Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2502: "Thằng này là ai vậy?"


 "Đúng đúng đúng, tôi cũng thề..."  

 

 

Mấy ngàn người tu võ đều lắc đầu.  

 

Chí Tôn còn bị một kiếm giết chết, còn ai dám không nghe người này nói?  

 

Thấy tất cả mọi người dùng sơ tâm võ đạo thề xong, Diệp Bắc Minh trực tiếp rời đi!  

 

Một lão già mặc áo bào màu vàng kim nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh.  

 

Chính là anh trai của Tôn Vô Cực!  

 

Tôn Tam Thiên!  

 

Một người đàn ông trung niên bên cạnh chấn động nói: "Nhị gia, nơi Lục gia ngã xuống có sót lại hơi thở của người này!"  

 

"Hóa ra là kẻ này giết chết Lục gia!"  

 

Đôi mắt Tôn Tam Thiên gần như nhỏ máu.  

 

Ông ta chẳng thể ngờ, Diệp Bắc Minh lại giết em trai ruột của mình: "Đi, về nhà báo cho gia chủ chuyện xảy ra trong Ma Uyên!"  

 

Người đàn ông trung niên khiếp sợ: "Nhị gia, chúng ta vừa mới dùng sơ tâm võ đạo thề là sẽ không truyền chuyện trong Ma Uyên ra bên ngoài!"  

 

Tôn Tam Thiên cười lạnh: "Đừng quên, trên người tên này có sừng rồng, gân rồng!"  

 

"Còn có lông Chu Tước, gan Bạch Hổ, nội đan Huyền Vũ".  

 

"Cả thanh kiếm trong tay anh ta nữa, có thứ nào không phải là vô giá?"  

 

Ông ta vỗ vai người đàn ông trung niên: "Tôi không nói, sơ tâm võ đạo sẽ không bị tổn thương".  

 

"Ông không nói thay tôi được sao?"  

 

...  

 

Sau khi rời khỏi Ma Uyên.  

 

Diệp Bắc Minh quyết định đến Y Thánh Cung trước, đón Nam Cung Uyển đã rồi nói.  

 

Đi thẳng tới bên ngoài Y Thánh Cung!  

 

Người nơi này đông nghìn nghịt, đâu đâu cũng là người tu võ đến cầu thầy chữa bệnh, xin thuốc.  

 

Đám người xếp hàng từ cửa sơn môn Y Thánh Cung đến chân núi.  

 

Diệp Bắc Minh vòng qua đám người xếp hàng, đi vào trước cửa Y Thánh Cung: "Tôi tên Diệp Bắc Minh, là..."  

 

"Tôi mặc kệ anh là ai!"  

 

Một đệ tử không nhịn được, cắt ngang lời Diệp Bắc Minh: "Xin thuốc, tìm thầy, cầu đan đều xếp hàng cho tôi đi!"  

 

Xem ra bị hiểu lầm.  

 

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: "Tôi là bạn của Tần Mộc Dao, tìm cô ta có chút việc!"  

 

Đệ tử canh cửa trợn trắng mắt: "Người trẻ tuổi, anh biết sư tỷ Tần Mộc Dao là ai không?"  

"Người ta là đệ tử thân truyền của lão tổ Tuyệt Trần, anh không nhìn xem mình lớn lên thế nào à!"  

 

 

"Nếu anh muốn theo đuổi chị ấy thì phải dùng thêm chút đầu óc!"  

 

 

"Đừng nghĩ những biện pháp đường ngang ngõ tắt này, biết chưa?"  

 

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tôi không có hứng thú với Tần Mộc Dao".

 

Diệp Bắc Minh vừa dứt lời, vô số ánh mắt lập tức nhìn qua.  

 

"Thằng này là ai vậy?"  

 

 

"Cậu ta không có hứng thú với Tần Mộc Dao?"  
 
Chương 2503


 "Cậu ta từng gặp được Tần Mộc Dao chưa, Tần Mộc Dao mà xuất hiện trước mặt thì nói không chừng cậu ta sẽ chảy nước dãi đấy!", rất nhiều người tu võ buồn cười lắc đầu.  

 

 

Động tĩnh bên này đưa tới sự chú ý của một đám đệ tử Y Thánh Cung đi ngang qua.  

 

Mười thanh niên nam nữ đi tới.  

 

Một người trong đó hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

Đệ tử trông cửa vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: "Hoàng sư huynh, tên này muốn vào Y Thánh Cung, còn nói mình là bạn của Tần sư tỷ!"  

  Advertisement

"Ồ?"  

 

Hoàng Kinh Vân liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu biết Mộc Dao sư muội?"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng, tôi đến Y Thánh Cung để dẫn một người đi!"  

 

"Đồng thời, tôi nợ Tần Mộc Dao một ân tình, thuận tiện trả lại cô ấy".  

  Advertisement

Bên cạnh, mấy đệ tử Y Thánh Cung không nhịn được mở miệng trào phúng.  

 

"Người trẻ tuổi, muốn vào Y Thánh Cung thì thành thật đi xếp hàng đi!"  

 

"Tần sư tỷ là ai? Cậu có tư cách gì mà nợ ân tình của chị ấy?"  

 

"Bố mẹ cậu, không đúng, ông nội cậu cũng chưa chắc có tư cách thấy chị ấy một lần!"  

 

"Thói đời ngày nay sao ấy, ba hoa chích chòe cũng không chuẩn bị bản nháp sao?"  

 

Hoàng Kinh Vân lắc đầu.  

 

Anh ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh là người của gia tộc lớn hoặc tông môn lớn nào!  

 

Hiện tại xem ra, hóa ra là một đồ ăn hại!  

 

Đã là đồ ăn hại!  

 

Thì chẳng cần phải cho mặt mũi: "Cậu kia, muốn vào Y Thánh Cung thì xếp hàng đi thôi!"  

 

"Xếp chừng ba, năm năm, may mắn thì có khi sẽ đến lượt cậu!"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Ngoài xếp hàng ra, chẳng lẽ không còn cách nào khác để vào Y Thánh Cung sao?"  

 

"Đương nhiên là có!"  

 

...  

 

Hoàng Kinh Vân cười đầy nghiền ngẫm: "Có ba cách để tiến vào Y Thánh Cung!"  

 

"Thứ nhất, xếp hàng, xếp hàng là có thể vào được".  

 

"Thứ hai, cậu có bái thiếp của người đứng đầu một tông".  

 

"Mà nhất định phải là tông môn lớn có trên một triệu người!"  

 

"Thứ ba, khiêu chiến tuyệt học của Y Thánh Cung!"  

 

"Bất kể là y thuật, đan dược, các chứng bệnh khó, kinh mạch võ đạo!"  

 

"Chủng loại gì cũng có thể!"  

 

Anh ta thích thú cười: "Cậu kia, cậu muốn cùng cách thứ nhất?"  

 

"Hay là cách thứ hai?"  

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt trả lời: "Vậy dùng cách thứ ba đơn giản nhất đi!"  

 

 

Hoàng Kinh Vân sững sờ: "Cái gì?"  

 

 

Những người khác cũng ngây dại.  

 

 

Tên này nói cái gì?  

 

 

Cách thứ ba đơn giản nhất?  

 

 

Bọn họ không nghe lầm chứ!  
 
Chương 2504: "Do tự tôi muốn khiêu chiến!"


 Một giây sau.  

 

 

Diệp Bắc Minh bước lên trước, hét lớn về phía Y Thánh Cung: "Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh, đến đây khiêu chiến!"  

 

Ầm ầm!  

 

Tiếng nói như sóng thần truyền vào Y Thánh Cung.  

 

"Gì cơ?"  

 

Vô số người đồng loạt ngẩng đầu.  

 

"Khiêu chiến Y Thánh Cung?"  

 

"Đù! Ai to gan thế, anh ta điên rồi à?"  

 

Vô số ánh mắt nhìn qua.  

 

Ngay cả đám người tu võ xếp hàng dưới núi cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cổng Y Thánh Cung.  

 

Trong mắt ngập tràn chấn động!  

 

Từ khi Y Thánh Cung thành lập đến giờ, người dám đến khiêu chiến không vượt quá trăm người!  

 

Hơn nữa.  

 

Gần như bị diệt toàn bộ!  

 

Chỉ có một hai người đánh ngang tay, cuối cùng còn gia nhập Y Thánh Cung!  

 

Một trăm ngàn năm trở lại đây, số người khiêu chiến Y Thánh Cung bằng không!  

 

Hôm nay.  

 

Lại có người dám khiêu chiến Y Thánh Cung? Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi chưa dứt sữa?  

 

"Ai mà to gan như vậy? Dám đến khiêu chiến Y Thánh Cung?"  

 

Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.  

 

Hai lão già đi ra khỏi cổng Y Thánh Cung, đứng ở tầng thứ 99 của bậc thang nhìn xuống phía dưới: "Ai muốn khiêu chiến Y Thánh Cung?"  

 

"Tôi".  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ.  

 

"Cậu?"  

 

Đôi mắt hai lão già trầm xuống, rơi vào trên người Diệp Bắc Minh.  

 

Trong nháy mắt, khuôn mặt già nua đen kịt!  

 

Ánh mắt tức giận của lão già áo đen rơi xuống người Hoàng Kinh Vân: "Hoàng Kinh Vân, cậu muốn bị đuổi ra khỏi tông môn ư?"  

 

"Thân là đệ tử Y Thánh Cung, thế mà cho phép chuyện này xảy ra?"  

 

"Càn quấy! Quá càn quấy!"  

 

Một lão già mặc cung trang khác cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống: "Người trẻ tuổi này không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao?"  

 

"Hai vị trưởng lão, tôi..."  

 

Hoàng Kinh Vân sắp sợ phát khóc!  

 

Trong lòng anh ta hối hận muốn chết!  

 

Sớm biết thế, anh ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?  

Diệp Bắc Minh lại bình tĩnh lên tiếng: "Hai vị trưởng lão, không liên quan gì đến anh ta!"  

 

 

"Do tự tôi muốn khiêu chiến!"  

 

 

Xung quanh lặng ngắt như tờ!  

 

 

Ai ai cũng ngây người!  

 

 

"Tên này quả thực bị điên rồi, trưởng lão Y Thánh Cung đã xuất hiện mà anh ta còn dám nói xằng nói bậy!", trong lòng mọi người thầm nghĩ.  

 

 

Lão già áo đen nhịn xuống cơn tức: "Người trẻ tuổi, cậu biết mình đang nói cái gì không?"  

 
 
Chương 2505: "Hóa ra là anh ta!"


 

 "Cậu có biết mình làm càn như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng gì đối với gia tộc của mình hay không?"  

 

Lão già mặc cung trang hừ lạnh nói tiếp: "Người trẻ tuổi, điều kiện cơ bản nhất để khiêu chiến Y Thánh Cung chính là!"  

 

"Cậu phải biết luyện chế đan dược Thánh phẩm có năm đạo đan văn trở lên!"  

 

"Với tuổi tác của cậu, tên các loại dược liệu đã biết hết chưa?"  

 

"Đan dược Thánh phẩm? Ông đang nhắc đến cái này sao?"  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh cười nhạt.  

 

Anh tiện tay hái mười mấy loại dược liệu từ trong dược điền ngoài cửa Y Thánh Cung!  

 

Lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa!  

 

Bùng cháy, luyện hóa dược liệu trước mặt mọi người!  

  Advertisement

Vù!  

 

Trong chớp mắt, dược hương ập vào mặt.  

 

Trong ngọn lửa, một viên đan dược có sáu đạo đan văn ngay lập tức thành hình!  

 

Sáu đạo đan văn, Thánh phẩm!  

 

"Này, sao có thể!"  

 

Xung quanh dậy sóng, vang lên hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc.  

 

Có người tu võ như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài!  

 

Hoàng Kinh Vân bị dọa, ngã ngồi dưới đất: "Mẹ ơi, đây là quái vật gì vậy!"  

 

Hai vị trưởng lão nghẹn họng nhìn trân trối: "Thành đan trong khoảnh khắc! Cậu là Đan Đế?"  

 

...  

 

....  

 

Con ngươi lão già áo đen ngưng trọng: "Thành đan trong khoảnh khắc không chỉ là Đan Đế!"  

 

Lão già mặc cung trang gật đầu: "Hơn nữa còn là Đan Đế trên lục phẩm!"  

 

Đám người xôn xao!  

 

Chẳng ai ngờ được, Diệp Bắc Minh lại là một Đan Đế!  

 

"Một người Đan Đế trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn còn chưa đến ba trăm tuổi đâu!"  

 

"Tuổi tác này mà đã có thể thành đan trong khoảnh khắc, tiền đồ vô lượng!"  

 

"Rốt cuộc tên này là ai?"  

 

"Vừa rồi, hình như cậu ta có nói mình tên là gì mà Diệp Bắc Minh...", có người lẩm bẩm một câu.  

 

...  

 

Bỗng nhiên.  

 

"Chờ chút đã, Diệp Bắc Minh... Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh?"  

Một người tu võ chợt phản ứng lại, hít sâu một hơi: "Trời ạ!"  

 

 

"Chẳng lẽ là Diệp Bắc Minh kia?"  

 

 

"Chờ một chút! Tôi cũng nhớ ra rồi..."  

 

 

"Diệp Bắc Minh giết xuyên ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ, giết chóc trước mặt bao người còn yên bình rút lui tại đại điện Vô Tướng thần cung?"  

 

 

"Hóa ra là anh ta!"  

 

 

Vô số ánh mắt chấn động đồng loạt rơi trên người Diệp Bắc Minh!  

 
 
Chương 2506: Tuyệt đối nghiền áp lão già áo đen!


 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ muốn gặp Tần Mộc Dao một lát!"  

 

Lão già áo đen quát lớn: "Cậu đủ rồi, lấy cớ này quá thấp kém!"  

 

"Nếu cậu muốn khiêu chiến uy nghiêm của Y Thánh Cung, hôm nay lão phu sẽ thành toàn cậu!"  

 

"Cậu tưởng rằng chỉ có mình cậu biết thành đan trong khoảnh khắc sao?"  

 

Dứt lời, lão già áo đen chợt giậm chân.  

 

Một dòng khí cuồn cuộn dâng lên, mấy chục loại dược liệu bay ra ngoài!  

 

Vù!  

 

Lão già áo đen duỗi tay, phóng thích chân hỏa trong cơ thể.  

 

Trong nháy mắt ngọn lửa hóa thành hơn mười con rắn lửa, chuyển động xung quanh dược liệu!  

 

Chỉ chớp mắt, dược hương xông vào mũi!  

 

Một viên đan dược Thánh phẩm có sáu đạo đan văn luyện chế thành công!  

 

"Lại là thành đan trong khoảnh khắc!"  

 

Mọi người kinh ngạc trừng to mắt.  

 

Lão già áo đen dùng một tay bắt lấy đan dược, ngẩng cao cằm: "Diệp Bắc Minh, cậu hãy nhớ kỹ!"  

 

"Thành đan trong khoảnh khắc chỉ là năng lực cơ sở nhất của Đan Đế lục phẩm".  

 

"Lão phu thân là Đan Đế bát phẩm, cậu muốn khiêu chiến Y Thánh Cung còn non..."  

 

Chưa kịp nói xong.  

 

Diệp Bắc Minh chợt cười: "Ai bảo ông tôi chỉ là Đan Đế lục phẩm?"  

 

Anh vung bàn tay lên, một con hỏa long xông vào dược điền của Y Thánh Cung.  

 

Hỏa long vẫy đuôi, mấy trăm gốc dược liệu bay lên.  

 

Luyện hóa ngay tại chỗ!  

 

Chỉ trong khoảnh khắc, mười viên đan dược thành hình.  

 

Thánh phẩm, sáu đạo đan văn!  

 

"Đù má!"  

 

Hô hấp ai nấy cũng gần như ngừng lại, sắc mặt ửng đỏ!  

 

Trái tim thiếu chút nữa nhảy ra cổ họng.  

 

"Một lần mà luyện thành mười viên đan dược Thánh phẩm có sáu đạo đan văn?"  

 

"Mẹ nó, đây là quái vật gì thế!"  

 

"Đù! Cậu ta muốn lên trời hả?"  

 

Dù là người không hiểu đan dược cũng biết điều này có ý nghĩa gì!  

 

Tuyệt đối nghiền áp lão già áo đen!  

 

Lão già mặc cung trang đỏ mắt: "Làm sao có thể!"  

 

"Đan Đế cửu phẩm, cậu là Đan Đế cửu phẩm!"  

Vẻ ngạo mạn trên mặt lão già áo đen đọng lại, suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài!  

 

 

Trong nháy mắt, khuôn mặt lão ta xám như tro tàn: "Tôi thua..."  

 

 

Bên ngoài Y Thánh Cung hoàn toàn tĩnh lặng!  

 

 

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ có thể để tôi gặp Tần Mộc Dao một lần rồi đi?"  

 

 

Trong bầu không khí yên lặng.  

 

 

Một giọng nói già nua vang lên: "Con nít con nôi, buồn cười buồn cười!"  

 
 
Chương 2507: Rất nhiều võ giả đi về hướng cửa núi.


 

Mọi người ngẩng đầu nhìn: “Đây là ai?”  

 

Ông lão mặc cung trang và ông lão mặc đồ đen vội vàng chắp tay: “Bái kiến lão Đinh!”  

 

“Lão Đinh?”  

 

Một võ giả cực kỳ già nua vẻ mặt đầy kích động: “Đây chính là tiền bối Đinh Trúc Tu, Đan thần nhị phẩm ư?”  

 

Đinh Trúc Tu khẽ ấy một tiếng: “Ấy? Một ngàn năm trăm năm nay tôi chưa từng đi ra khỏi Y Thánh Cung một bước, ông cũng biết tôi ư?”  

 

Ông lão kích động gật đầu: “Hai ngàn năm trước, tôi và bố Chu Nhất Nguyên từng gặp ông”.  

 

“Ban đầu ông còn khen tôi có thiên phú tập võ rất tốt, tương lai nhất định có thành tựu rất lớn!”  

 

“Chỉ tiếc sau khi bố tôi qua đời,  nhà họ Chu suy tàn…”  

 

Ông lão cười khổ một tiếng: “Vãn bối đã phụ kỳ vọng của tiền bối, sợ rằng cả đời này dừng ở cảnh giới Thánh Chủ rồi…”  

 

Đan thần nhị phẩm!  

 

Vãi!  

 

Tuy Đan Đế hiếm có, nhưng trong thế lực lớn hàng đầu cũng có một hai Đan Đế tọa trấn.  

 

Đan thần!  

 

Lại không có một người nào!  

 

Có thể nói cả Đại Lục Thượng Cổ, ngoại trừ Y Thánh Cung.  

 

Thì không có thế lực nào có đan thần  

 

Cho dù là Đan thần nhất phẩm cấp thấp nhất!  

 

Ánh mắt Đinh Trúc Tu ảm đạm: “Chu huynh đã qua đời rồi sao?”  

 

Thở dài một tiếng.  

 

Chỉ vào ông lão nhà họ Chu: “Bắt đầu từ hôm nay, người của nhà họ Chu có thể vào Y Thánh Cung tìm tôi bất cứ lúc nào!”  

 

“Vâng!”  

 

Ông lão mặc đồ đen và ông lão mặc cung trang đều chấn kinh!  

 

Với tính cách của Đinh Trúc Tu, lại chịu nói ra lời như này trước mặt nhiều người?  

 

“Vãi…”  

 

“Không phải chứ, lão Chu, ông dẫm phải shit may mắn gì vậy?”  

 

“Ông lại thực sự quen biết vị Đan thần nhị phẩm này ư?”  

 

Mấy người bạn tốt gần đó tỏ vẻ mặt đố kỵ, ban đầu họ còn cho rằng lão Chu này bốc phét cơ!  

 

Các võ giả khác hoàn toàn sôi sục: “Thật đáng chết! Nhà họ Chu chỉ là một gia tộc nhỏ đẳng cấp thấp!”  

 

“Lại có thể trực tiếp móc nối quan hệ với Đan thần của Y Thánh Cung!”  

 

“Nhà họ Chu, một bước lên trời rồi!”  

 

Mọi người bàn tán trong tâm trạng kích động.  

 

Trọng lượng của hai chữ ‘Đan thần’, chính là như vậy.  

 

“Đa tạ Đinh tiền bối!”  

 

Ông lão nhà họ Chu kích động suýt ngất.  

Lúc này, dưới núi Y Thánh Cung.  

 

 

Rất nhiều võ giả đi về hướng cửa núi.  

 

 

“Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

 

“Nghe nói có người thách chiến Y Thánh Cung!”  

 

 

“Là một cậu thanh niên, không những luyện thành đan trong một ý niệm, còn đánh bại cả Đan Đế bát phẩm!”  

 

 

“Mẹ kiếp, còn ép Đan thần nhị phẩm Đinh Trúc Tu phải đi ra!”  

 
 
Chương 2508: Đan dược đế phẩm!”


 

 Một rắc rối nhỏ, không khiến Đinh Trúc Tu dao động.  

 

Ánh mắt ông ta trầm xuống, kiêu ngạo nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc miệng còn hôi sữa, thiên phú của cậu rất tốt đấy!”  

 

“Nếu cậu đồng ý nhận sai, quỳ xuống dập đầu một trăm cái bái tôi làm thầy!”  

 

“Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là đệ tử cuối cùng của tôi!”  

 

Cái gì?  

 

Lúc này, tất cả mọi người đều thộn mặt!  

 

Đố kỵ, kinh ngạc, chấn hãi, còn có cả ghen ghét và ngưỡng mộ!  

 

Một nhà họ Chu có thể vì Đinh Trúc Tu một bước lên đến trời!  

 

Trở thành đệ tử cuối cùng của Đinh Trúc Tu, sau này có thể ngang ngược hoành hành ở Đại Lục Thượng Cổ!  

 

“Cậu nhóc, cậu còn đợi cái gì?”  

 

“Mau đồng ý đi!”  

 

“Vãi, cậu còn giả bộ thâm trầm cái gì, mau đồng ý đi!”  

 

Có người đôi mắt đầy máu hét lớn, hận mình không phải là Diệp Bắc Minh.  

 

Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là, Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lão súc sinh, chi bằng ông quỳ xuống bái ta làm sư đi?”  

 

“Cậu… cậu nói cái gì?”  

 

Cho dù là người như Đinh Trúc Tu cũng phải kinh hãi ngẩn người.  

 

Các võ giả khác thấy cảnh này, càng bị dọa sợ muốn chết!  

 

Ông lão mặc cung trang tức giận quát một tiếng: “Nhóc con, sao cậu dám hả?”  

 

Ông lão mặc đồ đen run run chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu quá cuồng ngạo rồi, còn không quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với lão Đinh đi!”  

 

“Các người cũng có tư cách lên tiếng sao?”  

 

Diệp Bắc Minh bật cười.  

 

Nếu không phải là có giao tình với Tần Mộc Dao, thì đầu cần phải phí lời như vậy?  

 

Ánh mắt Đinh Trúc Tu cực kỳ băng lạnh: “Nhãi con miệng còn hôi sữa cuồng ngạo một chút cũng được, nhưng nếu không biết mình mấy cân mấy lạng!”  

 

“Đã dám nói lời ngông cuồng, coi thường người khác, rất dễ mất mạng đấy!”  

 

“Hôm nay, tôi cho cậu biết thực lực thực sự của Đan thần nhị phẩm!”  

 

Đinh Trúc Tu giơ tay lấy ra một cái lò đan!  

 

Ném một nắm dược liệu lớn vào trong lò đan!  

 

Trong hai tay của Đinh Trúc Tu nổi lên hai luồn chân hỏa, hội tụ phần dưới lò đan!  

 

Vù!  

 

Một mùi hương thơm ập vào mũi.  

 

Trong tích tắc!  

 

Bầu trời mây đen giăng kín, sấm chớp ầm ầm, lại xảy ra hiện tượng lạ đáng sợ!

“Vãi, luyện đan sinh ra hiện tượng lạ?”  

 

“Đây chính là Đan thần sao?”  

 

“Thần của đan đạo, quả nhiên bất phàm!”  

Trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, hiện tượng lạ đột ngột dừng lại.  

 

 

Đinh Trúc Tu tiện tay mở lắp đan đỉnh, tổng cộng mười viên đan bay ra, lơ lửng giữa không trung.  

 

 

Ba viên đan dược trong đó bị luyện hỏng!  

 

 

Bảy viên còn lại, viên nào cũng có chín đường vân đan!  

 

 

“Ôi mẹ ơi…”  

 

 

“Chín đường vân đan! Đan dược đế phẩm!”  

 
 
Chương 2509: “Ai cho tôi mượn lò đan?”


 

 Ánh mắt của tất cả mọi người đỏ bừng, tràn đầy tia máu.  

 

Hơi thở dồn dập, trái tim đập thùm thụp điên cuồng không ngừng!  

 

Một lò mười viên đan dược, tuy bị hỏng ba viên.  

 

Tỷ lệ thành công bảy viên đã rất khủng bố dọa người rồi!  

 

Phải biết rằng, đây là đan dược đế phẩm chín đường vân đan!  

 

Trên trán Đinh Trúc Tu lấm tấm mồ hôi, luyện chế một lò đan dược đế phẩm trước mặt nhiều người như vậy.   

  Advertisement

Hơn nữa tỷ lệ thành công bảy mươi phần trăm, khiến ông ta tiêu hao rất nhiều tinh lực.  

 

Thách thức nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc miệng còn hôi sữa, thế nào?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu: “Hào nhoáng bề ngoài, rác rưởi!”  

 

“Cái gì?”  

 

“Cậu… cậu nói cái gì?”  

 

“Anh ta lại nói Đan thần nhị phẩm là rác rưởi?”  

 

“Vãi, mẹ kiếp!”  

 

“Anh ta điên rồi sao?”  

 

Toàn hội trường sôi sục!  

 

Đúng là còn chấn kinh hơn cả tận mắt chứng kiến Đinh Trúc Tu tu luyện một lò đan dược đế phẩm!  

 

Ông lão mặc cung trang tức giận hét lên: “Nhóc con, cậu thật to gan!”  

 

Đan thần mặc đồ đen nhảy lên như sấm: “Đây là Y Thánh Cung, cậu coi Đan thần là gì?”  

 

Khuôn mặt già của Đinh Trúc Tu đen xì: “Cậu thanh niên, cậu đang nói đan dược, hay là cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh: “Một lò đan dược lại có thể luyện hỏng ba viên!”  

 

“Cho nên, đan dược, rác rưởi!”  

 

“Lúc luyện đan, gây tiếng động quá lớn, chỉ là hào nhoáng bề ngoài”.  

 

“Cho nên, người, cũng là rác rưởi!”  

 

“Ôi mẹ ơi!”  

 

Toàn thân tất cả mọi người có mặt run lên, kinh sợ cúi đầu: ‘Anh ta dám nói thật ư!’  

 

“Ha ha ha!”  

 

Đinh Trúc Tu hoàn toàn mất phong độ, khuôn mặt già nổi sát ý băng lạnh.  

 

Ngay cả đôi mắt cũng tràn đầy tia máu tanh đỏ: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, tôi coi trọng nhất là đạo luyện đan!”  

 

“Cậu nói gì tôi cũng sẽ không nổi giận, nhưng hôm nay cậu sỉ nhục thuật luyện đan của tôi!”  

 

“Dù thế nào tôi cũng không thể nhẫn nhịn được, nếu cậu không thể luyện ra đan được đẳng cấp cao hơn của tôi!”  

 

“Tôi, hôm nay chắc chắn đánh chết cậu!”  

 

Ầm!  

 

Một luồng sát ý thực sự cuồn cuộn về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Rất nhiều võ giả đều tái mặt!  

 

Đinh Trúc Tu không chỉ là Đan thần nhị phẩm, còn là võ giả cảnh giới chí tôn!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Nếu tôi thắng thì sao?”  

 

Đinh Trúc Tu cười lạnh lùng: “Tôi lập tức tự vẫn trước mặt cậu!”  

 

“Tốt nhất là ông nói được làm được!”  

Diệp Bắc Minh gật đầu, hướng mặt về các võ giả khác: “Ai cho tôi mượn lò đan?”  

 

 

Vì anh điên cuồng luyện chế đan dược mà Tinh Thần Đỉnh vì đã nổ.  

 

 

Đinh Trúc Tu sung sướng, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn người chết: “Ngay cả đan đỉnh mà cậu cũng không có?”  

 

 

Các võ giả có mặt không ngừng lùi lại.  

 

 

Không ai dám đến quá gần với Diệp Bắc Minh!  

 

 

Đã đắc tội với nhà họ Từ, đắc tội với Vô Tướng thần cung!  

 
 
Chương 2510: Không dám tự vẫn?”


 Đột nhiên.  

 

 

Một thanh niên trẻ đi lên trước: “Tôi… tôi có một đan đỉnh, nhưng…”  

 

Anh ta cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng: “Nhưng là đan đỉnh cấp thấp nhất, có lẽ không có ích cho anh”.  

 

Nói xong, lấy ra một đỉnh thanh đồng bình thường nhất.  

 

Vừa nãy rõ ràng Đinh Trúc Tu sử dụng thần đỉnh!  

 

Hai bên có sự khác biệt trời bể.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đỉnh này là đủ rồi”.  

 

Anh giơ tay, đỉnh thanh đồng của cậu thanh niên đã bay vào trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

Liền sau đó.  

 

Trực tiếp bốc một nắm đan dược, ném vào trong đỉnh thanh đồng.  

 

Giơ tay, một ngọn lửa như sợi tóc bay ra, chui vào trong khe của đỉnh thanh đồng.  

 

Nhưng, không tổn hại đỉnh thanh đồng!  

 

Người ngoài nhìn vào, chỉ là một ngọn lửa bình thường bao trọn đỉnh thanh đồng thôi.  

 

Chỉ có Đinh Trúc Tu nghiêm con mắt, lập tức phát ra hào quang vô tận: “Lửa này là…”  

 

Trong lòng hoàn toàn kích động: ‘Vãi! Phần Thiên Chi Diễm!’  

 

‘Vật này lại là Phần Thiên Chi Diễm, tên súc sinh này có tài có đức gì mà có được Phần Thiên Chi Diễm!’  

 

‘Đây nhất định là món quà của ông trời ban cho ta!’  

 

‘Chỉ cần tên nhóc này thua, ta lập tức đánh chết hắn, Phần Thiên Chi Diễm sẽ là của ta!’  

 

Còn khả năng Diệp Bắc Minh chiến thắng!  

 

Đinh Trúc Tu cũng hoàn toàn không nghĩ đến.  

 

Có thể không?  

 

Đột nhiên.  

 

‘Choang’ một tiếng vang lên, đỉnh thanh đồng trực tiếp nổ tung.

Đinh Trúc Tu thích thú lắc đầu: “Diệp Bắc Minh, đan đỉnh nổ rồi, cậu còn đấu với tôi thế nào?”  

 

“Tự nguyện đánh cược tự chịu trách nhiệm, cậu tự vẫn, hay là tôi đích thân ra tay?”  

 

Một luồng sát ý ngưng tụ!  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu: “Ai nói đỉnh của tôi nổ hả?”  

 

“Cái gì?”  

 

Mọi người ngẩn người, nhìn về phía Phần Thiên Chi Diễm.  

 

Không khỏi sửng sốt!  

 

Đinh Trúc Tu cũng không nhịn được nhìn qua, kinh ngạc: “Cái gì? Làm sao có thể!”  

 

Chỉ thấy.  

 

Tuy đỉnh thanh đồng đã nổ!  

 

Nhưng ở chỗ đó có một đan đỉnh được ngưng tụ thành từ ngọn lửa.  

 

Sau khi tu luyện Dị Hỏa Quyết.  

 

Phần Thiên Chi Diễm, thiên biến vạn hóa!  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh vung tay, đan đỉnh hình thành từ Phần Thiên Chi Diễm mở ra.  

 

Đan dược bay ra, lơ lửng giữa không trung.  

 

Chín đường vân đan, đan dược đế phẩm!  

 

Đủ mười viên, một lò!  

 

Thành công một trăm phần trăm.  

 

“Suýt!”  

 

Tất cả mọi người đều ngẩn người, hít khí lạnh.  

Đám người ông lão mặc cung trang, ông lão mặc đồ đen, Hoàng Kinh Vân đều thộn người, đầu óc kều vù vù!  

 

 

Đồng tử của Đinh Trúc Tu co lại dữ dội, nhìn chằm chằm mười viên đan dược đế phẩm!  

 

 

Bên tai.  

 

 

Vang lên giọng nói của Diệp Bắc Minh: “Ông tự vẫn đi”.  

 

 

Đinh Trúc Tu gào lên kịch liệt: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”  

 

 

“Mày gian lận, súc sinh, mày lại dám giở trò với tao!”  
 
Chương 2511: “Chém chết tên này cho tôi!”


 

 Khuôn mặt già của Đinh Trúc Tu đỏ bừng: “Súc sinh, mày gian lận!”  

 

“Hôm nay, tao phải xử lý mày tại chỗ!”  

 

Ông ta thẹn quá hóa giận, trực tiếp ra tay với Diệp Bắc Minh!  

 

“Ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu, bước một bước chủ động đến trước người Đinh Trúc Tu.  

 

Giơ kiếm Đoạn Long chém về phía đầu của ông ta!  

 

“Dừng tay!”  

 

Một giọng nói kinh thiên uy nghiêm vang lên.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì, chém kiếm Đoạn Long xuống!  

 

“Đừng…”  

 

Đinh Trúc Tu run lên, đồng tử co lại dữ dội.  

 

Một làn sương máu nổ tung!  

 

Đường đường Đan thần nhị phẩm, đã chết!  

 

“Ôi trời ơi…”  

 

Các võ giả có mặt sợ đến trái tim muốn nứt ra.  

 

Ông lão mặc cung trang, ông lão mặc đồ đen, Hoàng Kinh Vân trố mắt há hốc miệng: “Sao lại thế này?”  

 

“Mày!”  

 

Một giọng nói tức giận vang lên, mấy trăm bóng người xông ra, bao vây chặt Diệp Bắc Minh!  

 

“Mày dám giết người của Y Thánh Cung!”  

 

Một người đàn ông trung niên tức đến toàn thân run lên.  

 

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không sợ: “Tôi giết rồi, thì làm sao?”  

 

Hai ông lão bên cạnh người đàn ông trung niên tiến lên trước một bước: “Nhóc con, mày dám ăn nói với Y Thánh Cung Chủ như vậy hả?”  

 

“Nhóc con, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên!  

 

Phụt! Phụt!  

 

Hai ông lão lập tức hóa thành sương máu!  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Y Thánh Cung Chủ thì đã làm sao? Nếu dám chọc vào tôi, vẫn giết như thường!”  

 

Soạt!  

 

Trực tiếp chỉ thẳng kiếm Đoạn Long vào mũi Y Thánh Cung Chủ: “Vừa nãy ông đã nhìn thấy hết rồi phải không?”  

 

“Ông cảm thấy, Đinh Trúc Tu có đáng chết không?”  

 

Yên tĩnh!  

 

Tĩnh lặng như cái chết!  

 

Giết Đan thần nhị phẩm ở Y Thánh Cung đã đủ khiến người ta chấn hãi, lại còn mẹ kiếp, dùng kiếm chỉ vào Y Thánh Cung Chủ?  

 

Đó là Y Thánh Cung Chủ Bắc Minh Hàn đấy!  

 

Cả Đại Lục Thượng Cổ đều phải xu nịnh!  

 

Lúc này.  

 

Trong mắt Diệp Bắc Minh, Bắc Minh Hàn dường như cũng là người có thể tung một kiếm chém chết!  

 

Bắc Minh Hàn cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không?”  

 

“Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám ngang ngược hoành hành ở Y Thánh Cung!”  

 

“Nhà họ Từ ở Trung Châu không dám, Vô Tướng thần cung không dám, Thiên Cơ các không dám…”  

 

“Cái giá cho việc mày dám làm vậy chỉ có một, đó là chết!”  

 

“Các vị cung phụng, đến lượt các vị ra tay rồi!”  

 

Vừa dứt lời, có ba mươi mấy người đi ra từ trong Y Thánh Cung.  

 

Mỗi người đều lộ ra khí tức của Chí Tôn!  

 

“Ba mươi mấy Chí Tôn!”  

 

“Y Thánh Cung lại có nguồn lực như vậy?”  

 

Trái tim của tất cả mọi người có mặt gần như ngừng đập.  

 

‘Ực ực’ nuốt nước miếng.  

 

Đôi mắt Bắc Minh Hàn băng lạnh, những Chí Tôn mà Y Thánh Cung dùng y thuật để lôi kéo, cuối cùng cũng được sử dụng đến.    

Ông ta trực tiếp hạ lệnh: “Chém chết tên này cho tôi!”  

 

 

Một ông lão đầu trọc không nói nhiều, vô cùng dứt khoát ra tay.  

 

 

Một chưởng bùng phát khí kình đáng sợ, đập về phía lồng ngực của Diệp Bắc Minh!  

 

 

Phập!  

 

 

Mọi người còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, một đường huyết quang bùng phát.  

 

 

Ông lão đầu trọc bay đi, cánh tay đó nổ tung tại chỗ!  

 
 
Chương 2512: “Ông là ai?”


Cuộc chiến lập tức bùng phát, bên ngoài Y Thánh Cung trời rung đất chuyển, khói bụi nổi lên!  

 

 

Huyết quang và chân nguyên tàn phá bừa bãi!  

 

“Gru!”  

 

Tiếng rồng gầm vang lên.  

 

“Giết!”  

 

Tiếng tàn sát vang lên!  

  Advertisement

“A…”  

 

Tiếng kêu thảm vang lên trong huyết quang.  

 

Một khắc trôi qua, đột nhiên yên tĩnh.  

 

Tất cả mọi người đều trừng mở to con mắt, nhìn chằm chằm làn huyết quang đó!  

 

Có người cất giọng run run hỏi: “Vậy là kết thúc rồi ư?”  

 

Người bên cạnh trả lời: “Phí lời, ba mươi mấy Chí Tôn cùng ra tay mà!”  

 

“Cho dù Diệp Bắc Minh là thần cũng phải chết!”  

 

Vừa nói xong lời này, huyết quang tiêu tan.  

 

“A…”  

 

Võ giả vừa lên tiếng hét lên một tiếng: “Gặp ma rồi!”  

 

Sợ đến ngồi phệt luôn xuống đất.  

 

Sau đó.  

 

“Suýt!”  

 

Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.  

 

“Rốt cuộc hắn là quái vật gì?”  

 

Tất cả võ giả có mặt, kể cả người của Y Thánh Cung cũng đều sửng sốt!  

 

Nhìn chằm chằm bóng người dần dần rõ ràng trong sương máu!  

 

Diệp Bắc Minh!  

 

Anh lại không chết!  

 

Và dưới chân anh, ba mươi mấy cái đầu được bày ngay ngắn thẳng hàng ở đó!  

 

Mỗi một cái đầu đều chết không nhắm mắt, vẻ mặt kinh sợ!  

 

Cảnh này hoàn toàn khiến mọi người chấn hãi!  

 

Vẻ mặt của mọi người giống hệt ba mươi mấy cái đầu của Chí Tôn!  

 

“Xem ra ông thực sự muốn giết tôi!”  

 

Giọng nói như tử thần vang lên khiến mọi người bừng tỉnh!  

 

Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trắng bệch.  

 

Đột nhiên.  

 

Một luồng sát ý ập đến, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay!  

 

Chém một kiếm về phía Bắc Minh Hàn!  

 

Soạt!  

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ông lão lưng gù xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Hàn, tóm lấy vai ông ta, biến mất.  

Đồng thời, giọng nói già nua vang lên: “Diệp tông chủ, xin hạ thủ lưu tình!”  

 

 

Mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ Y Thánh Cung.  

 

 

Bên cạnh có một cô gái, chính là Mạc Ninh Nhi.  

 

 

Ông lão lưng gù đó dẫn theo Bắc Minh Hàn, đứng bên cạnh ông lão râu tóc bạc phơ.  

 

 

Diệp Bắc Minh cau này: “Ông là ai?”  

 

 

Ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười: “Tôi, Tuyệt Trần Y Tiên”.  
 
Chương 2513: Chỉ còn lại cái mạng nhỏ!


 

“Tuyệt Trần Y Tiên?”  

 

“Ông chính là Tuyệt Trần Y Tiên?”  

 

“Bái kiến Tuyệt Trần Y Tiên!”  

 

Rất nhiều võ giả lập tức trở nên cực kỳ cung kính, nếu không phải vì thể diện, suýt nữa quỳ xuống dập đầu.  

 

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Ông muốn bảo vệ ông ta?”  

  Advertisement

Tuyệt Trần Y Tiên thở dài một tiếng: “Diệp tông chủ, tôi đã biết nguyên nhân đầu đuôi của việc này”.  

 

“Vật này, có thể kéo dài mạng sống năm trăm năm cho người bình thường!”  

 

“Coi như Y Thánh Cung tạ lỗi với cậu!”  

 

Nói xong, giơ tay, một loại quả hình người xuất hiện trong tay của Tuyệt Trần Y Tiên.  

  Advertisement

Long lanh trong suốt, phát ra khí tức khiến huyết mạch người ta căng lên.  

 

Đồng tử Diệp Bắc Minh co lại: “Quả nhân sâm?”  

 

Ngay cả anh cũng chỉ từng thấy trong sách dược của sư phụ.  

 

Đây là thần dược trong truyền thuyết, đã tuyệt chủng!  

 

Tuyệt Trần Y Tiên gật đầu: “Đúng thế!”  

 

“Cái gì?”  

 

Tất cả mọi người đều ngẩn người: “Thực sự có thứ này sao?”  

 

“Kéo dài mạng sống năm trăm năm?”  

 

“Muốn nghịch thiên ư?”  

 

Ánh mắt mọi người rực lửa, nếu không phải quả nhân sâm ở trong tay Tuyệt Trần Y Tiên, thì tất cả đã hò nhau đi cướp rồi.  

 

Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trở nên cực kỳ khó coi!  

 

Tuyệt Trần Y Tiên lại lấy ra quả nhân sâm, muốn hòa giải với Diệp Bắc Minh?  

 

Đôi mắt ông ta tràn đầy tia máu, cất giọng khàn khàn: “Lão Bạch, chúng ta không cần phải hòa giải với tên nhóc này chứ?”  

 

“Cho lão Đà ra tay, chắc chắn giết được tên này!”  

 

Lão Đà chính là ông lão lưng gù, cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong.  

 

Nếu không, cũng không thể nào cưu được ông ta từ tay Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Hình như ông ta không muốn hòa giải?”  

 

Tuyệt Trần Y Tiên lắc đầu: “Lão Đà, phế ông ta đi!”  

 

“Vâng”.  

 

Ông lão lưng gù nhả ra một chữ, một cánh tay đặt lên vai của Bắc Minh Hàn.  

 

‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan, Bắc Minh Hàn nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị lão Đà phế bằng một chưởng!  

 

Kinh mạch toàn thân vỡ hết, đan điền vỡ tan!  

Chỉ còn lại cái mạng nhỏ!  

 

 

Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc, nhìn Tuyệt Trần Y Tiên một cái sâu sắc.  

 

 

“Việc này…”  

 

 

Các võ giả khác cũng ngây ra như gà mắc thóc!  

 

 

“A?”, Mạc Ninh Nhi ôm cái miệng nhỏ.  

 

 

Không ai ngờ được, Tuyệt Trần Y Tiên lại hạ lệnh phế bỏ Bắc Minh Hàn?  

 
 
Chương 2514: “Uyển Nhi về gia tộc Nam Cung?”


 “Y Thánh Cung vốn là nơi thanh tịnh, ông lại bán đan, bán dược cho người khác với giá cao, khiến Y Thánh Cung ngập chướng khí!”  

 

 

“Hôm nay, lại không phân rõ trắng đen đối địch với Diệp tông chủ!”

“Hôm nay tôi phế vị trí tông chủ của ông, giáng làm thường dân, ông có phục không?”  

 

Giọng bình tĩnh khiến người ta có cảm giác bá đạo khó thở!  

 

Toàn hiện trường tĩnh lặng!  

 

“Tôi phục”.  

  Advertisement

Bắc Minh Hàn cúi đầu mặt xám như tro.  

 

Tuyệt Trần Y Tiên mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp tông chủ, như vậy cậu có hài lòng không?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”  

 

Nếu không phải quả nhân sâm có thể hồi phục huyết khí của mẹ.  

  Advertisement

Cho dù có Tuyệt Trần Y Tiên cầu xin!  

 

Hôm nay Bắc Minh Hàn cũng khó thoát khỏi cái chết!  

 

Tuyệt Trần Y Tiên đưa quả nhân sâm cho Diệp Bắc Minh, anh cất vào trong chiếc nhẫn trữ vật.  

 

Đôi mắt mọi người nghiêm lại.  

 

Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trữ vật đó.  

 

Tuyệt Trần Y Tiên hỏi: “Diệp tông chủ, cậu đến Y Thánh Cung có chuyện gì?”  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Vừa đến tôi đã nói rõ rồi, tôi tìm Tần Mộc Dao!”  

 

“Hả?”  

 

Mọi người ngẩn người!  

 

Ba người ông lão mặc cung trang, ông lão mặc đồ đen, Hoàng Kinh Vân quay sang nhìn nhau.  

 

Thì ra Diệp Bắc Minh thực sự đến tìm Tần Mộc Dao!  

 

Lại vì một chuyện nhỏ như này?  

 

Đan thần nhị phẩm đã chết!  

 

Cung chủ của Y Thánh Cung bị phế!  

 

Trước mắt Bắc Minh Hàn tối lại, trực tiếp ngất xỉu.  

 

Tuyệt Trần Y Tiên cau mày: “Dao Nhi chưa về”.  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  

 

Mạc Ninh Nhi vội nói: “Cậu Diệp, lần trước sau khi tôi từ biệt với cô chủ, cô chủ vẫn chưa quay về Y Thánh Cung”.  

 

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ.  

 

Chẳng lẽ Tần Mộc Dao còn đang ở Thiên Cơ các?  

 

Không nghĩ nhiều: “Uyển Nhi đâu? Tôi muốn đưa cô ấy đi”.  

 

“Việc này…”  

 

Mạc Ninh Nhi hơi lúng túng.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Sao thế? Chẳng lẽ Uyển Nhi xảy ra chuyện?”  

 

“Không không không…”  

 

 

Khuôn mặt Mạc Ninh Nhi trắng bệch, mau chóng giải thích nói: “Cậu Diệp, cậu đừng hiểu lầm, là cô Nam Cung tự rời khỏi Y Thánh Cung”.  

 

 

“Vì sự an toàn của cô ấy, tôi đặc biệt cho người đưa cô ấy về gia tộc Nam Cung rồi”.  

 

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Mạc Ninh Nhi: “Uyển Nhi về gia tộc Nam Cung?”  

 

 

“Thế là thế nào! Mau nói đi!”  

 

 

Mạc Ninh Nhi lắc đầu: “Cậu Diệp, tôi cũng không biết là chuyện gì”.  
 
Chương 2515: Ông ta thề bằng trái tim võ đạo.


 

 “Cô ấy tự nhốt mình trong phòng, nửa canh giờ sau ra khỏi phòng là muốn bỏ đi!”  

 

“Tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cho người hộ tống cô Nam Cung về gia tộc Nam Cung”.  

 

Mạc Ninh Nhi giải thích xong.  

 

Diệp Bắc Minh biết tính cách của Nam Cung Uyển.  

 

Việc mà cô ấy quyết định, Mạc Ninh Nhi không thể ngăn cản!  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ có nên đến gia tộc Nam Cung một chuyến.  

 

‘Rắc!’ một tiếng giòn tan.  

 

“Không hay rồi!”  

 

Vẻ mặt Tuyệt Trần Y Tiên đột nhiên biến sắc, lấy ra một tấm ngọc bài xuất hiện vết nứt: “Dao Nhi xảy ra chuyện rồi, có nguy hiểm đến tính mạng!”  

  Advertisement

Mạc Ninh Nhi sốt ruột: “Ông Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”  

 

“Cô chủ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đấy!”  

 

Khuôn mặt già Tuyệt Trần Y Tiên sầm xuống: “Khí tức sinh mệnh của con bé yếu ớt, sợ rằng đã gặp nguy hiểm!”  

 

Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu tháp, tìm kiếm vị trí của Tần Mộc Dao!”  

 

“Được!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng.  

 

Liền sau đó.  

 

“Ấy?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ: “Có người đã ngăn che khí tức của Tần Mộc Dao!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Không tìm được ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh lùng một tiếng: “Nếu trước khi bản tháp chưa hồi phục hai phần ngàn thực lực, có lẽ không tìm được!”  

 

“Bây giờ? Ngăn che khí tức? Đùa gì vậy!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, trong đại sảnh nhà họ Tôn.  

 

“Cái gì?”  

 

Tôn Bách Nghiệp đầy chấn kinh, nhìn người đàn ông trung niên quỳ trong đại sảnh: “Đệ nói thật chứ?”  

 

“Diệp Bắc Minh đó là huyết mạch Ma hoàng?”  

 

“Mười sư phụ của hắn ra tay, còn giết cả người của thế giới Cao Võ?”  

 

“Trong tay hắn còn có các bảo vật như gân thanh long, lông chu tước, gan bạch hổ, nội đan huyền võ?”  

 

Đôi mắt người đàn ông trung niên quỳ dưới đất tanh máu!  

 

Ông ta thề bằng trái tim võ đạo.  

 

Lúc này nói ra toàn bộ, sắp sinh ra tâm ma!  

Tôn Tam Thiên gật đầu: “Đại ca, có những chuyện đệ thề bằng trái tim võ đạo, không thể nói với đại ca!”  

 

 

“Nhưng tên nhóc đó không những có vô số bảo bối trong tay, hắn còn giết Lục đệ!”  

 

 

“Đệ đã cho người theo dõi tên nhóc này, chỉ cần chúng ta giết hắn, bảo bối trên người hắn sẽ là của nhà họ Tôn chúng ta!”  

 

 

Tôn Bách Nghiệp cau chặt mày.  

 

 

“Nhị đệ, lai lịch của kẻ này khủng bố như vậy, nhà họ Tôn chúng ta không chọc vào được!”  

 

 

Tôn Tam Thiên tỏ vẻ mặt điên cuồng: “Đại ca, sợ cái gì!”

 

“Mấy sư phụ của hắn đều ở trong Ma Uyên, nhất thời không ra được!”  
 
Chương 2516: Phát tiết oán khí!


 

 Tôn Bách Nghiệp vẫn lo lắng: “Nhưng…”  

 

Lúc này.  

 

“Báo!”  

 

Một tên đàn ông choạng loạng lao vào đại sảnh suýt vấp ngã.   

 

Tôn Tam Thiên tóm lấy vai người này: “Hoảng hoảng hốt hốt ra thể thống gì hả!”  

  Advertisement

“Tao bảo mày theo dõi Diệp Bắc Minh, sao mày lại quay về?”  

 

Sắc mặt tên này trắng bệch, mau chóng kể lại chuyện xảy ra bên ngoài Y Thánh Cung một lượt.  

 

“Mày nói cái gì?”  

 

Tôn Bách Nghiệp và Tôn Tam Thiên đều ngẩn người, không dám tin vào tai của mình!  

  Advertisement

Tôn Tam Thiên cất giọng run run: “Mày nói đều là thật chứ?”  

 

“Diệp Bắc Minh đã giết ba mươi mấy Chí Tôn ở bên ngoài Y Thánh Cung?”  

 

Tên đó kinh sợ không ngừng gật đầu: “Đúng thế, đều là thật”.  

 

“Tôi đã dùng lưu ảnh thạch quay lại tất cả mọi chuyện lúc đó, mời hai ông xem!”  

 

Nói xong, lấy ra một khối lưu ảnh thạch.  

 

“Không thể nào!”  

 

Tôn Tam Thiên gầm lên một tiếng, truyền chân nguyên vào lưu ảnh thạch, xem lại hình ảnh.  

 

“Suýt!”, một lát sau, đại sảnh nhà họ Tôn không ngừng vang lên tiếng hít khí lạnh.  

 

Một thanh niên đi đến: “Tôn gia chủ, nếu chúng ta hợp tác!”  

 

“Cho dù Diệp Bắc Minh có thể giết ba mươi mấy chí tôn, tôi cũng có cách giết hắn!”  

 

Đôi mắt của Tôn Bách Nghiệp và Tôn Tam Thiên nghiêm lại, nhìn sang người thanh niên này.  

 

“Thánh Tử của Vô Tướng thần cung, Lý Vân Phi?”  

 

…  

 

Sau trong thành trì dưới lòng đất Thiên Cơ các.  

 

“Đây chính là Thiên Cơ Tinh Đồ ư?”  

 

Vương Văn Quân vẻ mặt đầy kích động đứng trước bức tranh khổng lồ.  

 

Nơi này, chỉ có Thiên Cơ các chủ các đời mới có tư cách đi vào!  

 

Sau khi hắn ta bắt hai người Diệp Tiêu Tiêu và Tần Mộc Dao, uy hiếp có được Thiên Cơ Lệnh.  

 

Mở tòa thành này.  

 

Thiên Cơ Tinh Đồ rộng lớn mạnh mẽ, bên trên khắc rất nhiều tinh tú.  

 

Theo lý mà nói, bất kỳ chuyện gì trên thế giới đều có thể suy đoán ra từ Thiên Cơ Tinh Đồ!  

 

Ánh mắt Vương Văn Quân kích động: “Ha ha ha, cuối cùng cũng có được vật này!”  

“Chỉ cần có tinh đồ này, thiên hạ này đều là của Vương Văn Quân mình!”  

 

 

Diệp Tiêu Tiêu cười lạnh lùng một tiếng: “Anh đừng nằm mơ!”  

 

 

Vương Văn Quân quay đầu đạp lên bụng Diệp Tiêu Tiêu một cái: “Diệp Tiêu Tiêu, cô tưởng cô còn là thánh nữ của Thiên Cơ các sao?”  

 

 

“Tôi không cho cô nói, ai cho cô lên tiếng? Hả?”  

 

 

Tiến lên môt bước!  

 

 

Hai chân dẫm mạnh lên bụng của Diệp Tiêu Tiêu!  

 

 

Phát tiết oán khí!  
 
Chương 2517: Một làn sương máu nổ tung!


 Tần Mộc Dao nằm ở chỗ không xa, toàn thân máu tươi đầm đìa.  

 

 

Không rõ sống chết!  

 

Vương Văn Quân hành hạ cô ấy, có được Thiên Cơ Lệnh từ chỗ Diệp Tiêu Tiêu.  

 

Diệp Tiêu Tiêu phát ra tiếng kêu đau đớn: “Vương Văn Quân, anh giết sư diệt tổ!”  

 

“Còn dám xuyên tạc di mệnh của sư phụ, anh sẽ bị trời phạt, chết rất khó coi…”  

 

“Vậy sao?”  

 

Vương Văn Quân cười lắc đầu: “Ngày mai sau khi đại điện tổ chức, tôi sẽ là Thiên Cơ các chủ!”  

 

“Thiên Cơ Lệnh nằm trong tay tôi, các người sẽ phải chết!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu mặt đầy máu cười lớn: “Nhưng tôi đã nhìn thấy tương lại, anh sẽ chết không toàn thây!”  

 

Sắc mặt Vương Văn Quân sầm xuống, lại đạp lên bụng Diệp Tiêu Tiêu: “Vịt chết vẫn cứng miệng phải không?”  

  Advertisement

“Đã như vậy, tôi sẽ cho cô thua tâm phục khẩu phục!”  

 

“Vậy để tôi dùng Thiên Cơ Tinh Đồ  suy đoán tương lai của Vương Văn Quân tôi đi!”  

 

Hắn ta cầm Thiên Cơ Lệnh, dịch chuyển trên Thiên Cơ Tinh Đồ.  

 

Trong tích tắc, ngôi sao trên cả Thiên Cơ Tinh Đồ giống như vật sống!  

 

Soạt!  

 

Đột nhiên.  

 

Một ngôi sao lóe lên, rơi xuống với tốc độ cực nhanh!  

 

Sau đó, tắt lịm!  

 

Trước mắt một mảng sương máu!  

 

“Việc này…”  

 

Vương Văn Quân ngẩn người, đồng tử co lại: “Ngôi sao rơi xuống, tôi… tôi sẽ chết?”  

 

“Còn sẽ hóa thành sương máu?”  

 

“Đây… không thể nào!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu cười lớn: “Ha ha ha, Vương Văn Quân ơi là Vương Văn Quân!”  

 

“Đâu gọi là tự tạo nghiệt, không thể sống!”  

 

Vương Văn Quân lập tức hung dữ: “Tiện nhân, cô im miệng, ăn nói bừa bãi!”  

 

“Tôi không thể nào chết được, cho dù tôi chết, cũng phải kéo con tiện nhân như cô xuống theo!”  

 

Trực tiếp rút ra thanh trường kiếm, chém về phía đầu của Diệp Tiêu Tiêu!  

 

Đúng lúc này.  

 

“Choang!”  

 

Một tiếng vang lớn, một thanh niên từ trên trời giáng xuống: “Nơi ma quỷ nào lại khó tìm như vậy?”  

 

Con mắt nhìn sang Diệp Tiêu Tiêu và Tần Mộc Dao: “Quả nhiên hai người ở đây!”  

 

Vương Văn Quân ngẩn người: “Mày là ai? Làm sao vào được đây?”  

 

Vừa nhìn khí tức của thanh niên, lại chỉ là Thánh Cảnh nhỏ bé?  

 

“Muốn chết hả!”  

Vương Văn Quân quát lên một tiếng.  

 

 

“Cái thứ gì? Cũng dám ra tay với tao?”  

 

 

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, tiện tay giáng một cái tát!  

 

 

Phụt!  

 

 

Một làn sương máu nổ tung!  

 

 

Ầm!  

 
 
Chương 2518: “Long mạch đồ thế giới Tam Thiên?”


“Cô bị thương rất nặng, đừng nói gì”  

 

 

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước Diệp Tiêu Tiêu: “Há miệng ra!”  

 

“Hả?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu há miệng theo bản năng.  

 

Một viên đan dược bay vào miệng, lập tức tan chảy.  

  Advertisement

Một luồng dược lực cường mạnh tỏa ra trong cơ thể cô ta, đồng thời mấy cây kim châm cắm xuống.  

 

Thương tích vốn rất nặng, lại lập tức hồi phục bảy tám phần!  

 

‘Đây là y thuật gì vậy? Làm sao có thể!’  

 

Diệp Bắc Minh cũng không nhìn đến Diệp Tiêu Tiêu đang trong vẻ mặt rất chấn kinh.  

 

Quay người đi đến bên cạnh Tần Mộc Dao đang bị thương nặng hôn mê, trực tiếp ra tay cứu người!  

 

Một lát sau, Tần Mộc Dao tỉnh lại.  

 

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, kinh ngạc không thôi: “Anh Diệp, anh…”  

 

Diệp Bắc Minh ném cho cô ấy một viên đan dược: “Đừng nói gì, tự trị thương đi”.  

 

Rồi trở lại trước người Diệp Tiêu Tiêu: “Long Đồ vừa mà cô vừa nói là thế nào?”  

 

Mẹ đã từng cho anh một tấm bản đồ.  

 

Bên trên vẽ chín mươi chín long mạch tổ địa nhà họ Diệp.  

 

Vân rồng bên trên kiếm Đoạn Long đã bổ sung chỗ khuyết cuối cùng, thể hiện ra vị trí kho báu nhà họ Diệp!   

 

Trên Thiên Cơ Tinh Đồ trước mặt lại cũng có một tấm Long Đồ.  

 

Hai tấm bản đồ này có quan hệ gì không?  

 

Diệp Tiêu Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần cảm ơn, trả lời câu hỏi của tôi trước”.  

 

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu theo bản năng: “Được, sư phụ tôi Kỳ Thắng Thiên đã từng nói”.  

 

“Thiên Cơ Tinh Đồ này, nếu có người có thiên mệnh xuất hiện trước mặt nó!”  

 

“Trên Thiên Cơ Tinh Đồ sẽ xuất hiện một hình con rồng, tên là Long Đồ!”  

 

Thì ra là vậy.  

 

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp.  

 

Diệp Bắc Minh cau mày, nhìn sang Thiên Cơ Tinh Đồ: “Nói như vậy tôi là người có thiên mệnh rồi?”  

 

“Có lẽ… là vậy”.  

 

Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc.  

 

Đôi mắt cô ấy lướt trên khuôn mặt Diệp Bắc Minh: ‘Anh ta thực sự là người của nhà họ Diệp sao?”  

‘Sư phụ nói anh ta có thể dẫn dắt nhà họ Diệp huy hoàng trở lại như năm đó, rốt cuộc có phải thật không?’  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây không phải Long Đồ, mà là Long mạch đồ thế giới Tam Thiên!”  

 

 

“Long mạch đồ thế giới Tam Thiên?”  

 

 

“Đúng vậy”.  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Cậu nhóc, cậu đúng là may mắn đến nghịch thiên!”  
 
Chương 2519: “Xem ra là đúng rồi”.


 

 “Những điểm phát sáng trên bản đồ là tọa độ long mạch của đại lục!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Thế giới Chân Võ cũng ở bên trong ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phí lời, đương nhiên là ở bên trong rồi”.  

 

“Không chỉ là thế giới Chân Võ, tọa độ long mạch của thế giới Cao Võ cũng ở bên trong”.  

 

“Để tôi xem xem, vị trí của thế giới Chân Võ có lẽ là…”  

  Advertisement

Một lát sau.  

 

Ý thức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ về điểm sáng vị trí đuôi rồng!  

 

Một vị trí vô cùng ảm đạm: “Chính là nơi này!”  

 

Diệp Bắc Minh phát hiện.  

  Advertisement

Điểm sáng càng ở vị trí đuôi rồng càng ảm đạm.  

 

Điểm sáng càng gần vị trí đầu rồng lại vô cùng chói mắt!  

 

Gần như tập trung lại với nhau!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, cậu sắp phát rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Ồ?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Cậu nhóc, cậu đừng tỏ thái độ dửng dưng như vậy”.  

 

“Bản tháp nói với cậu, long mạch của một thế giới đại diện cho khí vận của cả thế giới!”  

 

“Nếu cậu hấp thụ tất cả khí vận long mạch của những thế giới này, thì cậu sẽ là người có thực lực mạnh nhất thế giới tam thiên!”  

 

“Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh chấn kinh: “Tiểu tháp, ông đang đùa phải không?”  

 

“Hừ!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng một tiếng: “Bản tháp cần đùa với cậu chắc?”  

 

“Thứ này thực sự cực kỳ nghịch thiên, năm đó chủ nhân đầu tiên của tôi cũng không có cơ hội lấy được vật này”.  

 

“Không ngờ lại lưu lạc đến đại lục Chân Võ!”  

 

Diệp Bắc Minh càng kinh ngạc hơn!  

 

Thứ mà chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không có được.  

 

Lúc này lại ở ngay trước mặt anh!  

 

“Tiểu tháp, thứ này thực sự cường mạnh như vậy ư?”, Diệp Bắc Minh vẫn hơi khó tin.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Phí lời, thứ này mạnh vô địch!”  

 

“Có điều, đối với cậu của hiện tại, cũng không có tác dụng lớn lắm”.  

 

“Đợi cậu đạt đến cảnh giới Giới Vương sẽ hiểu sự cường mạnh của vật này!”  

 

Cảnh giới   

 

Giới Vương?  

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.  

 

 

Với cảnh giới hiện tại của anh, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.  

 

 

Giơ tay trực tiếp cất Long mạch đồ thế giới Tam Thiên vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

 

Đồng tử của Diệp Tiêu Tiêu co lại: “Anh thực sự là huyết mạch của nhà họ Diệp thượng cổ ư?”  

 

 

Diệp Bắc Minh đứng ở đó: “Cô đang điều tra tôi?”  

 

 

“Xem ra là đúng rồi”.
 
Chương 2520: “Là ai gõ chuông Thiên Cơ?”


 

 “Cô cũng vậy?”  

 

Diệp Bắc Minh bất ngờ.  

 

Anh còn cho rằng nhà họ Diệp Thượng Cổ chỉ còn lại một nhánh Côn Lôn Hư đó thôi.  

 

“Rất bất ngờ phải không?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu chớp đôi mắt đẹp: “Vốn dĩ tôi cũng không biết, cho đến khi sư phụ tôi suy diễn ra số mệnh của anh…”  

  Advertisement

Cô ta nói hết đầu đuôi sự việc một lượt.  

 

Diệp Bắc Minh cau này: “Tôi là người không có số mệnh ư?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu nghiêm trọng gật đầu: “Hiện tại xem ra là như vậy”.  

 

“Tôi và sư phụ tôi đều từng suy diễn số mệnh của anh, đều không nhìn ra!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh truyền âm hỏi: “Tiểu tháp, thế là sao?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ hừ một tiếng: “Hừ, chẳng phải là phí lời sao?”  

 

Thiên Cơ các có lợi hại đi nữa, cùng lắm chỉ có thể suy đoán ra số mệnh của võ giả thế giới Chân Võ!”  

 

“Một khi tương lai của cậu không ở thế giới Chân Võ, tất nhiên họ không suy diễn ra được”.  

 

Con mắt của Diệp Bắc Minh sáng lên: “Nói như vậy, tương lai tôi có thể xông ra khỏi thế giới Chân Võ ư?”  

 

“Có rất nhiều cách sỉ nhục bản tháp, tại sao cậu cứ phải dùng cách này?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói xong câu này, liền im lặng.  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Cho dù tôi  là người không có số mệnh, cô dựa vào cái gì chứng minh cô cũng là huyết mạch của nhà họ Diệp Thượng Cổ?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu trực tiếp lấy ra một cuốn tộc phổ.  

 

Đây là di vật của Kỳ Thắng Thiên!  

 

Trang đầu tiên của tộc phổ chính là vật tổ của nhà họ Diệp  

 

Hình vẽ của đầu rồng.  

 

Hình vẽ này, Diệp Bắc Minh cũng từng nhìn thấy ở nhà họ Diệp Côn Lôn Hư.  

 

Mấy chục trang đầu tiên của tộc phổ, nhân khẩu đông đúc.  

 

Bắt đầu từ một trang, số người nhanh chóng giảm xuống.  

 

Đến mấy chục đời cuối cùng, gần như đều là đơn truyền một nhánh!  

 

Cái trên cuối cùng, chính là Diệp Tiêu Tiêu!  

 

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cô đúng là người của nhà họ Diệp Thượng Cổ!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu lại tỏ vẻ mặt hiếu kỳ: “Diệp Bắc Minh, anh nói xem hai chúng ta ai có bối phận lớn hơn?”  

 

“Nếu bối phận của tôi lớn hơn anh nhiều, có phải anh phải gọi tôi là tổ tông không?”  

 

Diệp Bắc Minh trừng mắt: “Nói không chừng tôi là tổ tông của cô đấy!”  

 

“Không lằng nhằng với cô nữa, tôi đưa cô đi gặp ông ngoại tôi”.   

 

“Trong tay ông ấy có lẽ có tộc phổ, cô đi so sánh là được!”  

Diệp Tiêu Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, gật đầu: “Được!”  

 

 

“Nhưng trước tiên anh giúp tôi một việc!”  

 

 

…  

 

 

Choang! Choang! Choang!  

 

 

Trong Thiên Cơ các đột nhiên vang lên tiếng chuông.  

 

 

“Là ai gõ chuông Thiên Cơ?”  

 
 
Chương 2521: “Ai tán thành, ai phản đối?”


 

 “Đi thôi, đi xem sao!”  

 

Mọi người của Thiên Cơ các nhanh chóng đi vào trong đại điện.  

 

Vẻ mặt lập tức biến sắc!  

 

Diệp Tiêu Tiêu lại ngồi trên bảo tọa của Thiên Cơ các chủ.  

 

Còn có một người đàn ông trẻ lạ mặt đứng bên cạnh.  

 

Một ông lão lập tức nổi giận quát: “Diệp Tiêu Tiêu, cô thật to gan!”  

 

“Vị trí của các chủ, đâu phải cô muốn ngồi là ngồi được?”  

 

Diệp Tiêu Tiêu, cố giết hại các chủ, chứng cứ rõ ràng, lại còn dám ngồi lên vị trí của các chủ?”  

 

“Còn không mau cút xuống!”  

 

Mấy ông lão quát lên.  

  Advertisement

Diệp Tiêu Tiêu vội giải thích: “Mấy vị trưởng lão nghe tôi nói, tôi không hại chết sư phụ”.  

 

“Tất cả đều là Vương Văn Quân vu hại tôi!”  

 

“Sư phụ thăm dò được một chút thiên cơ, cho nên mới tiêu hao cạn tuổi thọ…”  

 

Không đợi Diệp Tiêu Tiêu giải thích xong.  

 

Mấy vị trưởng lão ngắt lời cô ta.  

 

“Ăn nói bừa bãi!”  

 

“Nói láo!”  

 

“Lưỡi không xương!”  

 

“Người đâu, bắt cô ta cho tôi!”  

 

Mấy trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh.  

 

Mười võ giả phía sau Thiên Cơ các tấn công về phía bảo tọa các chủ.  

 

“Mấy vị trưởng lão nghe tôi giải thích…”  

 

Diệp Tiêu Tiêu lo sợ.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sớm đã nói mà, làm vậy vô ích!”  

 

Diệp Tiêu Tiêu cũng không biết phải làm sao: “Vậy phải làm thế nào?”  

 

“Xem tôi đây”.  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước người Diệp Tiêu Tiêu.  

 

Một ông lão lạnh giọng quát: “Cậu nhóc, mày lại là…”  

 

Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra khỏi miệng.  

 

Kiếm Đoạn Long xuất hiện, chém ông lão này thành sương máu!  

 

“Mày… mày làm sao dám…”  

 

Mấy vị trưởng lão mặt biến sấc, kinh hãi tức giận đan xen chỉ vào Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nói một lời.  

 

Tay cầm kiếm Đoạn Long đảo quét!  

 

Hự!  

 

Kiếm khí hình rồng cuồn cuộn, mấy đầu người trực tiếp bay đi.  

 

“Phập” một tiếng rơi xuống đất.  

 

 

Đường kiếm thứ hai đảo quét, những võ giả xông đến đều hóa thành sương máu!  

 

 

Trong đại điện chìm vào trong tĩnh lặng như cái chết!  

 

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Tiêu Tiêu chính là các chủ của Thiên Cơ các!”  

 

 

“Ai tán thành, ai phản đối?”  

 

 

Những chỗ ánh mắt lướt qua.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom