Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3590


Chương 3590

Vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Cuối cùng trong đôi mắt trước giờ không dao động của Đạo Quân cũng hiện lên vẻ động lòng.

Đây chính là nguyên nhân Hoàng Đế Đại Chu lựa chọn đánh cược.

Tiếp xúc với vũ trụ nền văn minh cấp năm.

Đạo Quân nhìn Chu Phạn: “Phạn điện hạ, mặc dù ta có thể đoán được nhưng vẫn không dám chắc chắn, rốt cuộc Diệp công tử đó có phải đến từ một vũ trụ nền văn minh cấp năm không?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Chỉ cao chứ không thấp”.

Thật ra cô ta cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, nhưng lúc này cô ta chỉ có thể nói thế.

Đôi khi làm người không thể thành thật quá mức.

Đạo Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi. Phạn điện hạ gọi ta đến là muốn ta dùng trận pháp Chu Đạo của nhà họ Đạo ta à?”

Trận pháp Chu Đạo!

Chu Mục ở một bên nghe thế cũng cảm thấy kinh ngạc, trận pháp Chu Đạo này là trận pháp hàng đầu của nhà họ Đạo, là trận pháp do chính Thủy tổ nhà họ Đạo tạo ra, nếu thi triển thì có thể diệt thần giết đạo.

Uy lực của nó không thua kém gì trận pháp Phục Tiên mà Thủy tổ hoàng tộc Đại Chu tạo ra cả.

Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.

Đạo Quân không nói gì.

Chu Phạn nói: “Ta thay mặt Diệp công tử hứa với Đạo Quân, một khi trận pháp Chu Đạo được mở ra, Diệp công tử nợ Đạo giáo một ân tình. Nếu hắn đến từ vũ trụ nền văn minh cấp năm, sau này Đạo giáo có thể đến vũ trụ nền văn minh cấp năm dạy và thu nạp đệ tử”.

Im lặng hồi lâu, Đạo Quân mới nói: “Trước khi đến, ta đã mời đạo chủ chi phái mười hai của nhà họ Đạo đến đây, lúc này hẳn là họ đã vào hoàng thành rồi. Còn trận pháp Chu Đạo, nó có thể mở ra bất cứ lúc nào”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó hơi cúi người xuống, Đạo Quân vội nghiêng người tránh đi, sau đó nghiêm túc nói: “Phạn điện hạ, đối phó với Ác Đạo Minh thì phải dốc toàn lực”.

Chu Phạn gật đầu: “Ta hiểu”.

Đạo Quân lại nói: “Điện hạ, đừng quên chùa Phạm Thiên”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Đạo Quân và ta có chung ý nghĩ rồi, vừa lúc ta muốn đến chùa Phạm Thiên một chuyến, Đạo Quân có muốn đi cùng không?”

Đạo Quân lắc đầu: “Điện hạ cũng biết quan hệ giữa nhà họ Đạo ta và chùa Phạm Thiên đấy, ta mà đi thì chỉ thêm loạn thôi”.

Chu Phạn gật đầu, sau đó nhìn Chu Mục cười nói: “Nhị ca, Đại Chu rất lớn, một mình muội không thể quản hết, thế nên vẫn cần Nhị ca giúp đỡ nhiều mới được”.

Chu Mục đứng dậy vui mừng nói: “Điều nên làm”.

Chu Phạn mỉm cười, sau khi dặn dò xong vài chuyện, cô ta ra khỏi Thái Tử Điện, biến thành tia sáng biến mất ở tận cuối chân trời.

Không lâu sau, Chu Phạn đến dưới chân một ngọn núi lớn, bên cạnh cô ta là ông lão mặc đồ trong cung.

Chu Phạn vừa đến dưới chân núi thì nghe được một tiếng chuông, tiếng chuông vang lên từ trên đỉnh núi, ngân vang rất dài.

Chùa Phạm Thiên!
 
Chương 3591


Chương 3591

Chùa Phạm Thiên tọa lạc trong một dãy núi, xung quanh là hàng vạn ngọn núi chọc trời, vô cùng hùng vĩ, nhất là giữa núi, những lớp mây bao bọc xung quanh như tiên cảnh.

Chu Phạn không có thời gian để ngắm cảnh đẹp, cô ta nhanh chóng đi đến đỉnh núi, một ngôi chùa cổ xuất hiện trong tầm mắt của cô ta. Ngôi chùa cổ được xây dựng trên một vách núi, nhìn từ xa nó như được gắn vào vách núi, cực kỳ nguy hiểm.

Vì phải tranh giành vị trí Thái tử mà mấy năm nay cô ta chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên.

A Ông bỗng nói: “Điện hạ, không lâu trước đó, Từ Địa đã về chùa Phạm Thiên”.

Chu Phạn mỉm cười: “Vậy chúng ta đợi thêm lát nữa”.

A Ông gật đầu.

Chu Phạn nói: “Nghe nói năm đó Từ Thiên đại sư xuất thân từ thổ phỉ?”

A Ông khẽ gật đầu: “Năm đó cũng là người trên tay dính máu của nhiều người nhất, sau khi được phương trượng đời trước khai sáng, cuối cùng quy y cửa Phật”.

Chu Phạn hơi tò mò: “Xuất thân từ thổ phỉ thì chắc là bản tính hung hăng, sao lại chịu quy y cửa Phật?”

A Ông bình tĩnh nói: “Phương trượng đời trước cũng không phải người tốt lành gì”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó cười nói: “Thì ra là thế”.



Trong chùa Phạm Thiên.

Một nhà sư mặc áo cà sa khoanh chân ngồi trên đệm cói, tay cầm một chuỗi hạt gỗ, thầm niệm kinh cổ.

Trước mặt ông ta là Từ Địa vừa trở về.

Từ Địa bỗng bước đến trước, vẻ mặt hung dữ: “Sư huynh, chúng ta ra tay đi”.

Nhà sư mở mắt ra, ông ta không nói gì mà nhấc ấm trà đã pha bên cạnh lên đưa đến trước mặt Từ Địa, Từ Địa nói: “Sư huynh, ta không uống”.

Nhà sư nhìn Từ Địa: “Ta bảo đệ bưng, không cho phép sử dụng hộ thể thần lực”.

Mặc dù Từ Địa hơi cạn lời nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải làm theo, ông ta cầm lấy ấm trà, mà lúc này nhà sư bỗng đè lại tay phải, thoáng chốc tu vi của Từ Địa bị trấn áp, sắc mặt Từ Địa thay đổi, muốn buông ấm trà ra nhưng ấm trà lại dính chặt vào tay ông ta.

Từ Địa hoảng sợ nói: “Sư huynh, huynh làm gì thế?”

Từ Thiên bình tĩnh nói: “Có nóng không?”

Từ Địa hãi hùng nói: “Chết tiệt, sự huynh, huynh nói xem có nóng không? Mau lấy ra…”

Tay phải Từ Thiên hơi nhấc lên, ấm trà rơi xuống đất.

Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thấp giọng nói: “Buông được thì không còn đau nữa”.

Từ Địa do dự, sau đó nói: “Ý của sư huynh là chúng ta không cần gây loạn, cứ làm phản thôi à?”

Từ Thiên nổi giận: “Nghiệp chướng…”

Từ Địa: “…”

Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thầm niệm: “Tội lỗi, tội lỗi, người xuất gia sao có thể nói lời thô lỗ như vậy, thiện tai…”

Từ Địa do dự một chốc, sau đó nói: “Sư huynh, cứ thế buông bỏ, có thể cam lòng được sao?”

Từ Thiên ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn Từ Địa: “Đệ có đánh lại Hoàng đế bệ hạ không?”

Từ Địa suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
 
Chương 3592


Chương 3592

Hoàng Đế Đại Chu đó xuất thế vô song, mấy mươi vạn năm trước đã là cường giả cảnh giới Khai Đạo, sao có thể là người ông ta đánh lại được chứ?

Từ Thiên lại hỏi: “Chùa Phạm Thiên ta có thể đánh lại hoàng thất Đại Chu?”

Từ Địa lại lắc đầu.

Từ Thiên nói: “Vậy đệ có gì mà không cam lòng?”

Từ Địa trầm giọng nói: “Sư huynh, mắt ta bị mù, có thể không trả thù này sao?”

Từ Thiên nhìn hai mắt Từ Địa thở dài: “Đệ có từng nghĩ đối phương có thể âm thầm làm hại đôi mắt của đệ, thực lực đó là người mà đệ có thể đối đầu à?”

Từ Địa trầm giọng nói: “Ta biết, thực lực của ta chắc chắn không phải là đối thủ của người sau lưng thiếu niên kiếm tu đó, nhưng sư huynh nhất định làm được. Có huynh ở đây, ta sợ cái quái gì nữa, đánh xong là xong việc”.

Từ Thiên nổi giận: “Đệ khoác lác là việc của đệ, đừng để ta gánh được không vậy?”

Ông ta lại chắp hai tay thành chữ thập, vội nói: “Thiện tai thiện tai, ta ở cùng với đệ không lúc nào là không nổi nóng cả, đúng là tội lỗi”.

Từ Địa: “…”

Từ Thiên niệm vài lần kinh tịnh tâm, lúc này mới khiến mình bình tĩnh lại, ông ta nhìn Từ Địa, sau đó nói: “Đệ nghĩ thử xem thiếu niên đó có lửa Thiên Hành…”

Từ Địa cắt lời Từ Thiên: “Hắn chắc chắn không thể là người nền văn minh Thiên Hành, hắn chẳng qua là đang cáo mượn oai hùm, cho dù là người nền văn minh Thiên Hành, có sư huynh ở đâu, sợ gì chứ…”

“Mẹ kiếp!”

Từ Thiên bỗng nổi nóng, ông ta tức giận chỉ vào Từ Địa, run giọng nói: “Nghiệp chướng, đệ… Nếu không phải năm đó sư phụ đã dặn dò thì hôm nay ta đã đánh chết đệ rồi, kẻo đệ lại gây họa cho chùa Phạm Thiên”.

Từ Địa: “…”

Từ Thiên tức giận nói: “Còn nhìn gì nữa? Mau đi bế quan cho ta, không được ra khỏi núi trong một trăm năm, nếu không ông đây chém chết đệ”.

Thấy Từ Thiên nổi giận thật rồi, Từ Địa không dám nói gì thêm nữa, xoay người chạy đi.

Sau khi Từ Địa đi, Từ Thiên ngồi xuống hít sâu một hơi: “Mẹ kiếp! Ông đây niệm Phật ở ngàn năm là vì muốn tiêu trừ tội nghiệp, đệ thì hay rồi, sợ ông đây chết muộn quá à, hay sao mà lại ra sức tạo nghiệp cho ta”.

Lúc này một chú tiểu bỗng đi đến.

Từ Thiên vội lấy lại vẻ từ bi.

Chú tiểu cung kính nói: “Phương trượng, Cửu điện hạ của hoàng thất Đại Chu đang đợi ở ngoài”.

Từ Thiên nói: “Mau mời vào”.

Chú tiểu đứng lên rời đi, chỉ nghe Từ Thiên lại nói: “Để ta tự đi đón”.

Nói xong, ông ta biến mất khỏi đó.

Ngoài chùa Phạm Thiên, Chu Phạn đang đợi bỗng mở mắt ra, một nhà sư từ xa đi đến.

Chính là Từ Thiên.
 
Chương 3593


Chương 3593

Chương 3593

Từ Thiên bước chân đến trước mặt Chu Phạn, hai tay chắp lại thành chữ thập: “Phạn điện hạ giá đáo, không thể nghênh đón từ xa, mong thứ tội”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Đại sư, lần này ta đến đây là muốn chùa Phạm Thiên giúp đỡ”.

Đi thẳng vào vấn đề.

Từ Thiên mỉm cười: “Người xuất gia lòng luôn từ bi, rộng lượng với thế giới, chỉ cần là vì Đại Chu, chùa Phạm Thiên sẽ không từ chối…”

Chu Phạn nói: “Ta muốn đấu với Ác Đạo Minh”.

Từ Thiên chớp mắt, sau đó nói: “Ồ”.

Chu Phạn nghiêm túc nói: “Ta muốn Đại sư mở trận pháp Đạo Giáp của chùa Phạm Thiên bảo vệ cho ta”.

Từ Thiên không nói gì.

Chu Phạn định lên tiếng thì lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt Chu Phạn, hư ảnh đó nói: “Điện hạ, Ác Đạo Minh muốn ra tay với Diệp công tử đó. Bọn ta điều tra được, đã có năm cường giả cảnh giới Khai Đạo”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Từ Thiên: “Đại sư, lập tức mở trận pháp Đạo Giáp, nếu không… ta lập tức chết ở chỗ này”.

Mẹ kiếp!

Cả người Từ Thiên tê cứng.

Diệp Quân rời khỏi Đại Chu, đến một hành tinh đã đi vào thời kỳ cuối của sự sống, bốn bề tĩnh mịch, không có bóng sinh linh.

Hắn dừng chân trước một thác nước rộng chừng mười nghìn trượng, cao cũng tầm thế. Dòng nước phi từ trên cao xuống trông hùng vĩ vô cùng.

Hắn ngồi xuống một tảng đá, nói: “Tháp gia, giúp ta giấu khí tức”.

Tiểu Tháp: “Đã làm”.

Diệp Quân gật gù. Bỗng Nhất Niệm xuất hiện trước mặt hắn, đôi tay hưng phấn bay múa.

Hắn dịu dàng xoa đầu cô ta, cười nói: “Từ từ, đừng vội”.

Nhất Niệm không đáp gì mà chỉ chạm ngón cái và ngón trỏ vào nhau, rồi kéo sang bên phải.

Xoẹt!

Thời không bị kéo mở, để một dòng sông vàng kỳ lạ chảy ra.

Diệp Quân kinh ngạc: “Tuế Nguyệt Trường Hà?”

Nhất Niệm gật đầu lia lịa.

Diệp Quân tỏ vẻ hoài nghi.

Bỗng nghe Tháp gia nói: “Chưa hiểu hả đại ca? Tuế Nguyệt trường hà cỡ nhỏ đó!”

Đầu óc Diệp Quân có một thoáng trống rỗng.

Nhất Niệm đi qua đi lại với vẻ đăm chiêu trên mặt. Rồi hai mắt sáng lên, cô ta gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trên tay.

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm vung tay chạm nhẹ vào Tuế Nguyệt trường hà rồi dùng kiếm điểm xuống.

Uỳnh!

Toàn bộ dòng sông bị thu vào thanh kiếm.

Tới đây cô ta mới trả kiếm lại cho Diệp Quân với một nụ cười ngọt ngào trên mặt.
 
Chương 3594


Chương 3594

Diệp Quân vừa nắm tay quanh chuôi kiếm đã biến sắc, vội vàng thả nó ra với vẻ sợ hãi.

Hắn vừa cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp, vô tận như linh khí trong đất trời.

Đó không phải sức mạnh của kiếm Thanh Huyên!

Nhất Niệm giơ ngón tay lên: “Là sức mạnh Tuế Nguyệt của một thế giới”.

Diệp Quân nhìn sang: “Của cả một thế giới?!”

Nhất Niệm gật đầu, dùng hai tay vẽ một vòng tròn: “Thế giới của chúng ta có vô số thế giới và thời không. Ta học được một phương pháp đặc biệt từ thời không của huynh, rút lấy sức mạnh Tuế Nguyệt từ huynh rồi thông qua thời không kia, rút sức mạnh Tuế Nguyệt từ một số sinh linh để sử dụng…”

Cô ta chỉ vào kiếm Thanh Huyên: “Vung một kiếm là tung ra Tuế Nguyệt của cả một thế giới”.

Diệp Quân hỏi lại: “Đây là thứ muội đang nghiên cứu gần đây à?”

Nhất Niệm gật đầu: “Phải!”

Diệp Quân: “Vì ta?”

Nhất Niệm cười rộ lên thật tươi.

Diệp Quân cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, ôn hòa xoa đầu cô ta, cười nói: “Cảm ơn muội”.

Nhất Niệm chỉ im lặng cúi mặt.

Hắn hỏi: “Sao vậy?”

Nhất Niệm thì thầm: “Vợ chồng mà ơn nghĩa gì, nghe xa cách quá đi”.

“Hả??”

Diệp Quân hóa đá tại chỗ.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân nuốt nước bọt: “Chúng ta… là vợ chồng hả?”

Nhất Niệm ngẩng phắt dậy, hai mắt ầng ậng nước, nức nở như nai con gặp nạn: “… Không phải ư?”

Diệp Quân cuống quít nắm tay cô ta: “Muội đừng nghĩ nhiều! Ý ta là chúng ta thành vợ chồng hồi nào ấy?”

Nhất Niệm thầm thì: “Huynh xoa đầu ta, nắm tay ta… Nếu huynh không xem ta là vợ thì đụng chạm ta làm gì…”

Diệp Quân nghe mà dại cả người.

Nhất Niệm rút tay ra, xoay người lại, thấp giọng nói: “Huynh cho ta một câu trả lời xác đáng, có muốn làm vợ chồng với ta hay không… Đừng lừa gạt ta…”

Giọng cô ta run rẩy.

Diệp Quân đành phải cầu cứu: “Làm sao bây giờ Tháp gia?”

Tiểu Tháp đáp: “Sao ta biết? Mà phải công nhận người nở ra từ cái quả kia suy nghĩ bất thường ghê, nói ra cái ai cũng hết hồn”.

Diệp Quân: “…”

Hắn chỉ đành lắc đầu cười. Nhất Niệm chắc chắn không hiểu ý nghĩa thật sự của “vợ chồng” là gì, có lẽ đối với cô ta, đó là từ để hình dùng người thân thiết nhất.

Nhất Niệm nói vậy là muốn trở thành người thân thiết nhất với hắn.

 
 
Chương 3595


Chương 3595

Nghĩ vậy, hắn đi đến dắt tay cô ta, cười nói: “Nhưng ta đã có vợ rồi”.

Nhất Niệm gật đầu: “Ta biết chứ”.

Diệp Quân: “Vậy muội vẫn muốn làm vợ ta ư?”

Nhất Niệm nghểnh cổ hỏi lại: “Có liên quan gì sao?”

Diệp Quân hóa đá.

Nhất Niệm lại nói: “Đàn ông có nhiều vợ cũng giống như cái cây cho ra nhiều quả vậy, bình thường mà”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp la lên: “Dữ!”

Nhất Niệm lại hỏi: “Con gái cũng có thể có nhiều chồng đúng không?”

Diệp Quân đáp ngay: “Không!”

Nhất Niệm ngờ vực nhìn hắn.

Diệp Quân dõng dạc: “Nếu muội đi theo ta thì chỉ được có một chồng thôi”.

Hắn vừa nói xong thì hối hận xanh ruột.

Máaaa!

Mình vừa nói cái gì vậy???

Nhất Niệm thẹn thùng gật đầu: “Được, vậy trái cây của ta chỉ cho huynh ăn trọn đời”.

Diệp Quân: “…”

“Há há há!”

Tiểu Tháp cười sặc sụa: “Cười chết mất!”

Diệp Quân: “…”

Hắn quyết định nói lái sang chuyện khác: “Muội làm sao mà dung hợp sức mạnh Tuế Nguyệt của một thế giới thành ra nhỏ như vậy?”

Như sực nhớ ra điều gì, hắn bổ sung: “Giải thích ngắn gọn thôi”.

Nhất Niệm: “Đơn giản mà, chỉ là lợi dụng nguyên lý đặc biệt của thời không để nén Tuế Nguyệt trường hà thành kích cỡ của một giới rồi dung nhập vào kiếm, thế là có Tuế Nguyệt của một giới thôi”.

Nén?

Diệp Quân hỏi: “Muội làm mẫu ta xem được không?”

Nhất Niệm gật đầu, chạm hai ngón tay lại rồi kéo sang bên phải. Tuế Nguyệt trường hà như một khe hở xuất hiện trước mắt Diệp Quân.

Cô ta nói: “Chỉ thế thôi”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Nhất Niệm do dự một hồi, rồi đưa nhẹ tay: “Như này này”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp lên tiếng: “Có còn xem mình là thiên tài nữa không?”

Hắn lắc đầu cười: “Núi cao còn có núi cao hơn mà”.

Rồi nói với Nhất Niệm: “Muội từ từ dạy ta nhé?”

Cô ta gật đầu: “Được”.
 
Chương 3596


Chương 3596

Sau đó, Diệp Quân bắt đầu theo học phương pháp nén này với Nhất Niệm. Hắn cảm thấy một khi đã hiểu được nguyên lý rồi thì hóa ra cũng dễ.

Đương nhiên hắn có lợi thế là sử dụng thời không bí ẩn do cô cô váy trắng để lại để hỗ trợ. Nó không chỉ có thể áp chế thời không mà còn áp dụng lên cả sức mạnh Tuế Nguyệt và thời không Tuế Nguyệt. Dù vậy, hắn cũng phải bỏ ra không ít sức lực.

Ban đầu khi dùng ý kiếm để hấp thu sức mạnh Tuế Nguyệt của thế giới, hắn nhận ra kiếm ý không thể chứa đựng quá nhiều, nhưng càng đáng ngạc nhiên và vui mừng hơn chính là sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt có thể tôi luyện kiếm ý vô địch.

Cảnh giới của hắn đã tăng lên nhiều, nhưng kiếm ý vẫn dậm chân tại chỗ.

Trong mười năm sau đó, Diệp Quân đi vào Tiểu Tháp, lợi dụng sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt để tôi luyện kiếm ý và học tập theo đạo Thời Gian của Nhất Niệm.

Để hắn có thể nhanh chóng thành thạo, Nhất Niệm ngày ngày đều tập trung mài giũa nó.

Đến nỗi chính cô ta cũng không nhận ra rằng mình đã mạnh hơn trước rất rất nhiều.

Thời không mà Thiên Mệnh váy trắng để lại có sức mạnh vượt xa văn minh cấp năm.

Trong quá trình nghiên cứu, sức mạnh của Nhất Niệm cũng không ngừng tăng lên. Những gì cô ta đạt được từ thời không này còn hơn xa Diệp Quân, chẳng qua vì tâm tư một lòng đều đặt trên người hắn nên mới không để ý.

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân đứng bên một bờ biển, trong tay không dùng kiếm Thanh Huyên mà là một thanh ý kiếm mang sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt đáng sợ.

Trải qua năm tháng tu luyện cực khổ, kiếm ý của hắn đã mạnh lên rất nhiều.

Hắn chợt vung tay. Kiếm ý phá không mà đi khiến mặt biển cạn khô trơ trọi trong nháy mắt rồi biến mất.

Thời gian Tuế Nguyệt trôi qua!

Nhát kiếm vừa rồi không chém vào thân xác hay linh hồn mà là thọ mệnh!

Diệp Quân ngước nhìn lên, thấy ý kiếm cũng đã biến mất cùng sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt.

Hắn bèn im lặng.

Tuy kiếm ý Vô Địch hiện nay đã mạnh đến nỗi Vũ Trụ Kiếp cũng khó phá được, nào ngờ vẫn tiêu tan khi gặp thời gian Tuế Nguyệt.

Kiếm ý vẫn chưa đạt đến trình độ bất tử bất diệt.

Hắn chợt nhớ lại một câu ông nội từng nói, ý bảo hắn nên tập trung rèn luyện đạo Thời Gian.

Chỉ là khi ấy ông nội không nói gì nhiều.

Bởi vì cảnh giới của hắn lúc đó còn quá thấp, có rèn cũng không rèn ra được gì.

Ông nội nói vậy là chỉ cho hắn một con đường trong tương lai, để bớt đi cảnh mù mờ mò mẫm.

Nghĩ vậy, hắn bèn cười nói: “Ông nội ta tốt thật đấy Tháp gia”.

Tiểu Tháp: “Tốt với ngươi thôi, chứ với cha ngươi… Hầy, nếu không có cô cô ngươi thì cha ngươi đã bị ông ấy vờn tới chết rồi”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp tiếp tục: “Cha ngươi ban đầu cũng không thích ra vẻ làm màu đâu, ngặt nỗi đánh không lại nên mới phải chơi chiêu… Bị ép cả”.

Diệp Quân: “Nếu cha và ông nội gây gổ thì Tháp gia sẽ giúp ai?”

Tiểu Tháp: “Ta giúp… ai mạnh hơn thì ta giúp”.
 
Chương 3597


Chương 3597

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói: “Ta thấy cái tên nhà người cũng có máu bướng lắm nhé, chỉ là không rõ bằng cha ngươi thôi. Cha ngươi thật sự đánh không lại ông nội ngươi, bằng không thì ông nội ngươi đã ăn đòn bầm dập rồi”.

Diệp Quân cười cười, vừa mở miệng thì nhíu mày, rời khỏi Tiểu Tháp. Hắn vừa xuất hiện lại đã cảm nhận được hàng loạt khí tức đáng sợ đang bao trùm hành tinh.

Sắc mặt hắn trở nên âm u.

Nhất Niệm xuất hiện cạnh bên, nhìn về phương xa: “Cần ta giúp không?”

Diệp Quân cười: “Muội biết giết người không?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Không, nhưng ta biết phóng hỏa”.

Diệp Quân lại cười: “Phóng hỏa vô dụng thôi”.

Rồi đưa cô ta vào Tiểu Tháp.

Tại một vùng tinh không nọ, có một bà lão đang nhìn xuống hành tinh im ắng kia với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.

Người này không phải ai khác, chính là Ác Bà.

Kể từ ngày rời khỏi Đại Chu, bà ta vẫn luôn ráo riết truy lùng tung tích Diệp Quân, nhưng hắn tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian, chẳng có lấy chút thông tin nào.

Cho đến cách đây không lâu, bà ta cuối cùng cũng hay tin hắn sắp đến Đại Chu.

Đại Chu!

Hai chữ này khiến sắc mặt Ác Bà trở nên dữ tợn.

Hoàng trữ Chu Phạm của nơi đó.

Rõ ràng là muốn đối đầu với Ác Đạo Minh bọn họ.

Nếu không phải vì bọn họ đang bận bịu đối phó với Chân Thần ở Chân vũ trụ, thì bà ta đã dẫn dắt toàn bộ cường giả của Ác Đạo Thập Điện san bằng Đại Chu rồi.

Chỉ vì Ác Đạo Minh những năm gần đây quá kín tiếng.

Khiến những thế lực khác coi khinh ra mặt.

Đúng lúc này, có một ông lão xuất hiện cách đó không xa.

Sắc mặt Ác Bà lập tức chuyển thành cung kính, khom người thi lễ: “Việt Tôn”.

Ông ta không thèm đếm xỉa đến bà ta, chỉ im lặng nhìn xuống hành tinh bên dưới.

Ác Bà vội nói: “Việt Tôn, kẻ này sao đáng để ngài phải đích thân ra tay?”

“Ngu xuẩn!”

Việt Tôn nhíu mày mắng.

Ác Bà im thin thít.

Ánh mắt Việt Tôn nhìn hành tinh kia trở nên lạnh lẽo: “Trước kia, Đại Chu biếm Chu Phạn làm thứ dân vì không muốn gây thù chuốc oán với Ác Đạo ta. Nhưng nay tên Diệp Quân kia chỉ vừa đi một chuyến, Chu Phạn đã được khôi phục thân phận Hoàng trữ. Điều này có nghĩa gì?”

Ác Bà thấp giọng nói: “Ta đã phái người đi điều tra chuyện này, tiếc rằng còn chưa kịp đặt chân vào Đại Chu đã bị sát hại…”

Ánh mắt bà ta lạnh đi: “Chúng thật sự không đặt Ác Đạo Minh ta vào mắt, nên giết!”

Việt Tôn phun ra: “Vì sao chúng đột ngột thay đổi lập trường, đứng về phía tên nhóc kia, đối đầu với Ác Đạo Minh chúng ta?”

Ác Bà thoáng ngẩn ra rồi nhíu mày, nghĩ mãi mà không thông.
 
Chương 3598


Chương 3598

Ác Đạo Minh tuy không thể hiện toàn bộ thực lực nhưng Đại Chu làm sao không biết bọn họ đáng sợ đến mức nào, vậy mà vẫn dứt khoát đứng về phe thanh niên kia.

Có gì đó không đúng ở đây.

Ác Bà: “Tiếp tục phái người điều tra?”

Việt Tôn lắc đầu: “Không cần thiết”.

Ác Bà nhìn sang đầy khó hiểu.

Việt Tôn liếc nhìn bên dưới: “Điều tra làm gì?”

Ông ta chỉ xuống: “Tên này có chống lưng thì ta giết chống lưng, có thần thì giết thần!”

Rồi gõ nhẹ ngón tay.

Uỳnh!

Hành tinh kia bất thình lình vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Chỉ một ngón tay mà có thể phá hủy cả một tinh cầu!

Nhưng đúng lúc này, một tia kiếm quang phóng vút lên cao.

Việt Tôn bước tới trước, vung tay lên, quát lớn: “Quỳ xuống!”

Ầm!

Trong thoáng chốc, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong tinh không, siết chặt năm ngón rồi nện xuống.

Tinh không phai mờ.

Rắc!

Tia kiếm quang kia bị cú đấm đập vỡ, một bóng người theo đó thối lui trăm nghìn trượng.

Là Diệp Quân!

Máu tươi trào ra từ khóe miệng khi hắn dừng lại. Mới vừa rồi, ý kiếm của hắn đã bị cú đấm kia nghiền nát.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Việt Tôn với vẻ nghiêm trọng.

Người kia là cảnh giới Khai Đạo!

Sức mạnh còn vô cùng kinh khủng, không chỉ xóa sổ kiếm ý mà còn suýt nữa đập vỡ cả thân xác hắn.

Cảnh giới Khai Đạo, khủng khiếp thật!

Đi cùng với hoảng hốt là chiến ý dâng trào. Kiếm ý Vô Địch như cảm nhận được mà dâng lên quanh người, để tiếng kiếm minh réo rắt vang lên.

Việt Tôn nói: “Chịu được một đấm của ta mà vẫn sống, quả nhiên là thiên tài. Dưới Ác Đạo, ngươi chính là vô địch”.

Diệp Quân lau vết máu đi: “Tiếp tục!”

Uỳnh uỳnh!

Hai sức mạnh huyết mạch ùa ra từ trong cơ thể hắn.

Khí tức hắn ùn ùn tăng vọt.

Hắn đương nhiên không dám xem thường cường giả cảnh giới Khai Đạo bí ẩn này, vậy nên lựa chọn sử dụng hai sức mạnh huyết mạch.

Khí tức của hắn bay vụt lên đến mức đáng sợ, khiến thời không xung quanh không chịu nổi mà tan rã.

Diệp Quân cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận.
 
Chương 3599


Chương 3599

Đây chính là sức mạnh huyết mạch!

Việt Tôn bên kia nói: “Hai loại huyết mạch đặc biệt, thú vị”.

Rồi ông ta bước tới, giơ tay ấn xuống.

Uỳnh!

Thời không phía trên Diệp Quân nứt ra khi một bàn tay khổng lồ giáng xuống như cây rìu phẫn nộ.

Vũ trụ tinh không sụp đổ từng chút một.

Thấy cú đấm lao tới, một tia quyết tuyệt lóe lên trong mắt Diệp Quân. Hắn vung tay, để hàng loạt kiếm quang do kiếm ý hóa thành phóng lên.

Ruỳnh!

Kiếm quang đỏ máu băm vằm quả đấm.

Nhưng đồng tử hắn rụt lại khi cảm nhận được điều gì. Trước khi hắn kịp phản ứng, một bóng người đã vọt tới ngay trước mặt, tung ra một quả đấm lớn như bao cát vào hắn.

Trong tiểu thuyết nghĩa hiệp thường ít thấy cường giả cao cấp dùng vũ khí mà chỉ dùng nắm đấm, vì sao?

Vì Đại Đạo tối giản!

Chứ không phải vì bút lực tác giả có hạn, không viết được nhiều hơn nha.

Diệp Quân không hề lùi bước trước quả đấm của Diệp Quân mà trực tiếp vung kiếm ra đón lấy.

Uỳnh!

Ý kiếm vỡ nát. Diệp Quân chỉ thấy đau đớn cả người khi bị đánh bay đi. Việt Tôn đang muốn được nước lấn tới thì bỗng nhíu mày, nào ngờ chưa kịp ra tay đã bị một thanh ý kiếm đâm xuyên cổ họng.

Rắc!

Thân thể ông ta run lên, tuôn ra một dòng khí tức lan tràn tận mấy triệu trượng.

Diệp Quân bên kia đã dừng lại, chỉ thấy Việt Tôn chậm rãi xoay người với thanh kiếm còn cách yết hầu nửa tấc.

Sắc mặt hắn trầm xuống khi nhận ra Diên Trì nhất kiếm không làm gì được đối phương.

Việt Tôn nói: “Ta đây song tu võ thể”.

Rồi siết bàn tay lại.

Uỳnh!

Thanh kiếm gác ngang cổ ông ta bị bóp nát.

Diệp Quân nhíu mày thật chặc. Không ngờ người này còn tu luyện cả thân xác, mà xem ra thân xác cũng ghê gớm vô cùng.

Bóp nát ý kiếm của hắn rồi, Việt Tôn bật ra một tiếng cười lạnh. Khi ông ta bước tới trước, vô số thời không bốn phía vỡ tan tành.

Đồng tử rụt lại, Diệp Quân không dám giấu nghề, gọi Ngao Thiên Thiên dung hợp.

Uỳnh!

Một tia sáng vàng bay lên cao khi Diệp Quân dùng thân xác chống chọi với sức mạnh của thời không tan vỡ. Bỗng Việt Tôn biến mất, lao về phía hắn như một tia chớp, mang theo sức mạnh lật tung thời không.

Diệp Quân không hề sợ hãi, nâng kiếm chém ra.

Rầm!

Hai bên đồng thời lui lại, nhưng Việt Tôn chỉ lùi nghìn trượng, Diệp Quân phải lùi cả vạn trượng.
 
Chương 3600


Chương 3600

Hắn hít vào một hơi thật sâu. Tuy đã có Ngao Thiên Thiên dung hợp nhưng cả người vẫn đau đớn như bị thương nặng.

Ban nãy nếu không có cô ấy thì hắn đã bị đấm chết tươi rồi.

Cảnh giới Khai Đạo.

Quả thật kinh khủng!

Ánh mắt hắn nhìn Việt Tôn càng thêm nghiêm trọng.

Việt Tôn thì tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ thanh niên mới đến Cảnh giới Thần Đạo này lại có thể đối chiến với mình lâu đến vậy.

Đúng là yêu nghiệt!

Sát tâm nổi lên, ông ta nheo mắt lại.

Khi ông ta biến mất tại chỗ mà không nói một lời, Diệp Quân chỉ cảm thấy như có đại hồng thủy ập đến.

Hắn bước tới trước, vung kiếm ra.

Ầm!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân lại bị đánh bay. Nhưng khi Việt Tôn chuẩn bị ra tay lần nữa, ông ta bỗng nhíu mày khi nhận ra nghìn năm tuổi thọ của mình vừa trôi đi.

Ông ta cả kinh thốt lên: “Ngươi vừa làm gì?!”

Diệp Quân đưa tay lên lau vết máu, toét miệng cười: “Để ta xem ngươi còn bao nhiêu năm để sống nữa!”

Rồi lại vung kiếm.

Nhát chém rất bình thường, không hề có kiếm ý hay kiếm quang nhưng lại khiến Việt Tôn biến sắc. Ông ta vung mạnh tay lên, thả ra sức mạnh dữ dội đập bể vô số thời không.

Nhưng vẫn mất đi thêm nghìn năm tuổi thọ.

Hai đường kiếm, đổi lấy hai nghìn năm!

Sắc mặt Việt Tôn đanh lại: “Kiếm kỹ này…”

Thấy Diệp Quân lại chuẩn bị ra tay, ông ta ngừng lại, tung cú đấm về trước.

Quả đấm mang theo quyền uy hùng hậu ập tới đập vỡ vô số quy luật đạo tắc.

Độc Khai Nhất Đạo!

Cho dù chỉ là một cú đấm cũng mang theo khả năng hủy thiên diệt địa.

Diệp Quân không lùi mà tiến, bước tới vung kiếm.

Uỳnh!

Kiếm quang mờ đi, Diệp Quân lùi lại mấy nghìn trượng, sắc mặt trắng bệch.

Thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt khiến hắn tiêu hao quá nhiều sức lực, nếu không chỉ cần vung ra trăm nhát kiếm là có thể tiêu diệt Việt Tôn tại chỗ.

Ông ta nheo mắt lại: “Thời gian Tuế Nguyệt… Cảnh giới của ngươi sao có thể nắm giữ đạo thời gian Tuế Nguyệt?!”

Trong giọng nói là hãi hùng và khó tin.

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Thế cảnh giới Khai Đạo không nắm được à?”

Việt Tôn không nói gì.
 
Chương 3560


Chương 3560

Hoàng thành Đại Chu.

Là Hoàng thành của Đại Chu, tòa thành này đương nhiên vô cùng nguy nga tráng lệ, diện tích gần trăm vạn dặm, thành cao gần vạn trượng, tường thành cao tận mây xanh, như ẩn như hiện, tựa như tòa tiên thành.

Mà trên không trung của thành Đại Chu còn lơ lửng vô số long khí màu tím đỏ.

Cả tòa thành, địa bàn đại địa gắn liền với thiên tâm!

Phía dưới, xung quanh Hoàng thành Đại Chu có mấy chục vạn cửa thành, trong đó khí phách nhất đương nhiên vẫn là cửa chính của Hoàng thành. Cửa này rộng gần vạn trượng, không như các cửa khác, cửa này đóng kín quanh năm, luôn có quân cận vệ hoàng thất của Đại Chu đứng gác.

Cửa Khải Hoàn!

Tương truyền, cửa này được Thủy tổ của hoàng tộc Đại Chu đích thân đặt tên, không phải người có công lớn thì không được vào từ cửa này.

Kể từ khi Đại Chu thành lập, cửa này mới chỉ được mở hai lần.

Bên ngoài hoàng thành có một nhóm người đang hùng hổ khí thế đi tới.

Người đứng đầu chính là Chu Phạn.

Phía sau cô ta là hai lão Tả Hữu cùng các quân cận vệ, đương nhiên người đàn ông áo đen cũng ở đó.

Sau khi nhìn thấy sự nguy nga tráng lệ của hoàng thành Đại Chu, người đàn ông áo đen thật sự bị sốc, ông ta cũng được coi là người từng trải, nhưng chưa bao giờ thấy tòa thành nào tráng lệ thế này.

Trên mặt Chu Phạn nở nụ cười nhẹ, nhưng hai lão Tả Hữu bên cạnh cô ta lại có vẻ mặt nặng nề, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng.

Đương nhiên nhóm Chu Phạn không đi cửa Khải Hoàn mà đi từ một cánh cửa nhỏ bên cạnh, tuy cửa này cũng rộng nhưng còn kém xa cửa Khải Hoàn.

Bên cạnh cánh cửa nhỏ đó có một người đàn ông trẻ, người này mặc trường bào màu vàng nhạt, trên người khó giấu được khí chất cao quý, đằng sau gã là một lão hòa thượng mặc áo cà sa màu xanh nhạt, tay trái ông ta cầm tràng hạt, mắt hơi nhắm lại, thầm nhẩm niệm bài kinh văn nào đó.

Chu Phạn còn chưa đi tới cửa thành đã thấy người đàn ông mặc trường bào vàng nhạt đó vẫy tay, cười gọi: “Cửu muội”.

Nhìn thấy người mặc trường bào vàng nhạt này, hai lão Tả Hữu lập tức sầm mặt.

Tứ hoàng tử Chu Đế.

Vị Tứ hoàng tử này cũng là một trong những người tranh ngôi hoàng vị, cũng là người Chu Phạn khó đối phó nhất, bởi vì mẫu tộc của hai người là kẻ thù không đội trời chung nên tuy hai người là huynh muội, nhưng chẳng có chút tình cảm nào, cứ có cơ hội là sẽ chiến đấu ngươi chết ta sống.

Mà đối với sự tranh đấu này, hoàng tộc lại rất thích được thấy.

Nếu đến chiến đấu kiểu này cũng không thắng thì làm sao đảm nhận được trách nhiệm lớn?

Phải biết rằng con đường đại đạo tàn khốc hơn con đường tranh hoàng vị nhỏ bé này nhiều.

Hoàng thất Đại Chu không sợ chiến đấu tàn ác ảnh hưởng tới nền tảng của hoàng thất, chỉ cần mấy nhân vật cốt cán phía trên còn ở đó thì thế hệ trẻ tuổi này sẽ chẳng làm gì được nền tảng của hoàng thất Đại Chu.

Nhìn thấy người đó, Chu Phạn khẽ cười: “Tứ ca, ta biết ngay chắc chắn huynh sẽ ở đây chờ ta”.

Chu Đế cười: “Cửu muội, lần này ca ca tới không phải để cười nhạo muội, lần này ca ca tới đây chờ là vì tò mò, rốt cuộc người nào có thể khiến muội dùng tổ tiên để che chở như thế…”
 
Chương 3561


Chương 3561

Chương 3561

Nói đến đây, gã chợt nhìn người đàn ông áo đen đằng sau Chu Phạn, bật cười thành tiếng: “Không phải là ông ta đấy chứ? Người này thì yếu quá đấy”.

Người đàn ông áo đen nổi trận lôi đình nhưng không ra tay, ông ta không ngốc, ở đây, ông ta vẫn cần phải khiêm tốn một chút.

Dù sao lão hòa thượng kia cũng rất khó dò.

Chu Phạn cười bảo: “Tứ ca, lát nữa phải xem huynh và Nhị ca rồi”.

Nói xong cô ta đi về phía xa.

Chu Đế vội đi theo bên cạnh Chu Phạn, cười nói tiếp: “Cửu muội, muội đừng chơi bài lấy lui làm tiến này nữa, đừng nói ta không tin muội sẽ rút lui khỏi cuộc tranh giành ngôi vị mà Nhị ca cũng sẽ không tin đâu. Muội nói cho ca ca nghe đi, rốt cuộc thanh niên kiếm tu tên Diệp Quân đó là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến cho Cửu muội không tiếc dùng tiên tổ để che chở như thế, hơn nữa còn thay mặt cho Đại Chu ta giao chiến cùng Ác Đạo Minh nữa? Cửu muội, không phải ca ca nói muội đâu, nhưng việc làm này của muội rất nghiêm trọng đấy!”

Chu Phạn không ngạc nhiên khi nghe nói Chu Đế biết Diệp Quân, nếu đến chút năng lực này Chu Đế cũng không có thì còn tranh ngôi vị cái gì nữa.

Chu Đế chợt cười khẽ: “Cửu muội, không phải muội động lòng rồi đấy chứ? Đừng trách ca ca không nhắc nhở muội, nếu muội rung động thì cũng không thể tìm người bình thường được, phải biết rằng mẫu tộc của muội và những thế lực đứng sau ủng hộ muội sẽ không cho phép muội tìm một tu sĩ bần hàn đâu”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Chu Đế, sau đó nghiêm túc nói: “Thế lực nhà hắn rất mạnh rất mạnh, còn mạnh hơn hoàng tộc Đại Chu của chúng ta rất nhiều”.

Nói xong cô ta đi tiếp về phía xa.

Chu Đế hơi sững sờ, sau đó cười bảo: “Cửu muội, bây giờ muội học được cách nói đùa rồi đấy à?”

Sau đó gã lại đuổi theo.

Chu Đế nói: “Cửu muội, đừng trách Tứ ca không nhắc nhở muội, lần này trưởng lão các rất tức giận trước việc muội thay mặt Đại Chu tuyên chiến với Ác Đạo Minh. Nếu muội không có kế sách đối phó hay, e là sẽ rất khó chịu đấy”.

Chu Phạn nhìn Chu Đế, cười nói: “Cảm ơn Tứ ca đã nhắc nhở, nếu ta không được thì ta sẽ đầu hàng Nhị ca, cùng Nhị ca đánh huynh”.

Vẻ mặt Chu Đế cứng đờ.

Lúc này, đằng xa lại xuất hiện một người đàn ông khác, người này ăn mặc rất chỉnh tề nho nhã, nhìn khá nhã nhặn lịch sự.

Nhị hoàng tử Chu Mục.

Nhìn thấy Chu Phạn, Chu Mục gật nhẹ đầu: “Về rồi đấy à?”

Chu Phạn gật đầu.

Chu Mục nhẹ nhàng nói: “Chuyện lần này hơi nghiêm trọng, các ngôn quan đều đang luận tội, tuy ta đỡ cho muội một chút nhưng cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa ta vừa mới biết Ác Đạo Minh đã phái người tới, hiển nhiên là bọn chúng sẽ không chịu từ bỏ. Nhưng muội yên tâm, không nói đâu xa, Nhị ca nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn”.

“Giả dối!”

Chu Đế nhảy ra, cười bảo: “Nhị ca, huynh đúng là giả tạo. Bây giờ thấy Cửu muội không có hy vọng giành được ngôi vị thì huynh bắt đầu lôi kéo muội ấy… Theo ta được biết, bây giờ huynh đã bắt đầu lôi kéo Lý tộc và Vương tộc đằng sau Cửu muội rồi đúng không?”

Chu Mục cũng không giải thích nhiều, gã cười nhẹ: “Các trưởng lão đều đang đợi muội đấy, vào Thái Thủy Điện trước đi”.

Chu Phạn gật đầu, không nói gì nữa đi tiếp về phía trước.

Mà những người còn lại thì dừng ở bên ngoài.
 
Chương 3562


Chương 3562

Chu Đế nhìn Chu Phạn đang đi xa: “Huynh nói xem muội ấy có thể đổi đời không?”

Chu Mục không quan tâm tới Chu Đế, gã nhìn về nơi xa, im lặng suy nghĩ.

Chu Đế quay đầu nhìn Chu Mục, cười bảo: “Muội ấy muốn đổi đời thì phải xem thanh niên kiếm tu mà muội ấy giúp có đủ quan trọng hay không. Nhưng dù kiếm tu đó cũng đến từ vũ trụ nền văn minh cấp bốn thì cũng không có ích mấy, trừ khi hắn là Văn Minh Chi Chủ của vũ trụ nền văn minh cấp bốn đó”.

Chu Mục chợt nói: “Ác Đạo Minh sẽ không dừng lại, phải nghĩ cách bảo vệ Cửu muội”.

Chu Đế khinh thường bảo: “Huynh đúng là đạo đức giả”.

Chu Mục không giận, chỉ cười trừ.

Trong điện.

Chu Phạn vừa bước vào, một ánh mắt sắc như kiếm đã bất ngờ bắn tới.

Chu Phạn nhìn theo ánh mắt đó thì thấy chính là Ác Bà.

Ác Bà hung tợn nhìn cô ta, trong mắt không che giấu sát ý.

Mà bên cạnh Ác Bà là một ông lão mặc trường bào đỏ sẫm rộng rãi, hai mắt hơi nhắm lại.

Chu Phạn phớt lờ Ác Bà, chậm rãi đi tới trung tâm đại điện.

Đại điện rất rộng lớn, xung quanh có mấy chục cường giả, đều là trưởng lão của Đại Chu, bởi vì hiện giờ ngôi vị hoàng đế đang để trống nên mọi chuyện của nước Đại Chu đều do nhóm trưởng lão giải quyết.

Đứng đầu nhóm trưởng lão là nhóm trưởng Tiêu Thù.

Tiêu Thù nhìn chằm chằm Chu Phạn: “Chu Phạn, ngươi tự ý dùng Tiên Tổ Tí Hộ, còn tự ý hay mặt cho Đại Chu tuyên chiến với người khác, ngươi đã biết tội chưa?”

Chu Phạn còn chưa kịp lên tiếng, một người đàn ông trung niên đã bước ra cười bảo: “Thù trưởng lão, nha đầu này dùng Tiên Tổ Tí Hộ để tự bảo vệ thì có gì sai? Chẳng lẽ nàng bị người khác ức hiếp cũng không được dùng Tiên Tổ Tí Hộ sao?”

Người lên tiếng đương nhiên là người bên phía Chu Phạn.

Chu Phạn nhìn người đàn ông trung niên đó, trong lòng cảm thấy ấm áp, lúc này vẫn còn có người chịu đứng ra nói giúp cho cô ta đúng là rất hiếm.

Tiêu Thù nhìn người đàn ông trung niên đó: “Mặc trưởng lão, theo như ta được biết, nàng dùng Tiên Tổ Tí Hộ không phải để tự cứu mình mà là cứu người đó…”

Mặc trưởng lão chợt lên tiếng ngắt lời Tiêu Thù: “ ‘Với người ngoài, phải đoàn kết một lòng’. Tiêu trưởng lão, ngươi đã quên điều dạy dỗ này trong tổ huấn hoàng tộc Đại Chu ta rồi à?”

Tiêu Thù cau mày.

Mặc trưởng lão nở nụ cười: “Đương nhiên nếu Thù tộc trưởng sợ người ngoài thì cứ giết Tiểu Phạn ở đây để dập tắt lửa giận của người khác”.

Trong điện, các trưởng lão khác đều nhíu mày.

Họ chia thành các phe khác nhau, nhưng nói chung đều là người Đại Chu, nếu lúc này để Ác Đạo Minh bớt giận mà giết Chu Phạn thì họ sẽ bị con dân Đại Chu phỉ nhỏ.

Đây là sự sỉ nhục!

Mà đúng lúc này, ông lão vẫn luôn ngồi cạnh Ác Bà chợt mở mắt: “Như vậy xem ra tuyên chiến với Ác Đạo Minh ta không chỉ là ý của tiểu cô nương này, mà là ý của cả Đại Chu. Nếu vậy thì hai bên chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây thêm nữa”.
 
Chương 3563


Chương 3563

Nói xong…

Ầm!

Đột nhiên, cả Đại Chu đều rung chuyển, vô số ác niệm không biết từ đâu tuôn ra, sau đó từng luôn thiên uy đáng sợ lan ra từ khắp đất trời.

Cả Đại Chu đều chấn động.

Vũ Trụ Kiếp!

Trong đại điện, sắc mặt mọi người đều thay đổi, thế mà Ác Đạo Minh lại khống chế Ác Đạo, giáng Vũ Trụ Kiếp xuống Đại Chu trước hạn.

Trực tiếp khai chiến!

Sự cường thế của Ác Đạo Minh khiến mọi người trong điện đều hơi bất ngờ, cũng có phần trở tay không kịp.

Ông lão áo bào đỏ sậm hờ hững nhìn mọi người trong điện, sau đó dẫn Ác Bà quay người rời đi.

Nhưng lúc này một tiếng rồng ngâm vang lên trong khắp Đại Chu, sau đó một luồng long khí vô hình bao phủ khắp Đại Chu, mà khi long khí ấy bao phủ, mọi thiên uy và kiếp đều bị trấn áp.

Trong điện, ông lão trường bào đỏ sậm dừng lại, hơi nhíu mày.

Bên cạnh ông ta, vẻ mặt Ác Bà dần trở nên nặng nề, thực lực của người ra tay rất kinh người, thực lực của Đại Chu không thể xem thường.

Mà các trưởng lão trong điện đều cung kính hành lễ.

Hoàng đế Đại Chu đã ra tay.

Lúc này một giọng nói vang lên trong điện: “Tước mọi chức vụ của Chu Phạn, phế bỏ thân phận Hoàng nữ, biếm xuống làm thứ dân, canh gác hoàng lăng của Đại Chu mười năm, mười năm sau trục xuất khỏi Đại Chu, tự sinh tự diệt”.

Một lời đã định!

Trong điện, các trưởng lão đều im lặng không nói gì, nếu Hoàng đế bệ hạ đã lên tiếng thì đương nhiên họ không dám nói nhiều nữa.

Chu Phạn quay người lại cúi đầu thật sâu, không nói gì, vẻ mặt nàng ta bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn.

Trong điện, tất cả trưởng lão đều nhìn ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm và Ác Bà.

Đây là thái độ của Đại Chu.

Nếu Ác Đạo Minh thật sự không chấp nhận thì chỉ có thể chiến đấu thôi.

Ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Được”.

Sau đó ông ta bỏ đi cùng Ác Bà.

Trong điện, mọi người đều thở phào một hơi.

Đã tránh được một trận chiến lớn.

Đương nhiên họ vẫn còn e ngại Ác Đạo Minh, đây là một thế lực vô cùng thần bí và có thực lực, chỉ vì chút chuyện này mà huyết chiến với đối phương thì không đáng.

Các trưởng lão rời đi, chỉ còn lại Chu Phạn và Mặc trưởng lão.

Mặc trưởng lão bước chậm rãi tới trước mặt Chu Phạn, khẽ thở dài: “Nha đầu, ta thật sự hơi khó hiểu việc làm lần này của con, con đã biết rõ Ác Đạo Minh không đơn giản mà vẫn làm như vậy, con…”

Nói đến đây, lão ta lại thở dài.

Chu Phạn hơi cúi đầu, không nói gì.

Mặc trưởng lão do dự một chút rồi hỏi: “Thanh niên đó có lai lịch gì? Con nói rõ cho Mặc thúc đi”.

Chu Phạn nói nhỏ: “Con không biết”.
 
Chương 3564


Chương 3564

Mặc trưởng lão sửng sốt: “Con cũng không biết?”

Chu Phạn gật đầu.

Mặc trưởng lão tức giận: “Con không biết hắn có lai lịch gì mà lại dùng tổ tiên để che chở cho hắn? Con không biết hắn có lai lịch gì mà lại hy sinh tương lai tươi sáng của mình? Con… Con có biết lúc này cha mẹ con đã sắp tức điên rồi không?”

Chu Phạn nói: “Mặc thúc giúp con khuyên họ đi”.

“Khuyên cái con khỉ!”

Mặc trưởng lão lườm Chu Phạn: “Ta cũng sắp bị con làm cho tức chết rồi”.

Nói rồi lão ta lại thở dài bảo: “Bệ hạ tranh thủ cho con mười năm, thời gian mười năm vừa vặn là thời gian tranh giành Hoàng vị, đến lúc đó nếu con có thể đổi đời đương nhiên là tốt, nhưng nếu không thể… Con sẽ chẳng còn giá trị gì với Đại Chu nữa, con hiểu không?”

Chu Phạn khẽ gật đầu: “Con hiểu”.

Trong mắt Mặc trưởng lão hiện lên vẻ phức tạp: “Đi đi”.

Chu Phạn cúi đầu thật sâu trước Mặc trưởng lão, sau đó quay người rời đi.

Mặc trưởng lão thở dài, trong mắt đầy thương tiếc, sau đó ông biến mất.

Sau khi Chu Phạn đi ra, Chu Mục và Chu Đế lập tức tiến tới, Chu Phạn cười khẽ: “Sau này mong hai vị ca ca ra tay nương tình”.

Chu Mục gật đầu: “Yên tâm”.

Chu Đế cười lớn, không nói gì.

Chu Phạn không nói gì nữa, quay người rời đi.

Chu Đế nhìn Chu Phạn đi xa, nụ cười dần biến mất.

Mẫu tộc của gã và mẫu tộc của Chu Phạn là tử thù, lần này Chu Phạn đã hết hy vọng, đương nhiên gã sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Đấu tranh hoàng tộc là như vậy, ngươi không đánh chết đối phương, một khí đối phương hồi phục thì sẽ có vô vàn rắc rối.

Dù sao mạch của Chu Phạn không chỉ là Chu mạch, chỉ là đời này Chu Phạn vô cùng xuất sắc mà thôi, nhưng bây giờ Chu Phạn đã bị biếm, chính là thời điểm tốt nhất để loại trừ nhánh của họ.

Chu Đế chợt quay đầu nhìn về phía Chu Mục bên cạnh: “Đừng hòng lôi kéo nàng, nàng sẽ không khuất phục huynh đâu”.

Chu Mục bình tĩnh nói: “Phải có lòng khoan dung”.

Chu Đế mỉa mai: “Giả tạo, huynh không giết chết nàng thì cũng không còn xung đột lợi ích với nàng nữa, hơn nữa huynh biết ta chắc chắn sẽ không tha cho nàng, vì thế huynh định ngư ông đắc lợi chứ gì”.

Chu Mục chỉ cười không nói, quay người rời đi.

Sắc mặt Chu Đế âm trầm, không biết đang nghĩ gì.

Ở nơi khác.

Ác Bà và ông lão mặc trường bào màu đỏ sậm đứng trong tinh không cúi nhìn Hoàng thành Đại Chu, sắc mặt Ác Bà vô cùng âm trầm.

Đương nhiên bà ta không hài lòng với kết quả lần này, bà ta muốn tự tay giết chết con khốn đó.

Ác Bà càng nghĩ càng không vui, vì thế nói: “Việt Tôn, sao Ác Đạo Minh phải sợ Đại Chu? Trực tiếp điều người tới tiêu diệt luôn chẳng phải xong chuyện sao?”
 
Chương 3565


Chương 3565

Việt Tôn khẽ lắc đầu: “Hoàng đế Đại Chu không đơn giản, Thủy tổ Đại Chu càng không đơn giản, bây giờ không thích hợp xung đột với họ, mục đích hàng đầu của chúng ta là giải quyết được Chân Thần của Chân vũ trụ trước”.

Chân Thần!

Ác Bà cau mày: “Việt Tôn, thực lực của Chân Thần đó rốt cuộc đã tới mức độ nào?”

Việt Tôn lắc đầu: “Không biết”.

Ác Bà hơi khó hiểu: “Nàng ta cũng chỉ là cảnh giới Khai Đạo…”

Việt Tôn sửa lại: “Nàng ta là Khai Đạo với nhân tính áp chế thần tính, Khai Đạo này không phải Khai Đạo bình thường có thể so sánh”.

Nhân tính!

Mười phần nhân tính, rác rưởi.

Mười phần thần tính, rất mạnh.

Sau thần tính có thể khôi phục nhân tính, đồng thời dùng nhân tính áp chế thần tính, đó lại vô cùng đáng sợ.

Mà vị Chân Thần đó vừa hay chính là dùng nhân tính để áp chế thần tính.

Vì vậy dù thực lực của Ác Đạo ở Vân Tàng hiện giờ đã tới mức vô cùng đáng sợ cũng vẫn bị áp chế.

Đương nhiên nếu Ác Đạo có thể thôn tín Thiện Đạo của Chân vũ trụ thì chắc chắn thực lực sẽ lại tăng lên, đạt tới một tầm cao mới.

Như nghĩ tới điều gì, Việt Tôn chợt bảo: “Thanh niên kiếm tu lúc trước có liên quan đến Chân Thần à?”

Ác Bà gật đầu: “Đúng”.

Việt Tôn nói: “Nghĩ cách tìm được hắn, tốt nhất là bắt sống”.

Ác Bà khẽ gật đầu: “Người của chúng đã đi tìm hắn rồi”.

Việt Tôn gật đầu, ông ta lại nhìn Hoàng thành Đại Chu bên dưới rồi bảo: “Sau khi giải quyết xong Chân vũ trụ sẽ tới tính sổ với bọn họ”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Ác Bà hung ác nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, sau đó cũng xoay người rời đi.



Trong Tiểu Tháp.

Trước mặt Diệp Quân lúc này, cây non đã thành cây cổ thụ cao gần vạn trượng, cành cây vươn ra gần nghìn trượng, vô cùng to lớn.

Mà xung quanh cái cây còn có một số loại hoa, hoa hồng, hoa cúc… vô cùng lộng lẫy.

Diệp Quân đi đến cạnh cây đó, hắn dùng tay phải vuốt ve thân cây, thoáng chốc một luồng sức mạnh bí ẩn dọc theo cánh tay truyền vào cơ thể hắn.

Lúc này hắn cảm giác cơ thể đang ở trong nước, nhẹ nhàng bồng bềnh, tứ chi bách hài đều vô cùng thoải mái.

Diệp Quân rút tay về, trong lòng vô cùng chấn động.

Cây này quả nhiên là bảo bối tốt!

Đến khi thực lực tăng lên, sau này gặp Tiểu Bạch, có thể tặng cây này cho Tiểu Bạch.

Bao nhiêu năm qua toàn là Tiểu Bạch tặng đồ cho hắn, hắn chưa tặng cho Tiểu Bạch bao giờ.

Không biết Tiểu Bạch có thích không.
 
Chương 3566


Chương 3566

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân chợt gọi: “Thiên Thiên”.

Vừa dứt lời, Ngao Thiên Thiên đã xuất hiện bên cạnh hắn, cô ấy mặc bộ váy màu trắng xinh đẹp không nhuốm bụi trần, dung nhan tuyệt vời như nữ thần.

Diệp Quân kéo tay Ngao Thiên Thiên, cười hỏi: “Cây này thế nào?”

Ngao Thiên Thiên quan sát cây đó, vẻ mặt cũng chấn động: “Không đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Nói rồi hắn hơi thở dài cảm thán: “Nền văn minh Thủy tộc đó chắc chắn đã từng vô cùng huy hoàng, chỉ là không ngờ nền văn minh vũ trụ cấp bậc ấy rồi cũng suy tàn”.

Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh muốn dùng cây này để tu luyện à?”

Diệp Quân cười đáp: “Là chúng ta”.

Nói rồi hắn xòe tay ra, hai quả Đạo Linh xuất hiện trong tay hắn: “Chúng ta mỗi người một quả”.

Ngao Thiên Thiên hơi ngạc nhiên: “Đây là gì?”

Lúc trước cô ấy bế quan tu luyện nên không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Long tộc tu luyện một lần có lúc cả mấy trăm năm, thậm chí là mấy nghìn năm, vì thế chỉ cần Diệp Quân không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thông thường Ngao Thiên Thiên đều sẽ tu luyện.

Diệp Quân giải thích: “Đây là quả Đạo Linh, một vị tiền bối tặng nó cho ta, phu thê chúng ta mỗi người một quả, cùng nhau nâng cao”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Được”.

Diệp Quân kéo Ngao Thiên Thiên vào trong cây, nhưng một luồng linh lực vô hình đã ngăn họ lại.

Diệp Quân nhíu mày, cây này không cho vào à?

Ngao Thiên Thiên quay sang nhìn Diệp Quân, Đại Tông lấy kiếm Thanh Huyên ra rồi lại lấy một viên đá mài ra.

Mài kiếm!

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mím môi cười.

Tiểu Tháp: “…”

Lúc này, bức chắn vô hình đột nhiên biến mất.

Diệp Quân cất đá mài và kiếm Thanh Huyên đi, sau đó kéo Ngao Thiên Thiên hóa thành một luồng sáng bay vào trong cây.

Sau khi vào trong cây, Diệp Quân quan sát xung quanh, bên trong không hoàn toàn trống rỗng, chỉ có khu vực họ đứng là trống, hơn nữa trước mặt nơi cách họ không xa còn có một quả cầu ánh sáng màu xanh ngọc bích nhìn như trái tim, nó còn đang đập “thình thịch”.

Ngao Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ đây là tim của nó?”

Diệp Quân cười: “Có lẽ thế, bảo sao nó không cho chúng ta vào”.

Nói rồi hắn đi tới trước quả tim, nhìn một lượt rồi cười khẽ: “Ăn cái này chắc chắn rất bổ!”

Tiên Đạo Thụ: “…”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu cười: “Huynh đừng làm nó sợ”.

Bởi vì khi Diệp Quân nói ra câu đó, tốc độ đập của quả tim kia rõ răng đã tăng lên.

Diệp Quân cười bảo: “Chúng ta bắt đầu tu luyện đi”.
 
Chương 3567


Chương 3567

Nói xong hắn kéo Ngao Thiên Thiên ngồi xuống.

Để đề phòng, Diệp Quân thi triển kiếm vực bao phủ nơi hắn và Ngao Thiên Thiên ngồi lại.

Trong kiếm vực, ngăn cách với mọi thứ!

Đừng nói Tiên Đạo Thụ, đến Tiểu Tháp cũng không thể tra tới khu vực họ đang ở hiện giờ.

Thấy Diệp Quân dùng kiếm vực ngăn cách với bên ngoài, mặt Ngao Thiên Thiên chợt đỏ lên, tai hơi nóng.

Diệp Quân đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên, kéo cô ấy ngồi xuống rồi cười bảo: “Ăn quả này đi”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm”.

Hai người đồng thời ăn quả Đạo Linh.

Chỉ là trong chốc lát, một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ bộc phát ra trong người cả hai, quần áo hai người cũng hóa thành tro tàn dưới sức mạnh này.

Thẳng thắn đối mặt.

Mặt Ngao Thiên Thiên thoáng chốc đỏ bừng.

Thấy người đẹp trước mặt, trong lòng Diệp Quân như có ngọn lửa bốc lên, hắn không đè nén bản thân mà đứng lên chậm rãi đi tới trước mặt Ngao Thiên Thiên…

Lúc này, bên ngoài cây chợt có mây đen kéo đến, không lâu sau một con lôi long phá mây bay ra, cao lớn dữ tợn, màn mưa trắng xóa từ ít tới nhiều, thoáng chốc trút xuống như triều cường.

Gió rít, sấm rền, tiếng sấm ồn ào, hạt mưa trắng xóa nối thành hàng như kết tơ thành lưới, mặt đất ướt đẫm, hoa cúc bên ngoài hấp thu đầy nước, một khoảng hỗn độn.

Lại qua một lúc nữa, tiếng sấm càng lúc càng lớn, mưa cũng ngày một mau hơn, tựa như Trường Giang ào ạt chảy xuôi, cuồn cuộn vạn dặm…

Trận mưa này thật sự rất lớn.

Tu luyện bất kể đêm ngày.

Không biết qua bao lâu, trong cây Tiên Đạo đột nhiên có từng luồng khí đáng sợ tỏa ra tứ phía như thủy triều, thời trong không Tiểu Tháp bị chấn động rung lên từng hồi, tựa như động đất, kinh khủng không gì sánh được.

Nhưng không lâu sau, trong cây Tiên Đạo lại bình lặng trở lại.

Tu luyện bất kể đêm ngày, chớp mắt đã qua trăm năm.

Cây Tiên Đạo được Diệp Quân bất chấp mọi giá thiêu đốt Tổ Mạch để nuôi dưỡng đã cao mấy vạn trượng, cành cây vươn ra mấy nghìn trượng, trông như cái ô khổng lồ, che kín bầu trời mặt đất, vô cùng tráng lệ.

Ngày hôm nay, từng tiếng kiếm ngân chợt vang lên trong cây.

Ngay lập tức, một người đàn ông xuất hiện trước cây.

Chính là Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân khép hờ hai mắt, kiếm Thủy Mặc lượn quanh người hắn không ngừng phát ra tiếng kiếm ngân, như muốn lấy lòng hắn.

Lúc này kiếm Thanh Huyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, kiếm Thủy Mặc như chuột thấy mèo, trở lại trong thức hải, không dám phát ra động tĩnh nào nữa.

Qua rất lâu sau, Diệp Quân từ từ mở mắt, trong mắt hắn hiện lên vẻ từng trải.

Diệp Quân xòe tay ra.

Ầm!
 
Chương 3568


Chương 3568

Trong lòng bàn tay có vô số kiếm ý phóng lên trời, thoáng chốc phóng tới tận tinh hà, từng tiếng kiếm rung vang vọng tinh hà, đinh tai nhức óc.

Diệp Quân lật bàn tay phải, trong thoáng chốc, vô số kiếm ý tuôn xuống như thác nước, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Bùm!

Một luồng hơi thở đáng sợ bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ vũ trụ.

Tám phần thần tính.

Với sự giúp đỡ của quả Đạo Linh và cây Tiên Đạo cùng với song tu, hắn dùng trăm năm thời gian để tăng lên mấy cấp, đạt tới cảnh giới tám phần thần tính.

Thực ra vẫn có thể tăng nữa, nhưng hắn đã hãm lại một cảnh giới.

Không phải hắn sợ không ổn định, mà là sợ thần tính!

Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự đáng sợ của thần tính, thần tính càng mạnh thì đối với vạn vật trên đời cũng sẽ ngày càng lãnh đạm.

Chớp mắt đã qua trăm năm!

Ở trước Đại Đạo và thời gian, vạn vật trên thế gian dường như thật tầm thường nhỏ bé.

Chính vì cảm giác này mà hắn đã kìm lại một cảnh giới.

Lúc này, nhân tính và thần tính của hắn đã bắt đầu chiến đấu.

May mà có Ngao Thiên Thiên, nếu không hắn thật sự không chắc mình có thể áp chế được thần tính hay không. Bởi vì rất nhiều lúc, đàn ông thật sự rất bốc đồng, chẳng hạn như việc có đeo hay không?

Vào thời điểm đó, rất nhiều người sẽ chọn sảng khoái tới cùng… Chúng ta đang nói tới tu luyện.

Lúc này Diệp Quân hóa thành một luồng kiếm quang bay vào trong tinh không, hắn ngẩng đầu gầm lên một tiếng.

Bùm!

Trong nháy mắt, sau lưng hắn hiện lên một pho thần tượng nghìn trượng, trong chốc lát, kiếm ý ngút trời, tràn ngập khắp thế giới trong Tiểu Tháp.

Thần tượng kiếm ý!

Diệp Quân nhẩm niệm rồi xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn cười: “Thanh Huyên, có phải cũng nên ngưng tụ một pho thần tượng kiếm không?”

Kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, giây tiếp theo, một luồng kiếm quang rơi vào tay thần tượng của Diệp Quân, trong phút chốc, một thanh kiếm ảo chợt ngưng tụ, kiếm dài mấy trăm trượng, chính là kiếm Thanh Huyên phóng to.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân chợt phá lên cười, trong tiếng cười không giấu được vẻ hưng phấn, bởi vì trực giác nói cho hắn biết thần tượng này lại thêm kiếm Thanh Huyên ảo, chắc chắn sẽ vô cùng kinh khủng.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân cất thần tượng đi, hai mắt từ từ nhắm lại.

Đột nhiên, máu trong người hắn xao động.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân chợt mở mắt ra.

Ầm!

Trong mắt là biển máu.

Từng luồng sức mạnh huyết mạch phong ma đáng sợ phóng lên trời, sau đó ngưng tụ thành thần tượng huyết mạch sau lưng Diệp Quân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom