Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2442: “Người thiếu máu, cơ thể suy nhược!”


“Mục Hàn!”  

 

Người Vô Tướng thần cung biến sắc, nhận ngay ra chủ của cái đầu đó là ai.  

 

Bọn họ thấy Mục Hàn đang trừng to mắt, biểu cảm đầy hoảng sợ.  

 

Giống như trước khi chết đã nhìn thấy việc gì rất đáng sợ vậy.  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Tiếng bước chân vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại.  

 

Một thanh niên đang bước vào đại điện.  

 

“Cậu ta nói mình tên là Diệp Bắc Minh hả?”  

 

“Là Diệp Bắc Minh đã giết chóc ở ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ kia sao?”  

 

“Là cậu ta đó ư? Sao lại là cậu ta được!”  

 

“Theo tin tức mới nhất thì chẳng phải tên này đã bị tàn phế rồi à?”  

 

Cả đại điện nhốn nháo, vô số ánh mắt dán vào người Diệp Bắc Minh.  

 

Kinh ngạc!  

 

Bất ngờ!  

 

Khó tin!  

 

Mạc Ninh Nhi che kín miệng nhỏ: “Cô chủ, là cậu ta thật sao?”  

 

Ngay khi cô gái đeo khăn che mặt nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì cũng lộ ra sự ngạc nhiên.  

 

Gương mặt xinh đẹp vốn phẳng lặng như nước giờ lại hiện lên sự khiếp sợ xen lẫn khó tin: “Là ai chữa trị cho cậu ta thế? Không thể nào!”  

 

Lý Vân Phi có chút hiếu kỳ: “Có chút thú vị đó”.  

 

Diệp Bắc Minh không quan tâm tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, ánh mắt anh trầm xuống.  

 

Ở khu vực trung tâm đại điện, Nam Cung Uyển đang bị nhốt trong một cái nhà giam.  

 

Sát ý trong mắt anh dâng cao: “Uyển Nhi!”  

 

Lửa giận trong anh bùng cháy dữ dội, anh lao thẳng tới chỗ Nam Cung Uyển.  

 

“Oắt con, mặc kệ cậu là Diệp Bắc Minh hay Diệp Nam Thần, ở đây là Vô Tướng thần cung!"  

 

Một lão già ở Huyền Vũ tông hét to: “Không tới lượt cậu ra oai ở đây đâu!”  

 

Vì muốn lấy lòng Vô Tướng thần cung, người nọ tung chưởng nhắm ngay vào Diệp Bắc Minh.  

 

“Cút!”  

 

Diệp Bắc Minh quát to.  

 

Gầm gừ!  

 

Một tiếng rồng ngâm khủng khiếp vang vọng, máu bay đầy trời.  

 

Lão già Huyền Vũ tông vừa mới ra tay kia đã bị đánh bay ra ngoài, giữa đường lăn đùng ra chết.  

 

“Này...”  

Mọi người ở đây chết lặng.  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh đã bước tới chỗ lồng giam kia.  

 

Kiếm Đoạn Long vụt qua.  

 

Tiếng nổ vang lên, lồng giam kia bị chia năm xẻ bảy.  

 

“Uyển Nhi!”  

 

Diệp Bắc Minh ôm chầm Nam Cung Uyển đang hôn mê bất tỉnh: “Người thiếu máu, cơ thể suy nhược!”  
 
Chương 2443: “Tôi không sợ!”


 Đôi mắt anh dày đặc tơ máu, mặt tối sầm, nhìn một lão già nhà họ Trịnh rồi nói: “Đem tới đây!”  

 

Anh đưa tay chộp lấy, huyết long gào thét, hốt hết mười gốc Huyết Sâm lại đây.  

 

Ông già nhà họ Trịnh vô cùng lo lắng: “Cậu... nhóc con, Huyết Sâm này là quà nhà họ Trịnh tặng cho Vô Tướng thần cung, cậu không thể dùng nó được!”  

 

Diệp Bắc Minh mặc kệ mọi thứ.  

 

Anh bóp chặt mười gốc Huyết Sâm kia, chất lỏng bên trong rớt xuống miệng Nam Cung Uyển.  

 

“Lãng phí, quá lãng phí!”, lão già nhà họ Trịnh tức giậm chân.  

 

Nam Cung Uyển mở mắt: “Anh... Bắc Minh? Tôi đã chết rồi sao?”  

 

“Thật may ra, chúng ta đã gặp nhau ở địa ngục rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Uyển Nhi, tôi không chết mà cô cũng không chết!”  

 

“Chỉ cần có tôi ở đây thì cô không có việc gì hết!”  

 

Dứt lời, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh đưa tay lên lấy ra mười ba cây ngân châm.  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Chúng đâm vào cơ thể Nam Cung Uyển.  

 

Một cảnh tưởng khiến người người khó tin đã xuất hiện, vết thương trên người Nam Cung Uyển khôi phục với tốc độ chóng mặt.  

 

Mạc Ninh Nhi kinh hãi: “Đây là...”  

 

Cô gái đeo khăn che mặt nhìn chăm chú đáp: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, đó là Quỷ Môn Thập Tam Châm của Hoa tộc đã thất truyền từ lâu!”  

 

“Cái gì?”  

 

“Đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm ư?”  

 

“Người Hoa tộc chẳng phải đã...”  

 

Cả đại điện huyên náo xôn xao.  

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Phần lớn người trong số đó chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Anh không quan tâm tới ánh mắt của bọn họ mà ôm chầm lấy Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi, chúng ta đi thôi!”  

 

“Đi đâu?”  

 

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Người trẻ tuổi à, cậu tưởng Vô Tướng thần cung là nơi cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi hả?”  

 

Mọi người quay đầu lại.  

 

Ở nơi cao nhất của đại điện là người đứng đầu Vô Tướng thần cung, Hà Vấn Thiên.  

 

Khi ông ta vừa dứt lời, mười người từ bốn phương tám hướng lao ra bao vây Diệp Bắc Minh.  

 

Xoạt xoạt xoạt.  

 

Đám khách khứa kia đều lùi ra sau, sự sợ hãi khiến bọn họ nghẹt thở, tim như muốn nổ tung.  

 

Đó là mười vị Chí Tôn.  

 

Họ đều là thái thượng trưởng lão của Vô Tướng thần cung.  

 

Diệp Bắc Minh ôm Nam Cung Uyển đứng vững giữa đám đông.  

 

Vẻ mặt anh đầy ngạo mạn, trên người toát ra một luồng khí thế vô địch: “Uyển Nhi, có sợ không?”  

 

Nam Cung Uyển lắc đầu nói: “Tôi không sợ!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đi thôi, hôm nay ai dám ngăn cản tôi thì tôi sẽ giết kẻ đó!”  

 

“Nếu Vô Tướng thần cung dám ra tay thì tôi giết Vô Tướng thần cung!”  
 
Chương 2444: “Ai đó có thể giải đáp cho tôi biết tại sao không?”


 Giết Vô Tướng thần cung sao?  

 

Thật là mạnh miệng.  

 

Hà Vấn Thiên tức đến độ phải bật cười: “Bắt!”  

 

“Từ đã!”  

 

Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên: “Hỏa Linh môn nguyện chiến một trận vì cậu Diệp!”  

 

“Cái gì?”  

 

Mọi người sững sờ, khiếp sợ nhìn một ông lão tóc đỏ đang bước ra khỏi đám đông.

“Lão quái họ Thạch kia, ông bị điên rồi hả?”  

 

“Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh mà ông đối địch với Vô Tướng thần cung hay sao?”  

 

Hỏa Linh môn, Thạch Phá Thiên, cảnh giới Chí Tôn.  

 

Ngay khi ông ta nói thế đến Hà Vấn Thiên cũng sững sờ chốc lát.  

 

Ông ta nhíu mày nói: “Thạch Phá Thiên, ông có ý gì đó?”  

 

Thạch Phá Thiên cười nói: “Không có ý gì hết, lúc cậu Diệp đại náo ngục giam Trấn Hồn có vô tình cứu lão phu một mạng!”  

 

“Thế nên, nếu Vô Tướng thần cung muốn đối đầu với cậu Diệp, vậy thật ngại quá”.  

 

Ông ta từ từ bước ra, đứng ngay sau lưng Diệp Bắc Minh.  

 

Sau lưng ông ta bùng lên ngọn lửa hừng hực, quát to: “Tôi đây xin sóng vai chiến với cậu Diệp một trận... tử chiến!”  

 

“Này...”  

 

Khí tức khủng bố tỏa ra khiến mọi người chết lặng.  

 

Ánh mắt Hà Vấn Thiên lạnh như hầm băng: “Thạch Vấn Thiên, chỉ dựa vào một mình ông với Hỏa Linh môn thì sợ rằng không bảo vệ nổi Diệp Bắc Minh đâu!”  

 

“Còn lão phu thì sao?”  

 

“Còn tôi nữa!”  

 

“Thêm tôi vào với!”  

 

“Hì hì, cậu Diệp đã cứu mạng lão già này, sao lão có thể vong ân phụ nghĩa chứ?”  

 

Lại có hơn mười người bước ra khỏi đám đông.  

 

Bọn họ chậm rãi bước đến phía sau Diệp Bắc Minh.  

 

Ánh mắt bọn họ rất kiên định.  

 

Mí mắt khách khứa ở đây chớp lên chớp xuống, miệng há hốc, cằm suýt rớt xuống đất.  

 

Bọn họ nuốt nước miếng ừng ực điểm danh: “Nhân Vương... Sở Thiên Hùng!”  

 

“Bắc Lương Kiếm Đế... Đông Hoàng Trường Thiên!”  

 

“Thái thượng trưởng lão của Đạo Tông... đạo trưởng Xích Dương!”  

 

“Còn có một trong thập đại ác quỷ của Quỷ Vân Quật... Quỷ Bà!”  

 

Khí tức khiếp người ngưng tụ lại.  

 

Mọi người đứng đây mặt đỏ tai hồng, nhịp thở dồn dập.  

“Mẹ ơi... chuyện gì xảy ra thế này?”  

 

“Những lão quái vật đó sao lại bỗng nhiên chạy qua nói chuyện giúp Diệp Bắc Minh thế?”  

 

“Ai đó có thể giải đáp cho tôi biết tại sao không?”  

 

Mọi người run rẩy, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.  

 

Bọn họ sợ suýt ngất xỉu.  

 

Mỗi một người bước ra đều khiến ánh mắt Hà Vấn Thiên chết trân.  
 
Chương 2445: Tất cả khiếp sợ.


 “Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh mà tình nguyện làm kẻ địch của Vô Tướng thần cung sao?”  

 

“Cung chủ, làm sao đây, còn ra tay nữa không?”  

 

Đến cả mười vị thái thượng trưởng lão cảnh giới Chí Tôn của Vô Tướng thần cũng không nhịn được mà lùi về sau.  

 

Đúng lúc đó.  

 

Cô gái đeo khăn che mặt cất giọng nói: “Hà cung chủ, Y Thánh Cung cũng muốn ra mặt bảo vệ tính mạng của tên kia!”  

 

“Cái gì?”  

 

“Y Thánh Cung cũng muốn bảo vệ Diệp Bắc Minh sao?”  

 

Khách khứa ở đây đều hóa đá, lòng bọn họ nhấc lên sóng to dữ dội.  

 

Hà Vấn Thiên không thể nào tin vào lỗ tai của mình: “Cô Mộc Dao à, cô... cô đại diện thay mặt Tuyệt Trần Y Tiên đến đây đó!”  

 

“Cô biết câu nói ấy có nghĩa gì không hả?”  

 

Tần Mộc Dao gật đầu đáp: “Biết, đây là ý của tôi, đồng thời cũng là ý của sư phụ tôi!”  

 

Mọi người ngơ ngác: “ Vãi đạn... tên Diệp Bắc Minh này có lai lịch gì thế?”  

 

Tất cả khiếp sợ.  

 

Một tên nhãi nhép đến từ hạ giới mà lại được nhiều thế lực che chở vậy ư?  

 

“Cứ tiếp tục như vậy e rằng Vô Tướng thần cung cũng không dám động đến người nọ!”  

 

“Tuy rằng Vô Tướng thần cung hùng mạnh, nhưng cũng không dám làm kẻ địch của bọn Thạch lão quái và Nhân Vương!”  

 

“Còn có Y Thánh Cung tuyệt đối không thể đắc tội nữa...”  

 

Mọi người vô cùng tò mò.  

 

Ánh mắt quét lên quét xuống cả người Diệp Bắc Minh.  

 

Sắc mặt Hà Vấn Thiên tối sầm.  

 

Bỗng nhiên.  

 

“A di đà phật!”  

 

Một vị cao tăng trụ trì Lôi Âm Tự bước tới, hai tay chắp lại với nhau: “Diệp thí chủ à, bần tăng đứng ra nói vài lời nhé”.  

 

“Diệp thí chủ tàn sát đệ tử của Vô Tướng thần cung, lại đại não Vô Tướng thần cung sẽ tạo thành ảnh hưởng rất nghiêm trọng!”  

 

“Dựa theo luật lệ của đại lục Thượng Cổ, giết người đền mạng âu là chuyện hiển nhiên!”  

 

“Nhưng nhiều người bạn đứng ra nói chuyện giúp Diệp thí chủ như thế rồi, Hà cung chủ cũng không thể không nể mọi người được!”  

 

Trụ trì Lôi Âm Tự nhìn Diệp Bắc Minh rồi mỉm cười từ bi nói: “Hay là như vậy nhé, Diệp thí chủ quỳ xuống dập đầu tạ tội với Hà cung chủ được rồi!”  

 

“Chuyện cậu giết đệ tử Vô Tướng thần cung coi như bỏ qua! Dù sao làm người nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”  

 

Dứt lời, hàng chục giọng nói hùa theo.  

 

“Đúng thế!”  

 

“Nên quỳ xuống!”  

 

“Diệp Bắc Minh, theo lý mà nói giết người phải đền mạng, đại sư Vô Giới chỉ bảo cậu quỳ xuống đã nhân từ lắm rồi đó!”  

 

Trụ trì Lôi Âm Tự đại sư Vô Giới mỉm cười nhìn Hà Vấn Thiên hỏi: “Hà cung chủ, ông cảm thấy thế nào?”  

 

Hà Vấn Thiên gật đầu nói: “Nếu hôm nay tên này quỳ xuống nhận tội thì hôm nay coi như bỏ qua việc này!”  

 

Đại sư Vô Giới nhìn Diệp Bắc Minh bảo: “Diệp thí chủ, cậu thấy rồi đó?”  

 
 
Chương 2446: Nơi ánh mắt anh đảo qua!


 "Rống!"  

 

Một tiếng rồng ngâm vang vọng toàn bộ đại điện.  

 

Chẳng ai ngờ được Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay!  

 

Từ bên trong kiếm Đoạn Long, bóng mờ của một con huyết long phóng ra, anh chém về phía đầu đại sư Vô Giới!  

 

Đại sư Vô Giới thở dài, đôi mắt lạnh như băng, lắc đầu nói: "Hầy, Diệp thí chủ, bần tăng cho cậu một con đường sống!"  

 

"Cậu lại cam chịu rơi vào địa ngục, cũng được thôi, hôm nay, vì Phật Tổ, bần tăng sẽ thu phục tôn ác ma là cậu!"  

 

Đại sư Vô Giới chợt giẫm xuống đất, gạch dưới chân nổ tung.  

 

Hơi thở của cảnh giới Chí Tôn bùng nổ.  

 

Khách khứa xung quanh hoảng sợ lùi lại!  

 

Đại sư Vô Giới giơ tay cầm một cái chén ăn bằng vàng, đâm về phía kiếm Đoạn Long!  

 

Trong chớp mắt tiếp xúc với kiếm Đoạn Long, nó chợt vang lên một tiếng "cạch", rồi nổ tung!  

 

"Sao có thể!"  

 

Đại sư Vô Giới biến sắc.  

 

Gần như là cùng một lúc.  

 

Rống!  

 

Cùng với tiếng rồng ngâm, kiếm Đoạn Long rơi xuống.  

 

Trong nháy mắt, đại sư Vô Giới hóa thành một bãi sương máu, chết không nhắm mắt ngay tại chỗ!  

 

Một kiếm của Diệp Bắc Minh chém chết Chí Tôn!  

 

Toàn trường xôn xao!  

 

Mạc Ninh Nhi che miệng nhỏ: "Trời ạ! Cô chủ, anh ta... làm sao có thể!"  

 

Thân thể Tần Mộc Dao run lẩy bẩy: "Kẻ này, rốt cuộc là ai?"  

 

Đôi mắt Hà Vấn Thiên khiếp sợ.  

 

Con ngươi Lý Vân Phi cũng co rụt lại, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Bắc Minh có thể giết chết đại sư Vô Giới!  

 

Mười mấy người Thạch Phá Thiên, Sở Thiên Hùng, Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Quỷ Bà vô cùng chấn động nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh!  

 

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại từ cơn khiếp sợ!  

 

Vèo!  

 

Diệp Bắc Minh quay người, bước ra một bước.  

 

Ảnh Thuấn!  

 

Anh đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, nghiền ép kiếm Đoạn Long xuống: "Vừa rồi ông đồng ý bảo tôi quỳ xuống?"  

 

Phụt!  

 

Một mảnh sương máu nổ tung!  

 

"Còn cả anh?"  

 

Phụt!  

Mảnh sương máu thứ hai!  

 

Phụt!  

 

Mảnh thứ ba, thứ tư...  

 

Chưa đến mười lượt hô hấp, tất cả những người vừa nãy hùa theo bảo Diệp Bắc Minh quỳ xuống đều bị giết chết!  

 

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: "Diệp Bắc Minh tôi quỳ trời đất, quỳ sư phụ, quỳ bố mẹ!"  

 

"Các người là thứ gì? Có tư cách bắt tôi quỳ xuống sao?"  

 
 
Chương 2447: "Tên này muốn lên trời sao?"


 Đồng loạt cúi đầu xuống!  

 

Thân thể bọn họ run lên, da đầu như muốn nổ tung.  

 

"Tên này muốn lên trời sao?"  

 

"Ông trời của tôi ơi, Thánh Cảnh giết Chí Tôn?"  

 

"Chí Tôn cũng không đỡ nổi một kiếm của cậu ta? Ai còn dám đối địch nữa!"  

 

"Ừng ực... Ừng ực..."  

 

Vô số người tu võ nuốt nước bọt, trong lòng cực kỳ chấn động.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chỉ vào Hà Vấn Thiên: "Hôm nay tôi muốn đi, ông còn muốn cản tôi sao?"  

 

Cộc!  

 

Sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.  

 

Mười mấy người Thạch Phá Thiên, Sở Thiên Hùng, Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Quỷ Bà đồng thời tiến về phía trước một bước.  

 

"Các người!"  

 

...  

 

Trên trán Hà Vấn Thiên nổi gân xanh, suýt chút nữa bị tức chết!  

 

Đúng lúc này.  

 

Lý Vân Phi mỉm cười: "Tông chủ, nếu có nhiều người như vậy đều đứng ra nói cho tên này, vậy cứ để bọn họ đi đi".  

 

"Cái gì?"  

 

Ai nấy đều kinh ngạc.  

 

Nhìn về phía Lý Vân Phi!  

 

Hà Vấn Thiên vô cùng nghi ngờ: "Vân Phi? Nam Cung Uyển... Cậu chắc chắn?"  

 

Lý Vân Phi cười cực kỳ rực rỡ: "Tông chủ, tôi chắc chắn".  

 

Đôi mắt già nua của Hà Vấn Thiên lập lòe, nhìn Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển: "Từ giờ trở đi, Nam Cung Uyển không còn là đệ tử của Vô Tướng thần cung".  

 

"Diệp Bắc Minh, cậu có thể đi!"  

 

Nam Cung Uyển cắn cắn môi đỏ: "Cảm ơn cung chủ".  

 

"Chỉ vậy thôi? Một đám phế vật, sau này nghe thấy tên Diệp Bắc Minh tôi thì nhớ cút ngay lập tức!", Diệp Bắc Minh ôm Nam Cung Uyển rời đi.  

 

Dứt lời, mọi người trong đại điện hoàn toàn sửng sốt!  

 

Chưa từng thấy người nào kiêu căng ngông cuồng đến thế!  

 

Không biết bao lâu sau.  

 

Thạch Phá Thiên lên tiếng: "Hà cung chủ, xin từ biệt!"  

 

Sau đó.  

 

Sở Thiên Hùng chắp tay: "Hà cung chủ, xin cáo từ!"  

"Cáo từ!"  

 

Mười mấy người Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Quỷ Bà cũng quay đầu bỏ đi.  

 

Sát ý lập lòe trong mắt Hà Vấn Thiên: "Từ giờ trở đi, những thế lực rời đi này đều xếp vào danh sách đen của Vô Tướng thần cung!"  

 

"Rõ!"  

 

Một lão già gật đầu, lấy giấy bút ghi lại danh sách.  

 

Mạc Ninh Nhi cảm thấy kỳ quặc, nhìn Tần Mộc Dao: "Cô chủ, chuyện gì xảy ra vậy?"  
 
Chương 2448: Anh không có thời gian để lãng phí với bọn họ.


 

"Tôi muốn biết anh ta khôi phục như thế nào hơn!"  

 

"Rõ ràng anh ta chắc chắn phải chết!"  

 

Cô ta chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi, chậm rãi đi ra khỏi đám người.  

 

"Hà cung chủ, tôi còn có chút việc phải xử lý, xin từ biệt".  

 

Tần Mộc Dao bỏ xuống câu nói này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ấy nhanh chóng bỏ đi.  

 

Ai ai cũng ngây dại!  

 

Một lão già lại gần: "Cung chủ, kéo cả Y Thánh Cung vào danh sách đen chứ ạ?"  

 

Vù!  

 

Hà Vấn Thiên nổi nóng, suýt chút nữa phun ra một búng máu!  

 

Y Thánh Cung, kéo con mẹ ông danh sách đen ấy!  

  Advertisement

"Câm miệng!"  

 

Ông ta rít lên!  

 

...  

 

Chân trước vừa rời khỏi Vô Tướng thần cung.  

 

Đám Thạch Phá Thiên liền đuổi theo anh.  

 

"Anh Diệp, nếu không có nơi nào để đi thì có thể đến Hỏa Linh Tông của tôi!"  

 

Thạch Phá Thiên hấp tấp xông lại gần, xoa xoa hai tay: "Chỉ cần anh Diệp đồng ý gia nhập Hỏa Linh Tông, đời môn chủ kế tiếp chính là anh!"  

 

"Không chỉ như thế, tôi còn bằng lòng ưu tiên tất cả tài nguyên tu luyện của Hỏa Linh Tông cho anh Diệp sử dụng!"  

 

"Hỏa Linh Tông chúng tôi còn có nhiều mỹ nữ như Nam Cung cô nương lắm!"  

 

"Hơn nữa người này còn nóng bỏng hơn người kia!"  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co giật.  

 

Nam Cung Uyển trợn trắng mắt!  

 

Sở Thiên Hùng cười mắng một tiếng: "Đi chết đi Thạch lão quái!"  

 

"Nam Cung cô nương vẫn còn ở đây kìa, sao ông có thể nói ra lời này?"  

 

Cuối cùng cũng có một người bình thường.  

 

Sở Thiên Hùng cười khà khà: "Anh Diệp, gia nhập Nhân Vương Điện của chúng tôi đi".  

 

"Tôi điều động nội bộ đời điện chủ tiếp theo, con gái Nhân Vương Điện chúng tôi vô cùng tươi ngon mọng nước".  

 

Diệp Bắc Minh vội vàng mở miệng: "Dừng dừng dừng!"  

 

"Hai vị tiền bối, hai người có thể đáng tin cậy hơn chút không?"  

 

Đầu óc Thạch Phá Thiên như thể chỉ có một cây gân: "Sao hả? Không thích phụ nữ?"  

 

"Gu hơi kỳ quặc xíu, thích đàn ông cũng không phải không thể..."  

 

...  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh lảo đảo, suýt chút nữa phun ra một búng máu: "Tiền bối, mọi người đừng nói giỡn nữa".  

 

"Tôi còn có việc, đi trước".  

 

Tình huống của Nam Cung Uyển rất nguy hiểm.  

Anh không có thời gian để lãng phí với bọn họ.  

 

 

Vận dụng Ảnh Thuấn, nhanh chóng biến mất.  

 

 

Nửa tiếng sau, Diệp Bắc Minh dừng lại trong một sơn cốc.  

 

 

...  

 

 

Kiếm Đoạn Long không ngừng hạ xuống, chẻ một tảng đá lớn như chém đậu phụ thành một chiếc giường đá.  

 

 

Đặt Nam Cung Uyển nằm xuống trên đó, cởi bỏ vạt áo của cô ấy.  

 
 
Chương 2449


 

 Tần Mộc Dao cắn chặt hai hàm răng, quay mặt sang chỗ khác: "Tên này rời đi gấp gáp như vậy lại là vì chuyện này..."  

 

Nhưng một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh đột nhiên lấy ra ngân châm, hạ châm xuống thân thể Nam Cung Uyển.  

 

Đồng thời rót chân nguyên của mình vào trong đan điền của cô ấy!  

 

"Hả? Cứu người..."  

 

Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi sửng sốt.  

 

Hóa ra là họ nghĩ sai!  

 

Diệp Bắc Minh hét lớn: "Ra đây!"  

 

Hai người biết mình bị phát hiện, dứt khoát không giấu nữa, bước ra ngoài.  

 

Diệp Bắc Minh không ngừng hành động cứu người: "Vì sao các người đi theo tôi?"  

  Advertisement

Tần Mộc Dao đi tới: "Anh Diệp, anh biết vừa rồi mình đã làm sai bao nhiêu chuyện không?"  

 

"Ồ?"  

 

Diệp Bắc Minh không hề quay đầu lại.  

 

Thấy thái độ Diệp Bắc Minh thờ ơ như vậy, Tần Mộc Dao tức điên: "Thứ nhất, anh Diệp không nên xúc động như vậy, đắc tội Vô Tướng thần cung!"  

 

"Thứ hai, anh Diệp đã giết người trước đám đông, làm mất lòng những thế lực khác!"  

 

"Sai càng thêm sai!"  

 

"Thứ ba, lúc mấy người Thạch Phá Thiên, Nhân Vương và Bắc Lương Kiếm Đế lôi kéo anh, anh từ chối!"  

 

"Đây là chuyện sai hoàn toàn!"  

 

Cô ấy dừng lại, nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: "Hiện tại anh Diệp vẫn còn một cơ hội cuối cùng!"  

 

"Tôi hy vọng anh Diệp có thể nắm lấy!"  

 

Diệp Bắc Minh không trả lời.  

 

Tiếp tục cứu người!  

 

Tần Mộc Dao lắc đầu: "Anh Diệp, thái độ ngạo mạn này sẽ không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho anh".  

 

"Bây giờ, cơ hội duy nhất của anh chính là tìm kiếm sự che chở của Y Thánh Cung, anh đã mạo phạm tất cả thế lực rồi!"  

 

"Anh nghe cho rõ, kể cả nhà họ Từ, Y Thánh Cung chúng tôi cũng có thể giải quyết cho anh!"  

 

"Mà anh chỉ cần nói cho tôi hai chuyện!"  

 

"Đầu tiên, ai là người chữa khỏi nội thương cho anh!"  

 

"Thứ hai, anh học được Quỷ Môn Thập Tam Châm của Hoa tộc từ chỗ nào?"  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi lại: "Cô nói xong rồi?"  

 

"Tôi cũng có hai thứ muốn nói cho cô, thứ nhất, chuyện của tôi chẳng liên quan gì đến cô, không phiền cô quan tâm".  

 

"Thứ hai, tốt nhất là giờ các người lập tức rời khỏi đây, nếu không thì đi không nổi nữa đâu!"  

 

Trong lòng Tần Mộc Dao dâng lên lửa giận: "Anh Diệp, anh như vậy không khỏi cũng quá..."  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Mười, chín, tám..."  

 

Đôi mắt đông lại, một luồng sát ý mạnh mẽ ngưng tụ!  

 

"Năm, bốn..."  

 

"Anh!"  

 

 

Tần Mộc Dao biến sắc.  

 

 

Mạc Ninh Nhi kêu to: "Diệp Bắc Minh, cô chủ nhà tôi có ý tốt nên mới suy nghĩ cho anh, anh muốn giết chúng tôi sao?"

 

“Ba, hai, một!”  

 

Chữ cuối cùng được nói xong.  

 

 

“Các người không còn cơ hội đi nữa rồi”.  

 

 

Một tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm Đoạn Long chém về phía hai người.  

 
 
Chương 2450: Ánh mắt tràn đầy tò mò!


 

 Một tảng đá nổ tung, một lão giả mũi ưng đi ra từ phía sau, cười mờ ám: “Nhóc con, cảm giác nhạy bén thật đấy”.  

 

Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi sửng sốt: “Lão sẽ không ra tay với chúng ta đó chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh không nhiều lời: “Đi ra hết đi, đừng ẩn nấp nữa”.  

 

Giây tiếp theo.  

 

Từ bốn phương tám hướng, có mười mấy người đi ra ngoài, khí tức của ai cũng như vực sâu.  

 

“Chí Tôn!”  

 

Gương mặt xinh đẹp của Mạc Ninh Nhi lập tức trắng bệch.  

 

Rốt cuộc Tần Mộc Dao cũng biết câu nói kia của Diệp Bắc Minh là có ý gì: “Các vị tiền bối, tôi là Tần Mộc Dao, là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên!”  

 

“Anh Diệp là bạn của tôi, xin…”  

 

Ông lão mũi ưng cười: “Nếu Tuyệt Trần Y Tiên có mặt, lão đây còn nể nang ông ấy mấy phần”.  

  Advertisement

“Nhưng chắc con nhóc nhà cô không biết rồi, trong vòng ba dặm quanh đây không có một người sống”.  

 

“Nếu chúng tôi giết cô, Tuyệt Trần Y Tiên có biết được không?”  

 

Một ông già gầy gò, cả người tràn đầy lệ khí cười nhạt: “Nói nhảm với bọn chúng làm gì, giết hết đi được rồi!”  

 

Gương mặt Tần Mộc Dao tái đi trong chớp mắt: “Cái gì, các người dám…”  

 

Mạc Ninh Nhi sợ hãi run rẩy, cũng sắp khóc.  

 

Trông mấy lão già này không giống đùa giỡn!  

 

“Cô chủ, phải làm sao đây? Mười mấy Chí Tôn…”  

 

Tần Mộc Dao đỏ mắt, nhìn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ấy suy nghĩ rồi đi đến gần Diệp Bắc Minh, đứng sau lưng anh: “Anh Diệp, vừa rồi là tôi không đúng”.  

 

“Xin anh Diệp đừng để ý mâu thuẫn lúc trước, cho chúng tôi một cơ hội!”  

 

Co được dãn được, lại trực tiếp nhận sai!  

 

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.  

 

Anh liếc qua Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi: “Lúc trước cô cứu tôi một lần, hôm nay tôi sẽ trả ân tình này cho cô!”  

 

“Chăm sóc Uyển Nhi giúp tôi!”  

 

“Cảm ơn anh Diệp!”  

 

Tần Mộc Dao mừng rỡ.  

 

Đột nhiên.  

 

Một giọng nói già nua vang lên: “Diệp Bắc Minh, mày có biết lão đây là ai không?”  

 

Đối phương cầm một cây thần kiếm màu đen, bên trên chạm khắc long văn, sát khí ngất trời!  

 

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: “Người sắp chết, tôi còn phải biết tên ông nữa à?”  

 

Ông già cười vì tức giận, sát khí xung thiên bộc phát ra từ cơ thể: “Ha ha ha! Hay cho một đứa con hoang!”  

 

“Nhánh của nhà họ Giang ở Đại Lục Chân Võ đã bị mày nhổ cỏ tận gốc rồi!”  

 

“Bây giờ mày còn nói năng ngông cuồng, lão đây là Giang Hải Sơn, hôm nay sẽ chém mày!”  

 

Một lão già khác lạnh lùng mở miệng: “Diệp Bắc Minh, lão đây là Lăng Chiến Thiên, đã biết thân phận của tao chưa?”  

“Còn các người thì sao?”  

 

 

Anh chuyển mắt, nhìn sang những ông già còn lại.  

 

 

Ánh mắt tràn đầy tò mò!  

 

 

Mấy ông già còn lại đều sửng sốt!  

 

 

Phản ứng của thằng nhóc này không đúng!  

 

 

Sao lại cảm thấy nó không sợ chút nào vậy chứ?  

 

 
 
Chương 2451: Hóa thành một làn sương máu!


 

 “Sau đó hung hăng hành hạ nó, còn sợ nó không nói nữa à?”  

 

“Nhãi ranh, biểu hiện của mày khiến lão đây rất không hài lòng!”  

 

“Mày nên sợ hãi, sau đó quỳ xuống xin tha mới đúng!”  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Người nên sợ hãi và cầu xin tha thứ là các người!”  

 

“Vù…”  

 

Trong phút chốc, khí tức của Diệp Bắc Minh đột nhiên tăng vọt, anh lười lãng phí thời gian.  

  Advertisement

Anh giậm chân, sát khí, huyết khí, ma khí sau lưng cao ngút trời!  

 

Điều khiến người ta sợ hơn là…  

 

Một con rồng đen! Một con huyết long! Một long hồn!  

 

Còn có một con kim long!  

 

Chúng đồng thời xuất hiện.  

 

“Bốn loại dị tượng…”  

 

“Sao có thể chứ…”  

 

Ông lão gầy gò ngẩn người!  

 

Đồng tử của ông lão mũi ưng điên cuồng co lại!  

 

Giang Hải Sơn cứng ngắc tại chỗ.  

 

Lăng Chiến Thiên cảm thấy cả người lạnh như băng, bốn người bị bốn con rồng bao vây ngay lập tức, giống như rơi vào địa ngục Cửu U!  

 

“Kiếm Trấn Ngục, giết cho ta!”  

 

Diệp Bắc Minh quát lên.  

 

Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi run rẩy.  

 

Họ gặp được một cảnh cả đời khó quên!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phát ra tiếng, bốn con rồng bay ra gần như cùng lúc!  

 

Huyết long bao vây ông già mũi ưng!  

 

Hắc long bao vây ông già gầy gò!  

 

Long hồn bao vây Giang Hải Sơn!  

 

Kim long bao vây Lăng Chiến Thiên!  

 

Tần Mộc Dao run rẩy: “Lấy một địch bốn? Anh ấy muốn lấy một địch bốn sao?”  

 

“Anh ấy mới tới Thánh Cảnh thôi, lại muốn đồng thời đối phó với bốn Chí Tôn sao?”  

 

Dù là Tần Mộc Dao cũng bối rối!  

 

Hai chân cô ấy như nhũn ra.  

 

Mặt Mạc Ninh Nhi trắng bệch, cô ấy không ngừng nuốt nước miếng: “Cô chủ, anh ta… So sánh anh ta và Lý Vân Phi, ai lợi hại hơn?”  

 

Sắc mặt bốn người đều thay đổi, họ cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Diệp Bắc Minh.  

 

Lão già mũi ưng nổi giận gào lên: “Thằng chó, mày cho rằng mày có thể nghịch thiên à?”  

 

“Đồng thời đánh bốn người bọn tao? Đúng là không biết sống chết. Lão đây muốn giết mày là chuyện dễ như trở bàn tay, dùng một đầu ngón tay cũng có thể làm được!”  

 

Mắt lão già gầy gò lạnh như băng: “Thằng nhãi, lão đây sẽ cho mày biết kết cục của việc khinh thường bọn tao!”  

 

“Mày thật khiến người ta bất ngờ, nhưng dù mày có bốn con rồng cũng không thể nào nghịch thiên được!”  

 

“Giết!”  

 

Giang Hải Sơn và Lăng Chiến Thiên cùng phun ra một chữ.  

Bốn người cùng nhau ra tay, đánh về phía Diệp Bắc Minh!  

 

 

Giây tiếp theo!  

 

 

Grào!  

 

 

Bốn tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên, hung hăng đánh về phía lão già mũi ưng, lão già gầy gò, Giang Hải Sơn và Lăng Chiến Thiên!  

 

 

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!  

 

 

Bốn người bay ra ngoài như con diều đứt dây, cơ thể tan rã trên không trung như đậu phụ nát.  
 
Chương 2452: “Lại… Quỳ xuống thật?”


“A! Cô chủ!”  

 

 

Mạc Ninh Nhi hét lên, như gặp ma.  

 

Tần Mộc Dao cũng lảo đảo sắp ngã, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.  

 

“Hít!”  

 

Bảy tám lão già còn lại hít một ngụm khí lạnh, cơ thể không nhịn được mà run rẩy.  

 

Họ sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… Rốt cuộc mày là người hay quỷ?”  

 

Diệp Bắc Minh lười trả lời.  

 

Anh bước lên, đi tới trước người lão già mặc đồ đen vừa nói chuyện.  

 

Kiếm Trấn Ngục đè ép xuống!  

 

Lão già mặc đồ đen giơ tay lên theo bản năng, dùng hai cây búa lớn và sấm sét rền vang để ngăn cản.  

 

Một tiếng “răng rắc giòn dã”.  

 

Sấm sét mãnh liệt dâng trào, nhấn chìm hai người, trên hai cây búa lớn xuất hiện vết nứt.  

 

Nó trực tiếp nổ tung!  

 

Kiếm Trấn Ngục đè ép xuống, ông già mặc đồ đen kêu thảm thiết: “A…”  

 

Sấm sét tan đi, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục, ông già mặc đồ đen lại biến mất.  

 

Trên mặt đất chỉ còn lại một vết kiếm sâu!  

 

“Chuyện này…”  

 

Mấy lão già còn lại lần lượt lui về phía sau, trái tim sợ hãi suýt nữa nổ tung.  

 

Thằng nhãi này quá nghịch thiên!  

 

Rốt cuộc nó là quái vật gì thế?  

 

Lúc này, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Trấn Ngục, đi về phía mấy người đó giống như thần chết.  

 

Nếu những người tu võ khác thấy cảnh đó, nhất định sẽ sợ chết khiếp!  

 

Một thanh niên Thánh Cảnh, dọa cho bảy Chí Tôn sợ hãi liên tục lùi về phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.  

 

Đây là hình ảnh có nằm mơ cũng không mơ thấy!  

 

“Cậu Diệp, chỉ là hiểu lầm thôi!”  

 

“Cậu Diệp, cậu đừng kích động, chúng tôi chỉ đến hóng chuyện thôi, nếu cậu không vui, chúng tôi sẽ đi ngay!”  

 

“Đúng đúng đúng, đi ngay đây!”  

 

Mặt bảy Chí Tôn trắng bệch.  

 

Bọn họ còn không có cả suy nghĩ phản kháng!  

 

Đối phương dùng một thanh kiếm giết chế Chí Tôn cùng cấp trong chớp mắt, sao mà bọn họ phản kháng được?  

 

Diệp Bắc Minh cười: “Giờ muốn đi à?”  

 

Anh chợt quát lớn: “Quỳ xuống!”  

 

“Ầm…”  

 

Bốn con rồng sau lưng anh gầm rú, khí tức đáng sợ ép tới.  

 

Bảy lão già run rẩy, thật sự quỳ xuống đất.  

 

Mạc Ninh Nhi bối rối, phải bịt kín miệng lại: “Cô chủ, Chí Tôn…. Chí Tôn quỳ rồi…”  

 

Đầu Tần Mộc Dao ù ù, trong lòng cuộn sóng trào.  

 

“Đó là người tu võ cảnh giới Chí Tôn mà!”  

 

“Vượt qua 99.99% người tu võ, là người đứng trên đỉnh kim tự tháp!”  

 

“Lại… Quỳ xuống thật?”  

 

Tần Mộc Dao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ấy không biết chấn động mà Diệp Bắc Minh đã mang đến cho bảy người kia kinh khủng đến mức nào!  

“Cậu Diệp, tôi có rất nhiều tài nguyên tu võ!”  

 

 

“Cậu Diệp, trong tay tôi có rất nhiều tài nguyên, còn có nhiều đan dược và vũ khí có thể cho cậu!”  

 

 

“Cậu Diệp, tôi tình nguyện dùng sơ tâm võ đạo để thề, từ nay trở đi, tôi sẽ làm người hầu của cậu!”  

 

 

“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều có thể làm người hầu của cậu…”  

 

 

Bảy người điên cuồng dập đầu.  

 

 

Khi so sánh với tính mạng, tôn nghiêm của người tu võ không đáng một đồng!  
 
Chương 2453: Hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.


Nội dung tiếp theo được đăng tải tại website santruyen.com.vn. Trong lúc chờ chương mới, bạn có thể đọc truyện khác hoặc  Tham gia Facebook Group để trò chuyện vui vẻ nha !.

Lịch đăng truyện hàng ngày: 

Truyện mới hay dành cho bạn Binh Vương và Bả

Nở nụ cười!  

 

Một lão già ngẩng đầu, để lộ nụ cười đầy nịnh nọt: "Anh Diệp, chỉ cần anh gật đầu, chúng tôi đều sẽ là người hầu của anh..."  

 

Xoẹt!  

 

Không hề báo trước, một ánh kiếm chợt lóe lên rồi biến mất!  

 

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!  

 

Bảy cái đầu rơi xuống mặt đất.  

 

Trợn to mắt!  

 

Đến chết bọn họ vẫn chẳng tin được, Diệp Bắc Minh lại thật sự giết họ!  

 

"A...", hai chân Mạc Ninh Nhi xụi lơ, ngã ngồi dưới đất.  

 

Đôi mắt đẹp trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bảy đầu người kia!  

 

Tần Mộc Dao cũng suýt chút nữa té ngã.  

 

Bảy Chí Tôn bằng lòng thần phục, thế mà anh giết hết?  

 

Kẻ này sát phạt quá quả quyết!  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay, mười cái nhẫn chứa đồ rơi vào tay anh, lập tức bóp nát.  

 

Một số lượng lớn tài nguyên võ đạo rơi ra ngoài.  

 

Đan dược, vũ khí, công pháp, nguyên, dược liệu đủ thứ.  

 

"Tiểu tháp, có thể cắn nuốt toàn bộ rồi đi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Được được, cuối cùng tên nhóc cậu cũng cho tôi chút lợi ích!"  

 

"Những kẻ địch lúc trước đều bị cậu đập thành bãi sương máu, nhẫn chứa vật cũng nát theo!"  

 

Một luồng sức mạnh thần bí càn quét qua!  

 

Trong nháy mắt, tất cả tài nguyên biến mất.  

 

Dược liệu thì khô quắt, mất dược hiệu!  

 

Còn đống vũ khí trở nên ảm đạm không ánh sáng, như thể vừa bị rút đi hồn phách.  

 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"  

 

Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi kinh ngạc.  

 

Diệp Bắc Minh không xem phản ứng của hai cô nàng, quay về trước mặt Nam Cung Uyển.  

 

Ngân châm trong tay anh như có mắt, chui vào trong cơ thể Nam Cung Uyển.  

 

Một luồng sức mạnh dần ngưng tụ trong thân thể Nam Cung Uyển, chảy qua gân mạch và nội tạng, chữa trị các vết thương!  

 

Bên kia.  

 

Ánh mắt Tần Mộc Dao nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!  

 

"Nếu mình có loại thực lực này, hẳn cũng sẽ không cho Vô Tướng thần cung mặt mũi!"  

 

Mạc Ninh Nhi nhìn nửa bên mặt Diệp Bắc Minh: "Cô chủ, anh Diệp rất đẹp trai đó!"  

 

Tần Mộc Dao lắc đầu: "Đừng nói nữa, anh ta đang cứu người!"  

 

"Có điều, Nam Cung cô nương rất nguy hiểm, tôi ra tay cũng không chắc chắn!"  

 

"Có lẽ chỉ có sư phụ Tuyệt Trần Y Tiên của tôi mới có thể cứu cô ấy!"  

 

Dưới sự điều trị của Diệp Bắc Minh.  

 

Một lát sau.  

Sắc mặt Nam Cung Uyển dần dần khôi phục, từ vẻ trắng bệch ban đầu trở nên hồng hào!  

 

Hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.  
 
Chương 2454


 Thân thể mềm mại của Tần Mộc Dao run lên: "Tất cả gân mạch bị đứt gãy trong cơ thể cô ấy đều đã được nối lại!"  

 

 

"Nội tạng gần như khôi phục hoàn toàn".  

 

"Dù là sư phụ tôi ra tay cũng không thể hồi phục nhanh như vậy!"  

 

Tần Mộc Dao kinh ngạc thốt lên.  

 

"Chờ chút đã!"  

  Advertisement

Đột nhiên, trái tim Tần Mộc Dao khẽ co lại: "Chẳng lẽ... Đây chính là sức mạnh của Quỷ Môn Thập Tam Châm của Hoa tộc?"  

 

"Một, hai, ba... mười một, mười hai, mười ba!"  

 

"Mười ba cái, suốt mười ba cây ngân châm!"  

 

"Quỷ Môn Thập Tam Châm, ngân châm cứu người, kim châm đoạt mệnh!"  

 

Vừa rồi, Nam Cung Uyển bỗng phun ra một ngụm máu tươi.  

 

"Cô chủ, cô ấy sao rồi?", Mạc Ninh Nhi giật nảy mình.  

 

Đôi mắt đẹp của Tần Mộc Dao nghiêm nghị: "Nguy rồi, dị hỏa phản phệ, không cứu nổi..."  

 

...  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh thầm kêu không tốt: "Uyển Nhi!"  

 

Lãnh hỏa Huyền Minh trong cơ thể Nam Cung Uyển bộc phát ra một luồng sức mạnh cực lạnh lẽo, lập tức khiến cô ấy đông thành băng.  

 

Khí lạnh kinh khủng ập tới, Tần Mộc Dao, Mạc Ninh Nhi nhanh chóng lui lại!  

 

Nhưng chậm nửa nhịp.  

 

Bên ngoài hai người một lớp băng trong chớp mắt, lạnh run cầm cập!  

 

Ngẩng đầu nhìn lại, bọn họ không khỏi giật mình.  

 

Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ, như không hề có việc gì.  

 

Tần Mộc Dao chấn động: "Hơi lạnh của lãnh hỏa Huyền Minh cũng không thể ảnh hưởng đến anh ta?"  

 

Đồng thời, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, đây là phản phệ của lãnh hỏa Huyền Minh!"  

 

"Có vài phần ngoài ý muốn, máu thịt của cô ấy sẽ bị đông thành khối băng rồi chết!"  

 

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển đã đóng băng: "Tiểu Tháp, có cách nào cứu cô ấy không?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư: "Có, nhưng rất nguy hiểm!"  

 

Diệp Bắc Minh nôn nóng hỏi: "Cách gì?"  

 

"Dùng Phần Thiên Chi Diễm của cậu!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.  

 

"Ồ? Tôi phải làm thế nào?"  

"Lãnh hỏa Huyền Minh đại diện cho cực lạnh, Phần Thiên Chi Diễm đại diện cho cực nóng!"  

 

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: "Hai loại lửa có thể triệt tiêu lẫn nhau".  

 

 

"Cậu cần phải rót Phần Thiên Chi Diễm vào trong cơ thể Nam Cung Uyển, hóa giải tất cả lãnh hỏa Huyền Minh bên trong cô ấy!"  

 

 

"Nhưng mà..."  

 

 

Giọng háp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Nhóc, làm như vậy cực kỳ nguy hiểm".  

 

 

"Lãnh hỏa Huyền Minh đã thông qua máu tiến vào từng ngõ ngách trong thân thể cô ấy!"

 
 
Chương 2455


 

 Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc.  

 

Đúng lúc này.  

 

Máu Nam Cung Uyển đã bắt đầu đóng băng.  

 

Nếu còn tiếp tục nữa, chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ!  

 

Không thể trì hoãn thêm!  

  Advertisement

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh ra tay, dẫn động Dị Hỏa Quyết!  

 

Một ngọn lửa hình giống hoa sen xuất hiện trong lòng bàn tay anh, đó chính là Phần Thiên Chi Diễm!  

 

Một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt đánh úp lại!  

  Advertisement

Khoảnh khắc trông thấy ngọn lửa này, đôi mắt đẹp của Tần Mộc Dao kịch liệt co rụt lại: "Phần Thiên Chi Diễm! Đây là Phần Thiên Chi Diễm!"  

 

"Làm sao có thể, anh đoạt được ngọn lửa này từ nơi nào?"  

 

Mạc Ninh Nhi vui mừng: "Cái gì cơ? Cô chủ, đây là Phần Thiên Chi Diễm?"  

 

"Tốt quá rồi, phu nhân được cứu rồi!"  

 

Tần Mộc Dao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Anh ta muốn làm gì?"  

 

Cô ấy thấy Phần Thiên Chi Diễm khẽ run rẩy, sau đó tách thành trăm ngàn sợi mảnh.  

 

Sợi lửa nào cũng mảnh hơn cả cọng tóc, đồng thời chui vào trong cơ thể Nam Cung Uyển!  

 

"Đây là..."  

 

Tần Mộc Dao khiếp sợ: "Anh ta muốn dùng sức mạnh của Phần Thiên Chi Diễm để tiêu trừ lực lượng của lãnh hỏa Huyền Minh bên trong thân thể Nam Cung Uyển?"  

 

"Anh Diệp, không thể!"  

 

"Dị hỏa khó khống chế, anh làm vậy sẽ hại chết..."  

 

Chưa kịp nói hết một câu.  

 

Cảnh tượng khó tin đột nhiên xuất hiện!  

 

Những nơi Phần Thiên Chi Diễm đi qua, phần thân thể bị đóng băng của Nam Cung Uyển dần khôi phục vẻ hồng hào.  

 

Sức mạnh của lãnh hỏa Huyền Minh đang biến mất!  

 

"Sao có thể chứ!"  

 

Tần Mộc Dao chấn động cực mạnh.  

 

Biện pháp này chẳng khác gì mở máy xúc trên đầu mũi châm.  

 

Có một chút sai lầm nhỏ sẽ không thể quay lại được!  

 

Chưa đến mười giây sau.  

 

Một đóa hoa sen như được chạm khắc từ băng bay ra khỏi miệng Nam Cung Uyển!  

 

Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mười mấy độ, mặt đất ngưng kết một tầng sương trắng dày đặc!  

 

Trong nháy mắt lãnh hỏa Huyền Minh rời khỏi thân thể Nam Cung Uyển, nó liền lao về phía Diệp Bắc Minh, muốn cắn nuốt!  

"Anh Diệp, cẩn thận!"  

 

 

Tần Mộc Dao kêu to.  

 

 

Vù!  

 

 

Diệp Bắc Minh duỗi tay chộp lấy lãnh hỏa Huyền Minh, thế mà có thể nắm chặt ngọn lửa này!  

 

 

Trong chốc lát, Diệp Bắc Minh không nhịn được mà run cầm cập, như rơi vào hầm băng.  

 

 

"Phần Thiên Chi Diễm!"  

 
 
Chương 2456: "Lại có người tới!"


 Hai ngọn lửa đồng thời thiêu đốt.  

 

 

Một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện!  

 

Trên người Diệp Bắc Minh bốc cháy lên hai loại lửa một đỏ một xanh, hoàn toàn bao phủ anh!  

 

Trong nháy mắt, quần áo hóa thành tro bụi!  

 

"Anh Diệp!"  

 

Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi cực kỳ sợ hãi.  

 

Nhưng chỉ một giây sau, Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Thu!"  

 

Vù!  

 

Hai loại lửa một đỏ một xanh đồng thời dập tắt, ngưng tụ thành hai đóa hoa sen hoa sen giữa hai tay anh.  

 

Một tiếng hét vang lên!  

 

"Á...", hai cô gái che mắt, quay người, đưa lưng về phía Diệp Bắc Minh.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, mấy ngàn mét ngoài xa.  

 

Lý Vân Phi nhìn chằm chằm một cái gương đồng cổ xưa, sắc mặt cực kỳ xuất sắc: "Phần Thiên Chi Diễm, lãnh hỏa Huyền Minh!"  

 

"Tên này lại có được hai loại dị hỏa!"  

 

"Có được thực lực đủ để chém giết Chí Tôn, lại mang hai loại dị hỏa!"  

 

"Diệp Bắc Minh, cậu giấu giếm sâu thật đấy!  

 

...  

 

"Thánh Cảnh? Ha hả, cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng đây là thực lực chân chính của cậu sao?"  

 

Vù!  

 

Lý Vân Phi khoát tay, một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay!  

 

Đôi mắt hắn ta vô cùng nóng bỏng, nắm chặt bàn tay, ngọn lửa màu đen biến mất!  

 

"Hai loại dị hỏa sớm muộn gì cũng là của tôi!"  

 

Bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất.  

 

...  

 

Trong sơn cốc, Diệp Bắc Minh thay một bộ quần áo mới tinh.  

 

Lúc ấy, Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi mới mang gương mặt xinh đẹp đỏ ửng đi tới: "Cảm ơn ân cứu mạnh của anh Diệp!"  

 

Diệp Bắc Minh kiểm tra lại tình trạng thương tích của Nam Cung Uyển.  

 

Anh phát hiện ngoài việc cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh ra thì không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa.  

 

Tần Mộc Dao nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh, đầy bụng nghi hoặc.  

 

Cuối cùng, Tần Mộc Dao hít sâu một hơi, hỏi: "Anh Diệp, rốt cuộc anh có lai lịch ra sao?"  

 

"Anh lấy được Phần Thiên Chi Diễm từ chỗ nào?"  

 

"Còn cả Quỷ Môn Thập Tam Châm, sư phụ của anh là ai?"  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét mắt nhìn Tần Mộc Dao.  

 

Đang muốn nói chuyện.  

 

 

Chợt trong lòng khẽ động, con ngươi lạnh như băng của anh nhìn về đêm tối nơi xa: "Lại có người tới!"  

 

 

Qua mấy hô hấp.  

 

 

Vèo!  

 

 

Hơn mười bóng người bay đến như sao băng.  

 

 

Khí thế vô cùng kinh người!  
 
Chương 2457: Thế mà lại... lại là chui đầu vào rọ!


 

 Chính là Từ Thiên!  

 

"Tên kia, quả nhiên cậu không chết!"   

 

Từ Thiên vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Lần trước, tại ngục giam Trấn Hồn, nếu không có người khác cầu xin cho cậu, cậu cho rằng mình có thể chạy thoát sao?"  

 

"Từ giờ trở đi, mạng sống của cậu thuộc về bổn tọa!"  

 

"Bắt lại cho bổn tọa!"  

 

Ông ta ra lệnh.

Hơn mười người từ bốn phía liều mạng lao lên.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Mới có mười mấy tên Chí Tôn thôi à?”  

 

Giọng Từ Thiên lạnh như băng đáp: “Mười mấy vị Chí Tôn đã đủ xử lý cậu rồi!”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh lắc đầu bảo: “Nếu ông đến sớm hơn chút nữa biết đâu có thể chết chung với mười mấy tên Chí Tôn kia”.  

 

“Cậu nói cái gì?”  

 

Từ Thiên sững sờ.  

 

Ngay sau đó, ông ta sẽ biết ý của Diệp Bắc Minh là gì.  

 

“Kiếm Trấn Ngục! Giết!”  

 

Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn, gọi kiếm Trấn Ngục ra.  

 

Lưỡi kiếm liền mạch lưu loát chém xuống!  

 

Hai tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên đầu tiên bị đánh chết.  

 

Gầm gừ!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Kim Long gào thét xung quanh.  

 

Dưới lực lượng khủng khiếp ấy, mười mấy tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên kia như bị sét đánh, luồng lực lượng khiếp đảm kia đã nghiền nát bọn họ ngay tức khắc.  

 

Máu bay đầy trời, nháy mắt Diệp Bắc Minh đã giết mười mấy tên Chí Tôn.  

 

Rốt cuộc Từ Thiên cũng cảm thấy có gì đó không hợp lý, ông ta kinh hoàng nhìn anh: “Không thể nào... ranh con, sao cậu lại mạnh thế?”  

 

“Mới qua mấy ngày thôi mà sao cậu có sức mạnh giết hơn mười vị Chí Tôn cùng lúc được chứ?”  

 

Từ Thiên mở to mắt, ông ta định bụng đào tẩu.  

 

Rầm!  

 

Diệp Bắc Minh chắp tay, hai con rồng lửa một đỏ một lam hiện lên chặn cứng đường lui của Từ Thiên.  

 

Cùng lúc đó, kiếm Đoạn Long kêu thánh thót, lơ lửng trên đỉnh đầu Từ Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Tôi còn đang định ghé nhà họ Từ một chuyến, ai ngờ là ông chủ động đến đây tự sát chứ!”  

 

“Cậu...”  

Từ Thiên cuống cuồng.  

 

 

Sau khi ông ta nghe tin về Diệp Bắc Minh liên tức tốc dẫn người đến đây.  

 

 

Thế mà lại... lại là chui đầu vào rọ!  

 

 

Diệp Bắc Minh ôm cổ Huyết Long nói: “Có hai vấn đề cần hỏi ông, chuyện thứ nhất, kho tàng của nhà họ Diệp là chuyện gì!”  

 

 

“Thứ hai, sư phụ tôi với bọn Nhược Giai và Tôn Thiến đã bị không gian nuốt chửng, ông có biết tình hình cụ thể ra sao không?”  

 

 

Từ Thiên hơi bất ngờ, rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha, ranh con, cậu tưởng là tôi sẽ nói cho cậu biết...”  

 
 
Chương 2458: “Và đó cũng từng là chủ nhân của tôi...”


 

“Á!”  

 

Từ Thiên hoảng sợ kêu thảm thiết: “Đừng... đừng mà...”  

 

Xoẹt!  

 

Kiếm Đoạn Long giáng từ trên trời xuống chém cơ thể Huyết Long của Từ Thiên làm hai.  

 

Từng con sóng dữ cuồn cuộn trong lòng Từ Thiên, thầm rống giận: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra thế?”  

 

“Tên oắt con này sao bỗng nhiên trở nên đáng sợ như vậy!”  

 

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên.  

 

“Kiên nhẫn của tôi không còn nhiều lắm, ông có biết hậu quả là gì không?”  

 

Từ Thiên run rẩy đáp: “Tôi nói ạ, kho tàng của nhà họ Diệp có cất giấu bí mật tại sao thế giới Chân Võ bị diệt vong...”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi lại: “Thế giới Chân Võ không phải bị cường giả ở thế giới Cao Võ phá hủy à?”  

 

“Sao lại liên quan tới nhà họ Diệp chứ?”  

 

Từ Thiên nào dám giấu diếm: “Là một vị cường giả vô địch của Hoa tộc đắc tội với thế giới Cao Võ...”  

 

Diệp Bắc Minh cắt lời ông ta: “Mấy chuyện đó tôi biết cả rồi, nói điểm trọng tâm đi”.  

 

“Vâng ạ!”  

 

Lòng Từ Thiên đầy nỗi căm phẫn, bình thường nào có ai dám nói chuyện với ông ta như vậy chứ: “Người Hoa tộc ấy là một thiên tài của nhà họ Diệp!”  

 

“Ồ?”  

 

Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe: “Sao ông lại biết chuyện đó?”  

 

Từ Thiên cúi đầu đáp: “Tôi từng là người hầu của nhà họ Diệp”.  

 

“Sau này... sau này nhà họ Diệp bị diệt vọng, nhà họ Từ thay thế nhà họ Diệp”.  

 

Giọng điệu Diệp Bắc Minh rét lạnh: “Thay thế? Phải là phản bội mới đúng chứ?”  

 

Từ Thiên thầm hoảng sợ, e dè ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Trên người anh tỏa ra một luồng khí thế của đế vương.  

 

Không chỉ vậy, cảm giác có người từ trên cao nhìn xuống khiến Từ Thiên không nảy sinh ra chút lòng phản kháng nào.  

 

Cảm giác ấy khiến cả đời này Từ Thiên khó mà quên được.  

 

Ông ta ngơ ngác nói: “Chủ... chủ nhân...”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông gọi tôi là chủ nhân hả?”  

 

Từ Thiên nhanh chóng hoàn hồn, lắc đầu nói: “Khí thế của cậu quá giống người nọ”.  

 

“Vừa rồi, trong chốc lát tôi nhận nhầm câu thành người nọ”.  

 

“Ai?”  

Diệp Bắc Minh nhíu mày.  

 

 

Từ Thiên đáp: “Người kia là người đắc tội thế giới Cao Võ khiến thế giới Chân Võ bị diệt vong”.  

 

 

“Và đó cũng từng là chủ nhân của tôi...”  

 

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Ông đã sống mấy trăm nghìn năm rồi sao? Sao võ giả lại có thể sống dai như vậy chứ?”  

 

 

Từ Thiên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Người tu võ muốn sống mấy trăm nghìn năm quá gian nan”.  

 

 

“Trừ phi leo tới đỉnh cao của võ đạo, sở dĩ mấy người bọn tôi có thể sống tiếp là do chiếm được nửa quyển Hóa Long quyết từ chỗ chủ nhân!”  

 
 
Chương 2459: Cả sơn cốc lặng thinh.


 

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Tôi là tôi, không phải là chuyển thế của bất kỳ ai”.  

 

“Vừa rồi ông nói là mấy người bọn ông phải không? Lẽ nào còn có người khác nữa hả?”  

 

Từ Thiên nuốt nước miếng nói: “Đúng vậy, chúng tôi có bốn người, đều đã từng là thư đồng của chủ nhân”.  

 

“Sau khi chủ nhân hy sinh... bọn tôi... bọn tôi đã thay thế chủ nhân...”  

 

“Còn đi vào kho tàng của nhà họ Diệp, có người tìm được một quyển Hóa Long quyết”.  

  Advertisement

“Khi bọn tôi tranh giành với nhau đã làm mất nửa quyển”.  

 

“Thế nhưng sau đó, trong kho tàng bỗng nhiên bùng lên một luồng lực lượng kinh khủng đá văng tất cả chúng tôi ra ngoài!”  

 

“Mấy trăm nghìn năm qua, chúng tôi đều tu luyện nửa quyển Hóa Long quyết này nên mới biến thành bộ dạng Huyết Long”.  

 

“Nếu... nếu có thể vào kho tàng nhà họ Diệp lần nữa, chiếm được nửa quyển Hóa Long quyết cuối cùng!”  

  Advertisement

Từ Thiên vô cùng kích động nói tiếp: “Chắc chắn chúng tôi có thể trở thành Chân Long!”  

 

Diệp Bắc Minh khó hiểu bằng hỏi vấn đề khúc mắc trong lòng mình: “Các ông là con người, vậy cớ sao lại muốn biến thành Long tộc?”  

 

Từ Thiên trầm mặc.  

 

Mãi một lúc lâu sau ông ta mới căm hận nói: “Bởi vì huyết mạch con người quá thấp hèn!”  

 

“Một khi tiến vào thế giới Cao Võ cũng sẽ trở thành chủng tộc hèn kém nhất!”  

 

Diệp Bắc Minh bật cười: “Ông đang nói giỡn à? Nhân tộc là chủng tộc đứng đầu tất cả chủng tộc mà!”  

 

“Vậy mà ở trong miệng ông lại thành chủng tộc thấp hèn nhất sao?”  

 

Từ Thiên thông cảm nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Đúng vậy.  

 

Đó chính là thông cảm.  

 

Ông ta bật cười nói: “Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, tuy rằng thiên phú của cậu rất nghịch thiên”.  

 

“Nhưng mà lão phu có chút thông cảm với cậu”.  

 

Diệp Bắc Minh bóp chặt yết hầu Từ Thiên: “Ông vẫn nên cảm thông chính bản thân mình đi”.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Từ Thiên cười gượng gạo, tuyệt vọng nói: “Diệp Bắc Minh cậu có biết không? Nhân loại ở thế giới Cao Võ không giống với nhân loại ở thế giới Chân Võ”.  

 

“Da bọn họ trắng hơn chúng ta, máu bọn họ còn sạch hơn chúng ta nữa”.  

 

“Đến cả thiên phú tập võ của bọn họ cũng mạnh mẽ hơn chúng ta!”  

 

“Ở thế giới Cao Võ, người tu võ như tôi chẳng đáng vào đâu!”  

 

“Chúng tôi chỉ là những kẻ tồn tại ở tầng chót xã hội mà thôi!”  

 

Ông ta mỉm cười tự giễu nói tiếp: “Mà rồng lại là thần thú Thượng Cổ!”  

 

“Tôi chỉ có cách biến thành Long tộc mới có chút danh dự đáng thương trước mặt bọn họ!”  

 

Diệp Bắc Minh khinh khỉnh nói: “Đời người không có phân chia cao thấp càng không có phân chia dòng máu thuần khiết hay không!”  

 

“Chính bản thân ông tự khinh thường chính mình, vậy thì ở thế giới Cao Võ ai coi trọng ông chứ?”  

“Nếu một ngày nào đó Diệp Bắc Minh tôi đến thế giới Cao Võ, biết đâu bọn họ còn quỳ xuống thưa gọi tôi đấy!”  

 

 

Mỗi một từ thốt ra từ miệng anh đều đầy khí phách.  

 

 

Vào giờ phút ấy.  

 

 

Cả sơn cốc lặng thinh.  

 

 

Như cả trời đất giờ chỉ có mình Diệp Bắc Minh sừng sững đứng đó.  

 

 

Luồng khí thế đế vương hùng hậu vững chãi kia quét tới.  

 
 
Chương 2460


 Lẽ nào có một ngày nào đó người này sẽ cá chép hóa rồng bay lên trời cao thật sao?  

 

 

“Lười nói nhảm với ông nữa, làm cách nào mới có thể mở bảo tàng nhà họ Diệp ra?”  

 

Từ Thiên nuốt nước miếng đáp: “Có hai cách”.  

 

“Cách thứ nhất là chỉ cần người được tổ tiên nhà họ Diệp tán thành tìm được cửa vào kho tàn thì sẽ có cơ hội mở nó ra”.  

 

“Cách thứ hai là dùng máu tươi tế sống người nhà họ Diệp cũng có thể mở cửa kho tàng đó ra!”  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng gật đầu: “Vấn đề thứ hai của tôi thì sao, sư phụ tôi với bọn Nhược Giai và Tôn Thiến bị hút vào khe nứt không gian!”  

 

“Dựa vào cảm giác của ông thì ông có biết bọn họ bị hút đến đâu không?”  

 

Từ Thiên chợt mỉm cười đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi sẽ giải đáp cho cậu nhưng cậu phải thề thả lão phu ra!”  

 

Diệp Bắc Minh bóp mạnh tay hơn.  

 

Răng rắc.  

 

Tiếng gãy xương giòn tan vang lên.  

 

Nửa cơ thể Huyết Long kia run rẩy kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đi đời nhà ma.  

 

Từ Thiên sợ mất hồn mất vía: “Tôi nói, ở Ma Uyên!”  

 

“Ma Uyên?”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm ngâm.  

 

Hình như nơi bố anh mất tích có liên quan tới chỗ này.  

 

Hô hấp anh dồn dập, một luồng khí tức hùng mạnh đầy áp lực bùng lên: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Từ Thiên gắng gượng trả lời: “Giáo Phụ cưỡng chế sử dụng sức mạnh của cảnh giới Thần Đế ở đại lục Chân Võ dẫn tới công kích của sức mạnh pháp tắc”.  

 

“Có lẽ không gian tan vỡ đúng lúc tiếp nối với Ma Uyên nên bọn họ đã bị hút vào đó...”  

 

Diệp Bắc Minh trầm ngâm: “Ma Uyên!”  

 

Từ Thiên ngẩng đầu, lén liếc nhìn Diệp Bắc Minh.  

 

Sâu trong đôi mắt ông ta thoáng hiện một tia sáng rét lạnh.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Ông ta giận dữ gầm lên: “Bọn bây còn chờ gì nữa?”  

 

“Tranh thủ ngay lúc này giết cậu ta đi!”  

 

Rầm! Rầm! Rầm!  

 

Ba con Huyết Long hung tợn lao nhanh xuống như thiên thạch va vào Trái Đất.  

 

Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay anh: “Tôi linh cảm các người tới rồi!”  

 

Anh chém ra một kiếm.  

 

Luồng kiếm khí khủng khiếp lan ra khắp nơi, lực lượng hủy diệt nghiền nát mọi thứ bùng nổ.  

 

Vào giờ phút ấy.  

 

Từ trên bầu trời nhìn xuống mặt đất chỉ thấy một đám mây hình nấm đỏ thẫm như máu nổ tung.  

 

Sau khi khói bụi tản bớt, Diệp Bắc Minh vẫn đứng im ở đó.  

 

Xung quanh Diệp Bắc Minh hơn ba mươi mét đều bị sang bằng chỉ còn lại mình anh trơ trọi đứng đó.  

 

Từ Thiên hoảng hốt nhìn anh nói: “Cậu... cậu... cậu là chuyển thế của người kia thật sao?”  

Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta mà bước tới trước, kiếm Trấn Ngục chém tới.  

 

 

“Đừng mà...”  

 

 

Từ Thiên run rẩy, con ngươi phản chiếu hình bóng của kiếm Trấn Ngục.  

 

 

Phụt!  

 

 

Máu tươi tung bay.  

 

 

Thần hồn của Từ Thiên sụp đổ.  
 
Chương 2461


 Một luồng lực lượng trào ra từ tháp Càn Khôn Trấn Ngục hấp thu hết sạch đám máu thịt đó.  

 

 

Cùng lúc ấy, nhà họ Từ, sâu bên trong chín mươi chín ngọn núi rồng.  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Ba hư ảnh Huyết Long trợn tròn, sâu trong ánh mắt chúng hiện lên một sự khó tin.  

 

Con Huyết Long thứ nhất kinh hoàng nói: “Tên này lại có thể chặn đứng đòn tấn công của cả ba người chúng ta ư?”  

  Advertisement

Sắc mặt con Huyết Long khác cũng không khá hơn là bao: “Lẽ nào cậu ta chính là chuyển thế của người kia à?”  

 

“Mặc kệ có phải hay không thì người này đều phải chết!”  

 

Giọng nói của ba con Huyết Long tru tréo như tiếng gọi từ địa ngục: “Sự tồn tại của cậu ta đã là mối đe dọa với chúng ta rồi!”  

 

“Lão phu không đời nào cho phép một kẻ như vậy sống sót!”  

  Advertisement

...  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày, thì thào thầm nói: “Ma Uyên, ở đâu đây...”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Bên tai anh vang lên một giọng nói hơi run: “Anh Diệp, tôi biết Ma Uyên ở đâu!”  

 

Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi đều trố mắt nhìn.  

 

Một kiếm kia vừa rồi đúng là sức mạnh do con người chém ra ư?  

 

“Cô biết à?”  

 

Diệp Bắc Minh lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tần Mộc Dao.  

 

Lẽ nào anh đánh phá như vậy rồi mà lại không biết sao?  

 

Tần Mộc Dao hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt: “Anh Diệp, không chỉ có tôi biết”.  

 

“Mà tất cả người tu võ ở đại lục Thượng Cổ đều biết vị trí của Ma Uyên!”  

 

“Nhưng mà không chắc anh sẽ tìm được Ma Uyên”.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày hỏi: “Cô có ý gì?”  

 

Tần Mộc Dao giải thích: “Ma Uyên là một nơi tồn tại rất đặc biết, nó tồn tại ở trạng thái vỡ vụn ở xung quanh đại lục Chân Võ và đại lục Thượng Cổ”.  

 

“Có tỷ lệ nhất định sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở nơi nào đó trên đại lục!”  

 

Cô ấy liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi nói tiếp: “Rất nhiều lần có người nhìn thấy người tu võ bị hút vào Ma Uyên”.  

 

Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Người bị hút vào Ma Uyên có cơ hội sống sót hay không?”  

 

Tần Mộc Dao mỉm cười đáp: “Anh Diệp cứ yên tâm, tuy rằng Ma Uyên rất hung hiểm”.  

 

“Nhưng mấy năm qua, có kha khá người tu võ chờ đợi lối vào xuất hiện, chủ động vào đó tiêu diệt ma thú cấp cao!”  

 

“Mười người tu võ tiến vào Ma Uyển chắc có khoảng một người còn sống ra ngoài”.  

 

Trái tim Diệp Bắc Minh run lên: “Tỷ lệ sống sót là một phần mười ư?”  

 

“Đúng vậy”.  

Tần Mộc Dao suy nghĩ một lát rồi lắc đầu bảo: “Có lẽ một ngày xuất hiện một lần, cũng có khi mấy tháng thậm chí là vài năm mới xuất hiện một lần”.

Tần Mộc Dao gật đầu: “Theo như những người từ Ma Uyên đi ra thì thứ nguy hiểm nhất trong đó không phải là ma thú mà là mọi người với nhau!”  

 

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống.  

 

 

Có Giáo Phụ sư phụ ở đó, chắc hẳn Nhược Giai và Tôn Thiến sẽ an toàn thôi.  

 

 

Nhưng anh không dám chắc trăm phần trăm cả hai đều an toàn.  

 

 

Vả lại.  

 

 

Dường như bố của mình cũng có liên quan gì đó tới Ma Uyên.  

 

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom