Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 180


Chương 180

Lâm Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Như Tuyết đang ngồi ở phía trước, sau đó lộ ra nụ cười khổ.

Vốn dĩ Lâm Vân muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, chính mình và Như Tuyết còn chưa phải bạn bè trai gái, cũng không tiện chủ động đi giải thích, đúng không?

Hơn nữa bản thân mình trong sạch, chủ động đi giải thích, ngược lại có loại cảm giác càng che càng lộ.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Vân nhận được điện thoại của hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi, nói đã đến bên ngoài nhà Lâm Vân.

Trước cửa nhà Lâm Vân.

Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang đỗ ở chỗ này.

Bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, phong cách thời thượng, chỉ đơn giản dựa vào quần áo trên người cô ta đã có thể nhìn ra được, cô gái này là cô chủ nhà giàu.

Cô gái đó chính là hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi.

“Wow! Xinh thật đấy, xe cũng đẹp nữa!” Nam nữ đi qua nơi này đều không nhịn được phát ra những tiếng sợ hãi thán phục.

Tô Bảo Nhi và chiếc xe màu đỏ kia, tuyệt đối thu hút ánh mắt của người khác.

Đây chính đã xinh còn có cả siêu xe?.

Lúc này, Lâm Vân đã đi tới.

Lâm Vân phát hiện hôm nay Tô Bảo Nhi mặc một bộ lễ phục lộ vai màu trắng, khí chất hơn ngày thường rất nhiều.

“Lâm Vân, không ngờ tới hoàn cảnh của anh lại kém như vậy, nhà quá rách nát, tôi ở thành phố Bảo Thạnh nhiều năm như thế, vậy mà không biết thành phố Bảo

Thạnh còn có nơi cũ nát như vậy.” Tô Bảo Nhi nói.

“Cô là cô chủ, đương nhiên là chưa từng tới xóm nghèo như này.” Lâm Vân giang tay nói.

Tô Bảo Nhi này vừa nhìn là biết sống sung sướng quen rồi, chưa từng sống cuộc sống khổ sở.

“Anh vẫn luôn ở nơi này sao? Tôi thực sự hoài nghi nhà cửa tồi tàn như vậy, có thể dành cho người ở hay không”

Tô Bảo Nhi nhìn những ngôi nhà này nói.

“Cô là cô chủ, sao chúng tôi có thể so được với cô.

Lâm Vân cười nói, “Được rồi, lên xe đi.” Tô Bảo Nhi kéo cửa xe Ferrari ra.

“Xe này của cô đẹp thật” Lâm Vân đánh giá xe Ferrari một lát.

“Phí lời, xe này hơn bốn tỷ đấy, thế nào? Đẹp không?”

Tô Bảo Nhi cười nói.

“Bình thường, so với xe của tôi, vẫn có chênh lệch không nhỏ.” Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Xe của anh sao? Xe của anh là xe gì?” Tô Bảo Nhi hơi kinh ngạc hỏi.

Ở trong mắt Tô Bảo Nhi, Lâm Vân sống ở khu tồi tàn, nhà cửa cũng rách nát như vậy, hẳn là trong nhà rất nghèo? Sao có thể có xe được? “Đúng vậy, ở bên kia” Lâm Vân chỉ chiếc xe cách đó không xa.

Tô Bảo Nhi nhìn theo ngón tay của Lâm Vân, lọt vào tầm mắt là một chiếc xe đạp công cộng màu vàng.

“Phốc!”

Tô Bảo Nhi nhìn thấy xe đạp công cộng màu vàng xong, lập tức không nhịn được che miệng cười.

“Anh muốn nói tới chiếc xe đạp công cộng màu vàng kia à, tôi cảm thấy anh đúng là rất biết cách nói đùa.

Tô Bảo Nhi cười nói.

“Cô cảm thấy đây là đùa, thì cứ cho là vậy đi
 
Chương 181


Chương 181

Ngụ ý của Lâm Vân, đương nhiên không phải là chiếc xe đạp công cộng kia, mà là xe Lamborghini Aventador ở chỗ rẽ.

Chẳng qua ở chỗ rẽ có tường cản mất, cho nên không nhìn thấy mà thôi.

Lâm Vân cũng chẳng muốn giải thích thêm, “Được rồi, lên xe đi, hôm nay sẽ cho anh trải nghiệm cảm giác được ngồi xe thể thao.” Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, cô ta ngồi lên vị trí ghế lái.

Lâm Vân cũng đi tới bên cửa ghế lái phụ, mở cửa xe ngồi vào.

Cùng với tiếng động cơ gào rú, xe Ferrari đi mất.

Một bên khác.

Khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu.

Khu du lịch suối nước nóng này tọa lạc ở chân núi Thanh Châu, nơi này vốn có một suối nước nóng tự nhiên, được một ông chủ nhận thầu và dùng số tiền khổng lồ cải tạo, tạo ra khu du lịch cao cấp nhất ở thành phố Bảo Thạnh

Nơi này là nơi tụ tập mà Tô Bảo Nhi nói.

Tô Bảo Nhì đi đỗ xe.

Trong bãi đỗ xe, BMW, Maserati, Porsche, Mercedes G cùng với một đám xe sang khác, chuyện này đủ để nói lên, hôm nay không ít kẻ có tiền tới đây.

Lâm Vân nhìn lướt qua phía sau, trong số những chiếc xe sang này, không có xe đắt như xe Lamborghini

Aventador của mình.

“Oa, sao chiếc xe Cayenne Porsche kia nhìn quen thế?” Ánh mắt Lâm Vân nhìn về phía chiếc xe Cayenne Porsche.

Ngay sau đó Lâm Vân vỗ đầu, nghĩ ra được.

“Đúng rồi, ngày đó mình giả làm bạn trai giúp Vương Mãn Linh, ở trong gara tầng ngầm, chiếc xe Cayenne Porsche suýt nữa đâm vào mình, là chiếc này!”

Hơn nữa tên kia còn muốn đùa giỡn Vương Mãn Linh, nhưng mà cuối cùng bị Lâm Vân đuổi đi.

“Hình như tên kia tên là Thiệu Ngọc Minh, chẳng lẽ anh ta cũng đang ở khu du lịch này?” Lâm Vân nghi ngờ nói một câu.

Ngay sau đó, Lâm Vân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Lúc này, Tô Bảo Nhi ngồi ở vị trí ghế lái, quay đầu nhìn

Lâm Vân ở ghế phụ, nói: “Lâm Vân, hôm nay anh phải biểu hiện thật tốt đấy, biểu hiện tốt tôi sẽ cho anh thêm tiền.

Thù lao mà tôi trả cho anh, đủ để anh mua một căn hộ nhỏ mới rồi.” “Biểu hiện thật tốt sao? Được thôi.” Lâm Vân nhếch miệng cười.

“Được rồi, xuống xe thôi!” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa mở cửa xe.

Sau khi xuống xe, anh Giang ngày hôm qua tỏ tình với Tô Bảo Nhi đã đứng ở bên cạnh.

“Tô Bảo Nhi, cuối cùng em cũng tới, anh đã ở đây đợi em sắp nửa tiếng rồi.” Anh Giang vừa nói vừa cười nghênh đón.

“Tôi đi đón bạn trai mình, cho nên tới hơi muộn” Tô Bảo Nhi nói.

Anh Giang nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức âm u, sau đó nhìn về phía Lâm Vân.
 
Chương 182


Chương 182

“Lại là cậu.” Anh Giang nhìn chằm chằm Lâm Vân, trong đôi mắt tràn ngập địch ý.

“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Lâm Vân cười nói.

Lâm Vân vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Tô Bảo Nhi, thuận thế ôm lấy Tô Bảo Nhi.

Cơ thể mềm mại của Tô Bảo Nhi hơi run lên, cô ta không ngờ tới Lâm Vân dám chủ động ôm cô ta? Cho đến bây giờ không ai dám táy máy tay chân với cô ta như vậy.

Nếu là bình thường, cô ta dám cam đoan, cô ta nhất định sẽ khiến Lâm Vân rất thảm.

Nhưng nếu bây giờ tức giận với Lâm Vân, như vậy chuyện cô ta và Lâm Vân giả bộ là người yêu, không phải sẽ lộ sao?

Nghĩ tới đây, Tô Bảo Nhi đành phải nhịn xuống, đành phải âm thầm chịu đựng chuyện này.

“Nhóc con, cậu dám ôm Tô Bảo Nhi!”

Anh Giang thấy Lâm Vân chủ động ôm lấy Tô Bảo Nhi, anh ta lại càng tức tới mức đôi mắt phun lửa.

“Bạn gái của tôi, vì sao tôi không thể ôm?” Lâm Vân cười nói.

Tô Bảo Nhi cũng lên tiếng nói: “Đúng vậy, anh ấy ôm tôi là chuyện rất bình thường, anh quản cái rầm gì.

Tuy trong lòng Tô Bảo Nhi cũng tức vì Lâm Vân ôm cô ta, nhưng cô ta vẫn phải giả vờ một xíu.

“Ranh con.

Cậu nhớ kỹ cho tôi, cậu nhất định sẽ xong đời rồi!” Anh Giang tức giận nói.

Sau khi nói xong, anh Giang vô cùng tức giận xoay người rời đi.

Tô Bảo Nhi thấy anh Giang tức giận rời đi, cô ta không nhịn được che miệng bật cười.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi quay đầu trừng mắt nhìn

Lâm Vân.

“Mọi người đi rồi, anh còn ôm tôi làm gì nữa? Còn chưa đủ táy máy tay chân với tôi à, buông ra!”

Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa đẩy Lâm Vân.

Tô Bảo Nhi chưa từng bị đàn ông ôm chầm như vậy.

Cô ta nằm mơ cũng không ngờ tới, mình lại bị bạn trai giả ôm lấy.

“Hung dữ như vậy làm gì? Vừa rồi khi ở trên xe, không phải là cô bảo tôi phải biểu hiện thật tốt à? Tôi chỉ làm theo ý của cô mà thôi.” Lâm Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Anh.

Tô Bảo Nhi lập tức nghẹn lời, muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác thế nào.

“Nhưng mà trái lại trên người cô rất thơm, rất mềm.

Lâm Vân cười nói.

“Anh…!Anh khốn nạn!

Tô Bảo Nhi tức giận đá vào đùi Lâm Vân một cái.

“Được rồi, cô lại đá nữa thì không có ai giúp cô giả làm bạn trai nữa đâu.” Lâm Vân cười khổ nói.

“Nếu không vì chuyện này, tôi đã sớm băm vằm anh ra thành nghìn mảnh rồi!” Tô Bảo Nhi thở hổn hển nói.

“Đi theo tôi.”

Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong câu đó thì trực tiếp đi về phía trước.

Dưới chỉ dẫn của Tô Bảo Nhi, hai người tới tầng hai của khu du lịch, đi tới bên ngoài một phòng VIP xa hoa.
 
Chương 183


Chương 183

Tô Bảo Nhi không trực tiếp đẩy cửa vào, mà quay đầu nhìn Lâm Vân.

“Lâm Vân, bên trong có rất nhiều cậu chủ nhà giàu có uy tín danh dự, nhất là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, người này có lai lịch không nhỏ, anh trăm ngàn lần đừng trêu chọc anh ta.

Nếu không, tôi không có biện pháp giúp anh đâu.

Vẻ mặt Tô Bảo Nhi nghiêm túc.

“Hả? Chủ nhân của bữa tiệc là ai? So với anh Giang kia thì thế nào?”

Tô Bảo Nhi cười nói: “Anh Giang sao? Anh Giang ở trong giới nhà giàu thành phố Bảo Thạnh này tuy có vẻ lợi hại, nhưng so với chính chủ ngày hôm nay, anh ta chỉ có thể tinh là cái răm.

“Hả? Vậy có nói nghe xem, anh ta là ai?” Làm Thiên tà mô nói.

“Tất cả mọi người đều gọi anh ta là anh Bình, cha anh ta là người ở Bảo Thạnh, nhưng làm ăn đã làm đến tính thành, tổng tài sản trong nhà ít nhất mười nghìn năm trăm tỷ.

Ở trong giới nhà giàu thành phố Bảo Thạnh, gần như không có mấy người có thể so sánh được với anh Bình: Tô Bảo Nhi nói.

“Anh Bình sao?” Lâm Vân lẩm bẩm một câu.

“Đúng vậy, ngay cả khu du lịch suối nước nóng này, cũng là nhà anh ta đầu tư.

Nghe nói cha anh ta chuẩn bị giao khu du lịch này cho một mình anh Bình kinh doanh, rèn luyện năng lực buôn bán của anh Bình.” Tô Bảo Nhi nói.

“Được rồi, nói nhiều với anh như vậy cũng vô dụng, đi theo tôi vào thôi.” Tô Bảo Nhi chuẩn bị đẩy cửa ra.

“Chuyện đó, tôi muốn đi toilet một lúc, cô vào trước đi Lâm Vân nói.

“Đúng thật là, nhanh đi đi, lát nữa anh tự mình vào đấy.” Tô Bảo Nhi vẫy tay.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi đẩy cửa phòng VIP ra, đi vào trong.

Trong phòng VIP đã tụ tập hơn mười nam nữ trẻ tuổi, bọn họ đều mặc hàng hiệu, ăn mặc rực rỡ chơi lại, đeo đồng hồ, trang sức có giá trị xa xỉ, bên trong treo chìa khóa sang.

Anh Giang cũng ngồi ở đó.

Ngôi ở ghế trung tâm là một người đàn ông tóc búi cua, anh ta là anh Bình mà Tô Bảo Nhi nói,

Tô Bảo Nhi đẩy cửa vào xong, mọi người đều dời mắt nhìn về phía Tô Bảo Nhi “Em gái Bảo Nhi, cuối cùng em cũng tới rồi, nhanh ngôi đi.” Anh Bình dựa vào ghế, tràn ngập khi thể nói.

“Em đi đón bạn trai, cho nên tới muộn một xíu.

Tô Bảo Nhi cười nói.

“Bạn trai? Không phải là cậu Giang đây luôn theo đuổi em sao? Em có bạn trai khác rồi à? Hơn nữa anh cũng không thấy bên cạnh em có người khác nha?” Người đàn ông tóc húi cua nghi ngờ nói..

“Anh Bình, bạn trai của em đi toilet, lát nữa anh ấy sẽ tới.

Tô Bảo Nhi mỉm cười nói.

Hồ.

Em gái Bảo Nhi, em ngồi trước đi.” Người đàn ông tóc húi cua vẫy tay.

Tô Bảo Nhi ngồi vào chỗ của mình.

“Anh Bình, nghe nói bây giờ anh đã trở về tỉnh thành, là tiếp nhận khu du lịch Thanh Châu này sao?” Anh Giang nói.

“Không sai, cha tôi nói muốn rèn luyện tôi, cho nên giao khu du lịch Thanh Châu này cho tôi tự kinh doanh.” Người đàn ông tóc húi cua nói.
 
Chương 184


Chương 184

Một cô chủ nhà giàu tò mò nói: “Anh Bình, không biết khu du lịch Thanh Châu này, tổng cộng đầu tư bao nhiêu tiền?” “Không nhiều lắm đâu, khu du lịch này đầu tư hết 525 tỷ, bây giờ tôi trở về, cha tôi lại cho tôi thêm 175 tỷ để đầu tư, tiến hành khai phá giai đoạn hai dự án trò chơi giải trí dưới nước.” Người đàn ông tóc húi cua kiêu ngạo nói.

“700 tỷ? Ôi!

Đám người nhà giàu có đều không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

“Anh Bình, chúng ta tuổi tác xấp xỉ nhau.

Nhưng anh đã có thể độc lập quản lý sản nghiệp bảy trăm tỷ, đúng là tấm gương của bọn em!” Anh Giang mở miệng nói.

“Đúng đúng đúng, cho dù là mười hay hai mươi năm nữa, chỉ sợ bọn em không thể được như anh Bình hiện giờ!” Mấy người khác nhao nhao phụ họa.

Đám người giàu có, phần lớn tổng tài sản trong nhà mới được khoảng bảy trăm tỷ.

Mà người đàn ông tóc húi cua đã có thể tự mình quản lý sản nghiệp bảy trăm tỷ, hơn nữa đây chỉ là cha của anh ta đưa cho anh ta luyện tập.

Cho nên bọn họ hoàn toàn không có tư cách so được với người đàn ông tóc húi cua.

Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng không nhịn được âm thầm chặc lưỡi, mức độ giàu có như vậy, ngay cả cô ta cũng không thể không phục.

“Anh Bình, sau này anh kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, anh phải chăm sóc chúng em đấy, em kính anh một ly

Anh Giang vừa nói vừa nâng ly rượu, trên gương mặt tràn ngập nịnh nọt.

“Đúng đúng đúng, sau này anh Bình phải chăm sóc bọn em nhiều hơn đấy

Đám nhà giàu ở đây đều nhao nhao bưng ly rượu đứng dậy, muốn kính người đàn ông tóc húi cua.

Sau khi nói xong, mọi người ở đây đều ngẩng đầu uống sạch, không còn một giọt thừa.

“Mấy người nói quá rồi, hẳn là mọi người nên chiếu cố tới làm ăn của tôi mới đúng, sau này cần tới khu du lịch chơi, nhớ phải lựa chọn khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu tôi đó!

Sau khi người đàn ông tóc húi của nói xong, anh ta lập tức năng ly uống một nguồn, cả quá trình đều không nâng mồng lên lần

Nói thật, đối với người đàn ông tóc húi của mà nói, đảm nhà giàu ngồi ở đây thật sự không lọt nối mắt anh ta, tầm mắt của anh ta, đã sớm nhảy ra khỏi thành phố Bảo

Thanh nho nhỏ này.

Anh ta mời những người này, chủ yếu là vì một số người giàu có, tương lai sẽ là khách chính của khu du lịch, anh ta vì làm ăn, cho nên mới mời đám người này ăn cơm.

“Đó là đương nhiên! Anh Bình đã làm buôn bán về du lịch, chúng em đâu dám tới khu du lịch khác?” Anh Giang dần đầu nói, “Đúng vậy, chiều cố làm ăn của anh Bình, là chuyện cần thiết.

Đám nhà giàu khác nhao nhao phụ họa.

Sau đó tất cả mọi người cùng ngồi xuống.

“Anh Bình, anh vừa về đây, sau này ở trong đám người giàu có ở thành phố Bảo Thạnh, anh là số một.” Anh Giang tiếp tục nịnh nọt.

“Cậu nói quá lời rồi, theo như tôi được biết, ở thành phố Bảo Thạnh này, có đời thứ ba giàu có nhất so với anh ta, tôi quả thật là kém xa.

Người đàn ông tóc húi cua nói.

“Hả? Ở thành phố Bảo Thạnh này còn có nhân vật trâu bò như vậy sao? Ngay cả anh Bình đều đã nói như vậy không biết người này là ai?” Anh Giang tò mò hỏi.
 
Chương 185


Chương 185

“Các cậu biết chi nhánh của tập đoàn Tình Xuyên ở Bảo Thạnh, có một chủ tịch mới tới rồi chứ?” Anh Bình chậm rãi nói.

“Biết “Có nghe nói tới

Đám người ngồi đây nhao nhao gật đầu.

“Các cậu biết chủ tịch mới này có lai lịch, bối cảnh gì không? Anh Bình cười nói.

“Có lại lịch gì thế?”

Tất cả mọi người đều rất tò mò, bọn họ đều biết chuyện tập đoàn Tỉnh Xuyên có một chủ tịch mới tới.

Nhưng bọn họ không biết, vị chủ tịch mới này có bối cảnh gì.

Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng vô cùng tò mò.

“Haizz, tin tức của các cậu thật lạc hậu, thành phố Bảo Thạnh có nhân vật như vậy, vậy mà đám người bản địa các cậu lại không biết sao?” Người đàn ông tóc húi cua lắc đầu cười.

“Tin tức của chúng em, đâu dám so được với anh Bình, mong anh Bình chỉ rõ.” Anh Giang cười gượng nói.

“Vậy tôi sẽ nói cho mọi người biết, vị chủ tịch mới này, là cháu ngoại của Liễu Chí Trung!” Người đàn ông tóc húi cua cười nói.

“Cái gì? Cháu ngoại của Liễu Chí Trung?” “O!”

Mọi người nghe thấy tin này xong, không nhịn được đều hít vào một hơi lạnh.

Những người đang ngồi ở đây, ai chẳng biết uy danh của Liễu Chí Trung? Ai chẳng biết Liễu Chí Trung khủng bố cỡ nào? “Cháu ngoại của ông cụ Lê, vậy mà ở thành phố Bảo

Thạnh chúng ta! Chậc chậc, chẳng trách anh Bình lại nói như vậy.

Đúng là trâu bò!” “Đúng vậy, nhân vật trâu bò như vậy ở thành phố Bảo

Thạnh chúng ta, vậy mà chúng ta không biết “Cháu ngoại của ông cụ Lê, đúng là đời thứ ba giàu có nhất.

Đám nhà giàu đang ngồi đây nhao nhao cảm thán.

Phải biết rằng, cả tập đoàn Tỉnh Xuyên của ông cụ Lê, có giá trị hàng chục nghìn tỷ.

Sản nghiệp của nhà bọn họ so với tập đoàn Tỉnh Xuyên, quả thực là cách biệt ngàn dặm, đời thứ ba cấp bậc như vậy, so với bọn họ, đúng là cách xa ngàn dặm.

“Anh Bình, anh gặp cháu ngoại của Liễu Chí Trung này rồi à?” Có tên nhà giàu hỏi.

“Vẫn chưa, tôi vốn định mời anh ta tham gia tụ tập.

Nhưng tôi nghĩ một lát, tôi vẫn nên dành thời gian, tự mình tới cửa hỏi thăm mới được.” Người đàn ông tóc húi cua nói.

Cha anh Bình làm ăn ở tỉnh thành, hợp tác với tập đoàn

Tỉnh Xuyên rất nhiều lần.

Cho nên trước khi anh ta trở về thành phố Bảo Thạnh, cha anh Bình đã dặn dò anh ta, sau khi trở về thành phố Bảo Thạnh, nhất định phải tới thăm hỏi cháu ngoại của ông cụ Lê, nhất định phải cung kính đối đãi với cháu ngoại của ông ấy như đối đãi với bề trên.

Mọi người nghe đến đó, nhao nhao giật mình gật đầu, nhân vật trâu bò như vậy, cho dù là người đàn ông tóc búi cua, cũng phải tự mình tới cửa thăm hỏi mới được.

Lúc này, bỗng nhiên một người đàn ông mở miệng nói: “Vị chủ tịch mới này của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Liễu Chí Trung, trái lại tôi từng gặp rồi.”
 
Chương 186


Chương 186

Người đàn ông này, là Thiệu Ngọc Minh mấy ngày hôm trước hẹn Vương Mãn Linh ở nhà hàng cơm Tây, cuối cùng bị Lâm Vân đuổi đi.

Lúc ấy ở trong gara tầng ngầm, thiếu chút nữa là anh ta lái xe Cayenne Porsche đâm trúng Lâm Vân.

“Anh Minh, anh từng gặp anh ta rồi sao?”

Thiệu Ngọc Minh vừa nói xong, mọi người ở đây nhao nhao nhìn về phía Thiệu Ngọc Minh.

“Ngọc Minh, nếu cậu quen anh ta, vậy nói nghe xem một chút.

Cháu ngoại của Liễu Chí Trung này có bộ dạng thế nào?” Người đàn ông tóc húi cua hỏi.

Vẻ mặt mọi người vô cùng tò mò nhìn Thiệu Ngọc Minh.

“Anh ta rất trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất bình thường, căn bản không giống đời thứ ba giàu có nhất.

Đúng rồi, hình như anh ta tên là Lâm…!Lâm…!

Thiệu Ngọc Minh vừa nói, vừa ngẩng đầu.

Lúc anh ta đang nói lời cuối, bỗng nhiên thấy được

Lâm Vân đang từ ngoài đi vào trong phòng VIP.

Trong nháy mắt, Thiệu Ngọc Minh bị dọa toàn thân run lên, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, sắc mặt anh ta càng trở nên trắng xanh.

Trời ạ, đây không phải là Lâm Vân cháu ngoại của Liễu Chí Trung sao? Anh ta tuyệt đối không ngờ tới, sẽ đột nhiên thấy được Lâm Vân ở đây.

Bỗng nhiên Lâm Vân đi vào, cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

“Tên nhóc này là ai?” Vẻ mặt mọi người nghi ngờ.

Lúc này Tô Bảo Nhi vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Vân, chủ động ôm lấy cánh tay của Lâm Vân nói với mọi người: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai mới của tôi, Lâm Vân.” Tô Bảo Nhi cười nói.

Thiệu Ngọc Minh nghe thấy vậy, hoàn toàn mơ hồ.

Mấy ngày hôm trước Lâm Vân còn là bạn trai của Vương Mãn Linh, sao bây giờ lại thành bạn trai của Tô Bảo Nhi rồi? Chẳng lẽ Lâm Vân cùng có được hai cô gái xinh đẹp này sao?

Thiệu Ngọc Minh chỉ có thể hâm mộ ghen tị trong lòng, dù sao thân phận địa vị của Lâm Vân cao hơn anh ta nhiều.

“Người anh em này, ngồi đi.” Anh Bình chủ nhà vẫy tay nói.

Trong lúc bước vào, Lâm Vân cũng thấy được Thiệu

Ngọc Minh đang run rẩy toàn thân.

Sau khi Lâm Vân ngồi xuống.

Anh Bình nhìn về phía Lâm Vân hỏi: “Người anh em này, theo tôi được biết ánh mắt của em

Bảo Nhi rất cao, sao cậu có thể theo đuổi được em Bảo Nhi thế, nếu vậy gia thế của cậu chắc rất siêu việt đúng không? Không biết cậu là cậu chủ nhà nào ?”

Không đợi Lâm Vân trả lời, anh Giang vội vàng mở miệng nói: “Anh Bình, tên này là cậu chủ gì chứ, chỉ là một tên ở khu nhà nghèo, thân phận của cậu ta em điều tra rồi, không có thân phận bối cảnh gì, trong nhà cũng rất nghèo”

Ngày hôm qua sau khi Lâm Vân được Tô Bảo Nhi lấy làm lá chắn, anh Giang đã đến trường tìm hồ sơ, tìm kiếm tư liệu về Lâm Vân.

“Ha?”

Tất cả mọi người ngồi đây hơi kinh ngạc, vậy mà Tô Bảo Nhi tìm một tên nhà nghèo làm bạn trai.

Hơn nữa bọn họ nhìn cách ăn mặc của Lâm Vân, đúng là giống con nhà nghèo..
 
Chương 187


Chương 187

“Chậc chậc, em Bảo Nhi, vậy mà em lại chọn một tên nhà nghèo làm bạn trai, em thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.” Anh Bình lắc đầu cười nói.

Đám con nhà giàu ở đây, lúc này cũng vô cùng nghi ngờ.

Chỉ có Thiệu Ngọc Minh là ngầm cảm thán, anh ta đầu phải là con nhà nghèo? Anh ta là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ta rõ ràng là cháu ngoại của Liễu Chí Trung!

Đương nhiên, Thiệu Ngọc Minh không nói những lời này ra.

Bởi vì lúc Lâm Vân vào cửa đã trợn mắt nhìn anh ta.

Hơn nữa Lâm Vân không chủ động nói rõ thân phận, chuyện này nói lên Lâm Vân không muốn nói rõ thân phận của mình, tất nhiên là anh ta không dám làm miệng.

“Em thích con nhà nghèo, không được sao?”

Tô Bảo Nhi nói câu này xong, lập tức kéo Lâm Vân ngồi vào ghế.

Sau khi ngồi xong “Người anh em này, cậu đúng là có bản lĩnh, ngay cả em Bảo Nhi đây cũng có thể tán đổ được, không biết người anh em dùng chiêu gì thế?” Anh Bình nói với Lâm Vân.

“Bình thường thôi.” Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu.

Anh Bình thấy thái độ của Lâm Vân đối với anh ta qua loa như vậy.

Anh ta lập tức nhưởng mày, một tên nhà nghèo cũng dám qua loa với anh ta như thế sao? Nhưng anh ta không phát tác.

Ngay sau đó, anh Bình nhìn về phía Thiệu Ngọc Minh, nói: “Ngọc Minh, không phải là cậu mới nói về cháu ngoại của Liễu Chí Trung sao? Cậu nói tiếp đi.

“Đúng vậy đúng vậy!”

Đám con nhà giàu khác nhao nhao nhìn về phía Thiệu

Ngọc Minh, muốn nghe đoạn kế tiếp.

Thiệu Ngọc Minh liếc mắt nhìn Lâm Vân một cái, sau đó lập bắp nói: “Ách, anh Bình, em…!Em cũng không nhớ rõ lắm.” Thực ra Thiệu Ngọc Minh muốn nói, người mà mọi người muốn biết, đang ở trong này.

Lâm Vân nghe mọi người nhắc tới mình, cũng hơi kinh ngạc.

Lúc này, Thiệu Ngọc Minh đứng dậy.

“Anh Bình, đột nhiên em nhớ tới trong nhà em còn có việc gấp, em phải đi trước đây.

Thiệu Ngọc Minh cười nói, nhưng sac mặt còn khó coi hơn khóc.

Đối với Thiệu Ngọc Minh mà nói, anh ta nhìn thấy Lâm Vân ở đây, anh ta lập tức có cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đồng than, không muốn ở trong đây một giây phút nào.

“Được, đi đi.” Anh Bình xua tay,

Lúc Thiệu Ngọc Minh rời đi, trong lòng còn nghĩ thầm: “Mấy người các anh, nếu hôm nay người nào trêu chọc Lâm Vân, vậy thì người đó sẽ gặp xui xẻo lớn.

Sau khi Thiệu Ngọc Minh rời đi.

“Đúng rồi anh Bình, ba ngày sau ở khách sạn Mường Thanh sẽ tổ chức buổi đấu giả, anh muốn tham gia không?” Anh Giang mở miệng nói.

Tên nhà giàu kia cũng nói: “Đấu giá lần này là đấu giá đất, nhưng cũng sẽ bán đấu giá một số những thức khác, nghe nói sẽ có rất nhiều ông chủ đến, bao gồm cả tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng.
 
Chương 188


Chương 188

Anh Giang cũng nói: “Đây là buổi đấu giá mỗi năm một lần ở thành phố Bảo Thạnh, vô cùng náo nhiệt, cho dù không đấu giá được bất cứ thứ gì, cũng có thể đi vào trải nghiệm, thậm chí là kết bạn với rất nhiều người.

“Tuy tôi không tham dự bán đấu giá, nhưng buổi đấu giá lần này, tôi chắc chắn sẽ đi.” Anh Bình nói.

“Mọi người cũng sẽ đi đúng không?” Anh Bình ngẩng đầu nhìn đám nhà giàu ở đây.

“Đương nhiên, buổi đấu giá quy mô lớn như vậy, tất nhiên là chúng em sẽ tới đó trải nghiệm.

Đám con nhà giàu nhao nhao gật đầu.

Tư cách vào buổi đấu giá này là tổng tài sản trên ba trăm năm mươi tỷ, tuy bọn họ không đủ tư cách đi vào, nhưng cha bọn họ có tư cách, bọn họ có thể đi theo cha mình vào trong.

Bọn họ đi cũng không đấu giả được gì, chủ yếu là trải nghiệm.

Còn đảm nhà giàu tài sản chỉ có mấy chục tỷ, thật có lỗi, ngay cả tư cách vào cửa cũng không có “Buổi đầu giả sao?” Lâm Vân lẩm bẩm một câu.

Lúc này Lâm Vân nghĩ, mấy ngày hôm trước Lưu Ba từng nói tới buổi đấu giả với mình, hắn là buổi đấu giả mà bọn họ nói, thời gian và địa điểm đều trùng khớp.

Lúc ấy Lưu Ba bày tỏ buổi đấu giả lần này rất quan trọng, bảo Lâm Vân cần phải đi trước, còn làm tốt chuẩn bị giành đất với tập đoàn Hùng Dũng.

Như vậy buổi đấu giá diễn ra vào ba ngày sau, nếu đảm nhà giàu này muốn đi, chỉ sợ Lâm Vân sẽ chạm mặt bọn họ? Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía Tô Bảo Nhi, hỏi: “Tô Bảo Nhi, buổi đấu giả diễn ra vào ba ngày sau, cô có đi không?” “Không đi, tôi không có một xíu hứng thú nào với buổi đấu giả như vậy, còn không bằng đi dạo phố, nhưng mà cha tôi sẽ đi.” Tô Bảo Nhi nói.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi hỏi ngược lại: “Anh hỏi chuyện này làm gì? Dù sao chuyện này không liên quan tới anh, anh cũng không có cơ hội đi vào.” “Vậy thì chưa chắc” Lâm Vân cười nói.

“Thôi đi, anh có thể đi vào, Tô Bảo Nhi tôi sẽ viết ngược tên.

Trừ khi anh làm nhân viên phục vụ vào bưng trà đổ nước.” Tô Bảo Nhi nói.

Lâm Vân chỉ cười nhạt, không nhiều lời.

Lúc này, anh Giang đột nhiên nhìn về phía Lâm Vân, cười nói: “Hôm nay chủ nhà là anh Bình, mọi người đều kính rượu với anh Bình rồi, tên nhóc nhà cậu cũng nên kinh một lý đúng không?

Anh Giang nhìn Lâm Vân rất chướng mắt, cho nên chủ động bởi móc.

“Anh Giang nói rất đúng, thằng nhóc nhà cậu đi vào đây lâu như vậy.

Ngay cả rượu cũng không kính một lỵ, cậu đây là khinh thường anh Bình sao?” Một tên nhà giàu khác vội vàng phụ họa.

“Lâm Vân, anh nhanh kính một ly với anh Bình đi, với thân phận và địa vị của anh Bình, anh kính rượu với anh ấy cũng không mất mặt” Tô Bảo Nhi đẩy Lâm Vân nói.

Nếu đổi lại là đám nhà giàu khác, Tô Bảo Nhi có thể không thèm để ý.

Nhưng đây là anh Bình, cho dù là Tô Bảo Nhi, cũng không dám đắc tội anh Bình.

Anh Bình nghe thấy vậy, cũng nhìn về phía Lâm Vân.

Lâm Vân cười nói: “Anh Bình đúng không, tôi cảm thấy anh nên kính rượu với tôi mới đúng

Lâm Vân vừa nói ra những lời này, cả căn phòng VIP lập tức rộ lên.

“Mẹ nó, tên nhóc này điên rồi à? Vậy mà dám bảo anh Bình kính rượu cho cậu ta!” “Muốn chết à! Tên nhóc này đúng là muốn tìm đường chết!”

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Vân như nhìn kẻ điên, bọn họ không ngờ tới Lâm Vân dám nói chuyện với anh Bình như thế,

Anh Giang lại càng mừng thầm nói: “Ha ha, tên nhóc cậu dám chống đối với tôi thì thôi, bây giờ còn dám nói anh Bình như vậy, cậu đợi chết đi
 
Chương 189


Chương 189

Mục đích bởi móc vừa rồi của anh Giang, rõ ràng là đã đạt được.

Còn Tô Bảo Nhi, cô ta đang trợn to mắt, vẻ mặt khó mà tin được nhìn Lâm Vân.

Vậy mà Lâm Vân dám nói như vậy với anh Bình? Cô ta hoàn toàn không hiểu hành động của Lâm Vân.

Trước khi vào cửa, Tô Bảo Nhi đã nhấn mạnh với Lâm Vân là anh Bình lợi hại cỡ nào, còn đặc biệt dặn dò Lâm Vân, tốt nhất là đừng nên đắc tội anh Bình, kết quả là Lâm Vân coi những lời cô ta nói như gió thoảng bên tai sao?

Còn anh Bình, sau khi anh ta nghe Lâm Vân nói vậy, tất nhiên là sắc mặt rất khó coi.

Lúc trước lúc Lâm Vân mới đi vào cửa, anh ta đã hỏi

Lâm Vân, Lâm Vân trả lời anh ta rất qua loa.

Trong lòng anh ta đã cảm thấy khó chịu, bây giờ lại dám nói chuyện với anh ta như vậy sao? “Người anh em, khẩu khí của cậu lớn thật, bảo tôi kính rượu cho cậu ư? Cậu dựa vào cái gì?” Anh Bình lạnh giọng nói.

“Dựa vào tôi là Lâm Vân.

Lâm Vân hờ hững nói, vừa nói vừa nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, không để ý tới anh Bình.

“Ha ha, quả nhiên là khẩu khí lớn thật, cậu có biết, nếu đây là ở tỉnh thành, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu sẽ sống không quá ba giây hay không?”

Anh Bình híp mắt, trong mắt lóe lên ý lạnh.

“Lâm Vân, anh đang làm gì đấy?”

Tô Bảo Nhi tức giận véo lưng Lâm Vân một cái.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi vội vàng đứng dậy nói: “Anh Bình! Anh Bình bớt giận, bạn trai em chưa từng được gặp người có địa vị, còn không biết cách ăn nói, mong anh đừng so đo với anh ấy.

Tuy đối với Tô Bảo Nhi mà nói, Lâm Vân chỉ là bạn trai giả cô ta mời tới, nhưng cô ta chắc chắn không thể nhìn Lâm Vân gặp chuyện không may. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nâng ly rượu lên.

“Như vậy đi anh Bình, em kính anh một ly thay bạn trai em, coi như là xin lỗi.”

Anh Giang ở bên cạnh lại mở miệng nói: “Bảo Nhi à, lời là do bạn trai của em nói, cho dù muốn xin lỗi, cũng nên là bạn trai em xin lỗi, đầu tới lượt em được.

Ngay sau đó, anh Giang lại nhìn về phía Lâm Vân, nói: “Nhóc con, cậu là một người đàn ông, không thể lấy phụ nữ làm lá chắn đúng không? Nếu có bản lĩnh thì tự mình gánh vác đi!” Anh Giang chỉ mong sao chuyện này ầm ĩ hơn, như vậy có thể mượn tay anh Bình chỉnh Lâm Vân rồi.

“Anh Giang, anh câm miệng cho tôi!” Tô Bảo Nhi tức giận quát một tiếng, đồng thời trừng mắt với anh Giang.

Anh Bình lại võ bàn.

“Ram!” “Bảo Nhi, người cầm miệng là em mới đúng, hôm nay bạn trai em phải nói xin lỗi anh! Phải biết rằng, anh đã nể mặt mới của em làm rồi, nếu không phải cậu ta là bạn trai của em, anh đã phố cậu ta l

Anh Bình vừa võ bàn, trong phòng VIP lập tức yên lặng lại, bầu không khí trong phòng VIP trở nên xấu hổ hơn, Đám con nhà giàu trong phòng VIP, lúc này đều nghĩ thàm trong lòng tên nhóc nhà nghèo này cũng dám trêu chọc anh Bình tức giản, không phải là muốn chết sao?

Bọn họ đều không nghĩ ra, vì sao Tô Bảo Nhi lại tìm một người bạn trai kỳ lạ như vậy.

Anh Giang thì vui sướng khi người khác gặp họa, lộ ra bộ dạng xem diễn trò,
 
Chương 190


Chương 190

Trái lại Lâm Vân văn trấn định thản nhiên ngồi trên ghế như cũ, giống như không bị ảnh hưởng chút nào..

Sắc mặt Tô Bảo Nhi tái nhợt nhìn về phía Lâm Vân.

“Lâm Vân, anh nhanh nói xin lỗi anh Bình đi, với thân phận của anh Bình, anh nhận lỗi với anh ấy cũng không mất mặt”

Lúc Tô Bảo Nhi nói ra những lời này, thậm chí còn có chút khẩn cầu, cô ta biết nếu Lâm Vân không xin lỗi, chuyện này thật sự sẽ thoát khỏi khống chế của cô ta mất.

“Nhận lỗi với anh ta sao? Thật có lỗi, anh ta còn chưa có tư cách này! Cho dù cha anh ta ở đây.

Cũng không! Có Đủ! Tư! Cách!” Lâm Vân gắn từng tiếng, giọng điệu sắc bén.

“Bùm!”

Lâm Vân vừa nói những lời này, cả căn phòng lập tức bùng nổ.

“Trời ạ, vậy mà tên nhóc này nói anh Bình không đủ tư cách ư? Vậy mà tên nhóc này nói ngay cả cha anh Bình cũng không đủ tư cách? “Con mẹ nó tên nhóc này khoác lác quá rồi, một tên nhà nghèo mà cũng dám nói như vậy, đúng là nực cười Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Vân như nhìn kẻ điên.

Phải biết rằng tổng tài sản của cha anh Bình là mười nghìn năm trăm tỷ, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc giàu số một? Ở tỉnh thành đều rất nổi tiếng trong kinh doanh.

Kết quả tên nhóc này cũng dám nói, ngay cả cha của anh Bình đều không đủ tư cách ư?

Đồng thời bọn họ cũng biết, tên nhóc này dám nói chuyện với anh Bình như vậy, tuyệt đối xong đời!

Lúc này anh Bình cũng giận quá mà cười: “Ha ha, cậu nói cha tôi đều không đủ tư cách sao? Nếu cậu là con trai của nhà giàu số một, cậu nói như vậy tôi còn có thể hiểu, nhưng cậu chỉ là một tên nhà nghèo mà dám nói những lời như vậy, đúng là rất buồn cười.

Chỉ có Tô Bảo Nhi bất đắc dĩ ngầm lắc đầu, cô ta hoàn toàn không thể hiểu được Lâm Vân.

Bởi vì cô ta biết Lâm Vân ở khu nhà nghèo, gia đình nghèo khó, cô ta không nghĩ ra Lâm Vân lấy đâu ra tự tin nói như vậy.

Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng VIP nhìn về phía Lâm Vân và anh Bình, bọn họ muốn nhìn xem, anh Bình chỉnh Lâm Vân thế nào.

Vẻ mặt anh Giang thì càng chờ mong.

“Nhóc con, cậu cũng biết tôi là ông chủ của khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu này, chỉ cần tôi nói một câu, bảo vệ ở khu du lịch sẽ lập tức xông vào phế cậu!” Anh Bình híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Vân.

“Anh có thể thử xem” Lâm Vân không e sợ nói.

Có Thạch Hàn bảo vệ mình, mấy tên bảo vệ là cái rầm

Thạch Hàn lợi hại cỡ nào, Lâm Vân từng thấy qua.

gì?

Mọi người nghe Lâm Vân nói như vậy, càng cảm thấy Lâm Vân này thật buồn cười, bọn họ đều cảm thấy Lâm Vân sắp xong đời tới nơi rồi.

Lúc này Tô Bảo Nhi đã hết cách.

Bởi vì Lâm Vân đã hoàn toàn chọc giận anh Bình, cô ta cầu xin anh Bình cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Anh Bình thấy đến bây giờ Lâm Vân vẫn còn cứng miệng cãi lại, anh ta cũng hoàn toàn nổi giận.

Ngay từ đầu anh ta còn có ý tha cho Lâm Vân, cho nên cho Lâm Vân mấy cơ hội giải thích, kết quả là Lâm Vân không quý trọng.

Như vậy, nếu anh ta không cho Lâm Vân một chút giáo huấn, vậy sao anh ta có thể lập uy trước mặt đám nhà giàu này? Sao anh ta có thể có được chỗ đứng ở thành phố Bảo Thạnh? “Được! Tôi muốn nhìn xem, đợi lúc nữa bảo vệ đi vào, cậu còn mạnh miệng như vậy nữa không?” Anh Bình lạnh giọng nói.
 
Chương 191


Chương 191

Anh Bình vừa nói vừa cầm di động, chuẩn bị gọi điện cho bảo vệ vào.

“Hả?”

Sau khi anh Bình cầm di động lên, phát hiện trong di động có hai tin nhắn, đều là cùng một người gửi tới.

Tin nhắn thứ nhất: “Anh Bình, em là Thiệu Ngọc Minh, không phải là lúc trước anh hỏi em chuyện về cháu ngoại của ông cụ Lê sao, em suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy cần phải nói cho anh biết, Lâm Vân người vừa mới đi vào kia, chính là chủ tịch mới của Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của ông cụ Lê.

Tin nhắn thứ hai: “Anh Bình.

Em đã gặp anh ta, cho nên em có thể đảm bảo tuyệt đối là chính xác, anh ta không chủ động nói rõ thân phận, có lẽ là anh ta không muốn mọi người biết thân phận thật của anh ta, anh Bình nhất định phải đối đãi thận trọng.

Hai tin nhắn này, chính là do Thiệu Ngọc Minh vừa rời đi gửi cho anh Bình.

Sau khi Thiệu Ngọc Minh rời đi, anh ta vẫn luôn suy nghĩ mãi, cảm thấy nên gửi tin nhắn cho anh Bình, nói không chừng có thể giúp anh Bình, lấy chuyện này khiến anh Bình nợ anh ta một ân tình.

Cho nên anh ta lựa chọn gửi tin nhắn, lặng lẽ thông bảo cho anh Bình biết, anh ta nghĩ mình chỉ thông báo cho một người mà thôi, hẳn là không chọc giận Lâm Vân?

Anh Bình vốn đang vô cùng nổi giận, nhìn thấy tin nhắn này xong, giống như có một chậu nước lạnh hất lên trên người anh ta.

Khiến lửa giận của anh ta lập tức bị dập tắt.

Trong lòng anh Bình hiểu rõ, nếu Thiệu Ngọc Minh từng gặp Lâm Vân, vậy thì Thiệu Ngọc Minh tuyệt đối không dám nói dối anh ta Lúc anh Bình nhìn Lâm Vân lần nữa, đôi mắt anh ta đã thay đổi.

Người này…!Vậy mà người này là cháu ngoại của ông cụ Lê? Lúc trước anh ta còn đang nói, nói muốn dành thời gian tự mình tới cửa thăm hỏi,

Kết quả là cháu ngoại của ông cụ Lê ở trước mặt anh ta, anh ta lại không biết?

Nghĩ tới Lâm Vân là cháu ngoại của ông cụ Lê, anh ta lập tức hiểu ra, vì sao lúc trước Lâm Vân lại nói mình nên kính rượu anh.

Cùng với vì sao vừa rồi Lâm Vân lại nói, anh ta không có tư cách nhận lời xin lỗi của Lâm Vân, cho dù là cha anh ta cũng không đủ tư cách! “Anh Bình, anh làm sao vậy? Chẳng phải anh Bình muốn gọi người chỉnh tên nhóc này sao?”

Mọi người thấy anh Bình vốn định gọi điện thoại, nhưng đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghi ngờ không rõ chân tướng.

Anh Giang thấy anh Bình sửng sốt, anh ta lập tức không nhịn được gọi: “Anh Bình.

Anh sao thế? Anh nhanh gọi bảo vệ vào chỉnh tên nhóc này đi!” “Câm miệng cho tôi! Tôi làm thế nào, còn cần cậu tới dạy tôi sao?” Anh Bình nhìn về phía anh Giang, đồng thời lạnh lùng quát.

Bỗng nhiên bị khiển trách, anh Giang sợ tới mức mơ hồ, không phải anh Bình nên nổi giận với Lâm Vân sao?

Sao lại khiển trách anh ta.

Tuy anh Giang không biết vì sao, nhưng anh ta vẫn vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Lâm Vân thấy thế, lập tức cười nói: “Anh Bình, không phải là anh muốn gọi bảo vệ chính tôi à? Sao không gọi đi?”

Bắp thịt trên mặt anh Bình co giật.

Anh Bình nghĩ tới mình vừa mới ra oai trước mặt châu ngoại của ông cụ Lê, anh ta nghĩ tới vậy mà mình còn nói muốn chỉnh cháu ngoại của ông cụ Lê nữa, anh ta lập tức cảm thấy mình như rơi vào trong địa ngục.
 
Chương 192


Chương 192

“Lâm…!Người anh em này, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, sao tôi có thể gọi bảo vệ chỉnh cầu được.” Anh Bình cười gượng nói.

Sau khi đảm nhà giàu ở đây nghe thấy anh Bình nói như vậy, vẻ mặt lập tức mơ hồ.

Chuyện này là sao đây?

Vừa rồi anh Bình còn nói muốn chỉnh Lâm Vân, sao bây giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, trái lại thái độ rất cung kính với Lâm Vân? “Vừa rồi tôi có nói một câu, nếu bàn về kính rượu, hẳn là anh kính rượu tôi mới đúng.

Anh cảm thấy thế nào?” Lâm Vân cười mà như không cười nhìn chằm chằm anh Bình.

Chỉ dựa vào phản ứng của anh Bình, Lâm Vân lập tức hiểu ra, tám mươi phần trăm là anh Bình này đã biết thân phận của mình, tuy Lâm Vân không biết vì sao anh ta lại biết được.

“Được được!”

Anh Bình gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Ngay sau đó, anh Bình đứng dậy nâng ly rượu lên, tươi cười xấu hổ nói với Lâm Vân: “Lâm…!Người anh em này, tôi là chủ nhà, vừa rồi chiêu đãi không chu toàn lắm, tôi nhận lỗi với cậu, mong cậu có thể tha thứ cho tôi.”

Sau khi anh Bình nói xong, lập tức ngẩng đầu uống hết sạch, không còn một giọt dư thừa.

Phải biết rằng, trước đây lúc mọi người kính rượu anh Bình, anh ta ngay cả mông cũng không nâng lên, còn uống có một ngụm.

Hiện giờ anh ta lại chủ động đứng dậy kính rượu, còn uống sạch không để lại một giọt

Cảnh tượng này, làm cho đám nhà giàu ở đây nghẹn họng nhìn trân trối.

Vậy mà anh Bình thật sự kính rượu tên nhóc này ư? Chuyện này là sao đây?

Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng ngây dại, cô ta tưởng rằng chỉ sợ hôm nay Lâm Vân khó thoát được một kiếp, thậm chỉ là cô ta không thể giúp được gì, kết quả là đột nhiên xoay ngược lại? Vậy mà anh Bình kính rượu với Lâm Vân?

Anh Giang không nhịn được kinh ngạc nói: “Anh Bình, anh đang làm gì thế? Cậu ta chỉ là một tên nhà nghèo, nhưng lại dám chống đối lại anh, anh nên trừng trị cậu ta mới đúng!”

Anh Giang vốn đang đợi Lâm Vân bị trừng trị, anh ta thật sự không nghĩ ra vì sao anh Bình lại làm thế.

“Rầm!” “Cậu Giang, nếu cậu còn nói lung tung thì lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Anh Bình đập mạnh tay lên bàn, đồng thời quát to một tiếng.

Đối với anh Bình mà nói, hiện giờ anh ta đang tìm cách khiến Lâm Vân nguôi giận, kết quả là anh Giang này lại thích đổ dầu vào lửa, sao anh ta có thể không tức được?

Một tiếng hét to này làm cho anh Giang sợ tới mức toàn thân run rẩy, gương mặt đều trở nên trắng xanh.

Hiện giờ ở trong lòng anh Giang có trăm ngàn dấu chấm hỏi, cho dù cảm thấy rất khó hiểu, nhưng anh ta cũng không dám mở miệng hỏi nữa.

Đám con nhà giàu khác ở trong phòng, tuy cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng bọn họ cũng không dám làm miệng.

“Tô Bảo Nhi, tôi đau bụng, tôi đi vệ sinh một lát” Lâm

Thiên nói với Tô Bảo Nhi.

Sau khi nói xong, Lâm Vân đứng dậy, anh nhìn thoảng qua anh Bình, sau đó đi ra khỏi phòng VIP.

Anh Bình nhận được ánh mắt của Lâm Vân, anh ta lập tức nói với mọi người.

“Mọi người ăn trước, tôi có chút việc cần xử lý, tôi đi một lát sẽ trở lại.”

Sau khi nói xong, anh Bình lập tức xoay người, nhanh chóng rời khỏi phòng VIP
 
Chương 193


Chương 193

Sau khi rời khỏi phòng VIP, anh Bình nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức nhìn thấy Lâm Vân đứng khoanh tay ở tận cùng hành lang.

Anh Bình lau mồ hôi trên trán, sau đó vội vàng chạy chậm tới, chạy về phía Lâm Vân….

Tất nhiên là Lâm Vân đang đứng ở tận cùng hành lang đợi anh Bình.

“Chào cậu chủ Lâm!”

Sau khi anh Bình đi tới trước mặt Lâm Vân, anh ta vội vàng cúi người chào Lâm Vân, vô cùng cung kính.

Lúc anh Bình ở trong phòng VIP, anh ta đã muốn gọi Lâm Vân là cậu chủ Lâm, nhưng anh ta nghĩ tới Lâm Vân không muốn để lộ thân phận, chắc chắn là có nguyên nhân, cho nên anh ta mới không gọi Lâm Vân ở trong phòng VIP như vậy.

“Xem ra anh đã biết.

Chuyện ông ngoại tôi là Liễu Chí Trung, sao anh biết được?” Lâm Vân khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói.

“Thưa cậu chủ Lâm, là Thiệu Ngọc Minh gửi tin nhắn nói cho tôi biết.” Anh Bình cẩn thận nói.

Anh Bình ở thành phố Bảo Thạnh xem như là người giàu có nhất, nhưng anh ta so với Lâm Vân, quả thực là kém quá xa, chuyện này anh Bình biết rất rõ.

Đừng nói là anh Bình, cho dù là cha anh ta tới đây, cũng không dám đắc tội Lâm Vân

Anh Bình vội vàng nói: “Cậu chủ Lâm, lúc trước tôi xúc phạm đến cậu, tôi còn bắt cậu nhận lỗi với tôi nữa, cậu nhất định phải tha thứ cho tôi đấy!”

Anh Bình thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước Lâm

Thiên.

“Thôi.

Lâm Vân tôi không phải là người bụng dạ hẹp hòi, anh đã chủ động nói xin lỗi, chuyện vừa rồi ở trong phòng VIP, tôi sẽ không so đo với anh.

Lâm Vân xua tay.

Lâm Vân biết, xung đột giữa mình và anh Bình không tính là lớn, không đến mức không chết không ngừng.

Hơn nữa Lâm Vân cũng không muốn gây thù chuốc oán quá nhiều, nếu anh Bình đã mở miệng xin lỗi, Lâm Vân sẽ cho anh ta một cơ hội.

“Cảm ơn cậu chủ Lâm! Cảm ơn cậu chủ Lâm!”

Anh Bình thấy Lâm Vân tha thứ cho mình, anh ta vô cùng sung sướng, liên tục gật đầu, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Chuyện tôi là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, tạm thời tôi không muốn để lộ, anh hiểu rõ ý của tôi chứ?” Lâm Vân nói.

“Hiểu rõ hiểu rõ! Cậu chủ Lâm muốn đóng giả làm người bình thường tán gái đúng không? Tôi hiểu rõ mà Anh Bình cung kính nói.

Ngay sau đó, anh Bình lấy một tấm danh thiếp ra, dùng hai tay để đưa cho Lâm Vân.

“Cậu chủ Lâm, đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại của tôi nữa, sau này cậu chủ Lâm tới khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu chơi, sẽ được miễn phí hết! Còn được tiếp đãi cấp cao nhất “Được, tôi sẽ nhận nó.

Lâm Vân không từ chối, nhận lấy danh thiếp.
 
Chương 194


Chương 194

Anh Bình thấy Lâm Vân nhận danh thiếp của anh ta, anh ta lập tức cười vui vẻ, bởi vì Lâm Vân đồng ý nhận lấy danh thiếp của anh ta, điều này đã nói lên, Lâm Vân thật sự tha thứ cho anh ta.

“Đúng rồi cậu chủ Lâm, cậu Giang kia dám đối nghịch với cậu, cũng dám cướp bạn gái của cậu chủ Lâm, có cần tôi tìm vài người, lén đánh cậu ta một trận hay không?” Anh Bình nói.

Anh Bình làm như vậy, rõ ràng là muốn xum xoe, tranh thủ dành được ấn tượng tốt của Lâm Vân.

“Không cần, nếu tôi thật sự muốn đánh anh ta, quang minh chính đại đánh là được, còn cần lén lút à?” Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Ha ha, cậu chủ Lâm nói đúng lắm, là tôi suy nghĩ không kỹ càng.” Anh Bình cười ha ha.

“Vậy tôi về trước đây”

Sau khi Lâm Vân nói xong, anh lập tức đi thẳng về phòng VIP.

Trong phòng VIP.

Sau khi Lâm Vân đi vào phòng, đám nhà giàu ở trong phòng VIP đều nhìn Lâm Vân với ánh mắt kỳ lạ.

Hình ảnh anh Bình kính rượu với Lâm Vân vừa rồi, hiện giờ bọn họ vẫn còn thấy rành rành trước mắt, nhưng bọn họ không biết vì sao.

Lâm Vân vừa mới ngồi xuống, Tô Bảo Nhi đã không nhịn được kinh ngạc và tò mò trong lòng, vội vàng muốn hỏi thăm Lâm Vân.

“Lâm Vân, anh nhanh nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, rõ ràng là lúc trước anh Bình muốn gọi bảo vệ tới bắt anh, sao đột nhiên thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ, vậy mà chủ động kính rượu với anh, còn nhận lỗi với anh nữa!” “Sao tôi biết được, có lẽ là mị lực của tôi quá lớn, thuyết phục được anh Bình.” Lâm Vân giang tay nói.

“Mị lực của anh quá lớn? Dựa vào mị lực thuyết phục anh Bình sao?”

Tô Bảo Nhi đảo mắt, cô ta tin trên thế giới này có quỷ, cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này.

“Tôi đoán anh Bình nhầm lẫn gì đó, chắc là đoán nhầm thân phận của anh, cho nên mới như vậy?” Tô Bảo Nhi suy đoán.

“Có lẽ vậy” Lâm Vân giang tay nói.

Lâm Vân không muốn để Tô Bảo Nhi biết, mình là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, cùng với chuyện mình là cháu ngoại của

Liễu Chí Trung.

Bởi vì như vậy sẽ không thú vị nữa.

“Hôm nay coi như anh gặp may.

May mà anh Bình nhầm lẫn.

Tô Bảo Nhi nói.

Hôm nay Tô Bảo Nhi tới nhà Lâm Vân đón anh, cô ta tận mắt nhìn thấy nhà Lâm Vân cũ nát cỡ nào, cho nên đương nhiên là cô ta không nghĩ rằng thân phận của Lâm Vân trâu bò tới mức chấn nhiếp được anh Bình.

Cô ta chỉ cho rằng anh Bình nhầm lẫn gì đó, mới đột nhiên thay đổi thái độ với Lâm Vân.

Im lặng một lát, Tô Bảo Nhi lại oán trách “Thật ra tôi không hiểu nổi anh, lúc ấy tôi đã nói với anh như vậy rồi, anh còn thích chống lại anh Bình, nếu không phải anh Bình nhầm lẫn, anh chắc chắn sẽ xong đời, tôi cũng không thể bảo vệ được anh.

“Đều tại tôi.” Lâm Vân giang hai tay.

Đúng lúc này, bỗng nhiên anh Giang đứng dậy, ánh mắt anh ta nhìn thẳng về phía Lâm Vân.
 
Chương 195


Chương 195

“Lâm Vân, không biết anh Bình bị làm sao, vậy mà không đối phó cậu, nhưng bối cảnh nhà cậu thế nào tôi biết rõ, cậu chỉ là một tên nhà nghèo! Yên tâm, anh Bình không thu thập cậu, vậy thì tôi sẽ thu thập cậu!”

Ngày hôm qua anh Giang đã lấy tư liệu về Lâm Vân ở trường, cho nên anh ta chắc chắn Lâm Vân là tên nhà nghèo, chuyện này anh ta vô cùng tin tưởng.

“Được thôi, tôi đợi.” Lâm Vân cười nói.

Lúc này anh Bình đi tới.

Sau đó, bữa tiệc tiếp tục, tất nhiên anh Bình sẽ không gây khó dễ cho Lâm Vân, trái lại vô cùng khách sáo với Lâm Vân.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh Bình lại mời mọi người đi ngâm nước nóng.

Suối nước nóng Thanh Châu.

Lâm Vân và Tô Bảo Nhi giả thành tình nhân, tất nhiên phải ngâm cùng một ao, chuyện này khiến Lâm Vân nhìn đã mất.

Sau khi ngâm ở suối nước nóng xong, bữa tiệc này mới kết thúc,

Lúc bữa tiệc kết thúc đã là chạng vạng, Tô Bảo Nhi là xe đưa Lâm Vân về nhà.

Ở cửa nhà Lâm Vân, một chiếc xe Ferrari màu đỏ chậm rãi đó lại

Bên trong xe, “Tuy biểu hiện ngày hôm nay của anh không tốt, nhưng thù lao một tỷ bảy trăm năm mươi triệu này tôi sẽ không trả thiếu một đồng.

Đọc số thẻ của anh cho tôi.” Tô Bảo

Nhi nhìn về phía Lâm Vân.

“Thù lao thì không cần, tôi không thiếu tiền.” Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Sau khi nói xong, Lâm Vân trực tiếp mở cửa xe ra, sau đó đi thẳng vào nhà mình, không dây dưa lắng nhắng.

“Này!”

Nhìn Lâm Vân trực tiếp rời đi, Tô Bảo Nhi lập tức ngày ngẩn cả người.

Theo quan điểm của Tô Bảo Nhi, hôm nay Lâm Vân giả làm bạn trai của cô ta, không phải là vì tiền sao? Vậy mà bây giờ anh không cần tiền? Hơn nữa Lâm Vân đi rất nhanh, cô ta ngay cả gọi

Lâm Vân lại cũng không có cơ hội.

Tô Bảo Nhi mở cửa xe ra, vốn định đuổi theo.

Nhưng cô ta nghĩ lại “Dựa vào cái gì cô ta phải đuổi theo anh! Anh không cần tiền, chẳng lẽ cô ta còn phải cầu xin anh nhận lấy?”

Nghĩ tới đây, Tô Bảo Nhi đóng cửa xe lại.

Tô Bảo Nhi ngồi trong xe nhìn bóng dáng Lâm Vân rời đi, chu miệng nói: “Hừ, đúng là người kỳ lạ, rõ ràng là nhà nghèo, vậy mà còn cậy mạnh không cần tiền, muốn tỏ rõ tự tồn của đàn ông sao?”

Sau khi nói xong, Tô Bảo Nhi khởi động xe rời đi.

Bên kia.

Sau khi anh Giang từ khu du lịch trở về “Vậy mà tên khốn nạn kia dám ngâm suối nước nóng với Bảo Nhật Đảng chết! Đảng chết!” Anh Giang vừa nghĩ tới đây lại nổi điên.

khiến anh Giang cảm thấy bất công chính là, người mà mình muốn đều không chiếm được, nhưng lại bị một tên nhà nghèo chiếm được, dựa vào cái gì? “Nhóc con, mày vốn không xứng với Tô Bảo Nhi, tao nhất định sẽ chia rẽ hai người Sau khi anh Giang nói xong, lập tức lấy điện thoại ra.
 
Chương 196


Chương 196

Anh Giang đã nghĩ xong, anh ta sẽ gọi điện thoại cho cha của Tô Bảo Nhi nói về chuyện này.

Anh ta không tin cha của Tô Bảo Nhi sẽ để con gái mình yêu một tên nhóc nhà nghèo như vậy!

Sáng ngày hôm sau, đại học Bảo Thạnh, trong ký túc xá của Lâm Vân.

“Giết giết giết!”

Từng tiếng kêu giết truyền tới, hóa ra là Hoàng Luân đang đánh liên minh huyền thoại với Lâm Vân.

Tuy trước đây Lâm Vân ít chơi game, nhưng đối với liên minh huyền thoại vẫn biết một chút, chỉ là Lâm Vân chơi rất giỏi, không thể thoát ra khỏi trò chơi.

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đẩy cửa ký túc xá khép hờ ra, đi tới.

“Cậu là Lâm Vân đúng không?” Người đàn ông mặc âu đi thắng tới trước mặt Lâm Vân.

“Anh là?” Lâm Vân nhưởng mày, quay đầu nhìn người đàn ông mặc âu phục.

Lâm Vân chắc chắn, mình không biết người đàn ông mặc âu phục này.

“Tổng giám đốc Tô của chúng tôi muốn gặp cậu, mới đi theo tôi một chuyến” Người đàn ông mặc âu phục nói.

“Tổng giám đốc Tô? Thật xin lỗi, tôi không biết tổng giám đốc Tô, nếu muốn gặp tôi, thì bảo ông ta tới đây”

Sau khi Lâm Vân nói xong, anh tiếp tục chơi game.

Nói đùa, Lâm Vân đường đường là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, vậy mà phải tự mình đi gặp ông ta sao? Tổng giám đốc Tô này có mặt mũi lớn như thế à? Vừa tới đã gọi mình đi gặp ông ta? “Nhóc con, khẩu khí của cậu lớn thật, cậu đang yêu đương với cô chủ nhà tôi, bây giờ ông chủ muốn gặp cậu, vậy mà cậu còn bảo ông chủ tới đây gặp cậu sao?” Giọng nói của người đàn ông mặc âu phục trở nên lạnh lùng..

Lâm Vân nghe thấy thế, biểu cảm lập tức nghiêm túc hơn, cái gì mà yêu đương với cô chủ nhà tôi?

Đợi một chút, tổng giám đốc Tô?

Tô Bảo Nhi?

Lâm Vân lập tức nghĩ tới Tô Bảo Nhi!

“Tổng giám đốc Tô mà anh nói, là cha của Tô Bảo Nhi à?” Lâm Vân vội vàng nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục.

“Xem ra cậu còn biết một chút, cậu đã biết rồi, còn dám kiêu ngạo với tổng giám đốc Tô nhà chúng tôi, cậu đây là có ý gì?” Biểu cảm của người đàn ông mặc âu phục lạnh lùng.

Lâm Vân không khỏi lắc đầu cười.

Lâm Vân vốn cho rằng tổng giám đốc Tô này, là biết thân phận của mình cho nên mới tới gặp mình.

Bây giờ xem ra, là cha của Tô Bảo Nhi tìm anh, ông ta không biết thân phận chủ tịch của anh, cũng không biết anh là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cho nên mới bảo anh đi gặp ông ta.

Trong lòng Lâm Vân không khỏi suy nghĩ, sao cha của Tô Bảo Nhi lại tìm mình? Ông ta tìm mình vì lý do gì?

“Hoàng Luân, em chơi đi nhé. Anh ra ngoài có chút việc.” Lâm Vân vừa nói, vừa đứng dậy.

“Lão đại, anh lại muốn gài hàng em rồi.” Hoàng Luân đùa giỡn nói.

Sau khi ra khỏi ký túc xá, người đàn ông mặc âu phục dẫn Lâm Vân đi về trước, đi về phía hồ Vân Nam trong trường.

Bên hồ có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, dáng người thẳng tắp, đứng khoanh tay, đang lẳng lặng nhìn hồ Vân Nam, khí chất phi phàm, vừa nhìn là biết ông chủ có giá trị con người rất cao.

Ông ta chính là cha của Tô Bảo Nhi, tổng giám đốc Tô.
 
Chương 197


Chương 197

“Tổng giám đốc Tô, người đã đưa tới rồi.” Người đàn ông mặc âu phục dẫn Lâm Vân đi tới bên cạnh tổng giám đốc Tô.

Tổng giám đốc Tô quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Vân, sau đó tiếp tục nhìn về phía hồ Vân Nam.

“Cậu là tên nhóc đang hẹn hò với con gái tôi, Lâm Vân đúng không?”

Lúc tổng giám đốc Tô nói chuyện luôn nhìn chằm chằm hồ Vân Nam, có vẻ rất bình tĩnh, chỉ để lại bóng lưng cho Lâm Vân.

“Tin tức của tổng giám đốc Tô nhanh nhạy thật, đã biết được chuyện này rồi.” Lâm Vân không nhịn được lắc đầu cười.

Mình và Tô Bảo Nhi chỉ giả vờ làm người yêu, vậy mà cha cô ta biết rất nhanh?

“Chuyện của con gái tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm.” Tổng giám đốc Tô đáp lại một câu.

“Không biết tổng giám đốc Tô có gì chỉ giáo.” Lâm Vân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Cậu cũng biết rồi đấy, con gái tôi có gia cảnh như thế nào? Cậu cũng rõ, gia sản của nhà tôi bao nhiêu?” Tổng giám đốc Tô bình tĩnh nói.

“Tôi biết.” Lâm Vân đáp.

“Cậu đã biết, vậy cậu nên biết rõ ràng, cậu không xứng với con gái của tôi. Nếu cậu thức thời, mong cậu cách xa con bé.” Tổng giám đốc Tô bình tĩnh nói.

Trong lúc tổng giám đốc Tô nói những lời này, ông ta chẳng buồn quay đầu nhìn Lâm Vân, đủ để thấy ông ta coi thường Lâm Vân cỡ nào.

“Tổng giám đốc Tô, sao ông biết tôi không xứng với con gái ông.” Lâm Vân không khỏi lộ ra tươi cười.

“Tôi đã xem hồ sơ cá nhân của cậu rồi, ở khu nhà nghèo, gia đình đơn thân, gia đình nghèo khó, còn cần tôi nhiều lời à?” Tổng giám đốc Tô cười mỉa nói.

“Tổng giám đốc Tô, ông nhìn hồ Vân Nam trước mắt ông, ông nhìn thấy gì rồi?” Lâm Vân tươi cười hỏi.

“Sóng xanh dập dờn, đẹp không sao tả xiết.”

Tuy tổng giám đốc Tô không hiểu vì sao Lâm Vân lại hỏi vấn đề này, nhưng ông ta vẫn đáp lời.

Lâm Vân cũng để hai tay ra sau lưng, sau đó nhìn hồ Vân Nam, chậm rãi nói:

“Đúng thế, sóng xanh dập dờn, đẹp không sao tả xiết, chỉ tiếc đây chỉ là mặt ngoài của nó, tình cảnh ở trong nước, ông không thể biết rõ được. Mà giấu ở phía dưới, mới đúng là hồ Vân Nam, giống như ông biết về tôi, chỉ dừng lại ở mặt ngoài.”

“Ý của cậu là, muốn tôi tốn thời gian tìm hiểu bên trong cậu sao? Thật xin lỗi, sao tôi có thể tìm hiểu một tên nhà nghèo được, hơn nữa tìm hiểu kiểu gì cậu cũng không xứng với con gái tôi!” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười mỉa.

“Tôi cả gan hỏi một câu, không biết tổng giám đốc Tô cảm thấy cấp bậc nào, mới xứng với con gái của ngài? Không phải là anh Giang đang theo đuổi con gái ông sao, vậy ông cảm thấy anh Giang xứng với con gái ông à?” Lâm Vân cười hỏi.

“Tổng tài sản của tôi gần ba nghìn năm trăm tỷ, ít nhất tổng tài sản của gia tộc cũng gần bảy nghìn tỷ, cậu Giang kia còn kém xa lắm!”

Tổng giám đốc Tô chậm rãi nói:

“Phóng tầm mắt cả thành phố Bảo Thạnh, không có mấy người trẻ tuổi có thể xứng với con gái tôi, trái lại cậu Bình mới từ tỉnh thành về, với tài sản và lực ảnh hưởng, mới có thể xứng với con gái tôi.”

“Anh Bình sao?” Lâm Vân cười nói.

Anh Bình kia, ngày hôm qua ở khu du lịch còn tự mình cúi đầu khom lưng, ra vẻ đáng thương với anh đấy.
 
Chương 198


Chương 198

Lúc này tổng giám đốc Tô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lâm Vân.

“Tuy tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì mê hoặc con gái Tô Bảo Nhi của tôi, nhưng cậu ở bên con gái tôi, đơn giản là vì tiền.”

Sau khi tổng giám đốc Tô nói tới đây, ông ta lập tức lấy một tờ chi phiếu ra.

“Đây là chi phiếu ba tỷ rưỡi, đủ để tên nhóc nhà nghèo cậu biến thành phú ông ba tỷ rưỡi, cầm lấy tiền, cách xa con gái tôi ra. Cậu không xứng với con bé.”

Tổng giám đốc Tô đưa chi phiếu cho người đàn ông mặc âu phục bên cạnh, người đàn ông đưa chi phiếu cho Lâm Vân.

“Tiền sao?”

Lâm Vân nhìn chằm chằm tờ chi phiếu, không khỏi lắc đầu cười.

Lâm Vân là cháu ngoại của nhà giàu số một, sẽ thiếu tiền ư?

Lâm Vân nhận lấy chi phiếu xong, lập tức xé làm đôi.

“Xoẹt!”

Lâm Vân nhẹ nhàng xé, chi phiếu lập tức biến thành hai.

Lâm Vân tiếp tục xé chi phiếu, sau đó ném đầy xuống đất.

“Cậu…”

Tổng giám đốc Tô thấy Lâm Vân xé chi phiếu, sắc mặt ông ta lập tức âm u.

“Sao thế? Cậu chê ít à?” Tổng giám đốc Tô xanh mặt nói.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô lấy một tờ chi phiếu ra lần hai.

“Đây là mười bảy tỷ rưỡi, là giới hạn cao nhất của tôi rồi, hy vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, cầm lấy tiền, vĩnh viễn cách xa con gái tôi một chút.” Tổng giám đốc Tô tự mình đưa chi phiếu cho Lâm Vân.

Bây giờ Lâm Vân không nhận lấy, mà lắc đầu cười nói:

“Tổng giám đốc Tô, nếu ông lấy mấy nghìn tỷ cho tôi, có lẽ còn có thể lọt vào mắt tôi.”

Người đàn ông mặc âu phục ở bên cạnh nghe thấy lời Lâm Vân nói, lập tức nổi giận.

“Nhóc con, tôi thấy cậu muốn chết rồi! Con mẹ nó, cậu không nhìn xem mình là loại người gì!” Người đàn ông mặc âu phục hét lên.

“Quốc Thiên.” Tổng giám đốc Tô xua tay với người đàn ông mặc âu phục, ý bảo anh ta lui ra.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô ngẩng đầu nhìn Lâm Vân lần hai.

Từ biểu cảm của tổng giám đốc Tô có thể nhìn ra được, lúc này ông ta hơi tức giận, nhưng mà làm buôn bán lâu năm, ông ta có thể khống chế được cảm xúc của mình.

“Nhóc con, nếu cậu muốn càng nhiều tiền hơn từ người tôi, tôi chỉ có thể nói rõ với cậu, mười bảy tỷ rưỡi đã là cực hạn rồi. Hy vọng cậu biết thu tay đúng lúc.”

Dừng một lát, tổng giám đốc Tô tiếp tục nói:

“Tôi cho cậu ba ngày suy nghĩ, suy nghĩ xong có thể tới chỗ tôi lấy mười bảy tỷ rưỡi bất cứ lúc nào.”

“Ba ngày qua đi, nếu cậu không đồng ý lấy tiền. Lại không muốn rời khỏi con gái tôi, vậy tôi chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh.”

Lúc tổng giám đốc Tô nói xong mấy lời cuối, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Tổng giám đốc Tô, tôi nghĩ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, ông nhất định sẽ thay đổi thái độ.” Lâm Vân cười nói.

“Quốc Thiên, chúng ta đi!”
 
Chương 199


Chương 199

Tổng giám đốc Tô không để ý tới Lâm Vân, trực tiếp gọi người đàn ông mặc âu phục bên cạnh, sải bước rời đi.

Nhìn bóng lưng tổng giám đốc Tô rời đi, Lâm Vân lắc đầu cười.

Nếu tổng giám đốc Tô biết thân phận của Lâm Vân, không biết ông ta có cảm thấy, Lâm Vân không xứng với con gái mình hay không?

Bên kia.

Sau khi tổng giám đốc Tô đi xa.

“Tổng giám đốc Tô, tên nhóc này đúng là không biết điều! Rõ ràng là ánh mắt của cô Tô rất cao, thật sự không hiểu sao cô chủ lại nhìn trúng loại người này.” Người đàn ông mặc âu phục nghiến răng, hung dữ nói.

“Hy vọng tên nhóc kia thức thời, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” Vẻ mặt tổng giám đốc Tô âm u, lạnh giọng nói.

“Đúng rồi tổng giám đốc Tô, buổi đấu giá ngày mai, ông có gọi cô chủ đi cùng không? Nghe nói cậu Bình kia cũng đi, đến lúc đó có thể tác hợp cho cô chủ và cậu Bình.” Người đàn ông mặc âu phục nói.

“Tôi sẽ nói với con bé.” Tổng giám đốc Tô gật đầu.

Bên kia.

Lâm Vân mới từ bên hồ Vân Nam trở về ký túc xá, điện thoại vang lên.

Lâm Vân vừa nhìn, là ông ngoại Liễu Chí Trung gọi tới.

Lâm Vân biết, ông ngoại gọi điện cho mình, chắc chắn là có chuyện gì đó.

“Ông ngoại.” Lâm Vân vội vàng nghe máy.

“Lâm Vân, lúc này ông đang ở nhà cháu, cháu trở về một chuyến đi, ông có thứ tốt muốn cho cháu, ông nghĩ sẽ có trợ giúp rất lớn đối với cháu.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói hiền lành của ông ngoại.

“Thứ tốt sao? Thứ gì vậy ạ?” Lâm Vân ngớ ra. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ông ngoại có thân phận thế nào? Đường đường là nhà giàu số một Tây Nam, tất nhiên là ánh mắt sẽ vô cùng cao, ngay cả ông ngoại đều nói là thứ tốt, Lâm Vân không dám tưởng tượng đó là thứ gì.

Hơn nữa ông ngoại còn nói muốn cho mình, còn nói thứ này sẽ trợ giúp rất lớn đối với mình?

Lâm Vân không khỏi có chút chờ mong, rốt cuộc đó là thứ tốt gì.

“Ha ha, đợi cháu trở về sẽ biết.” Trong điện thoại truyền ra tiếng cười của ông ngoại.

“Được rồi, cháu sẽ trở lại ngay!” Lâm Vân gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân vội vàng trở về nhà.

Khu nhà nghèo.

Sau khi Lâm Vân trở về nhà, ông ngoại Liễu Chí Trung đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ mà mẹ Lâm Vân thường ngồi.

“Lâm Vân về rồi à.” Trên gương mặt Liễu Chí Trung xuất hiện nụ cười hiền lành.

“Ông ngoại, mẹ cháu ở nước ngoài an dưỡng thể nào rồi?” Lâm Vân vừa vào cửa, lập tức vội vàng hỏi thăm về mę.

“Cháu yên tâm, có ông sắp xếp, đương nhiên là rất tốt!” Liễu Chí Trung cười nói.

“Vậy là được!” Lâm Vân yên tâm gật đầu.

“Lâm Vân, ngày mai ở thành phố Bảo Thạnh này sẽ tổ chức buổi đấu giá.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom