Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3530


Chương 3530

Chu Phạn trầm giọng bảo: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, chắc là tiền bối kia cố ý”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông ta không giết chúng ta hẳn là có ý đồ khác, vào trong xem đi”.

Nói rồi hắn đỡ Chu Phạn đi về phía cửa đá.

Sau cửa đá là một đại điện, vừa vào điện một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh thấu xương khiến hai người khẽ nhíu mày, lòng thầm cảnh giác, tiếp tục đi về phía trước, họ nhìn thấy một ngọn nến, ánh lửa lờ mờ lúc gần lúc xa, bên cạnh ngọn nến có một người đàn ông tóc dài tới vai đang ngồi, hai tay đặt trên đầu gối.

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái, trong màn đêm đen kịt này nhìn qua hơi đáng sợ.

Lòng bàn tay của người đàn ông bỗng từ từ mở ra, trong khoảnh khắc, ngọn lửa dữ dội đột nhiên bốc lên khắp đại sảnh, màn đêm bị cuốn đi, nơi đây bỗng sáng như ban ngày.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông này trông không già lắm, khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng rộng màu đen, khoanh chân ngồi trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, không cảm nhận được hơi thở.

Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, sau đó nói: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đỡ Chu Phạn ngồi trước mặt người áo đen cách đó không xa, hắn nhìn người đàn ông áo đen: “Tiền bối có thể giải trừ cấm chế ở nơi này không?”

Người đàn ông áo đen lắc đầu: “Cấm chế ở đây không phải do ta bày”.

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Không phải do tiền bối bày ra ư?”

Người áo đen gật đầu: “Cấm chế này là do thuật thần của nền văn minh Thuật Giả để lại, mục đích là để giam cầm ta”.

Nói đến đây, hắn ta nhìn Diệp Quân và Chu Phạn: “Ta đưa hai người tới đây là vì một chuyện, ta muốn chọn một trong hai người làm người thừa kế, bởi vì thời gian của ta không còn nhiều nữa”.

Truyền thừa!

Diệp Quân cười khẽ: “Không biết tiền bối coi trọng ai trong hai chúng ta hơn?”

Người áo đen nhìn hai người: “Ai sống thì có thể lấy được truyền thừa”.

Diệp Quân chợt cau mày.

Chu Phạn nhìn người áo đen, không nói gì.

Trong điện bỗng chốc trở nên yên lặng.

Người áo đen lại nói: “Đây không phải khảo nghiệm, hai người tự chọn đi”.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Vì sao các hạ lại đối xử với chúng ta như lũ ngốc thế?”

Người áo đen nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Các hạ nói thời gian của mình không còn nhiều, nhưng ta thấy cường giả cấp bậc như các hạ có lẽ không thể nào bị một trận pháp hành hạ đến chết, vì thế nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là các hạ muốn cướp xác, sau đó nhân cơ hội này trốn thoát. Truyền thừa mà các hạ nói chẳng qua là muốn hai chúng ta tự tương tàn, để lộ quân át chủ bài của mình ra trước thôi. Đúng không?”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, trong mắt có sự ngạc nhiên và khen ngợi.

Người áo đen cười khẽ: “Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi”.

Diệp Quân nói tiếp: “Ngươi không trực tiếp ra tay là vì ngươi đang sợ, ngươi sợ cái gì?”

Người áo đen nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối, thật ra hai chúng ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Thế này được không? Ngươi để chúng ta đi, hai bên chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”

 
 
Chương 3531


Chương 3531

Người áo đen cười khẽ: “Được”.

Diệp Quân gật đầu: “Cáo từ”.

Nói xong hắn bế Chu Phạn ném ra ngoài đại điện, cùng lúc đó hắn duỗi tay phải ra, kiếm Thanh Huyên bay ra từ Tiểu Tháp của hắn, vững vàng nằm trên tay hắn, sau đó hắn quay lại chém ra một nhát.

Mà lúc này một sức mạnh đáng sợ ập tới.

Ầm!

Sau khi kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị hất văng ra ngoài, mà khi bay ra, Diệp Quân lại một lần nữa vung kiếm, trong nháy mắt, cấm chế xung quanh đều bị phá vỡ.

Ngay khi cấm chế bị phá vỡ, Chu Phạn ở nơi xa xòe tay, một luồng kim quang phóng thẳng xuống, bay vào cơ thể cô ta, trong nháy mắt, toàn thân cô ta xuất hiện một chiến giáp màu vàng, cô ta ấn tay phải về phía trước, kim quang bao trùm Diệp Quân, nhưng sức mạnh đó vẫn quá mạnh, khi Diệp Quân xông tới đã đâm vỡ kim quang ấy, sau đó ha người cùng bay ra xa mấy vạn trượng.

Diệp Quân vừa dừng lại, cơ thể đã nứt ra tùng tầng, máu phun ra từ miệng hắn.

Một đòn trọng thương!

Tình hình của Chu Phạn cũng không ổn lắm, kim giáp trên người cô ta cũng nứt ra, khóe miệng cô ta cũng chậm rãi chảy máu.

Chu Phạn nhìn về phía Diệp Quân: “Không sao chứ?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Có sao, rất nghiêm trọng”.

Chu Phạn đang định lên tiếng thì hai người chợt đồng thời nhìn về phái xa, ở nơi cách mấy vạn trượng, người áo đen đang từ từ bước tới.

Khai Đạo Cảnh!

Diệp Quân nhìn chằm chằm người áo đen, giờ phút này hắn mới phát hiện thực lực của Khai Đạo Cảnh đáng sợ cỡ nào.

Hơn nữa người áo đen trước mắt còn chưa phải Khai Đạo Cảnh ở trạng thái đỉnh phong, thậm chí đến thần hồn cũng không hoàn chỉnh.

Sau khi người áo đen đi ra, hắn ta nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi: “Ta đã quên bao nhiêu năm rồi không được hít thở không khí trong lành thế này”.

Diệp Quân trầm giọng: “Ngươi cố ý để cho ta ra tay”.

Người áo đen mở mắt, trên mặt lộ ra ý cười: “Đúng là thông minh, chỉ một thoáng đã hiểu”.

Diệp Quân cau mày: “Điều ta thắc mắc là tại sao ngươi biết ta có thể phá giải được cấm chế phong ấn thiên địa này?”

Người áo đen cười khẽ: “Không chắc chắn, chỉ cược thôi, nhưng rõ ràng ta đã cược thắng”.

Diệp Quân im lặng.

Mẹ kiếp!

Bị tính kế rồi.

Chết tiệt!

Người áo đen quan sát kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân rồi bảo: “Ta chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào mạnh thế này, đến cấm chế thuật thần kia đích thân bày ra cũng có thể phá được, đúng là rất lợi hại”.

Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng, ba dòng huyết mạch trong cơ thể đã sẵn sàng kích hoạt, có thể dốc toàn lực ra tay bất cứ lúc nào.

 
 
Chương 3532


Chương 3532

Lúc này người áo đen chợt nói: “Thế này được không? Ngươi đưa thanh kiếm này cho ta, ta cho ngươi được sống, được không?”

Diệp Quân nhìn người áo đen, cười khẽ: “Không được”.

Nói rồi hắn định thức tỉnh huyết mạch, sau đó liều chết chiến đấu, nhưng lúc này người áo đen lại cười bảo: “Không được thì thôi”.

Nói xong hắn ta quay người đi mất, trong nháy mắt biến mất ở nơi xa.

Diệp Quân và Chu Phạn đều sững sờ.

Cứ thế đi luôn à?

Một nơi khác, trong bóng tối, người áo đen đang quan sát Diệp Quân từ xa, hơi nhíu mày: “Vì sao khi ta muốn giết người đó lại có cảm giác bất an nhỉ? Chẳng lẽ có nhân quả gì không rõ…”

Nói đến đây, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Người này có ba loại huyết mạch đặc biệt, kiếm đạo phi thường, còn có thần kiếm tuyệt thế đó, dù là thực lực hay chỉ số thông minh đều thuộc hàng đỉnh cao, người phía sau chắc chắn không bình thường… Thôi vậy, nếu đã thoát ra được thì cũng là may mắn, không cần phải vì lòng tham của mình mà dính líu tới nhân quả không rõ, chuốc họa vào thân”.

Nói xong hắn ta xoay người biến mất tại chỗ.

Sau khi xác định người đàn ông đồ đen rời đi, Diệp Quân lập tức ngồi xuống bắt đầu trị thương.

Vừa nãy cứng rắn đỡ được một đòn tấn công của đối phương, cơ thể hắn suýt nữa tan tác, không chỉ cơ thể, cũng không biết đối phương sử dụng sức mạnh gì mà thần hồn của hắn cũng có cảm giác bị thương nặng.

Cũng may cơ thể đủ mạnh, cộng thêm có kiếm Thanh Huyên chắn trước mặt.

Nếu không e là hắn sẽ bị một quyền đó của đối phương đánh cho thần hồn tan nát.

Lần này bị thương nặng cũng làm cho hắn hiểu rõ cách biệt hiện giờ của mình và cảnh giới Khai Đạo thật sự, Bán Bộ Khai Đạo và Khai Đạo thật sự quả thật là một trời một vực, không thể so sánh được.

Hắn nghi ngờ lúc đầu đối phương muốn cướp kiếm Thanh Huyên của hắn thật, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên rời đi.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn bắt đầu chuyên tâm chữa trị vết thương.

Chu Phạn ở một bên cũng ngồi xuống, bắt đầu trị thương, cô ta bị thương không nhẹ, dĩ nhiên vẫn nhẹ hơn Diệp Quân, dù sao vừa rồi cũng là Diệp Quân chắn trước mặt cô ta.

Một lúc lâu sau, vết thương của hai người mới hồi phục được bảy tám phần.

Chu Phạn mở mắt ra, cô ta nhìn Diệp Quân đang ngồi khoanh chân ở trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ tò mò.

Từ lúc bắt đầu gặp mặt, cô ta đã biết thiếu niên trước mặt này rất siêu phàm nên vẫn luôn cố gắng lôi kéo, mà đúng như cô ta dự đoán, thiếu niên này đúng thật không đơn giản, hơn nữa còn hơn hẳn những gì cô ta nghĩ.

Ngay cả cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị vây khốn trong cấm chế đó, thế nhưng Diệp Quân lại có thể phá vỡ nó chỉ một nhát kiếm.

Hơn nữa sở dĩ người đàn ông áo đen bỏ đi chắc cũng có điều kiêng dè.

Khiến cảnh giới Khai Đạo kiêng dè?

Chu Phạn đăm chiêu suy nghĩ.

Lúc này Diệp Quân mở mắt ra, hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn Chu Phạn trước mặt: “Phạn cô nương, có thể liên hệ được với người khác không?”

Chu Phạn định nói gì đó, tận cuối vực sâu ở đằng xa, mười mấy khí tức cực mạnh xông đến.
 
Chương 3533


Chương 3533

Chương 3533

Thoáng chốc mấy người Sậu Nguyên xuất hiện ở đó.

Sậu Nguyên vội bước đến trước mặt Diệp Quân, sắc mặt trắng bệch: “Cậu Diệp, không sao chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không sao”.

Nghe thế Sậu Nguyên thở phào.

Tả Lão thấy Chu Phạn không sao cũng thở phào.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Vừa rồi các ông ở đâu thế?”

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Sau khi bọn ta bị ngã xuống vực sâu thì bị sức mạnh cấm chế phong ấn bí ẩn trấn áp tu vi, cho đến lúc này cấm chế phong ấn đó mới biến mất”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, rõ ràng mục tiêu của người đàn ông áo đen đó chỉ có hắn và Chu Phạn.

Nghĩ đến đây hắn nhìn Chu Phạn ở đằng xa.

Nếu mục tiêu của đối phương đã hai người họ, vậy tức là Chu Phạn cũng có cách phá bỏ cấm chế, nếu lúc đó mình kiên trì, có lẽ có thể biết được sức mạnh thật sự của Phạn cô nương này.

Nhưng cũng không vội.

Trên đường đến đây, mình được người ta giúp đỡ rất nhiều, mặc dù ơn huệ này còn có mánh khóe nhưng Diệp Quân vẫn nhớ rõ ơn tình này.

Không phải địch cũng không phải bạn, tại sao người ta lại vô duyên vô cớ giúp mình?

Lúc này người đàn ông áo đen ở một bên bỗng nói: “Lúc nãy ở dưới vực sâu bọn ta nghe thấy tiếng đánh nhau, hai vị gặp phải cường giả cảnh giới Khai Đạo đó à?”

Nghe thế, mọi người đều nhìn Diệp Quân và Chu Phạn.

Chu Phạn gật đầu: “Gặp rồi”.

Mọi người biến sắc, người đàn ông áo đen đó vội hỏi: “Thực lực đối phương thế nào?”

Chu Phạn nói: “Rất mạnh, không phải là người chúng ta có thể đối địch”.

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều hơi nghiêm trọng và lo lắng.

Chu Phạn cười nói: “Các vị đừng lo lắng, sau khi phá được phong ấn, hình như đối phương có việc gấp nên vội vàng rời đi. Hơn nữa nếu muốn giết bọn ta thật thì hắn đã ra tay rồi”.

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Đúng thế”.

Dứt lời ông ta nhìn Diệp Quân và Chu Phạn.

Những người còn lại cũng nhìn hai người, suy nghĩ mỗi người mỗi khác.

Chu Phạn không giải thích gì thêm, cô ta quay đầu lại nhìn chân trời: “Chúng ta đến tòa tháp cao bí ẩn đó xem thử”.

Mọi người gật đầu.

Sau khi không còn phong ấn và cấm chế, thoáng chốc mọi người đã xuyên qua Thiên Vực, đến trước tòa tháp đó, tòa tháp cao có mười hai tầng, bốn góc trên cùng bị một sợi dây xích sắt dày khóa lại, đầu kia của dây xích nối sâu dưới lòng đất xung quanh tháp.

Bốn sợi dây xích sắt khóa chặt một tòa tháp.

Trên bốn sợi dây xích sắt đó vẽ đầy những phù văn vừa cổ xưa vừa bí ẩn.

Lúc này Diệp Quân hơi nhíu mày.

Vì hắn nhận ra cổ tự bí ẩn trong tháp vừa hơi động đậy.

Có phản ứng.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn phía trên cửa tháp, trên đó có ba chữ lớn nhưng hắn không biết chữ đó.
 
Chương 3534


Chương 3534

Diệp Quân đi đến chỗ cửa tháp, lúc này Chu Phạn kéo cánh tay hắn lại.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Chu Phạn, Chu Phạn lắc đầu.

Diệp Quân dừng lại.

Chu Phạn buông cánh tay Diệp Quân ra, sau đó nhìn cánh cửa đó: “Bên trong có sự tồn tại chưa xác định rõ”.

Có sự tồn tại chưa xác định rõ.

Diệp Quân nhíu mày, thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi có cảm nhận được không?”

Tiểu Tháp nói: “Quả thật có sự tồn tại chưa xác định rõ, rất mạnh”.

Diệp Quân sầm mặt, không phải lại là cảnh giới Khai Đạo đó chứ?

Với thực lực hiện giờ của hắn, nếu gặp cảnh giới Khai Đạo thì chỉ có thể bị đánh, cách biệt quả thật quá lớn.

Có sự tồn tại chưa xác định rõ.

Nghe Chu Phạn nói thế, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng và có sự phòng bị.

Chu Phạn quay đầu nhìn mọi người, nghiêm túc nói: “Các vị, nếu bên trong là cường giả cảnh giới Khai Đạo thật thì chúng ta không phải là đối thủ, thế nên các vị phải nghĩ cho kỹ có vào hay không”.

Mọi người cảm thấy hơi khó xử.

Cứ thế đi về sao?

Họ không cam lòng.

Mà đi vào trong… quá nguy hiểm.

Như Chu Phạn đã nói, nếu bên trong là cường giả cảnh giới Khai Đạo thật thì e là họ không có sức đánh trả nữa kìa.

Bán Bộ Khai Đạo và Khai Đạo thật sự không cùng tính chất.

Lúc này người đàn ông áo đen bỗng hỏi: “Phạn cô nương, Diệp công tử, hai ngươi có vào không?”

Mọi người nhìn Chu Phạn và Diệp Quân.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn chắc chắn muốn vào trong.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Ta cũng giống Diệp công tử, cũng muốn vào trong xem sao”.

Người đàn ông áo đen nói: “Vậy ta cũng đi”.

Những người khác cũng đều tỏ ý muốn đi.

Họ suy nghĩ rất đơn giản, một nam một nữ này có thân phận không tầm thường, hơn nữa đều rất thông minh, nếu hai người đã dám vào trong thì chắc chắn có chỗ dựa.

Chu Phạn và Diệp Quân đều không nói gì.

Thấy thế người đàn ông áo đen nói: “Hai vị, ta biết ta đi theo hai người cũng không giúp gì được cho cả hai, nếu hai vị đồng ý dẫn theo ta, ta sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho hai vị”.

Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu.

Muốn có được lợi ích mà không muốn trả giá, làm gì có khả năng này?

Lúc này Tả Lão ở phía sau Chu Phạn bỗng nói: “Những gì ngươi nói đều là thật?”

Người đàn ông áo đen gật đầu: “Ừ”.

Tả Lão nói: “Cũng đúng lúc lắm, tiểu thư nhà ta đang chiêu mộ vài người, thực lực của ngươi khá tốt, hay là gia nhập với bọn ta, cùng làm đại sự?”
 
Chương 3535


Chương 3535

Người đàn ông áo đen nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Được”.

Tả Lão xòe tay ra, một tờ khế ước cổ xuất hiện trước mặt người đàn ông áo đen: “Đây là giấy tờ khế ước, bắt đầu từ lúc ký kết khế ước, ngươi sẽ trở thành người cung phụng hoàng tộc Đại Chu ta, thời hạn là một ngàn năm. Trong một ngàn năm, ngươi có thể hưởng thụ toàn bộ đãi ngộ cung phụng cấp hai của hoàng tộc Đại Chu ta, hơn nữa trong vòng một ngàn năm, hoàng tộc Đại Chu sẽ trả cho ngươi một trăm Tổ Mạch làm thù lao”.

Người đàn ông áo đen nhìn tờ khế ước trước mặt, lặng thinh.

Nếu ký vào đây tức là phải làm công cho người ta.

Không ký?

Thì sao người ta phải dẫn ngươi đi?

Tả Lão bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không muốn, ta cũng không cưỡng ép”.

Người đàn ông áo đen bỗng nhìn Diệp Quân: “Ngươi thì sao?”

Diệp Quân sửng sốt: “Ta cái gì?”

Người đàn ông áo đen sầm mặt: “Ngươi không muốn chiêu mộ vào thủ hạ sao? Ngươi mau ra giá đi”.

Mọi người: “…”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu Phạn cô nương đã chiêu mộ ông thì tôi không tham dự nữa”.

Chu Phạn mím môi: “Diệp công tử, vậy ta cảm ơn nhiều”.

Người đàn ông đồ đen do dự, sau đó nói: “Diệp công tử, ngươi đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta đến từ nền văn minh cấp một”.

Mọi người đều sửng sốt.

Sắc mặt người đàn ông áo đen sa sầm: “Nền văn minh cấp một của ngươi khiến một cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo đi theo ngươi ư?”

Diệp Quân mỉm cười không nói gì.

Thấy Diệp Quân không có ý chiêu mộ, người đàn ông áo đen thầm thở dài, sau đó nhận lấy khế ước, ông ta chỉ một cái, một giọt tinh huyết chảy ra từ đầu ngón tay, sau đó rơi trên tờ khế ước.

Vèo!

Khế ước bỗng phát ra một luồng sức mạnh bí ẩn lao lên trời, biến mất ở tận cuối tinh không.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Phạn cô nương, đây là gì?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Khế ước này không phải khế ước bình thường, được Đại Đạo công nhận, nếu vi phạm sẽ bị tai ương”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Thì ra là thế”.

Sau khi ký vào tờ khế ước, người đàn ông áo đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, thầm nghĩ lẽ nào tên này có âm mưu lớn hơn?

Sao ông ta lại không nhìn ra thái độ của Chu Phạn cô nương này với Diệp Quân khác hẳn chứ?

Nhưng cũng bình thường thôi, tên này có cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo đi theo, lai lịch không hề tầm thường, không biết rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào.

So với hoàng tộc Đại Chu thì sao?

Sở dĩ ông ta đồng ý ký khế ước, ngoài cảm thấy con người Chu Phạn khá tốt, còn một nguyên nhân nữa, đó là ông ta khá hiểu rõ về hoàng tộc Đại Chu.

Đây là một vũ trụ nền văn minh cấp bốn.
 
Chương 3536


Chương 3536

Dựa vào cây lớn sẽ được bóng mát.

Sau khi người đàn ông áo đen ký khế ước, Tả Lão nhìn những người còn lại, họ đều lặng thinh không nói.

Ký khế ước?

Dĩ nhiên là không muốn lắm.

Chu Phạn bỗng cười nói: “Các vị cũng đừng suy nghĩ nhiều, hoàng tộc Đại Chu ta chưa từng cưỡng ép ai cả, mà di tích bí cảnh ở đây không thuộc sở hữu của hoàng tộc Đại Chu ta, các vị có thể tự do đi vào bất cứ lúc nào, ta không có quyền ngăn cản các vị. Đương nhiên, ta cũng nói thật, ta đúng là có vài cách bảo vệ mạng sống, nếu bên trong có cường giả cảnh giới Khai Đạo thật, ta sẽ cố gắng bảo vệ người của mình”.

Dứt lời cô ta chậm rãi bước đến trước tòa tháp, xòe bàn tay ra, một long ấn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta nhẹ nhàng đè về phía trước.

Một luồng sáng trắng bỗng lao ra, đi vào trong cửa tòa tháp.

Ầm!

Phong ấn trên cửa tòa tháp bỗng bị phá vỡ, sau đó chậm rãi mở ra.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân ở một bên, mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta vào thôi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi vào trong tòa tháp cùng với mấy người Chu Phạn.

Mười một người ở bên ngoài im lặng một lúc, một ông lão dẫn đầu bỗng nói: “Đi thôi”.

Dứt lời ông ta dẫn đầu đi sang.

Ký khế ước?

Dĩ nhiên ông ta sẽ không ký.

Như Phạn cô nương đó nói, nơi này lại không phải của hoàng tộc Đại Chu, họ có thể tự do ra vào.

Dù sao có lợi thì sao không được hưởng?

Những người còn lại cũng đều đi vào theo.

Vừa bước vào trong tháp, cảm giác trống rỗng bất ngờ ập đến.

Không gian tầng một của tòa tháp rất lớn đủ để chứa cả vạn người, xung quanh chất đầy các kệ, nhưng đều trống không.

Diệp Quân bỗng bước đến trước một giá kệ, hắn nhặt một cuộn ống trúc lên, trên ống trúc có linh khí bao quanh nên cho dù có cách cả mấy trăm vạn năm cũng không bị hư hại.

Diệp Quân mở ống trúc ra, hắn không biết những chữ bên trong.

Diệp Quân cất ống trúc đi, sau đó nhìn các ống trúc rơi tán loạn xung quanh, khẽ nói: “Hình như lúc đầu họ đi rất vội”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Nền văn minh Thủy tộc…”

Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn, ngạc nhiên nói: “Cô biết Thủy tộc à?”

Chu Phạn cũng khá bất ngờ: “Ngươi cũng biết hả?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết một chút”.

Chu Phạn cười nói: “Ta cũng biết một ít”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn nói: “Đây là nền văn minh rất bí ẩn nhưng cũng rất mạnh. Không giấu gì ngươi, lần này ta đến đây là để điều tra về nền văn minh này”.
 
Chương 3537


Chương 3537

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Chu Phạn: “Đặc biệt đến để điều tra nền văn minh Thủy tộc ư?”

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh Thủy tộc là vũ trụ nền văn minh cấp bốn hay cấp năm?”

Chu Phạn lặng im một lúc rồi nói: “Cũng không chắc nữa”.

Không chắc!

Diệp Quân không nói gì.

Vũ trụ nền văn minh cấp năm được đã biết đến hiện nay chính là nền văn minh Thiên Hành, còn nền văn minh Thủy tộc này, trực giác mách bảo với hắn là cho dù không phải là nền văn minh vũ trụ cấp năm thì chắc chắn cũng không phải là vũ trụ nền văn minh cấp bốn tầm thường. Phải biết rằng, nền văn minh Thuật Giả chỉ dựa vào một cổ tự mà họ để lại mà đã đạt đến vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Chu Phạn bỗng nói: “Chúng ta lên trên xem thử nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người đi lên tầng trên, người đàn ông áo đen, Sậu Nguyên và Hữu Lão đi theo phía sau.

Những người khác cũng vội vàng đi theo.

Sau khi lên tầng hai, một vài bức tượng điêu khắc kỳ lạ được bày trí trong tầng hai, có nam có nữ, còn có các sinh vật kỳ lạ như yêu thú, đều sinh động như thật.

Có đến mấy vạn.

Diệp Quân quan sát thật kỹ những bức tượng đó, hắn thấy bên dưới các bức tượng đều có vào văn tự bí ẩn.

Tiếc là hắn hoàn toàn không hiểu.

Mọi người đi một vòng, sau đó lên tầng ba, vừa bước vào tầng hai, ánh mắt mọi người lập tức trở nên sáng rực như lửa.

Từng món thần vật được bày trí ở tầng ba, tất cả đều được bao bọc bởi từng cột ánh sáng.

Lúc này, một ông lão bỗng đi đến trước một cột sáng trong đó, ông ta vươn tay muốn bắt lấy cột sáng đó, nhưng ngay sau đó dường như ông ta cảm nhận được gì đó, sắc mặt thay đổi, chỉ thấy một sức mạnh bí ẩn bỗng bao phủ lấy mọi người.

Sức mạnh của vực.

Chu Phạn xòe bàn tay ra, một quyển sách cổ xuất hiện trong tay, cô ta thầm niệm một câu chú ngữ, thoáng chốc một kết giới bí ẩn bao phủ lấy cô ta, Hữu Lão phía sau và ông lão áo đen, như nghĩ đến điều gì đó, cô ta bỗng chộp lấy Diệp Quân, sau đó ép buộc túm lấy Diệp Quân đi vào kết giới của cô ta.

Thế nhưng bên ngoài kết giới, lúc này cơ thể và linh hồn của các cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo nứt ra từng chút.

Họ thử phản kháng nhưng không hề có tác dụng, sức mạnh vực bí ẩn đó quá mạnh, không phải là thứ họ có thể chống đỡ.

Lúc này ông lão bỗng quay đầu lại nhìn Chu Phạn cách đó không xa, cầu khẩn: “Mong cô nương ra tay cứu giúp, bọn ta nguyện ký khế ước với cô nương”.

Những người khác cũng vội cầu xin.

Chu Phạn lại lắc đầu: “Không phải các ông muốn thế nào thì thế ấy à?”

“A!”

Thấy Chu Phạn từ chối, ông lão đó bỗng tức giận quát, mặt mày dữ tợn: “Bọn ta có chết cũng phải kéo các ngươi đi cùng”.

Dứt lời, ông ta dùng hết sức mạnh còn lại đánh vào kết giới của mấy người Chu Phạn.
 
Chương 3538


Chương 3538

Sau khi cầu sinh không được, đám người còn lại cũng trút hết oán giận vào Chu Phạn, sau đó mọi người đều đồng loạt lao đến chỗ Chu Phạn cùng với ông lão đó.

Ầm ầm ầm!

Từng luồng sức mạnh đáng sợ liên tục đánh vào kết giới của mấy người Chu Phạn.

Thế nhưng sức mạnh của họ không thể lay động được kết giới đó.

Chẳng mấy chốc mọi người đều bị sức mạnh vực bí ẩn đó giết chết.

Thần hồn tan nát!

Diệp Quân nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt không có chút dao động nào.

Trên đời này luôn có những người muốn có lợi ích, chiếm được lợi xong thành quen, một khi không để cho họ lợi dụng nữa thì bản thân họ sẽ sinh ra thù hằn rồi làm việc ác.

Ánh mắt người đàn ông áo đen sau lưng Chu Phạn lóe lên vẻ phức tạp, tất nhiên ông ta hắn cảm thấy mình may mắn hơn, nếu không đưa ra lựa chọn này thì có lẽ mình cũng đã chết ở bên ngoài.

Cả đời này đôi khi lựa chọn còn quan trọng hơn việc nỗ lực cố gắng.

Ánh mắt Chu Phạn cũng rất bình tĩnh, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, kết giới này của ta không chống đỡ được quá lâu, làm phiền ngươi mở một lối đi trên vách tháp, chúng ta ra khỏi tháp này”.

Diệp Quân gật đầu, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra, vách tường của tháp cách bên cạnh không xa bị tách ra thành một lối đi.

Chu Phạn nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta rút kết giới lại, ngay lúc này mọi người lập tức bay ra ngoài tháp.

Sau khi đáp xuống đất, Chu Phạn cúi đầu nhìn cuốn sách cổ trong tay, sách cổ bốc khói, thoáng chốc đã không còn hình dáng gì nữa.

Chu Phạn lắc đầu cười khổ: “Linh khí tích lũy cả mấy trăm năm dùng một lần là xong”.

Diệp Quân nói: “Chẳng phải Phạn cô nương có Linh Tổ à? Có thể nói bà ấy khôi phục lại giúp cô”.

Chu Phạn lắc đầu: “Bà ấy sẽ không làm chuyện này”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Chu Phạn chớp mắt: “Bà ấy là Linh Tổ! Linh Tổ!”

Nghe thế Diệp Quân lập tức hiểu ra.

Không phải Linh Tổ nào cũng dễ nói chuyện như Tiểu Bạch.

Chu Phạn cất cuốn sách cổ trong tay đi, sau đó nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử từng tiếp xúc với Linh Tổ ư?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Chu Phạn cười nói: “Ta đoán”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Chu Phạn đang định nói gì đó, ngay lúc này tòa tháp cao đó bỗng rung chuyển.

Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.

Sắc mặt Chu Phạn hơi khó coi: “Lẽ nào là do lúc nãy kiếm của Diệp công tử phá bức tường trong tháp đó, đồng thời cũng phá luôn phong ấn bên trong?”

Diệp Quân lặng thinh, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, hoàn toàn có khả năng này.
 
Chương 3539


Chương 3539

Thanh kiếm này quả thật là khắc tinh của các loại trận pháp, kết giới và phong ấn.

Người đàn ông áo đen bỗng nói: “Chạy sao?”

Chu Phạn nhìn tòa tháp cao đó, không nói gì.

Ầm!

Đúng lúc này, một luồng khí tức hủy diệt trời đất bỗng bộc phát từ trong tháp, cả tòa tháp bắt đầu rung chuyển dữ dội, sau đó một luồng sáng đen lao ra từ đỉnh tháp đến giữa không trung, nhưng ngay sau đó một đại trận màu đỏ máu xuất hiện ở giữa không trung, một tia huyết quang cuồn cuộn lao xuống, thoáng chốc đã trấn áp luồng sáng đen về đáy tháp.

“A!”

Một tiếng gầm bỗng vang lên từ trong tháp, sau đó luồng sáng đen lại phóng lên trời, nhưng tia huyết quang ở chân trời đó lại lao xuống trấn áp luồng sáng đen về lại.

Cứ thế mỗi lần luồng sáng đen lao lên thì lại bị trấn áp về.

Người đàn ông áo đen bỗng nói: “Tại sao nó không đổi hướng nhỉ, cứ phải bay lên trên?”

Hữu Lão nhìn người đàn ông áo đen: “Ông nhìn xung quanh tháp đi”.

Mọi người nhìn thân tháp, không biết lúc nào xung quanh thân tháp đã xuất hiện vô số phù văn bí ẩn mỏng chằng chịt, những phù văn bí ẩn này toát ra sức mạnh kỳ dị, sau đó tạo thành một tấm lưới trói chặt thân tháp lại.

Thấy thế người đàn ông áo đen khẽ cười, không nói thêm lời nào.

Chu Phạn nói: “Vừa rồi hẳn là do kiếm của Diệp công tử phá giải phong ấn khiến cho vị cường giả trong tháp tìm được cơ hội, thế nên ông ta mới bắt đầu thử phá phong ấn, nhưng có lẽ ông ta không ngờ bên ngoài còn có một phong ấn khác, hơn nữa lại mạnh như vậy”.

Diệp Quân nhìn trận pháp huyết quang đỉnh tháp đó, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, vì hắn có thể cảm nhận được cường giả bên trong tháp có khả năng là một vị cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Ngay cả cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị phong ấn trấn áp.

Không bình thường lắm.

Chu Phạn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cô ta suy nghĩ nhiều hơn một chút, phong ấn mà ngay cả cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không thể phá vỡ, nhưng thanh kiếm này lại có thể dễ dàng phá vỡ nó.

Đổi góc độ suy nghĩ khác, thế chẳng phải chủ nhân tạo ra thanh kiếm này còn mạnh hơn cảnh giới Khai Đạo sao?

“Vẫn cố chấp!”

Ngay lúc này chân trời bỗng vang lên giọng cười.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông áo bào đen đứng ở đó.

Nhìn thấy người này, Diệp Quân nhíu mày, sao ông ta lại đến nữa rồi?

Sắc mặt Hữu Lão và Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Cảnh giới Khai Đạo.

Người đàn ông áo bào đen nhìn tòa tháp đen đó, cười nói: “Tù Linh, đã nhiều năm thế rồi mà ngươi vẫn ngu ngốc thế, ngươi đang đấu với phong ấn do Toái Đại Tế Sư bày bố đấy nhỉ?”

Trong tòa tháp đen, một giọng nói tức giận bỗng vang lên: “Cố Trạch, ngươi bớt cười trên nỗi đau của người khác đi, đợi ông đây ra ngoài… Không đúng, sao ngươi có thể ra ngoài?”

Người đàn ông áo bào đen tên Cố Trạch đó bật cười: “Thần thông ông đây lớn mạnh, pháp lực vô biên, được rồi chứ?”

“Có cái con khỉ!”
 
Chương 3540


Chương 3540

Tù Linh chế giễu: “Không biết lúc đầu ai bị một thuật sư của nền văn minh cấp thấp đánh cho tả tơi”.

Nụ cười của Cố Trạch dần biến mất, nhưng sau đó lại nói: “Ôi, không khí bên ngoài trong lành thật, cực kỳ trong lành… Tù Linh, ngươi không ra đây hít thở không khí trong lành chút sao?”

Ầm!

Tòa tháp đen bỗng rung chuyển dữ dội, thế nhưng vẫn không thể lay động được sức mạnh phong ấn xung quanh tòa tháp.

Cố Trạch khẽ cười, sau đó nói: “Được rồi, ta không trêu chọc ngươi nữa. Vốn dĩ ông đây cũng muốn mặc kệ ngươi, nhưng ngẫm lại, bây giờ ta chỉ còn lại một mình ngươi là người quen trong vũ trụ này, cho nên ông đây đại từ đại bị chỉ đường cho ngươi. Ngươi có thấy thiếu niên cầm kiếm cách đó không xa không? Ngươi hãy nhờ hắn giúp ngươi, thanh kiếm đó của hắn có thể phá giải phong ấn”.

Tù Linh im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi nói với hắn một tiếng giúp ta, chỉ cần hắn đồng ý giúp ta, ta có thể không giết hắn”.

Cố Trạch bỗng nhiên mắng chửi: “Giết con mẹ ngươi ấy, ngươi đúng là đồ ngu ngốc không có đầu óc, có người nào nhờ người khác giúp như ngươi không? Ngươi bị nhốt ở đây cũng đáng đời, ông đây chưa từng thấy ai ngu ngốc như ngươi”.

Tù Linh tức giận nói: “Ông đây thà chết chứ không cầu xin người khác”.

Cố Trạch bình tĩnh nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục bị nhốt đến chết ở đây đi”.

Dứt lời, ông ta xoay người đi.

Tù Linh bỗng nói: “Khoan đã”.

Cố Trạch xoay người nhìn tòa tháp đen đó, Tù Linh lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Nếu ta cầu xin hắn, hắn không giúp ta, vậy chẳng phải ta rất mất mặt sao?”

Cố Trạch: “…”

“Thể diện?”

Nghe Tù Linh nói thế, Cố Trạch nổi giận mắng: “Ngươi muốn tự do hay muốn thể diện? Mẹ nó, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn quan tâm thể diện hả?”

Tù Linh trầm giọng nói: “Tự do thì tất nhiên là muốn nhưng cũng không thể để mất mặt chứ”.

Nghe thế Cố trạch cạn lời, thầm mắng Tù Linh một trận.

Mắng một hồi, thấy Tù Linh không có đáp lời, Cố Trạch mới dừng lại, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bình thường ngươi vô cớ nhờ người khác giúp, người ta chắc chắn sẽ không giúp ngươi, ngươi có thể cho hắn chút lợi, chẳng hạn như có thể cho hắn một vài thứ trong tháp, dù sao những thứ đó chẳng có tác dụng gì với ngươi”.

Tù Linh vội nói: “Được, ngươi nói với hắn giúp ta”.

Mấy người Diệp Quân đều không nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người họ, cho dù có nghe được cũng không hiểu, vì họ giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ nền văn minh Thủy tộc.

Cố Trạch khinh thường nhìn tòa tháp đen, mẹ nó chứ, ông đây còn tưởng ngươi có khí phách lắm, còn chẳng phải muốn ra ngoài?

Ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân bên dưới, khẽ cười nói: “Là thế này, cái tên trong tháp này muốn giao dịch với ngươi, ngươi dùng kiếm trong tay phá giải phong ấn giúp ông ta, cứu ông ta ra, sau đó ngươi có thể lấy đồ trong tháp tùy thích, người thấy thế nào?”

Diệp Quân không nói gì.

Cố Trạch nói tiếp: “Mặc dù ông ta không thông minh lắm nhưng sẽ không nói dối, cũng sẽ không gạt ngươi”.
 
Chương 3541


Chương 3541

Diệp Quân trầm tư một lúc, hắn nhìn tòa tháp đen đó, sau đó nói: “Chắc chắn chứ?”

Cố Trạch gật đầu: “Chắc chắn”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta còn một điều kiện nhỏ”.

Cố Trạch nói: “Ngươi nói nghe xem”.

Diệp Quân nhìn tòa tháp đen, sau đó nói: “Ta phá giải phong ấn giúp ông ta, ông ta phải giúp ra đánh một trận, chỉ một trận thôi”.

Hắn thấy đây là một cơ hội, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng đáng để mạo hiểm, vì không chỉ có thể lấy được bảo vật, mà không chừng còn có thể khiến cường giả cảnh giới Khai Đạo trong tháp đó đánh giúp mình một trận.

Nghe Diệp Quân nói thế, Cố Trạch suy nghĩ một lúc, thấy yêu cầu này cũng không quá đáng bèn quay sang nhìn tòa tháp đen, nói với Tù Linh: “Hắn đưa ra một điều kiện, hắn có thể giúp ngươi phá giải phong ấn nhưng ngươi phải đồng ý với hắn hai điều kiện, một là ngươi đánh với hắn một trận, chỉ một trận; hai là hắn muốn hai viên Tinh thể Vĩnh Hằng”.

“Tinh thể Vĩnh Hằng?”

Tù Linh trong tháp hơi ngờ vực: “Cảnh giới của hắn thấp như vậy mà biết đến tinh thể Vĩnh Hằng ư?”

Cố Trạch nghiêm túc nói: “Người nhìn kỹ lại thiếu niên này đi, thiếu niên này rất có thiên phú, có ba loại huyết mạch đặc biệt, hơn nữa còn nắm giữ một thanh thần kiếm có thể phá vỡ phong ấn của Đại Tế Sư, người này sao có thể là yêu nghiệt thiên tài bình thường được chứ?”

Tù Linh im lặng không nói.

Cố Trạch nói tiếp: “Ta nghĩ hai điều kiện mà người ta đã đưa ra cũng hợp lý, dù sao thiếu niên kia nói mỗi lần hắn sử dụng thần kiếm đó đều sẽ tiêu hao cả ngàn năm tuổi thọ… cái giá phải trả thật sự quá quá quá lớn. Ngươi không bồi thường một chút nào, sao có thể nói được người ta đây, ngươi nghĩ thử xem?”

Tù Linh lặng thinh một lúc nói: “Chỉ cần hắn có thể phá được phong ấn của Đại Tế Sư, ta sẽ đồng ý với hai điều kiện này của hắn”.

Cố Trạch gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Người trong tháp hơi cố chấp, sống chết không đồng ý, nói giúp người khác đánh nhau cũng không tốt lắm, nhưng sau nhiều lần ta thuyết phục ông ta, đồng thời cũng đưa cho ông ta một số lợi ích, cuối cùng ông ta cũng đã nói đồng ý”.

Diệp Quân nhìn Cố Trạch, sau đó nói: “Sau khi ra ngoài, liệu ông ta có giết người giành lại bảo vật không?”

Cố Trạch mỉm cười nói: “Ngươi có thể yên tâm, mặc dù tính tình của người này nóng nảy, không đủ thông minh nhưng sẽ không làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta tin nhân phẩm của tiền bối”.

Môi Cố Trạch khẽ giật, mẹ nó chứ, sao cứ cảm thấy tên này đang chế giễu mình vậy? Ông đây là cường giả cảnh giới Khai Đạo đấy, tên nhóc này không sợ mình chút nào sao?

Mẹ kiếp!

Đằng sau có người chống lưng thì giỏi lắm à?

Cố Trạch bĩu môi, xoay người đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Diệp Quân cũng không nói gì nữa, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bỗng bay ra rồi lao lên trời.

Ầm!

Khi kiếm Thanh Huyên bay lên trời, phong ấn trận pháp bí ẩn đó lại xuất hiện, nhưng khi kiếm Thanh Huyên chạm vào nó, phong ấn bí ẩn đó vỡ tan trong tích tắc, biến thành vô số mảnh vỡ năng lượng rồi rơi xuống.

Thoáng chốc vỡ nát.
 
Chương 3542


Chương 3542

Thấy thế, Cố Trạch híp mắt, dưới đáy mắt hiện lên tia ngạc nhiên, ông ta cúi đầu nhìn Diệp Quân, sau đó rơi vào trầm tư không nói gì, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì.

Diệp Quân ở bên dưới xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về lại trong tay hắn. Trong tòa tháp đen ở đằng xa, một luồng sáng đen bỗng lao lên trời, sau đó một giọng cười vang lên.

Diệp Quân nhìn lên trời, một người đàn ông tóc dài mặc đồ đen đứng ở đó, sau khi ra ngoài, người đàn ông tóc dài cười càng lớn hơn, tiếng cười như sấm, chấn động trời đất.

Cảnh giới Khai Đạo!

Diệp Quân bên dưới nhìn người đàn ông tóc dài, không nói gì.

Lúc này Cố Trạch bỗng nói: “Tù Linh, nên thực hiện lời hứa của ngươi rồi”.

Tù Linh dừng lại, ông ta nhìn Cố Trạch, sau đó vung tay lên, hai viên tinh thạch rơi đến trước mặt Diệp Quân bên dưới.

Khuôn mặt Cố Trạch cứng đờ.

Diệp Quân cũng hơi khó hiểu, sao tên này lại cho mình thứ này?

Đây chẳng phải là tinh thể Vĩnh Hằng lúc trước Nhất Niệm từng lấy đó sao?

Tù Linh liếc nhìn Cố Trạch ở phía xa, lạnh nhạt nói: “Cố Trạch, vẻ mặt này của ngươi sao mà khó coi thế? Đến tháng rồi à? Có cần chữa không?”

Cố Trạch nhìn chằm chằm Tù Linh, chỉ ước gì có thể đánh chết cái tên khốn trước mặt này.

Tù Linh cười nhạo, sau đó nhìn Diệp Quân bên dưới, ông ta xòe tay phải ra, một thần thức rơi xuống trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta chỉ vào đầu mình.

Diệp Quân hiểu ý, chạm nhẹ vào thần thức đó. Chẳng mấy chốc ngôn ngữ của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên đều hội tụ vào trong thần thức đó.

Trên đường đi, hắn đã biết rất nhiều ngôn ngữ của các nền văn minh vũ trụ, cho dù hắn không hiểu, hai bên gặp nhau và truyền đạt lại ngôn ngữ của các nền văn minh vũ trụ cũng đủ biết nói rồi.

Tù Linh thu hồi thần thức của mình lại, nhìn Diệp Quân nói: “Năm đó khi nền văn minh Thủy tộc ta rời đi, mặc dù đã mang theo hết mọi thứ nhưng vẫn còn vài thứ bị bỏ sót, ngươi có thể đến thẳng tầng mười hai, ở đó vẫn còn vài thứ hữu ích”.

Diệp Quân chắp tay lại: “Cảm ơn tiền bối”.

Tù Linh xòe tay ra, một tấm bùa đông đặc như nước bỗng bay đến trước mặt Diệp Quân: “Sau này nếu gặp nguy hiểm, có thể kích hoạt tấm bùa này, nếu không có tình huống đặc biệt, ta sẽ đến”.

Diệp Quân lại chắp tay lại: “Cảm ơn”.

Tù Linh nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Mặc dù có ý nghĩ tham lam nhưng lập tức đánh bay nó.

Cố Trạch khôn ngoan như vậy cũng không có ý định ra tay cướp lấy, điều này rất bất thường, mình tốt hơn không nên làm chuyện ngu ngốc. Dù sao thì thanh kiếm này cũng có thể phá được trận pháp của Đại Tế Sư, vậy thì người tạo ra kiếm đáng sợ thế nào nữa?

Những người đạt đến cấp bậc này của họ càng biết rõ sự đáng sợ của chưa được biết đến của vũ trụ bao la này, ngươi không bao giờ biết được trong vũ trụ này có những người lớn mạnh thế nào.

Tâm có điều sợ hãi, ắt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.

Tù Linh thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn Cố Trạch ở đằng xa: “Đánh vài chiêu chứ?”

Cố Trạch lạnh nhạt nói: “Được thôi”.
 
Chương 3543


Chương 3543

Vừa dứt lời, hai người đồng thời biến mất khỏi đó, cũng không biết đến đâu để đánh nhau, dù sao thời không xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn.

Diệp Quân thu lại ánh mắt, sau đó đi vào trong tháp đen, đi được hai bước, hắn bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn ở một bên, hơi ngờ vực: “Phạn cô nương, cô không đi cùng sao?”

Chu Phạn sửng sốt, có vẻ hơi bất ngờ, cô ta mỉm cười nói: “Lúc nãy tiền bối đó nói, một mình ngươi đi vào”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Chẳng phải cô nói chúng ta là bạn sao? Đã là bạn thì dĩ nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đi cùng đi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, thấy dường như không phải là lời nói khách sáo nên cười nói: “Được”.

Nói rồi cô ta và Diệp Quân đi vào tòa tháp đen.

Ba người Hữu Lão và Sậu Nguyên vẫn đứng ở đó.

Người đàn ông áo đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn biến mất ở phía xa, khẽ nói: “Ta thấy hai người họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, hơn nữa còn thông minh như thế”.

Nghe người đàn ông áo đen nói thế, Sậu Nguyên và Hữu Lão đều nhíu mày.

Hữu Lão bình tĩnh nói: “Tiểu thư nhà ta là hậu duệ của hoàng tộc Đại Chu, mang trong mình dòng máu của hoàng tộc Đại Chu, thậm chí trong tay còn nắm giữ cấm quân hoàng thành Đại Chu, là con cưng của trời thực sự… Người theo đuổi tiểu thư đều là rồng phượng trong đám người, thiên tài xuất thế, đế tử Đại Đạo…”

Sậu Nguyên lạnh lùng nhìn Hữu Lão: “Cậu Diệp nhà ta mang trong mình có ba loại huyết mạch đặc biệt, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể cắt đứt Thần Đạo, đánh với Ách Đạo. Thế hệ trẻ ở cả vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới, cậu Diệp nhà ta đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất chứ?”

Hữu Lão thản nhiên nói: “Trên đời này, một người dù có yêu nghiệt cỡ nào, nếu không có gia thế vững chắc chống đỡ, không chừng một ngày nào đó lại đột ngột thất bại trên con đường Đại Đạo mỏng như băng này đấy. Hơn nữa, một thiên tài chưa trưởng thành hoàn toàn chẳng qua lại nhỏ bé như kiến và hạt bụi khi đứng trước một số thế lực”.

Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Trong mắt vài người, một thế lực lớn mạnh cũng chỉ lớn bằng con kiến mà thôi”.

Hữu Lão nhíu mày, ông ta quay sang nhìn Sậu Nguyên: “Đại Chu thành lập được gần mấy tỷ năm, cho đến giờ ngoài nền văn minh Thiên Hành thì chưa từng gặp đối thủ”.

Nghĩ đến lửa Thiên Hành bị kiếm tu nữ váy trắng hàng phục trong người cậu Diệp, Sậu Nguyên khẽ cười: “Nền văn minh Thiên Hành à? Chẳng qua chỉ có thế thôi”.

Nghe Sậu Nguyên nói thế, người đàn ông áo đen nhìn ông ta, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi?

Nói khoác đến mức này… hơi quá rồi.

“Ha ha!”

Hữu Lão ở một bên bỗng cười nói: “Ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe người ta nói nền văn minh Thiên Hành chỉ có thế thôi, rốt cuộc là vì tầm mắt của ta quá thấp chưa nhìn thấy hết thế giới rộng lớn, hay là có người đang khoác lác?”

Sậu Nguyên nhìn Hữu Lão nghiêm túc nói: “Ta thực sự hiểu cảm giác của ông, vì ta đã từng ngông cuồng như ông, tự cho rằng nền văn minh vũ trụ của mình là vô địch, sau đó ta đã trở nên thành thật hơn”.

Hữu Lão: “…”

Người đàn ông áo đen: “…”

Diệp Quân và Chu Phạn đi đến tầng mười hai, dưới đất là đồ ngổn ngang.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Lúc đầu chắc là họ đi rất vội”.
 
Chương 3544


Chương 3544

Chu Phạn nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật đầu: “Đi rất vội chắc chắn có hai lý do, đang trốn một cái gì đó, mà duy nhất có thể tạo ra mối đe dọa cho một nền văn minh ở cấp độ của họ ngoài Vũ Trụ Kiếp thì là nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, hơi tò mò: “Phạn cô nương, các cô từng đánh nhau với nền văn minh Thiên Hành à?”

Chu Phạn lắc đầu: “Chưa từng, cũng không dám, nền văn minh Thiên Hành là sự chèn ép tuyệt đối nền văn minh dưới cấp năm”.

Diệp Quân bỗng nói: “Các cô là vũ trụ nền văn minh cấp bốn nhỉ?”

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân lại hỏi: “Người mạnh nhất ở nền văn minh các cô là Khai Đạo?”

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Đúng thế nhưng hoàng tộc Đại Chu hơi khác biệt, Hoàng đế bệ hạ của bọn ta tu luyện long khí và khí vận, cho nên trong Đại Chu bọn ta, cảnh giới của Hoàng đế Đại Chu cao hơn một cảnh giới. Nói cách khác, trong trường hợp không có bất kỳ trở ngại nào, Hoàng đế Đại Chu có thể một đánh năm”.

Một đánh năm!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Mạnh thế sao?”

Chu Phạn cười nói: “Đúng thế, không chỉ có hoàng đế Đại Chu có thể, mà sau khi trở thành Thái tử, cũng có thể điều động sức mạnh số mệnh và tín ngưỡng của Đại Chu, cảnh giới tự khắc sẽ cao hơn một bậc”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.

Chu Phạn khẽ cười, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta xem thử nền văn minh Thủy tộc để lại bảo vật gì cho chúng ta”.

Diệp Quân cười nói: “Đi”.

Hai người bước vào trong đống đồ vật ngổn ngang, lúc này một tia sáng vàng bỗng xuất hiện ở cách đó không xa, sau đó tia sáng đó cuộn một bức tranh lên.

Diệp Quân nhìn tia sáng đó, trong tia sáng vàng là một hư ảnh mờ ảo.

Linh Tổ.

Vì có sự tồn tại của Tiểu Bạch nên Diệp Quân vẫn khá tò mò về Linh Tổ.

Lúc này Chu Phạn bỗng đi tới trước mặt Linh Tổ, Linh Tổ đưa bức họa đó cho cô ta, cô ta mở ra, trong tranh chỉ có một thanh kiếm, thanh kiếm này rất đơn giản, chỉ là một thanh kiếm Thủy Mặc, ngoài ra không có gì khác nữa, thậm chí không có một chữ ký.

Thấy thế, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Diệp Quân đi đến bên cạnh Chu Phạn, hắn đánh giá thanh kiếm đó, sau đó đưa tay chạm vào nó. Lúc này kiếm Thủy Mặc đó bỗng khẽ rung lên, ngay sau đó kiếm ý trong người Diệp Quân bỗng dâng lên giống như thủy triều, sau đó đi vào trong cuộn tranh.

Diệp Quân biến sắc, vội vàng lùi lại một bước, thế nhưng kiếm Thủy Mặc đó vẫn ép buộc hút lấy kiếm ý vô địch của hắn.

Lúc này kiếm Thanh Huyên trong người Diệp Quân bay ra, bay thẳng vào trong cuộn tranh đó.

Vèo!

Chỉ nghe một tiếng kiếm vang lên, cuộn tranh lập tức yên tĩnh lại, kiếm Thanh Huyên bay về lại trước mặt Diệp Quân, lúc này kiếm Thủy Mặc tỏng cuộn tranh đó đã xuất hiện vết nứt.
 
Chương 3545


Chương 3545

Thấy thế, trong mắt Chu Phạn hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô ta biết khả năng nhìn nhận của Linh Tổ nhà mình, có thể khiến nó ưa thích chắc chắn là vật siêu phàm. Cô ta cũng biết kiếm Thủy Mặc này chắc chắn không so được với thanh kiếm trong tay Diệp Quân, chỉ là cô ta không ngờ là khi hai thanh kiếm va chạm, thanh kiếm Thủy Mặc bị đánh bại ngay tức khắc.

Lẽ nào chủ nhân tạo ra thanh kiếm này thuộc vũ trụ nền văn minh cấp năm?

Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Chu Phạn giật mình, vũ trụ nền văn minh cấp năm? Hiện giờ vũ trụ nền văn minh cấp năm được biết đến duy nhất chỉ có nền văn minh Thiên Hành, mà Diệp công tử trước mặt rõ ràng không phải là người của nền văn minh Thiên Hành, ngoài nền văn minh Thiên Hành, lẽ nào còn có vũ trụ nền văn minh cấp năm khác sao?

Cô ta không dám chắc chắn.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp và tò mò, Diệp công tử này là điều bí ẩn.

Lúc này Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, vì hắn không ngờ kiếm Thủy Mặc trong cuộn tranh đó lại có thể ép buộc hút lấy kiếm ý vô địch của hắn.

Diệp Quân bước đến trước cuộn tranh đó, hắn nhìn thanh kiếm đó, kiếm khẽ rung lên như đang nói gì đó.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn: “Phạn cô nương, có thể cho ta tranh này không?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Diệp công tử là kiếm tu, vật này rất phù hợp với Diệp công tử”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn cô”.

Nói rồi hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra ngăn cuộn tranh lại: “Ông đây không nhiều lời với ngươi, một là bây giờ nhận ra làm chủ, hai là ông đây tiêu diệt ngươi”.

Chu Phạn: “…”

Cho dù đối với người hay vật, thái độ của Diệp Quân đều giống nhau, người không đắc tội ta, ta không đắc tội người, vật này vừa xuất hiện đã công kích hắn, đương nhiên hắn sẽ không khách khí với nó….

Không đầu hàng?

Tiêu diệt thôi.

Thanh kiếm đó không có phản ứng.

Diệp Quân không hề do dự, giơ kiếm lên chém mạnh một cái, ngay lúc này cuộn tranh đó bỗng biến thành kiếm quang lao vào giữa trán Diệp Quân.

Vụt!

Thoáng chốc, thời không xung quanh bỗng xuất hiện gợn sóng và kiếm ý.

Trong đầu Diệp Quân có thêm một cuộn tranh.

Nhận chủ!

Lúc đối diện với kiếm Thanh Huyên, nó không hề kiêu ngạo được chút nào.

Lúc này tâm niệm Diệp Quân khẽ động, một thanh kiếm Thủy Mặc bỗng bay ra từ giữa trán hắn, thoáng chốc kiếm vực và kiếm ý bí ẩn bao phủ khắp nơi.

Diệp Quân hơi sửng sốt.

Mẹ kiếp!

Thanh kiếm này không chỉ có kiếm ý mà còn mang theo kiếm vực?

Lợi hại thế sao?

Ánh mắt Chu Phạn cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Vật này hơi đặc biệt…”
 
Chương 3546


Chương 3546

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc, phải nói là hắn thật sự rất ngạc nhiên, thanh kiếm này lại mang theo kiếm ý và kiếm vực, hơn nữa kiếm ý và kiếm vực này cũng không yếu chút nào.

Diệp Quân bỗng giơ tay ra nắm lấy, kiếm Thủy Mặc bỗng biến thành một vệt mực đen tản ra xung quanh, thoáng chốc trong tay Diệp Quân có thêm một thanh kiếm.

Diệp Quân tay cầm kiếm Thủy Mặc, dùng sức.

Vù!

Thoáng chốc kiếm ý và thế kiếm đáng sợ lập tức bao trùm lấy cả tòa tháp màu đen, tòa tháp có sức mạnh phong ấn rung chuyển dữ dội.

Ánh mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phấn khích: “Phải nói rằng, đúng là một thanh kiếm tốt… Dĩ nhiên còn kém xa Thanh Huyên của ta”.

Kiếm Thanh Huyên rung lên, sau đó chủ động bay một vòng bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, hắn nhìn kiếm Thủy Mặc trong tay, như nghĩ đến điều gì, ý niệm hắn khẽ động, kiếm trong tay hắn đột nhiên biến mất, thời không cách tòa tháp ngàn trượng bỗng nứt ra, kiếm ý và kiếm vực bao phủ, cùng lúc đó một thanh kiếm xuất hiện.

Thấy thế Diệp Quân hơi phấn khích, hắn phát hiện thanh kiếm này còn có thể sử dụng như phi kiếm, bây giờ thanh kiếm này yếu hơn kiếm Thanh Huyên nhưng lại mạnh hơn kiếm được ngưng tụ thành từ kiếm ý vô địch của hắn, hơn nữa đây còn là một thanh kiếm loại trưởng thành, chỉ cần không ngừng nuôi dưỡng kiếm ý, thanh kiếm này sẽ càng mạnh hơn.

Lấy kiếm ý để nuôi dưỡng.

Ý niệm Diệp Quân hơi động, thanh kiếm đó lập tức bay về trong đầu hắn.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn, đang định nói gì đó thì cổ tự trong người hắn đó bỗng run lên.

Có phản ứng.

Diệp Quân khá ngạc nhiên, cổ tự như đang muốn nói gì với hắn, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau hắn đi về phía bên phải, cổ tự càng rung hơn.

Diệp Quân tăng tốc, rất nhanh cổ tự đó bỗng dừng lại.

Diệp Quân mở mắt ra, một cây bút được đặt ở bên chân hắn.

Diệp Quân cầm cây bút lông lên, cảm thấy trên tay hơi lạnh, ngoài ra không có gì khác thường, nhưng ngay lúc này cây bút lông bỗng biến mất, lúc xuất hiện trở lại thì đã ở trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân vội nhìn vào trong, trong Tiểu Tháp, cây bút lông xuất hiện trước cổ tự đó, cổ tự lại biến thành tia sáng đen đi vào trong cây bút lông.

Diệp Quân yên tĩnh nhìn, thế nhưng cây bút lông lại chẳng có bất kỳ thay đổi nào.

Là sao thế nhỉ?

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, xem giúp ta chúng nó đã xảy ra chuyện gì vậy”.

Tiểu Tháp nói: “Ta không hiểu”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Có thể bảo Nhất Niệm đi xem thử”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội xem cây bút này giúp ta”.

Nhất Niệm đang nghiên cứu thời không bí ẩn đó bỗng dừng lại, cô ta đi đến trước cây bút lông đó, cầm cây bút lên xem một hồi rồi nói: “Rác rưởi”.

Nói rồi cô ta ném sang một bên, sau đó tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn đó.
 
Chương 3547


Chương 3547

Cô ta phải nghiên cứu triệt để con đường thời gian này, sau đó biểu đạt bằng cách đơn giản, như thế chồng mình mới có thể nghe hiểu được.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, muội ấy không hiểu thật hay là xem hiểu rồi lại cảm thấy là vô dụng?”

Tiểu Tháp nói: “Ngay cả thời không bí ẩn đó cô ta còn xem hiểu được thì ngươi nói xem cô ta không hiểu thứ này sao?”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Xem ra phải dành thời gian đến chỗ muội ấy làm việc xem thử, ta phải xem rốt cuộc muội ấy có thể làm công việc quét dọn không”.

Tiểu Tháp nói: “Đúng là ta cũng rất tò mò, ta không tin cô ta là người làm công thôi đâu, ta mới là người làm công đây này, ta làm công cả ba đời rồi”.

Diệp Quân: “…”

Ngay lúc này Chu Phạn bỗng đi đến một bên, cô ta nhặt lá cờ lên, lá cờ chỉ lớn bằng cánh tay, có màu đỏ.

Nhặt lá cờ lên rồi đánh giá một hồi, sau đó nói: “Diệp công tử, cho ta thứ này được chứ?”

Diệp Quân nhìn Chu Phạn, sau đó cười nói: “Phạn cô nương, thế này được không, chúng ta chia đều tất cả vật phẩm ở đây, cô thấy thế nào?”

Chu Phạn lắc đầu: “Ta chỉ lấy hai món thôi là được”.

Diệp Quân muốn nói gì đó, Chu Phạn cười nói: “Đây vốn dĩ là những thứ ngươi trao đổi với vị tiền bối đó, đáng lý tất cả đều là của ngươi, ta lấy hai món đã là chiếm của hời rồi”.

Diệp Quân không nói gì, phất tay áo một cái, khoảng ba mươi món vật phẩm bị hắn thu vào trong hai chiếc nhẫn, hắn đưa một chiếc nhẫn trong đó cho Chu Phạn, cười nói: “Đã nói chia đều thì chia đều chứ, đừng từ chối”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó lắc đầu khẽ cười: “Ta chiếm lợi nhiều quá”.

Diệp Quân cười nói: “Trước đó ta không chiếm hời của cô sao?”

Không biết Chu Phạn nghĩ đến điều gì mà mặt bỗng dưng đỏ bừng.

Thấy mặt Chu Phạn đỏ bừng, Diệp Quân sửng sốt, mình đã nói gì sao? Sao cô nương này lại đột nhiên trở nên ngại ngùng thế.

Hắn ngơ ngác.

Lúc này Tiểu Tháp nói: “Ngươi không chỉ kế thừa tài năng của cha ngươi mà còn thừa hưởng sự đào hoa của cha ngươi nữa”.

Diệp Quân sầm mặt: “Tháp gia, câu nói của ta có vấn đề gì sao?”

Tiểu Tháp thở dài nói: “Ngươi thế này thì càng lợi hại hơn rồi, cha ngươi có ý thức ghẹo người, còn ngươi toàn bộ đều là hành vi vô thức”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này vẻ mặt Chu Phạn cũng đã bình thường lại, vì lúc nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Diệp Quân, cô ta biết mình nghĩ nhiều rồi.

Nghĩ đến đây cô ta lại cảm thấy hổ thẹn, Diệp công tử chính trực uy nghiêm, sao có thể là loại người cợt nhả đó được? Nhìn bộ dạng của hắn, e là trẻ con nhỉ?

Nghĩ đến đây mặt Chu Phạn lại đỏ bừng, cô ta không nghĩ nhiều nữa, sau đó bình ổn lại tâm trạng, nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta ra ngoài thôi”.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn cứ chốc chốc lại đỏ mặt, mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, bèn gật đầu: “Ừ”.
 
Chương 3548


Chương 3548

Diệp Quân và Chu Phạn đi ra ngoài, lúc này Diệp Quân đột nhiên dừng bước, sau đó giải thích: “Phạn cô nương, lúc nãy ý của ta là trước đó khi bước vào bí cảnh, cô không lấy tiền vào cửa của ta xem như ta chiếm lợi của cô, chứ cũng không có ý gì khác”.

Chu Phạn cười nói: “Ta biết”.

Diệp Quân cạn lời, cô biết mà còn đỏ mặt cái gì vậy?

Chu Phạn bỗng khó hiểu nói: “Lẽ nào Diệp công tử còn có ý khác sao?”

Diệp Quân: “…”

Thấy Diệp Quân bị cứng họng, Chu Phạn mím môi: “Chúng ta ra ngoài thôi”.

Dứt lời, cô ta đi về phía xa, nụ cười trên môi càng rực rỡ.

Diệp Quân đứng đó lắc đầu, sau đó cũng đi theo.

Chu Phạn và Diệp Quân vừa ra ngoài, Hữu Lão nhanh chân bước đến trước mặt Chu Phạn, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu thư, ông Tả xin chi viện”.

Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Chi viện?”

Hữu Lão gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn hơi tò mò: “Đối phương có lai lịch gì?”

Hữu Lão trầm giọng nói: “Ông Tả nói Ác Đạo Minh gì đó”.

Nghe thế Chu Phạn biến sắc: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta dẫn Hữu Lão và người đàn ông áo đen biến mất khỏi đó.

“Ác Đạo Minh”.

Diệp Quân nghe Hữu Lão nói thế thì nhíu mày: “Chúng thế mà lại đuổi theo đến đây, điên rồi sao?”

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, chắc thế lực này nhắm vào cậu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hơi khó hiểu nói: “Lẽ nào chỉ là vì lúc đầu ta cứu người nền văn minh Thương Vận sao?”

Nói đến đây hắn lắc đầu: “Chắc không đến nỗi thế nhỉ”.

Sậu Nguyên nói: “Cho dù thế nào, lần này Ác Đạo Minh đến tìm cậu Diệp chắc chắn không có ý tốt, nếu không có cường giả cảnh giới Khai Đạo thì còn tốt, nhưng nếu có cường giả cảnh giới Khai Đạo…”

Diệp Quân sầm mặt.

Nếu có cường giả cảnh giới Khai Đạo thật thì với thực lực hiện giờ của hắn, chắc chắn không đánh lại.

Diệp Quân trầm tư hồi lâu, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao”.

Dứt lời, hắn cũng dẫn Sậu Nguyên biến mất khỏi đó.

Hắn quyết định đi gặp Ác Đạo Minh này.



Ở bên ngoài.

Tả Lão dẫn dắt một đám người đánh không biết bao nhiêu hiệp với Huyền Dương, mặc dù có nhiều người nhưng họ vẫn không thể giết được Ác Đạo và Huyền Dương.

Không chỉ thế, Huyền Dương thế mà còn gọi năm cường giả đỉnh cấp đến, hơn nữa đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Tình thế lập tức đảo ngược.
 
Chương 3549


Chương 3549

Thế nên Tả Lão phải xin chi viện.

Ngay lúc này Chu Phạn bỗng dẫn người xuất hiện, cô ta nhìn hai bên đang giao chiến, sau đó nói: “Dừng”.

Nghe Chu Phạn nói thế, Tả Lão vội bảo đám người dừng lại, sau đó lùi đến bên cạnh Chu Phạn.

Huyền Dương nhìn thấy chính chủ đã đến cũng không đánh nhau nữa, ông ta nhìn Chu Phạn, ánh mắt u ám.

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Ác Đạo Minh?”

Huyền Dương cười mỉa: “Khá đấy, thế mà còn biết Ác Đạo Minh”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Tả Lão bên cạnh: “Tại sao lại đánh nhau?”

Tả Lão trầm giọng nói: “Chúng không nộp tiền vào cửa, muốn cứ thế xông vào”.

Chu Phạn nhìn Huyền Dương, Huyền Dương cười nhạo: “Tại sao ta phải nộp phí vào cửa? Lẽ nào nơi này do nhà cô mở à?”

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Nơi này là di tích bí cảnh thượng cổ, vốn dĩ có một trận pháp che mất di tích này lại, ta đã phá trận pháp này nên ai muốn đi vào cũng phải nộp tiền”.

Huyền Dương nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Ta không nộp đấy”.

Chu Phạn cau mày.

Tả Lão bỗng tức giận chỉ vào Huyền Dương: “Mẹ kiếp!”

Mọi người: “…”

Sắc mặt Huyền Dương trở nên hung tợn, đấm một cú vào Tả Lão.

Thật ra ông ta đã nhìn thấy Diệp Quân, nhưng lúc này ông ta chẳng có suy nghĩ gì với Diệp Quân cả, ông ta chỉ muốn đánh chết cái ông già này.

Mẹ nó chứ, chẳng có chút tố chất nào.

Ngay khi Huyền Dương ra tay, các cường giả sau lưng ông ta cũng biến mất.

Trận chiến lại nổ ra.

Chu Phạn cảm thấy hơi đau đầu, Tả Lão cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách nóng nảy, lần này dẫn ông ta đi theo đúng là một sai lầm.

Lúc này Diệp Quân bỗng đi đến cạnh Chu Phạn: “Cần giúp gì không?”

Chu Phạn quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết chúng à?”

Diệp Quân bĩu môi, người phụ nữ này cũng thông minh quá rồi đấy.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Chúng đuổi giết theo ngươi đến đây sao?”

Diệp Quân: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đúng là đến tìm ngươi rồi, sao ngươi lại đắc tội với Ác Đạo Minh vậy? Đây là một thế thực cực kỳ lớn mạnh”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Chuyện này dài lắm”.

Chu Phạn định nói gì thì ngay lúc này đám người Huyền Dương ở phía xa bỗng dừng lại, chúng vội lùi ra xa cả trăm trượng.

Thấy thế mọi người đều khá khó hiểu.

Chu Phạn và Diệp Quân nhìn phía sau đám người Huyền Dương, không biết từ bao giờ có một bà lão tóc bạc xuất hiện ở đó.

Ác Bà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom