Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2702: “Nghĩa là sao?”


 

Lão Diệp hoàn hồn, nhanh chóng chém trường đao về phía Diệp Bắc Minh, nháy mắt không khí đã bị lão ta cắt ngang.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc con, mau né, không sẽ chết đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh chỉ đành buông tha cho gã rồi mau chóng lùi về sau, né tránh đao vừa tới kia.  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất bị nổ thành một cái lỗ rộng cả trăm mét.  

  Advertisement

Hàn Lương không may mắn lắm bị làn khí đánh bay ra ngoài, chật vật ngã sõng soài trên mặt đất.  

 

“Cậu chủ!”  

 

Lão Diệp bước tới, rót chân nguyên vào cơ thể Hàn Lương để ổn định vết thương cho gã.  

 

Chát!  

  Advertisement

Nhưng mà Hàn Lương quay phắt cho lão Diệp một cú tát đau đớn trên mặt: “Tôi bị làm sao thì sao hả! Đồ vô dụng nhà ông, không phát hiện tôi ở đây hả?”  

 

“Thế mà còn dùng đao khí chém xuống mạnh bạo nữa!”  

 

“Lẽ nào đến tôi mà ông cũng muốn giết hả? Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chết tiệt!”  

 

Tất cả mọi người sững sờ.  

 

Cảnh giới của lão Diệp là Giới Vương đấy.  

 

Lão ta lại để một tên mới cảnh giới Thần Đế làm bẽ mặt ư?  

 

Mà điều khiến người ta khiếp sợ ấy là lão Diệp quỳ xuống nhỏ nhẹ nói: “Cậu chủ, xin lỗi cậu ạ!”  

 

Hàn Lương phẫn nộ gào lên: “Giết! Giết thằng ranh đó cho tôi, rồi đánh gãy từng khúc xương của cậu ta cho tôi!”  

 

“Chặt đầu của cậu ta dâng lên cho tôi, tôi muốn đích thân giẫm nát đầu của cậu ta!”

Lão Diệp cung kính trả lời: “Vâng ạ, thưa cậu chủ!”  

 

Rồi lão ta chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt ác độc như rắn rết.  

 

Ngay sau đó.  

 

Xoạt!  

 

Lão Diệp bỗng chốc xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, lão ta chém mạnh trường đao xuống.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy kinh hãi: “Tốc độ nhanh thật đó!”  

 

Anh mau chóng dùng Ảnh Thuấn.  

 

Ầm ầm.  

 

Tiếng nổ rung trời vọng vào tai từng người gần như xé rách màng nhĩ của bọn họ.  

 

Ánh mắt lão Diệp hơi ngẩn ngơ.  

 

Trong trung tâm làn khói bụi mờ mịt kia là Diệp Bắc Minh: “Oắt con được lắm, tránh được đòn này của lão phu à? Xem ra không thể xem thường cậu được rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Tháp nhỏ, tôi có thể bùng nổ giết lão ta ngay được không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: “Có thể giết lão ta ngay tức khắc nhưng sẽ rất nguy hiểm!”  

 

“Nghĩa là sao?”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Lão ta đang ở cảnh giới Giới Vương, cho dù là tốc độ, lực lượng, phản ứng hay thủ đoạn đều hơn cậu gấp trăm lần!”  

 

 

“Cậu bùng nổ sức mạnh tất nhiên là xả chân nguyên trên người ra!”  

 

 

“Cho dù là long mạch bổ sung thì cũng phải mất một lát mới khôi phục được!”  

 

 

“Nếu một chiêu không giết chết được lão ta thì cậu sẽ là người chết!”  

 

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tăm tối hơn: “Nói như vậy, tôi chỉ có thể tự dựa vào sức mạnh của mình giết chết lão ta à?”  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Không phải, trong vòng mười mét bổn tháp phải giết lão ta!”  

 
 
Chương 2703: “Tên này quá yêu nghiệt!”


“Vậy nên cậu chỉ có duy nhất một cơ hội giết chết lão ta!”  

 

 

Diệp Bắc Minh bước lên: “Để tôi thử xem!”  

 

Anh chủ động lao lên, cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công về phía lão Diệp.  

 

Hành động ấy đã dọa sợ người tu võ trên quảng trường Vân Tiêu Tông.  

 

“Diệp Bắc Minh điên rồi à?”  

 

“Cảnh giới Thần Vương chủ động tấn công cảnh giới Giới Vương ư?”  

 

“Đây là đường cùng buộc người ta làm liều hả!”  

 

Tim mọi người nhảy lên kinh hoảng, suýt nữa cả lũ đã bị hù chết rồi.  

 

Lão Diệp vô cùng tức giận: “Đồ khốn nạn, cậu đúng là gan to tày trời!”  

 

“Hôm nay lão phu sẽ cho cậu biết cái gì là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá!”  

 

Lão ta vừa dứt lời, trường đao trong tay hạ xuống.  

 

Đao khí cuồn cuộn như lốc xoáy lao tới.  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

  Advertisement

Chúng chặn đứng tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh gào lên: “Phá cho tôi!”  

 

Anh đồng thời khởi động Cửu U Thần Ma Quyết, Long Đế Quyết và Thiên Ma Cửu Biến.  

 

Mũi kiếm Trấn Ngục sắc nhọn, chém ra một con đường sống.  

 

Anh thi triển Ảnh Thuấn.  

 

Nháy mắt anh đã cách chỉ hơn mười mét lão Diệp, anh vừa đi tới thêm vài bước nữa.  

 

Lão Diệp hừ nói: “Đồ rác rưởi, tính dùng kiếm đó giết lão phu à? Mơ đi!”  

 

Lão ta biết Diệp Bắc Minh muốn giết mình thì chỉ có cách dựa vào thanh kiếm mà lão ta không biết kia thôi.  

 

Đương nhiên lão ta sẽ không cho Diệp Bắc Minh cơ hội nào.  

 

“Đồ oắt con, cút mau!”  

 

Lão ta nắm chặt nắm đấm rồi tung ra một quyền.  

 

Diệp Bắc Minh đạp chân, luồng sức mạnh trên người bùng nổ.  

 

Gầm gừ!  

 

Bốn tiếng rồng ngâm đồng thanh vang lên rồi hội tụ thành một.  

 

Rồi nó va thẳng vào một quyền kia.  

 

“Không thể nào!”  

 

“Mẹ ơi! Long tích!”  

 

“Khiếp! Diệp Bắc Minh cũng mở ra long tích ư?”  

 

Hơn mười nghìn người trên quảng trường Vân Tiêu Tông đều hóa đá.  

 

Bọn họ há hốc mồm hét to như thể gặp ma.  

 

Trước mắt bọn họ.  

 

Cột sống Diệp Bắc Minh tỏa sáng rực rỡ vầng sáng màu xanh ngọc, hình ảnh bốn con rồng hiện lên rồi phóng vút lên trời cao.  

 

Hàn Lương suýt cắn đầu lưỡi: “Cậu ta cũng mở được long tích à? Còn dung hợp tận bốn con rồng!”  

 

“Không thể nào!”  

 

Gương mặt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, cơ thể nhẹ run: “Tiểu sư đệ!”  

 

Cái mũi Lục Tuyết Kỳ hơi cay, nước mắt vươn đầy mặt: “Đại lục Chân Võ được cứu rồi!”  

 

Trong góc tối.  

 

Lạc Chính Hùng bật thốt: “Đây là... long tích! Cậu ta mở được long tích rồi!”  

 

Người phụ nữ trung niên kinh ngạc, hít sâu rồi nói: “Gia chủ, rốt cuộc tôi đã biết tại sao Khuynh Thành vừa ý cậu ta rồi!”  

 

“Tên này quá yêu nghiệt!”  

 

Chân máy Lạc Chính Hùng nhíu chặt: “Cho dù cậu ta mở long tích thì cũng không phải là đối thủ của lão Diệp đâu nhỉ?”  

 

Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một lát: “Hay là nhờ lão tổ ra tay?”  

 

Rồi người phụ nữ làm một động tác cắt cổ: “Coi như bọn Hàn Lương chưa từng tới đây!”  

 

“Không được!”  

 

Lạc Chính Hùng hoảng sợ: “Lỡ như bị điều tra ra, nhà họ Lạc sẽ...”  

Rầm!  

 

 

Một tiếng nổ đánh gãy câu nói chưa dứt của Lạc Chính Hùng, thế là ông ta bèn quay đầu lại.  

 

 

Trước mắt ông ta.  

 

 

Cả quảng trường bụi bay mù mịt, Diệp Bắc Minh và lão Diệp cùng bay ngược ra ngoài.  

 

 

Phụt!  

 

 

Lục phủ ngũ tạng của Diệp Bắc Minh như nát vụn, anh phun máu tươi.  

 
 
Chương 2704: Ông có quan hệ với nhà họ Diệp hả?”


 

“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ bất phân thắng bại với cảnh giới Giới Vương ư?”  

 

“Trời ơi!”  

 

“Tên này nghịch thiên quá rồi phải không?”  

 

“Sát thần... Diệp Bắc Minh?”  

 

Trong ánh mắt bọn họ đầy sự kinh hãi mà xưa nay chưa từng có, Diệp Bắc Minh quá nghịch thiên!  

 

“Ha ha ha!”  

 

Lão Diệp phun máu tươi, e dè nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu... cậu rất mạnh, nhưng thật đáng tiếc!”  

 

“Chắc long tích là át chủ bài của cậu nhỉ?”  

 

“Không ngờ rằng chỉ thế giới Cao Võ lại có thể sinh ra một người như cậu!”  

 

“Không hổ là con cháu của nhà họ Diệp tôi, tiếc rằng, đời này của các cậu quá vô dụng!”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Ông nói gì? Ông có quan hệ với nhà họ Diệp hả?”  

 

“Một người sắp chết không cần biết nhiều vậy đâu, cậu cứ xuống dưới hỏi tổ tiên Diệp Phá Thiên của mình đi!”  

 

Lão Diệp hờ hững, lê lết cơ thể trọng thương của mình lại chỗ Diệp Bắc Minh.  

 

“Tiểu sư đệ!”  

 

Lạc Khuynh Thành hét lên định đi tới.  

 

“Khuynh Thành!”  

 

Lạc Chính Hùng xuất hiện, ngăn cô ấy lại: “Đứng đó!”  

 

Cơ thể Lạc Khuynh Thành hơi run, nói: “Bố ơi, tiểu sư đệ bị trọng thương, con muốn đi cứu đệ ấy!”  

 

Người phụ nữ trung niên bước tới, liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Rồi thở dài nói: “Lục phủ ngũ tạng đã bị dập nát, không cứu được nữa... thật đáng tiếc...”  

 

“Đừng! Đừng mà!”  

 

Lạc Khuynh Thành giãy dụa kịch liệt nhưng lại không thể phản kháng.  

 

Lục Tuyết Kỳ cắn răng, lao tới che chắn trước người Diệp Bắc Minh: “Muốn giết tiểu sư đệ của tôi thì phải bước qua xác tôi!”  

 

Lão Diệp vừa đi vừa cười: “Các người sắp chết rồi, vậy để lão phu tiễn các người một chặng đường cuối nhé!”  

 

Ba mươi mét.  

 

Hai mươi mét.  

 

Diệp Bắc Minh tập trung cao độ, cầm chắc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.  

 

Mười lăm mét.  

 

Mười mét.  

 

Ngay khi chỉ còn cách Diệp Bắc Minh mười mét, lão Diệp dừng bước.  

 

Lão ta linh cảm nguy hiểm đang ập tới: “Lẽ nào thằng nhóc đó còn có sức giết mình ư?”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Giọng nói đầy phẫn nộ của Hàn Lương truyền tới: “Lão Diệp, ông còn đang do dự cái gì đó? Lên đi!”  

 

“Lên cho tôi mau! Chặt đầu thằng chó ấy cho tôi mau, tôi phải giẫm nát cái đầu đó!”  

Lão Diệp nhíu mày: “Cậu chủ, tôi...”  

 

 

“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”  

 

 

Hàn Lương xả một tràng mắng chửi: “Ông cái gì ông hả? Ông còn đang do dự cái gì?”  

 

 

“Tôi ra lệnh cho ông bây giờ chặt đầu của cậu ta dâng lại cho tôi!”  

 

 

“Vâng ạ, thưa cậu chủ”.  

 

 

Lão Diệp bất đắc dĩ.  

 
 
Chương 2705: Vẫn không ai đáp lại gã.


 Khoảng cách giữa lão ta với Diệp Bắc Minh...  

 

 

Chín mét!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Hàn Lương rồi bảo: “Cảm ơn sự giúp đỡ của mày!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Anh hét to: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giết lão ta cho tôi ngay!”  

 

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh chợt ngưng tụ một luồng sức mạnh đầy tính hủy diệt.  

  Advertisement

Mí mắt lão Diệp hơi giật, linh cảm nguy hiểm đang ập tới chỗ mình.  

 

Đồng tử lão ta co lại: “Không ổn!”  

 

Rồi lão ta xoay người bỏ chạy.  

 

Tiếc rằng.  

 

Giờ chạy đã quá muộn rồi.  

  Advertisement

Gầm gừ.  

 

Một con Huyết long lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh rồi nện xuống lưng lão Diệp.  

 

Lão ta kêu thảm thiết: “Á...”  

 

Cơ thể già nua bị Huyết Long xé làm đôi, máu thịt của lão ta bay đầy trời.  

 

“Ôi mẹ ơi!”  

 

Hàng trăm nghìn người thảng thốt, đứng không vững.  

 

Da đầu mọi người run lên, sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài.  

 

“Lão già cảnh giới Giới Vương kia chết rồi ư?”  

 

“Không thể nào...”  

 

“Diệp Bắc Minh làm cách nào thế?”  

 

“Huyết Long, là con Huyết Long kia!”  

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế...”  

 

Mọi người xôn xao bàn luận nhưng trong giọng nói của bọn họ vẫn xen lẫn chút run rẩy.  

 

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Vô số ánh mắt kinh hãi tập trung vào người Diệp Bắc Minh.  

 

“Không thể nào! Cậu ta làm cách gì chứ?”  

 

Lạc Chính Hùng trừng to mắt như sắp rớt ra ngoài.  

 

Cơ thể vợ ông ta hơn run, mặt mày trắng bệch.  

 

Cho dù họ vô cùng kỳ vọng vào Diệp Bắc Minh thì cũng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh có thể giết cảnh giới Giới Vương.  

 

“Tiểu sư đệ!”  

 

Lạc Khuynh Thành nắm chặt nắm đấm.  

 

Lục Tuyết Kỳ nhìn sang, dán chặt mắt vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt tràn đầy niềm hân hoan vui sướng.  

 

“Lão Diệp, ông đang làm cái quái gì thế?”  

 

Giọng Hàn Lương hơi run, gã không tin lão Diệp đã chết rồi.  

 

Không thể nào!  

 

Chuyện này không thể xảy ra!  

 

Gã gào lên: “Lão Diệp, ông đi ra cho tôi mau!”  

 

“Đi ra đi, mẹ kiếp! Ông cút ra đây cho tôi!”  

“Giết thằng khốn đó, mau cút ra đây cho tôi!”  

 

 

Mặc cho giọng nói của Hàn Lương vang vọng khắp quảng trường Vân Tiêu Tông.  

 

 

Vẫn không ai đáp lại gã.  

 

 

Giọng nói hờ hững của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Mày muốn tìm lão ta à? Để tao tiễn mày đi gặp lão ta nhé!”  

 

 

Rồi anh bước tới, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hàn Lương.  

 

 

Kiếm Trấn Ngục kề ngay yết hầu của gã.  

 
 
Chương 2706: “Chúng tôi tới đây để săn rồng...”


 

 Khi gã đối diện với Diệp Bắc Minh oai phong.  

 

Lời uy hiếp không thể nào thốt ra khỏi miệng gã được thế là gã bèn sửa miệng: “Cậu Diệp, mong cậu đừng...”  

 

Diệp Bắc Minh không lằng nhằng mà thi triển luôn thuật sưu hồn.  

 

“Á... đừng mà!”  

 

Hàn Lương chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra, đôi mắt xen lẫn đầy tơ máu.  

 

Gã lăn lộn điên cuồng trên mặt đất.  

 

“Cậu Diệp, cầu xin cậu, mạnh bạo sưu hồn sẽ khiến đầu tôi nổ tung mất...”  

 

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.  

 

Thuật sưu hồn của anh lại không thể chui vào đầu Hàn Lương được sao?  

 

Nếu mạnh mẽ sưu hồn thì chẳng sẽ chiếm được cái gì hết.  

 

Còn Hàn Lương cũng sẽ lăn đùng ra chết.  

 

“Tháp nhỏ, có chuyện gì thế?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây là một thủ đoạn rất đặc biệt, một vài thế lực người tu võ hùng mạnh dùng để đảm bảo bí mật của chúng không bị tiết lộ ra ngoài”.  

 

“Bọn chúng sẽ hạ một loại cấm chết trong thần hồn của mỗi người, một khi bị sưu hồn thì sẽ chết ngay!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tao hỏi mày vài vấn đề!”  

 

Hàn Lương gật đầu như một con chó hèn mọn: “Cậu Diệp, mời cậu nói ạ!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi vấn đề đầu tiên: “Thứ nhất là các người tới từ Thánh Vực hả?”  

 

“Vâng ạ!”  

 

Hàn Lương gật đầu lia lịa.  

 

Vừa nghe hai chữ “Thánh Vực”, mắt hơn mười nghìn người tu võ đỏ bừng.  

 

Hệ thống võ đạo của Thánh Vực càng hoàn thiện hơn thế giới Cao Võ nhiều, đó là nơi mà tất cả người tu võ nằm mơ cũng muốn tới.  

 

Người thanh niên này đến từ Thánh Vực sao?  

 

Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi tiếp: “Vấn đề thứ hai, người của Thánh Vực đến thế giới Cao Võ làm gì?”  

 

Cơ thể Hàn Lương run lên.  

 

“Không nói à?”  

 

Diệp Bắc Minh chẳng có hứng uy hiếp gã, anh vung kiếm thẳng tay chém xuống.  

 

Phụt!  

 

Một cái đùi của Hàn Lương biết mất, gã đau đớn rên la: “Tôi nói! Tôi nói!”  

 

“Chúng tôi tới đây để săn rồng...”  

 

Lạc Chính Hùng và vợ liếc mắt nhìn nhau.  

 

Người phụ nữ trung niên lắc đầu.  

 

“Săn rồng? Nghĩa là sao?”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày.  

 

Hàn Lương ấp úng.  

Ngay sau đó.  

 

 

Kiếm Trấn Ngục chém xuống.  

 

 

Một cái đùi khác của Hàn Lương bị dập nát, gã đau đến ngất xỉu.  

 

 

Hàn Lương hoảng sợ kêu to: “Săn rồng chính là đến những thế giới thấp hơn cướp long mạch ạ!”  

 

 

“Mày nói gì?”  

 

 

Giọng điệu của Diệp Bắc Minh lạnh xuống, một luồng khí tức hệt như thần chết ập tới.  

 
 
Chương 2707: “Trả lời tao ngay!”


 Sắc mặt Hàn Lương trắng bệch: “Đây... đây là bí mật công khai của Thánh Vực!”  

 

 

“Một khí người tu võ ở Thánh Vực mở ra long tích thì sẽ gắn long mạch vào trong cơ thể, nhờ đó thực lực của người tu võ sẽ tăng vọt!”  

 

“Thế nhưng số lượng long mạch lại có hạn...”  

 

Một ngọn lửa tức giận hừng hực dâng lên trong lòng Diệp Bắc Minh: “Vậy nên, các người đến thế giới Cao Võ cướp bóc à?”  

 

Hàn Lương nuốt nước miếng đáp: “Đúng vậy... nhưng bình thường chúng ta sẽ không hành động quá đáng”.  

 

Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh bùng lên: “Triệu năm về trước, long mạch của thế giới Chân Võ bị cướp có liên quan tới các người hay không?”  

 

Hàn Lương sửng sốt, ngẩng đầu mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh.  

 

Cơ thể gã run rẩy, vội vàng cúi đầu xuống: “Cách một triệu năm, Thánh Vực sẽ tiến hành một lần săn rồng với quy mô cực kỳ lớn!”  

 

“Bình thường sẽ có hạn chế này nọ, nhưng định kỳ triệu năm một lần săn rồng sẽ không có hạn chế nào hết!”  

 

“Chúng tôi sẽ đến những trang trại heo... á nhầm, thế giới thấp hơn săn rồng...”  

 

“Từ từ!”  

 

Diệp Bắc Minh quát to: “Mày nói trang trại heo là có nghĩa gì hả?”  

 

“Cậu Diệp, tôi...”  

 

Hàn Lương cảm nhận được luồng sát khí khủng khiếp trên người Diệp Bắc Minh.  

 

“Nói!”  

 

“Người trẻ tuổi trong Thánh Vực cho rằng những thế giới cấp thấp như thế giới Cao Võ của các người chính là trang trại heo cung cấp thịt cho chúng tôi...”  

 

Cả người Hàn Lương run rẩy: “Ở trong mắt chúng tôi, những người tu võ như các cậu chính là heo...”  

 

Ầm!  

 

Tất cả mọi người xôn xao.  

 

Trong tai hơn mười nghìn người tu võ ở đây, những lời nói ấy như đạn hạt nhân đang nổ tung vậy.  

 

“Trang trại heo ư?”  

 

“Tôi có nghe nhầm không thế!”  

 

“Mẹ kiếp! Thế giới Cao Võ chúng ta?”  

 

“Con mẹ nó! Thằng rác rưởi kia, mày nói gì đó?”  

 

Tất cả mọi người đều là dân tu võ, nào có ai không ngông cuồng chứ?  

 

Vậy mà giờ đây bọn họ bị người khác coi là heo?  

 

Đến cả sắc mặt một vài lão già cao tuổi bình tĩnh đều trở nên cực kỳ xấu, trong mắt bùng lên cơn giận dữ.  

 

Một vài người tu võ tính tình táo bạo vén tay áo lên, nếu bọn họ không e dè Diệp Bắc Minh.  

 

Thì đã sớm chạy tới làm thịt Hàn Lương rồi.  

 

Hàn Lương sợ phát khóc: “Đây đâu phải là tôi nói chứ...”  

 

Diệp Bắc Minh áp chế cơn tức giận trong lòng mình nói: “Thế giới Chân Võ bị diệt vong, trăm long mạch bị cướp mất chín mươi chín con cũng là do các người làm sao?”  

 

Con ngươi Hàn Lương co rút, vẻ mặt gã đầy hoảng sợ.  

 

Diệp Bắc Minh từ từ bước tới: “Vì sao lão Diệp lại gọi tao là con cháu của nhà họ Diệp hả?”  

“Hay giữa hai bọn tao có liên hệ gì hả?”  

 

 

Anh hét to: “Trả lời tao ngay!”  

 

 

Hàn Lương sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng: “Cậu Diệp, tôi cam đoan chuyện ở thế giới Chân Võ không liên quan gì tới nhà họ Hàn chúng tôi!”  

 

 

“Cậu... cậu đừng hỏi nữa, nếu tôi khai hết thì không khác gì giết tôi cả!”  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lẽ nào mày không biết rằng có đôi khi sống còn đau khổ hơn chết à?”

 

...  

 

...  
 
Chương 2708: "Tiểu sư đệ chính là tất cả của tôi!"


Mười ba căn kim châm đồng loạt đâm vào trong cơ thể Hàn Lương!  

 

 

Quỷ Môn Thập Tam Châm!  

 

Ngân châm cứu người, kim châm đoạt mệnh!  

 

"Á!"  

 

Hàn Lương phát ra tiếng kêu như giết heo, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.  

  Advertisement

Trước mắt gã là một màu đỏ như máu, xuất hiện ảo giác!  

 

Vô số lệ quỷ đánh úp về phía gã!  

 

Đều là những người gã đã từng giết!  

 

Cắn nuốt máu thịt của gã!  

  Advertisement

"Tha mạng, đừng mà... cầu xin các người..."  

 

Hàn Lương bị dọa phát điên, cầu xin tha thứ: "Cậu Diệp, tôi nói, tôi nói tất cả cho cậu..."  

 

Một giây sau.  

 

Gã phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đám sương máu giữa không trung!  

 

Một bóng người đỏ ngầu ngưng tụ thành hình: "Người nào mà to gan như vậy, dám sưu hồn người nhà họ Hàn?"  

 

Thời điểm nhìn thấy bóng người màu đỏ này, Hàn Lương như thể nắm được rơm rạ cứu mạng: "Ông nội, mau cứu cháu..."  

 

"Thằng chó đẻ này muốn giết cháu, cậu ta là đời con cháu của Diệp Phá Thiên!"  

 

"Diệp Phá Thiên?"  

 

Đôi mắt của bóng người kia đọng lại, rơi xuống người Diệp Bắc Minh.  

 

Không hề do dự, ánh sáng đỏ lóe lên, nghiền ép về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Một kích này có thể so sánh với một đòn toàn lực của cảnh giới Giới Vương sơ kỳ!  

 

Chân nguyên của Diệp Bắc Minh còn chưa khôi phục, con ngươi anh khẽ co rụt lại, nhanh chóng lùi ra xa!  

 

Ầm!  

 

Trong nháy mắt, quảng trường Vân Tiêu Tông nổ tung, toàn bộ gạch lát hóa thành bột phấn.  

 

Người tu võ xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, người dưới cảnh giới Thần Vương bị nổ tung cả cơ thể, ào ào hóa thành từng đám sương máu!  

 

"Phụt!"  

 

Diệp Bắc Minh rơi tại nơi xa, phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Sắc mặt anh trở nên vô cùng trắng bệch!  

 

Lục Tuyết Kỳ la to: "Tiểu sư đệ!"  

 

Lạc Khuynh Thành nôn nóng, giẫm một chân xuống, lao về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Lạc Chính Hùng trực tiếp ngăn cản cô ấy lại: "Đừng nên nhúng tay!"  

 

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng: "Ông cho rằng tôi là ông sao? Hay giống như năm đó ông nhét tôi vào trong chiến trường Thái Cổ!"  

"Ông có thể làm ra hành động vứt bỏ người thân, nhưng tôi không làm được!"  

 

 

"Tiểu sư đệ chính là tất cả của tôi!"  

 

 

Lạc Chính Hùng ngây người, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng: "Khuynh Thành, bố..."  

 

 

"Buông tay!"  

 

 

Lạc Khuynh Thành nổi giận gầm lên, tránh thoát Lạc Chính Hùng, tiến về phía Diệp Bắc Minh.  

 

 

"Thằng nhóc kia, lão phu muốn giết cậu, cậu chạy trốn được sao?"  
 
Chương 2709: Thần Ma Cửu Biến, Cắn Nuốt!


 

 Cuốn lên cơn gió lốc kinh khủng màu đỏ, bay vụt qua giữa đám người.  

 

"Á..."  

 

"Mau tránh ra!"  

 

Vô số người tu võ kêu lên đau đớn, như vừa bị ném vào trong cối xay thịt!  

 

Máu thịt và xương xẩu bay tứ tung, từng đám sương máu nổ tung!  

  Advertisement

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng mở miệng: "Nhóc, giết Hàn Lương, bóng dáng đỏ này ngưng tụ ra từ máu tươi của gã!"  

 

"Một khi gã chết đi, bóng người sẽ lập tức tán loạn!"  

 

Diệp Bắc Minh muốn vận dụng Ảnh Thuấn, chợt nhận ra chân nguyên không đủ!  

 

Đáng chết!  

 

Cùng lúc đó.  

 

Bóng dáng màu đỏ đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, nó cười đầy dữ tợn: "Thằng con hoang, có thể làm lão phu tự mình tiễn lên đường chết, đời này của cậu sống đáng giá!"  

 

Lão ta duỗi tay, nghiền áp một chưởng xuống!  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không thể tránh né.  

 

Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một làn gió thơm chợt ập tới!  

 

Chắn trước người Diệp Bắc Minh, tiếng "răng rắc" lớn vang lên.  

 

Một thân thể mềm mại yếu ớt rơi vào trong lòng anh, lực mạnh đến mức đánh bay cả hai người ra ngoài, hung hăng nện xuống đất!  

 

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, Lạc Khuynh Thành đã giúp anh chắn một kích trí mạng này!  

 

Có thể sánh được với một chiêu toàn lực của Giới Vương!  

 

Giờ phút này.  

 

Gân mạch toàn thân Lạc Khuynh Thành đứt đoạn, thân thể gần như sụp đổ!  

 

Ngất đi ngay tại chỗ.  

 

"Đại sư tỷ!"  

 

Diệp Bắc Minh kêu lên bi thảm, đôi mắt như muốn nổ tung: "Vì sao chứ!"  

 

Sự phẫn nộ cực hạn khiến máu trong người Diệp Bắc Minh sôi trào, mi tâm anh chợt xuất hiện một con mắt nhỏ dựng thẳng, trên mặt hiện lên từng mảng ma văn ghê người!  

 

Sau lưng anh, ma khí ngập trời như ngọn lửa đang thiêu đốt!  

 

"Ma tộc, cậu ta là người của Ma tộc?"  

 

Những người tu võ khác thấy cảnh tượng này thì đồng loạt biến sắc!  

 

Rống!  

 

Long Tích sáng lên, bốn con huyết long hiện ra, gào thét trên không trung!  

 

Trái tim Diệp Bắc Minh run rẩy, đôi mắt thì rỉ máu: "Đáng chết! Mày đáng chết!"  

Anh duỗi tay túm lấy bóng người màu đỏ.  

 

 

Thần Ma Cửu Biến, Cắn Nuốt!  

 

 

Ma khí màu đen ngưng tụ thành một con rồng đen, nó mở to mồm máu đánh về phía bóng đỏ!  

 

 

"Thiên Ma tộc, cậu..."  

 

 

Đôi mắt bóng người đỏ như máu hiện lên vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt đã bị rồng đen cắn nuốt!  

 

 

Rồng đen cắn nuốt bóng đỏ xong lại há miệng nuốt luôn Hàn Lương!  

 
 
Chương 2710: Dù bảo anh tự sát cũng được?"


Người phụ nữ trung niên lệ rơi đầy mặt: "Viên trong tay Khuynh Thành là viên cuối cùng, đã cho sư muội của cô ấy dùng rồi".  

 

 

Lạc Chính Hùng ngửa mặt lên trời gào thét: "Vì sao chứ, tại sao lại đối xử với con gái của tôi như vậy!"  

 

"Đi, mang Khuynh Thành về Thánh tộc. Nhất định có biện pháp, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp!"  

 

Người phụ nữ trung niên giữ chặt Lạc Chính Hùng: "Gia chủ, e rằng Khuynh Thành không kiên trì được đến..."  

 

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cứu người! Mau mau cứu người đi!"  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh gào thét, ôm chặt lấy Lạc Khuynh Thành: "Không tiếc bất cứ giá nào. Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, chỉ cần cứu được chị ấy đều được hết!"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị: "Nhóc, bản tháp thực sự đáng tiếc, tình huống của cô ấy cậu cũng thấy rồi".  

 

"Cô ấy không chỉ bị đứt gãy gân mạch, mà xương cốt toàn thân đều tan vỡ!"  

 

"Nội tạng của cô ấy đã bị nổ nát, gần như từng tấc máu thịt đều bị bể tung tóe!"  

 

"Hiện tại mà tùy tiện động vào, thân thể cô ấy lập tức có thể sụp đổ..."  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Chẳng lẽ không hề có biện pháp nào?"  

 

Lần đầu tiên anh có cảm giác tuyệt vọng đến như vậy!  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên: "Tôi có cách cứu cô ấy!"  

 

"Ai đang nói chuyện đấy?"  

 

Cổ họng Diệp Bắc Minh khàn đặc.  

 

Một giây sau.  

 

Không khí chấn động, một cô gái mặc bộ áo da màu đen bó sát.  

 

Có gương mặt thiên sứ cùng dáng người ma quỷ xuất hiện!  

 

Cô ta có cặp ma đồng đen nhánh, lúc mỉm cười còn để lộ ra đôi răng nanh nhỏ: "Diệp Bắc Minh, tôi giúp anh cứu cô ấy, anh đồng ý với tôi một việc!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chòng chọc vào cô gái mặc áo đen: "Cô là người của Ma tộc?"  

 

"Ma tộc?"  

 

Mọi người giật nảy mình!  

 

Lạc Chính Hùng và vợ ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cô gái kia!  

 

Cô nàng áo đen nở nụ cười xinh đẹp: "Chuyện này chẳng phải rất rõ ràng sao? Tôi không hề che giấu thân phận của mình!"  

 

Cô ta quét mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, cười đầy thâm ý: "Mau đồng ý tôi đi, nếu không thì đại sư tỷ của anh sẽ phải chết đó".  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh không do dự gật đầu!  

 

Cô gái mặc đồ đen sững sờ: "Anh cứ thế mà đồng ý?"  

"Bất kể tôi đưa ra điều kiện gì? Dù bảo anh tự sát cũng được?"  

 

 

"Cô cho rằng tôi đang đùa giỡn với cô sao?", Diệp Bắc Minh nổi giận.  

 

 

Cô ta cười cười: "Ha ha ha, tốt lắm, tôi sẽ không bảo anh tự sát".  

 

 

Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Mau nói, cứu sư tỷ tôi như thế nào?"  

 

 

Cô gái áo đen thản nhiên nói: "Truyền máu của anh vào trong cơ thể cô ấy!"  

 

 

"Lúc trước bố anh đã cứu mẹ anh như vậy!"  
 
Chương 2711: Cô ta không trả lời mà biến mất luôn.


 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ suy tư: "Có lẽ có thể thực hiện! Nhưng..."  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không nhưng gì hết!"  

 

Anh trực tiếp cắt cổ tay, máu tươi rót vào trong cơ thể Lạc Khuynh Thành!  

 

...  

 

...  

 

Trong chớp mắt, một làn ma khí màu đen bao phủ lấy Lạc Khuynh Thành.  

 

Máu thịt trên người cô ấy cũng nhanh chóng khôi phục, nhưng hơi thở vẫn không yên ổn.  

 

Cô gái mặc áo đen thấy thế, tiện tay ném qua một viên đan dược: "Để cô ấy ăn!"  

 

"Đây là cái gì?"  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt đan dược xem xét, chỉ thấy những đan văn phức tạp.  

 

Nắm trong tay, một sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ đang chấn động!  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh chần chờ.  

 

Cô ta tức giận dậm chân: "Diệp Bắc Minh, anh còn do dự cái gì? Đang hoài nghi tôi hả?"  

 

"Nếu tôi muốn làm hại đại sư tỷ của anh, còn cần phải lãng phí thời gian như vậy sao?"  

 

Diệp Bắc Minh suy tư.  

 

Anh đút đan dược cho Đại sư tỷ ăn!  

 

Quả nhiên.  

 

Hơi thở của Lạc Khuynh Thành ổn định lại.  

 

Mặc dù chưa tỉnh lại, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng!  

 

Đôi mắt Lạc Chính Hùng đọng lại, nhìn kỹ cô gái mặc đồ đen: "Cảm ơn cô nương, không biết tên tuổi cô nương?"  

 

Cô ta trực tiếp xem nhẹ Lạc Chính Hùng, nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Được rồi, người đã cứu xong!"  

 

"Chuyện anh đồng ý với tôi, nhớ phải làm được!"  

 

"Cảm ơn! Cô muốn tôi làm gì?"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn cô gái kia, khẽ gật đầu.  

 

"Tôi muốn anh quên tất cả hồng nhan tri kỷ, trong vòng một năm tới đến Ma giới cưới tôi!"  

 

Cô gái áo đen quay người, biến mất.  

 

"Phụt!"  

 

Diệp Bắc Minh suýt chút nữa phun ra một búng máu: "Cái... Cái gì?"  


"Cho dù anh ta không phải, tôi cũng nhận định anh ta rồi!" 

"Chờ chút đã, rốt cuộc cô là ai?"  

 

 

Cô ta không trả lời mà biến mất luôn.  

 

 

Một giây sau, cô ta xuất hiện trước người một lão già Ma tộc cao hơn ba mét.  

 

 

Lão già Ma tộc khẽ khom người: "Điện hạ, ngài xác định là anh ta sao?"  

 

 

"Việc này... Không khỏi cũng quá trò đùa?"  

 

 
 
Chương 2712: "Sao khôi phục nhanh thế được?"


 Lão già Ma tộc co giật khóe miệng: "Với tính tình của kẻ này, e là sẽ không theo đâu!"  

 

 

Khuôn mặt cô gái áo đen gian xảo: "Nếu anh ta không theo, tôi sẽ suất lĩnh đội quân triệu người của Ma tộc, mạnh bạo cưỡng hôn!"  

 

...  

 

Sau khi cô gái mặc đồ đen rời đi.  

 

Lạc Chính Hùng nhướng mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Diệp Bắc Minh.  

  Advertisement

Sau thằng này chọc lắm nợ tình thế?  

 

Ông ta lạnh như băng lên tiếng: "Có ai không, dẫn Thánh nữ về".  

 

"Rõ!"  

 

Bốn tỳ nữ tiến lên.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh ngăn lại bọn họ.  

 

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: "Cậu yên tâm, Khuynh Thành là con gái ruột của chúng tôi, chúng tôi sẽ không thương tổn đến cô ấy".  

 

"Hiện tại cô ấy cần nghỉ ngơi, đi theo anh không quá thích hợp".  

 

"Nếu anh muốn gặp cô ấy, tùy thời có thể đến Thánh tộc".  

 

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Đại sư tỷ, nhẹ gật đầu.  

 

Anh quay người, đi đến trước mặt Lục Tuyết Kỳ: "Bát sư tỷ, chị còn ổn không?"  

 

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: "Chị không sao".  

 

"Bát sư tỷ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Tại sao chị và Thập sư tỷ lại ở Vân Tiêu Tông?"  

 

Lục Tuyết Kỳ yên lặng!  

 

Thấy một màn này, giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Là bởi vì long mạch đi!"  

 

Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu: "Tiểu sư đệ..."  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Long mạch của Hoa tộc ta ở bên trong Vân Tiêu Tông?"  

 

Lục Tuyết Kỳ cắn cắn môi đỏ, gật đầu.  

 

"Ha ha!"  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh đen lại, nhìn phía sâu trong Vân Tiêu Tông: "Long mạch thuộc về Hoa tộc nên lấy về lại!"  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chợt xuất hiện trong tay anh không hề báo trước, anh chém một kiếm về phía đại điện của Vân Tiêu Tông!  

 

Rống!  

 

Tiếng rồng ngâm vang vọng!  

 

Kiếm khí màu đen như sao băng bùng nổ, khí thế bàng bạc, hung hăng đánh xuống chủ điện Vân Tiêu Tông!  

 

Vù!  

 

Trong chớp mắt, xung quanh chủ điện Vân Tiêu Tông nở rộ phù văn đầy trời, hình thành một trận pháp phòng ngự cực lớn!  

 

Muốn ngăn trở một kích này!  

Tiếng loảng xoảng rung chuyển đất trời vang lên, trận pháp phòng ngự ầm ầm sụp đổ!  

 

 

Chủ điện Vân Tiêu Tông chia năm xẻ bảy, hóa thành một đống mảnh vụn!  

 

 

Đám người Lạc Chính Hùng còn chưa đi, thấy hành động này của Diệp Bắc Minh, bọn họ đồng loạt há to miệng: "Thằng nhóc kia, cậu làm gì vậy?"  

 

 

"Này..."  

 

 

"Chẳng phải chân nguyên của cậu ta khô kiệt rồi sao?"  

 

 

"Sao khôi phục nhanh thế được?"  
 
Chương 2713: "Đừng cứng đối cứng với cậu ta!"


 

 Diệp Bắc Minh có long mạch trong người, nên có chân nguyên vô cùng vô tận.  

 

Chỉ là sẽ cạn kiệt trong khoảng thời gian ngắn nhất định!  

 

Hiện tại anh đã hoàn toàn khôi phục!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chỉ vào chỗ sâu trong Vân Tiêu Tông: "Mấy lão chó già các người xem đủ chưa?"  

 

"Cút ra đây hết cho ông mau!"  

  Advertisement

Anh quát to một tiếng!  

 

Mấy lão già xuất hiện, sắc mặt vô cùng khó coi: "Diệp Bắc Minh, cậu đã giết Vương Trùng Hư rồi!"  

 

"Chúng tôi mắt nhắm mắt mở cho cậu, coi như không nhìn thấy!"  

 

"Việc này đến đây là kết thúc, cậu còn muốn làm gì?"  

  Advertisement

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Tôi cho Vân Tiêu Tông các ông một cơ hội cuối cùng, giao ra long mạch đã cướp đoạt từ Đại Lục Chân Võ!"  

 

"Tất cả người cầm quyền của Vân Tiêu Tông tự sát, giải tán Vân Tiêu Tông!"  

 

"Từ nay về sau, xóa bỏ mọi ân oán!"  

 

Anh chợt quát: "Bằng không thì hôm nay tôi sẽ hủy diệt Vân Tiêu Tông!"  

 

Dứt lời, mọi người hoàn toàn sôi trào!  

 

Mí mắt Lạc Chính Hùng giật kinh hoàng: "Thằng này..."  

 

Dù là ông ta cũng không dám tùy tiện bảo sẽ hủy diệt Vân Tiêu Tông!  

 

Mọi người trong Vân Tiêu Tông nổi giận!  

 

Ai ai cũng trợn đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Giao long mạch ra?  

 

Người cầm quyền tự sát?  

 

Giải tán Vân Tiêu Tông?  

 

Đù!  

 

Bất luận là điều nào cũng không thể tiếp thu được!  

 

Lão già mặc áo đen nắm chặt tay lại, một hạt châu trong tay bộc phát ra ánh sáng xanh chói mắt!  

 

Lưu Chính Võ.  

 

Thái Thượng trưởng lão Vân Tiêu Tông, cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ!  

 

Đôi mắt già nua của lão ta ứa máu, hiện ra vẻ khát máu: "Thằng kia, những lời này của mày cũng gọi là cơ hội sao?"  

 

"Mày giết vào Vân Tiêu Tông, chúng tao nhịn!"  

 

"Mày giết Thái Thượng trưởng lão Vương Trùng Hư, chúng tao cũng nhịn!"  

 

"Nhưng mày muốn người cầm quyền của Vân Tiêu Tông chúng tao tự sát, rồi giải tán tông môn? Quả thực không thể nhịn được nữa!"  

 

Một lão giả cụt một tay nói bằng giọng lạnh lẽo: "Nói lời vô ích với cậu ta làm gì? Không thể nhịn thì đừng nhịn nữa!"  

Lục Huyền Dương, Thái Thượng trưởng lão của Vân Tiêu Tông, cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ!  

 

 

"Cẩn thận thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kia, lực sát thương của kiếm này quá khủng bố, có thể giết được Giới Chủ!"  

 

 

"Đừng cứng đối cứng với cậu ta!"  

 

 

"Trực tiếp khởi động trận pháp bảo vệ tông môn, luyện cậu ta thành một đống máu loãng!"  

 

 

Ba lão già còn lại gật đầu, đều tự lấy ra một hạt châu!

 

Cộng thêm hạt châu trong tay Lưu Chính Võ và Lục Huyền Dương, tổng cộng có năm viên!  

 

..  

 

 

Năm màu sắc khác nhau, kim mộc thủy hỏa thổ!  
 
Chương 2714: "Trở thành tế phẩm của trận pháp bảo vệ tông môn!"


 Ầm!  

 

 

Toàn bộ Vân Tiêu Tông chấn động như vừa gặp phải động đất.  

 

Trên quảng trường, dòng khí kinh khủng cuồn cuộn!  

 

Như thể núi lửa sắp phun trào!  

 

Nhiệt độ tăng lên lên mức khủng bố, mấy trăm ngàn người tu võ miệng khô lưỡi khô, hơi thở chết chóc ập tới!  

 

"Có vấn đề, đi mau!"  

 

Có người nhận ra điều không thích hợp, bọn họ nhanh chóng chạy về phía rìa ngoài quảng trường.  

 

Nhưng vừa mới bước ra khỏi biên giới quảng trường!  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Từng đám sương máu nổ tung!  

 

Bất luận là Thánh Cảnh hay là cảnh giới Vực Vương đều hóa thành sương máu hết!  

 

"Hít hà..."  

 

Mọi người đồng loạt nín thở!  

 

Mấy trăm ngàn người tu võ trên quảng trường cùng bị bao phủ bên trong trận pháp!  

 

Một giây sau.  

 

Ầm ầm!  

 

Dòng khí nóng cháy màu đỏ tươi càn quét.  

 

Chỉ cần bị dòng khí này đụng nào, bất kể cảnh giới gì thì thân thể cũng nổ tung ngay lập tức!  

 

Hóa thành sương máu hòa vào trong trận pháp!  

 

Mọi người lập tức luống cuống, soạt soạt soạt lui lại!  

 

"Xong rồi, tất cả chúng ta đã bị vây trong trận pháp..."  

 

"Tiền bối, chúng tôi là người của Thiên Vũ Tông!"  

 

"Tôi là con cháu của tám gia tộc Thần Huyết lớn, tiền bối, chúng ta là đồng minh!"  

 

"Lão tổ, chúng ta là đệ tử Vân Tiêu Tông!"  

 

"Lão tổ, đừng mà..."  

 

Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên.  

 

Lạc Chính Hùng thét to: "Lưu Chính Võ, các người điên rồi đúng không?"  

 

"Tôi là gia chủ Thánh tộc Lạc Chính Hùng, ngay cả người của Thánh tộc các ông cũng dám giết hả?"  

 

Lưu Chính Võ nhe răng cười: "Lá gan của ông cũng to lắm, dám giả mạo gia chủ Thánh tộc?"  

 

Lạc Chính Hùng biến sắc: "Ông nói cái gì?"  

 

Lưu Chính Võ mặc kệ ông ta, nhìn xuống mấy trăm ngàn người bên trong trận pháp: "Chư vị, kỳ thực chúng tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng kẻ này quá tàn nhẫn!"  

 

Lão ta chỉ vào Diệp Bắc Minh.  

 

"Chư vị, không bằng như này đi!"  

"Chỉ cần mọi người giết chết Diệp Bắc Minh, lão phu lập tức đóng cửa trận pháp!"  

 

 

"Bằng không thì, đành phải để mọi người bị luyện hóa cùng với Diệp Bắc Minh!"  

 

 

"Trở thành tế phẩm của trận pháp bảo vệ tông môn!"  

 

 

...  

 

 

...  

 

 

Vừa dứt lời này, mấy trăm ngàn người đã bị trận pháp bao phủ lập tức đỏ mắt!  

 

 
 
Chương 2715: Tôi giết bọn họ không hề có bất kỳ gánh nặng gì!"


 

Mấy trăm ngàn ánh mắt hung ác tàn nhẫn nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!  

 

"Chỉ có cách giết kẻ này, chúng ta mới có thể sống sót!"  

 

"Tên này có thể chém chết Giới Chủ, chúng ta có phải đối thủ của anh ta không?"  

 

"Chúng ta có mấy trăm ngàn người cơ mà, dù là mấy trăm ngàn con lợn cũng có thể giẫm chết anh ta!"  

 

Xoẹt!  

 

Mấy chục bóng người đồng thời ra tay.  

 

Đủ loại công kích ầm ầm rơi xuống, chỉ muốn Diệp Bắc Minh chết ngay tức khắc.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh đáp: "Chỉ bằng đám rẻ rách các người cũng muốn giết tôi?"  

  Advertisement

Ma diễm sau lưng anh ngập trời, hai tay bỗng nắm chặt lại!  

 

Một bàn tay nhuốm máu dần ngưng tụ, mạnh mẽ đè ép xuống!  

 

Phụt!  

 

Sương máu nổ tung, mười mấy tên tu võ vừa ra tay đồng loạt nổ chết!  

 

Một giây sau.  

 

Những đám sương máu kia lại chủ động bay về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Trong nháy mắt chui vào trong cơ thể anh!  

 

Thiên Ma Cửu Biến, Cắn Nuốt!  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tháp nhỏ, tôi cảm thấy sức mạnh của mình có chút tăng lên!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Phí lời, cậu cắn nuốt người khác, đương nhiên sẽ tăng lên thực lực của mình!"  

 

"Sao ông không nói cho tôi sớm hơn?"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi do dự, chậm rãi mở miệng: "Nhóc, giết người rồi cắn nuốt là có thể tăng lên thực lực!"  

 

"Bản tháp sợ cậu mê muội!"  

 

Diệp Bắc Minh cười to: "Ha ha ha, tôi vốn có huyết mạch Ma tộc!"  

 

"Hơn nữa, những người này là kẻ thù của tôi, bọn họ tạo thành liên minh giết Diệp!"  

 

"Chẳng phải là muốn giết tôi sao? Tôi giết bọn họ không hề có bất kỳ gánh nặng gì!"  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo thon của Lục Tuyết Kỳ, xuất hiện bên người Lạc Chính Hùng: "Làm phiền ông chăm sóc Bát sư tỷ của tôi một lúc!"  

 

Lông mày Lạc Chính Hùng xoắn lại: "Diệp Bắc Minh, cậu muốn làm gì?"  

Lục Tuyết Kỳ bắt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, đừng xúc động, bọn họ có quá nhiều người".  

 

 

Sắc mặt Lạc phu nhân nghiêm túc: "Diệp Bắc Minh, có Thánh tộc chúng tôi ở đây!"  

 

 

"Dù ở đây có đến mấy trăm ngàn người, bọn họ vẫn không dám giết cậu, cậu đừng xúc động!"  

 

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Lạc phu nhân, bà nhầm rồi!"  

 

 

"Không phải mấy trăm ngàn người này giết tôi, mà là một mình tôi giết hết bọn họ!"  

 

 

"Cậu nói gì cơ?"  

 
 
Chương 2716: "Ai ra tay trước thì có lợi!"


 

Diệp Bắc Minh phong tỏa người của tám gia tộc Thần Huyết lớn: "Chính các người đã chém gãy núi Côn Luân, khiến Hoa tộc suýt chút nữa bị đứt đoạn truyền thừa?  

 

"Nổ cho tôi!"  

 

Năm ngón tay anh nắm chặt đám người của tám gia tộc Thần Huyết lớn.  

 

Bóng mờ của bốn con rồng Huyết long, Long Hồn, Tổ Long, long mạch hiện lên!  

 

Sôi nổi lao vào trong đám người!  

 

Ầm! Phụt...  

 

Từng đám sương máu nổ tung, người của tám gia tộc Thần Huyết lớn không hề có cơ hội cầu xin tha thứ!  

 

"Thiên Vũ Tông?"  

 

"Quỷ Sát Môn?"  

 

"Các người còn nhớ chuyện ở Long Đảo không?"  

 

"Tộc Rồng đen gần như bị các người giết sạch, bản thân sư phụ tôi cũng bị thương nặng, không thể không phong ấn Long Đảo!"  

 

"Tất cả đều đi chết đi cho tôi! Nổ!"  

 

Diệp Bắc Minh như một cỗ máy giết chóc!  

 

Từng đám sương máu lần lượt nổ tung!  

 

Mới chỉ một phút, mấy chục ngàn người chết dưới chân Diệp Bắc Minh!  

 

Cộc cộc cộc cộc!  

 

Giờ phút này.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, giẫm lên thây sơn biển máu đi tới!  

 

Máu tươi tí tách nhỏ từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống.  

 

Như một vị Tử thần giáng lâm!  

 

"Đừng..."  

 

"Anh Diệp, tôi biết sai rồi..."  

 

"Cầu xin cậu, đừng giết..."  

 

Rất nhiều người bị dọa đến trắng bệch cả mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!  

 

Ngay cả cảnh giới Vực Vương cũng quỳ!  

 

Trước mặt Tử thần, ai dám không phục?  

 

"Thằng chó đẻ, cho chúng tao một cơ hội, chúng tao nhất định phải diệt Hoa tộc!"  

 

"Nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh, mày chờ đấy cho ông!"  

 

"Nếu như hôm nay tao mà sống sót, nhất định sẽ hủy diệt nhà họ Diệp!"  

 

Mấy lão già cảnh giới Vực Vương quỳ trên mặt đất, trong lòng khuất nhục suy nghĩ!  

 

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!  

 

Chỉ hy vọng tôn Sát Thần này có thể tha cho bọn họ một mạng!  

 

Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của những người này: "Các người không phải biết sai rồi, mà là sợ!"  

"Nếu như lại cho các người một cơ hội, các người nghĩ nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc đúng không?"  

 

 

"Ai ra tay trước thì có lợi!"  

 

 

Sát ý ngưng tụ!  

 

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống!  

 

 

Đám lão già cảnh giới Vực Vương biến sắc mặt, tức giận quát lớn: "Nhìn thấy gì chưa? Thằng chó đẻ này hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội sống sót!"  

 

 

"Tao liều mạng với mày!"  

 
 
Chương 2717: "Tao đụ cái con mẹ!"


 

 Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng, Long Tích lấp lóe.  

 

Lực lượng mạnh mẽ xông vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rồi ầm ầm bộc phát ra ngoài!  

 

Bịch!  

 

Hơn mười lão già Vực Vương kia đồng thời bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống đất!  

 

Diệp Bắc Minh lập tức đuổi theo, giậm chân thật mạnh một cái.  

 

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Mười mấy cái đầu nổ tung!  

 

Ai ai cũng bị dọa sợ đến suýt nổ tung cả trái tim, loại thực lực khủng bố này quả thực dọa người!  

 

Lạc Chính Hùng hít ngược một hơi khí lạnh: "Hít hà... Tên này... Quá độc ác..."  

 

Lạc phu nhân cũng hơi run rẩy: "Nếu cậu ta còn giết tiếp, sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?"  

 

Trong đám người!  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh hiện lên tơ máu, khóe miệng nở rộ nụ cười của Tử thần!  

 

"Nổ!"  

 

"Nổ! Nổ!"  

 

"Nổ cho tôi! Nổ! Tiếp tục nổ!"  

 

Sương máu bay đầy trời, chẳng ai có thể ngăn cản được một kiếm của anh!  

 

Nửa tiếng sau, mấy trăm ngàn người thương vong quá nửa!  

 

"Trời xanh ơi!"  

 

"Là ai đã mở ra cánh cửa địa ngục, thả vị Sát Thần này ra vậy?"  

 

"Sát Thần, anh ta thật sự là Sát Thần..."  

 

Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!  

 

Bên ngoài trận pháp, đôi mắt Lưu Chính Võ đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Này... Chuyện này sao có thể!"  

 

"Tên này là quái vật gì vậy?"  

 

Tay chân Lục Huyền Dương không tự chủ được mà run lẩy bẩy: "Mình đang nằm mơ sao? Tên này có thể một mình giết mấy trăm ngàn người?"  

 

"Cậu ta sẽ không chết vì kiệt sức sao?"  

 

Trung tâm trận pháp quả thực chẳng khác gì địa ngục Tu La, sương máu bay đầy trời!  

 

Bọn họ sớm đã nhìn không rõ tình huống bên trong, chỉ có tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.  

 

Một tiếng sau, thế giới yên tĩnh lại!  

 

Lưu Chính Võ nuốt nước miếng: "Diệp Bắc Minh chết rồi ư?"  

 

Lục Huyền Dương run giọng đáp: "Cậu ta hẳn đã kiệt sức mà chết rồi chứ?"  

 

Ba lão già còn lại cùng nhau gật đầu: "Chết rồi, chắc chắn đã chết!"  

 

"Nếu vẫn còn chưa chết, vậy thật đúng là quái..."  

 

Chưa kịp nói hết câu này, Lục Huyền Dương chợt run tay chỉ vào chỗ sâu trong đám sương mù màu đỏ.  

Chỉ thấy một thanh niên đẫm máu cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm trong tay bước ra, chính là Diệp Bắc Minh!  

 

 

"Là cậu ta!"  

 

 

Thân thể Lưu Chính Võ run lên.  

 

 

"Mẹ kiếp...", Lục Huyền Dương mắng một câu nghẹn ngào.  

 

 

Lạc Chính Hùng chật vật nuốt nước bọt: "Cậu ta giết mấy trăm ngàn người?"  

 

 

Lạc phu nhân tái mặt gật đầu, nhìn chằm chằm bóng người nhuốm máu kia: "Thoạt nhìn đúng vậy!"  

 
 
Chương 2718: Mẹ nó lại còn đưa tới thiên kiếp!


Năm người lập tức phản ứng lại, chuẩn bị khởi động trận pháp bảo vệ tông môn!  

 

 

Ngay đúng lúc này!  

 

Ầm ầm!  

 

Bầu trời ngưng tụ tầng mây giông, một tia chớp rơi xuống quảng trường Vân Tiêu Tông.  

 

Ầm!  

 

Trận pháp bảo vệ tông môn ầm ầm nổ tung, đá khắc phù văn nổ vụn!  

 

"Đây là... Thiên kiếp?"  

 

Con ngươi đám người Lạc Chính Hùng, Lạc phu nhân, Bát sư tỷ, Lưu Chính Võ, Lục Huyền Dương đồng loạt co rụt lại!  

 

Lạc Chính Hùng hít sâu một hơi: "Đù mẹ, không phải chứ?"  

 

"Chẳng lẽ lần thiên kiếp trên Long Đảo kia không phải thiên kiếp của Hắc Long Vương? Mà là của cậu ta?"  

  Advertisement

Năm người Lưu Chính Võ và Lục Huyền Dương bị dọa đến mức trái tim như ngừng đập: "Cái gì?"  

 

Mặt mũi Lạc phu nhân tràn ngập vẻ không dám tin: "Cậu ta mới cảnh giới Thần Vương thôi, mà có thể dẫn tới thiên kiếp?"  

 

Con ngươi Lạc Chính Hùng trầm xuống.  

 

Rơi vào trên người Diệp Bắc Minh: "Không, giờ cậu ta đã là cảnh giới Thần Đế!"  

 

"Trời ạ!"  

 

Lạc phu nhân lại hít sâu một hơi: "Từ cảnh giới Thần Vương trung kỳ, trực tiếp vượt qua cảnh giới Thần Chủ, tiến vào cảnh giới Thần Đế?"  

 

"Ông trời ơi! Tên này, tăng cấp trong lúc giết chóc?"  

 

...  

 

...  

 

...  

 

Thời khắc thiên kiếp xuất hiện.  

 

Chỗ tối, Đế Khởi La gắt gao che miệng nhỏ: "Á! Anh ta trực tiếp tiến vào cảnh giới Thần Đế, còn đưa tới thiên kiếp?"  

 

Mọi người Đế tộc đứng cạnh ai cũng nghiêm mặt nhìn!  

 

Bọn họ đã tới từ sớm, vẫn luôn bí mật quan sát!  

 

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh chém giết lão Diệp cảnh giới Giới Vương!  

 

Hơn nữa một mình giết chóc mấy trăm ngàn người!  

 

Mẹ nó lại còn đưa tới thiên kiếp!  

 

Những người Đế tộc chưa kịp phản ứng lại từ trong cơn chấn động!  

 

Ầm ầm!  

 

Từng đạo thiêp kiếp lần lượt rơi xuống, bổ về phía đầu Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Tháp nhỏ, đến lượt ông hấp thu!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha, hôm nay bản tháp được ăn no rồi!"  

 

"Nhóc, tốt nhất cậu lại độ thêm mấy lần kiếp nữa, giúp bản tháp trực tiếp khôi phục thực lực đỉnh cao!"  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, như một cây cột thu lôi!  

 

Thiên kiếp hung hăng nện xuống kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, sức mạnh sấm sét cuồng bạo không rơi vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!  

Lạc Chính Hùng ngây người: "Trời ạ!"  

 

 

"Hít hà..."  

 

 

Năm người Lưu Chính Võ hít ngược khí lạnh, khiếp sợ không nói nên lời!  

 

 

Đám người Đế tộc kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng!  

 

 

Đế Khởi La siết chặt nắm đấm, đôi mắt đẹp nhìn đăm đăm vào người đàn ông đang chịu thiên kiếp!  

 

 

Tên này, mẹ nó còn là con người không?  
 
Chương 2719: Thiên Vũ Tông, Đế tộc!"


"Thằng này rốt cuộc là quái vật gì?"  

 

 

"Cậu ta đang lợi dụng lực lượng của thiên kiếp?"  

 

Lạc phu nhân khiếp sợ, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!  

 

Bình thường người tu võ gặp được thiên kiếp, bọn họ tránh né còn không kịp.  

 

Diệp Bắc Minh không những vọt thẳng vào trong thiên kiếp, mà còn dùng thiên kiếp luyện thể!  

 

Sắc mặt Lạc phu nhân hiện lên vẻ ngưng trọng chưa bao giờ có: "Lão gia, thiên phú của người này e rằng đã vượt xa Diệp Phá Thiên!"  

 

Lạc Chính Hùng gật đầu đồng ý.  

 

Nhìn thoáng qua Lạc Khuynh Thành còn hôn mê bất tỉnh bên cạnh.  

 

"Có lẽ, cược một ván vào người này, có thể giải quyết nguy cơ của Thánh tộc!"  

 

...  

 

Chỗ tối.  

 

Thân thể Đế Giang run nhè nhẹ: "Lão tổ, ngài thấy kẻ này thế nào?"  

 

Không ai trả lời!  

 

"Lão tổ?"  

 

Đế Giang quay đầu, kinh ngạc nhìn lão tổ Đế tộc.  

 

Chỉ thấy lão tổ Đế tộc sững sờ đứng tại chỗ, cái trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.  

 

Khuôn mặt già nua run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ bừng: "Cậu ta không phải là người!"  

 

Đột nhiên.  

 

Đám mây giông trên bầu trời chợt cuồn cuộn như cơn sóng thần tận thế ập đến.  

 

Một giây sau.  

 

Mấy chục đạo thiên kiếp đồng thời bổ xuống!  

 

Ầm ầm!  

 

Một mảnh mây giông cuồn cuộn, hoàn toàn bao phủ Diệp Bắc Minh!  

 

Qua nửa giờ, thiên kiếp dừng lại.  

 

Diệp Bắc Minh đi ra từ trong biển sấm sét.  

 

Hơi thở tăng lên cảnh giới Thần Đế!  

 

Lục Huyền Dương hoảng sợ trừng to mắt, chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Mày... Mày... Mày mày mày..."  

 

"Mày rốt cuộc là người hay là quỷ?"  

 

Diệp Bắc Minh không đáp lời, anh bước về phía năm người kia!  

 

Ra lệnh như một vị Tử thần: "Quỳ xuống!"  

 

Một áp lực cực lớn đè xuống đầu.  

 

Bịch bịch!  

 

Năm người đồng loạt quỳ xuống: "Cậu Diệp, chúng tôi biết lỗi rồi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi!"  

 

Trong lòng năm người hoàn toàn tuyệt vọng!  

Ngay cả thiên kiếp cũng không giết chết được Diệp Bắc Minh, còn có ai có thể giết cậu ta nữa?  

 

 

Hiện tại, điều duy nhất bọn họ có thể làm chỉ có cầu xin tha thứ!  

 

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn năm người: "Nói đi, triệu năm trước, có những thế lực nào cướp đoạt long mạch từ Đại Lục Chân Võ?"  

 

 

Lưu Chính Võ không dám giấu giếm, nói một lèo: "Vân Tiêu Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông, Đế tộc!"  

 

 

"Học viện Giám Sát của các đại lục thuộc Thế giới Cao Võ!"  

 

 

Nói đến đây, lão ta tạm dừng: "Còn có... Tổng viện Giám sát!"
 
Chương 2720: "Không cần đuổi!"


 "Tổng viện Giám sát?"  

 

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống, một cỗ sát ý chợt lóe qua.  

 

"Ai?"  

 

Anh quát lớn: "Cút ra đây cho tôi!"  

 

...  

 

Chỗ tối.  

 

Đế Khởi La hơi kinh ngạc: "Chúng ta bị phát hiện?"  

 

Đế Giang và Đế Khuyết nhìn về phía lão tổ Đế tộc.  

 

Con ngươi lão tổ Đế tộc lập lòe: "Ra ngoài đi!"  

 

Lão ta dẫn theo người Đế tộc trực tiếp hiện thân, nói với Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, Đế tộc chúng tôi không có ác ý với cậu!"  

  Advertisement

"Hơn nữa, chuyện long mạch năm đó có ẩn tình khác!"  

 

"Hy vọng cậu Diệp cho Đế tộc một cơ hội, lão phu sẽ từ từ giải thích!"  

 

Diệp Bắc Minh như thể không hề nghe thấy, phẫn nộ quát: "Tao bảo mày cút ra đây, không nghe thấy hả?"  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về chỗ nào đó trong hư không!  

 

Không khí nổ đùng một tiếng!  

 

Một đám sương máu ầm ầm nổ!  

 

Một người khác mặc đồ đen trốn về phương xa!  

 

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Thế thân?"  

 

Chợt, đôi mắt anh trầm xuống, nhìn về phía nào đó: "Muốn chạy, có thể sao?"  

 

Chém một đạo kiếm khí xuống!  

 

Ầm!  

 

Một người mặc áo bào đen bị đánh bay, kêu lên thảm thiết giữa không trung.  

 

Hóa thành một đám sương máu!  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tháp nhỏ, người kia chết chưa? Tại sao tôi cứ cảm thấy hơi kỳ quặc!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Anh ta không chết, chạy!"  

 

"Chạy?"  

 

"Vừa rồi cậu đã giết hai thế thân, chân thân của anh ta sớm đã chạy xa trăm dặm!"  

 

"Thế thân?"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: "Đuổi theo!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lên tiếng: "Không cần đuổi!"  

 

"Hai thế thân này luyện chế thành từ tinh huyết của người nọ, bản tháp đã nhớ kỹ hơi thở của bọn họ rồi".  

 

"Hơn nữa, cậu biết người này!"  

 

Trong mắt Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ lạnh lẽo: "Tôi biết?"  

 

...  

 

Tổng viện Giám sát, bên trong một tòa cung điện bằng đá cổ xưa.  

Một người áo đen chật vật xông tới, quỳ một chân xuống: "Đại nhân, thất bại!"  

 

 

"Một mình Diệp Bắc Minh giết mấy trăm ngàn người tu võ, Vân Tiêu Tông hủy diệt!"  

 

 

Ghế đá trong cung điện, một lão già trông y như thi thể mở choàng mắt: "Cậu nói gì cơ? Cậu có biết kết cục lừa gạt tôi là gì không?"  

 

 

"Khụ khụ..."  

 

 

Người áo đen ho ra một ngụm máu tươi: "Đại nhân, tôi sao dám lừa gạt ngài!"  

 

 

"Nếu không phải tôi chạy nhanh thì sớm đã trở thành vong hồn dưới kiếm người này rồi!"  
 
Chương 2721: Tại sao lại là ông ta?"


 

Đôi mắt người áo đen hiện lên vẻ kinh sợ: "Đại nhân, có phải chúng ta tính toán sai rồi không?"  

 

"Tốc độ trưởng thành của người này thật sự quá kinh khủng!"  

 

"Mới có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, đã sắp không thể khống chế được rồi!"  

 

"Nếu để anh ta tiếp tục trưởng thành, chúng ta..."  

 

Người áo đen không nói hết lời.  

  Advertisement

Cung điện đá lâm vào sự yên tĩnh như chết!  

 

Không biết qua bao lâu.  

 

Cuối cùng lão già như thi thể kia mới mở miệng: "Nếu không thể khống chế được, vậy thì giết đi!"  

 

Ánh mắt người áo đen ngưng trọng: "Đại nhân, kẻ này bước đầu có thành tựu!"  

  Advertisement

"Cộng thêm thanh kiếm trong tay anh ta nữa, muốn giết anh ta rất khó!"  

 

Lão già như thi thể cười vô cùng âm trầm: "Chẳng phải cậu sớm đã biết được nhược điểm của người này sao?"  

 

"Trong tay cậu có nhiều lợi thế như vậy, còn sợ không bắt được anh ta?"  

 

Đôi mắt người áo đen dần trở nên lạnh lẽo, ngưng tụ thành sát ý!  

 

"Đi làm đi".  

 

Lão già như thi thể phất phất tay.  

 

"Rõ!"  

 

Người áo đen xoay người rời đi.  

 

Đột nhiên.  

 

Giọng nói già nua truyền đến từ phía sau lưng: "Lần sau tới nơi này không cần che che lấp lấp nữa!"  

 

Người áo đen sững sờ, chợt gật đầu: "Vâng, đại nhân!"  

 

Ông ta quyết đoán cởi áo bào đen, lộ ra gương mặt mà Diệp Bắc Minh vô cùng quen thuộc!  

 

Viện trưởng Tổng viện Giám sát, Vương Bình An!  

 

...  

 

...  

 

"Tháp nhỏ, ông nói người áo đen kia là Vương Bình An?"  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng khiếp sợ.  

 

Lông mày của anh gắt gao nhíu lại: "Tại sao lại là ông ta?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, cậu vẫn còn quá non nớt!"  

 

"Cẩn thận suy nghĩ lại xem, lúc cậu ở Kiếm Tông, Long Đảo!"  

 

"Có phải người của Tổng viện Giám sát đều ở bên cạnh không?"  

 

Diệp Bắc Minh nhớ lại, gật đầu: "Đều ở bên cạnh! Vương Bình An cũng ở đó!"  

 

"Nhưng... Ông ta dường như không hề có cảm giác tồn tại!"  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"  

 

 

"Viện trưởng Tổng viện Giám sát mà lại không có cảm giác tồn tại như vậy?"  

 

 

"Ông ta vô điều kiện trợ giúp cậu, đến tột cùng là vì cái gì?"  

 

 

Giọng nói lạnh lùng tiếp tục: "Ngoài bố mẹ cậu ra, trên đời này còn có ai sẽ đối xử tốt với cậu vô điều kiện?"  

 

 

"Cho dù là bản tháp, nếu không phải cậu có thiên phú nghịch thiên, bản tháp cũng chẳng thèm nhìn cậu một lần!"  

 

 

"Sư phụ cậu đối xử tốt với cậu, là bởi đặt kỳ vọng cao vô hạn trên người cậu!"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom