Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3714


Sau khi Ác Đạo Minh cố ý tiết lộ, rất nhanh tin tức và thông tin của Diệp Quân được nhiều người biết.

Dĩ nhiên nửa thật nửa giả.

Trong một tinh không.

“Đại ca”.

Một người đàn ông mặc đồ đen nhanh chân bước đến bên cạnh người đàn ông áo hoa dẫn đầu, phấn khích nói: “Diệp Quân đó có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Người đàn ông áo hoa bình tĩnh nói: “Ồ”.

Người đàn ông áo đen sửng sốt, sau đó lại nói: “Truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Động lòng rồi à?”, người đàn ông áo đen gật đầu: “Tất nhiên là động lòng”.

Người đàn ông áo hoa thấp giọng thở dài.

Thấy thế người đàn ông áo đen do dự, sau đó nói: “Ý của đại cả là có chi tiết lừa gạt ư?”

Người đàn ông áo hoa bình tĩnh nói: “Ác Đạo Minh còn tiết lộ gì nữa?”

Người đàn ông áo đen trầm giọng nói: “Nói đằng sau Diệp Quân có một kiếm tiên, nghe nói người phụ nữ này đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, nhưng bị thương nặng, hơn nữa một trăm năm chỉ có thể ra hai lần, đối phương đã ra tay một lần, chỉ còn một cơ hội cuối cùng…”

Nói đến đây, trong mắt gã chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Đại ca, ra tay đi! Để ta phụ trách đánh nữ kiếm tiên bị thương đó, có lẽ ta đánh không lại bà ta, nhưng tranh thủ kéo dài thời gian cũng không thành vấn đề”.

“Thạch Thuần”.

Người đàn ông áo hoa nhíu mày khẽ quát: “Ta biết đệ muốn có tinh thể Vĩnh Hằng để tiến lên một bước, nhưng đệ có thể động não chút không?”

Người đàn ông áo đen tên là Thạch Thuần trầm giọng nói: “Đại ca, ta biết Ác Đạo Minh không có ý tốt, chuyện này chắc chắn có bẫy nhưng huynh phải biết là tuổi thọ của ta chỉ còn không đến ngàn năm. Nếu không có tinh thể Vĩnh Hằng, một ngàn năm sau ta sẽ chết đi, đây là cơ hội ngàn năm có một với ta, có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng”.

Cường giả cảnh giới Khai Đạo không phải có thể sống mãi, tuổi thọ cũng có hạn.

Mà một số thần vật có thể tăng tuổi thọ bình thường có tác dụng rất ít với cảnh giới Khai Đạo, chỉ có tinh thể Vĩnh Hằng trong truyền thuyết mới có thể tăng tuổi thọ của cảnh giới Khai Đạo một lần nữa.

Quả thật tinh thể Vĩnh Hằng rất hiếm có, chỉ có nền văn minh vũ trụ cấp năm mới có.

Mà nền văn minh vũ trụ cấp năm… Thực lực đó là sự tồn tại nghịch thiên, chẳng hạn nền văn minh Thiên Hành, ai dám đến nền văn minh Thiên Hành cướp tinh thể Vĩnh Hằng?

Mà bây giờ Diệp Quân lại có.

Đây không chỉ là cơ hội hiếm có với gã mà cũng là cơ hội ngàn năm có một với cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Người đàn ông áo hoa im lặng một lúc rồi nói: “Khoan đã, đợi Diệp Quân đó xuất quan”.

Thạch Thuần lặng thinh, nhưng hai tay đã siết chặt lại, nữ kiếm tiên mặc đồ trắng nhìn Thạch Thuần không nói gì.

Người đàn ông áo hoa bình tĩnh nói: “Nếu đệ tin ta thì đợi đi”.

Thạch Thuần lặng thinh một lúc, hai tay buông lỏng: “Ta tin đại ca”.

Người đàn ông áo hoa khẽ gật đầu, gã nhìn xung quanh khẽ nói: “Ngày càng có nhiều người rồi”.

Ai mà không động lòng với truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm chứ?

Gã cũng động lòng.
 
Chương 3715


Nhưng gã biết rõ nếu Diệp Quân có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm thật, Ác Đạo Minh sẽ đưa lợi ích này cho người khác thật sao?

Hơn nữa nghĩ kỹ lại, cho dù Ác Đạo Minh không gạt người, nếu có được truyền thừa trên người Diệp Quân cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Không biết nguy hiểm tiềm tàng thì cứ lặng lẽ quan sát.

Người đàn ông áo hoa nhắm mắt lại.

Thạch Thuần ở bên cạnh gã nhìn chằm chằm đằng xa, sắc mặt trầm lặng như nước không biết đang nghĩ gì.

Nữ kiếm tu mặc đồ trắng liếc nhìn Thạch Thuần, sau đó thu lại ánh mắt.

Hồ sấm.

Đạo Quân bước đến cạnh Chu Phạn, trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh lại có động thái mới”.

Dứt lời, ông ta đưa một quyển trục cho Chu Phạn.

Chu Phạn đọc lướt một hồi, khẽ cười: “Truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm, thú vị đấy”.

Mặt mày Đạo Quân sa sầm: “Ngày càng có nhiều khí tức bí ẩn trong tối rồi”.

Tay phải Chu Phạn khẽ siết chặt, quyển trục trong tay biến thành tro tàn, cô ta nhìn khu vực hồ sấm đằng xa, sau đó nói: “Tháp gia”.

Vù!

Tiểu Tháp xuất hiện trước mặt Chu Phạn.

Chu Phạn mỉm cười: “Tháp gia, có thể cho ta mượn lửa Thiên Hành đó không?”

Tiểu Tháp nói: “Được”.

Dứt lời, lửa Thiên Hành xuất hiện trước mặt Chu Phạn.

Nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, sắc mặt của mọi người đều trở lên nghiêm trọng.

Mặc dù lúc này lửa Thiên Hành chẳng khác nào lửa bình thường nhưng không ai dám xem thường nó.

Chu Phạn đột nhiên xòe tay ra, lửa Thiên Hành đó biến thành ánh lửa rồi biến mất, khi nó xuất hiện lần nữa đã đến trong tinh vực phía trên hoàng thành Đại Chu.

Từ Thiên hơi ngạc nhiên: “Điện hạ, đây là?”

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Chẳng phải Ác Đạo Minh nói Tiểu Quân có truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp năm sao? Chúng ta dùng hành động để nói cho chúng biết chúng ta có thật”.

Từ Thiên chắp hai tay lại: “Ta hiểu rồi”.

Chu Phạn nhắm mắt lại, sở dĩ cô ta lấy lửa Thiên Hành ra là muốn để cho vài người biết khó mà lui.

Mặc dù họ không sợ địch mạnh nhưng nếu có thể giảm bớt số kẻ thù thì dĩ nhiên cũng là một chuyện tốt.

Đương nhiên cũng là đang đe dọa vài người.

Khi lửa Thiên Hành xuất hiện ở hoàng vực phía trên hoàng thành Đại Chu, rất nhiều người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Lửa Thiên Hành!

Là cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp, dĩ nhiên họ nhận ra lửa Thiên Hành, đây là thần vật của nền văn minh Thiên Hành – nền văn minh vũ trụ cấp năm trong truyền thuyết.
 
Chương 3716


Một ngọn lửa tiêu diệt cả nền văn minh, Ác Đạo Minh không gạt người.

Diệp Quân có vật của truyền thừa vũ trụ nền văn minh cấp năm thật.

Hơn nữa nền văn minh vũ trụ cấp năm này rất có thể là nền văn minh Thiên Hành.

Không hề do dự, vài cường giả đỉnh cấp lập tức xoay người đi.

Khi nói đến nền văn minh vũ trụ cấp năm, đó không phải là thứ họ có thể dây vào.

Thoáng chốc khí tức bí ẩn xung quanh trên bầu trời hoàng thành Đại Chu giảm bớt tám phần.

Trong tinh không, khi nhìn thấy lửa Thiên Hành, sắc mặt ba người Thạch Thuần cũng trở nên nghiêm trọng.

Người đàn ông áo hoa dẫn đầu khẽ nói: “Lửa Thiên Hành…”, Thạch Thuần nhìn chằm chằm lửa Thiên Hành, không nói gì.

Nữ kiếm tu áo trắng nhíu chặt mày.

Lửa Thiên Hành này cũng hơi khiến cô ta bất ngờ.

Người đàn ông áo hoa nói: “Đại Chu đang cố ý nói cho chúng ta biết họ có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm thật”.

Thạch Thuần bỗng nói: “Đại ca, lửa Thiên Hành đó không có bất kỳ năng lượng nào cả”.

Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Ta biết”, Thạch Thuần muốn nói lại thôi.

Người đàn ông áo hoa nói: “Có thể nói là họ cố ý lấy lửa Thiên Hành ra để hù dọa người khác?”

Thạch Thuần gật đầu: “Trong thế tục, người thật sự có tiền không nên cố ý thể hiện ra, họ cố ý lấy lửa Thiên Hành ra ngược lại cho thấy họ chột dạ”.

Nói đến đây, gã nhìn lửa Thiên Hành đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ kích động: “Đại ca, đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta, chỉ cần chúng ta hành động lần này, sau này sẽ không cần lo lắng nữa. Tất nhiên ta cũng biết điều này rất mạo hiểm, nhưng đáng để mạo hiểm, chỉ cần ba người chúng ta cùng ra tay, nhất định sẽ có cơ hội giết Diệp Quân đó, giết người xong chúng ta chạy, với thực lực của chúng ta, dù thực lực của nữ kiếm tiên váy trắng đó có mạnh đến đâu cũng không thể đuổi kịp chúng ta”.

Ngay lúc này người đàn ông áo hoa bỗng hợp hai ngón tay lại.

Kiếm tu nữ đồ trắng phía sau Thạch Thuần bỗng xuất kiếm.

Sự việc xảy ra đột ngột khiến Thạch Thuần biến sắc, gã xoay người, hai tay giơ lên đỡ, đúng lúc này người đàn ông áo hoa phía sau bất ngờ đấm vào đầu gã.

Rầm!

Cơ thể Thạch Thuần nổ tung, chỉ còn lại linh hồn.

Người đàn ông áo hoa bóp chặt lấy linh hồn của Thạch Thuần, Thạch Thuần vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Tú Võ, huynh!”

Tay phải người đàn ông áo hoa tên Tú Võ dùng sức.

Linh hồn Thạch Thuần nổ tung, bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tú Võ cầm lấy chiếc nhẫn của Thạch Thuần, sau đó lắc đầu: “Ta cũng không muốn giết đệ nhưng ta thật sự không kiềm chế được, vì đệ quá ngu ngốc”.

Quá ngu ngốc.

Tú Võ nhìn thi thể Thạch Thuần trước mặt, thấp giọng thở dài, lại nói: “Không sợ đối thủ mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, đệ không thấy được tình thế, giữ lại mạng cho đệ chắc chắn sẽ gây họa cho bọn ta”.

Nữ kiếm tu áo trắng trầm giọng nói: “Huynh ấy bị lợi ích che mờ tâm trí rồi”.
 
Chương 3717


Tú Võ lắc đầu: “Là bởi vì mấy năm nay chúng ta quá thuận lợi, hơn nữa đệ ấy còn tự cao tự đại, luôn xem thường các cường giả bên ngoài, cho nên đệ ấy cứ nghĩ chỉ cần chúng ta hợp sức lại thì có thể thành công…”

Nói đến đây, ánh mắt gã hiện lên vẻ phức tạp: “Giống như mấy tay cờ bạc trong thế tục, họ chỉ nhìn thấy cái lợi mà không thấy được nguy hiểm, nói cách khác họ vô thức gạt bỏ nguy hiểm, trong đầu toàn là chiến thắng, chưa từng nghĩ đến việc thua cuộc”.

Nữ kiếm tu áo trắng im lặng không đáp.

Tú Võ nói tiếp: “Năm đó đệ ấy vẫn còn khá nghe lời, thực lực cũng không tệ nên ta giữ đệ ấy lại bên người, ta không ngờ đến lúc nhìn thấy lợi ích lớn, đệ ấy lại trở nên tự phụ ngu xuẩn như vậy. Nếu không giết đệ ấy, chúng ta sẽ bị đệ ấy làm liên lụy, phải biết một khi dính vào vài nhân quả thì sẽ không thể cứu vãn”.

Nữ kiếm tu áo trắng gật đầu: “Đại ca, huynh không cần giải thích nhiều như thế, ta hiểu”.

Tú Võ khẽ cười không nói gì thêm, chỉ chia một nửa thần vật trong chiếc nhẫn cho nữ kiếm tu áo trắng.

Nữ kiếm tu áo trắng không từ chối.

Tú Võ xoay người nhìn lửa Thiên Hành ở đằng xa: “Trong tối vẫn có ít nhất năm luồng khí tức cực mạnh, trong đó có hai khí tức khá quen thuộc, hẳn là quái nhân Thiên Xích và binh chủ đó”.

Nữ kiếm tu áo trắng nhíu mày: “Họ cũng đến rồi”.

Tú Võ cười nói: “Họ không thể không lay động trước truyền thừa nền văn minh cấp năm”.

Nữ kiếm tu áo trắng trầm giọng nói: “Chúng ta…”

Tú Võ nói: “Khoan đã, ta phải đi gặp Diệp Quân đó trước”, nữ kiếm tu áo trắng nói: “Sau khi gặp thì sao?”

Tú Võ không nói gì mà chỉ nhìn về phía tận cuối tinh không.

Khu vực hồ sấm.

Đạo Quân bước đến cạnh Chu Phạn, sau đó trầm giọng nói: “Điện hạ, bọn ta điều tra được có ít nhất năm khí tức bí ẩn vẫn chưa đi”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Chắc họ vẫn muốn quan sát, cứ kệ họ”.

Đạo Quân gật đầu, đang muốn nói gì thì ngay lúc này, khu vực hồ sấm đằng xa bỗng vang lên tiếng sấm nổ đáng sợ.

Mọi người vội nhìn sang.

Ở khu vực hồ sấm, từng tia sáng màu vàng liên tục phóng lên trời, sức mạnh của chúng rất lớn, phá tan vài tia chớp.

Từ Thiên khẽ nói: “Sắp thành công rồi”.

Ông ta vừa dứt lời thì vang lên tiếng “ầm”.

Tia sáng vàng bỗng phóng thẳng vào tận cuối tinh không từ khu vực hồ sấm, cùng lúc đó, một luồng uy lực khí tức đáng sợ bỗng tràn ngập cả thế gian, cảm giác cực kỳ áp bức.

Diệp Quân chậm rãi bước ra từ khu vực hồ sấm đó trong cái nhìn chăm chú của mọi người.

Lúc này, cả người Diệp Quân đều được khoác một màu vàng óng hệt như kim cương, toàn thân đều toát ra từng uy lực sức mạnh đáng sợ.

Uy lực sức mạnh cơ thể thuần túy.

Từ Thiên cũng hơi kích động: “Kim Cang Thể”.

Thuật luyện thể này không chỉ là thuật luyện thể hàng đầu của nhà Phật mà còn là thuật luyện thể hàng đầu của cả Đại Chu.
 
Chương 3718


Mà sở dĩ ông ta kích động là vì năm đó chỉ có người sáng lập của chùa Phạn Thiên từng luyện thành công Kim Cang Thể này. Sở dĩ những người thế hệ sau không tu luyện thành công hoàn toàn là vì tu luyện thuật luyện thể này quá tốn tiền.

Chẳng hạn như lúc này, mặc dù ông ta cũng có được thuật luyện thể này nhưng ông ta không tu luyện nó, vì tài chính của chùa Phạn Thiên không đủ.

Thể tu.

Đó là môn phái chỉ có người giàu mới có thể tu luyện.

Nếu Diệp Quân không có tinh thể Vĩnh Hằng cũng rất khó tu luyện thành công nhanh như vậy.

Ở phía xa, Diệp Quân dừng lại, hắn nhắm mắt lại, hai tay siết chặt.

Ầm.

Cả tinh không như bị một đòn tấn công mạnh, rung chuyển dữ dội, sau đó nứt ra, cực kỳ hãi hùng.

Diệp Quân vô cùng phấn khích, lúc này hắn cảm nhận được sức mạnh vô tận trong người, đó là sức mạnh cơ thể thuần túy.

Lúc này một mùi hương ập đến, Chu Phạn xuất hiện trước mặt Diệp Quân, trong tay cô ta là một bộ quần áo màu trắng, cô ta đưa cho Diệp Quân, dịu dàng nói: “Huynh mặc đi”.

Lúc này Diệp Quân mới nhận ra vừa rồi mình tu luyện trong hồ sấm, quần áo đã biến thành tro bụi, lúc này hắn đang trần trụi.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó vung tay mặc bộ quần áo màu trắng vào.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, đáy mắt đều là sự dịu dàng, mỉm cười nói: “Rất anh tuấn”.

Diệp Quân bật cười, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Chu Phạn, sau đó hôn lên đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô ta.

Từ Thiên vội chắp tay thành hình chữ thập: “Đừng nhìn, đừng nhìn, ta là hòa thượng sao có thể đi nhìn mấy cảnh này… đi thôi…”

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Đạo Quân và Nguyên Tướng cũng vội xoay người đi.

Lúc này vẫn còn đợi ở đây thì thật không hiểu chuyện gì cả.

Một lúc sau, đôi môi tách ra, mặt Chu Phạn đỏ như gấc.

Diệp Quân nhìn đến mức trong lòng dâng lên ngọn lửa, nhưng vẫn kiềm chế lại. Hắn nhìn tận cuối tinh không đằng xa, sau đó nói: “Có rất nhiều khí tức mạnh”.

Chu Phạn khẽ gật đầu, sau đó nói lại toàn bộ chuyện mấy ngày nay cho Diệp Quân.

Sau khi nghe Chu Phạn kể xong, Diệp Quân nhíu mày: “Ác Đạo Minh này…”

Chu Phạn nói: “Có ba người đến từ Đăng Thiên Vực muốn gặp huynh”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đăng Thiên Vực?”, Chu Phạn gật đầu: “Phải, gặp không?”, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.

Trong một tinh không, Tú Võ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cách đó không xa có một nam một nữ chậm rãi bước đến.

Trai đẹp gái xinh.

Chính là Diệp Quân và Chu Phạn.

Nữ kiếm tu áo trắng nhìn Diệp Quân, tay trái siết chặt thanh kiếm trong tay.

Diệp Quân dẫn Chu Phạn đến trước mặt hai người, mỉm cười nói: “Hai vị tìm ta?”
 
Chương 3719


Tú Võ nhìn Diệp Quân một hồi, cười nói: “Chào Diệp công tử, ta là Tú Võ, vị bên cạnh này là Kiếm Bạch Y – tam muội của ta”.

Chu Phạn bỗng nói: “Các ngươi vẫn còn một người nữa đâu?”

Tú Võ mỉm cười nói: “Đệ ấy có vài việc nên đi trước rồi”. Chu Phạn nhìn Tú Võ, khẽ gật đầu, không nói gì.

Tú Võ quay sang nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Diệp công tử, ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

Diệp Quân cười nói: “Ta cũng có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

Tú Võ cười nói: “Tất nhiên là được”. Diệp Quân gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.

Tú Võ nhìn lửa Thiên Hành ở tinh vực đằng xa: “Diệp công tử, ngọn lửa này bị ai đó trấn áp rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ hỏi: “Ai là người trấn áp nó vậy?”. Diệp Quân nói: “Người lớn trong nhà ta”, Tú Võ im lặng không nói.

Người lớn trong nhà, tên nhóc này có chỗ dựa vững chắc.

Tú Võ lại hỏi: “Diệp công tử có truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp năm à?”

Diệp Quân cười nói: “Xem như là thế”.

Cho dù là lửa Thiên Hành hay Tiên Đạo Thụ thì đúng thật đều là đồ của nền văn minh vũ trụ cấp năm.

Tú Võ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Các ngươi đến đây là vì lệnh truy nã Ác Đạo mà Ác Đạo Minh ban bố à?”

Tú Võ gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Xem ra ngươi đã thay đổi ý định rồi”, Tú Võ bỗng trở tay đè xuống, không gian bỗng chốc bị ngăn cách, không thần thức nào có thể đến gần.

Diệp Quân nhìn Tú Võ, không nói gì.

Tú Võ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp công tử, không giấu gì ngươi, mấy năm nay hai huynh muội ta vẫn luôn lưu lạc khắp nơi, không có nhà, bây giờ bọn ta muốn có một ngôi nhà… nếu Diệp công tử không chê, hai huynh muội ta sẵn sàng đi theo Diệp công tử, trở thành người một nhà với Diệp công tử”.

Chu Phạn: “…”

Nữ kiếm tu áo trắng cũng khá ngạc nhiên, cô ta cũng không ngờ Tú Võ lại làm như thế.

Nương nhờ người khác?

Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn cũng không ngờ hai người trước mặt này lại muốn nương nhờ vào hắn, nhìn vẻ mặt thành thật của đối phương có vẻ như không phải giả vờ.

Tú Võ lại nói: “Diệp công tử, ta biết chuyện này hơi đường đột, nhưng mong ngươi tin là ta nghiêm túc”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi đừng nói thế, thực lực của ta kém ngươi không biết bao nhiêu, ngươi nương nhờ vào ta? Nếu ngươi là ta thì có tin không?”

Tú Võ nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ngươi là người thông minh, ta cũng không vòng vo với ngươi. Thật ra sở dĩ hai bọn ta muốn nương nhờ vào Diệp công tử là vì muốn liều một lần”.

Diệp Quân nói: “Liều cái gì?”

Tú Võ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Liều một cơ hội thay đổi số mệnh”.

Diệp Quân cười nói: “Ngươi có biết bây giờ ta đang đối mặt với kẻ thù thế nào không?”

Tú Võ nói: “Ác Đạo Minh và vài cường giả Đăng Thiên Vực”.
 
Chương 3720


Diệp Quân nhìn Tú Võ: “Thế mà ngươi còn muốn đi theo ta?”

Tú Võ gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Tú Võ một hồi, cười nói: “Được rồi”, Tú Võ lập tức cúi người với Diệp Quân: “Bắt đầu từ giờ cậu Diệp có gì phân phó, thuộc hạ sẽ luôn làm theo”.

Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu áo trắng, cô ta lặng thinh không nói.

Khuất phục?

Kiếm tu thà hy sinh cũng không khuất phục.

Lúc này Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng đột nhiên bay đến trước mặt Tú Võ: “Nếu ngươi đã đi theo ta, dĩ nhiên ta không thể để cho ngươi bị thiệt được, đây là quà gặp mặt, cũng là chút tấm lòng của ta”.

Tinh thể Vĩnh Hằng!

Lúc nhìn thấy viên tinh thể Vĩnh Hằng đó, sắc mặt Tú Võ thay đổi, sau đó thầm vui mừng.

Mẹ nó chứ!

Đánh cược đúng rồi.

Cậu Diệp này chắc chắn không chỉ đơn giản là có truyền thừa nền văn minh cấp năm, mẹ kiếp, nền văn minh vũ trụ cấp năm tốt thế à?

Có người nào thuộc nền văn minh vũ trụ cấp năm mà tầm thường chưa?

Những người đó đều rất kiêu ngạo, nhìn cường giả cảnh giới Khai Đạo hệt như nhìn đám kiến nhỏ bé, nhưng họ lại xem trọng thiếu niên này.

Điều này bình thường sao?

Chắc chắn không bình thường.

Gã không biết rõ nguyên nhân cụ thể nhưng gã biết chuyện này không đơn giản, Diệp công tử trước mặt này sâu không lường được.

Có thể đánh cược một lần.

Tú Võ không nghĩ nhiều nữa, cung kính nhận lấy tinh thể Vĩnh Hằng, sau đó nói: “Cảm ơn cậu Diệp”.

Diệp Quân gật đầu, lúc này Kiếm Bạch Y bỗng cúi người nói: “Ta cũng muốn có một ngôi nhà”.

Kiếm tu quả thật thà hy sinh cũng không khuất phục.

Nhưng nếu đối phương cho mình quá nhiều lợi ích thì khuất phục cũng được.

Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu áo trắng, sau đó cười nói: “Chào mừng”.

Hắn vừa nói vừa xòe tay ra, một viên tinh thể Vĩnh Hằng rơi xuống trước mặt nữ kiếm tu áo trắng.

Nữ kiếm tu áo trắng vội cầm lấy.

Tuy rằng chỉ có một viên nhưng viên tinh thể Vĩnh Hằng này lại có tác dụng cực kỳ lớn, chẳng những có thể kéo dài ít nhất một ngàn năm tuổi thọ, còn có thể cứu được tính mạng vào thời khắc quan trọng. Phải biết rằng, tinh thể Vĩnh Hằng này có tác dụng chữa bệnh cực kỳ tốt.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Diệp công tử này thế mà có thể lấy hai viên tinh thể Vĩnh Hằng ra tặng cho người khác.

Con nhà giàu đấy.

Diệp Quân bỗng nói: “Ta hỏi một câu, hai người có biết Cơ Tiểu Kiếm không?”

Tú Võ hơi ngạc nhiên: “Cậu Diệp biết cô ta à?”

Diệp Quân gật đầu: “Lúc đầu cô ta từng đến giết ta, bị ta đánh cho bỏ chạy”.
 
Chương 3721


Tiểu Tháp: “…”

Tú Võ kinh ngạc nói: “Cậu Diệp đánh cô ta bỏ chạy ư?”, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.

Diệp Quân bỗng nói: “Thực lực của hai vị so với cô ta thì thế nào?”

Tú Võ do dự rồi nói: “Hai bọn ta chắc hẳn là ngang ngửa cô ta”.

“Ồ…”

Diệp Quân nhìn hai người không nói gì.

Tú Võ hơi xấu hổ: “Cơ Tiểu Kiếm đó là một vị kiếm tu thuần, từng đánh bại ba Trọng Thiên, thực lực quả thật rất mạnh”.

Thật ra hai người họ vẫn không bằng thực lực của Cơ Tiểu Kiếm.

Diệp Quân gật đầu: “Hai người đi theo ta”.

Dứt lời, hắn dẫn hai người và Chu Phạn đi vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, sắc mặt hai người Tú Võ trở nên nghiêm trọng, một lúc sau hai người nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Mười năm trong tháp, một ngày ở ngoài.

Cách biệt thời gian này quả thật rất “biến thái”.

Diệp Quân nhìn hai người, hơi ngạc nhiên: “Sao hai vị lại ngạc nhiên thế?”

Tú Võ do dự một lúc rồi nói: “Cậu Diệp, thời gian trong này và thời gian bên ngoài…”

Diệp Quân cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này. Sao thế? Đăng Thiên Vực không có sự tồn tại thời không tương tự à?”

Tú Võ lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không có? Không thể nào”.

Tú Võ cười khổ: “Cậu Diệp, nghịch chuyển thời gian này đơn giản lắm sao?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Không đơn giản à?”. Tú Võ cạn lời.

Kiếm Bạch Y nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta không phải giả vờ đâu, thời gian nghịch chuyển cấp bậc này quả thật rất đơn giản với nhà ta. Không giấu gì hai người, Tiểu Tháp này cũng rất bình thường, ta còn một tòa tháp khác, mà thời gian bên trong tháp đó còn dài hơn, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài”.

Tiểu Tháp: “…”

Tú Võ và Kiếm Bạch Y tỏ ra khó tin, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài?

Khái niệm gì đây?

Mẹ nó chứ, cái này có khác gì siêu phàm hả? Chu Phạn nhìn Diệp Quân, mím môi cười.

Diệp Quân bỗng nhìn Kiếm Bạch Y: “Có thể cho ta mượn xem kiếm của cô nương không?”

Kiếm Bạch Y do dự một lúc, sau đó xòe tay ra, một thanh kiếm bay đến trước mặt Diệp Quân, đó là một thanh kiếm dài mảnh, dài ba tấc hai, rộng một ngón tay. Cả thanh kiếm có màu ánh sao, rất nhẹ, cầm trong tay hệt như một chiếc lông vũ, không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào.

Diệp Quân bỗng nhíu mày, Kiếm Bạch Y hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân nhìn Kiếm Bạch Y: “Kiếm cô dùng ở cấp bậc này thôi sao?”
 
Chương 3722


Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Mặc dù kiếm này không phải là thần vật Đại Đạo nhưng cũng hiếm có trên thế gian, cho dù ở Đăng Thiên Vực cũng có thể rất mạnh”.

Diệp Quân bỗng vung tay, một thanh kiếm rơi xuống trước mặt Kiếm Bạch Y.

Chính là kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân nói: “Xem thanh kiếm này của ta đi”.

Kiếm Bạch Y giơ tay ra cầm lấy kiếm Thanh Huyên, chỉ thoáng chốc đồng tử cô ta co lại, cảm thấy ngạc nhiên và hoảng sợ.

Diệp Quân cười nói: “Hai người thử chút nhé?”

Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ, Tú Võ nhìn kiếm Thanh Huyên, sau đó nói: “Được”.

Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ: “Cẩn thận”, dứt lời, cô ta vung mạnh một kiếm chém xuống.

Ngay khi Kiếm Bạch Y xuất kiếm, Tú Võ biến sắc, gã vội lấy tấm khiên tròn màu vàng ra chắn trước mặt.

Vụt!

Tú Võ lập tức lùi về sau gần cả vạn trượng, tấm khiên tròn trong tay gã đã vỡ tan, không chỉ thế cả cánh tay phải của gã đã nứt ra.

Tú Võ ngẩng đầu nhìn Kiếm Bạch Y, mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Đây…”

Kiếm Bạch Y cũng trợn tròn mắt, cực kỳ kinh hoàng. Diệp Quân bỗng cười nói: “Kiếm cô nương, thanh kiếm này thế nào?”

Kiếm Bạch Y cúi người thật thấp với Diệp Quân, vui mừng nói: “Cảm ơn cậu Diệp tặng kiếm, thuộc hạ nguyện một lòng đi theo cậu Diệp đến chết”.

Diệp Quân: “?”

Tiểu Tháp thấy vui khi người gặp họa nói: “Cho ngươi giả vờ, giờ xem ngươi làm sao”.

Diệp Quân suy tư, sau đó nói: “Bạch Y cô nương, thanh kiếm này đã nhận ta là chủ, cô biết đấy, trung thần không nhận người chủ thứ hai, kiếm cũng thế”.

Kiếm Bạch Y trợn tròn mắt: “Không phải tặng ta à?”, Diệp Quân sầm mặt, da mặt cô nương này dày thế?

Kiếm Bạch Y nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tiếc nuối nói: “Cậu Diệp…”

Diệp Quân cười nói: “Chỉ là một thanh kiếm thôi, như thanh kiếm này, nhà ta không có một ngàn cũng có một trăm thanh, cô chăm chỉ làm việc, sau này đợi khi nào ta về nhà, ta tặng cô một thanh kiếm”.

Kiếm Bạch Y mừng rỡ: “Thật à?”. Diệp Quân gật đầu: “Kiếm tu không gạt kiếm tu”.

Kiếm Bạch Y nói: “Cậu Diệp, sau này ta đi theo ngươi lăn lộn”.

Diệp Quân mỉm cười, xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay. Sau khi cất kiếm, hắn cười nói: “Từ nay về sau, cứ mười năm ta sẽ cho hai người một viên tinh thể Vĩnh Hằng…”

“Hả?”

Tú Võ bỗng run giọng nói: “Mười năm một viên tinh thể Vĩnh Hằng?”. Diệp Quân nói: “Chê ít à?”

Tú Võ vội nói: “Không không, không phải…”

Diệp Quân nhìn hai người họ, thấy vẻ mặt của họ như thể gặp ma, hắn cảm thấy hơi khó hiểu, thầm nghĩ: Có phải mình đã đánh giá thấp giá trị của tinh thể Vĩnh Hằng rồi không?

Lúc này Tú Võ bỗng nói: “Cậu Diệp, cậu nói đều là thật sao?”

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, gật đầu: “Dĩ nhiên là thật”. Tú Võ nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó trầm giọng nói: “Cậu Diệp, tinh thể Vĩnh Hằng của cậu có nhiều không?”

Diệp Quân nhìn Tú Võ, Tú Võ vội nói: “Thuộc hạ không có ý gì khác, ý của thuộc hạ là thuộc hạ cũng quen biết vài cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cấp, nếu Diệp công tử không chê thì thuộc hạ có thể đi tìm họ.
 
Chương 3723


Chỉ cần cậu Diệp đồng ý cứ mười năm sẽ cho bọn họ một viên tinh thể Vĩnh Hằng, họ nhất định sẽ sẵn lòng làm việc cho cậu Diệp”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Kẻ thù của ta là Ác Đạo Minh đấy”. Tú Võ vung tay lên, sảng khoái nói: “Ác Đạo Minh là cái thá gì chứ”.

Dứt lời, gã lại thấy hối hận. Mẹ nó chứ!

Ác Đạo Minh vẫn khá mạnh đấy.

Nhưng đã giả vờ đến mức này rồi, dĩ nhiên làm gì có đạo lý thu lại.

Diệp Quân nói: “Ngươi có thể tìm được mấy người?”, Tú Võ trầm giọng nói: “Ta không chắc nhưng ta có thể đảm bảo sẽ có người bằng lòng làm việc cho cậu Diệp”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tú Võ nói: “Vậy cậu Diệp đợi tin của bọn ta”.

Dứt lời, gã dẫn Kiếm Bạch Y rời khỏi đó.

Sau khi hai người đó đi, Chu Phạn nói: “Huynh tin họ sao?”

Diệp Quân cười nói: “Không tin”. Chu Phạn nói: “Vậy…”

Diệp Quân mỉm cười: “Dĩ nhiên không thể tin tưởng nhau khi mới gặp lần đầu, tin tưởng thì phải dần dần kiểm chứng, họ đi theo ta chẳng qua là có ý đồ về lợi ích, mà ta cũng cần vài người giúp đỡ, chúng ta xem như ai cũng được lợi”.

Chu Phạn gật đầu: “À phải rồi, có một việc phải nói với huynh, ta đã liên lạc với vũ trụ Quan Huyên rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, chỉ cười không nói gì.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Liên hệ với ai?”, Chu Phạn cười ẩn ý: “Huynh đoán xem”.

Diệp Quân mỉm cười không nói gì.

Chu Phạn mỉm cười: “Dĩ nhiên là liên hệ với Tiểu Ái cô nương, nếu không còn có thể có ai?”

Tiểu Ái?

Diệp Quân thở phào.

Chu Phạn lại nói: “Cô ấy muốn xây một trận pháp dịch chuyển từ vũ trụ Quan Huyên đến chỗ này, cần bọn ta giúp đỡ, ta đã cử người đi kết nối với cô ấy rồi…”

Diệp Quân nắm tay Chu Phạn, khẽ nói: “Tại sao lại muốn liên hệ với vũ trụ Quan Huyên?”

Chu Phạn mỉm cười: “Chẳng phải huynh muốn thống nhất cả vũ trụ, lập ra một trật tự hoàn toàn mới sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn khẽ nói: “Ta muốn giúp huynh”.

Diệp Quân cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua, hắn kéo Chu Phạn vào lòng, sau đó nói: “Đại Chu…”

Chu Phạn lắc đầu: “Đây không chỉ vì huynh mà cũng vì Đại Chu. Ta biết không bao lâu nữa, vũ trụ Quan Huyên sẽ phát triển đến mức Đại Chu theo không kịp, đến lúc đó nếu Đại Chu ta gia nhập đã muộn rồi. Gia nhập càng sớm càng có nhiều lợi ích”.

Diệp Quân bật cười.

Hai tay Chu Phạn nhẹ nhàng ôm lấy eo Diệp Quân, khẽ nói: “Có lẽ không lâu nữa huynh sẽ trưởng thành đến mức ta cũng không chạm đến được…”

Diệp Quân lặng thinh.
 
Chương 3724


Con đường võ đạo đúng thật là con đường của sự cô đơn.

Một đường đi đến đây hắn đi rất nhanh, người bên cạnh quả thật cũng ngày càng ít.

Quay đầu nhìn lại, bây giờ cũng chỉ có Ngao Thiên Thiên đi theo bên cạnh hắn, à không đúng, còn có một Tháp gia.

Dĩ nhiên Tháp gia không tính là người.

Nhưng nghĩ lại con đường võ đạo cũng không cô độc đến thế.

Vì phía trước còn có mấy người đang đợi hắn.

Nghĩ đến mấy người cô cô váy trắng, Diệp Quân nở nụ cười khổ…

Trong một tinh không.

Tú Võ và Kiếm Bạch Y ngự kiếm bay đi.

Kiếm Bạch Y nói: “Huynh tin những lời hắn nói sao?”. Tú Võ nói thẳng: “Tin một nửa”.

Kiếm Bạch Y quay sang nhìn Tú Võ, Tú Võ trầm giọng nói: “Những lời hắn nói có thật có giả, ta tạm thời không phân biệt được, cậu Diệp này có vẻ tinh ranh đấy”.

Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Đi theo hắn tức là phải đối đầu với Ác Đạo Minh…”

Tú Võ cười nói: “Bình thường mà, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, chúng ta muốn có lợi ích thì phải mạo hiểm”.

Kiếm Bạch Y gật đầu: “Ừ”.

Tú Võ bỗng nói: “Muội nói xem người đằng sau Diệp công tử đó có khả năng là trên cả nền văn minh vũ trụ cấp năm không?”

Kiếm Bạch Y ngạc nhiên: “Sao có thể chứ?”

Tú Võ khẽ nói: “Ta muốn đánh cược”, nói đến đây gã lại nói: “Cược đúng”.

Kiếm Bạch Y lắc đầu: “Ta không cược, vì chuyện này không có khả năng xảy ra, giúp hắn đánh nhau thì được, nhưng nếu liều mạng thì ta không làm”.

Tú Võ khẽ cười không nói gì nữa.

Bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đang không ngừng tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm.

Trước khi thể xác được tăng cường, ý kiếm mang theo sức mạnh Tuế Nguyệt của hắn có thể chém xuyên qua vạn năm, khi dùng kiếm Thanh Huyền thì có thể chặt đứt trăm nghìn năm tuổi thọ.

Một nhát kiếm, một trăm nghìn năm.

Cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.

Tuổi thọ của họ thường không ngắn, nhưng vấn đề trí mạng nằm ở chỗ để tiến thêm bước nữa từ cảnh giới Khai Đạo thì khó như lên trời.

Từ vũ trụ Ngũ Duy ra thì cảnh giới Khai Đạo đã xem như đỉnh chóp.

Cứ thế, năm tháng trôi qua, tuổi thọ của họ ngày càng rút ngắn lại, chẳng khác gì ăn không ngồi rồi chờ chết.

Đó cũng là lý do họ khao khát tinh thể Vĩnh Hằng để kéo dài thọ mệnh đến vậy.

Diệp Quân tu luyện Tuế Nguyệt Nhất Kiếm vì biết nếu nâng cao sức mạnh của nó thì nó sẽ trở thành khắc tinh của mọi cường giả cảnh giới Khai Đạo.

 
 
Chương 3725


Thể xác được hun đúc khiến uy lực của kiếm kỹ cũng tăng lên theo. Trước kia hắn chỉ có thể chém vạn năm tuổi thọ, bây giờ thì thần hồn và thể xác đã có thể chịu được nhiều sức mạnh Tuế Nguyệt hơn, con số kia cũng tăng lên đến hai mươi nghìn năm.

Nhưng Diệp Quân chưa thỏa mãn.

Đó chưa phải giới hạn của hắn. Hắn vẫn còn có thể lên đến chém một trăm nghìn năm trong một nhát, vừa có thể tạo thành uy hiếp với cường giả cảnh giới Khai Đạo lại vừa không nguy hiểm đến tính mạng.

Phải tiếp tục phấn đấu!

Diệp Quân điên cuồng tu luyện Nhất Giới Tuế Nguyệt đến cực hạn.

Bên cạnh đó, Nhất Niệm thì tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn kia. Càng tìm hiểu, cô ta càng nhận thấy nó phức tạp hơn mình tưởng, đồng thời cũng vô cùng phấn khích trước những tri thức trong đó, thứ mà văn minh Thiên Hành cũng không có.

Người của văn minh Thiên Hành sau khi nở ra từ trái cây vẫn chưa thể lập tức làm việc mà phải học tập vô số kiến thức trước. Đạo Thời Gian là một trong những thứ mà Nhất Niệm đã chọn, vì vậy mới có thể hiểu được thời không bí ẩn này.

Càng đào sâu vào nó, Nhất Niệm mới nhận ra nó đang ẩn chứa rất nhiều tri thức về đạo Thời Gian và thời gian, còn sâu sắc hơn những gì từng học ở văn minh Thiên Hành.

Điều này khiến cô ta sung sướng vô cùng.

Chợt Tiểu Tháp lên tiếng: “Nhất Niệm, cô còn bao nhiêu ngày nghỉ?”

Cô ta đáp: “Tính theo bên ngoài thì còn ba tháng, sao vậy?”

Tiểu Tháp: “Không có gì, ta hỏi thế thôi”.

Nhất Niệm cười khúc khích: “Hay đến lúc đó chúng ta đi chơi đi Tháp gia! Nơi ta ở có một tòa mẫu tháp ấy…”

Tiểu Tháp im lặng hồi lâu mới buông lời: “Ta sống ba đời, gặp gỡ bao người, cuối cùng mới có một người hiểu ta”.

Nhất Niệm: “…”

Đại Chu.

Tuy vừa trải qua một trận chiến sinh tử nhưng họ cũng không bị tổn thương quá nặng nề, ngược lại còn nhờ vào quả Đạo Linh Diệp Quân tặng mà các cường giả tầng chót của họ đều mạnh lên rất nhiều.

Để tiết kiệm thời gian, Đạo Quân, Từ Thiên và Nguyên Tướng đều vào trong tháp uống quả Đạo Linh, còn được Diệp Quân tặng cho tinh thể Vĩnh Hằng trợ giúp tu luyện.

Họ ở lại trong tháp tu luyện, tu vi và sức mạnh đều tăng cao.

Nhờ có quả Đạo Linh, Linh Tổ Đại Chu và tinh thể do Diệp Quân tài trợ nên Từ Thiên bắt đầu tu luyện Kim Cương Thể.

Ông ta đã hy sinh quá nhiều trong trận chiến hôm ấy, nên được bù đắp thỏa đáng.

Một ông lão đứng trên không trung, nhìn xuống Hoàng thành Đại Chu. Ông ta mặc áo choàng màu sắc sặc sỡ, tóc hai màu đen trắng trông kỳ lạ vô cùng, tay cầm một hồ lô rượu.

Ông ta là quái nhân Thiên Xích.

Cũng đến từ Đăng Thiên Vực, nghe theo lệnh truy nã của Ác Đạo Minh mà tìm đến đây nhưng chưa vội vàng ra tay.

Bởi vì mấy trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.
 
Chương 3726


Ông ta đương nhiên cũng xiêu lòng trước cám dỗ quá lớn này, nhưng vẫn còn giữ lại lý trí mà nhận ra Ác Đạo Minh đang muốn mượn đao giết người. Nếu thanh niên kia dễ bị giết như vậy thì họ cần gì mướn người ngoài?

Ông ta đang chờ xem có tên ngu ngốc nào ra tay trước, thăm dò thanh niên kia thế nào đã.

Tiếc rằng đợi mãi cũng không thấy tên nào.

Chẳng lẽ cứ thế mà đi?

Ông ta không cam tâm. Dù gì cũng đã đến đây rồi, ít nhất phải kiếm chác chút lợi lộc rồi mới đi.

Nhưng ra tay ư?

Đương nhiên không được.

Vốn ông ta còn tự tin vô cùng, vì vậy còn định mạo hiểm, thử đánh lén chết hắn rồi chuồn đi nhận thưởng.

Dù gì Diệp Quân mới chỉ có mười phần thần tính, khác gì vặt cổ con gà đâu?

Nhưng khi thấy Đại Chu lấy ra lửa Thiên Hành, ông ta đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch này.

Đó là lửa Thiên Hành!

Mẹ nó chứ.

Không ngờ thằng này có chống lưng.

Thật ra ông ta cũng đã nhìn ra, người vừa trẻ vừa mạnh như Diệp Quân mà không có ai nâng đỡ thì có quỷ mới tin, chỉ là không biết ô dù của hắn mạnh đến đâu.

Sự xuất hiện của lửa Thiên Hành đã khiến ông ta câm lặng.

Chắc cái chống lưng này mạnh hơn cả ông ta.

Động thủ ư?

Hạ sách.

Nhưng cứ đợi mãi thế này thì cũng mệt cả người.

Mấy thằng ngu đâu rồi?

Sao không đứa nào xuất hiện?

Sao không ai ra thử vị Diệp công tử này đi?

Đợi mãi đợi mãi, ông ta sắp không nhịn được nữa rồi.

Đúng lúc này, thời không gần đó chợt nổi gợn sóng khi một người đàn ông bước ra.

Người này mặc áo khoác đen như mực, sống lưng thẳng như một cây thương, nét mặt mang theo sát khí vô hình, tạo cảm giác áp bách.

Thiên Xích cười nói: “Ra là Binh chủ”.

Binh chủ hỏi thẳng: “Sao còn chưa ra tay?”

Thiên Xích tỉnh bơ: “Ta là quái nhân Thiên Xích, không phải thằng ngu, cảm ơn”.

Binh chủ lại nói: “Chỉ là một ngọn lửa thôi, có gì phải sợ?”

Thiên Xích cười khẩy: “Vậy ông đi mà đánh”.

Binh chủ thở dài: “Ông không được, ta không được, kẻ khác cũng không được. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn?”

Thiên Xích nhìn xuống bầu trời Hoàng thành Đại Chu, nơi đốm lửa Thiên Hành còn đang lơ lửng. Nó thoạt nhìn chỉ như một ngọn lửa thông thường, không có tí năng lượng nào, tựa như gió thổi cũng có thể dập tắt.
 
Chương 3727


Thiên Xích chợt hỏi: “Ông nói xem nó là thật hay giả?”

Binh chủ nhìn theo: “Thử đi là biết?”

Thiên Xích nhíu mày: “Ông tưởng ông hài hước lắm à?”

Ánh mắt Binh chủ nhìn ngọn lửa chợt lạnh đi: “Muốn chạm vào thử không?”

Thiên Xích quả quyết lắc đầu: “Không”.

Binh chủ nhíu mày.

Thiên Xích lại nói: “Nếu nó là thật thì chỉ có hai lý do. Một, nó gặp vấn đề gì đó mà mất đi tác dụng rồi bị Diệp công tử nhặt được. Hai, nó đã bị ai đó trấn áp”.

Bị trấn áp à?

Sắc mặt Thiên Xích đanh lại. Nếu vậy thì đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Còn đánh cái gì nữa.

Đầu hàng đi thôi.

Binh chủ chần chừ: “Bị trấn áp… Không thể chứ hả?”

Thiên Xích lắc đầu: “Vũ trụ bao la, không thiếu chuyện lạ. Ông ta không làm được không có nghĩa là người khác cũng vậy. Ác Đạo Minh cũng nói rồi đấy thôi, sau lưng Diệp công tử có một đại kiếm tiên bị thương…”

Sắc mặt ông ta sa sầm: “Bọn Ác Đạo Minh này đúng là ngu không thể tả”.

Binh chủ gật đầu: “Chúng muốn lợi dụng chúng ta”.

Thiên Xích nhìn sang: “Ông nhìn trúng thanh thần kiếm trong tay hắn ta?”

Binh chủ thừa nhận: “Trúng thì trúng, chỉ là sợ vị nữ kiếm tiên sau lưng hắn lợi hại quá nên không dám ra tay”.

Thiên Xích chần chừ: “Hay thế này đi. Ông giao thủ với nữ kiếm tiên kia để tìm hiểu thực hư. Lấy sức mạnh của ông thì đánh không lại vẫn có thể chạy trốn, cũng không đến mức bị giết ngay, đúng không?”

Binh chủ gật gù: “Nói có lý”.

Thiên Xích vừa khấp khởi mừng đã nghe đối phương nói: “Nhưng ta không làm”.

Sắc mặt Thiên Xích đọng lại.

Binh chủ nhìn ngọn lửa Thiên Hành: “Nếu nó thật sự bị trấn áp thì bà ta có thể giết ta trong nháy mắt”.

Lửa Thiên Hành.

Là cái gì?

Ngay cả văn minh cấp bốn cũng không thể chống lại nó, mà bọn họ chẳng lẽ lại thiếu cường giả cảnh giới Khai Đạo?

Đương nhiên là không, lại còn có rất nhiều cường giả cao cấp là đằng khác.

Vậy mà một ngọn lửa Thiên Hành lại có thể dễ dàng hủy diệt họ, vậy thôi là biết nó đáng sợ cỡ nào.

Thế mà lại có người trấn áp được nó.

Tuy Binh chủ không dám chắc, nhưng lỡ là thật thì sao?

Bảo ông ta đi thử?

Chắc thử xong là thăng thiên luôn.

Thiên Xích bĩu môi: “Ông không được, ta không được, kẻ khác cũng không được. Chẳng lẽ cứ ăn không ngồi rồi ở đây?”

 
 
Chương 3728


Binh chủ: “Ta thấy chẳng có gì phải vội”.

Thiên Xích nhìn sang, nghe ông ta giải thích: “Thế nào cũng có một thằng ngu xuất hiện”.

Thiên Xích vừa mở miệng thì thấy thời không ở đằng xa sôi trào lên. Một khí tức đáng sợ ập tới từ tinh hà đằng xa, mang theo tiếng cười lớn: “Lề mà lề mà. Chỉ là một nữ kiếm tiên thôi mà? Vũ trụ lớn như vậy, chẳng lẽ lại để đàn bà nắm đầu? Lũ các ngươi đã vô dụng thì để ta…”

Dứt lời, một cái bóng mờ đã bổ xuống Hoàng thành Đại Chu.

Đất trời mờ đi từng chút một.

Cái bóng như tia chớp giáng xuống Hoàng thành, nhưng ngay lúc nó vừa đột nhập vào trong, đã có kiếm quang rơi xuống.

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên: “Đệt bà nó! Ta sai rồi!!”

Uỳnh!

Cái bóng bị xóa sổ.

Kiếm quang biến mất.

Bốn bề lặng phắc như tờ.

Biến mất tiêu rồi.

Sự im lặng bao trùm bốn phía, đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.

Trong tinh không.

Thiên Xích im lặng.

Binh chủ cũng trầm mặc.

Một hồi lâu sau, Binh chủ mới mở miệng: “Khó rồi đây”.

Thiên Xích hỏi: “Ông cảm nhận được bà ấy không?”

Binh chủ lắc đầu: “Chỉ thấy kiếm khí xoẹt qua là thằng ngu kia bay màu”.

Thiên Xích lại rơi vào im lặng.

Cả hai người họ đều không cảm nhận được nữ kiếm tiên kia.

Bị trọng thương ư?

Có vẻ không giống lắm.

Các cường giả khác đang âm thầm ẩn nấp cũng không biết nói gì sau khi bị nhát kiếm kia làm cho kinh sợ.

Người vừa ra tay đã đến cảnh giới Khai Đạo rồi đấy!

Ấy vậy mà vừa bị đánh đã bay màu luôn?

Thật là đáng sợ!

Có hai khí tức đã lặng lẽ rời đi.

Vũng nước này quá sâu, bọn họ không xuống được, giữ mạng quan trọng hơn.

Đúng lúc này, Chu Phạn xuất hiện trên bầu trời Hoàng thành Đại Chu, vươn tay đón một chiếc nhẫn không gian.

Nó vốn thuộc về cường giả bị kiếm khí chém chết kia.

Cô ta cất nó đi, nói: “Cảm ơn vị cường giả ngu xuẩn kia đã tặng hai trăm Tổ Mạch”.
 
Chương 3729


Rồi xoay người rời đi.

Những người khác: “…”

“Đúng là giết người tru tâm”.

Thiên Xích liên tục lắc đầu.

Binh chủ nhìn xuống Hoàng thành với vẻ mặt nặng nề: “Kiếm khí kia… Ông đỡ được không?”

Thiên Xích chần chừ một hồi: “Chắc không thành vấn đề. Còn ông?”

Binh chủ điềm nhiên: “Ông không thành vấn đề thì ta cũng vậy”.

Thiên Xích: “…”

Hai người ôm tâm tư khác nhau bèn không nói thêm lời nào.

Xung quanh họ vẫn còn vài khí tức khác nhưng ai nấy đều im như gà mắc tóc, còn lùi lại cách xa Hoàng thành Đại Chu.

Ai bảo nữ kiếm tiên bị thương kia dữ quá làm gì.

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân cầm kiếm đứng trong một tinh vực không rõ tên. Hai mắt khép hờ, thời không quanh người khẽ rung động.

Hắn mở mắt, dùng ngón cái đẩy kiếm Thanh Huyên bay vút ra rồi cầm nó chém một đường.

Xoẹt!

Ánh sao khắp bốn phía tắt ngúm, một vài hành tinh tĩnh lặng lập tức khô cạn rồi sụp đổ như trang giấy bắt lửa.

Một kiếm, chém ba trăm nghìn năm.

Ba trăm nghìn năm.

Diệp Quân phấn khởi không thôi khi nhận ra tăng cường thể xác cũng khiến các mặt khác trở nên mạnh hơn.

Một kiếm này chém ba trăm nghìn năm tuổi thọ.

Điều này có nghĩa là gì?

Nói ngắn gọn là hắn không có đối thủ ở dưới cảnh giới Khai Đạo.

Chỉ cần chém một cái là đối phương bay màu tại chỗ.

Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng khó mà chịu nổi.

Theo Diệp Quân điều tra thì thọ mệnh của cường giả cảnh giới Khai Đạo ít nhất cũng trăm triệu năm, ba trăm nghìn năm đương nhiên chẳng là cái gì. Nhưng cường giả cảnh giới Khai Đạo mà hắn gặp được đều đã sống rất lâu, cũng không loại trừ một số người lợi dụng phương pháp đặc thù để sống lâu hơn.

Từ đó thì trăm triệu năm là giới hạn tuổi thọ của cảnh giới Khai Đạo, dùng bao nhiêu hết bấy nhiêu. Trừ văn minh vũ trụ cấp năm ra vẫn chưa có ai đột phá được giới hạn này.

Nói cách khác, trừ khi gặp phải cường giả vừa lên tới cảnh giới Khai Đạo, còn không thì hắn cứ vung kiếm là đối phương sẽ phát rồ.

Mấu chốt nhất là Nhất Giới Tuế Nguyệt không chỉ có tác dụng lên người mà còn lên cả vũ trụ.

Hắn có thể khiến cả một vũ trụ kiệt quệ rồi suy vong.

Đúng là nghịch thiên!

Diệp Quân bật cười, tự nói phải cảm ơn Nhất Niệm mới được. Nếu không có cô ta thì hắn đã chẳng thể nắm được đạo Thời Gian, tu luyện được kiếm kỹ ngầu như vậy.
 
Chương 3730


Đúng là bảo bối mà!

Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi biết thân phận của Nhất Niệm không?”

Diệp Quân lại hỏi: “Hình như cô cô váy trắng từng cải tiến cho Tháp gia đúng không? Về những mặt nào?”

Tiểu Tháp cười: “Tất cả. Đợi có dịp rồi ta biểu diễn cho ngươi xem”.

Diệp Quân bật cười: “Được thôi”.

Hắn thu kiếm Thanh Huyền vào rồi đi ra khỏi Tiểu Tháp.

Chu Phạn đã lập tức xuất hiện trước mặt: “Tra ra rồi”.

Cô ta đưa một quyển trục sang.

Diệp Quân nhận lấy, lại nghe cô ta hỏi: “Phải đi thật sao?”

Hắn cười: “Luôn ở thế bị động không phải phong cách của ta. Ta sẽ đích thân đi gặp vị Bát điện chủ kia”.

Quyển trục kia có ghi lại vị trí của Ác Đạo Thập Điện.

Chu Phạn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Nhớ cẩn thận”.

Diệp Quân hỏi: “Mấy khí tức kia còn ở phía trên Hoàng thành không?”

Chu Phạn: “Lửa Thiên Hành vừa xuất hiện thì đi gần hết rồi, còn lại một số chắc ở đó chơi”.

Diệp Quân gật đầu: “Không ra tay chứng tỏ còn đang quan sát hoặc có gì muốn nói. Để ta đi gặp”.

Rồi hắn ngự kiếm biến mất.

Trong tinh không.

Binh chủ và Thiên Xích đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên mặc áo đen đi tới.

Là Diệp Quân.

Hai người họ đều bất ngờ.

Hắn đến đây làm gì?

Thiên Xích dùng huyền khí truyền âm: “Hắn đến đây làm gì?”

Binh chủ lắc đầu: “Ai biết”.
 
Chương 3731


Thiên Xích: “Nếu hắn ra tay, chúng ta làm gì bây giờ?”

Binh chủ: “Không biết”.

Thiên Xích còn muốn nói thêm gì đó thì Diệp Quân đã đi đến trước mặt họ.

Hắn chắp tay chào hỏi: “Có phải hai vị đến từ Đăng Thiên Vực?”

Cả hai gật đầu.

Diệp Quân nói ngay: “Kính đã lâu!”

Hai người kia lập tức sa sầm mặt. Bọn ta còn chưa nói tên ra mà ngươi kính đã lâu? Có quỷ mới tin!

Diệp Quân tiếp tục: “Có phải hai vị đến đây vì lệnh truy nã của Ác Đạo Minh?”

Thiên Xích cười đáp: “Chỉ đến nhìn thôi, không có ý gì khác”.

Diệp Quân nói thẳng: “Chi bằng hai vị theo ta đi”.

Hai người sửng sốt.

Diệp Quân cười: “Chẳng giấu gì hai vị, trong nhà ta có người”.

Hai người câm nín.

Ai chẳng biết nhà ngươi có người??

Ngươi chỉ còn thiếu viết luôn mấy chữ “có ô dù” lên mặt mà thôi.

Lại nghe Diệp Quân nói: “Hai vị tiền bối đến đây không phải vì tiền tài, đúng chứ?”

Hai người gật đầu.

Diệp Quân vung tay, đẩy hai viên tinh thể Vĩnh Hằng tới.

Làm hai người kia ngạc nhiên.

Hắn nói: “Một chút lễ mọn ra mắt, xem như thành ý của ta, mong hai vị nhận lấy”.

Tinh thể Vĩnh Hằng.

Mà lại là lễ ra mắt?

Hai người đều lộ vẻ xúc động.

Má nó!

Thằng này hào phóng vậy sao?

Nhưng việc này nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ, bọn họ đều không nhận lấy nó.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Hai vị chê ít sao?”

Thiên Xích chần chừ: “Không phải, chỉ là chúng ta lần đầu gặp mặt mà Diệp công tử đã tặng Tinh thể Vĩnh Hằng…”

Chỉ thấy Binh chủ cất viên tinh thể vào túi: “Đa tạ công tử”.

Cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Mặc kệ tên nhóc này có mưu đồ gì, đây vẫn là Tinh thể Vĩnh Hằng. Lỡ như hắn đổi ý thì muốn khóc cũng không được.

Thiên Xích thấy thế thì cứng họng, giãy giụa nhìn viên Tinh thể Vĩnh Hằng một hồi rồi cũng thu nó vào tay.

Có gì tốt là hốt trước đã.

Còn nếu thằng nhóc này có ý đồ gì…

Ông ta sống ngần ấy năm, chẳng lẽ không làm gì được một thằng ranh chưa vắt mũi sạch?
 
Chương 3732


Diệp Quân thấy vậy thì cười nói: “Nói chuyện ở đây không tiện lắm, chúng ta tìm nơi khác đi”.

Rồi đưa cả hai vào Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp: “…”

Sắc mặt hai người Thiên Xích và Binh chủ đanh lại khi vào bên trong.

Họ nhìn nhau với ánh mắt kinh hãi.

Diệp Quân cười nói: “Bên ngoài lắm người nhiều mắt, không tiện trò chuyện, nơi này ngăn cách với tất cả thì tốt hơn”.

Hắn đưa tay ra hiệu: “Vừa đi vừa nói thôi”.

Rồi nhấc chân đi.

Thiên Xích và Binh chủ đi theo, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang nổi sóng.

Ghê gớm thật!

Mười năm ở trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài.

Đây là thủ đoạn thần kỳ gì đây?

Thiên Xích không nhịn được bèn hỏi: “Diệp công tử, thời không nơi này…”

Diệp Quân đang chờ câu hỏi này, nhếch môi nhưng vẫn tỏ vẻ không hiểu: “Thời không thế nào?”

Thiên Xích: “Mười năm ở trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài”.

Diệp Quân gật đầu, bình thản hỏi lại: “Thì thế nào?”

Thiên Xích ngạc nhiên: “Diệp thiếu không thấy nó biến thái à?”

Diệp Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ hai vị không có sân tu luyện đặc biệt này?”

Thiên Xích nghẹn họng.

Binh chủ: “…”

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy bình thường hai vị tu luyện ở đâu?”

Thiên Xích: “Thì mấy nơi bình thường thôi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Đúng là ghen tị với hai vị có thể tu luyện bình thường, không như ta vừa sinh ra đã có nơi này, không thể trải nghiệm vui vẻ như các vị, ôi…”

Thiên Xích: “???”

Mặt Binh chủ giật giật.

Diệp Quân cười nói: “Về sau hai vị tiền bối có muốn tu luyện thì hãy đến đây, không muốn cũng không sao. Đợi ta kế thừa tài sản rồi sẽ cho mỗi vị một cái tháp như này”.

Tiểu Tháp: “…”

Thiên Xích nuốt nước bọt: “Nhà Diệp công tử… Nhà Diệp thiếu có nhiều tháp thế này ư?”

Diệp Quân thản nhiên gật đầu: “Cực nhiều, mỗi người trong nhà đều có một cái”.

Mỗi người một cái?

Thiên Xích và Binh chủ nhìn nhau.

Họ không biết tên này đang khoe mẽ hay đang làm màu nữa.

Choang!

Bỗng một âm thanh kim loại vang lên, lại nghe Diệp Quân nói: “Ôi cha, đánh rơi kiếm rồi…”
 
Chương 3733


Đánh rơi kiếm?

Kiếm gì cơ?

Thiên Xích và Binh chủ nhìn về phía thanh kiếm rơi xuống bên cạnh Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò, lúc nhìn thấy thanh kiếm kia, sắc mặt Binh chủ nhất thời thay đổi, ông ta bước đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó nhìn chằm chằm thanh kiếm dưới đất bằng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Diệp Quân nhặt kiếm Thanh Huyên lên, sau đó cười nói: “Tiền bối cảm thấy hứng thú với thanh kiếm này sao?”

Không đợi Binh chủ lên tiếng, hắn đã đưa thanh kiếm trong tay cho Binh chủ, cười nói: “Tiền bối xem thử đi”.

Binh chủ hơi run rẩy nhận lấy kiếm Thanh Huyên, vào khoảnh khắc đón lấy kiếm Thanh Huyên, con ngươi ông ta chợt co lại, trong mắt xuất hiện sự nóng bỏng và tham lam không chút che giấu, giống như một người đàn ông độc thân mười mấy năm nhìn thấy một giai nhân tuyệt sắc người không tấc vải vậy.

Đói khát khó nhịn!

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên.

Đừng nói người này định cướp luôn nhé?

Một lúc lâu sau đó, Binh chủ chậm rãi nhắm mắt lại, dù ngoài mắt đã lấy lại bình tĩnh nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy.

Diệp Quân càng ngạc nhiên hơn.

Lúc này, Thiên Xích bên cạnh đột nhiên đi tới, ông ta cười giải thích: “Có chuyện Diệp thiếu không biết, ông ta là Binh chủ, mà sở dĩ được gọi như vậy là vì có lai lịch lớn, thật ra ông ta hoàn toàn không phải con người”.

“Hả?”

Diệp Quân quay đầu nhìn Thiên Xích, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không phải con người?”

Thiên Xích gật đầu giải thích: “Bản thể ông ta là một hung khí, nhưng ta cũng không biết đó là hung khí gì, ta chỉ biết cách tu luyện của ông ta rất đặc biệt, là nuốt chửng các loại thần binh lợi khí, thần binh lợi khí ông ta nuốt chửng càng mạnh, thực lực của ông ta cũng sẽ càng mạnh, không chỉ có thể còn có thể lấy được kỹ năng đặc biệt của thần binh lợi khí mà ông ta nuốt chửng, vì thế nên ông ta mới được gọi là Binh chủ”.

Nuốt chửng thần binh lợi khí!

Diệp Quân nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, chẳng trách người này lại kích động khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên như thế, nếu người này nuốt chửng kiếm Thanh Huyên, có được thuộc tính đặc biệt của nó thì chẳng phải quá kinh khủng sao?

Đương nhiên đại khái không thể nuốt chửng được kiếm Thanh Huyên, còn có thể bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng ngược lại.

Thiên Xích nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Binh chủ, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, với ánh mắt của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra thanh kiếm này không phải là một vật tầm thường.

Lai lịch của Diệp công tử này đúng là sâu không lường được.

Lúc này, Binh chủ đột nhiên mở mắt, ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, trong mắt lộ vẻ phức tạp, sau đó trả kiếm lại cho Diệp Quân.

Diệp Quân nói đùa: “Ta còn tưởng tiền bối sẽ cướp nó chứ”.

Binh chủ gật đầu, thành thật đáp: “Đúng là ta từng nghĩ thế”.

Diệp Quân cười hỏi: “Điều gì đã khiến tiền bối từ bỏ ý nghĩ này vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom