Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2482: "Đây là vận khí của chúng ta!"


 

 Đám người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.  

 

Một giọng nói uy nghiêm đã vang lên: "Mấy người tới nhanh quá, lão rùa già tôi không chạy nổi nữa rồi!"  

 

Ầm ầm!  

 

Mặt đất chấn động, một con rùa to lớn cao mấy trăm mét bò tới.  

 

Hóa thành một lão già.  

 

"Huyền Vũ Tôn Giả!"  

 

Sắc mặt đám người Kỷ Hoài An trắng bệch.  

 

"Gào!"  

 

Một tiếng hổ gầm truyền đến, khiến màng nhĩ của mọi người đều chấn động đau nhức kịch liệt!  

 

Một Chí Tôn loài người nuốt nước miếng: "Ba vị Tôn Giả Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ đều đến!"  

 

"Vị cuối cùng đương nhiên là..."  

 

"Bạch Hổ Tôn Giả!"  

 

Tất cả mọi người nhìn lại.  

 

Chỉ thấy một con hổ trắng có chín cái đầu đi tới, hóa thành bộ dáng một thiếu niên.  

 

Trong cổ họng hắn ta phát ra giọng nói già nua không tương xứng với bề ngoài: "Không sai, là bản tọa!"  

 

"Ông trời ơi..!"  

 

"Bốn vị Tôn Giả của Ma tộc đều đến?"  

 

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?", một vài người tu võ bị dọa đến mức cả người run rẩy, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt.  

 

"Tôi hối hận rồi, tôi không nên tới đây..."  

 

Rất nhiều người kêu lên.  

 

Cũng có người kêu ca: "Tôi có thể đi trước được không?"  

 

Thế nhưng không ai dám rời đi!  

 

Thanh Long Tôn Giả lắc đầu: "Bạch Hổ, cậu tới chậm rồi".  

 

Bạch Hổ Tôn Giả cười lạnh: "Tới chậm thì sao chứ, tôi cũng muốn được chia một ít huyết mạch Ma Hoàng!"  

 

Chu Tước Tôn Giả không nhịn được nói: "Được rồi, hai người ở đâu cũng đều muốn ganh đua!"  

 

"Hôm nay là tình huống đặc biệt, huyết mạch Ma Hoàng xuất thế, chúng ta vừa vặn ở trong Ma Uyên".  

 

"Đây là vận khí của chúng ta!"  

 

"Nhưng nếu để chậm trễ thì sẽ sinh biến, cứ chia cắt huyết mạch Ma Hoàng trước rồi nói sau!"  

 

Huyền Vũ Tôn Giả khẽ gật đầu: "Tôi không có ý kiến gì!"  

 

"Hừ!"  

 

Bạch Hổ Tôn Giả hừ lạnh một tiếng: "Tôi tới chậm, vậy để tôi ra tay đi".  

 

Ba người khẽ gật đầu.  

 

Bạch Hổ Tôn Giả đưa tay ra, đè xuống luồng ma khí kia!  

 

Ầm!  

Một lượng kinh khủng cuốn tới.  

 

 

Tất cả ma khí biến mất trong nháy mắt, để lộ ra Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến ở bên trong.  

 

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

 

Vô số ánh mắt đồng thời rơi vào trên người hai người!  

 

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, đây là Tôn Giả của Ma tộc!"  

 

 

"Không ngờ nơi đây lại có loại đẳng cấp này tồn tại, có chút khó giải quyết rồi!"  

 
 
Chương 2483: "Người này là đệ tử của ông?"


 

 Đôi mắt đẹp của Chu Tước Tôn Giả nóng như lửa: "Lại là một cô gái loài người, trong bụng của cô ta chính là huyết mạch Ma Hoàng!"  

 

Huyền Vũ Tôn Giả đỏ bừng cả mặt: "Đúng là huyết mạch Ma Hoàng, chỉ cần cắn nuốt nó!"  

 

"Lão phu có thể sống thêm mấy trăm ngàn năm!"

Chỉ có mỗi mình Thanh Long Tôn Giả nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.  

 

Trong lòng ông ta có một loại ảo giác!  

 

Người thanh niên này mang đến cho ông ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm!  

 

Khí tức của Bạch Hổ Tôn Giả vô cùng cuồng bạo: "Ha ha, huyết mạch tinh khiết quá, trời cũng giúp tôi rồi!"  

 

Hắn ta không thèm nhìn Diệp Bắc Minh mà đưa tay chộp tới chỗ Tôn Thiến!  

 

Xoẹt!  

 

Một luồng sáng lấp lóe qua, một cái tay của Bạch Hổ Tôn Giả bay ra ngoài.  

 

"A!"  

 

Hắn ta kêu thảm một tiếng, kinh hãi lui lại.  

 

Trong nháy mắt vừa rồi, thế mà hắn ta lại cảm nhận được tử vong!  

 

"Cái gì?"  

 

Chu Tước Tôn Giả và Huyền Vũ Tôn Giả biến đều sắc.  

 

"Sao kẻ này có thể làm được?"  

 

Tất cả người tu võ ở đây đều chấn động!  

 

Ánh mắt Thanh Long Tôn Giả ngưng tụ: "Quả nhiên là thế, tên nhóc kia, cậu cũng là huyết mạch Ma Hoàng!"  

 

Gương mặt xinh đẹp của Chu Tước Tôn Giả dao động: "Hai huyết mạch Ma Hoàng?"  

 

Đôi mắt Huyền Vũ Tôn Giả đỏ lên: "Nói như vậy, lão phu có thể sống thêm một triệu năm!"  

 

Ánh mắt Bạch Hổ Tôn Giả vô cùng âm trầm, giọng nói già nua vang lên: "Tôi cảm nhận được khí tức quen thuộc, đúng là huyết mạch Ma Hoàng!"  

 

"Còn nữa, thanh kiếm mà kẻ này vừa sử dụng lóe lên liền biến mất, quá quỷ dị!"  

 

Chu Tước Tôn Giả có chút nôn nóng: "Tôi cảm thấy rất bất an, chúng ta ra tay một lượt đi!"  

 

"Đang có ý này!"  

 

Ba vị Tôn Giả khác đều gật đầu.  

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mấy con côn trùng mà cũng dám đụng đến đồ nhi của tôi ư?"  

 

Diệp Bắc Minh kích động quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đuôi tôm: "Sư phụ!"  

 

"Là ông!"  

 

"Người đỡ đầu!"  

 

Bốn Tôn Giả đều không thể tưởng tượng nổi: "Người này là đệ tử của ông?"  

 

Người đỡ đầu đứng trước người Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, bảo vệ tốt người phụ nữ của con".  

 

"Tiếp theo cứ giao cho sư phụ".  

 

"Vâng!"  

Diệp Bắc Minh gật đầu, áp lực trong lòng biến mất trong nháy mắt.  

 

 

Thanh Long Tôn Giả kiêng kị nhìn chằm chằm người đỡ đầu: "Người đỡ đầu, ông thật sự muốn xen vào chuyện này sao?"  

 

 

Người đỡ đầu cười lạnh lắc đầu: "Mấy người bắt nạt đồ đệ của ông đây, ông đây còn không thể quản ư?"  

 

 

Dứt lời, người đỡ đầu sải bước ra, đi thẳng tới trước người Thanh Long.  

 

 

Chát!  

 

 

Ông ấy vung tay ra!  

 
 
Chương 2484: Đây chính là Thanh Long Tôn Giả!


 Thanh Long Tôn Giả phát ra một tiếng gầm giận dữ, trong nháy mắt đã khôi phục nguyên hình thanh long: "Lão già, ông đáng chết!"  

 

 

Ông ta vặn vẹo thân thể, lao về phía người đỡ đầu.  

 

Người đỡ đầu chậm rãi đốt một điếu xì gà, chờ đến khi Thanh Long vọt tới trước người.  

 

Lại vung một bàn tay ra!  

 

Thanh long dài hàng trăm mét lại bay ra ngoài giống như chó chết một lần nữa!  

 

Người đỡ đầu tiến lên một bước, giẫm lên trên đầu thanh long: "Ông đây nói ông là côn trùng, ông còn không phục đúng không?"  

 

"Cho dù là thanh long lão tổ ở trước mặt ông đây, ông đây cũng có thể xé sống!"  

 

Diệp Bắc Minh giơ ngón tay cái lên: "Sư phụ bá đạo quá!"  

 

Người đỡ đầu cười ngạo nghễ: "Đồ nhi, xem thật kỹ, học hỏi cho tốt vào".  

 

"Vâng!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Một giây sau.  

 

Người đỡ đầu giơ chân lên, hung hăng đạp xuống!  

 

"A!"  

 

Thanh Long Tôn Giả kêu thảm, trong nháy mắt bị gãy mấy chục cái xương rồng.  

 

"Ồ, ở đây còn có hai cái sừng rồng này!"  

 

Người đỡ đầu tiện tay bắt lấy sừng rồng của Thanh Long Tôn Giả, bỗng nhiên dùng lực!  

 

“Răng rắc” một tiếng vang giòn, thế mà một đôi sừng rồng trực tiếp bị bẻ gãy.  

 

Ông ấy tiện tay ném cho Diệp Bắc Minh: "Đồ nhi, cầm lấy đi!"  

 

Thanh Long giận dữ gào thét: "Đáng chết, người đỡ đầu, ông dám đối xử với tôi như vậy?"  

 

Người đỡ đầu nhếch miệng: "Một con côn trùng mà thôi, còn dám mạnh miệng ư?"  

 

Ông ấy đưa tay chộp về phía cột sống của thanh long!  

 

Một cái gân rồng tráng kiện bị ông ấy bắt lấy!  

 

Thanh long hoàn toàn luống cuống, giọng nói cũng đang run rẩy: "Ông... Ông muốn làm gì?"  

 

Người đỡ đầu lười trả lời.  

 

Cổ tay bỗng nhiên dùng sức!  

 

“Ầm!”  

 

Một cái gân rồng đẫm máu bị kéo ra.  

 

"Gào!"  

 

Thanh Long Tôn Giả run rẩy kịch liệt, kêu rên hai tiếng sau đó hoàn toàn ngất đi.  

 

Người đỡ đầu thở dài một hơi: "Đúng là yếu ớt, tôi còn chưa ra tay ông đã ngã xuống rồi".  

 

"Đồ nhi, cái gân rồng này là vật đại bổ!"  

 

Đậu má!  

 

Sư phụ quá mạnh!  

Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, mặt đỏ tới mang tai, ngay cả anh cũng đều cảm thấy có chút choáng váng!  

 

 

"Má ơi..."  

 

 

Đám người tu võ ở đây đều ngây ra, bọn họ có nằm mơ cũng không thể tượng tượng ra được cảnh tượng trước mắt!  

 

 

Hơn triệu con ma thú và yêu thú đều sợ mất mật!  

 

 

Đây chính là Thanh Long Tôn Giả!  

 

 

Thế mà lại bị bạo ngược như vậy?  

 
 
Chương 2485: "Sư phụ trâu bò quá..."


Trong nháy mắt hóa thành một con chim đỏ như lửa, bỏ chạy về phương xa.  

 

 

Người đỡ đầu giống như là thuấn di, một bước đi đến trên bầu trời trên người Chu Tước Tôn Giả.  

 

Sau đó túm lấy cổ Chu Tước Tôn Giả: "Người đỡ đầu đại nhân, Chu Tước biết sai rồi, cầu xin ngài..."  

 

Người đỡ đầu mỉm cười: "Thái độ không tệ, mượn một thứ của bà để dùng".  

 

Ông ấy tiện tay bắt lấy lông vũ của Chu Tước Tôn Giả, rút ra toàn bộ!  

  Advertisement

"Đừng mà...", Chu Tước Tôn Giả bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.  

 

Người đỡ đầu chỉ dùng mười giây đã rút hết tất cả lông vũ của Chu Tước Tôn Giả ra: "Đồ nhi, đây là Chu Tước vũ!"  

 

"Ngoại trừ dị hỏa ở trong trời đất này ra,  

 

bất kỳ loại lửa nào cũng đều không thể phá hủy nó".  

  Advertisement

"Vâng, sư phụ!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn xem lông Chu Tước trong tay, vô cùng kích động.  

 

Một giây sau, người đỡ đầu đuổi kịp Bạch Hổ Tôn Giả.  

 

Bạch Hổ Tôn Giả có tính khí nóng nảy, hóa thành nguyên hình, sau đó chín cái đầu phun ra một luồng ánh sáng vàng về phía người đỡ đầu!  

 

Ầm! Ầm! Ầm...  

 

Người đỡ đầu đưa tay tung ra từng quyền, đánh nát tám cái đầu của Bạch Hổ Tôn Giả.  

 

Bạch Hổ Tôn Giả nằm rạp trên mặt đất, run run rẩy rẩy: "Đại nhân, tha mạng..."  

 

Người đỡ đầu mỉm cười: "Tôi không giết cậu, chỉ mượn một thứ để dùng thôi".  

 

Bạch Hổ Tôn Giả sợ hãi như muốn khóc: "Tôi có thể không cho mượn được không?"  

 

Phập!  

 

Người đỡ đầu trực tiếp thọc bàn tay vào trong bụng Bạch Hổ Tôn Giả, bắt lấy gan hổ lôi ra.  

 

"Đồ nhi, đây là gan của Bạch Hổ, vật đại bổ!"  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người: "Sư phụ, con cảm thấy người còn ngông cuồng hơn con nhiều..."  

 

Sư phụ ra sao thì đồ đệ như thế!  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy.  

 

So sánh với sư phụ, mình đúng là người lương thiện nhất trên thế giới này!  

 

Người đỡ đầu hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, đủ cho con học là được!"  

 

Sau đó ông ấy chuyển ánh mắt, rơi lên trên người Huyền Vũ Tôn Giả.  

 

Huyền Vũ Tôn Giả hóa thành bộ dáng một lão già, quỳ trên mặt đất điên cuồng dập đầu: "Đại nhân, trên người của tôi không có thứ gì tốt cả..."  

 

Người đỡ đầu thản nhiên nói: "Sống mấy trăm ngàn năm, nội đan của ông cũng không tệ lắm".  

 

Khuôn mặt già nua của Huyền Vũ Tôn Giả trong nháy mắt cứng ngắc.  

 

 

"Tự ông đưa ra hay là để ông đây phải tới lấy?", người đỡ đầu nói.  

 

 

"Đại nhân, ngài cầm lấy đi..."  

 

 

Huyền Vũ Tôn Giả há miệng, phun ra một viên nội đan màu vàng.  

 

 

Người đỡ đầu cầm lấy nội đan, trực tiếp ném cho Diệp Bắc Minh: "Đồ nhi, đón lấy!"  

 

 

Anh hoàn toàn ngây người: "Sư phụ trâu bò quá..."  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Sắc mặt người đỡ đầu ngưng tụ, nhìn về phía một phương hướng nào đó!  
 
Chương 2486: Dược Vương Quỷ Cốc!


 

Mọi người ở đây đều ngây người, nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của người đỡ đầu!  

 

Rỗng tuếch, không có cái gì cả!  

 

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh truyền đến giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, không gian dao động, không gian dao động rất mạnh!"  

 

"Có người đến!"  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Ai?"  

  Advertisement

Một giây sau.  

 

Không gian ở phương hướng mà người đỡ đầu nhìn nổi lên sóng gió kịch liệt.  

 

Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, thế mà một vùng không gian đó lại bị xé ra một vết rách!  

 

Người đỡ đầu chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía vết nứt không gian: "Ồ, mấy người cũng tới sao!"  

  Advertisement

Ba lão già đi ra từ đó!  

 

Một người có sắc mặt vàng như nến, gầy như que củi!  

 

Một người người mặc áo bào tím, cõng một thanh thần kiếm!  

 

Một người mặc trường bào màu đen, phía dưới trường bào rỗng tuếch, thế mà lại không có hai chân!  

 

Đôi mắt lão già gầy như que củi lạnh như băng: "Tới thì sao chứ?"  

 

Người đỡ đầu bình tĩnh nói: "Quên ước định năm đó rồi sao?"  

 

"Trong vòng triệu năm, thế giới Cao Võ không được phép nhúng tay vào chuyện ở thế giới Chân Võ!"  

 

"Còn chưa tới triệu năm mà mấy người đã dám làm trái với lời thề?"  

 

Lão già mặc áo bào tím buồn cười lắc đầu: "Quy tắc là do cường giả tạo ra!"  

 

"Người đỡ đầu, nếu triệu năm trước là thời kỳ mạnh nhất của ông, ba người chúng tôi còn kính ông ba phần!"  

 

"Nhưng sau trận chiến ấy, cảnh giới của ông đã tụt xuống, đã sớm không mạnh bằng thời kỳ đỉnh cao năm đó rồi!"  

 

Lão già không có hai chân mặc áo bào đen khinh miệt mở miệng: "Nói nhảm với ông ta nhiều như vậy làm gì?"  

 

"Ba người chúng ta cùng nhau đánh, biết đâu lại có thể giết được ông ta?"  

 

Nhưng vừa dứt lời, ở phương xa đã truyền đến một giọng nói: "Ai nói chỉ có một mình ông ấy đến?"  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co vào một chút: "Đây là..."  

 

Một giây sau.  

 

Một người đàn ông trung niên đi tới.  

 

Diệp Bắc Minh kích động: "Dược Vương sư phụ!"  

 

Dược Vương Quỷ Cốc!  

 

"Đồ nhi, còn có ta nữa!"  

 

Bóng người thứ hai đi ra.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Kiếm Thánh sư phụ!"  

Giọng nói thứ ba vang lên!  

 

 

"Đồ nhi, ta cũng tới!"  

 

 

"Còn có ta nữa, đồ nhi!"  

 

 

"Bắc Minh, đã lâu không gặp!"  

 

 

Bóng người thứ tư, thứ năm, thứ sáu...

 

Bóng người thứ bảy, thứ tám, thứ chín!  

 

Có tổng cộng chín bóng người đi ra, cộng thêm người đỡ đầu.  

 
 
Chương 2487


 "Người đỡ đầu!"  

 

 

"Dược Vương Quỷ Cốc!"  

 

"Độc Cô Kiếm Thánh!"  

 

"Vua tàn sát!"  

 

"Kiếm Chủ Bất Diệt!"  

  Advertisement

"Đan Đế Bất Hủ!"  

 

"Thiên Thần Điện Chủ!"  

 

"Thánh Hoàng!"  

 

"Độc Đế!"  

  Advertisement

"Còn có... Long Huyết Chiến Thần!"  

 

Ba lão già biến sắc, mỗi lần có một người xuất hiện là sắc mặt của bọn họ lại ngưng trọng thêm một phần.  

 

Đợi đến khi toàn bộ mười người xuất hiện, khuôn mặt già nua của bọn họ đã hoàn toàn khó coi như nuốt phải con ruồi!  

 

Những người này, hàng triệu năm trước chính là những nhân vật lớn đỉnh cao trong một lĩnh vực nào đó!  

 

Giờ phút này.  

 

Lại vì một thanh niên mà đồng thời xuất hiện mười người!  

 

Đơn giản là nghịch thiên!  

 

Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, cảm thấy giống như là đang nằm mơ.  

 

Lúc còn ở núi Côn Luân, anh không cảm thấy 99 sư phụ lợi hại bao nhiêu!  

 

Nhưng từ khi sau xuống núi, anh càng cảm thấy sư phụ mình kinh khủng!  

 

"Sư phụ, đồ nhi nhớ mọi người muốn chết!"  

 

Diệp Bắc Minh kêu to.  

 

Dược Vương Quỷ Cốc hừ lạnh một tiếng: "Tên nhóc thối, Quỷ Môn Thập Tam Châm của vi sư cũng không tệ lắm phải không?"  

 

Độc Cô Vũ Vân cười to: "Ha ha, đồ nhi, kiếm thuật của con tiến triển rất nhanh!"  

 

Vua tàn sát hài lòng gật đầu: "Đồ nhi ngoan, con đã học được đạo tàn sát của vi sư tới cùng rồi!"  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt liếc Diệp Bắc Minh một chút: "Minh Nhi, con không tệ đâu".  

 

Đám người Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế, Long Huyết Chiến Thần đều mỉm cười gật đầu.  

 

Người đỡ đầu lắc đầu: "Đợi lát nữa ôn chuyện đi, giải quyết phiền toái trước mắt rồi tính sau".  

 

"Được!"  

 

Chín vị sư phụ còn lại đều gật đầu.  

 

Ba lão già của thế giới Cao Võ đều lui lại một bước theo bản năng.  

 

Long Huyết Chiến Thần trực tiếp ra tay, một quyền đánh vỡ bầu trời.  

Sau đó lao thẳng về phía lão già mặc trường bào màu đen như sao băng: "Vừa rồi là ông nói muốn giết người đúng không?"  

 

 

"Nếu đã như vậy, ông lên trước mở đường đi!"  

 

 

Trường bào màu đen lão già mặt mo trầm xuống: "Long Huyết Chiến Thần ông dám!"  

 

 

Vừa dứt lời địa, Long Huyết Chiến Thần một quyền đã xuất hiện trước người lão già trường bào màu đen.  

 

 

Ông ta gầm thét một tiếng, ra tay chống cự!  

 

 

Ầm!  
 
Chương 2488: Giống như là một tảng đá vậy!


 Long Huyết Chiến Thần thừa thắng xông lên!  

 

 

Ánh mắt lão già mặc trường bào màu đen vô cùng kinh hãi: “Làm sao có thể, triệu năm trước ông ta đã đã bị thương!”  

 

“Làm sao còn có thể phát huy ra loại thực lực này chứ?”  

 

Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ nhiều, Long Huyết Chiến Thần đã xông tới trước người.  

 

Đấm ra một quyền!  

  Advertisement

Gào!  

 

Tiếng rồng gầm phá vỡ bầu trời, lão già mặc trường bào màu đen bị đánh bay ra ngoài, thân thể già nua suýt nữa thì nổ tung.  

 

"Ra tay!"  

 

Lão già gầy như que củi và lão già mặc áo bào tím liếc nhìn nhau, bắt tay đánh lui Long Huyết Chiến Thần!  

  Advertisement

Kiếm Chủ Bất Diệt cười một tiếng: "Chơi hội đồng đúng không?"  

 

Thiên Thần Điện Chủ tiến lên một bước: "Hội đồng? Tôi thích!"  

 

"Còn chờ cái gì nữa? Đồng loạt ra tay!"  

 

Vua tàn sát quát lên một tiếng lớn, sát ý kinh khủng ngưng tụ.  

 

Mười người đồng thời ra tay, giống như là thiên thần hạ phàm, cảnh tượng kinh khủng đánh sâu vào trái tim tất cả mọi người ở đây!  

 

Đám người tu võ như Kỷ Vô Song, Kỷ Hoài An đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối, toàn thân run rẩy đứng tại chỗ!  

 

"A..."  

 

Lão già gầy như que củi kêu thảm, gân mạch bị đứt vỡ.  

 

Nằm rạp trên mặt đất giống như một con chó chết: "Các ông... Các ông lại dám đối xử với chúng tôi như thế!"  

 

Thần kiếm của lão già mặc áo bào tím đứt gãy.  

 

Đan điền sụp đổ, hoàn toàn biến thành một phế nhân: "Chuyện hôm nay, lão phu sẽ nhớ kỹ!"  

 

"Tất cả đám người các ông đều sẽ không chạy thoát đâu, lão phu sẽ cho các ông phải hối hận!"  

 

Lão già mặc trường bào màu đen bị xé rách hai tay.  

 

Xương cột sống bị đập gãy, vô cùng thê thảm gào thét: "Dựa vào cái gì? Cả đời lão phu chưa bao giờ phải chịu đựng sự nhục nhã như này!"  

 

"Một ngày nào đó, lão phu sẽ khiến cả thế giới Chân Võ phải chôn cùng!"  

 

Người đỡ đầu phun ra một làn khói: "Còn dám mạnh miệng?"  

 

Ầm! Ầm! Ầm!  

 

Ông ấy tung cước ra đá vỡ miệng ba người. Một giây sau.  

 

Ầm ầm!  

 

Một dao động không gian cực kỳ khủng bố truyền đến, trong vết nứt không gian mà ba lão già đi ra truyền tới một giọng nói lạnh như băng.  

 

"Mấy người hơi quá đáng rồi!"  

 

Đám người kinh ngạc nhìn lại.  

Diệp Bắc Minh cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía vết nứt không gian.  

 

 

Giọng nói này lạnh như băng, vô tình.  

 

 

Không mang theo chút cảm xúc nào cả!  

 

 

Giống như là một tảng đá vậy!  

 

 

Người đỡ đầu thản nhiên nói: "Dựa theo ước định thì vẫn chưa tới triệu năm".  

 

 

"Bất cứ người nào cũng không được xâm phạm thế giới Chân Võ, người vi phạm sẽ bị giết không tha!"  
 
Chương 2489: Vạn yêu thần phục.


 Giọng nói lạnh như băng vang lên: "Đã đến triệu năm rồi".

Người đỡ đầu lắc đầu nói: “Ngày về trời của tôi còn năm năm”.  

 

 

Người kia hơi sửng sốt rồi cười bảo: “Ha ha, năm năm!”  

 

 

“Các người có thể thay đổi được gì không?”  

 

 

Người đỡ đầu hỏi lại: “Thế nào? Không chờ nổi năm năm à? Sợ hả?”  

 

 

“Ha ha!”  

 

 

Người kia cười khẩy bảo: “Vậy cho... cho các người năm năm nữa, thả ba người bọn họ ra”.  

 

 

Người đỡ đầu quả quyết lắc đầu: “Thả ba người bọn họ ra hả? Nghĩ gì hay thế?”  

 

 

Rồi ông ta bước tới chỗ ba lão gia kia.  

 

 

Ông ta nhấc chân giẫm nát đầu lão già gầy như que củi.  

 

 

“Ông!”  

 

 

Giọng nói ấy cực kỳ phẫn nộ còn xen lẫn chút khiếp sợ: “Ông không sợ chết thật sao?”  

 

 

Lão già áo tím và lão già mặc trường bào màu đen thấy đồng bọn của mình chết thảm bèn sợ xanh mặt.  

 

 

Người đỡ đầu nhíu mắt: “Ông nghĩ thế nào?”  

 

 

“Trước giờ ông đây chưa biết chữ sợ viết thế nào!”  

 

 

“Nhớ kỹ, chưa tới một triệu năm thì không một ai trong các người được đặt chân tới thế giới Chân Võ!”  

 

 

“Nếu phạm chỉ có một chữ, chết!”  

 

 

Rầm! Rầm!  

 

 

Rồi ông ta giẫm chân hai lần liên tục, lão già mặc áo tím và lão già mặc trường bào màu đen đều bị đạp tung tóe.  

 

 

“Ha ha ha ha...”  

 

 

Tiếng cười kia vô cùng bình tĩnh không chút tức giận nào.  

 

 

Thậm chí nó còn xen lẫn chút thương hại: “Vậy hy vọng năm năm sau, các người vẫn còn tự tin như vậy!”  

 

 

“Hôm nay bổn tọa không so đo với các người nữa nhưng mà tên kia và đứa bé trong bụng người phụ nữ đó...”  

 

 

“Bổn tọa quyết nó rồi!”  

 

 

Dứt lời, từ sau khe nứt không gian có một bàn tay con người vươn ra.  

 

 

Bàn tay đó tóm lấy Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.  

 

 

“Ra tay!”  

 

 

Người đỡ đầu nhíu mày.  

 

 

Mười vị sư phụ đang định ra tay.  

 

 

Bỗng nhiên, một vệt sáng màu đen cắt ngang qua không gian như sao xẹt, đục thủng cái bàn tay kia.  

 

 

“Ai?”  

 

 

Chủ nhân bàn tay kia kinh ngạc.  

 

 

Một cô gái tóc tím dài thướt tha, vóc người vô cùng quyến rũ bước tới.  

 

Cô gái đó cầm một cây ma cung, bùng nổ khí thế khiếp người.  

 

 

Trông cô gái đó như một vị nữ đế.  

 

 

Theo sau cô gái đó là mười người đàn ông như bóng ma, ánh mắt mỗi người đều lạnh băng như nhìn xác chết.  

 

 

Ngay khi cô gái tóc tím vừa xuất hiện.  

 

 
 
Chương 2490: “Ánh trăng đêm nay đẹp thật đó!”


 Như có gì đó đang cộng hưởng với nhau.  

 

 

“Này...”  

 

 

Ngoại trừ mười vị sư phụ ra.  

 

 

Tất cả mọi người thậm chí cả Diệp Bắc Minh cũng ngơ ngác.  

 

 

Cô gái tóc tím quát to: “Chuyện của Ma tộc mà cũng dám nhúng tay vào sao? Cút mau!”  

 

 

Một mũi tên lao ra khỏi ma cung, một tiếng hét thảm vọng ra từ trong khe nứt không gian kia, nháy mắt khe nứt kia đã biến mất.  

 

 

Miệng lưỡi mọi người khô đắng, ánh mắt hừng hực như đang đốt lửa.  

 

 

Cô gái đó là ai?  

 

 

Sao lại có thể đánh lùi người của thế giới Cao Võ thế?  

 

 

Dưới ánh mắt của vô số người, cô gái tóc tím quay qua nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con lớn vậy rồi à!”  

 

 

Rồi lại nhìn qua Tôn Thiến: “Ồ, sắp sinh!”  

 

 

“Mau cho tôi xem thử nào!”  

 

 

Cô gái bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.  

 

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là ai?”  

 

 

Cô gái tóc tím cười khúc khích nào còn chút uy nghiêm như vừa rồi: “Đứa bé ngốc này, Ma Hoàng cuối cùng là bố của tôi và cũng là bố của cháu!”  

 

 

“Bố cháu gọi cô là em gái vậy cháu nói xem cô là ai nào?”  

 

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Cô... là cô của cháu ư?”  

 

 

Cô gái tóc tím gật đầu nói: “Cũng thông minh đấy”.  

 

 

Đầu Diệp Bắc Minh ong ong chưa kịp hồi hồn bèn nhìn về phía mười vị sư phụ: “Sư phụ, đó là...”  

 

 

“Đúng vậy”.  

 

 

Mười vị sư phụ đều gật đầu.  

 

 

Diệp Bắc Minh không chút nghi ngờ, chỉ hít một hơi rồi hỏi: “Cô, bố cháu đâu?”  

 

 

“Bố cháu ở nơi nào?”  

 

 

“Sao bố cháu lại không gặp cháu?”  

 

 

“Sao lại để mẹ cháu rơi vào nguy hiểm chứ?”  

 

 

Cô gái tóc tím thở dài đáp: “Minh Nhi, cháu hỏi một lần nhiều vấn đề như thế thì cô phải trả lời cháu cái nào trước đây?”  

 

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Bố cháu ở đâu?”  

 

 

Cô gái tóc tím trả lời: “Ở ngay bên trong Ma Uyên này!”  

 

 

Diệp Bắc Minh hồi hộp bèn hỏi: “Ở đâu thế?”  

 

 

Ánh mắt cô gái tóc tím lạnh lùng: “Vậy phải hỏi các sư phụ của cháu rồi”.  

 

 

“Sư phụ?”  

 

 

Diệp Bắc Minh quay đầu hỏi mười vị sư phụ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”  

 

 

Ánh mắt Vua tàn sát như có ý lảng tránh: “Khụ khụ, hay các người nói đi...”  

 

“Không không không, thật lòng xin lỗi đứa bé này...”  

 

 

Kiếm Chủ Bất Diệt rất ngượng ngùng.  

 

 

Thiên Thần Điện Chủ kho khan nói: “Khụ khụ, tôi chọn im lặng!”  

 

 

“Ánh trăng đêm nay đẹp thật đó!”  

 

 
 
Chương 2491: “Chúng ta đã sai rồi!”


“Nhưng mà con phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng!”  

 

 

Diệp Bắc Minh hít sâu nói: “Sư phụ kể đi”.  

 

Người đỡ đầu gật đầu: “Hẳn là con đã biết nguyên nhân thế giới Chân Võ bị diệt vong rồi nhỉ”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Nghe người ngoài đồn rằng nhà họ Diệp đắc tội với thế lực nào đó ở thế giới Cao Võ, nhưng thật ra hình như là vì một món đồ nào đó!”  

 

Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Xem ra con đã biết sơ sơ rồi, vậy để sư phụ nói cho con biết sự thật”.  

  Advertisement

“Vâng”.  

 

Diệp Bắc Minh ngừng thở.  

 

Ánh mắt người đỡ đầu đầy cảm xúc phức tạp: “Tất cả đề phải kể từ gia chủ đời thứ nhất của nhà họ Diệp, Diệp Phá Thiên”.  

 

Cơ thể Diệp Bắc Minh sững lại một cách khó hiểu: “Diệp Phá Thiên ư?”  

 

Đúng là một cái tên đầy khí phách.  

 

“Đúng vậy!”  

 

Người đỡ đầu bỗng nhiên kích động: “Người này có thể gọi là đệ nhất thế giới Chân Võ từ xưa đến nay!”  

 

“Sự tồn tại của người đó đã đủ khiến sư phụ cực kỳ khâm phục!”  

 

“Sự tồn tại của người đó đã đưa thế giới Chân Võ lên một tầm cao mới!”  

 

“Sự tồn tại của người đó đã giúp Hoa tộc phồn vinh suốt trăm nghìn năm!”  

 

“Sự tồn tại của người đó là tín ngưỡng của thế giới Chân Võ!”  

 

Diệp Bắc Minh khiếp sợ.  

 

Anh chưa bao giờ thấy các sư phụ lộ ra vẻ mặt ấy.  

 

Ngưỡng mộ!  

 

Sùng bái!  

 

Kính nể!  

 

Khâm phục!  

 

“Tiếc rằng, một người mạnh mẽ như vậy vẫn ra đi...”  

 

Vẻ mặt người đỡ đầu đượm buồn.  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Bởi vì thế giới Cao Võ à?”  

 

Trong ánh mắt người đỡ đầu ngập tràn sự không cam lòng: “Đúng vậy, bởi vì bọn họ cảm giác được sự tồn tại của Diệp Phá Thiên đe dọa tới bọn họ!”  

 

“Hơn nữa thứ đồ trong kho tàng nhà họ Diệp càng khiến cho các thế lực ở thế giới Cao Võ điên cuồng!”  

 

“Lúc ấy, mấy trăm vị vực chủ bọn ta thêm cả thiên kiêu chi tử Diệp Phá Thiên nên chả thèm để tâm đến thế giới Cao Võ!”  

 

Nói đến đây, ánh mắt người đỡ đầu đầy nỗi ưu buồn: “Sự thật chứng minh...”  

 

“Chúng ta đã sai rồi!”  

“Sau một trận chiến, mấy trăm vị vực chủ ra đi, chỉ còn lại chưa tới trăm người”.  

 

 

“Thế giới Chân Võ bị hủy diệt, nhà họ Diệp diệt vong, Hoa tộc trở nên bần cùng”.  

 

 

“Là do bọn ta cắt đứng con đường phát triển của người tu võ trên đại lục Chân Võ, là bọn ta chặt đứt tương lai của họ”.  

 

 

Người đỡ đầu đẫm lệ nói: “Bọn ta muốn chuộc tội, mà cách duy nhất là chữa trị thế giới Chân Võ, mở ra con đường nối liền với thế giới Cao Võ lần nữa!”  

 

 

“Diệp Phá Thiên đã hy sinh tính mạng của mình để đổi lại một triệu năm bình yên”.  

 

 

“Trước khi chết Diệp Phá Thiên để lại một kế hoạch, mong rằng người nhà họ Diệp có thể chuộc tội thay mình...”  
 
Chương 2492: Lẽ nào là vậy thật sao?


 

Anh không ngờ rằng sự thật ở thế giới Chân Võ lại là như thế.  

 

"Diệp Phá Thiên? Tổ tiên nhà họ Diệp?"  

 

"Người nọ là người thế nào chứ?"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ nghĩ ngợi.  

 

Trong lòng anh cũng chợt nảy sinh lòng khó hiểu bèn hỏi: “Sư phụ, vậy chuyện này liên quan gì với con?”  

 

“Lẽ nào con chính là người kia ư?”  

 

Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Vốn dĩ người kia là mẹ của con”.  

 

“Mẹ con?”  

 

Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.  

 

Rồi chợt bừng tỉnh.  

 

Tất cả mọi nghi vấn trong lòng như được giải quyết dễ dàng trong nháy mắt.  

 

Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng vậy, người kia vốn dĩ là mẹ con!”  

 

“Mẹ con lẻn vào chín mươi chín long mạch ở Trung Châu để mở ra kho tàng của nhà họ Diệp”.  

 

“Tiếc rằng đã bị người nhà họ Từ phát hiện”.  

 

“Mẹ con trọng thương chạy trốn, ai ngờ trùng hợp gặp gỡ bố con”.  

 

“Hai người họ nảy sinh tình cảm với nhau rồi có con”.  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Sư phụ, thực lực của mọi người mạnh thế sao lại không ra tay mở kho tàng của nhà họ Diệp ra?”  

 

Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Bọn ta không thể can thiệp vào chuyện ở thế giới Chân Võ, người của thế giới Cao Võ vẫn luôn để ý bọn ta!”  

 

“Một khi chúng ta ra tay thì giao ước năm ấy sẽ trở thành phế thải!”  

 

“Vậy nên chúng ta đã truyền lại tất cả bản lĩnh của mình cho con!”  

 

“Gửi gắm mọi hy vọng vào người con!”  

 

Diệp Bắc Minh ngơ ngác.  

 

Hóa ra trên lưng mình gánh vác nhiều thứ như vậy.  

 

Người đỡ đầu lắc đầu nói tiếp: “Chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì trong cơ thể con có dòng máu của Ma tộc nên chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều”.  

 

Cô gái áo tím cười khẩy cắt ngang: “Là do hành động của các người quá bỉ ổi”.  

 

“Diệp Thanh Lam cố tình mang thai là để lôi kéo Ma tộc ra tay giúp các người!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô, cô có ý gì?”  

 

Cô gái áo tím căm tức nhìn bọn người đỡ đầu: “Bố con có dòng máu Ma Hoàng há thể nào phải lòng cô gái nhân loại chứ?”  

 

“Nếu chẳng phải do bọn họ bày mưu lập kế lừa bố cháu se duyên với Diệp Thanh Lam thì sao có thể sinh hạ ra cháu chứ?”  

 

“Mà tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bọn họ!”

Diệp Bắc Minh cảm giác như lôi đạn nổ trong đầu.  

 

Lẽ nào... sự thật là như vậy ư?  

 

Lần trước Diệp Bắc Minh hỏi về bố, mẹ ấp úng không muốn nói nhiều.  

 

Lẽ nào là vậy thật sao?  

 

Người đỡ đầu khinh khỉnh đáp: “Nói hưu nói vượn, chúng ta có lòng tự tôn của riêng mình, không đời nào dùng mấy mánh khóe đó!”  

Cô gái áo đỏ cười khẩy: “Tôi không tin!”  

 

 

“Minh Nhi, con tin không?”  

 

 

Diệp Bắc Minh hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra mấy năm nay.  

 

 

Anh hít sâu rồi đáp: “Cháu tin tưởng các sư phụ của mình!”  

 

 

“Cháu!”  

 

 

Cô gái áo tím tức run người.  

 
 
Chương 2493: Anh rất muốn biết đáp án.


 

 Người đỡ đầu trầm ngâm gật đầu: “Ngay từ khi con bước chân vào Ma Uyên ta đã nghĩ đến chuyện cho hai người gặp mặt”.  

 

“Con đi theo ta, những người khác chăm sóc Tôn Thiến!”  

 

Chín vị sư phụ gật đầu.  

 

Cô gái áo tím nhướng mày, nhìn vào mười người đứng sau: “Các người cũng ở lại bảo vệ Tôn Thiến!”  

 

Người đỡ đầu dẫn Diệp Bắc Minh và cô gái áo tím đi.  

  Advertisement

Cả ba đến trước một tấm bia đá cũ kĩ.  

 

Một giọng nói đầy kích động vang lên: “Minh Nhi, cuối cùng con cũng đến đây rồi”.  

 

Ký hiệu trên tấm bia đá lóe sáng, phát ra từng tiếng động.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Ông là bố tôi thật sao?”  

  Advertisement

Ngay sau đó.  

 

Ầm!  

 

Một làn ma khí xám xịt trào ra, nháy mắt đã bao phủ khắp xung quanh.  

 

Trước mắt Diệp Bắc Minh lóe sáng, bước vào một không gian hỗn độn.  

 

Một con Tử Long to lớn khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt anh, ánh mắt nó dán chặt vào Diệp Bắc Minh.  

 

“Bố?”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, lẽ nào bố của mình là một con Tử Long?  

 

“Thằng nhóc ranh này, con đang nghĩ cái gì thế, đây là thú cưỡi của ông đây!”  

 

Một tràng cười vọng tới.  

 

Từ đằng sau con Tử Long kia có một người đàn ông trông khoảng tầm ba mươi tuổi bước ra.  

 

Tuy rằng người nọ chỉ mặc quần áo bình thường.  

 

Nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang đứng trước hậu duệ quý tộc quyền quý nào đó.  

 

Chỉ một ánh mắt đã vượt qua vô số đế hoàng ở nhân gian.  

 

Ông ấy vừa xuất hiện, ánh mắt đã luôn dán vào người Diệp Bắc Minh chưa từng dời mắt.  

 

“Giống! Thật quá giống”.  

 

“Con và mẹ con như từ một khuôn đúc ra vậy”.  

 

Diệp Bắc Minh phức tạp nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt mình: “Bố, con...”  

 

Giọng nói của anh hơi run rẩy.  

 

Huyết mạch trong cơ thể sôi trào.  

 

Bố Diệp nói thẳng: “Minh Nhi, bố biết con muốn hỏi cái gì”.  

 

“Con muốn hỏi từng ấy năm qua sao bố chưa từng xuất hiện phải không?”  

 

“Thật ra bố vẫn luôn quan sát con từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện của con bố đều biết hết”.  

“Con có sứ mệnh của con mà bố mẹ con cũng có sứ mệnh của chính họ!”  

 

 

“Thiếu vắng bóng mình trong quá trình trưởng thành của con là sự tiếc nuối cả đời của bố mẹ”.  

 

 

Diệp Bắc Minh im lặng, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Con đã biết chuyện đại lục Chân Võ rồi, nếu con là mẹ thì chưa chắc đã làm tốt hơn bà”.  

 

 

“Có người nói với con rằng sự ra đời của con là một mưu kế thâm sâu, có thật vậy không?”  

 

 

Dứt lời, Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào mắt bố mình.  

 

 

Anh rất muốn biết đáp án.  

 
 
Chương 2494: “Để cả nhà chúng ta đoàn tụ với nhau!”


 

 “Chúng ta đồng cảnh ngộ, trên lưng đều gánh vác tương lai của chủng tộc mình”.  

 

“Nên hai người chúng ta thu hút lẫn nhau, cuối cùng trở thành vợ chồng âu là chuyện thường tình, sao Minh Nhi lại nghi ngờ chuyện này chứ?”  

 

Ông ấy không đợi Diệp Bắc Minh giải thích.  

 

Bố Diệp chợt nghĩ tới gì đó: “Từ từ, là con bé Tử Huyền kia nói với con à?”  

 

Diệp Bắc Minh rất thông minh: “Tử Huyền là cô của con à?”  

 

“Xem ra là con bé thật”.  

 

Bố Diệp gật đầu bất đắc dĩ, khóe miệng co cứng: “Đến bây giờ mà con nhóc kia vẫn còn kiêu ngạo như vậy”.  

 

“Kiêu ngạo hả?”  

 

Diệp Bắc Minh hơi trầm ngâm.  

 

Bố Diệp giải thích: “Con nhóc kia cho rằng trong cơ thể mình chảy dòng máu Ma Hoàng nên có chút kiêu căng, ngạo mạn”.  

 

“Ở trong mắt Tử Huyền, bất kỳ ai cũng không xứng với anh trai “Dạ Huyền” của mình!”  

 

“Thế nên con bé luôn cảm thấy Lam Nhi gai mắt, cho rằng dòng máu của nhân loại làm bẩn huyết mạch Ma Hoàng”.  

 

“Bố luôn nói với Tử Huyền rằng bố với Lam Nhi đều có tình cảm với nhau nhưng cứ không tin!”  

 

Diệp Bắc Minh chợt hiểu mọi chuyện.  

 

Hóa ra cô mình yêu anh trai quá đà.  

 

Mọi chuyện đều đã được giải thích.  

 

Mà tên bố mình là “Dạ Huyền” à?  

 

Dạ Huyền mỉm cười nói: “Minh Nhi, có lẽ con khá hiếu kỳ về tên của bố với Tử Huyền nhỉ?”  

 

“Đúng vậy”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Dạ Huyền mỉm cười giải đáp: “Ma tộc và con người khác nhau, bọn bố không có cách gọi dòng họ như con người các con”.  

 

“Chữ “Huyền” là biểu tượng của Thiên Ma tộc, chỉ có dòng dõi Ma Hoàng mới có thể có chữ “Huyền” trong tên”.  

 

“Những Ma tộc bình thường không phải dòng dõi Ma Hoàng chỉ có thể đặt tên khác”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Hóa ra là thế”.  

 

Dạ Huyền bổ sung: “Thật ra con không cần nghĩ nhiều đâu, bố của con tên là “Dạ Huyền”, còn mẹ con tên là Diệp Thanh Lam”.  

 

“Phát âm của Dạ với Diệp không khác nhau lắm, con giống mẹ con hơn nên tên Diệp Bắc Minh rất hay”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Sự nghi vấn cuối cùng trong lòng đã được giải đáp.  

 

Anh nhìn qua nói: “Bố, bây giờ con đã có sức mạnh bảo vệ mẹ rồi!”  

 

“Bây giờ mẹ đang ở trong Thanh Huyền tông, con sẽ nhanh chóng nghĩ cách đưa bố rời khỏi đây!”  

“Để cả nhà chúng ta đoàn tụ với nhau!”  

 

 

Ánh mắt Dạ Huyền sáng ngời nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên tối tăm.  

 

 

Ông ấy nhẹ nhàng lắc đầu bảo: “Minh Nhi, sợ rằng không được”.  

 

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Vì sao chứ?”  

 

 

“Trên lưng bố gánh vác tương lai của Thiên Ma tộc, Ma Uyên vô cùng bất ổn nhưng nó lại lại con đường nối liền giữa Ma giới và thế giới Chân Võ”, sắc mặt Dạ Huyền rất nghiêm nghị.  

 

 

“Những người còn lại của Thiên Ma tộc nghỉ ngơi dưỡng sức ở Ma Uyên”.  

 
 
Chương 2495: "Lẽ nào Minh Nhi có thể thay đổi mọi thứ chăng?"


 Diệp Bắc Minh kiên quyết lắc đầu: “Con không đồng ý!”  

 

 

Giọng nói của anh chắc nịch.  

 

Rất có khí phách.  

 

Dạ Huyền đăm chiêu nói: “Minh Nhi, trên lưng con đã gánh vách niềm hy vọng của nhà họ Diệp thượng cổ”.  

 

“Vũng nước đục Thiên Ma tộc này con đừng nên tham dự vào”.  

  Advertisement

“Bố chỉ có thể nói cho con biết rằng Ma tộc còn đáng sợ hơn tưởng tượng của con nhiều!”  

 

“Một khi Ma Uyên diệt vong thì không chỉ có thể giới Chân Võ đi đời mà đến cả thế giới Cao Võ cũng không thể nào ngăn cản Ma giới xâm chiếm thế giới!”  

 

“Dựa vào thực lực bây giờ của con, chỉ cần đi theo con đường bố và mẹ con an bài thì tương lai chắc chắn có thể tiến vào thế giới Cao Võ!”  

 

Dạ Huyền cưng chiều nhìn anh nói: “Bước vào thế giới Cao Võ như biển sâu cá lượn, trời cao chim bay”.  

  Advertisement

“Minh Nhi con sẽ càng có được tương lai tươi sáng!”  

 

“Không!”  

 

Diệp Bắc Minh quát to.  

 

Đôi mắt anh đỏ bừng: “Bố, bố có từng suy nghĩ đến cảm nhận của con không?”  

 

“Từ khi con ra đời đến nay, cả hai đã tìm bố mẹ nuôi cho con để thời thơ ấu của con không thiếu vắng tình thương của bố mẹ!”  

 

“Đợi đến khi con lớn lên, cả hai lại chuẩn bị cho con chín mươi chín vị sư phụ siêu mạnh!”  

 

“Còn có mười sư tỷ xinh đẹp tuyệt sắc!”  

 

“Cả một chặng hành trình của con chưa từng phải nể mặt bất kỳ ai hay bất kỳ thế lực nào!”  

 

“Khi ở Long quốc, sư tỷ của con là chiến thần, là Tu La!”  

 

“Còn sư huynh của con lại là Long Chủ”.  

 

“Còn khi ở Côn Luân Hư, mỗi khi con gặp phiền phức gì sư tỷ đều giải quyết cho con!”  

 

“Ở đại lục Chân Võ hay đại lục Cao Võ thậm chí là dưới Ma Uyên!”  

 

“Mỗi khi con gặp nguy hiểm thì các sư phụ đều nhanh chóng xuất hiện ra mặt cho con!”  

 

“Nhưng mà!”  

 

Diệp Bắc Minh gào lên, ánh mắt anh đầy kiên định: “Bây giờ con đã có sức mạnh bảo vệ mọi người rồi nên đã đến lúc con bảo vệ mọi người rồi!”  

 

Dạ Huyền sững sờ, ứa nước mắt: “Minh Nhi...”  

 

Sau lưng Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí thế ngút trời.  

 

Gầm gừ!  

 

Hình bóng hư ảo của bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Long Mạch hiện lên.  

 

Một luồng khí thế cuộn trào như sóng dữ bùng nổ sau lưng anh.  

 

Ầm!  

 

Một cái tháp cổ xưa xuất hiện sau lưng anh.  

 

Thậm chí đến cả bóng hình bốn con rồng ấy đầy bị cái tháp ấy lấn áp.  

“Đây là...”  

 

 

Dạ Huyền khiếp sợ, ánh mắt đầy sững sờ.  

 

 

Vút!  

 

 

Diệp Bắc Minh tung trảo vào hư không, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay anh rồi cầm nó đâm thẳng lên trời.  

 

 

“Ngay thời khắc bước chân vào đỉnh cao võ thuật kia, thế giới Cao Võ hay Ma giới gì chứ!”  

 

 

“Chỉ cần kẻ nào dám làm tổn thương đến một cọng lông nhà con thì con sẽ diệt hết!”  

 
 
Chương 2496: Quá không thực tế rồi!


 

Nghĩ đến đây, Dạ Huyền thoáng hơi dao động.  

 

Thấy bố mình do dự, Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của Dạ Huyền: “Bố, bố còn chần chừ cái gì nữa?”  

 

“Cứ nói cho con nghe khó khăn của bố đi, con nhất định có thể chống đỡ cả bầu trời cho bố và mẹ!”  

 

Một sự tự tin mạnh mẽ ập thẳng vào mặt.  

 

Dạ Huyền thân là ma tôn cũng nhịn không được mà ngẩn ra!  

 

Loại khí thế này, ông ấy chỉ từng cảm nhận được ở trên người phụ hoàng mà thôi!  

 

Dạ Huyền hít sâu một hơi: “Minh nhi, bố có thể cùng con đánh cược một lần!”  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: “Bố, bố nói xem, đánh cược như thế nào?”  

 

Dạ Huyền suy tư trong chốc lát, thở ra một hơi khí đục.  

 

Vỗ lên bả vai của Diệp Bắc Minh một cái.  

  Advertisement

“Minh nhi, đây là một ván cược lớn!”  

 

“Nếu như con thắng, nguy cơ của Đại Lục Chân Võ cùng với Thiên Ma tộc sẽ được giải trừ!”  

 

“Còn nếu như con thua, bố sẽ phải tan xương nát thịt, muôn kiếp không được siêu sinh!”  

 

Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy.  

 

Anh trầm mặc hồi lâu: “Bố, có nghiêm trọng đến thế không?”  

 

Dạ Huyền gật đầu: “Bố liên thủ với Tử Long, phân tán lực lượng của cả người mới áp chế được con đường giữa Ma Uyên và Ma giới”.  

 

“Nhìn tình hình trước mặt, nhiều nhất cũng chỉ có thể áp chế năm năm nữa thôi!”  

 

“Con có hai cách để mà cứu vãn hết thảy mọi thứ!”  

 

“Thứ nhất, trong khoảng thời gian năm năm, con phải tìm được biện pháp tu bổ khe hở giữa Ma Uyên và Ma giới!”  

 

“Vậy thì bố sẽ sống sót, Thiên Ma tộc cũng có thêm cơ hội ít nhất là mười nghìn năm nữa để thở dốc!”  

 

“Cách thứ hai thì sao”.  

 

“Cách thứ hai?”  

 

Dạ Huyền nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu một cái.  

 

“Minh nhi, biện pháp thứ hai này hoàn toàn không thể làm được”.  

 

Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy tự tin: “Bố, bố còn chưa nói thì sao biết là không làm được?”  

 

Dạ Huyền nhìn Diệp Bắc Minh, không đành lòng đả kích anh: “Minh nhi, biện pháp thứ hai này chính là…”  

 

“Trong vòng năm năm, con phải trở thành người mạnh nhất ở Đại Lục Chân Võ!”  

 

“Cái này thì thôi đi, nhưng con còn phải trở thành người mạnh nhất của Đại Lục Cao Võ nữa!”  

 

“Chuyện này căn bản là không có khả năng, ngay cả Diệp Phá Thiên thuộc nhà họ Diệp Thượng Cổ cũng làm không được”.  

 

Dạ Huyền lắc đầu.  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh chợt lóe ánh sáng.  

 

Nhưng cũng chưa nói gì!  

 

“Tiểu Tháp, trong vòng năm năm, tỷ lệ để tôi đứng ở đỉnh của Đại Lục Cao Võ là bao nhiêu?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo nghễ: “Năm năm? Tên nhóc nhà cậu đang xem thường ai thế hả?”  

 

“Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần cậu nghiêm túc tu võ!”  

 

“Điên cuồng nâng cao bản thân, ba năm cũng đủ!”  

Ba năm?  

 

 

So với thời hạn mà phụ thân nói còn ít hơn hai năm!  

 

 

Thấy Diệp Bắc Minh không nói câu gì, Dạ Huyền cũng tưởng rằng Diệp Bắc Minh đã từ bỏ biện pháp thứ hai.  

 

 

Quá không thực tế rồi!  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

 

Dạ Huyền cười mỉm: “Minh nhi, Thiên Ma Cửu Biến con tu luyện tới tầng thứ mấy rồi?”  

 
 
Chương 2497: Cũng cần một đoạn thời gian để tiêu hóa chứ!


 

 Anh học những công pháp khác, hầu như chỉ cần vài tiếng là đã lĩnh ngộ hoàn toàn!  

 

Duy chỉ có Thiên Ma Cửu Biến, thời gian đã trôi qua cả nửa năm, lại vẫn chỉ tới được tầng thứ ba!  

 

Tuy nhiên những lời này khi đến tai Dạ Huyền, lại nhấc lên muôn vàn sóng to gió lớn!  

 

“Cái gì?”  

 

“Tầng ba ư? Lại còn mà thôi…”  

 

Khóe miệng Dạ Huyền run rẩy thật mạnh: “Chẳng lẽ Minh nhi thật sự thừa kế thiên phú của Diệp Phá Thiên?”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Sao thế? Tầng thứ ba mạnh lắm ạ?”  

 

“Mẹ nó!”  

 

Dạ Huyền nhịn không được mà chửi bậy: “Thằng nhóc thúi, biết cái gì gọi là khó học hay không?”  

 

“Đây là công pháp đứng đầu trong Thiên Ma tộc, bố năm đó tu luyện cả ba trăm năm cũng chỉ tới được tầng thứ ba!”  

 

“Cho dù hiện tại bố đã là ma tôn thì cũng chỉ mới tới tầng thứ sáu mà thôi!”  

 

“Con mẹ nó chỉ mới có nửa năm ngắn ngủi mà con đã luyện đến tầng ba, con nói xem có mạnh hay không hả!”  

 

Đồng thời nội tâm Dạ Huyền cũng dâng lên sóng gió kinh hoàng.  

 

Thiên phú của Minh nhi quá phi lý, chẳng lẽ thật sự có cơ hội hay sao?  

 

Nghĩ đến đây.  

 

Dạ Huyền đột ngột đưa tay ra, nắm lấy bả vai Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh hơi chút sững sờ: “Bố, sao vậy?”  

 

Dạ Huyền nở nụ cười rộng đến tận mang tai: “Nhóc con, nói cho con một câu!”  

 

“Thiên Ma Cửu Biến có thể truyền thừa, ngày hôm nay bố sẽ truyền thụ hết tất cả Thiên Ma Lục Biến mà bố đã lĩnh ngộ sang cho con!”  

 

Rầm!  

 

Con ngươi của Dạ Huyền chợt đông cứng lại, giữa chân mày cũng xuất hiện một con mắt nhỏ!  

 

Một luồng ánh sáng mang theo phù văn vô tận, ngay lập tức xâm nhập vào trong đầu Diệp Bắc Minh.  

 

Cả người Diệp Bắc Minh chấn động mạnh, cứ như là bỗng nhiên được thông suốt vậy!  

 

Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ tư, lĩnh ngộ!  

 

Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ năm, lĩnh ngộ!  

 

Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ sáu, lĩnh ngộ!  

 

“Thì ra là như vậy, ra là có chuyện này ư!”  

 

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.  

 

Dạ Huyền dường như vừa nghĩ đến chuyện gì, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, con lĩnh ngộ nhanh đến vậy hả?”  

 

Theo đạo lý mà nói, cho dù là truyền thừa trực tiếp.  

 

Cũng cần một đoạn thời gian để tiêu hóa chứ!  

 

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Lĩnh ngộ rồi, rất đơn giản mà”.  

 

“Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ tư, chiến lực mạnh nhất bộc phát hơn bốn lần!”  

 

“Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ năm, Ma Hóa!”  

 

“Thiên Ma Cửu Biến tầng thứ sáu, chiếm đoạt!”  

 

Diệp Bắc Minh một hơi nói ra ba loại biến hóa cửa tầng bốn, năm, sáu.

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh rút kiếm Đoạn Long ra, chém về phía hư không!  

 

Ầm!  

Uy lực của chiêu này có thể bắt kịp một đòn bùng nổ của kiếm Trấn Ngục!  

 

 

Diệp Bắc Minh vô cùng mừng rỡ: "Thiên Ma Cửu Biến thế mà có công hiệu nhường này, sớm biết thì con nên nghiêm túc nghiên cứu hơn chút".  

 

 

"Đù..."  

 

 

Dạ Huyền hoàn toàn bó tay.  

 

 

Ông đây hao hết tâm trí truyền thụ Thiên Ma Cửu Biến cho con, vậy mà hồi trước con chỉ tùy tiện học thôi?  

 

 

Một giây sau.  

 
 
Chương 2498: "Thật là xinh đẹp!"


 Cơ thể anh bộc phát ra ma khí ngập trời, bao vây toàn thân như một ngọn lửa!  

 

 

Đồng thời.  

 

Tốc độ, sức mạnh, cảm giác, sức bật.  

 

Đều được tăng lên một cách cực kỳ kinh khủng!  

 

"Đây chính là Ma Hóa ư?"  

 

"Con cảm thấy như mình có được sức mạnh vô tận!"  

 

Khóe miệng Dạ Huyền co quắp.  

 

Diệp Bắc Minh quát khẽ: "Tầng thứ sáu của Thiên Ma Cửu Biến, Cắn Nuốt!"  

 

"Chờ chút đã!"  

 

Dạ Huyền vội vàng ngăn cản: "Tên nhóc kia, tầng thứ sáu không thể dùng linh tinh!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Sao vậy?"  

  Advertisement

Dạ Huyền giải thích: "Tầng thứ sáu Cắn Nuốt có thể cắn nuốt kẻ địch mạnh hơn con để tăng sức mạnh cho con!"  

 

"Nhưng nếu cắn nuốt kẻ địch nhỏ yếu hơn con thì gần như không có tác dụng gì".  

 

"Giờ mà sử dụng, con muốn cắn nuốt bố mình hả?"  

 

Diệp Bắc Minh hơi xấu hổ, lập tức thu lại.  

 

Dạ Huyền rất vất vả mới bình tĩnh lại được, ánh mắt lại trở nên vô cùng phức tạp.  

 

Ông ấy dặn dò Diệp Bắc Minh vài câu, nhất định phải chăm sóc cho Diệp Thanh Lam thật tốt.  

 

Dặn dò xong, ông ấy nhìn Tử Long sau lưng: "Tử Long, chúng ta đi thôi!"  

 

"Vâng, chủ nhân!"  

 

Tử Long khẽ gật đầu, không chút do dự tản đi tất cả sức mạnh của mình.  

 

Dạ Huyền cười với Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, bố chờ con!"  

 

Ông giậm chân, hơi thở hỗn độn cuồn cuộn dâng trào.  

 

Diệp Bắc Minh bị hoa mắt.  

 

Mở mắt ra lần nữa, anh trở lại trước tấm bia đá cổ xưa kia.  

 

Thậm chí anh còn không có cơ hội nói tạm biệt với bố mình!  

 

Tử Huyền Nhất nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, cháu trông thấy bố rồi?"  

 

Diệp Bắc Minh gật gật đầu, đang muốn giải thích.  

 

Đột nhiên.  

 

Ầm ầm!  

 

Một luồng hơi thở mạnh mẽ phóng lên tận trời.  

 

Đằng sau truyền đến tiếng kêu gào kinh khủng của đám ma thú, yêu thú!  

 

Anh quay đầu lại nhìn.  

 

Chỉ thấy ở phương xa, không trung sấm sét ầm ầm, mây đen rít gào như vòi rồng!  

 

Một giây sau.  

 

Trái tim Diệp Bắc Minh không ngừng đập bình bịch kinh hoàng, một sức mạnh huyết thống đã thành lập liên hệ với anh.  

 

"Con của mình... ra đời?"  

 

..  

 

...  

 

Khoảnh khắc huyết mạch liên kết với nhau, Diệp Bắc Minh xông thẳng ra ngoài.  

 

Anh muốn dùng tốc độ nhanh nhất trở lại bên cạnh Tôn Thiến.  

Phương xa, tất cả ma thú, yêu thú quỳ bái trên mặt đất!  

 

 

Mấy người sư phụ canh giữ ở khu vực xung quanh Tôn Thiến.  

 

 

Dược Vương Quỷ Cốc khen ngợi: "Thật là xinh đẹp!"  

 

 

"Quả thật, giống tôi!"  

 

 

Độc Cô Vũ Vân gật đầu.  

 

 

"Ông nằm mơ đi, con gái của đồ nhi ngoan sao có thể giống ông được?", Kiếm Chủ Bất Diệt hừ lạnh.  
 
Chương 2499: "Đây là con của anh sao?"


 

"Khụ khụ, ấy..."  

 

Mặt già của Độc Cô Vũ Vân đỏ bừng, hết sức khó xử.  

 

Ai ngờ Kiếm Chủ Bất Diệt lại bổ sung: "Rõ ràng là giống tôi!"  

 

Vua tàn sát: "Mẹ nhà nó, Kiếm Chủ Bất Diệt ông có cần mặt nữa không đấy?"  

 

Đan Đế Bất Hủ gật đầu theo: "Lão già này dùng kiếm, hèn hạ sẵn rồi!"  

 

"Trợn mắt nói dối, con gái Minh Nhi rõ ràng giống tôi!"  

 

Các sư phụ khác: "Đậu xanh..."  

 

Long Huyết Chiến Thần trực tiếp lấy ra một miếng ngọc bội: "Nhóc con, đây là ngọc bội đã được máu rồng nhuộm đẫm!"  

 

"Cho con vật này, có thể phòng thân kiện thể, phù hộ con trưởng thành khỏe mạnh!"  

 

Dược Vương Quỷ Cốc bước ra một bước: "Bé con à, viên này là Cửu Khiếu Linh Lung đan!"  

 

"Ăn viên này, bảo đảm tương lai con tu võ làm chơi ăn thật!"  

 

Độc Cô Vũ Vân duỗi tay cầm một thanh bảo kiếm có khí thế kinh người: "Bé à, đây là thần kiếm đứng hạng đầu Đại Lục Chân Võ!"  

 

"Từ hôm nay trở đi, nó sẽ là của con!"  

 

Kiếm Chủ Bất Diệt cười lạnh: "Kiếm Bất Diệt của tôi mới là đệ nhất Đại Lục Chân Võ!"  

 

"Nhóc con, cầm đi!"  

 

Vua tàn sát không phục: "Kiếm Tu La của ông đây mới là thiên hạ đệ nhất! Cầm!"  

 

"Bé con à, đi học đạo tàn sát theo ta đi!"  

 

Thiên Thần Điện Chủ đẩy Vua tàn sát ra: "Ông nằm mơ đi, con gái con đứa sao có thể học chém chém giết giết được?"  

 

"Con cầm lệnh bài này của Thiên Thần Điện, hồi trước Bắc Minh xuống núi, ta còn không nỡ cho đâu!"  

 

"Có vật này, con có thể triệu hoán cả triệu bang chúng Thiên Thần Điện!"  

 

Một lệnh bài hình rồng bay ra ngoài, rơi vào trong tã lót.  

 

Thánh Hoàng lườm qua: "Thiên Thần Điện gì chứ, triệu năm trước đã bị diệt rồi".

"Bé con ơi, con đừng nghe lão già kia nói nhảm, đây là vương miện của bản hoàng!"  

 

"Từ giờ trở đi, bản hoàng truyền ngôi cho con, con chính là người kế thừa Thánh Hoàng!"  

 

"Đúng rồi, quên nói cho con một câu, xã hội phương tây chỗ bố con tôn ta là - Thượng Đế!"  

 

Độc Đế cười âm hiểm: "Thượng Đế quần què gì? Độc Đế vẫn là mạnh nhất!"  

 

"Con à, học độc với ta đi!"  

 

"Mặc kệ gì mà Thần Đế, Chí Tôn, Vực Vương, Vực Chủ, hạ độc chết tất!"  

 

Những sư phụ khác đồng thanh: "Ông cút mẹ đi!"  

 

"Bảo con bé thuần khiết vô hại học độc dược?"  

 

Lúc Diệp Bắc Minh trở về vừa vặn trông thấy cảnh này.  

 

"Các sư phụ, đừng ồn ào nữa!"  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Đi đến trước mặt tã lót.  

 

Tôn Thiến hết sức yếu ớt: "Bắc Minh, là con gái".  

Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại, nhìn con gái như búp bê nằm trong tã lót.  

 

 

Vô cùng kích động!  

 

 

"Đây là con của anh sao?"  

 

 

"Huyết mạch của anh?"  

 

 

Tử Huyền Nhất nhanh chóng bước tới, trêu chọc bé con: "Nhóc thật là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt như đá quý!"  

 

 

"Nhóc à, ta là bà của con!"  

 
 
Chương 2500: Bố mẹ có thể sống cùng nhau.


 

Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?"  

 

Tử Huyền Nhất lấy một miếng ngọc bội ra, đặt trước người bé gái.  

 

Tiếng "vù" vang lên, một luồng lực lượng mạnh mẽ đến tận cùng ngưng tụ lại với nhau!  

 

Tử Huyền Nhất biến sắc: "Không thể nào, sức mạnh huyết mạnh tinh khiết đến thế sao?"  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Cô, ý là sao ạ?"  

 

Tử Huyền Nhất hít sâu một hơi: "Mặc dù chúng ta có được huyết thống Ma Hoàng, nhưng cô là đời thứ sáu, cháu là đời thứ bảy!"  

 

"Huyết mạch của cô bé này... hình như phản tổ!"  

 

"Phản tổ?", Diệp Bắc Minh sững sờ.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt lên tiếng: "Phản tổ có nghĩa là sức mạnh huyết thống thức tỉnh, từ đó có sức mạnh huyết mạnh như tổ tiên!"  

 

"Ví dụ như giao long phản tổ, có thể sẽ trở thành Tổ Long!"  

 

"Nhưng tình huống này cực kỳ hiếm thấy, chỉ chiếm một phần tỉ tỉ!"  

 

...  

 

Đồng thời, đôi mắt Tử Huyền Nhất ngưng trọng, nhìn đăm đăm vào ngọc bội trong tay: "Từ phản ứng của ngọc bội, ít nhất cũng là đời thứ hai!"  

 

"Thậm chí là huyết mạch Ma Hoàng đời thứ nhất!"  

 

Ánh mắt Tử Huyền Nhất không ngừng biến hóa, dường như đang tự hỏi gì đó.  

 

Đột nhiên.  

 

Thân thể Tử Huyền Nhất chấn động: "Tôi biết rồi, con bé nhất định là cơ hội trời cao ban cho Thiên Ma tộc cho chúng ta!"  

 

Suy tư một lát, ánh mắt Tử Huyền Nhất rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, con bé là Ma Hoàng trời sinh!"  

 

"Từ giờ trở đi, con bé chính là Ma Hoàng mới của Thiên Ma tộc!"  

 

"Cô sẽ mang con bé theo mình, chính cô sẽ dạy dỗ con bé!"  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày, trực tiếp từ chối: "Không được!"  

 

Con gái anh dù thế nào cũng phải đi theo cạnh anh.  

 

Cho dù là Tử Huyền Nhất, anh cũng không yên tâm!  

 

Tử Huyền Nhất nhíu mày: "Minh Nhi, khả năng cô chưa giải thích rõ ràng với cháu".  

 

"Huyết mạch của con gái cháu phản tổ, ngày ngày cần hấp thu ma khí để trưởng thành".  

 

"Nếu cháu dẫn con bé về Đại Lục Chân Võ, không những không giúp con bé mà ngược lại sẽ hại con bé!"  

 

"Đương nhiên, nếu cháu và con bé ở lại Ma Uyên, cháu cũng có thể tự dẫn theo con bé bên người".  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Gì cơ?"  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Cô ấy không lừa cậu, một số chủng tộc mạnh mẽ quả thực cần lớn lên trong tổ khi còn nhỏ tuổi".  

 

"Hoàn cảnh bên ngoài không thích hợp với bọn họ!"  

 

"Hơn nữa, con đường cậu phải đi còn rất dài, mang con gái theo sẽ chỉ càng thêm lấy trứng chọi đá".  

 

Diệp Bắc Minh yên lặng.  

 

Anh hình như hiểu được nỗi khổ trong lòng bố mẹ năm đó rồi!  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tôn Thiến: "Em cảm thấy thế nào?"  

 

Đôi mắt Tôn Thiến lóe lên nỗi phức tạp.  

 

Nhìn thoáng qua con gái trong tã.  

 

Cuối cùng, cô ấy yên lặng gật đầu: "Nếu điều đó tốt nhất cho con, em bằng lòng ở lại Ma Uyên, làm bạn với con trong quá trình trưởng thành".  

 

"Anh tôn trọng ý kiến của em!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Tôn Thiến ôm đứa nhỏ: "Bắc Minh, anh đặt tên cho con chưa?"  

 

Diệp Bắc Minh suy ngẫm: "Gọi con là Diệp Tâm đi".  

 

"Diệp Tâm?"  

"Ừ, đại diện cho ước gì được nấy!"  

 

 

Anh hy vọng nhà họ Diệp có thể tái hiện sự huy hoàng thời Thượng Cổ.  

 

 

Nguy cơ của Thiên Ma tộc có thể giải quyết!  

 

 

Bố mẹ có thể sống cùng nhau.  

 

 

Thế giới Chân Võ có thể khôi phục!  

 

 

Một giờ sau, Tử Huyền Nhất dẫn Tôn Thiến và Diệp Tâm đi.  

 
 
Chương 2501: Giết Chí Tôn như giết chó!


"Con đã trưởng thành rồi, không còn cần chúng ta nữa!"  

 

 

Vua tàn sát cười: "Lúc con có nguy hiểm, các sư phụ vẫn có thể chạy đến!"  

 

Long Huyết Chiến Thần vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: "Đi!"  

 

Quả quyết quay người rời đi.  

 

Những sư phụ khác cũng rời đi, chỉ có một mình người đỡ đầu mở miệng: "Đồ nhi, con cũng nên rời khỏi Ma Uyên!"  

 

"Trong vòng năm năm tới, e rằng Ma Uyên sẽ không lại mở ra".  

 

Nói xong, người đỡ đầu dùng một kiếm xé mở vết nứt không gian!  

 

Những nhân loại tu võ khác xung quanh đồng loạt biến sắc: "Trong vòng năm năm tới Ma Uyên sẽ không mở ra nữa?"  

 

"Sao chúng ta có thể kiên trì năm năm trong Ma Uyên chứ..."  

 

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào khe hở không gian kia.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh hơi chua xót: "Sư phụ..."  

 

Người đỡ đầu lắc đầu: "Được rồi, đâu phải sinh ly tử biệt".  

 

"Mau cút đi cho ông!"  

 

"Lần sau ta gặp lại con, nhớ biến ra thêm mấy đồ tôn nữa!"  

 

Bóng dáng ông ấy nhanh chóng biến mất.  

 

...  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh suy ngẫm, xông vào trong vết nứt không gian.  

 

Những người tu võ còn lại thấy thế thì sôi nổi lao ra theo!  

 

Vù!  

 

Trong nháy mắt, một luồng sát ý kinh khủng bao phủ mấy ngàn người tu võ!  

 

"Anh Diệp..."  

 

"Anh muốn làm gì?"  

 

Ai ai cũng kinh hoàng biến sắc.  

 

Người phát ra sát ý kinh khủng kia chính là Diệp Bắc Minh!  

 

...  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Các người đều thấy được chuyện xảy ra ở Ma Uyên, tôi không hy vọng chuyện này sẽ truyền ra ngoài".  

 

"Cho nên, chỉ cần là người đi ra từ trong Ma Uyên, nhất định phải dùng sơ tâm võ đạo thề!"  

 

"Tuyệt đối sẽ không truyền việc này ra!"  

 

Một lão già cười lạnh: "Diệp Bắc Minh, cậu có tư cách gì mà bảo chúng tôi dùng sơ tâm võ đạo để thề?"  

 

"Vừa rồi, nếu không phải có mười vị sư phụ của cậu, cậu cho rằng mình vẫn có tư cách nói chuyện như vậy với chúng tôi sao?"  

 

Cảnh giới Chí Tôn sơ kỳ, khó trách mạnh miệng như vậy!  

 

Diệp Bắc Minh lười giải thích, trực tiếp chém xuống một kiếm!  

 

Lão già cảnh giới Chí Tôn này gầm lên: "Tốt lắm thằng kia..."  

Chưa kịp nói dứt lời, kiếm Đoạn Long đã nghiền ép xuống!  

 

 

Chém lão già cảnh giới Chí Tôn này thành bãi sương máu ngay tại chỗ!  

 

 

Giết Chí Tôn như giết chó!  

 

 

"Giờ còn ai có ý kiến không?"  

 

 

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên!  

 

 

"Dạ không..."  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom