Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2362: Tăng mạnh thì giờ cũng bắt đầu giảm


 

 Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Cậu trở về chỉ để lấy cái này?"  

 

Chu Chí Cao cười ha ha: "Đương nhiên, chỉ cần có cái này sẽ có thể hưởng thụ đãi ngộ của khách quý".  

 

"Đại ca, mời anh đi trước!"  

 

Hai người đi vào cửa lớn phòng đấu giá nhà họ Tô.  

 

Lập tức bị hai lão già ngăn lại.  

 

Một người gầy như que củi, một người khác mập mạp như heo.  

  Advertisement

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, phòng đấu giá này không đơn giản".  

 

"Hai lão già này hiển nhiên đều là cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong".  

 

Cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong giữ cửa, đúng là kinh khủng.  

 

Chu Chí Cao lấy lệnh bài ra lắc lắc: "Ha ha, lão già! Tôi có lệnh bài đây!"  

 

Hai lão già lập tức cho đi.  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh vừa rời đi.  

 

"Tên nhóc này có chút cổ quái, thế mà tôi lại cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm từ trên người cậu ta", lão già khô gầy quay đầu nhìn thoáng qua, nhăn mày lại.  

 

Lão già mập mạp cười nói: "Giữ cửa cho tốt vào, chỉ cần không gây sự ở bên trong thì mặc kệ".  

 

...  

 

Dưới sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh đi vào một phòng đấu giá.  

 

Hơn nửa hiệp đã kết thúc.  

 

Vừa vặn đang là nghỉ ngơi giữa trận.  

 

Ở đây có ngàn vị khách, có mười vị khách ngồi ở hàng đầu tiên.  

 

Tất cả đều đeo mặt nạ, mặc áo choàng màu đen giống nhau!  

 

Xem ra là không muốn bị người khác biết thân phận.  

 

Trên cơ bản thì những vị khách khác đều chỉ đến xem náo nhiệt!  

 

Diệp Bắc Minh và Chu Chí Cao xuất hiện cũng không gây ra sự chú ý.  

 

Diệp Bắc Minh liếc nhìn toàn bộ sân đấu giá: "Nơi này là nơi yêu khí dày đặc nhất!"  

 

Rất nhanh.  

 

Nửa trận đấu giá sau đã bắt đầu!  

 

Trên đài đấu giá, một cái giàn giáo chậm rãi dâng lên.  

 

Một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người thon dài, trang điểm tỉ mỉ cầm một cái hộp ngọc đi ra!  

 

Bên trong tràn ngập yêu khí!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng nói: "Nhóc con, vật này lại là tinh phách Yêu Thần!"  

 

"Cậu đúng là quá may mắn, lục sư tỷ của cậu chỉ cần luyện hóa nó, sẽ có thể hóa thành hình người một lần nữa!"  

 

Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu gần như vang lên đồng thời: "Tiểu sư đệ, đây là khí tức của mẹ chị, đây là khí tức của mẹ chị!"  

 

Xoẹt!  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, nhìn chằm chằm lên trên bục!  

 

Chu Chí Cao cười một tiếng sâu xa: "Đại ca, người phụ nữ này tên là Tô Lê".  

 

"Được mệnh danh là người đẹp số hai biển Thiên Đảo, trên thực tế dung mạo của cô ta hoàn toàn có thể so sánh với Nhan Như Ngọc".  

 

"Chỉ là bởi vì ít xuất đầu lộ diện, mọi người không biết mà thôi".  

 

Chu Chí Cao tỏ ra hèn mọn: "Hóa ra đại ca thích kiểu này!"  

 

Trên đài.  

Tô Lê giơ hộp ngọc trong tay lên, mở ra tại chỗ.  

 

 

Ầm!  

 

 

Một lực lượng sinh mệnh cường đại cuốn tới.  

 

 

Vụt vụt vụt vụt!  

 

 

Mấy ngàn người ở đây đồng thời đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn vật trong hộp!  

 

 

Ngay cả mười mấy người hàng thứ nhất cũng vô cùng kinh ngạc: "Cô Tô, đây là…?"  

 

 

Tô Lê trả lời: "Tinh phách Yêu Thần!"  
 
Chương 2363: Quy mô lớn không thể xảy ra.


 Xung quanh hoàn toàn chấn động!  

 

 

Một lão già hàng thứ nhất kích động nói bằng chất giọng khàn khàn: "Tinh phách Yêu Thần trong truyền thuyết? Nó có thể cải tử hoàn sinh!"  

 

"Hiệu quả có thể so sánh với thần dược, thậm chí có thể tái tạo lại thân xác!"  

 

"Sao nhà họ Tô lại có thể bằng lòng lấy thứ này ra đấu giá chứ?"  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tinh phách Yêu Thần trong tay Tô Lê.  

 

Kích động đến mức hô hấp như dừng lại!  

 

Tô Lê cười nhạt một tiếng: "Nhà họ Tô có một đạo lý thế này: Vạn vật đều có giá, vạn vật đều có thể bán!"  

 

"Cho nên, chỉ là một tinh phách Yêu Thần thôi, không có gì lớn cả".  

 

"Mọi người cứ việc ra giá là được".

"Tinh phách Yêu Thần, không có giá khởi điểm, hiện tại bắt đầu đấu giá!"  

 

Lời này lập tức khiến xung quanh náo động.  

  Advertisement

"Một tỷ đồng!"  

 

"Một tỷ rưỡi!"  

 

"Ba tỷ!"  

 

"Ba tỷ ba!"  

 

Trải qua bốn vòng tăng giá, tinh phách Yêu Thần tăng lên mức giá ba tỷ ba kinh khủng.  

 

Lúc này, người của Thương Khung cung đến.  

 

Lục Đằng dẫn mười mấy người xông tới.  

 

"Tinh phách Yêu Thần! Thế mà có thứ tốt này!"  

 

Một lão già kích động: "Cung chủ, nếu giành được vật này thì có thể chữa trị kinh mạch bị tổn thương của Tiêu Nhi!"  

 

Lục Đằng chợt hô lên một câu: "Lão phu ra giá năm tỷ!"  

 

"Tôi là Lục Đằng, chủ nhân của Thương Khung cung!"  

 

"Mọi người cho tôi chút mặt mũi, đừng tranh giành với tôi!"  

 

"Lục Đằng tôi cảm ơn mọi người, nếu mọi người vẫn còn muốn tiếp tục tranh đoạt, hẳn ai cũng biết nội tình của Thương Khung cung rồi!"  

 

Lễ trước, binh theo!  

 

Giờ phút này, toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh lại!  

 

Một giây sau.  

 

Chợt nổ tung!  

 

"Năm tỷ!"  

 

"Đù má!"  

 

"Hầy...", những người vừa ra giá sôi nổi lắc đầu, lựa chọn từ bỏ.  

 

Chu Chí Cao nuốt nước miếng: "Mẹ nhà nó, đúng vung tiền như rác!"  

 

Tô Lê mỉm cười: "Lục cung chủ ra giá năm tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?"  

 

Nhưng đúng vào lúc này.  

 

Một âm thanh lạnh nhạt vang lên: "Mười tỷ".  

 

Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!  

 

"Mười tỷ?"  

 

"Điên rồi sao?"  

 

Mấy ngàn ánh mắt đồng loạt quay đầu nhìn về phía góc xó xỉnh sau cùng.  

 

Dù là mười người đeo mặt nạ ngồi hàng đầu tiên cũng không nhịn được mà quay đầu!  

 

Nơi ánh mắt hướng về chính là Diệp Bắc Minh!  

 

"Lão đại?"  

Chu Chí Cao bị dọa đến lạnh cả người, suýt chút nữa nằm rạp trên mặt đất: "Không thể lên giá bậy bạ... Sẽ chết người..."  

 

 

Hắn ta sợ phát khóc!  

 

 

Đôi mắt Lục Đằng hóa thành lợi kiếm phóng ra xa: "Diệp Bắc Minh, lại là cậu!"  

 

 

"Ồ?"  

 

 

Tô Lê hơi sửng sốt, rõ ràng không ngờ có người ra giá mười tỷ!  

 

 

"Vị công tử này, anh chắc chắn chứ?"  
 
Chương 2364: Nếu không có biến động


 

 

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, thế mà đã đứng trên đài đấu giá.  

 

"To gan!"  

 

"Thằng kia, xuống dưới!"  

 

Trong nháy mắt, bốn phía đài đấu giá xuất hiện mười mấy người, ánh mắt lạnh lẽo.  

 

Tô Lê quát lớn: "Tất cả lui ra!"  

 

"Dạ, tiểu thư".  

 

Mọi người rút đi.  

  Advertisement

Tô Lê nhắc nhở: "Vị công tử này..."  

 

Diệp Bắc Minh lại nói một câu kinh người: "Tiền trên người tôi không đủ, muốn bán ít đồ, gom góp đủ mười tỷ".  

 

Tô Lê ngớ người: "Cái gì?"  

 

Bên dưới vang lên loạt tiếng nói: "Thằng kia, mau xuống!"  

 

"Cậu đang quấy rối hả?"  

 

"Cậu thì có đồ gì có thể bán? Đủ giá trị mười tỷ?"  

 

Chu Chí Cao cầu xin: "Lão đại, tôi xin anh đó, đừng náo loạn, sẽ chết người đấy..."  

 

Tô Lê cũng phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, chuẩn bị đuổi người: "Công tử, chớ có nói đùa".  

 

...  

 

Diệp Bắc Minh lười nói lời thừa, tiện tay lấy ra một nắm đan dược: "Đan dược chữa thương Thánh phẩm bảy đan văn, tổng cộng một trăm viên, giá khởi điểm một trăm triệu!"  

 

"Cái gì?"  

 

Vô số người há to miệng.  

 

Tô Lê cũng giật nảy mình.  

 

Có nằm mơ thì cô ta cũng chẳng thể ngờ, Diệp Bắc Minh thật sự đến đấu giá!  

 

Bên dưới đã bắt đầu lên giá.  

 

"Hai trăm triệu!"  

 

"Tôi trả ba trăm triệu!"  

 

"Ba trăm triệu? Đù! Lão phu ra năm trăm triệu!"  

 

Hiện trường trở nên nóng hừng hực, sôi nổi hơn cả nửa đầu buổi đấu giá Tô Lê vừa chủ trì.  

 

Đan dược chữa thương Thánh phẩm!  

 

Bảy đan văn!  

 

Cảnh giới Thần Chủ bị thương, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, một viên là có thể giải quyết.  

 

Nhìn theo một góc độ khác, loại đan dược này còn quý hiếm hơn cả tinh phách Yêu Thần!  

 

Chỉ dùng chưa đến một phút ngắn ngủi, một trăm viên đan dược Thánh phẩm đã bị một lão già ngồi hàng đầu dùng bảy trăm triệu giành được!  

 

Tô Lê mở miệng: "Công tử, cái này cũng không đủ..."  

 

Diệp Bắc Minh khoát tay: "Đan dược Trăn phẩm, tám đan văn, một trăm viên!"  

 

"Mười viên gộp thành một tổ đấu giá, giá khởi điểm một trăm triệu!"  

 

"Đan dược Trăn phẩm? Đù!"  

 

Người phía dưới hoàn toàn điên cuồng.  

 

"Mẹ nó, đây là đan dược Trăn phẩm có tám đan văn?"  

 

"Tiên sư, mấy năm cũng không gặp được thứ đồ này một lần đâu!"  

 

"Còn chần chờ gì nữa? Đoạt đi!"  

 

Rất nhanh, một trăm viên đan dược Trăn phẩm bán đấu giá xong.  

 

Trong tay Diệp Bắc Minh lại có thêm vài tỷ đồng.  

 

Ngay khi ai cũng cho rằng đã đến lúc kết thúc.  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: "Đan dược Đế phẩm, chín đan văn!"  

 

"Ba mươi viên, giá khởi điểm một viên một trăm triệu!"  

 

"Đù má mẹ ơi!"  

 

Đan dược Đế phẩm vừa ra, toàn trường lần nữa sôi trào!  

 

Mười người đeo mặt nạ hàng đầu tiên đồng loạt đứng phắt dậy, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!  

Tô Lê hoàn toàn ngây dại.  

 

 

Chu Chí Cao há to miệng: "Lão đại, anh đùa thật đấy à?"  

 

 

Lục Đằng cũng hồ đồ, ông ta biết thực lực của Diệp Bắc Minh rất đáng sợ, lại không ngờ rằng anh còn có đan dược Đế phẩm!  

 

 

Thứ này, dù là Thương Khung cung cũng chưa chắc có được ba mươi viên!  

 

 

"Trên người tên này rốt cuộc có bí mật gì?"  

 

 

Trong chớp mắt này, Lục Đằng nghĩ tới rất nhiều chuyện: "Làm kẻ địch với tên này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không mình nhất định sẽ gặp phải sự trả thù có tính hủy diệt!"  

 
 
Chương 2365: "Ngụy Thần Đế?"


Ba mươi viên đan dược Đế phẩm giúp Diệp Bắc Minh điên cuồng kiếm ba mươi tỷ đồng!  

 

"Trời ạ!"  

 

Bên trong phòng đấu giá, mọi người đều hít sâu một hơi!  

 

Chỉ có mấy chục người có được đan dược Đế phẩm nhanh chóng rời đi.  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra mười tỷ giao cho Tô Lê: "Tô tiểu thư, mười tỷ đủ rồi".  

 

"Tinh phách Yêu Thần là của tôi!"  

 

Tô Lê lúc này mới chợt phản ứng lại: "Ấy... Được".  

 

Hoàn thành giao nhận, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô.  

 

Đôi mắt Lục Đằng trầm xuống: "Thông báo cho ba vị Thái Thượng trưởng lão, lập tức chặn giết!"  

 

"Lão đại, chờ tôi với!"  

 

Chu Chí Cao nhanh chóng đuổi theo.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc, hiện tại chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh là có thể giúp Lục sư tỷ của cậu khôi phục hình người!"  

 

"Được".  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Chân vừa bước ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô, không gian phía trước dường như đã bị sức mạnh nào đó khóa chặt!  

 

Bước lên một bước!  

 

Ầm!  

 

Một luồng sức mạnh ngập trời nghiền ép xuống, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại.  

 

Ầm!  

 

Đường cái đằng trước phòng đấu giá nhà họ Tô trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một mảnh đất hoang vu.  

 

...  

 

...  

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

"Có người đánh nhau ở đây?"  

 

"Nhằm vào người trẻ tuổi họ Diệp à?"  

 

Đám người tu võ đi ra ngoài theo giật nảy mình.  

 

Bọn họ nhìn về cuối đám khói bụi đầy trời!  

 

Ba bóng dáng vô cùng già nua xuất hiện.  

 

Một người mặc áo bào xanh lá!  

 

Một người mặc áo bào đen!  

 

Một người mặc áo bào tím!  

 

...  

 

"Đây là..."  

 

"Hít!"  

 

Có người hít ngược một hơi khí lạnh: "Ba vị Thái Thượng trưởng lão của Thương Khung cung!"  

 

"Lục Đằng gọi bọn họ đến?"  

 

"Muốn giết người trẻ tuổi này sao?"  

 

"Người trẻ tuổi kia có lai lịch gì thế, hình như gọi cái gì mà Diệp Bắc Minh... Chờ đã! Diệp Bắc Minh!", có người chợt run lẩy bẩy.  

Bên trong phòng đấu giá, mọi người đều bị tinh phách Yêu Thần hấp dẫn.  

 

Ngay từ đầu không phát hiện ra vấn đề của tên này.  

 

"Trời ạ, không phải là tên Diệp Bắc Minh đã diệt bốn gia tộc Thượng Cổ kia đấy chứ?"  

 

"Cái gì?"  

 

"Hóa ra là anh ta!"  

 

Khắp cửa chính phòng đấu giá nhà họ Tô xôn xao.  
 
Chương 2366: "Hận! Tôi hận!"


Diệp Bắc Minh nhìn ba lão già ở phía xa: "Cái gì là Ngụy Thần Đế?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư: "Dưới cảnh giới Thần Đế, trên cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong!"  

 

"Bởi vì phép tắc của thế giới, tại Đại Lục Chân Võ, người tu võ không thể trở thành Thần Đế".  

 

"Chỉ có đến Đại Lục Thượng Cổ mới có thể bước một bước kia".  

 

"Cảnh giới của ba lão già này đủ rồi, nhưng vì phép tắc không cho phép nên không phải Thần Đế chân chính".  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đã hiểu".  

 

Bị ba lão già nhìn vào, Diệp Bắc Minh có cảm giác đang bị thú dữ nhìn chằm chằm.  

 

Rất nguy hiểm!  

 

Lục Đằng cũng ra khỏi phòng đấu giá: "Diệp Bắc Minh, giao tinh phách Yêu Thần cùng tất cả đan dược và đồng tiền trên người cậu ra đây!"  

 

"Sau đó đi đến trước mặt Lâm Tiêu dập đầu một trăm lần, lão phu có thể cân nhắc cho cậu chết nhanh gọn!"  

 

Ý lạnh vô hình quét tới: "Nếu không, lão phu nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn cậu, để cậu hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết!"  

 

Một giây sau.  

 

Một giọng nói khác vang lên: "Diệp công tử, chỉ cần anh không bước ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô, bọn họ sẽ không dám làm vậy với anh".  

 

Tô Lê mỉm cười đi tới.  

 

Khuôn mặt già nua của Lục Đằng đen như đít nồi: "Tô tiểu thư, cô muốn nhúng tay vào ân oán giữa chúng tôi sao?"  

 

Khuôn mặt Tô Lê bình tĩnh: "Lục cung chủ, tôi nhúng tay đấy, ông có thể làm gì chứ?"  

 

Lục Đằng nổi trận lôi đình: "Tô Lê!"  

 

"Cô đừng tưởng rằng nhà họ Tô có bối cảnh Đại Lục Thượng Cổ thì Thương Khung cung chúng tôi sẽ sợ cô!"  

 

Tô Lê mỉm cười: "Hiện giờ Diệp công tử còn đang trong phạm vi phòng đấu giá nhà họ Tô, nếu Lục cung chủ không sợ thì cứ ra tay".  

 

"Cô!"  

 

Lục Đằng tức giận, á khẩu không trả lời được.  

 

Quả thực, vừa rồi ba vị Thái Thượng trưởng lão ra tay đã khiến Diệp Bắc Minh lùi về phòng đấu giá nhà họ Tô.  

 

Bọn họ quả thực không dám ra tay!  

 

Nhưng.  

 

Chỉ cần Diệp Bắc Minh dám ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô một bước, anh chắc chắn sẽ phải chết!  

 

Tô Lê không để ý tới Lục Đằng mà mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, tôi đã chuẩn bị rượu ngon trà ngon, xin mời anh qua ngồi một chút?"  

 

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp lóe, quét qua quét lại cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Trên người Diệp Bắc Minh lại có đan dược Đế phẩm, còn là chín đan văn.  

 

Cô ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.  

 

Cho nên, vì Diệp Bắc Minh mà đắc tội Thương Khung cung cũng chẳng tiếc!  

 

Lục Đằng nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh, giận dữ tới cực điểm: "Chẳng lẽ hôm nay kẻ này sẽ chạy được một kiếp sao?"  

 

"Hận! Tôi hận!"  

 

"Lâm Tiêu, con trai bố! Nếu hôm nay không thể báo thù được cho con, bố đã thua thiệt con quá nhiều!"  

 

Ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, chỉ muốn xé xác anh ra!  

 

Tô Lê nhắc nhở một câu: "Diệp công tử, đi thôi, chờ thêm chút nữa thì trà sẽ lạnh đấy".

Chu Chí Cao toát mồ hôi hột: “Đại ca, uống trà nào, chúng ta uống trà đi...”  
 
Chương 2367: “Cứ tiếp tục như thế thì cậu sẽ chết mất!”


 Dứt lời, anh từ từ bước ra khỏi phạm vi của nhà họ Tô.  

 

Rồi ngoắc ngón tay với thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Lên rồi chết đi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Tô Lê biến sắc.  

 

“Ôi mẹ ơi...”, Chu Chí Cao ngồi phịch xuống đất.  

 

Lục Đằng khó tin nhìn về phía Diệp Bắc Minh.  

 

Vui vẻ!  

 

Thật đúng là một niềm vui to lớn mà!  

 

Những người còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Không hổ danh là người tiêu diệt tứ đại gia tộc Thượng Cổ, thật dũng cảm!”  

 

“Chỉ dũng cảm thôi thì chưa đủ đâu, thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung đâu phải ngồi chơi xơi nước”.  

 

“Đúng vậy, cậu ta bước ra khỏi khu vực của nhà họ Tô chẳng khác nào chịu chết”.  

 

Rất nhiều người đổ dồn ánh mắt qua đó.  

 

Bọn họ cũng không đánh giá cao Diệp Bắc Minh.  

 

Lời nói của Diệp Bắc Minh đã chọc giận thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Người trẻ tuổi à, chữ chết có tổng cộng sáu nét, chắc có lẽ cậu không biết viết thế nào rồi!”  

 

Ba bóng người lắc mình phút chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.  

 

Ba lão già kia đều vươn một bàn tay ra hướng thẳng về phía anh.  

 

Ầm!  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động mạnh.  

 

Anh phun ra một ngụm máu.  

 

Chu Chí Cao hét lên: “Đại ca!”  

 

Lục Đằng nhe răng cười cợt: “Haha, oắt con, cậu ngang tiếp đi chứ?”  

 

“Ở trước mặt thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung tôi đây, cậu không có tư cách ngông cuồng!”  

 

Ông già áo xanh cười khẩy: “Đúng là yếu như sên, không chịu nổi một đòn!”  

 

Rầm!  

 

Ông ta đưa tay lên tung ra một chưởng.  

 

Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ như trời trồng.  

 

Anh trúng đòn bay phắt ra sau rồi nện mạnh xuống mặt đất, khói bụi bay mịt mù.  

 

“Chà”.  

 

“Không có gì hồi hộp hết!”  

 

“Chả phải đương nhiên còn gì? Ba thái thượng trưởng lão cùng ra tay liệu ai có thể sống sót chứ?”  

 

“Tôi còn tưởng Diệp Bắc Minh mạnh lắm!”  

Cả hội trường rộ lên.  

 

Tô Lê nhíu mày thầm nghĩ: ‘Sao lại vậy? Lẽ nào tin tức mình nhận được là sai hay sao?’  

 

‘Cậu ta không phải một mình diệt tứ đại gia tộc Thượng Cổ hay sao? Vậy sao giờ lại không chịu nổi một đòn thế kia, khác xa người trong truyền thuyết kia quá!’  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hối hả hỏi han: “Này nhóc, không cần tôi ra tay thật à?”  

 

“Cứ tiếp tục như thế thì cậu sẽ chết mất!”  

 

Diệp Bắc Minh cắn răng truyền âm trả lời: “Không được, mỗi lần đều để ông ra tay hết”.  
 
Chương 2368: “To gan!”


 “Lần trước, nhờ bị thương nên ma huyết trong cơ thể tôi mới có phản ứng!”  

 

“Nếu không bị thương thì chắc có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh sức mạnh trong huyết mạch được!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Thế nhưng chỉ cần tôi ra tay thì có thể giết ba người này ngay lập tức!”  

 

“Cậu cần gì phải làm thế chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tháp nhỏ, tin tôi, tôi sẽ không chết đâu”.  

 

“Tôi buộc phải thức tỉnh ma huyết, chỉ có như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn”.  

 

“Chỉ có như vậy mới có thể đến đại lục Thượng Cổ cứu mẹ!”  

 

Anh hét lên.  

 

Dưới ánh mắt của hàng trăm nghìn người.  

 

Diệp Bắc Minh từ từ đứng lên, nhếch miệng cười: “Chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên chút!”  

 

“Trời ơi...”  

 

“Cậu ta điên rồi à?”  

 

“Đã bị thương vậy rồi mà còn dám mạnh miệng nữa sao?”  

 

Rất nhiều người há hốc mồm kính trọng anh.  

 

Cũng có vài người cười khinh khỉnh nói: “Vịt chết còn mạnh miệng!”  

 

“Haha!”  

 

Lão già áo xanh từ từ bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh, tung một quyền đánh bay anh.  

 

Diệp Bắc Minh bay văng ra ngoài mấy chục mét rồi phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Lão già áo đen lắc đầu: “Con kiến cỏn con ấy cần ba người chúng ta cùng ra tay à?”  

 

Lão già áo tím không hờn không giận nói: “Lục Đằng, chẳng phải ông quá cẩn thận rồi sao?”  

 

Lục Đằng mỉm cười làm lành: “Hai vị thái thượng trưởng lão à, tôi cẩn thận quá rồi”.  

 

“Nếu biết sớm cậu ta không chịu nổi một đòn thì đã chẳng cần ba người xuất chiến”.  

 

Ngay sau đó.  

 

Lục Đằng quay đầu lại, trào phúng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh à, ở trước sức mạnh tuyệt đối mà nói!”  

 

“Cái gọi là mạnh miệng chỉ là một trò hề mà thôi”.  

 

Mày Tô Lê càng nhíu chặt hơn, nghĩ: ‘Không đúng, theo tin tức mình nhận được, hẳn là cậu ta không phải người trơ mắt chịu chết’.  

 

‘Cậu ta làm vậy có mục đích gì chứ, rốt cuộc là vì sao...’  

 

Ánh mắt Chu Chí Cương đỏ bừng: “Lục cung chủ, tôi xin ông tha cho cậu ta đi!”  

 

Lục Đằng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Chỉ là tên hề nhỏ bé như con kiến, cậu không có tư cách nói chuyện với tôi!”  

 

“Cút!”  

 

Một tiếng hét to vang lên.  

 

Chu Chí Cao bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.  

 

“Nhìn kìa...”  

 

Mọi người nhìn theo hướng tiếng hét to kia vọng tới.  

Bọn họ chỉ thấy Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy.  

 

Cơ thể đẫm máu vỗ bùn đất dính trên người xuống.  

 

Rồi anh vui vẻ nhìn lão già áo xanh: “Lão già kia, không ăn cơm à? Mạnh tay lên chút coi!”  

 

Cái gì?  

 

Mọi người ngơ ngác đứng nhìn.  

 

Tô Lê sợ ngây người.  
 
Chương 2369: “Đạo tàn sát không chỉ có suy nghĩ muốn tàn sát!”


 Lão già áo xanh tối sầm mặt mày, nổi trận lôi đình.

Ông ta chậm rãi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh, giơ bàn tay năm ngón ra tóm lấy yết hầu của anh.  

 

Hai chân tách khỏi đất bằng.  

 

Một cảm giác nghẹt thở truyền tới, lan tới đầu Diệp Bắc Minh.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khiếp hãi run rẩy nói: “Này nhóc, cậu điên thật rồi!”  

 

“Để tôi ra tay giết ông ta ngay đi!”  

 

Diệp Bắc Minh lại vô cùng bình tĩnh đáp: “Không cần ông ra tay, tôi đã cảm nhận được một chút rồi”.  

 

“Cảm giác tử vong ập tới...”  

 

Cùng lúc đó, trong góc tối.  

 

Nhan Như Ngọc nóng như lửa đốt nói: “Sư phụ, xin người ra tay giúp!”  

 

Bên cạnh Nhan Như Ngọc là một bà lão trông khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi.  

 

Bà lão tức cười nói: “Người như thế còn sống có ý nghĩa gì?”  

 

“Như Ngọc, ta rất hiếu ký người như vậy có lý do gì cho con cứu?”  

 

Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng đáp:  

 

“Bởi vì... cậu ta... còn một chuyện không nói cho con biết”.  

 

Bà lão hừ nói: “Mặc kệ có chuyện gì đi chăng nữa!”  

 

“Lão đây sẽ không cứu tên nhóc con đó đâu, cứ để cho cậu ta chết ngắt đi”.  

 

“Sư phụ!”  

 

Nhan Như Ngọc quỳ xuống.  

 

La Vãn Vãn cũng quỳ xuống theo: “Bà, bà giúp chị Nhan với”.  

 

“Các con!”  

 

Bà lão khiếp sợ hỏi: “Chỉ là một người đàn ông có đáng cho con làm vậy không?”  

 

Ánh mắt Nhan Như Ngọc rực lửa, đáp: “Sư phụ, đáng giá ạ... con cầu xin người...”  

 

“Hầy”.  

 

Bà lão thở dài nói tiếp: “Được rồi, nếu các con đã xin thì lão đành ra tay thôi...”  

 

Ngay lúc ấy, Diệp Bắc Minh quát to từng chữ một lên: “Mạnh! Tay! Hơn! Chút! Nữa! Đi!”  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Lão già áo xanh tức sùi bọt mép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tạp chủng, cậu đúng là mạnh miệng!”  

 

“Không đủ sức à? Cậu muốn chết phải không?”  

 

Con ngươi ông ta đỏ bừng, rít gào nói: “Được lắm! Lão sẽ thỏa mãn cậu!”  

 

Bàn tay gầy trơ xương hung hãn khép lại.  

 

Tiếng răng rắc vang lên.  

 

Yết hầu của Diệp Bắc Minh như sắp bị bóp nát.  

Ngay khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong máu thịt của mình sinh ra một luồng sức mạnh như muốn nghiền nát mọi thứ.  

 

“Sát sư phụ, rốt cuộc tôi đã hiểu nghĩa cuối cùng của đạo tàn sát rồi”.  

 

“Đạo tàn sát không chỉ có suy nghĩ muốn tàn sát!”  

 

Hừ lạnh một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay gõ xuống đất nói: “Đây là do cậu ta tự chuốc lấy, tôi đã định thầm mở lời cho con bé nhà họ Tô kia giúp cậu ta rồi”.  

 

“Thế nhưng cậu ta không biết ơn mà còn từ chối Tô Lê, hùng hổ rời khỏi buổi đấu giá”.  
 
Chương 2370: “Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn!”


 “Mà đạo tàn sát lại tồn tại ngay trong đó!”  

 

“Ma huyết sôi trào trong máu đi!”  

 

Ngay sau đó.  

 

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên đưa tay lên tóm chặt lấy móng vuốt teo tóp của lão già áo xanh.  

 

Khóe miệng anh nhếch lên vẽ ra một nụ cười: “Vẫn chưa đủ sức đâu!”  

 

Lão già áo xanh sững sờ: “Thằng rác rưởi kia, cậu... Á!”  

 

Ông ta hét thảm.  

 

Cảnh tượng khiến người ta khiếp hãi xuất hiện.  

 

Bọn họ chỉ thấy một cảnh.  

 

Diệp Bắc Minh tóm lấy ngón út của lão già áo xanh kia, tiếng răng rắc vang lên, tay ông ta đã gãy.  

 

“Rắc!”  

 

Ngón áp út, gãy!  

 

“Rắc!”  

 

Ngón giữa, gãy!  

 

“Rắc!”  

 

Ngón trỏ, gãy!  

 

“Rắc!”  

 

Ngón cái, gãy!  

 

Năm ngón tay đang tóm lấy cổ của Diệp Bắc Minh như sắp bóp chết anh kia đã gãy.  

 

Diệp Bắc Minh gỡ từng ngón một ra rồi bẻ gãy hết chúng.  

 

Lục Đằng, Tô Lê, Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Chí Cao khiếp sợ nhìn cảnh đó.  

 

Không gian tĩnh lặng.  

 

Chỉ còn tiếng la hét thảm thiết của lão già áo xanh kia: “Á...”  

 

Ánh mắt lão già áo xanh kia đỏ rực, dữ tợn nói: “Sao cậu lại có được sức mạnh đó? Không thể nào, không thể nào!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tại sao lại không thể chứ?”  

 

Anh tóm lấy tay lão già áo xanh rồi xé nó xuống.  

 

Tiếng xoèn xoẹt vang lên, máu tươi văng khắp nơi.  

 

“Vãi chưởng!”  

 

Đám người tu võ đứng hóng chuyện đồng thanh hét lớn.  

 

Tô Lê run chân: “Á! Cậu ta đó sao?”  

 

Lục Đằng sợ run người: “Tại sao lại như thế?”  

 

Gương mặt nhợt nhạt của Chu Chí Cao lại bừng sức sống: “Đại ca trâu bò quá!”  

 

“Ôi!”  

 

Bà lão nọ hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, bật thốt: “Tên nhóc này...”  

 

La Vãn Vãn mở miệng nói: “Chị Nhan, chị nhìn kia!”  

 

Nhan Như Ngọc quay đầu lại thì sợ ngây người: “Chuyện gì vậy?”  

 

“Tiểu súc sinh kia, dừng tay lại!”  

 

Hai tiếng hét to lần lượt vang lên, lão già áo đen và lão già áo tím hoàn hồn lại, phẫn nộ lao tới.  

 

Lúc này.  

 

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí tức đen tuyền.  

 

Trong chốc lát nó đã bao phủ cả không trung.  

Trời đang giữa trưa nắng chói chang bỗng chìm trong tối tăm mù mịt.  

 

“Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn!”  

 

“Xuất hiện!”  

 

Gầm gừ...!  

 

Ba tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên.  

 

Lão già áo đen và lão già áo tím sững sờ: “Đây là cái quái gì thế?”  
 
Chương 2371: Cả người Lục Đằng ướt đẫm.


Vô số người tu võ nghe vậy đều cùng nhìn về phía khu vực đấu giá của nhà họ Tô.  

 

Một luồng khí rét lạnh như băng sương khóa chặt lão già áo xanh: “Vừa rồi đánh đập tôi thích lắm nhỉ?”  

 

“Bây giờ đến lượt tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhe răng cười.  

 

Anh bước từng bước tới chỗ lão già áo xanh, tóm lấy một cánh tay của ông ta.  

 

Rồi xé mạnh xuống.  

 

“Á!”  

 

Lão già áo xanh hét thảm, định phản kháng nhưng lại không thể.  

 

Khí tức của Huyết Long, Tổ Long và Long Hồn ập tới chỗ ông ta khiến ông ta không sinh nổi lòng phản kháng.  

 

Ngay sau đó.  

 

Yết hầu của lão già áo xanh bị Diệp Bắc Minh tóm lấy, cảm giác tử vong ập tới.  

 

Giọng anh vang lên hệt như thần chết giáng thế: “Để tôi xem cổ của ông có đủ cứng hay không!”  

 

Tiếng răng rắc giòn tan vang lên, yết hầu của lão già áo xanh bị bóp nát.  

 

Đầu ông ta nghiêng qua một bên, chết không nhắm mắt.  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu.  

 

Thời gian như ngừng lại.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu thở dài: “Xem ra cổ của ông không cứng lắm nha”.  

 

Đôi mắt anh dời qua lão già áo đen và lão già áo tím, nói: “Người tiếp theo!”  

 

“Người tiếp theo!”  

 

Ngay khi ba chữ ấy vừa dứt.  

 

Trái tim mọi người loạn nhịp như sắp nổ tung tới nơi.  

 

Không gian im lặng như tờ.  

 

Cả người Lục Đằng ướt đẫm.  

 

Lòng ông ta bỗng nhiên sinh ra một nỗi sợ không thôi: "Tên Diệp Bắc Minh này rốt cuộc là quái vật gì thế? Tại sao lại mạnh đến vậy chứ?"  

 

Những người còn lại ngây dại đứng nhìn.  

 

Bọn họ đã bị anh dọa sợ.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu không ai trả lời thì các ngươi đi theo cùng nhau đi”.  

Rồi anh nhìn vào lão già áo đen và lão già áo tím.  

 

Gầm gừ!  

 

Anh vừa dứt lời, ba con rồng đằng sau gầm lên.  

 

Trái tim mọi người đập mạnh, bọn họ dần tỉnh lại từ trong cơn ngây dại.  

 

Giọng lão già áo đen hơi khàn, xen lẫn một nỗi khiếp sợ cùng cực: “Khí tức của Ma tộc, Diệp Bắc Minh cậu không phải là con người, cậu là Ma tộc!”  

 

Ông ta vừa nói thế, cả không gian xôn xao.  
 
Chương 2372: "Hay là cậu ta đến từ thế giới cao cấp hơn?"


 “Tên nhóc đó là Ma tộc?”  

 

Vô số người tu võ sửng sốt, lùi về sau theo bản năng.  

 

Tô Lê kinh ngạc nhìn anh: “Cậu ta... cậu ta là Ma tộc ư?”  

 

Đôi mắt Lục Đằng đỏ bừng: “Ma tộc và con người là kẻ thù không đội trời chung, Diệp Bắc Minh cậu tới Tinh Đảo có mục đích gì hả?”  

 

Bà lão bên cạnh Nhan Như Ngọc đăm chiêu nhìn cô ta.  

 

“Như Ngọc, con có biết cậu ta là Ma tộc không?”  

 

Nhan Như Ngọc không tin lắc đầu nói: “Không thể nào, sao cậu Diệp lại là người của Ma tộc được chứ?”  

 

La Vãn Vãn gật đầu phụ họa: “Bà, trông cậu ta giống hệt nhân loại, sao lại là Ma tộc được chứ!”  

 

“Có phải hay không cứ xem là biết”.  

 

Ánh mắt bà lão trầm ngâm.  

 

Xung quanh rộ lên tiếng xôn xao.  

 

Giọng nói của lão già áo đen hơi khàn vang lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu hỏi cậu một câu, cậu là Ma tộc phải không?”  

 

Diệp Bắc Minh cười cợt đáp lời: “Đúng thì thế nào mà không thì sao chứ?”  

 

Lão già áo đen lạnh mặt nói: “Nếu như cậu là Ma tộc thì hôm nay cậu sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”  

 

“Vạn kiếp bất phục hả? Ha ha ha!”  

 

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Chúc mừng ông, ông đoán trúng rồi đó!”  

 

“Tôi chính là Ma tộc!”  

 

Cái gì?  

 

Vậy mà anh lại dám thừa nhận!  

 

Tất cả mọi người khiếp sợ.  

 

Nhan Như Ngọc sửng sốt, ánh mắt cô ta xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp: “Cậu ta là Ma tộc thật sao?”  

 

Sắc mặt bà lão tối sầm: “Như Ngọc, con dám cấu kết với Ma tộc ư?”  

 

“Còn dám nhờ sư phụ tới cứu cậu ta nữa, con chuẩn bị hủy hoại danh tiếng sư phụ xây dự cả đời chỉ trong chốc lát ư?”  

 

Nhan Như Ngọc nóng nảy đáp: “Sư phụ, con không có”.  

 

La Vãn Vãn vội vàng giải thích: “Bà, chị Nhan không có ý đó”.  

 

“Hừ!”  

Bà lão chỉ hừ, không thèm nói câu nào.  

 

Ánh mắt Tô Lê thay đổi, nghĩ thầm: "Cậu ta là Ma tộc thật sao? Vô lý, đại lục Chân Võ không hề có dòng dõi Ma tộc mà”.  

 

"Hay là cậu ta đến từ thế giới cao cấp hơn?"  

 

"Thế nhưng từ tin tức mà mình nhận được thì cậu ta đến từ Côn Luân Hư".  

 

"Côn Luân Hư.. từ đã, lẽ nào…"  

 

Cô ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.  
 
Chương 2373: Tất cả đều ở cảnh giới Thần Chủ!


 “Chắc chắn là đã giết người khác cướp lấy rồi!”  

 

“Ma tộc khát máu, tàn nhẫn, tà ác, người người đều phải diệt bọn chúng!”  

 

“Kính mời các vị ra tay tiêu diệt tên Ma tộc này!”  

 

Trong chốc lát, cả đám đông đều im lặng.  

 

Không một ai ra tay.  

 

Lục Đằng nhận ra suy nghĩ của mọi người, bèn nói: “Các vị à, tên này là Ma tộc, bản tính của cậu ta vốn hung tàn rồi!”  

 

“Thân là người tu võ, nên có sứ mạng trừ ma vệ đạo!”  

 

“Hơn nữa, trên người cậu ta còn có một số lượng lớn đan dược và nguyên liệu!”  

 

“Chỉ cần các vị hỗ trợ Thương Khung cung tôi tiêu diệt cậu ta thì đan dược và nguyên liệu trên người cậu ta sẽ do Lục Đằng tôi chia đều!”  

 

“Chỉ cần là người ra tay thì đều sẽ có một phần!”  

 

Sắc mặt mọi người có chút dao động.  

 

Bọn họ còn do dự.  

 

Diệp Bắc Minh dừng lại, anh muốn xem thử có bao nhiêu người muốn giết mình.  

 

Lục Đằng lại bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, từ nay về sau, thế lực sau lưng các vị sẽ là bạn bè của Thương Khung cung bọn tôi!”

Dứt lời, mọi người thở hổn hển.  

 

Thương Khung Cung là chỗ dựa vững chắc nhất đại lục Thượng Cổ.  

 

Nếu làm bạn với Thương Khung cung chẳng phải có quan hệ gián tiếp với đại lục Thượng Cổ hay sao?  

 

Một bước lên trời đó!  

 

Lên thôi!  

 

Một người đàn ông bước ra khỏi hàng: “Nhà họ Võ đồng ý gia nhập!”  

 

Người thứ hai bước ra là một lão già.  

 

“Tính cho nhà họ Hồng tôi một phần!”  

 

Người thứ ba là một người phụ nữ, sắc mặt cô ta lạnh lùng: “Thanh Yến môn nguyện lòng bỏ một phần sức lực tiêu diệt tên Ma tộc kia!”  

 

“Tôi...”  

 

“Tôi!”  

 

“Còn tôi nữa...”  

 

Đại diện hai mươi mấy thế lực bước tới.  

Tất cả đều ở cảnh giới Thần Chủ!  

 

Có vài người trong đó mang mặt nạ tham gia đấu giá đan dược cấp đế trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

Sắc mặt Chu Chí Cao trắng bệch: “Các người...”  

 

“Các người mới mua đan dược từ trong tay đại ca tôi mà giờ quay ra cắn ngược một phát ư?”  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn kia cười khẩy đáp trả: “Cái gì mà cắn ngược chứ?”  

 

“Đan dược của tên này vốn cướp được từ trong tay người khác mà!”  
 
Chương 2374: “Ông thích giúp người quá nhỉ?”


“Cậu dám thông đồng với Ma tộc, cậu nói xem chúng tôi có nên liên thủ với nhau đối phó với nhà họ Chu một chút không?”  

 

“Ông!”  

 

Sắc mặt Chu Chí Cao trắng như tờ giấy.  

 

Lục Đằng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Đừng quan tâm tới cậu ta, mấy gia tộc bé nhỏ đó chỉ cần một câu của lão là đủ chết rồi!”  

 

“Mọi người tập trung ứng phó với tên kia đi, cẩn thận bị lật thuyền trong mương đó!”  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn mỉm cười duyên dáng nói: “Ha ha, hai mươi mấy người chúng ta đều là cảnh giới Thần Chủ”.  

 

“Lại còn có hai vị thái thượng trưởng lão ở đây nữa, làm sao thua được chứ?”  

 

Lục Đằng vẫn nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm nói: “Để coi biểu hiện của các người”.  

 

“Giết!”  

 

Hai mươi mấy cường giả cảnh giới Thần Chủ đồng loạt ra tay, sát ý lạnh như băng bao phủ Diệp Bắc Minh.  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến Môn tung ra một đống ám khí, nhắm thẳng vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh.  

 

Anh nhấc chân lên thi triển Ảnh Thuấn.  

 

Ám khí găm vào khoảng không.  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn nhướng mày: “Người đâu rồi?”  

 

Lão già nhà họ Hồng hét lớn: “Cẩn thận đằng sau!”  

 

“Cái gì?”  

 

Người phụ nữ Thanh Yến môn cảm thấy cổ hơi lạnh bèn quay đầu lại.  

 

Trong ánh mắt người phụ nữ phản chiếu dáng vẻ của Diệp Bắc Minh: “Cậu...”  

 

Cô ta vừa định ra tay nhưng hoảng hốt khi thấy mình đã mất đi cơ thể.  

 

Còn đầu của mình đã bay ra ngoài.  

 

“Thanh kiếm này là...”  

 

Người phụ nữ đến từ Thanh Yến môn nhận ra thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, tiếc rằng lại không nói nên lời.  

 

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ trầm giọng quát: “Kiếm Long Đồ, ranh con, bí mật trên người cậu nhiều thật đó!”  

 

Diệp Bắc Minh cười khẩy đáp trả: “Bí mật của tôi có nhiều lắm vấn đề là ông có mạng để biết hay không thôi?”  

Anh giẫm mạnh chân, bay thẳng tới chỗ người đàn ông trung niên nhà họ Võ kia.  

 

“Cậu!”  

 

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ kia sợ khiếp người: “Ông Hồng, mau giúp tôi!”  

 

Lão già nhà họ Hồng xông lên quát to: “Ranh con, đừng hòng hại người!”  

 

Diệp Bắc Minh tạm từ bỏ giết chết người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ kia, mà xoay người xông qua đánh với ông Hồng lao qua hỗ trợ kia.  

 

“Ông thích giúp người quá nhỉ?”  

 
 
Chương 2375: Ông ta không cách nào sinh ra lòng phản kháng.


 Giây sau anh đã xuất hiện ngay trước người ông Hồng, kiếm Đoạn Long hung tàn chém xuống bả vai ông Hồng.  

 

Tiếng răng rắc nổ lên.  

 

Ông Hồng ngã lăn ra đất như một con chó chết.  

 

“Mẹ ơi!”  

 

Mọi người hít một hơi thật sâu.  

 

Cảnh giới của ông Hồng là Thần Chủ trung kỳ, vậy mà không thể đỡ được một đòn của tên đó sao?  

 

Diệp Bắc Minh nhấc chân lên, rồi giẫm mạnh xuống đầu ông Hồng: “Nhớ cho kỹ, Diệp Bắc Minh tôi muốn giết ai thì bất kỳ ai ra tay giúp đỡ!”  

 

“Tôi sẽ giết người đó”.  

 

Giọng điệu của anh rất nghiêm túc không chút đùa cợt.  

 

Lời nói ấy lọt vào tai những người khác chẳng khác nào tuyên án của thần chết.  

 

Lưng mọi người lạnh ngắt.  

 

Rầm!  

 

Diệp Bắc Minh liếc mắt dừng trên người đàn ông trung niên nhà họ Võ kia: “Ông là người đầu tiên nhảy ra bảo muốn giết tôi nhỉ?”  

 

Người đàn ông trung niên nhà họ Võ kia sợ tới mức tim như sắp nổ tung.  

 

Ông ta hối hận rồi.  

 

Nếu biết tên này hung tàn như vậy thì ông ta sẽ không đời nào ra tay đâu.  

 

Vút...!  

 

Diệp Bắc Minh từ từ bước tới.  

 

“Cứu tôi!”  

 

Người đàn ông trung niên tới từ nhà họ Võ xoay người tháo chạy.  

 

Những người còn lại nghĩ tới câu nói của Diệp Bắc Minh nên chẳng ai dám ra tay.  

 

Bỗng nhiên, lão già áo đen quát to: “Diệp Bắc Minh, cậu quá ngông cuồng!”  

 

“Cậu nghĩ mình vô địch thật sao?”  

 

Một bóng đen đánh tới, chặn Diệp Bắc Minh lại.  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ông không phục à?”  

 

Rồi anh hét to lên: “Tôi đây chuyên trị những kẻ không phục!”  

 

Suy nghĩ tàn sát, ma khí và long huyết kết hợp lại với nhau.  

Sức mạnh bùng nổ.  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống, lưỡi kiếm nặng nề như núi đổ.  

 

Nụ cười của lão già áo đen cứng đờ, cơ thể mất tự chủ phát run.  

 

Ông ta không cách nào sinh ra lòng phản kháng.  

 

Ngay khoảnh khắc ấy, rốt cuộc ông ta đã biết sao lão già áo xanh lại chết gọn gàng như vậy.  

 

Phụt!  

 
 
Chương 2376: "Phần Thiên Chi Diễm!"


Từng tiếng than thở khiếp sợ truyền tới.  

 

Mấy cao thủ cảnh giới Thần Chủ còn lại run rẩy không ngừng, răng va vào nhau kêu lập cập.

Lục Đằng trừng to mắt như muốn rơi ra ngoài: "Tên súc sinh kia, làm sao cậu dám!"  

 

Tô Lê hoàn toàn ngây người: “Thực lực của anh ta là sao vậy? Khí tức cảnh giới Hợp Nhất, lại có thể giết được Ngụy Thần Đế?'  

 

La Vãn Vãn há to cái miệng nhỏ: "Chị Nhan, anh ta thật mạnh mẽ!"  

 

Bà lão không thể tưởng tượng nổi: "Như Ngọc, con mau nói cho ta biết lai lịch của kẻ này!"  

 

"Sức chiến đấu  kinh khủng này, cho dù là huyết mạch Ma tộc cũng cực kỳ hiếm thấy!"  

 

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Sư phụ, con thật sự không biết..."  

 

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.  

 

Diệp Bắc Minh xoay người đi đến trước mặt người đàn ông trung niên nhà họ Võ!  

 

Người đàn ông trung niên nhà họ Võ bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất: "Đại nhân, tha mạng..."  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Ông ta điên cuồng đập đầu xuống đất, máu chảy ồ ạt!  

 

Những người còn lại đều ngây ra, đường đường là cảnh giới Thần Chủ, thế mà lại bị dọa đến mức quỳ xuống?  

 

Ầm!  

 

Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống, người đàn ông trung niên nhà họ Võ hóa thành một bãi máu tại chỗ.  

 

Không đợi đám người kịp phản ứng, Diệp Bắc Minh đã đi đến trước mặt lão già mặc áo bào tím!  

 

Lão già mặc áo bào tím vừa định ra tay, lực lượng của huyết long, tổ long, long hồn đã bộc phát ra!  

 

Lão già mặc áo bào tím ngây ra một chút!  

 

Ầm!  

 

Kiếm Đoạn Long không hề nương tay chém xuống, máu me bay tán loạn!  

 

"Chạy! Chạy mau! Chia nhau ra chạy!"  

 

Những tiếng kêu vô cùng hoảng sợ vang lên.  

 

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Hai mươi người cảnh giới Thần Chủ còn lại liều mạng bỏ chạy ra bốn phương tám hướng!  

 

"Muốn chạy? Có khả năng sao?"  

 

"Phần Thiên Chi Diễm!"  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn.  

 

Ầm!  

Từ trong lòng bàn tay anh dâng lên một ngọn lửa, sau đó chia làm hai mươi phần, hình thành hai mươi con rồng lửa.  

 

Rơi vào trên người hai mươi cảnh giới Thần Chủ giống như sao băng!  

 

"A..."  

 

"Không..."  

 

"Đây là lửa gì? Không..."  

 

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ mấy giây sau.  
 
Chương 2377: "Hai vị tiền bối cứu tôi!"


 Ánh mắt già nua của bà lão vô cùng nghiêm nghị, lại có chút kinh ngạc: "Dị hỏa? Thế mà tên nhóc này lại có dị hỏa!"  

 

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn ánh mắt kinh ngạc của đám người!  

 

Anh nhìn về phía Lục Đằng: "Không phải ông rất muốn giết tôi sao? Vì sao lại run rẩy thế?"  

 

"Cậu..."  

 

Lục Đằng bị dọa đến mức không ngừng run rẩy, tê cả da đầu: "Diệp Bắc Minh, đúng là cậu rất khủng bố, nhưng cậu lạm sát kẻ vô tội như vậy cũng đã hoàn toàn chứng minh thân phận Ma tộc của cậu rồi!"  

 

"Thương Khung cung cộng thêm thế lực sau lưng hai mươi mấy cảnh giới Thần Chủ này, cậu không sợ sao?"  

 

Diệp Bắc Minh cười: "Từ khi tôi bắt đầu tập võ đã không biết cái gì là sợ rồi".  

 

"Còn nữa, bây giờ tất cả kẻ địch của tôi đều đã chết rồi".  

 

"Không có một ngoại lệ!"  

 

Lục Đằng run rẩy một chút: "Cậu..."  

 

Đột nhiên!  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Ông ta bật cười ha hả: "Diệp Bắc Minh, hôm nay cậu không giết lão phu được đâu!"  

 

"Lão phu đang ở trong phòng đấu giá nhà họ Tô, cậu dám giết lão phu..."  

 

Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Bắc Minh đã đánh thẳng về phía Lục Đằng: "Có gì mà tôi không dám?"  

 

Trong nháy mắt anh đã xuất hiện ở trước người Lục Đằng, kiếm Đoạn Long chém thẳng đến đầu của ông ta!  

 

"Cậu điên rồi sao?"  

 

Lục Đằng bị dọa đến vãi cả linh hồn.  

 

"Người trẻ tuổi, dừng tay!"  

 

"Trong phạm vi phòng đấu giá nhà họ Tô cấm chỉ bất cứ kẻ nào động võ!"  

 

Hai giọng nói lạnh lùng vang lên.  

 

Hai lão già một béo một gầy giữ cửa xuất hiện.  

 

Ầm!  

 

Thế mà lại chặn được một kiếm của Diệp Bắc Minh!  

 

Một luồng khí kinh khủng nổ tung, sắc mặt hai lão già một béo một gầy trở nên trắng bệch: “Lực lượng của tên nhóc này... Quá kinh khủng!”  

 

"Hai vị tiền bối cứu tôi!"  

 

Lục Đằng giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng.  

 

Hai lão già một béo một gầy nhíu mày.  

 

Thân là cung chủ của Thương Khung cung, biểu hiện của ông ta có chút mất mặt!  

 

Tô Lê nhanh chóng tiến lên: "Xin anh Diệp hãy dừng tay, đây là quy củ của nhà họ Tô!"  

"Nhà họ Tô tôi không muốn đối đầu với anh, nhưng đây là quy củ nhiều năm của phòng đấu giá, bất kỳ người nào cũng không được đánh nhau trong phạm vi của phòng đấu giá!"  

 

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Cô Tô, tôi nể mặt cô, sẽ không đánh nhau trong phạm vi của phòng đấu giá nhà họ Tô!"  

 

Lục Đằng biết mình không chết được, ánh mắt trở nên cực kỳ oán độc: "Diệp Bắc Minh, cậu to gan lắm! Cậu thật sự rất to gan!"  

 

"Giết ba thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung, chuyện này, Thương Khung cung sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"  

 

Diệp Bắc Minh không thèm để ý đến uy hiếp của Lục Đằng.  

 

Anh nhìn về phía Tô Lê: "Nhưng nếu tôi ra tay ở bên ngoài phòng đấu giá nhà họ Tô thì không coi là làm trái quy củ của mấy người chứ".  
 
Chương 2378: Đúng là khó có thể tin!


Gào!  

 

Tiếng rồng gầm vang vọng toàn bộ con đường!  

 

Hư ảnh ba con rồng hiện ra, lao về phía Lục Đằng từ ba phương hướng!  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền ra, ánh sáng trắng nổ tung!  

 

Người phản ứng nhanh liền vội vã nhắm mắt lại, người phản ứng chậm trực tiếp bị chói mù!  

 

Sau một lát.  

 

Đợi đến khi một lần nữa mọi người mở mắt ra nhìn về phía Lục Đằng.  

 

Tất cả mọi người đều trợn to con mắt, há to miệng, hoàn toàn không nói ra lời.  

 

Cung chủ Thương Khung cung - Lục Đằng đã biến mất, tại chỗ chỉ còn lại một cái hố kinh khủng sâu mười mấy mét!  

 

Mà Diệp Bắc Minh đã sớm không thấy bóng dáng.  

 

...  

 

Tinh Đảo, trong sơn cốc nào đó.  

 

Mấy cây ngân châm rơi xuống, đâm vào trong cơ thể Chu Chí Cao.  

 

Lại cho hắn ta ăn ba viên đan dược!  

 

"Được rồi, thương thế của cậu đã gần như khôi phục hoàn toàn".  

 

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Đúng rồi, còn có một việc nữa".  

 

"Chắc hẳn thiên phú tập võ của cậu vô cùng tốt, nhưng về sau hình như bị người ta hạ thuốc dẫn đến gân mạch tàn phế một phần ba!"  

 

"Tôi đã thuận tay chữa khỏi hết cho cậu rồi đấy".  

 

Chu Chí Cao sửng sốt: "Đúng là khi còn bé thiên phú tập võ của tôi rất tốt, về sau đột nhiên biến thành một kẻ vô dụng".  

 

"Lão đại, tôi..."  

 

Chu Chí Cao đang muốn nói chuyện, con ngươi đột nhiên co mạnh lại.  

 

Chỉ nhìn thấy.  

 

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra một khí tức cực kỳ kinh khủng, đẩy lui hắn ta ra ngoài!  

 

Ầm!  

 

Ma huyết trong cơ thể sôi trào, giống như là nước sông đang gầm thét!  

 

Bầu trời trong nháy mắt rơi vào một vùng tăm tối.  

 

Mà cảnh giới võ đạo của Diệp Bắc Minh cũng từ cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ vọt thẳng tới cảnh giới Thánh!  

 

Trên mặt Diệp Bắc Minh toàn là vẻ không dám tin: "Tiểu Tháp, đây chính là lực lượng do ma huyết bị kích hoạt sinh ra sao?"  

 

"Đậu má! Cũng quá nghịch thiên đi!"  

 

"Không cần đột phá cảnh giới nhỏ, mà trực tiếp đột phá một cảnh giới lớn?"  

 

Anh còn chưa kịp hưng phấn xong.  

 

Ầm!  

 

Đúng lúc này, trong đầu Diệp Bắc Minh truyền đến một tiếng rung.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục động đậy!  

 

Vào lúc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục động đậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp nói tục: "Đậu má! Nhóc con, mẹ nó cậu cũng quá nghịch thiên!"  

 

"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"  

 

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Cái gì không có khả năng?"  

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: "Nhóc con, từ khi chủ nhân đời thứ nhất ngã xuống".  

 

"Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục mới chỉ nhận tổng cộng mười chủ nhân!"  

 

"Trong đó có chín lần đều là ký chủ đạt tới cảnh giới Vực Chủ, nó mới thức tỉnh!"  

 

"Chỉ có một người khiến kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thức tỉnh sau khi ký chủ đến cảnh giới Thần Đế!"  

 

"Nhưng chỉ có mỗi mình cậu!"  

 

Đúng là khó có thể tin!  

 
 
Chương 2379: Chỉ còn lại bừa bộn đầy đất!


 "Quả thực là mẹ nghịch thiên mở cửa cho nghịch thiên, nghịch thiên đến nhà!"  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Nói như vậy, tôi là người mạnh nhất trong lịch sử các ký chủ sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!  

 

Sau một lát.  

 

Một giọng nói vang lên: "Bàn về thực lực thì không phải".  

 

"Nhưng bàn về thiên phú thì tạm thời là đúng".  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế, dù sao tôi có được huyết mạch Ma tộc, còn hấp thu máu rồng!"  

 

"Dung hợp một quả tim rồng, lại lấy được con mắt thần ma!"  

 

"Chứ đừng nói đến toàn bộ khí vận của các linh tướng đại lục trong tháp Phù Đồ gia tăng lên trên người tôi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả giận nói: "Tên nhóc thối, hóa ra cậu cũng biết mình nghịch thiên như thế nào ư?"  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng!  

 

Anh suy nghĩ một cái, tiến vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng giữa không trung.  

 

Toàn thân đen nhánh, phía trên có rất nhiều hoa văn cổ xưa.  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp đưa tay ra nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Ầm!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên một tiếng giống như là đáp lại.  

 

Một sức mạnh cực kỳ khủng bố truyền đến từ cổ tay.  

 

Diệp Bắc Minh dùng hết toàn lực, thế mà chỉ có thể xê dịch nó được khoảng nửa mét!  

 

Anh muốn cầm lên, nhưng phát hiện căn bản không làm được!  

 

Điều động chân nguyên!   

 

Huyết long, tổ long, long hồn đều xuất hiện cũng không thể cầm thanh kiếm này lên được!  

 

Lần thứ nhất, thất bại!  

 

Anh thử mấy chục lần.  

 

Vẫn thất bại như cũ!  

 

"Phù..."  

 

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh ngồi liệt dưới đất, há to miệng thở hổn hển!  

 

...  

 

Bên ngoài phòng đấu giá nhà họ Tô, khắp chốn sôi trào.  

 

Ba vị thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung bị giết chết, cung chủ cũng ngã xuống!  

 

Hai mươi mấy cảnh giới Thần Chủ, tất cả đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh, mọi người giống như là đang nằm mơ vậy!  

 

"Kẻ này xuất hiện, biển Thiên Hải sắp thay đổi rồi!"  

 

Ánh mắt bà lão cực kỳ nghiêm túc: "Chúng ta đi, về Tinh Cung!"  

 

Bà ta dẫn theo Nhan Như Ngọc cùng La Vãn Vãn, nhanh chóng rời đi.  

 

"Sắp thay đổi rồi!"  

 

"Nào chỉ là thay đổi, trời sắp sập rồi!"  

 

"Diệp Bắc Minh... Cậu ta tên là Diệp Bắc Minh!"  

 

"Đi mau, truyền tin tức này ra ngoài!"  

Vô số người tu võ vô cùng nghiêm nghị, rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.  

 

Bên ngoài phòng đấu giá nhà họ Tô lập tức vắng tanh.  

 

Chỉ còn lại bừa bộn đầy đất!  

 

Sắc mặt hai lão già một béo một gầy rất khó coi, đi lên trước: "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt Tô Lê vô cùng đặc sắc: "Thật sự là khiến người ta phải kinh ngạc, Đại Lục Chân Võ lại có người nghịch thiên như vậy".  

 

Lão già gầy gò hỏi: "Có cần lấy danh nghĩa nhà họ Tô để truy nã cậu ta không?"  

 

Tô Lê lắc đầu: "Không cần, anh ta không ra tay trong phạm vi phòng đấu giá nhà họ Tô".  
 
Chương 2380: Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!


 Cô ta quay người, đi vào phòng đấu giá.  

 

Hai lão già một béo một gầy kinh ngạc liếc nhìn nhau.  

 

Sau đó gật đầu: "Rõ!"  

 

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Tiểu thư làm sao vậy? Nếu là lúc trước, tuyệt đối sẽ không như thế!”  

 

...  

 

Sau khi đám người Nhan Như Ngọc trở lại Tinh Cung, bà lão trực tiếp rời đi.  

 

Bà ta đi thẳng lên trên đỉnh Tinh Cung, vào trong một cung điện được bao phủ kín bằng bản đồ.  

 

Vèo!  

 

Trên trăm con mắt đồng loạt nhìn qua.  

 

"La trưởng lão, bà đã trở về!"  

 

Một lão già râu tóc bạc trắng mở miệng nói, chính là chủ nhân Tinh Cung.  

 

Sắc mặt bà lão cực kỳ nghiêm trọng: "Các vị trưởng lão đều biết rồi?"  

 

Đám người cùng nhau gật đầu.  

 

"Việc này quan trọng như thế, chúng tôi đã biết từ sớm rồi".  

 

"Kẻ này thật sự là Ma tộc?"  

 

"Cậu ta đã giết ba vị thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung, còn lấy sức một mình xoá sổ hai mươi mấy cảnh giới Thần Chủ thật sao?"  

 

Đám trưởng lão của Tinh Cung mồm năm miệng mười hỏi.  

 

Bà lão lắc đầu: "Các vị trưởng lão hãy tự mình xem đi".  

 

Bà ta đập mạnh quải trượng đầu rồng trong tay xuống, một luồng ánh sáng chiếu ra, ngưng tụ thành một bức tranh!  

 

Chính là tất cả những gì đã xảy ra bên ngoài phòng đấu giá nhà họ Tô.  

 

Sau khi xem hết toàn bộ quá trình.  

 

"A!"  

 

Những tiếng hít khí lạnh vang lên: "Kiếm Long Đồ! Thế mà lại ở trong tay người này?"  

 

"Trên người người này lại có tận ba con rồng?"  

 

"Đúng là khí tức của Ma tộc, kẻ này quả nhiên là Ma tộc sao?"  

 

"Một chiêu giết chết Ngụy Thần Đế? Làm sao có thể!"  

 

Vụt vụt vụt vụt!  

 

Trên trăm cường giả của Tinh Cung đều khiếp sợ đứng lên!  

 

Sâu trong đôi mắt mỗi người đều tràn ngập rung động thật sâu!  

 

"Rốt cuộc tên Diệp Bắc Minh này có lai lịch gì?"  

 

"Trước đó không phải nghe nói cậu ta đã tiêu diệt bốn gia tộc Thượng Cổ sao?"  

 

Mọi người nghị luận ầm ĩ.  

 

Một lão già quát: "Trong vòng mười lăm phút, lão phu muốn tất cả thông tin về Diệp Bắc Minh!"  

 

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên run run rẩy rẩy đi vào trong đại điện: "Long trưởng lão, đã có thông tin của Diệp Bắc Minh rồi".  

 

"Mang lên!"  

 

Long trưởng lão khoát tay, một quyển sách nhỏ bay tới.  

 

Ông ta lật ra, thì thầm: "Diệp Bắc Minh, chủ nhân Thanh Huyền Tông, cảnh giới Hợp Nhất".  

 

"Tuổi tác: 24... 24 tuổi!"  

 

Đọc đến đây, Long trưởng lão ngây người ra.  

 

Những người còn cũng sợ hãi đứng lên lần nữa!  

 

"Cái gì?"  

 

"Ông trời ơi..!"  

 

"Cậu ta... Cậu ta chỉ có 24 tuổi?"  

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Long trưởng lão nhìn về phía dòng tiếp theo: "Xuất thân: nhà họ Diệp Côn Luân Hư, mẹ là Diệp Thanh Lam".  

 

"Côn Luân Hư... Nhà họ Diệp?"  

 

Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ đại điện rơi vào yên tĩnh như chết!  

 

Mấy chữ nhà họ Diệp Côn Luân Hư  này, dường như còn có ma lực hơn 24 tuổi!  

 

"Lại là người nhà họ Diệp..."  
 
Chương 2381: "Trước tiên để cô ấy ra ngoài đã!"


 Sắc mặt già nua của Long trưởng lão cực kỳ nghiêm nghị: "Cung chủ, nhất định chúng ta phải tìm ra kẻ này!"  

 

Chủ nhân Tinh Cung bình tĩnh lắc đầu: "Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ cần đầu óc cậu ta không có vấn đề, chắc chắn sẽ lập tức trốn đi!"  

 

Long trưởng lão nhíu mày: "Thế nhưng kẻ này là..."  

 

"Được rồi".  

 

Chủ nhân Tinh Cung lắc đầu: "Việc này cứ để qua một bên đi, Diệp Bắc Minh tạm thời sẽ không lộ diện".  

 

"Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn!"  

 

"Ngày mai chính là sinh nhật của Như Ngọc, dựa theo ước định... bọn họ cũng nên tới".  

 

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời!  

 

Sắc mặt trên trăm lão già ở đây đều biến hóa.  

 

"Được rồi, ngoại trừ Long trưởng lão và La trưởng lão, những người còn lại đều lui ra đi".  

 

Chủ nhân Tinh Cung ra lệnh một tiếng.  

 

Đám trưởng lão còn lại lần lượt rời đi.  

 

Sau đó đóng cửa lại.  

 

Long trưởng lão không nhịn nổi mở miệng: "Cung chủ, kẻ này..."  

 

"Sao kẻ này lại trông giống người trong lời tiên đoán của vị kia ở Tinh Cung như đúc vậy?"

...  

 

...  

 

Bà già gật đầu: "Bà già này cũng phát hiện ra, cho nên mới chạy về Tinh Cung ngay lập tức".  

 

"Chẳng qua tất cả mọi người đều ở đó, tôi không dám mở miệng!"  

 

"Cung chủ, nếu như người này thật sự là đấng cứu thế của Tinh Cung, thân phận Ma tộc của cậu ta..."  

 

Chủ nhân Tinh Cung nhíu mày: "Việc này liên quan đến tương lai của Tinh Cung, nếu tiên đoán là thật, người này chính là nhân vật mấu chốt nhất!"  

 

Long trưởng lão nghi hoặc: "Cung chủ dự định làm thế nào?"  

 

Chủ nhân Tinh Cung hít sâu một hơi: "Long trưởng lão, trước tiên ông phái người đi tìm người này về rồi nói!"  

 

"Điều trước mắt chúng ta phải làm là tiếp đãi những người kia như thế nào".  

 

...  

 

"Ngay ngày mai..."  

 

...  

 

Trong sơn cốc.  

 

Diệp Bắc Minh nâng tinh phách Yêu Thần trên tay: "Tiểu Tháp, làm thế nào mới có thể khiến chị Tiểu Yêu khôi phục hình người?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Trước tiên để cô ấy ra ngoài đã!"  

 

"Được!"  

 

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Bắc Minh.  

 

Một con hồ ly nhỏ chợt xuất hiện trước mắt, chính là Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu.  

 

Khoảnh khắc Đạm Đài Yêu Yêu xuất hiện, tinh phách Yêu Thần bắt đầu run rẩy dữ dội.  

 

Ánh sáng lóe lên.  

Ngưng tụ ra một bóng dáng màu đỏ: "Đây là... Huyết mạch của mình?"  

 

"Yêu Yêu... Là con, con gái của ta!"  

 

Đạm Đài Yêu Yêu nhào về phía bóng đỏ: "Mẹ!"  

 

Nhưng vồ hụt.  

 

Diệp Bắc Minh ngây người: "Chuyện gì vậy?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tinh phách Yêu Thần là nơi chứa đựng tinh hoa sinh mệnh của Yêu tộc, có một sợi tàn hồn ở trong đó cũng chẳng kỳ lạ!"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom