Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2722: Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống!


"Hơn nữa, bản tháp đã sớm nhắc nhở cậu, chỗ sâu trong Tổng viện Giám sát có vấn đề!"  

 

 

"Bản tháp khôi phục không đủ lực lượng, tạm thời không biết vấn đề ở chỗ nào!"  

 

"Tất cả đều cần tự cậu đi thăm dò!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Xem ra còn phải đi Tổng viện Giám sát một chuyến!"  

 

Anh không nghĩ nhiều nữa.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục gác trên cổ Lưu Chính Võ: "Long mạch các người cướp đoạt từ Đại Lục Chân Võ giờ ở đâu?"  

  Advertisement

Lưu Chính Võ nuốt nước miếng, cắn răng nói: "Cậu Diệp, tôi có thể nói cho cậu vị trí của long mạch!"  

 

"Nhưng, cậu nhất định phải dùng sơ tâm võ đạo thề tha cho tôi một mạng!"  

 

Phụt!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống!  

 

Một đám sương máu nổ tung, chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh: "Các người không có tư cách nói điều kiện với tôi!"  

 

Bốn người còn lại hít sâu một hơi, dọa đến nằm rạp trên mặt đất: "Long mạch ở ngay trong cấm địa Vân Tiêu Tông, cậu Diệp tha..."  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự chém chết bốn người: "Bát sư tỷ, chúng ta đi!"  

 

"Đi, đi xem một chút!"  

 

Thánh tộc và Đế tộc liếc nhìn nhau, đi theo sát phía sau.  

 

Bước vào cấm địa Vân Tiêu Tông, trước mắt rộng mở sáng ngời.  

 

Lục Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm ba tòa núi Rồng phía trước!  

 

Trong hư không, phù văn lấp lóe, hình thành một mảnh kết giới ngăn cản thế giới bên ngoài.  

 

Khuôn mặt cô ấy tràn ngập vui mừng: "Tiểu sư đệ, long mạch ở ngay trong núi này!"  

 

"Đây là long mạch của Đại Lục Chân Võ, mau lấy nó đi!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Phải làm thế nào?"  

 

Lục Tuyết Kỳ lấy ra một cái đỉnh nhỏ bằng đồng, khẽ suy tư, rồi thu lại.  

 

"Tiểu sư đệ, dùng Long Tích của em!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Long Tích?"  

 

Lục Tuyết Kỳ truyền dạy Diệp Bắc Minh một khẩu quyết: "Đây là Tầm Long quyết, do một vị đại năng Hoa tộc sáng tạo!"  

 

"Pháp quyết này có thể thu hết long mạch trong thiên hạ, em thu ba long mạch này vào trong Long Tích đi!"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nếu như em thu ba long mạch vào trong Long Tích của em, chẳng phải nó sẽ dung hợp với em sao?"  

 

"Vậy Đại Lục Chân Võ làm sao bây giờ?"  

 

Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười xinh đẹp: "Trời ạ, các chị sẽ có cách".  

 

"Long mạch tạm thời gửi ở chỗ em, cũng chỉ có em có thể bảo vệ tốt cho long mạch!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được, em thử một chút!"  

 

Anh bước lên trước, đi lên không trung phía trên ba tòa núi Rồng!  

 

Phát động Tầm Long quyết!  

 

Ầm ầm!  

 

Dãy núi phía trước dao động, long mạch hóa thành ba đầu Kim Long xông lên không trung!  

 

Bỏ chạy ra bên ngoài!  

Lục Tuyết Kỳ khẽ quát: "Tiểu sư đệ, đừng để long mạch chạy!"  

 

 

"Một khi long mạch chạy xuống sâu dưới lòng đất sẽ không thể tìm được!"  

 

 

Diệp Bắc Minh đuổi theo như một viên sao băng, giẫm một chân lên một long mạch.  

 

 

"Gào rống!"  

 

 

Rít lên một tiếng, long mạch hóa thành Chân Long kịch liệt phản kháng, hất tung Diệp Bắc Minh ra ngoài.  

 

 

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại.  
 
Chương 2723: Quá phóng đại rồi đi!


 Âm thanh lạnh như băng vang lên: "Tao chỉ cho mày một cơ hội, hoặc là thần phục!"  

 

 

"Hoặc là cắn nuốt!"  

 

Long mạch có thể cảm nhận được sát ý của Diệp Bắc Minh.  

 

Nó gầm nhẹ, lựa chọn thần phục!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn hai đầu long mạch còn lại: "Chúng mày thì sao?"  

 

Hai long mạch còn lại biết, mình hoàn toàn chạy không thoát!  

 

Lựa chọn thần phục!  

 

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu, vung tay lên!  

 

Ba đầu long mạch đồng loạt chui vào bên trong Long Tích!  

 

Một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn lập tức truyền khắp tay chân!  

 

Rống!  

 

Tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời.  

 

Cộng thêm bốn con rồng vốn có trong cơ thể Diệp Bắc Minh, lúc này anh đã tụ tập bảy Chân Long!  

 

"Hít hà!"  

 

Trông thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người hít sâu một hơi!  

 

Cái gì là yêu nghiệt?  

 

Tên này mẹ nói mới thật sự là yêu nghiệt!  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lạc phu nhân ửng đỏ: "Gia chủ, Long Tích đã chứa được bảy Chân Long!"  

 

"Dù là tại Thánh Vực cũng là thiên chi kiêu tử cực kỳ hiếm thấy!"  

 

Lạc Chính Hùng siết chặt nắm đấm: "Người con rể này, tôi nhận!"  

 

Sau khi thu nạp ba đầu long mạch vào Long Tích!  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nhìn mấy người Đế tộc: "Đến lượt các người, giải thích một chút đi!"  

 

"Vì sao Đế tộc các người lại cướp đoạt long mạch của Đại Lục Chân Võ!"  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ong ong: "Tốt nhất ông nên cho tôi một lý do hoàn mỹ!"  

 

Lão tổ Đế tộc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Người trẻ tuổi, Đế tộc mang đi ba long mạch từ Đại Lục Chân Võ!"  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Ha ha! Vậy thì không còn gì để nói nữa!"  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giơ lên cao!  

 

"Chậm đã!"  

 

Lão già Đế tộc quát khẽ: "Lão phu có thể giải thích..."  

 

Diệp Bắc Minh tức giận mắng: "Giải thích mẹ ông ấy!"

Một cỗ uy thế cực kỳ khủng bố giáng xuống, con ngươi lão già Đế tộc lóe lên ánh sáng!  

 

Chân nguyên trong cơ thể điên cuồng vận chuyển: "Người trẻ tuổi, cậu thật sự không nói lý lẽ như thế sao?"  

 

Lão ta quát to: "Được! Nếu đã vậy, lão phu sẽ thử xem thanh kiếm này của cậu có sắc bén hay không!"  

 

Long Tích bộc phát.  

 

Bảy đầu Chân Long đồng thời gào thét!  

 

Một giây sau, lão già Đế tộc bị đánh bay ra ngoài!  

 

Lão ta đập thật mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Vả mặt tới quá nhanh!  

 

Lão ta đang chuẩn bị đứng lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bỗng chống lại yết hầu lão: "Tôi cho ông một cơ hội, giải thích tôi nghe xem nào!"  

 

Lão tổ Đế tộc xấu hổ giận dữ muốn chết, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Cậu!"  

 

"Lão tổ!"  

 

Đám người Đế tộc thay đổi sắc mặt.  

Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân cũng hồ đồ!  

 

 

Ngay cả một chiêu của Diệp Bắc Minh mà lão tổ Đế tộc cũng không tiếp nổi?  

 

 

Quá phóng đại rồi đi!  

 

 

Trong sự lặng ngắt như tờ!  

 

 

"Cậu Diệp, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu!"  

 

 

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến.  
 
Chương 2724: "Tham kiến Thiếu chủ!"


"Trên quảng trường ngoài kia toàn là máu tươi, sao lại chẳng thấy người nào?"  

 

 

Nói đến cùng, ai mà tưởng được toàn bộ Vân Tiêu Tông đã Diệp Bắc Minh giết chóc gần như chẳng còn ai!  

 

"Cậu Diệp, chúc mừng cậu, xin chúc mừng cậu!"  

 

Phùng Vũ thở hồng hộc.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Phùng Vũ: "Chúc mừng tôi cái gì?"  

 

Phùng Vũ cười đầy thần bí: "Cậu Diệp, tổng viện trưởng đặc biệt tuyển chọn tất cả thành viên nòng cốt của nhà họ Diệp gia nhập Tổng viện Giám sát!"  

 

"Còn cả vài bạn bè của cậu tại địa bàn Côn Luân cũng đều tiến vào Tổng viện Giám sát, trọng điểm bồi dưỡng!"  

 

"Ông nói gì cơ?"  

 

Trong nháy mắt, một luồng sát ý lạnh như băng bộc phát!  

 

Ầm!  

  Advertisement

Phùng Vũ bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi: "Cậu Diệp, cậu... cậu sao vậy?"  

 

"Đây là chuyện tốt mà!"  

 

...  

 

...  

 

Nhìn dáng vẻ của Phùng Vũ, hình như ông ta không rõ ràng lắm.  

 

Nhưng đối với người nhà họ Diệp và bạn bè của Diệp Bắc Minh mà nói, chính là rơi vào hang sói!  

 

Phùng Vũ đối xử với Diệp Bắc Minh không tệ.  

 

Vương Bình An bảo ông ta tới, phỏng chừng là để ông ta dùng mạng của mình thông báo cho Diệp Bắc Minh chuyện này!  

 

Nhìn khuôn mặt bối rối của Phùng Vũ, e rằng còn chưa biết mình tới đây để chịu chết!  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Có những người nào?"  

 

Phùng Vũ lau khô máu tươi trên khóe miệng: "Cái này tôi cũng không biết, viện trưởng chỉ bảo cậu ở Vân Tiêu Tông".  

 

"Bảo tôi lập tức đến thông báo, những chuyện khác không hề nói với tôi".  

 

Quả nhiên, Phùng Vũ bị Vương Bình An phái tới chịu chết!  

 

Anh tiện tay ném ra một viên đan dược: "Vừa rồi là tôi xúc động!"  

 

"Viên đan dược kia có thể trị hết thương thế của ông".  

 

Phùng Vũ nhận được ơn huệ mà lòng nơm nớp lo sợ!  

 

Cậu ta còn biết xin lỗi?  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh xoay chuyển, nhìn về phía lão tổ Đế tộc: "Đầu của ông gửi tạm ở chỗ ông trước đã, tôi sẽ đích thân bái phỏng Đế tộc sau!"  

 

Cái gì?  

 

Phùng Vũ giật nảy mình.  

 

Ông ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, anh đang uy hiếp Đế tộc?  

 

Đế Giang và Đế Khuyết vừa giận vừa sợ, không dám nói nhiều một câu!  

 

Khuôn mặt lão tổ Đế tộc khó coi tới cực điểm!  

 

Diệp Bắc Minh quay sang phía Lục Tuyết Kỳ: "Bát sư tỷ, chị trông nom Đại sư tỷ nhé, em phải đi Tổng viện Giám sát một chuyến!"  

 

Lục Tuyết Kỳ muốn nói lại thôi, cô ấy biết tính cách của Diệp Bắc Minh.  

 

Nên không nhiều lời nữa: "Tiểu sư đệ, hết thảy cẩn thận!"  

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Đi, đến Tổng viện Giám sát!"  

 

 

...  

 

 

Diệp Bắc Minh trở lại Tổng viện Giám sát, mấy bóng người quen thuộc nhanh chóng chạy tới.  

 

 

"Tham kiến Thiếu chủ!"  

 

 

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên quỳ một chân xuống.  

 

 

Khuôn mặt nhỏ của Trần Lê Y nóng lên, hồi hộp nhìn Diệp Bắc Minh một cái.  
 
Chương 2725: "Tôi tìm nhóc Diệp có chút việc!"


 Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.  

 

 

Cảnh giới của cô nhóc này đã bắt kịp Lăng Thi Âm!  

 

Mới được hơn một năm chứ mấy?  

 

Tốc độ này quả thực có phần kinh người!  

 

Chẳng lẽ thật sự là thiên tài võ đạo?  

 

..  

  Advertisement

"Anh Diệp!"  

 

Hầu Tử mỉm cười xông lên, ôm lấy Diệp Bắc Minh.  

 

Lại đấm vào vai anh một quyền: "Anh được đấy, thế mà đã rạng danh khắp thế giới Cao Võ rồi!"  

 

"Không hổ là anh em tốt của Vương Khinh Hậu tôi!"  

 

"Mình cậu đắc đạo, chúng tôi cũng gà chó lên trời theo!"  

 

"Nếu không phải anh Diệp, e rằng chúng tôi vẫn còn đang hít bụi tại địa bàn Côn Luân!"  

 

Mấy người bọn họ rất hưng phấn!  

 

Nhưng khuôn mặt Diệp Bắc Minh không thấy chút vui vẻ nào: "Sao mọi người lại tới đây?"  

 

Lăng Thi Âm nghi hoặc: "Thiếu chủ, không phải cậu bảo chúng tôi tới sao?"  

 

"Tôi?"  

 

Lông mày Diệp Bắc Minh lại càng xoắn lại.  

 

Ngô Khinh Diên liền vội vàng giải thích: "Thiếu chủ, Tổng viện Giám sát tới địa bàn Côn Luân".  

 

"Nói rằng Thiếu chủ cậu lập công lớn cho Tổng viện Giám sát, bảo chúng tôi đến Tổng viện Giám sát tập võ!"  

 

"Chẳng lẽ, không phải cậu bảo chúng tôi tới?"

Diệp Bắc Minh không nói gì.  

 

Sâu trong đôi mắt hiện lên sát ý lạnh như băng!  

 

Anh bảo những người này lưu lại địa bàn Côn Luân chính bởi vì suy nghĩ cho an toàn của bọn họ!  

 

Vương Bình An lại bỉ ổi đến như thế!  

 

Mang những người này ra uy hiếp anh!  

 

Hầu Tử cũng cảm giác được mọi chuyện không đúng lắm, nghi ngờ hỏi: "Anh Diệp, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Nhóc Diệp, cậu trở lại rồi!"  

 

Tạch!  

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn.  

 

Vương Bình An mỉm cười bước tới gần.  

 

Trên người Diệp Bắc Minh ngưng tụ một cỗ sát ý!  

 

Cảm nhận được sát ý của Diệp Bắc Minh, Vương Bình An tỉnh bơ mở miệng: "Mọi người đi xuống trước đi, lát nữa rồi ôn chuyện sau".  

 

"Tôi tìm nhóc Diệp có chút việc!"  

 

Mấy người bọn họ nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu ra hiệu: "Mọi người xuống nghỉ ngơi trước đi".  

 

Vương Bình An nhìn lướt qua Phùng Vũ: "Cậu cũng đi xuống đi".  

 

Bọn họ quay người đi.  

Diệp Bắc Minh bước lên trước, đi đến bên người Vương Bình An!  

 

 

Vù!  

 

 

Một cỗ sát ý ngút trời lập tức khóa chặt Vương Bình An!  

 

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay anh cũng gác lên cổ Vương Bình An!  

 

 

Âm thanh như Tử thần vang lên: "Vương Bình An, ông muốn chết đúng không?"  

 

 

Thân thể Vương Bình An khẽ run lên, nhưng ông ta không né tránh!  
 
Chương 2726: Quả thật có khả năng này!


 

"Nếu không thì, để tôi nói thẳng cho bọn họ tất cả?"  

 

Diệp Bắc Minh không nói gì, sắc mặt anh lạnh hơn.  

 

Vương Bình An nhếch miệng cười: "Có đôi khi, không biết gì cả cũng là một niềm hạnh phúc!"  

 

"Cậu nhìn bọn họ đi, tiến vào Tổng viện Giám sát xong còn có thể học tập võ kỹ đứng đầu!"  

 

"Hạnh phúc biết nhường nào!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta như nhìn một người chết!  

 

Vương Bình An bình tĩnh nói tiếp: "Nhóc Diệp, lão phu không thích bị người khác dùng loại ánh mắt này nhìn".  

  Advertisement

"Bằng không thì lão phu không dám cam đoan, một ngày nào đó những người này sẽ không cẩn thận chết mất đâu?"  

 

Ông ta nở nụ cười vô cùng thâm thúy: "Cậu hy vọng ba người phụ nữa kia chết, hay là anh em kết nghĩa của cậu chết?"  

 

Ầm!  

 

Hơi thở chết chóc bùng nổ ra từ bên trong cơ thể Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Bình An: "Ông cảm thấy dùng bọn họ là có thể uy hiếp được tôi sao?"  

  Advertisement

Trên mặt Vương Bình An vẫn treo nụ cười: "Cậu không quan tâm đến sống chết của bọn họ hả, không sao cả".  

 

"Tôi đã phái người đi bảo vệ cho nhà họ Diệp rồi!"  

 

"Chỉ cần cậu nghe lời, tôi bảo đảm không có bất kỳ ai sẽ bị thương!"  

 

"Đương nhiên, nếu cậu muốn cá chết lưới rách cũng được!"  

 

"Chỉ là, thời điểm mà cái đầu của tôi rơi xuống đất, tôi cam đoan tất cả những người bên cạnh cậu sẽ chôn cùng với tôi!"  

 

Ông ta nở nụ cười nghiền ngẫm: "Sao hả?"  

 

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi, anh thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Ông không xứng so với bọn họ!"  

 

Vương Bình An âm thầm thở phào nhẹ nhõm!  

 

Ông ta thật sự sợ hãi, Diệp Bắc Minh sẽ liều lĩnh giết mình!  

 

Chỉ có thể đánh cược một lần!  

 

Hiện tại xem ra ông ta thắng cuộc!  

 

Vương Bình An mỉm cười: "Nhóc Diệp, cậu là người thông minh!"  

 

"Tôi còn thật sự cho rằng cậu không hề có nhược điểm cơ chứ!"  

 

"Hiện tại xem ra, mặc dù cậu sát phạt quả quyết, nhưng những người thân cận mà cậu quan tâm quá..."  

 

Chưa nói dứt câu.  

 

Diệp Bắc Minh đã tát cho ông ta một cái!  

 

Bốp!  

 

Vương Bình An bay ngược ra ngoài, lăn trên mặt đất mười mấy vòng như một con chó chết!  

 

"Cậu!"  

 

Vương Bình An phẫn nộ, che mặt trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Anh thản nhiên nói: "Tạm thời không giết ông, chẳng lẽ tôi còn không thể đánh ông?"  

 

Vèo!  

 

Tiến lên một bước!  

 

Bốp!  

 

Cái tát thứ hai mạnh mẽ rơi xuống!  

 

Vương Bình An lại lăn lông lốc, tức giận gào thét: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng có mà quá quắt!"  

 

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm: "Ông cũng chỉ là một con chó mà thôi, không có tư cách đàm phán với tôi!"  

 

"Dẫn tôi đi gặp người sau lưng ông!"  

 

Vương Bình An hơi khiếp sợ, lạnh lẽo lắc đầu: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì!"  

 

Bốp!  

 

Diệp Bắc Minh lại trở tay cho một cái tát: "Với đầu óc của ông cũng nghĩ ra được những thủ đoạn này sao?"  

 

"Ông có tin tôi có thể lập tức giết ông hay không!"  

"Người sau lưng ông sẽ không vì một con chó như ông mà trở mặt với tôi!"  

 

 

Nghe được câu nói này, Vương Bình An khẽ run lên!  

 

 

Quả thật có khả năng này!  

 

 

Ông ta dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo quét nhìn Diệp Bắc Minh: "Tôi dẫn cậu đi!"  

 

 

Một vài phút sau, Diệp Bắc Minh đi vào chỗ sâu trong Tổng viện Giám sát.  

 

 

Đằng trước là một tòa cung điện bằng đá đứng sừng sững.  

 
 
Chương 2727: "Cậu rất thông minh, không tệ!"


 Vương Bình An lập tức gật đầu: "Dạ vâng, đại nhân, tôi tới".  

 

 

Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong điện đá: "Tôi đang nói chuyện với cậu hả? Cút!"  

 

Vương Bình An lúng túng, khuôn mặt già nua đỏ bừng.  

 

Ông ta oán độc liếc nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Chật vật bỏ đi!  

 

...  

  Advertisement

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại!  

 

Diệp Bắc Minh truyền âm hỏi: "Tháp nhỏ".  

 

"Ông vừa mới nhắc tới Thần điện là có ý gì?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chần chờ vài giây mới mở miệng trả lời: "Bản tháp không nhớ rõ, chỉ là chỗ sâu trong trí nhớ của tôi hình như có một thứ như vậy".  

 

"Khoảnh khắc nhìn thấy tòa cung điện bằng đá màu đen, chỗ sâu trong thần hồn tôi tự động nhảy ra hai chữ này!"  

 

Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày.  

 

Đến cùng tòa Thần điện này có liên quan gì đến tháp Càn Khôn Trấn Ngục?  

 

Đúng lúc này.  

 

Giọng nói bên trong tòa điện đá mang theo vài phần kích động: "Không tệ, cậu mạnh hơn Diệp Phá Thiên nhiều!"  

 

"Ông biết tổ tiên nhà họ Diệp?"  

 

Diệp Bắc Minh hỏi một câu.  

 

"Ha ha ha!"  

 

Âm thanh kia có thêm ý cười: "Đâu chỉ quen biết, chính anh ta đã mang lão phu từ bên trong chiến trường Thái Cổ ra ngoài!"  

 

"Cái gì?"  

 

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: "Diệp Phá Thiên là người của một triệu năm trước, chẳng lẽ ông đã sống cả triệu năm?"  

 

Nếu là thật thì tương đối kinh khủng!  

 

Giọng nói kia trả lời: "Chính xác!"  

 

"Hít hà!"  

 

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, đừng ngạc nhiên".  

 

"Chỉ có một triệu năm thì tính là gì? Bản tháp cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu kỷ nguyên!"  

 

Người bên trong cung điện đá rất hài lòng với phản ứng của Diệp Bắc Minh.  

 

Giọng điệu mang theo vẻ kiêu ngạo: "Chỉ một triệu năm đâu là gì!"  

 

"Người tu võ đứng đầu trong Thánh Vực sống mấy triệu năm cũng có thể!"  

 

"Cậu mở được Long Tích, con đường tu võ của cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Ông là người từ Thánh Vực?"  

 

"Đúng!"  

 

Âm thanh truyền ra nhuốm chút cô đơn.  

 

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Nếu đã vậy, ông đến thế giới Cao Võ làm gì?"  

 

"Theo đạo lý, Thánh Vực hẳn là thích hợp để tu võ hơn!"  

 

Giọng nói trong điện đá chợt trở nên phẫn nộ: "Cậu tưởng rằng tôi muốn đến đây sao?"  

"Lão phu nằm mơ cũng muốn trở về, nơi rách nát này đến cả pháp tắc thiên địa cũng không hoàn chỉnh!"  

 

 

"Thần hồn lão phu chỉ có thể ở bên trong tòa điện đá này!"  

 

 

"Nếu không phải năm đó lão phu bị thương, cả đời này cũng sẽ không tới cái chỗ mà cứt chim cũng không thèm ỉa này!"  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: "Cho nên, là Diệp Phá Thiên cứu ông?"  

 

 

Âm thanh kia tạm dừng một lát, rồi cười lạnh một tiếng: "Cậu rất thông minh, không tệ!"  

 

 

"Diệp Phá Thiên đã cứu tôi, nhưng cũng hại tôi!"  
 
Chương 2728: Diệp Bắc Minh cảnh giác!


 

 "Nhưng hại tôi một lần, chính là không nên mang tòa điện đá này về thế giới Cao Võ!"  

 

"Nếu như thần hồn của tôi ở bên trong chiến trường Thái Cổ, tôi đã sớm khôi phục thân xác, trở về Thánh Vực!"  

 

Diệp Bắc Minh suy tư: "Cho nên, ông tìm tôi bởi muốn quay về Thánh Vực?"  

 

"Thông minh, cậu lại đoán đúng!"  

 

"Tại sao lại là tôi?"  

 

"Bởi vì chỉ có mình cậu mở ra Long Tích, cũng chỉ có cậu có thể mang tôi tiến vào chiến trường Thái Cổ, trở lại Thần điện!"  

  Advertisement

Nghe được hai chữ này.  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.  

 

Vừa rồi tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng nhắc tới Thần điện.  

 

Anh hỏi thẳng: "Thần điện là chỗ nào?"  

  Advertisement

"Cậu không cần biết".  

 

Giọng nói trong cung điện đá trở nên cảnh giác: "Cậu chỉ cần biết, muốn cho bố mẹ và bạn bè cậu sống sót!"  

 

"Nhất định phải mang tôi tiến vào chiến trường Thái Cổ, rồi đưa thần hồn của tôi vào trong Thần điện!"  

 

"Ngoài việc đó ra, cậu không có lựa chọn thứ hai!"  

 

"Hiện tại, đặt thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kia ở bên ngoài, sau đó tiến vào cung điện bằng đá!"  

 

"Tôi có một số việc muốn giao phó cho cậu!"  

 

Vừa dứt lời!  

 

Ầm ầm!  

 

Cửa chính của tòa điện đá màu đen ầm ầm mở rộng, bên trong một màu đen kịt: "Vào đi!"  

 

Diệp Bắc Minh cảnh giác!  

 

Âm thanh kia tiếp tục truyền ra: "Nếu mà tôi muốn giết cậu, cậu sớm đã chết mấy chục lần rồi!"  

 

"Dù tôi chỉ còn lại một sợi thần hồn, dùng lực lượng của thần hồn để giết cậu cũng dễ như trở bàn tay!"  

 

Diệp Bắc Minh ra vẻ suy tư.  

 

Đồng thời âm thầm mở miệng: "Tháp nhỏ, trong này an toàn không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Có bản tháp ở đây, chỉ một sợi thần hồn thì không có bất kỳ uy hiếp gì đối với cậu!"  

 

"Hơn nữa, bản tháp đã đoán được lão ta muốn làm gì!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Lão ta muốn làm gì?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ha hả: "Cậu đi vào thì biết, sẽ rất thú vị đấy".  

 

"Thật sao?"  

 

Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.  

 

Trực tiếp lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, đâm xuống mặt đất!

Giọng nói bên trong cung điện bằng đá tiếp tục truyền đến: "Còn cả thanh kiếm Đoạn Long kia của Diệp Phá Thiên nữa, cũng để ở bên ngoài luôn đi!"  

 

Diệp Bắc Minh làm theo.  

 

Một giây sau.  

 

Anh nhấc chân bước vào cổng lớn của điện đá.  

 

Ngay trong nháy mắt Diệp Bắc Minh tiến vào.  

 

Vèo!  

Một lão già gầy đét như thi thể nhào tới!  

 

 

Lão ta giương nanh múa vuốt, chẳng khác gì ác quỷ!  

 

 

"Thằng nhóc kia, mày thật đúng là nghe lời!"  

 

 

"Thân thể này của mày quả thật là hoàn mỹ, chẳng những mở ra Long Tích, còn dung hợp luyện hóa long huyết!"  

 

 

"Thêm cả huyết mạch Ma tộc, thiên phú tu võ lại càng kinh người!"  

 

 

"Hiện tại, thân thể này là của lão phu!"  

 
 
Chương 2729: "Ông biết quá khứ của bản tháp?"


 

 Nhưng sau lưng lại đụng vào cửa chính!  

 

Tiếng "bịch" vang lên, hành động bị chậm lại ba phần.  

 

Lão già khô gầy thừa cơ nhào lên, hai tay bóp lấy cổ Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Cút!"  

 

Hai tay nắm lấy cánh tay lão già khô gầy, chợt dùng sức!  

 

Gào rống!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" giòn giã, cánh tay của lão già khô gầy tức khắc bị bẻ gãy.  

 

Xương cốt màu trắng xuyên qua máu thịt, nhưng không có giọt máu tươi nào chảy ra!  

 

Vô cùng kỳ dị!  

  Advertisement

Lão ta không những không cảm giác được đau đớn, ngược lại tham lam cười như điên: "Ha ha ha, quá tốt rồi!"  

 

"Từ hôm nay trở đi, lão phu chính là Diệp Bắc Minh!"  

 

"Thân thể hoàn mỹ này thuộc về ta!"  

 

"Thằng nhóc, thần hồn của cậu cứ thế mà chôn vùi đi, cậu không xứng có được thân thể này!"  

 

Vù!  

 

Một ánh sáng đỏ lóe lên, bắn ra từ trong con ngươi của lão già khô gầy.  

 

Trong nháy mắt chui vào trong đầu Diệp Bắc Minh!  

 

Một giây sau.  

 

Chỗ sâu trong đầu óc Diệp Bắc Minh xuất hiện một lão già khô gầy giống y như đúc!  

 

Thần hồn xuất khiếu!  

 

Đoạt xá!  

 

Lão ta thế mà mơ mộng hão huyền chiếm cứ thân thể Diệp Bắc Minh!  

 

Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh uy nghiêm vang lên: "Chiếm cứ thân thể của chủ nhân tôi? Ông đang muốn ăn cái rắm gì đấy?"  

 

Ầm!  

 

Một tòa bảo tháp hiện lên!  

 

Nó cao lớn vững chãi, đồ đằng của một đầu Chân Long và Phượng Hoàng quấn quanh thân tháp, sinh động như còn đang sống!  

 

Bên ngoài, phía sau bảo tháp cuồn cuộn từng dòng khí hỗn độn!  

 

Chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Khoảnh khắc trông thấy bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Thần hồn của lão già khô gầy suýt chút nữa bị dọa chết tươi: "Cái gì..."  

 

"Làm sao có thể!"  

 

Thần hồn lão ta hoảng sợ kêu to, như đang nhìn thấy quỷ: "Ông là tòa tháp này!"  

 

"Ông thế mà là tòa tháp này?"  

 

"Năm đó, chính vì tranh đoạt ông mà những cường giả kinh khủng kia đã đánh nát toàn bộ thế giới Thái Cổ..."  

Lão ta vừa nói xong câu này.  

 

 

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được ý thức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục dậy sóng: "Ông biết tôi?"  

 

 

Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: "Tháp nhỏ, chuyện gì thế này?"  

 

 

"Tôi không biết".  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời, giọng nói ngưng trọng: "Chuyện này cần hỏi lão ta!"  

 

 

"Nói, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"  

 

 

"Ông biết quá khứ của bản tháp?"  


Một cỗ uy áp mạnh mẽ đánh úp lại, ép tới mức thần hồn lão già khô gầy quỳ xuống! 

 
 
Chương 2730: "Hoàng Kim Thánh Long?"


 

Giọng lão ta run rẩy: "Ông... Ông không nhớ rõ?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lẽo đáp: "Nếu mà bản tháp nhớ kỹ thì còn cần hỏi ông sao? Nói!"  

 

Thần hồn lão già khô gầy đảo mắt, cắn răng trả lời: "Tôi có thể nói cho ông biết hết thảy, nhưng ông không thể giết tôi!"  

 

"Hơn nữa, còn phải đưa tặng thân thể của người này cho tôi, sao hả?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Ông có tư cách gì mà cò kè mặc cả với bản tháp?"  

 

Vù!  

 

Sức mạnh thần hồn nghiền ép xuống.  

 

Thần hồn lão ta nằm rạp trên mặt đất, như một mảnh thủy tinh nứt xuất hiện vô số khe hở!  

 

"Á... Đừng mà, tha mạng..."  

 

Lão già khô gầy hoảng sợ, cầu xin tha thứ: "Tôi biết sai rồi, tôi nói..."  

 

"Tôi bằng lòng nói tất cả cho ông!"  

 

Sức mạnh thần hồn kia biến mất!  

 

Lão ta run rẩy không ngừng: "Đại nhân, tôi tên là Yến Bách Lý, từng là người tu võ cảnh giới Chân Linh tại Thánh Vực".  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Cảnh giới Chân Linh? Đây là cảnh giới gì?"  

 

"So với cảnh giới Giới Chủ thì thế nào?"  

 

Yến Bách Lý cười lạnh: "Đúng là con sâu ngồi dưới đáy giếng, Giới Chủ tính cái thá gì?"  

 

Lão ta chẳng thèm trả lời vấn đề của Diệp Bắc Minh!  

 

Một giây sau.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên bộc phát ra hơi thở, đè xuống lão ta!  

 

Ầm ầm!  

 

Thần hồn Yến Bách Lý suýt chút nữa sụp đổ: "Đừng..."  

 

Giọng nói lạnh như băng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Cậu ấy là chủ nhân của tôi, ông dám nói cậu ấy là sâu kiến?"  

 

"Gì cơ?"  

 

Mặt mũi Yến Bách Lý tràn đầy hoảng sợ, suýt chút nữa bị dọa chết khiếp!  

 

"Tháp này nhận Diệp Bắc Minh là chủ nhân?"

"Một triệu năm trước, biết bao nhiêu cao thủ khủng bố suýt chút nữa đánh sụp cả chiến trường Thái Cổ chỉ vì tòa tháp này!"  

 

"Thằng Diệp Bắc Minh này có tài đức gì mà có thể trở thành chủ nhân của tháp? Đù má!"  

 

Trong lòng Yến Bách Lý dâng lên nỗi xúc động chửi thề!  

 

Lão ta cuối cùng cũng biết, vì sao Diệp Bắc Minh có thể nghịch thiên đến thế!  

 

Tất cả đều bởi vì tòa tháp này!  

 

Lão ta hít sâu một hơi, vội vàng trả lời Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, Giới Chủ nhiều nhất được coi là người mạnh nhất của loại thế giới như thế giới Cao Võ!"  

 

"Nếu là ở Thánh Vực, Giới Chủ chỉ được xem là cao thủ bình thường!"  

 

"Loại không được xếp hạng!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh thâm thúy: "Thực lực của cảnh giới Chân Linh thế nào?"  

Yến Bách Lý nhanh chóng giải thích: "Có thể so với các Thần thú Chân Linh thượng cổ như Chân Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân".  

 

 

"Cho nên mới gọi là cảnh giới Chân Linh!"  

 

 

"Chân Long?"  

 

 

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: "Tộc Rồng đen cũng là Chân Long, vì sao sức chiến đấu còn không sánh nổi với Giới Vương?"  

 

 

Yến Bách Lý đáp: "Thưa cậu Diệp, tộc Rồng đen chỉ có thể coi là á long".  

 

 

"Mà Chân Long chỉ có một loạt duy nhất, Hoàng Kim Thánh Long!"  

 
 
Chương 2731: Chẳng lẽ là mẹ anh làm?


 

 Sư phụ Hắc Long Vương lợi dụng thiên kiếp của anh để ấp một viên trứng rồng.  

 

Bên trong chính là một con Hoàng Kim Thánh Long!  

 

Yến Bách Lý gật đầu: "Đúng vậy, số lượng Hoàng Kim Thánh Long cực kỳ ít ỏi".  

 

"Tùy tiện tóm lấy một con Hoàng Kim Thánh Long trưởng thành cũng ít nhất có thực lực ở cảnh giới Chân Linh!"  

 

Diệp Bắc Minh trầm ngâm: "Ông nói từng gặp tháp nhỏ, chuyện này là sao?"  

 

Yến Bách Lý nuốt nước miếng: "Cậu Diệp, là như này".  

 

"Năm đó, tôi từ Thánh Vực tiến vào chiến trường Thái Cổ vì muốn tìm kiếm di tích Thái Cổ".  

 

"Nghe thấy âm thanh chiến đấu, tôi đuổi tới chỗ sâu trong một di tích cổ xưa!"  

 

"Tôi thấy được một đám người đang tranh đoạt tòa tháp xuất hiện bên trong thần hồn của cậu!"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục dồn dập: "Ông nói một đám người tranh đoạt bản tháp, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"  

  Advertisement

"Tôi cũng không biết".  

 

Thần hồn Yến Bách Lý lắc đầu.  

 

Nhớ lại cảnh tượng năm đó, trong con ngươi lão ta hiện lên một chút sợ hãi: "Những cường giả kia đều quá kinh khủng, tôi chưa bao giờ gặp qua người tu võ mạnh mẽ như thế!"  

 

"Bọn họ duỗi tay là có thể xé rách không gian, tùy tiện một kích đều mang theo lực lượng phép tắc!"  

 

"Có một cô gái hình như sớm đã bị thương, nhưng cô gái này dường như còn đáng sợ hơn!"  

 

"Cô ta giết chết tất cả các cường giả kinh khủng..."  

 

"Sau đó, cô ta mang theo tòa tháp này... cũng chính là ngài..."  

 

"Tiến vào trong Thần miếu!"  

 

Yến Bách Lý cười xấu hổ: "Tôi cũng muốn nhặt nhạnh chút chỗ tốt, nên theo sau cô ta vào Thần miếu".  

 

"Ai ngờ tòa Thần miếu kia quá kinh khủng, tôi mới vừa bước vào đã bị một trận pháp đánh nát thân xác!"  

 

"Thần hồn của tôi trốn vào bên trong một tòa cung điện bằng đá, cũng chính là tòa điện đá màu đen mọi người đang ở bên trong".  

 

"Sau này, một đám người Hoa tộc cũng tìm được Thần miếu, một người đàn ông tên là Diệp Phá Thiên mang tòa điện đá màu đen này ra khỏi chiến trường Thái Cổ!"  

 

"Lúc mới bắt đầu, thần hồn của tôi bị tổn thương, hoàn toàn chẳng có biện pháp làm gì".  

 

"Sau mấy trăm ngàn năm, sức mạnh thần hồn của tôi khôi phục một chút, nên dần khống chế một số người để làm việc cho tôi".  

 

"Nhưng tài nguyên của thế giới Cao Võ vẫn quá thiếu thốn, chỉ có trở lại Thánh Vực, tôi mới có thể sống lại..."  

 

Yến Bách Lý nói ra hết thảy.  

 

Toàn bộ những việc lão ta làm đều vì sống lại!  

 

Trở lại Thánh Vực!  

 

Lão ta không muốn ở lại thế giới Cao Võ lâu thêm một phút!  

 

Diệp Bắc Minh cau mày!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng không nói!  

 

Yến Bách Lý nói tiếp: "Theo đạo lý mà nói, ngài hẳn vẫn còn ở trong Thần miếu mới đúng".  

 

"Chẳng lẽ là Diệp Phá Thiên mang ngài ra ngoài?"  

 

Lão ta tự hỏi tự trả lời: "Không đúng, lúc Diệp Phá Thiên rời khỏi Thần miếu, anh ta không lấy được tòa tháp này".  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích!  

 

Chẳng lẽ là mẹ anh làm?  

Giọng nói lạnh lẽo của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Ông còn biết cái gì?"  

 

 

Yến Bách Lý nhanh chóng trả lời: "Đại nhân, tôi đã nói ra tất cả những gì tôi biết!"  

 

 

Vù!  

 

 

Một nguồn sức mạnh hủy diệt nghiền ép xuống!  

 

 

Thần hồn Yến Bách Lý bay ra khỏi thân thể Diệp Bắc Minh, hóa thành một bóng mờ hung hăng đập xuống đất!  

 

 

Thần hồn gần như sụp đổ, nứt ra từng lỗ hổng ghê người!  

 
 
Chương 2732: “Đừng huyên thuyên, nói trọng tâm nào!”


 

Người nọ quỳ rạp xuống, dập đầu tới tấp cầu xin tha tội.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu áp lực của mình lại: “Nhóc à, có vẻ tên kia không biết gì thật!”  

 

“Nếu muốn biết về lai lịch của bổn tháp thì chỉ còn cách đến chiến trường Thái Cổ một chuyến mới được!”  

 

Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Tháp nhỏ, ông không có chút tò mò nào ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một hồi rồi bảo: “Ngoài một vài tin tức từ nhiều đời ký chủ thì còn có trí nhớ mơ hồ của chủ nhân đời thứ nhất nữa”.  

 

“Còn lại tôi đều không nhớ rõ, người phụ nữ đưa tôi đến chiến trường Thái Cổ kia là ai chứ?”  

 

“Tôi đến từ Thánh Vực ư?”  

 

“Cớ sao bọn cường giả kia lại muốn cướp đoạt tôi?”  

 

“Tôi có trực giác rằng liệu người sáng tạo nên tôi đã chết rồi chăng?”  

 

“Còn nữa, tại sao ký ức của tôi lại biến mất?”  

  Advertisement

“Vì sao tôi lại khác với những khí hồn bình thường mà có suy nghĩ riêng của chính mình?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục càng nói càng kích động.  

 

Sóng gió nổi lên cuồn cuộn như động đất sắp tới.  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng an ủi ông ta: “Tháp nhỏ, đừng kích động”.  

 

“Một ngày nào đó tôi sẽ dẫn ông đi điều tra chân tướng thật hư ra sao mà!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cảm kích nói: “Nhóc à, cảm ơn cậu nhé!”  

 

“Hai ta là một thể, đã trải qua nhiều chuyện sinh tử cùng nhau nên không cần nói lời cảm ơn đâu”.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu.  

 

“Sai rồi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: “Chỉ có cậu trải qua chuyện sinh tử, bổn tháp đâu có chết được”.  

 

“Nếu cậu chết thì bổn tháp vẫn có thể bỏ trốn được!”  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co lại.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to nói: “Nhóc à, cậu may mắn thật đó!”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Vật liệu làm nên cái ghế đá này chính là đá Hỗn Độn đó!”  

 

“Đá Hỗn Độn ư?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc.  

 

Khi anh tập võ ở Côn Luân Hư đã từng nghe nói về nó.  

 

“Nó là đá Hỗn Độn sinh ra từ thời khai thiên lập địa, từ khi thế giới vẫn còn là một đống hỗn độn ư?”  

 

Tháp Càn Khôn trả lời chắc nịch: “Đúng thế! Không ngờ cậu còn biết nhiều đến vậy đấy”.  

 

Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Cái này có ích gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Đá Hỗn Độn có rất nhiều công dụng, mà tác dụng lớn nhất của nó là...”  

 

“Chế tạo thế giới bỏ túi!”  

 

“Thế giới bỏ túi ư?”  

Đôi mắt Diệp Bắc Minh bỗng rực sáng: “Thế giới bỏ túi là gì thế? Nghe có vẻ rất mạnh!”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng đáp lại: “Nó đâu chỉ mạnh không mà phải là cực kỳ mạnh!”  

 

 

Diệp Bắc Minh sững sờ: “...”  

 

 

“Đừng huyên thuyên, nói trọng tâm nào!”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thế giới bỏ túi cấp thấp nhất chính là nhẫn chứa vật”.  

 

 

“Nhưng nó cũng không được coi là thế giới bỏ túi, nhẫn chứa vật không thể chứa vật còn sống vào đó được!”  

 
 
Chương 2733: Điều đó khiến anh cảm thấy là lạ.


 

 “Hơn nữa, không gian sẽ càng lúc càng lớn theo độ hoàn thiện của thế giới!”  

 

“Có thể nói không gian bên trong bổn tháp cũng là một loại thế giới bỏ túi!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng rực rỡ: “Nếu thế giới bỏ túi vô hạn hoàn thiện thì sẽ như thế nào?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nó sẽ trở thành một thế giới chân thật!”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Bắc Minh hồi hộp hỏi tiếp: “Nói rõ hơn được không?”  

  Advertisement

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nếu tất cả pháp tắc đều được hoàn thiện thì sẽ có núi có sông”.  

 

“Còn có cả trời trăng sao, vậy thì nó có khác gì một đại lục không?”  

 

“Nếu cậu hoàn thiện thế giới bỏ túi thành một đại lục vậy khi đó nó còn có gì khác với một thế giới chân thật chứ?”  

 

Trái tim DIệp Bắc Minh đập loạn xạ.  

  Advertisement

Lúc này, anh như tóm được cái gì đó vậy.  

 

Nhưng mà.  

 

Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua.  

 

“Tháp nhỏ, làm cách nào mới có thể biến cái ghế của miếu thần này thành thế giới bỏ túi của tôi thế?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu nói: “Tạm thời thực lực của cậu còn chưa đủ, đợi đến khi cậu tới cảnh giới Giới Chủ rồi nói tiếp”.  

 

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.  

 

Anh niệm suy nghĩ đưa tòa điện bằng đá kia vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Ánh mắt anh chuyển sang người Yến Bách Lý: “Xử trí lão ta thế nào đây?”  

 

Rầm!  

 

Yến Bách Lý quỳ xuống thưa: “Cậu Diệp, giờ Tổng viện Giám Sát đều nằm dưới sự khống chế của tôi!”  

 

“Chỉ cần cậu tha cho tôi thì tôi sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn Yến Bách Lý: “Ký khế ước thần hồn, đời đời kiếp kiếp làm nô lệ của tôi!”  

 

“Làm vậy tôi sẽ tha cho cái mạng chó nhà ông!”  

 

“Cái gì?”  

 

Yến Bắc Lý kinh hãi.  

 

Ký khế ước thần hồn ư?  

 

Trở thành nô lệ đời đời kiếp kiếp sao?  

 

Lão ta thầm nghĩ rằng mình có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung, chỉ cần giữ mạng thì lo gì không có củi đốt.  

 

Anh thấy Yến Bách Lý do dự.  

 

Diệp Bắc Minh chả thèm lằng nhằng mà giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên chém xuống.  

 

Ầm ầm!  

 

Một luồng khí tức nghiền nát như muốn hủy diệt mọi thứ ập tới.

Yến Bách Lý sợ run người bèn vội nói: “Cậu Diệp, tôi đồng ý, tôi đồng ý mà...”  

 

Diệp Bắc Minh bèn nhỏ một giọt máu xuống.  

 

Yến Bách Lý bước lên, phân thần hồn của mình ra.  

 

Phù văn nháy mắt đã lóe sáng khắp viện, vầng sáng đỏ rực lấp kín không gian.  

 

Hai người đã ký khế ước thần hồn.  

Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, sau này đừng gọi tôi là cậu chủ Diệp gì hết”.  

 

 

“Ông gọi tôi là cậu Diệp được rồi!”  

 

 

Anh cũng không phải người cổ hủ, tuy rằng bản thân vẫn đang ở thế giới Cao Võ.  

 

 

Người ngoài gọi anh là cậu chủ Diệp còn chưa tính.  

 

 

Đến người hầu bên cạnh mình cũng gọi anh là cậu chủ Diệp nữa.  

 

 

Điều đó khiến anh cảm thấy là lạ.  

 
 
Chương 2734


 

 Sau khi bước vào trong viện, ông ta kinh ngạc trừng mắt.  

 

Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư.  

 

Bên cạnh Diệp Bắc Minh là một ông lão gầy còm trông như người hầu đang cung kính cúi người.  

 

“Đại... đại nhân... ngài...”  

 

“Ngài làm sao vậy?”  

 

Vương Bình An nghẹn họng đứng nhìn.  

  Advertisement

Yến Bách Lý trầm giọng nói: “To gan, trước mặt cậu Diệp thì không có đại nhân gì hết!”  

 

“Từ nay trở đi, Tổng viện Giám Sát tùy cậu Diệp quyết định!”  

 

Vương Bình An không thể tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Cậu Diệp?”  

 

Ông ta hơi do dự nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.  

 

Yên Bách Lý đưa tay lên áp chế ông ta.  

  Advertisement

Tiếng nổ rung trời vang vọng, chân Vương Bình An khuỵnh xuống, đầu gối dán chặt vào mặt đất.  

 

“Lời bổn tọa nói ông nghe không hiểu à?”  

 

“Vâng, vâng, vâng ạ, tuân lệnh!”  

 

Vương Bình An điên cuồng dập đầu, lòng thầm kinh hãi.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, Thánh Tộc.  

 

Lạc Chính Hùng dẫn theo Lạc Khuynh Thành trở về Thánh Tộc rồi tìm người kiểm tra tình trạng của cô ấy.  

 

Kiểm tra thấy Lạc Khuynh Thành chỉ hôn mê, khí huyết thiếu hụt.  

 

Chỉ cần chăm sóc tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe lại, nghe vậy khiến Lạc Chính Hùng thầm thở phào.  

 

Lạc phu nhân đứng một bên trầm tư nói: “Gia chủ, tên Diệp Bắc Minh kia là người của Ma tộc thật à?”  

 

“Xem ra lời đồn hai mươi tư năm trước về chuyện một cô gái Hoa tộc đã sinh ra một đứa bé với Thiên Ma tộc là thật rồi!”  

 

“Vậy có lẽ đứa bé đó biết đâu là Diệp...”  

 

“Phu nhân!”  

 

Lạc Chính Hùng cắt ngang lời Lạc phu nhân.  

 

Ánh mắt ông ta trầm xuống: “Thiên Ma tộc là đối thủ một mất một còn với Thánh Vực, nếu chuyện này truyền ra ngoài!”  

 

“Đứa con rể mà lão phu chọn sẽ gặp nguy hiểm mất!”  

 

“Nhưng mà...”  

 

Lạc phu nhân nhướng mày: “Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chuyện này cũng lọt ra ngoài mà thôi!”  

 

“Ai đó?”  

 

Lạc Chính Hùng quát to.  

 

Vút!  

 

Ông ta mau chóng bước ra ngoài cửa, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.  

 

Không một bóng người.  

 

Lạc Chính Hùng bình tĩnh đóng cửa phòng rồi lắc đầu nói: “Không thấy ai hết!”  

 

Lạc Phu Nhân thở phào một hơi.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Ầm!  

 

Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ bùng lên làm chấn động cả nhà họ Lạc của Thánh Tộc.  

Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy tới quỳ xuống nói: “Cửa truyền tống có phản ứng ạ!”  

 

 

“Cái gì? Đi mau!”  

 

 

Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân liếc nhìn nhau rồi cùng đi vào nơi sâu nhất Thánh Tộc.  

 

 

Một lát sau, người nhà họ Lạc tụ tập trước một cánh cửa truyền tống cũ xưa.  

 

 

Ánh mắt của mọi người dán chặt vào cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ kia.  

 

 

Vút!  

 
 
Chương 2735


 

 

Ngay sau đó.  

 

 

“Đây là thế giới Cao Võ à?”  

 

 

“Trông thật giống bãi rác!”  

 

 

“Nghe nói trước kia có người tới đây cướp bóc mấy chục lần, chỗ này còn long mạch à?”  

 

 

Một loạt giọng nói ngạo mạn vang lên.  

 

 

Người nhà họ Lạc tập trung nhìn họ.  

 

 

Đằng kia có ba mươi mấy thanh niên nam nữ quần áo lụa là đang khoanh tay đứng.  

 

 

Bọn họ đều dùng nửa con mắt nhìn người khác.  

 

 

Ở đằng sau bọn họ là hơn mười lão già híp mắt, cúi đầu.  

 

 

Trông họ như đang say giấc nồng vậy.  

 

 

Trừ phi đám nam thanh nữ tu kia gặp nguy hiểm chí mạng, nếu không thì bọn họ sẽ không ra tay.  

 

 

Cầm đầu là một người mặc đồ tím, người nọ nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc: “Ai là gia chủ?”  

 

 

Lạc Chính Hùng nhanh chóng bước lên: “Tôi là Lạc Chính Hùng, là người đứng đầu nhà họ Lạc”.  

 

 

“Xin hỏi cậu đây là?”  

 

 

Người thanh niên mặc đồ tím lạnh giọng nói: “Hàn Tông!”  

 

 

“Hàn Lương chết thế nào?”  

 

 

Lạc Chính Hùng thầm than không ổn.  

 

 

Khi ông ta đang suy nghĩ nên giải thích thế nào.  

 

 

Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông nói: “Cậu Hàn à, Hàn Lương đã bị một kẻ tên Diệp Bắc Minh sát hại ạ!”  

 

 

“Cậu ta là sư đệ của con gái Lạc Chính Hùng, hơn nữa nghe nói rằng tên đó có huyết thống của Thiên Ma tộc!”  

 

 

“Ông nói gì?”  

 

 

“Thiên Ma tộc?”  

 

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

 

Trước cửa truyền tống, ba mươi mấy người thanh niên xôn xao bàn tán, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên kia.  

 

 

Đến cả hơn mười lão già đang híp mắt đằng sau cũng mở mắt.

 

Một luồng sát ý rét lạnh ập tới.  

 

Lạc Chính Hùng gầm lên: “Lạc Thạch Lăng, ông nói bậy gì đó, mau câm miệng cho tôi!”  

 

 

Lạc Thạch Lăng biết rằng đây chính là cơ hội xoay người duy nhất của mình.  

 

 

Chỉ có cách lật đổ Lạc Chính Hùng, ông ta mới có thể trở thành người đứng đầu Thánh Tộc.  

 

 

Lạc Thạch Lăng vừa định lên tiếng.  

 

 

Lạc Chính Hùng đã tức giận cắt ngang lời ông ta: “Lạc Thạch Lăng, hóa ra người nghe lén vừa rồi là ông!”  

 

 

“Ông còn dám nói xằng nói bậy nữa thì trục xuất khỏi Thánh Tộc!”  

 

 

Đồng tử Lạc Thạch Lăng co rút.  

 

 

Ông ta không chắc người của Thánh Vực liệu có giúp mình hay không.  

 

 

Ông ta nhìn Lạc Chính Hùng, hơi do dự nói: “Cậu Hàn, tôi...”  

 

 

Người thanh niên mặc áo tím tên Hàn Tông đưa tay lên, luồng lực lượng khủng khiếp ập tới.  

 

 

Lạc Chính Hừng bay về phía Hàn Tông.  

 

 

Hàn Tông bóp chặt cổ ông ta.  

 

 

Lạc phu nhân kinh hãi, lắp bắp: “Gia chủ!”  

Người nhà họ Lạc đầy hoảng sợ.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

“Răng rắc”, cổ Lạc Chính Hùng bị Hàn Tông bóp nát.  

 

 

Động tác của gã rất lưu loát.  

 

 

Thi thể của ông ta nằm liệt trên mặt đất.  


Hàn Tông lạnh lùng nhìn Lạc Thạch Lăng: “Nói!” 

 
 
Chương 2736: “Tất nhiên là cảm động rồi!”


 Tất cả mọi người lặng thinh.  

 

 

Lạc phu nhân xụi lơ, đôi mắt đỏ bừng mở to: “Chính Hùng... không!”  

 

Lạc phu nhân không thể chấp nhận chồng mình đã ra đi như vậy.  

 

Trên giường, Lạc Khuynh Thành bỗng mở mắt, đôi mắt xinh đẹp đỏ thẫm như nhỏ máu: “Bố ơi!”  

 

Lạc Thạch Lăng bỗng trừng to mắt, không thể tin nhìn thi thể của Lạc Chính Hùng.  

 

Những người khác của nhà họ Lạc rất khiếp hãi.  

 

“Gia chủ!”  

  Advertisement

Ba luồng khí tức khủng khiếp tỏa ra, chúng từ ba hướng khác nhau nhắm thẳng tới chỗ Hàn Tông.  

 

“To gan!”  

 

Đằng sau Hàn Tông, một lão già mắc xếch cười khẩy.  

 

Lão già đó bước lên che chắn trước người Hàn Tông, năm ngón tay nắm chặt, liên tục tung ra ba quyền.  

 

Rầm! Rầm! Rầm!  

  Advertisement

Ba người kia đi đời.  

 

Lão già mắt xếch kia làm xong chuyện thì nhẹ nhàng thong dong lùi xuống cuối hàng.  

 

Hàn Tông nhếch mép cười khẩy, nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc.  

 

“Còn có ai muốn giết tôi không?”  

 

Tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nói chữ nào.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Lạc phu nhân đau thấu tận tim gan gào lên: “Cậu giết chồng tôi, tôi phải khiến cậu đền mạng!”  

 

Lạc phu nhân bỗng nhiên cuồng nộ lao tới tấn công Hàn Tông.  

 

Hàn Tông thuận chân đá một phát, Lạc phu nhân bị đánh bay văng xa ra ngoài như bị sét đánh.  

 

Rồi Lạc phu nhân thê thảm té ngã trên mặt đất, nơi rớt xuống nứt tận mấy khe mới ngừng lại.  

 

“Mẹ!”  

 

Lạc Khuynh Thành xuất hiện, đầu tiên cô ấy thấy thi thể của Lạc Chính Hùng: “Bố ơi!”  

 

Bố mình chết thảm.  

 

Mẹ thì bị trọng thương.  

 

“Á...”  

 

Cô ấy lao tới đó như đang trong cơn điên.  

 

Cô ấy ôm chặt Lạc phu nhân vào ngực: “Không... không, mẹ không được chết!”  

 

“Mẹ, con xin mẹ đó, mẹ đừng có việc gì mà!”  

 

Lạc phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, tay không cách nào nâng dậy nổi: “Khuynh Thành... mẹ xin lỗi, mẹ thật lòng xin lỗi con...”  

 

“Con đừng hận mẹ với bố con nhé, chúng ta không phải cố ý để mình con lại chiến trường Thái Cổ đâu...”  

 

Nước mắt Lạc Khuynh Thành ào ào tuôn ra như mưa rơi, cô ấy nắm chặt tay Lạc phu nhân.  

 

Giờ đây cô ấy chỉ biết gật đầu nói: “Con biết, con biết hết mà!”  

 

“Mẹ, con tha thứ cho hai người, sau này con sẽ không bao giờ ngang ngược thích làm gì thì làm nữa!”  

 

“Hu hu hu, mẹ ơi đừng bỏ con đi mà...”  

 

Lạc phu nhân mỉm cười vui vẻ nói: “Mẹ với bố con đều rất vừa ý Diệp Bắc Minh, chúng ta sẽ không nhúng tay vào việc hôn nhân của con nữa”.  

 

“Nếu con thích cậu ta, thì cứ... cứ...”  

 

Câu nói còn chưa dứt thì tay đã thả xuống.  

 

“Mẹ, mẹ ơi!”  

 

Lạc Khuynh Thành gào khóc.  

 

“Hu hu hu, thật là tình mẫu tử thiêng liêng mà!”  

 

Hàn Tông giả bộ lau chút nước mắt nói: “Ôi tôi cảm động quá đi mất, các người không thấy cảm động à?”  

Đám nam thanh nữ tú của Thánh Vực kia cười cợt chế nhạo.  

 

 

“Tất nhiên là cảm động rồi!”  

 

 

“Hu hu hu, tôi cảm động phát khóc luôn nè!”  

 

 

“Trước khi chết bố mẹ đã được con gái tha thứ, hiểu lầm đã được hóa giả, ôi thật khiến người ta cảm động mà!”  

 

 

“Ha ha ha ha... nếu cảm động, sao các người không khóc hả?”  

 

 

“Xin lỗi nhé, tôi không khóc được, cũng có phải bố mẹ tôi chết đâu chứ!”  

 

 
 
Chương 2737: “Còn định chạy à? Nằm mơ đi!”


 

Mái tóc dài của cô ấy chuyển sang màu tím, sau lưng tỏa ra một luồng ma khí màu đen.  

 

Đôi mắt sáng ngời long lanh giờ cũng đỏ rực.  

 

Nhất niệm thành ma.  

 

“Ma khí thật mạnh!”  

 

“Khí tức của Thiên Ma tộc à?”  

 

Bọn Hàn Tông kinh ngạc.  

 

“Các người, tất cả các người đều đáng chết!”  

 

Lạc Khuynh Thành hóa thành một bóng đen rồi xông lên như một cơn lốc.  

 

Nháy mắt cô ấy đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Tông rồi đánh bay gã ra xa.  

 

“To gan!”  

  Advertisement

Lão già mắt xếch vừa ra tay khi nãy kia hừ, rồi đón được Hàn Tông giữa không trung, xong lão già đó đưa tay lên tung chưởng tới.  

 

Phụt!  

 

Lạc Khuynh Thành bị đánh bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi.  

 

“Bố, mẹ!”  

 

Lạc Vô Tà chạy tới, bay lên đỡ được Lạc Khuynh Thành đang trọng thương.  

 

Ánh mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chị ơi!”  

 

Vết thương của Lạc Khuynh Thành vốn còn chưa khôi phục nữa là.  

 

Cô ấy mất ý thức.  

 

Hàn Tông đưa tay lau khóe miệng mình, cúi đầu thì thấy trên tay có máu.  

 

Nụ cười trên mặt gã biến mất chỉ còn lại sự hung tợn trên mặt: “Chỉ là lũ kiến hôi mà cũng có thể làm tôi bị thương à?”  

 

“Mẹ kiếp, giết sạch bọn chúng cho tôi!”  

 

“Vâng ạ!”  

 

Lão già mắt xếch gật đầu rồi bay tới như một cơn gió xoáy.  

 

Lão già đó tới ngay trước chỗ Lạc Vô Tà rồi tung chưởng trúng ngay hai chị em bọn họ.  

 

“Đùng đùng”, một lão già của Thánh Tộc bỗng xuất hiện, dùng thân thể đỡ lấy một chưởng đó: “Cậu chủ, mau dẫn cô chủ đi mau!”  

 

“Mau đi tìm cậu Diệp, chỉ có cậu Diệp...”  

 

Lão già mắt xếch bỗng mạnh tay hơn, giọng nói của ông lão Thành Tộc đó im bặt.  

 

Cơ thể ông lão bị phân thành bốn năm phần.  

 

Luồng khí hung mãn lan tới đánh bay hai chị em bọn họ ra ngoài.  

 

Lạc Vô Tà đỡ Lạc Khuynh Thành dậy rồi xoay người tháo chạy như người điên.  

 

Lão già mắt xếch cười khẩy nói: “Muốn chạy hả? Có hỏi ý lão phu không thế?”  

 

Vút!  

 

Lão già đó bước ra, tốc độ di chuyển nhanh hơn hai chị em hàng chục lần, nháy mắt đã đuổi kịp bọn họ.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Ba ông lão cảnh giới Vực Chủ xuất hiện chặn lão già mắt xếch đó lại: “Đừng hòng làm tổn thương cậu chủ với cô chủ!”  

Ngay khi Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành sắp biến mất.  

 

 

Lão già mắt xếch hét lên: “Chỉ dựa vào chúng bây mà cũng ngăn lão phu à? Chết hết đi!”  

 

 

Bàn tay gầy còm khô queo chụp tới, nháy mắt ba ông lão đó đã hy sinh.  

 

 

Lục Tuyết Kỳ chạy tới, nhét mấy viên đan dược vào miệng hai chị em họ: “Đi theo tôi!”  

 

 

“Còn định chạy à? Nằm mơ đi!”  

 

 

Lão già mắt xếch nhanh chóng đuổi theo.  

 
 
Chương 2738: Ảnh Thuấn!


 

 Lão già đó đành tối sầm mặt chạy về.  

 

Mặt mày Hàn Tông âm trầm đến đáng sợ: “Hàn Khâu, ông làm ăn kiểu gì thế?”  

 

“Chỉ là hai con kiến hôi mà tên vô dụng nhà ông cũng không bắt được à?”  

 

Hàn Khâu cúi đầu, đôi mắt già nua đỏ rực như nhỏ máu: “Cậu chủ, là do lão nô vô dụng ạ!”  

 

“Lão nô thề rằng, cho dù là tới tận chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết chết hai chị em đó!”  

 

Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Cậu Hàn à, hai người này chắc chắn sẽ đến tìm Diệp Bắc Minh!”  

 

Ánh mắt Hàn Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh!”  

 

“Cậu ta ở chốn nào?”  

 

Lạc Thạch Lăng mỉm cười nịnh nọt: “Cậu Hàn à, bây giờ chắc là cậu ta đang ở Tổng viện Giám Sát!”  

 

Hàn Tông ra lệnh: “Hàn Khâu, đến Tổng viện Giám Sát!”  

  Advertisement

“Giết hai chị em đó rồi cầm đầu của Diệp Bắc Minh về đây cho tôi!”  

 

“Vâng ạ!”  

 

Hàn Khâu hỏi vị trí của Tổng viện Giám Sát rồi xoay người rời đi.  

 

Lạc Thạch Lăng nhìn thoáng qua Hàn Khâu, hơi lo lắng hỏi: “Cậu Hàn, cậu định cho một mình lão ta đi sao?”  

 

“Cậu không đi à?”  

 

Hàn Tông khinh thường nói: “Chỉ là giết mấy con kiến mà còn cần tôi tự đi à?”  

 

“Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!”  

 

Rồi quay đầu nhìn những kẻ khác: “Việc săn rồng bắt đầu!”  

 

Đám nam thanh nữ tú đó liếm môi: “Trò hay bắt đầu rồi!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi chỗ sâu Tổng viện Giám Sát.  

 

Vương Bình An đi theo đằng sau như một tên lâu la tiểu tốt.  

 

“Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi!”  

 

Phùng Vũ toát mồ hôi chạy tới: “Người thanh niên chúng ta gặp ở Long Đảo lần trước dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần tới cầu cứu ạ”.  

 

“Họ còn nói muốn tìm cậu Diệp!”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc, Thánh Tộc ư?  

 

Lẽ nào là đại sư tỷ và bát sư tỷ?  

 

Anh tóm lấy áo Phùng Vũ: “Có chuyện gì xảy ra thế? Bọn họ bị làm sao hả?”  

 

Phùng Vũ sợ xanh mặt, ông ta chưa từng thấy Diệp Bắc Minh lại nôn nóng như vậy: “Cậu Diệp... Bọn họ đang ở ngay cửa học viện ạ...”

“Chết tiệt!”  

 

Diệp Bắc Minh buông Phùng Vũ ra rồi chạy vọt tới cửa Tổng viện Giám Sát.  

 

Đúng lúc anh thấy hai người Lục Tuyết Kỳ và Lục Vô Tà, còn cả Lạc Khuynh Thành đầy ma khí đang nằm trên mặt đất.  

 

“Chị, chị đừng chết mà!”  

 

"Cậu ta là em trai của đại sư tỷ ư? Chẳng trách lần trước đã giúp mình".  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh liếc mắt là nhận ra Lạc Khuynh Thành đang bị thương rất nặng.  

 

“Đại sư tỷ!”  

Ảnh Thuấn!  

 

 

Nháy mắt anh đã xuất hiện trước mặt ba người họ, ngồi xổm xuống điều trị cho Lạc Khuynh Thành.  

 

 

“Bát sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”  

 

 

“Chẳng phải mọi người đã quay về Thánh Tộc rồi à? Sao đại sư tỷ lại bị thương nặng đến thế?”  

 

 

Giọng Diệp Bắc Minh trầm khàn, tràn ngập sự giận dữ vô tận.  

 

 

Đôi mắt Lục Tuyết Kỳ đỏ bừng, nước mắt như sắp trào ra, cái mũi chua xót nói: “Bỗng nhiên người của Thánh Vực tới, giết chết bố của đại sư tỷ!”  

 

 

“Lạc phu nhân báo thù cho chồng mình nhưng lại bị một người thanh niên tên Hàn Tông sát hại!”  


“Đại sư tỷ trơ mắt nhìn bố mẹ mình chết thảm nên nhất niệm thành ma...” 

"Cậu dám làm điều đó sao?"  

 

 

Đôi mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chính là lão ta, chính lão ta đã đánh chị tôi bị thương!”  

 

 

Diệp Bắc Minh giẫm nát đùi Hàn Khâu: “Ông nói tôi nghe thử hậu quả khi đắc tội nhà họ Hàn là gì?”  

 

 

“Á!”  

 

 

Hàn Khâu la hét như heo chọc tiết, đôi mắt lão ta chứa đầy sự cay độc: “Đồ súc sinh, sao cậu dám đối xử với tôi như vậy hả?”  

 

 

“Tôi muốn giết cậu...”  
 
Chương 2739: "Cậu dám làm điều đó sao?"


 

 “Nếu không nhờ nhà họ Lạc còn một vài người hầu trung thành nên ba người bọn chị mới có cách sống sót chạy ra khỏi nhà họ Lạc!”  

 

“Cái gì!”  

 

Lòng Diệp Bắc Minh dấy lên một cơn tức giận.  

 

Anh đau lòng nhìn đại sư tỷ.  

 

Năm ấy, Diệp Bắc Minh cũng tận mắt chứng kiến bố mẹ chết thảm.  

 

Tuy rằng sau này anh đã biết họ là bố mẹ nuôi của mình.  

  Advertisement

Nhưng nỗi đau xé lòng ấy đời này khiến anh lòng quên được.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, có một người tu võ cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong đang tới đây!”  

 

“Khí tức trên người kẻ đó khá giống với trên người đại sư tỷ, có lẽ hung thủ chính là người này!”  

 

Sát ý cuồn cuộn ánh lên trong mắt Diệp Bắc Minh: “Cách bao xa?”  

 

“Ba trăm lý!”  

 

Diệp Bắc Minh ổn định vết thương của Lạc Khuynh Thành.  

 

Rồi anh từ từ đứng dậy.  

 

Anh vung tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.  

 

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, luồng ma khí đen tuyền cuồn cuộn trên người.  

 

Người của Tổng viện Giám Sát kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, lúc này, anh như bị thiêu đốt trong một ngọn lửa màu đen.  

 

Một bóng người đen tuyền xẹt qua như sao chổi bay tới, đứng trên bầu trời Tổng viện Giám Sát nhìn xuống mọi người.  

 

Người nọ chính là Hàn Khâu.  

 

Lão ta cười khẩy nói: “Chạy à, sao không chạy tiếp nữa đi?”  

 

Diệp Bắc Minh trầm giọng quát: “Tháp nhỏ, giữ người sống!”  

 

“Được!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lại, lực lượng bỗng bùng nổ.  

 

Diệp Bắc Minh giậm chân, mặt đất ầm ầm nứt vỡ.  

 

Thoáng chốc anh đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Khâu, cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.  

 

Hàn Khâu sửng sốt, nổi giận quát: “Cái gì thế, sao lại dám chủ động ra tay với lão phu chứ?”  

 

“Lão phu ban cho cậu...”  

 

Từ “cái chết” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã giáng xuống người Hàn Khâu.  

 

Lão ta rớt từ trên trời cao xuống như một con chó chết rồi đâm thẳng xuống mặt đất tạo một cái hố sau bự tổ chảng.  

 

"Không thể nào, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?"  

 

Hàn Khâu nằm trong hố, đan điền vỡ nát, sức mạnh cả người biến mất.  

 

Lão ta không thể tin nổi trừng to mắt.  

 

Lão ta còn chưa kịp phản ứng lại thì một bàn tay chộp tới tóp cổ lão ta.  

 

Bàn tay đó tóm lão ta tới chỗ đại sư tỷ.  

 

Rồi vứt Hàn Khầu xuống đất như vứt rác.  

 

Lúc này Hàn Khâu mới thấy rõ gương mặt lạnh lùng hé ra: “Cậu là ai? Cậu có biết tôi là ai không hả?”  

 

“Tôi đến từ nhà họ Hàn ở Thánh Vực, cậu dám làm tôi bị thương hả?”  

"Cậu dám làm điều đó sao?"  

 

 

Đôi mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chính là lão ta, chính lão ta đã đánh chị tôi bị thương!”  

 

 

Diệp Bắc Minh giẫm nát đùi Hàn Khâu: “Ông nói tôi nghe thử hậu quả khi đắc tội nhà họ Hàn là gì?”  

 

 

“Á!”  

 

 

Hàn Khâu la hét như heo chọc tiết, đôi mắt lão ta chứa đầy sự cay độc: “Đồ súc sinh, sao cậu dám đối xử với tôi như vậy hả?”  

 

 

“Tôi muốn giết cậu...”  
 
Chương 2740: Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!


 

 Chân thứ hai của anh giẫm xuống.  

 

Một cái chân khác của Hàn Khâu tan tành.  

 

“Cậu... sao cậu dám...”  

 

Lão ta đau đớn ngất lịm đi.  

 

Diệp Bắc Minh lười lảm nhảm.  

 

Mắt anh lóe huyết quang rồi thi triển thuật sưu hồn.  

 

“Á!”, Hàn Khâu kêu rên thảm thiết, chảy hai hàng nước mắt máu.  

 

Thần hồn của lão ta suýt nữa tan biến.  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng rời khỏi: “Có người hạ cấm chế trong thần hồn của lão ta ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Có vài thế lực lớn sẽ hạ cấm chế trong đầu người dưới trướng để phòng ngừa bí mật bị lộ ra ngoài!”  

  Advertisement

“Một khi có người sưu hồn thì sẽ nổ tan xác chết tức tưởi!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Vì sao các người giết bố mẹ của đại sư tỷ tôi?”  

 

“Thánh Tộc có thù hằn gì với các người chứ?”

Dù hai chân đã bị đánh gãy nhưng Hàn Khâu vẫn kiêu ngạo cười to: “Ha ha ha ha, thù gì hả?”  

 

“Nhà họ Hàn giết người còn cần lý do sao?”  

 

“Ha ha ha ha, tiểu súc sinh, cậu dám kiêu ngạo như vậy sợ rằng còn chưa biết Thánh Vực có nghĩa là gì đâu nhỉ?”  

 

“Trưởng bối của cậu đâu rồi? Gọi bọn họ lại đây!”  

 

Lão ta nhếch miệng cười, dáng vẻ vô dùng hung tợn: “Cậu có tin không, ngay khi trưởng bối của cậu xuất hiện!”  

 

“Cậu sẽ phải quỳ gối dưới chân lão phu, cầu xin lão phu cho cậu chết một cách sảng khoái!”  

 

Diệp Bắc Minh chả thèm quan tâm lão ta, mười ba cây kim bay ra.  

 

Chúng ghim vào trong cơ thể Hàn Khâu.  

 

Ngay sau đó.  

 

Hàn Khâu cảm giác như mình đang ở dưới mười tám tầng địa ngục, có vô số ác quỷ chạy tới chỗ mình.  

 

Lũ ác quỷ đó nhào tới cuồng loạn cắn xé máu thịt của lão ta.  

 

Cả người Hàn Khâu run rẩy, đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ: “Á... đừng mà... đừng lại đây!”  

 

“Van xin cậu, đừng mà...”  

 

“Giết tôi đi, xin cậu hãy giết tôi đi!”  

 

Lão ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng khẩn cầu chỉ để chết đi.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn lão ta: “Nói, vì sao lại giết bố mẹ đại sư tỷ của tôi?”  

 

Hàn Khâu dập đầu điên cuồng: “Không có lý do gì hết, cậu chủ muốn giết thì giết thôi ạ”.  

 

“Đối với chúng tôi, người của thế giới Cao Võ chẳng bằng một con heo!”  

 

“Cậu sẽ có lý do để giết một con heo không?”  

 

Lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên ngút trời.  

 

“Mẹ kiếp!”, Lạc Vô Tà tức run người.  

 

Trong tay cậu ta chợt xuất hiện một thanh trường kiếm, rồi cậu ta hùng hổ chém vào người Hàn Khâu.  

 

Hàn Khâu vui vẻ kêu to: “Đúng, giết tôi đi, cầu xin cậu giết tôi đi!”  

Diệp Bắc Minh ngăn Lạc Vô Tà lại, rồi lắc đầu nói: “Cứ giết lão ta như vậy thì lão ta sướng quá rồi!”  

 

 

“Tôi sẽ khiến lão ta chết bằng cách đau đớn nhất!”  

 

 

Lạc Vô Tà nắm chặt thanh kiếm rồi lùi về sau.  

 

 

Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tóm lấy yết hầu của Hàn Khâu.  

 

 

Ầm!  

 

 

Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!  

 
 
Chương 2741: “Chết, chết đi, tất cả đều phải chết!”


 

 Mọi người không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới hai chữ.  

 

Thần hồn!  

 

Ngay khi thấy thần hồn của mình xuất hiện, Hàn Khâu hoảng hốt la to: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai hả?”  

 

Thần hồn diệt vong thì đến cả cơ hội đầu thai cũng chả còn.  

 

“Tôi là sát thần!”  

 

Diệp Bắc Minh thốt ra một câu ngắn ngủi.  

  Advertisement

Vừa dứt lời.  

 

Cơ thể hồng hào của Hàn Khâu héo úa, nháy mắt đã hóa thành một cái xác khô.  

 

Thần hồn của lão ta hóa thành một tia huyết quan chui vào cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Anh khoát tay, thi thể lão ta hóa thành bột mịn.  

 

Bỗng nhiên.  

  Advertisement

Đại sư tỷ mở mắt rồi hét thảm: “Bố, mẹ!”  

 

Lạc Vô Tà bước tới: “Chị ơi, chị tỉnh rồi!”  

 

Cậu ta hớt hải chạy tới nhưng Lạc Khuynh Thành như không nhận ra cậu ta mà tung ra một chưởng.  

 

Phụt!  

 

Xương sườn Lạc Vô Tà bị đánh gãy, người bay ngược ra ngoài ngã sóng soài trên mặt đất: “Chị, chị làm sao thế?”  

 

“Đại sư tỷ, cậu ta là em trai của chị đó!”  

 

Lục Tuyết Kỳ đi tới.  

 

Cô ấy vừa mới bước tới gần đó.  

 

Ma khí trên người Lạc Khuynh Thành bùng nổ.  

 

Lục Tuyết Kỳ cũng bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

“Bát sư tỷ cẩn thận!”  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên ôm Lục Tuyết Kỳ, lo lắng nhìn Lạc Khuynh Thành: “Đại sư tỷ, chị làm sao thế?”  

 

Anh chỉ thấy.  

 

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành đỏ rực, ma khí trên người quay cuồng.  

 

Làn da và máu thịt trên người đều tỏa ra luồng khí tức của ma huyết.  

 

Cô ấy nhìn thoáng qua mọi người rồi điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha, tất cả các người đều phải chết!”  

 

“Là các người hại chết bố mẹ tôi, tất cả các người đều phải chết!”  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống: “Nhóc à, đại sư tỷ của cậu bị kích thích quá nặng nên đã nhập ma rồi!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm.  

 

Một khi người tu võ tẩu hỏa nhập ma.  

 

May mắn thì có thể trở thành người ngu.  

 

Xui xẻo thì sợ rằng sẽ nổ tan xác chết luôn.  

 

“Đại sư tỷ!”  

 

Diệp Bắc Minh lao tới chỗ Lạc Khuynh Thành.  

 

Đôi mắt long lanh của Lạc Khuynh Thành giờ đây đỏ rực, không hề nhận ra Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ấy tung trảo nhắm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh.  

 

Anh không hề chống trả, nháy mắt ở ngực đã đầm đìa máu chảy, máu thịt lẫn lộn.  

 

Máu tươi phun ra như suối.  

Lục Tuyết Kỳ biến sắc: “Đại sư tỷ, chị nhìn kỹ đi, đó là tiểu sư đệ đó!”  

 

 

Diệp Bắc Minh tóm lấy cổ tay Lạc Khuynh Thành nhưng anh không dám mạnh tay.  

 

 

Tất cả chỉ vì anh sợ làm cô ấy bị thương: “Đại sư tỷ, là em nè”.  

 

 

“Chết, chết đi, tất cả đều phải chết!”  

 

 

Đôi mắt đỏ như máu của Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, một bàn tay khác thì bóp cổ anh.  

 

 

Một cảm giác nghẹt thở ập tới.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom