Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3430


Chương 3430

Tín Du hơi thất vọng.

Diệp Quân cười nói: “Cô cô ta không cảm thấy quá hứng thú với nền văn minh Tu La…”

Tín Du: “….”

Thái A Thiên đột nhiên nói: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một câu, trước đó ngươi nói ngươi đến từ một nền văn minh vũ trụ cấp một, đây là thật, hay là…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta quả thật đến từ nền văn minh vũ trụ cấp một”.

Thái A Thiên hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng kiếm này của ngươi, còn cả cô cô của ngươi…”

Tín Du đột nhiên nói: “Chắc hẳn cô cô ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi lại ở nền văn minh vũ trụ cấp thấp kia, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể nói như vậy”.

Tín Du trầm giọng nói: “Cô cô ngươi có thể chế tạo ra loại kiếm này, thực lực nhất định đã đạt đến cảnh giới Khai Đạo… thậm chí còn cao hơn?”

Nói đến đây, cô ta nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn phát hiện, Tín Du và Thái A Thiên thật sự vô cùng tò mò về cô cô của hắn.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô cô ta còn tạo ra một vật, các ngươi có muốn xem không?”

Tín Du vội vàng gật đầu: “Muốn”.

Thái A Thiên cũng gật đầu lia lịa.

Diệp Quân dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, hai người hóa đá tại chỗ.

Tín Du nhìn xung quanh, vẻ mặt khó tin: “Đây…”

Sắc mặt Thái A Thiên cũng vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Quân nhìn hai người, không nói lời nào.

Sở dĩ hắn dẫn hai người vào trong tháp, không phải vì muốn ra vẻ, mà là muốn hợp tác với hai người họ.

Nền văn minh vũ trụ Quan Huyên cần đồng minh trong vũ trụ rộng lớn này.

Lúc này, Tín Du đột nhiên trầm giọng nói: “Kinh khủng…”

Diệp Quân đang định lên tiếng, Thái A Thiên đột nhiên nói: “Xảy ra chuyện rồi”.

Nói xong, ông ta rời khỏi Tiểu Tháp.

Diệp Quân và Tín Du cũng rời khỏi Tiểu Tháp theo.

Bên ngoài, Thái A Nan xuất hiện trước mặt ba người, sắc mặt khó coi: “Huyền Sắc, lão ta… giết đến mức điên rồi”.

Tu La Cổ Giới.

Tu La Cổ Giới là thế giới độc lập mà tộc trưởng đầu tiên của tộc Tu La tạo ra, linh khí bên trong rất dày đặc, có cả hồn trận Tu La năm đó Thủy tổ Tu La tự tay để lại.

Hồn trận Tu La này cũng được gọi là đại trận mạnh nhất nền văn minh Tu La, nghe nói có thể đánh lại cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Lúc này trong Tu La Cổ Giới, vô số mảnh vỡ màn sáng từ trên trời rơi xuống, hàng loạt hắc khí tản ra xung quanh, rất nhiều tiếng kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau vang vọng.

Cả Tu La Cổ Giới như một chiến trường Tu La.

Một người đàn ông cầm kiếm đứng lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo.

Người này chính là Huyền Sắc.
 
Chương 3431


Chương 3431

Vừa nãy hồn trận Tu La – trận pháp mạnh nhất nền văn minh Tu La bị một nhát kiếm của lão ta chém vỡ.

Chỉ một nhát kiếm.

Lúc này các cường giả tộc Tu La mang vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Lúc này Tu La Tịnh – người mạnh nhất tộc Tu La cũng tuyệt vọng đứng đó, hai cánh tay lão ta đã biến mất, xung quanh đều là thi thể của cường giả tộc Tu La.

Không một ai là đối thủ của Huyền Sắc.

Dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo của Độc Khai Nhất Đạo cũng không đỡ được nhát kiếm của lão ta chứ đừng nói đến cường giả mười phần thần tính.

Hoang đường như thế đấy.

Mọi người đều không ngờ thanh kiếm này lại mạnh đến thế.

Mạnh đến mức không thể tin được.

Lúc này Huyền Sắc chậm rãi bước đến chỗ Tu La Tịnh ở đằng xa, thấy thế sắc mặt các cường giả tộc Tu La đều thay đổi.

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Huyền Sắc cúi đầu nhìn xuống kiếm Thanh Huyên trong tay, sau đó nhìn Tu La Tịnh cười nói: “Tu La Tịnh, ta biết bây giờ ông chắc đang cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc trước đã không diệt Huyền tộc ta khi trong tay có thanh kiếm này, đúng không?”

Tu La Tịnh bỗng cười nói: “Huyền Sắc, ông nghĩ ông sẽ là người thắng cuối cùng sao?”

Huyền Sắc bật cười, sau đó nói: “Ông muốn nói về thiếu niên kiếm tu Diệp Quân đó à?”

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, không nói gì.

Huyền Sắc lắc đầu khẽ cười: “Tâm tư của thiếu niên kiếm tu đó rất nhiều, hắn giở mấy trò này, sao ta có thể không biết chứ? Sau khi tiêu diệt tộc Tu La ông thì hắn cũng nhỏ bé như con kiến với ta thôi”.

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ thương hại.

Lúc này lão ta mới nhận ra người trước mặt này ngu ngốc thế nào.

Nên nói là đã ngu ngốc đến mức bị che mờ mắt rồi.

Thanh kiếm này nghịch thiên như vậy thì người chế tạo ra kiếm sẽ đáng sợ đến mức nào? Diệp Quân có thể lấy được thanh kiếm này lẽ nào là nhặt được sao? Chắc chắn là người tạo ra kiếm đã đưa nó cho hắn, mà có thể có được thanh kiếm này, vậy Diệp Quân sẽ có quan hệ bình thường với người tạo ra kiếm ư?

Hơn nữa giờ nhìn lại, lúc đầu Diệp Quân giao thanh kiếm ra đều là cố ý.

Mục đích là để tộc Tu La của mình và Huyền tộc tàn sát lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Tu La Tịnh tự giễu, mình đang cười người trước mặt ngu ngốc nhưng lúc đầu chẳng phải mình cũng ngu ngốc nhường nào đó sao?

Lợi ích thật sự che mờ mắt và đầu óc của con người.

Tu La Tịnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Huyền Sắc ở phía xa, lão ta xòe tay ra, một lệnh bài cổ chậm rãi bay lên không trung. Ngay sau đó, bên ngoài Tu La Thành, những bức tượng thần vệ Tu La bỗng rung chuyển, chẳng mấy chốc hàng vạn thần vệ Tu La đột nhiên phá vỡ khoảng không đi thẳng vào trong Tu La Cổ Giới.

Thần vệ Tu La.
 
Chương 3432


Chương 3432

Mấy vạn thần vệ Tu La chỉnh tề ngay ngắn, ai nấy cũng đều toát ra ý chí chiến đấu đáng sợ, khí tức cực mạnh, chấn động cả Tu La Cổ Giới khiến cho thời không chấn động dữ dội, cực kỳ khủng khiếp.

Nhìn thấy hàng vạn thần vệ Tu La, Huyền Sắc bỗng nhíu mày, tộc Tu La có thể luôn thống trị cả nền văn minh Tu La, phần lớn là vì những thần vệ Tu La này, bởi vì những thần vệ Tu La này chỉ nghe lệnh của tộc Tu La và học sĩ tối thượng.

Trong mắt các cường giả tộc Tu La lại hiện lên tia hy vọng.

Sắc mặt của các cường giả Huyền tộc trở nên nghiêm trọng, dĩ nhiên họ biết những thần vệ Tu La này đáng sợ đến cỡ nào, những thần vệ Tu La này đều là các chiến sĩ tinh nhuệ nhất của nền văn minh, là sự tồn tại vô địch trong cùng cấp bậc, thậm chí là vô địch hơn cấp bậc.

Các cường giả Huyền tộc nhìn Huyền Sắc ở đằng xa, Huyền Sắc híp mắt lại, lão ta nắm chặt kiếm Thanh Huyên, mặc dù cũng kiêng dè mấy thần vệ Tu La này nhưng lão ta không sợ, bởi vì lão ta cảm thấy mình vô địch khi cầm thanh kiếm này trong tay.

Ngay lúc này Tu La Tịnh đó bỗng tức giận chỉ vào Huyền Sắc: “Giết!”

Các thần vệ Tu La nhận được lệnh, vừa định ra tay thì lúc này họ như thể chấp nhận mệnh lệnh gì đó đột nhiên biến thành từng tia sáng rồi biến mất ở tận cuối chân trời.

Mọi người đều sửng sốt.

Tu La Tịnh cũng sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt lão ta bỗng trở nên khó coi: “Tín Du!”

Ngoài tộc Tu La ra, Tín Du cũng có thể ra lệnh cho thần vệ Tu La.

Lúc đầu tiên tổ tộc Tu La và học sĩ tối thượng của học điện tối thượng đã thỏa thuận, nếu mệnh lệnh của hai bên đời sau có xung đột thì thần vệ Tu La có thể tạm thời không nghe theo lệnh của bất kỳ bên nào.

Nguyên nhân làm thế là sợ tộc Tu La và học sĩ tối thượng đấu đá lẫn nhau.

Lúc này Huyền Sắc bỗng cười phá lên: “Tu La Tịnh, tự tạo nghiệt, ha ha!”

Tu La Tịnh nhìn Huyền Sắc, vẻ mặt cực kỳ hung dữ: “Tộc người Tu La nghe đây, bất kể hôm nay có thế nào cũng khó tránh khỏi cái chết, nếu đã thế vậy tại sao không liều mình chiến đấu? Giết một người không thiệt, giết hai người có lợi”.

Dứt lời, khí tức trong người lão ta bỗng tăng lên rất nhanh, sau đó cả người lao đến chỗ Huyền Sắc.

Tự hủy diệt!

Thấy thế ánh mắt người tộc Tu La đó lóe lên vẻ quyết đoán, đều đồng loạt lao lên trời xông đến chỗ các cường giả Huyền tộc.

Đều chọn tự hủy diệt!

Như Tu La Tịnh đã nói, nếu hôm nay đã khó thoát khỏi cái chết, vậy tại sao không làm đến cùng?

Thấy người tộc Tu La như tự sát lao đến, mắt Huyền Sắc đầy vẻ khinh thường, lão ta lập tức biến thành tia kiếm quang lao đến.

Chẳng mấy chốc cả Tu La Cổ Giới vang lên từng tiếng kêu thảm thiết và tiếng nổ.

Huyền Sắc tay cầm kiếm Thanh Huyên thì là người bất khả chiến bại, Tu La Tịnh vừa lao đến trước mặt lão ta đã bị một nhát kiếm đánh văng ra xa, thần hồn bị hút hết.

Bị tiêu diệt hoàn toàn.

Sau khi chém chết Tu La Tịnh bằng một nhát kiếm, Huyền Sắc xoay người xông đến giết các cường giả tộc Tu La.

Ngay cả Tu La Tịnh cũng không phải là đối thủ của lão ta, huống hồ những người khác?

Chẳng mấy chốc một chiến trận tàn sát diễn ra.

Khi mấy người Diệp Quân chạy đến Tu La Cổ Giới, mùi máu tanh lập tức ập đến, Tín Du dẫn đầu nhíu mày.

Diệp Quân nhìn thành cổ đằng xa, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông trong cả thành cổ.
 
Chương 3433


Chương 3433

Giết hết toàn bộ!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Hắn không ngờ Huyền Sắc lại ra tay tàn độc như thế, thế mà đã giết hết tộc Tu La.

Dĩ nhiên hắn không thương tiếc gì cả, đùa à, trước đó tộc Tu La cũng rất muốn giết hắn đấy.

Ngay lúc này trong núi thi thể đó, một người đàn ông bước ra khỏi đó, người đến là Huyền Sắc.

Lúc này cả người Huyền Sắc đều dính máu, trông có vẻ hơi điên cuồng.

Tay lão ta cầm chặt kiếm Thanh Huyên.

Nhìn thấy Huyền Sắc, Tín Du nhíu mày, cô ta cũng không ngờ Huyền Sắc lại tàn độc đến thế, giết hết cả tộc Tu La.

Mấy năm nay, mặc dù vài gia tộc lớn cũng có đấu đá lẫn nhau nhưng chưa từng đánh đến mức này.

Huyền Sắc chậm rãi bước ra, tay phải siết chặt kiếm Thanh Huyên, trên môi nở nụ cười tà ác.

Đằng sau lão ta là thần vệ Tu La và cường giả Huyền tộc.

Huyền Sắc nhìn Tín Du: “Học sĩ tối thượng, tộc Thái A, đầu hàng hoặc là chết”.

Vừa ngắn gọn vừa trực tiếp.

Tín Du nhìn Huyền Sắc, sau đó nói: “Ông chắc chắn muốn làm như thế chứ?”

“Ha ha!”

Huyền Sắc bỗng bật cười: “Học sĩ tối thượng, đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy rõ tình hình sao?”

Tín Du lạnh lùng liếc nhìn Huyền Sắc, không nói gì.

Huyền Sắc cười nói: “Có biết tại sao không giết luôn cô không? Vì ta nghĩ cô và học điện tối thượng còn tác dụng, cô yên tâm, chỉ cần cô đầu hàng, mọi đãi ngộ dành cho học điện tối thượng và cô vẫn sẽ như cũ”.

Tín Du bỗng nói: “Thần hồn Huyết Thi đó vẫn còn trong người ông à?”

Huyền Sắc cười nói: “Đúng thế, nhưng giờ nó đã trở nên nhỏ bé ở trước mặt ta rồi, sở dĩ ta không tiêu diệt nó là vì nó vẫn có tác dụng với ta”.

Tín Du khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Huyền Sắc nhíu mày: “Đầu hàng hay không?”

Lão ta có thể tiêu diệt tộc Tu La, nhưng lão ta vẫn khá lo ngại với học sĩ tối thượng, bởi vì học sĩ tối thượng có thanh danh rất cao trong nền văn minh Tu La, địa vị cực kỳ thần thánh, nếu lão ta tàn sát cả học sĩ tối thượng thì sẽ bất lợi cho việc Huyền tộc thống trị.

Tín Du bình tĩnh nói: “Ta muốn suy xét đã”.

Huyền Sắc nhìn Tín Du: “Được, ta cho cô nửa khắc để suy xét”.

Dứt lời, lão ta nhìn Thái A Thiên bên cạnh Tín Du: “Thái A Thiên, nếu tộc Thái A đầu hàng cũng có thể tránh được tội chết”.

Thái A Thiên nhìn Huyền Sắc, sau đó nói: “Ta cũng muốn suy xét”.

Huyền Sắc nheo mắt: “Có phải các người cho rằng ta sẽ không giết các người không?”

Thái A Thiên không nói gì mà quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh.

Lúc này Huyền Sắc bỗng nhìn Diệp Quân, lão ta cười nói: “Chúng có thể đầu hàng nhưng ngươi thì không”.
 
Chương 3434


Chương 3434

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Thái A Thiên cười nói: “Vì ngươi rất xấu xa”.

Tín Du bỗng nói: “Huyền Sắc, ông có từng cho rằng rất có thể lai lịch của Diệp công tử đây không đơn giản như ông nghĩ không?”

Huyền Sắc bỗng khẽ cười: “Đương nhiên là ta biết hắn không đơn giản, tuổi còn trẻ như vậy mà đã có sức chiến đấu đáng sợ đến thế, cho dù là trong lịch sử nền văn minh Tu La cũng cực kỳ hiếm thấy người như vậy, chứ đừng nói là bên ngoài. Nhưng…”

Nói đến đây, lão ta nhếch môi cười: “Thế thì đã sao? Đừng nói người đằng sau hắn không đơn giản, dù người đằng sau hắn là cường giả cảnh giới Khai Đạo, ta vẫn có thể giết hắn bằng một nhát kiếm. Ha ha…”

Một nhát kiếm chém chết cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Tín Du nhíu mày, tên này không phải bị che mờ mắt bình thường rồi.

Huyền Sắc ngẩng đầu lên, lão ta nhìn vào tận cuối tinh không, hít sâu một hơi: “Vô địch, thật sự rất cô đơn”.

Giọng lão ta được tu vi cực mạnh trợ giúp đã ngưng tụ thành một luồng âm tần đi vào tận cuối vũ trụ, do đó rất nhiều vũ trụ và tinh vực đều nghe được giọng nói này.

Vô địch thật sự rất cô đơn!

“Hả?”

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ tận cuối tinh không vũ trụ.

Nghe thấy giọng nói này, Huyền Sắc bỗng phá lên cười, tay cầm kiếm Thanh Huyên chỉ vào nơi đó, bật cười: “Không phục à?”

“Ừ!”

Giọng nói đó vang lên, sau đó thời không cách đó không xa bỗng nứt toác, ngay sau đó một kiếm tu áo trắng bước ra.

Diệp Quân: “…”

Kiếm tu bước ra đó mặc một bộ áo bào màu trắng, đơn giản mộc mạc, tay cầm một thanh kiếm dài, vẻ mặt rất ung dung.

Nhìn thấy người đến, Diệp Quân sững sờ.

Sao đại bá Tiêu Dao lại đến đây?

Trong ấn tượng của hắn, đại bá Tiêu Dao cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa lại rất tốt, bây giờ gặp lại lần nữa, hắn cảm thấy vừa kinh ngạc vừa thân thiết.

Tín Du ở bên cạnh Diệp Quân nhìn chằm chằm kiếm tu đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Cô ta không cảm nhận được khí tức của kiếm tu trước mặt này, đối phương ở trước mặt cô ta nhưng cô ta lại không cảm nhận được.

Tình hình như vậy thường thì chỉ có hai khả năng, một là đối phương có phương pháp che giếu đặc biệt, giấu hoàn toàn khí tức của mình, người ngoài không thể cảm nhận được; hai là thực lực của đối phương quá mạnh, hơn cô ta rất nhiều.

Là một hay hai?

Tín Du vẫn không dám chắc chắn.

Vì kiếm tu này trông có vẻ khá thành thật, trên người không có sát khí.

Vẻ mặt của Thái A Thiên cũng trở nên khá nghiêm trọng, vì ông ta cũng không thể cảm nhận được khí tức của kiếm tu trước mặt này giống Tín Du, chứ đừng nói đến thực lực hay cảnh giới.

Hơi vô lý!
 
Chương 3435


Chương 3435

Hơn nữa hình như kiếm tu này quen với Diệp công tử, lẽ nào là người đằng sau Diệp công tử?

Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn kiếm tu bí ẩn vừa bước ra này, kẻ liều lĩnh này từ đâu ló đầu ra vậy?

Không nhìn thấy Huyền Sắc đã giết người đến mức điên cuồng rồi sao?

Lúc này mà ló đầu ra chẳng phải tìm chết à?

Sau khi kiếm tu đó bước ra, ông ấy lập tức nhìn Diệp Quân cách đó không xa, sau đó mỉm cười.

Diệp Quân khẽ cười, vừa định lên tiếng, lúc này Huyền Sắc bỗng cười nói: “Ngươi không phục à?”

Kiếm tu quay đầu sang nhìn Huyền Sắc, mỉm cười nói: “Cũng không phải, chỉ là hơi hiếu kỳ nên muốn tự mình đến gặp người nói là vô địch thôi”.

“Ha ha!”

Huyền Sắc bật cười: “Có từng nghe câu tò mò sẽ hại chết người chưa?”

Tiêu Dao khẽ nói: “Nếu ngươi có thể giết ta… vậy thì tốt quá. Ngươi có thể trải nghiệm nỗi đau muốn chết mà không được chưa?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Nghe Tiêu Dao nói thế, Huyền Sắc sửng sốt, sau đó tức đến mức bật cười: “Ta chưa từng gặp người nào khoe mẽ như ngươi, chẳng phải ngươi muốn chết sao? Nào, hôm nay ta sẽ cho ngươi được toại nguyện”.

Dứt lời, lão ta bỗng biến thành kiếm quang lao đến chỗ kiếm tu.

Huyền Sắc không phải là kiếm tu nhưng có thần kiếm như vậy trong tay, có phải kiếm tu hay không đã không quan trọng nữa.

Đối mặt với kiếm tu không rõ lai lịch này, Huyền Sắc không xem thường kẻ thù, lão ta vẫn rất tỉnh táo, nếu lão ta sơ suất đánh giá thấp kẻ thù vào thời điểm này, ngộ nhỡ gặp khó khăn thì không đáng. Thế nên vừa ra tay lão ta đã dùng hết sức lực.

Vừa tung ra nhát kiếm này, sắc mặt Tín Du và Thái A Thiên bên dưới lập tức trở nên nghiêm trọng, vì uy lực của nhát kiếm này đã không phải là thứ mà họ có thể đỡ được.

Hai người cùng nhìn kiếm tu đó, kiếm tu bí ẩn này có thể đỡ được nhát kiếm này không?

Mọi người đều đang nhìn kiếm tu áo bào trắng.

Ngón tay cái bên trái của kiếm tu nhẹ nhàng giơ lên, kiếm bay ra khỏi vỏ.

Vèo!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cả người Huyền Sắc đã dừng lại như bị phanh gấp, một thanh kiếm đâm vào giữa trán lão ta.

Chỉ trong tích tắc!

Mọi người đều hóa đá.

Tín Du và Thái A Thiên trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Chỉ trong tích tắc thôi sao?

Thái A Thiên cũng khó tin nói: “Đây…”

Kiếm tu mặc đồ trắng ở đằng xa khẽ lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng: “Yếu quá, yếu quá”.

Mọi người: “…”
 
Chương 3436


Chương 3436

Lúc này Huyền Sắc bỗng giơ kiếm Thanh Huyên lên, kiếm Thanh Huyên biến thành tia kiếm quang đâm về phía kiếm tu đó.

Kiếm tu bỗng giơ tay lên, xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong lòng bàn tay ông ấy, ông ấy nhìn kiếm Thanh Huyên mỉm cười: “Đây chẳng phải là kiếm của tiểu đệ ta sao?”

Kiếm Thanh Huyên rung lên như đang đáp lại.

Huyền Sắc: “…”

Kiếm tu quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười, ông ấy búng ngón tay, kiếm Thanh Huyên lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân bước đến trước mặt kiếm tu, mỉm cười: “Đại bá, đã lâu không gặp”.

Đại bá!

Nghe Diệp Quân nói thế, Tín Du và Thái A Thiên biến sắc, quay phắt lại nhìn Diệp Quân.

Kiếm tu này thế mà lại là đại bá của tên này?

Tiêu Dao đang định nói gì đó thì bỗng nhíu mày nhìn Huyền Sắc, ngón tay ông ấy giơ lên, ngay sau đó Huyết Thi bị ông ấy lôi ra.

Sau khi ra ngoài, Huyết Thi hoảng sợ nhìn Tiêu Dao, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là ai… ta là thần tướng của nền văn minh Thuật Giả”.

Nó không ngốc như Huyền Sắc, vừa nhìn thấy kiếm tu này, nó đã cảm thấy khiếp sợ nên cố gắng che giấu bản thân, thế nhưng nó không ngờ vẫn bị phát hiện.

Tiêu Dao nhìn Huyết Thi, lắc đầu: “Xấu quá”.

Dứt lời, ông ấy vung tay lên, một tia kiếm khí lập tức tiêu diệt Huyết Thi khiến nó biến mất hoàn toàn.

Huyết Thi: “…”

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Những người còn lại đều đã hóa đá, Huyết Thi trước đó đáng sợ thế nào giờ lại bị tiêu diệt dễ dàng như thế?

Lúc này sau khi mất đi kiếm Thanh Huyên, cuối cùng Huyền Sắc cũng biết sợ, lão ta nhìn kiếm tu trước mặt run giọng nói: “Ngươi là ai…”

Tiêu Dao khẽ cười chỉ vào Diệp Quân: “Ta là huynh đệ kết nghĩa của cha nó”.

Huynh đệ kết nghĩa!

Mặt Huyền Sắc xám như tro tàn, lúc này lão ta đã tỉnh táo hoàn toàn.

Thanh kiếm đó là kiếm của cha Diệp Quân.

Kiếm đã mạnh như thế thì chủ nhân của thanh kiếm đó sẽ đáng sợ thế nào?

Dù là kiếm tu trước mặt này cũng đã thâm sâu khó lường rồi chứ đừng nói là chủ nhân của thanh kiếm.

Huyền Sắc bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi hoang mang nói: “Chẳng phải ngươi nói ngươi đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta đúng thật là đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một mà”.

Huyền Sắc bỗng gầm lên như dã thú: “Cha và đại bá của ngươi lợi hại như vậy, ngươi nói với ta ngươi đến từ nền vũ trụ văn minh cấp một? Ngươi đang gạt ai đấy? Hả?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không muốn dựa dẫm vào người trong nhà, muốn khiêm tốn, ông có hiểu không?”

“Ôi vãi!”

Huyền Sắc tức đến mức nôn ra máu.
 
Chương 3437


Chương 3437

Tiêu Dao nhẹ nhàng vung tay lên, Huyền Sắc lập tức biến thành cát bụi.

Tiêu Dao nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Nói chuyện chút chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.

Dứt lời, hắn đi theo Tiêu Dao ra ngoài.

Tín Du và Thái A Thiên ở đằng sau im lặng một lúc thật lâu.

Lúc này hai người đều trong trạng thái kinh ngạc và chấn động, đã không thể miêu tả bằng lời.

Thực lực của Huyền Sắc đã rất mạnh, cộng thêm thanh kiếm đó thì càng là sự tồn tại vô địch, thế nhưng lại chẳng đỡ nổi một nhát kiếm khi ở trước mặt kiếm tu đó.

Bị giết trong tích tắc! Quả thật quá mức vô lý.

Lúc này Thái A Thiên bỗng khẽ nói: “Chúng ta vẫn còn quá yếu”.

Nói đến đây ánh mắt ông ta lóe lên vẻ phức tạp.

Mấy năm nay nền văn minh Tu La vẫn luôn chinh chiến ở bên ngoài, thôn tính không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ, có thể nói nền văn minh Tu La là sự tồn tại vô địch trong nền văn minh vũ trụ cấp ba.

Cũng chính vì thế mà ít nhiều gì người của nền văn minh Tu La đã bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, ngay cả tộc Thái A.

Hôm nay gặp được kiếm tu này, ông ta mới nhận ra cả nền văn minh Tu La đều cực kỳ nhỏ bé trong vũ trụ bao la này.

Một khi chọc đến người không nên chọc vào thì cả nền văn minh sẽ biến mất ngay lập tức.

Kiếm tu đó chắc chắn có khả năng tiêu diệt cả nền văn minh Tu La.

Tín Du khẽ nói: “Cũng may Diệp công tử là người biết nói lý”.

Thái A Thiên khẽ gật đầu, lúc này ông ta cũng cảm thấy khá may mắn, lúc đầu không bị lợi ích che mờ mắt, nếu không bây giờ e là tộc Thái A cũng đã biết mất rồi.

Tín Du bỗng nhìn các cường giả Huyền tộc đang mang mặt đầy vẻ hoang mang, bất lực: “Phải tính sao với họ đây?”

Thái A Thiên nhìn Tín Du, sau đó cười nói: “Đều là người đã từng lập công của nền văn minh Tu La, dĩ nhiên là giữ lại rồi”.

Tất nhiên ông ta biết lúc này nếu tộc Thái A muốn đuổi cùng giết tận thì rất dễ dàng.

Huyền Sắc vừa chết, Huyền tộc sẽ như rắn mất đầu, muốn thu phục dĩ nhiên là chuyện rất đơn giản với ông ta.

Nghe Thái A Thiên nói thế, Tín Du khẽ gật đầu, sau đó cô ta nhìn chân trời tận đằng xa, ánh mắt phức tạp, cô ta biết những người đứng sau Diệp Quân không tầm thường nhưng cô ta thật không ngờ lại đáng sợ như vậy.

Cô ta cũng biết rõ nếu lần này không nhờ học điện tối thượng và tộc Thái A đưa ra lựa chọn khác thì e là nền văn minh Tu La đã biến mất rồi.

Ngay lúc này Tín Du như cảm nhận được gì, cô ta bỗng xoay người lại, một cô gái áo đen đứng ở tận cuối bên phải.

Tu La Hàn!

Cảm nhận được ánh mắt của Tín Du, Tu La Hàn nhìn cô ta, sau đó xoay người rời đi.

“Khoan đã”.

Tín Du nói.
 
Chương 3438


Chương 3438

Tu La Hàn dừng bước, lúc này Tín Du xuất hiện trước mặt cô ta.

Tín Du cũng biết một chút về cô gái trước mặt mình, cô ta là người yêu nghiệt nhất trong đám người trẻ tộc Tu La, nhưng vì thân phận của cô ta năm đó mà mối quan hệ của cô ta và tộc Tu La trước giờ đều không tốt.

Tín Du nói: “Sau này có dự định gì không?”

Tu La Hàn bình tĩnh nói: “Ra ngoài đi phiêu lưu”.

Tín Du do dự, sau đó nói: “Hay là ở lại nền văn minh Tu La đi”.

Tu La Hàn lắc đầu: “Ta muốn ra bên ngoài”.

Trong mắt Tín Du lóe lên vẻ phức tạp: “Cũng tốt, nhưng cô nên nhớ nền văn minh Tu La luôn chào đón cô trở về bất cứ lúc nào”.

Tu La Hàn gật đầu, xoay người rời đi.

Đi được hai bước, Tu La Hàn bỗng dừng lại, cô ta quay đầu nhìn Tín Du nói: “Học sĩ tối thượng, ta cho cô một đề nghị nho nhỏ, nếu nền văn minh Tu La muốn tiến xa hơn thì cần phải tìm một chỗ dựa”.

Tín Du nhíu mày: “Tìm chỗ dựa?”

Tu La Hàn khẽ gật đầu: “Đối với một số người, nền văn minh Tu La giống như kiến bò trên mặt đất, nếu may mắn rơi trên giày của hắn, đi cùng hắn một đoạn đường, cũng có thể chống đỡ được nền văn minh Tu La trải qua mấy chục tỷ năm nữa”.

Dứt lời, cô ta xoay người, lại nhẹ giọng nói: “Giống như trong thế tục, có người phấn đấu cả đời cũng không bằng một câu nói của lãnh đạo: tôi xem trọng Tiểu Vương, mọi người có thể sắp xếp cho cậu ấy…”

Dứt lời, cô ta chậm rãi đi về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở tận cuối chân trời.

Tín Du nhìn theo bóng lưng Tu La Hàn xa dần, không khỏi cảm thấy phức tạp và tiếc nuối.

Tộc Tu La đúng là tạo nghiệt mà.

Bọn họ sinh ra được hai siêu yêu nghiệt trong thời đại này, người trước cũng chính vì chuyện trong tộc mà mất sớm, tuy đã được cật lực giấu kín nhưng người thuộc cao tầng văn minh Tu La như cô ta vẫn biết đến.

Người đó là Tu La Thương, một yêu nghiệt cao cấp hiếm thấy trên đời, tiếc rằng lại xuất thân từ chi thứ như Tu La Hàn chứ không phải con cháu dòng chính, vì vậy vẫn luôn bị vùi dập, chèn ép, cuối cùng bỏ mạng mà không rõ nguyên nhân.

Tín Du có nghe chút ít về chuyện này, nhưng vì học điện tối thượng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của ba đại gia tộc nên cô ta không thể xen vào.

Bây giờ lại có thêm một Tu La Hàn!

Tiếc rằng cũng không xuất thân từ dòng chính, mà mẹ cô ta lại còn bị chính tộc mình bức tử…

Một khi dòng chính không muốn san sẻ quyền lực thì dòng phụ chắc chắn sẽ gặp thảm kịch. Nếu hai tộc trưởng Tu La Tiêu và Tu La Tịnh biết thông minh thì cả tộc Tu La sẽ có thêm mười triệu năm hưng thịnh khi có hai thiên tài kinh khủng như vậy trong tay.

Tín Du một lần nữa lắc đầu trong tiếng thở dài rồi rời đi.

Trong tinh không, Diệp Quân và Kiếm Tu chậm rãi bước đi. Diệp Quân lén nhìn sang, thầm cảm thấy có chút ngưỡng mộ vị đại bá cả đời tiêu dao, chỉ muốn được chết này.

Ông ấy chợt cười nói: “Sức mạnh của cậu đang tăng tiến rất nhanh”.

Diệp Quân cười khổ: “Làm sao con bì được với mọi người…”

Kiếm Tu hỏi lại: “Vì sao phải so sánh với người khác?”
 
Chương 3439


Chương 3439

Diệp Quân ngạc nhiên.

Kiếm Tu cười cười: “Ngọn núi cao nhất không nằm ở bên ngoài mà nằm trong bản tâm chúng ta. Khi trong lòng không xem ai là Thần thì mới có thể vượt qua được”.

Diệp Quân không nói gì, hai tay nắm lại.

Kiếm Tu tiếp tục: “Thật ra, làm chính mình là một điều rất khó”.

Ông ấy thoáng dừng lại: “Đối với bọn ta thì đơn giản như trở bàn tay rồi, nhưng với cậu thì… Khà khà…”

Diệp Quân: “…”

Kiếm Tu: “Thôi, không nói mấy thứ đao to búa lớn này nữa. Đạo lý phải do chính mình ngộ ra chứ không phải nghe người khác nói mà hiểu. Con huyết thi vừa bị ta chém kia không đơn giản… à, với cậu mà thôi…”

Diệp Quân nghe mà dại ra.

Phong cách nói chuyện của đại bá là thế này đây hả??

Tiểu Tháp: “…”

Kiếm Tu nhìn sang bên phải, nói: “Đường có nhấp nhô đến mấy cũng phải tự mình bước đi mới cảm ngộ và tiến bộ được”.

Ông ấy vươn tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Quân, cười cười: “Nhưng phải đi nhanh lên”.

Diệp Quân còn chưa kịp thắc mắc thì Kiếm Tu đã hóa thành kiếm quang biến mất tăm.

Đi mất rồi.

Nói đi là đi, mà đi cũng tiêu sái thật, Diệp Quân lắc đầu cười.

Hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tự nhận bản thân đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy sức mạnh của Huyền Sắc tăng tiến nhiều đến vậy sau khi cầm nó trong tay.

Vô địch ư?

Hắn cũng từng có cảm giác này khi cầm kiếm Thanh Huyên.

Tài sản của con người không thể vượt qua trí tuệ và sức mạnh. Nếu cả hai thứ trên đều thiếu hụt thì chính là tai họa chứ không phải phúc phần.

Đúng lúc này, Tín Du và Thái A Thiên xuất hiện cách đó không xa.

Tín Du vừa đi đến vừa hỏi: “Nói chuyện chút được chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng đang có ý này”.

Ba người đi đến học điện tối thượng, ngồi xuống quanh một cái bàn trong ngôi đình cổ.

Tín Du rót trà cho hai vị khách rồi mỉm cười hỏi Diệp Quân: “Diệp công tử có thể kể cho chúng ta nghe về văn minh vũ trụ của ngươi được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta đến từ vũ trụ Quan Huyên…”

Hắn giới thiệu sơ lược về quê hương mình, cũng như tại sao hắn lại đi đến tinh vực này.

Nghe hắn kể xong, Tín Du thì thầm: “Văn minh Sâm Lâm…”

Thái A Thiên bắt đầu: “Trước kia khi chúng ta phát hiện nền văn minh này, Tu La Vệ đã từng tiếp xúc với họ. Bọn họ tuy được gọi là văn minh cấp ba nhưng sức mạnh tổng thể vẫn còn hơi yếu, sau đó bọn họ bỏ trốn sạch. Tu La Vệ còn cất công đi tìm, nào ngờ họ lại đến từ cùng vũ trụ với Diệp công tử”.

Tín Du: “Công tử muốn đưa văn minh Quan Huyên đến đây?”
 
Chương 3440


Chương 3440

Diệp Quân lắc đầu: “Văn minh Quan Huyên hiện còn yếu, chưa đến được. Nhưng không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở thành văn minh vũ trụ cấp ba”.

Văn minh Quan Huyên đang phát triển với tốc độ rất nhanh, có thêm mẹ hắn giúp đỡ về kinh tế nên trở thành văn minh cấp ba là chuyện dễ dàng, chỉ cần thêm chút thời gian mà thôi.

Tín Du và Thái A Thiên nhìn nhau. Người trước hỏi sau một hồi chần chừ: “Diệp công tử, văn minh Tu La chúng ta sẵn lòng kết minh cùng văn minh Quan Huyên và tiến hành trao đổi, ý ngươi thế nào?”

Diệp Quân cười đáp: “Được thôi”.

Tín Du và Thái A Thiên đều nở nụ cười.

Tuy quê hương của Diệp Quân chỉ là văn minh cấp một nhưng họ sẽ không xem văn minh Quan Huyên cũng chỉ là cấp một. Dù sao thì chỉ thanh kiếm của hắn thôi đã có thể xưng bá khắp văn minh cấp ba rồi.

Nếu người dùng kiếm mạnh hơn nữa thì không thua gì văn minh cấp bốn.

Thật ra họ chưa từng tiếp xúc với văn minh cấp bốn thời kỳ đỉnh cao nên không dám khẳng định điều này.

Tín Du: “Diệp công tử hãy cho chúng ta biết tọa độ của nơi đó đi, để hai bên có thể tiếp xúc nhiều hơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Rồi hắn đưa sang một lá bùa truyền âm: “Người phụ trách đối ngoại hiện nay là Tiểu Yêu, muội muội ta, cô có thể liên lạc”.

Tín Du nhận lấy, cười đáp: “Được, ta sẽ liên lạc”.

Diệp Quân vừa mở miệng thì bỗng thấy Thái A Nan xuất hiện gần đó, thấp giọng lên tiếng: “Di tích văn minh Thuật Giả có động tĩnh lớn”.

Thái A Thiên nhíu mày: “Nghĩa là sao?”

Thái A Nan: “Bọn họ vừa loan tin cho toàn thể vũ trụ, muốn tìm ba người đến thừa kế văn minh của họ. Đã có rất nhiều văn minh âm thầm lên đường đến đó, nhưng ta lại cảm thấy không đúng lắm…”

Tín Du ngắt ngang: “Văn minh Thuật Giả tuyệt đối không đơn giản như vậy”.

Diệp Quân gật đầu. Đối phương chính là người đã đưa quan tài máu cho hắn, cũng may hắn chưa đặt nó vào Tiểu Tháp, bằng không thì hậu hoạn khôn cùng.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn lạnh đi. Kẻ kia vốn định dùng quan tài máu để đoạt xá hắn, chỉ không ngờ huyết thi lại sợ Nhất Niệm nên không ra tay.

Ác độc vô cùng!

Nhưng nếu không có Nhất Niệm thì hắn vẫn còn kiếm Thanh Huyên, không sợ bị huyết thi đoạt xá.

Thái A Thiên hỏi: “Chúng ta có cần đến đó xem tình hình không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đi đi, xem chúng rốt cuộc muốn gì”.

Tín Du đứng dậy, lùi lai hai bước, nói: “Mục đích của họ chắc chắn không phải để tìm người thừa kế, bằng không đã không bỏ qua Diệp công tử. Ta đoán rằng họ nhất định có âm mưu gì đó…”

Âm mưu.

Diệp Quân: “Tái hiện văn minh ư?

Thái A Thiên nhíu mày.

Tín Du nhìn Diệp Quân: “Rất có thể”.

Hắn nheo mắt lại.

Sắc mặt Tín Du và Thái A Thiên đanh lại. Tinh vực này hiện không có văn minh vũ trụ cấp bốn, nếu bất thình lình có một cái xuất hiện thì sẽ thành mối họa cho các văn minh khác.
 
Chương 3441


Chương 3441

Văn minh Tu La cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hiện giờ bọn họ chỉ có thể xem như gần bước lên cấp bốn chứ chưa hoàn toàn là cấp bốn.

Tín Du nói: “Chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất”.

Thái A Thiên gật đầu: “Đối phương không có ý tốt. Văn minh Tu La và văn minh Quân Lâm đang đứng đầu trong các văn minh cấp ba, chúng ta gặp nguy thì bọn họ cũng không thoát. Vậy để ta đi tiếp xúc với văn minh Quân Lâm?”

Tín Du gật đầu: “Được, ông đi tìm họ, ta và Diệp công tử sẽ đi đến di tích văn minh Thuật Giả. Gọi tất cả cường giả văn minh Tu La đang ở ngoài về ngay lập tức, đồng thời tiến hành phòng thủ mức cao nhất”.

Thái A Thiên đứng dậy: “Ta sẽ lo liệu”.

Rồi nói với Diệp Quân: “Xin lỗi không thể tiếp chuyện được với Diệp công tử”.

Rồi biến mất tại chỗ.

Tín Du nhìn theo với vẻ lo lắng: “Nếu văn minh Tu La không gặp phải nội chiến…”

Cô ta cười một tiếng tự giễu. Huyền tộc và tộc Tu La đều đã hết thuốc chữa, ngày nào bọn họ còn tồn tại thì Diệp Quân sẽ không chịu giao hảo cùng văn minh Tu La.

Hại nhiều hơn lợi.

Tín Du thu hồi suy nghĩ, nói: “Diệp công tử, chúng ta đi đến di tích văn minh Thuật Giả thôi”.

Diệp Quân: “Ta có điều này tò mò. Học điện tối thượng của cô chỉ tập trung vào nghiên cứu học thuật hay là…”

Tín Du cười đáp: “Đừng xem thường học điện. Bình thường thì bọn ta đúng là chỉ tập trung nghiên cứu, nhưng cũng có quân đội vũ trang, trong đó có quân Tối Thượng cực kỳ mạnh mẽ”.

Diệp Quân gật gù: “Ra là thế”.

Tín Du bỗng hỏi: “Diệp công tử có tỷ tỷ trong nhà không?”

Hắn gật đầu: “Có”.

Tín Du chớp mắt: “Vậy ngươi không ngại có thêm một người chị chứ? Không thì chúng ta kết nghĩa đi! Ta có thể thành tỷ tỷ nuôi của ngươi… Tỷ tỷ nuôi đàng hoàng trong sáng!”

Diệp Quân: “…”

Kết nghĩa?

Thấy Diệp Quân ngây người, Tín Du đang định nói chuyện chợt cười khẽ rồi nói: “Đùa đấy, chúng ta đi tới di tích nền văn minh Thuật Giả thôi”.

Dứt lời, cô ta xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó cũng biến mất.



Trong cửa đá của di tích nền văn minh Thuật Giả, tinh không im lặng, tám quan tài máu nằm yên dưới đất, phía trước tám quan tài có một người bí ẩn đang đứng.

Thân thể của người bí ẩn tựa như sương mù, hư ảo trong suốt, hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Trong tay người đó cầm một cây gậy.

Người bí ẩn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cười nói: “Lần này có khá nhiều người đến đây”.

Trong một quan tài máu sau lưng ông ta chợt có giọng nói vang lên: “Đã có tin tức về lão Cửu chưa?”
 
Chương 3442


Chương 3442

Người bí ẩn lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa, lúc trước từng liên lạc với tôi, nói hắn chuẩn bị nuốt chửng một vài cao thủ mười phần thần tính… Nhưng bây giờ đã trôi qua rất lâu hắn cũng không liên lạc với ta, ta đã thử liên lạc với hắn nhưng không được”.

Nói đến đây, ông ta cau mày.

Giọng nói trong quan tài máu lại vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Người bí ẩn bật cười: “Chắc chắn không thể, với thực lực của lão Cửu, trong vũ trụ này ai có thể khiến hắn bị thương được?”

Giọng nói trong quan tài máu cất lời: “Ta vẫn thấy hơi lo lắng…”

Người bí ẩn cười nói: “Lão Nhị, ngươi đừng nghĩ nhiều thế, vũ trụ tinh vực này ngay cả một vũ trụ nền văn minh cấp bốn cũng không có, nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện, chúng ta chính là tồn tại vô địch ở vũ trụ tinh vực này”.

Người kia im lặng.

Người bí ẩn nói tiếp: “Còn về lão Cửu, đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ đích thân đi tìm hắn, có lẽ là hắn lại nghịch ngợm rồi”.

Giọng nói trong quan tài máu vang lên: “Ừm”.

Người bí ẩn lại ngẩng đầu, cười nói: “Ngày càng đông người hơn rồi”.

Người kia chợt cất lời: “Xem xét thiếu niên kiếm tu kia một lần nữa đi”.

Người bí ẩn đáp: “Vừa mới xem xét rồi”.

Người kia hỏi: “Thế nào?”

Người bí ẩn cười nói: “Người sau lưng hắn ta không tệ, nhưng ta sẽ không chết, chắc chắn”.



Khi Diệp Quân và Tín Du đi tới di tích nền văn minh Thuật Giả, nơi này bây giờ đã khác với trước kia, người đông nghìn nghịt.

Thấy khung cảnh trước mắt, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đông người thế?”

Tín Du cười nói: “Truyền thừa của vũ trụ nền văn minh cấp bốn hấp dẫn đến thế, ai có thể từ chối chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.

Truyền thừa của nền văn minh cấp bốn đủ để rất nhiều vũ trụ nhỏ mạo hiểm.

Sức hấp dẫn quá lớn!

Phải biết rằng khi lấy được truyền thừa của nền văn minh này thì không chỉ mỗi bản thân trở mình, mà nền văn minh nơi mình ở cũng sẽ phát triển mạnh.

Diệp Quân phát hiện trong bóng tối còn có rất nhiều hơi thở mịt mờ.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng nhìn thấy một người quen.

Đại Tôn!

Ở vị trí cách bên phải hắn mấy nghìn trượng, vẫn giống như trước đây, Đại Tôn vẫn rất thu hút sự chú ý, bên cạnh người đẹp vòng quanh, cao thủ đông đúc.

Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Đại Tôn đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó cười to: “Diệp huynh, lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Hôm nay gặp lại Đại huynh, Đại huynh đã sâu không lường được, ta tự thấy hổ thẹn…”

Đại Tôn cười to: “Diệp huynh, không phải huynh cũng thế ư?”

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.
 
Chương 3443


Chương 3443

Tín Du bên cạnh Diệp Quân trầm giọng nói: “Hắn ta đã đạt tới Độc Khai Nhất Đạo rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Có lẽ là vì nền văn minh Thuật Giả kia”.

Tín Du ngẩng đầu nhìn cửa đá mặt quỷ phía xa, nhẹ giọng nói: “Không biết tiếp theo nền văn minh Thuật Giả này muốn chơi trò gì!”

Diệp Quân cười nói: “Có lẽ chúng ta sẽ được biết nhanh thôi”.

Tín Du gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn phát hiện hắn đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, vì người ở xung quanh đang ngày càng đông hơn.

Diệp Quân chợt hỏi: “Bọn họ đều đến từ nền văn minh vũ trụ khác à?”

Tín Du cười nói: “Đương nhiên rồi, nhưng có vài người có lẽ là tán tu hoặc là gia tộc độc lập… Bình thường những thế lực này đều rất khiêm tốn, không phải tình huống đặc biệt bọn họ sẽ không xuất hiện trắng trợn như thế, vì chỉ cần sơ suất rất có thể sẽ mang đến tai hoạ cho mình và nền văn minh của mình.”

Diệp Quân nói: “Cướp nền văn minh”.

Tín Du gật đầu: “Sau khi một nền văn minh vũ trụ phát triển đến một trình độ nhất định sẽ liên tục mở rộng và cướp đoạt ra bên ngoài, không chỉ có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn còn có thể giải quyết mâu thuẫn nội bộ, lúc trước nền văn minh Tu La cũng là như thế, vì chúng ta vẫn luôn cướp đoạt với bên ngoài nên dù nội bộ có chút mâu thuẫn nhưng cũng sẽ không thể hiện ra”.

Diệp Quân im lặng.

Lúc này, hắn nhớ tới nền văn minh Quan Huyên.

Hiện tại sở dĩ nội bộ của nền văn minh Quan Huyên hoà thuận là vì nhà họ Dương bọn họ có thực lực áp đảo tuyệt đối, còn có một lý do khác là bây giờ nền văn minh Quan Huyên đang không ngừng phát triển ra bên ngoài.

Nhưng hắn biết sớm muộn gì cũng có một ngày sự phát triển của nền văn minh Quan Huyên sẽ đạt tới một bình cảnh, khi đó nội bộ của nền văn minh Quan Huyên chắc chắn sẽ bắt đầu có vấn đề.

Dù bây giờ nghĩ đến vẫn còn hơi xa, nhưng vẫn phải nghĩ.

Lúc này, Tín Đu bên cạnh chợt nói: “Diệp công tử, ta rất tò mò một chuyện”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du, Tín Du cười nói: “Cảnh giới của ngươi”.

Diệp Quân hỏi: “Quá thấp à?”

Tín Du gật đầu: “Cảnh giới của ngươi bây giờ thật sự quá thấp…Người nhà ngươi không can thiệp quá nhiều vào việc tu luyện cảnh giới của ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Tín Du nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy”.

Diệp Quân cười khẽ: “Thật ra cũng không cần phải nôn nóng, cứ từ từ thôi”.

Hắn biết rõ việc tu luyện cảnh giới là không thể nôn nóng, phải đi đến đâu vững đến đó, nếu không với tài nguyên và công pháp tu luyện hắn hiện có, muốn đạt tới cảnh giới mười phần thần tính thật sự không khó.

Tín Du đang định nói tiếp thì cửa đá mặt quỷ kia đột nhiên chậm rãi mở ra.

Diệp Quân và Tín Du vội quay đầu nhìn về phía cửa đá, khi cửa đá mở ra, tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía nó.

Truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn!

Vô số ánh mắt của những người đang có mặt trở nên nóng bỏng, hưng phấn.

 
 
Chương 3444


Chương 3444

Đây thật sự là một cơ hội thay đổi vận mệnh.

Truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn!

Dù không có được truyền thừa, chỉ cần lấy được chút bảo vật bên trong cũng đủ để thay đổi số phận rồi.

Lúc này, một giọng nói cổ xưa đột nhiên vang lên từ trong cửa: “Mời mọi người vào”.

Nghe thấy giọng nói này, rất nhiều người đang có mặt lập tức xông lên.

Đương nhiên cũng có một vài người rất bình tĩnh, không lao thẳng vào trong.

Đại Tôn kia cũng không xông lên mà đi tới trước mặt Diệp Quân và Tín Du, hắn ta cười nói: “Diệp huynh, có thể trò chuyện một lát không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Đại Tôn quay đầu nhìn cửa đá phía xa, sau đó nói: “Diệp huynh thấy sao?”

Diệp Quân nói thẳng: “Huynh chọn thế nào?”

Đại Tôn thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Không hổ danh kiếm tu, thẳng thắn dứt khoát, không vòng vo”.

Diệp Quân nói: “Theo ta được biết thì huynh đã giao dịch với đối phương rồi”.

Đại Tôn gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy huynh còn đến tìm ta làm gì? Sao nào, huynh muốn có được lợi ích mà không muốn trao đổi à?”

Đại Tôn bật cười: “Diệp huynh, huynh thông minh như thế mà lúc trước lại muốn giả ngu, huynh thật sự quá xấu xa”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thẳng thắn chút đi”.

Nụ cười trên mặt Đại Tôn dần biến mất: “Bọn họ làm như thế chỉ đơn giản là muốn xây dựng lại nền văn minh, mà một khi bọn họ xây dựng lại nền văn minh thì các nền văn minh hiện hữu đều sẽ bị bọn họ tiêu diệt, cho nên chúng ta phải hợp tác”.

Tín Du chợt nói: “Nếu đây là một âm mưu thì sao chúng ta không nhắc nhở những người đó, sau đó để mọi người đứng cùng một chiến tuyến…”

Diệp Quân lắc đầu: “Vô dụng thôi, lúc này chúng ta làm như thế bọn họ sẽ cho rằng chúng ta muốn độc chiếm truyền thừa, trong lòng thầm hận chúng ta, thậm chí là bắt tay nhau đối phó với chúng ta”.

Đại Tôn gật đầu: “Đúng thế, bây giờ nói ra chẳng những không có tác dụng mà còn phản tác dụng nữa”.

Tín Du gật đầu: “Đều do ta suy nghĩ không đủ chu đáo”.

Đại Tôn nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, xây dựng lại một nền văn minh vũ trụ cấp bốn đều là một tai hoạ với tất cả nền văn minh chúng ta, cũng may có lẽ bọn họ đã không còn trong giai đoạn mạnh nhất nữa, vì thế chỉ cần chúng ta hợp tác, cũng không phải là không có cơ hội”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo…”

Đại Tôn chợt nói: “Nếu chỉ có một thì chúng ta cũng không phải không có cơ hội”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Đại Tôn cười nói với Tín Du bên cạnh: “Học sĩ tối thượng, cô nói có đúng không?”

Tín Du gật đầu: “Nếu chỉ có một người thì chúng ta không phải không có cơ hội”.

Diệp Quân lập tức hiểu ra.

Cả nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La đều có lá bài tẩy mà hắn không biết.
 
Chương 3445


Chương 3445

Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, hai nền văn minh này được gọi là nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn, sao có thể không có lá bài tẩy mạnh mẽ được?

Đại Tôn lại nói: “Hơn nữa dù bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo thì có lẽ cũng không phải đang trong giai đoạn mạnh nhất, dù sao lúc trước bọn họ từng bị nền văn minh Thiên Hành huỷ diệt, vì thế nếu hai bên chúng ta liên thủ thì hoàn toàn có cơ hội chiến thắng.”

Diệp Quân cười hỏi: “Nếu có hai người thì sao?”

Đại Tôn đáp: “Thì chỉ có thể chờ chết thôi”.

Tín Du cũng lắc đầu cười khẽ.

Nếu có hai cao thủ cảnh giới Khai Đạo, thì nền văn minh Tu La và nền văn minh Quân Lâm thật sự chỉ có thể chờ chết.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tín Du cô nương, huyết thi lúc trước là cảnh giới gì?”

Tín Du trầm giọng nói: “Ít nhất là cảnh giới Ách Đạo, nhưng có thể nhìn ra đối phương không phải trong trạng thái mạnh nhất, nếu ở trạng thái mạnh nhất thì mấy người Thiên tộc trưởng hoàn toàn không thể ngăn cản được nó”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tín Du nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”

Nét mặt Tín Du và Đại Tôn đều dần trở nên nặng nề.

Xung quanh ngày càng có nhiều người xông vào trong cửa đá, mọi người đều rất điên cuồng, rất hưng phấn.

Diệp Quân chợt nói: “Đại huynh, chúng ta cũng xem thử đi?’

Đại Tôn cười nói: “Ta cũng có ý đó”.

Hai người nhìn nhau cười khẽ.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du; “Tín Du cô nương, người của cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Tín Du gật đầu: “Thần vệ Tu La đều đã chuẩn bị xong, nếu có chuyện kỳ lạ, người của ta sẽ tiếp ứng chúng ta ở bên ngoài”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó ba người biến mất.

Ba người nhanh chóng tiến vào trong cửa đá, mà lúc này, bên trong đã đông nghịt người, tất cả mọi người đang vây quanh tám cái quan tài máu, ánh mắt nóng bỏng như lửa. Mà lúc này. Cửa đá phía xa đã chậm rãi khép lại…

Khi cánh cổng đá đóng lại, mọi người đều bỗng chợt thấy hoảng.

Nhưng cũng có rất nhiều người không để ý chuyện này, vì ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía tám quan tài máu.

Lúc này, cách Diệp Quân không xa, một thiếu niên chỉ về phía xa hưng phấn nói: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn tám quan tài máu kia đi, tỷ đoán xem bên trong có gì? Đệ đoán bên trong chắc chắn có người đẹp… Tiểu thuyết hiệp sĩ đều viết như vậy cả”.

Cách thiếu niên không xa có một cô gái đang đứng, cô gái đó trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, mặt mũi xinh xắn, môi đỏ răng trắng, rất ưa nhìn.

Nhưng giờ khắc này, cô gái và thiếu niên hoàn toàn khác biệt, sau khi cổng đá đóng lại, trong mắt cô ta lập tức lộ ra vẻ lo lắng.
 
Chương 3446


Chương 3446

Chương 3446

Thiếu niên lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ nếu chúng ta có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn thì đúng là vinh hạnh của tổ tiên, mở sang trang mới cho danh sách gia phả”.

Nói đến đây, thiếu niên như cảm nhận được gì, hắn ta quay đầu lại nhìn cô gái, thấy vẻ lo lắng trong mắt cô gái, thiếu niên cười bảo: “Tỷ đừng lo, đệ đùa đấy, ở đây rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, đệ biết truyền thừa đó không liên quan đến mình, đệ chỉ tới xem cho biết thôi. Lát nữa nếu có nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức chạy, quyết không mạo hiểm”.

Cô gái khẽ gật đầu: “Ừm”.

Thiếu niên quay đầu lại nhìn tám quan tài phía xa, trong mắt vẫn khó che giấu được vẻ hưng phấn và tò mò.

Cô gái nhìn tám quan tài nơi xa, vẻ lo lắng trong mắt không hề đi ngược lại còn ngày càng nhiều hơn, bởi vì trực giác nói cho cô ta biết chuyện này không đơn giản.

Cô ta vốn chỉ đưa đệ đệ tới đây cho biết, kế hoạch ban đầu của cô ta là nhìn từ xa sau đó đưa đệ đệ đi.

Bởi vì cô ta biết rất rõ thực lực của mình, chuyện tốt như có được truyền thừa của vũ trụ Tứ Duy không tới lượt bọn họ, họ cũng không có năng lực đó.

Mà ở ngoài cổng, khi cô ta không chú ý, đệ đệ đã chạy vào, hết cách, cô ta chỉ đành chạy vào theo, sau khi đi vào, cổng đá liền đóng lại, điều này khiến cô ta rất bất an.

Như nghĩ tới điều gì, cô gái chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, quét mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại ở ba người phía Diệp Quân.

Không chút do dự, cô ta trực tiếp kéo đệ dệ đi về phía đó, tuy thiếu niên hơi tò mò nhưng cũng không nói gì, vẫn hứng thú nhìn quan tài máu ở nơi xa.

Diệp Quân nhìn cô gái bên cạnh, đương nhiên hắn đã phát hiện ra hành động nhỏ của cô gái và thiếu niên.

Thấy Diệp Quân nhìn lại, cô gái vội nở nụ cười hiền lành.

Diệp Quân cũng mỉm cười, rồi quay đi.

Đúng lúc này, một người thần bí đột nhiên xuất hiện ở phía trước tám quan tài máu.

Sau khi người thần bí xuất hiện, nơi đây đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người thần bí.

Cường giả vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Đại Tôn nhìn chằm chằm người thần bí, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.

Người thần bí chậm rãi đi về phía trước, hắn ta nhìn quanh đám đông một lượt, khi nhìn thấy Diệp Quân và Đại Tôn, hắn ta mỉm cười, sau đó hắn ta lại nhìn đoàn người đông đúc trước mặt: “Hoan nghênh mọi người tới đây”.

Thấy người thần bí nhã nhặn như vậy, mọi người vốn đang hơi lo lắng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người thần bí đột nhiên xòe tay, trong lòng bàn tay hắn ta có một màn sáng chậm rãi bay lên trời, màn sáng dài ngàn trượng tựa như bức tranh cuộn treo lơ lửng giữa không trung.

Mọi người đều hơi nghi hoặc.

Ba người Diệp Quân cũng hơi khó hiểu.

Lúc này Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, trong tay cô ta cầm một cây kẹo hồ lô, cô ta đang liếm rất hăng say.

Thấy Nhất Niệm xuất hiện, Diệp Quân mỉm cười sau đó lại lấy ra một cây kẹo hồ lô khác đã bóc đưa cho cô ta, bởi vì cây kẹo trong tay cô ta đã chỉ còn lại một viên cuối cùng.

Nhất Niệm cười tươi nhận lấy sau đó tay trái liếm một cái, tay phải liếm một cái.
 
Chương 3447


Chương 3447

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn phát hiện các cô gái đều thích kẹo hồ lô, Tiểu Bạch và Nhị Nha thích, Nhất Niệm cũng thích.

Sau này ra ngoài kiếm Thanh Huyên có thể không mang, nhưng kẹo hồ lô thì nhất định phải mang.

Đúng lúc này, màn sáng phía xa đột nhiên xuất hiện một loạt hình ảnh.

Diệp Quân và Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong màn sáng có từng tòa đại điện cao vút, những tòa đại điện cao tầng này cực kỳ hùng vĩ và tráng lệ, kéo dài từ mặt đất đến bầu trời, ngoài những tòa đại điện này ra còn có những kiến trúc mà một số người chưa thấy bao giờ, chẳng hạn như tháp thủy tinh. Tháp thủy tinh đó cao mấy vạn trượng, xung quanh tỏa ra những luồng sáng kỳ dị, mà trên đỉnh tháp thi thoảng sẽ có một luồng sáng bí ẩn phóng lên trời, lên tới tận nơi sâu tinh không xa xôi.

Còn có một kiến trúc kỳ lạ nữa, đó là một quầng sáng cực lớn, không biết được làm từ vật liệu gì, đường kính mấy vạn trượng, đứng sừng sững giữa tinh không, chậm rãi xoay tròn, mà khi nó xoay, nơi sâu trong vũ trụ, một số ngôi sao cũng đang xoay cùng với nó.

Khi tầm nhìn trong màn sáng chậm rãi di chuyển, trong một tinh không nào đó có một con yêu thú, con yêu thú này cực kỳ to, còn to hơn cả một hành tinh, nó có ba sừng, mỗi sừng đều cao tới nghìn trượng, khắp người toàn là những lớp vảy dày, mà mỗi lần nó thở đều khiến vũ trụ tinh không rung chuyển.

Nhìn thấy con yêu thú này, mọi người đều há hốc mồm, vẻ mặt đầy khó tin.

Ngay cả ba người phía Diệp Quân lúc này cũng bị sốc.

Diệp Quân chưa thấy con yêu thú nào to thế này, nó thật sự to quá mức khó tin.

Một con yêu thú còn to hơn cả hành tinh.

Nó chỉ cần chộp xuống một cái là một hành tinh sẽ bị hủy diệt ngay!

Đúng lúc này, Tín Du đột nhiên nhìn sang Nhất Niệm: “Cô nương, hình như cô không ngạc nhiên nhỉ?”

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm, cô ta nhìn con yêu thú đó mà vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Diệp Quân cũng hơi tò mò: “Nhất Niệm, muội không ngạc nhiên à?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh nói: “Ta từng thấy yêu thú còn to hơn thế này rồi”.

Tín Du: “…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “To hơn ư?”

Nhất Niệm gật đầu, sau đó còn dùng tay áng chừng: “To như này nè”.

Diệp Quân hỏi: “Thấy ở đâu?”

Nhất Niệm đáp: “Nơi làm việc”.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, lúc này hắn chợt nhớ ra có lẽ cô gái này không phải nhân viên làm thuê bình thường.

Tín Du bỗng nói: “Nhất Niệm cô nương, nơi cô làm việc như thế nào?”

Nhất Niệm nhìn Tín Du: “Cô định lừa ta nói à?”

Tín Du: “…”

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm không nói gì nữa, cô ta nhìn màn sáng phía xa, khi Diệp Quân định nói gì đó thì người thần bí kia lại cười bảo: “Mọi người có biết đây là yêu thú gì không?”

Bên dưới, mọi người đều lắc đầu.

Họ chưa bao giờ nhìn thấy con yêu thú nào to thế này.

Người thần bí cười bảo: “Đây là Tinh Không Thôn Phệ thú, nó sống nhờ việc hấp thu tinh thần, có sức mạnh hủy diệt vũ trụ, mà năm xưa nó đã bị nền văn minh Thuật Giả của ta bắt giữ, sau đó trở thành thú gác cổng của chúng ta”.
 
Chương 3448


Chương 3448

Thú gác cổng!

Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.

Con yêu thú đáng sợ thế kia mà lại chỉ là thú gác cổng của nền văn minh Thuật Giả ư?

Thật khó tin!

Diệp Quân nhìn con yêu thú đó, sau đó thầm nói tỏng lòng: “Tháp gia, sau này bảo cha ta bắt một con yêu thú kiểu này cho ta, ta thấy ta cần một con thú cưng”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi có thể bảo cha ngươi bắt Nhị Nha về làm thú cưng cũng được”.

Mặt Diệp Quân đen sì: “Ngươi định coi ta là thú cưng của cô ấy đúng không?”

Để Nhị Nha làm thú cưng? Thế thì điên thật rồi.

Trước đây pháp tắc cũng chỉ đám lừa Nhị Nha một chút chứ cũng không dám có suy nghĩ này.

Tiểu Tháp nói: “Tuy yêu thú này mạnh, nhưng chắc chắn không thắng được Nhị Nha, có Nhị Nha, ngươi còn cần yêu thú gì nữa?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng đúng”.

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, bây giờ Nhị Nha coi mình là người hay là yêu thú?”

Tiểu Tháp nói: “Khi cô ấy phạm sai lầm, ở trước mặt An chủ mẫu, cô ấy sẽ coi mình là người, khi cô ấy muốn làm chuyện xấu sẽ coi mình là yêu thú, vì người cần nói lý còn yêu thú thì không cần… Còn ở trước mặt ngươi, cô ấy coi mình là tổ tông”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Còn nữa, Nhị Nha ăn thịt người, thật đấy, không phải đùa đâu”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này người thần bí lại nói: “Cho mọi người xem thứ khác còn lợi hại hơn nữa”.

Nói rồi hắn ta ấn nhẹ tay phải xuống, hình ảnh trong màn sáng thay đổi, sau đó một chiếc cây cổ thụ xuất hiện trước mắt mọi người, cây cổ thụ đứng trong tinh không, cành cây vươn ra mấy vạn trượng, trên cây còn có quả, những quả này đều có màu tím, xung quanh còn có một chút ánh sáng mờ nhạt.

Mà trên ngọn cây có một ký tự bí ẩn, hình thù kỳ lạ, nửa đen nửa đỏ, nó lơ lửng trên ngọn cây, chậm rãi xoay tròn.

Mọi người đều ngờ vực và tò mò.

Người thần bí cười bảo: “Cây này được hóa thành từ chữ cổ, nền văn minh Thuật Giả chúng ta khi xưa có được trong di tích nền văn minh cổ, cũng chính nhờ có chữ này giúp đỡ nên nền văn minh Thuật Giả của chúng ta mới có thể phát triển nhanh chóng. Bởi vì cây này có công dụng thay đổi thể chất và huyết mạch, chỉ cần ăn một quả trên cây là huyết mạch và thể chất sẽ thay đổi ngay tức khắc, vì thế chúng ta gọi nó là Tiên Đạo Thụ, ăn vào có thể chứng tiên đắc đạo!”

Phía dưới có người nói: “Còn có không?”

Nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt người thần bí dần biến mất, hắn ta ấn nhẹ tay phải xuống, thoáng chốc, hình ảnh trong màn sáng thay đổi, đồng thời bắt đầu kịch liệt chấn động.

Mọi người đều thấy khó hiểu.

Lúc này, màn sáng dần dần trở lại bình thường, bầu trời phía trên vô số kiến trúc kia có một ngọn lửa từ từ rơi xuống.

Diệp Quân sững sờ khi nhìn thấy ngọn lửa này, lửa Thiên Hành!

Lúc này người thần bí chợt gằn giọng: “Nền văn minh Thiên Hành chó má này…”

Người thần bí cất tiếng chửi, còn chửi rất khó nghe…
 
Chương 3449


Chương 3449

Nghe thấy hắn ta chửi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sao lại chửi vậy?

Sau lưng người bí ẩn chợt có một giọng nói vang lên trong một quan tài máu: “Nói cho cẩn thận”.

Người thần bí nghiêm mặt: “Sợ cái gì? Dù sao nền văn minh Thiên Hành cũng không nghe thấy, đánh không lại bọn chúng, chẳng lẽ không cho ta được đã cái miệng à?”

Bên dưới, Nhất Niệm nhìn người thần bí, đến kẹo hồ lô cũng không liếm nữa.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã biết vì sao người thần bí lại chửi bới.

Bên trong bức màn sáng, khi ngọn lửa Thiên Hành kia từ từ rơi xuống, toàn bộ nền văn minh Thuật Giả bắt đầu tan chảy.

Mà trong lúc này, vô số luồng thần quang từ nền văn minh Thuật Giả phóng lên trời, tấn công về phía lửa Thiên Hành kia, nhưng những luồng thần quang này còn chưa tới gần lửa Thiên Hành thì đã bị thiêu cháy thành hư vô.

Lúc này, tòa tháp pha lê kia chợt rung chuyển kịch liệt, sau đó từng cột sáng pha lê phóng lên trời, thẳng tới chỗ lửa Thiên Hành kia.

Từng cột sáng pha lê phóng lên trời, từng luồng uy áp mạnh mẽ lan ra khắp thiên địa, nhưng những cột sáng này khi chỉ còn cách ngọn lửa Thiên Hành kia nghìn trượng thì đã vỡ tan thành hư vô.

Phía dưới, mấy chục cường giả mặc thuật bào đều phóng lên trời, lên tới nơi, trong tay mỗi người đều cầm một quyển sách cổ thần thuật, họ cùng mở ra thầm niệm thuật ngữ cổ, thoáng chốc, đất trời xung quanh xuất hiện từng luồng sức mạnh pháp đạo bí ẩn, những luồng sức mạnh ấy hội tụ như sóng triều, cuối cùng hóa thành một đạo nhẫn thuật pháp, sau đó chém lên lửa Thiên Hành.

Thuật Pháp Đại Đạo! Đây là thần thông thuật pháp mạnh nhất của nền văn minh Thuật Giả, người thi triển đều là thần sư thuật pháp tự mở ra một cấp bậc.

Mấy chục người cùng thi triển, uy lực của Thuật Pháp Đại Đạo này có thể nói là mạnh nhất trong lịch sử.

Bởi vì uy lực quá mạnh, đạo nhẫn Đại Đao vừa xuất hiện, cả thiên địa đều trở nên trong suốt.

Tuy nhiên đạo nhẫn vừa phóng lên trời đã bốc cháy, sau đó hóa thành tro bụi rồi tan biến.

Thấy thế, mấy chục thần thuật sư hàng đầu nền văn minh Thuật Giả đều tái mặt, sau đó là tuyệt vọng.

Sau đó nền văn minh Thuật Giả điều khiển vô số pháp trận và sử dụng vô số phương pháp, nhưng cũng không thể tới gần được lửa Thiên Hành đó.

Vô số cường giả tiến lên cũng chẳng ngăn cản được lửa Thiên Hành.

Chẳng mấy chốc, ngày càng nhiều người bắt đầu tuyệt vọng, vì vậy mọi người không còn chống cự nữa mà bắt đầu chạy trốn.

Cả nền văn minh Thuật Giả bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng, ngọn lửa Thiên Hành ấy rơi thẳng xuống, cả nền văn minh Thuật Giả bắt đầu tan chảy và biến mất…

Nhìn thấy cảnh này, mọi người có mặt đều tái mặt kinh hãi.

Rất nhiều người đều chưa nghe nói tới nền văn minh Thiên Hành bao giờ, vì thế bây giờ nhìn thấy sự đáng sợ của lửa Thiên Hành thế này, họ đều bị sốc.

Diệp Quân nhìn màn sáng nơi xa với vẻ mặt phức tạp.

Lúc này hắn nghĩ đến cô cô váy trắng.

Ngày đó, khi ngọn lửa Thiên Hành tới vũ trụ Quan Huyên, cô cô váy trắng nắm lấy một cái, lửa Thiên Hành hủy thiên diệt địa đã ở trong tay bà, sau đó ngoan ngoãn như một con mèo.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom