Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2682: “Vậy nên mới tới lần nữa!”


 Giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Chẳng phải ông muốn đầu của tôi à?”  

 

 

Một sự nhục nhã dâng lên trong lòng ông ta.  

 

Đôi mắt Trương Thiên Phàm đỏ bừng, khàn giọng gầm lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ không bao giờ quên chuyện hôm nay đâu!”  

 

“Tương lai, một ngày nào đó...”  

 

“Hahaha!”  

 

Tiếng cười của Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Ông không có cơ hội đó đâu, đợi tới kiếp sau đi!”  

  Advertisement

“Cậu định giết tôi sao?”  

 

Đồng tử Trương Thiên Phàm co lại, không dám tin vào sự thật trước mắt.  

 

Cả người ông ta run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ bừng: “Cậu... tôi là minh chủ của Đan Đạo Minh, là người đứng đầu đan đạo!”  

 

“Tôi là người có thuật luyện đan giỏi nhất thế giới Cao Võ, cậu dám giết...”  

  Advertisement

Rầm!  

 

Anh giẫm mạnh chân xuống.  

 

Một cước rất lưu loát.  

 

Đầu của Trương Thiên Phàm nát bét như trái dưa hấu.  

 

Thế gian tĩnh lặng...

Trương Thiên Phàm đã chết.  

 

Một người đứng đầu đan đạo đã hy sinh như vậy đó.  

 

Thời gian trong đại điện Tổng viện Giám Sát như khựng lại.  

 

Vương Bình An ngơ ngác, khẽ véo tay mình.  

 

Chát! Chát! Chát!  

 

Đau!  

 

Đây không phải là mơ mà tất cả đều là sự thật.  

 

Diệp Bắc Minh đã giết Trương Thiên Phàm, còn có hơn trăm người của Thần Y Minh và Đan Đạo Minh nữa?  

 

Ông ta không nhịn được mà há to miệng.  

 

Miệng của Hoa Côn Luân và các thái thượng trưởng lão cũng há hốc theo bản năng của mình.  

 

Chuyện lần này gay to rồi.  

 

Diệp Bắc Minh cẩn thận kiểm kê chiến lợi phẩm của mình như không có việc gì.  

 

Chẳng mất bao lâu sau, đã có hơn mười nhẫn giữ vật trong tay anh, có vài cái bị hư hỏng trong lúc chiến đấu.  

 

Anh tùy tay kiểm tra một cái, trong đó một lượng lớn dược liệu quý hiếm và thần nguyên.  

 

“Bọn họ mập mạp thật đấy, xem ra còn phải giết nhiều hơn nữa!”  

 

Diệp Bắc Minh thì thầm.  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Người Tổng viện Giám Sát kinh hãi, nghẹn họng ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.  

 

Ngay khi anh bước ra khỏi đại điện, phía sau rộ lên tiếng bàn tán.  

 

...  

 

Thánh tộc, trong một đại sảnh.  

 

Lạc Chính Hùng cầm một khối ngọc truyền tin trong tay, sắc mặt lúc sáng lúc tối: “Bên thánh vực truyền tin tới, bọn họ sẽ phái một đám người đã mở long tích tới đây!”  

“Cái gì?”  

 

 

Người phụ nữ trung niên mất bình tĩnh.  

 

 

Trên gương mặt người phụ nữ ấy thoáng hiện lên sự tức giận: “Triệu năm trước bọn họ đã tới đây một lần rồi mà giờ còn muốn tới nữa?”  

 

 

Ánh mắt Lạc Chính Hùng đầy vẻ suy tư: “Lần trước bọn họ đã nếm được mùi vị ngon ngọt rồi”.  

 

 

“Vậy nên mới tới lần nữa!”  

 

 

Người phụ nữ trung niên nhíu chặt mày.  
 
Chương 2683: Phun ra một ngụm máu tươi.


 

“Côn Luân bị giết, thế giới Chân Võ diệt vong!”  

 

“Lúc này sẽ là ai chứ?”  

 

Lạc Chính Hùng trầm mặc.  

 

Xoẹt!  

 

Bỗng nhiên, nhẫn chứa vật của người phụ nữ trung niên lóe sáng.  

 

Người phụ nữ lật bàn tay, một khối ngọc truyền tin nằm trong lòng bàn tay.  

 

Người phụ nữ trung niên thấy tin tức xong thì run người nói: “Chuyện của Diệp Bắc Minh đã có kết quả rồi, ông không thể tưởng tượng được đâu!”  

 

“Hả? Thằng nhóc đó thắng à?”  

 

Lạc Chính Hùng nghi ngờ xen lẫn chút kinh ngạc.  

 

Người phụ nữ trung niên lắc đầu đáp: “Không phải!”  

 

Lạc Chính Hùng nhướng mày: “Thua à?”  

 

Sắc mặt người phụ nữ trung niên trầm xuống: “Cậu ta giết sạch người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh...”  

 

“Kể cả Trương Thiên Phàm!”  

 

“Cái gì?”  

 

Lạc Chính Hùng ngẩn ngơ, mắt trừng to suýt nhảy ra ngoài.  

 

Lạc Chính Hùng trầm mặc một lúc lâu rồi nói một câu: “Sát tâm của tên này quá nặng, sợ rằng không hợp với Khuynh Thành!”  

 

“Hơn nữa, giết hết người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh sẽ khiến rất nhiều thế lực lớn bị thiệt hại nghiêm trọng”.  

 

“Lần này thằng nhóc đó đã chọc giận nhiều người rồi!”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, các thế lực lớn ở thế giới Cao Võ đã biết được chuyện xảy ra ở Tổng viện Giám Sát.  

 

“Người anh em kết nghĩa của tôi chết ở Tổng viện Giám Sát ư? Không!”  

 

“Thầy, em sẽ báo thù cho thầy!”  

 

“Lão tổ, huhuhu... cả đời người chăm chỉ luyện đan chưa từng tàn sát bất kỳ ai!”  

 

“Tên này... sao tên này lại tàn nhẫn đến thế!”  

 

“Diệp Bắc Minh kia còn tự xưng rằng mình là sát thần, quả không đáng làm người!”  

 

“Biết sớm thì triệu năm trước nên giết sạch người của Hoa tộc cho rồi!”  

 

“Hoa tộc, Diệp Bắc Minh, cả hai sẽ chết không an ổn đâu!”  

 

Vô số tiếng la hét giận giữ bùng lên trong hàng loạt tông môn và gia tộc: “Giết Diệp Bắc Minh, cậu ta là ác quỷ!”  

 

“Giết! Giết! Phải giết!”  

 

Vào lúc đó.  

 

Sâu trong Vân Tiêu Tông có hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang di chuyển nhanh như thỏ.  

 

Thân pháp hai người họ rất kỳ lại, tinh tế né tránh tất cả tuần tra rồi đi sâu vào trong cấm địa.  

 

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì sẽ nhận ra hai cô gái tuyệt trần kia chính là thập sư tỷ và bát sư tỷ của mình.  

 

Một lát sau.  

 

Vương Như Yên nhìn thẳng vào một dãy núi: “Chính là đây, ba long mạch cuối cùng đang ở ngay trong đó!”  

 

“Em vào đó xem thử, bát sư tỷ chị yểm hộ em với!”  

 

Rồi cô ấy hóa thành một cái bóng đen đặt chân vào cấm địa.  

 

Ầm!  

 

Một dấu hiệu dưới chân cô ấy phát sáng, luồng khí tức hùng mạnh ập tới.  

 

“Cảnh giới Vực Chủ? Không ổn rồi!”  

 

Vương Như Yên biến sắc, mau chóng lùi ra xa.  

Trong hư không vọng tới một giọng nói lạnh lùng: “Dám xông vào cấm địa của Vân Tiêu tông mà còn muốn chạy à?”  

 

 

Một luồng khí tức hùng dũng như sóng thần giáng xuống.  

 

 

Cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn, mặt Vương Như Yên thoáng hiện lên sự đau đớn rồi bị làn khí khủng khiếp kia đánh bay ra ngoài.  

 

 

Phun ra một ngụm máu tươi.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Giọng nói vô tình ác liệt kia lại vang lên: “Nói, cô là ai?”  

 
 
Chương 2684: “Đuổi cậu ta đi!”


Một lão già áo xanh xuất hiện, cười thâm sâu nhìn cô ấy: “Cô coi lão phu là đứa trẻ ba tuổi à?”  

 

 

“Nếu cô không nói thì lão phu đành sưu hồn vậy!”  

 

Xoẹt!  

 

Trong đôi mắt lão già áo xanh thoáng hiện lên tia huyết quang, ngay khi nó sắp bắn vào mắt Vương Như Yên.  

 

“Sư muội, cẩn thận!”  

 

Lục Tuyết Kỳ xuất hiện, ôm chặt bả vai của Vương Như Yên rồi đưa cô ấy đi.  

  Advertisement

Khí tức của lão già áo xanh kia cuồn cuộn đuổi theo đằng sau: “Có đồng bọn à? Ở lại đây hết đi!”  

 

Rầm!  

 

Lão già kia tung chưởng, khí tức cuồng bạo tỏa ra.  

 

Phụt!  

 

Lục Tuyết Kỳ phun một ngụm máu tươi, đẩy Vương Như Yên ra ngoài: “Sư muội, chị sẽ giữ chân ông ta, em đi mau đi!”  

 

Vương Như Yên biết mình ở lại thì cả hai đều sẽ bị bắt.  

 

Cô ấy cắn răng nhanh chóng rời khỏi đó.  

 

Lão già áo xanh kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Tuyết Kỳ, mắt thoáng lóe lên tia huyết quang.  

 

Ông ta thi triển thuật sưu hồn.  

 

“Á...”  

 

Lục Tuyết Kỳ kêu thảm thiết.  

 

Một lát sau, trên mặt lão già áo xanh vừa mừng vừa sợ: “Người của Hoa tộc ư? Không chỉ vậy còn tới đây tìm long mạch nữa?”  

 

“Hahaha, sư tỷ của Diệp Bắc Minh, hóa ra đây là nhược điểm của cậu ta!”  

 

...  

 

Tổng viện Giám Sát, trong phòng họp.  

 

Hơn một nghìn người quản lý cấp cao tề tựu lại đây, không gian im lặng đến đáng sợ.  

 

Không biết đã qua bao lâu, một ông lão hờ hững nói: “Sao lại không nói nữa?”  

 

“Bây giờ thế giới bên ngoài đã thành lập liên minh giết Diệp, hàng trăm tông môn hợp tác với nhau giết Diệp Bắc Minh, diệt trừ Tổng viện Giám Sát, các người không tỏ thái độ gì à?”  

 

Tất cả vẫn lặng thinh như thế.  

 

Giọng ông lão ấy trầm xuống: “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, cậu ta là do hai người nhận vào Tổng viện Giám Sát đó!”  

 

“Sao cả hai im thin thít thế hả?”  

 

Vương Bình An cúi đầu.  

 

Mặt mày Hoa Côn Luân xám xịt như tro tàn.  

 

Trong đám đông, một lão già trọc đầu lên tiếng: “Giết Diệp Bắc Minh trả công bằng lại cho bọn họ!”  

 

“Chỉ có thế chúng ta mới có thể phủi sạch quan hệ!”  

 

“Đúng thế!”  

 

“Giết cậu ta đi!”  

 

Rất nhiều người gật gù đồng ý.  

 

Một lão già răng hô cười khẩy: “Thủ đoạn của cậu ta hung tàn như vậy, nếu mạnh bạo lỡ cậu ta đại khai sát giới thì làm sao giờ?”  

 

“À thì...”  

 

Mọi người lại lần nữa im lặng.  

 

Lão già trọc đầu nhíu mày nói: “Vậy ông nói phải làm sao đây?”  

Lão già răng hô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuy rằng cậu ta thích giết người nhưng lại không phải kẻ lạm sát người vô tội”.  

 

 

“Trục xuất cậu ta khỏi Tổng viện Giám Sát đi, những thế lực kia đuổi giết Diệp Bắc Minh thế nào thì cũng không liên quan gì tới chúng ta!”  

 

 

“Tán thành!”  

 

 

“Trục xuất Diệp Bắc Minh khỏi Tổng viện Giám Sát!”  

 

 

“Đuổi cậu ta đi!”  

 

 

Cả đám đông náo loạn.  
 
Chương 2685: Không có cách nào bảo vệ cậu”.


 

 “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, chuyện này là do hai người gây ra”.  

 

“Vậy nên cả hai tự làm đi!”  

 

Sau khi trở lại nơi ở, Diệp Bắc Minh sắp xếp hơn mười nhẫn chứa vật chỉnh tề.  

 

Một lần thu hoạch hơn mười nghìn thần nguyên, dược liệu lại càng không thể đong đếm.  

 

“Những thần y, đan sư đó thật giàu có!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên vì ghen tị.  

  Advertisement

Những tài nguyên đó còn nhiều hơn tài sản của nhà họ Diệp nữa.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc à, cậu hấp thu hết đống thần nguyên đó đi, nó có thể giúp cậu tiến vào cảnh giới Thần Đế là ít nhất!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Mỗi người một nửa!”  

 

“Cái gì?”  

  Advertisement

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất bất ngờ: “Cậu chắc chưa đó? Nếu cậu chỉ hấp thu một nửa số thần nguyên đó thì chỉ có thể tiến vào cảnh giới Thần Chủ mà thôi”.  

 

“Nếu muốn bước vào cảnh giới Thần Đế thì còn thiếu chút nữa”.  

 

Diệp Bắc Minh cười sảng khoái đáp: “Hai ta là một mà, ăn mảnh không phải tính của tôi!”  

 

“Hahaha!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc à, nếu vậy thì bổn tháp không khách khí đâu”.  

 

“Yên tâm, đầu tư của cậu sẽ sinh lời thôi!”  

 

Đúng lúc này, có hai người đang đi vào.  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đứng dậy, xuất hiện ngay trước mặt Vương Bình An và Hoa Côn Luân: “Vương viện trưởng, ông Hoa, có việc gì thế?”  

 

Sắc mặt Vương Bình An hơi tối tăm.  

 

Hoa Côn Luân thở dài thườn thượt.  

 

Hai người ấp úng cả buổi mới thốt thành lời: “Nhóc Diệp à, cậu vẫn nên rời khỏi Tổng viện Giám Sát thôi”.  

 

“Được”.  

 

Diệp Bắc Minh đáp ngay.  

 

“Cái gì?”  

 

Vương Bình Anh sửng sốt.  

 

Hoa Côn Luân ngây người chốc lát.  

 

Trên đường cả hai người họ luôn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ tức giận, sẽ phát điên, thậm chí sẽ giết người...  

 

Đủ mọi loại tình huống có thể xảy ra.  

 

Bọn họ chỉ không ngờ rằng Diệp Bắc Minh đáp ứng một cách dứt khoát như vậy.  

 

Anh không nói lời nào thừa thãi.  

 

Hoa Côn Luân rất xấu hổ: “Nhóc Diệp à, tôi...”  

 

Lúc trước, là ông ta bảo Phùng Vũ mượn sức Diệp Bắc Minh, mời anh gia nhập Tổng viện Giám Sát.  

 

Bây giờ lại là ông ta mở miệng đuổi Diệp Bắc Minh đi: “Là do tôi không tốt, không có cách nào bảo vệ cậu”.  

 

Vương Bình An lắc đầu thở dài nói: “Nhóc Diệp à, cậu không nên giết bọn Trương Thiên Phàm!”  

 

“Nếu cậu chọn cúi đầu trước Trương Thiên Phàm sẽ không đến nỗi lưu lạc đến mức này”.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tôi tập võ từ xưa đến nay đều không vì cúi đầu!”  

“Nói đi nói lại, người ta đã muốn cái đầu tôi rồi, tôi còn cúi đầu thế nào đây?”

 

“Diệp Bắc Minh tôi có ngày hôm nay là do tự mở con đường máu đi lên mà có!”  

 

“Nếu tôi chịu cúi đầu, năm mười tám tuổi ấy tôi đã chết ở Giang Nam rồi!”  

 

 

Hai người họ im lặng.  

 

 

Hoa Côn Luân cảm thấy rất xấu hổ: “Nhóc Diệp à, xin lỗi cậu”.  

 

 

Vương Bình An lấy ra một cái nhẫn chứa vật nói: “Nhóc Diệp, trong này có chút tài nguyên tu võ, cậu cầm đi”.  

 

 

Diệp Bắc Minh từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn ý tốt của Vương viện trưởng, tôi không cần nó”.  

 
 
Chương 2686: “Cộng hưởng cảm giác!”


 

 Chu Nhược Giai gật đầu, đi lên ôm chặt tay Diệp Bắc Minh.  

 

Hai người họ không hề do dự rời khỏi Tổng viện Giám Sát.  

 

Quảng trường bên ngoài đã có vô số học sinh tụ tập, bọn họ đều dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh rời đi.  

 

Ngay khi Diệp Bắc Minh bước chân ra khỏi Tổng viện Giám Sát.  

 

“Hay quá!”  

 

“Tên người ngoài kia đi rồi!”  

 

Sau lưng vang lên tiếng hoan hô đầy náo nhiệt.  

 

Ánh mắt Vương Chỉ Dao hơi chua xót, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Diệp Bắc Minh.  

 

Tâm trạng của Đạm Đài U Nguyệt rất phức tạp.  

 

Hoa Côn Luân như nghĩ tới điều gì đó bèn hét lớn với Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp à, bọn chúng thành lập liên minh giết Diệp, cậu phải cẩn thận đó...”  

 

...  

  Advertisement

Anh vừa bước chân ra khỏi Tổng viện Giám Sát.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một lão già đi tới: “Cậu Diệp, gia chủ nhà tôi mời cậu!”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Giả chủ nhà ông là ai?”  

 

Lão già kia cười đáp: “Cậu Diệp cứ đi là sẽ biết thôi”.  

 

“Muốn gặp tôi thì bảo tự mò đến đây!”  

 

Diệp Bắc Minh dẫn theo Chu Nhược Giai rời đi một cách dứt khoát.  

 

“Nhóc con được lắm!”  

 

Trong góc tối, Lạc Chính Hùng tức điên người.  

 

Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cười khẽ bảo: “Gia chủ, chúng ta đi ra gặp cậu ta đi, tên nhóc này thú vị thật đấy”.  

 

“Hừ!”  

 

Lạc Chính Hùng hừ rồi bước ra đứng chắn trước đường đi của Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh!”  

 

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên thanh tao thoát tục.  

 

Tuy người phụ nữ ấy đã ngoài ba mươi nhưng vẫn khiến người ta thảng thốt kinh ngạc.  

 

Cảnh giới của cả hai đều là cảnh giới Vực Chủ trung kỳ.  

 

“Hai người là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu, anh vẫn chưa cảm nhận được sát ý trên người bọn họ.  

 

Lạc Chính Hùng chắp tay sau lưng, uy nghiêm nói: “Cậu không cần biết lão phu là ai, bây giờ lão phu cho cậu một cơ hội giữ mạng của mình!”  

 

“Nhưng mà cậu phải...”  

 

Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng biết!”  

 

Rồi anh nhanh chân rời đi.  

 

“Tôi còn chưa bắt đầu nói nữa mà, cậu!”  

 

Lạc Chính Hùng tức chết.  

 

Tức đến mức tăng huyết áp.  

 

Lão phu là người đứng đầu Thánh tộc đó!  

 

Dựa vào đâu mà thằng nhãi cậu dám tỏ thái độ như vậy hả?  

 

Lúc này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, thập sư tỷ của cậu bị người ta truy sát đang chạy về đây nè!”  

 

“Ông nói gì!”  

 

Một luồng sát ý ngút trời bùng lên từ người Diệp Bắc Minh.  

Ngay tức khắc, mây đen bao phủ khắp bầu trời.  

 

 

“Cộng hưởng cảm giác!”  

 

 

Cách đó trăm dặm, Vương Như Yên cả người đầy máu, một luồng khí đỏ thẫm tỏa ra từ người cô ấy.  

 

 

Thiêu đốt tinh huyết.  

 

 

Cô ấy đã thi triển thiêu đốt tinh huyết để chạy trốn!”  

 

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Thập sư tỷ! Chết tiệt!”  

 
 
Chương 2687: "Thập sư tỷ!"


 Lạc Chính Hùng kinh hãi: “Tốc độ của thằng nhóc này nhanh thật đó!”  

 

 

Người phụ nữ trung niên híp mắt nói: “Gia chủ, tôi thấy rồi, tôi còn có chút thích cậu ta đó!”  

 

“Nếu có thể thì tôi hy vọng cho cậu ta thêm chút cơ hội nữa”.  

 

Lạc Chính Hùng vừa định nói gì, nhẫn chứa vật bống phát sáng.  

 

Ông ta lấy ra một khối ngọc, trong đó truyền tới một giọng nói: “Gia chủ, người của Thánh Vực tới rồi!”  

 

“Cái gì?”  

  Advertisement

Lạc Chính Hùng và người phụ nữ trung niên đều biến sắc.  

 

“Đi thôi, về!”  

 

“Diệp Bắc Minh thì sao?”  

 

“Mặc kệ trước đã, người Thánh Vực tới quan trọng hơn!”  

 

Hai người nhanh chóng rời đi.  

 

...  

 

Gương mặt Vương Như Yên tái nhợt, máu tươi chảy trên người dần khô lại.  

 

Tốc độ di chuyển của cô ấy chậm hơn.  

 

Ba người đàn ông trung niên đuổi sát theo sau không ngừng nghỉ.  

 

Người đàn ông mặt vuông nhe răng cười nói: “Mẹ kiếp, mạng của người phụ nữ này ghê gớm thật đó!”  

 

“Bị trọng thương vậy rồi mà vẫn còn chạy nhanh đến thế!”  

 

Một tên đồng bọn khác lạnh lùng nói: “Người phụ nữ đó thiêu đốt tinh huyết để tháo chạy, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng chưa tới mười phút nữa!”  

 

Bỗng nhiên, sắc mặt người nọ tái mét.  

 

“Không ổn, đằng trước chính là Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Người đó muốn đi tìm Diệp Bắc Minh, mau ngăn lại!”  

 

Người đàn ông mặt vuông hùng hổ nói: “Xem tôi!”  

 

Trong tay người nọ xuất hiện một cây thương dài màu vàng, rồi ném mạnh ra ngoài như sao xẹt.  

 

Vút!  

 

Ngọn giáo xé gió bay tới.  

 

Phập!

Cây thương dài xuyên thấu thân thể Vương Như Yên, khiến cô rơi từ mấy trăm mét trên không trung xuống, chặt chẽ đóng vào mặt đất!  

 

Vết thương bị xé rách, lại không có chút máu tươi nào tuôn ra!  

 

Máu của cô ấy sắp bị chảy cạn rồi!  

 

Tạch tạch tạch!  

 

Ba người kia hạ từ trên trời xuống, đi từng bước một về phía Vương Như Yên: "Chạy, cô chạy tiếp đi xem nào! Mẹ!"  

 

"Con điếm, suýt chút nữa thật sự khiến cô chạy vào Tổng viện Giám sát!"  

 

"Cô muốn đi thông báo cho thằng chó đẻ Diệp Bắc Minh đúng không, may mắn chúng ta phản ứng kịp!"  

 

Người đàn ông mặt chữ điền dữ tợn nhìn thoáng qua hướng Tổng viện Giám sát: "Còn một trăm dặm nữa, đáng tiếc, thiếu một chút!"  

 

Đột nhiên.  

 

Một tiếng rít gào vang lên: "Thập sư tỷ!"  

 

Ba người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen điên cuồng bay nhanh tới.  

 

Lập tức đi đến bên cạnh Vương Như Yên.  

 

Đôi mắt đỏ bừng, tràn ngập tơ máu: "Thập sư tỷ!"  

 

 

Thấy dáng vẻ thê thảm của Vương Như Yên, Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên: "Tất cả các người đều đáng chết!"  

 

 

...  

 

 

...  

 

 

Một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm khí giáng từ trên trời xuống!  

 

 

"Là Diệp Bắc Minh, chạy mau!"  
 
Chương 2688: Chỉ muốn đi chết ngay lập tức!


 

Bọn họ bị dọa đến suýt vỡ mật!  

 

Ngay cả cảnh giới Vực Chủ thằng này cũng có thể giết!  

 

Đồng loạt xoay người chạy!  

 

Ầm!  

 

Tiếng nổ rung trời vang lên, kiếm khí màu đỏ như máu chém xuống.  

 

...  

 

Mặt đất nổ tung, trong nháy mắt ba người kia hóa thành một bãi sương máu!  

 

Diệp Bắc Minh ôm chặt lấy Vương Như Yên đầy người máu me.  

 

Dưới tác dụng của Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược, cuối cùng Vương Như Yên cũng tỉnh lại.  

 

Cô ấy phun ra một ngụm máu tươi, nắm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, Bát sư tỷ gặp nguy hiểm..."  

 

"Sưu hồn... Vân Tiêu Tông..."  

 

Đôi mắt cô ấy tối sầm lại, ngất đi!  

 

"Cái gì!"  

  Advertisement

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi, máu trong cơ thể như đang sôi trào: "Bát sư tỷ bị người khác sưu hồn?"  

 

"Á?"  

 

Chu Nhược Giai kinh ngạc che miệng.  

 

Bình thường, một khi võ giả bị sưu hồn, có xác suất cực lớn sẽ trực tiếp biến thành ngớ ngẩn!  

 

Dù có may mắn sống sót, tinh thần cũng sẽ chịu thương tổn cực lớn!  

 

"Nhược Giai, em chăm sóc cho Thập sư tỷ, anh đi Vân Tiêu Tông một chuyến!", Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.  

 

Một giây sau.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đọng lại, nghiêm nghị quát: "Ai đấy? Ra đây!"  

 

"Anh Diệp, là chúng tôi..."  

 

Hai cô gái đi tới, chính là Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt.  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh tràn ngập tơ máu: "Các cô tới làm gì?"  

 

Vương Chỉ Dao nhìn thoáng qua Vương Như Yên, hít sâu một hơi rồi nói: "Chúng tôi lo lắng cho an toàn của anh, nên cùng nhau ra xem một chút".  

 

"Đây là vị trí của Vân Tiêu Tông, sư tỷ của anh cứ giao cho chúng tôi đi!"  

 

Nói xong, cô ta ném cho Diệp Bắc Minh một tấm bản đồ.  

 

Đạm Đài U Nguyệt gật đầu theo: "Yên tâm, chúng tôi có chỗ dừng chân khác, Tổng viện Giám sát không biết".  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt bản đồ, khá bất ngờ: "Cảm ơn!"  

 

...  

 

Vân Tiêu Tông.  

 

Người của các thế lực lớn lục tục xuất hiện.  

 

Trung tâm quảng trường.  

 

Một lão già mặc đồ xanh ngồi trên đỉnh một cây cột sắt cao trăm mét, đường kính mười mét lẳng lặng chờ đợi.  

 

Bên chân lão ta là Lục Tuyết Kỳ bị khóa huyền thiết khóa lại!  

 

Bởi vì mạnh mẽ sưu hồn, Lục Tuyết Kỳ nhận thương tổn cực lớn!  

 

Mái tóc bạc trắng!  

 

Đôi mắt đẹp ảm đạm không ánh sáng, liên tục chảy ra máu loãng!  

 

Ngay cả chân tay của cô ấy cũng bị đinh thép xuyên qua!  

 

Gân tay gân chân đứt gãy!  

 

Lão già mặc đồ xanh tự vào ghế bành, nhìn xuống Lục Tuyết Kỳ đầy nghiền ngẫm: "Hoa tộc? 99 vị đại năng thượng cổ kéo dài hơi tàn!"  

 

"Tìm kiếm long mạch? Chữa trị Đại Lục Chân Võ?"  

 

"Các người còn mơ mộng hão huyền bồi dưỡng ra một kẻ may mắn?"  

 

"Kiếm Đoạn Long? Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"  

 

"Haha, các người thật sự dốc vào người Diệp Bắc Minh rất nhiều tâm huyết đấy!"  

 

Lão ta mạnh mẽ sưu hồn, hết thảy bí mật của Lục Tuyết Kỳ đều bị lão ta biết được!  

 

Lục Tuyết Kỳ tuyệt vọng: "Hoa tộc... Mình là tội nhân của Hoa tộc..."  

"Tâm huyết suốt cả triệu năm, sắp bị hủy hoại trong chớp mắt bởi tôi rồi!"  

 

 

Cô ấy vô cùng tự trách, đầu chạm vào mặt đất.  

 

 

Chỉ muốn đi chết ngay lập tức!  

 

 

Lão già mặc áo xanh chợt cười đầy đùa cợt: "Yên tâm, tạm thời chỉ có một mình lão phu biết chuyện này!"  

 

 

Đôi mắt Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo: "Ông nói thật?"  

 

 

Con ngươi cô lập lòe sát ý!  

 
 
Chương 2689: Đều là vài khuôn mặt quen thuộc.


 

 "Lão phu biết cô không sợ chết, mấy người sư tỷ các cô đã chuẩn bị xong cho việc hiến tế!"  

 

"Lúc nào cũng có thể hi sinh vì Đại Lục Chân Võ, có điều thế mà các cô lại sinh ra tình cảm với Diệp Bắc Minh?"  

 

"Hahahaha!"  

 

Lão già áo xanh cười to: "Cho nên, các cô mới không dám đối mặt với cậu ta? Vẫn luôn lảng tránh cậu ta?"  

 

"Tình yêu nam nữ thật đúng là thứ kỳ quái, có cần lão phu thông báo cho Diệp Bắc Minh rằng cô rất yêu cậu ta?"  

 

"Đừng..."  

  Advertisement

Thân thể Lục Tuyết Kỳ run lên.  

 

"Úi chà chà!"  

 

Lão già áo xanh cười đầy quái dị: "Lão phu dùng biết bao nhiêu thủ đoạn, cô cũng không chịu cầu xin tha thứ".  

 

...  

 

"Để che giấu tình cảm của mình, thế mà cô lại sợ hãi?"  

 

"Hahaha, cô nói đừng? Lão phu nhất định phải nói cho Diệp Bắc Minh!"  

 

Cơ thể Lục Tuyết Kỳ run rẩy, trong lòng nảy sinh sự sợ hãi vô hình: "Cầu xin ông đấy, đừng nói cho tiểu sư đệ..."  

 

Lúc sưu hồn, cô ấy không hề cầu xin tha thứ!  

 

Khi hứng chịu cực hình, cô cũng chẳng thèm cầu xin!  

 

Lúc gân tay gân chân bị đánh gãy, cô không hề mở miệng xin tha!  

 

Khi đan điền bị phế, cô vẫn không van xin!  

 

Chỉ có lúc lão già mặc áo xanh muốn nói cho tiểu sư đệ, cô ấy yêu tiểu sư đệ...  

 

Lục Tuyết Kỳ luống cuống!  

 

Lão già áo xanh kỳ quái: "Vì sao chứ?"  

 

Lục Tuyết Kỳ cắn môi đỏ!  

 

Lão già mặc áo xanh khẽ dựa vào ghế bành: "Không nói? Vậy lão phu cứ nói cho cậu ta biết đấy".  

 

"Tôi nói!"  

 

Lục Tuyết Kỳ nhắm mắt lại: "Chúng tôi đều là những người chắc chắn phải chết, nếu như tiểu sư đệ biết được chúng tôi thích em ấy!"  

 

"Sau khi chúng tôi chết thì em ấy phải làm sao bây giờ? Nếu số phận của chúng ta đã được định trước, vậy cứ yên tĩnh chết đi".  

 

"Không thể để cho tiểu sư đệ có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào!"  

 

Cô ấy cười đầy thảm thiết, đôi mắt ngập tràn nước mắt: "Hơn nữa, tiểu sư đệ đã có hồng nhan tri kỷ".  

 

"Bên cạnh em ấy không thiếu phụ nữ, mấy sư tỷ muội chúng tôi.."  

 

"Yên lặng chết đi là được..."  

 

"Tiểu sư đệ sẽ có con cháu đầy đàn, em ấy sẽ có tương lai rất hạnh phúc!"  

 

"Chờ sau khi chúng tôi chết, hồng nhan tri kỷ sẽ chăm sóc cho tiểu sư đệ thật tốt".  

 

"Một ngày nào đó, em ấy sẽ quên chúng tôi".  

 

Sau khi nói xong, Lục Tuyết Kỳ đã rơi lệ đầy mặt!  

 

Lão già áo xanh im lặng!  

 

Trong lòng chợt thấy hơi bực tức!  

 

Đột nhiên.  

 

Lão ta âm hiểm cười: "Nếu đã vậy, lão phu sẽ nói cho Diệp Bắc Minh tất cả mọi chuyện!"  

"Đừng mà..."  

 

 

Mặc cho Lục Tuyết Kỳ cầu xin như thế nào.  

 

 

Lão già mặc áo xanh cũng làm như không nghe thấy, chậm rãi đứng dậy, đi đến rìa cây cột sắt, cúi đầu nhìn xuống dưới!  

 

 

Các thế lực đỉnh cấp như Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Đế tộc, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn đều đến.  

 

 

Đều là vài khuôn mặt quen thuộc.  

 

 

Tám gia tộc Thần Huyết lớn có Hoàng Phủ Trác, Lục Thanh Sơn.  

 
 
Chương 2690: "Tôi đổi!"


 Bạch Thiên Cơ nhà họ Bạch và đủ lão tổ của các loại gia tộc!  

 

 

Bùi Vân Hải ngẩng đầu nhìn về phía lão già mặc áo xanh, chắp tay: "Lão tổ Trùng Hư, ông thông báo cho chúng tôi đến, nói có cách khiến Diệp Bắc Minh bó tay chịu trói!"  

 

"Rốt cuộc là cách gì, mau nói nhanh lên đi, lão phu đã đợi không kịp nữa rồi".  

 

Những người khác nhao nhao gật đầu.  

 

Lão già mặc áo xanh - Vương Trùng Hư thần bí mỉm cười: "Trong tay lão phu có nhược điểm của Diệp Bắc Minh!"  

 

"Người này là sư tỷ của Diệp Bắc Minh!"  

 

Lão ta đạp thẳng một chân, khiến Lục Tuyết Kỳ bay ra ngoài: "Chỉ cần có cô ta, chúng ta có thể bày ra thiên la địa võng giết cậu ta!"  

 

Lục Tuyết Kỳ bay từ cột sắt cao trăm mét ra ngoài!  

 

Bởi vì chân tay bị đinh sắt xuyên qua, nên cô ấy đong đưa treo ở giữa không trung!  

 

"Á..."  

  Advertisement

Đau nhức kịch liệt khiến Lục Tuyết Kỳ phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

 

Lúc này, phía sau mọi người chợt vang lên tiếng gào thét cực kỳ tức giận: "Tuyết Kỳ!"

...  

 

...  

 

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại!  

 

Chỉ thấy một thanh niên được ma khí vờn quanh, huyết quang ngập trời lao tới.  

 

"Trời ạ!"  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, gần như tất cả mọi người đều không nhịn được mà lui lại!  

 

Sôi nổi hít ngược một hơi khí lạnh!  

 

Hung danh của kẻ này vang xa, dù bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối về số người!  

 

Vẫn không dám khinh địch!  

 

Vương Trùng Hư hơi kinh ngạc nói: "Diệp Bắc Minh à, đến nhanh như vậy? Lão phu còn chưa thông báo cho cậu ta đâu!"  

 

"Hừ, tới đúng lúc lắm!"  

 

Chợt, khuôn mặt già nua của lão ta trầm xuống: "Diệp Bắc Minh, giao kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Đoạn Long trong tay cậu ra đây, nếu không!"  

 

...  

 

Lão ta đột ngột kéo xiềng xích dưới chân một phát!  

 

Rầm rầm!  

 

Lục Tuyết Kỳ bị kéo lại, ngã xuống bên chân lão.  

 

Vương Trùng Hư giẫm một chân lên đầu Lục Tuyết Kỳ: "Nếu không, lão phu sẽ trực tiếp giẫm sư tỷ của cậu thành bãi thịt nát!"  

 

"Nhắc nhở một câu, cậu giao kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Đoạn Long ra đây, lão phu còn có thể nói cho cậu một bí mật của Bát sư tỷ cậu!"  

 

"Đừng! Đừng mà!"  

 

Lục Tuyết Kỳ la hét điên khùng, phát ra tiếng gào thét tan nát cõi lòng: "Vương Trùng Hư, ông giết tôi, giết tôi đi!"  

 

"Đừng nói cho tiểu sư đệ, cầu xin ông, giết tôi mau!"  

 

Nhìn thấy Bát sư tỷ đau khổ như vậy, đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Bát sư tỷ!"  

 

Vương Trùng Hư nhếch miệng cười: "Diệp Bắc Minh, cậu còn do dự cái gì?"  

 

"Tiểu sư đệ, đừng cho lão ta, em đi đi! Em mau đi đi!", Lục Tuyết Kỳ giãy giụa điên cuồng: "Vương Trùng Hư, ông giết đi!"  

"Tôi đổi!"  

 

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự.  

 

 

Giơ hai tay lên!  

 

 

Rống!  

 

 

Tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

 

Kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục được giơ lên cao!  
 
Chương 2691: "Bây giờ không có uy hiếp gì nữa!"


 

 Lúc trông thấy kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, quảng trường ngay lập tức sôi trào!  

 

Đôi mắt Hoàng Phủ Chính trầm xuống: "Kiếm Đoạn Long đã từng là binh khí của Diệp Phá Thiên!"  

 

"Sau này, khi Diệp Phá Thiên chết trận, kiếm này bị tám gia tộc Thần Huyết lớn hủy ngay tại chỗ!"  

 

"Về sau nó được chữa trị, giờ lại bị gãy!"  

 

Ánh mắt Lục Thanh Sơn đọng lại: "Mau nhìn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!"  

 

"Chỉ nhìn kiếm này thôi cũng mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mạnh mẽ!"  

  Advertisement

"Chính thanh kiếm này đã giúp Diệp Bắc Minh chém giết Vực Vương bằng cảnh giới Thần Vương!"  

 

"Vượt qua năm cảnh giới lớn! Đù má!"  

 

"Chẳng lẽ kiếm này chính là thứ mà Diệp Phá Thiên đã mang ra ngoài từ trong thần miếu của chiến trường Thái Cổ?"  

 

"Chắc chắn là vật này, thanh kiếm này tuyệt đối không phải đồ vật của thế giới Cao Võ!"  

 

Hô hấp của đám người Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ trở nên dồn dập!  

 

Những người tu võ khác trợn to mắt, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài!  

 

Ưng Bạch Mi kích động: "Diệp Bắc Minh, cậu còn do dự gì nữa, mau giao kiếm này cho Vân Tiêu Tông chúng tôi!"  

 

Giọng nói Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Thả sư tỷ của tôi ra trước!"  

 

Lục Tuyết Kỳ vội vàng kêu: "Tiểu sư đệ, bọn họ sẽ không giữ lời!"  

 

"Em mau đi đi, không cần phải để ý đến chị!"  

 

Ánh mắt Vương Trùng Hư cũng trở nên nóng bỏng, lão ta bực bội quát: "Thằng kia, giao hai thanh kiếm này ra đây, lão phu dùng sơ tâm võ đạo thề!"  

 

.  

 

"Chỉ cần cậu giao chúng ra, lão phu sẽ thả Bát sư tỷ của cậu!"  

 

Lục Tuyết Kỳ tuyệt vọng: "Đừng mà..."  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh đồng ý không hề do dự.  

 

Đồng thời ném cả hai thanh kiếm về phía Vương Trùng Hư.  

 

Vương Trùng Hư nắm chặt hai thanh kiếm, cảm giác cực kỳ nặng nề truyền đến.  

 

Tiện tay chém ra một kiếm!  

 

Tiếng "keng" giòn giã vang lên, xích sắt trói Lục Tuyết Kỳ bị cắt đứt.  

 

Mặt già của lão ta kích động: "Ha ha ha, quả nhiên là kiếm tốt!"  

 

"Diệp Bắc Minh, lão phu rất giữ chữ tín, trả lại Bát sư tỷ của cậu cho cậu!"  

 

Lão ta đạp Lục Tuyết Kỳ bay ra ngoài, lao về phía Diệp Bắc Minh.  

 

"Bát sư tỷ!"  

 

Diệp Bắc Minh bước lên trước, đón lấy Lục Tuyết Kỳ.  

 

Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Lục Tuyết Kỳ, Diệp Bắc Minh đỏ mắt, cực kỳ đau lòng: "Bát sư tỷ, chị sẽ không có việc gì, em nhất định sẽ chữa khỏi cho chị!"  

 

Quỷ Môn Thập Tam Châm rơi xuống!  

 

Anh đút cho Lục Tuyết Kỳ ăn đủ loại đan dược chữa thương.  

 

"Tiểu sư đệ, em ngốc quá, tại sao lại muốn đến cứu chị?", nước mắt Lục Tuyết Kỳ không ngừng tuôn rơi.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ lắc đầu: "Em mang chị về nhà".  

 

"Về nhà..."  

Thân thể Lục Tuyết Kỳ run lên.  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Tai cô ấy truyền đến tiếng quát lạnh của Vương Trùng Hư: "Về nhà? Các người còn về được sao?"  

 

 

"Sát khí lớn nhất của kẻ này đã rơi vào trong tay của lão phu!"  

 

 

"Bây giờ không có uy hiếp gì nữa!"  

 

 

"Các vị, có thù báo thù, có oán báo oán đi!"  

 
 
Chương 2692: Ảnh Thuấn!


 

 Vô số ánh mắt lạnh như băng khóa chặt Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Kiếm Đoạn Long, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, trở lại cho tôi!"

Hai thanh kiếm không hề có phản ứng nào.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc, bản tháp bị mất liên hệ với kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục".  

 

"Cái gì cơ?"  

 

Biểu cảm của Diệp Bắc Minh khẽ thay đổi.  

  Advertisement

"Ha ha ha ha ha!"  

 

Vương Trùng Hư ngửa mặt lên trời cười to, không nhịn được mà trào phúng: "Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng lão phu chỉ có đến thế thôi sao?"  

 

"Việc cậu có thể triệu hoán được hai thanh kiếm này, lão phu sớm đã đoán được!"  

 

"Cho nên, cậu xem dưới chân lão phu là cái gì đây?"  

 

Bỗng lão ta giậm chân thật mạnh: "Đây là thứ lão phu chuẩn bị riêng cho cậu!"  

 

Vù!  

 

Mặt ngoài cây cột sắt cao trăm mét kia lập lòe ánh sáng của đủ loại phù văn.  

 

Một trận pháp lộ ra, ngăn cản toàn bộ hơi thở!  

 

Kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không thể cảm ứng được hơi thở của Diệp Bắc Minh, nên anh tất nhiên không thể triệu hoán trở về được!  

 

Tề Đạo Khung đi ra từ trong đám người, nở nụ cười đầy dữ tợn: "Thằng chó đẻ, chính mày đã giết em Sáu của tao!"  

 

"Nếu không phải Thánh tộc cho mày chỗ dựa, nhà họ Diệp của mày đã bị diệt từ lâu rồi!"  

 

"Hôm nay, mày hãy mở to mắt ra mà xem lão phu giết mày thế nào!"  

 

"Các vị sư đệ, trả thù cho lão Lục!"  

 

Dứt lời, Tề Đạo Khung và năm tên Vực Chủ khác của Kiếm Tông lập tức vây quanh Diệp Bắc Minh!  

 

Đằng đằng sát khí!  

 

Bầu không khí ngưng trọng đáng sợ!  

 

"Không có hai thanh kiếm kia, tên này chết chắc rồi!"  

 

"Ha ha, tốt lắm, chúng ta không cần ra tay nữa!"  

 

"Cho dù cậu ta chết, lão phu cũng muốn chém cậu ta thành ngàn mảnh!"  

 

Một số người cười trên nỗi đau của người khác, một số người khác thì nghiến răng nghiến lợi.  

 

Diệp Bắc Minh buông Lục Tuyết Kỳ xuống.  

 

Anh cởi áo giáp Hắc Long ra, mặc vào cho cô ấy.  

 

Lại kéo ra một dải lụa, cố định chặt cô vào sau lưng mình: "Bát sư tỷ, chị sợ không?"  

 

Lục Tuyết Kỳ nở nụ cười xinh đẹp, tựa vào vai Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, chị không sợ!"  

 

"Được!"  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Giết!"  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Anh thoắt hiện trước người Tề Đạo Khung, bùng nổ ầm ầm!  

 

Đấm một quyền thẳng về phía Tề Đạo Khung!  

 

"Đại ca, cẩn thận!"  

Năm người còn lại giật nảy mình, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám chủ động ra tay!  

 

 

Bọn họ nhanh chóng chạy qua giúp đỡ!  

 

 

Phụt!  

 

 

Tề Đạo Khung phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài như một con chó chết, trong nháy mắt lồng ngực nổ tung!  

 

 

"A..."  

 

 

Tề Đạo Khung nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết.  

 
 
Chương 2693: Cuốn đi tất cả!


 

Người mạnh nhất trong Kiếm Tông Thất Tử, thế mà bị một quyền đấm cho tàn phế?  

 

"Hít hà!"  

 

Mọi người hít sâu một hơi.  

 

Tên này không có hai thanh kiếm kia mà vẫn khủng bố như thế?  

 

"Thằng chó kia, mày dám đánh trọng thương đại ca của chúng tao?"  

 

Ngũ Tử còn lại của Kiếm Tông nổi giận.  

 

"Đù!"  

 

Tề Đạo Khung suýt tức chết, nằm trên mặt đất gào thét: "Giết nó, giết tên khốn khiếp này cho ông!"  

 

"Giết!"  

 

Bóng dáng của năm người lóe lên, đánh về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Diệp Bắc Minh biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Tề Đạo Khung theo cách vô cùng quỷ quyệt!  

 

"Thù của nhà họ Diệp, Long Đảo và của sư phụ tôi, cùng nhau báo luôn đi!"  

 

Anh giơ chân lên, rồi giẫm xuống thật mạnh!  

 

"Đừng mà..."  

 

Con ngươi già nua của Tề Đạo Khung ứa máu, tràn ngập sợ hãi.  

 

Phịch!  

 

Lão tổ Kiếm Tông Tề Đạo Khung, chết!  

 

"Đại ca! Không!"  

 

"Giết thằng đấy!"  

 

Kiếm Tông Ngũ Tử gào thét khàn cả giọng, chân nguyên điên cuồng dâng trào.  

 

Năm vị cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ đồng thời bùng nổ, hơi thở thổi quét khắp nơi!  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Mặt đất của quảng trường nổ tung, hóa thành bột phấn!  

 

Năm cảnh giới Vực Chủ toàn lực ra tay, vạn vật bị chôn vùi!  

 

Sức mạnh tận thế ập tới, khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!  

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này!  

 

Chỗ tối.  

 

Lạc Khuynh Thành gấp gáp: "Tiểu sư đệ..."  

 

Một thanh niên đứng bên cạnh duỗi tay ra, đặt trên vai Lạc Khuynh Thành: "Khuynh Thành, không có lệnh của tôi, không thể ra tay!"  

 

...  

 

..  

 

Trong lúc Lạc Khuynh Thành bị ngăn cản lại, đòn tấn công của năm người Kiếm Tông đã tới.  

 

Bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt hết thảy!  

 

Cùng lúc đó.  

 

Ong!  

 

Sát khí toàn thân Diệp Bắc Minh cuồn cuộn, huyết quang sau lưng cao ngút trời: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bùng nổ!"  

 

Rống!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên, mọi người trên quảng trường chỉ cảm thấy bốn bóng rồng to lớn vô cùng phóng lên tận trời!  

 

Cuốn đi tất cả!  

 

Ầm!  

Tiếng nổ long trời lở đất truyền đến.  

 

 

Kiếm Tông Ngũ Tử vừa xung phong giờ bay ngược ra ngoài!  

 

 

Trong đó, ba người nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một đám sương máu!  

 

 

Kiếm Tông Nhị Tử và Kiếm Tông Tam Tử hung hăng rơi xuống mặt đất.  

 

 

Biểu cảm của bọn họ dữ tợn, trừng to mắt: "Lão Tứ, lão Ngũ, lão Thất! Không!"  

 

 

"Sao có thể chứ!"  

 
 
Chương 2694: "Vậy dùng ông khai đao đi!"


Khắp quảng trường Vân Tiêu Tông lâm vào sự yên lặng đáng sợ!  

 

 

Khuôn mặt Ưng Bạch Mi tràn ngập vẻ không dám tin!  

 

Sắc mặt đám người Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn vô cùng khó coi!  

 

Lông mày Bùi Vân Hải xoắn lại!  

 

Bạch Thiên Cơ thì nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!  

 

Bộ mặt già nua của Vương Trùng Hư trở nên ngưng trọng, cúi đầu nhìn thoáng qua kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay mình: "Không có hai thanh kiếm này mà kẻ kia vẫn còn kinh khủng đến thế!"  

 

..  

 

"Nếu cậu ta cầm thanh kiếm này, lão phu có thể đỡ được sao?"  

 

Nghĩ tới đây, trái tim Vương Trùng Hư co chặt lại!  

 

Không được, tên này chắc chắn không thể lưu lại!  

  Advertisement

Bất luận là thân phận Hoa tộc của cậu ta, hay là thiên phú kinh người đã thể hiện!  

 

Tuyệt! Đối! Không! Thể! Lưu!  

 

Mặt mũi Lạc Khuynh Thành tràn ngập vui mừng: "Trong hai năm ngắn ngủi mà tiểu sư đệ đã trưởng thành đến nhường này!"  

 

Cô ấy nắm chặt tay: "Cảnh giới Vực Chủ là cái thá gì, tiểu sư đệ đều có thể giết!"  

 

Người thanh niên bên cạnh chợt cười một tiếng: "Có chút thú vị, cảnh giới Thần Vương mà giết được cảnh giới Vực Vương".  

 

"Đã có thể so với các thiên tài nhỏ của Thánh Vực".  

 

Gã khẽ gật đầu, giống như một người bề trên thuận miệng bình luận về con cháu.  

 

Lạc Chính Hùng và vợ cũng đang ở đây, trong lòng bọn họ khẽ nhúc nhích!  

 

Sau lưng thanh niên, một lão già mỉm cười: "Cậu chủ, chỉ là một thế giới Cao Võ thôi, dù là thiên tài đứng đầu nhất thì sao chứ?"  

 

"Nhớ lại Diệp Phá Thiên năm đó, muốn tiến vào Thánh Vực? Cuối cùng còn không phải là ngã xuống".  

 

"Cậu chủ không cần để ở trong lòng!"  

 

Thanh niên kia khẽ cười một tiếng: "Cũng đúng!"  

 

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh sải bước lên trước, đi đến trước mặt Kiếm Tông Nhị Tử và Kiếm Tông Tam Tử.  

 

Anh hung hăng đạp một chân xuống, giẫm bẹp lồng ngực của hai người: "Từ hôm nay trở đi, thế giới Cao Võ không còn Kiếm Tông!"  

 

Âm thanh ầm vang như sấm sét, rơi vào trong tai của mọi người!  

 

Trái tim ai nấy cũng run lên.  

 

Lão tổ Kiếm Tông nhận Diệp Bắc Minh làm chủ, toàn bộ Kiếm Tông Thất Tử chết dưới tay Diệp Bắc Minh!  

 

Kiếm Tông... hoàn toàn phế bỏ!  

 

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Trùng Hư: "Chính ông đã biến Bát sư tỷ của tôi thành dáng vẻ này hả?"  

 

"Lão già, hôm nay ông phải bỏ ra cái giá gấp trăm lần để hoàn lại!"  

 

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh chợt bay lên không trung, đánh úp về hướng Vương Trùng Hư!  

 

Trông thấy cảnh tượng này, ai ai cũng ngây dại!  

 

Khuôn mặt già nua của Vương Trùng Hư trầm xuống: "Bạch Mi, giết cậu ta!"  

 

"Vâng, đại ca!"  

 

Trong tay Ưng Bạch Mi xuất hiện một thanh thần kiếm màu vàng kim!  

Ông ta quát lên một tiếng lớn: "Thằng chó kia, dám giương oai tại Vân Tiêu Tông? Chán sống hả!"  

 

 

Xoẹt xoẹt!  

 

 

Một đạo kiếm mang giáng từ trên trời xuống!  

 

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đọng lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Ưng Bạch Mi: "Ông khiến sư phụ Hắc Long Vương bị thương, giờ lại còn dám ngăn cản tôi?"  

 

 

"Vậy dùng ông khai đao đi!"  

 

 

Anh thay đổi mục tiêu, đánh về phía Ưng Bạch Mi.  
 
Chương 2695: "Hiện tại là cơ hội tốt nhất để giết kẻ này!"


Cảnh tượng Diệp Bắc Minh giết chết Kiếm Tông Ngũ Tử quả thực khiến Ưng Bạch Mi chấn động: "Rốt cuộc trên người thằng này có bí mật gì?"  

 

 

"Sao có thể mạnh mẽ đến thế cơ chứ!"  

 

"Nhưng ông đây là Vực Chủ, ông đây không tin giết không chết cậu ta!"  

 

Khẽ cắn răng, Ưng Bạch Mi tức giận gào thét: "Thằng khốn nạn, mẹ nó cậu cũng thật ngạo mạn!"  

 

"Đi chết đi cho lão phu, Thí Thiên Nhất Kiếm!"  

 

Xoẹt!  

  Advertisement

Kiếm khí màu vàng kim đột nhiên bùng nổ, nhanh như chớp cắt qua không khí, chém về phía cổ của Diệp Bắc Minh!  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Diệp Bắc Minh lập tức biến mất, một giây sau lại xuất hiện trước người Ưng Bạch Mi, cách ông ta chưa đến ba mét.  

 

Anh duỗi tay nắm lấy hư không!  

  Advertisement

Một tàn ảnh màu đen chém về phía cổ ông ta!  

 

Một tiếng "bịch" cực lớn vang lên, đau đến mức tưởng như cổ ông ta đã gãy!  

 

Ưng Bạch Mi nghiêng đầu xem, không khỏi hít sâu vào một hơi.  

 

Hóa ra là một cây côn sắt màu đen?  

 

Nếu như là một thanh kiếm, chẳng phải đầu ông ta sớm đã rơi xuống đất?  

 

Nghĩ tới đây, Ưng Bạch Mi hít một hơi thật dài!  

 

Một giây sau!  

 

Ưng Bạch Mi bật cười: "Ha ha ha, thằng chó kia, mẹ nó cậu thật là ngu!"  

 

"Nếu như cây gậy này là một thanh kiếm, đầu lão phu thật đúng là sẽ bị cậu chặt mất!"  

 

"Đáng tiếc, nó lại là một cây gậy, sao tổn thương được đến lão phu?"  

 

"Đi chết đi!"  

 

Thần kiếm màu vàng kim bổ xuống đầu Diệp Bắc Minh, thề muốn đồng thời chém Diệp Bắc Minh và Lục Tuyết Kỳ thành hai nửa!  

 

Vương Trùng Hư kêu to: "Bạch Mi, cẩn thận!"  

 

Ưng Bạch Mi suy nghĩ theo bản năng: "Cẩn thận? Một cây gậy rách mà thôi, có gì mà cẩn thận?"  

 

"Thằng này không tránh, nhất định sẽ bị một kiếm của mình chém chết!"  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười đầy quỷ dị: "Cây gậy? Ai bảo ông đây là một cây gậy?"  

 

Cổ tay anh kéo một phát, như đang gặt lúa mạch!  

 

Ưng Bạch Mi chợt cảm thấy sau ót mát lạnh, sau đó đầu ông ta trực tiếp bay lên cao.  

 

Trời đất quay cuồng!  

 

Trước khi chết, ông ta chỉ kịp thấy trong tay Diệp Bắc Minh cầm một binh khí kỳ lạ!

Bộ phận chính là một cây gậy màu đen, trên đỉnh lại nối liền với một lưỡi hái kỳ quặc?  

 

"Đây là binh khí gì..."  

 

Trong đầu hiện lên suy nghĩ cuối cùng.  

 

Đầu của Ưng Bạch Mi rơi "bịch" xuống mặt đất, nổ tung ngay tại chỗ!  

 

Xung quanh hoàn toàn yên lặng!  

 

Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay, chỉ vào Vương Trùng Hư: "Đến lượt ông!"  

 

Đôi mắt Vương Trùng Hư hung hăng co rúm lại, mặt già của lão ta vô cùng âm trầm: "Khá lắm nhóc, là do lão phu đánh giá thấp cậu!"  

"Suốt từng ấy năm tới nay, Hoa tộc lại xuất hiện một quái vật!"  

 

 

Trong chỗ tối.  

 

 

Ánh mắt thanh niên bên người Lạc Khuynh Thành chợt đọng lại, hơi kinh ngạc nói: "Hoa tộc, cậu ta là Hoa tộc?"  

 

 

Giọng nói của Vương Trùng Hư tiếp tục truyền đến: "Tám gia tộc Thần Huyết lớn, các người có thù với Hoa tộc phải không?"  

 

 

"Chư vị thuộc liên minh giết Diệp, Diệp Bắc Minh gần như hủy hoại Đan Đạo Minh và Thần Y Minh, các người còn chờ gì nữa?"  

 

 

"Hiện tại là cơ hội tốt nhất để giết kẻ này!"  
 
Chương 2696: Rốt cục thanh niên này có lai lịch ra sao?


 

 Lão ta vừa nói xong lời này, vô số ánh mắt lạnh như băng rơi xuống người Diệp Bắc Minh!  

 

"Kẻ này, tất phải giết!"  

 

Một lão già cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ đi ra từ trong đám người.  

 

"Cậu ta không chết, ban đêm lão phu không ngủ được!"  

 

Lão già thứ hai lắc đầu.  

 

"Vẫn nên giết đi!"  

  Advertisement

Tiếp theo, người thứ ba.  

 

Người thứ tư...  

 

Trong phút chốc.  

 

Bao gồm cả đám người Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ.  

 

Tổng cộng ba mươi hai bóng dáng bước ra khỏi đám người!  

  Advertisement

Ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ, dọa sợ tất cả mọi người trên quảng trường, bọn họ há to miệng thở hổn hển.  

 

"Hộc... Hộc..."  

 

Sắc mặt ai nấy cũng đỏ bừng, trái tim bị dọa đến suýt thì nổ tung!  

 

Đó là ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ sơ kỳ đấy!  

 

Đây là khái niệm gì?  

 

Nếu ba mươi hai người này bắt tay nhau, có thể quét ngang toàn bộ thế giới Cao Võ!  

 

Thân thể Lục Tuyết Kỳ run nhè nhẹ, nắm chặt bả vai Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ..."  

 

Diệp Bắc Minh buông lỏng cô ấy ra: "Bát sư tỷ, chị có muốn nhìn em giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt không?"  

 

...  

 

...  

 

Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt?  

 

Lúc Lục Tuyết Kỳ nghe được câu nói này, cả người cô mơ hồ!  

 

Cô ấy nghĩ vỡ đầu cũng không ra, Diệp Bắc Minh làm thế nào mà giết được ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt!  

 

Giọng của Diệp Bắc Minh không lớn.  

 

Nhưng hiện trường quá yên tĩnh!  

 

Cộng thêm tất cả mọi người đều là người tu võ, lời này cũng rơi vào trong tai những người khác.  

 

...  

 

Quảng trường vốn bị bao phủ bởi hơi thở giết chóc, chợt truyền ra tiếng cười vang: "Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi!"  

 

"Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt?"  

 

"Cậu ta nghĩ cậu ta là thần chắc?"  

 

"Thằng chó đẻ, mày giết cho tao xem nào?"  

 

"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?"  

 

Vô số người trào phúng.  

 

Ba mươi hai người cảnh giới Vực Chủ Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ nghiêm mặt!  

 

Bọn họ không tin Diệp Bắc Minh có thể giết tất cả bọn họ trong giây lát!  

 

Cho dù Diệp Phá Thiên sống lại cũng không làm được!  

 

Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh còn mạnh hơn cả Diệp Phá Thiên năm đó?  

 

Không có khả năng!  

Chỗ tối.  

 

 

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành ngưng trọng: "Xưa nay tiểu sư đệ không thích nói mạnh miệng, rốt cuộc em ấy muốn dùng biện pháp gì?"  

 

 

Thanh niên bên cạnh cười khẽ: "Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt? Khá thú vị đấy!"  

 

 

"Nếu như là tôi, dùng đến món đồ kia, quả thật có thể làm được".  

 

 

Nếu như câu nói này bị những người khác nghe được, nhất định sẽ bị dọa chết tươi!  

 

 

Rốt cục thanh niên này có lai lịch ra sao?  

 
 
Chương 2697: "Chẳng phải mày rất ngông cuồng sao?"


 

 Lão Diệp sau lưng gã cười lắc đầu: "Cậu chủ, kẻ này đang phô trương thanh thế thôi".  

 

"Giết ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt là khái niệm gì? Tương đương với một kích toàn lực của lão phu!"  

 

"Cậu chủ không cần suy nghĩ nhiều vì loại người này".  

 

Thanh niên cười gật gật đầu: "Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi".  

 

...  

 

Trên quảng trường, Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn xung quanh.  

  Advertisement

Anh nở nụ cười bình tĩnh: "Không tin à, các người thử ra tay xem?"  

 

"Tốt nhất là đồng loạt ra tay, để cho tôi có cơ hội giết trong chớp mắt, tuyệt đối đừng nên đến từng người một!"  

 

Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính trở nên dữ tợn: "Thằng khốn khiếp này đang cố ý khiêu khích chúng ta đấy!"  

 

"Thằng kia, mày cho rằng chỉ với mấy câu của mày là có thể dọa được chúng tao?"  

 

Sát ý trong mắt Lục Thanh Sơn bùng cháy.  

 

Quỷ khí sau lưng Bùi Vân Hải trở nên âm trầm: "Đừng bị cậu ta lừa, cậu ta bảo chúng ta ra tay đồng loạt!"  

 

"Đừng đánh từng người một, chính là để kích thích chúng ta!"  

 

"Để từng người chúng ta lên một!"  

 

Bạch Thiên Cơ cười đầy nghiền ngẫm: "Nếu mày đã muốn để chúng tao cùng nhau lên, vậy chúng tao sẽ thỏa mãn mày!"  

 

"Giết!"  

 

"Giết!"  

 

"Giết!"

Chỉ trong chớp mắt, ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ đồng loạt ra tay.  

 

Một cỗ khí thế như sao băng va chạm Trái Đất nghiền ép xuống!  

 

Cho dù là Vực Chủ, bị ba mươi hai Vực Chủ khác đồng thời công kích cũng sẽ chết ngay tại chỗ, đến cặn bã cũng không còn!  

 

Diệp Bắc Minh chỉ là một người cảnh giới Thần Vương trung kỳ.  

 

Cho dù có nghịch thiên, cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!  

 

Giữa sân, Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích.  

 

Thậm chí còn nhắm mắt lại!  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trên quảng trường đều không nhịn được mà cười ra tiếng.  

 

"Ha ha ha ha! Chỉ như vậy?"  

 

"Chẳng phải nói muốn giết chết ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt hay sao?"  

 

"Giết đi xem nào!"  

 

"Sao còn bị dọa đến nhắm tịt mắt lại?"  

 

"Thằng chó kia, mày nhắm mắt lại chờ chết hả?"  

 

"Ha ha ha ha..."  

 

Tiếng cười vang liên tiếp vang lên, hết đợt này đến đợt khác, cực kỳ hài hước!  

 

Sắc mặt Vương Trùng Hư vốn ngưng trọng, trong nháy mắt chợt thả lỏng lại: "Hừ, giả thần giả quỷ!"  

 

Chỗ tối, thanh niên kia khinh thường cười một tiếng: "Ha ha, xem ra thật sự là tôi nghĩ nhiều rồi".  

 

Lão Diệp cười không nói.  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành càng ngày càng nghiêm nghị: "Tiểu sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!"  

 

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Chính và Lục Thanh Sơn của tám gia tộc Thần Huyết lớn.  

Chỉ còn cách Diệp Bắc Minh chưa đến mười mét!  

 

 

Hoàng Phủ Chính cười như điên: "Ha ha ha ha, thằng khốn nạn, sao mày lại nhắm mắt lại?"  

 

 

"Chẳng phải mày rất ngông cuồng sao?"  

 

 

Lục Thanh Sơn cầm một thần đao màu đen trong tay, trực tiếp chém về phía đầu Diệp Bắc Minh: "Thằng chó, năm đó chúng tao có thể giết chết Diệp Phá Thiên, thì hôm nay cũng có thể giết được mày!"  

 

 

"Sau khi mày chết, toàn bộ Hoa tộc sẽ hủy diệt theo mày, chúng ta không cho chúng mày bất cứ cơ hội nào nữa!"  

 
 
Chương 2698: Cầu xin cậu tha cho tôi!"


 

Ba mươi cảnh giới Vực Chủ còn lại đồng thời lao tới!  

 

Tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi kết quả!  

 

Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bộc phát sức mạnh cho tôi!"  

 

"Phần Thiên Chi Nộ!"  

 

Gào rống!  

 

Bốn tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên.  

 

Vù!  

  Advertisement

Một luồng nhiệt nóng bỏng ập tới, như núi lửa bộc phát!  

 

Sóng nhiệt kinh khủng khiến mọi người đồng loạt lui lại.  

 

Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của những cảnh giới Vực Chủ kia!  

 

Hoàng Phủ Chính rít gào, lồng ngực bị lửa nóng thiêu đốt: "A..."  

 

"Đây là vật gì?"  

 

Đôi mắt Lục Thanh Sơn điên cuồng co rụt lại.  

 

Cánh tay bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện đốt thành tro bụi!  

 

Bùi Vân Hải phát ra tiếng kêu hoảng sợ như ác quỷ: "Không... Dị hỏa, đây chính là Dị hỏa!"  

 

"Không! Không!"  

 

Giữa những tiếng kêu gào vô tận, toàn bộ ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ hóa thành tro tàn!  

 

Một cơn gió lớn thổi qua, tro cốt tiêu tán!  

 

Toàn trường tĩnh mịch!  

 

Chỉ còn mình Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay đứng đó!  

 

"Làm sao có thể!"  

 

Thân thể Vương Trùng Hư run nhè nhẹ, hoàn toàn cứng nhắc.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: "Còn có ai muốn giết tôi không?"  

 

Mọi người sôi nổi cúi đầu, không ai dám trả lời anh!  

 

Chỗ tối.  

 

Đôi mắt của người thanh niên kia khẽ co rụt lại, sa sầm mặt: "Dị hỏa? Tên này!"  

 

Lão Diệp cũng cực kỳ chấn động, hai mắt già nua trừng lớn!  

 

Vô cùng ngoài ý muốn!  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, hơi thở hổn hển!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh xoay chuyển, rơi xuống người Vương Trùng Hư!  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Anh bước lên đỉnh cột sắt cao trăm mét.  

 

Phù văn trên cột sắt có thể ngăn cách hơi thở, lại không thể ngăn cản Diệp Bắc Minh đi lên.  

 

Vương Trùng Hư bị dọa đến hoàn toàn thay đổi sắc mặt, kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay lão ta đánh úp về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh cười đầy lạnh lẽo: "Trở về!"  

 

Viu! Viu!  

 

Kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục sớm đã nhận chủ, chúng bay thẳng đến bên người Diệp Bắc Minh.  

 

...  

 

Vương Trùng Hư hoàn toàn luống cuống!  

 

Trong lòng lão ta chỉ còn một suy nghĩ: "Chạy!"  

 

Lão ta quay người, hóa thành một bóng đen, lao về phía chỗ sâu trong Vân Tiêu Tông.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Làm tổn thương sư tỷ tôi xong còn muốn chạy?"  

 

Anh đuổi theo, bầu trời chợt truyền đến một tiếng rồng ngâm!  

 

Rống!  

 

"A..."  

Vương Trùng Hư kêu lên đau đớn, Diệp Bắc Minh đạp một chân thật mạnh!  

 

 

Một tiếng "bịch" lớn ầm vang, Vương Trùng Hư rơi từ trên không trung, nện xuống mặt đất.  

 

 

Lão ta cầu xin tha thứ như một con chó chết: "Anh Diệp, tôi biết sai rồi... Cầu xin cậu tha cho tôi!"  

 

 

"Tôi sẵn lòng làm người hầu của cậu giống như lão tổ Kiếm Thần!"  

 

 

Bịch bịch bịch bịch!  

 

 

Vương Trùng Hư không sinh ra bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào, điên cuồng dập đầu!  

 
 
Chương 2699: Diệp Bắc Minh không hề do dự.


 

Phụt!  

 

Kiếm thứ hai đánh xuyên qua đan điền của Vương Trùng Hư: "Phế đi đan điền của Bát sư tỷ?"  

 

Vù!  

 

Anh duỗi tay bóp chặt trái tim của Vương Trùng Hư, ép ra tinh huyết của lão ta!  

 

"Khiến Bát sư tỷ của tôi bạc đầu trong một đêm? Tất cả người nhà họ Vương ông đều đáng chết!"  

 

Máu tươi thiêu đốt, Huyết Mạch Chú Sát!  

  Advertisement

Trong ngọn lửa, từng hình ảnh hiện lên.  

 

Đủ loại dòng chính của nhà họ Vương kêu lên thảm thiết!  

 

Tất cả đều bị thiêu sống!  

 

"Mày... Sao mày có thể đối xử với nhà họ Vương tao như vậy?"  

 

Hai mắt Vương Trùng Hư chảy ra máu tươi, cơn tức giận khiến đầu lão ta lập tức bạc trắng!  

 

Diệp Bắc Minh giẫm nát đầu Vương Trùng Hư: "Dám tổn thương đến sư tỷ của tôi sẽ có kết cục này! Diệt tộc!"  

 

"Sát Thần, cậu ta từng nói mình có biệt hiệu là Sát Thần!"  

 

"Ừng ực... Ừng ực... Sát Thần, người cũng như tên!"  

 

Tất cả mọi người chấn động suy nghĩ.  

 

Toàn bộ Vân Tiêu Tông lâm vào sự yên tĩnh như chết!  

 

Thời gian như thể ấn nút dừng lại!  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên: "Tên kia, tôi muốn thanh kiếm đó".  

 

"Tôi cũng muốn cả dị hỏa trên người cậu".  

 

"Giao chúng ra, cậu có thể dẫn sư tỷ của mình cút đi".  

 

...  

 

...  

 

Người nào đang nói chuyện?  

 

Trong lòng mọi người run lên!  

 

Giờ mà còn dám gây chuyện với tôn Sát Thần này?  

 

Tất cả đồng loạt quay đầu, chợt thấy một thanh niên đứng thẳng trên không trung, sau lưng có một lão già mặc hoa phục cung kính đi theo.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Cảnh giới Giới Vương!"  

 

Một giây sau.  

 

Một cô gái cực kỳ xinh đẹp xuất hiện.  

 

Trên quảng trường, tất cả những người tu võ đều sửng sốt, ai ai cũng bị vẻ ngoài của cô gái này hấp dẫn!  

 

Đẹp!  

 

Quá đẹp!  

 

Là một sắc đẹp khiến cho người ta hít thở không thông!  

 

"Đại sư tỷ!"  

 

Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động, hoàn toàn bỏ qua thanh niên kia: "Đại sư tỷ, sao chị lại tới đây?"  

 

Vẻ khiếp sợ trên gương mặt tươi tắn của Lạc Khuynh Thành còn chưa tan đi: "Tiểu sư đệ, chị vẫn luôn ở đây".  

 

Cô ấy bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, mùi thơm cơ thể của xử nữ ập vào mặt.  

Trong tay Lạc Khuynh Thành xuất hiện một viên đan dược: "Tiểu sư đệ, mau cho Bát sư muội ăn viên đan dược này vào".  

 

 

"Vâng!"  

 

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự.  

 

 

Anh đặt Lục Tuyết Kỳ xuống đất, đút cho cô ăn viên đan dược đó.  

 

 

Vết thương của Lục Tuyết Kỳ khôi phục bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.  

 

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Đại sư tỷ, đan dược này có hiệu quả tốt như vậy?"  

 
 
Chương 2700: "Tao muốn giết toàn bộ..."


 

 Ngoài việc cô ấy vẫn còn hơi tiều tụy ra, gần như đã khỏi hoàn toàn!  

 

Lạc Khuynh Thành nở nụ cười xinh đẹp: "Đây là đan dược của Thánh tộc, tên là Cửu Chuyển Bất Diệt đan!"  

 

Nhìn thấy nụ cười của Lạc Khuynh Thành, trên trán thanh niên kia nổi lên gân xanh, trong lòng dâng lên lòng ghen ghét!  

 

Lạc Khuynh Thành chưa từng cười với gã!  

 

Cộng thêm việc Diệp Bắc Minh không nhìn gã, càng khiến cho gã tức giận: "Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?"  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: "Cút!"  

 

Khuôn mặt thanh niên đó kìm nén đến mức đỏ bừng, đột nhiên hét to: "Thằng kia, mày thật sự không biết mình có mấy cân mấy lạng đúng không?"  

 

"Quỳ xuống cho bản công tử!"  

 

Đạp một bước lên trời!  

 

Quăng một cái tát về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Rống!  

  Advertisement

Tiếng rồng ngâm chợt vang lên, có khí thế rồng bay lên chín tầng mây!  

 

"Đây là!"  

 

Quảng trường tràn ngập chấn động, tròng mắt ai nấy cũng như muốn rớt ra ngoài.  

 

Mấy lão già càng là hít sâu một hơi: "Trời ạ! Long Tích, thanh niên này lại có thể mở ra Long Tích?"  

 

"Gã ta còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể chứ!"  

 

"Hơi thở của gã cũng mới cảnh giới Thần Đế!"  

 

"Thế mà còn kinh khủng hơn cả cảnh giới Vực Chủ mấy phần?"  

 

"Dựa vào lực lượng của Long Tích, nghiền ép vượt cảnh giới?"  

 

Ai ai cũng khiếp sợ!  

 

Nhìn chòng chọc vào thanh niên kia!  

 

Sau lưng gã, xương sống tỏa ra ánh sáng, y như trên lưng đeo một đầu Chân Long!  

 

Diệp Bắc Minh âm thầm buồn cười.  

 

Người này mở ra Long Tích mà mới chỉ có một Chân Long!  

 

Mà trong cơ thể của anh có đến bốn!  

 

Giờ phút này.  

 

Thanh niên xuất hiện trên không trung phía trên Diệp Bắc Minh, ầm ầm nghiền áp xuống!  

 

Giọng điệu của Diệp Bắc Minh hờ hững: "Tao bảo, mày cút đi!"  

 

Anh trở tay tát một cái!  

 

Chát!  

 

Một tiếng vang giòn!  

 

Thanh niên kia bị quất bay ra ngoài.  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, bắt lấy bả vai của người này.  

 

Hung hăng ném xuống đất!  

 

Tiếng "ầm" lớn vang lên, gạch đá nổ tung.  

 

Một giây sau.  

 

Anh giẫm một chân lên đầu gã, trông gã chẳng khác gì một con chó chết dưới chân Diệp Bắc Minh!  

 

Lão Diệp giật nảy mình: "Cậu chủ!"  

 

"A!"  

Mặt mũi gã tràn đầy máu tươi, khuôn mặt đỏ bừng, gào thét trong điên cuồng: "Thằng chó hoang, mày dám làm như vậy với tao!"  

 

 

"Mày biết tao là ai không? Bố mày đến từ nhà họ Hàn tại Thánh Vực!  

 

 

"Tao muốn giết toàn bộ..."  

 

 

Sát ý của Diệp Bắc Minh ngưng tụ, bỗng giẫm chân thật mạnh xuống!

 

Ngay khi anh vừa nhấc chân lên định giẫm nát đầu người thanh niên kia.  

 

Mặt mày lão Diệp tái mét: “Ranh con, cậu dám làm vậy à!”  

 

 

Xoẹt!  

 
 
Chương 2701: Anh thi triển Ảnh Thuấn.


 

 Diệp Bắc Minh làm ngơ như không nghe thấy gì.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh, kiếm quét ngang hóa giải đao khí ập tới.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Chân anh giẫm mạnh xuống.  

 

Đầu người thanh niên kia tan nát.  

 

Lão Diệp trừng mắt chết trân: “Không! Đồ chó chết, sao cậu dám làm thế!”  

  Advertisement

“Tiểu sư đệ...”  

 

Lạc Khuynh Thành ngỡ ngàng đầy khiếp sợ.  

 

“Cậu đáng chết, cả nhà cậu đều đáng chết, tất cả người trên đời này đều đáng chết hết!”  

 

Lão Diệp rống to một cách cuồng loạn.  

 

Đôi mắt già nua đầy tơ máu: “Cái mạng ti tiện của các người kém xa một cọng tóc của cậu chủ nhà tôi!”  

  Advertisement

“Sao cậu dám giết cậu chủ hả?”  

 

Diệp Bắc Minh đá văng xác chết người thanh niên như đá bịch tởm lợm.  

 

Ầm!  

 

Bỗng nhiên, máu thịt trên người thanh niên bỗng bay ra.  

 

Một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng xuất hiện.  

 

“Cạch cạch cạch”, tiếng xương cốt di chuyển vang lên.  

 

Hộp sọ vỡ nát bỗng bay về lại lần nữa ghép thành một.  

 

Ngay sau đó.  

 

Một cái đầu nguyên vẹn không chút hư hỏng lại xuất hiện trên cổ người thanh niên đó.  

 

“Ôi... chuyện gì thế này?”  

 

Người trên quảng trường kinh hãi.  

 

Bọn họ thấy người thanh niên từ từ đứng dậy.  

 

Đôi mắt đỏ bừng như nhỏ máu.  

 

Gã há mồm thở dốc, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Mày... hộc hộc... mày...”  

 

“Mày dám giết tao à? Nếu Hàn Lương tao không có thế thân phù thì e rằng đã bị mày giết chết rồi!”  

 

Hàn Lương sợ vỡ mật.  

 

Gã lấy một miếng ngọc bài trong ngực ra.  

 

Trên đó có khắc đủ loại ký hiệu này nọ tiếc rằng đã vỡ vụn rồi.  

 

Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Tháp nhỏ, thế thân phù là gì thế?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Có nhiều thứ cậu chưa từng gặp lắm, cấp bậc thế giới của Thánh Vực cao hơn thế giới Cao Võ nhiều”.  

 

“Nói trắng ra, thế giới Cao Võ chẳng qua chỉ là võ đạo mà thôi”.  

 

“Còn những thế giới cao cấp hơn thì lại thiên về nghiên cứu phép tắc thế gian!”  

 

“Thế thân phù chỉ là một loại trong số đó mà thôi”.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nói như vậy chẳng phải không thể giết chết gã ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Sai rồi!”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sử dụng thế thân phù một lần sẽ khiến nguyên khí gã trọng thương”.  

Không tĩnh dưỡng vài ba năm thì không được, nếu cậu giết gã hai lần thì gã đi đời là cái chắc”.  

 

 

“Hóa ra là vậy”.  

 

 

Diệp Bắc Minh trầm ngâm gật đầu: “Vậy giết gã lần nữa thôi!”  

 

 

Dứt lời, Diệp Bắc Minh lại bùng nổ.  

 

 

Anh thi triển Ảnh Thuấn.  

 

 

Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh xuất hiện ngay trước mặt Hàn Lương.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom