Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3694


Nghĩ thế, Lệ Hàn trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân, sau đó nói: “Trước khi đến Đại Chu, ta đã nhận được tin tức, điện chủ của Bát điện đã nhận lệnh… Không đúng, nói chính xác hơn thì ông ta chủ động xin mệnh lệnh đến tìm ngươi”.

Diệp Quân cau mày: “Nói thế là sao?”

Lệ Hàn nói: “Trước đây ông ta và Thập điện chủ từng cùng nhau đến Đăng Thiên Vực, có quan hệ đồng sinh cộng tử”.

Diệp Quân lập tức tò mò hỏi: “Đăng Thiên Vực? Rốt cuộc đó là một nơi thế nào?”

Lệ Hàn kinh ngạc: “Ngươi không biết à?”

Diệp Quân gật đầu: “Không biết”.

Lệ Hàn hơi nghi ngờ: “Không thể nào…”

Diệp Quân nói: “Người trong nhà không cho ta đi tới những nơi cấp thấp để chơi”.

Lệ Hàn: “…”

Diệp Quân đang định nói tiếp thì Lệ Hàn chợt hỏi: “Vậy nơi nào mới là nơi cao cấp?”

Diệp Quân đáp: “Ta dẫn ngươi đi xem thử nhé?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ta cũng muốn mở mang tầm mắt”.

Diệp Quân dẫn Lệ Hàn đi vào trong Tiểu Tháp, khi vào đến Tiểu Tháp, sắc mặt Lệ Hàn lập tức trở nên nặng nề.

Mẹ kiếp.

Lệ Hàn chậm rãi siết chặt hai tay, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Ngược dòng thời gian!

Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài.

Đây là điều con người có thể làm được ư?

Đáng sợ!

Quá đáng sợ!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Lệ huynh, vì sao ngươi lại có thái độ như thế? Chẳng lẽ Ác Đạo Minh của các người không có không gian thế này à? Không thể nào?”

Lệ Hàn: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Lệ Hàn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Diệp… huynh, ai là người đã tạo ra không gian này thế?”

Diệp Quân cười khẽ: “Cô cô của ta”.

Lệ Hàn hỏi: “Người trấn áp lửa Thiên Hành sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Lệ Hàn nói ra lời từ trong đáy lòng: “Lợi hại”.

Diệp Quân nhún vai cười đáp: “Không lợi hại, đây chỉ là một việc làm cơ bản, cả ta còn biết làm”.

Tiểu Tháp: “…”

Lệ Hàn ngạc nhiên: “Ngươi cũng biết ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Biện pháp điều khiển thời gian rất đơn giản, không chỉ ta mà cả Nhất Niệm …vợ của ta, cũng biết”.

 
 
Chương 3695


Nhất Niệm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn thoáng qua Lệ Hàn, sau đó liếm kẹo hồ lô.

Diệp Quân cười nói: “Biểu diễn thao tác điều khiển thời gian cho Lệ huynh xem thử đi”.

Nhất Niệm búng tay một cái, thời không đặc biệt thoáng chốc biến thành nghìn vạn ô vuông thời gian.

Chia cắt thời gian!

Thấy cảnh này, nét mặt Lệ Hàn trở nên cứng đờ.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó dẫn Lệ Hàn rời khỏi Tiểu Tháp.

Lệ Hàn ở bên ngoài cạn lời một lúc lâu.

Có thể đầu tư thêm.

Lệ Hàn chợt mở lòng bàn tay, một quyển trục bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Đây là?”

Lệ Hàn nói: “Tài liệu về Bát điện chủ và toàn bộ Bát điện, rất chi tiết”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lệ huynh, ngươi làm như thế không sợ bị Ác Đạo Minh trách tội sao?”

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Diệp huynh không nói thì ai biết đây là ta cho ngươi chứ?”

Diệp Quân cười to: “Cũng phải”.

Nói xong hắn nhận lấy quyển trục, sau đó nói: “Lệ huynh, có thể nói cho ta nghe về Đăng Thiên Vực không?”

Lệ Hàn gật đầu: “Đăng Thiên Vực này có chín Trọng Thiên*, nghe đồn trên chín Trọng Thiên này là Đại Đạo vũ trụ hiện hữu, đương nhiên chỉ là nghe đồn, vì trước mắt vẫn chưa có ai vượt qua được Trọng Thiên thứ chín.

*Trọng Thiên: tầng trời

Diệp Quân nói: “Với thực lực của ngươi có thể đánh đến tầng thứ mấy?”

Lệ Hàn nói: “Miễn cưỡng có thể đến tầng thứ tư, nhưng không ở được quá lâu”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chỉ tầng bốn thôi ư? Còn không ở được quá lâu?”

Lệ Hàn nghiêm túc nói: “Diệp huynh, chỗ đó thật sự rất khó lên”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đại Đạo hiện hữu này là?”

Lệ Hàn nói: “Đại Đạo hiện hữu là Đại Đạo vốn tồn tại trong vũ trụ, Độc Khai Nhất Đạo mà chúng ta nói chính là Độc Khai Nhất Đạo dựa trên nền tảng của Đại Đạo hiện hữu… Mà ít nhất là một loại Đại Đạo tồn tại từ rất lâu rất lâu về trước”.

Diệp Quân nói: “Đại Đạo hiện hữu của vũ trụ này là do người khác tạo ra hay vốn tồn tại từ trước?”

Lệ Hàn lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân im lặng.

Lệ Hàn nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng có thể đến đó thử, nâng cao được thực lực, đương nhiên cũng rất nguy hiểm, không chỉ nguy hiểm vì vượt qua thiên lộ còn có rất nhiều nguy hiểm khác nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thời gian ta sẽ đi”.

Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, hắn lại nói: “Đại Đạo hiện hữu lợi hại lắm không?”

Lệ Hàn gật đầu: “Chỉ có đi đến Đăng Thiên Vực ngươi mới biết Đại Đạo hiện hữu đáng sợ đến mức nào”.

Diệp Quân nghi ngờ: “Vì sao?”
 
Chương 3696


Lệ Hàn nói: “Theo ta biết năm đó Đại Đạo hiện hữu đã trải rộng khắp các vũ trụ, nhưng về sau không biết nó xảy ra vấn đề gì, sức ảnh hưởng trên toàn vũ trụ ngày càng giảm. Vì thế mới có người Độc Khai Nhất Đạo. Nhưng ở Đăng Thiên Vực nó rất kinh khủng, ở nơi đó không một ai có thể Độc Khai Nhất Đạo, tất cả mọi người đều sẽ bị trấn áp…”

Diệp Quân híp mắt: “Ý của ngươi là khi đến nơi đó, cảnh giới của tất cả mọi người đều bị trấn áp?”

Lệ Hàn nói: “Cũng không phải, mà là sau khi lên Trọng Thiên thứ tư, cảnh giới mới bị trấn áp, vì càng lên trên càng gần Đại Đạo hơn”.

Diệp Quân khẽ giọng nói: “Như thế à…”

Lệ Hàn nói: “Không lâu nữa, Bát điện chủ kia sẽ đến đây, ngươi nên có tính toán trước”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Lệ Hàn nhìn về phía xa, ở nơi đó Trăn Tuyết đã đi tới.

Lệ Hàn chần chừ một lát rồi mở lòng bàn ta, một cái hộp màu đen bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Lệ Hàn nói: “Một áo giáp đặc biệt, năng lực phòng ngự rất mạnh, là bảo vật trấn tộc của Lệ tộc ta trước đây, dù là cao thủ Khai Đạo Cảnh cũng khó mà phá vỡ nó”.

Diệp Quân vội nói: “Không được, Lệ huynh, tuyệt đối không được đâu, chúng ta không thân không thích, ngươi tặng ta báu vật như thế, sao mà ta nhận được…”

Lệ Hàn đặt cái hộp kia vào tay Diệp Quân: “Nhận được… Nếu ngươi thật sự thấy ngại thì coi như nợ ta ba ân tình đi”.

Ba ân tình!

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

Lệ Hàn nói: “Cứ quyết định như thế đi”.

Dứt lời, hắn ta cũng không đợi Diệp Quân trả lời mà xoay người biến mất ở cuối tinh không cách đó không xa.

Trăn Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó cũng biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Ở vị trí ban đầu, Diệp Quân nhìn cái hộp trong tay, lập tức tỏ vẻ cạn lời, không ngờ tên này lại gài bẫy hắn, còn giữ đường lui cho mình nữa.

Hắn mở lòng bàn tay, một quyển sổ ghi chép thuỷ tinh xuất hiện, hắn cười khẽ, cất quyển sổ đi, sau đó mở hộp, trong hộp là một cái áo giáp màu đen như mực.

Tay của Diệp Quân vừa chạm vào áo giáp kia, nó đã lập tức biến thành một tia u quang bay vào giữa chân mày hắn.

Ầm!

Người Diệp Quân hơi run rẩy, sau đó trên người hắn đã có một lớp áo giáp mỏng bao phủ, áo giáp này được làm từ những lớp vảy không biết tên, chất áo không cứng, rất mềm mại, như hoà làm một với cơ thể, cực kỳ dễ chịu.

Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Thuỷ Mặc bay ra, sau đó chém thẳng về phía trước ngực hắn.

Xoẹt!

Một tia lửa bắn ra, kiếm Thuỷ Mặc bị chấn động bay đi.

Diệp Quân cúi đầu nhìn xuống trước ngực, thậm chí một vết chém cũng không có.

Lúc này Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Áo giáp tên kia đưa cho hắn thật sự là một chiến giáp cực phẩm.
 
Chương 3697


Nhưng sau đó nghĩ đến ba ơn tình, hắn thấy hơi đau đầu.

Lúc này cách đó không xa có một cô gái đi tới, khi nhìn thấy người đều, Diệp Quân lập tức sửng sốt.

Người đến không phải ai khác mà chính là Chu Phạn.

Diệp Quân: “…”



Ở một nơi khác.

Trăn Tuyết đuổi theo Lệ Hàn, cô ta chần chừ một lúc mới nói: “Thiếu chủ, ngài đưa giáp Hàn Lân cho hắn rồi à?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ừm”.

Trăn Tuyết hơi khó hiểu: “Vì sao?”

Lệ Hàn hỏi ngược lại: “Vì sao không thể tặng?”

Trăn Tuyết nhìn Lệ Hàn: “Thiếu chủ, khi nãy ngài gọi hắn ta là Diệp huynh… Thiếu chủ, ngài là Thiếu chủ của Lệ tộc, còn là Tộc trưởng tương lai của Lệ tộc, sao lại dễ dàng xưng huynh gọi đệ với người khác như thế? Làm vậy chẳng phải là hạ thấp thân phận sao…”

“Hả?”

Lệ Hàn đột nhiên dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn Trăn Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trăn Tuyết hơi hoảng hốt, vội nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ hơi tò mò thôi”.

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Cô hiểu tính ta, ta kết bạn với người khác chưa từng để ý thân phận lai lịch của đối phương, chỉ chú trọng nhân phẩm, nhân phẩm của Diệp huynh này rất tốt…”

Nói đến đây, hắn ta đột nhiên che ngực mình.

Trăn Tuyết hoảng hốt: “Thiếu chủ?”

Lệ Hàn nói: “Lời này hơi trái với lương tâm, bị cắn rứt lương tâm”.

Trăn Tuyết: “…”

Chu Phạn đi đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn thẳng vào hắn, không nói gì.

Diệp Quân bị cô ta nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, đang định cất lời thì Chu Phạn đã xoay người rời đi.

Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng bắt lấy tay Chu Phạn.

Chu Phạn dừng bước, bình tĩnh nói: “Diệp công tử, xin tự trọng”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi”.

Chu Phạn xoay người nhìn về phía Diệp Quân, trừng hắn một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Vẫn chưa đạt đến thần tính thuần tuý à?”

Diệp Quân gật đầu: “Còn thiếu một chút”.

Một chút!

Không phải hắn muốn đạt đến thần tính thuần tuý, mà là không làm nổi.

Vì hắn không muốn cắt đứt tất cả tình cảm.

Muốn đạt đến mười phần thần tính thuần tuý chân chính thì phải cắt đứt tất cả tình cảm, mà đây là điều hắn không thể làm được, nên nói là bây giờ hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nếu đột nhiên đạt đến thần tính thuần tuý thì rất có thể sẽ khiến tính cách của mình thay đổi hoàn toàn, coi thường rất nhiều thứ, làm tổn thương đến người bên cạnh mình.
 
Chương 3698


Vì thế tuy thần tính của hắn thuần tuý, nhưng không đạt đến được thuần tuý hoàn mỹ.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Huynh muốn đạt đến thần tính thuần tuý sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn im lặng.

Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết nỗi lo của muội, thật ra bản thân ta cũng lo lắng, vì lúc thần tính áp chế nhân tính, ta cũng cảm nhận được mình hơi xa lạ, nhưng con đường này ta nhất định phải đi. Vì không đạt đến mười phần thần tính thuần tuý thì tu luyện nhân tính sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả”.

Mục tiêu cuối cùng của hắn là nhân tính!

Nhưng nếu không đạt đến thần tính thuần tuý thì hắn tu luyện nhân tính không có chút ý nghĩa nào hết.

Điều này cũng giống như một con người thích sự bình thường, sau khi từng lên đến đỉnh cao, có thể buông bỏ quyền lực và số tài sản khổng lồ mình có, đây là là sự bình thường chân chính.

Quá trình rất quan trọng.

Thật ra lúc này hắn mới thật sự hiểu lúc đâu Chân tỷ dùng nhân tính áp chế thần tính là chuyện khó khăn đến mức nào.

Thần tính đại diện cho dục vọng của mình, có thể trấn áp dục vọng trong nội tâm mình, người bình thường không thể nào làm được.

Chu Phạn nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Quân, khẽ nói: “Ta rất sợ, sợ huynh sẽ trở thành một người xa lạ”.

Diệp Quân cười khẽ: “Có muội ở đây, ta sẽ không như thế”.

Chu Phạn ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, dịu dàng nói: “Muội chính là nhân tính của ta, chỉ cần có muội, ta sẽ có thể dùng nhân tính áp chế thần tính”.

Chu Phạn khẽ run rẩy, cô ta vùi đầu vào lồng ngực Diệp Quân: “Huynh chỉ biết nói mấy lời dễ nghe thế này, ta sẽ không mắc bẫy huynh đâu…”

Diệp Quân đang định đáp lời thì Chu Phạn lại nói: “Nói thêm mấy lần đi, ta thích nghe”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn chợt nói: “Sau đó có dự tính gì?”

Diệp Quân lấy quyển trục Lệ Hàn cho mình ra, nhẹ giọng nói: “Đợi”.

Bát điện chủ.

Diệp Quân và Chu Phạn mở quyển trục ra, hai người nhìn một lúc, nét mặt dần trở nên nặng nề.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp Ác Đạo Minh này rồi”.

Chu Phạn gật đầu, nét mặt cũng rất nặng nề: “Khó mà tưởng tượng Ác Đạo Minh kia kinh khủng đến mức nào”.

Diệp Quân nói: “Với thực lực của Bát điện chủ, đi từ Đăng Thiên Vực đến nơi này mất nhiều nhất chỉ mấy ngày…”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Đợi thôi”.

Chu Phạn gật nhẹ đầu: “Ta đợi cùng huynh”.

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân trở về trong Tiểu Tháp, bắt đầu tu luyện kiếm kỹ.

Tuy hắn không hoàn toàn đạt đến mười phần thần tính thuần tuý, nhưng thực lực của đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là về mặt thần hồn, đã có sự thăng cấp về chất.

Mà lần này Diệp Quân bắt đầu tu luyện Nhất Giới Tuế Nguyệt mà Nhất Niệm dạy hắn.

Đè nén một vùng thời không của Tuế Nguyệt trường hà.
 
Chương 3699


Lúc trước hắn muốn đè nén thời không Tuế Nguyệt trường hà còn hơi khó khăn, nhưng bây giờ hắn đã có thể làm được một cách dễ dàng, không chỉ thế mà sau khi thăng cấp, kiếm ý vô địch của hắn cũng đã có thể chịu đựng được sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt.

Dùng kiếm ý, hắn có thể chịu đựng được sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt, một kiếm có thể chém đi tuổi thọ nghìn năm.

Dùng kiếm Thanh Huyên, hắn có thể chịu đựng được Thập Giới Tuế Nguyệt, một kiếm có thể chém đi tuổi thọ vạn năm.

Đương nhiên Thập Giới Tuế Nguyệt là giới hạn của hắn, chứ không phải giới hạn của kiếm Thanh Huyên.

Một kiếm vạn năm tuổi thọ.

Đương nhiên vẫn chưa đủ với Diệp Quân.

Vì tuổi thọ của cao thủ Khai Đạo Cảnh thật sự quá nhiều, kiếm chém xuống còn chưa ảnh hưởng gì đến người ta.

Vì thế Diệp Quân bắt đầu tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn kia với Nhất Niệm.

Hắn muốn tăng cường Nhất Giới Tuế Nguyệt này.

Mà dưới sự giúp đỡ của Nhất Niệm, hắn cũng từ từ hiểu rõ thời gian, đồng thời hắn còn có thể phân tích những thời gian Tuế Nguyệt này với Nhất Niệm.

Đạo Thời Gian.

Kiếm đạo.

Hai thứ kết hợp với nhau.



Bên ngoài.

Dưới sự dẫn dắt của Chu Phạn, Đại Chu bắt đầu xây dựng lại Hoàng Thành.

Tuy chuyện của Ác Đạo Minh vẫn chưa được giải quyết triệt để, nhưng bây giờ Đại Chu đã không sợ nữa, dẫu sao Đại Chu cũng có kiếm khí cho nữ kiếm tiên váy trắng kia để lại.

Có kiếm khí đó, người động đến Đại Chu đều phải chết!

Sau khi nhận được quả Đạo Linh Diệp Quân tặng, Hoàng Đế Đại Chu lập tức bế quan, vì thế Chu Phạn bắt đầu tiếp quản toàn bộ Đại Chu.

Tuy bây giờ cô ta chưa chính thức trở thành nữ hoàng của Đại Chu, nhưng tất cả mọi người đều biết việc đó chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa cũng không còn quá lâu.

Trong điện.

Chu Phạn ngồi trước bàn sách, không ngừng phê duyệt tấu chương.

Trước mặt cô ta không ta là mấy người nhóm Đạo Quân, Từ Thiên và Nguyên Tướng đang ngồi.

Sau trận chiến lúc trước, ba người đã hoàn toàn tiến vào trung tâm quyền lực của Đại Chu, trở thành người đáng tin cậy nhất của Chu Phạn.

Dẫu sao lúc trước ba người đều từng liều mạng.

Đương nhiên bọn họ cũng đã được đền đáp, không chỉ có được quả Đạo Linh mà còn bước vào trung tâm quyền lực của Đại Chu, trở thành một trong những người có quyền lực nhất của Đại Chu hiện tại.

Lúc này một người áo đen đột nhiên xuất hiện trong điện.

Chu Phạn đặt bút trong tay xuống, nhìn về phía người áo đen, người đó đi tới trước mặt cô ta, sau đó cung kính đặt một quyển trục xuống trước mặt cô ta.
 
Chương 3700


Chương 3600

Chu Phạn mở quyển trục xem một lúc, cô ta cười khẩy: “Quả nhiên là thế, tên đào hoa này…”

Mấy người Đạo Quân không hiểu gì.

Chu Phạn cất quyển trục đi, sau đó vung ống tay áo, nửa phần trước của quyển trục bay đến trước mặt mấy người nhóm Đạo Quân: “Đây là tất cả tài liệu của vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ cùng với Tiểu Quân, các vị xem đi”.

Mấy người nhóm Đạo Quân lập tức thấy tò mò, thả thần thức về phía quyển trục kia.

Một lúc sau, mấy người nhóm Đạo Quân đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chu Phạn cười nói: “Ta cũng khá bất ngờ, không ngờ vũ trụ của Tiểu Quân thật ra chỉ là một vũ trụ nền văn minh cấp một”.

Từ Thiên trầm giọng nói: “Thật sự rất bất ngờ, ta vốn cho rằng Diệp công tử đến từ nền văn minh cấp năm…”

Đạo Quân nói: “Rất dễ hiểu, tuy hắn không đến từ nền văn minh cấp năm, nhưng thực lực của người đứng sau hắn thấp nhất cũng là từ nền văn minh cấp năm”.

Nữ kiếm tiên váy trắng.

Mọi người đều nghĩ đến cùng một người.

Đồng thời mọi người cũng hơi nghi ngờ, rốt cuộc thực lực của nữ kiếm tiên váy trắng kia mạnh đến mức nào?

Chu Phạn nói: “Người của ta đã điều tra chi tiết về vũ trụ Quan Huyên, mục đích của Tiểu Quân là xây dựng một trật tự hoàn toàn mới ở toàn bộ vũ trụ…”

Đạo Quân nói: “Thống nhất toàn vũ trụ ư?”

Chu Phạn gật đầu.

Mọi người trong điện đều im lặng.

Thống nhất toàn vũ trụ.

Việc này… khó đến mức nào?

Không thể không nói, Chu Phạn cũng khá bất ngờ, vì cô ta không ngờ vũ trụ Quan Huyên lại muốn thống nhất toàn vũ trụ, xoay dựng trật tự vũ trụ hoàn toàn mới.

Đây là một việc không phải khó bình thường!

Hơn nữa bây giờ vũ trụ Quan Huyên chỉ mới là nền văn minh cấp một, tuy phát triển vô cùng nhanh, lực lượng cấp cao cũng đủ mạnh, nhưng cấp trung và cấp thấp thì quá yếu.

Đạo Quân chợt nói: “Điện hạ có suy nghĩ thế nào?”

Chu Phạn nói: “Đợi”.

Đạo Quân gật nhẹ đầu.

Đợi!

Nếu bây giờ Chu Phạn muốn dẫn Đại Chu gia nhập vào vũ trụ Quan Huyên, giúp đỡ Diệp Quân xây dựng trật tự mới, thì chắc chắn sẽ khiến các thế lực trong nội bộ Đại Chu cảm thấy khó chịu.

Bây giờ hai bên hợp tác không có vấn đề gì cả, nhưng nếu muốn Đại Chu làm theo Quan Huyên Pháp của vũ trụ Quan Huyên, các thế lực lớn trong nội bộ Đại Chu chắc chắn sẽ rất không đồng tình, thậm chí là khó chịu.

Dẫu sao bây giờ vũ trụ Quan Huyên chỉ là một vũ trụ nền văn minh cấp một.

Vì thế chỉ có thể đợi.

Đạo Quân thầm cảm thán.
 
Chương 3701


Thật ra ông ta muốn liều, ông ta biết với tốc độ phát triển của vũ trụ Quan Huyên, chẳng mấy chốc vũ trụ Quan Huyên sẽ có thể phát triển đến đây, mà đến lúc đó chắc chắn hai nền văn minh sẽ tiếp xúc nhiều.

Nền văn minh của Đại Chu thật sự cao hơn nền văn minh của vũ trụ Quan Huyên, nhưng thực lực của bọn họ lại thua xa vũ trụ Quan Huyên.

Tuy Đại Chu có kiếm khí do nữ kiếm tiên váy trắng để lại, nhưng phải biết rằng chắc chắn nữ kiếm tiên váy trắng kia sẽ đứng về phía vũ trụ Quan Huyên.

Nếu Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên xảy ra mâu thuẫn, kiếm khí bảo vệ kia chắc chắn sẽ lập tức chém xuống, tiêu diệt toàn bộ Đại Chu.

Thật ra Đại Chu không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Đạo Quân nhìn ra được điều này, đương nhiên mấy người trong điện cũng có thể nhìn ra.

Nếu vũ trụ Quan Huyên đến nơi này, một khi bọn họ mở rộng phát triển Quan Huyên Pháp, Đại Chu có làm theo hay không?

Rất nhiều lúc giữa nền văn minh và nền văn minh luôn rất trực tiếp, ngươi không phục thì đánh nhau thôi.

Đại Chu dùng mạng đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên!

Chu Phạn chợt nói: “Thật ra đây là một chuyện tốt”.

Mọi người nhìn Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “Không phải vì hắn là nam nhân của ta nên ta nói chuyện giúp hắn, ba vị nghĩ xem, vũ trụ Quan Huyên muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, mục tiêu của bọn họ sẽ chỉ là Đại Chu chúng ta ư? Nói khó nghe một chút là có lẽ người ta thật sự không coi Đại Chu chúng ta ra gì. Dẫu sao nữ kiếm tiên váy trắng kia muốn tiêu diệt Đại Chu của chúng ta cũng chỉ cần một kiếm mà thôi”.

Ba người im lặng.

Chu Phạn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Mục tiêu của bọn họ là toàn vũ trụ, toàn vũ trụ là khái niệm thế nào? Có nghĩa mặc kệ là nền văn minh cấp mấy, cuối cùng đều phải phục tùng”.

Ba người đều kinh ngạc.

Lúc này bọn họ chợt hiểu ra.

Phải!

Mục tiêu của vũ trụ Quan Huyên là toàn vũ trụ!

Đại Chu?

Có lẽ người ta thật sự chẳng coi ra gì.

Nghĩ đến đây, ba người đều lắc đầu cười khẽ.

Chu Phạn đột nhiên trở nên hưng phấn: “Thống nhất toàn vũ trụ, xây dựng trật tự hoàn toàn mới… Nếu mục tiêu của Tiểu Quân thật sự là như thế thì ta là nữ nhân của hắn, phải giúp đỡ hắn hết sức mình, giúp hắn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại có một không hai này…”

Nguyên Tướng chần chừ một lúc rồi nói: “Đại Chu…”

Chu Phạn nói thẳng: “Ta và hắn là phu thê, ta là của hắn, đương nhiên hắn cũng là của ta”.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, nếu Diệp Quân cũng là của Chu Phạn thì hoàn toàn có thể thực hiện.

Mẹ kiếp!

Lãi to!

Nhìn từ một góc độ khác sẽ thấy rất thông suốt.
 
Chương 3702


Thật ra ông ta muốn liều, ông ta biết với tốc độ phát triển của vũ trụ Quan Huyên, chẳng mấy chốc vũ trụ Quan Huyên sẽ có thể phát triển đến đây, mà đến lúc đó chắc chắn hai nền văn minh sẽ tiếp xúc nhiều.

Nền văn minh của Đại Chu thật sự cao hơn nền văn minh của vũ trụ Quan Huyên, nhưng thực lực của bọn họ lại thua xa vũ trụ Quan Huyên.

Tuy Đại Chu có kiếm khí do nữ kiếm tiên váy trắng để lại, nhưng phải biết rằng chắc chắn nữ kiếm tiên váy trắng kia sẽ đứng về phía vũ trụ Quan Huyên.

Nếu Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên xảy ra mâu thuẫn, kiếm khí bảo vệ kia chắc chắn sẽ lập tức chém xuống, tiêu diệt toàn bộ Đại Chu.

Thật ra Đại Chu không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Đạo Quân nhìn ra được điều này, đương nhiên mấy người trong điện cũng có thể nhìn ra.

Nếu vũ trụ Quan Huyên đến nơi này, một khi bọn họ mở rộng phát triển Quan Huyên Pháp, Đại Chu có làm theo hay không?

Rất nhiều lúc giữa nền văn minh và nền văn minh luôn rất trực tiếp, ngươi không phục thì đánh nhau thôi.

Đại Chu dùng mạng đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên!

Chu Phạn chợt nói: “Thật ra đây là một chuyện tốt”.

Mọi người nhìn Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “Không phải vì hắn là nam nhân của ta nên ta nói chuyện giúp hắn, ba vị nghĩ xem, vũ trụ Quan Huyên muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, mục tiêu của bọn họ sẽ chỉ là Đại Chu chúng ta ư? Nói khó nghe một chút là có lẽ người ta thật sự không coi Đại Chu chúng ta ra gì. Dẫu sao nữ kiếm tiên váy trắng kia muốn tiêu diệt Đại Chu của chúng ta cũng chỉ cần một kiếm mà thôi”.

Ba người im lặng.

Chu Phạn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Mục tiêu của bọn họ là toàn vũ trụ, toàn vũ trụ là khái niệm thế nào? Có nghĩa mặc kệ là nền văn minh cấp mấy, cuối cùng đều phải phục tùng”.

Ba người đều kinh ngạc.

Lúc này bọn họ chợt hiểu ra.

Phải!

Mục tiêu của vũ trụ Quan Huyên là toàn vũ trụ!

Đại Chu?

Có lẽ người ta thật sự chẳng coi ra gì.

Nghĩ đến đây, ba người đều lắc đầu cười khẽ.

Chu Phạn đột nhiên trở nên hưng phấn: “Thống nhất toàn vũ trụ, xây dựng trật tự hoàn toàn mới… Nếu mục tiêu của Tiểu Quân thật sự là như thế thì ta là nữ nhân của hắn, phải giúp đỡ hắn hết sức mình, giúp hắn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại có một không hai này…”

Nguyên Tướng chần chừ một lúc rồi nói: “Đại Chu…”

Chu Phạn nói thẳng: “Ta và hắn là phu thê, ta là của hắn, đương nhiên hắn cũng là của ta”.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, nếu Diệp Quân cũng là của Chu Phạn thì hoàn toàn có thể thực hiện.

Mẹ kiếp!

Lãi to!

Nhìn từ một góc độ khác sẽ thấy rất thông suốt.
 
Chương 3703


Người đàn ông nhìn ông ta: “Nếu ông và ta đã không thù không oán, vì sao ông lại muốn đẩy ta vào chỗ chết?”

Ông lão vội nói: “Thuộc hạ không hiểu…”

Người đàn ông cất khăn tay, sau đó lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy Đại Chu có thực lực giết chết huynh đệ tốt của ta à?”

Ông lão trầm giọng nói: “Ta đã điều tra Đại Chu, tuy thực lực của Đại Chu không yếu, nhưng ngoài những Thuỷ tổ khai quốc thì không một ai là đối thủ của Thập điện chủ cả…”

Nói đến đây, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Có lẽ người giết Thập điện chủ là người đứng sau Diệp Quân”.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Vậy ông có biết thực lực chân chính của người đứng sau Diệp Quân không?”

Ông lão lắc đầu.

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Thế ông có biết thực lực huynh đệ tốt của ta không?”

Ông lão gật đầu: “Đương nhiên thực lực của Thập điện chủ là có một không hai…”

Người đàn ông thẳng thừng ngắt lời ông lão: “Nhưng ông ta lại bị giết chết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có”.

Ông lão sửng sốt.

Người đàn ông lạnh nhạt người ông lão: “Hiểu rồi chứ?”

Ông lão trầm giọng nói: “Bát điện hạ, chắc chắn người đứng sau Diệp Quân kia không đơn giản, nhưng chúng ta cũng không yếu”.

Người đàn ông gật đầu: “Ông nói cũng đúng, vậy ông đi lấy đầu Diệp Quân kia đi”.

Nét mặt ông lão cứng đờ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm ông lão: “Đi đi”.

Ông lão vội nói: “Là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn”.

Người đàn ông dời mắt, sau đó nhìn xung quanh: “Thập điện có bảy cao thủ Khai Đạo Cảnh, thực lực của lão Thập thì vượt xa Khai Đạo Cảnh bình thường. Nhưng sau khi đến Đại Chu một chuyến, bọn họ đều đã bị tiêu diệt, không chỉ không có cơ hội chạy trốn mà còn không có cả cơ hội thông báo tin tức, việc này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa thực lực của người giết bọn họ vượt xa chúng ta”.

Ông lão trầm giọng nói: “Theo chúng ta được biết, bên phía Chân vũ trụ có hai cao thủ đỉnh cao, một là Chân Thần kia, hai là Tịnh tông chủ, nhưng hai người họ đều không thể đến nơi này…”

Người đàn ông hỏi: “Sao ông dám đảm bảo không còn cao thủ đỉnh cao nào khác?”

Ông lão im lặng.

Người đàn ông chợt nói: “Không phải lúc trước lão Cửu từng đến nơi này à?”

Ông lão gật đầu: “Từng đến, hơn nữa còn đến Đại Chu một chuyến, nhưng không biết vì sao hắn lại không ra tay…”

Người đàn ông cười khẩy: “Hắn và lão Thập không thân thiết gì, vì sao người ta phải ra tay? Đương nhiên chắc chắn nguyên nhân khiến hắn không ra tay không chỉ đơn giản như thế”.

Ông lão trầm giọng nói: “Ý của Điện chủ là Cửu điện chủ đã phát hiện điều gì đó?”

Người đàn ông gật đầu: “Phải”.

Ông lão chần chừ một lát rồi nói: “Vậy có còn trả thù không?”
 
Chương 3704


“Nói nhảm!”

Người đàn ông đứng dậy nói: “Lão Thập là huynh đệ đồng sinh cộng tử với ta, lúc trước chúng ta từng cùng nhau đi qua mưa bom bão đạn, từng cùng nhau chơi gái…”

Nói đến đây, gã ta vội dừng lại.

Ông lão hơi cúi đầu không nói gì, xem như không nghe thấy.

Người đàn ông nói tiếp: “Huynh đệ tốt của ta bị người khác giết chết, ta có thể chịu được sao?”

Ông lão gật đầu, lần này ông ta thông minh hơn rồi, không nói chuyện nữa.

Ngài là lão Đại, ngài nói sao thì ta làm vậy.

Người đàn ông lại nói: “Nhưng… thiếu niên kia không đơn giản, nếu chúng ta tuỳ tiện ra tay, e rằng sẽ chịu thiệt thòi, cho nên…”

Nói đến đây, gã ta nhìn về phía ông lão.

Mí mắt ông lão khẽ giật, ông ta chần chừ một lát rồi cắn răng nói: “Nếu điện chủ có gì dặn dò, dù là lên núi đao xuống biển lửa, thuộc hạ đều sẽ không chối từ”.

Tuy nói như thế nhưng trong lòng ông ta đã có quyết định, nếu Điện chủ bảo ông ta đi tìm Diệp Quân một mình, ông ta sẽ không chút do dự trốn đi.

Có tới tận chín điện chủ.

Nhưng mạng thì chỉ có một.

Dẫu sao người đứng sau Diệp Quân có thể giết cả Thập điện chủ, muốn giết ông ta chẳng phải còn đơn giản hơn giết gà à?

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không bảo ông đi nộp mạng đâu”.

Ông lão lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông lại nói: “Muốn biết thực lực của những người đứng sau Diệp Quân kia mạnh thế nào cũng rất đơn giản”.

Dứt lời, gã ta bật cười: “Giúp ta mượn danh Ác Đạo Minh gửi một lệnh truy nã Ác Đạo, nói rằng người nào giết chết được Diệp Quân sẽ được thưởng Tổ Mạch… Thưởng một trăm tinh thể Vĩnh Hằng”.

Tinh thể Vĩnh Hằng!

Ông lão ngạc nhiên, run rẩy nói: “Điện chủ, một trăm tinh thể Vĩnh Hằng? Ngài… có nhiều như thế sao?”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Không có”.

Nét mặt ông lão cứng đờ.

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Thứ này có sức hấp dẫn rất lớn, rất nhiều người không thể chối từ, chúng ta có thể mượn cơ hội này thử xem thực lực chân chính của Diệp Quân và người đứng sau hắn”.

Ông lão chần chừ một lát rồi nói: “Nếu thật sự có người giết được Diệp Quân kia…”

Người đàn ông đáp: “Nợ”.

Ông lão: “…”

Người đàn ông vẫy tay: “Đi đi”.

Ông lão gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Quân?

Ông lão lắc đầu, ông ta biết một khi gửi ra lệnh truy nã Ác Đạo này, vô số cao thủ đứng đầu toàn bộ vũ trụ đều sẽ phát điên.

Tinh thể Vĩnh Hằng!
 
Chương 3705


Thật ra Tổ Mạch cũng không có tác dụng quá lớn với cao thủ Khai Đạo Cảnh, thứ có tác dụng rất lớn với cao thủ Khai Đạo Cảnh chính là tinh thể Vĩnh Hằng.

Nhưng thần vật thế này chỉ tồn tại ở nền văn minh cấp năm.

Trong tinh thể Vĩnh Hằng không chỉ có sức mạnh Vĩnh Hằng mà còn có thể nâng cấp huyết mạch và thần hồn cùng với tuổi thọ của người dùng nó, ngoài ra tinh thể Vĩnh Hằng này còn có hiệu quả chữa thương rất kinh khùng.

Có thể nói gần như tinh thể Vĩnh Hằng là toàn năng.

Đừng nói là một trăm tinh thể Vĩnh Hằng, dù là mười tinh thể Vĩnh Hằng cũng đủ khiến những cao thủ Khai Đạo Cảnh cao cấp kia tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy.

Mà một trăm viên… chắc chắn có thể khiến mấy kẻ đáng sợ ở Đăng Thiên Vực phát điên.

Người đàn ông xoay người nhìn đại điện trống không, không biết nghĩ đến điều gì, gã ta chợt trở nên đau khổ, gào thét thảm thiết: “Lão Thập, đệ cứ yên tâm mà đi, ta sẽ giúp đệ chăm sóc thê tử…”



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đã cùng Nhất Niệm nghiên cứu đạo Thời Gian hai mươi mấy năm, dưới sự chỉ dẫn của Nhất Niệm, Diệp Quân đã nắm rõ được đạo Thời Gian hơn rất nhiều.

Mà sau khi hiểu rõ đạo Thời Gian, Diệp Quân cũng bắt đầu say mê.

Đạo Thời Gian!

Hôm nay, Diệp Quân đi tới một dãy núi, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, đất trời yên tĩnh.

Diệp Quân đột nhiên mở mắt, chém tới một kiếm.

Không có chút tiếng động.

Lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt, dãy núi xung quanh biến thành cát bụi, biến mất theo gió.

Một kiếm thế sự xoay vần!

Nhìn thấy cảnh trước mặt, Diệp Quân hơi nhếch môi.

Kiếm chém xuống đủ làm biến mất tuổi thọ vạn năm.

Hơn nữa hắn còn không sử dụng kiếm Thanh Huyên, nếu sử dụng kiếm Thanh Huyên, kiếm chém xuống có thể chém đi ít nhất mười vạn năm tuổi thọ của đối phương.

Một kiếm làm mất đi mười vạn năm tuổi thọ.

Dù là cao thủ Khai Đạo Cảnh đỉnh cao cũng không dễ chịu gì.

Ngoài ra bây giờ uy lực Diên Trì Nhất Kiếm của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, không chỉ uy lực mà còn càng bí ẩn khó đoán hơn.

Nếu sử dụng kiếm Thanh Huyên, dưới Khai Đạo chắc chắn sẽ bị giết chết bằng một kiếm.

Về phần Khai Đạo Cảnh, đương nhiên hắn còn chưa chắc chắn, Khai Đạo Cảnh chân chính vẫn cực kỳ đáng sợ.

Nhưng bây giờ hắn cũng hoàn toàn không sợ cao thủ Khai Đạo Cảnh, trừ khi là gặp phải cao thủ Khai Đạo Cảnh đỉnh cao trở về từ Đăng Thiên Cảnh như Cơ Tiểu Kiếm.

Cần thực chiến!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thứ hắn cần nhất bây giờ là thực chiến để xem thử chiến lực chân chính của mình.

Ác Đạo Minh!

 
 
Chương 3706


Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó tìm Chu Phạn, hôm nay Chu Phạn mặc áo choàng màu vàng nhạt, vẻ đẹp còn mang theo chút khí phách, trong tay cô ta cầm một quyển cổ tịch, cổ tịch tên là Dục Hải Tình Mê.

Bên cạnh tấu chương còn có đủ loại bình vại.

Thấy Diệp Quân, Chu Phạn đặt cổ tịch trong tay sang bên cạnh, sau đó che lại bằng tấu chương, cười nói: “Huynh đến à”.

Diệp Quân gật đầu, hắn đi tới trước mặt Chu Phạn, đang định cất lời thì Chu Phạn chợt nói: “Có muốn làm chút chuyện tình cảm không?”

Làm chuyện đó?

Nghe Chu Phạn nói thế, Diệp Quân sửng sốt, câu này không đúng lắm, lượng tin tức quá lớn.

Chu Phạn cực kỳ bình tĩnh, lại nói: “Là việc sinh con đấy”.

Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn nắm lấy tay Chu Phạn khẽ nói: “Là vì thế lực nội bộ Đại Chu sao?”

Chu Phạn hơi cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết muội là thái tử Đại Chu, có rất nhiều chuyện không tự quyết định được, ta có thể hiểu được nhưng muội nhớ kỹ cho ta một điều, là bất cứ lúc nào cũng đừng để mình phải chịu ấm ức, hiểu không?”

Hai tay Chu Phạn khẽ run, sau đó cô ta ôm lấy Diệp Quân, không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực Diệp Quân.

Diệp Quân ôm lấy eo Chu Phạn, cảm nhận chiếc eo mềm mại của Chu Phạn, hơn nữa lúc nãy khoảng cách tiếp xúc quá gần, lòng Diệp Quân cũng dao động, vài nơi bất giác bắt đầu nhảy nhót nhưng không phải là tim.

Như cảm nhận được gì, mặt Chu Phạn đỏ bừng, cô ta ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười.

Chu Phạn khẽ nói: “Muốn sao?”

Vừa nghe thế, Diệp Quân như tiêm phải thuốc kích thích, một ngọn lửa không tên xộc lên đến não từ trong cơ thể.

Nhưng Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, đè ép ngọn lửa đó lại.

Cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Quân, Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Sau khi kết hôn rồi làm chuyện đó sau”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Ta chỉ muốn cho muội hiểu rõ, ở ta ở bên muội không phải chỉ là muốn cơ thể của muội, chúng ta nên trải qua những điều cần có, đây là sự tôn trọng với muội”, Chu Phạn sững sờ, sau đó cô ta vùi đầu vào ngực Diệp Quân, run giọng nói: “Cái miệng này của huynh không biết đã lừa gạt được bao nhiêu cô gái rồi”, Diệp Quân đang định nói thì Chu Phạn đã giành nói tiếp: “Nói thật đi, huynh có bao nhiêu người phụ nữ?”

Diệp Quân khẽ hôn lên tóc Chu Phạn, đang định nói thì thời không cách đó không xa bỗng rung chuyển, sau đó một hư ảnh chậm rãi bước ra.

Chu Phạn vội đẩy Diệp Quân ra, sau đó trở lại dáng vẻ lạnh lùng, hư ảnh cúi người với Chu Phạn: “Điện hạ”, Chu Phạn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Nói”.

Hư ảnh xòe tay ra, một trang giấy chậm rãi bay đến trước mặt hai người, lúc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, Diệp Quân và Chu Phạn đều nhíu mày.

Lệnh truy nã Ác Đạo.

Một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân cười nói: “Ác Đạo Minh thật hào phóng, lại có thể tiêu tốn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng để truy bắt ta”.
 
Chương 3707


Một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Trong chiếc nhẫn lúc trước cô cô đưa cho hắn chỉ có ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng, hắn biết tinh thể Vĩnh Hằng rất quý giá, có thể nói là có ích rất nhiều với cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Bây giờ hắn cũng không nỡ dùng.

Vì bây giờ mà dùng thì hơi lãng phí.

Mặc dù Nhất Niệm cũng có khá nhiều tinh thể Vĩnh Hằng nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không lấy của cô ta.

Như thế thì thất đức quá.

Có thể lừa người ngoài nhưng không thể lấy của người nhà.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Sức hấp dẫn quá lớn, rất nhiều người không thể từ chối”.

Diệp Quân bỗng nói: “Ác Đạo Minh có thể tiêu tốn nhiều tinh thể Vĩnh Hằng thế sao?”

Chu Phạn hơi sửng sốt, sau đó nói: “Tiểu Quân, ý của huynh là sở dĩ họ làm thế hoàn toàn là muốn giá họa cho người khác”, Diệp Quân gật đầu: “Trong tình huống bình thường, Bát điện chủ hẳn là đã tới tìm ta. Nhưng đối phương không có động tĩnh gì, Bát điện chủ này không đơn giản”.

Trong quyển trục mà Lệ Hàn được cho hắn đã đánh giá Bát điện chủ này là người có tính cách khó chịu, thâm sâu khó lường.

Thâm sâu khó lường!

Phải nói rằng, Diệp Quân hơi bất ngờ, cứ tưởng đối phương sẽ đánh đến Đại Chu nhưng không ngờ đối phương lại âm thầm chơi chiêu.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Có dự tính gì không?”, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tu luyện, đợi”, bây giờ hắn chỉ có thể đợi.

Gặp chiêu thì gỡ chiêu.

Dĩ nhiên chủ yếu là hắn vẫn thiếu thời gian, bây giờ hắn vẫn còn kém, chưa tu luyện đến chuẩn mực, đó là cơ thể.

Không phải hắn muốn đi theo con đường cơ thể này, mà bởi vì mấy kiếm kỹ của hắn đều cần cơ thể mạnh đến chống đỡ, cơ thể càng mạnh, kiếm kỹ càng mạnh.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn: “Ta muốn tôi luyện cơ thể, Đại Chu có thể luyện tập bí pháp cơ thể không?”

Chu Phạn nói: “Có”.

Dứt lời, cô ta nắm lay Diệp Quân dẫn hắn biến mất khỏi đó.

Không lâu sau, Chu Phạn dẫn Diệp Quân đến một tinh không, cách trước mặt hai người vài vạn trượng là một hồ sấm.

Trong hồ có vô số tia chớp màu đen nhảy múa như rắn, từng tia sấm liên tục lan ra xung quanh, cực kỳ mạnh.

Chu Phạn nói: “Nơi này là kiếp giới Đại Chu”.

Diệp Quân nói: “Vũ Trụ Kiếp?”

Chu Phạn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng quy mô của Vũ Trụ Kiếp vẫn còn rất nhỏ, bọn ta ước tính ít nhất sẽ vẫn còn hàng trăm triệu năm, Vũ Trụ Kiếp ở đây mới bùng phát”, dứt lời, cô ta lấy ra một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân, Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Pháp tu luyện “Kim Cang Thể” bí tàng của nhà Phật, là do tổ sư phụ của chùa Phạn Thiên tạo ra, xem như là pháp tu luyện cơ thể mạnh nhất của Đại Chu”.

Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Vị phương trượng Từ Thiên đó cũng từng tu luyện ư?”
 
Chương 3708


Chu Phạn cười nói: “Ông ta chưa từng tu luyện, vì ông ta không có “Kim Cang Thể” này”.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Chu Phạn giải thích: “Năm đó giai đoạn đầu khi Đại Chu mới được thành lập, Thủy tổ Đại Chu đã quét sạch mọi thứ, mà năm đó chùa Phạn Thiên từng chống đối lại Đại Chu, Thủy tổ Đại Chu đã đánh với trụ trì thời đó của họ một trận, phương trượng của họ thất bại, thế là một số bí pháp của họ đã bị Đại Chu lấy mất. Thật ra, trong trận chiến năm đó, chùa Phạn Thiên suýt nữa biến mất khỏi thế giới, sau đó vì có người can thiệp cầu xin thương tình, chùa Phạn Thiên mới có thể tiếp tục tồn tại”.

Nói đến đây cô ta ngừng một lúc, sau đó lại nói: “Ta đã trả toàn bộ “Kim Cang Thể” này và vài thần thông bí pháp của chùa Phạn Thiên lại cho phương trượng Từ Thiên rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn mở “Kim Cang Thể” đó ra, vừa mở ra một tia Phật quang bỗng tiến vào giữa trán hắn.

Vù!

Thoáng chốc rất nhiều thông tin nhập vào trong đầu hắn. Kim Cang Thể!

Toàn đầy đủ là: Kim Cang Vô Địch Thể.

Một khi tu luyện thành công, cơ thể như kim cương, không chết cũng không bị tiêu diệt.

Dần dần sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, vì hắn nhận ra thuật luyện thể này khá lợi hại.

Thật ra ở một mức độ nào đó, thể tu mạnh hơn kiếm tu rất nhiều, dĩ nhiên là đang nói về thể tu cực kỳ mạnh vì một khi ngươi không thể đột phá cơ thể, đồng nghĩa với việc ngươi chắc chắn sẽ thất bại.

Nhưng bất kể ở nơi nào thể tu lớn mạnh cũng đều rất ít, có hai nguyên nhân cơ bản, một là tu luyện cơ thể cần phải trải qua những vất vả, đau đớn mà con người không thể chịu đựng, hai là tu luyện cơ thể thật sự rất tốn tiền, tốn nhiều tiền hơn kiếm tu nên không có nhiều tông môn có thể đáp ứng được chi phí của một vị thể tu.

Đó thật sự quá đốt tiền.

Hai vấn đề này không hề tồn tại với Diệp Quân.

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Quân chậm rãi đi về phía hồ sấm kia.

Chu Phạn bỗng nắm tay Diệp Quân: “Cẩn thận”, Diệp Quân mỉm cười: “Cô yên tâm”.

Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trong khu vực hồ sấm.

Vừa bước vào khu vực hồ sấm, vô số tia chớp lập tức trở nên cuồng bạo.

Sau đó từng tia sấm chớp to như cây cột đánh thẳng xuống về phía hắn.

Mặt Diệp Quân không đổi sắc, Lôi Kiếp ở đây quả thật chỉ như trò trẻ con so với Lôi Kiếp ở Chân Vũ Trụ.

Diệp Quân xòe tay ra, hai tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trong tay hắn, hắn bèn nuốt hai viên đó.

Vèo!

Một nguồn sức mạnh cực lớn bỗng lao ra từ trong người hắn, sức mạnh Vĩnh Hằng.

Sau khi sức mạnh vĩnh hằng lan ra, Diệp Quân bỗng cảm thấy cả người mình bắt đầu thay đổi, không chỉ thế mà sức mạnh ba loại huyết mạch của hắn cũng có phản ứng lại.

Tinh thể Vĩnh Hằng.

Lúc này vô số Lôi Kiếp nhấn chìm hắn.

Trong hồ sấm, từng tia chớp liên tục đánh vào người Diệp Quân.

Bên ngoài hồ sấm, Chu Phạn lo lắng nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc nhìn thấy cơ thể Diệp Quân có thể chịu được những Lôi Kiếp này, cô ta mới thở phào.

Ngay lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện phía sau Chu Phạn, hư ảnh cúi người xuống nói: “Điện hạ, trong tinh vực Đại Chu bỗng xuất hiện vài khí tức bí ẩn”.
 
Chương 3709


Chu Phạn nhíu mày: “A Ông thúc”.

Một ông lão xuất hiện, ông ta hơi cúi người với Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “A Ông thúc, thúc dẫn các thần vệ Thiên Sách canh giữ ở nơi này”.

Ông lão nói: “Ta hiểu rồi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó xoay người biến mất.

Trong một tinh không nào đó, ba người đang cúi người nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới.

Hai nam một nữ.

Người dẫn đầu là một người đàn ông, mặc áo bào hoa, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Bên trái gã là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, tay phải người đàn ông trung niên cầm một thanh giáo dài màu đen tuyền như mực, mũi giáo lại có màu đỏ như được ngưng tụ từ máu.

Bên phải gã là một người phụ nữ áo trắng, tóc dài ngang vai, mặt mày lạnh lùng, tay trái cầm một thanh kiếm dài có vỏ.

Người đàn ông trung niên áo bào hoa cúi đầu nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, cười nói: “Lúc trước ta từng gặp Thủy tổ Đại Chu, quả thật là một người anh hùng rất giỏi”.

Người đàn ông đồ đen nói: “Diệp Quân đó ở Đại Chu”, người đàn ông áo bào hoa gật đầu: “Ta biết”.

Tay trái người đàn ông đồ đen siết chặt thanh giáo: “Giết không?”

Họ đến từ vực Đăng Thiên, dĩ nhiên là vì giết Diệp Quân, một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.

Họ cũng động lòng.

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Giết cái gì?”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Giết Diệp Quân”.

Người đàn ông áo hoa lắc đầu.

Người đàn ông áo đen hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo hoa lạnh nhạt nói: “Tại sao Ác Đạo Minh không tự mình đi giết mà phải đưa ra một trăm tinh thể Vĩnh Hằng ra để truy bắt?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày.

Người đàn ông áo hoa nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, khẽ cười: “Đây là một cái bẫy, Ác Đạo Minh muốn mượn đao giết người… Đám ngu xuẩn này coi người khác đều là kẻ ngốc không có đầu óc sao?”

Cái bẫy!

Người đàn ông áo đen nhăn mày: “Đại ca, nếu đã biết đây là một cái bẫy thì sao còn dẫn bọn ta tới đây?”

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Có lợi ích”.

Người đàn ông áo đen hơi khó hiểu: “Có lợi gì?”, người đàn ông áo hoa chỉ cười không nói gì.

Người đàn ông áo đen nhất thời không nói nên lời.

Có điều, gã cũng không nói thêm gì nữa, những năm gần đây đi theo đại ca lăn lộn, quả thật thu được không ít thứ tốt.

Lúc này, người đàn ông áo hoa chợt phóng ra một luồng khí tức. Không bao lâu sau, thời không ở nơi xa chợt rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái mặc long bào màu vàng nhạt chậm rãi bước ra.

Chu Phạn.

Chu Phạn liếc nhìn ba người: “Ba người là ai?”
 
Chương 3710


Người đàn ông áo hoa mỉm cười nói: “Ba người bọn ta đến từ Đăng Thiên Vực muốn gặp Diệp công tử, không biết Diệp công tử có tiện không?”

Chu Phạn không nói gì chỉ nhìn người đàn ông áo hoa.

Gã mặc áo hoa lại nói: “Ba người bọn ta không có ác ý, chỉ muốn gặp Diệp công tử”.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Bây giờ hắn đang tu luyện”.

Gã mặc áo hoa lập tức nói: “Vậy bọn ta chờ ở đây, khi Diệp công tử xuất quan xin nhờ cô nương thông báo một tiếng”.

Chu Phạn nhìn thoáng qua người đàn ông áo hoa rồi khẽ gật đầu: “Được”, nói xong cô ta quay người rời đi.

Sau khi Chu Phạn đi, người đàn ông áo đen cười khẩy: “Đại Chu này còn để chúng ta chờ thật, đúng thật là…”

“Câm miệng!”

Nữ kiếm tu áo trắng vẫn luôn giữ yên lặng đột nhiên lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen: “Đầu óc không đủ dùng thì nên ít nói lại, sợ người khác không biết mình ngu xuẩn à?”, gương mặt người đàn ông áo đen cứng đờ.

Gã hừ một tiếng nhưng không dám nói thêm gì.

Tính tình Tam muội nóng nảy, chọc giận cô ta thì cô ta có thể ghi thù mấy chục năm.

Gã cầm đầu mặc áo hoa nói: “Nhị đệ, đệ nên học cách thay đổi hướng suy nghĩ vấn đề. Đệ nghĩ mà xem, thực lực của chúng ta vượt xa cô nương lúc nãy, nhưng cô nương đó đối mặt với ba người chúng ta có e sợ chút nào không? Không, kể cả lúc ta nói xuất thân từ Đăng Thiên Vực, trong mắt cô nương đó cũng không hề dao động”.

Gã mỉm cười sau đó tiếp tục nói: “Sở dĩ cô ta bình tĩnh và kiên định như vậy là có hai nguyên nhân. Thứ nhất là cô ta vô tâm và cực kỳ ngu ngốc. Thứ hai cô ta rất tự tin, căn bản không hề sợ chúng ta”, người đàn ông áo đen hạ giọng nói: “Là nguyên nhân thứ hai”.

Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Đúng vậy, trước khi đến ta đã điều tra, Thập Điện Ác Đạo từng tấn công Đại Chu nhưng toàn quân bị tiêu diệt. Tuy rằng vị Thủy tổ của Đại Chu mạnh nhưng không có khả năng quét sạch toàn bộ Thập Điện Ác Đạo. Nói cách khác sau lưng Đại Chu này còn có cường giả siêu cấp, có thể nói sau lưng Diệp công tử kia còn có có cường giả siêu cấp”.

Người đàn ông áo đen hơi kinh ngạc: “Đại ca còn điều tra chuyện này sao?”, người đàn ông áo hoa nói: “Trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, món hời lớn như vậy, sao lại không điều tra chứ?”

Nói đến đây, gã nhìn thoáng qua hoàng thành Đại Chu ở phía xa sau đó nhẹ giọng nói: “Những năm gần đây, ba huynh muội chúng ta làm không ít những chuyện giết người cướp của, lấy được không ít tiền bất chính. Có thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng chính vì vậy chúng ta càng phải hành động thận trọng hơn, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, có một vài nhân quả phải gánh chịu nhưng cũng có vài nhân quả tuyệt đối không thể dính vào”.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Người đàn ông áo đen do dự nói: “Đại ca, cẩn thận không sai nhưng có câu nói rất đúng rằng ‘truy cầu phú quý trong tình cảnh hiểm nguy…”, người đàn ông áo hoa cười nói: “Nhưng trong tình cảnh hiểm nguy cũng dễ chết, trên con đường này có muôn vàn người tranh nhau, chúng ta phải học được cách nhìn xem người nào động vào được, người nào không thể động vào và người nào có thể kết giao”.

Nói đến đây gã lại nhìn phía hoàng thành Đại Chu: “Chờ gặp vị Diệp công tử này, chúng ta sẽ biết được hắn thuộc loại nào”.

Người đàn ông áo đen thấp giọng nói: “Không chỉ có chúng ta đến tìm Diệp công tử, nếu người khác nhanh chân đến trước…”

Gã áo hoa khẽ cười nói: “Vậy càng tốt”.
 
Chương 3711


Người đàn ông áo đen nhíu mày nghi ngờ nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Nếu bây giờ có ai muốn gây chuyện với Diệp công tử thì vừa hay có cơ hội thăm dò Diệp công tử.

Nhưng có ai sẽ ngu ngốc như vậy sao?

Người đàn ông áo đen nhìn bốn phía, nghĩ thầm: Chắc sẽ không có người ngu ngốc như vậy đâu?

Bên kia.

Chu Phạn không trở về đại điện mà đi vào khu vực hồ sấm, sắc mặt cô ta hơi khó coi.

Bên cạnh cô ta là đám người Đạo Quân.

Vì sự an toàn của Diệp Quân, cô ta đã dẫn theo hết tất cả cường giả cảnh giới Khai Đạo của Đại Chu đến đây.

Để bảo đảm cho Diệp Quân bình an vô sự.

Lúc này, Đạo Quân trầm giọng nói: “Càng lúc càng có nhiều cường giả đỉnh cao lén lút xuất hiện ở quanh tinh vực Đại Chu”.

Chu Phạn gật đầu: “Ta biết”.

Đạo Quân nói: “Bọn họ chưa ra tay, chắc hẳn đều có điều kiêng dè”.

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Ác đạo Minh đã đưa ra hàng trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, quá hấp dẫn khiến đám cường giả không cách nào từ chối sự mê hoặc này. Nhưng bây giờ bọn chúng vẫn chưa ra tay đơn giản vì hai điều. Một là không quá tin tưởng Ác Đạo Minh thật sự sẽ đưa cho chúng trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng. Hai là bọn chúng kiêng dè Đại Chu chúng ta và Tiểu Quân”.

Đạo Quân gật đầu: “Nếu thông minh thì chắc chắn sẽ không ra tay trước, cứ lặng lẽ quan sát nhưng e rằng đầu óc của một số người không được tốt lắm”.

Chu Phạn bình tĩnh nói tiếp: “Ai ra tay trong khu vực Đại Chu thì người đó sẽ chết”, không phải cô ta ngông cuồng.

Bây giờ ai đang bảo vệ Đại Chu? Là vị nữ kiếm tiên váy trắng.

Bà ấy còn lưu lại kiếm khí trên vùng trời hoàng thành Đại Chu, ai tấn công vào thành Đại Chu thì ắt sẽ chết.

Đạo Quân khẽ gật đầu, bây giờ Đại Chu có người bảo vệ, không thể không nói rằng có chỗ dựa thật sự rất thích.

Đùng đoàng!

Nhưng lúc này, đột nhiên bên phía khu vực hồ sấm nổi lên từng trận sấm rền vang.

Đám người nhao nhao nhìn về phía khu vực hồ sấm, chỉ thấy ở vực sâu của hồ sấm, không biết từ lúc nào trên người Diệp Quân đã xuất hiện những vệt sáng vàng rực rỡ.

Kim Cang Thể!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Từ Thiên dần dần trở nên phức tạp

Kim Cang Thể này là công pháp luyện thân cao nhất của chùa Phạn Thiên, vì năm đó phương trượng của chùa Phạn Thiên chọn lựa sai lầm nên thuật luyện thân này đã bị Đại Chu cướp mất. Không chỉ vậy, chùa Phạn Thiên suýt chút nữa đã biến mất trên đời, nhưng cũng may bây giờ Chu Phạn đã trả lại toàn bộ đồ vật vốn thuộc về chùa Phạn Thiên.

Từ Thiên thầm thở dài.

Nhiều khi sự lựa chọn rất quan trọng.

Nếu không phải ông ta kiên quyết chọn đứng về phía Chu Phạn thì đừng nói đến chuyện trả lại bảo vật cho chùa Phạn Thiên, e rằng trong tương lai chùa Phạn Thiên sẽ bị Đại Chu xóa sổ.
 
Chương 3712


Nhà họ Đạo vừa có quyền có thế, sao có thể bỏ qua cho chùa Phạn Thiên chứ?

Thực ra, đến lúc đó không chỉ có nhà họ Đạo mà e rằng Đại Chu cũng không khoan nhượng với chùa Phạn Thiên.

Không cùng chịu hoạn nạn, sao người ta lại đồng ý cho ngươi cùng hưởng phúc chứ?

Lần này sau khi Đại Chu ổn định tình hình đã xóa sổ rất nhiều tông môn và thế lực, bọn họ đều là đám người trước đó từng giả chết, chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nghĩ đến chuyện này, Từ Thiên liếc nhìn Chu Phạn, trong ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp. Vị nữ hoàng mới này của Đại Chu, thủ đoạn thật sự dứt khoát mạnh mẽ.

Không chỉ có uy lực mà còn ban ơn.

Lần này, những tông môn ở lại cùng chia sẻ hoạn nạn với Đại Chu, đều có được lợi ích cực kỳ lớn, bao gồm cả chùa Phạn Thiên.

Từ Thiên chắp tay trước ngực, trong lòng hơi xúc động. Nếu chùa Phạn Thiên không phải do mình làm trụ trì thì lần này dù không bị xóa tên trên đời, e rằng cũng bắt đầu xuống dốc.

Sau khi trở về phải thay đổi vị trí trong gia phả một chút. Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Từ Thiên không kiềm chế được nở nụ cười.

Đạo Quân quay đầu nhìn Từ Thiên: “Hòa thượng ngươi sao lại cười thô tục như vậy?”

Từ Thiên: “…”

Chu Phạn chen ngang: “Hắn sắp thành công rồi”.

Mọi người nhìn về nơi xa, chỉ thấy luồng ánh sáng vàng trên người Diệp Quân trong hồ sấm càng lúc càng chói mắt.

Từ Thiên đột nhiên chắp tay trước ngực: “Đã nhiều năm nay, cuối cùng chùa Phạn Thiên cũng có người luyện thành công Kim Cang Thể”.

Mấy người đứng trong sân đều quay đầu nhìn về phía Từ Thiên.

Vẻ mặt Từ Thiên bình tĩnh: “Hắn tu luyện Kim Cang Thể của chùa Phạn Thiên, đương nhiên hắn là người của chùa Phạn Thiên”.

Đạo Quân giơ ngón tay cái lên: “Ta biết ngươi không biết xấu hổ, chỉ là không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ đến mức này”.

Nguyên Tướng cũng gật đầu: “Da mặt dày như tường thành, ta theo không kịp”.

Đám người: “…”

Thập Điện Ác Đạo.

Trước đại điện, Bát điện chủ nằm trên thềm đá, hai chân bắt chéo, trong tay cầm một cuốn sách cổ đang chuyên chú đọc.

Lúc này có một ông lão gầy gò xuất hiện không cách Bát điện chủ không xa.

Ông lão gầy gò cung kính nói: “Điện chủ, có rất nhiều người đang tiến về Đại Chu. Trong đó có một số người đến từ Đăng Thiên Vực nhưng bọn chúng đều chưa ra tay”.

Bát điện chủ cười nói: “Tất nhiên bọn chúng không dám ra tay, đều là cảnh giới cường giả Khai Đạo không biết đã sống mấy ngàn năm, sao có thể dễ dàng bị người ta điều khiển như vậy chứ?”

Ông lão gầy gò muốn nói rồi lại thôi.

Lòng bàn tay Bát điện chủ mở ra, một quyển trục chậm rãi bay đến trước mặt ông lão, ông lão mở quyển trục, thấy bên trong là thông tin về Diệp Quân, đặc biệt viết rõ những bảo vật Diệp Quân có.

Tiểu Tháp thần bí! Thần kiếm thần bí! Ba loại huyết mạch đặc thù! Vô số Tổ Mạch!
 
Chương 3713


Ông lão gầy gò nhìn về phía Bát điện chủ, Bát điện chủ mỉm cười nói: “Thêm vài thứ vào đi, chẳng hạn như hắn có ít nhất một nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, còn có thần bảo Đại Đạo: Chiến Đồ Hồng Hoang, Đạo Luân…”

Ông lão hơi do dự, sau đó nói: “Điện chủ, người khác sẽ tin sao?”

Bát điện chủ bình thản nói: “Ông không cho hắn khoe khoang chút sao? Không phải thân phận của hắn thần bí lắm à? Hơn nữa hắn từng có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp năm, những thần vật của hắn và tại sao hắn lại yêu nghiệt như vậy, đều bởi vì truyền thừa này… Còn nữa, sau lưng hắn không phải có một vị nữ kiếm tiên váy trắng sao? Cứ bảo rằng, vị nữ kiếm tiên váy trắng này đã từng là lão đại của nền văn minh vũ trụ cấp năm. Nhưng vì bản thân bị trọng thương nên sức mạnh không bằng một phần nghìn của thời kỳ đỉnh cao. Mỗi trăm năm chỉ có thể ra tay hai lần, bà ta đã ra tay một lần, bây giờ chỉ còn lại một lần cuối cùng”.

Kiếm tiên bị thương!

Ông lão gầy gò vẫn hơi do dự: “Điện chủ, sẽ có người tin thật sao?”

Bát điện chủ khẽ cười: “Biết lời nói dối nào dễ khiến người ta tin tưởng nhất không? Đó là trong thật có giả, trong giả có thật”.

Ông lão gầy gò cúi người xuống: “Điện chủ cao siêu, thuộc hạ bái phục”.

Bát điện chủ bật cười: “Ông nịnh hót cũng rất hay”.

Ông lão gầy gò lắc đầu: “Thuộc hạ không nịnh bợ điện hạ, giờ phút này thuộc hạ mới hiểu được ẩn ý sâu xa của điện chủ, nếu chúng ta nói lai lịch của Diệp Quân rất yếu, chắc chắn mọi người sẽ không tin, sẽ nghĩ Ác Đạo Minh chúng ta muốn mượn đao giết người, thế nên chúng ta không những không thể coi thường Diệp Quân mà còn thổi phồng hắn, cố gắng nói những người đứng sau hắn mạnh một chút, các cao thủ đỉnh cấp đó sẽ tin Diệp Quân thực sự có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm…”

Nói đến đây ông ta do dự một chốc, sau đó nói: “Chỉ là, liệu chúng có kiêng dè nữ kiếm tiên váy trắng đó mà không dám ra tay không?”

Bát điện chủ cười nói: “Thế nên phải nhấn mạnh nữ kiếm tiên váy trắng đó bị thương rồi, hơn nữa trong một trăm năm chỉ có thể ra tay hai lần”.

Ông lão gầy gò ngạc nhiên, sau đó cúi người thật thấp: “Thuộc hạ hiểu rồi”.

Dứt lời, ông ta lui ra ngoài.

Lúc này Bát điện chủ bỗng nói: “Khoan đã”.

Gã xòe tay ra, một chiếc nhẫn bỗng bay đến treo phía trên đại điện.

Trong chiếc nhẫn là ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Bát điện chủ bình tĩnh nói: “Ai có thể giết được Diệp Quân thì người đó sẽ sở hữu ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng này, chỉ cần đưa đầu của hắn đến sẽ có thể lấy được bảy mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng còn lại, Ác Đạo Minh tuyệt đối không nuốt lời, ta dùng Ác Đạo Minh để thề, nếu có bất kỳ sự giả dối nào, Ác Đạo Minh ra sẽ tan thành tro bụi”.

Ông lão gầy gò nhìn chiếc nhẫn đó, ánh mắt nóng rực, ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Ông ta muốn tự mình đi giết Diệp Quân.

Tinh thể Vĩnh Hằng quả thật có tác dụng rất lớn với cường giả cảnh giới Khai Đạo. Nhưng ông ta vẫn rất tỉnh táo, cho dù ông ta giết được Diệp Quân thật thì ba mươi tinh thể Vĩnh Hằng cũng sẽ không phải là của ông ta.

Đi theo Bát điện chủ nhiều năm như vậy, ông ta biết rất rõ đối phương là loại người gì.

Ông lão gầy gò thôi suy nghĩ, lẳng lặng lui ra ngoài.

Bát điện chủ ngồi trên bậc thềm đá, nhắm mắt lại cười nói: “Ta muốn xem thử các ngươi có thể nhẫn nhịn được không…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom