Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2622: "Đây là khí tức gì?"


Lãnh Nguyệt và Sát Chủ thở gấp nói.  

 

 

Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết đầy kích động.  

 

Cô ấy tiến lên, quỳ một chân: "Con bằng lòng!"  

 

"Được!"  

 

Huyết ảnh gật đầu, giơ tay lên, ấn vào ấn đường của Hạ Nhược Tuyết.  

 

Cơ thể cô ấy run lên!  

 

Trong chớp mắt đó, vô số kiếm kĩ công pháp chui vào đầu cô ấy!  

 

Những công pháp đó gộp chung lại, hình thành Vạn Đạo kiếm quyết!  

 

"Kiếm phá cửu thiên, chém rách trời!"  

 

"Lên trời xuống đất, chỉ có Vạn Đạo Kiếm Chủ ta!"  

 

"Đồ nhi, thầy đã truyền Vạn Đạo Kiếm quyết cho con, con cũng phải hoàn thành một ước nguyện của thầy!"  

  Advertisement

Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu lên: "Sư phụ, người nói đi".  

 

Vạn Đạo Kiếm Chủ khẽ gật đầu, trực tiếp nhét một tin tức vào đầu Hạ Nhược Tuyết.  

 

"Cái gì?"  

 

Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là sự chấn động!  

 

"Con có thể làm được hay không?"  

 

Giọng nói uy nghiêm của Vạn Đạo Kiếm Chủ vang lên.  

 

Hạ Nhược Tuyết cắn môi, nghiêm túc gật đầu: "Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ dốc hết sức!"  

 

"Được!"  

 

Vạn Đạo Kiếm Chủ hài lòng gật đầu.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: "Đã qua triệu năm, cũng nên để thế nhân biết Vạn Đạo Kiếm Chủ ta đã trở lại rồi!"  

 

"Đệ tử của ta sẽ kế thừa ý chí của ta!"  

 

Ông ta vừa dứt lời, cả di tích cổ xưa đã rung lên!  

 

Một kiếm thế ngưng tụ lại, tạo thành một bảo kiếm dài ngàn trượng!  

 

Cứ thế chém thẳng lên trời!  

 

Xẹt!  

 

Cảnh tượng khiến người ta rung động xuất hiện, đỉnh trời bị xé ra một vết rách kinh khủng!  

 

Kiếm khí kích động, giống như sóng thần, nháy mắt đã cuốn qua mười mấy đại lục ở thế giới Cao Võ!  

 

...  

 

Đế tộc.  

 

Trong một mật thất đen nhánh, một ông già đột nhiên mở mắt: "Khí tức của Vạn Đạo Kiếm Chủ? Hắn ta trở lại rồi sao?"  

 

"Sao có thể chứ? Hắn ta đã chết trận cả triệu năm rồi mà!"  

 

"Hơn nữa, hắn ta đã chết ở chiến trường vực ngoại!"  

 

"Là Diệp Phá Thiên đem thi thể của hắn ta về, tự mình chôn cất!"  

 

Giây tiếp theo, ông già giật mình: "Chờ đã!"  

 

"Chẳng lẽ món đồ đó được chôn trong mộ huyệt của Vạn Đạo Kiếm Chủ?"  

 

...  

 

Bát đại gia tộc Thần Huyết.  

 

Cổ Vân Tiêu, Lục Lăng Phong, Hoàng Phủ Tề và những người khác vừa biết được.  

Trịnh Bách Xuyên đã bị Diệp Bắc Minh đánh chết trên đài võ đạo của học viện Giám Sát.  

 

 

Còn chưa kịp sợ hãi, khí tức của Vạn Đạo Kiếm Chủ đã cuốn qua cả đại lục Huyết Thiên!  

 

 

"Đây là khí tức gì?"  

 

 

Mấy chục cao chủ cấp cao đều hoảng sợ.  

 

 

Một ông già đẩy cửa vào, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: "Hắn ta trở lại rồi!"  

 

 

...  
 
Chương 2623: "Kiếm ý cường đại thật!"


 

 Khí tức của Vạn Đạo Kiếm Chủ cuốn tới, chín mươi chín ngọn núi Rồng của nhà họ Diệp lập tức sáng lên!  

 

Kéo dài khoảng mười lăm phút mới tắt đi!  

 

Diệp Thiên Lam hoảng sợ đi vào sâu trong mộ huyệt.  

 

Đúng như dự đoán.  

 

Tất cả các bia mộ đều sáng lên!  

 

Người nhà họ Diệp đang học võ kĩ trong mộ Huyệt đều trợn mắt nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra!  

  Advertisement

Diệp Thanh Lam quỳ xuống trước bia mộ Diệp Phá Thiên: "Tổ Tiên, chiến hữu của người quay về rồi".  

 

Vù...  

 

Kiếm khí cuốn qua mười mấy đại lục Cao Võ, trực tiếp truyền vào học viện Giám Sát!  

 

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!  

 

Trong phút chốc, vô số người của học viện Giám Sát ngẩng đầu lên,  

  Advertisement

"Kiếm khí?"  

 

Sâu trong học viện Giám Sát, rất nhiều người già ở các cung điện cổ xưa đều mở mắt ra.  

 

Biểu cảm đầy ngạc nhiên.  

 

"Hắn ta quay về rồi?"  

 

"Vạn Đạo Kiếm Chủ, làm sao có thể!"  

 

...  

 

Trong đại sảnh, Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được kiếm khí đó. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn trời: "Đúng là kiếm ý cường đại!"  

 

"Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?"  

 

Giọng nói đầy nghiêm túc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nó truyền tới từ đại lục Chân Võ, khí tức này, hình như ta từng gặp rồi".  

 

"Ngươi từng gặp á?"  

 

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Năm đó, ở chiến trường vực ngoại... Cụ thể không nhớ rõ nữa".  

 

....  

 

Lúc này, trước bia mộ của Vạn Đạo Kiếm Chủ.  

 

Hạ Nhược Tuyết quỳ một chân.  

 

Mở to mắt nhìn cự kiếm kia chém rách trời, kích động nhiệt huyết sôi trào!  

 

Kiếm ý khinh khủng cũng khiến Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngừng thở.  

 

"Đồ nhi, đây chính là lời hồi đáp sau cùng của vi sư đối với thế giới này!"  

 

Giọng của Vạn Đạo Kiếm Chủ hơi thê lương: "Ta sắp biến mất rồi, sau này dựa vào con kế thừa ý chí của vi sư!"  

 

"Trước khi thầy đi sẽ tặng con một món quà lớn!"  

 

Một tiếng rầm thật lớn vang lên, mộ huyệt của Vạn Đạo Kiếm Chủ nổ tung.  

 

Lộ ra thanh bảo kiếm màu đen bên trong!  

 

"Kiếm ý thật cường đại!"  

 

Đồng tử của Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đều co lại.  

 

"Đồ nhi, con tưới máu vào thanh kiếm Thừa Ảnh này đi!"  

 

"Kiếm Thừa Ảnh?"

Hạ Nhược Tuyết không chút do dự, đi lên trước kiếm Thừa Ảnh.  

 

Cắt rách lòng bàn tay!  

 

Máu tươi rơi xuống thân kiếm, kiếm mang lập tức tỏa ra!  

Vù!  

 

 

Tiếng ngân nhẹ.  

 

 

Lúc này, thời gian như dừng lại trở thành vĩnh hằng!  

 

 

Không biết qua bao lâu, khi Hạ Nhược Tuyết phản ứng lại mới giơ tay ra nắm lấy kiếm Thừa Ảnh.  

 

 

Sau nửa tiếng, một ông già nhanh chóng chạy tới chỗ đó.  

 

 

Xung quanh hỗn loạn, bên trong cửa đá đã bị nổ là mộ huyệt cũng đã nổ tung!  

 
 
Chương 2624: Trực tiếp xé bỏ giao hẹn năm xưa!


 Ông già đứng chắp tay, ánh mắt vô cùng cay độc: "Là khí tức của hắn ta, tuyệt đối không sai!"  

 

 

"Sức mạnh truyền thừa? Nơi này vừa có truyền thừa sao?"  

 

Sau lưng ông già, một đám đàn ông trung niên cảnh giới Vực Vương đều nghiêm mặt: "Lão tổ, Vạn Đạo Kiếm Chủ đã chết rồi mà?"  

 

"Tại sao sau triệu năm, khí tức của hắn ta lại xuất hiện trở lại?"  

 

"Người chết rồi thì truyền thừa thế nào được?"  

 

"Đúng vậy, lão tổ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"  

 

"Hừ!"  

 

Ông già hừ lạnh: "Vạn Đạo Kiếm Chủ chó má gì, chỉ là phản đồ của Kiếm tông ta thôi!"  

 

"Hắn ta đánh cắp kiếm kĩ vô thượng của tổ tiên Kiếm tông, cấu kết với Hoa tộc!"  

 

"Lão phu đoán, hắn ta để lại một mảnh tàn hồi, sống tạm đến giờ!"  

  Advertisement

"Nhất định kiếm kỹ của tổ tiên ở trên người truyền nhân của phản đồ, chúng ta phải tìm ra người đó!"  

 

Mấy người trợn mắt nhìn nhau.  

 

Nằm mơ cũng không ngờ tới, Vạn Đạo Kiếm Chủ lại từng là người của Kiếm tông?  

 

Một người đàn ông trung niên cau mày nói: "Lão tổ, người đã đi rồi, muốn tìm đệ tử của phản đồ há chẳng phải là mò kim đáy biển hay sao?"  

 

Lão tổ Kiếm tông cười đầy thâm ý: "Người này còn quá trẻ, để lại rất nhiều khí tức!"  

 

Ngay sau đó.  

 

Lão tổ Kiếm tông khoát tay, một thanh kiếm màu đen xuất hiện ở hư không!  

 

Kiếm ý lặng lẽ tràn ra!  

 

Lão tổ Kiếm tông nói: "Tìm được hắn rồi!"  

 

Thần kiếm màu đen như có ý thức, lục soát khắp mộ huyệt một lần.  

 

Nó ngân lên, phá không mà đi!  

 

"Đuổi theo!"  

 

Lão tổ Kiếm tông bước ra, bay trên không.  

 

Mười mấy người theo sát phía sau.  

 

Sau một tiếng, đám người của lão tổ Kiếm tông dừng lại, nhìn chín mươi chín núi Rồng.  

 

"Nơi này là..."  

 

Sắc mặt mọi người đều kì lạ.  

 

Lão tổ Kiếm tông cũng sửng sốt, con ngươi chợt cứng lại: "Hoa tộc, nhà họ Diệp!"  

 

Một người đàn ông trung niên hơi do dự tiến lên: "Lão tổ, chúng ta nên làm gì đây?"  

 

"Năm đó, rất nhiều tông môn của chúng ta đã có giao hẹn với nhà họ Diệp của Hoa tộc, khi còn sống, tuyệt đối không bước vào lãnh địa Hoa tộc nửa bước".  

 

Những người còn lại đều sửng sốt.  

 

Liệt tổ liệt tông của Kiếm tông đã lập quy tắc, bọn họ không dám tùy tiện làm trái!  

 

"Ha ha".  

 

Lão tổ Kiếm tông toét miệng cười: "Đã qua triệu năm rồi, dù có giao hẹn thì cũng hết hiệu lực rồi".  

 

"Hơn nữa, hôm nay chúng ta tới đây là tìm truyền nhân của phản đồ Kiếm tông, không nhằm vào nhà họ Diệp của Hoa tộc!"  

"Dù tổ tiên biết, cũng sẽ không trách tội chúng ta".  

 

 

Dứt lời, lão tổ Kiếm tông đi đầu tiến vào núi Rồng của nhà họ Diệp.  

 

 

Trực tiếp xé bỏ giao hẹn năm xưa!  

 

 

Vừa đến trước cửa nhà họ Diệp, mấy người cảnh giới Tôn Giả đã xuất hiện: "Ai? Đứng lại!"  

 

 

"Người của học viện Giám Sát? Sao các người lại ở đây?"  

 

 

Lão tổ Kiếm tông lập tức nhận ra mấy người đó.  
 
Chương 2625: "Không biết tự lượng sức mình!"


 Khí tức của những người Kiếm tông rất kinh khủng!  

 

 

Đều là cảnh giới Vực Vương trở lên!  

 

Người đi đầu râu tóc bạc phơi, như một con sư tử đực!  

 

Là loại sâu không lường được!  

 

Một người đàn ông kiêng dè tiến lên: "Tiền bối của Kiếm tông, ta tên Chu Khung!"  

 

"Chúng ta tuân lệnh của tổng viện trưởng Vương Bình An, đặc biệt ở đây bảo vệ người nhà họ Diệp!"  

  Advertisement

"Không biết tôn tính đại danh của các vị tiền bối, hơn nữa, các vị tới đây làm gì?"  

 

Chu Khung nhìn ra người của Kiếm tông không có ý tốt lành gì.  

 

Vì vậy, anh ta nêu lên Vương Bình An, hy vọng bọn họ có chút kiêng dè!  

 

Lão tổ Kiếm tông còn chưa nói chuyện, một người đàn ông trung niên bên đó đã tức giận mắng: "Cậu là thứ gì chứ?"  

  Advertisement

"Dù có Vương Bình An ở đây thì cũng không đủ tư cách nói hỏi tên của lão tổ chúng ta!"  

 

Khí tức cảnh giới Vực Vương đè xuống.  

 

Xẹt xẹt xẹt!  

 

Đám người Chu Khung bị ép không ngừng lùi về phía sau.  

 

Lão tổ Kiếm tông thuận miệng giải thích: "Yên tâm đi, chúng tôi không có hứng thú với người nhà họ Diệp!"

"Vì Kiếm tông có một tên phản đồ đang trốn ở đây, lão phu tìm được người sẽ đi ngay, không làm gì người nhà họ Diệp cả!"  

 

Ông ta bá đạo đi vào nhà họ Diệp.  

 

Chu Khung cắn răng, bất chấp áp lực, tiến lên ngăn cản bọn họ lại: "Các vị tiền bối, nhà họ Diệp đã là đối tượng bảo vệ trọng điểm của học viện Giám Sát!"  

 

"Nếu các vị tiền bối có chuyện gì, có thể liên hệ với viện trưởng của chúng tôi".  

 

"Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc, nên..."  

 

Người đàn ông trung niên của Kiếm tông tát một cái.  

 

Bộp!  

 

Chu Khung bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu trước khi tiếp đất!  

 

Anh ta ngã xuống đất như chó chết!  

 

Giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Nể mặt mày đúng không?"  

 

"Lão tổ Kiếm tông của tao giải thích với mày một câu, đã là phước lớn như trời rồi!"  

 

"Còn ai dám ngăn cản lão tổ Kiếm tông, giết không tha!"  

 

"Chu Khung!"  

 

Những người còn lại của học viện Giám Sát đều tức giận: "Các người!"  

 

Lão tổ Kiếm tông coi thường mấy người họ, sãi bước đi vào sâu trong nhà họ Diệp.  

 

Một đám kiếm hôi mà thôi, ông ta không có hứng thú ra tay.  

 

"Cản họ lại!"  

 

Chu Khung phun ra một ngụm máu, gào lên.  

 

"Dạ!"  

 

Năm người nhanh chóng tiến lên.  

 

Lão tổ Kiếm tông lạnh nhạt nói: "Châu chấu đá xe!"  

 

Ông ta còn không thèm động tay, một kiếm khí kinh khủng đã bùng nổ!  

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

 

Năm người lập tức hóa thành huyết vụ!  

 

 

“Không!"  

 

 

Trong mắt Chu Khung đầy tia máu, anh ta muốn xông lên.  

 

 

Người đàn ông trung niên đạp anh ta bay ra: "Không biết tự lượng sức mình!"  

 

 

"Các người..."  
 
Chương 2626


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

 Không còn ai ngăn cản, lão tổ Kiếm tông nhanh chóng tiến vào nhà họ Diệp.  

 

Thấy cảnh đó, Chu Khung dùng hết sức lực cuối cùng.  

 

 

Bóp vỡ một miếng ngọc bội rồi hôn mê.  

 

 

...  

 

 

Trong đại sảnh nhà họ Diệp, Hạ Nhược Tuyết mới quay về.  

 

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ giải thích chuyện vừa trải qua.  

 

 

Cuối cùng đã không còn nguy hiểm nữa, cũng tìm được mộ huyệt của Vạn Đạo Kiếm Chủ trong truyền thuyết!  

 

 

Diệp Thanh Lam cười mắng: "Nguyệt Nhi, cậu thật là!"  

 

 

"Nếu con dâu tớ mất một sợi lông, tớ nhất định không bỏ qua cho cậu".  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Rầm!  

 

 

Cửa đại điện nổ tung, mảnh vỡ văng tung tóe.  

 

 

"Ai?"  

 

 

Diệp Thanh Lam khẽ quát.  

 

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!  

 

 

Lão tổ Kiếm tông bước vào đại điện, mười mấy cao thủ cảnh giới Vực Vương sau lưng xếp thành một hàng.  

 

 

Khí tức cường đại lập tức tràn ngập cả đại điện.  

 

 

Người nhà họ Diệp đều thay đổi sắc mặt.  

 

 

Ánh mắt lão tổ Kiếm tông quét qua, coi thường tất cả mọi người ở đó, đồng tử co lại, nhìn Hạ Nhược Tuyết!  

 

 

"Thân thể kiếm tâm?"  

 

 

Lão tổ Kiếm tông ngạc nhiên!  

 

 

"Gì cơ? Cô ta là thân thể kiếm tâm sao?"  

 

 

"Sao có thể chứ? Thể chất đó đã không xuất hiện cả triệu năm rồi!"  

 

 

Người của Kiếm tông trợn mắt, khó tin!  

 

 

Hạ Nhược Tuyết cau mày: "Các người là ai? Tôi không biết các người!"  

 

 

Diệp Thanh Lam tiến lên che chở phía trước Hạ Nhược Tuyết: "Tiền bối, các người là ai?"  

 

 

"Nơi này là..."  

 

 

"Ồn ào!"  

 

 

Lão tổ Kiếm tông giẫm chân, khí lãng cuốn ra ngoài.  

 

 

Phụt!  

 

 

Diệp Thanh Lam bay ra ngoài, hung hăng đập lên vách tường.  

 

 

Mạng nhện theo đó bay ra.  

 

 

"Dì Lam!"  

 

 

"Lam Nhi!"  

 

 

Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ kêu lên, xông về phía Diệp Thanh Lam.  

 

 

Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái nhợt, bà phun ra một ngụm máu tươi!  

 

 

Hạ Nhược Tuyết nổi giận gào lên: "Bất kể ông là ai, dám đả thương dì Lam, ông đáng chết!"  

 

 

Xẹt!  

 

 

Trong nháy mắt, kiếm Thừa Ảnh bay ra khỏi nhẫn trữ vật, đánh về phía lão tổ Kiếm tông.  

 

 

"Kiếm Thừa Ảnh! Cô quả nhiên là truyền nhân của tên phản đồ kia!"  

 

 

Lão tổ Kiếm tông híp mắt lại, giơ tay ra trước muốn bắt lấy!  

 

 

Keng!  

 

 

Tiếng vang giòn giã vang lên.  

 

 

Hai ngón tay ông ta kẹp chặt lấy kiếm Thừa Ảnh: "Thực lực của cô quá yếu, kiếm này trong tay cô cũng lãng phí thôi!"  

 

 

"Hay là giao cho lão đây đi!"  

 

 

Ông ta dùng sức, muốn cướp lấy kiếm Thừa Ảnh.  

 

 

Keng!  

Bỗng nhiên, kiếm Thừa Ảnh tỏa ra huyết sắc.  

 

 

Nó chủ động bộc phát kiếm khí, chặt đứt hai ngón tay lão tổ Kiếm tông.  

 

 

"Cô!"  

 

 

Lão tổ Kiếm tông hằm hằm tức giận, con mắt già cỗi đầy sát ý hung ác: "Cô dám đả thương tôi? Tự tìm chết!"  

 

 

Một thanh thần kiếm màu đen xuất hiện, chém về phía Hạ Nhược Tuyết!  

[Diendantruyen.Com] Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
 
Chương 2627: "Chu Khung!"


Lão tổ Kiếm tông nhìn chằm chằm vào kiếm Thừa Ảnh: "Kiếm linh chủ động bảo vệ chủ, quả nhiên cô đã lấy được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ!"  

 

 

"Con nhóc kia, đi theo Kiếm tông của ta, chép hết kiếm kỹ ngươi biết ra!"  

 

"Lão phu sẽ tha mạng cho cô!"  

 

Hạ Nhược Tuyết cười nhạt: "Ông nằm mơ đi!"  

 

"Thế hả?"  

 

Mặt lão tổ Kiếm tông đầy nghiền ngẫm.  

  Advertisement

Ông ta giơ tay lên đánh vào không khí một trảo, một sức mạnh cường đại tấn công tới.  

 

Diệp Thanh Lam bay ra ngoài, bàn tay gầy guộc tóm lấy cổ bà!  

 

"Buông dì Lam ra!"  

 

Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết đầy tia máu, vô cùng nóng nảy.  

 

Biểu cảm của lão tổ Kiếm tông đầy lạnh lùng: "Cô không muốn lão đây bóp nát cổ cô ta chứ?"  

 

"Tôi đếm đến ba, cô cân nhắc đi, hoặc là đồng ý với yêu cầu của lão đây!"  

 

"Hoặc là, lão đây sẽ giết chết một người nhà họ Diệp ngay!"  

 

"Ba!"  

 

"Hai!"  

 

Bàn tay ông ta tăng thêm sức!  

 

Cảm giác hít thở không thông truyền đến!  

 

Mặt Diệp Thanh Lam nháy mắt tím tái.  

 

Hạ Nhược Tuyết vội vàng nói: "Đừng mà! Tôi đồng ý!"  

 

...  

 

Lúc này, Vương Chỉ Dao đang giới thiệu học viện Giám Sát cho Diệp Bắc Minh.  

 

Mí mắt Diệp Bắc Minh không ngừng nhảy: "Tiểu Tháp, có chuyện gì vậy?"  

 

"Tôi luôn thấy bất an!"  

 

Ngay sau đó.  

 

Phùng Vũ gấp gáp xông vào: "Cậu Diệp, cái đó... Có lẽ..."  

 

"Sao thế?"  

 

Diệp Bắc Minh thở chậm lại, anh có dự cảm xấu.  

 

Phùng Vũ hơi ngại ngùng, mặt đỏ bừng: "Cậu Diệp, chúng tôi..."  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Nói mau!"  

 

Phùng Vũ run lên, vội vàng giải thích: "Là thế này, tổng viện sắp xếp cho sáu cao thủ cảnh giới Tôn Giả bảo vệ nhà họ Diệp".  

 

"Nhưng mới vừa rồi, bài vị của năm trong sáu Tôn Giả đã vỡ rồi".  

 

"Đội trưởng của họ, Chu Khung, bóp nát ngọc bội truyền âm, đã mất liên lạc!"  

 

"Nhà họ Diệp? Mẹ!"  

 

Diệp Bắc Minh nổi giận gào lên: "Đm! Phùng Vũ!"  

 

"Học viện Giám Sát của các người đã hứa với tôi sẽ bảo vệ tốt cho người nhà tôi là thế này à?"  

 

"Nếu bất kỳ người nào của nhà họ Diệp xảy ra chuyện, với mấy người không xong với ông đây đâu!"  

 

Nói xong, anh lao ra ngoài.  

 

Đúng lúc Hoa Côn Luân đi tới, nhìn thấy Diệp Bắc Minh đỏ mắt, không nhịn được mà hỏi: "Nhóc con, cậu sao thế?"  

Phùng Vũ chạy theo sau: "Hoa lão, nhà họ Diệp xảy ra chuyện rồi..."  

 

 

"Cái gì?"  

 

 

Nghe Phùng Vũ nói thế, sắc mặt Hoa Côn Luân thay đổi: "Khó trách thằng nhóc kia lại phản ứng như thế. Đi thôi, đến nhà họ Diệp xem sao!"  

 

 

Khi mấy người Diệp Bắc Minh về đến cửa nhà họ Diệp thì thấy máu tươi đầy đất!  

 

 

"Chu Khung!"  

 

 

Phùng Vũ hoảng sợ, nhanh chóng xông lên: "Gân mạch đứt đoạn, không thể sống nổi..."  
 
Chương 2628: “Sao lại như vậy?”


 

 Anh nhanh chóng xông vào đại điện nhà họ Diệp!  

 

Mọi người vây quanh, thấy Diệp Bắc Minh quay về, Diệp Thanh Dương đỏ mắt xông lên: "Cháu ơi! Lam Nhi nó..."  

 

Trái tim Diệp Bắc Minh co rút lại, anh rẽ người xông vào.  

 

Người Diệp Thanh Lam đầy máu, đang nằm trên đất!  

 

Sắc mặt Lãnh Nguyệt và Sát Chủ trắng bệch, chân nguyên điên cuồng rót vào người Diệp Thanh Lam!  

 

Nếu không có hai người không ngừng truyền chân khí, Diệp Thanh Lam đã chết rồi!  

  Advertisement

"Mẹ!"  

 

Diệp Bắc Minh gào lên, chạy tới cạnh Diệp Thanh Lam.  

 

Kim bạc trong tay rơi xuống!  

 

"Đây là ai làm?"  

 

Hoa Côn Luân và Phùng Vũ chạy tới ngoài đại điện nhà họ Diệp thì nghe tiếng gào thét đầy tức giận của Diệp Bắc Minh truyền ra từ bên trong!  

 

Hai người nhanh chóng đi vào đại điện.  

 

Mọi người nhà họ Diệp đều đỏ mắt, nhìn Diệp Thanh Lam nằm dưới đất!  

 

"Chuyện này..."  

 

Đồng tử của Phùng Vũ co lại: "Hoa lão, đây là mẹ của cậu Diệp..."  

 

"Cái gì?"  

 

Hoa Côn Luân biến sắc.  

 

Lần này có chuyện lớn rồi!  

 

Thằng nhóc này có thể đại khai sát giới vì vị hôn thê, mẹ cậu ta bị thương thế này, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì!  

 

"Khụ khụ..."  

 

Diệp Thanh Lam ho khan, cuối cùng cũng tỉnh lại.  

 

Sắc mặt đã tốt hơn chút, bà ấy yếu ớt gọi: "Minh Nhi..."  

 

"Mẹ!"  

 

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Ai làm mẹ bị thương?"  

 

Anh quay đầu căm tức nhìn Phùng Vũ và Hoa Côn Luân: "Các người đã hứa với tôi thế nào? Dựa vào địa vị của học viện Giám Sát, ai dám giết các người?"  

 

Phùng Vũ không nói được câu nào.  

 

Hoa Côn Luân an ủi: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng kích động..."  

 

"Đừng mẹ ông!"  

 

Diệp Bắc Minh tức giận mắng to: "Bà mẹ! Đâu phải là mẹ ông bị thương, đương nhiên ông không nóng!"  

 

"Nếu mẹ ông bị thương, ông có thể bảo mình đừng kích động không?"  

 

Khóe miệng Hoa Côn Luân co rút!  

 

Nét mặt cứng lại, không trả lời được!  

 

Thân là trưởng lão của học viện Giám Sát, lại bị mắng không nói được câu nào.

Bỗng nhiên, Diệp Thanh Lam đang chuyển biến tốt đẹp lại phun ra một ngụm máu tươi: “Phụt!”  

 

Vết thương trên người bà vừa đỡ hơn chút lại lần nữa chuyển biến xấu.  

 

Sức sống giảm xuống chóng mặt.  

 

“Sao lại như vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc.  

Quỷ Môn Thập Tam Châm không thể chữa trị vết thương trên người mẹ ư?  

 

 

Lãnh Nguyệt lo lắng nói: “Minh Nhi, vừa rồi khi bọn dì sử dụng chân nguyên chữa trị cho Lam Nhi cũng xảy ra tình hình như vậy”.  

 

 

“Tình hình bà ấy có tốt hơn đôi chút nhưng lại nhanh chóng chuyển biến xấu”.  

 

 

“Vết thương trên người không thể khôi phục hoàn toàn được!”  

 

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, đây là vết thương do kiếm ý gây ra!”  

 

 

“Kiếm ý?”  

 

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tại sao thế?”  
 
Chương 2629: “Bọn họ đều phải trả một cái giá thật đắt!”


 “Đây là thủ đoạn mà chỉ cảnh giới Vực Chủ mới có!”  

 

 

“Kẻ làm mẹ cậu bị thương chính là một Vực Chủ!”  

 

“Từ khí tức thì có lẽ là người của Kiếm Tông!”  

 

Hoa Côn Luân hơi kinh ngạc bèn hỏi: “Sao bọn họ lại làm trái hiệp định, bước vào nhà họ Diệp chứ?”  

 

“Kiếm Tông ư?”  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hoa Côn Luân: “Hiệp định gì?”  

 

Hoa Côn Luân ngập ngừng do dự: “À thì...”  

 

Lãnh Nguyệt lê lết cơ thể yếu ớt của mình lên rồi giải thích cho anh nghe: “Minh Nhi, có một người tự xưng là lão tổ của Kiếm Tông”.  

 

“Sau khi đánh Lam Nhi bị thương, ông ta còn bắt Nhược Tuyết đi!”  

 

“Cái gì? Nhược Tuyết!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lại càng tăm tối hơn.  

  Advertisement

Giọng anh trầm xuống: “Dì Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Lãnh Nguyệt không hề giấu diếm, kể hết lại một lượt chuyện Hạ Nhược Tuyết nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ.  

 

Hoa Côn Luân ngạc nhiên hỏi: “Cô gái kia đã nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ ư?”  

 

“Khí tức quét ngang qua mười mấy đại lục của thế giới Cao Võ vừa rồi là do tàn hồn của Vạn Đạo Kiếm Chủ gây ra!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như ở trong hầm băng: “Mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu đã đánh mẹ con trọng thương, bắt cóc Nhược Tuyết!”  

 

“Bọn họ đều phải trả một cái giá thật đắt!”  

 

Rồi anh cõng Diệp Thanh Lam đi ra ngoài đại sảnh.  

 

Mấy chốc cả hai đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.  

 

Một lúc lâu sau đó.  

 

Long Đảo.  

 

Diệp Bắc Minh thả Diệp Thanh Lam xuống rồi gọi: “Sư phụ!”  

 

Một tia sáng sắc nhọn lóe qua, Hắc Long Vương hóa thành một người đàn ông: “Ơ đây là? Sao lại thành ra thế này?”  

 

“Sư phụ, đây là mẹ con!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh ửng đỏ: “Bà ấy bị kiếm ý làm bị thương, hiện không thể chữa trị hoàn toàn!”  

 

“Trước khi con nghĩ ra cách cứu mẹ thì sẽ đặt tạm bà ấy trong Long Trì!”  

 

“Được!”  

 

Hắc Long Vương gật đầu không hề do dự: “Mau đi đi!”  

 

Bên bờ Long Trì, Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng đặt Diệp Thanh Lam vào trong Long Trì, lại dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm để khóa tinh khí của bà lại.  

 

Lúc này mới có thể giữ được một hơi của Diệp Thanh Lam.  

 

Hắc Long Vương nhíu mày: “Mẹ cậu bị thương rất nghiêm trọng, kiếm ý còn ẩn chứa tử khí khát máu nữa!”  

 

“Trừ phi tìm được cách hóa giải nó nếu không thì mẹ cậu cũng chẳng thể nào kiên trì trong Long Trì được bao lâu”.  

 

“Nhóc Diệp à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, cả người đằng đằng sát khí: “Là người của Kiếm Tông xông vào nhà họ Diệp, chẳng những đánh mẹ con bị thương!”  

 

“Mà còn bắt cóc cả người phụ nữ của con đi nữa!”  

 

“Cái gì?”  

 

Hắc Long Vương tức giận bật thốt: “Kiếm Tông thật to gan làm sao, đến cả mẹ và người phụ nữ của đồ đệ tôi mà cũng dám động vào!”  

 

“Đồ nhi à, để sư phụ đi đòi công bằng cho!”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ nói: “Sư phụ? Người...”  

 

“Tộc Rồng đen tôi chưa bao giờ sợ thế lực nào hết!”  

Hắc Long Vương kiêu ngạo mỉm cười rồi rống to.  

 

 

Gầm gừ!  

 

 

“Cánh cửa truyền tống mở ra, đi theo bổn vương tới Kiếm Tông!”  

 

 

Hơn mười con rồng đen bay lên trời: “Tuân theo mệnh lệnh của Long Vương ạ!”  

 

 

...  

 

 

Thế giới Cao Võ, đại lục Linh La.  
 
Chương 2630: “Là tiện trong ti tiện đấy!”


 

 Bảy ông lão xuất thần như thần tiên đang ngồi trên ghế thái sư.  

 

Sau lưng bọn họ là bài vị của tổ tiên Kiếm Tông được sắp xếp từng tầng như Kim Tự Tháp.  

 

Hơn mười nghìn đệ tử nội môn của Kiếm Tông đứng canh, kính cẩn e dè nhìn bảy ông lão kia.  

 

Bọn họ là Kiếm Tông Thất Tử.  

 

Bảy vị lão tổ cảnh giới Vực Chủ.  

 

Nhờ vào sự tồn tại của bảy người bọn họ mà Kiếm Tông mới có thể vững vàng làm một trong những thế lực hùng mạnh nhất đại lục Linh La.  

  Advertisement

Nhờ họ mà Kiếm Tông có thể sánh ngang với Đế tộc.  

 

Lục này, Hạ Nhược Tuyết đang bị trói tay trói chân đứng trong đại điện của Kiếm Tông.  

 

“Cô nàng chính là đệ tử của tên phản bội kia ư?”  

 

Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên: “Trước bài vị của liệt tổ liệt tông Kiếm Tông mà sao còn không mau quỳ xuống nhận tội!”  

  Advertisement

Các đệ tử đều nhìn chằm chằm vào Hạ Nhược Tuyết.  

 

“Đồ phản bội!”  

 

“Mau quỳ xuống!”  

 

“Đồ phản bội, mau quỳ xuống!”  

 

Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu lên, ưỡn ngực nói: “Sư phụ của tôi là Vạn Đạo Kiếm Chủ, không phải là đồ phản bội gì hết!”  

 

“To gan!”  

 

Lão già bắt Hạ Nhược Tuyết về quát to lên rồi đưa tay ra áp chế cô ấy.

Một luồng áp lực khủng khiếp ập tới chỗ cô ấy.  

 

Hạ Nhược Tuyết không thể nào đỡ nổi, cả hai đầu gối nặng nền nện xuống nền đại điện.  

 

Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, xương bánh chè của cô ấy đã vỡ.  

 

Máu tươi chảy ra đầm đìa.  

 

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, cô ấy cắn răng muốn đứng lên.  

 

Nhưng lão già kia lạnh lùng, cao ngạo nhìn cô ấy từ trên cao: “Đệ tử của một tên phản bội Kiếm Tông mà lại cứng rắn như vậy sao?”  

 

“Được lắm, lão phu muốn xem thử là liệu xương cốt của cô cứng!”  

 

“Hay là nền đại điện Kiếm Tông tôi cứng đây!”  

 

Bàn tay ông ta đè nặng xuống trong không trung.  

 

Rầm!  

 

“Á...”  

 

Hạ Nhược Tuyết kêu rên đau đớn, cặp giò bên dưới đầu gối nháy mắt cắm sâu vào mặt đất.  

 

Máu thịt lẫn vào nhau.  

 

Máu tươi thấm vào từng khe hở trên sàn rồi chảy ra ngoài.  

 

Thậm chí bọn họ còn có thể nghe được tiếng xương cốt ma sát với sàn nhà.  

 

“Cô có biết mình sai ở đâu chưa? Bây giờ quỳ xuống nhận tội, ghi hết những gì tên phản bội kia truyền dạy cho cô ra!”  

 

“Thì có lẽ lão phu sẽ cho cô bớt khổ một chút đấy!”  

 

Lão già kia mỉm cười.  

 

Hạ Nhược Tuyết cười to nói: “Ha ha ha ha, một tông môn to lớn như vậy mà còn tính lừa gạt cướp lấy kiếm kỹ của sư phụ tôi à?”  

 

“Đúng là một lũ đạo đức giả ra vẻ đạo mạo!”  

“Cái gì mà Kiếm Tông cơ chứ? Tôi thấy các người là tiện tông mới đúng!”  

 

 

“Là tiện trong ti tiện đấy!”  

 

 

Nụ cười của lão già kia cứng lại, nói: “Cô chán sống rồi!”  

 

 

Rồi ông ta giơ tay lên định tóm đầu Hạ Nhược Tuyết.  

 

 

Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt lại.  

 

 

“Lão Lục, dừng tay lại!”  

 
 
Chương 2631: Ôi tôi sợ quá trời quá đất à!”


 Người vừa lên tiếng kia chính là người đứng đầu Kiếm Tông Thất Tử, Tề Đạo Khung.  

 

“Đại ca!”  

 

Trong ánh mắt già cõi của Ô Cổ tràn ngập ác ý: “Ả đàn bà này đúng là không biết điều, nhưng lại không thể dùng thuật sưu hồn được!”  

 

“Cái gì cô ta cũng không chịu nói, nếu cô ta đúng là đệ tử của tên phản bội kia!”  

 

“Tôi nghĩ nên giết ngay trước bài vị liệt tổ liệt tông mới có thể an ủi linh hồn của liệt tổ liệt tông trên trời cao!”  

 

Tề Đạo Khung lạnh nhạt nói: “Cô gái à, tôi khuyên cô nên nói hết mọi thứ ra đi”.  

 

“Bằng không, đau đớn da thịt chỉ là ruồi mũi mà thôi, trong thiên lao của Kiếm Tông tôi có hàng chục nghìn loại hình phạt cho cô thử đấy!”  

 

“Lão phu không dám cam đoan cô có thể chịu đựng nổi đâu!”  

 

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết tràn ngập sự kiêu ngạo xen lẫn sự khinh thường: “Quả không hổ là tiện tông mà, người dùng kiếm mà lại nghĩ ra những thủ đoạn như vậy sao!”  

 

“Hàng chục nghìn loại hình phạt à? Ôi tôi sợ quá trời quá đất à!”  

 

“Có biết vì sao sư phụ của tôi là Vạn Đạo Kiếm Chủ mà các ông là tiện tông không?”  

 

“Đó là vì hành vi và thủ đoạn bẩn thỉu của các ông không xứng với thanh kiếm trong tay mình đấy!”  

 

Tề Đạo Khung cười nói: “Nếu đã vậy thì cô gái cô vẫn nên đến thiên lao đi”.  

 

“Đợi đến khi cô hiểu hết rồi thì lại đến nói chuyện tử tế với lão phu sau”.  

 

Đúng lúc này.  

 

Gầm gừ!  

 

Một tiếng rồng ngâm rõ to tràn đầy sự uy nghiêm và ngạo nghễ vang lên tựa như từ tận chín tầng mây giáng trần xuống thế giới.  

 

“Tất cả người của Kiếm Tông đểu chui ra đây cho bổn vương, mau giao người phụ nữ của đồ đệ tôi ra đây!”  

 

“Nếu không, tộc Rồng đen nổi giận san bằng Kiếm Tông!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Một tên đệ tử Kiếm Tông chật vật chạy vào đại điện: “Bảy vị lão tổ ơi, bên ngoài có mười con Rồng đen đến đây...”  

 

“Tộc Rồng đen ư?”  

 

Kiếm Tông Thất Tử biến sắc, vội vàng đứng bật dậy.  

 

Tề Đạo Khung bình tĩnh nói: “Đi, mau ra ngoài xem thử!”  

 

Mọi người đều bước ra khỏi đại điện.  

 

Trên quảng trường có mười con Rồng đen đang lượn quanh, một con Rồng đen khổng lồ bay vút lên không trung.  

 

Trên lưng nó là một người thanh niên.  

 

“Một trong những thần thú Thượng Cổ, tộc Rồng đen...”  

 

“Là rồng thật đó!”  

 

Sắc mặt rất nhiều đệ tử Kiếm Tông tái mét, không thể nào chịu nổi sức ép tới từ Long tộc.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, Hạ Nhược Tuyết đang ở ngay trong đại điện!”  

 

Sau đó ông ta tập trung thần niệm lên người Ô Cổ, nói: “Khí tức của ông ta khá giống với khí tức trong kiếm ý trên vết thương của mẹ cậu, hẳn ông ta là người đã đánh mẹ cậu trọng thương!”  

 

Diệp Bắc Minh trừng mắt, luồng sát ý ngút trời bùng lên.  

 

Anh lạnh lùng nhìn Ô Cổ: “Sư phụ, ông ta chính là người đã đánh mẹ con trong thương còn Nhược Tuyết thì đang ở ngay trong đại điện Kiếm Tông!”  

 

“Được rồi, tôi biết rồi”.  

 

Hắc Long Vương gật đầu.  

 

Lúc này, Tề Đạo Khung nở nụ cười: “Phải chăng giữa tộc Rồng đen và Kiếm Tông có hiểu lầm gì đó?”  

 

Hắc Long Vương chửi ầm lên: “Hiểu lầm cái đầu ông!”  

“Mau giao Hạ Nhược Tuyết ra đây nếu không bổn vương sẽ san bằng chỗ này!”  

 

Gương mặt già nua của Tề Đạo Khung tối sầm, sáu vị lão tổ còn lại đều tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.  

 

“Hắc Long Vương, ông tưởng Kiếm Tông chúng tôi không có ai à?”  

 

Hắc Long Vương cười khinh bỉ: “Bổn vương hy vọng rằng các ông vẫn có thể tự tin như trước!”  

 

“Tộc Rồng đen đâu, giết sạch!”  

 

Dứt lời, hơn mười con Rồng đen gào thét.  

 

Gào!   
 
Chương 2632: Người của Kiếm Tông chết trân.


 

“Chuyện gì thế?”  

 

Vố số thế lực trong đại lục Linh La đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lòng không hiểu sao khiếp sợ.  

 

Đế tộc.  

 

Đế Khởi La nghe tiếng rồng ngâm xong bèn hớt hải vào vào chủ điện của Đế tộc.  

 

Các trưởng lão của Đế tộc đã tụ tập lại đây từ lâu, đúng lúc đó có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy vào: “Xảy ra chuyện lớn rồi ạ, Hắc Long Vương dẫn theo hơn mười con Rồng đen xông vào Kiếm Tông ạ!”  

  Advertisement

“Cái gì?”  

 

Người trong Đế tộc biến sắc.  

 

“Chẳng phải tộc Rồng đen ẩn cư ở đại lục Chân Võ ư? Sao lại xông vào đại lục Huyết Thiên chứ!”  

 

“Đi, mau tới Kiếm Tông xem thử!”  

  Advertisement

Không chỉ có Đế tộc mà các thế lực khác sau khi biết tin bèn lũ lượt kéo tới Kiếm Tông.  

 

...  

 

“Nếu tộc Rồng đen đã không biết điều rồi!”  

 

Tề Đạo Khung bước lên nói: “Vậy hôm nay lão phu đành phải giết rồng rồi!”  

 

“Kiếm đâu!”  

 

Ông ta hét to, một thanh thần kiếm bay từ sâu bên trong Kiếm Tông vào tay Tề Đạo Khung.  

 

Khí thế ông ta bỗng tăng vọt.  

 

“Giết rồng ư?”  

 

Hắc Long Vương bật cười rồi tung ra một trảo: “Ông tưởng mình là Diệp Phá Thiên à?”  

 

Ầm!  

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Tề Đạo Khung và kiếm bay ra ngoài.  

 

Gương mặt già nua te tua, máu tươi chảy ra giàn dụa.  

 

Ông ta phun tra một ngụm máu tươi giữa không trung, trông vô cùng chật vật.  

 

“Ông!”  

 

Tề Đạo Khung ổn định lại cơ thể đứng vững vàng, đôi mắt trừng to như sắp lồi ra ngoài, ánh mắt rực lửa nói:” Chúng ta đều ở cùng cảnh giới, cùng cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà...”  

 

“Ồn ào quá!”  

 

Hắc Long Vương lại vụt nhẹ một cú tát.  

 

“Ông dám!”  

 

Tề Đạo Khung không phục gào lên.  

 

Ông ta cố sức phản kháng.  

 

Nhưng rồi vẫn chẳng làm được gì mà còn bị đánh bay ra ngoài.  

 

Long Châu đã trở về với tộc Rồng đen rồi.  

 

Có Long Châu trong tay, cùng cảnh giới thì Hắc Long Vương vô địch.  

Tề Đạo Khung vừa mới đứng lên thì một cái vuốt rồng từ trên trời giáng xuống, đè nặng lên người Tề Đạo Khung.  

 

 

“Lão tổ!”  

 

 

“Đại ca!”  

 

 

Người của Kiếm Tông chết trân.  

 

 

Các thế lực khác trên đại lục Linh La vừa kéo tới Kiếm Tông đúng lúc thấy cảnh đó.  

 

 

“Ôi...”  

 
 
Chương 2633: “Đã bị đánh bại!”


 

 Rất nhiều người tu võ nuốt nước miếng, gian nan thốt ra: “Đã bị đánh bại!”  

 

Hắc Long Vương nhìn xuống Tề Đạo Khung nói: “Mau giao Hạ Nhược Tuyết ra!”  

 

Tề Đạo Khung cắn răng nói: “Hắc Long Vương, Kiếm Tông và tộc Rồng đen ông chưa xong chuyện đâu!”  

 

“Không giao hả? Vậy ông xuống mồ đi”.  

 

Hắc Long Vương lắc đầu, sát ý rét lạnh ngưng tụ, long trảo nắm chặt.  

 

“Đừng mà...”  

 

Tề Đạo Khung hoảng sợ kêu la, ông ta sợ xanh mặt rồi.  

 

Rồi ông ta quay đầu gào thét với người trong Kiếm Tông: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa cô Hạ ra đây đi!”  

 

“Vâng, thưa lão tổ...”  

 

Người trong Kiếm Tông nào dám trễ nải, vội vàng trở vào đại điện đưa Hạ Nhược Tuyết ra ngoài.  

 

Ngay khi thấy Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Nhược Tuyết!”  

 

“Ơ! Sao lại là cậu ta?”  

 

Đế Khởi La ngơ ngác, vừa rồi mọi người đều bị tộc Rồng đen thu hút nên không chú ý tới Diệp Bắc Minh.  

 

“Khởi La quen người kia à?”  

 

Một người đàn ông trung niên trong Đế tộc kinh ngạc quay đầu lại hỏi.  

 

Đế Khởi La gật đầu, Đế Khuyết nhanh nhảu nói: “Gia chủ à, người kia là Diệp Bắc Minh của Hoa tộc đó!”  

 

“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”  

 

Người đàn ông trung niên sửng sốt, chăm chú nhìn vào Diệp Bắc Minh, đôi mắt lóe sáng.  

 

“Bắc Minh...”  

 

Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết ửng đỏ, chạy vội về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Nhưng cô ấy quên mất đầu gối mình đã gãy, vừa định lao ra chạy về phía trước thì ngã sấp.  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng thi triển Ảnh Thuấn, chạy lại ôm Hạ Nhược Tuyết: “Là ai làm em bị thương?”  

 

Anh kiểm tra cô ấy một hồi, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.  

 

Rồi anh đút cho cô mấy viên đan dược nhờ vậy tình hình của cô ấy tốt hơn nhiều.  

 

Mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng nhìn vào Ô Cổ: “Chính là ông ta, ông ta cũng là người đánh bác Lam bị thương!”  

 

“Đúng rồi, tình hình bác Lam thế nào rồi?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Mẹ anh tạm thời không sao”.  

 

“Vậy là tốt rồi”.  

 

Hạ Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm.  

 

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Nhưng có người phải trả giá cho chuyện mình làm!”  

 

Anh nhìn chằm chằm vào Ô Cổ.  

 

Một luồng sát ý cuồn cuộn bùng lên sau lưng anh, ma vụ quay cuồng.  

 

Ngay lúc đó.  

 

Diệp Bắc Minh hệt như sát thần bước ra từ sâu bên trong địa ngục.  

“Ông dám làm mẹ tôi bị thương, chết đi!”  

 

 

Anh rít lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

 

Rồi anh cầm kiếm chém ngang qua Ô Cô.  

 

 

Ô Cổ sửng sốt, tức giận thốt lên: “Nhóc con, chỉ là một tên cảnh giới Thần Vương sơ kỳ mà cũng dám ra tay với lão phu à?”  

 

 

“Đúng là đáng chết!”  

 

 

Khí tức cảnh giới Vực Chủ bùng nổ ập tới chỗ Diệp Bắc Minh.  
 
Chương 2634: Tên nhóc con này đúng là gan to tày trời.


 

 “Dám đánh trả à? Ông tưởng bổn vương không tồn tại hả?”  

 

Rồi ông ta hét to: “Mau quỳ xuống tạ tội với đồ đệ tôi...”  

 

Ầm!  

 

Hắc long trảo giáng xuống hệt như sao xẹt.  

 

Ô Cổ chết trân run rẩy như bị sét đánh.  

 

Đôi chân ông ta cong lại, quỳ rạp xuống đất.  

 

“Hắc Long Vương, ông bị điên rồi!”  

 

Ô Cổ trừng to mắt, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn và điên cuồng.  

 

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh đã đứng trước người Ô Cổ, anh giơ kiếm Trấn Ngục lên cao: “Nhớ kỹ, đánh mẹ tôi bị thương thì cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải chết!”  

  Advertisement

Lúc này.  

 

Viện trưởng Tổng viện Giám Sát Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ vội vã chạy tới đây.  

 

Sau khi biết được chuyện của nhà họ Diệp bọn họ bèn dịch chuyển tới.  

 

Đúng lúc thấy cảnh đó, Vương Bình An kêu lên: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu giết ông ta sẽ gây ra họa lớn đó!”  

 

“Nhóc Diệp à, nghe lời viện trưởng Tổng viện đi, mau buông kiếm xuống!”  

 

Hoa Côn Luân sợ tái mặt.  

 

Cơ thể mềm mại của Vương Chỉ Dao cứng đờ.  

 

Phùng Vũ bị dọa choáng váng.  

 

Chuyện quái gì xảy ra thế?  

 

Diệp Bắc Minh ngó lơ bọn họ.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không chút khách khí chém xuống cổ Ô Cổ.  

 

“Cậu... cậu dám giết tôi hả?”  

 

Đôi mắt nhăn nheo của Ô Cổ co rút lại, một cơn giận ngút trời bùng lên trong lòng ông ta: “Ranh con, lão phu là lão tổ của Kiếm Tông đấy!”  

 

“Cậu có biết hậu quả khi giết lão phu là gì không? Tất cả những kẻ liên quan tới cậu...”  

 

Phụt!  

 

Giọng nói líu ríu của ông ta im bặt.  

 

Đầu Ô Cổ lăn tròn trên mặt đất.  

 

Diệp Bắc Minh nhấc chân, giẫm mạnh xuống.  

 

“Rầm”, đầu ông ta nổ tung.  

 

Gọn gàng dứt khoát.  

 

Cả không gian tĩnh lặng.  

 

Mọi người sững sờ chết trân đứng nhìn vào bóng dáng của Diệp Bắc Minh.  

 

“Điên rồi, điên thật rồi!”  

 

“Cậu ta đã chém đầu lão tổ thứ sáu của Kiếm Tông ư?”  

 

“Ôi trời ơi...”  

Người của Đế tộc và những người tu võ khác chết lặng.  

 

 

Đế Khởi La ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn há hốc.  

 

 

Đế Khuyết kinh hãi nhìn, gương mặt già nua đỏ bừng, máu nóng sôi trào.  

 

 

Tên nhóc con này đúng là gan to tày trời.  

 

 

Cơ thể Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ cứng đờ.  

 

 

“Tên chó chết, cậu!”  

 
 
Chương 2635: “Lão tổ Kiếm Thần!”


 Hắc Long Vương cười khẩy nói: “Còn có người muốn đụng vào đồ đệ tôi hả?”  

 

 

Khí tức cuồng bạo ập tới.  

 

Năm lão già kia khiếp hãi bèn nhanh chóng lùi ra sau.  

 

Lúc này, một giọng nói lạnh như bằng từ sâu bên trong Kiếm Tông truyền tới: “Hắc Long Vương, ông làm vậy liệu có quá đáng quá hay không?”  

 

“Đệ tử của ông là bảo vật vậy Kiếm Tông Thất tử của tôi không phải là bảo vật à?”  

 

“Đây là?”  

 

Sáu vị lão tổ của Kiếm Tông kể cả Tề Đạo Khung đều vui sướng quay đầu lại.  

 

Đám người của Đế tộc cũng sửng sốt nhìn vào sâu trong Kiếm Tông.  

 

Hoa Côn Luân nuốt nước miếng: “Viện trưởng, kia là?”  

 

Vương Bình An đăm chiêu: “Quả nhiên là lão già kia còn chưa chết...”  

  Advertisement

“Sư phụ! Người... người chưa chết!”  

 

Sáu vị lão tổ của Kiếm Tông bật khóc.  

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một ông lão đạp mây bay tới.  

 

Ông ta đi trên không trung như đi trên đất bằng.  

 

Một luồng áp lực vô hình đè nặng trên đỉnh đầu mọi người.  

 

Mọi người chỉ vừa liếc mắt nhìn ông lão kia thôi mà tựa như bị một thanh kiếm sắc lẹm kề sát yết hầu.  

 

Thế là bọn họ đều hoảng hốt cúi đầu xuống.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Khí tức mạnh quá, ông ta đã vượt qua cảnh giới Vực Chủ đỉnh phong rồi!”  

 

“Sắp đạt tới cảnh giới Giới Vương rồi nhưng tiếc rằng còn chưa đột phá”.  

 

“Cảnh giới Giới Vương!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi lay động.  

 

Đến cả anh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập tới.  

 

“Sư phụ, hóa ra người còn chưa chết!”  

 

“Hu hu hu, sư phụ, rốt cuộc người đã đi ra rồi!”  

 

Tề Đạo Khung và Kiếm Tông Lục Tử cùng bước lên, quỳ xuống.  

 

“Lão tổ, là lão tổ Kiếm Thần!”  

 

“Lão tổ còn chưa chết!”  

 

“May quá!”  

 

Cả quảng trường rộ lên, hơn trăm nghìn đệ tử của Kiếm Tông đều quỳ bái.  

 

“Lão tổ Kiếm Thần!”  

 

Vương Bình An khiếp sợ: “Chẳng phải mười nghìn năm trước ông đã chết rồi hay sao?”  

 

“Ông... ông còn chưa chết ư?”  

 

Lão tổ Kiếm Thần bình thản nói: “Mười nghìn năm trước tôi đã gặp ông, ông là Vương Bình An nhỉ?”  

 

“Mười nghìn năm trước, ông vẫn chỉ là một tên đệ tử ký danh bên cạnh Vương Dương Đình”.  

 

“Không ngờ bây giờ đã là viện trưởng của Tổng viện Giám Sát rồi!”  

 

Vương Dương Đình là viện trưởng Tổng viện Giám sát đời đầu.  

Thế mà lão tổ Kiếm Thần lại biết người nọ ư?  

 

 

Trời ơi!  

 

 

Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao và Phùng Vũ đứng một bên cứng đờ người.  

 

 

Một luồng áp lực nghẹt thở truyền tới.  

 

 

Lão tổ Kiếm Thần dời mắt, nhìn vào một người đàn ông trung niên trong đám người: “Đế Giang, dạo này lão già Đế Vô Đạo kia có khỏe không?”  

 

 

Ôi!  
 
Chương 2636: “Phá cho tôi!”


 Cũng chỉ có người có địa vị như lão tổ Kiếm Thần mới dám gọi thẳng tên của người đứng đầu Đế tộc mà thôi.

Cơ thể mềm mại của Đế Khởi La hơi run: "Đế Vô Đạo... chẳng phải bài vị của ông ta còn đang được thờ trong từ đường hay sao?"  

 

 

Đế Giang nuốt nước bọt nói: “Thưa lão tổ Kiếm Thần tiền bối, tổ tiên Vô Đạo đã thăng thiên rồi ạ”.  

 

“Ồ”.  

 

Lão tổ Kiếm Thần u buồn gật đầu.  

 

Vào giờ phút này.  

 

Ông ta như một lão già cô đơn.  

 

Một lát sau, ông ta nhìn thoáng ra bọn Tề Đạo Khung: “Các người đều đứng lên đi, đã lớn đầu rồi mà còn khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa”.  

 

“Vâng, thưa sư phụ!”  

 

Bọn Tề Đạo Khung lau khô nước mắt: “Sư phụ, tộc Rồng đen rất quá đáng, bọn họ...”  

 

Lão tổ Kiếm Thần hờ hững gật đầu: “Tôi thấy cả rồi, dám giết người ở Kiếm Tông!”  

 

“Đều phải chết!”  

 

Chữ “chết” vừa dứt, ông ta đã chỉ tay vào Diệp Bắc Minh.  

 

Vút!  

 

Một mũi kiếm khí bỗng dưng xuống hiện ghim về phía đầu Diệp Bắc Minh.  

 

“Ôi! Chỉ tay thành kiếm!”  

 

Một lão già trong đám đông hít sâu nói: “Kiếm đạo thông thần, đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn rồi!”  

 

“Tên này chết chắc rồi!”  

 

“Toang!”  

 

Vương Bình An biến sắc: “Tiền bối Kiếm Thần à, Diệp Bắc Minh là học sinh của Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Mong tiền bối hạ thủ lưu tình!”  

 

“Nhóc Diệp, máu tránh ra!”, Hoa Côn Luân hét lên.  

 

Bọn Vương Chỉ Dao, Phùng Vũ, Đế Khởi La và Đế Khuyết đều chết lặng.  

 

Hạ Nhược Tuyết nắm chặt bàn tay.  

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.  

 

Chỉ tay thành kiếm, bọn họ chẳng kịp phản ứng lại.  

 

Hắc Long Vương phẫn nộ gào lên: “Lão tổ Kiếm Thần, ông dám ra tay với đồ đệ của tôi hả?”  

 

Rồi ông ta hóa thành một cơn gió xoáy màu đen lao tới giúp Diệp Bắc Minh.  

 

Trong chốc lát, Diệp Bắc Minh bị luồng sát ý lạnh như băng khóa chặt.  

 

Sau lưng anh toát mồ hôi lạnh, có một cảm giác như mình không thể nào tránh thoát được một kiếm kia.  

 

Lẽ nào mình phải chôn thây nơi đây thật sao?  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát: “Nhóc nè, đừng mất tập trung!”  

 

“Kiếm khí đang tới đó!”  

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh, mau chóng hoàn hồn lại.  

 

 

Rồi anh quát to lên: “Phá cho tôi!”  

 

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang, một luồng kiếm khí màu đen bùng nổ.  

 

 

Nó va chạm kịch liệt vào kiếm khí mà lão tổ Kiếm Thần phóng ra.  

 

 

Tiếng nổ khủng hoảng vang lên, làn sóng khí dữ dội lan ra như sóng thần.  

 

 

Trung tâm quảng trường cuồn cuộn khói bụi mịt mù.  
 
Chương 2637: “Con kiến cái đầu ông ấy!”


 

Hắc Long Vương gào lên tiếng thét đau đớn như xé ruột xé gan: “Đồ nhi!”  

 

Gương mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch: “Bắc Minh!”  

 

Đôi mắt Vương Bình An đỏ bừng: “Đừng mà! Diệp Bắc Minh cậu không thể chết được!”  

 

Hoa Côn Luân tái mét, cơ thể loạng choạng, ánh mắt tối tăm: “Chết rồi, niềm hy vọng duy nhất của Hoa tộc đã chết rồi...”  

 

Tâm trạng của Vương Chỉ Dao đầy phức tạp: “Cậu ta cứ thế mà chết ư?”  

  Advertisement

Đôi mắt Đế Khởi La đỏ lên: “Ông nội Sáu, ông Chín à, Diệp Bắc Minh chết rồi sao?”  

 

Đế Giang và Đế Khuyết nhìn nhau, yên lặng gật đầu: “Lão tổ Kiếm Thần tự tay xuất chiêu, cậu ta không thể nào sống nổi”.  

 

Đế Khởi La nhắm chặt mắt, mũi hơi chua.  

 

Diệp Bắc Minh đã cứu mạng của cô ta.  

 

Nên anh đã khắc sâu ấn tượng của mình trong lòng cô ta.  

 

Diệp Bắc Minh chết khiến cô ta có một cảm giác như mất một món đồ cực kỳ quan trọng nào đó.  

 

Gầm gừ!  

 

Tiếng rồng ngâm lại vang lên.  

 

Tim mọi người như bị bóp nghẹt.  

 

Hắc Long Vương chớp mắt đã hóa thành một con rồng đen hét lớn: “Tất cả thành viên của tộc Rồng đen mau tới giết sạch Kiếm Tông!”  

 

Gầm gừ!  

 

Hơn mười con rồng đen gào thét trong không trung.  

 

Ánh mắt lão tổ Kiếm Thần thay đổi: “Ngao Kỷ, ông điên rồi à?”  

 

“Tộc Rồng đen chỉ vì một con kiến hôi mà bất chấp đối địch với Kiếm Tông sao?”  

 

“Con kiến cái đầu ông ấy!”, Hắc Long Vương nổi trận lôi đình: “Cậu ta là niềm hy vọng duy nhất của tộc Rồng đen bọn tôi, bây giờ ông đã diệt niềm hy vọng của tộc Rồng đen rồi đó!”  

 

“Chỉ cần tộc Rồng đen tôi chỉ còn một hơi thì cũng phải diệt sạch Kiếm Tông!”  

 

“Giết! Giết! Giết cho tôi!”  

 

Gầm gừ!  

 

Hơn mười con rồng đen thét gào trong không trung, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt bên tai.  

 

Lúc này, một giọng nói bỗng truyền tới: “Sư phụ à, con chưa chết, người đừng kích động!”  

 

“Cái gì?”  

 

Hắc Long Vương sửng sốt.  

 

Ngay sau đó.  

 

Rầm! Rầm! Rầm!  

 

Vô số ánh mắt dõi về phía giọng nói truyền tới.  

Khói bụi vơi bớt.  

 

 

Bóng dáng một người thanh niên xuất hiện cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay.  

 

 

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, cả quảng trường Kiếm Tông sập xuống mấy mét.  

 

 

Nhưng anh lại đứng đó giống như chẳng có việc gì xảy ra cả.  

 

 

Hạ Nhược Tuyết bật khóc vì quá đỗi vui sướng: “Bắc Minh!”  

 

 

“Vãi đạn, cậu ta chưa chết kìa!”  

 
 
Chương 2638: Kiếm Chủ Bất Diệt?


Ánh mắt Vương Bình An trầm xuống: “Là nhờ vào thanh kiếm trong tay cậu ta, chỉ có thanh kiếm đó mới có thể chặn được một chiêu của lão tổ Kiếm Thần!”  

 

 

Đế Khởi La vui mừng nhảy lên: “Thật may quá, ông nội Sáu, ông Chín à, cậu ta chưa chết!”  

 

Một vài người tu võ gần đó nhìn cô ta.  

 

Đế Giang nhướng mày: “Khởi La, chú ý một chút”.  

 

“À, vâng ạ”.  

 

Khuôn mặt Đế Khởi La đỏ bừng.  

 

Cô ta biết mình hơi vô lễ.  

 

“Tên nhóc này còn chưa chết!”  

 

Lũ Tề Đạo Khung sửng sốt, sắc mặt cả bọn tăm tối.  

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?  

 

“Ôi thằng nhóc này, cậu muốn hù chết sư phụ của mình à?”  

  Advertisement

Hắc Long Vương bước lên, lại hóa thành hình người đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Ông ta vỗ vai anh.  

 

Cơ thể Diệp Bắc Minh lảo đảo, suýt nữa là bị vỗ ngã lăn xuống đất rồi.  

 

Hắc Long Vương chửi ầm lên: “Mẹ nó, cảm xúc của sư phụ dâng cao bộc lộ cả ra mà cậu còn chưa chết nữa hả?”  

 

“Vãi chưởng! Hại sư phụ suýt nữa bật khóc rồi!”  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút: “Sư phụ, người mong con chết lắm à?”  

 

Hắc Long Vương cười to, vỗ mạnh lên vai Diệp Bắc Minh vài cái.  

 

Vừa kéo vừa ông anh nói: “Ôi thằng nhỏ này, cậu là niềm hy vọng của cả tộc Rồng đen mà!”  

 

“Sư phụ có chết thì cậu cũng không được chết!”  

 

“Nhớ kỹ, sau này không được liều lĩnh nữa!”  

 

Sắc mặt lão tổ Kiếm Thần vẫn trầm lặng như nước, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Thú vị đấy, vậy mà cậu lại có thể ngăn được chiêu tất sát ấy của lão phu!”  

 

“Thanh kiếm trong tay có lai lịch gì thế? Lẽ nào nó đến từ chiến trường Thái Cổ?”  

 

“Kiếm Tông bọn tôi chọn thanh kiếm này rồi!”  

 

Rồi ông ta đưa tay về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Cả năm ngón tay chỉ ra.  

 

Chỉ tay thành kiếm.  

 

Nháy mắt có năm luồng kiếm khí đâm về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Vụt!  

 

Một loạt kiếm khí hùng dũng từ trên chín tầng mây giáng xuống, dễ dàng hóa giải năm luồng kiếm khí kia.  

 

Sau đó chúng chém về phía tay lão tổ Kiếm Thần.  

 

Đồng thời còn có một giọng nói lạnh như băng vọng tới: “Kiếm Thần, tôi muốn xem gan ông to đến mức nào mà dám giết cả đồ đệ của tôi đấy!”  

 

Lão tổ Kiếm Thần sửng sốt.  

 

Trên gương mặt già nua lần đầu tiên xuất hiện sự hoảng sợ: “Kiếm Chủ Bất Diệt ư? Là ông!”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt?  

 

Đó là ai?  

 

Sao người nọ lại khiến lão tổ Kiếm Thành sợ hãi như vậy?  

 

Câu hỏi ấy thoáng hiện lên trong đầu vô số người.  

 

Chỉ có Vương Bình An, Đế Giang và một số ít người kinh hãi.  

 

Lòng họ nhấc lên từng cơn sóng dữ.  

Lẽ nào là...  

 

 

Ngay sau đó, một người đàn ông từ trên trời giáng xuống, đứng ngay trước mặt lão tổ Kiếm Thần.  

 

 

“Sư phụ Kiếm Chủ!”  

 

 

Diệp Bắc Minh rất kích động: “Sao người lại đến đây?”  

 

 

Kiếm Chủ Bất Diệt thản nhiên nói: “Lát nữa sẽ giải thích cho con”.  

 

 

Rầm!  
 
Chương 2639: “Mau chết đi!”


 

 Lão tổ Kiếm Thần bị tát ngã lăn quay xuống đất, cái mặt nhăn nheo sưng phù lên.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt nhìn vào lão tổ Kiếm Thần đang quỳ rạp trên mặt đất nói: “Kiếm Chủ Bất Diệp là tên mà ông có thể gọi thẳng à?”  

 

“Lão tổ...”  

 

Người của Kiếm Tông chết trân đứng nhìn.  

 

Kiếm Tông Lục Tử kinh hãi, mắt trừng to như sắp rớt ra ngoài.  

 

“Trời ơi...”  

 

Những người còn lại sợ hãi đến mức tim sắp vỡ nát.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt kia là ai?  

 

Mạnh đến vậy à?  

 

“Ông!”  

 

Trong ánh mắt lão tổ Kiếm Thần tràn ngập sự giận dữ.  

  Advertisement

Ông ta bùng nổ, lấy một thanh kiếm màu vàng ra khỏi nhẫn chứa vật rồi chém về phía Kiếm Chủ Bất Diệt: “Cả hai đều ở cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà sỉ nhục lão phu như vậy hả?”  

 

“Mau chết đi!”  

 

Kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu cười khẩy: “Chỉ bằng ông mà cũng xứng dùng kiếm sao?”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt chắp tay sau lưng, giẫm mạnh chân xuống.  

 

Rầm!  

 

Mặt đất nứt ra, một luồng kiếm khí ùn ùn tỏa ra hóa giải kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc kia.  

 

Rồi giẫm mạnh chân xuống người lão tổ Kiếm Thần.  

 

Phụt!  

 

Lão tổ Kiếm Thần phun ra một ngụm máu tươi, chật vật bay ra ngoài đến cả kiếm trong tay cũng văng ra.  

 

Hai tay ông ta run rẩy, hoảng hốt nhìn Kiếm Chủ Bất Diệt: “Ông... không thể nào!”  

 

“Chúng ta đều ở cảnh giới Vực Chủ mà, dựa vào đâu chứ...”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt kiêu ngạo cười khinh: “Tôi nói rồi đấy, ông không xứng dùng kiếm!”  

 

“Thậm chí còn không biết dùng kiếm ra sao nữa!”  

 

Lão tổ Kiếm Thần gào lên như phát điên: “Nói hưu nói vượn! Ông nói hưu nói vượn!”  

 

“Tôi đã học kiếm cả cuộc đời này, đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất rồi!”  

 

“Có thể nháy mắt chỉ tay thành kiếm, chém ra kiếm khí!”  

 

“Ông dựa vào đâu mà nói tôi không xứng dùng kiếm chứ?”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt mỉm cười đáp: “Chỉ tay thành kiếm hả? Là cái thá gì!”  

 

“Đồ nhi à, con có biết chỉ tay thành kiếm không?”  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt không biết tại sao Kiếm Chủ Bất Diệt lại hỏi như vậy.  

 

Anh nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Sư phụ Kiếm Chủ à, con không biết”.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt nói ngay: “Vậy thì giờ học đi, nhóc con à, ta chỉ thi triển một lần thôi, con xem cho kỹ!”  

 

Ngay sau đó.

Hai ngón tay Kiếm Chủ Bất Diệt khép lại, chỉ tay lên trời cao: “Tưởng tượng bản thân mình là một thanh kiếm! Mặt đất dưới chân cũng là một thanh kiếm!”  

 

“Cây cối hoa cỏ cũng là kiếm, từng hạt cát, từng gốc cây ngọn cỏ...”  

 

“Vạn vật trên thế gian này, mỗi một cơn gió, mỗi một giọt mưa đều là kiếm!”  

 

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập: “Tưởng tượng mình là một thanh kiếm...”  

 

Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng từng câu Kiếm Chủ Bất Diệt nói ra.  

 

“Chém!”  

Kiếm Chủ Bất Diệt quát khẽ.  

 

 

Diệp Bắc Minh cũng thốt ra một chữ ngay sau: “Chém!”  

 

 

Ngón tay của cả hai gần như hạ xuống cùng lúc.  

 

 

Vút! Vút!  

 

 

Hai luồng kiếm khí bỗng nhiên xuất hiện chém xuống.  

 

 

Chỉ tay thành kiếm đã thành!  

 
 
Chương 2640: “Thậm chí cả chục nghìn lần cũng không ngoa!”


 

 Trên quảng trường Kiếm Tông chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập, tròng mắt mọi người như sắp nứt ra tới nơi.  

 

Hoa Côn Luân sững sờ: “Không thể nào!”  

 

Sắc mặt Vương Bình An cực kỳ sung sướng: “Nhóc con được lắm, vừa học vừa hành, nháy mắt đã học xong chiêu chỉ tay thành kiếm rồi!”  

 

“Sư phụ, chỉ tay thành kiếm khó lắm à?”  

 

Vương Chỉ Dao không phải là người luyện kiếm nên không hiểu.  

 

Vương Bình An gật đầu đáp lời: “Cả thế giới Cao Võ có mười mấy đại lục, người theo đuổi kiếm đạo nhiều vô số!”  

 

“Nhưng có thể chỉ tay thành kiếm lại không quá mười!”  

 

“Giờ Diệp Bắc Minh đã là một trong số đó!”  

 

“Cái gì?”  

 

Đại não Vương Chỉ Dao trống rỗng.  

  Advertisement

Thiên phú tu võ như vậy quá nghịch thiên rồi.  

 

Ánh mắt Đế Giang trầm xuống, nhìn vào Đế Khuyết nói: “Cửu đệ à, chẳng phải ông bảo thằng nhóc này không xứng để Đế tộc cúi đầu nương nhờ ư?”  

 

“Ông giải thích cho tôi một chút tại sao chỉ trong nháy mắt cậu ta đã học xong chỉ tay thành kiếm rồi?”  

 

“À thì... tôi...”, Đế Khuyết há hốc miệng, á khẩu không trả lời được.  

 

Đệ tử của Kiếm Tông chết lặng đứng nhìn, suýt nữa đã bị dọa chết rồi.  

 

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”  

 

Lão tổ Kiếm Thần gào thét như nổi điên, tròng mắt đỏ bừng, chi chít tơ máu: “Chắc chắn là trước kia tên oắt con này đã học nó rồi, chắc chắn không có chuyện cậu ta học chỉ tay thành kiếm trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy được!”  

 

“Giả! Việc này chắc chắn là giả!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn lão tổ Kiếm Thần bằng ánh mắt đầy thương hại: “Ở trước thiên phú siêu đẳng, sự cố gắng bé nhỏ của ông chẳng đáng vào đâu cả!”  

 

“Cậu...”  

 

Lão tổ Kiếm Thần chết lặng.  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh khiến lòng ông ta sinh ra một cảm giác thất bại cực kỳ mãnh liệt.  

 

"Mình thua ư? Lão tổ Kiếm Thần như mình lại thua ư?"  

 

"Thua trước một người trẻ tuổi như vậy ư?"  

 

Ngay sau đó.  

 

Lão tổ Kiếm Thần từ từ bước tới trước mặt Kiếm Chủ Bất Diệt.  

 

Ông ta cúi đầu chín mươi độ nói: “Xin người nhận tôi làm đồ đệ, tôi muốn đi theo người học kiếm thuật!”  

 

“Ông muốn học à?”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt như đã đoán được điều này từ sớm.  

 

Lão tổ Kiếm Thần mặc kệ ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, mắt đỏ bừng, gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi muốn học!”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt nở một nụ cười lạnh nhạt: “Ông không xứng!”  

 

“Cái gì?”  

 

Lão tổ Kiếm Thần ngẩng đầu lên.  

 

Gương mặt già nua đỏ ửng, xấu hổ xen lẫn sự phẫn nộ.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Từ nay trở đi, ông sẽ là kiếm nô của đồ đệ tôi, từ giờ sẽ lên làm việc cho đồ đệ tôi là chính!”  

“Ông cứ đi theo đồ đệ tôi học sự tinh túy của kiếm đạo đi!”  

 

 

“Cậu ta ư? Không thể nào!”  

 

 

Lão tổ Kiếm Thần lắc đầu không phục.  

 

 

Kiếm Chủ Bất Diệt chân thành khuyên: “Thành tựu tương lai của đồ đệ tôi thậm chí sẽ gấp trăm gấp ngàn lần của tôi!”  

 

 

“Thậm chí cả chục nghìn lần cũng không ngoa!”  

 

 

“Hôm nay sẽ là cơ hội duy nhất để ông thay đổi vận mệnh, ông tự cân nhắc đi!”  

 
 
Chương 2641: Đây là mối thù truyền kiếp!”


 "Là sự tồn tại đáng sợ từ hàng triệu năm trước, dựa vào đâu lại coi trọng cậu ta chứ?"  

 

 

"Lẽ nào... tên này chính là…"  

 

Ông ta cân đo đong đếm một hồi.  

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hàng chục nghìn người.  

 

Lão tổ Kiếm Thần bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh rồi quỳ xuống: “Kiếm nô xin tham kiến chủ nhân!”  

 

“Ôi mẹ ơi!”  

  Advertisement

Vương Bình An sợ hết hồn suýt nữa nhảy dựng lên.  

 

Ánh mắt Hoa Côn Luân kinh hãi, hôm nay đã có quá nhiều chuyện khiến ông ta khiếp sợ rồi.  

 

Đế Giang và Đế Khuyết đều không tin vào mắt mình.  

 

Lão tổ mạnh nhất Kiếm Tông lại quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh ư?  

 

“Lão tổ!”  

 

Hàng chục nghìn người của Kiếm Tông bi thương kêu lên.  

 

“Sư phụ!”  

 

Kiếm Tông Lục Tử không dám tin vào mắt mình.  

 

“Câm mồm!”  

 

Lão tổ Kiếm Thần quát to: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn là sư phụ của các người nữa”.  

 

“Cũng không còn là lão tổ của Kiếm Tông nữa mà chỉ là một tên kiếm nô dưới trước cậu Diệp mà thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.  

 

Một vị cường giả cảnh giới Vực Chủ đỉnh phong lại trở thành kiếm nô của mình rồi sao?  

 

“Sư phụ, chuyện này...”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Kiếm Chủ Bất Diệt.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu nói: “Đồ đệ, đi theo ta, đúng lúc ta có chuyện muốn nói với con!”  

 

“Sư phụ, chuyện gì thế?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt trả lời: “Là chuyện về sư tỷ con!”

“Sư tỷ của con hả?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên đăm chiêu.  

 

“Đi theo ta”.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt xoay người rời đi, Diệp Bắc Minh theo sát đằng sau.  

 

Hai người vừa mới rời khỏi, cả quảng trường Kiếm Tông sôi trào.  

 

“Kiếm Chủ Bất Diệt là ai thế?”  

 

“Lão tổ Kiếm Thần lại nghe lệnh Diệp Bắc Minh làm việc là chính ư?”  

 

“Một tên cảnh giới Thần Vương sơ kỳ lại có người hầu là cảnh giới Vực Chủ, chuyện này xưa nay chưa từng có!”  

 

...  

 

Mười phút sau.  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt đi vào một sơn cốc vắng vẻ rồi mới dừng bước.  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Sư phụ Kiếm Chủ, người định nói gì với con thế?”  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt trầm mặc.  

 

Một lát sau mới nghiêm nghị nói: “Bắc Minh, chắc con biết chuyện đại lục Chân Võ bị hư hỏng nhỉ?”  

“Con biết ạ!”  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh rét lạnh: “Tam gia tộc Thần Huyết đã chặt đứt long mạch Côn Luân, cướp lấy chín mươi chín long mạch của đại lục Chân Võ!”  

 

 

“Khiến đại lục Chân Võ thiệt hại nặng nề, Hoa tộc đành phải lánh vào Côn Luân Hư, đây là mối thù truyền kiếp!”  

 

 

Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu nói: “Tám gia tộc Thần Huyết chỉ là con rối, bọn họ không có năng lực làm chuyện đó”.  

 

 

“Kẻ cầm đầu đứng sau mọi chuyện có liên quan tới cả thế giới Cao Võ!”  

 

 

“Quả nhiên là thế!”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom