Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2762: “Mười người đổi hàng vạn sinh linh rất có lời!”


 

 “Cô ấy là nhân loại còn cậu mới chỉ là bán ma thôi đấy!”  

 

“Trong cơ thể mẹ cậu có ma huyết, còn bố cậu lại mà Ma tộc thuần huyết!”  

 

“Việc ra đời của cậu cần càng nhiều năng lượng hơn, phân nửa là cậu đã cắn nuốt thiên phú của mẹ mình...”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh ngơ ngác, khó lòng chấp nhận hiện thực.  

  Advertisement

Mẹ mình là một thiên kiêu chi nữ đã mở ra long tích lại cam tâm trở thành một người tu võ bình thường.  

 

Tất cả là đều vì mình ư!  

 

“Không được!”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, giọng nói hơi run: “Mẹ! Con không thể hiến tế mọi người được!”  

  Advertisement

“Chắc chắn chúng ta có thể nghĩ ra được cách khác, mẹ, mẹ tin con nhé!”  

 

Diệp Thanh Lam trầm mặc.  

 

Thập sư tỷ và tất cả mọi người đều cúi đầu.  

 

Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: “Mẹ, sư tỷ, sao mọi người không nói lời nào?”  

 

“Rốt cuộc có cái gì không thể nói con biết chứ?”  

 

“Chao ôi”.  

 

Diệp Thanh Lam thở dài: “Minh Nhi, chuyện này không phải vấn đề có tin hay không!”  

 

“Đại lục Chân Võ đã bị phá hỏng triệu năm, Hoa tộc đã bị chèn ép triệu năm rồi!”  

 

“Bây giờ thời cơ đã đến, chỉ cần hy sinh mẹ và chín vị sư tỷ của con là có thể khôi phục lại đại lục Chân Võ!”  

 

“Mạng của chúng ta nhỏ bé không chút đáng kể!”  

 

Sắc mặt chín vị sư tỷ nghiêm nghị.  

 

Bọn họ quyết đoán không ai chịu lùi bước.  

 

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Không chữa trị đại lục Chân Võ thì sao chứ?”  

 

Một luồng khí thế hào hùng ngưng tụ.  

 

Anh nắm chặt ngón tay, khí phách nói: “Cho dù không có long mạch, Diệp Bắc Minh con vẫn có thể dẫn dắt Hoa tộc quật khởi!”  

 

Đôi mắt thập sư tỷ sáng rực nhìn vào Diệp Bắc Minh.  

 

“Được, không hổ là con trai mẹ!”  

 

Diệp Thanh Lam gật đầu khen ngợi.  

 

Rồi bà nói tiếp: “Nhưng mà, Minh Nhi, đại lục Chân Võ đợi không kịp nữa rồi”.  

 

“Hàng rào giữa Ma Uyên và đại lục Chân Võ có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào!”  

 

“Một khi vách ngăn thế giới bị phá hủy, Ma tộc có thể tiến quân thần tốc vào thế giới con người!”  

 

“Đến lúc đó không chỉ có đại lục Chân Võ, thế giới Cao Võ và đến các thế giới khác cũng bị liên lụy!”  

“Đến lúc đó sẽ có càng nhiều người chết hơn!”  

 

 

“Mà giờ chỉ cần hiến tế mẹ và chín vị sư tỷ của con thì có thể cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ này!”  

 

 

“Mười người đổi hàng vạn sinh linh rất có lời!”  

 

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Hahaha! Chúng sinh thiên hạ ư?”  

 

 

“Khi cả nhà bố mẹ nuôi của con bị giết chúng sinh trong thiên hạ ở đâu?”

 

“Vào lúc con trốn chạy dưới sự truy đuổi của nhà họ Triệu, chúng sinh thiên hạ đang ở đâu?”  

 

“Con chỉ nhớ rằng lúc con tháo chạy tới Côn Luân Hư, sư tỷ đã cứu con!”  

 
 
Chương 2763: “Em không dám đâu!”


 

 “Người sinh ra con là mẹ chứ không phải chúng sinh thiên hạ!”  

 

Giọng Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Đối với con mà nói, chúng sinh thiên hạ không quan trọng bằng sư tỷ và mẹ con!”  

 

“Cứu vớt thế giới, Diệp Bắc Minh con làm!”  

 

“Nhưng phải đánh đổi mẹ và sư tỷ của con ư?”  

 

Anh quát lên: “Đệch mợ nó chứ chúng sinh thiên hạ!”  

 

“Minh Nhi...”  

 

Diệp Thanh Lam sững sờ.  

 

Thập sư tỷ lệ rơi đầy mặt, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Thanh Lam nghiêm nghị lắc đầu nói: “Minh Nhi, đây không phải là lúc giở tính trẻ con”.  

 

“Chuyện này là do mười vị tổ tiên của nhà họ Diệp chúng ta quyết định...”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh cười to: “Tổ tiên quyết định thì sao chứ?”  

 

“Tổ tiên lúc nào cũng đúng sao? Lẽ nào đời sau của nhà họ Diệp không sinh ra được một ai nghịch thiên ư?”  

 

“Vậy Diệp Bắc Minh con sẽ làm người nghịch thiên kia!”  

 

Giọng anh nghiêm lại: “Chỉ cần con dung hợp tất cả long mạch sẽ không cần hiến tế mọi người nhỉ?”  

 

Diệp Bắc Minh vừa dứt lời bèn bước ra.  

 

Rồi quỷ dị xuất hiện trước mặt Vương Như Yên: “Thập sư tỷ, xin đắc tội!”  

 

Anh vung tay tóm lấy đỉnh Thanh Đồng trong tay Vương Như Yên.  

 

Vương Như Yên còn chưa kịp hoàn hồn, đỉnh Thanh Đồng đã ở trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

“Minh Nhi, con!”  

 

Thấy cảnh bất ngờ ấy, Diệp Thanh Lam biến sắc.  

 

“Lùi ra sau hết đi, Minh Nhi muốn cướp long mạch!”  

 

Các sư tỷ còn lại ôm chín cái đỉnh của mình rồi nhanh chóng lùi về sau.  

 

Diệp Bắc Minh cười to nói: “Các sư tỷ ơi, đừng chạy!”  

 

“Tiểu sư đệ đã không còn là tiểu sư đệ lúc trước nữa!”  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Anh xuất hiện ngay trước hoàng hậu Hồng Đào: “Cửu sư tỷ, ngượng quá”.  

 

Hoàng hậu Hồng Đào thấy thế ôm chặt đỉnh Thanh Đồng vào ngực: “Tiểu sư đệ, không được...”  

 

Diệp Bắc Minh nhanh tay cướp lấy.  

 

“Á...”  

 

Một tiếng hét hãi hùng vang lên.  

 

Mặt hoàng hậu Hồng Đào đỏ bừng.  

 

Đỉnh Thanh Đồng đã bị cướp.  

 

“Bát sư tỷ, em đến đây!”  

 

“Tiểu sư đệ, em đừng làm bậy!”  

 

Lục Tuyết Kỳ hét lên, giấu đỉnh Thanh Đồng ngay sau lưng.  

Diệp Bắc Minh nhanh chóng vọt tới, sờ nhẹ vào cái eo thon thả của Lục Tuyết Kỳ.  

 

 

Đỉnh Thanh Đồng đã vào tay.  

 

 

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn qua Liễu Như Khanh: “Thất sư tỷ, đừng phản kháng vô ích nữa!”  

 

 

Liễu Như Khanh bình thản cười: “Tiểu sư đệ, em tới đây lấy đi!”  

 

 

Nói xong, cô ấy giấu ngay đỉnh Thanh Đồng dưới váy.  

 

 

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: “Thất sư tỷ, chị tưởng rằng em không dám làm à?”  

 
 
Chương 2764: Chỉ còn một cái cuối cùng.


 

 Một trận cuồng phong quét tới, làn váy của Liễu Như Khanh bay lên.  

 

Một cảm giác mát lạnh thoáng qua, đỉnh Thanh Đồng biến mất.  

 

Liễu Như Khanh đỏ mặt: “Tiểu sư đệ lưu manh quá...”  

 

“Chị Tiểu Yêu!”  

 

Diệp Bắc Minh quát khẽ.  

  Advertisement

Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười, nhảy qua bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, cho em nè!”  

 

“Yêu Yêu, cháu làm gì thế?”, Diệp Thanh Lam biến sắc.  

 

Đạm Đài Yêu Yêu cười nói: “Chủ mẫu, xin lỗi”.  

 

“Cháu tôn trọng quyết định của tiểu sư đệ!”  

  Advertisement

Sắc mặt Diệp Thanh Lam tối sầm.  

 

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh tiếp tục ra tay, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ.  

 

Khương Tử Cơ nói khẽ: “Tiểu sư đệ, em đừng kích động!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định: “Ngũ sư tỷ, em không thể nào để mọi người hiến tế được”.  

 

Rồi anh vung tay cướp đỉnh Thanh Đồng.  

 

Khương Tử Cơ phản ứng rất nhanh, giấu đỉnh Thanh Đồng dưới lớp quần áo.  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút, hít sâu rồi đi lên.  

 

“Á!”  

 

Tiếng thét kinh hãi vang lên.  

 

Khương Tử Cơ đỏ mặt chạy lại bên cạnh Diệp Thanh Lam: “Chủ mẫu, bị cướp mất rồi”.  

 

Diệp Thanh Lam chết lặng: “Các cháu... cố ý chứ gì?”  

 

Mặt Khương Tử Cơ càng đỏ hơn: “Làm gì có chứ”.  

 

“Chị Lạc Ly, em cần đỉnh!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Chu Lạc Ly.  

 

Chu Lạc Ly cười tươi như hoa: “Vậy phải xem bản lĩnh của em đến đâu rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh chớp mắt, nhanh nhẹn ra tay.  

 

Sau khi hai người đánh nhau hơn mười hiệp, Chu Lạc Ly đầm đìa mồ hôi.  

 

Đỉnh Thanh Đồng bị cướp lấy.  

 

Sau đó.  

 

Tam sư tỷ, Tiểu Độc Tiên! Tiểu Độc Tiên cười xấu xa nói: “Hì hì, tiểu sư đệ, nhào vô nè!”  

 

“Trên người chị có độc đó!”  

 

Diệp Bắc Minh xông lên không chút do dự: “Em là cao thủ giải độc đó!”  

“Thế hả?”  

 

 

Ống tay áo Tiểu Độc Tiên lay động, một làn khói bay ra ngoài bao phủ hai người họ.  

 

 

Một lát sau, Tiểu Độc Tiên đỏ mặt bước ra khỏi làn khói độc: “Chủ mẫu, cháu thua rồi”.  

 

 

Sau khi làm khói độc tiêu tan, Diệp Bắc Minh đã cầm tám đỉnh Thanh Đồng.  

 

 

Chỉ còn một cái cuối cùng.  

 

 

“Nhị sư tỷ, chị muốn em ra tay không?”  

 
 
Chương 2765: “Khí tức mạnh quá, là long mạch!”


 

Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi, đừng giỡn nữa, mau trả chín đỉnh về đi!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Con hấp thu long mạch rồi, xem thử mọi người lấy gì để hiến tế!”  

 

Anh quát to: “Hấp thụ hết cho tôi!”  

 

Gầm gừ!  

 

Chín tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Long tích của Diệp Bắc Minh tỏa sáng long lanh rực rỡ.  

 

Ầm!  

 

Long mạch trong chín đỉnh gào lên hóa thành hai mươi bảy tia sáng.  

 

Hai mươi bảy tia sáng thành hai mươi bảy long mạch.  

 

Chúng không chui vào long tích của Diệp Bắc Minh ngay.  

  Advertisement

Gầm gừ!  

 

Ngay sau đó, tiếng rồng ngâm như xé rách trời cao vang vọng khắp chín tầng mây.  

 

Gian phòng Diệp Bắc Minh đứng nổ tung, lực lượng từ long mạch giúp anh lơ lửng trên bầu trời Tổng viện Giám Sát.  

 

“Diệp Bắc Minh?”  

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân và các quản lý khác của Tổng viện Giám Sát đều khiếp sợ.  

 

“Có chuyện gì thế?”  

 

Đạm Đài U Nguyên và Vương Chỉ Dao xuất hiện.  

 

Hầu Tử lao tới nói: “Ôi mẹ ơi, anh Diệp đang phát sáng kìa!”  

 

Lăng Thi Âm và Ngô Kinh Diên kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Mặt Trần Lê Y đỏ bừng, bàn tay trắng nõn nắm chặt: “Chủ nhân, chủ nhân đang lột xác!”  

 

“Lột xác?”  

 

Cả bọn sửng sốt.  

 

Gầm gừ!  

 

Một tiếng rồng ngâm đáng sợ hơn lại vang vọng.  

 

Lúc này đây, tiếng vang ấy như xuyên thủng cả thế giới.  

 

Chấn động cả bầu trời.  

 

Vào thời khắc ấy, cả thế giới Cao Võ!  

 

Lấy Tổng viện Giám Sát làm trung tâm.  

 

Đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La, đại lục Linh Cốt và hàng chục đại lục khác của thế giới Cao Võ đều chấn động.  

 

Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn bầu trời.  

 

“Có chuyện gì thế?”  

 

“Khí tức mạnh quá, là long mạch!”  

 

Trong một ngôi đền cũ kỹ, một bóng người già nua đang bước ra.  

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  

 

“Là hướng Tổng viện Giám Sát!”  

 

“Đi, đi xem thử!”  

Vô số lão quái vật đứng ngồi không yên, dốc toàn bộ sức mạnh chạy tới Tổng viện Giám Sát.  

 

 

Cùng lúc đó, ở sâu trong Thánh Tộc.  

 

 

Một đám cầm quyền Thánh Tộc khiếp sợ nhìn về hướng Tổng viện Giám Sát.  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

 

Rầm!  

 

 

Cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ, mấy người thong dong bước ra.  

 

 

Bọn họ vừa tới thế giới Cao Võ liền biến sắc.  
 
Chương 2766: Diệp Bắc Minh đang hấp thu long mạch ư?”


 Ánh mắt đều cùng nhìn về một hướng.  

 

 

“Ôi! Khí tức thật đáng sợ!”  

 

Hít một hơi thật sâu.  

 

“Không ổn, có người đang cắn nuốt long mạch!”  

 

“Từ khí thế này có thể thấy cắn nuốt ít nhất mười con!”  

 

“Thế giới Cao Võ lại có kẻ như vậy sao?”  

 

“Lẽ nào là tên Diệp Bắc Minh kia?”  

 

Hạ Bội Cúc kinh hãi nhìn hướng khí tức kia xuất phát.  

 

Vương Quá Giang vô cùng kinh ngạc, mắt lóe ra sát ý lạnh như băng: “Cho dù là ai đi chăng nữa, gây ra động tĩnh lớn như vậy thì đều phải chết!”  

 

“Đi thôi!”  

  Advertisement

Vút! Vút! Vút!  

 

Vài người phóng vút lên trời cao, đi thẳng tới Tổng viện Giám Sát.  

 

Lúc này, trên bầu trời Tổng viện Giám Sát.  

 

Diệp Bắc Minh chìm trong một ngọn lửa: “Tháp nhỏ, tôi cảm thấy mình sắp nổ tung tới nơi rồi...”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm như vậy: “Nhóc à, đây là lúc quan trọng!”  

 

“Nhất định phải giữ vững tinh thần!”  

 

“Tận hai mươi bảy long mạch đó!”  

 

“Nếu cậu hấp thụ hết tất cả thì trong cơ thể sẽ có ba mươi tư long mạch cung cấp nguồn sức mạnh cuồn cuộn vô tận cho cậu đấy!”  

 

“Khi cậu chỉ có một long mạch, nếu bùng nổ toàn bộ sức mạnh!”  

 

“Cần mười lăm phút mới có thể khôi phục!”  

 

“Ba mươi tư long mạch thay phiên khôi phục có nghĩa là trong vòng mười lăm phút, bổn tháp có thể giúp cậu bùng nổ sức mạnh ba mươi tư lần!”  

 

Nghe vậy, đến cả Diệp Bắc Minh cũng phải kích động.  

 

“Vãi đạn!”  

 

Hai mắt anh đỏ bừng: “Mười lăm phút bùng nổ sức mạnh ba mươi tư lần ư?”  

 

“Đó chẳng phải là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật à?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chính là ý đó!”  

 

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: “Vậy còn chờ gì nữa? Tiếp tục hấp thụ cho tôi!”  

 

Lúc này.  

 

Người trong Tổng viện Giám Sát đều ngẩng đầu nhìn trời.  

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao, Đạm Đài U Nguyệt.  

 

Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Hầu Tử và Trần Lê Y.  

 

Tiếng rồng ngâm vang vọng không dứt bên tai bọn họ.  

 

Trong ánh mắt họ tràn đầy sự kinh hãi.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Đằng sau truyền tới một giọng nói đầy sự ngạc nhiên: “Diệp Bắc Minh, đúng là Diệp Bắc Minh rồi!”  

“Long mạch hả? Diệp Bắc Minh đang hấp thu long mạch ư?”  

 

 

“Tên này đã đáng sợ lắm rồi, giờ nếu để cậu ta hấp thu hết những long mạch ấy chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ vô địch hay sao?”  

 

 

Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn đã tới.  

 

 

Diệp Bắc Minh chỉ giết lão tổ cảnh giới Giới Chủ của bọn chúng chứ không giết sạch tất cả.  

 

 

Nên hôm nay chúng mới ngóc đầu trở lại.  

 

 

Ngay sau đó.  

 
 
Chương 2767: Vỗ ra một chưởng!


 

 Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Tổng viện Giám sát còn náo nhiệt hơn cả Tết.  

 

Hơn mười lão già của tám gia tộc Thần Huyết lớn đỏ mắt nhìn: "Thằng này đang đang hấp thu long mạch, là thời điểm không thể phân tâm nhất!"  

 

"Thừa dịp hiện tại chém giết kẻ này!"  

 

Tám gia tộc Thần Huyết lớn có thù truyền kiếp với Hoa tộc!  

 

Nhà họ Diệp bị bọn họ suýt chút nữa hủy diệt, long mạch núi Côn Luân cũng do bọn họ chặt đứt!  

 

Một khi Diệp Bắc Minh hấp thu hết những long mạch này.  

 

Tám gia tộc Thần Huyết lớn bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời!  

 

"Giết!"  

 

Hơn mười lão già bỗng nhiên ra tay, hơi thở chết chóc ập tới!  

 

Diệp Thanh Lam ra lệnh: "Bảo vệ cho Minh Nhi, bất kỳ kẻ nào cũng không được lại gần phạm vi ngàn mét xung quanh Minh Nhi!"  

 

"Rõ!"  

 

Mười vị sư tỷ tản ra, phòng thủ mười hướng.  

 

Tròng mắt của bà trong nháy mắt đầy máu, Long Tích sau lưng toát ra hào quang sáng chói: "Long Tích, thiêu đốt cho ta!"  

Gào rống!  

 

 

Bóng mờ của ba đầu Chân Long hiện lên, rồi lập tức bốc cháy.  

 

 

Hơi thở của Diệp Thanh Lam tăng vọt.  

 

 

Cứ như vậy vượt qua mấy cảnh giới lớn!  

 

 

Bà phong tỏa lão già xông lên đầu tiên, bước đến ngăn cản trước mặt lão ta!  

 

 

Vỗ ra một chưởng!  

 
 
Chương 2768: "Ai không tin thì có thể tới thử xem!"


 

 "Làm sao có thể!"  

 

"Không phải Diệp Thanh Lam đã biến thành kẻ tàn phế sao?"  

 

Những lão già này quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!  

 

"Bà ta lại mở ra Long Tích?"  

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn qua!  

 

Trong tám gia tộc Thần Huyết lớn, một lão già mặc đồ xanh trầm mặt: "Bà ta đang tiêu hao tuổi thọ của mình để thiêu đốt lực lượng của ba đầu long mạch!"  

 

"Tạm thời tăng lên cảnh giới, bà ta không kiên trì được lâu đâu!"  

 

"Một khi kết thúc, dù bà ta không chết cũng sẽ hoàn toàn trở nên tàn phế!"  

 

Lão già bên cạnh hỏi: "Bà ta có thể kiên trì bao lâu?"  

 

Lão già mặc đồ xanh lắc đầu: "Không biết, có lẽ là mười lăm phút?"  

 

"Có lẽ một tiếng, cũng có thể là một ngày!"  

 

Lão già mặc áo bào trắng bên cạnh tức giận mắng: "Đáng chết! Dù chỉ có mười lăm phút!"  

 

"Ngộ nhỡ Diệp Bắc Minh hấp thu long mạch thành công, người chết chính là chúng ta!"  

 

"Ngay cả gia tộc sau lưng cũng sẽ hủy diệt theo!"  

 

"Chúng ta không có thời gian chờ đợi, mặc kệ bà ta đi, ra tay với Diệp Bắc Minh!"  

 

"Nhất định phải ngăn cản Diệp Bắc Minh hấp thu long mạch!"  

 

"Giết!"  

 

Hơn mười lão già cùng ngẩng đầu, hai mắt đỏ au khóa chặt Diệp Bắc Minh.  

 

Bay nhanh lao tới chỗ Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Thanh Lam hừ lạnh: "Cút đi!"  

 

Thân thể bà bộc phát ra hơi thở của cảnh giới Giới Chủ, ngăn trở trên con đường buộc phải đi qua.  

 

Bà trực tiếp phong tỏa lão già áo bào trắng: "Ông rất biết tính kế phải không? Muốn giết con tôi?"  

 

"Bà đây giết ông trước!"  

 

Năm ngón tay bà siết lại, nện nắm đấm xuống!  

 

"Không, cứu tôi..."  

 

Lão già mặc áo bào trắng kêu lên thảm thiết, rơi sâu xuống lòng đất như sao băng, chết không nhắm mắt ngay tại chỗ!  

 

Diệp Thanh Lam lại phong tỏa lão già mặc áo xanh, ánh mắt lạnh lẽo: "Còn cả ông nữa, chết đi cho bà!"  

 

...  

 

Ầm!  

 

Diệp Thanh Lam như một nữ chiến thần, đánh đâu thắng đó!  

 

Trong phút chốc, bà đã chém giết tám người, sáu người còn lại điên cuồng chạy thoát thân như chó nhà có tang!  

 

Vẫn luôn chạy đến khoảng cách ngoài ngàn mét, bọn họ mới mở to đôi mắt mắt đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lam!  

Diệp Thanh Lam lạnh giọng quát: "Hôm nay, ai dám tới gần phạm vi ngàn mét quanh con trai tôi, bất luận là thù hay là bạn, tới một người tôi giết một người!"  

 

 

"Dù giết sạch tất cả mọi người tại đây, tôi cũng sẽ không hối tiếc!"  

 

 

"Ai không tin thì có thể tới thử xem!"  

 

 

Giọng nói lạnh lẽo vô tình!  

 

 

Khiến cho trái tim ai ai cũng run lên!  

 

 

Có người cúi đầu phỉ nhổ: "Đù, mẹ của tên này còn điên khùng hơn cả cậu ta nữa!"  

 
 
Chương 2769: Cuối cùng là một người trẻ tuổi.


 

Ai đang nói chuyện?  

 

Tạch! Tạch! Tạch!  

 

Mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một lão già râu tóc bạc phơ mặc kình phục đi tới.  

 

"Đây là ai vậy?"  

 

Mọi người nghi hoặc.  

  Advertisement

Chỉ có con ngươi của lão tổ Đế tộc khẽ co rụt lại: "Ông... Ông là Phong Vu Vũ?"  

 

Lão già mặc kình phục cười một tiếng: "Đế Vô Danh, thật không ngờ ông vẫn còn nhớ rõ lão phu?"  

 

Sắc mặt lão tổ Đế tộc trắng bệch: "Cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá cảnh giới Chân Huyền!"  

 

Trong lòng mọi người run lên.  

  Advertisement

Rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói đến cảnh giới này: "Trên cảnh giới Giới Chủ chẳng lẽ là cảnh giới Chân Huyền?"  

 

Sắc mặt Phong Vu Vũ nghiền ngẫm: "Năm đó, lão phu đến Đế tộc mời ông cùng nhau tiến vào chiến trường Thái Cổ, là chính ông không muốn đi".  

 

"Nếu như ông đi, giờ cũng sẽ không dừng lại ở cảnh giới Giới Chủ sơ kỳ nho nhỏ chứ nhỉ?"  

 

Hít hà!

Giọng điệu thật lớn!  

 

Lại còn nói lão tổ Đế tộc chỉ là một cảnh giới Giới Chủ sơ kỳ nho nhỏ?  

 

"Cái gì? Ngài... Ngài chính là lão tổ Vu Vũ?"  

 

Mọi người nhà họ Phong, một trong tám gia tộc Thần Huyết lớn kích động: "Không phải ngài đã chết trên chiến trường Thái Cổ rồi sao?"  

 

Phong Vu Vũ hừ lạnh: "Một đám vô dụng, lão tổ tông của mình cũng không nhận ra!"  

 

"Còn ngóng trông lão phu chết!"  

 

"Hôm nay nếu lão phu không xuất hiện, có phải nhà họ Phong sẽ bị diệt hết phải không?"  

 

Mọi người nhà họ Phong cúi đầu, một câu cũng không dám nói!  

 

Một giây sau.  

 

"Hahahaha!"  

 

Một tiếng cười vang lên: "Phong Vu Vũ, cần gì phải tức giận với một đám con cháu chứ".  

 

Một người đàn ông trung niên có vẻ mặt uy nghiêm đi tới, khí tràng mạnh mẽ trải rộng!  

 

Như một thanh lợi kiếm treo trên đỉnh đầu!  

 

Đế Vô Danh chấn động: "Vạn Huyết Kiếm Chủ, ông cũng không chết?"  

 

Vạn Huyết Kiếm Chủ lạnh lẽo, không thèm nhìn Đế Vô Danh.  

 

Ông ta quay người nhìn ra sau lưng: "Chư vị, đừng giấu giếm nữa!"  

 

"Nếu đều tới rồi, thì xuất hiện đi!"  

 

Dứt lời, từng giọng nói vang lên.  

 

"Vạn Huyết Kiếm Chủ, vẫn là thần hồn của ông mạnh mẽ!"  

 

"Không hổ là người được xưng là có thể đồng thời khống chế một vạn thanh huyết kiếm, thế mà cũng nhận ra được chúng tôi đã đến?"  

"Hahaha, không ngờ kẻ này hấp thu long mạch lại có thể cạy ra nhiều lão bất tử như vậy!"  

 

 

Hai lão già.  

 

 

Một bà lão.  

 

 

Một thiếu phụ.  

 

 

Cuối cùng là một người trẻ tuổi.  

 

 

Khoảnh khắc trông thấy năm người này, đôi mắt già nua của Đế Vô Danh trừng lớn!  

 
 
Chương 2770: Chênh lệch quá lớn!


 "Quỷ mẫu Bạch Liên!"  

 

 

"Phu nhân Hợp Hoan!"  

 

"Còn cả... Thẩm Thiên Quân?"  

 

Bốn người đằng trước, khuôn mặt ai ai cũng mờ mịt.  

 

Chỉ đến lúc nghe được cái tên cuối cùng, mấy trăm ngàn người ở đây run lẩy bẩy!  

 

"Thẩm Thiên Quân!"  

 

"Ông trời của tôi ơi, hắn ta chính là Thẩm Thiên Quân?"  

 

"Trời ạ! Người được tôn xưng là người đầu tiên và duy nhất mở ra Long Tích suốt một triệu năm qua?"  

 

"Không phải nói sau khi hắn ta tiến vào chiến trường Thái Cổ đã hoàn toàn biến mất rồi sao..."  

 

...  

 

...  

 

Toàn trường tĩnh mịch!  

 

Lặng ngắt như tờ!  

  Advertisement

Ba chữ Thẩm Thiên Quân.  

 

Gần như suốt một triệu năm qua, ngoài Diệp Phá Thiên, là người có uy danh kinh khủng nhất!  

 

Ánh mắt Diệp Thanh Lam trở nên ngưng trọng chưa từng có, nhìn chòng chọc vào bảy người kia!  

 

Sáu cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong, nửa người bước vào cảnh giới Chân Huyền!  

 

...  

 

Thẩm Thiên Quân càng sâu không lường được, khiến người ta nhìn không thấu cảnh giới cụ thể của hắn ta!  

 

Vạn Huyết Kiếm Chủ ngẩng đầu nhìn lên không trung: "Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?"  

 

Ánh mắt Phó Thương Long ngưng trọng: "Đời sau của Diệp Phá Thiên? Nhà họ Diệp tìm được nhiều long mạch như vậy?"  

 

Quỷ mẫu Bạch Liên nghi hoặc: "Chẳng lẽ, bọn họ muốn chữa trị Đại Lục Chân Võ?"  

 

"Chỉ bằng cậu ta mà cũng tưởng chữa trị Đại Lục Chân Võ?"  

 

Phu nhân Hợp Hoan lắc mông vô cùng phong tình vạn chủng: "Haha, thật là người ngốc nói mê, những người kia sẽ không đồng ý".  

 

Thẩm Thiên Quân không nói gì, hắn ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh đang hấp thu long mạch!  

 

Gào rống!  

 

Một tiếng rồng ngâm vang lên!  

 

Chỉ còn 23 đầu long mạch quay chung quanh không trung phía trên Diệp Bắc Minh!  

 

Giờ phút này.  

 

Anh đã hấp thụ bốn đầu long mạch!  

 

Khuôn mặt Phong Vu Vũ trở nên hung tàn: "Chư vị, nhà họ Diệp và gia tộc Thần Huyết sẽ không chết không ngừng!"  

 

"Chúng ta có nợ máu, hiện tại lão phu muốn chém giết kẻ này!"  

 

"Chư vị sẽ không ngăn cản chứ?"  

 

Mấy người lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không nhúng tay.  

 

Phong Vu Vũ gật gật đầu, thận trọng nhìn về phía Thẩm Thiên Quân: "Thẩm công tử, cậu thì sao?"  

 

Những người khác kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Thiên Quân!  

 

"Với thực lực của Phong Vu Vũ mà còn cần cẩn thận đến vậy?"  

 

"Rốt cuộc thực lực của Thẩm Thiên Quân thế nào?"  

 

"Chẳng lẽ hắn ta gặp được kỳ ngộ gì ở chiến trường Thái Cổ sao?"  

 

Thẩm Thiên Quân đứng chắp tay, vẻ mặt xem kịch vui: "Tôi không có vấn đề gì, các ông tùy tiện".  

 

Vừa dứt lời này, Phong Vu Vũ hét dài một tiếng, bóng người lập tức biến mất tại chỗ.  

 

"Người của Hoa tộc, người của nhà họ Diệp đều đáng chết!"  

 

Một giây sau.  

 

Ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Lam: "Bắt đầu giết chóc từ bà!"  

 

Không có bất kỳ động tác lòe loẹt gì, một quyền ngưng tụ, hung tàn đánh úp về phía đầu Diệp Thanh Lam!  

 

Đôi mắt Diệp Thanh Lam đọng lại, hơi thở trên người dâng lên.  

 

Rống!  

Ba long mạch sau lưng bà gào thét, một quyền chặn đánh lại!  

 

 

Ầm!  

 

 

Dòng khí nổ tung, hai người đồng thời bay ngược ra ngoài.  

 

 

Trong cơ thể Phong Vu Vũ khí huyết quay cuồng, Diệp Thanh Lam thì trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!  

 

 

Hai người đều ở cảnh giới Giới Chủ, một sơ kỳ một đỉnh phong!  

 

 

Chênh lệch quá lớn!  

 
 
Chương 2771: Uy hiếp trắng trợn!


 

Mười sư tỷ cắn răng trả lời.  

 

Khuôn mặt già nua của Phong Vu Vũ lạnh xuống: "Diệp Thanh Lam, cho dù bà có thiêu đốt tuổi thọ, có được ba đầu long mạch thì sao chứ?"  

 

Mùi máu tanh dâng trào, không chút do dự nhào tới như một con mãnh thú hồng hoang lao tới!  

 

"Vẫn chẳng phải là đối thủ của lão phu, để tôi đưa bà lên đường!"  

 

Nện một quyền xuống!  

 

Một kích toàn lực!  

 

Sắc mặt Diệp Thanh Lam ngưng trọng, ánh mắt trầm xuống, như đã quyết định điều gì đó.  

 

Năm ngón tay bà nắm lại, đáp lại một quyền!  

 

"Haha? Không biết tự lượng sức mình! Chết đi cho lão phu!"  

 

Mặt mũi Phong Vu Vũ trở nên dữ tợn.  

  Advertisement

Ông ta đã đoán được cảnh cánh tay Diệp Thanh Lam nổ tung, vô cùng thê thảm!  

 

Một giây sau.  

 

Cảnh tượng khiến người ta chấn động xuất hiện!  

 

Trong nháy mắt nắm đấm của hai người tiếp xúc.  

 

Ầm!  

 

Một tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên, thân thể Phong Vu Vũ như làm từ giấy dán, nổ tung ngay tại chỗ!  

 

Ông ta hóa thành một bãi sương máu, hoàn toàn biến mất!  

 

"Hít hà!"  

 

Tiếng hít ngược khí lạnh liên tục vang lên.  

 

Người nhà họ Phong kêu rên: "Lão tổ! Không!"  

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

Mọi người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.  

 

"Phong Vu Vũ chết rồi?"  

 

Sắc mặt đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan biến đổi!  

 

Thẩm Thiên Quân cũng nhìn Diệp Thanh Lam thật sâu!  

 

Sắc mặt Vạn Huyết Kiếm Chủ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Thanh Lam: "Bà ta dẫn nổ một đầu long mạch!"  

 

"Cái gì?"  

 

Mọi người sững sờ.  

 

Một kích giết chết Phong Vu Vũ của Diệp Thanh Lam quá mức chấn động.  

 

Bọn họ không ai để ý đến điểm này!  

 

Nhìn kỹ lại!  

 

Quả nhiên.  

 

Ba đầu long mạch sau lưng Diệp Thanh Lam giờ chỉ còn lại có hai!  

 

Trong hoàn cảnh lặng ngắt như tờ, giọng nói của Diệp Thanh Lam vang lên: "Còn có ai muốn ra tay không? Long mạch trên người tôi không nhiều!"  

 

"Nhưng vẫn còn hai long mạch, ít nhất có thể liều mạng với hai người cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong!"  

Ánh mắt bà đảo qua đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan, Thẩm Thiên Quân!  

 

 

...  

 

 

Uy hiếp!  

 

 

Uy hiếp trắng trợn!  

 

 

Đám Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan có điều kiêng kỵ.  

 

 

Đều tiếc mạng sống nên không dám ra tay!  

 
 
Chương 2772


 

 Hai mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, tràn ngập tơ máu: "Thẩm Thiên Quân, nhà họ Diệp với cậu không oán không thù!"  

 

"Nếu như cậu không có ý định với con trai của tôi, tôi cũng sẽ không đối địch với cậu!"  

 

Thẩm Thiên Quân cười đầy nghiền ngẫm: "Tôi nghĩ bà đang hiểu lầm rồi, tôi không có bất kỳ hứng thú gì với con trai của bà".  

 

Diệp Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm.  

 

Giọng nói của Thẩm Thiên Quân tiếp tục truyền đến: "Tôi chỉ muốn long mạch trong cơ thể con trai bà mà thôi!"  

 

"Bà cố gắng nói chuyện với con trai của mình, bảo cậu ta quỳ gối trước mặt tôi, hai tay dâng lên long mạch!"  

 

"Tôi sẽ cân nhắc tha cho cậu ta một mạng, sao hả?"  

 

Tạch!  

 

Diệp Thanh Lam phun ra hai chữ: "Nằm mơ!"  

 

"Ồ".  

 

Chữ "Ồ" trong miệng Thẩm Thiên Quân vừa dứt.  

 

Hắn ta lập tức xuất hiện trước người Diệp Thanh Lam: "Rượu mời không uống, vậy bà đi uống rượu phạt đi!"  

 

Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại!  

 

Tốc độ quá nhanh!  

 

Bà chợt phản ứng lại, long mạch ngưng tụ, chuẩn bị liều chết với Thẩm Thiên Quân.  

 

"Muốn giết tôi? Bà đang nghĩ gì thế?"  

 

Mặt mũi Thẩm Thiên Quân tràn ngập nghiền ngẫm.  

 

Hắn ta duỗi tay, đè xuống phía Diệp Thanh Lam!  

 

Phụt!  

 

Một sức mạnh cực kỳ khủng bố nghiền ép xuống, Diệp Thanh Lam không có sức lực phản kháng.  

 

...  

 

Đầu gối bà hung hăng nện xuống sàn gạch, máu me be bét!  

 

Đồng thời, một tay Thẩm Thiên Quân tóm lấy Long Tích của Diệp Thanh Lam, nắm chặt một đầu long mạch!  

 

Ầm!  

 

Máu tươi bắn tung toé!  

 

Hắn ta cứ thế mạnh mẽ rút long mạch ra khỏi cơ thể Diệp Thanh Lam!  

 

"A..."  

 

Diệp Thanh Lam kêu lên thảm thiết, gương mặt xinh đẹp lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn thấy cảnh này thì tức sùi bọt mép: "Mẹ!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, đừng nên phân tâm!"  

 

"Hấp thu long mạch trước đã!"  

 

"Đù! Đù! Đù má!"  

 

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: "Còn tiếp tục như vậy nữa, mẹ tôi sẽ chết!"  

 

"Tháp nhỏ, tôi không hấp thu nữa, tôi muốn giết thằng chó này!"  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, hiện tại là thời khắc mấu chốt, bản tháp không đồng ý!"  

 

 

Một sức mạnh ập tới, ngăn cách tất cả cảm giác đối với bên ngoài của Diệp Bắc Minh!  

 

 

"Chủ mẫu!"  

 

 

Mười sư tỷ đỏ mắt, đang muốn xông lại.  

 

 

Diệp Thanh Lam gầm lên: "Không được qua đây, bảo vệ Minh Nhi không bị ảnh hưởng!"  

 

 

Thân thể mềm mại của mười vị sư tỷ run lên, rồi dừng lại.  

 
 
Chương 2773


 

Diệp Thanh Lam quỳ trên mặt đất, gắt gao cắn răng: "Thẩm Thiên Quân, cậu đừng hòng tổn thương đến con tôi!"  

 

"Hầy, tôi thật sự không muốn".  

 

Thẩm Thiên Quân thở dài: "Vì sao bà nhất định phải ép buộc tôi chứ?"  

 

Hắn ta nở nụ cười xán lạn, một tay khác bắt lấy long mạch thứ hai của Diệp Thanh Lam, thô bạo rút ra!  

 

"Long mạch đã mất hết rồi, bà còn cần Long Tích làm gì?"  

  Advertisement

"Phế đi thôi".  

 

Thẩm Thiên Quân lắc đầu.  

 

Một chưởng rơi xuống!  

 

Tiếng "răng rắc" giòn giã vang lên.  

  Advertisement

Long Tích của Diệp Thanh Lam đứt gãy.  

 

Một cơn đau nhức kịch liệt thấu tận tâm can truyền khắp toàn thân bà, toàn bộ thân thể đều co rút lại!  

 

Diệp Thanh Lam biến thành một người tàn phế, thê thảm ngã trên mặt đất.  

 

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét đầy thê lương vang vọng toàn bộ Tổng viện Giám sát: "Các người, tất cả các người, ai ai cũng đáng chết!"

Gầm gừ!  

 

Tiếng rồng ngâm từ trên đỉnh đầu vọng xuống, mọi người đều ngước đầu nhìn.  

 

Trước mắt bọn họ.  

 

Một bóng người giận dữ ngút trời lao nhanh như sao chổi xuống chỗ Thẩm Thiên Quân.  

 

Thẩm Thiên Quân lập tức quay đầu lại.  

 

Rầm!  

 

Ngực hắn ta đau đớn, bay phắt ra ngoài, trên đường bay hắn ta thấy một gương mặt cực kỳ phẫn nộ.  

 

Diệp Bắc Minh!  

 

‘Thằng nhóc này lại lao ra từ trong long mạch ư?’  

 

Thẩm Thiên Quân vừa bất ngờ vừa khiếp sợ: “Không thể nào, sao cậu ta có thể tổn thương mình?”  

 

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!  

 

Thẩm Thiên Quân rơi xuống đất, một đòn buộc phải lùi về sau bảy bước.  

 

Mỗi một bước của hắn ta đều để lại một dấu chân to tướng trên mặt đất.  

 

Rầm!  

 

“Tên này có thể đánh lui Thẩm Thiên Quân ư?”  

 

Ánh mắt bọn Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan đều đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh.  

 

Trong mắt họ là sự kinh ngạc xưa nay chưa từng có.  

 

“Mẹ!”  

 

Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Diệp Thanh Lam, đôi mắt anh đỏ ngầu.  

“Chủ mẫu!”  

 

 

Mười vị sư tỷ chạy lại đây.  

 

 

“Chủ nhân!”  

 

 

“Anh Diệp!”  

 

 

Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Hầu Tử và Trần Lê Y cũng chạy tới.  

 

 

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành khó coi: “Long tích bị phế, cột sống của chủ mẫu đã hóa thành bột phấn rồi!”  

 
 
Chương 2774: “Có thể giữ mạng!”


 

 “Tiểu sư đệ, mau dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm!”  

 

Các sư tỷ vô cùng lo lắng.  

 

Đan dược và Quỷ Môn Thập Tam Châm đều xuất thủ.  

 

Vết thương của Diệp Thanh Lam vẫn chưa chuyển biến tốt, sắc mặt lại càng tái hơn.  

 

Sự sống của bà như ngọn dầu hỏa trước cơn gió mạnh, có thể tắt bất cứ lúc nào.  

 

“Có chuyện gì thế?”  

 

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nhóc con, trước kia khi mẹ cậu sinh cậu đã chịu quá nhiều tổn thương rồi”.  

 

“Sau khi sinh hạ cậu lại mất nửa cái mạng!”  

 

“Lần trước khi bà trúng kiếm ý, tuy đã chữa trị trong Long Trì nhưng vẫn để lại di chứng”.  

  Advertisement

“Hôm nay, bà lại thiêu đốt sinh mệnh mình không tiếc tự bạo long mạch để giết địch!”  

 

“Sau đó long mạch trên người lại bị người ta rút thẳng ra ngoài, đánh nát long tích!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói liền một mạch rồi trầm mặc một lát.  

 

“Đừng nói là bà mà cho dù là cậu...”  

 

“Cậu có thể chịu đựng đến tận bây giờ không?”  

 

“Sinh mệnh của bà đã cạn kiệt rồi!”  

 

Mũi Diệp Bắc Minh hơi cay, giọng run run: “Mẹ!”  

 

Anh ôm chặt lấy Diệp Thanh Lam.  

 

Hơi thở của bà mong manh, có thể biến mất bất cứ lúc nào.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Phái nữ vốn yếu đuối nhưng làm mẹ mạnh mẽ hơn bất cứ ai!”  

 

“Nhóc con, lần này bổn tháp hết cách rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh phẫn nộ gào lên: “Tôi không tin!”  

 

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đệch mợ tôi không tin ông hết cách!”  

 

“Chắc chắn ông có cách nào đó, ông là tháp Càn Khôn Trấn Ngục không gì không làm được mà!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc không nói một lời.  

 

Lát sau, giọng tháp lại vang lên: “Nhóc con, bổn tháp có cách, nhưng mà...”  

 

“Không có nhưng mà!”  

 

Diệp Bắc Minh cắn răng nói: “Mẹ tôi đã làm cho tôi quá nhiều, nếu không thể cứu mẹ mình thì tôi tập võ để làm gì nữa?”  

 

“Tôi cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục ông làm gì?”  

 

“Tháp nhỏ, nếu không thể cứu mẹ mình, cả đời này tôi không thể nào tha thứ cho bản thân được!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, cậu nghĩ hay lắm!”  

 

“Cậu muốn cứu mẹ thì chỉ có một cách, đó là hiến tế tinh huyết của chính mình!”  

 

“Sự sống của cậu dồi dào sung túc, thiên phú còn vô cùng đáng sợ!”  

 

“Hơn nữa cậu còn hấp thụ long huyết, còn có huyết mạch Ma tộc nữa!”  

 

“Số mệnh của chính cậu cũng cực kỳ nghịch thiên, lấy tinh huyết của cậu dung nhập vào trong cơ thể của mẹ cậu!”  

“Có thể giữ mạng!”  

 

 

Diệp Bắc Minh vui vẻ nói: “Được!”  

 

 

Anh định ra tay cắt máu của mình để cứu người.  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát: “Từ đã!”  

 

 

“Nhóc à, cậu không biết hao tổn tinh huyết sẽ gây ra việc gì ư?”  

 

 

“Thiên phú của cậu, cảnh giới của cậu sẽ bị phế đó!”  

 
 
Chương 2775: “Tên sát thần ấy lại hiếu thảo vậy sao?”


 

 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Tại sao? Cậu sẽ thành kẻ tàn phế đấy!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tháp nhỏ, mẹ tôi đã từng là thiên kiêu chi nữ mở ra long tích!”  

 

“Bà biết rõ rằng sau khi sinh hạ tôi sẽ bị phế thiên phú!”  

 

“Ông đoán xem tại sao mẹ tôi vẫn sinh hạ tôi ra?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.  

 

Một lúc lâu sau ông ta mới hỏi: “Tại sao?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lại càng kiên định hơn: “Tháp nhỏ, ông không hiểu đâu!”  

 

“Ông là linh hồn của tháp, không phải là người! Nên vĩnh viễn ông cũng không hiểu được!”  

 

Nghe vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy kịch liệt: “Tôi là hồn của tháp ư? Tôi không phải là người ư?”  

 

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh nở một nụ cười dịu dàng: “Mẹ, con sẽ không để mẹ chết đâu!”  

 

“Mẹ đã ban cho con sinh mệnh này, giờ đây đã đến lúc con báo ân lại cho mẹ rồi!”  

 

Rầm!  

 

Mọi người kinh ngạc phát hiện trên người Diệp Bắc Minh phủ đầy làn sương máu.  

 

Màn sương máu ấy ngưng tụ rồi chui vào trong cơ thể Diệp Thanh Lam.  

 

Thiên Nhận Băng hoảng sợ: “Tiểu sư đệ, đệ định làm gì thế?”  

 

Tiểu Độc Tiên bật thốt: “Không ổn, tiểu sư đệ dùng chính tinh huyết của mình để cứu chủ mẫu!”  

 

“Cái gì?”  

 

Mọi người ngơ ngác.  

 

Mắt Hầu Tử đỏ bừng: “Khốn nạn! Tuy rằng tôi tu võ chưa được bao năm, nhưng cũng biết tinh huyết chẳng khác nào tính mạng của người tu võ!”  

 

“Nếu anh Diệp đưa tinh huyết cho dì Diệp, vậy chẳng phải anh Diệp sẽ...”  

 

“Chủ nhân!”  

 

Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Trần Lê Y đau xót.  

 

Tất cả đều ngỡ ngàng.  

 

“Tiểu sư đệ, dừng tay!”  

 

Lạc Khuynh Thành quát khẽ: “Em tự phế bản thân như vậy à!”  

 

Mười vị sư tỷ ra tay ngăn cản Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh hét lên: “Tất cả đều tránh ra cho tôi!”  

 

Một luồng ma khí cuồn cuộn trào dâng đẩy mọi người ra xa.  

 

Đằng xa, có người đã chú ý tới ồn ào bên này rồi.  

 

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao, Đạm Đài U Nguyệt.  

 

Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn.  

 

Lão tổ Đế tộc, Đế Giang, Đế Khuyết, Đế Khởi La.  

 

Và các thế lực khác ở đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La và đại lục Linh Cốt đều nhìn qua.  

 

“Cái gì? Cậu ta định dùng mạng của mình để đổi mạng của mẹ mình ư?”  

 

“Tên sát thần ấy lại hiếu thảo vậy sao?”  

“Tên giết người không chớp mắt này lại chẳng phải kẻ máu lạnh à?”  

 

 

“Nếu đổi lại là bản thân chúng ta, chúng ta có hy sinh mạng của bản thân để cứu mẹ mình không?”  

 

 

Vô số người xúc động không dám nhìn nhận thẳng thắn vấn đề này.  

 

 

Thậm chí có người còn ứa nước mắt.  

 

 

Vạn Huyết Kiếm Chủ hơi hoảng hốt.  

 

 

Phó Thương Long nhướng mày, im lặng không nói lời nào.  

 
 
Chương 2776: Cảnh giới Địa Huyền?”


“Huhuhu, Huyết Thí Thiên ông thật máu lạnh!”  

 

 

Phu nhân Hợp Hoan làm bộ đa sầu đa cảm: “Tôi đây đã bị cậu ta làm cảm động rồi, cậu Thẩm này, hay là cậu tha cho cậu ta một mạng đi!”  

 

“Tôi sẽ cho cậu ta làm con nuôi của mình, cả đời hầu hạ tôi!”  

 

Huyết Thí Thiên lạnh run: “Tôi nhớ rõ vài đứa con nuôi bà nhận trước kia, cuối cùng đều bị công pháp của bà hút khô rồi nhỉ?”  

 

Thẩm Thiên Quân lạnh lùng nói: “Hahaha, tôi chưa từng để cậu ta vào mặt, vậy tại sao phải tha cho cậu ta một mạng chứ?”  

 

“Các người muốn làm gì thì làm, mục tiêu của tôi trước giờ đều không phải là cậu ta!”  

 

Hắn ta không thèm đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh nữa.  

 

Hắn ta chuyển mắt nhìn về bầu trời cao trăm mét kia.  

 

Sau khi Diệp Bắc Minh tách những long mạch còn thừa, những long mạch ấy lại thành vật vô chủ.  

 

Xoạt!  

 

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hai mươi mấy long mạch trên bầu trời kia.  

 

Ngay sau đó.  

 

Thẩm Thiên Quân bước ra nhảy vào trong long mạch.  

 

Dưới ánh mắt của vô số người, long tích sau lưng hắn ta sáng rực rỡ, rồi hút long mạch vào trong long tích.  

 

Một bên khác.  

 

Tinh huyết của Diệp Bắc Minh giảm nhanh như gió thổi.  

 

Diệp Thanh Lam mở to mắt: “Minh Nhi...”  

 

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh rất kích động.  

 

Anh có thể cảm nhận được sự sống của mẹ mình đang dần khôi phục.  

 

Diệp Thanh Lam cũng phát hiện Diệp Bắc Minh dùng tinh huyết để cứu mình.  

 

Bà biến sắc: “Minh Nhi, con đang làm gì thế?”  

 

“Mau dừng tay lại!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh rất kiên định, anh im lặng không nói lời nào.  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục chuyển tinh huyết của mình vào trong cơ thể Diệp Thanh Lam.  

 

Huyết mạch của anh rất nghịch thiên nên tình trạng của bà nhanh chóng khôi phục lại.  

 

Cùng lúc đó, trên bầu trời vang vọng không dứt tiếng rồng ngâm.  

 

“Một con!”  

 

“Hai con!”  

 

“Ba con...”  

 

“...”  

 

“Bảy con...”  

 

“Tám con...”  

 

“...”  

 

“Mười con!”  

 

“Mười một con!”  

 

“Mười hai con!”  

 

“Mười ba con!”  

 

Lúc này, khí tức Thẩm Thiên Quân quay cuồng.  

 

Mười ba long mạch đã bị Thẩm Thiên Quân hấp thu trong một lần.  

 

Ầm!  

 

Một luồng khí tức cuồn cuộn bùng nổ.  

 

Khí thế của Thẩm Thiên Quân như nước lũ vỡ đê, nó tăng vọt không ngừng nghỉ.  

 

Vào thời khắc đó.  

 

Khí thế Thẩm Thiên Quân càng lúc càng dồi dào.  

 

Khí thế ấy mau chóng phá vỡ điểm giới hạn của hắn ta.  

“Ôi!”  

 

 

Vạn Huyết Kiếm Chủ kinh hãi: “Thẩm Thiên Quân đột phá rồi!”  

 

 

Phó Thương Long trừng to mắt: “Cảnh giới Địa Huyền, hắn ta đã đột phá từ cảnh giới Chân Huyền đến cảnh giới Địa Huyền rồi!”  

 

 

“Cảnh giới Chân Huyền? Cảnh giới Địa Huyền?”  

 

 

Hàng trăm nghìn người tu võ ở đây ngơ ngác.  

 

 

Chín mươi phần trăm người ở đây chưa từng nghe nói về cảnh giới đó.  

 
 
Chương 2777: “Cảnh giới Chân Linh!”


 

Lúc này, Thẩm Thiên Quân đã trở thành nhân vật chính của thế giới.  

 

Hàng trăm con mắt đều dán chặt vào Thẩm Thiên Quân.  

 

Còn Diệp Bắc Minh đều bị mọi người bỏ qua một bên.  

 

Một tên tàn phế thì còn làm được gì nữa?  

 

“Long mạch thứ mười bốn!”  

 

Quỷ mẫu Bạch Liên đã biến sắc, giọng hơi run.  

 

“Mười lăm con!”  

 

“Mười sáu con!”  

 

“...”  

 

“Hai mươi con!”  

 

“Hai mươi một con!”  

 

“Hai mươi hai con!”  

 

“Trời ơi...”  

 

Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long và Huyết Thí Thiên vô cùng khó tin: “Hấp thu một lần nhiều long mạch như vậy mà hắn ta không sợ khiến mình nổ tung à?”  

 

Quỷ mẫu Bạch Liên đăm chiêu: “Hắn ta rất thông minh, cố ý lợi dụng sức mạnh của long mạch để tiến vào cảnh giới cao hơn!”  

 

Vừa dứt lời.  

 

Long mạch thứ hai mươi ba đã bị Thẩm Thiên Quân dung hợp.  

 

“Ầm!”  

 

Ngay sau đó, một luồng khí tức hùng mạnh hơn bùng nổ.  

 

Đột phá!  

 

Mí mắt bọn họ run lên: “Cảnh giới Thiên Huyền!”  

 

“Cảnh giới Chân Huyền, cảnh giới Địa Huyền và cảnh giới Thiên Huyền!”  

 

Cơ thể phu nhân Hợp Hoan run rẩy, kích động đến mức đùi run lên: “Hắn ta tăng một lần tận hai cảnh giới lớn ư?”  

 

“Đây là yêu nghiệt phương nào thế? Đã có thể sánh ngang với truyền nhân của Thánh Tông ở Thánh Vực rồi đó!”  

 

Hàng trăm người tu võ ở đây đều hít thở không thông.  

 

Bọn họ nín thở nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Quân trên trời cao.  

 

Cảnh giới Chân Huyền.  

 

Cảnh giới Địa Huyền.  

 

Cảnh giới Thiên Huyền.  

 

Nghe thật khí phách làm sao.  

 

Vừa nghe đã biết hơn xa Giới Vương, Giới Chủ rồi.  

 

Đế Khởi La nhìn về phía Đế Vô Danh: “Lão tổ tông ơi, cảnh giới Thiên Huyền là gì thế?”  

 

Cơ thể Đế Vô Danh khẽ run: “Cảnh giới Giới Chủ đã là cảnh giới cao nhất ở thế giới Cao Võ!”  

 

“Sau khi phá giới sẽ có tên là cảnh giới Chân Huyền!”  

 

“Trên Chân Huyền sẽ là Địa Huyền!”  

 

“Còn trên cả Địa Huyền chính là cảnh giới Thiên Huyền!”  

 

Gương mặt Đế Khởi La đỏ bừng: “Hả? Hắn ta còn cao hơn Giới Chủ ba cảnh giới lớn ư?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Đế Vô Danh gật đầu.  

 

Đế Khởi La hỏi tiếp: “Còn trên cảnh giới Thiên Huyền thì sao ạ?”  

 

Đế Vô Danh lắc đầu: “Cảnh giới Chân Linh!”  

“Chân Linh ư?”  

 

 

Cơ thể mềm mại của Đế Khởi La khiếp sợ, lại hỏi tiếp như tóm được cái gì: “Cảnh giới Chân Linh là gì thế ạ?”  

 

 

Đế Vô Danh nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Quân không dời mắt: “Cảnh giới Chân Linh ở Thánh Vực cũng là người tu võ đứng hàng đầu đó!”  

 

 

“Trước khi Đế tộc chúng ta bị trục xuất khỏi Thánh Vực còn có một vị lão tổ cảnh giới Chân Linh tọa trấn!”  

 

 

“Bây giờ, hầy...”  

 

 

Một tiếng thở dài tiếc nuối.  

 
 
Chương 2778: Sao lại to gan thế!’


 Trên bầu trời Tổng viện Giám Sát mây đen tụ tập, một tia chớp giáng xuống chỗ Thẩm Thiên Quân.  

 

 

“Thiên Kiếp!”  

 

Người tu võ ở đây tái mét mặt mày.  

 

Thẩm Thiên Quân cười ngạo mạn, chủ động nhảy vào trong thiên kiếp.  

 

Một tiếng sau, thiên kiếp biến mất.  

 

Chỉ còn lại Thẩm Thiên Quân thong dong bước ra khỏi tia chớp ấy, hắn ta đã độ kiếp thành công.  

  Advertisement

Cùng lúc đó, tinh huyết của Diệp Bắc Minh đã tiêu tan.  

 

Tuy rằng Diệp Thanh Lam vẫn yếu như trước nhưng đã vượt qua cơn nguy hiểm.  

 

“Thật may quá!”  

 

“Chủ mẫu không sao hết!”  

 

Mười vị sư tỷ vui vẻ bật khóc.  

  Advertisement

Hầu Tử đỏ mắt bước tới nói: “Anh Diệp, anh không sao chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh yếu ớt lắc đầu: “Tôi không sao”.  

 

Nhưng không một ai chú ý bọn họ.  

 

Dù sao giờ Thẩm Thiên Quân mới là người nổi bật nhất.  

 

Vạn Huyết Kiếm Chủ bước lên chúc mừng: “Chúc mừng cậu Thẩm ạ!”  

 

Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan hoàn hồn lại.  

 

Lòng thầm mắng: ‘Đồ cáo già, nhanh miệng thật đấy!’  

 

Bọn họ sợ chậm chân bèn tiến lên cúi đầu: “Chúc mừng cậu Thẩm!”  

 

Ban đầu, Thẩm Thiên Quân là cảnh giới Chân Huyền sơ kỳ còn bọn họ là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong.  

 

Thực lực hai bên chỉ cách một bước, chênh lệch không quá lớn.  

 

Nhưng bây giờ.  

 

Bọn họ đã cách biệt ba cảnh giới lớn.  

 

Thẩm Thiên Quân không thèm nhìn bọn họ, chỉ hờ hững nhìn Diệp Bắc Minh: “Ranh con, hiếu thảo thật đấy!”  

 

“Bây giờ thì mau quỳ xuống dưới chân tôi đi!”  

 

“Sau khi lấy hết long mạch trong cơ thể cậu, tôi cam đoan sẽ không làm tổn thương một ai có quan hệ với cậu!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, định bụng nói gì đó.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Hầu Tử chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, mày giả vờ cái quần á!”  

 

“Nếu chẳng phải mày cướp long mạch của anh Diệp thì anh Diệp nhà tao chém mày chết ngắc rồi!”  

 

“Bảo anh Diệp quỳ xuống dưới chân mày hả? Con mẹ mày xứng à?”  

 

“Cho mày một cơ hội, mau cút xuống quỳ gối dưới chân anh Diệp đi!”  

 

Hầu Tử hét to tiếp: “Nếu không, anh Diệp nhà tao sẽ cho mày muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”  

 

Ôi!  

 

Cả Tổng viện Giám Sát yên lặng đến đáng sợ, thời gian như ngừng trôi.  

 

Hàng trăm ánh mắt đều tập trung vào người Hầu Tử.  

 

Đến cả Diệp Bắc Minh cũng sửng sốt: “Hầu Tử?”  

 

Mắt Hầu Tử đỏ ngầu, nhếch mép cười nói: “Anh Diệp, đằng nào cũng chết mà!”

“Cho hắn ta biết thế nào là lòng nhiệt huyết của Hoa tộc chúng ta!”  

 

“Con mẹ nó, tinh hoa đất nước dùng trên người tên ác độc này thật thích hợp!”  

Hàng trăm người sợ vỡ mật.  

 

 

‘Thằng nhãi này là ai? Sao lại to gan thế!’  

 

 

‘Không hổ là người bên cạnh Diệp Bắc Minh, điên giống hệt cậu ta!’  

 

 

Mọi người đều kinh hãi nghĩ thầm.  

 

 

Cả đám không dám thở mạnh, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.  

 

 

“Hahahaha!”  
 
Chương 2779: “Đồ mặt dày!”


 “Đến khi đó để tao xem thử miệng chúng mày có còn cứng vậy không!”  

 

 

Rồi hắn ta vung tay định tóm lấy Diệp Bắc Minh và Hầu Tử.  

 

Một luồng lực lượng không cách nào cản bước ập tới.  

 

Đùng!  

 

Những người tu võ gần đó bị luồng áp lực đó đè ép buộc phải quỳ xuống.  

 

Ngay tại khoảnh khắc mành chỉ treo chuông ấy.  

  Advertisement

“Từ đã!”  

 

Một cô gái cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh là chồng tương lai của tôi!”  

 

“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám bắt nạt người ta à? Đã hỏi ý bổn công chúa chưa?”  

 

Hàng trăm người ở đây sửng sốt.  

 

Bọn họ quay đều nhìn về phía giọng nói truyền tới.  

 

Trước mắt bọn họ.  

 

Một cô gái mảnh khảnh mặc đồ đen xuất hiện, bên cạnh cô gái đó là một ông lão mặc đồ đen toát ra khí tức như tới từ vực sâu.  

 

Cô gái áo đen nói: “Lão Dạ, đánh vỡ đan điền của hắn ta, rồi đập nát cái miệng đó nữa!”  

 

Ông lão áo đen cung kính nói: “Vâng, công chúa!”  

 

Rồi lão ta tung một chưởng về phía Thẩm Thiên Quân.  

 

Thẩm Thiên Quân hừ nói: “Xen vào chuyện của người khác, chán sống!”  

 

Hai mươi mấy long mạch sau lưng quay cuồng, một luồng khí tức vô địch tỏa ra.  

 

Rầm!  

 

Một tiếng vang nặng nề vang lên, Thẩm Thiên Quân bay ra ngoài như con chó chết.  

 

Thiếu nữ mặc áo đen cười ngọt ngào rồi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh: “Chồng yêu, tên này đã tàn phế một nửa rồi!”  

 

“Cho anh xử đó!”  

 

“Chồng ơi?”  

 

Mắt Diệp Thanh Lam sáng rực: “Minh Nhi, chuyện khi nào thế?”  

 

“Chủ mẫu, đừng tin cô ta, cô ta đang nói hưu nói vượn đó!”  

 

Ánh mắt mười vị sư tỷ đầy địch ý, cảnh giác nhìn thiếu nữ mặc áo đen kia: “Ma nữ, cô là ai hả?”  

 

Thiếu nữ mặc áo đen mỉm cười: “Anh ấy là chồng tôi, tôi là vợ của anh ấy!”  

 

“Các người nói xem tôi là ai?”  

 

Lúc nói chuyện, cô ta còn chủ động sáp lại người Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta ôm tay anh, đầu tựa trên vai anh.  

 

“Buông tay! Buông tay!”  

 

Vương Như Yên nhướng mày, gỡ tay của thiếu nữ mặc áo đen kia kia xuống: “Không được tới gần tiểu sư đệ!”  

 

Ông lão áo đen quát: “Dám động vào công chúa à?”  

 

Khi lão ta định ra tay.  

 

Thiếu nữ mặc áo đen khẽ nói: “Lão Dạ, dừng tay!”  

 

“Đây là chiến tranh giữa phụ nữ chúng tôi, tôi muốn dùng sức quyến rũ của mình chính phục chồng tôi!”  

 

“Vâng!”  

 

Lão Dạ cung kính trả lời, lùi qua một bên.  

Khương Tử Cơ nghiến răng: “Đồ mặt dày!”  

 

 

Hoàng hậu Hồng Đào khẽ nói: “Khi nào tiểu sư đệ là chồng của cô thế?”  

 

 

“Ma nữ, cô đừng nói lung tung!”  

 

 

“Tất cả mọi người đều nhìn thấy đó, cô đây là làm vấy bẩn sự trong sạch của tiểu sư đệ!”  

 

 

Mười vị sư tỷ đứng chắn trước người Diệp Bắc Minh tách thiếu nữ mặc áo đen ra.  

 

 

Mười một người phụ nữ cãi nhau ầm ĩ.  
 
Chương 2780: Sao không bình tĩnh tiếp đi!”


 Diệp Thanh Lam sửng sốt, đi tới bên cạnh Diệp Bắc Minh hỏi: “Minh Nhi, con giỏi thật đó!”  

 

 

“Cô gái này mẹ thích, nếu được thì mẹ cũng không ngại bên cạnh con có nhiều phụ nữ đâu”.  

 

Diệp Bắc Minh nhức đầu nói: “Mẹ, mẹ không ngại nhưng con ngại!”  

 

“Vả lại...”  

 

Sát ý trên mặt ngưng tụ, nhìn về Thẩm Thiên Quân như con chó chết kia: “Kẻ làm hại mình còn chưa chết thì nào có tâm trạng suy nghĩ này nọ!”  

 

Anh bước ra, thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt Thẩm Thiên Quân.  

 

Anh tặng hắn ta một cú tát trời giáng.  

  Advertisement

Chát!  

 

Thẩm Thiên Quân lại bay ra như chó chết.  

 

Hắn ta vừa mới đứng dậy thì bàn tay thứ hai đã ập tới.  

 

Một cảm giác uất ức ụp về.  

 

Thẩm Thiên Quân quát lên như con chó điên: “Diệp Bắc Minh, cậu có dám đợi tôi khôi phục rồi đối chiến công bằng không?”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đối chiến công bằng à?”  

 

“Mắc gì tôi phải đối chiến công bằng với anh?”  

 

“Anh hơn tôi mười cảnh giới lớn, mà còn bảo tôi chiến đấu công bằng với anh à?”  

 

“Anh câm mẹ mồm đi! Tôi đây chỉ muốn hành hạ anh đến chết thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh tóm lấy long mạch trên người Thẩm Thiên Quân rồi mạnh mẽ xé xuống.  

 

“Á...”, Thẩm Thiên Quân không thể chịu đựng được sự đau đớn ấy, hắn ta hét lên từng tiếng la thảm thiết.  

 

Diệp Bắc Minh hét to: “Vừa rồi khi xuống tay với mẹ tôi, chẳng phải anh bình tĩnh lắm à?”  

 

“Thế nào? Sao không bình tĩnh tiếp đi!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh vô cùng: “Trong cơ thể anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”

“Tôi sẽ rút từng cái từng cái một ra, từ từ tận hưởng đi!”  

 

Thẩm Thiên Quân run rẩy hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”  

 

Đây mới là con đầu tiên thôi mà hắn ta đã đau đớn thế rồi.  

 

Nếu hai mươi mấy long mạch bị tước ra khỏi cơ thể vậy chẳng phải hắn ta sẽ chết vì đau sao?  

 

“Đừng mà...”  

 

Giọng Thẩm Thiên Quân run rẩy.  

 

Năm ngón tay Diệp Bắc Minh tóm chặt lấy long mạch thứ hai.  

 

Xoạt xoạt!  

 

Máu tươi bắn ra.  

 

“Á!”  

 

Thẩm Thiên Quân tru tréo như sói tru.  

 

Xẹt!  

 

Con thứ ba!  

 

Xẹt!  

 

Con thứ tư!  

 

“Đừng mà, giết tôi đi! Cậu giết tôi đi!”  

 

Thẩm Thiên Quân giãy dụa kịch liệt vì đau đớn.  

 

Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, tròng mắt như sắp nứt ra.  

 

Diệp Bắc Minh trông hệt như thần chết bóp cổ Thẩm Thiên Quân: “Đừng vội! Từ từ sẽ tới thôi, anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”  

 

Anh ta đưa tay tới.  

 

“Cậu...”  

 

Thẩm Thiên Quân sợ hãi.  

 

Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Đồ khốn nạn kia, mau buông đồ đệ tôi ra!”  

Ngay sau đó.  

 

 

Một luồng sát ý hung tàn ập tới, một bóng người già nua xuất hiện, tung chưởng về phía Diệp Bắc Minh.  

 

 

Ông lão áo đen nhanh chóng ra tay đỡ đòn cho anh.  

 

 

Ầm!  

 

 

Hai chưởng va vào nhau, một người tóm lấy Diệp Bắc Minh, một người tóm lấy Thẩm Thiên Quân.  

 

 

Cả hai đều lùi về phía sau.  
 
Chương 2781: “Đồ nhi, có chuyện gì thế?”


 

 Thẩm Thiên Quân thấy người nọ thì mừng rớt nước mắt: “Sư phụ, cứu con, mau cứu con với!”  

 

“Đan điền của con bị lão già kia đánh nát, kinh mạch trên người cũng đứt đoạn cả rồi!”  

 

Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, nhìn Diệp Bắc Minh như một con chó điên: “Nếu không thì sao tên oắt con đó nào dám đối xử với con như vậy!”  

 

Người vừa tới chính là Vương Quá Giang.  

 

Đám người Hạ Bội Cúc từ trên trời đáp xuống.  

 

Thiếu nữ mặc áo đen híp mắt: “Sao bọn kia lại đến đây!”  

 

Vương Quá Giang lấy ra vài viên đan dược màu đỏ: “Đồ nhi, ăn nó đi!”  

 

Thẩm Thiên Quân nuốt chúng vào, kinh mạch trên người từ từ khôi phục lại.  

 

“Cảm ơn sư phụ ạ!”  

 

Rồi hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt cực kỳ ác độc: “Đồ chó, cậu chờ đó cho tôi, chuyện này không để yên thế đâu!”  

 

Hạ Bội Cúc nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Tao biết mày, chính mày đã giết con tao!”  

 

“Chết đi!”  

 

Bà ta bỗng ra tay tấn công Diệp Bắc Minh.  

 

Lão già mặc áo bào màu đen tung chưởng đáp trả, Hạ Bội Cúc bị đánh bay ra ngoài.  

 

Nếu không nhờ Vương Quá Giang giúp một tay thì bà ta đã bị ông lão áo đen đó đánh chết rồi.  

 

“Phụt... ông!”  

 

Hạ Bội Cúc phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.  

 

Thiếu nữ mặc áo đen cười khẩy nói: “Mỏ to quá ta, bà thử động vào chồng tôi xem?”  

 

Mấy người Vương Quá Giang e dè nhìn ông lão áo bào đen kia.  

 

“Chồng hả?”  

 

“Chuyện gì thế?”  

 

Thẩm Thiên Quân vội vàng tường thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra một lần.  

 

Vương Quá Giang hơi dao động, lạnh lùng nhìn thiếu nữ mặc áo đen: “Công chúa Tu La, đây là chuyện của Nhân tộc, Tu La Tộc cũng muốn xía mũi vào à?”  

 

Thiếu nữ mặc áo đen cười khinh thường: “Tôi muốn xía mũi vào đó, ông làm gì được tôi?”  

 

“Cô!”  

 

Đám người Vương Quá Giang và Hạ Bội Cúc tức giận ngút trời.  

 

Nhưng lại chẳng làm gì được.  

 

Một người đàn ông trung niên truyền âm tới: “Lão Vương, làm sao bây giờ?”  

 

“Lão già áo bào đen này rất đáng sợ, mấy người chúng ta liên thủ chắc có thể giết được lão ta!”  

 

Hạ Bội Cúc giận dữ truyền âm tới: “Tôi đề nghị giết sạch tất cả! Thù của con tôi không thể không báo!”  

 

Vương Quá Giang truyền âm đáp lại: “Không được! Chúng ta liên thủ với nhau chắc là có thể giết lão già áo bào đen kia!”  

 

“Nhưng thiên hạ không có vách tường nào kín gió!”  

 

“Lỡ như đại quân của Tu La Vương tiến quân, mấy gia tộc chúng ta không cản được đâu!”  

 

Hạ Bội Cúc tức giận run người: “Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao? Con trai tôi đã bị tên chó đó giết chết!”  

 

“Trong tay cậu ta có thanh kiếm chúng ta cần, hơn nữa cậu ta còn là tàn dư của Thiên Ma Tộc!”  

 

Ánh mắt Vương Quá Giang lạnh như bằng: “Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn, về Thánh Vực trước rồi nói tiếp!”  

 

“Tên này không chạy được đâu!”  

 

Cả bọn thương lượng xong xuôi.  

 

Hạ Bội Cúc hung tợn liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ oắt con kia! Sư tỷ, anh em, bạn bè và cả mẹ của mày nữa, tao đã nhớ kỹ rồi!”  

 

“Tao thề phải để mày tận mắt chứng kiến bọn họ bị tra tấn, chết một cách thê thảm nhất!”  

 

“Chúng ta đi thôi!”  

 

Nói xong rồi xoay người rời đi.  

Ngay sau đó.  

 

 

Một giọng nói rét lạnh vang lên: “Từ đã!”  

 

 

Xoạt!  

 

 

Nháy mắt, mọi người đều tập trung nhìn vào Thẩm Thiên Quân.  

 

 

Bọn Vương Quá Giang và Hạ Bội Cúc đều nhìn vào Thẩm Thiên Quân.  

 

 

Vương Quá Giang nhíu mày: “Đồ nhi, có chuyện gì thế?”  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom