểu, nhưng Trương Tam không thể chấp nhận.

Hắn nóng nảy: "Chỉ là bốn mươi phần trăm cổ phần của một Phúc Lộc Trang, nói cách khác, chi nhánh Phúc Lộc Trang mới xây không liên quan gì đến ta, tương lai cho dù Phúc Lộc Trang mở khắp triều Đại Nhạn cũng không liên quan đến ta?"

Dung Chiêu cười an ủi hắn: "Tam công tử, không sao cả, chỉ là không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, tiền lời của Phúc Lộc Trang hiện tại mỗi tháng vẫn đưa cho ngươi bốn mươi phần trăm, tiền ngươi được chia cũng không ít."

Trương Trường Ngôn: Có sao, rất có sao!

Có được cổ phần của một Phúc Lộc Trang và có được cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang khác nhau rất lớn, chẳng lẽ hắn đi ra ngoài phải nói... ta chỉ là ông chủ của một tòa Phúc Lộc Trang thôi?

Trương Tam không chỉ muốn lợi, còn muốn danh.

Hắn không cho phép mình không phải là một trong những ông chủ của Phúc Lộc Trang!

Nhưng lời Dung Chiêu nói cũng đúng, hắn không bỏ tiền ra xây chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, dựa vào cái gì lấy cổ phần?

Trương Trường Ngôn cắn răng: "Vậy nếu như ta muốn lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang, có phải phải bỏ hai vạn lượng nữa hay không?"

Dung Chiêu giơ ngón tay mảnh khảnh như hành lá của mình lên, lắc lắc, đồng thời giọng nói mang theo ý cười: "Không phải, muốn bốn mươi phần trăm phải thêm ba vạn lượng."

Trương Trường Ngôn: "II"

Ba vạn lượng, vậy mà còn muốn ba vạn lượng!

Trương Trường Hành lập tức lên tiếng: "Vì sao là ba vạn lượng? Hơn nữa vì sao một vạn năm ngàn lượng lại chỉ có mười phần trăm? Cho dù có xây thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang nữa, dựa theo cách tính hai vạn lượng được bốn mươi phần trăm cổ phần, thì hai chi nhánh là hai mươi phần trăm, một vạn lượng nên được mười phầm trăm mới đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-175.html.]

Vừa rồi Dung Chiêu nói một vạn năm ngàn lượng chỉ có mười phần trăm, hắn liền cảm thấy không ổn, cổ phần này sao lại tính như vậy?

Dung Chiêu bưng chén trà lên bình tĩnh uống một hớp: "Lúc trước cho Tam công tử hai vạn lượng bốn mươi phần trăm là do Phúc Lộc Trang chỉ có một chi nhánh, quy mô Phúc Lộc Trang còn chưa hoàn toàn lớn mạnh, cho nên có thể chiếm nhiều hơn một chút. Hiện tại Phúc Lộc Trang có sức ảnh hưởng, giá cả của Phúc Lộc Trang cũng tăng theo, cổ phần tự nhiên cũng phải tăng theo."

Hai người: "..."

Dung Chiêu chậm rãi nói: "Đây cũng là nguyên nhân chi nhánh Phúc Lộc Trang chưa mở, nếu mở chi nhánh, việc làm ăn càng ngày càng tốt, chỉ nhìn lợi nhuận thôi, các ngươi cảm thấy ba vạn lượng có thể mua được hai mươi phần trăm cổ phần sao?"

Hai người: "..."

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía tám ngàn lượng, trong thời gian ngắn như vậy, bốn mươi phần trăm đã được chia tám ngàn lượng, nếu có thêm chi nhánh, bốn mươi phần trăm chỉ sợ phải tới một vạn sáu ngàn lượng!

Không đáng sao?

Vô cùng xứng đáng!

Đổi góc độ khác, đầu tư năm vạn lượng, lợi nhuận của hai chi nhánh Phúc Lộc Trang hơn nửa năm chỉ sợ rất nhanh sẽ hồi được vốn, sau đó mỗi tháng thu nhập ước chừng vạn lượng, làm giàu không khó a.

Nếu những thương nhân muốn đặt tiệc kia nghe nói bọn họ mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang, vậy mưa bạc càng rơi mãnh liệt.

Năm vạn lượng bốn mươi phần trăm, thật sự không thiệt thòi.

Phải biết tứ đại thân vương xuất ra bốn vạn lượng cũng chỉ mua được chưa đến hai mươi phần trăm cổ phần Phúc Lộc Hiên.

Không thiệt thòi, tuyệt đối không thiệt thòi.

Nhưng mà...

Trương Tam muốn khóc: "Ta làm gì còn ba vạn lượng?!"

Hắn muốn bốn mươi phần trăm cổ phần, nhưng làm sao gom được ba vạn lượng? Hai vạn lượng thiếu chút nữa đã muốn mạng hắn!

Dung Chiêu nhìn bọn họ chớp chớp mắt, chân thành đề nghị: "Nếu không hai vì hai vị liên doanh tam công tử đã đầu tư hai vạn lượng . các ngươi gom thêm ba vạn lượng liền có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, tiền không đủ cũng không sao, tiền hoa hồng mỗi tháng của Phúc Lộc Trang đều sẽ theo lệ đưa cho Tam công tử, từ từ mà gom."
 
Chương 175


Lời này có lý...

Trương Trường Ngôn mỗi tháng đều lấy cổ phần của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu dùng tiền của cô và người khác mở Phúc Lộc Trang thứ hai, hắn dựa vào đâu đòi chia tiền?

Thật là không nói đạo lý.

Trương Tam hiểu, nhưng Trương Tam không thể chấp nhận.

Hắn nóng nảy: "Chỉ là bốn mươi phần trăm cổ phần của một Phúc Lộc Trang, nói cách khác, chi nhánh Phúc Lộc Trang mới xây không liên quan gì đến ta, tương lai cho dù Phúc Lộc Trang mở khắp triều Đại Nhạn cũng không liên quan đến ta?"

Dung Chiêu cười an ủi hắn: "Tam công tử, không sao cả, chỉ là không liên quan đến chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, tiền lời của Phúc Lộc Trang hiện tại mỗi tháng vẫn đưa cho ngươi bốn mươi phần trăm, tiền ngươi được chia cũng không ít."

Trương Trường Ngôn: Có sao, rất có sao!

Có được cổ phần của một Phúc Lộc Trang và có được cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang khác nhau rất lớn, chẳng lẽ hắn đi ra ngoài phải nói... ta chỉ là ông chủ của một tòa Phúc Lộc Trang thôi?

Trương Tam không chỉ muốn lợi, còn muốn danh.

Hắn không cho phép mình không phải là một trong những ông chủ của Phúc Lộc Trang!

Nhưng lời Dung Chiêu nói cũng đúng, hắn không bỏ tiền ra xây chi nhánh Phúc Lộc Trang khác, dựa vào cái gì lấy cổ phần?

Trương Trường Ngôn cắn răng: "Vậy nếu như ta muốn lấy bốn mươi phần trăm cổ phần của toàn bộ Phúc Lộc Trang, có phải phải bỏ hai vạn lượng nữa hay không?"

Dung Chiêu giơ ngón tay mảnh khảnh như hành lá của mình lên, lắc lắc, đồng thời giọng nói mang theo ý cười: "Không phải, muốn bốn mươi phần trăm phải thêm ba vạn lượng."

Trương Trường Ngôn: "II"

Ba vạn lượng, vậy mà còn muốn ba vạn lượng!

Trương Trường Hành lập tức lên tiếng: "Vì sao là ba vạn lượng? Hơn nữa vì sao một vạn năm ngàn lượng lại chỉ có mười phần trăm? Cho dù có xây thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang nữa, dựa theo cách tính hai vạn lượng được bốn mươi phần trăm cổ phần, thì hai chi nhánh là hai mươi phần trăm, một vạn lượng nên được mười phầm trăm mới đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tr...ieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-175.html.]

Vừa rồi Dung Chiêu nói một vạn năm ngàn lượng chỉ có mười phần trăm, hắn liền cảm thấy không ổn, cổ phần này sao lại tính như vậy?

Dung Chiêu bưng chén trà lên bình tĩnh uống một hớp: "Lúc trước cho Tam công tử hai vạn lượng bốn mươi phần trăm là do Phúc Lộc Trang chỉ có một chi nhánh, quy mô Phúc Lộc Trang còn chưa hoàn toàn lớn mạnh, cho nên có thể chiếm nhiều hơn một chút. Hiện tại Phúc Lộc Trang có sức ảnh hưởng, giá cả của Phúc Lộc Trang cũng tăng theo, cổ phần tự nhiên cũng phải tăng theo."

Hai người: "..."

Dung Chiêu chậm rãi nói: "Đây cũng là nguyên nhân chi nhánh Phúc Lộc Trang chưa mở, nếu mở chi nhánh, việc làm ăn càng ngày càng tốt, chỉ nhìn lợi nhuận thôi, các ngươi cảm thấy ba vạn lượng có thể mua được hai mươi phần trăm cổ phần sao?"

Hai người: "..."

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía tám ngàn lượng, trong thời gian ngắn như vậy, bốn mươi phần trăm đã được chia tám ngàn lượng, nếu có thêm chi nhánh, bốn mươi phần trăm chỉ sợ phải tới một vạn sáu ngàn lượng!

Không đáng sao?

Vô cùng xứng đáng!

Đổi góc độ khác, đầu tư năm vạn lượng, lợi nhuận của hai chi nhánh Phúc Lộc Trang hơn nửa năm chỉ sợ rất nhanh sẽ hồi được vốn, sau đó mỗi tháng thu nhập ước chừng vạn lượng, làm giàu không khó a.

Nếu những thương nhân muốn đặt tiệc kia nghe nói bọn họ mở thêm chi nhánh Phúc Lộc Trang, vậy mưa bạc càng rơi mãnh liệt.

Năm vạn lượng bốn mươi phần trăm, thật sự không thiệt thòi.

Phải biết tứ đại thân vương xuất ra bốn vạn lượng cũng chỉ mua được chưa đến hai mươi phần trăm cổ phần Phúc Lộc Hiên.

Không thiệt thòi, tuyệt đối không thiệt thòi.

Nhưng mà...

Trương Tam muốn khóc: "Ta làm gì còn ba vạn lượng?!"

Hắn muốn bốn mươi phần trăm cổ phần, nhưng làm sao gom được ba vạn lượng? Hai vạn lượng thiếu chút nữa đã muốn mạng hắn!

Dung Chiêu nhìn bọn họ chớp chớp mắt, chân thành đề nghị: "Nếu không hai vì hai vị liên doanh tam công tử đã đầu tư hai vạn lượng . các ngươi gom thêm ba vạn lượng liền có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, tiền không đủ cũng không sao, tiền hoa hồng mỗi tháng của Phúc Lộc Trang đều sẽ theo lệ đưa cho Tam công tử, từ từ mà gom."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom