Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3510


Chương 3510

Một lúc sau, Diệp Quân đến một dãy núi rộng lớn, hắn đứng trên một đỉnh núi, từ vị trí này có thể nhìn thấy biển mây cuồn cuộn ở phía xa, dãy núi thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện trong biển mây giống như một con rồng thần thượng cổ ngủ đông, trải dài cả trăm vạn dặm, cực kỳ hoành tráng.

Mà cách đó cả ngàn trượng, phía trên một ngọn núi có một cánh cổng quỷ bằng đồng, cánh cổng này cao đến vạn trượng, được làm bằng đồng bí ẩn, xung quanh cánh cổng có khắc vẽ các hình tượng hung ác mặt người, mặt thú.

Xung quanh cánh cổng quỷ bằng đồng có năng lượng bí ẩn dao động.

Lúc này Sậu Nguyên bỗng nói: “Năm đó lúc bọn ta đến đây, cánh cổng quỷ bằng đồng vẫn chưa xuất hiện… Xem ra có người đã phá vỡ trận pháp của bọn ta”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, trong tối quanh đó có rất nhiều khí tức không rõ.

Diệp Quân đang muốn nói gì đó, ngay lúc này cô gái từng có duyên gặp hắn một lần bỗng xuất hiện cách cánh cổng quỷ bằng đồng không xa, cô gái nhìn quanh, cười nói: “Các vị, ta có cách phá được trận pháp di tích thượng cổ này. Nhưng trên đời làm gì có đồ miễn phí, ai muốn vào trong di tích này đều phải nộp ba mươi Tổ Mạch cho ta, không biết các vị thấy thế nào?”

Xung quanh tĩnh lặng, không ai đáp lời.

Cô gái cười nói: “Nếu các vị không nói gì thì cứ tiếp tục đợi đi, đợi đến một ngàn năm sau”.

Dứt lời, cô ta định xoay người đi.

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ đằng xa: “Cô có thể phá được trận pháp này thật sao?”

Cô gái dừng bước, cong môi nói: “Dĩ nhiên”.

Giọng nói đó trầm giọng nói: “Nếu cô có thể phá được trận pháp này, ta sẵn lòng trả ba mươi Tổ Mạch”.

Một giọng nói khác cũng vang lên: “Ta cũng sẵn lòng”.

Chẳng mấy chốc đã có mười mấy giọng nói vang lên, họ cũng không ngu ngốc, ba mươi Tổ Mạch đối cũng không nhiều nhặn gì với họ, di tích văn bí trước mặt này thoạt nhìn không tầm thường, phải biết trận pháp này đều là trận pháp vũ trụ nền văn minh cấp bốn, bên trong chắc chắn là một di tích vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Cô gái khép cánh quạt lại, gõ nhẹ vào lòng bàn tay cười nói: “Ta nói trước nhé, sau khi phá được trận pháp này, nếu các vị muốn đi vào, nhưng lại không trả tiền thì ta không khách sáo đâu đấy”.

Cô ta vừa dứt lời, hai ông lão kiếm tu bỗng xuất hiện bên cạnh cô ta.

Hai kiếm tu cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.

Vài người ẩn nấp xung quanh đều kinh ngạc.

Cô gái không nói gì, xoay người nhìn cánh cổng quỷ bằng đồng phía xa, sau đó xòe tay ra, một cái long ấn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, sau đó linh khí cả trời đất chủ động lao về phía long ấn màu vàng này như thủy triều.

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Vẻ mặt Diệp Quân cũng cực kỳ nghiêm trọng, vì hắn thấy linh khí trên tinh cầu này đều đang hướng về long ấn này.

Lúc này Sậu Nguyên bỗng nói: “Trong long ấn trên tay cô ta có chứa Linh Tổ”.

Nghe thế Diệp Quân cũng rất ngạc nhiên, hắn nhìn long ấn đó, ánh mắt đầy vẻ tò mò, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Linh Tổ ngoài Tiểu Bạch.

Sậu Nguyên nói: “Linh khí màu vàng nhạt… Cấp bậc của Linh Tổ trong long ấn này cao như thế, thực lực đằng sau cô nương này không tầm thường”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Mới chỉ là màu vàng nhạt, Tiểu Bạch nhà ta màu tím đậm, thêm cả màu bí ẩn”.
 
Chương 3511


Chương 3511

Sậu Nguyên: “…”

Cô gái cầm long ấn trong tay nhẹ nhàng đưa ra đằng trước, lẩm bẩm: “Hoàng thất Đại Chu đến đây, vạn pháp lùi”.

Cô ta nhẹ nhàng che lại, một luồng khí tức bí ẩn đột nhiên tản ra, ngay lập tức trận pháp bảo vệ cánh cổng quỷ bằng đồng phía xa rung lên dữ dội, sau đó tiêu tán từng chút.

Thấy thế Diệp Quân hơi phấn khích: “Tháp gia, ngươi nói xem có phải chúng ta cũng có thể đặt Tiểu Bạch vào trong một ấn không? Sau đó đi đến đâu cũng có thể nói: nhà họ Dương ở Quan Huyên đến đây, vạn bảo mau đến…”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bỏ nó vào trong ấn, ngươi muốn chết phải không?”, Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Nó bảo ngươi vào trong ấn còn nói được”.

Diệp Quân bật cười.

Sau khi trận pháp ở phía xa được phá giải, cô gái đó thu long ấn màu vàng lại, sau đó nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Các vị, trận pháp đã được phá”.

Lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt cô gái, gã xòe tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt cô gái.

Cô gái nhận lấy chiếc nhẫn, khẽ gật đầu, hư ảnh đó biến thành luồng sáng đen đi vào trong cảnh cổng quỷ bằng đồng.

Chẳng lâu sau, liên tục có người đi vào trong cánh cổng quỷ bằng đồng.

Không ai là ngoại lệ, đều nộp cho cô ta ba mươi Tổ Mạch.

Không còn cách nào khác, thực lực của hai kiếm tu phía sau cô gái quá mạnh, không ai muốn đối địch với hai người này.

Không lâu sau, cô gái đã thu về được hơn ba trăm Tổ Mạch.

Thấy thế Diệp Quân hơi ngưỡng mộ.

Đây quả thật là biết cách kiếm tiền.

Không nghĩ nhiều, Diệp Quân cũng đi ra ngoài, cô gái thấy là Diệp Quân bèn mỉm cười, Diệp Quân hơi tò mò nói: “Trong long ấn đó của cô nương là Linh Tổ sao?”

Cô gái cũng giấy, khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nói: “Lấy Linh Tổ làm linh?”

Cô gái cười nói: “Không phải, chủ yếu là trong long ấn này có long khí của các Đế Hoàng ở Đại Chu ta, long khí này có tác dụng với bà ấy nên bà ấy cam tâm ở lại bên trong”.

Diệp Quân nói: “Thì ra là thế”.

Dứt lời, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho cô gái.

Trong chiếc nhẫn vừa đúng ba mươi Tổ Mạch.

Cô gái nhìn chiếc nhẫn trước mặt, cười nói: “Thôi, công tử vào đi”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tại sao không lấy của ta?”

Cô gái mỉm cười nói: “Trước đó người của ta đã mạo phạm đến công tử, mong công tử đừng để bụng”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Cô nương nói quá rồi, chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi…”

Nói đến đây hắn nhìn cô gái: “Ta tên là Diệp Quân, nên xưng hô với cô nương là gì nhỉ?”

Cô gái nói: “Chu Phạn”, Diệp Quân gật đầu, sau đó cười nói: “Phạn cô nương, vậy ta vào trong trước”.

Dứt lời, hắn vẫn để chiếc nhẫn lại chỗ cũ, sau đó xoay người đi về phía xa.
 
Chương 3512


Chương 3512

“Diệp công tử”.

Chu Phạn bỗng nói.

Diệp Quân xoay người nhìn Chu Phạn, Chu Phạn chỉ vào chiếc nhẫn trước mặt, giả bộ không vui nói: “Lẽ nào Diệp công tử vẫn còn giận sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Chu Phạn cười nói: “Vậy mong công tử cất chiếc nhẫn này đi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cất chiếc nhẫn đi, chắp tay lại nói: “Cảm ơn cô”.

Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi khách sáo quá”.

Diệp Quân không nói gì thêm nữa, xoay người biến thành một tia kiếm quang đi vào trong cánh cổng quỷ bằng đồng.

Lão kiếm tu áo trắng phía sau Chu Phạn trầm giọng nói: “Tiểu thư, người này có gì đáng để kết bạn chứ? Cảnh giới thấp như thế, nếu ở Đại Chu thì chẳng xứng xách giày cho tiểu thư nữa kìa”.

Chu Phạn mỉm cười: “Tinh thần thoải mái là cánh cửa của phước lành, Tả Lão, tốt hơn là trái tim nên khoan dung một chút mới tốt”, Tả Lão còn muốn nói gì đó nhưng ông lão mặc đồ đen bên cạnh ông ta bỗng giận dữ hét lên: “Câm miệng, tiểu thư là đang ngăn nghiệp chướng thay ngươi, ngươi tu đạo Bá Kiếm đến mức đầu óc hỏng luôn rồi phải không? Cảnh giới của thiếu niên thấp như vậy, nhưng hắn không kiêu căng tự ti, cực kỳ bình tĩnh, thiếu niên này làm sao có thể là người bình thường được?”

Mặt Tả Lão không cảm xúc: “Ngoài nền văn minh Thiên Hành, Đại Chu ta tung hoành ngang dọc”.

Ông lão áo đen cực kỳ tức giận.

Chu Phạn không hề giận mà cười hỏi: “Nếu hắn là người của nền văn minh Thiên Hành thì sao?”

Tả Lão sửng sốt, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, thuộc hạ không có bản lĩnh khác nhưng khả năng nhìn người là tốt nhất Đại Chu. Thuộc hạ nghĩ hắn cùng lắm là người được thế lực nào đó nuôi dưỡng ở bên ngoài để trải nghiệm, cùng lắm là thế hệ thứ hai thôi”.

Chu Phạn lắc đầu cười với vẻ hết nói nổi rồi tiếp tục thu lệ phí vào cửa.

Người xung quanh nhanh chóng đi vào gần hết.

Cô ta nhìn chiếc nhẫn trong tay, nhếch mép cười: “Không ngờ kiếm được hẳn một khoản thế này, mình đúng là thiên tài mà! Hì hì”.

Gần bốn trăm tổ mạch, đương nhiên là một khoản không nhỏ với cô ta rồi.

Chu Phạn bèn không nhịn được một tiếng thở dài: “Kiếm tiền từ người giàu dễ thật ấy”.

Rồi nói với Tả Lão: “Ta sẽ đưa Hữu Lão vào, ông canh chừng ở đây. Ai muốn vào thì thu ba mươi linh mạch, nếu kẻ đó mạnh quá thì khỏi, cứ cho vào, đừng làm gì gây xích mích biết chưa?”

Tả Lão tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn không dám làm trái lời, chỉ đành gật đầu: “Ta rõ rồi”.

Chu Phạn nheo mắt: “Rõ thật không đấy?”

Tả Lão lại phải gật đầu: “Thật”.

Chu Phạn cười cười, không nói gì thêm. Tả Lão tuy không được tốt tính nhưng sức mạnh vẫn nằm ở hàng đầu, ít có ai làm gì được ông ta.

Rồi cô ta xoay người, đưa Hữu Lão đi vào Thanh Đồng Quỷ Môn.

Để Tả Lão đứng đó với vẻ bực dọc. Tiểu thư không đưa ông ta đi cùng, chẳng lẽ vì chê ông ta có tầm nhìn hạn hẹp?

Rõ ràng ông ta biết nhìn xa trông rộng thế cơ mà!
 
Chương 3513


Chương 3513

Đúng lúc này, thời không ở xa chợt nứt ra. Một bóng người mờ ảo và bóng hồng bay vụt ra ngoài, lập tức khiến sóng xung kích vô hình khuếch tán đi bốn phía.

Tả Lão nhíu mày, vung tay lên đập vỡ làn sóng.

Ánh mắt ông ta nhìn hai người kia nhiễm vẻ khó chịu.

Bọn họ chính là Huyền Dương và Ác Đạo Thương Việt của Ác Đạo Minh.

Từ khi có lệnh của Ác Bà, hai người họ không ngừng truy đuổi Diệp Quân, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tìm được tung tích của hắn.

Thanh Đồng Quỷ Môn đập vào mắt. Nhưng khi họ vừa dợm chân muốn bước vào thì bị Tả Lão cản lại với vẻ mặt lạnh lùng: “Ai muốn qua cửa thì nộp ba mươi tom”.

Huyền Dương cau mày: “Tại sao?”

Tả Lão đang lúc bức bối, nghe vậy thì nổi cơn xung thiên: “Ông nói mi nộp thì nộp ra, hỏi hỏi làm quái gì?”

Huyền Dương: “???”

Ác Đạo Thương Việt mở miệng: “Các hạ có ý gì?”

Tả Lão liếc xéo cô ta, vừa định đốp chát thì chợt nhớ lời Chu Phạn dặn dò, bèn ráng nhịn xuống: “Không có ý gì. Ai muốn qua cửa thì nộp ba mươi tom”.

Ác Đạo Thương Việt hỏi lại: “Tại sao?”

Tả Lão trơ trơ đáp: “Không muốn giải thích”.

Huyền Dương nổi điên, lập tức vung cú đấm vào mặt ông ta.

Bao nhiêu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên bị khinh thường đến vậy.

Thằng già này là thứ chó gì?

Ác Đạo Thương Việt cũng không chịu thua kém, hóa thành một tia sáng đỏ vồ tới.

Tả Lão thấy hai người ra tay tấn công thì máu nóng bốc lên, không chịu thua kém mà rút kiếm chém một đường, để kiếm quang nổ ra ngay trước mắt.

Uỳnh!

Âm thanh điếc tai vang khắp bốn phương khi kiếm quang vỡ nát.

Dù sao cũng là một chọi hai, Tả Lão không khỏi bị đẩy lùi.

Ông ta dừng lại cách đó mấy nghìn trượng, nhìn hai đối thủ với vẻ hoảng hốt: “Có bản lĩnh!”

Huyền Dương lạnh lùng phun ra: “Mi là cái thá gì?”

Tả Lão cười khẩy: “Còn mi được tới đâu?”

Dứt lời, ông ta lại rút kiếm khỏi vỏ, chém một tia kiếm quang về phía đối thủ.

Tuy là một chọi hai.

Nhưng ông ta không hề nao núng.

Bởi dù sao cũng là kiếm tu.

Thấy Tả Lão tiếp tục tấn công, Huyền Dương và Ác Đạo Thương Việt lộ rõ sát ý trong mắt, đồng thời biến mất tại chỗ.

Hai luồng sức mạnh đáng sợ vút qua.

Uỳnh!

Từng tiếng nổ rền vang dậy sóng vang lên, thời không quanh trận đại chiến sụp đổ từng chút một.
 
Chương 3514


Chương 3514

Tuy Tả Lão rất mạnh, kiếm mang cũng rất bén, nhưng chưa được bao lâu đã bắt đầu rơi xuống hạ phong. Hai đối thủ cũng mạnh không kém bắt tay nhau hoàn toàn trấn áp, làm ông ta chỉ có thể dùng phi kiếm mà miễn cưỡng tránh né.

Một khắc sau.

Rầm!

Tả Lão bị đánh bay đi nghìn trượng, ánh mắt nhìn hai người kia đã trở nên trầm trọng, thầm nghĩ hai tên này không phải dạng vừa.

Huyền Dương nhếch mép cười nhạo: “Tưởng ngon lắm mà? Chạy đi đâu?”

Tả Lão tức tối: “Có giỏi thì qua đây một chọi một!”

Huyền Dương: “Ta không thích, ngươi làm gì được ta?”

Tả Lão khinh bỉ: “Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có thêm người?”

Nói xong, ông ta bóp vỡ một mảnh phù lục. Hàng loạt khí tức hùng hậu tuôn ra giữa không trung khi mấy trăm cường giả mặc áo đen, tay cầm trường đao xuất hiện.

Sắc mặt Huyền Dương sạm đi, hỏi: “Ngươi đến từ văn minh nào?”

Tả Lão cười to: “Đếch nối!”

“Đồ ngu!”

Huyền Dương gầm lên: “Ngươi có biết bọn ta là ai không?!”

Tả Lão bày ra vẻ chê bai: “Mặc kệ! Chém chết chúng nó!”

Ông ta dẫn đầu xông lên, hóa thành kiếm quang đánh tới.

Trừ văn minh Thiên Hành ra thì Đại Chu còn phải sợ ai chứ?

Đánh trước nói sau!

Những cường giả áo đen đi theo ông ta thấy vậy thì đồng loạt xông lên.

Huyền Dương thấy thế thì sắc mặt khó coi vô cùng. Mẹ nó, thằng cha ngu ngục này từ nơi nào ra vậy chứ?

Đúng là chó má mà!

Đại chiến tiếp tục.

Bên kia, sau khi bước qua Thanh Đồng Quỷ Môn, Diệp Quân xuất hiện giữa một cánh đồng hoang. Cách đó trăm trượng có những pho tượng đá kỳ lạ, mất tay, rũ đầu, mắt nhìn xuống đất, có cái không còn nguyên vẹn.

Bốn bề tiêu điều xác xơ.

Diệp Quân thầm hỏi trong lòng: “Trước kia ông chưa từng đến đây sao?”

Sậu Nguyên đáp: “Phải, vì cấp bậc không cao, sức mạnh cũng không đủ nên không có tư cách”.

Diệp Quân gật gù rồi quan sát xung quanh. Hắn vừa ngự kiếm bay lên thì bị một luồng sức mạnh bí ẩn phủ lấy.

Hắn biến sắc, lập tức muốn quay lại mặt đất nhưng đã muộn.

Rắc!

Hắn rụng xuống như một quả sung, va đập ầm ầm khiến cả một vùng đất nứt nẻ.

Một hồi lâu sau, hắn mới vất vả bò ra được khỏi hố sâu, choáng váng ngồi ở một bên.
 
Chương 3515


Chương 3515

Sậu Nguyên nói: “Có cấm chế bí ẩn ở đây”.

Diệp Quân lắc đầu một cái thật mạnh cho cảm giác váng vất tiêu biến rồi ngẩng đầu nhìn lên cao, trầm giọng nói: “Nó mạnh thật”.

Sậu Nguyên: “Nơi này ít nhất là văn minh cấp bốn, Diệp thiếu phải cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu, đứng lên rồi nhìn những pho tượng đá. Cái nào cái nấy cũng vô cùng khổng lồ, cao đến mấy trăm trượng, mang lại cảm giác áp bách vô hình.

Hắn vừa nhấc chân đi tới thì nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Quay đầu lại, hóa ra chính là Chu Phạn và một ông lão áo đen cầm kiếm.

Cô ta mỉm cười chào hỏi: “Diệp công tử, lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân đáp lễ: “Phạm cô nương cũng có hứng thú với tượng đá này?”

Chu Phạn gật đầu, liếc mắt nhìn chúng: “Công tử hãy quan sát cho kỹ”.

Diệp Quân làm theo, phát hiện dưới chân mỗi pho tượng đều có phù văn bé xíu như nòng nọc bơi lội.

Hắn thắc mắc: “Đó là gì?”

Chu Phạn mỉm cười: “Mấy tượng đá này không đơn giản đâu, mỗi cái đều chứa một phương pháp tu hành xa xưa và thuật thần thông nữa”.

Cô ta đi tới dưới một pho tượng, quan sát một hồi rồi nói: “Đây là một quyển thuật pháp thần thông”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô nương biết chữ viết của văn minh này ư?”

Chu Phạn lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân càng sửng sốt: “Thế…”

Chu Phạn nhoẻn cười: “Ta đoán”.

Diệp Quân đen mặt. Định chơi hắn à?

Chu Phạn nâng quạt lên che miệng cười: “Không phải ta đùa giỡn với Diệp công tử. Tuy là đoán nhưng cũng không phải đoán mò, công tử đến đây nhìn kỹ xem”.

Diệp Quân nghe lời làm theo. Chu Phạn vung nhẹ quạt lên, chỉ thấy những ký tự lạ lùng kia như sống dậy, hóa thành những dải sáng lượn vòng trên cao.

Diệp Quân sửng sốt: “Đây là gì vậy?”

Chu Phạn: “Diễn Võ, một thuật thần thông đặc biệt của Hoàng tộc Đại Chu. Phàm trên đời có thứ gì cũng có thể diễn võ”.

Lại một cái vung quạt, dải sáng kia nhập vào tượng đá, trở về lặng im.

Chu Phạn thì thầm: “Chúng đều là những phương pháp tu hành cực kỳ lâu đời, dù đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn còn ở cấp bậc cao nhất, cho dù là ở văn minh cấp bốn”.

Cô ta liếc sang, thấy Diệp Quân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không chút tham lam thì lại càng thêm tò mò.

Diệp Quân đương nhiên không có hứng thú gì với những công pháp tu hành và thuật thần thông này. Công pháp hắn đang dùng có lẽ không phải hàng tốt nhất vũ trụ nhưng cũng là cao cấp nhất. Tất cả kiếm kỹ hắn học đều xuất phát từ cha, có lẽ không phải mạnh nhất nhưng đều có thể tiếp tục phát triển, hơn nữa cũng phù hợp hắn nhất.

Hắn nhìn sang, thấy Chu Phạn không có chút tham lam thì cũng sinh lòng hiếu kỳ.

Cho dù ở văn minh cấp bốn, những thứ này vẫn thuộc hàng cao cấp nhất.

Vậy mà cô ta không hề động lòng?

Chu Phạn chợt cười nói: “Đi thôi”.

Rồi nhấc chân xoay người.

Diệp Quân cũng làm theo.
 
Chương 3516


Chương 3516

Họ không lấy tượng đá đi, cũng không sao chép gì trong đó.

Sậu Nguyên không nhịn được mà buột miệng: “Diệp thiếu, công pháp và thần thông trong tượng đá đều rất cao cấp, cậu có thể mang đi”.

Diệp Quân quả quyết lắc đầu, đáp: “Không được, đã ra vẻ thì phải làm tới cùng. Cô ta đã không cần thì ta cũng mặc kệ!”

Sậu Nguyên nghe mà tê dại.

Làm màu tới vậy luôn?

Hôm nay ta bùng nổ, muốn ra vẻ tới cùng, mấy người tự chuẩn bị đi.

Hai người đều không muốn sở hữu những thứ kia, chẳng mấy chốc đã đi thật xa.

Khiến Sậu Nguyên thở dài trong lòng.

Ông ta nhận ra vị Diệp thiếu này cái gì cũng tốt, chỉ là thích làm ra vẻ.

Mặt mũi thật sự quan trọng tới vậy à?

Đồng thời, ông ta cũng tò mò không biết Diệp thiếu học cái tính này từ ai, mà đôi khi ra vẻ tới mức ông ta thấy tê cả da đầu.

Trên đường đi, Chu Phạn mở miệng hỏi: “Ta mạn phép hỏi một câu, Diệp công tử chủ tu kiếm thuật sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Chu Phạn lại hỏi: “Vậy ngươi có biết Tâm Học Kiếm Tông không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.

Chu Phạn cười cười: “Nếu có nhu cầu, công tử có thể ghé một chuyến”.

Diệp Quân ngạc nhiên hỏi lại: “Bọn họ có gì đặc biệt lắm sao?”

Chu Phạn gật đầu: “Họ là một tông môn kiếm tu chủ tu Tâm học rồi dung nhập vào kiếm, có rất nhiều cường giả kiếm tu cao cấp. Nếu Diệp công tử chưa từng thấy học phái như họ thì nên đi xem, chắc chắn sẽ được mở mang tầm mắt”.

Diệp Quân tỏ vẻ hứng thú: “Bọn họ ở đâu?”

Hắn rất muốn được chạm mặt với kiếm tu cao cấp ở vũ trụ khác, tốt nhất là có thể giao lưu học hỏi một phen.

Chu Phạn cười đáp: “Ta có thể dẫn ngươi đi”.

Diệp Quân ngẩn ra, méo miệng cười: “Làm vậy… không tốt lắm đâu hả?”

Chu Phạn hỏi ngược: “Có gì không tốt?”

Diệp Quân: “Chủ yếu là sợ làm phiền cô nương”.

Chu Phạn cười: “Chuyện nhỏ mà thôi”.

Diệp Quân đáp lễ: “Vậy được”.

Trong lúc trò chuyện, họ đã đi đến một sơn cốc nọ. Nhìn vào sâu bên trong, chỉ thấy ở nơi tận cùng là ba cái mặt nạ quỷ bằng đồng, bên trên là một cây cổ thụ vàng óng xa xưa vươn thẳng đến trời cao, che khuất bầu trời như một tán dù khổng lồ.

Nhưng nó chỉ còn trơ trọi thân cây mục rữa khô héo.

Đứng bên dưới đó là tầm sáu, bảy người đang dùng phương pháp đặc biệt để giấu đi khí tức, vì vậy cũng không biết dung mạo trông ra sao.
 
Chương 3517


Chương 3517

Chu Phạn nói: “Chúng ta đến xem”.

Diệp Quân đồng ý.

Bọn họ nhanh chóng đi đến. Diệp Quân quan sát ba cái mặt nạ quỷ, thấy cái ở giữa có màu đồng đỏ và cặp răng nanh thật dài với đôi mắt lồi ra; cái bên trái làm từ đồng xanh với hai mắt đỏ quạch và nét mặt dữ tợn; cái bên phải bình thường hơn, với đôi mắt khép hờ như đang suy tư.

Lòng hứng thú bị khơi gợi, Chu Phạn chậm rãi đi về phía ba chiếc mặt nạ, chợt nghe một giọng nói già cỗi vang lên: “Cô nương cẩn thận, đến gần mặt nạ quỷ sẽ bị rối loạn thần trí, gặp phải ảo ảnh”.

Cô ta quay lại, mỉm cười nói với bóng người mờ ảo gần đó: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Nhưng cô ta không những không dừng bước mà còn tăng tốc. Đúng lúc đi đến trước mặt nạ, thời không quanh cô ta chợt vặn vẹo biến hình, vô số ảo ảnh nảy ra xung quanh như điện xẹt.

Chu Phạn chỉ gõ nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay đã khiến chúng biến mất toàn bộ.

Cô ta đi đến chiếc mặt nạ gần nhất, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi cong môi nói: “Đây là Thần bảo”.

Có người hỏi: “Cô nương, Thần bảo là gì?”

Chu Phạn lắc đầu: “Tạm không biết, vì Linh của nó đã say ngủ rồi”.

Thần bảo.

Hai chữ này khiến mỗi người có mặt nảy ra tâm tư khác nhau.

Chu Phạn liếc mắt nhìn họ, cười hỏi: “Chư vị muốn nó?”

Có người nói: “Nơi này là di tích của một nền văn minh ít nhất là cấp bốn, đã là Thần bảo thuộc về nó thì bọn ta muốn có cũng là thường”.

Chu Phạn gật gù: “Ta thì có một ý tưởng này, không bằng chia sẻ với mọi người. Nếu các vị thấy không được thì thôi vậy”.

Có người nói: “Mời cô nương”.

Chu Phạn cười: “Ai cũng muốn có, nhưng Thần bảo chỉ có một. Để không làm mích lòng nhau, ta đề nghị sử dụng hình thức đấu giá. Ai ra giá cao nhất thì có được nó, số Tổ Mạch dùng để đấu giá thì chia đều cho những người còn lại. Mọi người thấy thế nào?”

Đấu giá ư?

Đề nghị này khiến bọn họ rơi vào im lặng.

Nếu có thể không cần dùng sức mà giành được Thần bảo về tay thì ai lại không muốn?

Nhưng họ cũng biết nếu thật sự xảy ra tranh chấp, trừ khi có người nào mạnh hơn tất cả, chèn ép những người còn lại, bằng không tuyệt đối không có khả năng toàn mạng trở ra, bởi vì bất kỳ ai giành được Thần bảo đều sẽ bị đánh hội đồng.

Một giọng nói già cỗi vang lên: “Ta thấy cách này được. Ai ra giá cao thì có Thần bảo, những người còn lại chia đầu Tổ Mạch với nhau, ai cũng có lời”.

Những người khác nghe vậy thì gật đầu đồng ý.

Có tiền thì đấu giá, không tiền thì kiếm lời cách khác.

Bỗng, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng đen bước ra, nhếch mép hỏi: “Các vị ở đây ít nhất đều đã đến cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, nhưng có kẻ chỉ mới đến thần Đạo Cảnh mà đã dám ngang nhiên ngồi ngang hàng?”

Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Diệp Quân.

Những người khác nhìn theo.

Từ lúc hắn đi đến, họ đã nhìn ra cảnh giới của hắn còn thấp, nhưng vì hắn đi cùng Chu Phạn nên không ai nói gì.
 
Chương 3518


Chương 3518

Vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ!

Ai bảo nhìn là biết cô gái kia không đơn giản rồi.

Người đàn ông lại bật cười: “Ngươi có tư cách gì đứng cùng bọn ta?”

Diệp Quân vừa toan mở miệng thì thấy một cái bóng đỏ quạch lóe lên.

Sậu Nguyên!

Người đàn ông bên kia biến sắc, lập tức tung cú đấm ra.

Uỳnh!

Sức mạnh đáng sợ bùng nổ, sau đó là người đàn ông bị đánh văng đi thi tít tắp nghìn trượng.

Ai nấy đều sửng sốt.

Sậu Nguyên buông lời xem thường với người đàn ông: “Thứ đầu đường xó chợ nhà ngươi nói chuyện với Diệp thiếu thì cẩn thận cái mồm, coi chừng ông đây vả ngươi chết. Nghe rõ chưa?!”

Mọi người: “…”

Sắc mặt người đàn ông xấu xí vô cùng. Ông ta đưa tay lên lau vệt máu bên khóe miệng, liếc nhìn Sậu Nguyên rồi ôm quyền với Diệp Quân: “Thì ra các hạ ẩn giấu sâu đến vậy. Vừa rồi lỡ lời đắc tội, mong được tha thứ”.

Những người khác nghe ông ta nói vậy thì nhướng mày ngạc nhiên.

Thầm nghĩ tên này khá!

Biết mình yếu hơn là cúp đuôi rén ngay.

Nhưng mà vậy cũng dễ hiểu. Nếu thanh niên này có một cường giả Bán Bộ Khai Đạo đi theo thì biết đâu còn vô số người khác nữa.

Diệp Quân cũng tấm tắc, còn tưởng người đàn ông này sẽ lồng lộn lên, nào ngờ đã lập tức nói xin lỗi.

Hắn bèn cười: “Chuyện nhỏ thôi”.

Người đàn ông áo đen lại ôm quyền với hắn rồi im lặng lui sang một bên.

Sậu Nguyên vẫn giữ ánh mắt trên người ông ta, bước về bên cạnh Diệp Quân, cung kính nói: “Thuộc hạ tự tiện ra tay, mong Diệp thiếu thứ lỗi”.

Diệp Quân cười: “Lỗi lầm gì chứ? Sau này chúng ta ở chung với nhau, Nguyên tiền bối chớ khách sáo như vậy”.

Sậu Nguyên lại thi lễ rồi lui về phía sau hắn.

Chu Phạn ở đằng kia thoáng liếc một cái, cười nói: “Vậy thì không còn vấn đề gì nữa, chúng ta bắt đầu đấu giá thôi. Ta ra giá một trăm Tổ Mạch”.

Cô ta hơi dừng lại trước khi tiếp lời: “Chỉ ra một lần”.

Những người khác nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, biết rằng nếu cô nương này muốn có Thần bảo thì bọn họ buông tay là vừa.

Ban nãy cô ta vừa kiếm được mấy trăm Tổ Mạch ở ngoài, thân phận rõ ràng không hề đơn giản, ở đây có ai bì được?

Có người lên tiếng: “Một trăm lẻ năm”.

Chỉ thêm năm đơn vị!

Những người khác đồng loạt quay lại, thấy đó là người đàn ông áo đen vừa giao thủ với Sậu Nguyên lúc trước.
 
Chương 3519


Chương 3519

Thấy họ nhìn mình, ông ta cười cười: “Xin chư vị cho tại hạ chút thể diện, nhường lại vật này..”.

“Một trăm hai”.

Có người khác lên tiếng.

Sắc mặt đanh lại, người đàn ông ra giá: “Một trăm rưỡi”.

“Hai trăm!”

Người kia lại tăng lên.

Đối phương phủ kín toàn thân, người ngoài không thấy được chân diện mục ra sao, nhưng từ giọng nói có thể phán đoán là một người già.

Người đàn ông áo đen liếc mắt: “Hai trăm hai”.

Đối phương: “Hai trăm sáu”.

Người đàn ông quét mắt nhìn. Ở đây có tổng cộng mười hai người, nói cách khác, bây giờ ông ta có thể có được chia hơn hai mươi Tổ Mạch.

Hơn hai mươi!

Miễn phí mới là hàng ngon, ông ta bèn không ra giá nữa.

Thấy người đàn ông im lặng, Chu Phạn lên tiếng: “Còn ai nữa không?”

Chỉ nghe một ông lão nói: “Ba trăm”.

Người đàn ông khẽ nheo mắt, trong bụng mừng như trẩy hội, chỉ nghĩ đến chốc nữa sẽ có thêm càng nhiều Tổ Mạch.

Chu Phạn nhìn người bí ẩn kia.

Đối phương nói ngay: “Ba trăm rưỡi”.

Ông lão nhíu mày nhìn sang.

Diệp Quân cũng ngạc nhiên. Ba trăm năm mươi Tổ Mạch là một con số không hề nhỏ, ngay cả người nắm trong tay tài sản của hai nền văn minh như hắn cũng chỉ mới có một nghìn năm trăm cái. Người kia mở miệng đã ra cái giá đó chứng tỏ tài lực không phải dạng vừa.

Thế là lão ta không lên tiếng nữa.

Chu Phạn cười hỏi: “Còn ai nữa không?”

Không ai nói gì.

Thế là cô ta nói với người bí ẩn: “Vật này là của các hạ”.

Người kia cũng dứt khoát đẩy một chiếc nhẫn sang. Chu Phạn thoáng nhìn vào rồi chia số Tổ Mạch bên trong thành mười hai phần bằng nhau.

Diệp Quân nhòm vào chiếc nhẫn bay đến chỗ mình, thấy có hai mươi chín cái bên trong.

Hắn lắc đầu cười khẽ. Vào đây không tốn công tốn sức gì mà thoắt cái đã có hai mươi chín Tổ Mạch trong tay, phải công nhận đã thật.

Nghĩ tới đây, hắn liếc nhìn Chu Phạn một cái, thầm tán thưởng cô ta đúng là ghê gớm.

Những người còn lại tuy không lấy được Thần bảo nhưng cũng đều vui vẻ với số Tổ Mạch có được.

Người bí ẩn kia vươn tay thu Thần bảo về.

Bỗng có người đề nghị: “Chư vị, nơi này không đơn giản. Vì lý do an toàn, không bằng chúng ta kết bạn mà đi?”

Chu Phạn: “Ta thấy rất được, chư vị thế nào?”

Những người còn lại gật đầu đồng tình.

 
 
Chương 3520


Chương 3520

Cho đến hiện nay thì bọn họ vẫn chung sống trong hoa bình, nếu tách ra thì ai cũng sợ sẽ bị kẻ khác đâm sau lưng.

Lợi ích gì cũng đã phân chia minh bạch, ai nấy đều an tâm hơn.

Chu Phạn mỉm cười: “Vậy chúng ta tiếp tục đi tới thôi”.

Những người khác gật đầu, nhấc chân đi tiếp.

Hữu Lão đi cạnh Chu Phạn chợt thấp giọng nói: “Tiểu thư, lão Tả đánh nhau với người ta rồi”.

Chu Phạn thoáng ngẩn ra: “Thắng hay thua?”

Hữu Lão: “Hình như chưa phân thắng bại”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Vậy đối phương không hề đơn giản. Hữu Lão ra xem xem thế nào”.

Ông ta lại lắc đầu: “Ta phải đi theo tiểu thư”.

Chu Phạn mỉm cười: “Không sao đâu”.

Hữu Lão vẫn lắc đầu: “Không được, ta phải đi theo cô”.

Chu Phạn bất đắc dĩ: “Thế thì thôi vậy. Nhưng hãy nói cho Tả Lão, đánh không lại thì chạy đi”.

Hữu Lão gật gù: “Vâng”.

Bên ngoài, Tả Lão và nhóm của ông ta đang đánh hội đồng Huyền Dương và Ác Đạo.

Hai người kia tuy rất mạnh nhưng cũng không địch nổi nhiều kẻ cùng một lúc.

Chưa kể nhóm cg áo đen còn dùng vô số trận pháp khiến họ đau cả đầu.

Huyền Dương dừng tay, tức tối hét lớn với Tả Lão: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là Hộ Sử của Ác Đạo Minh!”

Tả Lão khinh bỉ: “Đánh không lại thì báo ô dù ra chứ gì? Ông đây khinh ngươi!”

Còn giơ ngón giữa ra.

Sắc mặt Huyền Dương vặn vẹo: “Đệt bà! Văn minh của ngươi mà bị diệt thì là lỗi tại ngươi!”

“Đệt!”

Tả Lão gầm lên: “Muốn chơi chó chứ gì? Ta chơi chết cả lò nhà ngươi!”

Huyền Dương: “…”

Huyền Dương quắc mắt sừng sộ: “Ngươi ở cùng phe với tên Diệp Quân kia!”

Ông ta chợt cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Con mẹ nó chứ!

Hai bên không thù không oán, lão chó già này mắc chứng già mà cứ cắn hoài không nhả?!

Chỉ có thể là vì bọn chúng đều là người bên phe Diệp Quân.

Sắc mặt Huyền Dương đã đen xì nay lại càng xấu đi tợn.

Tả Lão không tiếp lời mà hóa thành kiếm quang ầm ầm vọt tới, mang theo lửa giận ngút trời.

Huyền Dương âm thầm bóp vỡ phù truyền âm.

Phải gọi cứu binh!

Bởi vì hai người họ quả thật không làm gì được đám người này.

Đại chiến nhanh chóng trở lại.
 
Chương 3521


Chương 3521

Bên trong bí cảnh.

Đoàn người đi về phía trước, không lâu sau đã đến được một vùng biển.

Ngước mắt nhìn chỉ thấy mênh mông vô tận.

Ai nấy đều nhíu mày.

Chu Phạn đi đầu cười cười cất tiếng: “Xem ra phải ngồi thuyền rồi”.

Cô ta vươn tay chỉ xuống dưới.

Những người khác nhìn theo, thấy được một con thuyền gỗ cũ kỹ nằm trên bờ. Nó không lớn không nhỏ, có thể chứa được hai mươi người.

Có người kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có thuyền ở đây??”

Chu Phạn cười đáp: “Hẳn là có người đã qua bờ bên kia, thậm chí còn trở về”.

Đã có người đi qua!

Lời này khiến những người khác vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

Người đàn ông áo đen lên tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta không phải những người đầu tiên sao cô nương?”

Chu Phạn lắc đầu: “Đương nhiên là không. Những trận pháp bên ngoài tuy xuất phát từ văn minh cấp bốn nhưng đạo bên trong lại hoàn toàn khác với cấm chế trong này. Nếu ta đoán không sai thì đã từng có một văn minh cấp bốn hùng mạnh đi vào nơi này, sau đó khi rời đi thì bày trận pháp để giấu nó đi”.

Diệp Quân nhìn sang với vẻ ngạc nhiên, thầm nhủ cô nàng này nhạy bén thật.

Những người khác nghe cô ta nói vậy thì tỏ ra thất vọng. Đã có người đến trước đồng nghĩa với việc họ chỉ có thể nhặt mót bảo vật mà thôi.

Chu Phạn lại cười: “Chư vị khoan hãy nản lòng, biết đâu phía trước còn điều gì bất ngờ”.

Rồi cô ta phất chiếc quạt ngọc, lật chiếc thuyền kia lại trong nước.

Mọi người lục tục bước lên.

Thuyền ra khơi, đi vào biển rộng.

Diệp Quân đứng ở đầu thuyền, đón từng làn gió biển mát rượi.

Bỗng có hương thơm thoang thoảng lẻn vào khi Chu Phạn xuất hiện cạnh bên.

Hắn mỉm cười chào hỏi: “Phạn cô nương”.

Chu Phạn đáp lễ: “Dường như Diệp công tử không có hứng thú với những món đồ nơi đây?”

Diệp Quân: “Không hẳn. Ta rất thích cái cây hoàng kim kia, cũng có thể mua, chỉ là ta thấy không đáng mà thôi”.

Có Tháp gia với kiếm Thanh Huyền trong tay, hắn còn cần gì quan tâm đến thần vật khác?

Với hắn, Tổ Mạch quan trọng hơn nhiều.

Chu Phạn cong môi mỉm cười, không bình luận gì thêm.

Không lâu sau, con thuyền quành đến sau một ngọn núi nhỏ. Đập vào mắt là dãy núi liên miên bất tận, không nhìn thấy điểm cuối. Trên vách đá sừng sững là vô số dòng suối nhỏ như những con rồng uốn lượn về biển, trông hùng vĩ vô cùng.

Trời âm u.

Nước mờ đục.

Một bầy chim ba chân không biết từ đâu bay đến vờn quanh trên đầu họ, kêu lên những tiếng thê lương.

Làm ai nấy đều sinh lòng cảnh giác.
 
Chương 3522


Chương 3522

Từ mũi thuyền, Chu Phạn dõi mắt nhìn những vách núi xa xa, thở dài nói: “Suối bạc khoác non xanh… Quả là kỳ cảnh hiếm thấy”.

Diệp Quân gật gù: “Nếu không có việc phải làm thì đi thăm thú vũ trụ, nhìn ngắm cảnh đẹp thế gian cũng là chuyện thú vị”.

Chu Phạn bỗng hỏi: “Diệp công tử cũng thích đi dạo quanh vũ trụ?”

Hắn gật đầu: “Đúng vậy”.

Cô ta đề nghị: “Không bằng sau này chúng ta kết bạn cùng đi?”

Diệp Quân ngạc nhiên.

Chu Phạn cười nói: “Người tu hành chúng ta sống một đời lâu dài hơn người thường, nếu chỉ dùng hết vào tu luyện thì lại quá nhàm chán”.

Diệp Quân: “Vậy Phạn cô nương cũng thích đi du lịch vũ trụ?”

Chu Phạn gật đầu: “Đó là điều ta vẫn luôn làm mấy năm gần đây. Ta từng đi qua một vùng biển lạ kỳ nọ, nó không có bến bờ, dưới đáy biển lại có thi thể của một người phụ nữ. Mỗi một vạn năm, bà ta sẽ mở mắt một lần, khi ấy nước biển sẽ khô cạn, tinh hà đảo ngược, sao sáng rơi xuống, thời gian Đại Đạo cũng đi ngược… Ta còn từng đi qua một tinh vực khác, nơi đó có những bậc thang đá vô tận. Kế bên nó là một tấm bia đá khắc hai chữ Đạo Thê. Nghe nói chỉ những ai đã đến Khai Đạo Cảnh mới có thể bước đến bậc cuối cùng, mà khi ấy sẽ được nhìn xuống toàn vũ trụ thông qua góc nhìn của Thần…”

Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô nương có từng bước lên?”

Chu Phạn cười: “Đương nhiên là đã thử, tiếc rằng đã phải dừng lại trước bậc thứ mười nghìn”.

Diệp Quân: “Vì sao?”

Chu Phạn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không đủ mạnh, nếu tiếp tục có thể sẽ gặp nguy hiểm”.

Diệp Quân: “Thật sự chỉ có Khai Đạo Cảnh mới bước lên được?”

Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân lại hỏi: “Nó do ai tạo ra?”

Chu Phạn lắc đầu cười: “Chưa có lời giải”.

Diệp Quân im lặng.

Chu Phạn tiếp tục: “Ta còn từng đi đến một dòng sông vô tận có tên Thời Quang, nghe nói là do một vị đại năng tuyệt thế dùng thần thông vô thượng hấp thu thời gian của Đại Đạo, ngưng tụ thành sông…”

Giọng cô ta trở nên phấn khích: “Nó là dòng sông đẹp nhất ta từng được thấy! Tiếc rằng lại không thể nán lại lâu”.

Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”

Chu Phạn cười tiếc nuối: “Nơi ấy chứa đựng thời gian của Đại Đạo, một khi ở đó thì thọ mệnh của bản thân sẽ trôi qua cực nhanh… Cứ đứng đó ngắm cảnh là chết chắc”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn nói: “Vũ trụ vô tận, không thiếu những điều kỳ diệu. Chẳng biết đời này ta có thể nhìn thấy hết những kỳ quan diệu kỳ đó không”.

Diệp Quân chợt đổi chủ đề: “Cô nương là người Hoàng thất?”

Chu Phạn gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân: “Lấy thiên phú và sức mạnh của cô nương thì hẳn là Hoàng trữ*?”

*Hoàng trữ: Người được định là vị vua kế tiếp.
 
Chương 3523


Chương 3523

Chương 3523

Chu Phạn cười: “Không phải”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Không phải ư?”

Chu Phạn: “Đại Chu có mười mấy nghìn Hoàng tử Hoàng nữ. Quy tắc lập Hoàng trữ của chúng ta cũng rất đơn giản ngắn gọn, mỗi một trăm năm thì đổi một lần. Ai có năng lực, ai có công lao nhiều nhất trong thời gian ấy thì lên ngôi”.

Diệp Quân khó hiểu: “Trăm năm đổi một lần?”

Chu Phạn gật đầu: “Chính xác. Để trở thành Hoàng trữ thì phải trở nên càng xuất sắc, càng mạnh mẽ, phải giúp đỡ càng nhiều người mới có thể tiếp tục giữ ngôi vị ấy. Những người không được thì cũng không nản chí, ngược lại càng cố gắng tiến bộ, chỉ cần giúp đỡ được thật nhiều người thì lần sau họ sẽ được chọn”.

Diệp Quân thì thầm: “Phương pháp này tàn nhẫn quá”.

Chu Phạn nhoẻn cười: “Đúng, nhưng cũng mang lại rất nhiều lợi ích. Vì vậy nên Hoàng trữ, Hoàng tử và Hoàng nữ Đại Chu ít có kẻ ngu ngốc”.

Diệp Quân: “Vậy Đại Chu từng có ai làm phản chưa? Ví dụ như… giết cha chẳng hạn”.

Tiểu Tháp: “…”

Chu Phạn tròn mắt nhìn hắn: “Ngươi hỏi câu này… Chẳng lẽ nó là chuyện thường ở chỗ của các ngươi?”

Diệp Quân cười gượng: “Không có, chỉ hỏi chơi thôi”.

Chu Phạn cười: “Hoàng đế Đại Chu chúng ta cũng năm trăm năm thay đổi một lần, hơn nữa phải đạt đến Khai Đạo Cảnh. Thật ra thì làm Hoàng trữ thoải mái hơn nhiều”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Chu Phạn: “Hoàng đế thật ra giống như biểu tượng vậy. Đã đến Khai Đạo Cảnh thì căn bản chẳng còn lưu luyến gì với hồng trần thế tục, lại còn có thể sử dụng tất cả tài nguyên của Đế quốc. Vì vậy người thật sự có ảnh hưởng là Hoàng trữ, cần tài nguyên cũng là Hoàng trữ. Một khi trở thành Hoàng trữ thì Tổ Mạch cứ gọi là như mây, trong một trăm năm có ba cơ hội đi vào kho vũ khí và đất truyền thừa… Có quá quá nhiều lợi ích. Còn Hoàng đế thường không xuất hiện trừ khi Đế quốc rơi vào nguy khốn, nên bình thường cũng không thấy người ấy đâu”.

Diệp Quân cảm thán: “Thì ra là thế”.

Hắn lại hỏi: “Cô nương có muốn làm Hoàng trữ không?”

Chu Phạn gật đầu ngay tắp lự: “Đương nhiên, vì có quá nhiều quyền lợi”.

Diệp Quân cười cười, không nói gì thêm.

Chu Phạn chợt hỏi đùa: “Hay là Diệp công tử đi cùng ta đi? Ta lên làm Hoàng trữ rồi, hai chúng ta có phúc cùng hưởng”.

Hữu Lão vẫn đang nhắm mắt đứng ở phía sau bỗng mở bừng mắt nhìn Diệp Quân.

Hắn lắc đầu liên tục: “Không không, ta đi theo cô chẳng khác gì làm gánh nặng cả”.

Chu Phạn cười: “Mạnh yếu không quan trọng, ta chỉ thấy Diệp công tử rất biết phải trái, dễ sống chung, có thể nhờ vả… À không, đáng kết bạn chứ, hì hì…”

Diệp Quân: “…”

Bỗng có người lên tiếng: “Nhìn kìa!”

Mọi người đổ dồn ánh mắt theo, chỉ thấy cách đó mấy nghìn trượng là một vòng xoáy đen ngòm xuất hiện trên mặt biển, phía trên là mây mù đen đặc, từng tia chớp to như cột đình không ngừng giáng xuống rồi biến mất bên trong.

Có người nói: “Bên dưới có con gì đó”.

Diệp Quân nhìn theo, tiếc rằng thần thức chỉ mon men đến gần đã biến mất.
 
Chương 3524


Chương 3524

Bọn họ vội vàng cho thuyền dừng lại.

Người đàn ông áo đen nói với ông lão áo trắng kế bên: “Lão Bạch, đi xem thử coi”.

Ông lão liếc xéo lại: “Sao ngươi không đi đi?”

Người đàn ông tỉnh bơ: “Ta sợ chết”.

Ông lão nhíu mày: “Bán Bộ Khai Đạo của ngươi là do cắn thuốc mà lên à?”

Người đàn ông vừa mở miệng thì bị Chu Phạn cắt ngang: “Có một con yêu thú đang tu luyện ở đó”.

Yêu thú?!

Mọi người dõi mắt nhìn với vẻ mặt nghiêm trọng.

Ở bên ngoài thì bọn họ đều đứng trên đỉnh, nhưng ở đây thì ai nấy đều phải đề phòng.

Không chỉ phòng những thứ không biết, mà còn phải phòng người.

Đúng lúc này, có một bóng hình mờ ảo dâng lên từ trong làn nước, tản ra từng đợt sấm sét hùng hậu.

Lôi uy nặng trịch bao trùm lấy từng người có mặt.

Ai nấy đều vào thế sẵn sàng, chuẩn bị ra tay.

Bóng mờ kia bước ra, thấy có nhiều người đến vậy thì thoáng ngẩn ngơ rồi thu lôi uy về, tỉnh bơ nói: “Chào các vị đạo hữu!”

Chỉ cần nhìn thôi là biết đánh không lại họ rồi!

Chào các vị đạo hữu!

Mọi người nhìn bóng mờ kia, không nói gì, nhưng ai cũng nâng cao cảnh giác, chỉ cần bóng mờ đó nhúc nhích, họ sẽ lập tức xông lên đánh hội đồng.

Chu Phạn dẫn đầu mỉm cười mở lời: “Chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, nếu đã làm phiền thì xin các hạ thông cảm cho”.

Nói rồi, cô ta xòe tay, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt bóng mờ.

Thấy Tổ Mạch trong nhẫn, bóng mờ kia càng thêm ôn hòa, mỉm cười nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, việc nhỏ thôi mà”.

Nói rồi, bóng mờ cất nhẫn không gian đi, rồi lại hỏi: “Các vị muốn đi về phía trước à?”

Chu Phạn gật đầu: “Đúng vậy”.

Bóng mờ kia do dự một lúc rồi nói: “Phía trước là Thiên Uyên, bên trong cực kỳ hung hiểm, nếu muốn qua đó thì phải cẩn thận”.

Chu Phạn hỏi: “Thiên Uyên?”

Bóng mờ giải thích: “Ngày trước từng có một vị cường giả bí ẩn đến nơi đây đại chiến với người bảo vệ giới này, nơi hai người chiến đấu cuối cùng biến thành một vực thẩm hun hút. Người bảo vệ đã thất bại trong trận chiến đó, linh hồn của hắn đã biến thành oán linh ẩn sâu trong vực thẳm Thiên Uyên kia”.

Chu Phạn hỏi: “Người bảo vệ kia là Khai Đạo Cảnh à?”

Bóng mờ đáp: “Đúng vậy”.

Khai Đạo!

Nghe vậy, vẻ mặt mọi người ở đây đều trở nên nghiêm túc.

Tuy bọn họ chỉ cách Khai Đạo chân chính một đoạn nhỏ nữa thôi, nhưng bọn họ vẫn hiểu rất rõ rằng Bán Bộ Khai Đaọ và Khai Đạo chân chính chênh lệch đến mức nào.

Chu Phạn lại hỏi: “Chỉ là một oán linh thôi sao?”
 
Chương 3525


Chương 3525

Bóng mờ gật đầu, vẻ mặt nghiêm lại: “Nhưng thực lực lại rất khủng bố, nếu các vị vẫn muốn qua đó thì phải cẩn thận tuyệt đối”.

Người đàn ông áo bào đen bỗng hỏi: “Qua được Thiên Uyên thì sẽ có gì?”

Bóng mờ nói: “Một toà tháp thần bí”.

Người đàn ông áo bào đen lại hỏi: “Trong tháp có thần vật gì không?”

Bóng mờ liếc mắt nhìn người đàn ông áo bào đen: “Tự đoán đi”.

Người đàn ông áo bào đen sượng mặt, trong lòng đã thầm rủa mười nghìn lần câu “đệt mẹ”.

Chu Phạn xoay người lại nhìn những người có mặt ở đây: “Chư vị, phía trước nguy hiểm, mọi người tự cân nhắc lại có nên đi hay không”.

Mọi người trầm mặc.

Đi?

Phía trước có một oán linh là cường giả Khai Đạo.

Bọn họ vẫn thấy khá e dè.

Còn không đi?

Đã đến tận đây rồi mà còn quay đầu, tất nhiên là có chút không cam lòng.

Mọi người đều có chút do dự và xoắn xuýt.

Người đàn ông áo bào đen đột nhiên nói: “Ta đi”.

Mọi người nhìn về phía người đàn ông nọ, ông ta cười bảo: “Chư vị à, đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta thăng đến cảnh giới Khai Đạo rồi. Nơi này chắc chắn là văn minh vũ trụ cấp bốn, nếu bây giờ quay đầu, e là cả đời còn lại cũng không gặp được di tích bí cảnh nào như này mất. Vậy nên ta đành phải liều một phen thôi”.

Liều một phen!

Mọi người suy đi nghĩ lại một lượt, cuối cùng đều gật đầu, bày tỏ đồng ý tiếp tục đi về phía trước.

Dù sao bây giờ mà bỏ đi thì không ai cam lòng cả.

Chu Phạn gật gật đầu: “Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi”.

Lúc này, bóng mờ đột nhiên nói: “Có thể dẫn ta đi cùng không?”

Mọi người đồng loạt nhìn sang bóng mờ kia, bóng mờ lại nói: “Ta cũng muốn đi nhìn một cái”.

Chu Phạn cười nói: “Các hạ tên là gì?”

Bóng mờ đáp: “Gọi ta Lôi Thú là được”.

Chu Phạn liếc nhìn đám mây đen phía chân trời: “Ngươi ở đây hấp thụ lôi kiếp để tu luyện à?”

Lôi Thú gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Mọi người tiếp tục tiến lên, nhưng Lôi Thú không lên thuyền, mà bay trước dẫn đường.

Lại đi tiếp một đoạn dài nữa, Lôi Thú dẫn trước bỗng dừng lại, khi mọi người thấy rõ được tình cảnh ở phía xa thì vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.

Mặt biển phía xa cứ như bị người nào đó dùng sức đào rỗng ra thành một lổ thủng khổng lồ, một vực sâu hun hút xuất hiện trước mặt mọi người.

Là Thiên Uyên!

Mà ở bờ bên kia Thiên Uyên lại mơ hồ xuất hiện một tòa tháp đen.
 
Chương 3526


Chương 3526

Nhưng muốn đến đó thì phải vượt qua Thiên Uyên trước mặt này.

Người đàn ông áo bào đen chợt nhìn sang Lôi Thú: “Làm sao đi qua?”

Lôi Thú bình tĩnh nói: “Ta mà biết cách thì còn ở đó chờ các ngươi đến sao? Sao ngươi cứ hỏi mấy câu không não thế?”

Sắc mặt của người đàn ông áo bào đen lập tức sầm xuống, mẹ nó chứ, sao tên này khách khí với Chu cô nương là thế, nhưng lại hằn học với ông ta quá vậy? Đúng là đau “trứng” quá đi mất!

Đúng lúc này, Diệp Quân ở bên cạnh đột nhiên nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện cổ tự trong Tiểu Tháp vừa run lên.

Có phản ứng!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao phía xa xa kia, trong đó chắc chắn có thứ liên quan đến cổ tự này!

Lúc này, Chu Phạn dẫn đầu bỗng nói: “Ta có cách đi qua đó, có thể tránh được oán linh cảnh giới Khai Đạo kia”.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Phạn, Chu Phạn trầm giọng nói: “Chỉ là cách này tốn sức của ta rất nhiều…”

Một ông lão liền nói: “Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ không để cô chịu thiệt, chúng ta đồng ý dùng Tổ Mạch để bù đắp tổn thất của cô nương”.

Những người còn lại vội vã gật đầu theo, biểu thị không có ý kiến gì.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Không phải vấn đề tiền bạc đâu”.

Nói rồi, cô ta xòe tay ra, một chiếc chuông nhỏ màu đen xuất hiện trong tay, cô ta nói: “Thật không dám giấu gì, đây là chí bảo tổ truyền của ta, không chỉ có chức năng che giấu hơi thở vô cùng tuyệt diệu, mà còn có khả năng bảo vệ rất mạnh mẽ, có thể tránh được ba lần tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Khai Đạo. Nhưng nó có một khuyết điểm rất lớn, chính là chỉ có thể dùng một lần trong một trăm năm”.

Chỉ dùng được một lần trong một trăm năm!

Mọi người nghe thế thì đều thấy kinh ngạc, thế là lại rơi vào im lặng,

Món chí bảo này của người ta chỉ dùng được một lần mỗi trăm năm, hơn nữa còn có thể chống lại được ba đòn toàn lực của cường giả cảnh giới Khai Đạo, đây không phải là thứ mà Tổ Mạch có thể bù đắp thiệt hại được.

Chu Phạn lại nói: “Cũng không dám giấu gì, ta là người của Hoàng thất Đại Chu, mà cạnh tranh Hoàng trữ trong cung lại khá tàn khốc, nếu ta dùng bảo vật bảo mệnh này bây giờ thì chẳng khác gì mất đi một lá bài tẩy quan trọng để đối đầu với những người khác ở trong Hoàng thất… Hầy”.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Chu Phạn đang tỏ vẻ vô cùng khó xử, yên lặng không nói gì.

Lúc này, người đàn ông áo đen kia bỗng nói: “Cô nương, thế này thì sao, nếu cô chịu dùng vậy này thì coi như chúng ta nợ cô một lần ân tình, sau này chỉ cần cô cần chúng ta giúp đỡ thì chúng ta tuyệt đối không chối từ, cô thấy được không?”

Những người còn lại thấy hơi do dự.

Ân tình!

Kết một mối ân tình là coi như đã có một phần nhân quả, mà tương lai nhân quả này sẽ ra sao thì khó ai mà nói trước được.

Nếu có thể, bọn họ muốn dùng tiền hơn.

Đúng lúc này, Chu Phạn đột nhiên cười nói: “Quen biết với chư vị là đã có duyên rồi, chư vị không cần phải khó xử, cũng không cần nợ ân tình gì của ta cả, ta mang mọi người qua vậy”.
 
Chương 3527


Chương 3527

Nói xong, cô ta lập tức thôi thúc thần vật trong tay.

Nghe Chu Phạn nói thế, mọi người đều sững sờ, sau đó lại lập tức bày ra vẻ bối rối.

Đúng lúc này, người đàn ông áo bào đen đột nhiên khẽ cười lên: “Cô nương trượng nghĩa, nhưng Tiết Nhạc ta không phải loại người chiếm lợi của người khác, da mặt ta không dày đến thế. Lời ta nói vẫn ở đó, cô nương, ta nợ cô một ân tình, ngày sau nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta đến, nếu ta mặc kệ thì đạo tâm sẽ vỡ nát, chết không được tử tế”.

Người đàn ông áo bào đen đã nói vậy, sắc mặt những người còn lại chợt trở nên hơi khó coi.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Chu Phạn, hắn và tất cả mọi người ở đây đều nhận ra được chiêu trò của cô nương này, đều đã là người sống mấy trăm nghìn, thậm chí là mấy trăm vạn năm, sao có thể không nhìn ra được chút chuyện vặt ấy chứ?

Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng trách cả.

Người ta có cách để đi qua mà không động gì đến oán linh kia, nhưng người ta chẳng quen chẳng biết gì các ngươi, mắc gì họ phải giúp các ngươi?

Nếu thật sự muốn chiếm lợi người ta, tỏ vẻ giả ngu nhắm mắt đi qua, thì có lẽ người thua cuộc cuối cùng vẫn là bản thân thôi.

Nghĩ tới đây, mấy người kia cũng nhanh chóng bước ra, bày tỏ mình nợ Chu Phạn một ân tình.

Mà người duy nhất không tỏ thái độ chính là Diệp Quân.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Thiên Uyên kia, hắn vẫn chưa muốn nợ ân tình của người khác lắm, thế là đành hỏi trong lòng: “Tháp gia, lát nữa có thể làm phiền ngươi giúp ta chịu đựng một chút được không?”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi chỉ cần tin vào tháp phẩm của ta thì chuyện gì cũng có thể”.

Diệp Quân: “…”

Sậu Nguyên đột nhiên nói: “Nếu Diệp thiếu cần, huynh đệ chúng ta có thể miễn cưỡng chống đỡ được”.

Diệp Quân lắc đầu cười, tất nhiên hắn sẽ không để nhóm Sậu Nguyên đi đỡ đòn thay, đối phương là Khai Đạo chân chính, nếu để nhóm Sậu Nguyên ra chắn đòn giúp thì có lẽ sẽ thiệt mạng mất.

Diệp Quân nhìn về phía Chu Phạn, đang định nói gì đó thì Chu Phạn đột nhiên dùng huyền khí để truyền âm: “Diệp công tử, ta không giở trò gì đâu, đây đúng là vật tổ truyền của ta, cũng đúng là chỉ có thể dùng được một lần trong vòng trăm năm. Diệp công tử đừng suy nghĩ gì nhiều, cũng không cần cảm thấy đã chịu ơn ta, ta muốn làm bạn với ngươi, bạn bè với nhau mà nói về ơn nghĩa chẳng khác gì nam nữ tính toán tiền bạc, vô nghĩa lắm”.

Nói xong, cô ta lập tức rung chiếc chuông đen trong tay lên.

Ầm!

Chiếc chuông đen không ngừng đong đưa, sau đó đón gió hóa khổng lồ, chỉ chốc lát đã bao phủ lấy toàn bộ những người có mặt ở đây.

Mà dưới sự điều khiển của Chu Phạn, chiếc chuông đen chậm rãi bay về phía xa.

Nhờ hiệu quả che giấu hơi thở của chuông đen, nên cấm chế ở vùng thế giới này cũng không bị tác động.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn ở bên, cô ta cảm nhận được ánh mắt của hắn nên quay đầu sang nhìn, rồi chỉ khẽ mỉm cười mà không nói lời nào, tay vẫn tiếp tục điều khiển chuông đen chậm rãi đi về phía trước.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi đến Thiên Uyên, nhìn từ trên xuống quả nhiên chỉ thấy được một màu đen kịt, không thể thấy đấy, trông vô cùng khủng bố.

Nét mặt mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trong mắt Diệp Quân cũng ánh lên một tia nghiêm nghị, bởi vì lúc này đây, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy bất an.

Cảm giác nguy hiểm!
 
Chương 3528


Chương 3528

Cảnh giới Khai Đạo chân chính!

Diệp Quân đưa mắt nhìn xuống vực sâu đen kịt kia, kiếm Thanh Huyên bên trong Tiểu Tháp đã thủ thế chờ đợi.

Tất nhiên hắn không dám tin tưởng hoàn toàn chiếc chuông đen này, rơi vào hoàn cảnh này, tin tưởng bản thân mới là điều thứ yếu nhất.

Đúng lúc này, một hơi thở cực kì kinh khủng đột nhiên phóng từ dưới vực sâu lên.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, toàn bộ chiếc chuông đen rung lên kịch liệt, mọi người choáng váng mặt mày, ngay sau đó, họ nghe một tiếng “răng rắc”, xung quanh chuông đen đã xuất hiện vô số vết rạn nứt.

Sắc mặt mọi người kịch liệt thay đổi.

Chu Phạn dẫn đầu lúc này chợt ra sức điều khiển chuông đen lao nhanh về phía trước, mà lúc họ đang băng qua Thiên Uyên này thì bỗng có một bàn tay khổng lồ màu đen kịt đột nhiên phóng lên từ dưới Thiên Uyên, đánh mạnh vào thân chiếc chuông đen.

Ầm ầm!

Toàn bộ chuông đen vỡ nát hoàn toàn.

Sắc mặt Chu Phạn lúc này chợt trở nên vô cùng khó coi, cắn răng nói: “Gian thương, sao đã nói là ba lần mà!”

Mà đúng lúc này, một luồng sức mạnh kinh khủng đột nhiên ập đến, sau đó kéo tất cả mọi người vào trong vực sâu không thể thấy đáy ở phía dưới.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra.

Vừa mở mắt hắn đã ngồi bật dậy, ngay sau đó hắn nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được thứ mềm mại trong vòng tay mình.

Diệp Quân vô thức bóp một cái.

“Hửm?”

Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên, trong giọng nói còn có sự tức giận.

Diệp Quân vội buông tay: “Phạn cô nương?”

Người ở trong vòng tay hắn chính là Chu Phạn, mà lúc này hắn và Chu Phạn đang ở trong một sơn động tối tăm không biết tên.

Lúc này một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn thấy Chu Phạn đang cầm một hộp quẹt, dưới ánh lửa, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Phạn trông hơi tái và hơi yếu ớt.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói vội: “Xin lỗi Phạn cô nương, vừa nãy ta không có ý cợt nhả đâu, chỉ là hành động vô thức thôi, mong cô thứ lỗi”.

Chu Phạn bật cười: “Có thể hiểu được”.

Diệp Quân cũng hơi thả lỏng, hắn cũng sợ lúc này xảy ra hiểu lầm gì không hay, may mà cô nương này hiểu chuyện.

Chu Phạn nhìn xung quanh, dường như nghĩ tới gì đó cô ta nhíu mày: “Tu vi của chúng ta…”

Nghe Chu Phạn nói thế, Diệp Quân cười khổ: “Tu vi bị phong ấn rồi”.

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Ở đây còn có cấm chế phong ấn đặc biệt nữa”.
 
Chương 3529


Chương 3529

Diệp Quân cảm ứng Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên, rất nhanh sắc mặt hắn trầm xuống, hắn không cảm ứng được với Tháp gia.

Nhưng may là tuy không cảm ứng được Tháp gia nhưng có thể cảm ứng được với kiếm Thanh Huyên.

Chỉ cần có thể liên lạc với kiếm Thanh Huyên thì vấn đề sẽ không quá lớn.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, Tháp gia này đúng là nên nâng cấp rồi.

Diệp Quân dẹp mọi suy nghĩ, hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn về hướng xa: “Phía trước hình như có cửa đá”.

Chu Phạn quay đầu lại nhìn, cô ta hơi sửng sốt sau đó lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đứng dậy: “Đi thôi”.

Nhưng Chu Phạn không di chuyển.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Chu Phạn cười khổ: “Hình như chân ta có vấn đề”.

Diệp Quân nhìn vào chân Chu Phạn, dưới chân phải của cô ta toàn là máu.

Diệp Quân ngồi xổm xuống, quan sát kỹ một chút: “Hình như gãy rồi”.

Nói đến đây hắn nhìn Chu Phạn: “Cô không tu luyện cơ thể à?”

Sở dĩ hắn không sao là vì khi hắn rơi xuống, tuy tu vi bị phong ấn nhưng cơ thể hắn đủ mạnh.

Chu Phạn lắc đầu: “Ta bị sức mạnh bí ẩn đó làm bị thương, không phải do ngã”.

Diệp Quân nói: “Cô có thể lấy thứ chữa thương từ nhẫn không gian ra không?”

Chu Phạn lại lắc đầu: “Tất cả đều bị phong ấn hết rồi”.

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Chu Phạn cười nói: “Diệp công tử, có lẽ phía trước có di tích bí cảnh nào đó, ngươi đi xem đi, ta ở đây nghỉ ngơi một lúc, không sao đâu”.

Diệp Quân nhìn Chu Phạn, lắc đầu: “Con gái thông minh quá cũng không phải chuyện tốt, lúc này cô phải kiểm tra ta”.

Nói rồi hắn xé trường bào của mình, nhẹ nhàng băng bó cho cô ta.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Một lúc sau, Diệp Quân đã băng bó xong cho Chu Phạn, hắn nói: “Để ta dìu cô, cô xem có đi được không”.

Nói rồi hắn kéo tay Chu Phạn đặt lên vai mình, sau đó đỡ cô ta dậy.

Thân thể hai người vừa tiếp xúc, Diệp Quân đã cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt thoáng qua, đồng thời cơ thể cũng cảm nhận được cảm giác mềm mại.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn dìu Chu Phạn đi về phía xa, đồng thời tay trái tự nhiên vòng qua eo cô ta.

Trong bóng tối, Chu Phạn cầm hộp quẹt, ánh lửa yếu ớt hơi lờ mờ trong hang động tối, dường như sẽ dập tắt bất cứ lúc nào.

Hai người chậm rãi bước đi, kề bên nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được sự mềm mại của đối phương, không ai nói lời nào.

Chu Phạn liếc nhìn Diệp Quân từ đuôi mắt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có bất kỳ sự mất tự nhiên nào.

Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cô ta.

Rất nhanh, hai người đã đi tới trước cửa đá, lúc này cửa đá đột nhiên chậm rãi mở ra.

Thấy vậy, cả hai đều cau mày.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom