Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2662: Ai còn dám trêu chọc đến chúng ta?”


 

Hạ Nhược Tuyết nắm lấy bàn tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, còn có bọn em đây mà”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thanh Lam: “Mẹ, con dám cá chín mươi chín phần trăm sư phụ là do mẹ và bố vì con tìm”.  

 

“Mười vị sư tỷ cũng là do hai người sắp xếp!”  

 

“Nói cho con đại sư tỷ rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao chị ấy lại là người của Thánh Tộc?”  

 

Diệp Thanh Lam trầm mặc.  

 

Thấy hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, thở dài một tiếng!  

 

“Về nhà đi, mẹ sẽ nói cho con mọi chuyện!”  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm trang gật đầu.  

 

Trở lại nhà họ Diệp ở núi Rồng.  

 

“Lam nhi, con không sao chứ?”  

 

“Nhược Tuyết cũng đã trở lại, quá tốt rồi!”  

 

Người nhà họ Diệp hô hào tiến lên, từng quả tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.  

 

Tuy nhiên.  

 

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam có vẻ không ổn cho lắm!  

 

Bầu không khí có chút kỳ quái!  

 

Diệp Thanh Lam cố nặn ra vẻ tươi cười: “Ba, con với Thần Nhi đi xuống huyệt mộ dưới lòng đất một chuyến”.  

 

“Trước khi bọn con ra ngoài, bất kỳ người nào cũng không được tiến vào”.  

 

“Được!”  

 

Diệp Thanh Dương ngưng trọng gật đầu.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Kiếm Nô: “Bắt đầu từ hôm nay, sứ mệnh duy nhất của ông chính là canh giữ nhà họ Diệp”.  

 

“Bất cứ kẻ nào chưa được mời mà lại dám bước chân vào phạm vi nhà họ Diệp ở Long Sơn, giết chết không tha!”  

 

“Vâng! Thưa chủ nhân!”  

 

Kiếm Nô quỳ một chân dưới nền đất.  

 

Diệp Bắc Minh cùng Diệp Thanh Lam chân trước vừa rời đi.  

 

Diệp Thanh Dương đã kéo Hạ Nhược Tuyết sang bên cạnh: “Nhược Tuyết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”  

 

…  

 

Mới vừa bước vào mộ địa, Diệp Bắc Minh đã gấp không chờ nổi mà hỏi: “Mẹ, cuối cùng thì đại sư tỷ là ai?”  

 

Diệp Thanh Lam cười một tiếng: “Không phải con đã biết rồi hay sao?”  

 

“Khuynh Thành là người của Thánh Tộc”.  

 

“Quả nhiên!”  

 

Đôi con ngươi của Diệp Bắc Minh khẽ co rút lại: “Từ biểu hiện của cái người trẻ tuổi thuộc Thánh Tộc đó mà xem, bối cảnh và thế lực của Thánh Tộc chắc chắn là kinh khủng vô cùng!”  

 

“Mẹ có thể để cho người của Thánh Tộc làm đại sư tỷ của con, vì sao Hoa tộc và nhà họ Diệp vẫn cứ bị nhằm vào?”  

 

“Chỉ một câu nói của đại sư tỷ, ai còn dám trêu chọc đến chúng ta?”  

Diệp Thanh Lam lắc đầu một cái: “Mẹ cũng chỉ mới biết chuyện này cách đây hai năm thôi, Khuynh Thanh vậy mà lại là người của Thánh Tộc”.  

 

 

“Trước lúc đó mẹ cũng không biết thân phận thật của Khuynh Thành!"  

 

 

Diệp Bắc MInh chau mày: “Nghĩa là gì?”  

 

 

Diệp Thanh Lam giải thích: “Bởi vì đại sư tỷ của con, được bọn mẹ nhặt về từ trong chiến trường Thái Cổ”.  

 

 

“Bọn mẹ biết lai lịch của Khuynh Thành không đơn giản, nhưng cũng không ngờ con bé lại là người của Thánh Tộc”.  

 

 

Diệp Bắc Minh sững sờ.  

 
 
Chương 2663: “Họ không sợ hy sinh, không sợ đổ máu!”


 

“Thế nên, sau khi đại sư tỷ biết được thân phận Thánh tộc của mình thì muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với chúng ta ư?”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng cô đơn!  

 

Diệp Thanh Lam quát lớn một tiếng: “Minh nhi, con nói cái gì thế!”  

 

“Mẹ?”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt.  

 

Diệp Thanh Lam nhăn nhó: “Khuynh Thành lớn lên trên đỉnh Côn Luân, con đã tập võ với con bé suốt năm năm!”  

 

“Tính tình của con bé thế nào, chẳng lẽ con không biết?”  

 

“Con nghĩ Khuynh Thành có vì thân phận của mình mà bỏ mặc người sư đệ như con không?”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt!  

 

Đại sư tỷ chắc chắn không phải là người như vậy!  

 

Hơi thở bỗng trở nên dồn dập: “Mẹ, ý của mẹ là?”  

 

Diệp Thanh Lam gật đầu: “Thanh niên Thánh Tộc đó đang nói dối!”  

 

“Là kẻ đó muốn con và Khuynh Thành cắt đứt mọi quan hệ, chứ không phải là Khuynh Thành muốn như thế!”  

 

Diệp Bắc Minh chợt bừng tỉnh!  

 

Sự lo lắng trong lòng cũng hóa thành hư không!  

 

Đột nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh như nghĩ tới điều gì đó: “Đại sư tỷ là người của Thánh Tộc thì chắc không phải là thiên nữ của đại lục Chân Võ!”  

 

“Chín sư tỷ kia đều là thiên nữ, còn một thiên nữ nữa ở đâu nhỉ?”  

 

Diệp Thanh Lam cười: “Minh nhi, thiên nữ cuối cùng đó là mẹ”.  

 

“Cái gì!”  

 

Diệp Bắc Minh run lên dữ dội, thật sự không dám tin: “Mẹ… Mẹ…”  

 

“Mẹ là thiên nữ ư?"  

 

Hơi thở trở nên dồn dập, gần như là dừng lại!  

 

Mặt Diệp Thanh Lam xuất hiện nụ cười: “Sao? Không giống hả?”  

 

“Năm đó mẹ ở đỉnh Côn Luân, ở đại lục Chân Võ hay thậm chí là thế giới Cao Võ thì vẫn là một sự tồn tại cao không thể với tới!”  

 

“Mẹ cũng từng vào chiến trường Thái Cổ!”  

 

“Thật ra thì mẹ và bố con đã gặp nhau ở chiến trường Thái Cổ!”  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, cơ thể trở nên cứng đờ!  

 

Giọng của anh trở nên run rẩy, hai mắt đỏ bừng: “Thế nên… Nếu muốn cứu đại lục Chân Võ!”  

 

“Mẹ… Cũng phải hiến tế ư?”  

 

Diệp Thanh Lam mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”.  

 

“Con không đồng ý!”  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh đau xót, lệ nóng dân trào: “Nếu thật sự phải để cho mẹ và chín sư tỷ hiến tế, thì con thà để cho đại lục Chân Võ cứ như thế!”  

 

Vẻ mặt Diệp Thanh Lam vô cùng phức tạp: “Minh nhi, chúng ta không thể nghĩ như thế được!”  

 

“Tại sao chứ? Ông đây muốn hỏi là tại sao?”  

 

Diệp Bắc Minh điên cuồng rít gào: “Tại sao để cứu lấy đại lục Chân Võ thì cả mẹ và các sư tỷ đều phải hiến tế?”  

 

“Haiz”.  

 

Diệp Thanh Lam thở dài một tiếng: “Minh nhi, con có nhìn thấy tấm bia mộ này không?”  

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn sang.  

 

Bia mộ của tổ tiên Hoa Tộc, đảo mắt nhìn không thấy điểm cuối!  

 

Giọng Diệp Thanh Lam lại vang lên: “Từ cái thời khai hoang gieo hạt, Hoa tộc đã sinh tồn như loài dã thú!”  

“Tất cả đều chăm chỉ phấn đấu, mãi mãi không chịu thua, tổ tiên Hoa Tộc mới rời khỏi núi Côn Luân!”  

 

 

“Mãi đến hôm nay, bước chân của Hoa Tộc vẫn chưa hề dừng lại!”  

 

 

“Chủ nhân của những tấm bia này đều là tổ tiên Hoa Tộc, họ đã hiến dâng cho Hoa Tộc cả mạng sống của mình!”  

 

 

“Họ không sợ hy sinh, không sợ đổ máu!”  

 

 

“Chỉ mong có thể giành được một chốn yên thân cho đời sau!”  

 

 

“Hôm nay, đến lượt chúng ta rồi, chúng ta cũng không nên chùn bước!”  

 
 
Chương 2664: Bởi vì đó chính là chị ruột của hắn!


 

 “Thứ chúng ta nên so sánh không phải là được hay mất của một cá nhân, mà chúng ta nên vì cả Hoa Tộc Côn Luân!”  

 

A a a!  

 

Trong phút chốc, tất cả mộ huyệt dưới đất đều sáng lên, phát ra tiếng nức nở.  

 

Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Diệp Thanh Lam: “Minh nhi, con có thấy không?”  

 

“Tổ tiên Hoa tộc đang đáp lại chúng ta…”  

 

Không biết qua bao lâu.  

  Advertisement

Diệp Thanh Lam đã rời khỏi khu mộ.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn đứng yên ở đó, hai nắm đấm siết chặt!  

 

“Bố, Nhược Giai và con gái vẫn còn phải chịu khổ bên trong Ma Uyên!”  

 

“Đại lục Chân Võ chưa được cứu chữa, long mạch cũng chưa tìm được!”  

 

“Chín sư tỷ và mẹ lại là người hiến tế!”  

  Advertisement

Những tiếng rít gào vang lên!  

 

Hai mắt anh đỏ bừng, tròng mắt tràn ngập tơ máu!  

 

Ngửa mặt lên trời rống giận: “Tại sao! Tại sao lại như vậy?”  

 

“Tôi không cam tâm! Không cam tâm!”  

 

Diệp Bắc Minh khàn giọng: “Tháp nhỏ…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng trả lời: “Bây giờ thằng nhóc nhà cậu mới nhớ tới cái tháp này hả?”  

 

“Khỏi hỏi, có cách khác!”  

 

Tim Diệp Bắc Minh run lên, mặt xuất hiện vẻ kích động: “Cách gì?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Gia tăng sức mạnh!”  

 

“Khi cậu đủ mạnh, thì gặp thần giết thần, Phật cản giết Phật!”  

 

“Ai mẹ nó ngăn được cậu?”  

 

“Chỉ cần cậu có đủ sức mạnh? Cứu lấy đại lục Chân Võ, hiến tế? Không cần thiết!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đắc ý: “Sử dụng não của cậu đi, ai quy định Hoa tộc phải ở lại đại lục Chân Võ?”  

 

“Giành lấy địa bàn của kẻ thù, cướp đi tài nguyên tu luyện của chúng, chuyển cả đỉnh Côn Luân đến đại lục Cao Võ là xong ngay ấy mà?”  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối: “Tháp nhỏ, ông đúng là thiên tài mà!”  

 

Ánh mắt chuyển sang đống bia mộ đầy đất: “Tổ tiên, Hoa Tộc cần đổi một lối sống mới rồi!”  

 

……  

 

Đại lục Trung Thiên, sâu bên trong Thánh Tộc.  

 

Thanh niên mệt mỏi đi vào trong một mảnh sân mang phong cách cổ xưa: “Chị, em về rồi, chuyện đã giải quyết xong hết rồi”.  

 

“Vô Tà, sư đệ của chị có khỏe không?”  

 

Một giọng nói như tiên âm truyền đến.

Một cô gái trông như tiên nữ đi tới.  

 

Người đó, thật sự rất đẹp!  

 

Ngũ quan hoàn mỹ, dáng người tuyệt hảo.  

 

Màu da nõn nà, mái tóc xinh đẹp!  

 

Mỗi một cử động, từng cái giơ tay nhấc chân đều có thể khen là hoàn hảo!  

 

Không thể tìm thấy chút tỳ vết nào từ cô ta!  

 

Nếu đàn ông ngoài kia thấy thì chắc chắn sẽ bị hớp hồn đến mức ngừng thở!  

 

Dù gương mặt ấy trông như thiên tiên!  

Nhưng Lạc Vô Tà lại không hề có bất kỳ phản ứng gì!  

 

 

Bởi vì đó chính là chị ruột của hắn!  

 

 

Lạc Vô Tà nhếch miệng cười: “Em đã nói rõ với tên đó rồi, bảo nó nên chú ý đến sự chênh lệch giữa hai người”.  

 

 

“Sau này hãy quên chị đi, đừng ảo tưởng đến việc có bất kỳ quan hệ nào với chị!”  

 

 

“Em nói cái gì?”  

 

 

Lạc Khuynh Thành sửng sốt, nét mặt hiện lên vẻ giận dữ!  

 
 
Chương 2665: Thế không phải thích thì là gì?


 Một cái tát rơi xuống mặt Lạc Vô Tà!  

 

 

Mắt Lạc Vô Tà đỏ bùng, giơ tay che mặt: “Chị, em là em ruột của chị đấy!”  

 

“Chị vì một tiểu sư đệ không có máu mủ gì mà đánh em ư?”  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành đầy nghiêm túc: “Câm miệng, đừng bao giờ so mình với sư đệ của chị!”  

 

“Chị?”  

 

Vẻ mặt Lạc Vô Tà đầy kinh ngạc: “Chị, đừng có nói là chị thích thằng nhóc đó rồi nhé?”  

 

“Em… Em nói linh tinh cái gì thế!”  

 

Lạc Khuynh Thành có chút bối rồi, lập tức phản bác: “Cậu ấy… Cậu ấy chỉ là sư đệ của chị mà thôi, em đừng có nói lung tung!”  

 

“Tiểu sư đệ là người lương thiện, dũng cảm, anh tuấn, lại có tài năng thiên bẩm!”  

 

“Tốt với các sư tỷ muội khỏi phải bàn, cậu ấy vĩ đại như thế, sao chị có thể thích được cơ chứ!”  

  Advertisement

Lạc Vô Tà hoàn toàn ngây người!  

 

Khóe miệng bất giác run run!  

 

Thế không phải thích thì là gì?  

 

Đột nhiên.  

 

Lạc Vô Tà như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trầm xuống: “Chị, em không có quyền ngăn cản chị thích thằng ranh đó!”  

 

“Nhưng chị nhất định phải hiểu thân phận của mình, chị là Thánh Nữ của Thánh Tộc nhà họ Lạc”.  

 

“Nó không có tư cách đứng ngang hàng với chị!”  

 

“Gia tộc đã nghĩ đến chuyện cưới xin cho chị, đó là lý do chúng ta phải trở về Thánh Vực!”  

 

Lạc Vô Tà trầm giọng xuống: “Nếu chuyện chị thích Diệp Bắc Minh bị bố biết…”  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành co rụt lại: “Đủ rồi!”  

 

Nửa tiếng sau.  

 

Lạc Vô Tà rời khỏi sân viện.  

 

Một ông lão áo đen lưng khòm đi tới: “Cậu chủ, gia chủ mời cậu sang bên kia một chuyến”.  

 

Ánh mắt Lạc Vô Tà chợt lóe: “Dẫn đường”.  

 

Hai người một trước một sau đi vào đại điện.  

 

Một đôi nam nữ trung niên ngồi trên ghế, trông vô cùng uy nghiêm!  

 

Trong đại điện có một thị nữ đang quỳ.  

 

Đó chính là người hầu bên cạnh Lạc Khuynh Thành!  

 

“Bố, mẹ!”  

 

Lạc Vô Tà bỏ đi vẻ bất cần đời, sắc mặt tươi tỉnh chào hỏi.  

 

Lạc Chính Hùng thản nhiên hỏi: “Vô Tà, sau khi chị gái con trở về Thánh Tộc thì ngày nào cũng có vẻ thấp thỏm không yên”.  

 

“Con thân thiết với nó, bố hỏi con, có phải Khuynh Thành đã thích người nào rồi không?”  

 

Lạc Vô Tà không có biểu cảm gì: “Bố, nếu chị có thích người nào thì sao con lại không biết được?”  

 

“Bố nghe ai nói vậy?”  

 

Lạc Chính Hùng thản nhiên liếc nhìn người hầu đang quỳ dưới đất!  

 

Ánh mắt Lạc Vô Tà hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Cô dám ăn nói xằng bậy? Có phải muốn chết rồi không?”  

Người hầu sợ tới mức run lên, vội vàng nói: “Gia chủ, tôi đâu dám nói lung tung”.  

 

 

“Đó là do chính tai tôi nghe được, nửa tiếng trước, cậu chủ và Thánh Nữ đã nói thế!”  

 

 

“Còn nói người đàn ông đó tên là Diệp…”  

 

 

Lạc Vô Tà tát một cái, trực tiếp đánh gục người hầu nọ!  

 

 

Lạc Chính Hùng liếc nhìn vợ mình, nhướng mày.  

 

 

Lạc Vô Tà hừ lạnh một tiếng: “Bố, mẹ!”  
 
Chương 2666: Tay ôm lấy cổ anh!


 “Lần này là mật báo cho hai người, nếu lần sau lại báo cho kẻ khác thì sao?”  

 

 

“Thể diện nhà họ Lạc chúng ta để ở đâu?”  

 

Khóe miệng Lạc Chính Hùng co rụt, bất đắc dĩ khoát tay áo: “Con ra ngoài trước đi!”  

 

Nhìn theo bóng lưng Lạc Vô Tà rời đi, gương mặt già nua của Lạc Chính Hùng trở nên nghiêm trọng: “Bà này, bà thấy thế nào?”  

 

Người phụ nữ trung niên kia nói: “Trong lòng ông đã có đáp án rồi mà?”  

 

Sát ý chợt lóe lên trên mặt Lạc Chính Hùng: “Phải làm thế nào đây? Giết… Hay là…”  

  Advertisement

“Chờ chút đã!”  

 

Người phụ nữ trung niên lắc đầu, thở dài một tiếng: “Mấy năm nay Khuynh Thành không ở bên cạnh chúng ta, chịu quá nhiều cực khổ rồi”.  

 

“Chúng ta làm bố làm mẹ nhưng lại thiếu con quá nhiều”.

“Nếu giết người nó thương lúc này, e là con bé sẽ hận chúng ta cả đời!”  

 

“Ý bà là?”, Lạc Chính Hùng mở miệng.  

  Advertisement

Người phụ nữ trung niên nói: “Tìm người điều tra tình hình cụ thể của tên đó đã, cho nó thêm chút lợi ích!”  

 

“Bảo nó chủ động từ bỏ, tốt nhất là bảo nó chính miệng từ chối Khuynh Thành”.  

 

“Bóp chết tất cả từ trong trứng nước!”  

 

Lạc Chính Hùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ này.  

 

Một giây sau.  

 

Giọng của Lạc Chính Hùng lại trở nên nặng nề: “Nếu nó không đồng ý thì sao?”  

 

Người phụ nữ trung niên nhíu mày: “Thế thì chỉ còn cách…”  

 

Giơ tay làm động tác cắt qua cổ!  

 

……  

 

Vừa ra khỏi cổng của ngục giam Trấn Hồn.  

 

Ánh mắt của mọi người nhà họ Diệp đều dừng lại trên người Diệp Bắc Minh.  

 

“Minh nhi…”  

 

Diệp Thanh Lam vừa lên tiếng.  

 

Diệp Bắc Minh đã mỉm cười: “Mẹ, con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ!”  

 

“Hả?”  

 

Hai mắt Diệp Thanh Lam sáng ngời, lẳng lặng gật đầu: “Được!”  

 

Trong lòng Diệp Bắc Minh có một câu anh không nói ra: “Nhưng con cũng có sự lựa chọn của con!”  

 

“Nhóc Diệp!”  

 

Lúc này, Vương Bình An và Hoa Côn Luân ra khỏi đám người: “Chuyện Tổng viện Giám Sát…”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Viện trưởng, lão Hoa, hai người cứ yên tâm, tôi sẽ quay về Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Được, được!”  

 

Vương Bình An xúc động liên tục gật đầu: “Nhóc Diệp này, chuyện nhà họ Diệp chúng tôi thật sự có lỗi với cậu!”  

 

“Cũng do lão già này sơ sót, từ nay trở đi, chúng tôi sẽ cử ba cảnh giới Vực Vương đến canh giữ nhà họ Diệp”.  

 

“Chỉ cần là người nhà họ Diệp thì đều được phép tham gia Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Cảm ơn”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Vương Bình An hỏi: “Khi nào cậu quay về Tổng viện Giám Sát?”  

Diệp Bắc Minh nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Ngày mai đi”.  

 

 

Mười lăm phút sau, trong phòng.  

 

 

Diệp Bắc Minh vừa ngồi xuống, Hạ Nhược Tuyết đã ngồi lên đùi anh.  

 

 

Tay ôm lấy cổ anh!  

 

 

“Thời gian qua khổ cho em rồi”.  

 

 

Diệp Bắc Minh ôm lấy eo Hạ Nhược Tuyết.  
 
Chương 2667: “Ngu ngốc!”


“Theo anh đến Tổng viện Giám Sát đi”.  

 

 

Diệp Bắc Minh đề nghị: “Nó rất thích hợp với em”.  

 

Hạ Nhược Tuyết thoáng do dự, khẽ lắc đầu: “Em nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ, có một số việc em nhất định phải đi làm!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Một lát sau.  

  Advertisement

Anh khẽ gật đầu: “Được!”  

 

“Ừm, cảm ơn anh đã hiểu cho em”.  

 

Hạ Nhược Tuyết thản nhiên cười, trực tiếp hôn anh: “Em muốn cố gắng để trở nên mạnh hơn, sẽ không để anh bay quá cao mà em thì không theo nổi!”  

 

“Em muốn làm người con gái mạnh nhất bên cạnh anh!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh trêu ghẹo cười nói: “Phải không? Có vài chỗ em lại không bằng Tôn Thiến đấy”.  

 

Ánh mắt anh nhìn xuống dưới!  

 

Mặt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, cắn răng: “Ai nói vậy? Tới thử xem!”  

 

Thế giới Cao Võ, trong một ngôi đền cổ xưa.  

 

Ưng Bạch Mi, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ.  

 

Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Tề Đạo Khung đều tập trung ở trong này!  

 

Chính là đám người đã bao vây tấn công Long Đảo!  

 

Mọi người im lặng không nói.  

 

Dường như đang chờ đời điều gì!  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói già nua không rõ là nam hay nữ vang lên: “Đã đến đông đủ hết chưa?”  

 

Lời vừa dứt, một người áo đen đeo mặt nạ xuất hiện trước cửa.  

 

“Đại nhân, ông tới rồi!”  

 

Tất cả mọi người đều đứng dậy, vẻ mặt hết sức cung kính!  

 

Người áo đen đi vào bên trong, đi thẳng lên chiếc ghế bành cao nhất, xoay người ngồi xuống.  

 

Bàn tay khô héo gõ từng nhịp trên thành ghế: “Tôi đã biết chuyện rồi, mọi người có ý kiến gì không?”  

 

Ưng Bạch Mi là người đầu tiên lên tiếng: “Một cảnh giới Thần Vương nho nhỏ mà lại giết được cảnh giới Vực Vương!”  

 

Ánh mắt lạnh như băng phun ra một chữ: “Giết!”  

 

Sắc mặt Bùi Vân Hải tối đen: “Kẻ đó còn uy hiếp chúng ta, nếu để nó tiếp tục phát triển, e là hậu quả khó lường!”  

 

Có người hùa theo: “Kẻ đó phải chết, phải giết từ trong trứng nước!”  

 

Một ông lão mặt rỗ nhíu mày: “Thánh Tộc có nó làm chỗ dựa, nếu Thánh Tộc gây chuyện với chúng ta thì phải làm sao?”  

 

Ánh mắt Bùi Vân Hải trở nên tàn nhẫn: “Nếu thằng ranh đó bất cẩn vô tình chết đi, thì ai có thể tìm được chúng ta?”  

 

“Đúng vậy!”  

“Có thể dùng thủ đoạn ám sát, sau đó phất áo bỏ đi, ai mà biết là chúng ta làm?”  

 

 

Bọn họ đều tham gia thảo luận.  

 

 

Bạch Thiên Cơ tạt một gáo nước lạnh: “Ha ha, có thanh kiếm quái dị đó trong tay, ai trong số các người có thể giết được nó?”  

 

 

“Ám sát hả? Mấy người chắc chắn là không phải đi hiến mạng cho nó đấy chứ?”  

 

 

Bùi Vân Hải lạnh lùng cười: “Bạch Thiên Cơ, nếu như ông sợ thì lão phu có thể ra ray!”  

 

 

“Với thủ đoạn ẩn nấp của lão già này, giết thằng ranh đó dễ như trở bàn tay!”  

 
 
Chương 2668: “Các người cũng không ngốc lắm”.


Bạch Thiên Cơ châm biếm: “Tất nhiên là ông rồi!”  

 

 

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”  

 

Ưng Bạch Mi khẽ quát một tiếng: “Nghe thử ý kiến của đại nhân xem thế nào!”  

 

“Đại nhân, người thấy thế nào?”  

 

Xoẹt!  

 

Ánh mắt mọi người đảo qua, dừng lại trên người áo đen.  

 

Một giọng nói không chút cảm xúc nào vang lên: “Kẻ này, không thể giết!”  

 

“Tại sao?”  

 

Mọi người đều sửng sốt!  

 

Người áo đen nói hết sức bình tĩnh: “Kẻ này chính là mấu chốt quan trọng để tiến vào nơi đó!”  

  Advertisement

“Nơi đó? Nơi nào cơ?”  

 

Mọi người đều khó hiểu.  

 

Một giây sau!  

 

Chờ đã!  

 

Cơ thể họ đều run lên, bất ngờ nhìn người áo đen, cả giọng cũng run rẩy: “Đại nhân, ý người là… Thần điện?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Người áo đen gật đầu.  

 

Hít!  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu, hơi thở trở nên dồn dập.  

 

Cả đám đều đỏ mắt, muốn trợn ngược tròng ra ngoài!  

 

Hai chữ thần điện đã kích thích vào bộ não của họ!  

 

“Tiền bối, tại sao lại nói kẻ đó là mấu chốt để tiến vào thần điện?”  

 

Ưng Bạch Mi hít một hơi thật sâu: “Sau khi Hoa Tộc bị diệt thì chẳng còn một người nào có thể tiến vào nơi đó”.  

 

“Hơn nữa, điều kiện tiên quyết để tiến bào thần điện chính là mở ra Long Tích!”  

 

Những người còn lại đều nhìn chằm chằm người áo đen kia.  

 

Cùng chờ đợi câu trả lời của ông ta!  

 

Người áo đen thản nhiên thốt ra một câu: “Nếu tôi nói cho các người biết, tên đó đã mở ra Long Tích thì sao?”  

 

“Cái gì?”  

 

Xoẹt!  

 

Mọi người cùng đứng phắt dậy, đồng tử co rụt, trên mặt là vẻ không dám tin.  

 

Bạch Thiên Cơ do dự một lát: “Đại nhân, dù rằng nó đã mở được Long Tích!”  

 

“Nhưng sao chúng ta có thể chắc rằng nó sẽ để chúng ta lợi dụng?”  

 

Người áo đen đã thản nhiên nói ra: “Diệp Phá Thiên năm đó đã bị tổ tiên các người lợi dụng như thế nào?”  

 

“Ý ông là…”  

 

Hai mắt Bạch Thiên Cơ sáng ngời: “Lợi dụng điểm yếu?”  

“Các người cũng không ngốc lắm”.  

 

 

Người áo đen trực tiếp đứng dậy, để lại một tờ giấy: “Đây là tất cả thông tin về Diệp Bắc Minh, các người tự coi mà làm”.  

 

 

“Một không được thì bắt mười, mười không được thì bắt một trăm”.  

 

 

“Từ biểu hiện của nó trước nay, thì nó sẽ chọn chấp nhận!”  

 

 

Bạch Thiên Cơ cầm lên thấy: “Đỉnh Côn Luân…”  

 

 

……  
 
Chương 2669: Anh chính là thiên tài đan đạo!


 

 Diệp Bắc Minh theo nhóm Vương Bình An trở về Tổng viện Giám Sát, rước lấy vô số ánh mắt quái dị.  

 

“Nghe nói nó có thể giết chết cảnh giới Vực Chủ!”  

 

“Chém giết một lão tổ Kiếm Tông trên quảng trường Kiếm Tông, trong trận chiến Long Đảo cũng đã giết hai Vực Chủ!”  

 

“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ giết chết Vực Chủ, thực lực có thể đi lên xếp hạng trên 100 ấy nhỉ!”  

 

“100 á? Chắc chắn không tới, bảng Thương Khung đâu chỉ dựa vào lực lực!”  

 

“Đúng vậy, tên này cùng lắm cỡ 500 thôi!”  

 

Mọi người bàn tán xôn xao.  

 

Lòng Diệp Bắc Minh chợt có suy nghĩ, chẳng lẽ bảng Thương Khung không chỉ xếp hạng bằng võ lực?  

 

Vương Bình An chắp tay sau lưng: “Lão Hoa, thằng nhóc này giao cho ông”.  

 

“Được”.  

 

Hoa Côn Luân cười tủm tỉm gật đầu.  

 

Vương Bình An vừa mới rời đi.  

 

Thì Đạm Đài U Nguyệt đã chạy tới: “Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi”.  

 

“Là do tôi lắm miệng, khiến anh gặp phiền toái”.  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu nhìn Đạm Đài U Nguyệt: “Lắm miệng cái gì?”  

 

“Tôi… Tôi…”  

 

Đạm Đài U Nguyệt cúi đầu, dáng vẻ như vừa làm sai: “Bên ngoài Long Đảo, là tôi bất cẩn nói ra bí mật của cậu với Hoa Tộc”.  

 

Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Nói rất hay, lần sau nói nhiều hơn chút nhé”.  

 

“Hả?”  

 

Đạm Đài U Nguyệt sửng sốt.  

 

Diệp Bắc Minh lười giải thích: “Hoa lão, tôi về trước”.  

 

Trở về sân viện của mình, Đạm Đài U Nguyệt cũng chạy tới.  

 

Chu Nhược Giai không có ở đây.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhược Giai đâu?”  

 

Đạm Đài U Nguyệt vội vàng giải thích: “Cô Chu muốn nghiên cứu về đạn dược nên đã đến học viện đan đạo học tập rồi”.  

 

“Học viện đan đạo?”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu.  

 

Đạm Đài U Nguyệt tiếp tục giải thích: “Tổng viện Giám Sát muốn nhắm vào những tài năng khác nhau của đệ tử, nên chia thành học viện kiếm đạo, học viện y đạo, học viện đan đạo, học viện luyện khí vân vân…”  

 

“Tổng cộng hơn trăm cái học viện, đều là những thiên tài đứng đầu của các lĩnh vực!”  

 

Diệp Bắc Minh có chút bất đắc dĩ.  

 

Anh chính là thiên tài đan đạo!  

 

Vợ chưa cưới của anh lại đi học đan đạo từ người khác?  

 

Còn không bằng để anh tự dạy!  

“Dẫn tôi đến đó xem xem”.  

 

 

“Được!”  

 

 

Đạm Đài U Nguyệt không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng Diệp Bắc Minh chỉ muốn gặp Chu Nhược Giai thôi.  

 

 

Dẫn theo Diệp Bắc Minh đến trước cửa học viện đan đạo.  

 

 

Thì bên trong đã vang lên giọng nói độc ác của một người phụ nữ trung niên: “Đã đến đây mấy ngày rồi mà có chút chuyện cũng làm không xong?”  

 

 

“Đúng là ngu ngốc muốn chết, trong đầu cô toàn là bã đậu hả?”  

 
 
Chương 2670: Y đạo thông thiên!


 “Luyện chế đan được thì phải…”  

 

 

“A a a!”  

 

Người phụ nữ trung niên kia bắt đầu trách móc: “Chu Nhược Giai, cô tới đây được bao nhiêu ngày rồi?”

“Hàn Vân tôi luyện đan năm trăm ba mươi năm qua, đã là Đan Đế ngũ phẩm!”  

 

“Có phải cô cảm thấy mình đọc sách được vài ngày, thì giỏi hơn tôi rồi đúng không?”  

 

“Thì phải làm cái gì? Cô nói đi, là cái gì?”  

  Advertisement

“Ha ha ha ha!”  

 

Tiếng cười vang lên.  

 

Mặt Chu Nhược Giai hết xanh lại tím.  

 

Cô ta cắn đôi môi đỏ mọng, cố chịu đựng nhục nhã nói: “Tôi nghĩ…”  

 

Hàn Vân châm chọc ngắt lời: “Tôi không cần thứ cô nghĩ, tôi cần thứ tôi nghĩ! Hiểu chưa?”  

 

“Cái loại thiên phú rác rưởi như cô, cả đời cũng đừng mong luyện được đan dược!”  

 

“Nếu không phải vì người chồng chưa cưới Diệp Bắc Minh kia, cô nghĩ rằng mình có tư cách tiến vào nội viện của Tổng viện Giám Sát hay không?”  

 

“Nếu không nể mặt mũi viện trưởng, thì cô còn chẳng đủ tư cách tiến vào trong cánh cửa này!”  

 

Một đệ tử nở nụ cười: “Sư phụ Hàn, đừng mắng cô ta làm gì, chồng chưa cưới của cô ta hung dữ lắm, biết đánh người đấy!”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Lại một tràng cười nữa vang lên.  

 

Mặt Hàn Vân đầy vẻ bỉ ổi: “Thế hả? Tôi lại sợ lắm cơ!”  

 

“Chu Nhược Giai, liệu chồng chưa cưới của cô có tới đây đòi công bằng cho cô không nhỉ?”  

 

“Chắc anh ta sẽ không đánh tôi đấy chứ?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Mọi người trong viện lại tiếp tục cười to!  

 

Hai mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng lên, siết chặt hai tay!  

 

“Sao? Cô cũng muốn đánh tôi đấy hả?”  

 

Hàn Vân nở nụ cười: “Nào, đánh đi!”  

 

Bốp!  

 

Âm thanh giòn tan vang lên!  

 

Mọi người không biết rõ tại sao Hàn Vân lại bay thẳng ra ngoài như một con chó chết!  

 

Rầm!  

 

Tiếng vang rất lớn, Hàn Vân chật vật nằm dưới đất.  

 

Cảm thấy xương cốt cả người như bị giẫm nát!  

 

“Đánh đó, thì sao?”  

 

Một giọng nói khinh thường vang lên.  

 

“Hít!”  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu, tất cả đều không kịp phản ứng!  

 

Lại có người dám đánh Hàn Vân thật ư?  

Nên biết rằng!  

 

 

Cha của Hàn Vân chính là Đan Thần người đứng đầu học viện đan đạo!  

 

 

Cả viện trưởng cũng phải nể mặt ông ấy!  

 

 

Mẹ Hàn Vân là thần y, người đứng đầu học viện y đạo!  

 

 

Y đạo thông thiên!  

 

 

Người là sinh là tử, là thịt và xương trắng!  
 
Chương 2671: “Nhược Giai, cô là một người tốt”.


 Thứ nhất, một võ tu rất cần đến đan dược!  

 

 

Đan sư đắc tội không nổi!  

 

Thứ hai, nếu võ giả bị thương, cũng phải có lúc cần đến bác sĩ!  

 

Lại càng không thể đắc tội nổi!  

 

Là ai! To gan như vậy, dám đánh Hàn Vân?  

 

Bốp!  

 

Mọi người cùng ngẩng đầu lên, con ngươi cọ rụt lại: “Diệp Bắc Minh!”  

 

“Là anh ta!”  

 

“Thảo nào…”  

 

Tim mọi người chợt nhói lên, sóng to gió lớn!  

 

Chu Nhược Giai há miệng: “Anh Bắc Minh, anh về rồi hả?”  

 

Diệp Bắc Minh đi đến bên cạnh cô ấy, lau đi nước mắt uất ức của cô ấy: “Nhược Giai, nỗi ấm ức này chúng ta không cần phải chịu!”  

 

“Ngũ phẩm Đan Đế là loại rác rưởi gì? Không có tư cách dạy cho người phụ nữ của anh!”  

 

“Về rồi anh dạy cho em luyện đan!”  

 

Một phát nắm lấy tay Chu Nhược Giai: “Chúng ta đi!”  

 

“Ừm, được”.  

 

Nỗi ấm ức của Chu Nhược Giai hóa thành hư không, hai người chuẩn bị xoay người rời đi.  

 

Thì Hàn Vân đã che mặt đứng đậy, gằn giọng gào lên: “Đôi cẩu nam nữ kia đứng lại cho tôi!”  

 

“Người đâu, giết chúng, mau giết chúng cho tôi!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tôi nể tình cô từng chỉ dẫn cho Nhược Giai vài ngày nên mới không giết người!”  

 

“Nếu đã muốn chết, thì tôi có thể giúp cô!”  

 

Đưa tay lên một cái, một luồng khí huyết dâng lên.  

 

Ngưng tụ thành một bàn tay, bóp chặt cổ Hàn Vân.  

 

“Diệp Bắc Minh, mau dừng tay lại cho tôi!”  

 

Giọng nói vô cùng tức giận vang lên.  

 

Một ông lão vẻ mặt đầy giận dữ sải bước đi tới: “Cậu đúng là to gan, dám hành hung trong học viện đan đạo, còn muốn giết con gái tôi?”  

 

“Hàn lão!”  

 

Mọi người quay đầu.  

 

Người đó chính xác là người đứng đầu học viện đan đạo.  

 

Bát phẩm Đan Thần, Hàn Khiếu!  

 

Đúng lúc này, Vương Bình An và Hoa Côn Luân đã lo lắng xông tới.  

 

Đạm Đài U Nguyệt lo Diệp Bắc Minh gặp phải đại họa nên đã đi báo cho hai người.  

 

“Nhóc Diệp, cậu nể mặt tôi một chút đi”.  

 

Vương Bình An nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp chặt lấy cổ Hàn Vân thì cầu xin mở miệng.  

Hoa Côn Luân khuyên nhỏ Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, cô là một người tốt”.  

 

 

“Cô khuyên thằng nhóc Diệp một chút đi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần thiết phải làm ầm lên thế”.  

 

 

Vương Bình An cũng gật đầu: “Nhược Giai, cô khuyên cậu ấy một chút đi!”  

 

 

Chu Nhược Giai cắn đôi môi đỏ mọng, quyết đoán lắc đầu: “Viện trưởng, Hoa lão, thật lòng xin lỗi!”  

 

 

Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.  

 

 

“Tôi là người phụ nữ của anh Bắc Minh, là vợ chưa cưới của anh ấy, và tôi đã bị sỉ nhục!”  

 
 
Chương 2672: Họ hoảng sợ rồi!


 

 “Thì Chu Nhược Giai tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình!”  

 

“Cái gì?”  

 

Vương Bình An và Hoa Côn Luân thấy mình gặp hạn rồi!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai cười: “Chỉ có em hiểu anh!”  

 

Đột nhiên.  

 

Hàn Vân nhếch miệng nở nụ cười: “Lũ mấy người tự bắc thang cho mình đi xuống đấy hả?”  

 

“Diệp Bắc Minh, nghe nói anh ghê gớm lắm hả!”  

 

“Nếu anh ghê gớm thật thì cứ giết tôi đi! Nói lời vô nghĩa làm cái gì thế?”  

 

“Bố tôi ở đây, tôi xem anh có dám không…”  

 

Câu còn chưa nói xong!  

 

Diệp Bắc Minh đã gật đầu: “Tôi giúp cô!”  

 

“Răng rắc”, một tiếng giòn tan, cổ Hàn Vân lập tức vỡ vụn!  

 

“Trời ạ!”  

 

Bầu không khí chìm vào yên tĩnh!  

 

Hàn Vân trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ và hối hận!  

 

Đến chết cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát giết chết mình như thế! Bố cô ta cũng đã đến đây rồi cơ mà!  

 

Sao anh dám?  

 

Khóe môi Vương Bình An run run: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

Đầu óc Hoa Côn Luân có chút choáng váng!  

 

Đạm Đài U Nguyệt cũng ngơ ngác!  

 

“Vân nhi, không!”  

 

Đầu óc Hàn Khiếu chấn động ầm ầm, gương mặt già nua trở nên trắng bệch!  

 

Một giây sau đó.  

 

Gương mặt trắng bệch biến thành đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh! Cậu thật sự dám giết con gái lão phu!”  

 

“Thằng ranh con, đúng là đáng chết mà!”  

 

Cùng lúc đó, bên ngoài học viện đan đạo có giọng nữ vang lên: “Anh Khiếu, sao lại thế này?”  

 

“Ngọc bội thần hồn của Vân nhi vừa vỡ… A! Không!”  

 

Đỗ Mộng Ngọc vừa vào cửa đã liếc thấy thi thể chết không nhắm mắt của Hàn Vân!  

 

“Vân nhi!”  

 

Bà ta hét thảm một tiếng, vọt tới bên cạnh Hàn Vân.  

 

Đôi mắt đỏ bừng: “Ai làm? Nói cho tôi biết là ai làm!"  

 

Cổ họng Hàn Khiếu khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Là nó!”  

 

“Là cậu?”  

 

Đôi mắt Đỗ Mộng Ngọc đầy tơ máu, như dao găm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Anh Khiếu, em muốn nó phải đền mạng cho Vân nhi!”  

Giọng Hàn Khiếu trầm xuống: “Viện trưởng Vương, nếu không thể bắt thằng ranh này đền mạng cho con gái tôi!”  

 

 

“Thế thì lão phu sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

 

“Hơn nữa, từ nay Đan Đạo Minh cũng sẽ không có ai luyện đan cho Tổng viện Giám Sát nữa!”  

 

 

Đỗ Mộng Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi: “Thằng đó không chết, tôi cũng rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

 

“Từ nay về sau, Thần Y Minh cũng sẽ không ra tay cứu bất kỳ kẻ nào của Tổng viện Giám Sát!”  

 

 

“Cái gì?”  

 
 
Chương 2673: “Hơn ông là đủ rồi”.


 

 Dù là Tổng viện Giám Sát thì đồng thời đắc tội với Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.  

 

Cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt!  

 

Vương Bình An kinh ngạc nói: “Hàn lão, Đỗ lão, có chuyện gì thì từ từ nói!”  

 

Hoa Côn Luân cũng vội vàng nói: “Ông anh Hàn, Mộng Ngọc, lão phu sẵn sàng bồi thường cho vợ chồng hai người thay nhóc Diệp!”  

 

“Đây là Lôi Tủy Đan, cùng với một gốc dược liệu tám mươi ngàn năm, mong là hai người…”  

 

“Cút!”  

 

Đỗ Mộng Ngọc tức giận đến mức cả người run run: “Ông nghĩ chúng tôi thiếu thứ này lắm chắc?”  

 

Đôi mắt Hàn Khiếu run lên: “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, hai người khinh người quá đáng!”  

 

“Có hàng tỷ bảo bối cũng không thể mua được mạng con gái tôi!”  

 

“Được! Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Viện trưởng Vương, lão Hoa, chuyện tôi làm thì để một mình tôi gánh!”  

 

“Nếu các người cảm thấy khó xử, thì tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

Anh khẽ lắc đầu: “Hơn nữa, Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ghê gớm lắm ư?”  

 

“Trong mắt tôi, cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi!”  

 

Giây sau đó.  

 

“Ha ha ha ha…”  

 

Một tiếng cười hờ hững vang lên: “Tổng viện Giám Sát ghê gớm quá nhỉ!”  

 

Dứt lời, một hơi thở già nua đầy uy nghiêm bước vào cổng học viện đan đạo.  

 

Bên cạnh có hai ông lão tuổi cũng ngang nhau, còn là Vực Vương đỉnh phong!  

 

Đôi mắt như chim ưng dừng lại trên người Diệp Bắc Minh!  

 

Vương Bình An sửng sốt, chợt tái mặt: “Thạch minh chủ, sao ông lại ở đây?”  

 

“Thần Y minh chủ, Thạch Bại Thiên!”  

 

Hoa Côn Luân chấn động.  

 

Thạch Bại Thiên cười đầy ẩn ý: “Lão phu mà không đến thăm vào đúng ngày hôm nay, thì sẽ không biết Tổng viện Giám Sát sỉ nhục người của Thần Y Minh như thế nào!”  

 

“Lão sư, con gái tôi chết quá thảm!”  

 

Nước mắt Đỗ Mộng Ngọc dâng trào.  

 

Một người đàn ông như Hàn Khiếu cũng đỏ mắt: “Tiền bối, mong ông có thể làm chủ cho chúng tôi!”  

 

Thạch Bại Thiên khẽ gật đầu: “Yên tâm, lão phu sẽ đòi lại công bằng cho hai người!”  

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc, Thần Y Minh chúng tôi trong mắt cậu chỉ là đồ bỏ đi hả?”  

 

 

“Nghe cậu nói thế, chắc là đan đạo và y thuật của cậu ghê gớm lắm nhỉ?”  

 

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Hơn ông là đủ rồi”.  

 

 

“Nhóc Diệp, cậu đừng nói lung tung… Đây là Thần Y minh chủ!", Vương Bình An vội vàng nhắc nhở.  

 

 

Hai mắt Thạch Bại Thiên trừng to, không nhịn được cười lên: “Ha ha ha ha, thế hả?”  

 

 

“Nếu cậu đã mạnh như thế thì lão phu cũng muốn xem thử y thuật của cậu thế nào!”  

 
 
Chương 2674: Ấn đến huyệt đạo cuối cùng.


 

“Không chỉ là mạng của cậu, mà còn cả mạng con đàn bà của cậu nữa!”  

 

Giọng nói của Thạch Bại Thiên lạnh như băng, tràn ngập sát ý: “Nếu như cậu thua, tôi muốn hai người bọn cậu ngay lập tức tự sát!”  

 

“Cái đầu phải cung phụng trước bài vị của Hàn Vân!”  

 

Nét mặt Diệp Bắc Minh rét lạnh tận cùng, nhìn vào Thạch Bại Thiên cứ như đang nhìn một xác chết!  

 

Thạch Bại Thiên lạnh lùng cười: “Nhóc con, không dám đánh cược hay sao?”  

 

“Nếu như không dám đặt cược thì quỳ xuống nhận lỗi đi!”  

 

“Thần Y Minh không phải là thứ mà cậu có thể làm nhục!”  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Nếu như tôi thắng thì sao?”  

 

Thạch Bại Thiên cười nghiền ngẫm: “Mặc cậu xử lý!”  

 

Ông ta thất bại ư?  

 

Làm gì có chuyện đó!  

  Advertisement

“Tôi muốn ba người các ông giao nộp đầu người!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lướt qua ba người Thạch Bại Thiên, Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc.  

 

“Được!”  

 

Thạch Bại Thiên tức giận trong lòng, phất ống tay áo một cái: “Nhóc con, đừng có nói ông đây bắt nạt cậu, cậu ra đề đi!”  

 

Hàn Khiếu cùng với Đỗ Mộng Ngọc cười lạnh: “Thằng súc sinh, nếu như cậu thua, bọn tôi phải cho cậu chết không toàn thây!”  

 

Diệp Bắc Minh thuận tay chỉ về phía Vương Bình An: “Trên người viện trưởng Vương có nội thương, nếu như ông có thể chữa khỏi hết toàn bộ nội thương trên người ông ấy, coi như tôi thua!”  

 

“Được thôi!”  

 

Thạch Bại Thiên không nhiều lời lấy một câu.  

 

Dùng một bước đi tới trước người Vương Bình An, giữ chặt cổ tay của ông ta: “Trong lá gan chứa đầy độc tố, linh xung mạch bị tổn thương!”  

 

“Kinh mạch ở phía bên trái xương sườn bị tắc nghẽn, huyệt Trùng Chí do tu võ mà bị tổn thương!”  

 

“Huyệt Bách Hội, huyệt Thần Đình lại từng bị người khác làm trọng thương…”  

 

“Viện trưởng Vương, trên người ông lắm vấn đề thật!”  

 

Thạch Bại Thiên nhàn nhạt phun ra một câu: “Chỉ có điều vài thứ này ở trong mắt ông đây, cũng không hẳn là vấn đề!”  

 

Bốp! Bốp! Bốp!  

 

Thạch Bại Thiên ra tay liên tục, ngân châm cùng với nội lực không ngừng tiến vào bên trong cơ thể của Vương Bình An.  

 

Chỉ chốc lát sau.  

 

Tinh thần Vương Bình An tỏa sáng, vẻ mặt bắt đầu phấn chấn lên!  

 

Cả người khỏe mạnh dồi dào, cứ như là trẻ ra năm tuổi!  

 

“Viện trưởng Vương, ông cảm thấy thế nào?”  

 

Thạch Bại Thiên nhàn nhạt hỏi.  

 

Vương Bình An nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nét mặt nghiêm túc trả lời: “Tất cả nội thương đều đã khôi phục!”  

 

“A!”  

 

Chu Nhược Giai gắt gao che miệng: “Anh Bắc Minh…”  

 

Đạm Đài U Nguyệt siết chặt mười ngón tay!  

 

Hoa Côn Luân nóng nảy: “Cái này… Minh chủ Thạch, còn có cơ hội thương lượng không?”  

 

Thạch Bại Thiên lãnh khốc cười một tiếng: “Nhóc con, cậu thua rồi, tự sát đi!”  

 

Hàn Khiếu chợt quát lên: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đang chờ cái gì?”  

 

Đỗ Mộng Ngọc khàn khàn cổ họng: “Giết người thì đền mạng, còn không mau tự sát?”  

 

Giữa vạn chúng chú mục, Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói là ông thắng?”  

Thạch Bại Thiên lạnh như băng mở miệng: “Cậu không thừa nhận?”  

 

 

“Người ra đề là cậu, người cũng là do cậu chọn, thì ra Hoa tộc đều là những người thích chơi xấu sao?”  

 

 

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm với ông ta, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Viện trưởng Vương, xin mời theo thứ tự ấn vào huyệt Thái Ất của ông!”  

 

 

“Sau đó là huyệt Quy Lai, huyệt Thần Tàng, huyệt Khúc Cốt!”  

 

 

“Tại sao vậy?”  

 

 

Sắc mặt Vương Bình An mang vẻ nghi ngờ, những vẫn cứ làm theo lời Diệp Bắc Minh nói.  

 

 

Ấn đến huyệt đạo cuối cùng.  
 
Chương 2675: “Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!”


 Vương Bình An hét thảm một tiếng, gương mặt vốn đang hồng hào tức khắc trở nên tái nhợt.  

 

 

Hoa Côn Luân vội vàng đỡ ông ta: “Viện trưởng!”  

 

“Thằng nhóc Diệp, viện trưởng đang có chuyện gì vậy?”  

 

Khuôn mặt già của Thạch Bại Thiên đột ngột biến sắc: “Ông ta bị trúng độc…”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh giễu cợt: “Chất độc trong người viện trưởng Vương ông cũng không giải, sao có thể gọi là chữa hết?”  

 

“Là ông thua!”  

  Advertisement

“Không thể nào!”  

 

Cặp mắt của Thạch Bại Thiên ngay lập tức đỏ bừng, tức giận gầm thét: “Nhóc con, cậu gian lận!”  

 

“Vương An Bình là người của các cậu, chắc chắn ông đây đã trị hết tất cả nội thương của ông ta rồi”.  

 

“Tuyệt đối sẽ không có sai lầm!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh chế nhạo: “Ông quả thật đã chữa hết nội thương của viện trưởng Vương, nhưng thủ đoạn mà ông sử dụng đã khiến cho một loại dược lực khác nảy sinh bên trong cơ thể của ông ấy”.  

 

“Những dược lực này chia đều bên trong các huyệt đạo khác nhau, tạm thời sẽ không có ảnh hưởng gì!”  

 

“Tuy nhiên một khi những dược lực này chuyển động, cùng hội tụ vào chung một chỗ sẽ sinh ra một lượng độc tố mới!”  

 

“Dược vật tương sinh tương khắc, độc tốt cũng là như vậy!”  

 

“Ông thân là Thần Y Minh Chủ, chẳng lẽ lại không hiểu sao?”  

 

Khuôn mặt già nua của Thạch Bại Thiên đọng lại, ánh mắt lập lòe không rõ.  

 

Len lén suy diễn trong lòng: “Tu bổ lá gan, còn sót lại phân nửa tác dụng của Hoa Mộng Tử!”  

 

“Tu bổ linh xung mạch, còn sót lại một nửa tác dụng của Long Nha Thảo!”  

 

“Tu bổ huyệt Bạch Hội, còn sót lại dược vật…”  

 

“Dưới sự dung hợp của mười mấy loại dược vật, a!”  

 

Trái lại lặng lẽ hít một hơi khí lạnh!  

 

Thật sự sẽ sinh ra loại độc tố mới!  

 

Thạch Bại Thiên ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, đáy lòng toát ra nỗi kinh sợ: “Phàm là dược vật, thiếu hơn phân nửa đều không có cách nào nảy sinh ra độc tố mới mà!”

“Ôi! Thằng nhóc này không chỉ tính được lão phu sẽ dùng biện pháp gì để giải độc, mà lại còn tính ra số dược vật còn sót lại!”  

 

“Cậu ta rốt cuộc có lai lịch gì? Chuyện này sao có thể!”  

 

“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!”  

 

Trái tim Thạch Bại Thiên dâng lên sóng to gió lớn.  

 

Đã sớm không thể rung động hơn được nữa!  

 

Ông ta nuốt một ngụm nước miếng: “Không tính! Lần này không tính!”  

 

“Vương Bình An chính là người của các cậu, các cậu chắc chắn đã sớm chuẩn bị từ trước rồi”.  

 

Gương mặt Vương Bình An tối sầm: “Lão phu lấy thân phận tổng viện trưởng kiểm soát, và cả cái tâm võ đạo của lão phu mà thề!”  

 

“Lão phu chưa bao giờ bày mưu tính kế cùng với Diệp Bắc Minh, minh chủ Thạch, tự nguyện thua cuộc đi!”  

 

Tròng mắt Thạch Bại Thiên co quắp: “Cho dù là thế nào đi nữa thì đó cũng chính là người bên phía cậu ta!”  

 

“Lần này không tính! Lão phu không đồng ý!”  

 

Diệp Bắc Minh dường như đã sớm đoán được hết thảy: “Vậy thì để tôi làm ông thua tâm phục khẩu phục!”  

 

Bước ra một bước, xuất hiện ở trước người Thạch Bại Thiên!  

 

“Nhóc con, cậu định làm gì?”  

Thạch Bại Thiên hốt hoảng.  

 

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lãnh đạm, nắm chặt tay trái của Thạch Bại Thiên!  

 

 

“Mới lúc nãy khi ông đang trị liệu cho viện trưởng Vương, không có dùng tay trái”.  

 

 

“Bởi vì tay trái của ông sớm đã bị thương, gần như phế rồi!”  

 

 

“Ông thân là minh chủ của Thần Y Minh mà ngay cả cánh tay bị thương của mình còn trị không được, để tôi trị giúp ông!”  

 

 

Ngân châm tiến vào cánh tay của Thạch Bại Thiên!  
 
Chương 2676: Kiếm Đoạn Long chém vào!


 

Cánh tay trái lại bắt đầu có cảm giác?  

 

Cặp đồng tử của Thạch Bại Thiên thoáng co rụt lại.  

 

Mấy chục năm nay ông ta còn chưa thể chữa khỏi cánh tay này của mình!  

 

Diệp Bắc Minh dùng vài cây ngân châm là đã xong xuôi rồi?  

 

Đây là cái thứ y thuật thần tiên gì vậy!  

 

Chính lúc này.  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: “Làm sao, tay trái của ông đã ổn chưa?”  

 

Sâu trong đôi mắt của Thạch Bại Thiên hiện lên một vẻ khiếp sợ, lạnh như băng mà lắc đầu: “A, nhóc con, tay trái của ông đây vẫn như cũ không hề có cảm giác gì!”  

 

“Cho nên y thuật của cậu…”  

 

Câu này còn chưa nói xong, kiếm Đoạn Long đã xuất hiện ở trong tay Diệp Bắc Minh!  

  Advertisement

Chém tới từ phía đầu bên trái của Thạch Bại Thiên!  

 

Thạch Bại Thiên theo bản năng nhấc tay trái lên ngăn cản!  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Không phải ông nói tay trái không có cảm giác gì sao?”  

 

Kiếm Đoạn Long chém vào!  

 

“Đừng mà…”  

 

Thạch Bại Thiên hét thảm một tiếng, cái đầu ngay lập tức rơi xuống mặt đất!  

 

Hai lão già cảnh giới Vực Vương ở sau lưng cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, tròng mắt đỏ bừng mà kêu to: “Minh chủ!”  

 

“Sư phụ!”  

 

Đỗ Mộng Ngọc bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp quay đầu, một tiếng rồng ngâm vang lên!  

 

Phụt! Phụt!  

 

Cái đầu của Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc đồng thời rơi xuống đất.  

 

Diệp Bắc Minh nắm tay bàn tay nhỏ bé của Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, chúng ta đi”.  

 

Toàn trường im lặng!  

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Đạm Đài U Nguyệt cùng với mấy chục ngàn đệ tử của học viện Đan Đạo đều há hốc mồm.  

 

Nhìn hai người rời đi.  

 

Toàn trường không ai dám ngăn cản!  

 

…  

 

Ở chỗ tối, một lão già nhanh chóng lui về.  

 

Trở lại Thánh tộc, báo cáo hết tất cả mọi chuyện ở học viện Giám Sát: “Gia chủ, Diệp Bắc Minh dùng Y Đạo thắng được Thạch Bại Thiên, chém đầu ông ta!”  

 

Lạc Chính Hùng suýt chút nữa nhảy cẫng từ trên ghế lên: “Ông nói gì cơ?”  

 

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”  

 

Người phụ nữ trung niên bên cạnh con ngươi tối sầm: “Nói không chừng thằng nhóc này sẽ có tư cách đứng chung một chỗ với Khuynh Thành?”  

 

Lão già giải thích xong mọi chuyện, con người của Lạc Chính Hùng co rút liên tục.  

 

Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh cũng trực tiếp ngây người.  

 

Lão già hỏi tiếp: “Gia chủ, tiếp theo tôi phải làm gì đây?”  

“Vẫn cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, khiến cho Diệp Bắc Minh chủ động buông tha thánh nữ, hay là…”  

 

 

Lạc Chính Hùng còn chưa lên tiếng, người phụ nữ trung niên đã thẳng thừng ngắt lời: “Không cần!”  

 

 

Đôi mắt bà ta ngưng trọng: “Tạm thời ông đừng nên tiếp xúc với Diệp Bắc Minh, cứ tiếp tục quan sát cậu ta!”  

 

 

“Có bất cứ tin tức nào, lập tức bẩm báo!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Lão gia xoay người lui ra khỏi đại điện.  

 
 
Chương 2677: “Em đã nghĩ kĩ chưa?”


 

 Cặp mắt của người phụ nữ trung niên lóe ánh sáng, không trả lời câu hỏi này.  

 

Hỏi ngược lại: “Ban đầu lão gia nghĩ thế nào về Diệp Bắc Minh?”  

 

Lạc Chính Hùng không chút do dự trả lời: “Bình thường, không có gì đặc biệt”.  

 

“Tôi cũng không có bất kỳ hứng thú nào với cậu ta”.  

 

Người phụ nữ trung niên hỏi: “Hiện giờ thì sao?”  

 

“Bây giờ thì…”  

 

Lạc Chính Hùng thoáng trầm ngâm trong chốc lát: “Trình độ Y Đạo cực kỳ cao!”  

 

“Thiên phú dị bẩm, quả quyết sát phạt!”  

 

Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Không sai, đây là tất cả tin tức về người này, ngài xem thử một chút đã”.  

 

Lạc Chính Hùng nhận lấy liếc nhìn thử, vẻ mặt ngập tràn khiếp sợ: “Cái gì? Cậu ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi?”  

 

“Còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể!”  

 

Người phụ nữ trung niên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng thấy kỳ quái, lấy mắt nhìn người của Khuynh Thành, làm sao có thể thích một thằng nhóc bình thường không có gì đặc biệt!”  

 

“Hiện giờ nhìn lại, cái cậu Diệp Bắc Minh này không đơn giản đâu”.  

 

Lạc Chính Hùng nhướng mày: “Phu nhân thấy thế nào?”  

 

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Cho cậu ta một cơ hội!”

“Nếu cậu ta vượt qua được thì sẽ có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí hôn phu của Khuynh Thành!”  

 

“Sao được chứ?”  

 

Lạc Chính Hùng không tin.  

 

Người phụ nữ trung niên suy tư rồi bảo: “Cậu ta đã giết thần y minh chủ Thạch Bại Thiên, đến cả vợ chồng Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc cũng tử trận trong tay cậu ta!”  

 

“Tên này đã đắc tội cùng lúc với Thần Y Minh và Đan Đạo Minh, cậu ta phải sống sót rồi mới nói tiếp được!”  

 

...  

 

Tin tức minh chủ Thần Y Minh Thạch Bại Thiên tử vong truyền khắp thế giới Cao Võ với tốc độ chóng mặt.  

 

“Đây chính là y tiên cấp chín đấy!”  

 

“Trong thế giới Cao Võ có tổng cộng không quá mười y tiên cấp chín nhỉ?”  

 

“Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh...”  

 

“Sao lại là cậu ta nữa thế?”  

 

Người biết tin đều không biết phải nói gì.  

 

Cùng lúc đó, một tin tức khác truyền ra.  

 

Đan Đạo Minh và Thần Y Minh liên minh với nhau.  

 

Cả hai cùng tạo áp lực lên Tổng viện Giám Sát, yêu cầu bọn họ giết tên sát nhân Diệp Bắc Minh.  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh không biết thế giới bên ngoài đang thay đổi thế nào.  

 

Và anh cũng không có hứng quan tâm.  

 

Sau khi về nơi ở, anh kéo Chu Nhược Giai ngồi xuống: “Nhược Giai, em vẫn muốn đi theo con đường luyện đan à?”  

 

Chu Nhược Giai nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Bắc Minh, em tập võ thua xa thể Kiếm Tâm của Nhược Tuyết!”  

“Em cũng không có thiên phú như Tôn Thiến, nếu con đường luyện võ không thực hiện được thì chỉ có thể chọn đường tắt khác”.  

 

 

“Từ Giang Nam đến thế giới Cao Võ, em không muốn trở thành vật kéo chân của anh!”  

 

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt.  

 

 

Anh nhìn vào gương mặt đầy kiên định của Chu Nhược Giai: “Em đã nghĩ kĩ chưa?”  

 

 

“Rồi ạ!”  

 

 

Chu Nhược Giai còn gật đầu khẳng định chắc nịch :”Anh Bắc Minh, em nghĩ kĩ rồi!”  

 

 

“Em phải theo đuổi con đường luyện đan!”  
 
Chương 2678: Thực hành mới là quan trọng nhất!”


 

Diệp Bắc Minh không hề chần chừ lấy một quyển sách ra: “Anh có một sư phụ, tên người là Đan Đế Bất Hủ!”  

 

“Đây chính là “Đan Đạo Bảo Điển” của sư phụ anh!”  

 

“Tay nghề luyện đan của anh là học được từ chỗ sư phụ đấy”.  

 

“Bây giờ anh giao lại Đan Đạo Bảo Điển cho em!”  

 

“Ôi? Thật vậy ư?”  

 

Chu Nhược Giai ôm chặt quyển Đan Đạo Bảo Điển như nhận được báu vật: “Tốt quá, anh Bắc Minh!”  

 

Cô nhảy vào lòng Diệp Bắc Minh rồi ôm chầm cổ anh.  

 

Rồi hôn anh một cái.  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nói: “Học được rồi thì đốt nó đi!”  

 

Chu Nhược Giai đáp: “Anh Bắc Minh, em nhớ rồi”.  

 

Cô ngồi xuống bắt đầu lật Đan Đạo Bảo Điển ra đọc, đôi mắt xinh đẹp đầy chăm chú không chớp mắt.  

  Advertisement

...  

 

Cùng lúc đó, trong đại điện Tổng viện Giám Sát.  

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân và mười mấy thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát đều có mặt ở đây.  

 

Đối diện bọn họ là một ông lão phong thái xuất trần.  

 

Đó chính là minh chủ của Đan Đạo Minh, Trương Thiên Phàm.  

 

Đứng đằng sau ông ta là hơn trăm thành viên của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.  

 

Do dù là Vương Bình An cũng cảm thấy đầy áp lực.  

 

Ánh mắt Trương Thiên Phàm lạnh lùng: “Vương Bình An, bổn minh chủ không có hứng lãng phí thời gian với ông ở đây!”  

 

“Trong vòng hai tiếng đồng hồ, tôi muốn thấy đầu của Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ cân nhắc cho Tổng viện Giám Sát một cơ hội chuộc tội!”  

 

“Nếu không thấy được đầu của cậu ta, lão phu sẽ áp dụng hình phạt với Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Vương Bình An, ông chớ nên hoài nghi bản lĩnh của lão phu!”  

 

Ông ta vô cùng ngang ngược, hệt như thần thánh định ra mọi quy tắc.  

 

Dứt lời, người đằng sau ông ta lấy ra một cái ghế.  

 

Trương Thiên Phàm ngồi xuống rồi nhắm mắt lại.  

 

...  

 

Trong phòng.  

 

Sột soạt.  

 

Chu Nhược Giai khép tờ “Đan Đạo Bảo Điện” cuối cùng rồi vứt nó vào trong lư hương.  

 

Nháy mắt ngọn lửa đã bùng lên thiêu đốt nó.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nhược Giai em đang làm gì thế?”  

 

Chu Nhược Giai yếu ớt trả lời anh: “Anh Bắc Minh, chẳng phải nói học xong Đan Đạo Bảo Điển rồi thì đốt nó sao?”  

 

“Đúng vậy, anh đã nói thế...”  

 

Diệp Bắc Minh chợt giật mình: “Từ đã!”  

 

Anh mở to mắt: “Em bảo là mình học xong nó rồi à?”  

 

Chu Nhược Giai mỉm cười đáp: “Đúng vậy, em đã nhớ kỹ nội dung trong Đan Đạo Bảo Điển rồi”.  

 

“Được, để anh kiểm tra em!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, hỏi liền một mạch Chu Nhược Giai mấy chục vấn đề.  

 

Tất cả đều được cô trả lời rất trôi chảy.  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ: “Ôi mẹ ơi, không thể nào!”  

“Lúc trước anh phải tốn cả một ngày trời mới có thể lĩnh ngộ hoàn toàn Đan Đạo Bảo Điển!”  

 

 

“Nhược Giai, em chỉ tốn một giờ đã lĩnh ngộ được nó rồi ư?”  

 

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.  

 

 

Ánh mắt anh đầy sự ngỡ ngàng: “Đây chỉ là lý thuyết suông thôi. Nếu trí nhớ em tốt thì đúng là có thể ghi nhớ hết được”.  

 

 

“Nhưng luyện đan không chỉ có lý thuyết mà việc thực hành mới là quan trọng nhất!”  

 

 

“Nhược Giai, em luyện một lò đan dược cho anh xem!”  

 
 
Chương 2679: “Bọn họ ở đại điện Tổng viện Giám Sát!”


Nửa tiếng sau, mùi đan dược tỏa ra từ trong lò.  

 

 

Diệp Bắc Minh mở lò ra cúi đầu nhìn.  

 

Ánh mắt anh đầy kinh ngạc.  

 

Mười viên đan dược đều đặn ngăn nắp nằm trong đó.  

 

Trên mỗi một viên còn kèm theo một đường đan văn.  

 

Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Nhược Giai, trước đó em đã luyện đan lần nào chưa?”  

  Advertisement

Chu Nhược Giai lắc đầu đáp: “Chưa từng... ba ngày trước em mới lần đầu tiếp xúc với luyện đan”.  

 

“Em chỉ đọc một ít đan thư, còn lại chỉ phụ việc ở học viện Đan Đạo, còn có ai...”  

 

Vãi chưởng!  

 

Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thề.  

 

Đan dược trong đó đã bỏ qua các cấp độ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.  

 

Lô đan dược đầu tiên của cô là hoàng phẩm.  

 

Ôi mẹ ơi!  

 

Có so sánh mới có đau thương.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật cười thành tiếng: “Nhóc con, lẽ nào có người còn thiên tài hơn mình nên cậu không chấp nhận được sao?”  

 

“Nhóc à, rốt cuộc cũng có người trị được cậu rồi, hahahaha!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khoái trá.  

 

Thấy Diệp Bắc Minh im lặng không nói lời nào, Chu Nhược Giai còn tưởng mình luyện đan thất bại.  

 

Chu Nhược Giai thất vọng tự trách bản thân: “Anh Bắc Minh, em luyện đan thất bại rồi ư?”  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi run: “Thất bại ư? Nhược Giai, em không thất bại đâu!”  

 

“Em là thiên tài! Còn thiên tài hơn cả anh nữa!”  

 

Chu Nhược Giai sửng sốt, cả người run lên: “Không thể nào!”  

 

“Tại sao không chứ?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Nhược Giai, em chắc chắn là thiên tài đan đạo triệu năm có một đó!”  

 

Chu Nhược Giai còn chưa kịp phản ứng thì đã có người vội vã chạy vào.  

 

“Nhóc Diệp, bây giờ cậu nhanh chóng rời khỏi Tổng viện Giám Sát đi càng xa càng tốt!”  

 

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng trở lại đây!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn Hoa Côn Luân: “Người của Thần Y Minh đến à?”  

 

Hoa Côn Luân do dự một lát rồi gật đầu đáp: “Người tới là minh chủ của Đan Đạo Minh, Trương Thiên Phàm, ông ta đại diện cho Thần Y Minh và Đan Đạo Minh!”  

 

“Ông ta chỉ ra một điều kiện đó là đầu của cậu!”  

 

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng sương, sát khí trên người bùng lên.  

 

“Tháp nhỏ, tìm vị trí của bọn họ!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thăm dò một lượt rồi đáp: “Bọn họ ở đại điện Tổng viện Giám Sát!”  

 

Diệp Bắc Minh bước ra.  

 

Anh đi thẳng tới đại điện Tổng viện Giám Sát.  

 

Hoa Côn Luân lo lắng hét to: “Nhóc Diệp, tôi đến đây bảo cậu mau chạy chứ không phải bảo cậu đi tự sát!”  

 

“Trình độ luyện đan của minh chủ Đan Đạo Minh Trương Thiên Phàm đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi!”  

“Người đời đều tôn xưng ông ta là người đứng đầu đan đạo, ông ta bắt cậu phải chết, đến cả Tổng viện Giám Sát cũng không thể bảo vệ cậu...”  

 

 

Diệp Bắc Minh không thèm ngoái đầu lại.  

 

 

Anh đi thẳng tới chỗ đại điện.  

 

 

Hai ông lão ngăn anh lại: “Trương minh chủ đang ở trong, tạp vụ cút ngay!”  

 

 

Rầm!  

 

 

Một tiếng nổ rung trời vọng tới, hai lão già kia bị đá văng bay ra ngoài với cánh cửa đại điện rồi nện mạnh xuống đất.  
 
Chương 2680: “Cậu thẳng tay giết sạch bọn họ là sao?”


 

 Mọi người khiếp sợ quay đầu lại.  

 

Một người thanh niên hùng hổ tiến vào đại điện.  

 

Vương Bình An biến sắc thầm nghĩ: ‘Tiêu rồi, sao tên nhóc này còn chưa đi mà chạy tới đại điện thế này!’  

 

“Oắt con, cậu là ai?”  

 

Một lão già lạnh giọng quát: “Không thấy Trương minh chủ đang ở đây à? Ai cho cậu vào đây? Cút mau!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp trả: “Chẳng phải các người muốn cái đầu trên cổ tôi sao?”  

  Advertisement

“Sao đến mặt tôi mà cũng không biết thế?”  

 

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”  

 

Người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh vô cùng kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.  

 

Đến cả Trương Thiên Phàm cũng mở to mắt, nhìn thẳng vào anh: “Là cậu giết bọn Thạch Bại Thiên và Hàn Khiếu?”  

 

Diệp Bắc Minh khinh thường cười đáp: “Chính ông là người bảo muốn cái đầu của tôi nhỉ?”  

 

Lời ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều câm nín.  

 

Ngay sau đó.  

 

“Đồ chó chết, lá gan to thật đấy, cậu dám nói chuyện với minh chủ Đan Đạo Minh thế sao?”  

 

“Thằng súc sinh kia, thấy người đứng đầu đan đạo rồi mà sao không mau quỳ xuống?”  

 

“Súc sinh, cậu dám giết Đan Đế cấp tám Hàn Khiếu rồi giết cả minh chủ của Thần Y Minh, cậu biết mình đã phạm tội tày trời gì không?”  

 

“Mau quỳ xuống!”  

 

Hơn trăm lão già đồng thanh hét to.  

 

Cảnh giới của bọn họ chỉ đâu đó khoảng Thần Vương, không khác Diệp Bắc Minh là bao.  

 

Bọn họ chỉ ỷ vào thân phận của mình nên mới dám quát anh mà thôi.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh bước ra, trong tay có thêm một thanh kiếm hình rồng, vung kiếm chém ngang.  

 

Phụt!  

 

Máu thịt bay khắp nơi.  

 

Hơn mười lão già đến từ Đan Đạo Minh và Thần Y Minh lập tức hóa hư vô.  

 

Cơ thể Vương Bình An cứng đờ, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện.

Các thái thượng trưởng lão khác của Tổng viện Giám Sát cũng ngây người ngơ ngác.  

 

“Cậu!”  

 

Gương mặt già nua của Trương Thiên Phàm đầy phẫn nộ, ông ta gào lên: “Cậu! Cậu đang làm gì thế?”  

 

Mắt ông ta chi chít đầy tơ máu: “Cậu điên rồi? Sao dám tàn sát người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh?”  

 

Trả lời Trương Thiên Phàm là một kiếm đang chém tới của Diệp Bắc Minh.  

 

“Ối!”  

 

Mọi người tái mặt, dù nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại hung tàn như vậy.  

 

Thậm chí cả minh chủ Đan Đạo Minh cũng muốn giết?  

 

“Chủ nhân, cẩn thận!”  

 

Một lão già mặc áo xám tro đứng chắn trước người Trương Thiên Phàm.  

 

Người nọ ôm chặt vai ông ta nhanh chóng lùi ra sau.  

 

Rầm!  

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chiếc ghế dưới mông Trương Thiên Phàm nổ tung.  

 

 

Mười mấy tên Đan Đế cấp năm cấp sáu bên cạnh ông ta đi đời trong nháy mắt.  

 

 

“Á... không!”  

 

 

Mắt Trương Thiên Phàm mở to như sắp nứt ra, ông ta đau đớn rống to: “Súc sinh, cậu đúng là đồ súc sinh!”  

 

 

“Cậu có biết bọn họ trưởng thành gian nan biết bao nhiêu không? Cậu có biết cống hiến của bọn họ với người tu võ vĩ đại đến nhường nào không?”  

 

 

“Bọn họ đều là Đan Đế vĩ đại của người tu võ, là cả kho tàng y tiên đó!”  

 
 
Chương 2681: “Một là cút!” “Hai là chết!”


 

 “Các ông là cái thá gì?”  

 

“Muốn cái đầu trên cổ tôi?”  

 

“Đan Đạo Minh?”  

 

“Thần Y Minh? Hahahaha, tôi đây sợ chắc!”  

 

Dứt lời, Diệp Bắc Minh giẫm mạnh chân nháy mắt đã nhảy vào trong đám đông.  

 

Gầm gừ!  

  Advertisement

Tiếng rồng ngâm khiếp hãi vang lên.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Từng người từng người nổ tung.  

 

“Đừng mà...”  

 

“Minh chủ, cứu mạng với...”  

  Advertisement

“Ác ma, tên này là ác ma!”  

 

Những lão già kia hoảng hốt la hét.  

 

Trong những thế lực khác, bọn họ sẽ được cung phụng chẳng khác gì thần linh.  

 

Nhưng lúc này đây bọn họ lại mặc cho Diệp Bắc Minh tàn sát.  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh như sấm như sét vang lên trong đầu bọn họ: “Đan Đế? Y Tiên? Giỏi lắm à?”  

 

“Muốn giết Diệp Bắc Minh tôi sao? Chắc các người còn không biết tôi còn có một tên gọi khác là sát thần rồi!”  

 

Người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh vô cùng hoảng sợ.  

 

Bọn họ lũ lượt tháo chạy ra ngoài đại điện như phát rồ.  

 

Còn đâu khí phách quát tháo Diệp Bắc Minh vừa rồi chứ?  

 

Diệp Bắc Minh bước lên thi triển Ảnh Thuấn đứng chắn ngay cửa đại điện: “Muốn chạy? Chẳng phải các người đều muốn cái đầu trên cổ tôi sao?”  

 

“Tôi ở đây nè, các người mau chạy tới bắt tôi đi!”  

 

“Đồ súc sinh, tôi là Đan Đế cấp tám...”  

 

Một lão già run rẩy, chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Cậu... sao cậu dám làm vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh nhếch miệng nói: “Hàn Khiếu cũng là Đan Đế cấp tám đấy, hay là ông xuống dưới hỏi người ta đi?”  

 

Anh đưa tay lên.  

 

Kiếm hạ xuống.  

 

Lại một người nữa ra đi.  

 

Hoa Côn Luân vừa tới đại điện thì bắt gặp Diệp Bắc Minh đang tàn sát trong đó.  

 

Cả người ông ta cứng đờ, run rẩy, biểu hiện trông giống hệt với bọn Vương Bình An.  

 

‘Trời ơi... thằng nhóc này đang tàn sát người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ư?’  

 

Chỉ trong nháy mắt, cả đại điện la liệt xác chết.  

 

Chỉ còn lại Trương Thiên Phàm và lão già mặc áo xám tro cảnh giới Vực Chủ kia.  

 

Diệp Bắc Minh chĩa kiếm Đoạn Long vào lão già áo tro: “Chuyện này không liên quan tới ông nên tôi cho ông hai sự lựa chọn!”  

 

“Một là cút!”  

 

“Hai là chết!”  

 

Lão già áo tro kia toát mồ hôi hột, cánh tay run cầm cập, nghĩ thầm: ‘Thằng nhãi này... thật... thật đáng sợ...’  

 

Không phải ông ta chưa từng nghe về chuyện Kiếm Tông và Long Đảo.  

 

Lão già áo xám tro cắn răng rồi nói: “Núi xanh còn đó, dòng nước vẫn trôi...”  

“Cáo từ!”  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Ông lão mặc áo xám tro lập tức lao nhanh ra khỏi đại điện, biến mất trong nháy mắt.  

 

 

Mọi người chết trân nhìn, đường đường là một cường giả cảnh giới Vực Chủ lại bị cậu ta dọa chạy ư?  

 

 

Trong lòng Trương Thiên Phàm bừng lên cơn tức giận, định bụng phát tiết ra ngoài.  

 

 

Chát!  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom