Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2322: Ý thức cộng hưởng.


 Nói xong, bóng dáng thanh niên kia chợt biến mất.  

 

Tất cả quay trở lại bình thường!  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nói: “Sao lại thế này, lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?”  

 

Diệp Bắc Minh giải thích: “Tháp nhỏ này, vừa nãy tôi gặp được một người trong ký ức của ông!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu gọi tôi là cái gì cơ?”  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Tháp nhỏ!”  

 

Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên xúc động: “Ai bảo cậu gọi tôi như thế hả?”  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Người trong ký ức của ông, người đó tự nhận mình là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Cái gì? Cậu nhìn thấy chủ nhân của tôi hả!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy một lượt.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lúc lâu!  

 

“Tôi cứ tưởng rằng chủ nhân đã chết rồi, không ngờ ông ấy vẫn còn một chút ý thức trong ký ức của tôi ư?”  

 

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian.  

 

Bên trong hỗn độn kia có cắm một thanh bảo kiếm màu đen!  

 

“Xem ra cậu thật sự đã gặp được chủ nhân của tôi, đúng là tôi thật sự đã không chọn sai người!”  

 

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Tháp nhỏ, sư phụ nói Nhược Giai và Tôn Thiến đang ở đại lục Chân Võ!”  

 

“Có thể tìm được vị trí của bọn họ không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy hống hách: “Sau khi cắn nuốt căn nguyên của tháp Trấn Giới thì sức mạnh của tôi đã được khôi phục được một phần ngàn rồi!”  

 

“Tìm được họ, là chuyện rất đơn giản!”  

 

Càn Khôn Vô Cực, Vạn Dạm Truy Tung!  

 

Ầm!  

 

Gần như là ngay lập tức, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Tìm được rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh kích động: “Ở đâu?”  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tự cậu xem đi”.  

 

Ý thức cộng hưởng.  

 

Lúc này, trước mắt Diệp Bắc Minh là một vùng biển rộng.  

 

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến dùng chân khí của mình bay lơ lửng trên mặt nước.  

 

Xung quanh là biển rộng mênh mông, không có một người nào, cũng không có lấy một hòn đảo nhỏ.  

 

Một lát sau, đoàn thuyền buôn đi ngang chợt phát hiện ra hai người.  

Sau khi tận mắt thấy hai người lên đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

 

Diệp Bắc Minh hỏi: “Họ đang ở đâu thế?”  

 

“Biển Thiên Đảo!”  

 

“Biển Thiên Đảo?”  

 

“Lần trước cậu đã gặp Nhan Như Ngọc, cô ta nói mình đến từ Tinh Cung, thì Tinh Cung đó chính là một thế lực của biển Thiên Đảo”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.  

 

“Trong vùng biển đó có rất nhiều đảo nhỏ, tông môn và vô số thế lực”.  
 
Chương 2323: “Tôi chưa đến bao giờ”.


 Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ khẽ một tiếng: “Sau khi hồi phục lại một hai phần ngàn sức mạnh, thì tôi có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, phân tích: “Bây giờ có thể chắc chắn rằng mẹ tôi đang ở đại lục Thượng Cổ!”  

 

“Hơn nữa còn bị thế lực không rõ tên mang đi, tôi phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến đại lục Thượng Cổ, cứu mẹ mình!”  

 

“Cậu có biết cách để đến đại lục Thượng Cổ không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Với sức mạnh của tôi bây giờ thì chưa đủ, nhưng lại có một người biết”.  

 

“Người này cả cậu cũng quen!”  

 

Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên: “Ý ông là Nhan Như Ngọc hả?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Không sai, cô ta từng mời cậu gia nhập Tinh Cung”.  

 

“Nghe lời cô ta nói, thì có vẻ cô ta biết đường đến đại lục Thượng Cổ!”  

 

“Nếu cậu có thể liên lạc với Nam Cung Uyển, thì có thể bảo cô ấy dẫn cậu đi”.  

 

Trong đầu Diệp Bắc Minh xuất hiện hình bóng Nam Cung Uyển.  

 

Trong lòng vẫn thấy không muốn lắm!  

 

“Thôi thì đi tìm Nhan Như Ngọc hỏi thử vậy!”  

 

…  

 

Sau khi rời hỏi cấm địa, Diệp Bắc Minh lập tức triệu tập các trưởng lão.  

 

Trực tiếp hỏi: “Mọi người có biết cách đến biển Thiên Đảo không?”  

 

“Biển Thiên Đảo?”  

 

“Tông Chủ muốn đến biển Thiên Đảo ư?”  

 

Mọi người sửng sốt.  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”  

 

Lãnh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Minh nhi, kiếp nạn mà Thanh Huyền Tông phải trải qua còn chưa kết thúc, con lại tính đi ư?”   

 

“Tông Chủ, Thanh Huyền Tông đang cần được củng cố!”  

 

“Người vẫn nên ở lại Thanh Huyền Tông đi!”  

 

Các trưởng lão khác cũng khuyên nhủ.  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi có lý do bắt buộc phải đi”.  

 

Thấy Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì muốn đi, mọi người cũng không khuyên thêm nữa.  

 

Các gia tộc thượng cổ đều nghĩ rằng Thanh Huyền Tông đã bị diệt, nhưng chí khí của Thanh Huyền Tông lại tăng vọt.  

 

Dù Diệp Bắc Minh không có ở đây, thì cũng không ai dám đền khiêu khích Thanh Huyền Tông!  

 

“Tông Chủ, chúng tôi có nghe về biển Thiên Đảo, nhưng chưa từng đến đó bao giờ”.  

 

“Nghe nói biển Thiên Đảo cực kỳ nguy hiểm, bên dưới là ma thú hoành hoành, còn nguy hiểm hơn lục địa gấp trăm lần!”  

 

“Tình hình cụ thể thế nào thì chúng tôi cũng không rõ lắm!”  

Các trưởng lão đều lắc đầu.  

 

“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người có biết không?”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi.  

 

Lãnh Nguyệt lắc đầu.  

 

Sát Chủ nói: “Tôi chưa đến bao giờ”.  

 

Khi Diệp Bắc Minh đang định từ bỏ, để tìm cách khác.  
 
Chương 2324: “Càng sớm càng tốt!”


 Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.  

 

Bách Lý Phong Hoa nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh chủ Võ Đạo, Tôn Kiếm Khung!”  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Tôn Kiếm Khung? Bảo ông ấy tới gặp tôi”.  

 

…  

 

Nửa tiếng sau.  

 

Tôn Kiếm Khung đầu đầy mồ hôi chạy tới, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì cung kính nói: “Tôn Kiếm Khung ra mắt Diệp tông chủ, không biết Diệp tông chủ tìm tôi có chuyện gì?”  

 

Diệp Bắc Minh cười thoải mái nói: “Tôn Minh chủ không cần phải khách sáo, gọi thẳng tên tôi là được rồi”.  

 

“Má, gọi tên cậu, cậu nghĩ tôi dám không!”  

 

Tôn Kiếm Khung thầm khinh bỉ một câu.  

 

Bây giờ ngoài kia có ai không biết, cậu còn diệt được cả gia tộc thượng cổ!  

 

Thì còn ai dám gọi thẳng tên cậu!  

 

Tôn Kiếm Khung vội vàng lắc đầu: “Diệp tông chủ, tôi không dám gọi thẳng tên cậu đâu”.  

 

“Hay để tôi gọi cậu bằng cậu Diệp, hoặc anh Diệp đi”.   

 

“Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thoải mái”.  

 

Tôn Kiếm Khung mừng rỡ: “Được, cậu Diệp”.  

 

Nói xong lại đi tới thêm hai bước tới hai bước, cúi đầu cụp mắt.  

 

Nếu người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ chết vì khiếp sợ!  

 

Rõ ràng là người đứng đầu cả võ đạo, thế mà lại như người hầu kẻ hạ của Diệp Bắc Minh.  

 

Diệp Bắc Minh cũng hết sức cạn lời: “Tôn minh chủ làm cái gì thế?”  

 

Tôn Kiếm Khung đầy trang nghiêm nói: “Tôi chờ nghe lời căn dặn của cậu”.  

 

Khóe môi Diệp Bắc Minh run run: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm ông về chuyện của biển Thiên Đảo thôi”.  

 

“Biển Thiên Đảo?”  

 

Tôn Kiếm Khung sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “Cậu Diệp, cái này thì cậu hỏi đúng người rồi”.  

 

“Người khác có thể không biết về biển Thiên Đảo, nhưng Tôn Kiếm Khung tôi lại biết rất rõ…”  

 

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Được rồi, không cần phải giải thích”.  

 

“Ông chỉ cần nói cho tôi biết, ông có thể dẫn tôi đến biên Thiên Đảo hay không?”  

 

Tôn Kiếm Khung thoáng suy tư một chút, quyết đoán gật đầu: “Được!”  

 

“Cậu Diệp, cậu định khi nào thì xuất phát?”  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Càng sớm càng tốt!”  

 

“Đi!”  

Tôn Kiếm Khung gật đầu: “Tôi phải chuẩn bị một chút, sáng mai tôi đến đón cậu”.  

 

…  

 

Cùng lúc đó, đại lục Thượng Cổ.  

 

Chín mươi chín ngọn Thần Sơn sừng sững hướng thẳng lên trời cao!  

 

Mấy ông lão bị thương xuất hiện, đưa Diệp Thanh Lam đến trước một cung điện tối đen.  

 

“Quỳ xuống!”  
 
Chương 2325: “Ông không được đụng tới Minh nhi!”


Hơi thở đáng sợ bỗng nhiên ập đến, ông lão nhỏ con cùng với đám lão già chột mắt kia không nhịn được quỳ xuống lạy: “Tham kiến đại nhân, đây chính là dư nghiệt của nhà họ Diệp!”  

 

“Hai mươi bốn năm trước, cô ta chính là người đã tiến vào Ma Uyên để quấn lấy Tề Thiên Ma Tôn, mang thai giọt máu của Ma Tộc!”

Giọng nói uy nghiêm của Huyết Long vang lên: “Diệp Thanh Lam, chúng ta lại gặp nhau rồi”.  

 

“Hai mươi bốn năm trước để cô chạy mất, hôm nay cô vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!”  

 

Ánh mắt Diệp Thanh Lam lạnh như băng: “Bắt được tôi thì sao?”  

 

“Người nhà họ Diệp sẽ không bao giờ chịu cúi đầu!”  

 

“Muốn giết cứ giết, không cần nói những lời vô nghĩa!”  

 

Bà ngước cổ lên, chuẩn bị chết!  

 

“Giết? Thế thì đơn giản quá rồi”.  

 

Huyết Long nở nụ cười: “Còn nhà họ Diệp ấy hả? Ha ha ha, năm đó khi nhà họ Diệp sở hữu chín ngọn Thần Sơn này đã nở mày nở mặt biết bao nhiêu!”  

 

“Đáng tiếc, nhà họ Diệp lại đắc tội với người ở Cao Võ, còn hại cả đại lục Chân Võ cùng chịu xui xẻo theo!”  

 

Sắc mặt Diệp Thanh Lam hết sức bình tĩnh: “Đằng sau chuyện đó có uẩn khúc khác, chắc chắn không phải là tổ tiên nhà họ Diệp gây họa!”   

 

Huyết Long lắc đầu: “Có phải hay không thì cũng không còn quan trọng nữa”.  

 

“Quan trọng là, con trai cô tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”  

 

Huyết Long ngưng tụ lại một vầng sáng, hóa thành một hình người!  

 

Đó chính là dáng vẻ Diệp Bắc Minh.  

 

Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại: “Ông…”  

 

Giọng nói của Huyết Long lạnh như băng, khiến con người ta không rét vẫn run: “Yên tâm, sau khi đại lục Chân Võ vỡ nát, thì cả Hoa tộc đều bị diệt và dẫn đầu chính là nhà họ Diệp!”  

 

“Cả núi Côn Luân cũng sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn!”  

 

“Đỉnh Côn Luân mấy trăm ngàn năm qua cũng không thấy xuất hiện một cảnh giới Thần Vương nào!”  

 

“Nhưng con trai cô cũng không tệ, lại có thể trưởng thành đến tận hôm nay!”  

 

“Bổn tọa vẫn luôn chú ý đến nó, cả chuyện tháp Trấn Giới lần này cũng liên quan tới nó!”  

 

“Tốc độ trưởng thành của nó thật sự khiến con người ta phải kinh ngạc!”  

 

Thở dài một tiếng.  

 

“Xem ra huyết mạch Tề Thiên Ma Tôn mà cô mang thật sự rất tinh khiết!”  

 

“Chờ đến khi bắt được Diệp Bắc Minh, ta sẽ luyện hóa thành ma huyết, ngưng thành chân thân!”  

 

“Một đại lục Chân Võ không thể vây khốn được bản tôn!”  

 

“Thế giới cấp cao hơn mới là nơi bổn tọa thuộc về!”  

 

Diệp Thanh Lam cắn răng: “Ông không được đụng tới Minh nhi!”  

 

Huyết Long cười trêu tức: “Bổn tọa đã muốn đụng tới, thì không kẻ nào ở đại lục Chân Võ có thể ngăn cản được”.  

 

“Trừ khi Tề Thiên Ma Tôn có thể thoát ra khỏi Ma Uyên, nhưng mà cô nghĩ nó có thể xảy ra không?”  

 

“Sau khi luyện hóa hết máu tươi của Diệp Bắc Minh rồi, ta sẽ cho mẹ con cô đoàn tụ!”  

 

“Ném cô ta vào ngục giam Trấn Hồn đi!”  
 
Chương 2326: “Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”


Giọng nói uy nghiêm vang lên: “Thứ nhất, các ngươi phải tìm ra Long Châu cho bổn tọa!”  

 

“Thứ đó, là quan trọng nhất để bổn tọa trở thành Chân Long!”  

 

“Thứ hai, phải tìm ra được cả Diệp Bắc Minh!”  

 

“Kẻ đó mang trên người rất nhiều bí mật, có lẽ truyền thừa của nhà họ Diệp thượng cổ và Thiên Ma Tộc đều nằm trên người nó!”  

 

“Ma huyết trong người nó, chính là thứ quan trọng nhất để mở ra Thần Sơn!”  

 

“Long Châu và Thiên Ma Tộc cùng xuất hiện, chắc chắn chính là sự may mắn của nhà họ Dư!”  

 

“Thứ ba, con ả đang mang thai kia cũng phải mang về đây cho bổn tọa!”  

 

Một ông lão khó hiểu: “Lão tổ, cơ thể của người là nhân tộc, cần gì phải biến thành Long tộc chứ?”  

 

“Theo tôi ấy, thiên phú của nhà họ Dư chúng ta không tệ, có một Chiến Thần Thượng Cổ, không cần thiết phải…”  

 

Lời còn chưa nói xong.  

 

Phập!  

 

Một sức mạnh khủng bố nghiền nát trực tiếp ập tới.  

 

Ông lão đang nói bỗng hóa thành một đám mây máu!  

 

“Lão tổ!”  

 

Nhóm lão già nhỏ con kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.  

 

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn tọa nói một lần cuối cùng”.  

 

“Sau này phải gọi ta là đại nhân!"  

 

“Hai chữ lão tổ này, bổn tọa không muốn nghe thấy lần nào nữa”.  

 

Mấy người kia run lẩy bẩy: “Rõ, thưa đại nhân…”  

 

…  

 

Buổi tối, Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Anh đứng đó nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâu đó ba tiếng đồng hồ!  

 

Anh đã thử vô số lần.  

 

Nhưng vẫn không thể nhúc nhích được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dù chỉ là một chút!  

 

Kiên cố, không thể lay động!  

 

Chứ đừng nói đến việc cầm nó trong tay.  

 

“Tháp nhỏ, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch thế nào vậy?”  

 

“Trông cũng không khác kiếm Đoạn Long là mấy, mà sao tôi hoàn toàn không thể lay động được nó?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Bởi vì cậu vẫn chưa được nó chấp nhận hoàn toàn”.  

 

“Gia tăng sức mạnh đi, chờ cậu đủ sức mạnh rồi thì tất nhiên có thể dễ dàng cầm lấy nó”.  

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cũng đến lúc phải gia tăng thực lực lên rồi, ở cảnh giới Hợp Nhất này khá lâu rồi”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhắc nhở một câu, lĩnh vực thời gian đã có sự thay đổi”.  

 

“Thay đổi gì?”  

 

Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Bởi vì cậu được sự tán thành từ chủ nhân đầu tiên của tháp, nên lĩnh vực thời gian đã được mở khóa hoàn toàn!”  

 

“Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”  
 
Chương 2327: “Ném cô ta vào ngục giam Trấn Hồn đi!”


 “Cậu ở trong lĩnh vực tuyệt đối một ngày, một năm, mười năm, thì bên ngoài cũng chỉ trôi qua có một giây!”  

 

Giọng nói uy nghiêm của Huyết Long vang lên: “Diệp Thanh Lam, chúng ta lại gặp nhau rồi”.  

 

“Hai mươi bốn năm trước để cô chạy mất, hôm nay cô vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!”  

 

Ánh mắt Diệp Thanh Lam lạnh như băng: “Bắt được tôi thì sao?”  

 

“Người nhà họ Diệp sẽ không bao giờ chịu cúi đầu!”  

 

“Muốn giết cứ giết, không cần nói những lời vô nghĩa!”  

 

Bà ngước cổ lên, chuẩn bị chết!  

 

“Giết? Thế thì đơn giản quá rồi”.  

 

Huyết Long nở nụ cười: “Còn nhà họ Diệp ấy hả? Ha ha ha, năm đó khi nhà họ Diệp sở hữu chín ngọn Thần Sơn này đã nở mày nở mặt biết bao nhiêu!”  

 

“Đáng tiếc, nhà họ Diệp lại đắc tội với người ở Cao Võ, còn hại cả đại lục Chân Võ cùng chịu xui xẻo theo!”  

 

Sắc mặt Diệp Thanh Lam hết sức bình tĩnh: “Đằng sau chuyện đó có uẩn khúc khác, chắc chắn không phải là tổ tiên nhà họ Diệp gây họa!”   

 

Huyết Long lắc đầu: “Có phải hay không thì cũng không còn quan trọng nữa”.  

 

“Quan trọng là, con trai cô tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”  

 

Huyết Long ngưng tụ lại một vầng sáng, hóa thành một hình người!  

 

Đó chính là dáng vẻ Diệp Bắc Minh.  

 

Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại: “Ông…”  

 

Giọng nói của Huyết Long lạnh như băng, khiến con người ta không rét vẫn run: “Yên tâm, sau khi đại lục Chân Võ vỡ nát, thì cả Hoa tộc đều bị diệt và dẫn đầu chính là nhà họ Diệp!”  

 

“Cả núi Côn Luân cũng sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn!”  

 

“Đỉnh Côn Luân mấy trăm ngàn năm qua cũng không thấy xuất hiện một cảnh giới Thần Vương nào!”  

 

“Nhưng con trai cô cũng không tệ, lại có thể trưởng thành đến tận hôm nay!”  

 

“Bổn tọa vẫn luôn chú ý đến nó, cả chuyện tháp Trấn Giới lần này cũng liên quan tới nó!”  

 

“Tốc độ trưởng thành của nó thật sự khiến con người ta phải kinh ngạc!”  

 

Thở dài một tiếng.  

 

“Xem ra huyết mạch Tề Thiên Ma Tôn mà cô mang thật sự rất tinh khiết!”  

 

“Chờ đến khi bắt được Diệp Bắc Minh, ta sẽ luyện hóa thành ma huyết, ngưng thành chân thân!”  

 

“Một đại lục Chân Võ không thể vây khốn được bản tôn!”  

 

“Thế giới cấp cao hơn mới là nơi bổn tọa thuộc về!”  

Diệp Thanh Lam cắn răng: “Ông không được đụng tới Minh nhi!”  

 

Huyết Long cười trêu tức: “Bổn tọa đã muốn đụng tới, thì không kẻ nào ở đại lục Chân Võ có thể ngăn cản được”.  

 

“Trừ khi Tề Thiên Ma Tôn có thể thoát ra khỏi Ma Uyên, nhưng mà cô nghĩ nó có thể xảy ra không?”  

 

“Sau khi luyện hóa hết máu tươi của Diệp Bắc Thần rồi, ta sẽ cho mẹ con cô đoàn tụ!”  

 

“Ném cô ta vào ngục giam Trấn Hồn đi!”  

 

Sau khi Diệp Thanh Lam bị mang đi.  

 
 
Chương 2328: Anh đã thử vô số lần.


 

“Thứ đó, là quan trọng nhất để bổn tọa trở thành Chân Long!”  

 

“Thứ hai, phải tìm ra được cả Diệp Bắc Minh!”  

 

“Kẻ đó mang trên người rất nhiều bí mật, có lẽ truyền thừa của nhà họ Diệp thượng cổ và Thiên Ma Tộc đều nằm trên người nó!”  

 

“Ma huyết trong người nó, chính là thứ quan trọng nhất để mở ra Thần Sơn!”  

 

“Long Châu và Thiên Ma Tộc cùng xuất hiện, chắc chắn chính là sự may mắn của nhà họ Dư!”  

 

“Thứ ba, con ả đang mang thai kia cũng phải mang về đây cho bổn tọa!”  

 

Một ông lão khó hiểu: “Lão tổ, cơ thể của người là nhân tộc, cần gì phải biến thành Long tộc chứ?”  

 

“Theo tôi ấy, thiên phú của nhà họ Dư chúng ta không tệ, có một Chiến Thần Thượng Cổ, không cần thiết phải…”  

 

Lời còn chưa nói xong.  

 

Phập!  

 

Một sức mạnh khủng bố nghiền nát trực tiếp ập tới.  

 

Ông lão đang nói bỗng hóa thành một đám mây máu!  

 

“Lão tổ!”  

 

Nhóm lão già nhỏ con kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.  

 

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn tọa nói một lần cuối cùng”.  

 

“Sau này phải gọi ta là đại nhân!"  

 

“Hai chữ lão tổ này, bổn tọa không muốn nghe thấy lần nào nữa”.  

 

Mấy người kia run lẩy bẩy: “Rõ, thưa đại nhân…”  

 

…  

 

Buổi tối, Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Anh đứng đó nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâu đó ba tiếng đồng hồ!  

 

Anh đã thử vô số lần.  

 

Nhưng vẫn không thể nhúc nhích được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dù chỉ là một chút!  

 

Kiên cố, không thể lay động!  

 

Chứ đừng nói đến việc cầm nó trong tay.  

 

“Tháp nhỏ, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch thế nào vậy?”  

 

“Trông cũng không khác kiếm Đoạn Long là mấy, mà sao tôi hoàn toàn không thể lay động được nó?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Bởi vì cậu vẫn chưa được nó chấp nhận hoàn toàn”.  

 

“Gia tăng sức mạnh đi, chờ cậu đủ sức mạnh rồi thì tất nhiên có thể dễ dàng cầm lấy nó”.  

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cũng đến lúc phải gia tăng thực lực lên rồi, ở cảnh giới Hợp Nhất này khá lâu rồi”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhắc nhở một câu, lĩnh vực thời gian đã có sự thay đổi”.  

 

“Thay đổi gì?”  

 

Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Bởi vì cậu được sự tán thành từ chủ nhân đầu tiên của tháp, nên lĩnh vực thời gian đã được mở khóa hoàn toàn!”  

 

“Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”  
 
Chương 2329: “Tham kiến chủ nhân!”


Diệp Bắc Minh ngây người: “Ghê gớm đến vậy sao?”  

 

“Nếu thật là vậy thì chẳng phải tôi ở trong trong lĩnh vực tuyệt đối chiến đấu, luyện đan dược hoàn toàn không tốn một chút thời gian nào ư?”  

 

“Vô nghĩa!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên lên tiếng: “Hừ, đó chính là điểm tốt của việc bản tháp hồi phục được một phần ngàn sức mạnh đó!”  

 

Diệp Bắc Minh không hề chần chừ.  

 

Trực tiếp tiến vào tầng thứ mười của lĩnh vực tuyệt đối.  

 

Bốn phía là một mảnh hỗn độn, một màn sương mờ ảo.  

 

Diệp Bắc Minh lấy ra một lượng dược liệu lớn, bắt đầu điên cuồng luyện đan!  

 

Một lần…  

 

Mười lần…  

 

Nghìn lần…  

 

Vạn lần…  

 

Đan dược như núi nhỏ từng chồng chất bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.  

 

Ầm!  

 

Một tiếng vang thật lớn phát ra, Tinh Thần đỉnh không chịu nổi gánh nặng nên đã trực tiếp nổ tung.  

 

Hóa thành vô số mảnh kim loại nhỏ!  

 

“Gì, nổ á?”  

 

Diệp Bắc Minh mặt xám mày tro.  

 

Anh nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình có thể luyện đến mức đan đỉnh nổ tung như thế!  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Nhóc con…. Cậu con mẹ nó liều mạng quá rồi đó?”  

 

“Tinh Thần Đỉnh là đan đỉnh mang phẩm chất thần khí, cậu lại có thể luyện nó đến mức hỏng luôn như thế!”  

 

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ: “Tôi cũng không ngờ, thần khí lại không thể chịu nổi sức ép như vậy”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hết sức cạn lời: “Này nhóc, cậu có biết mình đã luyện chế đan dược bao nhiêu lần rồi không?”  

 

“Cậu luyện gần trăm ngàn lần rồi đấy, dù có là thần khí thì cũng có số lần sử dụng nhé!”  

 

“Được rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng.  

 

Nhìn đống đan dược chồng chất như núi: “Từng đó chắc là đủ để Thanh Huyền Tông sử dụng rồi!”  

 

Giây sau đó.  

 

Anh không hề dừng lại, tiếp tục lấy nguyên liệu ra.  

 

Bắt đầu chế tạo Lôi Bạo Châu!  

 

Diệp Bắc Minh còn thử một cách mới, dùng lửa Phần Thiên bỏ vào trong Lôi Bạo Châu.  

 

Sau vài lần thử nghiệm thì cuối cùng cũng thành công!  

 

Lôi Bạo Châu có chứa một phần lửa Phần Thiên!  

 

“Hình nộm, xuất hiện đi!”  

 

Một tiếng quát khẽ.  

 

Hình nộm xuất hiện giữa hư không.  

 

Diệp Bắc Minh ném về phía hình nộm.  

Hình nộm có sức mạnh tương đương với Diệp Bắc Minh, nguồn năng lượng hủy diệt nổ tung!  

 

Hình nộm nhanh chóng biến mất, bị lửa Phần Thiên thiêu rụi.  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Sức phá hủy này có thể khiến một cảnh giới Linh Vị bị thương ấy luôn chứ?”  

 

Mở mắt.  

 

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ, nói với màn đen u tối: “Người đâu!”  

 

Vài giây sau, một bóng đen từ trong góc tường đi vào trong phòng.  

 
 
Chương 2330: Lấy cái tay dơ bẩn của ông ra ngay!”


“Tiểu đội Sát Thần, chắc là cũng phát triển ổn định phần nào rồi nhỉ”.  

 

 

“Rõ!”  

 

Bóng đen nhận lấy cái nhẫn trữ vật, nhanh chóng biến mất.  

 

…  

 

Biển Thiên Đảo, Tinh Đảo, ở một bên cảng.  

 

Thuyền đến thuyền đi, vô cùng náo nhiệt.  

 

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến bước xuống boong tàu: “Chú Trần, Huân Nhi, cảm ơn mọi người”.  

 

“Nếu không có mọi người, có lẽ chúng tôi thật sự phải bỏ mạng trên biển”.  

 

Một người đàn ông trung niên vừa chỉ huy thủy thủ dỡ hàng, vừa cười nói: “Tiện tay thôi mà, tôi cũng không thể để cho hai cô gái nhỏ phải trầm mình dưới biển sâu được”.  

 

Trần Huân Nhi đi tới: “Chị Nhược Giai, chị Tôn Thiến, hai chị phải đi thật ư?”  

 

Tuy chỉ mới quen biết một hai ngày.  

 

Nhưng Trần Huân Nhi đã rất thích hai chị gái, muốn chơi cùng với bọn họ, thật sự rất vui vẻ.  

 

Có thể nghe được rất nhiều chuyện hay ở thế giới ngoài kia.  

 

Chu Nhược Giai gật đầu: “Tôn Thiến sắp sinh rồi, chúng tôi phải trở về thì mới an toàn”.  

 

Trần Đại Dũng nói: “Nếu hai cô muốn trở về đất liền thì phải dùng tới cửa truyền tống”.  

 

“Có điều thứ đó đắt đỏ lắm, giá cả không thấp”.  

 

“Tránh ra, tránh ra hết cho tôi!”  

 

Bỗng nhiên, tiếng xôn xao bỗng vang lên ở bến tàu.  

 

Chỉ thấy một đám người hùng hổ chạy tới.  

 

“Là người cụ Cự Kình Bang!"  

 

“Không muốn sống nữa rồi hả, mau tránh ra, đừng có cản đường!”  

 

Mọi người xung quanh biến sắc, tất cả đều né ra nhường đường.  

 

Đám người Cự Kinh Bang có tốc độ rất nhanh, đi thẳng tới thuyền buôn của Trần Đại Dũng.  

 

“Bố ơi!”  

 

Trần Huân Nhi căng thẳng, nắm lấy cánh tay Trần Đại Dũng.  

 

Trần Đại Dũng bảo vệ con gái mình sau lưng: “Đừng sợ!”  

 

Các thủy thủ khác thấy thế cũng buông hàng hóa trong tay xuống để đi tới sau lưng Trần Đại Dũng.  

 

Một thanh niên tầm ba mươi tuổi nói với vẻ đầy ẩn ý: “Trần Đại Dũng, chuyến này đi thuyền làm ăn lời kha khá nhi?”  

 

“Số tiền mà con trai ông thiếu chúng tôi, có phải nên trả rồi không?”  

 

Hai mắt Trần Huân Nhi đỏ bừng: “Anh trai tôi đã bị Cự Kình Bang các người hại chết!”  

 

“Sao các người vẫn không chịu buông tha cho chúng tôi thế?”  

 

“Tiền thiếu các người chúng tôi đã trả cả gấp mười rồi, các người còn muốn cái gì nữa?”  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Nghe thế, thanh niên kia lại càng hưng phấn: “Nghe xem này, mọi người có nghe thấy không?”  

Sau đó.  

 

 

Ánh mắt gã chợt tối xuống: “Trần Huân Nhi, ý cô là Cự Kình Bang chúng tôi lừa tiền các người hả?”  

 

 

Trần Đại Dũng tái mặt: “Ngũ thiếu, Huân Nhi không có ý đó”.  

 

 

“Cậu rộng lòng, nhận lấy thứ này giúp tôi…”  

 

 

Ông ấy nhanh chóng đi tới, lấy ra một tinh hạch ma thú bậc tám đưa cho gã.  

 

 

Mặt Ngũ Phi đầy vẻ chán ghét: “Ông là cái thá gì vậy? Lấy cái tay dơ bẩn của ông ra ngay!”  
 
Chương 2331: Bây giờ, lý do đã có rồi đó!


 Nhấc chân lên giẫm nát tay Trần Đại Dũng.  

 

“Răng rắc”, một tiếng giòn tan vang lên, tay Trần Đại Dũng trực tiếp gãy lìa.  

 

“A…”  

 

Đau nhức khiến gương mặt Trần Đại Dũng trở nên méo mó, nhưng trước mặt con gái vẫn cố nhịn xuống, không kêu lên.

“Bố ơi!”  

 

“Thuyền trưởng!”  

 

Trần Huân Nhi và các thành viên khác trên thuyền đều xông lên.  

 

Thanh niên kia tát thêm vài cái nữa.  

 

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!  

 

Hơn mười thuyền viên đều văng ra ngoài, không ngừng hộc máu.  

 

Mặt Trần Đại Dũng đầy vẻ tuyệt vọng: “Ngũ thiếu, cậu muốn thế nào mới chịu buông tha cho chúng tôi?”  

 

Ngũ Phi nhìn Trần Huân Nhi một cái: “Chú Trần, chú nghĩ thông suốt sớm hơn có phải tốt rồi không, thế thì cánh tay này đã được giữ lại rồi?”  

 

“Con trai chú cũng từng là bạn bè với tôi, tuy là bây giờ cậu ta đã chết”.  

 

“Nhưng tôi cũng sẽ không tệ bạc với nhà chú mà?”  

 

“Mấy năm trôi qua, Huân Nhi cũng đã đủ tuổi để gả cho người rồi, chi bằng theo tôi…”  

 

Con ngươi Trần Đại Dũng đỏ bừng, rít gào: “Mày mơ tưởng, cút!”  

 

Mặt Ngũ Phi tối đen: “Bố mày gọi mày một tiếng chú Trần nên mày lên mặt với tao phải không?”  

 

“Dám mắng tao? Bố mày mà không bắt mày trả một cái giá đắt thì tao không còn tên Ngũ Phi nữa!”  

 

Con ngươi trở nên tối tăm, trong tay gã ta xuất hiện một thanh bảo đao được khảm bảo thạch!  

 

Trực tiếp chém về phía đùi Trần Đại Dũng!  

 

“Dừng tay!”  

 

Kiếm ý lạnh như băng bùng lên từ trên người Chu Nhược Giai!  

 

Tập trung chém về Ngũ Phi trong nháy mắt!  

 

Đồng tử Ngũ Phi co rụt lại!  

 

Bấy giờ, gã ta như rơi vào địa ngục Cửu U.  

 

Thanh đao trong tay cũng chậm đi nửa phần!  

 

“Keng!”, một tiếng giòn tan, bảo đao bị Chu Nhược Giai chém gãy.  

 

Tôn Thiến nhanh chóng đỡ cha con hai người dậy, trốn sau lưng Chu Nhược Giai.  

 

“Chú Trần, chú mau nuốt viên đan dược này vào đi”.  

 

Tôn Thiến lấy ra mấy viên đan dược.  

 

Mắt Ngũ Phi lập tức đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm đan dược trong tay Tôn Thiến: “Lục đạo đan văn? Đan dược Thánh Phẩm!”  

 

“Các cô có cả đan dược Thánh Phẩm ư?”  

 

“Gần đây Cự Kình Bang bị mất một lượng đan dược Thánh Phẩm, bang chủ còn đang lùng bắt kẻ trộm!”  

 

“Thì ra chính các người đã trộm đan dược của Cự Kình Bang!”  

“Người đâu, bắt!”  

 

Hai mắt Ngũ Phi đỏ bừng, gã ta đã để ý tới Chu Nhược Giai và Tôn Thiến từ lâu rồi.  

 

Hai cô gái da trắng nõn nà, dáng vóc hấp dẫn mê người.  

 

So với con gái trên biển Thiên Đảo đúng là cực phẩm trong cực phẩm!  

 

Chỉ là lúc nãy gã ta không có lý do để ra tay mà thôi!  

 

Bây giờ, lý do đã có rồi đó!  

 
 
Chương 2332: Trăm triệu dân cư, quá là khủng bố!


 Trường kiếm trong tay Chu Nhược Giai sáng lên rực rỡ, chiến đấu với đám Cự Kình Bang!  

 

Ngũ Phi cũng nhào tới, từng bước đến trước mặt Trần Huân Nhi.  

 

Giơ tay nắm bả vai cô ấy: “Em gái Huân Nhi, mau theo anh đi thôi nào!”  

 

“Bố!”  

 

Trần Huân Nhi sợ đến mức hét to.  

 

Tôn Thiến đang mang thai, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường đao, một chém chặt đứt bàn tay thối tha của Ngũ Phi!  

 

Phụt!  

 

Ngũ Phi nằm mơ cũng không ngờ được rằng một người đang mang thai lại có sức chiến đấu đến như thế?  

 

Màu máu chợt hiện lên!  

 

Một cánh tay rơi xuống đất.  

 

“A! Tay… Tay của tao!”  

 

Vẻ mặt Ngũ Phi đầy dữ tợn, tiếng kêu thảm thiết nghe xé ruột xé gan: “Bố mày sống từng này tuổi đầu, cả bố tao cũng chưa bao giờ đánh tao!”  

 

“Mày lại dám chém mất một bàn tay của tao? Con mẹ nó mày chết đi cho bố mày!”  

 

Lời nói vừa dứt, đã giơ chân đá thẳng về phía bụng Tôn Thiến!  

 

“Tôn Thiến!”  

 

Chu Nhược Giai tái mặt, muốn quay lại cứu người.  

 

Lại bị đám Cự Kình Bang quấn lấy!  

 

Bấy giờ, vẻ mặt Ngũ Phi đầy dữ tợn, trong đầu đã ảo tưởng đến cảnh bụng Tôn Thiến bị đá nát bấy!  

 

Vào thời điểm nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc này!  

 

Ầm ầm!  

 

Trong bụng Tôn Thiến bùng lên một hơi thở vô cùng khủng bố!  

 

Ngăn cản một đá của Ngũ Phi.  

 

Đồng thời!  

 

Đánh trả lại!  

 

Rầm!  

 

Chân Ngũ Phi trực tiếp nổ tung, hóa thành một đám mây máu!  

 

Lập tức bị thứ năng lực khủng bố trong bụng Tôn Thiến đánh bay ra ngoài, như con chó chết nằm dưới đất, không ngừng hộc máu!  

 

“Gọi người… Mau… Gọi người tới…”  

 

“Rõ!”  

 

Người Cự Kình Bang thả ra một lệnh tiễn.  

 

Một tia pháo hoa nở rộ!  

 

…  

 

Diệp Bắc Minh đã để lại Lôi Bạo Châu và một lượng đan dược rất lớn.  

 

Rồi cùng Tôn Kiếm Khung rời khỏi Thanh Huyền Tông.  

Trên đường đi, Tôn Kiếm Khung giải thích: “Cậu Diệp, biển Thiên Đảo cách chúng ta rất xa, hơn nữa còn có một vùng biển là nơi sinh tồn của một lượng lớn ma thú”.  

 

“Người bình thường căn bản không thể trực tiếp vượt biển qua đó, chỉ có thể mượn một số cửa truyền tống còn sót lại từ thời thượng cổ”.  

 

“Cửa truyền tống thật sự rất ít ỏi, cả đại lục Chân Võ này có không quá năm cái”.  

 

Nửa ngày sau, thành Côn Khư.  

 

Diệp Bắc Minh sợ hãi than thở: “Đông người thế này, chắc là gấp mấy lần khu phía bắc ấy nhỉ!”   

 

“Số người trong tòa thành này chắc phải hơn cả trăm triệu rồi ấy nhỉ?”  
 
Chương 2333: “Nhược Giai, hình như tôi sắp sinh rồi…”


Tôn Kiếm Khung cười giải thích: “Cậu Diệp, nơi này tên là thành Côn Khư, có thể nói là trừ Tinh Thành ra, thì đây là thành phố lớn nhất đại lục Chân Võ”.  

 

“Tinh Thành ở biển Thiên Đảo, còn thành Côn Khư nằm trong đất liền!”  

 

“Thành Côn Khư?”  

 

Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ đảo.  

 

Cái tên đó, chẳng lẽ còn ý nghĩa đặc biệt gì khác?  

 

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh tái mặt, tim cũng nhanh chóng đập thình thịch đầy kinh hoàng!  

 

Máu trong cơ thể anh sôi trào, như thể có sức mạnh nào đó đang bóp lấy trái tim anh!  

 

“Đây là…!”  

 

Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Tháp nhỏ… Tôi cảm nhận được, hơi thở của con mình…”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Sao thế?”  

 

“Nguy hiểm!”  

 

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trên người bùng lên luồng sát khí đáng sợ: “Tôn Thiến với đứa nhỏ gặp nguy hiểm rồi, tiêu rồi, chắc chắn họ đã gặp phải chuyện chẳng lành gì rồi!”  

 

“Tôn Kiếm Khung, mau dẫn đường đi!”  

 

Tôn Kiếm Khung bị sự thay đổi của Diệp Bắc Minh dọa sợ ngây người: “Cậu… Cậu Diệp, cậu sao thế?”  

 

Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ tôi muốn đến biển Thiên Đảo ngay lập tức, mau dẫn tôi đến cửa truyền tống đi!”  

 

Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ: “Được!”  

 

Hai người đi tới một tòa kiến trúc cổ xưa giữ trung tâm thành Côn Khư.  

 

……  

 

Ở bến tàu, tín hiệu của Cự Kình Bang vừa được truyền đi.  

 

Thì mười mấy người đàn ông trung niên đã nhanh chóng chạy tới.  

 

Một người trong số đó nhìn thấy Ngũ Phi nằm dưới đất, cánh tay và đùi đã mất thì mắt đỏ bừng lên!  

 

“Phi nhi!”  

 

Tiếng gào đau nát tâm can.  

 

Nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngũ Phi, nhét cho gã ta mấy viên đan dược!  

 

Vẻ mặt Ngũ Phi đầy đau đớn, oán độc chỉ vào Tôn Thiến: “Bố, chính ả đàn bà đang mang thai đó làm!”  

 

“Ả phế đi tay và chân của con, con đường võ đạo của con cũng bị cắt đứt rồi!”  

 

“Bố, hận! Con hận!”  

 

Ngũ Phi vô cùng kích động!  

 

Hai mắt Ngũ Thành Ưng ánh lên màu máu: “Phi nhi, con yên tâm, để đó cho bố”.  

 

“Dám tổn thương con trai bố, bố nhất định sẽ khiến ả ta cảm nhận được cái gọi là chết cũng chỉ là thứ hy vọng xa vời!”  

 

Rút kiếm đâm về phía Tôn Thiến.  

 

Chu Nhược Giai đánh bay người Cự Kình Bang, vội vàng chạy tới bên cạnh Tôn Thiến: “Tôn Thiến, cô không sao chứ?”  

Tôn Thiến cuộn mình nằm dưới đất, mặt mũi trắng bệch: “Nhược Giai, hình như tôi sắp sinh rồi…”  

 

“Cái gì? Ở đây á?”  

 

Chu Nhược Giai thầm nghĩ không hay rồi.  

 

Giây sau đó.  

 

Gào!  

 

Âm thanh rít gào kinh thiên động địa truyền đến.  
 
Chương 2334: “Long Đầu Sa cấp mười hai!"


 “Vạn thú hội tụ, cung nghênh Ma Hoàng trở về!”  

 

Một vài người qua đường hoảng sợ chỉ về phía mặt biển: “Mọi người mau nhìn kìa, cái gì thế?”  

 

Mọi người quay đầu lại nhìn theo bản năng, nhìn về phía mặt biển.  

 

Vừa đập vào mắt, đã khiến tất cả phải ngây người!  

 

Họ trông thấy.  

 

Một ngọn sóng cao hơn trăm mét điên cuồng ập tới!  

 

Điều khiến con người ta hoảng sợ hơn cả, đó là bên trong ngọn sóng đó ẩn chứa vô số ma thú!  

 

Bầu trời nhanh chóng kéo mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đoàng!  

 

Như thời kỳ tận thế đang ập tới!  

 

Người của Cự Kình Bang sợ tới mức nghẹn họng tròn mắt nhìn, đứng đó như đinh cắm chặt xuống đất: “Ai đó nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra đi?”  

 

Cùng với ngọn sóng ập tới, trên bầu trời cách đó mấy ngàn dặm.  

 

“Keng keng keng!”  

 

Tiếng chuông của Tông Môn vang lên.  

 

Vô số đệ tử chạy tới quảng trường Tông Môn.  

 

Mấy trăm lão giả từ bốn phương tám hướng bay tới, tiến vào đại điện.  

 

“Xảy ra chuyện gì thế?”  

 

“Sao lại như thế, sao lại đột ngột kéo vang chuông Thương Khung vậy?”  

 

Sắc mặt mọi người vô cùng nặng nề.  

 

Cả đại điện chìm trong hơi thở tiêu điều!  

 

Chuông Thương Khung!  

 

Chỉ khi phải đối mặt với hoảnh khắc sinh tử tồn vong thì mới kêu vang!  

 

Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không đầy nặng nề: “Tin tức mới nhất nói rằng cảng Tề Vân xuất hiện một cơn sóng cao hơn trăm mét!”  

 

“Hơn nữa, làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố cũng xuất hiện!”  

 

Cái gì?  

 

Ngọn sóng cao trăm mét?  

 

Cộng thêm đợt càn quét của ma thú?  

 

“Hít!”  

 

Những người đang ngồi đó đều giật mình, người của cung Thương Khung đều hít một hơi thật sâu!  

 

Thú triều trong biển khủng bố hơn ma thú trong đất liền gấp trăm ngàn lần!  

 

Võ giả loài người đỉnh cấp cũng không dám đặt chân đến nơi mà ma thú biển tụ tập!  

 

“Sao lại xuất hiện làn sóng ma thú thế này?”  

 

“Không thể như thế được! Tinh Đảo là hòn đảo lớn nhất ở vùng biển Thiên Đảo, bán kính ngàn vạn dặm!”  

 

“Chưa từng xảy ra một đợt càn quét nào của ma thú!”  

“Đại trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là sao?”  

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên mặt Ngụy Trường Không.  

 

Nghe mọi người bàn ra tán vào, Ngụy Trường Không khoát tay: “Tình hình cụ thể thì lão phu cũng không biết, đây là hình ảnh ghi lại ở cảng Tề Vân, mọi người tự xem đi!”  

 

Trong một khối ngọc thạch, hào quang chợt nở rộ.  

 

Ngay sau đó, hình ảnh như định dạng 3D xuất hiện!  

 

Nước biển cuộn trào, trong nước là các loại ma thú đang gào thét!  
 
Chương 2335: “Đó là, một thanh niên trẻ hả?”


“Ma thú ở các cấp bậc khác cũng nhiều đến mức không thể đếm xuể…”  

 

“Trời ạ!”  

 

Da đầu của người trong cung Thương Khung run lên, cả người run rẩy.  

 

“Lũ ma thú này điên hết rồi hay sao vậy?”  

 

Có người nuốt nước miếng một cái.  

 

Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không trở nên nặng nề: “Mấy chục ngàn năm qua, con người và ma thú chưa từng xâm nhập vào lãnh địa của đối phương”.  

 

“Chuyện hôm nay đúng là vô cùng quái dị, chúng ta cứ đến đó xem sao đã rồi bàn tiếp!”  

 

……  

 

Cùng lúc đó, Tinh Cung, trong phòng Nhan Như Ngọc.  

 

Mặt La Vãn Vãn trắng bệch chạy vào: “Chị Nhan, không ổn rồi!”  

 

Nhan Như Ngọc cười cười: “Sao thế, chuyện gì khiến củ cải nhỏ của chúng ta sốt ruột quá vậy?”  

 

La Vãn Vãn không thể cười nổi: “Chị Nhan, cảng Tề Vân xuất hiện làn sóng ma thú!”  

 

“Làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố, cùng với ngọn sóng biển cao hơn trăm mét!”  

 

“Có hơn chục ngàn con ma thú cấp mười hai!”  

 

“Cung chủ và các trưởng lão khác đều đi tới cảng Tề Vân rồi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Nhan Như Ngọc ngây người, nhanh chóng phản ứng lại: “Đi, đến xem thử!”  

 

……  

 

Nhà họ Cổ, trong sảnh lớn.  

 

Cổ Tuyền ngồi đó, mấy chục thần y thay nhau kiểm tra một lượt.  

 

Sau đó lại tập trung bàn bạc với nhau đâu đó mười lăm phút đồng hồ.  

 

Cuối cùng.  

 

Một ông lão thay mặt mọi người chắp tay nói: “Chúc mừng Cổ lão, hỏa độc trong cơ thể cô Cổ Tuyền đã được loại trừ”.  

 

Ánh mắt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm túc.  

 

Cổ Tuyền hết sức kinh ngạc!  

 

Bên cạnh, mẹ Cổ Tuyền lại thốt lên: “Cái gì? Thần y Chu nói thật ư?”  

 

Thần y Chu nghiêm túc gật đầu: “Bà Cổ, nếu như một mình lão kiểm tra thì có thể sẽ sai lầm”.  

 

“Nhưng có rất nhiều đồng nghiệp cùng nhau kiểm tra một lượt, sau đó chúng tôi mới đưa ra kết luận!”  

 

“Nên chắc chắn không thể sai được!”  

 

Ánh mắt ông ta trở nên nặng nề nhìn Cổ Thông Thiên: “Cổ lão, cầu xin ông hãy nói cho chúng tôi biết!”  

 

“Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà lại có y thuật nghịch thiên đến thế!”  

 

Cổ Tuyền Nhi nuốt nước bọt một cái: “Ông nội, anh ấy không gạt cháu…”  

 

Cổ Thông Thiên nghiêm túc gật đầu: “Thằng nhóc này, quả nhiên không phải kẻ tầm thường”.  

 

Chu thần y như tóm được một cọng cỏ, vội hỏi: “Thằng nhóc? Ý của Cổ lão là… Thằng nhóc ư?"  

 

“Đó là, một thanh niên trẻ hả?”  

 

Cô Thông Thiên mỉm cười: “Chu thần y đừng hỏi sâu quá, cảm ơn mọi người đã kiểm tra cho Tuyền nhi”.  

 

“Người đâu, dẫn Chu thần y và mọi người đi nhận thưởng đi”.  

 
 
Chương 2336: Khao khát sự đụng chạm


 

 Một người vội vàng xúc động nhào tới, bị sẩy chân ở cửa.  

 

“Thưa ông, xảy ra chuyện rồi, cảng Tề Vân bùng lên làn sóng có tới mấy chục ngàn con ma thú…”  

 

“Cậu nói cái gì?”  

 

Cổ Thông Thiên xoẹt cái đứng dậy: “Tất cả cao thủ của nhà họ Cổ mau theo lão phu đến cảng Tề Vân!”  

 

Các thế lực khác nghe kể về thú triều ở cảng Tề Vân cũng cùng nhau kéo tới.  

  Advertisement

Bấy giờ, cả cảng Tề Vân đều bị yêu thú vây quanh.  

 

Điều khiến con người ta khiếp sợ là, bức tường sóng cao hơn trăm mét ập đến gần cảng Tề Vân, sau đó bất ngờ dừng lại.  

 

Như thác nước chảy xuôi xuống!  

 

Một giây sau đó.  

  Advertisement

Một cái xúc tu khổng lồ của bạch tuộc vươn ra, chộp tới chỗ Tôn Thiến!  

 

Chu Nhược Giai gầm lên: “Không được làm tổn thương Tôn Thiến!”  

 

Tay cầm kiếm chém tới, khoảnh khắc va chạm với xúc tua!  

 

Thì thần kiếm trực tiếp văng ra xa, một sức mạnh đè nén xuống, Chu Nhược Giai trực tiếp đứng yên ở đó.  

 

“Nhược Giai!”  

 

Mặt Tôn Thiến biến sắc, cầm thanh bảo kiếm chắn trước mặt Chu Nhược Giai: “Nếu chết thì chúng ta cùng chết!”  

 

“Cô ta… Quan trọng với cô lắm hả?”  

 

Đằng sau bức tường nước có một giọng nữ vang lên.  

 

Lời đó khiến cả cảng Tề Vận lặng ngắt như tờ!  

 

Cả ma thú trên mặt biển cũng thôi rít gào, yên tĩnh lại trong nháy mắt!  

 

Bầu không khí cực kỳ quái dị!  

 

Tôn Thiến kinh ngạc, xúc tua này còn biết nói nữa hả?  

 

Nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Nhược Giai là chị em tốt của tôi, sống chết có nhau!”  

 

Rầm!  

 

Bức tường nước chợt di chuyển, chủ động tách ra một khe hở.  

 

Bên trong xuất hiện một con bạch tuộc khổng lồ, to hơn trăm mét.  

 

Ánh sáng chợt lóe, con bạch tuộc biến mất!  

 

Ở đó chỉ còn một cô gái tuyệt sắc với dáng người ma mị, da thịt trắng noãn!  

 

“Ngươi… Ma thú hóa hình thành công? Thành tinh rồi!”  

 

Một ông lão của Cự Kình Bang rùng mình kinh hoàng!  

 

Mọi người ở đó, bao gồm cả mấy cảnh giới Thánh Chủ của Cự Kình Bang cũng trừng lớn hai mắt, như gặp phải ma quỷ gì vậy!  

 

Cả Chu Nhược Giai và Tôn Thiến cũng không dám tin!  

 

“Bổn tọa có cho ngươi nói chuyện hả?”  

Sắc mặt cô gái xinh đẹp kia không hề có chút cảm xúc nào.  

 

 

Giơ tay lên chỉ một cái!  

 

 

Một ánh sao bắn vào mi tâm của ông lão Cự Kình Bang nọ, lập tức xuyên qua hộp sọ của ông ta!  

 

 

“Bang chủ!”  

 

 

Người Cự Kình Bang sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, không có chút máu nào!  

 

 

Trần Huân Nhi xúc động: “Bố ơi, bang chủ Cự Kình Bang đã chết rồi”.  

 
 
Chương 2337: Cô đơn, không được thấu hiểu


 Cô gái xinh đẹp kia nhướng mày, sát ý lập tức bùng lên trong cơ thể.  

 

 

“Chờ đã!”

Tôn Thiến đi tới từng bước, ngăn trước mặt hai người kia: “Họ đều là bạn của tôi, nể mặt tôi, đừng làm tổn thương đến bọn họ”.  

 

“Được!”  

 

Cô gái xinh đẹp kia gật đầu, sát ý cũng biến mất: “Theo tôi đi thôi, huyết mạch Ma Hoàng ở đây không an toàn!”  

 

Sóng biển lướt qua, sau đó biến mất.  

 

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến cũng không còn bóng dáng.  

 

Tất cả đều ngây người!  

 

Đứng yên ở đó.  

 

Khoảng nửa tiếng trôi qua.  

 

Cuối cùng Ngũ Phi cũng phản ứng lại: “Bố, đám ma thú đó đi rồi hả!”  

 

“Nhưng mà thù của con, không thể không báo!”  

 

“Tất cả là do Trần Đại Dũng và con gái ông ta, nếu không phải do chúng thì tay chân của con cũng không bị phế bỏ!”  

 

Ngũ Thành Ưng gật đầu: “Phi nhi cứ yên tâm, chúng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”  

 

Đang định ra tay chém giết Trần Đại Dũng và Trần Huân Nhi!  

 

Gào rống!  

 

Đột nhiên, tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

“Vẫn còn ma thú ư?"  

 

Ngũ Thành Ưng hoảng hồn.  

 

Người Cự Kình Bang cũng không nhịn được quay đầu lại, nhìn về hướng âm thanh.  

 

“Không đúng, âm thanh đó đến từ đảo chính ư?”  

 

“Sao lại như thế?”  

 

Một giây sau đó.  

 

Chân trời xuất hiện Huyết Long màu đỏ, bên trong Huyết Long có một bóng người, như sao băng bay vụt tới!  

 

Ầm!  

 

Hung hăng đáp xuống bến tàu.  

 

Bấy giờ, trong mắt Diệp Bắc Minh đầy tơ máu: “Người đâu?”  

 

“Ai có thể trả lời tôi?”  

 

Người của Cự Kình Băng chợt im lặng, cảm nhận được hơi thở điên cuồng từ người Diệp Bắc Minh!  

 

Sau đó, cảnh giới của anh cũng bị họ nhìn thấy.  

 

Ngũ Thành Ưng thẹn quá hóa giận: “Cứ tưởng thứ gì ghê gớm lắm, cũng chỉ là thằng ranh cảnh giới Hợp Nhất thôi mà cũng dám gào mồm ở đây hả?”  

 

Soạt!  

 

Diệp Bắc Minh cất bước đi tới trước mặt Ngũ Thành Ưng.  

 

Ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta: “Hai cô gái lúc nãy đâu?”  

 

Ngũ Thành Ưng giật mình.  

 

Sau đó gầm lên: “Thằng ranh con, mày tưởng mình là ai?”  

 

“Dám nói chuyện với cái thái độ đó, mày…”  

Lời còn chưa dứt, Diệp Bắc Minh đã giơ tay chém một kiếm!  

 

 

Ngũ Thành Ưng còn chẳng có cơ hội phản ứng, trực tiếp nổ tung!  

 

 

Ngũ Phi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Bố…”  

 

 

“Hít!”  

 

 

Người Cự Kinh Bang không nhịn được hít sâu một hơi.  

 

 

Thằng nhóc này là người thế nào vậy?   

 

 
 
Chương 2338: Vẫn là sự thờ ơ!


 

 Một ông lão nổi giận nói: “Này cậu, cậu dám giết chết trưởng lão của Cự Kình Bang chúng tôi ư?”  

 

Diệp Bắc Minh xoay người, từng bước đi tới trước mặt trưởng lão kia!  

 

Tóm lấy cánh tay ông ta!  

 

“Xoẹt”, một tiếng trực tiếp xé rách!  

 

Thêm một đá nổ tung đan điền ông ta.  

  Advertisement

“A!”  

 

Ông lão đau đớn ngã xuống đất: “Đại nhân tha mạng, Cự Kình Bang chúng tôi biết sai rồi”.  

 

“Lúc nãy đúng là có hai cô gái ở đây, có một người đang mang thai, một người trông khá xinh đẹp”.  

 

“Lúc nãy có thú triều xuất hiện, bọn họ bị một nữ ma thú đã hóa thành hình người mang đi rồi…”  

  Advertisement

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Bị ma thú hóa thành hình người mang đi?”  

 

Cùng lúc đó, người của cung Thương Khung cũng chạy tới hiện trường.  

 

“Gì thế này? Ma thú đâu?"  

 

“Hình như đã rút về rồi, mọi người xem kìa, nơi này thật sự có dấu vết của ma thú!”  

 

“Rốt cuộc là sao thế này?”  

 

Người cung Thương Khung ngơ ngác.  

 

Bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới, thú triều đã rút về hết rồi.  

 

Ánh mắt một ông lão áo xanh đầy nặng nề: “Tìm người hỏi thử là biết, Cự Kình Bang cũng ở đây mà?”  

 

“Bọn họ chắc chắn sẽ biết chuyện gì xảy ra!”  

 

Trực tiếp quát người của Cự Kình Bang: “Mau lên đây đáp lời đi!”  

 

Người của Cự Kình Bang giật mình: “Là người của cung Thương Khung!”  

 

“Làm sao bây giờ?”  

 

Người Cự Kình Bang không dám đắc tội với cung Thương Khung, lại càng không dám đắc tội Diệp Bắc Minh!  

 

Thanh niên này sát phạt rất quyết đoán!  

 

Bọn họ đã sợ mất hết cả mật rồi!  

 

Nhìn lướt qua sắc mặt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, lựa chọn ngoan ngoãn đứng đó.  

 

Một đám trưởng lão cung Thương Khung thấy thế thì cảm thấy hết sức mất mặt.  

 

Ông lão áo xanh lạnh giọng quát lớn: “Cự Kình Bang điếc hết rồi hả? Lão phu kêu các người lên đây đáp lời!”  

 

Vẫn là sự thờ ơ!  

 

“Không đúng, Cự Kình Bang không điếc, mà là không dám lên đây!”  

 

Một ông lão lắc đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Các người nhìn thanh niên kia xem, hình như người Cự Kình Bang đang sợ hãi tên đó!”  

 

Ông lão áo xanh hừ lạnh một tiếng: “Thanh niên kia, chúng tôi cần hỏi người của Cự Kình Bang vài câu!”  

“Chuyện của cậu, tạm gác sang một bên đi!”  

 

 

Giọng điệu cao cao tại thượng, tự cao tự đại.  

 

 

Diệp Bắc Minh đang lo cho Chu Nhược Giai và Tôn Thiến.  

 

 

Nên bực bội phun ra một chữ: “Cút!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Người của Cự Kình Bang đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh  

 
 
Chương 2339: “Không ngờ cậu Diệp đến Tinh Hải!”


 

 Cơ thể cũng bất giác run lẩy bẩy.  

 

Ông lão áo xanh nghẹn một cơn tức, quả thật không dám tin: “Ranh con, cậu vừa nói cái gì?”  

 

“Cậu dám bảo lão phu cút ư?”  

 

“Cậu có biết lão phu là ai hay không!”  

 

“Cậu thuộc tông môn hay gia tộc nào? Trưởng bối là ai?”  

  Advertisement

“Cậu có tin là chỉ một câu của lão phu tôi, cả gia tộc của cậu đều bị giết không?”  

 

Kiêu ngạo!  

 

Lãnh lẽo như băng!

Uy hiếp!  

 

Cả các trưởng lão khác của cung Thương Khung cũng lạnh lùng nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh!  

 

Điều khiến tất cả không ngờ được là, Diệp Bắc Minh quay đầu.  

 

Trên mặt anh là ý lạnh đầy băng giá: “Tôi nói là các người cút, nghe không hiểu hả?”  

 

Một kiếm trực tiếp chém ra!  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng ngâm, kiếm Đoạn Long bùng lên một kiếm khí màu máu, ập đến mấy lão già đang khinh địch kia!  

 

Ông lão áo xanh bị thứ khí thế đó làm giật mình, không kịp phản ứng, trực tiếp hóa thành một đám mây máu!  

 

“Từ trưởng lão!”  

 

Người cung Thương Khung đều chấn động, hít một hơi thật sâu.  

 

“Cậu!”  

 

Vẻ mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

Từ trưởng lão là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, không ngờ lại bị thanh niên này chém một kiếm?  

 

Chuyện đó… Sao có thể xảy ra được!  

 

“A…!”  

 

Hai chân đám người Cự Kình Bang như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất như vũng bùn.  

 

Cơ thể Ngũ Phi run run, trực tiếp sợ tới mức tè ra quần.  

 

“Ranh con, mày dám!”  

 

“Mày quá to gan, cả người của cung Thương Khung cũng dám giết?”  

 

Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không đầy lạnh lẽo: “Không cần biết cậu là ai, giết trưởng lão của cung Thương Khung thì phải trả giá rất đắt!”  

 

Soạt! Soạt! Soạt!  

 

Hơn mười người tản ra, vây quanh Diệp Bắc Minh.  

 

Cùng lúc đó, người của Tinh Cung và nhà họ Cổ thong thả đến trễ.  

 

La Vãn Vãn vừa nhìn thấy đã nhận ra Diệp Bắc Minh, kinh ngạc nói: “Chị Nhan, là anh ấy? Không ngờ lại là anh ấy!”  

Nhan Như Ngọc gật đầu: “Sao lại thế này? Sao cậu ta lại giằng co với người của cung Thương Khung thế?”  

 

 

Nhà họ Cổ bên kia, hai mắt Cổ Thông Thiên sáng ngời: “Không ngờ cậu Diệp đến Tinh Hải!”  

 

 

Ông ta đi tới từng bước, đến gần đám đông: “Các vị cung Thương Khung này, đang có chuyện gì xảy ra thế?”  

 

 

“Cậu Diệp đây là người quen của nhà họ Cổ, mong các vị có thể cho Cổ Thông Thiên tôi chút mặt mũi!”  

 

 

Ngụy Trường Không nhìn Cổ Thông Thiên với vẻ lạnh băng: “Cổ Thông Thiên, thằng ranh này một lời không hợp đã giết chết Từ trưởng lão của cung Thương Khung!”  

 

 

“Ông nói nó là bạn cũ của nhà họ Cổ ư?”  

 

 

“Cái gì?”  
 
Chương 2340: Không ngờ họ lại cúi đầu!


Vội vàng giải thích: “Thế chắc trong này có hiểu lầm gì rồi, Ngụy trưởng lão, tôi nhất định sẽ cho ông một lời giải thích rõ ràng!”  

 

Diệp Bắc Minh trực tiếp lắc đầu: “Không, chẳng có hiểu lầm gì cả!”  

 

“Người là tôi giết, nếu bất kì ai trong số các người kéo dài thời gian của tôi nữa, thì giết không tha!”  

 

Anh gầm lên đầy giận dữ: “Tất cả cút hết cho tôi!”  

 

Hổ gầm long ngâm!  

 

Giọng nói vang vọng hữu lực, khiến màng nhĩ con người ta phát đau!  

 

Yên tĩnh!  

 

Trong nháy mắt, cả bến cảng đều im lặng đến lạ thường!  

 

Cổ Thông Thiên há miệng, giật mình đứng đó!  

 

La Vãn Vãn trực tiếp ngây người, há miệng: “Chị Nhan, anh ta điên rồi ư?”  

 

“Lại dám nói mình sẽ giết không tha người của cung Thương Khung?”  

 

Nhan Như Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Bắc Minh thật lâu: “Nếu cậu ta là người mà Tinh Cung tiên đoán, thì hành động đó cũng không có gì kì lạ!”  

 

Một giây sau, khắp nơi sôi trào.  

 

“Ha ha ha ha!”  

 

Ngụy Trường Không giận quá hóa cười, ngọn lửa giận suýt chút nữa khiến ông ta hôn mê: “Giết không tha! Hay cho câu giết không tha!”  

 

“Một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, lão phu muốn nhìn xem cậu giết chúng tôi không tha như thế nào!”  

 

Ngụy Trường Không đang muốn ra tay, Diệp Bắc Minh đã hành động trước.  

 

Ảnh thuấn!  

 

Nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt Ngụy Trường Không, kiếm Đoạn Long trong tay giơ lên, một kiếm chém xuống!  

 

Tốc độ rất nhanh!  

 

Đồng tử Ngụy Thương Khung co rụt lại!  

 

Muốn ra tay ngăn cản.  

 

Một giây sau đó, ông ta kinh ngạc phát hiện bản thân đã bị vây bởi một hơi thở khủng bố, như thể một loài sinh vật cực kỳ đáng sợ nào đó!  

 

Cơ thể run rẩy, căn bản không thể điều khiển được, không thể ra tay được!  

 

“Tiêu rồi…”  

 

Con ngươi Ngụy Trường Không co rụt lại thật mạnh, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của kiếm Đoạn Long đang chém tới!  

 

Phụt!  

 

Một màu máu xuất hiện, đại trưởng lão cung Thương Khung, Ngụy Trường Không đã hóa thành mây máu!  

 

“Bây giờ, đã thấy được chưa?”  

 

“Còn ai muốn xem nữa không?”  

 

Bịch! Bịch! Bịch!  

 

Người cung Thương Khung sợ tới mức lùi về phía sau, vẻ mặt kiêng dè nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

“Cậu… Ranh con, cậu dám giết đại trưởng lão của cung Thương Khung ư?”  

 

Một ông lão giật mình nói.  

 

Diệp Bắc Minh trở tay chém một kiếm!  

 

Khoảnh khắc tiếng rồng ngâm vang vọng, ông lão vừa lên tiếng đã mất mạng!  

 

Soạt!  

 

Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chỉ vào người cung Thương Khung: “Cung Thương Khung còn muốn nói lời vô nghĩa gì nữa không?”  

 

“Không… Không còn nữa…”  

 

Người cung Thiên Khung đều cúi đầu xuống!  

 

Không ngờ họ lại cúi đầu!  

 

Nhan Như Ngọc trợn trừng hai mắt!  

 

La Vãn Vãn cũng há miệng, mặt đầy vẻ khó tin!  
 
Chương 2341: Một đám mây máu nổ tung!


Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không còn gì nữa thì cút đi cho tôi!”  

 

Đám võ giả ở đây đều nhìn sang người bên cạnh mình, tim cũng sắp nổ tung!  

 

“Thanh niên đó là ai thế?”  

 

“Lại dám ngông cuồng như vậy?”  

 

“Đó là cung Thương Khung đấy! Sao nó dám?”  

 

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.  

 

Cung Thương Khung xám mặt rời đi!  

 

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt đám Cự Kình Bang: “Chưa nói xong, tiếp tục nói đi!”  

 

Một đám trưởng lão Cự Kình Bang sợ tới mức quỳ xuống: “Đại nhân, chúng tôi đến hơi trễ”.  

 

“Tình hình cụ thể tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi”.  

 

“Chuyện trước đó nữa thì chỉ có Ngũ Phi biết!”  

 

“Đúng đúng đúng, Ngũ Phi đến sớm hơn chúng tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ngũ Phi?”  

 

“Nó!”  

 

Người Cự Kình Bang chỉ về phía Ngũ Phi đang nằm dưới đất với gương mặt xám như tro tàn.  

 

Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đảo qua.  

 

Ngũ Phi sợ tới mức cả người run run: “Đại nhân, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa”.  

 

“Tôi với hai cô gái đó không có ân oán gì, thậm chí tôi còn muốn mời họ đến Cự Kình Bang làm khách nữa mà!”  

 

“Anh ta nói dối!”  

 

Đột nhiên, giọng một cô gái vang lên.  

 

Ngũ Phi sợ tới mức sắc mặt trở nên dữ tợn: “Trần Huân Nhi, nếu mày dám đặt điều nói bậy, bố mày giết hết cả nhà mày!”  

 

“Má nó! Má nó! Câm miệng, má nó mày câm miệng cho tao…”  

 

Ngũ Phi sợ phát điên lên được!  

 

Trần Huân Nhi cắn răng, cơ thể mềm mại run run.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng liếc sang Ngũ Phi, gã ta nuốt nửa câu sau xuống.  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Trần Huân Nhi: “Xảy ra chuyện gì, nói!”  

 

Trần Huân Nhi lên tiếng: “Khi đó hai chị ấy đang trôi trên biển, là thuyền của chúng tôi cứu họ lên bờ”.  

 

“Thuyền của chúng tôi vừa cập cảng, thì Ngũ Phi đã dẫn người tới ức hiếp bố tôi”.  

 

“Chị Nhược Giai và chị Tôn Thiến không thể nhìn nổi nên ra tay giúp chúng tôi một phen”.  

 

“Còn lấy ra đan dược chữa thương, nhưng Ngũ Phi lại khăng khăng nói hai chị ấy trộm đan dược của Cự Kình Bang, còn muốn bắt họ về…”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn sang Ngũ Phi với ánh mắt lạnh như băng!  

 

Thuật sưu hồn!  

 

Tất cả đều hiện lên ngay trước mắt.  

“Mày dám gạt tao?”  

 

Kiếm Đoạn Long trong tay không hề do dự chém tới!  

 

Ngũ Phi há miệng: “Không… Được…”  

 

Phụt!  

 

Một đám mây máu nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh không hề dừng tay, bỗng nhiên xuất hiện giữa đám Cự Kình Bang!  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom