Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2402: Một cảm giác khó thở ập đến!


 Nói xong, điên cuồng truyền chân nguyên vào trong ngọc bài.  

 

Một lát sau, một cánh cửa truyền tống xuất hiện.  

 

Tô Lê hô nói: “Anh Diệp, chúng ta đi thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước, cùng Tô Lê trực tiếp xông vào trong cửa truyền tống: “Mẹ, con đến đây, hai mươi tư năm rồi, đợi con nhé!”  

 

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh biến mất, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng.  

 

Long trưởng lão cất giọng nghiêm nghị: “Cung chủ, rõ ràng Tinh Cung có một cửa truyền…”  

 

Chủ nhân Tinh Cung nhìn qua với ánh mắt băng lạnh.  

 

Long trưởng lão lập tức im miệng.  

 

Lúc này, trên bầu trời mây đen giăng kín, cửa truyền tống thứ ba xuất hiện.  

 

“Đây là cửa truyền tống thứ ba xuất hiện trong hôm nay rồi phải không?”  

 

Mọi người kinh ngạc nhìn lên bầu trời.  

 

Liền sau đó.  

 

Cửa truyền tống mở ra.  

 

Một người đàn ông có đôi mắt đỏ tanh còn hơn cả máu tươi đi ra.  

 

Lúc anh ta xuất hiện, đôi mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi!”  

 

“Mục Hàn sư huynh!”  

 

Ba người Lâm Hi, Tần Lỗi, Lôi Bá cảm thấy không đúng.  

 

Bổ Thiên giáo chủ kích động xông đến tự giới thiệu: “Vị công tử này, tôi là Bổ Thiên giáo chủ, cậu là…”  

 

“Cút!”  

 

Mục Hàn vô cùng cuồng bạo, đập một chưởng xuống.  

 

Bổ Thiên giáo chủ cảnh giới thần chủ đỉnh phong lập tức hóa thành sương máu!  

 

Những người khác hít khí lạnh, cũng không dám tiến lên chào hỏi.  

 

“Uyển Nhi, em… anh ta dám đối xử với em như vậy ư?”   

 

Mục Hàn vô cùng tức giận: “Tên súc sinh đó là ai? Hắn dám sỉ nhục em, anh phải giết hắn!”  

 

Đưa tay về phía bên má của Nam Cung Uyển.  

 

Nam Cung Uyển lùi lại nửa bước, tránh cánh tay của Mục Hàn.  

 

Đồng tử của Mục Hàn co lại, trái tim dường như bị người khác đâm một đao!  

 

Cất giọng run run hỏi: “Uyển Nhi, em bước lùi lại nửa bước là nghiêm túc sao?”  

 

Nam Cung Uyển tỏ vẻ mặt lạnh nhạt: “Mục Hàn, xin anh tự trọng”.  

 

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi.  

 

Trái tim võ đạo của Mục Hàn muốn tan vỡ!  

 

Vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng méo mó, giống như phát điên: “Xin anh tự trọng?”  

 

“Ha ha ha! Hay cho xin anh tự trọng!”  

 

“Uyển Nhi, anh sờ khuôn mặt em cũng phải né tránh như vậy!”  

 

“Người đó còn hôn môi em đấy!”  

 

Đôi mắt Mục Hàn đỏ máu: “Hơn nữa… hơn nữa, hai người còn…”  

Một cảm giác khó thở ập đến!  

 

Mục Hàn nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển: “Em đã cho hắn thân mình rồi ư?”  

 

Nam Cung Uyển lạnh lùng trả lời: “Đúng thế!”  

 

“Mục Hàn, giữa chúng ta vốn không thể nào”.  

 

“Cho dù không có chuyện hôm nay, tôi cũng đã tu luyện thái thượng vong tình, không thể nào thành thân với anh”.  

 

Mục Hàn khó mà tin nổi: “Không! Không!”  
 
Chương 2403: Đại Lục Thượng Cổ?”


 Vẻ mặt Mục Hàn hung dữ, tự cười lớn chế nhạo: “Ha ha ha, hay, hay! Hay cho tự nguyện!”  

 

“Nam Cung Uyển, em nói thật thật đấy, từ nhỏ đến lớn trong lòng Mục Hàn anh chỉ một mình em!”  

 

“Em lại đối xử với anh như vậy? Hôm nay anh sẽ đích thân giết tên súc sinh đó!”  

 

Soạt!  

 

Quay người dẫm ra một bước, đến trước chủ nhân Tinh Cung.  

 

Tóm cổ họng của chủ nhân Tinh Cung: “Tên súc sinh đó đâu?”  

 

“Cung chủ!”  

 

Vẻ mặt đám người Tinh Cung biến sắc.  

 

Mấy trưởng lão tiến lên: “Cậu Mục, xin hạ thủ lưu tình!”  

 

“Cút!”  

 

Mục Hàn lập tức ra tay, quét ngang trường kiếm màu máu!  

 

Mấy cái đầu bay cao: “Ai dám nhiều lời một câu, giết không cần hỏi!”  

 

Bỗng dồn lực.  

 

Cổ họng của chủ nhân Tinh Cung phát ra tiếng “rắc rắc”.  

 

Gần như khó thở!  

 

Mùi cái chết xộc lên não: “Cậu Mục, cậu Diệp đến Đại Lục Thượng Cổ rồi!”  

 

Vẻ mặt Mục Hàn dữ tợn:

“Cậu Diệp? Tôi cho phép ông gọi hắn là cậu Diệp sao?”  

 

“Gọi hắn là súc sinh!”  

 

“Vâng!”  

 

Chủ nhân Tinh Cung vội vàng nói: “Tên súc… súc sinh đó đã đến Đại Lục Thượng Cổ!”  

 

Đôi mắt Mục Hàn sầm xuống: “Nói đi, có chuyện gì?”  

 

Chủ nhân Tinh Cung không dám chậm trễ, kể lại đầu đuôi ngọn nguồn sự việc một lượt.  

 

Mục Hàn nghe xong sắc mặt vô cùng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh? Đại Lục Thượng Cổ?”  

 

“Mày còn có thù với nhà họ Từ? Tô Lê của nhà họ Tô?”   

 

“Cô ta đưa Diệp Bắc Minh đến Đại Lục Thượng Cổ? Ha ha, nhà họ Tô!”  

 

Một lát sau, Mục Hàn hít sâu một hơi, nhìn sang Nhan Như Ngọc!  

 

Đôi mắt co lại.  

 

Trong ánh mắt của rất nhiều người, Mục Hàn bước lên trước quỳ dưới chân của Nhan Như Ngọc: “Mục Hàn cung nghênh lão tổ trở về nhà họ Mục!”   

 

“Lão tổ?”  

 

Đám người Cổ Thông Thiên, Cổ Tuyền, Long trưởng lão, chủ nhân Tinh Cung, bà già.  

 

Mấy người Lâm Hi, Tần Lỗi, Lôi Bá!  

 

Kể cả Nam Cung Uyển, tất cả mọi người đều sửng sốt!  

 

Mấy trăm ngàn võ giả có mặt đều trố mắt.  

 

Mục Hàn vừa nãy còn ngang ngược bá đạo, bây giờ lại quỳ dưới chân Nhan Như Ngọc?  

 

Nhan Như Ngọc sợ giật mình: “Lão tổ? Việc này… việc này là sao?”  

Mục Hàn ngẩng đầu: “Thưa lão tổ…”  

 

Miệng khẽ động, trực tiếp truyền âm.  

 

Vẻ mặt Nhan Như Ngọc biến ảo bất định, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh kinh ngạc, bất ngờ, không thể tin nổi.  

 

“Bố của tôi… mẹ… lại…”  

 

Mục Hàn tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Lão tổ, về đến nhà họ Mục, người sẽ biết tất cả”.  

 

Ánh mắt của Nhan Như Ngọc hơi phức tạp, nhìn đám người Tinh Cung: “Được, tôi đi theo anh”.  
 
Chương 2404: “Nơi này là chỗ nào?”


 Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi: “Đi thôi”.  

 

Mục Hàn lạnh lùng nhìn mấy người Lâm Hi, Tần Lỗi, Lôi Bá một cái: “Còn ngây ra đó làm gì? Quay về cùng tôi!”  

 

Mấy người đi đến phía sau Mục Hàn.  

 

Nam Cung Uyển chỉ đứng ở đó, giống như một đóa hoa mẫu đơn sắp nở rộ.  

 

Khiến người ta muốn ép đổ!  

 

Mục Hàn nhìn cô ấy mấy giây: “Em muốn ở lại đây à? Em nên biết lựa chọn của mình sẽ gây ra hậu quả gì!”  

 

Nam Cung Uyển cắn môi đỏ: “Tôi về cùng anh”.  

 

“Coi như em thức thời”.  

 

Mục Hàn hừ lạnh một tiếng, mở một cánh cửa truyền tống, mấy người biến mất.  

 

La Vãn Vãn long lanh nước mắt: “Nhan tỷ tỷ cứ thế mà đi rồi? Thậm chí tôi còn không kịp nói tiếng tạm biệt với cô ấy”.  

 

Bà già thở dài một tiếng: “Ầy, có những người định sẵn là bất phàm, không thuộc về nơi này”.  

 

Cổ Tuyền ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Ông nội, ông nói anh Diệp có thể sống quay về không?”  

 

“Không đâu”.  

 

Cổ Thông Thiên lắc đầu: “Diệp Bắc Minh cho dù nghịch thiên đi nữa, cũng không thể đối địch với thế lực của Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

“Cháu đừng thấy anh ta rất kích động, trực tiếp xông đến Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

“Hành động của cậu ta ném hòn đá vào trong biển lớn, sẽ không gây nên sóng gió gì”.  

 

“Sau này thế giới này sẽ không còn Diệp Bắc Minh nữa…”  

 

…  

 

Cửa truyền tống cổ xưa ở một chỗ của Đại Lục Thượng Cổ sáng lên.  

 

Hai bóng người từ trong đi ra.  

 

Tô Lê mỉm cười: “Cậu Diệp, đến Đại Lục Thượng Cổ rồi”.  

 

Lúc đi ra khỏi cửa truyền tống, Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây chính là Đại Lục Thượng Cổ?”  

 

“Tôi lại có cảm giác xiềng xích cả người được buông bỏ, dường như cả ngọn núi lớn đè lên người đột nhiên biến mất”.  

 

“Cái gì?”  

 

Đôi mắt Tô Lê co lại: “Cậu Diệp, cậu…”  

 

“Cậu thực sự có cảm giác này ư?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, sao thế?”  

 

“Suýt!”  

 

Tô Lê hít khí lạnh: “Lần này tôi chọn đúng rồi!”  

 

Vẻ mặt cô ta nghiêm trọng: “Cậu Diệp, đây gọi là áp chế thế giới!”  

 

“Thông thường chỉ có người học võ có thiên phú cực kỳ nghịch thiên mới có cảm giác này”.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Vậy sao?”  

 

Anh nhìn xung quanh: “Nơi này là chỗ nào?”  

 

Tô Lê giải thích: “Tôi xem đã”.  

 

Giơ tay lấy ra một chiếc la bàn bằng ngọc, bên trên có rất nhiều tọa độ.  

 

Truyền chân nguyên, la bàn bằng ngọc sáng lên.  

Tô Lê ngẩn người: “Cậu Diệp, cậu đúng là may mắn thật đấy”.  

 

“Vị trí của chúng ta vừa hay là Trung Châu!”  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Trung Châu?”  

 

Tô Lê giải thích nói: “Thế giới chúng tôi vốn gọi là thế giới Chân Võ, vì Hoa tộc có một cường giả đắc tội với một thế lực của thế giới cao hơn”.  

 

“Có cường giả ra tay, đánh vỡ thế giới Chân Võ, đóng lại con đường của giới chúng tôi đến thế giới Cao Võ”.  

 

“Thế giới Chân Võ sập đổ, chia thành Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ”.  
 
Chương 2405: “Thời gian nữa năm, cũng đủ cho mình rồi”.


Tô Lê nhìn Diệp Bắc Minh: “Trung Châu có chín mươi chín Long Sơn, đã từng là trung tâm của thế giới Chân Võ!”  

 

“Thời Thượng Cổ là tổ địa của nhà họ Diệp, sau khi nhà họ Diệp Thượng Cổ diệt vong, Trung Châu bị nhà họ Từ chiếm lĩnh”.  

 

“Nhà họ Từ mà anh muốn đến ở trên khối Đại Lục dưới chân”.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.  

 

Đột nhiên.  

 

Tô Lê ngẩng đầu, lập tức phản ứng lại!  

 

Kinh hãi kêu một tiếng: “A!”  

 

“Anh Diệp, anh họ Diệp, chẳng lẽ có quan hệ với nhà họ Diệp Thượng Cổ?”  

 

Diệp Bắc Minh cười tế nhị: “Nói không chừng tôi đúng là con cháu của nhà họ Diệp Thượng Cổ thật đấy!”  

 

“A?”  

 

Cơ thể của Tô Lê run lên.  

 

‘Trời ơi, chẳng lẽ mình ngẫu thiên giúp được người của nhà họ Diệp Thượng Cổ thật ư?’  

 

Diệp Bắc Minh chắp tay với Tô Lê: “Cô Tô, cảm ơn cô giúp đỡ, cáo từ!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sớm đã xác định vị trí của mẹ, bây giờ Diệp Bắc Minh muốn gặp mẹ thân sinh của mình!   

 

Tô Lê vội tiến lên, ngăn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, đợi đã!”  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô Tô, sao thế?”  

 

Tô Lê hỏi: “Anh Diệp, anh định trực tiếp đến nhà họ Từ ư?”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Tô Lê há hốc miệng, nuốt nước miếng: “Anh Diệp, không phải tôi coi thường anh, thực lực của nhà họ Từ vô cùng khủng bố”.  

 

“Với thực lực của anh, giống như một con kiến khiêu khích trước mặt một đám cự long, chết chắc không nghi ngờ!”  

 

“Càng đừng nói ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ mà anh muốn đi cướp, nơi đó được gọi là nơi khủng bố đệ nhất của nhà họ Từ!”  

 

“Võ giả cảnh giới Thần Đế đi vào, vốn không có tư cách sống sót đi ra”.  

 

“Cho dù là chí tôn, cũng không thể rút lui an toàn!”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của cô Tô, mẹ của tôi còn đang chịu khổ”.  

 

“Đừng nói chỉ một nhà giam nhỏ bé, cho dù là địa ngục thực sự!”  

 

“Diệp Bắc Minh tôi cũng phải xông vào!”  

 

Nói xong, một con huyết long vút lên trời, mang theo Diệp Bắc Minh biến mất.  

 

Chỉ còn lại Tô Lê sững sờ tại chỗ.  

 

…  

 

Trong đại điện nhà họ Từ.  

 

Sau khi Từ Thiên từ ngục giam Trấn Hồn về đến đại diện, lập tức bế quan.  

 

“Với thiên phú của kẻ này, cùng lắm nửa năm hắn có thể đến được Đại Lục Thượng Cổ”.  

 

“Thời gian nữa năm, cũng đủ cho mình rồi”.  

 

“Nửa năm sau, bản tọa dùng máu tươi của hắn tế sống, nhất định có thể mở cánh cửa kho báu của nhà họ Diệp!”  

 

Cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất trong ngục giam Trấn Hồn.  

 

“Phụt…”  

 

Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đều là vết máu.  

 

Bà ngồi khoanh hai chân, bắt đầu vận công trị tương.  

 

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên: “Cô gái, sau khi tôi vào đây, nơi này liên tục có mấy trăm người đi vào”.  

 

“Không ai ngoại lệ, đều nói ra bí mật của mình rồi chết”.  

 

“Cô, là người có thể kiên cường nhất mà tôi từng thấy”.  

 

“Đã vào ngục giam Trấn Hồn rồi thì đừng cứng miệng nữa, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết”.  

 

“Chi bằng nói ra bí mật của cô, chết một cách thoải mái!”  

 

Diệp Thanh Lam cười yếu ớt: “Tiền bối, chẳng phải ông cũng ở đây sao, đừng nói lời mỉa mai nữa”.   
 
Chương 2406: Trực tiếp sưu hồn!


Sau đó cười lớn ha ha: “Ha ha ha, nếu không phải tôi tự nguyện, ngục giam Trấn Hồn nhỏ bé có thể nhốt được tôi chắc?”  

 

“Chẳng qua là bên ngoài chẳng có gì thú vị, ở đây cũng giống như bên ngoài thôi”.  

 

Diệp Thanh Lam lạnh lùng hừ một tiếng: “Tiền bối, đừng khoác lác nữa, tôi không tin ông có thể rời khởi nơi này!”  

 

Ông lão nhếch nhác trầm mặc một lát.  

 

Mới cất giọng âm u: “Cô không tin thì thôi, đừng cho rằng dùng kế khích tướng thì có thể khích được tôi”.  

 

“Nhưng cô mong con trai cô đến cứu cô, đó là việc không thể nào”.  

 

Diệp Thanh Lam lại tỏ vẻ mặt tự tin: “Tiền bối, nếu con trai tôi có thể đến cứu tôi thì sao?”  

 

Ông lão nhếch nhác cười: “Cô gái, nơi này là ngục giam Trấn Hồn”.  

 

“Chí tôn đến cũng phải lột lớp da, cho dù con trai cô có thể đến, cũng sẽ chết ở tầng thứ nhất của ngục giam!”  

 

Trong lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đến bên ngoài nhà họ Từ.  

 

Phía trước chín mươi chín ngọn núi lớn kéo dài nhấp nhô, hào hùng khí thế, cao vút lên chín tầng mây!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được lên tiếng: “Nơi này tổng cộng có chín mươi chín long mạch, nhà họ Diệp Thượng Cổ năm đó thật không tầm thường!”  

 

“Có chín mươi chín long mạch, e rằng nhân tài nhiều vô cùng vô tận!”  

 

“Chỉ tiếc là, long mạch đứt…”  

 

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tôi không có hứng với những thứ này, ngục giam Trấn Hồn ở đâu?”  

 

“Đi về phía Bắc trăm dặm”.  

 

“Được!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự, đi thẳng về phía ngục giam Trấn Hồn.  

 

Một tòa sơn cốc nặng mùi chết chóc xuất hiện trước mắt.  

 

Khắp chỗ trong cốc đều là thi thể thối rữa, chướng khí tràn ngập.  

 

Một cánh cổng lớn bằng sắt thép cao trăm mét sừng sững ở nơi sâu nhất trong sơn cốc!  

 

Bên trên khắc các loại hình ác quỷ!

Chính là lối vào ngục giam Trấn Hồn, không có một võ giả nào gần đó, xem ra tất cả đều ở trong ngục giam.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp đi đến cổng lớn của ngục giam Trấn Hồn: “Phá cho ta!”  

 

Tay cầm kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

“Choang” một tiếng vang lớn.  

 

Cánh cửa thép ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn bay ra.  

 

Mười mấy ông lão xông đến!  

 

Vẻ mặt chấn kinh quát lớn: “Kẻ nào? Dám đến ngục giam Trấn Hồn ngang ngược?”  

 

Gru!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên, mười mấy ông lão vẫn chưa phản ứng kịp là có chuyện gì.  

 

Những chỗ huyết long đi qua, cơ thể của tất cả mọi người nổ tung hóa thành sương máu!  

 

Chỉ còn lại một ông lão bị huyết long nhốt chặt.  

 

Ông ta yếu ớt run rẩy, toàn thân run lên: “Mày… mày là ai?”  

 

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh như băng: “Tôi chính là Diệp Bắc Minh mà các người muốn tìm, mẹ tôi Diệp Thanh Lam đâu?”  

 

“Cái gì? Mày chính là Diệp Bắc Minh?”  

 

Ông lão kinh hồn bạt vía.  

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt khó chịu: “Đây không phải câu trả lời mà tôi cần”.  

 

Đôi mắt nghiêm lại, hào quang màu máu nổi lên!  

 

Trực tiếp sưu hồn!  

 

Tầng cuối cùng ngục giam Trấn Hồn?”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh băng lạnh, tiện tay bóp vỡ đầu của ông lão.  

 

Đi về phía nơi sâu nhất ngục giam Trấn Hồn.  
 
Chương 2407: “Tôi… tôi không nằm mơ chứ?”


“Tôi tình nguyện dùng mười món thần khí mua cái mạng của mình, cậu thanh niên, cứu tôi với!”  

 

Trên đường, rất nghiều người cất lời cầu xin.  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Tôi có thể thả các người, còn có thể thoát ra hay không, thì phải xem bản thân các người rồi”.  

 

Kiếm Đoạn Long chém ngang, phòng giam và xích khóa đứt lìa.  

 

Các phạm nhân bị nhốt được tự do trở lại!  

 

“Ha ha ha! Tôi tự do rồi!”  

 

“Nhà họ Từ thật đáng chết!”  

 

“Mẹ kiếp, lão già Từ Thiên, tôi sẽ không tha cho ông đâu!”  

 

“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!”  

 

“Cậu nhóc, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”  

 

Tiếng nói không ngừng vang lên bên tai.  

 

Diệp Bắc Minh quay người đi về phía nơi sâu trong ngục giam Trấn Hồn.  

 

Giọng nói trên tầng truyền xuống lòng đất.  

 

Soạt!  

 

Diệp Thanh Lam ngẩng đầu nhìn về hướng tầng một của ngục giam Trấn Hồn: “Tiền bối, con trai tôi đến rồi!”  

 

Ông lão nhếch nhác ngẩn người, lẩm bẩm một câu: “Thực sự có bản lĩnh thế ư?”  

 

Sau khi xông vào ngục giam Trấn Hồn, Diệp Bắc Minh trực tiếp giết tầng thứ nhất.  

 

Phóng thích tất cả phạm nhân!  

 

Vừa tiến vào tầng thứ hai, hàng chục bóng hình ập đến.  

 

Kiếm khí, đao khí, ám khí ngút trời giáng xuống, tất cả đều là cảnh giới Thần Chủ.  

 

Khí tức vô cùng đáng sợ!  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự,  chém kiếm Đoạn Long trong tay ra, tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Mười mấy cảnh giới Thần Chủ xông đến phía trước nhất lập tức hóa thành sương máu!  

 

“Kẻ nào ngăn tôi, chết!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ý tàn sát cuồn cuộn!  

 

Lúc này, anh như sát thần giáng xuống, ma huyết trong cơ thể hoàn toàn sôi sục!  

 

Cảnh giới Thần Chủ cũng không trụ nổi một chiêu dưới tay anh!  

 

Hàng chục cảnh giới Thần Chủ lại bị một mình anh nghiền áp!  

 

“Trời ơi!  

 

“Tôi… tôi không nằm mơ chứ?”  

 

“Có người giết vào ngục giam Trấn Hồn?”  

 

“Soạt!”  

 

Các phạm nhân bị nhốt trong phòng giam đều hít khí lạnh, đúng là không dám tin vào đôi mắt của mình.  

 

“Kẻ này là ai?”  

 

“Trong có vẻ rất trẻ, khí tức của cậu ta lại chỉ là Thánh Cảnh?”  

 

“Thánh Cảnh giết cảnh giới Thần Chủ, muốn nghịch thiên ư?”  

 

Mọi người điên cuồng dụi đôi mắt của mình, còn cho rằng đang nằm mơ!  

 

Một tiếng quát tức giận vang lên.  

“Rốt cuộc cậu là ai?”  

 

“Đáng chết, nơi này là ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ, cậu thanh niên, cậu điên rồi sao? Lại dám xông vào nơi này!”  

 

Từ sâu trong ngục giam Trấn Hồn, hai ông lão cảnh giới Thần Đế dẫn theo hàng chục cảnh giới Thần Chủ chạy đến chi viện.  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, vung một kiếm chém đứt đầu của mấy cảnh giới Thần Chủ!  

 

Hai ông lão cảnh giới Thần Đế vô cùng tức giận: “Đồ tạp chủng, mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”  

 

“Dám hoành hành ngang ngược ở ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ? Đúng là thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại tự chui vào!”  

 
 
Chương 2408: “Ha ha ha, đúng là ông trời giúp ta!”


Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Kiếm Trấn Ngục, giết!”  

 

Khoảnh khắc hai ông lão cảnh giới Thần Đế xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên rồi vụt tắt!  

 

Chỉ một giây!  

 

Phụt phụt!  

 

Hai đóa hoa máu nổ tung.  

 

“Việc này…”  

 

“Làm sao có thể!”  

 

“Vãi! Thánh Cảnh giết Thần Đế?”  

 

“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi!”  

 

Các phạm nhân bị nhốt kinh hãi đến lồi cả con ngươi.  

 

Các cảnh giới Thần Chủ khác của nhà họ Từ sợ đến sượt sượt lùi lại.  

 

“Tên nhóc này có vấn đề!”

“Chúng ta rút trước đã, chỉ cần hắn ở trong ngục giam Trấn Hồn thì không chạy được đâu!”  

 

Cảnh giới Thần Chủ khác thấy vậy, rút chạy ra ngoài ngục giam Trấn Hồn mà đầu cũng không ngoảnh lại.  

 

Diệp Bắc Minh không đuổi theo, cứu mẹ quan trọng hơn!  

 

Đúng lúc anh đi về phía tầng thứ ba, bên tai vang lên giọng nói: “Tiểu huynh đệ, cứu chúng tôi đi!”  

 

Kiếm Đoạn Long chém ngang ra, phá mở cửa phòng giam.  

 

Bóng hình vụt đi lao vào sâu trong ngục giam Trấn Hồn.  

 

Nhà họ Từ nằm mơ cũng không ngờ, lại thực sự có người dám giết vào ngục giam Trấn Hồn.  

 

Lại thêm các võ giả nhốt ở đây, hầu như đều bị phế võ công!  

 

Cho nên, lực lượng phòng ngự của ngục giam không phải mạnh lắm.  

 

Dưới sự tàn sát điên cuồng của Diệp Bắc Minh, một người một kiếm trực tiếp giết thông ngục giam Trấn Hồn!  

 

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tầng cuối cùng rồi, mẹ câu ở bên trong”.  

 

“Mẹ…”  

 

Cơ thể Diệp Bắc Minh không ngừng run lên, nhìn chằm chằm cổng lớn bằng thép trước mắt!  

 

Liền sau đó.  

 

Chân nguyên ngưng tụ, chém kiếm Đoạn Long xuống!  

 

Phập!  

 

Cổng thép ầm ầm nổ tung.  

 

Trong lúc đó ở điện chính nhà họ Từ.  

 

Từ Thiên bỗng mở mắt: “Cấm chế của ngục giam Trấn Hồn bị công phá rồi? Làm sao có thể!”  

 

“Báo!”  

 

Cùng lúc đó, đại điện vang lên một tiếng nói gấp gáp: “Lão tổ, xảy ra chuyện rồi”.  

 

“Có một thanh niên công phá cổng lớn ngục giam Trấn Hồn giết vào trong rồi!”  

 

Vẻ mặt Từ Thiên biến sắc: “Cậu nói cái gì?”  

 

“Kẻ nào mà to gan như vậy, lại dám xông vào ngục giam Trấn Hồn?”  

 

“Đợi đã…”  

 

Con ngươi của Từ Thiên co lại: “Diệp Bắc Minh! Là Diệp Bắc Minh!”  

 

“Tên nhóc này đến nhanh thế sao? Làm sao có thể!”  

Trên khuôn mặt già lóe lên vẻ kinh ngạc!  

 

Liền sau đó.  

 

Kinh ngạc hóa thành kích động mạnh: “Ha ha ha, đúng là ông trời giúp ta!”  

 

“Bản tọa còn cho rằng tên súc sinh này phải nửa năm nữa mới có thể đến được, không ngờ nhanh như vậy?”  

 

Trong đôi mắt lóe lên vẻ hung dữ: “Hôm nay vừa hay dùng máu tươi của mày, mở cánh cửa kho báu của nhà họ Diệp!”  

 

…  

 
 
Chương 2409: “Vì họ không phải là con người, mà là ma thú”.


Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại nhìn vào trong phòng giam.  

 

Một người phụ nữ khí tức hư yếu bị xích khóa cả chân tay!  

 

“Mẹ!”  

 

Diệp Bắc Minh cất giọng run run, hơi thở cũng ngưng trệ!  

 

Đôi mắt của Diệp Thanh Lam rưng rưng: “Minh Nhi!”  

 

Bỗng biến sắc: “Minh Nhi cẩn thận!”  

 

Soạt!  

 

Một ánh hào quang màu máu ập đến, đâm về phía tim của Diệp Bắc Minh!  

 

“Cút!”  

 

Diệp Bắc Minh vô cùng cuồng bạo, huyết long, tổ long trong cơ thể và long hồn của kiếm Đoạn Long cùng bùng phát!  

 

Phụt!  

 

Một màn sương máu nổ tung!  

 

“Ấy?”  

 

Ông lão nhếch nhác hơi kinh ngạc: “Chỉ là Thánh Cảnh?”  

 

“Mẹ!”  

 

Diệp Bắc Minh không quan tâm đến ông ta, bước đến trước phòng giam của Diệp Thanh Lam, kiếm Đoạn Long chém đứt song sắt và khóa xích.  

 

“Ư…”  

 

Cơ thể Diệp Thanh Lam mềm nhũn, như sắp đổ xuống.  

 

Diệp Bắc Minh lập tức đỡ lấy bà.  

 

“Minh Nhi, con đúng là Minh Nhi của mẹ ư?”  

 

Diệp Thanh Lam trào nước mắt, vô cùng xúc động.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Mẹ, là con đây!”  

 

“Đúng là con, con trai đến rồi, con trai đến cứu mẹ đây!”  

 

Diệp Thanh Lam nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, để mẹ ôm con cho thỏa lòng”.  

 

“Hai mươi tư năm rồi, ngoài mấy tháng khi vừa sinh con ra, mẹ cũng không được ôm con nữa”.  

 

“Bao nhiêu năm trôi qua, con đã lớn thế này rồi”.  

 

Trong lúc tình cảm dạt dào, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Ha ha ha, đúng là mẹ con tình sâu”.  

 

“Diệp Bắc Minh, tao nằm mơ cũng không ngờ mày lại quyết đoán trực tiếp giết vào ngục giam Trấn Hồn!”  

 

“Mày đúng là không hổ là huyết mạch của nhà họ Diệp Thượng Cổ!”  

 

“Dũng cảm!”  

 

“Quyết đoán!”  

 

“Nhiệt huyết!”  

 

“Liều mạng…”  

 

Vừa dứt lời, một huyết ảnh chậm rãi đi đến.  

 

Hơn trăm bóng người đi theo phía sau Từ Thiên, khí tức của người nào cũng vô cùng khủng bố.  

 

Từ Thiên khà khà lắc đầu: “Khà khà, chỉ đáng tiếc”.  

 

“Trong mắt tao, hành động của mày chỉ là ngu xuẩn nộp mạng thôi”.  

 

Sắc mặt Diệp Thanh Lam trắng bệch, tóm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi…”  

Diệp Bắc Minh nở nụ cười, vỗ tay của mẹ: “Mẹ, yên tâm, tất cả đã có con!”  

 

Đồng thời truyền âm với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu tháp, thu mẹ tôi vào trong!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Ngoại trừ ký chủ, những người khác không thể vào thế giới trong tháp”.  

 

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao Tiểu Bạch và Lục sư tỷ của tôi có thể vào được?”  

 

“Vì họ không phải là con người, mà là ma thú”.  

 

Diệp Bắc Minh cau mày.  
 
Chương 2410: “Một lũ vô dụng!”


“Minh Nhi?”  

 

Diệp Thanh Lam ngơ ngác nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh.  

 

Một người một kiếm trông hệt như tấm khiên vững chắc không thể nào phá hủy, ngăn cả tất cả mọi hiểm nguy.  

 

Bà nhảy lên bả vai Diệp Bắc Minh không chút do dự rồi ôm chặt anh.  

 

Ánh mắt lão già nhếch nhác đầy trầm ngâm: “Nhóc con được lắm, đối mặt với sự tồn tại như Từ Thiên mà lại không hề run sợ!”  

 

“Không thể không công nhận rằng cậu ta thật sự rất can đảm!”  

 

Giọng nói hệt như thần chết của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cho dù ông là ai đi chăng nữa, có thân phận gì đi nữa!”  

 

“Từng tên một ở đây hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi sẽ dùng máu tươi của các người!”  

 

“Tẩy sạch sự ô uế ngục giam Trấn Hồn này!”  

 

Từ Thiên chỉ tay vào Diệp Bắc Minh: “Giết cậu ta!”  

 

“Vâng!”  

 

Mười ông lão cảnh giới Thần Đế đồng loạt gật đầu rồi từ từ bước lên phía trước.  

 

Một luồng khí thế khiếp người ngưng tụ, vẻ mặt Diệp Bắc Minh lộ ra sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc này, lần này cậu chơi quá trớn rồi!”  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh trong veo nhìn thẳng: “Mình là con trai, khi thấy mẹ mình chịu đau khổ há thể nào ngồi yên không quan tâm chứ?”  

 

“Hôm nay cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì tôi cũng phải dẫn mẹ ra ngoài!”  

 

“Giết!”  

 

Một tiếng hét to vang lên.  

 

Sau lưng vang vọng tiếng sấm gầm.  

 

Vầng sáng đỏ thẫm và sương đen cuồn cuộn, hướng thẳng về phía mười vị Thần Đế.  

 

“Chán sống rồi!”  

 

“Oắt con, cậu cho rằng mình là thần tiên hạ phàm à?”  

 

“Chỉ là Thánh Cảnh mà cũng dám đối chiến với mười vị Thần Đế? Quỳ xuống cho lão phu!”  

 

Mười vị Thần Đế đồng loạt ra tay, từng luồng khí tức khủng khiếp như muốn nghiền nát tất cả nhắm tới Diệp Bắc Minh.  

 

“Minh Nhi cẩn thận!”  

 

Diệp Thanh Lam kinh hoảng bật thốt.  

 

“Mẹ, con giết Thần Đế như giết chó mà thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh thi triển Ảnh Thuấn, đi đến trước mặt vị Thần Đế to giọng nhất rồi vung kiếm Đoạn Long chém xuống.  

 

“Cậu!”  

 

Tên Thần Đế này biến sắc, đưa tay lên chặn đòn theo bản năng.  

 

Phụt!  

 

Thế nhưng cánh tay người nọ bay ra, rồi hét thảm.  

 

Kiếm Đoạn Long lại tiếp tục chém xuống, tiễn người nọ về nơi chín suối.  

 

Chín vị Thần Đế kia còn chưa kịp hoàn hồn thì Diệp Bắc Minh đã tiếp tục ra tay.  

 

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Tốc độ của anh nhanh đến khó tin, nháy mắt đã giết chết sáu vị Thần Đế.  

 

Đôi mắt Diệp Thanh Lam đầy sự kinh hãi.  

Ba người còn lại sợ sệt trốn vào trong đám đông, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”  

 

Vẻ mặt những người còn lại cũng đầy sự kinh hoàng, bọn họ không ngờ rằng sức chiến đấu của anh lại đáng sợ đến thế.  

 

“Một lũ vô dụng!”  

 

Từ Thiên đưa tay lên áp chế, tung một chưởng đánh gục ba tên vừa ra trận đã chạy.  

 

Giọng nói rét lạnh như băng sương ngàn năm vang lên: “Từ Triệu, phế cậu ta đi”.  

 

“Vâng, thưa lão tổ”.  
 
Chương 2411: Đến cả máu cũng không hề lưu lại.


Diệp Bắc Minh nghiêm nghị gật đầu: “Biết rồi”.  

 

Từ Triệu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu tự phế bản thân mình hay là để lão phu giúp cậu?”  

 

Diệp Bắc Minh nhấc chân bước ra, thi triển Ảnh Thuấn bước tới trước mặt Từ Triệu.  

 

Kiếm Đoạn Long nhắm thẳng vào đầu ông ta.  

 

Từ Triệu nhe hàm răng vàng khè, nói: “Thiếu niên à, kiếm Long Đồ trong tay cậu quả thật có thể giết chết Chí Tôn!”  

 

“Thậm chí là cả người tu võ cấp cao hơn nữa”.  

 

“Nhưng, chắc chắn là không phải trong tay cậu!”  

 

Rầm!  

 

Một luồng chân nguyên hùng mạnh quay cuồng, rồi ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng sáng rực.  

 

Từ Triệu không hề động tay chút nào.  

 

Vậy mà ông ta đã chặn đứng được một chém của kiếm Đoạn Long.  

 

Mặc cho Diệp Bắc Minh ra sức đè xuống mạnh đến đâu đi chăng nữa thì kiếm Đoạn Long vẫn không chút động đậy.  

 

“Đây là sức mạnh của cảnh giới Chí Tôn ư? Thật đáng sợ!”  

 

Diệp Bắc Minh giật mình.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Từ Triệu vươn một bàn tay ra tóm cổ Diệp Bắc Minh: “Cảm nhận đôi chút sự tuyệt vọng đi, sức mạnh nghiêng trời đổ đất này không thể dựa vào binh khí để vượt qua đâu”.  

 

“Cậu hoành hành ngang ngược ở đại lục Chân Võ cũng thôi đi, ở trước mặt nhà họ Từ nhiêu đó chẳng đáng vào đâu cả”.  

 

Diệp Bắc Minh quát thầm: “Kiếm Trấn Ngục!”  

 

Một mũi kiếm sắc nhọn xoẹt qua, ánh mắt Từ Triệu đầy sự ngỡ ngàng.  

 

Nhưng khi ông ta muốn né tránh thì đã chậm rồi, kiếm khí đen tuyền lóe qua, Từ Triều tức khắc bốc hơi khỏi nhân gian.  

 

Đến cả máu cũng không hề lưu lại.  

 

“Ôi!”  

 

Người nhà họ Từ hít sâu.  

 

Mọi người trừng mắt như sắp lòi ra khỏi tròng tới nơi.  

 

Ôi vãi chuyện gì đang xảy thế?  

 

Diệp Thanh Lam hoảng sợ nói: “Minh Nhi? Nó có sức mạnh giết chết Chí Tôn sao? Không thể nào!”  

 

“Từ từ, tòa tháp kia... lẽ nào...”  

 

Bà che miệng lại, không dám tin vào mắt mình.  

 

Ông lão nhếch nhác đang quan sát trận chiến cũng khiếp sợ: “Là thanh kiếm kia ư?”  

 

Ánh mắt Từ Thiên tối sầm: “Nhãi ranh, xem ra trên người cậu có rất nhiều bí mật, không hổ danh là dòng dõi của nhà họ Diệp thượng cổ”.

“Con rết trăm chân, chết mà không ngã, chỉ cần cậu nói ra bí mật trên người mình, giúp đỡ bổn tọa mở bảo tàng của nhà họ Diệp ra!”  

 

“Bổn tọa cam đoan thả hai mẹ con cậu ra ngoài”.  

 

“Dù sao mạng của hai mẹ con cậu không có chút ý nghĩa nào với bổn tọa cả”.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Nhưng tôi lại rất cần mạng của các người đấy!”  

 

Ánh mắt Từ Thiên âm u: “Từ Mặc, Từ Trụ, Từ Huệ, bắt cậu ta lại, phải bắt sống!”  

 

Hai ông lão một bà lão bước ra khỏi đám đông.  

Ba người nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút kiêng dè.  

 

Khi bọn họ vừa định ra tay, Diệp Bắc Minh đã bắt đầu chiến, thi triển Ảnh Thuấn bước tới trước mặt Từ Thiên: “Đệch mợ nhà ông, muốn chơi trò hội đồng à?”  

 

“Chơi chơi cái quần què, bắt địch bắt vua trước mới phải đạo!”  

 

Kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, khí thế nghiền nát mọi thứ kéo tới.  

 

Vào giờ phút ấy.  

 

Từ Thiên biến sắc.  

 
 
Chương 2412: “Giữ cậu ta lại!”


Từ Thiên hoảng sợ gào lên.  

 

Rồi ông ta hóa thành một đống máu loãng văng ra bốn phương tám hướng.  

 

Rầm!  

 

Kiếm Trấn Ngục nện xuống mặt đất tháp Trấn Ngục, trời rung núi chuyển, một khe nứt cực kỳ khủng khiếp vạch ra.  

 

Tấm thạch bích gần đó kêu lên từng tiếng răng rắc, bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng cực kỳ lớn.  

 

Tấm thạch bích đã bị hỏng.  

 

Một kiếm của Diệp Bắc Minh đã làm ngục giam Trấn Hồn vỡ nát.  

 

Đây vẫn còn là người ư?  

 

Thừa lúc mọi người còn đang bối rối.  

 

“Mẹ, đừng sợ, chúng ta đi thôi!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề do dự dẫn theo Diệp Thanh Lam chạy ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.  

 

“Minh Nhi, chỉ cần có con bên cạnh thì mẹ chết ở đây cũng đáng”, Diệp Thanh Lam gật đầu nói.  

 

“Giữ cậu ta lại!”  

 

Huyết ảnh của Từ Thiên ngưng tụ trong ngục giam Trấn Hồn: “Đừng để cậu ta chạy thoát!”  

 

Hơn trăm người đồng loạt xông lên.  

 

Bọn họ ra tay gần như cùng lúc.  

 

Diệp Bắc Minh quay đầu lại chém một kiếm, kiếm khí cuồng loạn, chém ngang phần lớn đòn đánh tới.  

 

Nhưng làn khí khủng khiếp lại lan đến đây.  

 

Rầm!  

 

Hai mẹ con bị văng ra.  

 

“Phụt!”  

 

Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Lòng Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt: “Mẹ!”  

 

Diệp Thanh Lam lắc đầu trấn an anh: “Minh Nhi, mẹ không sao”.  

 

Lúc này, người nhà họ Từ lại bao vây họ lần nữa: “Diệp Bắc Minh, từ xưa đến nay người bước vào ngục Trấn Hồn chưa có một ai còn sống chạy ra ngoài đâu!”  

 

“Để mạng lại đây đi!”  

 

“Giết!”  

 

Hơn trăm người đuổi đằng sau cùng tấn công họ.  

 

Từ hướng lối ra của ngục giam Trấn Hồn cũng có vô số người tu giả đang liên tục chạy vào.  

 

Diệp Bắc Minh đút cho Diệp Thanh Lam chút đan dược rồi bảo: “Mẹ, mẹ cứ hồi phục vết thương rồi nói tiếp”.  

 

“Được”.  

 

Diệp Thanh Lam biết giờ khôi phục vết thương, để Minh Nhi an tâm mới là điều quan trọng nhất.  

 

Bà nuốt đan dược vào, sắc mặt hồng hào hơn chút.  

 

Diệp Bắc Minh vung kiếm mở một con đường máu.  

 

Cả hai đi phóng thẳng ra ngoài ngục giam.  

 

Nhưng khổ nỗi người của nhà họ Từ đông như kiến.  

 

Dưới cảnh giới Thần Đế hầu như không gây thương tích cho anh nhưng anh lại phải bảo vệ mẹ sau lưng mình.  

 

Trải qua hai tiếng đồng hồ giết chóc liên tục, cả người Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam đầm đìa máu chảy từ lâu.  

Nhưng mà.  

 

Bọn họ vẫn không ra khỏi tầng thứ mười của ngục giam Trấn Hồn.  

 

Thế giới bên ngoài vẫn có vô số võ giả lũ lượt kéo vào.  

 

Hàng chục người tu võ liều mạng tấn công họ.  

 

Đủ loại năng lượng cuồng bạo, ám khí bắn tới.  

 

Diệp Bắc Minh vung kiếm chém ra một màn sương máu.  

 
 
Chương 2413: Ánh mắt anh đầy kiên định.


 Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiểm bèn nổi giận gầm lên.  

 

Gầm!  

 

Tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Huyết Long, Tổ Long và Long Hồn cùng gào thét, từng bóng rồng bay ra.  

 

Chúng đã đỡ phần lớn sức mạnh từ một chưởng kia.  

 

“Phụt!”  

 

Diệp Thanh Lam phun ra ngụm máu tươi.  

 

Từ Mặc đầy kinh ngạc thốt lên: “Tên nhóc này được lắm, cậu đã luyện được cả hai pháp tướng Chân Long rồi ư?”  

 

“Trên người còn có một cái long hồn nữa, quả nhiên trên người cậu có vô số bí mật!”  

 

Diệp Bắc Minh buông mẹ mình ra, kiểm tra cơ thể bà một hồi.  

 

Nội tạng của bà bị chấn thương và gãy vài chục cái xương.  

 

“Mẹ!”  

 

Giọng Diệp Bắc Minh khàn khàn nghẹn ngào: “Mẹ sẽ không chết đâu, chỉ cần có con ở đây thì mẹ sẽ không chết!”  

 

Ngân châm hạ xuống chữa trị vết thương trên người Diệp Thanh Lam.  

 

Diệp Thanh Lam nở một nụ cười hiền từ vui vẻ: “Minh Nhi à, mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn đã là điều vui lắm rồi”.  

 

“Nếu con dẫn theo mẹ thì không thể nào rời khỏi ngục giam Trấn Hồn đâu, Minh Nhi... con tự đi đi”.

“Chao ôi, thật là mẫu tử tình thâm mà”.  

 

Một bà lão cười quái dị đi tới, người nọ chính là Từ Huệ.  

 

Từ Huệ cười xấu xa nói: “Diệp Bắc Minh, nhà họ Từ tôi có đến hàng trăm nghìn người tu võ lận”.  

 

“Chẳng biết cậu có giết hết không đây?”  

 

Rầm rầm rầm rầm!  

 

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.  

 

Cả ngục giam Trấn Hồn gần như bị lấp kín.  

 

Bên ngoài vẫn có vô vàn người tu võ dũng mãnh kéo vào.  

 

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh đỡ Diệp Thanh Lam dậy rồi nói: “Mẹ, chỉ cần con còn một hơi thì sẽ không bỏ mặc mẹ lại đây đâu!”  

 

“Giết!”  

 

Kiếm Đoạn Long uyển chuyển chém ra, tiếp tục mở một đường máu.  

 

Ngay sau đó.  

 

Mấy trăm người tu võ xông tới, một làn kiếm khí ngưng tụ thành một con huyết long quét qua.  

 

Đầu người lũ lượt rơi xuống đất.  

 

Nhóm người tu võ thứ hai lại tiếp tục xông lên.  

 

Qua bốn tiếng đồng hồ, dưới chân Diệp Bắc Minh đã trở thành núi xác biển máu.  

 

Mỗi một trần tầng trong ngục giam Trấn Hồn đều cao hơn mặt đất khoảng ba mươi mấy mét.  

 

Sau khi trải qua hai tiếng đồng hồ giết chóc, dưới chân Diệp Bắc Minh đã la liệt xác chết.  

 

Đầu anh gần như chạm vào trần nhà.  

 

“Tên nhóc này... đáng sợ đến vậy sao?”  

 

“Rốt cuộc tên súc sinh ấy còn kiên trì được bao lâu nữa?”  

“Vãi chưởng! Thật đáng sợ, cậu ta chỉ mới tới Thánh Cảnh thật ư?”  

 

Người nhà họ Từ sợ hết hồn.  

 

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh đều tràn đầy sự kinh hãi.  

 

“Khụ khụ...”  

 

Diệp Bắc Minh ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Ánh mắt anh đầy kiên định.  

 
 
Chương 2414: Cậu ta đã là nỏ mạnh hết đà rồi”.


Diệp Bắc Minh hét lên: “Mẹ!”  

 

“Minh Nhi sẽ không nhận thua nên hôm nay chỉ có hai kết cục”.  

 

“Một là hai mẹ con tôi bỏ mạng tại đây, hai là con mang tôi rời đi!”  

 

Từ Thiên đứng đằng sau đám đông: “Nếu cậu đã không biết điều, một khi hôm nay rơi vào tay bổn tọa”.  

 

“Bổn tọa sẽ cho cậu nếm thử tất cả thủ đoạn tra tấn của ngục giam Trấn Hồn, bắt lấy!”  

 

“Vâng!”  

 

Người nhà họ Từ cắn răng, bọn họ đã giết đỏ mắt.  

 

Mấy trăm người lại liều chết xông lên.  

 

Rầm!  

 

Diệp Bắc Minh quát to, ba con rồng xuất hiện nghiền nát mấy trăm người kia thành mảnh vụn.  

 

Kiếm Đoạn Long nhẹ nhàng run lên, Long Hồn bên trong không chịu đựng được nữa bèn nói: “Chủ nhân, chúng ta đã giết chóc hơn tám giờ đồng hồ rồi, tôi sắp không chịu được nữa”.  

 

Diệp Bắc Minh cảm nhận được điều đó.  

 

Long Hồn đã trở nên cực kỳ yếu ớt.  

 

Kiếm Đoạn Long lại bùng phát kiếm khí lần nữa.  

 

Cho dù ngay tại đây có vô số máu tươi bổ sung lực lượng thì tiêu hao cũng cực kỳ đáng sợ.  

 

Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Nếu ông mệt rồi thì nghỉ ngơi đi”.  

 

Long Hồn cắn răng đáp: “Chủ nhân, tôi chưa bao giờ tàn sát thỏa thích như vậy!”  

 

“Thuộc hạ nguyện lòng tử chiến tới cùng với cậu!”  

 

“Gầm gừ!”  

 

Tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang lên.  

 

Kiếm quan đỏ thẫm quét ngang, đánh gục hơn trăm người tu võ đang mai phục gần đó.  

 

Tiếng răng rắc giòn giã vang lên.  

 

Long Hồn bỗng xuất hiện một vết nứt.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: “Nhóc, kiếm Đoạn Long không thể dùng tiếp được nữa”.  

 

“Trải qua tám tiếng đồng hồ chiến đấu giờ nó đã cạn kiệt sức mạnh rồi!”  

 

“Nếu tiếp tục sử dụng kiếm Đoạn Long thì Long Hồn sẽ bị hủy diệt đó!”  

 

Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Ông bạn già à, ông nghỉ ngơi đi”.  

 

Kiếm Đoạn Long hét bảo: “Chủ nhân, thuộc hạ nguyện cùng cậu...”  

 

Đầu anh lóe qua một suy nghĩ, cất kiếm Đoạn Long vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

“Hả? Sao cậu ta lại cất kiếm vào?”  

 

Người nhà họ Từ sửng sốt.  

 

Bà lão Từ Huệ suy đoán cười nói: “Khà khà, mọi người chớ sợ! Sức mạnh của thanh kiếm kia đã dùng gần hết rồi”.  

“Nếu không cất vào thì sợ sẽ hỏng”.  

 

“Diệp Bắc Minh, không còn kiếm Long Đồ liệu cậu kiên trì được bao lâu nữa đây?”  

 

Gương mặt già nua của Từ Trụ âm u nói: “Mất thời gian với cậu ta làm gì? Giết!”  

 

Từ Mặc nhíu mày: “Cẩn thận đó, tên này có hai thanh kiếm”.  

 

“Ngoài thanh kiếm Long Đồ kia còn có một thanh kiếm khác có thể xuất hiện bất cứ lúc nào”.  

 

Từ Trụ không tin nói: “Lão phu không tin, cậu ta đã là nỏ mạnh hết đà rồi”.  
 
Chương 2415: Sức mạnh bùng nổ.


Từ Trụ không kịp phản ứng thì đã biến mất trong hư vô.  

 

“Ối!”  

 

Từ Mặc và Từ Huệ sợ run người.  

 

Những người khác của nhà họ Từ đứng im tại chỗ như trời trồng, chỉ biết hít một hơi thật sâu.  

 

‘Đã tám tiếng đồng hồ rồi mà thằng ranh này vẫn có thể giết Chí Tôn trong tức khắc ư?’  

 

Mọi người khiếp hãi.  

 

Lão già nhếch nhác đứng từ xa quan sát trận chiến khiếp sợ: “Được lắm nhóc, đời này lão phu chưa từng thấy Thánh Cảnh nào nghịch thiên đến vậy!”  

 

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Từ Thiên lại vang lên: “Tiếp tục!”  

 

“Vâng!”  

 

Một đám lão già nhà họ Từ run lẩy bẩy nhưng vẫn cắn răng trả lời.  

 

“Giết!”  

 

Lại mấy trăm người bước ra bao vây Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.  

 

Sương đen cuồn cuộn, từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp chốn.  

 

Bỗng nhiên, trong đám đông xuất hiện một con rồng lửa.  

 

Nó rực cháy như muốn thiêu đốt tất cả.  

 

“Á...”, vô số tiếng la hét thê thảm vang lên, mấy trăm người bỗng chốc hóa thành một đống tro tàn.  

 

Từ Thiên bất ngờ bật thốt: “Phần Thiên Chi Diễm? Oắt con khá lắm, trên người cậu còn có thứ đó nữa!”  

 

Quả thật là niềm vui ngoài ý muốn mà!”  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, ngực phập phòng mãnh liệt: “Không sợ chết thì cứ tiếp tục!”  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Những kẻ xung quanh lùi ra sau theo bản năng.  

 

Bọn họ hoảng sợ nhìn anh.  

 

Tên này đúng là đồ ma quỷ!  

 

Giọng điệu Từ Thiên hờ hững nói: “Với người tử trận hôm nay, đời sau của người đó sẽ được hưởng tài nguyên tu võ gấp ba”.  

 

Ông ta vừa dứt lời, có rất nhiều người tu võ đỏ bừng mắt.  

 

Đặc biệt là một số người sắp chết già, bọn họ cắn răng tiếp tục xông lên.  

 

Diệp Bắc Minh điều khiển Phần Thiên Chi Diễm như thần linh của ngọn lửa.  

 

Nháy mắt tất cả người tu võ xông lên đều đã bị đốt thành đống tro tàn.  

 

“Mẹ ơi...”  

 

Người nhà họ Từ không kìm được mà phát run, trong ánh mắt họ tràn ngập sự kinh hãi.  

 

Sau khi Diệp Bắc Minh giết chết hai nghìn người.  

 

Phần Thiên Chi Diễm lập tức tắt ngúm.  

 

Tiếng gào thét vang lên.  

 

“Tên tạp chủng kia, chắc cậu hết mánh khóe rồi nhỉ?”  

 

“Chết cho bà!”  

 

Từ Huệ đánh lén sau lưng, tung một trảo tóm lấy Diệp Thanh Lam sau lưng anh.  

 

Diệp Bắc Minh lập tức xoay người lại.  

 

Phụt!  

Tiếng máu thịt bị xé rách vang lên, móng vuốt hệt như sắt thép đâm vào ngực Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, tóm chặt cổ tay Từ Huệ.  

 

Sức mạnh bùng nổ.  

 

Tiếng răng rắc giòn tan vang lên.  

 

Một tay của Từ Huệ bị bẻ gãy, cảm giác đau đới truyền tới đại não.  

 

Nỗi đau ấy kích thích từng tế bào thần kinh của bà ta.  
 
Chương 2416: Anh gần như đã chảy cạn máu.


 “Tôi chẳng những khiến cậu sống không được chết không yên mà còn khiến những kẻ bẩn thỉu nhất thế giới này vấy bẩn mẹ của cậu!”  

 

“Chỉ vậy mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng bà đây!”  

 

Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn Từ Huệ: “Tiếc rằng bà sẽ không có cơ hội đó”.  

 

“Kiếm Trấn Ngục!”  

 

Một mũi kiếm sắc nhọn lóe qua.  

 

Đôi mắt Từ Huệ sững sờ, trong đồng tử phản chiếu ngược một tia kiếm khí đen tuyền.  

 

“Phụt!”  

 

Cả người Từ Huệ nổ tung biến mất trong không gian.  

 

“Từ Huệ!”  

 

Từ Mặc kinh hãi chứng kiến cảnh ấy, cơ thể già nua run rẩy kịch liệt.  

 

‘Tên nhãi này là quái vật gì vậy trời? Cậu ta còn có thể sử dụng kiểu tập kích bất ngờ đáng sợ này vài lần lận ư?’  

 

Từ Thiên bình tĩnh thốt ra hai từ: “Tiếp tục!”  

 

“Giết!”  

 

Tiếng thét gào xé ruột xé gan vang lên.  

 

Người tu võ của nhà họ Từ ùn ùn chen chúc xông lên từ bốn phương tám hướng như đội quân cảm tử.  

 

Diệp Bắc Minh sau khi giết hàng chục người thì bả vai bị chém một đao.  

 

Phụt!  

 

Máu tươi tuôn trào.  

 

Một người đàn ông trung niên dữ tợn hét lên: “Đồ tạp chủng, rốt cuộc cũng hết đà rồi sao?”  

 

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chém bay đầu người đàn ông kia.  

 

“Giết! Giết! Giết!”  

 

Người nhà họ Từ vặn vẹo, rống to như đồ điên.  

 

Trong trận chiến này, nhà họ Từ đã thiệt mạng ít nhất mấy chục nghìn người.  

 

Lòng bọn họ đau như đổ máu.  

 

Vào giờ phút ấy.  

 

Ngay khi bọn họ thấy Diệp Bắc Minh không chống chọi được nữa thì bèn xả hết nỗi uất hận trong lòng ra.  

 

Để bảo vệ Diệp Thanh Lam, Diệp Bắc Minh không chỉ liên tục chém giết người tu võ xông tới không ngừng nghĩ.  

 

Mà anh còn dùng chính cơ thể mình ngăn cản từng đòn đánh của quân địch.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Trong nháy mắt, trên người Diệp Bắc Minh xuất hiện nhiều miệng vết thương sâu đến nỗi thấy được xương.  

 

Nước mắt Diệp Thanh Lam tuôn trào: “Minh Nhi, không cần... không cần đâu...”  

 

Diệp Bắc Minh dùng ánh mắt ẩn chứa lời xin lỗi nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi, Minh Nhi vô dụng không thể bảo vệ mẹ...”  

 

“Đồ súc sinh, quỳ xuống cho lão phu!”  

 

Từ Mặc bất chợt ra tay, tung quyền về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Ầm!  

 

Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

Mấy trăm cây vũ khí điên cuồng đâm tới, trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một vầng sáng đỏ thẫm như máu.  

 

Đánh bay mọi người ra xa, vô số vũ khí để lại miệng vết thương trên người anh.  

 

Anh gần như đã chảy cạn máu.  

 

Chỉ còn dựa vào một hơi để chống chịu.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài nói: “Nhóc à, cậu cần gì phải làm vậy chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười tự giễu: “Tháp nhỏ à, tôi xin lỗi”.  
 
Chương 2417: “Để mẹ con bọn họ đi”.


 Ngay sau đó.  

 

Hàng nghìn người bước ra lao về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ một cái góc nào đó trong ngục giam.  

 

“Từ Thiên, sắp xong chưa?”

Xoạt! Xoạt! Xoạt!  

 

Người trong ngục giam đồng loạt quay đầu nhìn về phía một nhà tù.  

 

Một ông già lôi thôi duỗi eo nói: “Tên nhóc này nghịch thiên quá rồi, nhớ kỹ, không phải cậu ta đánh không lại các người”.  

 

“Mà là do thể lực cạn kiệt, nên nếu cho cậu ta đủ thể lực”.  

 

“Dù có thêm tất cả các người thì Từ Thiên ông cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”  

 

Cả không gian lặng thinh.  

 

Ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.  

 

Ông lão nhếch nhác kia nói rất đúng.  

 

Nếu không phải do người nhà họ Từ đủ đông, còn lựa chọn chiến thuật biển người nữa.  

 

Thì rất có thể hôm nay Diệp Bắc Minh mặc sức tàn sát trong ngục giam Trấn Hồn rồi.  

 

Bọn họ vốn là gia tộc Thượng Cổ đã kéo dài từ đời này sang đời khác hàng trăm nghìn năm nay.  

 

Đây lại là đại bản doanh của nhà họ Từ, người tu võ cuồn cuộn liên tục được bổ sung.  

 

Vậy nên bọn họ mới có thể khiến Diệp Bắc Minh kiệt quệ.  

 

Một ông già tức giận nói: “Lão già kia, ai cho phép ông nói chuyện?”  

 

Ông lão nhếch nhác nở nụ cười đáp: “Ồ? Từ Thiên, nơi này không cho phép tôi nói chuyện à?”  

 

Từ Thiên tái mét, tát ông già kia.  

 

Rồi ông ta bước lên mỉm cười hòa giải nói: “Tiền bối, người muốn nói thì cứ nói ạ”.  

 

“Nhưng việc hôm nay không liên quan gì tới người”.  

 

“Tôi mong rằng người không xen vào chuyện của người khác!”  

 

Cái gì?  

 

Người nhà họ Từ sửng sốt.  

 

Tiền bối ư?  

 

Người?  

 

Lão già nhếch nhác kia có lai lịch gì chứ?  

 

Lão già nhếch nhác kia chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Để mẹ con bọn họ đi”.  

 

“Cái gì?”  

 

Mắt Từ Thiên đỏ bừng vì tức giận: “Tiền bối, người!”  

 

Lão già nhếch nhác cười thâm sâu nói: “Không để bọn họ đi thì tôi đi nhé?”  

 

Tần Thiên khiếp hãi, cơ thể hơi run.  

 

Dường như ông ta đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất có thể xảy ra.  

 

Thế là bèn nhanh chóng gật đầu: “Được ạ, tôi hiểu rồi”.  

 

Rồi ông ta không cam lòng nhìn về phía Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam, vung bàn tay to lên: “Tránh hết ra, để bọn họ đi!”  

 

“Cái gì?”  

“Lão tổ!”  

 

“Vì sao chứ? Chúng ta đã hy sinh hàng chục nghìn người rồi đó!”  

 

“Đúng vậy lão tổ, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu nhà họ Từ chúng ta, chỉ cần chúng ta bắt được Diệp Bắc Minh thì có thể mở được kho tàng của nhà họ Diệp rồi!”  

 

“Lão tổ, tính mạng của chúng tôi không đáng giá sao? Nếu chẳng phải bắt sống tên kia thì sao lại hy sinh nhiều người đến vậy chứ?”  

 

Một vài lão già trong nhà họ Từ mất bình tĩnh.  

 

Bọn họ không nhịn được gào thét với Từ Thiên.  
 
Chương 2418: “Các người là ai?”


 Một chưởng của ông ta giáng xuống đã đánh gục hàng chục người: “Bổn tọa nói là để bọn họ đi, ai dám nhiều lời giết không tha!”  

 

Tất cả đều im lặng tột độ.  

 

Cho dù người nhà họ Từ không cam tâm thì cũng không dám nói thêm câu nào nữa.  

 

Diệp Bắc Minh yếu ớt nhìn ông lão lôi thôi kia nói: “Cảm ơn tiền bối!”  

 

Trước mắt anh bỗng tối sầm xuống, người té xụi lơ trên mặt đất.  

 

Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”  

 

Ông lão nhếch nhác thờ dài bảo: “Chân nguyên của cậu ta đã khô cạn rồi, chỉ dựa vào một hơi để chống chịu đến bây giờ!”  

 

“Tuy rằng tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng sợ rằng thực lực đời này...”  

 

Nói đoạn, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu.  

 

Đôi mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, lẳng lặng đỡ Diệp Bắc Minh dậy: “Minh Nhi, mẹ đưa con về nhà”.  

 

Cả hai đi ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.  

 

Nhà họ Từ không một ai dám ngăn cản bọn họ.  

 

...  

 

Cùng lúc đó, ở bên ngoài sơn cốc ngục giam Trấn Hồn.  

 

Ngoài hai ông lão một béo một gầy ra.  

 

Ở đây còn có mười mấy ông lão khác nữa.  

 

Tô Lê đứng đằng xa, dán chặt mắt vào ngục giam Trấn Hồn ở phía trước.  

 

Tiếng động bên kia rất lớn, đã huyên náo suốt ngày trời.  

 

Khói bụi bay mịt mù, đủ tiếng kêu la truyền tới.  

 

Rồi ngục giam Trấn Hồn cũng dần yên tĩnh trở lại.  

 

Gương mặt Tô Lê đầy lo lắng: “Xong rồi sao?”  

 

Ông lão mập mạp lắc đầu đáp: “Cô chủ, chúng ta vẫn nên đi trước thôi”.  

 

“Nếu để nhà họ Từ biết chúng ta xuất hiện ở đây thì sợ rằng sẽ nảy sinh hiểu lầm gì đó”.  

 

Ông lão gầy gò gật đầu tán đồng: “Cô chủ, lão béo nói đúng lắm”.  

 

“Nếu Diệp Bắc Minh đã lựa chọn tiến vào ngục giam Trấn Hồn thì đó không liên can gì đến cô chủ hết!”  

 

“Đây là do cậu ta tự chọn, không thể trách được ai hết, cô chủ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cậu ta rồi!”  

 

Tô Lê nhíu chặt mày.  

 

Diệp Bắc Minh cứ như vậy ra đi thật sao?  

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

Một người phụ nữ cả người đầy máu cõng một người đầm đìa máu chảy trên lưng đi ra khỏi sơn cốc.  

 

Tô Lê che miệng mình lại, suýt nữa hét to: “Anh Diệp, Anh Diệp ra rồi!”  

 

Người nhà họ Tô kinh hãi, nhanh chóng tiến lên.  

 

Diệp Thanh Lam vô cùng cảnh giác nhìn họ: “Các người là ai?”  

 

Gương mặt của Diệp Thanh Lam và Diệp Bắc Minh quá giống nhau.  

Nên Tô Lê liếc mắt là nhận ra bà ngay.  

 

Thế là cô ta bèn vội vàng giải thích: “Bác... Bác chính là mẹ của anh Diệp à?”  

 

“Cháu là Tô Lê, là cháu dẫn anh Diệp từ đại lục Chân Võ tới đây”.  

 

“Anh Diệp sao rồi ạ?”  

 

Diệp Thanh Lam thở phào đáp: “Minh Nhi vì cứu bác mà giết chóc ở ngục giam Trấn Hồn suốt mấy tiếng đồng hồ”.  

 

“Bây giờ chân nguyên đã rơi vào tình trạng cạn kiệt rồi”.  
 
Chương 2419: “Mục Hàn, đây là phòng riêng của tôi”.


 Một khi chân nguyên khô cạn cũng giống như con suối khô!  

 

Sẽ không còn khả năng khôi phục chân nguyên nữa!  

 

Vẻ mặt Tô Lê có chút phức tạp: “Bác gái, chúng ta vẫn nên rời đi trước đi”.  

 

Diệp Thanh Lam gật đầu: “Được...”  

 

...  

 

Chuyện đã xảy ra ở ngục giam Trấn Hồn không thể giấu được, đã lan ra khắp tám vùng đất của Đại Lục Thượng Cổ giống như lũ lụt.  

 

“Có người phá huỷ ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ?”  

 

“Sao lại thế này?”  

 

Người biết được tin tức đều bị chấn động.  

 

Có người giải thích: “Nửa ngày trước, một người trẻ tuổi xông vào ngục giam Trấn Hồn, thả hết tù nhân bị giam giữ ở ngục giam Trấn Hồn ra”.  

 

“Những người này đều là tông chủ, trưởng lão của một số tông môn, thậm chí là thế lực lớn từng mất tích, bị cho là đã ngã xuống!”  

 

“Bọn họ lại bị nhà họ Từ bí mật bắt lấy, giam giữ ở bên trong ngục giam Trấn Hồn”.  

 

“Người trẻ tuổi xông vào trong ngục giam Trấn Hồn, sau đó thả những cường giả ấy ra!”  

 

“Sau khi những cường giả đó chạy ra khỏi ngục giam Trấn Hồn lại phái người trở về tìm hiểu, đã lấy được một tin tức kinh người”.  

 

“Người trẻ tuổi kia chẳng những xông vào ngục giam Trấn Hồn, còn giết mấy chục ngàn người tu võ cấp cao của nhà họ Từ!”  

 

“Hơn một ngàn cảnh giới Thần Chủ, hơn ba trăm cảnh giới Thần Chủ!”  

 

“Bảy tám mươi Thần Đế!”  

 

“Còn có hơn mười Chí Tôn!”  

 

Tin tức này vừa được truyền ra, tất cả mọi người đều ngây dại!  

 

Sau đó.  

 

Là trầm mặc vô tận!  

 

Có người hỏi: “Thanh niên này tên là gì?”  

 

Một lão già biết tin trả lời: “Diệp Bắc Minh!”  

 

“Diệp Bắc Minh?”  

 

Trong lòng mọi người nhắc lại cái tên này lần nữa, ghi nhớ nó thật sâu vào trong đầu.  

 

Lão già biết tin thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc theo tin tức mới nhất mà nhà họ Tô truyền đến”.  

 

“Chân nguyên của Diệp Bắc Minh khô kiệt, hơn nữa hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn là dữ nhiều lành ít”.  

 

...  

 

Vô Tương thần cung, trong khuê phòng của Nam Cung Uyển.  

Một bóng người đẩy cửa đi vào.  

 

Nam Cung Uyển nhìn thấy người tới, lạnh lùng mở miệng: “Mục Hàn, đây là phòng riêng của tôi”.  

 

“Không có sự cho phép của tôi, anh tùy tiện bước vào như vậy là trái với quy định của Vô Tương thần cung!”  

 

Mục Hàn nở nụ cười quỷ dị: “Uyển Nhi, anh có tin tức của Diệp Bắc Minh, muốn nghe không?”  

 

“Cái gì?”  

 

Giọng điệu của Nam Cung Uyển có chút kích động, còn chạy tới chỗ Mục Hàn.  

 
 
Chương 2420: Da thịt nhanh chóng khô héo!


 Nhưng khi nghe thấy tin tức của Diệp Bắc Minh, Nam Cung Uyển lại chủ động chạy tới chỗ anh ta?  

 

Một lòng đố kỵ vô danh thiêu đốt trong lòng!  

 

Nam Cung Uyển thúc giục: “Nói mau!”  

 

Vẻ mặt Mục Hàn có chút khó coi: “Uyển Nhi, em như vậy thật là khiến anh quá thất vọng!”  

 

“Em muốn biết tin tức của cậu ta? Được, anh sẽ nói cho em!”  

 

“Diệp Bắc Minh không biết sống chết, xông vào ngục giam Trấn Hồn...”  

 

Anh ta nói hết tất cả tin tức bên ngoài cho Nam Cung Uyển!  

 

Nam Cung Uyển ngây người: “Sao có thể... Anh ấy… bây giờ anh ấy như thế nào rồi?”  

 

Mục Hàn nhe răng cười nói: “Thế nào ư? Cậu ta đã bị phế đi, vậy mà em còn quan tâm đến cậu ta?”  

 

“Thân là người tu võ, chẳng lẽ em không biết chân nguyên khô kiệt sẽ thế nào sao?”  

 

Nam Cung Uyển nóng nảy: “Không được, tôi muốn đi tìm anh ấy!”  

 

Nói xong cô ta liền chạy ra ngoài phòng.  

 

Mục Hàn vô cùng giận dữ: “Cậu ta đã biến thành một tên tàn phế rồi mà em còn muốn đi tìm cậu ta?”  

 

Ầm!  

 

Một khí tức cường đại thổi đến, đóng chặt cửa phòng lại.  

 

Nam Cung Uyển quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn đỏ rực mắt đi về phía cô ta: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”  

 

Mục Hàn phun ra một chữ: “Em!”  

 

Nói xong, anh ta nâng tay lên chộp về phía quần áo của Nam Cung Uyển!  

 

Lúc bàn tay của Mục Hàn sắp đụng vào Nam Cung Uyển, một lực lượng cực kỳ lạnh lẽo đánh úp lại.  

 

Ầm!  

 

Ngọn lửa màu lam thiêu đốt.  

 

“A!”  

 

Mục Hàn kêu thảm thiết, hoảng sợ nhìn ngọn lửa màu lam trên cổ tay.  

 

Da thịt nhanh chóng khô héo!  

 

Mục Hàn phản ứng rất nhanh.  

 

Anh ta lật cổ tay một cái, một con dao găm xuất hiện.  

 

Phập!  

 

Không ngờ anh ta lại chém đứt bàn tay của mình!  

Ánh mắt Mục Hàn co rút lại, nhìn bàn tay dưới đất của mình hóa thành tro tàn trong chớp mắt: “Huyền Minh Lãnh Hỏa? Em lại có được Huyền Minh Lãnh Hỏa!”  

 

Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi.  

 

Nếu anh ta phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ sợ sẽ bị Huyền Minh Lãnh Hỏa trực tiếp đốt thành tro tàn.  

 

“Tay của anh!”  

 

Ánh mắt Mục Hàn cực kỳ thất vọng: “Nam Cung Uyển, em muốn giết anh?”  

 

Nam Cung Uyển lạnh lùng: “Mục Hàn, đây là anh tự tìm cả thôi”.  
 
Chương 2421: “Vậy mà cậu ta còn sống, quả thực là kỳ tích”.


Đôi mắt anh ta đỏ bừng: “Mục Hàn anh đối với em thật lòng, coi như đút cho chó ăn rồi!”  

 

Anh ta nhìn lướt qua thân thể mềm mại của Nam Cung Uyển.  

 

Không cam lòng tiêu sái ra khỏi phòng.  

 

Đột nhiên.  

 

Mục Hàn dừng lại, quay đầu nhìn Nam Cung Uyển: “Đúng rồi, thánh tử điện hạ hình như đang thu thập dị hỏa”.  

 

“Nếu anh nói cho hắn ta biết em có được Huyền Minh Lãnh Hỏa, em nói xem hắn ta sẽ làm gì?”  

 

Nam Cung Uyển biến sắc.  

 

Cơ thể cô ta run rẩy.  

 

Trong đầu hiện lên một bóng người đáng sợ: “Mục Hàn, anh đúng là vô sỉ!”  

 

“Hahahaha!”  

 

Mục Hàn cười to rời đi.  

 

...  

 

Nhà họ Tô, trong phòng ngủ của phụ nữ.  

 

“Ngô thần y, tình huống của anh ấy thế nào rồi?”  

 

“Lưu thần y, thật sự không có biện pháp nào sao?”  

 

“Vương thần y, cho dù dùng bất cứ cách gì cũng được, chỉ cần có thể chữa trị cho anh Diệp!”  

 

Tô Lê lôi kéo cánh tay mười mấy lão già.  

 

Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, tất cả đều lắc đầu.  

 

Ngô thần y thở dài: “Haiz, Tô tiểu thư, chân nguyên của người tu võ khô kiệt sẽ có kết cục gì, cô biết rõ mà”.  

 

Lưu thần y bổ sung một câu: “Tô tiểu thư nén bi thương đi, chẳng những thể lực của cậu ta đã cạn kiệt”.  

 

“Hơn nữa gân mạch, máu thịt, xương cốt trong cơ thể cũng đều bị hao tổn nghiêm trọng!”  

 

Vương thần y cau mày: “Nếu người bình thường chịu loại vết thương này đã sớm chết rồi”.  

 

“Vậy mà cậu ta còn sống, quả thực là kỳ tích”.  

 

Đột nhiên, một giọng nói của phụ nữ trung niên vang lên: “Lão gia, em đã nói Tô Lê có vấn đề rồi mà”.  

 

“Không ngờ lại lén lút mời hơn mười vị thần y về nhà, hoá ra là vì cứu người!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Mười mấy người đi vào.  

 

Người cầm đầu đúng là bố của Tô Lê, Tô Chính Dương.  

 

Tô Chính Dương nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh: “Các vị thần y, lão phu còn muốn xử lý một chút chuyện nhà, mời các vị về đi”.  

 

“Được rồi, tạm biệt!”  

 

Bọn họ đều nhìn về phía Tô Lê: “Tô tiểu thư mời người khác giỏi hơn đi”.  

Nói xong, mặc kệ Tô Lê cầu xin như thế nào.  

 

Mười mấy thần y cũng không quay đầu lại mà rời đi.  

 

Tô Lê gấp gáp dậm chân: “Bố, sao bố lại đuổi hết thần y đi vậy, bạn của con phải làm sao bây giờ?”  

 

“Ồ, bạn á?”  

 

Một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ kêu lên quái dị: “Bạn bè gì mà bị thương nặng như vậy”.  

 

“Một người sắp chết mà còn đưa về nhà, không sợ xui xẻo sao?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom