Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3490


Chương 3490

Mà chỉ di chuyển chưa được nửa khắc, hắn đã không chịu được nữa, chỉ đành chạy ra ngoài.

Diệp Quân nằm trong hư không, cảm thấy cả người đau đớn như sắp tê dại, hắn không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Không thể không nói cơ thể này của hắn thật sự quá yếu.

Trước kia hắn chưa từng sử dụng kiếm Thanh Huyên di chuyển xa như vậy bao giờ, hai lần nữa suýt thì khiến hắn toi đời.

Diệp Quân lấy một Tổ Nguyên ra ăn vào, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, mượn tâm sinh mệnh và cây thần tự nhiên để chữa thương.

Trong lúc chữa thương, Diệp Quân chợt nói: “Sậu Nguyên, nói cho ta nghe sơ qua về Vũ Trụ Kiếp và tổ chức bí ẩn kia đi”.

Sậu Nguyên là tên của Huyết Thi cao to kia.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Vũ Trụ Kiếp là kiếp nạn mà tất cả vũ trụ đều phải trải qua, kiếp nạn này không thể nào tránh thoát, hơn nữa còn nằm trong quy luật Đại Đạo. Dù không thể tránh thoát nhưng vẫn có nền văn minh vũ trụ có cách tự vệ, ví dụ như nền văn minh Thuật Giả của chúng ta, trước đây chúng ta cũng từng trải qua Vũ Trụ Kiếp, nhưng lúc đó chúng ta đã đưa toàn bộ tinh anh của nền văn minh rời khỏi vũ tụ kia, tìm một vùng đất mới để sinh sống”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đưa tinh anh của nền văn minh đi?”

Sậu Nguyên nói: “Phải, vì hoàn toàn không thể đưa sinh linh của toàn bộ vũ trụ đi, đó là chuyện hoàn toàn không thể làm được. Vì thế chỉ có thể đưa tinh anh của nền văn minh đi, mà chỉ cần những tinh anh nòng cốt còn sống, thì dù ở nơi nào, một nền văn minh vẫn có thể nhanh chóng phát triển”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vậy những người còn lại…”

Sậu Nguyên đáp: “Cũng đành chịu thôi, đối với người bên trên, dù có đưa những người đó đi cũng chẳng có tác dụng gì, nói khó nghe là mang những người vô dụng đi chỉ lãng phí linh khí. Bình thường còn đỡ, không ai quan tâm đến ngươi, nhưng một khi gặp phải hoạ lớn, ngươi là người ở cấp thấp nhất, bọn họ hoàn toàn không thèm quan tâm, chết bao nhiêu người cũng chỉ là một con số với bọn họ mà thôi”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Hiểu rồi”.

Thật ra đây là hành động rất thực tế.

Giống như đao tu trước kia, vào thời khắc nguy hiểm, ông ta cũng bảo hắn cứu những thiên tài yêu nghiệt nhất của nền văn minh.

Vì những thiên tài và yêu nghiệt này còn sống, nền văn minh mới còn có hy vọng.

Sậu Nguyên nói tiếp: “Thật ra những nền văn minh chúng ta từng gặp đều chọn ra sức đào tạo những thiên tài và yêu nghiệt cao cấp, vì bọn họ là tương lai của toàn bộ nền văn minh, còn nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ nghĩ đường lui cho bọn họ trước, để nền văn minh được tiếp nối, lúc trước chúng ta cũng vì lý do đó nên cuối cùng mới có thể sống sót”.

Diệp Quân cười nói: “Nói thế, ta với nền văn minh Thuật Giả các ông…”

Sậu Nguyên vội nói: “Chuyện này không thể trách Diệp công tử được, là nền văn minh Thuật Giả của chúng ta tự chuốc lấy”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Giới thiệu cho ta về tổ chức bí ẩn kia đi”.

Sậu Nguyên nói: “Ta cũng không hiểu quá nhiều về tổ chức bí ẩn thu nhận Ác Đạo này. Ta chỉ biết tổ chức này rất bí ẩn, bọn họ kêu gọi Ác Đạo ở mọi vũ trụ, Ác Đạo càng mạnh bọn họ sẽ càng thích, hơn nữa Ác Đạo cũng rất sẵn lòng gia nhập vào bọn họ”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chắc chắn mỗi Ác Đạo đều có thực lực huỷ diệt đất trời, bọn họ liên tục kêu gọi Ác Đạo, thì thực lực của bọn họ…”
 
Chương 3491


Chương 3491

Sậu Nguyên trầm giọng đáp lời: “Chắc chắn là rất kinh khủng, phải biết rằng năm đó khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, nền văn minh Thuật Giả của chúng ta còn từng tiêu diệt nền văn minh vũ trụ cấp bốn khác, nhưng năm đó lúc người đứng đầu nền văn minh điều tra thế lực này, điều tra được một nửa thì đột nhiên dừng lại, còn nói là “rất khó dò”, đủ để biết thế lực này đáng sợ đến mức nào”.

Diệp Quân gật đầu, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Vì bây giờ Chân tỷ đang trấn áp một Ác Đạo, hơn nữa đây còn không phải Ác Đạo bình thường.

Lúc này, Sậu Nguyên chợt nói với giọng điệu hoảng hốt: “Diệp thiếu cẩn thận, có hơi thở bí ẩn đang tiếp cận cậu”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân ngồi dậy, hắn vừa mới xoay người thì một thanh trường kiếm đỏ như máu đã chém tới từ thời không trước mặt hắn.

Diệp Quân lập tức rút kiếm chém một phát.

Ầm!

Hai tia kiếm quang bộc phát, Diệp Quân lập tức bị chấn động đến mức lùi lại.

Hư ảnh kia đột nhiên nhảy lên, xông thẳng về phía Diệp Quân, nhưng lúc này, Sậu Nguyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta chợt đánh một quyền tới.

Ầm!

Cú đấm khiến hư ảnh kia phải dừng lại.

Lúc này, hư ảnh cầm kiếm trên cả tay trái, sau đó nâng trường kiếm trong tay chém về phía trước.

Oanh!

Một tia huyết mang lập tức bộc phát, Sậu Nguyên bị lực lượng mạnh mẽ của thanh kiếm này làm liên tục lùi lại, nhưng ngay sau đó, Sậu Nguyên đột nhiên giễm chân phải để đứng vững lại, ông ta bay ra ngoài như một viên đạn đại bác.

Ầm!

Hư ảnh phía xa lập tức bị đánh bay mấy nghìn trượng.

Sau khi bị đánh bay, hư ảnh kia chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Sậu Nguyên, trường kiếm trong tay ông ta đột nhiên rung động dữ dội.

Sậu Nguyên híp mắt: “Diệp công tử, cậu chữa thương trước đi”.

Dứt lời, ông ta chậm rãi siết chặt tay phải.

Rắc!

Thời không xung quanh đột nhiên nứt ra, sau đó tinh vực trong phạm vi triệu trượng xung quanh cũng nứt thành hình mạng nhện.

Ở cách đó không xa, Diệp Quân mới bắt đầu chữa thương, bảy Huyết Thi cũng đã bảo vệ xung quanh hắn.

Bây giờ bọn họ là một thể với Diệp Quân, nếu Diệp Quân chết thì chắc chắn cô gái váy trắng đó cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhớ đến cô gái váy trắng, bọn họ lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Diệp Quân nhìn hư ảnh phía xa, tuy thấy hơi nghi ngờ lai lịch của đối phương, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà ngồi xếp bằng xuống nhanh chóng chữa thương.

Hư ảnh ở phía xa đột nhiên biến thành một tàn ảnh biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang đỏ như máu đột nhiên loé lên.

Trong mắt Sậu Nguyên loé lên sát khí, hắn tiến về phía trước đánh ra một quyền.
 
Chương 3492


Chương 3492

Cú đấm mang theo huyết mang ngút trời.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang vọng trong thiên địa, cùng lúc đó, toàn bộ tinh không cũng nổ tung.

Một người và một Huyết Thi đồng thời lùi lại. Nhưng sau đó, cả hai lại xông về phía nhau một lần nữa.

Ầm…

Những tiếng nổ dày đặc vang vọng khắp xung quanh.

Cách đó không xa, bảy Huyết Thi bảo vệ chặt chẽ Diệp Quân, không cho lực lượng của Sậu Nguyên và hư ảnh kia ảnh hưởng đến hắn.

Bọn họ cũng không đi tới giúp đỡ, thứ nhất là khi đấu tay đôi, Sậu Nguyên không thích người khác giúp đỡ, thứ hai là họ cũng sợ trong bóng tối vẫn còn cao thủ bí ẩn khác muốn ra tay với Diệp Quân.

Hư ảnh ở phía xa đột nhiên bay lên trời, hai tay cầm trường kiểm đỏ như máu chém về phía Sậu Nguyên, kiếm chém xuống, muôn nghìn tia kiếm khí màu đỏ trút xuống như thác nước.

Trên mặt Sậu Nguyên không có chút sợ hãi nào, tay phải ông ta nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay có vô số quyền ý ngưng tụ, những quyền ý này chứa đựng ý chí Đại Đạo, mà khi Sậu Nguyên vung nắm đấm, một sức mạnh huỷ diệt đất trời cũng thoáng chốc làm toàn bộ vũ trụ tinh không sụp đổ.

Ầm!

Trong nháy mắt, vô số quyền ý và kiếm mang đan xen với nhau, những cơn sóng xung kích lực lượng đáng sợ liên tục lan ra khắp xung quanh như sóng trào. Toàn bộ tinh không vũ trụ trở thành một màu tối đen, tinh quang của vũ trụ bên ngoài vừa mới tiến vào khu vực này đã lập tức bị chôn vùi.

Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên sử dụng Kiếm Vực, Kiếm Vực mạnh mẽ thoáng chốc trấn áp quyền ý ngút trời của Sậu Nguyên, nhưng ngay sau đó, Sậu Nguyên biến thành một tia quyền mang phóng lên cao, sau đó liên tục đánh về phía Kiếm Vực.

Oanh!

Trong Kiếm Vực có tiếng nổ liên tục vang lên, chưa bao lâu, Kiếm Vực đã sụp đổ.

Hư ảnh đột nhiên dừng lại, ông ta chĩa thẳng thanh kiếm ở giữa chân mày, trong miệng đọc thầm ngôn ngữ mà mọi người xung quanh không thể hiểu được.

Rắc!

Thời không trên đầu hư ảnh đột nhiên nứt ra, sau đó một lôi kiếp đỏ như máu chém thẳng xuống, tràn vào trong trường kiếm của ông ta.

Thấy cảnh này, Sậu Nguyên lập tức nhíu mày.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt, hắn đứng lên rồi nói: “Cùng xông lên bắt sống ông ta”.

Dứut lời, hắn biến thành một tia kiếm quang xông tới, mấy Huyết Thi xung quanh hắn cũng vội vàng đuổi theo.

Thấy mấy người nhóm Diệp Quân muốn đánh hội đồng, hư ảnh kia đột nhiên hét to một tiếng giận dữ rồi vung trường kiếm, xoay người ngự kiếm biến mất ở cuối tinh hà.

Oanh!

Mấy người Diệp Quân ngăn chắn lôi kiếp kiếm khí kia, nhưng lúc này hư ảnh đó cũng đã biến mất.

Diệp Quân sa sầm mặt: “Đây là người đến từ đâu vậy?”
 
Chương 3493


Chương 3493

Sậu Nguyên mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay ông ta có một tia chớp nhỏ bé lay động, ông ta trầm giọng nói: “Đây là lôi kiếp của Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân nhíiu mày: “Tổ chức bí ẩn kia sao?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Có lẽ lúc trước sau khi chúng ta cứu những người đó đã bị tổ chức bí ẩn kia phát hiện ra”.

Diệp Quân im lặng, hắn không ngờ lại gặp phải tổ chức bí ẩn đó.

Trong mắt Sậu Nguyên lộ sự lo lắng: “Thực lực người này không tầm thường, chúng ta phải cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu: “Mọi người trông chừng giúp ta một lát, ta đi gặp những người đó”, dứt lời hắn bèn đi vào trong Tiểu Tháp.

Có hơn trăm người đang đứng cạnh một tảng đá lớn ở bên sông, dẫn đầu là cô gái mặc váy xanh kia, cô ta là người trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng cũng là người có thực lực mạnh nhất.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thấy Diệp Quân, mọi người đều hơi đề phòng.

Cô gái dẫn đầu hơi do dự, sau đó cất lời: “Tiền bối, nền văn minh Thương Vận của chúng ta…”

Diệp Quân lắc đầu: “Đã không còn nữa rồi”.

Nét mặt cô gái thoáng chốc trở nên u ám, cô ta hơi cúi đầu, người run rẩy.

Sắc mặt những người còn lại cũng tái đi.

Lúc này một thiếu niên đột nhiên bước ra, căm tức nhìn Diệp Quân bằng đôi mắt đỏ thẫm: “Ngươi có thần vật này, rõ ràng có thể cứu được tất cả mọi người của nền văn minh chúng ta, vì sao thấy chết mà không cứu? Vì sao!”

Dứt lời, hắn ta thả ra khí thế mạnh mẽ bao phủ lấy Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn người đàn ông đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Ngay lúc này, cô gái váy dài xanh bỗng tiến đến trước, sau đó tát vào mặt người đàn ông một bạt tai.

Bốp!

Âm thanh rõ to vang lên.

Người đàn ông văng ra xa cả mấy trăm trượng, cuối cùng đập người vào một tảng đá lớn, cơ thể nổ tung, máu thịt văng tứ phía.

Mọi người sửng sốt.

Cô gái bỗng cách không trung tóm lấy linh hồn của người đàn ông trước mặt, sau đó không đợi người đàn ông kịp phản ứng, cô ta đã đè linh hồn đó quỳ xuống. Không chỉ vậy, bản thân cô ta cũng quỳ xuống trước mặt Diệp Quân.

Mọi người đều thấy khó hiểu.

Cô gái quay phắt lại nhìn mọi người: “Quỳ xuống!”

Quỳ xuống!

Giọng nói như sấm rền, mọi người đều run sợ khi nghe tiếng quát của cô gái. Thấy trong mắt cô gái đầy sát khí, không ai dám nói gì cả, lập tức quỳ xuống.

Cô gái xoay người cúi đầu với Diệp Quân: “Thật xin lỗi, người này còn trẻ vẫn chưa hiểu chuyện nên đã mạo phạm đến ngươi, muốn giết muốn chém gì thì tùy ngươi”.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, không nói gì.

Cảm giác áp bức vô hình bỗng bao trùm lấy mọi người.

Mặc dù cảnh giới của Diệp Quân không cao bằng bọn họ, nhưng cả người hắn lại có uy thế nặng nề ép bức người khác.
 
Chương 3494


Chương 3494

Cô gái đó quỳ rạp dưới đất, không nhìn thấy được vẻ mặt của cô ta.

Nhưng có rất nhiều người trong số những người ở phía sau cô ta lại tỏ vẻ không phục và không thoải mái, chẳng qua là e ngại thực lực của cô gái này nên họ không dám phản kháng.

Diệp Quân bỗng bật cười, sau đó xoay người lại đưa tất cả mọi người ra khỏi Tiểu Tháp.

Trong tinh không, đám cô gái sau khi được chuyển ra ngoài vẫn quỳ dưới đất.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: “Sở dĩ ta cứu các cô là vì ta kính trọng vị đao tu kia, cộng thêm việc ta đã nhận chiếc nhẫn của ông ta nên hai bên chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, đi đi”.

Cô gái quỳ dưới đất nhắm mắt lại, cô ta hít sâu một hơi, sau đó dập đầu với Diệp Quân: “Mong công tử hãy để lại tên họ, bọn ta…”

Diệp Quân ngắt lời cô gái: “Không cần thiết”.

Dứt lời, hắn xoay người nhìn đám người Sậu Nguyên: “Chúng ta đi”.

Mấy người Sậu Nguyên lập tức đi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân lắc mình biến mất kiếm quang rồi biến mất.

Khi mấy người Diệp Quân rời đi, một người đàn ông áo hoa bào phía sau cô gái, bỗng nói: “Nam Kiều, hắn đã lấy nhiều nhẫn của nền văn minh Thương Vận chúng ta như vậy, nói cho cùng hắn cũng kiếm được hời, chúng ta…”

“Ngu ngốc!”

Cô gái bỗng xoay người quát, uy lực cực mạnh bỗng chốc trấn áp người đàn ông đó.

Mọi người đều biến sắc, có vài người tỏ vẻ khó hiểu, không biết tại sao cô gái lại tức giận như vậy.

Cô gái lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc áo hoa bào mà bị cô ta trấn áp và người đàn ông chỉ còn lại linh hồn, trong mắt cô ta hiện lên vẻ thất vọng: “Mấy năm nay, các ngươi được che chở quá tốt, sống quá an nhàn, tự đại và kiêu ngạo đã làm mờ mắt và tâm trí của các ngươi rồi”.

Dứt lời, cô ta xoay người nhìn về phía tinh không đằng xa, nhẹ giọng nói: “Trước khi Vũ Trụ Kiếp xảy ra, chúng ta không thể làm gì khác hơn là chờ chết. Nhưng hắn lại có thể cứu tất cả chúng ta đi. Còn nữa, trong Tiểu Tháp đó, các ngươi không cảm nhận được thời gian trong tháp khác với thế giới bên ngoài sao?”

Thời gian trong tháp!

Lúc này một thiếu niên trầm giọng nói: “Ta đã tính toán được, mười năm trong tháp gần bằng một ngày ở bên ngoài”.

Vừa nghe nói thế, mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Trước đó họ vừa sống sót qua kiếp nạn, rất nhiều người đều không để tâm đến tình hình trong tháp, nhưng bây giờ nghe Nam Kiều và thiếu niên kia nói thế, cuối cùng họ cũng nhận ra thiếu niên kiếm tu đó không đơn giản.

Nam Kiều xoay người nhìn đám người trước mặt, vẻ mặt chán nản: “Ta biết từ tận đáy lòng các ngươi không để tâm đến hắn vì thấy cảnh giới của hắn thấp hơn các ngươi, thậm chí là coi thường hắn. Nhưng các ngươi lại chưa từng nghĩ hắn dẫn theo chúng ta xuyên qua không biết bao nhiêu vũ trụ tinh vực, tránh được Vũ Trụ Kiếp… Hơn nữa, mấy Huyết Thi kia đều là cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, khí tức của Huyết Thi cao lớn cực kỳ lợi hại, còn cao hơn cả Đao Chủ, thế nhưng nó lại cực kỳ cung kính với hắn, hoàn toàn là một thuộc hạ…”

Nói đến đây cô ta khẽ lắc đầu: “Hắn ít nhất đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn”.

Vũ trụ nền văn minh cấp bốn!

Nghe Nam Kiều nói thế, mọi người đều kinh ngạc và hoảng sợ, phải biết rằng nền văn minh Thương Vận cũng mới chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba thôi.
 
Chương 3495


Chương 3495

Nam Kiều khẽ nói: “Vốn dĩ chúng ta có thể dựa vào chút ân tình của Đao Chủ, chỉ cần đi theo hắn, sau này chắc chắn sẽ càng phát triển. Nếu hắn đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn thật, đó là một cơ duyên cực lớn với chúng ta, thế nhưng…”

Nói đến đây, cô ta bỗng nhìn người đàn ông đã bị cô ta hủy diệt linh hồn, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng: “Nhưng vì một câu nói của tên ngu ngốc ngươi mà ân tình đó lập tức biến mấy, ngươi thật đáng chết”.

Thiếu niên chỉ còn lại linh hồn đó quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.

Vì gã đã cảm nhận được sát khí của cô gái này.

Nghe Nam Kiều nói thế, sắc mặt mọi người cũng trở nên tuyệt vọng, cảm thấy hối hận quá chừng.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, thiếu niên kiếm tu đó thật sự không tầm thường chút nào.

Hơn nữa rất có khả năng là đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Nếu đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn thật thì họ đi theo hắn tức là đã có một cơ hội cực lớn để thay đổi vận mệnh.

Tiếc là chỉ vì một câu nói mà cơ duyên này đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt Nam Kiều cũng hiện lên vẻ hối hận khó che giấu.

Bây giờ nền văn minh Thương Vận bị tiêu diệt, có lẽ là một cơ hội tốt nhất để họ khôi phục lại nền văn minh Thương Vận.

Hết rồi!

Đúng là tức chết mất thôi!

Nam Kiều nhìn tinh không mênh mông xung quanh, mắt cô ta hiện lên vẻ mờ mịt, con đường này nên làm sao đây?

Vũ trụ Thương Vận.

Thời không cách trước mặt bà lão lưng gù bỗng nứt lìa, hư ảnh trong trận chiến với Sậu Nguyên trước đó lao ra.

Thấy hư ảnh đó, bà lão nhíu mày: “Sao thế? Thất bại rồi à?”

Hư ảnh đó trầm giọng nói: “Bên cạnh thiếu niên đó có một cường giả bí ẩn, thực lực rất mạnh, hơn nữa có khá nhiều người”.

Bà lão cười nhạo: “Thảo nào dám nhúng tay vào Vũ Trụ Kiếp, phá vỡ quy tắc Ác Đạo, tiêm nhiễm nhân quả Ác Đạo… Huyền Âm, ngươi đi điều tra về thân phận của thiếu niên đó”.

Huyền Âm do dự, sau đó mới nói: “Ác Bà, chỉ sợ thân phận của thiếu niên đó không đơn giản…”, bà lão lạnh nhạt liếc nhìn Huyền Âm: “Còn có thể không tầm thường bằng Ác Đạo Minh ta không? Đi điều tra đi, bảo Thiên Đạo của các vũ trụ và người giữ biên giới vũ trụ điều tra giúp ngươi. Sau khi tra ra, cho dù hắn đến từ nền văn minh nào, cũng đều ra lệnh cho Ác Đạo ở nền văn minh vũ trụ văn minh đó đến Vũ Trụ Kiếp trước”.

Thấy bà lão có vẻ tức giận, Huyền Âm không nói thêm gì nữa, hơi cúi người xuống rồi đi ra ngoài.

Sắc mặt Ác Bà trở nên khó coi: “Ai rồi cũng muốn làm phản”.



Ở một bên khác.

Một tinh vực chưa biết đến ở nơi nào đó, một thời không bỗng nứt lìa, kiếm quang bay ra.

Chính là Diệp Quân.

Lúc này cơ thể Diệp Quân hơi rạn nứt, bởi vì lần này hắn kiểm soát thời gian xuyên không nên tuy rằng vẫn bị thương như trước nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy.
 
Chương 3496


Chương 3496

Sau khi bước ra, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu sử dụng cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh để hồi phục cơ thể.

Không lâu sau, cơ thể hắn đã hồi phục hoàn toàn.

Sau khi cơ thể hồi phục, Diệp Quân ngạc nhiên nhận ra, cơ thể hắn hình như lại mạnh hơn.

Có thể nâng cao sức mạnh cơ thể?

Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì đây cũng có thể xem như là một trận tu luyện.

Nghĩ đến đây Diệp Quân vội lấy một chút Tổ Nguyên ra, sau khi cơ thể hồi phục hoàn toàn, hắn lập tức xuyên qua thời không bằng kiếm Thanh Huyên.

Không lâu sau, Diệp Quân lại xuất hiện trong một tinh không chưa biết tên, vừa bước ra hắn đã nằm xuống, sau đó tiếp tục trị thương.

Thật ra kiểu tu luyện này cực kỳ tốn tiền, nhưng cũng may hắn có nhiều tiền nên cũng không để ý lắm.

Sau khi cơ thể hồi phục, Diệp Quân lại ngự kiếm biến mất khỏi đó.

Cứ thế Diệp Quân liên tục xuyên qua thời không, sau đó trị thương, rồi lại tiếp tục xuyên qua thời không…

Trong quá trình liên tục xuyên qua thời không này, cơ thể hắn cũng ngày càng mạnh hơn, có thể thấy rất rõ.

Trước đó khi xuyên qua thời không được mười lăm phút thì cơ thể hắn lập tức bị nứt toác, nhưng bây giờ cơ thể hắn có thể chịu đựng xuyên qua mười lăm phút, cho nên hắn bắt đầu tăng dần cường độ tu luyện.

Nửa tháng sau, ở một tinh không nào đó, một thời không bỗng bị phá vỡ, Diệp Quân bước ra.

Cơ thể hắn có những vết nứt rất nhỏ nhưng một chốc sau đã hồi phục.

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn cơ thể của mình, lúc này cơ thể của hắn đã mạnh hơn lúc đầu rất nhiều lần.

Là gấp vài lần!

Phải nói rằng sự thay đổi này rất lớn, vì sau khi cơ thể được nâng cao, thực lực tổng thể của hắn cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Diệp Quân cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, thật ra kiếm Thanh Huyên có thể đưa hắn đến thẳng di tích nền văn minh bí ẩn đó, kiếm Thanh Huyên có khả năng này. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là cơ thể hắn đủ mạnh, nếu cơ thể có thể chống đỡ được thì cho dù có xa đến mấy đều có thể đến được ngay.

Nói cho cùng vẫn là vấn đề thực lực của hắn.

Lúc này Diệp Quân cũng đã hiểu, thật ra uy lực của kiếm Thanh Huyên mạnh hơn bây giờ rất rất nhiều, nó mạnh thế nào đều phụ thuộc vào thực lực của hắn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó lại ngự kiếm bay lên, biến mất khỏi đó.

Một tháng sau, khoảng thời gian này, Diệp Quân đã xuyên qua rất nhiều tinh vực vũ trụ, hắn cũng gặp được một vài nền văn minh, nhưng họ tương đối yếu, hắn cũng không đi quấy rầy mà cứ thế rời đi.

Nhưng hiện giờ cơ thể hắn đã có sự thay đổi kinh thiên động địa so với trước kia, dựa theo phỏng đoán của hắn, bây giờ cơ thể hắn có lẽ cũng đã đạt đến cảnh giới Thần Đạo.

Nói cách khác, bây giờ hắn không cần dùng kiếm, chẳng khác nào một thể tu cảnh giới Thần Đạo.

Diệp Quân cong môi cười, hắn không ngờ lần này gấp rút lên đường còn có thể nâng cao thực lực.
 
Chương 3497


 

Chương 3497

Diệp Quân đang định tiếp tục xuyên qua lần nữa, nhưng đúng lúc này hắn bỗng nhìn ở đằng xa. Thời không tận cuối tầm nhìn của hắn bỗng xao động, một lúc sau một người đàn ông cao lớn tay cầm trường đao chậm rãi bước ra.

Người đàn ông đó nhìn Diệp Quân, gã xòe tay ra, một bùa truyền âm xuất hiện trong tay gã, sau đó nói: “Tìm được rồi”.

Diệp Quân nhìn gã: “Ngươi là ai?”

Người đàn ông cao lớn đi về phía Diệp Quân: “Cứu người ở Vũ Trụ Kiếp, vi phạm quy luật Đại Đạo, xúc phạm Ác Luật, bây giờ ta truy bắt ngươi, nếu ngươi không phục thì có thể nhẫn nhịn”.

Người đàn ông cao lớn vừa dứt lời đã nhảy lên, sau đó đâm mạnh vào Diệp Quân một nhát.

Rầm!

Tinh hà nứt toác.

Bình đạo!

Diệp Quân híp mắt lại, ý chí chiến đấu bùng lên, kiếm Thanh Huyên trong tay đổi thành ý kiếm, sau đó biến thành kiếm quang lao lên trời.

Đối đầu trực diện!

Hắn vốn dĩ còn muốn tìm Sậu Nguyên khiêu chiến, rèn luyện cơ thể mình, không ngờ đột nhiên lại có người xuất hiện.

Mặc dù khá tò mò về thân phận của đối phương nhưng cứ đánh trước rồi tính.

Ầm!

Hai người vừa chạm vào nhau, kiếm quang và ánh sáng sắc bén nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến hai người lùi về sau.

Sau khi dừng lại, mặt Diệp Quân đầy vẻ phấn khích, vì hắn phát hiện thực lực của mình mạnh hơn trước rất rất nhiều. Người đàn ông cao lớn ở đằng xa cau mày, hắn nhìn Diệp Quân: “Cảnh giới của ngươi…”

“Lải nhải gì nhiều thế?”

Diệp Quân ngự kiếm bay lên, ngay sau đó một tia kiếm quang chém xuống từ trên đỉnh đầu người đàn ông đó.

Ánh mắt người đàn ông cao lớn lóe lên vẻ lạnh lùng, cổ tay hơi động, thanh giáo dài trong tay bỗng biến thành một dải cầu vồng dài, bay vút lên trời.

Lại đối đầu trực diện!

Ầm!

Thanh giáo dài và thanh kiếm vừa chạm vào nhau, sức mạnh hủy trời diệt đất lập tức nổ tung, thoáng chốc vô số ý kiếm bỗng lao ra từ thời không xung quanh người đàn ông cao lớn.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Người đàn ông cao lớn nhíu mày, tay trái gã bỗng làm động tác đè xuống dưới.

Ầm!

Một bức tượng thần bỗng xuất hiện sau lưng gã, ý kiếm xung quanh gã bị bức tượng đột nhiên xuất hiện này đánh văng ra xa.

Bức tượng thần đó ngẩng đầu lên, sau đó đánh một quyền.

Cú đánh này xuyên thẳng qua vũ trụ tinh hà.

Vô số kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả vạn trượng, khi hắn dừng lại, thời không mấy trăm vạn trượng xung quanh hắn đều tan thành mây khói.
 
Chương 3498


Chương 3498

Bóng tối bao trùm.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đó, cảm thấy khác ngạc nhiên, thực lực của tên này không hề tầm thường.

Nhưng sau đó sự ngạc nhiên trong mắt hắn trở thành vẻ phấn khích.

Đối thủ càng mạnh, hắn càng vui.

Chân Diệp Quân gõ nhẹ xuống đất, một tia kiếm quang lơ lửng dưới chân hắn, sau đó một thanh kiếm đã lao đến trước mặt người đàn ông kia.

Bức tượng thần phía sau người đàn ông bỗng giơ hai tay lên hợp thành chữ thập.

Ầm!

Từng vòng sáng bí ẩn trào ra từ trong tượng thần đó, sau đó lan tràn ra mấy trăm vạn dặm, sao trời ở những nơi vòng sáng bí ẩn lướt qua đều bị chém vỡ.

Bản thân Diệp Quân cũng lập tức bị chấn động văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại cơ thể hắn bỗng nứt lìa, máu chảy ra từ khóe miệng. Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn ở đằng xa. Lúc này gã được một vòng sáng màu vàng bao quanh, cực kỳ uy nghiêm, bức tượng thần phía sau hệt như chiến thần, cả vũ trụ tinh hà đều khá nhỏ bé trước nó.

Ngay lúc này giọng Sậu Nguyên vang lên trong đầu Diệp Quân: “Cậu Diệp, người này chắc là người bảo vệ biên giới vũ trụ, cậu phải cẩn thận”.

Diệp Quân nhíu mày: “Người bảo vệ biên giới vũ trụ?”

Sậu Nguyên nói: “Đúng thế, là người bảo vệ biên giới của vũ trụ, mỗi vũ trụ đều có ranh giới của riêng mình, có ranh giới do thiên nhiên làm giới hạn, cũng có ranh giới do con người vạch ra, biên giới vũ trụ trước mặt này rất có khả năng là do con người tạo ra, thế nên ta đoán ở bên kia biên giới chắc hẳn có một nền văn minh vũ trụ hùng mạnh”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn người bảo vệ biên giới vũ trụ, người đó đột nhiên tiến lên một bước, tượng thần phía sau gã cúi người xuống, sau đó cách không trung đánh Diệp Quân một quyền.

Uy lực đáng sợ như hàng ngàn vạn ngọn núi lớn lao về phía Diệp Quân.

Diệp Quân ở phía xa nhắm mắt lại, lúc này sức mạnh hai loại huyết mạch trong người hắn đang hừng hực, ý kiếm trong tay cũng biến thành màu đỏ máu.

Sức mạnh huyết mạch.

Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang lao lên trời, nhát kiếm này chém trúng một quyền đó.

Cùng lúc đó, thời không xung quanh tượng thần đó bỗng nứt lìa, vô số ý kiếm bay ra nhấn chìm tượng thần đó.

Ầm…

Trong tinh vực này, vô số ánh sáng vàng và kiếm quang liên tục nổ tung, từng luồng sức mạnh hủy diệt trời đất lan ra xung quanh.

Cả vũ trụ tinh vực trở nên hỗn loạn.

Sau khi kích hoạt hai loại huyết mạch, sức chiến đấu của Diệp Quân thoáng chốc tăng lên rất nhanh. Chiến cuộc cũng lập tức bị đảo ngược, sức mạnh của bức tượng thần cũng không thể áp chế được hắn nữa, ngược lại bức tượng bị vô số kiếm ý của hắn tấn công, các vết nứt dần hiện ra.

Ầm!

Sau khi một tiếng nổ chói tai vang lên, tượng thần đó bỗng nổ tung, người đàn ông cao lớn bị một nhát kiếm của Diệp Quân làm cho chấn động văng ra xa.
 
Chương 3499


Chương 3499

Ngay khi Diệp Quân định thừa thắng xông lên, Sậu Nguyên bỗng nói: “Cẩn thận!”

Diệp Quân quay phắt lại, vừa xoay người lại thì một thanh kiếm màu đỏ máu đâm thẳng về phía hắn.

Diệp Quân cũng chém ra một nhát kiếm.

Vèo!

Hai người cùng lùi về sau.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn hư ảnh ở phía xa. Nhìn thấy đối phương Diệp Quân nhíu mày: “Lại là ngươi”.

Lúc này Sậu Nguyên cũng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.

Ở một bên khác, người đàn ông đó nhìn Diệp Quân, hoảng sợ nói: “Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, sao thực lực lại đáng sợ thế?”

Diệp Quân quay đầu sang nhìn người đàn ông đó: “Cảnh giới của ngươi cao thế mà sao thực lực lại kém vậy?”

Sậu Nguyên: “…”

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông cao lớn bỗng nổi giận: “Ngươi có biết nói chuyện không hả? Ta không sỉ nhục ngươi, tại sao ngươi lại nói lời sỉ nhục người khác thế?”

Sậu Nguyên quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn, hiển nhiên là kinh ngạc, chơi trò gì vậy? Diệp Quân lạnh nhạt nhìn người đàn ông cao lớn: “Ta và ngươi không oán không thù, nhưng ngươi lại đến ngăn cản ta, hành vi này của ngươi là gì đây?”

Người đàn ông cao lớn trầm giọng nói: “Ngươi vi phạm luật pháp Ác Đạo, ta làm thế với ngươi là lý lẽ chính đáng”.

Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Ta chỉ biết Quan Huyên Pháp, không biết luật pháp Ác Đạo gì đó”.

“Quan Huyên Pháp?”

Ngay lúc này Huyền Âm ở phía xa bỗng nói: “Ngươi đến từ Chân vũ trụ à?”

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Huyền Âm, hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết Chân vũ trụ?”

Huyền Âm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi thế mà lại đến từ Chân vũ trụ, thảo nào dám vi phạm quy luật Đại Đạo, cứu người đáng chết. Ở chỗ của ác ngươi có người phản nghịch”.

Diệp Quân híp mắt: “Các ngươi từng điều tra Chân vũ trụ ư?”

Huyền Âm cười nhạo: “Sở dĩ ngươi ỷ lại như vậy chắc là vì Chân Thần đó nhỉ?”

Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Huyền Âm ở đằng xa biến sắc, đâm mạnh một nhát kiếm.

Hai người vừa chạm vào, thanh kiếm dài màu đỏ máu trong tay Huyền Âm lập tức vỡ vụn, sức mạnh cực lớn khiến gã văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại, toàn bộ cánh tay bị chém đứt.

Huyền Âm đầy vẻ kinh ngạc.

Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Ông đây bảo ngươi trả lời chứ không bảo ngươi hỏi, hiểu chứ?”

Huyền Âm nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sắc mặt vô cùng khó coi, thật ra lúc Diệp Quân đổi kiếm vào thời khắc mấu chốt, gã đã phát hiện ra nhưng cũng không thèm để ý, cho nên, nhát kiếm vừa nãy gã không dốc hết toàn lực, gã không ngờ thanh kiếm trong tay Diệp Quân lại đáng sợ như vậy.

Ở một bên khác, người đàn ông cao lớn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, lúc này gã hơi sợ, bởi vì nếu Diệp Quân sử dụng thanh kiếm này, gã có thể sẽ có thể bị giết trong tích tắc khi mất cảnh giác.

Nghĩ đến đây người đàn ông cao lớn nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ thiếu niên này còn là người tốt.

Người đàn ông cao lớn nhìn Diệp Quân một hồi, rồi lại nhìn Huyền Âm ở một bên, sau đó nói: “Hai vị, tôi còn vài việc cần xử lý, cáo từ”.
 
Chương 3500


Chương 3500

Nói rồi gã xoay người chạy đi.

Dĩ nhiên gã không ngốc, đánh đến lúc này rồi gã đã cảm nhận được thiếu niên này không tầm thường, chắc chắn là một thiên tài được nuôi dưỡng ở bên ngoài của một thế lực lớn nào đó.

Nếu chỉ là một người tầm thường thì hắn sẽ ngại thể diện của tổ chức bí ẩn kia, nhưng bây giờ xem ra, tên này cũng không phải là một nhân vật nhỏ bé.

Ngộ nhỡ đánh người này, người đằng sau đó xuất hiện thì toang.

Thế là gã quyết định rời đi.

Sau khi người đàn ông cao lớn rời đi, sắc mặt của Huyền Âm trở nên cực kỳ khó coi, vì lần này một mình gã chạy đến đây, gã không thể một đánh hai được.

Diệp Quân bỗng nói: “Đánh chết gã”.

Nói xong, hắn ngự kiếm biến mất khỏi đó, Sậu Nguyên cũng chạy theo.

Không chỉ thế, bảy Huyết Thi khác cũng đồng loạt lao ra.

Thấy Diệp Quân muốn đánh hội đồng, Huyền Âm biến sắc, lập tức xoay người bỏ chạy.

Diệp Quân dẫn theo Sậu Nguyên đuổi theo Huyền Âm, chém vào hàng chục vũ trụ tinh vực, nhưng vẫn không đuổi kịp.

Nếu cường giả ở cấp bậc này không tham chiến, chỉ một lòng muốn chạy trốn, hắn và Sậu Nguyên cũng chẳng thể làm gì, hơn nữa có đuổi theo đi nữa, có lẽ viện binh của người ta đã đến.

Diệp Quân đành phải từ bỏ.

Trong tinh không, Diệp Quân lạnh lùng nhìn tận cuối tinh không đó, sau đó khẽ nói: “Tổ chức bí ẩn đó chắc là đang điều tra Chân vũ trụ…”

Nói đến đây ánh mắt hắn hiện lên vẻ lo lắng.

Lẽ nào đám người này có ý định gì với Chân vũ trụ?

Nghĩ đến đây Diệp Quân sầm mặt, hắn xoay người lại nhìn tận cuối tinh không, hít sâu một hơi.

Phải nâng cao thực lực.

Phải đạt đến cảnh giới Khai Đạo.

Phải làm được!

Vì trước kia hắn đã đồng ý với Chân tỷ, khi hắn quay lại cứu cô ta thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Đây cũng là lời hứa của hắn với Chân tỷ.

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa, bảo mấy người Sậu Nguyên quay vào trong Tiểu Tháp, sau đó hắn ngự kiếm bay đi.

Chẳng mấy chốc hắn xuất hiện ở biên giới vũ trụ lúc nãy, vì xuyên không đến đây nên người đàn ông cao lớn đó lại xuất hiện.

Người đàn ông đó trầm giọng nói: “Nơi này là biên giới vũ trụ Hồng Nguyên, cấm người ngoài vào”.

Diệp Quân cũng không nói gì, lấy kiếm Thanh Huyên ra, sau đó lại gọi mấy người Sậu Nguyên.

Mọi người nhìn người đàn ông cao lớn chằm chằm.

Người đàn ông đó im lặng một lúc rồi nói: “Nền văn minh vũ trụ Hồng Nguyên bọn ta rất hiếu khách, các vị, mời…”

Dứt lời, gã vội mở biên giới vũ trụ ra.

Diệp Quân không nhiều lời, ngự kiếm bay lên rồi biến mất khỏi đó.
 
Chương 3501


Chương 3501

Thấy thế, mấy người Sậu Nguyên cũng vội vàng đi theo.

Người đàn ông cao lớn nhìn mấy người Diệp Quân biến mất, khẽ nói: “Đúng là yêu nghiệt”.

Mặc dù quy định người ngoài không thể đi vào biên giới vũ trụ này nhưng dĩ nhiên gã sẽ không cứng nhắc tuân theo quy tắc, dù sao cũng đánh không lại.

Mặc dù có thể gọi cứu viện đến nhưng không cần thiết.

Vì cho dù viện binh có đến cũng cần thời gian, khoảng thời gian này gã có thể đã bị mấy người này giết chết rồi.

Không đáng để liều mạng.

Nhắm một mắt, mở một mắt, ngươi ổn, ta ổn, mọi người đều ổn.

Diệp Quân dẫn mọi người đi vào biên giới vũ trụ đó, sau đó là đối mặt với cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn.

Diệp Quân nhíu mày, chém một nhát kiếm ra.

Vèo!

Một tia kiếm quang xẹt qua không trung lập tức đánh tan một vùng cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn khá lớn, nhưng ngay sau đó hắn biến sắc vì ngày càng nhiều cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn cuồn cuộn lao đến.

Lúc này Sậu Nguyên ở một bên bỗng nói: “Để ta”.

Dứt lời, ông ta tiến đến trước một bước, tung ra một cú đấm, quyền ý ngút trời lao ra khiến cơn bão dòng chảy thời không hỗn loạn chấn động tạo thành con đường lớn.

Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp, đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, ngự kiếm bay lên, dẫn theo bảy Huyết Thi bay về phía đằng xa.

Sau khi đi vào khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn, vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì hắn phát hiện ra dường như họ đã đi vào một vùng biển dòng chảy thời không hỗn loạn, xung quanh là dòng chảy thời không hỗn loạn vô tận, hơn nữa có vài dòng chảy thời không hỗn loạn hệt như lôi kiếp, uy lực cực lớn.

Lúc này Sậu Nguyên đã có vẻ hơi mất sức.

Các Huyết Thi còn lại cũng đồng loạt ra tay giúp chống lại các dòng chảy thời không hỗn loạn xung quanh đó.

Diệp Quân cũng không rảnh, phóng vô số kiếm ý của mình ra, kiếm ý biến thành nhiều kiếm khí chém về phía xa.

Mở đường, không biết qua bao lâu, cuối cùng mấy người Diệp Quân cũng đã rời khỏi khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn đó.

Diệp Quân đứng ở trong một tinh không quay đầu nhìn lại, dòng chảy thời không hỗn loạn ở tận cuối tầm nhìn của hắn cuồn cuộn như thủy triều, mặc dù cách nhau mấy vạn trượng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ đó.

Diệp Quân nhìn khu vực dòng chảy thời không hỗn loạn đó, lặng im không nói.

Nếu lần này chỉ dựa vào thực lực của mình hắn thì hắn không chắc có thể đối đầu được.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, cổ tự bí ẩn xuất hiện trong tay hắn, Diệp Quân nói: “Sậu Nguyên, muốn đánh thức cổ tự này thì phải dùng rất nhiều linh khí à?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn vốn dĩ đã có mấy trăm Tổ Mạch, cộng thêm số lấy được từ chỗ nền văn minh Thuật Giả và số Tổ Mạch mà Đao Chủ tặng hắn trước đó, bây giờ hắn có gần một ngàn năm trăm Tổ Mạch.
 
Chương 3502


Chương 3502

Diệp Quân hỏi: “Cần khoảng bao nhiêu Tổ Mạch?”

Sậu Nguyên chần chừ một lúc rồi nói: “Chỉ có Tổ Mạch thì e là vẫn không đủ, ít nhất cần đến mấy chục bản nguyên thế giới vũ trụ và linh khí mới được”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nói cách khác chỉ có Tổ Mạch thôi vẫn không được?”

Sậu Nguyên gật đầu.

Diệp Quân không biết thế nào.

Sậu Nguyên do dự một lúc rồi nói: “Nếu Diệp công tử không muốn cướp linh khí của các vũ trụ khác thì có hai cách. Cách thứ nhất là nhờ Linh Tổ trong truyền thuyết khôi phục bản nguyên giúp nó, tất nhiên là cần một Linh Tổ cấp bậc cực kỳ cao”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Không giấu gì ông, nhà ta quả thật có một Linh Tổ nhưng bây giờ ta không thể liên lạc được với người đó”.

Sậu Nguyên hơi ngạc nhiên: “Nhà cậu có Linh Tổ? Là Linh Tổ cấp bậc cực kỳ cao đó à?”

Diệp Quân gật đầu: “Cấp bậc của người đó chắc là đỉnh cấp nhất”.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Đồng tử của người đó màu vàng kim?”

Diệp Quân nói: “Là màu tím đậm”.

Vẻ mặt Sậu Nguyên cứng đờ: “Màu… màu tím đậm?”

Diệp Quân nghĩ kỹ lại, sau đó nói: “Không chỉ là màu tím đậm mà hình như còn một màu đặc biệt nữa, ta không nhớ ra, sao thế?”

Sậu Nguyên cười khổ nói: “Cậu Diệp, nền văn minh Thuật Giả bọn ta cũng từng có một vị Linh Tổ, cấp bậc của vị Linh Tổ đó đã xem như là cao rồi. Bà ấy có đôi đồng tử màu vàng kim, mà một đồng tử màu vàng kim đã là cực kỳ hiếm gặp trong nền văn minh vũ trụ cấp bốn. Còn màu tím… đó là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, màu tím đậm thì ta chưa từng nghe nói”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chưa từng nghe nói?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế, màu vàng kim đã là cực kỳ cực kỳ hiếm thấy”.

Diệp Quân nói: “Cũng may, ta vừa ra đời thì nhà ta đã có”.

Vẻ mặt Sậu Nguyên trở nên cứng đờ.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân lại nói: “Nhà ta còn một con ác thú nữa, nền văn minh Thuật Giả các ông có không?”

Mặt Sậu Nguyên khẽ giật, cười nói: “Không… không có”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nói cách thứ hai thử xem”.

Sậu Nguyên nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, không giống như đang cố ý khoe khoang, ông ta lại cảm thấy đau đầu, kiểu này còn ra vẻ hơn cả cố ý khoe khoang kia.

Sau này nói chuyện với cậu Diệp thì phải cẩn thận.

Sậu Nguyên bình tĩnh lại, rồi nói: “Cách thứ hai là chúng ta đến di tích mà chúng ta phát hiện ra cổ tự lúc đầu, có lẽ nơi đó có cách để hồi sinh nó”, nói đến đây, ông ta liếc nhìn cổ tự bí ẩn đó, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nói: “Cứ nói không sao”.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, lần này đến di tích đó chỉ có chúng ta thôi sao?”

Diệp Quân nhíu mày: “Nguy hiểm à?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Ta nghĩ có thể sẽ nguy hiểm, vì sau khi chủ nhân của nền văn minh Thuật Giả bọn ta dẫn một nhóm cường giả đi vào trong di tích đó, cuối cùng lúc đi ra thì rơi rớt hết vài người, thế nên ta cũng không thể chắc chắn liệu họ đã loại bỏ hoàn toàn mối nguy hiểm trong di tích đó hay chưa”.
 
Chương 3503


Chương 3503

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau hắn mở ra rồi nói: “Xuyên qua thời không với tốc độ hiện giờ nhiều nhất là còn năm ngày chúng ta có thể đến đó, bây giờ mà quay lại dĩ nhiên ta không cam lòng”.

Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Cậu Diệp cũng không cần quá lo lắng, nếu ban đầu chủ nền văn minh bọn ta đã có thể đưa cổ tự này ra khỏi nơi đó, vậy thì chứng tỏ chắc chắn ông ấy đã giải quyết nguy hiểm ở đó, thế nên chúng ta đi chuyến này chỉ cần cẩn thận là được”.

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ đành thế thôi”.

Dứt lời, hắn nhìn xung quanh, vừa định rời đi thì đúng lúc này, một luồng khí tức bí ẩn bỗng vây chặt lấy hắn. Diệp Quân nhíu mày, sau đó nói: “Chỉ đi ngang qua”.

Đi ngang qua!

Một lúc sau, khí tức bí ẩn đó bỗng biến mất.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn mấy người Sậu Nguyên: “Còn một chuyện nữa, làm sao mới có thể giúp các ông nâng cao thực lực?”

Hắn nhận ra sức chiến đấu của đám người Sậu Nguyên cực kỳ hung hãn, nếu có thể tiến lên thêm một bậc nữa thì sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn và vũ trụ Quan Huyên.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Thôn phệ là cách tiến bộ nhanh nhất với bọn ta vì bọn ta có một bí pháp, có thể thôn phệ sinh linh và bản nguyên của một thế giới để tăng thực lực của mình. Nhưng…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó lại nói: “Nếu bọn ta đã đi theo cậu Diệp thì dĩ nhiên bọn ta phải tuân theo quy tắc của cậu Diệp, cậu Diệp nói thế nào, bọn ta sẽ làm thế đó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu cổ tự này tái sinh Tiên Đạo Thụ, quả trên Tiên Đạo Thụ có giúp ích gì cho các ông không?”

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Giúp ích rất nhiều”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Rất nhiều?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế, ở nền văn minh bọn ta năm đó, người bình thường không thể dùng đến quả Tiên Đạo này, vì nó vô cùng trân quý, chỉ có yêu nghiệt đỉnh cấp và thiên tài mới có thể thưởng thức, vì bên trong nó có chứa thần lực vĩnh hằng trong truyền thuyết…”

Diệp Quân hơi tò mò: “Sức mạnh vĩnh hằng?”

Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Một loại sức mạnh đáng sợ trong truyền thuyết, chẳng những có thể cải thiện thể chất và huyết mạch, mà còn có thể thay đổi thần hồn, hơn nữa còn có thể tăng tu vi cá nhân…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy phải nghĩ cách để cổ tự này tái sinh lại trên Tiên Đạo Thụ, đi thôi”.

Dứt lời, hắn thu mấy người Sậu Nguyên vào trong Tiểu Tháp, sau đó ngự kiếm bay lên, biến mất khỏi đó.

Trên một đỉnh núi tuyết nào đó, băng tuyết rít gào, tàn phá trời đất, mở mắt ra là không nhìn thấy mọi thứ.

Trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, một người đàn ông áo bào đen ngồi xếp bằng trên mặt đất, quanh người y toát ra sức mạnh của chín pháp tắc Đại Đạo.

Ngay cả gió và tuyết xung quanh khi đến gần vị trí của y cũng đều biến mất không một dấu vết.

Người này chính là Diệp Khải.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Khải chậm rãi mở hai mắt ra, xòe tay ra, bỗng chốc một phù ấn Đại Đạo bí ẩn xuất hiện trong tay y, y lật nhẹ một cái, tất cả gió tuyết ở đó lập tức đóng băng.

Cảnh giới Thần Đạo.

Diệp Khải hít sâu một hơi, sau đó lật bàn tay lại đè xuống dưới, thoáng chốc gió và tuyết lại rít gào.

Thấy thế, ánh mắt Diệp Khải hiện lên vẻ phấn khích.
 
Chương 3504


Chương 3504

Ngay lúc này một người đàn ông bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Khải.

Người đến chính là chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười nói: “Thế nào, thỏa mãn rồi chứ?”

Diệp Khải mỉm cười nói: “Tiền bối, bây giờ ta đã là cường giả cảnh giới Thần Đạo rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại lắc đầu: “Cảnh giới Thần Đạo chỉ là bước khởi đầu ở một vài vũ trụ nào đó thôi”.

Diệp Khải cười nói: “Ta biết, con đường của ta còn rất dài”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ gật đầu.

Diệp Khải bỗng nói: “Tiền bối, bây giờ Diệp Quân huynh đang ở mức thực lực nào?”, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Sao thế, muốn rèn luyện với hắn à?”

Diệp Khải cười nói: “Vâng”.

Y vẫn luôn khổ luyện để đuổi kịp Diệp Quân chỉ mong rằng ngày nào đó gặp được Diệp Quân thì hai huynh đệ sẽ đánh một trận sảng khoái.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Thực lực hiện giờ của cậu ta chắc là vẫn mạnh hơn ngươi một chút, dù sao người hộ đạo của nó là người phụ nữ đó…”

Diệp Khải hỏi: “Kiếm tu váy trắng đó à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Diệp Khải do dự rồi hỏi: “Tiền bối, ta hỏi một câu, nếu ông và người phụ nữ váy trắng đó đánh nhau thì có bao nhiêu phần thắng?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Tám mươi phần trăm”.

Diệp Khải sửng sốt, chỉ nghe chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Tám mươi phần trăm ta sẽ chết”.

Diệp Khải: “…”

Chắc chắn là sẽ chết.

Diệp Khải chớp mắt, thông minh chọn đổi chủ đề: “Tiền bối, Độc Khai Nhất Đạo mà trước kia ông nói với ta mạnh lắm sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Độc Khai Nhất Đạo còn tùy thuộc vào người, người Độc Khai Nhất Đạo thật sự không phải là người mà bây giờ ngươi có thể địch lại, còn những Độc Khai Nhất Đạo áp chế thần tính bằng nhân tính lại càng đáng sợ, chẳng hạn như tông chủ Quá Khứ Tông”.

Diệp Khải trầm giọng nói: “Xem ra ta vẫn phải cố gắng hơn”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, cười nói: “Cố gắng trở nên mạnh hơn là mong có thể đuổi kịp bước chân của hắn à?”

Diệp Khải gật đầu: “Ta mong một ngày nào đó mình có thể đứng bên cạnh Diệp Quân huynh, sau đó nói với huynh ấy ta không hề kém cỏi. Mặc dù ta biết sẽ rất khó nhưng ta sẽ cố gắng… Ta sẽ cố gắng”.

Dứt lời, ánh mắt y lộ ra vẻ kiên định.

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Ta tin ngươi, bây giờ ngươi có thể đi luyện tập thực chiến rồi”.

Nghe thế Diệp Khải cảm thấy có hứng thú, vội hỏi: “Đi đâu?”

Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay ra, sau đó nhẹ nhàng quét một lúc, một trận pháp dịch chuyển bỗng xuất hiện dưới chân Diệp Khải, Diệp Khải còn chưa kịp phản ứng đã biến mất vào trong trận pháp dịch chuyển.
 
Chương 3505


Chương 3505

Sau khi Diệp Khải biến mất, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo.

Người đàn ông mặc chiếc áo da thú, để tóc dài ngang vai, tay cầm một chai rượu thủy tinh.

Người đến chính là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nhấp một hớp rượu rồi nói: “Tổ chức bí ẩn đó bắt đầu ra tay rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Nằm trong dự đoán”.

Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ác Đạo của Chân vũ trụ đã bị trấn áp nhiều lần như vậy, chẳng những thực lực rất đáng sợ, mà tiềm năng cũng cực kỳ đáng sợ, chúng sẽ không bỏ mặc cô ta nên chắc chắn chúng sẽ dốc toàn lực giải cứu Ác Đạo này, giải phóng vũ trụ”.

Vô Biên Chủ hỏi: “Ông định thế nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Để xem đã”.

Vô Biên Chủ nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Chỉ có thể xem tình hình”, Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Đứa nhóc Diệp Khải này được đấy chứ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười: “Ông sợ ta lợi dụng nó à?”

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Ông không phải là loại người đó”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Chính vì cậu ta khá ổn nên mới giúp cậu ta một tay, trên đời này không phải ai cũng là Dương điên và người phụ nữ đó, có thể tự mình nghịch thiên lật đổ vạn vật”.

Vô Biên Chủ quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Có đôi khi ta không nhìn thấu được ông”.

Không để chủ nhân bút Đại Đạo lên tiếng, Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nhưng ta biết mặc dù tâm tư của ông nhiều nhưng lại không xấu xa, nên ta đồng ý đi với ông”.

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười.

Vô Biên Chủ bỗng nói: “Cuối cùng ta sẽ chết nhỉ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.

Vô Biên Chủ cười nói: “Tiết lộ một chút đi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay ra: “Cho chút lợi ích đi chứ”.

Vô Biên Chủ tiện tay ném ly rượu trong tay vào tay chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo ngửi rồi lắc đầu nói: “Ta không muốn uống rượu của Viên Quốc, nơi mà cuộc sống ngày nào cũng tốt đẹp đó, đổi đi”, dứt lời, ông ta ném thẳng đến ngoài Cửu Thiên.

Vô Biên Chủ bĩu môi, sau đó lại lấy ra một bình rượu mới ném sang cho chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo uống một hớp, sau đó nhắm mắt lại: “Trong ba ngàn năm, chỉ cần ông đứng về đúng phía thì sẽ không bao giờ chết”.

Vô Biên Chủ bật cười, sau đó lấy một bình rượu mới ra nhấp vài ngụm.

Sau đó Vô Biên Chủ bỗng giật mình, quay đầu sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ngạc nhiên nói: “Ba ngàn năm sau thì sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp lời, chỉ tự mình nhấp một hớp rượu.

Trên đỉnh núi tuyết, tuyết ngày càng dày che phủ cả bầu trời.

Trong không trung nào đó, một luồng kiếm quang rơi xuống, một hư ảnh chậm rãi bước ra.

Chính là Huyền Âm.

Ngay lúc này thời không trước mặt Huyền Âm bỗng nứt lìa, Ác Bà chậm rãi bước ra.
 
Chương 3506


Chương 3506

Phía sau Ác Bà còn có một hư ảnh và một bóng hồng đi theo. Ác Bà nhìn Huyền Âm, nhíu mày: “Lại thất bại rồi à?”, Huyền Âm trầm giọng nói: “Thiếu niên đó đến từ Chân vũ trụ”.

“Gì cơ?”

Ánh mắt Ác Bà lập tức trở nên lạnh như băng, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống không độ, lạnh thấu xương.

Ác Bà nhìn chằm chằm Huyền Âm, sát khí như có thực thể: “Hắn đến từ Chân vũ trụ hả?”

Huyền Âm gật đầu: “Vâng, hơn nữa hình như còn có quan hệ với Chân Thần đó”.

Ác Bà híp mắt: “Nghiệp chướng”.

Huyền Âm trầm giọng nói: “Thực lực của người này không hề tầm thường, bên cạnh hắn còn có tám Huyết Thi, mà tám Huyết Thi đó đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, ta đánh với tám người cả mấy ngàn hiệp nhưng vẫn không thể làm gì chúng, nhưng ta cũng đã đánh thiếu niên đó bị thương nặng, tiếc là hắn vẫn trốn thoát”.

Ác Bà nhìn Huyền Âm: “Ngươi một đánh tám, mà chỉ đánh tàn phế một người?”

Mặt Huyền Âm không đổi sắc nói: “Ừ, mặc dù tám Huyết Thi đều là cường giả Bán Bộ Khai Đạo nhưng trình độ của chúng quá yếu kém, sức chiến đấu không ổn, còn kiếm tu thiếu niên đó thì cảnh giới quá thấp, sức chiến đấu bình thường, không đánh nhắc đến. Nếu không phải hắn nhờ vào thanh kiếm đặc biệt để chạy trốn cực nhanh thì ta đã giết được hắn rồi”, Ác Bà im lặng một lúc rồi nói: “Huyền Dương, Thương Việt, các ngươi đi xử lý chuyện này, tốt nhất có thể bắt sống thiếu niên đó”.

Hư ảnh và bóng hồng đằng sau bà ta hơi cúi người xuống, sau đó xoay người biến mất khỏi đó.

Ác Bà nhìn Huyền Âm trước mặt: “Ngươi đến nền văn minh vũ trụ Hồng Nguyên một chuyến, bảo chúng chuẩn bị hết những gì chúng ta cần”.

Huyền Âm do dự, sau đó nói: “Nếu chúng đùn đẩy…”

Ác Bà lạnh lùng nói: “Chúng dám”.

Huyền Âm không nói thêm gì nữa, hơi cúi người, sau đó lặng lẽ rời đi.

Ác Bà đứng đó híp mắt lại, ánh mắt lóe lên vẻ ác độc: “Chân vũ trụ…”

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân bỗng xuất hiện ở một tinh vực thời không, vừa bước ra sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên trắng bệch.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó vội vàng lấy một viên đan dược ra rồi uống.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn mới hồi phục.

Diệp Quân cúi đầu nhìn cơ thể mình, trên người hắn có rất nhiều vết nứt li ti nhưng đang dần biến mất.

Thấy thế Diệp Quân nở nụ cười, bây giờ cơ thể hắn có thể mạnh được hơn một chút rồi.

Lúc này Sậu Nguyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn xung quanh khẽ nói: “Đến rồi sao?”

Thật ra ông ta cũng không hiểu lắm về di tích bí cảnh đó.

Dù sao cũng đã qua quá lâu rồi.

Diệp Quân nói: “Tọa độ hiển thị ở đây”.

Dứt lời, hắn nhìn kĩ xung quanh, lúc này họ đang ở trong một tinh vực chưa biết tên, các tinh cầu lơ lửng nhưng không có sự sống.

Đây là vực tinh vực chết.

Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, Sậu Nguyên cười khổ: “Ta phải nhớ kỹ lại đã, dù sao cũng đã quá lâu rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Không vội”.

Dứt lời, hắn gọi Nhất Niệm ra.
 
Chương 3507


Chương 3507

Sau khi ra ngoài, Nhất Niệm ai oán nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười, sau đó ngồi xuống, lấy một con dê ra bắt đầu nướng.

Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp, khoan đã, tôi đi thăm dò”, dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng, sau đó biến mất ở tận cuối tinh không đằng xa.

Nhất Niệm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, nhìn chằm chằm con dê trong tay Diệp Quân, ánh mắt sáng rực.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô nhóc này cũng tham ăn quá.

Một lúc sau, Diệp Quân đã nướng con dê đến vàng óng, hắn lấy một ít gia vị ra rắc lên đó, chốc sau là thơm phức.

Nhất Niệm khẽ liếm môi, sau đó lẳng lặng cất kẹo hồ lô vào.

Diệp Quân xé một cái đùi dê đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm nhận lấy gặm.

Diệp Quân nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành của muội đâu”.

Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, nhếch môi rồi tiếp tục ăn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó cũng xé một cái đùi, hắn gặm một miếng, thịt dê thơm ngon mềm mại, rất ngon.

Tay nghề của mình lại tiến bộ rồi.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối tinh không, lúc này suy nghĩ của hắn lạc trôi đến hệ Ngân Hà.

Cũng không biết bây giờ hai cô gái kia sống thế nào, nên quay về thăm họ rồi.

Lúc này Nhất Niệm ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ta đã gặm sạch sẽ cái đùi dê trong tay, cô ta lại xé một cái đùi khác, sau đó xe một miếng thịt đưa vào miệng Diệp Quân, Diệp Quân khẽ há miệng ăn.

Nhất Niệm cong môi, sau đó tiếp tục ăn.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm cực kỳ vui sướng cũng cười nói: “Nhất Niệm, muội có ước mơ gì không?”

Nhất Niệm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Từ chức, nuôi dê, ăn thịt dê”.

Dê: “…”

Diệp Quân bật cười: “Muội yên tâm, chuyện muội từ chức cứ để ta, đến lúc đó ta đánh không lại, ta sẽ dẫn cô cô của ta đến từ chức giúp muội”.

Nhất Niệm chần chừ, sau đó nói: “Bà ấy nguy hiểm quá”.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, muội là người của mình, bà ấy sẽ không làm hại muội”.

Nhất Niệm vội gật đầu: “Được”.

Diệp Quân còn định nói gì, đúng lúc này Sậu Nguyên bỗng xuất hiện cách trước mặt Diệp Quân không xa, Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, ông ta trầm giọng nói: “Cậu Diệp, tìm được rồi”, Diệp Quân vội đứng lên, sau đó nói: “Ở đâu?”

Sậu Nguyên chỉ về phía xa: “Ở phía trước, cách đây mười vạn dặm”.

Diệp Quân nói: “Đi thôi”.

Nhưng Sậu Nguyên lại lắc đầu: “Khoan đã”.

Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Xung quanh di tích bí cảnh đó có rất nhiều khí tức không rõ ràng, có lẽ đã có người phát hiện ra di tích nền văn minh này”.

Nghe thế sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Sậu Nguyên lại nói: “Nhưng hiện giờ, chúng không thể phá hủy thuật trận pháp mà nền văn minh Thuật Giả ta để lại”.
 
Chương 3508


Chương 3508

Diệp Quân hỏi: “Người trong tối đó có mạnh không?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Có vài cường giả, đều là Bán Bộ Khai Đạo nhưng chúng đều ẩn nấp trong tối, không lộ mặt, có lẽ chúng đều kiêng dè lẫn nhau”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ông có thể phá được thuật trận pháp đó không?”

Sậu Nguyên lắc đầu: “Nếu Thuật Chủ vẫn còn, ông ấy có thể phá được, ta không hiểu biết về thuật pháp nhưng thanh kiếm trong tay Diệp công tử chắc là có thể phá được đấy”.

Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Dĩ nhiên kiếm này có thể làm được, chỉ là nếu dùng kiếm này cưỡng ép phá trận pháp, e là động tĩnh quá lớn…”

Sậu Nguyên nhíu mày.

Diệp Quân xoay người nhìn tinh không đằng xa: “Tạm thời cứ từ từ”.

Lúc này, cho dù hắn tạm thời phá trận pháp, cũng nhất định sẽ bị cường giả của rất nhiều nền văn minh nhắm tới, đương nhiên bây giờ hắn vẫn khá sợ các cường giả nền văn minh bình thường, chủ yếu là hiện giờ điều hắn lo là tổ chức bí ẩn đó, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Sậu Nguyên biến sắc: “Có rất nhiều cường giả đang chạy đến bên này, bảo vệ!”

Dứt lời, bảy Huyết Thi trong Tiểu Tháp xuất hiện xung quanh Diệp Quân, bảo vệ Diệp Quân.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn bên phải, cuối tầm mắt, hàng trăm cường giả đỉnh cấp đột nhiên phá tan hư không chạy đến.

Người dẫn đầu là một người đàn ông, khoảng hai mươi tuổi, tay cầm một chiếc quạt ngọc, mặc áo bào trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo sam, cả người thẳng tắp.

Hai bên người đàn ông là hai ông lão, một người mặc áo bào trắng, một người áo bào đen, hai người đều cầm kiếm dài trong tay, khí tức được thu lại.

Hai người đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Kiếm tu cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Sau lưng hai ông lão này là những cường giả toàn thân mặc đồ đen, đeo trường đao, những cường giả này đa phần đều đạt tới mười phần thần tính, còn lại thấp nhất cũng là tám phần thần tính.

Nhìn thấy trận thế này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Vì hắn nhận ra phía sau thiếu niên này ít nhất có ba mươi cường giả mười phần thần tính.

Phải nói là trận thế này hơi mạnh.

Lúc này Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân bỗng nói: “Cậu Diệp, thiếu niên đó không phải đàn ông mà là phụ nữ”.

Nghe thế Diệp Quân hơi sửng sốt, hắn nhìn thiếu niên đi đầu đó, nhìn kỹ lại thì quả nhiên thiếu niên này môi đỏ răng trắng, mày thanh mắt tú, trước ngực hơi gồ lên không giống cơ ngực bình thường.

Nữ giả nam!

Ngay lúc này, đôi mắt sắc như kiếm của kiếm tu đồ trắng bên cạnh cô gái đó nhìn sang Diệp Quân, thoáng chốc kiếm thế bao phủ lấy Diệp Quân.

Diệp Quân nhíu mày, Sậu Nguyên ở một bên bỗng tiến đến trước mặt Diệp Quân, sau đó vung tay áo lên, kiếm thế đó lập tức bị đẩy lùi.

Kiếm tu áo trắng đó híp mắt nhìn Sậu Nguyên, kiếm trong tay bỗng rung lên, ý chí chiến đấu và kiếm y vô hình bao phủ cả tinh vực.

Mặt Sậu Nguyên không đổi sắc, tay phải ông ta để ra phía sau, lạnh nhạt nhìn lão kiếm tu áo trắng đó.
 
Chương 3509


Chương 3509

Lão kiếm tu áo trắng đang định xuất kiếm thì lúc này cô gái bên cạnh ông ta bông cầm quạt ngọc chắn lão kiếm tu bên cạnh lại, mỉm cười nói: “Tả Lão, không cần như thế”.

Lão kiếm tu áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa: “Thiếu niên đó cứ nhìn chằm chằm tiểu thư, hắn vô lễ thật đấy, đúng là đáng chết”, cô gái quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, khẽ cười nói: “Ta cải trang thành nam, vốn dĩ đã hơi không khác thường, hắn nhìn ta cũng chỉ là tò mò, chẳng có gì là không đúng cả”.

Ông lão kiếm tu áo trắng vẫn nhìn Diệp Quân: “Mạo phạm tiểu thư, đáng chết”.

Cô gái mỉm cười, bình tĩnh nói: “Tả Lão muốn dạy ta cách làm việc thế nào à?”

Ông lão kiếm tu áo trắng biến sắc, lập tức thu lại ánh mắt và kiếm thế của mình, sau đó hơi cúi người xuống: “Thuộc hạ không dám”.

Cô gái nhìn ông lão kiếm tu áo trắng rồi nói: “Tâm địa hẹp hòi là gốc rễ của tai họa, Tả Lão, khi bước ra khỏi nhà ông phải thay đổi tính cách của mình, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà ra tay giết người, khi không gây ra tai họa. Mặc dù thực lực của Đại Chu chúng ta không yếu nhưng phải biết núi này cao còn có núi cao hơn, trong vũ trụ bao la này không phải là không có người ai có thể cai trị được chúng ta, hiểu chưa?”

Ông lão kiếm tu áo trắng cung kính nói: “Tiểu thư dạy chí phải”.

Cô gái xoay người nhìn Diệp Quân ở đằng xa, mỉm cười, sau đó gấp quạt, cách không trung chắp tay lại.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cũng chắp tay kính lễ.

Cô gái dẫn đoàn người xoay người rời đi. Sậu Nguyên bên cạnh Diệp Quân khẽ nói: “Cô gái này không đơn giản, ta lại không thể cảm nhận được khí tức của cô ta”.

Diệp Quân cười nói: “Vũ trụ mênh mông, người có tài nhiều vô số kể”.

Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn đằng xa: “Chắc là họ cũng đến đây vì di tích nền văn minh bí ẩn đó”.

Trong mắt Sậu Nguyên hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ chuyện này hơi khó giải quyết rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Gặp được cơ hội thì làm thôi”.

Sậu Nguyên gật đầu: “Nghe theo cậu Diệp”.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở một bên, lúc này Nhất Niệm đã gặm sạch sẽ cả con dê, miệng dính đầy dầu.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn đi đến cạnh Nhất Niệm, sau đó lấy một tờ giấy ra lau miệng cho cô ta.

Nhất Niệm ngọt ngào cười, sau đó nói: “Một con không đủ ăn”.

Diệp Quân bật cười: “Lần sau nướng hai con cho muội, à không, phải ba con chứ”.

Nhất Niệm mừng rỡ, vội gật đầu: “Được được!”, Diệp Quân khẽ cười: “Đi thôi”.

Nhất Niệm lại nói: “Ta vào trong Tiểu Tháp”.

Dứt lời, cô ta quay lại Tiểu Tháp, lại bắt đầu nghiên cứu thời không bí ẩn đó.

Hiện giờ cô ta không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa, bây giờ hướng nghiên cứu chủ yếu của cô ta là làm sao để thời gian và phương pháp tu hành trong thời không này trở nên đơn giản hơn, như thế phu quân của mình có thể sử dụng.

Còn phải đơn giản hơn một chút.

Trong lòng cô ta, Diệp Quân đã là người của mình rồi.

Ở bên ngoài, Diệp Quân cũng bảo đám người Sậu Nguyên quay vào trong Tiểu Tháp, người càng nhiều thì càng dễ thu hút ánh mắt của nhiều người, một người thì tiện hơn rất nhiều.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom