Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3570


Chương 3570

Nhưng hắn đã thất bại.

Không phải không được, mà là bây giờ hắn chưa làm được.

Vì tiêu hao đó thật sự quá lớn quá lớn, không phải thứ mà hiện giờ hắn có thể chịu được.

Cho dù kết hợp hai loại huyết mạch rồi ngưng tụ thần tượng cũng không được, vẫn tiêu hao rất nhiều, không chỉ tiêu hao linh khí mà thần hồn cũng tiêu hao nhiều, vì thế hắn chỉ có thể tạm thời gác lại.

Lúc này Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Thần tính đó thế nào?”

Diệp Quân cất thần tượng đi, hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại mới đáp: “Rất đáng sợ”.

Lần này sau khi thăng cấp thất bại, lần đầu tiên hắn nhận ra được sự đáng sợ của thần tính, đây còn là dưới tình huống hắn đã có chuẩn bị, nếu không có thể hắn đã hoàn toàn bị đẩy về hướng thần tính thuần túy.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi lựa chọn hãm lại một cảnh giới, lựa chọn này vô cùng chính xác. Hãm lại đồng nghĩa với việc hiện giờ nhân tính của ngươi đang áp chế thần tính. Đương n hiên đối với ngươi có thể chỉ là khởi đầu, bởi vì về sau chín phần thần tính và mười phần thần tính chắc chắn sẽ còn nguy hiểm hơn”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Cố lên, đừng lo lắng, có Tháp gia ở đây, ngươi sẽ không sao đâu. Dù sao cha ngươi và ông nội ngươi đều do ta đích thân dạy dỗ, ngươi phải tin vào năng lực của ta”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, phía dưới chợt vang lên tiếng rồng ngâm, giây tiếp theo một luồng kim quang phóng lên từ trong cây Tiên Đạo, đến khi lên tới tinh không, kim quang ấy hóa thành một con rồng vàng khổng lồ dài vạn trượng.

Đất trời rung lên vì sợ hãi!

Ngao Thiên Thiên!

Giữa đất trời, từng luồng long uy không ngừng lan ra, chấn động thời không xung quanh, tựa như trận động đất lớn.

Lúc này Ngao Thiên Thiên chợt hóa thành hình người, cô mặc chiếc áo trắng như tuyết, đầu có hai chiếc sừng rồng, toàn thân có kim quang bao phủ, vô cùng thánh khiết, thần thánh đều không thể xâm phạm.

Ngao Thiên Thiên bất chợt nắm tay phải lại.

Ầm!

Một luồng long uy vô hình bao phủ thiên địa.

Cảnh giới bảy phần thần tính!

Diệp Quân tiến lên một bước, đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên, hắn khẽ cười: “Chúc mừng”.

Ngao Thiên Thiên chậm rãi buông tay, trên mặt đầy ý cười, hiển nhiên cô ấy cũng rất vui.

Lần này thật sự tăng lên rất nhiều.

Mặc dù cô ấy thấp hơn Diệp Quân một cảnh giới, nhưng sức chiến đấu của cô ấy không hề kém Diệp Quân, dù sao cô ấy cũng là Long tộc, cơ thể cường hãn vô cùng, Diệp Quân không thể so sánh được.

Có thể nói, nếu Diệp Quân không dùng kiếm Thanh Huyên thì không thể làm được gì cô ấy.

Ngao Thiên Thiên như nghĩ đến điều gì, chợt chủ động kéo tay Diệp Quân rồi dựa vào lòng hắn, khẽ nói: “Ta hơi lo lắng”.

Cô ấy và Diệp Quân là một thể, vì thế khi Diệp Quân tăng cảnh giới, cô ấy có thể cảm nhận được rõ ràng tâm cảnh của Diệp Quân thay đổi, thần tính càng cao sẽ càng lạnh nhạt với mọi thứ.
 
Chương 3571


Chương 3571

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy Ngao Thiên Thiên, khẽ cười: “Đừng lo, chỉ cần có muội ở đây, thần tính của ta sẽ không bao giờ áp chế được nhân tính đâu”.

Ngao Thiên Thiên nghe vậy rất vui, dịu dàng nhìn hắn rồi gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân bị ánh mắt này của cô ấy làm cho rung động, nghĩ tới một số cảnh không thích hợp với trẻ con, cơ thể hắn chợt có phản ứng nhưng bị hắn kìm lại.

Chuyện đó vẫn phải chờ tới buổi tối rồi làm.

Diệp Quân đè nén ngọn lửa không tên trong lòng, sau đó nói: “Chúng ta dung hợp nhé?”

Tai Ngao Thiên Thiên đỏ lên, mặt nóng rực.

Cảm nhận được sự thay đổi của Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân hơi sửng sốt sau đó cười: “Ý ta là chúng ta dung hợp sau đó nhìn thực lực hợp thể, chứ không phải dung hợp kiểu đó…”

Ngao Thiên Thiên trừng mắt nhìn Diệp Quân, sau đó hóa thành kim quang bay vào trong cơ thể hắn.

Ầm!

Trong nháy mắt, khí tức của Diệp Quân tăng vọt, lúc này khí tức của hắn đã không yếu hơn cảnh giới mười phần thần tính, không đúng, là cảnh giới mười phần thần tính hoàn toàn không thể so sánh được với hắn.

Đôi mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại, lúc này hắn cảm nhận được sức mạnh vô tận, không chỉ là sức mạnh của hắn mà còn có sức mạnh của Ngao Thiên Thiên.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Phu thê chúng ta hợp thể chắc cũng chẳng còn sợ cảnh giới Khai Đạo nữa, nếu thêm kiếm Thanh Huyên…”

Nói đến đây, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Trước đó, cho dù hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên thì cũng không phải đối thủ của cảnh giới Khai Đạo, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn không còn sợ cảnh giới Khai Đạo nữa.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không coi thường cảnh giới Khai Đạo, trong cảnh giới Khai Đạo cũng có mạnh yếu, chẳng hạn như Ác Bà và Thủy tổ Đại Chu, tuy cùng là cảnh giới Khai Đạo nhưng với thực lực của Ác Bà vẫn chẳng thể là đối thủ của Thủy tổ Đại Chu.

Giờ phút này, Diệp Quân như cảm nhận được điều gì, cơ thể hắn run lên rồi ra khỏi Tiểu Tháp, mà vừa ra ngoài hắn đã nhíu mày, bốn phía xung quanh có mấy chục luồng khí thế không rõ nhưng rất mạnh, không chỉ vậy, thời không xung quanh cũng trở nên mờ ảo trong suốt.

Có trận pháp kết giới!

Chẳng lẽ là Ác Đạo Minh?

Lúc này, phía xa chợt có một người đàn ông trung niên bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi chính là Diệp Quân?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tìm ngươi tốn biết bao thời gian của chúng ta, Tứ điện hạ của chúng ta cho mời ngươi”.

Diệp Quân cau mày, hơi khó hiểu hỏi: “Tứ điện hạ gì?”

Người đàn ông trung niên kiêu ngạo nói: “Tứ điện hạ của hoàng tộc Đại Chu”.

Diệp Quân cười khẽ: “Các người mời người khác như vậy à?”

Người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Quân: “Điện hạ đã dặn, nếu ngươi không đi thì đưa xác ngươi về cũng được. Ngươi có thể…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng người đàn ông trung niên, đầu ông ta bay lên trời.

Kiếm vào vỏ!
 
Chương 3572


Chương 3572

Diệp Quân hất áo rồi bảo: “Là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy?”

Nói rồi hắn nhìn quanh một lượt cường giả trong bóng tối xung quanh: “Sau này muốn nói chuyện với ta thì quỳ xuống trước đã”.

Mọi người: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Trong bóng tối bao trùm xung quanh, sau khi nhìn thấy Diệp Quân chém đầu người đàn ông trung niên bằng một nhát kiếm, tất cả các cường giả đều kinh hãi, sau đó Diệp Quân vừa dứt lời, họ lập tức rút lui.

Vì người mà Diệp Quân giết đó là cường giả mười phần thần tính.

Một nhát kiếm giết cả cường giả mười phần thần tính.

Đây không phải là người mà họ có thể chống đối, thế nên họ quả quyết rời đi, không phải hy sinh không cần thiết.

Diệp Quân cũng không đuổi giết đám người này, không có ý nghĩa gì cả.

Tứ điện hạ của Đại Chu.

Diệp Quân híp mắt, vốn tưởng Tứ điện hạ hẳn là đối thủ cạnh tranh của tiểu thư Chu Phạn, nhưng không đúng, nếu đã có thể trở thành đối thủ của Phạn cô nương thì cũng không nên ngốc như vậy… Chuyện này thoạt nhìn không đơn giản như vậy trên bề ngoài.

Lẽ nào có người muốn đổ tội cho Tứ điện hạ?

Ngay lúc Diệp Quân rơi vào trầm tư, lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung chuyển, sau đó một bóng người lao đến trước mặt Diệp Quân như tia chớp.

Thời không xung quanh rung chuyển dữ dội, sau đó nứt thành mạng nhện, hơn nữa nhanh chóng lan ra cả ngàn trượng.

Người đến là Sậu Nguyên.

Sậu Nguyên cúi thấp người với Diệp Quân: “Cậu Diệp”.

Lúc này ông ta cảm thấy ngạc nhiên không thôi, vì ông ta không ngờ chỉ trong mười ngày mà cậu Diệp lại có thể đạt đến tám phần thần tính.

Nhưng sau đó ông ta nghĩ đến Tiểu Tháp thì cũng hiểu.

Mười ngày ở thế giới bên ngoài bằng một trăm năm trong Tiểu Tháp.

Thế nhưng cho dù thế thì cũng cực kỳ khủng khiếp.

Liên tiếp tăng lên mấy bậc.

Đúng là yêu nghiệt.

Diệp Quân thu kiếm Thanh Huyên lại, sau đó nói: “Điều tra thế nào rồi?”

Sậu Nguyên khẽ gật đầu: “Đại Chu này đã lập quốc được mấy tỷ năm, là vũ trụ nền văn minh cấp bốn đỉnh cấp, nhất là hoàng đế khai quốc của họ, năm đó được gọi là vô địch trong cảnh giới Khai Đạo. Sau khi ông ta lập ra Đại Chu, đã từng dẫn dắt Đại Chu đánh bại một nền văn minh vũ trụ cấp bốn. Sau khi thâu tóm vũ trụ nền văn minh cấp bốn đó, Đại Chu nhanh chóng phát triển, đến nay thực lực của Đại Chu đã đạt đến mức cực kỳ mạnh, ít khi có đối thủ ở vũ trụ nền văn minh cấp bốn”.

Diệp Quân hỏi: “So với thời kỳ đỉnh cao của nền văn minh Thuật Giả các ông thì thế nào?”

Sậu Nguyên trầm tư một lát rồi nói: “E là chỉ có đánh mới biết được, thật ra chủ yếu phải xem hoàng đế khai quốc của họ và Thuật Thần của bọn ta, hai người họ ai thắng thì biết ngay thắng thua của hai nền văn minh”.

Diệp Quân nói: “Thuật Thần là người sáng lập nền văn minh của nền văn minh Thuật Giả các ông à?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Đúng thế”.
 
Chương 3573


Chương 3573

Diệp Quân khẽ gật đầu, trước kia Cố Trạch bị Thuật Thần đó phong ấn, có thể trấn áp phong ấn được cảnh giới Khai Đạo, không cần nghĩ cũng biết thực lực của ông ấy.

Còn thực lực của vị hoàng đế khai quốc Đại Chu thì không cần phải nói, hắn đã tận mắt nhìn thấy, chỉ là một tia thần hồn thôi mà suýt chút nữa đánh chết Ác Bà.

Hai người này ai mạnh ai yếu?

Khó nói lắm.

Sậu Nguyên nói tiếp: “Cậu Diệp, còn một chuyện nữa”.

Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Ta điều tra được sau khi Phạn cô nương về Đại Chu thì tình hình không ổn lắm”.

Diệp Quân nhíu mày: “Là sao?”

Sậu Nguyên nói lại chuyện Chu Phạn bị trừng phạt sau khi về đến Đại Chu.

Nghe xong Diệp Quân sầm mặt, một lúc sau mới hỏi: “Tứ hoàng tử và Phạn cô nương là kẻ thù ư?”

Sậu Nguyên gật đầu: “Từ trước đến nay mẫu tộc của hai người họ là kẻ địch, cho nên giữa gã và Phạn cô nương cũng là kiểu ta sống ngươi chết, lần này Tứ hoàng tử phái người đến tìm cậu, mục đích chắc là muốn thăm dò thực hư của cậu, dù sao Phạn cô nương cũng dùng đến bảo vệ của tiên tổ quý giá nhất của mình vì cậu Diệp”.

Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Bây giờ vấn đề an toàn của cô ta thế nào?”

Sậu Nguyên do dự một lúc rồi nói: “Ta không dám chắc Tứ hoàng tử đó có mạo hiểm để giết người hay không, nhưng có thể chắc chắn là bây giờ Chu cô nương đang ở trong tình trạng vô cùng không tốt, vì cô ta không chỉ phải đối mặt với Tứ hoàng tử và Nhị hoàng tử, mà còn phải đối mặt với gia tộc của mình. Theo ta được biết, một vài gia tộc vốn dĩ ủng hộ cô ta đã bắt đầu quay lưng lại ủng hộ Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử…”

Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra ta phải đến Đại Chu một chuyến”.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, vẫn nên cẩn thận Ác Đạo Minh đó, chúng cũng đang tìm cậu ở khắp nơi”.

Ác Đạo Minh!

Diệp Quân gật đầu, xem ra Ác Đạo Minh này muốn ra tay với Chân tỷ thật rồi.

Thời gian!

Bây giờ mình vẫn cần chút thời gian.

Mặc dù thực lực hiện giờ của hắn đã cao hơn rất nhiều, cộng thêm có mấy người Sậu Nguyên đi theo, nhưng hắn biết rõ vẫn còn kém xa Ác Đạo Minh lắm.

Diệp Quân không nghĩ nữa, nhìn Sậu Nguyên trước mặt, sau đó nói: “Ông dẫn đường, chúng ta đến Đại Chu trước”.

Sậu Nguyên gật đầu: “Được”.

Nói rồi ông ta bay lên trời, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà như tia sét.

Diệp Quân cũng ngự kiếm đi theo, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.

Sau khi Diệp Quân và Sậu Nguyên biến mất không lâu, một hư ảnh bỗng xuất hiện, hư ảnh ngẩng đầu nhìn phía cuối tinh hà, sau đó xoay người biến mất khỏi đó.

Trên đường đi, Diệp Quân bỗng hỏi: “Sậu Nguyên tiền bối, sao ông biết được tung tích của Đại Chu đó?”

Hắn biết nền văn minh vũ trụ bình thường đều rất thận trọng với vị trí vũ trụ nền văn minh của mình.

Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp xưng hô như vậy, ta không dám nhận, cậu gọi ta là Lão Nguyên được rồi”.

Thấy phản ứng của Sậu Nguyên như thế, Diệp Quân khẽ cười, cũng nghe theo ông ta: “Được”.
 
Chương 3574


Chương 3574

Sậu Nguyên gật đầu, sau đó nói: “Ta và Hữu Lão bên cạnh Phạn cô nương nói chuyện cũng hợp nhau nên bọn ta để lại cách thức liên lạc của nhau”.

Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế”.

Nói xong, hai người cũng không nói gì thêm, tăng nhanh tốc độ.

Đại Chu.

Trước một đại điện, một người đàn ông áo trắng ngồi trên bậc thềm bằng đá yên tĩnh đọc sách.

Người này chính là Chu Mục – Nhị hoàng tử.

Phía sau Chu Mục còn có một ông lão tay cầm cái phất trần, ông lão mặc áo đạo sĩ, rất chỉnh tề.

Lúc này một người đồ đen bỗng xuất hiện trước mặt Chu Mục, người đồ đen hơi cúi người với Chu Mục, sau đó nói: “Nhị điện hạ, Ám Trầm đã chết”.

“Ồ”.

Chu Mục rất bình tĩnh: “Hắn sử dụng mấy nhát kiếm?”

Người đồ đen trầm giọng nói: “Một nhát kiếm”.

Chu Mục nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn người đồ đen: “Chỉ một nhát kiếm ư?”

Người đồ đen gật đầu: “Vâng”.

Chu Mục lặng thinh một lúc rồi thấp giọng nói: “Thú vị đấy”.

Thật ra đám người đi tìm Diệp Quân trước đó không phải do Tứ hoàng tử phái đi mà là gã.

Mục đích rất đơn giản, muốn dựa vào danh nghĩa Tứ hoàng tử để thăm dò thực hư của Diệp Quân.

Dĩ nhiên gã không sợ bị lộ, bây giờ chết không đối chứng, sao mà lộ được?

Chu Mục nói: “Lui xuống đi”.

Người đồ đen lại nói: “Hắn đang trên đường đến Đại Chu”.

Nói rồi y lặng lẽ lùi ra ngoài.

Chu Mục nói: “Thầy thấy thế nào?”

Đạo trưởng đó bình tĩnh nói: “Điện hạ chỉ đơn thuần muốn thử hư thực của hắn ư?”

Chu Mục cười nói: “Ta hiểu rõ cửu muội của mình, người mà nó có thể chiêu mộ chắc chắn không phải người bình thường, mà người có thể khiến nó không tiếc sử dụng bảo hộ tiên tổ để chiêu mộ, chỉ có hai loại người, một là đối phương có lai lịch siêu phàm, giá trị cực cao, hơn hẳn bảo hộ của tiên tổ; hai là người nó thích, nó kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không thích một người bình thường nên ta cực kỳ tò mò về thiếu niên đó”.

Nói đến đây gã dừng lại, sau đó lại nói: “Giờ xem ra cả hai kiểu đều có”.

Đạo trưởng nói: “Điện hạ nghĩ liệu Cửu điện hạ có thể dựa vào thiếu niên đó để thắng không?”

Chu Mục cười nói: “Cũng không phải không có khả năng”.

Đạo trưởng khẽ cau mày, Chu Mục nói tiếp: “Thiếu niên đó có thể giết chết Ám Trầm chỉ với một nhát kiếm đủ chứng minh thực lực đáng sợ của hắn. Hắn ở tuổi này mà đã có được thực lực như vậy, chắc chắn không phải người bình thường, hơn nữa Ác Đạo Minh cũng sẽ không nhắm vào một thế lực bình thường. Vì vậy, thân phận của thiếu niên này rất quan trọng với chúng ta”.

Đạo trưởng nói: “Lôi kéo quan hệ?”

Chu Mục lắc đầu: “Kiếm tu thiên tài thiếu niên này không có khả năng phục tùng người khác, lôi kéo hắn không thiết thực, nếu không lần này hắn chắc sẽ quay về với Cửu muội”.
 
Chương 3575


Chương 3575

Đạo trưởng lại nói: “Giết hắn?”

Chu Mục lại lắc đầu: “Không được, lai lịch của người này khá bí ẩn, tùy tiện đối địch quả thật không thông minh”.

Đạo trưởng lại hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Chu Mục mỉm cười nói: “Không làm gì cả, không hại Cửu muội mà cũng không giúp nó, chúng ta chỉ đứng xem”.

Đạo trưởng gật đầu.

Chu Mục nói tiếp: “Tứ đệ của ta cũng có thể nhẫn nhịn, cho tới giờ cũng không nhằm vào Cửu muội ta, đây không giống phong cách của nó”.

Đạo trưởng nói: “Chắc là có điều kiêng kỵ”.

Chu Mục cười nói: “Chắc hẳn nó cũng kiêng dè thân phận và lai lịch của thiếu niên đó…”

Nói đến đây, gã lắc đầu khẽ cười: “Lần này Cửu muội làm như thế quả thật khiến bọn ta ngạc nhiên đến không kịp trở tay”.

Bảo hộ tiên tổ quả thật được xem như là con át chủ bài lớn nhất trên người họ.

Có tiên tổ bảo vệ, trong vòng một trăm năm, ngươi sẽ có một lần cơ thể bất tử, cho dù là bản thân họ, họ sẽ không sử dụng nó, trừ trường hợp bất đắc dĩ, nhưng Chu Phạn lại dùng nó cho người ngoài.

Họ nghĩ điều này quá mức bất thường.

Chu Mục khép quyển sách trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm: “Hắn sắp đến Đại Chu ta rồi, đến lúc đó ta nhất định phải tự mình đi xem thử rốt cuộc là thiên tài yêu nghiệt thế nào mà lại có thể làm cho Cửu muội của ta xem trọng như thế”.

Đạo trưởng hơi híp mắt, không nói gì thêm.



Bên bờ hồ ở một nơi nào đó, một thiếu niên ngồi trên lan can, tay cầm một cần câu cá, đang nhìn chằm chằm cái hồ trước mặt.

Người này chính là Chu Đế – Tứ hoàng tử.

Lúc này, một ông lão xuất hiện sau lưng Chu Đế, ông lão trầm giọng nói: “Tứ điện hạ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để diệt trừ Cửu điện hạ, người của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người ra lệnh, bọn ta có thể ra tay bất cứ lúc nào, bây giờ Cửu điện hạ đã không còn được tiên tổ bảo vệ nữa, chỉ cần chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ chết”.

Chu Đế không đáp lời ông lão, tiếp tục câu cá.

Thấy thế ông lão trở nên gấp gáp: “Tứ điện hạ, rốt cuộc ý người là sao? Bây giờ là cơ hội ngàn năm hiếm có”.

Chu Đế cười nói: “Lý Lão, đừng vội”.

Ông lão đang định nói gì thì lúc này một bóng đen xuất hiện trước mặt Chu Đế, bóng đen cúi người thật thấp với Chu Đế, sau đó thấp giọng nói.

Một lúc sau, Chu Đế cười nhạo: “Nhị ca của ta đúng là biết cách chơi đấy, muốn thăm dò kiếm thu thiếu niên đó mà còn muốn mượn danh nghĩa của ta, đúng là thú vị”.

Bóng người đó nói: “Có cần bọn ta đi tiết lộ không?”

Mặt Chu Đế không cảm xúc: “Không cần, nếu kiếm tu thiếu niên đó không có chút thông minh này thì Cửu muội ta đúng là mắt mù. Ngươi đi ra đi”.

Bóng đen cúi người xuống, sau đó đi ra ngoài.

Chu Đế cười nói: “Nhị ca của ta trông có vẻ nho nha nhưng bản tính là một vũng nước đục, ngược lại Cửu muội thì tốt hơn, ít nhất không giả tạo như vậy”.
 
Chương 3576


Chương 3576

Ông lão trầm giọng nói: “Thiếu niên kiếm tu đó đến Đại Chu ta à?”

Chu Đế gật đầu.

Ánh mắt ông lão lóe lên sát khí: “Có cần giết hắn không?”

Chu Đế lắc đầu: “Lai lịch của người này không đơn giản, không thể làm thế, ít nhất không phải chúng ta làm thế… Chẳng phải Cửu muội có rất nhiều người theo đuổi sao? Để cho đám nịnh bợ kia làm đi”.

Trước hoàng thành Đại Chu.

Diệp Quân đứng ngoài cổng thành, nhìn hoàng thành trước mặt, phải nói rằng hoàng thành này vô cùng hoa lệ, con người đứng nó đều nhỏ bé như kiến, khiến lòng người có cảm giác kính sợ.

Tất nhiên hắn cũng đã từng trải nhiều, sẽ không bị một tòa thành dọa sợ.

Ngay lúc này một ông lão bước đến từ trong thành, chính là Hữu Lão.

Hữu Lão nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân và Sậu Nguyên, ông ta chắp tay lại: “Diệp công tử”.

Dĩ nhiên ông ta không dám thất lễ với Diệp Quân, vì Diệp công tử trước mặt này có khả năng là người duy nhất có thể giúp đỡ tiểu thư nhà mình. Đây cũng là lý do tại sao ông ta không để Tả Lão đến, ông ta cũng rất hận tính tình nóng nảy chết tiệt đó của Tả Lão.

Diệp Quân gật đầu: “Dẫn ta đi gặp Phạn cô nương”.

Hữu Lão vội nói: “Mời”.

Diệp Quân khẽ gật đầu rồi đi về phía đằng xa.

Hữu Lão nhìn Diệp Quân, cảm thấy ngạc nhiên.

Tám phần thần tính.

Diệp công tử thế mà lại có thể đạt đến tám phần thần tính chỉ trong thời gian ngắn, hắn tu luyện thế nào được?

Đúng là đáng sợ thật.

Hữu Lão đè nén sự kinh ngạc của mình, vội vàng đi theo.

Sau khi vào trong hoàng thành, Diệp Quân nhìn xung quanh, xung quanh người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, vô cùng sầm uất.

Không lâu sau, ba người đi đến trước một dãy núi, dãy núi kéo dài nối tiếp nhau không thấy điểm cuối.

Hoàng lăng Đại Chu.

Nơi này được xem là nơi cấm kỵ của Đại Chu, vì nơi này chôn cất Hoàng đế ở các thời đại của Đại Chu và một vài nhân vật quan trọng trong hoàng thất.

Hữu Lão dẫn hai người Diệp Quân đến một bậc thềm bằng đá, tận cuối bậc thềm là một đại điện bị một tảng đá lớn cắt làm đôi.

Hữu Lão nói: “Mời Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về phía điện bằng đá đó.

Hữu Lão nhìn Diệp Quân ở đằng xa, tò mò hỏi: “Cậu Diệp nhà ông tu luyện thế nào đấy? Trong thời gian ngắn mà có thể tăng lên nhiều cảnh giới như vậy, cứ như đùa vậy”.

Sậu Nguyên nói: “Thế nào là kỳ tài? Chính là vậy đấy”.

Hữu Lão: “…”

Trong căn phòng bằng đá, Chu Phạn ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm một cuốn sách cổ, đang đọc đến là say mê.

Lúc này cô ta đã quay lại mặc đồ nữ, mái tóc dài mượt tùy ý xõa ra, bớt đi vài phần anh khí, thêm phần ưu nhã, xinh đẹp.
 
Chương 3577


Chương 3577

Lúc này tiếng bước chân xuất hiện trong điện.

Chu Phạn quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người đến, cô ta hơi sửng sốt.

Diệp Quân bước đến trước mặt Chu Phạn, mỉm cười nói: “Phạn cô nương, lại gặp nhau rồi”.

Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại đến đây?”

Dứt lời, cô ta ngừng một lúc, sau đó nói tiếp: “Hữu Lão?”

Diệp Quân nói: “Thật xin lỗi, không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến cô”.

Chu Phạn nhìn hắn nói: “Giữa bạn bè mà nói xin lỗi gì chứ, hơi đau lòng đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy ta rút lại câu nói đó”.

Chu Phạn bật cười, sau đó nghiêm túc nói: “Thật ra hôm đó dù ta không ra tay thì ngươi cũng có cách tự cứu mình, đúng chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn lại hỏi: “Nếu Ác Đạo Minh đó nhắm vào ta, ngươi sẽ giúp ta chứ?”

Dứt lời, cô ta bỗng lắc đầu khẽ cười: “Khó mà tưởng tượng, ta thế mà lại hỏi vấn đề ngây thơ này”.

Diệp Quân nói: “Phạn cô nương, đến giờ cô vẫn không thể vượt qua chướng ngại lòng mình sao?”

Chu Phạn lặng thinh.

Diệp Quân cười nói: “Người ta có câu “Quân tử chỉ cần hành động không luận đến tâm”, ta thấy không sai, ta cũng thường lấy lòng người khác để đạt được mục đích, cũng sẽ dùng một ít thủ đoạn, ta nghĩ đây là một chuyện rất bình thường, thế nên hãy bỏ qua chuyện này, được chứ?”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân một lúc lâu, cười nói: “Được”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Nếu cô muốn tranh vị trí thái tử thì ta có thể giúp cô, nếu cô muốn đi, ta cũng có thể dẫn cô đi”.

Thẳng thắn như vậy đấy.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì, Diệp Quân nói: “Ta nghiêm túc”.

Chu Phạn cười nói: “Thật ra như bây giờ rất tốt”.

Dứt lời, cô ta nhìn chân trời phía xa, sau đó nói: “Mỗi ngày làm bạn với sách, nhìn mây bay, thoải mái tự tại, cách xa tranh đấu, rất vui”.

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta nói thật đấy”.

Diệp Quân bỗng nói: “Phạn cô nương, bùa truyền âm ta đưa cho cô vẫn còn chứ?”

Chu Phạn chớp mắt: “Đương nhiên”.

Diệp Quân nói: “Đưa ta xem thử?”

Chu Phạn không nói gì.

Hai người nhìn nhau, mọi thứ đều trong im lặng.

Diệp Quân cảm thấy rất phức tạp, dĩ nhiên hắn càng thấy cảm động, vì cô gái trước mặt này không muốn làm phiền hắn, không muốn mình dính vào vòng xoáy tranh đấu của hoàng thất Đại Chu.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Phạn cô nương, ta và cô đều biết rõ đến lúc này rồi, cô muốn không thể nào an toàn rút lui được, cho dù cô muốn rút lui, thế lực phía sau cô cũng sẽ không cho phép, các thế lực thù địch của cô sẽ không cho phép điều đó. Một khi họ có được quyền lực thì cô, người nhà cô và những người ủng hộ cô sẽ không có kết cục tốt đẹp. Thế nên, nếu cô muốn sống, chỉ có hai cách, một là chiến đấu đến cùng, trở thành thái tử Đại Chu, hai là từ bỏ mọi thứ, tránh xa Đại Chu”.
 
Chương 3578


Chương 3578

Chu Phạn không nói gì, chỉ bưng ấm trà trước mặt lên thêm trà cho Diệp Quân, sau đó cười nói: “Uống thử đi, trà Linh Sương do chính ta trồng”.

Diệp Quân cầm tách trà lên nhấp một ngụm, khá ngọt, mùi vị rất tuyệt.

Chu Phạn cười nói: “Thế nào?”

Diệp Quân gật đầu: “Ngon lắm”.

Chu Phạn nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp như trăm hoa đua nở, cô ta rót cho mình một cốc, sau đó nói: “Ở Đại Chu, chỉ cần trở thành thái tử thì có thể có vô số tài nguyên tu luyện. Khi thiên phú không khác biệt nhiều, tài nguyên cực kỳ quan trọng nên hoàng tử, công chúa các thời đại đều tranh giành vị trí thái tử đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng trong lịch sử Đại Chu, có một người phụ nữ tự nguyện từ bỏ vị trí thái tử, tránh xa những tranh chấp của hoàng thất, khi bà ấy trở lại lần nữa, không có ai trong toàn bộ hoàng thất là đối thủ của bà ấy, lúc Đại Chu muốn bà ấy làm thái tử, bà ấy lại tỏ ra khinh thường, đừng nói là thái tử, bà ấy cũng không thèm muốn hoàng vị, cuối cùng phóng khoáng rời đi”.

Nói đến đây, cô ta dừng một chút, sau đó nói: “Trong khoảng thời gian này, ta đã ở đây và suy nghĩ rất lâu, thân là người trong hoàng thất nên khó tránh khỏi có nhiều tâm tư, thậm chí còn giở thủ đoạn mưu kế. Như Diệp công tử đã nói đấy, đây là điều bình thường nhưng chúng ta lại bỏ qua một điều, đó là ý muốn ban đầu của mình, bản thân mình muốn trở thành người như thế nào? Mỗi ngày chúng ta đều đang giả vờ giả vịt, đều giở những thủ đoạn không tốt đẹp gì, sau đó lại từng chút đánh mất chính mình, mất đi bản tính ban đầu…”

Diệp Quân lặng thinh.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi biết tại sao ta thích ngươi không?”

Diệp Quân ngạc nhiên.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Không phải kiểu thích đó”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Chu Phạn nghiêm túc nói: “Ở trước mặt ngươi, ta cảm thấy hơi hổ thẹn vì khi giúp ta, ngươi rất tự nhiên, không có bất kỳ lợi ích hay mục đích nào, nhưng ngược lại là ta, ngay từ đầu khi gặp ngươi, ta tiếp cận ngươi, đối xử tốt với ngươi đều có mục đích cả”.

Nói đến đây, cô ta lắc đầu cười: “Không phải ta xoắn xuýt vấn đề này, mà là lúc này ta nhận ra bao năm qua, vì thế lực sau lưng và các nhân tố bên mẫu tộc, ta vẫn luôn trở thành con người mà họ muốn nên đã từng chút đánh mất con người thật của mình… Lúc này, ta thực sự cảm thấy rất mệt mỏi”.

Diệp Quân nói: “Vậy các thế lực bên mẫu tộc của cô…”

Chu Phạn cười nói: “Không sao, tranh ngôi vị thái tử không chỉ có Tứ ca của ta, mà còn có cả Nhị ca của ta. Chỉ cần ta buông bỏ hoàn toàn thì Nhị ca tâm cơ thâm sâu đó chắc chắn sẽ lôi kéo được thế lực phía sau Tứ ca. Có thể nói bây giờ vài người xung quanh ta đã nghiêng về phía gã”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta dẫn cô rời khỏi Đại Chu”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Ta bị Hoàng đế Bệ hạ đích thân nhốt ở đây, ngươi muốn dẫn ta đi tức là đang chống đối với cả Đại Chu”.

Diệp Quân gật đầu: “Chống đối thì chống đối chứ”.

Dứt lời, hắn đứng dậy, sau đó xoay người đi đến trước cửa đại điện.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Sau khi đến trước cửa đại điện, Diệp Quân bỗng dưng lại, sau đó nói: “Phạn cô nương, nếu cô tin ta thì đi theo ta, nếu không tin thì cô cứ ở lại đây, mười năm sau ta sẽ đến cứu cô”.

Chu Phan im lặng một lúc, cô ta bỗng mỉm cười: “Ta tin ngươi”.

Dứt lời, cô ta đứng dậy đi đến cạnh Diệp Quân.
 
Chương 3579


Chương 3579

Diệp Quân khẽ cười, sau đó dẫn Chu Phạn đi ra ngoài.

Vừa ra đến bên ngoài, một người đàn ông bước đến từ phía xa, người đàn ông mặc áo gấm, mắt thanh mày tú, cực kỳ nho nhã, tuấn tú.

Người đàn ông áo gấm nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân à?”

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn, Chu Phạn cười nói: “Có lẽ Nhị ca và Tứ ca của ta biết ngươi đến, nhưng hai người họ rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng tới đối đầu với ngươi, cho nên sẽ dùng chút thủ đoạn, để người khác đến thăm dò ngươi cho họ. Như thế họ có thể kiểm tra thực lực của ngươi, lại có thể đứng ngoài sự việc, càng có thể lôi kéo được một thế lực, có thể nói là một lần tấn công được mấy mục tiêu”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc sẽ không có người ngu ngốc làm lá chắn cho người khác thật nhỉ?”

Giọng của họ không nhỏ nên người đàn ông áo gấm nghe rất rõ.

Nhìn thấy hai người kẻ xướng người họa, sắc mặt người đàn ông áo gấm trở nên hơi khó coi, gã bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt Chu Phạn và Diệp Quân, gã nhìn Chu Phạn nói: “Phạn cô nương, dĩ nhiên ta hiểu ý của Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, hôm nay ta đến đây cũng không có ý định trở thành lá chắn cho họ, ta chỉ muốn nói với cô biết, ta thích cô, nếu cô đồng ý ở bên ta thì cô yên tâm, ta sẽ bảo nhà họ Vương ta cố gắng bảo vệ cô”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Ta xin nhận ý tốt của Vương Vũ công tử”.

Người đàn ông áo gấm do dự một lúc, sau đó nói: “Cô thế này là đồng ý hay không?”

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn nói: “Không đồng ý”.

Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, gã quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Là vì hắn ư?”

Chu Phạn mỉm cười: “Vương công tử, ngươi tự ý chạy đến đây nhỉ?”

Người đàn ông áo gấm gật đầu: “Ừ”.

Chu Phạn thấp giọng thở dài: “Ngươi về đi, nếu không cả gia tộc ngươi sẽ bị ngươi hại chết đấy”.

Người đàn ông áo gấm: “…”

Chu Phạn không nói gì nữa, quay đầu sang nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, dẫn Chu Phạn rời khỏi đó.

Người đàn ông áo gấm đó còn muốn nói gì nữa, lúc này một ông lão bỗng đáp xuống trước mặt gã, ông ta bước đến tát gã một cái.

Bốp!

Người đàn ông áo gấm bị văng ra xa, cuối cùng đập cả người xuống đất.

Người đàn ông áo gấm: “?”

Ông lão nhìn Chu Phạn, hơi cúi người: “Cửu điện hạ, ta không dạy dỗ con trai tử tế, gây thêm phiền phức cho người”.

Chu Phạn mỉm cười: “Không sao”.

Ông lão lại hành lễ, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó quay người đi tới trước mặt người đàn ông áo gấm. Người đàn ông áo gấm vừa định nói gì đó, ông lão lại tát gã một bạt tai, tức giận mắng: “Thật mất mặt, đây là điều ngươi có thể làm đấy à? Ông đây thông minh như vậy sao lại sinh ra một đứa thiếu thông minh như ngươi chứ, ông đây nghi ngờ không biết ngươi có phải là người của nhà họ Vương bên cạnh hay không…”

Bụp.

Người đàn ông áo gấm lại văng ra xa.

Lần này ông lão không nói gì nhiều, dẫn người đàn ông áo gấm rời đi.
 
Chương 3580


Chương 3580

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, sau đó chủ động nắm lấy tay Chu Phạn rồi dẫn cô ta đi về phía bậc thang đá phía dưới, khi họ chuẩn bị bước lên bậc thang đầu tiên, một luồng áp lực vô hình bỗng bao phủ lấy hai người, sau đó một giọng nói đột nhiên vang vọng khắp trời đất: “Tội nữ Chu Phạn, nếu ngươi bước ra khỏi đây một bước này tức là làm trái ý chỉ của bệ hạ, phải chịu phạt”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn mỉm cười, tay phải bóp nhẹ tay Chu Phạn, Chu Phạn hơi giật mình nhưng nhìn ánh mắt sáng trong của Diệp Quân, không có ý đồ khác trong đó, cô ta hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút thất vọng và phức tạp, ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này.

Diệp Quân cứ thế kéo Chu Phạn đi xuống dưới.

Sắc mặt Hữu Lão ở bên dưới cực kỳ nghiêm trọng.

Ở đế quốc Đại Chu không ai dám làm trái chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ.

Chưa từng có ai dám làm điều này.

Sậu Nguyên thì lại rất bình tĩnh, không hoảng sợ chút nào.

Hoàng tộc Đại Chu gì chứ?

Nếu cậu Diệp này gọi cô cô một tiếng thì Đại Chu sẽ trở thành quá khứ thôi.

Trong góc tối nào đó, Chu Đế cũng đang nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, phía sau gã là nhà sư già đang cầm một chuỗi hạt Phật, thấp giọng tụng kinh.

Chu Đế cười nói: “Mọi người đều nói kiếm tu là người phong lưu nhất, hôm nay gặp được, quả nhiên là thế, mặc dù cảnh giới của kiếm tu thiếu niên này chỉ là tám phần thần tính nhưng hắn lại đầy vẻ kiêu ngạo, chẳng xem hoàng thất Đại Chu là chuyện gì to tát cả, không biết thực lực này của hắn có thể chống đỡ được sự kiêu ngạo của hắn không”.

Lão hòa thượng vẫn tiếp tục niệm kinh, không nói gì.

Chu Đế mỉm cười nói: “Đại sư, ông tính xem mệnh của thiếu niên này được không? Xem thử hắn có thể sống qua ngày hôm qua không”.

Lão hòa thượng mở mắt ra nhìn Diệp Quân phía đằng xa, sau đó bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Dứt lời, ông ta lại nhắm mắt lại.

Chu Đế cười nói: “Đại sư, ta hơi tò mò, phá vỡ quy tắc một lần vì ta được không?”

Lão hòa thượng khẽ gật đầu: “Nếu điện hạ đã muốn biết thì ta sẽ phá vỡ quy tắc một lần”.

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay phải ra, bấm ngón tay tính toán, thoáng chốc sợi dây nhân quả số mệnh xung quanh bắt đầu tụ lại, nhưng ngay sau đó ông ta tựa như cảm nhận được gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó một tia kiếm quang lướt qua trong đôi mắt ông ta.

Vèo!

Máu văng ra tung tóe.

Lão hòa thượng xót xa hô lên: “Không ổn, ta mù rồi”.

Chu Đế: “…”

Nhìn lão hòa thượng mặt đầy máu, Chu Đế ngơ ngác vội hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lão hòa thượng run giọng nói: “Trên người hắn có sự tồn tại mà nhân quả không biết rõ, không thể quan sát… mẹ kiếp!”

Chu Đế: “…”

Ở một bên khác.

Lúc này Chu Mục – Nhị hoàng tử cũng đang dõi theo Diệp Quân, gã mỉm cười: “Đạo trưởng, ông nghĩ người này thế nào?”
 
Chương 3581


Chương 3581

Đạo sĩ nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó nói: “Khí chất bất phàm, nhân gian hiếm có”.

Chu Mục cười nói: “Đúng là thế thật, phải nói là khả năng nhìn người của Cửu muội ta rất chuẩn xác, nhưng thiếu niên này cũng quá lỗ mãng, không xem hoàng thất Đại Chu ta ra gì cả, cứ thế mà dẫn nó đi. Nếu ta là hắn thì đành nhẫn nhịn một thời gian, tìm cách khác, chứ không đẩy mình và Cửu muội vào tuyệt cảnh như bây giờ”.

Nói đến đây gã khẽ lắc đầu: “Tài năng có thừa, thông minh không đủ”.

Thấy Chu Mục đã đưa ra đánh giá, đạo sĩ không tiện nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại.

Ở đằng xa, Diệp Quân kéo tay Chu Phạn chậm rãi đi xuống bậc thang đá.

Chu Phạn để mặc Diệp Quân kéo tay cô ta, lúc này cô ta cảm thấy hơi hoang đường.

Cô ta biết rõ làm trái với chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu sẽ có kết cục thế nào, chắc chắn sẽ chết.

Chưa từng có ai dám làm như vậy.

Chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu đại diện cho quyền uy vô thượng, không cho phép nghi ngờ và làm trái.

Nhưng khi thiếu niên đó nói với cô ta: “Cô tin ta thì đi theo ta”, cô ta lại không do dự đi theo hắn.

Cũng không biết tại sao cô ta bỗng cảm thấy cho dù có cùng chết ở đây thì cũng chẳng có gì không tốt.

Nghĩ đến đây, cô ta bỗng bật cười.

Không để sống chết lợi ích trong lòng.

Ngay lúc này, mây đen dày đặc bỗng kéo đến, trong đám mây đen dày đặc xuất hiện vô số tia chớp, từng luồng uy lực đánh xuống, trời đất rung chuyển.

Một giọng nói bỗng vang lên từ chân trời: “Chu Phạn, nếu cô bước ra khỏi bậc thang cuối cùng, ta lập tức sẽ khiến cô chết”.

Thiên Đạo hoàng thành.

Lúc này Diệp Quân và Chu Phạn đã bước đến bậc thang cuối cùng.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Có sợ không?”

Chu Phạn gật đầu: “Sợ”.

Dứt lời, cô ta cười nói: “Mà cũng không sợ”.

Diệp Quân bật cười, hắn kéo Chu Phạn bước xuống bậc thang cuối cùng.

Ầm!

Một cột sấm chớp bỗng xuyên qua mây đen đánh thẳng xuống.

Trời đất chấn động.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một đốm lửa xuất hiện trong tay phải hắn.

Chỉ một tích tắc trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.

Cột sấm chớp đó dừng ở giữa không trung, không dám đánh xuống nửa tấc.

Mắt Chu Đế tròn xoe, sắc mặt trắng bệch.

Hai tay Chu Mục siết chặt, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Diệp Quân, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.

Trong chỗ tối xung quanh, rất nhiều ông lớn hóa đá.

Lửa Thiên Hành!
 
Chương 3582


Chương 3582

Đương nhiên là họ nhận ra lửa Thiên Hành, hoàng thất Đại Chu có rất nhiều sách cổ viết về lửa Thiên Hành, dù sao thì hiện nay nền văn minh Thiên Hành là vũ trụ nền văn minh cấp năm duy nhất được biết đến.

Một khi lửa Thiên Hành xuất hiện tức có nghĩa là tiêu diệt thế gian.

Lúc này lửa Thiên Hành xuất hiện trong tay thiếu niên này.

Thiếu niên này đến từ nền văn minh Thiên Hành.

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người ngay lúc này.

Hữu Lão ở đằng xa nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, run giọng nói: “Đây là lửa Thiên Hành…”

Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Lửa Thiên Hành cũng chỉ thế”.

Hữu Lão quay đầu nhìn Sậu Nguyên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn mỉm cười, tay phải bóp nhẹ tay Chu Phạn, Chu Phạn hơi giật mình nhưng nhìn ánh mắt sáng trong của Diệp Quân, không có ý đồ khác trong đó, cô ta hơi ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút thất vọng và phức tạp, ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này.

Diệp Quân cứ thế kéo Chu Phạn đi xuống dưới.

Sắc mặt Hữu Lão ở bên dưới cực kỳ nghiêm trọng.

Ở đế quốc Đại Chu không ai dám làm trái chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ.

Chưa từng có ai dám làm điều này.

Sậu Nguyên thì lại rất bình tĩnh, không hoảng sợ chút nào.

Hoàng tộc Đại Chu gì chứ?

Nếu cậu Diệp này gọi cô cô một tiếng thì Đại Chu sẽ trở thành quá khứ thôi.

Trong góc tối nào đó, Chu Đế cũng đang nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, phía sau gã là nhà sư già đang cầm một chuỗi hạt Phật, thấp giọng tụng kinh.

Chu Đế cười nói: “Mọi người đều nói kiếm tu là người phong lưu nhất, hôm nay gặp được, quả nhiên là thế, mặc dù cảnh giới của kiếm tu thiếu niên này chỉ là tám phần thần tính nhưng hắn lại đầy vẻ kiêu ngạo, chẳng xem hoàng thất Đại Chu là chuyện gì to tát cả, không biết thực lực này của hắn có thể chống đỡ được sự kiêu ngạo của hắn không”.

Lão hòa thượng vẫn tiếp tục niệm kinh, không nói gì.

Chu Đế mỉm cười nói: “Đại sư, ông tính xem mệnh của thiếu niên này được không? Xem thử hắn có thể sống qua ngày hôm qua không”.

Lão hòa thượng mở mắt ra nhìn Diệp Quân phía đằng xa, sau đó bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Dứt lời, ông ta lại nhắm mắt lại.

Chu Đế cười nói: “Đại sư, ta hơi tò mò, phá vỡ quy tắc một lần vì ta được không?”

Lão hòa thượng khẽ gật đầu: “Nếu điện hạ đã muốn biết thì ta sẽ phá vỡ quy tắc một lần”.

Nói xong, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay phải ra, bấm ngón tay tính toán, thoáng chốc sợi dây nhân quả số mệnh xung quanh bắt đầu tụ lại, nhưng ngay sau đó ông ta tựa như cảm nhận được gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó một tia kiếm quang lướt qua trong đôi mắt ông ta.

Vèo!

Máu văng ra tung tóe.

Lão hòa thượng xót xa hô lên: “Không ổn, ta mù rồi”.
 
Chương 3583


Chương 3583

Chu Đế: “…”

Nhìn lão hòa thượng mặt đầy máu, Chu Đế ngơ ngác vội hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lão hòa thượng run giọng nói: “Trên người hắn có sự tồn tại mà nhân quả không biết rõ, không thể quan sát… mẹ kiếp!”

Chu Đế: “…”

Ở một bên khác.

Lúc này Chu Mục – Nhị hoàng tử cũng đang dõi theo Diệp Quân, gã mỉm cười: “Đạo trưởng, ông nghĩ người này thế nào?”

Đạo sĩ nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó nói: “Khí chất bất phàm, nhân gian hiếm có”.

Chu Mục cười nói: “Đúng là thế thật, phải nói là khả năng nhìn người của Cửu muội ta rất chuẩn xác, nhưng thiếu niên này cũng quá lỗ mãng, không xem hoàng thất Đại Chu ta ra gì cả, cứ thế mà dẫn nó đi. Nếu ta là hắn thì đành nhẫn nhịn một thời gian, tìm cách khác, chứ không đẩy mình và Cửu muội vào tuyệt cảnh như bây giờ”.

Nói đến đây gã khẽ lắc đầu: “Tài năng có thừa, thông minh không đủ”.

Thấy Chu Mục đã đưa ra đánh giá, đạo sĩ không tiện nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại.

Ở đằng xa, Diệp Quân kéo tay Chu Phạn chậm rãi đi xuống bậc thang đá.

Chu Phạn để mặc Diệp Quân kéo tay cô ta, lúc này cô ta cảm thấy hơi hoang đường.

Cô ta biết rõ làm trái với chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu sẽ có kết cục thế nào, chắc chắn sẽ chết.

Chưa từng có ai dám làm như vậy.

Chiếu chỉ của Hoàng Đế Đại Chu đại diện cho quyền uy vô thượng, không cho phép nghi ngờ và làm trái.

Nhưng khi thiếu niên đó nói với cô ta: “Cô tin ta thì đi theo ta”, cô ta lại không do dự đi theo hắn.

Cũng không biết tại sao cô ta bỗng cảm thấy cho dù có cùng chết ở đây thì cũng chẳng có gì không tốt.

Nghĩ đến đây, cô ta bỗng bật cười.

Không để sống chết lợi ích trong lòng.

Ngay lúc này, mây đen dày đặc bỗng kéo đến, trong đám mây đen dày đặc xuất hiện vô số tia chớp, từng luồng uy lực đánh xuống, trời đất rung chuyển.

Một giọng nói bỗng vang lên từ chân trời: “Chu Phạn, nếu cô bước ra khỏi bậc thang cuối cùng, ta lập tức sẽ khiến cô chết”.

Thiên Đạo hoàng thành.

Lúc này Diệp Quân và Chu Phạn đã bước đến bậc thang cuối cùng.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Có sợ không?”

Chu Phạn gật đầu: “Sợ”.

Dứt lời, cô ta cười nói: “Mà cũng không sợ”.

Diệp Quân bật cười, hắn kéo Chu Phạn bước xuống bậc thang cuối cùng.

Ầm!

Một cột sấm chớp bỗng xuyên qua mây đen đánh thẳng xuống.

Trời đất chấn động.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một đốm lửa xuất hiện trong tay phải hắn.

Chỉ một tích tắc trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.

Cột sấm chớp đó dừng ở giữa không trung, không dám đánh xuống nửa tấc.
 
Chương 3584


Chương 3584

Mắt Chu Đế tròn xoe, sắc mặt trắng bệch.

Hai tay Chu Mục siết chặt, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Diệp Quân, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.

Trong chỗ tối xung quanh, rất nhiều ông lớn hóa đá.

Lửa Thiên Hành!

Đương nhiên là họ nhận ra lửa Thiên Hành, hoàng thất Đại Chu có rất nhiều sách cổ viết về lửa Thiên Hành, dù sao thì hiện nay nền văn minh Thiên Hành là vũ trụ nền văn minh cấp năm duy nhất được biết đến.

Một khi lửa Thiên Hành xuất hiện tức có nghĩa là tiêu diệt thế gian.

Lúc này lửa Thiên Hành xuất hiện trong tay thiếu niên này.

Thiếu niên này đến từ nền văn minh Thiên Hành.

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người ngay lúc này.

Hữu Lão ở đằng xa nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, run giọng nói: “Đây là lửa Thiên Hành…”

Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Lửa Thiên Hành cũng chỉ thế”.

Hữu Lão quay đầu nhìn Sậu Nguyên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

“Dựa vào đâu?”

Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn, nghiêm túc hỏi.

Chu Phạn hỏi ngược lại: “Tại sao lại không?”

Hoàng Đế Đại Chu im lặng không nói.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Phụ hoàng, sao không cược một trận lớn?”

Cược!

Hoàng Đế Đại Chu quay sang nhìn chân trời, khẽ nói: “Kẻ thù của hắn là Ác Đạo Minh”.

Ác Đạo Minh!

Người ngoài không biết rõ về thế lực này, nhưng ông ta vẫn biết chút ít về nó, ngoài mấy Ác Đạo lớn mạnh trong vũ trụ, trong thế lực này vẫn có rất nhiều cường giả đỉnh cấp, còn rốt cuộc Ác Đạo Minh này thâm sâu thế nào, ngay cả ông ta cũng không rõ.

Nói đơn giản là thế lực này rất mạnh, cực kỳ mạnh.

Chu Phạn nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị gió làm rối tung của mình, cười nói: “Cũng là bởi vì kẻ thù của hắn là Ác Đạo Minh”.

Hoàng Đế Đại Chu sửng sốt, sau đó bật cười.

Ác Đạo Minh mạnh không?

Cực kỳ mạnh!

Mạnh hơn rất nhiều so với căn cơ hiện giờ của Đại Chu.

Thế nhưng người có thể đối đầu với Ác Đạo Minh, hắn yếu sao?

Chắc chắn là không.

Chu Phạn nhìn chân trời, yên lặng đợi, đợi người đàn ông bên cạnh trả lời.

Nếu phụ hoàng của mình đồng ý cược thì vị trí Thái tử sẽ thuộc về cô ta.

Nếu không cô ta sẽ không có duyên với vị trí Thái tử.
 
Chương 3585


Chương 3585

Sở dĩ lần này cô ta làm thế là vì Đại Chu, cũng vì bản thân.

Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Nha đầu, con nói xem, hắn là người của nền văn minh Thiên Hành thật sao?”

Chu Phạn nói: “Nếu con nói phải, phụ hoàng tin không?”

Hoàng Đế Đại Chu mỉm cười nói: “Ta không tin”.

Nền văn minh Thiên Hành dễ nói chuyện vậy sao?

Tất nhiên là không.

Mặc dù thiếu niên đó cực kỳ kiêu ngạo, muốn làm cho mọi người nghĩ hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành thật nhưng quá mức rõ ràng.

Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Người đâu”.

Một ông lão mặc cung bào bỗng xuất hiện trước mặt Hoàng Đế Đại Chu, ông ta hơi cúi người xuống.

Hoàng Đế Đại Chu bình tĩnh nói: “Từ nay về sau, Chu Phạn chính là Thái tử đời thứ ba mươi ba của hoàng thất Đại Chu, cộng thêm hàm Đại Nguyên Soái binh mã thiên hạ, ban cho Thiên Tử Lệnh Đại Chu, Thiên Long Ấn Đại Chu, Thần Binh Phù Đại Chu, …”

Nghe Hoàng Đế Đại Chu nói thế, người xung quanh đều hóa đá.

Đại Nguyên Soái binh mã.

Có thể điều động tất cả quân đội và quân viễn chinh ở bên ngoài của Đại Chu.

Thiên Tử Lệnh Đại Chu có thể điều động tất cả quân đội trong nước, bao gồm cả quân cận vệ và cấm vệ hoàng thành Đại Chu.

Thiên Long Ấn Đại Chu, ấn này có thể điều động tất cả quan lại Đại Chu, có ấn này trong tay, một câu nói của Chu Phạn có thể ngay lập tức rút hết tất cả quan lại và mưu sĩ cao cấp bên cạnh các hoàng tử, công chúa.

Điều đáng sợ nhất vẫn là Thần Binh Phù Đại Chu.

Năm đó lúc khai quốc, người sáng lập Đại Chu đã lập ra một đội quân vô địch thiên hạ, tên là quân Thần Sách Đại Chu.

Đội quân này là đội quân bí ẩn nhất, mạnh nhất Đại Chu, là đội quân được Hoàng Đế Đại Chu các thời xem trọng nhất.

Đội quân này là sự tồn tại đỉnh cấp nhất ngoài Hoàng Đế Đại Chu.

Kể từ khi lập quốc, đội quân Thần Sách này luôn là đối tượng huấn luyện quan trọng nhất của Đại Chu, sau nhiều năm phát triển, cấp bậc thấp nhất của đội quân này là cảnh giới mười phần thần tính.

Điều đáng nói là đội quân này không ở Đại Chu mà tự tu hành ở bên ngoài, nhưng mỗi năm họ đều có thể nhận được tài nguyên của Đại Chu.

Họ chỉ tuân theo Thần Binh Lệnh Đại Chu, cũng chỉ có Thần Binh Lệnh của Đại Chu mới có thể triệu hồi họ.

Bây giờ Hoàng Đế Đại Chu lại giao lệnh này cho Chu Phạn…

Có thể nói bây giờ Chu Phạn là người có thực quyền lớn nhất, cũng là Thái tử có thực quyền lớn nhất trong lịch sử Đại Chu.

Những người ẩn nấp trong tối đều tỏ ra khó tin.

Đây có phải là Thái tử đâu?

Đây quả thật là nữ hoàng Đại Chu rồi đấy chứ.

Chu Mục ở trong tối muốn chạy ra nhưng lại bị đạo sĩ đó ngăn lại.
 
Chương 3586


Chương 3586

Sắc mặt Chu Mục cực kỳ khó coi, gã thật sự không cam lòng, lên kế hoạch nhiều năm như vậy mà lại thua? Ai có thể cam tâm được chứ?

Còn Chu Đế đã xông thẳng đến trước mặt Hoàng Đế Đại Chu, gã vừa định lên tiếng, Hoàng Đế Đại Chu thờ ơ nhìn gã. Chỉ một cái nhìn thôi, Chu Đế đã biến sắc, cả người như bị trúng đòn, lập tức lùi lại sau, không nói gì nữa.

Ông lão mặc đồ trong cung trước mặt Hoàng Đế Đại Chu chậm rãi đi đến trước mặt Chu Phạn, sau đó lấy ra một lệnh bài, một phù ấn và một ấn rồng ra rồi cung kính đưa chúng cho Chu Phạn.

Chu Phạn hít sâu một hơi, sau đó nhận lấy ba thứ này.

Lúc Chu Phạn nhận lấy ba thứ đó, ông lão mặc đồ trong cung chưa từng hành lễ với ai ngoài Hoàng Đế Đại Chu bỗng quỳ xuống.

Chu Phạn vội đỡ ông lão mặc đồ trong cung lên, mỉm cười nói: “A Ông thúc, thúc là người đã nhìn ta trưởng thành mà”.

Dĩ nhiên cô ta không dám kiêu căng.

Ông lão mặc đồ trong cung trước mặt này là quan lại mạnh nhất trong lịch sử Đại Chu.

Không ai biết lai lịch của ông ta, cũng không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh thế nào, chỉ biết ông ta đã ở đây từ đời của người sáng lập Đại Chu cho đến tận bây giờ.

Đồng hành với đất nước, vô tận mãi mãi.

Mà ông ta cũng chỉ nghe lệnh của Thần Binh Phù.

Bay giờ hành lễ chính là thần phục.

Đương nhiên, đây cũng là vì Hoàng Đế Đại Chu cố ý làm thế, mặc dù cảnh giới của Chu Phạn không thấp nhưng thật ra chỉ là gì so với cả vũ trụ, nếu bên cạnh không có một cường giả đỉnh cấp đi theo thì rất dễ bị hại.

Dù sao sau khi Đại Chu chọn đi theo thiếu niên đó tức là kẻ thù của Đại Chu là Ác Đạo Minh.

Hôm nay Đại Chu lập ra Thái tử, ngày mai Thái tử bị phanh thây ở đầu đường, vậy chẳng phải muốn người đời chê cười sao?

Ông lão đó mỉm cười, không nói gì nhiều, chỉ lùi sang bên cạnh Hoàng Đế Đại Chu.

Chu Phạn biết họ có lời muốn nói, thế là cúi người thật thấp với Hoàng Đế Đại Chu, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Chu Phạn đi, ông lão đó nói: “Bệ hạ, đánh cược vận mệnh của cả đất nước có hơi lớn”.

Hoàng Đế Đại Chu bỗng nói: “Ngọn lửa Thiên Hành đó bị người ta trấn áp rồi”.

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Ông lão đó sửng sốt, một lúc sau gật đầu: “Nên cược”.



Ở trong tối.

Chu Mục ngồi dưới đất khẽ cười: “Lên kế hoạch nhiều năm cứ thế thất bại, đúng là nực cười”.

Đạo sĩ lắc đầu: “Điện hạ, phải tỉnh táo”.

Vẻ mặt Chu Mục hơi khác thường: “Tỉnh táo thế nào được?”

Đạo sĩ nói: “Bệ hạ đang đánh cược vận mệnh của đất nước, nếu người không nhìn thấy điểm này e là nguy hiểm”.

Đánh cược vận mệnh đất nước!

Chu Mục siết chặt nắm đấm, một lúc sau gã hít sâu một hơi, sau đó đứng lên cười nói: “Đi, đi chúc mừng Cửu muội”.
 
Chương 3587


Chương 3587

Đạo sĩ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia vui mừng.

Nếu lúc này mà không thấy rõ tình thế, còn tính toán lợi ích cá nhân thì thật sự đáng chết.

Đứng trước tương lai của một nước, ngay cả Hoàng đế bệ hạ còn từ bỏ hoàn toàn quyền lực, huống gì một hoàng tử nhỏ bé chứ?

Sở dĩ Hoàng đế bệ hạ từ bỏ quyền lực, ý tứ rất đơn giản, không đánh cược thì không đánh cược, một khi cược thì phải cược tất cả.

Tất cả tài sản.

Chu Mục bỗng nói: “Thầy ơi, thầy nói xem thiếu niên đó đến từ nền văn minh Thiên Hành thật sao?”

Đạo sĩ lắc đầu: “Không phải”.

Chu Mục hơi ngạc nhiên.

Đạo sĩ lại nói: “Có lẽ lai lịch của hắn còn đáng sợ hơn nền văn minh Thiên Minh”.

Chu Mục quay phắt lại nhìn đạo sĩ, mặt đầy vẻ khó tin.

Ánh mắt đạo sĩ hiện lên vẻ phức tạp: “Ngọn lửa Thiên Hành… bị ai đó trấn áp rồi”.

Chu Mục run giọng nói: “Đây…”

Ngay lúc này một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt hai người, ông lão hơi cúi người xuống với hai người, sau đó nói: “Nhị điện hạ, Đạo Quân đại nhân, Hoàng điện hạ cho mời”.

Hoàng điện hạ!

Ánh mắt Chu Mục hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nói: “Ta đến ngay”.

Ông lão gật đầu, sau đó lùi đi.

Chu Mục hơi ngờ vực: “Cửu muội tìm chúng ta…”

Đạo Quân nói: “Cô ấy sắp đối phó với Ác Đạo Minh”.

Chu Mục trầm giọng nói: “Cửu muội và thiếu niên kia là kiểu quan hệ đó thật sao?”

Đạo Quân bình tĩnh nói: “Nếu đúng là thế thì tốt, nếu không phải cũng không sao”.

Chu Mục nhìn Đạo Quân: “Nói thế là sao?”

Đạo Quân nói: “Thiếu niên đó đã vượt qua cả vạn dặm để đến đây cứu Cửu điện hạ, đủ thấy nhân cách và sự nghĩa hiệp của hắn. Cho dù họ không phải là kiểu quan hệ đó, nhưng những gì Cửu điện hạ làm hôm nay chắc chắn sẽ được đền đáp. Đương nhiên, nếu đúng là thế thì càng tốt”.

Chu Mục lặng thinh.

Đạo Quân nhìn Chu Mục, thành khẩn mà nói: “Tứ điện hạ vừa rồi không kiềm chế được lao ra, chắc chắn bệ hạ rất thất vọng, nếu trong lòng không có lợi ích quốc gia, chỉ có tư lợi, người như vậy sao có thể làm Hoàng Đế Đại Chu được? Bệ hạ, người phải học cách nhìn nhận mọi việc từ góc độ của của bệ hạ”.

Chu Mục im lặng một lúc, cúi người xuống nói: “Ta biết rồi”.

Đạo Quân gật đầu: “Đi thôi”.

Nói xong, hai người biến mất khỏi đó.

Ở một nơi khác.

Tứ hoàng tử Chu Đế ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn.

Phía sau gã là hòa thượng mắt đã mù, từ sau khi bị kiếm khí bí ẩn đó làm cho bị thương, bây giờ mắt ông ta vẫn chưa hồi phục.

Chu Đế bỗng tự giễu: “Đại sư, ông nghĩ như vậy công bằng sao?”
 
Chương 3588


Chương 3588

Hòa thượng trầm giọng nói: “Bệ hạ làm thế quả thật là không công bằng, chùa Phạm Thiên ta tuyệt đối không đồng ý. Điện hạ yên tâm, sau khi về, ta sẽ nhờ sư huynh của ta – phương trượng Từ Thiên thỉnh cầu lời giải thích từ bệ hạ”.

Chu Đế do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Bây giờ mọi việc đã xong… e là đã muộn rồi”.

Hòa thường nói: “Không muộn, vẫn còn cơ hội”.

Chu Đế quay sang nhìn hòa thượng, hòa thượng trầm giọng nói: “Bệ hạ làm thế không chỉ phá vỡ quy tắc tranh giành vị trí Thái tử trong những năm qua mà còn khiến cả Đại Chu gặp nguy hiểm, ông ấy làm thế là làm trái quy tắc”.

Chu Đế vội nói: “Thầy cẩn thận lời nói”.

Hòa thượng cười nhạo: “Sợ gì chứ? Điện hạ tin ta không?”

Chu Đế khẽ gật đầu: “Dĩ nhiên là ta tin đại sư Từ Địa rồi, nhưng bây giờ mọi việc đã được ấn định, chúng ta có làm gì cũng chỉ chọc cho phụ hoàng giận thôi”.

Từ Địa nói: “Chùa Phạm Thiên có đến cả trăm vạn hòa thượng, hàng trăm vạn tín đồ, có bọn ta ủng hộ điện hạ, cho dù là điện hạ, ông ta cũng phải thận trọng đối đãi với người”.

Chu Đế vẫn hơi do dự.

Từ Địa nói: “Điện hạ, cứ thế mà bỏ cuộc, điện hạ cam lòng sao?”

Chu Đế siết chặt nắm đấm, lên kế hoạch nhiều năm như vậy mà lại bỏ cuộc, dĩ nhiên gã không cam tâm rồi.

Thật sự không cam lòng.

Từ Địa nói tiếp: “Hơn nữa người phụ nữ đó nắm giữ đại quyền, điện hạ nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho điện hạ và nhà mẫu tộc của điện hạ sao?”

Chu Đế im lặng, sắc mặt dần trở nên âm trầm.

Từ Địa lại nói: “Điện hạ, chúng ta vẫn còn cơ hội, nhất định phải làm loạn đến mức long trời lở đất”.

Chu Đế vẫn khá lo lắng.

Từ Địa nắm lấy tay Chu Đế: “Đừng lo, tin ta, ta có thể…”

Thái Tử Điện.

Trong điện, Chu Phạn đang gửi đi từng mệnh lệnh.

Cô ta đang triệu hồi tất cả cường giả đỉnh cấp trên mười phần thần tính ở bên ngoài.

Muốn đối phó với Ác Đạo Minh thì tất nhiên cường giả bình thường không có tác dụng, thật ra có thể mười phần thần tính không có quá nhiều tác dụng.

Đại chiến nền văn minh thật sự, thắng thua đều do cường giả đỉnh cấp nhất ở hai bên quyết định.

Nhưng cô ta vẫn triệu hồi cả các cường giả mười phần thần tính, vì cô ta phải có một kế hoạch trong trường hợp tệ nhất.

Không đánh thì thôi, đã đánh thì phải dốc hết sức.

Ngay lúc này Chu Mục và Đạo Quân bước vào, vừa bước vào, Chu Mục cúi người với Chu Phạn: “Bái kiến Hoàng điện hạ”.

Đạo Quân cũng hơi cúi người xuống.

Trong nước Đại Chu, bất kỳ tông môn nào cũng đều phải nghe lệnh của hoàng thất Đại Chu.

Chu Phạn bỏ sắc lệnh trong tay xuống, nhìn Chu Mục mỉm cười nói: “Nhị ca, Đạo Quân, mời ngồi”.

Nói xong, nhanh chóng có người đem hai cái ghế đến để phía sau hai người.
 
Chương 3589


Chương 3589

Chu Mục ngồi xuống, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, gã lại dịch về phía trước, chỉ ngồi một nửa.

Đạo Quân không ngồi xuống, mà đứng ở một bên.

Chu Phạn nói: “Đạo Quân, Nhị ca, lần này mời hai người đến chỉ vì một việc, đó là đối phó với Ác Đạo Minh”.

Chu Mục do dự, đang định lên tiếng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Chu Phạn nhìn Đạo Quân, gã vội dừng lại.

Thấy Chu Phạn nhìn mình, Đạo Quân trầm ngâm nói: “Phạn điện hạ, ta có một việc không hiểu, mong người giải đáp”.

Chu Phạn nói: “Mời Đạo Quân nói”.

Đạo Quân nói: “Rốt cuộc vị Diệp công tử đó và Ác Đạo Minh có thù oán gì? Có thể hòa giải được không?”

Chu Phạn chậm rãi nói: “Theo ta được biết, Diệp công tử đến từ một vũ trụ tên là vũ trụ Quan Huyên, nơi này có một cường giả cực kỳ mạnh, một mình có thể áp chế được cả ngàn vạn lần Vũ Trụ Kiếp, mà mục đích của Ác Đạo Minh là muốn cứu vị Ác Đạo đó ra”.

Đạo Quân hỏi: “Diệp công tử và cường giả đó có quan hệ?”

Chu Phạn gật đầu: “Ừ”.

Đạo Quân trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Là mâu thuẫn không thể hòa giải sao?”

Chu Phạn gật đầu nói: “Đúng thế”.

Đạo Quân bỗng nói: “Phạn điện hạ biết bao nhiêu về Diệp công tử đó?”

Chu Phạn lặng thinh.

Cô ta thật sự không biết nhiều về Diệp Quân.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Xem ra điện hạ đối với Diệp công tử đó là tám phần tình cảm, hai phần lợi ích”.

Chu Phạn im lặng không cãi lại.

Đạo Quân nói tiếp: “Cuối cùng điện hạ lựa chọn ở lại Đại Chu, đó là mười phần tình cảm rồi”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Đạo Quân đại nhân, nếu ta không có cơ duyên lần này thì có lẽ không còn cơ hội tranh giành vị trí Thái tử này nữa”.

Nhà họ Đạo!

Ở trong Đại Chu, Nhà họ Đạo và chùa Phạm Thiên là hai thế lực tông môn mạnh nhất.

Hai tông môn này lần lượt lựa chọn Chu Mục và Chu Đế, còn cô ta, thế lực ủng hộ cô ta đứng sau đó một chút, đó là Huyền Tiên Tông, Hữu Lão và Tả Lão đến từ Huyền Tiên Tông.

Nhưng thế lực bên nhà mẹ của cô ta mạnh hơn nhà mẹ của Chu Mục và Chu Đế.

Đạo Quân nói: “Điện hạ, bây giờ chúng ta gặp phải hai vấn đề lớn nhất. Thứ nhất, chúng ta không biết thực lực thật sự của Ác Đạo Minh, thứ hai là chúng ta không biết thực lực của thế lực đứng sau Diệp công tử”.

Chu Phạn gật đầu: “Ta biết”.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn, sau đó nói: “Vậy chúng ta chỉ còn một sự lựa chọn, ở lại ủng hộ Diệp công tử”.

Chu Phạn nói: “Ừ”.

Đạo Quân lặng thinh.

Chu Phạn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Không giấu gì Đạo Quân đại nhân, sở dĩ ta ở lại để tranh ngôi vị Thái tử vừa là vì lợi ích riêng mà cũng là vì đất nước. Việc từ là bản thân ta có thiện cảm với Diệp công tử, nói thẳng ra có lẽ là thích nên muốn giúp hắn, về công là vì đất nước, Đạo Quân đại nhân, ta tin sau này Đại Chu sẽ không hối hận khi chọn Diệp công tử, chúng ta chắc chắn có thể mượn sức của Diệp công tử để tiếp xúc với vào vũ trụ nền văn minh cấp năm”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom