Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2782: “Tiểu sư đệ đừng mắc mưu hắn ta!”


 

Ôi!  

 

Tất cả mọi người sôi trào, đám đồng bàn luận xôn xao.  

 

“Cái này gọi là chiến đấu công bằng à?”  

 

“Cảnh giới Thiên Huyền đánh cảnh giới Thần Đế à?”  

 

“Cái này đúng là quá mặt dày mà...”  

 

Sắc mặt Vương Quá Giang thay đổi liên hồi: “Đồ nhi, con có chắc không thế?”  

  Advertisement

Thẩm Thiên Quân khẳng định chắc nịch: “Sư phụ, đan dược của người hiệu quả lắm”.  

 

“Kinh mạch và đan điền của con đã khôi phục một phần ba!”  

 

“Cảnh giới đã khôi phục đến cảnh giới Chân Huyền rồi!”  

 

Hắn ta cười nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cũng không biết, người nào đó có dám chiến đấu công bằng với tôi không nữa!”  

 

“Có lẽ cậu ta chỉ dám núp dưới váy phụ nữ thôi?”  

 

“Ha ha, đúng thế, nếu cậu ta không dám thì thôi bỏ đi!”  

 

“Vãi thật!”  

 

Hầu Tử không nhịn được bèn chửi ầm lên: “Đúng là đâm đao vào mông, mở rộng tầm mắt!”  

 

Thẩm Thiên Quân trêu chọc nói: “Không dám thì câm miệng lại, không có sức mà còn la lối om sòm có ích gì hả?”  

 

“Mày!”  

 

Hầu Tử tức suýt hộc máu.  

 

Vô số ánh mắt nhìn sang.  

 

Bọn họ đều nhìn vào Diệp Bắc Minh.  

 

Cẩn thận chú ý từ biểu cảm của anh.  

 

Đế Khởi La nuốt một ngụm nước miếng: “Lão tổ tông, ông nói cậu ta có đồng ý không?”  

 

Đế Vô Danh quả quyết lắc đầu nói: “Không thể nào, nếu đồng ý thì chính là tự sát!”  

 

Vương Chỉ Dao cắn răng nói: “Vừa rồi Diệp Bắc Minh dùng tinh huyết cứu mẹ, thực lực chắc chắn đã suy giảm rất mạnh!”  

 

“Trận chiến công bằng này vốn không hề công bằng!”  

 

Sắc mặt Hoa Côn Luân tăm tối: “Một chiêu này rất ác, nếu nhóc Diệp đồng ý thì chắc chắn sẽ đối mặt với cái chết!”  

 

“Nếu cậu ta không đồng ý thì mẹ mình suýt nữa bị người khác giết chết còn mình lại bị chế nhạo trước mặt hàng trăm nghìn người...”  

 

“Nếu có thể nhịn được thì sơ tâm võ đạo của người nọ sẽ bị phế!”  

 

Đạm Đài U Nguyệt nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Đừng đồng ý hắn ta!”  

 

Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Bọn họ rất mong anh đồng ý ứng chiến.  

 

Tên này chết trận luôn càng tốt.  

 

Nhưng chắc là Diệp Bắc Minh sẽ không đồng ý đâu.  

 

“Chồng ơi, đừng manh động!”  

 

Thiếu nữ mặc áo đen vội vàng nhắc nhở.  

 

Vương Như Yên giữ chặt tay Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, hắn ta đang cố ý khích tướng em đó!”  

 

“Đừng đồng ý hắn ta, tiểu sư đệ xin em đó, ngàn vạn lần đừng đồng ý...”  

 

Mấy sư tỷ cầu xin anh.  

“Tiểu sư đệ đừng mắc mưu hắn ta!”  

 

 

Lạc Khuynh Thành lắc đầu nói.  

 

 

Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Trần Lê Y đều nói: “Chủ nhân, các sư tỷ của cậu nói phải lắm!”  

 

 

Đến cả Diệp Thanh Lam kinh hãi run lên, hít sâu nói: “Minh Nhi, ngàn vạn lần đừng bị hắn ta khích tướng!”  

 

 

Anh nhìn vào ánh mắt của mọi người.  

 

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lại càng thêm kiên định.  

 
 
Chương 2783: Không chịu nổi một đòn!”


 

 Anh hít sâu rồi nói: “Mẹ, trận chiến này con phải đánh!”  

 

“Cái gì?”  

 

Không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người đều trừng to mắt.  

 

Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn quỷ.  

 

“Cậu đồng ý rồi sao?”  

 

Đến cả Thẩm Thiên Quân cũng phải ngẩn ngơ, bởi vì hắn ta cũng cảm thấy Diệp Bắc Minh sẽ không đồng ý.  

  Advertisement

Ai nào biết được chứ.  

 

Thế mà tên nhãi này đồng ý ứng chiến rồi?  

 

Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: “Nhóc à, cậu làm gì thế?”  

 

“Tinh huyết của cậu đã cạn sạch, bổn tháp không thể giúp cậu được nữa!”  

 

“Cho dù cậu thiêu đốt sinh mệnh thì tỷ lệ thắng hắn ta cũng rất thấp!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tháp nhỏ, tôi có lý do không thể không đồng ý!”  

 

Thứ nhất, mẹ anh suýt nữa đã chết dưới tay Thẩm Thiên Quân.  

 

Thù này không thể không báo.  

 

Thứ hai, trước mặt hàng trăm nghìn người, Thẩm Thiên Quân đã đưa ra lời khiêu chiến.  

 

Nếu anh không đồng ý, sơ tâm võ đạo sẽ bị tổn thương.  

 

Đời này sẽ khó lòng tiến tới cảnh giới xa hơn.  

 

Thứ ba, long mạch còn ở trên người hắn ta.  

 

Một khi Thẩm Thiên Quân rời đi, long mạch của thế giới Chân Võ phải làm sao đây?  

 

Cho dù là lý do gì đi chăng nữa.  

 

Trận chiến này anh cũng phải chiến.  

 

Diệp Bắc Minh đi thẳng đến võ đài của Tổng viện Giám Sát rồi bước lên đài: “Thẩm Thiên Quân, lên đây đánh nào!”  

 

Thẩm Thiên Quân nhếch miệng cười khẩy: “Đồ chó, là tự cậu dấn thân vào chỗ chết đó!”  

 

“Tôi thật không ngờ đó, ha ha ha ha... cậu đồng ý rồi?”  

 

Hạ Bội Cúc khàn giọng nói: “Thiên Quân, chỉ cần cậu giết chết cậu ta, tôi sẽ gả con gái mình cho cậu!”  

 

“Hạ tiền bối nói thật ư?”  

 

Mắt Thẩm Thiên Quân sáng ngời.  

 

Con gái của Hạ Bội Cúc được xưng là một trong mười tuyệt sắc giai nhân nhất Thánh Vực, nổi danh ngang với thánh nữ của Thánh Tông.  

 

Giết Diệp Bắc Minh rồi ôm mỹ nhân về nhà, vừa nghĩ đã thấy sướng người rồi.  

 

Hạ Bội Cúc trả lời chắc nịch: “Đúng vậy!”  

 

“Được!”

Thẩm Thiên Quân vô cùng kích động, quay người bước lên võ đài.  

 

Hắn ta không chút do dự, ngưng tụ chân nguyên lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như sao xẹt.  

 

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không hề có ý ra tay.  

 

Một tiếng nổ rung trời vang lên không chút chần chừ.  

 

Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài.  

 

Mười vị sư tỷ hét lên: “Tiểu sư đệ!”  

 

Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”  

 

“Anh Diệp!”  

“Chủ nhân!”  

 

 

Phía dưới võ đài truyền tới nhiều tiếng la hốt hoảng.  

 

 

“Ha ha ha! Không chịu nổi một đòn!”  

 

 

Thẩm Thiên Quân chế nhạo nói: “Chỉ có thế? Đồ chó này, cậu chỉ có thực lực vậy thôi à?”  

 

 

Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy, lau khô vết máu trên khóe miệng: “Tới đây đi!”  

 

 

“Cậu muốn chết thì để tôi cho cậu toại nguyện!”  

 
 
Chương 2784: “Đồ chó, cậu giả vờ cái gì?”


 

 Một đòn ấy như xé rách không gian như phá vỡ bầu trời.  

 

Rầm!  

 

Đòn đánh ấy hung ác nhắm ngay vào tim Diệp Bắc Minh.  

 

Ngực anh bị đấm đau dữ dội, cả người bay ngược ra ngoài rồi nện thẳng xuống đất, trái tim ngừng đập trong vòng một giây.  

 

Ngay sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn kiên cường đứng dậy: “Không ăn cơm à? Mạnh tay hơn chút đi!”  

  Advertisement

Thẩm Thiên Quân gào lên: “Vãi thật! Đồ oắt con, tại sao lại không ra tay?”  

 

“Hay là biết không phải là đối thủ của tôi nên mới cố tình không ra tay?”  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nhìn hắn ta như nhìn con kiến.  

 

Thẩm Thiên Quân thầm phiền não: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chết cho tôi!”  

 

Vút!  

  Advertisement

Rồi hắn ta xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh như sao xẹt.  

 

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!  

 

Hắn ta tung một lần mười quyền tất cả đều đấm thẳng vào người Diệp Bắc Minh.  

 

Lúc này.  

 

Diệp Bắc Minh đầm đìa máu tươi, hấp hối nói: “Được chưa? Sao lại không đánh chết tôi thế?”  

 

“Đây là thực lực của cảnh giới Chân Huyền à? Chỉ có thế!”  

 

Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn cười bảo: “Tôi còn tưởng tên nhóc đó có chuẩn bị gì chứ!”  

 

“Hóa ra là mạnh miệng, tưởng cậu ta chuẩn bị gì chứ!”  

 

“Vãi thật!”  

 

Thẩm Thiên Quân tóm lấy áo Diệp Bắc Minh.  

 

“Oắt con, cậu đã muốn chết đến vậy rồi để tôi cho cậu toại nguyện!”  

 

Hắn ta cười dữ tợn, bàn tay xuyên thấu ngực Diệp Bắc Minh bóp chặt trái tim anh.  

 

Một cảm giác tử vong truyền vào não Diệp Bắc Minh.  

 

“Minh Nhi!”  

 

“Tiểu sư đệ...”  

 

Dưới võ đài rộ lên những tiếng hô tuyệt vọng.  

 

Thẩm Thiên Quân điên cuồng hét: “Chó chết, tuyệt vọng không?”  

 

“Chết đi!”  

 

Năm ngón tay hắn ta nắm chặt, cố dùng sức bóp nát trái tim Diệp Bắc Minh.  

 

Ngay thời khắc đó, ma huyết trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi trào.  

 

Gầm gừ!  

 

Sau lưng Diệp Bắc Minh hiện lên một con ma long đen tuyền.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy nói: “Sức mạnh từ huyết mạch ư, ôi vãi đạn!”  

 

“Nhóc con, tôi biết tại sao cậu không ra tay rồi...”  

 

“Con mẹ cậu cần cảm giác cận kề cái chết này để kích hoạt sức mạnh huyết mạch Ma Hoàng!”  

 

Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.  

 

Trong mắt anh không chút cảm tình, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Quân: “Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!”  

 

Dứt lời, con ma long đen tuyền đằng sau ngưng tụ, luồng khí tức miệt thị vạn vật bùng nổ.  

“Cái gì thế?”  

 

 

Trái tim Thẩm Thiên Quân run rẩy, hoảng hốt nhìn con ma long bỗng nhiên toát ra.  

 

 

“Đồ chó, cậu giả vờ cái gì?”  

 

 

Giọng Thẩm Thiên Quân rét lạnh, năm ngón tay bóp mạnh.  

 

 

Hắn ta định bụng bóp nát trái tim Diệp Bắc Minh.  

 

 

Nhưng dù hắn ta dốc hết sức lực nhưng trái tim Diệp Bắc Minh vẫn rất kiên cố.  

 
 
Chương 2785: “Oắt con, rốt cuộc cậu là quái vật gì thế?”


 

Thẩm Thiên Quân kinh ngạc, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta.  

 

Xoẹt!  

 

Anh tóm lấy cánh tay Thẩm Thiên Quân rồi mạnh mẽ xé xuống.  

 

Rồi tiện tay vứt sang bên.  

 

Con ma long màu đen nuốt chửng nó.  

 

“Á!”  

 

Thẩm Thiên Quân kêu thảm thiết, cơn đau đớn ấy đã khiến hắn ta phát điên.  

 

Vương Quá Giang biến sắc: “Đồ đệ!”  

 

“Chuyện gì thế?”  

 

“Chẳng phải Diệp Bắc Minh sắp thua à? Sao lại trở mình rồi?”  

 

Lúc này, tất cả mọi người dưới võ đài đều ngơ ngác.  

 

Mí mắt Vạn Huyết Kiếm Chủ giật giật: “Khí tức của tên nhóc đó hơi sai!”  

 

Huyết Thí Thiên trâm ngâm nói: “Khí tức giết chóc, khát máu, tử vong!”  

 

Hai chân thiếu nữ mặc đồ đen mềm nhũn, đứng không vững: “Lão Dạ, chính là khí tức này...”  

 

“Minh Nhi!”  

 

“Tiểu sư đệ sắp thắng rồi!”  

 

Diệp Thanh Lam và mười vị sư tỷ kích động.  

 

Trên võ đài.  

 

Cả người Diệp Bắc Minh đẫm máu như bước ra từ trong địa ngục, anh âm u đi tới chỗ Thẩm Thiên Quân.  

 

“Oắt con, rốt cuộc cậu là quái vật gì thế?”  

 

Thẩm Thiên Quân cảm thấy rất bất an, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Thẩm Thiên Quân cắn chặt răng: "Mặc kệ cậu là quái vật gì, ông đây đã dung hợp hai mươi mấy long mạch!"  

 

"Bằng một tên cảnh giới Thần Đế nho nhỏ cậu mà cũng muốn nghịch thiên?"  

 

 

"Một tay của ông đây cũng có thể giết được cậu, đi chết đi cho tôi!"  

 

 

Thẩm Thiên Quân cố nén cơn đau nhức kịch liệt, tất cả sức mạnh của long mạch ngưng tụ lại một chỗ!  

 

 

Hắn ta giẫm chân thật mạnh, đấm một quyền thẳng về phía Diệp Bắc Minh!  

 

 

Ầm!  

 

 

Đài võ đạo chế tạo từ huyền thiết bị một chân này giẫm ra một vết nứt ghê người!  

 
 
Chương 2786: Ông đây muốn hành hạ đến chết!"


Tiếng nổ mạnh long trời lở đất vang lên, toàn bộ đài võ đạo chế tạo từ huyền thiết ầm ầm nổ tung.  

 

 

Như thiên thạch rơi xuống mặt đất, bắn lên bụi mù đầy trời!  

 

Dòng khí càn quét khắp nơi!  

 

"Phụt!"  

 

"A!"  

 

Từng đợt tiếng kêu thảm thiết truyền đến.  

 

Những người tu võ cách đài võ đạo quá gần đều bị dòng khí này đánh trúng.  

 

Thân thể bọn họ nổ tung, hóa thành từng đám sương máu!  

 

Thiếu nữ mặc áo đen quát khẽ: "Lão Dạ!"  

 

"Vâng, công chúa!"  

  Advertisement

Lão Dạ sải bước lên trước, che trước người đám Diệp Thanh Lam.  

 

Màn ánh sáng màu đen tràn ra, ngăn cả dòng khí bùng nổ!  

 

Những người tu võ khác không may mắn được như vậy, có gần một phần mười người tu võ tại đó ngã xuống!  

 

"Này... Lực lượng thật là mạnh mẽ!"  

 

"Hai mươi mấy đầu long mạch đồng thời bùng nổ, đài võ đạo huyền thiết cũng sụp đổ, Diệp Bắc Minh còn có thể sống sao?"  

 

"Sống? E rằng bị đánh đến mức chẳng còn cặn nữa rồi!"  

 

Vô số người hoảng sợ nhìn chằm chằm đài võ đạo vừa nổ!  

 

Chừng một phút sau, bụi mù đầy trời mới chậm rãi tản ra!  

 

"Hít hà! Trời ơi..."  

 

Tiếng kêu hoảng sợ muốn chết vang lên, ai nấy đều bị dọa đến như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài!  

 

Trái tim suýt chút nữa nổ tung!  

 

"Đụ mẹ!"  

 

"Thằng này..."  

 

Dưới đài võ đạo, mạch máu của mọi người nổi lên, đôi mắt đỏ bừng!  

 

Chỉ thấy.  

 

Trong đống phế tích của đài võ đạo!  

 

Diệp Bắc Minh lẳng lặng đứng ở nơi đó, một tay bắt lấy nắm đấm của Thẩm Thiên Quân!  

 

Sau lưng anh là một phần ba đài võ đạo không hề bị tổn hại.  

 

Hai phần còn lại của đài võ đạo bằng huyền thiết đã nổ tung!  

 

Nói cách khác, Diệp Bắc Minh dùng thân thể của mình chặn lại tất cả lực lượng của một kích này!  

 

"Cậu... Cậu... Cậu rốt cuộc là quái vật gì?"  

 

Con ngươi Thẩm Thiên Quân điên cuồng co rụt lại, giọng nói run rẩy.  

 

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: "Sát Thần!"  

 

Cổ tay anh khẽ xoay chuyển!  

 

Tiếng "răng rắc" giòn giã truyền tới, máu tươi tung toé!  

 

"Á!"  

 

Một cánh tay bị kéo xuống, Thẩm Thiên Quân tức giận gầm thét như một con thú dữ!  

 

Hắn ta trơ mắt nhìn cánh tay mình bị Ma Long cắn nuốt!  

 

Vương Quá Giang phản ứng lại đầu tiên, lập tức xông lên đài võ đạo.  

 

"Ông muốn làm gì?"  

 

Sắc mặt lão Dạ trầm xuống, ngăn cản Vương Quá Giang.  

 

Vương Quá Giang kiêng dè lão ta, trầm mặt quát: "Đồ nhi của tôi sắp chết rồi, tránh ra!"  

 

Lão Dạ cười lạnh: "Trên đài võ đạo phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!"  

 

"Ông!"  

 

Vương Quá Giang tức giận muốn mắng người, có điều không dám thật sự ra tay với lão quái vật Ma tộc này.  

 

Chỉ đành nhìn lên đài võ đạo: "Đồ nhi, mau nhận thua!"  

 

Nhận thua trên đài võ đạo sẽ ảnh hưởng tới sơ tâm võ đạo, nhưng giờ không chú ý được đến nhiều như vậy!  

 

Toàn thân Thẩm Thiên Quân run rẩy, hàm răng run rẩy há miệng: "Tôi nhận..."  

 

Diệp Bắc Minh bước đến trước người hắn ta, đấm ra một quyền vỡ mồm hắn ta: "Anh nói gì cơ? Tôi chưa nghe được?"  

 

Thẩm Thiên Quân bay ngược ra ngoài, máu me đầy mặt.  

 

Hắn ta muốn mở miệng, lại chỉ có thể phát ra âm thanh "A a a"!  

 

"Thằng chó đẻ, mày thật là độc ác!"  

 

Vương Quá Giang tức đến muốn nổ phổi, rít gào về phía đài võ đạo: "Cậu dám giết đồ nhi của tôi, lão phu sẽ làm cho cậu phải hối hận suốt đời!"  

 

Diệp Bắc Minh cười: "Giết hắn ta? Lợi cho hắn ta quá rồi!"  

 

Anh quát to: "Ông đây muốn hành hạ đến chết!"  

 

Tạch!  

 

Ánh mắt như tử thần rơi xuống người Thẩm Thiên Quân.  

 

Thẩm Thiên Quân bị dọa sợ, muốn bò xuống dưới đài võ đạo như một con sâu mềm.  

 

Lúc còn cách rìa đài võ đạo khoảng nửa mét, Thẩm Thiên Quân thấy được hi vọng sống sót!  

 

Thậm chí, nửa người trên của hắn ta đã leo ra ngoài đài võ đạo!  

 

Đột nhiên.  

 

Răng rắc!  

 

"Grào!"  

 

Thân thể Thẩm Thiên Quân bỗng căng ra.  

 

Diệp Bắc Minh dùng một chân đạp gãy bắp đùi của hắn ta, khiến hắn ta làm mọi cách vẫn không thể dịch thêm chút nào!  

Bị cố định chặt trên đài võ đạo!  

 

 

Sau lưng truyền đến giọng nói như tử thần: "Hành hạ đến chết đã bắt đầu rồi! Giống y như những gì anh đã đối xử với mẹ tôi!"  

 

 

"A a a..."  

 

 

Thẩm Thiên Quân nằm rạp trên mặt đất, muốn cầu xin tha thứ nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh "A a a a".  

 

 

Một giây sau.  

 

 

Diệp Bắc Minh nắm lấy long mạch trong cơ thể Thẩm Thiên Quân, dứt khoát kéo ra ngoài!  

 
 
Chương 2787: Sắc mặt bà khẽ thay đổi!


Diệp Bắc Minh không dừng lại, mạnh mẽ xé ra suốt hai mươi mấy đầu long mạch!  

 

 

Thẩm Thiên Quân đau đến ngất đi, ngân châm trong tay Diệp Bắc Minh rơi xuống.  

 

Làm hắn ta duy trì tỉnh táo!  

 

"Tên này... Thật sự là Sát Thần..."  

 

"Hít hà..."  

  Advertisement

Dưới đài võ đạo, hàm răng ai nấy cũng run cầm cập, trong lòng tràn ngập sợ hãi!  

 

"Nhớ kỹ, tuyệt đối vĩnh viễn không được đắc tội Diệp Bắc Minh!"  

 

"Sau này, gặp phải người nhà họ Diệp thì nhớ đi đường vòng cho tôi!"  

 

"Thấy người nhà họ Diệp nhớ phải khách sáo chút!"  

  Advertisement

"Ngàn vạn lần đừng nên đắc tội tên Sát Thần này!"  

 

Một vài lão già sợ hãi, cảnh cáo người của thế lực sau lưng mình.  

 

Dưới ánh mắt hoảng sợ của vô số người, Diệp Bắc Minh đập nát từng tấc cột sống của Thẩm Thiên Quân!  

 

Cuối cùng, trong ánh mắt sợ hãi của hắn ta!  

 

Anh giơ chân, mạnh mẽ giẫm nổ tung đầu hắn ta!  

 

Vù!  

 

Sau lưng anh, Ma Long màu đen gào thét, hấp thu máu tươi của Thẩm Thiên Quân!  

 

Diệp Bắc Minh điên cuồng hét lên: "Tuyệt!"  

 

Nhưng vào đúng lúc này.  

 

"Tuyệt?"  

 

Một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Ma tộc chính là Ma tộc!"  

 

"Máu lạnh vô tình, lấy giết chóc làm niềm vui?"  

 

"Năm đó vây quét Thiên Ma tộc quả nhiên là quyết định chính xác!"  

 

...  

 

...  

 

Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, trên không trung xuất hiện hơn mười bóng dáng.  

 

Nam nữ già trẻ đều có!  

 

Uy áp vô thượng đè xuống dưới, khiến hô hấp của mọi người đều trở nên cực kỳ khó khăn!  

 

Trong nhóm người này.  

 

Có hai người là bắt mắt nhất!  

 

Một thanh niên đứng chắp tay sau lưng, rất giống quý tộc Thiên Hoàng!  

 

Một cô gái cực kỳ xinh đẹp chớp chớp đôi mắt, tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.  

Khoảnh khắc Diệp Thanh Lam nhìn thấy cô gái này, sắc mặt bà khẽ thay đổi!  

 

 

Vương Quá Giang nhìn thấy đám người này thì lập tức trở nên cực kì cung kính: "Đại nhân, kẻ này tên là Diệp Bắc Minh, là đời sau của tên Diệp Phá Thiên kia!"  

 

 

"Cậu ta không những giết người của gia tộc tôi, vừa rồi còn hành hạ đến chết đồ nhi của tôi!"  

 

 

"Thủ đoạn của kẻ này hung tàn, trong cơ thể còn có huyết mạch của Thiên Ma tộc, hôm nay nếu cậu ta không chết, e rằng hậu quả khó mà lường được!"  

 

 

Sắc mặt của một lão già mặc áo bào xanh trở nên lạnh lùng: "Lão phu đã thấy hết rồi!"  

 

 

Ánh mắt lão ta rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu đã biết bản thân mình làm sai điều gì chưa?"  
 
Chương 2788: "Chao ôi, cháu chính là tổ tông của ta mà!"


"Nhưng biểu hiện hôm nay của cậu thật sự quá khiến chúng tôi thất vọng!"  

 

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: "Các người là cái thá gì?"  

 

"Hoa tộc đã làm gì, nhà họ Diệp đã làm gì, mà đến phiên các người bàn luận đúng sai?"  

 

"Làm càn!"  

 

Lão già mặc áo bào xanh lạnh giọng quát, duỗi một bàn tay khô héo ra, đè xuống: "Thứ trẻ con còn hôi sữa, quỳ xuống cho lão phu!"  

  Advertisement

"Mẹ nhà ông!"  

 

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Thế giới Cao Võ không phải là nơi mà các người có thể tới, cút về đi!"  

 

"Mày nói cái gì cơ?"  

 

Lão già áo bào xanh tức giận trừng to mắt.  

  Advertisement

Lực lượng nơi bàn tay càng mạnh thêm ba phần: "Muốn chết!"  

 

Xoẹt!  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!  

 

Lão già mặc áo bào xanh cười lạnh: "Hừ, còn dám đánh trả? Không biết tự lượng sức mình!"  

 

Lão ta tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như muốn bóp nát nó!  

 

Răng rắc!  

 

"Á!"  

 

Lão già áo bào xanh kêu lên, bàn tay kia thế mà ầm ầm nổ tung, hóa thành một đám sương máu!  

 

"Mày... chờ chút đã, thanh kiếm này là!"  

 

Lão ta giật nảy cả mình: "Đây là thanh Ma Kiếm kia!"  

 

Những người cùng xuất hiện còn lại cũng chợt phản ứng lại, ánh mắt sôi nổi rơi xuống trên thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

"Không sai được!"  

 

"Chính là thanh kiếm này!"  

 

..  

 

"Năm đó, quả nhiên Diệp Phá Thiên đã mang thanh kiếm này ra khỏi Thần miếu!"  

 

Đám lão già này cực kỳ kích động,  

 

Người thanh niên kia thì hơi kinh ngạc!  

 

Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Một lão già hơi mập quát to: "Diệp Bắc Minh, mau giao thanh kiếm này ra!"  

 

"Thanh kiếm này vô cùng hung tàn, năm đó thế giới Thái Cổ bị hủy diệt bởi kiếm này, mau giao nó ra để chúng tôi mang về tông môn trấn áp trừ tà!"  

 

"Chỉ cần cậu giao ra thanh Ma Kiếm này, lão phu cam đoan sẽ tha thứ cho Hoa tộc cậu vô tội!"  

 

Mấy lão già đỏ mắt nhìn.  

 

Kích động như vừa phát hiện chí bảo!  

Những người tu võ tại chỗ thấp giọng nghị luận.  

 

 

Đế Khởi La nhíu mày: "Lão tổ tông, lời nói của những người này nghe rất có vấn đề!"  

 

 

"Nếu thanh kiếm này là ma vật, sao bọn họ lại còn tranh đoạt?"  

 

 

Đế Vô Danh bị dọa sợ, che miệng Đế Khởi La lại: "Chao ôi, cháu chính là tổ tông của ta mà!"  

 

 

"Tổ tông của ta ơi, đã đến thời điểm này rồi, chúng ta chỉ cần xem thôi, đừng nói chuyện!"  

 

 

Lão già hơi mập mạp gấp gáp: "Thằng kia, cậu còn do dự cái gì?"  

 
 
Chương 2789: Là một con chuột màu đen!


 

 Mấy lão già nghiêm nghị quát lớn!  

 

Diệp Bắc Minh cười đáp: "Nếu tôi không giao ra thì sao?"  

 

Đám lão già ấy sững sờ!  

 

Chợt, sắc mặt ai cũng tái mét đi: "Không giao, vậy cậu đi chết đi!"  

 

Mấy lão già đồng thời ra tay, bảy người đều là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong!  

 

Đòn công kích ập tới như thiên thạch va chạm với mặt đất!  

 

Diệp Bắc Minh như thể bị mười ngọn núi Thái Sơn đè xuống, xương cốt phát ra tiếng "răng rắc".  

 

"Hoa tộc, quỳ xuống!"  

 

"Thằng nhà họ Diệp kia, quỳ xuống!"  

 

Lão già hơi mập mạp lạnh giọng quát.  

 

Hai chân Diệp Bắc Minh run lẩy bẩy, đầu gối cũng run cầm cập!  

 

Nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì, tức giận gầm nhẹ: "Tôi quỳ cái bà nội ông!"  

 

"Nhà họ Diệp không quỳ!"  

 

"Hoa tộc vĩnh viễn không quỳ!"  

 

Mọi người tại đó thấy chấn động!  

 

Cô gái cực xinh đẹp kia khẽ nhấp môi.  

 

Thanh niên bên cạnh thì cười khẽ: "Xương cốt vẫn rất cứng rắn đấy, đáng tiếc!"  

 

Thanh niên lắc đầu: "Trước thực lực tuyệt đối, xương cốt cứng đến đâu cũng sẽ bị nghiền nát!"  

 

Bàn tay của bảy lão già đồng thời đè xuống!  

 

Một sức mạnh ngập trời ập xuống!  

 

Gào rống!  

 

Sau lưng Diệp Bắc Minh, Ma Long màu đen gào thét!  

 

Diệp Thanh Lam và mười sư tỷ lao ra muốn giúp đỡ!  

 

Ầm! Ầm! Ầm! Bịch...  

 

Tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Diệp Bắc Minh điên cuồng hô lên: "Mẹ, sư tỷ!"  

 

Khuôn mặt già nua của lão già mặc áo bào xanh lạnh xuống: "Tên kia, trước thực lực tuyệt đối, giận dữ cũng vô dụng!"  

 

Tiếng "bịch" vang lên, hai chân Diệp Bắc Minh hãm sâu vào trong gạch.  

 

Bên ngoài cơ thể của anh xuất hiện một lớp sương máu!  

 

Như thể lúc nào cũng có thể hòa tan!  

 

"Lão Dạ, cứu anh ấy!"  

 

Cô gái mặc đồ đen khẽ quát.  

 

Con ngươi của lão Dạ cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, một bóng mờ lập lòe, lão ta trực tiếp lộ ra bản thể.  

Là một con chuột màu đen!  

 

 

Đuôi chuột như dây thép quét ngang, ngăn trở một kích này của bảy lão già, đuôi chuột chợt nổ tung!  

 

 

Lão Dạ chịu đựng đau nhức kịch liệt, lập tức tóm lấy bả vai Diệp Bắc Minh: "Nhóc, đi!"  

 

 

Lão già áo bào xanh nhe răng cười: "Hoa tộc thế mà cấu kết với Ma tộc? Tội thêm một bậc, các người còn muốn rời đi?"  

 

 

"Cấu kết với Ma tộc, không còn gì để nói nữa, giết chết toàn bộ!"  

 

 

Lão già hơi mập mạp lạnh như băng mở miệng.  

 
 
Chương 2790: "Chém luôn đầu của cả mấy người này đi!"


 

 Dù cho lão Dạ có mạnh đi nữa, cũng chẳng thể lấy một địch bảy!  

 

Lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại, lão Dạ phun ra một ngụm máu tươi!  

 

Thân thể suýt nữa nổ tung!  

 

Bảy lão già đồng thời vây đánh.  

 

Thiếu nữ mặc áo đen khẽ quát: "Lão Dạ, chúng ta đi!"  

  Advertisement

Vù!  

 

Một cánh cửa không gian màu đen xuất hiện.  

 

Lão Dạ thấy thế liền bắt lấy Diệp Bắc Minh, đi về phía cánh cửa không gian.  

 

Con ngươi già nua của lão già hơi mập đọng lại: "Đừng để bọn họ chạy, giết!"  

  Advertisement

Bảy người lập tức ra tay!  

 

Ầm!  

 

Sau lưng lão Dạ bị nổ ra một lỗ hổng kinh khủng, lão ta cố gắng kéo thân thể thương nặng xông vào bên trong cánh cửa không gian, biến mất!  

 

"Đáng chết!"  

 

"Đù! Thế mà để cậu ta chạy mất!"  

 

"Cậu ta không chạy được, tìm cho tôi! Bất luận thế nào đều phải tìm ra bọn họ, dù có lật khắp thế giới Cao Võ cũng phải tìm!"  

 

Bảy lão già tức giận dậm chân!  

 

Vương Quá Giang lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Diệp Thanh Lam: "Đại nhân, người phụ nữ này là mẹ của thằng chó đẻ kia!"  

 

"Còn cả mười cô gái này nữa, đều là sư tỷ của thằng kia!"  

 

"Nếu thằng chó đẻ ấy đã chạy, vậy chúng ta chặt đầu bọn này!"  

 

Hai mắt Hạ Bội Cúc tỏa sáng, dữ tợn gật đầu: "Đại nhân, ý kiến của lão Vương không tệ!"  

 

"Treo đầu bọn đàn bà này lên, thằng chó đẻ kia nhất định sẽ báo thù cho bọn họ!"  

 

Lão già mặc áo bào xanh nhìn thoáng qua cánh tay gãy của mình: "Ý kiến hay đấy!"  

 

Lão ta chỉ vào Diệp Thanh Lam và mười sư tỷ: "Chặt đầu của lũ đàn bà này xuống!"  

 

Hầu Tử nổi giận gầm lên: "Các người có biết xấu hổ hay không?"  

 

"Ỷ vào thực lực của mình để bắt nạt người khác đúng không?"  

 

"Nếu không phải là các người gây sự trước với anh Diệp, sao anh ấy lại giết người chứ?"  

 

"Là các người không có anh ấy đường sống, anh ấy mới phản kháng lại!"  

 

Mặt mũi Hạ Bội Cúc vô cùng dữ tợn, tát cho Hầu Tử một cái!  

 

Bịch!  

 

Hầu Tử bay thẳng ra ngoài, đan điền trực tiếp nổ tung: "Thứ đồ vật con kiến cũng không bằng, nơi này đến lượt mày nói chuyện?"  

 

"Hầu Tử!"  

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên tiến lên, nhét cho Hầu Tử ăn vào mấy viên đan dược.  

 

 

Lão già hơi mập cười cười: "Chém luôn đầu của cả mấy người này đi!"  

 

 

"Đầu người càng nhiều, nói không chừng càng có hiệu quả!"

 

...  

 

...  

 

 

"Giết!"  

 

 

Lão già mặc áo bào xanh lạnh giọng quát, trường đao ra khỏi vỏ: "Trước hết giết mẹ của tên này, không sợ cậu ta không ra!"  

 
 
Chương 2791: "Tôi giúp cô giết bà ta!"


 Mười sư tỷ biến sắc, tất cả vọt tới trước người Diệp Thanh Lam cản lại một kích này.  

 

 

Mắt thấy mười sư tỷ sắp bị chém chết!  

 

Diệp Thanh Lam quát khẽ: "Tôi muốn dùng hết cơ hội kia!"  

 

"Dừng tay!"  

 

Lão già mặc áo bào xanh chần chờ, trường đao trong tay ngừng giữa không trung.  

 

Lão ta quay đầu, nghi hoặc nhìn cô gái cực xinh đẹp đi cùng: "Diệp cô nương, cô có ý gì vậy?"  

 

Ánh mắt của mọi người tụ lại!  

 

Cô gái xinh đẹp kia tên là Diệp Nguyệt Thiền.  

 

Thân phận cô ta cực kỳ thần bí!  

 

Dù là mấy lão tổ tại Thánh Tông đều đối xử khách sáo với cô ta!  

 

Đám người lão già áo bào xanh đương nhiên không dám làm loạn!  

 

Diệp Nguyệt Thiền khẽ nhúc nhích môi đỏ: "Lão Điền, tôi có một ước định với bà ấy".  

 

"Tôi từng đáp ứng sẽ giúp bà ấy vô điều kiện một lần, xem ra bà ấy phải dùng đến cơ hội kia".  

 

"Cho nên lão Điền, lão Chu, cho tôi chút mặt mũi, thế nào?"  

 

Lão già mặc áo bào xanh sững sờ.  

 

Quay sang nhìn lão già hơi mập bên cạnh!  

 

Lão già hơi mập lập tức nở nụ cười: "Diệp cô nương đã tự mình mở miệng, chúng tôi đương nhiên bằng lòng bán cho cô chút mặt mũi".  

 

Diệp Nguyệt Thiền gật đầu, ánh mắt rơi xuống người Diệp Thanh Lam: "Năm đó, thiên phú của bà chẳng kém hơn tôi là bao!"  

 

"Vì sao lưu lạc đến tận đây?"  

 

"Người tên là Diệp Bắc Minh kia, vì sao hơi thở trên người cậu ta lại giống người kia như vậy?"  

 

Diệp Thanh Lam lộ ra nụ cười của người chiến thắng: "Cô nói thử xem?"  

 

Đôi mắt đẹp của Diệp Nguyệt Thiền khẽ co rụt lại: "Diệp Bắc Minh là con của bà với người kia?"  

 

"Đúng vậy!"  

 

Diệp Thanh Lam gật đầu.  

 

Đôi mắt Diệp Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên: "Hai người thế mà... Không thể nào!"  

 

"Huyết mạch của bà hèn mọn! Mà người kia tôn quý như thế!"  

 

"Người kia không có khả năng để ý đến bà!"  

 

Trong đầu cô ta hiện lên hình bóng của một người đàn ông!  

 

Nếu Diệp Bắc Minh có thể nhìn được hình ảnh trong đầu cô ta.  

 

Nhất định anh sẽ nhận ra người này chính là bố của anh, Dạ Huyền!  

 

Phụt!  

 

Diệp Nguyệt Thiền không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Suýt chút nữa sinh ra tâm ma!  

 

Khó trách, vừa rồi lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hơi thở lại quen thuộc như thế!  

"Thiền Nhi, cô sao vậy?"  

 

 

Thanh niên bên cạnh hoảng sợ.  

 

 

Diệp Nguyệt Thiền lắc đầu: "Tôi không sao!"  

 

 

Thanh niên kia dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Diệp Thanh Lam: "Cô không thể không có việc gì được, người này có ảnh hưởng quá lớn tới cô!"  

 

 

"Tôi giúp cô giết bà ta!"  

 

 
 
Chương 2792: Thiếu nữ mặc áo đen đứng dậy.


 

 Cùng lúc đó, chỗ sâu nhất trong Ma Uyên.  

 

Một người đàn ông đột nhiên mở to mắt!  

 

Bên cạnh, một con Tử Long cũng mở mắt theo: "Sao vậy?"  

 

Lông mày Dạ Huyền xoắn lại với nhau, giọng nói ngưng trọng: "Minh Nhi đã xảy ra chuyện!"  

 

"Tử Long, hiện tại chỉ có thể nhờ ông!"  

 

Tử Long yên lặng: "Ông nghĩ kỹ chưa?"  

 

"Tôi ở đây kiên trì với ông, chúng ta có thể duy trì sự ổn định của Ma Uyên trong bốn năm!"  

 

"Một khi tôi rời đi, mình ông nhiều nhất có thể kiên trì hai năm rưỡi!"  

 

Dạ Huyền cười một tiếng: "Hai năm rưỡi là đủ rồi!"  

 

"Tôi tin tưởng Minh Nhi!"  

 

"Được!"  

 

Tử Long không do dự nữa.  

 

Rống!  

 

Tiếng rồng ngâm long trời lở đất vang lên, bóng tối nơi sâu trong Ma Uyên.  

 

Bị xé ra một khe hở, Tử Long đâm đầu thẳng vào trong khe đó.  

 

...  

 

Thế giới Cao Võ, trong một sơn cốc hoang vu nào đó.  

 

"Khụ khụ khụ..."  

 

Lão già mặc áo bào đen ho khan kịch liệt.  

 

Thiếu nữ mặc áo đen biến sắc: "Lão Dạ, ông sao rồi?"  

 

Lão già áo bào đen lắc đầu: "Công chúa không cần lo lắng cho lão nô, lão nô vẫn chưa chết được".  

 

"Chỉ là tên này, e rằng..."  

 

Cúi đầu xem xét.  

 

Chỉ thấy toàn thân Diệp Bắc Minh bị màn sương máu bao trùm!  

 

"Cậu ta vốn dùng hết tinh huyết cứu người, lại gặp phải bảy cảnh giới Chân Linh đỉnh phong cùng nhau tấn công!"  

 

"Có thể kiên trì đến bây giờ đã là một kỳ tích!"  

 

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ mặc áo đen ngưng trọng: "Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, e rằng cũng không kiên trì được bao lâu!"  

 

Đám sương máu kia chậm rãi tiêu tán.  

 

Hơi thở sự sống của Diệp Bắc Minh đang nhanh chóng hạ thấp.  

 

"Lão Dạ, chúng ta dẫn anh ta về Ma Giới!"  

 

Thiếu nữ mặc áo đen đứng dậy.  

 

Sắc mặt lão già mặc áo bào đen biến đổi: "Công chúa, ngài điên rồi!"  

 

"Bên trong cơ thể kẻ này mặc dù có huyết mạch Ma tộc, nhưng nửa còn lại là huyết mạch nhân loại!"  

"Ma tộc và Nhân tộc không chết không ngừng, nếu ngài mang anh ta về Ma Giới, dù Tu La Vương có yêu thương ngài đến đâu!"  

 

 

"Những người khác của Tu La tộc cũng sẽ không đồng ý!"  

 

 

Thiếu nữ mặc áo đen đỏ mắt: "Vậy bây giờ phải làm sao? Cứ thế trơ mắt nhìn anh ta chết sao?"  

 

 

"Này..."  

 

 

Lão già mặc áo bào đen suy tư: "Công chúa, ngài thật sự thích anh ta đến thế sao?"  

 

 

"Nói thừa, người đàn ông tôi nhìn trúng chẳng lẽ chỉ để đùa thôi?"  

 
 
Chương 2793: Anh lập tức hiểu!


 

Thiếu nữ mặc áo đen lắc đầu: "Được rồi, không cần nói nữa".  

 

"Lão Dạ, làm hộ pháp cho tôi!"  

 

Lão già mặc áo bào đen thở dài bất đắc dĩ.  

 

Quay người đi ra nơi xa!  

 

Lão ta giẫm chân một cái, một biển ma vụ màu đen rít gào phun ra ngoài, vây quanh hai người Diệp Bắc Minh và thiếu nữ mặc áo đen.  

 

Một giây sau.  

  Advertisement

Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ mặc áo đen đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

"Chồng... Chồng à, Tu La tộc chúng ta có hơi đặc biệt..."  

 

"Ờm, nếu như anh muốn tinh huyết của em..."  

 

"Nhất định phải thành lập cầu nối..."  

 

"Dù sao, anh sẽ cưới em, chi trả trước một chút cũng không sao cả..."  

 

Công chúa Tu La hiên ngang giờ đỏ ửng cả khuôn mặt, rực rỡ hơn cả hoa đào!  

 

Quần áo trượt xuống!  

 

Ngồi trên người Diệp Bắc Minh.  

 

Chỗ này đã lược bớt mười ngàn chữ.  

 

...  

 

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh đột nhiên bừng tỉnh: "Mẹ, sư tỷ!"  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc, cậu tỉnh rồi!"  

 

Diệp Bắc Minh cảnh giác liếc nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một sơn cốc.  

 

Tạm thời an toàn!  

 

Thở phào một hơi!  

 

"Hả?"  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, toàn thân chấn động!  

 

Anh khiếp sợ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tinh huyết của tôi thế mà khôi phục rồi?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: "Thằng nhóc cậu đúng là kẻ may mắn, nếu không phải vị công chúa Tu La kia!"  

 

"Bản tháp chỉ có thể phong ấn thần hồn của cậu, chờ cơ hội sống lại!"  

 

"Công chúa Tu La?"  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong đầu hiện lên dáng vẻ của thiếu nữ mặc áo đen.  

 

"Tháp nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Công chúa Tu La chuyển tinh huyết của mình cho cậu, hơn nữa còn dùng một phương pháp vô cùng đặc thù!"  

 

"Đương nhiên, trước khi cô ấy dùng phương pháp này, bản tháp đã cắt đứt kết nối thần niệm".  

 

Diệp Bắc Minh lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh.  

 

Cách đó không xa, trên lớp tơ lụa trắng xóa như tuyết đang nở rộ một đóa hoa đỏ tươi!  

 

Anh lập tức hiểu!  

 

"Này..."  

 

Chưa kịp nghĩ nhiều, bầu trời chợt vang lên tiếng rồng ngâm!  

 

Gào rống!  

Một giây sau.  

 

 

Một con Tử Long xuất hiện, hóa thành một người đàn ông trung niên rơi xuống trước mặt Diệp Bắc Minh: "Nhóc Diệp, chúng ta lại gặp mặt!"  

 

 

Diệp Bắc Minh cực kỳ bất ngờ, bỗng nhận ra hơi thở của người này: "Ông là... Tiền bối Tử Long đi theo bên cạnh bố tôi?"  

 

 

"Là tôi!"  

 

 

Tử Long khẽ gật đầu!  

 

 
 
Chương 2794: Cảnh giới Vực Vương!


 

 "Nhóc, mẹ cậu rất an toàn, cậu nên lo lắng cho long mạch thì hơn!", Tử Long lắc đầu.  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Long mạch?"  

 

Anh lập tức điều tra không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Chỉ thấy hai mươi mấy đầu long mạch kia thoi thóp, lúc nào cũng có thể tiêu tán!  

 

Diệp Bắc Minh biến sắc: "Có chuyện gì vậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Long mạch không thể rời khỏi ký chủ trong thời gian dài".  

 

"Một khi không có ký chủ, bọn chúng sẽ lập tức tiêu tán, hoàn toàn chôn vùi!"  

 

"Cái gì!"  

 

Diệp Bắc Minh không nghĩ tới kết quả này: "Giờ tôi phải làm sao?"  

 

"Nhóc, cậu chỉ có thể tiếp tục dung hợp!"  

 

"Được!"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.  

 

Rống!  

 

Hai mươi mấy đầu long mạch lập tức xông ra.  

 

Cùng lúc đó, Long Tích phóng ra ánh sáng, hút một long mạch vào bên trong Long Tích!  

 

Cái thứ hai!  

 

Cái thứ ba...  

 

....  

 

Thứ mười!  

 

...  

 

Thứ hai mươi sáu!  

 

Thẩm Thiên Quân chỉ cướp đoạt được 23 đầu!  

 

Trong cơ thể anh vốn đã có năm đầu long mạch!  

 

Giờ phút này, 28 long mạch dung nhập vào trong thân thể Diệp Bắc Minh!  

 

Rống!  

 

Tiếng rồng ngâm phá vỡ trời xanh!  

 

Trong chốc lát.  

 

Chân nguyên trong người anh không ngừng cuộn trào mãnh liệt và điên cuồng!  

 

Diệp Bắc Minh cảm giác thân thể mình như một ngọn núi lửa sắp phun trào!  

 

Vù!  

 

Một giây sau, hơi thở của Diệp Bắc Minh tăng vọt, tăng lên tới nông nỗi khiến cho người ta khiếp sợ!  

 

Cảnh giới Thần Đế trung kỳ!  

 

Cảnh giới Thần Đế hậu kỳ!  

 

Cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ!  

 

Cảnh giới Chí Tôn trung kỳ!  

 

Cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong!  

 

Tử Long đứng một bên bảo vệ cho Diệp Bắc Minh.  

 

Con ngươi già nua của ông ta chấn động, khuôn mặt vui mừng: "Thằng nhóc này, ông đúng là sinh ra một đứa con trai giỏi giang!"  

 

Vù!  

 

Lúc này, hơi thở Diệp Bắc Minh lại lần nữa tăng lên, đột phá gông xiềng.  

Cảnh giới Vực Vương!  

 

 

...  

 

 

"Tần Phàm, dừng tay!"  

 

 

Diệp Nguyệt Thiền quát khẽ.  

 

 

Thanh niên kia không có ý thu tay lại, trường thương trong tay phóng ra vô số sấm sét!  

 

 

Anh ta khóa chặt Diệp Thanh Lam, chuẩn bị một kích giết chết bà!  

 

 

Diệp Nguyệt Thiền bước lên chắn trước người Diệp Thanh Lam.  
 
Chương 2795: "Chủ mẫu, không thể quỳ!"


 Cả hai đụng vào nhau, bộc phát ra tiếng sấm sét đùng đoàng.  

 

 

Tần Phàm dừng lại, không tiếp tục ra tay: "Thiền Nhi, cô có ý gì đây?"

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nguyệt Thiền lạnh xuống: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến anh".  

 

Đôi mắt Tần Phàm đỏ bừng: "Bà ta khiến cô sinh ra tâm ma, chỉ có giết bà ta mới làm cho tâm ma biến mất!"  

 

"Tôi! Đã! Nói! Là! Không! Liên! Quan! Đến! Anh!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền gằn từng chữ một.  

 

Khuôn mặt Tần Phàm lập tức đỏ rực.  

 

Anh ta sớm nghe nói, ba mươi năm trước, Diệp Nguyệt Thiền, đã từng tiến vào chiến trường Thái Cổ, hình như quen biết một người đàn ông trong đó!  

 

Tần Phàm không ngốc, lập tức đoán ra được người đàn ông này chính là chồng của Diệp Thanh Lam.  

 

Cũng là bố của tên Diệp Bắc Minh kia.  

 

Tần Phàm tuyệt đối không cho phép trong lòng vị hôn thê của mình có chứa một thằng đàn ông khác!  

 

Diệp Nguyệt Thiền cảm nhận được sát ý của Tần Phàm, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Thanh Lam: "Nếu như bà tiếp tục lưu lại ở lại đây, tôi không thể cam đoan an toàn của bà!"  

 

"Đi Thánh Vực cùng tôi!"  

 

Diệp Thanh Lam suy tư.  

 

Minh Nhi đã được công chúa Tu La cứu đi, hẳn không còn nguy hiểm.  

 

Các bà ở lại đây mới thật sự nguy hiểm!  

 

"Còn cả bọn họ, xin hãy cùng nhau mang đi!"  

 

Diệp Thanh Lam chỉ vào đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Trần Lê Y, Hầu Tử.  

 

Diệp Nguyệt Thiền cười lạnh: "Diệp Thanh Lam, bà coi tôi là cái gì?"  

 

"Một vài con kiến cũng đáng để tôi ra tay bảo vệ?"  

 

Diệp Thanh Lam trầm mặt: "Bọn họ không phải con kiến, là người!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền mỉm cười: "Trong mắt tôi thì chẳng khác gì con kiến".  

 

Diệp Thanh Lam đáp: "Tất cả điều kiện của cô đều tốt hơn tôi, cô biết vì sao anh ấy không thích cô không?"  

 

"Bà!"  

 

Đôi mắt Diệp Nguyệt Thiền lập tức đỏ lên: "Vì sao?"  

 

Diệp Thanh Lam hỏi ngược lại: "Cô nói thử xem?"  

 

"Ha hả!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền cười nói: "Nếu bà đã coi trọng đám con kiến này như vậy, cũng có thể!"  

 

"Chỉ cần bà quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể rủ lòng từ bi giữ lại mạng sống cho bọn chúng!"  

 

"Chủ mẫu, không thể quỳ!"  

 

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên đỏ mắt.  

 

Trần Lê Y lắc đầu: "Đừng..."  

 

Hầu Tử kêu to: "Dì Diệp, đừng quỳ cô ta!"  

 

"Mạng của chúng cháu không đáng giá đến vậy đâu!"  

 

Diệp Thanh Lam lại không hề do dự: "Tôi quỳ!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền hơi kinh ngạc, Diệp Thanh Lam vừa mới chuẩn bị quỳ xuống.  

 

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh úp lại, vững vàng ngăn lại đầu gối của bà.  

Khiến bà bất luận thế nào đều không thể tiếp tục quỳ xuống!  

 

 

Đồng thời, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mẹ, chính con có thực lực, đâu cần cầu đến người khác?"  

 

 

"Minh Nhi?"  

 

 

Diệp Thanh Lam kinh ngạc ngẩng đầu.  

 

 

"Tiểu sư đệ!"  

 

 

"Chủ nhân!"  
 
Chương 2796: Bảy đám sương máu nổ tung!


 

 Mười vị sư tỷ và đám người Lăng Thi Âm, Hầu Tử đều ngạc nhiên nhìn về phía âm thanh truyền đến.  

 

"Diệp Bắc Minh?"  

 

Mọi người chấn động!  

 

"Thằng chó đẻ, mày còn dám trở về?"  

 

Hạ Bội Cúc suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh rít gào: "Đại nhân, thằng chó đẻ này đã trở lại, mau giết nó!"  

 

Diệp Bắc Minh bước thẳng đến bên cạnh Hầu Tử, ngân châm rơi xuống.  

 

Mấy viên đan dược màu đỏ đưa vào trong miệng Hầu Tử!  

 

Hầu Tử vô cùng kích động: "Anh Diệp, tôi..."  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói chuyện nữa, kinh mạch của anh đã bị đánh gãy!"  

 

"Cần phải chữa trị tỉ mỉ, còn về kẻ đã tổn thương đến anh..."  

  Advertisement

Đôi mắt anh trầm xuống, rơi xuống người Hạ Bội Cúc: "Giết!"  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp bùng nổ!  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Anh lập tức xuất hiện trước mặt Hạ Bội Cúc, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống!  

 

Hạ Bội Cúc muốn tránh né, lại nhận ra mình bị phong tỏa.  

 

Bà ta vốn bị thương nặng, giờ phút này không có cách nào né tránh được một kiếm này!  

 

Ánh mắt bà ta hoảng sợ, la lớn: "Tao là người của nhà họ Hạ Thánh Vực, sao mày dám..."  

 

Phụt!  

 

Thân thể Hạ Bội Cúc nổ tung thành đám sương máu!  

 

"Hít hà!"  

 

Mọi người hít sâu một hơi.  

 

"Thằng chó đẻ, mày dám!"  

 

Vương Quá Giang giận tái người, chém trường đao trong tay về phía Diệp Bắc Minh!  

 

"Hừ!"  

 

Tử Long hừ lạnh một tiếng.  

 

Ông ta bước lên trước, đi đến trước người Vương Quá Giang, duỗi một tay ra, thế mà lại là long trảo màu tím!  

 

Vương Quá Giang đưa tay ngăn cản, trong nháy mắt tiếp xúc với long trảo.  

 

Thân thể ầm ầm nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn lên đám người lão Điền, lão Chu: "Tiền bối Tử Long, bảy tên chó già này!"  

 

"Không được để lại tên nào, giết hết tất cả đi!"  

 

"Được!"  

 

Tử Long vẫn chỉ trả lời một chữ.  

 

Gào rống!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên, ông ta hóa thành bản thể Chân Long.  

 

Lão Điền đột nhiên biến sắc: "Chân Linh Ma giới!"  

Sắc mặt lão Chu trắng bệch, không chút do dự điên cuồng hét lên: "Đi!"  

 

 

Bảy lão già không hề do dự, xoay người chạy ngay tức khắc!  

 

 

Tử Long hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội, đuổi theo cho mỗi tên một móng vuốt.  

 

 

"Á..."  

 

 

"Ông dám giết người của Thánh Tông, ông... Không..."  

 

 

Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong mà không ngăn được một kích của Tử Long!  

 
 
Chương 2797: Dù vừa rồi cô ta khinh địch!


 

 Thân thể mềm mại của Diệp Nguyệt Thiền run lên: "Là ông! Tử Long! Dạ Huyền anh ta ở đâu?"  

 

Con ngươi Tần Phàm tràn ngập điên cuồng: "Dạ Huyền! Thằng đàn ông kia tên là Dạ Huyền?"  

 

Tử Long hóa thành hình người, mỉm cười nói: "Thánh nữ nhà họ Diệp, anh em của tôi bảo cậu ấy không thích cô".  

 

Đôi mắt đẹp của Diệp Nguyệt Thiền tràn ngập tơ máu: "Không thể nào, giả, đều là giả!"  

 

"Ông đang lừa tôi đúng không? Dạ Huyền đang ở đâu? Nói cho tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

...  

 

...  

 

Diệp Thanh Lam trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi!"  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu được.  

  Advertisement

Hóa ra là bố thiếu nợ tình!  

 

"Mẹ, bố con có mấy người phụ nữ?"  

 

Diệp Thanh Lam cười lạnh đáp: "Mấy người phụ nữ? Ông ta còn dám có mấy người luôn?"  

 

"Chẳng lẽ có mình mẹ còn chưa đủ à?"  

 

Chợt bà chuyển giọng: "Có điều, con trai mẹ không giống bố con, con muốn cưới mấy người mẹ đều ủng hộ!"  

 

Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thầm một câu, mẹ tiêu chuẩn kép phải không?  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một tiếng gào thét vang lên: "Diệp Thanh Lam, kẻ không biết xấu hổ này, tôi giết bà!"  

 

Trên người Diệp Nguyệt Thiền bốc lên sát ý điên cuồng, đôi mắt đỏ au như thú dữ!  

 

Một hơi thở mạnh mẽ ép xuống Diệp Thanh Lam!  

 

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: "Muốn chết!"  

 

Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, bước lên ngăn cản trước người Diệp Thanh Lam!  

 

Diệp Thanh Lam lắc đầu: "Minh Nhi, đừng giết cô ta!"  

 

Diệp Bắc Minh hơi nhíu mày, đổi thành nắm đấm.  

 

Đấm ra một quyền!  

 

Ầm!  

 

Diệp Nguyệt Thiền bị đánh bay ra ngoài!  

 

Phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ: "Cậu... Thực lực của cậu?"  

 

Dù Diệp Bắc Minh vừa mới tăng thêm một cảnh giới lớn, đạt tới cảnh giới Vực Vương.  

 

Dù vừa rồi cô ta khinh địch!  

 

Thì anh cũng không thể nào dùng một quyền đánh lui cảnh giới Chân Huyền như cô ta được!  

 

Tần Phàm nhanh chóng tiến lên, muốn đỡ Diệp Nguyệt Thiền.  

 

"Đừng chạm vào tôi!"  

Diệp Nguyệt Thiền khẽ quát lên.  

 

 

Tần Phàm khàn khàn đáp lời: "Thiền Nhi, tôi là vị hôn phu của cô!"  

 

 

"Ngay cả chạm vào cô một cái tôi cũng không có tư cách sao? Chẳng lẽ, trong lòng của cô chỉ có tên Dạ Huyền kia?"  

 

 

Anh ta rít gào chẳng khác gì thú dữ: "Đến cùng điểm nào của tôi không bằng tên Dạ Huyền kia hả?"  

 

 

Con ngươi Diệp Nguyệt Thiền lạnh lẽo: "Tần Phàm, tôi đã từng nói tôi không thích anh!"  

 

 

"Tôi chưa từng chấp nhận hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tần bao giờ!"  

 
 
Chương 2798: Một chân đá bay!


 

 "Nếu đã vậy, tôi sẽ giết hai mẹ con này, để thằng rắm chó Dạ Huyền kia thừa nhận nỗi đau mất vợ mất con!"  

 

Dứt lời, năm ngón tay Tần Phàm siết chặt lại, trường thương màu vàng kim bộc phát!  

 

Đâm về phía trái tim Diệp Bắc Minh!  

 

Cảnh giới Chân Huyền!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, quả quyết lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Tiếng "keng" trầm đục vang lên, bàn tay Tần Phàm run lên, cả cánh tay đều run nhè nhẹ.  

  Advertisement

Trường thương màu vàng kim trong tay anh ta thì trực tiếp nổ tung!  

 

Anh ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Tên kia, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch ra sao?"  

 

Diệp Bắc Minh lười trả lời, bước đến trước người Tần Phàm.  

 

Chém một kiếm về phía đầu anh ta!  

  Advertisement

Tần Phàm nổi giận: "Thằng chó, gan chó của mày lớn lắm, muốn giết tao?"  

 

"Chết đi cho tao!"  

 

Thân thể anh ta chấn động, trên người hiện lên một bộ áo giáp hoàng kim.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống khôi giáp hoàng kim.  

 

Tiếng "keng keng" long trời lở đất vang lên, chẳng khác gì sét đánh.  

 

Thế mà không thể chém được?  

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: "Tháp nhỏ, tình huống này là thế nào?"  

 

"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không gì không phá được, sao ngay cả một bộ áo giáp cũng không chém xuyên được?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận đáp: "Thằng nhóc cậu, bản tháp chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh!"  

 

"Cậu trông chờ thanh kiếm này khôi phục được bao nhiêu? Nó còn không phát huy được một phần trăm lực lượng thời kỳ đỉnh cao!"  

 

"Hơn nữa, áo giáp này là đồ vật còn sót lại từ thời đại Thái Cổ, bản thân nó có lực phòng ngự cực kinh người!"  

 

Tần Phàm thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không thể làm mình bị thương thì lòng tin tăng vọt: "Ha ha ha! Con kiến của thế giới Cao Võ, cho mày thanh kiếm này mày cũng không biết dùng!"  

 

"Chết đi cho ông!"  

 

Tần Phàm điên cuồng xông đến!  

 

Nắm đấm màu vàng kim bao phủ áo giáp, đánh thẳng đến bộ phận quan trọng của Diệp Bắc Minh!  

 

Hai tay Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Một kiếm không đủ, vậy thì mười kiếm!"  

 

"Xem tôi đánh nát cái mai rùa đen rút đầu của anh!"  

 

Tần Phàm tức giận, đôi mắt nhỏ máu: "Đồ con kiến phế vật, ông mày sẽ đánh mày thành bãi thịt nát!"  

 

Sau mười hiệp!  

 

"Răng rắc!"  

 

Áo giáo hoàng kim xuất hiện một vết nứt, rồi ầm ầm nổ tung.  

 

"Sao có thể!"  

 

Tần Phàm biến sắc.  

 

Diệp Bắc Minh xông lên, Tần Phàm hốt hoảng, luống cuống tay chân ngăn cản.  

 

Sức mạnh của anh bộc phát, đạp tới!  

 

Tần Phàm bay ngược ra ngoài như chó chết, lê dài trên mặt đất mấy chục mét mới dừng lại!  

Xuất hiện một khe rãnh thấy ghê người!  

 

 

Tần Phàm tức giận gầm lên: "Con kiến của thế giới Cao Võ, mày lại dám..."  

 

 

Ầm!  

 

 

Một chân đá bay!  

 

 

Miệng Tần Phàm suýt chút nữa nổ tung, nhổ ra mười mấy cái răng.  

 

 

Đầu óc anh ta ong ong, bị đánh đến hôn mê!  

 
 
Chương 2799: "Những người khác có thể đi!"


Nhìn thấy cảnh tượng này.  

 

 

"Diệp Bắc Minh, mày đang làm gì! Mau nhấc chân của mày ra!"  

 

"Mày đang tự tìm đường chết đấy!"  

 

"Anh ta tên là Tần Phàm, đến từ nhà họ Tần Thái Cổ!"  

 

"Mày điên rồi sao? Mày... Sao mày dám giẫm Tần thiếu dưới chân mình?"  

 

Mấy người trẻ tuổi đi cùng vô cùng hoảng sợ, hoảng hốt kêu la.  

 

Diệp Nguyệt Thiền cũng giật nảy mình: "Diệp Bắc Minh, đừng..."  

 

Diệp Thanh Lam biến sắc: "Minh Nhi, để lại cho anh ta một mạng!"  

 

Khuôn mặt Tần Phàm dữ tợn cười to: "Ha ha ha ha, thứ sâu kiến thế giới Cao Võ, mày đã thấy chưa?"  

 

"Ngay cả mẹ ruột của mày cũng không dám giết tao!"  

 

"Mày dám giết tao? Ha ha ha, mày có biết nhà họ Tần Thái Cổ có hàm nghĩa gì không?"  

 

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn ào!"  

 

Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!  

 

Đầu Tần Phàm nổ tung, âm thanh chợt im bặt.  

 

"A..."  

 

Từ trong thi thể của Tần Phàm lao ra một bóng mờ!  

 

Chạy trốn về nơi xa!  

 

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến hai chữ: Thần hồn!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, quát lớn: "Nổ cho tôi!"  

 

Anh đấm ra một quyền!  

 

Rống!  

 

Một con huyết long xông ra, đuổi theo thần hồn của Tần Phàm, rồi ầm ầm nổ tung!  

 

Bốn phía lặng ngắt như tờ!  

 

Mấy người trẻ tuổi đi theo bị dọa không nói nên lời.  

 

Tần Phàm thực sự chết rồi, thần hồn đều đã diệt!  

 

Diệp Nguyệt Thiền hồ đồ, thân thể run nhè nhẹ.  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Cậu ta... Trên người cậu ta thật sự có bóng dáng của Dạ Huyền!"  

 

"Năm đó Dạ Huyền cũng sát phạt quyết đoán, giết mấy truyền nhân Thánh Tông liền một lúc!"  

 

Một giây sau.  

 

Vù!  

 

Một cỗ sát khí rung trời phong tỏa đám người Diệp Nguyệt Thiền.  

 

Giọng Diệp Thanh Lam vang lên: "Minh Nhi, chờ chút đã!"  

 

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý, nhìn về phía Diệp Thanh Lam: "Mẹ?"  

 

Diệp Thanh Lam lắc đầu với anh, lại nhìn về phía Diệp Nguyệt Thiền: "Vừa rồi cô đã cứu tôi một lần, giờ tôi trả lại cho cô một mạng!"  

 

"Dẫn theo người của cô đi đi!"  

 

Diệp Nguyệt Thiền nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Chúng ta đi!"  

 

"Anh Diệp, chúng tôi cũng xin từ biệt!"  

 

Những người tu võ còn lại thấy thế thì chuẩn bị quay người rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Từ từ đã!"  

 

Mọi người sửng sốt, sôi nổi dừng chân, hồi hộp nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

"Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn ở lại!"  

"Những người khác có thể đi!"  

 

 

Tạch! Tạch! Tạch!  

 

 

Mấy chục ngàn người của Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn như lâm đại địch!  

 

 

Hơn mười lão già cảnh giới Giới Vương bước ra khỏi hàng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?"  

 

 

Đùng!  

 

 

Diệp Bắc Minh giẫm chân thật mạnh, một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!  
 
Chương 2800: "Bọn họ đã tìm được thanh Ma Kiếm năm đó!"


 

 ..  

 

"Đây đều là những kẻ đã từng xúc phạm đến người của Hoa tộc, trên tay dính đầy máu tươi của nhà họ Diệp!"  

 

"Hôm nay, tôi đại diện cho nhà họ Diệp, giết!"  

 

Gào rống!  

 

Kiếm Đoạn Long run lên, ánh sáng đỏ như máu lấp lóe như sống lại!  

 

Một kiếm chém xuống, mấy trăm người hóa thành bãi sương máu!  

 

Ngay trước mặt mấy trăm ngàn người, Diệp Bắc Minh hóa thành Sát Thần.  

 

Điên cuồng giết chóc!  

 

Bất chấp ánh mắt hoảng sợ xung quanh!  

 

Không thèm đếm xỉa đến biểu cảm chấn động của mọi người!  

  Advertisement

"Tôi liều mạng với cậu!"  

 

"Diệp Bắc Minh, đến chết cậu cũng không được yên đâu!"  

 

"Diệp Bắc Minh, cậu quá hung tàn rồi, cậu sẽ gặp quả báo..."  

 

Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!  

 

Diệp Bắc Minh cười ha hả: "Ha ha ha, năm đó, lúc các người đuổi giết nhà họ Diệp!"  

 

"Rồi chèn ép Hoa tộc, sao không nghĩ tới quả báo đi?"  

 

Một lão già tức giận đến nổ đom đóm mắt: "Diệp Bắc Minh, con cháu của gia tộc Hoàng Phủ tao sẽ không bỏ qua cho mày!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: "Gia tộc Hoàng Phủ các người không còn con cháu!"  

 

"Thù của nhà họ Diệp, thù của những đại năng Hoa tộc, hôm nay tôi sẽ hoàn trả lại hết!"  

 

Vù!  

 

Hai mắt anh ngưng tụ, ánh sáng đỏ chợt hiện ra!  

 

Huyết Mạch Chú Sát!  

 

Trong phút chốc, trên quảng trường Tổng viện Giám sát ánh lửa ngút trời!  

 

"A..."  

 

Đủ thứ tiếng kêu thảm thiết ùn ùn bên tai, trong nháy mắt toàn bộ Tổng viện Giám sát biến thành địa ngục Tu La!  

 

...  

 

Cùng lúc đó, Thánh Vực, Thánh Tông.  

 

Trong một cung điện rộng rãi đại khí, một trang sách bằng kim loại bay lơ lửng giữa không trung.  

 

Xung quanh, đủ loại phù văn màu vàng lập lòe.  

 

Mười mấy lão già ngồi ở nơi đây không biết ngày đêm, chỉ vì để tìm hiểu huyền bí bên trong Kim Thư.  

 

Đáng tiếc hiệu suất rất thấp.  

 

Suốt một triệu năm qua, mấy đời người mới phiên dịch ra tổng cộng mười phù văn.  

 

Đột nhiên.  

 

Một lão già mặc áo bào trắng cầm đầu đột nhiên mở mắt ra: "Đám người Điền Đằng, Chu Quý ngã xuống!"  

 

Tạch!  

Một giây sau.  

 

 

Mười mấy lão già đồng thời mở to mắt, kinh ngạc nhìn lão già vừa mở miệng: "Cái gì cơ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"  

 

 

Lão già áo bào trắng lạnh nhạt nói: "Mặc dù bọn họ đã chết, nhưng không phải không hề có giá trị".  

 

 

"Bọn họ đã tìm được thanh Ma Kiếm năm đó!"  

 

 

Soạt soạt soạt!  

 

 

Mười mấy lão già kích động đứng lên!
 
Chương 2801: "Chuyện của bố mẹ chính là chuyện của tôi!"


 

 Lão già áo bào trắng lắc đầu: "Tin tức về tòa tháp này tạm thời vẫn chưa biết!"  

 

"Vừa rồi có người truyền tin tức từ thế giới Cao Võ về, thanh kiếm kia đang ở tại thế giới Cao Võ, trong tay một người trẻ tuổi tên Diệp Bắc Minh!"  

 

"Diệp Bắc Minh?"  

 

Mấy chục lão già tại đây ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc.  

 

Giọng nói của lão già mặc áo bào trắng đọng lại: "Đúng vậy, Hoa tộc, đời sau của Diệp Phá Thiên!"  

 

...  

 

Thu xếp ổn thỏa cho Diệp Thanh Lam xong, Diệp Bắc Minh đi vào một căn phòng.  

 

Khương Tử Cơ hỏi: "Tiểu sư đệ, chủ mẫu sao rồi?"  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Sư tỷ yên tâm, mẹ em không có việc gì".  

 

"Vết thương của mọi người vẫn chưa khỏi, để em chữa thương cho mọi người".  

 

Khương Tử Cơ lập tức che ngực lại: "Tiểu sư đệ, chị đau ngực quá, em xem giúp chị chút đi".  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh kiểm tra một hồi: "Ngũ sư tỷ, ngực chị có sao đâu, chị đau chỗ nào?"  

 

Khương Tử Cơ bắt lấy tay Diệp Bắc Minh, ấn lên ngực: "Đau ở chỗ này này, bị thương đến kinh mạch rồi".  

 

"Tiểu sư đệ, em xoa bóp cho chị một lúc đi!"  

 

Vương Như Yên cười nói: "Tiểu sư đệ, ngực của chị cũng đau, cần em qua kiểm tra một chút!"  

 

"Tiểu sư đệ, chị cũng đau ngực!"  

 

"Ôi trời, đau chết chị rồi!"  

 

Mấy sư tỷ khác cũng ồn ào theo.  

 

Diệp Bắc Minh chật vật chạy ra khỏi phòng.  

 

Tử Long đứng ở phía xa, mỉm cười nhìn anh: "Nhóc, tề nhân chi phúc không sung sướng à?"  

 

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiền bối Tử Long, ông đừng cười nhạo tôi".  

 

Tử Long cười: "Bố cậu muốn hưởng tề nhân chi phúc còn không có cơ hội đâu!"  

 

"Tử Long!"  

 

Giọng nói của Diệp Thanh Lam truyền ra từ căn phòng sau lưng.  

 

Tử Long lập tức nói sang chuyện khác: "Ha ha ha, tôi đùa ấy mà".  

 

Diệp Thanh Lam lại nói: "Minh Nhi, Tử Long, hai người vào đi!"  

 

Hai người nhìn thoáng qua nhau, đi vào phòng của Diệp Thanh Lam.  

 

Diệp Thanh Lam không nói nhiều, quan tâm hỏi: "Tử Long, vừa rồi tôi không kịp hỏi, anh ấy thế nào?"  

 

Nụ cười trên mặt Tử Long đọng lại, lắc đầu: "Tình huống rất không lạc quan!"  

 

Trong lòng Diệp Thanh Lam hồi hộp: "Chúng ta còn bao lâu?"  

 

Tử Long nhả ra một câu: "Hai năm rưỡi!"  

 

Diệp Thanh Lam khiếp sợ đứng dậy: "Không phải ít nhất còn có năm năm sao, sao giờ chỉ còn lại hai năm rưỡi thôi?"  

Tử Long giải thích: "Đại ca lo lắng cho sự an nguy của Minh Nhi nên bảo tôi ra ngoài bảo vệ Minh Nhi!"  

 

 

"Tôi vừa rời đi, hiện tại đại ca phải một mình thừa nhận lực lượng của Ma Uyên!"  

 

 

Diệp Bắc Minh gấp rút hỏi lại: "Tiền bối Tử Long, lời này của ông là có ý gì?"  

 

 

Tử Long chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc, nếu cậu muốn biết, tôi có thể nói tất cả cho cậu!"  

 

 

"Nhưng, cậu phải nghĩ kỹ, biết điều này xong cậu sẽ chịu áp lực rất lớn!"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom