Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 300


Chương 300

Đến bây giờ Lâm Vân vẫn còn nhớ rõ, ngày đó mình vui sướng cỡ nào, kích động cỡ nào.

Chỉ tiếc đoạn tình cảm này chỉ kéo dài ba tháng, Trần Tuyết My đã đá bay Lâm Vân.

Nguyên nhân là có một nam sinh vô cùng ưu tú theo đuổi cô ta, cô ta đã đồng ý với nam sinh kia.

Lúc ấy Lâm Vân phát điện, đi tìm vị nam sinh kia, kết quả là bị nam sinh kia đánh cho một trận.

Lâm Vân còn nhớ rõ, lúc ấy mình đau lòng hơn một năm, Lâm Vân vốn có thành tích đứng đầu, vì chuyện đó mà thành tích của Lâm Vân giảm đi rất nhiều.

Đương nhiên, hiện giờ Lâm Vân đã sớm quên mất, đây coi như là một đoạn hồi ức thanh xuân đi.

“Trần Tuyết Mỹ, xin hỏi có chuyện gì không?” Lâm Vân mở miệng hỏi.

Lâm Vân tuyệt đối không ngờ tới, đã nhiều năm không liên lạc, vậy mà Trần Tuyết My đột nhiên gọi điện cho mình.

“Lâm Vân, 12 giờ trưa mai tôi sẽ cử hành hôn lễ, địa điểm là khách sạn An Dương, mời anh tới dự.” Trần Tuyết My nói.

“Mời tôi?” Lâm Vân ngẩn ra.

Cô ta kết hôn còn mời mình sao? Lâm Vân vô cùng kinh ngạc.

“Đúng rồi, dù sao anh cũng là mối tình đầu của tôi, đương nhiên là tôi phải mời anh.” Trần Tuyết My nói.

“À, có khả năng là tôi không rảnh.” Lâm Vân lên tiếng.

Đối với hôn lễ này, Lâm Vân không có hứng thú tham gia.

“Không rảnh sao? Không phải chứ? Tôi nghe người ta nói, anh còn đang học đại học, mà ngày mai lại là thứ bảy.

Sao anh có thể không có thời gian? Không phải là anh không có tiền để mừng đấy chứ? Nếu là như vậy, anh có thể không cần mừng cũng được.” Trần Tuyết My nói.

Trong giọng nói của Trần Tuyết My có chút châm chọc.

“Không mừng nổi tiền sao? Ha ha.” Lâm Vân cười.

Nếu là trước đây, có khả năng Lâm Vân không mừng nổi thật, nhưng hiện giờ, Lâm Vân thân là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, sẽ không mừng nổi tiền cưới sao? “Được, tự anh suy xét đi, thời gian địa điểm tôi đều nói với anh rồi.” Trần Tuyết My nói.

Sau khi Trần Tuyết My nói xong, cô ta lập tức cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân suy tư một lát.

“Đúng lúc ngày mai rảnh rỗi, vậy thì đi thôi.”

Sau khi Lâm Vân suy tư một lát, cuối cùng quyết định đi tham gia, không vì lý do gì khác, là vì mình từng cống hiến trọn vẹn thanh xuân cho một con chó Nhật.

Sáng ngày hôm sau, quản lý đưa một chiếc xe Lamborghini Aventador mới tới nhà Lâm Vân,

Chiếc xe Lamborghini này có màu xanh, theo quản lý nói, chiếc xe này được lái suốt đêm từ showro 4S ở tỉnh lị tới.

Lâm Vân trực tiếp lái chiếc xe Lamborghini Aventador màu xanh này, đi tham gia hôn lễ của Trần Tuyet My.

Khách sạn An Dương là một khách sạn bốn sao, đổi với người bình thường mà nói, có thể cử hành hôn lễ ở khách sạn bốn sao, đã vô cùng lợi hại rồi.

Lâm Vân lái chiếc xe Lamborghini màu xanh, chậm rãi lại tới khách sạn An Dương.

“Oa! Xe Lamborghini thật ngầu!” “Không biết ở trong xe, là cậu chủ nhà giàu nào.” Lamborghini xuất hiện, đương nhiên là vô cùng hấp dàn ánh mắt của người khác, thậm chí còn khiến đám nữ sinh thét chói tai.
 
Chương 301


Chương 301

“Anh đẹp trai, có thể thêm bạn bè zalo được không?”

Lâm Vân vừa mới ra khỏi xe, hai người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc hở hang liền tới gần muốn xin phương thức liên lạc.

“Thật có lỗi, không thể

Lâm Vân không có hứng thú xua tay, sau đó đi vào trong khách sạn Đối với đám phụ nữ hám vật chất này, Lâm Vân rất phản cảm, sao Lâm Vân có thêm nick zalo được?

Sau khi nói xong, Lâm Vân đi thẳng vào trong khách san.

Chỗ mừng đám cưới ở cửa khách sạn.

“Nơi này là hôn lễ của Trần Ánh Tuyết đúng không? Lâm Vân hỏi.

“Đúng thế thừa anh, anh mừng tiền không? Mừng bao nhiêu? Tên là gì?” Người đàn ông viết quà hỏi.

“Một triệu bảy trăm năm mươi nghìn đi, tôi tên là Lâm Vân.” Lâm Vân lấy một triệu bảy trăm năm mươi nghìn ra.

Tuy bây giờ Lâm Vân có rất nhiều tiền, nhưng Lâm Vân không cần thiết phải mừng Trần Tuyết My nhiều làm gì.

“Ồ, Lâm Vân sao?”

Một giọng nói truyền từ sau lưng tới, Lâm Vân quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là một người đàn ông tóc quăn, mặc âu phục màu lam, nhìn rất thời thượng.

“Anh là?” Lâm Vân liếc mắt đánh giá anh ta một cái.

“Tôi là Hoàng Bách, là người cướp Trần Tuyết My từ tay anh lúc trước.

Anh không nhớ rõ à?” Người đàn ông cười nói.

“Hoàng Bách?” Lâm Vân khẽ cau mày, đồng thời nghĩ một lát.

Lúc trước Lâm Vân và Trần Tuyết My yêu nhau ba tháng, sau đó bị Hoàng Bách này cướp đi, lúc ấy Lâm Vân tức giận tìm Hoàng Bách tỉnh sổ, kết quả bị Hoàng Bách và đảm bạn của anh ta đánh cho một trận.

Hoàng Bách liếc mắt nhìn một triệu bảy trăm năm mươi nghìn trên bàn, sau đó cười nói: “Lâm Vân, không phải là anh mừng một triệu bảy trăm năm mươi nghìn đấy chứ? Cũng quá keo kiệt rồi đấy?” “Mừng nhiều làm gì? Tôi và cô ta vốn không có quan hệ gì đáng nói.” Lâm Vân giang tay nói.

Hoàng Bách đánh giá cách ăn mặc của Làm Thiên từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu cười nói: “Không có tiền cứ việc nói thẳng, còn tìm nhiều lý do như vậy.

Ngay sau đó, Hoàng Bách đi tới cho viết tiền mừng “Hoàng Bách, mười triệu năm trăm nghìn!

Hoàng Bách đặt một xấp tiền lên bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ rất có mặt mũi.

Sau khi mừng xong.

“Lâm Vân, chúng ta đều là bạn học cũ, cùng vào thôi.” Hoàng Bách kiêu ngạo nói, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vân giống như mình cao hơn một bậc.

“Không cần.” Lâm Vân đáp lại một câu, sau đó đi thắng tới nơi cử hành hôn lễ.

Hoàng Bách nhìn bóng lưng của Lâm Vân, khinh thường nói: “Từng là một phế vật, bây giờ vẫn còn là phế vật, mặc keo kiệt như vậy, vậy mà không biết xấu hổ tới tham dự hôn lễ, đúng là buồn cười.

Sau khi nói xong, Hoàng Bách cũng đi vào bên trong.
 
Chương 302


Chương 302

Bên kia.

Sau khi Lâm Vân đi vào nơi cử hành hôn lễ, cô dâu và chú rể đều đứng ở cửa, hoan nghênh từng người tới tham dự hôn lễ.

Lâm Vân liếc mắt nhìn Trần Tuyết My.

Lâm Vân nhớ rõ, lúc Trần Tuyết My học trung học, cô ta vô cùng xinh đẹp.

Nhưng hiện giờ Lâm Vân gặp nhiều cô gái xinh đẹp, bây giờ lại nhìn Trần Tuyết My, Lâm Vân chỉ cảm thấy bình thường, so với hoa khôi của trường Tô Bảo Nhì và Như Tuyết, nói về giá trị nhan sắc, khí chất, cô ta đều kém xa.

Còn chú rể, càng khiến Lâm Vân mở rộng tầm mắt, là một người đàn ông trung niên vừa béo lại vừa xấu! Làm Thiên không ngờ tới, Trần Tuyết My sẽ tìm một người đàn ông như vậy làm chồng.

“Ồ, Lâm Vân anh tới rồi! Tôi còn tưởng là anh sẽ không tới cơ.

Trần Tuyết My kinh ngạc nhìn Lâm Vân.

“Đến để tỏ lòng kính trọng với thanh xuân của tôi.” Lâm Vân cười nói.

Lúc Lâm Vân nói bốn chữ “tỏ lòng kính trọng”, chú rể ở bên cạnh nhướng mày, có vẻ mất hứng.

“Trần Tuyết My, đây là ai thế, không giới thiệu cho anh à?” Chú rể nhíu mày nói.

“Vị này là mối tình đầu trung học của em, tên là Lâm

Thiên” Trần Tuyết My giới thiệu. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mối tình đầu? Trần Tuyết My, ánh mắt em khi đó đúng là không được tốt, lại lựa chọn một tên như vậy?” Chú rể cười nói.

Lâm Vân cũng cười nói: “Trần Tuyết My, bây giờ ảnh mắt cô càng kém rồi, tìm một người chồng bộ dạng như heo?”

Chú rể này nói chuyện không khách sáo với mình, đương nhiên là Lâm Vân cũng không cần phải nể mặt ông ta.

“Cậu nói ai là heo hả?” Chú rể nghe thấy lời Lâm Vân nói, lập tức nổi giận.

“Tôi nói người nào, chẳng lẽ trong lòng người đó không biết sao?” Lâm Vân cười lạnh lùng.

“Mẹ kiếp, cậu muốn chết à?” Vẻ mặt chú rể giận dữ “Anh yêu bớt giận đi.

Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, nếu quậy ầm ĩ, sẽ rất khó coi đấy.” Trần Tuyết My giữ chặt lấy chú rể.

Chú rể nghe thấy câu này xong, ngay sau đó, chủ rể nhìn Lâm Vân, lạnh giọng nói: “Nếu không vì hôm nay là ngày kết hôn của tôi, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi đảm bảo cậu sẽ rất thảm

Trần Tuyết My cũng mở miệng nói: “Lâm Vân, chồng tôi là chủ một nhà máy, tài sản mấy chục tỷ, anh không đắc tội nổi chồng tôi đâu, anh nhanh xin lỗi chồng tôi đi, nể mặt anh là mối tình đầu của tôi, tôi sẽ bảo chồng tôi tha thứ cho anh.” “Nhận lỗi với ông ta? Ha ha, chỉ sợ ông ta còn chưa đủ tư cách.” Lâm Vân cười lắc đầu nói.

Sau khi nói xong, Lâm Vân đi thẳng vào trong khu tiệc..
 
Chương 303


Chương 303

Chú rể nhìn theo bóng lưng của Lâm Vân, anh ta cắn răng nói.

“Một kẻ ăn mặc rách rưới như thế, ở trong hôn lễ của anh, thế mà cũng dám nói chuyện với anh như vậy? Anh nhất định sẽ không tha cho cậu ta!”

Chú rể nghĩ đến bây giờ hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, vì thế ông ta không xử lý Lâm Vân, đổi lại thành ngày thường, dựa theo suy nghĩ của ông ta, chỉ sợ ông ta đã sớm gọi mấy người đến, đánh cho Lâm Vân một trận.

“Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, anh nhất định sẽ xử lý cậu ta.”

Sau khi chú rể nói xong câu đó, ông ta mới quay người, tiếp tục chào đón tân khách.

Về phần Trần Tuyết My, cô ta cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là trong lòng cô ta nghĩ thầm, Lâm Vân này nhiều năm không gặp, vẫn nát như ngày nào, anh nát thì thôi, đã thể còn không có mắt nhìn, dám nói chồng cô ta như vậy.

Một bên khác.

Sau khi Lâm Vân đi vào bữa tiệc, bỗng nhiên anh nhìn thấy một chiếc bàn, trên đó có ghi tên “Bàn bạn trai cũ”.

Trên bàn có hai người đang ngồi nói chuyện với nhau.

Lâm Vân đánh giá bọn họ, hai người bọn họ đều mặc âu phục, đeo đồng hồ, quần áo chỉnh chu, một người gầy, một người tương đối béo, còn nhuộm tóc vàng.

Ngược lại là Lâm Vân, quần áo rất tùy ý, chính là loại thường ngày hay mặc.

Lâm Vân suy nghĩ một lúc, đi thẳng đến chiếc bàn này ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống.

Hồ, lại có một người đến nữa kìa.” “Người anh em, anh cũng là bạn trai cũ của Trần Tuyết My à? Anh nói chuyện yêu đương với cô ta vào khi nào?”

Lâm Vân vừa mới ngồi xuống, hai người đàn ông trẻ tuổi này lập tức anh một câu, tôi một câu, hỏi thăm về Lâm Vân.

“Cấp hai, là mối tình đầu của cô ta.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Chuyện này cũng không có gì cần phải giấu diếm, Lâm Vân nói thẳng.

“Wow, mối tình đầu cơ đấy, vậy lúc đó, làm sao cô ta lại bỏ anh.” Người gầy mang theo vẻ mặt hứng thú hỏi.

Tên đàn ông mập mạp tóc vàng cũng nhìn Lâm Vân, muốn biết câu trả lời.

“Bởi vì lúc ấy tôi đã cướp Trần Tuyết My từ trong tay anh ta.

Còn chưa đợi Lâm Vân trả lời, một giọng nói từ sau lưng truyền đến Ngay sau đó, một bóng người đi đến trước bàn ngồi xuống.

Lâm Vân tập trung nhìn vào, đập vào mí mắt chính là Hoàng Bách, người mà anh vừa mới gặp ở trước cửa hội trường.

“Wow, người này cũng là bạn trai cũ của Trần Tuyết My à?” Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều nhìn về phía Hoàng Bách.

“Đúng thế, tôi chính là bạn trai thứ hai của Trần Tuyết My, Trần Tuyết My là do tôi giành được từ trên tay tên nhóc này” Hoàng Bách vừa nói vừa ngồi xuống, đồng thời anh ta còn liếc thoáng qua Lâm Vân.
 
Chương 304


Chương 304

“ối, ngầu như thế à?” “Vậy chẳng phải hai người là kẻ thù ư?”

Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều lộ ra vẻ mặt rất hưng phấn.

Người đàn ông gầy nhìn về phía Lâm Vân, hỏi: “Người anh em này, anh ta từ trong tay anh, cướp đi mối tình đầu, chẳng lẽ anh cứ như thế, trơ mắt nhìn cô gái của mình bị cướp đi à?”

Còn không đợi Lâm Vân lên tiếng, Hoàng Bách đã cười nói.

“Chỉ bằng anh ta ư, anh ta còn muốn làm gì? Còn có thể làm gì? Tôi nhớ rất rõ, hình như khi đó anh ta còn tự mình đến tìm tôi để tính sổ, kết quả bị tôi đập cho một trận tơi bời.

“Trâu bò!”

Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều giơ ngón tay cái lên.

Lâm Vân nhíu mày.

“Đúng rồi, vậy sau đó, làm sao anh và Trần Tuyết My lại chia tay vậy?”

Người đàn ông gầy hỏi.

“Tôi với cô ta chỉ là chơi đùa mà thôi, chơi chán đương nhiên là đá đi chứ sao.” Hoàng Bách hời hợt nói.

“Con bà nó, anh lợi hại thật đấy, chúng tôi đều là những người bị đá, anh lại chủ động đá cô ta.

Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đồng thanh nói.

“Ha ha ha, quá khen, quá khen!” Hoàng Bách cười đắc ý.

“Đúng rồi, mấy anh làm công việc gì thế?” Hoàng Bách lên tiếng hỏi.

“Tôi làm quản lý bộ phận bán hàng của một công ty nhỏ, một tháng khoảng bảy mươi triệu.” Người đàn ông gầy nói.

Tên mập mạp tóc vàng cũng lên tiếng: “Tôi làm kinh doanh online, một tháng 70 100 triệu cũng không vấn đề gì.”

Hai người bày ra dáng vẻ của người đàn ông thành công.

“Vậy còn anh?” Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều nhìn Hoàng Bách.

“Tôi làm việc ở đội công trình tập đoàn Tỉnh Xuyên, chẳng qua tôi làm quản lý, một tháng có tiền lương khoảng bảy mươi triệu, cộng thêm tiền thưởng kếch xù và hoa hồng của tập đoàn Tỉnh Xuyên, xem như trung bình một tháng kiếm được 130 – 150 triệu.

Hoàng Bách nói.

“Wow, anh làm việc ở trong một công ty trâu bò như tập đoàn Tỉnh Xuyên, hơn nữa còn kiếm được nhiều như vậy, trâu bò thật” Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều giơ ngón tay cái lên với Hoàng Bách.

Hoàng Bách thì lộ ra dáng vẻ đắc ý và hưởng thụ.

Lâm Vân không chen vào cuộc thảo luận của bọn họ, bởi vì Lâm Vân khinh thường nói với bọn họ.

Chỉ là khi Lâm Vân nghe nói Hoàng Bách làm việc ở đội công trình thuộc tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lâm Vân hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến đã từng là tình địch, lúc này thế mà lại làm việc trong công ty anh.

Lúc này, Hoàng Bách đột nhiên nhìn về phía Lâm

Vân, cười hỏi.

“Anh thì sao, hiện tại đang làm công việc gì?”

Trong giọng nói của Hoàng Bách mang theo giễu cợt, 80% là muốn thông qua chế nhạo Lâm Vân, từ đó nâng mình lên.

“Tôi à? Tôi đang học ở trường đại học Bảo Thạnh

Lâm Vân lạnh nhạt nói.
 
Chương 305


Chương 305

“Đại học Bảo Thạnh? Một trường đại học hạng hai, sau này học xong cũng chẳng có tương lai gì.” Hoàng Bách khinh thường nói.

“Ừ, đại học Bảo Thạnh quả thật rất tầm thường”

Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều gật đâu.

Ở trong mắt bọn họ, trên chiếc bàn bốn người này, chỉ có Lâm Vân là người không có tiền đồ nhất, quần áo cũng tầm thường nhất.

Lâm Vân cười lạnh: “Không có tương lai gì? Hoàng Bách, nói thật trong mắt tôi, ngay cả một quả rắm, anh cũng không bằng, anh có thể cùng tôi ngồi chung một bàn, đó là phúc phận lớn của anh.” “Cái gì? Anh nói tôi chẳng bằng một quả rằm? Ha ha ha” Hoàng Bách cười to một tiếng.

Hoàng Bách vừa cười vừa nói: “Anh cũng không nhìn lại mình xem, chính mình ăn mặc rách rưới, một sinh viên đại học như anh, dám nói tôi không bằng quả rằm? Anh dựa vào đâu chứ?” “Muốn biết tôi dựa vào cái gì à? Nói ra chỉ sợ hù chết anh.” Lâm Vân cười mỉa.

“Cái gì? Hù chết tôi? Ha ha ha!” Hoàng Bách cười ha hả, giống như nghe được một chuyện nực cười.

Người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng cũng che miệng cười nhạo.

“Hoàng Bách, tôi cam đoan, kết cục khi anh đắc tội với tôi sẽ rất thảm” Lâm Vân bình tĩnh nói.

Thù oán giữa Lâm Vân và Hoàng Bách, có thể nói là bắt đầu từ trung học.

Lúc trung học, có thể nói, Lâm Vân rất hận Hoàng

Bách, bởi vì chẳng những Hoàng Bách cướp Trần Tuyết My từ trong tay anh, hơn nữa còn cùng người khác đánh Lâm

Vân một trận.

Chỉ là đã nhiều năm như vậy, vốn dĩ Lâm Vân không muốn cùng Hoàng Bách này chấp nhặt.

Nhưng lúc này Hoàng Bách còn luôn trào phúng Lâm Vân, muốn coi Lâm Vân là quả hồng mềm, mặc người ta xoa nắn, vậy thì xin lỗi nhé, Lâm Vân sẽ không nuông chiều anh ta!

Nếu như vậy, trong lòng Lâm Vân đã âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay sẽ đem nợ mới nợ cũ xử lý một lần, “Cái gì? Đắc tội với anh sẽ không có kết cục tốt ư? Ha ha ha? Anh đang nói đùa đấy à, nhìn dáng vẻ nghèo khổ này của anh, chỉ sợ cũng chỉ có thể ăn bữa nay, lo bữa mai mà thôi.” Hoàng Bách cười nói, “Người anh em Hoàng Bách, anh đừng lãng phí thời gian với thằng nhóc này, hôm nay người đến đây, ít nhất cũng có mười mấy, hai mươi ông chủ, còn có không ít người làm ăn ở tầng cao, đây chính là cơ hội phát triển mối quan hệ, chúng ta đi chào hỏi một vòng” Người đàn ông gầy nói.

Tên mập mạp tóc vàng cũng nói: “Đúng thế, cơ hội tốt như thế, sao có thể bỏ lỡ ?”

Bọn họ tới tham dự hôn lễ này, chính là vì muốn tìm cơ hội mở rộng mạng lưới quan hệ.

“Cũng đúng.

Hoàng Bách gật đầu, sau đó cùng hai người này đi một lượt.

Đương nhiên bọn họ không hỏi Lâm Vân, bởi vì bọn họ hoàn toàn không đem Lâm Vân coi ra gì.

Chỉ tiếc bọn họ không biết, hôm nay Lâm Vân mới chính là nhân vật lớn nhất ở đây.

Lâm Vân nhìn thoáng qua, những người xuất hiện ở đây, phần lớn đều mặc chỉnh chu, có một vài người, xem ra là ông chủ lớn.

Dù sao hôm nay, chú rể là ông chủ có giá trị bản thân mấy chục tỷ, cho nên người đến tham dự hôn lễ cũng có mấy ông chủ.

Tới tham dự hôn lễ, phần lớn đều là những ông chủ có cấp bậc mấy chục tỷ.

Đối với mấy ông chủ có mặt ở đây, Lâm Vân cơ bản không nhận ra.
 
Chương 306


Chương 306

Nguyên nhân rất đơn giản, những ông chủ để Lâm Vân cảm thấy quen mắt, ít nhất cũng phải có giá trị tài sản từ 350 tỷ trở lên, những ông chủ có mặt ở đây, cơ bản chỉ có mấy chục tỷ.

Ông chủ mấy chục tỷ, muốn quen biết với Lâm Vân, thật đúng là không đủ tư cách.

Bao gồm buổi đấu giả lần trước, những ông chủ có tài sản mấy chục tỷ này, ngay cả tư cách đến buổi đấu giá đó cũng không có.

Vì thế cho dù những ông chủ này nhìn thấy Lâm Vân, chỉ sợ bọn họ cũng không biết.

Ở trong này, Lâm Vân chỉ thấy được một bóng người hơi quen thuộc, người này họ Trịnh, Lâm Vân nhớ rõ, lần trước sau khi buổi đấu giá kết thúc, ông chủ Trịnh này đã đưa danh thiếp cho Lâm Vân.

Ông chủ Trịnh này, giá trị bản thân quả thật hơn ba trăm năm mươi tỷ.

Nếu như ông chủ Trịnh kia nhìn thấy Lâm Vân, ông ta nhất định sẽ hết sức ngạc nhiên, thậm chí còn chạy đến chào hỏi Lâm Vân.

Chỉ tiếc xung quanh ông chủ Trịnh kia có rất nhiều những ông chủ nhỏ khác, muốn làm quen với ông ta, ông ta bận tối mày tối mặt làm sao có thể chú ý đến Lâm Vân đang ngồi ở một chỗ không đáng chú ý..

Khoảng 20 phút sau, Hoàng Bách, tên mập mạp tóc vàng, người đàn ông gầy, ba người bọn họ mới một lần nữa quay về bàn này ngồi xuống.

“Thật đúng là không nghĩ đến, chú rể thế mà mời được ông chủ Trịnh tới, ông chủ Trịnh này là người có tổng tài sản lên đến gần 700 tỷ, ông ta đến dự hôn lễ này, tuyệt đối là làm cho chú rể nở mày nở mặt” Hoàng Bách nói.

Người đàn ông gầy cũng gật đầu: “Đúng thế, chú rể này có năng lực thật đấy, thế mà mới được ông chủ Trịnh, chậc chậc, ông chủ Trịnh tuyệt đối là người có địa vị cao nhất trong hội trường này.

“Chỉ tiếc, loại nhân vật có cấp bậc như ông chủ Trịnh này, chúng ta còn chưa có tư cách kết bạn với ông ta.

Tên mập mạp tóc vàng nói.

“Mong các vị khách quý tạm thời giữ yên lặng, hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta cùng nhau nhiệt liệt vỗ tay chào đón cô dâu chú rể nắm tay nhau đi lên sân khấu.

Người chủ trì của buổi lễ cầm mic nói, giọng nói thông qua loa truyền khắp toàn bộ hội trường.

Vốn dĩ Hoàng Bách còn muốn trào phúng Lâm Vân, sau khi nghe thấy câu này, anh ta mới chịu dừng lại.

Lúc này, chú rể và Trần Tuyết My chậm rãi đi đến hôn lễ bắt đầu.

Hôn lễ nào cũng như nhau, cho nên Lâm Vân không có hứng thú gì.

Ngược lại là ba người Hoàng Bách khẽ bàn luận.

“Trần Tuyết My này không phải chim sa cá lặn gì, nhưng xem như là xinh đẹp, không nghĩ đến sau cùng, cô ta lại kết hôn với một người đàn ông vừa già vừa xấu như vậy” “Đương nhiên là vì tiền rồi, cô ta có thể tìm được một ông chủ để kết hôn, đây cũng xem như là bản lĩnh của cô ta.” “Những lời này chỉ nên nói sau lưng, tuyệt đối đừng để Trần Tuyết My và chồng cô ta nghe thấy Sau khi mấy nghi thức kết thúc.

“Các vị khách quý, hôm nay chú rể của chúng ta mời đến một vị khách quý, chắc hẳn mọi người đều biết, vị khách quý này chính là ông chủ Trịnh.

Bây giờ, xin mời ông chủ Trịnh lên sân khấu phát biểu đôi lời chúc mừng cô dâu chú rể, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.

Người chủ trì phấn khích nói.

Trong hội trường không ngừng vang lên tiếng vỗ tay, dù sao đây chính là ông chủ Trịnh, ai dám không nể mặt ông chủ Trịnh chứ?

Lúc này, một người đàn ông bụng phệ đi lên trên sân khẩu, sau đó nở nụ cười nhận lấy mic.

“Kính thưa các vị khách quý, hôm nay là ngày vui của

Trần Tuyết My và ông Ngô Đức Cường, lời đầu tiên tôi xin chúc

Ông chủ Trịnh vừa nói, vừa nhìn xuống bên dưới sân khẩu.
 
Chương 307


Chương 307

Lúc ông ta nói đến chữ “chúc, đột nhiên trở nên lắp bắp, vốn dĩ trên mặt là nụ cười, lúc này cũng đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khiếp sợ.

“Đây là sao thế?” “Đúng vậy, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Tất cả mọi người ở đây đều nghi hoặc không thôi nhìn ông chủ Trịnh.

Ngay cả cô dâu Trần Tuyết My và chú rể đều nghi ngờ nhìn ông chủ Trịnh.

Một giây sau.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, ông chủ Trịnh thế mà lại bỏ mic xuống, nhanh chóng chạy xuống phía dưới sân khấu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Ngay cả lời phát biểu chúc mừng, ông chủ Trịnh cũng không nói nữa?”

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú ông chủ Trịnh, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho ông chủ Trịnh chỉ mới nói được một nửa đã vứt mic xuống, chạy xuống dưới sân khấu.

Cô dâu chú rể đều cảm thấy lúng túng, thế nhưng bọn họ không dám nói gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm ông chủ Trịnh, muốn nhìn xem rốt cuộc ông chủ Trịnh định làm gì.

Chỗ bàn Lâm Vân.

“Rốt cuộc ông chủ Trịnh này sao thế?”

Hoàng Bách, tên mập mạp tóc vàng, người đàn ông gầy, cả ba người bọn họ đều nghi hoặc nhìn chằm chằm ông chủ Trịnh.

“Nhìn dáng vẻ này của ông chủ Trịnh, hình như ông ta đang chạy về phía bàn chúng ta đấy!” Người đàn ông gầy kinh ngạc nói.

“Không thể nào? Ông ấy đến bàn của chúng ta làm gì?” Hoàng Bách lắc đầu nói.

Ngay trong lúc bọn họ đang nói chuyện, ông chủ Trịnh đã nhanh chân đi đến trước bàn của bọn họ.

Dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người đang có mặt ở hội trường, ông chủ Trịnh đi đến trước mặt Lâm Vân.

Một giây sau.

“Chủ tịch Lâm, chào cậu.”

Ông chủ Trịnh rất cung kính cúi đầu chào Lâm Vân.

Ba người Hoàng Bách, tên mập mạp tóc vàng, người đàn ông gầy ngồi cùng bàn với Lâm Vân, nhìn thấy thế đều ngây người.

Đây là tình huống gì thế? Ông chủ Trịnh thế mà lại chào thằng nhóc này.

Cô dâu chú rể đang đứng trên sân khấu cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.

Giờ phút này, trong hội trường bàn tán ầm ĩ.

“Trời ạ, người này là ai thế? Vậy mà khiến ông chủ

Trịnh tự mình chào hỏi cậu ta!” “Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đó là ai không?”

Mọi người không cách nào tưởng tượng được, nhân vật có bối cảnh và thân phận lớn đến mức nào, mới có thể khiến ông chủ Trình quăng mic, chạy xuống dưới sân khấu để chào hỏi.

Đồng thời tất cả mọi người cũng muốn biết, người trẻ tuổi ăn mặc hết sức bình thường này, rốt cuộc có thân phận gì?
 
Chương 308


Chương 308

Bên dưới sân khấu.

“Chủ tịch Lâm, trước đó là do tôi không nhìn thấy cậu, cho nên mới không đến chào hỏi, cậu đừng trách tôi tôi nhé.” Ông chủ Trịnh cung kính nói.

“Người không biết không có tội, không sao” Lâm Vân hời hợt nói.

Lúc này, chú rể và cô dâu Trần Tuyết My cũng từ trên sân khấu chính chạy xuống, “Ông chủ Trịnh, chuyện này…!Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Chú rể lên tiếng hỏi.

“Ngô Đức Cường, ông giỏi thật đấy, ngay cả chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông cũng có thể mời đến đây, ông thể mà không sớm nói cho tôi biết trước một tiếng, thiếu chút nữa hại tôi thất lễ” Ông chủ Trịnh nhìn chằm chăm vào chú rể, nói.

“Cái gì? Chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Ông nói, cậu ta chính là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?” Trần Tuyết My khiếp sợ không thôi, vội vàng hỏi, giọng nói của cô ta cũng trở nên sắc bén.

“Đúng thế, cậu ấy chính là chủ tịch của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, cô có thể mới chủ tịch Lâm đến đây, còn không biết thân phận của cậu ấy à?” Ông chủ Trịnh trả lời.

“Ong!”

Sau khi ông chủ Trịnh vừa nói ra những lời này, Trần Tuyết My chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, giống như nổ tung.

Trời ạ, Lâm Vân, mối tình đầu của cô ta, thế mà trở thành chủ tịch của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này rồi à?

Đối với cô ta mà nói, sự tồn tại của chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên là trâu bò như thế nào.

Sau khi chú rể nghe được lời ông chủ Trịnh nói, trong nháy mắt, sắc mặt của ông ta xám xịt như tro tàn, cả người liên tục lùi về sau mấy bước, giống như bị đả kích mạnh.

Đây là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên? Trước đó ở cửa ra vào, ông ta còn trào phúng Lâm Vân? Thậm chí còn tuyên bố sẽ xử lý Lâm Vân?

Còn có hai người người đàn ông gầy, tên mập mạp tóc vàng ngồi cùng bàn với Lâm Vân, sau khi hai người bọn họ nghe được ông chủ Trịnh nói ra thân phận của Lâm Vân, hai người bọn họ đều trợn tròn mắt, trong lòng nhất lên sóng to gió lớn.

Người vẫn luôn ngồi chung một bàn với bọn họ, hơn nữa còn bị bọn họ xem như là trò cười, bị bọn họ làm lơ, lại chính là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?

Sau khi bọn họ nghĩ đến đây, cả trái tim đều run rẩy. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trên bàn, người có sắc mặt khó coi nhất là Hoàng Bách.

Sắc mặt Hoàng Bách trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Vân, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

Trời đất ơi, Lâm Vân lại là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên?

Lúc này, Hoàng Bách đột nhiên nhớ đến, hình như chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên bọn họ, quả thật tên là Lâm Vân, hơn nữa nghe nói còn rất trẻ, bởi vì anh ta làm việc ở công trường, cho nên chưa từng gặp qua chủ tịch.

Hôm nay lúc Hoàng Bách nhìn thấy Lâm Vân, anh ta không chút nào nghĩ đến, Lâm Vân thế mà lại là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên, trước đó anh ta chỉ cho rằng, đó là trùng tên trùng họ mà thôi.

Hoàng Bách cảm thấy, ông trời đang trêu chọc anh ta.

Lúc này, toàn bộ hội trường cũng sôi trào.

“Con mẹ nó, người này là chủ tịch của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, đây quả thật là trâu bò hơn ông chủ Trịnh rất nhiều lần.

“Không nghĩ đến chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên lại có mặt ở đây.

“Hơn nữa các anh có phát hiện hay không, cái bàn mà chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên đang ngồi, chính là bàn bạn trai cũ của cô dâu, nói cách khác, chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên đã từng có quan hệ yêu đương với cô dâu?”
 
Chương 309


Chương 309

Chỗ bàn của Lâm Vân.

Ông chủ Trịnh nhìn thấy phản ứng khiếp sợ của chú rể và mấy người kia, ông ta rất nghi hoặc.

“Tôi lấy thân phận bạn trai cũ của Trần Tuyết My để đến đây, cho nên bọn họ không biết thân phận thật của tôi, vì thế chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

“Thì ra là thế.” Ông chủ Trịnh hiểu ra.

Ngay sau đó, ông chủ Trịnh tiếp tục nói.

“Chủ tịch Lâm đây chẳng những là chủ tịch của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, cậu ấy còn có một thân phận càng trâu bò hơn, cậu ấy chính là cháu ngoại của ông cụ Liễu Chí Trung.” “Cái gì?” “Cháu ngoại…!Liễu Chí Trung?”

Những tân khách có mặt ở đây nghe được tin tức này, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

Ở đây có ai không biết tên tuổi của Liễu Chí Trung chứ?

Có ai không biết sự tồn tại của Liễu Chí Trung là trâu bò như thế nào?

Cháu ngoại của Liễu Chí Trung, thân phận và bối cảnh đó trâu bò như thế nào.

Trong mắt bọn họ, đây tuyệt đối là siêu cấp đại nhân vật.

Sau khi Trần Tuyết My và chú rể nghe đến đó, sắc mặt tái nhợt, người đứng không vững, ngã về phía sau, may mắn được phù dâu và phù rể đỡ mới không ngã xuống đất.

Sắc mặt của Hoàng Bách càng thêm tuyệt vọng.

Lúc này Lâm Vân đứng dậy.

Lâm Vân đứng dậy, toàn bộ hội trường tiệc cưới đều rơi vào yên tĩnh chết chóc, không một tiếng động nào.

Đây là uy áp do thân phận và bối cảnh của Lâm Vân mang đến.

Vào lúc này, ai dám mạo phạm đến Lâm Vân chứ?

Tuyệt đối không có.

“Những gì ông chủ Trịnh nói đều không sai, tôi là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

Lâm Vân bình tĩnh nói.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía chú rể.

“Đầu tiên, tôi chúc ông tân hôn hạnh phúc” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Tôi tôi tôi…!

Trên trán chú rể chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người sợ đến mức run rẩy.

Tuy trước đó Lâm Vân chưa nổi giận gì với ông ta, nhưng ông ta nghĩ đến, trước đấy, sau khi Lâm Vân đi vào cửa, ông ta đã tuyên bố muốn xử lý Lâm Vân, lúc này, ông ta đã sợ chết khiếp.

“Tiếp theo, tôi nhớ trước đó có nói, ông lớn lên như heo vậy, ông không có ý kiến gì chứ?” Lâm Vân nhìn chằm chằm Ngô Đức Cường.

“Không, không, không.

Tôi không có ý kiến gì hết!” Ngô Đức Cường cười, liên tục lắc đầu.

Ngay sau đó, chú rể vội nói: “Cậu chủ Lâm, trước đó tôi.”

Lâm Vân xua tay, cắt ngang lời ông ta.

“Nếu như ông muốn nói xin lỗi tôi, vậy thì ông vẫn nên im miệng thì hơn, nói xin lỗi tôi ư? Xin lỗi nhé, ông còn chưa đủ tư cách Sau khi nói xong, Lâm Vân nhìn thẳng về phía cô dâu Trần Tuyết My.
 
Chương 310


Chương 310

“Lâm Vân, anh…!Bây giờ sao anh lại có được thân phận và địa vị lớn như thế.” Trần Tuyết My ngơ ngác nhìn Lâm Vân.

Trần Tuyết My nằm mơ cũng không nghĩ đến, mối tình đầu mà cô ta vứt bỏ, thế mà lúc này lại có thân phận và địa vị cao như vậy.

Trần Tuyết My nghĩ đến lúc hôm qua cô ta gọi điện thoại cho Lâm Thiện, cô ta còn châm chọc có phải Lâm Vân không lấy ra được tiền mừng, nghĩ đến đây, Trần Tuyết My đã cảm thấy không còn mặt mũi gì.

Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là cảm giác hối hận, hối hận chính mình đã bỏ qua một người đàn ông trâu bò như thế.

“Vẫn là câu nói kia, chúc mừng cô, chúng mừng cô lấy được một người chồng có dáng dấp như heo” Lâm Vân nhìn chằm chằm Trần Tuyết My, lạnh nhạt nói.

Sau khi nói xong, Lâm Vân xoay người, không nhìn cô ta nữa.

Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía tên mập mạp tóc vàng và người đàn ông gầy.

“Hai vị, tôi vừa mới nói, thân phận của tôi có thể hù chết hai người, chẳng phải các anh cảm thấy rất buồn cười à? Không phải các anh cười nhạo tôi ư? Hiện tại hai anh cười đi.” Lâm Vân hời hợt nói.

“Chúng tôi. Chúng tôi.

Sắc mặt người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều tái nhợt, hai chân không nhịn được, đang run rẩy, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.

Hai người bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, bọn họ lại đắc tội với một nhân vật trâu bò như vậy.

“Tôi bảo các anh cười, các anh không nghe thấy à?” Giọng nói của Lâm Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Vâng, vâng vâng!”

Hai người liên tục gật đầu, sau đó cố gắng nở một nụ cười, nhìn rất khó coi.

Hai người bọn họ hiểu rất rõ, lấy thân phận và địa vị của Lâm Vân, anh muốn bóp chết bọn họ, còn đơn giản hơn giết một con kiến.

Vì thế Lâm Vân nói như thế nào, bọn họ chỉ có thể làm theo.

Sau cùng, Lâm Vân nhìn về phía Hoàng Bách.

Lúc này, trên trán Hoàng Bách đã phủ kín mồ hôi, anh ta cảm nhận được ánh mắt Lâm Vân đang nhìn mình, anh ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trên mặt càng lộ vé e so.

Anh ta nghĩ đến, lúc trước mình đã từng cướp bạn gái của Lâm Vân, còn đánh Lâm Vân một trận, vừa rồi lúc bỏ tiền mừng, anh ta còn trào phúng Lâm Vân, đủ loại chế giễu lúc ngồi trên bàn, cả trái tim anh ta giống như rơi xuống vực sâu.

“Hoàng Bách, tôi vừa mới nói với anh, nếu như chọc đến tôi, hậu quả đó, anh không gánh được, đáng tiếc khi đó anh không tin tôi.” Lâm Vân lắc đầu nói.

“Chủ tịch Lâm, hiện tại tôi đã biết, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi.”

Hoàng Bách vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin Lâm Vân tha thứ.

Trong lòng Hoàng Bách cũng rất rõ ràng, lấy thân phận và địa vị của Lâm Vân, muốn giết chết anh ta, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đây không phải là người mà anh ta có thể đắc tội.

“Tha cho anh ư? Xin lỗi nhé, không có khả năng đó.

Lâm Vân nheo mắt nói.

Dừng một lúc, anh tiếp tục nói.

“Thù oán giữa chúng ta là từ trung học, anh còn nhớ rõ chứ? Hôm nay, đúng lúc thù mới hận cũ, chúng ta nên tính toán một lượt”

 
 
Chương 311


Chương 311

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía ông chủ Trịnh, “Ông chủ Trịnh, làm phiền ông giúp tôi làm một việc, nói: ông đi gọi bảo vệ đến đây.

“Không vấn đề gì, có thể cống hiến sức lực cho chủ tịch Lâm, đó là vinh hạnh của tôi.”

Ông chủ Trịnh cưới tít mắt, ông ta căn bản không giúp đỡ được Lâm Vân trong công việc, đây chính là cơ hội tốt để trèo lên Lâm Vân.

Hoàng Bách nghe thấy Lâm Vân muốn gọi bảo vệ đến, tim anh ta hoảng sợ, cả người không nhịn được run rẩy, nhưng anh ta lại chẳng làm được gì.

Hiệu suất làm việc của ông chủ Trịnh rất cao, chưa đầy ba phút, ông ta đã dẫn theo giám đốc của khách sạn và mười người bảo vệ đến đây.

“Cậu chủ Lâm, tôi là giám đốc Cao Tùng của khách sạn An Dương” Ông chủ rất cung kính chào hỏi Lâm Vân.

“Ông chủ Cao, con người của tôi không thích đánh nhau, để bảo vệ của các ông giúp tôi đánh người này một trận, không vấn đề gì chứ? Không cần quá mạnh tay, chỉ cần còn lại một hơi thở là được.” Lâm Vân chỉ vào Hoàng Bách đang quỳ trên mặt đất.

Mọi người ở đây nghe thấy câu này, khỏe miệng giật giật, chỉ còn lại một hơi thở mà gọi là không cần quá mạnh tay?

Sau khi nghe Lâm Vân nói, Hoàng Bách bị dọa đến mức trợn tròn mắt.

“Không vấn đề gì, chuyện mà cậu chủ Lâm phân phó, tôi nhất định sẽ làm tốt.

Giám đốc Cao Tùng liên tục gật đầu.

Ngay sau đó, giám đốc Cao Tùng trực tiếp ra lệnh.

“Đánh người này cho tôi, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được.

Sau khi ông ta vừa nói xong, mười người bảo vệ này như ong vỡ tổ xông đến, đấm đá Hoàng Bách.

“Á, cứu mạng!” “Lâm Vân, cầu xin anh tha cho tôi.”

Hoàng Bách bị đánh, anh ta liên tục kêu lên thảm thiết và cầu xin tha thứ.

Cảnh tượng này khiến cho tân khách ở đây sợ hãi, nhưng không ai dám nói chuyện, lại càng không ai dám xen vào chuyện bao đồng.

Mấy người trước đó có lỗi với Lâm Vân, lập tức bị dọa cho run rẩy.

Lâm Vân nhìn Hoàng Bách nằm trên mặt đất, không có dáng vẻ thương hại nào.

Bởi vì cho đến tận bây giờ, Lâm Vân vẫn còn nhớ rất rõ, lúc trước chính mình đi tìm Hoàng Bách lý luận, Hoàng Bách đã gọi người đánh anh như thế nào.

Đến lúc này Lâm Vân vẫn còn nhớ rõ, bởi vì Hoàng Bách cướp bạn gái của anh, còn đánh anh, dẫn đến tinh thần của anh sa sút, kéo dài hơn một năm, thành tích cũng vì thế mà đi xuống.

Khi đó Lâm Vân không có năng lực báo thù.

Hiện tại, món nợ này, Lâm Vân sẽ trả đủ.

Khoảng hơn mười phút.

“Dừng lại.” Lâm Vân xua tay nói.

Mười người bảo vệ nghe thấy thế, lúc này mới dừng tay lại

Lâm Vân đi đến trước mặt Hoàng Bách.

Lúc này Hoàng Bách hấp hối nằm rạp trên mặt đất, trên người đầy máu me, giống như một con chó chết, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Lâm Vân trực tiếp giẫm lên mặt Hoàng Bách, nhìn xuống Hoàng Bách, nheo mắt nói.
 
Chương 312


Chương 312

“Hoàng Bách, mười năm trước, sau khi anh cho người ta đánh tôi xong, anh chính là giẫm lên mặt tôi như thế này, khi đó tôi đã nói, một ngày nào đó, món nợ này, tôi sẽ nhất định sẽ báo thù, ngày đó, chính là hôm nay”

Mười năm trước, chính bản thân của Lâm Vân cũng không nghĩ đến, 10 năm sau, chính mình thế mà có thể báo được thù, có lẽ ứng với câu nói kia, quân tử báo thù, mười năm không muộn.

“Khụ, khu

Hoàng Bách bị giẫm lên trên mặt, anh ta ho ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như giấy.

Về phần tâm trạng của Hoàng Bách lúc này như thế nào, chỉ có chính anh ta là người rõ ràng nhất.

“Tôi cho anh một đề nghị, chờ sau khi anh hồi phục lại, đừng ở thành phố Bảo Thạnh này nữa, nếu không, tôi gặp anh một lần, sẽ xử lý anh một lần.

Sau khi nói xong câu này, Lâm Vân trực tiếp xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục để ý đến Hoàng Bách nữa.

“Ông chủ Trịnh, ông chủ Cao, hôn lễ này, tôi không tham gia nữa, tôi đi trước một bước, chuyện hôm nay hai người đã giúp đỡ tôi một tay, Lâm Vân tôi nhớ kỹ.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao nghe thấy Lâm Vân nói vậy, đương nhiên là vui đến mức không ngậm miệng được, để chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên nợ nhân tình của bọn họ, đây quả nhiên là chỗ tốt, ngày bình thường, bọn họ làm sao có cơ hội trèo lên được người như thế.

“Để chúng tôi tiễn cậu chủ Lâm.” Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao đồng thanh nói.

Cứ như thế, dưới sự cung kính của ông chủ Trịnh và ông chủ Cao, Lâm Vân đi ra ngoài.

“Ông xã, em cũng đi tiễn anh ấy.” Trần Tuyết My nói với chú rể.

Sau khi nói xong, Trần Tuyết My vội vàng đi theo ra ngoài.

Trong bãi đậu xe của khách sạn.

Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao một đường tiến Lâm Vân đi đến trước xe Lamborghini.

“Hai vị, đến đây là được rồi.”

Sau khi nói xong, Lâm Vân mở cửa xe, chui vào.

Lâm Vân vừa mới ngồi vào trong xe, lúc anh chuẩn bị đóng cửa xe, Trần Tuyết My lập tức chạy đến.

“Lâm Vân, chờ đã.

Trần Tuyết My gọi Lâm Vân.

“Cô còn chuyện gì nữa à?” Lâm Vân lạnh nhạt nhìn Trần Tuyết Mỵ.

“Lâm Vân, anh là mối tình đầu của tôi, thật ra.

Thật ra những năm gần đây, trong lòng tôi vẫn luôn có anh, anh có thể cho tôi thêm một cơ hội không, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.” Trần Tuyết My cắn môi nói.

“Xin lỗi, cô không xứng

Sau khi nói ra năm chữ này, Lâm Vân trực tiếp đóng cửa xe.

“Rầm!”

Theo tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe Lamborghini nhanh chóng rời đi, chỉ để lại tro bụi và đuôi khói cho Trần Tuyết My.

Trần Tuyết My nhìn chiếc xe Lamborghini kia.

Trong mắt cô ta lóe lên phức tạp.

Mười năm trước, cho dù có nằm mơ, Trần Tuyết My cũng không nghĩ đến, bởi vì xem thường, cô ta vứt bỏ mối tình đầu, người này lại đi lên đỉnh cao, đạt đến độ cao mà cô ta không thể nào với được..
 
Chương 313


Chương 313

Lâm Vân lái chiếc xe Lamborghini của mình rời khỏi khách sạn An Dương, đi thẳng đến bệnh viện, chuẩn bị đón Như Tuyết xuất viện.

Lâm Vân nghĩ đến việc gặp Như Tuyết, tâm trạng của anh rất phức tạp, bởi vì chính mình và Tô Bảo Nhi đã xảy ra loại chuyện kia.

Tuy đây không phải do Lâm Vân tình nguyện, là bị cha già của Tô Bảo Nhi tính kế, nhưng sự việc đã xảy ra, không cách nào thay đổi được.

Trong phòng bệnh.

Lâm Vân mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, mở cửa phòng bệnh.

“Như Tuyết, tôi đến đón cậu xuất viện.” Lâm Vân mỉm cười đi đến bên giường bệnh của Như Tuyết.

“Lâm Vân, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi chỉ bị xây xước ngoài da mà thôi, đã sớm muốn xuất viện.

Như Tuyết nở một nụ cười ngọt ngào với Lâm Vân.

Tuy Lâm Vân và Như Tuyết còn chưa chính thức trở thành người yêu, nhưng nhìn Như Tuyết vui vẻ như thế, trong lòng Lâm Vân càng thêm cảm thấy xấu hổ với cô ấy.

“Được rồi, cậu thu dọn một chút, chúng ta xuất viện, vừa rồi ở dưới lầu, tôi đã giúp cậu làm thủ tục.” Lâm Vân nói.

“Ừ.” Như Tuyết cười gật đầu, sau đó bắt đầu thu dọn đô..

“Đúng rồi Như Tuyết, hai ngày nay ở bệnh viện không có chuyện gì chứ?” Lâm Vân hỏi.

“Vẫn ổn, chỉ là có một bác sĩ nam trẻ tuổi luôn đến xum xoe, khiến tôi hơi phản cảm.” Như Tuyết nói.

“Ồ, không có chuyện gì lại nhiệt tình thế, chẳng lẽ anh ta có ý gì với cậu? Cũng đúng, cậu xinh đẹp như vậy, không ai chú ý đến mới là khác thường” Lâm Vân vừa cười vừa nói.

“Thôi đi, dù sao bây giờ tôi xuất viện, sẽ không nhìn thấy anh ta nữa.

Như Tuyết nói.

Đúng vào lúc này, một bác sĩ nam trẻ tuổi đi đến.

“Như Tuyết, tôi mua cho cô một phần canh gà, nhân lúc còn nóng, cô tranh thủ uống đi.” Bác sĩ nam vừa nói, vừa đặt canh gà lên bàn.

“Bác sĩ Phan, tôi không uống canh gà đâu, ngoài ra để tôi giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, tên là Lâm Vân.

Như Tuyết kéo Lâm Vân đến.

Lâm Vân thấy thế, nhất thời lộ ra nụ cười khổ, đây là Như Tuyết muốn để anh đóng giả bạn trai, ứng phó với người bác sĩ nam này.

Lâm Vân đã đoán được, người bác sĩ này, chắc hẳn là người Như Tuyết vừa nhắc đến, người luôn xum xoe với cô ấy.

Người bác sĩ kia nghe thấy thế, anh ta quay đầu đánh giá Lâm Vân.

“Như Tuyết, đây chính là người bạn trai mà cô vẫn luôn nhắc đến với tôi à? Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, hình như căn bản không xứng với cô đâu.”

Sau khi bác sĩ nam nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Vân, trong lúc nhất thời, ánh mắt anh ta lộ ra khinh thường.

Ngay lúc đó, bác sĩ còn đứng thẳng tắp, lộ ra tự tin, lộ ra anh ta có cảm giác ưu việt, giống như muốn chứng minh cho Như Tuyết thấy, anh ta ưu việt hơn người bạn trai này rất nhiều.

“Phụt!”

Sau khi nghe thấy bác sĩ nam nói thế, trong lúc nhất thời, Như Tuyết không nhịn được, che miệng cười.
 
Chương 314


Chương 314

Như Tuyết rất rõ ràng, Lâm Vân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, mà người bác sĩ nam này lại nói Lâm

Vân như thế, Như Tuyết đương nhiên muốn cười.

Lâm Vân cũng mỉm cười, sau đó lấy chìa khóa xe Lamborghini ra, cầm trong tay thưởng thức, nói.

“Anh bác sĩ này, tôi nghĩ, có lẽ anh còn chẳng xứng xách giày cho tôi.”

Bác sĩ nam nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Lâm Vân, sau đó sắc mặt anh ta đột nhiên hoàn toàn thay đổi.

“Lamborghini?”

Bác sĩ nam này đương nhiên nhận ra chiếc chìa khóa xe trong tay Lâm Vân.

“Làm sao lại như thế được, chỉ bằng dáng vẻ này của cậu, làm sao có thể lái nổi Lamborghini.” Bác sĩ nam lộ ra dáng vẻ không thể tin được.

“Tôi không cần thiết phải chứng minh mình với một kẻ nhãi nhép làm gì, nhưng nếu như anh không tin, có thể cùng nhau đi xem” Lâm Vân không để ý lắm.

“Như Tuyết, chúng ta đi thôi.”

Lâm Vân trực tiếp kéo tay Như Tuyết, đi ra phía ngoài phòng bệnh.

Lâm Vân trực tiếp nắm tay Như Tuyết ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài.

“Được, tôi muốn nhìn xem, cậu có thật sự lái xe

Lamborghini hay không.

Bác sĩ cắn răng nghiến lợi nói.

Chỉ dựa vào một chiếc chìa khóa, không đủ để bác sĩ nam này tin tưởng, bởi vì thông qua mạng, có thể dễ dàng mua được một chiếc chìa khóa xe giả.

Sau khi nói xong, bác sĩ nam đi theo ra ngoài.

Lâm Vân nắm tay Như Tuyết đi ra khỏi bệnh viện, sau đó đi thẳng đến bãi đậu xe của bệnh viện.

Một chiếc xe Lamborghini màu xanh siêu ngầu đỗ ở đó, lúc này có rất nhiều người trẻ tuổi đang cầm điện thoại di động chụp ảnh chiếc xe Lamborghini, đăng lên trang cá nhân.

“Tách tách!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Vân ấn chìa khóa, ánh đèn xe lóe lên, giống như một con dã thú vừa mở mắt ra.

“Chủ xe đến rồi, chủ xe đến rồi.”

Những người đang chụp ảnh kia vội vàng lùi về sau.

Lâm Vân trực tiếp mở cửa ghế lái phụ

Người bác sĩ đi theo sau Lâm Vân, sau khi nhìn thấy Lâm Vân mở cửa xe Lamborghini, trong lúc nhất thời, sắc mặt anh ta xám xịt.

“Bạn trai của Như Tuyết, thế mà thật sự lái Lamborghini.”

Sự thật đã bày ra trước mắt, cho dù anh ta không muốn tin, giờ phút này, anh ta không thể không tiếp nhận sự thật này.

Lâm Vân quay đầu nhìn về phía người bác sĩ trẻ tuổi kia, vị bác sĩ trẻ tuổi vội vàng cúi đầu xuống, căn bản không dám đối mặt với Lâm Vân.

Ngay sau đó, Lâm Vân mỉm cười, thu hồi ánh mắt.

Đối với Lâm Vân mà nói, đây chỉ là một kẻ nhãi nhép mà thôi thậm chí ngay cả tên anh ta, Lâm Vân còn chẳng muốn biết.

“Như Tuyết, cậu ngồi đi.
 
Chương 315


Chương 315

Lâm Vân ưu nhã làm một động tác mời với Như Tuyết.

“Lâm Vân, mấy ngày hôm trước, chẳng phải xe cậu là màu cam à? Sao bây giờ…!Lại chuyển sang màu xanh rồi?”

Như Tuyết lộ ra ngạc nhiên.

“Bởi vì tôi mới đổi xe.

Lâm Vân cười nói.

“Được lắm, cậu lợi hại.” Như Tuyết cười, sau đó ngồi vào trong xe Lamborghini.

“Wow, thật hâm mộ cô gái kia!”

Mấy cô gái đứng ở đó đều rất hâm mộ Như Tuyết.

Có thể ngồi lên Lamborghini, có ai không hâm mộ? “Brum brum!”

Theo tiếng động cơ xe, chiếc xe Lamborghini màu xanh nhanh chóng rời đi.

Bên trong xe.

“Không nghĩ đến, tôi lại một lần nữa đóng vai bạn trai của cậu.” Lâm Vân cười nói.

“Sao thế, cậu có thể thường xuyên đóng vai bạn trai của Tô Bảo Nhi, chẳng lẽ không thể đóng vai bạn trai của tôi à.” Như Tuyết bĩu môi nói.

“Đương nhiên không phải ý đó, chỉ cần cậu nói một câu, bất kỳ lúc nào tôi đều có thể đóng vai bạn trai của cậu” Lâm Vân cười gượng một tiếng, làm sao anh lại cảm thấy Như Tuyết đang ghen nhỉ.

Đúng lúc này, Như Tuyết đột nhiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói.

“Vậy…!Cậu có muốn làm bạn trai của tôi không?” “Két!”

Sau khi Như Tuyết vừa nói xong, chiếc xe Lamborghini nhất thời phanh gấp.

Lâm Vân trực tiếp đỗ xe ở ven đường.

Như Tuyết nói như thế, xem như là đang thổ lộ với mình à? Nếu đổi lại là trước kia, Lâm Vân nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ đồng ý.

Chẳng qua hiện tại vì chuyện giữa anh và Tô Bảo Nhi, khiến Lâm Vân không thể đồng ý.

Trong lúc nhất thời, Lâm Vân không trả lời, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, sự yên tĩnh này cũng trở nên có phần quỷ dị.

Như Tuyết rất khẩn trương, cô ấy mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Lâm Vân, đối với cô ấy mà nói, cô ấy đã chờ rất lâu, hôm nay, cô ấy đã lấy hết dũng khí của mình, cho nên mới nói ra được những lời như vậy.

Lâm Vân trầm ngâm một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn

Như Tuyết, chân thành nói.

“Như Tuyết, tôi…!Tôi cảm thấy mình còn chưa xứng đáng với cậu, tôi không xứng làm bạn trai cậu.” “Làm sao lại như thế, cậu ưu tú như vậy, lại còn là người tốt bụng, sao cậu có thể không xứng với tôi, là vì cậu cảm thấy chướng mắt tôi ư?” Như Tuyết cắn môi, tự ti nói.

Mấy giây sau, Như Tuyết ngẩng đầu, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cười nói: “Tôi biết gia cảnh của tôi rất kém, còn cậu lại là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, còn là cháu trai của Liễu Chí Trung, làm sao tôi có thể xứng với cậu chứ? Là do tôi đã quá ngây thơ rồi, thế mà lại nói ra những lời này, xin lỗi cậu, đã dọa sợ cậu rồi.”

Lúc Như Tuyết nói xong những lời sau cùng, nước mắt rưng rưng, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nở một nụ cười với Lâm Vân.
 
Chương 316


Chương 316

Nhìn thấy dáng vẻ này của Như Tuyết, trong lòng Lâm Vân đau như dao cứa.

“Không làm phiền chủ tịch Lâm đưa tôi về nữa, tôi tự bắt xe về được, cảm ơn cậu, số tiền mà cậu đã giúp đỡ tôi, quãng đời còn lại, tôi sẽ từ từ trả lại cho cậu.”

Sau khi nói xong câu đó, Như Tuyết trực tiếp xuống xe.

“Như Tuyết!”

Lâm Vân gọi to một tiếng.

Thế nhưng Như Tuyết đã đóng cửa xe lại, Lâm Vân vội vàng cởi dây an toàn ra, mở cửa xe, đuổi theo Như Tuyết.

Sau khi xuống xe, Lâm Vân trực tiếp chạy đến một đầu đường gần chỗ ghế lái phụ.

Lúc này Như Tuyết đang ngồi xổm ở bên lề đường khóc nức nở, cô ấy cố gắng không khóc thành tiếng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Như Tuyết, Lâm Vân có một loại xúc động muốn đi lên, ôm chặt Như Tuyết vào lòng.

Thế nhưng, sau cùng, Lâm Vân không làm như thế.

Trong lòng Lâm Vân thích Như Tuyết, đó là điều không thể nghi ngờ.

Nhưng Lâm Vân biết, mình đã cùng Tô Bảo Nhi phát sinh quan hệ, hơn nữa lại lấy đi lần đầu tiên của Tô Bảo Nhi, cho dù như thế nào, chính mình phải chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi.

Nếu như hiện tại Lâm Vân đồng ý với Như Tuyết, như vậy anh là loại người gì chứ? “Như Tuyết, mọi việc không như cậu nghĩ đâu, tôi…! Tôi..” Lúc này, Lâm Vân muốn giải thích cho Như Tuyết, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào..

“Tôi…!Tôi cảm thấy, sau này chúng ta có thể làm bạn tốt” Cuối cùng Lâm Vân cũng nói ra những lời này.

Lúc này, Như Tuyết đã đứng dậy, vành mắt cô ấy đỏ ửng, nhìn rất đáng thương, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

Nhìn dáng vẻ này của Như Tuyết, trong lòng Lâm Vân càng thêm cảm thấy khó chịu.

“Lâm Vân, tôi không muốn cùng cậu làm bạn tốt, tôi cảm thấy sau này, chúng ta vẫn nên là người xa lạ thì hơn.

Sau khi nói xong câu đó, Như Tuyết chạy thẳng đến ven đường, bắt một chiếc xe taxi, sau đó ngồi vào trong xe.

“Như Tuyết!”

Lâm Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn Như Tuyết đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

Sau khi xe taxi biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Vân, Lâm Vân chán nản ngồi vào trong xe, sau đấy gục đầu vào tay lái.

Một bên khác.

Như Tuyết ngồi bên trong xe taxi đã sớm khóc không thành tiếng.

Thật ra Như Tuyết thích Lâm Vân từ lâu rồi, hơn nữa từ trước đến nay, Lâm Vân vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho cô ấy, khiến cô ấy cho rằng, Lâm Vân cũng thích cô ấy.

Nhưng cô ấy không nghĩ đến sẽ có kết ở như vậy.

Sau khi Lâm Vân về nhà, anh rất muốn gọi điện thoại chơ Như Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Trong lòng Lâm Vân buồn bực, lập tức gọi điện cho Hoàng Luân, hẹn anh ta ra ngoài uống rượu với mình.

Chạng vạng tối.

Trong một căn phòng bao của quán karaoke Dương Câm.

“Hoàng Luân, nào, anh em chúng ta làm một ly
 
Chương 317


Chương 317

Sau khi Lâm Vân nói xong, trực tiếp cầm một chai rượu, ừng ực uống xuống.

“Anh Vân, em uống với anh!”

Hoàng Luân không nói hai lời, cầm lấy một chai rượu, cùng Lâm Vân uống.

Sau khi uống xong một chai, Lâm Vân lại cầm lấy một chai nữa, tiếp tục uống.

Cứ như thế, Lâm Vân và Hoàng Luân, mỗi người uống ba chai.

“Khoan đã! Anh Vân, chờ một lát, anh còn tiếp tục uống như thế nữa, sẽ xảy ra chuyện đấy.”

Khi Lâm Vân chuẩn bị cầm chai rượu thứ tư lên, Hoàng Luân vội vàng ngăn tay Lâm Vân lại.

Liên tục uống ba chai rượu, lúc này, mặt Lâm Vân đã hơi đỏ.

“Anh Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế anh Vân, anh có thể tiết lộ một xíu không?” Hoàng Luân hỏi.

Vừa rồi lúc Hoàng Luân nhìn thấy Lâm Vân, anh ta đã phát hiện ra tâm trạng của Lâm Vân rất kém, anh ta biết chắc chắn đã có chuyện gì đó.

“Hoàng Luân, hôm nay Như Tuyết thổ lộ với anh.” Lâm Vân nói.

“Đây là chuyện tốt mà, anh và Như Tuyết chính là một đôi, em cảm thấy hai người nên sớm ở bên nhau.

Hoàng Luân lộ ra rất nghi ngờ, “Nhưng anh từ chối cô ấy, bởi vì giữa anh và Tô Bảo Nhì đã xảy ra quan hệ.” Lâm Vân lắc đầu.

“Cái gì? Anh Vân, anh…!Anh thế mà cùng hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi xảy ra quan hệ?” Hoàng Luân trừng to mắt, giống như nghe được một tin tức khủng khiếp.

Lâm Vân lại cầm lấy một chai rượu, một hơi uống sạch.

Sau khi uống xong, Lâm Vân đặt chai rượu xuống, lắc đầu nói.

“Cha của Tô Bảo Nhi bỏ thuốc kích dục liều nặng vào trong rượu của anh và Tô Bảo Nhi, mới khiến cho hai bọn anh xảy ra quan hệ”

Hoàng Luân nghe đến đó mới giật mình gật đầu.

“Tuy anh và Tô Bảo Nhi không phải là tình nguyện, nhưng chuyện này đã xảy ra, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, vì thế anh không thể đồng ý với Như Tuyết.

Lâm Vân lắc đầu nói.

“Thì ra là như thế.

Lúc này Hoàng Luân mới hiểu được tất cả.

“Hoàng Luân, anh tin tưởng em, cho nên mới nói cho em biết, em nhất định không được đem chuyện này nói ra, cũng đừng nói cho Như Tuyết.” Làm Vân nghiêm túc nhìn Hoàng Luân.

“Anh Vân yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói.” Hoàng Luân gật đầu.

“Nào, chúng ta uống tiếp!”

Lâm Vân lại một lần nữa cầm chai rượu lên.

“Được, em uống với anh.

Vốn dĩ Hoàng Luân định khuyên Lâm Vân, nhưng sau khi anh ta suy nghĩ lại, hiện giờ trong lòng Lâm Vân đang rất khó chịu, hơn nữa loại chuyện này, anh ta cũng không biết nên khuyên nhủ Lâm Vân như thế nào mới tốt.

Sau khi Lâm Vân và Hoàng Luân uống mấy chai rượu.

“Hoàng Luân, anh đi vào nhà vệ sinh một lúc.” Lâm Vân đứng dậy.

“Em đi với anh
 
Chương 318


Chương 318

Hoàng Luân thấy Lâm Vân lảo đảo, làm sao có thể yên tâm để Lâm Vân đi vào nhà vệ sinh một mình, cho nên anh ta vội vàng đứng lên, đỡ lấy Lâm Vân.

Trong lối đi nhỏ ở quán karaoke Dương Cầm.

Bởi vì có men say, cho nên bước chân của Lâm Vân có hơi lảo đảo, không cẩn thận va vào một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.

“Mắt mấy cậu bị mù à?” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp này hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Vân và Hoàng Luân.

“Xin lỗi bà, người anh em của tôi uống say” Hoàng Luân vội vàng xin lỗi người phụ nữ trung niên.

“Một câu xin lỗi là xong rồi à? Cậu có biết bộ trang phục này của tôi đắt cỡ nào không? Làm hỏng đồ của tôi, các cậu bồi thường nổi không?”

Người phụ nữ trung niên bày ra dáng vẻ phách lối, đúng lý không tha người.

“Thế nhưng chúng tôi đã nói xin lỗi rồi.” Hoàng Luân bất đắc dĩ nói.

“Xin lỗi có tác dụng gì à, nếu như xin lỗi hữu dụng, còn cần đến cảnh sát và luật pháp làm gì!” Người phụ nữ trung niên vênh vang đắc ý nói.

“Oe, oe!”

Đúng vào lúc này, Lâm Vân đột nhiên nôn mửa ra ngoài, trực tiếp nôn lên người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia.

“Õi!”

Người phụ nữ trung niên hét to lên.

Vẻ mặt Hoàng Luân tràn đầy ngạc nhiên và bất đắc dĩ, anh ta cũng không nghĩ đến, Lâm Vân lại nôn vào lúc này.

“Cậu…!Cái đồ kiến hôi này, thế mà lại nôn lên người tôi, cậu biết tôi là ai không? Tôi chính là người phụ nữ của ông chủ quán karaoke này đấy, tôi nói cho các cậu biết, hôm nay các cậu chết chắc rồi!” Người phụ nữ trung niên hét ầm lên.

Bởi vì tiếng hét của người phụ nữ trung niên này quá chói tai, cho nên đội trưởng đội bảo vệ lập tức dẫn người chạy đến “Chị Mai, là chị à, đã xảy ra chuyện gì ư?”

Sau khi đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia, anh ta vội vàng nở nụ cười với bà ta.

Bởi vì đội trưởng đội bảo vệ biết, người phụ nữ trung niên này là chị Mai, là tình nhân của ông chủ “Trương Thanh, cậu nhìn xem, thằng ranh con này lại dám nôn vào trên người tôi.

Người phụ nữ trung niên quát to.

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua trên người bà ta, sau đó quay đầu nói với Lâm Vân và Hoàng Luân.

“Hai thằng ranh này, thế mà lại dám nôn lên người chị Mai.

Hôm nay hai cậu chết chắc rồi.” “Lâm Vân, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hoàng Luân lay Lâm Vân.

Hoàng Luân chưa từng trải qua loại chuyện này, anh ta không biết phải làm sao.

Lúc này Lâm Vân nôn xong, miễn cưỡng tỉnh táo hơn.

“À, xin lỗi nhé, như vậy đi, tôi bồi thường tiền” Lâm Vân nói.

“Nói cho cậu biết, hôm nay nếu như cậu không bồi thường đủ tiền, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện thoải mái rời đi.”

Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.

Dưới ánh mắt soi mói của người phụ nữ, Lâm Vân sờ vào túi quần của mình, cuối cùng lấy ra một tờ tiền một nghìn dúm đó.
 
Chương 319


Chương 319

“Này, trả tiền cho bà

Lâm Vân đưa tờ tiền dúm dó này cho người phụ nữ trung niên.

Lúc bà ta nhìn thấy tờ một nghìn này, vẻ mặt bà ta tái “Ranh con, cậu…!Cậu đùa tôi? Cậu dám đùa tôi?”

Sau khi người phụ nữ trung niên nhận lấy, bà ta vo thành một cục, sau đó hung hằng ném tờ một nghìn này lên mặt Lâm Vân.

Sắc mặt Lâm Vân nhất thời trầm xuống.

“Tôi đùa bà đấy thì sao nào? Ông đây nói cho bà biết, hôm nay tâm trạng của ông đây không tốt, biết điều thì nhanh biến đi, nếu không, một khi chọc giận đến tôi, hậu quả đó, bà không gánh được đâu.” Lâm Vân lạnh lùng nói.

Vừa rồi, mặc dù Lâm Vân choáng váng, nhưng Lâm Vân vẫn còn giữ được ý thức.

Trước đó không cẩn thận đụng vào bà ta, Hoàng Luân đã xin lỗi bà ta, nhưng bà ta vẫn không buông tha, thậm chí còn mắng hai người Lâm Vân là kiến hôi, những điều này, Lâm Vân đều nghe được.

Cho nên lúc Lâm Vân nôn, anh không chuyển hướng, trực tiếp nôn lên người bà ta.

Hôm nay, vốn dĩ tâm trạng của Lâm Vân không tốt, gặp phải loại người này, Lâm Vân đương nhiên sẽ không khách khí.

“Được, để xem hôm nay chúng ta, ai là người chết chắc!”

Người phụ nữ trung niên sắc bén nói.

Ngay sau đó, bà ta quay đầu nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, lớn tiếng nói: “Trương Thanh, hôm nay cậu nhất định phải nghĩ cách để cậu ta bồi thường ba trăm năm mươi triệu, nếu không, tôi sẽ bảo ông chủ đuổi việc cậu!” “Vâng, vâng, vàng”

Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, ngay sau đó anh ta lập tức ra lệnh.

“Các anh em, bao vây hai thằng nhóc này cho tôi.” Năm người vệ sĩ lập tức xông lên vây quanh hai người Lâm Vân.

“Ranh con, gọi điện thoại bảo người nhà mang tiền đến đây, tôi cam đoan, nếu như không có đủ ba trăm năm mươi triệu, hai cậu đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà ra khỏi quán karaoke của chúng tôi.”

Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào Lâm Vân.

“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh không tránh đường, để cho tôi về phòng khách tiếp tục uống rượu, tôi nhất định sẽ đập nát quán của mấy người.” Lâm Vân nheo mắt nói.

“Con mẹ nó, cậu muốn chết!”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy Lâm Vân nói như thế, anh ta trực tiếp cầm dùi cui hướng về phía Lâm Vân.

“Anh Vân cẩn thận. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoàng Luân nhanh tay nhanh mắt, vội vàng thay Lâm

Vân cản lại.

“Bich!”

Một gậy này, đánh thẳng lên người Hoàng Luân.

Lâm Vân thấy thế, trong lúc nhất thời, hai mắt dấy lên lửa giận.

“Tôi đảm bảo anh sẽ phải trả giá đắt vì hành động này.” Lâm Vân nói xong, lúc này anh lấy điện thoại di động của mình ra.

“Alo, Trần Hạo, cậu và Hoàng Long đến đây, dẫn đủ người đến, dùng tốc độ nhanh nhất để đến quán karaoke Dương Cầm.

“Làm gì ư? Phá quán!”

Giọng điệu của Lâm Vân lạnh lùng..
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom