Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 220


Chương 220

Đây là quyết tâm phải lấy được mảnh đất này!”

Mọi người đều bị Lâm Vân đột nhiên tăng giả làm cho hoảng sợ.

Tuy giá trị của mảnh đất này cao, nhưng bình thường gần hai trăm tám mươi tỷ là có thể lấy được.

Dù sao thành phố Bảo Thạnh không phải là tỉnh lỵ, giá nhà ở nơi này còn chưa cao như ở tỉnh lị.

Đám ông chủ bản địa vốn còn mở miệng thăm dò giá, lập tức câm miệng lại, đến giá cả này, bọn họ đã không có tư cách ra giá nữa.

Khương Hùng Dũng cũng bị Lâm Vân đột nhiên tăng giá làm cho kinh ngạc một lúc.

Nếu Lâm Vân đã ra tay, tất nhiên là Khương Hùng Dũng sẽ không đợi lát nữa.

“Hai trăm mười tỷ.” Khương Hùng Dũng giơ bảng, thêm ba mươi lăm tỷ nữa.

“Ông Khương ra giá hai trăm mười tỷ, còn ai ra giá cao hơn nữa không?” Người chủ trì ở trên đài lớn tiếng nói.

“Ba trăm năm mươi tỷ

Giọng Lâm Vân vang lên lần hai.

Đám ông chủ ở đây nghe giả lại tăng lên tới tận ba trăm năm mươi tỷ, bọn họ đều kinh ngạc không thôi.

“Chuyện này…!Đã tới ba trăm năm mươi tỷ rồi sao?” “Tuy mảnh đất này có giá trị cao, nhưng cùng lắm là ba trăm năm mươi tỷ đúng không?” “Chủ tịch của Tỉnh Xuyên trực tiếp ra giá ba trăm năm mươi tỷ, cậu ta đây là không muốn chậm rãi tăng thêm, muốn lấy tới tay luôn à?” “Không biết ông Khương sẽ làm thế nào.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Tên nhóc này không làm theo quá trình thông thường.

Khương Hùng Dũng thấy Lâm Vân ra giả ba nghìn năm trăm tỷ, sắc mặt ông ta có chút khó coi.

Khương Hùng Dũng vốn định tăng ba mươi lắm tỷ mỗi lần, tăng như vậy đã là rất cao rồi, ông ta không ngờ tới Lâm Vân lập tức ra giá tới tận ba trăm năm mươi tỷ.

Phải biết rằng nếu là bình thường, mua mảnh đất này đều không cần ba trăm năm mươi tỷ.

“Ông Khương, hôm nay phải tranh với tên nhóc này rồi.” Luật sư ngồi bên cạnh Khương Hùng Dũng nói.

“Hai nghìn một trăm tỷ kia của tôi không phải chuẩn bị uổng phí” Khương Hùng Dũng híp mắt nói.

“Chủ tịch Lâm ra giá ba trăm năm mươi tỷ, còn ai ra giá cao hơn ba trăm năm mươi tỷ nữa không?” Người chủ trì ở trên đài lớn tiếng nói.

“Tôi ra ba trăm tám mươi lăm tỷ” Khương Hùng Dũng giơ bảng.

“Ông Khương ra giá ba trăm tám mươi lăm tỷ.

Còn ai ra giá cao hơn không?” Giọng nói của người chủ trì ở trên đài vang dội.

Lâm Vân nhìn về phía Khương Hùng Dũng, nói: “Tôi nói này ông Khương, mỗi lần ông chỉ tăng ba mươi lăm tỷ, ông không thấy mệt sao?” “Cậu…!Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi, đây quả thực là khiêu khích ông ta trắng trợn mà

Lâm Vân thu hồi ánh mắt, sau đó cười tươi giơ bảng lần hai.

“Tôi ra giá bảy trăm tỷ “Bảy trăm tỷ?” “Thành phố Bảo Thạnh chúng ta, chưa bao giờ ra giá mảnh đất tới tận bảy trăm tỷ.”

Mọi người ở đây nghe Lâm Vân đột nhiên nâng giá tới tận bảy trăm tỷ, bọn họ đều vô cùng kinh hãi, con số này, đã lập nên kỷ lục bán đấu giả mảnh đất ở thành phố Bảo Thạnh.

Lần trước bán đấu giá mảnh đất cao nhất ở thành phố Bảo Thạnh, là bốn trăm hai mươi tỷ.

Mà hôm nay vừa mới bán đấu giá, đã tăng tới mức phá kỷ lục rồi sao?

Ngay cả Lưu Ba ngồi bên cạnh Lâm Vân cũng bị

Lâm Vân dọa sợ.
 
Chương 221


Chương 221

Sau khi ngây ra một lúc, người chủ trì vội vàng lớn tiếng tuyên bố: “Bảy…!Bảy trăm tỷ.

Chủ tịch Lâm ra giá bảy trăm tỷ.

Còn ai ra giá cao hơn bảy trăm tỷ nữa không?”

Đám ông chủ ở trong hội trường, cùng với người chủ trì ở trên đài, lúc này đều nhao nhao nhìn về phía Khương Hùng Dũng, bọn họ biết, chỉ có Khương Hùng Dũng mới có tư cách tranh giành.

Lúc này sắc mặt Khương Hùng Dũng vô cùng khó coi.

Bảy trăm tỷ, đã cách xa giá vốn có của mảnh đất này rồi!

Mới đầu Khương Hùng Dũng chỉ phòng bị một nghìn không trăm năm mươi tỷ, nhưng sau đó vì đối phó Lâm Vân, mới tăng thêm tới hai nghìn một trăm tỷ, nhưng hiện giờ đã mất bảy trăm tỷ? “Mẹ nó, tên nhóc này không thèm để ý tới giá cả!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nói.

Lâm Vân ra giá cao như vậy, nằm ngoài dự đoán của Khương Hùng Dũng.

Nhưng hôm nay Khương Hùng Dũng đã nói những lời ngoan độc, ông ta muốn khiến Lâm Vân không chịu nổi vào buổi đấu giá ngày hôm nay.

Nếu bây giờ ông ta sợ, vậy mất mặt sẽ là ông ta.

Đâm lao đành phải theo lao, Khương Hùng Dũng chỉ có thể nghiến răng một cái, sau đó giơ bảng lên: “Tám trăm bảy mươi lăm tỷ!”

Bây giờ Khương Hùng Dũng đã cố gắng lắm rồi, ông ta chỉ có thể thêm nhiều nhất một trăm bảy mươi lăm tỷ, báo ra giá như vậy, trái tim của Khương Hùng Dũng cũng đã nhỏ máu.

“Tôi ra một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ

Giọng nói của Khương Hùng Dũng vừa mới vang lên, người chủ trì ở trên đài còn chưa kịp hỏi, Lâm Vân đã giơ bảng ra giá một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ.

“Một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ?”

Mọi người nghe thấy giá này xong, không nhịn được hít vào một hơi.

Trời ạ, vì sao một mảnh đất có giá trị hai mươi tám tỷ, vậy mà tăng lên tới một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ? Giá này tăng trên gấp mấy lần rồi.

“Cái gì? Một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ?” Bắp thịt trên mặt Khương Hùng Dũng co giật.

Theo lý mà nói, giá càng lên cao, biên độ tăng giá sẽ càng nhỏ, ông ta không ngờ tới đã ra giá cao tới mức vậy rồi, Lâm Vân vẫn tăng lên tận ba trăm năm mươi tỷ! “Ông Khương, tên này…!Tên này hoàn toàn không quan tâm tới giá! Ông xem có nên tăng thêm không?”

Luật sư cũng luống cuống, mới đầu bọn họ dự liệu được Lâm Vân sẽ nâng giả, nhưng bọn họ không ngờ tới Lâm Vân sẽ nâng mạnh như vậy.

Lúc này Khương Hùng Dũng cũng rất do dự, thêm tiền thì tiếc, mà không thêm thì ông ta không cam lòng.

Đang lúc Khương Hùng Dũng do dự.

Lâm Vân mở miệng nói: “Tôi nói này ông Khương, trước khi bắt đầu bán đấu giá ông đã nói rất ngoan độc, sao thế? Không chơi nổi nữa à?” “Khương Hùng Dũng tôi mà chơi không nổi sao?”

Khương Hùng Dũng lập tức nổi giận.

“Một nghìn bốn trăm tỷ! Con mẹ nó tôi ra một nghìn bốn trăm tỷ!” Khương Hùng Dũng nghiến răng rống to.

“Được, tôi trả một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.
 
Chương 222


Chương 222

Lâm Vân cười trực tiếp ra giá.

Lâm Vân vừa ra giả, mọi người lập tức rộ lên.

“Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ? Trời ạ! Vì sao một mảnh đất như vậy, vậy mà lên tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.

Trong hội trường lập tức sôi trào.

Người nào cũng biết, mảnh đất này tuyệt đối không đáng tiền như vậy.

“Chủ tịch Lâm này đúng là hung hãn nhỉ? Vì tranh với ông Khương, vậy mà tăng tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ?

Ngay cả Lưu Ba bên cạnh, cũng không nhịn được kéo áo Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm, tôi chỉ chuẩn bị tổng cộng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, lúc này mới là mảnh đất đầu tiên, anh đã lấy hết rồi.

Hơn nữa…!Hơn nữa một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ mua mảnh đất này, không đáng đầu.

Lưu Ba vội vàng nói.

“Tôi tự có tính toán của mình!” Lâm Vân cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân đứng dậy nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Ông Khương, ông còn ra giả nữa không? Nếu có thì tiếp tục đi.” Lâm Vân cười nói.

“Cậu…!Cậu…!

Gương mặt của Khương Hùng Dũng tái đi.

Ông ta tiếp tục ra giá, giá sẽ vượt qua mức độ ông ta có thể thừa nhận, nếu ông ta không ra giả, ông ta sẽ không xuống đài được, vì có rất nhiều người ở đây nhìn.

“Ông Khương, thôi! Đừng tranh nữa, tặng cho cậu ta, phía sau còn mảnh đất càng tốt hơn.

Luật sư nói.

Đúng lúc này, Lâm Vân vừa cười vừa mở miệng nói: “Khương Hùng Dũng, không chơi nổi thì cút ra đi, chơi đấu giá với tôi, ông còn chưa đủ tư cách!” “Mẹ kiếp!”

Trong cơn giận dữ Khương Hùng Dũng đập mạnh lên ghế, đứng bật dậy.

“Hôm nay ông đây không lấy được mảnh đất này, ông đây không họ Khương!”.

“Hai nghìn một trăm tỷ! Ông đây ra hai nghìn một trăm tý!”

Khương Hùng Dũng phẫn nộ, bây giờ trực tiếp tăng ba trăm năm mươi tỷ

Hai nghìn một trăm tỷ

Trời ạ, hai nghìn một trăm tỷ

Đám người trong hội trường bị kinh hãi tới mức sắp vô cảm, con số như vậy, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng choáng váng.

Trước khi bắt đầu đấu giá, tất cả mọi người đều đã dự liệu được, bán đấu giá đất ngày hôm nay sẽ là một cuộc gió tanh mưa máu.

Nhưng không ai ngờ tới, sẽ đạt tới mức này.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Lâm Vân đứng dậy, nhìn Khương Hùng Dũng cười nói: “Được, hai nghìn một trăm tỷ.

Mảnh đất này là của ông.

Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn người chủ trì trên đài, nói: “Ông Khương đã ra giá hai nghìn một trăm tỷ, tôi nghĩ không còn ai ra giả nữa đâu.

Gõ búa đi.

“À…!Được được

Người chủ trì còn đang sửng sốt nghe thấy lời Lâm Vân nói, vội vàng gật đầu.
 
Chương 223


Chương 223

Ngay sau đó, người chủ trì gõ “cộp” một tiếng.

Đồng thời giọng nói bén nhọn tuyên bố: “Mảnh đất số 12 trong khu quy hoạch, hai nghìn một trăm tỷ.

Là của ông Khương!”

Giá như vậy, trực tiếp phá kỷ lục từ trước tới nay ở thành phố Bảo Thạnh.

Lúc này ông Khương mơ hồ.

“Nhóc con, cậu.

Cậu không giành nữa à?” Khương Hùng Dũng trừng Lâm Vân.

Vừa rồi Khương Hùng Dũng bị Lâm Vân kích thích, ông ta cho rằng Lâm Vân còn tiếp tục tranh giành với ông ta.

“Hai nghìn một trăm tỷ mua mảnh đất này sao? Chỉ có loại người ngốc như ông mới mua, tôi ngay cả ba trăm năm mươi tỷ cũng không muốn mua.” Lâm Vân cười nói.

Im lặng một lát, Lâm Vân lại tiếp tục nói: “Tôi nâng giá chẳng qua là muốn gài ông mà thôi, lúc trước tôi nói những lời như vậy, chỉ là đang cố kích thích ông mà thôi, không ngờ ông ngu như vậy, tôi vừa kích ông như thế, thật sự đi vào bẫy”

Ngay sau đó, Lâm Vân cười vỗ tay nói: “Chúc mừng ông Khương, hai nghìn một trăm tỷ mua mảnh đất số 12 trong khu quy hoạch, phá vỡ kỷ lục, mọi người vỗ tay”

Khương Hùng Dũng nghe thấy lời Lâm Vân nói xong, ông ta trực tiếp phun ra ngụm máu tươi,

Lâm Vân thực sự đang gài mình sao? Vậy mà cố ý chọc giận mình, sau đó cố ý bẫy mình nữa? “Khốn nạn, tôi giết cậu!”

Khương Hùng Dũng đứng bật dậy, giống như muốn xông tới giết Lâm Vân, trong đôi mắt ông ta tràn ngập lửa giận.

“Ông Khương! Không được!” Luật sư ôm cổ Khương Hùng Dũng.

“Ông Khương, buổi đấu giả là do chính phủ tổ chức, không được đâu! Hành hung ở trong này, chúng ta sẽ không dễ ăn nói!” Luật sư vội vàng nói.

Khương Hùng Dũng nghe đến đó, mới lập tức tỉnh táo lại.

“Lâm Vân! Tôi sẽ không để yên cho cậu! Không để yên đâu!”

Khương Hùng Dũng hét lớn với Lâm Vân xong, mới ngồi trở lại ghế.

Lúc này Khương Hùng Dũng vì phẫn nộ, da mặt đều đã biến thành màu tím.

Đây là khoảng tiền hai nghìn một trăm tỷ đấy, cứ thế bị Lâm Vân bẫy không còn nữa!

Quan trọng nhất là, bị bẫy ở trước mặt nhiều ông chủ như vậy, sao Khương Hùng Dũng có thể kìm nén nổi cơn giận này?

Lúc này, cả hội trường vẫn còn đang sôi trào.

“Mẹ nó, ra giá một lúc lâu, hóa ra là chủ tịch mới của Tỉnh Xuyên cố ý nâng giá bẫy ông Khương “Bây giờ cậu ta đã có thể lừa ông Khương khoảng hai nghìn một trăm tỷ!” “Ở trong giới làm ăn thành phố Bảo Thạnh, chỉ sợ chỉ có cậu ta dám bẫy ông Khương như vậy? Hiện giờ chắc chắn là ông Khương tức muốn chết!”

Khương Hùng Dũng nghe tới đây, lại càng tức tới mức toàn thân run rẩy.

Bên kia.

“Chủ tịch Lâm, một chiêu này của anh đúng là cao tay, trong tình huống chúng ta không hề tổn thất, khiến Khương Hùng Dũng tổn thất một số tiền lớn, còn vả mặt ông ta một cái, ông ta tức tới mức hộc máu”
 
Chương 224


Chương 224

Lưu Ba không nhịn được giơ ngón cái với Lâm Vân.

Vừa rồi Lưu Ba còn vô cùng lo lắng, tại sao Lâm Vân lại điên cuồng nâng giá như thế, hiện giờ nhìn lại, anh ta mới phát hiện Lâm Vân lợi hại cỡ nào.

Im lặng một lát, Lưu Ba nói tiếp: “Khương Hùng Dũng xài hết hai nghìn một trăm tỷ này, tôi nghĩ số tiền mà ông ta chuẩn bị đã xài gần hết, hơn nữa trải qua sóng gió vừa rồi, chỉ sợ ông ta không dám ra giả linh tinh nữa.

“Tôi đảm bảo, đây sẽ là mảnh đất duy nhất ông ta có thể đấu giá được trong buổi đấu giá hôm nay, kế tiếp, tôi sẽ không để ông ta lấy được một mảnh đất nào.” Lâm Vân hơi nhếch miệng cười.

Lúc này, người chủ trì trên đài mở miệng nói: “Kế tiếp, sẽ bán đấu giá mảnh đất số 16 ở khu công viên mới, tổng diện tích là 91 mẫu, giá khởi điểm là ba mươi lăm tỷ!”

Trên đường tới, Lưu Ba cũng đã giới thiệu cho Lâm Vân biết về mảnh đất này, giá cả cao hơn mảnh đất kia một xíu.

Bình thường định giá mảnh đất này, là vào khoảng bốn trăm hai mươi tỷ.

“Tôi trả ba trăm năm mươi tỷ!

Người chủ trì mới nói xong, Làm Thiên trực tiếp giơ bảng lên, “Ồ…! Chủ tịch Làm lại ra giả rồi! Còn nâng lên giá cao như vậy “Không biết bây giờ chủ tịch Lâm muốn tiếp tục nâng giá chính ông Khương, hay là chủ tịch Lâm thật sự muốn lấy được mảnh đất này.

Lâm Vân ra giả lần thứ hai, lập tức làm bùng nổ bầu không khí lần hai.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Hùng Dũng, muốn biết Khương Hùng Dũng sẽ đối mặt thế nào.

Ở trong lòng mọi người đều biết rõ, hiện giờ bán đấu giả, là cuộc chiến giữa Khương Hùng Dũng và Lâm Vân.

“Tên nhóc nhà họ Lâm lại nâng giá, không phải là muốn bầy chúng ta tiếp đấy chứ? Chuyện này phải làm sao đây?” Luật sư lo lắng nói.

“Tên khốn nạn này.” Sắc mặt Khương Hùng Dũng cũng tái nhợt.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, ông ta vừa mới bị mắc mưu xong, bây giờ đối mặt với Lâm Vân nâng giá trong phạm vi lớn, trái lại ông ta cũng rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Ông ta tiếp tục tăng giá, lại sợ bị Lâm Vân gài hàng, ông ta không tăng giá, thì chắp tay nhường mảnh đất cho Lâm Vân, ông ta lại càng không cam lòng.

Ngay sau đó, tay phải của Khương Hùng Dũng vỗ mạnh lên ghế, đồng thời nghiến răng nói: “Cho dù thế nào, tôi cũng không thể chấp tay tặng cậu ta. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mảnh đất này là mảnh đất tốt nhất hôm nay, cậu ta mới bỏ một mảnh, tôi không tin cậu ta cũng tặng mảnh đất này cho tôi.

Khương Hùng Dũng chắc chắn, Lâm Vân không có khả năng tặng mảnh đất này cho ông ta.

“Nhưng mà ông Khương, hiện giờ chúng ta chuẩn bị tổng cộng hai nghìn một trăm tỷ, vừa rồi đã dùng để mua mảnh đất kia, chúng ta muốn ra giá cũng không có tiền

Luật sư bất đắc dĩ nói.

“Yên tâm, trong tay tôi còn một nghìn không trăm năm mươi tỷ tiền riêng.” Khương Hùng Dũng híp mắt nói.

“Ba trăm năm mươi tỷ lần hai.

Còn ai ra cao hơn nữa không?”

Người chủ trì ở trên đài đã đếm ngược.

“Tôi ra bảy trăm tỷ”

Lúc này Khương Hùng Dũng ra giá.
 
Chương 225


Chương 225

Sau khi Khương Hùng Dũng ra giá xong, Lâm Vân không khỏi kinh ngạc nhìn về phía ông Khương, nói: “Ông Khương, ông còn dám ra giả à? Không sợ tôi tiếp tục gài ông sao?”

Lâm Vân vốn tưởng rằng, trải qua vừa rồi mình cố ý nâng giá gài ông ta, theo lý thuyết Khương Hùng Dũng thấy mình đột nhiên tăng giá, sẽ không liều lĩnh mới đúng? Hẳn là không dám lại ra giả nữa?

Lâm Vân vốn tưởng rằng, cứ như vậy, mình có thể ra giá rẻ, lấy được mảnh đất này.

Cho nên Khương Hùng Dũng ra giả lần hai, khiến Lâm Vân hơi kinh ngạc, hơn nữa bây giờ Khương Hùng Dũng cũng trực tiếp nâng lên ba trăm năm mươi tỷ.

“Có dũng khí cậu lừa tiếp đi, mảnh đất này rất quan trọng, tôi không tin cậu sẽ không cần.” Giọng nói của Khương Hùng Dũng vang dội.

Đôi mắt Lâm Vân nheo lại, trong mắt hiện lên ý lạnh.

Lâm Vân không ngờ tới, vậy mà Khương Hùng Dũng đoán được ý nghĩ của mình.

Quả thật mảnh đất này là mảnh đất Lâm Vân nhất định phải tranh.

Lưu Ba cũng không nhịn được nhỏ giọng nói: “Quả nhiên là Khương Hùng Dũng này vẫn còn chút đầu óc, vậy mà có thể kết luận chúng ta bắt buộc phải lấy được mảnh đất này” “Ha ha, nhìn biểu cảm này của tên nhóc cậu, tám mươi phần trăm là bị tôi đoán đúng rồi đúng không? Bây giờ nên đến lượt tôi nâng giá rồi.

Cậu muốn mảnh đất này, vậy thì chuẩn bị tốn nhiều tiền hơn tôi vừa rồi đi.” Khương Hùng Dũng cười nói.

“Đáng chết!” Sắc mặt Lâm Vân khó coi.

Lúc này, người chủ trì ở trên đài đấu giá nhìn Lâm Vân, mở miệng nói: “Ông Khương đã ra giá bảy trăm tỷ, còn ai tăng giá nữa không?”

Những lời này rõ ràng là nói thẳng với Lâm Vân, bởi vì ở đây chỉ có Lâm Vân có tiền tăng giá.

“Tôi ra một nghìn không trăm năm mươi tỷ”

Lâm Vân giơ bảng.

“Một nghìn bốn trăm tỷ” Khương Hùng Dũng cười giơ bảng.

Mục đích của Khương Hùng Dũng rất rõ ràng, đó chính là Lâm Vân cậu muốn mảnh đất này, nhất định phải ra giá rất đắt.

Ông ta phải báo thù.

“Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.” Lâm Vân tiếp tục giơ bảng.

“Hai nghìn một trăm tỷ” Khương Hùng Dũng không do dự tiếp tục nâng giá.

“Hai nghìn tám trăm tỷ.” Lâm Vân nghiến răng, trực tiếp nâng lên bảy trăm tỷ.

Giá cả như vậy, sớm đã thoát khỏi giá trị vốn có của mảnh đất này, cũng phá vỡ kỷ lục giá đất cao nhất ở thành phố Bảo Thạnh.

Nhưng đây là chuyện không có biện pháp, đúng như lời Khương Hùng Dũng nói, Lâm Vân vì bẫy ông ta, đã từ bỏ một mảnh đất quan trọng, sao có thể từ bỏ mảnh đất này được? “Nhóc con, bây giờ biết khó khăn rồi chứ? Vẫn là câu nói đó, muốn lấy được mảnh đất này, cậu phải trả giá đắt mới được.” Khương Hùng Dũng lộ ra tươi cười đắc ý.

Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng giơ bảng lên lần hai.

“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ, tôi ra ba nghìn một trăm năm mươi tỷ..

“ồi! Ba…!Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

Đám người ở đây nghe thấy giá như vậy, cùng hít vào một hơi lạnh.
 
Chương 226


Chương 226

Cho dù bọn họ trải qua một vòng đấu giá, đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe tới con số khủng bố ba nghìn một trăm năm mươi tỷ xong, vẫn là tim đập rộn lên.

Cho dù là ở tỉnh lị, cũng khó có mảnh đất giá cao như

Giá như thế, đủ trở thành giá đất vàng ở cả tỉnh.

Rất nhiều ông chủ ở đây, giá trị con người cũng không được ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ sao?”

Lâm Vân híp mắt nhìn trên đài, đôi mắt phức tạp.

“Ông Khương ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ ba nghìn một trăm năm mươi tỷ lần một.” Người chủ trì trên đài khàn giọng nói, mặt cũng đã đỏ lên.

Người chủ trì này đã chủ trì rất nhiều buổi bản đấu giá, nhưng giá đất cao như vậy, ông ta chưa từng thấy bao giờ.

Đây chính là ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đấy.

“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ lần hai.

Còn ai ra giả cao hơn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ nữa không?”

Người chủ trì vừa cao giọng nói, vừa nhìn về phía Lâm

Thiên, những lời này của ông ta là đang nói cho Lâm

Thiên.

Dù sao chỉ có Lâm Vân mới có khả năng ra giá Lâm Vân suy tư một lát, sau đó nói: “Không ai ra cao hơn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đâu.” Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp ngồi xuống.

Ông Khương vốn đang tràn ngập tươi cười, nhìn thấy

Lâm Vân ngồi xuống, khỏe mắt ông ta lập tức co giật.

“Này, cậu…! Con mẹ nó sao cậu lại ngồi xuống?” Ông Khương vội vàng rống to với Lâm Vân.

“Con mẹ nó tôi sẽ mua mảnh đất này với giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ sao? Tôi không điên.” Lâm Vân lạnh nhạt đáp.

Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào ghế.

Ông Khương thấy Lâm Vân nhắm mắt, ông ta lập tức luống cuống.

“Này! Này! Đừng thế chứ.

Cậu tiếp tục ra giá đi.

Cậu lại ra giá lần nữa, tôi nhất định sẽ không tăng đầu.

Cậu nhanh ra giá đi!” Ông Khương vội vàng rống to.

“Ngu ngốc.

Lâm Vân nhắm mắt lắc đầu cười.

“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

Không ai tăng giá tôi sẽ gõ búa.”

Người chủ trì ở trên đài giơ búa lên, chuẩn bị gõ xuống.

“Đừng đừng đừng.

Đừng gõ búa.” “Tôi thu hồi ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

Tôi thu hồi.

Tôi nhường cho cậu ta.

Tôi nhường cho cậu ta!”
 
Chương 227


Chương 227

Ông Khương vội vàng kêu to, ông ta ra giá vì bẫy Lâm Vân, ông ta cũng không muốn tốn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ mua mảnh đất này.

Tốn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ mua mảnh đất này, thật sự là lỗ nặng.

“Thật xin lỗi ông Khương, dựa theo quy định của bản đấu giá, giơ bảng thì không thể thu hồi.” Người chủ trì nói.

Sau khi nói xong, người chủ trì “cộp” một tiếng gõ búa.

Đến lúc này, mảnh đất được ông Khương lấy với giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.

“Cop!”

Lúc búa bán đấu giá gõ xuống, sắc mặt ông Khương tái nhợt, lập tức ngất xỉu.

“Ông Khương!” “Ông Khương, ông tỉnh lại đi!”

Luật sư thấy ông Khương ngất xỉu, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông Khương, sau đó ấn vào huyệt nhân trung của ông ta.

Xôn xao!

Ông Khương ngất xỉu, khiến mọi người rộ lên.

Mọi người không ngờ tới, ông Khương lại ngất xỉu vì tức.

Mọi người không ngờ tới, ông Khương vốn muốn bẫy Lâm Vân, kết quả là ông ta tự mình bẫy mình vào.

Chỗ Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm, vậy mà anh làm ông Khương tức tới xỉu rồi.

Ha ha! Ông ta sẽ không bị tức chết đấy chứ?” Lưu Ba hưng phấn nói.

“Chuyện đó, khiến người ta tức chết không phạm pháp đúng không?” Lâm Vân giang hai tay nói.

“Ha ha, đương nhiên không phạm pháp.” Lưu Ba cười nói.

“Chủ tịch Lâm, không ngờ tới anh còn lặp lại chiêu cũ, tiếp tục bẫy ông ta một đợt, hơn nữa bây giờ ác hơn, lừa ông ta hẳn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.” Lưu Ba kích động nói.

“Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà, ông ta cứ muốn tôi bẫy ông ta, tôi có thể có biện pháp nào.” Lâm Vân bất đắc dĩ giang tay.

Lâm Vân vốn định lấy mảnh đất này, nhưng lúc Khương Hùng Dũng ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ, Lâm Vân suy nghĩ cẩn thận lại, tăng giá tiếp đã không còn ý nghĩa gì.

Đến lúc đó chẳng những cần tốn thời gian tinh lực đi xây nhà, tiêu thụ, cuối cùng còn tổn thất, cớ gì phải làm như vậy?

Chẳng lẽ vì sĩ diện? Lâm Vân cảm thấy không cần thiết.

Cho nên cuối cùng Lâm Vân quyết định, từ bỏ mảnh đất này, lại bẫy Khương Hùng Dũng như lần trước, chẳng phải là rất sướng sao?

Bên kia.

Luật sư ẩn nhân trung của Khương Hùng Dũng một lát, Khương Hùng Dũng mới tỉnh lại.

“Ông Khương, ông tỉnh dậy rồi.” Luật sư thấy ông Khương tỉnh lại, ông ta lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Đất, bị chúng ta đấu giá thành công rồi à?”

Đây là câu nói đầu tiên của Khương Hùng Dũng khi tỉnh dậy.

“Đúng thế ông Khương, mảnh đất kia, bị ông dùng ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đấu giá thành công rồi.” Luật sự ủ rũ.
 
Chương 228


Chương 228

“Phụt!”

Khương Hùng Dũng lại phun ra một ngụm máu.

Con mẹ nó đây là ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đấy, lúc trước Khương Hùng Dũng đã tốn hai nghìn một trăm tỷ, muốn lúc này bảo ông ta lấy ra ba nghìn một trăm năm mươi tỷ, thật sự là rất khó khăn.

Khương Hùng Dũng muốn lấy ba nghìn một trăm năm mươi tỷ này ra trong khoảng thời gian ngắn, còn cần dùng nhiều biện pháp mới được.

“Ông Khương, sức khỏe quan trọng hơn.

Sức khỏe quan trọng hơn.

Tiền thì sau này có thể kiếm lại được.” Luật sư liên tục an ủi.

“Tránh ra.

Khương Hùng Dũng đứng bật dậy, sau đó nhìn về phía Lâm Vân ngồi bên phải.

“Nhóc con, vì sao cậu không tranh, vì sao cậu không tranh hả?” Khương Hùng Dũng hét lên như bị bệnh tâm thần.

“Ông Khương, chỉ có thể nói là ông quá ngu, vậy mà ở cùng một thời gian, cùng một địa điểm, liên tục bị tôi bẫy hai lần, chuyện này chỉ có thể trách ông” Lâm Vân giang hai tay nói.

Dừng một lát, Lâm Vân vừa cười vừa nói: “Hai nghìn một trăm tỷ cộng thêm ba nghìn một trăm năm mươi tỷ, là mất năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, ông Khương đúng là giàu có, hai mảnh đất chưa tới bảy trăm tỷ, trái lại ông cứ thích trả năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, chậc chậc.

“Cậu…!Cậu…!

Khương Hùng Dũng tức tới mức toàn thân run rẩy.

“Ông Khương bớt giận, ông Khương bớt giận.” Luật sư liên tục ở phía sau an ủi.

Tuy Khương Hùng Dũng tức giận, nhưng ở buổi đấu giá, ông ta cũng không có biện pháp gì.

“Nhóc con, cậu đợi đó cho tôi.

Món nợ này tôi nhất định sẽ tính với cậu

Khương Hùng Dũng nói xong những lời này, mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Khương Hùng Dũng đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, buổi đấu giá cũng được tiếp tục tiến hành.

“Kế tiếp bán đấu giá, là mảnh đất số C5 trong khu quy hoạch, chiếm diện tích 63 mẫu, giá khởi điểm là hai mươi tư tỷ năm trăm triệu” Người chủ trì ở trên đài nói.

Mảnh đất số C3 trong khu quy hoạch này, cho dù là đường, diện tích, đều kém hai mảnh đất kia một xíu, nhưng cũng là một trong những mục tiêu của Lâm Vân.

“Tôi ra một trăm bảy mươi lăm tỷ!” Lâm Vân trực tiếp ra giá.

Sau khi ra giả xong, Lâm Vân nhìn về phía Khương

Hùng Dũng, cười nói: “Ông Khương, ông còn cướp nữa không?” “Cút!”

Khương Hùng Dũng nói một chữ xong, lập tức nhằm mắt lại.

Trải qua hai lần giáo huấn vừa rồi, Khương Hùng Dũng đầu dám ra giả với Lâm Vân nữa? Ông ta tuyệt đối tin tưởng, Lâm Vân có năng lực ra giá mấy trăm tỷ.

“Mảnh đất số C3 trong khu quy hoạch, chủ tịch Lâm ra giá một trăm bảy mươi lăm tỷ.” “Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần một.” “Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần hai.

Còn ai ra giá cao hơn một trăm bảy mươi lăm tỷ không?” Giọng nói của người chủ trì ở trên đài truyền khắp mọi nơi.

Phòng đấu giá đã lặng ngắt như tờ, không ai dám ra giá.
 
Chương 229


Chương 229

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ vừa mới thấy được bản lĩnh nâng giá của Lâm Vân, bọn họ cũng đã thấy được kết cục khi ra giá với Lâm Vân thảm cỡ nào.

Cộng thêm một trăm bảy mươi lăm tỷ đã là giá xa xỉ, cho nên không ai ra giá.

“Một trăm bảy mươi lăm tỷ, mảnh đất số C3 trong khu quy hoạch thuộc về chủ tịch Lâm.

“Cop!”

Người chủ trì thấy không ai ra giả, lúc này ông ta mới gõ búa.

“Tạm được.” Lâm Vân gật đầu hài lòng.

Một trăm bảy mươi lăm tỷ lấy mảnh đất này, tuyệt đối đáng giá, hơn nữa quá trình vô cùng thuận lợi.

Tuy giá trị của mảnh đất này không nhiều như hai mảnh kia, nhưng trải qua Tỉnh Xuyên khai phá, cuối cùng kiếm được một nghìn không trăm năm mươi tỷ không thành vấn đề.

Không giống hai mảnh đất trước, lấy giá cao như vậy mới tới tay, trái lại tiền mất tật mang.

“Đáng chết!”

Khương Hùng Dũng thấy Lâm Vân thuận lợi lấy được mảnh đất như vậy, tất nhiên là ông ta đỏ mắt không thôi, nhưng ông ta không có biện pháp nào.

Kế tiếp, bán đấu giá tiếp tục, lại có ba mảnh đất được đấu giá.

Trong đó có hai mảnh đất, Lâm Vân tốn một trăm bốn mươi tỷ và một trăm hai mươi hai tỷ năm trăm triệu lấy được, Lâm Vân ra giá, đều là giá trị của những mảnh đất thông thường, hơn nữa Lâm Vân ra giá xong, thi không có người nào muốn cướp với Lâm Vân.

Còn một mảnh đất nữa, bởi vì đường nhỏ đất lại bé, cho nên không lọt vào mắt Lâm Vân, cho nên Lâm Vân không ra tay, cuối cùng là ông chủ của công ty bất động sản nhỏ tổn hai mươi sáu tỷ hai trăm năm mươi triệu lấy được.

Trong lúc này, sắc mặt Khương Hùng Dũng luôn tái nhợt dựa vào ghế, không ra giá một lần.

Lúc này.

“Các vị, kế tiếp sắp bán đấu giá, là mảnh đất lớn nhất trong buổi đấu giá lần này, mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, tổng diện tích là 500 mẫu, giá khởi điểm một trăm bảy mươi lăm tỷ.

Người chủ trì nói. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lúc trước mảnh đất rộng nhất, cũng chỉ gần trăm mẫu, bây giờ lại lên tới 500 mẫu!.

Người chủ trì vừa nói xong, mọi người ở đây nhao nhao bàn tán xôn xao.

“Mảnh đất số 1 ở khu bảo tồn, đúng là mảnh đất vàng, nằm gần khu kinh doanh cốt lõi của thành phố Bảo Thạnh” “Chỉ tiếc, mảnh đất này được liệt vào mảnh đất bảo hộ cấm khai phá của tỉnh, trong vòng năm mươi năm đều cấm khai phá, mua cũng vô dụng” “Đúng vậy, nếu có thể khai phá mảnh đất này, tuyệt đối sẽ là bảo vật, đáng tiếc là cấm khai phá, mua cũng vô dụng” “Nếu tôi nhớ không nhầm, trong buổi đấu giá năm ngoái, mảnh đất này đã được bán rồi đúng không?”

Tất cả mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.

Trong lúc này, cả hội trường không có người ra giả.

Một mảnh đất không thể khai phá, cho dù là giá một trăm bảy mươi lăm tỷ thấp nhất, cũng không có ai nguyện ý mua.

“Mảnh đất số một ở khu bảo hộ, có người ra giá không?” Người chủ trì mở miệng hỏi.

“Tôi ra một trăm bảy mươi lăm tỷ.

Một giọng nói to vang lên.

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn người giơ bảng.
 
Chương 230


Chương 230

Đúng là Lâm Vân! “Chủ tịch Lâm của Tỉnh Xuyên muốn mua mảnh đất này sao? Cho dù cậu ta có tiền, cũng không thể lãng phí vô ích một trăm bảy mươi lăm tỷ như vậy chứ?”

Mọi người thấy Lâm Vân ra giả, đều có vẻ kinh ngạc.

“Ngu ngốc, mua một mảnh đất năm mươi năm sau mới có thể khai phá.

Ông Khương cũng không nhịn được cười mỉa lắc đầu.

Chỗ Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm, mảnh đất này phải năm mươi năm sau mới có thể khai phá, anh…!Sao anh lại mua nó?” Lưu Ba thấy Lâm Vân ra giả, anh ta nghĩ mãi không ra.

“Lưu Ba, tôi tự có tính toán của mình.

Lâm Vân cười nói.

Lưu Ba nghe Lâm Vân nói thế, không hiểu sao anh ta lại có cảm giác an tâm, bởi vì anh ta phát hiện mỗi lần Lâm Vân nói như vậy, đều có thể tạo ra kinh ngạc vui mừng.

“Mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, chủ tịch Lâm ra giả một trăm bảy mươi lăm tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?” “Được rồi.

Mảnh đất này đã là của chủ tịch Lâm của tập đoàn Tỉnh Xuyên Người chủ trì ở trên đài thấy không có ai ra giả, nhanh chóng gõ búa.

Ông ta biết mảnh đất này đã rao bán nhiều lần, giá khởi điểm cũng từ ba trăm năm mươi tỷ giảm xuống còn một trăm bảy mươi lăm tỷ, hiện giờ có thể có người mua đã không dễ dàng.

Người nào sẽ mua mảnh đất năm mươi năm sau mới có thể dùng chứ?

Sau khi mảnh đất này được đấu giá xong, lại đấu giải tiếp hai mảnh đất, một mảnh được Lâm Vân lấy với giá tám mươi bảy tỷ năm trăm triệu, mảnh đất còn lại thì Lâm Vân không quan tâm lắm, cho nên một ông chủ công ty nhỏ lấy với giá ba mươi tỷ tám trăm triệu.

Sau đó buổi đấu giá kết thúc.

Hiện giờ Lâm Vân đấu giá được tổng cộng năm mảnh đất, tốn đúng bảy trăm tỷ

Tuy không thể lấy được hai mảnh đất tốt, nhưng ngoại trừ khu bảo hộ cộng với bốn mảnh đất còn lại, cũng kiếm lời được hơn hai mảnh đất kia.

Anh vốn chuẩn bị tám nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, kế hoạch ban đầu là dùng tiền đập chết Khương Hùng Dũng, khiến Khương Hùng Dũng không lấy được mảnh đất nào, đây cũng là ý ban đầu của ông nội, phương pháp vô cùng đơn giản lại thô bạo.

Nhưng Lâm Vân lập tức thay đổi kế hoạch, là chủ tịch của một công ty, tùy cơ ứng biến là quan trọng nhất.

Theo Lâm Vân, kế hoạch mới là lừa Khương Hùng Dũng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, còn thay mình giảm đi một số tiền lớn, đất cũng cầm được ít, đây tuyệt đối là có lời.

Sau khi bán đấu giá xong, đã là giữa trưa, bên bán đấu giá đã chuẩn bị xong cơm trưa.

Những ông chủ mua đất hôm nay sẽ được cục trưởng cục quản lý đất đai mời riêng, trong nhà ăn ở tầng cao nhất khách sạn.

Cục trưởng cục quản lý đất đai tên là Lý Trường Minh, ông ta vui tới mức cười toe toét

Bởi vì bán đấu giá đất ngày hôm nay, bán được khoảng sáu nghìn ba trăm tỷ

Phải biết rằng, đám đất này cộng lại chỉ khoảng một nghìn bốn trăm tỷ, cho nên bây giờ không thể nghi ngờ là bọn họ kiếm lời.

Đương nhiên, sáu nghìn ba trăm tỷ này, có tới năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ là ông Khương cống hiến.

Trong nhà ăn.

Mười ông chủ bất động sản ngồi chung một bàn tất nhiên là trong đó bao gồm Lâm Vân và ông Khương.
 
Chương 231


Chương 231

“Cảm ơn các vị đã ủng hộ chúng tôi.” Cục trưởng Lý đứng dậy kính rượu trước tiên.

Một ly rượu kính xong.

“Cục trưởng Lý, tôi cảm thấy nên kính Khương Hùng Dũng một ly riêng, dù sao hôm nay ông ta đã cống hiến năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mà” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Ha ha, được, tôi kính ông Khương một ly” Cục trưởng Lý chỉ có thể cười gượng.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng âm trầm, ông ta nghĩ tới mình bị lừa năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, trái tim của ông ta đều đã rỉ máu.

Tuy mấy năm nay Khương Hùng Dũng buôn bán lời không ít tiền, nhưng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ này, cũng cần phải kiếm mấy năm mới kiếm lại được.

Nhưng đối mặt với cục trưởng Lý kính rượu, Khương

Hùng Dũng vẫn cố nở nụ cười.

Lúc hai người nâng lỵ, Lâm Vân lại cười nói: “Tốn năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mua hai mảnh đất chỉ có giá trị bảy trăm tỷ, có thể thấy được ông Khương thật lòng muốn cống hiến cho cục quản lý đất đai.

“Nhóc con, cậu!”

Khương Hùng Dũng ném ly lên bàn “keng” một tiếng, đồng thời trợn tròn mắt trừng Lâm Vân.

“Sao thế ông Khương, chuyện ông tốn năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mua hai mảnh đất, mọi người đều biết cả, ông còn sợ bị nói ra à?” Lâm Vân cười nói.

Cục trưởng Lý thấy thế, vội vàng chủ động hòa giải: “Hai vị đừng tranh cãi nữa, nào nào, tôi cũng kính hai vị một ly “Không thành vấn đề!”

Lâm Vân cười bưng ly rượu lên.

Tất nhiên là Khương Hùng Dũng không thể tỏ vẻ mình không khí phách, ông ta cũng bưng ly rượu lên.

Một ly rượu uống vào bụng.

“Lâm Vân, cậu đắc ý gì chứ? Buổi đấu giả lần này, tuy tôi tốn nhiều tiền hơn, nhưng tôi lấy được hai mảnh đất tốt hơn.

Khương Hùng Dũng kiêu ngạo nói.

Ở buổi đấu giá Khương Hùng Dũng đã kìm nén đầy bụng lửa giận, đương nhiên là bây giờ ông ta phải nghĩ biện pháp phản kích Lâm Vân, xả cục tức trong lòng ông ta.

Lâm Vân dựa vào ghế, ôm cánh tay cười nói: “Hai mảnh đất mà ông lấy được, quả thật khá được, nhưng so với mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ tôi lấy được, hai mảnh đất kia của ông, căn bản không thể so sánh được, hoàn toàn là bỏ đi.” “Ha ha, vậy mà cậu còn có mặt mũi nói mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ à? Cậu đúng là ngu ngốc, tiêu tiền mua một mảnh đất năm mươi năm sau mới có thể sử dụng, vậy mà cậu còn mặt mũi nói ra.” Khương Hùng Dũng cười châm chọc.

Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, chuyện Lâm Vân dùng tiền mua mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, là chuyện duy nhất bây giờ ông ta có thể lấy ra cười nhạo Lâm Vân.

Mấy ông chủ bất động sản khác, cũng nhao nhao gật đâu.

“Đúng vậy, mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, tuy là mảnh đất vàng, nhưng khu bảo hộ này đã do tỉnh chỉ định, trong vòng năm mươi năm cấm khai phá, mua cũng không có tác dụng gì.”

Lâm Vân lại cười nói: “Ông Khương, tôi mua không phải là để đó không dùng, tôi chuẩn bị khai phá một trung tâm thương mại cao cấp nhất ở mảnh đất này, cộng thêm chung cư xa hoa, khiến nơi này trở thành nơi phồn hoa nhất thành phố Bảo Thạnh”
 
Chương 232


Chương 232

Mảnh đất này rộng chừng 500 mẫu, nếu thật sự khai phá, đương nhiên là tiềm lực khai phá rất lớn.

“Cái gì? Cậu muốn xây trung tâm thương mại trên mảnh đất này sao? Ha ha, con mẹ nó cậu quá ngây thơ rồi, không phải là đã nói với cậu rồi sao? Mảnh đất này đã được tỉnh chỉ định, trong vòng năm mươi năm cấm khai phá.

Chẳng lẽ cậu vẫn còn không rõ sao?” Khương Hùng Dũng cười khẩy nói.

“Đương nhiên là tôi biết rõ, nhưng trên tỉnh đã bỏ lệnh cấm rồi.” Lâm Vân giang tay nói.

“Cậu nói cái gì?”

Khương Hùng Dũng đứng bật dậy.

“Cậu bớt khoác lác đi.

Sao trên tỉnh có thể bỏ lệnh cấm được.

Nếu thực sự bỏ, vì sao chúng tôi không có một chút tin tức nào? Rõ ràng là cậu đang nói dối.” Khương Hùng Dũng lớn tiếng nói.

“Vậy chỉ có thể nói lên ông vô dụng.” Lâm Vân giang tay nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân lấy văn kiện ra ném lên trên bàn.

“Văn kiện bỏ lệnh cấm ở đây, nếu ông không tin, thì trợn to mắt chó nhìn đi

Văn kiện này, đúng là văn kiện hôm qua ở nhà, ông ngoại tự tay giao cho Lâm Vân, là lễ vật thần bí.

Vẻ mặt Khương Hùng Dũng không tin, vội vàng cầm văn kiện này lên.

“Chuyện này…!Chuyện này…!Chuyện này.

Khương Hùng Dũng xem xong văn kiện, lập tức ngồi trên ghế, trên gương mặt tràn ngập tuyệt vọng, đồng thời văn kiện trong tay rơi xuống bàn.

“Chẳng lẽ thật sự bỏ lệnh cấm rồi sao?”

Cục trưởng Lý ở bên cạnh thấy sắc mặt Khương Hùng Dũng không đúng lắm, ông ta vội vàng cầm văn kiện lên.

“Đúng này.

Vậy mà thật sự bỏ lệnh cấm rồi.” Cục trưởng Lý xem văn kiện xong, không nhịn được kinh ngạc kêu lên, giọng nói của ông ta vì kinh hãi mà trở nên bén nhọn.

Cục trưởng Lý vừa nói xong, cả căn phòng lập tức bùng nổ.

“Trời ạ, mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, đã bị cấm khai phá khoảng chừng sáu năm, bây giờ thật sự xóa bỏ lệnh cấm rồi sao?” “Nếu mảnh đất này được xóa bỏ lệnh cấm, vậy giá trị của mảnh đất này quá lớn! Dù sao vị trí địa lý của mảnh đất này quá tốt.” “Nếu tập đoàn Tỉnh Xuyên khai phá mảnh đất này, nếu thật sự muốn khai phá nó thành khu vực phồn hoa nhất ở thành phố Bảo Thạnh, tập đoàn Tỉnh Xuyên tuyệt đối có thể kiếm bộn tiền trong dự án này!”

Những ông chủ ngồi ở đây, đều là ông chủ bất động sản ở thành phố Bảo Thạnh, cho nên bọn họ biết rất rõ ràng, khai phá mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, sẽ mang tới lợi ích lớn cỡ nào?.

Đương nhiên là bọn họ không ghen tị, bởi vì bọn họ biết, với năng lực của công ty bọn họ, còn chưa có năng lực khai phá dự án lớn như vậy.

Nhưng Khương Hùng Dũng thì khác.

“Vì sao! Vì sao! Vì sao tôi không biết một chút tin tức nào?” Khương Hùng Dũng phẫn nộ hét lên.

Nếu Khương Hùng Dũng biết mảnh đất này được xóa bỏ lệnh cấm, cho dù ông ta nghĩ hết biện pháp, cũng phải cướp được mảnh đất này, bởi vì giá trị của mảnh đất này thật sự quá lớn.

Kết quả là, mảnh đất này bị Lâm Vân dùng một trăm bảy mươi lăm tỷ, dễ dàng lấy tới tay?

Chỉ dựa vào điểm này, không thể nghi ngờ Lâm Vân là người thắng trong buổi đấu giá hôm nay.

“Ông Khương, sao thế? Mảnh đất này của tôi, tốt hơn nhiều hai mảnh đất của ông cộng lại gấp bội lần, đúng không? Hơn nữa tôi chỉ tốn một trăm bảy mươi lắm tỷ mà ông tổn hần năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ.
 
Chương 233


Chương 233

Chậc chậc.

Lâm Vân cười nói.

“Cậu…!Cậu…!Cậu!”

Khương Hùng Dũng tức tới mức toàn thân run lên, gương mặt tím xanh, cả người như sắp nổ tung.

“Ông rất muốn biết vì sao đúng không? Vậy tôi sẽ nói cho ông biết, mảnh đất này vốn bị tỉnh cấm khai phá thật” Lâm Vân cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân lại nói tiếp: “Nhưng ông ngoại Liễu Chí Trung của tôi hạ lệnh, cho nên lệnh cấm được xóa bỏ rồi.” “Hơn nữa tin tức này bị ông ngoại tôi và trong tỉnh phong tỏa, ở thành phố Bảo Thạnh không có bất cứ người nào biết, vì để tôi dễ dàng lấy được mảnh đất này, cho nên các ông không biết cũng rất bình thường” “Hóa ra là như vậy” Cục trưởng Lý ngồi bên cạnh hiểu ra, gật đầu nói.

Cục trưởng Lý là cục trưởng cục quản lý đất đai ở thành phố Bảo Thạnh, nếu mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ được xóa bỏ lệnh cấm, ông ta sẽ là người nhận được tin đầu tiên mới đúng.

Nhưng ông ta không biết một xíu tin tức nào, bây giờ ông ta mới biết được, thì ra là Liễu Chí Trung ông ngoại của Lâm Vân làm chuyện này.

Thông qua chuyện này cũng có thể nhìn ra, năng lực của Liễu Chí Trung ông ngoại Lâm Vân rất lớn.

Mọi người cũng càng thêm sợ Lâm Vân, bọn họ hiểu rõ, người này tuyệt đối khủng bố bọn họ không thể trêu vào.

Ngay cả cục trưởng Lý cũng âm thầm quyết tâm tuyệt đối không thể đắc tội Lâm Vân, trái lại còn cố gắng có quan hệ tốt

Khương Hùng Dũng nghe Lâm Vân giải thích xong, gương mặt càng trắng xanh.

Lúc này Lâm Vân đứng dậy, cầm lấy văn kiện này, sau đó nói với cục trưởng Lý: “Cục trưởng Lý, cơm tôi đã ăn rồi, vậy tôi xin phép đi trước.

Ngay sau đó, Lâm Vân lại nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Khương Hùng Dũng, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn đấu với tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Chuyện viển vông, năng lực của ông ngoại tôi, loại người như ông có thể so sánh được sao? Ông nên nhớ kỹ, đấu với tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi, ông! Chỉ Có! Một! Con! Đường! Chết!”

Lúc Lâm Vân nói tới mấy lời cuối thì gắn từng tiếng, giọng điệu vô cùng sắc bén.

“Lưu Ba, chúng ta đi.

Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức dẫn Lưu Ba rời “Rầm!” “Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!”

Khương Hùng Dũng đánh mạnh lên bàn, đồng thời như bệnh tâm thần rống to với bóng lưng Lâm Vân.

Dưới một quyền này, rất nhiều ly rượu trên bàn bị hất đổ.

Dưới lửa giận của Khương Hùng Dũng, đám ông chủ ngồi đây đều bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Ở bên kia.

Sau khi Lâm Vân đi ra khỏi nhà ăn ở tầng cao nhất.

“Chủ tịch Lâm, nhìn thấy Khương Hùng Dũng bị tức thành như vậy, đúng là quá hả giận” Lưu Ba kích động không thôi nói.

“Đây là ông ta tự chuốc lấy, dám đấu với Lâm Vân tôi, tuyệt đối không có trái cây ngon để ăn.

Lâm Vân cười nói.

“Nhưng chủ tịch Lâm, anh đúng là lợi hại, có thể khiến Khương Hùng Dũng tức thành như thế, là do chủ tịch Lâm quá quyết đoán và cơ trí” Lưu Ba nịnh.

Thông qua chuyện ngày hôm nay, càng khiến Lưu Thân nhìn Lâm Vân với cặp mắt khác xưa.
 
Chương 234


Chương 234

Lưu Ba càng thêm tin tưởng, Lâm Vân có năng lực khiến công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh lên tầng cao mới.

“Còn lấy được mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, mảnh đất này đúng là đất vàng, hiện giờ lệnh cấm bị xóa bỏ, còn thuộc về công ty của chúng ta, đến bây giờ tôi vẫn có cảm giác như nằm mơ, ha ha.

Lưu Ba kích động nói.

Mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ đắt cỡ nào, đương nhiên là Lưu Ba biết rất rõ.

“Cho nên, kế tiếp tôi phải giao cho anh một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.” Lâm Vân dừng bước nhìn về phía Lưu Ba.

“Là chuyện tiến hành khai phá mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ sao?” Lưu Ba chờ mong nói.

“Đúng thế, đúng là chuyện này, từ hôm nay trở đi, một năm kế tiếp, đây là công trình trọng điểm của công ty chúng ta, tôi đã nói rồi, phải xây dựng nơi này thành nơi phồn hoa nhất thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Vân nói.

Mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, đúng là món quà thần bí ông ngoại tặng cho mình, món quà này đúng là đủ trận quý đối với Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm, nếu khánh thành và xây xong, lợi nhuận của dự án này không dưới bảy nghìn tỷ, lợi nhuận tương lai thì càng cao hơn, lực ảnh hưởng của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta ở thành phố Bảo Thạnh, cũng có thể đạt tới một tầng cao mới, hoàn toàn giảm tập đoàn Hùng Dũng dưới chân” Lưu Ba kích động nói.

Ngay sau đó, Lưu Ba lại lo lắng nói: “Dù sao đây cũng là công trình quy mô lớn, công ty chi nhánh của chúng ta ở thành phố Bảo Thạnh chưa từng có công trình lớn như vậy, cho nên đầu tư tất nhiên là sẽ rất nhiều, có khả năng công ty của chúng ta không chịu nổi.

“Yên tâm, ngoại trừ công ty điều động tài chính và tài nguyên ra, tôi sẽ bơm riêng công trình này năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, anh chỉ cần để ý tới công trình này, làm tốt nhất cho tôi là được!” Lâm Vân nghiêm túc nói.

Buổi đấu giá lần này, Lâm Vân chuẩn bị tám nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, vốn chuẩn bị dùng đập Khương Hùng Dũng.

Nhưng bây giờ chỉ dùng bảy trăm tỷ, còn thừa tám nghìn không trăm năm mươi tỷ, đúng lúc có thể lấy khoản tiền này đầu tư công trình lớn kia.

“Bơm năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ sao?” Lưu Ba sửng sốt.

Ngay sau đó, Lưu Ba kích động nói: “Chủ tịch Lâm yên tâm, có nhiều tiền như vậy, cộng thêm vốn tài chính điều động của công ty, tôi có lòng tin tuyệt đối với công trình này. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nhưng mà anh cũng phải tập trung tinh thần thật tốt, nhất định phải tăng phương diện bảo vệ, trăm ngàn lần không thể để Khương Hùng Dũng tới quấy rối.” Lâm Vân nghiêm túc nói.

“Vâng, hôm nay Khương Hùng Dũng ăn thiệt nhiều như vậy, ông ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Chủ tịch Lâm cũng phải cẩn thận hơn, hay là tôi sắp xếp mấy vệ sĩ cho anh nhé?” Lưu Ba nói.

Với tính cách của Khương Hùng Dũng, hôm nay ăn nhiều thiệt thòi như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ điên cuồng trả thù.

“Không cần sắp xếp cho tôi, phương diện an toàn tôi tự có biện pháp.

Trái lại anh cũng phải sắp xếp cho mình thêm mấy vệ sĩ.” Lâm Vân dặn dò.

Lâm Vân có Thạch Hàn âm thầm bảo vệ, phương diện an toàn của mình không đáng lo.

Khi nói chuyện, Lưu Ba và Lâm Vân đã đi thang máy xuống tầng một khách sạn.

Cửa thang máy mới mở ra, Lâm Vân lập tức phát hiện hơn hai mươi ông chủ tụ tập ở đây.

Lâm Vân vừa mới xuất hiện, những ông chủ này lập tức chạy tới.

“Cậu chủ Lâm, tôi là Trịnh Tuấn Nghĩa của tập đoàn Cao Cường, đây là danh thiếp của tôi.
 
Chương 235


Chương 235

“Cậu chủ Lâm, tôi là Trương Kiến Thụy của tập đoàn Thiên Minh, đây là danh thiếp của tôi.

Đám ông chủ này, đều vô cùng cung kính đưa danh thiếp của bọn họ cho Lâm Vân.

Những ông chủ này, lúc trước từng ở hội trường bán đấu giá.

Bọn họ đã thấy được khí phách và cơ trí của Lâm Vân ở trong buổi đấu giá, cộng thêm bọn họ biết Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, tất nhiên là muốn có quan hệ tốt với Lâm Vân.

“Lưu Ba, nhận lấy danh thiếp giúp tôi.” Lâm Vân thản nhiên nói.

“Vâng, chủ tịch Lâm

Lưu Ba gật đầu, sau đó nhận lấy danh thiếp giúp Lâm Vân.

“Các vị, tôi rất hân hạnh được làm quen với mọi người, Lâm Vân tôi rất chờ mong sau này có thể hợp tác với các

Lâm Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, sau đó xoay người đi ra ngoài khách sạn.

“Tuy chưa tới hai mươi tuổi, nhưng xử lý mọi việc không sợ hãi, thái độ đối với người khác cũng vừa đủ, hoàn toàn không giống đời thứ ba nhà giàu.

“Đúng vậy, cậu ta là đời thứ ba của nhà giàu nhất, vậy mà không mặc hàng hiệu, đúng là khó mà tin được!” “Người như vậy tương lai sẽ làm nên chuyện lớn.

“Tôi trở về nhất định phải dạy dỗ lại con nhà tôi, nên nhìn chủ tịch Lâm mà học tập.

Mọi người nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi, tán thưởng không thôi.

Ở bãi đỗ xe của khách sạn.

“Chủ tịch Lâm.

Lâm Vân vừa định lên xe, phía sau truyền tới giọng nói nịnh nọt.

Lâm Vân quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên đầu hỏi.

“Chào chủ tịch Lâm, tôi tên là Giang Minh Thành, làm về chuỗi nhà hàng, đây là danh thiếp của tôi.

Người đàn ông hói đầu tươi cười, đưa danh thiếp bằng hai tay.

“Trái lại ông rất thông minh, người khác đều đợi tôi ở thang máy, chỉ có mình ông đợi tôi ở đây.” Lâm Vân nói.

“Ha ha, không gặp riêng chủ tịch Lâm, sao chủ tịch Lâm có thể nhớ kỹ tôi được.

Người đàn ông hói đầu cười nói.

Lâm Vân nhận lấy danh thiếp nhìn.

“Ha?”

Lâm Vân phát hiện Giang Minh Thành trước mặt này, thật ra là cha của anh Giang.

“Chủ tịch Lâm, sau này có chuyện gì cần, cứ việc liên lạc với tôi, số điện thoại ở trên danh thiếp, là số riêng của tôi mở hai mươi tư tiếng.

Người đàn ông hỏi đầu cười nói..

“Tôi đã biết.”

Lâm Vân gật đầu, sau đó ngồi vào trong xe, xe chậm rãi rời khỏi khách sạn.

Trong vườn nhà họ Lê ở tỉnh lị.

Liễu Chí Trung ngồi trên ghế sofa, cầm máy tỉnh bảng trong tay xem.

Trên máy tính bảng truyền tin tới, chính là video clip trong hội trường bán đấu giá ở thành phố Bảo Thạnh.
 
Chương 236


Chương 236

Lúc này ông cụ Liễu Chí Trung đã xem xong video clip này.

“Tên nhóc này, vậy mà khiến Khương Hùng Dũng tức tới mức ngất xỉu, ha ha.” Liễu Chí Trung không nhịn được nở nụ cười.

Thư ký cũng cười ha ha nói: “Ông Lê, năng lực tùy cơ ứng biến của cậu chủ đúng là mạnh.”

“Đúng vậy, tôi vốn cho rằng thằng bé sẽ dùng tiền đập chết Khương Hùng Dũng, nhưng mà thằng bé có thể dựa vào tình thế tùy cơ ứng biến, trái lại bẫy ngược Khương Hùng Dũng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, tên nhóc này rất có đầu óc.” Trên gương mặt Liễu Chí Trung tràn ngập vui mừng.

Biểu hiện của Lâm Vân, vượt qua sự mong đợi của Liễu Chí Trung, ông ấy phát hiện Lâm Vân càng ngày càng mang tới nhiều kinh ngạc vui mừng cho ông ấy.

Lúc này, thư ký lại nói:

“Nhưng mà với tính cách của Khương Hùng Dũng, hôm nay ông ta ăn thiệt nhiều như vậy, kế tiếp nhất định sẽ nghĩ biện pháp điên cuồng trả thù, một đoạn thời gian kế tiếp, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện khiến cậu chủ đau đầu.”

“Có Thạch Hàn bảo vệ thằng bé, về phương diện an toàn thì không cần lo lắng.”

“Nhưng về phương diện khác, chỉ sợ sẽ gặp chút phiền phức, xem thằng bé ứng phó thế nào, vẫn là câu nói kia, đây là khảo nghiệm đối với thằng bé, cũng là rèn luyện đối với thằng bé.” Ông Lê nói.

Ở một bên khác.

Trong biệt thự ở lưng chừng núi của Khương Hùng Dũng.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Bình hoa cổ, các loại rượu vang trân quý, cùng với vật trang trí ở trong biệt thự, tất cả đều bị ném mạnh xuống đất, trên mặt đất là một vùng bừa bãi.

“Khốn nạn!”

“Khốn nạn!”

“Ông đây là Khương Hùng Dũng, vậy mà dám lừa ông đây ở ngay trên địa bàn của ông đây! Còn đối phó ông đây như vậy!”

Khương Hùng Dũng vừa phẫn nộ ném đồ xuống đất, vừa chửi ầm lên.

Người giúp việc, vệ sĩ ở trong phòng đều bị dọa sợ, run rẩy trốn trong góc không dám có hành động gì, sợ có chút không đúng, sẽ khiến Khương Hùng Dũng giận lây sang bọn họ.

Cho dù là luật sư, cũng đứng cách rất xa, không dám đi ra khuyên can.

Bầu không khí trong biệt thự, đều vô cùng căng thẳng.

Khương Hùng Dũng đập vỡ đồ khoảng một tiếng, đập mệt tới mức không cử động nổi, lúc này mới ngồi trên ghế sofa.

“Luật sư! Ông lại đây!”

Gương mặt Khương Hùng Dũng âm trầm hét to một tiếng.

Luật sư vội vàng chạy chậm tới trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Luật sư, tên nhóc Lâm Vân kia, tôi nhất định phải giết chết cậu ta.” Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông Khương, cậu ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, chúng ta muốn giết chết cậu ta, nhất định phải làm thật bí mật, thật sạch sẽ, còn không thể khua chiêng gióng trống bắt cậu ta.” Luật sư nói.

Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói:

“Hơn nữa người lần trước chúng ta phái đi giết tên nhóc này, đều chết một cách rất khó giải thích, hiện giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được…”
 
Chương 237


Chương 237

“Luật sư, ông có cao kiến gì?” Khương Hùng Dũng ngẩng đầu nhìn về phía luật sư.

“Ông Khương, tôi thật sự nghĩ ra được một phương pháp tuyệt diệu.” Luật sư lộ ra tươi cười âm hiểm.

Ngay sau đó, luật sư tiến tới dán sát vào tai Khương Hùng Dũng, nói nhỏ kế hoạch cho Khương Hùng Dũng nghe.

“Ha ha, diệu kế! Biện pháp này của ông đúng là tuyệt diệu. Sao lúc trước tôi lại quên mất biện pháp này nhỉ?”

Khương Hùng Dũng nghe xong kế hoạch, không nhịn được vỗ tay khen ngợi.

Luật sư cũng cười nói: “Ông Khương, có biện pháp này, tôi nghĩ Lâm Vân nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Còn có thể phủi sạch quan hệ với ông nữa.”

“Được, luật sư, chuyện này giao cho ông làm, bây giờ cần thiết phải giết chết tên Lâm Vân kia.” Khương Hùng Dũng lộ ra vẻ chờ mong.

“Yên tâm đi ông Khương, cho dù mệnh của tên nhóc này dài tới mấy, bây giờ cũng tuyệt đối không thoát được một kiếp. Tôi sẽ đi sắp xếp chuyện này.” Luật sư cười nói.

Sau khi luật sư nói xong, cũng rời khỏi biệt thự.

Khương Hùng Dũng đứng dậy.

“Lâm Vân, cậu dám lừa tôi, dám chống đối lại tôi, cho dù cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cũng chỉ có đường chết, hãy chết đi cho tôi! Ha ha!”

Khương Hùng Dũng phát ra tiếng cười chói tai, ông ta tin kế hoạch của luật sư có thể khiến Lâm Vân sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Bên kia, trong nhà Tô Bảo Nhi.

Tô Bảo Nhi đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, tổng giám đốc Tô cha cô ta đi từ ngoài vào.

“Cha, cha đã về rồi, tham dự buổi đấu giá thế nào?” Tô Bảo Nhi vừa cắn hạt dưa, vừa hỏi, đương nhiên là ánh mắt cô ta vẫn nhìn về phía TV.

“Cũng ổn, nếu con đi đến đó, cha nghĩ con nhất định sẽ kinh ngạc vui mừng.” Tổng giám đốc Tô cười nói.

Khi nói chuyện, tổng giám đốc Tô đi tới ngồi đối diện Tô Bảo Nhi.

“Kinh ngạc vui mừng sao? Con có thể có kinh ngạc vui mừng gì? Chẳng lẽ ở buổi đấu giá có thứ con thích à? Vậy cha có đấu giá được cho con không?” Tô Bảo Nhi nói.

“Không phải đồ, là một người.” Tổng giám đốc Tô cười nói.

“Được rồi, không phải là anh Bình đấy chứ? Không phải là cha luôn muốn hợp tác con với anh ta sao? Đây gọi là kinh ngạc vui mừng gì chứ? Con không có hứng thú với anh ta.” Tô Bảo Nhi không quan tâm lắm nói.

“Cha không nói cậu chủ Bình, cha muốn nói tới…”

Đương nhiên là tổng giám đốc Tô muốn nói tới Lâm Vân.

Nhưng ông ta nói được nửa, lập tức im miệng, bởi vì Lâm Vân từng nói với ông ta, bảo ông ta đừng để lộ thân phận của mình với Tô Bảo Nhi.

“Là ai vậy?” Tô Bảo Nhi nhìn về phía tổng giám đốc Tô.

“Thôi, vẫn nên nói chuyện khác với con thì hơn.” Tổng giám đốc Tô nói.

Im lặng một lát, tổng giám đốc Tô nói tiếp:

“Bạn trai của con tên Lâm Vân đúng không?”

“Cha, có phải là cha lại muốn nói, anh ấy là con nhà nghèo, không xứng với con, bảo con rời khỏi anh ấy đúng không? Lỗ tai của con đã nghe tới mức mọc kén rồi.” Tô Bảo Nhi bĩu môi nói.
 
Chương 238


Chương 238

“Không không không!” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười.

“Cha muốn nói đúng lắm, cha sẽ dốc toàn lực ủng hộ con và cậu ấy yêu nhau.” Tổng giám đốc Tô cười nói.

“Cái gì?”

Tô Bảo Nhi vốn có vẻ bình tĩnh, nghe thấy thế thì lập tức quay đầu nhìn về phía tổng giám đốc Tô.

“Cha, cha… Cha nói cha ủng hộ con sao? Cha… Cha không phát sốt đấy chứ? Cha bị sốt hỏng đầu rồi có phải không?”

Tô Bảo Nhi hiểu rất rõ cha cô ta, cha cô ta luôn yêu cầu cô ta tìm một người nhà giàu hơn bọn họ làm bạn trai.

Mà bây giờ, vậy mà cha cô ta ủng hộ cô ta yêu một tên nhà nghèo? Còn dốc toàn lực ủng hộ?

Điều này khiến Tô Bảo Nhi không thể tin được, đây là cha cô ta sao?

“Tô Bảo Nhi, con không nghe nhầm đâu, cha thực sự ủng hộ con và Lâm Vân ở bên nhau.” Tổng giám đốc Tô cười nói.

“Vì sao? Cha đi tham dự buổi đấu giá về, sao nhân sinh quan đều đã thay đổi thế? Không phải là cha… Chịu kích thích gì đó ở buổi đấu giá đấy chứ?” Tô Bảo Nhi nói.

“Cha con là người cha tốt, chỉ là cha nghĩ thông rồi, con tìm được người đàn ông mà con thích mới quan trọng nhất.” Tổng giám đốc Tô cười nói.

“Cha, cuối cùng cha cũng nghĩ thông rồi, sau này cha sẽ không giới thiệu đám cậu chủ nhà giàu cho con nữa đúng không?” Tô Bảo Nhi vô cùng sung sướng nói.

“Yên tâm, cha tuyệt đối sẽ không giới thiệu nữa.” Tổng giám đốc Tô kiên định nói.

“Hì hì, thật tốt quá!”

Tô Bảo Nhi vui tới mức nhảy lên trên ghế sofa.

“Nhưng mà cha có một yêu cầu, con phải dẫn bạn trai Lâm Vân của con tới nhà cùng ăn một bữa cơm.” Tổng giám đốc Tô cười nói.

Tổng giám đốc Tô đã biết Tô Bảo Nhi và Lâm Vân chỉ là giả vờ làm người yêu, nhưng ông ta không vạch trần, ông ta muốn lấy cái cớ này, tác hợp cho Lâm Vân và Tô Bảo Nhi.

“Chuyện này… Được rồi.”

Tô Bảo Nhi vì sau này cha cô ta không giới thiệu đối tượng cho cô ta nữa, đành phải đồng ý.

Bốn rưỡi chiều.

Lâm Vân đang lái chiếc xe Lamborghini Aventador của mình, lái về phía trường học.

Chuyện bên công ty, cùng với chuyện khai phá mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, Lâm Vân đều giao cho Lưu Ba làm, mình chỉ cần xét duyệt là được.

Ngay lúc Lâm Vân đang đi tới trường học, di động của Lâm Vân vang lên.

Lâm Vân lấy điện thoại ra nhìn là Hoàng Luân gọi điện thoại tới.

“Alo, Hoàng Luân.” Lâm Vân nghe điện thoại.

“Anh Thiên, bây giờ anh đang ở đâu thế, anh nhanh đến cửa trường học đi.” Ở trong điện thoại Hoàng Luân có vẻ rất vội.

“Anh sắp đến trường học rồi, có chuyện gì thế?”

Trái tim của Lâm Vân thấp thỏm, nghe Hoàng Luân sốt ruột như vậy, hình như có chuyện gì đó xảy ra.

“Dưới tòa nhà ký túc xá năm tầng của nữ, đang có một tên lái xe Audi, công khai tỏ tình với lớp trưởng Như Tuyết.” Hoàng Luân nói.

“Tỏ tình với Như Tuyết sao?” Lâm Vân khẽ cau mày.
 
Chương 239


Chương 239

Tuy mình và Như Tuyết chưa xác định quan hệ, tuy mình và Như Tuyết cũng không phải là người yêu.

Nhưng lúc Lâm Vân nghe thấy tin này, trong lòng anh có vẻ không dễ chịu lắm, giống như có người sắp cướp thứ gì đó của mình đi mất.

“Anh biết rồi, anh sẽ tới đó nhanh thôi.”

Sau khi Lâm Vân nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.

Ngay sau đó, Lâm Vân giẫm mạnh chân ga, cùng với tiếng gào rú của chiếc xe Lamborghini Aventador, đi thẳng tới trường học…

Đại học Bảo Thạnh.

Dưới ký túc xá của nữ.

Một chiếc xe Audi A4 màu bạc đỗ ở đây, trước xe Audi là hoa hồng màu đỏ kiều diễm, được xếp thành hình trái tim rất to.

Ở giữa trái tim do hoa hồng xếp thành, là một người đàn ông mặc âu phục.

Trong tay người đàn ông là một bó hoa dùng tiền giả trị cao gấp lại thành hoa hồng, phía giữa còn kẹp một cái thẻ.

Bởi vì ở dưới ký túc xá nữ, cho nên hấp dẫn rất nhiều bạn học nữ vây xem.

“Oa, thật là lãng mạn.

“Audi, hoa hồng, còn có tiền nữa.

Nếu ai tỏ tình với tôi như vậy, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Rất nhiều bạn học nữa vây xem, đều lộ ra bộ dạng mê trai, rất nhiều sinh viên nữ chưa rành chuyện đời, căn bản không thể chống lại sức mê hoặc của nhiều tiền như vậy.

Người đàn ông đứng ở giữa trái tim cũng lộ ra vẻ mặt tự tin, anh ta tự tin chỉ một chiêu này, không có mấy sinh viên nữ có thể chống đỡ được, anh ta tự tin có thể chiếm được trái tim của Như Tuyết.Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đi từ trong ký túc xá tới.

Cô ấy chính là Như Tuyết nữ chính của chuyện này. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Như Tuyết, cuối cùng em cũng đồng ý xuống đây.

Anh biết mà, em đã bị sự chân thành của anh đả động, anh biết em chắc chắn sẽ xuống đây mà.”

Người đàn ông mặc âu phục thấy Như Tuyết, vội vàng tươi cười đi ra khỏi trái tim dùng hoa hồng xếp lại, đi về phía Như Tuyết.

Người đàn ông mặc âu phục là con trai của một ông chủ xí nghiệp nhỏ, tên là Kiều Phi Hùng.

Lúc Như Tuyết làm việc ở ban liên lạc của hội học sinh, đi kiếm nhà tài trợ đã quen anh ta.

Sau đó, người đàn ông mặc âu phục tên Kiều Phi Hùng này thường hẹn Như Tuyết ăn cơm.

Bởi vì Kiều Phi Hùng từng tài trợ cho trường học, cho nên Như Tuyết xuất phát từ lễ phép, từng đồng ý ăn cơm với anh ta hai lần.

Kết quả là lúc ăn cơm lần hai, bỗng nhiên Kiều Phi Hùng lấy một cái thẻ ra, nói là muốn bao nuôi Như Tuyết.

Lúc ấy Như Tuyết bị dọa sợ, trực tiếp từ chối Kiều Phi Hùng, sau đó vội vàng rời đi.

Như Tuyết cho rằng đến đây là kết thúc.

Kết quả sau đó, Kiều Phi Hùng lại gọi điện hẹn Như Tuyết ăn cơm, còn nói là lần trước mình quá choáng váng cho nên mới nói lung tung là bao nuôi, bảo Như Tuyết tha thứ cho anh ta, nói muốn mời Như Tuyết ăn cơm để xin lỗi.

Đương nhiên là Như Tuyết sẽ từ chối anh ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom