Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2522: Đóng cửa lớn!


 

“Tôi tán thành cả hai tay hai chân!”  

 

Một loạt tiếng tán thành vang lên!  

 

Không có tiếng phản đối nào!  

 

“Bái kiến Diệp các chủ!”  

 

Thậm chí một số đệ tử dẫn đầu quỳ xuống.  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Chẳng phải là xong rồi sao?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu há miệng, kinh hãi không thốt ra lời.  

 

Nuốt nước miếng: “Nhưng, cái chết của sư phụ…”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Cô vẫn ngây thơ quá, vốn không có ai quan tâm sư phụ cô chết như thế nào”.  

 

“Bọn họ chỉ quan tâm vị trí Thiên Cơ các chủ!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu ngẩn người: “Tôi…”  

 

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh: ‘Rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì? Tại sao lại thấu hiểu đời như vậy?’  

 

Diệp Bắc Minh không nói nhiều.  

 

“Đợi cô xử lý xong, tôi đưa cô đi gặp ông ngoại tôi”.  

 

Anh vốn muốn đi tìm Nam Cung Uyển.  

 

Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục tìm kiếm khí tức của Nam Cung Uyển, lúc này cô ấy đang ở gia tộc Nam Cung.  

 

Không có hiện tượng nguy hiểm đến tính mạng!  

 

Một canh giờ sau.  

 

Một cửa truyền tống xuất hiện trên không trung Thanh Huyền Tông.  

 

Diệp Bắc Minh và Diệp Tiêu Tiêu từ trong đi ra.  

 

“Tông chủ trở về rồi!”  

 

Tất cả mọi người Thanh Huyền Tông đều đi ra nghênh đón.  

 

“Bái kiến tông chủ!”  

 

Đám người Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh, Thạch Thiếu Giang, Lăng Vận Nhi, Tô Thanh Ca, Tiêu Nhã Phi, Tiêu Dung Phi xuất hiện.  

 

Mọi người nhà họ Diệp đi theo phía sau.  

 

Diệp Thanh Lam nhanh chóng tiến lên: “Minh Nhi, tìm được Nhược Giai và Tôn Thiến chưa?”  

 

“Con gặp được bố con rồi?’  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm trọng gật đầu: “Mẹ, chốc nữa rồi nói”.  

 

“Nhược Tuyết đâu?”  

 

Ánh mắt lướt nhìn trong đám đông, lại không nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết.  

 

Diệp Thanh Lam nói: “Nguyệt Nhi và Sát trưởng lão đưa cô ấy đi rèn luyện rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Diệp Thanh Lam nhìn sang Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, sao lại đưa một cô gái về vậy?”  

 

“Đây lại là con dâu tương lai của mẹ à?”  

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mẹ, đừng nói linh tinh!”  

 

 

“Cô ta tên là Diệp Tiêu Tiêu, cũng là người của nhà họ Diệp Thượng cổ!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Khuôn mặt Diệp Thanh Lam biến sắc.  

 

 

Diệp Nam Thiên nghiêm mặt: “Minh Nhi, chuyện này là thế nào?”  

 

 

Diệp Bắc Minh nói: “Người của nhà họ Diệp đi theo tôi, ông ngoại, mẹ, con từ từ nói với mọi người”.  

 
 
Chương 2523: “Tộc phổ?”


 

 Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, cô ta thực sự là người của nhà họ Diệp thượng cổ ư?”  

 

Diệp Thanh Lam cũng hỏi: “Minh Nhi, rốt cuộc là thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra quả nhân sâm: “Mẹ, mẹ hồi phục thọ nguyên trước đi rồi nói”.  

 

“Đây là?”  

 

Mọi người cảm nhận được khí tức của quả nhân sâm, tinh thần chấn động.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh giải thích: “Mẹ, con biết mẹ tổn thất ba trăm năm thọ nguyên vì con!”  

 

“Vật này, là con trai tìm về cho mẹ”.  

 

“Được!”  

 

Đôi mắt Diệp Thanh Lam hơi đỏ lên, trực tiếp ăn quả nhân sâm.  

  Advertisement

Trong phút chốc, cả người sinh ra thay đổi long trời lở đất.  

 

Từ dáng vẻ bốn mươi năm mươi tuổi, lập tức hồi phục đến khoảng hai mươi tuổi!”  

 

“Việc này…”  

 

Mọi người nhà họ Diệp sợ giật mình.  

 

Diệp Uyển Thu ngẩn người: “Cô, cô còn trẻ hơn cháu…”  

 

Diệp Thanh Lam soi gương, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Minh Nhi, cái này… hiệu quả cũng thần kỳ quá”.  

 

“Ha ha, nếu bố nhìn thấy mẹ như bây giờ, sợ là cả đời cũng không nỡ rời xa”.  

 

Diệp Bắc Minh thở nhẹ một hơi.  

 

Nụ cười của Diệp Thanh Lam cứng lại, biến mất.  

 

“Minh Nhi, Tôn Thiến sinh con rồi ư?”  

 

“Con gặp được bố con rồi ư?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, giải thích chuyện ở Ma Uyên một lượt.  

 

Mọi người nhà họ Diệp nghe mà trợn mắt há hốc miệng.  

 

Người nào cũng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi!  

 

Diệp Nam Thiên bất lực nhìn Diệp Thanh Lam: “Lam Nhi, chẳng trách lúc đó con mang thai trở về, không chịu nói gì hết!”  

 

“Huyết mạch ma tộc, hình như luôn đi đầu!”  

 

Đôi mắt Diệp Thanh Dương phát sáng, tiến lên kiểm tra cơ thể của Diệp Bắc Minh: “Cháu ngoại, ngầu quá!”  

 

“Có thể biến hình không? Biến cho cậu xem?”  

 

“Anh cả, vãn bối đều ở đây, nghiêm túc đi chứ”.  

 

Diệp Thanh Lam trừng mắt.  

 

Diệp Thanh Dương cười lúng túng.  

 

Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Anh… anh có huyết mạch ma tộc?”  

 

Diệp Thanh Lam giờ mới chú ý đến Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, con nói cô ta là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, rốt cuộc là thế nào?”  

“Mẹ, ông ngoại, mọi người tự xem đi”.  

 

 

Diệp Bắc Minh lấy ra tộc phổ của Diệp Tiêu Tiêu.  

 

 

“Tộc phổ?”  

 

 

Diệp Nam Thiên đi đến, trực tiếp mở ra.  

 

 

Cũng tiện tay lấy ra một cuốn tộc phổ.  

 

 

Sau khi so sánh nửa canh giờ.  

 
 
Chương 2524: “Không được xem thường”.


Nhìn kỹ lại, chín con chân long đều được ngưng tụ từ long mạch!  

 

 

Một thanh niên trẻ đi đến: “Lão tổ, ông tìm con?”  

 

Giọng nói già nua vang lên từ trong động huyệt của cấm địa: “Dật Nhi, có nhiệm vụ cần con đi làm!”   

 

Lâm Dật cười: “Lão tổ, ông nói đi”.  

 

“Con đến thế giới Chân Võ một chuyến, giết một người!”  

 

Lâm Dật cau mày: “Ồ?”  

 

Cười nhẹ nhàng thản nhiên: “Là ai mà khiến lão tổ quan tâm như vậy, lại bảo con đích thân đi một chuyến?”  

 

Một ông lão đi ra từ trong động huyệt.  

 

Đôi mắt như diều hâu nheo lại: “Diệp Bắc Minh, con cháu của Diệp Phá Thiên!”    

 

“Diệp Phá Thiên?”  

  Advertisement

Cuối cùng vẻ mặt Lâm Dật biến sắc, nghiêm trọng hơn mấy phần: “Diệp Phá Thiên mà hàng trăm vạn năm trước, khuấy đảo thế giới Cao Võ long trời lở đất!”  

 

“Khiến các thế lực lớn đau đầu, trả cái giá cực lớn!”  

 

“Tổn thất vô số cường giả mới giết được?”  

 

“Đúng thế”.  

 

Lão tổ nhà họ Lâm gật đầu: “Kẻ này cực kỳ nghịch thiên, năm nay mới hai mươi tuổi, đã có thể chém giết Chí Tôn!”  

 

Lâm Dật bất ngờ: “Hai mươi tư tuổi?”  

 

“Hắn đã đến cảnh giới Chí Tôn?”  

 

“Không!”  

 

Lão tổ nhà họ Lâm lắc đầu: “Tu vi của kẻ này mới chỉ là Thánh Cảnh nhỏ bé!”  

 

“Cái gì?”  

 

Đôi mắt của Lâm Dật rung lên: “Lão tổ, ông chắc chắn chứ?”  

 

“Kẻ này, Thánh Cảnh đã có thể chém Chí Tôn?”  

 

Lão tổ nhà họ Lâm trả lời chắc chắn: “Đúng thế”.  

 

Sắc mặt Lâm Dật sầm xuống.  

 

Hắn ba mươi tuổi tiến vào Thánh Cảnh, ba mươi năm tuổi tiến vào Thánh Vương mới chém giết một võ giả cảnh giới Chí Tôn trong thực chiến!  

 

Diệp Bắc Minh hai mươi tư tuổi đã làm được tất cả?  

 

Vượt hơn hắn mười năm và một cảnh giới lớn!  

 

“Lão tổ, nếu đây là thật, tên Diệp Bắc Minh này chẳng phải còn nghịch thiên hơn Diệp Phá Thiên năm đó ư?”    

 

Giọng của Lâm Dật vô cùng băng lạnh.  

 

Lão tổ nhà họ Lâm cười lạnh lùng: “Cho dù Diệp Bắc Minh nghịch thiên đi nữa thì đã làm sao?”  

 

“Bảo con lần này đến thế giới Chân Võ là để giết kẻ này!”  

 

“Nếu không phải lo sợ người tuần tra thế giới can dự, chúng ta đã diệt thế giới Chân Võ từ lâu rồi!”  

 

Lâm Dật cười tự tin: “Con cũng muốn gặp kẻ này, lại còn nghịch thiên hơn con một chút như thế”.  

 

“Chỉ tiếc là, con đã là cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong, không phải là lúc ba mươi năm tuổi”.  

 

Lão tổ nhà họ Lâm nhắc nhở: “Không được xem thường”.  

 

“Theo ông được biết, kẻ này định mở kho báu nhà họ Diệp!”  

“Một khi mở kho báu nhà họ Diệp, con mang thứ chưa có được năm đó về đây”.  

 

 

“Lão tổ yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”  

 

 

Lâm Dật quay người đi.  

 

 

Nhìn bóng hình Lâm Dật biến mất.  

 

 

Một ông lão khác đi ra từ bên cạnh lão tổ nhà họ Lâm.  

 

 

“Có người nói cậu ta là Diệp Phá Thiên chuyển thế, ông cảm thấy có thật không?”  
 
Chương 2525: “Sao một người cũng không có?”


 

 Ông lão nhà họ Lâm hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta có thể giết Diệp Phá Thiên một lần, thì có thể giết hắn lần thứ hai”.  

 

“Lần này, nhất định phải để nhà họ Diệp diệt vong hoàn toàn”.  

 

“Loại chuyện như tro tàn lại cháy, tôi không muốn thấy lần thứ hai!”  

 

…  

 

“Thái tổ?”  

 

Mọi người nhà họ Diệp sửng sốt.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Ông ngoại, ông không nhầm chứ?”  

 

Diệp Nam Thiên tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Không nhầm, theo thứ tự trên tộc phổ”.  

 

“Bối phận của cô ta vừa hay là thái tổ!”  

 

Đôi mắt của Diệp Tiêu Tiêu lóe lên: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh!”  

 

“Tôi là thái tổ của ông ngoại anh!”  

  Advertisement

“Vậy thì là thái thái tổ của mẹ anh!”  

 

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh, đập tay nói: “Theo bối phận, tôi là thái thái thái tổ của anh rồi!”  

 

“Diệp Bắc Minh, còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi thái thái thái tổ đi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Tôi mà ma tộc, chỉ có thể tính là nửa người  nhà họ Diệp”.  

 

“Đối với tôi, bối phận của cô không  tính”.  

 

Diệp Tiêu Tiêu bĩu môi: “Anh giở trò!”  

 

Diệp Thanh Lam mỉm cười tiến lên: “Cô Diệp, chúng ta đừng để ý chuyện bối phận nữa”.  

 

“Mọi người đều là người của nhà họ Diệp thượng cổ, lấy việc khôi phục nhà họ Diệp làm nhiệm vụ hàng đầu!”  

 

“Hay là suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào trước đi”.  

 

“Minh Nhi, con có dự định gì?”  

 

Bà nhìn sang Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh nghiêm mắt: “Con muốn đến ngục giam Trấn Hồn một chuyến!”  

 

Rốt cuộc trong kho báu nhà họ Diệp có bí mật gì?  

 

Nhà họ Từ muốn có được cái gì?  

 

Người của thế giới Cao Võ muốn có được cái gì?  

 

Long mạch của núi Côn Luân tại sao nhường nhà họ Diệp kho báu?  

 

Trước đây vì vướng bận Tôn Thiến và con gái, bây giờ đã có thời gian!  

 

Lần này, anh phải giải được câu đố này!  

 



Nửa ngày sau.  

 

Hai người Diệp Bắc Minh và Diệp Tiêu Tiêu trực tiếp đến ngoài tổ địa nhà họ Diệp.  

 

Diệp Tiêu Tiêu rất lo lắng: “Diệp Bắc Minh, anh có chắc bây giờ đến ngục giam Trấn Hồn không?”  

 

“Chúng ta có cần tính kế lâu dài không?”  

 

“Tuy nhà họ Từ rất ít tiếp xúc với bên ngoài, nhưng căn cơ rất mạnh, chúng ta…”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần đâu”.  

 

Bước ra một bước, trực tiếp xuyên qua sương dày của sơn cốc, đến trước ngục giam Trấn Hồn.  

 

Anh quyết định dùng cách đơn giản nhất, giết!  

 

Nhưng điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là, bên ngoài ngục giam Trấn Hồn trống không.  

 

Không có đến một bóng người!  

Diệp Tiêu Tiêu đi theo đến: “Có chuyện gì vậy, ngục giam Trấn Hồn được gọi là nơi nguy hiểm nhất nhà họ Từ!”  

 

 

“Sao một người cũng không có?”  

 

 

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Không đúng lắm!”  

 

 

Bỗng nhiên.  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, có nguy hiểm!”  

 

 

Tiếc là đã muộn.  

 
 
Chương 2526: Nhìn lên kiếm Đoạn Long!


 Tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, giống như động đất.  

 

 

Trong không trung xung quanh ngục giam Trấn Hồn sáng lên lượng lớn phù văn.  

 

Một trận pháp khổng lồ lập tức được hình thành!  

 

Hai người Diệp Bắc Minh và Diệp Tiêu Tiêu bị nhốt trong trung tâm trận pháp!  

 

“Ha ha ha, quả nhiên Diệp Bắc Minh đến rồi!”  

 

Ba huyết ảnh xuất hiện, trong ánh mắt mang theo ý băng lạnh vô tận!  

 

Chính là ba lão tổ tu luyện bán bộ hóa rồng của nhà họ Từ!  

 

Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành!  

 

Đồng thời.  

 

Bốn phương tám hướng vang lên tiếng bước chân, toàn bộ người có cương vị cao nhà họ Từ đi ra.  

 

Bao vây cả sơn cốc không lọt giọt nước!  

 

Khóe miệng Từ Thành lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Anh cả, tôi đã nói rồi mà, tên súc sinh này chắc chắn còn đến lần thứ ba!”  

 

Từ Nguyên lắc đầu: “Quả nhiên là huyết mạch nhà họ Diệp, giống hệt như tổ tiên ngu xuẩn của nhà họ Diệp đó!”  

 

“Ưu điểm lớn nhất cũng là khuyết điểm lớn nhất, quá tự tin!”  

 

“Tự tin đến mức cho rằng mình thiên hạ vô địch, thiên hạ đệ nhất!”  

 

“Nếu mày thận trọng hơn chút, sẽ không mắc bẫy dễ dàng như vậy”.  

 

Từ Lâm cất giọng lạnh như băng: “Nhiều lời với hắn như thế làm gì!”  

 

“Một khi mở ra huyết hồn trận, tất cả người bên trong sẽ hóa thành mủ huyết!”  

 

“Vừa hay chúng ta dùng kẻ này tế sống, mở ra cánh cửa kho báu nhà họ Diệp!”  

 

Ba người không còn do dự.  

 

Trực tiếp khởi động huyết hồn trận!  

 

Trong phút chốc, một luồng sức mạnh nóng rực ập đến!  

 

Diệp Tiêu Tiêu lập tức mồ hôi đầm đìa: “Nóng quá…”  

 

Quần áo vốn mỏng manh, lập tức dính sát lên da.  

 

Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc cảm nhận được.  

 

Luồng sức mạnh nóng rực ập đến, huyết dịch trong cơ thể anh gần như sôi sục!  

 

“Tiểu tháp, thế này là như nào?”  

 

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc.  

 

Không chỉ là huyết dịch, ngay cả chân nguyên cũng sắp sục sôi!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Huyết hồn trận sẽ tế sống hai người, để đạt mục đích mở ra kho báu nhà họ Diệp!”  

 

“Phá trận pháp này, nếu không, hai người sẽ bị luyện thành một vũng mủ máu!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự.  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, chém một đường về phía trước!  

Kiếm khí màu máu tràn vào trong trận pháp lại lập tức biến mất, giống như đấm vào cục bông vậy!  

 

 

Khoảnh khắc kiếm Đoạn Long xuất hiện, một thanh niên trong bóng tối nghiêm mắt lại.  

 

 

Nhìn lên kiếm Đoạn Long!  

 

 

Hắn kinh ngạc: “Sao binh khí của Diệp Phá Thiên lại ở trong tay kẻ này?”  

 

 

“Không đúng, năm đó thanh kiếm này đã bị phá hỏng, hoàn toàn bị phế!”  

 

 

“Chẳng lẽ… hắn đã khôi phục thanh kiếm này?”  
 
Chương 2527: “Anh trai, đúng là chỉ có anh thông minh!”


 

Đôi mắt âm trầm nhìn Diệp Bắc Minh, vuốt cằm: “Thanh kiếm này lại được khôi phục, chẳng lẽ anh ta thực sự là Diệp Phá Thiên chuyển thế ư?”  

 

Soạt! Soạt! Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh lại chém ra mười mấy đường kiếm, huyết hồn trận không hề có dấu hiệu bị phá vỡ!  

 

Mặt biến sắc: “Sao lại như vậy?”  

 

Từ Lâm cất giọng lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, mày đừng phí sức nữa, đây là trận pháp cổ xưa mà tao phát hiện trong một bí cảnh!”  

  Advertisement

“Kể cả Diệp Phá Thiên năm đó, cũng chắc chắn sẽ chết trong trận pháp này!”  

 

“Tên súc sinh, mày giết hàng triệu người nhà họ Từ tao, lại còn ba lần xông vào ngục giam Trấn Hồn!”   

 

Đôi mắt Từ Thành cực kỳ oán độc: “Hôm nay phải luyện hóa mày thành mủ mái, tế bái tất cả vong linh nhà họ Từ ở trên trời!”  

 

Vừa dứt lời.  

  Advertisement

Xung quanh huyết quang nổi lên, cả huyết hồn trận lập tức hóa thành địa ngục tu la!  

 

“A…”  

 

Diệp Tiêu Tiêu kêu thảm một tiếng.

Diệp Bắc Minh nhìn lại.  

 

Chỉ thấy da thịt Diệp Tiêu Tiêu ửng hồng, hô hấp dồn dập!  

 

Cả người cô ta giống như là bị nấu chín vậy.  

 

Khuôn mặt, bắp tay, cánh tay, đùi, tất cả đều đỏ rực lên!  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước: “Cô sao rồi?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu cắn răng: “Tôi... Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi”.  

 

“Tôi cảm giác rất nóng... cực kỳ nóng, máu trong người cứ như bị nấu sôi lên vậy...”  

 

Ngay sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, mặt ngoài thân thể Diệp Tiêu Tiêu xuất hiện một tầng hơi máu!  

 

Thật sự đã bị hòa tan!  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh cũng cảm thấy cả người nóng lên như bị nấu chín vậy.  

 

Trên người anh cũng bắt đầu bốc lên từng làn khói đỏ như máu!  

 

Chẳng lẽ anh thật sự phải chết ở trong này sao?  

 

Ầm!  

 

Đột nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vô cùng tỉnh táo.  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, tiếp theo ngàn vạn lần không được luống cuống!”  

 

“Một khi cậu luống cuống, sẽ thật sự phải chết ở chỗ này”.  

 

“Cậu đã quên rồi sao? Cậu đã lĩnh ngộ được ý nghĩa thật sự của phù văn”.  

 

“Chắc hẳn cậu cũng có thể hiểu được phù văn của Huyết Hồn Trận, thông qua phù văn để tìm ra mắt trận, có lẽ sẽ phá huỷ được trận này!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Được!”  

 

Đôi mắt anh loé lên, giữa trán có một con mắt thứ ba xuất hiện thẳng đứng.  

Đám phù văn màu đỏ lấp loé trên không trung đã biến thành một đám manh mối ở trong mắt anh!  

 

 

...  

 

 

Bên ngoài Huyết Hồn Trận.  

 

 

Từ Thành có chút lo lắng: “Anh trai, Huyết Hồn Trận này thật sự có hiệu quả sao?”  

 

 

Từ Nguyên cười khẽ: “Chú ba không cần lo lắng, trận này chính là do một vị cao thủ trận pháp Thượng Cổ sáng tạo ra!”  

 

 

“Đừng nói là Diệp Bắc Minh, cho dù là tên vô dụng Diệp Phá Thiên sống lại cũng sẽ bị luyện hóa thành máu tươi!”  

 
 
Chương 2528: Tôi đau lòng quá!”


Từ Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Tính cách của người nhà họ Diệp vẫn luôn như thế!”  

 

 

“Năm đó nếu không phải Diệp Phá Thiên ngu xuẩn, đắc tội đám người kia của thế giới Cao Võ”.  

 

“Chúng ta đã sớm đi theo ông ta đến vị diện cao hơn rồi, là ông ta chôn vùi tiền đồ của chúng ta!”  

 

“Hôm nay cứ dùng máu tươi của người nhà họ Diệp để mở bảo khố nhà họ Diệp ra đi!”  

 

“Về sau nhà họ Từ chúng ta sẽ là chúa tể của thế giới này!”  

 

Đám người nhà họ Từ đều kích động kêu to: “Lão tổ anh minh!”  

 

...  

 

Trong Huyết Hồn Trận.  

 

“Tìm được rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, cả người tản ra khí tức cuồng bạo!  

 

Anh bước từng bước vào trong mắt trận của Huyết Hồn Trận, kiếm Đoạn Long trong tay chém ra một cái!  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Cả ngục giam Trấn Hồn run rẩy kịch liệt như đất rung núi chuyển.  

 

Một màn khiến người ta chấn động xuất hiện, 99 long sơn trong tổ địa nhà họ Diệp gần như đồng thời sáng lên!  

 

Toả ra ánh sáng chói loá giống như sao trời trong đêm!  

 

Ánh mắt Từ Lâm co rút lại một chút: “Anh, có chuyện gì vậy?”  

 

Từ Nguyên dại ra nhìn 99 long sơn sáng lên, kích động nói: “Thật tốt quá, Huyết Hồn Trận đã luyện hóa Diệp Bắc Minh  thành máu tươi rồi!”  

 

“Bảo khố nhà họ Diệp sắp mở ra!”  

 

“Thật sao?”  

 

Hai người Từ Lâm, Từ Thành vô cùng kích động.  

 

Ánh mắt đám nhân vật cấp cao còn lại của nhà họ Từ cũng nóng như lửa, ai nấy đều nhìn chằm chằm về hướng Huyết Hồn Trận!  

 

Cùng lúc đó, ở ngoài sơn cốc ngục giam Trấn Hồn.  

 

“Trời! Tất cả long sơn nhà họ Diệp đều sáng lên?”  

 

“Nhanh đi thông báo cho tông chủ, cánh cửa vào bảo khố nhà họ Diệp sắp mở ra!”  

 

Rất nhiều người tu võ ẩn nấp trong chỗ tối đều nhanh chóng rời đi!  

 

Một tiếng sau.  

 

Một tiếng nổ “ầm ầm” vang lên.  

 

Từ Nguyên cảm giác không thích hợp lắm.  

 

Ngay sau đó.  

 

Ầm!  

 

Một khí tức đáng sợ bùng nổ, Huyết Hồn Trận sụp đổ ầm ầm!  

 

Luồng khí cường đại thổi ra khắp cả ngục giam Trấn Hồn!  

 

“Không tốt...”, Từ Nguyên thay đổi sắc mặt, giống như nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ lắm vậy: “Huyết Hồn Trận sụp đổ, sắp phản phệ... Mau...”  

 

“Mau bảo mọi người rời đi...”  

 

Đáng tiếc đã không có cơ hội nữa rồi!  

 

Ánh sáng đỏ như máu lan mạnh ra ngoài!  

 

“A!”  

 

Đám người nhà họ Từ kêu thảm thiết.  

 

Chỉ cần là người bị ánh sáng đỏ bao phủ, không ngờ lại hoá thành mưa máu trong nháy mắt!  

 

“Không! Không được!”  

 

Từ Nguyên tê tâm liệt phế rít gào!  

 

Từ Lâm gấp đến dậm chân: “Chạy mau! Chạy mau!”  

Đáng tiếc ánh sáng đỏ quá nhanh, những nơi nó đi qua, đám người nhà họ Từ liền bị hoà tan trong nháy mắt!  

 

 

Chỉ trong tích tắc, hơn trăm ngàn người gần như ngã xuống!  

 

 

Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn.  

 

 

Từ Thành giận dữ dậm chân: “Vì sao lại như vậy? Vì sao?”  

 

 

“Đó đều là tinh nhuệ của nhà họ Từ, vậy mà tất cả đều đã chết... Tôi đau lòng quá!”  

 

 

Từ Lâm chảy ra hai hàng nước mắt đỏ như máu.  

 
 
Chương 2529: “Chính là nơi này!”


 

Ánh mắt ông ta ngưng tụ, nhìn về phía ngục giam Trấn Hồn: “Anh cảm giác được bảo khố nhà họ Diệp sắp mở ra!”  

 

Vèo!  

 

Ba người đều đưa mắt nhìn về phía cánh cửa của ngục giam Trấn Hồn.  

 

Nơi đó có một đống sương đỏ cực kỳ dày đặc, tạm thời không nhìn được cánh cửa bảo khố nhà họ Diệp!  

 

Nhưng nhất định nó sẽ mở ra!  

 

Ngay lúc ba người đang nhìn chằm chằm đám sương máu kia.  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt vang lên: “Nhà họ Từ còn có thể vùng lên ư? Mấy người đang suy nghĩ gì vậy?”  

 

“Ai?”, ba người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành đều kinh ngạc.  

 

Ngay sau đó.  

 

Bóng người ở trong sương máu dần dần rõ ràng!  

 

Ánh mắt Lâm Dật đứng trong chỗ tối xem chiến ngưng tụ: “Hả, vậy mà cậu ta lại không chết?”  

 

Từ Lâm mở to hai mắt: “Diệp Bắc Minh!”  

 

Từ Thành hít một hơi lạnh: “A! Sao có thể!”  

 

Chỉ có nét mặt già nua của Từ Nguyên cực kỳ nghiêm túc: “Cậu không chết? Hay lắm nhóc con, là lão phu xem nhẹ cậu!”  

 

“Nhưng mà bảo khố nhà họ Diệp đã muốn ra, cậu không cần phải sống nữa!”  

 

“Chết đi!”  

 

Cuồng phong chấn động, Từ Nguyên trực tiếp ra tay, khí tức bạo ngược hạ xuống!  

 

Bàn tay ông ta hóa thành móng rồng đỏ như máu, chụp vào đầu Diệp Bắc Minh!  

 

Anh cười lạnh một tiếng, cầm kiếm Đoạn Long trong tay chém ra.  

 

Trong nháy mắt Từ Nguyên và kiếm Đoạn Long tiếp xúc.  

 

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, ông ta lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây!  

 

Cả người ông ta run rẩy, suýt nữa thì bị đánh nổ tung!  

 

“Anh cả!”  

 

Từ Lâm và Từ Thành nhìn thấy Từ Nguyên bị đánh bay thì đều kinh ngạc hô lên một tiếng.  

 

Sắc mặt Từ Nguyên biến đổi, vô cùng hoảng sợ: “Cậu... Thực lực của cậu sao lại như thế...”  

 

Mấy ngày trước, Diệp Bắc Minh còn không phải đối thủ của bọn họ!  

 

Sao hôm nay... lại mạnh lên nhiều như vậy?  

 

Từ Nguyên rít gào trong lòng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”  

 

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Sao nào?”  

 

“Chẳng lẽ thực lực của tôi đã được xác định là sẽ chết ư? Sẽ không tăng lên được sao?”  

 

Sắc mặt Từ Nguyên trở nên cực kỳ khó coi.  

 

Ông ta đang định nói chuyện.  

Bên ngoài sơn cốc truyền đến vô số tiếng ồn ào.  

 

 

“Chính là nơi này!”  

 

 

“Thật tốt quá, chúng ta coi như tới đúng lúc!”  

 

 

“Ha ha ha, bảo khố nhà họ Diệp cuối cùng cũng đã mở ra rồi ư?”  

 

 

Một đám người tu võ vọt vào!  

 

 

Từ Nguyên nhìn lướt qua, sắc mặt biến đổi: “Mấy người...”  

 
 
Chương 2530: “Nơi đây đã sớm vô chủ!”


 Thạch Phá Thiên của Hỏa Linh Tông!  

 

 

Sở Thiên Hùng của Nhân Vương Điện!  

 

Đạo trưởng Xích Dương của Đạo Tông!  

 

Mấy trăm vị cao tăng Phật Môn!  

 

Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật tề tụ!  

  Advertisement

Trừ bọn họ ra còn có trên trăm người của các tông môn, gia tộc đều đến!  

 

Chỉ có một vài gương mặt quen thuộc!  

 

Những người còn lại, Diệp Bắc Minh gần như chưa gặp bao giờ!  

 

Sau khi những người này xông vào liền bao vây cả ngục giam Trấn Hồn chật như nêm cối!  

  Advertisement

Nhân Vương Sở Thiên Hùng nhìn thấy ba vị lão tổ của nhà họ Từ, nhếch miệng cười: “Ba tên quái vật các ông cũng có ngày hôm nay ư?”  

 

Ánh mắt đạo trưởng Xích Dương nóng như lửa đốt: “Cuối cùng bảo khố nhà họ Diệp đã mở ra rồi?”  

 

“Ha ha ha!”  

 

Thạch Phá Thiên cười to: “Vậy còn chờ cái gì nữa, tiến vào bảo khố nhà họ Diệp đi!”  

 

Ánh mắt ông ta lập tức đỏ như máu, tràn đầy vẻ tham lam: “Những thứ ở bên trong đều là của chúng ta!”  

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Mấy chục bóng người đồng thời phóng về hướng cửa ngục giam Trấn Hồn.  

 

Cửa vào bảo khố nhà họ Diệp đang ở bên trong!  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày, quét ngang một kiếm ra đánh lui đám người!  

 

“Cậu!”  

 

“Diệp Bắc Minh cậu muốn làm gì?”  

 

Đám người bị ngăn lại trầm mặt xuống quát.  

 

Ngay cả ánh mắt của Thạch Phá Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Sở Thiên Hùng cũng vô cùng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, đừng tưởng rằng cậu đã cứu chúng tôi một lần!”  

 

“Chúng tôi sẽ không dám ra tay với cậu!”  

 

Bọn họ quát lớn một tiếng: “Tránh ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản chúng tôi tiến vào bảo khố nhà họ Diệp!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nể mặt mấy người từng giúp tôi, tôi sẽ không truy cứu việc hôm nay”.  

 

“Bây giờ lập tức rời đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Quỷ Bà trào phúng nói: “Diệp Bắc Minh cậu cũng quá khờ dại, nếu chúng tôi đã đến đây thì sẽ không có đạo lý rời đi đâu!”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Mấy người cũng dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp ư?”  

 

Quỷ Bà nhếch miệng cười: “Cậu cũng không ngẫm lại xem, nếu chúng tôi không có hứng thú với bảo khố nhà họ Diệp!”  

 

“Sao lại vô duyên vô cớ bị nhốt vào trong ngục giam Trấn Hồn chứ?”  

Thạch Phá Thiên bước ra từng bước: “Diệp Bắc Minh, mặc dù cậu có huyết mạch của nhà họ Diệp Thượng Cổ, nhưng tổ tiên của cậu đã chết từ hàng triệu năm trước rồi!”  

 

 

“Nơi đây đã sớm vô chủ!”  

 

 

Đạo trưởng Xích Dương gật đầu: “Không sai, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi”.  

 

 

“Chẳng lẽ bảo khố nhà họ Diệp còn thuộc về cậu sao?”  

 

 

Nhân Vương Sở Thiên Hùng kiêu ngạo nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không ngăn cản được chúng tôi đâu, tôi ra lệnh cho cậu tránh ra!”  

 

 

Một vị cao tăng Phật Môn chắp hai tay lại: “Thí chủ, đừng bởi vì tham lam nhất thời mà chôn vùi tính mạng!”  
 
Chương 2531: Diệp Bắc Minh giống như là thần chết vậy.


 

 Diệp Bắc Minh tức giận nở nụ cười: “Xem ra tôi còn rất nhân từ!”  

 

“Người nào bước vào bảo khố nhà họ Diệp một bước đều phải chết!”  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đứng chắn trước ngục giam Trấn Hồn: “Nếu không sợ chết, có thể thử xem!”

Vừa dứt lời, một khí tức chết chóc bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

  Advertisement

Quỷ Bà âm trầm cười ra tiếng: “Khà khà khà, nhóc con, cậu thật sự cho rằng mình có thể ngăn cản được đám người chúng tôi sao?”  

 

“Bà có biết bình thường người ta hay chết vì nói nhiều không?”, Diệp Bắc Minh chú ý đến Quỷ Bà.  

 

Anh bước từng bước một đến trước mặt bà ta.  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống!  

  Advertisement

“Cậu dám!”  

 

Quỷ Bà nổi giận gầm lên một tiếng, bà ta căn bản không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại dám chủ động ra tay với bà ta!  

 

Ầm!  

 

Ngay sau đó, kiếm Đoạn Long dừng ở trên người Quỷ Bà, một đống máu bắn ra.  

 

Quỷ Bà bị giết ngay lập tức!  

 

“Nhóc con, cậu dám giết Quỷ Bà - một trong Thập Đại Ác Quỷ chúng tôi!”  

 

“Cậu đáng chết!”  

 

Chín quỷ còn lại của Quỷ Vân Quật vô cùng kinh sợ, hóa thành một cơn gió đen lao về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Chỉ bằng mấy người mà cũng dám xưng là ác quỷ ư?”  

 

“Hôm nay ông đây sẽ cho mấy người nhìn xem, ở trước mặt Sát Thần, cho dù là quỷ cũng phải chết!”  

 

Trong phút chốc, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt một người trong đó!  

 

Anh đâm kiếm vào đan điền của người này, lại túm lấy đầu người đó!  

 

Sau đó xé “xoẹt” một cái, máu tươi bắn ra!  

 

“Cậu!”  

 

Tám người còn lại đều biến sắc.  

 

Diệp Bắc Minh cũng không cho bọn họ cơ hội phản ứng: “Người thứ ba!”  

 

Anh xoay người bước ra, Ảnh Thuấn!  

 

Đi đến trước mặt người thứ ba, đá ra một cái!  

 

Ầm!  

 

Lồng ngực của người này lập tức nứt ra giống như một tờ giấy, lục phủ ngũ tạng nổ tung!  

 

Chết ngay tại chỗ!  

 

“Người thứ tư!”  

 

“Người thứ năm!”  

 

“Người thứ sáu!”  

Diệp Bắc Minh giống như là thần chết vậy.  

 

 

Mỗi lần anh nói ra một câu, lại có một con “ác quỷ” chết ngay tại chỗ!  

 

 

“Người thứ bảy!”  

 

 

“Người thứ!”  

 

 

“Người thứ chín!”  

 

 

“Người thứ mười!”  

 
 
Chương 2532: “Còn có tôi!”


 Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn ra xung quanh: “Còn có người nào muốn vào bảo khố nhà họ Diệp nữa không?”  

 

 

Đám người tụ võ bị anh đảo qua đều lui về phía sau từng bước theo bản năng!  

 

Ánh mắt của đám người Sở Thiên Hùng, Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương vô cùng nghiêm túc: “Kẻ này có thể giết được ba mươi mấy Chí Tôn của Y Thánh Cung, quả nhiên là thật!”  

 

“Cậu ta đã có được thực lực giết được Chí Tôn rồi!”  

 

Đôi mắt Thạch Phá Thiên như có thể nhỏ ra máu: “Diệp Bắc Minh, cậu cần phải làm như vậy sao?”  

  Advertisement

“Ha ha ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Mấy người muốn cướp đoạt bảo khố nhà họ Diệp!”  

 

“Bây giờ lại hỏi tôi có cần phải làm như vậy sao?”  

 

Buồn cười!  

  Advertisement

Rất buồn cười!  

 

Anh siết chặt năm ngón tay: “Lúc trước là tôi cứu mấy người ra khỏi ngục giam Trấn Hồn, cho mấy người một mạng sống!”  

 

“Vậy mà mấy người còn dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp?”  

 

“Hãy trả lại mạng sống mà tôi cho mấy người đây!”  

 

“Giết!”  

 

Ngay sau đó, sát ý ngưng tụ.  

 

Anh trực tiếp lao về phía Thạch Phá Thiên!  

 

Sắc mặt Thạch Phá Thiên biến đổi, biết thực lực khủng bố của Diệp Bắc Minh, liền nhanh chóng lui về phía sau.  

 

Nhưng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại vượt qua sức tưởng tượng của ông ta, không ngờ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người ông ta!  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

“Từ từ...”  

 

Con ngươi của Thạch Phá Thiên điên cuồng co rút lại, cảm nhận được một loại khí tức tử vong.  

 

Ông ta dùng hết sức lực muốn tránh khỏi một kiếm này!  

 

Kiếm Đoạn Long quá nhanh!  

 

Hoặc có thể nói là Diệp Bắc Minh quá nhanh!  

 

Ầm!  

 

Một cánh tay ông ta hóa thành mưa máu, bả vai nổ tung!  

 

Nếu không Thạch Phá Thiên phản ứng nhanh, chỉ sợ đã trực tiếp bị chém chết giống của Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật rồi!  

 

“Diệp Bắc Minh!”  

 

Sắc mặt Thạch Phá Thiên tái nhợt, cắn chặt răng: “Mọi người đồng loạt ra tay mới có thể giết được kẻ này!”  

 

“Nếu không chờ cậu ta tiêu diệt từng bộ phận, trong chúng ta ai cũng không có cơ hội tiến vào bảo khố nhà họ Diệp!”  

 

Nhân Vương Sở Thiên Hùng bước ra từng bước: “Được!”  

 

“Tính cả tôi nữa!”  

 

Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên gật đầu.  

 

 

“Còn có tôi!”  

 

 

Ánh mắt đạo trưởng Xích Dương ngưng tụ!  

 

 

Giọng nói của Tôn Bách Diệp âm lạnh như băng: “Còn có nhà họ Tôn chúng tôi nữa!”  

 

 

Tôn Tam Thiên nhe răng cười: “Diệp Bắc Minh, cậu giết em trai tôi ở Ma Uyên, cậu cho rằng lão phu không biết sao?”  

 

 

Cung chủ Vô Tướng thần cung Hà Vấn Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, không phải lúc cậu ở Vô Tướng thần cung rất kiêu ngạo sao?”  
 
Chương 2533: “Chỉ như vậy thôi sao?”


 

 Trừ những người này ra, trong đám người còn có hai mươi mấy lão già bước ra khỏi hàng.  

 

Bọn họ đều đến từ các tông môn gia tộc lớn khác!  

 

“Tính cả chúng tôi nữa, chúng tôi chỉ cần tiến vào bảo khố nhà họ Diệp kiếm vài thứ là được!”  

 

Có tổng cộng ba mươi mấy Chí Tôn đi lên.  

 

Diệp Tiêu Tiêu vừa lúc tỉnh lại, nhìn thấy một màn này thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Mấy... Mấy người muốn làm gì?”  

  Advertisement

“Tôi tên là Diệp Tiêu Tiêu, là các chủ của Thiên Cơ các!”

“Mấy người muốn đối đầu với Thiên Cơ sao?”  

 

Sở Thiên Hùng cười lạnh: “Thiên Cơ các? Sau ngày hôm nay, trên thế giới này có còn Thiên Cơ các nữa không sẽ là một chuyện khác rồi!”  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu hãy nhớ kỹ, người giết cậu là Bắc Lương Kiếm Đế!”  

  Advertisement

Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên đâm một kiếm ra!  

 

Kiếm khí đánh úp lại giống như sao băng, vô cùng bá đạo!  

 

“Đầu của kẻ này là của Đạo Tông!”, đạo trưởng Xích Dương đồng thời ra tay.  

 

Sở Thiên Hùng dẫm chân xuống một cái, liều mạng xông lên: “Đã nói là đồng loạt ra tay, mấy người sốt ruột làm gì?”  

 

Hà Vấn Thiên không nói một câu nào, cũng cầm bảo kiếm trong tay đánh tới!  

 

“Chú hai, ra tay đi!”  

 

Ánh mắt Tôn Bách Diệp lạnh như băng, cùng nhau xông lên với Tôn Tam Thiên!  

 

Đám người cảnh giới Chí Tôn của các gia tộc khác thấy thế cũng đều xông tới chỗ Diệp Bắc Minh!  

 

Đám cao tăng Phật Môn đều lắc đầu: “A di đà phật, Phật Môn không giết chóc!”  

 

Đám người tu võ khác đều âm thầm mắng một câu: “Mẹ nó, đám lừa trọc ra vẻ đạo mạo!”  

 

Xa xa, Lâm Dật híp mắt lại: “Nhiều cảnh giới Chí Tôn đồng loạt ra tay như vậy, nhóc con này có thể ngăn được sao?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu sợ tới mức thân thể mềm mại run rẩy, cả người xụi lơ: “Chúng ta sẽ muốn chết sao?”  

 

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích!  

 

“Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Bọn họ đang xông lên đây, sao anh lại không có chút phản ứng nào vậy?”  

 

Đám người tu võ của Vô Tướng thần cung, Hỏa Linh Tông, Nhân Vương Điện, Đạo Tông thấy thế, tất cả đều nở nụ cười!  

 

“Diệp Bắc Minh?”  

 

“Chỉ như vậy thôi sao?”  

 

“Cậu ta còn nhắm cả mắt lại, chắc là bị doạ ngốc rồi!”  

 

“Điều này rất bình thường, ba mươi mấy Chí Tôn đồng loạt ra tay, cho dù là ai cũng sẽ bị doạ chết khiếp!”  

 

“Cho dù là Diệp Phá Thiên năm đó cũng không thể đồng thời đối phó với nhiều Chí Tôn như vậy đi?”, rất nhiều người tu võ đều nghiền ngẫm cười lạnh.  

 

Giờ phút này, Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên đã chém ra!  

Kiếm khí sắc bén đập vào mặt Diệp Bắc Minh giống như từng con dao nhỏ!  

 

 

Nhưng Diệp Bắc Minh lại không có một chút phản ứng nào cả!  

 

 

Đông Hoàng Trường Thiên nhe răng cười một tiếng: “Nhóc con, bị dọa choáng váng rồi đúng không?”  

 

 

“Vốn dĩ lão phu còn muốn nhìn cậu bằng con mắt khác, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng chỉ đến thế mà thôi!”  

 

 

“Chết đi!”  

 

 

Ông ta hét to một tiếng, thần kiếm trong tay chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!  

 
 
Chương 2534: “Biết sai rồi thì xuống địa ngục sám hối đi!”


 

 Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra!  

 

Trong lòng Đông Hoàng Trường Thiên lộp bộp một tiếng.  

 

Đôi mắt không có chút cảm xúc nào, giống như là một tảng đá lạnh như băng, càng như là vực sâu sâu không lường được!  

 

Ngay sau đó.  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh nâng tay, kiếm Đoạn Long chợt lóe qua!  

 

“Cậu… kiếm nhanh quá...”  

 

Ánh mắt Đông Hoàng Trường Thiên co rút lại một chút, nâng tay sờ lên cổ theo bản năng!  

 

Rỗng tuếch, cái gì cũng không có!  

 

“A!”  

 

Đám người tu võ ở đây đều sợ tới mức kêu lên, bọn họ thấy đầu của Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên...  

 

Bay ra ngoài...  

 

Mà lúc này.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, nhìn về phía đạo trưởng Xích Dương: “Nghe nói ông muốn đầu của tôi?”  

 

Đạo trưởng Xích Dương sợ tới mức trái tim như muốn nổ tung: “Không không không... Diệp... cậu Diệp hiểu nhầm rồi...”  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên.  

 

Bốn cái bóng của huyết long, tổ long, long hồn, long mạch đồng thời xuất hiện!  

 

Đạo trưởng Xích Dương sợ tới mức ngây người, kiếm Đoạn Long xẹt qua đầu của ông ta!  

 

Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh!  

 

Mới chỉ trong hai tích tắc.  

 

Đột nhiên, Nhân Vương Sở Thiên Hùng giật mình một cái, vừa ngẩng đầu liền thấy Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt mình rồi.  

 

“Nhân Vương?”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông làm heo đi!”  

 

Vừa dứt lời, anh đã liên tục chém ra bốn kiếm!  

 

Khí tức của huyết long, tổ long, long hồn, long mạch nghiền áp đến, đương nhiên là Sở Thiên Hùng không thể phản kháng được!  

 

Trong nháy mắt tay chân ông ta đã hóa thành mưa máu, nằm rạp trên đất giống như chó chết, như là tử cẩu nằm trên mặt đất!  

 

Lại thật sự biến thành heo!  

 

Cả người Sở Thiên Hùng run rẩy: “Diệp Bắc Minh... Cậu...”  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, lập tức dẫm nổ tung đầu của Sở Thiên Hùng!  

 

Rõ ràng, lưu loát!  

 

Điện chủ Nhân Vương Điện chết!  

 

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt: “Đến lượt ông!”  

 

Thạch Phá Thiên sợ tới mức da đầu run lên: “Nhân Vương, Bắc Lương Kiếm Đế, đạo trưởng Xích Dương của Đạo Tông đều là Chí Tôn đỉnh phong!”  

 

“Vậy mà lại bị kẻ này giết chết chỉ trong vài giây? Rốt cuộc cậu ta là loại quái vật gì vậy!”  

 

Trong nháy mắt này.  

 

 

Thạch Phá Thiên vô cùng hối hận, quỳ xuống nhận sai: “Cậu Diệp, đều là hiểu lầm... Tôi biết sai rồi...”  

 

 

“Biết sai rồi thì xuống địa ngục sám hối đi!”  

 

 

“Ông là cấp bậc gì? Lại dám cùng tên với tổ tiên nhà họ Diệp tôi!”  

 

 

Một cái bóng nhanh chóng đánh úp lại!  

 
 
Chương 2535: “Hình như tôi nhìn thấy Diệp Phá Thiên hồi sinh?”


 

Khi mọi người ở đây còn đang kinh hãi, Diệp Bắc Minh đã chặn đường Hà Vấn Thiên: “Ông quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!”  

 

Sắc mặt Hà Vấn Thiên ngay lập tức trắng bệch!  

 

Đường đường là kẻ cầm đầu Vô Tướng thần cung, lại có một loại cảm giác muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!  

 

Hà Vấn Thiên cố nén sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, nếu như cậu dám giết tôi thì Vô Tướng thần cung sẽ…”  

 

Cũng đã đến nước này mà ông ta còn muốn uy hiếp Diệp Bắc Minh!  

  Advertisement

Vèo!  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Một bước xuất hiện trước mặt Hà Vấn Thiên, kiếm Đoạn Long đâm thẳng vào trái tim ông ta!  

 

Giọng nói của thần chết vang lên: “Tôi giết, Vô Tưởng thần cung sẽ như thế nào?”  

  Advertisement

“Cậu… Không…”  

 

Hà Vấn Thiên há to mồm: “Sao cậu có thể nhanh như vậy…”  

 

“Những lời này lỗ tai tôi nghe đến mức sắp mọc kén hết cả rồi, làm phiền mấy người lần sau động não một chút đi!”  

 

Thanh kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh rung lên một cái.  

 

Người đứng đầu Vô Tướng thần cung, Hà Vấn Thiên hóa thành một bãi máu tươi!  

 

“Còn có các người”.  

 

Diệp Bắc Minh một lần nữa dời đi mục tiêu, nhìn về phía Tôn Bách Diệp và Tôn Tam Thiên!  

 

Hai người tê dại da đầu, từng chút từng chút lùi về phía sau.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ bước một bước là đã đuổi kịp bọn họ, vẻ mặt tràn ngập nụ cười thân thiện: “Đừng sợ, một kiếm mà thôi, không đau chút nào!”  

 

“Cậu!”  

 

Tôn Bách Diệp bị dọa sợ đến mức tròng mắt sắp sửa nổ tung ra!  

 

Trong lòng vô cùng hối hận: “Nhị đệ, em gài bẫy anh sao!”  

 

Diệp Bắc Minh chém xuống một nhát, máu tươi văng ra!  

 

Quả nhiên… Không chút đau đớn!  

 

Ánh mắt xoay chuyển, rơi đến trên người Tôn Tam Thiên.  

 

Cái trán của Tôn Tam Thiên điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía đám người.  

 

Tựa như nổi điên mà gào thét: “Lý Thánh Tử, là ông nói…”  

 

“Phụt!” một tiếng, máu đỏ bắn lên!  

 

Diệp Bắc Minh lười đến liếc mắt nhìn một cái, bước vào giữa đám Chí Tôn còn sót lại.  

 

Cứ như là một cỗ máy giết người vô tình!  

 

Chỉ mới qua mười lăm phút, ba mươi mấy Chí Tôn đã toàn bộ bỏ mình!  

 

“A!”  

 

Người tu võ ở bên ngoài ngục giam Trấn Hồn trái lại hít một ngụm khí lạnh: “Người này là quái vật gì vậy chứ…”  

Gần như tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng!  

 

 

Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành nơm nớp lo sợ: “Hình như tôi nhìn thấy Diệp Phá Thiên hồi sinh?”  

 

 

Diệp Tiêu Tiêu bụm chặt miệng: “Anh… Anh ấy làm bằng cách nào?”  

 

 

Giây tiếp theo.  

 

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía đám người Phật Môn: “Mấy người có muốn đến Tây Thiên thử gặp Phật Tổ hay không?”  

 

 

Rầm!  

 
 
Chương 2536: Là ai có lá gan lớn như vậy?


 

 Diệp Bắc Minh nhếch mép cười một tiếng: “Đám ngụy quân tử ra vẻ nghiêm trang đạo mạo, hay là để tôi tiễn các người đến Tây Thiên gặp Phật Tổ đi!”  

 

Gào rú!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên, Diệp Bắc Minh cứ như là một tên sát thần mà đi vào giữa đám cao tăng của Phật Môn.  

 

“Diệp Bắc Minh cậu chính là ma quỷ!”  

 

“Phật Tổ ơi, tại sao người lại thả tên ma quỷ này vào nhân gian vậy?”  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu sẽ phải xuống địa ngục…”  

 

Những tên cao tăng Phật Môn kia kêu gào thảm thiết.  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Quên báo cho mấy người, tôi có một biệt hiệu gọi là Sát Thần!”  

 

“Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?”  

 

Chợt quát lớn một tiếng: “Cho dù là phải xuống địa ngục, ông đây cũng sẽ ở dưới địa ngục giết mấy người thêm một lần nữa!”  

 

“Cậu!”  

 

Đám cao tăng Phật Môn ngây người, toàn bộ bị mạt sát!  

 

“Giết một người là tội!”  

 

“Giết ngàn người là hùng!”  

 

“Giết trăm ngàn người chính là thần!”  

 

Diệp Bắc Minh còn có cảm giác chưa tận hứng!  

 

Lại nhìn về phía Hỏa Linh Tông, Nhân Vương Điện, Vô Tướng thần cung và những người thuộc các tông môn khác!  

 

Khẽ mỉm cười: “Địa ngục trống rỗng, bọn họ quá tịch mịch”.  

 

“Mọi người xuống dưới góp cho đủ số chứ nhỉ?”  

 

“Cậu…”  

 

Những người của các thế lực này thiếu chút nữa bị sống sờ sờ hù chết!  

 

Tàn sát nhiều người như vậy, sao anh ta còn cười được vậy?  

 

Giây tiếp theo.  

 

Ý chí giết chóc bùng nổ, dưới kiếm Đoạn Long lại toát ra từng vũng từng vũng máu tươi!”  

 

Sau nửa giờ điên cuồng thu hoạch!  

 

Người tu võ đến từ mười mấy thế lực khác nhau như Vô Tướng thần cung, Hỏa Linh Tông, Nhân Vương Điện, gia tộc Đông Hoàng, Đạo Tông, Quỷ Vân Quật và nhà họ Tôn, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh chém chết!  

 

Ước chừng hơn một trăm ngàn người!  

 

Ngay lúc này, dưới chân Diệp Bắc Minh là núi thây biển máu.  

 

Anh giẫm ở bên trên thi thể.  

 

Từng bước một đi về phía ngục giam Trấn Hồn hệt như đang tản bộ, trên mặt là một nụ cười bình thản: “Cuối cùng cũng giết xong rồi!”  

 

“Còn có ai muốn nếm thử thanh kiếm của Diệp mỗ tôi đây hay không?”  

 

“Không… Không có…”  

 

Những người tu võ của các tông môn và gia tộc khác đều hoảng sợ cúi đầu.  

 

Bỏ mặc máu tươi chảy xuôi ở dưới chân!  

Không dám thở mạnh lấy một cái!  

 

 

Ở sau cùng đám người, Lý Vân Phi bị dọa đến kinh hồn bạt vía, đồng tử điên cuồng co rút lại: “Kẻ điên… Cái kẻ điên này…”  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Bốp bốp bốp!  

 

 

Tiếng vỗ tay vang lên cùng lúc với tiếng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Xuất sắc! Thật sự là quá xuất sắc!”  

 

 

“Không hổ là hậu nhân của Diệp Phá Thiên!”  

 
 
Chương 2537: Cảnh giới Chí Tôn dưới 300 tuổi?


 

 

Lúc này còn dám nhạo báng tòa sát thần này?  

 

Vụt!  

 

Mọi người ở đây đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người thanh niên từ bên ngoài sơn cốc đi tới.  

 

“Trò hề này nên kết thúc rồi!”

Lâm Dật khoanh tay trước ngực, nhìn Diệp Bắc Minh ra lệnh: "Bản công tử chuẩn bị tiến vào bảo khố nhà họ Diệp, cậu cứ quỳ gối ngoài này và trông cửa đi".  

 

"Chờ tôi tìm được thứ tôi muốn trong đó, có lẽ..."  

 

Lâm Dật cười nghiền ngẫm: "... Có lẽ tôi có thể cho cậu chết nhẹ nhàng!"  

 

Vèo!  

 

Một tàn ảnh hiện lên, trong nháy mắt Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Lâm Dật.  

 

Phía sau anh, một con huyết long hiện lên, kiếm Đoạn Long chém về phía đầu hắn!  

  Advertisement

Tiếng trầm đục vang lên, cảnh tượng khó tin xuất hiện.  

 

Lâm Dật nhẹ nhàng giơ tay, bắt lấy kiếm Đoạn Long!  

 

Vững như bàn thạch!  

 

Không hề nhúc nhích!  

 

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Cái gì?"  

 

Lâm Dật cực hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Bắc Minh.  

 

Hắn cười đầy khinh bỉ: "Kiếm Long Đồ, vũ khí bản mệnh của Diệp Phá Thiên!"  

 

"Năm đó, sau trận chiến ấy, Diệp Phá Thiên ngã xuống, kiếm Long Đồ cũng gãy".  

 

"Cậu chẳng những chữa trị được kiếm này, còn giúp nó phát huy ra sức mạnh vốn có!"  

 

"Đáng tiếc là, ở thế giới của các cậu, kiếm này cũng không tệ lắm".  

 

"Có điều, không tổn thương được đến bản công tử!"  

 

Lâm Dật khẽ lắc đầu: "Chết đi!"  

 

Dứt lời, hắn đánh một quyền về phía đan điền của Diệp Bắc Minh!  

 

Rống!  

 

Đằng sau Lâm Dật, bóng mờ của một con kim long hiện lên!  

 

Khí thế còn kinh khủng hơn bóng mờ của huyết long, Long Hồn, Tổ Long, long mạch của Diệp Bắc Minh cộng lại!  

 

...  

 

...  

 

Ầm!  

 

Lâm Dật đấm ra một quyền, đám sương màu vàng kim bao quanh nắm đấm.  

 

"Hơi thở này... Võ kỹ cấp Đế!"  

 

"Hơi thở của cảnh giới Chí Tôn!"  

 

...  

 

"Trẻ tuổi như vậy đã là cảnh giới Chí Tôn, lai lịch kẻ này ra sao?"  

 

Con ngươi của đám người tu võ ở đây hung hăng co rụt lại!  

Người tu võ đến cảnh giới Chí Tôn, trẻ tuổi nhất cũng phải tầm trung niên!  

 

 

Thoạt nhìn, Lâm Dật chắc chắn dưới 300 tuổi!  

 

 

Cảnh giới Chí Tôn dưới 300 tuổi?  

 

 

Đù!  

 

 

Hù chết người đấy!  

 

 

Một lão già thấp giọng nói: "Chẳng lẽ... là người thuộc thế giới Cao Võ?"  

 
 
Chương 2538: Mày tưởng là có thể tùy ý đấm tao?"


 

 Tiếng ầm vang cực lớn truyền tới, bóng dáng Diệp Bắc Minh bay ngược ra ngoài.  

 

Anh lùi lại chừng vài chục bước mới dừng được.  

 

Diệp Bắc Minh khiếp sợ!  

 

Giờ phút này, nội tạng trong cơ thể anh đau nhức kịch liệt, như thể muốn nổ tung!  

 

Lâm Dật còn khiếp sợ hơn.  

 

Hắn có thể dùng một quyền lập tức giết chết cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong tương đương!  

 

Thế nhưng một quyền này lại không thể đẽ dàng giết Diệp Bắc Minh?  

 

"Khá lắm, quả nhiên cậu có thứ gì đó".  

 

Đôi mắt Lâm Dật nhíu lại.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Dật: "Anh là người thuộc thế giới Cao Võ?"  

  Advertisement

"Thế giới Cao Võ?"  

 

Người tu võ xung quanh kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dật.  

 

Chỉ có mấy lão già kia lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế!  

 

Lâm Dật ngạo mạn: "Hừ, cậu cũng xứng biết lai lịch của tôi?"  

 

Giậm chân một cái.  

 

Lóe lên như sao băng, hắn chợt xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.  

 

Nện nắm tay xuống bả vai Diệp Bắc Minh!  

 

Khí thế của Diệp Bắc Minh tăng vọt, Long Đế Quyết và Cửu U Thần Ma Quyết đồng thời vận chuyển.  

 

Tay trái giữ lấy nắm đấm của Lâm Dật!  

 

Tay phải đột nhiên ra đòn!  

 

Tiếng "răng rắc" lớn vang lên, trên người Lâm Dật lập loè ánh sáng vàng kim.  

 

Cả người hắn bay ra ngoài như diều đứt dây, phun ra một búng máu tươi trên không trung!  

 

Nếu không phải có ánh sáng vàng kim kia, hắn sẽ dữ nhiều lành ít!  

 

Sau khi rơi xuống, Lâm Dật khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu? Sao có thể chứ..."  

 

Còn chưa kịp nói xong một câu, quyền thứ hai của Diệp Bắc Minh đến.  

 

Bịch!  

 

Hắn lại lần nữa chật vật bay ra ngoài.  

 

Lâm Dật gào thét: "Thằng kia, mày dám..."  

 

Bịch!  

 

Diệp Bắc Minh đuổi theo, quyền thứ ba nện xuống mặt Lâm Dật!  

 

Mấy cái răng dính máu văng ra ngoài, Lâm Dật đau đến gần như ngất xỉu.  

 

Hắn chưa từng chật vật như vậy!  

 

Lại còn bắt nguồn từ một tên tu võ mới Thánh Cảnh!  

 

"Mày đáng chết!"  

 

Đôi mắt Lâm Dật đỏ như máu, quyền thứ tư của Diệp Bắc Minh lao đến!  

"Còn tới nữa? Coi ông đây là bao cát sao? Mày tưởng là có thể tùy ý đấm tao?"  

 

 

Lâm Dật tức đến run rẩy, trên người phóng ra một ánh sáng màu vàng kim!  

 

 

Đầu kim long đằng sau hiện lên một lần nữa, một nắm đấm hung hăng đáp lại nắm tay của Diệp Bắc Minh.  

 

 

Khoảnh khắc nắm đấm của hai người va vào nhau.  

 

 

Răng rắc!  

 

 

"A..."  

 
 
Chương 2539: "Đây là sức mạnh gì?"


 

 Trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn: "Làm sao có thể, chẳng lẽ tên này là một kẻ biến thái?"  

 

"Cậu ta mới chỉ Thánh Cảnh thôi! Thân thể xác thịt mà còn mạnh mẽ hơn cả mình? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!"  

 

"Chẳng lẽ đời sau của Diệp Phá Thiên lại khủng bố đến thế?"  

 

"Không được!"  

 

Trong lòng Lâm Dật gầm lên đầy giận dữ: "Mình không thể thua!"  

 

Ánh vàng kim tuôn ra từ nhẫn chứa vật của hắn.  

 

Một giây sau.  

 

Trong tay Lâm Dật có thêm một bảo kiếm màu vàng kim.  

 

Một con kim long sinh động như thật quấn quanh thân kiếm!  

 

Rống!

...  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.  

 

Chém ra một kiếm!  

 

Một tiếng "Coong" giòn giã vang lên, cảnh tượng khiến mọi người chấn động xuất hiện!  

 

...  

 

Kiếm Đoạn Long bỗng gãy thành hai đoạn!  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút, nhanh chóng lùi về sau, nhìn chằm chằm thanh kiếm gãy trong tay: "Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thanh kiếm này là vũ khí của Diệp Phá Thiên, kiếm trong tay người kia có đẳng cấp cao hơn kiếm Đoạn Long của cậu!"  

 

..  

 

Kiếm Đoạn Long gãy đoạn, bên ngoài ngục giam Trấn Hồn xôn xao!  

 

"Diệp Bắc Minh thua?"  

 

"Thanh kiếm Long Đồ trong tay cậu ta đã giết biết bao nhiêu người? Giờ lại gãy mất..."  

 

"Từ khi tên này đột nhiên xuất hiện đến nay, chưa từng nghe nói cậu ta thua trận!"  

 

"Thần thoại vô địch của Diệp Bắc Minh sắp kết thúc..."  

 

Hầu hết những người tu võ ở đây đều trừng to mắt, vô cùng kiêng kỵ nhìn Lâm Dật!  

 

Trái tim nhỏ của Diệp Tiêu Tiêu đập bình bịch!  

 

"Hahahaha!"  

 

Lâm Dật nhe răng cười: "Mày đúng là con sâu hèn mọn mang huyết mạch đê tiện!"  

 

"Một triệu năm trước, tổ tiên nhà họ Lâm cầm thánh kiếm chém đứt kiếm Long Đồ của Diệp Phá Thiên!"  

 

"Hôm nay, Lâm Dật tao lại chém đứt kiếm Long Đồ!"  

 

Một giây sau.  

 

Thánh kiếm nhà họ Lâm trong tay Lâm Dật bộc phát ra ánh kiếm đáng sợ, áp lực cực lớn ép xuống!  

 

Bịch! Bịch! Bịch...  

 

Người tu võ ở đó hoàn toàn chịu không nổi áp lực này.  

Ngoài cảnh giới Chí Tôn ra, gần như ai cũng quỳ trên mặt đất!  

 

 

"Đây là sức mạnh gì?"  

 

 

"Một vũ khí thôi mà có thể đè chúng ta quỳ xuống?"  

 

 

"Này, sao có thể!"  

 

 

Vô số người tu võ ngẩng đầu, đôi mắt mang theo nỗi sợ hãi nồng nặc!  

 

 

Những người cảnh giới Chí Tôn thì nhìn chằm chằm thánh kiếm của nhà họ Lâm, con ngươi già nua hiện lên vẻ vô cùng khiếp sợ!  

 
 
Chương 2540: "Ông biết sẽ có kết quả gì không?"


 Trong phút chốc, Lâm Dật đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh!  

 

 

Thánh kiếm của nhà họ Lâm chém xuống đầu anh!  

 

Diệp Tiêu Tiêu kêu to: "Diệp Bắc Minh, anh cẩn thận!"  

 

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này.  

 

Diệp Bắc Minh đột nhiên ngẩng đầu cười: "Quên nói cho anh, tôi còn có một thanh kiếm!"  

 

Trong khoảnh khắc.  

 

Diệp Bắc Minh duỗi tay ra, một thanh kiếm cổ xưa khổng lồ màu đen xuất hiện trong tay anh.  

 

Thanh kiếm này có tạo hình xưa cũ, mang đến cảm giác già nua nặng nề!  

 

Lúc trông thấy nó, thánh kiếm nhà họ Lâm trong tay Lâm Dật thế mà run lên một cái!  

 

Như là đang sợ hãi!  

  Advertisement

"Thánh kiếm đang sợ hãi sao? Không thể nào!"  

 

Lâm Dật hoàn toàn không tin, đôi mắt lạnh lẽo: "Giết!"  

 

Chém thánh kiếm xuống!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chặn ngang đón lấy!  

 

Tiếng "răng rắc" vang lên.  

 

Thánh kiếm không thể ngăn cản của nhà họ Lâm ầm ầm sụp đổ như dán bằng giấy!  

 

Lâm Dật hoàn toàn ngây dại.  

 

Hắn ta dường như chịu kích thích cực lớn, con ngươi điên cuồng co rút lại: "Xảy ra chuyện gì vậy? Không thể nào!"  

 

Dư uy của vụ nổ ập tới, Lâm Dật lăn lông lốc như chó chết.  

 

Một hơi phun ra mười mấy ngụm máu tươi!  

 

"Dật thiếu gia!"  

 

Hai tiếng kêu hoảng sợ đồng thời vang lên.  

 

Từ chỗ tối, hai lão già xông ra, đón lấy Lâm Dật.  

 

Kiểm tra một hồi, sắc mặt bọn họ lập tức biến đổi: "Đáng chết! Gân mạch của Dật thiếu gia bị sức mạnh lúc thánh kiếm nổ tung đánh gãy!"  

 

Tạch! Tạch!  

 

Hai lão già nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Mày, đáng chết!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, bọn họ là cảnh giới Tôn Giả!"  

 

Vừa dứt lời, lão già mặt đen trực tiếp ra tay.  

 

Hơi thở kinh khủng của cảnh giới Tôn Giả bao phủ Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Trấn Ngục, trong khoảnh khắc anh muốn ra tay.  

 

Ầm ầm!  

 

Không gian trên bầu trời ngục giam Trấn Hồn đột nhiên chấn động, một cánh cửa không gian xuất hiện.  

 

"Cảnh giới Tôn Giả lại dám ra tay ở thế giới Võ cấp thấp?"  

 

Âm thanh lạnh như băng vang lên: "Các người coi Giám Sát Sử của thế giới là cái gì?"  

"Giám Sát Sử thế giới?"  

 

 

Người tu võ của Đại Lục Thượng Cổ mê mang.  

 

 

Chỉ có số ít mấy lão già cảnh giới Chí Tôn biết, khuôn mặt già nua lập tức tái nhợt như tuyết!  

 

 

Lão già mặt đen dừng lại, kiêng kỵ nhìn ba thanh niên đi ra từ trong vết nứt không gian.  

 

 

Thanh niên vừa nói chuyện không cao, chỉ chừng một mét bảy.  

 

 

Nhưng mang lại cho người ta áp lực cực kỳ khủng bố: "Lá gan của ông cũng to thật, ai cho phép ông ra tay tại thế giới Võ cấp thấp?"   
 
Chương 2541: "Hắn ta điên rồi sao?"


 

Lúc này, Lâm Dật đang bị trọng thương mở miệng nói: "Anh Thôi, đã lâu không gặp..."  

 

Mọi người sửng sốt quay đầu lại.  

 

Chẳng lẽ Lâm Dật lại biết thanh niên đáng sợ này sao?  

 

"Ồ, ra là anh Lâm!"  

 

Thôi Triệu tỏ vẻ mới phát hiện ra Lâm Dật: "Sao anh Lâm lại bị thương thế?"  

 

Lâm Dật lắc đầu: "Xui thôi".  

  Advertisement

Thôi Triệu cố tỏ ra ngạc nhiên: "Không thể nào, chẳng lẽ loại đại lục võ đạo cấp thấp này cũng có thể tổn thương đến anh Lâm sao?"  

 

"Anh Lâm, thế là không được rồi, ba tháng sau học viện Giám Sát sẽ tuyển sinh đó!"  

 

"Tôi thấy gân mạch của anh đã đứt hết, ba tháng sau có thể khôi phục được không?"  

 

Lâm Dật lấy mấy viên thuốc ra rồi nuốt vào: "Cảm ơn anh Thôi đã quan tâm, ba tháng sau, tôi nhất định trở thành học trò của học viện Giám Sát!"  

 

"Vậy thì tốt".  

  Advertisement

Thôi Triệu cười đầy thâm ý: "Nhưng mà anh Lâm này, người tu võ của nhà họ Lâm các anh đã phá hỏng quy tắc rồi".  

 

"Cảnh giới Chí Tôn lại ra tay ở thế giới Võ cấp thấp, anh nói xem nên làm gì bây giờ?"  

 

Sắc mặt Lâm Dật cực kì khó coi.  

 

Hắn tiện tay ném một cái nhẫn trữ vật ra.  

 

Thôi Triệu đón lấy, nhìn vào trong.  

 

Hắn ta liếc qua ông già mặt đen: "Được rồi, nể tình anh còn chưa ra tay".  

 

"Bổn Giám Sát Sứ không truy cứu trách nhiệm của anh, lần sau không được phá lệ".  

 

"Cảm ơn!"  

 

Lâm Dật gật đầu.  

 

Giám Sát Sứ đã tới, hắn cũng bị thương.  

 

Đương nhiên không thể nào làm gì được Diệp Bắc Minh nữa!  

 

Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, tao nhớ mặt mày!"  

 

"Chúng ta đi thôi!"  

 

"Dạ!"  

 

Hai lão già gật đầu, chuẩn bị mang Lâm Dật rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh bước ra, ngăn ba người lại: "Lâm Dật, tôi cho anh đi chưa?"  

 

"Cái gì?"  

 

"Hắn ta điên rồi sao?"  

 

Ánh mắt tất cả người tu võ ở đó lập tức tập trung vào Diệp Bắc Minh.  

 

Kể cả ba người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành cũng ngây người.  

 

Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn hoàn toàn yên tĩnh!  

 

Như thể thời gian đã ngừng lại!  

 

Giọng Diệp Tiêu Tiêu run rẩy: "Diệp Bắc Minh, anh đừng làm loạn..."  

 

Lâm Dật cũng sửng sốt, không dám tin vào tai mình: "Mày nói gì cơ?"  

 

"Hahaha!"  

 

Lâm Dật cười ra nước mắt.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Giọng hắn trầm xuống, chợt quát lên: "Diệp Bắc Minh, mày mẹ nó thật sự cho rằng mày là Diệp Phá Thiên à?"  

"Tao muốn đi còn cần mày đồng ý?"  

 

 

Keng...  

 

 

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp chém về phía Lâm Dật!  

 

 

Hai ông già vây lấy Lâm Dật, chật vật đánh anh.  

 

 

"Ầm", một tiếng vang kinh thiên động địa, mặt đất nổ thành một vệt kiếm dài mấy trăm mét!  

 

 

"Thằng ranh con, mày dám ra tay với bọn tao?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom