Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 200


Chương 200

Đối với cháu mà nói, buổi đầu giả này vô cùng quan trọng, hôm nay ông trở về, chính là vì chuyện này” Liễu Chí Trung nói.

Lâm Vân có vẻ kinh ngạc: “Tuy buổi đầu giá này quan trọng, nhưng cũng không đến mức để ông ngoại tự mình trở về gặp cháu, đúng không?” “Chỉ là buổi đầu giả, quả thật không cần thiết, nhưng buổi đấu giá này, còn liên quan tới cuộc chiến với tập đoàn Hùng Dũng.” Ông ngoại Liễu Chí Trung nói.

“Tập đoàn Hùng Dũng sao?” Lâm Vân lẩm bẩm một câu.

Lâm Vân nhớ tới, lúc trước tổng giám đốc Lưu Ba từng nói với Lâm Vân, buổi đấu giá lần này, phải giành đất với tập đoàn Hùng Dũng.

Cho nên buổi đấu giá lần này, sẽ là một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng với tập đoàn Hùng Dũng! “Đúng vậy! Là tập đoàn Hùng Dũng, ông nghĩ cháu chắc chắn ước gì có thể tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng, đúng không?” Ông ngoại Liễu Chí Trung cười tít mắt nói.

“Đương nhiên!” Đôi mắt của Lâm Vân nheo lại gật đâu.

Những chuyện mà tập đoàn Hùng Dũng làm lúc trước, khiến Lâm Vân nằm mơ cũng ước gì có thể tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng

Chẳng qua tập đoàn Hùng Dũng là đầu lĩnh bản địa, chủ tịch Khương Hùng Dũng thân là đại ca xã hội đen ở thành phố Bảo Thạnh, tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm, ăn sâu bén rễ.

Cho nên Lâm Vân muốn dựa vào năng lực của mình, tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng là rất khó khăn.

“Trọng trách tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng này, ông sẽ giao cho cháu hoàn thành, đây coi như là rèn luyện đối với cháu” Ông ngoại Liễu Chí Trung nói.

“Ông ngoại, cho dù ông không nói, cháu cũng muốn tự mình nghĩ biện pháp tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng, nếu không cháu đã sớm tìm ông ngoại giúp đỡ.

Lâm Vân cười nói.

“Ha ha, được lắm! Có quyết đoán!” Liễu Chí Trung vui sướng gật đầu.

Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nói: “Nhưng ông sẽ không để cháu tác chiến một mình, dù sao Khương Hùng Dũng rất cáo già, ông ta còn tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh nhiều năm.

Lúc quan trọng, ông sẽ ở sau lưng trợ giúp cháu một chút, đương nhiên càng cần chính cháu.

“Vậy thì cảm ơn ông ngoại.” Lâm Vân gật đầu.

“Ví dụ như buổi đấu giá hiện giờ, ông sẽ trợ giúp cháu một xíu.

Ông ngoại cười tít mắt nói.

“Hả? Trợ giúp gì a?” Lâm Vân tò mò nói.

Buổi đấu giá lần này, xem như là lần đầu tiên Lâm Vân đấu chính diện với Khương Hùng Dũng, đương nhiên là Lâm Vân phải thắng chắc.

“Thứ nhất là ủng hộ cho cháu tài chính ba nghìn năm trăm tỷ! Chỉ cần là khu đất quan trọng, cho dù thế nào, cứ ra giá cướp cũng được, không tiếc ra giá cao, cho dù không đáng giá cũng vậy, phải khiến năm sau Khương Hùng Dũng không xây được nhà.

Ông ngoại nói.

“Ý của ông ngoại là lấy tiền đập vào, đập tới khi Khương Hùng Dũng hết đường để đi, đúng không ạ?” Lâm Vân kinh ngạc vui mừng nói.

“Đúng vậy! Là ý đó! Ông ta là đầu lĩnh thì thế nào? So về tài chính mà nói, tập đoàn Tỉnh Xuyên ông có thể đùa chết ông ta!” Ông ngoại Liễu Chí Trung cười nói.

“Ông ngoại thật đúng là nhà giàu số một, rất khí phách, hạ hạ” Lâm Vân nhếch miệng cười.

“Đúng rồi ông ngoại, ba nghìn năm trăm tỷ này, là thứ tốt ông nói trong điện thoại sao?” Lâm Vân hỏi.
 
Chương 201


Chương 201

“Đương nhiên không phải, thứ tốt mà ông chỉ là thứ khác, thứ này sẽ có trợ giúp rất lớn đối với cháu” Ông ngoại Liễu Chí Trung cười nói.

Ngay sau đó, ông ngoại lấy một phần văn kiện từ tay thư ký, sau đó đưa văn kiện cho Lâm Vân.

“Lâm Vân, đây là thứ tốt ông muốn tặng cho cháu!”

Lâm Vân vội vàng nhận lấy văn kiện này.

Theo Lâm Vân, có thể được ông ngoại gọi là thứ tốt, chắc chắn là thứ cấp bảo bối?

Sau khi nhận lấy văn kiện, Lâm Vân vội vàng mở văn kiện ra xem.

“Quả nhiên là thứ tốt!”

Lâm Vân nhìn thấy phần văn kiện này xong, nhanh chóng hiểu được ý của ông ngoại.

Văn kiện mà ông ngoại đưa cho Lâm Vân, thậm chí còn quan trọng hơn ba ngàn năm trăm tỷ vừa rồi.

Ngay sau đó, Lâm Vân vô cùng cẩn thận cất văn kiện “trân quý” này đi.

“Ông có thể làm được như vậy thôi, còn cháu có thể làm được đến bước kia hay không, vậy thì phải xem biểu hiện của cháu.

Ông ngoại Liễu Chí Trung cười tít mắt nói.

“Ông ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ không khiến ông thất vọng! Có những trợ giúp này của ông ngoại, buổi đấu giá lần này cháu tuyệt đối sẽ khiến tập đoàn Hùng Dũng thất bại vô cùng thảm hại!” Lâm Vân kiên định nói.

Đừng nhìn ông ngoại chỉ ở sau lưng giúp Lâm Vân một tay, nhưng những trợ giúp này của ông ngoại, đối với Lâm Vân lại là trợ giúp rất lớn.

Có mấy thứ này, buổi đấu giá ngày mai, có thể nói là Lâm Vân sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay.

“Được rồi, đồ đã đưa tới, ông cũng phải trở về tỉnh Liễu Chí Trung đứng dậy.

Lâm Vân tiền ông ngoại Liễu Chí Trung rời khỏi nhà, đưa ông ngoại lên xe.

Bên kia.

Tầng cao nhất trong cao ốc Hùng Dũng.

“Ông Khương, buổi đấu giá ngày mai, trong tài khoản đã chuẩn bị một ngàn không trăm năm mươi tỷ, dựa theo giá năm trước, dư dả lấy được mấy mảnh đất kia.” Luật sư nói.

Bán đấu giá đất những năm qua, tập đoàn Hùng Dũng và tập đoàn Tỉnh Xuyên, cơ bản là lấy một nửa đất, hai bên sẽ không tranh giành quá tàn nhẫn.

Bởi vì tranh giành quá, hai bên đều có tổn thất.

Hơn nữa khi đó công ty chi nhánh ở thành phố Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên, còn do cha con nhà họ Ngô quyết định.

Khi đó cha con nhà họ Ngô tự chủ trương, tiến hành thỏa hiệp nhất định với tập đoàn Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng lắc đầu: “Bây giờ khác với trước đây, Lâm Vân này không dễ bị dọa như cha con nhà họ Ngô, hơn nữa gần đây có rất nhiều tranh chấp với tập đoàn Tỉnh Xuyên, tập đoàn Tỉnh Xuyên chắc chắn sẽ giành đất với chúng ta.

“Ý của ông Khương là, chuẩn bị thêm nhiều tiền nữa sao?” Luật sư hỏi.

“Đúng thế.

Lại nghĩ biện pháp chuẩn bị thêm một ngàn không trăm năm mươi tỷ, tổng cộng là hai nghìn một trăm tỷ, cho dù thế nào cũng đủ cướp mấy mảnh đất tốt rồi.” Khương Hùng Dũng nói.
 
Chương 202


Chương 202

Khương Hùng Dũng biết rất rõ tầm quan trọng của giành đất.

“Lần trước tên nhóc kia khiến tôi không chịu nổi, buổi đấu giá lần này, dù thế nào tôi cũng phải tạo phiền phức cho cậu ta!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Hùng Dũng nghĩ tới video mình bị cắm sừng, còn bị gửi cho đàn em của ông ta, trong lòng ông ta lập tức dấy lên lửa giận vô tận.

Vào bên đêm, trong biệt thự ở lưng chừng núi nhà Tôi

Bảo Nhi.

“Cha à, cha tìm con có chuyện gì thế?”

Tô Bảo Nhi bước từ trên lầu xuống, rất tùy ý ngồi trên ghế sofa.

Tổng giám đốc Tô Cha của Tô Bảo Nhi, ông ta ngồi đối diện Tô Bảo Nhi.

“Con gái, tên nhóc tên Lâm Vân kia, cha đã xem qua tư liệu về cậu ta, chỉ là một tên nhà nghèo, sao con có thể hẹn hò với cậu ta được? Cha rất không hiểu.

Tổng giám đốc Tô nói.

“Phụt!

Tô Bảo Nhi nghe cha mình nói chuyện này, cô ta lập tức không nhịn được bật cười.

Tô Bảo Nhi chỉ tìm Lâm Vân giả làm bạn trai mình, cô ta không ngờ cha mình lại biết rõ, còn coi là thật?

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nghĩ lại, nếu ngay cả cha cô ta đều đã tin.

Vậy cô ta phải tương kế tựu kế.

“Đúng thế, con đang hẹn hò với anh ấy, con nhà nghèo thì sao? Dù sao con không thiếu tiền.” Tô Bảo Nhi giang tay nói.

Im lặng một lát, Tô Bảo Nhi lại nói tiếp: “Cho nên cha à, con đã có bạn trai, sau này cha đừng giới thiệu cậu chủ nhà nào đó cho con nữa.

“Linh tinh! Sao Lâm Vân kia có thể xứng với con được? Buổi đấu giá ngày mai, con đi tham gia với cha! Đến lúc đó nói chuyện với cậu Bình, cha sẽ tác hợp hai đứa!” Tổng giám đốc Tôi bực bội nói.

“Buổi đấu giá đó con không có hứng thú.

Nếu cha dám ép con, con sẽ nhảy lầu xuống dưới tìm mẹ tố khổ.” Tô Bảo Nhi bĩu môi nói.

“Con…!Con…!Tổng giám đốc Tô tức tới mức mặt đều xanh.

Tô Bảo Nhi không khỏi che miệng cười trộm.

“Được rồi cha, con mệt rồi, con đi ngủ đây ạ, còn anh Bình kia, con thực sự không có cảm giác gì với anh ta, sau này cha đừng hợp tác con với anh ta nữa.

Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, cô ta lập tức đi thẳng lên trên lầu.

“Cậu Bình kia, dù thế nào cũng tốt hơn tên nhà nghèo Lâm Vân kia gấp ngàn lần!” Tổng giám đốc Tô lớn tiếng nói với bóng lưng Tô Bảo Nhi.

Đảo mắt đã đến ngày hôm sau.

Tám giờ sáng, tập đoàn Tỉnh Xuyên, trong văn phòng tổng giám đốc.

“Lưu Ba, chuẩn bị xong chưa?” Lâm Vân đi vào văn phòng.

“Chủ tịch Lâm, buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ là một cuộc chiến đẫm máu với tập đoàn Hùng Dũng, cho nên tôi đã điều chỉnh thành một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ không biết có đủ không, nếu không đủ bây giờ còn thừa thời gian, lại nghĩ biện pháp kiểm thêm ít nữa.” Lưu Thần nói.

“Đủ rồi, đi thôi.” Lâm Vân cười nói,

Ngày hôm qua ông nội đã cho anh ba nghìn năm trăm tỷ, cộng thêm một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ ở chỗ Lưu Ba, là năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ..
 
Chương 203


Chương 203

Hơn nữa lần trước lúc ông ngoại đến thành phố Bảo Thạnh để thăm Lâm Vân, còn cho Lâm Vân ba ngàn năm trăm tỷ tiền tiêu vặt.

Số tiền kia, Lâm Vân còn chưa dùng đến, nếu như tình thế bắt buộc, Lâm Vân cũng có thể lấy số tiền đó ra tiêu.

Tổng cộng tất cả, đó chính là tám nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đó!

Nhiều tiền như thế, Lâm Vân tự tin rằng, trên buổi đấu giá lần này, nhất định có thể dùng tiền đập chết tập đoàn Hùng Dũng.

Một bên khác.

Khách sạn Mường Thanh.

Từ chín giờ sáng, đủ kiểu xe sang trọng lần lượt đi vào bãi đậu xe của khách sạn Mường Thanh.

Bên trên đường đến bãi đậu xe, Mercedes – Benz, Porsche, Bentley… Đủ loại xe sang tề tụ.

Người đi ngang qua đều bị nhiều siêu xe như thế làm cho khiếp sợ không thôi, không khỏi tự hỏi hôm nay là ngày gì, sao lại có nhiều xe sang như thế tề tụ.

Tất cả hiển nhiên là vì buổi đấu giá hôm nay, phần lớn nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh của thành phố Bảo Thạnh đều tụ hội ở đây.

Những người có giá trị bản thân ít hơn ba trăm năm mươi tỷ, căn bản không có tư cách vào đây.

Lúc này, một chiếc xe Mercedes – Benz màu đen lái vào bãi đậu xe.

Lâm Vân và Lưu Ba từ trong xe đi ra, chiếc xe Mercedes – Benz màu đen này là của Lưu Ba.

Sau khi hai người xuống xe.

“Chủ tịch Lâm, chủ tịch hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh muốn được gặp mặt chào hỏi anh.” Lưu Ba nói.

“Ồ? Ông ta ở đâu?” Lâm Vân hỏi.

“Ông ta đã có mặt ở trong khách sạn, nếu như chủ tịch Lâm muốn gặp ông ta, tôi sẽ dẫn đường.” Lưu Ba trả lời.

“Được rồi, nếu mấy người kia đã muốn gặp, vậy thì chúng ta đi thôi.” Lâm Vân nói.

Nếu như Lâm Vân muốn phát triển chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, có thể làm quen với mấy người, đương nhiên là tốt hơn.

“Cậu Lâm!”

Đúng vào lúc này, phía sau vang lên một giọng nói rất cung kính.

Lâm Vân quay đầu nhìn, thì ra là anh Bình, người mà anh đã gặp ở khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu.

“Anh Bình, thì ra là anh.” Lâm Vân nhìn về phía anh Bình.

“Cậu Lâm, cậu cứ gọi tôi là Bình, cậu gọi anh Bình như thế, tôi tổn thọ mất.” Anh Bình cười gượng.

Dừng một lúc, anh Bình tiếp tục nói.

“Cậu Lâm, nếu chúng ta đã trùng hợp gặp nhau ở cửa ra vào, chúng ta đi chung nhé?”

“Tôi còn có chuyện khác cần làm, anh vào trước đi.” Lâm Vân xua tay.

Lâm Vân quả thật có việc, anh cần phải đi gặp chủ tịch hội doanh nhân trước.

“Là như vậy sao, vậy tôi sẽ không quấy rầy đến cậu Lâm nữa, tôi xin phép đi trước.” Anh Lâm thức thời gật đầu, sau đó rời đi.

Cùng lúc đó, ở trong phòng nghỉ dành cho khách VIP của khách sạn Mường Thanh.
 
Chương 204


Chương 204

Dưới sự dẫn đường của Lưu Ba, Lâm Vân đi vào trong phòng khách, sau đó đập vào mí mắt anh là một người đàn ông có mái tóc hoa râm, tuổi tác khoảng chừng hơn sáu mươi.

“Tổng giám đốc Lưu, vị này chính là chủ tịch Lâm đúng không?”

Sau khi ông cụ nhìn thấy Lưu Ba và Lâm Vân đi vào, vội vàng mỉm cười đứng dậy chào đón.

“Chủ tịch Lâm, vị này chính là chủ tịch hội doanh nhân của thành phố Bảo Thạnh, chủ tịch Doãn, là bậc tiền bối trong giới kinh doanh của thành phố Bảo Thạnh này.” Lưu Ba nói với Lâm Vân.

“Chào chủ tịch Doãn, tôi tên là Lâm Vân.”

Lâm Vân mang theo nụ cười, mỉm cười đưa tay phải ra.

“Cậu Lâm, rất hân hạnh được làm quen với cậu.”

Chủ tịch Doãn vội vàng đưa hai tay ra, vô cùng nhiệt tình bắt tay với Lâm Vân.

Chủ tịch Doãn đã sớm biết được, Lâm Vân chính là cháu trai của Liễu Chí Trung, cho nên ông ta vô cùng nhiệt tình.

“Chủ tịch Doãn, sau này còn mong được ông quan tâm nhiều hơn.” Lâm Vân mỉm cười.

“Sao cậu Lâm lại nói như thế chứ, nên là cậu Lâm quan tâm nhiều đến ông già này hơn, ha ha ha.” Chủ tịch Doãn cười to một tiếng.

Ngay sau đó, chủ tịch Doãn lấy ra một tấm danh thiếp, cung kính đưa cho Lâm Vân, cũng biểu đạt, sau này nếu Lâm Vân cần đến sự giúp đỡ của ông ta, cứ việc liên hệ với ông ta.

Chủ tịch Doãn hiểu rất rõ, Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, tương lai sẽ vươn ra khỏi thành phố Bảo Thạnh, đi về một nơi cao hơn, tiền đồ không thể đo lường được.

Đối với việc chủ tịch Doãn đưa danh thiếp, Lâm Vân cũng khách khí nhận lấy.

Một bên khác.

Trong đại sảnh ở tầng hai.

Buổi đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, trước khi tham gia buổi đấu giá, mấy ông chủ giàu có và nhóm cô cậu ấm đều tụ họp ở trong đại sảnh tầng hai. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mấy ông chủ đều tụ tập ở bên trong cùng, nói chuyện với nhau, phần lớn chính là mấy chuyện.

“Tổng giám đốc Lưu, nghe nói gần đây ông lại mở khách sạn à, về sau việc kinh doanh càng ngày càng phát triển rồi.”

“Tổng giám đốc Lý, hạng mục một trăm bảy mươi lăm tỷ kia của ông, lợi nhuận như thế nào rồi?”

“Tổng giám đốc Trần, nghe nói đối tác làm ăn của ông cũng đến, ông có thể dẫn tôi đi gặp mặt không.”

Còn nhóm cô cậu ấm thì tụ tập ở phía bên ngoài.

Mỗi người bọn họ hình thành từng nhóm nhỏ, những cô chủ nhà giàu kia, đề tài nói chuyện của bọn họ, phần lớn là các chủ đề liên quan đến thương hiệu túi xách nổi tiếng gì đó.

Còn về phần mấy cậu ấm, bọn họ tụ tập lại một chỗ nói chuyện, phần lớn là xe đua gì đó, hoặc là mấy cô nàng xinh đẹp.

Anh Giang và hơn mười cậu ấm, lúc này cũng tụ họp lại một chỗ.

Tổng tài sản của gia đình anh Giang này rơi vào khoảng trên dưới hai ngàn tám trăm tỷ, ở trong số hơn mười cậu ấm này, xem như là có máu mặt nhất, đương nhiên vẫn luôn nhận được mấy lời tâng bốc của bọn họ.

“Anh Giang, anh nhanh nhìn đi, anh Bình đến rồi!” Có cậu ấm chỉ về phía cửa ra vào.

Anh Giang nhìn theo, quả nhiên là anh Bình.

“Đi thôi! Chúng ta qua đó chào hỏi anh Bình!”
 
Chương 205


Chương 205

Anh Giang trực tiếp dẫn theo hơn mười cậu ấm này, muốn đi chào hỏi anh Bình.

Tuy ở trong mười người này, anh Giang là người có máu mặt nhất, nhưng so với anh Bình, anh ta còn kém nhiều lắm.

“Chào anh Bình!”

Sau khi mấy người anh Giang đi đến, vội vàng chào hỏi với anh Bình.

“Là mấy cậu à.” Anh Bình trả lời một câu.

“Anh Bình, anh vừa mới trở về thành phố Bảo Thạnh này, còn chưa quen biết nhiều bạn bè, hay là anh ở đây với chúng em.” Anh Giang chủ động ném ra cành ô liu.

Anh Giang này, đương nhiên muốn theo anh Bình nhờ vả một ít quan hệ, nếu như anh ta có thể trở thành bạn tốt của anh Bình, đối với anh ta mà nói, chuyện này vô cùng có lợi.

“Xin lỗi mấy cậu, tôi còn muốn gặp một người.” Anh Giang trực tiếp từ chối.

Nếu không phải anh Bình nghĩ đến, sau này việc làm ăn của khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu kia còn cần phải nhờ đến đám cậu ấm này quan tâm đến, anh Bình sẽ không muốn để ý đến anh Giang kia.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh Giang đã đắc tội với Lâm Vân.

“Là như vậy ư, vậy chúng em không quấy rầy đến anh Bình nữa.” Anh Giang thấy anh Bình khách sáo từ chối, anh ta chỉ có thể thức thời gật đầu.

Từ sau khi đám người anh Giang rời đi, anh Bình đi thẳng vào bên trong.

“Cậu Bình!”

Anh Bình vừa mới đi vào bên trong, lập tức nghe thấy phía sau có người chào hỏi với mình.

Anh Bình quay đầu lại nhìn, đây không phải cha Tô Bảo Nhi – Tổng giám đốc Tô ư?

“Cậu Bình, nghe nói cậu mới trở về thành phố Bảo Thạnh, vốn dĩ tôi chuẩn bị tìm cơ hội đến thăm cậu, không nghĩ đến hôm nay lại gặp cậu ở đây.

Tổng giám đốc Tô nhiệt tình đi đến trước mặt anh Bình, đồng thời vươn tay ra.

Tổng giá trị tài sản của tổng giám đốc Tô rơi vào khoảng ba nghìn năm trăm tỷ, ở thành phố Bảo Thạnh này, coi như là nhân vật kinh doanh rất có máu mặt, nhưng so với cha của anh Bình, hiển nhiên vẫn còn kém xa.

Phải biết rằng, tổng giá trị tài sản của cha anh Bình ước chừng mười ngàn năm trăm tỷ, việc làm ăn đã sớm mở rộng ra khỏi nơi đây.

“Tổng giám đốc Tô, là ông à? Sao tôi không thấy em Bảo Nhi đâu?” Anh Bình mỉm cười bắt tay với tổng giám đốc Tô.

“Đứa con gái này của tôi vẫn còn tùy hứng lắm, tôi bảo con bé đến đây, nhưng con bé nhất định không chịu đến.” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười khổ.

“Con gái mà, cô ấy không có hứng thú với mấy bữa tiệc rượu như thế này cũng là bình thường.” Anh Bình nói.

Lúc này, tổng giám đốc Tô đến trước mặt anh Bình, nhỏ giọng nói.

“Cậu Bình, cậu cảm thấy Bảo Nhi nhà chúng tôi thế nào? Cậu Bình đây là nhân tài kiệt xuất, tôi cảm thấy cậu và Bảo Nhi nhà chúng tôi, chính là một đôi trai tài gái sắc.”

“Chuyện này…” Anh Bình nghe xong, trong lúc nhất thời, vẻ mặt xấu hổ.

Anh Bình không phải kẻ ngốc, ám chỉ của tổng giám đốc Tô với anh ta, anh ta rất rõ, rõ ràng là muốn gán ghép anh ta và Tô Bảo Nhi.

Nhưng anh Bình dám sao? Anh ta tuyệt đối không dám!
 
Chương 206


Chương 206

Bởi vì anh Bình biết, Tô Bảo Nhi là bạn gái của Lâm Vân, anh ta nào dám có ý gì với người phụ nữ của Lâm Vân!

“Sao thế cậu Bình? Chẳng lẽ cậu thấy Bảo Nhi nhà chúng tôi không xinh đẹp à?” Tổng giám đốc Tô nghi ngờ hỏi.

“Không phải thế, Bảo Nhi đương nhiên xinh đẹp, chỉ là, theo như tôi được biết, Bảo Nhi đã có bạn trai.”Anh Bình cười gượng.

“Cậu biết Bảo Nhi có bạn trai?” Tổng giám đốc Tô ngạc nhiên.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô lắc đầu nói.

“Người bạn trai kia của Bảo Nhi, còn ở một khu nhà nghèo, trong nhà chẳng có gì, cậu ta xứng với Bảo Nhi nhà chúng tôi ư? Hoàn toàn là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!”

Trong giọng nói của tổng giám đốc Tô tràn đầy khinh thường với Lâm Vân.

Anh Bình nghe đến đó, không nhịn được bật cười.

Trong lòng anh Bình không khỏi nghĩ thầm, tổng giám đốc Tô à tổng giám đốc Tô, bạn trai của con gái ông không nghèo gì đâu.

Người ta là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, không biết trâu bò hơn tôi gấp bao nhiêu lần, có một người con rể trâu bò như thế còn không biết, lại đi phàn nàn.

Anh Bình suy tư một lúc, sau đó cười nói.

“Tổng giám đốc Tô, cậu có biết chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, có một vị chủ tịch mới đến không?”

Anh Bình biết Lâm Vân che giấu thân phận, cho nên anh ta không thể nói thẳng ra thân phận của Lâm Vân, nhưng anh ta vẫn quyết định nói bóng nói gió, nhắc nhở tổng giám đốc Tô mấy câu.

“Chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên ư? Hình như tôi có nghe loáng thoáng.” Tổng giám đốc Tô gật đầu.

“Vậy ông có biết người chủ tịch mới kia là ai, có thân phận và bối cảnh gì không?” Anh Bình tiếp tục cười hỏi.

“Chuyện này tôi không biết, dù sao tôi và tập đoàn Tỉnh Xuyên không kinh doanh cùng một lĩnh vực, cho nên tôi không tìm hiểu cẩn thận.

Tổng giám đốc Tô nói.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô hỏi ngược lại: “Cậu Bình, cậu đột nhiên nhắc đến vị chủ tịch mới đến này là vì người đó có gì đặc biệt à?” “Đương nhiên, lai lịch của vị chủ tịch mới này, hù chết người ta.” Anh Bình cười nói.

“Ồ? Hù chết người ta à? Nghe thấy cậu Bình nói như thế, tôi càng tò mò, không biết cậu ta có lai lịch như thế nào?” Tổng giám đốc Tô có vẻ hơi hiếu kỳ.

“Người chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, là cháu ngoại của ông cụ Liễu Chí Trung, ông nói xem, có phải lại lịch của người này hù chết người không?” Anh Bình vừa cười vừa nói.

“Cái gì?” “Cháu trai của ông cụ Liễu Chí Trung?”

Sau khi tổng giám đốc Tô nghe được tin tức này, cả người đều trong trạng thái ngạc nhiên.

Tổng giám đốc Tổ đương nhiên biết rất rõ sự tồn tại của ông cụ Liễu Chí Trung trâu bò như thế nào, cháu ngoại của ông ấy, đương nhiên là đời thứ ba giàu có nhất.

Ở trong mắt tổng giám đốc Tô, anh Bình đã là một cậu chủ siêu giàu, nhưng so với thân phận cháu trai của Liễu Chí Trung, tuyệt đối kém xa cả kilet.
 
Chương 207


Chương 207

“Không nghĩ đến ở thành phố Bảo Thạnh này của chúng ta lại ẩn giấu một nhân vật như vậy, tôi thật đúng là kiến thức hạn hẹp.

Tổng giám đốc Tô cười gượng.

“Tổng giám đốc Tô, người cháu ngoại của ông cụ Liễu Chí Trung này, tuổi tác xấp xỉ với con gái của ông, chắc hẳn cậu ấy sẽ tham dự buổi đấu giá hôm nay, nói không chừng, ông sẽ gặp được cậu ấy.” Anh Bình vừa cười vừa gật đầu.

Trong lòng tổng giám đốc Tô âm thầm hạ quyết tâm, chờ lúc nữa, ông ta nhất định phải tìm cơ hội qua làm quen với người cháu ngoại này của ông cụ Liễu Chí Trung.

Ở trong nhận thức của tổng giám đốc Tô, nếu như là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, phân lượng này hơn hẳn anh

Bình nhiều lần, hơn nữa tuổi tác còn xấp xỉ con gái ông ta.

Tổng giám đốc Tô âm thầm hạ quyết định, nhìn xem có thể tìm cơ hội làm mối con gái mình và cháu ngoại của ông cụ Liễu Chí Trung hay không.

Nếu như thành công làm mối, tổng giám đốc Tô thành công trèo lên cây cao Liễu Chí Trung này, ông ta sẽ thật sự phát đạt.

Hiện tại ông ta biết chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

Nhưng ông ta lại đâu biết, người cháu trai của Liễu Chí Trung này, chính là Lâm Vân mà hôm qua ông ta đã gặp mặt ở ven hồ trường đại học Bảo Thạnh.

Một bên khác.

Tổng giám đốc Tô đang cùng anh Bình tán gẫu, Lâm Vân đã đi vào bên trong hội trường.

Lưu Thần đi nhà vệ sinh, cho nên không đi theo bên người Lâm Vân.

“Ranh con, đứng lại đó cho tôi!”

Lâm Vân vừa mới đi vào bên trong hội trường, còn chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên bị hơn mười cậu ấm xông đến vây quanh.

Lâm Vân liếc thoáng qua, dẫn đầu là anh Giang.

“Ranh con, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ đến thế mà lại gặp cậu ở chỗ này.” Anh Giang đi lên phía trước một bước, trên mặt mang theo nụ cười phách lối.

“Gặp anh là trong dự liệu

Lâm Vân nhìn thoáng qua anh Giang, sau đó hời hợt trả lời một câu.

“Ranh con, ngược lại với cậu, gặp cậu ở chỗ này, tôi thật đúng là bất ngờ, người muốn đi vào nơi này, tài sản trong nhà ít nhất cũng phải có ba trăm năm mươi tỷ, chỉ dựa vào cậu cũng có tư cách đi vào đây à?” Anh Giang cười lạnh, nói.

“Vậy anh có ý gì?” Lâm Vân cười như không cười nhìn anh Giang.

“Ý tứ của tôi rất đơn giản, cậu căn bản không có tư cách vào trong này, thế mà lại xuất hiện ở đây, điều này chỉ nói lên, rõ ràng là do cậu lẻn vào!” Anh Giang khoanh tay trước ngực.

Trước đó ở trường học, anh Giang đã tra xét hồ sơ về Lâm Vân, biết gia cảnh Lâm Vân nghèo khó, tuyệt đối không có tư cách vào đây.

Thế nhưng Lâm Vân lại xuất hiện ở chỗ này, ở trong mất anh Giang chỉ có một khả năng, đó chính là Lâm Vân lén trà trộn vào đây.

Mấy cậu ấm ở bên cạnh cũng đi theo phụ họa.
 
Chương 208


Chương 208

“Nhóc con, cậu dám trà trộn vào nơi này, cậu biết bị phát hiện sẽ có hậu quả gì không?”

Anh Giang càng thêm cười nói: “Ranh con, lần này, cuối cùng cậu cũng rơi vào trong tay tôi, nói thật cho cậu biết, khách sạn này chính là do chú hai của tôi mở, chỉ cần tôi nói một câu, cậu lập tức bị bảo vệ của khách sạn bắt lại, đánh cho tàn phế, sau đấy ném ra ngoài.

Anh Giang đã sớm muốn xử lý Lâm Vân, đối với anh ta mà nói, hôm nay chính là một cơ hội tốt “Ồ? Vậy anh muốn như thế nào?” Lâm Vân khoanh tay trước ngực, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Nếu như cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó rời khỏi Tô

Bảo Nhi, tôi có thể tha cho cậu” Anh Giang kiêu ngạo nói.

“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi cũng có thể tha cho anh, nếu không, chỉ với một câu nói của mình, tôi có thể tống cổ anh ra ngoài!” Lâm Vân cười mỉa “Ha ha ha!”

Sau khi Lâm Vân vừa nói xong, đám người anh Giang đều phá lên cười.

“Ranh con, con mẹ nó, cậu không thử nhìn lại xem mình là mặt hàng gì, còn muốn đuổi anh Giang ra ngoài? Thật đúng là nực cười! Chẳng lẽ thằng nhóc này không biết, ông chủ của khách sạn Mường Thanh này chính là chủ hai của anh Giang à?” “Thằng nhóc này thật đúng là biết nói đùa, lén trà trộn vào đây, còn lên mặt như thế?”

Sau khi anh Giang cười vài tiếng, nụ cười trên mặt anh ta dừng lại, sau đó sắc mặt anh ta âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo.

“Nhóc con, chẳng phải cậu đang ỷ vào việc có Tô Bảo Nhi bảo vệ mình à? Bây giờ Tô Bảo Nhi không ở bên người cậu, cậu còn dám phách lối như thế, hôm nay ông đây mà không xử lý cậu, chữ Giang của ông đây sẽ viết ngược lại!” “Đi, gọi bảo vệ đến đây!” Anh Giang nói với một tên cậu ấm đứng ở bên cạnh.

“Vâng anh Giang!” Sau khi nhận được lệnh, cậu ấm này chuẩn bị đi gọi bảo vệ đến.

“Mấy đứa làm gì thế?”

Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau lưng vang lên.

Anh Giang quay đầu nhìn lại, là Lục Tấn – Ông chủ của khách sạn Mường Thanh này.

“Chú hai, là chủ đấy à, cháu phát hiện một thằng ranh con trà trộn vào hội trường, đang định gọi bảo vệ vào tổng cổ cậu ta đi.

Trên mặt anh Giang mang theo nụ cười, chỉ vào Lâm Vân.

Ông chủ Lục Tấn nhìn theo phía ngón tay của anh Giang, lúc Lục Tấn nhìn thấy Lâm Vân, ông ta nhất thời bị dọa cho giật mình.

Con bà nó, đây chẳng phải là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên à? Chẳng phải đây chính là cháu trai của Liễu Chí Trung ư?

Lần trước ở khách sạn Mường Thanh, Lâm Vân đã tổ chức một bữa tiệc rượu nhỏ, chiêu đãi đối tác của tập đoàn Tỉnh Xuyên, khi đó Lục Tấn còn đặc biệt đến chào hỏi Lâm Vân, đồng thời còn cho Lâm Vân một tấm thẻ kim cương của khách sạn.

Lục Tấn đương nhiên nhận biết Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm!”

Lục Tấn hoảng sợ, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Lâm Vân, cung kính chào hỏi anh.

“Chuyện này…!Chuyện này.

Anh Giang và hơn mười cậu ấm khác, sau khi nhìn thấy cảnh này đều ngây người, làm sao Lục Tấn lại khúm na khúm núm với Lâm Vân như thế? “Chú hai, chú đang làm gì thế! Thằng ranh con này là một kẻ nghèo hèn mà thôi!” Anh Giang không nhịn được, lớn tiếng nói.

“Câm miệng lại cho chú!”

Lục Tấn quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn thoáng qua anh Giang, vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người.
 
Chương 209


Chương 209

Lục Tấn rất rõ ràng, Lâm Vân thân là cháu trai của Liễu Chí Trung, nếu như đắc tội với Lâm Vân, đó chính là tự tìm đường chết, ngay cả những người ông chủ bản địa như bọn họ, Liễu Chí Trung đều có thể dễ dàng giết chết.

Anh Giang bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, anh ta chưa từng thấy vẻ mặt chủ hai nhà mình hung dữ như thế.

Đám cậu ẩm khác bên cạnh anh Giang, đương nhiên cũng không dám phát biểu.

“Ông chủ Lục, anh Giang đây là cháu trai của ông đúng không? Vừa rồi anh ta còn muốn đuổi tôi ra ngoài đấy.” Lâm Vân cười khẩy, nhìn chằm chằm vào Lục Tấn,

Lục Tấn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Chủ tịch Lâm, thắng nhóc này quá phách lối, chủ tịch Lâm, cậu nói đi, cậu muốn xử lý thằng ranh con này như thế nào?” “Mặt không thấy tâm không phiền, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, tôi chắc là ông hiểu rõ ý tử của tôi, đúng không?” Lâm Vân hời hợt nói.

“Tôi hiểu, tôi hiểu!” Lục Tấn vội vàng gật đầu.

Ngay sau đó, Lục Tấn quay đầu nhìn về một đám người anh Giang.

“Mấy thằng ranh các cậu, tất cả biến ra ngoài cho tôi!”

Lục Tấn lạnh lùng quát.

“Biến ra ngoài? Chú hai, người nên biến ra ngoài là cậu ta mới đúng!”Anh Giang cắn răng nghiến lợi nói.

“Bop!”

Sau khi Lục Tấn nghe thấy thế, ông ta không nói hai lời, đi lên cho anh Giang một bạt tai.

“Chú bảo cháu biến ra ngoài, không nghe thấy à? Nếu còn không biến, chú chỉ có thể gọi bảo vệ đến tổng cổ cháu đi!” Lục Tấn lạnh lùng nói.

Anh Giang che mặt, sắc mặt tái nhợt, trong lòng anh ta có một vạn câu hỏi vì sao.

Tuy trong lòng anh Giang cảm thấy ấm ức, nhưng anh ta thấy chủ hai đã đánh mình như vậy, anh ta không chút nghi ngờ việc chủ hai sẽ gọi bảo vệ đến tổng cổ mình.

“Cháu đi là được chứ gì!” Anh Giang cắn răng gật đầu.

Lâm Vân nhìn thoáng qua anh Giang, cười nói: “Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần một câu nói của tôi, anh sẽ phải biến ra ngoài, bây giờ anh đã tin chưa?” “Cậu..

Anh Giang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Vân, anh ta tức đến muốn hộc máu.

Anh ta đang muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của chủ hai đang nhìn chằm chằm anh ta, anh Giang chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống.

“Còn không nhanh biển đi!” Lục Tấn lạnh lùng thúc giục..

“Chúng ta đi.”

Ánh mắt của anh Giang u oán nhìn thoáng qua Lâm Vân, sau đó nhanh chân rời đi.

Sau khi đám người anh Giang rời đi.

“Chủ tịch Lâm, tôi thành thật xin lỗi cậu, đứa cháu trai này của tôi không hiểu chuyện, cho nên chọc đến cậu, tôi thay mặt thằng bé xin lỗi cậu.” Lục Tấn cung kính cúi đầu xin lỗi với Lâm Vân.

“Ông chủ Lục khách sáo.

Lâm Vân xua tay nói.

Người xưa có câu, không vươn tay đánh người mặt cười, Lục Tần đối với mình cung kinh như thế, Lâm Vân đương nhiên không cần thiết phải tìm ông ta gây sự

Lục Tấn thấy Lâm Vân nói như vậy, cuối cùng ông ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 210


Chương 210

Về phần chuyện xảy ra ở chỗ này, bởi vì xảy ra ở phía ngoài cùng của hội trường, cộng thêm hội trường rất ầm ĩ cho nên không gây ra bao nhiều sự chú ý, nhất là mấy ông chủ có máu mặt ở đây, lại càng không để ý đến chuyện xảy ra.

Bao gồm cả cha của Tô Bảo Nhi – Tổng giảm đốc Tôi bởi vì ông ta đang nói chuyện với anh Bình, cho nên không chú ý đến Lâm Vân ở bên kia.

Lúc này, Lưu Ba đã từ nhà vệ sinh đi ra, đi đến bên người Lâm Vân.

“Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Thần thấy bầu không khí không đúng lắm.

“Không sao, một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi.” Lâm Vân cười lắc đầu.

“Ông chủ Lục, hôm nay nhất định ông bận rộn nhiều việc, ông đi làm việc của mình trước đi!” Lâm Vân xua tay với ông ta.

“Được rồi, vậy tôi xin phép đi trước.” Lục Tấn cười gật đầu, sau đó thức thời quay người rời đi.

“Đúng rồi, chủ tịch Lâm, lúc nãy ở bên ngoài, tôi có gặp

Sau khi Lục Tấn rời đi.

Khương Hùng Dũng – Chủ tịch của tập đoàn Hùng Dũng, chắc hẳn ông ta chuẩn bị vào trong.” Lưu Ba nói.

“Khương Hùng Dũng ư?” Lâm Vân lẩm bẩm một câu.

“Đúng thế, nếu như ông ta vào trong, nhất định sẽ phải đi qua nơi này, có lẽ sẽ chạm mặt với chúng ta.” Lưu Ba nói.

Dù sao hiện tại Lâm Vân đang đứng rất gần cửa ra vào.

“Nếu đã như vậy, đúng lúc tôi có thể chạm mặt ông ta, dù sao tôi còn chưa từng chính thức gặp mặt ông ta.

Làm Thiên nở một nụ cười,

Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa, đeo kính đen, dàng người cường trắng.

trên mặt đều là vết rõ, đi đến.

“Ông Khương đến rồi “Chào ông Khương

Những nơi mà người đàn ông này đi qua, người xung quanh đều rối rít cung kính chào hỏi ông ta, nhưng ông ta chỉ sải bước đi lên phía trước, làm lỡ những tiếng chào hỏi ở xung quanh mình, rất có khí thế

Ông ta chính là Khương Hùng Dũng – Chủ Tịch của tập đoàn Hùng Dũng!

Trong chớp mắt, Khương Hùng Dũng đã đi đến trước mặt Lâm Vân.

Một giây sau, ông ta đứng lại ở ngay phía trước Lâm Vân.

“Chắc hẳn vị này chính là ông Khương danh tiếng lẫy lừng?” Trên mặt Lâm Vân vẫn là nụ cười, nhìn về phía Khương Hùng Dũng.

“Đây là chó từ đầu đến, thế mà lại dám cản đường của ông đây!” Khương Hùng Dũng ngẩng đầu nói.

Lâm Vân hơi cau mày.

Tuy hai người bọn họ chưa từng trực tiếp gặp mặt đối phương, nhưng Lâm Vân khẳng định, Khương Hùng Dũng đã từng nhìn qua ảnh của mình, hơn nữa Lưu Ba đứng bên cạnh anh, đủ để nói cho ông ta biết anh là ai.

Thế nhưng ông ta lại giả vờ như không biết, rõ ràng là muốn cho Lâm Vân lúng túng.

“Tôi nói này, phái đoàn của ông Khương cũng đủ mạnh đấy, nhưng đáng tiếc vẫn bị vợ mình cầm sừng.” Lâm Vân cười lạnh nói.

Vốn dĩ Khương Hùng Dũng còn đang ngẩng đầu ưỡn ngực, sau khi ông ta nghe thấy câu nói này của Lâm Vân, khỏe mắt ông ta đột nhiên giật giật, trong chớp mắt, sắc mặt của ông ta cũng trở nên rất khó coi.
 
Chương 211


Chương 211

Chuyện này đối với Khương Hùng Dũng mà nói, tuyệt đối là một sự sỉ nhục, là một nỗi đau trong tim ông ta.

Kết quả Lâm Vân vừa lên tiếng đã đâm trúng chỗ đau của ông ta.

“Lâm Vân! Cậu…!Cậu chán sống à?” Trong mắt Khương Hùng Dũng dấy lên lửa giận.

“Ôi chao, ông Khương đã biết tôi tên là Lâm Vân rồi đấy à? Nếu ông đã biết, vừa rồi cần gì phải giả bộ như không biết tôi? Ông giả bộ gì chứ?” Lâm Vân cười nói.

“Cậu…!Cậu.” Sắc mặt Khương Hùng Dũng xanh mét, ngược lại không biết nên phản bác như thế nào.

“Lâm Vân, cậu có tin, hiện tại ông đây giết chết cậu không?” Khương Hùng Dũng trợn tròn mắt, vẻ mặt hung dữ nhìn Lâm Vân.

Sau khi nói xong, Khương Hùng Dũng trực tiếp lấy con dao găm quân dụng mà ông ta luôn đem theo bên người ra, nhằm ngay vào cổ Lâm Vân.

Lâm Vân nheo mắt lại: “Trước mắt bao người, ông muốn giết tôi à? Ông cho rằng ông ngoại Liễu Chí Trung của tôi ăn chay ư? Ông dám trắng trợn giết chết tôi như thế, ông có tin mình cũng phải chết không!”

Lâm Vân không sợ Khương Hùng Dũng sẽ ra tay, một là vì Lâm Vân chắc chắn, Khương Hùng Dũng sẽ không ngu đến mức giết anh ngay trước mặt mọi người.

Hai là Thạch Hàn đang ở một nơi gần đó, bí mật bảo vệ anh, nếu như Khương Hùng Dũng thật sự ra tay với anh, Thạch Hàn cũng sẽ ra tay.

Hai điểm này khiến Lâm Vân chẳng có gì phải sợ hãi.

Luật sư của Khương Hùng Dũng thấy thế, ông ta vội vàng kéo Khương Hùng Dũng lại.

“Ông Khương, ông nhanh buông dao găm xuống đi, đây không phải là chỗ thích hợp để ra tay! Cậu ta nói không sai, nếu như ông ra tay ở chỗ này, chúng ta cũng sẽ xong đời.

Tuy Khương Hùng Dũng rất giận dữ, nhưng sau khi ông ta nghe thấy thế, chỉ có thể cắn môi, buông dao găm xuống.

Khương Hùng Dũng có thể phát triển đến ngày hôm nay, ngoại trừ liều mạng ra, đương nhiên cũng là người có đầu óc, lợi hại trong đó, ông ta đương nhiên rõ.

“Ranh con, cậu yên tâm, cho dù bây giờ tôi không động đến cậu, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cậu tuyệt đối không thể sống quá lâu” Khương Hùng Dũng cắn răng nghiến lợi nói.

“Nếu như ông còn muốn âm thầm phải người đến giết tôi, vậy thì phải để ông thất vọng rồi, mười mấy tên nhãi nhép lần trước ông phải đến, còn chưa đủ để tôi nhét kẽ rằng đâu.” Lâm Vân cười mỉa.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi.

“Những người kia bị cậu giết?” Sắc mặt Khương Hùng Dũng tái mét.

Lần trước ông ta phải hơn mười người đi giết Lâm Vân, Khương Hùng Dũng vẫn luôn không tìm được tung tích của bọn họ, bây giờ lại nghe thấy Lâm Vân nói như thế, ông ta càng thêm chắc chắn, chỉ sợ hơn mười người này đã chết mất xác.

Chẳng qua Khương Hùng Dũng nghĩ mãi không ra, hơn mười người này đánh lên một mình Lâm Vân, Lâm Vân đã dùng cách nào để xử lý hơn mười người này? “Chỉ có thể nói, người mà ông phải đi quá yếu, không đủ cho tôi nhét kẽ răng” Lâm Vân khinh thường nói.

Dừng một lúc, Lâm Vân tiếp tục cười nói, “Đúng rồi, vừa rồi ông mới uy hiếp tôi đúng không? Vậy tôi cũng sẽ uy hiếp ông” “Uy hiếp tôi ư? Ha ha ha, cậu lấy gì ra để uy hiếp tôi đây?” Khương Hùng Dũng cười khẩy một tiếng.

“Đương nhiên là lấy cái này.” Lâm Vân lấy điện thoại di động của mình ra, quơ trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Cậu có ý gì?” Khương Hùng Dũng xụ mặt, không hiểu ý tứ của Lâm Vân cho lắm.
 
Chương 212


Chương 212

“Rất đơn giản, trong điện thoại di động của tôi, có chứa cảnh bà xã cắm sừng ông, nếu như tâm trạng của tôi không tốt, tôi có thể gửi cho rất nhiều người xem nó.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.

“Cậu…!Cậu.

Cậu!”

Khương Hùng Dũng nghe thấy những lời Lâm Vân nói, ông ta tức đến mức sắc mặt tím tái.

Lần trước, tuy video này gửi cho cấp dưới của ông ta, nhưng ông ta đã hạ tử lệnh, nếu kẻ nào dám truyền video này ra ngoài, kẻ đó nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Vì thế video kia không bị lộ ra.

Nếu như video này bị truyền ra ngoài, mặt mũi của ông ta nhất định sẽ bị mất sạch.

Khương Hùng Dũng tức đến mức đưa tay lên che ngực, thiếu chút nữa đã hộc máu “Ông Khương!” Luật sư của Khương Hùng Dũng vội vàng đi lên đỡ lấy ông ta.

“Sao thế, nhược điểm này của ông, dùng được chứ?” Lâm Vân vừa cười vừa nói “Thằng nhóc khốn kiếp này, thế mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để gải hàng tôi.” Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hèn hạ ư? Ha ha ha, là ông hèn hạ trước đấy, nếu như không phải ông lén lút gây phiền phức cho tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi, nếu như ông không phải người ám sát tôi, tôi sẽ gài hàng ông à? Tất cả những chuyện này, chẳng qua là do ông tự tìm mà thôi.” Lâm Vân cười lạnh.

Dừng một lúc, Lâm Vân tiếp tục nói.

“Mặt khác, video này, tôi sẽ tạm thời giữ cho ông, nếu như lần tiếp theo, ông còn dám giở trò gì, tôi cam đoan sẽ khiến cho tất cả dân chúng của thành phố Bảo Thạnh này xem được video “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Khương Hùng Dũng sắp tức đến phát điên, ông ta biết video này nằm trong tay Lâm Vân, bất kỳ lúc nào, Lâm Vân đều có thể uy hiếp ông ta.

“Ông rất tức giận đúng không? Không sao, buổi đấu giá ngày hôm nay, chúng ta sẽ dùng chính thực lực của mình để đọ sức.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.

Lúc này, hai mắt của Khương Hùng Dũng đã đỏ ngầu, trong mắt lóe lên lửa giận không cách nào ngăn chặn.

Khương Hùng Dũng cảm thấy lửa giận trong lồng ngực của mình sắp nổ tung, ông ta chỉ muốn xông lên giết chết Lâm Vân, thế nhưng ông ta biết, mình không thể làm thế.

“Lâm Vân, buổi đấu giá hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cho cậu đẹp mắt.” Khương Hùng Dũng nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, giọng điệu lạnh lẽo.

Hiện tại Khương Hùng Dũng không cách nào xuống tay được với Lâm Vân, ông ta chỉ có thể thông qua buổi đấu giá hôm nay, làm Lâm Vân mất mặt.

Trong lòng Khương Hùng Dũng đã hạ quyết tâm, buổi đấu giá hôm nay, cho dù phải trả giá đắt, ông ta cũng phải phản kích lại Lâm Vân.

“Làm cho tôi mất mặt trong buổi đấu giá này ư? Vậy đành phải làm ông thất vọng rồi, buổi đấu giá hôm nay, tôi sẽ chỉ làm ông thêm khó coi.” Khóe miệng Lâm Vân hiện ra nụ cười.

“Lưu Ba, chúng ta đi!”

Sau khi Lâm Vân nói xong, dẫn theo Lưu Ba nghênh ngang rời đi.

“Chết tiệt, khốn kiếp!”

Khương Hùng Dũng nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Vân, siết chặt nắm đấm trong tay, vang lên những tiếng răng rắc, bởi vì dùng lực lớn mà đốt ngón tay của ông ta trở nên trắng bệch..

Khương Hùng Dũng tự hỏi, đã rất lâu rồi, không ai dám ở trước mặt ông ta khiêu khích như thế, đã rất lâu rồi, chưa ai có thể chọc tức ông ta thành bộ dạng này.
 
Chương 213


Chương 213

Xung quanh có không ít ông chủ và cậu ấm vây xem, sau khi nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, lập tức cảm thấy khiếp sợ không nhẹ.

“Vừa rồi, rốt cuộc người thanh niên trẻ tuổi kia là thần thánh phương nào thế, lại dám khiêu chiến với ông Khương như vậy, thế mà làm cho ông Khương tức giận thành dáng vẻ đó?” “Đúng thế, rốt cuộc cậu ta là ai vậy, thế mà lá gan lớn như vậy?”

Xung quanh không biết thân phận của Lâm Vân, tất cả đều nghi ngờ không thôi.

“Kiến thức của mấy người quá hạn hẹp, người vừa rồi chính là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, mấy người có biết bối cảnh của cậu ta không? Nói ra hù chết mấy người.” Một ông chủ hội đầu biết tình hình bên trong, cười nói.

Ông chủ này là người tham dự bữa tiệc do Lâm Vân tổ chức lần trước, cho nên ông ta biết Lâm Vân là ai.

“Bối cảnh gì vậy?” Mọi người xung quanh đều lộ ra rất nghi hoặc.

“Người chủ tịch mới đó chính là cháu ngoại của ông cụ Liễu Chí Trung đấy!” Ông chủ hói đầu nói.

“Cháu ngoại của ông cụ Liễu Chí Trung?” “Ôi trời..

Sau khi mọi người nghe đến đó, tất cả đều không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

Bọn họ đương nhiên rất rõ ông cụ Liễu Chí Trung trâu bò đến mức nào, người giàu nhất của ba tỉnh Tây Nam, so với người giàu nhất của thành phố bọn họ, không biết là trâu bò hơn bao nhiều lần.

“Chẳng trách cậu ta lại dám khiêu chiến với ông Khương như thế” “Chẳng trách cậu ta lại làm cho ông Khương tức thành bộ dạng đó, ông Khương lại không dám động đến cậu ta.

Sau khi bọn họ nghĩ đến thân phận của Lâm Vân, nghi ngờ trong lòng được giải đáp.

Lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Lâm Vân, tất cả đều mang theo sợ hãi, đây tuyệt đối là người bọn họ không thể chọc vào.

Cháu trai của ông cụ Liễu Chí Trung, thế mà lại ở thành phố Bảo Thạnh, bọn họ không dám tưởng tượng, người thanh niên trẻ tuổi gầy gò kia lại có thể nhấc lên sóng to gió lớn ở thành phố Bảo Thạnh như thế.

Một bên khác.

“Chủ tịch Lâm, anh chỉ cần nói mấy câu đã khiến Khương Hùng Dũng nghẹn họng, không nói được gì, làm cho ông ta nổi trận lôi đình, nhưng lại không phát tiết được, quả thật là sung sướng.” Lưu Ba vui vẻ nói.

“Đây là do ông ta tự tìm” Lâm Vân cười nói.

“Chẳng qua chủ tịch Lâm, việc này cũng có phần bất lợi, vừa rồi anh chọc giận ông ta như thế, ông ta đã nói sẽ khiến chúng ta đẹp mặt trong buổi đấu giá ngày hôm nay, điều đó chứng minh, một lát nữa trên buổi đấu giá, ông ta nhất định sẽ đi tìm lại mặt mũi của mình, chúng ta chỉ chuẩn bị một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, chỉ sợ..

Lưu Ba lộ ra mấy phần lo lắng, anh ta đang nghĩ đến, một lúc nữa buổi đấu giá bắt đầu, tất nhiên sẽ là gió tanh mưa máu.

Trong lòng Lưu Ba rất rõ ràng, nếu như Khương Hùng Dũng không tiếc bất cứ giá nào đọ sức với bọn họ, bọn họ chỉ chuẩn bị một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ này, quả thật không đủ dùng.

“Cho dù vừa rồi tôi không chọc giận ông ta, buổi đấu giá hôm nay sẽ vẫn gió tanh mưa máu” Lâm Vân bình tĩnh nói.

“Cũng đúng.” Lưu Ba gật đầu.

“Về phương diện tiền, anh không cần phải lo lắng, tôi tự có sắp xếp của mình” Lâm Vân lộ ra nụ cười tự tin.
 
Chương 214


Chương 214

Cùng lúc đó, bên trong hội trường.

“Nghe nói vừa rồi ở chỗ gần cửa ra vào, ông Khương và chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên xảy ra xung đột, thiếu chút nữa đã đánh nhau.

Vừa rồi chuyện xảy ra ở cửa ra vào, rất nhanh đã truyền đến bên trong hội trường, truyền đến trong tai những ông chủ này.

“Tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng này, vốn dĩ chính là đối thủ cạnh tranh, vừa rồi bọn họ mới xảy ra xung đột, xem ra buổi đấu giả lần này, có trò hay để xem

Hai hổ đánh nhau, đương nhiên sẽ có một con bị thương.

“Đúng thế, đúng thế, buổi đấu giá lần này, hai nhà bạn họ tranh đoạt, nhất định sẽ rất dữ dội! Không biết người thắng cuối cùng sẽ là ai!” “Tập đoàn Tỉnh Xuyên là xí nghiệp số một của Tây Nam, nhất định là tập đoàn Tỉnh Xuyên hơn một bậc.” “Chuyện này cũng khó mà nói trước được, tuy tập đoàn Tỉnh Xuyên trâu bò thật đấy, nhưng dù sao đây chỉ là chi nhánh ở thành phố Bảo Thạnh mà thôi, còn tập đoàn Hùng Dũng chính là thế lực bản địa, tung hoành ở cái đất Bảo Thạnh này hơn mười năm, tài sản tích lũy không thể khinh thường”

Mọi người tranh luận dữ dội, rốt cuộc ai mới là người thắng trong buổi đấu giả lần này?

Đương nhiên, điều duy nhất mà mọi người có thể xác định, nếu như tranh đấu quá kịch liệt, cho dù là người thắng cuối cùng, cũng phải trả giá đắt.

Sau khi nghĩ đến đây, đối với buổi đấu giả lần này, mọi người càng thêm mong chờ.

Đương nhiên, rất nhiều ông chủ trong này chỉ biết, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên xảy ra xung đột với Khương Hùng Dũng, thế nhưng bọn họ còn không biết, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là cháu trai của ông cụ Liễu Chí Trung.

Trong một chỗ ở hội trường, cha của Tô Bảo Nhi – Tổng giám đốc Tô đương nhiên cũng nghe được tin tức đó.

Lúc này Tổng giám đốc Tô đang tán gẫu với chủ tịch hội doanh nhân của thành phố Bảo Thạnh.

“Chủ tịch Doãn, tôi vừa nghe người ta nói, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là cháu trai của ông cụ Liễu Chí Trung, tin tức của chủ tịch Doãn nhanh nhạy, không biết đây là thật hay giả?” Tổng giám đốc Tô hỏi.

“Tổng giám đốc Tô, ông nói đúng rồi đấy, người chủ tịch mới này của tập đoàn Tỉnh Xuyên, chính là cháu trai của ông cụ Liễu Chí Trung” Chủ tịch Doãn gật đầu.

Dừng một lúc, chủ tịch Doãn nói thẳng.

“Trước đó tôi vừa mới gặp qua cậu ấy, tuy cậu ấy còn trẻ tuổi, nhưng lại là một nhân tài kiệt xuất, không có dáng vẻ quần là áo lượt của mấy cậu ấm, quần áo rất bình thường, không có thương hiệu gì, ở trong thế hệ giàu có thứ ba này, đúng là rất thanh liêm, tôi cảm thấy trong tương lai, cậu ấy nhất định có sự nghiệp của riêng mình.” “Ồ? Từ trước đến nay, chủ tịch Doãn nhìn người luôn rất chuẩn, ông đã nói thế, xem ra cậu ta chính là nhân tài hiếm có.

Tổng giám đốc Tô cảm thán.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng tổng giám đốc Tô nghĩ thầm, người này chẳng những là đời thứ ba giàu có nhất, còn không có dáng vẻ quần là áo lượt của mấy cậu ấm, tuyệt đối là hiếm có.

Ông ta càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng, phải nghĩ cách làm mối con gái ông ta với người này.

Vì thế tổng giám đốc Tô lên tiếng nói.

“Chủ tịch Doãn, ông vừa nói, ông đã gặp qua cậu ta, vậy ông có thể giúp tôi giới thiệu làm quen không? Tôi rất muốn qua chào hỏi cháu trai của Liễu Chí Trung một câu.

“Đương nhiên là không thành vấn đề, đi theo tôi.” Chủ tịch Doãn cười híp mắt nói.

Ngay sau đó, chủ tịch Doãn dẫn theo tổng giám đốc Tô đi về phía trước, “Đấy, chính là ở ngay phía trước.

Chủ tịch Doãn vừa đi vừa chỉ về phía trước.

Tổng giám đốc Tô nhìn theo ngón tay của chủ tịch Doãn, đập vào mắt ông ta là một bóng lưng trẻ tuổi.

“Làm sao lại quen thế nhỉ?”
 
Chương 215


Chương 215

Tổng giám đốc Tô nhìn thấy bóng lưng kia, ông ta không nhịn được lẩm bẩm một câu, ông ta cảm thấy mình đã gặp qua bóng dáng này, thế nhưng ông ta không nghĩ ra là ai.

Bởi vì đưa lưng về phía ông ta, cho nên ông ta không nhìn thấy mặt người kia, ông ta không cách nào phản đoán.

“Tổng giám đốc Tô, một lát nữa, ông nhất định phải cung kính đấy, chúng ta không cùng đẳng cấp với cậu ấy Chủ tịch Doãn nói.

“Chủ tịch Doãn, ông yên tâm đi, chuyện này cho dù ông không nói, tôi cũng hiểu.

Tổng giám đốc Tô cười trả lời.

Rất nhanh, chủ tịch Doãn đã rất theo tổng giám đốc Tô đi đến phía sau bóng lưng kia.

Chủ tịch Doãn cung kính nói với bóng lưng này.

“Chủ tịch Lâm, tôi là chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh, tôi đến để giới thiệu một người cho cậu làm quen.

Tổng giám đốc Tô cũng cung kính đứng tại chỗ, trên mặt mang theo nụ cười nhìn bóng lưng kia.

Dưới ánh mắt của tổng giám đốc Tô, bóng lưng kia chậm rãi xoay người lại, lọt vào trong tầm mắt của tổng giám đốc Tô, không phải là ai khác, chính là Lâm Vân

Vào giây phút khi tổng giám đốc Tô nhìn thấy Lâm Vân, nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ.

Trong đầu tổng giám đốc Tô “ong” một tiếng.

“Là…!Là cậu!”

Tổng giám đốc Tô thẫn thờ nhìn Lâm Vân, bởi vì quá mức hoảng sợ mà giọng nói của ông ta trở nên rất sắc bén.

Tổng giám đốc Tô nằm mơ cũng không nghĩ tới, người kia lại là Lâm Vân.

Sau khi Lâm Vân nhìn thấy tổng giám đốc Tô, trong mắt anh lướt qua ngạc nhiên, sau đấy lại bình tĩnh, khỏe miệng nở một nụ cười.

Bởi vì trước khi đến Lâm Vân cũng đã đoán được sẽ gặp cha của Tô Bảo Nhi ở trên buổi đấu giá này.

“Tổng giám đốc Tô, ông làm gì thế? Nhanh tranh thủ chào hỏi chủ tịch Lâm đi!”

Chủ tịch Doãn huých vào người tổng giám đốc Tô.

“Cậu ta…!Sao cậu ta lại là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cậu ta…!Không phải cậu ta là sinh viên trường đại học Bảo Thạnh à? Cậu ta.

Cậu ta.

Trong mắt tổng giám đốc Tô tràn đầy khiếp sợ không thể tưởng tượng được, ngày hôm qua, ông ta vừa mới gặp Lâm Vân, từ trường học, ông ta cũng lấy được tư liệu cá nhân của Lâm Vân, trong đó ghi rất rõ, Lâm Vân chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo.

Lúc này Lưu Ba ở bên cạnh Lâm Vân cũng xoay người lại.

“Ôi, đây không phải là tổng giám đốc Tô à? Chủ tịch Lâm của chúng tôi đúng là đang học ở trường đại học Bảo Thạnh, làm chủ tịch chỉ là nghề phụ của chủ tịch Lâm thôi.

Lưu Ba vừa cười vừa nói.

“Chuyện này, chuyện này.

Tổng giám đốc Tô đương nhiên biết Lưu Ba, đầy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
 
Chương 216


Chương 216

Ngay cả tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng nói như thế, cho dù tổng giám đốc Tô không tin, lúc này, ông ta không thể không tin.

“Tổng giám đốc Tô, ông làm gì thế, chẳng phải ông nói muốn tôi dẫn đi làm quen với chủ tịch Lâm à? Tôi dẫn ông đến đây, sao ông lại như thế?” Chủ tịch Doãn cau mày nói..

Trước khi đến, chủ tịch Doãn còn cẩn thận dặn dò tổng giám đốc Tô, sau khi nhìn thấy Lâm Vân, thái độ nhất định phải cung kính, kết quả, ông ta không ngờ đến, sau khi tổng giám đốc Tô nhìn thấy Lâm Vân lại có thể như vậy.

“Chủ tịch Doãn

Lâm Vân xua tay với chủ tịch Doãn, ra hiệu ông ta không cần phải nói nữa.

Ngay sau đấy, Lâm Vân nhìn về phía tổng giám đốc Tô mỉm cười.

“Tổng giám đốc Tô, đúng thế, tôi chính là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

“Nhưng…!Nhưng là..” Tổng giám đốc Tô trừng to mắt nhìn Lâm Vân, trong lòng vẫn không nghĩ thông “Hôm qua ở bên hồ, tôi đã nói với ông rồi, thứ ông nhìn thấy, chẳng qua chỉ là mặt hồ mà thôi, đối với hoàn cảnh bên dưới hồ, ông hoàn toàn không hay biết gì cả, giống như sự hiểu biết của ông về tôi, chỉ đơn giản là mặt ngoài, trên thực tế, ông hoàn toàn không biết gì cả.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

Sau khi tổng giám đốc Tô nghe thấy thể, ông ta thở dài một hơi, trong lòng xem như hiểu được, thì ra Lâm Vân chỉ đang che giấu thân phận mà thôi.

Ông ta tỉ mỉ nghĩ lại, lấy địa vị của Lâm Vân, muốn tạo một phần hồ sơ cá nhân giả, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Là do tôi nhìn lầm” Tổng giám đốc Tổ cúi đầu xuống.

Trước đó tổng giám đốc Tô còn nghĩ, nhất định phải nghĩ cách mai mối cho con gái mình và cháu trai của Liễu Chí Trung, ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, người này lại là Lâm Vân.

Mà hôm qua, ông ta còn ở ven hồ đại học Bảo Thạnh, cảnh cáo Lâm Vân, để anh tránh xa con gái của mình.

Đây là chuyện nực cười đến mức nào! “Tổng giám đốc Tô, không biết bây giờ ông cảm thấy, tôi có xứng với con gái của ông không?” Lâm Vân nhìn chằm chằm tổng giám đốc Tô, nở một nụ cười.

“Đương nhiên là xứng đáng!” Tổng giám đốc Tô nở một nụ cười gượng, không ngừng gật đầu.

Trong lòng tổng giám đốc Tô rõ ràng, chỉ dựa vào việc Lâm Vân là cháu trai của Liễu Chí Trung, làm sao anh có thể không xứng với con gái ông ta? Chỉ có con gái ông ta không xứng với anh.

Tổng giám đốc Tô mỉm cười, tiếp tục nói: “Chủ tịch Lâm, hôm qua đầu óc của tôi có vấn đề, cậu đừng coi là thật, chuyện của cậu với Bảo Nhi, tôi ủng hộ hai tay hai chân!”

Lúc này, tổng giám đốc Tô tỉ mỉ nghĩ lại, Lâm Vân là bạn bè trai gái với con gái của mình, đây tuyệt đối là chuyện tốt, Lâm Vân chính là con rể của ông ta, nghĩ đến đây, ông ta đã cảm thấy vui vẻ “Tổng giám đốc Tô, chuyện giữa tôi và Tô Bảo Nhi, tôi cũng nói thật cho ông biết, tôi và cô ấy không phải là bạn bè trai gái gì, chẳng qua là tôi giúp cô ấy đóng giả làm bạn trai mấy ngày, tránh khỏi bị anh Giang làm phiên mà thôi” Lâm Vân thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Vẻ mặt của tổng giám đốc Tô nhất thời cứng ngắc.

Mới vừa rồi, trong lòng tổng giám đốc Tô còn cảm thấy may mắn, cho dù thế nào, ít nhất Lâm Vân và con gái mình cũng là bạn bè trai gái, như thế ông ta xem như là cha vợ của Lâm Vân, có quan hệ với Liễu Chí Trung.

Kết quả ông ta còn chưa vui được ba giây, Lâm Vân đã nói chân tướng cho ông ta biết.

Lúc này, nhân viên của buổi đấu giá đã cầm mic, thông báo cho mọi người đi vào hội trường của buổi đấu giá, buổi đấu giá sắp bắt đầu.

Lâm Vân đứng dậy: “Tổng giám đốc Tô, thân phận của tôi, hy vọng ông đừng nói cho Tô Bảo Nhi biết.

“Vâng” Tổng giám đốc Tô vội vàng gật đầu.

Lâm Vân gọi Lưu Ba, cùng mình đi đến hội trường buổi đấu giá.

Tổng giám đốc Tô nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Vân, ánh mắt của ông ta có phần phức tạp.
 
Chương 217


Chương 217

Đồng thời trong lòng ông ta âm thầm hạ quyết tâm, cho dù Lâm Vân chỉ là bạn trai giả của con gái mình, ông ta cũng nhất định phải nghĩ cách tác hợp cho hai người tốt nhất là để cho hai người giả thành thật.

Buổi đấu giá đã sắp bắt đầu, mấy ông chủ lớn rối rít đi vào trong hội trường buổi đấu giả.

Về phần mấy cậu ẩm kia, bọn họ có thể chơi đùa ở bên ngoài đại sảnh, nhưng còn chưa đủ tư cách để đi vào bên trong buổi đấu giả

Hội trường buổi đấu giả diễn ra ở tầng ba, sau khi Lâm Vân và Lưu Ba đi vào, dựa theo số ghế đã được sắp xếp từ trước, hai người ngồi ở hàng đầu tiên của ghế VIP.

Lâm Vân thân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cho dù Lâm Vân không nói, chủ nhân của buổi đấu giá cũng sẽ sắp xếp cho Lâm Vân ngồi ở hàng ghế VIP

Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên Lâm Vân đến một nơi như thế này.

Chẳng qua Lâm Vân rất bình tĩnh tự nhiên, bởi vì số dư trong thẻ của Lâm Vân, đủ cho Lâm Vân có sự tự tin này.

Lâm Vân nhìn lướt qua, buổi đấu giá này không lớn, có khoảng hơn một trăm người.

Trong lúc Lâm Vân đang nhìn xung quanh, đúng lúc

Khương Hùng Dũng của tập đoàn Hùng Dũng đi qua bên người Lâm Vân.

“Ranh con, chúng ta cứ chờ xem

Khương Hùng Dũng hung dữ trợn mắt nhìn thoáng qua Lâm Vân.

“Được, chúng ta nhìn xem, buổi đấu giá hôm nay, ai có thể là người cười đến cuối cùng!” Lâm Vân cười nói.

Khương Hùng Dũng không trả lời, xoay người, đi thẳng đến ghế của ông ta.

Khương Hùng Dũng cũng ngồi ở hàng thứ nhất ghế VIP, chẳng qua ông ta ngồi bên trái, Lâm Vân ngồi bên phải, có lẽ chủ nhân của buổi đấu giá cổ sắp xếp như thế ngăn cách hai bên.

Mấy phút sau, các ông chủ lớn đều ngồi vào chỗ.

Ngọn đèn lớn của hội trường đấu giả đột nhiên bị tất đi, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ và ảnh đèn bên trên sân khẩu đấu giá.

Lúc này, một người chủ trì sải bước lên sân khấu.

“Chào mừng mọi người đã đến buổi đấu giá mỗi năm một lần của thành phố Bảo Thạnh.

Người chủ trì lộ ra dáng vẻ nhiệt tình.

Sau khi người chủ trì lên sân khấu, anh ta giới thiệu ngắn gọn, sau đó lại mời mấy quan chức của thành phố Bảo Thạnh lên đọc đôi lời phát biểu.

Sau khi thủ tục hoàn tất, đã là chuyện của 15 phút sau.

“Tôi nghĩ các quý vị ở đây đã rất mong buổi đấu giá được bắt đầu rồi đúng không? Được, tôi không nói nhiều nữa, tiếp theo đây, buổi đấu giả xin phép được bắt đầu! Người chủ trì xua tay nói.

Lúc này, món đồ thứ nhất được mang lên đấu giá

Món đồ đầu tiên là một bức tranh chữ, có giá khởi điểm là ba trăm năm mươi triệu, bước giá thấp nhất là ba mươi lăm triệu

Về phần bức tranh chữ này là của ai, Lâm Vân không nghe rõ cho lắm, dù sao đối với mấy thứ này, Lâm Vân không hứng thú cho lắm.

Ngược lại sau một hồi giới thiệu của người chủ trì, Lâm Vân lại thấy buồn ngủ.

Điều khiến cho Lâm Vân ngạc nhiên chính là, sau khi bức tranh chữ này được đưa ra, có không ít người phát giá, sau cùng thành công bán đi với mức giá một tỷ chín trăm hai mươi lăm triệu.
 
Chương 218


Chương 218

Món đồ thứ hai được mang ra đấu giả là một bình hoa cổ, Lâm Vân không hứng thủ, sau cùng, chiếc bình hoa cổ được bán đi với giá một tỷ tư.

Món đồ thứ ba là một vòng tay bằng phỉ thúy, giá khởi đầu là một tỷ không trăm năm mươi triệu “Một tỷ hai trăm hai mươi lăm triệu “Một tỷ tử!” “Một tỷ chín!”

Ngay khi đấu giá vừa mới bắt đầu, giá cả đã liên tiếp tăng vọt.

“Lưu Ba, thứ này là gì vậy?” Lâm Vân nhìn về phía

Lưu Ba.

Trước kia Lâm Vân chính là một thằng nhóc nghèo, mặc dù biết sơ qua về phỉ thúy, nhưng không phân biệt được.

“Chủ tịch Lâm, phỉ thúy này là loại tốt nhất, chất lượng cao cấp, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có thể lên đến con số khoảng bốn tỷ” Lưu Ba nhìn về phía sân khấu.

Ngay sau đó, Lưu Ba lại nhìn về phía Lâm Vân, hiếu kỳ hỏi.

“Chủ tịch Lâm, anh có cảm thấy hứng thú với chiếc vòng tay phỉ thúy này không?” “Ừ, có chút hứng thú.

Lâm Vân mỉm cười gật đầu.

Lúc này, giá cả đã lên đến con số bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu.

“Ông chủ Đình ra giá bồn tỷ không trăm hai mươi làm triệu, còn ai trả giá cao hơn không?” “Bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu lần thứ nhất.” “Bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu lần thứ hai l

Trên sân khấu, chủ trì đã cầm chiếc búa gỗ trong tay mình lên, bắt đầu đếm ngược.

“Tôi trả nằm tỷ không trăm hai mươi làm triệu

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, đập vào mí mắt mọi người chính là Lâm Vân.

“Chậc chậc, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên ra tay hào phóng thật, một lần duy nhất mà tăng nhiều như thế.”

Mọi người thấy Lâm Vân trả giá năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu cũng không nhịn được cảm thán.

“Ông chủ Đình, tôi nhìn trúng chiếc vòng phỉ thúy này, ông không có ý kiến gì chứ?” Lâm Vân quay đầu nhìn về phía ông chủ Đình ngồi ở cách đó không xa.

Ông chủ Đình chính là người vừa mới đưa ra giả bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu.

“Không.

Không.

Ông chủ Đình chỉ có thể cười gượng một tiếng.

Vốn dĩ ông ta coi trọng chiếc vòng tay phỉ thúy này, ông ta cho rằng mình nhất định có thể lấy được nó.

Kết quả Lâm Vân trực tiếp nâng giá lên năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu, ông ta đâu còn dám tăng nữa? Ông ta cũng không cho rằng mình có đủ tiền theo Lâm Vân tranh.

“Năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu, chiếc vòng tay phỉ thúy này thuộc về chủ tịch Lâm của tập đoàn Tỉnh

Xuyên Người chủ trì thấy không còn ai phát giá nữa, lúc này gõ búa trong tay xuống.

Sau đó buổi đấu giả được tiếp tục, những món đồ khác lần lượt được mang ra đấu giá, nhưng Lâm Vân không mua gì.

Lâm Vân đang đợi thứ được đấu giả cuối cùng, đấu giá đất

Trên sân khấu.

Sau khi một món đồ được bán đấu giá xong.

“Các vị khách quý, tiếp sau đây chính là thứ được mong chờ nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay, đấu giá đất!” Người chủ trì cao giọng nói.
 
Chương 219


Chương 219

Bên dưới sân khấu, rất nhiều ông chủ nghe đến đó đều lên dây cót.

“Mảnh đất thứ nhất là mảnh đất miếu Thanh Sơn ở Thành Đông, giá khởi điểm là bảy tỷ, bước giá thấp nhất là ba trăm năm mươi triệu.” Người chủ trì tuyên bố.

“Tám tỷ bảy trăm năm mươi triệu! “Chín tỷ tám.

Giá không ngừng được tăng lên.

“Chủ tịch Lâm, mảnh đất này nằm ở ngoại ô, rất xa, giá trị không lớn, công ty của chúng ta không cần dùng đến.

Lưu Ba nói.

Lâm Vân gật đầu, mấy miếng đất cần giành được, trước đó Lưu Ba đã nói cho Lâm Vân biết, mảnh đất miếu Thanh Sơn ở Thành Đông này không nằm trong đó..

Khương Hùng Dũng cũng không tham dự phát giá, rõ ràng là không nhìn trúng mảnh đất này.

Cuối cùng mảnh đất này bán với giá hai mươi tám tỷ, do một công ty nhỏ ở bản địa đấu giá.

Nơi có giá trị thấp như vậy, chỉ để lại cho những người làm ăn nhỏ.

Đương nhiên, mấy công ty nhỏ chỉ có thể lấy được mấy mảnh đất giá trị thấp, bởi vì nơi tố, bọn họ căn bản không có tư cách tranh với tập đoàn Hùng Dũng và tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Lúc này, bắt đầu bán đấu giá mảnh đất thứ hai.

“Khu đất số 12 trong khu quy hoạch, tổng diện tích là 78 mẫu, mảnh đất này có giá trị bao nhiêu, hẳn là các ông chủ ngồi đây đều đã biết, giá khởi điểm là hai mươi tám tỷ! Mỗi lần tăng thấp nhất một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.

Người chủ trì tuyên bố.

“Chậc chậc, mảnh đất này nằm ở vị trí đắc địa bên trái khu quy hoạch, đây là mảnh đất vàng đấy.

“Không sai, giá trị của mảnh đất này rất cao.

Tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng, chắc chắn sẽ tranh giành kịch liệt.” “Không biết cuối cùng mảnh đất này bị bên nào cướp được.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Rất nhiều ông chủ ở đây nghe nói tới mảnh đất số 12 trong khu quy hoạch, không nhịn được bàn tán xôn xao.

Bọn họ đều có thể thấy, một cuộc tranh giành gió tanh mưa máu sắp kéo màn che ra.

“Hai mươi chín tỷ bảy trăm năm mươi triệu” “Ba mươi mốt tỷ năm trăm triệu.

“Ba mươi ba tỷ hai trăm năm mươi triệu”

Có mấy ông chủ bất động sản ở bản địa ra giá thăm dò.

Tuy bọn họ biết sau khi giá được nâng lên, bọn họ sẽ không tranh được với tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng, nhưng lúc giá cả còn thấp, bọn họ có thể ra giá thăm dò xem.

Lâm Vân vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tới mảnh đất số 12 trong khu quy hoạch, cũng mở mắt ra.

Tầm quan trọng của mảnh đất này, trên đường tới đây Lưu Ba đã nói cho Lâm Vân nghe qua.

Còn Khương Hùng Dũng, ông ta vốn dựa lưng vào ghế, lúc này cũng ngồi thẳng.

“Một trăm bảy mươi lăm tỷ.

Giọng nói của người trẻ tuổi vang lên.

Mọi người tập trung nhìn, người ra giá đúng là Lâm Vân.

“Chậc chậc, chủ tịch của Tỉnh Xuyên, vừa lên tiếng đã ra giá tới tận một trăm bảy mươi lăm tỷ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom