Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3390


Chương 3390

Nền văn minh Thuật Giả liên tục trao đổi với người khác, hành động này rất không bình thường.

Tiểu Tháp chợt nói: “Ngươi đưa quan tài máu kia cho Huyền tộc có phải vì muốn vứt củ khoai lang bỏng tay này đi không?”

Diệp Quân gật đầu.

Thật ra hắn cũng không thấy hứng thú lắm với nền văn minh Thuật Giả, đùa à, nếu hắn thật sự muốn có truyền thừa thì tìm cha và ông nội chẳng phải tốt hơn sao?

Đương nhiên nếu đối phương không có ác ý thì chắc chắn hắn cũng sẽ nhận, nhưng rõ ràng là đối phương có ý đồ khác.

Vì thế hắn dứt khoát đưa thứ đó cho Huyền tộc!

Tiểu Tháp nói: “Kiếm Thanh Huyên…”

Diệp Quân cười nói: “Việc này không cần lo lắng, cứ cho bọn họ giữ tạm đi”.

Tiểu Tháp nói: “Ta cũng không lo lắng cho Tiểu Hồn, bây giờ ta lo lắng về nha đầu Nhất Niệm kia hơn”.

Diệp Quân vội hỏi: “Cô ta làm sao?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cô ta chia thời không trong tháp thành rất nhiều ô vuông, chơi vui quên lối về luôn rồi…”

Diệp Quân: “…”

Lúc này, thời không nơi Diệp Quân đang đựng đột nhiên rung động dữ dội, sau đó một ánh sáng trắng bao phủ lấy hắn.

Khung cảnh này lập tức thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, mọi người chợt nói: “Hắn là Diệp Quân có truyền thừa của nền văn minh cấp bốn kia…”

Diệp Quân sa sầm mặt, mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đang nhằm vào hắn vậy?

Lúc này lại có người nói: “Hắn chỉ có cảnh giới ba phần thần tính thôi!”

Nghe thấy thế, lập tức có người lao thẳng về phía Diệp Quân.

Có truyền thừa của nền văn minh cấp bốn, cảnh giới còn thấp… Ai mà không động lòng được?

Thấy có người xông đến chỗ mình, Diệp Quân giơ tay chém tới một kiếm.

Xoẹt!

Trong nháy mắt, đầu một người đàn ông lập tức rơi xuống, máu tươi bắn ra mấy chục trượng.

Thấy cảnh này, những người xung quanh lập tức sửng sốt.

Diệp Quân không quan tâm đến mọi người, hắn chậm rãi ngẩng đầu, mấy khí thế trên không trung đã bao trùm lên hắn.

Diệp Quân di chuyển tới một vùng tinh không.

Vừa đến tinh không này, thời không xung quanh hắn chợt rung động, sau đó có ba người xuất hiện.

Một ông lão mặc áo choàng màu vàng, hai tay chắp sau lưng, che giấu khí thế, trên người có một cảm giác áp lực vô hình.

Bên phải là một người đàn ông trung niên, người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp trên người gồ lên, gân xanh lộ ra, đặc biệt là đôi tay rất giống hai cây cột, có thể đập đất xé trời.

Bên trái là một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ thẫm, trên mặt là nụ cười như có như không.
 
Chương 3391


Chương 3391

Ba người đều có cảnh giới mười phần thần tính!

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Không ngờ ngươi thật sự chỉ có cảnh giới ba phần thần tính… Chậc chậc”.

Diệp Quân nhướn mày nhìn về phía người phụ nữ: “Đấu tay đôi không?”

Người phụ nữ nhếch môi: “Ngươi đúng là mơ mộng hão huyền”.

Dứt lời, ba người họ đồng thời biến mất.

Diệp Quân híp mắt tiến lên một bước, Kiếm Vực lập tức bao phủ tất cả mọi người xung quanh, sau đó có vô số kiếm quang bắn ra.

Xoẹt…

Trong thời không của Kiếm Vực có kiếm quang chém loạn khắp nơi, không lâu sau đó, ba sức mạnh đáng sợ bộc phát từ trong Kiếm Vực, chỉ trong nháy mắt, Kiếm Vực của Diệp Quân đã vỡ tan tành, hắn cũng bị ba sức mạnh cường đại làm chấn động đến mức liên tục lùi lại.

Sau khi lùi gần nghìn trượng Diệp Quân mới dừng lại, hắn vừa mới dừng lại, một nắm đấm đã đánh vỡ hư không, lao đến gần trước mặt hắn.

Uy áp của sức mạnh cường đại lập tức khiến Diệp Quân thấy ngạt thở.

Diệp Quân chợt đâm ra một kiếm.

Thời Không Nhất Kiếm!

Đây là chiêu kiếm có lực bộc phát mạnh nhất trước mắt của hắn.

Oanh!

Quyền và kiếm vừa tiếp xúc với nhau, hai người đã lập tức ngã ra ngoài, lúc người đàn ông to con kia dừng lại, thời không sau lưng gã ta lập tức sụp đổ.

Người đàn ông nhìn nắm đấm của mình, nắm đấm của gã ta đã nứt ra, máu tuôn không ngừng, có thể thấy cả xương trắng.

Người đàn ông nhíu mày, sức mạnh của thiếu niên kiếm tu trước mắt hơi vượt quá dự đoán của gã ta.

Ở phía xa, sau khi dùng kiếm chống lại nắm đấm của người đàn ông kia, cánh tay phải của Diệp Quân cũng nứt ra, toàn bộ cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ.

Lúc này, một ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, người ra tay là ông lão mặc áo choàng màu vàng kia, ông lão vừa xuất hiện trước mặt Diệp Quân, thời không ở chỗ ông ta đứng lập tức sụp đổ.

Cùng lúc đó, một sức mạnh đáng sợ cũng dâng lên từ sau lưng ông ta.

Diệp Quân không dám lơ là, hắn lập tức điều động huyết mạch phong ma.

Ầm!

Một ánh sáng màu đỏ bay lên trời từ trong cơ thể Diệp Quân.

Diệp Quân chém ra một kiếm, kiếm quang màu máu bùng nổ, chỉ trong nháy mắt, ông lão và người phụ nữ đều phải lùi lại.

Lúc này, người đàn ông cao to lại đấm một phát đến trước mặt Diệp Quân, cú đấm này của gã ta khiến thời không xung quanh nứt ra.

Diệp Quân đâm kiếm tới, kiếm ý trong tay hắn đã trở thành màu đỏ như máu.

Oanh!

Hai người liên tục lùi lại.

Cả hai dừng lại gần như cùng lúc, người đàn ông nhìn Diệp Quân ở phía xa, ánh mắt trở nên nặng nề hơn: “Sức mạnh huyết mạch!”
 
Chương 3392


Chương 3392

Không chỉ người đàn ông mà ông lão và người phụ nữ cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ vốn cho rằng ba người liên thủ chắc chắn sẽ giết chết Diệp Quân một cách dễ dàng, nhưng bọn họ phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Quân.

Người phụ nữ trầm giọng nói: “Ung Lão, thiếu niên này không đơn giản”.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân với nét mặt u ám, không biết đang nghĩ gì.

Người phụ nữ nói tiếp: “Nền văn minh Cổ Nhân cố ý để lộ tung tích của người này… Có lẽ là không biết thực lực của hắn ta, vì thế muốn người ngoài đến thăm dò hắn ta”.

Nói đến đây, bà ta nhìn ông lão: “Thiếu niên này chắc chắn không phải người tầm thường, dủ chúng ta có thể giết hắn ta thì e rằng cũng sẽ bị dính vào nhân quả lớn”.

Cảnh giới tu luyện càng cao sẽ càng sợ nhân quả, người đàn ông cao to cũng gật đầu: “Thiếu niên này có huyết mạch đặc biệt, có lẽ tổ tiên là một nhân vật ghê gớm, nếu chúng ta giết hắn… e rằng sẽ có tai hoạ khôn lường”.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Đương nhiên là nền văn minh Cổ Nhân không có ý đồ tốt, nhưng đây chẳng phải là cơ hội của chúng ta sao? Ba người chúng ta đã ở cảnh giới mười phần thần tính mấy nghìn năm rồi, nếu còn không gặp được cơ duyên khác, cả đời chúng ta sẽ không thể tiến thêm một bước, Độc Khai Nhất Đạo”.

Người đàn ông và người phụ nữ im lặng.

Đúng thế, lần này bọn họ chọn ra ngoài mạo hiểm là vì đã không còn hy vọng tăng lên một bậc nào nữa, muốn thử liều mạng một lần.

Nhưng bọn họ không ngờ thiếu niên kiếm tu trước mắt lại lợi hại đến thế.

Ông lão lại nói: “Chúng ta có thể đi tới bước này vốn không phải dựa vào con đường bình thường…”

Nói đến đây, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa: “Làm xong vụ này, chúng ta sẽ dừng tay”.

Phi vụ cuối cùng!

Nghe thấy lời của ông lão, người phụ nữ và người đàn ông nhìn nhau, hai người gật đầu.

Truyền thừa của vũ trụ nền văn minh cấp bốn rất đáng để bọn họ mạo hiểm. Nghĩ vậy, người phụ nữ cất lời: “Giết!”

Bà ta vừa nói xong, ba người đã biến mất ở vị trí ban đầu.

Lúc này, ba người cũng không che giấu thực lực nữa, khi ba người dốc toàn lực, toàn bộ tinh không đều bắt đầu sụp đổ.

Ở phía xa, khi nhìn thấy ba người ra tay, Diệp Quân đã thức tỉnh huyết mạch phong ma không chút do dự điều động huyết mạch phàm nhân trong người!

Điều động hai loại huyết mạch cùng một lúc!

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu, lúc này hai mắt hắn dần nhắm lại, trước mặt hắn có vô số kiếm ý chém ra.

Tuy trước đó hắn không ra tay công khai, nhưng cũng đã sử dụng Diên Trì Nhất Kiếm.

Vào khoảnh khắc vô số kiếm ý xuất hiện, sắc mặt ba người kia lập tức thay đổi, vì bọn họ phát hiện kiếm ý của Diệp Quân đã mạnh hơn lúc trước.

Ầm!

Những tiếng nổ liên tục vang vọng.

Trong lúc bốn người chiến đấu, đã có vô số cao thủ lén tập trung, hơn nữa cao thủ còn ngày càng nhiều hơn…

 
 
Chương 3393


Chương 3393

Chuyện Diệp Quân có truyền thừa của nền văn minh cấp bốn được thông báo ở nền văn minh Cổ Nhân, mà bây giờ đã thành toàn bộ vũ trụ đều biết.

Điều quan trọng nhất là Diệp Quân chỉ có cảnh giới ba phần thần tính!

Oanh!

Lúc này, ba người phía xa và Diệp Quân đồng thời lùi lại.

Sau khi dừng lại, người phụ nữ nhìn Diệp Quân đang ngày càng có khí thế mạnh hơn với nét mặt nặng nề: “Thiếu niên này…”

Ông lão bên cạnh gằn giọng nói: “Sau khi làm xong vụ này sẽ dừng tay!”

Dứt lời, ông ta lại xông về phía Diệp Quân ở phía xa.

Thấy ba người lao tới, trong mắt Diệp Quân không có chút sợ hãi nào, ngược lại ý chí chiến đấu còn dâng cao hơn.

Chiến!

Diệp Quân không nói lời thừa thãi mà trực tiếp hóa thành kiếm quang rồi phóng ra.

Một chọi ba thì có gì phải sợ?

Cứ bắt tay vào hành động thôi.

Dưới sự hỗ trợ của hai loại sức mạnh huyết mạch, khí thế của Diệp Quân lúc này cũng đã đạt đến đỉnh cao, mỗi nhát kiếm chém ra đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Cũng chính vì vậy mà Diệp Quân lúc này có thể chống lại đòn tấn công của ba người bằng sức của một mình hắn.

Khi nhìn thấy cảnh này, đám người đang ẩn trong bóng tối xung quanh đều kinh hãi.

Đây thật sự chỉ là cảnh giới ba phần thần tính ư?

Thật sự hơi khó tin đấy.

Bịch!

Xa xa, Diệp Quân bị một quyền đánh bay mấy nghìn trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, người phụ nữ xinh đẹp và ông lão áo vàng đã lại vọt tới trước mặt hắn.

Thấy hai người xông tới, trong mắt Diệp Quân lóe lên ý lạnh, hắn giơ tay chém xuống một nhát.

Bùm!

Một luồng kiếm khí đáng sợ thoáng chốc phá vỡ thời không trước mặt hắn, cùng lúc đó người phụ nữ xinh đẹp và ông lão áo vàng kia cũng bay ngược ra ngoài, nhưng chính lúc này, người đàn ông vạm vỡ lại lao đến trước mặt Diệp Quân, tung một quyền vào mặt hắn.

Vô số quyền mang lóe lên, đất trời hóa thành hư không.

Diệp Quân không né tránh mà đâm ra một nhát kiếm.

Cứng đối cứng!

Bùm!

Quyền và kiếm vừa chạm vào nhau, hai người đã đồng thời bay ra ngoài, thời không hai người lùi lại không chịu nổi sức mạnh của hai người bèn nứt ra từng tấc, cực kỳ đáng sợ.

Sau khi người đàn ông vạm vỡ dừng lại, toàn thân ông ta nứt ra, máu đỏ phun trào.

Người đàn ông vạm vỡ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân nơi xa, vẻ mặt nặng nề chưa từng có: “Kiếm ý và sức mạnh huyết mạch đáng sợ thật…”

Tình hình của Diệp Quân lúc này cũng không tốt lắm, khắp người đều xuất hiện vết nứt, nếu không có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh thì hắn đã sớm tan thành mây khói.

 
 
Chương 3394


Chương 3394

Mặc dù hắn bị thương nặng, nhưng khí thế quanh người hắn lại ngày càng mạnh hơn, bao gồm cả kiếm ý.

Huyết mạch phong ma!

Huyết mạch phàm nhân!

Hai dòng huyết mạch đều thuộc dạng càng chiến đấu càng mạnh, nhất là huyết mạch phong ma, càng chiến càng điên, như vậy sẽ càng đáng sợ hơn.

Lúc này, ba người phía ông lão áo vàng cũng nhận ra điều này.

Thanh niên trước mặt không chỉ càng đánh càng mạnh mà còn có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ, cứ tiếp tục thế này sợ là người phía mình sẽ bị tiêu hao năng lượng đến chết.

Nghĩ đến đây, ba người phía ông lão áo vàng nhìn nhau, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo.

Giây tiếp theo…

Bùm!

Sau lưng ba người xuất hiện ba thần tượng cao vạn trượng, mà sau khi ba thần tượng này xuất hiện, vũ trụ tinh không bao la đều sôi trào.

Thấy ba người tế thần tượng ra, đám đông ẩn trong bóng tối cũng kinh hãi, liên tục lùi lại phía sau tránh xa nơi này.

Ba thần tượng cảnh giới mười phần thần tính!

Hiển nhiên ba người đã không còn muốn tiếp tục kéo dài nữa, bởi vì càng kéo dài càng bất lợi cho họ, vì thế họ buộc phải nhanh chóng kết thúc trận chiến.

Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ tiến lên phía trước, thần tượng phía sau ông ta cũng tiến lên một bước, tinh hà cuộn trào tựa như động đất dữ dội.

Ngay sau đó, thần tượng đột nhiên gầm lên rồi đánh một quyền về phía Diệp Quân.

Quyền này tung ra, cả vũ trụ tinh hà đều bắt đầu hủy diệt.

Trước một quyền này, Diệp Quân chỉ nhỏ bé như hạt bụi.

Chung quanh, vô số cường giả điên cuồng lùi về phía sau, tránh xa nơi này, sợ không cẩn thận sẽ bị giết chết.

Xa xa, Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại, bình tĩnh tập trung dường như không cảm nhận được gì.

Đất trời chỉ còn lại một mình hắn!

Đột nhiên, khi quyền ấy đánh tới thời không trước mặt, thời không trước mặt Diệp Quân tách ra, vạn thanh ý kiếm bay ra sau đó ngưng tụ thành một thanh kiếm.

Thời Không Nhất Kiếm!

Thời Không Nhất Kiếm được hai loại sức mạnh huyết mạch hỗ trợ!

Nhát kiếm này tựa như tia chớp, thoáng chốc chém lên nắm đấm kia.

Bùm!

Tiếng nổ đột nhiên vang lên như tiếng sấm mùa xuân, sau đó từng làn sóng kiếm khí và sóng xung kích không ngừng lan rộng khắp bốn phía như trận hồng thủy.

Toàn bộ vũ trụ tinh hà bắt đầu biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Lúc này, thần tượng của người phụ nữ xinh đẹp và ông lão áo vàng cũng tiến lên một bước, đồng thời đấm một quyền về phía Diệp Quân.

Nơi xa, cơ thể Diệp Quân run lên dữ dội, hắn nhẩm niệm, một luồng quyển trục bay lên đỉnh đầu hắn, sau đó quyển trục ấy hóa thành vùng tinh không.

 
 
Chương 3395


Chương 3395

Kiếm quyển Tinh Hà!

Diệp Quân kẹp hai ngón tay lại chỉ về phía trước, ngay lập tức, vô số kiếm khí Tinh Hà từ tinh không bắn ra như mưa xối xả.

Kiếm khí Tinh Hà dưới sự hỗ trợ của kiếm ý vô địch và hai dòng sức mạnh huyết mạch, uy lực lập tức tăng lên tới độ cao chưa bao giờ có.

Mỗi luồng kiếm khí đều chứa đựng sức mạnh hủy diệt vũ trụ tinh hà!

Mà khi Diệp Quân sử dụng kiếm quyển Tinh Hà cũng gần như đánh liều một phen.

Bởi vì kiếm quyển Tinh Hà tiêu hao quá nhiều sức mạnh nên trong thời ngắn hắn sẽ không thể có sức chiến đấu nữa.

Nhìn thấy kiếm khí Tinh Hà chém ra vô cùng tận, sắc mặt ba người phía ông lão áo vàng thay đổi, bọn họ không dám lơ là, vội vàng thôi thúc thần tượng của mình phóng ra sức mạnh đáng sợ tấn công những kiếm khí kia.

Chẳng mấy chốc đã có những tiếng nổ đáng sợ vang lên trong toàn tinh vực vũ trụ.

Giờ khắc này, tinh vực vũ trụ đều đã hủy diệt!

Mà vô số cường giả ẩn trong bóng tối đều đang điên cuồng rút lui, tránh xa tinh hà vũ trụ này.

Ở khu vực trung tâm, vô số kiếm quang và sức mạnh thần tượng đều đang điên cuồng lan rộng.

Cứ như vậy, không biết kéo dài bao lâu khu vực này mới từ từ bình yên trở lại, lúc này ba thần tượng đã bị vỡ nát.

Sắc mặt ba người phía ông lão áo vàng bản thể tái nhợt, cơ thể suy yếu cùng cực.

Đối diện với bọn họ, Diệp Quân cầm trường kiếm đứng thẳng, sắc mặt hắn cũng tái nhợt như tờ giấy, trông vô cùng yếu ớt, trong mắt hắn hiện lên biển máu, toàn thân toát khí từng luồng sức mạnh huyết mạch và chiến ý cường đại.

Ai thua rồi?

Người ở trong bóng tối hơi nghi hoặc.

Nơi xa, ông lão áo vàng lau vết máu ở khóe miệng, sau đó nhìn Diệp Quân phía xa: “Hắn đã thế suy sức yếu thế rồi”.

Người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông vạm vỡ chỉ nhìn Diệp Quân, nhưng không ra tay.

Bởi vì trong trận chiến cuối cùng vừa rồi, bọn họ đều bị thương nặng, lúc này bọn họ không còn dám ra tay liều lĩnh nữa, lỡ như thanh niên này vẫn còn con át chủ bài gì nữa thì sao?

Thấy người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông vạm vỡ đều không ra tay, ông lão áo vàng nhíu mày bảo: “Tốc độ khôi phục của hắn rất nhanh, không thể cho hắn thời gian, chúng ta cùng ra tay đi”.

Người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông vạm vỡ khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý.

Ba người đồng thời biến mất, lại lao về phía Diệp Quân một lần nữa.

Xa xa, Diệp Quân nhìn thấy ba người lao tới, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ thầm nói trong lòng: “Thiên…”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hơn chục luồng khí đáng sợ xuất hiện xung quanh, ngay sau đó mất tàn ảnh lao thẳng tới trước mặt ba người ông lão áo vàng.

Đùng đoàng đoàng…

Trong giây lát, ba người phía ông lão áo vàng đều bị đánh bay.

Sự thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Diệp Quân nhìn ông lão trước mặt, khi thấy ông ta, hắn giật mình, bởi ông lão này chính là Thái A Nan của tộc Thái A.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối?”
 
Chương 3396


Chương 3396

Thái A Nan quay đầu nhìn Diệp Quân, khẽ cười: “Ta tuân theo lệnh của gia chủ tới đây bảo vệ Diệp công tử”.

Tộc Thái A!

Diệp Quân đang định hỏi gì đó thì Thái A Nan đã nói: “Ta biết Diệp công tử có rất nhiều thắc mắc, nhưng chúng ta phải giải quyết đám người trước mắt này trước đã”.

Nói xong Thái A Nan quay lại nhìn ba người phía ông lão áo vàng, ông lão áo vàng nhìn chằm chằm ông ta: “Các người là ai…”

Thái A Nan thẳng thừng vung tay: “Giết”.

Dứt lời, những cường giả tộc Thái A xung quanh đều lao thẳng về phía ba ông lão áo vàng.

Thấy thế, ông lão áo vàng biến sắc, lập tức nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, ba người chúng ta đồng ý trung thành với cậu…”

Thái A Nan giơ tay phải lên, cường giả của tộc Thái A dừng lại.

Thái A Nan quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn ông lão áo vàng: “Thật chứ?”

Ông lão áo vàng mừng khôn xiết, vội gật đầu: “Thật, ba người chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu rồi bảo: “Ta không cần”.

Ông lão áo vàng giật mình sau đó nổi trận lôi đình: “Mẹ kiếp…”

Lúc này cường giả tộc Thái A xung quanh đã lao về phía ba người bọn họ.

Ba người lúc trước chiến đấu cùng Diệp Quân đã sức cùng lực kiệt, bây giờ sao bọn họ có thể là đối thủ của cường giả tộc Thái A được nữa?

Không lâu sau, ba người đã bị cường giả của tộc Thái A chém hết.

Thái A Nan chậm rãi nhìn xung quanh: “Diệp công tử là người của nền văn minh Tu La ta, sau này nếu các vị muốn giết người cướp của có thể đến nền văn minh Tu La của ta, chúng ta hoan nghênh các vị bất cứ lúc nào”.

Nền văn minh Tu La!

Lời này vừa thốt ra, những người ẩn trong bóng tối lập tức quay đầu bỏ chạy.

Họ không dám động đến nền văn minh này.

Thái A Nan quay sang nhìn Diệp Quân, trầm giọng bảo: “Diệp công tử, ta đã điều tra rõ ràng rồi, cậu được truyền thừa nền văn minh vũ trụ cấp bốn, được truyền lại bởi nền văn minh Quy Nhân, nhưng tiếc là chúng ta không tra ra được tọa độ vũ trụ của họ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Nền văn minh Quy Nhân?”

Thái A Nan gật đầu: “Diệp công tử còn nhớ người đàn ông mang đao lúc trước không?”

Diệp Quân hơi híp mắt: “Có liên quan đến người đàn ông mang đao đó à?”

Thái A Nan khẽ gật đầu.

Diệp Quân lại hỏi: “Nền văn minh Quân Lâm thì sao?”

Thái A Nan lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến họ, nhưng khi chúng ta đến thì phát hiện liên tục có người bí mật đi theo Diệp công tử, đối phương hẳn là đến từ nền văn minh Quân Lâm”.

Diệp Quân im lặng.

Thái A Nan trầm giọng bảo: “Diệp công tử, tình huống của cậu bây giờ không tốt lắm, vì theo như chúng ta biết, có một vài nền văn minh vũ trụ đang âm thầm đi tìm cậu”.
 
Chương 3397


Chương 3397

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Người vào Thạch Môn không chỉ có một mình ta, vì sao họ lại đuổi theo ta?”

Thái A Nan do dự một chút rồi bảo: “Sau lưng người khác đều có nền văn minh vũ trụ cường đại, chỉ có cậu một người một ngựa, sau lưng không có nền văn minh cường đại, không có chỗ dựa cường đại… Bóp hồng đương nhiên phải chọn quả mềm rồi…”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân: “…”

Nghe Thái A Nan nói vậy, Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười trong im lặng.

Nhưng tính ra cũng dễ hiểu, một khi đã thừa nhận mình đến từ văn minh vũ trụ cấp một, cảnh giới lại thấp, người khác nảy ra ý xấu cũng là bình thường.

Thái A Nan nói: “Diệp công tử, ta vốn định đưa cậu trở về văn minh Tu La, nhưng vừa nhận được tin từ tộc trưởng, rằng nơi ấy có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn nên không thể đưa cậu về, nhưng bọn ta thì phải lập tức trở về”.

Diệp Quân hỏi: “Là Huyền tộc và tộc Tu La?”

Thái A Nan gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân: “Vậy các vị về trước đi”.

Thái A Nan trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chúng ta có thể hộ tống Diệp công tử đi đến Bỉ Ngạn Giới, nơi văn minh Cổ Yên không thể nhúng tay vào”.

Diệp Quân tò mò hỏi lại: “Bỉ Ngạn Giới?”

Thái A Nan gật đầu: “Là một nơi đặc biệt không thuộc về văn minh nào, có một vị cường giả trú ngụ. Diệp công tử có thể đến đó lánh tạm”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Thế cũng được”.

Thứ hắn cần nhất bây giờ là thời gian.

Thái A Nan nói: “Công tử hãy theo ta”.

Rồi ông ta xoay người biến mất.

Diệp Quân cũng hóa thành kiếm quang đi theo.

Trong cánh cửa đá dưới di tích văn minh Thuật Giả, một người bí ẩn chậm rãi thu hồi ánh mắt với đôi mày nhíu chặt.

Một Giọng nói vang lên từ quan tài máu sau lưng y: “Kẻ này không tầm thường, ngươi nhất quyết phái lão Cửu đi đoạt xác à?”

Người bí ẩn khẽ cười: “Chính vì hắn không tầm thường nên mới phái lão Cửu đi”.

Giọng nói: “Thanh kiếm kia cũng không phải vật phàm”.

Người bí ẩn bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi cho rằng hắn đến từ văn minh vũ trụ cấp bốn nào sao?”

Giọng nói không trả lời.

Người bí ẩn lắc đầu: “Tuyệt đối không thể”.

Giọng nói hỏi: “Vì sao?”

Người bí ẩn cười khẽ: “Vì đạo tu hành. Nếu hắn đến từ văn minh cấp bốn thì tốc độ tu luyện không thể chậm như vậy được, nói rõ nơi ấy chưa phát minh ra đạo thuật truyền thừa, chỉ có thể tu luyện từng bước…”

Y cười cười: “Mà cho dù hắn có đến từ văn minh cấp bốn thì lại càng tốt hơn thôi, có thể làm đá kê chân cho văn minh Thuật Giả chúng ta”.

Giọng nói: “Năm xưa chúng ta cũng vì khinh địch mà bị văn minh Thiên Hành tiêu diệt…”
 
Chương 3398


Chương 3398

Nụ cười trên mặt người bí ẩn biến mất: “Suốt nhiều năm qua, ta vẫn luôn điều tra quy luật hủy diệt vũ trụ của văn minh Thiên Hành. Nếu tinh vực này đã từng bị chúng tàn phá thì sẽ không tiếp tục lục soát nữa, ít nhất là trong mười tỉ năm tới”.

Giọng nói không lên tiếng.

Người bí ẩn tiếp tục: “Mười tỉ năm, vậy là đủ cho văn minh Thuật Giả chúng ta rồi”.

Y nhắm mắt lại: “Chỉ cần văn minh Thiên Hành không có mặt, chúng ta chính là vô địch”.

Văn minh Thiên Hành là vũ trụ có văn minh cao cấp nhất được biết đến hiện nay.

Năm xưa, văn minh Thuật Giả ở đỉnh cao tột cùng nhất đã từng cho rằng mình có thể sánh ngang với văn minh Thiên Hành, nào ngờ cuối cùng vẫn bị tiêu diệt vì một ngọn lửa Thiên Hành.

Chỉ một ngọn lửa mà thôi!

Vậy mà khiến toàn bộ văn minh Thuật Giả phải bó tay chịu chết. Nếu khi ấy y không kịp thời dẫn theo một bộ phận tháo chạy thì có lẽ họ đã bị tận diệt.

Nhiều năm đã qua, y vẫn luôn mang theo chín cái quan tài máu cùng vô số tượng đá, vừa ẩn náu vừa dùng Vô Thượng Thuật Giả Đạo Thư để thôi diễn quy luật hủy diệt vũ trụ của văn minh Thiên Hành. Cuối cùng y cũng nhận ra bọn họ sẽ không trở lại nơi nào đã từng bị phá hủy trong vòng mười tỉ năm.

Chỉ cần văn minh Thiên Hành không xuất hiện, văn minh Thuật Giả chính là vô địch vũ trụ.

Cho dù kiếm tu trẻ kia có đến từ văn minh cấp bốn nào đó cũng mặc kệ.

Bởi vì văn minh Thuật Giả không như những văn minh cấp bốn khác mà đã đi được nửa bước lên cấp năm, lại còn từng hủy diệt hai văn minh cấp bốn khác.

Người bí ẩn cho rằng chỉ cần văn minh Thiên Hành không xuất hiện, văn minh Thuật Giả chính là vô địch vũ trụ.

Bỗng giọng nói trong quan tài lại hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Người bí ẩn mỉm cười: “Đã sắp xếp xong rồi, nhanh thôi”.

Rồi y xoay người đi mất.

Để tinh không trở lại với lặng im.

Bên kia, dưới sự che chở của Thái A Nan và những người khác, Diệp Quân đặt chân đến một vùng tinh không vô danh, chỉ có một dòng sông bạc trắng vắt ngang cách đá mấy nghìn trượng.

Diệp Quân nhíu mày hỏi: “Đó là gì vậy?”

Thái A Nan hạ Giọng nói: “Sông Bỉ Ngạn, nghe nói do nước mắt của vị cường giả kia tạo thành”.

“Nước mắt ư?”

Diệp Quân kinh ngạc: “Tiền bối chắc chứ?”

Thái A Nan cười cười: “Ta không dám chắc, ta chỉ biết nơi này rất kỳ quặc. Văn minh Tu La chúng ta đã chinh phục bao nhiêu văn minh vũ trụ khác, nhưng chưa bao giờ dám tơ tưởng nơi này”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”, Thái A Nan chỉ nói: “Vì bị đánh”.

Diệp Quân: “…”

Thái A Nan: “Văn minh Tu La đã từng đến chỗ này, cường giả mạnh nhất thời điểm đó còn từng giao thủ với vị kia, sau đó bị đánh bại. Kể từ đó, chúng ta hoàn toàn từ bỏ vùng tinh không này, vả lại nơi này cũng không được xem là văn minh, mà chỉ có một mình cường giả tuyệt thế kia sinh sống, vị ấy lại chẳng có ý định xưng bá chinh phục gì. Thế này văn minh Tu La lẫn văn minh Quân Lâm đều lựa chọn chung sống trong hòa bình”.

Diệp Quân vừa muốn mở miệng thì thấy một chiếc thuyền con xuất hiện ở xa xa trên dòng sông, với người lái thuyền là một bà lão tóc trắng hoa râm.
 
Chương 3399


Chương 3399

Thái A Nan nói: “Muốn vào thành Bỉ Ngạn thì phải lên thuyền này”.

Diệp Quân nhìn lên trên, thấy vùng trời tinh không này không có cấm chế gì.

Thái A Nan lại nói: “Bà lão trên thuyền kia chính là người thủ giới nơi này, đã đạt đến cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo”.

Độc Khai Nhất Đạo!

Diệp Quân nghe mả hết hồn, lập tức nhìn lại bà lão. Chỉ thấy bà đầu hai thứ tóc, thoạt nhìn gầy yếu, hoàn toàn không giống cường giả tuyệt thế gì. Nào ngờ nhìn lầm rồi!

Sắc mặt hắn đanh lại khi nhận vũ trụ bên ngoài có quá nhiều điều nguy hiểm, quá nhiều thứ hắn không biết có tồn tại.

Nếu sau này có cơ hội, hắn sẽ đưa cô cô hoặc ông nội đi dạo quanh di tích một vòng, trải nghiệm cảm giác siêu tốc xem sao.

Đúng là đáng mong đợi vô cùng, làm Diệp Quân bỗng chốc bật cười.

Lúc này, chiếc thuyền con kia cũng đã đi đến trước mặt.

Thái A Nan đẩy một chiếc nhẫn sang cho bà lão. Diệp Quân ghé mắt vào, thấy bên trong là hai tổ mạch!

Bà lão chỉ im lặng thu nhẫn vào.

Thái A Nan nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta chỉ có thể đưa cậu đến đây”.

Thấy hắn lấy một chiếc nhẫn ra, ông ta cười nói: “Không cần đâu. Xin cáo từ”.

Nói rồi dẫn theo những người khác biến mất.

Diệp Quân cất nhẫn vào, lắc đầu cười, tự nhủ mình nợ ân tình nhiều ghê!

Hắn không nghĩ nhiều nữa mà bước chân lên thuyền, để bà lão chầm chậm lái xa bờ.

Bà lão im lặng trên suốt quãng đường.

Diệp Quân lên tiếng hỏi: “Tiền bối ơi, sông Bỉ Ngạn này thật sự là nước mắt của vị cường giả tuyệt thế kia sao?”

Đối phương liếc lại: “Nói thêm một tiếng nữa là ta vứt xuống ngay”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, Nhất Niệm xuất hiện cạnh Diệp Quân.

Làm hắn không biết nên nói gì.

Vì sao?

Vì hắn chợt nhận ra cô ta hiện đã có thể tự do ra vào Tiểu Tháp mà không cần hắn cho phép, mà Tiểu Tháp cũng không cản được.

Nó cũng cạn lời lắm.

Cả hai chẳng ai biết Nhất Niệm làm thế nào mà lại ra ngoài được!

Nhưng mở mồm hỏi thì sẽ bị thế nào cô ta cũng hỏi lại “Nó dễ ợt mà?”, thế là cứng họng.

Tóm lại, Nhất Niệm đã là người thuộc phạm trù nhìn-lạ-mãi-cũng-thành-quen trong mắt Diệp Quân, cô ta có làm gì bất thường thì hắn cũng chỉ có thể xem như bình thường. Nhất Niệm bước tới, vươn tay ra, trên môi là một nụ cười.

Diệp Quân cũng cười cười, lấy xâu kẹo hồ lô ra đặt lên tay cô ta. Hai mắt Nhất Niệm cong thành vầng trăng, đưa kẹo lên ngậm rồi gọi một con gà xuất hiện trong tay.

Diệp Quân chần chừ: “Bây giờ nướng gà e là không hợp lắm”.
 
Chương 3400


Chương 3400

Nhất Niệm hỏi lại: “Vì sao?”

Diệp Quân đánh mắt sang bà lão: “Đang ở trên thuyền người ta mà”.

Nhất Niệm nhìn theo, thấy bà lão cũng đang nhìn mình, bèn hỏi: “Không được thật à?”

Bà lão không đáp.

Bởi vì bà không nhìn thấu được cô bé này!

Nhất Niệm cũng chỉ im lặng nhìn lại.

Bỗng dưng muốn hơn thua tới cùng!

Bỗng bà lão phát ra tiếng cười âm u: “Thú vị, nếu ta không cho các ngươi nướng thì sao?”

Nhất Niệm không nói gì, nhưng đốm lửa Thiên Hành trong người Diệp Quân bỗng hơi chấn động.

Hắn vươn tay kéo cô ta lại, mỉm cười giải thích: “Đây là thuyền của người ta, họ đã không cho phép thì chúng ta phải tôn trọng, không được làm trái, hiểu chưa?”

Nhất Niệm ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Diệp Quân vươn tay xoa đầu cô ta: “Đợi lên bờ rồi ta nướng cho muội hai con, à không, ba con luôn”.

Hai mắt Nhất Niệm lập tức sáng rỡ, đầu gật như giã tỏi.

Diệp Quân bật cười.

Thấy cả hai chịu xuống nước, bà lão lộ ra vẻ xem thường.

Thuyền nhanh chóng cập bến, Diệp Quân vừa dắt Nhất Niệm bước xuống thì nghe bà lão gọi lại: “Người trẻ tuổi”.

Hắn quay lại, nghe bà ta nói: “Dẫn thứ lai căng vô giáo dục này ra ngoài chỉ khiến ngươi ăn đòn thôi, hiểu không?”

Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Kiếm quang lóe lên.

Ầm!

Bà lão bị đẩy lui mấy chục trượng. Từ trong cơ thể Diệp Quân, một tia sáng đỏ phóng lên cao.

Hắn biến thành huyết nhân trong giây lát, đôi mắt nhìn bà lão đã trở thành biển máu: “Mụ chó già, mụ tưởng ta tôn trọng mụ là sợ mụ hay gì?”

Rồi hắn vươn tay ra: “Cô cô! Con mượn kiếm!”

Xoẹt!

Một thanh kiếm giáng xuống từ trên cao.

Hành Đạo!

Nhưng nó không rơi vào tay hắn mà lập tức đâm xuyên đầu bà lão.

Giết luôn ngay tức khắc.

Diệp Quân: “…”

“Ồ?”

Một giọng nói xa xưa bỗng vang lên từ trong thành Bỉ Ngạn.

Kiếm Hành Đạo bay ra, lập lòe trôi nổi trên cao, phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Không phục à?”

Là cô cô!

Có tiếng cười khẽ vọng ra từ trong thành: “Không phục đấy”.
 
Chương 3401


Chương 3401

Không phục đấy!

Ba chữ này vừa ra, một bàn tay khổng lồ đã vươn ra từ trong tòa thành, vỗ mạnh vào chuôi kiếm Hành Đạo.

Theo đó, một luồng uy áp đáng sợ bao trùm toàn bộ Bỉ Ngạn Giới.

Đúng lúc ấy, kiếm Hành Đạo lại rơi xuống.

Bàn tay vỡ nát trong nháy mắt.

“Á!!”

Một tiếng hét thảm thiết vọng ra từ trong tòa thành, thể hiện sự kinh hoàng vô tận: “Ngươi là ai?!”

Kiếm Hành Đạo cuối cùng cũng đâm xuống thành Bỉ Ngạn.

Uỳnh!

Cả một tòa thành bị xóa sổ trong nháy mắt.

Nhìn thấy cảnh này, bà lão còn chưa chết hẳn ngây dại ra như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.

Hai mắt bà ta mở to đầy mờ mịt.

Thành Bỉ Ngạn cứ thế mà bốc hơi luôn ư?

Diệp Quân cũng không biết phải nói gì.

Hắn còn đang bận ngạc nhiên đây này.

Ai mà ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này chứ?!

Hắn chỉ muốn mượn kiếm thôi mà.

Hắn có muốn gọi cô cô tới đâu!

Tiểu Tháp bỗng nói: “Hình như hôm nay cô cô ngươi không được vui”.

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm nhìn ra xa, miệng vẫn chăm chú mút kẹo, hai mắt chớp chớp, không biết đang nghĩ gì.

Thành Bỉ Ngạn bên kia biến mất rồi, để lộ hình bóng của một người đàn ông áo trắng đứng đó.

Với một thanh kiếm cắm xuyên đỉnh đầu.

Ông ta ngẩng mặt nhìn trời với vẻ mê mang.

Đã bị giết mất rồi!

Mà hoàn toàn không có sức phản kháng.

Ông ta không hề cho rằng mình là cá thể vô địch trong vũ trụ vô tận này, nhưng cũng không nghĩ mình chỉ là một con kiến bé nhỏ.

Bởi vì ông ta đã đến cảnh giới Ách Đạo trong Độc Khai Nhất Đạo.

Vậy mà giờ phút này, đứng trước thanh kiếm này, ông ta mới nhận ra mình chẳng khác gì kiến cỏ.

Cảnh giới Ách Đạo có là gì, khi ông ta không hề có sức chống trả.

Rồi ông ta chợt nở nụ cười bao gồm tự giễu, không cam và cả nhẹ nhõm.

Tự giễu vì nhận ra mình vẫn chỉ nằm ở đáy vũ trụ mà thôi.

Không cam vì tu đạo mấy chục nghìn năm mà lại chết trong mơ hồ thế này, ngay cả đối phương là ai cũng không biết.

Nhẹ nhõm vì chết cũng không phải tệ lắm.

Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn con sông Bỉ Ngạn một lần cuối. Khi gió thổi qua, ông ta đã hóa thành tro bụi tiêu tan.
 
Chương 3402


Chương 3402

Chương 3402

Kiếm Hành Đạo lại run lên, hóa thành kiếm quang phóng lên cao rồi biến mất.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bà lão trên thuyền ngơ ngẩn hỏi Diệp Quân.

Hắn chỉ liếc nhìn bà ta một cái rồi dắt Nhất Niệm đi xa.

Để bà ta lại với vẻ mặt mờ mịt.

Sớm biết vậy đã để cho con bé kia nướng thịt trên thuyền.

Sớm biết vậy đã nhanh chóng rời đi sau khi hai tên này rời thuyền, thay vì buông lời độc địa.

Sớm biết vậy…

Bà ta và con thuyền dưới chân cùng nhau biến mất.

Nơi Diệp Quân và Nhất Niệm dừng lại vốn là thành Bỉ Ngạn.

Nhưng mà giờ nó đã biến mất rồi.

Hắn nhóm một đống lửa, bắt đầu nướng gà cho Nhất Niệm.

Cô bé ngồi đối diện hắn, chăm chú liếm kẹo, mắt không rời khỏi con gà trong tay hắn, nước miếng tuôn như suối.

Hai người không ai lên tiếng, một tập trung nướng gà, một tập trung nhìn.

Đêm ấy trăng sáng rực, sao lung linh, bốn bề tĩnh lặng.

Nhất Niệm chợt hỏi: “Huynh đang giận đúng không?”

Diệp Quân ngẩng lên: “Sao lại nói thế?”

Nhất Niệm chần chừ: “Nếu không vì ta thì mọi chuyện đã không như thế này”.

Diệp Quân cười: “Thì ra ý muội là vậy. Chuyện này không phải lỗi do muội, mà cả ta cũng không ngờ cô cô sẽ ra tay. Ta vốn chỉ muốn mượn kiếm, giúp muội chém chết con mụ thối mồm kia thôi, ai ngờ cô cô lại giết mụ luôn rồi. Tốt thì tốt, mỗi tội giờ chúng ta không còn chỗ lánh thân nữa”.

Hắn nói đến đây thì phá ra cười.

Muốn đến đây để lánh nạn, ai dè nơi này cũng bốc hơi luôn.

Nhất Niệm lẳng lặng nhìn hắn.

Diệp Quân hỏi: “Nhìn ta làm gì?”

Nhất Niệm: “Sao huynh lại tốt với ta vậy?”

Diệp Quân ngẩn ra, cong môi hỏi lại: “Ta tốt với muội lắm sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Mỗi ngày ta chỉ cho muội hai xâu kẹo với nướng thịt thôi, vậy là tốt sao?”

Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Ta thấy vậy là rất tốt”.

Diệp Quân cười cười: “Kẹo rẻ, thịt cũng rẻ nữa”.

Nhất Niệm lắc đầu: “Nói vậy không đúng”.

Diệp Quân hỏi: “Vì sao không đúng?”

Nhất Niệm suy nghĩ một hồi lâu: “Tạm thời không biết, nhưng không đúng là không đúng”.

Diệp Quân bật cười, đưa con gà nướng trong tay sang. Nhất Niệm vội vàng cất kỹ xâu kẹo vào túi xách rồi nhận lấy, há mồm cắn phập vào thịt gà.
 
Chương 3403


Chương 3403

Một hồi sau, cô ta như sực nhớ ra gì mà xé một bên đùi gà ra, đưa cho Diệp Quân với một nụ cười toe toét bóng nhẫy: “Cho huynh nè”.

Diệp Quân nhận lấy, cắn thử một miếng, thấy chất thịt mềm mịn, thơm ngon vô cùng.

Hắn hỏi: “Tháp gia ăn không?”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân hỏi Nhất Niệm: “Muội có gia đình không?”

Cô ta vừa ăn vừa lắc đầu: “Không có”.

Diệp Quân: “Chỉ có mình muội thôi à?”

Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Từ trước đến giờ chỉ có một mình?”

Nhất Niệm lại gật đầu.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Không ngờ cô bé này lại là trẻ mồ côi.

Hắn lại hỏi: “Thế bình thường muội làm gì?”

Nhất Niệm ngoạm phập vào con gà: “Thanh trừ”.

“Thanh trừ?”

Diệp Quân nhíu mày: “Kiểu quét dọn ấy à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Đã mồ côi.

Lại còn phải quét dọn.

Cô bé này đáng thương quá!

Hắn thở dài trong lòng. Tuy bản thân cũng bị nuôi thả nhưng Diệp tộc đối đãi hắn không tệ, cuộc sống ở nơi đó vẫn khá tốt.

Thế là hắn cười nói: “Muội nghỉ việc đi, sau này theo ta”.

Nhất Niệm cong môi cười, không đáp mà chỉ tiếp tục ăn gà.

Diệp Quân: “Ta nói thật đó. Mẹ ta giàu lắm lắm lắm luôn”.

Nhất Niệm lại lắc đầu: “Không nghỉ được”.

Diệp Quân nhíu mày: “Vì sao chứ?”

Nhất Niệm hơi cúi đầu trong im lặng.

Diệp Quân hạ giọng: “Vậy muội dẫn ta tới nói chuyện với chủ thuê của muội”.

Nhất Niệm chỉ đáp: “Huynh đánh không lại đâu”.

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân nói: “Thì ta nhờ cô cô đi theo”.

Nhất Niệm nuốt miếng thịt gà xuống, hỏi: “Chính là chủ nhân của thanh kiếm ban nãy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.

Nhất Niệm chần chừ: “Ta hỏi huynh câu này được không?”

Diệp Quân: “Hỏi đi”.

 

Nhất Niệm nghiêm giọng hỏi: “Vì sao cô cô của huynh mạnh vậy, mà huynh thì… Huynh hiểu ý ta không?”

Mặt Diệp Quân đông thành đá.

A đù má…

Sát thương không cao nhưng nghe nhục vãi.

Thấy mặt hắn đen sì lại, Nhất Niệm cười xòa: “Ta không có ý gì khác, huynh ăn gà đi…”

Cô ta chạy đến, nhét phần đùi gà chỉ còn lại mảnh xương vào miệng hắn.
 
Chương 3404


Chương 3404

Diệp Quân cạn lời luôn.

Con bé này lắm lúc cũng làm tổn thương người ghê gớm.

Đêm xuống.

Nhất Niệm ngồi dựa vào Diệp Quân. Sông Bỉ Ngạn phản chiếu vô vàn ánh sao lấp lánh như Ngân Hà, đẹp không tả xiết.

Cô ta tựa đầu vào vai hắn, mắt nhìn ra bờ sông, thì thầm: “Tự dưng ta không muốn làm việc nữa”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân nhăn nhở: “Thế thì đừng làm”.

Nhất Niệm cong môi, im lặng nép vào người hắn.

Diệp Quân hạ quyết tâm cứu lấy cô gái im lặng này, thế là hỏi han kể lể vô số chuyện, nhất là chuyện ở hệ Ngân Hà.

Nhất Niệm nghe hắn nói đến nơi này thì hứng thú vô cùng, còn hỏi thăm tọa độ ở đâu.

Một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau, Diệp Quân ngồi xếp bằng với hai mắt khép hờ, kế bên là Nhất Niệm ôm cánh tay hắn, đầu gối lên vai, đang chìm vào giấc ngủ.

Khi mặt trời dâng lên, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, mỉm cười nhìn chân trời.

Lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi thế này.

Dạo gần đây bề bộn nhiều việc, ít có cơ hội tĩnh tâm thư giãn.

Bỗng Nhất Niệm cục cựa trên đầu vai hắn.

Diệp Quân vừa quay sang, cô ta như cảm nhận được gì mà ngẩng phắt dậy. Nhất Niệm thoáng sững ra khi thấy Diệp Quân, sau đó nhoẻn cười.

Diệp Quân đáp lại: “Dậy thôi”.

Nhất Niệm gật đầu rồi đứng dậy vươn vai, bỗng cảm nhận được túi trúc bên người run lên.

Diệp Quân đứng dậy, vừa định mở miệng thì bỗng nhíu mày. Hắn liếc nhìn bốn phía, chợt phát hiện có một vài khí tức âm thầm ở đây.

Hắn bèn hỏi: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp đáp: “Chúng vừa đến, đang ẩn nấp trong bóng tối, mục tiêu hẳn là người”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tộc Thái A trước đó vừa giết ba tên cường giả mười phần thần tính, bọn này cũng phải biết chứ, còn đến tìm ta làm gì… Chẳng lẽ văn minh Tu La gặp chuyện?”

Tiểu Tháp: “Chúng chắc cũng còn kiêng dè nên không ai ra tay trước, ngươi có kế hoạch gì không?”

Diệp Quân suy nghĩ một hồi, nói: “Rút lui trước”.

Hắn toan dẫn Nhất Niệm chạy đi nhưng rồi dừng lại. Nếu rút lui bây giờ thì những người kia chắc chắn sẽ ra tay.

Chắc chắn sẽ đánh hội đồng hắn.

Diệp Quân lập tức ngự kiếm bay lên, nhưng chưa được mấy vạn dặm thì đã bị thần thức bắt lại.

Diệp Quân dừng bước, cười nói với bốn phía: “Chư vị đã đến thì sao không ra mặt? Các người nhào lên đánh một lượt cũng được, ta chấp”.

“Vậy bọn ta không khách khí”.

Một giọng nói vang lên. Thời không run rẩy, để sáu cường giả xuất hiện.

Tất cả đều có mười phần thần tính.

Diệp Quân: “…”
 
Chương 3405


Chương 3405

Cách Diệp Quân mười mấy trượng có một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên mặt vuông, mái tóc dài được buộc lại bằng sợi vải dài, lơ lửng sau lưng, dài đến tận eo, khí thế trên người sâu thẳm như biển, cực kỳ mạnh mẽ.

Khí thế của những cao thủ mười phần thần tính xung quanh ông ta cũng rất mạnh mẽ, đều là những cao thủ chân chính.

Diệp Quân nhìn mọi người, cười nói: “Có nhiều cao thủ mười phần thần tính như thế từ bao giờ vậy?”

Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhẹ nhàng lắc đầu: “Diệp công tử hiểu lầm rồi, mấy người chúng ta đều đến từ những vũ trụ khác nhau, có người là tán tu, có người có nền văn minh đứng sau… Nói một cách đơn giản là đội ngũ của chúng ta là đội ngũ chắp vá. Cũng phải chịu thôi, dù Diệp công tử có cảnh giới rất thấp nhưng sức chiến đấu lại rất cao, vì thế chúng tôi không thể không cẩn thận”.

Diệp Quân cười khẽ: “Truyền thừa của nền văn minh cấp bốn có sức hấp dẫn đến vậy sao?”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu Diệp công tử cảm thấy không có sức hấp dẫn thì đưa nó cho ta đi?”

Diệp Quân cười nói: “Ta đâu phải cha của ông, tại sao ta phải cho ông?”

Người đàn ông trung niên im lặng nhìn Diệp Quân, chậm rãi siết chặt tay phải.

Thời không xung quanh lại bắt đầu hơi rung động.

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm bên cạnh, cười nói: “Về tháp trước đã”.

Nhất Niệm nhìn đám người kia rồi hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”

Diệp Quân hỏi lại: “Cô biết đánh nhau không?”

Nhất Niệm ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

Cô ta đúng là không biết đánh nhau.

Nhưng… cô ta có thể giết người.

Nhất Niệm đang định nói thì Diệp Quân đã bảo Tiểu Tháp đưa cô ta vào trong.

Người đàn ông trung niên chợt nói: “Vậy thì để chúng ta xem thử rốt cuộc Diệp công tử yêu nghiệt đến mức nào”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên tiến lên một bước, một ảo ảnh chợt xuất hiện sau lưng ông ta, ảo ảnh cao đến vạn trượng, che khuất bầu trời, tựa như một vị thần khổng lồ cao đến tận trời.

Khi ảo ảnh này xuất hiện, những uy áp đáng sợ lập tức lan tràn khắp xung quanh, khiến toàn bộ Bỉ Ngạn Giới rung động dữ dội.

Vừa ra tay đã sử dụng lá bài tẩy!

Đương nhiên người đàn ông trung niên không dám coi thường Diệp Quân, phải biết rằng lúc trước Diệp Quân một mình đấu với ba người vẫn không hề rơi vào thế yếu.

Lúc này, người đàn ông trung niên chắp hai tay, ảo ảnh sau lưng ông ta cũng thế, người đàn ông thầm đọc một thần chú cổ xưa, dần dần, ảo ảnh kia lập tức bốc cháy, những uy áp đáng sợ liên tục lan ra khắp xung quanh, toàn bộ Bỉ Ngạn Giới bắt đầu sụp đổ.

Ở phía xa, Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ý xuất hiện, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, huyết mạch trong người dao động.

Người đàn ông trung niên chợt mở mắt, trong đôi mắt ảo ảnh sau lưng ông ta có một biển lửa dâng trào. Sau đó, ảo ảnh đè người về phía trước, tay phải chèn ép về phía Diệp Quân.

Một chưởng đánh xuống tựa như một biển lửa đổ xuống, trong nháy mắt, toàn bộ đất trời đã bắt đầu thiêu đốt.
 
Chương 3406


Chương 3406

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời đang chèn ép đến kia, hắn chợt cảm thấy khó thở.

Thật sự thấy ngạt thở.

Sau đó.

Diệp Quân động tâm niệm, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân trong cơ thể lập tức được điều động, khi hai sức mạnh huyết mạch được điều đồng, vô số kiếm ý biến thành những tia kiếm quang phóng lên cao, chém thẳng về phía bàn tay lửa khổng lồ kia.

Chống lại bằng sức mạnh.

Ầm…

Khi bàn tay khổng lồ và vô số kiếm quang tiếp xúc với nhau, toàn bộ Bỉ Ngạn Giới lập tức vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Vô số kiếm quang và ngọn lửa không ngừng lan rộng ra khắp xung quanh thiên địa như thuỷ triều, lúc này toàn bộ Bỉ Ngạn Giới đã bắt đầu sụp đổ.

Ong!

Ngay lúc này, một tiếng kiếm reo chói tai chợt vang vọng trong đất trời, sau đó có một tia kiếm quang màu máu bắn lên cao, chém mạnh về phía tượng thần kia.

Ầm!

Tượng thần rung động dữ dội rồi bắt đầu nứt ra, mà lúc này, tượng thần kia đột nhiên đấm xuống một quyền từ trên trời.

Oanh!

Kiếm quang vỡ tan tành, một bóng người liên tục lùi lại.

Bóng người đó chính là Diệp Quân!

Mà trong lúc Diệp Quân lùi lại, vô số thanh kiếm ý đột nhiên bắn ra từ xung quanh tượng thần kia, chỉ trong nháy mắt, vô số kiếm quang đã bao phủ lấy tượng thần.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Những tiếng xé rách liên tục vang vọng trong đất trời, tượng thần kia như thoáng chốc vỡ thành vô số mạnh vụn, sau đó bắn ra khắp xung quanh.

Dưới tượng thần, sắc mặt người đàn ông trung niên tái nhợt, ánh mắt vô cùng nặng nề, ông ta nhìn chằm chằm thiếu niên kiếm tu đỏ như máu ở cuối tầm mắt: “Giết!”

Giết!

Chỉ mới giao thủ, ông ta đã biết một mình ông ta hoàn toàn không thể giết chết kiếm tu trước mắt được, sức chiến đầu của kiếm tu này hoàn toàn không tương xứng với cảnh giới của hắn.

Khi người đàn ông trung niên vừa nói xong, năm cao thủ mười phần thần tính khác lập tức triệu hoán tượng thần của mình.

Bắt đầu đánh phải sử dụng hết thực lực.

Bọn họ đều biết rõ nếu không sử dụng toàn lực thì hoàn toàn không thể giết chết kiếm tu này, hơn nữa còn đêm dài lắm mộng.

Nếu đã ra tay thì không được lề mề, phải sử dụng lá bài tẩy mạnh nhất của mình, dốc hết sức lực.

Năm tượng thần vừa xuất hiện, toàn bộ Bỉ Ngạn Giới đã lập tức trở thành tro bụi, vì hoàn toàn không thể chịu được lực lượng kinh khủng như thế.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều đang ở một thời không hư vô.
 
Chương 3407


Chương 3407

Ở phía xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, thật ra đòn tấn công trước đó đã khiến hắn bị thương, sức mạnh của tượng thần đó thật sự rất kinh khủng.

Mà lúc này khi nhìn thấy năm tượng thần, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Thiên Thiên!”

Hiện tại hắn biết rõ nếu chỉ dựa vào sức mạnh huyết mạch và kiếm ý vô địch sẽ hoàn toàn không thể chống lại sáu người trước mặt.

Phải kết hợp!

Diệp Quân vừa mới nói xong, một tia sáng vàng đã phóng lên cao từ trong cơ thể hắn, sau đó, một long uy đáng sợ lan tràn khắp xung quanh, chấn động cả đất trời!

Mà khí thế của Diệp Quân cũng dâng lên rất nhiều.

Thấy cảnh này, đám người đàn ông trung niên ở phía xa đều kinh ngạc, người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Quả nhiên hắn vẫn còn lá bài tẩy để giữ mạng!”

Ông lão bên cạnh người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Người này không đơn giản chút nào, chúng ta…”

Nói thật, bây giờ lão ta thấy hơi chột dạ, vì sức chiến đấu của thiếu niên trước mắt thật sự quá yêu nghiệt.

Người đứng sau thiên tài cấp bậc thế này chắc chắn không đơn giản!

Ít nhất là Độc Khai Nhất Đạo!

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi”.

Mọi người im lặng.

Sở dĩ bọn họ mạo hiểm đến đây là vì đã không còn hy vọng đột phá nữa, nếu không tìm kiếm cái mới thì mười phần thần tính sẽ là điểm cuối của cuộc đời bọn họ.

Nếu còn có hy vọng thì bọn họ cũng sẽ không đến mạo hiểm.

Ai không biết lai lịch của thiếu niên kiếm tu này không đơn giản chứ?

Ai không biết sau lưng thiếu niên kiếm tu này có người chống lưng?

Bọn họ đều biết!

Nhưng mà bọn họ vẫn muốn liều một lần.

Con đường Đại Đạo cần phải liều mạng.

Có thua cũng không sao, dù gì bọn họ vẫn có thể trốn bất cứ lúc nào.

Nhưng lỡ như thắng thì sao?

Thì sẽ trở mình từ lúc này!

Khi Diệp Quân có Ngao Thiên Thiên gia trì, lúc này sức mạnh của hắn đã đạt tới một tầm cao mới.

Đối mặt với năm tượng thần và một cao thủ mười phần thần tính, trong mắt Diệp Quân không hề có chút sợ hãi nào, lúc này, hắn cảm nhận được một sức mạnh vô cùng vô tận.

Diệp Quân tiến lên một bước, trong nháy mắt, vô số kiếm ý vô địch dâng trào từ trong cơ thể hắn, sau đó biến thành những thanh phi kiếm chém về phía năm tượng thần kia.

Một đấu với năm!

Mà lúc này dưới sự gia trì của Ngao Thiên Thiên, uy lực phi kiếm của hắn cũng đã đạt đến một mức độ rất đáng sợ, mỗi một kiếm đều có uy lực xé rách hư không, huỷ diệt vũ trụ.

 
 
Chương 3408


Chương 3408

Ầm!

Sau đó, xung quanh vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số kiếm khí nổ tung trong thiên địa, mà năm tượng thần kia cũng bắt đầu nứt ra từng chút một.

Lúc này, người đàn ông trung niên dẫn đầu chợt biến thành một tia sáng biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Ở phía xa, Diệp Quân đột nhiên giơ tay chém xuống một kiếm.

Ầm.

Khi kiếm chém xuống, người đàn ông trung niên kia lập tức bị chiêu kiếm này của Diệp Quân chém bay xa mấy nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, người đàn ông tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, vì toàn bộ cánh tay phải của ông ta đã gãy lìa.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên vung tay, kiếm quyển Tinh Hà xuất hiện sau lưng hắn, sau đó, vô số kiếm khí bay ra từ trong kiếm quyển Tinh Hà, trong nháy mắt, tượng thần kia như bị vô số kiếm khí tinh thần bao phủ, sau đó những tiếng nứt vỡ liên tục vang vọng trong đất trời.

Thấy những tượng thần kia vỡ tan thành, sắc mặt người đàn ông trung niên dẫn đầu trở nên rất khó coi, lúc này, ông ta không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Có nhiều lúc, Đại Đạo cần phải liều mạng, nhưng cũng có vài lúc Đại Đạo cũng cần biết sợ.

Thấy người đàn ông trung niên thẳng thừng chạy trốn, năm cao thủ còn lại hoàn toàn bối rối.

Mẹ kiếp!

Chạy luôn à?

Cái quái gì vậy?

Năm người không chút do dự, cũng xoay người bỏ chạy rất dứt khoát.

Đối thủ của Diệp Quân nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

Diệp Quân ở phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cũng không đuổi theo mà mở lòng bàn tay, vô số kiếm khí tinh thần trở lại trong kiếm quyển Tinh Hà, sau đó kiếm quyển Tinh Hà quay về tay hắn.

Sau khi cất kiếm quyển Tinh Hà, Diệp Quân chậm rãi xoay người nhìn lại, cách mấy trăm trượng bên phải hắn có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng, sau lưng người phụ nữ này còn có ông lão mặc áo choàng đen.

Hắn không biết người phụ nữ này!

Nhưng hắn biết ông lão kia, lúc trước đối phương từng đi giết hắn cùng với người đàn ông mang đao.

Nền văn minh Cổ Nhân!

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, không nói gì.

Người phụ nữ cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Lợi hại, thì ra ngoài sức mạnh huyết mạch, ngươi còn có một yêu thú đi theo bên cạnh”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ xinh đẹp: “Nền văn minh Cổ Nhân?”

Người phụ nữ cười khẽ: “Đoán đúng rồi”.

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó hỏi: “Là các ngươi vẫn luôn đi nói ở khắp nơi là ta có truyền thừa của nền văn minh cấp bốn đúng không?”

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Là chúng ta đấy, nhưng chúng ta không hề nói dối, ngươi thật sự có mà, không phải sao?”

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Đúng là ta có, hơn nữa còn có rất nhiều”.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười khẽ: “Có phải ngươi cho rằng tộc Thái A của nền văn minh Tu La sẽ đến cứu ngươi không? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ đến bọn họ nữa. Có lẽ ngươi vẫn chưa biết, hiện tại nội bộ nền văn minh Tu La đã xảy ra chuyện lớn, rất hỗn loạn, nếu không ta thật sự cũng không dám đến tìm ngươi”.
 
Chương 3409


Chương 3409

Bà ta vừa dứt lời, thời không xung quanh đột nhiên rung động, chẳng mấy chốc, mười mấy nghìn cao thủ cao cấp đã xuất hiện ở xung quanh.

Nền văn minh Cổ Nhân điều động tất cả tinh nhuệ!

Bà ta sẽ không phái người đến cho thiếu niên trước mắt tích luỹ kinh nghiệm!

Không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải dốc hết toàn lực.

Diệp Quân nhìn xung quanh rồi hỏi: “Bà định đánh hội đồng à?”

Người phụ nữ nhún vai, cười nói: “Ngươi cũng có thể gọi người, cứ gọi thoải mái, ta thích kiểu đánh từ nhỏ đến lớn nhất”.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Ông…”

Nói được một chữ, hắn đột nhiên đổi lời: “Cô cô!”

Oanh!

Thời không bên cạnh Diệp Quân nứt ra, một người phụ nữ mặc váy đỏ như máu chậm rãi bước ra.

Một bộ váy đỏ, sát ý ngút trời.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Cô cô váy đỏ?

Thấy cô cô bước ra, Diệp Quân ngây người.

Sao cô cô lại mặc váy đỏ như máu thế này?

Ai gây chuyện với bà ấy sao?

Không đúng, ai có thể gây chuyện với bà ấy được?

Không đúng lắm!

Lúc này đầu Diệp Quân kêu ong ong.

Tiểu Tháp chợt run rẩy nói: “Váy đỏ… Xong đời rồi”.

Lần trước lúc bà ấy biến thành váy đỏ là vì Kiếm Chủ Nhân Gian ngủ say, bà ấy muốn tiêu diệt toàn bộ vũ trụ, sát khí ngút trời, cho nên mới biến thành váy đó.

Lần này là vì lý do gì đây?

Tiểu Tháp lập tức nghĩ đến tiểu chủ.

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Chẳng lẽ tiểu chủ chết rồi?

Nghĩ thế, Tiểu Tháp lập tức sợ hết hồn, suy nghĩ này rất khó chấp nhận, hơn nữa thực lực của tiểu chủ vốn đã ở trạng thái vô địch, bên cạnh còn có tỷ tỷ Thiên Mệnh Váy Trắng, sao có thể xảy ra chuyện gì được?

Chẳng lẽ là cãi nhau?

Tiểu Tháp thầm thấy nghi ngờ.

Theo sự xuất hiện của người phụ nữ váy trắng, đám cao thủ của nền văn minh Cổ Nhân đang có mặt đều nhíu mày, sau đó nét mặt mọi người trở nên nặng nề.

Vì bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ váy trắng trước mặt.

Tựa như không tồn tại.

Còn Nhất Niệm ở bên cạnh Diệp Quân thì tò mò nhìn người phụ nữ váy trắng, lúc này, người phụ nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, Nhất Niệm chợt run rẩy một cách khó hiểu, vô thức vội vàng nắm chặt lấy tay Diệp Quân, trốn sau lưng Diệp Quân tựa như chuột thấy mèo.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom