Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 260


Chương 260

Bùi Tấn Tài không nhịn được giơ ngón cái với Lâm Vân.

Bùi Tấn Tài gặp không ít chủ tịch, ông chủ, có ai mà không mặc hàng hiệu? Chủ tịch giống như Lâm Vân, ăn mặc bình thường, thậm chí là một món đồ hiệu cũng không có, ông ta thật sự chưa từng thấy.

Quan trọng là những chủ tịch ông chủ này, so thân phận với Lâm Vân thì còn kém quá xa.

Điều này khiến Bùi Tấn Tài càng kính nể Lâm Vân hơn.

Lúc này, Lâm Vân cười nói: “Bùi Tấn Tài, ông có hứng thú tới tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi làm việc không?” “Đến…!Đến tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc sao?” Bùi Tấn Tài sửng sốt “Đúng thế, chức vụ vẫn là giám đốc nhân sự, còn tiền lương, trước đây ông được bao nhiêu, tôi sẽ trả ông gấp ba.” Lâm Vân cười khẽ nói.

Bùi Tấn Tài không nhịn được nuốt nước bọt, tập đoàn Tính Xuyên đúng là tập đoàn trâu bò, rất có danh tiếng ở ba tỉnh Tây Nam.

So với công ty nhỏ ông ta đang làm không biết trâu hơn bao nhiều lần.

“Chủ…!Chủ tịch Lâm, cậu có thể nói cho tôi biết lý do được không?” Bùi Tấn Tài ngơ ngác hỏi.

“Bởi vì tôi rất thưởng thức ông.” Lâm Vân mỉm cười nói.

Lâm Vân vốn không biết Bùi Tấn Tài, hơn nữa lúc trước ở trong mắt mọi người Lâm Vân chỉ là một tên nhóc nhà nghèo.

Bùi Tấn Tài nguyện ý nói chuyện giúp một tên nhóc nghèo, thậm chí còn giúp đỡ.

Chỉ riêng điểm này, Lâm Vân đã đủ khẳng định nhân phẩm của Bùi Tấn Tài rất tốt.

Nhân tài hiếm có như vậy, nếu Lâm Vân gặp, sao có thể buông tha?

Im lặng một lát, Lâm Vân tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi còn một thân phận nữa, tôi là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, sau này tôi phát triển, tuyệt đối không chỉ ở thành phố Bảo Thạnh nho nhỏ này, mà hướng về phía ba tỉnh Tây Nam, thậm chí là cả nước, ông đi theo tôi, sau này cũng có thể đi xa hơn.” “Cái gì? Cháu…!Cháu ngoại của Liễu Chí Trung?” “ừng ực! ừng ực!”

Bùi Tấn Tài hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt.

Đương nhiên là ông ta biết, Liễu Chí Trung là người giàu có nhất Tây Nam, đương nhiên là ông ta biết Liễu Chí Trung là nhân vật truyền kỳ trâu bò cỡ nào.

Ông ta không nghĩ tới, Lâm Vân lại là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, thân phận như vậy, còn trâu bò hơn thân phận chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh gấp bội lần.

“Cháu ngoại của Liễu Chí Trung?

Ngay cả Như Tuyết ở bên cạnh, nghe thấy Lâm Vân nói những lời này xong, trong đôi mắt cũng lóe lên rung động, cô ấy cũng biết Liễu Chí Trung là ai.

Nhưng hiện giờ không thích hợp lắm, Như Tuyết mới giấu ở trong lòng không hỏi, cô ấy định lát nữa sẽ hỏi Lâm Vân xem, rốt cuộc là có chuyện gì?

Lâm Vân vỗ bả vai Bùi Tấn Tài, tiếp tục nói: “Tôi tin tưởng cho ông làm giám đốc nhân sự ở Tỉnh Xuyên, ông nhất định có thể thay tôi loại bỏ một số con chuột, thay tôi tìm được càng nhiều nhân viên tốt, thế nào, ông đồng ý không?” “Tôi…!Tôi đồng ý!”

Bùi Tấn Tài kích động gật đầu.

Hiện giờ ông chủ chỗ Bùi Tấn Tài làm có lòng tham, Bùi Tấn Tài vốn định từ chức, bây giờ có cơ hội tốt như vậy rơi xuống đầu ông ta, đương nhiên là ông ta nguyện ý.

“Được, ngày mai ông tới Tỉnh Xuyên là được, bên công ty tôi sẽ nói.

Lâm Vân nói.

“Chủ tịch Lâm, thật sự cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đề bạt, có khả năng cả đời này tôi không thể vào tập đoàn Tỉnh Xuyên làm giám đốc.” Bùi Tấn Tài vô cùng kích động nói.

“Vẫn là câu nói đó, làm việc thật tốt, giám đốc nhân sự chỉ là bước đầu, chỉ cần làm tốt, tôi đảm bảo ông sẽ thăng chức rất nhanh.” Lâm Vân cười nói.
 
Chương 261


Chương 261

“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.

Bùi Tấn Tài dùng lực gật đầu, ánh mắt kiên định.

Lúc này, ông chủ cửa hàng nhận được tin, chạy từ bên ngoài vào, ông chủ là một người mập mạp.

“Chủ tịch Lâm, thật xin lỗi, tôi nhận lỗi với cậu!” Ông chủ trực tiếp chạy tới trước mặt Lâm Vân, liên tục xin lỗi anh.

Rõ ràng là ông chủ này đã biết chuyện ở đây.

Ông chủ biết Lâm Vân bị chọc giận, đương nhiên là ông ta sợ hãi, bởi vì chỉ cần một câu của Lâm Vân, cửa hàng của ông ta có thể bị đá ra khỏi quảng trường Tỉnh

Xuyên, thậm chí là khiến ông ta không thể làm ăn được ở thành phố Bảo Thạnh.

“Xin lỗi thì không cần nữa, chẳng qua sau này ông thuê người, đừng thuê loại người như vậy.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

“Dạ dạ dạ!” Ông chủ liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.

“Ngoài ra, bộ này tôi mua.

Lâm Vân chỉ chiếc váy dài riêng biệt ở trên bục.

“Chủ tịch Lâm thích, tôi sẽ tặng cho chủ tịch Lâm.

Ông chủ cúi người cười nói.

“Ông cảm thấy tôi thiếu chút tiền này sao?” Lâm Vân nhướng mày.

“Không phải! Đương nhiên không phải!” Ông chủ sợ hãi không thôi.

“Nếu không phải, vậy thì quẹt thẻ, sáu trăm ba mươi triệu, tôi không thiếu chút tiền ấy” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Lâm Vân lại chọn mấy bộ quần áo cho Như Tuyết ở cửa hàng, mới đưa thẻ cho ông chủ.

Ông chủ nhận lấy thẻ, sau đó lấy từng bộ quần áo mà

Lâm Vân muốn, đóng gói cẩn thận, tự tay giao cho Lâm

Thiên.

Ra khỏi cửa hàng này, “Đi, đi với tôi tới cửa hàng bên cạnh.

Lâm Vân vung tay lên, dẫn theo đảm giám đốc Tưởng, đi vào cửa hàng Lâm Vân tiến vào lần đầu.

Sau khi vào cửa hàng.

Đám nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy đám giảm đốc Tưởng xong, cũng bị chiến trận này dọa sợ không nhẹ.

Quản lý trong cửa hàng, dẫn theo đám nhân viên vội vàng đi tới nghênh đón.

“Giám đốc Tưởng, sao các ông lại tới đây?”

Quản lý là một người phụ nữ trung niên tóc đỏ, bà ta cười nịnh nọt, gương mặt nhăn vào nhau rồi.

“Chúng tôi đi theo chủ tịch Lâm tới, vị này là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh Giám đốc Tưởng bình tĩnh nói.

“Chủ tịch của Tỉnh Xuyên?”

Bọn họ nghe thấy vậy, đều bị dọa sợ.

Ngay sau đó, bọn họ vội vàng nhìn về phía Lâm Vân, liên tục chào hỏi với Lâm Vân nói: “Chào chủ tịch Lâm!”
 
Chương 262


Chương 262

Đương nhiên là thái độ của bọn họ vô cùng cung kính, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Nói đùa, đây chính là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy.

Bọn họ tự hỏi, đây có thể là người có thân phận địa vị cao nhất mà bọn họ từng tận mắt thấy.

“Hiện giờ biết chào hỏi tôi rồi à? Lúc trước tôi và bạn đi vào đây, các người mặc kệ tôi, mặt mũi của mấy người lớn thật.” Lâm Vân cười mỉa nói,

Lâm Vân vừa nói những lời này, quản lý và mấy nhân viên lập tức nhớ lại, 20 phút trước, hình như Lâm Vân và cô gái bên cạnh cùng đi vào.

Chỉ là bọn họ thấy Lâm Vân mặc đồ vỉa hè, vừa nhìn là biết rất nghèo, cho nên không để ý tới Lâm Vân.

Nghĩ tới đây, quản lý và mấy nhân viên cùng lộ ra vẻ sợ “Chủ tịch Lâm, chúng tôi.

Chúng tôi.

“Không cần giải thích nữa.

Thời gian của tôi rất quý giá.

Các người không lãng phí nổi đâu” Lâm Vân ngắt lời bọn họ.

Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn giám đốc Tưởng, ra lệnh: “Mấy nhân viên trong cửa hàng này, cũng bảo chủ cửa hàng đuổi việc hết cho tôi.” “Vâng thưa chủ tịch Lâm.” Giám đốc Tưởng gật đầu đáp.

“Á!”

Quản lý và mấy nhân viên trong cửa hàng nghe thấy vậy, tất cả đều trợn to mắt.

“Chúng ta đi thôi.

Lâm Vân kéo Như Tuyết đi ra ngoài. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Còn âm thanh cầu xin của mấy nhân viên cửa hàng kia, Lâm Vân đều chẳng muốn nghe, mặc kệ rồi.

Đám mắt chó nhìn người thấp này, chỉ cần để Lâm Vân gặp phải, Lâm Vân kiên quyết cho bọn họ giáo huấn,

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lâm Vân lại dặn dò giám đốc Tưởng, bảo ông ta thông báo với nhân viên ở tất cả cửa hàng trong quảng trường Tỉnh Xuyên, đề cao tố chất của nhân viên, đừng mang theo thành kiến nhìn người khác.

Chỉ cần là nhân viên mắt chó nhìn người thấp, phát hiện thì kiên quyết đuổi việc.

Mua quần áo xong, sắc trời đã tối, Lâm Vân đề nghị ăn cơm tối ở tầng một quảng trường.

Trong nhà hàng ở tầng một quảng trường Tỉnh Xuyên.

Lâm Vân và Như Tuyết ngồi gần cửa sổ.

“Lâm Vân, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết mọi chuyện được chưa?” Như Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng nói.

Lúc trước Như Tuyết đã sớm muốn biết, rốt cuộc chuyện này là sao đây, nhưng Lâm Vân nói là đến nhà hàng sẽ nói tỉ mỉ.

Lâm Vân ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Như Tuyết, mọi chuyện như cậu thấy, nghe được, tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, tôi là cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu số một Tây Nam, xe thể thao là tôi mua, nhà hàng Sen Vàng cũng là tôi tiêu tiền mua Nếu Lâm Vân nói như vậy, có khả năng Như Tuyết sẽ không tin.

Nhưng hôm nay ở trung tâm thương mại, cô ấy tận mắt nhìn thấy giám đốc điều hành cấp cao của quảng trường Tỉnh Xuyên, cung kính gọi Lâm Vân là chủ tịch Lâm.

Điều này khiến Như Tuyết không thể không tin.

Biết Lâm Vân là chủ tịch của Tỉnh Xuyên xong, cuối cùng cô ấy cũng hiểu rõ vì sao Lâm Vân có thể dễ dàng mua được nhà hàng Sen Vàng, vì sao có thể mua được xe thể thao gần ba mươi lăm tỷ.

“Vậy…!Vậy lúc trước đến tập đoàn Tỉnh Xuyên kéo tài trợ, còn có tập đoàn Tỉnh Xuyên giúp mẹ tôi chữa bệnh, còn tài trợ cho việc học của tôi, có liên quan tới cậu đúng không?” Vẻ mặt Như Tuyết nghiêm túc nhìn Lâm Vân..
 
Chương 263


Chương 263

Trước đây, Như Tuyết vẫn cho rằng vận may của mình tốt, mới có thể liên tiếp nhận được trợ giúp của tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Trước đây cô ấy còn nghĩ, là mình quá may mắn, cô ấy còn muốn sau khi tốt nghiệp, nhất định phải tới Tỉnh Xuyên làm việc, bảo đáp tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Nhưng hiện giờ biết Lâm Vân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên xong.

Cô ấy không thể không liên tưởng mọi chuyện có liên quan tới Lâm Vân.

“Đúng thế, mọi chuyện là do tôi sắp xếp, chỉ là tôi không muốn khiến cậu cảm thấy có áp lực, cho nên tôi mới cố ý giấu diếm, cậu sẽ không trách tôi đúng không?” Lâm Vân mỉm cười nói.

“Vậy mà…!Thực sự là cậu.” Ánh mắt Như Tuyết phức tạp.

“Tôi thật sự không nghĩ tới, hóa ra mọi chuyện đều là cậu đang giúp tôi, sao tôi có thể may mắn tới mức được tập đoàn Tỉnh Xuyên liên tục giúp đỡ.” Như Tuyết nói.

Nghĩ mọi chuyện thực ra là Lâm Vân giúp mình, trong lòng Như Tuyết vô cùng cảm động, thậm chí là có một người đàn ông nguyện ý im lặng giúp bản thân như vậy.

“Lâm Vân, cậu giúp tôi như vậy, tôi…!Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào.” Như Tuyết cắn môi.

Như Tuyết biết rõ, những chuyện mà Lâm Vân giúp mình, đối với mình quan trọng cỡ nào.

Từ giờ trở đi, cô ấy biết ân nhân giúp mình không phải là tập đoàn Tỉnh Xuyên, mà là Lâm Vân.

“Không sao, chúng ta là bạn mà.” Lâm Vân cười nói.

“Bạn, chúng ta…!Chỉ là bạn thôi sao?” Như Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng, có chút mất mát.

Ngay sau đó, Như Tuyết lại vội ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân, nói: “Cậu là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, còn là cháu trai của người giàu nhất, tôi chỉ là con nhà nghèo, sau này tôi không dám làm bạn với cậu nữa.” “À, cậu xem bộ dạng tôi giống chủ tịch không? Cậu thấy tôi từng phách lối trước mặt cậu không? Sau này chúng ta vẫn làm bạn.” Lâm Vân cười nói.

Lúc trước Lâm Vân giấu diếm không nói cho Như Tuyết, chính là vì sợ Như Tuyết có áp lực tâm lý.

Như Tuyết gật đầu, cô ấy phát hiện Lâm Vân thật sự rất hiền hòa, không phách lối chút nào, nếu không nói cho cô ấy Lâm Vân là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, cô ấy sẽ không tưởng tượng tới chuyện này.

Đồng thời trong lòng Như Tuyết âm thầm hạ quyết tâm, sau này cô ấy phải bảo đáp ân tình của Lâm Vân.

Đúng lúc này, di động của Lâm Vân vang lên, Lâm Vân cầm điện thoại nhìn, là Tô Bảo Nhi gọi điện thoại tới “Vậy mà cô ấy chủ động gọi điện thoại cho mình?” Lâm Vân nhìn di động hơi nghi ngờ lẩm bẩm.

Nghĩ một lát, Lâm Vân vẫn ẩn nút nghe máy.

“Này Lâm Vân, anh lợi hại thật, vậy mà thuê

Lamborghini tán gái xinh, video clip lúc đó, đã lan truyền như điên khắp đại học Bảo Thạnh rồi.” Trong điện thoại truyền ra giọng Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi, cô còn quan tâm tình cảm của tôi như vậy sao? Còn đặc biệt gọi điện tới nói với tôi nữa.” Lâm Vân nói.

“Ai quan tâm đến chuyện tình cảm của anh chứ, tôi gọi điện cho anh, là có chuyện tìm anh, buổi tối anh có rảnh hay không?” Tô Bảo Nhi nói.

“Sao thế? Cô muốn hẹn tôi à?” Lâm Vân trả lời.

“Nghĩ nhiều quá rồi đấy, sao tôi có thể tìm anh hẹn được, chỉ là muốn anh giả bộ làm bạn trai của tôi một lát” Tô Bảo Nhi nói.
 
Chương 264


Chương 264

“Lại giả bộ? Có lầm hay không, tôi không nợ cô.

Vẻ mặt Lâm Vân hờ hững.

“Được rồi, tôi tắt máy đây, tôi không rảnh.” Lâm Vân nói xong muốn tắt điện thoại.

“Này này này! Anh đừng tắt máy.

Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi vô cùng tức giận.

“Sao anh lại như vậy, đổi lại là nam sinh khác trong trường, nằm mơ cũng muốn tôi gọi điện thoại cho anh ta, vậy mà anh còn cúp điện thoại của tôi.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói giận dữ của Tô Bảo Nhi.

“Người khác là người khác.

Tôi là tôi.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Tôi cầu xin anh đừng tắt máy không được sao, anh để tôi nói xong có được không?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của Tô Bảo Nhi.

“À, nể mặt cô cầu xin tôi, cho cô một cơ hội, nói đi.

Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Cha tôi kiên quyết muốn tôi dẫn anh về nhà, còn nói chỉ cần tôi dẫn anh về nhà ăn cơm, sau này ông ấy sẽ không giới thiệu cậu chủ nhà nào đó cho tôi nữa.

“Cho nên, anh hãy giúp tôi giả làm bạn trai lần nữa, coi như tôi cầu xin anh, anh muốn thù lao gì cứ việc nói.” Tô

Bảo Nhi cầu xin.

Lâm Vân suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Thù lao thì khỏi cần, nhưng tôi phải nói trước với cô một câu, đây là lần cuối cùng” “Được được được, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, chín giờ tối, địa điểm là nhà tôi.

Anh phải tới đúng giờ đấy! Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi thấy Lâm Vân đồng ý, cô ta lập tức nở nụ cười vui sướng.

Sau đó cúp điện thoại.

“Lâm Vân, là hoa khôi của trường Tô Bảo Nhi sao?”

Như Tuyết hỏi.

“Ừ.” Lâm Vân gật đầu.

“Cậu…!Cậu và cô ấy có quan hệ gì thế?” Như Tuyết cúi đầu, có chút mất mát.

Lâm Vân vội vàng giải thích: “Như Tuyết, cậu đừng hiểu lầm.

Tôi và cô ấy không có gì, chẳng qua cô ấy tìm tôi giả làm bạn trai cô ấy vài lần, lừa đám người theo đuổi cô ấy mà thôi.” “Cô ấy mới gọi cho cậu, là muốn cậu giả làm bạn trai tiếp sao?” Như Tuyết nắm chặt góc áo hỏi.

“Đúng thế, bây giờ là để tôi lừa cha cô ấy, tôi vốn không muốn đồng ý, cậu cũng nghe thấy rồi đấy.” Lâm Vân nở nụ cười khổ.

“Lâm Vân, cậu không cần phải giải thích với tôi.

Tôi không phải là bạn gái của cậu.” Như Tuyết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Im lặng một lát, Như Tuyết tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tô Bảo Nhi là hoa khôi của trường chúng ta, trong nhà còn có rất nhiều tiền, cậu và cô ấy thật sự rất xứng đôi.

Ở trong mắt Như Tuyết, Tô Bảo Nhi là công chúa Bạch Tuyết, cô ấy chỉ là cô bé lọ lem, cô ấy vốn không tiếp nhận lấy mình ra so sánh với cô chủ như Tô Bảo Nhi, điều này khiến cô ấy hơi tự ti.

“Như Tuyết, cô ấy không biết tôi là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, với ánh mắt của cô ấy, tất nhiên là khinh thường tôi, tôi đối với cô ấy cũng không có hứng thú Lâm Vân nói.
 
Chương 265


Chương 265

“Vậy…!Vậy cậu có hứng thú với người nào?” Như Tuyết lấy hết dũng khí, mới hỏi được những lời này.

“Ví dụ như…!Người ở trước mặt tôi.” Lâm Vân cười nói.

Lâm Vân vừa nói xong những lời này, trong lòng lập tức hối hận, bởi vì Lâm Vân phát hiện nói ra những lời này, bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.

Như Tuyết vội vàng cúi đầu, nhưng cô ấy lại cắn môi lén lút cười thầm, trong lòng giống như ăn mật.

Bên kia, trong biệt thự ở lưng chừng núi của nhà Tô

Bảo Nhi.

“Đúng là tên đáng ghét.

Tô Bảo Nhi cúp điện thoại xong, tức giận chu miệng.

Tô Bảo Nhi tự hỏi, cho dù cô ta đi tới đầu, đều là tiêu điểm.

Cô ta muốn tìm người nào giúp đỡ, người đàn ông được tìm sẽ cao hứng muốn chết, nhưng tên Lâm Vân kia lại khiến cô ta rất đau đầu

Cô ta vốn nghĩ, dùng tiền khiến người đàn ông này nghe lời mình, hẳn là có thể? Dù sao nhà người đàn ông này rất nghèo, nhưng cô ta phát hiện, thậm chí là tiền cũng vô dụng.

Đúng lúc này, tiếng bước chân đi vào phòng vang lên,

Tô Bảo Nhi quay đầu nhìn, là tổng giám đốc Tô, cha cô ta.

“Con gái, thế nào? Bạn trai con đồng ý tới đây không?” Tổng giám đốc Tô hỏi.

“Đương nhiên, bạn trai của con, sao có thể không đồng ý được?” Tô Bảo Nhi ra vẻ nói.

“Ha ha, vậy là tốt rồi.” Tổng giám đốc Tô vui sướng gật đầu.

“Cha, cha đúng là kỳ lạ, cha biết rõ nhà anh ta rất nghèo, còn vui sướng như vậy, cha giống như biến thành một người khác ý?”

Tô Bảo Nhi không thể hiểu nổi được cha mình, cô ta thậm chí còn có cảm giác cha cô ta như thay đổi thành người khác, lúc trước cha cô ta luôn muốn tìm một gia đình mạnh hơn bọn họ nhiều

Hiện giờ cha cô ta biết rõ nhà Lâm Vân rất nghèo, vậy mà còn tích cực, vui sướng? “Ha ha, trước đây là trước đây”

Tổng giám đốc Tô cười ha ha, trong lòng ông ta biết rất rõ, Lâm Vân nghèo cái quỷ gì, rõ ràng là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Liễu Chí Trung người giàu nhất Tây Nam.

“Đúng rồi con gái, con và cậu ấy gạo nấu thành cơm chưa?” Tổng giám đốc Tô cười hỏi,

Tô Bảo Nhi nghe thấy vậy, lập tức không biết nói gì.

“Cha, cha…! Sao cha không biết xấu hổ như vậy, vậy mà hỏi con gái loại vấn đề này.

Con gái cha…!Con gái cha là loại tùy tiện như vậy sao?” Tô Bảo Nhi giậm chân nói.

“Nếu không có, vậy con nên thêm chút sức, tranh thủ sớm gạo nấu thành cơm.

Không, tranh thủ tối nay gạo nấu thành cơm với cậu ấy luôn, định xong chuyện này” Tổng giám đốc Tô cười nói.

“Cha, cha…!Cha Cha ra ngoài đi.”

Tô Bảo Nhi vừa nghe đến đó, mặt cũng trở nên đỏ bừng rồi.

“Được rồi được rồi, vậy cha đi chuẩn bị bữa tối.

Tổng giám đốc Tô xoay người ra khỏi phòng.

Bên kia.

Sau khi Lâm Vân ăn cơm xong, lập tức lái xe Lamborghini đưa Như Tuyết về nhà.
 
Chương 266


Chương 266

Trên đường về.

“Lâm Vân, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi không biết nên báo đáp cậu thế nào rồi.” Như Tuyết cắn môi nói.

“Đừng nói tới chuyện báo đáp nữa, số tiền mà tôi giúp đỡ cậu, chỉ như chín trâu mất một sợi lông.” Lâm Vân cười nói.

“Rầm!”

Lâm Vân vừa mới nói xong, một chiếc xe vận tải to bỗng nhiên lái từ bên phải ra, đâm về phía xe Lamborghini của Lâm Vân..

“Á!”

Cùng với tiếng kêu hoảng sợ của Như Tuyết, xe Lamborghini bị đâm vào bên đường, túi khí an toàn trong xe mở ra toàn bộ, xe Lamborghini cũng bị đâm tới biển dạng.

“Mẹ kiếp!”

Lâm Vân ra sức lắc đầu, vùng vẫy thoát khỏi cơn choáng vì bị đâm, sau đó vội vàng nhìn về phía Như Tuyết.

Bởi vì bên chịu xe vận tải đâm, là bên Như Tuyết.

Như Tuyết giống như đã hôn mê, trên trán còn có chút máu.

“Như Tuyết! Như Tuyết!” Lâm Vân vội vàng gọi vài tiếng, đồng thời vùng vẫy muốn lấy điện thoại gọi cấp cứu.

“Rầm rầm!”

Đúng lúc này, Lâm Vân phát hiện, chiếc xe vận tải kia lùi về sau một khoảng, vậy mà giảm mạnh chân ga, xông nhanh về phía xe Lamborghini của Lâm Vân lần hai, giống như muốn đâm Lâm Vân tiếp.

Đèn xe chói mắt của xe vận tải, khiến Lâm Vân gần như không mở mắt ra được.

“Mẹ kiếp! Là cố ý!”

Vừa rồi Lâm Vân còn tưởng đây là tai nạn xe bình thường.

Nhưng vào lúc này, Lâm Vân lập tức đoán ra được, con mẹ nó đây không phải là sự cổ giao thông.

Chiếc xe vận tải này, tuyệt đối là cố ý.

Là muốn lấy tính mạng của mình! “Né tránh, nhất định phải né tránh!”

Lâm Vân chẳng quan tâm đau đớn trên người, muốn thử khởi động xe Lamborghini, né tránh va chạm.

Nếu lại để xe vận tải này đâm trúng lần hai, cho dù mệnh mình lớn tới mấy, chỉ sợ cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Lâm Vân vội vàng khởi động, nhưng phát hiện xe Lamborghini không thể khởi động.

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”

Lâm Vân vừa thử khởi động, vừa mở miệng chửi tục.

Theo xe vận tải càng ngày càng gần, Lâm Vân vẫn không thể khởi động.

Xong đời rồi!

Trong đầu Lâm Vân đột nhiên xuất hiện ý niệm này.

“Rầm!”

Va chạm xảy ra lần hai.

Nhưng Lâm Vân kinh hãi phát hiện, là chiếc xe phía sau đâm lên xe Lamborghini của mình.

Lâm Vân nhìn qua kính chiếu hậu, là một chiếc xe việt dã màu trắng! “Là xe của Thạch Hàn!”

Lâm Vân liếc mắt một cái liền nhận ra xe việt dã màu trắng này, là xe của Thạch Hàn.
 
Chương 267


Chương 267

“Két!”

Theo lốp xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Xe việt dã màu trắng khai hỏa toàn lực, trực tiếp đẩy xe Lâm Vân lên phía trước.

Mới đẩy xe Lamborghini của Lâm Vân ra vài mét, xe tải lái với tốc độ rất nhanh đã đâm tới.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn vang lên.

Nhưng bây giờ xe vận tải đâm trúng, không phải xe Lamborghini của Lâm Vân, mà là xe việt dã màu trắng của Thạch Hàn.

Nguyên nhân rất đơn giản, Thạch Hàn đẩy xe của Lâm Vân lên trước một khoảng xa, xe của anh ta vừa vặn trở thành mục tiêu của xe vận tải.

Tuy xe việt dã màu trắng rất to, nhưng vẫn bị đâm tới biến dạng, sau đó bắt đầu bốc lên hơi nước.

“Thạch Hàn!”

Lâm Vân quay đầu nhìn về phía sau, đồng thời hét to một tiếng, trong mắt lóe lên lo lắng.

Lâm Vân biết, va chạm này vốn là mình chịu, nhưng

Thạch Hàn đã gánh chịu thay mình.

Hiện giờ xe của Thạch Hàn bị biến dạng nghiêm trọng, còn bắt đầu tỏa ra hơi nước, Thạch Hàn không rõ sống hay chết, Lâm Vân hoàn toàn không biết.

Lúc này, chiếc xe vận tải kia bắt đầu lùi về sau, rõ ràng là chuẩn bị đâm tiếp.

Hơn nữa mục tiêu của nó, là chiếc xe Lamborghini của Lâm Vân.

Lâm Vân nhìn Như Tuyết ở vị trí ghế phụ, cô ấy vẫn hôn mê như cũ, Lâm Vân muốn xuống xe, sau đó kéo Như Tuyết trong ghế lái phụ ra.

Nếu lại bị đâm lần nữa, hậu quả tuyệt đối không thể chịu nổi.

Nhưng Lâm Vân thử nhiều lần, phát hiện cửa xe đã bị kẹt, căn bản không mở ra được.

“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!” Lâm Vân mở miệng gầm thét liên tục.

“Rầm!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đúng lúc này, Lâm Vân nghe thấy tiếng vang lớn ở phía sau.

Lâm Vân thông qua kính chiếu hậu nhìn, kính chắn gió của xe việt dã màu trắng ở phía sau bị đá rơi ra.

Sau đó Thạch Hàn nhảy từ bên trong xe việt dã màu trắng ra ngoài.

Còn chiếc xe vận tải kia, mới vừa lùi lại xong, đang đạp chân ga, muốn tiếp tục xông về phía bên này.

Chỉ thấy Thạch Hàn đang đối mặt chính diện với xe vận tải, sau đó lấy một con dao găm ra.

Ngay sau đó.

Thạch Hàn xông thẳng về phía xe vận tải.

“Thạch Hàn, để lại một mạng cho chủ xe này, có lẽ tên này là cửa đột phá!” Lâm Vân kêu to với Thạch Hàn.

Chỉ thấy Thạch Hàn xông tới trước xe vận tải, nhảy mạnh lên, sau đó trực tiếp phá kính chắn gió, chui vào trong xe vận tải.

Ngay sau đó.

“Két!”

Cùng với âm thanh phanh xe chói tai, cuối cùng xe vận tải cũng đồ sát bên cạnh xe Lamborghini của Lâm Vân.
 
Chương 268


Chương 268

Rất rõ ràng, Thạch Hàn đã khống chế được chủ xe vận tải.

Lúc này, cửa ghế lái của xe vận tải mở ra.

Thạch Hàn kéo chủ xe xuống xe, đi về phía Lâm Vân.

“Phù phù

Lâm Vân nhìn thấy một màn này xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này trên trán Lâm Vân đã đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi quá hoảng hốt, quả thật dọa Lâm Vân nhảy dựng lên.

“Như Tuyết! Như Tuyết!”

Lâm Vân gọi vài tiếng, đồng thời thăm dò hơi thở của Như Tuyết, vẫn còn thở.

Lâm Vân không dám do dự, vội vàng gọi cấp cứu và báo cảnh sát.

“Rầm!”

Thạch Hàn đi tới trước xe của Lâm Vân xong, lập tức dùng lực kéo cửa xe ở vị trí lái của xe Lamborghini ra, cửa xe vốn đã biến dạng, trực tiếp bị kéo rơi xuống đất.

“Cậu chủ, cậu không sao đấy chứ?” Thạch Hàn cúi đầu nhìn Lâm Vân ở trong xe.

“Tôi không sao” Lâm Vân lau mồ hôi trên trán, sau đó chui ra khỏi xe.

Còn đau nhức khắp nơi trên cơ thể, hiện giờ Lâm Vân không rảnh quan tâm.

Trên trán Thạch Hàn cũng có chút máu tươi, hẳn là vừa rồi lúc xe vận tải đâm vào Thạch Hàn, Thạch Hàn cũng bị thương.

“Thạch Hàn, vết thương của anh có sao không?” Lâm Vân khẩn trương hỏi.

Lâm Vân biết, Thạch Hàn bị thương là chịu thay mình.

Nếu vừa rồi Thạch Hàn không đẩy xe mình ra, nếu xe vận tải đâm vào xe của Lâm Vân lần nữa, chỉ sợ Lâm

Thiên không chết cũng trọng thương.

“Cậu chủ không cần lo lắng, chút vết thương nhỏ này, không đáng nhắc tới đối với tôi.

Thạch Hàn bình tĩnh nói.

Lâm Vân nghe thấy vậy, miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Đúng rồi Thạch Hàn, anh biết cấp cứu không? Bạn của tôi ở trong xe đã ngất đi rồi.” Lâm Vân lo lắng nói.

“Biết một chút cấp cứu trên chiến trường, để tôi xem giúp cậu chủ, người này giao cho cậu chủ trước.

Thạch Hàn vừa nói, vừa đưa một chiếc dao găm cho Lâm Vân, đồng thời cũng giao tài xế xe vận tải cho Lâm Vân.

Hai tay của tài xế xe vận tải đã bị Thạch Hàn trói ở sau lung.

Lâm Vân nhận lấy dao găm, đặt trên cổ tài xế của xe vận tải, vừa rồi suýt chút nữa là tài xe của xe tải đã lấy đi tính mạng của Lâm Vân, đương nhiên là Lâm Vân rất tức giận.

Lúc này sắc mặt tài xế xe vận tải trắng bệch, có vẻ rất sợ hãi.

“Nói! Người nào phải anh tới! Là ai sai anh làm như vậy?” Lâm Vân nhìn chằm chằm tài xế xe vận tải, trong mắt tỏa ra ý lạnh khiếp người.

Đồng thời tay cầm dao găm của Lâm Vân cũng tăng thêm lực, cho nên trên cổ của tài xế xe vận tải đã chảy máu.
 
Chương 269


Chương 269

“Không…!Không ai phải tôi! Không ai sai tôi hết!” Tài xế xe vận tải nghiến răng nói.

“Anh và tôi vốn không quen nhau.

Anh nói cho tôi biết, không ai sai anh, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?” Lâm Vân híp mắt tiếp tục chất vấn.

Vừa rồi Lâm Vân bảo Thạch Hàn đừng giết tài xế này, là vì Lâm Vân biết, đây tuyệt đối là một kế hoạch mưu sát.

Mà người tài xế này, chỉ là con cờ.

Lâm Vân muốn thông qua con cờ này, tìm kiếm thủ phạm phía sau.

“Cậu tin hay không thì tùy, dù sao không ai sai bảo tôi hết.

Đây là tai nạn xe cộ bình thường mà thôi.” Tài xế xe vận tải nói rất chắc chắn.

“Tai nạn xe cộ? Ồ, anh có biết hay không, anh đây là cố ý mưu sát, tội nặng nhất là tử hình” Lâm Vân híp mắt nói.

“Muốn chém muốn giết muốn róc thịt, tùy cậu.

Không có ai sai bảo tôi cả!” Tài xế xe vận tải lộ ra tươi cười nham hiểm, hoàn toàn là tư thế lợn chết không sợ bỏng nước sôi.

“Khốn nạn!”

Lâm Vân rất phẫn nộ, đấm mạnh vào mặt tài xế xe vận tải này.

Lâm Vân biết tài xế xe vận tải bày ra tư thế này, tám mươi phần trăm là đã nhận đủ phí bịt miệng, muốn anh ta nói ra người đứng phía sau, gần như là chuyện không thể.

Bởi vì tài xế xe vận tải bị trói hai tay ra sau lưng, cho nên sau khi Lâm Vân đánh một quyền, tài xế xe vận tải trực tiếp mất đi cân bằng, ngã lên trên đất.

“Con mẹ anh!”

Lâm Vân phần nộ, vừa tức giận mắng vừa xông lên, dùng chân đạp mạnh vào người tài xế xe vận tải.

Lúc này, Thạch Hàn đã đi tới.

“Cậu chủ, bạn của cậu chỉ tạm thời ngất đi thôi, cho dù bị thương ngoài da, nhưng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.” Thạch Hàn nói.

Lâm Vân nghe thấy lời Thạch Hàn nói, mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Rõ ràng là tài xế xe vận tải này nhằm vào mình, Như Tuyết chỉ bị liên lụy mà thôi, nếu Như Tuyết vì chuyện này mà có gì không hay xảy ra, Lâm Vân tuyệt đối sẽ áy náy cả đời.

“Thạch Hàn, anh cảm thấy người nào đứng phía sau vụ này?” Lâm Vân quay đầu nhìn Thạch Hàn hỏi.

“Chuyện này phải hỏi chính cậu chủ rồi, gần đây cậu đắc tội người nào, hẳn là người đó.

Thạch Hàn bình tĩnh nói..

“Khương Hùng Dũng? Có lẽ là ông ta, nhưng mà cũng chưa chắc.” Lâm Vân lẩm bẩm nói.

Người Lâm Vân hoài nghi nhất, đương nhiên là Khương Hùng Dũng.

Nhưng Lâm Vân suy nghĩ cẩn thận, gần đây mình cũng kết thù với không ít người, ví dụ như anh Giang sớm đã muốn thu thập mình, còn cả người đàn ông lái xe Audi ở trường hôm nay nữa.

Cho nên Lâm Vân không dám chắc chắn, người đứng phía sau là ai.

Lúc này, xe cấp cứu lái tới, sau khi sơ cứu đơn giản ở hiện trường xong, Như Tuyết lập tức tỉnh lại.
 
Chương 270


Chương 270

“Như Tuyết.

Thấy Như Tuyết tỉnh lại, Lâm Vân mới hoàn toàn yên tâm.

“Lâm Vân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?” Như Tuyết nằm ở trên cáng, vẻ mặt nghi ngờ, bộ dạng ngày thơ hồn nhiên của cô ấy khiến người ta rất đau lòng.

“Vừa rồi xảy ra tai nạn, nhưng cậu không có đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da, cần đến bệnh viện xử lý một chút.” Lâm Vân mim cười với Như Tuyết.

Lâm Vân không muốn nói chuyện mưu sát cho Như Tuyết nghe, tránh dọa đến cô ấy, lại càng không muốn khiến cô ấy lo lắng.

Ngay sau đó, Lâm Vân đưa Như Tuyết lên xe cứu thương.

Bởi vì Lâm Vân còn phải xử lý chuyện bên này, cho nên không đi cùng xe cứu thương tới bệnh viện, nhưng Lâm Vân đồng ý với Như Tuyết, đợi bên này xử lý xong, anh sẽ tới bệnh viện thăm cô ấy.

Còn vết thương của Lâm Vân, chỉ là bị thương ngoài da, ví dụ như khuỷu tay bị bầm tím, đầu gối rách da thôi.

Loại vết thương nhỏ này từ nhỏ Lâm Vân đã bị không ít, cho nên không sao cả, không cần tới bệnh viện xử lý.

Xe cứu thương vừa rời đi, hai chiếc xe cảnh sát lập tức đến.

Sau khi những cảnh sát này xuống xe, nhìn thấy chiếc xe Lamborghini bị đâm nát, đương nhiên là bọn họ không dám khinh thường.

Mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chạy tới điều tra hiện trường, một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát khác thì đi thẳng tới chỗ Lâm Vân.

Cảnh sát nữ này nhìn rất trẻ tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp.

“Xin hỏi là ai báo cảnh sát, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát nữ kia hỏi.

“Chào hai đồng chí cảnh sát, tôi là Lâm Vân chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Vân tự giới thiệu.

Hai người nghe Lâm Vân là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, bọn họ sửng sốt một lúc.

Ngay sau đó, thái độ của hai người càng tốt hơn.

Nói đùa, đây là chủ tịch của Tỉnh Xuyên đấy!

Ngay sau đó, Lâm Vân nói chuyện vừa xảy ra, nói tài xế xe vận tải muốn đâm chết mình cho hai cảnh sát này nghe.

“Xem ra đây là cố ý mưu sát.

Cảnh sát nữ híp mắt nói.

“Vô nghĩa, chuyện này còn cần phải nói sao?” Lâm

Thiên tức giận nói.

“Vậy…!Chủ tịch Lâm, cậu và tài xế xe vận tải này, có ân oán gì sao?” Cảnh sát nữ hỏi.

“Tôi và người này vốn không quen biết, cho nên anh ta chắc chắn bị người ta sai bảo, còn cụ thể là ai sai bảo, tôi hi vọng các cô điều tra thật kỹ” Lâm Vân nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm, đây là trách nhiệm của chúng tôi.” Cảnh sát nữ và cảnh sát nam mặc đồng phục bên cạnh cô ta, cùng nói.

Ngay sau đó, cảnh sát nữ kia sai người áp giải tài xế xe vận tải vào trong xe cảnh sát.

Lâm Vân cũng đi theo xe, đi tới cục cảnh sát làm ghi chép.

Còn điều tra, thẩm vấn, Lâm Vân giao cho cục cảnh sát làm.

Lâm Vân vẫn hi vọng, cảnh sát có thể thông qua tài xế xe vận tải, bắt được chủ mưu đứng phía sau.

Cho dù kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai, tội có ý định mưu sát đủ để người đó ăn cơm tù rồi.
 
Chương 271


Chương 271

Sau khi từ cục cảnh sát ra, Lâm Vân liền gọi xe, cùng Thạch Hàn đi tới bệnh viện hỏi xem Như Tuyết trước, vết thương của Như Tuyết đã được xử lý xong, chỉ cần nằm viện một ngày quan sát là được.

Còn lại chỉ là bắt hung thủy

Sau khi từ bệnh viện ra ngoài.

“Thạch Hàn, hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, có khả năng là tôi sẽ gặp bất trắc rồi.” Lâm Vân vô cùng nghiêm túc nhìn Thạch Hàn.

Tuy bình thường Thạch Hàn rất lạnh lùng, nhưng vào lúc quan trọng, Lâm Vân phát hiện anh ta rất đáng tin

Đặc biệt là hôm nay, Thạch Hàn vì không để mình bị xe vận tải đâm trúng, vậy mà dùng xe của anh ta, thay Lâm Vân đỡ va chạm kia.

Anh ta đây là dùng sinh mệnh của mình, bảo vệ anh.

Điều này khiến Lâm Vân cảm thấy vô cùng xúc động, cảm động.

“Cậu chủ, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, đây là chuyện tôi nên làm.

Không cần cảm ơn.” Thạch Hàn bình tĩnh nói.

“Như vậy đi Thạch Hàn, tôi mời anh đi uống hai ly, coi như là cảm ơn anh, thế nào?” Lâm Vân mỉm cười nói.

Lâm Vân cũng không biết nên cảm ơn Thạch Hàn thế nào, nhìn bộ dạng này của Thạch Hàn, hắn là không có hứng thú quá lớn đối với tiền bạc, hơn nữa ông ngoại chắc chắn cho anh ta đủ tiền.

Lâm Vân nghĩ một lát, cảm thấy nên mời anh ta đi uống rượu thì hơn.

“Uống rượu sao?” Thạch Hàn sửng sốt.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?” Lâm Vân nhìn Thạch Hàn hỏi.

“Uống rượu rất dễ hỏng việc.

Tôi đã không nhớ rõ lần trước mình uống rượu là khi nào rồi, thật có lỗi cậu chủ, tôi không thể tiếp nhận lời mời của cậu được.” Thạch Hàn bình tĩnh nói.

Nhìn bộ dạng của Thạch Hàn, trong lòng Lâm Vân đột nhiên có chút lo lắng.

Chính như danh xưng “Thạch Hàn” này, anh đã cảm thấy rất lạnh lùng cô đơn, Lâm Vân có thể tưởng tượng được, Thạch Hàn chắc chắn rất cô độc.

“Thạch Hàn, anh…!Anh cô độc không?” Lâm Vân không nhịn được hỏi ra vấn đề này.

Thạch Hàn ngẩng đầu, nhìn bầu trời nói: “Kẻ mạnh nhất định sẽ cô độc, tôi sớm đã quen với cô độc rồi.” “Được rồi, đi uống rượu với tôi, từ hôm nay trở đi, anh không cô độc, nếu anh không chê mà nói, sau này tôi sẽ là bạn của anh.” Lâm Vân trực tiếp kéo cánh tay của Thạch Hàn.

“Cậu chủ, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thể nhận lời mời của cậu được” Thạch Hàn vẫn bình tĩnh từ chối.

“Được rồi! Anh không đi, tôi đi, anh phải bảo vệ tôi, anh phải luôn đi cùng tôi đúng không?” Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức vẫy một chiếc xe taxi.

Thạch Hàn không muốn đi uống rượu với mình, nhưng Lâm Vân có biện pháp khiến anh ta đi.

Kéo cửa ghế sau của xe taxi ra.

“Lên xe đi, xe của chúng ta đều bị đâm nát, nếu anh không lên xe, thì không có xe đi theo tôi đầu.

Nhỡ đầu lại có nguy hiểm, anh chưa chắc đã đuổi kịp tới đúng lúc.

Lâm Vân cười nói.

Thạch Hàn nghĩ một lát, vẫn ngồi vào bên trong xe.
 
Chương 272


Chương 272

Bên kia.

Trong biệt thự của Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng đặc biệt mở một chai rượu trần quý lâu năm, vừa thưởng thức rượu ngon, trong lòng còn có một cô gái xinh đẹp, tâm trạng của ông ta vô cùng tốt.

Bởi vì, tối nay là ngày kế hoạch của ông ta và luật sư được thực thi.

“Lâm Vân, tối nay tôi xem cậu còn không chết hay không? Ha ha!”

Khương Hùng Dũng cười to một tiếng, sau đó uống hết sạch ly rượu.

Khương Hùng Dũng tự cảm thấy, kế hoạch mà luật sư nói với ông ta, tuyệt đối là kế hoạch hoàn mỹ không chế vào đâu được.

Nghĩ tới Lâm Vân, cái đinh trong mắt ông ta sắp chết đi, tâm trạng của ông ta vô cùng tốt.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, luật sư vội vàng chạy vào.

“Ông Khương, có biển rồi!”

Sắc mặt luật sư có vẻ rất khó coi.

“Có biến rồi sao?”

Khương Hùng Dũng vốn đang tươi cười vui vẻ, sắc mặt lập tức âm u.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói mau!” Khương Hùng Dũng lập tức đẩy người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ra.

“Ông Khương, kế hoạch ám sát lại…! Lại thất bại rồi!

Người lái xe đâm tên nhóc kia, còn bị bắt lại rồi.” Luật sư cúi đầu nói.

“Cái gì?”

Khương Hùng Dũng đứng bật dậy quát.

“Sao có chuyện này được? Kế hoạch không chê vào đầu được như thế, sao có thể thất bại? Sao tên nhóc kia có thể thoát được?” Khương Hùng Dũng gần như lấy phương thức gào thét, nói ra những lời này.

Vào những năm chín mươi, lúc Khương Hùng Dũng phát triển thể lực của mình ở thành phố Bảo Thạnh, đã dùng phương pháp này rất nhiều lần, đi diệt trừ đối thủ của mình, cuối cùng giá họa cho tai nạn xe, tìm người gánh tội là được.

Loại biện pháp này, khi đó Khương Hùng Dũng trăm lần đều linh, dùng vô cùng tốt.

“Ông Khương, tình hình cụ thể lúc ấy là gì, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tin tức tài xế đã bị bắt vào cục cảnh sát, là chuyện thực một trăm phần trăm. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Luật sư bất đắc dĩ nói.

“Bop!” “Khốn nạn, chắc chắn là tìm người không đáng tin” Khương Hùng Dũng tức tới mức tát mạnh vào mặt luật su.

“Ông Khương, tôi…!Tôi bị oan mà, chúng ta từng làm loại chuyện này rồi, đều do tôi sắp xếp, ông Khương xem mấy người đó có đáng tin không? Người tôi tìm hiện giờ cũng tuyệt đối đáng tin.

Luật sư che má vẻ mặt vô tội.

“Thôi, người đã bị bắt, còn có thể làm gì?” Khương Hùng Dũng bất đắc dĩ ngồi trở lại ghế sofa.

Khương Hùng Dũng vốn tưởng rằng, bây giờ nhất định có thể khiến Lâm Vân sẽ phải chết không thể nghi ngờ, kết quả là mộng đẹp của ông ta lại thất bại.

Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng nhắm mắt lại, vô lực nói: “Người tài xế bị bắt có đáng tin không? Đã đưa chi phí cho nhà cậu ta chưa? Sẽ không khai ra chúng ta đấy chứ? “Ông Khương yên tâm đi, tuyệt đối đáng tin, cậu ta nhất định sẽ nhận hết tội danh, tuyệt đối sẽ không nói nhiều lời nửa chữ!” Luật sư vô cùng kiên định nói.
 
Chương 273


Chương 273

“Tôi không tin Lâm Vân này có may mắn tốt như vậy, có thể tránh thoát được nhiều lần, ông đi điều tra thật kỹ cho tôi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Khương

Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được, tôi sẽ nghĩ cách đi thăm dò chuyện này.” Sau khi luật sư sợ hãi trả lời, lập tức rời khỏi căn phòng..

Trên đường đi tới quán bar, Lâm Vân nhận được điện thoại Tô Bảo Nhi gọi tới.

Lúc nhìn thấy tên Tô Bảo Nhi hiện trên màn hình, Lâm Vân mới nghĩ tới, mình từng đồng ý với cô ấy, chín giờ tối sẽ tới nhà cô ấy, giúp cô ấy giả làm bạn trai lần cuối.

Nhưng Lâm Vân nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rưỡi rồi, bởi vì chuyện lúc trước, trái lại Lâm Vân quên mất chuyện này.

Sau khi vừa nghe điện thoại.

“Lâm Vân, đã sắp chín giờ rưỡi rồi, sao anh còn chưa tới đây?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói tức giận của Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi, trên đường tới tôi gặp phải tai nạn, mới rời khỏi bệnh viện, chỉ sợ hôm nay không tới được rồi.” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.

Lâm Vân không nói dối, nếu mình không gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ đi.

“Tai nạn sao? Anh… Anh không lừa người ta đấy chứ? Anh không bị thương đúng không? Anh ở bệnh viện nào thế?” Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hơi quan tâm hỏi.

“Sao thế? Cô còn biết quan tâm tôi à?” Lâm Vân có vẻ hơi kinh ngạc.

“Anh đừng nghĩ nhiều quá. Nếu anh là vì tới chỗ tôi, mà xảy ra tai nạn trên đường, đương nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này rồi.” Tô Bảo Nhi nói.

Từ những lời này của Tô Bảo Nhi, Lâm Vân có thể thấy được, tuy bình thường Tô Bảo Nhi là một công chúa nhỏ bốc đồng điêu ngoa, nhưng trong lòng cô ấy rất lương thiện.

“Không cần, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nhưng hôm nay tôi chắc chắn không tới được nhà cô, nếu không thì ngày mai đi.” Lâm Vân nói.

“Anh… Không phải là anh dùng tai nạn để lừa tôi đấy chứ?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói nghi ngờ của Tô Bảo Nhi.

“Tôi sẽ không lấy chuyện bị tai nạn ra gạt cô, cô thích tin thì tin, không tin thì thôi, ngày mai tôi sẽ tới nhà cô, đã đồng ý với cô rồi tôi chắc chắn sẽ thực hiện hứa hẹn.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Được rồi, tôi tắt máy đây.”

Sau khi nói xong, Lâm Vân liền cúp điện thoại.

Trong nhà của Tô Bảo Nhi.

“Tức chết rồi! Lại cúp điện thoại của mình.”

Tô Bảo Nhi thở hổn hển ném di động lên trên ghế sofa.

“Con gái, làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu ấy không muốn tới?” Tổng giám đốc Tô vội vàng hỏi.

Tổng giám đốc Tô chẳng những biết thân phận thật của Lâm Vân, ông ta cũng biết Lâm Vân và Tô Bảo Nhi là giả vờ làm người yêu.

Chính là vì giả vờ, cho nên tổng giám đốc Tô luôn lo lắng Lâm Vân sẽ không tới.

“Không phải không tới, anh ta nói anh ta có việc, ngày mai sẽ tới ạ.” Tô Bảo Nhi chu miệng nói.

“Không sao! Chỉ cần cậu ấy đồng ý tới là được, ngày mai thì ngày mai.” Tổng giám đốc Tô cười nói, có vẻ rất vui.
 
Chương 274


Chương 274

“Cha, cha… Sao cha kỳ lạ như vậy?” Tô Bảo Nhi kinh ngạc nhìn cha mình.

Tô Bảo Nhi biết rõ tính cách của cha, lần đầu tiên con rể tới cửa mà lỡ hẹn, Tô Bảo Nhi cho rằng cha của cô ấy sẽ tức giận cơ.

Tô Bảo Nhi cảm thấy cha mình đúng là kỳ lạ, đây là cha cô ấy sao?

Trong quán bar Bách Nhiên.

Chỗ quầy bar.

Trong quầy bar có một cô gái xinh đẹp, cô gái xinh đẹp này có mái tóc dài xoăn màu rượu vang, từng vòng đều rất nóng bỏng, lông mi nồng đậm, đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ mọng, không có lúc nào không để lộ ra phong tình vạn chủng.

“Ồ, đây không phải là Lâm Vân đấy sao, đã lâu không gặp.”

Lâm Vân vừa đi tới, người phụ nữ xinh đẹp này liền cười chào hỏi với Lâm Vân.

“Chị Hoa, cho tôi một ghế dài hoàn cảnh tốt đi.” Lâm Vân nói với người phụ nữ xinh đẹp ở sau quầy.

Lúc Lâm Vân mới là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, đến nơi này tiêu tiền, đã hỏi chuyện chị Hoa này hai lần, cho nên coi như là quen biết cô ta.

“Không thành vấn đề. Chị Hoa sẽ sắp xếp cho cậu. Đúng rồi cậu Thiên, có cần gọi hai em gái tiếp rượu không? Mỗi một loại hình đều có.” Chị Hoa cười tươi nói.

Lâm Vân nghe thấy vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn ở phía sau.

“Thạch Hàn, anh thích loại hình gì, hay là tôi gọi một người cho anh nhé.” Lâm Vân vỗ bả vai Thạch Hàn nói.

“Tôi sao? Cậu chủ, cậu đừng đùa nữa, tôi là tới bảo vệ cậu, không phải là tới để chơi.” Thạch Hàn hơi xấu hổ trả lời.

“Ha ha! Tôi đùa anh thôi.” Lâm Vân cười ha ha.

“Nhưng mà tôi thật sự không ngờ tới, anh đường đường là Thạch Hàn, mà cũng có lúc xấu hổ.” Lâm Vân cười nói.

Dưới sự sắp xếp của chị Hoa, Lâm Vân đi tới một ghế dài có hoàn cảnh rất tốt.

Sau khi Lâm Vân ngồi xuống, Thạch Hàn lại đứng ở phía sau, bộ dạng giống như vệ sĩ, không có ý ngồi xuống.

“Thạch Hàn, tôi là tới mời anh uống rượu, anh nhanh tới đây đi.”

Lâm Vân vừa nói, vừa cố gắng kéo Thạch Hàn ngồi xuống ghế.

“Nào, tôi rót rượu cho anh.”

Lâm Vân lại chủ động rót rượu cho Thạch Hàn.

Ngay sau đó, Lâm Vân bưng ly rượu lên, nghiêm túc nói:

“Hôm nay anh cứu tôi một mạng, mình còn bị thương, ly rượu này tôi kính anh.”

Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp ngửa đầu uống sạch.

Thạch Hàn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn bưng ly rượu lên, uống một ngụm.

“Ha ha, như vậy mới được chứ.” Lâm Vân thấy Thạch Hàn uống xong, Lâm Vân lập tức lộ ra tươi cười vui vẻ.

Ngay sau đó, Lâm Vân lại rót rượu cho Thạch Hàn, lại kính anh ta một ly.

Sau khi rượu quá ba vòng, Lâm Vân ngồi xuống.

Hiện giờ đã là mười giờ tối, đúng là lúc quán bar đông người, trong quán bar là tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc.

Thạch Hàn nhìn lướt qua, sau đó nói: “Nói thật với cậu chủ, cá nhân tôi không quen ở nơi này, cũng không thích nơi này.”
 
Chương 275


Chương 275

Lâm Vân ngẩn ra, lập tức cười nói: “Vậy sao? Tôi cũng giống như anh.”

Lúc nói chuyện, Lâm Vân nhìn lướt qua sân nhảy ở quán bar, ở đó đang có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ, đang khiêu vũ trong sàn nhảy, trong đó có không ít hành động khác.

Dời mắt đi, Lâm Vân nhìn Thạch Hàn cười nói:

“Thạch Hàn, tôi hỏi anh một vấn đề riêng tư có được không?”

“Mời cậu chú nói.” Thạch Hàn nghiêm túc trả lời.

“Chuyện đó… Anh còn là xử nam đúng không?”

Lâm Vân vừa mới nói xong câu đó, ngay cả mình cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên.

“Cậu chủ, cậu…”

Thạch Hàn nghe thấy câu hỏi của Lâm Vân xong, gương mặt anh ta thậm chí hơi đỏ lên, ngay từ đầu anh ta đã không nghĩ tới Lâm Vân sẽ hỏi vấn đề này.

“Trời ạ, không nghĩ tới Thạch Hàn anh cũng có lúc đỏ mặt.” Lâm Vân che miệng cười nói.

Lâm Vân có cảm giác, anh phát hiện được một mặt khác của Thạch Hàn.

“Cậu chủ, là do tôi uống rượu mà thôi.” Thạch Hàn nghiêm túc giải thích.

“Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, dù sao tôi cũng đã nhìn ra, anh chắc chắn là xử nam, chuyện này cũng không có gì phải mất mặt, dù sao tôi cũng vậy.” Lâm Vân cười nói.

“Cậu chủ, cậu cũng vậy sao?” Thạch Hàn có vẻ kinh ngạc hỏi.

“Chậc chậc, Thạch Hàn anh nói như vậy, xem ra là thừa nhận rồi.” Lâm Vân cười nói.

“Cậu chủ, cậu đừng đùa tôi nữa.” Thạch Hàn cười nói.

Nhìn thấy Thạch Hàn cười, Lâm Vân ngây ra một lúc.

Lâm Vân thề, đây là lần đầu tiên anh thấy Thạch Hàn cười, có khả năng ngay cả ông ngoại của anh cũng chưa từng thấy Thạch Hàn cười.

Lâm Vân cười tiếp tục nói: “Thạch Hàn, có muốn tôi gọi cho anh một người, giúp anh phá lần đầu tiên không? Tôi mời.”

“Cậu chủ, tôi… Tôi thực sự không có hứng thú đối với chuyện này, cậu có thể đừng nói tới vấn đề này được không?” Thạch Hàn xấu hổ giang tay nói.

“Được rồi được rồi, tôi không nói được chưa. Nào uống rượu.”

Lâm Vân bưng ly rượu lên.

Thạch Hàn cũng bưng ly rượu lên, chạm ly với Lâm Vân.

Lâm Vân nói những chuyện này với Thạch Hàn, là vì muốn thân thiết với Thạch Hàn hơn.

Uống ly này xong.

“Thạch Hàn, lần trước ông ngoại tôi nói, anh từng là bộ đội đặc chủng, sau đó lại chuyển sang đánh quyền anh, anh có thể kể cho tôi nghe những chuyện anh từng trải qua không?” Lâm Vân tò mò hỏi.

Đối với Thạch Hàn, Lâm Vân có ấn tượng với anh ta là mạnh, thần bí.

Cho nên Lâm Vân rất muốn biết những chuyện Thạch Hàn từng trải qua.

Đương nhiên, với tính cách của Thạch Hàn, anh ta có thể kể cho mình nghe không, Lâm Vân không nắm chắc lắm.

Thạch Hàn im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói:

“Lúc tôi còn nhỏ đã là cô nhi, lớn lên ở trong cô nhi viện, bởi vì trầm mặc ít lời, từ nhỏ tôi đã không có bạn, thành tích học tập cũng không tốt, chỉ có viện trưởng ở cô nhi viện là tốt với tôi, mà lúc tôi còn nhỏ nguyện vọng duy nhất là tham gia quân ngũ.”
 
Chương 276


Chương 276

“Cô nhi sao?” Lâm Vân ngẩn ra.

Lâm Vân kinh ngạc không chỉ Thạch Hàn là cô nhi, càng kinh ngạc chính là, vậy mà Thạch Hàn nguyện ý nói cho mình những chuyện này.

Thạch Hàn tiếp tục nói:

“Sau đó dưới sự giúp đỡ của viện trưởng, tôi thành công nhập ngũ.”

“Ở trong phương diện tham gia quân ngũ, tôi đã thể hiện ra thiên phú vô cùng tốt, không lâu sau, tôi được cử đi học, tiến vào bộ đội đặc chủng rất mạnh, còn trở thành tinh anh trong bộ đội đặc chủng, nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ thực chiến.”

“Vậy tiền đồ của anh vô cùng rộng mở mới đúng, sao sau này lại đi đánh quyền anh?” Lâm Vân rất nghi ngờ.

“Sau khi đi lính ba năm, một lần vào ngày nghỉ, tôi về cô nhi viện thăm viện trưởng, kết quả là cô nhi viện bị người ta phá hủy, nghe nói viện trưởng vì ngăn phá dỡ mà bị đả thương, cuối cùng không thể cứu được, tôi thậm chí không được gặp mặt bà ấy lần cuối.”

Lúc Thạch Hàn nói tới đây, nắm đấm đã kêu răng rắc, trong đôi mắt lóe lên lửa giận, Thạch Hàn tức giận, khiến người ta có cảm giác rất khủng bố.

“Sau đó thế nào, anh giết người à?”

Lâm Vân đại khái có thể tưởng tượng được, Thạch Hàn phẫn nộ, rất có khả năng sẽ giết người, bởi vì đối với Thạch Hàn mà nói, viện trưởng của cô nhi viện là người thân duy nhất.

“Đúng thế, tôi đã giết ông chủ lòng dạ độc ác cưỡng ép dỡ bỏ, cùng với tất cả những người ra tay đánh viện trưởng, sau khi giết bọn họ xong, tôi dùng kinh nghiệm học được ở trong quân đội, thành công trốn ra nước ngoài.” Thạch Hàn híp mắt nói.

Sau khi nói tới đây, Thạch Hàn chủ động cầm lấy ly rượu, uống vào một lỵ.

“Sau đó thì thế nào?” Lâm Vân tiếp tục truy hỏi.

“Sau khi tôi trốn ra nước ngoài, tôi gia nhập một tổ chức lính đánh thuê, nhưng một số nhiệm vụ của tổ chức lính đánh thuê này, quá không có nhân tính, trong một số nhiệm vụ sẽ tàn sát dân thường vô tội, thậm chí là trẻ sơ sinh, tôi làm không lâu liền lựa chọn rời đi, cuối cùng cơ duyên xảo hợp tiến vào quyền anh.” Thạch Hàn nói.

Dừng một lát, Thạch Hàn tiếp tục nói: “Tôi đánh quyền anh khoảng 4 năm, trong 4 năm này thực lực của tôi tăng lên rất nhiều, nhưng cũng khiến tôi trở nên máu lạnh, bốn năm này tôi chỉ có vô số kẻ địch, không có một người bạn.

“Vậy sao anh lại thành thuộc hạ của ông ngoại tôi? Lâm Vân có vẻ rất nghi ngờ.

“Tôi đã sớm chán ghét đánh quyền anh, muốn rời đi, nhưng tiến vào thì dễ, rời đi rất khó.

Danh tiếng của tôi ở trong giới này không nhỏ, tôi là cây rụng tiền của ông chủ Đương nhiên là ông chủ sẽ không muốn thả tôi đi.

Thạch Hàn nói.

Im lặng một lát, Thạch Hàn tiếp tục nói: “Trải qua việc tôi bãi công vài lần, cuối cùng ông chủ cũng đồng ý cho tôi rời đi, nhưng muốn tôi đánh xong trận cuối” “Kết quả cuộc tranh tài kia là một cái bẫy, ông chủ muốn ngầm hại tôi, trước khi đấu đã bỏ thuốc vào trong nước, khiến khi tôi lên sân khấu toàn thân mất đi sức lực! Muốn để đối phương đánh chết tôi, giẫm tôi xuống để lên vị trí của tôi.” “Cái gì?” Lâm Vân hoảng sợ, ông chủ này cũng quá khốn nạn rồi.

Thạch Hàn tiếp tục nói: “Sau khi bắt đầu trận đấu, tôi vì mất hết lực lượng, chỉ có thể bị đánh, bị đánh trọng thương, đúng lúc ấy ông ngoại cậu có mặt ở đó, ông ấy nhìn ra được manh mối, cũng tổn hai trăm triệu đô la bảo vệ mạng của tôi, lại cho tôi một thân phận lần nữa, dẫn tôi về nước làm vệ sĩ.

“Thì ra là thế.”

Lâm Vân nghe thấy những chuyện mà Thạch Hàn từng trải qua xong, có cảm giác giống như là mơ.

Không thể không thừa nhận, những chuyện mà Thạch Hàn trải qua quá đủ màu sắc rồi.
 
Chương 277


Chương 277

Nếu Lâm Vân cảm thấy cuộc sống trước đây của mình rất cực khổ, nghĩ tới Thạch Hàn, Lâm Vân lập tức cảm thấy mình không tính là gì.

Hơn nữa Thạch Hàn nguyện ý chia sẻ những chuyện mà anh ta từng trải qua với mình, vậy nói lên anh ta không coi Lâm Vân là người ngoài.

“Thạch Hàn, tôi biết anh không có bạn.

Nào, cạn ly rượu này đi.

Từ hôm nay trở đi, anh có bạn rồi, đó chính là tôi.”

Lâm Vân nâng ly rượu lên, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cậu chủ, chuyện này.” Thạch Hàn vẫn có chút do dự như cũ.

“Đừng nghĩ nữa, nào! Chạm ly! Uống xong ly rượu này, sau này anh đừng gọi tôi là cậu chủ nữa, gọi tôi là Lâm Vân được rồi.”

Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức trực tiếp uống cạn ly rượu của mình.

“Được rồi, tôi đã uống cạn rồi đấy

Thạch Hàn không do dự nữa, trực tiếp nâng ly rượu lên, sau đó ngẩng đầu uống cạn.

“Ha ha!”

Sau khi đặt ly rượu xuống, Lâm Vân và Thạch Hàn đều nhìn nhau cười.

Thạch Hàn đồng ý uống cạn ly rượu này với mình, đủ để nói lên, Thạch Hàn đã coi Lâm Vân là bạn bè rồi.

“Á!”

Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng thét chói tại.

Lâm Vân quay đầu nhìn, bên cạnh cách anh không xa, có hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc áo T – shirt màu đen, đang vây quanh một chàng trai trẻ tuổi, cùng với một cô gái diện mạo thanh thuần.

“Đó không phải là…!Trần Hạo sao? Còn có em gái cậu ấy nữa?”

Lâm Vân nhận ra người đàn ông trẻ tuổi bị bao vây kia, là một người bạn ở trường trung học của mình.

Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng Lâm Vân vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.

Lâm Vân không nghĩ tới, lại gặp được Trần Hạo

Người bạn trung học cơ sở ở đây.

“Thạch Hàn, chúng ta qua đó xem

Sau khi Lâm Vân nói xong, liền đi thẳng tới bên đó.

Bên kia.

“Mẹ nó, dám quản chuyện của ông đây, ông đây thấy mày chán sống rồi.” Một người đàn ông trên cánh tay xăm đầy hình hoa, dùng tay chỉ về phía mũi Trần Hạo, hung hãn mång.

Hơn mười người đàn ông vạm vỡ vây quanh Trần Hạo cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt hung hãn.

“Anh Hùng, dù thế nào, chúng ta đều làm việc cho anh

Long, anh nể mặt em, đừng đánh chủ ý với em gái em nữa.” Trần Hạo cười nói.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay đi tới trước mặt

Trần Hạo, vươn tay vỗ mặt Trần Hạo, kiêu ngạo nói: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì? Mà bảo tạo nề mặt mày?”

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay tát bốp bốp vào mặt Trần Hạo.
 
Chương 278


Chương 278

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay ngẩng đầu tiếp tục nói: “Trần Hạo, tao nói cho mày biết, hôm nay em gái mày tạo chơi chắc rồi! Cho dù ông trời đến đây, con mẹ nó vẫn nhất định là cô ta.” “Anh! Anh dám

Trần Hạo vốn tươi cười làm lành, sau khi nghe đến đó, lúc này lập tức cầm vỏ chai rượu ở trên bàn, choang một tiếng đập vỡ, dùng đầu bén nhọn nhằm ngay cánh tay người đàn ông xăm hình hoa trên tay.

Sắc mặt người đàn ông xăm hình hoa trên tay khó coi “Trần Hạo, cùng là đàn em của anh Long, nói về bối phận mày là đàn em của tao, mày dám ra tay với tao, mày có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào không?” “Con mẹ nó tôi quan tâm quái gì nghiêm trọng cỡ nào.

Cho dù là ông trời, dám động tới em gái tôi, tôi tuyệt đối dám ra tay.” Trần Hạo nghiến răng lớn tiếng nói.

“Con mẹ mày, ông đây thấy mày thiếu bị đánh rồi, các anh em, lên cho tao! Bắt lấy cậu ta đánh chết!” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay trừng mắt hét to.

“Dừng tay!”

Lúc hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen muốn xông lên, một tiếng quát truyền từ sau lưng tới.

Mọi người quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt đúng là Lâm

Thiên.

“Lâm…!Lâm Vân!”

Trần Hạo cũng nhận ra Lâm Vân, anh ta có vẻ rất kinh ngạc, anh ta không ngờ tới, mình sẽ gặp lại bạn tốt nhiều năm trước ở nơi này.

“Nhóc con, con mẹ nó mày là đứa nào, mà dám đây ồn ào?” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.

Lúc người đàn ông xăm hình hoa trên tay nhìn thấy Lâm Vân ăn mặc vô cùng bình thường, trong mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ khinh thường.

“Trần Hạo là bạn của tôi, cậu ấy, hôm nay tôi cứu! Mặc kệ anh là ai, lập tức cút đi.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

“Bảo tôi cút đi sao? Vậy mà tên nhóc này bảo tôi cút đi? Ha ha!” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay cười ha ha.

Mười mấy đàn em ở phía sau người đàn ông xăm hình hoa trên tay cũng đều nở nụ cười.

Lúc này, người đàn ông xăm hình hoa trên tay đi tới trước mặt Lâm Vân, ngẩng đầu, vô cùng hung hãn nói: “Nhóc con, con mẹ nó mày biết tao là ai không? Dám nói chuyện với ông đây như vậy, ông đây thấy mày không muốn sống nữa rồi.”

Sau khi nói tới đây, người đàn ông xăm hình hoa trên tay lại vươn tay của mình ra, vỗ liên tục lên mặt Lâm Vân bốp bốp.

Đôi mắt của Lâm Vân nheo lại, lạnh giọng nói: “Vậy tôi cũng nói cho anh biết, người dám vỗ mặt tôi như vậy, đều không có kết cục tốt.

Tôi đảm bảo, anh nhất định sẽ rất thảm” “Ha ha, vậy chúng ta nhìn xem, rốt cuộc là ai không sống nổi.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay cười hạ ha.

Ngay sau đó, biểu cảm của người đàn ông xăm hình hoa trên tay đột nhiên trở nên hung dữ hơn: “Các anh em, chúng ta phế tên nhóc thổi này trước, sau đó lại thu thập tên Trần Hạo kia” “RÕ!”

Hơn mười đàn em trực tiếp xông lên.

Trần Hạo thấy thế vội vàng xông lên, chắn trước mặt Lâm Vân, sau đó quay đầu nói với Lâm Vân: “Lâm Vân, anh nhanh đi đi! Đây là chuyện của tôi, anh không thể trêu vào bọn họ!”

Đối với việc Lâm Vân đột nhiên xuất hiện, còn ra mặt giúp anh ta.

Đương nhiên là trong lòng Trần Hạo vô cùng cảm kích lại cảm động.

Nhưng Trần Hạo không muốn vì mình, mà liên lụy Lâm Vân dính vào chuyện này.
 
Chương 279


Chương 279

“Anh Lâm Vân, anh nhanh đi đi!” Trần Ánh Tuyết em gái của Trần Hạo cũng lo lắng nói.

“Trần Hạo, Ánh Tuyết, hai người yên tâm đi, hôm nay anh sẽ bảo vệ hai người, mọi việc cứ giao cho anh xử lý là được.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

“Lâm Vân, đây không phải là trò đùa, bọn họ là người anh không thể trêu vào.

Anh không xử lý được, anh nhanh đi đi!” Trần Hạo vội vàng nói.

Theo Trần Hạo biết, Lâm Vân còn đang học đại học, anh ta không cảm thấy, một sinh viên có thể giải quyết được phiền phức này.

“Mấy người đừng nói lời vô nghĩa nữa.

Bởi vì mấy người, hôm nay người nào cũng không chạy thoát được đầu.

Các anh em, lên! Phế tên nhóc xen vào việc của người khác trước đã.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay trực tiếp ra lệnh.

“Lên!”

Mười mấy đàn em nghe thấy mệnh lệnh, lập tức xông thẳng về phía Lâm Vân.

“Thạch Hàn, ra tay, đánh ngã hết mấy người này cho tôi” Lâm Vân híp mắt nói.

“Cứ giao việc này cho tôi.

Thạch Hàn xoay đầu trái phải, phát ra âm thanh rằng rắc rung động.

Lúc này, đàn em đầu tiên xông tới đã đi tới trước mặt Lâm Vân.

Thạch Hàn đánh mạnh một quyền ra, đập trúng ngực của đàn em này.

“Rầm!”

Đàn em này bị một quyền đánh bay về sau, đập lên mười mấy đàn em đang định xông tới, mười mấy người này đều bị đập ngã xuống đất.

Còn đàn em bị đánh trúng một quyền kia, sau khi ngã xuống đất thì miệng phun ra máu, rõ ràng là một quyền của Thạch Hàn đã tạo thành thương tổn không nhỏ đối với anh ta.

“Mẹ kiếp, người này…!Người này cũng quá mạnh rồi.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay hoảng sợ.

Mấy đàn em còn lại, cũng bị một quyền này dọa sợ không dám xông lên nữa.

“Các anh em, xông lên! Anh ta chỉ có thể đánh được một người.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay lớn tiếng nói..

Đám đàn em kia nghe thấy thế xong, nhao nhao lấy gậy ra, sau đó xông về phía Thạch Hàn.

“Rầm rầm rầm!” Trong nháy mắt chiến đấu bùng nổ, tuy đối phương có hơn mười người, nhưng chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên.

Cho dù đám đàn em này vung gậy, đánh lên trên người Thạch Hàn, Thạch Hàn lại không có một chút phản ứng nào, bốn năm sinh sống bằng đấu quyền anh, đã khiến năng lực chống đỡ của Thạch Hàn vô cùng mạnh.

Nhưng một quyền của Thạch Hàn đánh ra, đều có thể đánh bọn họ hộc máu, như vậy còn đánh thế nào nữa?

Một phút sau.

Mười mấy đàn em đều ngã xuống đất kêu rên.

Thạch Hàn liếc những người này, sau đó lắc đầu cười mia: “Một đám cặn bã.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom