Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3450


Chương 3450

Lúc này hắn chỉ muốn hét lên một câu: Cô cô váy trắng mãi đỉnh!

Bên cạnh Diệp Quân, Nhất Niệm nhìn lửa Thiên Hành khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, vì thế cô ta không nhớ nổi chuyện này đã xảy ra khi nào.

Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào!

Chẳng có gì thú vị cả, Nhất Niệm về lại Tiểu Tháp, tiếp tục nghiên cứu thời không Thời Gian.

Trong màn sáng, cả nền văn minh Thuật Giả bắt đầu vỡ vụn, nhưng lúc này cây cổ thụ Tinh Không dường như bị uy hiếp, đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau đó từng luồng sáng phóng lên trời hình thành từng hàng rào chắn sáng, mà khi mọi người đều tưởng những màn chắn sáng này sẽ bị phá vỡ thì từng luồng sáng lại chống lại ngọn lửa Thiên Hành ấy. Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn cây cổ thụ Tinh Không, trên ngọn cây, chữ cổ bí ẩn không ngừng phát ra những luồng sức mạnh bí ẩn rót vào những màn chắn sáng kia.

Lửa Thiên Hành bị chặn lại!

Điều này khiến cho nền văn minh Thuật Giả vốn đã tuyệt vọng chợt có một tia hy vọng, nhưng giây tiếp theo những màn chắn sáng chợt bắt đầu tan chảy.

Giờ khắc này, vô số cường giả nền văn minh Thuật Giả đều đã tuyệt vọng.

Mà lúc này, mấy chục người đột nhiên hóa thành từng luồng sáng bay vào cây cổ thụ Tinh Không, sau đó lửa Thiên Hành giáng xuống.

Ầm!

Toàn bộ nền văn minh Thuật Giả đều hóa thành tro bụi.

Cây cổ thụ Tinh Không cũng cháy thành hư vô!

Nhưng chữ cổ bí ẩn kia không biến mất, nó dừng lại trong hư không, chỉ là nó đã rất mờ nhạt, mất đi ánh sáng linh tinh vốn có.

Người thần bí khẽ vung tay phải, màn sáng biến mất.

Mọi người đều hoàn hồn.

Diệp Quân nhìn người thần bí, trong lòng khá tò mò về chữ cổ bí ẩn kia, có thể chống lại được sức mạnh của lửa Thiên Hành kia, chữ cổ đó rất không đơn giản. Người thần bí từ từ quay người lại nhìn mọi người, lúc này hắn ta không còn phẫn nộ và thất thố như trước nữa, thay vào đó là nụ cười như gió xuân: “Các vị có biết đó là lửa gì không?”

Mọi người lắc đầu.

Người thần bí nói: “Đó là lửa Thiên Hành, đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Nền văn minh vũ trụ cấp năm!

Mọi người nghe xong đều sững sờ.

Người thần bí lại cười: “Các vị có biết vì sao ta lại cho các vị xem những thứ này không?”

Có người lên tiếng: “Muốn cho chúng ta biết lịch sử của nền văn minh Thuật Giả, để sau khi chúng ta được truyền thừa sẽ phục hưng nền văn minh Thuật Giả, khiến nền văn minh Thuật Giả được huy hoàng một lần nữa…”

“Ha ha!”

Người thần bí bật cười.

Trong hai tỷ đệ cách Diệp Quân không xa, đệ đệ phấn khích nói: “Tỷ à, nền văn minh Thuật Giả mạnh quá… Nếu đệ được họ truyền thừa…”

Nói đến đây không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hắn ta chợt tối lại: “Chắc chắn đệ không có cơ hội rồi”.

Ánh mắt cô gái bên cạnh thiếu niên đầy lo lắng, cô ta càng cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế lại kéo đệ đệ tới gần ba người Diệp Quân hơn.
 
Chương 3451


Chương 3451

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, hắn quan sát cô ta, cô ta mặc váy dài màu xanh lá đậm, tuy mặt còn non nớt nhưng dung mạo đã vạn người mê, hiếm thấy trên đời.

Thấy Diệp Quân nhìn lại, cô gái lại nở nụ cười nhã nhặn.

Diệp Quân cười hỏi: “Chúng ta quen nhau à?”

Cô gái vội lắc đầu, sau đó hơi thấp thỏm lo lắng.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này người thần bí phía xa chợt từ từ xòe hai tay ra, hắn ta bắt đầu niệm chú, trong thiên địa có từng tiếng ca bí ẩn vang lên, dần dần tám quan tài máu phía sau ông ta cũng rung chuyển dữ dội.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều khó hiểu.

Rất nhanh, tám nắp quan tài đều mở ra, bảy Huyết Thi chầm chậm bay lên, còn một chiếc còn lại thì không có động tĩnh.

Bảy Huyết Thi trông rất gớm ghiếc, quanh người toàn là máu chảy, nhìn rất đáng sợ, hơn nữa khi bảy Huyết Thi xuất hiện, đất trời đột nhiên tràn ngập hơi thở tà ác.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đang có mặt đều trở nên hơi bất an. Người thần bí nhìn dòng người đông đúc phía dưới, bình tĩnh nói: “Bắt đầu thưởng thức đi!”

Bảy Huyết Thi chợt tiến lên một bước, trong nháy mắt, một luồng vực bí ẩn bao trùm hết mọi người.

Mọi người đều kinh hãi!

Không đợi mọi người phản ứng, bảy Huyết Thi đều há miệng ra hút, vô số người đều hóa thành những luồng khí huyết bay về phía bảy Huyết Thi.

“Á!”

Mọi người điên cuồng quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cánh cổng đá đã đóng lại, bọn họ không còn nơi nào để trốn, hơn nữa bị luồng vực bí ẩn đó bao trùm, họ cũng không trốn thoát được.

Đúng lúc này, Diệp Quân chợt xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra ngoài.

Phụt!

Vực bí ẩn bị hắn chọc thủng một lỗ, sau đó hắn nhẩm niệm, kiếm Thanh Huyên bay ra, trong thoáng chốc chém tan cánh cổng đá có kết giới mạnh mẽ kia.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức nhìn thấy hy vọng hy vọng, nhưng họ lại không di chuyển được.

Vô số người bị hóa thành làn máu, sau đó bị những Huyết Thi kia hấp thu.

Đại Tông bên cạnh Diệp Quân lên tiếng: “Diệp huynh, xung quanh còn có khí tức cường đại bí ẩn, rút thôi”.

Nói xong hắn ta quay người bỏ chạy.

Diệp Quân do dự một chút, sau đó thầm nhẩm niệm, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang rồi chém thành một lỗ hổng trong vực bí ẩn đó.

Rất nhiều người đã nhân cơ hội này vội vàng chạy ra ngoài.

Diệp Quân đang định ngự kiếm bay đi, nhưng lúc này người thần bí phía xa lại ấn nhẹ tay xuống, cấm chế bí ẩn bao trùm bốn phía, một số người đã thoát được ra ngoài bị kéo về chỗ cũ, không thể động đậy.

Trong thời gian ngắn, đã có một nửa số người bị hấp thu và nuốt chửng.

Khi cấm chế xuất hiện, vẻ mặt Diệp Quân cũng thay đổi, bởi vì hắn cũng bị kéo về chỗ cũ.

Mẹ kiếp!

 
 
Chương 3452


Chương 3452

Đánh giá thấp thực lực người thần bí này rồi!

Diệp Quân vội triệu hồi kiếm Thanh Huyên, khi kiếm rơi vào tay hắn, hắn đâm về phía trước, thoáng chốc, cấm chế bí ẩn trước mặt hắn bị xé toạc thành một lỗ hổng.

Ngay khi Diệp Quân định ngự kiếm đi thì chợt có một bàn tay kéo lấy ống tay áo của hắn.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy chính là cô gái mặc váy dài màu xanh lá đậm, một tay cô gái kéo đệ đệ đang ngơ ngác, một tay kéo ống tay áo của hắn.

Cô gái nhìn Diệp Quân với ánh mắt khẩn cầu: “Cứu…”

Cô gái còn chưa nói xong, Diệp Quân đã kéo tay cô ấy, sau đó ngự kiếm bay lên, đưa hai tỷ đệ họ về phía xa.

Mà lúc này người thần bí cũng chú ý tới Diệp Quân, hắn ta nhìn Diệp Quân rồi nâng tay phải lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Ầm!

Xa xa, ba người Diệp Quân chợt cảm nhận được áp lực vô hình, như hàng vạn ngọn núi đè xuống.

Sắc mặt cô gái và thiếu niên trong khoảnh khắc đều trở nên tái nhợt, cơ thể họ cũng trở nên hư ảo, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.

Mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng lạnh, hắn thầm nhẩm niệm, kiếm Thanh Huyên phóng ra, phá tan sức mạnh bí ẩn ấy.

Diệp Quân không dám ở lại, đưa hai tỷ đệ kia hóa thành kiếm quang bay về phía cổng đá, biến mất trên bầu trời.

Thấy Diệp Quân rời đi, trong mắt người thần bí hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Thanh kiếm đó…”

Hắn ta không ngờ thanh kiếm ấy lại lợi hại đến vậy, đến cấm chế của hắn ta mà cũng có thể phá được.

Người thần bí gạt mọi suy nghĩ, cười khẽ một tiếng, không để ý nữa, hắn ta quay đầu nhìn xung quanh, bảy tám phần số người có mặt đều đã bị hấp thu hết.

Người thần bí từ từ nhắm mắt, hai tay nâng lên, trong nháy mắt, trong tinh không xung quanh chợt xuất hiện từng pho tượng bí ẩn…

Có tới mấy chục vạn pho tượng.

Người thần bí cười lớn: “Chư quân, thời đại của chúng ta tới rồi…”

Sau khi Diệp Quân đưa hai tỷ đệ kia chạy thoát, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cánh cổng đá dưới mặt quỷ kia đã từ từ đóng lại, bên trong còn có những tiếng hét thảm thiết vang lên.

Xung quanh, những người trốn thoát ra ngoài vẫn còn bàng hoàng, vẻ mặt kinh hãi.

Lúc này, cô gái chợt kéo thiếu niên quỳ xuống, run rẩy nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử…”

Nói rồi cô ta ấn gáy thiếu niên xuống: “Mau dập đầu”.

Thiếu niên: “…”

Lúc này, một luồng kiếm ý mềm mại từ từ đỡ hai tỷ đệ dậy.

Diệp Quân quan sát cô gái trước mắt, trong mắt cô ta còn sót lại vẻ kinh hoàng và vui mừng may mắn, nhưng cô ta vẫn cố hết sức giả vờ bình tĩnh.

Diệp Quân cười hỏi: “Cô tên gì?”

Cô gái đáp ngay: “Mục Vân Sơ, người bên cạnh này là đệ đệ của ta, Mục Vân Già”.

Diệp Quân cười: “Ngay từ đầu cô đã dẫn đệ đệ của mình đi về phía ta, ta hơi tò mò, tại sao lại như vậy?”

Cô gái do dự một chút rồi đáp: “Bởi vì ta thấy công tử rất lợi hại”.
 
Chương 3453


Chương 3453

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười hỏi: “Sao cô nhìn ra được?”

Cô gái nói: “Hầu hết những người đi vào đều rất hào hứng, rất mong chờ, rất ít người lo lắng… Mà chỉ có công tử là vừa không háo hức, mong chờ, cũng không lo lắng, chỉ có bình tĩnh, ung dung nên ta đoán thực lực của công tử có lẽ rất mạnh, đương nhiên ta cũng không dám chắc, lúc đó ta không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đánh cược”.

Lúc này Đại Tông và Tín Du cũng đã tới, họ cũng nghe thấy lời Mục Vân Sơ nói, trong mắt đều có vẻ hơi ngạc nhiên.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn không ngờ tâm tư cô gái này lại tinh tế như vậy, quan sát tỉ mỉ đến thế.

Trong mắt Tín Du cũng có vẻ kinh ngạc, cô ta quan sát cô gái rồi bảo: “Các cô ở nền văn minh nào?”

Thiếu niên Mục Vân Già hơi cảnh giác nói: “Không nói được, khi chúng ta ra ngoài gia gia đã dặn bên ngoài rất nhiều người xấu, không được nói ra gia môn của mình”.

Ba người: “…”

Mục Vân Sơ vội kéo thiếu niên sang bên cạnh rồi ngượng ngùng bảo: “Thưa ba tiền bối, tỷ đệ chúng ta đến từ một gia tộc nhỏ, gia tộc của chúng ta không được coi là một nền văn minh, cho dù nói ra ba vị tiền bối cũng chưa chắc đã nghe tới”.

Tín Du mỉm cười: “Hai người có hứng thú tới học điện tối thượng của ta học tập không?”

Mục Vân Sơ hơi khó hiểu: “Học điện tối thượng là gì ạ? Là…”

Lúc này, Mục Vân Sơ chợt đá vào sau gối thiếu niên, thiếu niên quỳ phịch xuống đất, còn chưa phản ứng lại thì thiếu nữ đã ấn mạnh gáy hắn ta xuống: “Mau dập đầu”.

Thiếu niên: “…”

Thấy vậy, ba người phía Diệp Quân đều lắc đầu cười.

So với tỷ tỷ, đầu óc đệ đệ này kém hơn khá nhiều!

Nếu không phải ngoại hình hai người giống nhau đến sáu bảy phần, họ cũng nghi ngờ hai người có phải tỷ muội ruột hay không.

Tín Du nâng tay phải lên, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nâng hai tỷ đệ dậy, cô ta lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Mục Vân Sơ: “Cô cầm lấy lệnh bài này đi, một tháng sau cô kích hoạt nó, nếu có phản hồi thì cô vào trận pháp dịch chuyển, nó sẽ đón hai người tới học điện tối thượng của ta. Nếu không có phản ứng thì cô lấy thứ trong lệnh bài ra, sau đó tránh xa tinh vực vũ trụ này, về nhà tu luyện cho tốt, sau này cũng sẽ có cơ hội”.

Mục Vân Sơ nhận lấy lệnh bài rồi cúi đầu thật sâu trước Tín Du: “Đệ tử sẽ nhớ kỹ”.

Tín Du mỉm cười: “Đi đi!”

Mục Vân Sơ do dự một lúc rồi nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Không biết công tử tên là gì? Tiểu nữ không có ý gì khác, chỉ muốn biết tên của ân nhân để ghi nhớ trong lòng thôi”.

Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân!”

“Diệp Quân!”

Mục Vân Sơ thầm ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn thiếu niên bên cạnh, đang định đá, nhưng lần này thiếu niên đã thông minh hơn, không đợi tỷ tỷ đá đã quỳ xuống trước.

Hai tỷ đệ cung kính dập đầu trước Diệp Quân, sau đó Mục Vân Sơ kéo Mục Vân Già rời đi.

Diệp Quân chợt nói: “Khoan đã”.

Mục Vân Sơ quay lại nhìn Diệp Quân, hắn cười khẽ: “Giúp người thì giúp tới cùng, ta sẽ tặng cô thêm một cuộn công pháp nữa”.

Nói rồi hắn chỉ tay, một luồng sáng trắng bay vào giữa hai lông mày của Mục Vân Sơ.
 
Chương 3454


Chương 3454

Đó là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp! Mục Vân Sơ định quỳ xuống dập đầu tiếp nhưng lại được một luồng sức mạnh dịu nhẹ đỡ lấy.

Diệp Quân cười bảo: “Mau đi đi!”

Mục Vân Sơ cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân, lại quan sát dung mạo hắn một lần nữa rồi mới kéo thiếu niên bên cạnh quay người rời đi.

Sau khi hai tỷ đệ biến mất, Tín Du chợt lên tiếng: “Cô gái đó rất có linh tính”.

Diệp Quân gật đầu: “Tâm tư tinh tế, rất có linh tính, là một hạt giống tốt, không biết sau này sẽ đi được bao xa”.

Tín Du cười: “Diệp công tử có tấm lòng yêu quý nhân tài như vậy, vì sao không nhận làm đồ đệ?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta không biết dạy học trò”.

Tín Du đang định lên tiếng thì Đại Tông đã nói: “Hai người nhìn kìa”.

Diệp Quân và Tín Du quay đầu lại nhìn thì thấy không biết từ khi nào cánh cổng đá nơi xa đã biến thành màu đỏ như máu, không chỉ vậy, cả ngọn núi cũng dần dần chuyển sang màu đỏ như máu.

Ngoài ra, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Tín Du trầm xuống: “Bọn chúng đang làm gì vậy?”

Đại Tông nhẹ nhàng nói: “Nền văn minh Thuật Giả có lẽ sắp tái thế rồi”.

Lời vừa dứt, cả ngọn núi lớn bắt đầu sụp đổ vỡ vụn, sau đó từng luồng khí đáng sợ lan tràn, cả đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.

Ba người Diệp Quân nhìn nơi xa, chẳng mấy chốc bảy Huyết Thi ấy đã tư từ đi ra dưới sự dẫn đầu của người thần bí, mà sau lưng người thần bí còn có cả vạn cường giả mặc chiến giáp, hơi thở của nhũng cường giả này rất kinh khủng, khi bọn họ xuất hiện, một luồng áp bách vô hình tràn ngập khắp đất trời.

Thấy thế, vẻ mặt Tín Du và Đại Tông đều trở nên nghiêm nghị.

Lúc này, người thần bí dẫn đầu nhìn về phía ba người Diệp Quân, cười hỏi: “Vẫn chưa đi cơ à?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Ngọn lửa Thiên Hành lúc trước không hủy diệt được nền văn minh của các người à?”

Người thần bí cười đáp: “Đương nhiên vẫn có một số con cá lọt lưới”.

Nói rồi hắn ta tiến lên một bước, chỉ một bước đã đến nơi cách ba người Diệp Quân không xa.

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Ta hỏi ngươi một chuyện, quan tài máu khi xưa ta tặng ngươi đâu?”

Vẻ mặt Diệp Quân trở nên hơi kỳ lạ: “Ngươi không biết à?”

Người thần bí chau mày: “Biết cái gì?”

Diệp Quân trầm mặc, thì ra tên này vẫn chưa biết Huyết Thi ấy đã bị đại bá chém.

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Sau khi nó nuốt chửng mấy cường giả xong thì chạy đi đâu mất rồi. Hay là ngươi tìm thử đi?”

Tín Du quay đầu nhìn Diệp Quân, phải nói rằng cô ta rất bất ngờ.

Không phải kiếm tu đều rất thẳng thắn ư?

Sao Diệp công tử trước mắt lại suy nghĩ nhiều thế?

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Ngươi chẳng thành thật chút nào, nhưng không sao, cũng không quan trọng…”
 
Chương 3455


Chương 3455

Nói rồi hắn ta chuẩn bị ra tay.

Lúc này Diệp Quân chợt nói: “Điều ta tò mò là các ngươi cứ đi ra thế này chẳng lẽ không sợ bị nền văn minh Thiên Hành phát hiện à?”

Người thần bí mỉm cười: “Nền văn minh Thiên Hành sẽ không chú ý đến nơi này nữa”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Người thần bí đáp: “Vì nền văn minh Thiên Hành đã hủy diệt nơi này một lần rồi, mười tỷ năm nữa bọn chúng mới lại nhìn về nơi này, mà trong thời gian này nơi này là an toàn nhất”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là vậy”.

Tín Du bỗng nói: “Thực lực những người lúc trước không mạnh lắm, các ngươi hấp thu nuốt chửng họ làm gì?”

Người thần bí cười: “Đương nhiên là để lấy ký ức của chúng sau đó biết tung tích nền văn minh của chúng rồi”.

Tín Du nhìn người thần bí: “Quả nhiên các ngươi sẽ không cho phép các nền văn minh khác tồn tại”.

Người thần bí mỉm cười bảo: “Sự tồn tại của nền văn minh cấp thấp là để các nền văn minh cấp cao nuốt chửng”.

Nói xong hắn ta xòe tay, một luồng sức mạnh tai chớp bay ra, phóng thẳng tới chỗ Diệp Quân.

Diệp Quân rút kiếm chém ra.

Phập!

Tia chớp ấy vỡ tan, hóa thành hư vô.

Giây tiếp theo, kiếm Thanh Huyên bay về phía người thần bí.

Phập!

Nhất Kiếm Trảm Không.

Bởi vì người thần bí đã ở nơi cách đó hàng ngàn trượng.

Người thần bí nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cười bảo: “Lúc trước ta vẫn đánh giá hơi thấp thanh kiếm này của ngươi”.

Diệp Quân nhìn bảy Huyết Thi và vô số cường giả sau người thần bí rồi nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong ba người quay người biến mất trên bầu trời.

Người thần bí nhìn ba người biến mất ở phía xa chỉ cười chứ không đuổi theo, với hắn ta mà nói, chỉ cần nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện thì những người trước mắt chỉ là thằng hề, chết sớm hay muộn cũng không khác nhau bao nhiêu, dù sao cũng sẽ chết.

Lúc này, một Huyết Thi sau lưng người thần bí đột nhiên nói: “Thanh niên đó không đơn giản, thanh kiếm trong tay hắn ta rất đặc biệt, gây uy hiếp tới chúng ta, vừa nãy nên trực tiếp trừ khử hắn mới đúng”.

Người thần bí cười nói: “Lão tam, đệ cái gì cũng tốt, chỉ là quá thận trọng. Đệ nghĩ mà xem, bây giờ nền văn minh nơi này toàn là những nền văn minh thế nào? Đều là những nền văn minh cấp thấp, chỉ như con kiến thôi”.

Huyết Thi ấy lắc đầu: “Lão nhị, năm xưa chúng ta vì khinh địch nên mới bị hủy diệt cả nền văn minh, nếu chúng ta coi trọng nền văn minh Thiên Hành thì dù không đánh lại cũng có thể chạy thoát…”

Người thần bí nhắm mắt, hồi lâu sau mới nói: “Đương nhiên phải giết thanh niên đó, nhưng bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm”.
 
Chương 3456


Chương 3456

Nói rồi hắn ta xòe tay, một chiếc hộp cổ xưa xuất hiện trong tay hắn ta, trong hộp có một ký tự cổ kỳ bí.

Người thần bí nhìn ký tự cổ trước mặt, khẽ nói: “Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của chúng ta là để nó hấp thu linh khí của những vũ trụ nền văn minh đó, để nó thức tỉnh trở lại sau đó sinh ra Tiên Đạo Thụ, đây mới là gốc rễ của nền văn minh chúng ta…”

Những Huyết Thi còn lại khẽ gật đầu đồng ý.

Nền văn minh Tu La, học điện tối thượng.

Diệp Quân và Tín Du ngồi đối diện nhau, bên cạnh bọn họ là Thái A Thiên và Đại Tôn, bên cạnh Đại Tôn còn có một ông lão.

Ông lão này chính là Đại Kình, người đứng đầu nền văn minh Quân Lâm, cũng là cha của Đại Tôn.

Ngoài ra, xung quanh còn có một vài trưởng lão của hai bên.

Vốn dĩ trước đó hai bên đối lập, cũng coi nhau như kẻ địch, nhưng hôm nay, với sự tái xuất hiện của nền văn minh Thuật Giả, hai bên đương nhiên không còn ý nghĩ này nữa.

Bây giờ cả hai bên đều coi nhau như đồng minh thân thiết.

Lúc này, Tín Du dẫn đầu mở lời trước: “Mọi người cứ nói đi, đừng ngại”.

Đại Tôn nói thẳng: “Chỉ có cách đánh một trận”.

Vừa dứt lời, không gian nhất thời trở nên yên tĩnh.

Khai chiến với nền văn minh vũ trụ cấp bốn, bọn họ tất nhiên có áp lực và lo lắng, mặc dù nền văn minh vũ trụ cấp bốn này không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng nó vẫn là nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Đại Tôn trầm giọng nói: “Chúng ta không thể ôm bất kỳ ảo tưởng nào, bởi vì bọn chúng đến với ý đồ xấu, giữa chúng ta và bọn chúng chỉ có thể đánh một trận”.

Tín Du gật đầu: “Đồng ý”.

Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu.

Thật ra, nếu còn lựa chọn nào khác, bọn họ cũng không muốn đánh một trận với nền văn minh Thuật Giả này, dù sao đây cũng là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, đối với bọn họ, đối phương chính là thuộc về nền văn minh áp chế.

Nhưng theo như lời của Đại Tôn, giữa bọn họ và nền văn minh Thuật Giả chỉ có thể đánh một trận.

Đám người đó thật sự không thèm che giấu ý định đối địch của mình.

Đại Tôn lại nói: “Cha, đội quân Quân Lâm cần phải chuẩn bị sẵn sàng”.

Đại Kình liếc nhìn Đại Tôn, nói: “Ông đây còn cần con dạy bảo à?”

Đại Tôn cạn lời.

Đại Kình nhìn về phía Thái A Thiên và Tín Du, sau đó nghiêm mặt nói: “Hai vị, giữa chúng ta và nền văn minh Thuật Giả, trận chiến đầu tiên chính là trận chiến quyết định, vì vậy, hai bên chúng ta không nên có bất kỳ sự e dè nào, một khi đã đánh thì sẽ là trận đánh ngươi chết ta sống”.

Tín Du khẽ gật đầu: “Ông yên tâm, đã đến nước này, nền văn minh Tu La sẽ không giở trò gì khác, lúc này mà còn có tâm tư khác thì chắc chắn là tự diệt vong”.

Đại Kình gật đầu, khai chiến với nền văn minh Thuật Giả, ông ta không sợ lắm, đánh thắng thì tốt, nếu thua thì cũng chẳng sao, thắng làm vua, thua làm giặc, ông ta có thể chấp nhận. Dù sao nền văn minh Quân Lâm đã từng hủy diệt nền văn minh vũ trụ khác. Ông ta chỉ sợ đang trong lúc giao chiến với nền văn minh Thuật Giả, nền văn minh Tu La lại âm thầm quấy rối, bị giết bởi chính đồng đội của mình.

Chết trong tay kẻ địch là do kỹ năng không bằng người khác, chết trong tay đồng đội thì quá ấm ức.

Lúc này, Đại Tôn nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh thì sao?”

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.
 
Chương 3457


Chương 3457

Bọn họ tất nhiên cũng không còn xa lạ gì với Diệp Quân, danh tiếng của thiếu niên này bây giờ không hề tầm thường, cho dù là nền văn minh Quân Lâm cũng biết người sau lưng thiếu niên này vô cùng mạnh.

Sự sụp đổ của nền văn minh Cổ Nhân cũng là bởi vì thiếu niên này.

Tín Du và Thái A Thiên cũng nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt bọn họ đều là vẻ chờ mong, nếu Diệp Quân bằng lòng gọi người đến trợ giúp thì quá tốt.

Đến nay bọn họ vẫn vô cùng ấn tượng với thực lực của kiếm tu áo bào trắng.

Thấy ánh mắt mong chờ của Thái A Thiên và Tín Du, Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, hắn tất nhiên hiểu ý của đối phương, nhưng hắn cũng không thể làm gì.

Hắn cũng không có phương thức liên lạc với đại bá!

Đến lúc đó chỉ có thể đợi xem có thể để cho người thần bí kia hô to hai tiếng ‘vô địch’ hay không, hắn phát hiện đại bá rất nhạy cảm với hai chữ ‘vô địch’.

Đại Tôn cười nói: “Diệp huynh, lúc này rồi huynh cũng không cần phải giấu giếm nữa. Thành thật mà nói, ta rất mong đợi được gặp thế lực sau lưng huynh”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Thật ra ta không muốn gọi người lắm”.

Tín Du thấp giọng thở dài, Diêp Quân lại nói: “Tất nhiên, ta hiểu rõ, sau khi nền văn minh Thuật Giả hủy diệt các người, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nền văn minh vũ trụ Quan Huyên của ta, vì vậy, mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ cùng tiến cùng lùi với mọi người”.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tín Du và Thái A Thiên: “Không cần phải nói gì nữa, chỉ cần ta ở đây, nền văn minh Tu La nhất định sẽ bình yên vô sự”.

Nghe được lời cam kết của Diệp Quân, Thái A Thiên nhất thời hơi kích động, ông ta đứng dậy hành lễ thật sâu với Diệp Quân: “Ta đại diện cho nền văn minh Tu La cảm ơn Diệp công tử”.

Thấy cảnh tượng này, đám người Đại Tôn và cha của hắn ta đều khiếp sợ.

Thái A Thiên là cường giả cảnh giới Ách Đạo đỉnh cao, nhưng đối phương lại chỉ vì một câu nói của thiếu niên này mà lại kích động như vậy, đến mức hành lễ, chẳng lẽ sau lưng thiếu niên này có cường giả cảnh giới Khai Đạo?

Đại Tôn nhìn Diệp Quân, trong mắt hắn ta lóe lên vẻ phức tạp, hắn ta biết, hắn ta đã đánh giá thấp Diệp huynh này rồi.

Dĩ nhiên, càng nhiều hơn là vui mừng, vui mừng vì ban đầu đã không tùy tiện đối địch, nếu không, hôm nay nền văn minh Quân Lâm sẽ càng khó khăn hơn.

Đúng lúc này, Thái A Nan đột nhiên xuất hiện giữa sân, ông ta nhìn mọi người, sau đó trầm giọng nói: “Nền văn minh Thuật Giả đang trồng cây!”

Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.

Tín Du khẽ nhíu mày: “Trồng cây hả?”

Thái A Nan gật đầu: “Đúng vậy, ngay trong tinh không”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Chắc hẳn bọn chúng muốn hồi sinh gốc cây Tiên Đạo Thụ”.

Tiên Đạo Thụ!

Sắc mặt Tín Du và Đại Tôn đều u ám, ở trong bí cảnh đó, bọn họ đã từng nghe người thần bí kia giới thiệu về Tiên Đạo Thụ.

Mà việc có thể bảo tồn gốc cây cổ thụ đó dưới sự hủy diệt của ngọn lửa Thiên Hành không phải là việc đơn giản.

Đại Tôn lập tức nói: “Phải ngăn cản bọn chúng”.
 
Chương 3458


Chương 3458

Tín Du cũng gật đầu: “Bây giờ chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, phải chủ động tấn công”.

Đại Tôn đứng thẳng dậy: “Ngày mai, ngay ngày mai, hai đội quân chúng ta sẽ cùng hội tụ, liều mạng với bọn chúng”.

Thái A Thiên gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Đại Tôn chắp tay với Tín Du và Thái A Thiên: “Mai gặp”.

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, mai gặp”.

Diệp Quân gật đầu: “Mai gặp”.

Đại Tôn và Đại Kình dẫn mọi người rời đi.

Tín Du nhìn về phía Thái A Thiên: “Thiên tộc trưởng, chuẩn bị đi”.

Thái A Thiên xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, trong nền văn minh Tu La, từng luồng khí tức cường đại phóng lên cao.

Tín Du nhìn Diệp Quân ở trước mặt, sau đó cười nói: “Thật ra Diệp công tử cũng không muốn rơi vào vũng nước đục này lắm đúng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Như ta đã nói, sau khi nền văn minh Thuật Giả hủy diệt các cô, cũng sẽ không bỏ qua cho vũ trụ Quan Huyên của ta, cho dù bây giờ ta không ra tay, sau này chắc chắn vẫn phải ra tay, nếu đã thế thì tại sao bây giờ không hợp tác với các cô, đúng không, bây giờ chúng ta đã là đồng minh”.

Tín Du khẽ mỉm cười: “Diệp công tử, ta hơi tò mò một chuyện, ngươi có thể giải thích cho ta không?”

Diệp Quân chớp mắt nhìn: “Có thể không hỏi không?”

Lúc này Tín Du lắc đầu: “Không được, ta phải hỏi”.

Diệp Quân bất lực: “Vậy cô hỏi đi”.

Tín Du nói: “Người đã chế tạo thanh kiếm của ngươi, cũng chính là cô cô của ngươi, thực lực của bà ấy rốt cuộc mạnh đến mức nào? Ngươi có thể lén nói cho ta, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, thật đấy”.

Diệp Quân trầm mặc.

Tín Du nhìn chằm chằm Diệp Quân, vẻ mặt mong đợi.

Diệp Quân cười nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Tín Du nói: “Đương nhiên là nói thật”.

Diệp Quân cười nói: “Thời điểm đỉnh cao của nền văn minh Thuật Giả…

Có lẽ bọn họ cũng không tiếp nổi một nhát kiếm của cô cô ta”.

Tín Du sửng sốt.

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Lúc này, Tín Du đột nhiên nói: “Ta tin ngươi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du, Tín Du cười nói: “Thật đấy”.

Diệp Quân cười ha hả, không nói gì nữa.

Bởi vì ngày mai có một trận trận quyết chiến lớn, vì vậy, nền văn minh Tu La lúc này đang điều động nhân lực, vô số cường giả đang bế quan cũng phải xuất quan trước thời hạn, cường giả đang ở bên ngoài cũng bị gọi về, từng luồng khí tức mạnh mẽ không ngừng xuất hiện trong nền văn minh Tu La.

Thái A Thiên và Tín Du cũng nhúng tay vào, dưới sự sắp xếp của họ, một số người trẻ tuổi đã được đưa đến vũ trụ Quan Huyên.
 
Chương 3459


Chương 3459

Không phải do không tin tưởng Diệp Quân, chủ yếu là vì bọn họ phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh cho sự truyền thừa của nền văn minh.

Cho dù nền văn minh Tu La thất bại trong trận chiến này thì nền văn minh của nền văn minh Tu La cũng có thể tiếp tục được truyền thừa.

Đêm này nhất định là một đêm không ngủ đối với nền văn minh Tu La.

Diệp Quân dẫn Nhất Niệm tới một vùng tinh không đầy sao mà bọn họ đã từng tới, bầu trời vẫn đầy sao, cảnh sắc y như cũ.

Nhưng khác với lần trước, bây giờ chỗ này vô cùng hiu quạnh, rất ít người.

Diệp Quân đưa Nhất Niệm đến ngồi trước một cây cổ thụ trong tinh không, lần này, hắn không chuẩn bị gà nướng, mà nướng nguyên cả con dê.

Nhất Niệm ngồi xổm bên cạnh Diệp Quân, liếm kẹo hồ lô, cặp mắt nhìn chằm chằm nguyên cả con dê đang được nướng ở phía trước, thèm thuồng chảy nước miếng.

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân cười ha hả, hắn phát hiện, Nhất Niệm còn tham ăn hơn cả Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Nhất Niệm khẽ nói: “Trước kia ta chưa từng ăn thức ăn ngon như vậy”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Trước kia muội đều không ăn gì sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Dù sao từ ban đầu đã như vậy rồi”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Nhất Niệm, cha mẹ muội đâu?”

Nhất Niệm lắc đầu lần nữa: “Không có cha mẹ”.

Diệp Quân nói: “Muội là trẻ mồ côi à?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Không có cha mẹ”.

Diệp Quân sửng sốt: “Ý của muội là, từ nhỏ muội đã không có cha mẹ… ý của ta là… muội…”

Nhất Niệm cười nói: “Bọn ta khác với các huynh ở chỗ đó, người ở chỗ bọn ta không phải được sinh ra”.

Diệp Quân cau mày: “Không phải được sinh ra hả? Vậy thì đến từ đâu?”

Nhất Niệm nói: “Chui ra từ trong trái cây”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ, yết hầu cuồn cuộn: “Muội nói muội chui ra từ trong trái cây hả?”

Nhất Niệm gật đầu: “Bọn ta đều chui ra từ trong trái cây, còn bọn huynh ở đây hình như chui ra từ trong bụng của người phụ nữ”.

Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao trong bụng của người phụ nữ lại có em bé? Thật sự vô cùng kỳ quái”.

Nói xong, cô ta còn sờ bụng mình.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn thật sự không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, vì vậy, hắn nói lảng sang chuyện khác: “Ở chỗ bọn muội không có ai kết hôn sao?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Không kết hôn, nếu muốn có con thì đi tìm một quả trái cây, tất nhiên, có quả tốt cũng có quả xấu”, nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu như ta muốn sinh đứa nhỏ bằng bụng thì sinh thế nào? Có phiền phức không?”

Diệp Quân: “….”
 
Chương 3460


Chương 3460

Sinh con!

Diệp Quân lặng thinh.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân đợi câu trả lời.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chắc hẳn muội đã tiếp thu hết thông tin văn hóa nền văn minh vũ trụ của bọn ta”.

Nhất Niệm chớp mắt: “Có phải không tiện trả lời không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều thứ”.

Nhất Niệm khẽ lắc đầu, liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Vậy sau này ta muốn có con thì vẫn đi nhận trái cây nhỉ”.

Diệp Quân dở khóc dở cười.

Nhưng hắn vẫn khá tò mò về nơi ở của Nhất Niệm.

Con người bước ra từ trong trái cây ư?

Hắn chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Chẳng mấy chốc thịt dê trong tay Diệp Quân đã được nướng chín, mùi thơm khiến người ta càng thèm thuồng.

Diệp Quân rắc một ít gia vị mang đến từ hệ Ngân Hà lên, hắn nhìn Nhất Niệm, khóe miệng Nhất Niệm đã chảy nước miếng.

Diệp Quân bật cười, hắn xé một cái đùi dê đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm vội gói kẹo hồ lô còn chưa ăn hết đó lại, sau đó nhận lấy đùi dê rồi gặm ngấu nghiến.

Diệp Quân mỉm cười, dịu giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng để bị nghẹn”.

Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, nhếch môi cười, sau đó ăn tiếp.

Diệp Quân khẽ cười, cũng xé một miếng đùi dê, sau đó cắn một miếng, phải nói là hương vị cực kỳ ngon, nhất là sau khi thêm gia vị mang đến từ hệ Ngân Hà, hương vị càng thêm thơm ngon.

Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, có ăn không?”

Tiểu Tháp tức giận mắng: “Ngươi cút đi, thằng nhóc xấu xa”.

Diệp Quân: “Vị huynh đệ này”.

Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại thì nhìn thấy một nam một nữ đứng cách bên phải hắn và Nhất Niệm không xa, hai người đều rất trẻ, người đàn ông mặc trường bào, khuôn mặt tuấn tú, trên tay cầm một thanh kiếm, trên môi là nụ cười hòa nhã. Còn cô gái bên cạnh y mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mặc dù dung mạo không tuyệt thế nhưng cũng rất thanh tú.

Diệp Quân hơi ngờ vực.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Có ngại khi thêm hai người không?”

Diệp Quân cười nói: “Không ngại đâu”.

Người đàn ông chắp tay lại: “Cảm ơn”.

Dứt lời, y kéo cô gái bên cạnh ngồi xuống trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm.

Cô gái nhìn chằm chằm thịt dê nướng trước mặt Diệp Quân, yết hầu hơi động, nhưng ngoài mặt vẫn khá e dè, trốn sau lưng người đàn ông.

Thấy thế, Diệp Quân lập tức hiểu ra. Chắc là đối phương ngửi được mùi thịt dê nướng, muốn ăn.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó chỉ vào thịt dê nướng: “Mời hai vị tùy ý”.
 
Chương 3461


Chương 3461

Người đàn ông cảm kích nhìn Diệp Quân, sau đó xé một miếng thịt dê đưa cho cô gái bên cạnh, cô gái vội nhận lấy, cắn nhẹ một miếng, hai mắt cô ta sáng lên, bắt đầu gặm ăn từng miếng lớn.

Người đàn ông mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân ở phía đối diện: “Không biết vị huynh đệ này là người ở tộc nào?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết ta à?”

Không phải là hắn tự đại, chủ yếu là hắn đã đánh nhau với rất nhiều người ở nền văn minh Tu La, theo lý thì người của nền văn minh Tu La hẳn là biết hắn mới đúng chứ.

Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, rồi nói: “Xin lỗi, vợ chồng ta đi du ngoạn quanh năm, hiếm khi về đây, lần này là vì nhận được lệnh gọi về trong tộc nên vội vã trở về, thế nên còn tương đối xa lạ với nhiều người”.

“Thì ra là thế”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tên là Diệp Quân, vị bên cạnh này là Nhất Niệm – muội muội ta”.

Người đàn ông cười nói: “Thì ra là Diệp huynh, ta là Cao Càn, người bên cạnh là vợ ta – Lâm Tiên”.

Diệp Quân nói: “Các huynh từ bên ngoài trở về à?”

Cao Càn gật đầu: “Sắp đến sẽ khai chiến với nền văn minh Thuật Giả – nền văn minh vũ trụ cấp bốn, người ở bên ngoài đều phải về”.

Lâm Tiên bên cạnh Cao Càn bỗng dừng lại, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.

Cao Càn nắm lấy tay cô ta, cười nói: “Không có gì, nếu có thể thắng, chúng ta cùng nhau ngao du thiên hạ, sau đó tìm một nơi yên tĩnh dưỡng già; nếu thua thì chúng ta cùng chết. Nếu không sinh ra cùng nhau, ta cũng có thể chấp nhận chết cùng nhau, ha ha”.

Lâm Tiên nhìn Cao Càn, ánh mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.

Diệp Quân nhìn hai người, thật ra thực lực của hai người không thấp, nhất là Cao Càn, là cường giả tám phần thần tính.

Một kiếm tu tám phần thần tính, chắc chắn sức chiến đấu không phải dạng vừa.

Cao Càn bỗng nhìn Diệp Quân cười nói: “Hình như Diệp huynh cũng là kiếm tu”.

Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Sao huynh biết?”

Hắn không đem theo kiếm.

Cao Càn nói: “Cảm nhận được”.

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Cao Càn nói: “Diệp huynh là cường giả ba phần thần tính à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Cao Càn mỉm cười, xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, thanh kiếm dài ba thước, rộng bằng hai ngón tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, trên thân kiếm còn được vẽ một tấm bùa chú bí ẩn.

Cao Càn đưa thanh kiếm trong tay cho Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh, chúng ta gặp nhau thế này đều là có duyên, huống gì vợ chồng ta đã ăn thịt dê của huynh. Thanh kiếm này tên là U Tuyền, ta tình cờ có được nó ở một bí cảnh vào năm trước, tặng cho huynh”.

Dứt lời, y buông tay phải ra, thanh kiếm đó bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân vội nói: “Cao huynh, không cần làm thế”.

Dứt lời, hắn cầm lấy thanh kiếm định trả lại cho Cao Càn, lúc này kiếm U Tuyền trong tay hắn bỗng rung lên, phát ra tiếng kiếm kêu trầm thấp.
 
Chương 3462


Chương 3462

Thấy thế Cao Càn bật cười: “Diệp huynh, xem ra thành kiếm này có duyên với huynh”.

Diệp Quân còn muốn nói gì nữa thì thanh kiếm đó quấn chặt lấy hắn.

Cao Càn kéo cô gái bên cạnh đứng lên, y xé một cái đùi dê rồi đưa cho cô gái bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp huynh, mong rằng lần này bọn ta có thể sống sót”.

Dứt lời, y kéo cô gái bên cạnh xoay người rời đi.

Thấy hai người đi rồi, Diệp Quân mỉm cười, hắn nhìn kiếm U Tuyền trong tay, kiếm U Tuyền rung lên, rất phấn khích.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Đúng là có duyên”, dứt lời, hắn để thanh kiếm vào trong thức hải của mình, sau đó làm ấm bằng kiếm ý vô địch.

Lúc này Nhất Niệm ở bên cạnh Diệp Quân bỗng nói: “Họ là vợ chồng ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Nhất Niệm cắn một miếng thịt dê, sau đó nói: “Vợ chồng tức là có thể cùng nhau sinh con nhỉ?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Gần như thế”.

Nhất Niệm nói: “Ở chỗ bọn ta, muốn làm cho đứa bé chui ra từ trong trái cây thì phải dùng linh khí và thần hồn của chính mình không ngừng làm ấm nó, ở chỗ các huynh sinh con cần phải làm gì?”

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Tăng cường sức khỏe, bồi bổ và rửa chân”.

Nhất Niệm quay sang Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Rửa chân ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nhất Niệm khó hiểu: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Có vài nơi rửa chân không phải là rửa chân thật mà là rửa”.

Nói đến đây hắn bỗng dừng lại.

Nhất Niệm còn muốn hỏi nữa, Diệp Quân vội đưa cái đùi dê cuối cùng cho cô ta: “Đừng hỏi nữa, ăn nhanh đi”.

Nhất Niệm: “…”

Không lâu sau, một mình Nhất Niệm ăn hết cả một con dê nhưng có cảm giác vẫn chưa ăn thỏa thích.

Diệp Quân nằm xuống đất, hai tay để ra sau đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rực rỡ, khẽ nói: “Tháp gia, ngày mai ta nên gọi cô cô hay gọi ông nội?”

Tiểu Tháp nói: “Vẫn nên gọi ông nội ngươi đi, dạo này cô cô ngươi có vẻ không ổn lắm”.

Diệp Quân hỏi: “Ngươi nói xem, sao cô cô lại biến thành váy đỏ rồi? Lẽ nào là cãi nhau với cha à? Nhưng ta nghĩ không phải thế”.

Tiểu Tháp cũng nói: “Chắc là không phải, cô cô ngươi không có khả năng giận cha ngươi, ta nghĩ chắc cô cô ngươi muốn giết người”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Không phải là muốn giết ông nội và đại bá của ta đấy chứ?”

Tiểu Tháp nói: “Khó nói lắm”.

Diệp Quân tê cứng cả người.

Lúc này Nhất Niệm cũng nằm xuống cạnh Diệp Quân, cô ta lấy một cây kẹo hồ lô trong túi ra, sau đó nói: “Người có thể ăn không?”

Diệp Quân quay đầu sang nhìn Nhất Niệm, đầu kêu ong ong.

Tiểu Tháp nói: “Nếu cô ta ở chung với Nhị Nha thì nguy hiểm quá”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Sao muội lại hỏi thế?”
 
Chương 3463


Chương 3463

Nhất Niệm do dự, sau đó nói: “Không thể à?”

Diệp Quân không nói gì.

Vấn đề này không bình thường.

Nhất Niệm không hỏi vấn đề này nữa, hai tay cô ta ôm lấy cánh tay Diệp Quân, sau đó dựa đầu vào vai Diệp Quân, khẽ nói: “Chúng ta ngủ thôi”.

Diệp Quân cười nói: “Nhất Niệm, muội nói bọn muội đều được sinh ra từ trong trái cây, vậy ai là người hái muội từ trên cây xuống?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Không nhớ được”.

Diệp Quân nhíu mày.

Nhất Niệm nói: “Từ lúc ta nhớ được chuyện thì ta đã đi làm rồi, còn những chuyện khác ta cũng không rõ”.

Diệp Quân nói: “Công việc của các muội có lương không?”

Nhất Niệm nói: “Có, nhưng ta không dùng bao nhiêu cả, nên tiết kiệm được rất nhiều”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cái gì?”

Nhất Niệm lấy một viên tinh thạch Đại Đạo bằng nắm tay từ trong túi trúc nhỏ ra, sau đó đưa cho Diệp Quân: “Một trăm năm phát một viên”.

Một trăm năm phát một viên.

Diệp Quân nhận lấy tinh thạch đó, vừa cầm trong tay Diệp Quân đã cảm nhận được năng lượng cực kỳ đáng sợ bao phủ toàn thân, không chỉ thế, hắn còn cảm thấy cả người mình đang dần thay đổi.

Thay đổi thể chất!

Đáng sợ nhất là Diệp Quân đột nhiên nhận ra ba loại huyết mạch trong người hắn bỗng chủ động thức tỉnh, sau đó điên cuồng nuốt lấy tinh thạch đó.

Diệp Quân cảm thấy hoảng hốt, vội đưa tinh thạch trong tay cho Nhất Niệm, đồng thời trấn áp sức mạnh ba loại huyết mạch trong người.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Đó là một món đồ tốt”.

Sau khi trấn áp sức mạnh ba loại huyết mạch, Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm bên cạnh: “Nhất Niệm, đây là gì?”

Nhất Niệm nói: “Chỗ bọn ta gọi là tinh thể Vĩnh Hằng, cứ một trăm năm ta sẽ có một viên”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Muội làm việc bao lâu rồi?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Ta không nhớ nữa”.

Diệp Quân lặng thinh.

Nhất Niệm đưa tinh thể Vĩnh Hằng cho Diệp Quân: “Cho huynh”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Muội cất đi”.

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Ta có nhiều lắm, cái này cho huynh chơi”.

Diệp Quân lắc đầu, sau đó nói: “Ta thật sự không cần, nghe lời ta”.

Nhất Niệm do dự, sau đó nói: “Được thôi”.

Dứt lời, cô ta cất tinh thể Vĩnh Hằng đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Trước đó có phải muội từng bảo ta đi làm công với muội không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân: “Ta nghĩ cũng được”.
 
Chương 3464


Chương 3464

Nhất Niệm cười nói: “Họ không cần huynh”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Nhất Niệm khẽ nói: “Huynh không mạnh lắm”.

Diệp Quân im lặng, muội nói thẳng ta yếu là được mà.

Nhất Niệm bỗng nói: “Nhưng cô cô của huynh chắc chắn là được. Bảo bà ấy đi với ta đi, còn cả đại bá của huynh nữa”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Bảo cô cô và đại bá đi làm công hả?

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn xoa đầu Nhất Niệm, không nói gì.

Không lâu sau, Nhất Niệm đã đi vào giấc mộng.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vì sao đầy trời, trong tinh không đôi khi sẽ có sao băng lướt qua.

Diệp Quân cười nói: “Vị tiền bối dời cả tinh không đến nơi này chắc là một người cực kỳ chân chất”.

Dứt lời, hắn cũng nhắm mắt lại.

Một đêm trôi qua.

Di tích nền văn minh Thuật Giả.

Lúc này, nơi này đã có sự thay đổi kinh thiên động địa, trong tinh không, người thần bí mặc thần bào, tay cầm thần trượng, cách trước mặt là cả ngàn trượng có một tế đàn lơ lửng giữa trời, một tấm bia đá được đặt trên tế đàn, trên tấm bia đá đó khắc những thiên phù kỳ lạ, trên đỉnh tấm bia đá có treo một ký tự cổ bí ẩn.

Người thần bí nhìn chằm chằm ký tự cổ đó, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.

Năm đó sở dĩ nền văn minh Thuật Giả có thể cường thịnh đều nhờ cổ tự này, chỉ cần có thể làm cho cổ tự này có thể thức tỉnh, tái sinh lại Tiên Đạo Thụ thì nền văn minh Thuật Giả có thể khôi phục đến thời điểm đỉnh cao trong thời gian ngắn nhất.

Khôi phục lại vinh quang của nền văn minh Thuật Giả.

Vừa nghĩ đến điều này, người thần bí cảm thấy phấn khích và mừng rỡ, vì lúc đó người thần bí sẽ là Thủy tổ nền văn minh mới của nền văn minh Thuật Giả.

Không chỉ thế, người thần bí cũng có thể nhờ vào điều này mà mở ra một đạo lần nữa, trở thành Độc Khai Nhất Đạo về mặt ý nghĩa thật sự.

Đây mới là mục đích thật sự của người thần bí.

Thật ra dựa vào Tiên Đạo Thụ và truyền thừa Đại Đạo, họ đều từng đạt đến cảnh giới Khai Đạo, nhưng sau khi đạt đến cảnh giới này họ mới nhận ra có một sự khác biệt rất lớn giữa cảnh giới Khai Đạo đi lên bằng ngoại vật và bằng thực lực.

Khai Đạo đi lên bằng ngoại vật chỉ có hình mà không có thực, không thể sáng lập ra một Đại Đạo hoàn toàn mới, truyền đạo cho thế gian.

Thật ra cảnh giới Khai Đạo này hơi phí sức.

Vì sau khi Khai Đạo, muốn nâng cao lần nữa chỉ có duy nhất truyền đạo cho thế gian để người đời sau tôn đạo tu hành, như thế người Khai Đạo có thể có được sức mạnh dồi dào.

Lần này người thần bí muốn dựa vào sự huy hoàng của nền văn minh Thuật Giả, tự mình Độc Khai Nhất Đạo.

Độc Khai Nhất Đạo thật sự.

Vừa nghĩ đến đây, người thần bí đã sục sôi máu huyết, kích động không thôi.

Ngay lúc này một bóng người xuất hiện phía sau người thần bí, ông ta hơi cúi người xuống, sau đó nói: “Thuật chủ, đã chuẩn bị xong rồi”.
 
Chương 3465


Chương 3465

Người thần bí kiềm chế cảm giác phấn khích và kích động, khẽ gật đầu: “Bắt đầu”.

Bóng người đó lẳng lặng rời đi.

Chẳng mấy chốc, thời không xung quanh tế đàn bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó vô số linh khí bống lao ra như thủy triều.

Cướp đoạt linh khí.

Vì lúc trước các Huyết Thi đã nuốt chửng đám người đó nên họ đã biết vũ trụ nền văn minh đằng sau đám người đó, lúc này họ đang ép buộc cướp đoạt linh khí của các vũ trụ nền văn minh này.

Các vũ trụ nền văn minh này không có sức phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn linh khí của vũ trụ nền văn minh của mình bị cướp đoạt.

Rất nhiều vũ trụ nền văn minh đều trở nên tuyệt vọng.

Ngay lúc này, người thần bí bỗng quay đầu nhìn lại, thời không ở chân trời đằng xa bỗng nứt toác, ngay sau đó một cô gái chậm rãi bước ra.

Người đến chính là Tín Du.

Bên cạnh Tín Du là Diệp Quân, Thái A Thiên và các trưởng lão cốt cán của nền văn minh Tu La.

Ở chân trời khác, thời không nơi đó cũng nứt lìa, Đại Tôn và Đại Kình từ tốn bước ra.

Người thần bí nhìn đám người Diệp Quân, khẽ cười: “Vốn dĩ muốn đi tìm các ngươi sau khi xong việc, không ngờ các người lại chủ động tìm đến đây, cũng tốt, đỡ tốn thời gian của bọn ta”.

Vừa dứt lời, thời không đằng sau ông ta bỗng rung chuyển, sau đó bảy Huyết Thi chậm rãi bước ra.

Bảy Huyết Thi đều toát ra khí tức uy lực ngút trời.

Còn chưa kết thúc, thời không sau lưng bảy Huyết Thi đó nứt lìa, hàng vạn cường giả mặc chiến giáp màu đen bước ra.

Những cường giả này mặc áo giáp đen, tay cầm cây thương dài, đồng loạt bước đi, sau khi họ bước ra, ý chí chiến đấu đáng sợ thoáng chốc bao phủ cả vũ trụ tinh không, ép mọi người đến nỗi nghẹt thở.

Đại Tôn bỗng bật cười: “Nền văn minh Quân Lâm ta đến trước”.

Dứt lời, hắn ta đang định ra lệnh, lúc này Đại Kình bên cạnh bỗng đá hắn ta một cước, tức giận nói: “Cha đây vẫn chưa chết, con đã bắt đầu làm gia chủ rồi đấy à?”

Mọi người: “…”

Đại Kình nhìn người thần bí đó, sau đó tức giận gào lên: “Quân đoàn Quân Lâm ở đâu?”

Ầm!

Đằng sau Đại Kình, vô số tiếng gào bỗng đồng loạt vang lên, sau đó hơn một vạn cường giả mặc áo giáp màu vàng đồng loạt bước ra.

Các cường giả đều cầm một cây thương dài màu vàng, bước chân đồng nhất, ý chí chiến đấu ngút trời, vừa bước ra cả vùng trời đất bắt đầu trở nên mờ ảo.

Lúc này Tín Du bỗng nói: “Thần vệ Tu La”.

Ầm.

Thời không ở chân trời đằng sau Tín Du, sau đó hàng vạn thần vệ Tu La đồng loạt bước ra, khác với quân đoàn Quân Lâm, trên người thần vệ Tu La toát ra sát khí và vẻ tà ác.

Đây là quân đội đã từng đánh giết rất nhiều vũ trụ nền văn minh.

Hơn nữa họ tu luyện tâm pháp Tu La chỉ có nền văn minh Tu La có, thế nên khí tức của họ không chỉ là sát khí, mà còn có vẻ tà ác.

Ngoài thần vệ Tu La còn có một đám cường giả mặc đồ trắng, không đông lắm chỉ có hàng ngàn người, họ đều đi theo phía sau Tín Du.
 
Chương 3466


Chương 3466

Những người này đều là cường giả học điện tối thượng.

Thật ra từ khí thế, lúc này nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La đã áp đảo nền văn minh Thuật Giả về khí thế và số người.

Lúc nhìn thấy thần vệ Tu La và quân đoàn Quân Lâm, mặt người thần bí đó đầy vẻ khinh thường, ông ta vung tay lên, bảy Huyết Thi đồng thời tiến lên một bước, bảy luồng uy lực đáng sợ lập tức bao phủ lấy đám người Diệp Quân.

Rầm!

Thoáng chốc khí thế lập tức áp đảo trở lại.

Thấy thế sắc mặt mấy người Tín Du đều trở nên nghiêm trọng, mặc dù bảy Huyết Thi này không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo nhưng khí tức và uy lực lại nghiền nát cường giả cảnh giới Ách Đạo bình thường.

Bọn chúng ít nhất cũng là cường giả Bán Bộ Khai Đạo.

Lúc này, một Huyết Thi chậm rãi bước ra, nó nhìn mấy người Diệp Quân: “Một cường giả Ách Đạo lên đánh để các ngươi thấy cường giả Ách Đạo ở thời đại này mạnh đến mức nào”.

Một mình nó khiêu chiến.

Mọi người nhìn nhau, lúc này một người đàn ông trung niên bỗng bước ra.

Người này là cường giả của nền văn minh Quân Lâm, cảnh giới Ách Đạo đỉnh cao.

Cũng được xem là cường giả cốt cán nhất của nền văn minh Quân Lâm.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Đúng ý ta, vì ta cũng muốn xem thử rốt cuộc cường giả nền văn minh Thuật Giả ở trình độ nào”.

Huyết Thi tiến đến trước một bước, sau đó sức mạnh bí ẩn lập tức bao phủ lấy nó và người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên bật cười, bước đến trước một bước, tung ra một quyền, quyền ý ngút trời, sát khí lao ra.

Đơn giản mà trực tiếp.

Huyết Thi đó cũng tung ra một nắm đấm.

Cũng đơn giản mà trực tiếp.

Hai người đối đầu trực diện với nhau, không hề làm màu.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, người đàn ông trung niên lập tức bị văng ra xa, ngay khi ông ta bị chấn động văng ra, một bàn tay đẫm máu chộp lấy bả vai ông ta, ngay sau đó sức mạnh đáng sợ bao phủ lấy cả người ông ta.

Người đàn ông trung niên hoảng hốt, tay trái tung ra nắm đấm, cùng lúc đó một tượng thần xuất hiện đằng sau ông ta.

Lúc này ông ta không dám nương tay mà toàn lực tấn công.

Thế nhưng vào lúc này, Huyết Thi bỗng nhấc đầu gối thúc vào bụng người đàn ông trung niên, thoáng chốc cả người người đàn ông trung niên biến thành hình cánh cung bay ra ngoài, trong lúc đó cơ thể ông ta nổ tung từng tấc, linh hồn biến mất.

Tượng thần vốn dĩ sắp ngưng tụ thành hình ở đằng sau ông ta cũng lập tức vỡ vụn.

Bị trấn áp!

Thấy thế sắc mặt các cường giả nền văn minh Tu La và Quân Lâm đều trở nên nghiêm trọng.

Một cường giả cảnh giới Ách Đạo lại không có sức đánh trả Huyết Thi này?

Người kinh ngạc nhất vẫn là Thái A Thiên và Tín Du.
 
Chương 3467


Chương 3467

Thật ra họ từng đánh nhau với Huyết Thi, đương nhiên không phải là Huyết Thi trước mặt này, mà là Huyết Thi ở nền văn minh Tu La trước đó, hơn nữa mặc dù khi đó Huyết Thi cũng mạnh nhưng cũng không mạnh đến thế.

Dĩ nhiên lúc đó Huyết Thi kia cũng không ở trạng thái đỉnh cao.

Huyết Thi trước mặt này còn mạnh hơn Huyết Thi trước đó.

Huyết Thi lướt nhìn mọi người, sau đó bình tĩnh nói: “Cường giả cảnh giới Ách Đạo ở thời đại này chỉ là một đám bỏ đi sao? Cũng tầm thường quá rồi nhỉ”.

Nghe Huyết Thi nói thế, sắc mặt các cường giả nền văn minh Quân Lâm Quân đều trở nên cực kỳ khó coi.

Dĩ nhiên nhiều hơn vẫn là kinh ngạc.

Họ cũng không ngờ sức chiến đấu của Huyết Thi này lại đáng sợ đến thế.

Lúc này, người thần bí ở đằng xa bỗng cười nói: “Lão Thất, ngươi làm thế chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Ngươi là đệ tử chân truyền của võ thần Thuật Giả ở nền văn minh Thuật Giả, dù là võ thần của thế giới vũ trụ này đều không xứng để đánh với ngươi chứ đừng nói là vài người vô danh này”.

Huyết Thi đó vung tay, lắc đầu: “Yếu quá, nhàm chán thật đấy”.

Dứt lời, nó xoay người đi.

Ngay lúc này Diệp Quân ở cách đó không xa bỗng bước ra.

Thấy thế Tín Du biến sắc, cô ta vội kéo Diệp Quân lại: “Diệp công tử, nếu ngươi muốn gọi người thì ta không cản ngươi, nhưng nếu ngươi muốn đánh với nó thì không được”.

Thái A Thiên cũng nói: “Diệp công tử, không được kích động”.

Diệp Quân nhìn Huyết Thi đó, mỉm cười: “Không sao”.

Khi nhìn thấy Huyết Thi trước mặt đó có khả năng cận chiến, hắn cảm thấy có hứng thú.

Hắn thích đánh nhau với người như vậy.

Nguy hiểm!

Nhưng cũng kích thích!

Tín Du và Thái A Thiên lo lắng không thôi, lúc này Nhất Niệm bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, tay vẫn không rời khỏi kẹo hồ lô như thường.

Diệp Quân cười nói: “Trợ lực cho ta”.

Nhất Niệm gật đầu: “Được”.

Diệp Quân bật cười, sau đó xoay người đi về phía Huyết Thi đó.

Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân chỉ là cường giả cảnh giới hai phần thần tính, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái.

Tên này muốn chết à?

Lúc này người thần bí đó nói: “Là ngươi”.

Diệp Quân nhìn người thần bí, ông ta khẽ cười: “Ta biết thân phận của ngươi không tầm thường, phía sau chắc là có người, ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian, cứ gọi người, thật đấy”.

Ông ta không sợ, vì ông ta đã dự tính, người đằng sau thiếu niên trước mặt này quả thật mạnh nhưng ông ta sẽ không chết.

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.

Diệp Quân bật cười, lại nói: “Tuy nhiên, ta vẫn muốn đánh một trận với Huyết Thi trước đã”.

 
 
Chương 3468


Chương 3468

Vừa nói, hắn vừa nhìn Huyết Thi ở phía xa.

Trực giác nói cho hắn biết, đây là một cơ hội rất lớn đối với hắn.

Người thần bí thản nhiên nhìn Diệp Quân: “Tùy ngươi”.

Ở nơi nào đó, một người đàn ông đột nhiên nhìn Diệp Quân, kinh ngạc nói: “Là huynh ấy”.

Người lên tiếng là Cao Càn đã tiếp xúc với Diệp Quân và Nhất Niệm hôm qua, bên cạnh y là Lâm Tiên.

Lâm Tiên nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Diệp công tử này hẳn là đang che giấu thực lực”.

Cao Càn lắc đầu mỉm cười: “Chắc chắn là vậy, haizz, hôm qua ta còn đưa kiếm cho huynh ấy, thật là…”, Lâm Tiên khẽ mỉm cười, cô ta kéo tay Cao Càn: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng không có ác ý là tốt rồi”.

Cao Càn gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Trong sân, tất cả mọi người cũng đang nhìn Diệp Quân.

Cường giả cảnh giới hai phần thần tính?

Đúng là chán sống!

Huyết Thi ở đối diện Diệp Quân cũng đang nhìn Diệp Quân.

Huyết Thi đột nhiên nói: “Ngươi đang sỉ nhục ta sao?”

Diệp Quân nhìn Huyết Thi, cười nói: “Nói nhảm làm gì, cứ theo trực giác là được rồi”.

Dứt lời, hắn đột nhân biến mất tại chỗ.

Phía xa, Huyết Thi giơ tay lên đánh một quyền ra, sau đó xoay người rời đi.

Đối với nó mà nói, một người yếu như thế này thì không xứng để nó phải đánh ra quyền thứ hai.

Nhưng ngay sau đó, nó dừng bước, bởi vì thời không trước mặt nó đột nhiên nứt lìa, một thanh kiếm phóng ra mà không hề báo trước.

Không phải là kiếm Thanh Huyên, mà là ý kiếm.

Thanh kiếm này xuất hiện vô cùng bất ngờ, điều này khiến trong mắt Huyết Thi tràn đầy vẻ kinh ngạc, nó búng ngón tay về phía trước.

Ầm!

Ý kiếm do Diệp Quân xuất ra lập tức bị đẩy lùi, nhưng ngay sau đó, một luồng khí tức khủng khiếp đột nhiên xuất hiện sau lưng nó.

Huyết Thi khẽ nhíu mày, xoay người đánh một quyền.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan tành, ngay sau đó, một thanh kiếm lại bất ngờ xuất hiện sau lưng nó, lần này, nhát kiếm có tốc độ nhanh hơn, lập tức đâm vào sau lưng nó.

Ầm!

Huyết Thi còn chưa kịp phản ứng lại, vô số ý kiếm đột nhiên xuất hiện xung quanh, sau đó chôn vùi nó.

Mọi người sửng sốt.

Lúc này, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên tỏa ra từ kiếm quang, trong nháy mắt, vô số kiếm quang lập tức vỡ tan tành, một đạo huyết ảnh lao thẳng tới trước mặt Diệp Quân ở phía xa, đánh thẳng một quyền về phía Diệp Quân.

Sắc mặt Diệp Quân không thay đổi, xuất một nhát kiếm ra.

Ngay khi nắm đấm chuẩn bị tiếp xúc với ý kiếm, đột nhiên, nắm đấm đó xòe ra, sau đó khẽ xoay người, cánh tay từ bên cạnh nắm thẳng lấy ý kiếm của Diệp Quân, cơ thể chợt nghiêng về phía trước, thúc một gối về phía Diệp Quân.
 
Chương 3469


Chương 3469

Đây là thủ đoạn mà cường giả nền văn minh Quân Lâm dùng để giết người trước đó.

Tuy nhiên, ngay lúc Huyết Thi nâng đầu gối lên, Diệp Quân chợt buông kiếm, thúc đầu gối về phía trước.

Ầm!

Huyết Thi bị đầu gối của Diệp Quân đẩy lùi ra mấy trăm mét, khi nó vừa mới dừng lại, một thanh ý kiếm rơi thẳng xuống, đâm vào đỉnh đầu của nó.

Ầm!

Đầu của Huyết Thi đột nhiên nứt ra như mạng nhện, lúc này, vô số ý kiếm từ xung quanh lao về phía Huyết Thi, sau đó chôn vùi nó.

Phía xa, Diệp Quân bỗng rút kiếm chém một nhát, vô số thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm hội tụ ở một nơi, một đạo kiếm khí đột nhiên chém về phía xa, Huyết Thi lập tức lùi ra xa ngàn mét.

Tuy nhiên, ngay lúc Diệp Quân chuẩn bị tiếp tục ra tay, thời không xung quanh hắn đột nhiên sụp đổ, một sức mạnh thần bí trong nháy mắt đánh bay ra xa mấy ngàn mét.

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, kiếm quang ở phía xa đã biến mất, Huyết Thi bước ra, xung quanh cơ thể Huyết Thi là mấy chục vết kiếm, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Bấy giờ, tất cả mọi người ở xung quanh đều hơi khiếp sợ.

Bọn họ không ngờ Diệp Quân lại có thể đánh với Huyết Thi đến mức không phân cao thấp, hơn nữa, còn chiếm ưu thế.

Hắn thật sự chỉ là cường giả cảnh giới hai phần thần tính thôi sao?

Ở phía xa, Đại Kình lớn tiếng: “Chiến lực của Diệp công tử này thật kinh khủng”.

Đại Tôn khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp: “Con đã đánh giá thấp hắn rồi”.

Hắn ta luôn biết Diệp Quân rất mạnh, nhưng hắn ta không ngờ thực lực Diệp Quân lại mạnh đến mức này, nếu Diệp Quân cùng cấp với Huyết Thi thì e rằng Huyết Thi không có cả cơ hội để phản đòn.

Người thần bí liếc nhìn Diệp Quân, trong lòng mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng cũng không để tâm lắm.

Nếu nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện thì nền văn minh Thuật Giả sẽ vô địch trong vũ trụ.

Huyết Thi nhìn Diệp Quân: “Ta đã đánh giá thấp ý thức chiến đấu của ngươi rồi”.

Diệp Quân lau máu tươi nơi khóe miệng, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này, Huyết Thi đột nhiên biến mất tại chỗ như quỷ mị.

Trong giây lát, vô số tàn ảnh đột nhiên xuất hiện dày đặc xung quanh Diệp Quân.

Gần như cũng cùng lúc đó, vô số đạo kiếm quang xuất hiện xung quanh Diệp Quân!

Chẳng mấy chốc, tiếng kiếm và tiếng nổ không ngừng vang vọng khắp sân.

Trận chiến của hai người lập tức trở nên khốc liệt.

Huyết Thi rõ ràng đã điên tiết, từng đợt công kích dồn dập như vũ bão, căn bản không cho Diệp Quân cơ hội để thở.

Tuy nhiên, Diệp Quân lại đỡ được hết từng đợt công kích của nó.

Lúc này, Tín Du ở phía xa đột nhiên nói: “Diệp công tử vậy mà lại là song tu Võ Kiếm”.

Đánh đến tận lúc này, bọn họ phát hiện, Diệp Quân không chỉ tu luyện kiếm đạo, mà võ đạo cũng rất cao cường, đặc biệt là ý thức chiến đấu cũng không thua kém gì Huyết Thi.

Tuy nhiên, về mặt tổng thể Diệp Quân vẫn đang gặp bất lợi, bởi vì cảnh giới của hai bên có sự chênh lệch quá lớn.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom